Một tiếng nói khàn khàn từ xa vọng tới khiến Lý Phàm khẽ ngẩn ra, theo sau ánh mắt nhìn qua.
Chỉ thấy cách hắn không xa, phía trước cửa mộ Hưng Đạo Vương, là từng tốp nhân mã đang tụ tập đứng đó, quần áo khác nhau, cũng không cùng một thế lực nhưng nhìn bộ dạng kẻ nào cũng vô cùng chật vật, dường như là hành trình trong Ngạ Quỷ giới này cũng ăn phải thiệt thòi không nhỏ.
Mà trong những nhóm thế lực này, là một tốp tầm năm sáu người, trên thân khoác quần áo tử sắc, phía trên thêu hình một con đại ưng vỗ cánh. Mà trong năm sáu người này, một lão giả tốc nâu đang hung hăng nhìn về phía Lý Phàm, âm trầm mở miệng:
"Tiểu tử, lần trước phá chuyện tốt của lão phu, vốn muốn tìm ngươi tính sổ, không ngờ hôm nay lại đơn giản gặp được ở đây. Nghĩ lại cũng là tiểu tử ngươi đen đủi a."
Lý Phàm nhìn lão giả này, một lúc sau rốt cuộc cũng nhớ ra. Người này chính là vị trưởng lão Tử Ưng môn lân trước muốn giết chết hán tử Thiết Trụ kia, sau lại bị hắn ra tay ngăn cản. không ngờ đối phương cũng tiến vào Ngạ Quỷ giới này, hơn nữa dường như còn đi cũng những tên khác trong môn phái.
Mà trong đám người đối phương, một người đàn ông trung niên mặc tử kim bào được đám người lão giả tóc nâu vây quanh cũng khiến Lý Phàm đặc biệt chú ý. Kẻ này nếu như không sai mà nói, là một cao thủ Tiên Thiên Hàng thật giá thật, hơn nữa cũng không phải là cái loại Tiên Thiên sơ cấp bình thường. Mà những kẻ xung quanh cộng cả lão già tóc nâu là bốn người, tất cả không ngờ đều là đỉnh cấp tông sư.
Khẽ nhíu mày, Lý Phàm lúc cứu Thiết Trụ đã sớm liệu được những kẻ này sẽ gây phiền toái cho mình, chẳng qua hắn cũng không chút sợ hãi. Ân oán tình cừu, giang hồ đen trắng, việc hắn đã làm thì không bao giờ hối hận.
Cười dài một tiếng, Lý Phàm bước tới phía trước, nhìn đám người Tử Ưng môn ngang nhiên nói:
"Lần trước hán tử Thiết Trụ kia là một kẻ nhiệt huyết, ta không muốn thấy hắn chết oan uổng trong tay lão già ngươi vì vậy mới cứu hắn một mạng. Chuyện này thật ra cũng không có gì, nhưng nếu các ngươi đã muốn truy cứu vậy thì cứ lên đây đi, lý Phàm ta cúng sẵn sàng bồi tiếp."
"Hừ! Tiểu tử khốn kiếp không biết trời cao đất dày, ta thật muốn xem xem ngươi dựa vào cái gì mà to mồm như vậy."
Một lão già thân hình to béo đứng bên cạnh lão già tóc nâu đột nhiên mở miệng, theo sau cũng chưa đợi Lý Phàm trả lời mà khẽ quát lên một tiếng, theo sau thân hình to lớn lại nhanh nhẹn dị thường, dưới chân khẽ điểm, cả người như một con gấu lớn đánh về phía Lý Phàm.
Mỗi một bước hắn đi tới, mặt đất dưới chân lại nứt ra từng khe nhỏ, vụn đá tưng bay. Tên trưởng lão mập này một đôi cự chưởng vung lên, giống như chim ưng vồ thỏ, diều hâu đớp mồi, bên trong bao hàm một chút già thiên chi thế, hướng tới Lý Phàm mà hung hăng đánh xuống.
"Tiểu tử, nếm thử một chiêu Già Thiên Đại Thủ của ta"
"Hừ! Một con lợn béo mà thôi, có tư cách gì ở trước mặt ta khua tay múa chân, cút ra cho ta."
Lý Phàm trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh, theo sau lạnh lùng bước tới, bàn tay vươn ra nắm lại thành quyền, năm ngón tay hơi khom lại, theo sau đánh ra một thức Khán Sơn Hà.
Phanh phanh phanh...!
Một hôi tiếng da thịt va chạm chát chúa vang lên. Lý Phàm trong khi tiếp cận tên trưởng lão mập này, liên tục đánh ra mười quyền liên tục, mỗi một quyền đều mang theo núi sông chi thế, nặng nề mà trôi chảy, hùng vĩ mà thanh thoát, đánh cho chưởng thế của hắn tan tác, nguyên khí sôi trào, cuối cùng không nhịn được mà phải hộc ra một ngụm máu tươi, kinh hãi lui lại phía sau.
"Tên này còn trẻ như vậy, sao lại có thực lực cao thế này, thực lực này đã không hề kém gì Tiên Thiên cao thủ."
Trong đầu trưởng lão mập nổi lên hàng loạt nghi vấn. Hắn hầu như vừa cùng Lý Phàm giao thủ thì đã bị đánh trọng thương, mà bản thân hắn là một vị Tông Sư đỉnh phong, người có thể nhanh chóng làm hắn thảm bại như vậy thì ngoài Tiên Thiên cảnh ra đã chẳng có ai nữa rồi.
"Chạy đi đâu, nằm xuống cho ta."
Lý Phàm thấy trưởng lão mập lui về phía sau thì mở miệng quát to, theo sau hắn dưới chân bước ra, quyền đầu vung tới nhắm thẳng vào đầu tên trưởng lão mập đánh tới.
Một quyền này xuyên qua không gian tạo nên từng tiếng xé gió đinh tai, bên trên quyền đầu nguyên khí sục sôi, khoảng không cũng khẽ vặn vẹo đi. Nếu tên kia trúng phải một quyền này, vậy đầu lâu nhất định phải nát bấy.
"Dừng lại cho ta!"
Nhưng quyền đầu Lý Phàm chưa kịp đánh tới, thì một tiếng quát lớn đã vang lên bên tai hắn, theo sau một bàn tay lớn đầy những móng tay sắc nhọn như đao đã nhanh như cắt ngăn ra cản lại quyền đầu của Lý Phàm.
Oanh...!
"Hừ! Tiên Thiên đỉnh cường giả."
Lý Phàm dưới chân đạp đạp mấy bước lui lại, gắt gao nhìn vào thân ảnh phía trước mặt.
Đối diện hắn lúc này chính là trung niên nhân mặc tử kim bào của Tử Ưng Môn. Chẳng qua hình thể hắn lúc này đã xảy ra biến đổi lớn, thân thể cao tới sáu thước, trên mặt mơ hồ có lân phiến mọc ra. Mà nhất là đôi tay của hắn, đã trực tiếp biến thành một cặp ưng trảo khổng lồ.
"Đúng là thiếu niên anh tài, chuyện này chỉ là hiểu lầm mà thôi, là do người của lão phu đã lỗ mãng trước. Thật xin lỗi vị tiểu huynh đệ đây."
Trung niên nhân nhìn chằm chặp Lý Phàm một lúc, theo sau bỗng dưng khẽ cười nói. Mà cùng lúc này, cơ thể hắn cũng nhanh chóng trở lại bình thường.
"Môn chủ, sao lại vậy, tên tiểu tử này."
Tên trưởng lão mập kia kinh ngạc hỏi, hắn rõ ràng không hiểu hai bên vốn đang tranh đấu, môn chủ vì sao lại chuyển thành khách khí với tên tiểu tử trước mắt này như vậy.
"Câm mồm, chúng ta đi."
Trung niên nhân khẽ quát, ánh mắt nhìn thật sâu Lý Phàm một lần nữa theo sau dẫn nhân mã quay trở lại chỗ ngồi, nhắm mắt dưỡng thần, một bộ như chưa từng có chuyện gì xảy ra cả.
Chỉ là trong lúc này lỗ tai của mấy tên trưởng lão Tử Ưng môn cũng vang lên một âm thanh rất nhỏ.
"Tên tiểu tử này có chút cổ quái, tuy chỉ là Tông Sư trung cấp nhưng chiến lực lại mạnh phi thường. Nếu ta giao chiến với hắn, tuy có thể thắng nhưng nhất định sẽ không tránh khỏi chút thương thế. Mà hiện giờ trong đây rồng rắn hỗn tạp, nếu bị thương sẽ bị kẻ khác thừa nước đục thả câu. Tốt nhất nên chờ khi tất cả tiến vào trong mộ của Hưng Đạo Vương này, sau đó mới tìm cách xử lý hắn."
"Môn chủ anh minh, đúng là nên làm như vậy."
Nghe thấy lời này, bốn tên trưởng lão cũng khẽ ngẩn ra, sau đó gật gù khen phải. Mà ánh mắt bọn họ nhìn về Lý Phàm, cũng càng thêm âm trầm.
Đối với những ánh mắt này, Lý Phàm điềm nhiên không để ý tới. Trung niên nhân kia tự nhiên thu tay, cũng là hợp với ý hắn. Trong cổ mộ đày dãy nguy hiểm này, hắn cũng không muốn phải giao đấu một cách vô ích. Mà tên kia, cũng là một vị Tiên Thiên đỉnh phong cao thủ hàng thật giá thật, nếu vì đánh với hắn mà bị thương thì thật không đáng.
Nghĩ như vậy, Lý Phàm cũng khẽ lắc đầu, tiến tới trước mộ phủ Hưng Đạo Vương, gia nhập vào nhóm người đang đứng tại đây tò mò tìm hiểu mộ phủ.
Chỉ thấy cửa vào ngôi mộ này được xây bằng đồng xanh, bên trên dán đầy phù chú các loại, Lý Phàm xem mà cũng không hiểu chút gì. Mà phía trên cửa mộ, được vẽ nên từng bức hình ảnh vô cùng sống động, tả lại từng tình cảnh khi còn sống của vị Hưng Đạo Vương này.
Ba lần dẫn quân ngăn chặn sự xâm lấn của Hung Nô Dị Tộc, một kiếm chỉ thiên, ngàn quân tiến tới, khí thê oai hùng vô địch.
Trên hoàng điện trước long ngai, đứng trước đức cửu ngũ chí tôn mà hào hùng nói ra một câu:"Muốn hàng, chém đầu tôi đi rồi hãy hàng."
Đứng trước ngàn vạn dị tộc xâm lân, cười nhạt mà nói:"Năm nay, thế giặc nhàn."
Từng đoạn sự tích, từng trang sử hào hùng của vị Hưng Đạo Vương này như được tái hiện lại qua từng bức phù điêu trên cửa mộ, giống như một bản chiến ca đời đời bất hủ, vạn kiếp không phai.
Lý Phàm nhìn những hình ảnh này mà trong lòng nổi lên một sự kính trọng sâu sắc với Hưng Đạo Vương. Làm người mà có thể làm đến mức này, cũng đã không uổng công sinh ra trên trời đất.
"Đã làm trai đứng trong trời đất,
Phải có danh gì với núi sông." (*)
(*):Nguyễn Côn Trứ Thi Bút.
Hưng Đạo Vương, trong truyền thuyết là một vị nhất đại quân thần, tay nắm giữ xã tắc thần khí, trấn áp quỷ thần, yêu ma kinh sợ. Trước kia ở vào thời kì viễn cổ, thời đại vương triều đại Trần thống nhất Nam Hoang đại lục, từng bị một nghìn tám trăm vạn dị tộc Hung Nô xâm lấn, hung uy che trời, hung tàn vô lối. Vó ngựa đi đến đâu cỏ không thể mọc, núi hồ khô cạn, bách tính lầm than.
Lúc này Hưng Đạo Vương dẫn theo quân đội Đại Trần vương Triều, một trận huyết chiến, chém giết tám trăm vạn quân Hung Nô, tạo nên một truyền kì bất diệt.
Mà về sau thêm hai lần Hung Nô xâm lấn, đều bị Hưng Đạo Vương ngăn chặn, đuổi giết đến tận Thần Châu tịnh thổ, làm cho dị tộc Hung Nô gần hai trăm vạn người sợ đến vỡ gan mà chết, về sau không còn dám sang xâm phạm Nam Hoang đại lục nữa.
Mà Hưng Đạo Vương lúc này cũng lui về ở ẩn, về sau nghe đồn đã bạch nhật phi thăng, đắc đạo thành tiên, không ngờ cuối cùng đã vẫn lạc từ bao giờ, mộ nằm tại đây.
Lý Phàm càng nghĩ mà càng cảm thấy trong lòng rung động. Càn Khôn tháp này rốt cuộc là một nơi như thế nào, mà vị chủ nhân Càn Khôn tháp này, khi còn sống lại là tồn tại đáng sợ ra sao? Nên biết khi Hưng Đạo Vương còn sống, tu vi cũng đã là bước cuối cùng của Thần Biến Cảnh, vô địch dưới Hóa Thiên Cảnh, đệ nhất Thánh nhân, được gọi là Trần Thánh, so ra còn mạnh hơn vô số lần với cái gì Đồng Thánh các loại.
Vậy mà không ngờ sau khi chết lại được lập mộ nơi đây, điều này làm Lý Phàm càng lúc càng thêm khó hiểu...
Lý Phàm sau khi xem xét một lúc mà không thể biết thêm điều gì bèn thở dài tìm một chỗ ngồi xuống, quan sát những kẻ xung quanh.
Đã tới được tầng này hầu như ai cũng đều là kẻ mạnh, trong số này thì Tông Sư cao thủ còn lại rất ít, hầu như đều thuộc về những môn phái, còn những Tông Sư hành động riêng lẻ thì cơ bản là đã chết sạch.
Ngoài ra những người còn sống sót tại đây hầu như đều là cảnh giới Tiên Thiên trở nên, mà mạnh nhất chính là ba người Thần Kết cao thủ mà Lý Phàm nhìn thấy từ lúc đầu trước khi tiến vào Càn Khôn Giới.
Chỉ là hắn cũng có chút khó hiểu, lấy năng lực của ba vị trước mắt này thì hẳn là đã sớm đi lên tầng cao hơn từ trước rồi chứ.
"Chẳng lẽ lấy thực lực của bọn họ còn không thể tiến lên tầng cao hơn? Hay là..."
Suy nghĩ một lúc, Lý Phàm cũng bừng tỉnh hiểu ra. ba người này, cũng không phải muốn dừng tại đây mà tại Càn Khôn Tháp này chỉ khi mỗi một tầng đều phải có đủ một trăm người mới tiến hành ban bố nhiệm vụ. Mà vì tới được tầng này số người ít lại càng ít, vì vậy phải trải qua thời gian chờ đợi lâu hơn chờ khi người của các tầng khác đến đủ mới có thể bắt đầu.
"Như vậy xem ra càng về sau sẽ càng nguy hiểm. Chưa nói tới quái vật các tầng mạnh yếu ra sao, mà vì mỗi lần chỉ có mười người được truyền tống đi, vậy cơ bản đều là những kẻ mạnh nhất. Hiện giờ ở đây ngoài ba người kia ra còn có năm tên Phi Nhân Cảnh, Cương Nhu cũng có khá nhiều, xem ra lần này rất khó để sống sót a."
Lý Phàm càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, cũng không nhịn được trong lòng nổi lên một chút tuyệt vọng. Cách biệt cảnh giới quá lớn, nếu hắn muốn tranh một suất truyền tống với những kẻ này, cũng gần như là không có khả năng. Từ khi tiến vào Càn Khôn Tháp, lần này xem như là lần nguy hiểm nhất.
Tuy bản thân hắn không sợ chết, nhưng đại thù chưa trả, nếu cứ như vậy chết đi hắn cũng thật không cam lòng.
"Hừ! Cũng chỉ còn cách liều mạng mà thôi. Chỉ là nếu ta đột phá Tiên Thiên, có được Thiên Tội Chi Thể hoàn mĩ, vậy dù là Thần Lực cao thủ cũng có thể giải quyết. Mà Cương Nhu cảnh giới, cũng không phải không có sức chiến một trận."
Khẽ lẩm bẩm, Lý Phàm trong lòng cũng nghĩ tới một hy vọng sống sót cho mình. Nếu hắn đột phá Tiên Thiên vậy dựa vào sự cường hãn của Táng Thiên Thánh Pháp, có được cơ hội mà giành được một suất truyền tống cũng không phải không có khả năng. Chỉ là hiện giơ bản thân ngay cả Tông Sư đỉnh phong cũng còn chưa đột phá, thật là nói dễ hơn làm a.
Khẽ cười khổ, Lý Phàm cũng là cảm thấy ngàn ngẩm. Muốn đột phá, chỉ có thể dựa vào lần này tiến vào Hưng Đạo Vương chi mộ, xem có thể kiếm được chút bảo bối nào không.
Oanh long long...!
Mà hắn vừa nghĩ như vậy, bên tai đã truyền tới một tiếng nổ lớn. Khẽ nhíu mày, Lý Phàm đưa ánh mắt nhìn qua.
Chỉ thấy tại phía trước mộ phủ, ba bóng người đang tiến hành oanh kích dữ dội vào thanh đồng môn hộ. Mà ba người này, là ba vị Thần Kết cao thủ duy nhất ở trong đây.
Một trong số này chính là vị trung niên áo trắng mà Lý Phàm có chút ấn tượng khi mới tiến vào Càn Khôn Tháp, người còn lại là một lão già áo đen râu tóc bạc trắng, cuối cùng là một đại hán mặc thanh đồng khải giáp, làn da như đồng.
Ba người lúc này đứng lơ lửng trên không, cách môn hộ đồng xanh mười trượng, cứ như vậy mà tung quyền đánh tới. Quyền đầu của ba người hóa thành từng cự quyền nguyên lực thật lớn, mang theo uy thế khổng lồ phá không mà đánh vào môn hộ.
Rầm rầm rầm...!
Hàng loạt tiếng nổ lớn như thiên điện biến động rung lên, chấn cho lỗ tai những người tại tràng cũng phải mơ hồ đau nhức. Cứ như vậy ba người hung hăng đánh mạnh vào thanh đồng môn hộ, sau một nén hương thời gian cũng đem nó đánh nứt ra một khe hở.
"Để cho ta tới!"
"Được!"
Đại hán mặc thanh đồng chiến khải thấy vậy gầm lên một tiếng, dưới chân bước lên một bước tới gần thanh đồng môn hộ. Mà hai người còn lại cũng thức thời lui lại phía sau một chút.
Đại hán đến gần, nhìn môn hộ đã bị ba người cuồng oanh ra một cái khe, khẽ cười nhạt, chợt mở miệng gầm lên một tiếng, cả người giống như cao thêm ba phần, hai cánh tay nắm lại thành quyền đầu, giống như một chiếc Thiên Địa Ma Bàn mang theo sự cộng hưởng cùng thiên địa nguyên khí xung quanh, thế như phá toái sơn hà mà hướng thanh đồng môn hộ đập tới.
Phanh...!
Rắc rắc!
Một tiếng nổ lớn vang lên, theo sau trước ánh mắt khiếp sợ của chúng nhân tại trường, thanh đồng môn hộ kiên cố vô cùng này cuối cùng cũng chầm chậm nứt ra, theo sau vỡ tan thành từng mảnh nhỏ.
Hít...!
Nhìn thấy cảnh này, Lý Phàm cũng không nhịn được mà hít vào một ngụm khí lạnh. Thần Kết cao thủ, quả nhiên không phải mạnh bình thường.
"Cửa mộ đã mở, cũng nên tiến vào đi thôi."
Đại hán sau khi phá nát cửa mộ, quay sang hai người trung niên nhân áo trắng và lão già áo đen nói.
"Được! Nhưng hai vị, cũng nên nhớ rõ ước định của chúng ta trước đó chứ."
Lão già áo đen khẽ gật đầu, nhưng theo sau chợt nhớ ra điều gì, ben hướng về hai người đại hán âm trầm nói.
"Đó là tất nhiên. Huyền Chân Tôn Giả không cần phải lo lắng về chuyện này. Cứ theo như ước định đã đặt ra từ trước, tài liệu, đan dược, linh thảo... chi ba. Còn về pháp bảo, hắc hắc, vậy phải trông vào bản lĩnh của mỗi người rồi."
Trung niên nhân áo trắng sờ sờ cằm, khẽ cười cười thản nhiên nói.
"Vậy được, chúng ta cũng nên vào thôi."
Lão già áo đen nghe thấy điều này cũng không còn băn khoăn gì nữa, theo sau ba người hóa thành ba đạo quang thải bay vào bên trong mộ.
Mọi người ở ngoài thấy ba tên cường giả đứng đầu kia đã đi, lúc này mới vội vàng kéo nhau tiến theo vào. Lý Phàm cũng ở trong dòng người này. Khi sắp bước vào bên trong, bắt chợt hắn cảm thấy từ phía sau lưng, một ánh mắt hung tàn tập trung lên người mình.
Quay đầu lại, Lý Phàm bắt gặp chính là tên trưởng lão mập của Tử Ưng môn cũng đang tiến vào, nhìn hắn chằm chặp với ánh mắt hung ác.
Khẽ cười nhạt, Lý Phàm đơn giản không quan tâm đến người này, cả Tử Ưng môn khiến hắn cố kị cũng chỉ có vị môn chủ Tiên Thiên đỉnh phong kia. Những kẻ khác, hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Hiện giờ đối với hắn, Tông Sư cảnh đã không còn tính khiêu chiến!
Sau khi tiến vào bên trong mộ, Lý Phàm mới nhận ra ở đây rất sáng, không hề có cái vẻ âm u giống như trong tưởng tượng của hắn.
Theo lối đi vào, cứ cách một đoạn lại có một viên dạ minh châu to bằng nắm tay thắp sáng. Cứ như vậy đi gần nửa dặm nữa, mọi người cuối cùng cũng được chứng kiến khu vực trung tâm của mộ.
Đây là một quảng trường rộng lớn tới bốn năm trăm trượng. Xung quang quảng trường là dày đặc những thân hình mặc áo giáp xích hồng sắc, tay cầm đủ loại binh khí từ đao mâu thương kích đến chùy bổng các loại. Hơn nữa những thân người này, được chia ra từng khu vực, đứng theo từng trận thế riêng biệt không hề lộn xộn. Đây rõ ràng là cả một đội quân chân chính.
Mà ở giữa trong vòng vây của những đội quân này, là bốn thân ảnh thân cao mười thước, làn da ánh lên một màu kim loại lạnh lẽo bàng bạc. Trên người mặc kim ngân khải giáp, tay phân biệt cầm kích mâu đao chùy bốn loại binh khí. Bọn họ đứng thành vòng tròn, binh khí chĩa ra phía ngoài giống như đang bảo hộ thứ ở bên trong. Mà phía trong, là một chiếc ghế chạm khắc long hổ nhật nguyệt, toàn thân làm bằng huyền thiết đen kịt. Bên trên ghế, là một vị trung niên nhân thân cao sáu thước, râu hùm hàm én, mặt như điêu khắc, đầu đội tử kim quan, trên người mặc tử bào thêu đồ án long phượng vờn quanh, toàn thân toát ra một cỗ ý vị sang quý không gì sánh được.
Trung niên nhân lúc này đang trong tư thế ngồi, tay cầm một tấm trúc giản, tay kia đặt trên bội kiếm bên hông. Hai mắt phân minh rõ ràng nhìn vào trúc giản, một bộ xem rất chăm chú. Nhìn trung niên nhân, khiến người ta trong lòng không khỏi liên tưởng tới một vị cổ hủ đại nho thâm sâu trí tuệ, rồi lại là một bậc quân thần tay nắm trọng binh, sa trường thiết huyết. Hai thứ này đan xen vào nhau, tạo nên một cỗ ý cảnh vô cùng đặc thù.
Chỉ là từ người hắn lúc này, còn toát ra thêm một cỗ hơi thở tử tịch thê lương, mục nát mà cổ xưa, làm cho người ta nhận ra rằng, vị cái thế anh hùng này, hiện giờ đã sớm chết đi từ lâu, thứ còn lại, chỉ là một tấm thân thể hoàn mĩ ngàn đời bất hủ.
"Đây là... chẳng lẽ... chính là Hưng Đạo Vương trong truyền thuyết?"
Nhìn thân ảnh trung niên nhân này, Lý Phàm không khỏi há hốc mồm kinh ngạc. Mà những người vừa tiến vào trong mộ, cũng là một loạt thất thanh kêu lên.
"Người này, chẳng lẽ chính là từ cổ chí kim Nam Hoang nhất đại quân thần Hưng Đạo Vương? Không ngờ trong cổ mộ này lại thật sự có di thể của hắn."
"Nói nhảm, trong mộ của hắn không có di thể của hắn chẳng lẽ của người khác? Chỉ là nghe nói Hưng Đạo Vương là nhân vật tồn tại từ vô số năm tháng trước, vậy mà hiện giờ thân thể vẫn còn hoàn hảo như vậy, thật sự là thần kì a."
"Hưng Đạo Vương khi còn sống là một vị Thánh Giả vô địch dưới Hóa Thiên Biến, đội trời đạp đất, uy vũ tuyệt luân, từng dẫn quân tấn cống sang tận Thần Châu Tịnh Thổ, tất nhiên di thể của hắn cũng phải có điểm khác biệt với những kẻ phàm phu tục tử như chúng ta rồi."
"Mau nhìn, kia chẳng phải là ba vị Thần Kết cao thủ sao? Bọn họ tiến vào nơi đây trước chúng ta, cũng đã tiến rất gần tới chỗ di thể Hưng Đạo Vương a."
Chúng nhân một hồi nghị luận ồn ào, theo sau ánh mắt không hẹn mà cùng nhìn về phương hướng ba thân ảnh đang lơ lửng trên không, ba người này hiện giờ đã tới rất gần nơi Hưng Đạo Vương đang ngồi, cũng chỉ còn cách khoảng hơn trăm trượng nữa.
Mà lúc này trong ba người, lão giả áo đen quay đầu qua nhìn trung niên nhân áo trắng đứng bên cạnh, trầm trầm nói:
"Phong Lăng Tôn Giả, nơi đặt di thể của Hưng Đạo Vương có bốn tên Kim Ngân Khôi Lỗi canh giữ, thực lực của bọn khôi lỗi này cũng gần như bằng với chúng ta, hơn nữa còn không biết đau đớn, nếu muốn đoạt bảo thật sự có điểm phiền toái."
"Ha ha, Huyền Chân Tôn Giả, bảo vật của một vị Thánh Giả lưu lại, chẳng lẽ ngài nghĩ có thể đơn giản cầm đi sao?"
Trung niên nhân nghe vậy khẽ cười nhạt đáp.
"Ý ta không phải như vậy. Chỉ là mỗi một tên khôi lỗi này đều có tu vi gần như ngang với chúng ta, hơn nữa bọn hắn lại có bốn tên trong khi chúng ta bên này chỉ có ba người, một khi tranh đấu không tránh khỏi có chút tay chân không thuận a."
Lão già ngược lại cũng không tức giận, mà chỉ khẽ cười nói. Trong ánh mắt, cũng có một tia giảo hoạt lóe lên.
"Vậy rốt cuộc ngươi muốn thế nào? Nói lời thật lòng đi, bốn tên khôi lỗi trước mắt nếu thật sự tranh đấu, một mình bản tôn cũng có thể cầm chân hai tên. Cũng không đến mức khó khăn hung hiểm như Huyền Chân Tôn Giả nói a."
Đại hán mặc thanh đồng khải giáp nãy giờ vẫn không nói gì đột nhiên lên tiếng, trong giọng nói có mọt chút trào phúng.
"Ha ha, phần việc khó khăn cầm chân hai tên, cứ để lão phu nhận lấy vậy. Chỉ là những thứ trên người vị Hưng Đạo Vương kia, lão phu muốn thanh bảo kiếm kia."
Lão già khẽ vuốt râu, theo sau nhìn về nơi bàn tay đang đặt trên chuôi kiếm của Hưng Đạo Vương, thấp giọng nói. Trong mắt cũng không thể nào dấu được vẻ tham lam.
"Hừ! Ngươi cũng thật dám mở mồm đấy. Thanh kiếm kia rõ ràng là Sát Thát Thần Kiếm trong truyền thuyết, bên trong thấm đãm máu tươi của vô số quân Hung Nô, là một kiện vô giá nguyên bảo. Nếu như không phải cổ mộ này gần đây mới bất ngờ mở ra, mà bốn tên Tinh Thần Biến kia cũng không xem xét kĩ từng tầng trực tiếp vượt giới mà đi, thì ngươi nghĩ ba kẻ chúng ta có được cơ hội nắm được bảo bối bực này sao? Hiện giờ lão già ngươi vừa mở miệng đã muốn lấy đi thứ quý giá nhất, da mặt thật cũng đủ dày đấy."
Đại hán nghe vậy khẽ hừ lạnh một tiếng, tức giận nói. Hắn cũng không phải kẻ ngu, trong mấy thứ đồ trên người vị Hưng Đạo Vương kia, thứ có giá trị nhất chính là thanh Sát Thát Kiếm này, còn có trúc giản mà ông ta đang cầm trên tay. Nhưng Sát Thát Thần Kiếm đã nổi danh từ rất lâu rồi, là một kiện nguyên bảo đỉnh cấp hàng thật giá thật. Còn trúc giản kia, tuy cũng có vẻ quý giá nhưng ai biết được công dụng như thế nào? Chẳng may không phù hợp với bản thân mình vậy thì lỗ lớn rồi a.
"Hừ! Lão phu mạo hiểm ngăn cản hai tên Kim Ngân khôi lỗi vậy thì Sát Thát Kiếm cũng nên thuộc về ta mới đúng. Chuyện này hoàn toàn là thiên kinh địa nghĩa rồi. Tên mãng phu ngươi còn phản đối cái gì."
Lão già áo đen âm trầm đáp, Sát Thát Kiếm vô cùng giá trị, hắn tuyệt không thể nào bỏ qua như vậy được. Có được thần kiếm bực này, nói không chừng còn có thể nhờ đó mà nhân cơ hội đột phá Tinh Thân Biến a. Nghĩ đến đây, ánh mắt lão già không nhịn được mà mơ hồ đỏ lên.
"Thiên kinh địa nghĩa con bà ngươi! Cái gì mạo hiểm ngăn cản hai tên khôi lỗi, lời thối tha này mà lão thất phu cũng có thể nói ra sao. Cái loại khôi lỗi này tuy chiến lực mạnh mẽ, nhưng mà hành động không linh hoạt, sao có thể so với Thần Kết cao thủ bình thường được? Cái loại này đừng nói là hai con, dù là bốn năm con thì bổn tôn cũng có thể chống lại được."
Đại hán nhìn Sát Thát Kiếm ánh mắt cũng trở nên nóng rực, nghe lão già nói vậy bèn mở miệng mắng to.
"Hừ! Thú Man Tôn Giả, mồm miệng ngươi tốt nhất nên sạch sẽ một chút. Lão phu hiện tại cũng không ngại cùng ngươi luận bàn một chút để xem ai có đủ tư cách cầm được bảo vật đâu."
Lão già ánh mắt lóe lên một tia sát khí, bước lên phía trước một bước gằn giọng nói. Trong lúc này, khí thế của hắn cũng như thủy triều dâng cao, thiên địa nguyên khí xung quanh trở nên sôi trào, từng đợt hắc khí lấy lão già làm trung tâm cuồn cuộn tản ra, tạo thành một đám hắc vân trên đỉnh đầu lão.
"Tưởng bản tôn sợ ngươi sao? Muốn đánh thì đánh!"
Đại hán cũng gầm lên một tiếng, theo sau cả người vang lên một loạt tiếng kêu răng rắc, nhanh chóng biến thành một cự nhân thân cao mười thước, uy vũ hùng tráng. Mà thanh đồng khải giáp phía bên ngoài cơ thể hắn cũng phình to ra theo, từ trên khải giáp thanh quang lưu chuyển, từng đợt khí tức man hoang cuồng dã cũng mơ hồ tỏa ra, tạo thành từng đầu quái thú hư ảo hướng về phía lão già nhe nanh múa vuốt.
Không khí toàn trường nhất thời trở nên ngưng trọng, chúng nhân phía xa càng là trợn mắt há mồm, vì không nghe được ba tên kia nói gì, nên ai cũng không hiểu vì sao hai vị này lại trở mặt tại trường, chuẩn bị xuất thủ với đối phương.
Đại hán nhìn lão già, trong mắt hung quang chợt lóe, theo sau dưới chân bước ra một bước. Nhưng còn chưa đợi hắn kịp làm gì, một bóng trắng đã hiện ra trước mắt, theo sau tiếng nói của trung niên nhân Phong Lăng Tôn Giả trầm thấp vang lên:
"Hai vị, bảo vật còn chưa cầm được đến tay mà hai vị đã muốn tương tàn lẫn nhau, thật sự không phải là một hành vi không ngoan a. Theo ta thấy thì như này, chúng ta ba người trước tiên cứ hợp sức đánh ngã bốn tên khôi lỗi kia đã, còn sau đó bảo vật phân chia thế nào, nên dựa vào bổn sự của bản thân mà đoạt lất, không biết có được không?"
Trung niên nhân nói xong, ánh mắt lần lượt quét qua hai người đại hán và lão già áo đen, trong lòng thầm mắng hai tên ngu ngốc. Chỉ vì tranh giành thứ chưa cầm được mà đã muốn đánh nhau sống chết, tất nhiên nếu hai tên này đánh nhau thì hắn cũng vui vẻ thôi. Chẳng qua trước khi chưa lấy được bảo vật, hắn cũng phải cần hai kẻ này hợp sức a.
"Vậy thì cứ theo lời của Phong Lăng Tôn Giả đi. Trước tiên đánh ngã bốn tên khôi lỗi, về phần bảo vật... vậy thì dựa vào bổn sự của bản thân rồi."
Lão già áo đen nhìn về phía đại hán, trong mắt sát khí cũng dần dần thu liễm lại, hồi lâu sau mới thở dài một hơi, âm trầm đáp.
"Ta cũng không có ý kiến gì, cứ làm như vậy đi."
Đại hán trong mũi cũng phun ra hai luồng thanh khí, theo sau thân thể nhanh chóng khôi phục lại bình thường, hung hăng nhìn lão giả một cái, trả lời.
"Nếu hai vị đã không có ý kiến, vậy thì chúng ta cũng nên bắt đầu thôi. Hiện giờ bọn khôi lỗi ở đây vẫn đứng yên bất động tại vì chúng ta chưa có hành động gì đối với di thể Hưng Đạo Vương. Nhưng một khi chúng ta tiến tới, nhất định chúng sẽ điên cuồng tấn công."
Trung niên nhân trong lòng vui vẻ, mở miệng nói, theo sau ánh mắt nhìn đám khôi lỗi dày đặc xung quanh, không nhịn được mà nhắc nhở hai người bên cạnh.
"Ha ha đám xích hồng khôi lỗi này, nhiều nhất chỉ có cảnh giới Tiên Thiên sơ cấp. Dù có đông hơn thì cũng không làm gì được ba người chúng ta. Hơn nữa còn có đám người kia cản lại a."
Đại hán nhìn đám khôi lỗi, lại nhìn đám người Lý Phàm đứng phía xa, cười hắc hắc.
"Chỗ này ít nhất cũng phải có hơn ba nghìn tên khôi lỗi, đám người kia..."
Lão già áo đen tính toán sơ qua số lượng khôi lỗi, ánh mắt nhìn về đám người Lý Phàm đã giống như nhìn những kẻ chết rồi.
"Quản gì đến bọn chúng, hành động thôi!"
Trung niên nhân lạnh lùng nói, theo sau dưới chân khẽ động, người đã biến mất tại chỗ. Mà khi hắn hiện ra, đã cách di thể Hưng Đạo Vương còn hơn năm mươi trượng. Vừa hiện thân hắn cũng không chần chừ, trong tay biến ảo một thanh trường kiếm toàn thân sắc bạc, hướng tới một tên Kim Ngân khôi lỗi hung hăng đâm tới.
"Nhất Kiếm Truy Phong!"
Một kiếm đâm ra, cát bay đá chạy, cuồng phong vần vũ. Thanh ngân kiếm mang theo khí thế vô kiên bất tồi, xuyên phá không gian để lại một đường tơ đen nhánh kéo dài, nhanh đến không tưởng mà đâm vào đỉnh đầu Kim Ngân Khôi Lỗi.
Phong Lăng Tôn Giả vừa động, trong một thoáng chốc, không gian cả cổ mộ dường như cũng trở nên ngưng đọng lại, thời gian đình chỉ.
Mà chỉ một khắc này, tất cả khôi lỗi gương mặt vốn đờ đẫn vô thần bất chợt hai mắt trở nên đỏ rực, từ trên người chúng, một khí thế thiết huyết sát phạt mạnh mẽ tuôn ra, nhất tề ngửa mặt lên trời gầm vang một tiếng:
"Sát...!"
Phong vân biến sắc, nhật nguyệt lu mờ. Hơn ba nghìn khôi lỗi cùng lúc rống lên, đây là thanh thế kinh người như thế nào?
Cùng lúc này, tất cả xích hồng khôi lỗi đồng loạt chuyển động, như một chi vô địch quân đoàn mà hướng tới những kẻ xâm nhập vào lăng mộ phát động thế công dữ dội.
"Khốn kiếp! Mau mau tránh ra."
"Tránh cái rắm, nhanh chóng tập hợp lại với nhau. Mỗi khôi lỗi này đều ngang ngửa với Tiên Thiên sơ cấp, nếu như phân tán chỉ còn đường chết."
"A! Tay của ta...!"
Trong lúc nhất thời, cổ mộ một mảnh hỗn loạn, từng tiếng kêu gào đối địch, tiếng hò hét chạy trôn, xen lẫn vào đó là những tiếng thét thảm thiết của những tên gia hỏa không may không kịp phản ứng, bị quân đoàn khôi lỗi xông lên giết chết. Ai cũng không nghĩ tới, khôi lôi nãy nhìn bộ mặt đờ đẫn vô thần, vốn tưởng chỉ là để bồi táng theo cùng Hưng Đạo Vương, nhưng hiện giờ lại nhất tề sống dậy, hướng tới phía bọn họ chém giết. Mà tất cả nguyên nhân này, thực sự là do ba tên Thần Kết ở phía trước làm ra.
Mà phía bên kia, Kim Ngân khôi lỗi đối diện với một kiếm của trung niên nhân Phong Lăng Tôn Giả, phương thiên họa kích trong tay vung lên, hướng tới một kiếm kia hung hăng điểm tới.
Kích thế như núi cao sông dài, hùng vĩ mà uyển chuyển, mang theo sức mạnh của đại tướng viễn cổ, mạnh mẽ va chạm với một kiếm kia.
Keng keng keng keng...!
Trong lúc nhất thời, từng tràng tiếng kim thiết va chạm vào nhau vang lên đinh tai nhức óc, kèm theo đó là mùi tanh tanh của bột sắt bị nung đỏ bay ra.
Mà phía bên kia, đại hán mặc thanh đồng khải giáp, đã lại biến thân thành một người khổng lồ thân cao mười thước, trên tay không biết từ lúc nào đã biến ảo ra một thanh đại phủ màu đen dài tới gần năm thước, hướng về tên Kim Ngân khôi lỗi cầm chùy mà dứt khoát chém xuống.
Kim Ngân khôi lỗi ngửa mặt lên trời nhìn một búa đang bổ xuống đầu mình, trong hai mắt là một mảnh hồng quang đỏ rực, nó rống lên một tiếng trầm thấp, theo sau hai tay cầm theo hai thanh đại chùy xanh đồng, dưới chân dẫm mạnh xuống đất một cái, cả người đã như đạn pháo thăng thiên bay lên cứng rắn va chạm với đại phủ.
Oanh...!
Một tiếng nổ to như hồng chung đại lữ vang dội toàn bộ cổ mộ, cùng với đó là một luồng khí lãng đáng sợ càn quét đi ra, tạo nên một mảnh tro bụi tràn ngập.
Mà ở phía còn lại, lão giả áo đen trên đầu là một mảnh hắc vân quần tụ, trên tay là một thanh huyết sắc loan đao, đang cùng với hai tên Kim Ngân khôi lỗi cầm mâu và thương đối chiến, từng tiếng nổ vang rền thỉnh thoảng lại từ đó vọng ra. Vì lúc mới đầu lão già áo đen đã muốn mở miệng nhận là đối phó với hai tên, nên lúc nãy khi chiến đấu đại hán và trung niên nhân cũng "vui vẻ" mà chiều theo ý hắn. Tuy trong lòng tức giận mười phần nhưng hiện giờ hắn cũng chỉ có thể cắn răng mà nhanh chóng giải quyết hai tên khôi lỗi này, nếu không đợi hai kẻ kia xong việc tiến tới lấy bảo vật, vậy thì lúc đó hắn có muốn khóc cũng không kịp a.
Mà trên không ba vị cường giả Thần Kết đang hung hăng giao chiến thì phía dưới mặt đất, cũng đang lâm vào một mảnh loạn thất bát tao.
Nhân số phía đám người so ra không đông bằng khôi lỗi, chỉ có được chưa đến trăm người nhưng trong đó cao thủ Cương Nhu, Thần Lực lại không thiếu. Nhất là còn có thêm năm tên Phi Nhân Cảnh nên tính ra cũng hoàn toàn có thể đối kháng được. Chỉ là ba nghìn khôi lỗi này, lại không giống như ba nghìn tên Tiên Thiên cường giả đánh đám hỗn loạn, mà là một chi quân đội hàng thật giá thật, kỷ luật cao minh, được chia thành đoàn đội rõ ràng, ẩn hàm trận pháp chi đạo bên trong, nên trong lúc nhất thời, phía nhân loại đang lâm vào thế xấu.
Chỉ là tuy chiến đấu vất vả nhưng mọi người lại kinh hỉ phát hiện một điểm, bất kể là áo giáp hay binh khí trên người những khôi lỗi này, tuy chưa bằng được nguyên bảo chính hiệu nhưng so với những cực phẩm bảo giáp, thần binh các loại tại thế tục là hoàn toàn không chút nào thua kém. Hơn nữa điều quan trọng nhất là trong khi đánh nát những khôi lỗi này, bên trong ngực chúng không ngờ lại có quỷ đan. Mà những quỷ đan này, hầu hết đều là từ những loài ngạ quỷ mà bên ngoài cổ mộ không thể gặp được. Điều này làm chúng nhân nhất thời không suy nghĩ nhiều nữa mà tận tình giết chóc. Chưa cần nói tới điều gì khác, chỉ cần thu thập được đủ số quỷ đan này đã là đáng giá rồi. Nên biết nếu không qua được tầng này, dù có chiếm được bao nhiêu bảo bối đi chăng nữa cuối cùng cũng chỉ có ngậm hờn mà chôn cùng chúng tại đây mà thôi.
Lý Phàm dưới chân bước ra một bước nhanh nhẹn tránh được quyền đầu của một tên khôi lỗi, theo sau hắn tiện tay vung lên, sám hối chi mâu vẽ ra một đường cong hoàn mĩ trong không trung, đâm xuyên qua đầu lâu khôi lỗi. Mà cùng lúc đó, tay trái hắn cũng hung hăng đấm mạnh vào trong ngực khôi lỗi, từ đó móc ra một viên quỷ đan to bằng ngón cái.
"Là quỷ đan của loài VEMANIKA, cuối cùng cũng thu được vào tay. Xem ra chỉ còn thiếu sáu viên quỷ đan của sáu loại nữa là đủ."
Lý Phàm vung tay thu quỷ đan vào giới chỉ, theo sau chuyển hướng mục tiêu sang một tên khôi lỗi khác. Loại xích hồng khôi lỗi này tuy da thịt cứng rắn, khí lực lại không hề thua kém Tiên Thiên cường giả nhưng khuyết điểm là quá mức chậm chạp thiếu linh hoạt, nếu không phải dựa vào đội hình tác chiến thì không thể gây ra được chút khó khăn nào cho phía nhân loại.
Lý Phàm trong lúc suy tư, một quyền tung ra đánh nát đầu một khôi lỗi, móc từ ngực nó ra một viên quỷ đan. Chỉ là hắn cũng không vui mừng mà lắc đầu thở dài. Loại quỷ đan này hắn đã có rồi.
Ngay lúc Lý Phàm suy tư, bên tai hắn chợt nghe được một tiếng gió rít rất nhỏ, theo sau một cảm giác nguy hiểm cực độ xâm lấn tâm thần hắn. Theo bản năng, Lý Phàm vội vã nghiêng đầu sang bên.
Phập...!
Hự!
Kêu lên một tiếng đau đớn, Lý Phàm nhìn xuống bờ vai mình. Nơi đó, một thanh trường thương xích hồng đã xuyên qua từ lúc nào, kéo theo máu tươi chảy ra ướt đẫm cả một mảng.
"Vô sỉ...!"
Quát lên giận dữ, Lý Phàm hai mắt gắt gao nhìn về phía cách đó hơn mười trượng, một nhóm người mặc quần áo tử sắc đang chiến đấu với khôi lỗi, mà đứng đầu, là một vị trung niên khí thế bất phàm.
"Hắc hắc tiểu huynh đệ, cái này đao thương không có mắt, trong lúc giao chiến khó tránh khỏi sơ sót, thật có lỗi a."
Trung niên nhân nhìn bờ vai Lý Phàm máu tươi tuôn chảy, trong mắt lóe lên một tia hung ác, âm trầm cười nói.
Mà Lý Phàm đối diện nghe thấy lời này của hắn, thần tình tức giận ngược lại từ từ biến mất. Tiện tay đánh văng một tên khôi lỗi vừa đến gần người mình, hắn nhìn trung niên nhân Tử Ưng môn, bất chợt mở miệng cười dài:
"Ha ha ha! Lũ người các ngươi thật sự cũng đủ ngoan độc. Chẳng qua, các ngươi sai lầm, sai lầm lớn rồi..."
Vừa nói, Lý Phàm vừa đưa tay rút ra thanh trường thương ghim trên bả vai mình, mà miệng vết thương của hắn bỗng chốc hắc khí toát ra, lấy mắt thường cũng có thể thấy được đang nhanh chóng hồi phục.
"Khi ở ngoài cổ mộ, ta không muốn cùng các ngươi giao chiến, cũng không phải là do sợ ngươi. Mà chỉ vì giữa chúng ta thực sự cũng không có bao nhiêu ân oán, cũng không cần đánh tới mức người chết ta sống làm gì."
Lắc lắc đầu, Lý Phàm dưới chân hướng tới đám người Tử Ưng môn bình tĩnh bước tới, mỗi một bước, tiếng nói của hắn lại càng lúc càng lớn.
"Vào trong cổ mộ, mọi người có chung địch nhân, ta cũng chưa từng nghĩ đến nhân cơ hội tìm các ngươi phiền toái. Nhưng... phàm việc gì cũng có giới hạn. Người không đánh hổ, hổ lại có tâm ăn thịt người. Hừ! Tưởng Lý Phàm ta sợ đám khốn kiếp các ngươi sao. Vậy ta sẽ cho các ngươi biết, chọc giận ta là một cái hành vi ngu xuẩn cỡ nào."
Dứt lời, cả người hắn thoáng chốc đã biến mất. Khi hiện ra thì đã đứng trước mặt môn chủ Tử Ưng Môn, trong tay cầm chắc sám hối chi mâu, trong mắt hắc quang phun ra nuốt vào, hướng tới yết hầu môn chủ Tử Ưng Môn mà một mâu hung ác đâm tới.
"Hôm nay đám người Tử Ưng Môn các ngươi, một tên cũng đừng hòng sống sót ra khỏi cổ mộ này...!"