Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 41: Suy bụng ta ra bụng người.
- Cậu đang nhìn gì đó?
Diêu tỷ thấy Tả Đăng Phong luôn nhìn ra bên ngoài thì hỏi.
- Xem tình hình ngoài đường.
Tả Đăng Phong thuận miệng trả lời. Nơi này cách tiểu lâu của bộ đội 1875 rất xa, người thường căn bản là không thể nhìn được.
- Cậu muốn trộm của người ta cái gì thế?
Diêu tỷ tò mò hỏi.
Tả Đăng Phong nghe vậy lắc lắc đầu cũng không trả lời, mà xoay người lấy một cái ghế dựa rồi ngồi xuống trước cửa sổ.
- Cậu uống này, nước này không bẩn đâu.
Diêu tỷ lên tiếng.
- Nếu cô không ngủ được thì hãy ra bên ngoài mua giùm tôi một bát hoành thánh, với vài tờ giấy và cây viết.
Tả Đăng Phong lấy vài đồng từ trong người ra.
- Được, cậu chờ một chút.
Diêu tỷ liền đứng dậy rồi đi ra ngoài nhưng mà vừa đi đến trước cửa thì nàng liền chạy vào cầm một cái túi nhỏ ở trong hộc tủ của bàn trang điểm.
- Tôi sẽ không lấy tiền của cô đâu.
Tả Đăng Phong hừ lạnh mở miệng.
- Ai nói với cậu đây là tiền?
Diêu tỷ mập mờ nhìn Tả Đăng Phong một cái rồi xoay người rời đi.
Tả Đăng Phong nhíu mày rồi lại nhìn về bên ngoài.
Không bao lâu Diêu tỷ đã trở lại.
- Mau ăn đi, còn có sữa đậu nành nóng nữa này.
Một tay Diêu tỷ bưng tô hoàng thánh, một tay bưng ly sữa đậu nành đưa cho Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong cầm lấy bát hoàng thánh rồi bắt đầu ăn.
Ăn hết tô hoàng thánh, Tả Đăng Phong lại lấy từ trong người một cái bánh ngô ra, chấm với ly sữa đậu này kia rồi ăn xuống. Sau đó hắn bắt đầu cầm lấy viết mà viết lại những tình huống mà mình quan sát được vào tờ giấy kia.
- Cậu có nhiều tiền tại sao ăn cái này?
Diêu tỷ ngồi ở trên giường ngậm thuốc lá.
- Tôi thích ăn cái này.
Tả Đăng Phong cũng không quay đầu lại, lúc này ở bên trong tiểu lâu kia có một chiếc quân xa chạy ra, dựa thèo ánh đèn thì có thể thấy được nó chạy về phía thành Bắc.
- Người nghèo mới ăn bánh ngô, cậu có tiền làm sao lại thích ăn thứ đó?
Diêu tỷ tò mò, hỏi.
- Tôi không có tiền.
Tả Đăng Phong nhìn chiếc quân xa đi xa rồi bắt đầu viết viết.
- Oh, cậu viết chữ thật đẹp nha.
Diêu tỷ đi tới.
- Cô biết chữ à?
Tả Đăng Phong khép vở lại rồi quay đầu nhìn lại, lúc này phần lớn không biết chữ, nhất là nữ nhân, lúc nhỏ rất ít có cơ hội tiếp xúc với giáo dục.
- Không biết, tôi chỉ cảm thấy đẹp mà thôi.
Diêu tỷ uốn éo người làm nũng. Đổi lại lúc trước đối với hành động này của nàng thì Tả Đăng Phong sẽ xem thường, nhưng mà giờ phút này Tả Đăng Phong lại cảm thấy từ bụng của mình truyền đến một cỗ nhiệt lưu.
Diều này làm cho Tả Đăng Phong nhíu mày, rất nhanh hắn liền cảm giác được khí tức này chuyển động, ngay từ đầu hắn còn tưởng là Dương khí quá nhiều, sau lại phát hiện Âm- Dương trong huyệt Khí Hải và Đan Điền vẫn căn bằng, cỗ nhiệt lưu này truyền ra từ 2 quả thận của hắn.
- Cô đã bỏ gì vào hoàng thánh?
Tả Đăng Phong mở miệng hỏi Diêu tỷ.
- Một chút đồ trợ hứng mà thôi.
Diêu tỷ nghe vậy liền nở nụ cười quyến rũ.
- Tôi không có hứng thú đối với nữ nhân, sau này không cần vẽ rắn thêm chân, lên giường ngủ đi.
Tả Đăng Phong lạnh lùng nhìn Diêu tỷ một cái, hắn biết Diêu tỷ bỏ xuân dược vào trong bát hoàng thánh kia, bất quá nàng làm vậy cũng không cso ác ý, nàng chỉ muốn cảm thấy rằng khi cầm tiền thì muốn làm một việc gì đó.
Diêu tỷ nghe vậy thì tỏ ra ngạc nhiên, bóp tắt tàn thuốc rồi lên giường.
- Đắp mền vào, tôi muốn mở cửa số để xua khói đi.
Tả Đăng Phong mở cửa sổ.
Tả Đăng Phong đưa lưng về Diêu tỷ rồi lấy cái bao tay trong hộp ra, hàn khí trong bao tay liền trung hòa Dương khí trong người.
- Tại sao cô lại bỏ thuốc vào?
Âm-Dương được điều hòa, Tả Đăng Phong cất bao tay rồi đóng cửa sổ lại, sau đó đi đến trước giường của Diêu tỷ.
- Tôi nghĩ cậu không được nên muốn giúp cậu một chút.
Diêu tỷ nói cười nói, nữ nhân phong trần vô lại mà không biết xấu hổ.
Lời nói của Diêu tỷ làm cho Tả Đăng Phong nhíu mày trừng mắt, tuy rằng hắn không cần Diêu tỷ biết hắn là người thế nào nhưng mà bị một người nói hắn là vô năng, điều này đã làm cho hắn vô cùng tức giận:
- Ai nói tôi không được? Nếu lão tử muốn thì có thể làm chết cô.
Tả Đăng Phong nói xong một câu rồi lại đi về phía cửa sổ.
Diêu tỷ cũng không nói gì thêm. Tả Đăng Phong cứ ngồi đó mà quan sát trong đó, 2h sáng thì chiếc quân xa kia trở lại tiểu lâu, mấy tên lính NB xuống trước, sau đó giải mấy người bị bắt xuống theo, trong đó có già có trẻ, có nam có nữ, 2 tay của bọn họ đều bị trói ở đằng sau, nhìn bộ đồ của bọn họ thì bọn họ chắc là nạn dân lưu lạc.
Sau khi đưa nạn dân xuống xe, đám người NB liền đuổi họ vào tầng 3 của tiểu lâu. Trên đường, có một nam nhan chạy trốn, đám lính NB cũng không có đuổi theo, cũng không có nổ súng, mặc cho nam nhân kia chạy vào tường vây, tường cao chừng 2m, nam nhân kia tuy rằng bị cột 2 tay nhưng vẫn cố gắng nhảy lên tường, sau đó một chuỗi hoa lửa bắn ra, nam nhân liền ngã xuống đất, cả người run rẩy, đám lính NB bây giờ mới tới kéo hắn lôi về.
Kỷ Toa cùng Cổ Chính Xuân đã từng nói đám người NB dùng người sống để thí nghiệm, những nạn nhân này chính là minh chứng. Bọn người Kỷ Toa cùng Cổ Chính Xuân vẫn muốn vào đây để tìm kiếm nhưng mà bọn hắn không có cách nào trà trộn vào được, Tả Đăng Phong đang nghĩ có nên cùng hợp tác với bọn hắn không?
Trong đầu của Tả Đăng Phong liền có một kế hoạch. Hắn giả vờ làm một nạn nhân bị đám lính NB đưa vào quân xa, chở về quân doanh. Sau đó đám người Kỷ Toa liền tấn công, đám lính NB gặp phải tấn công nên sẽ toàn lực chống cự, cũng không thèm để ý đến những nạn dân ở trên xe. Lúc này toàn bộ chú ý của đám lính NB sẽ dồn vào đám người Kỷ Toa, Tả Đăng Phong hắn sẽ nhân cơ hội này hạ thủ từng người để trả thù cũng như giúp Kỷ Toa tìm được đám người làm thí nghiệm trên cơ thể sống.
Mặc dù là có kế hoạch nhưng Tả Đăng Phong cũng không có nóng lòng thực hiện, dù gì thì cũng còn nhiều vướng mắc.
Rạng sáng 5h Tả Đăng Phong mới tranh thủ ngủ một chút, giữa trưa hắn tỉnh dậy thì nghe bên ngoài có tiếng gõ cửa, hẳn là có người muốn rủ Diêu tỷ đi dạo phố.
Diêu tỷ vội vàng rời giường mặc quần rồi đi cùng các nàng, đem chìa khóa để lại cho Tả Đăng Phong. Mọi người đi rồi, Tả Đăng Phong cũng ra ngoài ăn một chút gì đó.
Tới Đông thành, Tả Đăng Phong mua 1 con gà trống để cho 13, tới miếu thì thấy 13 đang nằm phơ nắng. 13 thấy hắn đi vào liền cao hứng, Tả Đăng Phong cùng nó ngồi chung một lát, gần 1h chiều mới đứng dậy rời đi.
Trở lại nhà thì Diêu tỷ cũng mới vừa về, nàng mua ít bánh ngọt về cho Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong cũng không có ăn bánh ngọt kia mà rất ra 1 đồng đại dương đưa cho nàng.
- Có phải cậu sợ tôi bỏ thuốc ở trong bánh không?
Diêu tỷ hỏi.
- Ừh.
Tả Đăng Phong trả lời.
- Tiểu huynh đệ, cậu bao nhiêu tuổi rồi?
Diêu tỷ đến gần Tả Đăng Phong rồi âm thầm đánh giá hắn.
Tả Đăng Phong nghe vậy nhíu mày nhìn nàng một cái, không nói gì.
- Có phải cậu nhìn vào trạm phòng dịch kia của người NB không?
Diêu tỷ căn cứ vào tầm mắt của Tả Đăng Phong mà hỏi.
- Làm sao cô biết nơi đó là trạm phòng dịch?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi lại.
- Mấy cô gái ở trên kia nói cho mà biết, các nàng cũng biết đám NB kia, cách một thời gian sẽ có một đám người NB đến chích thuốc cho các nàng, nói là đề phòng bệnh hoa liễu.
Diêu tỷ đưa tay ra chỉ về phía Nam.
- Thật hay giả?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi lại.
- Chích là thật còn phòng bệnh hoa liễu là giả.
Diêu tỷ nói ngay.
- Tốt nhất là cô đừng để bọn hắn chích, bằng không chết lúc nào cũng không biết.
Tả Đăng Phong hừ lạnh mở miệng.
Diêu tỷ nghe vậy cũng thức thời không nói gì nữa, mở cửa đi ra ngoài.
Sau đó 10 ngày, Tả Đăng Phong luôn quan sát tình hình của đám bộ đội 1875 kia, mỗi 2 ngày bọn hắn sẽ ra ngoài đem nạn dân đưa vào mộ lần, 12h đêm bọn hắn xuất phát, chừng 2h sẽ trở lại, nhân số không giống nhau, có lúc đem về 10 người có lúc 20 người, có lúc 30. Sau khi về bọn hắn liền đưa nạn dân vào tiểu lâu, những người này đi vào cũng không có đi ra trở lại. Mỗi ngày, ống khói sẽ thả khói từ 4-5h sáng, giờ này mặt trời còn chưa sáng, cho dù có thải ra khói đen cũng không làm người ta chú ý.
Ngay tại lúc Tả Đăng Phong muốn rời đi thì đột nhiên Diêu tỷ ngã bệnh, sốt cao, ho khan, cũng không ai đến thăm nàng. Tả Đăng Phong thấy thế liền ra ngoài mua thuốc tây cho nàng, chiến tranh xảy ra nên thuốc tay vô cùng khan hiếm, hơn nữa dưới sự quản chế của người NB, giá thuốc một tăng lên, một chỉ vàng cũng chỉ đổi được 10 viên Aspirin.
Khi Tả Đăng Phong đem thuốc cùng nước ấm đưa tới Diêu tỷ thì Diêu tỷ ngây ngẩn cả người, nàng biết thuốc tây rất quý, nàng không tin được Tả Đăng Phong lại mua cái này cho nàng.
Do dự hồi lâu, Diêu tỷ tiếp nhận viên thuốc rồi uống vào.
Thuốc tây có hiệu lực rất nhanh, lúc chạng vạng tối Diêu tỷ cũng đã hết sốt, Tả Đăng Phong thấy nàng chuyển biến tốt đẹp, liền cáo từ rời đi.
- Nơi này còn 8 viên, cô hãy cầm đi, tôi đi đây, cô hãy bảo trọng.
Tả Đăng Phong đem 8 viên thuốc nhét vào trong tay Diêu tỷ rồi đi ra.
- Đợi một chút, cậu là người tốt, tôi sẽ trả lại tiền thuê nhà cho cậu.
Diêu tỷ thấy thế vội vàng ngồi dậy.
- Cô giữ đi.
Tả Đăng Phong cũng không quay đầu lại.
- Đợi một chút, cậu chờ một chút.
Diêu tỷ nghe vậy vội vàng xuống giường, đi chân trần tới trước người hắn rồi kéo hắn lại:
- Tôi muốn để lại thứ này cho người đàn ông của mình sau này, nhưng mà tôi sẽ cho cậu.
Diêu tỷ nói xong bắt đầu mở dây lưng của hắn xuống.
- Cô làm gì thế?
Tả Đăng Phong cau mày ngăn trở nàng.
- Không phải là cậu không thích nữ nhân sao, trên người tôi chỉ có chỗ này là sạch sẽ.
Nước mắt Diêu tỷ tràn mi:
- Cậu chê…
Lúc này Tả Đăng Phong liền hiểu hiểu được hàm ý của Diêu tỷ.
- Hoàn lương đi.
Đăng Phong trầm ngâm một lát rồi móc trong người một mảnh vàng nhét vào trong tay nàng, xoay người đi ra ngoài:
- Tôi rất bình thường, bất quá người mà tôi yêu đã chết rồi.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Last edited by Goncopius; 11-11-2013 at 08:17 PM.
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 42: Dữ hổ mưu bì.
Diêu tỷ xem miếng vàng trong tay đến ngây ngẩn cả người, thậm chí là quên cả khóc. Trong thời loạn thế, một miếng vàng như vậy có thể thay đổi vận mệnh của con người.
Tả Đăng Phong cũng không có ngừng lại, hắn bước đi ra ngoài. Sở dĩ hắn đưa vàng cho nàng là có 3 nguyên nhân, thứ nhất là khi gặp mặt lần đầu nàng đã muốn giúp hắn giải quyết nhưng lại hoàn toàn Free, đổi lại là người khác chắc chắn sẽ không làm chuyện không có lợi. Thứ 2 là cuộc sống của nàng vô cùng gian nan, mấy ngày nay Tả Đăng Phong ở đây, hắn luôn nghe được mấy phòng bên cạnh truyền đến nhưng tiếng rên, điều này nói lên mỗi lúc trời tối thì những Diêu tỷ như nàng cũng phải tiếp nhiều đợt khác, trừ tiền để thuê nhà thì cũng không còn lại bao nhiêu. Điểm quan trọng hơn là câu cuối của nàng, tuy rằng bàn thân nàng vô cùng dơ bẩn nhưng trên người nàng lại vẫn có một chốn cực lạc, nơi này nàng luôn giữ gìn, chỉ trao chon am nhân mà nàng sẽ cưới chưa từng có ý nghĩ gì đó, suy nghĩ này vừa bi ai lại vừa chân thành.
- Tôi tiễn cậu.
Rốt cuộc Diêu tỷ cũng có phản ứng.
Tả Đăng Phong quay đầu nhìn nàng một cái, không nói gì, Diêu tỷ cũng không có nói mà đưa Tả Đăng Phong xuống lầu.
- Tôi còn có thể gặp cậu không?
Diêu tỷ hỏi.
- Sau khi hừng đông tôi sẽ rời khỏi đây, nếu cô tiếp tục đi khách thì tôi sẽ giết cô.
Tả Đăng Phong quay đầu lại nhìn nàng. 1 miếng vàng này cũng có thể giúp nàng hoàn lương, nếu như nàng vẫn còn tiếp khách thì bản tính của nàng cũng đã hỏng bét rồi.
- Cậu tên là gì?
Diêu tỷ vội nắm lấy áo của Tả Đăng Phong, kéo hắn lại.
- Đừng đụng vào áo choàng của tôi.
Tả Đăng Phong giận dữ nói, Diêu tỷ thấy thế ngượng ngùng buông tay.
Tả Đăng Phong thở dài lắc đầu, xoay người rời đi.
Thời tiết trở nên ấm áp hơn, người đi trên đường vào ban đêm cũng nhiều hơn, trong những góc tối ở góc đường thỉnh thoảng có thể thấy được vài đôi nam nữ đang đánh dã chiến với nhau, đối với những việc này Tả Đăng Phong cũng sớm quen thuộc rồi. Đây là một ít nạn dân vì sống sót mà tiến hành giao dịch với nam giới, mục đích cuối cùng là tiền cũng có thể là bánh ngô. Các nàng trừ bản thân ra thì đã không còn gì, các nàng không có lựa chọn khác.
Chiến tranh làm những bản tánh xấu xa của con người bộc lộ ra, trong thành những việc trộm, cướp vẫn diễn ra, mặc dù là những quán bán hàng đêm nhưng cũng có vài anh đầu gấu đứng trước, đề phòng nạn dân đến giật thức ăn.
- Diêu tỷ vô tình, con hát vô nghĩa, hiện tại cảm nhận được chứ?
Đi được một đoạn, Tả Đăng Phong đang âm thầm cải khái thời thế thì ở đó không xa truyền đến giọng nói của nữ nhân.
Tả Đăng Phong nghe vậy nhíu mày quay lại, thấy được Kỷ Toa đang mỉm cười từ đàng xa đi tới. Nụ cười của nàng tỏ ra khinh miệt, hôm nay nàng cũng không có mặc sườn xám mà mặc quần áo của dân chúng bình thường.
- Những nữ nhân này chỉ nhận tiền, tiền hết tình tuyệt.
Kỷ Toa đốt thuốc lá nhìn vào Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong cũng không có giải thích gì cả.
- Tìm tôi có chuyện gì?
Tả Đăng Phong nhìn chung quanh, thấy được Cổ Chính Xuân đang canh gác ở gần đó.
- Cậu nhảy cao được bao nhiêu?
Kỷ Toa cũng không có trả lời vấn đề của hắn.
- Tường của bộ đội 1875 không làm khó được tôi.
Tả Đăng Phong cũng đoán được mục đích của nàng.
- Chúng tôi đưa Máy chụp ảnh cho cậu, cậu đi vào bên trong chụp lại tình huống của phòng thí nghiệm, sau khi chuyện này thành công chúng tôi sẽ trả cho cậu 100 đồng đại dương coi như là thù lao.
Kỷ Toa lập tức đi thẳng vào vấn đề.
- Cô vào đó chụp đi rồi tôi cho cô 300 đồng.
Tả Đăng Phong móc một miếng vàng trong người đưa tới trước mặt Kỷ Toa.
- Nếu chúng tôi có thể vào thì cũng không làm phiền cậu.
Kỷ Toa tỏ ra xấu hổ, lúc trước nàng vẫn cho rằng Tả Đăng Phong bị Diêu tỷ đuổi ra, cho nên giọng nói mới tỏ ra khinh miệt.
- Đám người NB bảo vệ sâm nghiêm, tùy tiện đi vào liền chết, các cô muốn tôi đi chịu chết sao?
Tả Đăng Phong cất miếng vàng, hừ lạnh.
- Ở bên trong phòng thí nghiệm, quân NB tiến hành thí nghiệm tàn ác cùng nghiên cứu những loại vi khuẩn nguy hiểm, quan trên yêu cầu chúng tôi phải lấy được chứng cớ phạm tội của bọn hắn.
Kỷ Toa lấy thuốc lá đưa cho Tả Đăng Phong.
- Đây là lý do mà cô để tôi đi chịu chết sao?
Tả Đăng Phong nhìn vào Kỷ Toa.
- Lúc trước cậu đã nói rằng cậu có ân oán với quân NB, chỉ cần cậu giúp chúng tôi lấy dược chúng cớ thì chúng tôi liền triệu tập nhân viên phá hủy nơi này.
Kỷ Toa cũng không có tức giận khi Tả Đăng Phong không cầm lấy thuốc.
- Tôi có một ý, cô muốn nghe hay không?
Tả Đăng Phong cũng không tin lời nói của Kỷ Toa. Cho dù đám người Kỷ Toa có được chứng cớ thì Quốc Dân Đảng cũng không thể lực phá hủy được bộ đội 1875.
- Cậu nói đi.
Kỷ Toa gật gật đầu.
- 12h đêm đám lính NB sẽ lái xe bắt nạn dân về để thí nghiệm, tôi sẽ hóa trang thành nạn dân trà trộn vào trong đó. 2h sáng quân xa của bọn hắn sẽ trở về, khi quân xa đi vào sân thì các cô liền tấn công từ bên ngoài, hấp dẫn lực chú ý của bọn hắn. Tôi ở bên trong sẽ giúp các cô chụp ảnh, khi nào tôi an toàn đi ra thì các cô mới có thể rút lui.
Tả Đăng Phong nói ra kế hoạch của mình.
- Làm sao cậu biết được quy luật của đám lính NB này?
Kỷ Toa nghe vậy nhíu mày đặt câu hỏi.
- Tôi quan sát được, còn nữa, tòa nhà 3 tầng kia còn có một tầng hầm, thí nghiệm đều diễn ra ở dưới ấy.
Tả Đăng Phong bình tĩnh nói.
- Kế hoạch của cậu đích xác khả thi nhưng mà lính NB lại quá nhiều, nếu giáp mặt tấn công thì bên tôi sẽ tổn thất rất lớn.
Kỷ Toa cân nhắc hồi lâu, cuối cùng lắc đầu.
- Nếu các cô không tấn công ở phía chính diện thì tôi cũng không thể nào lấy được tin mà các cô cần.
Tả Đăng Phong cười lạnh mở miệng.
- Chúng tôi có chưa đến 10 người, không có khả năng tấn công sâu vào trong.
Kỷ Toa lại lắc đầu.
- Tôi nói rồi, chỉ cần các cô hấp dẫn lực chú ý của bọn hắn là được.
Tả Đăng Phong nói, hắn cũng không muốn trói mình vào đám người Kỷ Toa, không thể để cho bọn hắn nghêu cò tranh nhau, ngư ông đắc lợi.
Kỷ Toa nghe vậy không có trả lời ngay, nhíu mày hút thuốc rất nhanh mà suy nghĩ.
- Nếu như cô không thể làm chủ thì có thể về thương lượng cùng lãnh đạo các cô một chút, sáng mốt tôi sẽ đến Tế Nam làm việc. Cô cũng biết trừ tôi ra, cũng không có người nào muốn đi vào đó.
Tả Đăng Phong lấy lui làm tiến.
- Chúng tôi chỉ kéo dài thêm 5’
Kỷ Toa ném tàn thuốc xuống, nhìn Tả Đăng Phong.
- 5’ không đủ, ít nhất phải 10’.
Tả Đăng Phong lắc đầu mở miệng.
- 5’.
Kỷ Toa chính sắc lắc đầu. Nàng rất rõ ràng kéo dài thì sẽ cái giá rất lớn, 5’ cũng đủ để Tả Đăng Phong chụp ảnh cũng chạy trốn.
- 10’.
Giọng nói của Tả Đăng Phong tỏ ra chân thật, đáng tin. Đi vào phòng thí nghiệm chụp ảnh cũng không quá 5’ nhưng hắn muốn vào kia giết những tên lính để báo thù cho Vu Tâm Ngữ. Trừ Đằng Khi ra thì bên trong có 11 người đã từng đến Thanh Thủy quan.
- Làm sao cậu biết được lúc bắt nạn dân bọn hắn sẽ không soát người, làm sao cậu mang Máy chụp ảnh vào được?
Kỷ Toa chấp nhận yêu cầu của Tả Đăng Phong rồi hỏi vấn đề khác.
- Máy chụp ảnh to chừng nào?
Tả Đăng Phong hỏi.
Kỷ Toa nghe vậy thì đưa Máy chụp ảnh cho Tả Đăng Phong, cái này lớn bằng nửa bàn tay.
- Không thành vấn đề, tôi có thể cất được.
Tả Đăng Phong nói.
- Quân NB bắt nạn dân xong đều trói lại, đến lúc đó làm sao cậu thoát được?
Kỷ Toa lại đưa ra một vấn đề khác.
- Tôi sẽ không có vấn đề gì, chỉ cần cô chỉ cho tôi cách dùng Máy chụp ảnh này là được.
Tả Đăng Phong cầm lấy một viên gách dưới đất rồi bóp vụn nó.
- Chúng tôi trở về chuẩn bị, tối mai đến tìm cậu.
Kỷ Toa xoay người rời đi.
- Ngày mai nhớ mang cho tôi mấy miếng vàng.
Tả Đăng Phong nghĩ nghĩ rồi mở miệng nói.
Kỷ Toa nghe vậy xoay người nghi ngờ đánh giá Tả Đăng Phong.
- Tôi sợ các cô không dựa theo ước định, tôi muốn có cái gì đó trong tay.
Tả Đăng Phong bình tĩnh nói.
- Chúng tôi không sợ cậu cầm tiền chạy trốn sao?
Khuôn mặt Kỷ Toa lộ vẻ bất mãn.
- Hên xui.
Tả Đăng Phong cười lạnh mở miệng.
Kỷ Toa nghe vậy không nói gì nữa, bất mãn nhìn Tả Đăng Phong liếc mắt một cái, xoay người cùng Cổ Chính Xuân cách đó không xa rồi rời đi.
Tả Đăng Phong chờ bọn hắn đi xa, lúc này mới đứng lên đi về phía Đông thành. Mặc dù tối mai hắn sẽ hợp tác cùng với đám đặc công của Quốc Dân Đảng, nhưng là Tả Đăng Phong phi thường rõ ràng bọn hắn không phải là chiến hữu của mình, chiến hữu của hắn chỉ có một, đó là 13.
Thừa dịp bóng đêm hắn cùng mang theo 13 đi đến một mái nhà gần với chỗ khu nhà của đám lính NB, chỗ này rất bí ẩn, trong sân chính là đường chạy trốn của Tả Đăng Phong. Nếu không có gì bất ngờ thì khi xong mọi chuyện hắn sẽ mang theo 13 rời đi, nếu ngoài ý muốn 13 cũng có thể tiến vào cứu viện cho hắn. Ngoài ra, sở dĩ tối nay Tả Đăng Phong muốn bố trí là không để đám người Kỷ Toa thấy được 13.
Chạng vạng ngày kế, Kỷ Toa đã đến, dẫn Tả Đăng Phong đến một toàn nhà hoang rồi đưa cho hắn vài miếng càng cùng chỉ cho hắn cách dùng Máy chụp ảnh. Sau đó 2 người đi đến thành Bắc, mấy phút nữa đám lính NB sẽ đến đây để bắt nạn dân.
- Tôi ở đây nhìn thấy cậu bị đám người kia bắt đây.
Kỷ Toa tránh ở sau một ngôi nhà bỏ hoang, rồi nói với Tả Đăng Phong.
- Tốt nhất là cô nên tránh xa, đừng để bọn hắn bắt luôn là được.
Tả Đăng Phong vẫn chưa quay đầu lại. Động cơ của Kỷ Toa là gì thì hắn cũng biết.
- Sau khi quân xa đi vào quân doanh chừng 1’ thì chúng tôi sẽ nổ súng, nhớ kỹ chúng tôi chỉ có thể kéo dài được 10’.
Kỷ Toa dặn dò.
- Tôi biết.
Tả Đăng Phong đáp lại, lúc này hắn đã chuẩn bị để đại khai sát giới rồi.
- Màn hình Máy chụp ảnh nhất định phải mở ra, ngàn vạn lần phải chụp cẩn thận,
Kỷ Toa lại dặn dò.
- Đừng nói nữa, quân xa đến rồi.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Last edited by Goncopius; 11-11-2013 at 08:17 PM.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 43: Âm Dương dạ thị.
Kỷ Toa nghe vậy liền lập tức trốn đi, còn Tả Đăng Phong thì dựa vào góc tường.
Quân xa lái đến đầu đường, từ trong xe 2 tên lính NB bước ra, một người trong đó là phiên dịch, đi xuống xe lập tức bọn hắn liền đi đến chỗ của mấy nạn dân kia, bọn hắn nói chỉ cần lên xe là có đủ đồ ăn. Mấy nạn dân kia nghe vậy, tuy rằng trong lòng nghi hoặc nhưng dưới cơn đói vẫn không thể từ chối được sự hấp dẫn của bánh mỳ, vội vàng chạy lên xe.
Bởi vì nạn dân đều đứng tốp năm tốp ba phân tán ra cho nên tên phiên dịch cùng 2 tên lính NB đi trước, quân xa chạy ở sau, gặp nạn dân thì tên phiên dịch liền bắt đầu lừa gạt, đám nạn dân này liền nghe theo, đi lên xe, chốc lát trên xe đã truyền ra những tiếng “ Cảm ơn” hay là “ Cho tôi thêm một cái”.
Điều này làm Tả Đăng Phong âm thầm nhíu mày, đây đúng là chỗ gian trá của lính NB, nếu mạnh mẽ vây bắt nhất định nạn dân sẽ chạy trốn, dùng thức ăn để dụ rồi bắt bọn họ, điều này sẽ khiến mọi người không còn tỏ ra nghi ngờ. Hơn nữa trước đây ở trong thành lính NB đã từng phát lương cứu tế, điều này nạn dân cũng biết, cho nên đêm hôm khuya khoắc có xe đến đây phát bánh mỳ cũng không làm bọn họ sinh nghi.
Chốc lát đã có hơn 10 người chạy lên quân xa rồi, trong đó phần lớn là nam nhân, cũng có vài phụ nữ ôm đứa nhỏ.
Rất nhanh, tên 3 tên lính NB đã đi đến chỗ của Tả Đăng Phong, Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng nhắm mắt lại giả vờ ngủ say.
- Nè, đến lấy bánh mỳ.
Tên phiên dịch đá vào người Tả Đăng Phong.
Tả Đăng Phong giả bộ tỉnh ngủ, mơ màng nhìn vào tên phiên dịch kia.
- Lên xe lấy bánh mỳ, không lên sẽ không có.
Tên phiên dịch chỉ vào quân xa, Tả Đăng Phong thấy thế thì liền lên xe. Hắn lên xe thì thấy có nhiều nạn dân đang ngồi ăn bánh mỳ, hắn thấy thế thì liền giả vờ tỏ ra rất đói, vội vàng lấy 2 cái bánh mỳ rồi chạy vào góc xe ngồi ăn.
Lúc nãy thoáng nhìn qua, Tả Đăng Phong đã thấy rõ trong xe chỉ có 2 tên lính Nb phát bánh mỳ, ngoài ra bên ngoài còn có một nhóm lính đang bắt người, sau khi xe chạy tới thì bọn hắn sẽ lừa đưa nạn dân lên xe.
Quân xa chạy đến đầu đường, trên xe đã có hơn 20 nạn dân. Tả Đăng Phong cuộn tròn lại ở trong một góc, cũng không ai chú ý đến hắn.
Sau khi chất đầy nạn dân thì quân xa trở về, cả quá trình cũng không làm ai chú ý đến.
Quân xa chạy được nửa đường thì ngừng lại, từ phía dưới nhảy lên 5 tên lính NB, 5 tên này đều cầm súng trường, sau khi lên xe thì bọn hắn lập tức hò hét trói bắt nạn dân lại, có nạn dân kêu gào cầu xin tha thứ, bọn hắn liền báng súng mà nện vào, mà tên phiên dịch kia lại nói nếu ai lên tiếng thì sẽ bị giết ngay tại chỗ.
Tả Đăng Phong đã sớm chuẩn bị, thấy thế liền chủ động đưa tay ra sau, rất nhanh có tên lính NB liền cột tay hắn lại. Chốc lát sau, tất cả mọi người trong xe đều đã bị trói lại, chỉ có người phụ nữ bồng đứa nhỏ không có bị trói.
Một màn này khiến cho Tả Đăng Phong âm thầm nhíu mày, những người NB này không có cột nàng lại là vì muốn dùng nàng và đứa nhỏ trên tay của nàng làm thí nghiệm, nhưng đáng tiếng nàng lại không hiểu được bọn chúng nói gì.
Sau khi trói xong nạn dân lại, đám lính NB tắt đèn pin rồi bọn chúng ngồi ở ghế dài 2 bên xe, lúc này Tả Đăng Phong mới xoay người nhìn qua, cả chiếc quân xa đều được đắp vải bạt, cả xe một mảnh tối đen.
Trong lúc này Âm Dương quyết của Tả Đăng Phong liền phát huy tác dụng, hắn không chút kiêng kỵ mà đánh giá những tên lính NB này. Trên xe có tất cả là 8 tên lính cùng với tên phiên dịch kia, trong này có 2 tên cầm súng trường, 2 tên này lúc trước có đến Thanh Thủy quan, giờ phút này Tả Đăng Phong đang do dự có nên động thủ hay không. Trong bóng đêm này đám lính NB kia không thấy gì cả, nếu lúc này động thủ thì hắn hoàn toàn có thể giết chết đám lính NB nhưng mà điều này sẽ làm cho tên lái xe nghe thấy được động tĩnh, đến lúc đó khó có thể tiền vào tòa nhà kia.
Đắn đo một hồi, cuối cùng Tả Đăng Phong quyết định nhịn xuống. Đợi xe lái vào san hắn sẽ động thủ, lúc nãy hắn đã ước định với Kỷ Toa rằng khi xe vào sân khoảng 1;’ thì bọn họ sẽ nổ súng, lúc ấy đúng là lo lắng sau khi đi vào nạn dân sẽ hoảng sợ mà xuống xe, hắn mượn cơ hội này để trà trộn vào, bây giờ nghĩ lại hoàn toàn là chó ngáp phải ruồi, lúc này hoàn toàn có thể giết đám lính NB ngay ở trong bóng tối này.
Nghĩ đến đây, Tả Đăng Phong từ từ biến đổi tư thế, lấy Linh khí để cắt đứt dây thừng, sau đó đánh giá những tên lính NB kia rồi tự hỏi sẽ dùng cách nào để trong thời gian ngắn nhất có thể giết được bọn chúng. Cân nhắc một lát, Tả Đăng Phong quyết định bẽ gãy cổ để giết bọn hắn, chỉ có dùng cách này mới có thể làm cho đối phương không phát ra tiếng kêu.
Sau khi hạ quyết tâm, Tả Đăng Phong bắt đầu làm cho bản thân trở nên bình tĩnh trở lại.
Bên trong xe kín mít, không thể quan sát được hoàn cảnh bên ngoài, đổi lại là người bình thường tất nhiên là không biết được vị trí, nhưng mà Tả Đăng Phong có thể dựa vào âm thâm và mùi vị ở bên ngoài để có thể đoán được xe đang đi tới chỗ nào.
Sau nửa giờ, xe dừng lại, bên ngoài truyền đến tiếng kéo cửa, điều này chứng tỏ xe đã đi vào quân khu. Khi xe dời bánh cũng là lúc Tả Đăng Phong xuất thủ.
Trong xe đưa tay không thấy được năm ngón tay, điều này đã che dấu cho Tả Đăng Phong, đột nhiên hắn đưa tay lên cổ họng của 2 tên lính NB, ngưng khí rồi phát lực, tiếng “ Răng rắc” liền vang lên, 2 tên lính liền chết ngay tại chỗ nhưng mà trước khi chết 2 tên này còn kịp rên lên một tiếng nhỏ.
Tiếng rên này lập tức khiến cho mấy tên lính NB khác cảnh giác, một tên muốn tới vén bạt xe lên, còn 2 tên thì muốn mở đèn pin.
Tả Đăng Phong thấy thế nhảy lên vặn gãy cổ tên định vén bạt xe lên, hắn đứng trước cửa xe, chiếm được vị trí có lợi, sau đó hữu quyền liền phát khí, trực tiếp đánh chết 2 tên lính định mở đèn pin lên, sau đó hắn lại vung quyền đánh tên phiên dịch muốn quát to lên.
Còn lại 2 tên lính NB, 2 tên này là ngày đó đi đến Thanh Thủy quan, lúc này bọn hắn đã phản ứng lại, liền mở chốt súng ra. Tả Đăng Phong thấy thế liền cười lạnh, khom người rồi tung một quyền vào bụng một tên, sau đó liền đạp vào đầu tên còn lại.
Trong lúc Tả Đăng Phong cùng PK với đám lính NB thì nạn dân ở trong xe cùng không hề động đậy, bọn hắn bị đám lính NB kia dùng báng súng đập vào người nên tỏ ra kinh sợ, không dám làm chuyện gì, cho dù Tả Đăng Phong có giết chết toàn bộ những tên lính NB này thì bọn họ vẫn không nhúc nhích.
Nhưng vào lúc này, tên lái xe nghe được trong này phát ra tiếng động thì liền hô lớn:
- na,ni,xi,dai,lu?
Ý là : Có chuyện gì xảy ra ?
- Tới đây giúp một chút, những tên này không nghe lời.
Tả Đăng Phong liền trả lời bằng tiếng NB, sau đó kéo tấm bạt trên xe xuống rồi hô lớn:
- Chạy mau, bọn chúng muốn lấy tim của mọi người đó.
Những nạn dân kia nghe vậy liền nhanh chóng nhảy xuống xe.
Lúc này tên lái xe đã nhảy xuống, hắn muốn bắt những nạn dân kia nhưng Tả Đăng Phong thấy thế liền nhảy xuống, nhấc chân đá vào người hắn.
Nhưng vào lúc này bên ngoài truyền đến tiếng súng, không hỏi cũng biết đám người Cổ Chính Xuân đã hành động.
Tiếng súng truyền đến, rất nhiều tên lính NB cầm súng từ trong nhà chạy ra, bọn hắn thấy được nạn dân đang chạy trốn thì chần chờ một lát, cuối cùng để lại mấy người đuổi theo nạn dân, còn phần lớn thì chạy ra bên ngoài.
Lúc này Tả Đăng Phong liền ngó quanh, không thấy có người nào theo mình, liền đề khí tiếng vào tòa nhà 3 tầng kia.
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 44: Một mình vào hang hổ.
Trong tiểu lâu có đèn điện, rất là sáng, tiến vào Tả Đăng Phong liền dừng lại rồi nhìn xung quanh, phát hiện phòng ở trên lầu này đều mở.
Tả Đăng Phong muốn đi lên lầu, hắn muốn giết chết 3 tên lính NB cầm súng mày kia.
Mới vừa chạy lên lầu 2, Tả Đăng Phong liền đụng phải một người, thấy được tên này thì 2 mắt Tả Đăng Phong đỏ lên, người này chính là thiếu tá Liễu Điền, tên đã giả dạng chăn ngựa ngày đó đi đến Thanh Thủy quan.
- Ngươi là ai ?
Liễu Điền vội vàng rút súng ra.
Liễu Điền nói là tiếng TQ, Tả Đăng Phong tự nhiên nghe hiểu được nhưng mà Tả Đăng Phong cũng không có trả lời, tay trái của hắn vung lên nắm lấy tay phải Liễu Điền, rôi lập tức hữu quyền vung ra, đánh vào 2 đầu vai và 2 đầu gối của Liễu Điền, nương theo 4 tiếng « Răng rắc », Liễu Điền liền ngã xuống đất, không ngừng lăn lộn.
- Trong sân có địch, trong sân có địch.
Tả Đăng Phong đá bay súng trong tay của Liễu Điền rồi dùng tiếng NB hô lớn lên lầu 3.
Tả Đăng Phong vừa hô xong thì toàn bộ phòng trên lầu 3 đều mở ra hết, Tả Đăng Phong thấy vậy liền nhanh chúng chạy ra vung tay đánh chết 3 tên đang cầm súng máy.
Sau khi giải quyết 3 tên cầm súng máy, Tả Đăng Phong liền nhìn ra bên ngoài, hắn thấy được số lính NB đứng ở bên ngoài rất nhiều, lúc này sát khí trong người Tả Đăng Phong nổi lên, thấy thế liền bóp cò nhưng lại không có tiếng súng vang lên. Lúc này hắn mới tỉnh ngộ, vội vàng rút chốt an toàn ra, sau đó bắt đầu bắn “ Pằng..Pằng..Pằng..”
Tiếng súng vang lên nhưng chỉ được vài tiếng, bởi vì cho tới giờ Tả Đăng Phong cũng chưa dùng qua súng máy, hắn thật không ngờ sức giật của súng này so với súng đất lại nhiều như vậy, hắn không thể khống chế cũng không nhắm được, vì vậy mấy phát này đều bắn hụt.
- Khốn kiếp, Linh Mộc, không cần nổ súng.
Dưới lầu có một người vội vàng quay đầu hô lớn.
- Được.
Tả Đăng Phong liền hô lớn, may mắn cho hắn lúc này là đêm tối bằng không đám lính dưới kia cũng không coi hắn là Linh Mộc. Một lát sau, Tả Đăng Phong liền quăng súng máy đi, thứ đồ này hắn không biết dùng.
Sau đó hắn liền vọt lên lầu 2, tới góc cầu thang thì hắn thấy được một tên lính NB đang ngồi trước Liễu Điền, trên tay hắn còn có cầm súng. Tả Đăng Phong thấy thế vội vàng nghiêng người, cùng lúc đó tiếng súng vang lên, viên đạn xuyên qua áo bông trên vai Tả Đăng Phong, bắn thẳng vào tường.
- Bà mja nhà mày.
Tả Đăng Phong cũng không có kiểm tra vết thương trên vai, hắn nhảy tới trước mặt tên lính NB kia, hữu quyền vung lên đánh thẳng vào mặt của hắn, lập tức tên lính NB này liền văng lên tường, sau đó Tả Đăng Phong lại tiếp tục vung quyền.
Sở dĩ Tả Đăng Phong không có giết chết Liễu Điền là vì 2 nguyên nhân, thứ nhất Liễu Điền là quan chỉ huy, bắt được người này có thể làm nhân chứng. Thứ hai là Đằng Khi lại không có ở đây, Tả Đăng Phong muốn từ miệng của Liễu Điền biết được tin tức của Đằng Khi.
Sau khi đánh gục tên lính NB này, Tả Đăng Phong lập tức kéo Liễu Điền đi xuống dưới lầu. Toàn bộ lính của lầu 1 đã ra ngoài ứng phó với địch nhân, lầu 2 chỉ có Liễu Điền và mấy tên lính cầm súng máy nhưng đều bị Tả Đăng Phong xử lý hết, lúc này ở đây cũng không có ai. Tả Đăng Phong kéo Liễu Điền chạy vào tầng hầm, chạy vào thì hắn thấy được ở đây có mấy tên NB đang mặc áo choàng trắng đang đi ra để quan sát tình hình. Những người này không có mang theo súng ống, thấy Tả Đăng Phong kéo Liễu Điền đi vào liền tỏ ra hoảng sợ, lập tức chạy trón, Tả Đăng Phong thấy thế vội bỏ Liễu Điền xuống rồi đuổi theo. Một trận quyền đấm cước đá, đem toàn bộ những tên kia đánh ngã xuống đất.
Sau khi làm thịt xong đám người NB này, Tả Đăng Phong đi tới kéo Liễu Điền rồi đi vào tầng hầm.
Khiến cho Tả Đăng Phong không nghĩ tới chính là tầng hầm này còn lớn hơn so với kiến trúc ở trên mặt đất, một cái hành lang Nam-Bắc thôi cũng đã dài hơn 50m rồi, 2 bên hành lang đều là cửa sắt, trên cửa không có cửa sổ. Tả Đăng Phong bỏ Liễu Điền xuống đất rồi đi vào một phòng, đi vào hắn thấy được bên trong có một cái bàn, trên bàn có rất nhiều dụng cụ mà bản thân hắn cũng không biết, Tả Đăng Phong vội lấy cameras ra chụp rồi đi sang một căn phòng khác, trong phòng này đều có những bình bình lọ lọ, trong lọ có chứa những thứ chất lỏng màu vàng, màu đỏ. Trong một bình chất lỏng có ngâm các loại nội tàng người, ngoài ra còn có một bình ngâm một thai nhi thành hình. Tình huống trong phòng làm Tả Đăng Phong kinh hãi, đây đều là nội tạng của người TQ mà đám lính NB kia móc ra a.
Nhưng là làm hắn khiếp sợ là chuyện ở sau, phòng thứ 3 hắn đi vào có đặt 2 cái bàn sắt, trên bàn có 2 người trần như nhộng, bên phải là một nam tử trẻ tuổi, bên trái là một nữ nhân trẻ tuổi, bụng của nữ nhân này có vết khâu lại, còn bụng của nam nhân đã bị cắt ra, nội tang khí quan đều lộ ra bên ngoài. Mặc dù biết được đây là nơi thí nghiệm trên cơ thể ngươi nhưng mà thấy được cảnh máu tanh này Tả Đăng Phong vẫn nhịn không được mà quay đầu đi, hắn nhìn thấy ở trên bàn còn có một tờ giấy,trên tờ giấy có viết nhiều chữ loằn ngoằn. Tả Đăng Phong vội lấy cameras chụp lấy.
Một nam một nữ này cũng chưa chết, cơ thể của nam nhân này đang bị gây tê nên nhắm mắt, còn nữ nhân kia thấy được Tả Đăng Phong thì liền phát ra tiếng cầu cứu hơi yếu. Giờ phút này Tả Đăng Phong biết nàng muốn nói Tả Đăng Phong hãy cứu nàng nhưng hắn cũng không có biện pháp gì, cho dù đưa nàng ra bên ngoài thì chắc gì nàng đã sống nổi. Sau một hồi rối rắm, Tả Đăng Phong liền cầm lấy một con dao phẫu thuật nhỏ rồi tiễn bọn họ một đoạn đường.
Lấy đồng hồ trong ngực ra, Tả Đăng Phong thấy được thời gian đã trôi qua được 4’, tuy rằng thời gian vẫn còn nhưng Tả Đăng Phong vẫn đẩy nhanh tốc độ, bắt đầu đi vào những phòng khác rồi chụp hình.
Sau khi chụp được nhiều ảnh, Tả Đăng Phong bắt đầu trở về lúc này có nhiều phòng hắn chưa vào nhưng hắn cũng không muốn vào. Cất cameras vào người, Tả Đăng Phong liền kéo Liễu Điền đi ra, hôm nay chỉ có thể giết chừng này, trước tiên mang Liễu Điền ra ngoài ép hỏi nơi ở của Đằng Khi cái đã, còn mấy tên kia thì đợi biện pháp thu thập sau.
Mời vừa đi ra tầng hầm, Tả Đăng Phong liền nghe được tiếng của đám lính NB, bọn hắn đã phát hiện được có người xâm nhập nên bắt đầu lục soát.
- Đồ chó TQ, mày không trốn được đâu.
Lúc này Liễu Điền lập tức kêu lên.
- Con mje nhà mày.
Tả Đăng Phong liền tát vào mặt hắn một cái rồi trở lại tầng hầm, lúc này mới qua 7’ theo lý thì đám người Kỷ Toa cùng Cổ Chính Xuân hẳn là chưa nên rút lui nhưng dựa theo tình huống trước mắt thì đám người Cổ Chính Xuân cũng không có kiên trì được 10’ nên đã rút lui rồi.
Dựa theo âm thanh bên ngoài truyền đến thì Tả Đăng Phong cũng biết được toàn bộ lính NB cũng không có trở về, chỉ có một bộ phận quay lại mà thôi. Cái này nói lên đám người Kỷ Toa không nhịn được mà chạy trốn, cho nên đám lính NB mới để một số người đuổi theo bọn hắn, còn một số người thì quay lại.
Giờ phút này Tả Đăng Phong thầm mắng 18 đời tổ tông của Kỷ Toa, hắn căm giận Kỷ Toa đã nói không giữ lời càng tức giận bản thân mình vì muốn báo thù nên đã tin người. Nhưng bất kể thế nào đi chăng nữa cũng phải nghĩ biện pháp chạy trốn trước đã. Nhưng cửa tầng hầm đã bị đám lính NB ngăn chặn, hơn nữa phía bên ngoài còn còn nghe được tiếng Liễu Điền gọi to, giờ phút này bọn hắn đang chạy tới đây, bản thân mình làm sao có thể chạy trốn được?
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Last edited by Goncopius; 12-11-2013 at 07:40 PM.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Dịch giả: Goncopius
Biên Dịch: Goncopius
Nguồn: 4vn.eu
Chương 45: Bắt Liễu Điền.
Tuy rằng bị chặn ở trước tầng hầm nhưng Tả Đăng Phong vẫn không kinh hoảng, bởi vì trước đó hắn đã tính đến mọi chuyện xảy ra, chính là vì ứng phó với tình huống này. Phía Bắc chắc chắn là không thể nào ra được rồi, nhưng hành lang ở phía Nam thì được, chạy về phía đó chính là một cái lò đốt xác, trong lò này có một cái ống khói, dùng để chạy trốn thì được nhưng mà nếu mang theo người leo lên ấy thì lại rất khó. Còn có một con đường đó chính là một cái cửa sổ cách tầng hầm chừng 0.5m.
- Mau tới giết chết tên chó TQ này.
Ngay tại lúc Tả Đăng Phong nhíu mày tự hỏi thì Liễu Điền lại hô lớn.
Tả Đăng Phong lạnh lùng nhìn hắn, muốn bóp nát miệng của hắn nhưng cuối cùng lại không làm như vậy, hắn muốn để Liễu Điền nói ra chỗ ở của Đằn Khi. Do dự một chút, cuối cùng hắn lôi Liễu Điền chạy về một gian phòng thí nghiệm ở phía Tây.
Cửa sổ của phòng này được làm bằng cổ, trên mặt bàn có một cây sắt, đi vào đó Tả Đăng Phong lập tức lấy cây sắt xuống rồi đẩy Liễu Điền ra ngoài cửa sổ.
- Ta ở trong này, mau tới giết chết tên chó TQ này.
Liễu Điền bị ném ra liền kêu to.
Nghe được Liễu Điền kêu to thì đám lính NB liền vội vàng chạy tới, Tả Đăng Phong nhanh chóng đóng cửa sổ lại rồi cõng Liễu Điền chạy về hướng Tây. Sở dĩ hắn cõng Liễu Điền chính là muốn mượn thân thể Liễu Điền để bảo vệ bản thân, phòng đám lính NB nổ súng ở phía sau.
- Hắn không thể nhảy qua được lưới điện đâu, không cần nổ súng, mau cứu thiết tá.
Một tên lính NB thấy thế liền nói.
Ngay tại Tả Đăng Phong tăng tốc độ chạy thì phía sau lưng truyền đến cơn đau, hắn nghiêng đầu lại thì thấy Liễu Điền đang nghiến răng nghiến lợi cắn lấy gáy mình. Dưới cơn đau Tả Đăng Phong vội vàng ném Liễu Điền ra, đưa tay sờ ra sau gáy thì phát hiện ở sau gáy đã chảy máu.
- Mau nổ súng.
Liễu Điền bị Tả Đăng Phong ném xuống đất liền hô lớn lên. Tả Đăng Phong thấy thế liền đánh hắn, rồi lại nâng hắn lên, nhưng mà lần này hắn đã để đầu của Liễu Điền ra sau, đề phòng hắn tiếp tục cắn người.
2 tay của Liễu Điền đã bị Tả Đăng Phong đánh gãy, lúc này Tả Đăng Phong dùng lực cầm vào tay trái của hắn, tự nhiên là đau nhức vô cùng, kêu rên một tiếng liền hôn mê bất tỉnh.
- Trung Thành, Đoàn Kết, Dũng Cảm, mau tập kích hắn.
Lúc này phía sau truyền đến tiếng nói.
Tả Đăng Phong nghe vậy tỏ ra nghi hoặc, bất quá có 3 con chó săn ở cách đó không xa vọt tới hắn.
Chó săn chạy rất nhanh, nó chạy đến tập kích Tả Đăng Phong, có Liễu Điền ở phía sau nên Tả Đăng Phong hành động bất tiện. Chỉ có thể dùng 2 chân đá mấy con chó săn này, mà 3 con chó săn này cũng đã được huấn luyện, 1 con bị Tả Đăng Phong đá bay ra, 2 con còn lại thấy vậy thì không còn chạy tới cắn xé nữa mà là ngăn cản hắn, không cho hắn chạy về phía trước. Tình huống này khiế Tả Đăng Phong không ngừng kêu khổ, trên thực tế hắn hoàn toàn có thể nhảy qua 2 con chó này nhưng nếu hắn làm như thế thì đám lính NB sẽ phát hiện hắn có năng lực nhảy qua lưới điện, đến lúc đó bọn hắn tất nhiên là nổ súng không cho hắn đến gần tường có lưới điện.
Rơi vào đường cùng Tả Đăng Phong đành phải chạy về phía trước, nhưng mà mấy con chó kia một mực làm phiền hắn, không phải từ bên cạnh nhảy qua cắn vào ống quần hắn thì cũng từ phía sau túm lấy giày của Liễu Điền, làm cho tốc độ của Tả Đăng Phong chậm lại. Đám lính NB ở phía sau càng lúc càng gần.
Thời khắc mấu chốt, một đạo hắc ảnh ở bên ngoài liền bay vào, nhanh chóng chạy tới chỗ Tả Đăng Phong, không hỏi cũng biết đây chính là 13 chạy đến để cứu viện.
13 xuất hiện, nó liền vung móng vuốt cắt đứt đầu 1 con chó, một kích thành công nó cũng không dừng lại, vì thế nó liền chạy tới cào vào cổ, mắt và đầu của con chó còn lại.
Sau khi xử lý xong đám chó săn thì 13 liền chạy tới tường vây, Tả Đăng Phong ở phía sau, lúc này đám lính NB cách đó không xa, bọn hắn cũng không dám nổ súng bắn Tả Đăng Phong, sợ sẽ bắn trúng Liễu Điền ở sau lưng Tả Đăng Phong.
Tới trước tường vay 13 liền nhảy lên đầu tường.
Ngay tại khi 13 nhảy lên thì Tả Đăng Phong liền biết nguy rồi, dựa theo thói quen của 13 thì chỉ khi nào nó xác định được Tả Đăng Phong an toàn thì nó mới chạy đi, nhất định nó sẽ nhảy lên đầu tường rồi xoay đầu lại nhìn Tả Đăng Phong.
Quả nhiên, 13 nhảy lên tường, chưa kịp xoay đầu lại thì nó liền “Ngao” một tiếng, bị lưới điện trên đó đánh gục, nó liền ngã xuống đất.
Một màn này làm cho Tả Đăng Phong âm thầm kêu khổ, lúc trước hắn đã nói qua cho 13 biết rằng lưới điện trên tường này rất nguy hiểm nhưng mà hắn rất khó lý giải cho 13 biết điện là cái gì. 13 cũng không nhỏ, Tả Đăng Phong cũng rất khó mang nó cùng Liễu Điền mang đi. Thời khắc nguy cấp, Tả Đăng Phong liền nổi giận gầm lên một tiếng rồi ném Liễu Điền ra bên ngoài tường, sau đó hắn liền lập tức chạy tới ôm lấy 13.
Đám lính NB thấy vậy liền giương súng lên bắn về phía Tả Đăng Phong, bởi vậy đợi cho Tả Đăng Phong nhảy lên rồi thì tiếng súng mới vang lên, may cho hắn là lúc này đã khuya, đám lính NB cũng không nhắm được, bởi vậy Tả Đăng Phong mới an toàn rơi xuống đất.
Sau khi nhảy ra khỏi tường thì Tả Đăng Phong liền ôm lấy 13 cùng Liễu Điền, rồi chạy về phía Nam, phía Nam chính là núi, Tả Đăng Phong muốn chạy trốn theo đường này.
Rốt cuộc cũng trốn khỏi hang hổ, Tả Đăng Phong mới cảm thấy thoải mái nhưng mà hắn cũng cảm thấy thật nặng, cả Liễu Điền cùng với 13 cộng lại cũng quá 150kg, điều này làm cho Tả Đăng Phong rất tốn sức, chạy được một lát thì Âm-Dương trong cơ thể hắn liền mất cân đối, rơi vào đường cùng hắn liền lấy bao tay ở trong hộp sắt ra để bổ sung Hàn khí điều hòa Âm-Dương.
Trước khi hành động, Tả Đăng Phong đã xác định được tuyến đường chạy trốn, nên sau một lát hắn liền thả 13 xuống rồi ôm Liễu Điền chạy về phía Nam.
3h sáng, rốt cuộc Tả Đăng Phong cũng chạy tới được Thanh Long sơn.
Sau khi thả Liễu Điền xuống thì Tả Đăng Phong ngẩn ra, cả người Liễu Điền lạnh lẽo, tứ chi cứng ngắc, trên mặt phủ một lớp sương. Một lát sau, Tả Đăng Phong mới hiêu rõ, thì ra là hàn khí trong bao tay của hắn phát ra nên mới làm cho Liễu Điền cho tình huống như thế.
- 13, mày không sao chứ?
Tả Đăng Phong tháo bao tay bỏ vào hộp sắt rồi hỏi 13.
13 nghe vậy lắc lắc đầu, ánh mắt tỏ ra sợ hãi cũng nghi hoặc. Một màn điện giật vừa rồi làm nó hoảng sợ không nhỏ.
- Đi thôi, nơi này không an toàn.
Tả Đăng Phong lại nâng Liễu Điền rồi nói với 13. Hắn muốn hỏi tin tức của Đằng Khi, cùng với mục đích của bọn hắn bắt 13 là gì.
Đi vào trong núi, Tả Đăng Phong thấy được chung quanh ngọn núi này có rất nhiều hố đã được người ta đào lên. Đi thẳng vào trong, Tả Đăng Phong muốn tìm một sơn động.
- 13, mày nhìn cái chi đó?
Sau khi vào một sơn động, Tả Đăng Phong thấy được 13 đang nhìn lên đỉnh của sơn động.
13 nghe vậy cũng không có lên tiếng, lúc này sắc trời còn chưa sáng, Tả Đăng Phong lại thấy mắt của 13 biến thành màu vàng. Tả Đăng Phong thấy thế thì tỏ ra nghi hoặc nhìn lên trên đỉnh, phát hiện bên trên vẫn không có cái gì, mà phía sâu trong động cũng không có chỗ lạ nào.
13 ngẩng đầu nhìn một hồi lâu sau thì mắt phải nó mới trở nên bình thường rồi kéo lấy Tả Đăng Phong đi ra ngoài.
- Phía trên này có cái gì đó sao?
Tả Đăng Phong nhíu mày hỏi.
13 nghe vậy gật gật đầu, vẻ mặt tỏ ra ngưng trọng.
- Mày đánh không lại nó sao?
Tả Đăng Phong lại hỏi.
13 không có lắc đầu cũng không có gật đầu.
- Được rồi, đi tới chỗ khác.
Tả Đăng Phong khiêng Liễu Điền đang hôn mê lên rồi chạy tìm một sơn động khác.
Tả Đăng Phong đi về phía Tây, 13 đi theo sau, đi được một lát thì đột nhiên nó quay đầu trở lại, tới trước cái động kia nó tè một bãi rồi mới trở về.
Một màn này làm cho Tả Đăng Phong buồn cười.
Đi được vài km, cuối cùng Tả Đăng Phong cũng tìm được một sơn động, lúc này mặt trời đã sáng hơn, mà Liễu Điền cũng vừa tỉnh lại.
Bức cung bắt đầu…
Mọi người vào vào đây luận đàm nào,báo lỗi, gạch đá để DG có thêm động lực để làm nào
Last edited by Goncopius; 12-11-2013 at 07:39 PM.
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius