Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Cô Lang
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Nhìn lại tình cảnh phía sau, Diệp Trọng nhất thời bị sốc. Hắn hiện tại giống như một kẻ ăn trộm dại dột lấy đi toàn bộ số mật của tổ ong vò vẽ, khiến cho lũ ong phẫn nộ, hợp thành một mảng ong vò vẽ đông nghìn nghịt gắt gao truy đuổi ở phía sau, điều này làm cho Diệp Trọng lần đầu tiên trong đời xuất hiện cảm giác căm thù loài ong! Không dám nghĩ nhiều, Diệp Trọng nhanh chóng tăng tốc tới mức tối đa, hiện tại việc duy nhất hắn có thể làm chỉ là cầu nguyện rằng tính năng của chiến thuyền thủ lĩnh này đủ tốt để có thể thoát khỏi đám hải tặc đang truy đuổi ở phía sau. Nếu không, một khi hắn bị đuổi kịp và bắt giữ, chắc chắn hắn sẽ bị nhóm hải tặc đang cực kỳ phẫn nộ đó xé thành từng mảnh nhỏ!
Điều đáng ăn mừng chính là, tính năng của chiếc thuyền hải tặc này quả nhiên vượt xa những tàu vũ trụ khác, hiển nhiên Độc Nhãn lão đại cũng là một tên rất sợ chết nên mới trang bị cho chiếc tàu này tính năng ưu việt đến vậy, bất quá lần này quả thực là tiện nghi cho mình!
Diệp Trọng điều khiển chiếc tàu vũ trụ điên cuồng chạy trốn!
Đám hải tặc vẫn tiếp tục đuổi theo không bỏ! Có hải tặc thậm chí còn chui vào quang giáp, đứng ở trên tàu hải tặc không ngừng bắn về phía tàu của Diệp Trọng, súng tản quang, súng nhiệt tuyến, súng ngắm laser, thậm chí còn có tử pháo, bất quá, không biết là chiếc thuyền hải tặc đầu lĩnh này được trải qua tân trang như thế nào, ngay cả khi bị đại pháo bắn vào cũng không hề có dấu hiệu thương tổn, chỉ có súng ngắm laser mới có thể lưu lại ở vỏ tàu một cái lỗ nhỏ nhợt nhạt.
Hiện tại tên lãnh đạo mới của bọn hải tặc – Thiết Tử đang hối hận đến mức quặn cả ruột, biết trước thế này thì mình đã chẳng đem cái tàu hải tặc kia tân trang đến mức cường hãn như vậy?
Diệp Trọng vừa thấy hỏa lực của bọn hải tặc không thể nào tạo thành uy hiếp đối với mình, không khỏi mừng rỡ! Dần dần, khoảng cách giữa Diệp Trọng với bọn hải tặc được kéo dãn ra càng lúc càng lớn, chiếc chiến thuyền hải tặc này tốc độ rõ ràng cao hơn một bậc so với những chiếc tàu hải tặc khác!
Nguy cơ tạm thời giải trừ, Diệp Trọng không khỏi thở phào một hơi, sau khi bật chế độ điều khiển tự động, lúc này mới cảm thấy toàn thân mệt mỏi không chịu nổi. Nhất là hai tay, giống như là đang bị hàng chục cái kim đâm vào vậy. Diệp Trọng ngồi ở ghế chỉ huy, một cơn buồn ngủ bỗng mạnh mẽ dâng lên, Diệp Trọng nãy giờ liên tục ở trong tình trạng khẩn trương cực độ rốt cuộc cuối cùng cũng có thể thả lỏng, nhịn không được chìm vào trong mộng đẹp!
Đến lúc Diệp Trọng tỉnh lại, đã là sáu sau sau.
Phòng điều khiển tràn ngập mùi máu tươi làm cho Diệp Trọng không khỏi nhíu mày, nhấc thi thể của tên hải tặc đầu lĩnh lên, tiện tay ném hắn vào ống xả rác. Đến lúc Diệp Trọng đi đến bên cạnh tên quân sư cao gầy đang nằm ở cạnh tường thì không khỏi sửng sốt, tên này nhìn qua có vẻ yếu đuối như vậy nhưng không ngờ lại không chết? Không thể nào, Diệp Trọng biết lực lượng một quyền kia của mình, cho dù là cường tráng như độc nhãn lão đại, trúng một quyền này khẳng định cũng phải chạy lên bàn thờ ngắm gà khỏa thân. Vậy mà không hiểu sao cái tên gầy yếu trước mắt này lại có thể còn sống được!
Diệp Trọng trong lòng máy động, vươn tay cởi bỏ y phục của tên quân sư cao gầy, quả nhiên, ở bên trong là một kiện y phục màu vàng mặt trên đan xen với vô số những đường sọc đen.
Diệp Trọng đem kiện y phục này từ trên người tên quân sư cao gầy cởi xuống. Thật dai! Diệp Trọng hai tay dùng sức kéo mạnh, không ngờ kiện y phục này lại không hề phát ra âm thanh bị xé rách như Diệp Trọng dự đoán, mà vẫn hoàn hảo như trước. Diệp Trọng không khỏi cảm thấy hứng thú, vội vàng mặc vào người, sau đó thử đánh một quyền vào lồng ngực của mình. Chuyện kỳ quái xảy ra, Diệp Trọng chỉ cảm thấy nửa người trên đột nhiên nóng lên, mà sự đau đớn lại cực kỳ nhỏ bé không hề giống như trong tưởng tượng của hắn. Diệp Trọng bừng tỉnh đại ngộ, nguyên lai công năng chính của kiện y phục này là đem lực lượng phân tán đều khắp toàn thân, làm cho thiệt hại của người mặc giảm đến mức nhỏ nhất.
Đây chính là một món đồ bảo mệnh thật tốt a, Diệp Trọng không khỏi yêu thích không nỡ buông tay, cẩn thận đem nó mặc vào thay cho chiếc áo lót, đương nhiên, trong lòng hắn không tránh khỏi thầm ước, giá như mà đây là một kiện y phục bao phủ toàn thân thì tốt biết mấy!
Lúc này tên quân sư cao gầy cũng vừa tỉnh lại, phát hiện nửa người trên của mình đang ở trần, cảm giác lạnh lẽo không khỏi làm hắn cuống lên: “Ngươi… Ngươi… Ngươi đừng lại đây, đại ca, ngài buông tha ta đi! Cầu xin ngài…” Thấy Diệp Trọng vẫn lạnh lùng như cũ nhìn hắn, tên quân sư cao gầy cố gắng lắm mới nuốt được một ngụm nước bọt, vẻ mặt tràn ngập sợ hãi, sau một lúc lâu, hắn mới sợ hãi rụt rè, ngập ngà ngập ngừng nói: “Đại, đại ca, ta, ta là lần đầu tiên, ngài… ngài… ngài có thể nhẹ nhàng một chút không!”
Diệp Trọng nghe thế rốt cuộc nhịn không được, cố gắng lắm mới kiềm chế được để không sùi bọt mép mà ngã lăn quay ra đất.
Nhìn tay của Diệp Trọng đã sờ vào dao găm ở bên hông, tên quân sư cao gầy sắc mặt đại biến, không khỏi gấp giọng cầu xin: “Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, chỉ cần đại nhân lưu lại một mạng của tiểu nhân, tiểu nhân xin nguyện từ nay về sau sẽ đi theo đại nhân, làm một kẻ tùy tùng của đại nhân, cho dù có phải vượt qua lửa đỏ, băng qua sông lớn cũng nhất quyết không từ!”
Diệp Trọng từ từ rút dao găm ra, chậm rãi nói: “Vậy, hãy cho ta một cái lý do để ta không giết ngươi!”
Tên quân sư cao gầy trán đầy mồ hôi, hắn cũng bất chấp không thèm đưa tay lau đi, vội vàng nói: “Tiểu nhân rất tinh tường hoàn cảnh ở xung quanh đây, nếu như đại nhân có thể để cho tiểu nhân một con đường sống, tiểu nhân cam đoan tuyệt đối có thể giúp ngài thoát khỏi sự truy kích của bọn hải tặc này! Hải tặc ở vùng này tiểu nhân cũng rất quen thuộc, tiểu nhân đối với những công việc như làm chân sai vặt, hay trợ giúp ngài bày mưu tính kế cũng tuyệt không lạ…” Tên quân sư cao gầy vừa mở miệng, sự khẩn trương trong lòng hắn cũng dần dần giảm bớt, nói chuyện càng ngày càng thoải mái, thao thao bất tuyệt!
Diệp Trọng động tâm, mình đối với hoàn cảnh xung quanh hoàn toàn xa lạ, nếu như cứ chạy loạn như bây giờ, khẳng định sẽ bị bọn hải tặc kia đuổi tới. Có lẽ thu một thủ hạ như vậy cũng không tồi.
Tên quân sư cao gầy vốn khôn khéo hơn người, nhìn thấy vẻ mặt động tâm của Diệp Trọng, tròng lòng không khỏi mừng thầm, xem ra hắn vẫn còn cửa để giữ mạng!
Diệp Trọng hạ quyết tâm, nhàn nhạt liếc nhìn tên quân sư cao gầy một cái, nói: “Ngươi nói cũng có lý, cái mạng nhỏ của ngươi sẽ được giữ lại, bất quá, nếu như ngươi phạm vào sự việc gì không nên làm, hừ…” Diệp Trọng rung cổ tay, dao găm trên tay giống như một đạo tia chớp đen thui bay đi, phốc một tiếng, cắm sâu vào vách tường, vị trí chỉ cách má của tên quân sư cao gầy có một chút xíu, ngập sâu đến nỗi thanh dao găm chỉ còn có thể thấy được cái chuôi!
Tên quân sư cao gầy chỉ cảm thấy hai má chợt lạnh lại, không khỏi hồn phi phách tán, sau một lúc mới nhận ra mình vẫn hoàn hảo không tổn hao gì, mới nhẹ nhàng thở ra một hơi! Tên quân sư cao gầy vẫn còn chút kinh hồn táng đởm quay đầu lại, khi nhìn thấy thanh dao găm ngập sâu vào vách tường, tâm hồn vừa mới được thả lòng một chút lại bắt đầu trở nên khẩn trương, lực lượng của tên này thật khủng khiếp! Chiếc tàu hải tặc này tất cả vách tường đều được làm từ hợp kim carbon cường độ cao, cho dù súng hồng ngoại có bắn vào chỉ sợ cũng chỉ lưu lại được một cái lỗ nhỏ mà thôi. Không ngờ tân chủ nhân của mình lại có thể có thực lực khủng bố đến vậy!
Đến khi nghe Diệp Trọng nói không giết hắn, tim của hắn mới hoàn toàn thả lỏng, vội vàng cúi người liên tục để tỏ vẻ trung thành.
Kỳ thật hắn cũng có quyết định của mình, mặc dù mình là nhân vật số hai trong Hồng Kì Ưng, nhưng hắn hiểu là mình có thể leo lên được đến vị trí đó đều là do lão đại tín nhiệm, còn uy tín của hắn trong lòng các huynh đệ, còn lâu mới có thể bằng được nhân vật số 3 của Hồng Kỳ Ưng – Thiết Tử. Hiện tại lão đại vừa chết, các huynh đệ khẳng định sẽ ủng hộ Thiết Tử lên cầm đầu. Xưa nay mình lại cùng với Thiết Tử liên tục bất hòa. Hồng Kì Ưng bây giờ cũng không còn là nơi an toàn để mình dung thân nữa, ở lại đó sớm muộn gì mình cũng chết!
Tân chủ nhân trước mắt này cũng không dễ ứng phó, nhất là vẻ mặt hờ hững khi giết người của hắn, làm cho tên quân sư cao gầy cảm thấy kinh hồn táng đảm. Đây tuyệt đối là một chủ nhân giết người không chớp mắt, trên tay không biết đã dính qua máu của bao nhiêu mạng người! Kỳ thật đây là tên quân sư cao gầy hiểu lầm Diệp Trọng, nói Diệp Trọng giết người không chớp mắt là đúng, nhưng nói trên tay Diệp Trọng dính rất nhiều máu người, thì điều đó tuyệt đối là oan uổng cho Diệp Trọng! Diệp Trọng từ nhỏ đến lớn đều sinh sống trên Phế Tinh, từ nhỏ đã phải giãy dụa sinh tồn trong hoàn cảnh bốn bề đều là sinh vật biến dị. Trong mắt hắn, người và sinh vật biến dị cũng không khác nhau nhiều lắm. Cho nên với hắn mà nói, giết một người và giết một sinh vật biến dị hoàn toàn không khác nhau!
Diệp Trọng nhíu mày ngăn những lời nịnh nót không ngừng của quân sư cao gầy lại, lạnh lùng nói: “Sau này ngươi không được tiếp tục như vậy nữa, bây giờ hãy nói cho ta biết, ngươi tên là gì?”
“Tiểu nhân tên Bách Lí Nam!” Tên quân sư cao gầy cung kính đáp.
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Tử Long
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Bách Lí Nam rốt cuộc cũng cảm nhận được một vài điều vị chủ nhân mới này. Vị chủ nhân trẻ tuổi trước mắt này cả ngày lạnh như băng, không thích nói cười, thỉnh thoảng lại hay ngẩn người, là một người mạnh mẽ và cương quyết, thích những người làm việc thật sự, đối với những lời nịnh hót linh tinh không thể nào thấm nổi vào tai. Mặc dù chưa từng biểu hiện ra sự chán ghét, nhưng mỗi khi Bách Lí Nam nói những câu nịnh nọt tâng bốc đều cảm nhận thấy vị chủ nhân này có vẻ không hề kiên nhẫn lăng nghe! Đúng, chính là không kiên nhẫn! Đối với những cái gì gọi là phân chia cao thấp, vị chủ nhân này không chút nào coi trọng, tuy vậy, Bách Lí Nam cũng không dám có một chút biểu hiện bất kính nào.
Thật là một kẻ kì quái a!
Nhưng với loại người khôn khéo như Bách Lí Nam, gặp phải Diệp Trọng không thích nghe những lời nịnh nọt, hắn vẫn có biện pháp làm Diệp Trọng hài lòng. Tác phong hơi tí là nịnh nọt người khác như trước kia được hắn đổi thành làm việc thật sự cẩn thận lưu loát, tỉ mỉ thỏa đáng. Diệp Trọng rốt cuộc cũng cảm thấy hài lòng, dần dần cũng phát giác người này cũng không phải loại bất tài! Nếu Độc nhãn lão đại bây giờ còn sống, chứng kiến cái bộ dáng nghiêm trang hiện giờ của Bách Lí Nam, chỉ sợ ngay cả con mắt còn lại cũng phải rơi nốt xuống đất mất!
Bách Lí Nam hơi cúi người nói: “Đại nhân, bọn chúng chắc là đuổi theo hướng Sao Biển Đỏ, bọn họ khẳng định không ngờ được chúng ta sẽ xuyên qua Vành đai vẫn thạch, hướng về phía Reynold.” Bách Lí Nam hiện tại đối với Diệp Trọng có thể nói là cực kỳ bội phục. Để quen thuộc với kỹ thuật lái tàu vũ trụ, vị chủ nhân này đã luyện tập rất khắc khổ, hoàn toàn vượt quá sự tưởng tượng của hắn, mà trong con mắt của hắn, hành động này tuyệt đối không khác gì đang tự ngược đãi bản thân!
Loại trình độ huấn luyện này đối với Diệp Trọng mà nói thì chỉ là tập nhiều cũng thành quen, nhưng thật ra bởi vì không có ai chỉ đạo mà hắn phải tự mình mầy mò, rơi vào đường cùng nên đành phải đối chiếu với một vài bộ phận có tác dụng tương tự của quang giáp, không ngờ rằng hiệu quả cực kỳ rõ rệt, kỹ thuật lái tàu vũ trụ của Diệp Trọng đột nhiên tăng mạnh!
Sau khi chính mắt chứng kiến kỹ thuật lái tàu vũ trụ của Diệp Trọng đã vô cùng thành thạo, Bách Lí Nam mới dám đưa ra lời đề nghị liều lĩnh này. Diệp Trọng cũng hiểu được đề nghị này hoàn toàn chính xác. Đám hải tặc đang đuổi theo không ngừng ở phía sau, khi phát hiện bọn họ hướng về phía Sao Biển Đỏ đi tới, đoán rằng bọn họ nhất định là muốn ở Sao Biển Đỏ bổ sung năng lượng, tiến hành tiếp tế, đã bố trí một mặt tiếp tục điên cuồng đuổi theo, một mặt khác lại hướng về các đoàn hải tặc có quan hệ ở trong khu vực phụ cận Sao Biển Đỏ nhờ giúp đỡ.
Thủ lĩnh của đoàn hải tặc Hồng Kì Ưng bị giết ngay giữa tầng tầng lớp lớp hộ vệ, soái hạm của thủ lĩnh cũng bị cướp mất, tin tức này giống như mọc cánh bay đi, trong khoảng thời gian rất ngắn đã tạo ra một sự chấn động lớn trong toàn bộ thế giới hải tặc! Lập tức rất nhiều người đều chạy tới Sao Biển Đỏ, trong đầu đều muốn chứng kiến một phen, xem cao thủ thần bí có thể một mình một người ám sát được một thủ lĩnh của đoàn hải tặc nổi tiếng như Hồng Kì Ưng, hơn nữa còn có thể điều khiển soái hạm của Hồng Kì Ưng chạy thoát khỏi vòng vây có hình dáng như thế nào.
Hơn nữa, theo lời Thiết Tử -- Nhân vật số 3 của Hồng Kì Ưng nói, hắn tận mắt chứng kiến Độc nhãn lão đại chỉ có thể chống đỡ được hai chiêu của kẻ kia, đến chiêu thứ ba là đã bị giết! Nhất thời, danh vọng của gã thích khách thần bí này lại càng được đề cao, sự quan tâm của tất cả mọi người đều tập trung vào vị thần bí cao thủ này, Độc nhãn lão đại vốn là một cao thủ nổi danh, bất luận là điều khiển quang giáp hay là khả năng chiến đấu tay không. Độc nhãn lão đại ở trong giới hải tặc cũng có danh vọng khá cao, không ngờ chỉ trong vòng ba chiêu đã bị giết chết. Điều này sao có thể không khiến người khác khiếp sợ chứ?
Nếu, trong đoàn của mình có thêm một vị tuyệt đỉnh thích khách như thế, vậy thì gần như có thể khẳng định, mọi người tuyệt đối không có kẻ nào dám trêu chọc vào đoàn hải tặc của mình. Đây là ý niệm tính toán trong đầu của vô số thủ lĩnh các đoàn hải tặc, bọn họ ngay lập tức chạy tới Sao Biển Đỏ, xem xem có thể đục nước béo cò, biết đâu lại có thể bắt được con cá mập!
Trong lúc tất cả mọi người đều đang điên cuồng vì Diệp Trọng, thì hắn lại nghe theo lời đề nghị của Bách Lí Nam, nửa đường liền chui đầu vào trong Vành đai vẫn thạch.
Bách Lí Nam dám thề rằng, từ nay về sau hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ dám tiếp cận vùng phụ cận trong vòng 10km của Vành đai vẫn thạch nữa! Trời ạ, nơi này tuyệt đối là một cơn ác mộng! Ngay khi ngươi nhìn thấy tình cảnh các loại thiên thạch cổ quái đủ mọi hình dạng không ngừng phóng đại trước mắt ngươi, giống như đang gào thét hướng ngươi bay tới, cái loại cảm giác áp bức này nếu không phải tự mình cảm nhận thì tuyệt đối sẽ không thể nào hiểu được. Thần kinh và trái tim yếu ớt của Bách Lí Nam liên tục chịu đủ mọi loại dày vò, mà khi hắn chứng kiến Diệp Trọng vẻ mặt hưng phấn, đôi mắt đang đỏ ngầu, trong đầu hắn chỉ còn lại một loại ý niệm duy nhất, tại sao mình tự dưng lại nghĩ ra một cái chủ ý chết tiệt đến như vậy chứ?
Nguyên bản hình dạng hoa lệ, uy vũ khi xưa của soái hạm thủ lĩnh của đoàn hải tặc Hồng Kì Ưng đại danh đỉnh đỉnh, sau khi trải qua lễ rửa tội của vô số thiên thạch vũ trụ, thân hạm sớm đã bị chà đạp đến mức không còn hình dáng, mặt ngoài biến thành gồ ghề, xấu xí vô cùng! Chỉ sợ làm cho Thiết Tử đích thân đi đến trước mặt chiếc Soái hạm rách nát này, cũng không thể nào nhận ra được đây chính là chiến Chiến Hạm mà lúc trước hắn từng theo lệnh của lão đại mà cải tiến a!
Chiếc chiến hạm vũ trụ này tính năng cũng thật tốt, vượt ngoài dự kiến của Diệp Trọng, nếu là tàu vũ trụ bình thường, trải qua quãng đường đầy “thống khổ” này, phỏng chừng đã sớm hỏng nặng! Nhưng chiếc chiến hạm hải tặc này tuy rằng bên ngoài bị va chạm bất thành hình dạng, nhưng cấu tạo bên trong lại không hề có một chút hỏng hóc nào hết.
Khi chiếc chiến hạm vũ trụ này an toàn thoát ly khỏi Vành đai vẫn thạch, Bách Lí Nam rốt cuộc cũng nhịn không được, đặt mông ngồi bệt xuống thảm, cả người hắn đã sớm ướt đẫm! Mà sắc mặt của Diệp Trọng vẫn như bình thường, hắn lại còn vài lần quay đầu nhìn lại Vành đai vẫn thạch bị bỏ lại ở phía sau một cách đầy lưu luyến, cảnh tượng này khiến cho Bách Lí Nam vừa mới ngồi xuống dưới đất thở hổn hển liền giật nảy lên, thiếu chút nữa thì xúc động đến nỗi muốn trực tiếp nhảy ra khỏi tàu.
Cũng may Diệp Trọng không hề điểu khiển chiếc tàu quay trở lại, mà dựa theo vị trí đánh dấu điểm tiếp viện Reynold ở trên bản đồ tinh hệ bay đi, làm cho Bách Lí Nam đang toàn thân toát mồ hôi lạnh cuối cùng cũng được thở phào nhẹ nhõm!
“Đại nhân, chúng ta tới Reynold rồi, tiếu theo thì sẽ đi đâu?” Bách Lí Nam hỏi.
Diệp Trọng lắc đầu, trực tiếp đem vấn đề này vứt cho Bách Lí Nam: “Ta đối với vùng này không quen thuộc, ngươi quyết định xem chúng ta nên đi đâu mới tốt?”
Bách Lí Nam trầm ngâm một lúc rồi mới nói: “Đại nhân, tin tức ngài giết Độc nhãn long chỉ sợ đã được truyền ra, e rằng hiện tại có không ít người đang chờ đợi ngài lộ diện đấy!”
Diệp Trọng kinh ngạc nói: “Chờ ta lộ diện? Chờ ta lộ diện để làm gì?”
Bách Lí Nam cười khổ nói: “Loại cao thủ như đại nhân chả lẽ không có thế lực nào muốn mời chào sao? Ta nghĩ chỉ cần đại nhân lộ diện, bọn chúng sẽ chen chúc mà tới, đến lúc đó chỉ sợ bất cứ thủ đoạn gì chúng cũng sẽ sử dụng ra hết!”
Diệp Trọng hừ lạnh một tiếng, hai mắt chợt lạnh, cũng không nói gì, rút dao găm ra, ngón tay mềm nhẹ vuốt ve nó.
Bách Lí Nam trong lòng rùng mình, chỉ hi vọng trước khi xảy ra tình trạng đó có thể giúp cho tên này biết thức thời một chút, bằng không, chỉ sợ….. Bách Lí Nam cũng không dám …. nghĩ tiếp nữa!
Diệp Trọng nghĩ nghĩ một chút, cởi áo, đem bộ giáp che có hoa văn màu vàng lột được từ trên người Bách Lí Nam cởi ra, đưa cho Bách Lí Nam: “Chính ngươi cũng phải cẩn thận một chút!”
Bách Lí Nam sống mũi bỗng thấy cay cay, nước mắt thiếu chút nữa là rơi xuống. Trong giọng nói nhàn nhạt của Diệp Trọng có ẩn chứa sự quan tâm khiến cho Bách Lí Nam kích động vạn phần. Cho dù người đối với mình tốt nhất từ trước đến này như Độc nhãn lão đại cũng chưa từng quan tâm đến sinh tử của mình, nếu Độc nhãn lão đại biết mình có một bộ giáp lưới, chỉ sợ hắn sẽ dùng mọi cách để cướp đoạt, chứ chưa nói đến việc hi vọng hắn sẽ cởi ra từ trên người mà đưa cho mình! Nhiều năm như vậy, Bách Lí Nam đã sớm hình thành thói quen mình chỉ là một tiểu nhân vật, không ai chú ý tới sinh tử của mình, nếu không phải hắn có tài cán bày mưu tính kế giúp Độc nhãn lão đại, chỉ sợ hắn đã sớm bị ném vào một xó xỉnh nào đó mà chết đói rồi! Mà mấy năm nay, dựa vào sự cố gắng của bản thân, rốt cuộc cũng trở thành nhân vật số 2 của Hồng Kì Ưng, bề ngoài thì có vẻ oai phong, kỳ thật hàng ngày cuộc sống của hắn cũng không thoải mái gì cho cam, ở trên thì suốt ngày bị lão đại quát mắng, ở phía dưới thì bị huynh đệ khinh thường, đến Thiết Tử đối với hắn cũng đầy căm thù. Hắn chưa từng gặp được một người nào thật sự quan tâm tới sống chết của hắn như thế này cả!
Bách Lí Nam tâm trạng phức tạp nhìn chăm chú vào bộ giáp lưới đang cầm trên tay, rồi đột nhiên trong mắt sáng ngời, thoáng chút vui vẻ nói: “Đại nhân, ta biết chúng ta nên đi đâu rồi!”
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Cô Lang
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
“Hắc Giác?” Diệp Trọng thấp giọng hỏi, giọng nói của hắn có vẻ cực kỳ tò mò!
Bách Lí Nam hưng phấn nói: “Đúng vậy, chính là Hắc Giác, đại nhân, kiện Võng Thừa Y này của tiểu nhân chính là được chế tạo ở đó, cũng không có ai dám động thủ ở đó, chỉ cần chúng ta vào được Hắc Giác, vậy thì chúng ta có thể an toàn rồi!
Diệp Trọng vẻ mặt không đổi, nói: “Việc này ngươi xem rồi lo liệu đi!”sau đó liền xoay người rời đi, lưu lại Bách Lí Nam vốn đang chuẩn bị sẵn sàng để phun phun nước miếng thao thao bất tuyệt. Bách Lí Nam thấy thế vẻ mặt cực kỳ ngạc nhiên, ngốc trệ đứng ở đó, múa may hai tay ở giữa không trung.
Diệp Trọng ngồi trầm tư ở trong một cái góc, tổng kết lại hành vi mấy hôm nay của mình. Đây đã sớm trở thành bản năng của hắn, mỗi một lần hoàn thành chiến đấu, hắn đều cẩn thận suy nghĩ rồi tự tổng kết, xem mình có sai lầm hay sơ hở ở chỗ nào không. Rồi tập tính sinh sống của từng sinh vật biến dị, đặc điểm động tác của chúng…. đây đều là điều hắn cần phải suy nghĩ, đó cũng là nguyên nhân trọng yếu mà mỗi một lần đi săn hắn lại càng dễ dàng săn được những biến dị sinh vật ngày càng cường đại hơn. Mà sau khi Mục Thương xuất hiện, cũng cực kỳ tán thưởng và cổ vũ phương pháp này của hắn, sau đó lại trực tiếp đưa nó vào trong các mục cần huấn luyện hằng ngày của Diệp Trọng!
Khi đánh lén Độc Nhãn Long, mình cũng quá mức nôn nóng, không đủ bình tĩnh. Nếu như cái đầu của mình lạnh hơn một chút, nhất định có thể ở trong lúc tên hải tặc còn chưa kịp có phản ứng liền nghênh ngang tiêu diệt hắn, như thế thì cũng không phải bị động như lúc sau. Hiểu biết của mình đối với thế giới bên ngoài cực kỳ nhỏ bé, đây chính là chỗ thiếu hụt trí mạng nhất của mình. Nhưng khuyết điểm này trong thời gian ngắn cũng không có biện pháp để mà khắc phục.
Vành đai vẫn thạch quả thật là trường huấn luyện thiên nhiên tốt nhất để luyện tập kỹ xảo điều khiển quang giáp, ách, còn có thể nhân tiện luyện tập một chút kỹ xảo xạ kích, xem ra sau này mình nên đến đây nhiều hơn một chút.
Đột nhiên, Diệp Trọng nhớ tới Mục, gọi vài tiếng trong lòng, Mục vẫn không đáp lại. Tâm tình vui vẻ của Diệp Trọng bỗng giảm đi không ít, không khỏi hoài niệm tới cuộc sống ở Phế Tinh, tuy rằng ở đó cái gì cũng không có, nhưng mình có thể cùng Mục vui đùa không kiêng nể gì, cuộc sống mỗi ngày tuy rằng thực buồn tẻ, nhưng cũng rất phong phú. Từ sau khi rời khỏi Phế Tinh, tổng số lần cười của hắn cũng không bằng số lần hắn cười một ngày khi còn ở trên Phế Tinh. Đối với những sự vật xa lạ, Diệp Trọng luôn luôn cảm giác được một loại nguy hiểm tiềm ẩn, điều này khiến cho hắn không thể không cẩn thận đối phó với từng sự kiện một, kể cả những sự kiện ở trong mắt người khác sự kiện đó bất quá cũng chỉ là một chuyện bình thường.
Hoàn cảnh của thế giới bên ngoài này thực phức tạp, chuyện xấu cũng rất nhiều hơn xa so với Phế Tinh!
Tuy rằng khát vọng tột cùng của hắn là rời khỏi Phế Tinh, nhưng hiện tại, khi thật sự ly khai, lại thiếu đi Mục làm bạn, Diệp Trọng lại cảm giác thiếu thiếu thứ gì.
Reynold, một cảng neo đậu của tàu vũ trụ, tất cả các nhân viên công tác đều trợn mắt há mồm nhìn một con thuyền vũ trụ hạm rách nát đến nỗi như tùy lúc có thể chìm tới nơi đang chậm rãi tiến vào cảng, nếu nó còn có thể gọi là vũ trụ hạm. Lúc này, ngay cả một vị nhân viên có thâm niên công tác lâu năm nhất, có kinh nghiệm nhất cũng không khỏi lắc đầu không thôi, nói với một thanh niên trẻ tuổi ở bên cạnh: “Ta đã làm việc ở đây hơn năm mươi năm, nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một con thuyền thảm hại đến vậy, chậc chậc, con thuyền này sợ rằng muốn đem bán sắt vụn cũng khó a, thực sự bội phục bọn họ, đã như vậy mà vẫn có thể lái được đến đây! Nói cho bọn hắn biết, chiếc thuyền này chúng ta không sửa!”
Kỳ quái là, đối phương cũng không hề yêu cầu bọn họ sửa chữa, chỉ yêu cầu bổ sung năng lượng!
Diệp Trọng và Bách Lí Nam xuống tàu, mọi người chung quanh đều lấy ánh mắt quái dị nhìn hai người, hai người lại là mặt không đổi sắc. Diệp Trọng căn bản không quan tâm đến mấy người này, những người này có liên quan với mình sao? Khi phát hiện những người này không có nhiều tính nguy hiểm, đám người kia đã bị hắn bài trừ khỏi phạm vi chú ý. Mà Bách Lí Nam tốt xấu cũng từng là nhân vật số hai trong Hồng Kì Ưng, làm sao có thể đem những người này để vào trong mắt, đối với mấy ánh mắt đang nhìn mình kia, hắn liền xem như không thấy.
Trước đây Reynold chỉ là một tiểu hành tinh, trải qua nhiều năm cải tạo mới thành được bộ dáng như ngày hôm nay. Bởi vì nó nằm trên con đường bắt buộc phải đi qua nếu như muốn vào Hắc Giác, do người tiến vào Hắc Giác càng ngày càng nhiều, nên Reynold nhờ đó cũng dần dần trở lên phồn vinh.
Bách Lí Nam biết đường đi lối lại ở đây, nên hiển nhiên hắn phải đảm đương nhiệm vụ của một hướng dẫn viên du lịch, hướng Diệp Trọng bắt đầu giới thiệu: “Reynold kỳ thật là một cái trạm tiếp tế tiếp viện, cũng là một cái trạm tiếp viện cuối cùng trước khi tiến vào Hắc Giác, đại đa số mọi người đều phải tiến hành tiếp tế ở đây. Ân, có thể là vì nơi đây cực kỳ gần với Hắc Giác, cho nên ở đây có rất nhiều đặc sản của Hắc Giác, do đó cũng có không ít thương nhân không muốn mạo hiểm tiền vào Hắc Giác chạy đến đây để thu mua, bất quá giá cả cao hơn so với bên trong Hắc Giác nhiều lắm!”
Những tòa nhà cao ngất tầng mây, các loại phương tiện phi hành gào thét bay lượn trên bầu trời, người người mang các loại phục sức khác nhau đang đi lại trên đường. Ở ngã tư đường rộng rãi chỉ có lưa thưa vài người đi đường. Trên đường phố không ít cửa hàng phóng ra các loại tin tức quảng cáo. Diệp Trọng lần đầu tiên nhìn thấy tin tức quảng cáo, không khỏi cẩn thận ngắm nhìn, trên không khí lơ lửng một vị tuyệt thế mỹ nữ bán trong suốt, khuôn mặt hoàn mỹ, dáng người nóng bỏng như ma quỷ, thanh âm tràn ngập lực hấp dẫn, tất cả tổ hợp trên một người, kinh diễm phi phàm. Mỗi cái nhấc tay, xoay đầu đều làm cho lòng người rung động, mà khi đôi môi anh đào đỏ sẫm nhẹ nhàng mở ra, thanh âm cơ hồ làm cho người ta có cảm giác như muốn ngay lập tức chạy đi mua cái khoản thương phẩm này.
Đương nhiên, đấy là đối với người bình thường, ví dụ như Bách Lí Nam! Tên Bách Lí Nam đang si ngốc nhìn mỹ nữ ở trong tin tức quảng cáo, nước miếng chảy ròng ròng!
Mà muốn làm cho một kẻ chưa bao giờ được tiếp xúc với nữ nhân như Diệp Trọng thành lập ra một cái tiêu chuẩn để phân biệt nữ nhân xấu đẹp, không thể nghi ngờ là một việc vô cùng khó khăn.
Nhận xét về mỹ nữ đó của Diệp Trọng lúc này hoàn toàn đều là xuất phát từ góc độ thực chiến: hai chân rất tinh tế, không thể nào cung cấp đủ lực bạo phát, làn da hai tay non mịn như vậy, xem ra năng lực chống đỡ nhất định không lớn, cơ ngực quá lớn lại không rắn chắc, không chỉ có khiếm khuyết về lực lượng, hơn nữa, không thể nghi ngờ sẽ sinh ra trói buộc tới tốc độ di chuyển. Tóc quá dài, trong chiến đấu dễ bị quái vật tóm lấy, có khả năng rất lớn tạo thành nhược điểm trí mạng, cực kỳ nguy hiểm nguy hiểm! Diệp Trọng không khỏi lắc đầu, cái duy nhất làm cho hắn vừa lòng chính là cái eo lưng nhỏ nhắn của nàng, Diệp Trọng không chút nào nghi ngờ nó có tính sự mềm dẻo đến kinh người!
Đánh giá tổng thể: “Xấu đến cực điểm”
Bách Lí Nam còn đang mê đắm ngắm nhìn mỹ nữ trong tin tức quảng cáo, miệng còn không ngừng lẩm bẩm: “Không hổ là tình nhân trong mộng của ta, nữ nhân hoàn mỹ nhất trên đời, a a, Phương Túc, người ta yêu nhất a, từ lúc nào nàng đã làm đại diện cho sản phẩm này? Cái gì? Ta vẫn còn chưa có mua sản phẩm này? Không được, cái này rất không phù hợp với thân phận của ta, ta nhất định phải cố gắng mua được nó!”
Bách Lí Nam nghĩ đến đây đầu nóng lên, nhanh như chớp chạy vào cửa hàng, sau một lúc lâu mới ôm một đống lớn đồ vật đi ra ngoài. Ông chủ cửa hàng mặt cười tủm tỉm tiễn hắn ra tới tận cửa.
Diệp Trọng chỉ vào mấy thứ trên tay của Bách Lí Nam hỏi: “Mấy cái này là cái gì?”
Bách Lí Nam xiêu xiêu vẹo vẹo ôm một đống lớn, nghe thế lúc này mới tập trung nhìn vào, mặt hắn ngay tức khắc liền tái đi, cái, cái này không phải là đồ dùng của nữ nhân sao?”
Hai người lúc đó cũng cũng không có chú ý đang có một cặp mắt vẫn luôn theo dõi hai người.
“Ngươi thật sự thấy rõ?” Một vị trung niên tráng hán diện mạo uy vũ trầm giọng nói.
“Lão đại, ngài còn không tin hai con mắt này của tiểu nhân sao? Bách Lí Nam kia tiểu nhân đã từng gặp qua rất nhiều lần, tuyệt đối sẽ không nhận sai!” Đáp lời hắn là một kẻ có tướng ngũ đoản, ánh mắt không ngừng liếc qua liếc lại, thoạt nhìn có vẻ là một tên cực kì thông minh.
“Hồng Kì Ưng Thiết Tam không phải nói Bách Lí Nam đã chết rồi sao? Sao hắn lại xuất hiện ở đây?” Trung niên tráng hán không khỏi nghi hoặc.
“Tiểu nhân cũng không hiểu, hắn không phải đã chết rồi sao? Những lời nói như thế Thiết Tam cũng không dám nói lung tung, nhưng tiểu nhân lại thấy rõ ràng là Bách Lí Nam a! Nga, đúng rồi, bên cạnh hắn còn một người!” Tên có vóc dáng nhỏ bé nhớ lại đáp.
“Đúng vậy, người kia rất trẻ, diện mạo cũng bình thường, nhưng mà cho dù bộ dáng hắn như thế, tên Bách Lí Nam lại cực kỳ cung với kính hắn!
“A!” Trung niên tráng hán thất thanh hô to,, chợt bừng tỉnh đại ngộ: “Ta biết hắn là ai, nhất định là hắn!”
“Lão đại, đó là ai vậy? Người biết người đó là ai sao?” Tên nhỏ bé nhìn thấy lão đại thất thố như vậy, không khỏi tò mò hỏi.
Trung niên tráng hạn chậm rãi nói: “Nhất định hắn là cái tên thích khách đang gây xôn xao vì đã ám sát Độc nhãn Long.”
“Cái gì?” Tên nhỏ bé cũng chấn động: “Không phải hắn đi Xích Tinh Than sao?”
“Nếu ta đoán không sai, nhất định là hắn đã xuyên qua Vành đai vẩn thạch để tới đây. Quả là cao minh a, hắc hắc, không nghĩ tới hầu như tất cả mọi người đều bị hắn đùa giỡn! Lợi hại, lợi hại! Nếu loại cao thú này mà để cho ta sử dụng…” Trung niên tráng hán ở trong phòng đi qua đi lại thong thả, trong lòng ngứa ngáy!
Lão đại, ngài nói chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Trung niên tráng hán trầm ngâm một hồi mới quả quyết nói: “Nhất định phải để cho ta quan sát hắn một lúc đã, nhưng nhớ kĩ, ngàn vạn lần không nên kinh động hắn” rồi hắn lẩm bẩm: “Cơ hội tốt như vậy, chúng ta nhất định phải lên kế hoạch thật tốt mới được!”
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Tử Long
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Rời khỏi thư phòng của lão đại, một thân ảnh nhỏ bé vụng trộm nhìn xung quanh, thấy không có ai, liền nhanh chóng ra ngoài từ cửa sau.
Thân ảnh nhỏ bé này càng chạy càng nhanh, dọc theo đường đi thỉnh thoảng lại quay đầu nhìn xung quanh, vẻ mặt khẩn trương, cặp mắt gian tà thỉnh thoảng lại đánh giá bốn phía, đến khi chắc chắn không có một ai theo dõi, liền chạy nhanh vào một cái ngõ nhỏ.
“Ngươi nói cái gì?” Một vị đại hán mặt đen quắc mắt đứng phắt lên, cái đầu trọc của hắn phản chiếu ánh đèn phát ra ánh sáng chói mắt.
“Bắc gia, tuyệt đối chính xác, Bách Lí Nam kia thuộc hạ đã từng tận mắt chứng kiến, tuyệt đối sẽ không nhận lầm người. Hiện tại hắn đang có mặt tại Renold này, ngài nếu không tin, thử phái vài tên tiểu đệ đi kiểm tra một vòng mà xem, đảm bảo có thể tìm được bọn chúng. Lão đại của chúng ta nói, bọn chúng nhất định là đã xuyên qua Vành đai vẩn thạch, không đi Sao Biển Đỏ nữa mà đến chỗ này của chúng ta!” Thân ảnh nhỏ bé cung kính trả lời.
Đúng lúc này, có một tên thủ hạ chạy tới, đến bên tai trái của gã đại hán mặt đen, nhẹ giọng nói nhỏ vài câu, đại hán mặt đen vẻ mặt lập tức trở lên vui mừng.
“Tiểu Hầu Tử, lần này ngươi làm tốt lắm!” Đại hán mặt đen khen ngợi gật đầu, lập tức đánh mắt với tên thủ hạ đang đứng nghiêm trang ở bên cạnh một cái. Tên này liền lấy ra một tấm card từ trong lồng ngực, đưa tới trước mặt Tiểu Hầu Tử: “Tiểu Hầu Tử, ngươi về sau cứ tiếp tục làm cho tốt, yên tâm, ưu đãi dành cho ngươi sẽ không nhỏ đâu!”
Tiểu Hầu Tử không ngừng gật gật đầu, hai mắt tỏa sáng, tham lam nhìn chằm chằm vào tấm card kia, hai tay cẩn thận nhận lấy.
Bắc gia phất phất tay, Tiểu Hầu Tử liền biến điều lui ra ngoài.
Đến khi Tiểu Hầu Tử đã đi ra bên ngoài, Bắc gia không khỏi ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha, không nghĩ tới ông trời thật sự là chiếu cố lão tử ta, đại ca vì tên thích khách này mà đi tới Sao Biển Đỏ, không nghĩ tới lão tử ta ở nhà ngược lại lại chiếm được tiện nghi. Kêu các anh em chuẩn bị, lão tử muốn đi xem xem tên thích khách chỉ cần ba chiêu giết Độc Nhãn Long này như thế nào, tất cả mọi người nhớ mang theo súng.” Rồi cúi đầu lẩm bẩm “Hắn có thể nhanh hơn súng đạn được sao?” Đắc ý, Bắc gia lấy tay không ngừng xoa xoa cái đầu trọc tỏa sáng của mình.
Tên thủ hạ bên cạnh do dự nói: “Nhị gia, ngài bảo chuyện này có nên hay không báo cáo cho Lão đại để xin chỉ thị?”
Bắc gia chửi ầm lên: “Xin chỉ thị cái rắm, chờ ngươi xin được chỉ thị thì hai tên kia đã sớm biến mất vô tung vô ảnh rồi, chờ chúng ta bắt được hắn rồi hãy bão cáo, để tặng cho lão đại một sự ngạc nhiên, ha ha, còn đứng đần ra đấy làm gì, mau đi chuẩn bị đi!”
Diệp Trọng và Bách Lí Nam đang đi dạo trên đường phố ở Reynold. Lúc này tinh thần Bách Lí Nam rất uể oải, không hề có một chút vui vẻ nào cả. Có quỷ mới biết vị chủ nhân này là từ đâu đi ra, cái gì cũng không biết, lúc hỏi cái này lúc hỏi cái kia. Ban đầu Bách Lí Nam còn cực kỳ hăng say giải thích cho hắn, về sau vấn đề mà Diệp Trọng hỏi hắn càng lúc càng nhiều, thường thường là khi Bách Lí Nam vừa mới giải thích xong một vấn đề, tiếp theo nghênh đón hắn chính là một loạt vấn đề nữa, hơn nữa mấy vấn đề này càng lúc càng ngạc nhiên, cổ quái, quả thực làm cho Bách Lí Nam không biết nên bắt đầu trả lời từ đâu.
Không nghĩ tới lại gặp phải một cái chủ nhân quái dị như vậy, thật sự là bất hạnh mà, Bách Lí Nam không khỏi hai mắt trợn trừng hướng lên bầu trời. Mà khiến cho hắn tức giận chính là cách nói loạn xà ngầu của chủ nhân – người mà hắn từng thần tượng, nào là cái gì chân rất yếu, làn da quá non linh tinh, trời ạ, đây là lời nói của nhân loại sao? Bách Lí Nam lúc này cảm giác được sự bất lực sâu sắc!
Đột nhiên, phía trước chợt hỗn loạn, một đám đại hán khí thế ngất trời đang hướng bên này tiến tới.
Diệp Trọng ánh mắt trở nên sắc lạnh, lập tức gọi quang giáp ra.
Những quang giáp mà Diệp Trọng vơ vét được trên tàu buôn, đều là những quang giáp mà Tượng Hiệp Đoàn (=.= đoàn lá sồi) vất vả nhiều năm tích góp từng li từng tí để dự phòng, toàn bộ là những quang giáp trung cấp trở lên, trong đó cao cấp quang giáp cũng có không ít, giống như Kim Mạch Lang hiện tại Diệp Trọng gọi ra, chính là một bộ quang giáp cao cấp.
Bách Lí Nam khi còn ở trên tàu đã chứng kiến Diệp Trọng từ trong túi trút ra một đống trang sức không gian, hai con mắt chỉ biết trợn ngược, tròn xoe như 2 hòn bi ve, chỉ chỉ vào Diệp Trọng nói không lên lời. Người này là kho súng đạn di động sao?
Theo những gì đã được tiếp thu từ trước, Diệp Trọng đem mấy cái quang giáp cao cấp và những bộ quang giáp có năng lực đặc biệt tiến hành phân loại, làm một số công tác chuẩn bị, để khi gặp nguy hiểm sẽ không bị luống cuống tay chân, có thể ngay lập tức tiến vào trạng thái chiến đấu. Trên chiến trường, chỉ cần một giây chậm trễ cũng có thể quyết định sinh tử!
Ở trong mắt Bách Lí Nam, vị chủ nhân mới đang không ngừng thay đổi quang giáp. Hắn muốn biểu diễn thời trang quang giáp sao? Bách Lí Nam cực kỳ nghi hoặc.
Đến khi hiểu được việc Diệp Trọng đang làm, Bách Lí Nam không khỏi ngạc nhiên, chỉ là vì đề phòng khi khẩn cấp mà chuẩn bị nhiều quang giáp như vậy sao? Hắn còn chưa bao giờ gặp qua người nào tùy thân mang theo quá hai cái quang giáp bao giờ đâu! Mà Diệp Trọng lại chọn ra tới tận năm cái quang giáp cao cấp, còn cộng thêm ba cái quang giáp đặc thù nữa! Việc này, việc này quả thực không khác gì một cái kho vũ khí quang giáp di động a! Bách Lí Nam không thể tin được há hốc mồm nhìn Diệp Trọng đem một đống trang sức không gian cầm trên tay! Nếu hắn biết trên người Diệp Trọng còn có một Phong Sa Trùng, trên cổ còn đeo theo Mục Thương, thì không biết vẻ mặt hắn sẽ như thế nào…..
Bởi vì trang sức không gian phần lớn làm thành hình dạng các đồ trang sức đeo trên người để dễ mang theo, nên Diệp Trọng liền đeo đến bốn cái nhẫn, hai cái vòng tay, đã vậy còn một cái trang sức không gian dạng khuyên tai nữa (ôi rân chơi, bấm khuyên tai lúc nào thế ^^). Bách Lí Nam nhìn Diệp Trọng không chút do dự đem trang sức không gian hình khuyên tai đeo lên tai trái, nhất thời như hóa đá, chờ đến khi hắn phục hồi tinh thần lại, chứng kiến bộ dạng của Diệp Trọng không khỏi cười đến bò lăn ra đất!
Diệp Trọng cũng không thèm để ý! Khó coi ư? Khó coi thì tính là cái gì? Chỉ cần có thể bảo vệ tính mạng, có khó coi hơn nữa Diệp Trọng cũng có thể chấp nhận! Đối với cách nói này của Bách Lí Nam, Diệp Trọng không khỏi cười nhạt. Điều duy nhất làm cho Diệp Trọng cảm thấy hơi chút không ổn chính là mấy cái nhẫn trên hai tay của hắn làm giảm tính linh hoạt của đôi tay, cảm giác ở ngón tay có hơi chút bị ảnh hưởng!
Diệp Trọng cảm nhận được nguy hiểm liền ngay lập tức gọi ra Kim Mạch Lang từ cái vòng bên tay trái.
Kim Mạch Lang toàn thân phát ra ánh sáng màu vàng kim, giống như thiên thần hạ phàm, oai phong mạnh mẽ. Nhưng điểm này cũng là điểm duy nhất mà Diệp Trọng bất mãn về cái quang giáp này, chói mắt như thế, muốn không thu hút sự chú ý của người khác cơ bản là không có khả năng. Nếu là mầu than chì hoặc là màu lam nhạt, thậm chí là màu nâu nhạt đều tốt hơn cái màu này.
Chỉ có điều cấu tạo và trang bị của quang giáp này làm cho Diệp Trọng cực kỳ hài lòng. Thân giáp thanh thoát tự nhiên, hệ số cản gió cực kỳ nhỏ, hơn nữa được bọc thép hai lớp, nhẹ nhàng mà vững chắc. Binh khí chủ công là đao hợp kim từ tính sử dụng rung động siêu tần, uy lực của nó phụ thuộc trực tiếp vào tần xuất chấn động, do đó lưỡi đao từ tính này có uy lực cực kỳ kinh người. Nó mang theo chấn động siêu tần, sẽ làm cho lớp vỏ kim loại của quang giáp bị nghiền vụn trong nháy mắt, hóa thành từng mảnh nhỏ, chỉ có điều nó lại không hề có quang mang sáng lạn chói mắt như gươm laser, cho nên không được mọi người yêu thích, nhưng Diệp Trọng đối với điểm này lại cực kỳ vừa lòng.
Khác với những quang giáp cận chiến khác, Kim Mạch Lang này lại không được trang bị hộ thuẫn, mà được gắn hai gai nhọn làm nhiệm vụ đón đỡ và đâm, kết hợp với một thuẫn che tay nhỏ trên cánh tay phải. Tốc độ, là phương diện mà Diệp Trọng coi trọng nhất, cũng đồng dạng được trang bị trên quang giáp này. Động cơ Quang lăng tuyệt đối có thể cung cấp động lực mạnh mẽ. Mà hơn tám cái động cơ phụ trợ giúp cho nó có thể dễ dàng thay đổi phương hướng khi di chuyển, nhưng đồng thời, điều này làm cho thao tác điều khiển của nó cũng trở nên khó khăn hơn rất nhiều. Hơn nữa, bất cứ là dao găm hay linh tinh gì gì khác cũng đều có, còn súng được trang bị ẩn trên cánh tay trái của nó, cũng chỉ là một cây súng Tản quang 5 vạn cấp, so sánh với những thứ khác được trang bị trên quang giáp này, thì cây súng này quả thực có vẻ rất keo kiệt!
Nhưng đối với Diệp Trọng, loại quang giáp cận chiến này không thể nghi ngờ là loại mà hắn quen thuộc nhất, là loại mà hắn thích nhất! Cho nên ngay khi cảm thấy nguy hiểm, Diệp Trọng ngay lập tức lựa chọn sử dụng nó!
Kim Mạch Lang dương đôi mắt màu vàng kim đảo qua một lượt, lạnh lùng nhìn chăm chú vào đám người đang đến với ý đồ không tốt kia!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha
Tác giả: Phương Tưởng
Dịch: Cô Lang
Biên: Tiểu Linh Nhi
Nguồn: Kiếm giới
Tiên hạ thủ vi cường ! Ra tay trước đồng nghĩa với việc trong chiến đấu chiếm được quyền chủ động, sinh tử của bản thân mới là quan trọng, cái gì là phong độ kỵ sỹ, cái gì là lễ phép, tất cả đều vô nghĩa. Diệp Trọng cũng không có thói quen bất lương này, Tuy rằng không biết đám người kia có phải hay không tìm mình gây sự, bất quá không thể nghi ngờ đám người kia mang đến cho Diệp Trọng cảm giác nguy hiểm. Diệp Trọng có thói quen là đem những kẻ có khả năng gây nguy hiểm đối với mình bóp chết từ trong trứng nước. Lần này, vẫn như cũ hắn không chút đắn đo làm theo nguyên tắc của mình.
Những người này tạo thành hình vòng cung, hiển nhiên là muốn vây quanh Diệp Trọng, ý đồ rất rõ ràng như thế, nếu Diệp Trọng còn nhìn không ra được thì tốt nhất là nên cắt cổ tự tử đi cho rồi. Đội hình của bọn chúng khá là lộn xộn, Diệp Trọng đã từng được xem qua đội hình nghiêm chỉnh của Tượng Hiệp đoàn cùng với chiến thuật Quần Lang độc đáo của Hồng Kỳ Ưng, do đó đội hình này ở trong mắt của Diệp Trọng thực sự không hề có một chút tính chất uy hiếp nào cả.
Diệp Trọng tiến về chỗ tập trung đông đảo nhất trong đội hình của bọn chúng, đồng thời cũng giơ lên cánh tay trái, từ trong trang sức không gian ở đó gọi ra quang giáp.
Nhìn thấy Diệp Trọng vừa tiến lại bên này đồng thời cũng gọi ra quang giáp mọi người đều không khỏi kinh ngạc. Trong đó có một số tên lão làng thông minh bắt đầu dừng lại không dám tiến lên nữa, thậm chí còn lui hẳn về phía sau đội ngũ.
Bọn họ tuyệt đối thể nào nghĩ ra được Diệp Trọng đối đầu với một phe nhiều người như vậy, lại có thể dám ra tay tấn công trước.
Súng hồng ngoại năm vạn cấp, mặc dù trang bị loại súng này trên người của Kim Mạch Lang quả thật là có chút keo kiệt, nhưng dùng nó để đối phó với một đám người chỉ có một ít đồ phòng hộ đơn giản trên người, không thể nghi ngờ là cực kỳ khủng bố. Một đạo hồng ngoại tuyết thô to như cổ tay xẹt ngang qua trực tiếp đánh thẳng vào cái tên đang đứng đầu tiên trong đám người.
Đạo hồng ngoại tuyến nóng rực kia xẹt qua không khí, trên đường đi bởi vì nhiệt độ của nó mà làm cho không khí xảy ra vặn vẹo. Cái tên đứng đầu kia cánh tay trái của hắn từ khuỷu tay trở xuống toàn bộ bốc hơi hết, miệng vết thương ban đầu có màu đỏ tươi trong nháy mắt liền chuyển qua màu đỏ sẫm, sau đó biến thành khô vàng, máu tươi tuôn ra chỉ trong nháy mắt liền giống như nước rơi vào trong sa mạc, nhanh chóng khô cạn. Hồng ngoại tuyến xẹt qua cánh tay tên thứ nhất dường như không có vẻ gì là bị suy yếu, trực tiếp bắn thẳng vào ngực tên thứ hai, hoàn toàn xuyên thấu qua ngực tên xấu số này, để lại trên ngực hắn một miệng vết thương lớn cỡ cổ tay, có thể thấy phía sau lưng tên đó hiện ra một mảnh cháy đen. Đến lúc này, tiếng kêu thảm thiết của tên bị đánh trúng đầu tiên mới đột nhiên vang lên, ngay sau là tiếng kêu thảm thiết của tên thứ hai, tên thứ ba liên tục vang lên.
Tình huống bi thảm trước mắt nhất thời làm cho da đầu mọi người đều tê dại, người xung quanh thấy vậy liền liều mạng bỏ chạy, trong lòng chỉ còn duy nhất một ý niệm là phải nhanh chóng rời xa người này, trong nhất đám người trở nên hỗn loạn.
Bách Lý Nam cố gắng lắm mới hít nổi một hơi lãnh khí, dung vũ khí trên quang giáp đem đối phó với những tên không hề mặc quang giáp trên người, hắn rốt cuộc cũng biết được một điều, đó là nếu so sánh về lòng nhân từ với vị chủ nhân này, thì đám hải tặc vẫn còn nhân từ hơn nhiều lắm. Bách Lý Nam cũng thật sự thông minh, vừa thấy Diệp Trọng nổ súng, liền nhanh chân trốn ngay ra sau lưng Diệp Trọng.
Trong khoang điều khiển, khóe miệng của Diệp Trọng nổi lên một nụ cười lạnh, Súng hồng ngoại của Kim Mạch Lang không ngừng bắn loạn về phía đám người kia. Không thể không nói kỹ thuật bắn của Diệp Trọng thật sự là cực kỳ kém cỏi, mặc dù ở trong căn cứ ý thức huấn luyện hắn cũng đã từng được huấn luyện qua phương diện này, có thể là do trong hiện thực hắn chưa từng trải qua huấn luyện bắn súng, cho nên cho dù huấn luyện trong ý thức vẫn còn lưu lại ký ức, nhưng thân thể hoàn toàn không thể đuổi kịp được cái loại tiết tấu này, cho nên kỹ thuật bắn của hắn mới thảm hại đến như vậy. Một đám người dày đặc, đông nghìn nghịt một mảnh như vậy, muốn bắn trượt còn khó khăn hơn so với bắn trúng gấp vài lần, vậy mà Diệp Trọng vẫn có thể bắn trượt vào khoảng không được mấy lần! Diệp Trọng không khỏi xấu hổ không thôi.
Cái đầu trọc của Bắc Nhị đầy mồ hôi lạnh,không nghĩ tới người trước mặt này lại có thể ác đến như vậy, hỏi cũng không thèm hỏi một câu, liền trực tiếp nổ súng. Vậy mà hắn lại còn quyết định phải bắt sống người kia, quả thực là muốn chết mà! Nhìn khẩu súng hồng ngoại của Diệp Trọng giống như lưỡi hái tử thần, không ngừng thu gặt tính mạng của những huynh đệ mà mình quen thuộc. Hơn nữa súng hồng ngoại trên tay các huynh đệ bất qua mới có tám nghìn cấp, đánh vào trên người Kim Mạch Lang căn bản không có tác dụng gì! Lớp vỏ bọc thép trên người Kim Mạch Lang nếu như không có công suất 10 vạn cấp, thì tuyệt đối không thể gây ra bất kỳ tổn thương gì đối với nó. Bắc Nhị không khỏi khẩn trương hô: “Mau mặc quang giáp vào! Mau!”.
Những người xung quanh đang sợ hãi chạy loạn như những con ruồi không đầu, lúc này nghe được câu nói của Bắc Nhị mới bắt đầu phục hồi tinh thần lại, đều gọi ra quang giáp của bản thân mình.
Nhưng bởi vì mọi người đứng quá dày đặc, rất nhiều người căn bản không chú ý đến hoàn cảnh xung quanh, chỉ muốn có thể nhanh chóng trốn vào quang giáp, trong đầu chỉ có một ý niệm là cầu mong cho khẩu súng hồng ngoại khủng bố đó ngàn vạn lần đừng có đánh trúng mình. Như vậy có một kết quả trực tiếp là, bởi vì quang giáp được gọi ra có hình thể quá lớn, nhất thời làm cho không gian càng trở nên chật chội, toàn trường lại trở nên hỗn loại không chịu nổi, thậm chí có người còn bị quang giáp do chính mình gọi ra đè thành cái bánh thịt!
Bắc Nhị tuyệt vọng nhìn cảnh tượng này, rồi không đành lòng nhìn tình cảnh tuyệt vọng này nữa, hai tay che mặt khóc không ra nước mắt!
Cơ hội tốt, Diệp Trọng rút ra Đao hợp kim siêu tần, tay trái cầm thanh gai nhọn, như một tia chớp vọt vào trong đám người đang loạn thành một đoàn kia. Mãnh hổ vào đàn dê, chỉ sợ là từ thích hợp nhất để miêu tả lúc này. So với khẩu súng hồng ngoại vừa này Diệp Trọng sử dụng, thì thanh Đao hợp kim siêu tần mà Diệp Trọng đang cầm trên tay phải tuyệt đối là món lợi khí chuyên thu nhặt mạng người. Hắn chuyên môn nhằm vào những vị trí yếu hại trên thân quang giáp, khi thanh đao hợp kim siêu tần đánh trúng quang giáp thì ngay lập tức siêu tần chấn động liền làm cho quang giáp bị đánh trúng tứ phân ngũ liệt, vô số những mảnh kim loại nhỏ là phần còn lại của chiếc quang giáp vừa bị cắt vụn hướng bốn phía bay vụt ra, rất nhiều người chưa kịp gọi ra quang giáp ngay lập tức cũng trở thành vong hồn dưới những mảnh kim loại nhỏ bắn ra ở tốc độ cao này.
Mà bị Đao hợp kim siêu tần một khi đánh trúng vào thân thể người bình thường thì tình cảnh sẽ ra sao? Thân thể của con người căn bản là không thể thừa nhận được tần suất chấn động cao đến như vậy, trong nháy mắt khi bị đánh trúng, lấy chỗ bị đánh trúng làm trung tâm, cả người liền trực tiếp bị xé rách thành vô số mảnh nhỏ, bắn lung tung về mọi hướng! Tạo thành vô số những đóa huyết hoa thật lớn nở rộ!
So sánh với cái này, thì được chết dưới thanh gai nhọn trên tay trái của Diệp Trọng phải hạnh phúc hơn nhiều lắm. Thanh gai nhọn tuyệt đối là mỗi lần ra tay đều nhắm đến vị trí yếu hại của mục tiêu, đâm đến như tia chớp, một kích là trúng, thường thường người bị đâu trúng chỉ thấy trước mắt trở nên tối sầm, sau đó liền đi đời nhà ma.
Bắc Nhị cuối cùng cũng không thể chạy thoát, cái đầu trọc sáng loáng lăn lông lốc trên mặt đất, đôi mắt vẫn còn mở trừng trừng giận dữ không thể khép lại!
Bách Lý Nam cả người run rẩy, cái này quả thật là một trường giết hại, mà những người chết lại là bên đông người hơn! Một tràng huyết tinh đẫm máu như thế, tuyệt đối sẽ làm cho hắn suốt đời khó quên! Nhìn Diệp Trọng bước đi trên những vũng máu, Bách Lý Nam rốt cuộc nhịn không được, cúi người nôn thốc nôn tháo!
Đồng dạng suốt đời khó quên còn có hai người đang quan chiến ở xa xa, Tiểu hầu tử thần tình thảm hại lẩm bẩm nói: “Người này còn là người sao?”.
Vẻ mặt vị trung niên tráng hán ở bên cạnh cũng tràn ngập khiếp sợ nói: “Thật ác độc! Hắn còn chưa không biết ý đồ của đối phương như thế nào đã trực tiếp ra tay, thủ đoạn cũng quá tàn nhẫn! Chúng ta tuyệt đối không được động tới người này!”
Tiểu hầu tử nghĩ đến mà sợ, vỗ vỗ ngực, cảm thấy thực sự may mắn nói:” Lão đại, may may là chúng ta trước tiên lấy Bắc Nhị ra thử, nếu không.......”
Trung niên trán hán gật đầu đồng ý: “Bắc nhị so với Bắc Đại thật là kém quá xa! Tham công, nhưng lại không biết suy nghĩ thấu đáo, việc chỉ huy cũng quá mức kém cỏi, cũng khó trách Bắc Đại vẫn không dám đem Reynold giao cho hắn. Nếu hôm nay có Bắc Đại ở đây, thì chưa chắc kết quả sẽ như thế này! Bất quá người kia cũng thật sự vượt ngoài dự đoán của mọi người, hoàn toàn không để ý đến quy củ thông thường.”.
Tiểu hầu tử cũng nói: “Đúng vậy, một chút lí lẽ cũng không thèm nói”.
Trung niên kia lại nói tiếp: “Loại người không thèm để ý đến quy củ này chính là loại nguy hiểm nhất , về sau ngàn vạn lần không được trêu chọc người như thế!”
Tiểu hầu tử trong lòng sợ hãi gật đầu nói: “Tiểu nhân hiểu được, cho dù có đánh chết ta, ta cũng sẽ không dám đi trêu chọc hắn! Lão Đại, sau chuyện này Reynold hội có thể sẽ phải chịu tổn thất nặng nề!”
Trung niên tráng hán lắc đầu nói: “Đại bộ phận nòng cốt chân chính của Reynold hội đều bị Bắc lão Đại đưa đi Xích Tinh Than rồi, nơi này chẳng qua chỉ còn lại một ít trung tầng cùng với hạ tầng nhân viên của bọn họ mà thôi, bất quá, cho dù như vậy, cũng đủ làm bọn họ không chịu được! Tuy rằng bình thường chúng ta muốn đối phó họ không có biện pháp, nhưng hiện tại, ......” Trung niên tráng hán trong mắt thoáng qua một tia hung ác nham hiểm.
Tiểu hầu tử hưng phấn nói:“Lão Đại, có phải hay không chuẩn bị đánh Lôi Nặc hội?”
Trung niên tráng hán lắc đầu:“Việc này không vội! Tiểu hầu tử, ngươi lần này biểu hiện phi thường tốt, Bắc lão Đại nhất định sẽ tra ra là ai báo tin cho Bắc Nhị , ngươi trước hết tìm nơi nào tránh đầu sóng ngọn gió đi, chờ bao giờ trận gió này trôi qua rồi trở về, tiền đã chuyển vào tài khoản của ngươi rồi!”
“Dạ!” Tiểu hầu tử cung kính nói.
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Yasha