Quyển 1: Tiềm Long Vật Dụng
Chương 39
Hướng đầu tư mới
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - www.metruyen.com
Buổi tối, khi Tô Ái Quân tiễn hai cậu cháu Bạch Lâm về ngõ Chùa Lưu Ly, Bạch Lâm vẫn có chút choáng ngợp. Cứ như ở trong mơ, anh ta nghe được cha của Tô Ái Quân – Tô Hoán Đông là Vụ trưởng Vụ Kế hoạch và đầu tư Bộ đường sắt. Điều này nghĩ là tiến thêm một bước nữa thì có thể trở thành cấp trưởng hoặc phó Bộ đường sắt hoặc là Giám đốc Sở cán bộ. Đặc biệt lại là ông lớn của Bộ đường sắt như vậy thì quyền lực không cần nói cũng có thể tưởng tượng được. Mặc dù, mọi người nói Bắc Kinh quan chức nhiều, đứng trên phố quăng bừa viên gạch cũng có thể gặp được hai người. Nhưng cấp Phó bộ trưởng hoặc là cấp Giám đốc Sở cán bộ không phải dễ gì mà gặp được. Bản thân chỉ là viên chức cấp phòng nhỏ bé, lại ở nhà ông ta dùng cơm, còn nói chuyện với Vụ trưởng Tô. Điều này nếu để đồng nghiệp trong công ty biết thì sẽ ngưỡng mộ mình lắm đây?
Nhưng trong lòng Bạch Lâm hiểu rất rõ. Sở dĩ anh ta có thể bước vào nhà của Vụ trưởng Tô hoàn toàn là nhờ vào hào quang của đứa cháu ngoại mình. Nếu không thì Tô Hoán Đông làm gì có thời gian để nói chuyện với một viên trưởng phòng quèn, càng không thể nói còn có thể ăn cơm ở nhà họ Tô.
Nhưng rốt cuộc, đứa cháu trai của mình có tài năng gì mà có thể khiến cho Vụ trưởng Tô chú ý, là vì hắn nói chuyện một hồi với Tô Ái Quân trên xe lửa sao? Bạch Lâm có chút mơ hồ. Trước kia, tuy rằng nói ông bà Phương và Bạch Bình ít nhiều từng nói qua mấy việc Phương Minh Viễn đã làm ở thị trấn Hải Trang, nhưng do không đề cập đến những việc quan trọng nên trong đầu Bạch Lâm nghĩ đứa cháu này- thông minh cơ trí, ham đọc sách hơn so với những đứa trẻ cùng tuổi xem ra giống như một ông cụ non, thường nói ra vài câu làm người khác phải kinh ngạc. Trừ lần đó ra thì không có gì.
Phương Minh Viễn đi về phía trước, quay đầu lại thấy Bạch Lâm có vẻ suy nghĩ, biết anh ta vẫn còn bị sốc, tuy nhiên điều này cũng không khó giải thích. Dù sao, trong cái thời đại này, một viên trưởng phòng gặp được quan chức chí ít cũng là giám đốc Sở cán bộ, áp lực này có thể hiểu được. Ngược lại không giống Phương Minh Viễn, mặc dù nói trong lòng cũng kinh ngạc nhưng kiếp trước thể nào cũng từng cùng với phó Viện trưởng Viện kiểm sát Thủ đô uống chén rượu, hút điếu thuốc. Vì vậy loại áp lực này so với Bạch Lâm thì nhỏ lắm.
Đứng ở cửa viện, Phương Minh Viễn đột nhiên quay đầu lại nói.
- Bác à! Cháu từng nghe nói hai người một người đứng ở chân núi và một người đứng ở đỉnh núi, mặc dù hai vị trí khác nhau nhưng trong mắt của đối phương thì nhỏ bé như nhau.
Dứt lời, không chờ Bạch Lâm nói liền chui vào trong cửa viện. Chỉ còn Bạch Lâm đứng trước cửa viện suy tư.
Những ngày sau đó, Phương Minh Viễn mỗi ngày đều ngao du khắp đông tây. Thời đại này vẫn còn rất nhiều rất di sản văn hóa chưa bị đời sau phá bỏ hủy hoại dã man để giải phóng mặt bằng, thế hệ sau nơi chốn thủ đô phồn hoa vẫn thờ ơ với hơi thở văn hóa. Cùng với thời khắc giao thừa sắp đến, tiếng pháo đồng loạt vang lên khắp đầu đường cuối ngõ.
Đêm giao thừa, trời thật đẹp. Sáng sớm trên bầu trời tuyết bắt đầu bay. Đợi đến trưa, những bông hoa tuyết to giống như lông ngỗng theo làn gió nhẹ thổi rơi xuống. Rất nhanh trong sân bắt đầu có tuyết đọng. Đợi đến tối, cố đô Bắc Kinh đã thành một mảng trắng xóa, tuyết đọng trong sân đã dày bằng đế giày bông. Bọn trẻ hưng phấn đùa giỡn bất chấp tuyết trong sân. Trong đó có cô cháu ngoại cùng tuổi với Phương Minh Viễn và mấy người anh họ.
- Tuyết rơi đúng năm được mùa. Xem ra năm nay nông dân sẽ có một vụ mùa bội thu. Tiểu Viễn sao cháu không đi chơi?
Người nói chuyện là dượng Từ. Bác ấy từ Lĩnh Nam đến Bắc Kinh học đại học, sau đó ở lại Bắc Kinh. Mặc dù đã ở Bắc Kinh hơn mười năm nhưng nói giọng thủ đô vẫn mang đậm chất giọng phương Nam. Người bình thường nghe chú ấy nói chuyện sẽ rất khó khăn. Nhưng Phương Minh Viễn thì không có vấn đề gì. Ở kiếp trước, hắn sống ở nhà dượng Từ một thời gian tương đối dài. Đối với kiểu tiếng Bắc Kinh mang hương vị phương Nam của dượng Từ hắn quen rồi. Có điều, đối với hai người Bạch Lâm và Từ Tường mà nói thì không giống vậy, mà lại là một sự ngạc nhiên.
Mấy ngày nay, Phương Minh Viễn lúc không có việc gì thì kéo Từ Tường học tiếng Lĩnh Nam. Lúc đầu, Từ Tường còn tưởng Phương Minh Viễn chỉ nhất thời muốn học. Nhưng về sau mới thấy Phương Minh Viễn học rất nghiêm túc, mới có phần hứng thú hơn. Có điều, kết quả sau đó làm cho Từ Tường có chút kinh hãi. Chỉ năm sáu ngày Phương Minh Viễn đã có thể nói được một số câu thông thường bằng tiếng Lĩnh Nam.Tuy rằng còn hơi lắp bắp nhưng ít nhất cũng là tiếng Lĩnh Nam. Khả năng ngôn ngữ thiên phú như vậy khiến Từ Tường không khỏi có chút xấu hổ. Anh ta đã định cứ ở Bắc Kinh gần hai mươi năm, tiếng phổ thông còn nói chưa thạo. Phương Minh Viễn sở dĩ có thành tích như vậy là do trước đây hắn từng nghe quá nhiều bài hát bằng tiếng Lĩnh Nam cùng với việc chịu ảnh hưởng từ chính Từ Tường.
- Tuyết quá nhỏ, không lọt lỗ.
Đang cân nhắc xem đem hai trăm tệ kia đầu tư thế nào. Phương Minh Viễn thuận miệng đáp. Bắc Kinh năm 84, hai trăm tệ nói nhiều cũng không nhiều, nói ít cũng không ít. Đối với loại ngọc bích cổ này, Phương Minh Viễn có bảy loại thì thông hiểu sáu loại. Cho nên cũng không muốn u mê mà đặt chân vào đó. Tuy rằng nói hắn biết nhưng tỉ lệ thành công của trang Taobao lần này lớn hơn nhiều so với lần sau.
- Hả?
Từ Tường nhếch mép, nhìn những bông hoa tuyết tung bay bên ngoài, trong chốc lát không nói gì. Xuất thân ở tỉnh Lĩnh Nam, anh ta tự nhiên không thể nào lý giải được tiêu chuẩn hoa tuyết Đông Bắc của Phương Minh Viễn.
Buổi tiệc tối liên hoan tết âm lịch năm 1984 có thể nói là một năm mà Phương Minh Viễn cảm thấy tận hưởng nhiều hơn so với những năm trước, không có những bộ quần áo đẹp đẽ, không có sân khấu rực rỡ, không có nhiều những quảng cáo mang tính ẩn ý, càng không có những bạn nhảy làm cho người ta quáng mắt, không có kiểu hát nhép làm người ta căm thù đến tận xương tận tủy, mà là những tiết mục giản dị tự nhiên bình thường, rồi lại là những tiết mục rung động lòng người. Ở sân khấu sang xuân lần này, có tiết mục ‘Kim tiêu khó quên’ của Lý Cốc Nhất trở thành một tiết mục để đời, như vậy Trần Tiểu Nhị và Chu Lão Mậu trở thành đối tác vàng, kinh điển nhất chính là tiểu phẩm ‘Tấm lòng Trung Quốc của tôi’ của Trương Minh Mẫn, giọng mũi độc đáo của anh ta nói không khoa trương một chút nào đã làm dao động tâm hồn của toàn dân Trung Quốc. Những tiết mục này hay những nghệ sĩ này đã thành danh với đời sau, cũng không thể đuổi kịp họ.
Phương Minh Viễn ôn lại những tác phẩm kinh điển, nhìn chiếc tivi đen trắng 14 inch nhưng trong tâm trí vẫn đang suy tư. Qua năm không lâu cậu muốn cùng mẹ về tỉnh Tần Tây. Lần này đến Bắc Kinh mặc dù có niềm vui bất ngờ của nhà họ Tô nhưng những điều thu được từ các phương diện khác không làm Phương Minh Viễn vừa ý. Hắn vẫn đang cân nhắc làm sao có thể trong mấy ngày còn lại này tìm được tiềm lực mới để sau này mình vào thủ đô xây dựng cơ sở tốt.
- Tiểu Viễn, tác phẩm hay thế sao em cũng không vui?
Bị tiểu phẩm “Ăn mì” trêu tới trêu lui suýt nữa cười ra nước mắt, anh họ Từ Ninh vỗ vai Phương Minh Viễn khiến cho hắn từ trong trầm tư tỉnh táo trở lại.
Trên tivi, tên trộm đầu trọc Trần Tiểu Nhị hiện ra ngay lập tức thu hút sự chú ý của hắn. Tận đáy lòng cậu đột nhiên nổi lên một ý niệm trong đầu. Nếu một thời gian ở Bắc Kinh không tìm thấy ý tưởng đầu tư thích hợp thì nhà đầu tư thế nào?
Giống như Trần Tiểu Nhị trong giới giải trí, là ngôi sao trong giới văn nghệ, trong xã hội đời sau, sức ảnh hưởng của anh ta là không thể bỏ qua. Hơn nữa chi phí quảng cáo hàng năm ngày một cao. Làm không tốt có tiền cũng không chọn được người phù hợp. Nếu bản thân từ nay có thể tạo quan hệ tốt với những ngôi sao có triển vọng, sau này nơi dung được bọn họ có thể là nhiều không đếm xuể.
Mới nghĩ đến đây, Phương Minh Viễn chỉ cảm thấy trước mắt sáng tỏ thông suốt. Vô số ý niệm trong đầu liền giống như giếng dầu phun trào ra. Hắn chẳng còn tâm tư nào xem tiếp nữa.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cumeohoang
Quyển 1: Tiềm Long Vật Dụng
Chương 40
Diễn viên chính và phụ
Nguồn dịch: Nhóm dịch Quan Trường - www.metruyen.com
Ngay đầu ngày mùng sáu, mới sáng tinh mơ, Tô Ái Quân đã đến ngõ nhỏ Lưu Ly, Phương Minh Viễn đã sớm ăn mặc chỉnh tề chờ anh ta.
- Chú Tô, đã sắp xếp ổn cả rồi chứ?
Phương Minh Viễn vội vàng hỏi han.
Tô Ái Quân nhéo mũi hắn một cái rồi cười nói:
- Yêu cầu của tiểu Minh Viễn đương nhiên phải đặc biệt lưu tâm làm rồi! Chú đã hỏi thăm rõ nhà của ông ta, cũng đã đánh tiếng trước rồi. Bây giờ chúng ta đi chứ?
Lần này vì xử lí việc riêng nên Phương Minh Viễn không được xe con có rèm cửa đưa đón, so với sau này thì chốn quan trường ở Hoa Hạ năm 84 xe công dùng vào việc tư là chuyện hiếm gặp.
Hai người lái xe đến nhà máy 81, tìm đến khu kí túc xá, băng qua một hàng hiên hẹp là đến phía bên cạnh của một ngôi nhà.
“Cộc cộc cộc!” Tô Ái Quân gõ cửa.
- Đến đây!
Bên trong vọng ra tiếng của một người đàn ông, đúng là Trần Tiểu Nhị. Sau đó cửa mở, lộ ra cái đầu bóng lưỡng, có thể xem là dấu hiệu đặc trưng của Trần Tiểu Nhị.
- Đồng chí Trần Tiểu Nhị, tôi là người đã hẹn trước với anh, là viên chức của đại học Giao thông Phụng Nguyên, Tô Ái Quân.
Tô Ái Quân tự giới thiệu.
- A, anh đã đến, mời vào, mời vào!
Trần Tiểu Nhị liền vội vàng cười nói, dẫn hai người vào nhà.
Chào hỏi đã xong. Trần Tiểu Nhị liền đi vào vẫn đề chính:
- Anh Tô, anh tìm tôi có việc gì vậy?
Hai ngày trước, anh ta nhận được thông báo ở chỗ của lãnh đạo nhà máy 81, nói là có khách quý đến thăm, bảo anh ta hôm nay không cần sắp xếp công việc, ở nhà đợi. Nhưng… người ở đại học Giao thông Phụng Nguyên sao lại được lãnh đạo nhà máy cho là khách quý được cơ chứ? Nhưng mà tên gọi thì không sai, lãnh đạo nhắc tới chính là cái tên Tô Ái Quân này.
- Không phải tôi tìm anh có việc, hôm nay là cậu bé này tìm anh có việc.
Tô Ái Quân chỉ tay sang Phương Minh Viễn.
- Hả?
Trần Tiểu Nhị đột nhiên mờ mịt, thằng nhóc con này xem ra hình dáng cũng chỉ tầm bảy tám tuổi, vốn dĩ ông ta còn tưởng Tô Ái Quân đem cả con trai tới nhà, náo loạn cả buổi thì ra hắn mới là chính chủ. Nhưng đứa trẻ bảy tám tuổi thì có thể có chuyện gì mà tìm đến mình chứ?
- Chú Trần, cháu đã xem tiểu phẩm của chú trong buổi tối giao thừa năm nay, thật sự là diễn rất tuyệt! Chú có thể kí tên cho cháu được không? Tốt nhất là có thêm chữ kí của chú Chu nữa. Đương nhiên là nếu chú có thể giúp cháu có thêm chữ kí của ông Trần nữa thì càng tuyệt!
Ai chẳng muốn nghe lời nói ngon ngọt, nói ngọt chính là sở trường muôn kiếp của Phương Minh Viễn.
- Hả? Ah ah, được chứ, không thành vấn đề!
Trần Tiểu Nhị cười nói. Vào năm 84, việc xin chữ kí của những người mê nhạc, mê điện ảnh không thể nói là không có, nhưng không điên cuồng như đời sau này, Trần Tiểu Nhị cũng đã quá quen rồi. Hơn nữa như vậy thì đôi bên cũng gần gũi vài phần. Nhưng nếu như nói chỉ vì xin chữ kí mà phải làm phiền đến lãnh đạo của nhà máy 81 thì chuyện này có phải là quá to tát không. Đứa trẻ này là người thế nào? Tuy tuổi còn nhỏ, áo quần cũng rất mộc mạc, nhưng đối với người ngoài mà nói thì có chút giống như một ông cụ non vậy. Không giống như những đứa trẻ bình thường khi gặp người lớn thì sẽ rụt rè, thậm chí còn không mở miệng được. Xem ra không phải xuất thân từ gia đình bình thường.
- Chú Trần, thực ra lần này năm mới đã đến quấy rầy chú nghỉ ngơi cũng là bất đắc dĩ. Một là, sang năm mới không lâu, cháu sẽ quay về tỉnh Tần Tây. Thứ hai là, cũng sợ sang năm sau chú sẽ có nhiệm vụ mới, không liên lạc được nữa. Lần này đến đây cháu chủ yếu muốn chú xem kịch bản tiểu phẩm này.
Nói xong, Phương Minh Viễn lấy từ trong túi ra một cuốn vở đưa cho Trần Tiểu Nhị.
- Kịch bản tiểu phẩm?
Cả Tô Ái Quân và Trần Tiểu Nhị đồng thanh kêu lên, chuyện này thật là quá ngoài sự dự đoán của bọn họ.
Trần Tiểu Nhị kinh ngạc nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Tô Ái Quân cũng giống mình, Tô Ái Quân hơi xấu hổ mà cười nói:
- Đồng chí Trần, trước đó tôi cũng không biết đứa nhỏ này muốn gặp anh là có dự định này.
Trần Tiểu Nhị lại càng thấy lạ, người lớn mà ngay cả đứa nhỏ tìm mình muốn làm gì cũng không hỏi cho rõ ràng mà đã đưa tới, có phải là đã quá nuông chiều hay không? Hay vị này là gia sư của đứa nhỏ này? Ở thủ đô lâu ngày ông ta biết rằng trong giới thượng lưu có rất nhiều gia đình có thuê gia sư. Nếu nói như vậy thì đứa trẻ này không thể xem thường. Có nhiều người, có thể không dễ dàng gì giúp bạn thăng chức, nhưng muốn kéo bạn xuống cũng chỉ cần nói quanh co vài lời.
Anh ta mở kịch bản ra – “Diễn viên chính và phụ”. Kịch bản viết rất thực, không chỉ có lời thoại, mà ngay cả động tác của diễn viên lúc đó và biểu cảm diễn xuất cũng ghi chép trong đó.
Lúc đầu Trần Tiểu Nhị chỉ là xem mà không để tâm lắm, nhưng càng xem sắc mặt ông ta càng biến đổi, càng xem càng thấy hưng phấn, xem đến cuối rồi ông ta gập “bộp” tập kịch bản lại.
- Hai người ngồi ở đây đợi một lát nhé!
Sau đó liền đi ra khỏi cửa nhanh như chớp vậy.
- Anh ta bị sao vậy?
Tô Ái Quân ngơ ngác không hiểu ra sao, ở đâu có chuyện như thế này, để khách ngồi trong nhà đợi còn mình thì chạy ra ngoài.
- Chắc là đi tìm Chu Lão Mậu đó mà!
Phương Minh Viễn đã đoán trước. Vở kịch “Diễn viên chính và phụ”, cho dù có nói tác giả là ai người ta cũng không nhớ ra đâu. Nhưng là tác phẩm tuyệt đỉnh của Trần Tiểu Nhị và Chu Lão Mậu, làm người ta đã xem qua thì khó quên, sẽ muốn xem lại. Kịch bản như vậy mà còn không động lòng Trần Tiểu Nhị, thì Phương Minh Viễn sẽ chạy ra ngoài tìm một cây đậu mà treo mình lên tay vịn tự tử chết cho xong.
Chủ nhân đi rồi, Phương Minh Viễn cũng không thoải mái đi lại trong phòng, đành ngồi trên ghế xem xét căn phòng. Căn phòng này là gian ngoài, không có nhà bếp và nhà vệ sinh, hơn nữa cũng có thể nhìn ra được chủ nhân của căn nhà này cũng không dư dả gì.
Qua khoảng chừng mười mấy phút, Trần Tiểu Nhị dẫn Chu Lão Mậu cùng đi vào trong phòng, cầm kịch bản lên rồi đưa cho Chu Lão Mậu nói:
- Anh xem đi, xem xem kịch bản tiểu phẩm này như thế nào?
Chu Lão Mậu đầu cũng đầy mồ hôi, nhưng so với Trần Tiểu Nhị thì có vẻ điềm đạm hơn. Đầu tiên ông ta hướng về Tô Ái Quân gật đầu, coi như là chào hỏi, rồi mới giở kịch bản ra xem. Trần Tiểu Nhị đứng phía sau ghế, tựa vào ghế, cùng nhìn về một phía với Chu Lão Mậu.
Chu Lão Mậu không có biểu hiện gì mấy, không bằng Trần Tiểu Nhị, chưa kịp xem đi xem lại mấy lần, đã không thể kìm lòng mà đọc lời thoại, Trần Tiểu Nhị tất nhiên cũng không chịu nổi mà phối hợp cùng ông ta.
Trần:
- Vai phụ cũng chỉ xứng để lộ một nửa mặt thôi! Ở đâu có cái lí này chứ!
Chu:
- Vậy ông có thể dùng nửa mặt này, chuyển cảnh khác thì dùng nửa mặt kia đi?
Trần:
- Vậy nửa khuôn mặt của ta làm sao đây?
Chu:
- Bỏ đi!
Trần:
- Vậy thì bỏ hết mặt à?
Chu:
- Ừ!
Trần:
- Vậy chỉ có hai mặt thôi! Một bên là không biết xấu hổ, một bên là trơ trẽn.
........
Chu:
- Anh xem tôi như thế này, ăn mặc thế này giống một công nhân làm việc dưới lòng đất vậy. Anh lại nhìn vị này xem, giống như là điệp viên quân đội.
….
Trần:
- Tôi vốn cho rằng, chỉ có bộ dạng tôi thế này mới có thể làm phản…thật không ngờ, không ngờ…cái tên mắt to mày rậm Chu Lão Mậu nhà ngươi mà cũng phản cách mạng à.
….
Phương Minh viễn mừng thầm trong lòng, bản lĩnh của thế hệ diễn viên đi trước này quả nhiên là đời sau không thể sánh kịp, Chu Lão Mậu và Trần Tiểu Nhị cũng không thêm động tác biểu diễn chỉ có đọc lời thoại thôi cũng đã khiến đời sau có vài phần thích thú.
Tô Ái Quân cũng cùng cười vang không ngừng, sau đó thậm chí còn ôm bụng mà cười.
- Thế nào Lão Mậu, kịch bản không tồi chứ?
Trần Tiểu Nhị hưng phấn nói:
- Theo tôi thấy thì đủ để diễn cho xuân sang năm rồi.
- Tốt lắm, hay lắm, quả thực là làm cho riêng hai người chúng tôi.
Chu Lão Mậu lúc này hưng phấn không hết, đối với một diễn viên mà nói, có thể có một kịch bản hay viết cho chính mình như vậy, thật sự là chuyện hết sức khó khăn.
- Kịch bản này là ai viết vậy?
Chu Lão Mậu vừa dứt lời, ánh mắt của Tô Ái Quân lẫn Trần Tiểu Nhị đều hướng sang Phương Minh Viễn.
Nhìn theo ánh nhìn của hai người, Chu Lão Mậu không khỏi há miệng kinh ngạc.
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của cumeohoang
- Là hắn viết sao?
Chu Lão Mậu hỏi, giọng run run, gã không tin được vào mắt mình nữa, đây là một đứa bé mới bảy tám tuổi sao.
- Tôi không biết có phải là do hắn viết hay không, nhưng kịch bản này là do hắn đưa!
Trần Tiểu Nhị khoanh tay trước ngực, cười cười không nhìn Chu Lão Mậu nói:
- Tôi vẫn cứ nghĩ chỉ có con báo đất mới có biểu hiện không bình tĩnh như thế này, không ngờ Chu Lão Mậu ông luôn tự nhận là gặp trường hợp nào cũng bình tĩnh mà cũng có ngày như hôm nay.
- Ha ha ha…
Trần Tiểu Nhị vừa nói như vậy khiến trong phòng cười rộ lên.
- Đừng nói đùa nữa, nói chuyện chính đi!
Chu Lão Mậu dở khóc dở cười, ấn Trần Tiểu Nhị ngồi lên ghế, trịnh trọng hỏi han:
- Kịch bản này quả thật là do cậu bé này đưa chứ?
- Không thể giả được!
Trần Tiểu Nhị làm dáng vẻ thề thốt nói.
- Đích thật là do hắn đưa đấy.
Tô Ái Quân lúc này cũng nhìn Phương Minh Viễn với ánh mắt khác thường.
- Anh bạn nhỏ, cháu tên là gì?
Lúc này Chu Lão Mậu không tin cũng không được.
- Cháu chào chú Chu, cháu là Phương Minh Viễn!
Phương Minh Viễn đáp lại chào hỏi lễ phép.
- Kịch bản này là …cháu viết sao?
Chu Lão Mậu vẫn cảm thấy khó tin, có thể đứa bé này quen người viết, mới mang đến đây cho hai người họ.
Phương Minh Viễn cười mà không đáp, lại đưa tay vào trong túi lấy ra một quyển vở đưa cho Chu Lão Mậu
- Chú Chu, đây còn một kịch bản tiểu phẩm nữa, phiền chú xem xem thế nào?
Lại một kịch bản, Trần Tiểu Nhị, Chu Lão Mậu và Tô Ái Quân đều phải trừng mắt nhìn.
Nhìn ba người giống như sói đói, chăm chú nhìn vào cái túi nhỏ, Phương Minh Viễn nói nhất quán:
- Không còn nữa đâu, chỉ có hai quyển này thôi.
Lúc này Chu Lão Mậu mới chuyển ánh mắt về phía quyển vở trong tay có tựa đề ‘Đóng phim’. Cả gã và Trần Tiểu Nhị cả hai người cùng tiến đến, đã có một kịch bản trước làm mồi, khi thấy Phương Minh Viễn lấy ra một cái nữa thì bọn họ tự nhiên sẽ không coi thường.
Rất nhanh hai người đã bị nội dung hấp dẫn của kịch bản cuốn hút, căn cứ vào tiểu phẩm xuân năm nay của họ biểu diễn tên ‘Ăn mì’ mà tạo nên tiểu phẩm này. Hơn nữa, tiểu phẩm này còn theo phong cách của hai người, bất kể là lời kịch hay là các động tác biểu diễn đều không có gì là không hợp với đặc điểm của hai người. Nói ngắn gọn, đây là tác phẩm tạo ra theo đặc điểm của hai người bọn họ.
- Kịch bản hay! Kịch bản hay!
Trần Tiểu Nhị khen liên tục nói. Phải biết rằng khi một người diễn viên, nhất là một người diễn viên chưa có tên tuổi, mà có thể được viết cho một kịch bản dành cho chính mình, thì tâm trạng vui sướng này quả thật không thể nói bằng lời. Nếu so với khi Trần Tiểu Nhị động phòng hoa chúc không biết có được cao hứng như vậy không, cũng khó mà nói được.
- Đúng là kịch bản hay, đủ để diễn kịch xuân đêm giao thừa!
Chu Lão mậu cũng lộ rõ vui mừng trên nét mặt nói.
Hai người hưng phấn một lúc lâu mới nhận ra vấn đề còn chưa giải quyết, bọn họ phải lập tức tìm ra tác giả của hai tiểu phẩm này, để mua lại! Đúng! Phải mua lại! Khuynh gia bại sản cũng phải mua lại!
Có hai bộ tác phẩm này, Chu Lão Mậu và Trần Tiểu Nhị có thể khẳng định, tiết mục đêm giao thừa thế nào họ cũng chiếm được một vị trí nho nhỏ! Thậm chí có khả năng sẽ xuất hiện toàn bộ cả hai tác phẩm! Đối với sự nghiệp diễn của hai người sau này sẽ là một con đường bằng phẳng.
- Anh bạn nhỏ Phương Minh Viễn, cháu có thể nói cho chú biết hai kịch bản này là do ai viết không?
Chu Lão Mậu cố kiềm chế sự vui sướng trong lòng, lấy một giọng bình tĩnh nhất có thể hỏi.
- Là cháu viết, Chú Trần, chú Chu, nhìn qua thì thấy là hai chú hài lòng phải không?
Lời nói của Phương Minh Viễn khiến ba người đều giật mình há to miệng.
- Anh bạn nhỏ, thật là do cháu viết sao? Sao chép là phạm pháp đó.
Chu Lão Mậu không hài lòng nói. Đứa nhỏ này sao có thể nói như vậy, thứ như thế này, sao có thể do một đứa trẻ tám tuổi viết được. Chưa có kinh nghiệm sống, kinh nghiệm sáng tác thì tuyệt đối không thể viết ra một tác phẩm hay như vậy được.
- Cháu có thể cam đoan tác phẩm này là của cháu!
Phương Minh Viễn tiếp tục dõng dạc nói. Một cái là tiết mục xuân năm 1990, một cái là tiết mục sang năm mới 1985, hiện tại mới là mồng sáu, nếu có ai viết được chỉ có thể là người tái sinh mà thôi! Nếu là như vậy thì không phải bản sao thứ nhất cũng là bản sao thứ hai, chẳng có cái nào là bản gốc cả.
Trần Tiểu Nhị và Chu Lão Mậu nhìn nhau ngơ ngác, tuy là khó có thể tin được, nhưng nếu bảo đây là sao chép lại thì cũng khó có khả năng. Đặc biệt tiểu phẩm ‘Đóng phim’ này và ‘Ăn mì’ hiển nhiên là cùng một mạch văn, mà hôm nay mới là ngày mồng sáu, cho dù tác giả có được linh cảm gì về tiểu phẩm này cũng không có khả năng rơi vào tay người khác nhanh như vậy. Hơn nữa hai ngày trước, lãnh đạo nhà máy đã thông báo cho Trần Tiểu Nhị phải ở nhà tiếp khách, nói cách khác, tại thời điểm lúc đó ít nhất bộ tiểu phẩm đã hoàn thành. Hai bộ tác phẩm tiêu chuẩn cao này, cũng tương đối hiếm thấy, người bình thường không có khả năng viết ra được. Huống chi, hai người là lần đầu tiên hợp tác ở tiết mục tối xuân năm 1985, có được thành tích tốt như vậy cũng hơi ngoài dự tính, chứ chẳng nói đến chuyện, có người vì bọn họ mà viết ra kịch bản, cả hai người đều không tin.
- Chú Tô, chú Trần và chú Chu đều không tin hai tiểu phẩm này là do cháu viết, còn chú thì sao?
Phương Minh Viễn hỏi Tô Ái Quân.
Tô Ái Quân trầm ngâm một lát, tuy rằng kết quả này làm anh ta kinh ngạc nhưng lúc trước đã có lý luận về tàu hỏa đệm từ trường và Tô Hoán Đông rất coi trọng Phương Minh Viễn, thì anh ta cảm thấy thực ra Phương Minh Viễn viết bộ tiểu phẩm này dường như cũng có điểm hợp lý.
- Chú tin!
- Đồng chí Chu Lão Mậu, đồng chí Trần Tiểu Nhị, tôi đồng ý đảm bảo cho thằng bé, đây chính là tác phẩm của hắn. Nếu hai người thấy tôi địa vị thấp bé, lời nói không có trọng lượng thì tôi có thể nhờ cha tôi là Vụ trưởng Vụ Kế hoạch và Phát triển thuộc Bộ Đường sắt, Tô Hoán Đông chứng minh cho hai người! Đây chính là tác phẩm của hắn!
Tô Ái Quân trịnh trọng nói với hai người Trần Tiểu Nhị để biết là thằng nhỏ không phải cái loại ngu xuẩn đi sao chép lại của người ta. Tuy nhiên anh ta không thể nghĩ được là Phương Minh Viễn đã sao chép lại tác phẩm trong tương lai.
Sắc mặt hai người lập tức biến đổi, Vụ trưởng Vụ Kế hoạch và Phát triển thuộc Bộ Đường sắt không phải là cán bộ bình thường, tuy rằng không phải cấp trên có thể kiểm soát được họ nhưng cũng là một chức vụ cao. Hơn nữa trong chính phủ, Bộ Văn hóa và Bộ Đường sắt đều cùng cấp Bộ, lực ảnh hưởng cũng không cao thấp. Thêm vào đó, giới quan trường Hoa Hạ rắc rối phức tạp, có trời mới biết thủ trưởng của mình có quan hệ với đối phương như thế nào. Cho nên có những lời này cũng đủ rồi.
Không chờ hai người nói gì, Phương Minh Viễn đã lấy kịch bản từ trong tay Chu Lão Mậu, mở mặt trái ra, cầm bút viết viết gì đó, trong nửa giờ đã viết được một trang.
- Chú Chu, chú Trần, chú xem xem tiểu phẩm này như thế nào, cháu còn chưa viết đầy đủ, có thể có một số chỗ cần sửa chữa.
- Cảnh sát và cậu em vợ?
Chu Lão Mậu chết lặng mà nhận lấy. Vừa rồi lúc Phương Minh Viễn viết, gã và Trần Tiểu Nhị đứng ở phía sau Phương Minh Viễn nhìn sơ qua, theo cách nói của đời sau thì là gã hoàn toàn bị sợ đến té xỉu.
Đây là tác phẩm chưa nghe nói bao giờ, lại hoàn toàn phù hợp với phong cách diễn của hai người, là kịch bản tiểu phẩm cực xuất sắc!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
‘Cảnh sát và cậu em vợ’ nguyên bản là ‘Anh rể và cậu em vợ’, là tác phẩm xuân 1992 của hai người Trần Tiểu Nhị và Chu Lão Mậu, cũng có thể nói là tác phẩm đỉnh cao của bọn họ, không những già trẻ gái trai đều xem được mà cũng rất phù hợp với thời đại, sau khi ra mắt khán giả lập tức nhận được khen ngợi. Lời kịch kinh điển trong đó có thể nói là ai cũng thích, ví dụ như ‘Báo cáo, báo cáo, ta là Hắc Miêu, ta là Hắc Miêu, con chuột đã bị bắt!’, “Một ngày ngươi chạy ở trong nhà ta bao nhiêu lần, lẽ nào không biết đường nhà ta sao?’, ‘Cô gái kia vừa mới mở cửa ngươi đã đi vào’, ‘Bà ngoại của ta không phải bà ngoại của bà ngoại của ngươi’, ‘Cả con đường chỉ có ngươi là sáng, ta liền đuổi theo anh sáng’… trở thành trích dẫn trong các tác phẩm ngày sau rất nhiều. - Thiên tài! Thiên tài!
Chu Lão Mậu và Trần Tiểu Nhị hai người nhìn nhau ngơ ngác, lẩm bẩm. Phương Minh Viễn lại viết ra một kịch bản tiêu chuẩn cao ngay trước mắt bọn họ, kết quả như vậy khiến hai người bọn họ không thể nghi ngờ nữa.
- Anh bạn…Tiểu Minh Viễn, cháu đúng là thiên tài sáng tác khiến hai chúng ta khâm phục.
Sau một lúc lâu, Trần Tiểu Nhị mới nói:
- Không ngờ là cháu đưa ra ba cái kịch bản một lúc…
Lúc này Trần Tiểu Nhị đã không coi Phương Minh Viễn là một cậu bé nữa mà nói chuyện một cách bình đẳng.
- Tất nhiên là hy vọng ‘bán’ được cho hai chú. Cháu viết ra kịch bản vậy rồi nhưng còn cần diễn xuất và diễn tốt thì phải cần hai chú.
Phương Minh Viễn nói thẳng.
- Hô…
Chu Lão Mậu và Trần Tiểu Nhị không hẹn mà cùng thở phào một cái, khuôn mặt như trút được một gánh nặng, vì bọn họ mà viết ra một kịch bản hay như vậy, nếu bỏ qua thì hai người khóc thảm đến chết mất.
- Không biết cháu định lấy bao nhiêu tiền?
Chu Lão Mậu có chút bất an nói. Hiện tại thu nhập của họ một tháng trừ đi các loại chi tiêu thì thật ra còn lại cũng không nhiều. Trần Tiểu Nhị thì đỡ hơn một chút, dù sao nếu so sánh với Chu Lão Mậu thì y có gia thế tốt nên ở giới sân khấu cũng đã có chút danh tiếng, nên cũng có chút tiền bạc.
- Tiền à? Cháu không cần tiền!
Câu trả lời của Phương Minh Viễn nằm ngoài dự liệu của ba người.
Ở đời sau, mãi cho đến về sau này, ở Hoa Hạ những tác phẩm hay như vậy cũng mới chỉ có tổng cộng mười cái, những tác phẩm như vậy có đến hàng tỷ người hâm mộ, quả thực khiến người ta không nói nên lời.
Có thể chiếu theo tác phẩm ‘Ánh trăng mười lăm’ có giá mười sáu tệ mà tính, tác phẩm này khi trở nên nổi tiếng thì tác giả thu được tiền nhuận bút là mười sáu tệ, chuyện này là Phương Minh Viễn biết được ở đời sau. Ở thời đó mười sáu tệ cũng không to tát gì so với thù lao và danh dự mà vị ca sĩ ‘minh tinh’ kia thu hoạch được, chỉ sợ là còn không theo kịp. Rốt cuộc thu nhập của tác giả sáng tác ra ca khúc hay nhất Hoa Hạ là nhiều hay ít thì ở kiếp trước Phương Minh Viễn cũng không biết rõ lắm. Nhưng biết rằng không phải tác giả nào cũng trở nên nổi tiếng, nhưng các ca sĩ hay nhóm nhạc thì không ít người thành sao, thu nhập một năm lên đến hàng chục triệu, khác biệt lớn như vậy, làm sao khiến các tác giả có động lực sáng tác?
Ba tác phẩm này nếu bán cho Chu Lão Mậu và Trần Tiểu Nhị, ít nhất cũng phải một ngàn đến tám trăm tệ, hơn nữa còn phải ra giá với bọn họ. Nhưng bây giờ là năm tám tư, mấy năm nữa là cải cách mở cửa, thu nhập của giới nghệ sĩ tăng lên đáng kể, một kịch bản may mắn mới được diễn ở sân khấu cuối năm, thì lúc đó mới có thể nghĩ đến giá tiền này.
- Chú Trần, chú Chu, nói thật, giá trị của ba tác phẩm này chắc các chú cũng biết rõ, nói hơi huênh hoang một chút thì cả ba tác phẩm này đều có thể đưa lên sân khấu xuân. Tiết mục xuân sang năm, hai chú diễn tác phẩm này có thể trở thành ngôi sao lớn cả nước cùng chú ý, cho nên giá trị của tác phẩm rất khó xác định, có phải vậy không?
Trần Tiểu Nhị và Chu Lão Mậu không hẹn nhau mà cùng gật đầu, lời nói này của Phương Minh Viễn cũng có có gì là cường điệu, vừa rồi bọn họ cũng nghĩ tới điểm này. Ba tác phẩm này đều có thể diễn ở tiết mục xuân sang năm, có nghĩa là không khác gì thả một quả bom nguyên tử! Theo như hai người chuyên nghiệp mà nói thì đúng là khó mà đánh giá! Ra bao nhiêu tiền mới thích hợp? Bọn họ cũng không thể xác định.
- Không thì thế này, chúng ta ấn định tỷ lệ phân chia! Chú và Lão Mậu là bên biểu diễn, cháu là bên kịch bản, chúng ta có thể định ra một đoạn thời gian, tiền chú và Lão Mậu thu được đều chia cho cháu một phần ba, cháu thấy thế nào?
Trần Tiểu Nhị cắn răng nói. Cơ hội này khó mà có được, y quả thật không thể dứt bỏ! Y tuyệt đối không cho phép ba tác phẩm này ra khỏi tay y.
- Tiểu Nhị!
Chu Lão Mậu kêu lên kích động, một phần ba số thu nhập cũng không phải là một con số nhỏ. Đặc biệt đối với Trần Tiểu Nhị, Chu Lão Mậu biết y đang làm một bộ phim điện ảnh, có lẽ sang năm sau sẽ khởi quay, sang năm sau là có thể chiếu phim rồi.
Tô Ái Quân cũng kinh hãi, ba tác phẩm này đích xác là không tồi, anh ta nghe xong cũng cười đến đau cả bụng, nhưng Trần Tiểu Nhị đồng ý ra giá cả cao như vậy là ngoài dự tính của anh ta.
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào Phương Minh Viễn…
- Chú Trần, đề nghị của chú cháu không nhận lời được!
Câu nói của Phương Minh Viễn như quẳng một khối đá lớn xuống mặt hồ phẳng lặng, lập tức dậy lên hàng nghìn con sóng lớn.
- Tại sao?
Chu Lão Mậu trầm giọng hỏi, sắc mặt gã đã trở nên u ám, gã không ngờ đứa bé này tham lam như vậy, điều kiện ưu đãi như thế mà còn chưa thấy đủ. Tô Ái Quân cũng cảm thấy có chút không ổn, ngầm kéo kéo Phương Minh Viễn, nháy mắt ra dấu hắn phải có chừng mực.
Còn Trần Tiểu Nhị thì vẫn giữ nguyên dáng vẻ cười ha hả, vuốt cái đầu bóng loáng của y nói:
- Đã là thỏa thuận giá cả thì phải như vậy, cháu nói xem điều kiện thế nào thì mới chuyển nhượng ba tác phẩm này cho chú?
Phương Minh Viễn đứng dậy, lấy hai quyển vở để lên trước mặt Trần Tiểu Nhị.
- Vừa rồi cháu đã có nói, cháu không cần tiền, tuy là số tiền chú Trần nói khá nhiều, hơn nhiều giá thị trường, nhưng cháu vẫn kiên trì quan điểm như vậy, cháu không cần tiền!
Sắc mặt Chu Lão Mậu, Tô Ái Quân cũng không dịu đi được chút nào.
- Vậy cháu muốn cái gì?
Trần Tiểu Nhị tò mò hỏi, đứa bé này đúng là rất thú vị.
- Dạ… cháu có hai điều kiện, nếu chú Chu và chú Trần có thể nhận lời, cháu tình nguyện giao ba kịch bản này cho hai người.
Phương Minh Viễn ngồi lại lên ghế, tay đỡ quai hàm nói.
- Điều kiện gì?
Trần Tiểu Nhị có chút khẩn trương hỏi han. Trong lòng y đã quyết định, chỉ cần điều kiện này có thể làm được thì y cũng sẽ cắn răng mà chấp nhận.
- À, không phải, là ba điều kiện chứ!
Phương Minh Viễn đột nhiên sửa lời nói.
- Cháu nói đi!
Hai chữ này gần như Trần Tiểu Nhị nói qua kẽ răng. Lúc này tâm trí y đã dồn cả lên lời nói rồi.
- Điều kiện thứ nhất, ba kịch bản này chỉ được cho hai chú biểu diễn, cho dù gặp tình huống nào, hai chú cũng không được chuyển nhượng lại cho người khác! Đương nhiên, cháu cũng không giao nó cho người khác!
Phương Minh Viễn trịnh trọng nói, hắn cũng không muốn thay đổi một tiểu phẩm kinh điển của đời sau, tuy rằng cũng có khả năng nhỏ là như thế những hắn cũng không thể không thanh minh một cách nghiêm túc.
- Hô…
Trần Tiểu Nhị và Chu Lão Mậu cùng thở phào một cái. Chuyện này thật vô lý, một cơ hội tốt như vậy, chỉ có thằng ngốc mới đưa cho người khác. Điều kiện này hoàn toàn có thể đáp ứng!
- Điều kiện thứ hai, chú Trần và chú Chu phải làm người dẫn đường cho cháu.
- Người dẫn đường? Người dẫn đường cái gì?
Trần Tiểu Nhị khó hiểu hỏi.
- Đơn giản mà nói thì các chú biết chú Khương Côn phải không? Nếu có một ngày cháu muốn làm quen với chú Khương Côn, thì hai chú sẽ giúp cháu đến gặp mặt, cam đoan là cháu có thể gặp mặt, còn chuyện giữa cháu và chú ấy sau này có thân thiết với nhau hay không thì không cần hai chú phải bận tâm! Đương nhiên, phạm vi những người cần dẫn đường để quen biết này chỉ trong giới hạn những người hai chú quen biết.
- Được, không thành vấn đề!
Trần Tiểu Nhị liền đáp ứng ngay, chuyện này đối với y mà nói thì chẳng có gì là phiền cả, nếu như chính Trần Tiểu Nhị y không đủ mặt mũi để ra mặt thì để cha hắn cũng được, đây không phải vấn đề gì khó. Chu Lão Mậu cũng gật đầu, yêu cầu này không quá mức, chỉ cần là đạt được thỏa thuận, hai bên trở thành người hợp tác làm ăn với nhau, giới thiệu bạn bè cho nhau cũng là chuyện thường tình của con người.
- Điều kiện thứ ba là mỗi kịch bản đổi lấy một lời hứa của hai người!
Phương Minh Viễn nói ra một câu cuối cùng.
- Lời hứa thế nào?
Trần Tiểu Nhị và Chu Lão Mậu đồng thanh hỏi.
- Là một ngày nào đó trong tương lai, chỉ cần yêu cầu của cháu không trái với pháp luật, không vi phạm đạo đức xã hội, không khiến hai chú không thể nhận lời, cũng không phải việc hai chú không thể làm được, hai chú nhất định phải làm giúp cháu! Cháu có thể nói rõ, sẽ không phải là đòi tiền, cũng không phải là vay tiền!
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo
Nhìn thấy Phương Minh Viễn ở phía trước đầy sức sống, Tô Ái Quân đột nhiên lại có cảm giác như vừa bừng tỉnh sau giấc mơ. Y tận mắt chứng kiến một cuộc giao dịch trước nay chưa từng có.
- Cứ như vậy sao?
Trần Tiếu Nhị sững sờ một lúc hỏi
- Cứ như vậy!
Phương Minh Viễn trả lời chắc như đinh đóng cột
- Chúng ta có thể kí vào bản hợp đồng! Trái với điều ước..
Phương Minh Viễn đột nhiên cảm thấy mình hôm nay thể hiện có phần hơi quá. Có lẽ bây giờ Tô Ái Quân và Trần Tiểu Nhị, Chu Lão Mậu do trong lòng bị kích động, không thể nghĩ nhiều, e rằng sau sự việc không thể không nghĩ nhiều.
- Người làm trái với điều ước phải tự thừa nhận với mọi người rằng mình là đồ con chó!
Lời đáp đầy tính trẻ con này khiến cả Trần Tiểu Nhị và Chu Lão Mậu sau một lúc ngây người mới gượng cười
- Tính đi tính lại, nếu điều kiện như vậy mà cũng nuốt lời thì Trần Tiểu Nhị tôi không còn mặt mũi nào nhìn mọi người, gia đình tôi có thể cắt đứt quan hệ với tôi!
Trần Tiển Nhị vuốt cái đầu trọc lốc nói,
- Lão Mậu, thế nào đây? Nếu đứa trẻ này khăng khăng giữ lời, tôi không có ý kiến gì.
Chu Lão Mậu hai tay mở ra, vẫn cái vẻ mặt gượng cười:
- Điều kiện hậu đãi như vậy, nếu tôi vẫn nói này nói nọ, sau này mọi người chẳng phải sẽ mắng tôi là ức hiếp trẻ con sao? Vậy thực sự là không còn mặt mũi nào nhìn mọi người! Chú nói này, Minh Viễn, cháu cần phải nghĩ kĩ, chính là ba điều kiện này à?
Chu Lão Mậu lúc này thực sự có chút áy náy trong lòng, nói là ba điều kiện, nhưng kì thực ý nghĩa thực sự là cái cuối cùng. Còn hai cái còn lại đối với bọn họ căn bản không đáng kể chút nào, đúng ra là có lợi cho bọn họ.
- Đại trượng phu một lời nói ra, tứ mã nan truy!
Phương Minh Viễn ngẩng đầu không chút do dự nói
- Minh Viễn!
Tô Ái Quân ở bên cạnh ngắt lời
- Cháu thật sự cái gì cũng không cần, ngoài sáu lời hứa sao?
Việc này nếu y không biết thì thôi, thực ra là y ở trong cuộc, nếu như khiến cho Phương Minh Viễn hồ đồ mà đem cho đi kịch bản tác phẩm có giá trị như vậy, (theo y thấy thì đây đúng là đem cho đi), chỉ sợ sau này y sẽ phải chịu sự oán hận của cha y và người nhà họ Phương thôi. Phương Minh Viễn là một đứa trẻ tám tuổi làm sao đã hiểu được chuyện này, không suy nghĩ chu toàn cũng là bình thường. Mình là người lớn, không thể trơ mắt nhìn vậy được! Đây cũng chính là một khoản tiền đáng kể!
- Vâng! Chỉ cần cả hai chú Trần và Chu mỗi người giữ ba lời hứa!
Phương Minh Viễn trả lời một cách rõ ràng.
Tô Ái Quân, Trần Tiểu Nhị và Chu Lão Mậu cả ba ngơ ngác nhìn nhau, tuy rằng điều kiện hai bên đã rõ ràng rồi, nhưng trong lòng cả ba đều có cảm giác khác lạ. Nhất là Trần Tiểu Nhị và Chu Lão Mậu, dù sao cũng xét thấy mình chiếm lợi của thằng nhóc này.
- Các chú không thấy cuộc giao dịch này cháu là người chịu thiệt sao?
Phương Minh Viễn làm sao có thể không nhìn ra ba người đang nghĩ gì.
- Minh Viễn, cháu có cần phải nghĩ lại không? Cháu muốn cái gì nữa không ?
Tô Ái Quân tuy không nói ra, nhưng qua lời nói này, hiển nhiên cảm thấy là Phương Minh Viễn chịu thiệt.
- Ôi…!
Phương Minh Viễn thở dài như người lớn nói,
- Kì thực, cháu vẫn cảm thấy không thiệt thòi gì, trái lại cháu lại thấy mình được lợi rất lớn.
- Lời nói này là thế nào?
Tô Ái Quân lại cảm thấy kì quái. Trần Tiểu Nhị và Chu Lão Mậu cũng không khỏi nhíu mày. Thằng nhóc này được lợi rất lớn ở đâu nhỉ?
- Nói như thế, bây giờ kịch bản này bán cho bên chú Trần, thì cứ theo như điều kiện mà chú đưa ra, trong hai ba năm cháu có thể được chia bao nhiêu tiền?
Phương Minh Viễn quay đầu hỏi Trần Tiểu Nhị.
- Hai ba năm à, thể nào cũng phải được xấp xỉ mười nghìn.
Trần Tiểu Nhị cân nhắc một lát nói, ông ta vẫn còn có sự tin tưởng vào phòng bán vé của mình. Tô Ái Quân không khỏi có chút dao động, đây cũng không phải khoản tiền nhỏ, nhất là đối với một người xuất thân trong gia đình nông thôn như Phương Minh Viễn
- Như vậy cháu có thể nói cho mấy chú, có lẽ mười năm sau, lời hứa của các chú sẽ phải có giá trị tiền triệu, vậy các chú có cảm thấy cháu chịu thiệt không?
- Điều này sao có thể?
Lời của Phương Minh Viễn ngay lập tức khiến cho cả ba người Tô Ái Quân đều hoài nghi. Hiện tại mỗi người một tháng cũng có thể kiếm được ba bốn trăm, một năm đã có thể có bốn năm nghìn, đây cũng được coi là mức lương cao rồi, toàn bộ Trung Quốc cũng không có bao nhiêu người. Sau mười năm, lời hứa hẹn này phải có giá trị hàng tiền triệu, điều này quả thực là vô lý.
- Cháu cho rằng có khả năng! Nên cháu đánh cuộc sức ảnh hưởng của cả chú Trần và chú Chu, các chú sau này cũng có thể đạt đến mức này!
Phương Minh Viễn trong lòng cười thầm, đây chính là ưu điểm của người sớm biết nắm được sự việc. Chỉ ba bốn năm sau, với thân phận của Trần Tiểu Nhị, phí quảng cáo một mình phải hàng triệu, mặc dù có thể hơi nhiều, nhưng cũng không phải là không có khả năng, tất nhiên là phải triển khai tốt, nhiều hơn cũng có thể. Nhưng nếu chỉ sử dụng lời hứa đó ở đây, đối với Phương Minh Viễn mà nói chắc chắn là thiệt thòi rồi. Khoản tiền khởi đầu xấp xỉ tiền nghìn như vậy, nếu hắn tiếp tục làm trong mười năm, tăng lên gấp trăm lần thì cũng chẳng có vấn đề gì
Trần Tiểu Nhị dựa lưng vào ghế một cách thoái mái, ông ta đã hiểu được dụng ý của Phương Minh Viễn, nói trắng ra là chú nhỏ này coi trọng tương lai của bản thân và lão Mậu, nên không muốn nhận khoản tiền thù lao trong ngắn hạn. Nếu dựa theo cách nói trước đây, điều này cũng là một khoản đầu tư.
- Như thế cháu có nắm rõ, chú và Tiểu Nhị mai sau có thể có sức ảnh hưởng lớn như thế không?
Chu Lão Mậu còn chút nghi ngờ hỏi. Mình cũng đã là người ngoài ba mươi rồi, làm sao không nhìn ra cái tiềm năng của mình và Tiểu Nhị? Chẳng lẽ nói, tầm nhìn của mình không bằng thằng trẻ con?
- Cháu khẳng định!
Cháu chắc chắn không thể chắc chắn hơn được nữa!
Trước khi đại gia Triệu Đại Sơn xuất hiện thì Trần Tiểu Nhị, Chu Lão Mậu có thể nói là độc quyền lũng đoạn các chương trình tiểu phẩm đầu xuân. Nếu đời sau họ không có sức ảnh hưởng lớn như vậy, Phương Minh Viễn thà tự tử tái sinh lại lần nữa cho xong.
Chu Lão Mậu còn muốn hỏi lại, Trần Tiểu Nhị vỗ vai gã nói:
- Được rồi, Lão Mậu, người ta đã nói rõ ràng vậy, hai chúng ta không thể tỏ ra không có chút tin tưởng với đứa trẻ này như vậy. Đừng phí sức để nghi ngờ như vậy, thà chúng ta suy nghĩ làm sao để không phụ lòng sự tín nhiệm của đứa trẻ này thì hơn. Được rồi, Minh Viễn. Chúng ta thống nhất giao dịch!
Tiếp theo thì đơn giản rồi, Tô Ái Quân và Chu Lão Mậu hai người tự viết hai bản hợp đồng, Phương Minh Viễn đương nhiên là bên A, Trần Tiểu Nhị va Chu Lão Mậu là bên B, còn Phương Ái Quân là người làm chứng, cùng nhau ký vào bản hợp đồng
- Minh Viễn à, cháu đã kêu chú một tiếng chú, thì mặc cho sau này có thế nào, chú Tiểu Nhị của cháu cũng không thể phụ cháu!
Trần Tiểu Nhị vỗ bả vai non nớt của Minh Viễn, nói một cách đầy hàm ý
- Chú Tiểu Nhị, từ đây về sau cháu phải gọi chú là chú Tiểu Nhị rồi!
Phương Minh Viễn tự nhiên mượn gió bẻ măng, đây chính là công cụ tối thượng trong mối giao hảo với giới biểu diễn nghệ thuật và giải trí sau này
- Ừ, chú Tiểu Nhị, chú Lão Mậu!
Chu Lão Mậu cũng tiếp lời.
- Dạ, chú Tiểu Nhị, chú Lão Mậu!
Phương Minh Viễn gọi to.
Tiếp đó hắn đảo mắt, vươn tay đến nói
- Chú Tiểu Nhị, chú Lão Mậu, chúc mừng năm mới. Chúc cho sự nghiệp biểu diễn nghệ thuật của hai chú vượt thêm một bậc!
Tô Ái Quân bật cười thành tiếng, thằng nhóc này gọi là chú rồi rõ ràng từ bây giờ phải mất tiền lì xì rồi!
- Cho, cho lì xì mừng năm mới tất nhiên phải cho rồi.
Trần Tiểu Nhị cười lớn chìa tay rút hầu bao.
- Cháu không cần tiền, chú kí tên cho mỗi người trong nhà cháu đi!
Yêu cầu của Phương Minh Viễn mặc nhiên là không thể từ chối.
Tuy nhiên chỉ một lát sau, Trần Tiêu Nhị và Chu Lão Mậu thôi nhíu mày.
- Chú nói Minh Viễn này, tất cả đã kí không dưới ba mươi cái rồi, làm sao vẫn chưa hết thế?
Bao nhiêu lời chúc cát tường đều đã viết hết rồi, vậy mà Phương Minh Viễn lúc này vẫn đang đưa ra thêm bao nhiêu tên người khác nữa.
- Chị em bên mẹ cháu rất nhiều, còn bên bố cháu nữa, nên đương nhiên là phải nhiều rồi
Phương Minh Viễn làm điệu bộ nói như lẽ thường tình.
- Không thể bên trọng bên khinh ạ, nếu không họ sẽ đánh nhau mất!
Tuy rằng lúc này sự cuồng nhiệt của fan hâm mộ đối với các ngôi sao còn xa mới bằng đời sau, nhưng Phương Minh Viễn nghĩ, người trong nhà nhất định sẽ rất thích thú lễ vật này.
Trần Tiểu Nhị:
Chu Lão Mậu:
- Tôi nói, các người các người kí nhiều như vậy cũng không thể bỏ quên tôi được đúng không? Hôm nay tôi không có công thì cũng có cán mà
Tô Ái Quân ở một bên cười nói
- Của tôi không nhiều lắm, có mười ba mười bốn phần là được rồi.
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Thinhbobo