Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 40: Giám bảo (5).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Lúc này tất cả chú ý của Trang Duệ đều đặt lên vấn đề xem xét linh khí, mà những gì xảy ra phía sau cũng không quá bất ngờ, Tống Quân và ông chủ Vương đều tự tay chọn một vật để giám định, chỉ cần nhìn vào biểu cảm của hai người thì biết có chút tự tin với trình độ giám định và thưởng thức vật phẩm của mình. Mà ông chủ Lữ cũng tiện tay nhặt một miếng ngọc lên bình luận vài câu, nhưng ba người đều ăn ý tránh chuyện bản thảo Vương Sĩ Trinh của Trang Duệ.
Vì vậy mà trong hoạt động giám định bảo vật ngày hôm nay chỉ còn bản thảo của Trang Duệ mà thôi.
Ông chủ Lữ đưa mắt nhìn mọi người, Tống Quân trước tiên nói nhân viên dọn dẹp trà trên bàn, sau đó nói với Trang Duệ:
- Tiểu Trang, cậu mở bản thảo ra, ba người chúng tôi sẽ cùng xem. Phải biết rằng trước nay bút tích của Vương Sĩ Trinh để lại là rất ít, nếu bản thảo của cậu là thật, như vậy sẽ bổ khuyết vào chỗ trống của giới sưu tầm, vài người chúng tôi cũng sẽ thơm lây.
Trang Duệ cũng hiểu lời nói của Tống Quân, lăn lộn trong giới sưu tầm cổ vật cần danh tiếng, mà danh tiếng đến từ đâu? Tất nhiên là phải từ quá trình tìm mua đúng cổ vật, hoặc ít ra cũn là giám định được những cổ vật hiếm thấy, ví dụ như nhà sưu tầm Mã Vị Đô tiên sinh, người này đã từng bỏ ra năm nghìn đồng để mua một lọ thuốc hít của vua Càn Long vào năm 1992, sau đó mang đi đấu giá ở Hongkong, bán ra với giá sáu chục ngàn đồng. Tuy giá bán lọ thuốc không cao nhưng ánh mắt cao vời của Mã Vị Đô tiên sinh cũng làm cho danh tiếng nổi bừng lên ở giới sưu tầm trong nước.
Nhà thư pháp và sưu tầm cổ vật Khải Công tiên sinh được coi là ngôi sao Bắc Đẩu trong giới đồ cổ, ông ấy dùng trình độ giám định và thưởng thức cổ vật cực kỳ chuyên nghiệp để nổi danh trong và ngoài nước, những cổ vật được ông giám định là nhiều vô số. Lúc này mục đích của đám người Tống Quân cũng đã rất rõ ràng, tuy bản thảo do Trang Duệ mua được nhưng được bọn họ giám định thật giả, hơn nữa sự việc lan truyền ra ngoài, ít nhất cũng có thể xem đó là một giai thoại.
Cũng không biết Tống Quân lấy từ đâu ra ba cặp bao tay trắng, phân phát và đeo lên tay hai người còn lại, tất nhiên đó là vì đề phòng mồ hôi sẽ gây hư hao cho vật phẩm. Trang Duệ ở bên cạnh thấy vậy mà thầm đổ mồ hôi, hắn cũng chú ý khi đối đãi với bản thảo nhưng cho đến giờ vẫn là dùng tay cầm trực tiếp, mà tiểu tử Lưu Xuyên vào ngày mua được bản thảo lại cầm lấy lật qua lật lại thiếu chút nữa muốn nát sách, lúc này Trang Duệ nghĩ lại mà cũng cảm thấy có chút sợ hãi.
Động tác lật sách của ba người kia nếu dùng từ cực kỳ cẩn thận để miêu tả, vậy thì những biểu cảm lúc bọn họ giám định thì giống như còn vượt quá hai chữ cẩn thận, riêng bốn chữ Hương Tổ Bút Ký ghi trên bìa được bọn họ lật qua xem lại mười phút đồng hồ, các loại kính lúp to thì như bàn tay nhỏ thì như ngón tay được xếp một hàng dài trên bàn làm cho những người dân thường ở bên cạnh mở rộng tầm mắt.
Lúc bắt đầu thì vẻ mặt nhóm ông chủ Lữ chỉ tỏ ra thận trọng, đợi đến khi mở sách thì thật sự có vẻ cực kỳ đau đớn. Trang Duệ thầm nghĩ có lẽ những tổn hại của quyển sách kích thích đám người này, mà nhìn vào sự biến hóa biểu cảm của bọn họ, Trang Duệ đánh giá đây hẳn là bút tích của Vương Sĩ Trinh.
Một giờ nhanh chóng trôi qua, trong khoảng thời gian này ngoài Hứa Vĩ có vẻ mặt bất định thì vài người còn lại đều chú ý đến tiến trình giám định của ba vị ông chủ Lữ. Ba vị chuyên gia kia đã giám định bản thảo một giờ đồng hồ, thật giả giống như đã được thời gian miêu tả rất sinh động, lúc này ngay cả Lưu Xuyên có phản ứng chậm chạp nhất cũng ý thức được huynh đệ của mình hình như nhặt được "hàng nóng" thật rồi.
Trong quá trình này ánh mắt của Tần Huyên Băng thỉnh thoảng lại chuyển lên người của Trang Duệ, nàng thấy biểu hiện của hắn trầm tĩnh như nước, không có chút hưng phấn như dự đoán, giống như bản thảo mà nhóm ông chủ Lữ đang giám định không phải là của hắn vậy. Biểu hiện của hắn quá bình tĩnh và phong độ, nàng giống như chỉ có thể nhìn thấy trên người ông nội trải qua nhiều sương gió cuộc đời của mình mà thôi.
Nhưng Tần Huyên Băng lại không ngờ trước lúc đáp án được vạch trần thì Trang Duệ đã biết rõ rồi, như vậy tất nhiên sẽ không có biểu hiện vui mừng.
Lúc này nhiệt độ trong phòng được giữ lại ở mức hai mươi sáu hai mươi bảy độ, đây là nhiệt độ làm cho người ta cảm thấy thoải mái nhất nhưng đám người ông chủ Lữ lại đổ mồ hôi trán, bọn họ cũng không dám lấy tay lau, chỉ sợ dấu tích mồ hôi sẽ để lại trên bản thảo.
Lại trải qua thêm mười phút, Lữ lão gia tử khép bản thảo lại nhưng ánh mắt mọi người vẫn nhìn vào đó chăm chăm, giống như dù thế nào cũng khó thể di dời ánh mắt của bọn họ khỏi bản thảo.
Đám người bên cạnh biết rõ công tác giám định cuối cùng đã hoàn thành, còn chuyện thật giả giống như không cần phải hỏi nhiều, chỉ cần nhìn biểu lộ của ba vị thì biết ngay.
- Chú Lữ, quyển sách trời ơi này thật sự là của ông Vường gì đó sao? Đáng giá bao tiền?
Lưu Xuyên thấy không ai lên tiếng thì trong lòng ngứa ngáy, hắn cẩn thận lên tiếng phá vỡ bầu không khí yên lặng.
- Quyển sách trời ơi? Tiểu tử, cậu bán thân cũng không đáng giá bằng một trang giấy của bản thảo này đâu, cậu biết không, đây là quốc bảo đấy nhé, đáng tiếc là nửa phần trước được bảo tồn quá kém, rất nhiều chữ không thể nào phân biệt được, nếu không thì giá trị còn cao hơn.
Sau khi nghe được câu nói của Lưu Xuyên thì ông chủ Lữ thật sự nổi giận điên người, trong lời nói cũng giống như có chút oán trách Trang Duệ, giống như việc bản thảo không được bảo tồn tốt là do hắn vậy.
Vừa rồi bọn họ đã thông qua kiểu chữ, phong cách, niên đại loại giấy để giám định các phương diện của bản thảo, trên cơ bản xác định đây là bút tích của Vương Sĩ Trinh. Còn hơn mười trang thơ, con dấu vào cuối bản thảo và linh ấn cũng đều là những bài Vương Sĩ Trinh từng sử dụng, càng chứng thực bộ bản thảo này là tác phẩm được Vương Sĩ Trinh mở rộng ra.
Đáng lý nhóm bọn họ sẽ thông qua nội dụng của bản thảo để tìm hiểu ước nguyện ban đầu của Vương Sĩ Trinh khi viết, nhưng lời tựa phía trước đã bị mối mọt đục, hơn nữa vết mồ hôi ăn mòn quá lợi hại, hoàn toàn khó thể nào phân biệt được, điều này làm cho bọn họ cực kỳ đau đớn.
- Quốc bảo cũng phải có giá chứ? Không thể ăn mà cũng không thể mặc lên người, lấy ra có được tích sự gì?
Lưu Xuyên vẫn không phục, hắn thầm nói, hắn thật sự chẳng có hứng thú gì với quốc bảo quốc báo cái quái gì cả, nếu mà hắn sống vào thời trước giải phóng, rất có thể là một thành viên đạo tặc đào mộ các nhân vật lịch sử.
- Ông chủ Lữ, lúc này đã xong rồi, chúng ta mau bình luận về những gì được giám định trước đó.
Hứa Vĩ thấy lúc này tình huống trong phòng luôn được bao phủ trong vầng hào quang của Trang Duệ, vi vậy mà cảm thấy ghen ghét, nhịn không được phải mở miệng nói. Hắn nghĩ rằng Trang Duệ chắc chắn sẽ sai mười phần trong công tác giám định tượng phật và lọ thuốc, vì vậy mà mượn cớ đó để công kích đối phương.
Tống Quân giống như nhìn thấy rõ dụng tâm của Hứa Vĩ, hắn nở nụ cười vui vẻ rất kỳ quái, sau đó nói:
- Cái này cũng không vội, tôi còn muốn hỏi Tiểu Trang, cậu có tình nguyện bán bộ bản thảo này không?
Trang Duệ nghe vậy thì có chút sững sốt, nói thật, tác dụng lớn nhất của bộ bản thảo kia với hắn chính là làm thăng cấp linh khí, còn giá trị của nó thì lúc mua hắn cũng không quá để ý, vì vậy mà khi mua hắn còn ôm tâm tư chịu thiệt.
Nhưng sau khi nghe được lời nói của ông chủ Lữ thì Trang Duệ thật sự có chút chờ mong, dù sao hắn cũng không phải xuất thân từ gia đình đại phú, cuộc sống của chị gái trong nhà còn có chút quẫn bách, lúc này hắn thật sự không được tiêu sái như đám người Tống Quân, có thể giữ lại những vật phẩm quý. Lúc này hắn có thể bán bản thảo đi, cầm trong tay chút tiền giúp đỡ cho cuộc sống của mẹ và chị gái, đây mới là mục tiêu hắn theo đuổi.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 41: Giám bảo (6).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Sau khi quay lại Bành Thành thì Trang Duệ đã đọc qua nhiều sách có liên quan đến việc giám định và thưởng thức đồ cổ, kết hợp với những điển cố lịch sử mà hắn được biết, hắn phát hiện trong lúc sưu tầm có thể nói là tìm được rất nhiều vui vẻ thoải mái, vì vậy mà nghề đồ cổ này làm hắn cảm thấy hứng thú rất lớn.
Trước kia Trang Duệ không có hứng thú với nghề đồ cổ chỉ vì trong túi không tiền nhàn rỗi, đồng thời là người đến từ ngoại tỉnh, áp lực sinh hoạt là rất lớn, cũng không có tâm tư chú ý đến ba thứ trời ơi đất hỡi kia. Nhưng bây giờ vì cần linh khí, hắn cần phải tiếp xúc với nghề này, nhưng hắn cũng không định vị mình sẽ là một nhà sưu tầm.
Nếu hỏi Trang Duệ có thích bộ bản thảo này và hồ lô Tam Hà Lưu mới bán đi hôm qua hay không, hắn chắc chắn sẽ nói mình rất thích, nhưng hắn thấy người sưu tầm bhinfh thường nhất định phải có tài lực hùng hậu làm cơ sở, ví dụ như bố Dương Vĩ là một doanh nhân thành đạt, loại người bây giờ phải chạy cơm từng bữa như hắn cũng không có hy vọng xa vời sẽ giữ lại những cổ vật kia.
Trang Duệ có ý nghĩ này thì tất nhiên sẽ muốn vận dụng những gì mình có để tuy cầu ích lợi lớn nhất, có lẽ sau này khi hắn có đủ thực lực kinh tế, hắn sẽ suy xét tìm về vài vật phẩm mà chính mình cảm thấy hứng thú.
Thật ra trước mắt trong giới sưu tầm cũng không phải không có những người chỉ có vào mà không có ra, nhưng đó tuyệt đối là số cực ít, mười người không có một. Rất nhiều người thu vào món đồ cổ này thì bán đi hoặc trao đổi món khác, đây cũng là phương án bán đi để có thể cất giữ, không những làm cho cổ vật được lưu thông, đồng thời còn làm giảm bớt áp lực kinh tế của người sưu tầm.
Trang Duệ thật sự chẩng hiểu nhiều về giới sưu tầm, hắn cũng không biết ý nghĩ của mình thật ra chính là lựa chọn của phần lớn các nhà sưu tầm khác, nhưng Trang Duệ là một sinh viên học ngành tài chính kế toán, hắn tất nhiên hiểu làm thế nào mới có lợi nhất cho mình.
- Anh Tống, lúc đầu tôi mua bản thảo này chẳng qua chỉ có ý giúp bác gái kia, Lưu Xuyên cũng biết, khi đó tôi cũng không biết bản thảo này là hàng thật, nhưng bây giờ tôi cũng không biết nó có giá bao nhiêu, nếu anh Tống thích thì có thể trả lại đúng giá trước đó tôi đã mua là được.
Tuy Trang Duệ quyết định muốn bán bản thảo nhưng cũng không muốn để người khác cho mình là một tiểu nhân hám lợi, dù sao người nơi đây cũng không biết ước nguyện ban đầu của hắn khi mua bản thảo, hơn nữa lúc đó hắn cũng ôm tâm lý thua thiệt. Vì vậy lúc này hắn cũng không ngại biến mình thành một hình tượng thanh niên thích làm việc thiện, có lối sống tốt đẹp.
Có người sẽ hỏi anh muốn bán giá cao, vì sao còn nói sẽ bán theo giá thu vào với Tống Quân? Điều này cũng rất đơn giản, vì người trong nghề ở nơi đây cũng không phải một người, Trang Duệ dù cho tình nguyện bán đi với giá hai chục ngàn thì chỉ sợ Tống Quân cũng không có ý muốn mua, nếu là Tống Quân muốn chiếm lợi thì ông chủ Lữ và ông chủ Vương ở bên cạnh cũng sẽ không chịu.
Hơn nữa sau khi Trang Duệ nói ra những lời này thì Tống Quân đang đứng trước mặt ông chủ Lữ và ông chủ Vương, hắn ra giá chỉ có thể cao hơn giá thị trường mà sẽ không thấp hơn và tương đương, nếu không sẽ truyền ra ngoài rằng Tống Quân lừa gạt người khác.
Trang Duệ nói ra những lời này thì ánh mắt mọi người nơi đây nhìn về phía hắn có chút khác biệt, Lôi Lôi và Tần Huyên Băng biết rõ gia cảnh của Trang Duệ, vì vậy mà trong lòng có chút khâm phục. Tuy các nàng thật sự không quan tâm đến tiền, nhưng nếu đổi lại là một người khác với Trang Duệ, hai nàng cảm thấy mình tuyệt đối sẽ không bao giờ tiêu sái bán bản thảo được gọi là quốc bảo cho người ta với giá chuyển nhượng thấp như vậy.
Mà lúc này ánh mắt ông chủ Lữ và ông chủ Vương nhìn về phía Trang Duệ còn có thêm chút tán thưởng không thể che giấu, bọn họ tất nhiên sẽ không muốn chiếm tiện nghi của Trang Duệ, nhưng biểu hiện tiêu sái và sảng khoái của hắn thật sự làm cho hai người bọn họ cảm thấy mình không bằng.
Tống Quân thì càng phải nhìn vào mắt Trang Duệ, nói thật hắn tiến vào nghề này cũng là vì ông nội, ông nội của hắn vốn có xuất thân thế gia Nho học, trước kia xếp bút nghiên theo nghiệp binh đao, có thể nói là nho tướng trong quân, sau này về hưu và thích nghề sưu tầm đồ cổ. Hắn từ nhỏ đã đi theo ông, mưa dầm thấm đất, hắn cũng thích nghề này, hơn nữa còn kết ban với nhiều chuyên gia và nhà sưu tầm trong nước.
Tống Quân không giống với hai người Vương Lữ, hắn chỉ tạm thời sống ở Bành Thành, hơn nữa sản nghiệp ở Bành Thành chỉ làm một phần nhỏ của hắn, với thực lực kinh tế của hắn thì một trăm triệu căn bản không thèm để vào mắt. Hắn tán thưởng Trang Duệ cũng vì sự sảng khoái, thứ này đủ để cho một Tống Quân lớn lên trong quân ngũ từ nhỏ cảm thấy giống như gặp tri kỷ.
Trong đám người nơi đây thì Lưu Xuyên là giật mình đầu tiên, nhưng hắn cũng không phải kinh ngạc vì những biểu hiện đại nghĩa của Trang Duệ, mà hắn thấy Trang Duệ lúc này thật sự không giống như hình tượng trước nay. Lời nói của Trang Duệ vừa rồi sẽ có kẻ tin nhưng đối với Lưu Xuyên thì chẳng thể nào tin được.
Trang Duệ từ năm lớp bốn tiểu học đã cổ động Lưu Xuyên đầu cơ trục lợi tranh ảnh của diễn viên, đến cấp hai thì hai người dùng tiền mừng tuổi để cho vay nặng lãi, tuy tên khốn kia cũng có nghĩa khí, mỗi lần có sự cố phát sinh đều cùng chịu đòn với mình. Nhưng câu nói "Có lợi mà không chiếm thì rõ ràng là thằng ngu" mà Lưu Xuyên khắc ghi hình như được người bạn nối khố Trang Duệ chỉ bảo thì phải.
Trong những người nơi đây có kẻ khâm phục, có người cảm thấy mình không bằng, có người tán thưởng, có kẻ còn không tin, còn có kẻ cực kỳ bực bội đó chính là Hứa Vĩ. Trước đó hắn đâm chọc ba lượt vì một mục đích cho đối phương xấu mặt, cũng không ngờ lại làm cho tên kia được kính trọng, thậm chí ánh mắt của vị Tần tiểu thư kia nhìn về phía Trang Duệ cũng có chút khác biệt.
- Đến khi bình phẩm về cách giám định sẽ làm cho mày xấu mặt.
Hứa Vĩ bây giờ cũng chỉ có thể thầm nguyền rủa Trang Duệ mà thôi.
Người khác tất nhiên sẽ không biết ý nghĩ xấu xa của Hứa Vĩ, Tống Quân lại gói kỹ bản thảo và trả lại cho Trang Duệ, hắn mở miệng nói:
- Cậu Trang, tôi cũng không muốn chiếm lợi của cậu, chúng ta cứ dựa theo giá cả thị trường, để cho ông chủ Lữ ra giá trước, cậu thấy ai phù hợp thì bán, thế nào?
Tống Quân quay đầu nhìn hai vị ông chủ Lữ và ông chủ Vương, hắn nói:
- Hai vị cũng biết tôi là người thích sưu tầm nhất là sách cổ và tranh chữ, vì vậy vật phẩm hôm nay sẽ là về tay tôi.
Ông chủ Lữ thích hạng mục phụ, ông chủ Vương thì chỉ thích những thứ khí cụ bằng đồng, hai người tất nhiên cũng rất để ý đến bản thảo của Vương Sĩ Trinh, nhưng bọn họ cũng không có ý nghĩ bắt buộc phải có được nó như Tống Quân. Hơn nữa bọn họ cũng biết nhà mình, căn bản khó thể nào đấu giá với Tống Quân.
Ông chủ Lữ mở miệng nói:
- Cái này là thứ tốt, ai cũng muốn có, nhưng hai chúng tôi có thể nói là mua không nổi, vì vậy coi như tiện nghi cho Tiểu Tống cậu, chúng ta trước tiên nên nghe ý kiến của Tiểu Trang xem thế nào.
Trang Duệ cũng biết bây giờ mình không thể tiếp tục kiên trì ý nghĩ vừa rồi, vì thế mà tỏ ra vui vẻ sảng khoái nói:
- Cũng khỏi cần ông chủ Lữ ra giá, anh Tống báo giá là được.
- Cậu Trang, ý tốt của cậu tôi xin lĩnh, chúng ta cũng coi như kết giao bạn bè, nhưng thứ này tôi ra giá không phù hợp, nên để ông chủ Lữ ra giá thì hay hơn.
Tống Quân lắc đầu nói, hắn không quan tâm bỏ ra nhiều tiền hay ít tiền, chủ yếu là thanh danh của mình, làm nghề này nếu có thanh danh không tốt thì thật sự khó thể nào tiếp tục phát triển.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 42: Ba triệu tám trăm ngàn.
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Vô tình ánh mắt của tất cả mọi người tập trung lên người ông chủ Lữ, ai cũng muốn biết giá cả của bản thảo Hương Tổ Bút Ký của Vương Sĩ Trinh được ba người bọn họ xưng là quốc bảo có giá cả thị trường là bao nhiêu.
Tần Huyên Băng và Lôi Lôi thì xuất phát từ lòng hiếu kỳ, Hứa Vĩ tất nhiên là mang lòng đố kỵ, hận không thể làm một mồi lửa cho cháy sạch đi, Lưu Xuyên thì hy vọng giá càng cao càng tốt, khi thấy người anh em của mình kiếm được tiền thì hắn cực kỳ vui sướng. Còn Trang Duệ, bây giờ hắn cũng có chút căng thẳng, tuy vừa rồi hắn nói rất hay nhưng làm gì có ai không muốn tiền, cũng không có người nào cho rằng mình có quá nhiều tiền, huống hồ hắn chỉ là một kẻ làm công cho người ta mà thôi.
ông chủ Lữ trầm ngâm một lúc lâu, cuối cùng mới khẽ cầm bản thảo lên nhìn, một lúc lâu sau mới mở miệng:
- Bộ bản thảo Hương Tổ Bút Ký này của Vương Sĩ Trinh có truyền thừa, chữ nghĩa rõ ràng, có thể xác định là vật thật. Năm ngoái trong một cuộc đấu giá ở Hongkong đã từng đưa ra bảy trang bản thảo "Thái Căn Đường Thi Tập Tự" của Vương Sĩ Trinh, lúc đó giá cả là một triệu một trăm tám mươi ngàn đô la Hongkong.
- Bao nhiêu? Một triệu một trăm tám mươi ngàn? Mộc Đầu, đô la Hongkong có được giá hơn nhân dân tệ không, tôi chưa từng xài qua thứ này...
Lữ lão gia tử còn chưa nói dứt lời thì đã bị Lưu Xuyên cắt đứt, hắn cực khổ nhiều năm cũng chỉ có dư vài trăm ngàn, nếu không phải tận tai nghe được, hắn cũng không tin quyển sách nát kia có giá trên một triệu.
- Tiểu tử cậu đừng chen lời, đứng sang một bên đi...
Lữ lão gia tử trừng mắt tức giận nhìn Lưu Xuyên, lão tiếp tục nói:
- Bản thảo này của Tiểu Trang có nội dung và niên đại xuất bản hơi khác, tôi tin với những sự tích và hình thái xã hội nghiên cứu về Vương Sĩ Trinh thì sẽ đưa đến tác dụng lớn, giá trị của nó chắc chắn sẽ quan trọng hơn so với bút tích "Thái Căn Đường Thi Tập Tự".
- Hơn nữa trong bản thảo còn có kèm theo chín trang hai mươi mốt bài thơ của tự tay Vương Sĩ Trinh viết ra, điều quan trọng là trên mỗi bài thơ đều có linh ấn của Vương Sĩ Trinh, cái này đã đủ trân quý, vì thế nếu chỉ cần đưa những trang thơ như vậy đi đấu giá cũng có giá trị xa xỉ.
- Thị trường bút tích của Vương Sĩ Trinh ở trong nước sẽ so ra thấp hơn so với ngoài quốc tế, nếu hai người muốn tôi định giá, tôi cảm thấy bản thảo này có giá trong khoảng từ ba triệu đến ba triệu tám trăm ngàn là cực kỳ phù hợp.
Tất nhiên nếu đưa bản thảo này ra bán đấu giá, giá cả có thể vượt qua bốn triệu, nhưng đó cũng phải bỏ tiền ra tuyên truyền và đấu giá phí, như vậy sẽ có giá không kém bao nhiêu, ông lão như tôi khá nắm chắc điều này.
- Ba triệu tám trăm ngàn?
Lữ lão gia tử vừa nói ra những lời như vậy thì trong đầu Trang Duệ chợt nổ ầm một tiếng, hắn thật sự không còn có thể nghe được những câu nói tiếp theo của lão. Sau khi hắn tốt nghiệp đại học, đã công tác được khá lâu, bây giờ mới có lương một tháng ba ngàn, một năm chỉ được hơn ba chục ngàn, ba triệu tám trăm ngàn là một con số gì, rõ ràng là hắn cần phải làm không ăn không uốn trong thời gian một trăm hai mươi năm.
Từ sau khi mua được bản thảo trong tiệm thú cưng của Lưu Xuyên, Trang Duệ luôn bảo trí tâm tính rất tốt, hắn lúc đầu cũng không quá chú trọng đến tiền, dù sao linh khí của hắn cũng được bổ sung, xem như đã tìm được lợi ích thực tế. Sau này về đến nhà kiểm tra về cuộc đời của Vương Sĩ Trinh, ý nghĩ của hắn đã thay đổi, nếu đó thật sự là bản thảo của Vương Sĩ Trinh, như vậy bán ra sẽ được một món tiền.
Vừa rồi Lữ lão gia tử nói ra giá cả của bút tích Vương Sĩ Trinh trong cuộc đấu giá ở Hongkong, Trang Duệ thật sự lắp bắp kinh hãi, nhưng hắn cảm thấy bộ bản thảo của mình tổn hại quá nặng, có thể bán ra được giá năm ba chục ngàn là thỏa mãn lắm rồi. Hơn nữa hôm qua hắn đã bán được hồ lô Tam Hà Lưu với giá một trăm năm chục ngàn, hắn cũng không quá kích động, bây giờ nghe Lữ lão gia tử nói giá thì Trang Duệ thật sự chấn động, có chút cảm giác mơ hồ không rõ.
- Vậy thì ba triệu tám trăm ngàn, đây là con số may mắn, cậu Trang, chúng ta bây giờ làm hiệp nghị chuyển nhượng, tôi sẽ lập tức xuất chi phiếu cho cậu, cậu thấy thế nào?
Tống Quân lên tiếng, hắn là người phần lớn sưu tầm tranh sách, hắn cũng hiểu rõ giá cả thị trường của loại đồ cổ này. Lữ lão gia tử đã nói giá, có lẽ là thấp hơn so với đấu giá, nhưng nếu thật sự muốn đấu giá thì cần phải bỏ tiền ra tuyên truyền, còn phải nộp thuế, nếu là giao dịch tư nhân thì giá ba triệu tám trăm ngàn cũng xem như phù hợp, cũng có thể là một cái giá cao.
Có lẽ sẽ có người cho rằng đây là một hành vi trốn thuế, nhưng trong rất nhiều ngành nghề thì hành vi như vậy rất phổ biến, đặc biệt là những nhà sưu tầm trao đổi cổ vật cho nhau thì hiện tượng này là bình thường, vì bây giờ trong nước còn chưa quá mạnh về phương diện này, chỉ cần bí mật là được, không cần khai báo thuế.
- Tiểu Trang, Tiểu Trang, thế nào, cậu không hài lòng với giá cả này sao?
Khi thấy Trang Duệ trầm mặc không nói, không trả lời mình, Tống Quân dùng giọng thăm dò hỏi.
Trang Duệ bị Tống Quân đánh thức, hắn mơ màng thuận miệng đáp:
- Hài lòng, rất hài lòng, tôi chỉ không ngờ bản thảo có giá cao như vậy, tôi nghĩ có nên giữ lại sưu tầm hay không?
- Hừ, cậu đã đồng ý bán cho tôi rồi, nếu không hài lòng về giá cả thì chúng ta có thể thương lượng...
Tống Quân nghe nói như vậy thì có chút tức giận, trong lòng thầm nghĩ, người không có chữ tín là không được, tôi đã đồng ý thì chưa từng đổi ý.
Trang Duệ cũng thật sự có ý nghĩ như vậy, nhưng đó chỉ là nghĩ trong lòng mà thôi, nếu so sánh với giá cả của bản thảo thì Trang Duệ cảm thấy nhét tiền vào túi sẽ an tâm hơn, còn giá cả cao thế nào thì hắn cũng không quá suy xét. Vì khi hắn công tác ở Điển Đương Hành thì cũng thường tiếp xúc với những cuộc đấu giá, hắn biết rõ dù bán bản thảo với giá ba triệu tám trăm ngàn, trừ đi mười lăm phần trăm tiền thuế thì trong tay sẽ không còn được số tiền như vậy.
- Tiểu tử cậu cũng đừng dọa người như thế, trái tim của tôi đây không quá tốt.
Tống Quân nghe nói như vậy thì thở dài một hơi, hắn cũng lên tiếng nói đùa một câu với Trang Duệ, sau đó hắn vẫy tay với nhân viên phục vụ, để nàng đi gọi một người đàn ông quản lý đến. Hắn đại khái nói ra số tiền và những hạng mục cần chú ý, để người kia đi làm hiệp nghị chuyển nhượng.
Mười phút sau vị quản lý kia quay về phòng, cầm trong tay hai phần hiệp nghị đã đóng dấu giao cho Tống Quân, lúc này Tống Quân đưa mắt nhìn qua, sau đó thuận tay đưa cho Trang Duệ.
Dăm ba triệu thật sự không đáng kể đối với Tống Quân, sở dĩ phải làm hiệp nghị chính là vì thói quen kinh doanh, như vậy sẽ tránh được những phiền toái phát sinh sau này, nếu hắn không nói thì Trang Duệ sẽ căn bản không cần ký kết như vậy.
Trang Duệ cũng không dám tùy ý như Tống Quân, hắn tiếp nhận hiệp nghị và cẩn thận xem xét, thật ra nó cũng rất đơn giản, chỉ là một trang giấy với nội dung ghi rõ vật phẩm và số tiền chuyển nhượng, hai bên ký tên là xong. Hơn nữa thứ đồ cổ này nếu làm hiệp nghị, như vậy đã nói rõ hai bên mua bán có giám định, cũng không cần thiết phải đi giám định, mua thì thôi, không được phép đòi lại.
Có nhiều người mau đồ cổ trong cửa hàng, nếu như mua phải đồ cổ có giám định mà lấy về phát hiện bị lừa thì hoàn toàn có thể đến đập nát cửa hiệu. Vì vậy dù là cây tăm của Khang Hi hay bồn cầu của Càn Long được bán trong tiệm cũng không có sách giám định, vì thế mới nói sản phẩm trong cửa hàng phần lớn là đồ giả, những giao dịch thật sự chỉ có thể lén tiến hành mà thôi.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 43: Tự rước lấy nhục(Thượng).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
Những thứ hữu quan trên biên bản hiệp nghị như tên vật phẩm, số tiền hay địa phương đều được để trống, cũng không có điều khoản về vi ước, chỉ vô cùng đơn giản là bên A chuyển nhượng một vật phẩm cho bên B vào ngày nào, ở sau chữ ký của bên A còn có chữ ký của người người chứng minh, có lẽ là dành cho Lữ lão gia tử hoặc ông chủ Vương.
Khi thấy không có vấn đề gì thì Trang Duệ tiếp nhận bút máy do Tống Quân đưa đến, hắn điền vào trên bản hiệp nghị tên bản thảo và số tiền, sau khi bên A ký vào hai bản hiệp nghị thì trả lại cho Tống Quân. Lúc này Tống Quân giống như đã không chờ được, sau khi lấy được hiệp nghị thì ký tên của mình xuống, sau đó móc từ trong túi ra một quyển chi phiếu, lại ký xoẹt xoẹt rồi đưa cho Trang Duệ.
Trang Duệ có xuất thân nghành tài chính kế toán chuyên nghiệp, bây giờ cũng đang làm công tác này, bình thường cũng không ít lần có liên hệ với ngân hàng, hắn liếc mắt là có thể nhận ra đó là chi phiếu thật hay giả. Lúc này hắn đưa mắt nhìn qua tờ chi phiếu, hắn nghĩ rằng chi phiếu mà Tống Quân đưa ra có thể tiến hành chuyển khoản và rút tiền bất cứ lúc nào, vì trước nay hắn vẫn luôn tương đối tin vào tri thức chuyên nghiệp của mình.
Trang Duệ cầm chi phiếu trong tay mà thầm cảm thán, vài phút trước hắn giỏi lắm cũng chỉ có hai trăm ngàn được gửi ở ngân hàng, chỉ là một người có thể mua một căn phòng hai mươi mét vuông ở Trung Hải, nhưng chỉ sau chớp mắt mà hắn lại biến thành một người có tài sản tiền triệu. Tất nhiên hắn vẫn là một người bình thường nhưng trước đó và bây giờ có sự chênh lệch quá lớn, biết đâu có vô số người trên đời thật sự không thể nào vượt qua cái hố sâu này.
Khi Trang Duệ cầm chi phiếu và đang cảm thán nhân sinh thì Tống Quân đã đưa hai bản hiệp nghị cho Lữ lão gia tử, với thân phận của mọi người ở nơi đây, rõ ràng Lữ lão gia tử là người thích hợp nhất để làm nhân chứng. Lữ lão gia tử cũng không nhún nhường, lão sảng khoái ký tên của mình, có thể thấy bản thảo được giám định cũng làm lão cảm thấy rất thỏa mãn.
Những người trong phòng ngoài vị quản lý nhìn Trang Duệ bằng ánh mắt hâm mộ thì những người còn lại cũng không tỏ ra quá mức xúc động với khoản giao dịch lần này. Lữ lão gia tử và ông chủ Vương là người trong nghề và đã từng trải qua nhiều giao dịch lớn, tuy lần này số tiền hơi lớn nhưng cũng chẳng phải chưa từng phát sinh.
Mà Tần Huyên Băng và Lôi Lôi thì thầm than Trang Duệ quá may mắn, bỏ ra số tiền hai chục ngàn mà trong hơn mười ngày đã tăng lên gần hai trăm lần, chỉ sợ là bất kỳ tư bản gì cũng không thể tìm ra lợi nhuận lớn như vậy trong thời gian ngắn, nhưng chi phiếu ba triệu tám trăm ngàn cũng thật sự không được các nàng để mắt.
Lưu Xuyên lúc đầu có chút khiếp sợ nhưng sau đó thấy anh em mình kiếm được tiền thì cũng chỉ có vui sướng mà thôi, nhưng lúc này trong lòng hắn cũng đang thầm nghĩ xem nên làm thịt Trang Duệ thế nào, ít nhất cũng phải đổi cho mình một chiếc Honda.
Hứa Vĩ bây giờ đã thật sự hối hận vì sao mình lại đến tham gia buổi thưởng trà giám bảo này, từ lúc uống trà thì hắn đã thật sự không cảm thấy vui vẻ gì, bay giờ lại thấy tên khốn Trang Duệ bán được cuốn sách nát với giá ba triệu tám trăm ngàn, điều này càng làm hắn tức giận. Nếu là người khác thì không sao, nhưng khốn nổi lại là Trang Duệ mà hắn thật sự cảm thấy không hợp mắt, điều này làm hắn khó thể chịu được.
Nhưng điều qua trọng nhất chính là trong lòng Hứa Vĩ cực kỳ đố kỵ với Trang Duệ, phải biết rằng bây giờ hắn tuy là giám đốc của công ty gia tộc ở Hoa Đông nhưng lương một năm cũng chỉ là vài trăm ngàn, bình thường muốn huy động một khoản tiền hơn hai triệu thì đều phải xin chỉ thị của tổng bộ công ty. Hơn nữa vấn đề mua sắm nguyên liệu là một miếng thịt béo nhất vẫn là do tôngr công ty thống nhất phân phối, bây giờ Hứa Vĩ cùng lắm chỉ có hơn hai triệu đồng mà thôi, còn không bằng tiền thừa của những kẻ trong gia tộc, bây giờ hắn bị Trang Duệ vượt mặt, tất nhiên sẽ thấy không cam lòng.
Nhưng cuộc sống của Trang Duệ và Hứa Vĩ thật sự không có bất kỳ liên hệ nào, bọn họ trước mắt cũng chưa từng phát sinh liên quan gì cả, Hứa Vĩ cũng chỉ có thể vùi chôn sự ghen ghét vào trong lòng, kẻ vô tội là Trang Duệ cũng không biết mình vô tình chọc vào một kẻ địch.
- Được rồi, đã hơn một giờ rồi rồi, chúng ta đi ăn cơm thôi, chỉ chuyện giám định bảo vật thì xem như bỏ qua, Tiểu Trang hôm nay phát tài, chúng ta đi ăn ké của cậu ấy, có được không?
Tống Quân đưa mắt nhìn mọi người, bây giờ đã qua giờ cơm trưa, vì vậy hắn mở miệng nói, khi nói còn đưa mắt nhìn Hứa Vĩ. Hắn tất nhiên biết rõ vấn đề, Hứa Vĩ là người mà Lữ lão gia tử đưa đến, là khách, Tống Quân quyết định nể mặt đối phương.
Đám người Tần Huyên Băng cũng không khỏi gật đầu, lúc này Trang Duệ cũng không có bài xích với tình huống mình phải đãi khách, vì hiện tại trong túi có hơn ba triệu, cũng không có gì cần lo lắng. Nhưng nếu Tống Quân không nói thì hắn cũng có ý muốn mời khách, chẳng qua là hắn lên tiếng muộn hơn đối phương, hắn thật sự hối hận về điều này.
- Chúng ta trước tiên nên nói ra kết quả giám định vừa rồi, cũng không lãng phí vài phút, không thì lúc dùng cơm cũng có chút thấp thỏm, tâm ý cũng không được thoải mái...
Khi mọi người đang thu dọn những vật phẩm trên mặt bàn và chuẩn bị bỏ đi thì một âm thanh không phối hợp vang lên, người nói chính là Hứa Vĩ.
Trang Duệ có chút ngạc nhiên, tên bốn mắt kia rõ ràng là cố ý, nhưng chính hắn cũng quên lúc này mình đang đeo kính.
Tống Quân nghe nói như vậy thì ánh mắt nhìn về phía Hứa Vĩ có chút bất mãn, hắn vốn đứng lên nhưng lại ngồi xuống, sau đó trầm giọng nói:
- Cũng tốt, nếu Hứa tiên sinh đã kiên trì, như vậy chúng ta nên nói ra kết quả giám định, nhưng mọi người nói ngắn gọn, nói ra thật giả là được.
Lữ lão gia tử nghe Tống Quân nói như vậy thì biết có bất mãn với Hứa Vĩ, trong lòng cũng thầm mắng Hứa Vĩ không biết điều, cái vòng tay san hô đỏ mà Hứa Vĩ giám định, chính mình không cầm lên tay cũng biết đó là hàng giả, chỉ có thể đáng giá mười đồng mà thôi. Người này lại cố gắng khiêu khích Trang Duệ, nếu không phải người giới thiệu Hứa Vĩ có chút địa vị thì Lữ lão gia tử đã sớm đuổi đối phương ra khỏi chỗ này.
- Được, chính anh muốn xấu mặt thì tôi cũng không cản...
Lữ lão gia tử nghĩ đến đây thì cũng thản nhiên ngồi xuống.
- Hứa tiên sinh là người đầu tiên tiến hành giám định, trước tiên chúng ta nói về chiếc vòng tay này...
Tống Quân bảo nhân viên phục vụ làm một chậu nước ấm, hắn đưa vòng tay vào trong nước xoa nắn vài lượt, sau đó chỉ vào chậu nước hơi đỏ ửng nói:
- Vòng tay này là của một nhân viên phục vụ ngày hôm qua mua được ở chợ đồ cổ, mười đồng hai cái, là mua một tặng một, dùng san hô nát trong biển chế tác nên, sau đó nhuộm màu mà thành.
- Khi tôi vào đây thì đã thấy có vài nhân viên phục vụ đeo nó, vì vậy mà tôi mượn một chút, chúng ta hôm nay giám định bảo vật thì cần phải bỏ vào đó chút vật giả, nhưng Hứa tiên sinh cũng có nói đúng, đó là đồ chơi này cũng là làm từ san hô, đều là xuất thân từ biển.
Lữ lão gia tử đang suy xét vấn đề thì Tống Quân ở bên này đã nói về chiếc vòng tay của mình, nhưng lời này rơi vào trong tai của Hứa Vĩ thì giống như một cái tát vang dội vỗ lên mặt, gương mặt trắng nõn chợt đỏ đến tận mang tai.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 16 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Hoàng Kim Đồng
Tác giả: Đả Nhãn -----oo0oo-----
Chương 44: Tự rước lấy nhục (Trung).
Nhóm Dịch: Tepga
Sưu Tầm By ™HoaLân --- 4vn.eu
- Tôi nói đến hai vật mà Tiểu Trang giám định...
Khi đang xấu hổ không thể nào chịu nổi thì Hứa Vĩ nghe được lời nói của Lữ lão gia tử, không thể ngờ đó như là tiếng trời, mà Lữ lão gia tử nói cũng thật sự di chuyển ánh mắt của mình ra khỏi người Hứa Vĩ. Lão thật ra cũng có ý muốn giải vây cho đối phương, vì đó là khách do mình đưa đến, nếu mất mặt thì mình cũng không vui vẻ gì.
Lữ lão gia tử cầm lấy pho tượng Quan Âm bằng gỗ, lão cẩn thận nhìn qua vài lượt, sau đó cảm khái nói:
- Tên đầy đủ của bức tượng này chính là "Sái Thủy Quan Âm", năm năm trước tôi đến thủ đô đi dạo ở Phan Gia Viên và mua được nó, lúc đó tôi thấy tượng gỗ này có phong cách, kiểu dáng, chất gỗ, tạo hình, chạm trổ đều giống như cổ vật thời Minh, lúc đó tôi bỏ ra ba chục ngàn để mua nó.
Lữ lão gia tử nói đến đây thì tỏ ra có chút xấu hổ, nhưng sau đó lại tiếp tục lên tiếng:
- Sau này tìm được vài vị chuyên nghiên cứu về những sản vật của Phật môn được điêu khắc bằng gỗ mới biết bức tượng "Sái Thủy Quan Âm" này được làm giả một cách cực kỳ công phu, tôi cũng coi như bỏ tiền ra mua một bài học, sở dĩ luôn giữ lại bức tượng này cũng vì coi đó là bài học sâu sắc dành cho mình.
Lữ lão gia tử nói ra sự thật, càng nói càng thản nhiên, trong nghề này ai cũng phải mất tiền để đóng học phí, đây là sự thật, căn bản không có gì phải xấu hổ.
- Lữ lão gia tử, tôi thấy tượng này cũng là cổ vật, có phải những người bạn của ngài cũng nhìn lầm rồi không?
Hứa Vĩ nói giống như chĩa vào những người bạn của Lữ lão gia tử, nhưng đám người ngồi đây ai cũng nghe thấy trong âm thânh của tên này có chút ghen ghét, trong lòng cũng không khỏi tỏ ra khinh bỉ.
Hứa Vĩ nghe xong nửa đoạn trước lời nói của Lữ lão gia tử thì cực kỳ vui vẻ, nghĩ rằng tuy mình giám định sai nhưng Trang Duệ cũng không đúng, hai người xem như đánh ngang tay. Ai ngờ ông lão họ Lữ kia chợt đổi giọng, nói Trang Duệ đã đoán đúng, nhưng đánh chết Hứa Vĩ cũng không tin Trang Duệ có năng lực nhìn rõ bức tượng kia là thật hay giả.
Lữ lão gia tử thầm nổi giận, lão nói ra chuyện mua lầm trước kia của mình, tiểu tử này còn xát muối lên vết thương, vì thế mà không khỏi hừ một tiếng nói:
- Tượng gỗ này được làm giả với trình độ cực cao, nhưng đối phương lại không hiểu rõ "Sái Thủy Quan Âm", vì tự xưng là Sái Thủy Quan Âm thì tạo hình một tay cầm bình một tay cầm pháp ấn hoặc cầm một cành Dương(giống cây liễu), nhưng mọi người có thấy "Sái Thủy Quan Âm" này không, hai tay cầm hai cái bình không, sai làm như vậy là không thể nào xuất hiện đối với người cổ rất kính ngưỡng Bồ Tát. Lúc đó tôi thật sự không chú ý đến chi tiết này, thật sự hỗ thẹn, hỗ thẹn...
Lữ lão gia tử nói xong, khi Hứa Vĩ còn chưa phản ứng thì lão đã cầm lọ thuốc hít lên nói:
- Lọ thuốc này hình thái có vẻ diễm lệ, giống như hàng thủ công mỹ nghệ hiện đại nhưng nó thật sự là cổ vật, hơn nữa còn được hoàng cung ngự chế, tên đầy đủ của nó là "Đồng thai pháp lang nhân vật hoa hủy đồ tị yên hồ", chế tạo vào năm Càn Long thời Thanh, số lượng không nhiều, có lẽ cũng chỉ là bốn năm mươi bình mà thôi, tôi đã từng gặp một thứ độc nhất vô nhị thế này ở bảo tàng cố cung. Năm ngoái có một cuộc đấu giá bán lọ thuốc Khang Hi, còn có vẻ làm tốt hơn cả cái này, đưa giá bă trăm năm chục ngàn, mà trong tay tôi chính là lọ thuốc thời Càn Long, có lẽ giá hơn hai trăm ngàn.
Nói đến đây thì Lữ lão gia tử chợt hưng phấn, cảm giác bức bối khi bị lừa vì mua lầm tượng Quan Âm đã mất sạch, âm thanh cũng được đề cao vài phần, lão tiếp tục:
- Đây là thứ mà ba mươi năm trước tôi từng mua được ở Thiên Tân, mọi người nói xem tôi mua được với giá bao nhiêu?
Lữ lão gia tử nói đến đây còn đặt ra một câu hỏi, không nói tiếp mà chờ moi người đoán, sau khi mọi người ra giá thì lão duỗi một bàn tay ra nói:
- Năm đồng tiền, cũng không phải là tiền mặt, năm đồng tiền đổi một tờ lương phiếu, người bán thứ này cho tôi chính là con cháu của một đệ tử Bát Kỳ, sau khi nhà Thanh bị diệt vong thì sống ở Thiên Tân, vật này là của tổ tiên để lại. Tên phá sản kia không biết giá trị của thứ này, tôi lấy tờ lương phiếu giá năm đồng đổi lấy thứ này, Tiểu Trang, thế nào, khi ông lão này còn trẻ thì ánh mắt cũng không kém cậu đấy chứ?
Lữ lão gia tử nói đến đây thì vẻ mặt rất tươi sáng, tràn đầy hồng quang, cũng hồn nhiên quên đi chuyện mua lầm bức tượng phật. Thật ra câu chuyện mua lọ thuốc này thì tất cả bạn bè của lão đều biết, đây là câu chuyện được lão tuyên truyền hơn vài chục năm qua, gần đây tuổi cao nên lòng hiếu thắng cũng ít đi, hơn nữa đám người Tống Quân cũng không cùng lứa với Lữ lão gia tử, vì vậy mới không có cơ hội được thấy lọ thuốc này.
- Người này sao may mắn như vậy? Thật sự khó hiểu vì sao hắn có được nhiều tri thức như thế?
Sau khi nghe xong Lữ lão gia tử nói thì Tần Huyên Băng cũng không khỏi có chút thay đổi về cái nhìn với Trang Duệ, nếu nói là may mắn thì mua được đúng vật phẩm một lần hai lần còn có thể, nhưng muốn giám định và thưởng thức đồ cổ thì cần phải có tri thức lý luận sâu sắc và kinh nghiệm thực tế cực kỳ phong phú, mà biểu hiện của Trang Duệ thì rõ ràng không phải chỉ dùng một câu may mắn để có thể giải thích được.
- Nói như lão gia tử thì tôi thật sự đoán trúng hai thứ này sao? Xem ra tôi có vận may rất tốt...
Trang Duệ vui vẻ nói, hắn lên tiếng cũng hơi đề cao âm điệu, ánh mắt khẽ liếc qua Hứa Vĩ, ý nghĩa trong đó không cần nói cũng biết.
Trang Duệ vốn có tính cách rất trầm ổn, tuy rất có quan điểm riêng nhưng lại chẳng phải người không buông tha cho kẻ khác, lòng dạ cũng coi như là có chút rộng rãi, nhưng hôm nay hắn thật sự có chút căm tức với Hứa Vĩ, vì vậy mà lời nói cũng không quá khách khí.
Sau khi nghe được lời của Trang Duệ thì Hứa Vĩ vừa rồi còn xanh mặt, bây giờ lại nở nụ cười, hắn có thể có địa vị cao ở một công ty gia tộc rất phức tạp thì cũng có vài phần năng lực, ít nhất thì công phu trở mặt cũng là thứ mà đám người Trang Duệ thật sự không thể nào sánh kịp.
- Xem ra hôm nay tôi mới là người thua cuộc trong hoạt động giám định cổ vật lần này, cũng tốt, hôm nay tôi xin được mời khách, kính xin được đón tiếp các vị...
Hứa Vĩ biểu hiện cực kỳ rộng rãi, có vài phần phong thái của nhân sĩ thành công, nếu như những cô gái vào đời chưa lâu được nhìn thấy tình cảnh này thì sẽ sinh ra hảo cảm lớn.
- Hứa tiên sinh hôm nay cũng mang đến vài vật, không ngại cho tôi giám định và thưởng thức một chút chứ?
Tần Huyên Băng chợt mở miệng ngoài dự đoán của mọi người, ánh mắt lại nhìn về phía hộp trang sức trong tay của Hứa Vĩ.
- Tất nhiên là có thể, đây là sản phẩm của một nhà thiết kế châu báu nổi tiếng nước Anh, là kiểu dáng vài năm qua lưu hành nhất, thích hợp với những giai nhân như Tần tiểu thư.
Sau khi nghe Tần Huyên Băng chủ động nói chuyện với mình thì Hứa Vĩ thật sự có chút lâng lâng, hắn không tin trên thế giới này có phụ nữ nào không bị mê hoặc trước châu báu. Trước kia hắn dựa vào chiêu này để tán gái, vì vậy mà khi cầm hộp châu báu đưa cho Tần Huyên Băng thì hắn đã tự nghĩ đến tình cảnh đối phương hầu hạ dưới thân mình.
---o0o---
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc