05-03-2008, 04:16 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 17 – Hồi 3
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
- Không dám, chẳng bằng ngươi lớn đến tám tuổi rồi mà còn trần truồng chạy nhông.
Tả Phi Khanh giá»ng cưá»i cợt, nhưng ánh mắt lại dần dần ngưng tụ, há»—n loạn không phát sáng, nhưng cho dù ánh mắt đối phương có lăng lệ như thế nà o thì chỉ chạm và o ánh mắt y là như bóng chiá»u tà n láºp tức biến mất.
Tiên BÃch vừa muốn nổi giáºn lại muốn báºt cưá»i, quả thá»±c muốn cưá»i mà cưá»i không ra. Cô biết rõ hai ngưá»i đấu mắt như váºy là tinh khà toà n thân Ä‘á»u dồn và o hai mắt, tuy chưa giao thá»§ nhưng ánh mắt đã như gươm như thuẫn, công thá»§ qua lại tìm sÆ¡ hở cá»§a đối phương. Lúc nãy thấy anh má»™t câu, tôi má»™t câu tưởng như nói chuyện nhà n nhã, bêu xấu những chuyện hồi nhá», kỳ thá»±c là cố ý là m loạn tâm thần cá»§a địch, chỉ cần má»™t bên tâm thần nhiá»…u loạn, ánh mắt lÆ¡ là thì đã thua đến ná»a phần.
Tiên BÃch cà ng nhìn cà ng kinh hãi, đầu mÅ©i dần dần toát mồ hôi lạnh, chỉ muốn lên tiếng mà tiếng nói cứ ẩn trong lồng ngá»±c không thể xuất ra.
Ngu Chiếu chá»§ công, hao phà tinh thần, ánh mắt từ chá»— sáng chói cá»±c độ dần dần suy nhược, con ngươi cÅ©ng thu lại thần khÃ, uy lá»±c giảm mạnh. Tả Phi Khanh ý tứ há»—n loạn trong ánh mắt tá»±a như biến thà nh váºt chất, từ từ đẩy ra như váºt nặng ngà n cân áp chế tinh thần Ngu Chiếu.
Ngu Chiếu bảo trị thần khÃ, thá»§ má»™t lúc rồi đột nhiên trầm giá»ng quát lên, ánh mắt đột nhiên lại sáng rá»±c lên, bức ánh mắt cá»§a Tả Phi Khanh lùi lại, nhưng chỉ má»™t lúc thần quang cá»§a Ngu Chiếu lại suy giảm, ánh mắt há»—n loạn cá»§a Tả Phi Khanh lại ép tá»›i. Có Ä‘iá»u không bao lâu, ánh mắt Ngu Chiếu lại mạnh lên, Ä‘oạt lại thế công.
Hai ngưá»i cứ thế ánh mắt tiến tiến lùi lùi, lúc công lúc thá»§, lúc như song kiếm giao kÃch, lúc lại như giáo sắc phá thuẫn, khi thì yếu á»›t, khi thì mạnh mẽ, biến hóa kỳ ảo còn hÆ¡n cả Ä‘ao kiếm.
Qua lại mấy hiệp, Ngu Chiếu đột nhiên quát lớn một tiếng, chân trái như nặng nghìn cân từ từ bước lên. Tả Phi Khanh ứng thế phiêu nhiên lùi lại, bay lên cao.
- Äi.
Ngu Chiếu song chưởng cùng đưa ra, một đạo ánh sáng trắng xóa như mây, giống như một con thần long hoà nh không bắn ra.
Tả Phi Khanh vá»™i và ng váºn “Phong Ma Thuẫnâ€, đưa cây dù ra ngăn lại, chỉ nghe má»™t tiếng xoẹt vang lên, cây dù trắng đã hóa thà nh bá»™t nát.
Hai ngưá»i vừa giao thá»§ đã thà nh thế sinh tá», Tiên BÃch bất giác quên mất mục Ä‘Ãch đến đây, thất thanh kêu lên:
- Mau dừng tay, đừng, đừng đánh nữa.
Bột vụn của cây dù tung bay như tuyết, Tả Phi Khanh thân mình rơi xuống một chút, toà n bộ tóc trên đầu đột nhiên dựng lên, hà ng ngà n vạn sợi tóc uốn lượn như một chiếc cánh mà u trắng, nhẹ nhà ng đỡ lấy hắn.
- Bạch Phát Tam Thiên VÅ©! - Ngu Chiếu đột nhiên nhÃu mà y – Tả Phi Khanh, ngươi còn giấu chiêu nà y à ?
- Thế thì sao? – Tả Phi Khanh cưá»i nhạt – Ngươi chẳng phải đã giấu chiêu “Lôi Âm Äiện Long†ư?
Tiên BÃch thấy hai ngưá»i không việc gì như trút được gánh nặng trong lòng, vá»™i nói:
- Má»i ngưá»i Ä‘iểm tá»›i là dừng, tráºn vừa rồi tÃnh là hòa.
- Hòa? – Tả Phi Khanh biến sắc, hét lá»›n – Nói váºy còn sá»›m quá!
Liá»n phất tay áo rá»™ng, bướm giấy như má»™t tráºn cuồng phong cuốn nhanh vá» phÃa Ngu Chiếu, tụ lại thì như má»™t tráºn thế vững chắc, tản ra thì lại như tuyết bay đầy trá»i, hoặc là chÃnh diện công kÃch, hoặc là thừa cÆ¡ đánh lén, bao phá»§ đầy trá»i, dà y như mây khói.
Lôi Âm Äiện Long nếu ở trong vòng mưá»i bước thì khó có thể chống lại, nhưng ra ngoà i mưá»i bước thì ánh sáng má» nhạt, uy lá»±c giảm mạnh. Tả Phi Khanh biết rõ Ä‘iá»u đó, thá»§y chung vẫn giữ khoảng cách ngoà i mưá»i bước khống chế bướm giấy, Ä‘iện kình cá»§a Ngu Chiếu không thể đánh tá»›i, bất giác tức giáºn nói:
- Tả Phi Khanh, đây là loại chiến thuáºt hèn hạ gì váºy?
Tả Phi Khanh cưá»i nhạt nói:
- Ngươi không biết giữ khoảng cách ư?
Ngu Chiếu cưá»i dà i, nhảy lên cao mấy trượng, Ä‘iện kình thế như rồng bay đánh ra, Tả Phi Khanh không dám ngạnh tiếp vá»™i lùi lại phÃa sau. Ngu Chiếu nhảy lên tuy mạnh nhưng không thể bay lượn trên không lâu như hắn, trong khoảng khắc đã lại rÆ¡i xuống đất.
Cứ nhảy lên nhảy xuống giằng co má»™t lúc, Tả Phi Khanh thừa dịp liếc nhìn chợt biến sắc mặt, chỉ thấy bên cạnh Tiên BÃch đã không còn thấy bóng dáng Cốc Chẩn và Lục Tiệm nữa.
- Trúng kế rồi!
Tả Phi Khanh tâm thần hÆ¡i loạn, phất tay áo định bay vá» hướng háºu viện, Ngu Chiếu cưá»i lá»›n nói:
- Muốn chạy ư? Äể lại Ãt tiá»n mãi lá»™ đã.
Liá»n tung ngưá»i nhảy lên, bắn ra hai đạo Ä‘iện kình buá»™c Tả Phi Khanh phải quay lùi vá».
Lục Tiệm, Cốc Chẩn thừa lúc hai ngưá»i giao chiến đã chạy và o háºu viện, dá»c đưá»ng Lục Tiệm kêu gá»i:
- A Tình…
Gá»i liá»n ba tiếng, bá»—ng nghe từ thiá»n phòng bên trái có giá»ng yếu á»›t nói:
- Lục, Lục Tiệm, là , là anh sao?
Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, ngẩn ngưá»i ra rồi run giá»ng nói:
- Là , là tôi, A Tình…
Chạy đến thiá»n phòng, thấy cá»a đóng, y hết sức đẩy má»™t cái, không ngá» cánh cá»a đó bị má»™t cá»— đại lá»±c từ bên trong chống lại. Lục Tiệm trong lúc cấp bách quên mất lá»i nhắc “Không thể mượn kiếp lá»±câ€, dùng “Äại Tu Di tướng†xô mạnh má»™t cái, không ngá» cánh cá»a đó chỉ rung lên, còn Diêu Tình lại kêu thảm má»™t tiếng.
Lục Tiệm trong lòng gấp gáp, lại định xô tiếp, Cốc Chẩn giữ y lại, trầm giá»ng nói:
- Không được lá»— mãng xô đẩy, nÆ¡i nà y có Ä‘iá»u cổ quái.
Lục Tiệm ngạc nhiên thu thế, Cốc Chẩn sá» cánh cá»a đó, lá»™ ra thần sắc kỳ quái, nói:
- Ngươi xem nà y.
Lục Tiệm đưa tay sá» và o, cảm thấy trên cánh cá»a có má»™t tiá»m lá»±c cá»±c mạnh, hÆ¡i khẽ váºn kình thì ngón tay đã bị tiá»m lá»±c đó đẩy báºt ra.
Cốc Chẩn đảo má»™t vòng quanh thiá»n phòng, nói:
- Tiá»m lá»±c đó bố trà khắp thiá»n phòng, không biết là từ ai phát ra? Chẳng lẽ trong phòng có ngưá»i trông giữ?
Bá»—ng nghe Diêu Tình tức giáºn nhưng yếu á»›t nói:
- Không, không có ai phòng thá»§, tiá»m, tiá»m lá»±c đó chÃnh là chân khà cá»§a tôi.
Hai ngưá»i ngoà i phòng cả kinh, Cốc Chẩn nói:
- Chẳng lẽ cô tự mình nhốt mình?
- Äó là thần thông cá»§a Phong bá»™, gá»i là Thanh Phong Tá»a – Diêu Tình yếu á»›t nói – Tả Phi Khanh lấy chân khà cá»§a tôi dẫn ra khắp thiá»n phòng, bố trà thà nh chướng ngại, anh nếu muốn cứu tôi, trước hết phải phá được chân khà cá»§a tôi, nhưng nếu chân khà cá»§a tôi bị phá thì tất phải chết. Cứ như váºy, Tả Phi Khanh không tốn má»™t sợi dây má»™t cái khóa cÅ©ng có thể khiến tôi tá»± nhốt mình. Lục Tiệm… anh là đồ ngốc, cái xô vừa rồi, hại chết tôi rồi…
Nói đến đó không đủ hơi sức, khẽ ho húng.
Lục Tiệm kinh hãi nói:
- A Tình, cô bị thương rồi ư?
Diêu Tình tức giáºn nói:
- Äá»u tại thằng ngốc là anh…
Lục Tiệm vừa thẹn vừa gấp, vội nói:
- A Tình, cô muốn chá»i tôi thế nà o cÅ©ng được, nhưng hiện giá» là m thế nà o để cứu được cô đây…
Diêu Tình phì một tiếng, nói:
- Nếu tôi biết thì đã sớm tự thoát ra, cần gì anh cứu…
Lục Tiệm không trả lá»i được, nhìn Cốc Chẩn nói:
- Ngươi nhất định có cách, phải không?
Cốc Chẩn cưá»i khổ nói:
- Không phải ta nói ngoa, bất kể khóa sắt khóa đồng, khóa nổi khóa chìm, chỉ cần cái khóa đó có hình dạng thì ta có má»™t sợi ô kim ti trong tay là đá»u có thể mở được hết. Nhưng cái “Thanh Phong Tá»a†nà y là khóa bằng chân khÃ, nhìn không thấy, sá» không ra, rõ rà ng là má»™t loại võ công, ngươi cÅ©ng biết đấy, nói vá» võ công thì kiến thức cá»§a tiểu đệ rất hạn chế…
Bá»—ng nghe Diêu Tình cưá»i nhạt nói:
- Lục Tiệm, anh đừng tin hắn, hắn đầu óc quá»· quyệt, chắc chắn có cách, trước hết anh phải đánh cho hắn má»™t tráºn đến khi nà o hắn khai ra má»›i thôi.
Lục Tiệm giáºt mình, Cốc Chẩn ngược lại cưá»i lá»›n nói:
- Lão bà nương ác độc lắm, cô định dùng việc công báo thù riêng.
Lục Tiệm ngạc nhiên nói:
- Ngươi và A Tình còn chưa từng gặp gỡ, là m sao có thù riêng.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Ngươi còn chưa biết ư? Cô ta là …
Diêu Tình đột nhiên hét lên:
- Xú tặc câm miệng.
Cốc Chẩn nói:
- Câm miệng cÅ©ng được, váºy cô còn muốn đánh ta nữa không?
Diêu Tình mắng:
- Coi như ngươi lợi hại.
Cốc Chẩn ngoà i mặt cưá»i cợt nhưng trong lòng rất khẩn cấp, thà nh công đã ở trước mắt, ai ngá» Tả Phi Khanh còn lưu lại háºu chước nà y, trong lúc buồn bá»±c bá»—ng nghe có ngưá»i cưá»i khẽ nói:
- Muốn phá Thanh Phong Tá»a ư? Nói khó thì khó, mà nói dá»… thì cÅ©ng dá»… thôi.
Lục Tiệm, Cốc Chẩn quay đầu nhìn lại, thấy Tiên BÃch không biết từ lúc nà o đã đến sau lưng hai ngưá»i. Diêu Tình đột nhiên háºm há»±c nói:
- Là cô à ?
Tiên BÃch cưá»i nói:
- Diêu sư muá»™i khá»e chứ.
Diêu Tình hừ lạnh một tiếng, nói:
- Nhá» sá»± quan tâm cá»§a cô mà ta khá»e quá mức, hai con chó săn má»™t Phong má»™t Lôi đó cá»§a cô tháºt là trung thà nh, dù ta chạy cách nà o cÅ©ng không thoát được.
Tiên BÃch thở dà i nói:
- Ngà y đó ta chỉ mong tá»± bảo vệ, sá» ra Tuyệt Trà Chi Thuáºt, là m loạn thần trà cá»§a cha cô, quả tháºt vẫn luôn hối háºn, có Ä‘iá»u nếu cô muốn báo thù thì cứ đến tìm ta, tại sao lại đả thương đồng môn, ăn trá»™m bà kÃp, há»a tượng?
Diêu Tình hừ lạnh một tiếng, nói:
- Như váºy chẳng phải đơn giản quá hay sao? Ta lấy trá»™m “Thái Tuế Kinh†là để há»c thần thông bên trong. Còn lấy trá»™m há»a tượng tổ sư thì lại cà ng rõ rà ng, tám há»a tượng hợp nhất sẽ trở thà nh thiên hạ vô địch, chỉ cần ta lấy được cả tám há»a tượng thì có thể trở thà nh vô địch trong thiên hạ, Ä‘em bá»n cao thá»§ tám bá»™ các ngươi giết sạch, rồi châm má»™t mồi lá»a đốt hết Tây Thà nh, khiến các ngưá»i được thưởng thức mùi vị há»§y nhà diệt tá»™c.
Lá»i nói đó vô cùng oán độc, ba ngưá»i ngoà i phòng nghe mà dá»±ng tóc gáy. Tiên BÃch trầm mặc hồi lâu, đột nhiên thở dà i nói:
- Diêu Tình, cô nháºp ma rồi.
Tà i sản của ZORO_NDK
Chữ ký của ZORO_NDK Võ Lâm Chà Tôn - Duy Ngã Tuyết Thiên Hồ :00 (85):
Tếu Ngạo Thiên Hạ - Thùy Dữ Tranh Phong :00 (14):
Tháºp Bá»™ Sát Nhất Nhân - Thiên Lý Bất Lưu Hà nh :33:
Thần Thú tá»a kỵ:Há»a Phượng Hoà ng
Lúc bé , nghỉ há»c là chuyện lạ. Lá»›n lên má»›i biết, chuyện lạ là đi há»c...
Lúc bé, tưởng đến trưá»ng là phải há»c. Lá»›n lên má»›i biết, đến trưá»ng còn được ... ngá»§
Lúc bé, tưởng thi xong là hết. Lớn lên mới biết , sau thi còn có thi lại...
Lúc bé , tưởng Ä‘iểm 10 má»›i là giá»i. Lá»›n lên má»›i biết, chỉ 2 thôi đã quý lắm rồi...
Lúc bé,cho 10 ngà n là dư,giỠcho 10 triệu cũng ko đủ!
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 04:33 PM .
05-03-2008, 04:18 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 17 – Hồi 4
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Diêu Tình phát ra má»™t tráºn cưá»i như tiếng chuông bạc:
- Äúng váºy, ta là ma nữ, cô là bồ tát, nếu không tại sao lại hảo tâm như váºy, cho ta giải độc, rồi cứu tÃnh mạng ta? Nếu đổi lại là ta thì nhổ cá» táºn gốc, ở Diêu gia trang đã Ä‘em ta giết luôn rồi. Tại sao? Cô hối háºn rồi ư? Hiện giá» hối vẫn còn kịp, ngà y hôm nay nếu không giết ta thì sẽ có ngà y ta trước diệt Äịa bá»™, sau há»§y Tây Thà nh.
Lục Tiệm không nhẫn nại được, nói:
- A Tình, cô tại sao lại nói như váºy?
Diêu Tình lạnh nhạt nói:
- Tôi nói sao nà o? Có phải cứ nói Tiên BÃch tá»· tá»· cá»§a anh má»™t hai câu là anh Ä‘au lòng không?
Lục Tiệm vừa thẹn vừa gấp, láºt Ä‘áºt nói:
- Tôi, tôi…
Tiên BÃch nhÃu nhÃu mà y, bá»—ng nói:
- Lục Tiệm, đừng nói nữa, đệ hãy giải thoát cô ta trước đã.
- Nói nhăng nói cà n – Diêu Tình hừ lạnh nói – Y là một thằng ngốc, là m sao cứu ta được?
Lục Tiệm cũng nói:
- Äúng váºy, đệ rất hồ đồ, là m sao cứu cô ấy được? Phải có Tiên BÃch tá»· tá»· đại hiển thần thông má»›i được.
- Ta không là m được. – Tiên BÃch lắc đầu nói – Trong bốn ngưá»i ở đây, muốn phá Thanh Phong Tá»a đó nếu không có “Bổ Thiên Kiếp Thủ†cá»§a đệ thì không thể là m được.
Lục Tiệm cả kinh nói:
- Bổ Thiên Kiếp Thủ?
Tiên BÃch nói:
- Ta há»i đệ, trá»i bổ sung như thế nà o?
Lục Tiệm trầm ngâm chưa quyết, Cốc Chẩn đã cưá»i nói:
- Trá»i là hư không, không Ä‘i không đến, không tà n không khuyết, đã không khuyết thiếu thì bổ sung thế nà o được?
- Chưa chắc – Tiên BÃch lắc đầu nói – Trá»i cÅ©ng có chá»— hở, khuyết thiếu, chỉ là ngưá»i thưá»ng không cảm nháºn được.
Cốc Chẩn ý lên một tiếng, nói:
- Chẳng lẽ Lục Tiệm cảm nháºn được?
Tiên BÃch nói:
- Äúng váºy.
Rồi quay sang Lục Tiệm nói:
- Äạo lý cá»§a “Thanh Phong Tá»a†cÅ©ng gần giống đạo trá»i, nhìn thì kÃn đáo mà thá»±c ra vẫn có kẽ hở. Äệ dùng hai tay ấn và o tưá»ng rồi lấy kiếp lá»±c cảm nháºn chân khà trên tưá»ng, tìm ra khe hở trong lưu chuyển cá»§a chân khÃ, sau đó xuất thá»§ đánh và o đó, nếu chân khà bị ngăn cản thì Thanh Phong Tá»a sẽ bị phá.
Lục Tiệm vui mừng, vừa định động thủ, bỗng nghe Diêu Tình lạnh nhạt nói:
- Lục Tiệm, anh đừng có trúng kế, nữ nhân đó lòng dạ ác độc, cô ta muốn mượn đao giết tôi đấy.
Lục Tiệm cả kinh nói:
- Sao?
Diêu Tình nói:
- Cô ta nói đến nước chảy mây trôi, nhưng ai biết khi chân khà bị cản trở thì sẽ có háºu quả gì? Nếu chân khà bị cản trở mà tôi chết thì sao?
Lục Tiệm nghe váºy giáºt mình, lại thấy Diêu Tình nói tiếp:
- Nếu tôi chết, cô ta tất nhiên sẽ nói là vì bản lÄ©nh cá»§a anh không đủ, chưa tìm được khe hở chân khà đã cố đánh và o, vì váºy mà khéo quá hóa vụng. Nếu như váºy, chẳng phải cô ta không đụng ngón tay cÅ©ng giết được tôi, hÆ¡n nữa nếu tôi chết vá» tay anh thì cho dù anh xuống suối và ng Ä‘á»n tá»™i cÅ©ng không đủ.
Lục Tiệm nghĩ ngợi rồi lắc đầu nói:
- Tiên BÃch tá»· tá»· không phải loại ngưá»i như váºy.
- Tiên BÃch tá»· tá»·? – Diêu Tình hừ lạnh – Gá»i thân thiết lắm nhỉ! Nói như váºy, anh thà tin và o lá»i quá»· quyệt cá»§a cô ta, nhất định hại chết tôi….
Nói đến đó cổ há»ng nghẹn lại, nho nhá» khóc lên.
Lục Tiệm đột nhiên nghiến răng, cao giá»ng nói:
- Cô yên tâm, cho dù cô sống hay chết ta Ä‘á»u theo cô.
Trong thiá»n phòng trầm lặng má»™t chút rồi Diêu Tình từng chữ từng chữ nói:
- ÄÆ°á»£c, nếu anh muốn xuất thá»§ thì phải đáp ứng trước vá»›i tôi má»™t việc.
Lục Tiệm nói:
- Cô nói đi.
Diêu Tình rÃt giá»ng nói:
- Nếu tôi chết, anh phải giết con tiện nhân Tiên BÃch đó để báo thù cho tôi.
Tiên BÃch không chá» Lục Tiệm trả lá»i đã mỉm cưá»i nói:
- Cô yên tâm, nếu cô chết thì ta cũng tự sát để tạ lỗi.
Lục Tiệm nghe váºy liá»n không ngần ngừ nữa, hai tay để há» lên cánh cá»a, kiếp lá»±c dồn ra, nháy mắt y đã nhìn rõ được chân khà khắp phòng giống như vô số dòng nước tung hoà nh giao thoa, trong đó thỉnh thoảng má»™t số đạo chân khà giao nhau quả thá»±c lá»™ ra má»™t chút khe hở như có như không.
Trong chá»›p mắt, Lục Tiệm hai mắt nhắm nghiá»n, ngón trá» tay phải Ä‘iểm và o má»™t khe hở trên cánh cá»a bên trái. Má»™t chỉ Ä‘iểm và o tuyệt không bị đẩy báºt ra, chân khà trên cá»a đã bị ngón tay y cản trở, hoà n toà n Ä‘oạn tuyệt. Lục Tiệm đẩy nhẹ ngón trá», két má»™t tiếng cá»a thiá»n phòng đã mở ra.
Cốc Chẩn sá» và o tưá»ng, cưá»i nói:
- Tuyệt diệu, Thanh Phong Tá»a đã biến thà nh Vô Phong Tá»a rồi.
Lục Tiệm vừa kinh hãi vừa mừng rỡ, phi thân lao và o, chỉ thấy trong phòng u tối, ẩn ước có thể thấy má»™t nữ tá» Ä‘ang ngồi. Lục Tiệm nhìn hình ảnh mỠảo cá»§a cô, mắt đỠlên, run giá»ng nói:
- A Tình, cô, cô không sao chứ?
Lá»i chưa dứt lệ đã trà o ra.
- Khóc cái gì. – Diêu Tình lạnh nhạt nói – Anh qua đây.
Lục Tiệm gạt lệ đi tới, Diêu Tình lại nói:
- Hai bà n tay tôi có ngân châm, anh rút ra đi.
Lục Tiệm theo lá»i cúi xuống, sá» và o hai bà n tay cô, quả tháºt có hai cái ngân châm dà i khoảng má»™t thống, Ä‘á»u cắm và o yếu huyệt, Ä‘uôi châm buá»™c má»™t sợi tÆ¡ nhá» cắm và o lòng đất.
Lục Tiệm nhổ ngân châm, Diêu Tình liá»n đứng báºt dáºy, nhưng cô bị tù đã lâu, cÆ¡ thể hư nhược, hai chân má»m nhÅ©n lại ngồi bệt xuống. Lục Tiệm đỡ cô dáºy, cảm thấy cÆ¡ thể cô má»m mại như má»™t khối ngá»c ấm áp, yếu á»›t dá»±a và o vai y.
- Anh ngẩn ngưá»i ra là m gì? – Diêu Tình đột nhiên khẽ quát – Còn không đỡ tôi ra Ä‘i?
Lục Tiệm hoà n hồn, chỉ cảm thấy cảnh vừa rồi, tình vừa rồi như má»™ng như mị, háºn không thể cả Ä‘á»i cả kiếp đỡ cô như váºy vÄ©nh viá»…n không xa rá»i, nhưng đổi ý nghÄ© tiếp thì bản thân là kiếp nô sống thừa, tÃnh mạng bất quá chỉ còn hai năm, cho dù có mấy phần ái má»™ thì cÅ©ng không thể cùng Diêu Tình sống cả Ä‘á»i.
Nghĩ đến đó, y thở dà i một tiếng, đỡ cô bước đi, chợt nghe Diêu Tình nói:
- Anh thở dà i gì váºy?
Lục Tiệm lòng như dao cắt, cưá»i lá»›n nói:
- Không có gì? Nhiá»u năm không được gặp cô, trong lòng có nhiá»u cảm khái.
Diêu Tình rất tinh tế, nghe ra trong lá»i y vừa nói có lòng chán nản, bất giác hÆ¡i bá»±c mình, vừa định chỉ trÃch thì bá»—ng thấy trước mắt sáng lên, đã ra đến ngoà i cá»a.
Mượn ánh mặt trá»i, Lục Tiệm nhìn lại giai nhân Ä‘ang dá»±a trong lòng, nhiá»u năm không gặp, cô cà ng ngà y cà ng xinh đẹp, giống như má»™t bông mẫu đơn, không chỉ mỹ mạo hÆ¡n xưa mà còn thêm mấy phần phong váºn khuynh đảo chúng sinh.
Lục Tiệm tim Ä‘áºp thình thịch, chỉ sợ không khắc chế được dục niệm, lá»a tình bùng cháy nên chỉ nhìn má»™t cái rồi quay đầu Ä‘i ngay, liá»n thấy Cốc Chẩn Ä‘ang nhìn mình cưá»i hi hi đầy vẻ ranh mãnh, bất giác mặt đỠđến mang tai, tá»±a hồ không dám ngẩng đầu lên nữa.
Tiên BÃch nhìn hai ngưá»i, ánh mắt lúc thì lăng lệ, lúc lại do dá»±, cuối cùng nhu hòa trở lại, nhẹ thở dà i nói:
- Diêu sư muá»™i, cô Ä‘em “Thái Tuế kinh†và há»a tượng tổ sư để lại thì ta để cô rá»i Ä‘i, còn vá» gia mẫu ta sẽ tá»± lo.
Diêu Tình cưá»i nhạt nói:
- Giả nhân giả nghÄ©a, ta không muốn nháºn tình đó cá»§a cô. Lại nói, “Thái Tuế kinh†và há»a tượng tổ sư Ä‘á»u không ở trên ngưá»i ta, là m sao đưa được cho cô?
Tiên BÃch biến sắc nói:
- Chẳng lẽ Tả Phi Khanh đã lấy rồi?
Diêu Tình lộ chút khinh bỉ nói:
- Nếu hắn lấy được thì còn giam ta là m gì? Chỉ sợ đã sớm tới tìm cô để khoe công.
Tiên BÃch thở phà o má»™t hÆ¡i, nói:
- Ta cÅ©ng biết, vá»›i tâm cÆ¡ cá»§a cô tất không Ä‘em hai váºt như váºy bên mình.
Diêu Tình không khẳng định cÅ©ng không phá»§ nháºn, vén tóc mai thản nhiên nói:
- Lục Tiệm, tôi đứng không được, anh cẩn tháºn đỡ tôi, để tôi ngồi nghỉ trên báºc cá»a má»™t chút.
Lục Tiệm đỡ cô ngồi xuống, trong lúc cúi ngưá»i bá»—ng nghe Diêu Tình thấp giá»ng nói và o tai y:
- Trong vạt áo trong bên trái cá»§a anh có má»™t cái túi nhá», lấy ra đưa tôi.
Lục Tiệm đưa tay sá», cảm thấy vạt áo bên trái gồ lên má»™t khối, còn có má»™t cái lá»— thá»§ng dà i khoảng má»™t thốn, vừa đủ để đưa ngón trá» và o.
Lục Tiệm kinh nghi bất định, đưa tay và o lá»— thá»§ng lấy ra má»™t cái túi lụa nhá», trong túi đầy những hạt châu nhá» như hạt gạo. Lục Tiệm cảm thấy rất mÆ¡ hồ, Ä‘ang đỉnh há»i lại thì Diêu Tình đã nói:
- Äừng nói ra, âm thầm đưa cho tôi.
Lục Tiệm trước nay vẫn nghe lá»i cô, láºp tức lấy thân mình che mắt Cốc Chẩn, Tiên BÃch rồi đưa cái túi đó và o lòng bà n tay Diêu Tình. Cốc Chẩn thấy hai ngưá»i ghé đầu ghé tai dÃnh nhau như keo, bất giác nhÃu mà y ngạc nhiên: “Vị lão huynh nà y ngà y thưá»ng thà nh thá»±c, tại sao bây giá» lại thiếu kiên nhẫn như váºy, thân tại hiểm địa mà vẫn còn lòng tâm tình?â€
Còn chưa nghÄ© hết, bá»—ng nghe má»™t tiếng gầm lá»›n như thiên lôi chấn ná»™, sấm sét nổ ra, không chỉ má»i ngưá»i tim Ä‘áºp chân run mà phòng ốc cây cối cÅ©ng rung lên bần báºt.
Tiên BÃch biến sắc, quay đầu nhìn lại, trên không trung cát cuốn dà y đặc như má»™t cái sừng dê khổng lồ mà u và ng, đột nhiên ầm má»™t tiếng, ngôi tháp sáu mặt vốn đã cÅ© đổ, bị cái “sừng dê†đó xô đẩy liá»n đổ sáºp xuống.
Tà i sản của ZORO_NDK
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 04:34 PM .
05-03-2008, 04:18 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 17 – Hồi 5
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
- Trầm Sa Chi Tráºn!
Tiên BÃch không quản tá»›i Diêu Tình nữa, tung mình lao vá» phÃa tiá»n đình. Cốc Chẩn cÅ©ng nói:
- Ngu lão ca có vấn đỠrồi, ta đi xem xem, Lục Tiệm, ngươi đưa cô ta chạy trước đi.
Nói xong cÅ©ng theo sau Tiên BÃch chạy Ä‘i.
Lục Tiệm hơi ngần ngừ, nói:
- A Tình, tôi đưa cô ra khá»i chùa.
Diêu Tình cưá»i nhạt nói:
- Ai nói là tôi muốn ra khá»i chùa? - Nói xong từ từ đứng dáºy – Anh đỡ tôi ra tiá»n Ä‘iện.
Lục Tiệm thất thanh nói:
- Sao váºy được?
Diêu Tình nói:
- Anh không đi ư, được, tôi tự đi.
Liá»n rá»i khá»i Lục Tiệm, hướng vá» phÃa tiá»n đình Ä‘i tá»›i.
Lục Tiệm cả kinh, vừa định đưa tay kéo cô lại, không ngá» tay đưa ra má»™t ná»a thì đột nhiên có má»™t đạo bạch quang bắn tá»›i nhắm và o bà n tay y.
Bổ Thiên Kiếp Thủ tự phát động, Lục Tiệm chưa kịp nghĩ gì thì năm ngón tay đã cái co cái móc, chụp lấy bạch quang đó, thì ra là một đám tơ tằm. Y quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Trầm Tú đứng ở đằng xa, ánh mắt lấp lóe có phần kinh hãi.
Lục Tiệm nhìn thấy ngưá»i nà y vừa kinh hãi vừa tức giáºn. Diêu Tình lại nhÃu mà y nói:
- Ngươi đến đây là m gì?
Trầm Tú thu tÆ¡ tằm lại, cưá»i hi hi nói:
- Tú Diệp sư muá»™i, ha ha, không đúng, phải gá»i là Diêu sư muá»™i má»›i đúng, Diêu sư muá»™i, ta tìm cô tháºt khổ sở.
Diêu Tình lạnh nhạt nói:
- Tìm ta là m gì?
Trầm Tú cưá»i nói:
- Diêu sư muá»™i có Ä‘iá»u chưa rõ, đêm qua ta tá»± thả cô ra đã phải chịu trách nhiệm rất lá»›n.
- Äiá»u đó vá»›i ta có gì liên quan.
Diêu Tình quay đầu định bá» Ä‘i, Trầm Tú vá»™i tiến hai bước Ä‘i bên mình cô. Diêu Tình bất giác tức giáºn nói:
- Ngươi đi cùng ta là m gì?
Trầm Tú thở dà i nói:
- Vì thả sư muá»™i mà gia phụ trách tá»™i, kẻ hèn hiện giá» có nhà mà không thể vỠđược, ngoà i việc Ä‘uổi theo Ä‘i cùng sư muá»™i tháºt không còn chá»— nà o Ä‘i nữa.
Trong lúc nói, hai mắt ngưng thần nhìn mặt Diêu Tình, như cưá»i như không.
Diêu Tình thấy y thần sắc ái má»™, bất giác hÆ¡i nhÃu mà y, hừ nhẹ nói:
- Không sợ chết thì ngươi cứ theo.
Trầm Tú a a cưá»i nói:
- Nếu có thể chết dưới tay sư muá»™i thì chÃnh là phúc pháºn cá»§a kẻ hèn nà y.
Nói xong đưa mắt nhìn lại, thấy Lục Tiệm thần sắc trầm trá»ng Ä‘i theo phÃa sau, bất giác mắt xạ hà n quang cưá»i nhạt nói:
- Sư muá»™i, thằng nhà quê kia theo Ä‘uôi cô, tháºt là gai mắt. Äể ta thay cô đánh hắn má»™t tráºn.
Diêu Tình không nói tiếng nà o, chân không dừng bước. Trầm Tú một là chưa được giai nhân đồng ý, hai là tự nghĩ đơn đả độc đấu chưa chắc đã thắng, đà nh trừng mắt nhìn Lục Tiệm rồi rảo bước bám kè kè bên cạnh Diêu Tình.
Lục Tiệm từ khi biết “Hắc Thiên Kiếp†không cách nà o giải được đã má»™t lòng muốn chặt đứt tÆ¡ tình, ai ngá» nhìn thấy Diêu Tình lòng lại kÃch động không thể kiá»m chế, vì váºy nhìn Trầm, Diêu hai ngưá»i sóng bước Ä‘i tháºt như rắn độc gặm nhấm tâm can, thống khổ khó mà chịu được. Lòng nghÄ© nếu nam tá» bầu bạn vá»›i Diêu Tình là ngưá»i thông minh chÃnh trá»±c thì không nói là m gì, bản thân cho dù phải ôm háºn nhưng dù sao trong lòng cÅ©ng không vướng báºn gì, tìm má»™t nÆ¡i thâm sÆ¡n cùng cốc để sống nốt kiếp tà n. Nhưng tên Trầm Tú nà y dâm tà ác độc, chẳng phải loại thiện lương, Diêu Tình nếu bị hắn bám lấy thì là nh Ãt dữ nhiá»u.
NghÄ© đến đó, y không tá»± Ä‘iá»u khiển được, bám theo hai ngưá»i Ä‘i tá»›i tiá»n đình, chỉ thấy cát bay mù mịt, mạnh như tên cứng, lấy Tả Phi Khanh là m trục, kêu lên ù ù kết thà nh má»™t cÆ¡n lốc khổng lồ, từng tráºn từng tráºn cuốn tá»›i Ngu Chiếu.
- A!
Ngu Chiếu lại gầm lên má»™t tiếng, âm như sấm sét, cuồng sa bay đến bị tiếng quát cá»§a y như gặp phải bức tưá»ng vô hình, tản mát tán loạn.
Trầm Tú mặt trắng bệch, buột miệng nói:
- “Thiên Lôi Hống†tháºt là ghê gá»›m, uy danh Lôi Äế Tá» quả không ngoa.
Hắn má»™t mặt phô trương kiến thức, má»™t mặt lé mắt nhìn sang, chỉ thấy Diêu Tình ngưng thần nhìn đấu trưá»ng không nói năng gì, trong lòng nhất thá»i vô cùng thất vá»ng. Cốc Chẩn nghe tiếng nhìn qua, thấy Diêu Tình, Trầm Tú liá»n tá» vẻ kinh hãi, lại thấy Lục Tiệm thần sắc u phiá»n, tức thì nhÃu chặt lông mà y.
Lúc nà y đá bay cát chạy, sấm chá»›p gầm vang, Ngu Chiếu và Tả Phi Khanh Ä‘á»u hai mắt đỠngầu, Tiên BÃch liên thanh hét dừng nhưng hai ngưá»i như không nghe thấy. Tả Phi Khanh đánh lâu không hạ gục được, liên tục phát động “Trầm Sa Chi Tráºnâ€, kÃch khởi cuồng sa lốc xoáy đánh và o há»™ thể Ä‘iện long cá»§a Ngu Chiếu. Ngu Chiếu tuy liên tiếp phát ra “Thiên Lôi Hống†muốn phá vỡ đạo lốc xoáy đó nhưng thá»§y chung vẫn chưa thà nh công, cát bị đánh văng ra lại tụ lại, cà ng lúc cà ng mãnh liệt.
Tiên BÃch nóng lòng dáºm chân, lòng biết “Trầm Sa Chi Tráºn†má»™t khi phát động thì không chết không dừng lại, hoặc là Ngu Chiếu vong mạng, hoặc là Tả Phi Khanh kiệt sức mà chết, trong lúc nóng nảy bất giác hay tay ấn xuống đất, tiá»m váºn “Chu Lưu Thổ Kìnhâ€, đột nhiên hai mắt sáng lên, cao giá»ng gá»i:
- Dưới đất có mạch nước.
Câu đó vừa nói ra, Ngu Chiếu gầm lá»›n má»™t tiếng, “Thiên Lôi Hống†uy lá»±c cá»±c Ä‘iểm, cát gió tán loạn, bá»—ng thấy hai tay y giao lại, tụ khởi Ä‘iện kÃnh. Tả Phi Khanh vừa định lùi lại, không ngá» Ngu Chiếu song chưởng tuyệt không đánh lên trên mà ngược lại tống xuống dưới, đạo Ä‘iện long đó xoẹt má»™t tiếng đã chui và o lòng đất.
Tả Phi Khanh thầm kêu không hay, tai đã nghe được trong lòng đất có tiếng lách cách như đá va chạm nhau, nháy mắt mặt đất nứt ra, má»™t dòng nước đầy bùn đất bắn vá»t lên trá»i, cát gặp phải nước liá»n rÆ¡i xuống lịch bịch như mưa.
Tả Phi Khanh không có cát để dùng, bất đắc dÄ© bay vá» phÃa sau. Ngu Chiếu dùng “Lôi Âm Äiện Long†đánh xuyên đất trúng và o mạch nước, phá được “Trầm Sa Chi Tráºnâ€, không đợi Tả Phi Khanh lấy lại tráºn thế, đã hô hô đánh ra hai chưởng, Ä‘em đất bùn đánh văng lên đầy trá»i.
Tả Phi Khanh vá»™i vã tránh né, bá»—ng thấy Ngu Chiếu cúi ngưá»i ôm lên má»™t đám bùn đất lá»›n, nước chảy ròng ròng rÆ¡i xuống đất. Tả Phi Khanh hoảng hốt vá»™i tránh, nhưng bị Ngu Chiếu Ä‘oán trúng phương hướng, má»™t nắm bùn đất chÃnh diện bắn tá»›i, đánh trúng và o áo bà o trắng cá»§a Tả Phi Khanh. Tả Phi Khanh thấy trên áo có má»™t vết bùn đất, tá»±a hồ tức muốn ngất xỉu, mặt đỠbừng lên, vừa định trả đũa, không ngá» Ngu Chiếu chiếm được tiên cÆ¡ liá»n không tha ngưá»i, trái phải ném ra, bùn đất từng nắm liên tục bắn đến. Tả Phi Khanh Ä‘iên đảo tránh phải né trái, như má»™t con quay chạy loạn khắp trá»i.
Tả, Ngu hai ngưá»i từ nhá» cùng lá»›n lên, Tả Phi Khanh vốn thÃch sạch sẽ, luôn dùng phong kình há»™ thân, không để má»™t chút bụi bẩn bám và o áo bà o. Ngu Chiếu từ nhá» lại hay phá phách, quen thÃch trêu trá»i chá»c đất, không có việc gì cÅ©ng gây chuyện, lúc nhá» cùng Tả Phi Khanh chÆ¡i đùa chuyên tìm bùn đất vá» bôi lên khuôn mặt nhá» nhắn cá»§a hắn, khiến hắn khóc ầm lên, vì váºy mà hai ngưá»i từ nhỠđã kết oán, ngoà i vì Tiên BÃch còn vì nguyên nhân đó. Lúc nà y Ngu Chiếu chiếm hết thượng phong, trong lòng đắc ý, a a cưá»i lá»›n.
Tiên BÃch thấy hai ngưá»i vừa đấu ta sống ngươi chết, nháy mắt đã chuyển thà nh trẻ con chÆ¡i nghịch, quả thá»±c dở tức dở cưá»i, vừa định mở miệng khuyên giải, đột nhiên dưới chân động Ä‘áºy, hÆ¡n mưá»i rá»… cây lá»›n phá đất lao ra, xoát xoát bó chặt lấy cô.
Tiên BÃch cả kinh, váºn lá»±c giáºt ra, còn chưa giáºt được đã nghe Diêu Tình lạnh nhạt nói:
- Cô muốn chết ư?
Tiên BÃch tâm niệm chợt động, thất thanh nói:
- Cô luyện được “Hóa Sinh�
Diêu Tình nói:
- Coi như cô có kiến thức.
Nói đến đó, đột nhiên cao giá»ng gá»i:
- Ngu Chiếu, Tả Phi Khanh. Các ngươi có muốn tÃnh mạng nữ nhân nà y không?
Ngu, Tả hai ngưá»i quay đầu nhìn lại Ä‘á»u biến sắc, Lục Tiệm cÅ©ng không nhẫn nại được, nói:
- A Tình, cô đừng là m loạn.
Diêu Tình trừng mắt nhìn y, quát lên:
- Không phải việc của anh.
Lục Tiệm bị cô ta trừng mắt quát liá»n không nói ra tiếng, Trầm Tú lại cưá»i nói:
- Sư muội cao minh, cái Nghiệt nhân tỠđó trồng lúc nà o, Trầm mỗ hoà n toà n không phát hiện ra.
Nói xong giơ ngón tay cái lên, ánh mắt lộ vẻ vui mừng.
Ngu Chiếu nhÃu chặt mà y, Tả Phi Khanh cÅ©ng hạ xuống đất, hét lên:
- Tình nha đầu, “Nghiệt Nhân Tá»â€ cá»§a ngươi đã bị ta thu hết, tại sao vẫn còn?
Diêu Tình lộ ra thần sắc khinh miệt, nói:
- Bản cô nương cÅ©ng không phải ngốc, là m sao có thể để hết Nghiệt nhân tá» trên ngưá»i được?
Nói chưa dứt lá»i, đã nghe Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Vì váºy cô giấu trên ngưá»i Lục Tiệm.
Diêu Tình trầm mặt, quát:
- Xú hồ ly lắm mồm.
Cốc Chẩn cưá»i cưá»i, Lục Tiệm lại nghe mà hồ đồ, không kìm được nói:
- Cốc Chẩn, tại sao lại ở trên ngưá»i ta?
Cốc Chẩn nói:
- Vừa rồi lúc ngươi đỡ cô ta ngồi xuống, có phải đã đưa cho cô ta cái gì không.
Lục Tiệm nói:
- Ta đưa cho cô ấy một túi hạt, chỉ là kỳ quái, cái túi ấy không ngỠlại giấu sẵn trong vạt áo trong của ta.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Äó là …
Diêu Tình ngắt lá»i nói:
- Ngươi câm miệng.
Cốc Chẩn cưá»i nói:
- Nếu cô không muốn ta vạch trần chuyện đó ra thì phải thả Tiên BÃch cô nương.
Diêu Tình ánh mắt thay đổi mấy lần, đột nhiên hừ lạnh nói:
- Ngươi vạch trần thế nà o, ta việc gì phải sợ?
Cốc Chẩn giáºt mình, cưá»i nói:
- Tốt lắm.
Chuyển qua Lục Tiệm há»i:
- Ão trong cá»§a ngươi là do ai đổi cho.
Lục Tiệm nói:
- Sau khi bị thương, là Sá»u nô nhân đổi…
Nói đến đó, y nhìn Diêu Tình, đột nhiên đỠmắt há miệng. Diêu Tình hơi đỠmặt, quay đầu đi.
- Hiểu rõ rồi chứ? - Cốc Chẩn cưá»i nói – Diêu Tình là Sá»u nô nhân, Sá»u nô nhân chÃnh là Diêu Tình.
Lục Tiệm trong lòng đại loạn, thất thanh nói:
- Cô ấy, cô ấy vì sao phải giả dạng như váºy?
Cốc Chẩn nói:
- Tâm tư cá»§a cô ta cÅ©ng giống như ta, Ä‘á»u trốn tránh tại nÆ¡i cá»u lưu hạ đẳng đó, tá»± là m xấu mình thì má»›i có thể thoát khá»i được sá»± truy lùng cá»§a kẻ đối đầu. Äáng tiếc cô ta sinh ra quá xinh đẹp, nếu không dịch dung thì tại nÆ¡i trăng gió đó không chỉ bị bại lá»™ thân pháºn mà má»™t chút không lưu tâm cÅ©ng sẽ bị kẻ khác láºp kế hãm hại. Vị váºy cô ta đảo ngược lại hóa trang thà nh má»™t nữ tá» cá»±c kỳ xấu xÃ, ngươi nói xem, ai còn muốn nhìn má»™t kẻ xấu kinh khá»§ng như váºy? Mỹ nhân biến thà nh xấu xà như váºy đã ra ngoà i ý liệu cá»§a má»i ngưá»i, huống gì còn trở thà nh tiện tỳ hạ đẳng ở kỹ viện đó.
Hắn nói tá»›i đây, thấy Lục Tiệm vẫn còn nghi hoặc, liá»n nói:
- Ngươi đại khái đang nghĩ, cô ta tại sao gặp ngươi vẫn không chịu bỠngụy trang mà lừa ngươi như một con khỉ?
Lục Tiệm gáºt đầu, Cốc Chẩn lắc đầu nói:
- Duyên cớ đó ta cũng không biết rõ, hoặc là cô ta biết cừu nhân lợi hại, không muốn kéo ngươi và o, Diêu đại mỹ nhân, ta nói có đúng không?
Diêu Tình trợn mắt nhìn hắn, không thừa nháºn cÅ©ng không phá»§ nháºn. Cốc Chẩn lại nói:
- Nha đầu nà y giảo hoạt vô cùng, sau khi cứu ngươi, cô ta sợ vạn nhất rÆ¡i và o tay Phong quân hầu thì sẽ không còn cÆ¡ há»™i trốn thoát, liá»n Ä‘em cái loại hạt cây gì đó chia ra má»™t Ãt giấu lên ngưá»i ngươi. Hừ, cô ta tÃnh kế không sai, bây giá» quả tháºt là đã đắc dụng.
Lục Tiệm nghe hắn nói váºy tâm thần hoảng hốt, không hiểu vì sao y tuyệt không sinh chút tÆ¡ hà o oán háºn nà o vá»›i Diêu Tình, ngược lại nhìn cô lại không thể trách móc được gì, nghÄ© tá»›i cô phải qua ngà n vạn gian khổ trốn khá»i Tây Thà nh, trên đưá»ng đã gặp phải bao kẻ truy lùng, đến lúc còn đưá»ng nà o liá»n không ngần ngại giấu mình và o thanh lâu, sá»± khổ sở trong đó chỉ có thể hình dung chứ khó có thể nói thà nh lá»i. Lục Tiệm cà ng nghÄ© cà ng khó chịu, hai mắt đỠlên cÆ¡ hồ rÆ¡i lệ.
Tả Phi Khanh đột nhiên chá»›p mà y trắng, cao giá»ng nói:
- Tiên BÃch muá»™i tá», đừng sợ, ta đã giao thá»§ vá»›i cô ta, thuáºt “Hóa sinh†cá»§a cô ta còn chưa luyện xong, chỉ có thể giữ ngưá»i chứ không thể giết ngưá»i.
Tà i sản của ZORO_NDK
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 04:37 PM .
05-03-2008, 04:19 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
Chương 17 – Hồi 6
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Tiên BÃch ná»a tin ná»a ngá», Diêu Tình lại cưá»i nhạt nói:
- Ta cÅ©ng không cần giết cô ta, chỉ dùng “Nghiệt Duyên Äằng†cà o và i vết trên bá»™ mặt xinh đẹp cá»§a cô ta, để cô ta rách da chảy máu là được.
Lá»i nà y vừa nói ra, Ngu, Tả hai ngưá»i Ä‘á»u biến sắc, nghÄ©: “Tiên BÃch vốn quý dung mạo, nếu là m như váºy chẳng phải sống cÅ©ng bằng chết.â€
NghÄ© đến đó, Ngu Chiếu cao giá»ng nói:
- Tình nha đầu, ta chịu thua, là m thế nà o thì ngươi mới thả cô ấy.
Diêu Tình cưá»i nói:
- Cuối cùng cÅ©ng là Lôi Äế Tá» sảng khoái, ta không muốn gì khác, chỉ muốn há»a tượng tổ sư cá»§a hai bá»™ Phong, Lôi.
Tiên BÃch vá»™i nói:
- Không được…
Diêu Tình âm thầm dùng kình lực, rễ cây bó chặt lại khiến cô không nói ra tiếng nữa.
Ngu Chiếu không thèm nghĩ gì, đưa tay và o ngực áo lấy ra một cuộn giấy, vung tay ném đến, quát:
- Lấy đi.
Diêu Tình sợ Ä‘iện kÃnh cá»§a Lôi bá»™, đợi cho cuá»™n giấy đó rÆ¡i xuống đất má»›i dám cầm lên. Tả Phi Khanh nhìn Ngu Chiếu, đột nhiên lá»™ ra vẻ cưá»i khổ, thở dà i nói:
- Lão tá»u quá»·, Tả Phi Khanh ta từ nhỠđến lá»›n chưa từng phục ngươi, nhưng hôm nay, lúc nà y, Tả má»— thá»±c sá»± bá»™i phục.
Nói xong cÅ©ng lấy trong tay áo ra má»™t cuá»™n tranh ném qua. Nguyên lại há»a tượng tổ sư mưá»i phần quan trá»ng, chá»§ nhân hai bá»™ Phong, Lôi lần nà y Ä‘i vạn dặm vá» phÃa đông Ä‘á»u mang theo mình, Diêu Tình vừa đòi láºp tức có ngay.
Tiên BÃch nhìn thấy tình hình đó, tuy không nói ra tiếng được nhưng trong lòng vô cùng cảm động, bất giác hai mắt nhắm chặt, đôi dòng lệ chảy ra.
Diêu Tình lấy được há»a tượng, vui mừng vô cùng. Ngu Chiếu lại không nhịn được nói:
- Tranh đã lấy rồi, còn chưa thả ngưá»i ư?
Diêu Tình đảo mắt, mỉm cưá»i nói:
- Tiểu nữ tá» thần thông thấp kém, không thể so vá»›i hai vị hô gió dẫn Ä‘iện, nếu thả ngưá»i thì ai biết các vị có Ä‘oạt lại há»a tượng hay không, lúc đó thì ta cả ngưá»i lẫn váºt Ä‘á»u không có, chẳng phải là xúi quẩy ư?
Ngu Chiếu nhÃu mà y nói:
- Nha đầu nhà ngươi tháºt nhìn ngưá»i thái quá. Ngu má»— đáp ứng ngươi, chỉ cần thả Tiên BÃch, trong vòng bảy ngà y ta không động tá»›i má»™t sợi lông cá»§a ngươi, cÅ©ng không lấy lại há»a tượng, sau bảy ngà y thì ngươi tá»± lo lấy.
Diêu Tình cưá»i nói:
- Lôi Äế Tá» má»™t lá»i như chÃn đỉnh, tiểu nữ tỠđâu dám không tin, có Ä‘iá»u phải cần ngà i thay nữ nhân nà y láºp thệ, trong vòng bảy ngà y cô ta không được là m khó ta.
Ngu Chiếu nhìn Tiên BÃch, thấy cô gáºt đầu liá»n nói:
- ÄÆ°á»£c, ta thay cô ấy láºp thệ, trong vòng bảy ngà y không là m khó ngươi.
Diêu Tình cưá»i nói:
- Phong quân hầu quyết định thế nà o?
Tả Phi Khanh nhìn vỠđằng xa, lạnh nhạt nói:
- Ta cho ngươi chạy trước bảy ngà y, trong bảy ngà y đó ngươi chạy được cà ng xa cà ng tốt.
- Äiá»u đó không dám phiá»n quân hầu quan tâm. – Diêu Tình bÄ©u môi cưới nói – Äã như váºy, Diêu Tình xin Ä‘i trước, cáo từ.
Nói xong thu hồi Chu Lưu Thổ KÃnh, “Nghiệt Duyên Äằng†khoảng khắc đã rÅ© xuống.
Diêu Tình lùi lại hai bước, cưá»i hi hi định rá»i khá»i chùa, bá»—ng nghe Tiên BÃch nói:
- Diêu sư muội, ngươi luyện thà nh “Hóa Sinh†lúc nà o?
- Trên đưá»ng chạy trốn – Diêu Tình cưá»i nói – Sao, ta luyện thà nh “Hóa Sinhâ€, trong lòng cô không chịu nổi ư?
Cô lúc nà o cÅ©ng tìm cách là m Tiên BÃch Ä‘au khổ, Tiên BÃch lại không để ý, ôn tồn nói:
- Sư muá»™i, ba mươi năm nay trong đệ tá» Äịa bá»™ chỉ có ngươi luyện thà nh “Hóa Sinhâ€, chỉ cần ngươi hối cải việc đã là m, gia mẫu nhất định tha thứ cho sai lầm cá»§a ngươi, tương lai ngôi vị Äịa mẫu cÅ©ng sẽ truyá»n cho ngươi…
Diêu Tình không nói má»™t câu, mắt lại ánh lên vẻ trà o phúng, không đợi Tiên BÃch nói hết đã quay ngưá»i bá» Ä‘i, Trầm Tú nhanh chân chạy lên trước, mặt tươi tỉnh không ngá»›t nịnh bợ cÆ¡ trà thần thông cá»§a Diêu Tình.
Ba đại cao thá»§ cá»§a Tây Thà nh nhìn nhau, Ngu Chiếu đột nhiên ha ha cưá»i lá»›n. Tiên BÃch, Tả Phi Khanh Ä‘á»u nhìn y, Tiên BÃch vừa gặp chuyện bá»±c mình, Ä‘ang hổ thẹn tức giáºn liá»n đánh y má»™t quyá»n, giáºn dữ nói:
- Anh còn cưá»i được ư?
Ngu Chiếu thở dà i nói:
- Äây gá»i là “già đầu mà còn thua đứa trẻ conâ€, chúng ta uổng xưng là cao thá»§ lại bị rÆ¡i và o tay má»™t đứa tiểu nha đầu, truyện nà y mà truyá»n ra võ lâm chắc sẽ khiến ngưá»i ta chết vì cưá»i. Nếu đã bị ngưá»i Ä‘á»i chê cưá»i thì Ngu má»— sao không thể cưá»i trước má»™t tiếng cho thống khoái.
- Chưa chắc – Tả Phi Khanh lạnh nhạt nói – Bảy ngà y nói ngắn thì không ngắn, nhưng nói dà i cũng không dà i. Tả mỗ cho nó chạy trước bảy ngà y rồi bắt lại cũng được.
Liá»n tóc trắng tung bay, phiêu nhiên biến mất.
Ngu Chiếu, Tiên BÃch cùng cưá»i khổ, Lục Tiệm đột nhiên vòng tay nói:
- Tiên BÃch tá»· tá»·, Ngu đại tiên sinh, ta có má»™t việc nhá» cần là m, tạm thá»i xin cáo từ.
Tiên BÃch hiểu rõ tâm tư y, chầm cháºm gáºt gù. Cốc Chẩn cÅ©ng cưá»i nói:
- Ngu huynh, đệ cũng cáo từ, sau nà y gặp lại sẽ cùng uống cho thống khoái.
Ngu Chiếu cho dù không muốn nhưng cũng không thể miễn cưỡng, đà nh nói:
- Hảo huynh đệ, nếu thấy mỹ tá»u thì đừng quên ca ca.
Lục Tiệm, Cốc Chẩn rá»i khá»i cổng chùa, Ä‘i được má»™t lát, đằng xa đã thấy Diêu Tình, Trầm Tú. Cốc Chẩn tức giáºn nói:
- Tiểu tỠđó là ai?
Lục Tiệm vừa định mở miệng, Cốc Chẩn đã xua tay nói:
- Äể ta Ä‘oán xem, có phải là thằng con rùa Ä‘en cá»§a Trầm Chu Hư không.
Thấy Lục Tiệm không nói gì liá»n không nhẫn nại được hét lên:
- Ngươi còn không đuổi theo đi? Không sợ hắn cướp mất Diêu Tình ư?
Lục Tiệm thở dà i, nói:
- Cốc Chẩn, ta muốn nhỠngươi một việc.
Cốc Chẩn nói:
- Ngươi nói đi.
Lục Tiệm nhìn hắn, thần tình lúc thì kỳ vá»ng, lúc lại thê lương, biến đổi như thế mấy lần rồi má»›i thở dà i nói:
- Ta muốn nhá» ngươi chiếu cố cho A Tình, vô luáºn thế nà o… cÅ©ng không để cô ấy rÆ¡i và o tay Trầm Tú.
Cốc Chẩn nhÃu mà y, cả kinh nói:
- Ngươi nói thế là có ý gì?
Lục Tiệm cưá»i khổ nói:
- Ngươi đã biết ta không còn sống được lâu, trong tương lai má»™t khi chết Ä‘i, A Tình cô thân lưu lạc thế gian không ai chiếu cố, tháºt là đáng thương. Hiện giá» không chỉ có cao thá»§ Tây Thà nh là địch nhân mà Trầm Tú cÅ©ng cuốn lấy cô ấy không rá»i, ngưá»i nà y tâm tÃnh độc ác, lại có bá»™ mặt đẹp đẽ, quen dụ dá»— nữ tá»â€¦
Cốc Chẩn nói:
- Äã như thế, ngươi cà ng phải Ä‘uổi theo, không để thằng cha đó đắc thá»§.
Lục Tiệm lắc đầu nói:
- Không phải như váºy, tÃnh mạng ta không còn dà i, cho dù được Diêu Tình yêu thÃch thì cÅ©ng đến đâu chứ? Hảo huynh đệ, ta đã nghÄ© kỹ rồi, vô luáºn dung mạo trà kế hay tà i sản gia thế, ngươi Ä‘á»u là địch thá»§ cá»§a Trầm Tú…
Cốc Chẩn cưá»i thảm:
- Ngươi muốn nhỠta theo đuổi Diêu Tình?
Lục Tiệm gáºt đầu nói:
- Hảo huynh đệ, ngươi nể mặt ta, vạn lần không được từ chối. A Tình thông minh xinh đẹp, chÃnh là xứng vá»›i ngươi…
Cốc Chẩn cưá»i hắc hắc, nói:
- Chá»§ ý đó, ta có bốn chữ trả lá»i ngươi.
Lục Tiệm nói:
- Bốn chữ gì?
Cốc Chẩn nói:
- Rắm chó không bằng.
Nói xong, bá»—ng thấy Lục Tiệm xanh mặt lại, dáºm chân má»™t cái rồi quay đầu bá» Ä‘i. Cốc Chẩn thấy y tá»± đánh mất hy vá»ng như váºy cÅ©ng vô cùng tức giáºn. Vì váºy hai ngưá»i không thèm nhìn nhau, Ä‘i thẳng má»™t mạch. Äến gần thà nh trì, Cốc Chẩn đột nhiên thở dà i, gắt lên:
- Bá» Ä‘i, cứng đầu không hÆ¡n ngươi được. Việc nà y tuy Ä‘iên rồ nhưng nể mặt ngươi, ta đà nh thá» váºy.
Lục Tiệm giáºt mình, buá»™t miệng nói:
- Ngươi, ngươi đáp ứng rồi ư?
Cốc Chẩn đảo mắt, cưá»i nói:
- Chỉ là trước mắt chúng ta phải chia tay một lúc.
HẾT CHÆ¯Æ NG 17
Tà i sản của ZORO_NDK
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 04:38 PM .
05-03-2008, 04:20 PM
Huyết Phụng Thần - Tuyết Thiên Hồ
Tham gia: Feb 2008
Äến từ: U Minh Hồng Hoang
Bà i gởi: 1,281
Thá»i gian online: 2 ngà y 16 giá» 45 phút
Thanks: 1
Thanked 313 Times in 236 Posts
CHÆ¯Æ NG 18: THOÃT THÂN
Chương 18 – Hồi 1
Dịch giả: StormRaider
Nguồn: Tà ng thư viện
Diêu Tình, Trầm Tú và o tá»›i chợ trong thà nh thì đã gần hoà ng hôn. Nhìn ngưá»i mua bán đã tản mát, hà ng quán cÅ©ng đóng cá»a dần, Diêu Tình đột nhiên nói:
- Trầm sư huynh, ngươi có ngân lượng không?
Trầm Tú nói:
- Sao không có.
Nói xong dương dương đắc ý, tay lấy ra một cái túi nặng trịch, nhấc nhấc thỠtrong lòng bà n tay, tiếng và ng bạc kêu lên lục cục, phát sáng le lói.
Diêu Tình cưá»i yêu kiá»u, dịu dà ng nói:
- Trầm sư huynh, ta muốn chá»n mấy bá»™ quần áo được chứ?
Trầm Tú nhìn nụ cưá»i cá»§a cô bất giác thần trà như bay bổng, cưá»i nói:
- Sư muội, xin cứ tự nhiên.
Diêu Tình cưá»i rồi tiến và o má»™t tiệm quần áo may sẵn, má»™t hÆ¡i thá» liá»n mưá»i bá»™ quần áo hảo hạng, mưá»i chiếc khăn tay thêu hoa, năm đôi khuyên tai quý giá, sau đó mắt vẫn không chá»›p, lại như má»™t tráºn gió lao và o chá»— bà y châu bảo, vui vẻ chá»n dầu bôi, phấn sáp. Cô xuất thân già u có, kiến thức hÆ¡n ngưá»i, vì váºy châu bảo chá»n ra Ä‘á»u là loại thượng phẩm, trâm cà i đầu, nhẫn Ä‘eo tay cÅ©ng tiện lấy má»™t đôi, tay cầm không hết thì vắt lên ngưá»i Trầm Tú.
Trầm Tú theo sau cô trả tiá»n, mắt thấy túi tiá»n dần trống rá»—ng, sắc mặt cà ng lúc cà ng khó coi, không kìm được ho má»™t tiếng rồi cưá»i nịnh nói:
- Hảo sư muá»™i, muá»™i đã mệt chưa? Äã muá»™n rồi, cÅ©ng nên tìm má»™t tá»u lâu ăn tối thôi?
Diêu Tình liếc hắn cưá»i nói:
- Hay lắm, mua nốt cái vòng tay nà y rồi đi ăn.
Nói xong cầm lên má»™t cái vòng Ä‘eo tay, trên chiếc vòng đó trân châu viên nà o cÅ©ng vừa to vừa sáng, tròn trịa đẹp đẽ, phÃa dưới lại cố má»™t viên bảo thạch mà u xanh to như hạt mÆ¡, trắng như trăng rằm, chiếu sáng mê ngưá»i.
Trầm Tú trong lòng biết chiếc vòng đó giá trị phi thưá»ng, Ä‘ang cảm thấy kinh hãi thì chợt thấy Diêu Tình mỉm cưá»i nhìn qua, đà nh ngoan ngoãn lấy tiá»n đưa cho chá»§ cá»a hà ng. Chá»§ quầy châu bảo và nhân viên không ngỠđến lúc đóng cá»a lại có má»™t khách hà ng béo bở thế nà y, ngưá»i nà o cÅ©ng vui mừng Ä‘iên cuồng, không ngá»›t vái chà o, còn háºn không thể lạy phục dưới chân hai ngưá»i nà y không đứng dáºy nữa.
Trầm Tú ngược lại trong lòng Ä‘au xót nhìn Diêu Tình Ä‘ang cưá»i tươi như hoa, nắn nắn cái túi tiá»n xẹp lép cá»§a mình quả thá»±c muốn nghiến răng tức giáºn, đợi Diêu Tình quay ngưá»i Ä‘i vá»™i tìm ngưá»i nhá» quay vá» nhà lấy thêm ngân lượng ứng cứu.
Hai ngưá»i rá»i khá»i chợ, Diêu Tình chá»n Phúc Lâm khách sạn sang trá»ng nhất Nam Kinh thà nh để nghỉ chân, việc trả tiá»n phòng tất nhiên là giao cho Trầm Tú. Diêu Tình và o phòng tắm rá»a thay đồ, để Trầm Tú ở ngoà i giữ cá»a.
Trầm Tú không ngừng nằn nì, gợi ý được cùng tắm, ai ngá» nói rã miệng chỉ đổi lại được má»™t nụ cưá»i cá»§a giai nhân rồi bị đẩy ra khá»i cá»a. Trầm Tú không nhịn được mò đến bên cá»a sổ định lẻn và o, không ngá» Diêu Tình sá»›m đã bố trà “Nghiệt nhân tá»â€, Trầm Tú lúc chui qua cá»a sổ không để ý liá»n bị “Nghiệt duyên đằng†giữ tay bám chân, trên đầu cÅ©ng bị hai cái rá»… cây cuốn lấy, không động Ä‘áºy được, nghe tiếng nước xối róc rách, giá»ng kiá»u ngâm nga mà tưởng tượng ra tình hình trong đó, quả tháºt trái tim như bị trăm lần cấu xé.
Vùng vẫy mấy lần, khó khăn lắm má»›i thoát khá»i đám rá»… cây thối tha đó, vừa tiến được và o phòng thì thấy Diêu Tình nghiá»…m nhiên đã tắm rá»a xong, cả ngưá»i quần áo lụa là , châu ngá»c rá»±c rỡ, mà y không vẽ mà vẫn sắc nét, phấn không bôi mà vẫn trắng trẻo, mắt sáng như sao, dáng vẻ yêu kiá»u trá»i sinh.
Trầm Tú nhìn đến trợn mắt há miệng, lại nhìn quần áo trang sức cá»§a cô vừa thấy kinh ngạc ham thÃch, lại thấy Ä‘au đớn trong lòng, tá»± nghÄ© bình sinh quyến rÅ© vô số nữ tá», chưa từng thất thế như lần nà y, nếu không phải vì lo ngại thần thông cá»§a Äịa bá»™ thì hắn đã sá»›m dùng vÅ© lá»±c ra mặt để đòi lại công bằng trên thân mình mÄ© nhân nà y rồi.
Diêu Tình thấy Trầm Tú chui qua cá»a sổ cÅ©ng không kinh hãi, cưá»i hi hi nói:
- Trầm sư huynh, tối nay tới đâu ăn cơm?
Trầm Tú thấy cô trấn định như váºy, ngược lại tá»± cảm thấy kinh hãi, phải biết những nữ tá» khác gặp việc như thế nà y Ãt nhiá»u Ä‘á»u kinh hoà ng hổ thẹn. Trầm Tú đã biết tình trưá»ng như chiến trưá»ng, tin và o má»™t câu trong binh pháp: “Giáºn dữ thì sẽ loạn, tá»± ti thì sẽ kiêuâ€, chỉ cần nữ nhân kinh hãi hổ thẹn hoặc hoan hỉ thì đó là cÆ¡ há»™i để hắn lợi dụng. Nhưng Diêu Tình tuy bá»™ dạng yếu Ä‘uối nhưng lại khiến hắn không có cách nà o dùng được, bất giác sinh ra mấy phần bá»™i phục vá»›i nữ tá» trước mắt nà y, sá»± hâm má»™ cùng lá»a dục trong lòng cÅ©ng tăng thêm mấy phần, láºp tức cưá»i nói:
- Bốn nÆ¡i mỹ diệu trên hồ thì Thái Hồ thuyá»n có tư vị riêng biệt, Cà n Khôn hiên đồ ăn rất ngon, tay nghá» cá»§a đầu bếp có thể gá»i là tuyệt diệu…
Diêu Tình cưá»i yêu kiá»u:
- Ăn ngoà i đó thì có gì hay, chúng ta tới Tụy Vân lâu uống rượu được không?
Trầm Tú trợn mắt, ấp úng nói:
- Chỗ đó, chỗ đó…
Diêu Tình tiếp lá»i nói:
- Chỗ đó chẳng phải là kỹ viện sao? Chẳng lẽ ngươi chưa từng tới đó?
Nói xong lộ ra thần sắc khinh bỉ.
Trầm Tú nghẹn lá»i không nói được gì, nếu nói đã từng tá»›i đó thì tá»± là m xấu thanh danh cá»§a mình, còn nếu nói chưa tá»›i thì lại bị coi thưá»ng, hÆ¡n nữa bảo mẫu, kỹ nữ nÆ¡i đó không ai là Trầm Tú không quen mặt,nếu tá»›i đó tất sẽ lá»™ Ä‘uôi chồn.
Trong lúc trầm ngâm, Diêu Tình đã cưá»i cưá»i ra khá»i cá»a, nhằm thẳng hướng Tụy Vân lâu Ä‘i tá»›i. Trầm Tú thấy váºy tấm tắc khen kỳ, lòng nghÄ©: “Cô ta đã không sợ thì ta sợ cái gì? Ở chốn gió trăng sắc đưa đưá»ng, rượu dẫn lối, chÃnh hợp để hà nh sá»±.†NghÄ© đến đó liá»n vô cùng mừng rỡ, bám theo Diêu Tình cưá»i nói đưa tình. Hai ngưá»i nam nữ Ä‘á»u tuấn tú, khiến vô số ngưá»i Ä‘i đưá»ng phải nhìn theo. Äi nhưu váºy má»™t lúc rồi lên thuyá»n trên sông Tần Hà , hai ngưá»i ngắm cảnh chốc lát đã tá»›i Tụy Vân lâu, gá»i má»™t căn phòng trang nhã uống rượu vui cưá»i.
Bảo mẫu và cô nương ở Tụy Vân lâu thấy Trầm Tú dẫn theo má»™t nữ tá» tuyệt sắc Ä‘á»u cảm thấy kỳ quái, lén bà n luáºn liên hồi, phá»ng Ä‘oán loạn xạ. Diêu Tình đảo mắt, cưá»i nói:
- Kỳ quái, Hà Xảo Cô đâu, tại sao không tới?
Trầm Tú giơ ngón tay cái, tán thưởng nói:
- Sư muá»™i giá»i tháºt, biết cả tên tháºt cá»§a Hà mụ mụ, chẳng lẽ muá»™i đã tá»›i đây… ha ha,… tá»›i đây tìm…
Hắn phải gắng gượng nuốt chữ “nữ nhân†và o trong cổ há»ng, khổ sở vô cùng.
- Tìm nữ nhân thì sao? – Diêu Tình nâng chén cưá»i – Tiểu muá»™i xuất thân nghèo hèn, là m gì có được nhã hứng đó? Ãt khi có được cảnh đẹp trá»i trong như tối nay, lại có đồng môn rá»™ng rãi như Trầm sư huynh bồi tiếp, tiểu muá»™i bất tà i cÅ©ng tiện phóng tay tìm nữ nhân má»™t phen được không?
Trầm Tú nghe đến mấy chữ “đồng môn rá»™ng rãiâ€, trong lòng chẳng có tư vị gì hay ho, nếu bà trẻ nà y mà mặt dầy mà y dạn cứ gá»i danh kỹ ra thì mình chắc sẽ phá sản mất. Trong lúc phát sầu thì bá»—ng thấy Diêu Tình nâng chén uống rượu, lại vô cùng mừng rỡ: “Tuyệt lắm tuyệt lắm, chỉ cần ngươi chịu uống rượu là được, ta chỉ cần đổ cho ngươi say trước thì cho dù ngươi có bản lÄ©nh gì cÅ©ng không thoát khá»i ta xá» lý.†Láºp tức uốn ba tấc lưỡi phóng xuất hết thá»§ Ä‘oạn nÆ¡i gió trăng, hết sức lừa Diêu Tình uống say.
Nhưng Diêu Tình miệng cứ mỉm cưá»i, cho dù y má»i má»c thế nà o cÅ©ng chỉ uống cháºm từng chén từng chén, ngược lại vừa uống vừa buông lá»i đưa đẩy khiến Trầm Tú thần hồn Ä‘iên đảo, uống liá»n bảy tám chén, khuôn mặt tuấn tú đã đỠgay, trong lòng còn đắc chà đã thà nh kế, ngoác miệng cưá»i không ngá»›t.
Trong lúc cưá»i nói, Hà Xảo Cô nghe tiếng đã Ä‘i tá»›i. Diêu Tình vòng tay cưá»i nói:
- Chà o mụ mụ, má»i ngồi.
Hà Xảo Cô kinh nghi không ngừng, liếc cô rồi cưá»i nói:
- Ôi, vị mỹ nhân nà y là cô nương nhà nà o, mụ mụ ta mắt kém không nháºn ra rồi.
Láºp tức á»n ẻn tá»›i ngồi bên cạnh cô, đôi mắt tam giác đảo sùng sục trên ngưá»i Diêu Tình, trong lòng thầm tán thưởng: “Nha đầu nà y yển chuyển nhẹ nhà ng, đúng là hồ ly tinh trá»i sinh, nếu được ta dạy dá»— và i ngà y thì chẳng hÆ¡n đứt đám cô nương kia ấy chứ?†Lại nghÄ© đến những cô nương trong lâu cá»§a mình, quả thá»±c vừa đố kỵ vừa ham muốn.
Diêu Tình uống thêm hai chén rượu, hai má đã á»ng hồng, lại cà ng câu hồn nhiếp phách, cô đưa bà n tay thon thả ra rót đầy má»™t chén rượu rồi bưng hai tay đưa đến miệng Hà Xảo Cô, cưá»i hi hi nói:
- Má»i mụ mụ uống.
Hà Xảo Cô cưá»i cưá»i vừa định tiếp lấy, không ngá» tay Diêu Tình bá»—ng hất má»™t cái, rượu đổ đầy lên cả mặt cả ngưá»i bà ta. Hà Xảo Cô thất thanh kêu lên, Diêu Tình lại cưá»i nói:
- Ãi chà , xin lá»—i nhé.
Liá»n đưa tay giúp Hà Xảo Cô lau vết rượu, nhưng lại thừa cÆ¡ phát lá»±c ở đầu ngón tay, bấu mạnh má»™t cái và o bá»™ ngá»±c đầy đặn cá»§a Hà Xảo Cô.
Hà Xảo Cô kêu thảm má»™t tiếng như lợn chá»c tiết, xoay tay đẩy vá» hướng Diêu Tình, không ngá» Diêu Tình sá»›m có phòng bị, tay trái nhẹ nhà ng gạt tay bà ta, tay phải xoay tròn tát má»™t cái nặng ná» lên mặt Hà Xảo Cô, miệng quát:
- Tiện nhân giá»i tháºt, dám vô lá»… vá»›i khách nhân ư?
Äáng thương Hà Xảo Cô là má»™t nữ tá» yếu Ä‘uối, không có sức mạnh, bị cái tát đó đánh cho ngã nhà o ra ngất xỉu Ä‘i.
Trầm Tú vốn nhìn hai ngưá»i giả cưá»i giả nói, dục vá»ng khó kìm, chảy cả nước dãi, chén rượu cầm trên tay đổ cả ra quần mà không hay biết. Ai ngá» biến cố xảy ra trong khoảng khắc, Diêu Tình đột nhiên hà nh hung, không biết vì sao lại đánh Hà Xảo Cô. Trầm Tú lúc đầu thất kinh, sau đó vừa kinh hãi vừa tức giáºn, thầm nghÄ© Hà Xảo Cô đó là chá»§ má»™t thanh lâu, đối vá»›i mình lại có giao tình, Diêu Tình là m loạn như váºy thì bản thân mình vá» sau là m sao còn có thể tá»›i đây vui vẻ được.
Nháy mắt, má»™t đám quy nô đã hùng hổ chạy đến, nhưng thấy Trầm Tú ở đó liá»n vá»™i và ng xẹp xuống. Những lầu quán phong lưu trong thà nh nà y chẳng nÆ¡i nà o không nháºn ra Trầm thiếu gia kia, Ä‘á»u biết hắn có võ công, lại biết quan phá»§, vì váºy đám quy nô vừa xông đến láºp tức tên nà o tên đó cúi gằm mặt xuống, chỉ dám đứng ngoà i cá»a nhìn và o.
Diêu Tình lại tá» ra như không có việc gì, cưá»i rót má»™t chén rượu đổ lên mặt Hà Xảo Cô. Hà Xảo Cô bị rượu lạnh là m cho tỉnh lại, vùng dáºy định chạy trốn, nhưng lại bị Diêu Tình túm ngá»±c áo giữ lại, cưá»i cưá»i kéo vá» bà n rượu nói:
- Mụ mụ thân ái, đắc tá»™i đã nhiá»u, xin đừng để ý.
Hà Xảo Cô cả Ä‘á»i láºt mây là m mưa, Ä‘em nam nữ trong thiên hạ đùa giỡn trong lòng bà n tay, ai ngá» hôm nay lại gặp phải loại chá»§ nhân mừng giáºn bất thưá»ng thế nà y, đúng là chuá»™t già gặp phải mèo già , bất giác mặt trắng bệch đầy vẻ sợ sệt, nắm vết ngón tay trên mặt từ hồng biến thà nh tÃm, từ tÃm biến thà nh xanh rồi sưng vù lên giống như bị bá»ng váºy
Tà i sản của ZORO_NDK
Last edited by kedatinh1974; 05-09-2008 at 04:40 PM .
Từ khóa được google tìm thấy
4vn eu forum showthread , 4vn.eu thuong hai , 4vn.eu/forum/showthread , àãåíòñòâî , àâàòàðêè , åãèïòà , äâèæåíèÿ , ãëîáóñ , âîëãîãðàä , àíèìå , an oan thuong hai full , baby thuong hai ebook , baby thuong hai ful , baby thuong hai full , bổ thiên kiếp thá»§ , dai thuong hai full , doc thuong hai ful , doc thuong hai full , doc truyen thuong hai , doctruyen thuong hai , êàçèíî , hai thuong phon hoa full , îäíîêëàñíèêè , ñíåæíàÿ , òèìàòè , õîñòèíã , phuong ca thuong hai , phượng ca , prc thương hải ful , suongchieu , tai thuong hai full pdf , tai truyen thuong hai , thuong hai , thuong hai *********** , thuong hai 4vn , thuong hai 4vn.eu , thuong hai full , thuong hai full lyric , thuong hai full pdf , thuong hai full prc , thuong hai full prc 4vn , thuong hai full txt , thuong hai full' , thuong hai full] , thuong hai phon hoa full , thuong hai phuong ca , thuong hai phuong ca 4vn , thuong hai phuong ca pdf , thuong hai phuong ca prc , thuong hai prc full , thuong hai tron bo 4vn , thuonghai full prc , thượng hải full prc , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải , thương hải /4vn.eu , thương hải 4vn , thương hải full , thương hải full pdf , thương hải full prc , thương hải full text , thương hải pdf , thương hải prc , thương hải prc full , truyện thương hải , truyen thuong hai , truyen thuong hai full , ðàñïèñàíèå