Tác giả: Lục Xu
Edit: Sahara
Sưu tầm: linh đang điên.
quay về hiện tại rồi nha :D
Chương 25: Tự đánh giá thấp bản thân! (P1)
Edit: Sahara
Giang Nhân Ly luôn không tự nhận mình là cô gái si tình, nhưng hiện tại cô bắt đầu hoài nghi. Từ sau khi gặp Tả Dật Phi, cô liền hoài nghi chính mình, cảm giác cứng nhắc này vẫn vô lực mà tồn tại trong đầu cô, xóa đi không được.
Cô nhiều lần nằm ở trên giường, những việc rất nhỏ trong quá khứ xuất hiện trở lại trong đầu. Cô nhớ tới những năm còn nhỏ, nhớ tới niềm vui khi đó,, nhớ tới người kia. Cô vẫn mặc áo ngủ, gối đầu trên chiếc gối còn hơi của Mạc Tu Lăng, ngay lập tức cô trở mình, gối đầu sang bên kia. Trong lòng cô thầm nghĩ, gối đầu trên chiếc gối của anh mà lại nhớ tới một người đàn ông khác, như vậy thật có cảm giác mình là người phản bội.
Cô mở mắt nhìn trần nhà, suy nghĩ rất nhiều, nhưng nhiều nhất vẫn là tình cảm giữa cô và Tả Dật Phi. Chính là còn yêu nên không cam lòng.
Cuối cùng, cô đưa ra kết luận, là do hiện tại mỗi ngày cô đều không có việc gì làm khiến cho ăn no dừng mỡ suy nghĩ linh tinh. Chủ yếu vẫn là do cô quá buồn chán, mỗi ngày đều ở trong căn nhà này, không suy nghĩ miên man mới là lạ.
Ăn no dửng mỡ, cô mạnh mẽ tự làm mình tỉnh táo.
Làm phu nhân, cũng chỉ là cái hư danh rỗng tuếch. Nếu như cô cũng như mọi người đi làm, mỗi ngày đau đầu vì kế sinh nhai, phải đau đầu suy nghĩ trả phí tiền điện, tiền nước, tiền nhà… thì cô đâu có thời gian để suy nghĩ mẫy chuyện vẫn vơ kia nữa.
Lúc này, cô cảm thấy mình thực không hạnh phúc. Mọi người đều đi làm mấy giờ đồng hồ một ngày, cô chậm rãi rời giường, cảm thấy mình không phải là một người vợ đúng nghĩa.
Giang Nhân Ly nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng cảm thấy một chút hổ thẹn. Mạc Tu Lăng hai năm qua cũng không có nói bất kỳ câu ghét bỏ nào với cô.
Đây là lần đầu tiên cô tới tập đoàn Bắc Lâm. Tòa nhà có kiến trúc đặc biệt nhất thành phố C, toàn bộ được bao trùm bởi cửa kính màu lam, tạo cảm giác thần bí. Cô bước đi thong dong tiêu sái. Ra vào tòa nhà cũng không khó, mấy người bảo vệ quan sát cô một chút rồi cho cô vào. Cô đứng trong thang máy, ấn sô chọn tầng cao nhất. Thỉnh thoảng có người ra người vào, bọn họ tựa hồ đều rất vội vã.
Đi ra khỏi thang máy, mọi người dường như đều vội vàng, cũng không có người đến chủ động bắt chuyện cô.
Cô đi tới trước chỗ bàn thư ký: “Tôi tìm Mạc Tu Lăng.”
Thư ký Tiểu Trương nhìn cô nói: “Tổng giám đốc đang họp.”
“Lúc nào có thể gặp được?”
Giọng điệu của cô khiến Tiểu Trương sửng sốt, cô ta mở sổ ghi chép: “Còn 28 phút nữa.”
“Cho tôi một tách cà phê sữa không đường.” Thong thả ra mệnh lệnh, sau đó cô ưu nhã ngồi trên sô pha.
Tiểu Trương sửng sốt, người đến tìm tổng giám rất nhiều, nhưng đều dùng một loại giọng điệu lấy lòng, còn cô lại rất đặc biệt. Tiểu Trương bĩu môi, thật đúng là mở rộng tầm mắt, mỹ nữ quả nhiên là tấm kim bài lớn.
Chương Tâm Dật từ phòng họp đi ra chuẩn bị tư liệu, liếc mắt liền thấy Giang Nhân Ly, vội vàng đi tới hỏi: “Phu nhân, sao cô lại tới đây?”
Giang Nhân Ly có ấn tượng với Chương Tâm Dật trong hôn lễ, cô nhàn nhạt mở miệng: “Tôi già lắm sao?”
Chương Tâm Dật hết nói nổi, chỉ có thể cười: “Tổng giám đốc hẳn là rất muốn đi ra .”
“Vẫn chưa có ra.”
Chương Tâm Dật nhéo tay, người phụ nữ này thật là….
“Hội nghị còn đang tiếp diễn, tôi đi chuẩn bị tài liệu… “
“Vậy cô đi đi!” Giang Nhân Ly vẻ mặt không biểu tình.
Chương Tâm Dật thở dài một hơi, cả ngày đứng bên cạnh Mạc Tu Lăng đều cảm thấy khó thở rồi, mỹ nữ này cũng khiến cho người ta khó sống, quả nhiên là một đôi trời sinh.
***
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mrlinh900
Tác giả: Lục Xu
Edit: Sahara
Sưu tầm: linh đang điên.
Giang Nhân Ly chậm rãi uống cà phê, uống được một ngụm rồi đặt sang môt bên.
Đã có người nghe thấy bọn họ nói chuyện, đều thở gấp một hơi, Tiểu Trương cảm thấy nhẹ nhõm, may là vừa rồi mình đối đãi cô ấy rất khách khí.
Chỉ chốc lát sau, Mạc Tu Lăng liền đi ra, đi về phía cô: “Sao em lại tới đây?”
“Anh không thể thay đổi lời thoại được sao?”
Mạc Tu Lăng liếc mắt: “Anh không nghĩ rằng em chỉ là buồn chán không có việc gì nên mới tới đây.”
Giang Nhân Ly vẻ mặt vô tội: “Đúng là hôm nay em buồn chán nên tới đây.”
Mạc Tu Lăng lắc đầu, bảo Chương Tâm Dật hủy lịch trình tiếp theo, sau đó kéo cô từ sô pha lên: “Còn không muốn đi sao?”
“Không ai nói sô pha ở công ty anh rất tốt sao?”
“Anh cũng không cho rằng em đang khích lệ.”
Giang Nhân Ly đứng dậy vuốt lại quần áo. Mạc Tu Lăng một tay cầm túi xách của cô, một tay ấn nút thang máy.
Chương Tâm Dật nhìn đôi kim đồng ngọc nữ, xem ra từ hôm nay trở đi, những cô em luôn đặt Mạc tổng trong đầu sẽ không dám suy nghĩ viển vông gì nữa. Vợ của Mạc không những không xấu không già, trái lại còn vô cùng xinh đẹp, rất có khí chất. Thế giới này xinh đẹp mà còn có khí chất như vậy chỉ là số ít. Cuộc đời thật là không công bằng! Cô đi tới bàn thư ký, kéo tâm hồn trở về bên người: “làm việc, làm việc.”
Mạc Tu Lăng ăn được vài miệng, nhìn Giang Nhân Ly vẻ mặt ảo não, anh liền cười: “Ông chủ nếu thấy vẻ mặt này của em có lẽ sẽ xúc động đến nỗi đóng cửa nhà hàng.”
Món Ý này tên nghe êm tai nhưng kỳ thực ăn cũng không quá ngon.
“Vậy thì tốt nhất ông ta nên làm nhanh, sẽ tiết kiệm được rất nhiều tiền cho chúng ta .”
Mạc Tu Lăng buông đũa, nhìn cô: “Trách ai được đây? Anh còn tưởng rằng em muốn đưa anh đi ăn món ngon để lấy lòng anh!”
“Em vì sao phải lấy lòng anh? Em đâu có làm sai chuyện gì.” Giang Nhân Ly vẻ mặt thản nhiên, nhưng rõ ràng trong ngoài bất nhất. Lúc chuẩn bị đi cô còn suy nghĩ không biết có nên nấu một bát canh mang đến cho anh hay không, nhưng như vậy chẳng phải rõ ràng chứng tỏ trong lòng cô cảm thấy hổ thẹn hay sao?
Mạc Tu Lăng gọi bồi bàn đến tính tiền, sau đó kéo cô đi ra, “Nếu không ăn được thì thôi đi.”
“Có muốn về nhà em nấu cho anh không?”
“Mạc phu nhân, em đang dụ dỗ anh bỏ việc sao?”
“Công ty thiếu anh một ngày thì giá cổ phiếu cũng sẽ không giảm .”
“Không chắc.”
“Lẽ nào nhân viên của anh đều là những kẽ bất tài sao?”
Mạc Tu Lăng liếc mắt nhìn cô: “Em đến công ty mà nói với bọn họ như vậy.”
Giang Nhân Ly cười: “Em nếu làm vậy cũng chỉ là thay anh nhắn nhủ lại mà thôi!”
Mạc Tu Lăng không hề để ý tới cô, chui vào ngồi trong xe. Giang Nhân Ly cũng không ngại, tự mình mở cửa xe ngồi vào: “Em muốn ăn mì vằn thắn.”
Mạc Tu Lăng qua kính chiếu hậu liếc nhìn cô, sau đó mới lái xe tới quán mì vằn thắn nổi tiếng, ở đây có đầu bếp rất giỏi, nấu ăn mùi vị rất đặc biệt. Nhưng điểm Giang Nhân Ly thích nhất chính là quán này vô cùng sạch sẽ.
Mạc Tu Lăng thấy cô bỏ vào rất nhiều ớt, liền nhắc nhở: “Ít thôi, lại đau dạ dày.”
Giang Nhân Ly không ngừng tay: “Đã lâu rồi em cũng đâu có ăn, rất thèm.”
Mạc Tu Lăng sắc mặt thay đổi một chút: “Quả nhiên, mọi người đều thích hoài niệm chuyện xưa.”
Tay cô run lên một chút: “Mùi vị không tồi, anh không cho vào một ít sao?”
“Em thích, không nhất định là chuyện tốt.” Anh chậm rãi mở miệng, sau đó mới cầm lấy đũa ăn mì.
Giang Nhân Ly buông thìa ớt, trong lòng có chút lạnh lẽo. Bọn họ lúc này, có thể sống yên ổn, cũng có thể chỉ một câu nói cũng đem bọn họ về một nơi rất xa, rất xa…
~~~~~~
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của Mrlinh900
Tác giả: Lục Xu
Edit: Sahara
Sưu tầm: linh đang điên.
Sự nghiệp của Mạc Tu Lăng càng lúc càng phát triển, không bao gồm nhiều ngành, chủ yếu là kinh doanh khách sạn và đồ trang sức. Triết lý của anh là phải làm thật tốt và không được sơ sài. Hoạt động quá nhiều lĩnh vực sẽ khiến cho tiêu hao đại bộ phần tinh lực, cuối cùng mặt trái mặt phải đều không được đưa vào xem xét. Bởi vậy, anh toàn tâm toàn ý muốn kinh doanh khách sạn và trang sức thật tốt. Hơn nữa trong giới sớm đã có lời đồn đại “Nam Cố Bắc Mạc”, nghĩa là phía nam có sản nghiệp nhà họ Cố, phía Bắc có sản nghiệp là họ Mạc. Bọn họ hai phương hai bản doanh, không xâm phạm lẫn nhau.
Đương nhiên, Cố gia ở phía nam là một đại gia tộc. Hiện tại con trưởng nhà họ Cố là Cố Tu Vân trấn giữ điều hành tập đoàn, giễu võ giương oai khuếch trương danh tiếng của tập đoàn trong lĩnh vực trang sức, còn em trai hắn là Cố Diễn Trạch quản lý mảng kinh doanh khách sạn, hai huynh đệ hai bút cùng vẽ, uy danh của gia đình càng lúc càng lớn mạnh.
Mạc Tu Lăng tất nhiên không thể tranh đoạt địa bàn với Cố gia, như vậy chỉ làm tổn thất cả hai, cho nên anh quyết định hợp tác với bọn họ. Quan hệ giữa Mạc gia và Cố gia hiện tại có thể gọi là thân thiết.
Mạc Tu Lăng công việc lu bù, khiến cho Chương Tâm Dật cũng phải tăng ca làm thêm, toàn bộ công ty đều bận rộn, khổ không nói nổi.
Chương Tâm Dật được ủy thác tìm cho Mạc Tu Lăng một trợ lý đặc biệt, yêu cầu không chỉ có năng lực mà còn cần kinh nghiệm thực tế, quan trọng hơn là phải nhanh chóng thích ứng với công việc. Chương Tâm Dật theo Mạc Tu Lăng hai năm, từ lúc anh bắt đầu tiếp quản công ty đến nay đã cùng anh vượt qua bao nhiêu chuyện, cô toàn tâm toàn ý dốc sức vì công ty và Mạc Tu Lăng. Nhưng hiện nay cô đã mang thai, cũng đã dự tính ngày sinh nhưng vẫn muốn tiếp tục làm việc, chồng cô đã không ngừng nhắc nhở.
Cô có chút đau đầu nhìn màn hình máy tính. Những người này chưa được bộ phận nhân sự phỏng vấn qua. Cô chăm chú đọc tư liệu, bằng cấp của bọn họ đều đã vượt qua thử thách, cuối cùng ánh mắt cô dừng lại trên ảnh chụp của một cô gái tên Diệp Tư Đình. Tóc ngắn, hơi gầy, nhưng thần thái lại hiện lên một tia giỏi giang. Lý lịch của cô ta có ghi cô ta biết năm ngoại ngữ, tốt nghiệp đại học danh tiếng của Mỹ, vẫn sống ở nước ngoài , gần đây mới về nước.
Chương Tâm Dật rất hài lòng về Diệp Tư Đình nhưng vẫn muốn tự mình phỏng vấn. Cô gọi điện hẹn Diệp Tư Đình đến công ty để đích thân phỏng vấn.
Diệp Tư Đình đến, lễ độ, ung dung, không hề có chút căng thẳng. Chương Tâm Dật có ấn tượng ban đầu rất tốt với cô ta, cô ta không hề kiêu ngạo, rất biết trước sau.
Chương Tâm Dật lật giở hồ sơ của Diệp Tư Đình: “Tôi muốn biết cô tại sao lựa chọn Bắc Lâm?”
Diệp Tư Đình vẫn duy trì nụ cười, “Thật lòng mà nói, tất cả chỉ là ngẫu nhiên. Tôi vừa về nước liền bắt gặp thông tin tuyển dụng của quý công ty, cho nên gửi hồ sơ đến, không có nguyên nhân đặc biệt.”
“Vậy cô Diệp vì sao lại quyết định về nước?”
“Đây là lý do cá nhân, tôi nghĩ cô Chương tiểu sẽ tôn trọng chuyện riêng tư của người khác.”
Chương Tâm Dật cuối cùng quyết định nhận Diệp Tư Đình, bởi vì bất luận hỏi cô ta điều gì cô ta cũng không hề tỏ ra tự đắc kiêu ngạo, ngay cả khi Chương Tâm Dật quấn quít lấy Diệp Tư Đình hỏi rất nhiều vấn đề, nhưng cô ta không hề tỏ ra mất kiên nhẫn. Điểm này vô cùng quan trọng.
Tác giả: Lục Xu
Edit: Sahara
Sưu tầm: linh đang điên.
Chương Tâm Dật đưa Diệp Tư Đình lên tầng cao nhất gặp Mạc Tu Lăng. Lúc ở trong thang máy, bụng cô hơi động, hẳn là tiểu cô nương lại đạp cô, cô đưa tay ra đỡ thắt lưng. Diệp Tư Đình liền đỡ cô, Chương Tâm Dật mỉm cười gật đầu nhìn Diệp Tư Đình.
Chương Tâm Dật tưởng tượng đến biểu hiện của Mạc Tu Lăng, cùng lắm là anh sẽ không nhận người này. Nhưng hiện tại Mạc Tu Lăng vẫn chỉ nhìn Diệp Tư Đình, không hề ngạc nhiên mà chỉ đơn giản là nhìn. Chương Tâm Dật chủ động giới thiệu với Mạc Tu Lăng.
Mạc Tu Lăng thu hồi ánh mắt, cái bút trong tay đưa tròn một vòng.
Hành động này của anh khiến Chương Tâm Dật khó hiểu, hồi lâu, Mạc Tu Lăng rốt cục nhàn nhạt mở miệng: “Cô Diệp, cô nhìn rất giống một người.”
Nếu như những lời này không phải là từ chính miệng Mạc Tu Lăng nói ra, Chương Tâm Dật nhất định cho rằng đây là lời muốn lôi kéo làm quen, hơn nữa còn là cách thức làm quen vô cùng cũ kỹ. Nhưng đây là Mạc Tu Lăng, cho nên giả thuyết này có thể bác bỏ.
“Vậy sao?? Xin hỏi là giống ai?” Diệp Tư Đình vẻ mặt vẫn rất tốt: “Tôi thật muốn biết tướng mạo mình giống ai.”
Mạc Tu Lăng cúi đầu, “Em gái tôi.” Anh ngẩng đầu lên nhìn Diệp Tư Đình, “Có điều, cô ấy đã qua đời.”
Chương Tâm Dật và Diệp Tư Đình đều đưa mắt nhìn đối phương, có vẻ nghi hoặc.
Mạc Tu Lăng lúc này đưa ra quyết định: “Thư ký Chương, cô đưa cô Diệp đi làm quen với công việc, tôi hy vọng hai ngày sau cô ấy có thể đảm nhận.”
Chương Tâm Dật gật đầu, lúc này mới đưa Diệp Tư Đình đi ra ngoài.
Sau khi bọn họ rời khỏi, Mạc Tu Lăng tựa người vào ghế xoay. Lúc Diệp Tư Đình vào, anh thực sự tưởng Giang Nhân Đình trở về. Nhưng, đều không phải. Khí chất hai người kém xa nhau, Giang Nhân Đình vĩnh viễn là nhu nhược, ánh mắt hàm chứa một tia ưu sầu, ngay cả cười cũng rất yếu đuối. Mà Diệp Tư Đình tóc ngắn, trong ánh mắt tỏ ra rất tự tin, có dấu hiệu đã lăn lộn trong xã hội này rất lâu.
(lại chả lăn, tu luyện đến mức ấy rồi cơ mà >_<)
Thế giới này thực sự sẽ có hai người giống nhau như vậy ư?
Mạc Tu Lăng lắc đầu, nhưng trong lòng lại nghĩ tới Giang Nhân Đình khi cô ở bệnh viện. Hoá ra, cô sáng sớm hôm đó cô đã cùng anh cáo biệt.
♥.•°*”˜˜”*°•.♥
Chương Tâm Dật sau khi sắp xếp công việc cho Diệp Tư Đình, Bạch Hiểu Hiểu lôi tay cô hỏi: “Ai vậy ạ?”
“Trợ lý mới, sau này sẽ cùng Mạc tổng tham gia một vài công việc.”
“Là về mảng quan hệ xã hội ?” Bạch Hiểu Hiểu gật đầu.
Chương Tâm Dật không giải thích quá nhiều với cô ta, nhưng Bạch Hiểu Hiểu được sắp xếp làm việc cùng cô, đề phòng trường hợp ngày sinh của cô đến sớm hơn dự tính. Chương Tâm Dật đành phải chịu đựng tính khí cô ta: “Lúc làm viêc nên khóa cái miệng bát quái vào.”
Bạch Hiểu Hiểu bĩu môi, không hề mở miệng. Chờ Chương Tâm Dật đi rồi, cô ta hừ lạnh: “Ra vẻ cái gì chứ.”
Bạch Hiểu Hiểu kỳ thực rất đẹp, trong công ty không hề thiếu đồng nghiệp nam theo đuổi cô. Nhưng Bạch tiểu thư khá làm cao, nhìn ai cũng thấy chướng mắt. Chương Tâm Dật cũng hiểu tính tình của cô ta, cũng không hiểu sao cô ta lại được chọn thay thế cô trong hai tháng này, chỉ cầu mong trong hai tháng này không xảy ra chuyện gì nghiêm trọng.
Diệp Tư Đình tiếp quản công việc rất nhanh, thanh niên trẻ tuổi có phần hơi cố chấp nhưng rất nỗ lực. Cô mang toàn bộ tài liệu về nhà từ từ nghiên cứu, sau hai ngày nhất định sẽ đưa ra tài liệu phù hợp. Điều này khiến Chương Tâm Dật có tình cảm rất tốt với cô ta.
Diệp Tư Đình tiến bộ rất nhanh, chí ít thì khả năng thích ứng của cô rất tốt, đều hoàn thành công việc trong thời gian yêu cầu.
Tác giả: Lục Xu
Edit: Sahara
Sưu tầm: linh đang điên.
Làm thế nào để đoán biết được vị trí của một người trong lòng mình?
Làm sao để xác định ta còn yêu hay không còn yêu một người?
Chuyện này kỳ thực rất đơn giản, vô cùng đơn giản. Chỉ cần đi gặp người đó, xem tâm tình mình ra sao, nếu như có thể bình tĩnh đối mặt với người đó, thì anh ta đã trở thành quá khứ. Có thể sẽ khóc, có thể sẽ tiếc nuối, nhưng trái tim sẽ không đau, ngược lại vô cùng thoải mái.
Giang Nhân Ly ngồi trong quán cà phê, cô tới sớm, liền gọi một tách cà phê. Cô chậm rãi uống, rất chậm, mỗi động tác đều như một thước phim quay chậm.
♥.•°*”˜˜”*°•.♥
Năm đó, tập thể lớp tổ chức đi lên núi ngắm tuyết rơi. Mặc dù sinh viên đã ở chung với nhau mấy tháng nhưng đại học dù sao cũng khác, quan hệ giữa người với người không hoàn toàn tốt. Luôn luôn là vài người chơi chung một nhóm, không cần ai lo cho ai, dù sao bọn họ cũng đều là người trưởng thành, không cần quá lo lắng.
Nơi này tuyết trong như pha lê, dẫm chân lên có cảm giác như dẫm lên bông, cảm giác vô cùng mềm mại êm ái, lại còn nghe thấy tiếng vang. Cảnh vật đẹp như một bức tranh mỹ miều. Mọi người cười nói, nô đùa, đắp người tuyết, giống như lúc còn nhỏ vô ưu vô lo. Tiếng cười đùa vang lên khắp một vùng, hầu như tất cả mọi người đều hòa nhập vào cuộc vui.
Nhưng Giang Nhân Ly không tham gia cùng bọn họ, cũng không phải cô làm cao, mà là cô biết mấy nữ sinh kia đều không thích cô. Hơn nữa, bọn họ còn nói xấu sau lưng cô, nói cô giả vờ thanh cao, coi thường người khác, nói những lời không lọt vào tai được. Cho nên cô không cần đi ra đó khiến bọn họ mất hứng làm gì, cô cũng không thích bọn họ, như vậy rất công bằng.
Trước mặt trắng xóa một mảnh, nhìn từ xa, cả ngọn núi như một toàn thành trắng toát. Giang Nhân Ly mỉm cười. Cô thích màu trắng, quần áo của cô dùng hầu như toàn màu trắng, phụ kiện màu trắng váy trắng, giầy trắng, ngay cả làn da của cô cũng trắng. Cô đã từng đọc được một câu nói, người thích màu trắng nhất định ưa thích sự hoàn mỹ. Lúc ấy cô cũng không biết nó ảnh hưởng thế nào đến bản thân.
Cô đứng trên một tảng đá, nhìn tuyết trắng trên cây, mặt trên của cành cây được bao phủ bởi một lớp tuyết, mặt dưới lại toàn màu đen. Có chút tiêu điều, không khí lạnh lẽo tràn tới, nhưng lại khiến trong lòng cô rất vui.
Cô không quan tâm mọi người, đang định xoay người thì thấy Tả Dật Phi đang nhìn cô. Trong ánh mắt cô xẹt qua một tia khác lạ. Ánh mắt anh không e dè nhìn cô. Cô đi qua người anh, anh mới mở miệng: “Thích tuyết?”
Hai chữ giọng điệu nghi vấn, cô không để ý đến anh: “Tôi và anh không quen.”
Tả Dật Phi nở nụ cười: “Có quên biết, chỉ là không thân.”
Cô ngừng bước chân, đánh giá anh. Tên của anh xuất hiện với tần suất rất cao, nghe qua cũng là chẳng có gì lạ.
Anh đi tới gần cô: “Nhưng tôi lại biết rất rõ về em. Trên lớp thích nhất là ngủ trong giờ học, không như các bạn học khác trong lớp hay nghịch điện thoại.. Thích ngồi ở bàn thứ tư sát cạnh cửa sổ, thích ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ, thích ngắm lá rơi. Thích uống sữa chua, thích ăn ớt nhưng không dám ăn hàng ngày. Thích mặc váy ca rô trắng, thích mặc quần sooc, thích một mình đi đến trường. Không thích đến canteen, không thích các cửa hàng trong trường, không thích uống nước khoáng, nhưng rất thích nước uống vị nho….”
Giang Nhân Ly cười: “Anh nói như vậy chỉ khiến tôi nghĩ là anh mỗi ngày đều nhàm chán không có việc gì làm toàn đi theo dõi tôi thôi.”
Tả Dật Phi so với cô còn ung dung hơn: “Sao em không nghĩ thâm ý của sự theo dõi đó?”
“Nếu như anh thực sự anh hiểu tôi như vậy thì chắc cũng biết tôi rất ghét bị người ta theo dõi.”.”
Cô đi được vài bước, Tả Dật Phi đuổi theo: “Cái gì cũng có ngoại lệ, mà tôi muốn trở thành ngoại lệ đó.”
“Tôi ghét ngoại lệ.”
“Em cứ thử xem, em sẽ cảm thấy ngoại lệ cũng không tồi.”
Anh kéo tay cô, lúc này phía sau bọn họ phát ra tiếng động. Hóa ra là cành cây không chịu nổi sức nặng của tuyết nên gãy. Anh nhìn sâu vào trong mắt cô: “Quá nhiều tuyết rơi cùng một chỗ, sẽ gây áp lực lớn cho cành cây. Tôi cũng muốn nỗ lực từng chút từng chút như vậy, liệu có thể khiến lòng em cảm động?”
Ánh mắt anh nóng rực, dường như xua tan cả cái giá rét xung quanh. Giang Nhân Ly mỉm cười, chìa tay ra: “Vậy thì anh thử xem! Nếu như không sợ sẽ không nhận được báo đáp.”
Tả Dật Phi nở nụ cười: “Chỉ cần em cho tôi cơ hội.”