 |
|

13-06-2008, 10:24 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 40
Những cuá»™c tao ngá»™ bất ngá»
Khách qua đưá»ng chau mà y móc trong bá»c lấy má»™t cái bình nhá» móc ra má»™t viên
thuốc mà u xanh biếc liệng cho Từ Văn.
Từ Văn đón lấy há»i :
- Sao lúc nảy các hạ bảo thuốc giải không có ở trong mình kia mà ?
Khách qua đưá»ng cưá»i khà nh khạch đáp :
- Cái đó kêu bằng Binh Bất Yếm Trá.
- Hừ ! Như thế lại cà ng vô liêm sỉ.
Khách qua đưá»ng gạt Ä‘i :
- Äừng nói chuyện rưá»m rà nữa. Lấy ra Ä‘i !
Từ Văn xoay chuyển ý nghÄ©, ngần ngừ há»i :
- Thuốc giải của các hạ liệu có thể tin được chăng ?
Khách qua đưá»ng đáp ngay :
- Ngươi cứ yên tâm vỠđiểm nà y.
Từ Văn cầm Pháºt tâm liệng cho Khách qua đưá»ng. Chà ng muốn nói gì nhưng lại
thôi, vì chà ng cho là có nói cÅ©ng bằng thừa. Chà ng cầm viên thuốc chạy vá»t ra ngoà i
rừng, trở vỠđến miếu thổ địa thì đã sáng tá».
Thống Thiá»n hòa thượng rất đổi bồn chồn, lão vừa thấy Từ Văn xuất hiện đã há»i
ngay :
- Thế nà o ?
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- Thuốc giải đã đem vỠđây.
- Lấy cho y uống mau.
Từ Văn không nói gì nữa, cầm viên thuốc mà u xanh biếc nhét và o miệng Phương
Tá» Vi.
Chẳng mấy chốc, sắc mặt Phương Tá» Vi dần dần hồi phục, hÆ¡i thở Ä‘á»u đặn hÆ¡n.
Sau khoảng thá»i gian chừng uống cạn tuần trà thì nà ng tỉnh lại.
Thống Thiá»n hòa thượng nghiêm sắc mặt nói :
- Tiểu thà chá»§ ! Bần tăng muốn thỉnh cầu thà chá»§ má»™t Ä‘iá»u.
Từ Văn đáp :
- Xin đại sư hãy cho biết.
- Bần tăng phiá»n tiểu thà chá»§ há»™ tống y vá» trên núi.
- Cái đó...
Từ Văn không khá»i ngần ngừ. Chẳng lẽ chà ng vì kẻ thù mà giúp sức thì còn ra thế
nà o ? Nhưng một ý nghĩ khác đột nhiên thoáng qua trong đầu chà ng, chà ng vội tiếp :
- Có thể được.
Thống Thiá»n hòa thượng nói :
- Như váºy là bần tăng á»§y thác cho tiểu thà chá»§ má»™t việc trá»ng đại.
Từ Văn khiêm nhượng :
- Chút việc nhá» má»n có chi đáng kể.
Thống Thiá»n hòa thượng niệm pháºt hiệu rồi nói :
- Háºu há»™i hữu kỳ ! Bần tăng phải Ä‘iá»u tra cho ra gốc ngá»n Khách qua đưá»ng.
Dứt lá»i nhà sư vung tay má»™t cái. Ngưá»i lão như con hạc xám bay lên không, vượt
nóc nhà mà đi.
Phương Tá» Vi dưá»ng như nguyên khà hao tổn rất nhiá»u. Äã lâu mà nà ng vẫn không
động Ä‘áºy được...
Từ Văn đưa mắt ngó nà ng. Trên mặt hiện ra vẻ thương tiếc, nhưng nét thương tiếc
nà y chỉ thoáng qua cái đã tan mất để thay thế bằng vẻ lầm lì lạnh lẽo. Chà ng cất tiếng
há»i :
- Cô nương thấy trong mình thế nà o ?
Phương Tá» Vi ngó Từ Văn bằng con mắt cảm kÃch, nà ng gắng gượng ngồi dáºy, tá»±a
lưng và o lò hương, miễn cưởng đáp :
- Không việc gì cả.
Từ Văn nói :
- Tại hạ chịu lá»i á»§y thác đưa cô nương vá» núi.
Phương Tá» Vi nở má»™t nụ cưá»i nhăn nhó. Khoé mắt nà ng nhá» xuống hai giá»t lệ trong
như ngá»c. Nà ng cất giá»ng thê lương đáp :
- Tướng công ơi ! Tiện thiếp... không vỠnúi nữa.
Từ Văn nhÃu cặp lông mà y há»i :
- Nhưng tại hạ đã chịu lá»i á»§y thác cá»§a Thống Thiá»n hòa thượng đưa cô vá» núi cho
đặng bình yên thì là m thế nà o ?
Giữa lúc ấy bất thình lình một bóng xám tiến và o trong miếu.
Từ Văn quay đầu nhìn lại thì thấy ngưá»i nà y chÃnh là Tu Duyên lão ni, trụ trì tại am
Phổ Äá»™. Äệ tá» cá»§a lão ni là Ngá»™ Tịnh bị ngưá»i cưỡng gian rồi hạ sát. Trước lão ni đã
hiểu lầm và ngỠoan cho chà ng là hung thủ, vì Ngộ Tịnh chết vỠchất độc Tồi Tâm,
không để lại một dấu vết nà o trên thi thể. Sau Tu Duyên biết rõ không phải chà ng.
Lão ni xuất hiện lúc nà y và ở nÆ¡i đây tháºt là má»™t chuyện bất ngá».
Từ Văn chấp tay nói :
- May lại được gặp sư thái ở đây.
Tu Duyên đáp lá»…, rồi đưa mắt ngó Phương Tá» Vi chầm cháºp.
Phương Tá» Vi biến đổi sắc mặt. Äá»™t nhiên nà ng quì phục xuống, nước mắt tuôn ra
như mưa.
Tu Duyên lão ni lớn tiếng :
- Con nha đầu kia ! Ngươi tháºt là ngang chướng.
Phương TỠVi khóc không ra tiếng. Nà ng nói :
- Vi nhi là kẻ có tá»™i. Vi nhi tháºt đáng chết !
Từ Văn lại chấn động tâm thần, tá»± há»i :
- Chẳng lẽ Tu Duyên lão ni cÅ©ng là má»™t phần tá» trong Há»™i Vệ Äạo ? Nghe giá»ng
nói cá»§a hai bên thì dưá»ng như há» có mối quan hệ sâu xa.
Bá»—ng thấy Tu Duyên lão ni lá»™ vẻ phẩn háºn, vung tay áo rá»™ng thùng thình má»™t cái,
cất giá»ng nghiêm khắc há»i :
- Ngươi còn không muốn vỠnúi ư ?
Phương TỠVi đáp :
- Vi nhi một còn mặt mũi nà o trông thấy ai nữa.
Tu Duyên lão ni lạnh lùng há»i :
- Ngươi muốn thế nà o ?
Phương TỠVi sợ hãi ấp úng đáp :
- Vi nhi... chỉ mong... được giải thoát...
Tu Duyên lão ni xẳng giá»ng :
- Con nha đầu lá»›n máºt !... Ngươi không nghÄ© đến Æ¡n nghÄ©a phụ ngươi đã nuôi
dưỡng mưá»i mấy năm nay ư ?
Phương TỠVi nghẹn ngà o đáp :
- Vi nhi cũng tự biết chết đến trăm lần cũng không đủ chuộc tội.
Tu Duyên lão ni dịu giá»ng :
- Ngươi không biết để sẩy chân, ai cũng lượng thứ cho...
Phương TỠVi nói :
- Vi nhi chỉ cầu lão nhân gia ưng cho một việc.
Tu Duyên lão ni há»i :
- Việc gì ?
Phương TỠVi đáp :
- Cho Vi nhi được xuống tóc qui y.
- Xuống tóc qui y ư ? Không được đâu !
- Nếu váºy thì Vi nhi xin cầu má»™t thác cho rồi. Bao nhiêu Æ¡n nặng đức dầy đà nh để
kiếp sau hãy báo đáp.
Tu Duyên lão ni thở dà i nói :
- Tội nghiệt ! Tội nghiệt ! Con si nha đầu kia ! Ngươi có biết nghĩa phụ ngươi là ai
không ?
- NghÄ©a phụ là ai váºy ? Vi nhi không biết.
- ChÃnh là cha ruá»™t ngươi đó. Thân thế ngươi là má»™t thiên cố sá»± đầy huyết lệ. Ngươi
là m như váºy há chẳng để cho phụ thân ngươi phải tan lòng nát ruá»™t ?
Phương Tá» Vi trợn mắt lên cất tiếng run run há»i :
- Sao ? Lão nhân gia là cha ruột Vi nhi ?
- ChÃnh thế !
Phương Tá» Vi há»i lại :
- Váºy ra Vi nhi không ở há» Phương ?
Tu Duyên lão ni gáºt đầu đáp :
- Ngươi không phải hỠPhương. Lúc ban đầu vì muốn đỠphòng kẻ thù ám hại, nên
mới đổi cho ngươi lấy hỠPhương.
- Úi chao !
Phương TỠVi nằm phục xuống đất khóc lóc rất thảm thiết như tiếng quyên gà o lúc
nữa đêm, khiến cho ngưá»i nghe không khá»i má»§i lòng.
Từ Văn rất hy vá»ng há»i dò ra được chân tướng Vệ Äạo Há»™i chá»§, nhưng bây giá»
chà ng lại thất vá»ng. Tu Duyên lão ni nói toà n chuyện bất tưá»ng, còn bản thân Phương
TỠVi lại ẩn dấu một thiên cố sự thê thảm. Thiên cố sự nà y thế nà o ? Cừu gia của nà ng
có liên can gì đến vụ huyết án ở Thất Tinh Bảo không ?
Tu Duyên lão ni lại thở dà i sưá»n sượt, rồi biến đổi sang giá»ng hiá»n hòa nói :
- Hà i tá» ! Äừng khóc nữa ! Bất luáºn việc gì sẽ do phụ thân ngươi tác chá»§. Ngươi
hãy dáºy Ä‘i.
Phương TỠVi từ từ đứng lên, mặt đầy ngấn lệ trông chẳng khác đóa hoa lê đượm
móc mưa.
Từ Văn không nhịn được há»i ngay :
- Phải chăng sư thái cÅ©ng là má»™t phần tá» trong Há»™i Vệ Äạo ?
Tu Duyên lão ni sá»ng sá» má»™t chút rồi đáp :
- Bần ni không phá»§ nháºn Ä‘iá»u đó.
Từ Văn lại há»i :
- Vụ thảm án tại quà am lần trước sư thái đã Ä‘iá»u tra được chân hung chưa ?
Tu Duyên lão ni lá»™ vẻ phẩn háºn run lên nói :
- Bần ni đoán chắc đó là hà nh vi Thất Tinh Bảo Chúa Từ Anh Phong, tiếc...
Từ Văn tưởng chừng trái tim chìm hẳn xuống. Chà ng há»i ngay :
- Từ Anh Phong ư ?
Tu Duyên lão ni đáp :
- Äúng thế !
Từ Văn lại há»i :
- Sư thái bảo đáng tiếc Ä‘iá»u chi ?
Tu Duyên lão ni đáp :
- Äáng tiếc là hắn đã chết mất rồi !
Từ Văn ngấm ngầm nghiến răng. Chà ng giả vá» kinh ngạc há»i :
- Từ Anh Phong chết rồi ư ?
Tu Duyên lão ni đáp :
- Ừ ! Hắn chết trên đưá»ng Ä‘i Khai Phong.
Từ Văn há»i :
- Không hiểu y bị chết vỠtay ai ?
Tu Duyên lão ni đáp :
- Bần ni cũng không rõ vỠđiểm nà y.
Từ Văn lại há»i :
- Theo lá»i đồn đại trên chốn giang hồ thì vụ đổ máu ở Thất Tinh Bảo cÅ©ng do bá»n
cừu gia của y gây nên ?
Tu Duyên lão ni đáp :
- Có thuyết đó thực, nhưng chưa được chứng minh.
Tu Duyên lão ni vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng khiến cho Từ Văn cảm thấy cao
thâm khôn lưá»ng. Chà ng tá»± nghÄ© :
- Nếu quả phụ thân mình cùng Thất Tinh Cố Nhân Ä‘á»u chết vá» tay ngưá»i Há»™i Vệ
Äạo, thì tất nhiên mụ phải lá»™ vẻ xúc động, nhưng sao mụ vẫn mặt lạnh như tiá»n thì
tháºt là khó hiểu. Chà ng liá»n vặn há»i :
- Công lá»±c Từ Anh Phong nà o phải tầm thưá»ng, y lại giá»i nghá» dùng độc, váºy trên
chốn giang hồ ai là ngưá»i hạ sát được y ?
Tu Duyên lão ni há»ng hỠđáp :
- Thà chá»§ nói váºy cÅ©ng có lý.
Từ Văn lại há»i :
- Theo chỗ suy đoán của sư thái thì sao ?
Tu Duyên lão ni lạnh lùng đáp :
- Vụ nà y khó mà đoán được.
Từ Văn đánh bạo há»i :
- Phải chăng là hà nh vi của Thượng Quan Hoà nh ?
Cả Tu Duyên lão ni cùng Phương Tá» Vi đồng thá»i biến sắc. Tu Duyên lão ni mắt lá»™
tinh quang ngó chầm chặp và o mặt Từ Văn tựa hồ như muốn nhìn thấu nội tâm chà ng.
Hồi lâu mụ má»›i há»i lại :
- Sao thà chủ lại nói câu nà y ?
Từ Văn xoay chuyển ý nghÄ© rất mau. Chà ng cÅ©ng muốn biết rõ ngá»n nghà nh liá»n
cất giá»ng lạnh lùng đáp :
- Vì giữa Thượng Quan Hoà nh và Từ Anh Phong đã kết mối thâm thù.
Tu Duyên lão ni nói :
- Nhưng vụ nà y không phải là hà nh vi của Thượng Quan Hoà nh.
Từ Văn há»i :
- Sao sư thái lại quyết Ä‘oán như váºy ?
Tu Duyên lão ni đáp :
- Bao nhiêu hà nh vi cá»§a Thượng Quan Hoà nh bần ni Ä‘á»u biết cả.
Từ Văn ngáºp ngừng :
- Sự tình vụ nà y thiệt khéo quá !
- Là m sao mà khéo quá ?
Từ Văn xoay chuyển ý nghĩ rất mau rồi cả quyết đáp :
- Giữa lúc Từ Anh Phong và ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o khác bị hại thì vừa khi
tại hạ qua đó. Trước khi Từ Anh Phong ngộ hại còn nói được, có nhắc tới ba chữ Hội
Vệ Äạo.
Câu nà y Từ Văn vừa má»›i nghÄ© ra để gạt đối phương hòng Ä‘iá»u tra sá»± thá»±c.
Tu Duyên lão ni nở má»™t nụ cưá»i lạnh lẽo nói :
- Bảo là dÃnh lÃu đến Há»™i Vệ Äạo thì không chừng có thiệt, nhưng chẳng thể chứng
minh đó là hà nh vi cá»§a Thượng Quan Hoà nh, hoặc Ä‘Ãch danh má»™t cao thá»§ nà o trong
Há»™i Vệ Äạo. Dù quả thá»±c như váºy bần ni cÅ©ng chẳng ân háºn gì.
Từ Văn liá»n nói ngay :
- Tại hạ muốn được gặp mặt Thượng Quan Hoà nh...
Tu Duyên lão ni ngắt lá»i :
- Äể là m gì ?
- Äể chứng thá»±c vụ công án nà y.
Cặp mắt Tu Duyên lão ni chiếu ra những tia hà n quang, mụ trầm giá»ng nói :
- Tiểu thà chủ ! Bần ni chẳng thể không truy cứu được.
Từ Văn thay đổi sắc mặt, nhưng chà ng vẫn không nao núng trước cái nhìn chầm
chặp cá»§a đối phương mà chỉ hÆ¡i khÃch động. Chà ng há»i lại :
- Truy cứu thế nà o ?
Tu Duyên lão ni lạnh lùng đáp :
- Tiểu thà chá»§ dưá»ng như rất quan tâm đến vụ Thất Tinh Bảo mà lại không phải chỉ
một lần.
Từ Văn há»i lại :
- Thế thì là m sao ?
- Tiểu thà chủ đã luyện Vô nh Tồi Tâm Thủ mà cũng là chất kịch độc tồi tâm
như Từ Anh Phong, tất nhiên hai ngưá»i cùng chung má»™t nguồn gốc...
Từ Văn nghiến răng ngắt lá»i :
- Tại hạ không phá»§ nháºn Ä‘iá»u đó.
Tu Duyên lão ni liá»n há»i :
- Như váºy thì giữa Từ Anh Phong và tiểu thà chá»§ tất có mối liên quan ?
- Äúng thế !
- Mối liên quan đó thế nà o ?
Từ Văn vẻ mặt xám xanh. Bây giỠchà ng chỉ nói một câu sơ ý là cục diện sẽ thay
đổi hoà n toà n. Nếu chà ng nói rõ thân thế mình tức là bắt tay và o hà nh động báo thù.
Chà ng tá»± há»i :
- Ta có nên ẩn nhẩn má»™t thá»i gian nữa để sưu táºp những đầu mối cụ thể không ?
Hay là nên hà nh động láºp tức ? Thá»i cÆ¡ và đối tượng trả thù đã Ä‘Ãch đáng chưa ?
Chà ng ngẫm nghÄ© má»™t chút rồi quyết định xoay sở vấn đỠtrên con ngưá»i Thượng
Quan Hoà nh là hay hÆ¡n hết. Chà ng liá»n cố đè nén lá»a cừu háºn không cho cháy bùng
lên. Giả vá» lá»™ vẻ phẩn háºn vá» nghÄ©a khÃ, chà ng há»i :
- Mối quan hệ nà y không sâu mà cũng không nông. Song vấn đỠlà ở chỗ công đạo
võ lâm chẳng nên để mai một, có đúng thế không ?
Tu Duyên lão ni run lên há»i bằng má»™t giá»ng sắc bén :
- Dưá»ng như câu nói cá»§a tiểu thà chá»§ không phải tá»± đáy lòng phát ra ?
Từ Văn hơi chấn động tâm thần, nhưng ngoà i mặt vẫn ráng giữ bình tỉnh. Chà ng cố
ý là m mặt giáºn há»i :
- Sư thái căn cứ và o Ä‘iá»u chi mà há»i váºy ?
Tu Duyên lão ni há»i vặn :
- Tiểu thà chủ chỉ vì công đạo võ lâm thôi ư ?
- Tại hạ nhìn nháºn đúng thế.
Tu Duyên lão ni lại há»i :
- Trước khi bà n tá»›i công đạo, có cần há»i rõ lẽ thị phi, khúc trá»±c hay không ?
Từ Văn ngẩn ra má»™t chút, nhưng chà ng châm chá»c liá»n :
- Tại hạ muốn được nghe sư thái nói vỠmối khúc trực, lẽ thị phi liên quan đến vụ
công án nà y.
Tu Duyên lão ni cưá»i lạt đáp :
- Tiểu thà chủ ! Tiểu thà chủ đã cứu mạng cho Thượng Quan Hoà nh. Nguyên một
Ä‘iểm nà y Há»™i Vệ Äạo từ trên xuống dưới chẳng có lý nà o không nhượng bá»™ tiểu thÃ
chá»§ và i phần. Bần ni cÅ©ng thừa nháºn láºp trưá»ng cá»§a tiểu thà chá»§ vá» việc truy vấn vụ
công án đó. Nhưng trước hết tiểu thà chủ hãy nói rõ thân thế mình đã.
Từ Văn lại lúng túng. Chà ng do dá»± má»™t lúc rồi há»i :
- Tại hạ hy vá»ng được gặp mặt Thượng Quan Hoà nh ngay để nói má»™t chuyện rất
cần, được chăng ?
Tu Duyên lão ni không gạn há»i chà ng nữa, mụ gáºt đầu đáp :
- Có thể được. Nhưng bao giá» tiểu thà chá»§ sẽ lên núi Äồng Bách ?
Từ Văn đáp :
- Tại hạ Ä‘i ngay bây giá».
Tu Duyên lão ni nói :
- Hay lắm ! Bần ni ưng thuáºn an bà i cuá»™c há»™i diện giữa tiểu thà chá»§ và Thượng
Quan Hoà nh.
- Tại hạ xin cáo từ !
- Tiểu thà chủ tùy tiện.
Từ Văn chắp tay vái chà o rồi trở gót đi luôn.
Chà ng ra khá»i cá»a miếu, mặt trá»i vừa má»›i má»c. Chim rừng Ä‘ua hót rÃu rÃt. Sương
đêm đã bắt đầu tan. Bầu không khà buổi sáng cực kỳ thanh tân mát mẻ. Nhưng trong
lòng Từ Văn lúc nà y tưởng chừng như vẫn bị bao phủ bằng một là n mây mỠmịt.
Chà ng nghÄ© tá»›i câu nói cá»§a phụ thân hồi sinh tiá»n và Khách qua đưá»ng thuáºt lại
lá»i mẫu thân, chà ng nháºn định ngưá»i Há»™i Vệ Äạo nhất định là kẻ thù chẳng còn nghi
ngá» gì nữa, nhưng hiện giá» những sá»± thá»±c dưá»ng như đã phá»§ nháºn lá»i phán Ä‘oán
trước.
Theo như lá»i Tu Duyên lão ni thì Thượng Quan Hoà nh tá»±a hồ có má»™t địa vị rất tôn
trá»ng trong Há»™i Vệ Äạo. Từ Văn cảm thấy trái tim mình bị áp lá»±c má»—i lúc má»™t thêm
trầm trá»ng.
NghÄ© tá»›i phụ thân bị thảm tá» trên đưá»ng Khai Phong, chà ng tá»± há»i :
- Vụ gian sát ở am Phổ Äá»™ khiến ngưá»i và quỉ thần Ä‘á»u phẩn háºn phải chăng lÃ
hà nh vi của phụ thân ? Nếu quả việc nà y đồn đại ra ngoà i giang hồ thì các bạn đồng
đạo võ lâm sẽ phản ứng ra sao ?
Chẳng mấy chốc, Từ Văn đã Ä‘i trên con đưá»ng lá»›n thông đến núi Äồng Bách.
Vì tình thế biến ảo, mỗi lần Từ Văn lên núi nà y lại có một cảm giác khác nhau. Lần
nà y chà ng tá»± há»i :
- Nếu gặp Thượng Quan Hoà nh rồi mà hắn lại phá»§ nháºn vụ huyết án ở Thất Tinh
Bảo, cÅ©ng không thừa nháºn đã hạ sát phụ thân thì mình hà nh động thế nà o ?
- Hiện giá» Thống Thiá»n hòa thượng không ở tổng đà , như váºy mình đã bá»›t được
má»™t tay kình địch. Song còn bá»n Vô Tình Tẩu và bao nhiêu cao thá»§ hợp lá»±c đối phó
với mình, liệu mình có thắng được không ?
Lúc Ä‘ang Ä‘i, đột nhiên phÃa sau có tiếng gá»i :
- Từ thiếu hiệp hãy dừng bước !
Từ Văn kinh hãi vô cùng, vì đây là lần đầu chà ng bị ngưá»i ta gá»i rõ há» mình. Chà ng
liá»n dừng bước quay phắt lại thì thấy má»™t hán tá» chưa từng gặp mặt lần nà o. Gã đứng
cách xa chừng một trượng, cặp mắt loang loáng chú ý nhìn chà ng.
Từ Văn đảo mắt nhìn hán tá» lạ mặt, giá»±t giá»ng há»i :
- Ông bạn là cao nhân phương nà o ?
Hán tá» cưá»i ha hả đáp :
- Cao nhân thì chẳng dám vì tại hạ chỉ là hạ nhân.
Từ Văn ngÆ¡ ngác há»i lại :
- Hạ nhân là thế nà o ?
Hán tỠđáp :
- Äúng thế ! Vị tại hạ chịu mệnh lệnh cá»§a ngưá»i khác.
Từ Văn lại há»i :
- Sao ông bạn biệt tại hạ hỠTừ ?
- Tại hạ đã nói là vâng lệnh ngưá»i ta.
- Ông bạn vâng lệnh ai ?
- Tại hạ vâng lệnh ngưá»i Ä‘ang nắm quyá»n sinh tá» cá»§a lệnh đưá»ng.
Từ Văn cảm thấy mạch máu căng thẳng, trán nổi gân xanh. Mặt chà ng đầy sát khÃ
trông mà phát khiếp. Chà ng lá»›n tiếng há»i :
- Ông bạn cùng má»™t phưá»ng vá»›i Khách qua đưá»ng ư ?
Hán tá» xẳng giá»ng đáp :
- Từ Văn ! Thiếu hiệp nên lịch sự một chút. Tại hạ đến đây là có lợi cho thiếu
hiệp...
Từ Văn nghiến răng há»i :
- Có lợi ư ? Hừ ! Ông bạn lại vừa đúng lúc. Tại hạ Ä‘ang có Ä‘iá»u muốn há»i, nhỠông
bạn giải đáp.
Hán tỠnói :
- Thiếu hiệp chả có hy vá»ng gì đâu. Ngoà i việc vâng lệnh ngưá»i trên, tại hạ nhất
thiết không nói chuyện gì khác.
- Nhưng ông bạn không tự chủ được đâu.
Hán tá» lại há»i :
- Từ Văn ! Có phải thiếu hiệp định đến tổng đà Há»™i Vệ Äạo ?
Từ Văn đáp :
- Phải rồi !
- Äể tầm cừu phải không ?
Từ Văn chấn động tâm thần, chà ng run lên đáp :
- Äúng thế !
- Thế là thiếu hiệp đi nộp mạng đó.
Từ Văn sá»ng sốt há»i :
- Ông bạn nói thế nghĩa là sao ?
Hán tỠđáp :
- Bản lãnh cá»§a thiếu hiệp có địch nổi bao nhiêu ngưá»i bên đối phương hợp lá»±c lại
không ?
Từ Văn bình tỉnh đáp :
- Cái đó là việc riêng của tại hạ.
Hán tá» lại há»i :
- HÆ¡n nữa thiếu hiệp tá»± tin mình có thể tránh thoát được Tiên Thiên Cương KhÃ
cá»§a Thống Thiá»n hòa thượng chăng ?
Từ Văn chau mà y run lên há»i :
- Cái đó có can dự gì đến ông bạn ?
Hán tá» há»i tiếp :
- Thiếu hiệp mà thố lộ thân thế là đối phương dốc toà n lực để trừ diệt ngay. Thiếu
hiệp không phá»§ nháºn Ä‘iá»u đó chứ ?
Từ Văn há»i :
- Ông bạn nói thế là có ý gì ?
- Tại hạ chỉ vâng lệnh chủ nhân đưa tin mà thôi...
- Tại hạ hy vá»ng được biết quà chá»§ nhân là ai ?
- VỠđiểm nà y hiện giỠchưa thể nói được.
- Váºy quà chá»§ nhân có mục Ä‘Ãch gì ?
- Ngưá»i muốn mượn tay thiếu hiệp há»§y diệt Há»™i Vệ Äạo, thế là lưỡng lợi.
Từ Văn kinh hãi há»i :
- Sao ? Y muốn mượn tay tại hạ ư ?
- Äúng thế ! Tệ chá»§ nhân bảo đảm sau khi thà nh tá»±u việc nà y sẽ để mẹ con thiếu
hiệp trùng phùng và công khai phô bà i chân tướng.
Thá»±c là má»™t Ä‘iá»u dụ dá»— rất ngon ngá»t. Huống chi còn thêm và o việc trừ diệt kẻ thù
là má»™t Ä‘iá»u mà Từ Văn ngà y đêm hằng ao ước. Cứ coi Khách qua đưá»ng đã biểu lá»™
những thá»§ Ä‘oạn, chà ng nhất định chá»§ nhân đối phương phải là má»™t nhân váºt cá»±c kỳ bÃ
máºt. Chà ng Ä‘ang khổ sở vì không tìm được cách nà o cứu thoát mẫu thân ra khá»i bà n
tay của tên ma đầu, ngỠđâu đối phương lại tìm đến.
Sát khà trong lòng Từ Văn đã tiêu Ä‘i đến quá ná»a, chà ng hÆ¡i lá»™ vẻ xúc động há»i :
- Liệu quà chá»§ nhân có bảo đảm được lá»i nói cá»§a y không ?
- Tệ chá»§ nhân nói sao đúng váºy.
- Ông bạn vừa bảo y muốn mượn tay tại hạ ?
- Äúng thế !
- Thế sao ông bạn lại nói bản lãnh tại hạ không là m được việc.
- VỠđiểm nà y tệ chủ nhân sẽ an bà i.
- An bà i thế nà o ?
- Thiếu hiệp đừng nóng nảy để tại hạ nói hết đã. Lệnh tôn là Từ Anh Phong cùng
má»™t ngưá»i khác mạo xưng bị hại, thiếu hiệp có biết ngưá»i nà o hạ thá»§ không ?
Từ Văn run lên há»i :
- Ai váºy ?
|

13-06-2008, 10:36 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 41
Thượng Quan Hoà nh ăn thịt ái thê
Ngưá»i lạ mặt há»i lại :
- Thiếu hiệp thá» Ä‘oán coi ngưá»i nà o chỉ cất tay má»™t cái mà có thể đánh chết được
hai tay cao thủ tuyệt đỉnh ?
Từ Văn ngáºp ngừng đáp :
- Cái đó... khó nói lắm !
- Khó nói ư ?
- Theo lá»i ngưá»i đã được chứng kiến vụ đó ngay đương trưá»ng thì gia phụ cùng
ngưá»i mặc áo cẩm bà o tá»· đấu vá»›i nhau đã lâm và o tình trạng sức cùng lá»±c kiệt. Váºy
tay cao thá»§ lúc đó có thể đưa hai ngưá»i và o chá»— chết không phải là chuyện phi
thưá»ng, và hạng ngưá»i nà y có nhiá»u chứ không phải chỉ má»™t hai.
Hán tỠlạ mặt trầm ngâm một lúc rồi nói :
- Thiếu hiệp nói váºy cÅ©ng có lý. Tuy nhiên, vá»›i bản lãnh hai nhân váºt nà y, dù đã
kiệt quệ, song rất có thể má»™t ngưá»i tháo lui được. Cả hai ngưá»i cùng chết ngay đương
trưá»ng thì e rằng...
Từ Văn ngắt lá»i :
- Phải đó ! Ông bạn nói rất có lý. Váºy ai đã hạ thá»§ ?
Hán tỠlạ mặt đáp :
- Thống Thiá»n hòa thượng !
Từ Văn bất giác lùi lại ba bước, run lên há»i :
- Lão ư ?
Hán tỠlạ mặt đáp :
- ChÃnh lão trá»c đó. Hắn vâng lệnh Vệ Äạo Há»™i chá»§ mà là m việc nà y.
Từ Văn vẫn chưa tin hẳn, há»i lại :
- Có thiệt lão ta không ?
Hán tỠlạ mặt lạnh lùng đáp :
- Tại hạ chỉ biết vân mệnh đưa tin như váºy. Còn tin hay không là tùy ở thiếu hiệp.
Mắt Từ Văn chiếu ra những tia sát quang rùng rợn. Miệng lẩm bẩm :
- Äúng rồi ! Trừ Thống Thiá»n hòa thượng thì còn ai có bản lãnh đến trình độ chỉ
giÆ¡ tay má»™t cái là hạ sát hai tay cao thá»§ báºc nhất ngay đương trưá»ng ? Bất tất phải nói
đến công lực của phụ thân, nguyên thân thủ của Thất Tinh Cố Nhân mình đã thấy
qua. Hắn chẳng kém gì Vô Tình Tẩu hoặc Táng Thiên Ông. Nhưng...
Chà ng nghÄ© tá»›i đây đột nhiên dừng lại nghiến răng há»i :
- Ai đã được mục kÃch vụ đó ?
Hán tỠlạ mặt đáp :
- Tệ chủ nhân.
Từ Văn lại ngẩn ngưá»i ra, tá»± há»i :
- Chá»§ nhân gã là ai ? Tại sao hắn lại sai Khách qua đưá»ng mấy lần đã toan hạ sát
mình ? Tại sao hắn bắt giữ mẫu thân ? Những điểm nà y khó mà tưởng tượng được.
Chà ng lại nghÄ© tá»›i công lá»±c cá»§a Thống Thiá»n hòa thượng thiệt khiến cho ngưá»i ta
không rét mà run...
Từ Văn lại há»i :
- Quà chá»§ nhân bảo muốn nhá» tay tại hạ để há»§y diệt Há»™i Vệ Äạo ư ?
Hán tá» lạ mặt gáºt đầu đáp :
- Äúng thế !
Từ Văn há»i :
- Tại sao váºy ?
Hán tỠlạ mặt đáp :
- Giản dị lắm. Tệ chá»§ nhân cÅ©ng muốn trừ khá» mối Ä‘e dá»a nà y.
Từ Văn trầm ngăm má»™t lúc, rồi há»i :
- Nhưng chÃnh tại hạ chưa tá»± tin là mình có đủ bản lãnh thì là m thế nà o ?
Hán tỠlạ mặt đáp ngay :
- Tệ chủ nhân đã có sự sắp đặt.
- Sắp đặt cách nà o ?
Hán tá» lạ mặt nhìn thẳng và o mặt Từ Văn há»i lại :
- Thiếu hiệp có thể tá»± do ra và o Tổng đà n Há»™i Vệ Äạo, và là thượng khách cá»§a há»™i
nà y, có đúng thế không ?
Từ Văn thản nhiên đáp :
- Tại hạ không phá»§ nháºn Ä‘iá»u đó.
Hán tỠlạ mặt hất hà m đáp :
- Ấy đấy ! Thiếu hiệp có thể thà nh công là ở chỗ...
Từ Văn ngắt lá»i :
- Ông bạn đừng quanh co nữa, nên nói huỵch tẹt ra thôi.
Hán tỠlạ mặt cãi :
- Có phải tại hạ quanh co đâu, mà là nói cho rõ đầu đuôi câu chuyện trước. Khi
thiếu hiệp hạ thá»§, cần lá»±a chá»n thá»i cÆ¡ thÃch hợp nhất, tức là phải và o lúc cả Thống
Thiá»n hòa thượng lẫn Vệ Äạo Há»™i chá»§ cùng có mặt tại đương trưá»ng. Chỉ cần trừ khá»
hai lão nà y, kỳ dư không đáng kể.
Từ Văn vừa phấn khởi tinh thần, nhưng vẫn chưa hết lòng ngỠvực.
Chà ng xúc động há»i :
- Hạ thủ bằng cách nà o ?
Hán tá» lạ mặt đảo mắt nhìn quanh má»™t lượt, rồi lấy ra má»™t cái túi vải nhá», nói :
- Thiếu hiệp hãy coi cái nà y !
Từ Văn đón lấy mở ra coi. Chà ng giáºt mình kinh hãi khẽ la :
- Ngũ Lôi Châu !
Hán tá» lạ mặt nở má»™t nụ cưá»i âm thầm nói :
- ChÃnh thị ! Äó là môn lợi khà NgÅ© Lôi Châu để trấn giữ NgÅ© Lôi Cung. Lá»±c lượng
trái châu nà y thế nà o thiếu hiệp đã hiểu rồi. Trong vòng ba trượng dù là thần tiên
cũng khó lòng thoát chết.
Từ Văn tay cầm túi vải phát run. Chà ng thầm nghĩ :
- Äây tháºt là má»™t món lợi khà rất tốt để há»§y diệt cừu gia. Trong tay mình đã có trái
châu nà y thì còn sợ gì Tiên Thiên Cương Khà cá»§a Thống Thiá»n hòa thượng. Nếu gặp
đúng lúc có thêm cả đám tay cao thá»§ Há»™i Vệ Äạo hiện diện tại trưá»ng cÅ©ng chẳng má»™t
tên nà o thoát.
Vẻ mặt tuấn tú của chà ng bao phủ một là n sát khà dầy đặc. Lòng chà ng rất khoan
khoái nghĩ tới việc trừ diệt kẻ thù.
Biến diển ly kỳ bà ảo nà y tháºt không ai tiên liệu được.
Từ Văn không rảnh để mà phân tÃch động cÆ¡ cá»§a đối phương. à nguyện duy nhất
cá»§a chà ng là báo thù. Chà ng chỉ cần báo được thù còn bất luáºn phải trả bằng giá nà o
cũng không đáng kể. Huống chi mẫu thân chà ng lại bị bắt giữ trong tay đối phương.
Giả tá»· đối phương không đưa ra Ä‘iá»u kiện lưởng lợi nà y mà bắt chà ng phải trả bằng
má»™t Ä‘iá»u kiện nà o khác nguy hại hÆ¡n chà ng cÅ©ng cam lòng.
Từ Văn lại há»i :
- Có phải quà chủ nhân hứa rõ sau khi thà nh sự sẽ trả lại tự do cho gia mẫu không ?
Hán tỠlạ mặt đáp :
- Äúng thế ! Ngoà i ra còn phanh phui hết má»i Ä‘iá»u bà máºt cho thiếu hiệp biết.
Từ Văn lại há»i :
- Có gì để bảo đảm không ?
Hán tỠlạ mặt đáp :
- ChÃnh câu ấy là đủ bảo đảm rồi đó.
Từ Văn ngáºp ngừng :
- Cái đó...
Hán tá» lạ mặt ngắt lá»i :
- Há» Từ kia ! Nếu tệ chá»§ nhân mà có ý dùng mưu gian thì bất luáºn là cách bảo đảm
nà o cÅ©ng bằng thừa. Má»™t là lệnh đưá»ng hiện ở trong vòng ká»m chế cá»§a tệ chá»§ nhân.
Hai là thiếu hiệp ở ngoà i ánh sáng mà bá»n tại hạ ở trong bóng tối. Ba là bên nà y đã
biết rõ lai lịch cá»§a thiếu hiệp thì cÅ©ng chẳng khác gì đã nắm lấy sinh mạng váºy.
Từ Văn bất giác run lên vì lá»i nói cá»§a đối phương toà n là sá»± tháºt không thể phá»§
nháºn và o đâu được. Chà ng Ä‘oán chắc chá»§ nhân đối phương hẳn là má»™t nhân váºt thần
bà khá»§ng khiếp. Hắn mượn tay mình trừ khá» kẻ địch, và Pháºt tâm lại lá»t và o tay hắn.
Má»™t ngà y kia, khi hắn luyện thà nh môn thần công ghi trong Pháºt tâm, trở thà nh bản
lãnh thiên hạ vô địch thì cái dã tâm và cuộc mưu đồ của hắn không biết đến thế nà o
mà nói.
Hán tỠlạ mặt lại nói :
- Uy lá»±c trái NgÅ© Lôi Châu rất mạnh, nếu thá»i cÆ¡ sá» dụng Ä‘Ãch đáng thì nắm chắc
được phần thắng. Váºy thá»i cÆ¡ quan hệ hÆ¡n là việc dùng sức liệng ra.
Từ Văn nói :
- VỠđiểm nà y tại hạ có thể là m được.
Hán tỠlạ mặt nói :
- Váºy tại hạ chúc thiếu hiệp mả đáo thà nh công. Bây giá» xin cáo biệt.
Dứt lá»i, gã vá»t mình Ä‘i luôn không ngoảnh cổ lại nữa. Thân pháp gã đã đến mức
tuyệt diệu.
Ban đầu Từ Văn cho thân pháp của Diệu Thủ tiên sinh đứng và o hạng nhất đương
kim võ lâm, nhưng bây giỠchà ng không còn tin thế nữa. Vì chỉ một tên thủ hạ của đối
phương mà thân pháp đã ghê gá»›m như váºy, thì bản lãnh chá»§ nhân khá»i nói cÅ©ng đủ
hiểu đến thế nà o rồi. Thiệt là cao nhân võ lâm khác nà o những trái núi. Mới thấy một
trái đã tưởng là cao nhất, nhưng còn biết bao nhiêu trái cao gấp mấy.
Từ Văn tháºn trá»ng cất trái NgÅ© Lôi Châu và o trong bá»c. Tâm lý chà ng tá»±a hồ có
Ä‘iá»u ngần ngại, vì chà ng cho lần Ä‘i núi Äồng Bách nà y là lần cuối cùng.
Từ Văn lấy là m may là chưa tiết lá»™ thân thế vá»›i ngưá»i trong kiệu, không thì khó mÃ
đạt được mục Ä‘Ãch. Chà ng nghÄ© đến mà n kịch Thống Thiá»n hòa thượng đưa tay ra đón
NgÅ© Lôi Châu thì không khá»i phát run. Nếu cuá»™c mưu đồ cá»§a chà ng bị bại lá»™, hay đối
phương đã chuẩn bị trước, thì cuộc thà nh bại khó mà biết trước được.
Chà ng tá»± há»i chẳng hiểu mẫu thân có biết hà nh động cá»§a mình chăng ?
NghÄ© tá»›i cốt nhục tình thâm, Từ Văn không khá»i sa đôi dòng lệ.
Chuyến nà y bất hạnh mà gặp sá»± thất bại thì chắc phải phÆ¡i thây trên núi Äồng
Bách. Chà ng không sợ chết, vì phụ thân và bao nhiêu gia nhân cũng đã chết rồi. Số
đông đệ tỠThất Tinh Bang cũng đã uổng mạng, thì cái mạng của một mình chà ng có
chi đáng kể. Nhưng còn mối huyết hải thâm cừu chẳng lẽ để cho chìm sâu đáy biển ?
Chà ng định bụng :
- Thượng Quan Hoà nh, Vệ Äạo Há»™i chá»§ và Thống Thiá»n hòa thượng Ä‘á»u là mục
tiêu chÃnh yếu. Mình phải tạo nên cÆ¡ há»™i bằng cách nà o để cả ba không má»™t ngưá»i lá»t
lưới.
Dù cho mục Ä‘Ãch cá»§a chà ng có đạt được, thì việc đối phó vá»›i những tay cao thá»§ còn
lại cÅ©ng gây nên má»™t trưá»ng chiến đấu khốc liệt gian nan.
Trước đây không lâu cá»a quan trước bị NgÅ© Lôi Cung phá hoại, bây giá» khôi phục
lại rồi, khà thế còn vĩ đại hơn trước.
Từ Văn vừa đến cá»a quan thì má»™t ngưá»i mặc áo lam ra nghênh tiếp. Hắn chÃnh lÃ
Cổ Kim Nhân, Tổng quản Há»™i Vệ Äạo.
Khi Từ Văn còn ở đây, há»™i nà y đã mở Hình đưá»ng lần thứ nhất. Chà ng cùng hắn đã
gặp nhau một lần.
Nhân chuyện Tổng quản Cổ Kim Nhân, Từ Văn liên tưởng đến Tổng quản Phương
Bỉnh Chiếu ở Thất Tinh Bảo. Vì bại lá»™ thân thế, y bị chiếu luáºt xá» tá». Mối cảm xúc
không bút nà o tả xiết nà y khiến cho ruột gan chà ng nhộn nhạo.
Cổ Kim Nhân xá dà i cưá»i kha kha nói :
- Thiếu hiệp lại một phen tân khổ. Tại hạ vâng lệnh ra nghinh tiếp.
Từ Văn động tâm nghĩ thầm :
- Xem chừng ngưá»i trong kiệu đã y ước xếp đặt cho mình được gặp Thượng Quan
Hoà nh.
Lòng chà ng lại một phen xúc động, nhưng ngoà i mặt chà ng vẫn là m bộ khiêm cung
đáp :
- Không dám ! Không dám !
Cổ Kim Nhân đứng tránh sang bên, thá»ng tay giữ lá»… nói :
- Xin má»i thiếu hiệp.
Từ Văn đáp :
- Xin má»i các hạ.
Cổ Kim Nhân khiêm nhượng nói :
- Xin thiếu hiệp đừng câu nệ lễ độ, tại hạ đây vâng lệnh tiếp khách.
Từ Văn đáp :
- Váºy tại hạ xin thất lá»….
Chà ng Ä‘i trước xuyên và o cá»a quan. Tại đây đã sắp sẳn đôi tuấn mã, Từ Văn khiêm
nhượng má»™t chút rồi nhảy lên ngá»±a giá»±t dây cương cho chạy vá» phÃa tổng đà n. Lòng
chà ng rất xao xuyến, chà ng tá»± há»i :
- Mình biết ăn nói thế nà o đây ? Ngưá»i trong kiệu đã có ý nghi ngá» thân thế mình,
mình phải là m thế nà o để giá» kÃn được ? Thống Thiá»n hòa thượng đã vá» núi chưa ?
Mình phải dùng biện pháp nà o để mấy kẻ thù đầu sá» tụ táºp và o má»™t chá»— cho tiện việc
hạ thủ ?
Chỉ trong nháy mắt Từ Văn đã và o tá»›i trước tổng đà n. Má»™t ngưá»i ra đón lấy ngá»±a.
Từ Văn cùng Tổng quản Cổ Kim Nhân song song bước và o thẳng nhà đại sảnh.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ đã chỠđón từ trước.
Má»i ngưá»i an tá»a rồi, Vệ Äạo Há»™i chá»§ nhìn Cổ Kim Nhân nói :
- Cổ Tổng quản ! Tổng quản hãy chuẩn bị yến tiệc và má»i các vị há»™ pháp ra đây
bồi tiếp.
Cổ Kim Nhân vâng lá»i thi lá»… rồi quay lại nói vá»›i Từ Văn :
- Tại hạ xin thất lễ.
Rồi lui ra khá»i sảnh đưá»ng.
Từ Văn trong lòng phấn chấn, bụng bảo dạ :
- Tháºt là má»™t cÆ¡ há»™i Ä‘ang mong mà được. Chẳng còn dịp nà o tiện bằng dịp nà y. Chỉ
có má»™t Ä‘iá»u chưa hiểu là Thống Thiá»n hòa thượng có ở trong bá»n há»™ pháp kia không ?
Theo chá»— chà ng biết thì ngưá»i trong kiệu, Vô Tình Tẩu, Táng Thiên Ông, Thái Y La
Sát chắc có trong bá»n nà y. Ngưá»i trong kiệu thì trước nay chưa há» lá»™ diện, không hiểu
phen nà y có lộ chân tướng chăng.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ thá»§ng thẳng lên tiếng :
- Tiểu hữu tá»›i đây vá»›i mục Ä‘Ãch gì, bản nhân đã hiểu rồi. Chỉ còn má»™t vấn đỠmong
rằng tiểu hữu nói cho hay một cách thà nh thực.
Từ Văn trấn tỉnh tâm thần đáp :
- Há»™i chá»§ có Ä‘iá»u chi xin cứ nói ra.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ mặt vẫn thản nhiên không lá»™ vẻ gì, nhưng giá»ng nói hÆ¡i run run.
Từ Văn đã biết hắn hóa trang thay đổi dung mạo chứ không phải chân tướng, nên
cũng không để ý nhìn thái độ.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ há»i :
- Thượng Quan Hoà nh mang Æ¡n cứu mạng cá»§a tiểu hữu, suốt Ä‘á»i y không quên
được. Tiểu hữu nhất định muốn gặp y, và nói là y có một đoạn ân oán với Thất Tinh
Bang chúa Từ Anh Phong, nên bất đắc dỉ bản nhân phải há»i rõ giữa tiểu hữu vá»›i Từ
Anh Phong có mối liên quan thế nà o ?
Từ Văn đối diện kẻ thù không khá»i ngấm ngầm nghiến răng, nhưng hiện thá»i chà ng
phải dấu kÃn thân thế, không thì kế hoạch cá»§a chà ng phen nà y sẽ bị tan vỡ. Chà ng liá»n
thủng thẳng đáp :
- VỠđiểm nà y xin để cho tại hạ gặp Thượng Quan Hoà nh rồi sẽ tuyên bố.
Chà ng đưa ra Ä‘iá»u kiện nà y là đã có thâm ý.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ nhÃu cặp lông mà y há»i :
- Tiểu hữu không thể tiết lộ với bản nhân trước được ư ?
Từ Văn đáp :
- Tại hạ cảm thấy thá»i cÆ¡ chưa đến.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ lại há»i :
- Thá»i cÆ¡ ư ? Tiểu hữu dưá»ng như có thâm ý gì ?
Từ Văn chột dạ đáp :
- Có thể nói như váºy.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ nói :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Bản nhân không miá»…n cưỡng tiểu hữu, nhưng muốn thay mặt cho
Thượng Quan Hoà nh nói trước vỠmối ân oán đã trải qua...
Äây là má»™t Ä‘iá»u ước mong cá»§a Từ Văn, chà ng đáp ngay :
- Tại hạ xin rá»a tai để nghe đây.
Từ Văn mong đợi đã lâu mà chưa gặp cơ hội. Chà ng chỉ nghe Thượng Quan Hoà nh
nói giữa hắn và phụ thân mình có mối thù giết thê Ä‘oạn tá», nhưng thá»±c tình ra sao
chà ng vẫn không hiểu rõ. Chà ng đã có há»i qua phụ thân, nhưng ông có Ä‘iá»u úy kỵ
không nói ra. Bây giỠđối phương tá»± ý nêu ra thì tháºt hợp vá»›i tâm ý chà ng.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ thoáng lá»™ vẻ Ä‘au khổ, cất giá»ng trầm trá»ng nói :
- Sự kiện nà y xảy ra trước đây hai mươi năm. Lúc ấy trong võ lâm xuất hiện một
mỹ nhân lá»™ng lẫy tiếng tăm tên gá»i Chúc Diện Hoa. Nà ng là vợ Thượng Quan Hoà nh.
Äôi nam tà i nữ mạo nà y đã là m cho nhiá»u đồng đạo giang hồ phải ghen tức...
Từ Văn nhá»› tá»›i những vết sẹo chằng chịt trên mặt Thượng Quan Hoà nh không khá»i
sinh lòng ngỠvực, bất giác ồ lên một tiếng. Theo ký ức của chà ng thì không hiểu nữ
mạo ra sao, còn nam tà i thì chưa chắc.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ ngừng lại má»™t chút rồi nói tiếp :
- Má»™t hôm Chúc Diện Hoa đột nhiên mất tÃch. Ban đầu Thượng Quan Hoà nh còn
chưa để tâm, y cho là nà ng có việc gì phải ra ngoà i rồi nấn ná lại.
Sau mấy hôm vẫn không thấy Chúc Diện Hoa trở vá», Thượng Quan Hoà nh má»›i
cảm thấy có sá»± khác thưá»ng. Từ ngà y kết hôn, hai ngưá»i như bóng vá»›i hình không rá»i
nhau ná»a bước. Äiá»u nà y chứng minh nà ng đã có chuyện gì xảy đến bất ngá». Vả lại
khi đó Chúc Diện Hoa đã mang thai được mấy tháng...
- Ủa !
- Thế rồi Thượng Quan Hoà nh như ngưá»i mất hồn phiêu bạt trên chốn giang hồ để
Ä‘i tìm vợ. Lòng y Ä‘au đớn không bút nà o tả xiết, chỉ có ngưá»i nà o đã tá»± trải qua má»›i
hiểu thấu được. Chẳng bao lâu y tìm được manh mối, Chúc Diện Hoa bị Thất Tinh
Bảo chúa Từ Anh Phong cướp mất...
Từ Văn thất sắc, nhưng chà ng cố ká»m chế mối xúc động, chỉ la lên má»™t tiếng :
- Ãi chà !
Vệ Äạo Há»™i chá»§ nghiến răng kể tiếp :
- Thất Tinh Bang ngưá»i nhiá»u thế mạnh. Thất Tinh Bảo chẳng khác gì má»™t tuyệt địa
cá»§a võ lâm, và công lá»±c Từ Anh Phong lại cao thâm khôn lưá»ng. Thượng Quan Hoà nh
muốn cứu vợ nhưng chẳng khác gì Ä‘oạt con cừu trong miệng cá»p. Phu phụ tình thâm,
mà trong bụng vợ mang thai để nhà há» Thượng Quan có ngưá»i nối dõi. Y không biết
là m thế nà o được, đà nh phá hủy dung mạo, biến tướng qui đầu Thất Tinh Bảo...
Từ Văn nóng nảy giục :
- Rồi sau sao nữa ?
Vệ Äạo Há»™i chá»§ nói tiếp :
- Thượng Quan Hoà nh và o ở Thất Tinh Bảo rồi, y cẩn tháºn từng ly từng tÃ, cố lấy
lòng Từ Anh Phong. Y biến thà nh má»™t ngưá»i thân tÃn trong Thất Tinh Bảo, rồi cùng
bảy tay cao thủ đã đến trước được kêu là Thất Tinh Bát Tướng.
Hơi thở Từ Văn trở nên cấp bách. Tuy chà ng là Thiếu Bảo chủ Thất Tinh Bảo,
nhưng từ thuở nhỠđã được đưa Ä‘i nÆ¡i khác nuôi dưỡng, nên nhất thiết má»i việc trong
bảo chà ng không hiểu gì cả. Bây giá» chà ng nghe Vệ Äạo Há»™i chá»§ kể, tưởng chừng
như được nghe những chuyện bà máºt.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ lại nói tiếp :
- Thấm thoát đã được mấy năm, Thượng Quan Hoà nh dỠthám biết vợ mình đã bị
Từ Anh Phong chiếm là m đệ nhị phu nhân. Y căm háºn vợ thất tiết, Từ Anh Phong ti
tiện không biết đến thế nà o mà nói. Hai vợ chồng cùng ở trong bảo mà vẫn xa cách,
thủy chung Thượng Quan Hoà nh không có biện pháp nà o gặp mặt vợ được. Y nghĩ tới
khối thịt trong bụng vợ sau khi lâm bồn ra sao. Nếu không được ngó lại mặt nà ng thì
có chết cũng chẳng cam lòng. Y lại đà nh nhẫn nại chỠđợi...
Từ Văn không nhịn được buá»™t miệng há»i :
- Sá»± thá»±c như váºy ư ?
Trong con mắt Vệ Äạo Há»™i chá»§ chiếu ra những tia lá»a cừu háºn. Hắn nghiến răng
đáp :
- Dĩ nhiên là sự thực.
- Rồi sau sao nữa ?
- Một hôm cơ hội tới nơi. Thượng Quan Hoà nh gặp mặt vợ. Y mới biết ái thê nhẫn
nhục sống trá»™m cÅ©ng chỉ vì giá»t máu cá»§a há» Thượng Quan. Nà ng cÅ©ng kỳ vá»ng được
gặp mặt trượng phu một lần...
Từ Văn ngắt lá»i :
- Thế ra Thượng Quan Hoà nh còn có con ở trong Bảo ư ?
Vệ Äạo Há»™i chá»§ ngần ngừ đáp :
- Ban đầu là má»™t chuyện bà máºt...
- Bà máºt !
- Chúc Diện Hoa vừa lâm bồn, đứa nhá» liá»n được Ä‘em Ä‘i ngay, nà ng cÅ©ng chẳng
hiểu con mình là trai hay gái, còn sống hay chết. Một lần nà ng hội diện cùng trượng
phu thì bị Từ Anh Phong bắt gặp...
Từ Văn la lên :
- Ủa !
Vệ Äạo Há»™i chá»§ nói tiếp :
- Từ Anh Phong tháºt là tà n nhẫn, thâm hiểm. Hắn không nổi nóng ngay đương
trưá»ng, lại thiết yến má»i Thượng Quan Hoà nh đà m đạo. Hắn ưng thuáºn, nhượng cho
vợ chồng y được gương vỡ lại là nh, và thừa nháºn tá»™i lá»—i cá»§a hắn trong lúc nông ná»—i
nhất thá»i.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ nói tá»›i đây, da mặt co rúm lại, âm Ä‘iệu biến thà nh cay đắng và lá»™
vẻ căm háºn không biết đến thế nà o mà kể.
- Hắn có lòng nghĩa phẫn hay là ... ?
Trong lòng Từ Văn lại nổi lên những nghi vấn phức tạp. Một đà ng chà ng bị cừu
háºn đè ép, má»™t mặt hà nh vi cá»§a phụ thân khiến cho chà ng hổ thẹn.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ dừng lại dưá»ng như cố nén mối xúc động, lát sau má»›i kể tiếp :
- Thượng Quan Hoà nh vẫn không giảm bá»›t mối căm há»n vợ bị cướp Ä‘i chút nà o,
nhưng y đà nh phải cúi đầu. Bữa tiệc hôm đó má»—i ngưá»i Ä‘i theo má»™t ý nghÄ©. Sau khi
tan tiệc, Từ Anh Phong sai ngưá»i đứng đầu trong Thất Tinh Bát Tướng là Chu Äại
Niên đưa Thượng Quan Hoà nh ra khá»i bảo. Bá» ngoà i tuy là tiển đưa mà thá»±c ra lÃ
ngấm ngầm sai Chu Äại Niên hạ sát y...
Từ Văn há»i xen và o :
- Kết quả Thượng Quan Hoà nh có chết không ?
- Chà ! Giữa Chu Äại Niên và Thượng Quan Hoà nh có mối tư giao rất thâm háºu.
Chu Äại Niên khác hẳn sáu tướng kia. Y rất lấy là m sỉ nhục vá» hà nh vi cá»§a Từ Anh
Phong, và y tiết lá»™ những Ä‘iá»u bà máºt không phải giống ngưá»i cá»§a há» Từ cho Thượng
Quan Hoà nh hay...
Từ Văn ngắt lá»i :
- Tiết lá»™ những bà máºt gì ?
Vệ Äạo Há»™i chá»§ đáp :
- Từ Anh Phong hạ sát Chúc Diện Hoa, và tiệc rượu hôm đó tiển chân Thượng
Quan Hoà nh tức là bữa tiệc thịt ngưá»i...
Bình ! Chiếc kỹ trà bị Ä‘áºp tan ra từng mãnh vụn.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ mặt trợn lên như đôi nhạc đồng, hắn gầm lên :
- Tiểu hữu ! Hắn là sà i lang hổ báo má»›i là m thế được, chứ con ngưá»i đâu có hà nh
động nà y.
Từ Văn toà n thân run bần báºt tá»± há»i :
- Sá»± tháºt là thế nà y ư ? Chẳng lẽ phụ thân lại không còn có nhân tÃnh nữa hay sao ?
Äúng là những hà nh vi thảm khốc vô tiá»n khoáng háºu. Ai Ä‘á»i lại lấy thịt ngưá»i là m
tiệc bao giỠ?...
Cặp mắt Vệ Äạo Há»™i chá»§ tưởng chừng sắp báºt ra ngoà i. Hắn Ä‘au đớn đến cá»±c Ä‘iểm,
cất giá»ng như rên rỉ :
- Tiểu hữu Æ¡i ! Thượng Quan Hoà nh đã ăn thịt ngưá»i ái thê cá»§a mình...
Từ Văn cÅ©ng gầm lên như ngưá»i Ä‘iên :
- Không thể thế được.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ sừng sá»™ há»i :
- Sao lại không được ?
- Chẳng khi nà o Từ Bảo chúa lại hà nh động tà n khốc đến thế !
- Sá»± thá»±c là như váºy đó.
- Rồi sau sao nữa ?
- Thượng Quan Hoà nh thỠquyết trả mối thù nà y.
Từ Văn trợn mắt lên há»i :
- Thượng Quan Hoà nh táºp hợp đồng đảng để gây ra vụ đổ máu ở Thất Tinh Bảo ?...
Vệ Äạo Há»™i chá»§ ngắt lá»i :
- Theo lẽ ra Thượng Quan Hoà nh gây cuộc đổ máu ở Thất Tinh Bảo cũng không
tiêu được mối háºn nà y. Y không là m thế mà chỉ kiếm má»™t mình Từ Anh Phong.
Từ Văn há»i :
- Váºy ai đã gây ra cuá»™c đổ máu ở Thất Tinh Bảo ?
Vệ Äạo Há»™i chá»§ đáp :
- Bản nhân cũng không biết.
Từ Văn nghiến răng há»i sang vấn đỠkhác :
- Ngưá»i đứng đầu Bát Tướng là Chu Äại Niên Ä‘i đâu ?
Vệ Äạo Há»™i chá»§ đáp :
- Y tha Thượng Quan Hoà nh Ä‘i, rồi từ đó cÅ©ng không biết lạc lá»ng nÆ¡i đâu.
|

13-06-2008, 10:39 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 42
Thiếu phụ xuất hiện Từ Văn thất bại
Từ Văn trầm ngâm má»™t lúc rồi há»i :
- Lúc nãy Há»™i chá»§ bảo là Thượng Quan Hoà nh còn ngưá»i nối dõi lưu lại ở trong
bảo, có đúng thế không ?
Vệ Äạo Há»™i chá»§ đáp :
- Ban đầu thì Ä‘oán như váºy, nhưng sau cuá»™c Ä‘iá»u tra thì đứa nhá» sÆ¡ sinh vừa lá»t
lòng liá»n bị giết ngay.
Từ Văn lại há»i :
- Bây giỠtại hạ có thể gặp Thượng Quan Hoà nh được chưa ?
- Dĩ nhiên là được.
Giữa lúc ấy, Tổng quản Cổ Kim Nhân và o sảnh đưá»ng nhìn Vệ Äạo Há»™i chá»§ kÃnh
cẩn nói :
- Yến tiệc đã sẳn sà ng.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ đứng lên xòe tay má»i :
- Xin má»i tiểu hữu.
Từ Văn cÅ©ng đứng dáºy nói :
- Tại hạ không dám. Xin Hội chủ đi trước.
- Váºy bản nhân xin thất lá»…. Má»i tiểu hữu Ä‘i theo bản nhân.
Tiệc rượu đặt ở dưới mái hiên nhà khách sảnh. Từ Văn cùng Vệ Äạo Há»™i chá»§ vừa
tá»›i nÆ¡i, những ngưá»i ở hiện trưá»ng Ä‘á»u đứng dáºy nghênh tiếp.
Từ Văn đảo mắt nhìn quanh. Trái tim chà ng Ä‘áºp thình thình.
Thống Thiá»n hòa thượng, Tu Duyên lão ni, Vô Tình Tẩu, Táng Thiên Ông, Thái Y
La Sát Ä‘á»u có mặt đông đủ. Ngoại trừ cổ thái kiệu không thấy xuất hiện, những nhân
váºt đặc biệt chẳng thiếu má»™t ai.
Từ Văn lẩm bẩm :
- Tháºt là trá»i cÅ©ng chìu ngưá»i !
Má»i ngưá»i và o hiên rồi chia ra là m hai bà n mà ngồi. Từ Văn ngồi ở khách vị, Vệ
Äạo Há»™i chá»§ ngồi thá»§ tá»a. Vô Tình Tẩu và Táng Thiên Ông ngồi kế cáºn đó, còn Thái
Y La Sát ngồi ngang ở mé ngoà i.
Bà n kia chỉ có hai ngưá»i là Thống Thiá»n hòa thượng và Tu Duyên lão ni.
Tổng quản Cổ Kim Nhân chỠgia nhân rót rượu và đưa thức ăn và o bà n xong rồi lui
ra.
Bà n cá»§a Thống Thiá»n hòa thượng là tiệc chay, nhưng cÅ©ng rất tinh vi. Còn bên kia
thì rượu thịt đủ thứ.
Từ Văn không Ä‘oán ra được vì lẽ gì Vệ Äạo Há»™i chá»§ thết tiệc triệu táºp những tay
đầu sá», nhưng chà ng không rảnh để suy nghÄ©, mà chỉ tÃnh liệng NgÅ© Lôi Châu cách
nà o khiến cho toà n trưá»ng không má»™t ai lá»i lưới. Vấn đỠtrước mắt chỉ còn giữ sao cho
mình được bình yên. Một trái Ngũ Lôi Châu là đủ phá tan mái hiên nà y, nhưng chà ng
thoát thân bằng cách nà o. Chà ng tá»± há»i :
- Mình xin ra ngoà i rồi nhân khi bất ý liệng Ngũ Lôi Châu và o chăng ? Nhưng
những ngưá»i hiện diện tại trưá»ng hết thảy Ä‘á»u là những nhân váºt khét tiếng võ lâm
đương kim. Mình chỉ sơ hở một chút để bại lộ cơ mưu, hoặc cỠchỉ thất thố khiến đối
phương sinh lòng ngá» vá»±c thì công việc đã thà nh đến nÆ¡i lại há»ng hết. DÄ© nhiên vá» sau
không còn cÆ¡ há»™i thuáºn tiện nà o nữa. Bằng mình cứ ngồi trong tiệc mà hạ thá»§ bất
thình lình thì nhất định thà nh công, nhưng cả mình lẩn địch cùng chết...
Lúc trước chà ng chỉ nghĩ tới quyết chà báo thù, nhưng bây giỠchà ng cảm thấy hà nh
động nà y tà n nhẩn quá. Chà ng cho là trước khi hạ thủ, nên tiết lộ thân thế cho kẻ thù
hiểu rõ vì lẽ gì mà mất mạng. Nếu ra tay một cách đột ngột thì sao rõ được ý nghĩa
cuá»™c báo thù. Nhưng là m như váºy thì háºu quả sẽ ra sao ? Tất đối phương sẽ ká»m chế
mình trước.
Từ Văn rất đổi hoang mang. Qua mấy tuần rượu, chà ng vẫn chìm đắm và o trong
những ý niệm dùng dằng không nhất quyết. Nhưng chà ng phải quyết định ngay láºp
tức, nếu để cơ hội nà y sểnh mất thì sau nà y có hối cũng không kịp nữa.
Kể ra cả mình lẩn địch cùng chết là thượng sách, không sợ sÆ¡ suất Ä‘iá»u gì. Nhưng
mẫu thân chà ng hiện bị giam giữ, hà nh động nà y chẳng những chỉ báo thù cho ngưá»i
đã quá cố mà còn liên quan đến sá»± an nguy cá»§a mẫu thân. Chà ng chết Ä‘i thì mẫu tá»
không được trùng phùng, và tình trạng mẫu thân chà ng sẽ ra sao ?
Từ Văn không dám nhìn Thống Thiá»n hòa thượng cái nà o. Hán tá» lạ mặt đã cho
biết lão trá»c nà y là hung thá»§ đã hạ sát phụ thân chà ng. Chà ng e rằng mình không thể
ká»m chế nổi để mối xúc động lá»™ ra ngoà i mặt.
Tiệc rượu im lặng như tá», chẳng ai mở miệng nói má»™t câu. Ngưá»i ta chỉ nghe thấy
tiếng đủa chén lách cách.
Má»™t bóng hồng len lén và o hiên đến ngồi xuống bên Tu Duyên lão ni. Nà ng chÃnh
là Phương Tá» Vi. Má»›i có mấy ngà y mà nà ng đã biến hẳn thà nh ngưá»i khác. Nà ng tiá»u
tụy như một đóa hoa tà n.
Từ Văn đưa mắt xéo đi nhìn nà ng một cái rồi thu mục quang vỠngay, bụng bảo dạ :
- Lại thêm má»™t ngưá»i mất mạng. Bây giỠđã nên hạ thá»§ chưa ?
Từ Văn cảm thấy một sức nặng vô hình đè ép khiến chà ng tưởng chừng nghẹt thở.
Chà ng không muốn nghÄ© đến NgÅ© Lôi Châu liệng ra rồi, háºu quả sẽ ra sao, mà chẳng
tà i nà o không nghĩ được...
Từ Văn chợt nhá»› ra mình sÆ¡ sót má»™t chuyện lá»›n, liá»n cất tiếng há»i :
- Hội chủ ! Còn một vị quà khách nữa chưa đến ư ?
Vệ Äạo Há»™i chá»§ há»i lại liá»n :
- Phải chăng tiểu hữu há»i Thượng Quan Hoà nh ?
Từ Văn đáp :
- Phải rồi !
- Tất nhiên y phải đến !
Bao nhiêu mục quang bất giác quay lại nhìn Từ Văn một cách xói mói như những
má»§i tên nhá»n, nhưng chà ng không cần để ý, vì chỉ trong khoảnh khắc má»i váºt bất
luáºn hữu hình hay vô hình Ä‘á»u Ä‘i và o chá»— ảo diệt.
Chà ng đã quyết định bỠcuộc sống chết của cả bản thân mình ngoà i, chỉ cần thà nh
công, không thể thất bại.
Bất luáºn ngưá»i võ sÄ© dù khẳng khái đến đâu, lúc lâm tá» cÅ©ng còn đắn Ä‘o má»™t chút.
Từ Văn cÅ©ng là ngưá»i, váºy tất có nhân tÃnh phản ứng. Lúc nà y chà ng sắp từ giả cõi Ä‘á»i
thì trong đầu óc không khá»i nổi lên những hình bóng khác nhau : Nà o phụ thân thảm
tá» ! Nà o mẫu thân mất tÃch ! Nà o con ngưá»i có mối tình sâu tá»±a bể là Thiên Äà i Ma
Cơ ! Nà o cha con Tưởng Úy Dân với những mối tình tha thiết ! Nà o đại mẫu Không
Cốc Lan Tô Viên ở ngôi nhà ma trong thà nh ChÃnh Dương ! Nà o Diệu Thá»§ tiên sinh,
Thất Tinh Cố Nhân ! Nà o lão quái ở Bạch Thạch Phong.
Những hình ảnh nà y tựa hồ gần ngay trước mắt mà lại giống như xa lắc xa lơ.
Äá»™t nhiên Vệ Äạo Há»™i chá»§ đứng lên nói :
- Tiểu hữu ! Thượng Quan Hoà nh đến rồi đó !
Hắn nói xong, đưa tay lên vuốt má»™t cái để lá»™ bá»™ mặt có má»™t ná»a đầy sứt sẹo cá»±c kỳ
xấu xa.
Từ Văn toà n thân run lên bần báºt, huyết mạch chạy rần rần, bất giác báºt tiếng la :
- Hội chủ !... Hội chủ là Thượng Quan Hoà nh !
- ChÃnh thị !
Hắn đáp lá»i rồi ngồi xuống.
Từ Văn nhìn chầm chặp và o mặt Vệ Äạo Há»™i chá»§ hồi lâu không thối nên lá»i. Dù
trong giấc mơ chà ng cũng không thể ngỠtới Hội chủ thần bà nà y lại là Thượng Quan
Hoà nh hóa trang. Thảo nà o hắn đã tôn chà ng lên là m thượng khách.
Bao nhiêu luồng nhỡn tuyến sắc bén lại táºp trung nhìn và o hai ngưá»i.
Từ Văn lỠđi như không thấy gì. Mục quang chà ng cứ dán và o mặt Thượng Quan
Hoà nh nhìn không chớp.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ cất giá»ng trầm trá»ng nói :
- Tiểu hữu ! Thiên cố sự của Thượng Quan Hoà nh đã nói hết rồi. Bây giỠđến lượt
tiểu hữu tiết lộ thân thế đi !
Tay trái Từ Văn vì luyện Vô nh Tồi Tâm Thủ có chất kịch độc, nên trước nay
vẫn dấu kỹ chưa từng lá»™ ra. Những ngưá»i ngồi đây Ä‘á»u biết cả nên chẳng ai để ý. Lúc
nà y tay trái chà ng ngấm ngầm thủ trong tay áo và o trước ngực, nắm lấy trái Ngũ Lôi
Châu.
Ngưá»i ngoà i không hiểu tại sao mà chà ng lại hoang mang đến toát mồ hôi, vì
chẳng ai ngá» chỉ trong nháy mắt là má»i sá»± Ä‘á»u kết thúc.
DÄ© nhiên Từ Văn chẳng thể không trả lá»i câu há»i cá»§a đối phương. Äồng thá»i bây
giỠđã đến lúc tối háºu quan đầu để tiết lá»™ thân thế. Chà ng đứng lên cất giá»ng cá»±c kỳ
lạnh lẽo đáp :
- Tại hạ là Từ Văn, con Từ Anh Phong.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ lại đứng lên báºt tiếng la hoảng :
- Tiểu hữu... là con Từ Anh Phong ?
Bao nhiêu ngưá»i Ä‘ang ngồi Ä‘á»u lục tục đứng dáºy.
Bầu không khà trong trưá»ng biến thà nh khẩn trương vô cùng. Cả khách hiên bao
phủ một luồng sát khà vô hình, cực kỳ rùng rợn.
Từ Văn không còn lá»±a chá»n con đưá»ng nà o khác được nữa, chỉ còn cách cùng chết
với kẻ thù. Tay trái chà ng thủ trong tay áo rộng thùng thình, lòng bà n tay vẫn nắm
trái Ngũ Lôi Châu.
Dĩ nhiên chưa một ai ngỠlà mình sắp chết đến nơi.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ mở yến tiệc nà y dÄ© nhiên có liên quan đến việc tiết lá»™ chân tướng
của hắn.
Mục quang cá»§a Từ Văn nhằm thẳng và o Thống Thiá»n hòa thượng ngồi ở bà n bên
giữa lúc tia mắt lão vá»t ra nhìn chà ng bằng má»™t thứ mục quang cá»±c kỳ phức tạp...
Từ Văn buá»™t miệng há»i :
- Äại sư ! Tại hạ có Ä‘iá»u xin thỉnh giáo.
Thống Thiá»n hòa thượng lạnh lùng đáp :
- Xin thiếu hiệp cứ nói ra !
Từ Văn hất hà m há»i :
- Có tin tiên phụ cùng má»™t ngưá»i mặt áo cẩm bà o Ä‘á»u bị chết dưới bà n tay đại sư có
đúng thế không ?
Thống Thiá»n hòa thượng mắt lóe lên như hai ngá»n Ä‘uốc, run lên há»i lại :
- Bần tăng hạ thủ ư ?
Từ Văn nghiến răng đáp :
- Phải rồi ! Ngưá»i ta bảo váºy.
Thống Thiá»n hòa thượng há»i :
- Ai đã nói thế ?
Từ Văn đáp :
- Vá» Ä‘iểm nà y đại sư bất tất há»i đến là m chi.
Thống Thiá»n hòa thượng lại há»i :
- Có bằng chứng gì không ?
- ChÃnh mắt ngưá»i ta đã trông thấy.
- Nói báºy !
Từ Văn xẳng giá»ng :
- Äại sư không chịu thừa nháºn ư ?
Thống Thiá»n hòa thượng vẫn thản nhiên :
- Có thì bần tăng bảo là có, không thì bảo là không. Chẳng việc gì mà dám với
không dám.
Từ Văn há»i vặn :
- Váºy có việc đó không ?
- Không có !
- Tại hạ không thể tin được.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ nghiêm nghị há»i xen và o :
- Từ Văn ! à của tiểu hữu muốn sao bây giỠ?
Từ Văn nghiến răng buông thá»ng :
- Báo thù.
Táng Thiên Ông quát lên như sấm :
- Tiểu tá» ! Ngươi mÆ¡ ngá»§ hay sao ? Vá» nhân tình, ngươi trả thù không đúng ngưá»i.
Vá» công nghÄ©a, ngươi có ngưá»i cha như váºy thì tháºt là đáng thẹn. Còn vỠân oán, thì
ngươi chÃnh là kẻ thù cá»§a Há»™i chá»§.
Từ Văn cũng thét lên :
- Câm miệng đi !
Tu Duyên lão ni lớn tiếng :
- Từ Văn ! Nếu tiểu thà chủ đã không cứu mạng Hội chủ thì chẳng có cơ hội để nói
đến câu thứ hai nữa đâu...
Từ Văn hắng giá»ng má»™t tiếng rồi há»i :
- Có phải các vị đây Ä‘á»u nhún tay và o vụ đổ máu ở Thất Tinh Bảo không ?
Táng Thiên Ông gầm lên :
- Miệng ngươi nói thúi lắm ! Ngươi tưởng bá»n lão phu cÅ©ng là giống sà i lang như
loại Từ Anh Phong chăng ?
Từ Văn nghiến răng đáp :
- Lão thất phu ! Äừng có mở miệng là mắng ngưá»i !
Râu tóc Táng Thiên Ông đứng dá»±ng cả lên. Coi bá»™ dáng lão vừa buồn cưá»i vừa
đáng sợ tưởng chừng như sắp ra tay.
Vô Tình Tẩu trầm giá»ng :
- Ngưá»i quân tỠđã tuyệt giao không nên thốt ra những lá»i nói sổ sà ng. Tiểu hữu cứ
thủng thẳng trình bà i những chuyện phải trái đó.
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- Tại hạ đã trình bà i rõ rà ng rồi.
Tu Duyên lão ni há»i xen và o :
- Từ tiểu thà chủ ! Giả tỷ bây giỠbản hội coi tiểu thà chủ là kẻ địch, thì tiểu thà chủ
ắt chẳng được toà n thân mà rút lui. Tiểu thà chá»§ có tin như váºy không ?
- Hừ !
Tu Duyên lại há»i :
- Tiểu thà chá»§ có biết vì nguyên nhân gì mà Thượng Quan Há»™i chá»§ còn ẩn nhẩn mÃ
chưa nổi nóng không ?
Từ Văn đáp :
- Cái đó tại hạ không cần biết. Giả tỷ lần trước mà tại hạ biết rõ thân thế y, thì giết
phăng Ä‘i cÅ©ng chưa hả giáºn, chứ chẳng khi nà o lại cứu y...
Tu Duyên ngăn lại :
- Äừng ăn nói hồ đồ...
Vệ Äạo Há»™i chá»§ giÆ¡ tay lên can má»i ngưá»i. Hắn nói :
- Từ Văn ! Tiểu hữu đã cứu bản tòa một lần. Bây giỠbản tòa tha cho tiểu hữu xuống
núi. Thế là từ nay chẳng ai nợ ai nữa...
Từ Văn lá»›n tiếng ngắt lá»i :
- Bất tất.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ trầm giá»ng há»i :
- Tiểu hữu mạt sát là chuyện thá»±c, còn báo thù là nói chuyện hoang đưá»ng. Tiểu
hữu định báo thù bằng cách nà o ?
Từ Văn gầm lên :
- Lấy máu đổi máu.
Tay trái vẫn thủ trong áo, chà ng ngấm ngầm đỠtụ kình lực. Lúc nà y mà chà ng
liệng NgÅ© Lôi Châu xuống đất giữa khoảng hai bà n thì quyết chẳng má»™t ngưá»i nà o
thoát nạn.
Chà ng đảo mắt nhìn má»i ngưá»i má»™t lượt. Nhãn quang chà ng bá»—ng chạm phải đầu
Phương TỠVi, lúc đó nà ng đang ngồi cúi gục xuống. Bất giác lòng chà ng nổi lên một
tia cảm giác khó tả. Nà ng là cô gái đầu tiên mà hình bóng đã in sâu và o tâm khảm
chà ng. Chà ng đã vì nà ng mà bỠviệc cầu thân nhà hỠTưởng ở phủ Khai Phong. Chà ng
đã nhẩn nại đến cùng cá»±c để hy vá»ng được lá»t và o mắt xanh. Bao phen chà ng thay đổi
ý nghÄ© vì nà ng là kẻ thù. Trinh tiết nà ng lại mất vá» tay Thiếu Há»™i chá»§ Há»™i Tụ Bảo lÃ
Lục Quân. Bây giỠnà ng đang đi và o chỗ chết...
Con ngưá»i đã biến ảo ly kỳ thì mệnh váºn cÅ©ng khó mà lưá»ng được. Lúc nà y phải hạ
thủ rồi không còn chần chỠđược nữa. Chà ng la thầm :
- Phụ thân ơi ! Hà i nhi sắp được gặp phụ thân ở dưới suối và ng. Mẫu thân ơi ! Hà i
nhi đà nh chịu tiếng là má»™t tên nghịch tá».
Từ Văn đánh bạo giơ tay trái lên...
Còn ai cải biến được mệnh váºn ngưá»i trong trưá»ng ?
Giữa lúc ngà n cân treo đầu sợi tóc, Từ Văn cảm thấy cánh tay trái mình bị nắm
chặt. Kình lá»±c toà n thân tan Ä‘i. Trái NgÅ© Lôi Châu rá»i khá»i bà n tay.
Tay chà ng lại được buôn ra.
Từ Văn kinh hãi khôn tả. Kẻ nà o không sợ độc thủ của chà ng khiến chà ng sắp
thà nh công lại bị thất bại ?
Chỉ trong nháy mắt Từ Văn cảm thấy trá»i đất quay cuồng, đầu óc bâng khuân.
Chà ng lấy chân đá hất một chiếc ghế ngồi, lùi lại ba bước. Lúc quay đầu nhìn lại
chà ng không khá»i sá»ng sốt. Trước mặt chà ng là má»™t thiếu phụ xinh đẹp khiến ngưá»i
ta phải mỠmắt.
Thiếu phụ mặc áo cung trang mà u hồng trông chẳng khác má»™t vùng lá»a Ä‘á». Tay
nà ng cầm trái NgÅ© Lôi Châu. Mặt lạnh như băng. Cặp mắt sâu thẳm khiến ngưá»i ta
phải say mê, đã ẩn hiện má»™t luồng sát khÃ.
Bao nhiêu ngưá»i tại trưá»ng Ä‘á»u đưa mục quang nhìn thiếu phụ, nhưng rồi lại ngó Ä‘i
chá»— khác ngay, dưá»ng như nà ng có má»™t vẻ oai nghiêm vô hình, khiến ngưá»i khác
không dám nhìn thẳng và o mặt.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u ngạc nhiên. Bầu không khà yên lặng như tá», tưởng chừng kim rá»›t
cũng nghe tiếng.
Hồi lâu Táng Thiên Ông mới la lên :
- Ngũ Lôi Châu !
Má»i ngưá»i lại đưa mắt nhìn vá» phÃa Từ Văn thì thấy chà ng đứng ngây ra như tượng
gá»—.
Trong lòng chà ng vừa hối háºn, vừa tức giáºn lại vừa kinh hãi, phức tạp khôn tả. Giả
tá»· chà ng hạ thá»§ sá»›m má»™t phút thì má»i việc Ä‘á»u đã giải quyết xong rồi. Thiếu phụ nà y
đến sau lưng chà ng lúc nà o mà chà ng không hay biết...
Vô Tình Tẩu nhìn thiếu phụ áo hồng cung kÃnh há»i :
- Tiên tỠgiá lâm hồi nà o ?
Thiếu phụ áo hồng tiếng trong như hạt châu rá»›t xuống bà n ngá»c đáp :
- Vừa tá»›i. Äây là ý trá»i.
- Tiên tỠ? Nà ng là ai ?
Vô Tình Tẩu cÅ©ng há»i :
- Sao tiên tỠbiết...
Thiếu phụ không chỠđối phương nói hết đã ngắt lá»i :
- Khi má»™t ngưá»i đã có cuá»™c mưu đồ mà đứng trước má»™t trưá»ng hợp phi thưá»ng vẫn
chẳng sá»n lòng thì tất ngưá»i ta á»· mình có Ä‘iá»u chi đặc biệt. Váºy mà các vị sÆ¡ suất chá»—
đó.
Thiếu phụ áo hồng chỉ nói phất phÆ¡ mấy câu mà khiến cho bao nhiêu lão quái váºt
Ä‘á»u thẹn đỠmặt lên.
Phương Tá» Vi bây giá» nên gá»i bằng Thượng Quan Tá» Vi vì Thượng Quan Hoà nh lÃ
cha thân sinh nà ng, nấc lên má»™t tiếng rồi nhảy xổ vá» phÃa thiếu phụ áo hồng.
Thiếu phụ áo hồng ôm Thượng Quan Tá» Vi và o lòng rồi xoay mình Ä‘i và o cá»a sau
mái hiên. Ngưá»i nà ng Ä‘i rồi mà mùi hương còn thoang thoảng, bóng hồng tá»±a hồ vẫn
lÆ¡ lá»ng trước mắt má»i ngưá»i.
Táng Thiên Ông quát lên như sấm :
- Cha nà o con ấy, Ä‘á»u là má»™t giống sà i lang. Còn để gã trên thế gian là m sao được ?
Từ Văn Ä‘ang ở trong tình cảnh bà ng hoà ng khiếp sợ, nghe tiếng lão liá»n tỉnh táo lại.
Chà ng chợt ý thức được kết quả Ä‘á»i mình sẽ ra sao nên không nói gì nữa, nhảy xổ vá»
phÃa Thượng Quan Hoà nh nhanh như chá»›p. Vô nh Tồi Tâm Thá»§ đồng thá»i phóng
ra.
Thế lao cá»§a chà ng đã đột ngá»™t, lại nhanh như chá»›p nhoáng khiến ngưá»i ta tưởng
chừng trở tay không kịp.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ phản ứng tá»± nhiên, giÆ¡ chưởng lên đỡ. Hắn quên rằng đây là độc
thủ truy hồn đoạt mệnh của đối phương.
Một tiếng hự vang lên. Từ Văn bị hất ngược lại đụng và o vách hiên.
Rầm má»™t tiếng ! Cả mái hiên chuyển động mạnh. Từ Văn rá»›t xuống đất, ngưá»i
chà ng lảo đảo muốn té, miệng phun máu tươi như tên bắn.
Ngưá»i vừa ra tay chÃnh là Thống Thiá»n hòa thượng.
Äây là lần đầu tiên Từ Văn nếm mùi uy lá»±c vá» Tiên Thiên Cương Khà cá»§a lão.
Cùng lúc đó những tiếng quát vang pha lẩn với chưởng lực phát ra bình bình
nhưng cháºm má»™t chút, Ä‘á»u đánh và o quảng không.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ biến sắc, má»i ngưá»i cÅ©ng Ä‘á»u tái mặt.
Từ Văn đã biết rõ kết cục bữa nay thế nà o rồi. Chẳng lẽ há»ng việc rồi đà nh cam
lòng bó tay chịu chết,, chà ng đưa tay lên lau huyết tÃch bên miệng, trong lòng ôm má»™t
quang niệm liá»u mạng. Chà ng phóng chưởng đánh và o ngưá»i gần nhất là Vô Tình
Tẩu. Tuy chà ng đã bị thương, nhưng trước kia được lão quái ở Bạch Thạch Phong đem
toà n bá»™ chân nguyên trút và o ngưá»i chà ng, nên ná»™i lá»±c đã đến mức phi thưá»ng. Ngoà i
Thống Thiá»n hòa thượng, chẳng má»™t ai bì vá»›i chà ng được. Phát chưởng liá»u mạng nà y
uy thế dưá»ng như lay non chuyển núi.
Vô Tình Tẩu hấp tấp phản ứng nhưng cÅ©ng bị chấn động mạnh, lảo đảo ngưá»i đến
bốn năm bước, lùi lại tá»›i bên cá»a mái hiên.
Luồng dư kình xoáy lại khiến cho bao nhiêu những đồ trần khiết trong mái hiên
Ä‘á»u bay tung lên, rồi rá»›t xuống vở tan tà nh.
Cả tòa khách hiên vang lên những tiếng rắc rắc tưởng chừng sụp đổ đến nơi.
Sau phát chưởng đó, Từ Văn chẳng kể gì đến háºu quả, xoay mình nhảy xổ vá» phÃa
Vệ Äạo Há»™i chá»§...
- A Di Äà Pháºt !
Thống Thiá»n hòa thượng vừa niệm pháºt vừa vung chưởng lên. Má»™t luồng cương khÃ
hòa hoản xô tá»›i Ä‘áºp và o ngưá»i Từ Văn. Kình lá»±c lúc nà y biến thà nh nặng đến muôn
cân.
Từ Văn như bị sét đánh. Ngưá»i chà ng hất tung lên bay ra đến giữa vưá»n hoa rồi rá»›t
xuống đánh huỵch má»™t cái. Chà ng té xuống không dáºy được nữa. Lần bị thương thứ
hai nà y khiến cho máu miệng tráo ra cà ng nhiá»u.
Má»i ngưá»i trong mái hiên chạy cả ra ngoà i, má»—i ngưá»i đứng má»™t phương vị vây Từ
Văn và o giữa.
Từ Văn thở hồng há»™c má»™t hồi rồi cố đứng dáºy. Chà ng rÃt lên bằng má»™t giá»ng thê
thảm :
- Từ Văn nà y sống không ăn được thịt các ngươi thì lúc chết cÅ©ng bắt hồn vÃa các
ngươi để trả thù cho hả giáºn.
Thanh âm oán độc rùng rợn khiến ngưá»i nghe không rét mà run.
Táng Thiên Ông ngưá»i tròn á»§ng như trái cầu thịt, nóng nảy lá»›n tiếng quát :
- Thằng lõi nà y đã thà nh giống sà i lang, chẳng thể để gã sống trên Ä‘á»i được nữa.
Chưa dứt lá»i lão đã phóng chưởng ra.
Từ Văn trợn mắt rách cả mà ra. Chà ng cố gượng váºn tà n lá»±c để chống đở.
Sầm một tiếng chấn động ! Táng Thiên Ông lùi lại tám thước. Từ Văn lại ngã lăn
xuống đất. Máu tươi phun ra ồng ộc. Sắc mặt lợi lạt như tỠgiấy trắng.
Chà ng loạng choạng đứng lên nhưng lại té xuống. Äến lần thứ ba má»›i gắng gượng
chống đở được cho khá»i ngã.
Táng Thiên Ông rÃt lên má»™t tiếng. Lão vá»t mình lại, xòe bà n tay lá»›n bằng cái quạt
lá bồ Ä‘á», đè đầu Từ Văn xuống...
Từ Văn mắt nẩy đom đóm, tai ù đi. Chà ng không còn sức để mà né tránh, thì còn
nói chi đến việc đở gạt nữa.
Bóng ngưá»i thấp thoáng, Vệ Äạo Há»™i chá»§ đưa tay ra ngăn Táng Thiên Ông lại, nói :
- Xin tiá»n bối hãy ngừng tay !
Táng Thiên Ông hằn há»c lùi lại.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ sấn đến trước mặt Từ Văn, trầm giá»ng nói :
- Từ Văn ! Bản tòa tha tiểu hữu xuống núi. Từ đây chẳng ai nợ ai nữa. Nếu lần sau
còn gặp mặt, bản tòa tất hạ sát tiểu hữu đó.
Từ Văn định thần, gắng gượng đáp :
- Thượng Quan Hoà nh ! Bữa nay ngươi không giết ta nhưng ta vẫn thỠrằng phải trả
mối thù nà y.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ đáp :
- Cái đó là tùy tiểu hữu...
Hắn quay lại ngó Tổng quản Cổ Kim Nhân đứng ở đằng xa, nói :
- Cổ Tổng quản đưa y xuống núi !
Cổ Kim Nhân kÃnh cẩn đáp :
- Xin tuân lệnh !
Từ Văn đảo cặp mắt phẫn ná»™ nhìn má»i ngưá»i má»™t lần nữa rồi lảo đảo Ä‘i ra ngoà i.
Cổ Kim Nhân Ä‘i theo chà ng. Chà ng không nghÄ© gì nữa, coi chẳng khác gì ngưá»i bị
bệnh lâu ngà y má»›i khá»i. Chân lảo đảo bước cao bước thấp thất thiểu ra Ä‘i. Nếu không
có luồng khà oán độc giữ chà ng lại thì e rằng chà ng đã ngã lăn ra rồi, nhất định không
cất bước được nữa.
Từ Văn ra đến ải ngoà i thì Cổ Kim Nhân trở vá».
Chà ng xuống đến chân núi Äồng Bách thì đêm đã sang canh hai. Lá»™ trình nà y ngà y
thưá»ng Ä‘i không đầy ná»a giá», mà lúc nà y phải mất đến bốn giá». Chà ng kiệt lá»±c ngã
quay ra bên đưá»ng và bây giá» không thể gắng gượng được nữa, chà ng cất tiếng rên la.
Từ Văn nằm duá»—i dà i trong khoảng thá»i gian chừng uống cạn tuần trà , rồi lại gắng
gượng đứng lên đi tiếp.
Từ Văn lúc đi lúc nghỉ, mãi đến lúc tảng sáng chà ng mới đi hết sơn lộ.
|

13-06-2008, 10:48 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 43
đã bị thương lại gặp sát thủ
Từ Văn thân thể má»i nhừ, tưởng chừng bao nhiêu xương cốt Ä‘á»u bị gảy rá»i. Bây giá»
dù muốn đi thêm một bước cũng không nổi nữa. Chà ng ý thức được mình bị nội
thương cá»±c kỳ nghiêm trá»ng, nếu không Ä‘iá»u trị kịp thá»i thì khó bá» toà n mạng.
Chà ng cố bò tá»›i má»™t gốc cây trong rừng liá»n ngồi lại. Chà ng nở má»™t nụ cưá»i Ä‘au
khổ, miệng lẩm bẩm :
- Dù sao ta hãy còn sống thì còn có cơ hội khác.
Bất thình lình má»™t thanh âm nghe rất quen thuá»™c lá»t và o tai :
- Äịa Ngục Thư sinh ! Tình trạng ngươi thế nà o ?
Từ Văn phải cố gắng lắm má»›i ngẩn đầu lên được. Äây chÃnh là gã hán tá» lạ mặt đã
trao Ngũ Lôi Châu cho chà ng lúc trước. Gã đứng ngay trước mặt chà ng.
Từ Văn há»i lại :
- Các hạ có Ä‘iá»u chi dạy bảo ?
Hán tá» há»i lại :
- Kết quả vụ nà y ra sao ?
Từ Văn nhăn nhó cưá»i đáp :
- Thất bại mất rồi.
Hán tá» sá»ng sốt lá»›n tiếng há»i :
- Sao ? Thất bại rồi ư ?
Từ Văn buồn rầu đáp :
- Hừ ! Tháºt là má»™t cuá»™c thảm bại, xuýt nữa mất mạng.
Hán tá» há»i :
- Tại sao váºy ?
Từ Văn đáp :
- Tại hạ thất bại vỠtay thiếu phụ áo hồng.
Hán tá» há»i :
- Lai lịch thiếu phụ áo hồng nà y ra sao ?
Từ Văn đáp :
- Tại hạ không biết.
Hán tá» biến sắc há»i :
- Thiếu hiệp đã tiết lộ thân thế chưa ?
Từ Văn lạnh lùng đáp :
- Cái đó là lẽ tất nhiên.
Hán tá» xẳng giá»ng :
- Trái Ngũ Lôi Châu đâu rồi ?
Từ Văn đáp :
- Bị thiếu phụ áo hồng Ä‘oạt mất ngay đương trưá»ng. Nếu không thì đã chẳng thất
bại.
Hán tá» há»i sang chuyện khác :
- Äối phương có nghi ngá» gì vá» thân thế cá»§a thiếu hiệp không ?
Từ Văn lÆ¡ đảng há»i lại :
- Còn nghi ngỠgì nữa ?
Hán tỠđáp :
- Chá»— nà y vẫn còn ở trong phạm vi thế lá»±c cá»§a Há»™i Vệ Äạo, thiếu hiệp không sợ đối
phương đuổi theo ư ?
Từ Văn đáp :
- Hiện giỠchưa có chuyện đó.
- Tại sao váºy ?
- Vệ Äạo Há»™i chá»§ tá»± nguyện tha tại hạ ra Ä‘i.
- Tại sao váºy ?
- Vì tại hạ đã cứu y một lần. Y còn thiếu tại hạ món nợ đó.
Hán tá» mắt lá»™ sát khà ghê ngưá»i. Gã há»i bằng má»™t giá»ng lạnh như băng :
- Tại sao thiếu hiệp lại cứu mạng y ?
Từ Văn tức quá thở lên hồng há»™c, há»i :
- Phải chăng ông bạn há»i khẩu cung ta ?
Hán tá» cưá»i khà nh khạch đáp :
- Tại hạ cần phải hiểu rõ thực tình mới có thể vỠphục mạng được.
Từ Văn hằn hộc đáp :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Tại hạ nói cho ông bạn hay là đã giải độc cho Vệ Äạo Há»™i chá»§ má»™t lần.
Hán tỠđổi giá»ng :
- Thiếu hiệp... đã giải độc cho hắn ?
- Phải rồi !
Hán tá» lại há»i :
- Thiếu hiệp có biết rõ chân tướng hắn không ?
- Biết rồi ! Y là Thượng Quan Hoà nh.
Hán tá» trầm ngâm má»™t chút rồi há»i :
- Giữa thiếu hiệp và Há»™i Vệ Äạo chắc đã xảy ra má»™t tráºn quyết liệt ?
Từ Văn đáp :
- Ông bạn há»i câu nà y chẳng là thừa ư ?
Hán tá» lại há»i :
- Thiếu hiệp có muốn gặp lại mẫu thân không ?
Từ Văn ngáºp ngừng :
- Dĩ nhiên tại hạ muốn gặp lắm. Nhưng quà chủ nhân...
Hán tá» mặt đầy sát khÃ, cất tiếng cưá»i hung dữ nói :
- Tệ chá»§ nhân bảo thiếu hiệp có muốn gặp lệnh từ thì phải xuống cá»u toà n.
Từ Văn tan nát ruá»™t gan. Chà ng cố đứng dáºy run lên há»i :
- Ông bạn nói thế là có ý gì ?
Hán tỠsấn lại một bước, đáp :
- Chuyến đi vừa rồi mà thà nh công thì mẫu tỠtrùng phùng, nhưng nếu thất bại thì
chỉ còn có má»™t đưá»ng.
- ÄÆ°á»ng nà o ?
- Chết !
Từ Văn toà n thân chấn động, lùi lại má»™t bước tá»±a và o cà nh cây, nghiến răng há»i lại:
- Chủ nhân ông bạn là ai ?
- Cái đó thiếu hiệp bất tất phải há»i là m chi nữa.
Từ Văn tức giáºn há»i :
- Các ngươi định là m gì gia mẫu ?
- Cùng má»™t đưá»ng vá»›i thiếu hiệp.
Từ Văn gầm lên má»™t tiếng, nhảy xổ vá» phÃa hán tá». Chà ng váºn động chân lá»±c là m
động đến thương thế, Ä‘au đớn không chịu nổi. Mắt chà ng tối sầm lại. Ngưá»i chà ng lại
té sấp xuống.
Hán tỠlẩm bẩm :
- Thiếu hiệp đừng oán ta. Ta chẳng thể không giết thiếu hiệp được.
Gã phóng chưởng đánh và o sau lưng Từ Văn.
Từ Văn má»›i rú lên được ná»a tiếng rồi im bặt, nằm yên không nhúc nhÃch. Máu tươi
theo ngũ quan rươm rướm chảy ra nhuộm đỠcả đám lá khô dưới đất bên mình chà ng.
Hán tá» cúi xuống để nghe hÆ¡i thở thì chà ng đã tắt hÆ¡i rồi. Mắt gã nhá» hai giá»t lệ rồi
thở dà i nói :
- Vì ta muốn sống nên phải giết ngươi. Ngươi đừng oán ta, đây chẳng qua là váºn
mệnh.
Hán tỠnói xong, vung chưởng đánh xuống đất luôn mấy cái đà o thà nh một cái
huyệt sâu. Gã bỠTừ Văn xuống huyệt rồi lấp đất lên là m thà nh phần mộ. Gã lại tìm
má»™t phiến đá vuông vắn là m bia má»™, khắc bảy chá» Cố Äịa Ngục Thư sinh chi má»™.
Mai táng Từ Văn xong, hán tỠbuông tiếng thở dà i rồi băng mình chạy đi. Không
hiểu tại sao hắn đã giết chà ng mà lại thở dà i ?
Äịa Ngục Thư sinh Từ Văn từ đây yên giấc ngá»§ ngà n thu rồi chăng ?
Mặt trá»i đã lên cao ba sà o. Hai bóng ngưá»i tiến và o rừng. Má»™t ngưá»i đà n bà mình
mặc áo xanh, che mặt bằng tấm sa xanh, không nhìn rõ mặt và cũng không biết chừng
bao nhiêu tuổi. Còn má»™t ngưá»i nữa là má»™t thiếu nữ diểm lệ.
Ngưá»i đà n bà che mặt cất tiếng há»i :
- Ngươi biết đúng gã và o đây ư ?
Thiếu nữ đáp :
- Äúng thế !
Ngưá»i đà n bà lại há»i :
- Thiên hạ chết hết đà n ông rồi hay sao mà ngươi chỉ theo đuổi một mình gã ?
Thiếu nữ đáp :
- Sư phụ ơi ! Xin sư phụ thà nh toà n cho đồ nhi.
Ngưá»i đà n bà lại há»i :
- Con nha đầu nà y ! Giữa gã và Há»™i Vệ Äạo sao lại kết thà nh cừu háºn ?
Thiếu nữ đáp :
- Äồ nhi cÅ©ng không hiểu mà chỉ lo thay y sẽ chết vá» tay những lão quái váºt kia.
Ngưá»i đà n bà hừ má»™t tiếng rồi nói :
- Tháºt phiá»n quá ! Ngươi chá» ta và o đây má»™t chút rồi sẽ lên đưá»ng.
Ngưá»i đà n bà che mặt tiến và o rừng sâu. Thiếu nữ đứng ngoà i thả bước Ä‘i lại chá»
đợi...
Äá»™t nhiên nà ng phát hiện má»™t cái mả má»›i. Nà ng coi bia rồi kêu thét lên :
- Y... chết mất rồi !
Nà ng nhảy xổ lại rồi ngất xỉu trước mộ Từ Văn.
Lát sau ngưá»i đà n bà che mặt trở ra, lá»›n tiếng há»i :
- Chuyện chi... mà hốt hoảng như váºy ? Trá»i Æ¡i !
Ngưá»i đà n bà che mặt chạy lại ngó tấm má»™ bia, hừ má»™t tiếng rồi lẩm bẩm :
- Con nha đầu nà y đoán trúng. Thằng lõi đó chết đi là m khổ lây cả mình.
Mụ vừa nói vừa khẽ điểm và o huyệt Thiên Âm thiếu nữ.
Thiếu nữ dần dần tỉnh lại, nằm phục xuống chân ngưá»i đà n bà áo xanh khóc rống
lên.
Hồi lâu, thiếu nữ tá»± động ngừng tiếng khóc. Nà ng đứng dáºy cất giá»ng thê thảm :
- Äồ nhi phải trả thù cho y.
Ngưá»i đà n bà áo xanh há»i :
- Trả thù ư ? Kẻ thù là ai ?
Thiếu nữ đáp :
- Ngoà i bá»n Há»™i Vệ Äạo, thì còn ai giết nổi y nữa.
Ngưá»i đà n bà áo xanh lắc đầu :
- Cái đó chưa chắc.
Thiếu nữ nói :
- Chá»— nà y là chân núi Äồng Bách, tức là còn trong phạm vi thế lá»±c cá»§a há»™i đó.
Ngưá»i đà n bà áo xanh lại há»i :
- Nha đầu ! Ngươi định báo thù bằng cách nà o ?
- Äồ nhi chẳng cần lá»±a chá»n bất cứ má»™t thá»§ Ä‘oạn nà o.
- Ngươi hãy theo ta đến lý luáºn vá»›i há».
Thiếu nữ nghiến răng quay lại nhìn tấm má»™ bia, giá»t châu tầm tã như mưa, nà ng
nghẹn ngà o nói :
- Äệ đệ Æ¡i ! Ta thá» báo thù cho đệ đệ... Äệ đệ hãy an giấc ngá»§ ngà n thu ! Trá»i Æ¡i !...
không ngỠmột phen ly biệt nay thà nh vĩnh quyết. Chẳng bao lâu nữa thư thư sẽ theo
đệ đệ xuống hoà ng tuyá»n. Äệ đệ hãy chá» ta !
Ngưá»i đà n bà che mặt gắt lên :
- Con nha đầu si ngốc kia ! Ngươi còn chưa theo ta ư ?
Thiếu nữ đứng ngây ngưá»i ra như tượng gá»—. Nà ng tan nát cả cá»i lòng.
Nà ng là ai ? ChÃnh là ngưá»i đã say mê Ä‘iên đảo Từ Văn, tên gá»i Thiên Äà i Ma CÆ¡.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đứng ngây ngưá»i ra má»™t lúc, rồi đột nhiên vung chưởng đánh
xuống phần mộ...
Ngưá»i đà n bà che mặt nắm lấy tay nà ng, run lên há»i :
- Ngươi định là m gì thế nà y ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ ngáºm ngùi đáp :
- Äồ nhi muốn coi mặt y lần cuối cùng.
Ngưá»i đà n bà áo xanh che mặt cÅ©ng buồn rầu nói :
- Hà i tỠ! Ngươi đừng bướng bỉnh nữa. Ngươi có biết mặt mũi gã hiện giỠra sao
không ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đáp :
- Mả nà y mới táng, chắc y bị hại chưa lâu.
Ngưá»i đà n bà áo xanh nói :
- Y đã chết rồi thì để y yên thân còn đụng và o thi thể là m chi ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ la lên :
- Nhưng... trá»i Æ¡i ! Äệ đệ !...
Thanh âm nà ng như oán như than khiến ngưá»i nghe phải từng khúc ruá»™t.
Ngưá»i đà n bà áo xanh không khuyên can nữa, để cho nà ng tá»± ý phát tiết hết nổi bi
ai trong lòng, vì trước tình trạng nà y, những lá»i an á»§i khuyên can cÅ©ng chẳng Ãch gì.
Má»™t là n mây Ä‘en che phá»§ mặt trá»i. Bầu vÅ© trụ u ám tá»±a hồ vì cô gái Ä‘a tình mÃ
đượm mà u thãm đạm.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ khóc lóc trong khoảng thá»i gian chừng uống cạn tuần trà rồi từ từ
dừng lại. Nà ng nhìn mả Từ Văn như để viếng lần cuối cùng. Miệng lẩm bẩm không
biết nói những gì.
Hai thầy trò chuyển động thân mình nhắm vá» phÃa Tổng đà Há»™i Vệ Äạo mà đi.
Giữa lúc thầy trò Thiên Äà i Ma CÆ¡ vừa khuất dạng, thì má»™t bóng ngưá»i đột nhiên
xuất hiện, đi thẳng đến trước mộ Từ Văn buông tiếng thở dà i nói :
- Trá»i đã không tá»±a gã nà y thì biết là m thế nà o được ? Äây chẳng phải là nÆ¡i mai
táng hà i cốt gã, ta nên sắp quan tà i thu liệm, tìm chỗ chôn táng cho vẹn mối tình
thăm. Hởi ôi !...
Äoạn ngưá»i kia động thá»§ quáºt mồ phần. Chỉ trong khoảnh khắc đã móc đất đến chá»—
thi thể. Máu hòa lẫn đất hãy còn bê bết.
Thi thể Từ Văn được đặt lên mặt đất. Ngưá»i kia xé mảnh áo trong nhúng xuống khe
suối gần đó, thấm nước rá»a sạch mặt mÅ©i cho chà ng.
Bất thình lình có tiếng quát há»i :
- Ai đó ?
Rồi má»™t bóng ngưá»i vá»t tá»›i. Thiên Äà i Ma CÆ¡ đã quay trở lại. Nà ng vừa thấy thi
thể Từ Văn liá»n không ngó gì tá»›i ngưá»i trước mặt, nhảy xổ lại vuốt ve ngưá»i chà ng,
khóc lóc rất thảm thiết.
Tiếp theo là mấy bóng ngưá»i nữa xuất hiện. Äi đầu là ngưá»i đà n bà áo xanh che
mặt. Theo sau có Vệ Äạo Há»™i chá»§, Thống Thiá»n hòa thượng và bốn hán tỠáo Ä‘en.
Má»i ngưá»i nhìn Từ Văn rồi đưa mục quang ngó tá»›i ngưá»i đà o má»™ kia.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ trầm giá»ng há»i :
- Xin ông bạn báo danh đi !
Ngưá»i đà o má»™ đáp :
- Tại hạ là Thiên Nhỡn Thánh Thủ !
Nguyên lão cũng là Diệu Thủ tiên sinh, bây giỠhóa trang là m Thiên Nhỡn Thánh
Thá»§.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đột nhiên đứng phắt dáºy trá» tay và o mặt Diệu Thá»§ tiên sinh há»i :
- Các hạ định là m gì đây ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Lão phu muốn móc y lên, thu liệm và o quan tà i, rồi tìm nơi mai táng.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ xẳng giá»ng :
- Nói báºy !
Diệu Thủ tiên sinh vẫn thản nhiên :
- Cô nương nói váºy là nghÄ©a là m sao ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ há»i vặn :
- Vì lẽ gì mà các hạ đem y mai táng ở nơi khác ?
Diệu Thủ tiên sinh lạnh lùng đáp :
- Vì lão phu đã chịu lá»i á»§y thác cá»§a ngưá»i ta, phải chiếu cố cho y.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lại há»i :
- Các hạ chịu lá»i á»§y thác cá»§a ai ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Của Tưởng Úy Dân ở Khai Phong.
- Giữa Tưởng Úy Dân và y có mối liên quan thế nà o ?
- Bố vợ và chà ng rể.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ chấn động tâm thần lùi lại má»™t bước, run lên há»i :
- Các hạ bảo sao ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Y là chà ng rể trong Tưởng phủ.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ bồn chồn há»i :
- Ai bảo các hạ thế ?
- Lão phu biết rõ. Má»›i đây chÃnh miệng y đã ưng thuáºn cuá»™c hôn nhân nà y.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ ngáºp ngừng :
- Không có lý ! Khi nà o y...
Nà ng chưa dứt lá»i thì ngưá»i đà n bà áo xanh che mặt ngăn lại, lá»›n tiếng há»i Vệ Äạo
Há»™i chá»§ :
- Thi thể kia có đúng là Äịa Ngục Thư sinh không ?
Vệ Äạo Há»™i chá»§ đáp bằng má»™t giá»ng đầy vẻ nghi ngá» :
- Äúng thì đúng rồi, nhưng không hiểu ai đã hạ thá»§ ?
Ngưá»i đà n bà áo xanh che mặt xẳng giá»ng :
- Cái đó lão thân muốn há»i các hạ.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ thá»§ng thẳng đáp :
- Bản tòa đã bảo tuyệt không biết gì vỠvụ nà y.
Ngưá»i đà n bà áo xanh ngáºp ngừng há»i :
- Chẳng lẽ lại là bá»n thá»§ hạ cá»§a Há»™i chá»§ ?
Vệ Äạo Há»™i chá»§ ngắt lá»i :
- Bá»n chúng không có mệnh lệnh tất chẳng dám là m cà n.
Ngưá»i đà n bà áo xanh trong lòng ngá» vá»±c nói :
- Vụ nà y khó Ä‘oán lắm ! Há»™i chá»§ đã bảo lúc y xuống núi, ngưá»i đã bị trá»ng thương
thì ai hạ thủ chẳng được ?
Vệ Äạo Há»™i chá»§ nói bằng má»™t giá»ng kiên quyết :
- Bản tòa lấy nhân cách mà bảo đảm chắc chắn vụ nà y quyết không phải là hà nh vi
của đệ tỠbản hội.
Ngưá»i đà n bà áo xanh dằn giá»ng há»i :
- Hội chủ tưởng chối phăng một câu là xong ư ?
Thống Thiá»n hòa thượng chau mà y nói :
- Thà chá»§ không nên đổ tá»™i cho ngưá»i khác má»™t cách hà m hồ như thế.
Ngưá»i đà n bà áo xanh tức giáºn quát há»i :
- Ngươi đã là cái thá gì mà dám bắt bẻ lão thân ?
Thống Thiá»n hòa thượng biến sắc, nhưng cố nhịn đáp :
- Bần tăng sở dÄ© tôn trá»ng thà chá»§ là báºc tiá»n bối võ lâm...
Ngưá»i đà n bà áo xanh ngắt lá»i :
- Ngươi không đáng !
Thống Thiá»n hòa thượng dù công phu hà m dưởng có sâu xa đến mấy cÅ©ng không
thể chịu ná»—i. Lão trợn mắt lên, hà n quang rùng rợn, háºm há»±c nói :
- Tam Chỉ Mổ Mổ ! Mổ mổ hãy tá»± trá»ng !
Tam Chỉ Mổ Mổ tức ngưá»i đà n bà áo xanh che mặt, báºt lên trà ng cưá»i the thé quát :
- Ngươi muốn lão thân tá»± trá»ng ư ? Lão thân lâu nay chưa giết ngưá»i rồi đấy...
Thống Thiá»n hòa thượng ngắt lá»i :
- Thà chá»§ muốn giết ngưá»i chăng ?
- Có lẽ.
- Thà chủ tưởng môn Tam Chỉ Truy Hồn đã là thiên hạ vô địch chăng ?
Tam Chỉ Mổ Mổ đáp bằng má»™t giá»ng khinh bỉ :
- Äại khái giết ngươi không thà nh vấn Ä‘á».
Thống Thiá»n hòa thượng tức quá, thách thức :
- Sao thà chủ không thỠđi coi ?
Bầu không khà trong trưá»ng đột nhiên khẩn trương vô cùng !
Tam Chỉ Mổ Mổ cưá»i khà nh khạch nói :
- Nếu là mấy chục năm trước thì thế nà y là cháºm lắm rồi. Lão thân đâu có để ngươi
rưá»m lá»i như váºy.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ trầm giá»ng há»i xen và o :
- Lão tiá»n bối ! Ta hãy bà n đến vấn đỠtrước mắt được chăng ?
Tam Chỉ Mổ Mổ nóng nảy đáp :
- Hãy chỠmột chút, lão thân sẽ có quyết định.
Mụ vừa nói vừa giÆ¡ tay mặt lên, chỉa ba ngón; ngón trá», ngón giữa và ngón vô
danh, và o mặt Thống Thiá»n hòa thượng, lá»›n tiếng :
- Nếu ngươi khấu đầu năn nỉ thì lão thân sẽ tha cho một lần.
Ão tăng bà o cá»§a Thống Thiá»n hòa thượng không có gió mà phìng lên như cái trống.
Lão trầm giá»ng đáp :
- Bần tăng xin đón tiếp ba chỉ của thà chủ.
Tam Chỉ Mổ Mổ hắng dặng một tiếng rồi hướng ba ngón tay chếch đi một chút. Ba
luồng bạch quang từ đầu những ngón tay bắn ra, rÃt lên veo véo xuyên thá»§ng má»™t gốc
cây lớn cách đó chừng hai trượng thà nh ba lổ thủng.
Vệ Äạo Há»™i chá»§ vì Ä‘eo mặt nạ nên vẫn trÆ¡ ra không lá»™ vẻ gì, nhưng mắt hắn chiếu
ra những tia khiếp sợ. Còn bá»n đệ tá» tùy tùng Ä‘á»u run lên. Thá»±c là những chỉ công mÃ
há» chưa từng nghe ai đỠcáºp tá»›i, chứ đừng nói đến chuyện đã được mắt thấy.
Thống Thiá»n hòa thượng vẻ mặt vẫn bình tỉnh. Hiển nhiên chỉ công nà y không là m
cho lão chấn động.
Tam Chỉ Mổ Mổ lạnh lùng há»i :
- Tiểu hòa thượng kia ! Ngươi so với thân cây đó ra sao ?
Thống Thiá»n hòa thượng tuổi đã ngoà i năm mươi mà bị Mổ mổ kêu bằng tiểu hòa
thượng, khiến cho lão cưá»i dỡ khóc dỡ. Lão trầm tỉnh đáp :
- Thà chủ cứ việc ra tay ! Nếu bần tăng không chống nổi thì đà nh chịu chết.
Tam Chỉ Mổ Mổ cưá»i gằn nói :
- Lão thân bình sinh chưa thấy hạng nà o cuồng vá»ng như ngươi. Chắc ngươi không
muốn sống nữa ?
Thống Thiá»n hòa thượng lạnh lùng đáp :
- Cái đó chưa chắc.
- Ngươi hãy tiếp chỉ của ta đây !
Ba luồng bạch quang lại rÃt lên rùng rợn, bắn vá» phÃa Thống Thiá»n hòa thượng
nhanh như chớp.
Thống Thiá»n hòa thượng đứng vá»ng như núi. Lão không đỡ gạt mà cÅ©ng không né
tránh...
Vệ Äạo Há»™i chá»§ mắt trợn ngược lên. Cả Thiên Äà i Ma CÆ¡ cÅ©ng biến sắc.
Ba luồng bạch quang Ä‘áºp và o áo tăng bà o vang lên những tiếng binh binh tá»±a hồ
đụng phải bức tưá»ng bằng thép, rồi tóe ra bốn phÃa.
Thống Thiá»n hòa thượng chỉ nhÃch mình lùi lại ná»a bước.
Tam Chỉ Mổ Mổ la hoảng :
- Tiên Thiên Cương Khà !
Thống Thiá»n hòa thượng hất được thần công cá»§a đối phương, rồi lạnh lùng đáp :
- Thà chá»§ kiến văn quảng bác. Thiệt không hổ là báºc tiá»n bối võ lâm.
Câu nà y ná»a là khen ngợi, ná»a ra vẻ ởm á». Äối vá»›i ngưá»i khác thì không sao,
nhưng Tam Chỉ Mổ Mổ nghe chẳng lá»t tai chút nà o. Mụ đã nổi danh trăm năm trước
đây. Tam Chỉ Thần Công cá»§a mụ đã thà nh thiên hạ vô địch. Hai phe Hắc đạo vÃ
Bạch đạo nghe đến danh hiệu là táng đởm kinh hồn. Không ngá» mụ mai danh ẩn tÃch
mấy chục năm trá»i, bây giá» tái xuất đụng ngay phải má»™t tay kình địch.
Bá»™ mặt già nua biến đổi mấy lần, lúc đỠlúc tÃa, sau biến thà nh xám xanh. Mụ la
lên một tiếng quái gở :
- Nha đầu ! Äi thôi !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nhìn thi thể Từ Văn má»™t lần nữa, nà ng cất tiếng bi ai :
- Sư phụ ơi !...
Tam Chỉ Mổ Mổ lại quát há»i :
- Ngươi có đi hay không ?
Vệ Äạo Há»™i chá»§ cất giá»ng ôn hòa há»i :
- Lão tiá»n bối không truy cứu vá» nguyên nhân cái chết cá»§a y nữa ư ?
Tam Chỉ Mổ Mổ không nói ná»a lá»i, mà cÅ©ng không buồn ngó lại. Mụ băng mình
vá»t Ä‘i nhanh như chá»›p nhoáng.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ co ngưá»i lại toan vá»t Ä‘i theo.
Bất thình lình Diệu Thủ tiên sinh đột nhiên la lên :
- Hảy coi !... Y... không chết...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ xoay mình lại, xúc động nói :
- Y không chết ư ? Tại hạ cÅ©ng đã nghÄ© váºy.
Bá»n Vệ Äạo Há»™i chá»§ Ä‘á»u kinh ngạc phi thưá»ng !
Bỗng thấy chân tay Từ Văn khẽ cỠđộng. Trước ngực đã hơi thoi thóp.
Con ngưá»i mai táng rồi mà còn sống lại thì quả là má»™t quái sá»± cổ kim chưa từng
thấy.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ vui sướng quá độ. Hai chân nà ng bá»§n rá»§n ngồi phệt xuống đất.
|

13-06-2008, 10:57 AM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: quangninh
Bà i gởi: 547
Thá»i gian online: 1 ngà y 15 giá» 47 phút
Thanks: 0
Thanked 4 Times in 2 Posts
|
|
Hồi 44
Ma cÆ¡ lại má»™t phen tuyệt vá»ng
Bao nhiêu con mắt kinh hãi chẳng hiểu ra sao chăm chú ngó Từ Văn thấy chà ng
sinh cơ dần hồi phục.
Sau khoảng thá»i gian chừng uống cạn tuần trà , Từ Văn hắng dặng má»™t tiếng. Chà ng
sống lại rồi. Tháºt là má»™t phen chết Ä‘i sống lại.
Diệu Thá»§ tiên sinh cất giá»ng khà n khà n :
- Cảm tạ thượng đế ! Thế là cứu sống thêm được một mạng nữa.
Lão nói một mạng nữa là ai ? Tuy nhiên chẳng ai phản ứng, vì bao nhiêu tâm thần
má»i ngưá»i Ä‘á»u chú ý cả và o việc quái đản trước mắt.
Thi thể biến cải là chuyện thưá»ng có lá»i đồn. Äồng thá»i xác chết phải cứng ngắt
má»›i hợp lý, thế mà thi thể trước mắt má»i ngưá»i đây lại má»m xèo, không mùi tá» khÃ.
Tiếng hô hấp hãy còn nghe rõ...
Diệu Thủ tiên sinh hóa trang là m Thiên Nhỡn Thánh Thủ cúi xuống coi mặt Từ
Văn, lão vừa kinh hãi vừa vui mừng nói :
- Quả nhiên y đã sống lại ! Tháºt là má»™t phen nguy hiểm ! Nếu tại hạ không nghÄ© tá»›i
việc thu liệm hà i cốt tìm nơi mai táng, thì nhất định là y phải chết.
Lão quay lại há»i Thiên Äà i Ma CÆ¡ :
- Cô nương vừa bảo đã nghĩ đến là y không chết... câu đó...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ mở miệng rồi ngáºm lại ngay. Nà ng lắc đầu ra chiá»u không muốn
trả lá»i.
Diệu Thá»§ tiên sinh ngoảnh lại há»i Vệ Äạo Há»™i chá»§ :
- Tại hạ đem y đi, Hội chủ không phản đối chứ ?
Vệ Äạo Há»™i chá»§ đưa mắt há»i ý Thống Thiá»n hòa thượng, thấy lão gáºt đầu, liá»n trầm
giá»ng đáp :
- Các hạ đưa y Ä‘i cÅ©ng được. Có Ä‘iá»u nên nhắc cho y biết là bản tòa đã hết Ä‘iá»u
nhân nghÄ©a. Sau nà y còn gặp mặt, gã chÄ© có thể trông và o mệnh váºn mà thôi.
Há»™i chá»§ dứt lá»i, đảo mắt nhìn Từ Văn lần nữa rồi cùng Thống Thiá»n hòa thượng
song song bỠđi.
Từ Văn trong miệng khẽ báºt tiếng rên rỉ, song đôi mắt vẫn nhắm nghiá»n. Coi chừng
sinh cơ hãy còn bạt nhược.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ chăm chú nhìn Từ Văn ra chiá»u rất thương xót. Nà ng buồn rầu
đứng dáºy nhìn Diệu Thá»§ tiên sinh há»i :
- Các hạ định đưa y đi ư ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Phải rồi !
- ÄÆ°a y Ä‘i đâu ?
Lão phu đã nói trước là vâng mệnh ngưá»i khác á»§y thác phải chiếu cố cho y.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đổi giá»ng :
- Các hạ không được đụng và o y.
Diệu Thá»§ tiên sinh há»i :
- Cô nương nói váºy là có ý gì ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lạnh lùng đáp :
- Tại hạ muốn trông nom cho y.
Diệu Thá»§ tiên sinh cưá»i khanh khách nói :
- Cô nương ! Y là anh chà ng đã có vợ rồi đấy.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nhăn mặt trông rất khó coi. Nà ng cất giá»ng lạnh như băng há»i :
- Các hạ căn cứ và o đâu mà nói váºy ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- ChÃnh y đã hứa lá»i ưng thuáºn hôn sá»± tại Tưởng phá»§.
- Có gì là m bằng chứng không ?
- Tưởng Minh Châu đã trao vòng tay ngá»c cho y để là m tÃn váºt.
- Thế thì các hạ lầm rồi. Tại hạ có biết vụ nà y. Tưởng Minh Châu vì cám ơn y đã
cứu cô ta ra khá»i máºt đà Tụ Bảo Há»™i, nên tặng y chiếc vòng tay để Ä‘á»n Æ¡n. Khi đó y
kiên tâm không nháºn, nhưng Tưởng Minh Châu cưỡng ép y phải thu lấy. Thá»±c tình...
y không yêu cô ta.
Diệu Thá»§ tiên sinh gáºt đầu nói :
- Cô nương nói váºy cÅ©ng đúng, nhưng thiên hạ sá»± biến đổi vô thưá»ng...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ gạt Ä‘i :
- Tại hạ không tin !
Diệu Thủ tiên sinh trầm ngâm một chút rồi nói :
- Cô hãy chá» y tỉnh lại há»i coi sẽ rõ.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ ngáºp ngừng :
- Không có !... Y nhất định không yêu...
Giữa lúc ấy Từ Văn mở bừng mắt ra. Cặp mắt thất thần chuyển động lá» má», tá»±a hồ
chà ng chưa hoà n toà n tỉnh lại hẳn.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ cất giá»ng thê lương gá»i :
- Äệ đệ ! Äệ đệ !...
Hồi lâu sắc diện Từ Văn dần dần biến đổi. Sau chà ng mở miệng nhưng thanh âm rất
nhỠnhư tiếng muổi vo ve :
- Ta... chết rồi ư ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nói ngay :
- Không ! Äệ đệ không chết đâu. Äệ đệ sống lại rồi.
- Váºy... hán tá» kia đâu ?
- Hán tỠnà o ?
- Hán tá»... đã động thá»§... giết tiểu đệ.
- Ai váºy ?
- Äại thư ! Äại thư... cứu tiểu đệ đấy ư ?
Thiên Äà i Ma CÆ¡ lá»™ vẻ vui mừng đáp :
- Äệ đệ hãy khoan rồi hãy nói chuyện, để thư thư giúp cho đệ đệ phục hồi nguyên
khà đã.
Từ Văn vội lắp bắp :
- Äừng !... Thư thư đừng đụng và o tay trái tiểu đệ.
- VỠđiểm nà y thư thư đã biết rồi.
Cặp nhãn thần cá»§a Diệu Thá»§ tiên sinh lá»™ vẻ phức tạp. Lão cất giá»ng trầm trá»ng :
- Việc chữa bệnh trị thương là bổn pháºn cá»§a lão phu. Váºy xin để cho lão phu xá» lý.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ giÆ¡ tay lên nói :
- Không cần phiá»n đến các hạ.
Từ Văn đưa mục quang nhìn Diệu Thá»§ tiên sinh, kinh ngạc há»i :
- Các hạ cũng đến đây ư ?
Diệu Thá»§ tiên sinh cưá»i đáp :
- Từ Văn !...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ sá»ng sốt, dương cặp mắt hạnh lên há»i :
- Y tên gá»i Từ Văn ư ?
Diệu Thá»§ tiên sinh lặng yên không trả lá»i. Dưá»ng như lão rất hối háºn đã lỡ lá»i là m
tiết lộ thân thế của Từ Văn.
Từ Văn đưa mắt nhìn Thiên Äà i Ma CÆ¡, thản nhiên nói :
- Äại thư Æ¡i ! Xin tha thứ cho tiểu đệ đã dấu giếm đại thư bấy lâu. Tiểu đệ tên gá»i
Từ Văn, và là ngưá»i thừa kế cá»§a Thất Tinh Bảo chúa Từ Anh Phong.
- Ủa !
Thiên Äà i Ma CÆ¡ la lên má»™t tiếng. Nà ng còn muốn nói gì nữa, nhưng thấy Từ Văn
hãy còn hư nhược nên dừng lại. Nà ng sá»ng sá» má»™t lúc rồi đổi giá»ng :
- Äệ đệ ! Thư thư trị thương cho đệ đệ nhé !
Diệu Thủ tiên sinh lạnh lùng nói :
- Cô nương ! Cần cho y uống thuốc bồi nguyên trước...
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nói bằng má»™t giá»ng quyết Ä‘oán :
- Không cần !
Rồi nà ng không chỠphản ứng của Diệu Thủ tiên sinh, ngồi ngay xuống bên Từ
Văn, đặt tay trái lên huyệt Mạch Căn chà ng, từ từ thúc đẩy chân khà và o.
Cách trị thương nà y khác hẳn đưá»ng lối thông thưá»ng cá»§a võ lâm.
Từ Văn nhắm mắt lại, váºn động ná»™i lá»±c yếu á»›t để dẫn đưá»ng cho chân khà từ bên
ngoà i và o.
Sắc mặt chà ng lợt lạt dần dần tươi lên.
Sau khoảng thá»i gian chừng hai khắc, Thiên Äà i Ma CÆ¡ thu tay vỠđứng dáºy. Sắc
mặt nà ng lợt lạt.
Từ Văn dương mắt lên nhìn nà ng nói bằng má»™t giá»ng thà nh khẩn :
- Äại thư ! Æ n to không nói đến chuyện Ä‘á»n đáp.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ nguýt chà ng nói :
- Äệ đệ ! Cái gì mà ơn to vá»›i Æ¡n nhá» ? Ta không muốn câu nà y.
Từ Văn xin lỗi :
- Ủa ! Váºy tiểu đệ đã lỡ lá»i. Xin đại thư miá»…n trách.
Chà ng vừa nói vừa chắp tay xá dà i.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ báºt lên tiếng cưá»i hÃch hÃch, phá tan được má»™t phần không khÃ
thãm đạm.
Diệu Thá»§ tiên sinh cất tiếng há»i :
- Từ Văn ! Vụ nà y là thế nà o ?
Từ Văn chau mà y há»i lại :
- Các hạ muốn nói chuyện gì ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Vụ ngươi bị mai táng.
Từ Văn quay lại nhìn cái huyệt bên cạnh, và tấm bia mộ có khắc danh hiệu mình,
lòng chà ng nổi lên má»™t mối oán háºn khôn tả. Mà mắt đầy sát khÃ, chà ng trầm giá»ng
há»i :
- Các hạ có cần biết không ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- DÄ© nhiên là cần. Lão phu chịu lá»i á»§y thác cá»§a ngưá»i, nên phải Ä‘iá»u tra cho rà nh
mạch.
Từ Văn xoay chuyển ý nghÄ©. Chà ng cho là Diệu Thá»§ tiên sinh biết nhiá»u hiểu rá»™ng,
không chừng lão biết lai lịch con ngưá»i mà hán tá» lạ mặt kêu bằng chá»§ nhân cÅ©ng
nên. Biết đâu cái chết của mình lại chẳng liên quan đến Thất Tinh Cố Nhân.
Chà ng liá»n đáp :
- Tại hạ Ä‘ang ở trên đưá»ng Ä‘i lên núi Äồng Bách, bá»—ng gặp má»™t hán tá» lạ mặt, gã
nói là vâng lệnh chủ nhân trao cho tại hạ một trái Ngũ Lôi Châu.
Diệu Thủ tiên sinh la lên :
- Ngũ Lôi Châu ư ?
Từ Văn đáp :
- Phải rồi. Gã còn nói là chủ nhân gã muốn mượn tay tại hạ để hủy diệt Hội Vệ
Äạo...
Diệu Thủ tiên sinh thúc giục :
- Rồi sau sao nữa ?
- Gia mẫu bị đối phương bắt giữ. HỠđưa ra Ä‘iá»u kiện là cho mẫu tỠđược trùng
phùng, để tại hạ là m việc nà y.
- Ủa !
- Tại hạ lên núi Äồng Bách rồi bị thất bại, ôm thương xuống núi và lại gặp hán tá»
lúc trước. Gã bảo là há»ng việc thì phải chết, rồi nhân lúc tại hạ nguy ngáºp liá»n hạ độc
thá»§. Äó là những việc đã trải qua.
Diệu Thá»§ tiên sinh cúi đầu xuống hồi lâu má»›i ngẩng lên há»i :
- Ngươi có biết lai lịch đối phương không ?
Từ Văn đáp :
- Tại hạ không hiểu. Chỉ biết há» cùng phe vá»›i ngưá»i tá»± xưng là Khách qua đưá»ng.
Diệu Thủ tiên sinh ngơ ngác :
- Khách qua đưá»ng ?
Từ Văn đáp :
- Hắn cÅ©ng là ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o, đã từng ám toán tại hạ. Chiếc vòng
tay ngá»c bị hắn cướp mất và má»›i đây Pháºt tâm cÅ©ng lá»t và o tay hắn...
Diệu Thá»§ tiên sinh run lên ngắt lá»i :
- Khách qua đưá»ng đã mạo xưng ngưá»i che mặt mặc áo cẩm bà o ư ?
Từ Văn đáp :
- ChÃnh hắn !
Diệu Thá»§ tiên sinh lại há»i :
- Hắn đã hạ độc thủ định giết ngươi ?
- Phải rồi.
- Hán tỠlạ mặt đã hạ thủ giết ngươi ?
- Äúng thế. Cả Thất Tinh Cố Nhân bị chết trước đây cÅ©ng đã hạ thá»§ toan giết tại hạ.
Diệu Thá»§ tiên sinh trầm ngâm má»™t chút rồi ngáºp ngừng :
- Vụ nà y... sao lại thế được ?...
Từ Văn động tâm há»i lại :
- Các hạ biết lai lịch đối phương ư ?
Diệu Thá»§ tiên sinh không trả lá»i, miệng lại lẩm bẩm :
- Hoà n toà n không có thể... Trừ phi...
Từ Văn ngắt lá»i :
- Trừ phi thế nà o ?
Diệu Thá»§ tiên sinh lá»™ vẽ hoà i nghi, ngước mắt trông trá»i hồi lâu rồi trầm giá»ng đáp:
- Ná»™i tình vụ nà y vô cùng phức tạp, cần phải có ngà y giá» má»›i Ä‘iá»u tra ra được rõ
rà ng.
Từ Văn không chịu buông rÆ¡i câu chuyện, chà ng há»i lại :
- Các hạ có biết lai lịch đối phương không ?
Diệu Thủ tiên sinh khẽ lắc đầu đáp :
- Lão phu cũng không biết.
Từ Văn gạn há»i :
- Nhưng các hạ vừa nói : Không có thể... Trừ phi... là nghĩa là m sao ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Äó là lão phu phá»ng Ä‘oán, nhưng phá»ng Ä‘oán đã không hợp tình, lại chẳng đúng
lý, thì lá»i phá»ng Ä‘oán không thể đứng vá»ng được.
Từ Văn hất hà m há»i :
- Dưá»ng như các hạ không nói tháºt tâm thì phải ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Từ Văn ! Trong vòng má»™t tháng ta sẽ trả lá»i ngươi được không ?
Từ Văn ngẩm nghÄ© má»™t chút rồi há»i lại :
- Các hạ nhất định y ước chứ ?
Diệu Thá»§ tiên sinh trịnh trá»ng đáp :
- Thế thì được rồi. Khi đó ngươi có thể đến tìm lệnh nhạc phụ là Tưởng Úy Dân mÃ
lý luáºn.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ đột nhiên tái mặt há»i xen và o :
- Äệ đệ ! Äệ đệ Ä‘Ãnh hôn vá»›i Tưởng cô nương bao giá» ?
Từ Văn bẽn lẻn đáp :
- Không có đâu.
Diệu Thá»§ tiên sinh hắng giá»ng má»™t tiếng, rồi há»i :
- Từ Văn ! Báºc đại trượng phu má»™t lá»i xem bằng chÃn vạc, sao ngươi lại nuốt lá»i ?
Từ Văn mặt nóng bừng đáp :
- Các hạ biết nhiá»u đấy nhỉ ?
Diệu Thủ tiên sinh nói :
- Công việc cá»§a ngươi lão phu không dám nói là hiểu hết, nhưng mưá»i phần cÅ©ng
biết được bảy, tám.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ buồn rầu há»i :
- Äệ đệ ! Vụ đó có thá»±c không ?
Từ Văn kiên quyết đáp :
- Không có đâu.
Diệu Thá»§ tiên sinh tức mình, cất giá»ng lạnh như băng nói :
- Từ Văn ! Việc nà y không liên can gì đến lão phu, nhưng con nhỠMinh Châu là do
lão phu trông nom từ nhỠđến lá»›n, ngươi không thể khinh nhá»n y được.
- Khinh nhá»n ư ?
- Ai bảo ngươi thu nháºn vòng tay cá»§a y trước, rồi lại ngá» lá»i hứa hôn vá»›i y sau ?
Từ Văn hững hỠđáp :
- Vòng tay là y tặng cho. Khi đó không nói đến Ä‘iá»u kiện nà o cả.
Diệu Thá»§ tiên sinh há»i :
- Cần gì phải nói tá»›i Ä‘iá»u kiện. Ngươi đã quên lá»i ước trước kia cá»§a gia trưởng hai
bên rồi chăng ?
Từ Văn nuốt một hơi khà lạnh, ấp úng đáp :
- Cái đó... Không có theo lễ hoà n thà nh hôn ước, mà chỉ là câu nói đầu lưỡi...
Diệu Thá»§ tiên sinh ngắt lá»i :
- Hừ ! Thế thì lá»i ngươi ưng thuáºn má»›i đây giải thÃch bằng cách nà o ?
Từ Văn cãi :
- Có ưng thuáºn gì đâu ?
Diệu Thá»§ tiên sinh nghiêm giá»ng chất vấn :
- Ngươi ưng thuáºn ngà y nà o tiêu tán độc công, là ngà y thá»±c hà nh hôn ước. Chuyện
đó có hay không ?
- Vụ đó thì có tháºt.
- Sao bây giá» ngươi lại phá»§ nháºn ?
- Sá»± thá»±c giản dị lắm. Äá»™c công chẳng có cách nà o tiêu tán được...
Diệu Thá»§ tiên sinh ngắt lá»i :
- Ai bảo là không có cách nà o tiêu tán được ?
Từ Văn chấn động tâm thần, ngáºp ngừng há»i :
- Chẳng lẽ...
Diệu Thủ tiên sinh nói ngay :
- Phải rồi ! Tưởng Úy Dân đã tìm được phương thuốc tán độc. Y bảo dù phải đổi
bằng bất cứ giá nà o y cũng không tiếc.
Từ Văn lẳng lặng, tròng lòng chà ng nổi lên những luồng sóng tư tưởng rà o rạt.
Chà ng nghĩ tới cha con Tưởng Úy Dân đã đối với mình bằng một mối tình rất nồng
háºu trong khi mình gặp bước đưá»ng cùng. Ngay má»™t chuyện nà y cÅ©ng đủ trân quà vô
giá.
Thiên Äà i Ma CÆ¡ mặt á»§ mà y chau, cặp mắt long lanh ngấn lệ. Nà ng cất giá»ng cá»±c
kỳ thê lương :
- Äệ đệ Æ¡i ! Mong rằng sau nà y chúng ta còn... có ngà y tái ngá»™.
Dứt lá»i, nà ng chạy Ä‘i như bay.
- Äại thư !... Äại thư !...
Từ Văn la lên một tiếng rồi băng mình rượt theo.
Diệu Thá»§ tiên sinh vá»t lên trước đón đầu nói :
- Ngươi bất tất phải rượt theo y.
Từ Văn hằn há»c há»i :
- Các hạ là m thế là có ý gì ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Ngươi chẳng thể cô phụ tấm lòng mong má»i cá»§a cha con Tưởng Úy Dân.
Từ Văn xẳng giá»ng :
- Các hạ không sợ mang tiếng là can thiệp quá nhiá»u và o việc cá»§a ngưá»i khác ư ?...
Diệu Thá»§ tiên sinh ngắt lá»i :
- Sao ngươi không nghÄ© tá»›i Thiên Äà i Ma CÆ¡ là con ngưá»i thế nà o ? Y có xứng đáng
với ngươi không ?
Từ Văn há»i lại :
- Nhưng các hạ có biết là tại hạ còn thiếu y bao nhiêu món nợ ân tình không ?...
Diệu Thủ tiên sinh gạt đi :
- Ân tình là một chuyện, hôn nhân lại là chuyện khác.
Từ Văn tức mình :
- Má»i các hạ tùy tiện !
Diệu Thủ tiên sinh nói :
- Từ Văn ! Sau nà y ngươi có hối háºn cÅ©ng không kịp nữa.
Từ Văn lạnh lùng :
- Äó là việc riêng cá»§a tại hạ, các hạ bất tất phải quan tâm.
- Nhưng lão phu đã chịu lá»i á»§y thác cá»§a ngưá»i ta...
Từ Văn giơ tay ra ngăn lại, lạnh lùng nói :
- Tại hạ không ưa ngưá»i khác can thiệp và o việc cá»§a mình. Các hạ chịu lá»i á»§y thác
là m ông tơ bà nguyệt chăng ?
Diệu Thá»§ tiên sinh cÅ©ng trầm giá»ng há»i :
- Ngươi há»§y bá» lá»i ước ư ?
- Tại hạ nói thế bao giỠ?
- Nếu váºy ngươi lên ngay Tưởng phá»§ ở Khai Phong mà trả lá»i ngưá»i ta.
Từ Văn nghÄ© tá»›i mối thâm tình cá»§a Thiên Äà i Ma CÆ¡ đối vá»›i mình, bây giá» nà ng lại
ôm mối uất háºn, thê lương mà bá» Ä‘i thì lòng chà ng áy náy vô cùng. Nhưng chà ng lại
tá»± nhá»§ :
- Huyết cừu chưa báo, chết sống chưa hay. Chất độc Vô nh Tồi Tâm Thủ chưa
tiêu tán, đã vá»™i nghÄ© đến mối tư tình nhi nữ là m chi. Thiên Äà i Ma CÆ¡ cÅ©ng váºy, mÃ
Tưởng Minh Châu cÅ©ng váºy, mình chưa thể tiếp thụ được tình ý cá»§a bất cứ bên nà o.
Từ Văn nghÄ© tá»›i đây, nở má»™t nụ cưá»i nhăn nhó. ÄÆ°a tay lấy chiếc vòng tay ở trong
bá»c ra, nói :
- Cảm phiá»n các hạ Ä‘em váºt nà y trả lại cho Tưởng thế thúc dùm. Äồng thá»i xin các
vị lượng tình vỠnổi khổ tâm cho tại hạ.
Diệu Thá»§ tiên sinh sá»ng sốt há»i :
- Ngươi lấy lại váºt nà y rồi ư ?
Từ Văn đáp :
- Phải rồi ! ChÃnh Khách qua đưá»ng đã trả lại.
Diệu Thá»§ tiên sinh sá»ng sá» nói :
- Chà !... Vụ nà y lão phu không thể giúp ngươi được.
Từ Văn há»i :
- Tại sao váºy ?
Diệu Thủ tiên sinh đáp :
- Äây là váºt mà con nha đầu Minh Châu đã tặng cho ngươi vá»›i cả mối si tình.
Ngươi muốn tuyệt giao cũng được, đoạn tình cũng được, hủy ước cũng không sao,
nhưng tự ngươi cầm đến mà trả lại y.
Từ Văn rất lấy là m khó nghĩ. Chà ng cảm thấy tâm can xao xuyến, nhất là mỗi câu
nói cá»§a Diệu Thá»§ tiên sinh như má»™t má»§i dao nhá»n đâm và o tim chà ng. Chà ng nghÄ© tá»›i
hôm uống rượu say trong thư trai tại Tưởng phủ, nữa đêm chà ng được Tưởng Minh
Châu chầu chực đưa trà . Nguyên một vụ nà y cũng đủ chứng minh tâm nguyện của
nà ng, và lá»i mình ưng thuáºn hôn ước và o ngà y tán công hãy còn rà nh rà nh ra đấy.
Huống chi hai bên là chỗ thế giao...
Từ Văn còn Ä‘ang ngẫm nghÄ©, thì Diệu Thá»§ tiên sinh lại cất tiếng há»i :
- Từ Văn ! Lão phu lại nhắc nhỡ ngươi một câu là Tưởng Úy Dân vì cái độc thủ của
ngươi mà ngà y đêm lặn lội, trăm phương ngà n kế tìm phương thuốc tán công cho
ngươi. Hiện giỠđã có cơ thà nh tựu. Nổi khổ tâm nà y của y mà ngươi lỠđi được ư ?
Bao nhiêu mối cảm giác hà nh hạ Từ Văn, khiến chà ng Ä‘au khổ báºt lên má»™t tiếng
rên rỉ. Chà ng vẫn yên trà Äá»™c công cá»§a mình chẳng có cách nà o tiêu tán. Thế mÃ
Tưởng Úy Dân lần mò tìm ra được phương châm giải độc thì tháºt là má»™t công cuá»™c ra
ngoà i ý nghÄ© cá»§a chà ng. Chà ng buá»™t miệng há»i :
- Tưởng thế thúc dùng phương thức gì để giải Äá»™c công cho tại hạ ?
Diệu Thủ tiên sinh trầm ngâm một chút rồi đáp :
- Cái đó phải há»i y má»›i hiểu được. Lão phu chỉ biết được có bấy nhiêu, chứ không
rõ tưá»ng táºn.
Từ Văn cÅ©ng không há»i nữa. Hiện giá» chà ng không muốn giải trừ chất độc Vô ảnh Tồi Tâm Thá»§ trong ngưá»i, vì chà ng chỉ để hết tâm niệm và o việc báo thù, thì cánh
tay độc là một lợi khà giúp chà ng rất đắc lực. Ngoà i chuyện báo thù, chà ng không cần
chi hết, hay Ãt ra chà ng cÅ©ng đánh xuống hà ng thứ hai những vấn đỠmà chà ng phải
giải quyết.
|
 |
|
| |