Dịch giả: laohactu
Biên dịch: Thiệu Cảnh
Biên tập: Oll
Hiệu đính: Zeroman
Nguồn: TTV
Với hơn bốn triệu người sinh sống bên trong, có thể nói thành Diệu Tinh thật sự là một thành phố lớn. Nhưng vì hầu hết nhà ở trong thành đều là nhà cao tầng nên diện tích chính xác ở đây còn không bằng những thành phố chỉ có vài triệu người như ở thời đại sau Công Nguyên
Nửa canh giờ sau, Vân Hi đã về nhà mình trong thành Tinh Diệu.
Đẩy cửa ra, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ bỗng dâng trào trong lòng hắn.
Phòng khách được thu xếp, quét dọn sạch sẽ ngăn nắp khiến cho người ta cảm thấy mát mẻ, sảng khoái vô cùng. Những chuyện như thế này, trước đây Vân Hi chưa từng để ý tới. Nhưng bây giờ, khi đã trải qua những ngày phiêu bạt bên ngoài rồi về lại nhà, hắn chợt nghĩ những chuyện này trước giờ chỉ mỗi mình Đông Nhược Tuyết quán xuyến. Đừng nói đến tên Đông Phương trước kia, ngay cả hắn cũng chưa từng hỏi tới mấy chuyện này nữa là, giống như việc hắn sống trong nhà chỉ để ăn và ngủ.
Khẽ lắc đầu, Vân Hi không suy nghĩ lung tung nữa.
Bây giờ cũng khoảng hai ba giờ chiều rồi, hẳn Đông Nhược Tuyết còn chưa tan học về nhà.
Sau khi đặt mấy món đồ mới mua xuống sàn nhà, hắn bắt đầu tuốt lại hình tượng của mình.
Hai ngày trong rừng Dạ Huyết và hai ngày bôn ba đường về, vì phong trần mệt mỏi nên mặc dù Vân Hi rất muốn tạo dáng bảnh bao, nhưng rốt cuộc vẫn không thể thoát khỏi việc cả người dơ dáy, tóc tai bù xù. Vừa bỏ đồ đạc xuống, hắn liền chạy nhanh tới phòng vệ sinh, định tắm rửa một chút.
Vừa mới vào phòng vệ sinh, thứ đầu tiên ập vào mắt hắn là một bộ đồ lót nữ đang treo trên giá phơi đồ, chẳng qua không biết nó là của Đông Nhược Tuyết hay Triệu Uyển Quân.
Vân Hi hơi lúng túng nhưng vẫn quyết định xem như không thấy nó. Tính từ lúc hắn tắm rửa, chải đầu vuốt tóc đến lúc mặc quần áo chỉnh tề, đã mất hơn một giờ đồng hồ.
Khi đã tuốt lại vẻ đẹp trai của mình xong, ngay lúc Vân Hi định tranh thủ thời gian tiến vào Nguyệt Thần giới tìm cách tăng quyền hạn lên mấy sao thì cửa phòng khách bỗng nhiên bị đẩy ra. Triệu Uyển Quân vốn lẽ đang ở học viện giờ lại xuất hiện trước cửa.
Thấy Đông Phương đang ngồi trong phòng khách, Triệu Uyển Quan khẽ ngẩn người trong giây lát rồi mừng rỡ reo lên: "Ý, anh Đông Phương trở về rồi hả?! Tốt quá, tốt quá đi mất!"
“Anh chỉ đi có mấy ngày thôi mà, em có cần phải ngạc nhiên thế không?!”
“Cần chứ sao không! Anh không biết đâu, hồi nghe tin rừng Dạ Huyết bộc phát thú triều, bọn em lo muốn chết đi ý, nhất là Tiểu Tuyết. Đã mấy ngày rồi bạn ấy không nghỉ ngơi, nếu không phải có chuyện quan trọng bên người thì có khi bạn ấy đã chạy ra thành tìm anh rồi!”
“Thú triều ấy à?”
Vân Hi hỏi lại rồi gật đầu tỏ vẻ đồng ý!
Hơn ai hết, hắn hiểu rất rõ thú triều ở rừng Dạ Huyết kinh khủng đến như thế nào. Đàn ma thú ở đấy xông ra đông nghịt làm bụi đất mịt mù, uy thế cuồn cuộn mãnh liệt đè ép đến mức khiến mọi người phải tuyệt vọng. Lúc đó nếu không nhờ pháo đài bay B-11 “Cộng Công” đúng lúc bay ngang qua đàn áp thú triều thì khả năng hắn còn sống chỉ chưa đến 10%. Sự thật cũng cho thấy, dù có pháo đài bay “Cộng Công” cứu giúp nhưng số Võ giả còn sống sau đó cũng chẳng còn lại mấy, hầu hết đều là Võ giả cao cấp. Vậy nên cũng khó trách Nhược Tuyết không lo lắng cho hắn.
"Đông Phương, anh có sao hông? Để em xem xem có bị thương chỗ nào không?"
"Anh không sao! Do lúc thú triều bộc phát anh ở khá xa rừng Dạ Huyết nên không bị nó ảnh hưởng tới!"
“Anh không sao thì tốt quá rồi! Lần này chắc Tiểu Tuyết cao hứng lắm đây. Hi hi, vậy hôm nay là ngày song hỷ lâm môn rồi!”
"Song hỷ lâm môn là sao?"
"Ừm! Sáng nay Tiểu Tuyết vượt qua kiểm tra tiến vào tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới, lấy được quyền hạn một sao đó anh! Học viện đã quyết định tăng bạn ấy lên thành học viên tinh anh. Cũng vì bạn ấy chỉ với tu vi cấp bốn mà đã tiến vào được tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới, nhận được quyền hạn một sao nên được học viện khen tặng huân chương Vinh Quang một sao!" Nói đến đây, Triệu Uyển Quân bỗng nhớ đến chuyện gì đó nên vội nói: "Ấy chết, quên mất tiêu! Em về đây để lấy sổ hộ khẩu cho Tiểu Tuyết. Giờ chắc bạn ấy và phó viện trưởng sốt ruột lắm đây, em không thể làm trễ nãi chuyện lớn của bạn ấy được!"
Vừa nói Triệu Uyển Quân vừa chạy vội vào trong phòng Đông Nhược Tuyết tìm kiếm, chẳng mấy chốc cô đã tìm ra sổ hộ khẩu chứng nhận của Đông Nhược Tuyết.
"Anh Đông Phương, học viện sắp tiến hành nghi thức khen thưởng cho Tiểu Tuyết để chúc mừng thành tựu trác tuyệt mà bạn ấy đạt được. Anh đi với em đi đến đó đi, Tiểu Tuyết mà gặp được anh chắc vui lắm!”
Số học viên cấp năm trong học viện Tinh Diệu chưa tới một trăm nhưng mới chỉ gần một nửa trong số họ tiến vào được tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới. Trong khi đó, số học viên cấp bốn lấy được quyền hạn một sao ở Nguyệt Thần giới lại mới chỉ gần hai mươi người. Chuyện lớn như vậy đều được ghi chép vào trong quyển nhật ký của học viện. Điều này cho thấy lãnh đạo học viện coi trọng những học viên ưu tú như Đông Nhược Tuyết đến mức nào. Vậy nên việc học viện tổ chức lễ khen thưởng huân chương vinh quang một sao cho Đông Nhược Tuyết cũng là hợp tình hợp lý.
Ở bất cứ nơi nào trong thành Tinh Diệu, những Võ giả cấp bốn đạt được quyền hạn một sao trong Nguyệt Thần giới đều là những ngôi sao với vinh quang rực rỡ!
“Buổi lễ sẽ diễn ra lúc 17 giờ, anh Đông Phương, chúng ta mau đi thôi!
Vân Hi gật đầu, đi theo Triệu Uyển Quân đến học viện Tinh Diệu.
Lần này, nguyên nhân chính hắn muốn trở lại thành Tinh Diệu là để hoàn thành nhiệm vụ đã nhận ở hiệp hội thợ săn ma, nhân cơ hội tìm hiểu thêm một số kiến thức về vũ khí công nghệ cao và tư liệu ma thú. Đối với một người đến từ thời đại sau Công Nguyên như hắn thì những thứ này thật sự rất xa lạ.
Mấy quyển sách liên quan đến các vấn đề này chắc chắn không thể tìm thấy trong phòng Đông Phương, trong phòng Đông Nhược Tuyết may ra còn có một ít. Nhưng lại nghĩ đến chuyện mấy hôm trước vì vô tình vào nhầm phòng Đông Nhược Tuyết khiến cô hiểu lầm nhiều chuyện nên hắn cảm thấy đi đến thư viện của học viện Tinh Diệu thích hợp hơn.
Giờ đi đến học viện tham dự lễ khen thưởng Đông Nhược Tuyết vừa hay lại thuận đường!
Hơn nữa, hắn còn muốn nhân cơ hội này chuyển quyền thừa kế huân chương Vinh Quang ba sao của Đông gia cho Đông Nhược Tuyết, để cô trở thành người thừa kế chính thức của Đông gia với huân chương Vinh Quang hai sao.
Không lâu sau đó, hai người đã đến học viện Tinh Diệu.
Chuyện Đông Nhược Tuyết vượt qua kiểm tra lấy được quyền hạn một sao của Nguyệt Thần giới cũng gây xôn xao, chấn động khắp học viện như Bàng Phi khi trước vậy. Tuy không đến mức công khai đột phá như Bàng Phi nhưng cũng chẳng kém mấy.
Vừa bước vào học viện, hắn dễ dàng nhận thấy hầu hết mọi người đều đang nói chuyện về Đông Nhược Tuyết, trong giọng nói có sự hâm mộ, có kính nể và tất nhiên cũng không thể thiếu cả đố kỵ.
"Lần này Tiểu Tuyết đã thành người nổi tiếng của học viện rồi đây!"
Vân Hi nhìn về phía Triệu Uyển Quân, thấy cô ngoài vẻ hâm mộ ra còn thật sự vui mừng cho thành tựu mà người bạn thân của mình đạt được!
"Anh Đông Phương! Nói gì thì nói, chuyện lần này cũng nhờ anh cả đấy! Thủ pháp sử dụng Liệt Không Cửu Kích của anh quá thần kỳ, cũng nhờ bộ chiến kỹ đó nên tiểu Tuyết mới thành công lấy được quyền hạn một sao, thật lợi hại! Giờ có được quyền hạn một sao ở Nguyệt Thần giới, chắc chẳng bao lâu nữa Tiểu Tuyết sẽ trở thành Võ giả cấp năm. Đến lúc đó, bạn ấy nhất định có thể tiến vào tốp một trăm trong học viện rồi."
"Tốp một trăm hả?"
Tốp một trăm làm mục tiêu cuối cùng?
Hắn tin mục tiêu của Đông Nhược Tuyết không phải chỉ có như thế!
Tả Chân Chân? Cảnh Hoài Vân?
Những người này đạt được vị trí như bây giờ chỉ do lý lịch của họ tốt hơn “em gái” mình thôi! Nếu để bọn họ và Đông Nhược Tuyết có một cuộc so tài công bằng thì e rằng cao thủ đứng đầu học viện, hoặc là thứ hạng tốp mười hay tốp một trăm gì đấy phải sắp xếp lại rất nhiều.
Trước đây, hắn còn định sử dụng viên ma tinh của Huyết Khiếu Ưng Vương, cho dù không thể đột phá lên Võ giả cấp tám nhưng chỉ cần hấp thu lấy năng lượng trong ma tinh cũng đã đủ để chân khí trong cơ thể hắn mạnh thêm. Nhưng bây giờ…
Có lẽ nó còn có công dụng khác tốt hơn!
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Rất nhanh sau đó, Triệu Uyển Quân đã dẫn Vân Hi tới hội trường học viện.
Lúc này trong hội trường, tuy đã tụ tập không ít học viên nhưng hiển nhiên buổi lễ tuyên dương khen thưởng vẫn chưa bắt đầu.
Ở một góc nào đó sau hội trường, Ninh Quang – một trong ba vị phó viện trưởng của học viện Tinh Diệu đang đứng nói chuyện với bốn giảng viên của Đông Nhược Tuyết và chủ nhiệm niên cấp. Ở cạnh họ còn có một số nhân viên văn phòng đến từ Sở Vinh Quang thành Tinh Diệu, dẫn đầu là phó sở trưởng.
Hiện tại, Trọng Thu Danh – một trong bốn giảng viên của Đông Nhược Tuyết đang kể những chuyện tốt đẹp về người học trò của cô ta. Những thành tựu, cống hiến của Đông Nhược Tuyết kể từ lúc mới vào học trong học viện cho đến khi tấn chức Võ giả cấp bốn lấy được quyền hạn một sao gì gì đó, ngay cả chuyện Đông gia có người thừa kế huân chương Vinh Quang ba sao cũng lôi ra kể… không bỏ sót một chuyện. Quả thật cô ta đã vẽ nên hình tượng một học viên thiên tài với tinh thần cầu tiến cùng những phẩm chất tốt đẹp khác.
Ngay cả Triệu Uyển Quân, người bạn thân nhất của Đông Nhược Tuyết khi nghe thấy những gì cô ta kể như vậy cũng không khỏi xuýt xoa: “Ầy! Không nghĩ tới Tiểu Tuyết lại có nhiều ưu điểm như vậy, thiệt sự đến giờ em mới biết đó! Các thầy các cô trong học viện biết nhìn người thật, những tiềm năng và ưu điểm của các học viên đều được họ nói ra hết!”
Vân Hi nghe thế chỉ biết cười trừ, ánh mắt nhìn thẳng về phía Đông Nhược Tuyết hiện đang bị hơn mười người đứng quanh.
“Anh Đông Phương, em dẫn anh qua đó nhé!”
Vừa nói Triệu Uyển Quân vừa dắt Vân Hi đi tới chỗ Đông Nhược Tuyết. Chỉ có điều, khi cô gần đến nơi lại kinh ngạc ồ lên một tiếng, ánh mắt dừng lại trên người một nữ học viên đứng cách đó không xa: “Sao cô ta lại ở đây?!”
"Cô ta?" Vân Hi thoáng nhìn qua nữ học viên kia. Cô gái này tuy là Võ giả cấp năm nhưng chân khí dao động trên người lại không bằng Tả Chân Chân, một trong mười học viên có thực lực xếp đầu học viện.
“Cô ta thì sao?”
“Cô ta tên Tịch Phương Phương, là học viên xuất sắc nhất lớp bọn em đó! Cô ta có tu vi cấp năm, lại có được quyền hạn một sao trong Nguyệt Thần giới nữa, tổng thể thực lực xếp ở vị trí thứ mười bảy trong học viện. Tuy rằng thành tích của cô ta tốt thật nhưng lại là một trong những người không được hoan nghênh nhất lớp em. Ỷ mình có chút thực lực, gia đình lại bề thế nên lúc nào cô ta cũng ra vẻ ta đây tài trí hơn người, xem thường bạn bè… Hơn nữa, có vẻ như cô ta thích châm chọc Tiểu Tuyết, hễ có cơ hội là lại gây khó cho Tiểu Tuyết. Cô ta chẳng có quan hệ tốt đẹp gì với Tiểu Tuyết hết á! Bây giờ Tiểu Tuyết dùng thực lực Võ giả cấp bốn tiến vào được tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới, nếu có ai đó vì chuyện này mà không vui thì chắc chắn phải có cô ta. Không biết sao cô ta lại có mặt ở đây nữa?!”
Vân Hi gật đầu, âm thầm nhớ lấy cô gái tên Tịch Phương Phương này.
Lúc này, Triệu Uyển Quân đã hô lớn: “Tiểu Tuyết! Tiểu Tuyết! Bồ xem mình dẫn ai đến nè, chắc chắn bồ đoán không ra đâu!”
Quả thực Đông Nhược Tuyết không đoán ra!
Mà cũng chẳng cần đoán!
Nghe thấy tiếng gọi, Đông Nhược Tuyết vội quay sang nhìn, vừa lúc thấy được Đông Phương đang ở sau lưng Triệu Uyển Quân.
Trong khoảnh khắc đó, chút ưu sầu còn vương trên đôi mày thanh tú của Đông Nhược Tuyết bỗng chốc tan theo mây khói, gương mặt nhỏ nhắn xinh xắn đáng yêu ấy thoáng ngạc nhiên rồi nở nụ cười rạng rỡ, phảng phất như tia nắng mai sau những ngày đông lạnh giá. Cô vội bước tới hỏi trong nghẹn ngào: “Đông Phương! Anh không sao chứ?! Anh trở về rồi, thật tốt quá…”
“Không có chuyện gì đâu em! Anh không gặp phải đợt thú triều đó, em không cần lo lắng nữa!”
“Thật chứ? Thật không có chuyện gì cả chứ?! Có cần đến bệnh viện kiểm tra một chút không anh?"
“Thật! Không cần đâu em!”
“Tiểu Tuyết, bồ yên tâm đi! Mới nãy ảnh đi với mình đến đây, ảnh vẫn đều khỏe khắn mau mắn lắm, chẳng thấy chút khó chịu nào hết, chắc cũng không bị sao cả đâu! Coi bộ ảnh gặp may rồi”
"Không sao là tốt rồi! Tốt quá rồi!"
Vân Hi khẽ gật đầu!
“Thú triều bộc phát đâu phải chuyện giỡn đâu! Em nghe nói trải qua đợt thú triều này, thành Tinh Diệu chúng ta đã tổn thất hơn ba trăm Võ giả. Hơn nữa những Võ giả cấp sáu cấp bảy lại chiếm đa số, ngay cả bốn vị đại nhân cấp chín chuẩn Tiên thiên cũng hy sinh ở nơi sâu trong rừng Dạ Huyết. Tổn thấ lần này quá lớn, có thể nói là lớn nhất trong hơn mười năm qua! Cao thủ cấp chín còn ‘ngã xuống’ nữa là anh…”
Lúc này, đám học viên mới rồi vây quanh Đông Nhược Tuyết cũng xúm lại. Cả bọn rất kinh ngạc khi nghe được đoạn nói chuyện giữa hai người!
"Nhược Tuyết, mới rồi mình nghe bạn nói vậy thì hình như học đệ Đông Phương… Ấy, học trưởng… ảnh… chẳng lẽ mới từ ngoài thành Tinh Diệu trở lại sao?"
"Dạo gần đây chỉ có rừng Dạ Huyết bộc phát thú triều thôi mà, không lẽ… học trưởng Đông Phương lại vừa đi rừng Dạ Huyết sao?"
Đông Nhược Tuyết khẽ gật đầu xác nhận!
Đối với chuyến đi đến rừng Dạ Huyết của Vân Hi lần này, trong lòng cô thực sự rất lo, nhưng giờ thấy Vân Hi an toàn trở về rồi, cô lại cảm thấy tự hào, vì anh mình mà tự hào!
Thử hỏi!
Cả học viện Tinh Diệu này, biết bao nhiêu học viên như thế kia, lại có ai dám ra ngoài thành Tinh Diệu đến rừng Dạ Huyết tiến hành rèn luyện mà không có giảng viên đi kèm chứ?
Đông Nhược Tuyết vừa thừa nhận như vậy nhưng đến trong miệng những học viên này lại xảy ra chút biến vị.
“Ngoài thành Tinh Diệu nguy cơ trùng trùng, ngay cả mấy học trưởng cấp năm cấp sáu khi ra ngoài rèn luyện cũng gặp phải nguy hiểm, nếu không cẩn thận có khi lại chết chứ chẳng chơi. Học trưởng Đông Phương lại có thể vì học tỷ Tiểu Hàm mà đến rừng Dạ Huyết hai lần, mỗi quyết tâm đó thôi cũng khiến ta phải xúc động rồi…”
“Ừ, đúng đó! Chỉ vì một câu nói của học tỷ Tiểu Hàm thôi mà học trưởng Đông Phương lại không ngại dấn thân vào nơi nguy hiểm, đến hiểm địa cấp C như rừng Dạ Huyết những hai lần bắt Huyết Khiếu Ưng… đã thế lại còn có thể an toàn quay về đây khi gặp phải đợt thú triều hiếm có đó. Nếu học tỷ biết được tin này không biết sẽ có phản ứng gì nhỉ?!”
“Ta nghe nói học trưởng giờ đã có thực lực Võ giả cấp bốn trung kỳ, thậm chí hậu kỳ rồi, hơn nữa đang chuẩn bị xung kích tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới đó mi! Ta nghĩ, nếu như học trưởng thật sự thành công, với thực lực mạnh như vậy chắc học tỷ sẽ quan tâm thôi, có khi ‘phải lòng’ học trưởng luôn ấy… hi hi!”
"E hèm! Ta phải đi báo cho học tỷ Tiểu Hàm biết tin này đã!"
“Ơ…”
Nhìn đám học muội đang hừng hực lửa bà tám, Đông Nhược Tuyết thực bó tay luôn!
Chẳng qua khi nghe đám học muội nói như thế, trong lòng cô cũng có đôi chút nghi ngờ. Rốt cuộc lần thứ hai anh Đông Phương đi đến rừng Dạ Huyết phải chăng vì bắt Huyết Khiếu Ưng hay vì lấy lòng Tiểu Hàm nhỉ? Chẳng phải hôm đó, lúc vừa tỉnh lại ổng đã nói "đây không coi là kết thúc” sao, cái giọng điệu quả quyết không thể chối từ đó quả thực quá kiên định rồi!
"Chúc mừng em đã mở ra tầng đầu tiên, lấy được quyền hạn một sao trong Nguyệt Thần giới!"
Đông Nhược Tuyết thôi nghĩ đến chuyện Lục Tiểu Hàm, khẽ nhìn lại anh rồi mở lời chân thành: “Đông Phương, cảm ơn anh! Nếu không nhờ anh dạy mấy kỹ xảo phát lực kia để em có thể nắm giữ được bí quyết chân chính của Liệt Không Cửu Kích trong thời gian ngắn thì... Có lẽ em chẳng thể lấy được quyền hạn một sao ở Nguyệt Thần giới nhanh đến vậy đâu!”
“Anh em trong nhà cả, sao em lại nói thế chứ!” Trong khi nói chuyện, ánh mắt Vân Hi nhìn về phía vị phó sở trưởng đang đi cạnh lãnh đạo học viện kia, sau rồi cất giọng hỏi: “Ông ta tới đây có phải để khen tặng huân chương Vinh Quang một sao cho em không?”
“Dạ, đúng thế! Em mới Võ giả cấp bốn đã lấy được quyền hạn một sao trong Nguyệt Thần giới nên ở học viện cũng được xem như học viên ưu tú, dựa theo những điều khoản liên quan trong bộ luật ban hành ở thành Tinh Diệu thì vị phó sở trưởng này đến đây để trao huân chương Vinh Quang một sao cho em đó!” Nói đến đây, Đông Nhược Tuyết nở nụ cười tươi rói: "Có huân chương Vinh Quang một sao chẳng khác nào chúng ta có quyền cư ngụ chính thức tại thành Tinh Diệu, về sau cũng không cần phải lo lắng đến chuyện nộp thuế định cư khi chúng ta trưởng thành. Nếu có thể lên được hai sao thì căn hộ nhỏ chúng ta đang ở cũng có thể kế thừa đó!"
“Nếu em tiếp nhận khen thưởng huân chương Vinh Quang này thì không thể kế thừa huân chương Vinh Quang của gia tộc đúng không?”
“Đúng rồi…”
Vân Hi lắc đầu: "Anh có chuyện muốn hỏi ý em!"
“Chuyện gì vậy anh?”
"Anh hy vọng em sẽ thừa kế huân chương Vinh Quang ba sao của Đông gia chúng ta!”
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
"Anh để em kế thừa huân chương Vinh Quang ba sao của gia tộc á?"
Đông Nhược Tuyết khẽ ngẩn người!
Nếu trước đây Vân Hi nói vậy chắc cô vui sẽ vẻ đáp ứng ngay, cầu còn không được nữa ấy chứ! Cũng bởi trước đây cô cảm thấy lối sống của anh trai quá kém, nếu hắn cứ khăng khăng giữ lấy thân phận người thừa kế thì tám chín phần mười sẽ hoang phí những lợi ích to lớn mà huân chương Vinh Quang ba sao có thể mang lại.
Nhưng hiện tại...
Vân Hi đã là Võ giả cấp năm, hơn nữa lại tu luyện Liệt Không Cửu Kích đến cảnh giới rất cao. Cô cảm thấy anh trai mình đã đủ khả năng để kế thừa huân chương Vinh Quang ba sao của gia tộc. Anh trai cô mới là người xứng đáng hưởng lấy những đặc quyền, tài nguyên phong phú do nó mang lại. Cũng chỉ có anh cô mới có thể đem lại vinh quang cho gia tộc, thậm chí sẽ nhận được huân chương cấp cao hơn.
Thế nên khi nghe thấy Vân Hi đưa ra đề nghị đó, cô mới hỏi lại với vẻ khó hiểu: "Vì sao? Huân chương Vinh Quang ba sao khác xa huân chương một sao, nó đại diện cho vinh quang tối cao của thành Tinh Diệu chúng ta đó! Có nó, thành phố sẽ phân cho chúng ta một căn phòng nhỏ và một căn biệt thự, được chu cấp mười hai vạn tệ mỗi năm, hơn nữa còn có thể sử dụng các trang thiết bị của võ quán, thư viện một cách thoải mái. Hơn chín phần mười số Võ giả cao cấp còn chưa được hưởng thụ những lợi ích từ huân chương Vinh Quang ba sao, sao anh lại..."
Vân Hi im lặng!
Hắn không thể nói với cô rằng hắn không phải là Đông Phương, rằng hắn sẽ cảm thấy hổ thẹn khi tiếp nhận huân chương Vinh Quang của Đông gia.
Triệu Uyển Quân đứng cạnh thấy vậy thì sốt sắng không thôi, sau cùng cất giọng trách móc: "Đông Phương, anh nghĩ gì thế? Buổi lễ khen thưởng huân chương Vinh Quang sắp bắt đầu rồi kìa! Chuyện này liên quan đến đại sự cả đời của Tiểu Tuyết lẫn anh đó, không thể nói đơn giản qua loa như vậy được, anh phải suy nghĩ kỹ đó…
"Có chuyện gì sau này hãy nói! Cơ hội lần này rất khó có được! Trước kia, dù Võ giả cấp bốn tiến vào được tầng đầu tiên của Nguyệt Thần giới cũng chưa chắc đã nhận được huân chương Vinh Quang một sao. Hơn nữa khó lắm phó sở trưởng mới đích thân đến đây nên chúng ta không thể phụ sự tin tưởng từ phía chính phủ thành phố với em được.
Vân Hi nhìn Đông Nhược Tuyết rồi yên lặng suy nghĩ, sau một lát mới mở miệng nói chậm từng chữ một: "Anh muốn trở thành một thợ săn ma chuyên nghiệp!"
"Thợ săn ma chuyên nghiệp!"
Hắn vừa nói ra câu đó, không chỉ Đông Nhược Tuyết, Triệu Uyển Quân mà ngay cả những học viên đang ở quanh đó cũng đều hít một hơi thật sâu!
Thợ săn ma chuyên nghiệp cũng không phải đơn giản như những thợ săn ma bình thường! Bọn họ vì những nguyên nhân đặc biệt nào đó mới ra ngoài săn giết ma thú, chẳng hạn như rèn luyện chiến kỹ, kiếm tiền trang trải cuộc sống hay tích lũy quân công... Nhưng đa số thời gian, bọn họ đều ở trong hành phố hưởng thụ cuộc sống yên bình cùng gia đình. Đông Liệt, cha của Đông Phương cũng là thợ săn ma như vậy.
Còn thợ săn ma chuyên nghiệp, bọn họ sống hoàn toàn bằng nghề săn giết ma thú. Quanh năm hoạt động ở những vùng đất nguy hiểm, chiến đấu với đám ma thú tàn bạo nơi đầu sóng ngọn gió, được cả nhân loại kính sợ. Nghề này kiếm được nhiều tiền nhất nhưng cũng là nghề nguy hiểm nhất.
"Không được!"
Trong nháy mắt, Đông Nhược Tuyết đã đưa ra quyết định!
"Thợ săn ma bình thường cũng đã đi bên bờ sinh tử, mỗi lần ra ngoài đều khiến cho bạn bè và những người thân trong gia đình lo sợ. Giờ anh lại muốn làm thợ săn ma chuyên nghiệp, dù thế nào đi nữa em cũng không đồng ý! Anh là người đàn ông duy nhất trong nhà, thậm chí là duy nhất của Đông gia chúng ta. Cha mẹ rồi bác hai, bác ba, ngay cả anh họ cũng đều chết trong miệng ma thú. Chẳng lẽ anh không biết làm thợ săn ma nguy hiểm đến cỡ nào sao? Giờ anh biết rõ vậy rồi mà vẫn muốn làm thợ săn ma chuyên nghiệp hả! Không được, em tuyệt đối không cho phép!"
"Người đàn ông duy nhất Đông gia..."
Vân Hi lặng im không nói gì!
Võ giả, bản thân nó đã là chức nghiệp nguy hiểm rồi. Chỉ có tại thời khắc nguy hiểm nhất mới có thể kích phát ra toàn bộ tiềm lực trong người, từ đó từng bước tiến lên cảnh giới cao hơn! Nếu như ngại khó, sợ chết... cho dù vị Võ giả đó có thiên phú kinh tài tuyệt diễm đến đâu chăng nữa thì thành tựu sau này cũng có hạn mà thôi!
Nhưng hiện tại...
Hiển nhiên không phải là thời điểm để nói mấy chuyện này!
"Chuyện này... để sau rồi nói đi! Nhưng anh vẫn hy vọng em sẽ kế thừa vinh quang của Đông gia!" Nói đến đây, vẻ mặt Vân Hi nghiêm nghị hẳn, giọng nói cũng nghiêm túc: "Trách nhiệm và vinh quang của gia tộc cũng không phải mỗi mình anh gánh vác. Hơn nữa anh cũng có con đường riêng để đi, dùng đôi bàn tay này viết nên vinh quang cho chính mình. Bởi vậy nên em mới là người thích hợp để thừa kế nó!"
"Anh..."
"Đông Phương?"
Triệu Uyển Quân và Đông Nhược Tuyết cùng lúc giật mình hô lên.
Những học viên ở quanh đó cũng bắt đầu bàn tán sôi nổi.
"Huân chương ba sao đó nha! Vinh quang lớn đến cỡ nào chứ! Có nó là có thể hưởng thụ liên tục những lợi ích khác nhau, lại có cả quyền bầu cử thành chủ nữa chứ! Những người nắm giữ huân chương Vinh Quang ba sao trong cả thành Tinh Diệu này chưa chắc đã được một trăm đâu!"
"Đúng vậy! Không ngờ tên Đông Phương này có thể bỏ qua sức hấp dẫn từ huân chương Vinh Quang ba sao! Thực chẳng phải người thường!"
"Sao trước kia ta chẳng nghe ai nói đến Đông gia sở hữu huân chương Vinh Quang ba sao nhỉ? Nếu sớm biết vậy, chỉ sợ Lục Tiểu Hàm sẽ không lạnh lùng với Đông Phương như vậy. Huân chương Vinh Quang ba sao đó nghe, cho dù hắn là kẻ kém cỏi nhưng nếu có được nó cùng những đặc quyền đó thì cả đời cũng cơm no áo ấm, vinh hoa phú quý rồi! Ài!"
"Không ngờ hai người bọn họ lại có thân thế lớn vậy! Huân chương Vinh Quang ba sao đó nhé! Gia tộc của mấy tên cao thủ trong lớp chúng ta chưa chắc đã có vinh dự lớn lao đấy đâu!"
Đông Nhược Tuyết chẳng thèm để ý đến những lời đầu môi của những học viên quanh đó, đôi mắt đẹp khẽ chớp một cái rồi nhìn chằm chằm vào Vân Hi: "Đông Phương, anh nghiêm nói nghiêm túc chứ?"
Vân Hi khẽ gật đầu!
Đông Nhược Tuyết trầm mặc trong chốc lát rồi nói: "Trước mắt em sẽ không tiếp nhận ban thưởng huân chương Vinh Quang một sao, anh cũng khoan hãy từ bỏ quyền thừa kế của mình. Chờ qua một khoảng thời gian, khi anh đã bình tĩnh lại, nếu như vẫn quyết định như vậy thì em sẽ đồng ý!"
"Không cần! Anh sẽ đến nói rõ chuyện này với vị phó sở trưởng đó!"
Vân Hi nói xong liền đi về phía khán phòng, nơi vị phó sở trưởng nọ đang đứng nói chuyện với phó viện trưởng Ninh Quang.
Đông Nhược Tuyết do dự không thôi, cô không biết lí do tại sao lúc này vân Hi lại quyết định chuyển quyền thừa kế huân chương Vinh Quang ba sao của gia tộc cho cô. Chuyện này không bình thường chút nào!
Tuy trong lòng nghi ngờ nhưng cô vẫn đi theo Vân Hi, đám người Triệu Uyển Quân tất nhiên cũng đi sát đằng sau cô.
Ninh Quang đang đứng nói chuyện với vị phó sở trưởng nọ, thấy Vân Hi đến liền cười hỏi: "Em đến đây có chuyện gì không…"
"Em có chút chuyện muốn gặp phó sở trưởng!"
"Cậu tìm tôi?"
Vị phó sở trưởng nọ ngạc nhiên hỏi lại, mắt thoáng liếc về phía Đông Nhược Tuyết đang đi sau lưng Đông Phương như có điều suy nghĩ.
Vân Hi cũng không vòng vo tam quốc mà đưa ra chứng minh thư của mình rồi nói: "Xin tự giới thiệu, tôi là Đông Phương, người thừa kế hợp pháp huân chương Vinh Quang ba sao của Đông Liệt ở Đông gia!"
"Đông Liệt?!"
Sắc mặt vị phó cục trưởng thoáng chốc thay đổi nhưng rồi trở lại như cũ rất nhanh, sau đó nở nụ cười hỏi chuyện: “Hóa ra là con của ‘kỵ sĩ mặt trời’ Đông Liệt! Rất vui khi được gặp cậu!
"Ông biết cha tôi chứ?""
Vân Hi đã thấy vẻ mặt biến hóa mới rồi của vị phó sở trưởng này nhưng hắn cũng không hỏi gì thêm.
"Biết chứ! Đông Liệt là một trong số ít những người nhận được huân chương Vinh Quang ba sao, năm xưa cũng rất nổi tiếng trong giới thượng lưu ở thành Tinh Diệu nên ta đương nhiên nhớ rõ! Chỉ tiếc, Đông Liệt tuổi hẳng còn trẻ mà lại mất sớm quá! Trong một lần thi hành nhiệm vụ, hắn không may gặp phải ma thú cấp chín tập kích nên hy sinh. Đây quả thực là tổn thất to lớn đối với thành Tinh Diệu chúng ta!"
"Vậy tốt rồi! Tôi muốn chuyển tên người thừa kế huân chương Vinh Quang ba sao của cha tôi sang Đông Nhược Tuyết! Mong ông giúp cho!"
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Vừa nghe hắn nói vậy, chỉ trong nháy mắt, sắc mặt vị phó sở trưởng biến đổi đến ba lần!
"Cái... cái gì... Đông Phương... cậu vừa nói gì?"
Vân Hi khẽ chau mày, cảm thấy sắc mặt vị phó sở trưởng này có vẻ khác lạ nhưng rồi vẫn quyết định nói lại một lần nữa: "Tôi hy vọng quyền thừa kế huân chương Vinh Quang ba sao sẽ được chuyển sang Đông Nhược Tuyết, con gái của Đông Liệt!"
"Chuyện này... chẳng phải chúng tôi chuẩn bị trao tặng huân chương Vinh Quang một sao cho học viên Đông Nhược Tuyết sao..."
"Tôi chỉ muốn chuyển tên người thừa kế huân chương Vinh Quang ba sao sang tên em gái mình thôi! Xin hỏi như vậy thì có vấn đề gì sao?"
"Chuyện này... đương nhiên không có vấn đề... chẳng qua cậu có chắc là muốn từ bỏ quyền thừa kế của mình không?! Học viên Đông Phương, nếu ta nhớ không lầm thì cậu mới chỉ là Võ giả cấp ba, à đâu, Võ giả cấp bốn đúng không! Nếu chỉ dựa vào sự cố gắng của cậu thôi thì khó có thể nhận được ban tặng huân chương Vinh Quang ba sao lắm... chuyện này tôi nghĩ cậu nên suy nghĩ cẩn thận thì hơn!"
"Không cần!"
"Ầy... học viên Đông Phương, chuyện này..."
"Có chuyện gì sao thưa ông?"
"Huân chương ba sao liên quan đến rất nhiều thứ khác nữa nên chỉ có sở trưởng mới có thể quyết định được, hiện tại e rằng tôi không giúp gì được cho cậu rồi!
Phó viện trưởng Ninh Quang liếc nhìn phó sở trưởng Sở Vinh Quang với vẻ khó hiểu. Chuyện chuyển quyền thừa kế này chỉ cần đôi bên đồng ý là có thể thực hiện, ngay cả nhân viên trong Sở Vinh Quang cũng có thể quyết định những chuyện như thế này chứ nói chi đến phó sở trưởng hay sở trưởng!
Thế rồi nghĩ đến quyền hạn các cấp ở Sở Vinh Quang cũng như mức độ hiếm có của huân chương Vinh Quang nên ông cũng không định hỏi gì.
"Vậy cũng được! Giờ chúng ta đến Sở Vinh Quang gặp sở trưởng đi!"
"Hãy khoan! Chờ chút đã! Học viên Đông Phương, nếu cậu định chuyển chuyển quyền thừa kế của cậu sang tên Đông Nhược Tuyết thì hôm nay chúng tôi sẽ không thể nào trao tặng huân chương Vinh Quang một sao cho cô ấy rồi, chuyện này không thể đùa được đâu..."
"Không sao!"
Vân Hi nói xong rồi đi ra khỏi hội trường.
Lúc này rõ ràng trong mắt vị phó sở trưởng xuất hiện tia vội vã, không kiên nhẫn được đứng lên định nói điều gì đó.
Đúng lúc đó, bên ngoài hội trường bỗng xôn xao cả lên. Ngay sau đó, một cô gái trẻ cùng mấy người mang trang phục cảnh sát từ trong đám người đi ra, tiến nhanh vào trong hội trường. Người dẫn đầu nhìn lướt qua những người ở trong hội trường rồi hô to: "Ai là Đông Phương, đứng ra!"
"Là hắn! Hắn đó! Hắn chính là Đông Phương!"
Không đợi ai khác trả lời, cô gái trẻ tuổi đi cùng đó đã chỉ ngay vào Vân Hi hô lớn lên xác nhận.
Phó viện trưởng Ninh Quang khẽ nhíu mày rồi đứng dậy nói với vẻ không hài lòng: "Đội trưởng Vương, cậu làm gì vậy? Sao lại đến học viện Tinh Diệu chúng tôi bắt người? Đây là nơi bồi dưỡng nhân tài rường cột tương lai của thành Tinh Diệu. Nếu những hành động lỗ mãng của các cậu khiến những học viên của chúng tôi hoảng sợ rồi dẫn đến những hậu quả khôn lường, khi đó liệu các cậu có gánh vác nổi không?"
"Ông Quang, thứ lỗi cho! Đây là lệnh của phó cục trưởng Lỗ Nghiêm ở khu đông thành, sự việc hệ trọng nên chúng tôi cũng chỉ có thể làm theo thôi!" Sau khi nói xong, đội trưởng Vương nhìn về phía Đông Phương rồi hỏi: "Cậu có phải là Đông Phương không? Chúng tôi nhận được đơn tố giác cậu về hành vi cố ý giết người, hiện tại mời cậu theo chúng tôi về đồn hỗ trợ điều tra!"
"Cố ý giết người?"
Đội trưởng Vương vừa nói hết câu thì tất cả những người có mặt ở đó đều kinh ngạc ồ lên!
Đông Nhược Tuyết bước nhanh tới một bước, mặt ngỡ ngàng nhìn tay đội trưởng và hỏi: "Thưa ngài, có nhầm lẫn gì ở đây chăng? Anh Đông Phương..."
"Ta tận mắt thấy rõ mọi chuyện mà, nhầm lẫn thế nào được! Anh cô rõ ràng muốn giết ba người Lỗ Phong, Chu Minh và Chu Nguyệt mà! Hiện giờ Chu Minh còn đang nằm điều trị trong bệnh viện kia kìa! Nghe nói tay phải của hắn đã bị phế rồi, sau này không thể cầm được kiếm nữa! Anh cô độc ác quá! Đội trưởng Vương, mau mau bắt hắn lại! Tuyệt đối không được để hắn chạy thoát!"
Trong lòng đội trưởng Vương hoảng sợ vô cùng, hắn không thể tin được Chu công tử lại bị thương nặng đến vậy. Lúc này hắn cũng không dám sơ suất nữa, nhanh ra hiệu cho mấy tên cảnh sát ở sau và nói: "Bắt người này về!"
"Khoan đã! Tôi muốn xem lệnh bắt người!"
Đội trưởng Vương mất kiên nhẫn, phất tay nói: "Phó cục trưởng Lỗ tự mình ra lệnh còn cần phải có giấy tờ gì nữa sao! Tránh ra, đừng có cản trở chúng ta thi hành công vụ!"
"Đội trưởng Vương, cô ta là em gái của Đông Phương đó! Có khi cô ta cũng là đồng phạm thạm gia chuyện mưu sát lần này, ngài cũng nên bắt cô ta lại đem về điều tra!"
"Hoang đường!"
Phó viện trưởng Ninh Quang tức giận quát lớn một tiếng, vừa định mở miệng ngăn cản thì vị phó sở trưởng Sở Vinh Quang kia đã nhanh kéo ông ta lại rồi nói khẽ: "Phó viện trưởng Ninh, chuyện này không đơn giản như vẻ ngoài vậy đâu! Với lập trường của ngài thì e rằng không tiện nhúng tay vào..."
Ninh Quang nhướng mày hỏi lại: "Phó sở trưởng La nói vậy là sao? Nếu để cho người của phân cục đông thành bắt học viên của học viện Tinh Diệu chúng tôi một cách dễ dàng như vậy thì mặt mũi củahọc viện phải giấu vào đâu!? Tôn nghiêm của phó viện trưởng như tôi còn gì nữa chứ!?
"Ha ha! Phó viện trưởng Ninh à, chuyện của Đông Phương liên quan có liên quan nhiều đến những người ở trên kia, thậm chí trong đó có cả người có quan hệ với nguyên lão trong thành đấy!"
"Nguyên lão?!"
Nghe vậy, Ninh Quang bỗng hoảng sợ, sau đó hỏi gấp: "Phó sở trưởng La, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy? Phiền ông nói rõ cho tôi biết chi tiết để khỏi phải phạm vào sai lầm!"
Phó sở trưởng La lắc đầu nói với vẻ bí hiểm: "Tình huống cụ thể ta cũng không biết rõ lắm! Nhưng nguyên nhân chủ yếu không phải do tên nhóc đó mà do cha nó, Đông Liệt, cao thủ chuẩn cấp Tiên thiên."
"Đông Liệt!"
Năm xưa, kỵ sĩ mặt trời Đông Liệt là một trong những nhân vật có số má ở thành Tinh Diệu. Tuy người này còn chưa được hưởng những quyền lợi tối cao trong thành nhưng thân phận, địa vị lại cao vô cùng, hơn hẳn Ninh Quang và vị phó sở trưởng này. Khi đó, Đông Phương chỉ có tu vi Võ giả cấp hai mà lại được vào học trong học viện Tinh Diệu cũng vì nhờ có Đông Liệt!
Nghĩ đến chuyện hôm nay phó sở trưởng Sở Vinh Quang lại tự mình đến học viện trao tặng huân chương Vinh Quang cho Đông Nhược Tuyết, Ninh Quang mơ hồ hiểu ra vài chuyện.
Huân chương Vinh Quang ba sao!
Vô số Võ giả cao cấp đều không thể hưởng thụ đặc quyền!
Nếu cứ vậy trao huân chương Vinh Quang ba sao cùng những quyền lợi của nó cho một tên đứa nhỏ miệng còn hôi sữa thì những người có chút năng lực kia sẽ không cam lòng.
Nghĩ đến đây, mặc dù hắn không cam lắm nhưng vẫn giữ im lặng!
"Các người muốn làm gì?!"
"Im lặng! Đông Phương, cậu ngoan ngoãn đi theo chúng tôi về đồn có lẽ tội còn được giảm nhẹ chút! Còn nếu phản kháng thì chúng tôi buộc lòng phải bắt giữ cậu, đến lúc đó sẽ không có ai cứu được cậu đâu!"
Lúc Vân Hi nhìn thấy cô gái đó đến đây cùng với tay đội trưởng Vương này thì hắn cũng đã biết chuyện gì xảy đến rồi.
Cô gái đó chính là người phụ nữ đi cùng với bọn Lỗ Phong, Chu Nguyệt và Chu Minh hôm nay. Vân Hi còn tưởng rằng bọn hắn sẽ nhờ những người trong gia tộc đến trả thù, không ngờ bọn họ lại nhờ đến luật pháp can thiệp.
Nhưng dùng luật thì đã làm sao, nếu thật muốn truy cứu trách nhiệm đến cùng thì những hành động của hắn chỉ là tự vệ chính đáng thôi!
Giờ phút này, hắn bỗng nhớ lại năm xưa, lúc hắn xuống núi gặp phải chuyện bất bình kia...
Chuyện năm đó... dường như cũng tương tự như sự việc đang xảy ra trước mắt!
Lần đó vì hắn không hiểu rõ chuyện đời nên tin tưởng pháp luật. Kết quả lúc vượt ngục phải đối mặt với sự tấn công của vũ khí nóng bản thân rơi vào tình cảnh nguy hiểm.
Hắn sẽ không phạm phải một sai lầm đến hai lần!
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Vân Hi vừa nói vừa đi đến trước mặt đội trưởng Vương.
“Lệnh bắt đâu?!”
“Phó cục trưởng tự mình hạ lệnh còn giả được sao! Bắt hắn lại!”
“Vâng, đội trưởng!”
Hai Võ giả cấp năm hô lớn một tiếng rồi định bắt lấy Vân Hi.
Nhưng bọn họ còn chưa chạm vào người Vân Hi thì bóng kiếm Vọng Hi đã chĩa ra trước mặt một tên cảnh sát, chỉ cần hắn tiến thêm một bước nữa thôi sẽ tự động đâm vào thân kiếm!
“Lệnh bắt đâu! Bắt người cũng phải tuân theo trình tự hợp lí. Các người hãy đưa ra chứng cứ và giấy xác nhận bắt ta đi! Nếu không, ta sẽ xem như các người chủ động gây hấn nên phải tự vệ.”
“Ngươi… đang uy hiếp chúng ta sao?”
Khi thấy Vân Hi rút kiếm ra chĩa về phía tên cảnh sát nọ, một số người có mặt ở đây đều lộ vẻ lo lắng!
Trên mặt vị phó sở trưởng Sở Vinh Quang vốn đang lo lắng sẽ xảy ra chuyện không hay bỗng lộ vẻ tươi cười như trút được gánh nặng, còn nụ cười trên mặt đội trưởng Vương và cô gái kia lại tươi hơn. Tuy bọn họ nhận được lệnh của phó cục trưởng Lỗ Nghiêm, yêu cầu phải trả thù cho Lỗ Phong và Chu thiếu gia nhưng những hành động này chỉ thuộc về chuyện riêng của cá nhân, mượn danh nghĩa lấy việc công trả thù riêng thôi. Nếu như Vân Hi kiên quyết không đi theo rồi làm lớn chuyện thì sẽ tạo nên ảnh hưởng không nhỏ đối với bọn họ. Nhưng bây giờ…
“Đông Phương, anh làm gì thế, mau rút kiếm lại…” Đông Nhược Tuyết hoảng sợ hét lên rồi bước nhanh tới đẩy thanh kiếm đang chĩa về phía hai tên cảnh sát trên tay Vân Hi xuống đất, sau đó vội vã giải thích với hai tên cảnh sát: “Xin lỗi, xin lỗi! Anh tôi không cố ý đâu, hai vị…”
“Ha ha! Không cố ý hả!?”
Hai cảnh sát đang định đến bắt Vân Hi không đợi Đông Nhược Tuyết nói hết đã bật cười.
“Ta không thấy cái gì khác ngoài việc tên nhóc này uy hiếp người thi hành công vụ, hơn nữa còn chĩa kiếm về phía chúng ta tỏ ý đe dọa! Hành vi này quả thực rất táo tợn! Chẳng trách tên nhóc này lại dám rút kiếm giết người một cách trắng trợn trong thành phố như vậy! Người như thế là mối đe dọa nghiêm trọng đến an ninh và sự ổn định của thành Tinh Diệu! Cần phải bắt lại!”
“Mới rồi ai cũng thấy tên nhóc này rút kiếm ra uy hiếp chúng ta trước. Vậy nên giờ cũng chẳng cần lệnh bắt làm gì, mỗi hành động đó thôi cũng đủ để khép hắn vào tội xem thường pháp luật rồi!”
“Nhưng… nếu không phải do mấy người không lấy lệnh bắt ra nên anh tôi mới buộc phải rút kiếm sao chứ!? Các người cũng có một phần trách nhiệm trong chuyện này…”
“Bé con, tránh ra!”
Thấy mọi chuyện diễn ra đúng như dự kiến lúc ban đầu, trên mặt cô gái đứng ngoài quan sát lộ vẻ vui mừng như đã báo được thù. Cô gái này nói lớn: “Hai anh, dường như cô ta đang bao che cho anh mình đó, rõ ràng là đồng bọn của hắn rồi. Các anh hãy bắt luôn cô ta đi!”
Trong lòng đội trưởng Vương không hề lo lắng vẩn vơ nữa nên vung tay lên ra lệnh: “Đúng rồi, bắt luôn cô ta!
“Vâng, đội trưởng!”
“Các người… ỷ mình là cảnh sát thì không coi ai ra gì nữa hả… không còn pháp luật của thành Tinh Diệu…”
Triệu Uyển Quân vội chạy đến trước mặt Ninh Quang mở giọng cầu xin: “Phó viện trưởng, dù sao thầy cũng là người điều hành học viện Tinh Diệu, chẳng lẽ thầy cứ trừng mắt nhìn bọn họ vu khống Đông Phương và Đông Nhược Tuyết một cách ngang ngược như vậy sao!?”
“Chuyện này…” Ninh Quang ra vẻ do dự khó xử: “Học viên Đông Phương uy hiếp người thi hành công vụ nên chuyện này thật sự khó giải quyết…”
“Các người trật tự coi!”
Vì sợ để lâu sẽ xảy ra chuyện bất ngờ nên hai tên cảnh sát có tu vi cấp năm hét to cảnh cáo rồi rút chiếc còng số tám làm bằng thép ra, sau đó định còng lấy Đông Phương và Đông Nhược Tuyết lại!
“Các người muốn làm gì!”
“… !”
Vân Hi bỗng bước tới trước một bước kéo Đông Nhược Tuyết về phía sau. Sau đó, kiếm Vọng Hi đâm đâm về phía cổ tay tên cảnh sát đang cầm chiếc còng số tám bằng thép với tốc độ nhanh đến không thể tưởng tượng nổi!
“Các người không xứng làm cảnh sát!”
“Phụt!”
Mũi kiếm vừa rút ra thì máu cũng theo đó phụt lên!
Nhát kiếm này đã cắt đứt gân tay của tên cảnh sát đó!
“Á!”
Cơn đau dữ dội khiến tên cảnh sát phải hét lên thảm thiết, vẻ mặt hoảng sợ ngạc nhiên không thể tin nổi!
“Tấn công cảnh sát! Không ngờ ngươi dám tấn công cảnh sát!”
Lúc này, từ phó viện trưởng Ninh Quang, phó sở trưởng La của Sở Vinh Quang, đội trưởng Vương với tu vi cấp sáu cho đến những học viên của học viện đang đứng xem quanh đó cũng đều biến đổi sắc mặt. Tất cả bọn họ nhìn Vân Hi như đang nhìn một con quái vật!
Nếu nói khi nãy Vân Hi rút kiếm ra đe dọa cảnh sát còn có thể giải thích do trẻ con chưa hiểu chuyện nên hành động liều lĩnh, nếu có vị ‘tai to mặt lớn’ nào đó đứng ra nói giúp thì mọi chuyện sẽ ổn thõa. Nhưng bây giờ, không ngờ hắn lại dám tấn công cảnh sát, hơn nữa còn dùng kiếm chém đứt gân tay người ta nữa chứ!?
Với hành động như vậy thì ngay cả đám cảnh sát cũng không bỏ qua dễ dàng chứ chưa nói tới việc áp dụng những hình phạt từ pháp luật!
“Tên Đông Phương này to gan quá! Không ngờ hắn lại dám tấn công cả cảnh sát!”
“Xem ra những gì đội trưởng Vương nói đều đúng cả. Nếu không phải là kẻ phạm tội cố ý giết người thì sao mới nãy hắn lại hung hãn tới mức rút kiếm chém người vậy được?”
“Lần này ngay cả Đông Nhược Tuyết cũng bị liên lụy! Một học viên xuất sắc với tương lai rộng mở như cô ta vậy mà giờ dính phải một vết nhơ trong lý lịch rồi!”
“Xong! Xong rồi! Giờ thì xong cả rồi!”
Sắc mặt Triệu Uyển Quân hơi tái, suýt nữa thì ngất đi!
Đông Nhược Tuyết còn đỡ hơn một chút, chỉ tái đi một lát đã bình thường trở lại. Cô đã đưa ra một quyết định dứt khoát! Thế rồi bỗng dưng cô quay người lại kéo Vân Hi chạy ra khỏi hội trường!
“Chặn hắn lại! Chặn hắn lại!”
Trong nháy mắt, đội trưởng Vương đã kịp hô lớn lên!
Không cần nhắc nhắc nhở, mấy tên cảnh sát ở cạnh đó đã di chuyển rồi!
“Không ngờ hắn lại dám ra tay chống lại cảnh sát! Chắc muốn tạo phản rồi!”
“Lần này thì dù cho Đại La Kim Tiên ra mặt cũng không thể cứu nổi ngươi đâu!”
“Gây thương tích cho cảnh sát chính là chống lại luật pháp, phản bội thành Tinh Diệu. Từ giờ trở đi, trong phạm vi mấy trăm kilômét thành Tinh Diệu sẽ chẳng còn nơi nào có thể chứa chấp ngươi nữa!”
Mấy tên cảnh sát vừa hét lớn vừa xông đến Vân Hi. Do đứng ở vị trí thuận lợi nên bọn họ đã bao vây hai người vào trong.
“Nhanh lên! Đông Phương, anh đi trước đi! Em ở lại cản bọn họ!”
Đông Nhược Tuyết vừa nói vừa đẩy Vân Hi đi.
Nhưng Vân Hi vẫn cứ đứng yên đó, không nhúc nhích chút nào!
“Anh…”
“Anh nói rồi, chuyện này để anh giải quyết!”
Trong giọng nói của hắn ẩn chứa sự lạnh lùng, quyết đoán không thể thay đổi!
Trong khi nói chuyện, đôi mắt của Vân Hi bỗng lóe lên vẻ sắc bén, kiếm Vọng Hi lại đâm về phía trước thêm lần nữa. Cổ tay của tên cảnh sát xông lên đầu tiên bị mũi kiếm xuyên qua, máu tơi bắn tung tóe!
“Á! Tay tao, tay của tao! Ngươi dám đả thương tao, dám chống cự! Tao phải giết mày, tao phải giết…”
‘Phụt!”
Tên cảnh sát còn chưa nói hết câu đã thấy bóng kiếm lóe lên, ngay sau đó, một dòng máu rỉ ra từ yết hầu của hắn.
“Ngươi… dám…”
Tên cảnh sát đưa tay bịt chặt cổ họng mình lại, đôi mắt ngập tràn vẻ hoảng sợ như không thể tin nổi.
“Bịch!”
Tên cảnh sát đó từ từ ngã xuống đất với ánh mắt không cam lòng. Thân mình cũng xem như cao to của hắn đập lên mặt đất phát ra một tiếng động nhỏ.
Tấn công cảnh sát đã là tội cực kỳ nghiêm trọng! Đến tận lúc chết, hắn cũng không thể tin được một học viên nhỏ bé lại dám ra tay giết người!
“Luật pháp thành chúng ta quy định: Bất cứ cá nhân hay đoàn thể nào, nếu không có thủ tục liên quan thì không được xâm phạm hoặc làm tổn hại đến quyền lợi cá nhân của công dân thành Tinh Diệu! Các ngươi không đưa ra lệnh bắt nhưng lại ra tay với ta. Điều này đã đủ cấu thành hành vi vi phạm pháp luật! Sau khi nghe ta cảnh cáo, không những không ngừng lại mà còn táo tợn hơn…”
“Thế giới này phải có quy tắc. Quy tắc lập ra thì nhất định phải thực hiên. Nếu người thi hành còn không thực hiện thì... để ta!”
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế