Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 14: Mỹ nữ khỏa thân! (2+3)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyencom
Chỉ là, trong khoảng thời gian ngắn, nàng cũng không nghĩ ra nên phạt Lâm Lạc thế nào mới tốt, muốn đánh hắn hay mắng hắn, nàng nghĩ mình rất thiệt thòi, hơn nữa cũng không đủ hết giận, nếu không, bắt hắn bồi thường một trăm tám mươi vạn? Nhưng cái tên quỷ nghèo này phỏng chừng chỉ có thể xuất ra một trăm tám mươi đồng; buông tha hắn? Vậy càng không có khả năng, bị hắn chiếm tiện nghi lớn như vậy, nàng tuyệt đối sẽ không cam tâm.
Nhưng Tử Dạ lại cũng không có ý đuổi việc Lâm Lạc, đuổi hắn đi, vậy không phải nàng bị Lâm Lạc chiếm tiện nghi trắng trợn sao? Chỉ có giữ hắn ở bên cạnh, nàng mới có thể có nhiều cơ hội trả thù hắn hơn.
Lâm Lạc vốn đang chờ Tử Dạ mắng chửi, vậy mà đợi một hồi, lại phát hiện nàng không có một chút phản ứng, ngẩng đầu nhìn, thì thấy Tử Dạ đang dùng một loại ánh mắt lộ vẻ rất kỳ quái nhìn hắn, vẻ mặt khó xử, tựa hồ có chuyện gì rất khó quyết định.
- Tử Dạ tiểu thư, xin lỗi, vừa rồi thật không phải tôi cố ý.
Lâm Lạc rốt cục mở miệng nói trước, xét đến cùng, chuyện này cũng không thể trách hắn, chỉ là dù sao trong chuyện này, người có hại chính là Tử Dạ, kẻ chiếm tiện nghi chính là Lâm Lạc hắn, cho nên hắn chủ động xin lỗi trước, về phần Tử Dạ tiếp nhận hay không, điều này không phải hắn có thể quyết định rồi.
- Im miệng!
Tử Dạ trừng mắt liếc hắn,
- Từ giờ trở đi, không được nhắc lại chuyện này!
- A?
Lâm Lạc hơi sửng sốt.
- A cái gì mà a? Lẽ nào anh còn muốn tuyên truyền? Tôi nói cho anh biết, nếu như anh dám nói cho người khác, thì tôi sẽ ‘thiến’ anh!
Tử Dạ căm giận nói, nghĩ tới nghĩ lui, nàng quyết định tạm thời không truy cứu chuyện này.
- Không phải, đương nhiên không phải, tôi khẳng định sẽ không nói gì với người khác!
Lâm Lạc vã nói, xem ra Tử Dạ tựa hồ không muốn truy cứu nữa, đối với hắn tự nhiên là cầu còn không được.
"Tiểu tử thối, sau này bản tiểu thư sẽ chậm rãi tính toán với ngươi!" Tử Dạ thầm nghĩ trong lòng, sở dĩ nàng quyết định tạm thời không truy cứu chuyện này, ngoại trừ không nghĩ ra phương pháp xử lý, còn có dự định khác, nàng nghĩ nếu như không truy cứu chuyện này, khẳng định Lâm Lạc sẽ cảm thấy hổ thẹn đối với nàng, sau này nàng muốn đào ra bí mật trên người hắn, hẳn là sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
- Nghe được tin tức Nguyệt gia thôn không?
Tử Dạ đã làm cho mình khôi phục bình tĩnh, chí ít biểu hiện ra đã bình tĩnh trở lại.
- Không có, không có ai biết chỗ đó.
Lâm Lạc lắc đầu, có vẻ có chút bất đắc dĩ, lúc này hắn đã âm thầm cảm thấy may mắn, may là lúc đầu đã “nhìn” quá khứ của Hoa Cảnh Đào, lấy loại năng lực tìm người đặc biệt của hắn, muốn tìm được Nguyệt Dao, cũng không phải rất khó.
- Ngày đó khi bắt ba tên tội phạm bị truy nã kia, làm sao anh tìm được bọn họ?
Tử Dạ đột nhiên hỏi.
- Tôi...
Lâm Lạc há miệng, lại không biết nên giải thích như thế nào, từ ngày đó Tử Dạ vẫn không hỏi hắn, hắn còn tưởng rằng nàng không hoài nghi gì, vậy mà sự thực cũng không như hắn nghĩ.
- Không muốn nói thì thôi!
Tử Dạ hừ một tiếng, bất mãn nói.
- Tôi có thể sẽ tìm được Nguyệt gia thôn.
Lâm Lạc thoáng do dự một chút, thấp giọng nói.
- Vậy còn không đi tìm?
Tử Dạ trừng mắt với Lâm Lạc, không biết vì sao, nàng càng ngày càng thích trừng mắt với Lâm Lạc.
- Nhưng...
Lâm Lạc vốn muốn nói chờ ngày mai sẽ đi tìm, nhưng thấy vẻ mặt Tử Dạ vẫn còn một tia tức giận, đột nhiên cải biến chủ ý, gật đầu nói:
- Được rồi, bây giờ tôi đi.
Lời còn chưa dứt, Lâm Lạc liền đứng dậy đi ra ngoài, hắn cũng nghĩ ở lại với bầu không khí có chút xấu hổ này, không bằng hắn đi ra ngoài.
- A, chờ một chút!
Phía sau vang lên thanh âm mất hứng của Tử Dạ,
- Chạy nhanh như vậy làm cái gì? Chờ tôi một lát!
- Đã muộn rồi, cô ở trong phòng nghỉ ngơi đi, tôi đi một mình cũng được.
Lâm Lạc không nghĩ tới Tử Dạ lại muốn cùng đi với hắn, liền vội nói.
- Bảo anh chờ thì chờ!
Tử Dạ tức giận nói, tính tình nàng vốn không tốt lắm, hiện tại tâm trạng càng không tốt, bây giờ nàng có loại cảm giác cứ nhìn thấy Lâm Lạc là thấy tức giận, cho dù Lâm Lạc nói gì hay làm gì, nàng đều không hài lòng.
Lâm Lạc không nói gì nữa, hắn nghĩ lúc này mình thuận theo nàng thì tốt hơn.
Cùng lúc đó, trong thành phố Minh Châu ở cách đó hơn trăm dặm, Lam Tuyết và Lâm Sương đang tiến hành một hồi chiến tranh giữa các cô gái.
Hôm nay, Lâm Sương tương đối hài lòng, nàng tìm được một công việc rồi, tiền lương cũng không tệ lắm, tuy đây là lần đầu tiên nàng đi làm, nhưng nàng tin mình nhất định có thể làm tốt, như vậy, thì nàng không cần lo lắng học phí học đại học, đến lúc đó, nàng có thể cùng học đại học với Lâm Lạc, không phải cách xa Lâm Lạc.
Khoảng tám giờ tối, Lâm Sương về đến nhà, phát hiện Lâm Lạc còn chưa trở về, nhưng nàng cũng không sốt ruột, bởi vì Lâm Lạc luôn luôn đi sớm về muộn, nàng đã quen rồi.
Vừa mở TV, chuông cửa đã vang lên.
- Lẽ nào Lạc ca ca quên mang chìa khóa đi?
Lâm Sương sửng sốt, song trong lòng cũng cảm thấy hân hoan, nàng nhanh chóng nhảy ra khỏi ghế sô pha, chạy đến cửa lớn.
- Sao lại là cô?
Đến khi Lâm Sương thấy rõ ngoài cửa là ai , trong lòng liền thất vọng, mà trong giọng nói cũng tràn ngập địch ý, đứng ngoài cửa là một cô gái xinh đẹp, không phải ai khác, chính là Lam Tuyết.
- Tôi đến tìm Lâm Lạc.
Lam Tuyết cười cười.
- Lạc ca ca không ở nhà, cô về đi!
Lâm Sương hừ một tiếng nói.
- Không sao, tôi có thể ở đây chờ anh ấy.
Lam Tuyết nhẹ nhàng cười, nàng biết Lâm Sương có địch ý với nàng, nhưng nàng cũng không tức giận.
- Vậy thì cô ở đây chờ đi!
Lâm Sương hừ lạnh một tiếng, xoay người đi, hiển nhiên, nàng không có mở cửa, cứ để Lam Tuyết ở ngoài cửa như vậy.
Lam Tuyết hơi sửng sốt, ý của nàng vốn là ở trong nhà Lâm Lạc chờ hắn về, mà không phải ở ngoài cửa chờ hắn.
Thấy bóng lưng Lâm Sương đã biến mất trong tầm mắt nàng, Lam Tuyết lấy ra điện thoại di động, chuẩn bị gọi cho Lâm Lạc, nhưng suy nghĩ một chút, nàng lại không gọi nữa, bởi vì nàng quyết định cấp cho Lâm Lạc một điều kinh hỉ.
Qua hơn mười phút, Lâm Sương lại chạy ra.
- Này, sao cô còn không đi đi?
Lâm Sương phát hiện Lam Tuyết còn đang ở cửa, bất mãn hô lên.
- Sao tôi lại phải đi?
Lam Tuyết hì hì cười,
- Tôi đang đợi bạn trai tôi về nhà!
- Thối lắm, Lạc ca ca sẽ không thích cô!
Lâm Sương biến sắc, căm giận nói.
- Cô có thể đi hỏi anh ấy nha!
Lam Tuyết nhẹ nhàng cười, nhưng đừng xem trên mặt nàng cười ngọt ngào, trong lòng cũng rất bất ổn, nói thật, nàng căn bản không biết Lâm Lạc có thích nàng hay không, chỉ là nghĩ ngày đó Lâm Lạc bảo nàng tiếp tục giả mạo làm bạn gái hắn, cho nên nàng tin tưởng Lâm Sương đi hỏi Lâm Lạc thật, Lâm Lạc cũng sẽ thừa nhận nàng là bạn gái hắn.
- Tôi nói cho cô, Lạc ca ca là của tôi!
Lâm Sương hung hăng nhìn chằm chằm Lam Tuyết, nhìn tư thế kia của nàng , giống như là cọp mẹ muốn cắn người vậy, nếu như Lâm Lạc thấy Lâm Sương luôn luôn rất ngoan hiền ở trước mặt hắn cũng có lúc hung dữ như thế, chỉ sợ sẽ thất kinh.
- A? Cô không phải em gái Lâm Lạc sao?
Lam Tuyết cố ý tỏ vẻ có chút kinh ngạc,
- Tuy tôi biết tình cảm hai người tốt, nhưng dù sao cũng là anh em nha!
- Tôi không phải em ruột của Lạc ca ca!
Lâm Sương quát lên với Lam Tuyết,
- Lạc ca ca đã nói, anh ấy sẽ luôn ở cùng một chỗ với tôi!
- Như vậy sao!
Lam Tuyết làm vẻ bừng tỉnh đại ngộ,
- Tiểu Sương à, kỳ thực, Lâm Lạc cũng nói với tôi rồi, hai người không phải anh em ruột, nhưng anh ấy cũng nói rồi, anh ấy vẫn coi cô như là em gái ruột.
- Tôi sẽ không tin cô!
Lâm Sương cắn răng nói,
- Tôi cảnh cáo cô, đừng nghĩ cướp đi Lạc ca ca của tôi, bằng không tôi sẽ không để yên cho cô!
Nói xong câu đó, Lâm Sương liền xoay người chạy vào trong phòng.
- Ai, Tiểu Sương, tình cảm là không thể miễn cưỡng!
Lam Tuyết đề cao thanh âm, nghe được thanh âm của Lam Tuyết, thân thể Lâm Sương tựa hồ hơi đình trệ một chút, nhưng rất nhanh liền khôi phục bình thường, trong nháy mắt, nàng đã biến mất trong phòng.
- Lâm Sương ơi Lâm Sương, chuyện Lam Tuyết tôi quyết định, cũng sẽ không buông tha!
Lam Tuyết nhẹ nhàng lẩm bẩm, tuy mới quen biết Lâm Lạc vài ngày ngắn ngủi, nhưng khi Lâm Lạc cải biến vận mệnh của nàng, nàng đột nhiên có loại cảm giác, đối với nàng trên đời này, Lâm Lạc là nam nhân nàng tin cậy nhất, tuy rằng vẻ ngoài của hắn cũng không có khí phách đàn ông, nhưng khi nàng gặp vận mệnh bi thảm, hắn lại là người duy nhất nàng có thể dựa vào.
***
Lâm Lạc hơi nhắm mắt lại, hình tượng thánh khiết xuất trần thoát tục kia của Nguyệt Dao xuất hiện trong đầu hắn, ngưng thần trong chốc lát, vị trí hiện tại của Nguyệt Dao liền xuất hiện.
Trong một gian nhà trúc hai tầng, trên lầu có một chiếc bàn nhỏ, lúc này Nguyệt Dao đang lặng yên ngồi ở cạnh bàn, trước mặt còn có một quyển sách.
Tinh thần lực lấy Nguyệt Dao làm trung tâm, khuếch tán ra chung quanh, dần dần, Lâm Lạc phát hiện, ngôi làng Nguyệt Dao ở, cũng giống như Đại Ốc thôn, đều có núi non vây quanh, mà điểm khác với Đại Ốc thôn là hắn không thể tìm được con đường đi thông ra bên ngoài, nơi này tựa hồ giống như hoàn toàn biệt lập với bên ngoài.
Lâm Lạc đột nhiên cảm thấy choáng váng đầu, hắn biết đây là tình huống sử dụng tinh thần lực quá độ, vài lần tìm người trước, cơ bản đều chỉ là nhìn phạm vi tương đối nhỏ xung quanh người nọ chu vi thì có thể xác định vị trí của người đó, mà lần này, hắn đã tiến hành tìm tòi trong phạm vi rất lớn rồi, cho nên mới không chống đỡ được.
Tinh thần lực của mỗi soán mệnh sư đều là trời sinh, không thể tu luyện, nhưng tinh thần lực cũng cũng không phải sẽ không tăng trưởng, chỉ có điều, nó hoàn toàn là tăng trưởng tự nhiên, cho nên, năng lực của một soán mệnh sư, trên cơ bản quyết định thiên phú của hắn, Lâm Lạc không biết thiên phú của mình rốt cuộc như thế nào, mà mấy năm nay tinh thần lực của hắn có sự tăng trưởng hay không, kỳ thực hắn cũng không rõ ràng.
Lâm Lạc mở mắt, thu hồi tâm thần, thân ảnh tuyệt mỹ kia của Nguyệt Dao liền biến mất.
- Theo Hoa lão đầu nói, hôm đó bọn họ đi tản bộ dọc theo một con đường nhỏ lên núi phía Đông làng, chúng ta cũng đi về phía đó chứ!
Giọng nói của Tử Dạ vang lên bên cạnh Lâm Lạc, bởi vì Lâm Lạc nói hắn có thể tìm được Nguyệt Dao, cho nên Tử Dạ mới hỏi ý kiến Lâm Lạc một chút .
- Được.
Lâm Lạc gật đầu, trong lòng đã có chút lo lắng, vốn hắn cho rằng mình có thể tìm được Nguyệt gia thôn, nhưng hiện tại lại phát hiện, chuyện cũng không thuận lợi như trong tưởng tượng của hắn, nếu đã như vậy, hắn cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước vậy.
Sắc trời đã hoàn toàn tối đen, đương núi buổi tối có vẻ có chút âm trầm, mà từng trận gió mát kia, tuy cho cảm giác mát mẻ, nhưng cũng mang đến một loại cảm giác lạnh lẽo.
Tử Dạ và Lâm Lạc chậm rãi đi tới, hai người vẫn duy trì sự trầm mặc, làng xóm trong ban đêm, vốn rất yên lặng, trên đường núi tối như mực này, càng vắng vẻ hơn.
Gió núi đưa tới mùi thơm thoang thoảng, là mùi hương trên người Tử Dạ truyền đi, loại hương thơm vô cùng dễ chịu này, làm cho Lâm Lạc bắt đầu suy đoán loại nước hoa này là loại gì, chỉ tiếc hắn lại không biết, đây căn bản không phải là mùi hương nước hoa, mà là mùi thơm của cơ thể Tử Dạ.
Trong lúc đó, đột nhiên Lâm Lạc nghĩ, nếu như mình và Tử Dạ cứ đi như vậy, cũng là một chuyện tốt, chỉ có điều ý nghĩ này vừa thoáng hiện lên, trong đầu hắn liền toát ra một bóng dáng thanh lệ.
- Không xong rồi, vẫn chưa gọi điện thoại cho Tiểu Sương, nói không chừng nàng còn đang chờ mình về nhà!
Lâm Lạc đột nhiên nghĩ tới, trong lòng có chút lo lắng, song hắn còn phát hiện một chuyện mà hắn không muốn thừa nhận, đó chính là, mỗi khi đi cùng Tử Dạ, hắn gần như quên mất Lâm Sương.
Lâm Lạc vội lấy điện thoại di động ra, nhưng lại cảm thấy phiền não, ở đây không có tín hiệu viễn thông, điện thoại không thể gọi được, rơi vào đường cùng, hắn đành phải lần thứ hai sử dụng năng lực tìm người đặc thù của hắn, nhìn tình huống hiện tại của Lâm Sương, đến khi thấy Lâm Sương đang ngồi ở phòng khách xem TV, cuối cùng hắn cũng yên lòng.
- Nguyệt gia thôn rốt cuộc ở nơi nào?
Tử Dạ rốt cục phá vỡ sự yên lặng, mở miệng hỏi.
- Tạm thời không biết, tôi còn đang tìm.
Lâm Lạc có chút xấu hổ nói, vừa nói có thể tìm được, nếu như giờ nói với Tử Dạ hắn không tìm được Nguyệt gia thôn, khẳng định nàng sẽ rất tức giận.
Con đường lên Bàn Sơn có độ dốc rất nhỏ, bởi vậy cũng đặc biệt dài, hai người đã đi rất lâu, đã đi chung quanh ngọn núi này hơn hai vòng, nhưng tựa hồ vẫn còn cách đỉnh núi rất xa rất xa.
- Này, anh có tìm được không?
Tử Dạ dừng bước, tức giận hỏi, đã đi trên đường núi nửa giờ rồi, nàng đã có chút không nhịn được.
Nghe Tử Dạ thúc giục, Lâm Lạc không thể làm gì khác, lại sử dụng năng lực đặc thù của mình, thân ảnh mỹ lệ của Nguyệt Dao lại xuất hiện.
Nguyệt Dao vẫn ngồi ở chỗ đó, cảnh tượng không có gì khác lúc trước, Lâm Lạc có chút thất vọng, đang chuẩn bị thu hồi tinh thần lực, đột nhiên, hắn thấy Nguyệt Dao ngẩng đầu, tựa hồ nàng cũng cảm giác được cái gì đó.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 15: Tiểu tiên nữ ngây thơ! (1+2+3)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyencom
Nguyệt Dao hơi nhíu mày, đột nhiên nàng thản nhiên cười, như bách hoa nở rộ, vô cùng mê người, đồng thời miệng nàng hé ra, tựa hồ nói mấy chữ gì đó, chỉ tiếc là Lâm Lạc không thể nghe được âm thanh, cũng không thể từ khẩu hình phán đoán ra lời nàng nói.
Không biết vì sao, Lâm Lạc đột nhiên có một loại cảm giác rất kỳ quái, hắn nghĩ Nguyệt Dao tựa hồ đang nhìn thấy hắn, mà đối tượng nàng nói, tựa hồ cũng là hắn.
Nguyệt Dao đột nhiên đứng lên, nhẹ nhàng tiêu sái đi xuống dưới, tinh thần lực của Lâm Lạc vẫn tập trung vào nàng, chỉ thấy nàng đi tới một con đường nhỏ, một lát sau, nàng đi tới một vách núi dựng đứng bên cạnh, sau đó, đột nhiên biến mất.
Lâm Lạc chấn động tâm thần, tinh thần lực trong nháy mắt trở nên hỗn loạn, mà Nguyệt Dao cũng biến mất trong đầu hắn không còn thấy bóng dáng.
Lúc này, cảm giác hư thoát đột nhiên trở nên mạnh mẽ, thân thể Lâm Lạc hơi mất cân bằng, ngã xuống mặt đất.
- Này, anh làm sao vậy?
Tử Dạ tay chân lanh lẹ, một tay đỡ lấy hắn, mà Lâm Lạc còn hoàn toàn ngã vào trong lòng nàng, ót hắn tựa lên bộ trong lòng nàng.
- Sắc lang đáng chết!
Tử Dạ bỗng nhiên đem Lâm Lạc đẩy ra, tức giận mắng một câu, thấy Lâm Lạc đang nghiêng ngả, đột nhiên nàng có loại xung động muốn một cước đá hắn xuống núi.
“Thoạt nhìn có vẻ thành thật, vậy mà cũng là một tên sắc quỷ, Tử Dạ ta thực sự là nhìn lầm ngươi rồi!”
Tử Dạ căm giận thầm nghĩ trong lòng.
Mà lúc này, rốt cục Lâm Lạc cũng đứng thẳng lên, hắn chỉ đột nhiên có chút choáng váng, rất nhanh liền khôi phục lại, nhưng cảm giác ở ót vừa rồi, lại làm cho hắn nhớ nhung.
- Này, tiểu sắc quỷ, có tìm được không? Tôi phải đi về!
Tử Dạ tức giận nói.
- Còn, còn chưa được. . .
Nghe được Tử Dạ xưng hô như vậy, Lâm Lạc có chút bất đắc dĩ, xem ra hiện tại trong cảm nhận của Tử Dạ, hắn đã là một tên sắc lang không hơn không kém rồi.
- Anh muốn tìm tôi sao?
Đột nhiên, một thanh âm truyền tới.
Lâm Lạc chấn động, quay đầu theo tiếng nói nhìn lại, thấy ngay cách đó không xa, một cô gái mặc quần áo trắng duyên dáng yêu kiều, xuất trần thoát tục, giống như tiên nữ chốn nhân gian.
- Nguyệt Dao!
Lâm Lạc kinh hô một tiếng.
- Thật là anh!
Trong thanh âm Nguyệt Dao mang theo vẻ kinh hỉ khó có thể che giấu.
Nghe được cái tên Nguyệt Dao này, Tử Dạ cũng lấy làm kinh hãi, nàng nhìn Nguyệt Dao một chút, lại nhìn Lâm Lạc, trong đầu tràn ngập nghi vấn.
- Hai người quen nhau?
Tử Dạ dùng ánh mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Lâm Lạc,
- Nàng chính là Nguyệt Dao chúng ta muốn tìm sao?
Lâm Lạc đã có chút tâm thần không yên, tuy hắn cũng đã biết trước dung mạo của Nguyệt Dao, nhưng hình ảnh nhìn thấy từ trong đầu người khác và người thật sẽ có chút bất đồng, giống như xem ảnh chụp và nhìn thấy người thật vậy, nhưng làm cho hắn tâm thần bất định, cũng không phải bởi vì dung mạo xinh đẹp của Nguyệt Dao, mà là bởi vì, khi hắn thấy Nguyệt Dao, lại cảm giác được một tia quen thuộc, tựa hồ cách đây rất lâu hai người đã từng gặp nhau.
Mà càng làm cho Lâm Lạc kinh ngạc chính là tựa hồ như Nguyệt Dao quen biết hắn, hơn nữa, nàng lại biết hắn đang tìm nàng, nói như vậy, lúc nãy, thật sự là nàng đang cười với hắn, hơn nữa, còn nói với hắn?
- Tôi là Nguyệt Dao, xin hỏi vị tỷ tỷ này, tỷ tên là gì vậy?
Nguyệt Dao quay đầu, hướng về phía Tử Dạ cười, vẻ tươi cười của nàng đặc biệt mỹ lệ, còn mang theo vài phần hồn nhiên.
- Tôi là Tử Dạ, Tử trong tử sắc, Dạ trong buổi tối.
Ngữ khí Tử Dạ vô cùng ôn nhu, chí ít trong ấn tượng của Lâm Lạc, đây là khi Tử Dạ ôn nhu nhất rồi, nụ cười của Nguyệt Dao tựa hồ như hấp dẫn cả nam lẫn nữ, ngay cả Tử Dạ đã trong nháy mắt có hảo cảm với nàng.
- Lâm Lạc, có thể đi không?
Trong mắt Nguyệt Dao tựa hồ chỉ có Lâm Lạc, mà nàng bắt chuyện với Tử Dạ, dường như chỉ là vì lễ phép cơ bản nhất mà thôi.
- Cô biết tôi?
Lâm Lạc thất kinh,
- Sao cô biết tôi là Lâm Lạc?
- Ô, sau này nói với anh được không?
Nguyệt Dao lắc lắc đầu, vẻ mặt ngây thơ.
- Chúng ta về khách sạn trước đi!
Tử Dạ tuy rằng cũng không hiểu, nhưng trên núi tối như mực, xác thực cũng không phải nơi thích hợp để nói chuyện.
Lâm Lạc gật đầu, tạm thời đè xuống nghi hoặc trong lòng, tuy không tìm được Nguyệt gia thôn, nhưng đã tìm được Nguyệt Dao, như vậy mục đích của bọn họ cũng đã đạt được, tuy rằng sự xuất hiện Nguyệt Dao rất thần bí rất khó tin, nhưng thân là một soán mệnh sư, đối với bất luận cái chuyện khó tin gì, đều có thể tiếp nhận.
- Được!
Nguyệt Dao có vẻ hân hoan, nàng nhanh chóng chạy tới bên cạnh Lâm Lạc, ôm cánh tay Lâm Lạc.
Tử Dạ không khỏi nhíu nhíu mày, hình dạng hiện tại của Nguyệt Dao, kém quá xa so với hình tượng thần y trong mắt Hoa Cảnh Đào, mà Lâm Lạc lại có chút xấu hổ, thân mật như thế với một cô gái vừa mới gặp mặt, hắn thật sự không quen, chỉ là, dường như hắn lại có chút không đành lòng tránh ra.
- Đi thôi!
Trong lòng Tử Dạ thở dài một tiếng, sự tình phát triển, có chút ngoài dự liệu của nàng, nàng không hiểu, thần y trong truyền thuyết này, lại dùng phương thức này để xuất hiện.
Không có ánh trăng, rất tối, Nguyệt Dao mặc quần áo trắng có vẻ càng thêm bắt mắt.
Lúc này Lâm Lạc đã có chút suy nghĩ bậy bạ, Nguyệt Dao ôm cánh tay hắn, một mùi hương như hoa lài từ trên người nàng tỏa ra, chui vào mũi hắn, làm cho thần trí của hắn tựa hồ có chút mơ hồ.
Ba người rất thuận lợi trở về khách sạn, Nguyệt Dao vừa đi vào phòng trong khách sạn, liền buông cánh tay Lâm Lạc ra, sau đó bắt đầu sờ đồ vật trong phòng, vẻ mặt có vẻ rất hiếu kỳ.
- A, thật thoải mái!
Nguyệt Dao nhào tới trên giường lớn trong phòng kia, hài lòng reo lên.
Lâm Lạc và Tử Dạ nhìn nhau, biểu hiện của Nguyệt Dao, nhìn thế nào đều giống như một tiểu cô nương không hiểu chuyện.
- Lâm Lạc, nhà anh thật đẹp, giường cũng rất thoải mái!
Nguyệt Dao đột nhiên từ trên giường đứng dậy, nũng nịu nói.
- Nhà của tôi?
Lâm Lạc ngẩn người, lập tức liền hiểu, dường như Nguyệt Dao nghĩ đây trở thành nhà hắn, hắn đành cười khổ giải thích:
- Ở đây không phải nhà của tôi, đây là khách sạn.
- Khách sạn? Khách sạn là cái gì vậy?
Nguyệt Dao cúi đầu suy nghĩ một chút,
- Chỗ bán rượu sao?
Lâm Lạc không nói gì, đây, cô gái này thực sự là thần y? Mình có thể lầm không? Nhưng ban ngày hắn đã nhìn thấy Hoa Cảnh Đào Hoàng Bách Như hai người và Nguyệt Dao gặp nhau, hẳn là sẽ không sai chứ! Chỉ là, lẽ nào vị thần y này, ngoại trừ y thuật, đối với cái khác hoàn toàn không biết gì cả sao?
Lâm Lạc không khỏi có chút đau đầu, nếu quả thực là như vậy, vậy có thể có phiền phức rồi.
- Hì!
Bên kia Tử Dạ lại nhịn không được bật cười,
- Nguyệt Dao, khách sạn không phải chỗ mua rượu, là chỗ chúng ta đến thuê để ở.
- À, hiểu rồi!
Nguyệt Dao gật đầu, suy nghĩ một chút, nàng mang vẻ mặt chờ mong nhìn Lâm Lạc:
- Lâm Lạc, nhà anh có đẹp như ở đây không?
- Nhà của tôi, ách, hình như không.
Lâm Lạc thoáng chần chờ một chút nói.
- A!
Nguyệt Dao tựa hồ có chút thất vọng, nhưng lập tức hưng phấn trở lại:
- Không sao, em sẽ trang trí cho nhà anh so với ở đây còn hấp dẫn hơn!
- Nguyệt Dao, em muốn đến nhà Lâm Lạc sao?
Tử Dạ hiếu kỳ hỏi, đối với tiểu tiên nữ xem ra có chút ngây thơ này, Tử Dạ càng ngày càng có hứng thú.
- Đúng vậy!
Nguyệt Dao rất tự nhiên gật đầu, ánh mắt vẫn nhìn Lâm Lạc như cũ,
- Em muốn ở cùng Lâm Lạc!
- Khụ. . .
Lâm Lạc sớm không uống muộn không uống, đúng lúc đang ở phía sau uống một ngụm nước lớn thì nghe được Nguyệt Dao nói như thế, nước trong miệng hắn phun ra hết, thiếu chút nữa thì phun lên giường.
- A, anh sao vậy?
Nguyệt Dao vẻ mặt vô tôi nhìn Lâm Lạc,
- Có phải bị bệnh rồi không? Em xem mạch cho anh!
Nói rồi liền chạy đến bên cạnh Lâm Lạc, bàn tay ngọc trắng nõn, tinh tế nhanh chóng cầm cổ tay Lâm Lạc, khi Lâm Lạc còn chưa kịp phản ứng, nàng đã đặt tay lên cổ tay Lâm Lạc.
- À , không có vấn đề gì lớn, có chút dinh dưỡng nhẹ, sinh hoạt không có quy luật, ừm, còn có, bình thường hẳn là anh hay để đói bụng, dạ dày không tốt lắm.
Một lát sau, Nguyệt Dao nhanh chóng nói,
- Nhưng anh không cần lo lắng, có em ở đây, rất nhanh anh sẽ khỏe lại!
Lâm Lạc nao nao, Nguyệt Dao nói không sai chút nào, xem ra, y thuật của nàng thật sự không phải giả.
- Đưa phương thuốc kia cho Nguyệt Dao xem.
Tử Dạ đi tới bên cạnh Lâm Lạc, nhẹ giọng nói.
Lâm Lạc gật đầu, hắn hiểu ý của Tử Dạ, nếu như Nguyệt Dao có thể nhận ra phương thuốc này, thậm chí là biết giải độc, như vậy thì cơ bản có thể chứng minh bọn họ đã không tìm nhầm người.
Cũng khó trách Tử Dạ hoài nghi, ngoại trừ việc vừa bắt mạch cho Lâm Lạc, trước đó Nguyệt Dao nhìn thế nào cũng không giống như một thần y tinh thông y thuật.
- Nguyệt Dao, cô xem phương thuốc này xem, biết đây là thuốc gì không?
Lâm Lạc đem phương thuốc đưa cho Nguyệt Dao.
- Ồ, vô ảnh chi độc!
Nguyệt Dao vừa nhận, lập tức hô lên,
- Ai nha, Lâm Lạc, anh không nên ăn loại thuốc này nha, sẽ chết người đó!
Lâm Lạc nhìn Tử Dạ, trong lòng không khỏi thở dài một hơi, xem ra, Nguyệt Dao xác thực có y thuật rất cao minh, chỉ là, không biết vì sao, ở phương diện đạo lí đối nhân xử thế, lại giống như trẻ con mới sinh vậy, cái gì cũng không hiểu.
- Nguyệt Dao, em có thể phối chế giải dược cho vô ảnh chi độc không?
Tử Dạ rốt cục hỏi.
- Có thể, Tử Dạ tỷ tỷ, ai trúng độc vậy?
Nguyệt Dao nhìn kỹ Tử Dạ,
- Lâm Lạc không trúng độc, tỷ cũng không trúng độc!
Đến lúc này, Tử Dạ đã tin tưởng Nguyệt Dao chính là thần y trong miệng Hoa Cảnh Đào và Hoàng Bách Như, không cần hỏi, đơn giản chỉ quan sát một chút, đã có thể khẳng định nàng không trúng vô ảnh chi độc, từ điểm này đã không phải người bình thường có thể làm được.
- Nguyệt Dao, không phải chúng ta trúng độc, là một ông lão, em có thể giúp ông ấy giải độc không?
Tử Dạ mỉm cười, ôn nhu hỏi.
- Việc này à, em, em phải hỏi Lâm Lạc.
Nguyệt Dao suy nghĩ một chút, có vẻ chần chờ nói.
- Cái gì? Phải hỏi Lâm Lạc?
Tử Dạ sửng sốt,
- Vì sao?
- Chuyện gì em cũng nghe Lâm Lạc, nếu như anh ấy bảo em đi cứu người, em sẽ cứu, nếu như anh ấy không đồng ý, em, em cũng chỉ có thể xin lỗi rồi!
Nguyệt Dao nhìn Lâm Lạc, tỏ vẻ đương nhiên nói.
Tử Dạ rốt cục không thể nhịn được nữa, nàng kéo cánh tay Lâm Lạc, đi vào trong nhà tắm, mà Nguyệt Dao chỉ dùng ánh mắt hiếu kỳ nhìn Lâm Lạc và Tử Dạ, tựa hồ không rõ bọn họ muốn làm gì.
- Thành thật nói đi, anh và Nguyệt Dao có quan hệ gì?
Đóng cửa lại, Tử Dạ tức giận hỏi.
- Nếu như nói, tôi và cô giống nhau, đều là hôm nay mới nhìn thấy nàng, cô nhất định sẽ không tin tưởng, phải không?
Lâm Lạc vẻ mặt đau khổ nói.
- Nói nhảm, anh cho tôi là kẻ ngốc à?
Tử Dạ tức giận nói.
- Nhưng, thực sự ngày hôm nay tôi mới gặp cô ấy!
Lâm Lạc dở khóc dở cười, hắn biết cũng không thể trách Tử Dạ, nếu như hắn là Tử Dạ, hắn cũng sẽ không tin.
- Anh chưa nói, cô ấy đã biết anh gọi là Lâm Lạc, thân thiết với anh như vậy không nói, còn muốn đến nhà anh ở, càng quá đáng chính là cái gì cô ấy đều nghe lời anh, anh lại còn nói, ngày hôm nay hai người mới gặp nhau?
Tử Dạ nghiến răng nghiến lợi nói,
- Tên sắc lang khốn kiếp này, anh cho rằng Tử Dạ tôi là trẻ con ba tuổi sao?
- Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra mà!
Lâm Lạc bất đắc dĩ, cũng có chút phiền muộn, đầu năm nay, làm người thành thật sao lại khó như vậy? Rõ ràng hắn nói thật, Tử Dạ lại không tin.
Tử Dạ hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Lạc, Lâm Lạc cũng nhìn vào mắt nàng, không tránh né, hai người cứ như vậy nhìn nhau hơn mười giây, cuối cùng Tử Dạ cũng thu hồi ánh mắt.
- Sau này sẽ tính sổ với anh!
Tử Dạ hừ một tiếng, xoay người giật cửa, đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi toilet, Tử Dạ lại càng hoảng sợ, Nguyệt Dao đang cởi quần áo, quần áo đã cởi hết, chỉ còn lại nội y, mà lúc này nàng đang cởi áo ngực ra.
- Nguyệt Dao, em đang làm gì vậy?
Tử Dạ thất thanh hỏi.
- Thay quần áo mà, em muốn đi ngủ rồi!
Động tác của Nguyệt Dao không hề dừng lại, một bộ ngực cao ngất rất nhanh liền lộ ra ngoài.
Tử Dạ có chút dở khóc dở cười, em muốn thay quần áo cũng không thể thay như thế chứ, trong phòng còn có nam nhân mà, a, nam nhân? Tử Dạ đột nhiên nghĩ tới, quay người nhìn lại cửa toilet, phát hiện Lâm Lạc đã bước 1 chân ra ngoài.
Lâm Lạc hơi ngẩn ngơ, hắn cũng không nghĩ Nguyệt Dao lại thay quần áo ở chỗ này.
- Lâm Lạc, Tử Dạ tỷ tỷ, em đi ngủ trước đây!
Thanh âm ngọt ngào của Nguyệt Dao truyền tới, Tử Dạ quay đầu nhìn lại, phát hiện Nguyệt Dao đã chui vào trong chăn.
- Đêm nay anh ngủ dưới đất!
Tử Dạ tàn ác nhìn Lâm Lạc, nhỏ giọng nói,
- Nếu anh dám bò lên trên giường, thì tôi thiến anh!
Thấy hình dạng hung ác kia của Tử Dạ, trong lòng Lâm Lạc không khỏi lạnh run.
Buổi tối hôm nay, Lâm Lạc và Tử Dạ cũng không ngủ ngon, Lâm Lạc là vì ngủ dưới đất, hơn nữa có hai đại mỹ nữ gần trong gang tấc, làm cho hắn thực sự không thể tĩnh tâm, Vì vậy, quá nửa đêm vẫn chưa được chợp mắt, mà Tử Dạ cũng vậy, tuy nàng đã uy hiếp Lâm Lạc, nhưng vẫn còn có chút lo lắng hắn sẽ nửa đêm bò lên giường, dù sao, trong mắt nàng, Lâm Lạc đã là cái loại sắc lang cao cấp ngụy trang tương đối tốt rồi.
Sáng sớm, Lâm Lạc một đêm không ngủ bị Tử Dạ đuổi ra ngoài, nàng còn tiện tay ném cho Lâm Lạc một cái chìa khóa:
- Ở trên xe chờ tôi.
Lâm Lạc bất đắc dĩ tiếp nhận chìa khóa, đi tới bãi đỗ xe, lên xe một lúc, hắn đã dựa vào ghế để ngủ.
Không biết qua bao lâu, Lâm Lạc mơ mơ màng màng cảm giác có người lay hắn, liền nắm tay người nọ, lẩm bẩm:
- Tiểu Sương, không nên nghịch ngợm, để cho anh ngủ thêm một lúc.
- Sắc lang khốn kiếp, đã trưa rồi!
Bên tai truyền đến một tiếng kêu to, làm cho Lâm Lạc thiếu chút nữa nhảy dựng lên, hắn mở mắt, thấy khuôn mặt sắp bạo phát kia, liền tỉnh lại.
Tử Dạ hung hăng trừng mắt liếc Lâm Lạc, giật tay bị hắn nắm ra, lên xe, sau đó đỡ Nguyệt Dao lên.
Lâm Lạc lắc lắc đầu, hai tay xoa mặt, giấc ngủ vừa rồi làm cho tinh thần của hắn tốt hơn rất nhiều, lấy điện thoại di động ra nhìn thời gian, thực sự đã hơn 12 giờ trưa rồi.
- Lâm Lạc, cho anh, em và Tử Nguyệt tỷ tỷ đều ăn xong rồi!
Nguyệt Dao quay đầu, đưa cho Lâm Lạc một cái túi, bên trong có một cái bánh mì, còn có một chai nước.
- Cảm ơn.
Lâm Lạc miễn cưỡng cười cười, đầu óc của hắn còn có chút mờ mịt.
- Mau ăn nha, đói bụng sẽ không tốt!
Nguyệt Dao cười ngọt ngào, nụ cười vô cùng hồn nhiên.
Lâm Lạc gật đầu, thấy nụ cười của nàng, tâm tình của hắn tựa hồ tốt hơn nhiều.
Từ thôn Đại Ốc trở về Thành phố Minh Châu càng mất nhiều thời gian hơn, cũng không phải vì tình hình giao thông, mà là Nguyệt Dao liên tục hỏi rất nhiều vấn đề, tất cả mọi thứ bên ngoài, tựa hồ đối với nàng đều rất mới mẻ, mà Tử Dạ tuy bất mãn với Lâm Lạc, thế nhưng đối với Nguyệt Dao lại cực kì ôn nhu, bất luận Nguyệt Dao hỏi vấn đề gì, nàng đều trả lời, chính vì vậy, làm cho tốc độ lái xe của nàng chậm hơn rất nhiều.
Trở lại khu vực thành thị đã là lúc chạng vạng, Tử Dạ trực tiếp lái xe đến Giang gia.
- Tử Dạ, có thể đem cho tôi mượn điện thoại dùng một chút hay không?
Lâm Lạc dè dặt hỏi, vừa mới chuẩn bị gọi điện cho Lâm Sương, thì phát hiện điện thoại di động đã hết pin.
Tử Dạ không nói gì, chỉ lấy ra điện thoại di động đưa cho Lâm Lạc, song cũng cho hắn một cái trừng mắt.
Điện thoại Lâm Sương mấy hôm trước bị Nguyễn Thanh Ngọc sai thủ hạ trộm đi, đến giờ nàng cũng chưa mua điện thoại, không phải không muốn mua, mà là hiện tại Lâm Lạc không có tiền mua cho nàng, may là ở nhà có điện thoại bàn.
Điện thoại đã đổ chuông, nhưng không có ai nhấc máy, trong lòng Lâm Lạc hơi trầm xuống.
“Tiểu Sương đang làm gì vậy?"
Nếu gọi điện thoại không được, Lâm Lạc cũng chỉ còn cách dùng năng lực đặc thù của hắn, chỉ là, hắn lại thấy lúc này Lâm Sương đang ở trong một gian phòng có rất nhiều dụng cụ thể dục, bên cạnh nàng còn có mấy cô gái trẻ tuổi.
“Bộ tiêu thụ dụng cụ thể dục? tập đoàn La thị? Sao Tiểu Sương lại ở tập đoàn La thị?
Khi Lâm Lạc xác định vị trí Lâm Sương, không khỏi ngạc nhiên, đối với tập đoàn La thị hắn không rõ lắm, chỉ là biết đây là một xí nghiệp rất nổi danh ở Thành phố Minh Châu.
“Chờ buổi tối hỏi lại nó vậy." Lâm Lạc nghĩ một chút, tự nói.
Lâm Lạc vừa đưa điện thoại di động trả lại cho Tử Dạ, tiếng chuông điện thoại di động liền vang lên.
- Lam nha đầu, chuyện gì vậy?
Tử Dạ nghe điện thoại, nghe được vài câu, thì lông mày nhíu lại,
- Em tìm hắn? Em chờ một chút, em nói chuyện với hắn đi!
- Lam nha đầu tìm anh!
Tử Dạ đưa điện thoại di động đưa cho Lâm Lạc, ngữ khí có chút bất thiện.
- Lam Tuyết, tôi đây, có việc gì sao?
Lâm Lạc ngượng ngùng cười, nhận điện thoại, nhỏ giọng hỏi.
- Không có gì việc gì, chỉ là, từ đêm qua đến giờ, vẫn không tìm được anh.
Thanh âm của Lam Tuyết rất nhẹ nhàng, hơi chần chờ một chút, nàng nói tiếp:
- Em, em lo cho anh.
Lâm Lạc trong lòng nhảy lên, coi như hắn là kẻ ngu, cũng có thể hiểu tình ý trong lời nói của Lam Tuyết, chỉ co điều, đối mặt với tình cảm đột ngột như vậy, hắn lại có cảm giác không biết làm gì.
- Điện thoại tôi hết pin rồi, ngại quá, chúng tôi đi công tác ở nông thôn, vừa mới trở về.
Lâm Lạc làm bộ không hiểu ý của nàng, chỉ giải thích một chút nguyên nhân.
- Ừm, em không quấy rối anh nữa.
Ngữ khí của Lam Tuyết lại tựa hồ có chút hài lòng, dừng lại một chút, nàng lại nhỏ giọng hỏi:
- Buổi tối anh có về nhà không?
- Hẳn là sẽ về, chờ mọi chuyện xong xuôi, tôi sẽ về nhà.
Lâm Lạc suy nghĩ một chút nói.
- Ưm, vậy được rồi, buổi tối gặp lại!
Lam Tuyết cố lấy dũng khí nói câu đó, sau đó liền cảm giác trên mặt nóng rần lên, vội vã ngắt điện thoại.
Buổi tối gặp lại? Có ý tứ! Lâm Lạc cũng sững sờ.
Hắn đâu biết rằng, Lam Tuyết dự định đêm nay tiếp tục đến nhà hắn? Tối hôm qua Lam Tuyết đã đợi lâu, cuôi cùng không đợi được Lâm Lạc, mà Lâm Sương cũng không cho nàng vào, rơi vào đường cùng, nàng đành phải rời đi. Tối hôm qua nàng gọi điện thoại cho Lâm Lạc, nhưng không liên lạc được, cho tới hôm nay nàng đi làm, cũng cứ hơn 10 phút lại gọi cho Lâm Lạc một lần, đến vừa rồi, nàng không thể chịu được, liền gọi cho Tử Dạ, liền tìm được Lâm Lạc.
Đương nhiên, Lam Tuyết cũng sẽ không hoài nghi Tử Dạ và Lâm Lạc có quan hệ thân mật gì, bởi vì trong mắt nàng, khả năng Tử Dạ thích Lâm Lạc thực sự quá nhỏ, chỉ có điều nàng lại không nghĩ rằng, bởi vì các loại nguyên nhân ngoài ý muốn, từ trình độ nào đó mà nói, Lâm Lạc đã trở thành nam nhân có quan hệ "thân mật" nhất với Tử Dạ.
Khi Lâm Lạc trả điện thoại lại cho Tử Dạ, Tử Dạ lại hung hăng trừng mắt liếc hắn, Lâm Lạc tựa hồ đã quen, hắn đã không nhớ nổi Tử Dạ trừng hắn bao nhiêu lần, hiện tại hắn chỉ có chút hiếu kỳ, có phải Tử Dạ làm vậy cho đôi mắt đẹp kia của nàng trở nên lớn hơn nữa, hấp dẫn hơn hay không?
***
Lúc này Giang Vũ San cũng đã rất nóng lòng, đột nhiên không biết Tử Dạ đi đâu, mà gia gia Giang Thiên Dã của nàng thoạt nhìn càng ngày càng không ổn, hiện tại nàng vất vả ngày đêm, không thể yên ổn nghỉ ngơi, đều ở bên cạnh trông nom Giang Thiên Dã, chuyện của công ty đều tạm thời đặt sang một bên.
Đến khi Tử Dạ và Lâm Lạc Nguyệt Dao đi vào Giang gia, sự kinh hỉ trong lòng Giang Vũ San tất nhiên là không hỏi cũng biết, chỉ có điều thấy Giang Tân Viễn đáng ghét còn ở đây, Tử Dạ không khỏi nhíu nhíu mày.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 16: Nguyệt Dao thần bí khó lường! (1)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Để chứng minh với người ngoài rằng mình tận hiếu với cha như thế nào, Giang Tân Viễn hết ngày dài lại đêm thâu trông nom bên cạnh Giang Thiên Dã, mà ngày hôm qua sau khi Tử Dạ rời khỏi đây không lâu, Quách Cánh Thiên cũng ly khai, thẳng đến vừa nãy mới về.
Tuy đối thủ lần này là Tử Dạ, nhưng Quách Cánh Thiên lại không lo lắng nhiều, bởi vì việc hắn cần làm, chỉ là ngăn cản Tử Dạ soán mệnh cho Giang Thiên Dã, mà ngăn cản soán mệnh thông thường so với thực hiện soán mệnh dễ dàng hơn rất nhiều, tựa như đạo lý phá hư vĩnh viễn đều nhanh hơn xây dựng vậy.
Quách Cánh Thiên tự nghĩ nếu là mình sẽ dùng biện pháp nào soán mệnh cho Giang Thiên Dã, lấy năng lực hiện có của hắn, hắn cho ra kết luận, vận mệnh tử vong của Giang Thiên Dã gần như không thể nào cải biến, tối đa ông ta cũng chỉ có thể sống lâu vài ngày, bởi vậy, hắn càng thêm yên tâm hơn.
Có thể là bởi vì có Tử Dạ ở bên cạnh, cho nên, sự xuất hiện của Nguyệt Dao, cũng không mang đến chấn động quá lớn.
- Nguyệt Dao, em đi xem tình huống của ông ấy, chỉ xem thôi, không nói gì cả, hiểu chưa?
Tử Dạ chỉ vào Giang Thiên Dã nằm ở trên giường, ghé vào tai Nguyệt Dao nói.
Nguyệt Dao gật đầu, nhưng không lập tức hành động, mà nhìn về phía Lâm Lạc.
- Đi đi!
Thanh âm của Tử Dạ tuy nhỏ, nhưng Lâm Lạc cũng nghe thấy rõ ràng, hiện tại nhìn Nguyệt Dao dường như muốn hỏi ý kiến hắn, tự nhiên là hắn đồng ý với cách làm của Tử Dạ.
Nguyệt Dao khẽ “Vâng”, đi về nhẹ nhàng phía giường, mà lúc này, ba đôi mắt sáu ánh mắt đều rơi vào Nguyệt Dao.
Trong mắt Giang Tân Viễn mang theo vẻ dâm tà, trong mắt Quách Cánh Thiên, mang theo một ít mê hoặc, trong ánh mắt Giang Vũ San lại là tràn ngập bất an.
- Tử Dạ tiểu thư, cô ấy là?
Giang Vũ San nhịn không được nhẹ nhàng hỏi.
- Giang tiểu thư, cô yên tâm đi, Giang lão tiên sinh sẽ không có việc gì.
Tử Dạ cười nhẹ, nhưng không nói ra thân phận Nguyệt Dao.
Nghe được Tử Dạ nói như vậy, tâm sự của Giang Vũ San rốt cục hạ xuống, Tử Dạ là một trong soán mệnh sư nổi tiếng nhất cũng như có thực lực mạnh nhất Thành phố Minh Châu, lời nàng nói, Giang Vũ San rất tin tưởng.
Đến khi Giang Vũ San lần thứ hai dời ánh mắt về phía Nguyệt Dao , thì phát hiện Nguyệt Dao đang bắt mạch cho Giang Thiên Dã, không khỏi sửng sốt, cô gái mỹ lệ hơn chính mình này, lại là bác sĩ?
Lần này xong rồi, trong lòng Giang Vũ San lại bắt đầu có chút thấp thỏm, để chữa bệnh cho Giang Thiên Dã, nàng đã đi tìm rất nhiều chuyên gia nổi tiếng trong giới y học, nhưng bọn họ cũng đều thúc thủ vô sách, nàng rất khó tin cô gái thoạt nhìn chưa đến hai mươi tuổi này, có thể xuất sắc hơn các chuyên gia đó.
Ngay khi Giang Vũ San tâm thần bất định, Nguyệt Dao đã đứng dậy đi về phía Tử Dạ.
- Giang tiểu thư, chúng tôi đi trước, ngày mai quay lại.
Mà lúc này, Tử Dạ cũng đã mở miệng.
- Tử Dạ tiểu thư, bây giờ các vị đã đi sao?
Giang Vũ San sửng sốt, vừa mới tới được gần mười phút, thì đã rời đi rồi?
- Chúng tôi còn có một số việc.
Tử Dạ gật đầu,
- Nhưng, Giang tiểu thư, cô có thể yên tâm, chuyện của Giang lão tiên sinh, tôi sẽ làm tốt.
- Vậy làm phiền Tử Dạ tiểu thư rồi.
Giang Vũ San có chút bất đắc dĩ, tuy rằng nói Tử Dạ là nhận tiền của nàng nên làm việc nàng, nhưng nàng cũng biết, cho dù bỏ ra nhiều tiền hơn, cũng không thể ở trước mặt soán mệnh sư ra vẻ khách hàng cao giá.
Tử Dạ không nói gì nữa, kéo bàn tay nhỏ bé của Nguyệt Dao, đi ra phía ngoài.
- Lâm Lạc, có hứng thú ăn cơm cùng nhau không?
Lâm Lạc đang muốn đi, phía sau lại truyền đến thanh âm của Quách Cánh Thiên.
- Thật ngại quá, ta không có hứng thú.
Lâm Lạc nhàn nhạt nói, nói xong, liền bước đi ra ngoài.
Nhìn bóng lưng Lâm Lạc, trong ánh mắt Quách Cánh Thiên xuất hiện một tia âm trầm.
- Oa, Tử Dạ tỷ tỷ, ông già kia có rất nhiều bệnh!
Vừa lên xe, Nguyệt Dao liền vội nói:
- Bệnh ở động mạch vành, cao huyết áp, đau thần kinh toạ, còn có rất nhiều rất nhiều, nhưng nghiêm trọng nhất chính là trúng độc, ông ta bị trúng một chút Vô ảnh chi độc, cũng may không phải rất nặng, nhưng nếu như không giải độc được, cũng chỉ có thể sống thêm nửa tháng thôi!
- Nguyệt Dao, trước khi trời sáng, em có thể phối chế giải dược không?
Tử Dạ hơi trầm ngâm một chút hỏi.
- Không thành vấn đề, em tùy thời đều có thể phối chế giải dược!
Nguyệt Dao rất tùy ý nói, tựa hồ trong mắt nàng, loại độc này cũng không phải cái gì to tát.
- Vậy cần mua dược liệu gì không? Em viết ra, bảo Lâm Lạc đi mua.
Tử Dạ lại hỏi.
- Không cần mua, em có rất nhiều nha!
Nguyệt Dao cười hì hì nói.
- Rất nhiều?
Tử Dạ sửng sốt, nhìn Nguyệt Dao một chút, lần thứ hai khẳng định trên người nàng không có túi đồ, nhưng lập tức sắc mặt nàng hơi đổi, nàng đột nhiên nghĩ tới, bộ quần áo này trên người Nguyệt Dao, đã không phải bộ mặc đêm qua, còn có, nhớ kỹ tối hôm qua trước khi ngủ nàng còn thay đồ, mà y phục này, dường như đều là tự nhiên hiện ra vậy.
- Nguyệt Dao, dược liệu em cất ở nơi nào?
Lúc này, Lâm Lạc đã hỏi.
- Ở đây nha!
Nguyệt Dao giơ tay trái lên quơ quơ, trên cổ tay trắng như ngọc, lại đeo một cái vòng tay màu xám, Nguyệt Dao chỉ vào vòng tay, nói tiếp:
- Em đều đặt ở trong cái này!
- Bên trong vòng tay?
Tử Dạ càng ngày càng mơ hồ.
- Đúng vậy, trong cái vòng tay này có thể cất rất nhiều rất nhiều đồ, à, em làm cho hai người xem nha!
Nguyệt Dao nói, nửa đoạn tay phải đột nhiên biến mất, lúc này, tay nàng tựa hồ chỉ có nửa đoạn vậy, rất quỷ dị.
Nhưng rất nhanh tay nàng liền khôi phục bình thường, mà lúc này, Tử Dạ và Lâm Lạc đều kinh ngạc phát hiện, trong tay Nguyệt Dao cầm lấy một đống đồ, quần áo, vòng cổ, ách, cư nhiên còn có một đôi áo ngực, Nguyệt Dao cầm đống đồ quơ quơ trước mặt hai người, sau đó đống đồ liền biến mất, một lát sau, trên tay Nguyệt Dao lại xuất hiện vài thứ, lần này là dược liệu, sau khi biểu diễn như vậy, Nguyệt Dao mới dừng lại.
- Đây, cái vòng tay này rốt cuộc là vật gì vậy?
Tử Dạ dùng ngữ khí mê hoặc nói, nếu như trước đây có người nói với nàng trong vòng tay có thể cất rất nhiều đồ, khẳng định là nàng sẽ không tin, thế nhưng bây giờ sự thực xảy ra trước mắt, nàng không thể không tin.
- Nguyệt Dao, cái vòng tay này từ đâu tới?
Lâm Lạc đột nhiên sắc mặt đại biến, hắn vừa thấy vòng tay , thì nghĩ chất liệu vòng tay có chút quen mắt, bây giờ rốt cục hắn đã nghĩ ra, tài liệu chế tạo cái vòng tay này, thoạt nhìn với tài liệu dùng để chế tạo Tiểu Hôi và cái hộp kia giống nhau như đúc!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 16: Nguyệt Dao thần bí khó lường! (2+3)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
- Không biết, hình như từ lúc em bắt đầu hiểu chuyện , thì có cái vòng tay này rồi!
Nguyệt Dao cúi đầu suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng lắc đầu, sắc mặt có chút mê man.
- Nguyệt Dao, đêm hôm qua, chúng ta cũng chưa gặp qua em, sao em biết anh là Lâm Lạc, hơn nữa, sao em biết anh đang tìm em?
Lâm Lạc hít một hơi thật sâu, nhìn vào mắt Nguyệt Dao hỏi, thanh âm có chút trầm thấp.
- Có người nói cho em biết, anh sẽ đến tìm em! Nàng còn nói cho em biết, anh gọi là Lâm Lạc!
Nguyệt Dao thấp giọng nói,
- Khi anh dùng cảm ứng thuật tìm em , thì em cũng cảm ứng được anh rồi!
- Cảm ứng thuật?
Lâm Lạc hơi sửng sốt, nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu, cảm ứng thuật như lời Nguyệt Dao nói, cũng chính là năng lực đặc thù hắn dùng để tìm người, nhưng trước đây hắn cũng không biết loại năng lực này là gì, hiện tại nghĩ lại, cái tên cảm ứng thuật này, cũng tương đối thích hợp với năng lực này.
- Là ai nói cho em vậy?
Lâm Lạc tiếp tục truy vấn, lời nói của Nguyệt Dao, làm hắn chấn động rất lớn, nếu như tất cả lời nói của nàng đều là sự thực, đó chính là, trước đó, cũng đã có người dự đoán tất cả chuyện sẽ phát sinh, nói cách khác, vận mệnh của hắn, vẫn nằm trong khống chế của một người nào đó!
- Không biết, hình như, hình như là một tỷ tỷ rất đẹp, thế nhưng, thế nhưng em nghĩ như thế nào không nhớ nổi hình dạng của nàng?
Nguyệt Dao có vẻ khổ não.
- Được rồi, hôm nay anh đừng hỏi nữa, sau này vẫn còn thời gian!
Thấy hình dạng Nguyệt Dao tựa hồ có chút ủy khuất, Tử Dạ bất mãn nói với Lâm Lạc.
Lâm Lạc gật đầu, nhìn bộ dạng Nguyệt Dao, tựa hồ cũng không phải nói dối, chỉ có điều, Lâm Lạc lại cảm giác lai lịch của nàng, càng ngày càng thần bí rồi.
- Ồ, hiện tại chúng ta đi đâu?
Lâm Lạc đột nhiên phát hiện Tử Dạ đã lái xe tới một con đường mà hắn chưa đi qua bao giờ.
- Đương nhiên phải đến nhà tôi, sau này, Nguyệt Dao sẽ ở chỗ tôi.
Tử Dạ hừ một tiếng nói,
- Tôi không thể để cho cô ấy ở với tên sắc lang như anh!
- Nhưng, Tử Dạ tỷ tỷ, em phải ở cùng Lâm Lạc!
Nguyệt Dao cúi đầu nói,
- Tỷ tỷ hình như rất đẹp kia bảo em đi theo Lâm Lạc.
- Nguyệt Dao, em ở cùng Tử Dạ trước đi.
Lâm Lạc thoáng trầm ngâm một chút nói, không biết vì sao, hắn đột nhiên có cảm giác, cô gái dường như rất đẹp trong miệng Nguyệt Dao kia, rất có thể ở phía sau màn thao túng vận mệnh của hắn, mà cho dù là người thường, cũng không hy vọng vận mệnh của mình bị nắm giữ trong tay người khác, huống chi là soán mệnh sư? Bởi vậy, Lâm Lạc liền bắt đầu vô thức bảo Nguyệt Dao làm trái với ý của nữ nhân thần bí này.
- Vậy được rồi, em nghe lời anh.
Nguyệt Dao gật đầu, sở dĩ nàng đáp ứng nhanh như vậy, là bởi vì trên thực tế, nàng cũng thích ở cùng một chỗ với Tử Dạ, huống chi, sáng sớm hôm nay khi Lâm Lạc ngủ trên xe, Tử Dạ lại cho Nguyệt Dao rất nhiều chỗ tốt, còn khoe nhà nàng rất đẹp rất thoải mái, mà Nguyệt Dao chỉ có tâm tính như trẻ con, tự nhiên cũng rất dễ bị dụ dỗ.
Vùng ngoại thành cách biển không xa, có một biệt thự 3 tầng, đây chính là nhà của Tử Dạ, có người nói Tử Dạ ở tầng ba, nhưng rất đáng tiếc, Lâm Lạc không có cơ hội dò hỏi khuê phòng của Tử Dạ, bởi vì Tử Dạ không để hắn đi vào nhà.
Nhìn bốn phía vắng vẻ, không thấy một bóng người, càng đừng nói bóng xe, Lâm Lạc rốt cục đã hiểu, mình bị Tử Dạ trả thù, nàng biết rõ ở gần đây không có xe, nhưng còn cố ý đưa hắn đến đây, sau đó thì bỏ hắn một mình cô độc ở chỗ này.
- Không lầm chứ, tôi cũng không cố ý nhìn cô, cần phải trả thù tôi như vậy sao?
Lâm Lạc trong lòng oán giận, vừa nghĩ như thế, trong đầu hắn liền không tự chủ được xuất hiện hình ảnh khỏa thân của Tử Dạ, kia bộ ngực cao ngất, chân ngọc thon dài trắng nõn, tựa hồ một lần nữa lại xuất hiện trước mắt hắn.
Trong lòng Lâm Lạc nghĩ loạn, cổ họng bắt đầu phát khô, đêm qua khi tận mắt nhìn Tử Dạ khỏa thân, dường như cũng không có cảm giác giống hiện tại này.
Giương mắt nhìn biệt thự cách đó không xa, Lâm Lạc thiếu chút nữa đã nghĩ làm đạo tặc hái hoa một lần , bất quá, cũng may hắn còn có chút lý trí, cuối cùng buông tha cái ý niệm rất mê người này trong đầu.
Tử Dạ thân là dị năng soán mệnh sư, không phải có thể tùy tiện khi dễ như vậy, hắn cũng không muốn thực sự trở thành thái giám.
- Ai, mệnh khổ, xem ra chỉ có thể đi bộ về, mong là ta vận khí tốt, có thể gặp được xe.
Lâm Lạc thở dài một tiếng, xoay người đi về phía đường lớn.
- Ha ha, Lâm đại ca, ngươi thật đáng thương!
Thanh âm có chút hả hê của Tiểu Hôi đột nhiên vang lên.
- Cút, đừng làm phiền ta, cẩn thận ta nhốt ngươi lại!
Lâm Lạc tức giận nói, cái này yên tĩnh đã hai ngày, xem ra cuối cùng đã nhịn không được rồi.
- Không nên a, Lâm đại ca, ta sai rồi, ngươi nghìn vạn lần đừng nhốt ta!
Tiểu Hôi nhanh chóng cầu xin tha thứ.
- Muốn ta không nhốt ngươi cũng được, ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi phải thành thật trả lời ta.
Lâm Lạc suy nghĩ một chút nói.
- Vấn đề gì? Ta Tiểu Hôi nhất định không biết không nói đã biết là nói hết!
Tiểu Hôi vội nói.
- Cái vòng tay trên tay Nguyệt Dao kia, ngươi cũng thấy đấy? Ngươi nói cho ta biết, ngươi có biết cái kia là gì không ?
Lâm Lạc một bên chậm rãi đi bộ, một bên hỏi.
- A? Cái này, ta cũng không nhận ra!
Tiểu Hôi có chút ủ rũ trả lời.
- Xem ra, là ngươi muốn ta nhốt ngươi lại?
Lâm Lạc hừ một tiếng, hắn không tin Tiểu Hôi không biết gì.
- Lâm đại ca, đại ca tốt của ta, ta thực sự không nhận ra mà!
Trong giọng nói Tiểu Hôi cư nhiên còn mang thanh âm khóc nức nở, trí não cũng khóc sao?
- Chờ ta về nhà, sẽ tháo ngươi ra.
Lâm Lạc nhàn nhạt nói.
- Không nên mà!
Tiểu Hôi cầu xin nói:
- Ta thực sự không nhận ra mà, nhưng cái vòng tay kia, hẳn là giống như ta, là cùng một người chế tạo ra!
- Ngươi khẳng định?
Lâm Lạc kỳ thực đã sớm hoài nghi.
- Không thể khẳng định, căn bản là ta không nhận ra mà!
Tiểu Hôi lầm bầm nói.
- Ngươi không phải trí não sao? Sao cái gì cũng không biết?
Lâm Lạc có chút bất mãn nói.
- Trí não cũng chia ra rất nhiều loại, ta là vận mệnh trí não, đối với những thứ không quan hệ gì đến vận mệnh, ta đương nhiên sẽ không biết rồi!
Tiểu Hôi hùng hồn đầy lý lẽ nói.
- Vậy được rồi, chúng ta sẽ nói về vấn đề vận mệnh, nếu như buổi tối mai ta cho Giang Thiên Dã uống giải dược, có phải Giang Thiên Dã sẽ không có việc gì nữa không?
Lâm Lạc thấy không thể từ chỗ Tiểu Hôi hỏi ra chuyện về vòng tay, cũng cũng chỉ đành thay đổi trọng tâm câu chuyện.
- Ta đã tính toán rồi, nhưng nếu như vậy, Giang Thiên Dã vẫn sẽ chết, bất quá không phải bị độc chết.
Lần này thì Tiểu Hôi cho đáp án rất nhanh,
- Còn có thể có một sát thủ tới giết Giang Thiên Dã, cho dù các ngươi có thể ngăn cản tên sát thủ này, một ngày nào đó, Giang Thiên Dã vẫn sẽ chết trong tay Giang Tân Viễn.
- Vậy dựa theo lời ngươi nói, trừ phi Giang Tân Viễn chết, bằng không, vận mệnh của Giang Thiên Dã không thể cải biến?
Lâm Lạc nhíu mày, hỏi.
- Đúng, chính là như vậy!
Tiểu Hôi khẳng định nói,
- Quan hệ về vận mệnh giữa hai người Giang Thiên Dã và Giang Tân Viễn rất mật thiết, ừm, tựa như cầu bập bênh vậy, một người lên, thì người kia xuống, hai người trời sinh đã không hợp, đúng rồi, dùng cách nói của thầy tướng trước đây, đó chính là tương khắc!
Thầy tướng cũng đã từng là một chức nghiệp tương đối phát triển, nhưng từ khi xuất hiện soán mệnh sư, thầy tướng đã từ từ biến mất, đến bây giờ, gần như đã hoàn toàn không còn.
- Vậy chẳng phải là rất phiền phức?
Lâm Lạc nhíu mày.
- Kỳ thực cũng không có gì, đại mỹ nữ Giang Vũ San kia, chủ yếu muốn làm cho ông nàng thanh tỉnh, nếu như ngày mai ngươi có thể thuận lợi cho Giang Thiên Dã uống giải dược, lại có thể ngăn cản vụ ám sát sau đó, như vậy khẳng định Giang Thiên Dã có thể tỉnh táo lại, tuy rằng sau đó hắn vẫn sẽ chết, nhưng đó đã là chuyện về sau rồi, nhiệm vụ của các ngươi cũng hoàn thành!
Tiểu Hôi lười biếng nói.
- Cũng chỉ có thể như vậy thôi.
Lâm Lạc hơi trầm ngâm một chút, gật đầu.
Đột nhiên, “Két" một tiếng, là thanh âm phát ra khi phanh xe gấp, đặc biệt chói tai, Lâm Lạc cả kinh, quay đầu vừa nhìn, liền cảm thấy vui mừng.
Hóa ra đó là Trương Tĩnh, nàng đang dùng một loại ánh mắt rất cổ quái nhìn Lâm Lạc.
- Trương cảnh quan, sao cô lại đến đây vậy?
Lâm Lạc bị Trương Tĩnh nhìn có chút không thoải mái, ngượng ngùng cười hỏi.
- Hì!
Trương Tĩnh đột nhiên phì cười một tiếng,
- Lâm Lạc, không phải anh vừa bị Tử Dạ đuổi ra khỏi nhà nàng chứ?
Lâm Lạc xấu hổ không thôi, tuy rằng sự thực và dự đoán của Trương Tĩnh có chút khác biệt, nhưng cũng gần như thế, chỉ khác là Tử Dạ chưa từng cho hắn vào trong nhà nàng mà thôi, ở bên ngoài nhà nàng, đã đuổi hắn đi.
- Hì hì!
Trương Tĩnh cười rất vui vẻ,
- Tử Dạ thật là nhẫn tâm nha, lại không đưa anh một đoạn, ai, Lâm Lạc, có phải anh làm cô ấy tức giận rồi không?
- Trương cảnh quan, cô đến nhà Tử Dạ tiểu thư sao?
Lâm Lạc có chút bất đắc dĩ, đành nghĩ biện pháp nói sang chuyện khác, nữ cảnh sát xinh đẹp này, dường như có chút nhiều chuyện, hơn nữa, rõ ràng nàng rất có hứng thú đối với sinh hoạt cá nhân của Tử Dạ.
- Tôi đi ra ngoài có việc, đi qua đây, chuẩn bị đến thăm cô ấy.
Trương Tĩnh hì hì cười,
- Thế nào? Có muốn quay lại cùng tôi hay không?
- Không cần, Trương cảnh quan, vậy, tôi sẽ không quấy rầy cô nữa.
Lâm Lạc cười khổ nói, trong lòng cũng có chút thất vọng, vốn hắn còn muốn đi nhờ xe một chút, hiện tại dường như hắn đành phải tiếp tục đi bộ rồi.
Trương Tĩnh cười giảo hoạt, khởi động xe, vẫy tay với Lâm Lạc, sau đó liền tiếp tục đi về phía biệt thự của Tử Dạ.
Lâm Lạc lắc đầu, nhấc chân lên, tiếp tục chậm rãi đi về phía trước, nhưng mà không được một phút, bên cạnh lại truyền đến tiếng phanh xe, đồng thời một thanh âm dễ nghe truyền tới:
- Tiểu suất ca, có muốn đi nhờ xe mỹ nữ không?
Nghe thanh âm đó, Lâm Lạc không khỏi sửng sốt.
- Trương cảnh quan, cô không đến nhà Tử Dạ tiểu thư sao?
Lâm Lạc quay đầu có chút ngạc nhiên hỏi.
- Hi hi, hai người vừa cãi nhau, khẳng định tâm trạng cô ấy không tốt, tôi cũng không dám đi tìm cô ấy lúc này.
Trương Tĩnh cười hì hì nói,
- Thế nào? Không sợ Tử Dạ ghen, thì lên xe đi!
Lâm Lạc tự nhiên sẽ không cự tuyệt chuyện tốt như vậy, hắn vốn đã nghĩ nhờ Trương Tĩnh đưa hắn quay về khu vực nội thành, nhưng khi lên xe , hắn vẫn không quên giải thích một câu:
-Trương cảnh quan, kỳ thực tôi và Tử Dạ tiểu thư không có...
- Không cần giải thích, tôi chỉ tin tưởng vào phán đoán của mình.
Trương Tĩnh nhẹ nhàng cười, vừa lái xe vừa nói:
- Tôi khẳng định, giữa anh và Tử Dạ có chuyện!
- Trương cảnh quan, cô đừng nói đùa, Tử Dạ tiểu thư là tầng lớp nào chứ, sao lại có quan hệ với loại người như tôi đây?
- Trương cảnh quan, cô cũng đừng lấy tôi ra làm trò đùa.
Lâm Lạc có chút cảm giác không biết nên khóc hay cười,
- Tôi thì không sao, nhưng nếu như làm hỏng danh tiếng của Tử Dạ tiểu thư, vậy thì không tốt.
- Không sai mà, giờ đã bắt đầu giữ gìn cho cô ấy rồi!
Trương Tĩnh hì hì cười,
- Nhưng tôi thấy anh lo cho mình trước đi, nếu như người khác biết anh là bạn trai của Tử Dạ, vậy anh có thể sẽ có nhiều phiền phức, tôi nói cho anh nha, người ái mộ Tử Dạ thật nhiều không kể xiết nha!
Lâm Lạc rốt cục miệng lại, hắn phát hiện vô luận mình giải thích thế nào, Trương Tĩnh đều nghĩ giữa hắn và Tử Dạ có quan hệ thân mật, thậm chí giải thích lại có cảm giác mờ ám.
Chỉ tiếc, hắn không giải thích, không có nghĩa là Trương Tĩnh sẽ buông tha hắn.
- Haiz, Lâm Lạc, anh và Tử Dạ phát triển đến tình trạng gì rồi?
Mỹ nữ cảnh sát hay “tám” - Trương Tĩnh này lại bắt đầu đưa ra nghi vấn.
- Trương cảnh quan, tự cô tưởng tượng đi!
Lâm Lạc tức giận nói.
- Hai người đã hôn chưa không? Không chỉ hôn môi? A, hay hai người đã lên giường rồi?
Trương Tĩnh bắt đầu liên tục suy đoán, Lâm Lạc ở bên cạnh phiền muộn không ngớt, nhưng từ đầu đến cuối, cho dù nàng đoán thế nào, hắn đều không nói gì, không thừa nhận, cũng không phủ nhận.
- Các ngươi phát triển thật là nhanh nha!
Trương Tĩnh thấy Lâm Lạc im lặng không lên tiếng, liền bắt đầu cảm thán, ở trong mắt nàng, Lâm Lạc không nói gì, chính là đồng ý.
Xe đã chạy đến một sườn núi ven biển, Lâm Lạc đột nhiên cảm thấy một trận gió lạnh thổi tới, trong lòng chợt cảnh giác, hiện tại trời đang nóng, cho dù ở cạnh biển, cũng rất khó có gió lạnh thổi qua.
Nhưng mà, hắn còn chưa kịp nhắc nhở Trương Tĩnh, một cơn lốc lạnh như băng đột nhiên nổi lên, xe đang chạy như bay bỗng nhiên bị lật tung, sau đó bay lên không trung, rồi rơi xuống phía dưới vách núi.
Trương Tĩnh thét một tiếng chói tai, dây an toàn đột nhiên bị đứt, cả người nàng bay ra ngoài, Lâm Lạc phản ứng nhanh nhẹn, đưa tay giữ chặt nàng, sau đó cố sức kéo lại, đưa thân thể nàng ép sát vào người.
- Ôm chặt tôi!
Lâm Lạc quát lớn, đồng thời tay kia dùng sức đẩy cửa xe, hai chân đạp mạnh một cái, hai người văng ra khỏi xe.
Trương Tĩnh ôm chặt cổ Lâm Lạc, mắt vừa mở một chút liền lập tức nhắm lại, phía dưới là một mảnh tối om, không nhìn thấy cái gì, tuy nàng là đội trưởng đội cảnh sát, nhưng nàng vẫn là một người bình thường, hơn nữa còn là con gái, khi đang rơi xuống, nàng cũng giống các cô gái khác, trong lòng cũng sợ hãi, mà trong vô thức, lúc này nàng đã coi Lâm Lạc như nơi nương tựa duy nhất.
Hai người rơi xuống rất nhanh, Lâm Lạc một tay ôm eo Trương Tĩnh, còn tay kia, vội vàng nâng kiều đồn nở nang của nàng, kiều đồn đầy đặn và co dãn kinh người kia làm cho hắn thất thần một lúc, cũng may rất nhanh hắn đã tỉnh táo lại, biết mình đang nguy hiểm.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng
Soán Mệnh Sư
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 17: Kích tình trong nước cùng nữ cảnh sát xinh đẹp. (1+2)
Dịch: to8hmu
Nguồn: metruyen.com
Rất nhanh, một cổ khí tức ấm áp vận chuyển trong người Lâm Lạc, trong nháy mắt liền tràn ngập khắp thân thể, lúc này, hắn chỉ có thể mong rằng năng lực cuối cùng của hắn có thể cứu mạng hai người.
Ầm một tiếng, hai người rơi xuống mặt nước, trong nháy mắt chạm vào mặt nước kia, Lâm Lạc xoay người, để cho lưng mình chạm mặt nước trước, một trận đau đớn kịch liệt nổi lên, làm cho hắn không tự giác nắm chặt tay lại, chỉ có điều Lâm Lạc lại quên mất, tay hắn vốn đang đặt trên mông Trương Tĩnh, hắn nắm chặt lại, cũng là bóp mạnh vào mông Trương Tĩnh.
- Ưm!
Trương Tĩnh khẽ kêu một tiếng, thân thể trở nên nóng bừng, nhưng nước biển lạnh lẽo, rất nhanh làm cho nàng tỉnh táo lại.
Đột nhiên Lâm Lạc buông Trương Tĩnh ra, đồng thời đẩy nàng lên trên, còn hắn lại chìm xuống đáy biển, Trương Tĩnh thất kinh, may là kỹ thuật bơi của nàng tương đối xuất sắc, nàng vội vã lộn người, lặn xuống phía Lâm Lạc.
Nhiệt độ nước biển đột ngột giảm xuống, mà lúc này Trương Tĩnh cũng đã bơi tới bên cạnh Lâm Lạc, một tay ôm lấy hắn, liền bơi lên phía trên, nhưng mà rất nhanh nàng liền phát hiện, chân tay nàng gần như đông cứng lại, hầu như không thể nhúc nhích.
Nếu như lúc này có người ở gần đây, khẳng định sẽ phát hiện một kỳ quan chưa từng có bao giờ, trong tháng 7 nóng bức như vậy, nước biển lại đông kết thành băng, một vùng biển, không đến một phút đồng hồ đã hoàn toàn bị đóng băng.
Trong lòng Lâm Lạc trầm xuống, vừa nãy hắn chìm xuống, cũng không phải hắn không biết bơi, mà là cơn đau ở lưng làm cho trong khoảng thời gian ngắn hắn có chút không ổn, cho nên mới lỡ nhịp một chút, trong lúc này, chỉ làm lỡ một khoảng thời gian 10 giây, rất có thể sẽ làm cho hắn và Trương Tĩnh phải chết!
Không kịp nghĩ nhiều, hắn nhanh chóng ôm lấy Trương Tĩnh, đồng thời hôn về phía đôi môi anh đào của nàng, một cổ nhiệt khí từ đôi môi mạnh mẽ vào cơ thể Trương Tĩnh, trong nháy mắt đi khắp kinh mạch toàn thân nàng, mà Trương Tĩnh liền phát hiện tay chân mình đã khôi phục năng lực hoạt động.
Lúc này ngoài khơi đã là một hình ảnh kỳ diệu, nước biển vùng đó đã kết thành băng toàn bộ, mà nước biển xung quanh hai người bọn họ, nhưng vẫn là nước như cũ, hai người toàn thân ướt sũng, ở trong nước ôm hôn nhau.
Lâm Lạc giữ nụ hôn đầu tiên trong suốt mười tám năm, không giao cho Lâm Sương, cũng không giao cho Tử Dạ, nhưng lại “hiến” cho Trương Tĩnh, chỉ là hắn có ý nghĩ muốn cứu Trương Tĩnh mà thôi, cũng không có bất luận ý niệm tình ái gì trong đầu, nhưng mà, dường như Trương Tĩnh lại không nghĩ như vậy, khi nàng khôi phục bình thường, liền hôn Lâm Lạc một cách nóng bỏng, hai tay ôm cổ hắn, cả thân thể ướt sũng, cũng dính sát vào người Lâm Lạc, nhẹ nhàng giãy dụa.
Lâm Lạc vốn là thiếu niên huyết khí phương cương, đại não hắn chỉ cảm thấy “oanh” một tiếng, trong nháy mắt hoàn toàn mất đi lý trí, hắn bắt đầu điên cuồng hôn lại Trương Tĩnh, hai tay đã bắt đầu thăm dò trên người nàng, hắn không hề có kinh nghiệm gì, hành động của hắn hoàn toàn là bản năng.
Không biết lúc nào, hắn đã cởi đồng phục của Trương Tĩnh ra, một tay đặt trên ngực nàng, vuốt ve cách một lớp nịt ngực.
Bên ngoài lạnh lẽo như trời đông giá rét, mà trong thế giới đóng băng lại nồng đậm xuân ý, tình dục của Lâm Lạc đã hoàn toàn bị Trương Tĩnh châm lên, động tác của hắn rất vụng về, nhưng rất cuồng nhiệt, hắn giựt tung áo ngực của Trương Tĩnh, đôi vú mượt mà kia, rốt cục cũng hoàn toàn lộ ra trong nước.
Lâm Lạc đưa tay vuốt ve ngực Trương Tĩnh, một tay hướng về phía dây thắt lưng của nàng.
Đột nhiên Lâm Lạc cảm giác có chút không ổn, Trương Tĩnh vốn đang nhiệt liệt đáp lại hắn, tự nhiên lại không có động tĩnh, cuối cùng hắn cũng thanh tỉnh lại.
- Khốn kiếp!
Rất nhanh Lâm Lạc đã hiểu chuyện gì xảy ra, trong không gian nhỏ hẹp này, căn bản là không có bao nhiêu dưỡng khí, Trương Tĩnh bởi vì thiếu dưỡng mà đã rơi vào trạng thái hôn mê, thật sự nếu không nghĩ biện pháp ra ngoài, chỉ sợ hắn và Trương Tĩnh đều sẽ chết ở chỗ này.
Luồng khí ấm trong thân thể cấp tốc vận chuyển, sau đó đều tụ tập vào nắm tay phải, oanh, Lâm Lạc đấm ra một quyền, đánh ra một cái hố lớn trên mặt băng, đồng thời Lâm Lạc ôm Trương Tĩnh, bơi ra ngoài qua lỗ đó, bơi ngoài khơi một lúc, rốt cục đi tới bờ cát cạnh biển.
- Ưm
Trương Tĩnh trong lòng mở mắt, Lâm Lạc cúi đầu nhìn, trong lòng liền nhảy loạn lên, áo Trương Tĩnh mặc toàn bộ đã bị cởi ra, đôi vú run rẩy gần ngay trước mắt, tình cảm mãnh liệt lúc trước, lại xuất hiện trong đầu hắn.
- Thả tôi xuống.
Trương Tĩnh nhẹ nhàng nói, thanh âm rất ôn nhu, trên mặt cũng đỏ bừng, chuyện vừa xảy ra, cũng làm cho nàng xấu hổ không ngớt.
Kỳ thực không cần Trương Tĩnh mở miệng, Lâm Lạc cũng sẽ đặt nàng xuống, bởi vì, hắn đã phát hiện Phương Thiên Mệnh đang đứng ở cách đó không xa nhìn hai người.
Phương Thiên Mệnh mặc quần áo màu đen, dung hợp cùng một chỗ với màn đêm, nếu như không nhìn kỹ, căn bản là không thể phát hiện, thấy Phương Thiên Mệnh, Lâm Lạc có thể khẳng định, tất cả chuyện vừa rồi, đều là Phương Thiên Mệnh ra tay.
Trương Tĩnh đã đóng cúc, sau đó nàng liền tựa vào Lâm Lạc, vẻ mặt đề phòng nhìn Phương Thiên Mệnh, vốn có nàng còn muốn rút súng lục ra, chỉ tiếc vừa ngâm ở trong nước lâu như vậy, tám phần mười là không thể dùng súng lục rồi.
- Dưới Băng chi phong bạo và Băng phong thiên lý của ta mà còn có thể sống sót, ngươi quả nhiên không phải người bình thường.
Phương Thiên Mệnh rốt cục mở miệng, thanh âm vô cùng băng lãnh,
- Chỉ tiếc, như vậy càng thêm kiên định quyết tâm giết ngươi của ta.
- Phương Thiên Mệnh, chúng ta có cừu oán sao?
Lâm Lạc hừ một tiếng, hắn không sợ chết, nhưng cho dù chết, cũng muốn được chết minh bạch.
- Không có!
Phương Thiên Mệnh hồi đáp rất ngắn gọn.
- Vậy vì sao ngươi muốn giết chúng ta?
Trương Tĩnh ở bên cạnh căm giận hỏi.
- Ta chỉ muốn giết Lâm Lạc, về phần vị cảnh sát tiểu thư mỹ lệ này , nếu cô có thể ở bên cạnh yên tĩnh xem náo nhiệt, ta sẽ bỏ qua cho cô.
Phương Thiên Mệnh lạnh lùng nói.
- Phương Thiên Mệnh, ngươi có thể giết được ta không, còn không nhất định.
Lâm Lạc hít sâu một hơi, nhàn nhạt nói, hắn biết, đối thủ càng cường đại, hắn càng cần bình tĩnh.
- Lâm Lạc, ta thừa nhận, cổ võ thuật của ngươi rất khá, chỉ tiếc, muốn dùng cổ võ thuật của ngươi chống lại dị năng của ta, còn kém một chút.
Phương Thiên Mệnh chậm rãi nói,
Lâm Lạc hơi chấn động, không nghĩ tới bí mật của mình đã để cho Phương Thiên Mệnh nhìn ra, không sai, chỗ dựa lớn nhất của hắn chính là cổ võ thuật.
Nói đến sự hưng khởi của cổ võ thuật, phải nhắc tới hội trưởng hiệp hội soán mệnh sư - Dương Nghịch Thiên, Dương Nghịch Thiên tuy rằng là dị năng soán mệnh sư, nhưng hắn cũng biết, dù sao dị năng soán mệnh sư cũng là một bộ phân rất ít, hắn có thể trả thù khi soán mệnh gặp chuyện, nhưng vì bảo chứng sự an toàn của soán mệnh sư, quan trọng nhất là cần phải đề cao năng lực phòng thân của soán mệnh sư. Vì vậy, qua sự điều tra của hắn, tu tập cổ võ thuật là biện pháp tốt nhất.
Bởi vì hiệp hội soán mệnh sư coi trọng cổ võ thuật, cổ võ thuật nguyên bản đã xuống dốc trở nên thịnh vượng lại, mà nội bộ hiệp hội soán mệnh sư cũng có giáo viên chuyên môn huấn luyện cổ võ thuật, hội viên của hiệp hội soán mệnh sư, đều có tư cách học tập cổ võ thuật, đương nhiên, Lâm Lạc vừa gia nhập chưa bao lâu, còn chưa tham gia học tập gì, cổ võ thuật của hắn, hiển nhiên không phải đến từ hiệp hội soán mệnh sư.
Cổ võ thuật của Lâm Lạc, học từ một quyển sách, lai lịch của quyển sách cũng có chút kỳ quái, là khi hắn mười tuổi nhặt được, nhưng bây giờ hắn đã có chút hoài nghi, sự xuất hiện của quyển sách này, có thể giống như sự xuất hiện của Tiểu Hôi, đều là có người âm thầm an bài, mà hắn cũng hoài nghi, người thần bí kia, chính là người lúc đầu giúp đỡ hắn.
- Dị năng cũng không phải vô địch.
Lâm Lạc tỏ vẻ chẳng hề để ý nói, hắn biểu hiện rất bình thản, nhưng trong lòng thì đang âm thầm kêu khổ, cổ võ thuật mà hắn tu luyện, kỳ thực chỉ là một loại nội công tên là Hoàn Mỹ Tâm Quyết, theo như lời trong quyển sách, sở dĩ gọi là Hoàn Mỹ Tâm Quyết, bởi vì loại nội công này có thể nói là hoàn mỹ nhất.
Hoàn Mỹ Tâm Quyết có hoàn mỹ nhất không, Lâm Lạc không biết, nhưng hắn biết, quá trình tu luyện loại nội công này khẳng định là dễ dàng nhất, khi đã nhập môn, căn bản là không cần chuyên môn tu luyện, bởi vì cho dù ăn ngủ hay làm chuyện gì khác, chỉ cần ngươi còn hô hấp, Hoàn Mỹ Tâm Quyết sẽ tự động trong trạng thái tu luyện.
Đáng tiếc, Hoàn Mỹ Tâm Quyết có một chỗ rất không hoàn mỹ, đó là con gái không thể tu luyện, nguyên nhân cụ thể là gì, Lâm Lạc không rõ lắm, nhưng trên sách viết như vậy, hắn cũng không có biện pháp, vốn hắn còn muốn để cho Lâm Sương tu luyện.
- Dị năng không phải vô địch, thế nhưng để đối phó ngươi, đã thừa đủ rồi!
Phương Thiên Mệnh quát một tiếng, nhiệt độ không khí bốn phía lại một lần nữa giảm mạnh xuống, trên tay hắn, một lần nữa xuất hiện băng đao mà Lâm Lạc đã từng gặp qua, băng đao phát ra một đạo băng phong, bổ tới Lâm Lạc!
- Cẩn thận!
Lâm Lạc đẩy Trương Tĩnh ra, thân thể hắn cũng nhảy sang bên, né tránh băng phong công kích, nhưng mà không đợi hắn ổn định thâ thể, hai đạo băng phong nữa lại bổ tới.
Rơi vào đường cùng, Lâm Lạc đành phải tiếp tục tránh né, uy lực băng phong này, hắn không rõ ràng, nhưng cũng không dám mạo hiểm đỡ bằng thân thể.
Phương Thiên Mệnh liên tục chém băng đao, tuy chỉ liên tục thực hiện một động tác, nhưng tốc độ lại càng lúc càng nhanh, Lâm Lạc lúc mới đầu còn miễn cưỡng có thể tránh được, nhưng không bao lâu, chân hắn rốt cục đã trúng một nhát.
- Liều mạng!
Lâm Lạc khẽ cắn môi, lần này không tránh né nữa, mà trực tiếp đánh về phía Phương Thiên Mệnh, hiện tại hắn chỉ có thể mong rằng Phương Thiên Mệnh không song song tu tập cổ võ thuật, một dị năng soán mệnh sư không luyện tập cổ võ thuật, năng lực cận chiến sẽ tương đối kém.
Trên người truyền đến cảm giác đau nhức, băng đao của Phương Thiên Mệnh đâm về phía ngực Lâm Lạc, Lâm Lạc nhanh chóng vận chân khí toàn thân, tụ tập lên tay phải, đối với công kích của Phương Thiên Mệnh không hề né tránh, một quyền đánh về phía ngực Phương Thiên Mệnh!
Ngực trái truyền đến một trận đau đớn, Lâm Lạc không để ý, đánh trúng ngực Phương Thiên Mệnh, lực lượng mạnh mẽ đem Phương Thiên Mệnh đánh bay ra ngoài, băng đao trong nháy mắt hóa thành hư ảo, mà nhiệt độ xung quanh trong nháy mắt cũng khôi phục bình thường.
“Phốc", Phương Thiên Mệnh lảo đảo đứng lên từ mặt đất, há mồm phun ra một ngụm máu tươi, một tay hắn ôm ngực, dùng ánh mắt không thể tin tưởng nhìn Lâm Lạc.
- Phương Thiên Mệnh, ta nói rồi, dị năng soán mệnh sư không phải vô địch!
Lâm Lạc thản nhiên cười, hắn che vết thương trước ngực, máu tươi từ vết thương ồ ồ chảy ra, nhưng dường như hắn hồn nhiên chưa phát giác ra, nhấc chân, từng bước đi về phía Phương Thiên Mệnh, nắm tay siết lại vang lên tiếng răng rắc, hiển nhiên, hắn muốn đi tới đánh tiếp.
Mà lúc này dường như Trương Tĩnh đứng ở bên ngoài đã hoàn toàn choáng váng, nàng ngơ ngác nhìn Lâm Lạc, không có bất luận phản ứng gì, Lâm Lạc giống như huyết nhân, đã làm cho nàng quên mất mình là một cảnh sát.
- Lâm Lạc, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!
Phương Thiên Mệnh sắc mặt trắng bệch, cắn răng nói xong câu đó, liền xoay người thất tha thất thểu chạy đi, rất nhanh đã biến mất trong màn đêm.
Lâm Lạc cũng không nhúc nhích nhìn theo bóng lưng Phương Thiên Mệnh, đến khi Phương Thiên Mệnh hoàn toàn biến mất trong tầm mắt hắn, hắn đột nhiên ngã xuống.
- Lâm Lạc!
Trương Tĩnh kêu lên sợ hãi, cuối cùng nàng đã phản ứng lại, vội vàng chạy về phía Lâm Lạc.
- Lâm Lạc, anh làm sao vậy? Lâm Lạc, anh đừng làm tôi sợ!
Trong giọng nói Trương Tĩnh đã có tiếng nức nở, nàng ôm Lâm Lạc vào trong lòng, muốn giúp hắn cầm máu, nhưng phát hiện vết thương trên người hắn nhiều lắm, căn bản là không thể nào cầm máu được.
- Điện thoại, điện thoại của ta!
Trương Tĩnh vội vã tìm điện thoại trên người, trong lòng cầu khẩn nghìn vạn lần không được hỏng vì bị nước vào.
- Trung tâm cấp cứu sao, ta là Trương Tĩnh đội trưởng đội cảnh sát...
Nói chuyện điện thoại xong, Trương Tĩnh dùng sức đỡ Lâm Lạc, đi về phía con đường cách biển không xa.
Trương Tĩnh đặt Lâm Lạc ở ven đường, sau đó dùng một tay đè lên vết thương trước ngực hắn, bởi vì nàng biết, đây là có khả năng chính là vết thương trí mạng của Lâm Lạc.
Một trận gió biển thổi qua, dường như làm cho Trương Tĩnh thanh tỉnh hơn một chút, nàng lại lấy điện thoại di động, gọi cho Tử Dạ.
Tuy Trương Tĩnh đã gọi điện thoại cho trung tâm cấp cứu, nhưng ở đây cách xa trung tâm thành phố, cho nên, gọi cho Tử Dạ, tuy rằng Tử Dạ đang tức giận Lâm Lạc, nhưng vừa nghe hắn sắp chết, lập tức mang theo Nguyệt Dao chạy đến.
- Sao lại như vậy?
Đến khi Tử Dạ nhìn thấy Lâm Lạc đã hoàn toàn trở thành một huyết nhân, không khỏi thất kinh.
- Trước đừng hỏi nữa, cứu người quan trọng hơn!
Trương Tĩnh trong lòng đã đại loạn,
- Xe cấp cứu sao còn chưa tới vậy!
Trương Tĩnh nhìn đầu đường, sau đó lại quay đầu nhìn Lâm Lạc, nhất thời kinh hãi, bởi vì nàng nhìn thấy cô gái mỹ lệ đi cùng Tử Dạ kia cầm một cây ngân châm đâm vào người Lâm Lạc.
- Cô muốn làm gì?
Trương Tĩnh đang muốn xông tới, lại bị Tử Dạ kéo lại.
- Cô ấy là thầy thuốc.
Tử Dạ vội nói, tuy rằng nàng không thể khẳng định Nguyệt Dao có thể điều trị cho Lâm Lạc không, nhưng lúc này, chỉ có cô ấy là thầy thuốc.
Trương Tĩnh rốt cục yên tĩnh xuống, mang vẻ mặt khẩn trương nhìn động tác của Nguyệt Dao, chỉ thấy cô ấy vận châm như bay, làm cho nàng hoa cả mắt.
Xe cứu thương rốt cục đã đi tới, có điều mấy người bác sĩ hộ sĩ chỉ có thể ở bên cạnh làm khán giả, khi biết thân phận của Trương Tĩnh và Tử Dạ, bọn họ tạm thời chỉ dám nghe theo các nàng, trước tiên ở bên cạnh chờ, sau khi Nguyệt Dao châm cứu xong thì cấp cứu.
Vài phút sau, rốt cục Nguyệt Dao đã châm cứu cho Lâm Lạc xong, nàng lấy một viên thuốc hương thơm ngào ngạt từ trong vòng tay, cho Lâm Lạc ăn vào.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Long Hoàng