 |
|

07-01-2009, 06:17 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 41 Tán Phát Khách
Sá»± kinh hãi cá»§a thiếu nữ áo trắng là m cho Vương Hoa giáºt bắn ngưá»i lên. Hắn đã phát giác rằng mình đã lỡ lá»i rồi. Sá»± việc trá»ng đại như thế há có thể tùy tiện tiết lá»™ cho ngưá»i lạ mặt nghe ư?
Hắn thoáng động lòng nói :
- Cô nương biết vỠThủy Tinh Cầu sao?
- Từng nghe ca ca đỠcáºp. Công tá» muốn tìm Thá»§y Tinh Cầu ư?
- Äúng thế.
Vương Hoa gáºt đầu mỉm cưá»i nói :
- Hình như cô nương rất quan tâm quả Thủy Tinh Cầu nà y?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Vương Hoa rùng mình há»i :
- Tại sao thế?
- Nghe nói rằng quả Thủy Tinh Cầu nà y là võ lâm kỳ bảo mà .
Vương Hoa đưa mắt nhìn chòng chá»c thiếu nữ áo trắng, gương mặt y cưá»i tháºt tươi, ngoà i ra chẳng tìm thấy thần tình bất chánh gì hết.
Vương Hoa mỉm cưá»i há»i :
- Xin há»i cô nương tên là gì?
- Ta kêu là Mai Hương.
- Mai Hương ư? Danh tá»± đẹp tháºt!
Mặt thiếu nữ á»ng Ä‘á», nói :
- Công tỠchế nhạo tiểu nữ mà thôi.
- Không, ta nói tháºt tình đấy.
Thiếu nữ khẽ cưá»i, cưá»i tháºt tươi mà thẹn thùng, dáng cưá»i đẹp tuyệt vá»i và mê hồn hết sức.
Mai Hương nói :
- Äi chứ?
- Äi đâu ư?
- Công tỠhay nói đùa gớm, chẳng phải ngươi vừa nói đi tìm Thủy Tinh Cầu ư?
- Phải!
- Thế thì tiểu nữ Ä‘i vá»›i công tá», nhưng mà Thá»§y Tinh Cầu ở đâu váºy?
Vương Hoa giả đò lắc đầu nói :
- Là m sao ta biết chứ?
Mai Hương ngây ngưá»i, nói :
- Thế nà o? Công tỠkhông biết sao?
- Không, ta đang đi tìm kiếm mà thôi. Có lẽ ở trong Thông Thiên quan!
- Sao ngươi biết như thế?
- Cô nương ở chốn giang hồ từng nghe nói danh tự của tại hạ chưa?
- Nghe nói lâu rồi.
- Thế thì tốt lắm.
- Ngươi bảo rằng Thá»§y Tinh Cầu ở trong Thông Thiên quan sao? Nhưng mà ở trong tay ngưá»i nà o váºy?
- Chương Vĩnh Kỳ.
- Nghe ca ca ta nói lại thì công tỠđã cướp Chương Vĩnh Kỳ đi mất rồi mà .
- Nói ẩu, ta không hỠđánh cướp y. Nhưng mà y đã mất tÃch rồi.
- Thủy Tinh Cầu ở trong tay của y ư?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên!
Vương Hoa đã biết thiếu nữ tên Mai Hương nà y có lòng ham muốn quả Thá»§y Tinh Cầu nà y, thế thì hắn không thể chẳng đỠphòng y. Bằng không muôn má»™t xảy ra Ä‘iá»u gì bất trắc thì hắn chẳng dám đảm đương nổi trách nhiệm nà y rồi.
Mai Hương nói tiếp :
- Thế thì ngươi đi đâu tìm Chương Vĩnh Kỳ?
- Có lẽ y vẫn còn ở trong Thông Thiên quan.
- Sao ngươi lại biết chắc như thế?
- Tại vì hình bóng cá»§a y chưa từng thấy có xuất hiện ở giang hồ. Biết đâu chÃnh ngưá»i trong Thông Thiên quan đã cướp giấu y!
Bá»—ng Mai Hương há»i :
- Nếu như ngươi lấy được Thủy Tinh Cầu, ngươi có thể biếu cho tiểu nữ được chăng?
- Nói sao? Biếu cho cô nương ư?
- Äúng thế! Ta nghe ca ca nói lại thì Thá»§y Tinh Cầu là thiên hạ đệ nhất chi bảo. Ai lấy được Thá»§y Tinh Cầu thì sẽ há»c được võ công kinh ngưá»i chứ không sai. Như thế thì ta có thể trả thù má»™t cách hết sức dá»… dà ng rồi.
- Vì trả thù cô nương cần Thủy Tinh Cầu ư?
- Äúng thế.
Vương Hoa khẽ cưá»i nói :
- ÄÆ°á»£c, nếu ta tìm được Thá»§y Tinh Cầu sẽ biếu cho ngươi ngay.
- Tháºt chứ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên!
- Công tỠtốt quá!
Thiếu nữ vui mừng đến đỗi đã nhảy và o lòng Vương Hoa y như má»™t đứa trẻ nhá».
Vương Hoa bất giác ngây ngưá»i tại chá»— luôn.
Vương Hoa theo bản năng tự nhiên, ôm choà ng y lại.
Thiếu nữ giáºt mình cảnh giác ngay.
Vương Hoa đưa mắt nhìn chằm chằm và o gương mặt thiếu nữ, trong ánh mắt y có một mà u sắc kỳ lạ vô cùng.
Mà u sắc ấy khiến ngưá»i trông thấy phải mất hồn ngay.
Vương Hoa rung động trái tim, máu nóng sôi lên sùng sục.
Thiếu nữ từ từ nhắm mắt lại, đôi môi xinh xắn Ä‘ang nhè nhẹ nhấp nháy, tá»a ra má»™t nhiệt lá»±c khêu gợi.
Vương Hoa không chịu đựng được, đã cúi đầu xuống, bá»—ng nhiên hắn lấy ta, đẩy mạnh y ra. Thiếu nữ rùng mình thụt lùi ra sau ba bước liá»n. ÄÆ°a mắt ngá»› ngẩn đứng nhìn Vương Hoa.
Vương Hoa cưá»i áy náy, nói :
- Tại hạ...
Hắn chẳng biết nói thế nà o đây.
Mai Hương từ từ cúi đầu xuống, đứng yên lặng không nói gì hết.
Vương Hoa khẽ nói :
- Chúng ta đi thôi!
Thiếu nữ khẽ gáºt đầu không nói gì hết.
Vương Hoa lẳng lặng cất bước đi tới, đương nhiên hắn chưa quyết định được bây giỠnên đến chỗ nà o đây.
Mai Hương nói :
- Vương công tá».
- Hừ!
- Ngươi khinh dễ ta ư?
Vương Hoa rúng động nói :
- Là m gì có chuyện đó?
- Lúc nãy tiểu nữ xúc động quá.
- ChÃnh ta phải cáo lá»—i.
- Ngươi chẳng khinh thưá»ng ta chứ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên là không rồi.
Thiếu nữ đưa mắt chăm chăm nhìn Vương Hoa, sau đó cưá»i rất tươi.
Vương Hoa chẳng biết quá khứ cá»§a y, và cÅ©ng không biết thân pháºn y như thế nà o nữa. Thế nhưng bá»—ng nhiên y cảm thấy thiếu nữ nà y có tÃnh nết lương thiện, hiá»n từ hết sức.
Vương Hoa khẽ thở dà i một tiếng.
Mai Hương ngạc nhiên nói :
- Ủa! Sao ngưá»i lại thở dà i như thế?
- Ta đã nghĩ đến một số việc... và cũng nghĩ tới ngươi...
- Nghĩ tới ta?
- Ừ!
- Nghĩ ta thế nà o?
- Thấy ngươi hiá»n từ và ngây thÆ¡.
Nụ cưá»i trên mặt Mai Hương bá»—ng biến mất, chẳng biết có phải y đã liên tưởng đến thân thế cá»§a chÃnh mình hay là nghÄ© đến việc chẳng như ý gì đó nên y đã yên lặng và có vẻ buồn bã.
Vương Hoa cưá»i nhạt nói :
- Ta nói tháºt đấy, ngươi hiá»n là nh hết sức.
Nga Mi cưá»i nhạt, nói :
- Cảm Æ¡n công tá».
- Bây giỠđi nha.
Bây giỠVương Hoa đã quyết định mang Mai Hương và o Thông Thiên quan và an trà y ở đấy, sau đó mới đi tìm quả Thủy Tinh Cầu đó...
- Công tỠdẫn tiểu nữ đi đâu thế?
- Thông Thiên quan! Ngươi không còn gia cư nữa, tạm thá»i ta đưa ngươi và o ở đấy.
- Công tá» tốt vá»›i tiểu nữ tháºt!
Vương Hoa mỉm cưá»i nói :
- Vì cô nương là ngưá»i hiá»n là nh.
Dứt lá»i Vương Hoa lượn mình chạy trước.
Thình lình...
Ngay lúc Vương Hoa thoáng tung ngưá»i lên, bá»—ng có má»™t tiếng hết lạnh lùng vang tá»›i :
- Hãy dừng bước lại.
Nghe tiếng hét lạnh lùng vang tá»›i, Vương Hoa vá»™i dừng ngưá»i lại láºp tức. Hắn phóng mắt nhìn ra trước, bất giác giáºt mình lạnh toát mồ hôi.
Chỉ thấy một quái nhân lưng gù, đầu tóc bù xù dà i phủ tới lưng, đứng ở chỗ cách xa hắn độ khoảng một trượng.
Mai Hương mặt mà y tái mét.
Vương Hoa lạnh lùng há»i :
- Ngươi gá»i ta ư?
- Äúng thế.
- Có việc chi chăng?
Quái nhân tóc dà i trợn ngược đôi lông mà y, lạnh lùng há»i :
- Ngươi tên là Vương Hoa ư?
- Äúng thế, chẳng biết ngươi gá»i tại hạ có Ä‘iá»u chi chỉ giáo chăng?
Quái nhân tóc dà i lạnh lùng hét lớn :
- Ta tìm ngươi lâu lắm rồi...
- Tìm ta ư?
- Äúng thế!
- Tôn giá tìm tại hạ để là m gì thế?
- Giết ngươi!
Vương Hoa nghe nói thế giáºt bắn ngưá»i lên, nói :
- Giết ta ư?
- Äúng thế!
- Tại sao váºy?
Quái nhân tóc dà i cưá»i lạnh lùng, nói :
- Các hạ còn nhá»› cách đây ba ngà y trước, ngươi đã giết chết đồ đệ ta tại ngoại thà nh Bá»u Khánh chăng?
Vương Hoa thoáng ngẩn ngưá»i tại chá»—.
Quái nhân tóc dà i gầm hét nói :
- Hôm nay ta đến tìm ngươi chÃnh là để báo thù cho đồ đệ ta đây.
Vương Hoa nói :
- Cách đây ba hôm tại ngoại thà nh Bá»u Khánh ư?
- Äúng thế!
Bỗng Vương Hoa gầm hét nói :
- Nói ẩu.
- Ngươi... nói gì thế?
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Chắc các hạ đã tìm lầm ngưá»i rồi?
- Tìm lầm ngưá»i ư? Äồ chó, rõ rà ng chÃnh ngươi đã giết ngưá»i, nay ngươi lại chối ư?
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Ta chẳng hỠgiết đồ đệ ngươi gì hết cả!
- Có ngưá»i trông thấy nha!
- Ai trông thấy?
- Và i ngưá»i võ lâm. Hừ! Nghe đồn đại rằng ngươi trà dÅ©ng song toà n, hôm nay trông ngươi chẳng qua chỉ có cái hư danh mà thôi. Giết ngưá»i không dám thừa nháºn.
Vương Hoa gầm hét nói :
- Ta nói rằng ta chưa hỠgiết ai hết!
- Mả bà ngươi, không dám nhìn nháºn ư?
Vương Hoa mặt mà y biến sắc, nói :
- Ngưá»i giết chết đồ đệ ngươi tên là Vương Hoa ư?
- Äúng thế!
- Ta láºp lại lần nữa, ta không há» giết chết đồ đệ cá»§a ngươi. Còn vấn đỠcó ngưá»i đã mạo danh ta, ta ắt sẽ Ä‘iá»u tra chứ không sai, và sẽ trả công lý cho ngươi sau.
Quái nhân tóc dà i cưá»i như Ä‘iên cuồng, nói :
- Ngươi chá»› nói những lá»i dá»… nghe như thế có được không?
Vương Hoa ná»™ há»a xung thiên, gầm hét lá»›n :
- Thế ngươi muốn sao bây gi�
- Nợ máu trả bằng máu.
Vương Hoa lạnh lùng há»i :
- Các hạ là ai thế?
- Tán Phát Khách. Vương Hoa, ta phải giết ngươi để trả thù cho đồ đệ ta!
Dứt lá»i, y từng bước má»™t tiến sang phÃa Vương Hoa.
Vương Hoa không ngá» có ngưá»i nà o đó đã cả gan mạo danh tá»± cá»§a hắn Ä‘i giết ngưá»i, đồng thá»i sá»± kiện nà y không thể dùng lá»i nói giải quyết được, trông tình hình ắt phải dùng vÅ© lá»±c để giải quyết rồi.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Có tháºt ngươi muốn động thá»§ ư?
Tán Phát Khách giáºn dữ hét lá»›n :
- Chẳng lẽ ta đùa giỡn với ngươi sao?
|

07-01-2009, 06:18 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 42 Máºt thư hiện sát khÃ
Tán Phát Khách vừa dứt tiếng hét, kêu vù má»™t tiếng y đã phóng chưởng tấn công và o ngưá»i Vương Hoa ngay. Quái nhân vừa đánh ra má»™t chiêu chưởng thế mạnh như vÅ© bão và nhanh thần tốc vô cùng. Vương Hoa trông thấy thế công cá»§a đối phương đã giáºt bắn ngưá»i lên, hắn không ngá» thân pháp cá»§a quái nhân nà y thần tốc đến thế.
Vương Hoa vung tay phải ra đỡ, đồng thá»i thụt lùi ra sau ba bước liá»n.
Vương Hoa thoạt vừa lui ra sau thì Tán Phát Khách đã xuất thá»§ tái tấn công hai chưởng nữa, thá»§ pháp cá»§a y thần tốc kinh ngưá»i.
Vương Hoa ngạc nhiên hết sức, từ khi hắn xuất hiện giang hồ đến nay đã đụng độ biết bao nhiêu ngưá»i, nhưng chưa hỠđụng ai có võ công kỳ dị như quái nhân tóc dà i nà y hết.
Hắn giáºt mình kinh hãi, láºp tức thi triển Vô Äịch ngÅ© thức ngay.
Hai bóng ngưá»i bay liệng trên không như Ä‘iện xẹt, tức thá»i diá»…n ra má»™t tráºn ác đấu vô cùng khốc liệt, khó phân thắng bại ngay.
Thình lình...
Tán Phát Khách gầm lên một tiếng, giơ tay phải đánh và o giữa ngực Vương Hoa.
Vương Hoa vá»™i và ng đưa tay phải tá»›i phản kÃch ngay.
Theo kinh nghiệm kÃch đấu thưá»ng tình, đúng ra Tán Phát Khách phải rút tay vỠđể đổi chiêu khác, thế nhưng Tán Phát Khách vẫn không rút tay vá», đã ấn lên ngá»±c Vương Hoa má»™t cái.
Äùng má»™t tiếng...
Tán Phát Khách đã trúng má»™t chưởng cá»§a Vương Hoa văng ngược ra sau, há mồm cho máu phun vá»t ra như tên bắn.
Vương Hoa đứng ngẩn ngưá»i luôn tại chá»—.
Äúng lý ra khi đối phương ấn má»™t chưởng và o ngá»±c hắn, mặc dù hắn không chết ngay láºp tức, nhưng cÅ©ng phải vị trá»ng thương chá»› không sai.
Thế mà , Vương Hoa chẳng bị thương chút nà o cả.
Thình lình...
Hắn phát hiện trong ngực áo bỗng dưng có thêm một món đồ. Hắn ngạc nhiên thò tay và o trong ngực áo sỠmó.
Mai Hương há»›t hải há»i :
- Ngươi... bị thương rồi chăng?
Vương Hoa cảnh giác sá» mó má»™t cái, quả tháºt hắn cảm thấy trong ngá»±c áo hắn tá»± dưng có thêm má»™t món đò. Hắn vá»™i và ng nói :
- Không... ta không...
bấy giá», Tán Phát Khách đã đứng vững ngưá»i lại.
Vương Hoa bá»—ng hiểu ngay nguyên nhân quái nhân tóc dà i ép mình động thá»§ chÃnh là giao món đồ nà y cho mình.
Nhưng tại sao y không nói thiên hạ mà phải là m như thế?
Vương Hoa thoáng nghĩ đến Mai Hương. Hiển nhiên đối phương ngại Mai Hương trông thấy, bằng không y không cần thiết phải sỠdụng khổ nhục kế như thế.
Äối phương vì giao cho mình món đồ nà y đã bất kể nguy hiểm, chịu đựng má»™t chưởng. Từ Ä‘iểm nà y hắn có thể Ä‘oán biết món đồ trong ngá»±c hắn vô cùng quan trá»ng.
Tán Phát Khách lạnh lùng nói :
- Quả nhiên võ công cá»§a các hạ kinh ngưá»i tháºt. Hôm nay Tán Phát Khách nà y xin phục thôi, ngươi muốn giết ta thì cứ việc ra tay Ä‘i...
Vương Hoa nói :
- Ta chẳng muốn giết ngươi là m gì!
- Thôi được, nhưng ắt phải có một ngà y ta sẽ tìm lại ngươi chứ không sai...
Dứt lá»i, y lượn mình chạy Ä‘i, bá»—ng nhiên y dừng bước lại, quay sang hướng Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Ngươi hãy cẩn tháºn nha.
Dứt lá»i, y phi thân phóng ngưá»i mất luôn.
Vương Hoa nghe nói thế lấy là m ngạc nhiên hết sức.
Y bảo mình cẩn tháºn, đương nhiên muốn nói món đồ trong ngá»±c áo rồi. đối phương lại đặc biệt căn dặn như thế, rõ rà ng y sợ mình bất cẩn đánh mất món đồ ấy.
Mai Hương kinh hãi há»i :
- Y là ai thế?
Vương Hoa cưá»i nhạt nói :
- Không biết.
- Có tháºt ngươi đã giết chết đồ đệ y chăng?
- Không, ta chẳng hỠgiết chết một ai cả.
- Thế tại sao...
- Có lẽ có ngưá»i nà o đó đã mạo danh ta giết chết đồ đệ y. Thôi, chúng ta hãy lên đưá»ng Ä‘i.
Dứt lá»i hắn vá»t ngưá»i phi thân chạy trước.
Vương Hoa đang nhủ thầm, chẳng biết quái nhân ấy đã nhét món đồ quý giá gì bà o trong ngực áo mình đây.
Chẳng mấy chốc hỠđã đến Thông Thiên quan.
Sau khi môn nhân và o thông báo, chỉ giây lát sau thì Äiá»n sư gia và Chương Linh Linh đã ra tá»›i. Äiá»n sư gia cất tiếng há»i trước :
- Vương Hoa, bá»n ta Ä‘ang trông ngóng ngươi. Vị cô nương nà y là ...
Chương Linh Linh nói giá»ng ghen tuông rằng :
- Chắc y là bạn gái chứ gì?
Vương Hoa nói :
- Linh Linh, y là Mai Hương. Mai cô nương, còn đây là Chương Linh Linh.
Mai Hương hà nh lễ nói :
- Xin chà o Chương cô nương!
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Chương Linh Linh chẳng mấy vui vẻ khi trông thấy Vương Hoa dẫn má»™t ngưá»i nữ nhân vỠđây. Việc ghen tuông thì không sao tránh khá»i.
Chương Linh Linh cưá»i nhạt nói :
- Chà o Mai cô nương, cô nương quen với Vương Hoa bao giỠthế?
Vương Hoa tiếp lá»i nói :
- Linh Linh, ngươi chớ đa nghi. Chúng ta mới quen biết cách đây và i tiếng đồng hồ mà thôi!
Chương Linh Linh bất giác ngạc nhiên, sau đó cưá»i tháºt tươi.
Äiá»n sư gia nói :
- Chúng ta và o trong hãy nói.
Vương Hoa khẽ gáºt đầu nói :
- Phải, chúng ta và o trong hãy nói sau!
Bá»n Äiá»n sư gia gồm bốn ngưá»i Ä‘i và o Thông Thiên quan luôn.
Trên đưá»ng và o quan, Mai Hương há»i Chương Linh Linh :
- Chương cô nương, ngươi là bạn gái của Vương công tỠư?
- Sao ngươi biết?
- Chẳng phải lúc nãy cô nương đã ghen tuông chăng?
- Ghen ư?
- Chẳng phải sao?
Chương Linh Linh cưá»i thẹn thùng, nói :
- Có tháºt hai ngưá»i má»›i quen cách đây chỉ và i tiếng đồng hồ chăng?
- Äúng thế!
- Quen trong trưá»ng hợp thế nà o váºy?
Mai Hương bèn mang sá»± việc xảy ra lúc nãy thuáºt lại cho Chương Linh Linh nghe má»™t phen. ÄÆ°Æ¡ng nhiên y đã giấu phần hai ngưá»i ôm choà ng lấy nhau không nói ra rồi.
Chương Linh Linh nói :
- Ngươi có thương hắn không?
Mai Hương nghe há»i như thế thoáng ngạc nhiên nói :
- Thương hắn ư?
- Äúng thế!
- Tháºt tình mà nói thì ta thương hắn, nhưng mà hắn là ngưá»i yêu cá»§a cô nương...
- Ta yêu hắn, nhưng hắn chẳng thuá»™c vá» ta. Hắn vẫn có thể yêu ngưá»i khác chứ.
Mai Hương nói :
- Ngươi...
- Ta muốn nói rằng ngươi cÅ©ng có thể yêu hắn. Tháºt ra ta vá»›i hắn rất yêu thương nhau. Tuy ta rất yêu hắn, nhưng không bằng lòng miá»…n cưỡng chiếm lấy hắn. Nếu hắn có yêu ngưá»i nữ nhân nà o khác và ngưá»i nữ nhân ấy tháºt tình yêu hắn thì ta không phản đối.
Mai Hương nói :
- Chương cô nương, ngươi hiá»n là nh tháºt.
- Không dám, ghen tuông chỉ tổ gây nên bi kịch mà thôi, có phải váºy không?
- Phải, Chương cô nương nói không sai chút nà o!
- Thế thì ta hà tất là m khó ngươi mà gây Ä‘iá»u bất lợi cho mình. Mai cô nương, ngươi hiện giỠđã vô gia khả quy thì cứ việc ở lại đây vá»›i ta xem như chị em, ngươi thấy thế nà o?
- Chương cô nương không khinh thưá»ng ta chứ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên không rồi.
- Chương cô nương, ta chẳng biết nói lá»i thế nà o để cảm tạ ngươi.
- Chá»› khách sáo là m gì. Chúng ta cùng là những ngưá»i bất hạnh, phải biết tương trợ vá»›i nhau chứ!
Há» cưá»i tháºt tươi.
Chẳng mấy chốc hỠđã và o tới trong đại điện.
Vương Hoa nói với Chương Linh Linh :
- Linh Linh, dẫn Mai cô nương và o nghỉ ngơi trước đã.
Vương Hoa chỉ muốn Mai Hương vắng mặt ngay, để hắn được xem món đồ mà quái nhân tóc dà i đã nhét và o ngực áo mình là thứ gì đây?
Mai Hương nói :
- Ta không thấy mệt má»i.
Vương Hoa nói :
- Không. Lúc nãy ngươi đã bị thương, phải và o trong nghỉ ngÆ¡i giây lát cho khá»e.
Chương Linh Linh nói :
- Mai cô nương, hãy và o phòng ta nghỉ cho khá»e.
Mai Hương nói với Vương Hoa :
- Lúc ngươi đi hãy thông báo cho ta biết nha.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Mai Hương mỉm cưá»i theo Chương Linh Linh Ä‘i vá» phÃa háºu viện.
Äiá»n sư gia quay sang hướng Vương Hoa há»i :
- Ngươi có biết hiện giỠTiếu Tiếu thư sinh đang ở đây chăng?
- Cháu đã biết Ä‘iá»u nà y, y đâu rồi?
- Y ở háºu viện. Y nói rằng y đến thăm viếng ta nhưng hình như y có việc gì đó, vì hà nh tung cá»§a y bà máºt, khả nghi lắm!
- Y chẳng nói gì vá»›i cáºu sao?
- Không nói gì hết, phải chẳng y có ý đồ bất chánh gì ư?
- Không, chÃnh cháu má»i y đến đây.
- Äể là m gì thế?
- Do thám tung tÃch Chương VÄ©nh Kỳ.
- Ồ... chẳng lẽ Chương quan chủ còn ở trong quan nội sao?
- Có thể như thế!
Äiá»n sư gia ngạc nhiên nói :
- Là m gì có chuyện đó?
Vương Hoa không nói cho Äiá»n sư gia biết sá»± việc chân tháºt thế nà o hết, vì hắn cho rằng tốt hÆ¡n hết chá»› để cho y biết.
Vương Hoa nói :
- Thưa cáºu, chẳng lẽ cáºu không nghÄ© đến má»™t Ä‘iá»u là đến nay tung tÃch Chương VÄ©nh Kỳ vẫn mù mịt, thế thì có lẽ y vẫn còn ở trong quan ná»™i.
Äiá»n sư gia cau mà y, nói :
- Ngươi nói cũng có lý lắm, nhưng ai đã giấu Chương Vĩnh Kỳ?
- Äây chÃnh là việc cháu nhá» Tiếu Tiếu thư sinh Ä‘iá»u tra đấy.
- Thì ra thế...
bá»—ng nhiên Vương Hoa nghÄ© tá»›i món đồ trong ngá»±c áo hắn, hắn liá»n thò tay và o trong ngá»±c áo lấy váºy ấy ra, nhìn kỹ té ra là má»™t cuá»™n giấy vò.
Vương Hoa thoáng ngạc nhiên, vội mở toang cuộn giấy vò ra xem.
“Vương Hoa!
Ta đã suy nghĩ nát óc, cực chẳng đã phải mượn cớ động thủ để giao lá thư nà y cho ngươi. Ngoại trừ cách nà y ta không còn biện pháp nà o khác hơn, vì thiếu nữ áo trắng đang ở bên cạnh ngươi.
Hãy nhá»› cho kỹ, y không có ca ca gì hết, cÅ©ng không có ngưá»i áo trắng nà o đả thương y hết. Cách đây và i ngà y trước y đã theo dõi ngươi.
Vá» sau y và hai ngưá»i áo trắng láºp mưu kế giả đò bị thương để ngươi cứu y, sau đó tiện bá» theo dõi ngươi, có lẽ vì quả Thá»§y Tinh Cầu. Nếu như ngươi lấy được Thá»§y Tinh Cầu thì y sẽ ra tay hạ độc thá»§ vá»›i ngươi ngay.
Y chÃnh là ngưá»i cá»§a Võ Lâm giáo, vả lại thân pháºn khá cao. Hãy nhá»› cho kỹ kẻo trúng kế cá»§a y và chá»› bị y dùng nữ sắc mê hoặc nha, bằng không ngươi sẽ mang tiếng xấu ở võ lâm nà y, cuối cùng phải hổ thẹn vá»›i cha mẹ ngươi tại thiên chà linh. Và i lá»i gá»i đến ngươi.
Thiên Äao Tiá»u Chá»§ Bút.â€
Vương Hoa xem xong lá thư cảnh cáo nà y, bất giác lạnh toát mồ hôi, bà n tay cầm thư đang run lẩy bẩy...
Quả nhiên việc nà y đáng sợ tháºt, nếu chẳng nhá» Thiết Äao Tiá»u Chá»§ lưu tá»± cảnh cáo, suýt nữa mình đã trúng quá»· kế cá»§a y.
Mai Hương đóng kịch khéo tháºt.
Chẳng trách gì lúc nãy y đã há»i thăm Thá»§y Tinh Cầu...
Hắn phần thì kinh hãi vá» việc nà y, phần thì giáºt mình. Thiết Äao Tiá»u Chá»§ ngưá»i bạn tri kỹ cá»§a phụ thân hắn, quả tháºt đã đặt chân và o Trung nguyên.
Äiá»n sư gia trông thấy thần tình hãi hùng cá»§a Vương Hoa, bất giác ngạc nhiên há»i :
- Vương Hoa, có việc gì thế?
Vương Hoa bá»—ng cảnh giác, hắn gượng cưá»i nói :
- Thưa cáºu, chẳng có việc gì hết.
- Lúc nãy cháu đã phát run... trong lá thư đã viết những gì thế?
- Chẳng viết gì cả.
Vương Hoa vừa nói vừa bỠlá thư và o túi áo, sau đó lại nói tiếp :
- Má»™t sá»± biến bất ngá».
- Sá»± biến bất ngá»? Không cho cáºu biết được sao?
Vương Hoa khẽ cưá»i nói :
- Sau nà y cáºu sẽ biết, thưa cáºu cháu phải đến gặp Mai Hương.
- Äể là m gì thế?
- Cháu có chút việc riêng.
- Y ở trong phòng của Chương cô nương.
|

07-01-2009, 06:18 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 43 Lấy ơn trả oán
- Xin cáºu dẫn cháu đến đó.
- ÄÆ°á»£c!
Äiá»n sư gia dẫn Vương Hoa Ä‘i ra háºu thất. Äiá»n sư gia là ngưá»i từng trải, thấy Vương Hoa Ä‘á»c lá thư rồi lá»™ vẻ kinh hãi, sau đó bá»—ng nhiên đòi gặp Mai Hương, rõ rà ng lá thư nà y có can hệ gì đến Mai Hương chứ không sai chút nà o rồi.
Vương Hoa chẳng nói gì hết, y cũng chẳng cần thiết biết để là m gì.
Bấy giá»...
HỠđã Ä‘i lên lầu trên. Từ trong má»™t căn phòng hoa lệ vang ra tiếng cưá»i cá»§a Chương Linh Linh và Mai Hương.
Há» nghe thấy tiếng chân bước, tiếng cưá»i cá»§a há» liá»n ngưng lại ngay. Chương Linh Linh há»i :
- Ai đó?
Äiá»n sư gia lên tiếng trả lá»i ngay :
- Chương cô nương, chÃnh là ta đây.
- Äiá»n sư gia chăng?
- Äúng thế.
- Có việc gì chăng?
Äiá»n sư gia Ä‘ang định trả lá»i thì Vương Hoa đã cất tiếng nói trước :
- Ta đến tìm ngươi.
Äiá»n sư gia đưa mắt nhìn Vương Hoa cưá»i nhạt không nói gì hết.
Cá»a phòng được mở toang ra, Chương Linh Linh bước mỉm cưá»i nói :
- Cứ việc và o đi!
Vương Hoa mỉm cưá»i nói :
- Hai ngươi hợp dữ nha?
Chương Linh Linh nói :
- Vâng, chúng ta Ä‘ang nói chuyện tháºt vui. Mai cô nương, có phải váºy không?
Mai Hương cÅ©ng mỉm cưá»i bước ra luôn.
Vương Hoa bước và o phòng, thấy đây là một căn phòng ngủ hết sức hoa lệ. Vương Hoa đưa mắt nhìn một lượt, buột miệng khen rằng :
- Trong phòng sao thơm quá thế!
Mai Hương thoáng ngạc nhiên nói :
- Thế nà o? Ngươi chưa từng và o đây lần nà o ư?
Vương Hoa cố kìm chế lấy mình, mỉm cưá»i nói :
- Chương cô nương chưa từng má»i ta lên đây lần nà o hết.
Mai Hương nhìn Chương Linh Linh và cưá»i tháºt tươi.
Chương Linh Linh nói :
- Mai cô nương, ngươi chưa biết chuyện tình của hai ta. Gần đây hắn mới trở vỠđây thôi! Vả lại, hắn đã là m ra vẻ thần bà hết sức, hắn ư, hư quá thể...
Vương Hoa cưá»i nói :
- Ta hư chăng?
- Hừ!
- ÄÆ°á»£c, thế thì ta Ä‘i thôi.
- Nói sao?
Chương Linh Linh thất thanh kêu lên một tiếng.
Mặt Vương Hoa bỗng tối sầm lại, nói :
- Chương cô nương, ta phải Ä‘i ngay bây giá», vì ta có chút việc. Ta đến đây thông báo cho các ngưá»i được biết...
Hai thiếu nữ ngây ngưá»i luôn tại chá»—.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên đối vá»›i hai nữ nhân nà y, đây quả là má»™t sá»± việc bất ngá».
Tức thá»i Vương Hoa cÅ©ng không biết nói gì hết. Hắn Ä‘ang ngẩn ngưá»i tìm biện pháp gì để đối phó vị cô nương Mai Hương nà y. Y đánh lừa mình thì mình cÅ©ng phải trả lại má»™t đòn cho y má»›i được.
Vương Hoa đưa mắt nhìn hỠnói :
- Hai ngươi thế nà o rồi?
Chương Linh Linh nói :
- Có tháºt ngươi phải Ä‘i ngay ư?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
- Mới đến đây được giây lát lại đi ngay, tại sao thế?
Rõ rà ng Chương Linh Linh chẳng mấy bằng lòng. Từ khi Vương Hoa xuất hiện đến nay, hỠchưa hỠđược vui vẻ đoà n tụ với nhau phút nà o hết.
Vương Hoa nói :
- Ta có chút việc nên không thể ở lại lâu được. Linh Linh, ngươi hãy ra ngoà i giây lát.
- Ra ngoà i giây lát?
- Phải, ta có và i lá»i muốn nói vá»›i Mai cô nương.
Chương Linh Linh lẳng lặng gáºt đầu bước ra ngoà i. Vương Hoa nói vá»›i há» :
- Hai ngưá»i ra tiá»n sảnh đợi ta, ta sẽ cùng Mai cô nương ra ngay.
- ÄÆ°á»£c.
Chương Linh Linh và Äiá»n sư gia bước xuống lầu luôn.
Vương Hoa bước và o phòng ngay.
Mai Hương ngớ ngẩn ngắm nhìn Vương Hoa nói :
- Vương công tá», ngươi có Ä‘iá»u gì muốn nói vá»›i ta ư?
Vương Hoa bước tới bước lui trong phòng ngủ, hắn đang ngẩm nghĩ tìm biện pháp gì để đối phó với Mai Hương.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Mai Hương chưa biết Vương Hoa đã phát giác lai lịch cá»§a y, bằng không y cÅ©ng chẳng tá» ra ngá»› ngẩn như thế đâu.
Mai Hương ngạc nhiên há»i :
- Ngươi là m sao thế?
- Ta... phải Ä‘i ngay bây giá».
Cuối cùng Vương Hoa đã nghĩ ra một diệu kế để đối phó với Mai Hương.
Mai Hương kinh ngạc nói :
- Äi ngay bây giá»?
- Äúng thế, Ä‘i ngay bây giá». Mai cô nương, ta không biết nói gì vá»›i ngươi ngay bây giá»...
Mai Hương nói :
- Ngươi có Ä‘iá»u gì cứ việc nói, không há» chi hết.
- Ta... tháºt lo lắng cho ngươi!
- Lo lắng cho ta ư?
- Phải, vì một mình ngươi ở lại đây, chẳng biết ngươi có quen nếp sống tại đây không? Là m sao bảo ta không lo lắng cho ngươi?
Bá»—ng nhiên hắn trở nên mor ngưá»i giầu tình cảm hết sức.
Thình lình...
Mai Hương ngã và o lòng Vương Hoa y như lần trước. Chẳng biết y đã bị cỠchỉ của Vương Hoa là m cảm động hay là giả đò là m như thế.
Vương Hoa ôm chặt y và o lòng, hôn Mai Hương má»™t cách tháºt nồng nà n.
Quả tháºt việc nà y xảy ra hết sức bất ngá», thế nhưng y đã mất hết cảnh giác, vì y đã mê man dưới cái hôn như Ä‘iên như cuồng cá»§a Vương Hoa.
Vương Hoa giơ tay khẽ điểm và o Thùy huyệt của y.
Bá»—ng nhiên Mai Hương giáºt mình cảnh giác nhưng y đã cháºm mất má»™t bước rồi.
Trong cơn mê man y đã thiếp đi ngay.
Vương Hoa bá»—ng đặt y lên giưá»ng, ngắm nhìn y má»™t hồi tháºt lâu, sau đó hắn bước ra khá»i phòng, tiện tay đóng cá»a phòng lại.
Vương Hoa đã có kế hoạch riêng của hắn, tuy rằng Mai Hương đã đánh lừa hắn nhưng hắn không thể dùng thủ đoạn cứng rắn để đối phó với y.
Vương Hoa có thể giết y dá»… dà ng nhưng hắn không là m thế, vì hắn chẳng muốn giết y chút nà o, đồng thá»i mình cÅ©ng chưa thiệt thòi gì cả.
Hắn đã Ä‘iểm và o Thùy huyệt cá»§a y, Ãt nhất bốn, năm tiếng đồng hồ sau y má»›i tỉnh lại được. Trong khoảng thá»i gian nà y hắn có thể là m được rất nhiá»u việc rồi.
Vương Hoa bước xuống lầu, đi ra khách sảnh.
Vừa đến sảnh đưá»ng thì đã trông thấy Äiá»n sư gia và Chương Linh Linh chỠđợi ở đấy.
Chương Linh Linh tỠvẻ không mấy vui, nói :
- Các ngươi nói chuyện xong rồi chứ?
- Xong rồi.
- Hừ! Trông thấy ngưá»i má»›i quên ngưá»i xưa ư!
Vương Hoa cưá»i nhạt nói :
- Ăn nói hồ đồ hết sức, là m gì có chuyện đó...
- Ngươi Ä‘i thì hãy mang theo cả y Ä‘i luôn, cần gì là m dáng là m Ä‘iệu như thế? Không có chá»— gá»i sao lại mang tá»›i chá»— nà y là m gì?
Vương Hoa cưá»i nhạt nói tiếp :
- Linh Linh, ngươi chớ đa nghi nữa, ngươi có biết y là ai chăng?
- Tình nhân của ngươi chứ còn ai nữa!
- Kẻ thù đấy!
- Nói sao? Y là kẻ thù?
- Äúng thế!
- Chớ đánh lừa ta là m gì nữa!
Bây giỠVương Hoa cảm thấy rằng cần phải nói sự kiện nà y cho hỠhiểu rồi mới được. Hắn trầm tư giây lát, sau đó nói :
- Linh Linh, nói cho ngươi nghe, quả tháºt y là thù nhân cá»§a ta. Y đã dụng kế để được theo ta...
Thế rồi Vương Hoa mang việc gặp Mai Hương và được Thiết Äao Tiá»u Chá»§ trao thư cảnh giác kể lại cho Linh Linh và Äiá»n sư gia nghe má»™t phen.
Sau khi kể xong, mặt mà y Chương Linh Linh tái mét nói :
- Thế thì... y vẫn chưa biết ngươi đã phát giác y chứ?
- Phải, y chưa biết gì hết. Nhưng ta không muốn giết y, hÆ¡n nữa y chưa có hà nh động gì vá»›i ta hết. Giết chết y cÅ©ng chẳng có lợi Ãch gì cả, nên ta đã Ä‘iểm Thùy huyệt cá»§a y. Bây giá» y Ä‘ang nằm trên giưá»ng cá»§a ngươi...
- Tại sao y phải theo dõi ngươi như thế?
- Ta đã nói rằng y vì quả Thủy Tinh Cầu mà .
- Thế Thủy Tinh Cầu đâu?
- Ta cũng chưa biết ở đâu hết.
- Thế thì ngươi tÃnh sao bây giá»?
- Ta viết lá thư để lại cho y. Ngươi hãy nhá»› cho kỹ, chá»› có biểu lá»™ là ngươi đã biết sá»± kiện nà y. Mình đối xá» vá»›i y như thế chẳng hại gì đâu, ngược lại còn có lợi Ãch nữa.
- Lợi Ãch ư?
- Äúng thế! Theo ta thì có lẽ y sẽ xá» sá»± tốt vá»›i ngươi. Sau khi y tỉnh giấc thì ngươi cứ nói rằng ngươi trông thấy y ngá»§ say quá nên không đà nh lòng đánh thức y. Còn ta đã Ä‘i mất và có để lại má»™t lá thư.
- Ta nhá»› Ä‘iá»u nà y rồi.
Nếu như y có há»i ta Ä‘i đâu thì ngươi nói rằng ta đã Ä‘i Bá»u Khánh.
- ÄÆ°á»£c, thế tung tÃch cá»§a phụ thân ta ngươi có manh mối gì chưa?
- Có chút manh mối rồi, nhưng... bây giỠchưa khẳng định được.
Hắn nói tá»›i đây liá»n quay sang há»i Äiá»n sư gia rằng :
- Thưa cáºu, vị Vương Bán Tiên ấy đâu rồi?
- Y ư? Cáºu đã thả y Ä‘i khá»i rồi.
- Bao giỠthế?
- ChÃnh hôm chúng ta đã chia tay nhau.
- Y có nói gì chăng?
- Không nói gì hết.
- Cáºu từ bà lao thả y ra chăng?
- Äúng thế!
- Cáºu có trông thấy gì chăng?
- Trông thấy gì đâu?... Chỉ mỗi một mình y thôi!
Vương Hoa thoáng cau mà y, chÃnh Äiá»n sư gia đã thả Vương Bán Tiên ra, thế còn Chương VÄ©nh Kỳ đâu?
Y chẳng mang Chương VÄ©nh Kỳ Ä‘i sao? Rõ rà ng đây là má»™t sá»± kiện hết sức lạ lùng, khó giải nữa rồi. Nhưng Vương Hoa tạm thá»i chẳng muốn báºn tâm suy nghÄ© sá»± việc nà y.
Äiá»n sư gia trông thấy thần tình ngá»› ngẩn cá»§a Vương Hoa bất giác lấy là m ngạc nhiên hết sức, há»i :
- Vương Bán Tiên thế nà o chăng?
- Ồ, không thế nà o hết.
- Cháu rất quan tâm đến y?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
- Nhưng cháu cứ yên tâm, quả tháºt cáºu đã thả y Ä‘i khá»i đây rồi.
Vương Hoa mỉm cưá»i nói :
- Linh Linh, cho ta xin giấy bút, để ta viết lá thư lưu lại cho Mai Hương rồi ta lên đưá»ng ngay.
Chương Linh Linh mang giấy bút ra. Vương Hoa cầm bút viết ngay :
“Mai Hương mến, Thà nh tháºt cáo lá»—i ngươi, ta đã là m cho ngươi phải ngá»§ say má»™t lúc, vì ta biết ngươi mệt má»i lắm rồi, ngươi cần phải nằm nghỉ cho khá»e.
Mai Hương, ta đã biết ngươi Ä‘ang theo dõi ta, và biết cả ngươi là môn nhân cá»§a Võ Lâm giáo nữa. vì quả Thá»§y Tinh Cầu ngươi đã sá» dụng khổ nhục kế. Ta rất phục cái can đảm cá»§a ngươi, đồng thá»i cÅ©ng phục ngươi khéo diá»…n tuồng nữa.
Ta vốn muốn giết chết ngươi nhưng ta không đà nh hạ thá»§. Ngươi có biết tại sao không? Ngươi còn nhá»› chứ, ta từng nói ngươi là má»™t thiếu nữ ngoan và hiá»n là nh, cho đến bây giá» ta vẫn cho rằng ngươi rất hiá»n từ.
Thôi ta phải Ä‘i nha, mong ngươi hãy bảo trá»ng lấy thân, và luôn luôn chúc ngươi được bình an.
Vương Hoa bút.â€
Vương Hoa viết xong lá thư, bèn giao cho Chương Linh Linh và Äiá»n sư gia xem. Sau khi Äiá»n sư gia xem xong lá thư, nói :
- Ngươi xỠlý việc nà y rất hay.
Chương Linh Linh nói :
- Rất hay ư?
Äiá»n sư gia khẽ gáºt đầu nói :
- Mai Hương xem xong lá thư, y ắt phải cảm động chứ không sai. Có lẽ y sẽ bá» tà qui chÃnh... nhưng có Ä‘iá»u đây là lần đầu tiên ta má»›i nghe nói tá»›i Võ Lâm giáo!
Chương Linh Linh nói :
- Nếu như thế thì ta chẳng biểu lá»™ gì hết, cứ giao lá thư nà y cho y. ChÃnh ta cÅ©ng nháºn thấy rằng y rất hiá»n là nh, nếu y bá» tà qui chÃnh được thì hay biết mấy.
- Linh Linh, ta đi nha. Ngươi nhớ giao lá thư cho y.
- Ngươi cứ yên tâm, nhưng bao giỠngươi quay trở lại nữa?
Thần sắc Chương Linh Linh bỗng trở nên u oán, buồn bã vô cùng.
|

07-01-2009, 06:19 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 44 Quan trá»ng Thá»§y Tinh Cầu
Vương Hoa mỉm cưá»i nói :
- Ta sẽ vỠđây ngay. Khi ta vỠđây ta sẽ dẫn ngươi đến một nơi...
- NÆ¡i nà o váºy?
- Nơi mà ngươi rất muốn đến, để sau nà y ta sẽ nói lại cho ngươi nghe.
Dứt lá»i, hắn đã bước ra ngoà i Ä‘iện.
Äiá»n sư gia nói vá»›i Chương Linh Linh :
- Chương cô nương, ngươi hãy canh giữ ở đây, để ta đưa hắn ra ngoà i.
- ÄÆ°á»£c.
Vương Hoa cùng Äiá»n sư gia cất bước Ä‘i ra phÃa ngoà i.
Äiá»n sư gia nói :
- Vương Hoa, hình như cháu có rất nhiá»u sá»± việc sợ cáºu nghe biết phải váºy không?
- Quả tháºt là như thế.
- Tại sao thế? Sợ cáºu chẳng kÃn miệng ư?
Vương Hoa cưá»i nhạt nói :
- Thưa cáºu, có tháºt cáºu muốn biết chăng?
- Nếu như ngươi cảm thấy có thể nói lại cho cáºu biết.
- Cáºu bảo đảm vá»›i cháu là không nói lại cho Linh Linh nghe chứ?
- Cáºu biết tầm quan trá»ng cá»§a sá»± việc, cháu hãy yên tâm Ä‘iểm nà y.
Vương Hoa nói :
- Thôi được, cháu nói cho cáºu biết cÅ©ng chẳng há» chi. Quả tháºt cháu đã biết tung tÃch cá»§a Chương VÄ©nh Kỳ rồi!
- Ồ! Y ở đâu thế?
- Y ở trong tay của Vương Bán Tiên.
Äiá»n sư gia nghe nói thế, lấy là m ngạc nhiên nói :
- Cháu không nói đùa chứ?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên cháu không đùa rồi. Cáºu đã từng nghe nói Võ Lâm Tiểu Tốt đã đánh bại Võ Lâm Hoà ng Äế ấy bao giá» chưa?
- Thế rồi chẳng lẽ Vương Bán Tiên chÃnh là Võ Lâm Tiểu Tốt sao?
- Äúng thế...
Vương Hoa bèn mang sá»± việc Vương Bán Tiên chÃnh là Võ Lâm Tiểu Tốt kể lại cho Äiá»n sư gia nghe má»™t lượt. Äiá»n sư gia nghe kể xong đã lạnh toát mồ hôi, nói :
- Thế thì không thể tưởng tượng được rồi. Y vì mục Ä‘Ãch nà y mà đến Thông Thiên quan, thế là nhất định Chương quan chá»§ đã ở trong tay y rồi!
- Äúng thế.
- Nhưng mà lúc cáºu thả y ra, chẳng thấy Chương quan chá»§ đâu hết.
- ChÃnh cháu không sao hiểu được Ä‘iểm nà y...
- Biết đâu trong bà lao ấy có đưá»ng hầm bà máºt gì khác chăng?
Vương Hoa nghe nói thế đã rùng mình giáºt bắn ngưá»i lên, nói :
- Có lẽ thế, sao cáºu chẳng và o xem xét thế nà o?
- ÄÆ°á»£c, ta sẽ và o xem xét ngay.
- Thưa cáºu, cáºu có nhá»› lúc nãy cháu từng nói vá»›i Linh Linh rằng cháu sẽ dẫn y đến má»™t nÆ¡i chốn nà o đó không?
- Nhá»› chứ, đến đâu váºy?
- Dẫn y đến gặp mẫu thân y.
- Chẳng phải mẫu thân y đã chết vì một chứng bệnh lạ sao?
- Không... vả lại y còn má»™t ngưá»i tá»· tá»· sinh đôi nữa.
- ChÃnh hôm trước cháu đã há»i y có chị em...
- Äúng thế!
Vương Hoa bèn mang má»i việc biết vá» Chương phu nhân thuáºt lại cho Äiá»n sư gia nghe má»™t phen. Má»™t lần nữa Äiá»n sư gia lấy là m bất ngá» hết sức, nói :
- Té ra như thế... nhưng tại sao Chương quan chủ lại giết y như thế và đã chôn cất dưới đất mà chưa chết được ư?
Vương Hoa không muốn mang việc Thá»§y Tinh Cầu nói lại cho cáºu hắn nghe, vì việc nà y không nên nói ra. Hắn không thể trái lệnh cá»§a Võ Lâm Hoà ng Äế.
Vương Hoa nói :
- Thế thì cháu không biết rồi. Thưa cáºu, bây giá» cáºu đã hiểu được má»i sá»± việc, xin cáºu chá»› lấy Ä‘iá»u nà y tiết lá»™ ra ngoà i, vì sá»± việc rất là quan trá»ng.
- Cáºu biết rồi, cháu cứ Ä‘i Ä‘i.
Vương Hoa từ giã Äiá»n sư gia, phi thân chạy vá» phÃa sau dãy núi cá»§a Thông Thiên quan.
Cách xa Thông Thiên quan khoảng ná»a dặm đưá»ng có má»™t khu nghÄ©a địa, có mưá»i mấy ngôi má»™ rải rác trong đám cá» hoang dại ấy.
Cuối cùng Vương Hoa đã tìm ra ngôi mộ của Chương phu nhân trong số mồ mả ấy.
Trên ngôi mộ có viết hà ng chữ :
“Cố Vương Thu Bình chi má»™, Chương VÄ©nh Kỳ dá»±ng má»™.â€
ÄÆ°Æ¡ng nhiên đây là ngôi má»™ cá»§a phu nhân Chương VÄ©nh Kỳ rồi. Vương Hoa đảo mắt quan sát xung quanh má»™t vòng, bốn bá» tịnh lặng như tá».
Tâm thần Vương Hoa khẩn trương vô cùng.
Cơn xúc động khẩn trương nà y đương nhiên là vì quả võ lâm kỳ trân Thủy Tinh Cầu rồi.
Hắn váºn hết công lá»±c, vung chưởng đánh và o ngôi má»™ ấy.
Ầm!
Má»™t tiếng như sấm nổ vang lên láºp tức, chỉ thấy đất cát tung tóe tứ tán. Ngôi má»™ đã bị đánh vỡ hiện ra má»™t lá»— há»m to. Vương Hoa lại tiếp tục bồi thêm ba chưởng nữa.
Má»™t lần nữa đất cát tung lên cả má»™t vòm trá»i Ä‘en nghịt, tức thì má»™t cá»— quan tà i bằng đồng hiện ra trước mắt Vương Hoa. Hắn láºp tức bước gần cá»— quan tà i, trống ngá»±c đánh không dừng.
Hắn dùng sức nạy nắp quan tà i ra, phóng mắt nhìn và o trong, bất giác trống ngực đánh nhanh một cách thần tốc.
Ngay góc đáy cỗ quan tà i có một hạt châu mà u xanh to bằng trứng ngỗng đang lấp lánh chiếu sáng.
Quả nhiên quả Thủy Tinh Cầu đã đánh rớt trong cỗ quan tà i bằng đồng nà y không sai chút nà o.
Thiên hạ kỳ trân Thủy Tinh Cầu đã xuất hiện giang hồ.
Nhất thá»i Vương Hoa chẳng rá»› tay đến lấy quả Thá»§y Tinh Cầu ấy, có lẽ hắn đã khẩn trương quá sức.
Vương Hoa lẩm bẩm nói thầm :
- Cuối cùng ta đã trông thấy Thủy Tinh Cầu rồi.
Hắn giơ bà n tay run rẩy bốc hạt Thủy Tinh Cầu ấy lên.
Thình lình...
Ngay lúc Vương Hoa cầm hạt Thủy Tinh Cầu và o trong lòng bà n tay...
Bá»—ng nhiên có má»™t tiếng cưá»i rùng rợn lạnh như tiá»n rạch xé hư không vang tá»›i.
Tiếng cưá»i nà y lạnh lùng đáng sợ kinh ngưá»i, là m cho Vương Hoa phải giáºt mình toát cả mồ hôi. Hắn vá»™i bá» quả Thá»§y Tinh Cầu và o trong túi áo.
Hắn đảo mắt quan sát xung quanh một vòng, hét lớn tiếng nói :
- Ai đó?
Sau tiếng cưá»i lạnh lùng là má»™t âm thanh lạnh như tiá»n vang tá»›i :
- Vương Hoa, ta tìm ngươi rất lâu rồi.
- Ngươi... là ai?
- Ngươi đoán thỠxem!
Vương Hoa buột miệng kêu lên kinh hãi :
- Ngươi... là Vương Bán Tiên?
- Lầm rồi.
- Ai thế?
Bóng ngưá»i thấp thoáng má»™t cái nhảy vá»t vá» hướng Vương Hoa nhanh như luồng Ä‘iện xẹt, thân pháp thần tốc kinh ngưá»i.
Vương Hoa bất giác thụt lùi ra sau má»™t bước, phóng mắt nhìn tá»›i trước, chỉ thấy ngưá»i vừa xuất hiện là má»™t ngưá»i mặc áo đỠtheo kiểu cách thư sinh trạc tuổi bốn mươi.
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Tôn giá là ai?
Ngưá»i áo đỠcưá»i lạnh lùng nói :
- Ngươi đoán chẳng ra ư?
- Äúng thế, tại hạ chẳng Ä‘oán được các hạ là ai hết.
- Các hạ có biết Huyết Thần giáo chăng?
Vương Hoa cả kinh nói :
- Ngươi là môn nhân của Huyết Thần giáo ư?
- Ta là Giáo chủ!
- Nói sao? Ngươi chÃnh là Giáo chá»§ Huyết Thần giáo ư?
- Äúng thế, ngươi đến đây khai quáºt má»™ ngưá»i để là m gì thế?
Vương Hoa nghe đối phương nói thế bất giác giáºt bắn ngưá»i lên, rõ rà ng đối phương chưa thấy quả Thá»§y Tinh Cầu mình đã cầm trong tay lúc nãy.
Vương Hoa lạnh lùng nói :
- Tại hạ cao hứng như thế có sao không? Nà o, Giáo chủ Huyết Thần giáo, Vương Hoa nà y đang muốn tìm ngươi.
- Bỉ thỠcũng thế thôi, ta cũng định tìm ngươi.
Mặt lá»™ sát khÃ, Vương Hoa gầm lên :
- Nà y Giáo chá»§ Huyết Thần giáo, Vương Hoa ta định há»i ngươi Ä‘iá»u nà y...
Giáo chá»§ Huyết Thần giáo cưá»i lạnh lùng nói :
- Có phải ngươi muốn há»i phụ thân ngươi chết như thế nà o chăng?
- Äúng thế.
- Tại vì y biết bà máºt cá»§a bản giáo. Bản giáo vì Thá»§y Tinh Cầu đã phái Chương Thiếu ÄÆ°á»ng trở vá» Thông Thiên quan, bị phụ thân ngươi phát giác, nên bản giáo phải giết chết y.
Vương Hoa cưá»i lạnh lùng nói :
- Là m thế nà o Giáo chủ lại biết Thủy Tinh Cầu nằm trong tay của Chương Vĩnh Kỳ như thế?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên có ngưá»i nói cho ta biết rồi.
- Tại hạ có thể thỉnh giáo ngưá»i nà y là ai chăng?
- Một bằng hữu của ta...
- Có phải Vương Bán Tiên chăng?
- Äúng thế.
Quả nhiên sá»± việc đã đúng như Võ Lâm Hoà ng Äế tiên liệu. Vương Bán Tiên vì đạt mục Ä‘Ãch cá»§a y đã bất kể chÆ¡i thá»§ Ä‘oạn mượn dao giết ngưá»i.
Vương Hoa cưá»i má»™t cách lạnh lùng, nói :
- Thủ đoạn các hạ cay độc hết sức!
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, chẳng độc ác thì chẳng phải trượng phu.
- Tại hạ có thể thỉnh giáo tôn tánh đại danh không?
- Há»i danh tá»± ư? Không cần thiết nữa, tại vì ngươi sắp phải chết bây giá».
Vương Hoa gầm lên nói :
- Nói, ta cần biết ngươi tên là gì?
Thế cÅ©ng được, ta cho ngươi được là m con ma hiểu biết. Ngươi có nghe nói tá»›i Cá»u Äá»™c Thần Quân không?
- Nói sao? Ngươi chÃnh là Cá»u Äá»™c Thần Quân sao?
- Äúng thế!
Vương Hoa lại cảm thấy bất ngá» lần nữa. nà o ngỠđối phương lại chÃnh là thù nhân cá»§a Tán Hoa Tiên Tá», sư phụ cá»§a hắn!
Vương Hoa cưá»i ha hả như Ä‘iên khùng, nói :
- Khá lắm, Cá»u Äá»™c Thần Quân, ta xin há»i ngươi má»™t Ä‘iá»u nà y, ngươi còn nhá»› Tán Hoa Tiên Tá» chăng?
Mặt Cá»u Äá»™c Thần Quân bá»—ng biến sắc, y há»›t hải nói :
- Y...
- Ngươi đã hiếp dâm y?
Cá»u Äá»™c Thần Quân cưá»i lạnh lùng nói :
- Äúng thế, có sao chăng?
- Cá»u Äá»™c Thần Quân, y đã chết rồi. Trước khi chết y đã đặc biệt căn dặn ta má»™t việc...
- Việc gì thế?
- Băm xác ngươi thà nh ngà n mảnh vụn.
- Ngươi là đồ đệ của y chăng?
- Äúng thế.
- Thế thì khá lắm. Vương Hoa, ngươi thì muốn trả thù cho phụ thân ngươi và Tán Hoa Tiên Tá», còn ta thì phải giết ngươi để diệt gốc...
- Thế thì hai ta đụng thỠxem nà o.
Vương Hoa dứt lá»i, lượn mình lướt tá»›i. Thù nhân há»™i ngá»™ quyết chẳng dung thứ cho nhau, đương nhiên Vương Hoa muốn giết Cá»u Äá»™c Thần Quân trả thù rồi.
Kêu keng má»™t tiếng, Cá»u Äá»™c Thần Quân đã rút kiếm ra khá»i bao, nói :
- Vương Hoa, ngươi hãy lấy binh khà ra đi chứ?
Vương Hoa thò tay và o ngực áo lấy thanh tiểu thiết bổng ra.
Cá»u Äá»™c Thần Quân cưá»i như Ä‘iên cuồng nói :
- Vương Hoa, không ngỠTán Hoa Tiên TỠgiao cả binh khà của y cho ngươi luôn.
Trông tình hình ngươi ắt được toà n bá»™ chân truyá»n cá»§a y chứ không sai chút nà o rồi.
- Thế nà o?
- Khá lắm!
Cá»u Äá»™c Thần Quân nói xong, láºp tức lượn mình nhảy sang hướng Vương Hoa, quét ra má»™t kiếm tấn công và o ngưá»i Vương Hoa luôn.
Thế kiếm vừa tấn công cá»§a Cá»u Äá»™c Thần Quân thần tốc vô cùng, chỉ thấy ánh kiếm chá»›p nhoáng má»™t cái, mÅ©i kiếm đâm và o ngá»±c Vương Hoa nhanh như cắt.
Vương Hoa gầm lên má»™t tiếng, quÆ¡ thiết bổng tá»›i nhanh như Ä‘iện xẹt. Kêu keng má»™t tiếng, thân ngưá»i cá»§a Vương Hoa bị đẩy lùi ra sau má»™t bước. Ngay lúc Vương Hoa thoạt vừa lui ra sau thì Cá»u Äá»™c Thần Quân lại tiếp tục tấn công ra má»™t kiếm nữa.
Kiếm pháp thần tốc kinh ngưá»i hết sức.
Quả nhiên võ công cá»§a Cá»u Äá»™c Thần Quân tháºt danh bất hư truyá»n.
Vương Hoa lại lui thêm má»™t bước nữa trong khi thế kiếm cá»§a Cá»u Äá»™c Thần Quân đã tấn công liên hoà n tá»›i tấp. Bấy giá» Vương Hoa bất đắc dÄ© phải liá»u mạng, vung thiết bổng đánh tá»›i má»™t chiêu mãnh liệt hết sức.
Cá»u Äá»™c Thần Quân gầm lên má»™t tiếng :
- Ngươi hết muốn sống rồi...
|

07-01-2009, 06:19 AM
|
 |
57991135 Cạch !
|
|
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: VN
Bà i gởi: 1,152
Thá»i gian online: 3 tuần 0 ngà y 14 giá»
Thanks: 359
Thanked 1,686 Times in 186 Posts
|
|
Hồi 45 Thủy Tinh Cầu bị cướp
Thế kiếm cá»§a Cá»u Äá»™c Thần Quân bá»—ng biến đổi và công ra ba kiếm liên tục tháºt nhanh nhẹn, tức thì ba thế kiếm nà y là m cho Vương Hoa lúng túng cả tay chân, không còn chút cÆ¡ há»™i phản công nữa. Và đã thụt lùi ra sau hÆ¡n cả má»™t trượng.
Cá»u Äá»™c Thần Quân cưá»i như Ä‘iên cuồng nói :
- Vương Hoa, ngươi nạp mạng nha.
Trong tiếng gầm hét, y lại vung kiếm quét tá»›i phÃa trước mặt Vương Hoa tiếp.
Y đánh ra má»™t thế kiếm nà y thần tốc hết sức. Thân ngưá»i Vương Hoa chưa kịp đứng vững nên hắn không thể lượn mình tránh né được. Cá»±c chẳng đã hắn đã phải liá»u mạng, mạo hiểm đón đánh má»™t kiếm nà y.
Trong lúc mÅ©i kiếm cá»§a Cá»u Äá»™c Thần Quân đâm và o giữa ngá»±c cá»§a Vương Hoa.
Vương Hoa chẳng những không tránh né mà còn tiến tá»›i má»™t bước, bá» cây thiết bổng tá»›i má»™t cách mãnh liệt kinh ngưá»i.
Äây là má»™t đòn đánh liá»u mạng, nếu Cá»u Äá»™c Thần Quân không rút thế kiếm vá» thì Vương Hoa chắc chắn phải bá» xác dưới lưỡi kiếm cá»§a y, song y cÅ©ng quyết bị thanh thiết bổng cá»§a Vương Hoa đâm xuyên qua ngá»±c chứ không sai.
Thình lình...
Cá»u Äá»™c Thần Quân thoáng giáºt bắn ngưá»i lên, quả nhiên y đã vá»™i và ng thu thế kiếm nhảy lùi ra sau.
Vương Hoa thoạt trông thấy cÆ¡ há»™i ngà n và ng đến vá»›i mình, hắn đâu chịu bá» qua dá»… dà ng được. Hắn đã gầm lên má»™t tiếng, tay trái láºp tức đánh ra má»™t chiêu trong Vô Äịch ngÅ© thức ngay.
Tay trái VH tấn công ra má»™t chưởng, đồng thá»i thanh thiết bổng ở tay phải cÅ©ng quét tá»›i mãnh liệt kinh ngưá»i hết sức.
Thế tấn công hai chiêu cá»§a Vương Hoa nhanh lẹ vô cùng, là m cho Cá»u Äá»™c Thần Quân vốn đã chiếm thế thượng phong phải quýnh quáng thụt lùi ra sau bảy, tám bước liá»n.
Bá»—ng nhiên Vương Hoa nhá»› ra Ä‘iá»u gì, gầm lên nói :
- Cá»u Äá»™c Thần Quân, nghe đồn rằng ngươi thiện dụng độc, ngươi cứ việc xuất thá»§ Ä‘i...
Cá»u Äá»™c Thần Quân cưá»i lạnh lùng nói :
- Ngươi chưa xứng đáng để ta sỠdụng độc đâu.
Thế là Vương Hoa liá»n yên tâm xuất thá»§ rồi, chỉ trong giây lát hai bên đã giao nhau mưá»i mấy hiệp.
Nếu Vương Hoa chẳng nhá» Vô Äịch ngÅ© thức thì không có tư cách gì đối địch vá»›i Cá»u Äá»™c Thần Quân, là má»™t tay kiếm thá»§ cá»±c kỳ lợi hại nà y được hết.
Mưá»i lăm chiêu.
Ba mươi chiêu...
Äến năm mươi chiêu thì phân được mạnh yếu ngay. Quả tháºt võ công cá»§a Vương Hoa không phải địch thá»§ cá»§a Cá»u Äá»™c Thần Quân.
Dần dần hắn lại rơi xuống thế hạ phong lần nữa.
Thình lình...
Cá»u Äá»™c Thần Quân hét to má»™t tiếng :
- Xem kiếm nà o...
Ba đóa bông kiếm bay lượn trên không chụp xuống mãnh liệt. Vương Hoa dùng thiết bổng đụng cứng má»™t chiêu nhưng thế kiếm thứ hai cá»§a Cá»u Äá»™c Thần Quân lại tấn công tá»›i má»™t cách nhanh như Ä‘iện xẹt.
Kêu vèo một tiếng...
Vương Hoa sá»±c cảm thấy sau lưng Ä‘au nhức vô cùng, thân ngưá»i hắn loạng choạng thụt lùi ra sau bảy, tám thước. Äồng thá»i lúc ấy, chiêu kiếm thứ ba cá»§a Cá»u Äá»™c Thần Quân lại tiếp tục công tá»›i.
Vương Hoa nghiến răng chịu đựng, giơ tay trái phóng ra một chưởng ngay.
Một tiếng kêu thảm vang lên...
Chỉ thấy thân ngưá»i cá»§a Vương Hoa ré thẳng ra sau.
Trên cánh tay trái hắn, máu đã chảy ròng ròng xuống. Cuối cùng Vương Hoa Ä‘uối sức té ngã trên đất. Cá»u Äá»™c Thần Quân cưá»i như Ä‘iên như cuồng, nói :
- Tiểu tá», ngươi hãy nạp mạng cho rồi...
Y vung kiếm từ trên chém xuống...
Thình lình...
Ngay lúc tháºp tá» nhất sinh nà y, Vương Hoa đã sá» dụng thanh thiết bổng trong tay như má»™t loại ám khÃ, ném thẳng và o ngưá»i Cá»u Äá»™c Thần Quân.
Vương Hoa bất thình lình chÆ¡i má»™t đòn nà y là m cho Cá»u Äá»™c Thần Quân chưa kịp đỠphòng đã phải lượn mình lùi lại sau hÆ¡n cả má»™t trượng.
Thình lình...
Ngay lúc Cá»u Äá»™c Thần Quân nhảy lùi ra sau, má»™t bóng ngưá»i nhảy vá»t và o hiện trưá»ng nhanh như luồng Ä‘iện xẹt.
Cá»u Äá»™c Thần Quân giáºt mình kinh hãi.
Y vá»™i phóng mắt nhìn tá»›i trước, chỉ thấy ngưá»i vừa xuất hiện là má»™t thiếu nữ mặc chiếc áo Ä‘en, tóc dà i phá»§ vai, sắc mặt trắng như bạch tuyết.
Sắc mặt đại biến, Cá»u Äá»™c Thần Quân buá»™t miệng nói :
- ChÃnh là ngươi?
- Äúng thế, chÃnh là U Linh Nữ ta đây!
Tỷ tỷ của Vương Hoa, U Linh Nữ bỗng nhiên xuất hiện.
Nếu y chẳng kịp lúc xuất hiện, thì Vương Hoa ắt đã phải bá» mạng dưới thanh kiếm cá»§a Cá»u Äá»™c Thần Quân không sai chút nà o.
U Linh Nữ đưa mắt lướt nhìn Vương Hoa té ngồi trên đất, gương mặt trắng bệch, y bá»—ng lá»™ ra sát khÃ, hét lá»›n tiếng nói :
- Cá»u Äá»™c Thần Quân, chÃnh ngươi đánh hắn bị thương như thế ư?
- Äúng thế.
- Tại sao váºy?
rõ rà ng U Linh Nữ không biết phụ thân cá»§a Vương Hoa cÅ©ng tức là phụ thân y đã chết dưới âm mưu cá»§a Cá»u Äá»™c Thần Quân vì kỳ gặp mặt vừa rồi Vương Hoa chẳng đỠcáºp Ä‘iểm nà y.
Cá»u Äá»™c Thần Quân từng bị U Linh Nữ đánh bại cách đây sáu, bảy năm trước, đồng thá»i y đã cứu sống Vô Tình Thư Sinh Äiá»n Kỳ luôn.
Cá»u Äá»™c Thần Quân toà n thân run lẩy bẩy.
U Linh Nữ từng bước một lướt tới trước, hét lớn :
- Cá»u Äá»™c Thần Quân, ngươi có biết hắn là ai chăng?
Trong giá»ng nói chứa chan những sát khà rùng rợn.
Cá»u Äá»™c Thần Quân ổn định tinh thần lại, nói :
- Vương Hoa.
- Äúng thế, hắn tên là Vương Hoa. Có má»™t Ä‘iá»u ngươi cần biết, hắn là đệ đệ cá»§a ta...
- Äệ đệ... cá»§a ngươi!
- Äúng thế, ta lấy mạng ngươi để Ä‘á»n bù...
- Ngươi...
- Ta phải giết ngươi!
Cá»u Äá»™c Thần Quân lạnh lùng nói :
- Thế thì thỠxem nà o.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Vương Hoa đã trông thấy U Linh Nữ tá»· tá»· hắn bá»—ng nhiên hiện tá»›i, hắn miá»…n cưỡng khẽ gá»i má»™t tiếng :
- Tá»· tá»·...
U Linh Nữ nói :
- Äệ đệ, ta nhất định phải giết y để trả thù cho ngươi, sau đó má»›i cứu trị ngươi.
Cá»u Äá»™c Thần Quân cưá»i như Ä‘iên như cuồng nói :
- Cứu trị ư? Ha ha ha... hắn đã trúng độc kiếm của ta, không bất cứ một ai có thể cứu được hết.
U Linh Nữ hãi hùng há»i :
- Äệ đệ, ngươi cảm thấy có hiện tượng gì trúng độc chăng?
- Có...
Vương Hoa miễn cưỡng nói được một tiếng, toà n thân hắn đang phát run. Lý trà bắt đầu mơ hồ...
U Linh Nữ giáºn run, sát khà đã bốc lên ngùn ngụt.
Y gầm hết lớn tiếng nói :
- Cá»u Äá»™c Thần Quân, ta phải cho ngươi chết không được toà n thây...
Trong tiếng gầm hét, y đã lượn mình nhảy vá»t tá»›i xuất thá»§ tấn công ra hai chưởng liên tiếp.
Võ công cá»§a U Linh Nữ thuá»™c môn lá»™ độc đáo và o hà ng quái dị, vả lại y xuất chiêu cay độc vô cùng. Cá»u Äá»™c Thần Quân đã bị đẩy lùi ra sau mưá»i bước liá»n.
Thình lình...
Cá»u Äá»™c Thần Quân gầm lá»›n má»™t tiếng, láºp tức xuất thá»§ tấn công ra má»™t kiếm luôn.
Cùng trong lúc hai ngưá»i liá»u mạng xuất chiêu giao đấu vá»›i nhau, má»™t bóng ngưá»i lẳng lặng lướt tá»›i hướng Vương Hoa nhanh như luồng gió thoảng.
Bóng Ä‘en ấy lướt tá»›i gần Vương Hoa láºp tức giÆ¡ tay xách bổng Vương Hoa lên nhanh như cắt. U Linh Nữ và Cá»u Äá»™c Thần Quân Ä‘ang động thá»§ giao chiêu ác liệt, cả hai ngưá»i không má»™t ai hay biết gì hết.
Quả tháºt thân pháp cá»§a bóng Ä‘en ấy thần tốc đến kinh ngưá»i.
Chỉ trong tÃc tắc, bóng Ä‘en ấy đã ẩn và o rừng cây luôn.
Lúc bấy giá» thần trà cá»§a Vương Hoa đã hôn mê hẳn. Mặc dù hắn biết có ngưá»i mang hắn Ä‘i, nhưng hắn không còn trông thấy nữa, đồng thá»i cÅ©ng chẳng biết ngưá»i nà y là ai hết.
Chẳng biết trải qua bao lâu thá»i gian, bóng Ä‘en đó má»›i đặt Vương Hoa lên đất.
Má»™t trà ng cưá»i lạnh lùng vá»ng và o tai Vương Hoa... nhưng hắn từ từ không còn nghe thấy tiếng cưá»i lạnh lùng ấy nữa...
Hắn cà ng lúc cà ng hôn mê và toà n thân hắn đau nhức vô cùng...
* * * * *
Chẳng biết đã trải qua bao lâu thá»i gian rồi hắn má»›i giáºt mình tỉnh lại.
Toà n thân hắn không còn chút sức lực gì hết. Chất độc lạnh lùng đã giảm bớt phần nà o. Bất kể thế nà o đi nữa, hắn đã dần tỉnh táo ra.
Hắn đưa mắt nhìn tá»›i trước, má»™t bóng ngưá»i vừa hiện ra trước mặt hắn. Lần nà y hắn đã trông thấy rõ rà ng, đó là má»™t thiếu nữ mình mặc chiếc áo xiêm mà u xanh.
Vương Hoa thoáng rùng mình một cái.
Thiếu nữ ấy xinh đẹp kinh hồn!
Da thịt y trắng nõn, cặp mắt, mũi, miệng và gương mặt trắng ngần, không một nơi nà o là chẳng đẹp, không một nơi nà o mà chẳng hấp dẫn hết.
Mai Hương đã xinh đẹp tuyệt vá»i nhưng thiếu nữ nà y đã đẹp hÆ¡n Mai Hương gấp mấy lần và diá»…m lệ hÆ¡n nhiá»u.
Y tá»§m tỉm cưá»i nói :
- Cuối cùng ngươi đã tỉnh lại.
Vương Hoa ấp úng nói :
- ChÃnh... cô nương đã cứu tại hạ chăng?
- Äúng thế, ta đã trông thấy má»™t ngưá»i bịt mặt báºn áo Ä‘en cướp ngươi mang đến đây. Lúc ta vừa rượt tá»›i, y đã hạ thá»§ hại ngươi rồi...
- Y là ai thế?
- Không biết.
Vương Hoa hoảng hốt nói :
- Y đã hạ độc thủ rồi?
- Phải, y đã hạ thủ...
- Nên cô nương đã cứu tại hạ ư?
- Ta chỉ giải được kiếm độc cá»§a ngươi... ngưá»i bịt mặt báºn áo Ä‘en ấy đã Ä‘iểm ba đại huyệt cá»§a ngươi...
- Không giải được ư?
- Äúng thế, ta không giải được. Ngưá»i bịt mặt báºn áo Ä‘en đó là kẻ thù cá»§a ngươi ư?
Nghe y há»i như thế, Vương Hoa bất giác ngẩn ngưá»i tại chá»— ngay. ÄÆ°Æ¡ng nhiên ở trên chốn giang hồ nà y hắn có nhiá»u kẻ thù, nhưng tức thá»i hắn chẳng nghÄ© ra đối phương là ai hết.
Thình lình...
Hắn sực nghĩ tới Thủy Tinh Cầu, chẳng rõ đối phương vì quả Thủy Tinh Cầu mà đã hạ thủ ám hại hắn chăng?
Hắn nghÄ© tá»›i đây trống ngá»±c đánh thình thịch, láºp tức thò tay và o ngá»±c áo mò mẫm má»™t hồi, bà n tay hắn không còn rút ra được nữa, toà n thân hắn run lẩy bẩy.
Quả Thủy Tinh Cầu trong túi áo đã biến đi đâu mất rồi!
Hắn buột miệng kêu lên hoảng hốt :
- Há»ng rồi...
- Cái gì mà há»ng rồi?
Vương Hoa mặt mà y tái mét, sợ hãi đến không còn nói nên lá»i gì hết. Má»™t hồi tháºt lâu hắn má»›i nói :
- Tại hạ... đánh mất một món đồ rồi.
- Món đồ gì thế?
Vương Hoa cứng há»ng, không nói được gì hết.
Sá»± việc xảy ra hết sức bất ngá», hắn chẳng ngỠđã có ngưá»i biết hắn lấy được quả Thá»§y Tinh Cầu ấy.
Rõ rà ng đối phương vì quả Thủy Tinh Cầu ấy mà đã hạ độc thủ với mình.
Trá»i Æ¡i! Biết là m sao bây giá»? Ngưá»i hạ thá»§ nà y là ai thế? DÄ© nhiên rất có thể là Vương Bán Tiên rồi.
Thiếu nữ ấy há»i :
- Xin há»i ngươi có phải là ngươi võ lâm chăng?
Vương Hoa giáºt mình tỉnh hồn lại ngay, nói :
- Äúng thế! Xin há»i võ công cá»§a ngưá»i bịt mặt ấy cao siêu cỡ nà o?
- Rất cao siêu, y đánh cắp đồ trong ngưá»i cá»§a ngươi ư?
- Äúng thế!
- Tháºt ra Ä‘iá»u đó không quan trá»ng.
- Nói sao? Không quan trá»ng ư?
Vương Hoa buột miệng kêu lên lần nữa.
Thiếu nữ ấy nói :
- à ta chẳng phải nói như thế, mà là bất kể đó là món đồ gì, so vá»›i sanh mạng cá»§a ngươi, đương nhiên chẳng quan trá»ng rồi.
Vương Hoa nói :
- À... ngươi không biết gì hết?
- Sao... ta không biết ư?
- Ngươi không biết món đồ ấy quan trá»ng đến thế nà o đâu?
- Chẳng lẽ quan trá»ng hÆ¡n cả sanh mạng ngươi sao?
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên!
- Ta thì không tin có món đồ nà o quan trá»ng hÆ¡n cả sanh mạng con ngưá»i. Ngươi hãy nói thá» món đồ đó là váºt gì xem sao?
ÄÆ°Æ¡ng nhiên Vương Hoa không thể nói rằng hắn đã đánh mất Thá»§y Tinh Cầu rồi.
hắn đà nh thở dà i nói :
- Ngươi không hiểu đâu!
- Ngươi cứ nói đi!
- À! Chẳng nói là m gì nữa!
Thiếu nữ há»i :
- Ngươi chẳng quan tâm đến sanh mạng của ngươi sao?
Bá»—ng nhiên Vương Hoa phát giác thiếu nữ nà y đã đỠcáºp đến sanh mạng hắn nhiá»u lần, thế thì sanh mạng hắn bị thế nà o rồi? Hắn hãi hùng nói :
- Sanh mạng của ta thì sao?
- Chẳng phải ta đã nói ngươi bị ngưá»i bịt mặt ấy Ä‘iểm mất ba đại huyệt rồi sao?
Vương Hoa hoảng hốt nói :
- Thế nà o?
- Ngươi bị điểm ba đại huyệt ấy, chẳng những ngươi đã bị phế đi toà n thân võ công...
Vương Hoa nghe nói thế bất giác hồn phi phách tán, nói :
- Ngươi... nói sao?
- Ta nói rằng võ công của ngươi đã bị phế cả rồi.
- A!
Trá»i Æ¡i! Thế thì tà n nhẫn hÆ¡n cả giết chết hắn rồi còn gì nữa. Äối phương đã nhẫn tâm sá» dụng thá»§ Ä‘oạn tà n bạo, phế Ä‘i toà n thân võ công cá»§a hắn như thế được sao?
Vương Hoa kinh hoà ng nói :
- Ngươi nói tháºt chứ?
- Ta nói dối ngươi là m gì? Chẳng những võ công cá»§a ngươi bị phế hết, đồng thá»i trong vòng ba tháng, toà n thân ngươi sẽ Ä‘au nhức kinh khá»§ng, và thất khiếu trong thân thể ngươi sẽ chảy máu cho đến chết.
Äùng! Vương Hoa như trúng phải má»™t cú sét đánh không bằng!
Tư tưởng trong đầu óc hắn bá»—ng trở nên trống rá»—ng, không còn gì hết. Trá»i Æ¡i là trá»i!
Thế thì tà n nhẫn quá rồi còn gì nữa. võ công hắn bị phế hết, báo thù, huyết háºn, tất cả coi như không còn gì hết...
Hắn nghĩ tới đây bi thương vô cùng, bất giác nhỠhai hà ng nước mắt.
|
 |
|
| |