Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 41 : Sóng to gió lớn.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Trầm Thành có một nơi được xưng là “ Nhất triều phát tường địa, lưỡng đại đế vương thành”. Năm 1625 Nỗ Nhĩ Cáp Xích dời đô đến nơi này, sau đó Hoàng Thái Cực đổi tên là Thịnh Kinh, năm 1636 lúc này Hoàng Thái Cực đổi lại quốc hiệu là “ Thanh”, xây dựng vương triều nhà Thanh. Năm 1644, sau khi nhập quan thì quân Thanh đóng đô ở Bắc Kinh, lấy Thịnh Kinh làm kinh đô thứ hai, đặt các đại nội thần quản Đông Bắc ở nơi này.
Ngay lúc đó đại thần cầm quyền là người của Nạp Lan gia.
Nạp Lan gia cũng bắt đầu quật khởi từ lúc đó, đã truyền cho đến ngày hôm nay.
Mấy trăm năm rối loạn làm cho địa vị của gia tộc Nạp Lan khác xa hơn vào lúc ở Thanh triều nhưng mà cũng được xưng là một gia tộc có máu mặt ở Đông Bắc.
Bốn mươi năm trước, Nạp Lan gia bất đắc dĩ mới đem đại bản doanh từ Trầm Thành về đặt ở Đại Liên.
Hiện giờ, tổng bộ của Nạp Lan gia đặt trong một sơn trang ở ngoại thành Đại Liên, sơn trang chiếm diện tích khá lớn, bao gồm có trường săn bắn, sân đua ngựa cùng với sân Golf xa hoa ở bên trong.
Giữa trưa, ánh nắng chiếu vào trong trang viên của Nạp Lan gia tộc làm cho không khí ở nơi này có thêm một ít hơi thở ấm áp.
Biệt thự số 1 trong trang viên, bao gồm cả Nạp Lan Trường Sinh ở bên trong , toàn bộ thành viên trung tâm của Nạp Lan gia đã tập trung trong đại sảnh lầu một, vẻ mặt của ai cũng hiện lên vẻ lo lắng, sốt ruột.
Bởi vì giờ phút này, Miêu lão gia tử đang xem bệnh cho Nạp Lan lão gia tử, Nạp Lan Dịch Đức.
- Nhị ca, anh nói Miêu thần ý có thể chưa khỏi cho cha sao ?
Có lẽ là không khí quá mức bị kìm nén cho nên Nạp Lan Ngũ Khải chỉ cảm thấy có một tòa núi lớn đang đè nặng trong lòng của mình, hắn vô cùng khó chịu cho nên không nhịn được mà ngẩng đầu lên nhìn, hỏi Nạp Lan Trường Sinh một câu, không khí trong đại sảnh liền bị đánh vỡ.
“Xoạch! Xoạch!”
Không đợi Nạp Lan Trường Sinh mở miệng, mọi người đã nghe được tiếng bước chân từ trên lầu truyền xuống.
Phát hiện này làm cho đám người Nạp Lan Trường Sinh liền ngẩn ra sau đó cả đám không hẹn mà cùng đứng dậy rồi nhìn về phía trước cầu thang.
Ngay tại lúc mọi người đang chăm chú nhìn thì Miêu lão gia tử cùng với nam nhân họ Bàng chậm rãi đi xuống, có thể thấy được những giọt mồ hôi ở trên trán của Miêu lão gia tử.
Thấy một màn như vậy thì tất cả mọi người bên trong Nạp Lan gia đều muốn biết kết quả chẩn đoán, nhưng mà lại không có ai dám mở miệng hỏi.
- Miêu lão, thế nào rồi ?
Mắt thấy Miêu lão gia tử đi xuống lầu thì Nạp Lan Trường Sinh mới mở miệng hỏi, giọng nói rất khẩn trương.
- Ta vừa châm cho hắn xong, tình huống đã khá ổn định, tiếp theo chỉ cần dựa vào phương thuốc ở đây, liên tục dùng trong ba tháng thì có thể khỏi hẳn.
Miêu lão gia tử nhìn lướt qua vẻ mặt khẩn trương của các thành viên trong Nạp Lan gia, vẻ mặt không chút thay đổi mà nói ra câu trả lời thuyết phục.
- Cảm tạ Miêu lão gia tử đã cứu gia phụ, xin Miêu lão hãy nhận một cái vái đầu của chúng tôi.
Nghe được Miêu lão gia tử nói như vậy thì đám người Nạp Lan gia liền kích động, sau đó Nạp Lan Trường Sinh mới mở miệng nói rồi tất cả mọi người liền vái tạ Miêu lão gia tử một cái thật sâu.
Miêu lão gia tử không hề cử động, cũng không có khách khí liền bước rời đi khỏi Nạp Lan gia.
- Miêu lão, ta đang an bài người chuẩn bị thức ăn, nếu như Miêu lão muốn đi về thì ta sẽ an bài máy bay cho người.
Nạp Lan Trường Sinh thấy Miêu lão rời đi thì trong lòng hiểu được Miêu lão có thể bước vào Nạp Lan gia hoàn toàn là do mặt mũi của Bùi Vũ Phu.
- Không cần, chỉ cần ngươi sắp xếp cho ta một chiếc xe, chở chúng ta đến sân bay là tốt rồi.
Miêu lão gia tử thản nhiên đáp lại.
Nghe được Miêu lão gia tử nói như thế thì toàn bộ thành viên trong Nạp Lan gia liền lộ ra vẻ mặt xấu hổ, cũng không có ai dám lên tiếng giữ lại.
- Được.
Nạp Lan Trường Sinh bất đắc dĩ thở dài nhưng hắn cũng không có vội vã lên lầu để xem tình hình của Nạp Lan Dịch Đức, ngược lại hắn mang các thành viên của Nạp Lan gia tiễn Miêu lão gia tử ra khỏi đây.
20’ sau, Miêu lão gia tử cũng Bàng Hổ ngồi trong một chiếc Benz rời khỏi đây.
- Nhị ca, ta nghe Tiểu Ngũ nói thì người cần phải thực hiện lời ước định năm đó, đem Nạp Lan Minh Châu gả cho nhi tử của Bùi Vũ Phu, chắc là vì muốn trả lại nhân tình cho Bùi Vũ Phu sao ?
Đưa mắt nhìn chiếc xe Benz rời đi, một gã thành viên trọng yếu trong gia tộc Nạp Lan gia hướng Nạp Lan Trường Sinh hỏi.
Nạp Lan Trường Sinh im lặng, gật gật đầu.
- Haizz, lại nói tiếp quả thật chúng ta đã thiếu Bùi Vũ Phu không ít.
Một gã thành viên khác trong Nạp Lan gia nói.
- Đi thôi, cùng đi xem cha đi nào.
Nạp Lan Trường Sinh nhíu mày, đi vào biệt thự số 1, vài tên thành viên khác trong Nạp Lan gia liền đi theo.
Cùng lúc đó trong một tiểu khu bình thường ở Trầm Thành.
Trong đại sảnh thì Tần Đông Tuyết đang ngồi ở trên ghế salon, vẻ mặt an tĩnh nhìn vào màn hình TV cũng không biết lúc này nàng đang suy nghĩ cái gì nữa.
Bên cạnh nàng là một người phụ nữ, người phụ nữ này vươn tay ra nhẹ nhàng vuốt ve đầu của nàng, vẻ mặt rất áy náy.
Cách đó không xa, một người đàn ông trung niêm có khí độ bất phàm đang cầm một điếu thuốc lá, nhẹ nhàng hút lấy, sương khói lượn quanh khuôn mặt của hắn, mơ hồ có thể thấy hắn và người đàn bà kia rất giống nhau, trên khuôn mặt khiên nghị kia mang theo vài phần áy náy.
- Cha mẹ, thực ra hai người cũng không cần cảm thấy áy náy.
Nhận thấy được vẻ mặt của hai người thì Tần Đông Tuyết bình tĩnh mở miệng nói:
- Con sinh ra đã là người của Trần gia thì không có khả năng giống như một người con gái bình thường. Mà hiện giờ thì con đã sớm thích ứng với cuộc sống như thế.
Bên tai vang lên lời nói của Tần Đông Tuyết thì thân hình của Tần mẫu khẽ run lên, đôi mắt khẽ đỏ mà Tần phụ thì bóp tắt điếu thuốc, nói:
- Con đã rời đi Yến Kinh được ba năm, tháng 7 này sẽ đến đại thọ của gia gia con đến lúc đó thì con cũng đã thi Đại học xong, vậy thì hãy theo chúng ta về chúc thọ lão nhân gia.
- Được.
Tần Đông Tuyết khẽ gật đầu.
- Đông Tuyết, tuy rằng thi vào Đại học là một chuyện quan trọng nhưng vẫn không nên để cho mình mệt mỏi như thế, thân thể mới là quan trọng nhất.
Tần mẫu nắm bàn tay nhỏ bé của Tần Đông Tuyết rồi quan tâm nói.
Tần Đông Tuyết khẽ gật đầu cũng không mở miệng nói gì.
Tần Đông Tuyết trầm mặc làm cho không khí ở trong phòng trở nên yên tĩnh.
Vẻ im lặng này đã làm cho Tần mẫu có một loại cảm giác hít thở không thông, vẻ áy náy trên mặt lại càng hiện thêm rõ ràng, mà Tần phụ người nối nghiệp của Tần gia cũng muốn cố gắng nói cái gì đó nhưng không biết nên nói chuyện gì với con gái của mình.
Ngạc nhiên nghe được lời nói của Tần Đông Tuyết thì không riêng gì Tần mẫu mà ngay cả Tần phụ cũng có chút kinh ngạc.
Hắn biết rõ bởi vì chính bản thân mình cùng với vợ mình quá chú tâm vào công tác cho nên không có thời gian chiếu cố Tần Đông Tuyết, việc này đã làm cho tình cảm giữa Tần Đông Tuyết đối với hai người trở nên rất lạnh nhạt.
Dưới tình hình như thế thì từ nhỏ đến lớn số lần Tần Đông Tuyết mở miệng nói chuyện với hai người có thể chỉ đếm trên đầu ngón tay, ngược lại mỗi lần hai người tới thăm Tần Đông Tuyết, cùng Tần Đông Tuyết nói chuyện mấy câu thì sẽ trở nên nhạt nhẽo lại, cũng giống như tình hình lúc nãy.
- Con nói đi.
Mặc dù trong lòng có chút kinh ngạc cùng kích động, bất qua trên mặt của Tần phụ cũng vẫn như cũ vận lộ ra biểu tình không giận mà phát uy.
- Cha con biết một người tên là Bùi Vũ Phu không ?
Tần Đông Tuyết hỏi.
Bùi Vũ Phu ?
Ba chữ này của Tần Đông Tuyết giống như là một đạo sấm chớp giữa mùa xuân, trực tiếp nổ vang cả phòng khách.
Trên ghế salon, đồng tử của Tần mẫu đột nhiên mở to ra, vẻ mặt kinh ngạc nhìn về phía Tần Đông Tuyết.
Không riêng gì Tần mẫu, ở một bên thân là người nối nghiệp của Tần gia, trước hết là người đứng đầu ở tỉnh Liêu Ninh này cũng lộ ra một dạng kinh ngạc hiếm thấy.
Phải biết rằng, lấy thân phận cùng với tiền đồ của Tần Tranh thì cho dù có nghe được tên của mấy lão đại ngồi ở phía trên đỉnh Kim Tự Tháp của nước cộng hòa cũng sẽ không lộ ra vẻ xúc động như thế.
Nhưng mà.
Bùi Vũ Phu.
Cái tên này.
Đã làm cho lòng hắn nổi lên kinh đào hãi lãng.
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 42 : Hổ phụ vô khuyển tử..
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Nhìn vẻ mặt biến hoá của hai người thì Tần Đông Tuyết lại càng kinh ngạc.
Ban đầu khi thấy Miêu lão gia tử vô cùng thân mật với Bùi Đông Lai rồi Nạp Lan Trường Sinh cũng vô cùng tôn kính với Bùi Võ Phu cho nên Tần Đông Tuyết chắc chắn Bùi Võ Phu không phải là một người thường.
Vì thế, nàng lại càng tò mò hơn, không biết rốt cuộc Bùi Võ Phu này là ai? Nếu Bùi Võ Phu không phải là người bình thường thì vì sao Bùi Võ Phu và Bùi Đông Lai lại sống trong khu dân nghèo ấy ?
Xuất phát từ sự tò mò cho nên Tần Đông Tuyết đã không nhịn được mà nhắc đến cái tên Bùi Võ Phu trước mặt cha mẹ mình.
Thế nhưng nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng, sau khi nàng nói cái tên Bùi Võ Phu ra thì không riêng gì mẫu thân mà ngay cả phụ thân của mình cũng biến sắc.
Tuy rằng nàng không thường xuyên gặp mặt phụ thân nhưng nàng biết phụ thân đang được bồi dưỡng để trở thành người nối nghiệp của Tần gia, đang leo lên đỉnh Kim Tự Tháp kia. Chỉ cần trong vòng mười năm, Tần gia không xảy ra biến cố gì thì việc đặt chân lên đỉnh của Kim Tự Tháp như ván đã đóng thuyền.
Thân phận cùng địa vị đặc biệt của Tần Tranh khiến hắn lúc nào cũng bất động như núi, vĩnh viễn làm cho người ta một loại cảm giác không giận mà uy .
Vậy mà hiện giờ, cái tên Bùi Võ Phu này lại làm cho Tần Tranh động dung, Tần Đông Tuyết không thể không kinh ngạc.
- Cha… Các người biết hắn sao ?
Vì quá khiếp sợ, nên Tần Đông Tuyết theo bản năng liền hỏi một vấn đề hết sức ngây thơ.
- Biết.
Tần mẫu Tiếu Ái Linh mở miệng trả lời, lúc nói chuyện thì con mắt không biết là vô tình hay cố ý mà liếc nhìn Tần Tranh một cái.
Mắt thấy thê tử Tiếu Ái Linh mở miệng, Tần tranh vốn định ngăn cản nhưng lại nhận thây vẻ oán giận trong mắt của Tiếu Ái Linh , lại cảm thấy đuối lý cho nên cũng không dám lên tiếng.
- Hắn là ai a?
Khuôn mặt Tần Đông Tuyết đầy vẻ tò mò hỏi.
- Hắn từng là tình địch của cha con.
Tiếu Ái Linh mang theo vài phần oán khí nói.
Tình địch?
Tuy là Tần Đông Tuyết thông qua cha mẹ mình biết được thân phận trước đây của Bùi Võ Phu không bình thường nhưng mà lúc này nghe được hai chữ “ tình địch” thì không khỏi há to miệng.
Khiếp sợ sao?
Đúng vậy!
Tần Tranh là ai?
Đây là người nối nghiệp của Tần gia, nhiều năm trước từng được xưng là một trong tứ đại công tử trong kinh thành, thân phận cùng địa vị vô cùng hiển hách.
Một người như thế lại là tình địch của Bùi Võ Phu ngày xưa sao ?
- Mẹ, ý mẹ là nói…
Khiếp sợ qua đi, Tần Đông Tuyết chớp mắt to nhìn Tiếu Ái Linh , tuy rằng chưa nói hết nhưng ý tứ lại rất rõ ràng: Nếu Bùi Võ Phu là tình địch của cha thì như vậy chẳng phải Bùi Võ Phu đã từng theo đuổi mẹ sao ?
- Đông Tuyết, khi đó cha của con làm gì để ta vào mắt. Hắn cùng Bùi Võ Phu và ba tên công tử trong thành đều theo đuổi đệ nhất mỹ nhân lúc đấy là Vãn Tình.
Tiếu Ái Linh nói tới đây rồi dừng lại một chút, tiếp tục nói :
- Nhưng mà trời tính không bằng người tình, lúc đấy không biết vì lý do gì mà tứ đại công tử trong kinh thành đều bại dưới tay của Bùi Võ Phu, người có xuất thân bình thường. Cuối cùng Vãn Tình trở thành thê tử của Bùi Võ Phu.
Nói xong thì Tiếu Ái Linh không nhịn được mà trừng mắt liếc Tần Tranh một cái.
Rõ ràng là nàng đã không ít lần cằn nhằn về việc này.
Đối mặt với lời trả thù thẳng thừng của Tiếu Ái Linh, Tần Tranh càng thấy bản thân mình đuối lý, hắn cũng không nói gì mà cúi đàu hút thuốc, đồng thời cũng đang nhớ lại chuyện tình năm đó, cũng có một chút thổn thức.
Về phần Tần Đông Tuyết thì nàng hoàn toàn khiếp sợ.
Kinh thành đệ nhất mỹ nhân, kinh thành Tứ đại công tử…
Mấy chữ này không ngừng hiện lên trong đầu của nàng, nàng cố gắng.. cố gắng tưởng thượng thấy một người chỉ còn một chân như Bùi Võ Phu như thế nào lại đánh bại được cả tứ đại công tử trong kinh thành, bao gồm cả phụ thân mình là Tần Tranh bên trong.
Nhưng mà.
Bất kể là nàng cố gắng như thế nào đi chăng nữa thì cũng không tưởng tượng được.
- Ái Linh a, đều là chuyện cũ năm xưa, cũng đừng nên nhắc đến trước mặt Đông Tuyết nữa.
Một lát sau, Tần Tranh chậm rãi bóp tắt tàn thuốc, cười lấy lòng Tiếu Ái Linh .
- Hừ.
Tiếu Ái Linh khẽ hừ một tiếng, dễ nhận thấy rằng chuyện tình năm đó đã đả kích nàng không nhỏ.
- Cha, Bùi Võ Phu, hắn… hắn rất lợi hại phải không ?
Tần Đông Tuyết một lần nữa mở miệng hỏi.
- Uh.
Tần Tranh khẽ gật nhẹ đầu:
- Hắn có thể xem là một nhân vật truyện kỳ
“Nhân vật truyện kỳ!”
Từ này lại có thể từ trong miệng của Tần Tranh nói ra.
Đối mặt với lời đánh giá như vậy thì Tiếu Ái Linh cũng không có phủ nhận, còn về phần Tần Đông Tuyết thì nàng chỉ cảm giác được trái tim của mình đã bị đả kích tới mức chết lặng.
- Đông Tuyết, làm sao con biết được Bùi Võ Phu ?
Mắt thấy Tần Đông Tuyết hoàn toàn lâm vào cảnh khiếp sợ thì Tần Tranh tò mò hỏi han, theo hắn biết thì Bùi Võ Phu đã mai danh ẩn tích mười bảy năm, hơn nữa là không một ai đề cập đến chuyện này, lấy tuổi của Tần Đông Tuyết thì phải không nên biết Bùi Võ Phu mới đúng.
- Là như vậy...
Đối mặt với câu hỏi của Tần Tranh thì Tần Đông Tuyết cũng không có giấu diếm, đem Bùi Võ Phu, Bùi Đông Lai, Miêu thần ý nói ra, kể cả việc Nạp Lan Trường Sinh ra mặt giúp Bùi Đông Lai, tất cả nói hết cho Tần Tranh nghe.
- Ta nói Nạp Lan Trường Sinh như thế nào chạy đến Trầm thành, thì ra là thế.
Thân là nhân vật số một của Liêu Ninh thì Tần Tranh đương nhiên không xa lạ gì đối với Nạp Lan Trường Sinh, ngược lại hắn cũng không ít lần qua lại với Nạp Lan Trường Sinh, thậm chí hắn còn biết được chút ít chuyện tình của Nạp Lan lão gia tử.
Hiện giờ nghe Tần Đông Tuyết kể ra thì hắn liền hiểu được, Miêu lão gia tử đến Trầm Thành là bởi vì Bùi Võ Phu mà Nạp Lan Trường Sinh đến Trầm Thành lại là vì Miêu lão gia tử.
- Cha, nếu như lúc đó Bùi Võ Phu có thể từ trong tay của tứ đại công tử mà cướp đi Vãn Tình thì một người như vậy không phải là người đơn giản rồi.
Lòng hiếu kỳ của Tần Đông Tuyết càng đậm, lại hỏi:
- Như vậy thì tại sao giờ đây hắn chỉ là một tài xế xe taxi? Còn nữa, con cũng chưa từng gặp qua mẫu thân của Bùi Đông Lai là Vãn Tình, hiện giờ bà ấy ở đâu?
- Mười tám năm trước, Vãn Tình đã rời bỏ thế giới này rồi.
Lúc này mở miệng không phải là Tần Tranh mà là Tiếu Ái Linh , giọng nói của nàng làm cho người khác cảm thấy được vẻ thổn thức bên trong, đồng thời còn có thêm vẻ bội phục, bội phục Diệp Vãn Tình.
Mười tám năm trước?
Tần Đông Tuyết trong lòng chợt động, mơ hồ đoán được cái gì.
- Tạo hóa trêu ngươi a.
Tần Tranh cười khổ cảm thán một câu, lại nói:
- Đông Tuyết, nhưng điều ấy là chuyện cũ năm xưa, trong nhất thời cũng nói không rõ ràng, con cũng không nên hỏi nữa.
Nói xong thì Tần Tranh theo bản năng liếc nhìn Tiếu Ái Linh một cái.
Lúc này đây, Tiếu Ái Linh cũng không có làm trái lại ý của Tần Tranh.
- Nga.
Tần Đông Tuyết tuy có chút thất vộng nhưng nàng cũng đã biết được nhiều tin tức, đang cần thời gian để tiêu hóa đây.
Lúc Tần Đông Tuyết đang cùng người nhà nói chuyện của Bùi Võ Phu thì Bùi Võ Phu cùng Bùi Đông Lai đang đi vào phòng thuê mới.
Nguyên bản, sau khi Trịnh Kim Sơn giải quyết xong mọi chuyện trong khu dân nghèo thì muốn cấp cho cha con Bùi Đông Lai một chỗ ở mới, nhưng mà Bùi Đông Lai lại từ chối.
- Vì sao lại không tới chỗ của bọn hắn chuẩn bị ?
Mắt thấy mọi việc đã bố trí một cách thỏa đáng thì Bùi Võ Phu cười ngây ngô hỏi Bùi Đông Lai.
- Con đã lợi dụng Nạp Lan Trường Sinh để dọa nạt Trịnh Kim Sơn, làm cho Phúc Sinh thúc được một ít lợi ích, như vậy là đủ rồi. Nếu như còn lợi dụng Nạp Lan Trường Sinh để là lấy ưu đã cho chúng ta, coi như Trịnh Kim Sơn biết được chân tướng của sự việc cũng sẽ không làm gì chúng ta nhưng Nạp Lan Trường Sinh bên kia khẳng định sẽ khinh thường chúng ta.
Bùi Đông Lai xoa xoa mồ hôi trên đầu, vẻ mặt cơ trí nói:
- Huống gì, Nạp Lan Trường Sinh lại rất ngưu bức, chúng ta mượn tên của hắn để đi lửa đảo cũng không thể lấy một cái lợi ích nhỏ như thế này a.
Bùi Võ Phu như cũ ngây ngô cười, nhưng mà trong lòng tươi cười mang theo vài phần vui mừng.
Bùi Đông Lai lại nói thêm:
- Qua tử, ngươi yên tâm, không bao lâu nữa thì con của ngươi ta sẽ có tiền đồ.
- Thật sự ngươi rất muốn vượt trội sao ?
So với thường ngày thì có chút bất đồng, lúc này đây thì Bùi Võ Phu lại hỏi han.
- Qua tử ngốc, thật sự càng ngày ngươi càng u mê, con không vượt trội thì làm sao mua được nhà to cửa rộng ở Yến Kinh ở Đông Hải, làm sao cưới được vợ đẹp cho ngươi làm vợ a ?
Bùi Đông Lai tức giận mắng.
- Ta không cần những như đó.
Bùi Võ Phu cười ngây ngô lắc đầu.
- Không được! Nếu con đáp ứng rồi người, thì nhất định phải làm được!
Bùi Đông Lai nhéo ánh mắt lại, giọng nói vô cùng kiên dịnh.
“ Vãn Tình, con đường này là do nó tự chọn “
Thấy được vẻ kiên định trên khuôn mặt của Bùi Đông Lai thì Bùi Võ Phu cũng có chút động dung, hắn thầm nói trong lòng.
Vào lúc mùa đông hai mươi năm trước, gió tuyết tràn đầy kinh thành, Bùi Võ Phu đột nhiên nổi tiếng.
Hai mươi năm sau, Bùi Đông Lai sẽ như thế nào đay ?
Hổ phụ vô khuyển tử.
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 43 : Rõ ràng chân tướng.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Sáng sớm khi ánh mặt trời vừa lên cao thì Bùi Đông Lai đã luyện công xong, lúc nãy hắn đang lau mồ hôi rồi quay trở lại nhà..
- Tối hôm qua ngươi ngủ trễ như vậy, sáng sớm nay lại đi ra tập luyện, thân thể có chịu đựng nổi không ?
Mắt thấy Bùi Đông Lai vào nhà thì lúc này Bùi Vũ Phu đang làm bữa sáng liền mở miệng hỏi.
- Yên tâm đi qua tử, ta không sao đâu.
Bùi Đông Lai cười lắc lắc đầu, từ sau khi hắn dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi thì tinh lực vô cùng dồi dào, mỗi ngày hắn chỉ cần ngủ khoảng bốn tiếng là cảm thấy đủ rồi.
- Mau ăn đi.
Nghe được Bùi Đông Lai trả lời như thế thì Bùi Vũ Phu suy nghĩ một chút rồi cũng không nói thêm gì nữa.
Mặc dù chỗ ở mới của hai cha con Bùi Đông Lai cách Trầm Thành Nhất Trung không tính là xa lắm nhưng mà mỗi sáng Bùi Vũ Phu cũng nhất quyết đưa Bùi Đông Lai đến trường. Vốn Bùi Đông Lai muốn phản đối nhưng kết quả lại nghe Bùi Vũ Phu nói trước khi đi thì Miêu lão gia tử đã để lại một khoản tiền cho nên hắn không cần phải lo lắng về vấn đề tiền bạc.
Đối với việc này thì Bùi Đông Lai cũng đành phải đáp ứng.
Giống như mọi lần, khi Bùi Đông Lai mở cửa xe ra rồi tiến vào trường thì không ít học sinh nhìn về phía hai cha con bọn hắn.
Khác với lúc trước, những ánh mắt kia cũng không còn vẻ xem thường nữa.
Sau khi vẫy tay chào từ biệt Bùi Vũ Phu thì Bùi Đông Lai đeo cặp sách đi vào trong trường, không ít học sinh liền chuyển dời ánh mắt đi nhưng mà cũng vẫn còn có một số ít học sinh nhìn chăm chú vào thân ảnh của Bùi Đông Lai, một bên nói nhỏ không biết là bọn hắn đang bàn luận về cái gì nữa.
- Các ngươi nói phụ thân của Bùi Đông Lai quen biết với Nạp Lan vương gia, vì sao lại còn phải lái xe taxi nữa chứ ?
- Ta cũng đang tò mò về vấn đề này đây, theo lý thuyết thì phụ thân của Bùi Đông Lai có quen biết với một nhân vật ngưu bức như là Nạp Lan vương gia, thì bản thân của hắn cũng phải nên ngưu bức mới đúng.
- Khiêm tốn, cái đó người ta gọi là khiêm tốn, biết chưa ?
- Khiêm tốn cái mụ nội nhà ngươi chứ khiêm tốn.
- Lại nói so với một năm trước thì Bùi Đông Lai lúc này quả thực lại càng ngưu bức hơn .
- Nữ thần đã rơi vào tay của hắn, có thể không ngưu sao ?
- Ngưu bức là ngưu bức, bất quá cũng không ít người muốn xem chuyện cười của Bùi Đông Lai đâu.
- Chuyện cười gì ?
- Thi vào Đại học a, các ngươi nghĩ lại đi, hiện giờ Bùi Đông Lai đã nổi bật như vậy, nếu như hắn xếp từ dưới đếm lên trong kỳ thi Đại học thì các người nghĩ sẽ như thế nào ?
Bởi vì nguyên nhân bước đầu dung hợp với linh hồn của Tiêu Phi cho nên thính lực của Bùi Đông Lai vượt xa người thường, những học sinh kia mặc dù cách xa hắn hơn nữa lại cố ý nói nhỏ nhưng mà hắn vẫn có thể nghe được, hắn chỉ cười cười, không để ý đến.
Ngay trong lúc đám học sinh kia nói nhỏ thì chiếc Cayenne của Trịnh Phi chạy thẳng vào trường, chẳng qua là ở bên tay lái phụ không thấy bóng dáng của Cố Mỹ Mỹ đâu cả, ngày hôm ấy sau khi gia trưởng hội chấm dứt thì Cố Mỹ Mỹ liền chuyển trường.
“ Két”
Sau dưới ánh mắt nhìn chăm chú của đám học sinh thì chiếc Cayenne liền đi đến trước mặt Bùi Đông Lai rồi dừng lại, Trịnh Phi cũng từ trong chiếc Cayenne đi xuống.
- Chào ngươi, Bùi Đông Lai.
So với mấy ngày trước khi Trịnh Phi chở theo Cố Mỹ Mỹ đến gặp Bùi Đông Lai thì có chút khác biết, lúc này đây sau khi Trịnh Phi xuống xe thì chẳng những hắn không có châm chọc Bùi Đông Lai, mà thay vào đó là lộ ra bộ dạng tươi cười ân cần.
Đối mặt với lời lấy lòng của Trịnh Phi thì Bùi Đông Lai biết rõ Trịnh Phi đã bị Trịnh Kim Sơn giáo huấn cho nên hắn mới chạy tới đây giải thích.
Dường như là đã biết Bùi Đông Lai suy nghĩ cái gì, lúc này đây mắt thấy Bùi Đông Lai không mở miệng nói gì thì Trịnh Phi liền lên tiếng, vẻ mặt lấy lòng tươi cười:
- Bùi Đông Lai, trước kia là do ta lấy ta mắt chó xem người thấp, đối với ngươi vô cùng không tốt, hy vọng ngươi có thể đại nhân đại lượng, không nên để ở trong lòng.
Lời nói tuy là như vậy nhưng mà từ trong con mắt của Trịnh Phi thì Bùi Đông Lai có thể biết được hắn không tình nguyện chút nào.
Hiển nhiên là nếu không phải là Trịnh Kim Sơn tạo áp lực thì lấy với tính cách cao ngạo của Trịnh Phi thì sẽ không bao giờ cúi đầu xin lỗi Bùi Đông Lai.
- Trịnh Phi, ta thấy rằng giữa chúng ta không có gì để nói cả.
Bùi Đông Lai thản nhiên nói.
"Bá!"
Trịnh Phi không phải là lão cáo già như Trịnh Kim Sơn, có thể để hỉ nộ ở trong lòng không hiện lên trên mặt, thái độ lãnh đạm của Bùi Đông Lai đã lập tức làm cho sắc mặt của hắn thay đổi, trong đôi mắt lại hiện lên vẻ không cam tâm.
Trong lòng khó chịu nhưng Trịnh Phi cũng không tiếp tục ra vẻ đáng thương nữa mà là tựa tiếu phi tiếu (cười như không cười) hỏi:
- Bùi Đông Lai nghe cha ta nói thì người có quen biết với Miêu thần y sao ?
Lông mày của Bùi Đông Lai hơi nhướng lên.
Mặc dù hắn đoán được Trịnh Kim Sơn sẽ điều tra rõ chân tướng của sự tình này nhưng lại không ngờ hắn lại điều tra nhanh đến thế, Trịnh Phi đã nói như vậy thì chắc chắn Trịnh Kim Sơn đã biết được Nạp Lan Trường Sinh ra mặt giùm mình hoàn toàn là bởi vì Miêu lão gia tử.
Sự thật cũng đúng là như thế, trong hai năm qua Trịnh Kim Sơn tặng cho Nạp Lan Ngũ Khải không ít quà, Trịnh Kim Sơn mặt dày đi tìm hiểu chân tướng mà Nạp Lan Ngũ Khải cũng không muốn trở mặt hoàn toàn với Trịnh Kim Sơn cho nên chắc hẳn Nạp Lan Ngũ Khải đã đem toàn bộ chân tướng nói cho Trịnh Kim Sơn biết, chỉ có điều hắn chỉ nói Nạp Lan gia có điều cầu xin Miêu lão gia tử mà Bùi Vũ Phu lại quen biết với Miêu lão gia tử.
Lúc đó, Trịnh Kim Sơn đã hỏi một câu:
- Nếu như Bùi Vũ Phu đã quen biết với Miêu thần y, một nhân vật như thế thì làm sao lại nghèo rớt mồng tơi được?
Đối với câu hỏi này thì Nạp Lan Ngũ Khải cũng tùy tiện trả lời một câu rồi đuổi Trịnh Kim Sơn đi :
- Lúc trước Miêu lão gia tử còn thiếu Bùi Vũ Phu một cái nhân tình.
Câu trả lời này đã làm cho Trịnh Kim Sơn thầm thở phào một hơi, đồng thời hắn cũng có suy nghĩ là không nên đi tìm cha con Bùi Đông Lai để gây thêm phiền phức, mà ngược lại hắn lại biểu Trịnh Phi đi giải thích với Bùi Đông Lai.
Sỡ dĩ như thế là bởi vì Trịnh Kim Sơn không biết được phần nhân tình kia.
Chuyện nhỏ như vậy thì hắn có thể không cần nhưng mà hắn lại không thể coi thường được, dù sao thì hắn đã nghe Nạp Lan Ngũ Khải nói là Miêu lão gia tử có thể trị được quái bệnh cho Nạp Lan lão gia.
Trịnh Phi cũng không có hiểu sâu xa như Trịnh Kim Sơn, bởi vì áp lực của Trịnh Kim Sơn cho nên hắn mới đi tìm Bùi Đông Lai để giải thích.
- Ta nghe cha của ta nói thì Miêu thần y là người lợi hại nhất trong giới Đông y hiện này, ngày sau nếu như có Miêu thần y bồi dưỡng thì chắc hẳn tiền đô của người sẽ vô cùng tươi sáng a.
Trịnh Phi cười cười nói.
- Cảm ơn lời nhắc nhở cửa ngươi.
- Không có gì….
Trịnh Phi định nói gì thêm thì Bùi Đông Lai đã bước đi, kết quả không để cho hắn nói được câu kế tiếp.
- Bùi Đông Lai a Bùi Đông Lai, ta cho ngươi cuồng, chờ sau khi Tần Đông Tuyết biết rõ được chân tướng sự tình, thêm vào đó là kỳ thi Đại học sắp đến rồi, nếu như lúc đó người mất mặt thì ta xe thử Tần Đông Tuyết có còn sẽ ở chung một chỗ với ngươi nữa không ?
Nhìn bóng lưng của Bùi Đông Lai thì trong lòng Trịnh Phi thầm nghĩ, sau đó hắn trừng mắt liếc đám học sinh xung quanh ròi đi vào chiếc Cayenne.
-------------------------
- Ta còn đang buồn bức là vì sao Bùi Đông Lai lại nhận viết được vị Vương gia của Nạp Lan gia trong truyền nữa đây a?
- Các ngươi khoan hãy nói, ngày đó cha của Bùi Đông Lai còn tỏ ra như không có việc gì.
- Ha, ha…
- Đúng rồi theo ta thấy, Tần Đông Tuyết cùng ở chung một chỗ với Bùi Đông Lai là bởi vì thân phận của Bùi Đông Lai đột nhiên trở nên thần bí, hiện giờ chân tướng đã rõ ràng thì Tần Đông Tuyết có nên ở cùng một chỗ với Bùi Đông Lai không nhỉ ?
- Dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ ra được a, người ta là Tần Đông Tuyết chính là người luôn luôn đứng nhất, nhất định sẽ thi vào Yến Đại, Thanh Hoa. Chuyện đó chỉ là sớm hay muộn thôi, bây giờ Bùi Đông Lai lại đứng nhất từ dưới đếm lên, bằng vào cái gọi là nhân tình thì còn có thể nhảy được bao lâu ?
Trong phòng học lớp 12/1, một số học sinh đang đọc sách, làm bài cũng có một số tên lợi dụng lúc được giải lao này mà ngồi lại, nhỏ giọng bàn luận chuyện tình của Bùi Đông Lai, đồng thời ánh mắt lại quét về phía Bùi Đông Lai cùng Tần Đông Tuyết.
- Nếu như bọn hắn biết được cha của Bùi Đông Lai trên tình trường đã đánh bại tứ đại công tử ở Kinh Thành sau đó cưới mỹ nhân đệ nhất ở kinh thàn làm vợ thì bọn hắn sẽ lộ ra bộ mặt nào đây ?
Bên tai vang lên lời bàn luận kia thì Tần Đông Tuyết không nhịn được mà nói thầm trong lòng một câu đồng thời nàng liếc qua nhìn Bùi Đông Lai nhưng phát hiện Bùi Đông Lai vẫn không tỏ ra gì cả, hắn vẫn giống như ngày thường vẫn tỏ ra bộ dạng nghiêm túc mà đọc sách.
- Bùi Đông Lai, em thật sự chờ mong cái ngày công bố thành tích thi vào Đại học a.
Thấy được bộ dạng học tập của Bùi Đông Lai, nghĩ đến lúc ấy Bùi Đông Lai tỏ rõ sự tự tin muốn cướp lấy cái chức Trạng Nguyên kia thì trên mặt Tần Đông Tuyết lộ ra vẻ chờ mong.
Đồng thời, còn kèm theo một chút cảm xúc khác thường.
Bởi vì.
Nàng đang nhớ lại lời ước định giữa mình và Bùi Đông Lai.
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 48 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 44: Mắt cao hơn đầu.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Pearl
Nguồn: 4vn.eu
Khi màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ hiện lên, những ngọn đen bảo phủ cả thành Yến Kinh.
Trong màn đêm, một chiếc Maybach sau khi đi qua hơn nửa thành Yến Kinh thì dừng lại trước một tiểu khu cực kỳ xa hoa.
Khi xe dừng lại, cửa kính xe mở ra, một thanh niên tuấn mỹ, khí độ bất phàm xuất hiện.
- Xin hỏi, ngài muốn tìm ai?
Mặc dù thấy được thân phận của người thanh niên này không tâm thường nhưng bất quá những người bảo an ở đây vẫn dựa vào quy định, tiến lên hỏi, giọng nói vô cùng khách khí.
- Nạp Lan Minh Châu.
Người thanh niên chậm rãi nói ra một cái tên, hắn còn đặc biệt nhấn mạnh hai chữ “ Nạp Lan”.
Nạp Lan Minh Châu?
Bên tai vang lên câu trả lời của người thanh niên thì trong đầu của tên bảo an liền hiện lên hình ảnh của một người phụ nữ.
Một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp.
Nữ nhân đó có thói quen lái chiếc BMWs 740, có được khí chất xuất chúng, dáng người lại thon cao, khuôn mặt tinh xảo, làm cho người khó có thể quên được.
- Mời vào.
Tên bảo an liền để người thanh niên kia đi vào.
Ở hắn xem ra thì người thanh niên này chắc cũng là môt phú nhị đại hay quan nhị đại đây, đều là người theo đuổi cô gái xinh xắn kia.
Trong hai năm qua, hắn đã từng thấy nhiều người như thế.
Thanh niên cũng không nói gì, trực tiếp đi vào ô tô rồi lái thẳng vào tiểu khu.
Sau khi xe dừng lại thì trước tiên hắn tìm địa chỉ của Nạp Lan Minh Châu rồi sau đó bước tới tháng máy đi thẳng lên tầng 18.
Đứng trước cửa phòng số 1805, thanh niên cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, rồi ấn vào chuông cửa.
Vài giây sau, cửa phòng được mở ra, một cô gái liền xuất hiện trước mặt của người thanh niên này, bất luận đi tới đâu thì cô gái này đều hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Nạp Lan Minh Châu.
Đêm nay, mái tóc nàng búi cao, trên người mặc một bộ lễ phục dạ hội bó sát người, nhờ thế mà làm tôn lên được đường nét thon cao trên thân thể của nàng, đặc biệt là cặp bánh bao trên ngực nàng không biết là vô tình hay cố ý hày bộ lễ phục ấy có một đường khoét chữ V khá sâu, khiến cho một phần nhỏ của cặp bánh bao ấy lòi ra ngoài. Mà hai chiếc đùi ở phía dưới lại lộ ra hơn một nửa, mà nàng lại đi thêm một đôi giày cao gót điều đó đã khiến cho khí chất của nàng.
Tối nay nàng bới tóc cao, mặc một bộ lễ phục dạ hội thời thượng bó sát người làm cho vóc người cao gầy của nàng hiện ra vô cùng nhuần nhuyễn, không biết vô tình hay cố ý mà nhờ thế sự quyến rũ lại được nâng lên một bậc thang mới, một phần ngực của nàng lộ ra bên ngoài, thêm vào khe hở rất sâu, hết sức hấp dẫn, thân hình mãnh càng làm nổi bật bộ ngực cao vút, cặp đùi thon thả ở dưới lộ ra một nữa, dưới chân mang đôi giày cao gót tinh xảo làm cho nàng có vẻ cao hơn, đôi chân càng nóng bỏng.
- Tỷ.
Thấy được cách ăn mặt tỉ mỉ ấy thì thanh niên vốn là một trận kinh ngạc, sau đó cung kính chào.
- Vào đi.
Nạp Lan Minh Châu chậm rãi mở miệng, giọng nói vô cùng dịu dàng.
- Tiểu Hiên, tài liệu đâu rồi ?
Vừa vào đến phòng khách, Nạp Lan Minh Châu liền thản nhiên liếc nhìn người thanh niên kia hỏi.
- Tất cả đều nằm trong này.
Thân là đường đệ của Nạp Lan Minh Châu, trước hết thì Nạp Lan Hiên đã chuẩn bị tốt cặp tài liệu kia, hắn cũng không dám nhìn thẳng vào cặp mắt mê người của Nạp Lan Minh Châu, trong lòng hắn âm thầm cảm thán, khí chất của Nạp Lan Minh Châu càng ngày càng lớn mạnh.
Nhìn vào đống tài liệu của Nạp Lan Hiên, chân mày của Nạp Lan Minh Châu khẽ nhíu lại, ánh mắt cũng toát ra vài phần suy nghĩ, sau đó liền đưa tay ra lấy.
Mắt thấy Nạp Lan Minh Châu cầm tài liệu lên thì Nạp Lan Hiên liền cung kính đứng ở một bên, cũng không dám ngồi xuống.
- Ngồi xuống đi tiểu Hiên.
Nạp Lan Minh Châu hờ hững nói một câu.
Nạp Lan Hiên “nha” một tiếng rồi ngồi vào vị trí đối diện với Nạp Lan Minh Châu.
Nạp Lan Minh Châu nhẹ nhàng mở tài liệu ra.
Bùi Đông Lai : Nam.
Tuổi: 18.
Chiều cao: 178.
Thể trọng: 65 ki-lô-gam.
Sở trường : Bóng rổ, thành tích học tập xuất sắc nhất ( Đó là chuyện của một năm trước kia, hiện giờ thì thành tích tụt xuống dốc không phanh)
Tình trạng thân thể: Thân thế xuất sắc.
Thành viên chủ yếu trong gia đình : Cha Bùi Võ Phu, mẹ Vãn Tình ( Đã mất )
…
Nhìn tài liệu mà Nạp Lan Hiên cung cấp thì vẻ xem thường trong mắt của Nạp Lan Minh Châu càng đậm, tốc độ xem cũng nhanh hơn, cuối cùng rồi khép lại.
- Tỷ, xem xong rồi sao ?
Nạp Lan Hiên hiên biết rõ còn cố hỏi, hắn nhìn ra được là căn bản Nạp Lan Minh Châu căn bản cũng không nhìn vào đó.
Nạp Lan Minh Châu cũng không trả lời, trầm ngâm một lát rồi hỏi:
- Tiểu Hiên, người cảm thấy hắn thế nào ?
- Rác rưởi.
Nạp Lan Hiên trả lời một cách dứt khoát :
- Với điều kiện của hắn thì căn bản là không xứng là hôn phu với tỷ, ngay cả tư cách xách giày cho tỷ cũng không có.
- Khanh khách…
Nghe được câu trả lời của Nạp Lan hiên thì Nạp Lan Minh Châu liền cười nhẹ hai tiếng :
- Ta cũng hiểu được, ngoại trừ vẻ phong quang của cha mẹ hắn khi xưa thì hắn cũng không đáng giá một đồng đâu.
- Tỷ, tỷ định làm như thế nào?
Nạp Lan Hiên do dự một lát rồi hỏi:
- Không tính cái ước định khi xưa, sở dĩ nhị bá muốn tỷ lấy tên rác rưởi kia một phần chính là muốn trả lại phần nhân tình cho Bùi Võ Phu.
- Nếu Bùi Võ Phu không có luân lạc tới mức độ này thì ta còn có thể suy nghĩ lại một chút.
Nạp Lan Minh Châu cười lạnh một tiếng:
- Nhưng mà, hiện tại nha, điều đó không có khả năng xảy ra.
Bên tai vang lên lời nói cay nghiệt của Nạp Lan Minh Châu thì Nạp Lan Hiên cũng không cảm thấy có chút khiếp sợ nào, ngược lại hắn cảm thấy được, nếu Nạp Lan Minh Châu không nói như vậy thì mới là kỳ quái a.
Bởi vì hắn biết rõ từ sau khi Nạp Lan Minh Châu vào Yến Kinh thì đã được bầu là một đóa hoa của Yến Đại hơn nữa người theo đuổi Nạp Lan Minh Châu nhiều vô số kể, trong đó quan nhỉ đại, siêu cấp đại phú gia, thậm chí là người của đại gia tộc trong Yến Kinh cũng có trong số đó.
Mà đối mặt với những người theo đuổi này thì Nạp Lan Minh Châu cũng chưa từng đáp ứng một kẻ nào.
Bao gồm cả Lâm Phong, con cháu của Lâm gia trong Yến Kinh.
Dưới tình hình như thế thì làm sao Nạp Lan Minh Châu lại có thể nhìn trúng tên phế vật như Bùi Đông Lai được ?
- Tỷ, Miêu thần y đối với ông nội đã có ơn cứu mạng, mà ông nội cũng biết Miêu thần y bởi vì nể mặt của Bùi Võ Phu cho nên mới xuất thủ cứu chữa.
Nạp Lan Hiên nhíu mày, có chút lo lắng nói:
- Ông nội cũng cực kỳ coi trọng hôn ước của tỷ đối với tên phế vật ấy, thậm chí ông nội còn tính toán muốn cùng Nhị bá đi gặp tên phế vật kia.
- Tất nhiên ta sẽ không làm trái ý nguyện của phụ thân và ông nội.
Nạp Lan Minh Châu lại nở nụ cười, cười đến rất lạnh.
Nạp Lan Hiên cả kinh:
- Tỷ, người…
- Kết hôn là chuyện của hai người, một mình ta đồng ý thì có được không?
Nạp Lan Minh Châu mỉm cười, nói:
- Nếu như tên phế vật kia hoặc là Bùi Võ Phu không đồng ý thì hôn ước sẽ được giải trừ hơn nữa phụ thân cùng với ông nội cũng sẽ không trách tội ta.
- Tỷ, tỷ đang tính toán để cho bọn hắn biết khó mà rút lui sao?
Nạp Lan Hiên bừng tỉnh.
- Là người phải biết mình là ai, năng lực có nhiều thì sẽ làm được nhiều chuyện lớn hơn.
Giọng nói của Nạp Lan Minh Châu dần dần lạnh xuống:
- Không chỉ là tên phế vật kia mà ngay cả tên Bùi Võ Phu, người từng phong quang vô hạn kia ngay bây giờ cũng không có tư cách trèo cao vào Nạp Lan gia.
- Tỷ, thật cao minh.
Nạp Lan Hiên liền vuốt mông ngựa, mặc dù hắn là người đàn ông lớn nhất đời này của Nạp Lan gia nhưng mà bởi vì do Nạp Lan Trường Sinh một mình chưởng quản Nạp Lan gia, thêm vào đó thì Nạp Lan Minh Châu vô cùng xuất sắc, ưu tú cho nên địa vị trong Nạp Lan gia của hắn cũng không bằng Nạp Lan Minh Châu.
- Tiểu Hiên, không phải là ngươi muốn dung nhập vào đám hoàn khố ở Yến kinh này sao?
Vẻ mặt của Nạp Lan Minh Châu dần dần dịu xuống, khóe miệng nở ra một nụ cười ròi nói:
- Đêm nay, Lâm Phong sẽ tổ chức dạ hội tư nhân, ngươi hãy đi cùng với ta.
- Cảm ơn… cảm ơn tỷ.
Nạp Lan Hiên liền kích động, hắn liền đứng lên khỏi ghế salon, hơn nữa giọng nói lại lắp bắp.
- Tiểu Hiên, kỳ thật thì một người như Lâm Phong cũng không cẩn phải làm cho ngươi kích động đến thế.
Nạp Lan Minh Châu thấy dáng vẻ kích động của Nạp Lan Hiên như vậy thì liền mỉm cười nói, sau đó nàng dùng ngữ khí của kẻ ngồi ở trên cao nói:
- Bởi vì sau này, chung quy sẽ có một ngày Nạp Lan gia của chúng ta sẽ vượt qua Sơn Hải Quan.
Bên tai vang lên lời nói cuồng vọng mà tự tin của Nạp Lan Minh Châu thì Nạp Lan Hiên liền trợn mắt há mồm.
Đột nhiên hắn có cảm giác được, vị Lâm đại thiếu gia, người có thanh danh cực cao ở kinh thành, chỉ sợ cũng không lọt vào mắt của vị đường tỷ này.
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 49 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina
Quyển 1: Nhân họa đắc phúc, bước lên con đường cường giả.
Chương 45: Cao cao tại thượng.
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Pearl
Nguồn: 4vn.eu
Lúc nào cũng vậy, miễn bận rộn thì thời gian lúc nào cũng trôi qua thật nhanh, giống như là hạt cát chảy xuống bàn tay vậy, vô thanh vô tức.
Chớp mắt đã đến cuối tháng tư, thời tiết bắt đầu vào hè.
Mùa hè đây là mùa nữ nhân thích nhân bởi vì các nàng có thể tận tình lộ thịt, phơi bày ra dáng người để hấp dẫn ánh mắt của các nam nhân, thỏa mãn lòng hư vinh đặc biệt của nữ nhân.
Mùa hè, cũng là mùa mà cánh đàn ông thích nhất, bởi vì bọn hắn có thể thấy được dáng người của các nữ nhân có thể làm bọn hắn mở rộng tầm mắt.
Trong hai tháng vừa qua thì tất cả tinh lực Bùi Đông Lai đều dồn vào việc học tập, trừ lúc ăn cơm và đi vệ sinh ra thì hắn đều ở trong phòng học.
Làm bài xong rồi đọc sách rồi tiếp tục làm bài.
Dưới cách nhìn của đám học sinh lớp 12/1 thì bọn hắn xem ra Bùi Đông Lai điên rồi, hắn đây không phải là học tập mà căn bản chính là liều mạng.
Theo một ý nào đó mà nói, thì mỗi ngày hắn chỉ ngủ 4 giờ, rèn luyện 1 giờ, ăn cơm hết 2 giờ còn 17 giờ còn lại thì Bùi Đông Lai đều dồn vào việc học tập, hắn quả thật điên rồi.
Đối với phương thức học tập liều mạng này của Bùi Đông Lai thì trong lòng của Tần Đông Tuyết vừa cao hứng lại vừa lo lắng.
Nàng cao hứng chính là nàng không có nhìn lầm, một nam hài đi từ trong núi ra lại có được nghị lực mà các học sinh ở thành phố không có, nàng lo lắng chính là Bùi Đông Lai cứ liều mạng như vậy, vạn nhất trước kỳ thi tốt nghiệp trung học không chịu đựng nổi thì sẽ xảy ra phiền toái.
“Reng, Reng”
Tiếng chuông vang lên không bao lâu sau dưới sân trường liền trở nên sôi nổi hẳn lên, học sinh lớp 10, lớp 11 sớm đã cầm túi sách, hoan hô chạy ra khỏi phòng học.
Cùng lúc đó, học sinh lớp 12 giữ trật tự đem bài thi Anh văn giao cho thầy cô giáo giám thị.
Đây là thi kết thúc học kỳ II.
Sau khi giao bài xong thì học sinh theo thứ tự rồi khỏi phòng học, vẻ mặt của mọi người không giống nhau, có người có biểu tình thong thả, có người là lại hiện ra bộ mặt ủ mày chau
- Bùi Đông Lai.
Tần Đông Tuyết đang thu thập đồ đạc của mình thấy được Bùi Đông Lai đi ra ngoài thì lập tức hô to lên.
Có lẽ các học sinh đều cho rằng Bùi Đông Lai đang cùng hẹn hò với Tần Đông Tuyết vì thế khi thấy Tần Đông Tuyết chủ động kêu tên của Bùi Đông Lai thì bọn hắn cũng không cảm thấy bất ngờ.
Bên tai vang lên tiếng kêu gọi của Tần Đông Tuyết thì Bùi Đông Lai liền dừng bước lại, hắn cũng không có đi về phía Tần Đông Tuyết mà đừng nguyên tại chỗ để chờ.
Nửa phút sau, Tần Đông Tuyết thu thập xong đồ đạc thì đi đến trước người của Tần Đông Tuyết rồi mở miệng cười hỏi:
- Thi như thế nào rồi?
- Tạm được.
Bùi Đông Lai cười cười nói:
- Còn em thì sao?
- Cũng giống như lần trước, không có gì khác nhau cả.
Tần Đông Tuyết bình tĩnh trả lời một câu, sau đó chợt nhớ đến điều gì đó, vừa đi vừa hỏi:
- Lần này có lòng tin vượt qua em không ?
- Không.
Bùi Đông Lai trả lời rất kiên quyết.
Trong hai tháng nay tuy rằng học cố gắng học tập, cũng dần dần củng cố lại kiến thức nhưng lần thi này thì khó lòng mà vượt qua được Tần Đông Tuyết, Tần Đông Tuyết vốn là học sinh giỏi nhất cả khối 12, chức Trạng Nguyên thì khó có người nào có thể vượt qua được nàng, hơn nữa ở trong hai tháng này nàng lại vô cùng cố gắng học tập.
- Không sao, dù gì cũng còn một tháng nữa mà.
Tần Đông Tuyết mỉm cười cổ vũ sau đó lại hỏi:
- Sau khi tan học có rảnh không?
- Có a.
Bùi Đông Lai thuận miệng trả lời một câu, sau đó mơ hồ cảm thấy có chút không đúng, trong lòng vừa động thì hắn liền quay đâu sang, chỉ thấy Bùi Đông Lai đang cười dài nhìn mình.
Dưới ánh mặt trời, nụ cười của nàng vô cùng mê người giống như một đóa hoa mẫu dơn nở rộ vậy.
- Khó khăn lắm thì ngày mai chúng ta mới có được một ngày nghỉ ngời.
Tần Đông Tuyết trừng to hai mắt, nói:
- Nếu như anh đã có thời gian thì chúng ta cùng đi ăn cơm đi, em mời.
- Để anh mời cho.
Bùi Đông Lai xấu hổ gãi gãi đầu, hắn biết rõ ràng trong trường học này có nhiều nam sinh muốn mời Tần Đông Tuyết đi ăn cơm nhưng mà nàng đều từ chối, mà hiện giờ Tần Đông Tuyết lại chủ động mời hắn đi ăn cơm hơn nữa nàng còn lại muốn trả tiền, điều này có thể làm cho hắn không biết xấu hổ sao?
- Không nhìn ra a, thì ra anh vẫn có chủ nghĩa đàn ông lớn như thế.
Tần Đông Tuyết mỉm cười nói:
- Lần trước anh đã mời em, lần này em mời, có qua có lại mới toại lòng nhau, quyết định như vậy đi, nửa giờ sau sẽ gặp nhau trước cổng trường.
- Ừ.
Bùi Đông Lai bất đắc dĩ gật gật đầu, nhưng trong lòng là thập phần vui vẻ
Bùi Đông Lai không biết, lý do Tần Đông Tuyết nói câu qua có lại mới toại lòng nhau chính là nàng muốn thông qua lần dùng cơm này để có thể nói cho Bùi Đông Lai biết, hắn không cần phải cố gắng như thế, không thể liều mạng học tập như thế nếu không thì có thể sẽ ngã xuống trước kỳ thi tốt nghiệp trung học bắt đầu.
5h20.
Sau khi Bùi Đông Lai tắm rửa sạch sẽ, thay đồ xong thì tính toán đến chỗ hẹn thì một chiếc BMWs 740 có giấy phép của Yến Kinh đang đi trên đường cao tốc, tiến vào nội thành Trầm Thành.
- Tỷ, trước hết chúng ta kiếm một chỗ nào để giải quyết cái bụng hay là đi làm việc trước đây?
Trong ô tô, đảm đương lái xe là Nạp Lan Hiên, hắn vội hỏi Nạp Lan Minh Châu một câu.
Hai tháng trước sau khi hắn đem tài liệu của Bùi Đông Lai giao cho Nạp Lan Minh Châu thì Nạp Lan Minh Châu cũng không có nói gì thêm, mà tự dưng vào ngày hôm qua Nạp Lan Minh Châu lại kêu hắn qua, muốn quay về Trầm Thành một chuyến, nói là quay về để giải quyết một việc quan trọng.
Vì Nạp Lan Minh Châu đã đem Nạp Lan Hiên vào cái vòng luẩn quẩn của đám hoàn khố trong Yến Kinh cho nên Nạp Lan Hiên rất cảm kích, đối mặt với yêu cầu nho nhỏ này của Nạp Lan Minh Châu thì hắn tự nhiên sẽ không cự tuyệt.
Nạp Lan Minh Châu ngồi ở phía sau, hôm nay mang một bộ lễ phục thời thượng màu trắng, bộ lễ phục này trước đó không lâu đã từng xuất hiện ở Milan, phía dưới chân đi một đôi giày cao gót màu hồng, móng tay được sơn màu đen, làm cho người khác cảm thấy có một loại cảm giác hấp dẫn.
Nghe được Nạp Lan Hiên hỏi như vậy thì Nạp Lan Minh Châu ngồi dậy, sửa sang lại đồ trên người một phen, sau đó nhìn thoáng qua chiếc đồng hồ Patek Philippe (*) ở trên tay rồi nói:
- Bây giờ vẫn chưa đến 6h, chúng ta hãy đi tới chỗ ở của Bùi Vũ Phu trước.
- Tỷ, vì sao trước hết là phải tìm Bùi Đông Lai đây?
Nạp Lan Hiên không hiểu.
- Thế nào? Ngươi sợ Bùi Võ Phu sao?
Khóe miệng Nạp Lan Minh Châu nở ra nụ cười trào phúng.
Nạp Lan Hiên hơi chần chờ một chút, hắn cũng không có hé răng, coi như đã chấp nhận.
Dù sao thì người có tên, cây có bóng!
- Tiểu Hiên, ngươi nhớ kỹ, một người có quá khứ huy hoàng đi thế nào đi nữa cũng không quan trọng, quan trọng là bây giờ và tương lai.
Nạp Lan Minh Châu thản nhiên nói:
- Ta biết trong lòng ngươi rất sợ Bùi Võ Phu, bởi vì quá khứ của hắn quả thật rất huy hoàng. Nhưng mà, bây giờ hắn chỉ là một tên tài xế xe taxi mà thôi. Ngay cả những tên hoàn khố ở Yến Kinh ngươi cũng không sợ thì sợ hắn làm gì ?
"Hô ~ "
Nghe được Nạp Lan Minh Châu nói như vậy thì cả người Nạp Lan Hiên liền thả lỏng.
- Còn về phần ta đi tìm Bùi Võ Phu là có nguyên nhân, hắc, Tiểu Hiên, trong tài liệu không phải đã viết sao? Tên phế vật kia chó cậy gần nhà, gà cậy gần chuồng, hắn không những mượn danh tiếng của ba ta ở trong trường mà sau đó còn đem ra hù dọa Trịnh lão bản mọt phen, để cho Trịnh lão bản phải bồi thường thêm tiền cho người trong khu dân nghèo đó.
Nạp Lan Minh Châu cười lạnh:
- Một tên phế vật gian trá như thế, hắn có một vị hôn thê như ta đây thì hắn sẽ cảm thấy như thế nào ?
- Con cóc mà có cơ hội ăn thịt thiên nga thì làm sao có chuyện ra.
Không đợi Nạp Lan Hiên trả lời thì Nạp Lan Minh Châu đã nói ra câu trả lời thuyết phục, nói xong thì đột nhiên đổi đề tài khác:
- Nhưng mà Bùi Đông Lai lại bất đồng, nghe nói hắn là một người vô cùng kiêu ngạo tự phụ, đối phó với một người như vậy thì dễ dàng hơn đối phó với một con cóc quấn chặt lấy.
- Tỷ thật cao minh.
Nạp Lan Hiên vội vàng vuốt mông ngựa.
Nạp Lan Minh Châu cũng không nói gì nữa, mà nhìn ra ngoài cửa sổ xe, vừa hay nhìn thấy một công trường đang thi công.
Một tên phế vật nằm ở dưới đáy của xã hội muốn làm hôn phu của Nạp Lan Minh Châu ta đây, ngươi xứng sao?
Nhìn tên dân công có làn da ngâm đen đang uốn lưng lên thì Nạp Lan Minh Châu có cảm giác được bóng dáng Bùi Đông Lai đang ở phía trước.
Mọi người vào vào đây tham gia dịch để truyện ra nhanh hơn nào
Mọi người vào vào đây luận đàm nào, gạch đá càng nhiều, tốc độ truyện càng ra nhanh
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Hina