Lâm Vũ trong lòng căng thẳng, khẽ run lên nói:
“Ta lần này xuống núi là đi đối phó với lũ ma nhân Phệ Huyết Đường. Chuyến đi này thập phần hung hiểm ta sao có thể yên tâm mang theo nàng bên cạnh, hơn nữa chắc chắn Lý sư bá của nàng cũng sẽ không đồng ý đâu.”
Vương Chỉ Y lắc mạnh đầu nói:
“Dù có là núi đao biển lửa, Diêm La địa phủ, muội cũng không sợ. Còn Liễu sư bá người rất thương yêu, nhất định người sẽ đồng ý.”
Lâm Vũ vẫn khuyên giải:”Chỉ Y, cho dù có như vậy ta cũng sẽ không đáp ứng nàng, không quá mười ngày, ta sẽ hoàn thành nhiệm vụ. Đến lúc đó ta sẽ lập tức quay về với nàng, ta sẽ không như trước đột nhiên biến mất đâu, nàng hãy tin ở ta”.
Vương Chỉ Y lệ thủy vương đầy mặt, từ trong lòng Lâm Vũ đứng dậy ngẩng đầu lên nhìn hắn nhẹ giọng hỏi:”Có thật không? Chàng có thật là trong mười ngày sẽ quay lại không? Sẽ không gạt muội chứ?”
Lâm Vũ kiên quyết gật đầu giơ ngón út bàn tay phải lên ôn nhu nói:” Chỉ Y chúng ta ngoắc tay thề, một lần nghẹo tay trăm năm không quên”.
Vương Chỉ Y thoáng chốc nín khóc, môi khẽ mỉm cười, vươn ngón út trên bàn tay ngọc ra khe khẽ nhẹ nhàng chạm vào ngón út của Lâm Vũ, miệng khẽ nói:”một lần nghẹo tay trăm năm không quên, ngàn năm cũng không quên, cho đến vạn năm sau cũng không quên”.
Trong lòng Lâm Vũ dấy lên cảm giác ấm áp, không kìm nén được sự xúc động, muốn giang tay ôm thật chặt Vương Chỉ Y. Nhưng mà hắn không làm như vậy. Bởi vì lúc này có một người đang ở cách đó không xa yên lặng chăm chú nhìn hai người.
Lâm Vũ chậm rãi xoay người đứng đối diện với người đó nói:”Dật Phàm ngươi đến đây từ lúc nào vậy?”
Vương Dật Phàm mỉm cười nói:”Tiểu Vũ, hai năm rồi không gặp ngươi, vẫn còn nhớ tới ta sao?”
Lâm Vũ cười sảng khoái nói:”Đừng nói là hai năm, cho dù là mười năm…”
Trên bậc thềm tại cửa chính Huyền Thanh Cung, sáu thanh niên nam nữ đang chẫm rãi đi xuống núi, sáu người này nam thì tuấn tú, nữ kiều mị ai nấy đều rất có phong thái.”
Đi phía trước là một hòa thượng gầy yếu mục quang sáng quắc, một thân bạch sắc cà sa đột nhiên mở miệng nói:
“Chư vị thí chủ, theo như tiểu tăng biết thì Phệ Huyết Đường cao thủ như mây, chúng ta hành động lần này phải thật cẩn thận”.
“Nhược Trần sư huynh, ngươi vị tất phải đề cao uy phong người ta lên mà làm giảm đi sĩ khí của chúng ta. Phệ Huyết Đường nọ chẳng qua cũng chỉ là một phân đường của Huyết Thần Giáo mà thôi, sáu người chúng ta tại tu chân giới đều là cao thủ, là tinh anh nhóm đồng lứa. Nếu ngay cả một cái Phệ Huyết Đường nho nhỏ này mà cũng không đối phó được thì còn gì là danh tiếng của Tứ đại môn phái”.
Người vừa lên tiếng chính là đệ tử của Phong Vũ Môn, Tề Ngạo. Trong đám cao thủ trẻ tuổi rất có danh tiếng.
“Tề huynh đệ nói rất đúng, huống chi còn có ta ở đây, đối phó với Phệ Huyết Đường dễ dàng như lấy đồ trong tay vậy, Hồng Tụ sư muội ta nói có đúng không ?”.
Người vừa lên tiếng một thân vận bạch y, trên ngực áo thêu một đóa Hỏa Sắc Vân. Lúc này đang nhìn Thượng Quan Hồng Tụ vẻ mặt rất kiêu căng tự mãn. Không cần phải nhìn cũng biết người đó là Phương Hạo Thiên, đệ tử của Hỏa Vân Lâu. Trước đây hai năm đã từng cứu Thượng Quan Hồng Tụ cùng Vương Chỉ Y.
Thượng Quan Hồng Tụ đang yên lặng ngắm nhìn bóng lưng Lâm Vũ đến thất thần, đột nhiên nghe thấy cuồng ngôn của Phương Hạo Thiên trong lòng khó chịu nói: “Hừ ! Ngươi nếu lợi hại như vậy sao không tự một mình mà đi”.
“Ha Ha!”
La Thế Hoành cười lớn nói: “Phương huynh đệ, Hồng Tụ sư muội chính là trấn cung chi hoa của phái ta, ngươi muốn giương oai tán tỉnh thì cũng phải động não một chút chứ.”
Thượng Quan Hồng Tụ mặt đỏ bừng lên, tức giận nói:” Phì! mồm chó không mọc được ngà voi.” Xong lại liếc mắt nhìn trộm Lâm Vũ một cái.
Nhưng mà Lâm Vũ cũng không phát hiện ra, yên lặng đi phía trước, mang trong lòng ngổn ngang bao tâm sự. Thượng Quan Hồng Tụ thấy thế cũng không khỏi bối rối, những sự việc xảy ra với Lâm Vũ, nàng cũng hiểu rõ đôi phần qua từ lời kể của sư phụ tối qua. Trong lòng không khỏi buồn bã cảm thương cho hắn. Hai năm không gặp, Lâm Vũ đã thay đổi khá nhiều, nét mặt tang thương hơn không còn thơ ngây như trước.
Sáu người vừa đi vừa trò chuyện, chốc lát đã xuống đến chân núi.
Vũ Tiên trấn vẫn như hai năm trước, vẫn vô cùng nhộn nhịp, dòng người qua lại nhộn nhịp.
“Lâm huynh nhìn kìa, là hàng cực phẩm a!” La Thế Hoành kinh hô một tiếng chỉ về phía trước với vẻ thèm thuồng hướng Lẫm Vũ nói.
Lâm Vũ nhìn theo hướng tay La Thế Hoành, chỉ thấy trước mặt là một cô nương xinh đẹp, mái tóc đen óng xõa ngang vai, nước da màu cổ đồng, đúng là một tiểu cô nương duyên dáng yêu kiều khác biệt với người khác. Nhìn nàng vô cùng quen thuộc.
Nhược Trần nghe thấy vậy khẽ lắc đầu hai tay tạo thành chữ thập khẽ niệm phật:
” A di đà phật, La thí chủ, sắc tức là không, không tức là sắc ….”
La Thế Hoành vội vàng lên tiếng:” Thôi! Thôi! Là ta sai rồi, đừng niệm nữa, đừng niệm nữa!”
Không nghĩ tới là cô nương nọ lại nghe được tiếng kêu của La Thế Hoành liền nhìn về hướng đó thoáng trông thấy Lâm Vũ, khẽ run rẩy một chút rồi nhanh chóng chạy thẳng về bên đó.
“Quái lạ, bất quá ta mới chỉ ca ngợi có một câu thôi mà đã chạy thẳng tới đây vậy sao? Thật là một ngày may mắn, may mắn a!” La Thế Hoành trong lòng đang khấp khởi mừng thầm. La Thế Hoành lúc này trong lòng đang tràn ngập ảo tưởng.
Đáng tiếc ảo tưởng của La Thế Hoành trong nháy mắt đã hoàn toàn sụp đổ. Cô nương đó chạy đến trước mặt Lâm Vũ liền dừng lại, đôi mắt phượng lẳng lặng ngắm nhìn Lâm Vũ.
Khuôn mặt Lâm Vũ lập tức đỏ bừng pha nhiều nét kinh ngạc, cô gái này vì sao lại không có chút kiêng kị gì cứ nhìn chằm chằm vào mình trước mặt bao nhiêu người như vậy làm cho Lâm Vũ có chút ngượng ngùng xấu hổ.
“Lâm Vũ … Huyền Thanh Cung” từ trong miệng cô gái đó phát ra âm thanh nhè nhẹ.
“Ngươi, ngươi là Triệu Vũ Manh !” Lâm Vũ đột nhiên nhớ ra, trong lòng cảm thán, cô bé năm xưa bỗng chốc hiện ra trước mặt, nhưng không phải một tiểu phi tặc, cũng không phải là một tiểu khất cái mà là một cô gái mới trưởng thành thực sự xinh đẹp.
“Hì hì ! Xú lưu manh, không ngờ ngươi còn nhớ ra ta?” Triệu Vũ Manh cười rất tự nhiên lộ ra hai hàm răng trắng bóng trông thật hoạt bát đáng yêu.
“Xú lưu manh!”
Tất cả mọi người đều cả kinh, trong lòng đoán già đoán non, chẳng nhẽ …
Thượng Quan Hồng Tụ cũng không biết vì sao trong lòng cảm thấy không được thoải mái nói: “hừ! Đúng là một tên lưu manh, ta cũng đã từng bị hắn ………”
“A” mọi người đều nhất thời giật mình, tất cả đều quay lại nhìn Thượng Quan Hồng Tụ với vẻ ngạc nhiên khó hiểu: ngươi cũng từng …!
“Không hay”
Thượng Quan Hồng Tụ vẻ mặt mắc cỡ đỏ bừng lên, lấy tay che cái miệng anh đào nhỏ nhắn, hận không tìm được miếng đậu hũ đập đầu chết quách đi cho xong.
Phương Hạo Thiên sắc mặt khẽ biến đổi, sắc mặt kiêu ngạo lúc trước đã giảm đi không ít, trong lòng thầm than một tiếng.
Giờ phút này xấu hổ nhất chính là Lâm Vũ, hắn cần phải nhanh chóng lên tiếng giải thích.
Không ngờ Triệu Vũ Manh đột nhiên nắm lấy tay hắn nói: “Lâm Vũ đúng là ngươi rồi, rốt cục ta cũng tìm được ngươi!”
Lâm Vũ mặt thoáng hồng tránh ra nói:” Đúng là ta, ngươi tìm ta có chuyện gì sao?”.
“Không phải là ngươi nói với ta, đợi đến khi nào ta lớn lên có năng lực liền tới Huyền Thanh Cung tìm ngươi sao?” Triệu Vũ Manh trong mắt ánh lên tia ranh mãnh nói.
“Trưởng thành, có năng lực”, mọi người có lẽ nào không hiểu, đặc biệt là Thượng Quan Hồng Tụ trong lòng đang rất tức giận, chẳng nhẽ Lâm Vũ đúng là người như thế sao?
Last edited by thaolakinh89; 06-12-2008 at 04:19 PM.
Nhược Trần hòa thượng hai tay tạo thành hình chữ thập tái niệm khởi lại câu pháp chú lúc nãy.
Lâm Vũ vội vàng giải thích: “Các vị hiểu nhầm rồi, chuyện không phải như các vị nghĩ đâu.”
La Thế Hoành than nhẹ một tiếng, khẽ lắc đầu vỗ nhẹ lên vai Lâm Vũ nói: “Lâm sư đệ ta thật là đã nhìn lầm ngươi rồi, bề ngoài ngươi ôn nhu, đôn hậu, thư sinh nho nhã, không nghĩ là ngươi lại có thể làm ra cái loại chuyện thương thiên này.”
Lâm Vũ xuất thủ cực nhanh che lấy cái miệng thối của La Thế Hoành lại la lên: ”Ngươi đừng có nói lung tung, ta chỉ là giúp đỡ nàng một chút ngân lượng, nếu nàng có khả năng thì sau này quay lại hoàn trả cho ta.”
Triệu Vũ Manh cười giảo hoạt, từ trong lòng ngực lấy ra một tấm ngân phiếu đưa cho Lâm Vũ nói: “Quên mất, ngươi nói không sai, trước tiên trả lại cho ngươi một nửa, đây là ngân phiếu một ngàn lượng còn một ngàn lượng sau này ta sẽ trả nốt cho ngươi.”
Thượng Quan Hồng Tụ nghe vậy trong lòng cảm thấy thật thoải mái. Nét mặt lại khôi phục vẻ bình thản như cũ. Thật là “thiên thượng đích vân, nữ nhi đích kiểm” (ý nói là vẻ mặt con gái cũng giống như mây trên trời – A Lìn) thay đổi thật quá nhanh.
Lâm Vũ cười khổ một tiếng, đây là lần thứ mấy hắn bị nữ nhân hí lộng cũng không có nhớ được nữa, đưa tay nhận lấy tấm ngân phiếu nói: “Cũng được, ngân phiếu này ta nhận. Còn một ngàn lượng kia ngươi không cần hoàn trả cho ta, chỉ cần ngươi không tìm ta gây phiền phức là được.”
“Như vậy sao được, ta ……….” Triệu Vũ Manh nghe vậy trong lòng quýnh lên nói:”Không được, bất kể như thế nào ta cũng sẽ hoàn lại đủ cho ngươi. Nhưng mà ta hiện tại không có. Hay là mỗi lần ta sẽ trả ngươi một trăm lượng, chia thành mười lần có được không?”
“Mười lần!”
Lâm Vũ da đầu tê rần, mới có một lần thôi mà khiến cho hắn suýt nữa không thể ngẩng mặt lên nhìn mọi người. Giờ mà thêm mười lần nữa... không bằng bỏ đi mà kiếm lấy bình yên.
Thượng Quan Hồng Tụ nhướng mày, nàng sao lại không nhìn ra là tiểu nha đầu này cố ý chứ, sợ là đối với Lâm Vũ… Nghĩ đến đó trong lòng khó chịu Thượng Quan Hồng Tũ tức tối kêu lên một tiếng: “Bây giờ là lúc nào rồi, chúng ta còn có nhiệm vụ bên mình sao có thể ở đây mà tranh cãi, nếu công việc chậm chễ, các vị tiền bối trách mắng, ai có thể đảm đương đây”
Lâm Vũ nghe thấy vậy tươi cười nói theo: “Đấy, Vũ Manh, mấy người chúng còn có chánh sự cần làm, cần phải đi xa không tiện nói chuyện, ngươi hãy bảo trọng.”
Triệu Vũ Manh nghe xong trong lòng quýnh lên nói: “Ngươi lại đi xa! Đi đâu vậy? Lúc nào quay lại đây? Ta sẽ … ta sẽ hoàn trả ngân lượng cho ngươi.”
Lâm Vũ nghĩ ngợi một chút rồi quyết định nói dối: “Cái này rất là khó nói, lần này ta đi cùng với các sư huynh và sư tỉ tới một nơi rất xa, nhanh thì vài tháng mà lâu thì phải hai, ba năm, ngươi không cần chờ ta đâu.”
“Sao lâu vậy?”
Triệu Vũ Manh biểu hiện rất là kinh ngạc, cái miệng nhỏ nhắn tru lên thành hình tròn.
Bất ngờ, La Thế Hoành đột nhiên lên tiếng vẻ mặt mị tiếu: “Cô nương này, ta cùng hắn không giống nhau, chỉ mười ngày sau là trở về . Đến lúc đó cô nương cứ đến tìm ta, giao ngân lượng cho ta. Khi nào Lâm sư đệ về ta sẽ giao lại cho hắn.”
“Hừ! Đây là chuyện riêng của ta với Lâm đại ca, có quan hệ gì tới ngươi, ngươi thì biết gì chứ!”
Triệu Vũ Manh nét mặt giận dữ liếc mắt nhìn La Thế Hoành một cái sau đó quay lại đối với Lâm Vũ nói: “Lâm Vũ! Ngươi gạt ta!”
“Việc này…”Lâm Vũ mặt đỏ bừng lên nhất thời á khẩu không nói được gì. Nói dỗi dễ dàng bị phát hiện, không thể tránh khỏi có chút ngượng ngùng.
La Thế Hoành khẽ cười thầm, cất tiếng nói: “Ta đây là có ý tốt cho ngươi, ai, ngươi thật là tốt số mà!”
Lâm Vũ tâm niệm khẽ biến đổi, hiện giờ đã chậm trễ hơn một canh giờ rồi, chi bằng trước tiên cứ cứ đáp ứng nàng, hắn liền nói: “Được, ta vừa rồi là nói dối ngươi, ta đáp ứng ngươi, bây giờ ta đi sau khi xong việc sẽ quay lại tìm ngươi để lấy ngân lượng. Bây giờ ta đi được chưa?”
“Hừ! Cũng không khác biệt là mấy nhưng ta cảnh cáo ngươi trước, ngươi không lên lừa dối ta, khi ngươi trở về mà cố tình trốn tránh ta không cho ta cơ hội trả ngươi ngân lượng, hắc hắc, đến lúc đó ngươi sẽ biết sự lợi hại của ta” Triệu Vũ Manh cười to lộ ra hai hàm răng trắng bạch.
Lâm Vũ bỗng chốc xuất hiện cảm giác lành lạnh chạy dọc sống lưng, tiểu nha đầu này rất là ngang ngược, nói được là làm được, sau này muốn thoát thân thật sự là không dễ dàng. Lâm Vũ gượng cười nói: “Hừ! Nam tử hán đại trượng phu, nói là làm, cô nương hiện tại ở đâu, khi nào xong nhiệm vụ ta sẽ lập tức tới tìm.”
Triệu Vũ Manh nghe vậy vui mừng nói: “Ta hiện tại đang ở tại Cầm Lan sơn trang, từ bên ngoài trấn đi về phía nam, cách đây khoảng ba dặm đường, rất dễ tìm.”
Lâm Vũ nhẹ nhàng gật đầu nói:”Biết rồi, nhất định ta sẽ tới, bây giờ ta phải đi rồi, ngươi hãy tự mình bảo trọng, không nên như trước kia, sẽ không may mắn nữa đâu, biết không?”
Triệu Vũ Manh mặt đỏ bừng lên cúi đầu ôn nhu nói:”Ta bây giờ đã không còn là tiểu hài tử như ngày xưa nữa rồi, ta…!”
Thượng Quan Tụ Hồng tiến lên ngắt lời nói: “Lâm sư đệ, nhanh lên một chút, mấy vị sư huynh đều là đang chờ đó, chậm trễ quá không hay đâu.”
Lâm Vũ trong lòng khẩn trương vội nói: “Vâng, chúng ta lập tức xuất phát. Vũ Manh, ta đi đây!”
Triệu Vũ Manh nghe vậy sắc mặt ảm đạm trong ánh mắt hiện lên vẻ lưu luyến lớn tiếng nói: “Lâm Vũ, ngươi phải luôn ghi nhớ là đã có hẹn với ta đó.”
Lâm Vũ nhìn vẻ mặt ảm đạm của nàng ngữ khí kiên định nói: “Một lời hứa đáng giá ngàn vàng!”
La Thế Hoành cúi đầu tự nhủ môt tiếng: “Ôi! Ông trời thật sự là bất công a! La Thế Hoành ta phong lưu tiêu sái, anh tuấn bất phàm đến nay mà vẫn cô đơn một mình. Thế mà có người lại “cật trứ oản lý, tưởng trứ oa lý” (ăn trong bát, nghĩ trong bình – trong trường hợp này có lẽ tương tự như câu “kẻ ăn không hết người lần không ra” – A Lìn)”
“Im miệng!” Cơ hồ cùng lúc hai nữ nhân quay đầu tức giận nhìn hắn. La Thế Hoành hoảng sợ chạy biến mất.
Sáu người lại tiếp tục lên đường.
La Thế Hoành nói: “Các vị xin mời dừng bước! Nhạc Vương Trấn tuy cũng không tính là xa nhưng cũng cách nơi này khoảng ba ngàn dặm lộ trình. Nếu cứ như vậy mà đi cũng phải mất mười ngày nửa tháng.”
Nhược Trần hòa thượng tiếp lời: “Không được! Nhiệm vụ của chúng ta lần này là tốc chiến tốc thắng, chúng ta lập tức dùng phi kiếm ngự không trong vòng nửa ngày liền tới được Nhạc Vươn Trấn.”
La Thế Hoành phất tay nói: “Chậm đã! Ta được sư phụ cho một kiện pháp bảo phi hành có thể cùng lúc chở mười người, chúng ta lên đi cùng tránh cho chúng ta bị lạc nhau.”
Nhược Trần gật đầu nói: “Rất tốt, việc này không nên chậm trễ, ngươi mau xuất ra pháo bảo chúng ta cùng đi.”
La Thế Hoành không nói gì, tay phải liền vung lên, từ trong tay áo bay ra một vật. Lâm Vũ cùng Thượng Quan Hồng Tụ nhận ra ngay đấy chính là Kỳ Bàn pháp bảo. Kỳ Bàn tại không trung lớn dần lên, sau đó chậm rãi hạ xuống.”
Mọi người không khỏi cả kinh. Đợi đến khi Bàn Cờ ổn định mới lục tục kéo lên .
“Khởi!”
La Thế Hoành khẽ quát một tiếng, Kỳ Bàn chậm rãi bay lên, được khoảng trăm trượng liền dừng lại ổn định, sau đó “sưu” một tiếng tăng tốc bay về hướng tây.
“A! Các ngươi mau nhìn xem trên trời có vật gì kìa.”
“Thần tiên a, bay lượn trên trời không phải thần tiên thì là ai chứ”
Người tu chân rất ít khi trước mắt những người bình thường mà hiển lộ thần uy. Khi họ ngự kiếm phi hành đều là trên cao hàng trăm trượng. Mắt người thường sao có thể nhìn thấy được. Nhưng mà Kỳ Bàn pháp bảo này thể tích cực lớn cho dù là bay trên cao hàng trăm trượng thì mắt người thường cũng vẫn có thể thấy được.
Sáu người Lâm Vũ bọn họ cũng không biết là hành động của bọn họ đã làm cho người dưới mặt đất một trận kinh thế hãi tục, vẫn còn đàm tiếu nhiều sau này. Khoảng chừng ba canh giờ sau, Lâm Vũ bọn họ đã tới Nhạc Vương Trấn hạ xuống một rừng cây.
Last edited by thaolakinh89; 06-12-2008 at 04:20 PM.
Món quà cuối cùng tớ gửi tặng bạn Đắc Kỷ nhân ngày sinh nhật. Đủ 5 chương như tớ hứa. Chúc bạn sinh nhật vui vẻ....Tối nay đi nhậu đê
Nhạc Vương Trấn chỉ cách cố hương Lạc Phượng thôn của Lâm Vũ vào khoảng trăm dặm. Lâm Vũ trong lòng không khỏi bùi ngùi xúc động. Tuy nhiên, ở trong thôn, hắn bị mọi người coi như ma quỷ, căn bản không phải là con người cho nên hắn cũng không muốn quay lại nơi đó.
Sáu người bước xuống Kỳ Bàn, La Thế Hoành quát khẽ một tiếng: “Thu” trong nháy mắt thu hồi pháp bảo vào trong tay áo.
Nhược Trần hòa thượng niệm một tiếng phật hiệu nói: “Bình thường Ma môn tà giáo vì che dấu hành tung của mình cho nên thường kiến tạo sào huyệt tại những nơi rất quỷ dị khó lường. Tuy nhiên Phệ Huyết Đường này lại khác hẳn với thường lệ đó, được kiến tạo ngay bên trong thị trấn này chắc là có sự tình bí ẩn bên trong”.
Tề Ngạo hừ nhẹ một tiếng nói: “Bọn ma giáo này thật là kiêu ngạo dám kiến tạo sào huyệt ngay tại bên trong thành thị đúng là không coi Huyền Thanh Cung ra gì thật là cuồng vọng chúng thật là không để người của Huyền Thanh Cung vào trong mắt”.
La Thế Hoành cùng Thượng Quan Hồng Tụ nghe vậy sắc mặt trầm xuống. Những lời vừa rồi của Tề Ngạo rõ ràng có ý ám chỉ khinh miệt ở bên trong.
La Thế Hoành cười ha ha nói: “Tề sư huynh nói vậy có hoa ngôn quá không, ngày nay ma trảo của Huyết Thần Giáo đã lan rộng khắp cả đại lục, hơn nữa nghe nói tổng đàn của Huyết Thần Giáo đặt tại Hồng Long Quốc, quý phái Phong Vũ Môn cũng ở tại Hồng Long Quốc, vì sao các vị vẫn để mặc bọn chúng ở đó tự tác tung hoành?”
Tề Ngạo thấy La Thế Hoành buông lời châm biến lại lập tức nói: “Chúng ta làm sao mà không biết chứ? Chẳng qua thời cơ bây giờ còn chưa đến nên để mặc bọn chúng thôi.”
La Thế Hoành đang định nói tiếp thì Trần Nhược hòa thượng ngăn cản nói: “Hai vị thí chủ, lúc này không phải là lúc để tranh luận, đại địch trước mặt há có thể vì tiểu sự này mà làm tổn thương hòa khí?”
Lâm Vũ nói: “Trần Nhược sư huynh nói rất đúng, nhị vị sư huynh đừng tranh cãi nữa, hiện tại đã đến Nhạc Vương Trấn, nhiệm vụ chúng ta là cấp tốc truy ra chỗ của Phệ Huyết Đường. Sau đó sáu người chúng ta hợp lực lại tiêu diệt tận gốc bọn chúng.”
Nhược Trần tiểu hòa thượng nói: “Nhạc Vương Trấn tại Nguyệt Phượng Quốc là một tòa cổ thành có lịch sử lâu đời, phương viên vô cùng rộng lớn, chỉ kém hơn Phượng Hoàng Thành. Ta đề nghị, sáu người chúng ta trước tiên chia làm ba tổ tiến vào Nhạc Vương Trấn, âm thầm tìm kiếm sào huyệt của Phệ Huyết Đường. Bất kì tổ nào phát hiện ra tung tích Phệ Huyết Đường cũng đều phải báo tin cho hai tổ còn lại. Đợi khi ba tổ hợp lực mới bắt đầu hành động. Không ai được phép tự ý hành động.”
Lâm Vũ gật đầu nói: “Ta hoàn toàn tán thành với đề nghị của Nhược Trần sư huynh, chúng ta cần phải hành động thật cẩn thận khi chưa biết rõ thực lực của Phệ Huyết Đường. Lần hành động này, sáu người chúng ta đi cùng nhau thì khi trở về cũng phải đủ sáu người an toàn trở về.”
Lâm Vũ nhìn qua thấy Thượng Quan Hồng Tụ khẽ gật đầu tỏ vẻ đồng ý.
Tề Ngạo nói: “cũng được, ta sẽ cùng với Phương Hạo Thiên là một tổ.”
Tuy nhiên Phương Hạo Thiên lại từ chối nói: “Không được! Tề sư huynh, ta cùng với Thượng Quan Hồng Tụ sư muội thi triển cửu thức liên thủ từng giết được một tên trưởng lão của Phệ Huyết Đường. Ta cùng Thượng Quan Hồng Tụ sư muội tâm ý tương thông phối hợp với nhau chắc chắn là hết sức ăn ý, Hồng Tụ sư muội thấy có được không?”
Thượng Quan Hồng Tụ lông mi nhíu lại nói: “Hừ! Ai cùng ngươi tâm ý tương thông? Ai cùng ngươi phối hợp ăn ý chứ? Ta cùng với Lâm sự đệ mới là…Ta quyết định cùng với Lâm sư đệ là một tổ!”
“Cùng với ta một tổ?” Lâm Vũ có chút không dám tin tưởng, hắn mặc dù cùng Thượng Quan Hồng Tụ từng có một lần “thân mật tiếp xúc” nhưng mà là xuất phát từ tình thế bắt buộc, trong lòng luôn cho rằng nàng đối với mình luôn có hận ý. Nhưng nay tự Thượng Quan Hồng Tụ đã mở miệng đòi cùng mình chung một tổ chẳng nhẽ lại cự tuyệt nàng?
Lâm Vũ nói: “Vậy … được rồi, ta cùng với Thượng Quan Hồng Tụ sư tỷ là một tổ.”
Thượng Quan Hồng Tụ kêu lên một tiếng nói: “Nhìn bộ dạng ấp a ấp úng của ngươi kìa, chẳng nhẽ không nguyện ý? Ngươi nghĩ là ta nguyện ý à? Chẳng qua là trong sáu người chúng ta thì tu vi của ngươi là thấp nhất, sợ rằng ngươi xảy ra chuyện bất trắc, khi trở về ta biết nói thế nào với Chỉ Y muội muội đây?”
Lâm Vũ bị Thượng Quan Hồng Tụ hí lộng một hồi, mặt đỏ bừng lên. Tuy nhiên hắn biết nếu cùng nàng đấu khẩu thì càng chịu thiệt, liền không dám nói gì nữa.
Tề Ngạo cười ha ha nói: “Phương sư đệ, thật đáng tiếc a! Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình, như thế nào đây? Hay là cùng với ta là một tổ đi. ”
Phương Hạo Thiên cười khổ một tiếng gật đầu đáp ứng. Trong long cảm thấy vô cùng buồn bực.
Nhược Trần tiểu hòa thượng hai tay tạo thành hình chữ thập tuyên một câu phật hiệu nói: “La thí chủ, chúng ta hai người cùng một tổ, ngươi không có ý kiến gì chứ?”
La Thế Hoành cũng bắt trước bộ dạng của Nhược Trần, hai tay tạo thành chữ thập, quái thanh quái khí tuyên một tiếng phật hiệu, nói: “Nhược Trần đại sư , được cùng một tổ với ngài, thật là vinh hạnh của vãn bối a! Chỉ là vãn bối có một thỉnh cầu nho nhỏ, cái câu nói lúc nãy của ngài, sắc tức thị không, không tức thị sắc có thể niệm ít đi một chút hay không? Vãn bối tâm ma rất nặng, đã không thể cứu vãn, sợ rằng sẽ không tiếp thu được sự dạy bảo của ngài!”
“Ha ha!”
Mọi người nghe được một tràng tiếng quái dị của La Thế Hoành không nhịn được cười. Mới vừa rồi không khí trầm muộn do áp lực trong nháy mắt biến mất, hào khí mọi người tăng lên rất cao.
Trần Nhược hòa thượng ngừng cười nói: “quyết định như vậy đi, đang lúc hoàng hôn, chúng ta hãy chia tay nhau tại đây.”
Sáu người khẽ gật đầu, sau đó thân hình hướng bên trong trấn bước tới.
Nhạc Vương Trấn không hổ là thành cổ đứng thứ hai của Nguyệt Phượng Quốc, đường phố đông đúc ồn ào vô cùng huyên náo, tửu lâu, khách sạn, thanh lâu tấp nập đủ các hạng người, người đi người đến nối tiếp nhau .
Lâm Vũ cùng Thượng Quan Hồng Tụ hai người sóng vai nhau mà đi, cảm giác không được tự nhiên. Lúc này trong mắt hắn, Thượng Quan Hồng Tụ hôm nay tựa hồ như không giống như trước kia, vừa đi vừa thỉnh thoảng quay qua nhìn lén hắn một cái. Làn thu thủy động lòng người khiến cho Lâm Vũ vô cùng băn khoăn .
“Sư tỷ, Nhạc Vương Trấn rộng lớn như vậy, Phệ Huyết Đường chắc chắn phải là một nơi rất bí mật. Hay là chúng ta tìm một tửu lâu khách sạn có nhiều người qua lại âm thầm dò hỏi có khi lại tìm được một chút manh mối nào đó.”
Thượng Quan Hồng Tụ sắc mặt bỗng dưng đỏ bừng lên len lén liếc mắt nhìn trộm Lâm Vũ một cái rồi cúi đầu ôn nhu nói: “Lâm Vũ, đây không phải Huyền Thanh Cung, ngươi không cần khách khí như thế. Sau này ngươi cứ gọi ta một tiếng Hồng Tụ là được rồi.”
Lâm Vũ nhất thời nhớ lại ngày ấy tại Hoa Mai Viện, Thượng Quan Hồng Tụ kiên quyết ngăn cản không cho hắn tiến vào trong viện. Hai người từ đấu khẩu mà trở thành đấu võ. Động đến đao kiếm. Cuối cùng mình làm cho nàng bị thương nặng nhưng sau đó nàng cũng đâm mình một kiếm suýt nữa mất mạng.
Ngày hôm nay, Thượng Quan Hồng Tụ ngôn ngữ cử chỉ ôn nhu dịu dàng, phảng phất như từ một hiệp nữ mạnh mẽ biến thành một thục nữ kiều mị ôn nhu. Biến hóa to lớn và bất ngờ này khiến cho Lâm Vũ không khỏi sửng sốt kinh ngạc.
“Được rồi, Hồng Tụ phía trước có một tửu lâu chúng ta đi vào đó xem có thám thính được chút tin tức nào không.”
Lâm Vũ có chút không được tự nhiên thầm nghĩ: phụ nữ thật là kì quái.
“Vâng!” Thượng Quan Hồng Tụ nhẹ nhàng gật đầu cũng không biết vì sao trái tim trong lồng ngực đập liên hồi, đối với lời nói của hắn tuyệt nhiên không có một chút phản đối.
Hai người tiến vào tửu lâu, Lâm Vũ hô một tiếng: “Tiểu nhị, có còn chỗ ngồi không?”
“Có! Có! Có! Hai vị khách quan xin mời lên lầu hai phong cảnh rất là trang nhã!”
Tiểu nhị tiến đến khách nhân vẻ mặt vui vẻ cười nói với hai vị khách. Sau đó dẫn Lâm Vũ cùng Thượng Quan Hồng Tụ lên trên lầu hai.
Hai người ngồi xuống bàn, Lâm Vũ nói: “Tiểu nhị, cho ta hai bình rượu Nữ Nhi Hồng hảo hạng cùng với một vài món nhắm”.
Tiểu nhị cười nói: “Hai vị khách quan xin cứ tự nhiên một chút sau sẽ có ngay!”
Đợi cho tiểu nhị đi xuống lầu, Lâm Vũ cùng với Thượng Quan Hồng Tụ cẩn thận ngồi lại, Lâm Vũ nhất thời không biết nói gì, không khỏi có cảm giác ngượng ngùng..
Xong nhiệm vụ. Từ giờ các lão hò hét lão True_love phun ra phần còn lại nhé
Last edited by thaolakinh89; 06-12-2008 at 04:21 PM.