Đường Hoa từ khi thấy màn thút thít thê thảm đến chạnh lòng của tên Tôn Minh thì đã thề với lòng, mọi pháp bảo mình kiếm được hết thảy đều phải do mình khai quang, dùng không được thì cứ quăng thẳng cho cửa hàng của hệ thống, đánh chết cũng không cầm đi giao dịch.
Hồ Ly Diện Cụ: có thể dùng để ngụy danh lừa gạt người chơi hoặc là NPC có pháp lực thấp hơn ngươi. Thời gian cooldown 10 ngày, không thể tu luyện.
Thứ tốt, ném vào túi Càn Khôn. Kết tinh nỗ lực của cả ngàn người, đánh đổi bằng mấy trăm cái sinh mạng cứ như thế bị Đường Hoa một tiếng cũng không kêu bóc lột mợ nó, đã vậy hàng này còn giả bộ một bộ dạng mê mang khắp nơi dò hỏi: Ai được rồi? Được cái gì đó?... Đương nhiên Đường Hoa vẫn lặng lẽ nói cho Thi Thi biết, dù sao cũng nhờ người ta nói nên mình mới biết cách thức đó chứ bộ. Thi Thi bị khiến cho cười lăn lộn một hồi, nàng phiêu tới một câu: ‘Ngươi thật là xấu!’ khiến cho tâm thần Đường Hoa run lên một cái.
Nghỉ ngơi chỉnh đốn bốn giờ, lần này công hội Nhất Kiếm chết thảm lắm, gần cả ngàn người chết trận, khu vực chết trận chủ yếu đương nhiên là trung quân, bao quát cả Thư Sinh và cả những cao thủ liên can; tỷ lệ còn sống không đến ba thành. Đối mặt với con BOSS cuối cùng, tất nhiên không thể xem thường được, nhất định phải chờ đội hình chỉnh tề xong rồi mới có thể xuất phát. Đương nhiên Nhất Kiếm Cầu Bại cũng không nhàn rỗi, đã phái ra bốn tổ hai mươi người đi trước để tìm hiểu thông tin của Ngọc Tiêu nương nương rồi.
* * * * * *
Bọn cao thủ bị chết đã trở lại ngọn Đại Thiên Chúc, Nhất Kiếm Cầu Bại không đi hỏi han người của mình mà kéo bọn cao thủ lại ân cần thăm hỏi không ngừng, hơn nữa lập tức biếu mỗi người 2 kim tiền trợ cấp.
“Không cần!” Sát Phá Lang rất kiên quyết cự tuyệt, nhìn xung quanh một cái, chỉ thấy Đường Hoa đang ngồi uống rượu cùng Tôn Minh, Thi Thi, bèn đi qua không chút khách khí ngồi xuống hỏi: “Rớt cái gì?”
“Không phải là ta được.” Đường Hoa bày ra vẻ mặt vô tội.
“Hồi nữa tổ đội đi vơ vét Ngọc Tiêu nương nương, làm hay không!” Sát Phá Lang đo lường tính toán ra lực công kích của mọi người, thấy kẻ có khả năng vơ vét BOSS nhất đương nhiên là chính mình. Nhưng mà nếu như thằng nhãi này lúc BOSS sắp chết lại đột nhiên tạc cho một cái thì thể nào cũng toi luôn cái mạng còi của mình.
“Không chơi!”
“Đệt, bố đây chưa từng hợp tác cùng người khác bao giờ, hiện giờ cho ngươi thể diện, vậy mà ngươi lại từ chối.”
“Oa... Mau nhìn kìa! Sao chổi kìa!” Thi Thi kêu rất lớn tiếng, toàn bộ mọi người đều dừng tay dõi mắt nhìn lại, chỉ thấy một ngôi sao chổi đỏ như máu xẹt qua bầu trời phương Tây, khiến cho bầu trời như bị rách ra một khe hở.
“Là sao yêu quái!” Đồng tiền trong tay Thư Sinh nhảy bắn lên không ngừng, dốc sức bạt mạng muốn trốn xuống khe ngón tay, mà bức tinh tượng đồ trong tay hắn thì đã nhuộm màu đỏ như máu, mọi chủ tinh dưới sự bao phủ của ánh đỏ đều ảm đạm lu mờ: “Hệ thống nhắc nhở: sao yêu hiện thế, không lâu sau Cửu Châu Đại Địa sẽ có hạo kiếp.”
“Là sự kiện!” Đường Hoa đưa ra một đáp án khiến mọi người vừa lòng. Đây rõ ràng là trò chơi lại muốn tạo ra một tràng cảnh lớn như quân Tần công thành đấy mà. Nhưng mà xem điệu bộ báo động trước này, chỉ sợ là quân Tần so với sự kiện này cũng chỉ như một bữa ăn sáng mà thôi.
“Lính trinh sát về rồi!” Nhất Kiếm Cầu Bại dặn dò một tiếng: “Mọi người lưu ý tin tức trong kênh, họp!”
* * * * * *
“Địch nhân đã biết ý đồ công kích của chúng ta, đã bày ra bảy đại trận Lôi, Phong, Kim, Mộc, Thuỷ, Hoả, Thổ ở bảy chỗ giao lộ. Theo một tên nhân viên trinh sát tử vong xong sống lại nói: Bọn họ thử tiến vào Thủy trận, nhưng vừa vào đến bên trong thì thứ nghênh đón bọn họ chính là pháp thuật. Pháp nhãn nhìn ra là pháp thuật hệ nước: Hải Triều. Pháp trận này lực công kích không cao, nhưng lại giảm tốc độ 20%. Hoả trận là Hoả Hải, công kích cũng không cao, nhưng sẽ bị mất máu liên tục... Trước mắt mà nói, bảy trận này cũng không hung ác, nhưng lại thuộc dạng công kích quần thể, hơn nữa lính trinh sát chỉ trinh sát được đến phạm vi 20 dặm là đã chết trận, phỏng chừng bên trong càng sâu hơn. Dựa theo lực phòng ngự cùng lượng máu hiện tại của chúng ta, thì số người có thể thuận lợi xông qua... có khả năng không được nhiều. Cho nên ta mong mọi người thương lượng cùng nhau, xem có biện pháp phá trận không. Thư Sinh ngươi nói xem!”
“Muốn phá trận này, nhất định phải có bảy món binh khí và pháp bảo tiên gia có thuộc tính. Mọi người nếu như có thì xin báo danh, hiện giờ đã mở kênh đại sảnh, nhưng vui lòng đừng nói chuyện khác.”
“Đất!” Sát Phá Lang là người đầu tiên đưa tin.
“Kim!” Anh bạn có Vạn Thạch Cung cũng báo.
“Gió!” Phương sĩ có quạt chiêu hồn.
Hàng tiên gia, Đường Hoa lục lục túi Càn Khôn, mình thì có hai cái đó, một cái là Lượng Thiên Xích, một cái là Kỳ Môn Phi Giáp, nhưng đều là hàng không có thuộc tính ngũ hành. Mấy người khác cũng lắc đầu, tiên khí mà muốn gom bảy món cũng không khó, cơ mà phần nhiều đều là hàng không có thuộc tính.
“Không có à?” Thư Sinh dò hỏi một lúc xong thở dài: “Thiếu nhiều lắm, còn thiếu hơn phân nửa.”
Nhất Kiếm Cầu Bại cũng than một hơi: “Vậy mọi người chỉnh lý lại trang bị, gắng hết khả năng đề cao một thuộc tính ngũ hành nào đó của mình, ta sẽ xếp thành bảy chi đội ngũ, nếu như mà thuộc tính thấp hơn 30 thì đừng nên mạo hiểm.”
Đường Hoa nhìn nhìn trạng thái của mình, thuộc tính lửa 35, sét 30. Thuộc tính lửa từ lúc lên đến 10 xong thì tốc độ tăng trưởng hết sức chậm chạp, qua 20 thì lại càng giống như trâu già kéo xe tàn, lúc tới 30 thì... Đường Hoa từ 10 ngày trước đã tới 30 rồi. Còn 5 điểm dôi ra thì dĩ nhiên là do trang bị tăng thêm cho.
* * * * * *
Cung Đấu Mẫu đã ẩn sâu trong mây khói, căn bản không thể trông thấy diện mục chân thực, mà ngoài màn sương sừng sững bảy cây cột cờ lớn, đó là bảy cây Kim Mộc Thuỷ Hoả Thổ Phong Lôi, phía sau mỗi cây cờ còn có một pháp trận truyền tống đơn hướng.
Trận giao long chính là khảo nghiệm năng lực phối hợp quần thể, trận Tà Phật là khảo nghiệm năng lực ngoại giao, trận hồ ly chín đuôi khảo nghiệm năng lực tinh anh, còn bảy trận của Ngọc Tiêu nương nương này là khảo nghiệm thực lực tổng hợp.
* * * * * *
Vẻn vẹn hơn sáu trăm người, số này là đã trải qua sự điều phối số trang bị chưa buộc định của Thư Sinh mới gom góp được.
“Xuất phát!” Thôi thì gáo bể làm muôi vậy, trường chinh hai vạn năm nghìn dặm đã tới bước cuối cùng rồi, không có lý nào phải buông tha cho. Dù là bang diệt, vẫn còn tốt hơn là buông bỏ giữa đường. Hơn nữa Nhất Kiếm Cầu Bại vẫn còn ôm một mối hy vọng, vì phần lớn các cao thủ cũng có mặt ở trong này. Với lại biết đâu nương nương này cũng giống như Tà Phật thì sao? Dù sao bọn họ cũng đều là BOSS hình người.
Nhất Kiếm Cầu Bại nào biết được ải Tà Phật kia là do vận khí của mình không tệ, chứ nếu một khi động thủ công kích Tà Phật trước, thì đó cũng sẽ là một tràng ác chiến.
* * * * * *
Đường Hoa tiến vào Hỏa trận, vừa vào đã phát hiện trong trận là một thế giới khác. Nơi này giống như là một ngọn núi lửa đang phun trào, trên mặt đất có dung nham màu đỏ thẫm chảy xuôi, hơn nữa thỉnh thoảng còn có dung nham phun trào lên cao công kích người chơi trên phi kiếm. Trên không trung cao năm trượng còn phủ đầy những ngọn lửa chập chờn, những ngọn lửa này tản ra theo gió, một khi xẹt qua, là sinh mệnh sẽ bắt đầu hạ xuống.
“Xông!” Một đường chủ đứng ở cửa trận chỉ huy: “Tốc độ là gái gú, thời gian là tiền bạc, tiền bạc và gái gú đang chờ chúng ta... Xông a!”
Đường Hoa ném thuốc mà Nhất Kiếm phái người đưa cho vào miệng, bắt đầu tiến lên. Mặc dù đã có thuốc, nhưng hiển nhiên là không thể bổ cấp cho sinh mệnh đang trôi đi của mình được. Bay chưa đến mười dặm, sinh mệnh của Đường Hoa bay gần một nửa, lại phi hành thêm năm dặm nữa, bọn người chơi đã bắt đầu chết trận. Thực tế đang chứng minh rằng lời Nhất Kiếm Cầu Bại nói chỉ số phòng ngự thuộc tính 30 sống được chính là một lời nói hoang. Đường Hoa phỏng chừng bản thân mình nhiều nhất bay tới hai mươi hai dặm là hóa thành ánh trắng.
Tử vong, tử vong! Sau hai mươi dặm, Đường Hoa phát hiện bên mình đã không có người sống, chỉ có mình mình còn dính 1/10 máu phi hành tiếp.
“Bố tạc chết mày!” Đường Hoa mắt thấy chính mình cũng gắng không nổi, rất lưu manh giơ tay một phát, tia chớp ngọn lửa tràn ngập cả thảy Hoả trận. Tạc một phát như vậy, Đường Hoa sửng sốt phát hiện mình vậy mà không mất máu nữa, hơn nữa dưới sự trợ giúp của dược phẩm và nguyên anh, lượng máu bắt đầu chậm rãi tăng trở lại.
Dừng tay, bắt đầu rụng máu. Ra tay, lượng máu tăng trở lại...
Ha ha, chơi không chết ta được! Đường Hoa tựa hồ hiểu ra đây là chuyện gì, phất tay một cái, một màn Tam Muội Chân Hỏa rải ra, quả nhiên trong thời gian 4 giây liên tục của Tam Muội, lượng máu của mình đã tăng trở lại. Hoá ra là lửa cũng có phân cấp bậc...
4 giây cooldown, 3 giây chờ, đổi lấy 4 giây phục hồi máu. Dưới tác dụng của dược phẩm, sinh mệnh của Đường Hoa không chỉ không mất tiếp, mà còn chậm rãi tăng trở lại.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Bay ước chừng năm mươi dặm đường, Đường Hoa rốt cục lao ra Hỏa trận, chân đặt lên khu đất cung Đấu Mẫu. Ngoài trăm mét, cửa cung điện đóng chặt, mảnh đất bên ngoài trống trải chỉ có hai người, một người là kẻ có được phật kiếm, hơn nữa thân có kim cang bất hoại - Tôn Minh, người còn lại là kẻ có tiên kiếm hộ thân - Sát Phá Lang.
“Ya!” Tôn Minh bước qua cụng nắm đấm với Đường Hoa.
“Ya cái rắm!” Sát Phá Lang ngồi bệt xuống đất uống rượu, nói: “Chỉ có ba người.”
“Không có ngôn ngữ chung với hắn!” Tôn Minh lắc đầu: “Người này chỉ biết cướp BOSS, chứ không hiểu cái gì là thành tựu cảm.”
“Hừ!” Sát Phá Lang không nói chuyện, cũng rành rành là mình chơi không lại hai thằng này liên thủ.
* * * * * *
Bởi vì ba người ở trong khu vực đặc thù, nên không thể liên hệ cùng bang hội, thậm chí ngay cả tin ngắn cũng không phát đi được. Chờ suốt nửa tiếng đồng hồ sau, Đường Hoa rốt cục ngồi không nổi nữa, đi đến ngoài cửa cung gõ gõ: “Có người ở nhà không?”
“...” Không có hồi âm.
“Nương nương, nương nương, ngươi đã bị bao vây, cách thoát ra duy nhất của ngươi là lập tức bỏ xuống tiên khí đầu hàng.”
“Ngươi không mở miệng cũng không có nghĩa là ngươi không có ở đó, hành tung của ngươi đã bị chúng ta nắm được rồi...”
“Ngươi không mở, vậy chúng ta có thể đi. Có thiệt không mở không?”
* * * * * *
Đường Hoa kêu gọi một trận xong, cửa vẫn như cũ không mở.
Sát Phá Lang ở một bên nhìn, lạnh lùng nói: “Ngươi không biết phá cửa à?”
“Ngươi tới!” Đường Hoa đưa tay ý mời, ây da con cóc người nhỏ mà miệng to, dám hô hào phá cửa của BOSS có đẳng cấp cao hơn mình gấp đôi đó.
“Hừ!” Sát Phá Lang uống rượu tiếp.
“Chuối tiêu ơi mở ra, khoai tây ơi mở ra, dưa hấu ơi mở ra... tiểu Xanh a mở cửa, Hà Tả a mở cửa...”
“Bộ ngươi không biết đẩy cửa tiến vào sao!” Rốt cục hơn một tiếng đồng hồ sau, một giọng nữ có vẻ cam chịu bay từ bên trong ra.
“Ta không đi vào thì ngươi không thể động thủ có phải không?” Đường Hoa hỏi.
“... Phải!” Mảnh đất kia vốn là nơi được cấp cho bọn người chơi để dùng tập kết nhân thủ, đương nhiên là không thể công kích, nếu không thì đến thằng nào giết thằng đó chả phải là ỷ lớn hiếp nhỏ sao, vậy còn khảo nghiệm cái gì nữa.
“Ta mà đi vào thì ngươi sẽ lập tức động thủ ngay có phải không?”
“... Phải!”
“Vừng ơi mở ra, bánh mì ơi mở ra... Ây! Ngươi ả NPC chết tiệt này sao lại có thể mắng người chứ?”
NPC: “Các ngươi phải cân nhắc cho rõ, các ngươi chỉ có thời gian một ngày, không tiến vào tức là nhiệm vụ chắc chắn phải thất bại.”
“Ơ... Cái này không quan hệ gì lắm với bọn ta, vừng ơi mở ra...”
* * * * * *
Thư Sinh kiểm kê nhân số tử vong xong, nói: “Vào được ba người, đến giờ vẫn chưa tử vong.”
“Ai...” Nhất Kiếm than một hơi, phân phó: “Để mọi người chờ đi, đừng hy sinh vô ích nữa.”
* * * * * *
NPC hiển nhiên là đã xem nhẹ sự chịu đựng cùng năng lực tự làm mình vui của Đường Hoa. Nhớ năm đó, thằng này đã có thể chơi đùa cùng mấy con kiến suốt 24 tiếng đồng hồ, thì chỉ là tịch mịch có mấy tiếng đồng hồ đã là gì mà chịu không nổi. Còn phần Sát Phá Lang và Tôn Minh thì hai người ngồi một bên chơi cờ năm quân. Cờ năm quân thì chỉ cần vẽ đường kẻ, rồi dùng tảng đá làm quân cờ. Tiền đặt cược một ván 20Y, cũng không tịch mịch.
“Ngươi không mở cửa sao? Vì sao ngươi không mở cửa? Ngươi không mở cửa thì ngươi cũng phải nói...”
“Chỉ cần ngươi câm miệng, thì ta có thể đáp ứng là không giết ngươi!”
“Ừ... Là sau khi vào cửa vẫn không giết ta, hay là ở ngoài cửa thì không giết ta?” Đã trải qua vụ mì Dương Xuân hai lượng, Đường Hoa khá là cẩn thận.
“... Bên ngoài!” NPC lau mớ mồ hôi, thằng nhãi này quỷ chứ không phải người! Hắn vào thì đương nhiên là không thể không giết hắn, đây là quy tắc của trò chơi, nó cũng giống như việc mình không thể chủ động công kích người ở ngoài cửa vậy, đều là quy tắc cả. Chỉ cần cửa bị đẩy ra, là mình có thể không hề bận tâm mà tiến hành công kích toàn bộ mọi người ngay, bởi vì đó là dấu hiệu của việc tiến công bắt đầu.
“Moá!” Ba người ngoài cửa đồng thời chĩa ngón giữa lên khinh bỉ. Tục ngữ đã nói rất hay, tin được vào NPC, hoạ có heo mẹ leo cây.
* * * * * *
Còn có 10 tiếng đồng hồ, ngay cả Sát Phá Lang cũng nhẫn nại không nổi nữa, lao tới trước cửa chính mắng to suốt 10 phút, sau đó vô cùng thoải mái quay về hạ cờ lần nữa. Coi anh mày trâu chưa, cấp 25 mà chửi cho con BOSS cấp 49 không dám lên tiếng.
“Nguyên thần xuất khiếu!” Trên mảnh đất trống xuất hiện thêm một nàng thục nữ, nhưng mà gương mặt của nàng rất xạm, nàng nhìn lũ ba người đang sửng sốt chăm chú nhìn nàng, phất tay nói: “Không bằng chúng ta cá một trận, các ngươi thắng thì ta tự sát ngay, còn các ngươi thua thì phải mở cửa, thế nào?”
Nguyên thần chính là nguyên anh không có trang bị, không có pháp bảo, không có phi kiếm, chỉ có thể sử dụng những pháp thuật đặc hữu. Còn như nhân kiếm hợp nhất của Sát Phá Lang thì là bám nguyên thần vào thân kiếm để gia tăng uy lực.
“Lượng Thiên Xích! Không có khởi động!” Đường Hoa lật tay một cái, Tôn Minh, Sát Phá Lang ôm đầu trốn như chuột, hoả lôi với thế như bao trời trùm đất nổ mãnh liệt vào nguyên thần.
“Nhân kiếm hợp nhất!”
“Phật quang!” Tôn Minh lệ chảy ròng ròng, sao mà mình chỉ có thủ đoạn rác rưởi nhất thế này.
Một đợt qua đi, nguyên thần uể oải bớt ba phần, nhưng dù sao cũng vẫn là nguyên thần của hàng trùm, lập tức theo gió mà về thân, sau đó mắng xối xả trong cung: “@#$%...”
“Chúng ta chơi cờ tiếp.” Tôn Minh tay vung một cái, đi tìm cờ chơi tiếp cùng Sát Phá Lang, thuận tay chỉ Đường Hoa: “Ngươi... đi gào tiếp đi!”
* * * * * *
“Các ngươi có cá hay không, đã 5 giờ rồi đó!” Người trong cung nghiến răng nói. Việc ầm ĩ này giờ có chút quá đáng rồi, ba thằng đàn ông mà lại đi chơi trò chửi đồng thay phiên nhau để giết thời gian.
“Cá bằng phương pháp nào?” Đường Hoa hỏi.
“Chúng ta so nhạc khí.”
“Không chơi!” Ba người mấy miệng một lời đáp lại, đây là mặt mạnh của người ta, mà cho dù không phải là mặt mạnh, thì mình cũng đọ không lại người ta á.
“So pháp lực.”
“Không chơi!”
* * * * * *
“Vậy các ngươi nói cá cái gì?” Người trong cung hổn hển hỏi.
Nương nương giận dữ: “Ngươi con mợ nó là địa hoà rồi, còn đánh nhất bính cái trym gì?” Chỉ cần đối phương hoà một lần, nàng xuống cái, là một vòng sẽ kết thúc.
Tôn Minh: “Nhất bính!” Sau đó quát lên bên trong đội ngũ: “Đồ chết bầm, đã xong chưa? Bố mi đây hiện giờ là đại tứ hỉ, tự nhất sắc! Tay bố mi ngứa lắm rồi đấy!”
“Đúng vậy! Bố mi đây giờ đã có quốc sĩ vô song rồi, con mụ nó chứ tám cái nhất bính rồi đấy.”
“Chưa xong!” Đường Hoa hồi đáp một câu: “Nhất bính!”
“Cũng một cái Nhất bính!” Sát Phá Lang nghiến răng: “Anh đại, chú tâm một chút đi, đã bốn cái nửa tiếng đồng hồ rồi đó.”
Lưu cục!
“Lượng Thiên Xích! Không có khởi động.” Đường Hoa ném bài: “Nhất bính!”
“Đệt, lại phải chờ!” Tôn Minh: “Đánh cái nào cho hay giờ? Nhất bính!”
Chậc chậc, nguyên cả bàn Nhất bính!
* * * * * *
Nương nương cười bảo: “Các ngươi đừng hoà nữa, thời gian chỉ còn có ba cái nửa tiếng nữa thôi!” Cuối cùng đã không còn tạp âm quấy nhiễu nữa rồi, điều này làm cho nàng thật là thư thái.
“Lượng Thiên Xích!” Trên thân Đường Hoa bừng lên ánh đỏ, Tôn Minh và Sát Phá Lang ‘xoẹt’ cái biến mất.
Oanh tạc! Nhân kiếm hợp nhất, phật quang!
“Ha ha!” Nguyên thần cười châm chọc: “Sớm đã biết các ngươi sẽ đánh lén, nhưng ta thật không hiểu, đã biết rõ ràng rằng đánh một lần cũng không chết được ta, vì sao còn muốn đánh lén?”
Đường Hoa gặm thuốc, ngồi xuống, khẩn cấp phục hồi pháp lực!
Sát Phá Lang bắt đầu tụ lực!
Nương nương thấy vậy, phất tay cười một tiếng: “Đi đây!”
“Xả thân cho mỹ nữ ăn!” Tôn Minh lấy ra Xá Lợi chớp qua một cái, một luồng phật quang bao phủ lên nguyên thần của Ngọc Tiêu nương nương.
Không có quy tắc nào có thể kháng lại Xá Lợi được, nhưng lại có quy tắc quy định không được ra tay công kích người chơi, thế là nguyên thần trong nhất thời lâm vào trạng thái đứng khựng: trốn: không hợp với quy định của Xá Lợi, đánh: không hợp với quy định của hệ thống.
“6, 5, 4, 3, 2...” Tôn Minh đếm giây.
“Được rồi!” Hoả lôi đùng đùng đùng đùng trút xuống, được Lượng Thiên Xích thúc đẩy, tiên thuật tất nhiên rất uy mãnh, cho dù là giao long mà gánh một đợt thì cũng ở gần mức mệt lử chứ nói chi đối phương chỉ là nguyên thần.
“Nhân kiếm hợp nhất!” Một luồng ánh sáng đen lúc đợt oanh tạc vừa kết thúc thì xẹt qua nguyên thần của nương nương: “Moá! Vậy mà còn chưa chết!” Cảnh giới phải tới đủ, pháp lực phải đầy, nộ khí của kiếm anh cũng phải đầy mới có thể có cơ hội sử dụng nhân kiếm hợp nhất một lần, mà Sát Phá Lang nhờ vào tiên kiếm lại có thêm một lần cơ hội nữa, nhưng nếu muốn hợp nhất tiếp thì cũng phải cả tiếng đồng hồ sau, không là không có khả năng.
Chỉ thấy nguyên thần của nương nương đã ủ rủ cực kỳ, nhưng vẫn gắng chậm rãi bay về trong cung, vừa bay vừa nói: “Các ngươi... đã hết... thời... gian rồi!”
“Thiên Lôi Không Phá!” Tia chớp kèm theo thanh âm rung trời chuẩn xác đánh lên trên nguyên thần. Không cần chờ đợi, nguyên thần hoá thành ánh trắng: “May mà ta có trữ lại chút pháp lực.” Uy lực của Thiên Lôi vốn là cao hơn Liệt Diễm Nhiên Lôi, nhưng lại chỉ gây ra thương tổn đơn thể nên vì thế pháp lực hao phí rất ít.
“Không ngờ ngươi vẫn còn trữ lại một đòn.” Sát Phá Lang quệt mồ hôi, vốn tưởng rằng sắp thành lại hỏng đó chứ.
“Đương nhiên!” Đường Hoa ném viên dược vào trong miệng, sau đó ngồi xuống: “Chỉ số thông minh của ta đây đâu phải là người như ngươi có khả năng hiểu được.”
“Xì!” Sát Phá Lang khinh bỉ một tiếng, nghi hoặc hỏi: “Chết rồi mà, sao còn lãng phí thuốc?”
“Biết làm sao được a!” Đường Hoa than khổ một tiếng: “Hồi nữa còn phải chơi du kích chiến với ngươi mà!”
“Vì sao?” Sát Phá Lang càng thêm nghi hoặc.
“... Một nửa, đủ rồi!” Đường Hoa bay ra xa xa một chút rồi mới hô: “Hồi nãy lúc ta đánh sét ra, đã bất cẩn đá ngươi ra khỏi đội ngũ rồi.”
“A?... A! Thằng chết toi!” Sát Phá Lang nổi sùng lên. Theo ba loại nguyên tắc, đòn đầu tiên là của Đường Hoa, tổng thương tổn lớn nhất cũng là của Đường Hoa, mà một kích cuối cùng cũng là của hắn, nếu như đội ngũ không giải tán, đương nhiên là vật phẩm sẽ phân phối theo dạng tùy cơ, nhưng đội ngũ đã giải tán rồi, hệ thống sẽ quăng toàn bộ mọi thứ qua cho một mình Đường Hoa.
“Lôi Bích!” Đường Hoa nhìn thoáng qua túi Càn Khôn, nước mắt xém nữa chảy ra. Phi Lãng, tiên kiếm tam phẩm lục giai, đẳng cấp yêu cầu 50, là tiên kiếm hộ thân mà tiên nữ bị giáng xuống phàm mang theo. Tuy là giải thích cũng không tường tận lắm, nhưng mà đúng thật là hàng dán mác tiên kiếm tam phẩm rồi. Tuy hiện giờ vẫn chưa trang bị được, nhưng đó cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi. Để cho an toàn, Đường Hoa đã đưa linh khí vào nhằm buộc định với mình.
Vẫn còn, pháp bảo ‘ngọc tiêu?’, và tài liệu: một cái dây lưng của tiên nữ, một cây xương hồn cốt của tiên nữ.
* * * * * *
Nguyên thần chết, bảy trận biến mất, Nhất Kiếm Cầu Bại túm chặt tay Thư Sinh, một lời cũng nói không ra. Chẳng hiểu sao mà nhiệm vụ lại được hoàn thành rồi!
“Nhiệm vụ đã hoàn thành!” Thư Sinh kêu lớn một tiếng trong kênh, sau đó là tiếng hoan hô vang trời dậy đất, tuy mọi người cũng chẳng hiểu là sao lại hoàn thành được.
* * * * * *
“Gia Tử... Sát Phá Lang, bọn họ?”
Thư Sinh vội kéo Nhất Kiếm Cầu Bại lại: “An trí đài Kiếm Tiên trước đã, đừng có bất cẩn bị họ trảm nhầm lần nữa đấy, cao thủ đánh nhau thì bọn ta đừng xen vô nhiều. An trí xong đi đã rồi lại khuyên can sau.”
* * * * * *
Đài phát thanh của hệ thống: Bang hội Nhất Kiếm đã chiếm đỉnh Thái Sơn, Thái Sơn chính thức trở thành nơi trú quân của bang hội Nhất Kiếm, chúng ta cùng nhau chúc mừng cho họ nào.
* * * * * *
“Hai vị bớt giận!” Nét cười của Nhất Kiếm Cầu Bại thật bao dung, mình thoáng cái từ địa ngục chui được lên thiên đường, hai vị này chính là đại công thần. Tuy chẳng biết là chuyện gì đã xảy ra, nhưng mà công đầu chắc chắn là thuộc về bọn họ, đương nhiên là còn có Tôn Minh nữa, nhưng mà Tôn Minh đã coi như là người bên mình rồi...
“Kêu hắn đưa mấy thứ kia lại đây, thì ta sẽ không giết hắn!” Sát Phá Lang nghiến răng, từ khi mà Đường Hoa có được tiên thuật, hắn đã phát hiện mình càng khó đuổi bắt được Đường Hoa hơn, lúc nào cũng phải bảo trì tư thế nhân kiếm hợp nhất, để mà thuận tiện phá ra vòng vây của tiên thuật. Còn bên Đường Hoa thì vẫn luôn bảo trì một nửa lượng pháp lực, ngươi á mà dám hợp nhất, thì ta tạc chết ngươi ngay, hắn cũng không biết được là trong một quãng thời gian thì Sát Phá Lang chỉ có thể sử dụng kỹ năng hợp nhất được hai lần thôi.
Thân là cao thủ cướp BOSS số một, vậy mà liên tục hai lần bị cùng một người cướp ngược lại, cảm giác này giống như là có một sự bực dọc cứ bám trong tâm trí vậy. Càng huống chi trong đó có một lần là bị hãm hại... Mình thật là ngu a! Rõ ràng biết rằng hắn cũng giống mình chả phải là trò ngoan, vì sao lại đi tổ đội với hắn vậy?
“Ây da! Vầy làm sao mới phải đây.” Nhất Kiếm vỗ đầu, hiển nhiên là lần này Sát Phá Lang đã nổi nóng lên thật rồi, cho dù có phải chết đói cũng nhất định phải đập tan Đường Hoa ra, chẳng kể là Thi Thi hay là Thư Sinh, ai can cũng đều là vô dụng, tâm của Sát Phá Lang hôm nay là sắt.
* * * * * *
Đột nhiên Đường Hoa vẫy tay một cái, hoả lôi bắt đầu oanh tạc. Sát Phá Lang mừng rỡ, nộ khí kiếm anh cũng vừa đầy, vì thế nhân kiếm hợp nhất xuyên qua màn hoả lôi, bắn thẳng tới Đường Hoa, tuy là đã bị hoả lôi tan mất đi một phần lực công kích, nhưng để giết Đường Hoa thì vẫn còn thoải mái lắm.
“Kim cang bất hoại!” Tôn Minh đột nhiên chui ra từ phía sau một cây đại thụ, cười hì hì đỡ đòn, sau đó là một tia chớp nện lên trên đầu Sát Phá Lang.
“Đê tiện, vô sỉ, hạ lưu!” Đây là lời nói lúc lâm chung của Sát Phá Lang.
“Làm ơn đi, ta có bạn bè, ngươi thì không có.” Đường Hoa cười cười ném ngọc tiêu cho Tôn Minh: “Phần hoa hồng của ngươi đây.”
“Ta dòm phần ngươi trước đã.”
Đường Hoa không hề có chút khách khí nào triển lãm ra, lại không ngờ Tôn Minh lại ‘Xì’ một tiếng, vì đạo kiếm thì hắn không thể trang bị, nên chẳng có thấy chút thích thú nào. Đến lượt Đường Hoa hỏi xem ngọc tiêu là loại pháp bảo ra sao, Tôn Minh thở vắn than dài xuất ra triển lãm, cũng chẳng phải là hàng ngon gì lắm, nhưng mà cũng không phải là hàng bèo, có một tác dụng duy nhất đó là có thể đảo ngược thuộc tính ngũ hành của mình, chẳng hạn như hiện giờ ngươi nước 20, sau khi đảo ngược thì lửa biến thành 20, nước thì lại có chỉ số bằng với đất lúc đầu vậy. Mỗi lần sử dụng tiêu hao 10 vạn linh lực, với lại không thể thăng cấp. Nhưng mà khiến cho Tôn Minh vui lòng chính là tài liệu trong tay Đường Hoa chính là tài liệu nhiệm vụ của môn phái mình. Thế là tay vung một cái, tịch thu ráo nạo.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
“Mua rượu ngon nào!” Nhất Kiếm Cầu Bại ngồi trên chiếc ghế dựa trong nơi mà giờ đã cải danh thành cung Nhất Kiếm, tâm tình rất là thoải mái. Vẫn là Thư Sinh có ánh mắt nhìn xa, biết trước lần nhiệm vụ này gian nan rất nhiều, cho nên nhất quyết yêu cầu tìm thêm lính đánh thuê. Chứ nếu chỉ dựa vào những cao thủ mà mình có thì bây giờ... Cơ mà cũng phải nói những tên cao thủ kia cũng có tác dụng kha khá lớn trong bang hội đó, vô luận là lực hiệu triệu hay là lực trấn áp cũng đều khá là nổi bật.
Chẳng hạn như nếu không có Thi Thi, có lẽ nhiệm vụ đã phải thất bại rồi, tuy rằng năng lực công kích của Thi Thi cũng không được coi là mạnh mẽ gì, nhưng mà tiên khí trong tay lại quá nổi bật. Đương nhiên là còn có Đường Hoa, Sát Phá Lang, rồi mấy người như phương sĩ,...
Có lẽ sẽ có rất nhiều cao thủ không có tiềm lực phát triển, nhưng mà phải nhớ một điều, dù sao bọn họ cũng vẫn là cao thủ, mà cao thủ thì sẽ biết tận dụng những ưu thế hơn người của mình để tăng cường thực lực cho bản thân. Thế nên trên vạch xuất phát của đời người, bọn họ đã xuất phát trước một bước. Có thể lưu lại được bao nhiêu cao thủ trong bang, thì lần tiệc rượu này đóng vai trò cực kỳ quan trọng.
* * * * * *
“Nhân kiếm hợp nhất...” Sát Phá Lang vừa về, thoáng thấy Đường Hoa đang ngồi, hai lời không nói lập tức khởi động trạng thái mạnh nhất.
“Đừng...” Toàn bộ mọi người đồng thời hô to một tiếng.
Nhưng còn chưa có hô xong, thanh đại kiếm đang sừng sững ở ngoài cửa kia loé sáng, Địa Sát Kiếm Trận khởi động, trăm ngàn phi kiếm từ trên mặt đất quét về phía Sát Phá Lang...
Một cụm ánh sáng trắng, toàn bộ mọi người bi ai ba giây. Bên trong phạm vi thế lực của Thái Sơn mà công kích bất kì bang chúng Nhất Kiếm nào, thì cho dù là bang chủ cũng sẽ bị kiếm trận phản kích... Đương nhiên là những chiêu thức ngoài hệ thống thì không tính, chẳng hạn như ngươi có thể xài nắm đấm ấy.
“Chúng ta uống rượu!” Nhất Kiếm Cầu Bại cười khổ, hai tên oan gia sinh tử này. Cả hai tên đều là những cao thủ có biểu hiện nổi trội nhất, nhưng có lẽ mình không có nhiều khả năng gom được cả hai rồi.
“Không có việc gì!” Đường Hoa an ủi: “Qua cái mười ngày nửa tháng nữa là hắn sẽ quên đi thôi.”
“Ta kính mọi người một ly trước!” Nhất Kiếm nâng ly nói.
* * * * * *
Thi Thi thấy rượu đã qua ba tuần, liền nâng cốc nói: “Cầu Bại, Thư Sinh, ta thấy đã không còn sớm lắm, ta...”
“Đừng vội!” Thư Sinh nói: “Ta vừa sắm một ít phương tiện, các ngươi không định đi tham quan một thoáng sao? Có Tiên Linh Bách Bảo các, có đài Thông Thiên Chiêm Bặc, có kho hàng tư nhân, có nơi gửi và nuôi dưỡng vật cưỡi, có thợ rèn tinh luyện tiên gia, còn có tháp Thất Tinh Tụ Linh vân vân. Thi Thi, cái khác thì không nói, nhưng tháp Thất Tinh Tụ Linh thì ngươi nên đến xem thử xem, ngày nào đó mà cảm thấy giết quái đáng chán quá, thì cứ ngồi chỗ ấy chuyện trò với anh chàng đẹp trai nào đó, linh lực cũng vẫn liên tục gia tăng đấy.”
“Còn có điều quan trọng nhất, có nhiệm vụ! Dân chúng các nơi, môn phái thậm chí là tán nhân, tiên nhân đều có ủy thác nhiệm vụ tại bang ta. Sau khi hoàn thành không những có thể lấy được lượng lớn kinh nghiệm và tiền tài, mà còn có thể gia tăng công đức. Bang chúng phổ thông mỗi ngày chỉ có thể được nhận một nhiệm vụ, nhưng bang chúng tinh anh thì mỗi ngày lại có thể nhận được ba. Lần này cũng là nhờ rất nhiều vào các huynh đệ Chiến Thần đường viện thủ nên Nhất Kiếm chúng ta mới được như bây giờ, tuy rằng bang chúng ta chỉ là bang nhỏ cấp một, chỉ có năm mươi danh ngạch, nhưng ta tuyên bố mỗi thành viên trong Chiến Thần đường đều được tấn chức làm bang chúng tinh anh, hơn nữa sẽ là bang chúng tinh anh vĩnh cửu.”
Nhất Kiếm Cầu Bại bổ sung thêm: “Có lẽ có rất nhiều huynh đệ đã có bang hội rồi, hoặc là muốn tự mình mở bang, Cầu Bại ta không dám miễn cưỡng, nhưng tình nghĩa viện trợ của chư vị thì Cầu Bại không dám quên. Huynh đệ nào muốn đi thì có thể gửi yêu cầu nơi Thư Sinh, chúng ta không những không làm khó, mà còn biếu mỗi người 2 kim làm lộ phí. Về sau cho dù binh nhung tương kiến, chúng ta vẫn là bằng hữu! Nào... Cụng ly!”
“Cụng ly...”
* * * * * *
Không thể phủ nhận rằng Nhất Kiếm Cầu Bại và Thư Sinh kẻ xướng người hoạ đã khiến cho nhiều người vốn đang do dự đã kiên định lựa chọn hơn, nhưng thuỷ chung vẫn có mấy tên điêu dân rượu mời không uống lại uống rượu phạt. Thư Sinh nhìn danh sách yêu cầu, than một hơi, không chỉ có Thi Thi, mà ngay cả Đường Hoa cũng vậy.
Nhưng mà Thư Sinh hiểu, Đường Hoa và Sát Phá Lang hai người chỉ có thể lưu lại một người thôi, khuyên can sơ sơ vài câu xong, liền phất tay trình cho Nhất Kiếm Cầu Bại phê chuẩn. Nhất Kiếm Cầu Bại tuy cảm thấy đáng tiếc, nhưng cũng là bất đắc dĩ, sau đó không chỉ tự thân tiễn hai người rời đi Thái Sơn, mà còn vỗ ngực đáp ứng: Về sau nếu có chỗ khó khăn, cứ đến tìm thẳng mình.
Dĩ nhiên, hai người cũng kiên trì không lấy 10 kim cảm tạ thêm của Cầu Bại. Khách khí một lần xong, ba người vẫy tay mỗi người một ngả.
* * * * * *
Cứ cứng đầu thể diện thì thật là chịu tội a! Đường Hoa tát cho mình một cái tát, cho dù không thể lấy tiền của Cầu Bại, thì tìm Tôn Minh cướp mấy đồng cũng được mà, nhưng mà... Thể diện a, thể diện! Cứ nghĩ xem mình tìm đến Tôn Minh hỏi: Tiền ngươi đâu? Cái mặt nó mất mà không biết bay đến nơi nào nữa. Dù sao thì cũng do mình khiến huynh đệ gặp nạn, chút tiền bồi thường đó hẳn là phải thôi. Đương nhiên đây chỉ là cách nói nghiêm chính của Tôn Minh thôi, chứ nếu hắn mà biết rằng Đường Hoa đã nghèo đến mức sắp hết tiền ăn uống thì tất nhiên sẽ không thể thấy chết mà không cứu rồi!
Về Thục Sơn lĩnh bánh bao hay là kiên trì nguyên tắc ăn mì Dương Xuân chờ tin tức của Nhược Hãn đây?
Cao thủ... Là phải có khả năng chịu đựng được cái đói!
Bay đến nơi người chơi tụ tập ở phủ Tế Nam, trong túi Đường Hoa chỉ còn dư lại một lượng 27 đồng. Đệt! Mì Dương Xuân vậy mà tăng giá rồi, hệ thống này thật đúng là biết bình định giá hàng đó.
* * * * * *
Bọn người chơi bát phố ở Tế Nam rộn ràng nhốn nháo thật hết sức náo nhiệt, nhiều nhất chính là đệ tử của Bồng Lai. Bồng Lai là bang lớn, mà Tế Nam lại là đại đô thị ở gần Bồng Lai nhất, đương nhiên là người phải nhiều.
Ở đại đô thị, cơ hồ không có hiện tượng PK nào, chủ yếu là do sợ mình tính toán không chuẩn gây ngộ thương mà thôi. Bị trừ chút công đức là chuyện nhỏ, nhưng nếu mà gây thành một đám cừu nhân vậy thật là chuyện lớn rồi.
“Địa đồ ba trăm dặm Tế Nam! Một bạc một tờ, bên trong có sơ đồ phân bố quái vật kỹ càng tỉ mỉ nhất!” Thứ tốt, nhưng ta là cao thủ, không cần phải mua! Nếu mà mười đồng tiền thì thật ra có thể cân nhắc được.
* * * * * *
Kiếm tiền ra sao đây? Đương nhiên là bày sạp hàng! Tuy lũ quái vật không có mang theo tiền bạc trên người, nhưng mà chúng có mang theo trang bị mà. Đường Hoa lại nhiều khi chơi đơn độc , cho nên trong túi Càn Khôn vẫn còn ít nhiều hàng dự trữ. Đem hàng cấp 10+ quăng cửa hàng, sau đó nộp 1 bạc cho hệ thống, bắt đầu lấn chiếm lòng lề đường bày sạp.
“Coi một cái đê, trang bị màu lam thời thượng cấp 20 đến 30, mỗi món chỉ bán giá 10 bạc. Ngoài ra còn có bùa hộ mệnh và nhẫn loại hi hữu, tất cả đều bán phá giá siêu lớn!”
“Bán báo bán báo: Giang Hồ nhật báo, độc quyền bóc trần sự thật về cuộc ác chiến của bang Nhất Kiếm nơi Thái Sơn, cũng có ký lục về toàn bộ hành trình của Phật Pháp Vô Biên viết, người đã tận mắt nhìn thấy Sát Phá Lang và Đông Phương Gia Tử liên thủ chém đầu BOSS cấp 49 Ngọc Tiêu nương nương.”
“Tôn Minh chết toi!” Đường Hoa móc Hồ Ly Diện Cụ ra, viết lên: Tử Khí Đông Lai, sau đó trang bị lên, lập tức hắn trông thấy tên của mình đã được sửa xong. Không vì cái gì khác, chủ yếu là bởi vì mất mặt lắm a! “Bà chị, Chớ đi a! Ngươi xem xem, vải của y phục này được dệt tốt ghê chưa... Huynh đệ, nhẫn gia tăng tốc độ công kích của phi kiếm này, cả Tế Nam chỉ mình ta có thôi đó... Mỹ nữ, dây lụa năm màu mới nhập đây, oa, cái này mà đeo lên trên cổ của ngươi, thì nam nhân của ngươi chắc không yên tâm để ngươi đi dạo phố mất...”
Dưới sự phát huy tài ăn nói nhân viên nghiệp vụ cộng với bán hàng có chiết khấu của Đường Hoa, hàng bán được rất là thuận lợi. Không đến một tiếng đồng hồ, hơn mười món trang bị đã bán được một nửa, được 60Y, tạm thời giải quyết được vấn đề no ấm.
Có tiền ăn cơm rồi, không bán nữa. Đường Hoa dọn sạp, chuyển tới một quán ăn lộ thiên: “Ông chủ, cho tô vằn thắn, bỏ thêm thịt vụn!”
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Song kiếm
Tác giả: Hà Tả
Chương 45: Việc xấu trong nhà
Dịch: Xanh Trời Xanh Nước
Nguồn: TTV
“Bang hội Tam Thương nhận người, trên cấp 20 thì đến thành Đông báo danh, có tiên khí nhưng chưa đến cấp 20 cũng có thể ưu tiên trúng tuyển.”
“Bang hội Song Sư nhận người...”
Đường Hoa ngẩng đầu nhìn thoáng qua mấy tên người chơi đang hò hét, tiếp tục ăn vằn thắn. Ba công hội này vậy mà đã thành lập bang hội rồi, chỉ là không biết nơi trú quân của bọn họ ở đâu, nếu như không chọn danh sơn thì cũng đơn giản, cứ có tiền là được, nhưng như vậy chẳng phải là sẽ bị Nhất Kiếm lấn lướt hay sao, hơn nữa lực ngưng tụ, lực hiệu triệu, thậm chí là nhiệm vụ bang hội cũng đều sẽ kém hơn Nhất Kiếm một nước mất. Có điều nếu muốn chọn danh sơn, thì phải cân nhắc lại phân lượng của mình. Đường Hoa suy ra rằng nếu chỉ riêng một bang hội như Nhất Kiếm muốn chiếm được Thái Sơn mà không dựa vào ngoại viện, thì trừ khi đẳng cấp của mọi người đều đã ngoài 35, thậm chí là đã ngoài 40.
Trong mỗi đại đô thị đều có người của ba bang hội chuyên môn phụ trách chiêu binh mãi mã. Cho dù nhân thủ của Nhất Kiếm tập trung tại Thái Sơn, nhưng cũng sẽ rất nhanh phái các đường chủ đến mọi nơi tiến hành chiêu mộ.
Bang hội không sợ người nhiều, nhân số tối đa của bang hội cấp một là mười lăm nghìn người. Muốn thăng cấp bang hội thì điều cần thiết đầu tiên là độ phồn vinh và độ danh dự của bang hội, độ phồn vinh là do bang chúng hoàn thành nhiệm vụ mà được, còn độ danh dự thì tất nhiên là dựa vào tỷ lệ thành công cùng thất bại của nhiệm vụ mà so sánh.
“Ông chủ, cho tô mì thịt bò!” Một cô gái nhìn trái nhìn phải thấy không còn chỗ, liền đi qua ngồi ké vào bàn của Đường Hoa. Đường Hoa nhìn bộ dạng xạm mặt lại của cô nàng, hẳn là tâm tình cực kỳ tồi tệ.
Ơ? Cô gái này nhìn có vẻ quen quen a! Đường Hoa nghĩ nghĩ, không nhớ được, không lý tới nữa, tiếp tục ăn vằn thắn thôi!
“Bà xã!” Một người nam tiến vào, vừa ngồi xuống liền nói: “Không phải như em nghĩ đâu, em nghe anh giải thích a...”
“Ta không cần nghe, đi đi đi đi...”
Đường Hoa lau đợt mồ hôi lạnh, không chỉ kiều đoạn rất quen thuộc, mà một nam một nữ trước mặt mình đây còn có vẻ đều là người quen của mình đấy. Vì sao lại là ‘có vẻ’? Bởi vì Đường Hoa cũng không chắc là hai người này có nhận biết mình hay không. Hầy! Hai vị trước mặt này một người là Tam Thương Vô Cực, còn một người chính là Tam Thương Vô Song.
“Vô Song, sao lại huơ tay là đi vậy?” Lại thêm một cô gái vào ngồi, Đường Hoa toát mồ hôi, ây da lại là người quen, người quen của mình có nhiều đâu, sao lại đến ngồi chung cùng một cái bàn với mình vậy, lẽ nào trong sâu thẳm của mình có sức hấp dẫn lớn đến vậy sao?
Vô Song lạnh mặt: “Công Chúa, ngươi tới làm gì, các ngươi không phải là đang vừa câu cá vừa thảo luận chuyện đại sự bang hội trên hồ Đại Minh sao?”
À, là ngoại tình!
“Vị huynh đệ này, chúng ta đang bàn chuyện nhà, có thể nhường chỗ cho được không.” Vô Cực rốt cục đã phát hiện ra sự tồn tại của Đường Hoa, tuy rằng hắn gần chôn mặt ở trong tô mất rồi. Đường Hoa vốn cũng muốn đi từ sớm kìa, nhưng mà lại bỏ không nổi tô vằn thắn cho thêm thịt vụn trị giá 2 lượng này. Tiền, khó kiếm lắm a! Hô hào buôn bán cả tiếng đồng hồ mới được có 30 tô vằn thắn thôi hà.
Phía Đường Hoa còn chưa kịp nói cái gì, thì Vô Song trước hết đã đập mặt bàn: “Chuyện nhà? Chuyện nhà của ngươi với cô ta, hay là chuyện nhà giữa ta với cô ta?”
“Mì thịt bò của ngài đây!” NPC bồi bàn đâu cần phải biết ngươi đang cãi nhau hay là đánh nhau, trách nhiệm của hắn chính là cứ đến thời gian quy định thì đem mấy thứ ngươi đã gọi ra.
“Huynh đệ nhường...” Vô Cực hơi xạm mặt lại.
“Ta cực cực nhọc nhọc nào là nhận người, nào là điều tra Lao Sơn, còn các ngươi thì sao? Chơi thuyền bên hồ, vui vui vẻ vẻ. Hôm nay chúng ta phải nói cho rõ. Vô Cực, ngươi muốn thế nào? Ta cũng không cần ngươi phê chuẩn cho rời bang, ngươi nếu lưu nàng lại, ta sẽ cưỡng chế rời bang, chúng ta vỗ tay một cái đường ai nấy đi.” Thanh âm của Vô Song đã có chút nghẹn ngào.
Cũng là mì thịt bò! Đường Hoa nuốt nước miếng, tiếp tục tiêu diệt năm miếng vằn thắn cuối cùng. Bố cũng đã từng là người có tiền đấy, mì thịt bò gì chứ, bố đây ăn là ăn cả tảng thịt bò chín bảy phần cơ này, ăn một miếng, bố vứt một miếng đấy.
“Cái này... Ây! Kêu ngươi nhường mà, lỗ tai ngươi điếc à?” Vô Cực bắt đầu chơi chuyển dời cừu hận đại pháp. Đường Hoa kệ thây hắn, kêu cái trym, xuất cái sét đánh chết ngươi giờ.
“Ngươi làm cái gì vậy?” Vô Song nổi giận, đặt mông ngồi lên trên ghế của Đường Hoa, nói: “Ngươi có công chúa, thì ta có hoàng tử không được à?”
Đường Hoa hộc máu: “Chị hai, ta còn có ba miếng vằn thắn...”
“Sợ cái gì!” Vô Song cầm tô mì thịt bò qua, dập lên trên mặt bàn một cái: “Ăn, ta xem hắn dám làm gì chúng ta?”
“Chị hai... chủ yếu là chật quá!”
Công Chúa ha ha cười: “Hoá ra là Vô Song tỷ tỷ cũng có nhân tình ở bên ngoài.”
“Cũng? Là ý gì?”
“Không có không có, nói sai nói sai!”
Vô Cực làm sao mà không biết Đường Hoa chỉ là do Vô Song tiện thể túm tới để chọc tức mình, lập tức thấp giọng hạ hơi nói: “Bà xã, đừng làm rộn mà.”
“Ta làm rộn? Vô Cực, hôm nay ngươi phải cho ta biết rõ ràng, hoặc là nàng đi, hoặc là ta đi, Vô Song ta không muốn có hạt cát trong mắt.”
“Đúng vậy đúng vậy!” Đường Hoa vừa ăn mì vừa nói: “Một núi không dung được hai hổ, một ghế không dung được hai mông.”
Vô Song đột nhiên xoay mặt lại quát hỏi: “Sao nào? Ta còn không xứng ngồi chung một cái ghế với ngươi sao?”
Công Chúa như cười mà không phải cười: “Vị huynh đệ này gọi là gì ấy nhỉ? Ta thấy hay là nhường đi thì tốt hơn.”
“Nhường cái gì?” Vô Song ấn bả vai Đường Hoa một cái: “Vô Cực, giờ lập tức trả lời cho ta, lập tức! Muốn nàng hay muốn ta? Muốn ta, thì đá nàng ra bang hội ngay, muốn nàng thì đá ta ra bang hội ngay, dứt khoát đi!”
Bị đuổi khỏi bang hội là sẽ vĩnh viễn không thể trở về đâu đấy! Đường Hoa nhắc nhở Vô Song một câu ở trong lòng.
... Vô Cực nhìn trái nhìn phải, Vô Song thì giận dữ tràn đầy, Công Chúa thì mặt cười tủm tỉm, lập tức cảm thấy khó vô cùng.
Vô Song thấy vậy, nước mắt lúc này đã không giữ nổi, thi nhau lăn xuống.
“Việc này, có thể chờ đến khi chúng ta chiếm được Lao Sơn đã rồi mới nói tiếp được không?” Vô Cực hỏi.
“Đừng dùng kế hoãn binh...”
“Không phải là hoãn binh!” Đường Hoa vừa ăn vừa nói: “Muốn chiếm được Lao Sơn thì không thể không có ngươi, lấy được Lao Sơn rồi thì ngươi... Mì này cũng không tệ.”
“Thằng nhãi nói hươu nói vượn, muốn chết...”
“Ngươi thật sự nghĩ như vậy hay sao?” Vô Song nén nước mắt lại hỏi: “Ta có chỗ nào không bằng nàng?”
Công chúa nghịch nghịch móng tay, nói: “Bà chị, ngài còn không biết uy vọng của ngài bên trong hội sao? Nói đến Tam Thương, khả năng mọi người không biết hội trưởng là ai, nhưng mà có ai lại không biết Vô Song là ai chứ? Cho dù là Nhất Kiếm Cầu Bại, Song Sư Hạo Nhiên đến bang hội để liên hệ công việc, thì cũng chỉ là liên hệ với ngài chứ chưa bao giờ liên hệ qua với Vô Cực ca. Nếu thực sự ngài công chính, thì hãy tổ chức người chiếm lấy Lao Sơn đi, chứ không lẽ nào ngài lại nỡ để cho những nòng cốt của ngài đi lưu lãng theo ngài sao? Nói thật với ngài, ta qua lại với Vô Cực ca đã không chỉ là ngày một ngày hai đâu, bọn ta đã biết nhau từ sớm rồi.”
“Đừng nói nữa...” Vô Cực đứng lên cúi đầu nói: “Vô Song, coi lại tình cảm nhiều năm, anh khẩn cầu em giúp Tam Thương ta chiếm Lao Sơn đấy, dù sao trong đó cũng có một phần tâm huyết của em mà. Đến lúc đó mà em muốn đi, anh tuyệt đối sẽ không cản trở em. Nếu em không muốn đi, thì vị trí phó bang chủ vẫn lưu lại cho em.”
“Được!” Vô Song lau nước mắt, ngẩng đầu nói: “Ta sẽ chiếm Lao Sơn, rồi thành toàn cho ngươi.”
“Anh thay mặt Tam Thương cám ơn em!”
“No rồi, cảm ơn mì thịt bò của ngươi!” Đường Hoa hô: “Tính tiền!”
“Đi đi, ta trả cho! Đã khiến ngươi phải thấy trò cười rồi.” Có lẽ là Vô Song đúng danh công chính, biết mình đã làm phiền đến người vô can, nên rất biết điều bao bữa.
“Vậy thật ngại lắm... Ông chủ, gói thêm hai cân thịt bò nữa.” Đường Hoa dè dặt hỏi: “Cũng là ngươi trả chứ?”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R