Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Dịch Giả: Noland. Biên Tập: Noland.
Nguồn: 4vn.eu.
Quân Tà bước thong thả, trong lòng hơi có chút nuối tiếc, vị đại tẩu Quản Thanh Hàn này mới có hai mươi mốt tuổi, là lứa tuổi đẹp nhất của một đời xuân sắc. Không những thế lại còn là một đại mỹ nữ tuyệt sắc thiên hương, nhưng lại cam tâm tình nguyện làm một góa phụ, một vị vong nhân tại Quân Gia. Nếu ở kiếp trước thì chuyện này thật là hoang đường. Nhưng ở thế giới này thì đó là là chuyện quá đỗi bình thường. Đúng là một nỗi bi ai cùng cực. Thế này thì có khác gì cám treo còn heo thì nhịn đói đâu chứ. Nếu ta có thể….Ai da! Trong lòng Quân Tà vừa chớm có ý nghĩ như vậy, bỗng giật mình cả kinh: Mẹ kiếp,hình như đây không phải là phong cách thường ngày của mình cơ chứ, sao mình lại có ý niệm xấu xa trong đầu đến vậy. Việc này đáng lẽ mình không được nghĩ đến mới phải. Chẳng lẽ là… Ta chửi tổ tông mười tám đời tên rùa đen Quân Mạc Tà nhà ngươi! Đã bảy hồn ba vía đi ăn cơm cúng rồi mà còn ảnh hưởng ta đến vậy. Trong lòng Quân Tà bực bội chửi bới một phen.
Quân Tà hậm hực bước vào phòng, ngay cả tiểu la lị ân cần thỉnh an cũng không thèm để ý, cau mày ngồi xuống. Thầm nghĩ từ khi đến thế giới này tự thấy rằng nhất cử nhất động của mình càng ngày càng không thích hợp. Tuy rằng kiếp trước khi mình còn trẻ cũng có những phút giây phóng túng nhưng chỉ là bày trò để tiếp cận mục tiêu mà thôi, nói chung là đóng kịch cả. Tính cách Quân Tà lạnh lùng và kiêu ngạo, thậm chí có thể nói là lãnh khốc, đôi khi một lúc nào đó được gọi là máu lạnh. Nhưng từ khi sống lại, hắn phát hiện ra tính cách của mình đã dần thay đổi từ khi nào không biết. Quả thật, với thân phận hô phong hoán vũ của tên công tử quần là áo lượt Quân Mạc Tà này, những cử chỉ này cũng có chỗ lợi chỗ hại, hại thì không cần nói nữa còn lợi thì đó là tấm bình phong che đậy tốt nhất. Nhưng trong lòng mình nghĩ thế nào thì chính mình phải hiểu rõ. Tuyệt đối không để cho tính cách của Quân Mạc Tà chiếm lấy thân thể này. Nó chỉ có thể dùng làm cái vỏ bọc che dấu mà thôi.
Duy trì bản tâm, thuận theo ngoại vật. Nhưng thuỷ chung ta vẫn là ta – Tà Quân Quân Tà!
Ánh mắt của Quân Tà loé lên tinh quang, thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu (1). Tà Quân vô tình, đạp dị thế dưới gót chân.
Trong lòng đã quyết định, nên toàn thân cảm thấy vô cùng thoải mái. Nhớ đến việc đã qua, lấy cái bao vừa mượn gió bẻ măng mà có được trong lòng ra, nhất thời trong lòng vừa động. Thứ đồ vật trong bao vải này đã khiến hai mươi cao thủ dù phải mất mạng cũng phải đoạt được. Tuy không biết ai là người giật dây tạo nên chuyện này nhưng Quân Tà thừa biết rằng, với thế lực của Đường Gia, thì số người dám giở trò chỉ đếm trên đầu ngón tay. Mà nếu không phải thứ đồ này vô cùng quý hiếm thì cũng sẽ không có ai dám mạo hiểm đi làm cái chuyện phiêu lưu đến vậy. Mới nghĩ như vậy, Quân Tà đã cảm thấy vô cùng hiếu kỳ. Vốn định đem trả lại cho Đường gia, nhưng giờ hắn rất muốn mở ra xem rốt cuộc nó là cái thứ quái quỷ gì.
Nghĩ là phải làm, không trái với lương tâm, đó mới là phong cách của Tà Quân. Quân Tà đưa tay, roẹt một tiếng, xé toạc bảo vải, bên trong là một hộp gỗ vuông vắn, toả ra một mùi hương thoang thoảng, nắp hộp có những hoa văn tinh tế màu vàng. Loại gỗ này đích thị là gỗ kim ti cực phầm. Hơn nữa, nó được chế tác từ lõi của một cây kim ti. Cái hộp này cực kỳ xa xỉ. Mở nắp hộp, tức thì mỗi cỗ khí thanh hàn toả ra. Bên trong hộp gỗ lại có thêm một một hộp ngọc trắng ngà, chạm vào thấy lạnh như băng, đúng là cực phẩm hàn ngọc. Từ màu sắc, chất liệu của khối hàn ngọc này có thể nói đây là một vật có trị giá liên thành.
Quân Tà hít một hơi lạnh. Rốt cuộc đây là vật gì mà trọng yếu đến vậy? Phải dùng đến hộp ngọc trân quý cỡ đó để chứa. Quân Tà cẩn thận mở hộp ngọc, đập vào mắt là một khối hình tròn được bọc bằng một tấm da thú màu sắc sặc sỡ, tản ra một vẻ sáng bóng kỳ dị. Tiếc là Quân Tà không có tý kiến thức nào về tấm da thú này nên cũng giống như thằng mù thưởng hoa, chẳng thấy gì đặc biệt cả. Nhưng nếu đổi lại là một người hiểu biết thì giờ này chắc đã lăn đùng té xỉu: đây chính là da của của cửu cấp huyền thú. Cửu cấp huyền thú có thể nói là tương đương với Chí tôn thần huyền. Bất kỳ thứ nào trong số hộp gỗ kim ti, cực phẩm hàn ngọc, da của cửu cấp huyền thú cũng đều là bảo vật vô giá. Nhưng mà ba thứ đó lại để dùng làm đồ đóng gói. Thánh thần ơi, người còn có mắt không đây?? Thật lãng phí mà.
Quân Tà cầm cái vật được bọc trong lớp da thú. Bên trong dường như là một khối tròn cỡ quả bóng bàn. Lột tấm da thú ra, Quân Tà không khỏi thất vọng khi nhìn thấy nó. Đó là một vật cổ quái màu đỏ sậm gần ngã sang đen. Giống như đá mà không phải đá, gần như ngọc mà không phải ngọc, dùng sức mà bóp thì dường như có sự đàn hồi. Nếu nhìn sơ qua, thì trông nó cũng rất bình thường không có gì khác lạ. Đột nhiên, tâm niệm của Quân Tà vừa động, trong đầu linh quang chợt loé, bàng hoàng thốt lên:
- Huyền đan??
Tuy chưa thấy hình dáng cụ thể của huyền đan, nhưng đâu cần ăn thịt heo mới biết heo chạy. Quân Tà biết đây chính là của báu, chỉ có huyền thú cấp ba trở lên thì trong cơ thể mới có huyền đan. Khoả huyền đan này với thế lực và thực lực của Đường gia mà giấu như mèo giấu ***, lại còn có người dám động thủ trên đầu Thái tuế, dám đập muỗi trên đầu lão hổ thì chắc chắn đây không phải là một khoả huyền đan bình thường, chí ít cũng phải trên cấp bảy. Thậm chí có thể còn cao hơn.
Quân Tà không hề biết rằng, khoả huyền đan này, Đường lão gia Đường Vạn Lý đã đổi cái giá cực lớn mới có được. Huyền đan của Cửu cấp đỉnh phong huyền thú Kim Sí Hổ bên trong chứa năng lượng cực kỳ khổng lồ. Viên huyền đan này đối với huyền giả cấp thấp mà nói do không thể dẫn phát năng lượng nên hầu như nó không có tác dụng. Nhưng khi tu luyện huyền khí hơn địa cấp phối hợp với một số điều kiện kích phát là có thể hấp thụ năng lượng bên trong huyền đan mà sử dụng. Về phần hấp thụ nhiều hay ít thì còn tuỳ thuộc vào thiên phú của từng người. Nhưng huyền khí tu luyện đến cảnh giới địa huyền, mỗi một bước tiến là một bước khó, mà viên huyền đan này có thể khiến một cao thủ địa huyền sơ giai trực tiếp đạt đến cảnh giới thiên huyền. Vật này đối với huyền khí tu luyện giả mà nói đó là bảo vật trân quý vô cùng.
Từng biết rằng, muốn giết một con huyền thú cấp tám là chuyện cực khó, huống chi muốn lấy được huyền đan cửu cấp đỉnh phong huyền thú. Nói chung đó là một chuyện còn khó hơn lên trời. Một vị cường giả chí tôn thần huyền có thể đánh bại cửu cấp huyền thú nhưng muốn giết chết thì có hai vị chí tôn thần huyền liên thủ cũng chưa chắc làm được. Sức mạnh và tố độc của huyền thú cấp chín có thể dùng hai chữ khủng bố để hình dung. Đánh không lại thì dọt, mà đã chạy thì bất kỳ ai cũng khó lòng mà ngăn được. Huống chi Kim Sí Hổ là huyền thú có khả năng bay lượn? Ngay cả nghĩ cũng không dám chứ đừng nói là làm. Năm đó Đường Vạn Lý tình cờ phát hiện viên huyền đan này trên người một vị cường giả chí tôn thần huyền. Liền xuất toàn lực, đổi mười mấy mạng cao thủ địa huyền ngọc phẩm và toàn bộ cao thủ thiên huyền mới có được nó.
Tạm thời không cần đề cập đến vị chí tôn thần huyền kia làm sao mà có được viên huyền đan này. Nhưng nếu cho rằng nó là vật trên đời này có một thì cũng hơi nói quá, có thể khẳng định nó không chỉ một mà ít nhất có không quá ba viên trên thế giới này. Sở dĩ Lý Du Nhiên rất cần viên huyền đan này vì hắn rất cần thiết phải sử dụng nó. Nhưng hắn thật sự không ngờ, từ mấy năm trước nắm được tin tức, rồi bắt đầu bày mưu tính kế, mua chuộc người trong Đường Phủ, cài đặt nội tuyến, thiên tân vạn khổ do thám tin tức, cách đây ba tháng mới biết viên huyền đan này cất giấu ở chỗ nào. Nhưng do Đường lão gia không hề cất bước khỏi cửa, bên người luôn có bốn vị hộ vệ nhất đẳng cao thủ, nên vẫn chưa có cơ hội. Mà lần này lại có được một cơ hội trời cho. Đường lão gia xuất môn lại mang theo ba vị cao thủ. Cộng với trời bỗng nổi mưa to gió lớn, thiên thời địa lợi nhân hoà đều có đủ, trong ứng ngoài hợp cùng nhau hành động. Lý Du Nhiên phái ra một cao thủ dẫn dụ cường giả còn lại của Đường phủ, sau đó lệnh cho hai mươi người khác lặng lẽ lẻn vào, cùng với nội tuyến hành động. Rốt cuộc tuy đắc thủ nhưng hai mươi cao thủ cũng đã hân hoan về uống trà với ông bà. Cho đến lúc này, mọi việc có thể xem là rất thành công. Hai mươi mạng con người để lấy viên huyền đan này không thể nghi ngờ rằng là vô cùng có lợi. Đáng tiếc rằng, trước khi giơ hai ngón tay hình chữ V thì đụng phải Quân Tà…
Suy nghĩ bao năm, bày mưu tính kế, tất cả đều là mò trăng đáy nước, dã tràng xe cát biển Đông.
Vì hắn, vì cái tên quần là áo lụa Quân Mạc Tà.
Bây giờ có thể hiểu được trong lòng Lý Du Nhiên buồn bực cỡ nào.
(1): Thiên địa bất nhân, dĩ vạn vật vi sô cẩu. Thánh nhân bất nhân, dĩ bách tính vi sô cẩu. [trích Đạo Đức Kinh, chương 5]. Dịch nghĩa : Trời đất không có lòng nhân, coi bách tính như chó rơm. Thánh nhân không có lòng nhân, coi bách tính như chó rơm.
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế. Chương 41: Kinh thành chấn động.
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Dịch Giả: Trần Còi. Biên Tập: Noland.
Nguồn: 4vn.eu.
Tất nhiên hiện giờ Quân Tà không biết vật trong tay mình vốn là nghịch thiên bảo bối, lúc này hắn chính là đang rầu rĩ nếu trả lại nó cho Đường gia thì phải dùng lý do gì mới có thể giải thích được tại sao thứ này lại ở trong tay mình?
Nếu không trả lại cho Đường gia mà giữ lại thì mình cũng không biết nó có lợi gì?Thậm chí ngay cả nó là vật gì cũng không xác định được thì cũng không thể biết được giá trị của nó ra sao. Suy nghĩ nữa ngày cũng không được chủ ý nào hay hắn liền thuận tay đem huyền đan bọc lại, bỏ vào hộp ngọc lại dùng kim ti đàn hạp bao lại, cầm ở trong tay khẽ lắc lắc rồi tiện tay đặt ở đầu giường, nằm nghĩ một lúc hắn liền lấy chiếc gối úp lên. Đây cũng không phải là do Quân Tà ý thức được đây là vật quý phải giữ ở gần mình để bảo quản mà chỉ là hắn từng nghe mùi hương của gỗ kim ti có lợi cho giấc ngủ. Tích xưa có người lấy hộp bỏ ngọc(1) khiến thiên hạ chê cười lại không biết hôm nay còn có Quân Tà, cũng coi như hậu sinh khả úy.
Màn đêm buông xuống, mưa cũng bắt đầu ngớt. Đường Vạn Lý lão gia tử, mái tóc bạc của lão như muốn dựng lên, khóe miệng cắn chặt tới sùi bọp mép, tức giận tới điên cuồng. Mang tức giận đi tìm Lý gia cùng Mạnh gia để gây phiền toái, tới Lý gia thì bị người ta dùng thủ đoạn mềm dẻo đuổi đi, tức lại càng tức đi tới Mạnh gia náo loạn tới gà bay chó chạy, nhưng phát tiết xong thì trời lại nổi mưa to. Thấy rằng không thể trở về nhà được, Đường lão gia tử lại đem Mạnh gia phát tiết một phen,đem từ nhỏ tới lớn của Mạnh gia rủa xả một trận. Chính là lúc đang hăng hái phát tiết thì trong nhà có người hộc tốc tới bẩm báo, nhà có trộm viếng thăm. Nhất thời, Đường lão gia tử liền cảm thấy đầu nổ cái oành, khí huyết bốc lên tận não. Chính mình chạy đi tìm người khác phiền toái không ngờ nhà mình lại bị người khác lục lọi lấy đồ. Thế mới hay, khi mình chạy tới nhà người khác thì trong nhà mình cũng đã bị người khác tính kế xâm nhập, đã thế lại còn bị nội ứng và ngoại công cùng lúc khiến cho cả nhà loạn thành một chùm. Không cần hỏi bị mất cái gì, Đường lão gia tử cũng đã đoán biết vật đó chắc chắc phải là vật cực kỳ quý trọng, bằng không cũng tuyệt đối không tới thông báo khi trời mưa to gió lớn như thế này. Mà vật trọng yếu của mình, nếu nói về giá trị thì quý nhất chính là viên Huyền đan kia.
Mặc dù đã đoán ra, nhưng lão gia tử vẫn ôm một tia hy vọng, chỉ cần không phải Huyền đan bị trộm, cái khác đều không sao cả, đáng tiếc chính là điều lão sợ nhất đã xảy ra, chính là Huyền đan đã bị trộm. Hai mắt lão gia tử như tối xầm lại, xém chút nữa thì té xỉu. Từ khi có được thứ này Đường Vạn Lý đã biết đó là bảo bối, chỉ cần hậu bối của lão chuyên cần tu luyện, đem tu vi huyền khí tăng tới cảnh giới địa huyền, chình là cho dù mình đã già thế nào cũng có thể mời mấy thiên huyền cao thủ thậm chí là chí tôn thần huyền cao thủ đến tương trợ, lợi dụng khỏa huyền đan này đem hậu bối của mình đề thăng tới cảnh giới thiên huyền cao thủ. Chỉ cần có một vị thiên huyền cao thủ tọa trấn thì Đường gia chí ít cũng là trong thời gian mà thiên huyền cao thủ còn sống cũng sẽ an toàn. Mà chính bản thân lão vốn đã già, dù có dùng khỏa huyền đan để tăng tu vi lên cũng không có khả năng sống lâu hơn. Chỉ có đạt tới Chí tôn thần huyền cảnh giới mới có thể tự kéo dài tuổi thọ, mà bản thân lão chắc chắn không có loại thiên phú đó, cho dù có ăn bảo vật hiếm có cũng không thêm nhiều hy vọng.
Nhưng mà, ước mơ luôn là mơ ước vĩnh viễnkhông theo kịp với thực tế, hai nhi tử của lão, một kẻ vô năng còn một kẻ thì có khả năng thiên phú nhưng lại là thiên phú về văn không phải võ, huyền khí tu luyện tới cửu cấp liền dừng lại ngay cả ngân cấp cũng không đạt được, tuy ở quan trường cũng coi như là thuận buồm xuôi gió, nhưng nếu không có cao thủ tuyệt đỉnh tọa trấn, thời gian tới phú quý sinh tử của gia đình mình đều phụ thuộc vào người khác, dù sao cảm giác đó cũng không dễ chịu mấy. Tuy rằng văn hay võ đều do hoàng đế quản lý, nhưng chỉ cần trong gia tộc xuất hiện một vị cường giả thiên huyền thì hoàng đế muốn đối phó hắn cũng phải tỉ mỉ suy tính trước đã.
Đường lão gia tử không còn cách nào khác là thầm cầu khấn đời tiếp theo, mang mong muốnký thác lên mấy đứa cháu. Cuối cùng cũng khiến cho lão gia tử vui mừng chính là mấy đứa cháu xác thực có mấy người thực lực rất khá, ngoại trừ Đường Nguyên có chút ăn chơi bên ngoài thì ba đứa cháu còn lại đều rất trọng thực lực, đối với huyền khí tu luyện cũng rất chuyên cần. Điều này khiến Đường lão gia tử cảm thấy an lòng, mong muốn trong vòng mười năm tới trong đám cháu mình có một kẻ đạt tới Địa huyền cảnh giới, mà chính là thân thể của hắn còn tốt, có thể giúp cho Đường gia an ổn thêm chục năm nữa. Nếu là khỏa huyền đan dùng cho cháu của hắn, tin tưởng hiệu quả sẽ rất tốt, nếu thuận lợi thì ít nhất trong vòng một trăm năm, Đường gia vô luận có làm quan trong triều hay không cũng không phải sợ hãi. Đó là mong đợi lớn nhất của lão cho nên bao nhiêu năm không ngừng vất vả đêm một vài dược liệu phụ trợ góp nhặt giúp đỡ mấy tôn tử tuy niên kỷ còn thấp cũng thành công đạt tới cảnh giới ngân phẩm, chỉ cần qua thời gian nữa là có thể đạt được điều kiện ai ngờ tới thời điểm mấu chốt thì hy vọng lại bị trộm mất.
Đường Nguyên chính là đang dùng cáo mượn oai hùm, cầm lấy một trăm năm mươi vạn lượng ngân phiếu níu áo Mạnh Hải Châu đòi chuộc kiếm cùng bảo ngọc,nhưng Mạnh Hải Châu biết lấy đâu ra, cho nên vội vàng vái vài cái mà trên mặt mồ hôi cũng không ngừng tuôn ra. Đang lúc không biết làm sao, Đường lão gia tử liền phát ra mệnh lệnh lập tức trở về nhà, còn tên mập mạp Đường Nguyên còn đang lải nhải liền đạp cho một cước, lòng lão như lửa đốt muốn thật nhanh trở về. Đường Nguyên thấy thế vội rống to, trong vòng ba ngày nếu không mang ngọc bội cùng bội kiếm trả lại thì sẽ mời Hoàng đế bệ hạ làm chủ, những lời này khiến Mạnh Hải Châu sợ tới tè ra quần.
Đương nhiên, Đường Nguyên nói nhiều một câu liền bị Đường Lão gia tử đạp cho lăn qua lăn lại. Vội vội vàng vàng chạy về nhà, Đường lão gia tử thực sự vô cùng tức giận, toàn bộ thị vệ tinh nhuệ của Đường gia đều được phái ra, phát động tìm kiếm. Đối với mười sáu cỗ thi thể cùng với sáu kẻ chết bất đắc kỳ tử tìm được tại đầu phố, Đường lão gia tử liền ra lệnh bảo tồn thật tốt, trừ mỗi ngày tìm hiểu để xác nhận thì còn canh theo dáng vẻ để vẽ thành hình, sau đó cho Hình Bộ phát công văn treo giải mười vạn lượng cho ai biết lai lịch của bọn họ. Về phần vài tên nô tài trong nhà trốn đi, lại treo thưởng gấp đôi, thề tìm ra được người đứng đằng sau vụ việc này.
Chỉ trong một ngày, toàn thành rung động.
Mà sau ba ngày là cả quốc gia rúng động.
Cùng lúc đó, Lý Du Nhiên cùng Lý gia không hề có động thái gì, chỉ giống như bắc ghế ngồi xem kịch nhưng trong bóng tối lại ngấm ngầm điều tra. Lý Du Nhiên đối với những người biết chuyện này đều nghiêm mật kiểm tra, chỉ cần có hoài nghi liền dụng hình tra tấn, tất cả các loại cực hình liên tục được sử dụng, thà giết lầm nghìn người cũng không bỏ sót một tên. Cần thiết nhất là phải tra ra rốt cục thì kẻ đối nghịch với hắn là ai, chỉ dùng hai ngày mà phần lớn những kẻ trong cuộc đã chịu không nổi cực hình mà mất mạng. Song song với việc đó thì thế lực ngầm của Lý gia cũng âm thầm điều tra trên diện rộng.
Các đại gia tộc trong kinh thành đều loáng thoáng cảm thấy được một số chuyện không tầm thường, một bên co cụm nghiêm mật phòng ngự để giữ mình, tránh nhập vào cái dòng suối ngầm đang chảy một bên lại phái thám tử điều tra xem Đường gia đã xảy ra chuyện gì?
Trong lúc nhất thời, toàn bộ kinh thành đều phong vân khởi dũng, các thế lực ngầm bắt đầu hành động. Nhà tù Hình bộ đột nhiên chật ních, mà toàn bộ lực lượng mà Đường gia sở hữu đã ra tay, trực tiếp tạo thành một cơn địa chấn ở kinh thành khiến người người đều bất an.
Việc không tìm ra được một tin tức gì khiến cho Đường Vạn Lý lão gia tử lòng càng nóng như lửa đốt, mỗi ngày đều cực kỳ tức giận mà Lý Du Nhiên tuy vẫn thể hiện nét mặt bình thường nhưng trong mắt lại lạnh như băng, như thể cất giấu hai con rắn độc trong đó tùy thời có thể lao ra nhẹ thì mất mạng mà nặng thì toàn gia bị diệt.
Nhưng mà kẻ duy nhất chiếm được tiện nghi là Quân Tà lại chẳng biết chút gì, còn đang trong mộng đẹp, buổi tối ôm hộp Kim Ti đi ngủ quả thật là tuyệt diệu,nguyên lai tác động của nó với giấc ngủ thật kỳ diệu…
Thậm chí trong đầu còn đang mang suy nghĩ kỳ quái chính là nghĩ về một vị nữ tử đã có chồng đó chính là vị đại tẩu ở góa của hắn.
(1)Điển tích: người nước Sở sang nước Trịnh bán ngọc, trong tráp dựng đầy những trang sức quý giá, nhưng người nướcTrịnh chỉ mua cái tráp mà trả lại ngọc, ví với người thiển cận, không biết nhìn xa trông rộng)
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Dịch Giả: Thần Phong. Biên Tập: Noland.
Nguồn: 4vn.eu.
Cũng không phải là tin tức của Quân gia không linh thông, thật sự là cơ quan tình báo cũng đã thành lệ, có tin tức gì cũng không cấp cho vị thiếu gia này, hơn nữa mấy ngày nay hắn cũng khá bận rộn, không luyện công tìm hiểu bí mật của Linh Lung Hồng Quân tháp thì cũng đi đốc thúc thủ vệ huấn luyện, một ít thời gian dư dả thì lại phải đi uống rượu. Vì thế biến cố trên kinh đô tuy lớn nhưng Quân Tà qua mấy ngày sau mới biết được. Mặt khác Quân gia lại im ắng như thế cũng có thể do nguyên nhân khác, bất kỳ là Đường gia hay Lý gia cũng chưa bao giờ có ý nghi ngờ Quân gia, càng không nói đến tên công tử quần là áo lượt Quân tam thiếu này. Cả nhà Quân gia cho dù ra tay, Quân lão gia tử cũng luôn quang minh lỗi lạc, đây là điều mà địch nhân cũng phải thừa nhận, dĩ nhiên sẽ không làm việc này.
Còn nếu bọn họ nghĩ đến Quân Mạc Tà thì xem như là vũ nhục sáu người chết ngoài kia. Ai có thể tin được Quân Mạc Tà lại có thể giết chết được một vị ngân phẩm cao thủ cùng với năm vị cửu cấp huyền giả?
Bất quá tại Quân gia cũng không phải tất cả mọi người đều bình thường. Bởi vì Quân tam thiếu mấy ngày nay vô cùng rãnh rỗi nên chỉ trong vòng vài ngày cơ hồ đã tạo một sức ép rất lớn với đám thị vệ. Bất quá đám thị vệ này cũng không có một câu oán hận. Lý do rất đơn giản, bọn họ xấu hổ, xấu hổ đến nỗi không mở miệng được. Nếu nói bọn thị vệ chịu khổ một, Quân Tà chính là chịu khổ đến ba, thậm chí còn hơn. Trong mấy ngày này, Quân Tà đối với huấn luyện của mình, cho dù là thiết huyết như Quân Vô Ý cũng sợ đến hết hồn.
Trời còn chưa sáng hẳn, Quân Tà đã theo lịch tỉnh giấc, trong viện tử Quân Tà cũng đã bố trí một góc bí ẩn, cũng là một nơi phong địa đả tọa điều tức, sở dĩ hắn không làm trong phòng là vì muốn tiếp cận thiên địa, tiếp cận tự nhiên, khí trời tươi mát của buổi bình minh chính là đặc ân của thiên nhiên dành cho con người.
Một canh giờ sau, hai đùi và tay đeo thêm bao cát rồi bắt đầu huấn luyện, xuất quyền, đấm thẳng, giật chỏ, đấm vòng, đá trước, đá sau, đá ngang, đá ngược, đá lên, đá xuống, đá xéo, đá thẳng… đủ các loại không chút nghỉ ngơi. Tập xong một lúc lại chuyển sang hít đất, nhảy ếch, xoạc chân, vặn vai, trồng cây chuối, cứ tuần tự thành vòng khiến toàn thân vã mồ hôi. Mà cơ thể cũng đã đến cực hạn. Nếu đổi lấy một người bình thường tập luyện kiểu này cho dù chịu được cũng đã lăn đùng mà ngất xỉu. Nhưng với hắn đó chỉ là khởi động.
Sau một lúc hoạt động tay chân, cuối cùng cũng đã chuyển sang tập luyện quyền thuật, từng chiêu từng thức thật tỉ mỉ. Từng động tác này, đừng nói chỉ là khoa chân múa tay, thật sự vô cùng cực nhọc. Phải dựa theo tiêu chuẩn nghiêm khắc, mỗi đấm xuất ra từ mũi chân đến gót chân, sau đó mắt cá chân đều phải xoay chuyển, đầu gối chịu lực, đùi chịu tải trọng, eo chuyển hóa đẩy lực đi lên, sau đó cỗ lực lượng này từ bả vai đến cánh tay, cơ bản khí lực toàn thân đều theo một quyền này xuất ra. Mỗi lần đánh một quyền đều là toàn lực. Từng có một võ học gia nói qua, đừng nên xem thường những quyền đơn giản, phải biết rằng để xuất ra được một quyền phải phối hợp toàn thân, toàn bộ các bộ phận cơ thể đều tham gia mới có thể phát ra uy lực lớn nhất. Có người có thể một quyền giết người, có người cũng một quyền đó nhưng lại tự làm tay mình bị thương cũng chính là nguyên nhân này. Các động tác của hắn đều như thế. Một quyền kia chính là chân chính võ đạo. Võ đạo căn bản là do huấn luyện bình thường mà thành, nhưng võ đạo đỉnh phong cũng chính là cảnh giới phản phác quy chân. Huấn luyện trụ cột này chính là tôi luyện tâm tính võ giả, Quân Tà lại buộc bao cát vào toàn thân, đây không chỉ là gia tăng khó khăn gấp bội mà hao phí thể lực còn tăng lên gấp bội.
Nhưng khó khăn này chỉ mới là bắt đầu của Quân Tà mà thôi. Trận chiến đêm mưa đó khiến Quân Tà có một loại nguyện vọng tăng cường thực lực, cái thân thể này thật sự quá yếu ớt.
Sau khi Quân Tà tập qua tất cả một lần, đội ngũ thị vệ cũng đã xuất hiện trước mặt hắn, sau đó bắt đầu buổi huấn luyện tàn khốc, mà mỗi một loại huấn luyện Quân Tà đều cùng tham gia hoàn thành với bọn họ. Phương pháp huấn luyện này chính là phương pháp huấn luyện siêu cấp sát thủ kiếp trước, hoàn toàn có thể gọi là huấn luyện địa ngục, thậm chí có thể nói thà xuống địa ngục cũng không muốn gặp phải loại huấn luyện này. Các sư huynh đệ kiếp trước của Quân Tà từng âm thầm truyền lưu một câu: Trữ tự diêm la cửu điện chuyển, bất nhượng Tà Quân huấn nhất thiên(Thà dạo Diêm La điện, chớ để Tà Quân rèn). Có thể thấy được kiểu huấn luyện biến thái của hắn. Quân Tà còn tự nói: Muốn vô địch thiên hạ trước hết phải có nghị lực vô địch thiên hạ! Nếu không chỉ là mơ tưởng! Sau đó phải đổi lấy bằng mồ hôi và máu, nếu không cũng đừng nghĩ tiếp. Chỉ sau khi làm được hai việc này mới tơ tưởng đến cái gì gọi là kỳ ngộ ( thằng này ko đọc Kim Dung hay Huỳnh Dị rồi). Không cố gắng cho dù kỳ ngộ trước mặt ngươi cũng không bắt được! Nói thẳng ra là hi vọng một bước lên tiên là không thể. Cho dù có vận khí tốt nhất thiên hạ, nắm giữ bảo vật cường đại nhưng nếu không cố gắng thì cũng vô ích mà thôi. Một tên khất cái chỉ cần cố gắng sẽ có hi vọng trở thành một Đại tướng quân lưu danh sử sách, nhưng một Đại tướng quân nếu không cố gắng cũng sẽ có cơ hội lưu danh sử sách, nhưng là lưu tiếng xấu muôn đời. Muốn đem thế giới đạp dưới chân trước hết phải tự đạp bản thân mình. Đây là điều kiện tối thiểu.
Sau khi tập luyện, bọn thị vệ lại chạy hai mươi vòng, Quân Tà cũng không chịu thua bọn họ một vòng. Ngoài ra hắn tập luyện cũng vô cùng kỹ lượng, tuy rằng với thể chất Quân Tà lúc này mỗi lần tập luyện đều là đến cực hạn nhưng hắn đều kiên trì đến cùng. Sau thời điểm huấn luyện hoàn thành, Quân Tà cơ hồ đã mệt đến đầu óc mơ mơ hồ hồ, nhưng nhờ ngạo khí của kim bài sát thủ cùng với “Tà Quân” của mình chống đỡ, hắn cuối cùng cũng hoàn thành. Thân thể này tuy đã trải qua tẩy kinh phạt tủy nhưng Quân Tà quyết tâm phải đem thân thể này tu luyện đến tình trạng hoàn mỹ. Một cơ thể có thể phối hợp hoàn mỹ các bộ phận chỉ xem như là yêu cầu thấp nhất của Quân Tà. Mà tất cả điều này xuất phát từ đâu? Theo mồ hôi mà có. Nếu không cố gắng, cho dù là ngã vào miếng bánh cũng có thể té chết! Hiện tại, tuy Quân Tà đã có được Linh Lung Hồng Quân Tháp và Khai Thiên Tạo Hóa Công nhưng hắn nhất quyết phải nội ngoại kiêm tu. Nếu không đủ cường đại, cho dù là công pháp tiên gia cũng sẽ tan thành tro bụi.
Đám thị vệ theo Quân Tà huấn luyện, ba trăm người này ban đầu đều mang thái độ hoài nghi, thấy hắn cực khổ lúc đầu đều cười thầm, thầm nghĩ hắn sẽ không kiên trì được bao lâu, thậm chí có bọn người sau khi tập luyện nhàm chán còn cá cược xem hắn sẽ chịu được bao lâu.
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế. Chương 43: Đả thiết hoàn đắc tự thân ngạnh.
(Rèn sắt trước hết tự rèn mình).
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Dịch Giả: Thần Phong. Biên Tập: Noland.
Nguồn: 4vn.eu.
Mọi người đều cho rằng chỉ một lát nữa thôi vị thiếu gia này sẽ lập tức ngã xuống, một thế gia công tử sao có thể chịu nổi huấn luyện địa ngục thế này, thậm chí có người còn cược cùng lắm qua một nén hương là Quân Tà sẽ chịu thua. Nhưng ngoài ý liệu mọi người, Quân Tà từ đầu vẫn thế, tuy biểu hiện yếu ớt nhưng vẫn kiên trì. Hắn… thật sự làm được! Kết quả này khiến mọi người mở rộng tầm mắt. Vì thế mọi người đều ước đoán, huấn luyện buổi sáng thiếu gia có thể tiếp tục tham gia?
Tuyệt đại đa số người đều cho rằng, ước đoán như thế đã vượt quá năng lực thừa nhận của tam thiếu gia, có thể chống đỡ đến lúc này đã là phi thường hiếm thấy
Ăn qua điểm tâm, nghỉ ngơi nửa nén hương, Quân Tà không hao phí một giờ khắc nào, lẳng lặng trở về phòng chịu đựng cơn đau lan toàn cơ thể, lấy vài ống trúc cắm đầy cương châm đặt lên bàn, còn lại một ống trúc trống không đặt ở mặt sau. Mỗi cái ống trúc bên trong rộng khoảng bàn tay cắm đầy cương châm, hắn phải hoàn toàn không đụng đến đám ống trúc nay, dùng tay xuyên qua một lúc ba ống trúc xuyên đến cái cuối cùng, kết thúc cũng phải gõ ống trúc không đó thành tiếng vang. Cách huấn luyện này chủ yếu là rèn luyện độ linh hoạt của ngón tay. Nhìn thì đơn giản nhưng khó khăn vô cùng. Cương châm bên trong dầy đặc, chỉ cần dùng sức hơi mạnh lập tức sẽ bị thương, chỉ cần một lần bị thương lập tức sẽ khiến ngón tay run một chút, mà chỉ cần một chút đó thôi cũng đủ để đám cương châm xung quanh. Quân Tà tập trung, bình tâm tĩnh khí luyện tập.
Đợt huấn luyện buổi sáng bắt đầu, Quân Tà lại đứng trên sân tập, ngón tay không hiểu sao lại đầm đìa máu tươi, nhưng sắc mặc đã tươi tắn hơn rất nhiều, sau đó tiếp tục tình hình lúc sáng, trầy trật luyện tập đến trưa. Kết quả này khiến bọn thị vệ mở rộng tầm mắt. Lúc này vẫn có hơn quá nửa người cho rằng đây đã vượt quá cực hạn của tam thiếu, có thể chống đỡ đến lúc này đã là phi thường, chắc chắn hắn sẽ không chịu nổi buổi chiều.
Nhưng…
Buổi chiều hắn vẫn tiếp tục trình tự như thế. Bọn thị vệ đã bị khơi dậy tính hiếu thắng, bọn chúng kinh nghiệm huấn luyện cùng thực chiến đã hơn trăm trận chẳng lẽ không bằng một thiếu gia công tử cho đến giờ vẫn ăn sung mặc sướng? Ý nghĩ này lập tức khiến bọn chúng tham gia vào luyện ngục. Chỉ cần Quân Tà không ngừng tay bọn thi vệ vẫn tiếp tục chống chọi, kết quả sau đó mọi người đều thân xác rã rời. Quân Tà tổ chức huấn luyện đương nhiên Quân Vô Ý cũng đến xem, rốt cuộc Quân Tà đã dùng biện pháp gì để nâng cao sĩ khí mọi người, đây là điều Quân Vô Ý rất muốn biết. Nhưng sau khi xem qua, hắn chỉ cảm thấy sau lưng mình nổi lên một làn khí lạnh. Chứng kiến một đám thị vệ khiêng lên một cây gỗ thô liều mạng trốn chạy không dám nghỉ ngơi, Quân Vô Ý đã hết hồn, nhưng khi thấy Quân Tà lại ở cùng đám người đó, cũng khiêng gỗ không ngừng di chuyển, hắn không khỏi nhíu mày… chẳng lẽ bản thân đã hoa mắt. Nếu không nói hai mắt hắn có vấn đề cũng cứ coi như mặt trời mọc ở phương Bắc. Sao có thể xảy ra chuyện này? Tên quần áo tả tơi kia là cháu mình sao, huấn luyện kiểu này thật là kinh khủng!
Một ngày trôi qua, cuối cùng Quân Tà cũng ngừng tay, đám hộ vệ tay hùm lưng gấu phía sau nằm la liệt trên mặt đất miệng không ngừng rên rỉ, mắt trợn to cố gắng hớp không khí, hơn trăm người trong sân chỉ còn vài người còn đủ khí lực để đứng lên. Hai vị đại đội trưởng cúi gập người mà thở, hai tay dùng sức xoa xoa thắt lưng. Sắc mặt Quân Tà tái nhợt nhưng thân thể vẫn thẳng tắp, ánh mắt bao quát toàn bộ mọi người, đột nhiên hét lớn:
- Tất cả đứng dậy cho ta! Trong vòng ba hơi thở ai không đứng dậy nổi lập tức rời khỏi đây tự sát! Bởi vì người đó không đủ tư cách đứng ở đây! Ngay cả một tên công tử như ta mà còn kém hơn thì còn thể diện để sống sao!
Nhất thời mọi người lập tức vụt dậy, thân hình lắc lư, người này dìu người kia, nếu quả thật bị so sánh kém hơn tam thiếu gia thì bọn họ không còn mặt mũi để sống tiếp. Quân Tà thở hổn hển nhìn bọn họ:
- Hiện tại thì ai là phế vật? Chẳng qua chỉ mới một ngày, một ngày thôi đã khiến các ngươi trở thành thế này. Ngay cả ta còn có thể đứng vững mà các ngươi đã gục? Các ngươi có thể thoải mái nằm nghỉ ngơi sao? Các ngươi không thấy xấu hổ sao? Hơn một trăm người, ta khinh!
Ba trăm đại hán đều hiện lên vẻ mặt xấu hổ cúi đầu. Một tam thiếu gia luôn bị bọn họ khinh thường còn có thể kiên trì, hơn nữa bây giờ còn vững vàng thì bọn họ có lý do gì gục ngã? Một ngày huấn luyện của Quân Tà đem sức lực bọn đại hán này rút sạch, nhưng Quân Tà vẫn có thể chịu đựng được, quả là không thể tin nổi. Nhưng mỗi người trong bọn họ đều tự biết, tam thiếu gia so với bọn họ còn cực khổ hơn rất nhiều. Lúc này ánh mắt của mọi người đối với Quân Tà đã có vài phần kính sợ, mà Quân Tà lại không có nửa điểm áy náy, đây chính là mình truyền kinh nghiệm huấn luyện cho bọn người này…
Quân Tà lạnh lùng liếc mắt một cái, đột nhiên quay người bước đi bỏ lại một câu:
- Ngày mai nếu còn xuất hiện tình huống này, ba trăm người các ngươi cũng không cần ở lại đây! Quân gia không cần bọn phế vật! Nhất là bọn phế vật không bằng một công tử bột!
Nhình bóng lưng Quân Tà vững chắc rời đi, sắc mặt bình tĩnh cũng đủ khiến mọi người khâm phục. Nhưng thật ra toàn bộ cơ thể hắn không chỗ nào là không đạt đến cực hạn, khống chế thân thể lúc này đã vô cùng khó khăn. Nhưng trên mặt Quân Tà không hề biểu lộ gì cả. Riêng cái khoản nhẫn nại này mọi người ở đây không ai có thể so bì được. Một công tử bột có thể chịu được cường độ huấn luyện như thế, chẳng lẽ ba trăm chiến binh lão luyện lại chịu không được? Nhất là bọn mình cùng hắn huấn luyện như nhau, chẳng lẽ bản thân lại than thở sao? Nếu là than thở với đồng nghiệp rồi bị khinh bỉ cũng không sao, nhưng bị tam thiếu gia khinh bỉ thì quả thật sống không bằng chết. Nhưng nếu bọn họ biết trên người Quân Tà còn mang thêm tám bao cát không biết bọn họ sẽ nghĩ gì? Chắc là lập tức đập đầu tự sát. Không ai biết, hơn mười chỗ trên cơ thể Quân Tà đã bị bao cát mài rách da thịt, máu tươi theo mồ hôi chậm rãi tuôn ra. Một ngày huấn luyện của Quân Tà, lượng huấn luyện của hắn nếu so sánh với từng tên thị vệ đã hơn gấp ba lần. Đây là một con số vô cùng khủng bố. Nếu không nhờ có Khai Thiên Tạo Hóa Công chống đỡ, với thân thể này Quân Tà có chết thêm mười lần cũng không đủ. Nhưng Quân Tà làm thế cũng vì muốn mượn hiệu lực của Khai Thiên Tạo Hóa Công, dùng sinh tử huấn luyện đưa cơ thể đến cực hạn.
Quân Vô Ý tuy rằng không biết trên người Quân Tà còn có thêm bao cát nhưng với biểu hiện kinh người của hắn hôm nay cũng đã đủ để vị đại tướng quân từng chưởng quản thiên quân vạn mã này động dung. Nhìn bóng dáng Quân Tà ngày càng xa, ánh mắt Quân Vô Ý mang theo nỗi vô mừng vô hạn nhưng trong lòng vẫn còn hồ nghi: Chẳng lẽ đây mới là bộ mặt thật sự của Mạc Tà? Hắn cũng quá độc ác, thậm chí độc ác với cả bản thân mình, thật là có chút bất ngờ!
Quyển 1: Tà Quân Vấn Thế. Chương 44: Tiếp tục tiến thêm một bước.
Tác giả: Phong Lăng Thiên Hạ
Dịch Giả: Thần Phong. Biên Tập: Noland.
Nguồn: 4vn.eu.
Quân Tà trở về phòng mình, Khả Nhi sau khi nhìn thấy bộ dạng của hắn suýt chút nữa khóc không ra nước mắt, hai tay run rẩy giúp hắn trút bỏ quần áo, sau đó nhẹ nhàng dùng nước tẩy sạch. Quân Tà thủy chung vẫn đứng thẳng, hắn biết một khi không kiên trì nổi ngã xuống lập tức sẽ ngủ đến chết. Nhưng chỉ cần qua được cửa này, sau đó khôi phục thể lực chắc chắn bản thân sẽ lại vượt qua được một cực hạn. Tẩy sạch toàn thân, cho Khả Nhi lui ra, Quân Tà bắt đầu tiến vào điều tức, vận ý vào linh thai, Khai Thiên Tạo Hóa Công bắt đầu chậm rãi lưu động. Quân Tà phát hiện tốc độ chuyển động của thất thải Linh Lung Tháp so với trước kia đã nhanh hơn một ít, hơn nữa thiên địa linh khí bên trong cũng nồng đậm hơn. Linh khí chậm rãi tiến vào kinh mạch Quân Tà, cảm giác sảng khoái lướt qua cơ thể Quân Tà, giống như được một dòng nước mát mẻ nhẹ nhàng tưới mát kinh mạch đang khô cạn của hắn, cảm giác sảng khoái lúc này không cách nào diễn tả được. Linh khí tiến vào kinh mạch Quân Tà, thong thả chữa trị thương thế, toàn thân Quân Tà dần dần ngứa ngáy, nhất là những nơi bị thương có cảm giác như bị ai không ngừng đánh nhẹ vào. Quân Tà gắt gao khống chế cơ thể bất động, dốc sức đưa cơ thể tiến vào trạng thái tu luyện, chậm rãi tiến vào vô thức…
Thời gian chậm rãi trôi qua, những vết thương trên cơ thể Quân Tà bắt đầu ngừng rỉ máu, chậm rãi kết sẹo. Dần dần, những vết sẹo trên người Quân Tà khẽ kéo miệng lại, sau đó như cứng dần, rồi rơi ra. Dưới chân Quân Tà từng mảnh da chết không ngừng rơi xuống, mà da thịt trên người lại trở nên trắng trẻo bóng loáng như trước, chỉ khác là càng thêm mềm dẻo. Một ngày bắt buộc cơ thể trải qua huấn luyện cường độ cao, một quy luật đã vô thức hình thành trong cơ thể, một chất lỏng trong suốt chảy ra, sau một hồi rung động, cơ thể dần thả lỏng phục hồi lại trạng thái hoàn hảo, sau đó một trận sóng nhẹ vỗ qua, thân thể rốt cuộc hoàn toàn thả lỏng. Quân Tà sau khi tiến vào trạng thái tu luyện không hề để ý đến trạng thái của bản thân, thân thể sau khi vượt qua mệt mỏi, từng đợt sóng sảng khoái dâng lên, toàn bộ tinh thần tiến nhập vào một cảnh giới kỳ ảo, tựa như bản thân đang tự do ngao du giữa biển khơi vô tận, vươn thân mình đón lấy sóng biển. Thất thải Linh Lung tháp tại não bộ phát ra linh khí ngày càng dày đặc, từng đợt thiên địa linh khí tinh thuần dũng mãnh tiến vào thân thể Quân Tà, gột rửa từng nhánh kinh mạch, từng tấc nhỏ trên thân thể hắn…
Quân Tà cảm giác rõ ràng một đạo kình khí nhỏ đang chạy bên trong kinh mạch, sau khi được linh khí tẩy rửa đang không ngừng lớn mạnh, tuy rằng biên độ không lớn nhưng hắn vẫn cảm giác rõ ràng, tinh thần ngày càng thông suốt, cảm giác mệt mỏi trong nháy mắt tan biến hoàn toàn, toàn bộ trạng thái tinh thần như đã dung hợp với tiểu tháp, loại cảm giác này cho dù là người thần kinh cứng rắn như Quân Tà cũng lâm vào say mê. Bỗng nhiên quang mang lóe lên, tiểu tháp đột ngột dừng lại, ý thức Quân Tà chấn động, lập tức thoát khỏi cảnh giới tuyệt vời kia tỉnh táo lại, tinh thần cũng trở lại cơ thể, linh khí bạch vụ trong cơ thể cũng tan biến dần, lúc này Quân Tà chỉ cảm thấy toàn thân ngập tràn khí lực, chậm rãi mở to mắt, hai đạo thần quang nhất thời bắn ra. Nhẹ nhàng cử động thân thể, thanh âm các khớp xương vang lên, tinh thần thoải mái, thân thể nhẹ nhàng, Quân Tà bước đến cửa sổ nhìn ra ngoài, trên cao trăng sáng tỏ, bầu trời cao không mây cao vợi.
Trung thu… đã là trung thu với thế giới trước của mình, mười lăm tháng tám, mà lễ Kim Thu ở đây lại là hai mươi tháng tám. Nhưng bất kỳ ở đâu ánh trăng vẫn thủy chung ôn nhu như nước, nhẹ nhàng soi sáng khắp nơi. Quân Tà than nhẹ một tiếng, bỗng nhiên phát hiện cảm giác phiền muộn cô tịch đã vơi đi rất nhiều. Trăng vẫn sáng, trời vẫn cao trong, cứ xem như lúc trước, dưới ánh trăng này được điều động đi làm nhiệm vụ.
Sau khi cẩn thận kiểm tra thân thể một lần nữa, Quân Tà mới phát hiện, vô số vết thương trên cơ thể lúc này đã khép lại, càng thần kỳ hơn chính là các vết sẹo chỉ trong một đêm tu luyện của hắn đã hoàn toàn biến mất, làn da mềm dẻo bóng loáng. Quân Tà trố mắt: Không thể tin được, năng lực khôi phục của Khai Thiên Tạo Hóa Công quả nhiên cường hãn. Vốn nghĩ sau vài ngày huấn luyện tàn khốc, da thịt lại có thể trở về màu cổ đồng kiếp trước, không thể ngờ được tố chất thân thể chỉ trong một thời gian ngắn tuy đề cao rất nhiều nhưng làn da vẫn bóng loáng… Quả là bất hạnh trong vạn hạnh, nếu da thịt cứ tiếp tục ngày càng non mềm thì sau này hắn sao có thể ra ngoài gặp người. Lại đề khí vận công, Quân Tà nhất thời mừng rỡ. Sau một ngày điên cuồng huấn luyện, hiệu quả vô cùng rõ rệt, khí kình trong cơ thể không ngờ lớn mạnh gấp đôi, nếu lúc trước là một sợi tóc nhỏ thì bây giờ đã biến thành trư tông mao ( DG:lông mao lợn, nghe tục quá nên để nguyên HV). Mà tốc độ lưu động kình khí cũng tăng thêm rất nhanh, hắn đột nhiên minh ngộ: Bản thân đã tiến một bước dài trên con đường tu luyện Khai Thiên Tạo Hóa Công. Mà điều kinh hỉ lớn nhất chính là việc hắn bây giờ đã có thể nội thị. Đây chính là cảnh giới tiên thiên ở võ đạo. Không ngờ Khai Thiên Tạo Hóa Công này thật sự thần diệu, tuy rằng công lực lúc này còn xa mới bằng kiếp trước nhưng đã bước vào cảnh giới tiên thiên của võ giả cũng đã có thể tiến hành nội thị. Xem ra loại cực hạn huấn luyện này khiến toàn thân mệt mỏi nhưng sau đó vận chuyển Khai Thiên Tạo Hóa Công lại có chỗ tốt không tưởng.
Theo kinh mạch, Quân Tà cuối cùng cũng hiểu được ảo diệu của Huyền Khí, cái gọi là tu luyện Huyền Khí kỳ thật cũng giống như tu luyện nội công, cơ hồ có thể nói là một pháp môn nội công đặc thù, Huyền Khí tuy không thể liên miên bất diệt như nội công nhưng nếu so về lực bạo phát lại hơn hẳn nội lực. Chỉ vì bạo phát lực lượng thật mạnh nên lực lượng huyền bí này không đủ cung cấp khiến cho tác dụng giảm đi rất nhiều. Tu vi Huyền Khí càng cao thêm, hiệu quả lại càng thể hiện rõ rệt, đây cũng là nguồn gốc về các màu sắc của Huyền Khí. Mà phương thức tu luyện huyền khí lại gần như giống với nội công, cũng dựa theo một lộ tuyến cố định trên kinh mạch mà vận chuyển, ví dụ như dưới cửu phẩm là một kinh chính, vô luận là kỳ kinh bát mạch hay mười hai chính kinh, đều hình thành một kinh chính tuần hoàn bên trong. Đến thời điểm đột phá cảnh giới ngân phảm lại có thể tiếp tục giải khai một kinh mạch khác, tương tự như gia tăng thêm một nhánh lưu chuyển huyền khí nhưng phương thức tuần hoàn vẫn như trước, chỉ là phạm vi lớn hơn mà thôi. Việc này có lẽ do đặc thù thể chất tại thế giới này, khó trách mỗi một lần huyền khí tiến giai lại vô cùng đau đớn, như rắn lột da. Mạnh mẽ giải khai một kinh mạch tư vị quả thật không dễ chịu.
Về sau khi đả thông hết mười hai chính kinh là đạt đến cảnh giới Chí Tôn Thần Huyền, đương nhiên còn phải có một điều kiện tiên quyết: bên trong kỳ kinh bát mạch ngoài trừ bốn mạch kia, hai mạch nhâm đốc phải được khai thông, như vậy mới chân chính đạt đến cảnh giới Chí Tôn Thần Huyền, nếu chỉ đả thông được bốn kinh mạch, không có hai mạch nhâm đốc chỉ xem là ngụy cảnh giới Chí Tôn Thần Huyền.
Điều duy nhất khiến Quân Tà bất ngờ chính là, đạt đến cảnh giới Chí Tôn Thần Huyền quả nhiên đả thông được mười hai chính kinh, trở thành huyền khí tu luyện, đan điền vẫn như cũ là nơi tập trung huyền khí, mà kỳ kinh bát mạch chỉ còn hai mạch nhâm đốc là khó khăn mà thôi, sau đó có thể đạt đến cảnh giới cao nhất tại thế giới này, nhưng đối với võ đạo mà nói, cái gọi là Chí Tôn Thần Huyền này sau khi đạt đến, trong cơ thể vẫn còn bốn kinh mạch bị phong bế.
Như vậy, chẳng lẽ còn một tồn tại cao hơn cả Chí Tôn Thần Huyền?