Dịch giả: La Bat Chap
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Những ngày cuối tháng hai, từ Lincolnwood đến Burnham, từ sân bay Midway cho đến ven hồ Michigan, cả thành phố Chicago đều chìm trong một bầu không khí chết chóc, án mạng xảy ra ở khắp mọi nơi.
Dù là ngã tư đông đúc hay hẻm nhỏ vắng người, trong xe taxi hay trong ga điện ngầm, cửa hiệu cắt tóc hay nhà xưởng, chung cư, thậm chí cả khu biệt thự phía bắc, khắp nơi đều có thể trông thấy thi thể của thành viên mafia, đây là chiến tranh thật sự.
Chẳng qua tình huống phát triển đến tình trạng nằm ngoài dự tính của Devitt, gia đình Lucchesi không hoàn toàn giành được ưu thế trong cuộc chiến ám sát qua lại này, bởi gia đình Janno Vessey cũng không phải là lũ ngốc giơ lưng cho đối phương đánh.
Trong cảnh chiến tranh như vậy, việc triển khai buôn bán tịnh hợp kim hầu như không có bất cứ tiến triển nào, Joseph lại không thể ra mặt trực tiếp vì mọi thành viên chính thức đều có thể bị gặp nguy hiểm đến sinh mệnh trước khi chiến sự kết thúc.
Ngày 1 tháng 3, sự kiên trì của Devitt đã đến cực hạn. Hắn quyết định đi tìm "bốn mắt", cũng chính là Mike, để nói chuyện. Thằng nhóc này từ khi buổi ‘đàm phán’ kết thúc liền lặn mất tăm, phỏng chừng hằng ngày đều trốn ở trong nhà vì sợ bị người của gia đình Janno Vessey tới hỏi thăm.
Mike trọ ở một khu nhà cho thuê ba tầng, hàng xóm đều không phải ‘người tốt’, tiền thuê những chỗ như thế này rất rẻ, độ nát thì cũng tương đương chỗ Devitt ở khi mới đến Chicago.
Gõ cửa mấy lần nhưng bên trong vẫn không có động tĩnh, Devitt liền hô lớn: "Mở cửa đi, bốn mắt! Ta là Devitt, không trả lời là ta phá cửa vào đấy."
Tiếp theo trong phòng bắt đầu có động tĩnh...
Mike mở hé cửa nhưng chưa mở xích. Sau khi liếc trái nhìn phải mấy lượt, hắn nói với Devitt: "Xoay một vòng."
"Cái gì?" Devitt cau mày, hỏi lại.
Mike đáp: "Ta sợ ngươi giấu súng sau lưng, đứng đây ta không kiểm tra được. Ngươi hãy xoay một vòng cho ta xem."
Devitt nghiêng đầu: "Chà, tự dưng ngươi lại muốn nhìn đàn ông xoay người một vòng. Có cần ta giới thiệu bác sĩ cho không? Mẹ kiếp! Mau mở cái cửa chết tiệt này ra, đừng ép ta đập nát nó."
Mike đóng cửa lại, tháo dây xích, sau đó mới mở cửa, nói: "Có việc gì phải làm sao?"
"À, mà thôi, chúng ta cứ đứng nói chuyện giữa hành lang để đám ma cô bán thuốc phiện ở đây cùng nghe một chút công việc thú vị của mafia nhé? Sớm biết vậy ta đã mang loa đến đây rồi."
Mike thở dài: "Được rồi, vào đi."
Hắn tránh sang một bên cho Devitt vào nhà, sau đó lại cẩn thận kiểm tra bên ngoài một phen rồi mới đóng cửa phòng.
"Lúc nãy ngươi đang làm gì đấy? Xem phim tâm lý xã hộ ‘hạng nặng’ à?" Devitt tùy tiện như đang ở nhà mình. Vừa đi vào, hắn liền lục lọi lung tung, sau đó hai mắt dừng lại trên chiếc máy tính bảng của Mike.
Mike bước vội đến để tắt màn hình: "Hey! Tôn trọng riêng tư của người khác là phép lịch sự tối thiểu đấy."
Devitt giơ hai tay: "Forum 'Yên Thổ club' ? Ngươi có cái món ham mê thật là kỳ quái, có giấu cái bàn đèn thuốc phiện nào trong tủ không đấy?"
Mike đạo: "Yên Thổ club không phải là câu lạc bộ hút thuốc phiện... Đó là một hội anh em của mấy ông già về hưu, bọn họ chỉ là lấy cái tên này mà thôi."
"À, ý ngươi là cái loại hội nhóm chuyên môn thu nhận hội viên là mấy lão già về hưu, định kỳ tụ tập hút thuốc, uống rượu, đọc báo, đánh cờ chứ gì?"
"Đúng, loại đoàn thể này chứa đầy một đám về hưu rỗi việc thừa thời gian, trong đó có một người bác họ của ta, ngươi còn gì muốn hỏi nữa không?"
Devitt châm một điếu thuốc: "Khỏi cần, bởi theo ta thấy, những người như ta rất khó có thể hưởng thụ thú vui xa xỉ như ‘về hưu’."
Mike cười lạnh: "Hê, ngươi định nói mình sẽ chết sớm chứ gì?"
Devitt trả lời: "Không, ta sẽ nắm lấy quyền lực và kim tiền mà vào quan tài, hưởng thụ lễ tang như một quốc vương, sau khi chết trở thành biểu tượng cho vô số đàn em nỗ lực học tập."
"Ngươi đừng nằm mơ nữa..."
Devitt cảm thấy đã đến lúc vào chuyện chính, hắn nói: "Người của gia đình Janno Vessey cỏ vẻ mạnh hơn tính toán, ta đã không còn kiên nhẫn được nữa. Mike, ta cần thông tin có thể giải quyết dứt khoát công việc."
"Ta đã nói với ngươi từ sớm, sau tối đàm phán đó, bọn họ đã thay hết điện thoại di động và các phương thức liên lạc online. Giờ ta hoàn toàn không thể biết bọn họ liên lạc như thế nào."
Mike không nói tiếp với giọng không kiên nhẫn: "À, đúng rồi! Nếu trí nhớ của ngươi không tốt thì ta có thể nhắc nhở một chuyện, đó là việc ngươi từng tự hào giới thiệu ta là một hacker cho đối phương với giọng tự hào, do đó mới tạo ra kết quả như vậy."
"Bốn mắt ơi bốn mắt, ngươi thực sự quá tích cực rồi. Ta còn chuẩn bị bồi dưỡng ngươi làm trợ thủ của mình cơ đấy, thế mà ngươi lại cứ luôn luôn oán giận mấy cái chuyện đầy tính khách quan này!"
Mike đáp: "Khó khăn khách quan hả? Ngay từ ngày đầu tiên gặp nhau, ngươi nói cần ta hỗ trợ kỹ thuật, nhưng khi ta ở trong xe hack thông tin thì ngươi giết sạch đối phương rồi ném vào trong hồ."
Devitt giải thích: "Không có cách nào khác, ta vốn chỉ muốn cướp tiền rồi thả bọn chúng đi. Nào ngờ năng lực chống cự và sự ngoan cố của chúng vượt quá dự đoán của ta."
Mike nói tiếp: "Thôi được rồi, chí ít trước đó ngươi còn biết chuẩn bị hai bộ đồng phục cảnh sát để đào tẩu, sau khi đốt xe cũng không lưu lại vết tích gì. Nhưng lần thứ hai, ngươi bán đứng ta ngay trước mặt một đám sát thủ được vũ trang hạng nặng đang bị kích động."
Devitt lại nói: "Có gì mà căng thẳng thế? Lúc đó vị trí của ta nguy hiểm hơn ngươi nhiều, mà ta đã sớm có chuẩn bị. Chẳng phải ngươi đã được uống thuốc phòng hộ WM2030 rồi sao."
"Lúc đưa thuốc cho ta ngươi nói trong đó là vitamin và thuốc an thần 2.5."
"Nhìn ngươi nôn nóng như phụ nữ sắp mãn kinh nên ta nghĩ mình cẩn giải thích kiểu đặc biệt cho dễ vào đầu."
"Được lắm, giờ ngươi lại muốn thông tin có thể "giải quyết dứt khoát". Ngươi cảm thấy ta có thể búng tay một cái là mò ra hành tung của thành viên cao cấp của gia đình Janno Vessey sao? Ta có phải nhà ảo thuật đâu?"
"Đúng vậy, không thì ta tới tìm ngươi làm gì?"
"Hê... Thằng cờ hó không biết xấu hổ. Cứ chờ đấy!" Nói xong hắn liền cầm lấy máy tính bảng rồi đi sang gian phòng bên cạnh.
Mười lăm phút sau, Devitt đốt ba điếu thuốc, nếu phải đợi tiếp có khi hắn phải bắt đầu chơi ma túy. May mà lúc này Mike đã quay trở lại, trong tay còn cầm một tờ giấy vừa mới được in ra.
"Của ngươi đây, khách sạn này, số phòng cụ thể thì ta không biết, tự ngươi phải đi tìm thôi. Ta nghĩ có hơn 80% Frankie Janno Vessey đang ở đấy."
Devitt nhướn mày: "Ta có thể hỏi ngươi đã làm thế nào không?"
Mike trả lời bằng giọng không được kiên nhẫn: "Frankie có quan hệ với cảnh sát, trong thời gian đặc thù này chắc chắn bọn họ sẽ tiếp xúc không ít. Gã cảnh sát đó có một cái điện thoại di động chuyên để liên hệ với mafia, bình thường sẽ không thay đổi, mà ta thì đã giải quyết nó từ sớm. Vừa rồi ta kiểm tra lịch sử liên lạc mấy tuần qua của hắn, ngoại trừ gọi cho sở cảnh sát, nhà, một vài cửa hàng quen cùng với một vài hiện trường án mạng ra thì còn lại vài địa điểm công cộng, mà những nơi đó hắn đều dừng lại thời gian tương đối dài.
Sau đó, ta xác định những điểm đó trên bản đồ, xác định được phạm vi khả nghi. Với tính cách của Frankie tuyệt đối sẽ không mạo hiểm đi xa chỉ để liên lạc với một cảnh sát, bởi vậy chắc chắn hắn chỉ ở bên trong phạm vi này.
Khách sạn lớn nhiều người phức tạp nên hắn sẽ không dám ở lại, vì vậy ta hack vào máy vi tính của các nhà nghỉ cỡ vừa và nhỏ, sử dụng biện pháp loại trừ, lược bỏ đi những người dùng tên thật đăng ký phòng... Đại loại thế."
Devitt sửng sốt chừng năm giây rồi mới ậm ừ.
Sau khi nhận tờ giấy trên tay Mike, hắn quyết định làm bộ tức giận để đổi một đề tài: "Này... Bốn mắt, ngươi cứ ở lỳ trong thành phố và không quay về trường sao?"
Mike đáp: "Chuẩn, thường thì ta sẽ không đi học nhưng sang năm vẫn có thể tốt nghiệp, biện pháp thì ngươi đừng có hỏi. Nếu không có chuyện gì nữa thì mau cút đi."
Devitt rời khỏi nhà Mike, trong lòng có vẻ vui mừng. Rõ ràng bốn mắt là nhân tài hiếm có, loại người này nhất định phải thu làm tâm phúc của bản thân chứ không thể nhường cho gia đình Lucchesi được.
Tuy rằng hắn có tính toán riêng, nhưng trước mắt còn phải mượn thế lực của gia đình Lucchesi. Chẳng qua việc cấp bách trước mắt là bắt sống hoặc giết chết Frankie Janno Vessey và nhanh chóng kết thúc chiến tranh. Dù sao lão khọm Joseph Lucchesi cũng không phải là hạng người lương thiện, nếu còn dây dưa nữa thì rất khó biết được con cáo già này có đột nhiên trở mặt hay không.
...
Một giờ sau, tại nhà nghỉ đã bị Mike khoanh vùng.
Samuel Janno Vessey đang nói chuyện với em trai của hắn, Frankie.
"Ngày hôm qua lại có ba thành viên hi sinh, gần đây chúng ta tổn thất không ít, trong đó không thiếu những người có vị trí quan trọng, gia đình Lucchesi cũng không tốt hơn chúng ta bao nhiêu. Joseph Lucchesi và Tommy đã lâu không lộ diện, khu nhà của chúng lại chẳng có người. Trận chiến vô tiền khoáng hậu này không có ai tuyệt đối an toàn, chỉ khi đối phương tiêu diệt sạch sẽ mới là thắng lợi. Chắc chắn chúng ta sẽ là người thắng." Frankie lộ vẻ kích động.
Samuel đáp: "Ông bạn cảnh sát của ngươi có thể cung cấp sự trợ giúp cụ thể hơn không? Yêu cầu của hắn không nhỏ, nhưng xem ra năng lực rất có hạn?"
"Arthur đã giúp chúng ta bắt rất nhiều người của gia đình Lucchesi rồi, bắn chết tại chỗ cũng có. Tiếc rằng hắn chỉ có thể làm đến thế thôi, dù sao cảnh sát cũng không thể tùy ý giết người. Nếu không có chứng cứ thực tế, chỉ cần người của gia đình Lucchesi không chống cự thì chúng sẽ nhanh chóng được thả."
Frankie giải thích: "Nếu chúng ta làm quá mức thì không bao lâu Arthur sẽ bị chính đồng nghiệp của mình hoài nghi, giờ muốn phá vỡ tình thế chỉ có thể sử dụng sát thủ của mình mà thôi."
Samuel hít một hơi khói thuốc: "Như vậy khi cần thiết, Ernie sẽ ra tay."
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo liền đến, Ernie bỗng không gõ cửa mà xông luôn vào trong phòng: "Ông chủ, tình hình bên ngoài có vẻ khác thường."
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Dịch giả: La Bat Chap
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Lời của Ernie còn chưa dứt, tiếng súng ở bên ngoài đã vọng tới.
Ngoài bãi đỗ xe của nhà nghỉ, đám sát thủ mặc áo đen chỉnh tề của gia đình Lucchesi chậm rãi giương súng trường bán tự động lên, họng súng phun ra từng luồng lửa đỏ. Bọn họ chăm sóc kỹ từng ô cửa sổ và vách tường. Đa số khách trong phòng là thành viên gia đình Janno Vessey, tất nhiên sẽ có người dân thường và nhân viên của nhà nghỉ... Nhưng mặc kệ họ là ai, hễ bị đợt bắn phá điên cuồng không gián đoạn lướt qua, nếu không bỏ mạng tại chỗ vì trúng đạn thì chắc chắn cũng không dám thò đầu ra lần nữa.
Devitt, Sonny và Braga ngồi đợi trong một chiếc xe đậu cách nhà nghỉ một con phố. Họ quan sát cuộc tàn sát một cách bình tĩnh.
"Giờ ta chỉ muốn xông vào đó, nhảy lên cao, xoay người và bắn quét. Sau khi đáp xuống đất, ta sẽ nhìn máu của đối thủ bắn tung toé trong lúc nhàn nhã thổi bay làn khói ở đầu họng súng." Devitt vừa thản nhiên hút thuốc trong xe, vừa đùa giỡn.
Sonny trả lời: "Nếu ngươi cần diễn viên đóng thế chuyên nghiệp thì có thể đến Hollywood thuê, còn nếu ngươi muốn không bị tổn thất sức chiến đấu của bản thân thì hãy quên suy nghĩ đó. Bọn này đã là những tay súng xuất sắc nhất thành phố rồi."
Devitt bật cười: "Xuất sắc bao nhiêu cũng vứt, chỉ cần Frankie ở trong đó thì chắc chắn Ernie sẽ có mặt. Người bình thường hoàn toàn không thể giải quyết thằng cha này. Lát nữa, ta sẽ đích thân ra tay khi hắn xuất hiện."
Ánh mắt của Sonny bỗng trở nên quái dị: "Vậy... Ngươi và Ernie chính là những kẻ mang siêu năng lực?"
Devitt đáp: "Rõ ràng quá còn gì! Nếu người bình thường đơn thương độc mã giết chết Tony, Joe và đàn em của chúng thì chẳng phải phim hành động mới là lạ."
...
Nhà nghỉ trước mắt có kiểu dáng rất điển hình. Tuy bãi đỗ xe khá rộng nhưng số phòng không nhiều, tổng cộng chỉ có hai tầng. Sau khi bức tường đã chi chít vết đạn, đám sát thủ mới ngừng bắn. Trong lúc đợi nòng súng nguội bớt, bọn họ chia làm hai nhóm, một nhóm lên tầng hai, nhóm còn lại tỏa ra kiểm tra xem bên ngoài có sót mục tiêu nào hay không...
Quá trình này rất giống việc truy tìm zombie trong game kinh dị. Không ai biết phía sau cửa có cái gì, mục tiêu có thể đang nấp trong góc tường, ngăn tủ, dưới gầm giường, bàn gỗ, hoặc trốn trong phòng vệ sinh. Bởi vậy, biện pháp hữu hiệu nhất chính là nã hết một băng đạn khi mở cửa.
Chết oan bao nhiêu người không quan trọng, giết được bao nhiêu thành viên gia đình Janno Vessey cũng chỉ là mối quan tâm thứ hai. Mục tiêu của họ chính là Frankie Janno Vessey, dù sao thì "sống phải thấy người, chết phải thấy xác". Đương nhiên, hơn mười tay súng đang bước lên tầng hai vẫn còn chưa biết trong một căn phòng mà bọn họ sắp lục soát, không chỉ có Frankie mà còn có cả bố già Samuel!
Xả đạn, phá cửa, kiểm tra. Cứ như vậy cho đến khi bọn họ đi tới căn phòng thứ ba, cò súng còn chưa kịp bóp thì cánh cửa đột ngột văng ra như bị gắn thuốc nổ.
Luồng sức mạnh này đánh sập vách tường đối diện và khiến đám sát thủ ngã rạp xuống sàn, vài tên trong số đó bị hất văng từ tầng hai xuống dưới đất.
"Hừ... Quả nhiên..." Devitt mở cửa, xuống xe, chỉnh sửa cổ áo, rồi mới quay đầu lại và nói với hai người: "Có lẽ cảnh sát sắp tới rồi, các ngươi tranh thủ giúp ta một ít thời gian."
Sonny hỏi: "Ngươi chuẩn bị làm gì?"
Devitt đáp: "Tôm tép sắp bị xử lý hết, tất nhiên nhân vật lợi hại phải do ta giải quyết. Chẳng phải ngươi nói muốn cố gắng tránh tổn thất sao? Trong thời gian ngươi hỏi ta mấy câu vô dụng ấy, tổn thất vốn đang tăng lên." Nói xong, hắn vung tay đóng cửa xe.
Ernie cầm súng, đàng hoàng bước ra cửa và bắn chết tất cả những tay súng xuất hiện trong tầm mắt. Tuy trình độ của hắn không thuộc dạng bách phát bách trúng nhưng chắc chắn chẳng phải thứ gà mờ. Trong phút chốc, đông đảo sát thủ của gia đình Lucchesi liên tiếp trúng đạn, số này không chết cũng trọng thương. Còn những phát súng bắn về phía Ernie lại như gặp phải một lớp kính chống đạn, chỉ cần đường đạn tiếp cận phạm vi nửa mét quanh đối phương thì liền bị hất văng ra.
Devitt hô lớn: "Này các quý ông, nơi đây do ta tới xử lý. Tất cả hãy ra ngoài, khu vực xung quanh hẳn vẫn còn người của gia đình Janno Vessey, ngoài ra ta còn cần các ngươi giữ chân cảnh sát."
Ernie vừa nhìn thấy Devitt liền ngừng bắn, đám sát thủ của gia đình Lucchesi như đã hiểu hai người này không phải nhân loại bình thường nên lập tức rút lui thật nhanh.
Ở bên kia, Ernie trực tiếp nhảy xuống từ tầng hai. Khi đứng cách Devitt không đến ba mét, hắn chĩa súng vào đầu đối phương rồi mở miệng: "Tình hình ngày hôm đó ở nhà hàng Whisbone vô cùng bất lợi nên ta mới chọn cách đưa ngài Frankie rút lui." Hắn vừa đi về phía trước, vừa nói: "Thật ra, nếu lúc đó chỉ có một mình thì ta đã giết sạch các ngươi từ sớm."
"Wow! Làm gì mà tự tin quá vậy? Lẽ nào ngươi là người có năng lực cấp Cường sao?" Devitt vẫn rất thoải mái nói chuyện giữa lúc nòng súng của Ernie đã dí sát giữa trán hắn.
Ernie cười nhạt: "Lẽ nào cấp Bính chẳng thể giết được ngươi ư? Ta cũng muốn hỏi lại, ngươi có năng lực cấp Cường hay không? Ta thấy ngươi chỉ có cái thái độ không coi ai ra gì là giống thôi."
Devitt đáp: "Tuy ta và ngươi đều là cấp Bính nhưng ngươi không giết được ta đâu. Từ trước đến nay, tất cả những kẻ có năng lực dưới cấp Cường đều chẳng thể chống lại ta."
"Vớ vẩn!" Ernie bóp cò.
Đoàng!!!!
Trong suy nghĩ của Ernie, lúc này đầu Devitt sẽ nổ tung như một quả dưa hấu nát. Nhưng trong thực tế, thằng oắt này không hề bị bất cứ vết sước nào.
Thứ phát nổ chính là khẩu súng trong tay Ernie. Giờ thì nòng sống đã bị vỡ thành bảy hoặc tám mảnh và bay ngược về sau, bàn tay của hắn cũng bị bỏng nặng.
Sau khi ném cục sắt đã biến dạng xuống đất, Ernie nhảy lùi về phía sau mấy mét. Mùi da thịt tay phải bị đốt cháy sém bay vào mũi hắn chẳng khác gì tiếng cười nhạo của Devitt.
"Nói rõ luôn nhé, người cải tạo không thể đánh thắng ta. Chẳng qua chúng ta chẳng có hận thù gì với nhau cả, nếu ngươi chịu rời khỏi thành phố này và không đối đầu với ta nữa thì có lẽ ta sẽ thả cho ngươi một con đường sống."
Tất nhiên Ernie sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy: "Làm sao ngươi biết ta là..."
Devitt ngắt lời: "Sau lần gặp trước, ta đã tiến hành phân tích thực lực của ngươi. Để có thể không bị ảnh hưởng của WM2030, ngoại trừ dùng thuốc phòng hộ ra thì biện pháp đơn giản nhất chính là sử dụng áo giáp bằng kim loại đặc chủng, bởi vậy chắc chắn ngươi là người cải tạo. Vâng, người cải tạo đích thực.
Đương nhiên, còn có một khả năng khác, nếu ngươi có được năng lực từ cấp Cường trở lên thì hoàn toàn có thể tự đề kháng. Nhưng ta cảm thấy chuyện này không thể xảy ra, bởi người ở cấp bậc này sẽ không gia nhập vào thứ tổ chức hạ cấp như mafia. Cần tiền hay cần địa vị, bọn họ có thể trực tiếp gia nhập vào HL, có lý tưởng hay tín ngưỡng sẽ gia nhập vào các tổ chức phản kháng, còn người muốn tự do thì đều độc lai độc vãng. Nói tóm lại, từ cấp Cường trở đi, người ta thường sẽ không phạm tội vì vấn đề sinh tồn.
Ha ha, cuối cùng chỉ còn những kẻ như ngươi và ta khom lưng vì cơm áo gạo tiền. Bởi vậy, ta xin hỏi lại một lần nữa để tiết kiệm thời gian và cũng là vì chút lòng trắc ẩn còn sót lại... Này, liệu ngươi có thể tự biến mất khỏi mắt ta hay không?"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Dịch giả: La Bat Chap
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Ernie dùng nắm đấm để trả lời Devitt. Sau khi hét lớn một tiếng, khuỷu tay phải của hắn đột ngột phụt ra một luồng lửa mạnh, phản lực này đẩy cú đấm đi như một quả tên lửa và lao thẳng vào mặt Devitt.
Nhưng cánh tay hắn vẫn nổ tung như khẩu súng lúc nãy...
Ernie nôn ra một búng máu, ngã gục xuống đất và không thể đứng dậy một lần nữa.
Một phần ba thân người cùng toàn bộ cánh tay phải của hắn đều đã bị vụ nổ hủy hoại. Nội tạng cải tạo bán cơ giới lộ ra ngoài, các đường dây điện nằm dưới lớp áo giáp bốc lên từng làn khói đặc và những tiếng nổ vang lên tanh tách.
Devitt nói: "Áo giáp đặc chế trang bị chấn động lực trường siêu thanh và máy móc sinh lý phức tạp bên trong vẫn đủ năng lượng để duy trì tính mạng sau khi bị vụ nổ phá hoại. Thế này mới coi được chứ!"
Ernie đáp: "Công kích không thể nào xảy ra trục trặc... Lẽ nào ngươi có thể khống chế kim loại ư?"
Devitt trả lời: "Không! Nếu ta có năng lực khống chế một loại vật chất nào đó, nhất là kim loại, thì cho dù bản thân có phải ngồi trên xe lăn cũng vẫn là người có năng lực cấp Cường. Ta có khả năng khiến những thứ có động năng không phải là sinh vật ở cự ly cực gần vận hành ngược chiều. Nói đơn giản hơn, khi ngươi bóp cò thì đạn sẽ không bay ra ngoài và toàn bộ áp lực của thuốc súng sẽ bùng nổ trong nòng súng. Lại nói đến cánh tay kia của ngươi, khi dùng nó để tung quyền cùng phá cửa đều dùng một nguyên lý, đó là gấp khúc cánh tay, tức là dùng thiết bị tạo áp lực ở khuỷu tay đẩy mạnh về phía trước trong cự ly ngắn. Tuy nhiên, nếu luồng áp lực này tác dụng ngược lại lên máy móc bên trong cánh tay của ngươi thì sẽ tạo ra kết quả như bây giờ."
Nói xong, Devitt liền rút khẩu súng của mình ra: "Đã nói rồi, người cải tạo không thể nào thắng được ta đâu!"
Nói rồi liền bóp cò...
Súng của Devitt hoạt động rất bình thường, đạn vừa bắn vào trán Ernie liền khiến đầu hắn nổ tung. Giờ thì máu huyết đã bắt đầu phun ra, các bộ phận điện tử trong đầu đều bốc cháy và ngọn lửa nhanh chóng lan tràn khắp cơ thể.
Devitt dựng nòng súng thẳng đứng, làm bộ thổi khói: "Thật đáng tiếc, sau khi ngươi bị thương nặng thì chấn động lực trường đã mất tác dụng."
Lúc này, mặc dù tiếng còi xe cảnh sát đã vang lên khắp khu vực xung quanh nhà nghỉ nhưng Devitt vẫn từ tốn đi lên tầng hai để tìm đến căn phòng không có cửa kia.
Samuel Janno Vessey và em trai lão, Frankie Janno Vessey vẫn ngồi hút xì gà. Cả hai đều không hề đánh mất phong độ của mình, tuy bọn họ không ra ngoài quan sát cuộc chiến nhưng khi Devitt xuất hiện trước mặt thì họ đã hiểu Ernie xong đời rồi.
Vốn dĩ trong gia tộc không có ai so được với Ernie về độ trung thành và sức mạnh, thế nhưng hắn vừa ra khỏi phòng chưa đầy năm phút thì đã bị giết chết...
Devitt nói thẳng: "Hai vị, ta nghĩ dù có chừa một con đường sống thì cũng chỉ là một sự sỉ nhục đối với các ngươi mà thôi. Vậy nên xin đừng giãy dụa vô ích." Hắn giơ súng, bước đến: "Khi trở thành kẻ thất bại, giữ được thi thể nguyên vẹn để làm đám tang đã có thể xem là một chuyện may mắn, cũng có thể nói ta để lại cho hai vị một ít tôn nghiêm cuối cùng."
"Cảnh sát đây, mau bỏ súng xuống!" Khẩu súng ngắn của Arthur dí sát sau cổ Devitt.
Devitt thoáng lộ vẻ kinh ngạc: "Ái chà! Tới nhanh vậy?"
Arthur đáp: "Hừ, tiếng còi cảnh sát còn ở xa nên ngươi cảm thấy mình còn nhiều thời gian chứ gì?"
Hắn đưa tay tước lấy vũ khí của Devitt: "Tiếc rằng ta và các đồng nghiệp đều chạy bộ đến đây. Xe cảnh sát đỗ cách nơi này hai con đường, giờ phiền ngươi hãy theo chúng ta một đoạn."
Hắn quay đầu và ra lệnh cho cấp dưới: "Còng tay hắn lại."
Sau đó nhìn sang hai vị bố già của gia đình Janno Vessey: "Còng tay hai người này luôn."
Đám cảnh sát nối đuôi nhau đi vào, tặng cho Devitt cùng hai gã Janno Vessey mỗi người một bộ còng tay màu bạc đúng tiêu chuẩn.
Devitt nghiến răng: "Thằng khốn Sonny, dám mang người chuồn trước à? Hừ, mình bị chơi một vố rồi!"
...
Hai ngày sau, một tin tức được thông báo làm chấn động toàn thành phố.
Hai anh em gia đình Janno Vessey quyết định hợp tác với cảnh sát khiến tất cả những người hoặc tổ chức có liên quan với mafia ở Chicago lập tức cảm thấy bất an. Bởi vì lời khai và bằng chứng mà hai người này cung cấp hoàn toàn có thể tống hàng nghìn người vào nhà tù, trong đó bao gồm rất nhiều nhân vật có vai vế trong giới thương gia và chính trị gia.
Sĩ quan cảnh sát Arthur lập tức trở nên nổi tiếng. Với sự nghiệp rộng mở trong tương lai, hắn rất có hy vọng có thể trở thành một trong số những nhân vật lãnh đạo của sở cảnh sát Chicago trước khi về hưu. Khi đã ở yên trong tù, Frankie mới phát hiện gã cảnh sát này quả thật còn khôn khéo và cẩn thận hơn xa mình. Hắn hoàn toàn không để hở bất kỳ nhược điểm nào, thậm chí có bị lộ thì vẫn có thể trâng tráo nói rằng mình phản nằm vùng.
Arthur thay mặt chính phủ đưa ra một vụ giao dịch, theo đó anh em Janno Vessey có thể dùng bằng chứng cùng toàn bộ gia sản của mình nhằm đổi lấy một chương trình bảo vệ nhân chứng. Đúng vậy, đây là những thứ cuối cùng mà bọn họ có thể nhận được để vĩnh viễn mai danh ẩn tích và sống nốt cuộc đời như những người ‘bình thường’.
Đứng trước hiện thực tàn khốc, hai ông trùm mafia từng oai phong một cõi Chicago không thể không cúi đầu, bởi nếu bọn họ từ chối vụ giao dịch này thì sẽ phải đối diện với hàng chục tội danh cùng những năm tháng ăn cơm tù dài dằng dặc.
Đấy là chưa nói bọn họ đã tổn thất tham mưu và Ernie, cho dù sử dụng thủ đoạn hợp pháp hay vượt ngục đều rất khó thoát thân. Ngay cả khi bị phán cho vài trăm năm tù, đế quốc vẫn có thể tịch thu mọi sản nghiệp của gia đình Janno Vessey một cách hợp pháp.
Nhưng hiện tại, chí ít hai anh em bọn họ còn có thể mượn sức mạnh của cảnh sát để đập nồi dìm thuyền nhằm tặng cho lão cáo già gia đình Lucchesi một đòn trí mạng. Bọn họ dốc hết khả năng, không ngừng không nghỉ, đem toàn bộ chứng cứ phạm tội cùng với các mạng lưới buôn bán, tiêu thụ bất hợp pháp của gia đình Lucchesi ra ánh sáng. Thậm chí cảnh sát và nhân viên sở tư pháp còn phải làm thêm giờ để ghi chép lời khai.
Chuyện này như một cơn giông bão thay đổi hoàn toàn kết cấu của thành phố. Giờ Chicago rơi vào một vòng xoáy báo thù càng ngày càng hỗn loạn giữa hai gia đình. Trong khi gia đình Lucchesi không ngừng những cuộc truy sát, ngay cả bọn họ cũng bị đối phương trả thù cùng với cảnh sát đả kích nghiêm trọng.
Một tuần lễ sau, thành viên gia đình Janno Vessey không phải bị giết thì cũng bỏ trốn hết, hoặc là dứt khoát gia nhập vào tổ chức mafia khác. Dù sao thủ lĩnh của bọn họ cũng đã hợp tác với đế quốc, có kiên trì tiếp cũng không có nghĩa lý gì.
Mà gia đình Lucchesi lại càng tổn thất thảm trọng. Hầu như toàn bộ các đường dây buôn bán ngầm đều bị triệt phá, vô số thành viên cao cấp bị bỏ tù, Sonny và Braga cũng không ngoại lệ. Ngay bản thân Joseph Lucchesi cũng bị sở cảnh sát mời đến uống trà, sau cùng phải giao nộp cả trăm nghìn đô tiền bảo lãnh mới được ra về, có thể nói là tự thân khó bảo toàn. Khu biệt thự cao cấp của lão hiện còn bị cảnh sát giám sát chặt chẽ, chẳng khác gì giam lỏng. Chẳng qua như vậy cũng tốt, có nhiều cảnh sát canh gác như vậy thì đương nhiên là không phải sợ dư đảng của gia đình Janno Vessey tới báo thù. Trước khi đến hạn xử lý vụ án của lão vào cuối tháng ba, có lẽ trạng thái này sẽ còn được duy trì liên tục.
...
Ngày hai mươi ba tháng ba.
Trong bóng đêm, có người mở cửa phòng ngủ của Joseph Lucchesi rồi đi vào.
Joseph, vốn đã mất ngủ mấy ngày, lập tức giật mình tỉnh lại. Vội rút khẩu súng dưới gối, lão chĩa nó vào bóng người trong bóng tối và biểu lộ vẻ uy nghiêm của một bố già: "Ngươi là ai?"
"Đương nhiên là tham mưu của ngài rồi." Devitt bật công tắc đèn, căn phòng theo đó sáng bừng lên và chiếu rõ bộ dạng chật vật của Devitt. Giờ đây, hắn mặc một bộ quần áo rách nát dính đầy bụi đất, tóc tai rối bù.
"Không phải ngươi..." Joseph cả kinh.
Devitt ngắt lời lão: "... còn đang ở trong tù chứ gì? Ha ha, may mà đó chỉ là tù giam người bình thường, động não một chút liền có thể thoát ra." Hắn đi tới tủ rượu, lấy một chai vang đỏ, không cần ly mà cứ nốc liền mấy ngụm: "Xin hãy tha thứ cho việc ta đến gặp ngài trong bộ dạng này, ta vừa mới trốn ra nên phải ngụy trang trên đường. Ưm, ngại quá! Ta hơi khát..."
Joseph không hề nể mặt Devitt mà giận dữ nói: "Cố Vấn, chuyện đã đến nước này đều do ngươi! Gì mà giải quyết gia đình Janno Vessey khồng thành vấn đề, đều là nói láo! Nhìn xem kết quả hiện nay đi, kế hoạch của ngươi vào sọt rác hết rồi!"
Devitt vội giải thích: "Không, ta còn có biện pháp khác. Lần này..."
Nhưng Joseph không thể nghe hết lời nói của hắn, bởi cái đầu của bố già của gia đình Lucchesi bỗng rơi xuống đất.
Vết cắt trơn bóng như gương, vài giây sau máu mới bắt đầu phun ra...
Devitt trợn mắt nhìn cảnh tượng trước mắt. Vẻ tự phụ và ung dung không còn lại chút nào, ngay cả lời nói cũng không còn lưu loát: "Cái... cái..."
"Ngươi phạm phải quá nhiều sai lầm, ta chỉ có thể tuyên bố cuộc kiểm tra hoàn toàn thất bại."
Giọng nói của Mike bất ngờ vang lên, hắn bước vào từ ngoài cửa và chậm rãi đi đến bên người Devitt.
Sau khi mở cửa tủ lạnh và lấy một bình nước ép cà chua ra ngoài, hắn tự rót cho mình nửa cốc rồi nói với Devitt, lúc này đã ngây ra như phỗng.
"Đầu tiên, ngươi hiểu sai ý nghĩa của 'Cố Vấn'. Theo lẽ thường, đó hẳn phải là một cái chức vị. Nhưng những chuyện ngươi làm liệu có phải là việc mà một gã cố vấn nên làm không? Hừ, cái này đợi chút nữa nói sau.
Đa số mọi người đều nghĩ 'Cố Vấn' có thể chỉ là danh hiệu hoặc biệt danh. Khi ngươi chuẩn bị giả mạo ta hẳn cũng nghĩ như thế, nhưng tất cả các ngươi đều sai hết.
'Cố Vấn' - đó là tên của ta. Ta họ Cố, tên chỉ một chữ Vấn, thế thôi..."
Cố Vấn uống một hơi cạn cốc nước ép, sau đó thở dài: "Ngươi là một tên mạo danh dở ẹc. Chẳng qua trước khi ngươi chết, ta có thể dạy cho ngươi một bài học cuối cùng. Ngươi gọi nó là gì ấy nhỉ? À... Đúng rồi, là tài sản vô hình."
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Dịch giả: La Bat Chap
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
Cố Vấn ung dung uống nước ép cà chua và bắt đầu tự thuật: "Devitt, ta gọi ngươi là Devitt nhé! Dù sao ngươi cũng thường xuyên thay đổi tên họ mà."
Hắn thở thật dài: "Cách che dấu thân phận vụng về nhất chính là bịa đặt hoàn toàn. Bởi vì thứ ngươi sử dụng chỉ là một tấm CMND giả nên ngươi cũng chỉ có được một cái tên mà thôi. Phía sau cái tên đó chẳng có gì khác và không hề đáng giá một chút nào.
Còn nếu sử dụng thân phận như Mike Byron thì sẽ tốt hơn rất nhiều. Hắn là một con người sinh động, hệt như những gì ngươi kiểm tra được. Hắn không những có gia đình mà có quá trình sinh hoạt và học tập của bản thân, thậm chí ngươi có thể dùng những tư liệu đó để phán đoán tính cách của hắn."
"Hừ, vụng về ư? Vậy xin hỏi ngươi nhé, Cố Vấn. Liệu ngươi có tra được thân phận thực sự của ta không?" Devitt vừa lấy lại chút tinh thần thì lại tiếp tục bộc lộ thái độ hung hăng vốn có của mình.
Cố Vấn trả lời: "Có phải Sam Heidemann không?"
Devitt không đáp lại, bởi cơ mặt đang co giật của hắn đã giải đáp tất cả.
Cố Vấn cười nói: "Ngươi nghĩ ta là ai? Cảnh sát Chicago à? Chẳng nhẽ chỉ cần ngươi mài đi vân tay, giữ kín mồm mép và dùng một cái tên không tồn sẽ khiến ta bó tay sao? Ha ha, chúng ta nói một chút về thứ mà ngươi gọi là thân phận thực sự nhé.
Sam Heidemann, bỏ học lúc mười lăm tuổi và bắt đầu cuộc đời của một tên tội phạm chuyên nghiệp tại Detroit từ những trò đơn giản nhất như gian lận đánh bạc, trộm cướp tác phẩm nghệ thuật hay làm giả công trái v...v... Độ liều lĩnh và khẩu vị của ngươi ngày càng được nâng lên trong những năm gần đây. Xét tổng thể, tuy thủ pháp vô cùng khôn khéo nhưng ngươi có một khuyết điểm, đó chính là lãng phí. Từ trước đến nay, ngươi từng tham gia những vụ làm ăn từ mấy chục vạn đến mấy trăm vạn, chẳng qua do không hề dành dụm nên ngươi không thể không tiếp tục gây án khi tiền đã gần cạn."
"Đủ rồi! Ngươi tra ra được thân phận của ta thì đã sao? Rốt cuộc ngươi có mục đích gì? Vì sao ngươi lại giết Joseph?"
"Haizz, đừng nóng vội. Chẳng phải ta đã nói rồi sao..." Cố Vấn đáp: "Mục đích của ta có hai. Thứ nhất, đó là kiểm tra.
Mấy năm nay công việc làm ăn phát đạt, mối hàng tăng nhanh, một mình ta làm không xuể nên ta muốn tìm một tên tội phạm có chỉ số thông minh cao làm trợ thủ. Trước ngươi, ta cũng đã kiểm tra một vài người nhưng tất cả đều không hợp lệ. Đương nhiên ngươi cũng làm ta rất thất vọng.
Ta bắt đầu kể từ đoạn mở màn nhé:
Bốn tháng trước đây, ta chấm được ngươi và đã check mọi thông tin của ngươi. Đợi đến khi ngươi phải tìm kiếm mục tiêu mới, ta liền bắt đầu kế hoạch của mình. Bước đầu tiên chính là tạo cho ngươi một cơ hội, mà cơ hội cần phải có đủ sức mê hoặc để ngươi dám liều mạng chơi lớn. Thế là ngay ngày hôm đó, ta đã âm thầm giúp ngươi mở ra một lối đi khi ngươi dùng máy vi tính tìm cách hack vào kho cơ sở dữ liệu của đế quốc. Sau khi dẫn ngươi tìm đến khu tài liệu về tịnh hợp kim, ngươi đã download thành công."
"Có chuyện này sao?" Devitt cả kinh, cho dù là về lừa đảo hay kỹ thuật hack, lòng tự trọng của hắn đều bị đả kích nghiêm trọng.
Cố Vấn hừ lạnh: "Khoa học mới là xu thế của thế kỷ hai mươi hai... không phải vậy sao?"
Devitt nói: "Làm sao ngươi biết những lời này?"
Cố Vấn đáp: "Bởi vì ta nghe được..."
"Ngươi đặt máy nghe trộm trong phòng làm việc của Joseph à?"
"Không, ta đặt máy nghe trộm trên người ngươi."
"Không thể nào!" Devitt nói chắc như đinh đóng cột.
"Chậc, ngươi khẳng định như vậy có phải là vì ngươi cho rằng máy nghe trộm chỉ có thể đặt bên ngoài cơ thể hay không?"
Lần này, biểu hiện của Devitt hệt như đã nuốt phải một con ruồi vào trong miệng.
Cố Vấn nở nụ cười: "Còn nhớ lúc ngươi mới tới cái thành phố này, hằng ngày đều ăn hotdog không?"
Devitt giận dữ đến nỗi không thể nói thành lời.
Cố Vấn vẫn tiếp tục nói: "Lão chủ tiệm hotdog nhận tiền của ta, mỗi lần bán cho ngươi hắn đều cho thêm một loại nguyên liệu đặc thù. Tất nhiên, hắn cũng không biết đó là cái gì mà cứ nghĩ rằng chỉ là vài giọt nước sốt bình thường, còn ta chỉ là một gã thích bày trò đùa dai mà thôi. Sự thật là trong đó có chứa robot nano.
Thứ này mới là kỹ thuật quân sự hàng đầu của đế quốc hiện nay. Nói thế bởi nó có thể phân giải tổ hợp thành máy móc mini cao cấp không bị axit ăn mòn, răng cắn không vỡ và một giọt nước sốt có khả năng chứa mười mấy robot nano. Nếu ngươi đặt hàng ngàn robot mà mắt thường không nhìn thấy được vào cùng một chỗ thì kích thước sẽ còn lớn hơn một ngón tay. Một khi chuyện đó xảy ra thì chắc chắn ngươi sẽ không nuốt vào. Chẳng qua nếu chia thành nhiều phần nhỏ thì e rằng ngươi chẳng bao giờ biết được, bởi đám robot nano kia sẽ bám lên thành dạ dày sau khi được ngươi nuốt vào. Cho đến khi số lượng đạt tiêu chuẩn, chúng sẽ kết hợp lại. Thế là máy nghe trộm đã hoàn thành."
Devitt bất giác sờ tay lên bụng: "Đồ điên..."
"Nó không ảnh hưởng đến sức khỏe đâu, chúng ta nói chuyện tiếp nào...
Trước khi có máy nghe trộm, việc nắm giữ phương hướng của ngươi cũng không hề khó. Những hành động như tìm kiếm tư liệu trên máy vi tính, đặt vé máy bay... tất cả đều không qua được mắt ta. Cho nên khi ngươi còn đang nghiên cứu kỹ thuật tịnh hợp kim ở Miami, chưa định hình được ý đồ hợp tác với mafia Chicago thì ta đã đến trước. Sau khi chọn lấy một sinh viên tại trường đại học Illinois ở gần đây, ta hack vào kho số liệu sinh viên để sửa chữa ảnh chân dung của Mike Byron. Cùng với việc vẫn giữ nguyên những thông tin khác, ta đã có được một thân phận khá chân thật.
Tiếp theo, ta tạo ra một ít phiền phức cho gia đình Lucchesi, rồi nhờ một cơ hội rất 'ngẫu nhiên' để hỗ trợ Sonny Lucchesi xử lý nó nhằm tiếp xúc với mafia bản địa. Kể từ đó, hắn còn chủ động tìm đến ta vài lần... Thế là ta cũng sắm tốt vai diễn của mình bằng cách làm thay hắn vài việc.
Không bao lâu sau, ngươi tới Chicago vào cuối tháng một. Lúc đó, ta vừa nhận một vụ tư vấn hơi phiền phức và đã phải tốn rất nhiều công sức để thiết kế. Không may là vị khách hàng đó đã làm hỏng kế hoạch ngay phút chót, dẫn đến tổ chức sát thủ chuyên nghiệp do ta giới thiệu tổn thất không ít thành viên ở Venice, sau đó họ còn gửi một bức thư với ngôn từ gay gắt nhằm đe dọa ta.
Nói tóm lại, thời gian đó ta rất bận mà lại không thể phân thân, bởi vậy mới lợi dụng khoảng thời gian này để bố trí một máy nghe trộm hai mươi bốn tiếng đồng hồ không rời thân cho ngươi. Mất hơn hai mươi ngày, cuối cùng chuyện cũng thành công.
Sau khi dứt điểm được vụ kia, ta nhận một vụ làm ăn mới. Khách hàng cũng là dân Chiacago.
Đến trung tuần tháng hai, ngươi tìm đến gia đình Lucchesi như tính toán của ta chứ không phải gia đình Janno Vessey. Thật ra ta cũng chẳng muốn trực tiếp tiếp xúc với ngươi đâu, vì ban đầu ta cho rằng chỉ cần đứng ngoài quan sát là được rồi. Nhưng đời là thế đấy, thằng ngu Sonny lại muốn đem một sinh viên như ta ra làm tấm chắn, vì vậy ta phải đến gần hơn để quan sát biểu hiện của ngươi."
(Trung tuần: Khoảng thời gian mười ngày giữa tháng)
Cố Vấn dừng lại, uống một ngụm nước ép cà chua rồi nói tiếp: "Khi ngươi vừa mở miệng liền giả mạo Cố Vấn mà không hề cố kỵ, điều này khiến ta hơi giật mình và bên cạnh đó là một chút hứng thú. Nhưng không phải đắc chí vì bị người khác mạo danh đâu nhé, chẳng qua đó chỉ là cảm thấy cách làm của ngươi hết sức lớn mật mà thôi. Thậm chí ta đã hoài nghi, có hay không khả năng ngươi có thể phát hiện thân phận của ta bằng chính năng lực của mình? Do đó, ta lập tức tạo một sơ hở về thân phận Mike Byron cho ngươi nhận ra. Đáng tiếc rằng ngươi hoàn toàn không chú ý đến nó."
Devitt đã không còn nhớ rõ cuộc đối thoại ấy, chỉ đáp: "Hôm đó chúng ta chỉ nói mấy câu. Nếu ngươi có kẽ hở thì ta đã chú ý rồi."
Cố Vấn đáp: "Vậy ư? Thế còn câu 'Tại trường đại học trước đây của ta, thậm chí có một nhóm người vì hắn mà thành lập câu lạc bộ dành cho người hâm mộ' thì sao?"
Devitt nghe vậy hai giây sau mới có phản ứng: "Trước đây!"
Cố vấn nói: "Khi ta nhắc đến 'trường đại học trước đây' nhưng ngươi lại không có phản ứng gì. Thế là ta đành phải kết thúc lời nhắc nhở đầu tiên vì ngươi không hề thấy lạ khi một sinh viên năm ba dùng từ ngữ đó."
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Quyển 3: Âm Mưu Gia
Chương 11: Kiểm tra (Tiếp theo)
Dịch giả: La Bat Chap
Biên dịch: No_dance8x
Biên tập: No_dance8x
(Nhóm dịch Độc Cô Thôn)
Nguồn: TTV
"Sau khi lời nhắc nhở đầu tiên thất bại, ta liền tìm cách hack điện thoại di động nhân lúc ngươi đi ra ngoài hút thuốc như những gì ngươi từng mong muốn. Thế là việc này đã khiến ngươi cảm thấy tất cả đều nằm trong sự khống chế của mình. Để đoán ra ngần ấy cũng không khó lắm, bởi trước khi ngươi tìm đến thì ta đã biết hết cuộc đối thoại với Sonny và ý đồ thăm dò của ngươi rồi."
Từng lời nói của Cố Vấn dần khơi dậy ký ức của Devitt, chẳng qua giờ nhớ đến những ký ức này lại không hề thoải mái một chút nào, thậm chí còn có cảm giác kinh khủng.
"Lên xe của ngươi, ta bèn tiến tục nhắc nhở lần thứ hai. Ta trực tiếp nói với ngươi rằng 'Ngươi đi về phía Đông Nam như vậy khiến ta có dự cảm không tốt'. Lần này, ngươi chẳng những không nắm lấy cơ hội mà còn nghĩ rằng ta muốn khoe khoang nên thuận miệng khen ngợi năng lực tình báo của ta.
(Tác giả không đề cập đến đoạn đối thoại trong lời nhắc nhở thứ hai của Cố Vấn trong chương 1 hay chương 2, bởi Devitt đã bắt đầu khen ngợi Cố Vấn ngay mở đầu chương 2)
Rõ ràng ngươi không hề động não. Phải biết rằng mặc dù năng lực tình báo của ta rất xuất sắc nhưng ta đâu thể có khả năng nắm giữ mọi hoạt động ngầm lớn nhỏ trong thành phố. Kể từ khi ngươi gặp ta cho đến lúc lên xe, thời gian ta không ở trong tầm mắt ngươi rất ngắn. Mà trong khoảng thời gian ngắn ngủi đó, ta vừa phải dùng để xâm lấn điện thoại của ngươi, vừa phải gọi điện hỏi ý kiến Sonny cho tròn vai diễn nữa."
Devitt đáp: "Chẳng phải ngươi đã nghe trộm ta nói chuyện với Sonny sao? Đâu thiếu thời gian để tìm thông tin của vụ giao dịch đó."
Cố Vấn trả lời: "Không sai, ta còn tưởng rằng nói phía Đông Nam quá mơ hồ nên thông báo hết mọi chuyện về Tony và Joe, bao gồm cả việc hai kẻ này đều là loại cứng đầu ngoan cố. Bấy nhiêu chỉ muốn nói cho ngươi biết ta đã rõ vụ giao dịch ngươi muốn xen vào trong lòng bàn tay và thứ ta nắm giữ không chỉ là địa điểm và thời gian. Ngay cả nhân vật, nội dung v...v... đều đã điều tra rõ ràng, thậm chí tin tức còn nhiều hơn tin tức Sonny cung cấp cho ngươi.
Thế nhưng ngươi vẫn không cảm thấy khả nghi mà cho rằng ta biết tường tận chi tiết như thế vẫn bình thường, từ đó tiếp tục giữ nguyên kế hoạch của mình. Được rồi, ta có thể giả thiết một khả năng, đó là ngươi suy luận rằng ta biết rõ mọi thông tin nhờ cuộc gọi với Sonny nên mới không có phản ứng gì... Nói tóm lại, lần nhắc nhở thứ hai đã mất tác dụng."
Devitt nốc một ngụm rượu mạnh, trong lòng rất giận dữ. Suy nghĩ lúc đó của hắn cũng không phức tạp như vậy, chẳng qua chỉ là chủ quan đơn thuần mà thôi.
Cố Vấn tiếp tục nói: "Sau đây, ta sẽ dạy cho ngươi bài học đầu tiên.
Công việc của 'Cố Vấn' không phải là xông tới trước mặt đối phương, thấy người thì giết, thấy tiền thì cướp... những việc này ngươi có thể chọn bất cứ kẻ nào khác làm thay. Thứ Cố Vấn cung cấp là ý kiến tư vấn về kế hoạch phạm tội chứ không phải đóng vai đua xe bắn súng.
Lúc ở trong xe, ta đã nói với ngươi rằng ta không quan tâm đến việc ngươi chết sống thế nào. Ta chỉ phụ trách đánh cắp thông tin và tuyệt đối sẽ không xuất hiện tại những nơi có đấu súng, đấy là ta đang nói cho ngươi biết những việc Cố Vấn phải làm, nhưng ngươi lại chỉ coi nó như mấy câu nói vớ vẩn của một gã sinh viên sợ chết.
Sau đó, ngươi lập tức húc ngã một gã ăn mày nhằm gây rối loạn giao thông. Ý đồ chính là dùng cục diện không thể khống chế để đe dọa ta, vậy nên lúc đó ta mới nói 'Ta nghĩ mình cần phải điều chỉnh lại ấn tượng về ngươi'."
Cố Vấn uống hết cốc nước ép, rồi lại rót đầy một cốc nữa: "Nửa tiếng đồng hồ sau, mặc dù ta ngồi trong khoang xe cách hiện trường gần trăm mét nhưng vẫn nghe rất rõ cuộc đối thoại giữa ngươi với Tony và Joe. Thứ mà ngươi gọi là "kế hoạch đã chuẩn bị kỹ từ lâu" hẳn chính là việc dùng cảnh sát bị thu hút vây khu vực xung quanh đường 41, cộng thêm siêu năng lực của mình để uy hiếp đối phương với ý đồ khiến bọn chúng chấp nhận không đánh mà lui, để yên cho ngươi lấy tiền. Cùng lúc đó, ngươi sẽ lấy thông tin và nghe lén những gì bọn chúng trao đổi qua việc ta hack thông tin sau đó.
Mọi chuyện phát triển vẫn lệch khỏi quỹ đạo ngươi dự liệu, bọn chúng lựa chọn phản kháng. Không sai, chọn lựa ngu xuẩn đó khiến cả bọn phải mất mạng. Chuyện này đủ chứng minh ngươi không đủ sức phán đoán khả năng phát triển của sự việc. May mà ngươi còn có thể dùng võ lực để sửa chữa sai lầm. Ví dụ như những người không biết sử dụng lệnh 'Find and Replace', chỉ có thể dùng mắt soi từng từ, lấy tay sửa từng chữ nhưng vẫn có thể đạt được mục đích mình mong muốn.
(Find and Replace: Tìm và thay thế, đây là cách thay đổi nhanh một từ hoặc nhiều từ trong chương trình Microsoft Word)
Thế là hai bộ đồng phục cảnh sát được ngươi giấu sẵn trong thùng xe đã phát huy công dụng, điều này đáng để ta khích lệ. Nếu như ngươi lại định dùng bạo lực để đột phá vòng vây của cảnh sát thì thật quá khó coi rồi.
Thiêu hủy xe cộ cũng là một phương pháp giải quyết hậu quả không tệ, nhưng toàn bộ quá trình gã hacker Mike Byron lại không phát huy được tác dụng thực chất, đó là vì ngươi đưa ra quyết sách sai lầm dẫn đến lãng phí tài nguyên và nhân lực."
Sắc mặt Devitt càng lúc càng khó coi, lời kể của Cố Vấn không những bỡn cợt hắn từ đầu đến cuối mà còn coi hắn không đáng một đồng.
Cố Vấn lại nói: "Cuộc thẩm vấn ngày hôm sau hoàn toàn nằm trong dự liệu của ta, chẳng qua phản ứng của ngươi lại không đáng khích lệ. Có lẽ ngươi cho rằng vừa ăn đòn, vừa cười nhạo đối phương là biểu hiện của sự cứng rắn. Nhưng ta cảm thấy ngươi chọn sai đối tượng rồi, kẻ đối diện chính là Sonny - một thằng ngu, cùng với một thằng đàn em chẳng thông minh hơn hắn bao nhiêu.
Ngươi có thể tính toán hành động của một thiên tài, nhưng kẻ ngu si cùng người điên thì rất khó nói trước. Một khi máu nóng đã bơm kín bộ não có hạn của chúng thì... "Bùm!", đầu ngươi có một cái lỗ. Thú vị không?
Thời điểm ấy, biểu hiện của ngươi rất ung dung. Tất cả hoàn toàn xuất phát từ siêu năng lực, cũng chính là ‘dùng vũ lực để sửa chữa sai sót’ mà ta đã nói. Dù gì thì lúc nào ngươi cũng có thể giết chết hai thằng ngu kia, nhưng ngươi lại không cân nhắc sự nguy hiểm mà ta sẽ gặp. Bây giờ ngươi biết ta chính là Cố Vấn, nhưng người đi cùng ngươi lúc đó là gã mọt sách Mike. Hành động của ngươi có khả năng dẫn đến tổn thương cho một quân cờ có giá trị, một hành động rất dễ gây mất lòng.
Bởi vậy, chuyện này cũng nói lên năng lực lãnh đạo của ngươi không đủ."
Cố Vấn nói tiếp: "Cũng may lúc đó Joseph Lucchesi có mặt, ta phí chút miệng lưỡi mới vuốt êm sự việc. Đến khi ngươi cảm thấy cơ hội tới rồi, bèn hào hứng hiến kế và bày ra cái bẫy Whisbone.
Nói thật nhé, ta cảm thấy khai chiến là một hành động không sáng suốt. Ngày hôm đó, trên đường tới Whisbone, việc ta phân tích tình thế nhằm gợi ý cho ngươi ba loại sách lược thượng trung hạ nhằm hy vọng ngươi có thể cân nhắc lại. Hy sinh Sonny để tiếp tục duy trì trạng thái hòa bình, như vậy thì đâu có ảnh hưởng gì đến việc buôn bán tịnh hợp kim nhưng ngươi không để ý đến. Ngươi ỷ vào việc mình đã chuẩn bị một khẩu WM2030, cảm thấy đêm đó nắm chắc thắng lợi nên cứ khư khư giữ nguyên kế hoạch.
Hừ... Ngươi luôn mồm xưng mình là Cố Vấn, nhưng mỗi khi có chuyện đều lao vào nguy hiểm, điều này cho thấy rõ ràng ngươi quá tin tưởng vào vũ lực của mình và sự tự đại quá mức khiến ngươi coi người không có siêu năng lực như rơm rác, bởi vậy mà sự uy hiếp bằng vũ lực mà ngươi tạo ra cho gia đình Janno Vessey hẳn sẽ không đủ."
Cố Vấn nói: "Ngươi muốn nghĩ gì là việc của ngươi, không liên quan tới ta. Sau khi cuộc chiến của ngươi bắt đầu ta liền tránh xuất hiện, một mặt là vì ta không muốn bị cuốn vào chiến tranh rồi gặp phải vài cuộc truy sát không hề có ý nghĩa. Mặt khác, ta biết rõ hoạt động của ngươi sẽ gặp rất nhiều khó khăn và ngươi cũng bắt đầu nhận ra mình đã quyết định sai lầm. Cho đến khi ngươi hoàn toàn bó tay thì chắc chắn sẽ lại tới tìm ta.
Quả nhiên, ngươi đã tới sau đó nửa tháng và còn xuất hiện rất không đúng lúc. Khi đó, ta đang liên lạc với khách hàng của mình, bọn họ là một nhóm mafia hạng trung, thực lực kém đám mafia truyền thống như Lucchesi và Janno Vessey rất nhiều. Chúng chính là đám khách hàng Chicago đã nói lúc trước, đó là mục đích thứ hai của ta."
Devitt trợn tròn hai mắt. Giờ nghĩ lại, hắn thì chỉ cảm thấy hối hận vì sự sơ ý của bản thân.
Cố Vấn cười nói: "Cho dù là Mike Byron hay là bản thân ta cũng chẳng hề có ông bác nào cả, đã vậy càng không có hội nhóm về hưu nào tên là Yên Thổ club. Có thể nói đó chính là kẽ hở lớn nhất ta để lộ ra, nhưng ngươi vẫn không thèm để ý.
Vì vậy, ta lại thể hiện công việc của một Cố Vấn thật sự, đó là giúp ngươi tra xét tin tức, thu nhỏ phạm vi tìm kiếm nhằm đợi ngươi động não suy nghĩ và dùng phương thức ngoại giao để kết thúc cái đống hỗn loạn này. Ta nghĩ gia đình Janno Vessey chưa hẳn đã kiên quyết không ngồi xuống nói chuyện. Nhưng mà ngươi lại chọn sử dụng vũ lực một lần nữa, dẫn đến việc chính mình cũng bị bắt trong lúc xuất hiện trực tiếp.
Ha ha, ta nói thẳng nhé! Mọi tính toán của ngươi chỉ cần đến bước thứ ba là sẽ vượt ra ngoài phạm vi dự liệu ban đầu, thế mà ngươi còn cảm thấy mình có thể 'nắm lấy quyền lực và tiền bạc mà vào quan tài, hưởng thụ lễ tang như một quốc vương, sau khi chết trở thành biểu tượng cho vô số đàn em nỗ lực học tập'. Lúc nghe câu này, ta cảm thấy rất buồn cười nên mới phải khuyên 'ngươi đừng nằm mơ'."
Cố Vấn thở dài: "Sau đó, ngươi lại sắm vai tội phạm giết người một lần nữa. Có vẻ nó rất thú vị đấy nhỉ? Ngươi giết xong Ernie, tìm được anh em Janno Vessey, nhưng thằng ngu Sonny từ lâu đã cảm thấy bất mãn với vị trí của ngươi trong gia tộc, hắn đã quyết định bán đứng ngươi. Vì vậy cảnh sát mới xuất hiện vào thời khắc không thích hợp một chút nào.
Ngươi buộc phải lựa chọn đầu hàng, bởi vì hai anh em Janno Vessey không tận mắt thấy quá trình ngươi giết Ernie, ngươi cũng chưa bao giờ thể hiện cho bọn họ thấy mình là người có siêu năng lực nên giữ kín năng lực là biện pháp tốt nhất. Giả như ngươi dùng năng lực để chạy thoát, lại không cẩn thận giết chết vài gã cảnh sát thì ăn chắc sẽ vào sổ đen của HL. Nếu bị bọn họ theo dõi thì với năng lực cấp Bính của ngươi, dùng bất cứ cái tên giả nào cũng vô dụng, việc buôn lậu tịnh hợp kim rồi sẽ tiêu tan theo đó."
Cố Vấn lại uống tiếp một ngụm nước ép cà chua: "Chờ đến khi mọi việc êm xuôi rồi hẵng vượt ngục cũng rất chính xác, bởi nó đã che đậy thành công việc mình là người có năng lực. Nhưng hãy nhìn lại bộ dáng hiện nay của ngươi xem."
Hắn khẽ lắc đầu: "Haizz... Lucchesi đã không còn tin tưởng ngươi, lão bị ngươi làm hại đâu có ít. Ngươi có trở về tìm lão cũng không có tác dụng gì đâu. Gần đây lão ta còn đang tính toán để đổ hết trách nhiệm về những gì xảy ra trong hơn một tháng qua lên đầu ngươi, sau đó đem ngươi cùng ‘kế hoạch tịnh hợp kim’ làm lá bài tẩy, đến lúc bất đắc dĩ sẽ đem ra trao đổi với cảnh sát để đổi lấy tự do.
Uhm... Cuộc kiểm tra hoàn toàn thất bại, ngươi làm ta quá thất vọng. Tổng kết lại, ngươi thích lấy thân mạo hiểm, chẳng hiểu cách đối nhân xử thế, cuồng vọng mà thiếu năng lực, không tính toán tới khả năng thất bại, diễn vai 'Cố Vấn' chẳng khác gì lưu manh ngoài đường.
Ngươi chỉ là dân cờ bạc thôi, Devitt ạ! Nếu không phải là người có siêu năng lực thì vị trí của Sonny mới là nơi thích hợp đối với ngươi. Còn nếu để ngươi làm lớn hơn thì sẽ lãng phí tính mạng của bản thân và những người khác."
Devitt đặt bình rượu xuống, không hề che giấu sát khí trong ánh mắt: "Hừ, nói đến lãng phí tính mạng... Liệu sau khi bị đùa bỡn và sỉ nhục, một kẻ sùng bái vũ lực như ta có để cho ngươi còn sống mà rời khỏi đây không?"
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế