 |
|

23-06-2008, 11:49 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 41
Am Lương Thúy, Bảo Ngá»c thưởng trà ngon
Viện Di Hồng, già Lưu say rượu ngủ
Già Lưu xoa tay nói:
- Äến khi hoa rụng lại là quả dưa.
Má»i ngưá»i cưá»i ầm lên. Già Lưu uống chén rượn rồi nói đùa:
- Hôm nay xin nói thá»±c: Tôi chân tay thô kệch, lại uống nhiá»u rượu không cẩn tháºn lỡ đánh vỡ chén sứ thì không tiện. Xin cho tôi má»™t cái chén gá»—, có đánh rÆ¡i xuống đất cÅ©ng không can gì.
Má»i ngưá»i lại cưá»i. Phượng Thư nói:
- Bà muốn dùng chén gá»— à ? Tôi sẽ lấy chá» Nhưng có Ä‘iá»u nà y phải nói trước: chén gá»— không như chén sứ đâu, nó có từng bá»™ má»™t, phải uống hết má»›i được.
Già Lưu trong bụng ngần ngừ: “Vừa rồi chẳng qua ta nói đùa cho vui đấy thôi, biết đâu há» lại có thá»±c. Ta thưá»ng đến ăn tiệc ở các nhà thân hà o trong là ng, trông thấy chén và ng chén bạc, chứ có chén gá»— bao giá»: A! Äúng rồi! chắc là thứ bát gá»— cá»§a trẻ con dùng. Há» là m thế, chẳng qua lừa ta uống thêm và i bát đó thôi. Nhưng không sao, rượu ngá»t như nước đưá»ng, uống thêm má»™t Ãt cÅ©ng chẳng hại gì.†NghÄ© váºy già liá»n nói:
- Cứ mang lại đây tôi sẽ liệu.
Phượng Thư liá»n bảo Phong Nhi:
- Lấy bá»™ chén gốc trúc mưá»i cái để trên giá sách trước mặt lại đây.
Phong Nhi định Ä‘i, Uyên Ương cưá»i nói:
- Tôi biết rồi. Nhưng mưá»i cái chén ấy hãy còn bé. Vả chăng mợ vừa bảo lấy chén gá»—, bây giá» lại lấy chén gốc trúc, như thế thì khó coi. Chi bằng lấy bá»™ mưá»i cái chạm bằng rá»… cây hoà ng dương, Ä‘em đến đây, dốc hết cả cho bà ấy.
Phượng Thư cưá»i nói: “Cà ng tốtâ€.
Uyên Ương sai ngưá»i mang đến. Già Lưu trông thấy vừa sợ vừa mừng: sợ là phải uống mưá»i chén lá»›n nhá» má»™t lúc, cái lá»›n vừa bằng cái cháºu, cái nhá» nhất cÅ©ng to gấp đôi cái chén mình cầm trên tay; mừng là thấy những chén chạm trổ rất đẹp, má»™t mà u non nước, cá» cây và ngưá»i, lại có đỠchữ đóng dấu, liá»n nói:
- Äem cái chén nhỠđến đây thôi.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Ở đây sức rượu kém cả, nên không ai dám dùng bá»™ chén ấy. Vì bà thÃch, tôi phải Ä‘i tìm mãi má»›i thấy, nhất định là bà phải lần lượt uống hết mưá»i chén má»›i được.
Già Lưu sợ hãi vội nói:
- Không dám đâu, xin mợ tha cho.
Giả mẫu, Tiết phu nhân và Vương phu nhân biết già Lưu đã có tuổi, không uống nổi, liá»n cưá»i nói:
- Nói thế cho vui đấy thôi, bà không nên uống nhiá»u. Uống má»™t chén đầu là đủ.
Già Lưu nói:
- A di đà pháºt! Tôi xin uống chén nhá», còn chén nhá»›n thì cất Ä‘i, để tôi mang vá» nhà uống dần.
Má»i ngưá»i lại cưá»i ầm lên.
Uyên Ương không là m thế nà o được, đà nh phải sai ngưá»i rót má»™t chén lá»›n. Già Lưu bưng lấy định uống. Giả mẫu và Tiết phu nhân Ä‘á»u nói:
- Uống thong thả chứ, không thì sặc đấy.
Tiết phu nhân lại sai Phượng Thư đưa đồ ăn đến.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Bà muốn ăn món gì, cứ nói, tôi sẽ gắp cho.
Già Lưu nói:
- Tôi biết tên món gì mà gá»i? Cái gì cÅ©ng ngon cả.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Gắp cà xà o cho bà ấy ăn.
Phượng Thư vâng lá»i, gắp miếng cà xà o đưa và o mồm già Lưu, cưá»i nói:
- Ngà y nà o bà cũng ăn cà , giỠthỠnếm xem món cà ở đây chúng tôi là m có ngon hay không?
Già Lưu cưá»i nói:
- Äừng đánh lừa tôi, nếu cà mà ngon thế nà y, thì chúng tôi chỉ giồng cà thôi, không cần giồng các thứ ăn khác.
Má»i ngưá»i cưá»i nói:
- Cà tháºt đấy, chúng tôi không nói dối bà đâu.
Già Lưu lấy là m lạ nói:
- Cà tháºt đấy à ? Tôi ăn từ nãy đến giá», vẫn không biết mùi gì cả! Mợ gắp Ãt nữa cho tôi, đến miếng nà y tôi nhai kỹ xem.
Phượng Thư lại gắp má»™t miếng đưa và o mồm già Lưu. Nhai má»™t lúc lâu, già Lưu cưá»i nói:
- CÅ©ng hÆ¡i có mùi cà , nhưng không phải là cà . Mợ bảo cách cho tôi, khi vá» tôi cÅ©ng há»c nấu món ăn nà y.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Có khó gì đâu cứ đến tháng tư tháng năm, bà hái cà vá» gá»t vá» bá» núm, chỉ lấy ruá»™t thôi, Ä‘em thái nhá» như sợi tóc, phÆ¡i tháºt khá»™ Sau đó bắt má»™t con gà mẹ, ninh ra nước và hấp cà lên, xong Ä‘em ra phÆ¡i, chÃn lần phÆ¡i, chÃn lần hấp, lại Ä‘em phÆ¡i tháºt khô, rồi bá» và o trong lá» sứ bịt tháºt kÃn. Khi ăn sẽ lấy má»™t thìa trá»™n vá»›i thịt gà xà o mà ăn.
Già Lưu lắc đầu lè lưỡi nói:
- Pháºt tổ Æ¡i! Thế thì phải hết đến non chục con gà má»›i nấu được má»™t bát. Chẳng trách ngon là phải!
Già Lưu vừa cưá»i vừa thong thả uống hết má»™t chén rượu, rồi cứ ngắm nghÃa mãi cái chén. Phượng Thư cưá»i nói:
- Nếu chưa đủ hứng, thì bà uống thêm một chén nữa.
Già Lưu nói:
- Không uống được nữa, say chết mất! Tôi thÃch cái chén nà y quá, không biết há» là m bằng gá»— gì!
Uyên Ương cưá»i nói:
- Bà uống hết rượu rồi, cÅ©ng không biết cái chén nà y ngưá»i ta là m bằng gá»— gì à ?
Già Lưu nói:
- Không trách được các cô không biết là phải. Các cô ở trong nhà và ng cá»a gấm, biết sao được các thứ gá»—? Chúng tôi quanh năm là m quen vá»›i rừng. Khi buồn ngá»§ lấy gá»— mà gối, lúc mệt lấy gá»— mà nằm dá»±a lưng, năm mất mùa đói kém phải ăn đến cả nó. Mắt lúc nà o cÅ©ng trông thấy gá»—, tai lúc nà o cÅ©ng nghe thấy gá»—, miệng lúc nà o cÅ©ng nói đến gá»—. Vì thế thứ gá»— nà o tốt, xấu, tháºt, giả, tôi Ä‘á»u biết cả, để tôi thá» nháºn xem.
Già Lưu vừa nói vừa ngắm nghÃa cái chén má»™t lúc nói:
- Nhà các ngưá»i thế nà y, khi nà o có chăng đồ xấu. Những thứ gá»— xoà ng chắc các ngưá»i chẳng chịu sắm đâu. Tôi cầm thấy nó nặng chình chịch ấy. Nếu không phải là gá»— dương, cÅ©ng là gá»— thông và ng.
Má»i ngưá»i nghe nói lại cưá»i ầm lên.
Một bà già chạy đến trình Giả mẫu:
- Các cô đã đến Ngẫu Hương tạ cả rồi, xin cụ truyá»n cho hát ngay hay phải chá» lúc nữa.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Ta quên khuấy đi mất, bảo chúng nó cứ hát đi.
Bà già vâng lá»i Ä‘i ra.
Má»™t lúc tiếng sênh, tiếng sáo lá»™n rà ng, đà n địch vang dáºy. Lại gặp buổi trá»i trong gió mát, Ä‘iệu nhạc văng vẳng luồn qua khe rừng bến nước vá»ng lại, là m cho má»i ngưá»i tâm thần sảng khoái. Bảo Ngá»c không nén nổi lòng, liá»n cầm cái hồ rót má»™t chén rượu uống hết. Äang định uống thêm chén nữa, bá»—ng thấy Vương phu nhân cÅ©ng sai ngưá»i Ä‘i lấy rượu ấm, Bảo Ngá»c vá»™i mang ngay chén rượu cá»§a mình đưa đến táºn miệng Vương phu nhân. Vương phu nhân uống hai há»›p.
Má»™t lúc, rượu ấm mang đến, Bảo Ngá»c lại vá» chá»— cÅ©. Vương phu nhân cầm lấy hồ rượu, nói: "Má»i bà dì mà y ngồi. Ai ở đâu vỠđấy.†Vương phu nhân má»›i đưa cái hồ cho Phượng Thư, rồi tá»± mình ngồi xuống. Giả mẫu cưá»i nói:
- Hôm nay thú quá, má»i ngưá»i Ä‘á»u uống hai chén.
Rồi cầm chén má»i Tiết phu nhân, lại bảo Tương Vân và Bảo Thoa:
- Hai chị em mà y má»—i ngưá»i phải uống má»™t chén. Em Lâm mà y không uống được nhiá»u cÅ©ng bắt phải uống.
Giả mẫu tá»± mình uống cạn chén trước, Tương Vân, Bảo Thoa, Äại Ngá»c cÅ©ng Ä‘á»u uống cả.
Già Lưu nghe nhạc vui tai, lại có rượu mừng quá, múa chân múa tay lên. Bảo Ngá»c liá»n đến cưá»i bảo Äại Ngá»c:
- Em xem già Lưu kìa.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Ngà y trước nhạc nhà vua vừa nổi lên, thì trăm muông nhảy múa. Bây giỠmới chỉ có một con trâu thôi.
Chị em Ä‘á»u cưá»i.
Má»™t lúc nhạc im. Tiết phu nhân cưá»i nói:
- Má»i ngưá»i uống rượu cả rồi, xin ra ngoà i chÆ¡i má»™t lúc.
Giả mẫu cÅ©ng thÃch ra chÆ¡i. Thế là cả nhà đá»u theo ra ngoà i ngắm cảnh. Giả mẫu muốn đưa già Lưu Ä‘i dạo chÆ¡i, liá»n kéo già đến trước núi, dưới cây, quanh quẩn má»™t lúc, bảo cho già biết cây nà y tên là gì, đá nà y tên là gì, hoa nà y tên là gì. Già Lưu Ä‘á»u ghi nhá»› cẩn tháºn, nói:
- NgỠđâu ở trong thà nh nà y, không những ngưá»i, đến cả giống chim sẻ cÅ©ng sang trá»ng. Giống chim sẻ được ở trong nhà cụ cÅ©ng sinh khôn ra, và cÅ©ng biết nói.
Má»i ngưá»i không hiểu, há»i:
- Chim sẻ nà o sinh khôn và biết nói?
Con chim có lông xanh, mỠđỠđáºu ở cái cầu và ng ngoà i hiên kia là con vẹt tôi đã biết rồi. Còn con quạ Ä‘en đầu có mà o Ä‘ang ở trong lồng kia cÅ©ng biết nói đấy.
Má»i ngưá»i lại cưá»i ầm lên.
Bá»n a hoà n Ä‘em món Ä‘iểm tâm đến. Giả mẫu nói:
- Mới uống và i chén rượu, chưa đói. Thôi cứ mang đến đây, ai muốn ăn gì thì ăn.
A hoà n khiêng đến hai ká»·, bà y hai cái há»™p nhá». Mở ra, má»—i há»™p đựng hai thứ. Má»™t há»™p đựng hai món hấp: bánh hấp ngá»t bá»™t ngó sen có mùi hoa quế, và bánh cuốn mỡ ngá»—ng. Còn há»™p nữa đựng hai thứ bánh rán: má»™t thứ là bánh miến hấp, lá»›n độ má»™t tấc. Giả mẫu há»i:
- Bánh nhân gì đấy?
Bà già thưa:
- Nhân cua đấy ạ.
Giả mẫu cau mà y nói:
- Bây giỠngấy mỡ lắm rỗi, ai ăn được món ấy nữa.
Lại trông thấy món mì xà o vá»›i mỡ, Giả mẫu cÅ©ng không thÃch, liá»n má»i Tiết phu nhân ăn. Tiết phu nhân cầm má»™t miếng bánh hấp ngá»t. Giả mẫu cầm má»™t cái bánh cuốn, nếm má»™t miếng, còn thừa má»™t ná»a gá»i cho a hoà n.
Già Lưu thấy bánh mỳ hấp trong suốt, lóng lánh, đủ mà u đủ vẻ, lại cầm má»™t cái bánh kiểu hoa mẫu đơn, cưá»i nói:
- Các cô gái khéo nhất ở là ng tôi cũng không cắt được cái hoa đẹp như thế nà y! Tôi muốn ăn nhưng lại tiếc, gói đưa vỠnhà để cho hỠbắt chước cắt hoa thì tốt hơn.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i, Giả mẫu cưá»i nói:
- Khi vá» tôi sẽ cho bà má»™t vò mang vá». Bây giá» bánh còn nóng, bà hãy ăn Ä‘i.
Má»i ngưá»i chỉ lấy má»™t và i cái nà o mình thÃch ăn thôi.
Già Lưu xưa nay chưa từng được ăn những thứ nà y bao giá», vả bánh là m lại khéo léo, xinh xắn, nên cùng thằng Bản ăn má»—i thứ mấy cái, đã vÆ¡i mất ná»a mâm. Còn thừa, Phượng Thư sai dồn lại hai mâm và má»™t há»™p cho bá»n Văn Quan ăn.
Bá»—ng vú em ẵm cháu Äại Thư đến. Má»i ngưá»i đùa vá»›i nó má»™t lúc, Äại Thư đương ôm quả bưởi chÆ¡i, thấy thằng Bản ôm quả pháºt thá»§, nó đòi ngaỵ A hoà n dá»— Ä‘i lấy quả khác, nó chá» không được, khóc ầm lên. Má»i ngưá»i lấy quả bưởi đưa cho thằng Bản rồi lấy quả pháºt thá»§ cá»§a thằng Bản đưa cho nó. Thằng Bản chÆ¡i quả pháºt thá»§ đã lâu rồi, lúc ấy hai tay lại đương cầm bánh ăn, trông thấy quả bưởi vừa thÆ¡m, vừa tròn, lại cà ng thÃch, định là m quả cầu để đá, nên không lấy quả pháºt thá»§ nữa.
Giả mẫu uống nước xong, dẫn già Lưu đến am LÅ©ng Thúy. Diệu Ngá»c đón chà o. Má»i ngưá»i và o đến sân, thấy hoa tươi cây tốt, Giả mẫu cưá»i nói:
- Bá»n há» tu hà nh rá»—i việc, hay sá»a sang, trông đẹp hÆ¡n các nÆ¡i nhiá»u.
Vừa nói vừa Ä‘i lên thiá»n đưá»ng bên đông. Diệu Ngá»c cưá»i má»i và o trong nhà , Giả mẫu nói:
- Chúng tôi vừa uống rượn, ăn thịt xong, trong nhà thá» Pháºt và o sợ mắc tá»™i; ngồi ở đây thôi. Ngưá»i cứ mang trà ngon ra, chúng tôi uống má»™t chén rồi Ä‘i.
Bảo Ngá»c để ý xem cách tiếp đãi cá»§a Diệu Ngá»c như thế nà o, thấy Diệu Ngá»c mang cái khay nhá» kiểu hoa hải đưá»ng, sÆ¡n bốn chữ và ng "vân long hiến thá»â€, trong đặt má»™t cái chén sứ Châu Thà nh năm mà u dâng lên. Giả mẫu nói:
- Tôi không uống trà Lục An đâu.
- Tôi đã biết rồi. Äây là trà “Lão quân myâ€(#1) đây.
- Pha bằng nước gì?
- Nước mưa năm ngoái đấy.
Giả mẫu uống ná»a chén rồi đưa cho già Lưu, nói:
- Bà thỠnếm trà nà y xem.
Già Lưu uống má»™t hÆ¡i, cưá»i nói:
- Ngon có ngon, nhưng hơi nhạt. Pha đặc một tà thì hơn.
Giả mẫu và má»i ngưá»i cưá»i ầm lên. Sau Ä‘á»u uống trà rót và o bát trắng có nắp.
Diệu Ngá»c kéo áo Bảo Thoa và Äại Ngá»c Ä‘i ra. Bảo Ngá»c cÅ©ng khe khẽ Ä‘i theo. Diệu ngá»c má»i hai ngưá»i và o buồng bên cạnh. Bảo Thoa ngồi ở trên giưá»ng, Äại Ngá»c ngồi ở chiếu tụng kinh cá»§a Diệu Ngá»c. Diệu Ngá»c lấy bếp lò Ä‘un nước, pha má»™t ấm trà khác. Bảo Ngá»c khẽ chạy đến, cưá»i nói:
- Các cô uống trà riêng đấy à ?
Hai ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói:
- Anh lại đến uống gạ! Äây không có trà cho anh uống đâu.
Diệu Ngá»c Ä‘ang định ra lấy chén, thấy bà già đã thu dá»n ấm chén ở ngoà i sân. Diệu Ngá»c vá»™i nói:
- Äừng cất cái chén sứ Châu Thà nh vá»™i, hãy để ở ngoà i ấy.
Bảo Ngá»c hiểu ý, biết là già Lưu uống chén ấy, sợ bẩn nên cô ta không dùng nữa. Sau Diệu Ngá»c lại mang hai cái chén khác ra, má»™t cái có quai, trên khắc ba chữ lệ “cô kiá»u trácâ€(#2), bên cạnh có má»™t hà ng chữ nhá», viết chân phương “Vương Khải trân ngoạnâ€(#3); lại có má»™t hà ng chữ nhá» nữa viết "Tống Nguyên Phong ngÅ© niên tứ nguyệt My SÆ¡n Tô Thức kiến ư bà phá»§"(#4). Diệu Ngá»c rót má»™t chén đưa cho Bảo Thoa. Còn má»™t chén dáng như cái bát nhưng mà nhá», cÅ©ng có ba chữ "Ä‘iểm tế kiá»uâ€(#5) khắc lối triện. Diệu Ngá»c pha trà và o chén và đưa má»i Äại Ngá»c, rồi lấy cái chén ngá»c xanh cá»§a mình thưá»ng dùng pha cho Bảo Ngá»c. Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Ngưá»i ta thưá»ng nói “thế pháp bình đẳngâ€(#6), sao hai cô được dùng đồ cổ quý, mà tôi lại phải dùng đồ tục nà y?
Diệu Ngá»c nói:
- Thế là đồ tục à ? Không phải tôi nói liá»u đâu, nhà cáºu chưa chắc đã tìm ra được cái đồ tục nà y!
- Tục ngữ nói “Và o là ng phải theo là ngâ€, đến đây thì nhưng đồ và ng ngá»c châu báu Ä‘á»u cho là tục cả.
Diệu Ngá»c nghe nói thÃch lắm, lại lấy ra má»™t cái chén lá»›n là m bằng gốc trúc chạm rồng cuá»™n ngoằn ngoèo nhiá»u khúc, cưá»i nói:
- Chỉ còn có má»™t cái chén nhá»›n nà y thôi, cáºu có thể uống hết được không?
- Uống hết được.
- Dù uống hết, cÅ©ng chẳng phà trà đâu cho cáºu uống. Cáºu không nghe ngưá»i ta nói: "Uống chén thứ nhất là để thưởng thức mùi vị trà , chén thứ hai là phưá»ng ngu xuẩn uống cho khá»i khát, đến chén thứ ba là con trâu con lừa uống rồiâ€. Bây giá» cáºu uống cả má»™t chén lá»›n nà y còn ra cái gì nữa.
Bảo Thoa, Äại Ngá»c và Bảo Ngá»c nghe xong Ä‘á»u cưá»i ầm lên. Diệu Ngá»c cầm bình nước chỉ rót độ má»™t chén con và o chén lá»›n, Bảo Ngá»c nhấm nháp từng tÃ, thấy hương vị mát nhẹ, khen ngợi không ngá»›t. Diệu Ngá»c nghiêm nét mặt nói:
- Cáºu nhá» phúc cá»§a hai cô má»›i được uống trà nà y, chứ má»™t mình cáºu thì tôi không má»i đâu.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Tôi biết lắm, vì thế tôi không cám Æ¡n ngưá»i, chỉ cám Æ¡n hai cô thôi.
Diệu Ngá»c nói: “Äúng đấyâ€.
Äại Ngá»c há»i:
- Äây cÅ©ng là nước mưa năm ngoái phải không?
Diệu Ngá»c cưá»i nhạt:
- Cô mà lại là ngưá»i rất tục, ngay nước uống không biết nếm. Äó là tuyết ở trên hoa mai mà năm năm vá» trước tôi lấy ở chùa Huyá»n Má»™ Bà n Hương đấy, chỉ chứa được đầy má»™t lá» hoa mà u xanh thôi. Tôi chôn xuống đất để dà nh mãi, không uống, đến hè năm nay má»›i đà o lên. Tôi chỉ uống má»™t lần, nay là lần thứ hai cô nếm cÅ©ng không biết à ? Nước mưa năm ngoái là m gì có hương vị mát dịu như thế? Uống thế nà o được?
Bảo Thoa biết Diệu Ngá»c có tÃnh dở hÆ¡i, không thÃch nói nhiá»u, cÅ©ng không thÃch ngồi lâu; uống nước xong, rá»§ Äại Ngá»c Ä‘i ra. Bảo Ngá»c nói vá»›i Diệu Ngá»c:
- Cái chén bà già uống lúc nãy, tuy bẩn, nhưng vất Ä‘i tháºt đáng tiếc! Cứ ý tôi, nên cho bà già nghèo ấy Ä‘em bán cÅ©ng có thể sống qua ngà y. Ngưá»i thấy có được không?
Diệu Ngá»c nghÄ© má»™t lúc gáºt đầu nói:
- Thôi được. May tôi chưa uống đến cái chén ấy bao giá». Äã uống rồi thì tôi Ä‘áºp Ä‘i, không khi nà o Ä‘em cho bà ấy. Cáºu muốn cho bà ấy, xin mang ngay Ä‘i.
- Như thế là phải. Khi nà o ngưá»i lại thèm nói chuyện vá»›i bà ấy? Nếu nói chuyện vá»›i bà ta thì ngưá»i cÅ©ng bị bẩn lây. Cứ đưa cho tôi là được.
Diệu Ngá»c sai ngưá»i mang cái chén đưa cho Bảo Ngá»c, Bảo ngá»c cầm lấy rồi nói:
- Khi chúng tôi ra vá», sẽ bảo mấy đứa hầu nhá» ra sông gánh mấy thùng nước rá»a nhà , có được không?
- Thế thì tốt. Nhưng cáºu dặn há», gánh nước vá» cứ để ở chân tưá»ng ngoà i cá»a thôi, đừng mang và o đây.
- Äúng thế.
Rồi Bảo Ngá»c cầm lấy cái chén đưa cho ngưá»i nhà Giả mẫu và bảo:
- Ngà y mai già Lưu vá», mà y đưa cái nà y cho già ấy.
Ngay lúc đó, Giả mẫu đã ra, muốn vá». Diệu Ngá»c cÅ©ng không giữ lại, đưa Giả mẫu ra đến cá»a ngoà i, rồi quay lại đóng cá»a.
Giả mẫu thấy ngưá»i mệt, liá»n bảo Vương phu nhân và chị em Nghênh Xuân má»i Tiết phu nhân uống rượu, còn mình và o nằm nghỉ ở Äạo Hương thôn. Phượng Thư sai ngưá»i mang cái ghế trúc nhỠđến, Giả mẫu ngồi và o đó, bảo hai bà già kiệu Ä‘i. Phượng Thư, Lý Hoà n và bá»n a hoà n theo sau.
Tiết phu nhân cÅ©ng cáo từ ra vá». Vương phu nhân cho bá»n Văn Quan vá», rồi phân phát những há»™p bánh còn lại cho đám a hoà n ăn. Còn mình nhân tiện cÅ©ng nằm ngả xuống giưá»ng cá»§a Giả mẫu vừa ngồi, sai má»™t đứa nhá» hầu nhá» bá» rèm xuống, bóp chân và dặn:
- Cụ có gá»i gì thì bảo ta ngay.
Nói xong lăn ra ngủ.
Bảo Ngá»c, Tương Vân trông thấy bá»n a hoà n để những há»™p bánh ở trên hòn đá, có đứa ngồi trên hòn đá, có đứa ngồi dưới đất, có đứa dá»±a và o cây, có đứa ngồi trên bá» hồ, rất là thá»a thÃch. Má»™t lúc, Uyên Ương đến dắt già Lưu, má»i ngưá»i lại Ä‘á»u theo Ä‘i dạo chÆ¡i. Äi đến dưới bức hoà nh có bốn chữ “Tỉnh thân biệt thá»± "(#7), già Lưu nói:
- Úi chà ! Có ngôi Ä‘á»n lá»›n thế nà y kia à !
Già liá»n cúi đầu lạy. Má»i ngưá»i cưá»i ngặt nghẹo. Già Lưu há»i:
- Cưá»i cái gì thế? Những chữ ở trên bức hoà nh nà y tôi Ä‘á»c được cả. Ở nhà quê chúng tôi có nhiá»u Ä‘á»n miếu, cÅ©ng có bức hoà nh như thế nà y. Chữ nà y là tên cái Ä‘á»n đây.
Má»i ngưá»i cưá»i há»i:
- Bà biết đây là đá»n gì?
Già Lưu ngẩng đầu lên trỠvà o chữ nói:
- Äây không phải là “Ngá»c Hoà ng bảo Ä‘iện†à !
Má»i ngưá»i vá»— tay cưá»i ầm lên. HỠđương định là m trò cưá»i nữa. Nhưng già Lưu thấy bụng sôi sùng sục, vá»™i kéo má»™t a hoà n nhá», bảo lấy và i tá» giấy rồi cởi quần ra. Má»i ngưá»i vừa cưá»i vừa quát:
- Chỗ nà y không đi được đâu!
Liá»n sai má»™t bà già đưa già Lưu Ä‘i vá» phÃa đông bắc. Bà già trá» chá»— cho già Lưu, rồi lẩn Ä‘i má»™t nÆ¡i.
Già Lưu uống nhiá»u rượu, không hợp vá»›i tỳ vị, lại ăn nhiá»u đồ mỡ, đâm khát, uống nhiá»u nước trà nên Ä‘i lá»ng, phải ngồi mất lúc lâu. Khi ở nhà xà ra, lại bị gió. HÆ¡n nữa, tuổi già , nên vừa đứng dáºy, bà đã mắt hoa đầu váng, không nháºn được lối Ä‘i. Nhìn chung quanh chá»— nà o cÅ©ng cây cối um tùm, nhà cá»a san sát, bà không tìm ra lối vá», đà nh lững thững Ä‘i theo con đưá»ng đá. Khi đến trước má»™t căn nhà , bà nghÄ© bụng: “Ở đây cÅ©ng có già n Ä‘áºu à ?†Liá»n theo hà ng rà o hoa Ä‘i và o má»™t cái cá»a tròn, thấy trước mặt có cái ao, bá» xây đá, rá»™ng độ bảy tám thước, sông biếc nước trong, trên có cái cầu đá trắng bắc ngang.
Già Lưu trèo lên cầu, Ä‘i theo đưá»ng đá, quanh mấy vòng đến má»™t ngôi nhà , liá»n Ä‘i và o, thấy má»™t em gái bé đứng đó, há»›n hở cưá»i. Già Lưu vá»™i cưá»i nói:
- Các cô bỠtôi để tôi lần mò mãi mới đến đây.
Em bé chẳng trả lá»i gì cả. Già Lưu chạy lại nắm lấy tay nó, “chát" má»™t tiếng, bà vấp phải bức ván, bươu cả đầu. Nhìn kỹ hóa ra má»™t bức vẽ. Già Lưu nghÄ© bụng: “Bức vẽ sao lại nổi lên thế nà y?†Liá»n sá» tay thấy phẳng lì. Già Lưu gáºt đầu thở dà i má»™t tiếng rồi quay ngưá»i Ä‘i đến má»™t cái cá»a nhá», trên treo rèm lụa mà u xanh cải hoa. Già Lưu vén rèm Ä‘i và o, ngẩng đầu nhìn, bốn bên tưá»ng vách lá»™ng lẫy, đà n, gươm, lư hương, bình hương, Ä‘á»u đặt và o lòng tưá»ng; lồng gấm, chao lụa, và ng ngá»c sáng choang, cả gạch lát cÅ©ng Ä‘á»u chạm hoa xanh là m hoa cả mắt. Già Lưu lần cá»a Ä‘i ra, nhưng nà o có thấy? Bên trái đặt giá sách, bên phải đặt bình phong. Lần sau bình phong má»›i thấy má»™t cái cá»a, có má»™t bà già ở trước mặt Ä‘i tá»›i. Già Lưu lấy là m lạ, trong bụng hoảng lên Ä‘oán chừng: “Có lẽ là bà thông gia chăng?†Liá»n há»i: "Bà cÅ©ng đến đấy à ? Chắc thấy tôi Ä‘i mấy hôm nay không vá», nên phiá»n bà phải Ä‘i tìm! Cô nà o dẫn bà đến đây thế?"
Thấy bà già ấy chỉ cưá»i mỉm, già Lưu cưá»i nói: “Bà tháºt chả ra ngoà i bao giá», thấy vưá»n đây có hoa đẹp, là cố sống cố chết cắm đầy cả đầu."
Bà già vẫn không nói câu gì. Già Lưu nghÄ© ngay: “Thưá»ng nghe nói các nhà già u sang có tấm gương để mặc áo, có lẽ mình đứng ở trước gương hay sao đây?†Liá»n giÆ¡ tay ra sá», và nhìn kỹ thì chÃnh là bức vách chạm bóng bốn mặt và lắp gương giữa. Già Lưu bá»—ng cưá»i lên rồi nói: “Thế nà y thì Ä‘i ra thế nà o được?â€
Cái gương nà y có nút bấm, có thể đóng mở được, không ngá» già Lưu sỠđúng và o chá»— bấm, cái gương gạt sang má»™t bên, hé ra má»™t cái cá»a.
Già Lưu mừng mừng sợ sợ, chạy ra. Chợt thấy má»™t cái giưá»ng rất lịch sá»± đặt đó. Lúc nà y già Lưu hãy còn say rượu,Ä‘i mãi đã mệt, liá»n ngồi thịch xuống giưá»ng, định nghỉ má»™t lát, không ngá» mệt quá, hai mắt lim dim, há»… mở ra là nó dÃp lại, vừa ngả ngưá»i xuống, bà đã ngá»§ thiếp ngay trên giưá»ng.
Má»i ngưá»i chá» mãi không thấy già Lưu vá», thằng Bản cứ khóc ầm lên. Ai nấy Ä‘á»u cưá»i nói:
- Hay bà ấy rÆ¡i và o trong chuồng xà rồi? Phải sai ngưá»i Ä‘i tìm xem.
Hai bà già đi tìm vá» nói: “Không thấy đâu cảâ€. Má»i ngưá»i Ä‘á»u chia các ngả Ä‘i tìm. Táºp Nhân nói:
- Chắc là bà ấy say rượu, Ä‘i lạc đưá»ng. Nếu theo con đưá»ng nà y bà ấy sẽ lạc và o nhà sau đến già n hoa, lần theo cá»a sau, thế nà o đám hầu nhá» cÅ©ng biết, không Ä‘i theo lối già n hoa, lại Ä‘i vá» phÃa tây nam, bà ấy quanh ra thì chá»›, bằng không sẽ vẫn lẩn quẩn ở đấy! Tôi phải Ä‘i tìm xem sao?
Táºp Nhân trở vá» viện Di Hồng, gá»i bá»n hầu nhá», chúng Ä‘á»u lẻn Ä‘i chÆ¡i cả.
Táºp Nhân Ä‘i và o cá»a buồng, vòng qua bức ngăn bằng gấm, nghe tiếng gáy khò khò, vá»™i chạy lại, ngá»i thấy hÆ¡i rượu sặc sụa. Nhìn và o nhà , thấy già Lưu đương dang tay, ruá»—i chân nằm ngá»§ trên giưá»ng. Táºp Nhân sợ quá, chạy và o lay lấy lay để. Già Lưu giáºt mình tỉnh dáºy, trố mắt nhìn, thấy Táºp Nhân, liá»n loạng choạng bò dáºy nói:
- Cô Æ¡i! Tôi đáng chết! May chưa là m bẩn giưá»ng.
Rồi lấy tay phẩy giưá»ng.
Táºp Nhân sợ Bảo Ngá»c biết, xua tay bảo già Lưu không được nói, vá»™i lấy ba bốn nắm hương bách hợp bá» và o cái đỉnh gần đấy rồi Ä‘áºy nắp lại. May mà già Lưu không nôn ra đấy. Táºp Nhân khẽ cưá»i bảo:
- Không việc gì đâu, có tôi đây. Già theo tôi ra ngoà i nà y.
Ra đến buồng bá»n hầu trẻ. Táºp Nhân bảo già Lưu ngồi đấy rồi dặn:
- Bà cứ nói là say rượu, nằm ngá»§ gáºt trên hòn đá, thế là được.
Già Lưu vâng lá»i. Táºp Nhân lại cho uống hai chén nước trà , già Lưu má»›i tỉnh rượu, liá»n há»i:
- Chá»— ấy là buồng thêu cá»§a cô nà o mà lịch sá»± thế? Khác nà o được lên trá»i váºy!
Táºp Nhân mỉm cưá»i nói:
- Buồng ấy à ? Là buồng ngá»§ cá»§a cáºu Bảo đấy.
Già Lưu sợ quá không dám nói nữa. Táºp Nhân đưa già Lưu Ä‘i ra đằng trước, gặp má»i ngưá»i chỉ nói: “Bà ấy ngá»§ ở trên bãi cá», tôi đưa vỠđâyâ€.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u không để ý đến.
Chú thÃch:
(1-). Lông mà y ông già , tức là ché búp trắng như tuyết.
(2-). Chén hình quả bầu.
(3-). Äồ chÆ¡i quý cá»§a Vương Khải ngà y xưa.
(4-). Tháng tư năm Nguyên phong thứ năm Ä‘á»i Tống, ông Tô Thức ngưá»i ở My SÆ¡n tìm thấy trong bà phá»§.
(5-). Có tâm linh thông cảm vá»›i nhau. Kiá»u: má»™t thứ chén xưa hÆ¡i lá»›n hÆ¡n cái chén uống rượu.
(6-). Chữ trong kinh pháºt, nghÄ©a là : tăng tục Ä‘á»u bình đẳng vá»›i nhau.
(7-). Xem chú thÃch hồi 17.
|

23-06-2008, 11:51 AM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 42
Giải mối ngá», Bảo Thoa ngá» lá»i thân thiết
Thêm vui chuyện, Äại Ngá»c nói ý xa xôi
Má»™t lúc, Giả mẫu tỉnh dáºy, cÆ¡m chiá»u đã dá»n ra ở Äạo Hương thôn. Nhân ngưá»i mệt, Giả mẫu không muốn ăn, liá»n ngồi và o ghế trúc nhá» sai ngưá»i kiệu vá» phòng nghỉ và cho Phượng Thư Ä‘i ăn cÆ¡m. Các chị em lại trở vá» trong vưá»n. Ä‚n cÆ¡m xong, ai vá» nhà nấy. Già Lưu dắt thằng Bản đến nói vá»›i Phượng Thư:
- Sáng sá»›m mai tôi phải vá». Tôi ở chÆ¡i đây má»›i và i ba hôm, nhưng những cái xưa nay chưa từng nghe, chưa từng thấy, chưa từng ăn, giỠđã Ä‘á»u được qua cả. Từ cụ đến các mợ, các cô, ngay cả các chị a hoà n cÅ©ng thương tôi là ngưá»i già nghèo khổ. Tôi vá», không biết lấy gì tạ Æ n, chỉ định ngà y ngà y thắp hương niệm pháºt, khấn ngưá»i phù há»™ cho cụ cùng các mợ, các cô sống lâu trăm tuổi, để tá» lòng thà nh kÃnh cá»§a tôi.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Bà đừng mừng vá»™i, vì bà mà cụ tôi bị cảm, khó ở; cả cháu Äại Thư nhà tôi cÅ©ng bị cảm siết đấy.
Già Lưu thở dà i:
- Cụ già rồi, không quen khó nhá»c!
Phượng Thư nói:
- Xưa nay cụ tôi chưa từng cao hứng như thế bao giá». Thỉnh thoảng ngưá»i có đến chÆ¡i vưá»n, chẳng qua tá»›i má»™t và i chá»—, ngồi má»™t lúc rồi vá» ngaỵ Hôm qua vì bà ở đây, muốn cho bà đi chÆ¡i khắp nÆ¡i, thà nh ra ngưá»i Ä‘i quá ná»a vưá»n. Lúc tôi Ä‘i tìm bà , ở nhà bà Hai cho cháu Äại Thư ăn miếng bánh, ngỠđâu nó đứng ở chá»— gió thà nh ra bị sốt.
Già Lưu nói:
- Chị bé nhà không quen ra vưá»n, chứ các cháu nhà tôi khi má»›i biết Ä‘i, bệ mả nà o mà nó chẳng trèo lên? Có lẽ cảm gió đấy. Tôi sợ chị ấy ngưá»i xinh xắn, con mắt sáng sá»§a, hoặc Ä‘i gặp phải ma chăng. Cứ ý tôi, nên giở quyển sách bói ra xem có phải gặp ma không.
Phượng Thư chợt nhá»› ngay ra, sai ngay Bình Nhi mang quyển Ngá»c Hạp và bảo Thái Minh Ä‘á»c. Thái Minh giở má»™t lúc rồi Ä‘á»c: “Ngà y 25 tháng 8, bệnh nhân mắc bệnh ở phÃa đông nam, gặp phải thần hoa. Lấy bốn mươi tá» giấy tiá»n ngÅ© sắc, tống tiá»…n ra khá»i nhà độ mươi bước vá» phÃa đông nam, bệnh sẽ khá»i."
Phượng Thư cưá»i nói :
- Äúng lắm, trong vưá»n nà y là m gì mà chẳng có thần hoa? Chỉ sợ cụ cÅ©ng lại gặp ma thôi.
Rồi sai ngưá»i Ä‘i lấy hai táºp giấy tiá»n, gá»i hai ngưá»i đến tiá»…n ma cho Giả mẫu và cháu Äại Thá»± Quả nhiên cháu ngá»§ yên.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Các bà đã có tuổi nên kinh nghiệm nhiá»u, con bé cháu nhà tôi bị bệnh luôn, không biết vì duyên cá»› gì?
Già Lưu nói:
- Cái ấy cÅ©ng có lẽ. Trẻ con nhà già u sang, khi má»›i đẻ ra Ä‘á»u yếu á»›t cả, nên hay Ä‘au ốm luôn. Vả lại trẻ con mà nâng giấc quá không nên. Từ giá» trở Ä‘i, mợ cÅ©ng nên Ãt chiá»u chuá»™ng chị ấy thì hÆ¡n.
Phượng Thư nói:
- CÅ©ng có lẽ đấy. Giá» tôi sá»±c nhá»› đến, cháu chưa có tên, xin bà đặt tên cho cháu để cháu nhá» lá»™c cá»§a bà . Vả lại, tôi nói bà đừng giáºn, bà là ngưá»i nhà quê bị nghèo khổ, được ngưá»i nghèo khổ đặt tên cho nó thì má»›i đáng đầu đáng số.
Già Lưu nghÄ© má»™t lúc cưá»i nói:
- Chị ấy đẻ bao gi�
- Ngà y sinh nó chả lấy gì là m tốt, nó đẻ “đúng và o"(#1) ngà y mồng 7 tháng 7.
- Như thế tốt lắm, cứ đặt tên cho chị ấy là Xảo Thư là được. Thế gá»i là “lấy độc trị độc, lấy lá»a trị lá»a†đấy. Mợ cứ theo cái tên cá»§a tôi đặt cho, thì thế nà o chị ấy cÅ©ng sống lâu trăm tuổi. Sau nà y lá»›n lên, sinh cÆ¡ láºp nghiệp, hoặc có lúc gặp việc không may cÅ©ng tai qua nạn khá»i, gặp dữ hóa là nh, đó Ä‘á»u nhá» chữ “Xảo†cả.
Phượng Thư mừng lắm, cảm tạ và nói:
- Chỉ cần cho nó được như lá»i bà nói là tốt rồi.
Liá»n gá»i Bình Nhi đến dặn:
- Ngà y mai chúng ta có việc báºn. Bây giá» nhân lúc rá»—i, chị sá»a soạn sẵn những thứ biếu già Lưu để sáng mai bà ấy vá» lúc nà o thì vá».
Già Lưu nói:
- Tôi không dám nháºn nhiá»u đâu. Äã đến quấy quả mấy hôm nay lại mang nhiá»u thứ vá», trong bụng tôi không đà nh tà nà o!
- Không có gì đâu, chẳng qua những đồ thưá»ng thôi. Xấu hay tốt bà cứ mang vỠđể cho là ng xóm nhìn và o, cà ng thêm vui vẻ thế má»›i bõ công ra tỉnh chứ!
Một lát, Bình Nhi lại nói:
- Bà lại đây mà xem.
Già Lưu theo Bình Nhi và o trong nhà , thấy các món chất đầy ná»a giưá»ng. Bình Nhi trá» từng thứ cho già Lưu xem, rồi nói:
- Äây là tấm lụa xanh mà bà thÃch hôm trước, mợ tôi còn cho riêng bà tấm lụa nguyệt bạch dà y để may kép. Äây là hai tấm trừu bằng tÆ¡, may quần áo Ä‘á»u đẹp cả. Còn gói nà y có hai tấm trừu để cuối năm may quần áo mặc tết. Cái nà y là há»™p đựng các thứ bánh có thứ bà ăn rồi, có thứ bà chưa ăn, Ä‘em vá» bà y ra đĩa má»i má»i ngưá»i, ngon hÆ¡n bánh mua nhiá»u. Hai cái túi nà y là cá»§a bà mang đến hôm ná», bây giá» má»™t túi tôi đựng hai đấu gạo tám ngá»±, Ä‘em nấu cháo thì quý lắm; còn túi nà y đựng các thứ quả tươi và khô hái ở vưá»n nhà . Cái bá»c nà y có tám lạng bạc là cá»§a mợ tôi biếu riêng bà . Hai bá»c nà y, má»—i bá»c năm mươi lạng, cá»™ng tất cả là má»™t trăm lạng, là cá»§a bà Hai biếu bà mang vá» hoặc là m vốn buôn nhá», hoặc mua mấy mẫu ruá»™ng để sau nà y khá»i phải vay mượn bà con bạn hữu.
Bình Nhi khẽ cưá»i nói:
- Hai cáo áo và hai cái quần, cùng bốn cái khăn chÃt đầu, má»™t bá»c nhung, là cá»§a tôi biếu riêng bà . Những quần áo nà y đã cÅ©, nhưng tôi cÅ©ng không mặc mấy. Nếu bà chê xấu thì tôi không dám biếu nữa.
Bình Nhi nói má»™t câu, già Lưu lại niệm Pháºt má»™t câu, kể ra đã niệm đến mấy nghìn câu. Lại thấy Bình Nhi biếu riêng mấy thứ và tá» ra khiêm tốn, già Lưu cưá»i nói:
- Sao cô lại nói thế? Những thứ nà y cÅ©ng rất đẹp, tôi dám chê và o đâu? Tôi có tiá»n cÅ©ng chưa chắc đã mua được. Tháºt khó nghÄ© quá: nháºn thì ra ngưá»i tham, không nháºn thì phụ lòng cô.
- Bà đừng nói khách sáo nữa, chá»— ngưá»i nhà vá»›i nhau, nên tôi má»›i dám xá» thế. Bà cứ yên tâm nháºn lấy, tôi còn có cái muốn xin bà nữa đấy. Äến cuối năm, bà mang ra cho chúng tôi Ãt rau, Ä‘áºu, cá, bầu, vừa khô vừa tươi, ở đây chúng tôi ai cÅ©ng thÃch ăn những thứ ấy. Thế là đủ rồi. Các thứ khác không cần, bà đừng báºn lòng nghÄ© ngợi.
Già Lưu cám Æ¡n luôn miệng và nháºn lá»i, Bình Nhi nói:
- Thôi, bà đi ngá»§ Ä‘i, tôi sẽ thu xếp há»™, để sẵn cả đây. Sáng mai tôi bảo đứa hầu bé thuê xe chở Ä‘i, bà không phải báºn lòng.
Già Lưu cảm động lắm, cám Æ¡n không ngá»›t lá»i, rồi má»›i cáo từ Phượng Thư, sang nhà Giả mẫu. Sáng hôm sau dáºy rá»a mặt, chải đầu xong, định ra vá».
Lúc nà y Giả mẫu khó ở, má»i ngưá»i Ä‘á»u đến há»i thăm, rồi ra bảo Ä‘i má»i thà y thuốc. Má»™t lúc bà già trình: “Thà y thuốc đã đếnâ€. Bà già má»i Giả mẫu và o ngồi trong mà n, Giả mẫu nói:
- Ta già thế nà y, không đẻ được ra nó hay sao. Lại sợ nó à ? Chẳng cần phải buông mà n nữa, ta cứ ngồi ở đây cho nó xem.
Bá»n bà già lấy má»™t cái bà n nhá», đặt cái gối lên, rồi sai ngưá»i má»i thà y thuốc và o.
Má»™t lúc, Giả Trân, Giả Liá»…n, Giả Dung đưa thà y thuốc há» Vương và o. Thà y thuốc không dám Ä‘i đưá»ng giữa, chỉ Ä‘i bên cạnh, theo Giả Trân bước lên thá»m, có hai bà già đứng hai bên vén rèm, hai bà già nữa dẫn và o. Bảo Ngá»c ra đón. Giả mẫu mặc chiếc áo khoác bằng da dê trắng, trong lót nhiá»…u xanh, ngồi trên sáºp. Hai bên có bốn a hoà n bé chưa để tóc, cầm phất trần, ống nhổ đứng hầu; lại có năm, sáu bà già đứng xếp hà ng hai bên; đằng sau cái tá»§ bÃch sa, thấp thoáng có nhiá»u ngưá»i mặc đồ xanh đỠvà đeo và ng ngá»c. Thà y thuốc không dám ngẩng đầu lên, chạy lại cúi chà o.
Giả mẫu thấy ông ta mặc áo lục phẩm, biết ngay là thà y thuốc trong cung, mỉm cưá»i há»i:
- Quan cung phụng khá»e chứ?
Rồi há»i Giả Trân:
- Quan cung phụng hỠgì?
- HỠVương.
- Ngà y trước ở thái y viện có ông Vương Quân Hiệu xem mạch rất giá»i.
Vương thái y liá»n cúi đầu mỉm cưá»i nói:
- Äó là ông chú cá»§a vãn sinh.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Nếu thế cÅ©ng là ngưá»i quen từ lâu.
Giả mẫu từ từ để tay lên trên gối. Bà già cầm má»™t ghế nhỠđể chếch trước cái bà n. Vương thái y ngồi ghé xuống má»™t bên, nghiêng đầu xem mạch tay nà y má»™t lúc, rồi đến tay kia. Xem xong đứng dáºy cúi đầu Ä‘i ra. Giả mẫu cưá»i nói:
- Phiá»n ngưá»i quá. Anh Trân má»i thái y ra ngồi chÆ¡i xÆ¡i nước.
Giả Trân, Giả Liá»…n vâng lá»i, má»i Vương thái y ra ngoà i thư phòng. Vương thái y nói:
- Cụ không có bệnh gì khác, chỉ cảm phong hà n qua loa thôi. Không cần phải uống thuốc, chỉ ăn uống thanh đạm má»™t tà và giữ ngưá»i cho ấm là được. Giá» tôi kê đơn, ngưá»i thÃch uống thì uống má»™t thang, không thÃch thì thôi.
Ông ta uống nước, rồi kê đơn, đương định cáo từ ra vá», chợt vú em bế cháu Äại Thư đến, cưá»i nói:
- Nhá» ngưá»i xem cho cô bé nhà tôi.
Vương thái y đứng dáºy đến gần vú em, tay trái cầm tay cháu Äại Thư, tay phải bắt mạch, lại sỠđầu, bảo cháu thè lưỡi ra xem, cưá»i nói:
- Tôi nói thì cô bé sẽ mắng tôi: cứ cho nhịn ăn hai bữa là khá»i, không cần phái thuốc thang gì. Tôi đưa cho viên thuốc, trước khi ngá»§ mà i vá»›i nước gừng cho cô bé uống là khá»i.
Nói xong cáo từ ra vá». Bá»n Giả Trân mang đơn thuốc và o trình Giả mẫu, để ở trên án rồi Ä‘i ra.
Vương phu nhân và chị em Lý Hoà n, Phượng Thư, Bảo Thoa thấy thầy thuốc đã vá», má»›i ở sau tá»§ Ä‘i ra. Vương phu nhân ngồi má»™t lúc rồi vá» buồng.
Già Lưu thấy rá»—i, má»›i đứng dáºy cáo từ Giả mẫu, xin vá». Giả mẫu nói:
- Khi nà o rỗi, bà lại ra chơi.
Lại bảo Uyên Ương Ä‘i tiá»…n chân già Lưu: “Ta không được khá»e không Ä‘i tiá»…n đượcâ€.
Già Lưu tạ Æ n cáo từ, cùng Uyên Ương Ä‘i ra. Äến buồng dưới, Uyên ương trá» má»™t bá»c để ở trên giưá»ng nói:
- Äây là mấy bá»™ quần áo cá»§a cụ, ngà y sinh nháºt năm ngoái, ngưá»i ta dâng ngưá»i đấy. Ngưá»i xưa nay không mặc quần áo may ở ngoà i bao giá», bỠđấy phà cá»§a. Ngưá»i chưa mặc lần nà o. Hôm qua bảo tôi mang hai bá»™ ra đưa cho bà đem vá», bà mặc hay cho ai tùy ý. Trong há»™p nà y đựng những bánh mà bà thÃch ăn. Há»™p trong bao nà y là những thứ thuốc bà xin hôm nỠđây: mai hoa Ä‘iểm thiệt Ä‘an, tứ kim đĩnh, hoạt lạc Ä‘an, thôi sinh bảo mệnh Ä‘an, thứ gì cÅ©ng có. Má»—i thứ có má»™t cái đơn bá»c ngoà i, tôi gói chung và o má»™t gói. Còn đây là hai túi đựng đồ chÆ¡i.
Uyên Ương lại cởi nút lấy hai thoi bút đĩnh như ý đưa cho già Lưu xem, rồi cưá»i nói:
- Bà mang cái túi vá», còn cái nà y để lại cho tôi nhé.
Già Lưu mừng quá không ngá» lại được như thế, cứ niệm Pháºt luôn mồm, vá»™i nói: “Cô cứ để lại mà dùng".
Uyên Ương vừa cưá»i vừa gói và o cho già Lưu và nói:
- Nói đùa bà thế thôi, chứ tôi có cái đẹp hơn kia. Thôi, bà mang vỠđể đến cuối năm cho đám trẻ con.
Lúc đó lại thấy a hoà n nhá» Ä‘em cái chén sứ Châu Thà nh đến đưa cho già Lưu và nói: “Cáºu Bảo cho bà đâyâ€.
Già Lưu cầm lấy, nói:
- Sao lại có chuyện như thế. Tôi tu từ kiếp nà o mà được như thế nà y!
Uyên Ương nói:
- Hôm ná» tôi bảo bà đi tắm rá»a, quần áo đưa cho bà thay là cá»§a tôi đấy. Nếu bà không chê xấu, tôi còn mấy cái nữa, cÅ©ng xin biếu bà .
Già Lưu cám Æ¡n. Uyên Ương và o lấy ngay mấy cái quần áo ra, bá»c cẩn tháºn. Già Lưu lại muốn và o trong vưá»n từ tạ Vương phu nhân, Bảo Ngá»c và các cô, Uyên Ương nói:
- Không cần phải và o nữa. Hôm nay hỠkhông tiếp ai đâu, để sau tôi nói hộ bà cũng được. Khi nà o rỗi, bà lại chơi nhé.
Uyên Ương gá»i má»™t bà già dặn:
- Ra cá»a ngoà i gá»i hai đứa hầu bé đến đây mang những cái nà y ra há»™ bà ấy.
Bà già vâng lá»i. Uyên Ương lại cùng già Lưu đến nhà Phượng Thư lấy các đồ để ở góc cá»a, sai bá»n hầu nhá» khuân ra, rồi đưa già Lưu lên xe.
Bá»n Bảo Thoa ăn cÆ¡m sáng xong, đến há»i thăm Giả mẫu. Khi vá» vưá»n đến chá»— rẽ, Bảo Thoa gá»i Äại Ngá»c: “Cô Tần, theo ta và o đây, có câu chuyện muốn há»iâ€.
Äại Ngá»c cưá»i, theo Bảo Thoa đến Hà nh Vu Uyển. Và o phòng, Bảo Thoa ngồi xuống cưá»i bảo: “Sao mà y không quỳ xuống? Ta định tra xét má»™t việc!â€
Äại Ngá»c không hiểu tại sao, cưá»i nói:
- Xem kìa, con Bảo nà y điên rồi! Ta có việc gì mà mà y tra xét?
- Gá»›m tháºt, cô tiểu thư nghìn và ng Æ¡i! Cô gái cấm cung Æ¡i! Miệng cô đã nói những câu gì? Thôi hãy nói thá»±c ra Ä‘i.
Äại Ngá»c không hiểu, chỉ cưá»i, nhưng trong bụng cÅ©ng có ý ngá» ngợ và nói:
- Nà o tôi có nói gì đâu? Chẳng qua chị bắt ná»n tôi đấy thôi. Có Ä‘iá»u gì sai chị hãy nói cho tôi nghe nà o.
- Cô lại còn giả vá» Ã ! Trong cuá»™c tá»u lệnh hôm ná», cô nói gì thế? Tôi không biết những câu ấy ở đâu ra à ?
Äại Ngá»c nghÄ© mãi má»›i nhá»› hôm ná» mình không giữ gìn, có Ä‘á»c hai câu trong chuyện “Mẫu đơn đình" và "Tây sương ký"(#2), tá»± nhiên mặt đỠlên, liá»n chạy lại ôm lấy Bảo Thoa cưá»i nói:
- Chị Æ i! Vì em quên Ä‘i, buá»™t miệng Ä‘á»c ra, chị bảo má»›i rõ. Từ giá» trở Ä‘i em không dám Ä‘á»c những câu ấy nữa!
- Tôi cÅ©ng không hiểu, nghe thấy cô Ä‘á»c hay quá, nên bây giá» há»i lại cô.
- Chị Æ i! Xin chị đừng nói vá»›i ngưá»i khác, từ nay em không Ä‘á»c những câu ấy nữa!
Bảo Thoa thấy Äại Ngá»c thẹn đỠmặt lên, cứ van xin mãi, nên cÅ©ng không há»i vặn nữa, liá»n kéo Äại Ngá»c ngồi xuống uống nước trà , và ân cần khuyên bảo:
- Cô cho tôi là ngưá»i thế nà o? Xưa nay tôi vốn bướng bỉnh. Từ khi bảy, tám tuổi, tôi đã là m rầy rà ngưá»i tạ Nhà tôi vốn là nhà nho, ông cha cÅ©ng rất thÃch chứa sách. Khi trước nhà đông ngưá»i, anh chị em tôi cùng ở má»™t nÆ¡i, không ai thÃch xem sách đứng đắn cả. Có ngưá»i thÃch thÆ¡, có ngưá»i thÃch từ, như "Tây sương", "Tỳ bà ", "Nguyên nhân bách chá»§ng", bá»™ gì cÅ©ng có. Há» cứ xem giấu chúng tôi, chúng tôi cÅ©ng xem giấu há». Sau thầy tôi biết, đứa bị đánh, đứa bị mắng, sách lại bị đốt bị xé mất hết. Vì thế bá»n con gái chúng ta không biết chữ cà ng tốt. Äám con trai há»c không hiểu nghÄ©a lý thì thà không há»c còn hÆ¡n; huống chi là tôi vá»›i cổ Ngay đến việc là m thÆ¡, viết chữ, đã không phải là pháºn sá»± chị em mình, mà cÅ©ng không phải là pháºn sá»± cá»§a bá»n con trai nữa. Ngưá»i con trai Ä‘á»c sách phải hiểu nghÄ©a lý để ra giúp nước trị dân má»›i đúng. Bây giá» không thấy những ngưá»i như thế nữa, cà ng Ä‘á»c sách bao nhiêu há» cà ng hư há»ng bấy nhiêu. Äó không phải là sách là m hư há»ng há», tiếc rằng chÃnh hỠđã bôi nhá» sách. Bởi thế không bằng Ä‘i cà y, Ä‘i buôn còn hÆ¡n. Còn bá»n chúng ta, chỉ nên biết việc thêu thùa may vá má»›i phải, thế mà còn há»c đòi mấy chữ. Äã trót biết chữ thì nên chá»n sách đứng đắn mà xem, chứ xem loại sách nhảm, sẽ đổi hẳn tâm tÃnh Ä‘i, không thể sá»a lại được.
Äại Ngá»c cứ ngồi im cúi đầu uống nước, trong bụng thầm phục Bảo Thoa, chỉ trả lá»i má»™t câu “phải†mà thôi. Chợt thấy Tố Vân đến nói:
- Mợ tôi má»i hai cô đến bà n việc cần. Cô Hai, cô Ba, cô Tư, cô Sá», cáºu Bảo cÅ©ng đương chỠđấy.
Bảo Thoa há»i:
- Lại có việc gì?
Äại Ngá»c nói:
- Chúng ta đến đấy sẽ biết.
Äại Ngá»c, Bảo Thoa sang Äạo Hương thôn. Má»i ngưá»i đã ở cả đấy.
Lý Hoà n trông thấy hai ngưá»i đến, cưá»i bảo:
- Thi xã chưa mở đã có ngưá»i chá»±c trốn việc rồi. Cô Tư xin nghỉ má»™t năm đấy!
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Chỉ vì hôm ná» cụ nói má»™t câu, bảo cô ta phải vẽ má»™t bức tranh trong vưá»n, thà nh ra cô ta vịn cá»› xin nghỉ.
Thám Xuân cưá»i nói:
- Äừng trách cụ, cÅ©ng chỉ vì má»™t câu nói cá»§a già Lưu đấy thôi.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Äúng đấy! Äúng là vì câu nói cá»§a bà ấy đấy. Không biết bà ta là bà già nhà nà o? Cứ gá»i bà ta là “con cà o cà o mẹ†má»›i phải!
Má»i ngưá»i cưá»i ầm lên. Bảo Thoa cưá»i nói:
- Tất cả chuyện trên Ä‘á»i nà y, há»… đến miệng chị Phượng là xong hết. Nhưng may chị ấy không thông chữ lắm, nên những câu nói cá»§a chị ấy Ä‘á»u là tục, chỉ để cưá»i đùa thôi. Con Tần nà y miệng lưỡi má»›i là quá»· quái. Nó dùng lối bút pháp kinh xuân thu, nhặt nhưng tiếng tục ở nÆ¡i đầu đưá»ng xó chợ rút ra những lá»i chá»§ chốt, bá»›t chá»— rưá»m rà , rồi tô Ä‘iểm thêm lên, nên nói câu nà o ra câu ấy. Ba chữ “cà o cà o mẹ†đủ vẽ ra được cái hình ảnh hôm ná». Kể ra nó nghÄ© cÅ©ng nhanh đấy!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói:
- Lá»i giảng giải cá»§a cô cÅ©ng chằng kém gì hai cô kia.
Lý Hoà n nói:
- Tôi má»i chị em đến đây để bà n xem nên cho cô ấy nghỉ bao nhiêu ngà y? Tôi cho cô ấy nghỉ má»™t tháng, nhưng cô ấy kêu Ãt, thế thì các cô định thế nà o?
Äại Ngá»c nói:
- Cứ lẽ ra thì má»™t năm cÅ©ng chẳng lấy gì là m nhiá»u, cái vưá»n nà y má»™t năm má»›i xây dá»±ng xong. Bây giá» muốn vẽ cÅ©ng phải mất hai năm, vì còn phải mà i má»±c dầm bút, trải giấy, tô mà u, lại còn phải...
Nói đến đây, Äại Ngá»c không nhịn được, lại cưá»i nói:
- Lại còn phải theo đúng kiểu, thong thả vẽ, thế mà không đến hai năm à .
Má»i ngưá»i nghe nói Ä‘á»u vá»— tay cưá»i ầm lên. Bảo Thoa cưá»i nói:
- Câu cuối cùng “lại còn phải theo đúng kiểu, thong thả vẽ†hay lắm. Vì thế, những câu nói đùa hôm ná» tuy buồn cưá»i tháºt, nhưng nghÄ© lại chẳng có gì là thú. Chúng ta nghÄ© kỹ xem, mấy câu nói cá»§a cô Tần tuy chẳng có gì cả, nhưng lại có nhiá»u ý vị là m cho tôi cưá»i lăn ra được!
TÃch Xuân nói:
- Vì chị Bảo khen nó, nên nó cà ng là m bá»™, giá» lại mang tôi ra là m trò cưá»i.
Äại Ngá»c kéo TÃch Xuân, cưá»i nói:
- Tôi hãy há»i cô, giá» chỉ vẽ cái vưá»n thôi, hay là vẽ cả má»i ngưá»i chúng tôi ở trong vưá»n ấy?
- Trước chỉ định vẽ cái vưá»n không thôi, nhưng hôm ná» cụ lại bảo, vẽ cái vưá»n không, thà nh ra vẽ kiểu nhà mất. Ngưá»i bảo tôi phải vẽ cả ngưá»i nữa, như là bức tranh hà nh lạc má»›i đẹp. Tôi cÅ©ng không biết vẽ tỉ mỉ những lâu đà i và nhân váºt, nhưng không dám trái lá»i, vì thế khó nghÄ© quá.
Äại Ngá»c nói:
- Vẽ nhân váºt thì còn dá»…, chứ sâu bá» thì không vẽ nổi đâu.
Lý Hoà n nói:
- Cô nói câu ấy lại không thông rồi. Trong ấy là m gì phải vẽ đến sâu b� Hoặc chỉ tô điểm một và i con chim thôi.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Sâu khác chẳng vẽ thì thôi, chứ con “cà o cà o mẹ†hôm ná», không vẽ thì thiếu mất Ä‘iển tÃch đấy.
Má»i ngưá»i nghe nói Ä‘á»u cưá»i ầm lên. Äại Ngá»c vừa ôm bụng cưá»i vừa nói:
- Thôi cô cứ vẽ Ä‘i, tôi đã có sẵn cả chữ đỠrồi. Tôi sẽ đặt tên bức tranh là “Huá» hoà ng đại tước đồâ€(#3).
Má»i ngưá»i nghe nói cà ng cưá»i ngặt nghẹo. “Thình†má»™t tiếng, không biết là cái gì đổ, má»i ngưá»i vá»™i nhìn thì ra Tương Vân ngồi ngả ngưá»i vỠđằng sau cưá»i sặc sụa, không dè chừng, ghế chệch chân nghiêng vá» má»™t bên, cả ngưá»i lẫn ghế Ä‘á»u lăn ra. May có ván vách giữ lại, nên không ngã xuống đất. Má»i ngưá»i trông thấy cà ng cưá»i rá»™ lên. Bảo Ngá»c vá»™i đến đỡ dáºy, má»›i dần dần bá»›t cưá»i.
Bảo Ngá»c đưa mắt cho Äại Ngá»c, Äại Ngá»c hiểu ý, chạy và o nhà trong bá» cái khăn che gương ra soi, thấy hai bên mái tóc hÆ¡i xõa, liá»n mở há»™p trang sức cá»§a Lý Hoà n lấy cái lược ra, soi gương chải lại đầu, xong chạy ra chỉ và o Lý Hoà n nói:
- Tưởng chị bảo chúng tôi há»c thêu thùa, há»c Ä‘iá»u hay lẽ phải, ai ngá» chị lại gá»i chúng tôi đến để cưá»i đùa ầm Ä© thế nà y à ?
Lý Hoà n cưá»i nói:
- Các cô xem cô ta nói Ä‘iêu thế kia. ChÃnh cô ta là m đầu têu cho ngưá»i ta cưá»i, lại đổ lá»—i cho tôi! Giáºn quá! Tôi chỉ mong sau nà y cô vá»› má»™t bà mẹ chồng cay nghiệt và mấy cô chị em chồng Ä‘anh ác, xem cô còn Ä‘iêu được như thế nữa hay không?
Äại Ngá»c đỠmặt lên, kéo Bảo Thoa nói:
- Thôi chúng ta cho cô ấy nghỉ một năm.
Bảo Thoa nói:
- Tôi cứ công bằng mà nói, các chị nghe xem sao: con bé Ngẫu Tạ tuy biết vẽ, nhưng cÅ©ng chỉ vẽ được mấy nết tả ý thôi. Bây giá» vẽ cái vưá»n, nếu trong bụng không có má»™t hiểu biết rá»™ng thì vẽ sao nổi. Cái vưá»n nà y cÅ©ng giống như bức tranh, nà o là đá núi, cây cối, nà o là lâu đà i nhà cá»a, gần xa, thưa nhặt, đừng Ãt quá cÅ©ng đừng nhiá»u quá mà phải đúng mức. Nếu cứ theo thế vẽ lên trên giấy thì đẹp là m sao được. Phải xem khuôn khổ tá» giấy, nên để xa gần, nhiá»u Ãt thế nà o, nên chia phần chÃnh phần phụ ra sao, chá»— nà o đáng thêm thì thêm, chá»— nà o đáng bá», đáng bá»›t thì bá» Ä‘i, bá»›t Ä‘i, cái gì đáng để lá»™ má»›i để lá»™. Bắt đầu phải vẽ phác rồi ngắm nghÃa tÃnh toán cẩn tháºn, má»›i thà nh công được bức vẽ. Äiá»u thứ hai là , lâu đà i nhà cá»a phải chia giá»›i hạn, sÆ¡ ý má»™t tà là bao lan cÅ©ng lệch, cá»™t cÅ©ng nghiêng, cá»a sổ sẽ dá»±ng ngược lên, thá»m cÅ©ng không đúng chá»—, tháºm chà bà n ghế cÅ©ng chen lên tưá»ng, cháºu hoa bà y ở trên mà n. Như thế chẳng phải là vẽ ra má»™t bức tranh để cưá»i ư? Äiá»u thứ ba là , phải xếp đặt nhân váºt thưa hay nhặt, cao hay thấp, Ä‘á»u cho đúng chá»—. Nếp quần, dây lưng, ngón tay, bước chân cÅ©ng rất quan trá»ng; nếu sai má»™t nét, không sưng tay cÅ©ng hóa kiá»…ng chân, đến như bá»™ mặt mái tóc chỉ là việc nhá». Cứ như ý tôi, vẽ bức tranh nà y khó lắm đấy. Cho phép má»™t năm thì nhiá»u quá, má»™t tháng thì Ãt quá, cứ cho nghỉ ná»a năm, lại giao cáºu Bảo phải đến giúp đỡ cô ấy. Không phải vì cáºu Bảo biết vẽ mà đến dạy cô ấy đâu. Như váºy lại cà ng há»ng việc. Chỉ cần chá»— nà o cô ấy không biết hay xếp đặt lúng túng, cáºu Bảo sẽ mang ra há»i các vị há»a sư bên ngoà i, cho dá»… là m việc.
Bảo Ngá»c mừng lắm nói:
- Câu đó rất đúng. Ông Thiá»m Tá» Lượng vẽ lâu đà i rất đẹp, ông Trình Nháºt Nhưng vẽ mỹ nhân cà ng tuyệt, tôi sẽ Ä‘i há»i hai ông ấy.
Bảo Thoa nói:
- Tôi đã bảo anh là ngưá»i không có việc mà lại báºn rá»™n. Vừa má»›i nói thế anh đã chá»±c Ä‘i há»i ngưá»i ta rồi. Äể bà n tÃnh đã rồi hãy Ä‘i. Trước hết nên vẽ bằng giấy gì?
Bảo Ngá»c nói:
- Ở nhà có giấy tuyết lãng, vừa rộng khổ, vừa ăn mực.
Bảo Thoa cưá»i nhạt:
- Anh tháºt là vô dụng! Giấy tuyết lãng để viết chữ, để vẽ bức há»a tả ý, hoặc để ngưá»i biết vẽ sÆ¡n thá»§y vẽ tranh sÆ¡n thá»§y nhà Nam Tống, giấy vừa ăn má»±c mà lại không nhăn nhòe. Nếu vẽ vưá»n nà y bằng giấy ấy thì không ăn mà u, lại khó khô, vẽ cÅ©ng không đẹp, phà cả giấy. Tôi bảo anh cách nà y: trước khi xây dá»±ng cái vưá»n đã có má»™t bức bản đồ vẽ tỉ mỉ rồi. Tuy là thợ vẽ vẽ ra, nhưng khuôn khổ, phương hướng Ä‘á»u rất đúng cả. Anh và o xin bà Hai bức vẽ ấy, Ä‘em ra xem rá»™ng hẹp thế nà o, rồi bảo chị Phượng cho má»™t mảnh lụa, mang ra bên ngoà i cho các há»a sư bảo há» cứ theo khuôn khổ bức vẽ ấy, thêm bá»›t thà nh má»™t bức vẽ, sau thêm nhân váºt và o là được. Ngay đến pha mà u thanh lục, mà u kim nhÅ©, ngân nhÅ©, cÅ©ng phải nhá» há» pha chá» Còn phải có má»™t cái lò, chuẩn bị nấu keo, lấy keo ra rá»a bút, rồi kê má»™t cái bà n sÆ¡n dầu rải thảm lên trên. Ngay đĩa và bút cá»§a nhà cÅ©ng không đủ, phải sắm má»™t Ãt má»›i được.
TÃch Xuân nói:
- Tôi là m gì có đồ vẽ? Chẳng qua vẽ bằng bút thưá»ng thôi. Còn mà u sắc thì chỉ có mà u Ä‘á», mà u xanh, mà u và ng, mà u son. Bút cÅ©ng chỉ có hai cái để tô mà u.
Bảo Thoa nói:
- Sao cô không bảo trước? Những thứ ấy bên tôi có, chỉ sợ cô không dùng đến, cho cÅ©ng phà thôi. Tôi vẫn cất Ä‘i, khi nà o cô dùng, tôi sẽ đưa chá» Những thứ ấy chỉ để vẽ quạt thôi, nếu vẽ bức to thì cÅ©ng đáng tiếc. Giá» tôi kê há»™ cái đơn, cô theo đơn đó xin vá»›i cụ mua chá» Các chị em chưa chắc đã biết hết đâu, tôi Ä‘á»c cho cáºu Bảo viết.
Bảo Ngá»c đã sắp sẵn bút má»±c để ghi, sợ không nhá»› hết, giá» thấy Bảo Thoa nói thế, mừng lắm, liá»n cầm bút lắng tai nghe.
Bảo Thoa Ä‘á»c:
- Bút quét loại nhất bốn chiếc, loại nhì bốn chiếc, loại ba bốn chiếc; bút chấm loại lá»›n bốn chiếc, loại vừa bốn chiếc, loại nhá» bốn chiếc; bút vắt ngòi lá»›n mưá»i chiếc, vắt ngòi nhá» mưá»i chiếc; bút kẻ mà y mưá»i chiếc, bút tô mà u loại lá»›n hai mươi chiếc, loại nhá» hai mươi chiếc; bút vẽ mặt mưá»i chiếc, bút cà nh liá»…u hai mươi chiếc; son nhá»n đầu, son nam, thạch hoà ng, thạch thanh, thạch lục, quản hoà ng, má»—i thứ bốn lạng; quảng hoa tám lạng, bá»™t chì bốn há»™p, phấn yên chi mưá»i hai thếp; bá»™t Ä‘á», bá»™t lá mạ má»—i thứ hai trăm thếp; keo quảng quân, phèn lá»c má»—i thứ bốn lạng. Keo phèn để quét lụa không kể, cứ đưa lụa cho hỠđể há» quét lấy. Những thuốc pha mà u ấy, chúng ta phải nghiá»n nhá» lá»c sạch. Như thế vừa chÆ¡i vừa dùng, cô có thể dùng trá»n Ä‘á»i cÅ©ng đủ. Lại phải lấy vợt lụa mau bốn cái, vợt lụa thưa hai cái; gác bút bốn cái, bát nghiá»n to nhá» bốn cái, bát sà nh lá»›n hai mươi cái, đĩa to năm tấc mưá»i cái đĩa sà nh trắng hai mươi cái, lò hai cái, nồi đất lá»›n nhá» bốn cái, vại má»›i hai cái, thùng đựng nước má»›i hai cái, túi vải trắng dà i má»™t thước bốn cái, than xốp hai mươi cân, than gá»— liá»…u và i cân, hòm ba ngăn má»™t cái, lụa dà y má»™t trượng, gừng sống hai lạng, tương ná»a cân.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Chảo một cái, bà n sản một cái.
Bảo Thoa nói:
- Äể là m gì?
- Chị bảo cần có gừng sống và tương thì tôi bảo lấy chảo hộ chị để nấu những thứ mà u ấy mà ăn.
Má»i ngưá»i đấu cưá»i ầm lên. Bảo Thoa cưá»i nói:
- Cô thì biết cái gì? Những cái đĩa sà nh ấy không chịu được lá»a, nếu không lấy nước gừng và tương xát dưới đáy trước mà đem đốt, gặp lá»a má»™t cái là nó nổ ngay.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u nói: “Phải đấyâ€.
Äại Ngá»c xem đơn má»™t lượt, kéo Thám Xuân khẽ nói:
- Cô xem vẽ một bức vẽ mà phải dùng đến vại và hòm, thực là lẩn thẩn. Chắc cái đơn nà y sắm cả đồ cưới của cô ấy đấy.
Thám Xuân không nhịn cưá»i được, nói:
- Chị Bảo sao không véo mồm nó một cái? Nó đang đặt chuyện để chế giễu chị đấy.
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Không phải há»i, mồm chó là m gì có ngà voi?
Vừa nói, vừa chạy đến váºt Äại Ngá»c xuống giưá»ng, định véo và o mặt. Äại Ngá»c cưá»i rồi van lạy:
- Chị Æ i, tha cho em! Em trẻ ngưá»i non dạ, nói không biết cân nhắc, là m chị thì phải dạy bảo em chứ? Chị không tha cho em thì em còn cầu cứu ai được nữa?
Má»i ngưá»i không biết câu nói có ý, Ä‘á»u cưá»i nói:
- Câu nói đáng thương thực! Ngay chúng tôi cũng động lòng, thôi tha cho nó.
Bảo Thoa nguyên chỉ định đùa Äại Ngá»c thôi, nhưng sau nghe Äại Ngá»c nhắc lại câu chuyện lần trước vá» việc xem sách nhảm, nên không tiện đùa nữa, liá»n buông ra. Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Äấy là chị đấy, chứ phải em thì em không tha đâu!
Bảo Thoa cưá»i, trá» Äại Ngá»c nói:
- Không trách cụ thương cô, má»i ngưá»i yêu cô tinh lanh, ngay tôi cÅ©ng phải thương cá»™ Äến đây tôi sá»a lại tóc cho.
Äại Ngá»c quay ngưá»i lại, Bảo Thoa lấy tay sá»a há»™ tóc. Bảo Ngá»c ngồi ở bên cạnh nhìn, thấy cà ng đẹp, bất giác hối háºn: “Không nên để Bảo Thoa vuốt tóc cho Äại Ngá»c, cứ để thế rồi mình đến vuốt ve cho thì hÆ¡nâ€. ÄÆ°Æ¡ng nghÄ© vá»› vẩn, thấy Bảo Thoa nói:
- Viết xong rồi, ngà y mai và o trình cụ. Thứ gì trong nhà có rồi thì thôi, thứ gì chưa có, xin tiá»n Ä‘i mua, tôi sẽ pha há»™.
Bảo Ngá»c vá»™i cất đơn Ä‘i. Má»i ngưá»i lại nói phiếm má»™t lúc nữa, sau bữa cÆ¡m chiá»u lại đến buồng Giả mẫu há»i thăm. Giả mẫu nguyên không có bệnh gì, chỉ vì mệt, lại hÆ¡i cảm má»™t tÃ, nghỉ ngÆ¡i má»™t ngà y, uống má»™t và i chén thuốc phát tán, đến chiá»u lại khá»e như thưá»ng.
Chú thÃch:
(1-). Nguyên văn là “Khả xảoâ€, già Lưu nghe váºy má»›i đặt tên là “Xảo Thưâ€.
(2-). Khi Uyên Ương Ä‘á»c “tá»u lệnhâ€, Äại Ngá»c theo lệnh hai câu thÆ¡ lấy trong “Mẫu đơn đình†và “Tây Sương kýâ€: “Ngà y vui cảnh đẹp tá»± giá»i biết sao†và “song the nà o thầy ả Hồng báo tin†(xem hồi 40).
(3-). Bức tranh vẽ mang con cà o cà o đi cắn.
|

23-06-2008, 09:43 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 43
Ngồi rá»—i bà y trò, góp tiá»n ăn sinh nháºt
Mối tình không dứt, vốc đất viếng oan hồn
Vương phu nhân thấy Giả mẫu hôm ấy ở vưá»n Äại Quan chỉ bị cảm xoà ng, không đến ná»—i nặng, má»i thầy thuốc uống và i thang là khá»i, nên má»›i bảo Phượng Thư sắp sá»a đồ váºt gá»i cho Giả ChÃnh. ÄÆ°Æ¡ng khi bà n bạc thì Giả mẫu cho ngưá»i lại gá»i, Vương phu nhân dẫn Phượng Thư đến, há»i:
- Hôm nay cụ đã khoan khoái hẳn chưa?
- Khá lắm rồi. Vừa rồi chị đưa sang bát canh thịt gà rừng tôi nếm thấy ngon, lại ăn và i miếng thịt, trong bụng dễ chịu.
Vương phu nhân cưá»i nói:
- Äó là canh chị Phượng nấu dâng cụ đấy. Chị ấy thà nh tâm hiếu thảo, không uổng công cụ ngà y thưá»ng thương yêu chị ấy.
Giả mẫu gáºt đầu cưá»i nói:
- Äáng khen nó có lòng nghÄ© đến tạ Nếu còn thịt sống, mang rán và i miếng rồi ướp muối, ăn vá»›i cháo thì ngon hÆ¡n. Canh ấy ngon thá»±c, nhưng không hợp vị vá»›i cháo.
Phượng Thư nghe nói, sai ngưá»i đến bảo nhà bếp. Giả mẫu lại cưá»i bảo Vương phu nhân:
- Ta sai ngưá»i gá»i chị đến, nói chuyện. Äến ngà y mồng hai nà y là sinh nháºt cá»§a cháu Phượng. Hai năm trước ta vẫn muốn là m sinh nháºt cho nó, nhưng cứ gần đến ngà y lại báºn việc, rồi quên khuấy Ä‘i. Năm nay con cháu đầy đủ chắc cÅ©ng rá»—i việc, chúng ta nên là m má»™t bữa tiệc cho vui.
Vương phu nhân cưá»i nói:
- Con cũng nghĩ thế. GiỠcụ đã cao hứng thì nên bà n sẵn việc ấy đi.
- Ta nhá»› mấy năm trước không cứ sinh nháºt cá»§a cháu nà o, Ä‘á»u Ä‘em lá»… váºt đến mừng, như thế vừa tục, mà tình lại thêm sợ Ta nghÄ© má»™t cách má»›i, vừa thân máºt lại vui hÆ¡n.
- Cụ thấy nên là m thế nà o thì là m.
- Nay chúng ta há»c lối nhà thưá»ng dân, má»—i ngưá»i góp phần mình và o, được bao nhiêu tiá»n lấy cả ra sá»a tiệc, như thế có được không?
- Tốt lắm. Nhưng không biết góp thế nà o cho phải?
Giả mẫu nghe nói, rất vui, liá»n sai ngưá»i má»i Tiết phu nhân, Hình phu nhân, các cô, Bảo Ngá»c, Vưu Thị, vợ Lại Äại và những ngưá»i quản sá»± đến. Bá»n a hoà n, bà già thấy Giả mẫu rất cao hứng, cÅ©ng Ä‘á»u vui mừng, vá»™i chia nhau Ä‘i má»i, Ä‘i báo tin các nÆ¡i.
Má»™t lúc, già trẻ, trên dưới đến cháºt nÃch cả nhà . Tiết phu nhân ngồi đối diện vá»›i Giả mẫu; Hình phu nhân và Vương phu nhân ngồi hai cái ghế trước cá»a buồng; chị em Bảo Thoa năm sáu ngưá»i ngồi cả trên bục; Bảo Ngá»c ngồi và o lòng Giả mẫu; còn những ngưá»i khác Ä‘á»u đứng đầy cả nhà . Giả mẫu vá»™i bảo mang mấy cái ghế nhá» lại cho mẹ Lại Äại và mấy bà già có thể diện ngồi. Theo tục lệ phá»§ Giả, những ngưá»i hầu bố mẹ mà đã có tuổi, thì có thể diện hÆ¡n những ngưá»i chá»§ còn trẻ tuổi. Vì thế Vưu Thị, Phượng Thư phải đứng. Mẹ Lại Äại và ba bốn ngưá»i già xin lá»—i rồi ngồi xuống ghế. Giả mẫu cưá»i kể lại câu chuyện lúc nãy cho má»i ngưá»i biết. Nghe váºy, ai chẳng muốn góp vuỉ Những ngưá»i thân vá»›i Phượng Thư thì bằng lòng, cÅ©ng có ngưá»i lại muốn chiá»u chuá»™ng Phượng Thá»± Vả chăng há» Ä‘á»u là những ngưá»i có thể bá» tiá»n được, nên vừa nghe thấy, ai nấy Ä‘á»u vui vẻ vâng lá»i.
Giả mẫu nói trước:
- Ta bỠra hai mươi lạng.
Tiết phu nhân cưá»i nói:
- Tôi cũng theo cụ, xin bỠhai mươi lạng.
Hình phu nhân, Vương phu nhân cưá»i nói:
- Chúng con không dám sánh vá»›i cụ, xin kém má»™t bá»±c, má»—i ngưá»i góp mưá»i sáu lạng thôi.
Vưu Thị và Lý Hoà n cÅ©ng cưá»i nói:
- Chúng cháu thế nà o cÅ©ng phải kém má»™t bá»±c, má»—i ngưá»i xin góp mưá»i hai lạng.
Giả mẫu liá»n bảo Lý Hoà n:
- Cháu là đà n bà góa không là m gì, lấy tiá»n đâu ra mà góp. Thôi ta góp há»™ cho.
Phượng Thư vá»™i cưá»i nói:
- Xin cụ đừng cao hứng quá, nên tÃnh kỹ đã rồi hãy chuốc lấy việc. Má»™t mình cụ đã phải nháºn hai phần, bây giá» lại góp cho chị Lý. Lúc cao hứng cụ nói thế, chốc nữa nghÄ© xót ruá»™t lại lẩm bẩm: chỉ vì con Phượng mà ta phải tốn kém. Rồi ngon ngá»t dá»— dà nh cháu phải bù ngấm bù ngầm ba bốn lần tiá»n và o đó. Cháu có phải mÆ¡ ngá»§ đâu!
Má»i ngưá»i nghe nói cưá»i ầm lên.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Cứ như ý cháu thì là m thế nà o?
Phượng Thư cưá»i nói:
- Chưa đến ngà y sinh nháºt, cháu đã thấy khó chịu rồi. Tá»± mình chẳng bá» ra lấy má»™t đồng, má»i ngưá»i phải lo lắng há»™, như thế cháu chẳng đà nh lòng tà nà o. Chi bằng để cháu góp há»™ phần cho chị Lý. Äến hôm ấy cháu ăn thêm mấy miếng nữa, thế là sung sướng lắm rồi.
Bá»n Hình phu nhân Ä‘á»u cho là phải, Giả mẫu má»›i nghe lá»i.
Phượng Thư lại cưá»i nói:
- Cháu còn muốn nói má»™t câu nà y nữa; riêng phần cụ đã hai mươi lạng, lại còn phải góp phần cho cô Lâm và chú Bảo; phần dì Tiết đã hai mươi lạng, lại phải góp cho cô Bảo, như thế là công bằng. Còn hai mẹ, má»—i vị có mưá»i sáu lạng, phần mình đã Ãt lại không há» góp cho ai, như thế chẳng công bằng tý nà o. Cụ chịu thiệt nhiá»u quá!
Giả mẫu cưá»i ầm lên, nói:
- Cháu Phượng lúc nà o cÅ©ng vá» hùa vá»›i tạ Nó nói rất phải. Nếu không có cháu thì ta bị bá»n há» lừa rồi!
Phượng Thư cưá»i nói:
- Xin cụ cứ bắt hai mẹ phải nháºn phần cá»§a hai ngưá»i kia, má»—i vị góp thêm má»™t phần là đúng.
Giả mẫu nói:
- Công bằng lắm, cứ nên là m như thế.
Mẹ Lại Äại đứng dáºy cưá»i nói:
- Như thế là không đúng! Tôi tức thay cho hai bà . Má»™t bên là nà ng dâu, má»™t bên là cháu gái ná»™i, mà không vá» hùa vá»›i mẹ chồng và bà cô(#1), lại Ä‘i bênh ngưá»i khác, như thế là nà ng dâu cÅ©ng như ngưá»i ngoà i, cháu ná»™i thà nh ra cháu gái ngoại mất!
Giả mẫu và má»i ngưá»i nghe nói cưá»i ầm lên.
Mẹ Lại Äại lại há»i:
- Các mợ góp mưá»i hai lạng thì chúng tôi phải kém Ä‘i má»™t bá»±c chứ?
Giả mẫu nói:
- Không được, các bà tuy đáng kém má»™t bá»±c, nhưng tôi biết các bà đá»u là tà i chá»§ cả. Äịa vị tuy kém, nhưng tiá»n thì lại nhiá»u hÆ¡n há». Các bà nên đóng bằng há» má»›i phải.
Giả mẫu lại nói:
- Còn các cô, chằng qua góp tý thôi, má»—i ngưá»i góp má»™t tháng lương là đủ.
Lại quay lại bảo Uyên Ương:
- Bá»n chúng bay há»p nhau lại bà n việc góp tiá»n Ä‘i.
Uyên Ương vâng lá»i, Ä‘i má»™t lúc rồi dắt Bình Nhi, Táºp Nhân, Thái Hà đến, lại còn mấy a hoà n nữa, ngưá»i hai lạng, kẻ má»™t lạng, ai nấy Ä‘á»u góp cả.
Giả mẫu há»i Bình Nhi:
- Không nhẽ mà y không là m sinh nháºt cho chá»§ mà y à ? Sao lại góp và o đám nà y?
- Cháu là m riêng không kể, đây là việc công, cháu cũng xin góp một phần.
- Con bé nà y thế mới ngoan chứ.
Phượng Thư lại cưá»i nói:
- Trên dưới góp đủ rồi. Còn hai bà dì, có đóng hay không, cÅ©ng nên há»i má»™t lá»i cho phải lẽ, nếu không các bà lại cho là khinh.
Giả mẫu nói:
- Phải đấy! Quên há» thế nà o được? Chỉ sợ há» không được rá»—i, bảo má»™t đứa a hoà n đến há»i xem.
A hoà n đi một lúc vỠtrình: “Mỗi vị xin góp hai lạng."
Giả mẫu vui cưá»i nói:
- Mang bút giấy lại đây, tÃnh xem được bao nhiêu.
Vưu thị khẽ mắng Phượng Thư:
- Con ranh con tham quá! Các bà các thÃm góp tiá»n lại là m sinh nháºt cho mà y, còn chưa đủ à ? Sao mà y kéo cả hai ngưá»i nghèo xác nà y và o!
Phượng Thư khẽ cưá»i nói:
- Äừng có nói báºy! Chốc nữa ra ngoà i tôi sẽ kể tá»™i cho chị! Há» là m gì mà khổ? Há» có tiá»n Ä‘em cho ngưá»i khác cÅ©ng uổng, chi bằng giữ lại để chúng ta cùng vui.
Số tiá»n đã góp đầy đủ cá»™ng lại được hÆ¡n má»™t trăm năm mươi lạng.
Giả mẫu nói:
- Là m tiệc vui một ngà y không hết đâu.
Vưu Thị nói:
- Không má»i khách ngoà i, tiệc rượu lại không tốn mấy, món tiá»n nà y tiêu là m ba ngà y cÅ©ng đủ. Trước hết, hát không phải mất tiá»n, đỡ được món ấy.
Giả mẫu nói:
- Cháu Phượng xem bá»n nà o hát hay thì gá»i!
Phượng Thư nói:
- Bá»n hát ở nhà , chúng ta đã nghe chán rồi. Bây giá» chịu tốn Ãt tiá»n, gá»i bá»n khác đến hát.
Giả mẫu nói:
- Việc nà y ta giao cho vợ cháu Trân, đừng để cho cháu Phượng phải lo nghĩ đến, cho nó nghỉ một ngà y mới phải.
Vưu thị vâng lá»i, nói chuyện má»™t lúc, ai cÅ©ng biết Giả mẫu mệt, liá»n dần dần ra vá».
Vưu Thị đưa Hình phu nhân, Vương phu nhân ra, rồi đến đằng Phượng Thư bà n việc là m sinh nháºt, Phượng Thư nói:
- Chị không cần há»i tôi, chỉ theo ý cụ mà là m là đủ.
- Cái con ranh nà y, mà y tốt số quá! Tao tưởng có việc gì kia! Thà nh ra gá»i chúng tao đến chỉ có việc ấy thôi. Góp tiá»n chưa đủ, lại còn phải lo liệu các cái nữa. Mà y định tạ tao cái gì nà o?
- Chị đừng giở trò nữa! Tôi có gá»i chị đến đâu mà phải tạ! Nếu chị sợ phải lo thì và o trình vá»›i cụ sai ngưá»i khác cÅ©ng được.
- Xem kìa, nó vênh cái mặt lên thế đấy! Tao bảo cho mà y hay, hãy dẹp cái lối ấy đi. Nước đầy thì trà o đấy!
Hai ngưá»i lại nói chuyện má»™t lúc nữa, Vưu Thị má»›i ra vá».
Hôm sau, Vưu Thị vừa má»›i dáºy rá»a mặt, chải đầu, đã thấy có ngưá»i mang tiá»n đến phá»§ Ninh, Vưu Thị há»i:
- Ai mang tiá»n đến đấy?
- Già Lâm đấy.
- Gá»i bà ấy và o.
Bá»n a hoà n xuống buồng dưới gá»i vợ Lâm Chi Hiếu lên.
Vưu Thị má»i ngồi xuống ghế thấp, rồi vừa chải đầu vừa há»i:
- Trong gói ấy có bao nhiêu tiá»n đấy?
- Tiá»n nà y là cá»§a bá»n chúng tôi góp lại mang đến trước. Còn cụ và các bà chưa góp.
ÄÆ°Æ¡ng nói thì bá»n a hoà n đến trình:
- Bên bà Cả và Tiết phu nhân cho ngưá»i mang phần tiá»n đến.
Vưu Thị cưá»i mắng:
- Bá»n ranh con nà y! Chỉ nhá»› nhưng việc không đâu ấy thôi! Chẳng qua hôm qua cụ cao hứng, cố ý há»c cách nhà thưá»ng dân góp tiá»n, thế mà chúng mà y cứ nhá»› mãi, cho là việc to tát, sao không nháºn lấy, má»i há» uống nước trà rồi cho há» vá».
Bá»n a hoà n cưá»i rồi mang tiá»n và o. Tất cả là hai gói, có cả phần tiá»n cá»§a Äại Ngá»c và Bảo Thoa.
Vưu Thị há»i:
- Còn thiếu ai nữa?
Vợ Lâm Chà Hiếu nói:
- Còn thiếu cụ, bà Hai, các cô và bá»n chị em chúng tôi.
- Còn của mợ Cả các chị đâu?
- Mợ qua bên nhà , số tiá»n ấy mợ Hai đã cầm cả rồi.
Vưu Thị rá»a mặt chải đầu xong, sai ngưá»i kéo xe đến phá»§ Vinh. Trước hết đến buồng Phượng Thá»± Thấy Phượng Thư đã gói tiá»n cẩn tháºn, đương định đưa sang. Vưu Thị há»i:
- Äã đủ cả chưa?
- Äá»§ rồi! Cầm Ä‘i, mất thì tôi không chịu lá»—i đâu!
- Tao không tin, phải đếm ngay ở đây.
Vưu Thị đếm lại, thấy không có phần Lý Hoà n, cưá»i nói:
- Mà y lại định giở trò ma đấy! Sao không thấy phần chị Cả mà y?
- Như thế không đủ à ? Thiếu một phần cũng được, nếu không đủ tôi sẽ đưa sau.
- Hôm qua mà y là m bá»™ trước mặt má»i ngưá»i, bây giá» lại chối vá»›i tao, tao không nghe đâu. Tao cứ đến há»i cụ.
- Chị ghê gớm lắm! Hễ sau nà y có việc gì tôi cứ là m cho rõ môn rõ khoai, lúc ấy chị đừng có trách.
- Thôi phần ấy không đưa cÅ©ng được. Nếu ngà y thưá»ng mà y không tá» tế vá»›i tao, khi nà o tao chịu nghe?
Nói xong, lấy phần Bình Nhi ra, và bảo:
- Bình Nhi! Lại lấy phần cá»§a mà y vá», há»… không đủ tao sẽ bù cho.
Bình Nhi hiểu ý, cưá»i nói:
- Xin mợ hãy cứ tiêu đi, nếu thừa sẽ đưa lại cháu cũng được.
- Thế ra chỉ để cho chá»§ mà y là m báºy, chứ không cho tao được là m Æ¡n hay sao?
Bình Nhi đà nh phải nháºn lấy tiá»n.
Vưu Thị lại nói:
- Tao xem chá»§ mà y tháºt là khôn khéo! Vá»› món tiá»n nà y định tiêu và o việc gì? Tiêu không hết sau nà y bá» và o quan tà i mà mang chôn à !
Nói xong, Ä‘i đến buồng Giả mẫu, há»i thăm và nói mấy câu chuyện phiếm rồi đến buồng Uyên Ương bà n công việc. Vưu Thị nhất thiết Ä‘á»u theo ý Uyên Ương, cốt là m thế nà o cho Giả mẫu vui lòng là được. Hai ngưá»i bà n định xong xuôi. Khi trở vá» Vưu Thị lấy hai lạng bạc giả lại cho Uyên Ương, và nói: “Tiêu không hết đâu."
Nói xong, Ä‘i đến buồng Vương phu nhân nói chuyện. Nhân lúc Vương phu nhân Ä‘i và o Pháºt đưá»ng, Vưu Thị giả lại phần tiá»n cho Thái Vân. Vì Phượng Thư không ở đấy, nên Vưu Thị giả cả hai phần tiá»n cho dì Chu và dì Triệu nữa. Há» không dám nháºn. Vưu Thị nói:
- Äáng thương các dì quá, là m gì có tiá»n mà góp? Nếu thÃm Phượng biết thì tôi nháºn cho.
Hai ngưá»i cám Æ¡n rối rÃt rồi nháºn lấy món tiá»n.
Chả mấy lúc đã đến ngà y mồng hai tháng chÃn. Ngưá»i trong vưá»n Ä‘á»u nghe nói Vưu Thị bà y biện linh đình lắm, không những có tuồng, còn có cả các trò chÆ¡i và cô gái mù kể chuyện nữa, nên ai đấy Ä‘á»u sắp sẵn đến xem để góp vui, Lý Hoà n lại bảo các chị em:
- Hôm nay là ngà y há»p thi xã, đừng ai quên đấy. Bảo Ngá»c không thấy đến, chắc là không biết, hay lại ham chÆ¡i ở đâu mà quên hẳn việc nà y?
Nói xong, liá»n bảo a hoà n Ä‘i xem Bảo Ngá»c là m gì, má»i ngay lại đây. A hoà n Ä‘i má»™t lúc vá» nói:
- Táºp Nhân nói là cáºu ấy Ä‘i từ sáng sá»›m rồi:
Má»i ngưá»i Ä‘á»u lấy là m lạ, nói:
- Không lẽ cáºu ấy lại Ä‘i vắng. Con a hoà n nà y lẩn thẩn lắm.
Rồi lại sai Thúy Mặc Ä‘i. Má»™t lúc Thúy Mặc vá», nói:
- Cáºu ấy Ä‘i vắng tháºt. Nghe nói có ngưá»i bạn nà o chết, cáºu ấy Ä‘i viếng tang đấy.
Thám Xuân nói:
- Nhất định không đúng. Dầu sao hôm nay anh ấy cÅ©ng không thể Ä‘i đâu được. Mà y gá»i Táºp Nhân đến đây để tao há»i.
Vừa nói xong, Táºp Nhân đến, bá»n Lý Hoà n Ä‘á»u nói:
- Dù hôm nay có việc gì, chú ấy cÅ©ng không nên ra khá»i nhà : má»™t là ngà y sinh nháºt thÃm Hai, cụ rất cao hứng, má»i ngưá»i trong hai phá»§ Ä‘á»u góp vui, thế mà chú ấy lại Ä‘i à ? Hai là , hôm nay là ngà y chÃnh thi xã đầu tiên, chú ấy không xin phép lại dám tá»± tiện lẻn Ä‘i?
Táºp Nhân thở dà i nói:
- Chiá»u hôm qua cáºu ấy nói sá»›m hôm nay có việc cần phải đến phá»§ Bắc TÄ©nh vương, rồi vá» ngaỵ Tôi có khuyên cáºu ấy đừng Ä‘i, cáºu ấy nhất định không nghe. Sá»›m dáºy, cáºu ấy mặc quần áo trắng Ä‘i ra, chắc là trong phá»§ Bắc TÄ©nh vương có ngưá»i hầu nà o mất, cÅ©ng chưa biết chừng.
Bá»n Lý Hoà n nói:
- Nếu quả thực thế, chú ấy cũng nên đi, nhưng phải vỠngay chứ.
Nói xong, má»i ngưá»i lại bà n định: “Chúng ta cứ là m thÆ¡ trước Ä‘i, khi anh ấy vá» sẽ phạt." Vừa lúc ấy, Giả mẫu sai ngưá»i lại má»i. Má»i ngưá»i rá»§ nhau đến, Táºp Nhân trình việc Bảo Ngá»c Ä‘i vắng. Giả mẫu không vui, sai ngưá»i Ä‘i đón.
Nguyên là Bảo Ngá»c có má»™t tâm sá»± riêng, hôm trước đã dặn DÃnh Yên:
- Ngà y mai ta phải Ä‘i sá»›m, mà y sắp hai con ngá»±a ở cá»a sau chỠđấy, không cần ngưá»i Ä‘i theo nữa. Mà y bảo cả Lý Qúy biết là ta sang phá»§ Bắc TÄ©nh vương. Nếu có ai Ä‘i tìm, bảo nó ngăn lại, không cần phải Ä‘i, cứ nói rằng phá»§ Bắc TÄ©nh vương má»i ta ở lại, thế nà o ta cÅ©ng vá» ngay.
DÃnh Yên không hiểu đầu Ä‘uôi là m sao, đà nh phải vâng lá»i, sắp hai con ngá»±a từ sá»›m, chỠở cá»a sau vưá»n, Khi trá»i sáng, Bảo Ngá»c mặc thuần đồ trắng từ cá»a bên Ä‘i ra, không nói má»™t lá»i, lên ngá»±a, cúi lưng phóng thẳng theo đưá»ng phố. DÃnh Yên đà nh cÅ©ng lên ngá»±a quất roi Ä‘i theo sau, rồi há»i:
- Cáºu Ä‘i đâu đấy?
- ÄÆ°á»ng nà y Ä‘i đâu?
- Äây là đưá»ng ra cá»a bắc, Ä‘i đưá»ng nà y vắng lắm, chẳng có gì vui đâu.
- ChÃnh ta muốn đến chá»— thanh vắng.
Nói xong, Bảo Ngá»c cùng ra roi. Ngá»±a đã ngoặt qua hai quãng đưá»ng vòng, ra khá»i cá»a thà nh.
DÃnh Yên cà ng ngÆ¡ ngác, đà nh cứ theo riết, Ä‘i má»™t mạch đến bảy, tám dặm đưá»ng. Chá»— nà y ngưá»i ở thưa thá»›t. Bảo Ngá»c má»›i dừng ngá»±a, quay lại há»i DÃnh Yên:
- Ở đây có bán hương không?
- Có, nhưng không biết cáºu cần dùng thứ gì?
Bảo Ngá»c nghÄ© má»™t lúc rồi nói:
- Thứ hương khác không tốt, phải có thứ đà n hương, vân hương, giáng hương mới được.
- Ba thứ hương nà y khó tìm lắm.
Bảo Ngá»c có ý băn khoăn. DÃnh Yên thấy thế, liá»n há»i:
- Cáºu cần hương để là m gì? Cháu thấy cáºu thưá»ng Ä‘eo hương tán sẵn ở trong túi, sao không lấy ra mà dùng?
Bảo Ngá»c nhá»› ra, đưa tay sá» và o cái túi Ä‘eo trong áo, thấy hai thá»i nằng nặng, mừng quá, nhưng lại sợ không được thà nh kÃnh. Suy nghÄ©: “Hương Ä‘eo trong mình còn tốt hÆ¡n là hương mua ở ngoà iâ€. Rồi lại há»i đến lư hương. DÃnh Yên nói:
- Thôi Ä‘i, ở nÆ¡i đồng không mông quạnh nà y là m gì có lá» Muốn dùng lư sao cáºu không bảo trước để cháu mang sẵn ở nhà đi có được không?
- Äồ gà má»! Nếu mang được ở nhà đi thì chả phải chạy má»a máºt như thế nà y.
DÃnh Yên nghÄ© má»™t lúc cưá»i nói:
- Cháu nghÄ© ra rồi, không biết bụng cáºu thế nà o. Cháu tưởng không những cáºu cần cái ấy, mà còn cần cái khác nữa. Ở đây chắc không sẵn. Bây giá» chúng ta chịu khó Ä‘i đến am Thá»§y Tiên, chừng hai dặm thôi.
- Am Thủy Tiên ở đây à ? Tốt lắm! Chúng ta đi đi.
Bảo Ngá»c ra roi chạy trước, ngoảnh lại bảo DÃnh Yên:
- Sư cô ở am Thá»§y Tiên thưá»ng lui tá»›i nhà ta, giỠđến đấy mượn cái lư hương chắc ngưá»i cÅ©ng bằng lòng.
- Không cứ là nhà ta thưá»ng đến lá»… ở đó mà ngay những chùa chúng ta không quen biết, há» cÅ©ng chẳng dám từ chối. Chỉ có má»™t Ä‘iá»u: cáºu xưa nay vẫn ghét am Thá»§y Tiên, thế mà tại sao bây giá» thấy nói đến đấy, cáºu lại vui mừng thế?
- Ngà y thưá»ng ta rất ghét ngưá»i Ä‘á»i không hiểu gì cả, bạ thần nà o cÅ©ng cúng, miếu nà o cÅ©ng xây. Äó Ä‘á»u là các cụ hoặc các bà ngà y trước có tiá»n mà ngu xuẩn, há»… thấy nói có thần là xây miếu thá» ngaỵ Trong dã sá» hay tiểu thuyết nói gì thì há» cho là có thá»±c, chứ chẳng biết thần ấy là ngưá»i nà o. Và như trong am Thá»§y Tiên thá» Lạc Thần(#2), nên gá»i là am Thá»§y Tiên, chứ là m gì có vị Lạc Thần. Äó là lá»i cá»§a Tà o Tá» Kiến bịa đặt ra, ai ngá» bá»n ngu xuẩn lại đắp tượng để thá». Giá» nhân tiện hợp vá»›i ý muốn cá»§a ta, nên đến đấy mượn để dùng thôi.
Nói xong hai ngưá»i đã đến cá»a am. Sư già thấy Bảo Ngá»c đến bất ngá», mừng quá như thấy rồng trên trá»i rÆ¡i xuống, liá»n chạy lại chà o, rồi sai bà vãi đến giữ ngá»±a. Bảo Ngá»c và o am, không lạy tượng Lạc Thần, chỉ đứng ngắm nhìn thôi. Tuy là tượng đất, nhưng cÅ©ng có cái dáng bay vút như chim hồng kinh, sợ uốn lượn như con rồng lẩn khúc, hoa sen má»c trên sóng biếc, mặt trá»i chiếu ráng sá»›m mai. Bảo Ngá»c tá»± nhiên nước mắt nhá» xuống.
Sư già má»i và o uống nước, Bảo Ngá»c mượn cái lư để đốt hương. Sư già đi má»™t lúc, sắp cả hương và ngá»±a giấy mang đến. Bảo Ngá»c nói:
- Các thứ tôi không dùng, chỉ dùng lư hương thôi.
Liá»n sai DÃnh Yên mang lư hương ra vưá»n sau, tìm má»™t chá»— sạch sẽ, nhưng không được. DÃnh Yên há»i:
- Trên bỠgiếng kia có được không?
Bảo Ngá»c gáºt đầu, cùng Ä‘i đến đó, đặt lư hương xuống. DÃnh Yên đứng sang má»™t bên, Bảo Ngá»c lấy hương ra đất, rÆ¡m rá»›m nước mắt, vái má»™t cái rồi quay lại bảo cất Ä‘i. DÃnh Yên vâng lá»i, nhưng chưa cất, liá»n cúi đầu lá»… mấy lá»… và khấn:
- Tôi là DÃnh Yên đã hầu cáºn cáºu Hai mấy năm nay, chỉ có ngà y hôm nay Ä‘i lá»…, cáºu ấy không bảo gì tôi, mà tôi cÅ©ng không dám há»i. Tuy tôi không biết tên tuổi vị âm hồn được tế nà y là gì, nhưng chắc là má»™t vị chị em, và o báºc thông minh thanh nhã, có má»™t không hai ở trên Ä‘á»i nà y. Tâm sá»± cáºu Hai không nói ra được, váºy tôi xin khấn thay: cáºu Hai tôi tưởng nhá»› ngưá»i như thế nà y, nếu ngưá»i có linh thiêng, nên thưá»ng thưá»ng đến thăm nom cáºu Hai tôi. Ngưá»i ở cõi âm, phù há»™ cho cáºu Hai tôi kiếp sau sinh là m con gái, để cùng chị em các ngưá»i vui đùa má»™t nÆ¡i, không còn là hạng mà y râu nhÆ¡ bẩn nữa.
Khấn xong, DÃnh Yên lạy mấy lạy rồi bò dáºy.
Bảo Ngá»c chưa nghe nó khấn hết, đã không nhịn được cưá»i liá»n đá nó má»™t cái và nói:
- Äừng nói báºy, ngưá»i ta biết lại cưá»i cho đấy!
DÃnh Yên đứng dáºy, mang lư hương, cùng Ä‘i vá»›i Bảo Ngá»c rồi nói:
- Cháu đã nói vá»›i nhà sư là cáºu chưa ăn sáng, bảo há» tiện thể dá»n mấy thứ, cáºu chịu khó ăn tạm má»™t Ãt. Cháu biết hôm nay ở nhà bà y tiệc to, vui nhá»™n lắm, vì thế cáºu má»›i lánh đến đây. Ở đây yên tÄ©nh má»™t ngà y cÅ©ng đủ vui rồi. Nếu cáºukhông ăn thì không thể chịu được đâu.
- Không uống rượu vui, nghe hát, ở đây tùy tiện ăn má»™t Ãt cÅ©ng chẳng sao.
- Thế má»›i phải. Nhưng cháu xin nói Ä‘iá»u nà y: chúng ta Ä‘i đến đây, ở nhà tất có ngưá»i không yên tâm. Nếu không, đến chiá»u vá» cÅ©ng chẳng sao. Nhưng vì có ngưá»i không yên tâm, thì cáºu nên vá» nhà ngay má»›i phải. Má»™t là để cụ và bà Hai yên lòng, hai là lá»… ở đây đã xong rồi, chẳng qua chỉ có thế thôi. Vá» nhà nghe hát uống rượu, dù không phải là ý muốn cá»§a cáºu, nhưng cÅ©ng để hầu cha mẹ cho trá»n đạo hiếu. Nếu chỉ vì việc lá»… nà y, cáºu không nghÄ© đến cụ và bà đương mong đợi, thì âm hồn nà o nháºn lá»… cá»§a cáºu cÅ©ng không an tâm. Cáºu nghe xem cháu nói thế có phải không?
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Ta Ä‘oán được ý mà y rồi, chắc mà y nghÄ© rằng chỉ có má»™t mình mà y Ä‘i theo ta thôi. Khi vá» mà y sợ bị lá»—i, nên giở những Ä‘iá»u to lá»›n ra khuyên tạ Ta đến đây chỉ cốt là m lá»… xong sẽ vá» uống rượu nghe hát, chứ không phải bá» Ä‘i suốt ngà y. GiỠđã thoa? được ý muốn rồi, nên vá» nhà mau để cho má»i ngưá»i yên tâm.
- Thế phải lắm.
Hai ngưá»i và o đến chùa, nhà sư đã dá»n lên má»™t mâm cÆ¡m chay.
Bảo Ngá»c ăn qua loa má»™t Ãt. DÃnh Yên cÅ©ng ăn. Xong rồi hai ngưá»i lên ngá»±a theo đưá»ng cÅ© vá» nhà . DÃnh Yên ở đằng sau dặn:
- Cáºu Ä‘i ngá»±a cẩn tháºn đấy. Con ngá»±a nà y không quen cưỡi mấy, phải cầm cương cho chặt.
Hai ngưá»i vỠđến thà nh, vẫn theo cá»a sau vá»™i Ä‘i vá» viện Di Hồng. Bá»n Táºp Nhân Ä‘i vắng, chỉ có mấy bà già trông nhà , thấy Bảo Ngá»c vá», Ä‘á»u mừng rỡ, nói:
- A di đà pháºt! Cáºu vá» rồi! Tý nữa thì chị Táºp Nhân Ä‘iên mất! Ở trên ấy đương uống rượu đấy, cáºu lên ngay Ä‘i.
Bảo Ngá»c nghe nói, vá»™i cởi quần áo trắng ra, mặc quần áo đẹp, há»i:
- Tiệc bà y ở đâu?
- Ở nhà hoa lơn mới dựng.
Bảo Ngá»c chạy vá»™i đến nhà hoa, đã văng vẳng nghe thấy tiếng đà n sáo ca hát. Vừa đến bên nhà trống, thấy Ngá»c Xuyến ngồi má»™t mình ở dưới thá»m sùi sụt khóc. Thấy Bảo Ngá»c đến, Ngá»c Xuyến thở dà i má»™t cái, chép miệng nói:
- Úi chà ! Phượng hoà ng đã đến rồi! Äi và o ngay Ä‘i! Chốc nữa không vá» có lẽ cả nhà nhao lên đấy.
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Chị thỠđoán xem tôi đi đâu nà o?
Ngá»c Xuyến quay Ä‘i, chỉ lau nước mắt thôi. Bảo Ngá»c rầu rầu Ä‘i lên nhà hoa chảo Giả mẫu và Vương phu nhân. Má»i ngưá»i mừng rỡ như được thấy chim phượng hoà ng.
Bảo Ngá»c vá»™i đến chúc mừng Phượng Thá»± Giả mẫu và Vương phu nhân Ä‘á»u nói:
- Em mà y chả biết hay dở gì cả. Có việc cần, sao không nói trước mà lại lẻn đỉ Thế còn ra là m sao nữa! Lần sau còn thế thì chá» bố mà y vá», ta sẽ mách nó đánh cho.
Giả mẫu lại mắng ngưá»i hầu:
- Tại sao chúng mà y cứ nghe lá»i nó? Nó bảo Ä‘i đâu cứ cúi đầu mà đi, không trình qua má»™t tiếng?
Rồi lại há»i Bảo Ngá»c:
- Cháu Ä‘i đâu vỠđấy? Äã ăn uống gì chưa? Có bị sợ gì không?
- Ngưá»i nà ng hầu cá»§a Bắc TÄ©nh vương Chết, hôm nay cháu đến chia buồn. Cháu thấy đức vương khóc nhiá»u quá, không tiện bá» vá» ngay, vì thế phải ngồi lại má»™t lúc.
- Từ nay cháu còn lẻn đi như thế, không trình ta trước, nhất định ta bảo bố mà y đánh cho!
Bảo Ngá»c vâng lá»i. Giả mẫu lại muốn đánh ngưá»i Ä‘i hầu, nhưng má»i ngưá»i khuyên:
- Xin cụ bá»›t giáºn, cáºu ấy đã hứa xin chữa. Vả chăng cáºu ấy Ä‘i vá» không xảy ra chuyện gì, cả nhà cÅ©ng nên yên lòng để vui má»™t lúc.
Lúc đầu, Giả mẫu còn nóng ruá»™t, giá» thấy Bảo Ngá»c vá» vui quá, hết cả giáºn, nên việc công bá» quạ Giả mẫu lại sợ Bảo Ngá»c khó chịu, hoặc chưa ăn uống, hay Ä‘i đưá»ng bị sợ hãi, nên tìm hết cách dá»— dà nh. Táºp Nhân cÅ©ng chạy đến phục dịch. Má»i ngưá»i lại ra xem hát.
Hôm đó diá»…n vở Kinh thoa ký(#3), Giả mẫu và Tiết phu nhân Ä‘á»u má»§i lòng rÆ¡i lệ, có ngưá»i cưá»i, ngưá»i giáºn, lại có ngưá»i mắng nữa.
Chú thÃch:
(1-). Tức Vương phu nhân.
(2-). Lạc Thần tên là Báºt Phi, tương truyá»n là con gái há» Nhân. Khi Tà o Tháo đánh Viên Thiệu, bắt được NhânThị mang vá». Tà o Thá»±c xin không cho, Ä‘em cho con trưởng là Tà o Phị Tà o Phi láºp Nhân Thị là m hoà ng háºu, sau có tá»™i bị chết. Tà o Thá»±c nhá»› Nhân Thị quá khi đến bến Lạc Thá»§y thấy Nhân Thị hiện ra. Thà o Thá»±c vui mừng là m bà i Lạc Thần Phú.
(3-). TÃch vợ Vương Thạch Bằng là Tiến Ngá»c Liên nghe đồn chồng lấy vợ lẽ, đâm đầu xuống sông tá»± tá», nhưng lại có ngưá»i cứu. Vương Thạch Bằng cÅ©ng nghe đồn vợ đã chết rồi liá»n đặt má»™t bà n tế.
|

23-06-2008, 09:45 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 44
Chuyện xảy bất ngá», Phượng Thư đâm ghen
Mừng ngoà i tưởng tượng, Bình Nhi trang điểm
Bảo Ngá»c cùng chị em Ä‘ang ngồi xem diá»…n vở Kinh thoa ký, Äại Ngá»c xem đến hồi “Ngưá»i chồng ra tế vợ", liá»n bảo Bảo Thoa:
- Vương Tháºp Bằng không thông má»™t tà nà o. Tế chá»— nà o chẳng được, lại cứ phải ra táºn bá» sông? Tục ngữ nói: “Trông thấy váºt lại nhá»› đến ngưá»iâ€, nước ở khắp mặt đất Ä‘á»u do má»™t nguồn mà ra, múc má»™t bát nước ở nÆ¡i nà o cÅ©ng được, rồi nhìn và o đấy mà khóc, thế cÅ©ng đã hết lòng vá»›i ngưá»i khuất rồi.
Bảo Thoa không trả lá»i, Bảo Ngá»c nghe xong lại ngẩn ngưá»i ra.
Giả mẫu nghÄ© bụng: “Hôm nay khác má»i ngà y, phải là m thế nà o cho cháu Phượng vui suốt ngà y má»›i đượcâ€. Nhưng vì ngưá»i mệt, Giả mẫu đà nh chỉ ngồi ngả ở trên giưá»ng cùng Tiết phu nhân xem hát, muốn ăn gì thì chá»n mấy thứ bà y ở trên ká»·, vừa ăn vừa nói chuyện. Còn hai bà n rượu cá»§a mình thì Ä‘em thưởng cho bá»n a hoà n và nhưng ngưá»i đà n bà đứng hầu không có cá»— ăn, bảo há» mang ra thá»m trước cá»a sổ mà ngồi, muốn gì tùy ý, không cần phải câu nệ lá»… phép. Vương phu nhân và Hình phu nhân ngồi trước cái bà n cao kê ở dưới. Các chị em ngồi ở mấy bà n rượu bên ngoà i. Giả mẫu thỉnh thoảng dặn bá»n Vưu Thị:
- Má»i cháu Phượng ngồi và o ghế trên, rồi các chị thay ta tiếp nó, để bõ công nó vất vả quanh năm.
Vưu Thị vâng lá»i, cưá»i nói:
- ThÃm ấy nói không quen ngồi cá»— trên, gò bó ngượng nghịu lắm. Ngay rượu cÅ©ng chẳng chịu uống.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Cháu không biết má»i, để bà ra má»i nó váºy.
Phượng Thư vá»™i chạy lại cưá»i nói:
- Xin bà đừng nghe chị ấy, cháu đã uống những mấy chén rồi.
Giả mẫu cưá»i, sai bá»n Vưu Thị:
- Kéo nó ra, ấn nó xuống ghế, các ngưá»i phải thay nhau má»i rượu, nếu nó vẫn không chịu uống, ta sẽ thân hà nh đến má»i má»›i được.
Bá»n Vưu Thị cưá»i, rồi kéo Phượng Thư ngồi xuống, sai ngưá»i lấy chén rót rượn, nói:
- Äầu năm chà cuối, thÃm hết lòng chiá»u chuá»™ng cụ, bà Hai và chúng tôi. Tôi chẳng có gì đáp lại. Hôm nay xin thân rót chén rượu nà y chúc mừng thÃm. Ngoan nà y! ThÃm uống ngay chén rượu ở tay tôi Ä‘i.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Nếu chị có lòng kÃnh tôi, thì quỳ xuống đây tôi má»›i uống.
- Äừng là m bá»™ nữa! Bảo cho mà biết: chăng dá»… mà gặp được dịp nà y đâu. Mai sau liệu có được ngà y nay mãi không? Hãy cố mà uống mấy chén.
Phượng Thư thấy không từ chối được, đà nh phải uống hai chén. Rồi đến bá»n chị em lại má»i, Phượng Thư đà nh phải uống hai há»›p. Già Lại thấy Giả mẫu cao hứng, cÅ©ng phải góp vui, dẫn các già khác đến má»i rượu. Phượng Thư không thể từ chối được, đà nh phải uống hai há»›p. Bá»n Uyên Ương cÅ©ng đến má»i, Phượng Thư không uống được nữa, vá»™i van vỉ:
- Các chị Æ i, tha cho tôi, ngà y mai tôi sẽ uống.
Uyên Ương cưá»i nói:
- Nếu thế thì chẳng hóa ra chúng tôi bẽ mặt lắm hay sao? Ngay đến bà Hai cÅ©ng còn có lòng vì nể giữ thể diện cho chúng tôi. Hôm nay đứng trước má»i ngưá»i, mợ lại ra bá»™ bà chá»§. Thế ra chúng tôi không đáng đến má»i. Thôi, mợ không uống thì chúng tôi Ä‘i váºy.
Nói xong nguây nguẩy Ä‘i ra. Phượng Thư vá»™i kéo lại cưá»i nói:
- Chị Æ i, thôi để tôi uống váºy.
Liá»n rót đầy chén rượu uống hết. Uyên Ương má»›i cưá»i, rồi vá» chá»— ngồi.
Phượng Thư đã say, trong bụng cồn cà o khó chịu, muốn vá» nhà nghỉ, nhân thấy bá»n con hát lên, liá»n bảo Vưu Thị:
- Sắp sẵn tiá»n thưởng ra, tôi phải Ä‘i rá»a mặt đây.
Vưu Thị gáºt đầu, Phượng Thư thấy không ai để ý, liá»n Ä‘i ra ngoà i theo thá»m nhà sau Ä‘i vá». Bình Nhi biết ý, vá»™i theo ra, Phượng Thư vịn và o Bình Nhi, Ä‘i đến dưới thá»m, thấy má»™t đứa hầu bé trong nhà đứng ở đấy. Trông thấy hai ngưá»i vá», đứa hầu vá»™i quay ngưá»i chạy. Phượng Thư ngá», gá»i nó lại. Trước nó còn giả vá» như không nghe. Sau thấy Bình Nhi cÅ©ng gá»i, không là m thế nà o được, nó đà nh phải quay lại.
Phượng Thư cà ng ngá», liá»n cùng Bình Nhi lên thá»m gá»i đứa bé ấy và o, rồi mở cánh cá»a ra. Phượng Thư ngồi ngay ở trên thá»m, bắt đứa bé quỳ xuống, rồi hét bảo Bình Nhi:
- Bảo hai đứa hầu ở cá»a ngoà i mang thừng roi và o đây, Ä‘em con ranh con nà y đánh chết Ä‘i cho tao. Nó chẳng biết tao là ai à ?
Äứa bé hồn vÃa lên mây, vừa khóc vừa van lạy xin thạ Phượng Thư há»i:
- Tao có phải là ma đâu. Mà y trông thấy, không biết đứng lại, sao cứ chạy đi?
- Cháu thá»±c không trông thấy mợ, và nhá»› trong nhà không còn ai, nên má»›i chạy vá».
- Trong nhà đã không có ai, thì ai bảo mà y đến đây? Dù mà y không trông thấy, nhưng tao và chị Bình ở đằng sau rát cổ gá»i mà y đến mưá»i mấy lần, cà ng gá»i mà y cà ng chạy. Có xa xôi gì đâu mà y Ä‘iếc à ? Lại còn cãi?
Nói xong, giơ tay tát một cái, đứa bé chúi đầu xuống, rồi lại tát một cái nữa, hai má nó sưng vù lên. Bình Nhi vội can:
- Thôi mợ ạ, không lại đau tay!
Phượng Thư nói:
- Äánh nữa Ä‘i, há»i nó vì sao mà chạy, nó không nói thì đánh vỡ mồm nó ra.
Äứa bé trước còn chối cãi, sau thấy Phượng Thư bảo nung đỠthanh sắt dà và o mồm, nó má»›i khóc nói:
- Cáºu Hai ở nhà bảo cháu đến đây gác, thấy mợ vá» thì báo tin cho cáºu biết. Không ngá» bây giá» mợ đã vá».
Phượng Thư thấy câu nói có ý, liá»n há»i:
- Bảo mà y gác tao để là m gì? Không nhẽ lại cấm tao vỠà ? Tất có duyên cớ là m sao đây. Mà y phải nói ngay, tao sẽ thương mà y, nếu không tao lấy dao xẻo thịt!
Nói xong, lấy cái trâm ở trên đầu ra đâm và o mồm đứa bé. Nó sợ quá, vừa tránh vừa khóc:
- Cháu xin nói thực, nhưng mợ đừng bảo là cháu nói!
Bình Nhi vừa ngăn Phượng Thư, vừa giục nó nói ngay Ä‘i. Äứa bé nói:
- Cáºu Hai vỠđến nhà , ngá»§ má»™t lúc má»›i dáºy, cho ngưá»i đến xem mợ đã sắp vá» chưa. Nghe nói mợ vừa má»›i và o tiệc, cáºu ấy liá»n mở ngay hòm lấy hai nén bạc, hai cái trâm, hai tấm lụa, bảo cháu lẻn đưa cho vợ Bão Nhị và gá»i nó lại. Nó nháºn các thứ ấy rồi Ä‘i đến nhà tạ Cáºu Hai bảo cháu đứng đây gác. Còn việc vá» sau thế nà o cháu không biết.
Phượng Thư nghe nói, tức run ngưá»i, đứng dáºy Ä‘i thẳng vá» nhà . Vừa đến sân, thấy má»™t đứa hầu đứng ở trong cá»a ló đầu ra. Trông thấy Phượng Thư, nó cắm đầu chạy. Phượng Thư gá»i hẳn tên nó, bảo đứng lại. Äứa bé nà y vốn láu lỉnh, thấy không chạy thoát, nên quay lại cưá»i nói:
- Cháu Ä‘ang định Ä‘i mách mợ, may mợ đã vá».
- Mách tao việc gì?
- Cáºu Hai ở nhà ...
Rồi nó kể lại một lượt như đứa trước vừa nói.
Phượng Thư quát:
- Từ nãy mà y là m gì? Bây giỠtao trông thấy rồi, mà y mới tìm cách đổ quanh.
Nói xong, giÆ¡ tay tát má»™t cái, là m cho đứa hầu ngã lạng choạng, Phượng Thư rón rén Ä‘i đến trước cá»a sổ, nghe thấy ở trong có tiếng ngưá»i đà n bà cưá»i nói:
- Bao giá» bà vợ Diêm Vương cá»§a cáºu chết Ä‘i thì hay!
- Nếu nó chết, ta lấy một mụ khác, cũng giống như thế, thì là m thế nà o?
- Nếu nó chết thì đem cô Bình là m vợ cả, có lẽ còn hơn đấy.
- Nó chẳng để cho ta đụng chạm đến con Bình má»™t tý nà o, chÃnh con Bình cÅ©ng ấm ức không dám nói ra. Số kiếp ra sao mà lại gặp phải sao Dạ Soa thế nà y!
Phượng Thư nghe nói, tức run ngưá»i lên. Lại nghe thấy há» Ä‘á»u khen Bình Nhi, liá»n ngá» cho Bình Nhi ngà y thưá»ng vắng mình, chắc cÅ©ng ngá» lá»i oán trách. HÆ¡i rượu cà ng hăng lên, không nghÄ© ngợi gì cả. Phương Thư quay ngay ngưá»i lại tát Bình Nhi hai cái; đạp cá»a và o, không nói năng gì, túm lấy vợ Bão Nhị đánh xé. Lại sợ Giả Liá»…n trốn Ä‘i, liá»n đứng chặn lấy cá»a và mắng:
- Con ** nà y! Mà y đã cướp chồng chá»§ mà y, lại định giết cả vợ chá»§ mà y nữa à ! Bình Nhi lại đây! Bá»n ** nà y cùng vá» hùa vá»›i nhau để hại ta! Ngoà i mặt thì vẫn thÆ¡n thá»›t dá»— dà nh ta.
Nói xong lại đánh Bình Nhi mấy cái. Là m Bình Nhi không có chỗ kêu oan, tức quá phát khóc lên và mắng:
- Các ngưá»i đã là m việc xấu xa nà y, không dưng lại kéo cả tôi và o là m gì!
Nói xong, túm lấy vợ Bảo Nhị đánh xé.
Giả Liá»…n vì uống nhiá»u rượu, Ä‘ang khi hứng lên, không đỠphòng cẩn tháºn, thì Phượng Thư vá», nên lÃnh quýnh không biết là m thế nà o; lại thấy Bình Nhi cÅ©ng to tiếng, thà nh ra hÆ¡i men cà ng hăng lên. Thấy Phượng Thư đánh vợ Bão Nhị, hắn vừa tức vừa xấu hổ, nhưng không tiện nói ra; bây giá» thấy Bình Nhi cÅ©ng đánh vợ Bảo Nhị, hắn đứng dáºy đá rồi mắng:
- Con ** kia! mà y cÅ©ng đánh ngưá»i à !
Bình Nhi sợ quá, ngừng tay, khóc nói:
- Các ngưá»i chuyện trò thầm vụng vá»›i nhau, tại sao còn kéo tôi và o?
Phượng Thư thấy Bình Nhi sợ Giả Liá»…n, cà ng tức, chạy lại đánh Bình Nhi, và bắt phải đánh vợ Bảo Nhị. Bình Nhi tức quá chạy Ä‘i tìm dao định tá»± tá». Bá»n bà già và ngưá»i hầu bên ngoà i vá»™i ngăn lại khuyên răn.
Phượng Thư thấy Bình Nhi Ä‘i tá»± tá», liá»n Ä‘áºp đầu và o Giả Liá»…n, kêu ầm lên:
- Chúng nó và o hùa vá»›i nhau để hại ta, bị ta bắt được, lại còn dá»a ta! Cáºu bóp chết tôi Ä‘i!
Giả Liá»…n tức quá, rút kiếm ở trên tưá»ng xuống, nói:
- Không cần phải tá»± tá»! Tao Ä‘iên tiết lên rồi đây! Giết tất cả rồi tao Ä‘á»n mạng, thế là hết chuyện!
ÄÆ°Æ¡ng lúc ầm Ä©, thì bá»n Vưu Thị đến nói:
- Là m cái gì đấy? Tự dưng vô cớ sao lại to tiếng thế?
Giả Liá»…n thấy có ngưá»i đến, liá»n mượn hÆ¡i men cà ng là m già cứ đòi giết Phượng Thá»± Phượng Thư thấy ngưá»i đến, không lồng lá»™n như trước nữa, liá»n bá» má»i ngưá»i, rồi khóc lóc ầm Ä© và chạy sang bên Giả mẫu.
Lúc đó tuồng đã tan, Phượng Thư chạy đến lăn và o lòng Giả mẫu nói:
- Bà cứu cháu vá»›i! Cáºu Liá»…n định giết cháu đấy!
Giả mẫu, Hình phu nhân, Vương phu nhân vá»™i há»i “Sao thế?†Phương Thư khóc nói:
- Cháu vá» nhà thay quần áo, không ngá» cáºu Liá»…n rước gái vá» trò chuyện. Cháu tưởng có khách đến chÆ¡i, sợ không dám và o; đứng ở ngoà i nghe, thì ra cáºu ấy Ä‘ang bà n vá»›i vợ Bão Nhị, bảo là cháu ghê gá»›m lắm, định cho cháu uống thuốc chết Ä‘i, rồi lấy Bình Nhi là m vợ cả. Cháu tức quá, nhưng không dám cãi nhau vá»›i cáºu ấy, chỉ đánh con Bình hai cái, há»i nó vì sao định hại cháu. Cáºu ấy xấu hổ nên chá»±c giết cháu.
Giả mẫu nghe xong, tin là thực, nói:
- Như thế thì chịu sao được? Mau mau lôi cổ thằng khốn nạn ấy đến đây!
Nói chưa dứt lá»i, thấy Giả Liá»…n cầm kiếm chạy đến, có nhiá»u ngưá»i theo sau. Giả Liá»…n xưa nay cáºy Giả mẫu vẫn thương mình, ngay mẹ và thÃm cÅ©ng không nỡ ngăn cản, nên cà ng hung hăng chạy đến là m ầm lên. Hình phu nhân và Vương phu nhân trông thấy, giáºn quá vá»™i ngăn lại mắng:
- Thằng khốn nạn nà y! Mà y định là m loạn đấy à ! Cụ ngồi kia kìa?
Giả Liễn lừ mắt nhìn, nói:
- Chỉ vì cụ nuông nó quá, nó mới dám thế. Nó mắng cả cháu nữa.
Hình phu nhân giáºn quá, giằng lấy kiếm quát:
- Mà y bước ngay ra ngoà i kia!
GIả Liễn giơ bộ mặt dà y, lè nhè nói mãi.
Giả mẫu giáºn mắng:
- Tao biết mà y không coi chúng tao ra gì! Gá»i bố nó đến đây xem nó có bước hay không!
Giả Liá»…n thấy váºy, má»›i loạng choạng bước ra. Giáºn dá»—i không vá» nhà , Ä‘i ra thư phòng phÃa ngoà i.
Hình phu nhân và Vương phu nhân cũng trách Phượng Thự Giả mẫu nói:
- Việc có quan hệ gì đâu. Bá»n trai trẻ chúng nó, thấy gái khác nà o mèo thấy mỡ, giữ là m sao được? Lúc còn trẻ ai mà chẳng thế? Việc nà y lá»—i tại ta bảo mà y uống thêm và i chén rượu mà y lại uống phải giấm chua!(#1)
Nói xong, má»i ngưá»i cưá»i ầm lên. Giả mẫu lại nói:
- Mà y cứ yên tâm, mai ta sẽ bắt chồng mà y đến xin lỗi, bây giỠđừng vỠmà nó bẽ mặt đấy.
Rồi lại mắng:
- Con Bình ranh con, ngà y thưá»ng ta cứ tưởng nó khá, thế mà vắng mặt nó lại tệ thế!
Vưu Thị cưá»i nói:
- Bình Nhi chẳng có lá»—i gì, đó là thÃm Phượng giáºn cá chém thá»›t đấy thôi. Hai bên cãi nhau Ä‘á»u mang Bình Nhi ra hà nh hạ cho hả. Nó oan ức thế mà cụ lại còn mắng nó!
Giả mẫu nói:
- Phải đấy. Ta vẫn biết con bé ấy không phải là quân hay ton hót gì đâu. Äáng thương cho nó bị mắng oan.
Rồi gá»i Hổ Phách đến bảo:
- Mà y kể lại lá»i ta nói cho Bình Nhi nghe; ta biết nó bị Oan, ngà y mai ta sẽ bắt chá»§ nó đến xin lá»—i. Hôm nay là ngà y sinh nháºt cá»§a chá»§ nó, đừng để cho nó là m ầm lên.
Lý Hoà n đã dắt Bình Nhi và o vưá»n Äại Quan rồi. Bình Nhi nghẹn ngà o không biết nói là m sao. Bảo Thoa khuyên:
- Chị là ngưá»i hiểu biết, xưa nay mợ chị đối đãi vá»›i chị thế nà o. Hôm nay mợ chị say rượu, không Ä‘em dằn vặt để hả giáºn, thì biết Ä‘em ai? Chị đừng để ngưá»i ta cưá»i mợ là quá saỵ Chị chỉ nghÄ© cái oan lúc nà y, chả hóa ra những cái tốt cá»§a mình trước đây Ä‘á»u là giả dối hay sao?
Ngay lúc ấy Hổ Phách đến, kể lại những lá»i cá»§a Giả mẫu cho Bình Nhi nghe. Bình Nhi cảm thấy mình còn chút thể diện, dần dần nguôi giáºn, cÅ©ng không vá» nhà nữa.
Bá»n Bảo Thoa nghỉ má»™t lúc rồi đến thăm Giả mẫu và Phượng Thá»± Bảo Ngá»c má»i Bình Nhi đến viện Di Hồng. Táºp Nhân ra đón, cưá»i nói:
- Tôi định má»i chị trước, nhưng vì mợ Cả và các cô Ä‘á»u má»i, nên tôi đà nh phải để lại.
Bình Nhi cưá»i nói:
- Xin cám Æ¡n. Không biết chuyện nà y ở đâu mà ra! Bá»—ng dưng vô cá»› tôi bị mắng oan má»™t tráºn!
Táºp Nhân cưá»i nói:
- Mợ Hai xưa nay đối vá»›i chị vẫn tốt, chẳng qua nhất thá»i bá»±c lên đó thôi.
- Mợ Hai có nói gì đâu, chỉ vì con ** nó là m tá»™i tôi, nó mang tôi ra là m trò đùa. Lại còn cái cáºu hồ đồ ấy quay ra đánh tôi nữa!
Bình Nhi ức quá, không cầm được nước mắt. Bảo Ngá»c vá»™i khuyên:
- Chị đừng buồn nữa, tôi xin lá»—i thay cho hai ngưá»i ấy.
Bình Nhi cưá»i nói:
- Nà o có việc gì đến cáºu?
Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Anh em chị em chúng tôi cÅ©ng như là má»™t, nếu há» có lá»—i vá»›i ai, tôi cÅ©ng đáng xin lá»—i thay cho há».
Lại nói:
- Äáng tiếc bá»™ quần áo má»›i cá»§a chị bị lấm cả! Ở đây em Hoa cá»§a chị có quần áo, sao chị không lấy mà thay rồi Ä‘em phun rượu, là lại bá»™ quần áo và chị cÅ©ng nên chải lại đầu Ä‘i.
Vừa nói vừa sai bá»n hầu nhá»: “Múc nước rá»a mặt và đốt bà n là đem đến đây!"
Bình Nhi xưa nay vẫn nghe nói Bảo Ngá»c biết cách chiá»u chuá»™ng bá»n con gái. Bảo Ngá»c ngà y thưá»ng vì thấy Bình Nhi là nà ng hầu yêu cá»§a Giả Liá»…n và lại là ngưá»i tâm phúc cá»§a Phượng Thư nên không dám gần gÅ©i. Bá»›i váºy, thưá»ng ân háºn không biết là m thế nà o tá» hết được lòng tốt cá»§a mình đối vá»›i chị tạ Bình Nhi thấy Bảo Ngá»c ân cần như thế, nghÄ© bụng: “Quả nhiên Bảo Ngá»c đối xá» chu tất quá, tháºt tiếng đồn không sai!â€
Lại thấy Táºp Nhân mở ngay hòm, lấy ra bá»™ quần áo Ãt hay mặc đến. Bình Nhi vá»™i Ä‘i rá»a mặt. Bảo Ngá»c đứng bên cưá»i nói:
- Chị cÅ©ng nên đánh tý phấn và o, kẻo ngưá»i ta lại bảo giáºn nhau vá»›i chị Phượng đấy. Vả chăng hôm nay là ngà y sinh nháºt cá»§a chị ấy và cụ cÅ©ng đã sai ngưá»i đến an á»§i chị rồi.
Bình Nhi nghe nói có lý, liá»n Ä‘i tìm phấn, nhưng không thấy. Bảo Ngá»c vá»™i chạy đến đà i trang, mở cái há»™p sứ Châu Tuyên ra, trong há»™p đựng má»™t lượt mưá»i thoi phấn hoa ngá»c trâm, lấy ra má»™t thoi đưa cho Bình Nhi, cưá»i nói:
- Äây không phải là phấn thưá»ng đâu, là giống hoa dạ hương nghiá»n nát ra, chế vá»›i thứ bá»™t thượng hảo hạng đấy.
Bình Nhi để lên trên tay xem, quả nhiên vừa nhẹ, vừa trắng, vừa Ä‘á», vừa thÆ¡m, xoa lên mặt thấy da mịn và mát, không bết như thứ phấn khác. Sau thấy má»™t cái há»™p ngá»c trắng nhá», trong đựng má»™t há»™p sáp mà u đỠtươi như cao văn khôi, chứ không phải từng tá» má»™t. Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Sáp bán ở hiệu không sạch, mà u lại chóng baỵ Äây là hạng sáp tốt nhất, vắt nước ra, lá»c sạch rồi hòa lẫn vá»›i sương ở trong hoa, Ä‘em nấu lên. Chỉ lấy cái trâm nhá» khêu má»™t tà xát và o môi; lại lấy má»™t giá»t hòa lẫn nước vá»›i sáp và o lòng bà n tay rồi xoa lên mặt cÅ©ng đủ.
Bình Nhi cứ theo thế trang Ä‘iểm, thấy tươi đẹp khác thưá»ng và mùi thÆ¡m ngà o ngạt. Bảo Ngá»c lại lấy má»™t cà nh hoa huệ Ở trong cháºu dùng dao tre cắt Ä‘em cắm lên đầu cho Bình Nhị Chợt thấy Lý Hoà n cho ngưá»i sang gá»i, Bình Nhi vá»™i và ng Ä‘i sang.
Bình Nhi là cô gái thông minh, xinh đẹp và o báºc nhất, chứ không như những bá»n tục tằn ngu xuẩn. Thế mà Bảo Ngá»c xưa nay không được gần gÅ©i săn sóc, nên rất lấy là m ân háºn. Vả hôm nay là ngà y sinh nháºt cá»§a Kim Xuyến, nên suốt ngà y Bảo Ngá»c không vui. Không ngá» sau khi xảy ra việc nà y, Bảo Ngá»c được tá» hết ná»—i lòng vá»›i Bình Nhi, thá»±c là má»™t niá»m vui mà trong Ä‘á»i chưa há» nghÄ© đến. Vì thế cáºu ta nằm ngả xuống giưá»ng, trong bụng lấy là m khoan khoái. Chợt nghÄ© đến Giả Liá»…n chỉ biết thá»a lòng dục vá»ng cá»§a mình, chứ không biết nâng niu các bạn son phấn. Rồi nghÄ© đến Bình Nhi không có cha mẹ, không có anh chị em, trÆ¡ trá»i má»™t mình, phải hầu hạ hai vợ chồng Giả Liá»…n. Giả Liá»…n thì thô tục, Phượng Thư thì tà n nhẫn, thế mà Bình Nhi vẫn chiá»u chuá»™ng được chu tất. Hôm nay lại gặp bà n tay ác nghiệt, thá»±c là mệnh bạc hÆ¡n cả Äại Ngá»c! NghÄ© đến đây, Bảo Ngá»c lại cà ng thương cảm. Rồi đứng dáºy, thấy quần áo phun rượu đã gần khô, Bảo Ngá»c liá»n Ä‘em Ä‘i là và gấp lại cẩn tháºn. Thấy cái khăn mặt cá»§a Bình Nhi bá» quên đấy, hãy còn vết nước mắt. Bảo Ngá»c giặt Ä‘i rồi Ä‘em phÆ¡i. Vừa mừng vừa thương, ngồi thừ ra má»™t lúc, rồi sang thôn Äạo Hương nói chuyện, đến khi lên đèn má»›i vá».
Bình Nhi ngá»§ lại nhà Lý Hoà n má»™t đêm. Phượng Thư ngá»§ ở bên nhà Giả mẫu. Giả Liá»…n tối vá», thấy vắng tanh, không tiện Ä‘i gá»i, đà nh phải nằm ngá»§ trần má»™t đêm. Hôm sau trở dáºy, nghÄ© đến việc hôm qua, thấy bẽ mặt, hắn hối háºn không kịp. Hình phu nhân nhá»› lại câu chuyện hôm qua, liá»n đến gá»i Giả Liá»…n sang nhả Giả mẫu. Giả Liá»…n đà nh phải nuốt nhục theo sang, quỳ trước Giả mẫu.
Giả mẫu há»i:
- Tại sao váºy?
- Hôm qua cháu say rượu quá, là m phiá»n lòng bà , hôm nay sang xin nháºn tá»™i.
- Äồ khốn nạn! Uống cho bứ há»ng ra, rồi không biết yên pháºn dẫn xác Ä‘i cho rảnh, lại còn đánh vợ! Ngà y thưá»ng con Phượng ăn nói như Hạng Võ, thế mà hôm qua trông nó run sợ thá»±c đáng thương! Nếu không có tao, mà y sẽ giết nó thì bây giá» còn ra là m sao nữa.
Giả Liá»…n trong bụng ấm ức nhưng không dám cãi lại, chỉ đà nh nháºn lá»—i. Giả mẫu lại nói:
- Con Phượng và con Bình không đẹp à ? Mà y còn chưa chán sao? Hà ng ngà y mà y cứ tháºm tháºm thụt thụt, bất cứ hạng bẩn thỉu nà o cÅ©ng lôi vá» nhà . Lại vì con ** ấy mà đánh vợ, đánh ngưá»i hầu, thế cÅ©ng đòi là cáºu ấm con nhà quan, tá»± mình trát trấu và o mặt! Nếu mà y biết sợ tao thì phải đứng dáºy xin lá»—i vợ mà y Ä‘i, rồi dắt nó vá» nhà , tao má»›i vui lòng và tha tá»™i cho mà y. Không thì mà y bước ngay, tao không dám nháºn lá»… lạy cá»§a mà y nữa!
Giả Liá»…n nghe váºy, lại thấy Phượng Thư đứng ở bên cạnh khóc sưng cả mắt lên, không trang Ä‘iểm son phấn, mặt và ng khè, so vá»›i ngà y thưá»ng lại cà ng đáng thương đáng yêu. Bụng nghÄ©: “Thôi chi bằng xin lá»—i Ä‘i thì đôi bên lại được thuáºn hòa mà cụ cÅ©ng vui lòng.†Liá»n cưá»i nói:
- Bà dạy thế nà o cháu cÅ©ng phải vâng lá»i, nhưng chỉ sợ lại đâm nuông nó thôi.
Giả mẫu cưá»i nói:
- Nói báºy! Tao biết nó là đứa có lá»… phép, không hay va chạm đến ai. Nếu sau nà y nó có lá»—i vá»›i mà y tao sẽ là m chá»§ cho mà y trị nó.
Giả Liá»…n nghe nói, đứng dáºy vái Phượng Thư má»™t cái, cưá»i nói:
- Äó là tôi không phải, xin mợ Hai đừng giáºn nữa.
Cả nhà đá»u cưá»i ầm lên. Giả mẫu cưá»i nói:
- Con Phượng không được giáºn nữa. Mà y còn giáºn thì tao cà ng thêm bá»±c.
Nói xong lại sai ngưá»i Ä‘i gá»i Bình Nhi đến, bảo Phượng Thư và Giả Liá»…n phải an á»§i Bình Nhi mấy câu. Giả Liá»…n trôngthấy Bình Nhi, thá»±c là “vợ cả không bằng nà ng hầu, nà ng hầu không bằng là m cách thầm vụngâ€. Thấy Giả mẫu bảo thế, Giả Liá»…n chạy ngay lại nói:
- Thực là tôi không phải, nên cô bị Oan, cũng vì tôi mà mợ ấy có lỗi với cô, vỠphần tôi xin lỗi đã đà nh, tôi lại xin lỗi thay mợ ấy nữa.
Nói xong, vái má»™t cái, là m cho Giả mẫu cưá»i, Phượng Thư cÅ©ng cưá»i.
Giả mẫu lại bắt Phượng Thư đến an ủi Bình Nhi mấy câu. Bình Nhi vội chạy lại vái Phượng Thư, nói:
- Ngà y sinh nháºt cá»§a mợ, tôi là m cho mợ bá»±c tức, tá»™i tôi đáng chết.
Phượng Thư xấu hổ vì hôm qua uống nhiá»u rượn, không nghÄ© đến tình nghÄ©a xưa nay, đâm ra nóng nảy, nghe ngưá»i ngoà i nói, vô cá»› là m cho Bình Nhi bẽ mặt. Nay thấy thế, vừa xấu hổ vừa Ä‘au xót, vá»™i đỡ Bình Nhi dáºy, nước mắt nhá» xuống. BÃnh Nhi nói:
- Tôi hầu mợ bấy nhiêu năn, không bao giá» mợ động đến ná»a móng taỵ Hôm qua bị đòn, tôi cÅ©ng không dám oán mợ, chỉ vì con ** ấy là m hại, tránh nà o mợ chả tức giáºn!
Nói xong nước mắt cÅ©ng trà n ra. Giả mẫu liá»n sai ngưá»i đưa há» vá» nhà và nói:
- Äứa nà o còn nhắc lại chuyện nà y phải đến trình ta ngay; bất kỳ là ai, ta cÅ©ng đánh cho má»™t tráºn.
Ba ngưá»i lại tạ Giả mẫu, Hình phu nhân và Vương phu nhân. Bà già vâng lá»i, đưa há» vá» nhà .
VỠđến buồng, Phượng Thư thấy không có ngưá»i liá»n nói:
- Tôi đâu phải giống vua Diêm Vương, giống quá»· Dạ Soa? Con ** ấy rá»§a tôi chết, cáºu cÅ©ng theo nó rá»§a tôi. Nghìn ngà y chả tá» tế vá»›i nhau thì cÅ©ng phải có má»™t ngà y chứ. Tá»™i nghiệp cho tôi không bằng cả con **, thì còn mặt mÅ©i nà o sống ở trên Ä‘á»i nữa.
Nói xong lại khóc. Giả Liễn nói:
- Thế còn chưa đủ à ? Mợ thá» nghÄ© xem hôm trước ai có lá»—i nhiá»u? Hôm nay trước mặt má»i ngưá»i, tôi phải quỳ, lại phải xin lá»—i, như thế mợ đã hãnh diện rồi. Bây giá» lại còn cằn nhằn, chẳng lẽ lại bắt tôi quỳ nữa má»›i chịu thôi hay sao? ÄÆ°á»£c đà lại cứ lên mặt mãi, như thế không tốt đâu!
Phượng Thư không nói lại được. Bình Nhi phì cưá»i má»™t tiếng. Giả Liá»…n cÅ©ng cưá»i nói:
- Thế là xong. Tôi tháºt hết cách rồi!
Chợt một bà già đến trình:
- Vợ Bão Nhị thắt cổ chết rồi!
Giả Liá»…n, Phượng Thư Ä‘á»u giáºt nảy mình. Nhưng Phượng Thư vá»™i là m ra vẻ cứng, liá»n quát:
- Nó chết thì thôi. Việc gì bà phải nhớn nha nhớn nhác.
Một lúc, vợ Lâm Chi Hiếu đến nói khẽ với Phượng Thư:
- Vợ Bảo Nhị thắt cổ chết rồi, hỠhà ng nhà nó định đi kiện mợ đấy!
- Cà ng hay, tôi cũng đang định đi kiện nó đây!
- Chúng tôi vừa khuyên há» má»™t lúc, rồi lại dá»a cho há» má»™t tráºn, hứa sẽ cho há» Ãt tiá»n, nghe đã xuôi rồi.
- Tôi chẳng có đồng nà o. Nếu có tiá»n cÅ©ng chẳng cho nó! Cứ bảo nó Ä‘i mà kiện! Äừng ai ngăn nó và cÅ©ng không cần phải dá»a nó. Nó muốn Ä‘i kiện đâu thì Ä‘i. Nếu nó không kiện, tôi sẽ kiện lại nó là “mang xác ngưá»i chết ra vu vạ!â€
Vợ Lâm Chà Hiếu đương lúc khó nghÄ©, thì Giả Liá»…n liếc mắt má»™t cái, chị ta hiểu ngay, liá»n ra ngoà i chá».
Giả Liễn nói:
- Tôi đi ra xem sao?
Phượng Thư nói:
- Không được cho nó tiá»n!
Giả Liá»…n chạy ra bà n vá»›i Lâm Chà Hiếu, sai ngưá»i đến vừa dá»— vừa dá»a và cho hai trăm lạng bạc. Giả Liá»…n lại sợ sẽ còn xảy ra chuyện lôi thôi, liá»n sai ngưá»i đến nói vá»›i bá»n quan lại rồi gá»i mấy ngưá»i lÃnh canh và ngưá»i chôn cất đến giúp đỡ việc tang. Bá»n kia thấy thế, muốn là m cho ra nhẽ, nhưng không dám, đà nh phải im hÆ¡i lặng tiếng váºy. Giả Liá»…n lại bảo Lâm Chà Hiếu biên hão hai trăm lạng bạc và o các khoản chi tiêu khác lấp liếm cho qua chuyện. Rồi lấy tiá»n riêng cá»§a mình cho Bão Nhị, an á»§i nó, và nói: “Sau nà y ta sẽ há»i cho mà y má»™t con vợ đẹp khácâ€. Bão Nhị vừa có thể diện, lại vừa được tiá»n, là m gì mà chẳng bằng lòng, nên vẫn chiá»u chuá»™ng Giả Liá»…n như trước.
Ở nhà , Phượng Thư trong bụng vẫn lo, nhưng ngoà i mặt lại là m ra bá»™ không thèm để ý đến. Nhân lúc vắng ngưá»i, Phượng Thư cưá»i bảo Bình Nhi:
- Hôm ná» ta uống nhiá»u rượu, em đừng giáºn nhé. Äánh và o đâu? Ta xem nà o?
Bình Nhi nghe nói, mắt đỠhoe lên, nhưng vội nhịn ngay:
- Äánh cÅ©ng chả Ä‘au lắm.
Rồi nghe ở ngoà i có ngưá»i nói:
- Các mợ các cô đến chơi đấy!
Chú thÃch:
(1-). à nói hay ghen tuông.
|

24-06-2008, 11:03 PM
|
 |
Cái Thế Ma Nhân
|
|
Tham gia: Mar 2008
Bà i gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngà y 4 giá» 22 phút
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
|
|
Hồi 45
Bạn kim lan ngỠchuyện kim lan
Äêm mưa gió ngâm bà i mưa gió
Phượng Thư Ä‘ang vá»— vá» Bình Nhi, thấy chị em đến chÆ¡i, liá»n má»i ngồi. Bình Nhi Ä‘i pha trà . Phượng Thư cưá»i nói:
- Sao hôm nay đến chÆ¡i đông, như là có thiếp má»i ấy.
Thám Xuân cưá»i nói:
- Chúng tôi đến đây có hai việc: má»™t là việc cá»§a tôi; hai là việc cá»§a cô Tư, lại kèm theo cả lá»i cá»§a cụ nữa.
- Việc gì mà cần thế?
- Chúng tôi mở thi xã, lần đầu không được đủ, má»i ngưá»i nể nhau nên sai cả lệ. Chị là ngưá»i thà nh tháºt không thiên vị ai, nên tôi muốn má»i chị là m “giám xã ngá»± sá»". Hai là cô Tư Ä‘ang vẽ bức tranh cái vưá»n, không đủ đồ dùng, đã trình cụ rồi, ngưá»i bảo: “Có lẽ dưới lầu còn những thứ ấy. Thá» tìm xem, còn thì Ä‘em mà dùng, hết thì bảo ngưá»i Ä‘i muaâ€.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Tôi chỉ biết ăn thôi, ngoà i ra chẳng hiểu nếp tẻ gì cả.
- Chị không hiểu cÅ©ng không cần chị phải là m, chỉ nhá» chị xem xét trong đám chúng tôi có ai lưá»i biếng đáng phạt thì phạt, thế là được rồi.
- Các cô đừng lừa tôi. Tôi đã Ä‘oán ra rồi. Äâu có phải má»i tôi là m “giám xã ngá»± sá»â€? Rõ rà ng là bảo tôi là m ngưá»i lái “buôn đồng†để ná»™p tiá»n thôi. Các cô mở thi xã, tất phải thay phiên nhau là m chá»§ thết rượu. Vì không đủ tiá»n, nên bà y ra cách nà y lôi tôi và o để lấy tiá»n đó thôi. Có phải thế không?
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói: “Chị Ä‘oán đúng đấy!â€
Lý Hoà n cưá»i nói:
- Mà y tháºt là ngưá»i pha lê mà ruá»™t thá»§y tinh!
Phượng Thư cưá»i nói:
- Khen cho chị là chị cả! Các cô ấy muốn nhá» chị dìu dắt há»c hà nh, há»c khuôn phép, há»c may vá. Bây giá» mở thi xã hết bao nhiêu tiá»n mà chị không dám nháºn. Cụ, bà Hai thì không nói là m gì, vì là các vị “phong quânâ€(#1) già . Còn chị má»—i tháng được mưá»i lạng bạc lương, so vá»›i chúng tôi nhiá»u hÆ¡n gấp hai lần. Thế mà Cụ và bà Hai cứ thương chị là đà n bà góa, không là m gì, không đủ tiá»n tiêu, lại có đứa con bé được thêm má»—i tháng mưá»i lạng nữa, như thế thì lương bằng Cụ và bà Hai rồi còn gì. Chị lại được miếng vưá»n cho thuê, số tiá»n thưởng cuối năm chị cÅ©ng được nhiá»u hÆ¡n. Mẹ con, thầy tá»› nhà chị tất cả chưa đầy mưá»i ngưá»i, ăn mặc các cái vẫn là cá»§a trong kho chi ra. TÃnh ra Ãt nhất chị cÅ©ng có bốn, năm trăm lạng bạc. Bây giá» má»—i năm chị bá» ra độ má»™t hay hai trăm lạng bạc cho há» vui chÆ¡i, kể cÅ©ng được mấy năm. Sau nà y há» lấy chồng rồi, chẳng lẽ chị còn phải bù nữa chăng? Bây giá» chị sợ phải tiêu tiá»n, xui hỠđến quấy rầy tôi, để ăn cho núi lở non mòn, tôi lại chả biết hay sao?
Lý Hoà n cưá»i nói:
- Các cô nghe đấy, tôi nói có má»™t, nó đã Ä‘iên lên nói ra hà ng trà ng những câu mất dạy! Thá»±c là hạng lái buôn, chuyên nghá» so kè tÃnh toán, bá»§n xỉn từng ly từng tý! Cái hạng nà y may là má»™t vị tiểu thư đẻ ra ở nhà thi thư, sÄ© hoạn, lại được lấy chồng thế nà y mà cÅ©ng còn quá quắt như thế, nếu là con nhà nghèo hèn, là m hạng con hầu đứa ở, thì không biết đê tiện đến thế nà o. Khắp gầm trá»i ai cÅ©ng kêu mà y xoay xở quá lắm. Hôm qua lại đánh cả con Bình, sao mà y bạo tay thế? Tháºt là đem rượu ngá»t đổ và o bụng chó! Tức quá, tao chỉ muốn báo thù há»™ con Bình thôi. NghÄ© mãi, không mấy khi gặp “ngà y vui cá»§a con chó dà i Ä‘uôiâ€, lại sợ cụ khó chịu, vì thế tao không nói ra, nhưng trong bụng vẫn tức. Thế mà hôm nay mà y lại giở chuyện trêu tao. Kể ra mà y xách già y cho con Bình cÅ©ng chưa đáng! Mà y và con Bình nên đổi địa vị cho nhau má»›i phải!
Má»i ngưá»i nghe nói Ä‘á»u cưá»i ầm lên.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Ô! Tôi biết rồi! Thế ra các chị tìm tôi không phải vì thÆ¡ vì vè, chỉ để báo thù cho con Bình đấy thôi. Tôi tháºt không ngá» con Bình đã có má»™t ngưá»i để tá»±a lưng như chị. Tôi biết thế nà y, dù có ma quá»· kéo tay tôi đánh nó, tôi cÅ©ng không dám. Chị Bình lại đây, tôi xin lá»—i chị trước mặt mợ Cả và các cô cá»§a chị, cứ cho tôi là “quá chén mất khôn thôiâ€!
Má»i ngưá»i nghe nói Ä‘á»u cưá»i ầm lên.
Lý Hoà n cưá»i há»i Bình Nhi:
- Thế nà o? Tôi phải nói cho chị hả giáºn má»›i thôi!
Bình Nhi cưá»i nói:
- Dù các mợ nói đùa, tôi cÅ©ng không dám nháºn.
Lý Hoà n nói:
- Sao lại không dám! Äã có tôi đây! Thôi, Ä‘i lấy chìa khóa, bảo chá»§ chị mở cá»a lấy các đồ dùng ra.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Chị Æ i! Chị hãy và o trong vưá»n vá»›i hỠđã. Tôi vừa định mang sổ gạo ra tÃnh vá»›i há» má»™t lúc, mẹ tôi bên kia lại sai ngưá»i sang gá»i, không biết là bảo việc gì, tôi phải Ä‘i sang đó má»›i được. Lại còn quần áo cuối năm cho các cô, tôi phải sắp sẵn cho ngưá»i ta may nữa.
Lý Hoà n cưá»i nói:
- Mặc kệ! ThÃm cứ là m xong việc nà y cho tôi Ä‘i nghỉ, để các cô ấy khá»i quấy rầy tôi.
Phượng Thư vá»™i cưá»i nói:
- Chị Æ i! Hãy để cho em rá»—i má»™t tý đã, xưa nay chị vẫn thương em, sao bây giá» vì việc Bình Nhi, chị lại không thương em nữa? Chị thưá»ng khuyên em: “Tuy nhiá»u việc, nhưng cÅ©ng nên giữ gìn sức khá»e, được rá»—i lúc nà o cÅ©ng nên nghỉ ngÆ¡iâ€. Thế mà hôm nay chị lại bắt ép em quá như thế à . Vả chăng, những quần áo cuối năm cá»§a ngưá»i khác mà cháºm thì không can gì, chứ quần áo cá»§a các cô mà cháºm thì trách cứ ở chị đấy. Chị đã chẳng chịu là m gì, lại không nói giúp lấy má»™t lá»i, lẽ nà o cụ chả trách chị. Tôi thà đà nh nháºn lá»—i má»™t mình, chứ không khi nà o dám là m lụy đến chị.
Lý Hoà n cưá»i nói:
- Các cô nghe kìa, nó nói thế có được không? Thế mà vẫn cho nó là biết ăn nói đấy, Tôi hãy há»i: thÃm có nháºn trông nom việc thi xã nà y không?
Phượng Thư cưá»i nói:
- Sao chị lại nói thế? Nếu tôi không tốn mấy đồng tiá»n cho thi xã thì chẳng hóa ra tôi là kẻ láºt lá»ng ở vưá»n Äại Quan nà y, còn hòng ăn ở đây được nữa không? Sá»›m mai tôi xin đến nháºm chức. Xuống ngá»±a nháºn ấn, là tôi bá» ngay ra năm mươi lạng bạc để chị em là m tiá»n mở tiệc há»p thi xã tiêu dần. Sau nà y tôi không biết là m thÆ¡ là m văn, chẳng qua chỉ là má»™t ngưá»i rất tục thôi. Giám sát hay chẳng giám sát nữa cÅ©ng được, đã có tiá»n, chẳng còn lo chị em Ä‘uổi tôi ra nữa!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i. Phượng Thư lại nói:
- Lát nữa tôi sẽ mở buồng gác, còn thứ gì cho ngưá»i mang xuống để chị em xem. Thứ gì dùng được để lại mà dùng, thiếu gì cứ chiếu đơn cá»§a chị em cho ngưá»i Ä‘i mua là được rồi. Lụa vẽ tôi sẽ cắt. Tấm bản đồ không để ở bên cụ đâu, anh Trân giữ đấy. Nói cho các ngưá»i biết khá»i phải tìm tòi lôi thôi. Tôi bảo ngưá»i Ä‘i lấy vá» và đưa cả lụa cho bá»n thợ vẽ hồ nước phèn, có được hay không?
Lý Hoà n gáºt đầu cưá»i nói:
- Thế thì cảm Æ¡n thÃm. ÄÆ°á»£c như thế là xong việc. Thôi chúng ta vá» Ä‘i, nếu thÃm ấy không sai ngưá»i mang đến, tôi lại phải đến quấy rầy lần nữa.
Nói xong, dẫn các chị em vá».
Phượng Thư nói:
- Việc nà y chẳng phải tại ai, Ä‘á»u tá»± chú Bảo bá»›i việc ra cả.
Lý Hoà n nghe nói, quay lại cưá»i nói:
- ChÃnh vì chú Bảo má»›i đến đây, thế mà lại lãng quên Ä‘i! Cuá»™c há»p thÆ¡ đầu tiên, chú ấy đã là m lỡ việc. Chúng tôi nể quá, nay thÃm bảo nên phạt như thế nà o?
Phượng Thư nghĩ một lúc rồi nói:
- Chẳng có cách nà o khác, chỉ bắt chú ấy quét má»™t lượt các nhà cá»a cá»§a chị em là đủ.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i nói: “Phạt thế phải lắm".
Má»i ngưá»i định ra vá», thấy má»™t a hoà n nhá» dắt bà Lại đến. Phượng Thư vá»™i đứng dáºy cưá»i nói: “Má»i bà ngồi chÆ¡iâ€. Rồi há» Ä‘á»u ngá» lá»i mừng bà ấy. Bà Lại ngồi xuống cạnh giưá»ng, cưá»i nói:
- Tôi mừng, các vị chá»§ nhà cÅ©ng mừng. Nếu không nhỠđược Æ¡n chá»§, thì tôi là m gì có việc mừng nà y? Hôm ná» mợ lại sai anh Thái mang đến cho đồ mừng. Cháu tôi đã bái vá»ng tạ Æ n rồi.
Lý Hoà n cưá»i nói:
- Bao giá» anh ấy Ä‘i nháºm chức?
- Bao giừ nó Ä‘i thì Ä‘i, chứ tôi cô biết đâu? Hôm ná» nó đến lạy tôi, tôi cÅ©ng chăng biết nói gì hÆ¡n, chỉ dặn nó: “Cháu đừng tưởng được là m quan là tha hồ ngang tà ng báºy bạ! Nay mà y đã ba mươi tuổi, tuy là con nhà tôi tá»›, nhưng vừa má»›i lá»t lòng mẹ đã được Æ¡n chá»§ buông tha ra, trên nhá» hồng phúc cá»§a chá»§, dưới nhá» có bố mẹ, cÅ©ng như các cáºu, mà y được Ä‘á»c sách biết chữ, có bà già , a hoà n, có vú nuôi nâng niu như chim phượng hoà ng. Giá» nhá»›n như thế, liệu mà y đã biết viết hai chữ “nô tà iâ€(#2) thế nà o chưa? Hay chỉ biết hưởng phúc mà không hiểu ông mà y, bố mà y đã chịu bao nhiêu khổ nhục, hai ba Ä‘á»i ngưá»i vất vả má»›i nặn ra được mà y như thế nà y! Từ lúc bé, mà y bị bao nhiêu là tai nạn, tốn kém bao nhiêu là tiá»n bạc, giá đúc lại cÅ©ng bằng ngưá»i mà y rồi ấy. Äến năm mà y ngoà i hai mươi tuổi, lại nhá» Æ¡n chá»§, quyên cho má»™t chức. Mà y có biết chÃnh trong há» nhà chá»§ cÅ©ng còn bao nhiêu ngưá»i nhịn đói nhịn khát đấy không? Mà y là con nhà tôi tá»›, giá» hồn đấy, khéo không lại hết phúc! Mưá»i năm trá»i sung sướng không biết mà y giở trò ma quá»· thế nà o, van xin chá»§, lại được ra là m quan. Chức quan huyện tuy nhá», nhưng trách cứ rất lá»›n. Là m quan ở vùng nà o tức là cha mẹ dân vùng ấy. Nếu mà y không biết là m tròn pháºn sá»±, hết lòng giúp nước thá» chá»§, thì trá»i cÅ©ng không dung cho mà y đâu!â€
Lý Hoà n, Phượng Thư Ä‘á»u cưá»i nói:
- Bà hay lo xa, chúng tôi xem anh ấy cÅ©ng tốt đấy chứ. Trước kia anh ấy còn đến đây và i lần, nhưng mấy năm nay không thấy anh ấy đến. Lá»… sinh nháºt cuối năm ngoái, chỉ thấy tên cá»§a anh ấy thôi. Hôm ná» anh ấy đến chà o cụ và bà Hai khi ở bên nhà cụ, chúng tôi thấy anh ấy mặc quân phục má»›i, trông cà ng oai vệ và béo hÆ¡n trước nhiá»u. Giá» anh ấy được là m quan, bà nên vui má»›i phải, tá»™i gì mà buồn? Nếu anh ấy không tốt, đã có cha mẹ anh ấy, bà cứ yên hưởng phúc nhà là đủ rồi. Khi nà o rá»—i, bà đi kiệu sang đánh bà i vá»›i cụ chúng tôi, nói chuyện cho vui, ai nỡ khinh rẻ bà ? Ở nhà lại có cá»a cao lầu rá»™ng, ai chả kÃnh nể? Bà tháºt cÅ©ng như má»™t vị phong quân già váºy.
Bình Nhi pha nước mang đến, bà Lại vá»™i đứng dáºy nói:
- Xin cô đừng là m phiá»n, cứ bảo đứa hầu nhá» nà o pha cÅ©ng được.
Bà ta ta uống nước vừa nói:
- Mợ không biết, đám trẻ con nà y cần phải dạy bảo nghiêm ngặt. Nghiêm như thế mà chúng còn lén lút là m báºy, để ngưá»i nhá»›n phải báºn lòng. Ngưá»i biết ra bảo tÃnh trẻ con bướng bỉnh; ngưá»i không biết lại bảo là chúng nó cáºy cá»§a, cáºy thế khinh ngưá»i, là m cho chá»§ nhà cÅ©ng mang tiếng. Nhiá»u khi tức quá, tôi không là m thế nà o được, phải gá»i bố chúng đến, mắng cho má»™t tráºn má»›i yên.
Bà ta lại chỉ Bảo Ngá»c nói:
- Cáºu giáºn tôi cÅ©ng cứ nói, bây giá» há»… ông nhà có răn bảo cáºu má»™t chút, cụ đã chằm chặp bênh. Chứ khi ông nhà còn bé, bị cụ Ông đánh luôn, ai mà không biết? Ông nhà hồi còn bé có ngá»— ngược như cáºu thế nà y đâu! Lại còn ông bác ở bên kia hay nghịch ngợm thá»±c, nhưng không ru rú ở trong nhà như cáºu, thế mà ngà y nà o cÅ©ng bị đòn. Lại còn ông thân cá»§a cáºu Trân ở bên phá»§ Äông, tÃnh nóng như lá»a, há»… nổi cÆ¡n giáºn chẳng kể gì con, đánh như tra giặc váºy! Bấy giá» tôi mắt thấy tai nghe, thì bác Trân dạy con cÅ©ng theo khuôn phép cá»§a cụ trước, nhưng chỉ có cái là gặp đâu nói đấy. ChÃnh bản thân bác ấy cÅ©ng không kiá»m chế được mình, trách sao được con cháu nó không sợ? Cáºu hiểu ra sẽ cho tôi nói là phải, không hiểu thì ngoà i mặt không nói, nhưng trong bụng có lẽ cáºu chá»i thầm tôi đấy!
Chợt thấy vợ Lại Äại đến, rồi vợ Chu Thụy và vợ Trương Tà i cÅ©ng đến trình việc. Phượng Thư cưá»i nói:
- Nà ng dâu đến đón mẹ chồng đấy.
Vợ Lại Äại cưá»i nói:
- Không phải tôi đến đón mẹ tôi vỠđâu, đến dò xem các mợ các cô có nghĩ đến thể diện cho không?
Bà Lại nghe thấy thế cưá»i nói:
- Tôi lẩn thẩn tháºt! Cái việc đáng nói lại không nói, chỉ nói những chuyện dây mÆ¡ rá»… má đâu đâu ấy thôi. Vì cháu nó được bổ là m quan, bạn hữu Ä‘á»u định đến mừng, thế nà o cÅ©ng phải bà y tiệc rượu. Tôi nghÄ© đã bà y tiệc rượn, má»i ngưá»i ná» không má»i ngưá»i kia thì không tiện. Sau lại nghÄ©, nhá» Æ¡n chá»§ má»›i được vẻ vang thế nà y, dù sạt nghiệp tôi cÅ©ng vui lòng, vì thế tôi bảo bố nó phải bà y tiệc rượu ba ngà y liá»n. Hôm đầu bà y mấy bà n rượu và má»™t rạp hát ở vưá»n hoa, má»i cụ, các bà , các mợ, các cô đến giải buồn má»™t hôm; nhà khách bên ngoà i cÅ©ng bà y má»™t rạp hát, mấy bà n rượu má»i các ông, các cáºu đến cho được thÆ¡m lây. Hôm thứ hai má»i các bạn thân. Hôm thứ ba má»i bè bạn hai phá»§. Vui nhá»™n luôn ba ngà y, gá»i là nhá» hồng phúc cá»§a chá»§, được chút thể diện.
Phượng Thư, Lý Hoà n Ä‘á»u cưá»i nói:
- Äịnh hôm nà o đấy? Thế nà o chúng tôi cÅ©ng sang. Chưa biết chừng cụ cao hứng cÅ©ng sang đấy.
Vợ Lại Äại vá»™i nói:
- Chá»n và o ngà y mưá»i bốn, xin các mợ nể lá»i bà tôi.
Phượng Thư cưá»i nói:
- Ai không biết, chứ tôi thì nhất định Ä‘i. Nhưng phải nói trước, tôi không có lá»… mừng, mà cÅ©ng không thưởng tiá»n gì cả. Chỉ ăn xong rồi vá» thôi, đừng cưá»i nhé.
Vợ Lại Äại cưá»i nói:
- Sao mợ lại nói thế? Khi mợ vui dù thưởng cho chúng cháu và i ba vạn bạc cũng có.
Bà Lại cưá»i nói:
- Tôi vừa đến má»i cụ, ngưá»i đã nháºn lá»i Ä‘i, thế má»›i biết tôi nói còn đắt nhá»i.
Nói xong, lại dặn má»™t lượt nữa, rồi đứng dáºy muốn vá». Chợt trông thấy vợ Chu Thụy, lại nhá»› ra má»™t việc, bà Lại nói:
- Tôi còn có má»™t Ä‘iá»u muốn há»i mợ: thằng bé con chị Chu phạm lá»—i gì mà đuổi nó ra không dùng nữa?
Phượng Thư cưá»i nói:
- Tôi đang định nói với nà ng dâu của bà đấy. Nhưng lắm việc cũng quên đi mất. Chị Lại vỠbảo cho chồng chị biết, trong hai phủ không ai được chứa thằng con Chu Thụy nữa, bảo nó đi đâu thì đi.
Vợ Lại Äại đà nh phải nháºn lá»i. Vợ Chu Thụy liá»n quỳ xuống van xin. Bà Lại vá»™i nói:
- Việc gì thế? Nói ra để tôi bà n hộ.
Phượng Thư nói:
- Hôm ná» ngà y sinh nháºt tôi, trong nhà chưa ai uống rượu, con nó đã say khướt rồi. Bên nhà mẹ tôi đưa lá»… sang, nó không ở ngoà i trông nom, cÅ©ng không chịu mang lá»… váºt và o, lại ngồi mắng ngưá»i tạ Hai ngưá»i con gái mang đến, nó má»›i dẫn bá»n trẻ con bưng và o. Bá»n trẻ con bưng tá» tế, còn nó thì đánh rÆ¡i má»™t cái há»™p bánh hấp đổ tung ra nhà . Ngưá»i ta vá» rồi, tôi sai Thái Minh ra gá»i, nó lại mắng Thái Minh má»™t tráºn. Cái hạng ranh con láo lếu coi trá»i bằng vung ấy, không Ä‘uổi Ä‘i để là m gì?
Bà Lại nói:
- Tôi tưởng là việc gì, hóa ra việc ấy. Xin mợ hãy nghe lá»i tôi: nếu nó có lá»—i, đánh mắng má»™t tráºn để cho nó chừa Ä‘i thì phải hÆ¡n; chứ Ä‘uổi nó Ä‘i thì quyết không nên. Nó không phải như con đẻ cá»§a tôi tá»› nhà ta, mà là ngưá»i hầu cá»§a bà Hai Ä‘em sang. Nếu mợ Ä‘uổi nó Ä‘i, đối vá»›i bà Hai cÅ©ng khó coi. Theo ý tôi, mợ nên đánh nó mấy roi để báºn sau nó chừa Ä‘i, rồi cứ cho nó ở lại. Dù không nể mẹ nó, cÅ©ng nên nể bà Hai chứ.
Phượng Thư nghe nói, liá»n bảo vợ Lại Äại:
- Äã thế, ngà y mai bắt nó lại đây đánh bốn mươi trượng, từ nay cấm không cho uống rượu nữa.
Vợ Lại Äại vâng lá»i. Vợ Chu Thụy lạy tạ đứng dáºy, muốn lạy tạ cả bà Lại, nhưng vợ Lại Äại kéo lên má»›i thôi. Sau đó ba ngưá»i cùng Ä‘i ra. Bá»n Lý Hoà n cÅ©ng vá» trong vưá»n.
Äến chiá»u, Phượng Thư sai ngưá»i mang những đỗ vẽ và o trong vưá»n. Bá»n Bảo Thoa chá»n má»™t lúc, chỉ dùng được má»™t ná»a. Còn thiếu má»™t ná»a, liá»n biên và o đơn đưa cho Phượng Thư theo thế mà mua.
Má»™t hôm, thợ vẽ bên ngoà i đã hồ lụa xong, kẻ thà nh mẫu mang và o. Bảo Ngá»c hà ng ngà y đến giúp TÃch Xuân. Bá»n Thám Xuân, Lý Hoà n, Nghênh Xuân, Bảo Thoa cÅ©ng đến chÆ¡i, vừa xem vẽ vừa há»p nhau nói chuyện.
Bảo Thoa thấy trá»i mát, đêm lại hÆ¡i dà i, liá»n đến bà n vá»›i mẹ mang Ãt đồ thêu thùa sang. Ban ngà y, hai lần sang thăm Giả mẫu và Vương phu nhân, có khi lại phải ngồi tiếp chuyện cho vui. Khi rá»—i lại sang bên vưá»n nói chuyện phiếm vá»›i chị em, vì thế báºn suốt ngà y, đêm lại phải thắp đèn thêu thùa đến canh ba má»›i ngá»§.
Äại Ngá»c hà ng năm cứ đến kỳ xuân phân, thu phân, là bệnh ho lại phát. Mùa thu năm nay, vì Giả mẫu cao hứng quá, phải dá»± tiệc vui hai lần, đâm ra mệt. Gần đây bệnh ho trở lại và nặng hÆ¡n trước, vì thế không ra ngoà i được, chỉ tÄ©nh dưỡng ở trong buồng thôi. Lúc nà o buồn thì mong chị em đến nói chuyện cho khuây khá»a; đến khi bá»n Bảo Thoa tá»›i thăm, nói được dăm ba câu lại uể oải không muốn tiếp. Má»i ngưá»i Ä‘á»u biết Äại Ngá»c đương ốm, vả lại ngà y thưá»ng thân thể gầy yếu, há»… buồn phiá»n má»™t tà là không chịu được, vì thế dù cô ta tiếp đãi không được chu tất cÅ©ng chẳng ai trách.
Hôm ấy, Bảo Thoa đến thăm Äại Ngá»c, nhân nhắc đến bệnh, Bảo Thoa nói:
- Ở đây đã má»i mấy thầy thuốc, nhưng có uống cÅ©ng không thấy khá»i, chi bằng má»i má»™t danh sư khác đến chữa thì hÆ¡n. Năm nà o cứ đến mùa xuân, mùa hạ lại ốm, bé đã qua già chưa đến, cứ mãi thế nà y thì còn ra là m sao?
- Không ăn thua gì đâu. Tôi biết bệnh tôi không thể chữa được. Không cứ lúc có bệnh, ngay lúc khá»e trông thân hình tôi cÅ©ng đủ biết.
- ChÃnh là như thế. Cổ nhân có câu “Có ăn được cÆ¡m má»›i sốngâ€, nhưng ngà y thưá»ng cô vẫn ăn cÆ¡m mà không bồi bổ được tinh thần khà huyết, tất không phải là việc tốt đâu.
Äại Ngá»c thở dà i nói:
- “Sống chết có số, phú quý ở trá»iâ€, ngưá»i ta muốn cÅ©ng không được! Bệnh tôi năm nay xem ra có phần nặng hÆ¡n năm ngoái.
Trong khi nói chuyện, Äại Ngá»c ho đến ba, bốn lần.
Bảo Thoa nói:
- Hôm ná» tôi xem đơn thuốc cá»§a cô, thấy nhiá»u nhân sâm, nhục quế lắm. Tuy bảo là Ãch khà bổ thần, nhưng không nên dùng vị nóng quá. Cứ ý tôi, trước hết phải bình can dưỡng vị. Can há»a mà bình thì không khắc tỳ thổ, vị khà tá»± khắc không có bệnh, ăn uống và o má»›i có thể bổ dưỡng được. Cứ má»—i sáng lấy má»™t lạng yến sà o thượng hạng hòa vá»›i năm đồng cân đưá»ng miếng, lấy cái ấm bạc Ä‘un thà nh cháo, nếu ăn quen còn hay hÆ¡n thuốc, nó rất tư âm bổ khÃ.
Äại Ngá»c thở dà i:
- Chị ngà y thưá»ng đối vá»›i má»i ngưá»i rất tốt, nhưng tôi là ngưá»i Ä‘a nghi, cứ cho chị là ác ngà m. Từ hôm ná», chị bảo tôi không nên xem sách nhảm, giá» lại khuyên tôi câu nà y, tôi rất là cảm động. Trước đây tôi nhầm, nhầm mãi đến bây giá». Ngẫm nghÄ© từ khi mẹ tôi chết, tôi không có anh chị em, năm nay đã mưá»i lăm tuổi, không có má»™t ngưá»i nà o dạy bảo tôi như lá»i chị nói hôm trước. Không trách được, cô Vân bảo chị là ngưá»i tốt. Trước đây thấy cô ấy khen chị, tôi vẫn khó chịu; hôm ná» chÃnh tôi gặp má»›i biết rõ. Và như chị nói câu nà o, tôi hay chấp nhặt, chị cÅ©ng không để ý, lại còn lấy những lá»i khuyên tôi. Thế má»›i biết là tá»± tôi nhầm. Nếu hôm ná» tôi không nháºn ra, có lẽ hôm nay tôi cÅ©ng không nói vá»›i chị những câu nà y đâu. Vừa rồi, chị bảo tôi ăn cháo yến sà o, tuy yến sà o cÅ©ng dá»… kiếm đấy, nhưng chỉ vì ngưá»i yếu năm nà o cÅ©ng mắc bệnh. Kể ra bệnh không lấy gì là m quan hệ, nhưng cÅ©ng phải má»i thầy bốc thuốc, uống nhân sâm, nhục quế đủ là m nghiêng trá»i lệch đất rồi. Bây giá» lại giở cái món cháo yến sà o má»›i lạ ra, bà tôi, dì tôi và chị Phượng thì chẳng nói gì đâu, nhưng đám bà già và a hoà n chắc sẽ cho tôi bá»›i chuyện. Chị xem bá»n há» thấy bà tôi thương Bảo Ngá»c và Chị Phượng hÆ¡n, há» còn nhìn chòng chá»c, bà y chuyện nói vụng, huống chi là tôi? Vả chăng tôi không phải là chá»§ nhà , chỉ vì không có chá»— nương tá»±a, nên má»›i đến đây, hỠđã khó chịu vá»›i tôi lắm rồi. Bây giá» tôi lại không biết Ä‘iá»u, để cho ngưá»i ta phải nguyá»n rá»§a mình nữa hay sao?
- Cô đừng nói thế, tôi cũng như cô.
- Chị sao lại và vá»›i tôi? Chị còn có mẹ, có anh; ở nhà , chị có nhà có ruá»™ng, đến đây lại có đất, có cá»a hà ng. Chị chẳng qua vì chá»— bà con nên má»›i đến đây, việc lá»›n nhá» không phải nhá» ai má»™t đồng nà o, lúc nà o muốn Ä‘i thì Ä‘i. Tôi không có má»™t tà gì, ăn mặc tiêu pha lại Ä‘á»u được đối đãi như các cô ở nhà nà y. Như thế bá»n tiểu nhân lẽ nà o há» không chán ghét mình?
Bảo Thoa cưá»i nói:
- Sau nà y chỉ tốn thêm một bộ đồ cưới thôi, bây giỠhãy chưa cần nghĩ đến.
Äại Ngá»c đỠmặt lên, cưá»i nói:
- Tưởng chị đứng đắn, nên ngưá»i ta má»›i kể những ná»—i buồn phiá»n ra cho nghe, thế mà chị lại Ä‘em tôi ra là m trò cưá»i!
- Tuy tôi nói đùa, nhưng là chuyện thá»±c. Cô cứ yên tâm, tôi còn ở đây ngà y nà o, sẽ là m cho cô được khuây khá»a ngà y ấy. Cô có Ä‘iá»u gì bá»±c tức khó khăn, cứ nói cho tôi biết, có thể đỡ đần được, thế nà o tôi cÅ©ng đỡ đần cho cá»™ Tôi tuy có anh, chắc cô cÅ©ng đã biết anh tôi như thế nà o rồi, tôi chỉ hÆ¡n cô ở chá»— còn mẹ thôi. Chúng ta là ngưá»i cùng bệnh nên thương lẫn nhau. Cô là ngưá»i hiểu Ä‘á»i, tá»™i gì lại than thở như Tư Mã Ngưu(#3) ngà y trước? Câu vừa rồi cô nói phải đấy, “thêm má»™t việc chẳng bằng bá»›t má»™t việcâ€. Có lẽ nhà tôi còn yến sà o, tôi sẽ vá» nói vá»›i mẹ tôi đưa đến cho cô mấy lạng, má»—i ngà y bảo bá»n a hoà n nấu lên, vừa tiện vừa không báºn đến ai.
- Váºt tuy nhá», nhưng chị có lòng tốt như thế, tháºt là đáng quý.
- Cái đó có gì đáng nói? Chỉ sợ không được vừa lòng má»i ngưá»i thôi. Bây giá» sợ cô mệt, tôi vỠđây.
- Tối chị lại đến chơi nói chuyện với tôi.
Bảo Thoa nháºn lá»i rồi vá».
Äại Ngá»c húp mấy ngụm cháo rồi nằm ngả ở trên giưá»ng. Không ngá» vá» chiá»u giở trá»i, mưa xuống tầm tã, mây kéo đùn đùn, khi mưa khi tạnh. Lúc ấy đã vá» chiá»u, trá»i tối sầm xuống, nước mưa nhá» róc rách và o những cà nh trúc, cà ng thêm buồn tẻ. Biết Bảo Thoa không thể đến được, Äại Ngá»c ngồi bên đến cầm quyển sách xem, quyển Nhạc phá»§ tạp cảo(#4), trong đó có hai bà i từ “thu khuê oán†và “biệt ly oán". Äại Ngá»c trong lòng cảm xúc, là m ngay má»™t bà i Äại biệt ly theo Ä‘iệu "Xuân giang hoa nguyệt dạ"(#5) đặt tên từ là "Thu song phong vÅ© tịchâ€(#6) như sau:
Sang thu hoa cỠúa và ng,
Äèn thu trằn trá»c đêm trưá»ng đầy thu.
Song thu thu vẫn trơ trơ.
Lạnh lùng giỠlại gió mua thêm cà ng.
Äòi cÆ¡n mưa gió phÅ© phà ng,
Sang thu tan giấc mơ mà ng từ đây.
Báºn lòng nà o nỡ ngá»§ say,
Bình kia bước tới, sáp nà y khêu cao,
Tá» má» ngá»n sáp dá»i và o,
Nà y buồn, nà y giáºn nao nao khôn cầm.
Nhà nà o gió chẳng tới thăm?
Nơi nà o mưa chẳng rì rầm bên song?
Gió thu lạnh toát chăn hồng,
Mưa thu như giục tiếng đồng hồ reo.
Äêm đêm rả rÃch rì rà o,
Trước đèn như muốn nghẹn ngà o cùng ai.
Buồn tênh khói lạnh phÃa ngoà i,
Trúc thưa cá»a vắng bên tai lầm rầm.
Lúc nà o gió tắt mưa cầm,
Thì đây lệ đã ướt đầm song the.
Ngâm xong, Äại Ngá»c gác bút lên định Ä‘i ngá»§, có a hoà n và o báo: “Cáºu Bảo đã đếnâ€. Nói chưa dứt lá»i, đã thấy Bảo Ngá»c đội nón lá, khoác áo tÆ¡i đến, Äại Ngá»c phì cưá»i nói:
- Chà ng đánh cá nà y ở đâu đến đây?
Bảo Ngá»c liá»n há»i:
- Hôm nay có đỡ chưa? Uống thuốc gì? Ăn được bao nhiêu cơm?
Vừa nói vừa bá» nón xuống, cởi áo tÆ¡i ra, má»™t tay cầm đèn, má»™t tay che ánh đèn, soi và o mặt Äại Ngá»c, nhìn má»™t lúc rồi cưá»i nói:
- Hôm nay thần sắc khá rồi đấy.
Khi Bảo Ngá»c cởi áo tÆ¡i ra, Äại Ngá»c thấy trong ngưá»i cáºu ta chỉ mặc má»™t áo lụa đỠngắn hÆ¡i rung rúc, lưng buá»™c khăn xanh, mặc quần áo lụa xanh cải hoa, chân Ä‘i bà tất sợi dệt lẫn chỉ kim tuyến, đôi già y bươm bướm vá»n hoa, Äại Ngá»c há»i:
- Trên đầu anh sợ mưa, sao dưới chân lại Ä‘i già y và bÃt tất nà y vẫn khô thế?
- Nguyên là anh mặc cái bá»™ như thế nà y. Vừa Ä‘i cả đôi guốc gá»— đưá»ng, lên đến thá»m thì bá» ra.
Äại Ngá»c lại thấy áo tÆ¡i và nón rất tinh xảo nhẹ nhà ng, không phải là đồ bán ở chợ, liá»n há»i:
- Äan bằng cá» gì thế? Thảo nà o mặc những đồ nà y không lù xù như là lông dÃm.
- Ba thứ nà y là cá»§a Bắc TÄ©nh vương chá» Khi trá»i mưa, Äức vương ở nhà thưá»ng dùng những thứ nà y, nếu em thÃch, anh sẽ kiếm má»™t bá»™ đưa chá» Thứ khác không nói, chỉ có chiếc nón nà y là thÃch nhất: cái chóp ở trên có thể mở ra đóng và o được, gặp khi có tuyết đội mÅ© và o rút cái que cà i ra, bá» chóp trên Ä‘i, chỉ còn lại má»™t cái và nh thôi. Lúc có tuyết thì con trai con gái Ä‘á»u đội được cả. Anh đưa cho em má»™t cái để mùa đông có tuyết sẽ đội.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Em không cần, nếu đội cái nà y thà nh ra một bà đánh cá vẽ ở trong tranh hay là diễn ở trên sân khấu mất.
Nói đến câu nà y, Äại Ngá»c má»›i nhá»› ngay ra câu mình vừa nói ăn khá»›p vá»›i câu nói đùa Bảo Ngá»c lúc nãy nên cứ hối mãi, rồi đỠá»ng mặt lên, gục xuống án ho.
Bảo Ngá»c không để ý, thấy trên án có bà i thÆ¡, liá»n lấy ra xem, khen hay mãi. Äại Ngá»c vá»™i giáºt lấy đốt Ä‘i. Bảo Ngá»c cưá»i nói:
- Äốt cÅ©ng không can chi, anh đã thuá»™c hết rồi.
- Em khá»i nhiá»u rồi, cảm Æ¡n anh hà ng ngà y lại thăm em mấy lần, mưa cÅ©ng lại. Bây giỠđêm khuya rồi, em muốn Ä‘i nghỉ, anh hãy vá» Ä‘i, mai lại đến.
Bảo Ngá»c nghe nói, móc ra má»™t cái đồng hồ và ng to bằng hạt đà o để xem, thấy kim đã chỉ và o chá»— cuối giá» tuất đầu giá» hợi, vá»™i và ng cất Ä‘i và nói:
- Äáng lẽ em Ä‘i nghỉ rồi, anh lại đến quấy rầy em má»™t lúc.
Nói xong, đội nón khoác áo Ä‘i ra, bá»—ng quay lại há»i:
- Em muốn ăn cái gì cứ nói, sáng mai anh sẽ trình vá»›i cụ. Anh nói lại không rõ rà ng hÆ¡n bá»n bà già à ?
- Äể đến đêm em nghÄ© xem đã, sáng mai sẽ nói. Anh xem, lại mưa to rồi, vá» Ä‘i thôi. Có ai Ä‘i theo hầu đấy không?
Hai bà già trả lá»i:
- Thưa cô, đã có ngưá»i ở ngoà i nà y cầm dù và thắp đèn lồng rồi.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Giá»i nà y mà thắp đèn lồng à ?
Bảo Ngá»c nói:
- Không việc gì, đèn kiểu sừng dê đấy, không sợ mưa.
Äại Ngá»c nghe nói, lấy cái đèn pha lê hình quả cầu ở trên tá»§ sách xuống, sai thắp má»™t cây nếp nhá», đưa cho Bảo Ngá»c, nói:
- Äèn nà y sáng hÆ¡n đèn kia, dùng để Ä‘i mưa đấy.
- Anh cũng có một cái đèn kiểu nà y, nhưng sợ hỠtrượt chân ngã thì vỡ mất, nên không mang đi.
- Vỡ đèn hÆ¡n hay ngưá»i ngã đáng kể hÆ¡n? Anh lại không quen Ä‘i guốc gá»—. Cái đến lồng kia để há» thắp mang Ä‘i trước, còn cái đèn nà y vừa nhẹ vừa sáng, chỉ để cho má»™t ngưá»i dùng khi Ä‘i mưa thôi. Anh cầm lấy cái đèn nà y thì hÆ¡n, ngà y mai sẽ mang sang giả em. Nếu nhỡ tay đánh vỡ cÅ©ng chẳng là bao, việc gì mà lại giở cái lối "mổ bụng giấu ngá»c"(#7) ấy?
Bảo Ngá»c nghe nói, cầm lấy đèn. Äằng trước, hai bà già che dù và cầm đèn sừng dê; đằng sau lại có hai a hoà n nhá» che dù. Bảo Ngá»c đưa cái đèn cho má»™t a hoà n cầm, rồi vịn và o vai nó Ä‘i vá».
Có hai bà già ở Hà nh Vu Uyển, cÅ©ng che dù, xách đến đến đưa cho Äại Ngá»c má»™t gói yến sà o lá»›n, má»™t gói đưá»ng mai hoa trắng và nói:
- Những thứ nà y tốt hÆ¡n cá»§a Ä‘i muạ Cô chúng tôi bảo: “Cô cứ ăn Ä‘i, hết lại đưa sangâ€.
Äại Ngá»c nói: “Là m phiá»n cô nhà quá". Rồi má»i há» ra ngoà i uống nước. Bà già cưá»i nói:
- Chúng tôi không uống, còn phải đi có việc.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Tôi cÅ©ng biết các bà báºn. Hôm nay mát trá»i, đêm lại dà i, cà ng nên chÆ¡i mấy ván bà i.
Má»™t bà già cưá»i nói:
- Chẳng giấu gì, năm nay cÅ©ng có phần khá; vả chăng đêm nà o cÅ©ng phải có mấy ngưá»i canh, nếu để lỡ giá» không được, chi bằng há»p nhau đánh bạc để vừa ngồi cầm canh vừa giải buồn. Äêm nay đến phiên tôi, há»… đóng cá»a vưá»n là chúng tôi lại sắp đánh đấy.
Äại Ngá»c cưá»i nói:
- Phiá»n các bà phải Ä‘i giữa mưa vất vả, lại là m cho các bà lỡ dịp phát tà i.
Rồi sai ngưá»i đưa cho há» mấy trăm đồng tiá»n, Ä‘em mua rượu uống để chống lạnh. Hai bà già cưá»i nói:
- Lại quấy quả cô phải thưởng rượu.
Nói xong, há» chà o rồi ra ngoà i nháºn tiá»n, che dù ra vá».
Tá» Quyên cất yến sà o rồi tắt đèn, buông rèm, hầu hạ Äại Ngá»c Ä‘i ngá»§. Äại Ngá»c nằm nghÄ© cảm Æ¡n Bảo Thoa, lại mừng cho chị ta còn có mẹ có anh, má»™t lúc lại nghÄ© Bảo Ngá»c thưá»ng ngà y thân máºt vá»›i chị ta, vẫn có chá»— đáng ngá» vá»±c. Bá»—ng nghe giá»t mưa róc rách trên tà u chuối và cà nh trúc, gió lạnh thổi qua mà n, tá»± nhiên nước mắt Äại Ngá»c lại trà n ra, đến canh tư má»›i ngá»§ được.
Chú thÃch:
(1-). Thá»i phong kiến, những ngưá»i được phong chức tước hoặc con là m quan to mà cha mẹ được phong, Ä‘á»u gá»i là phong quân hoặc phong ông.
(2-). Những ngưá»i là m tôi tá»› cho bá»n quý tá»™c địa chá»§ trong thá»i phong kiến.
(3-). Tư Mã Ngưu: há»c trò Khổng Tá», không có anh em nà o.
(4-). Các bà i thơ trong Nhạc phủ.
(5-). Äêm giăng hoa ở sông mùa xuân.
(6-). Buổi chiá»u mưa gió trước cá»a sổ mùa thu.
(7-). Trá»ng cá»§a hÆ¡n ngưá»i.
|
 |
|
| |