 |
|

08-08-2008, 12:30 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 41
ÄẠI PHà THANH LÂU
A Tam và A Tứ quay vá» vừa gặp Tiểu Tà liá»n nói:
– Tiểu bang chá»§, bần tăng tháºt may mắn, má»i việc Ä‘á»u suôn sẻ.
A Tứ cũng nói:
– Ta đứng kế bên nhiá»u lần ná»±c cưá»i thắt ruá»™t, nhưng phải cố cắn răng chịu đựng. Lợi hại nhất là là n khói bay lên ngút trá»i, khiến há» hốt hoảng tháºt sá»±.
Tiểu Tà gáºt đầu hà i lòng:
– Tốt lắm! Hãy nói rõ địa thế căn phòng cho ta nghe.
A Tam thong thả nói lại cách bố trà cá»§a căn phòng, từ đồ đạc lá»›n bé cá»a lá»›n cá»a nhá», mở ra mở vô thế nà o Ä‘á»u nói hết để Tiểu Tà hiểu, và sau cùng để Tiểu Tà suy nghÄ© tìm cách đối phó. Sau cùng, Tiểu Tà nói:
– Äêm nay và o đó ta sẽ giả vá» là m cô nương ấy ngá»§ trên giưá»ng trong phòng.
Tên dâm tặc ngá»i thấy mùi hương sẽ đến đấy, có thể hắn sẽ xông thuốc mê và o phòng, nên má»™t mình ta ở trong phòng thôi, còn hai ngươi không và o được lúc ấy vì không thể chịu nổi thuốc mê đâu. Hắn sẽ và o phòng giở trò bần tiện. Ta đợi tá»›i lúc đó sẽ đánh lén hắn, hắn chạy ra rồi hai ngươi sẽ bắt hắn.
A Tam nghe hấp dẫn lên tiếng há»i:
– Tiểu bang chủ dẫn kế rất hay, nhưng chúng tôi là m thế nà o bắt hắn cho nổi chứ?
Tiểu Tà nói:
– Hai ngươi chỉ cần kiếm má»™t cái lu nước, treo lu nà y lên trên cá»a sổ, đừng để hắn trông thấy. Äồng thá»i nÆ¡i đó còn phải treo má»™t cái láºp là bằng đồng để khi ta là m hắn kinh động bên ngoà i các ngươi tha hồ gõ láºp là . Như thế thì cả trong lẫn ngoà i Ä‘á»u là m hắn kinh hoà ng, đương nhiên phải tìm đưá»ng tháo chạy ra các cá»a ...
Tiểu Tà uống thêm một ngụm trà rồi nói tiếp:
– Khi tên dâm tặc và o phòng rồi thì hai ngươi bưng hai thau nước sôi có pha má»±c Ä‘en đứng đợi trước cá»a. Khi ta gá»i thì cả hai mở cá»a, vừa tạt và o vừa la:
độc dược, không cần biết có trúng được hắn hay không. Rồi A Tứ nhanh tay đốt Ä‘uốc dùng bó Ä‘uốc gõ và o láºp là , lúc ấy tên dâm tặc hoảng hốt, nhất định sẽ nhảy qua cá»a sổ. A Tam nhanh tay tạt thêm và o mặt hắn thau nước má»±c Ä‘en nữa, ta nghÄ© thế nà o hắn cÅ©ng bị lóa mắt và đâm sầm và o hai ngươi. Còn ta sẽ nhanh chân chạy ra bên ngoà i phát chưởng đánh vỡ cái lu treo rÆ¡i xuống đầu hắn. Chúng ta phải là m cho hắn nhừ tá» trước rồi má»›i có thể dá»… dà ng thu phục hắn được.
A Tứ reo lên:
– Hay! Hay! Kế cá»§a Tiểu bang chá»§ quả tháºt hay! Tiểu Tà đúng là Tiểu Tà ...
ha ... ha ...
A Tam nói:
– Trò nà y hấp dẫn đấy. A Tứ, chúng ta phải mau chuẩn bị má»i thứ ngay bây giá» kẻo không kịp.
Cả ba cùng chia nhau Ä‘i tìm sắm những thứ cần thiết rồi chá» tá»›i lúc trá»i tối cùng đến nhà Lâm viên ngoại.
Sau tiếng gõ cá»a, cá»a mở liá»n, ông lão lần trước bước ra vá»™i và ng nói:
– Pháp sư mau và o đi, tôi sợ quá!
A Tam liá»n nói:
– A di đà Pháºt! Xin lão thà chá»§ hãy và o trước Ä‘i!
Ông lão gáºt đầu và bước nhanh và o trong.
Tiểu Tà quay sang A Tam há»i:
– Pháp sư, yêu quái ở phòng nà o váºy?
A Tam nói:
– Ở phÃa bên kia. Hãy theo bần tăng.
Ba ngưá»i cùng Ä‘i thẳng tá»›i phòng riêng cá»§a Lâm Sắc Vân đã thu dá»n theo như lúc trước đã nói.
Tiểu Tà xem rất kỹ ngõ ngách của căn phòng rồi nói:
– ÄÆ°á»£c lắm! Chúng ta cứ y như kế hoạch tiến hà nh. Nhưng cái bồn nước kia hôi quá, phải có nước hoa rảy quanh phòng, như thế má»›i hấp dẫn ...
A Tam liá»n nói:
– Rất dễ, ở nơi bà n trang điểm có nước hoa.
Tất cả bố trà xong xuôi, Tiểu Tà quan sát lần nữa, thấy không còn gì đáng ngại mới nói:
– ÄÆ°á»£c rồi! Chúng ta hãy núp kỹ, nên nhá»› nước cà ng sôi cà ng tốt. Bây giá» thì ai lo việc ngưá»i ấy.
Nói xong Tiểu Tà đi và o phòng, vẫn để đèn nhá», nằm trên giưá»ng lấy má»n đắp lại chỉ chừa tóc, còn A Tam, A Tứ thì sau khi Ä‘i nấu nước sôi pha má»±c sẵn sà ng cÅ©ng trở vá» vị trà nấp chỠđợi giá» hà nh sá»±.
Canh hai qua nhanh.
A Tam đột ngá»™t đứng lên ná»›i dây thắt lưng ra. A Tứ liá»n há»i:
– Là m gì váºy? Hắn sắp tá»›i rồi đấy.
A Tam đáp:
– Ta phải thêm má»™t tý mùi vị trong đó cho hắn nếm thá».
Nói xong, A Tam liá»n tiểu và o thau nước sôi pha má»±c. A Tứ cÅ©ng bắt chước theo, cả hai cưá»i khanh khách.
Canh ba đã đến.
Quả nhiên bên phÃa Tây bức tưá»ng rà o cao có má»™t bóng ngưá»i vừa vượt qua.
Bá»™ pháp như chiếc lá là là theo cÆ¡n gió đáp nhẹ và o bên trong. Hắn đảo mắt quan sát rồi băng mình chạy vá» phÃa dãy hà nh lang. Lại quan sát, Ä‘i chầm cháºm dá»c hà nh lang, mÅ©i hắn hÃt hÃt mấy cái như đánh hÆ¡i và nhìn vá» phÃa căn phòng cá»§a Lâm Sắc Vân mỉm cưá»i nham hiểm.
Hắn lướt nhanh vá» nÆ¡i ấy, nhìn quanh má»™t lần nữa rồi tiá»n đến cá»a sổ là m lá»§ng má»™t lá»— để nhìn và o, miệng cưá»i khao khát, láºp tức lấy trong ngưá»i ra má»™t cái ống thổi khói thuốc mê và o trong phòng.
Äợi má»™t lúc, hắn Ä‘i qua cá»a lá»›n mở cá»a bước và o rất tá»± nhiên cưá»i giá»ng dâm đãng:
– Mỹ nhân ơi, ta đến đây!
Hắn đóng cá»a lại và đi đến bên giưá»ng, vừa Ä‘i vừa cưá»i thÃch thú.
Thấy tên dâm tặc đã và o phòng, A Tam A Tứ cùng bưng thau nước má»±c sôi lên, chỉ chá» Tiểu Tà gá»i là tung cá»a tạt và o đối phương ngay.
Tiểu Tà nằm trên giưá»ng thầm đếm theo bước chân cá»§a tên dâm tặc má»—i lúc má»—i tiến sát đến giưá»ng, rồi đột nhiên hét lên:
– Dâm tặc! Ngươi tới số rồi!
Tiểu Tà báºt ngưá»i dáºy mang theo cả chiếc má»n, xông đến tên dâm tặc, đồng thá»i tay phóng má»™t ngá»n phi Ä‘ao ghim “Pháºp†và o ngá»±c hắn.
Tên dâm tặc không ngá» tình thế lại diá»…n tiến như thế nên trong khoảnh khắc kinh ngạc nhất thá»i không kịp trở tay trước mÅ©i phi Ä‘ao cá»§a Tiểu Tà .
Hắn thét lá»›n, vừa quay đầu ra cá»a cÅ©ng là lúc A Tam, A Tứ bưng thau nước sôi tung cá»a tạt và o ngưá»i hắn, miệng hét to:
– Äá»™c dược nè! Cho ngươi chết!
Quăng xong cái thau và o ngưá»i tên Sắc Ma, A Tam và A Tứ đồng loạt chạy ra ngoà i đóng sầm cá»a phòng lại, chạy lại nÆ¡i cá»a sổ đốt Ä‘uốc đánh và o láºp là khua vang lên cố là m cho tên Sắc Ma Ä‘ang choáng váng. Sắc Ma hứng chịu hai đòn phản kÃch bất ngá» cá»§a đối phương chưa biết tìm cách thoát thân cà ng lúng túng hÆ¡n, tưởng rằng bên ngoà i có nhiá»u ngưá»i nữa chạy đến vây đánh mình. Má»™t mặt Sắc Ma Äà o Thanh Hồng lại Ä‘ang bị nước sôi là m bá»ng rát cả thân thể, toan chạy phóng qua cá»a sổ thì Tiểu Tà lên tiếng:
– Kha ... kha ... Dâm tặc! Ngươi chạy đâu cho thoát!
Nhìn lại thì thấy Tiểu Tà đang án ngữ ở đó từ lúc nà o rồi. Hắn liá»n tung đòn chưởng ra đánh Tiểu Tà , Tiểu Tà cÅ©ng nhanh nhẹn vụt sang trái tránh, vừa váºn công trả lại đối phương má»™t đòn, tên Sắc Ma lại tiếp chưởng kÃch đến.
Bùng!
Chưởng lá»±c chạm nhau rất mãnh liệt, Tiểu Tà không để cho kế hoạch mình vạch ra bị sai lệch, nhanh chân chuyển hướng đánh dồn địch thá»§ cuối cùng phải thoát Ä‘i bằng con đưá»ng cá»a sổ, còn mình thì tung chưởng bắn ra ngoà i theo cá»a lá»›n, nhanh như cắt cùng lúc đối phương phóng mình qua cá»a sổ.
Sắc Ma Äà o Thanh Hồng không ngá» bên ngoà i cá»a sổ lại là má»™t cái bẫy nữa nên vừa lúc thân hình hắn má»›i ló ra má»™t ná»a bên ngoà i cá»a sổ thì nghe “Ầm†má»™t tiếng. Chiếc lu nước thối bên trên cá»a sổ vỡ tung rÆ¡i ngay trên đầu hắn.
Choáng váng trước cú đánh bất ngá» cá»§a đối phương má»™t lần nữa chưa xong thì má»™t cây gáºy tháºt to được A Tam nện ngay và o đầu hắn liên tiếp hai cái trúng và o yếu huyệt bất tỉnh nhân sá»±.
Tiểu Tà vá»— tay thÃch chà cưá»i lá»›n:
– Chúng ta thà nh công rồi! Giống như một mà n kịch, đóng rất hay!
A Tứ nhặt cái láºp là lên, đá và o mông hắn mấy cái bõ tức.
Tiểu Tà nói:
– Lấy dây trói hắn lại, lôi vá» quán trá».
Xong đâu đó, A Tam lá»›n tiếng gá»i:
– Lâm viên ngoại Æ¡i! Äã bắt được yêu tinh rồi, có thể ra được rồi đấy!
Nói xong, cả ba kéo tên dâm tặc Äà o Thanh Hồng Ä‘i ra cổng.
Lúc nà y cả nhà Lâm viên ngoại Ä‘á»u chạy ra, thấy ba ngưá»i Ä‘ang kéo má»™t con gì Ä‘en Ä‘en, thối thối, hoảng hốt:
– Pháp sư đã bắt được yêu tinh rồi phải không?
A Tam quay lại:
– Äúng váºy! Nó đây rồi! Chúng tôi xin cáo biệt!
Cả ba liá»n Ä‘i ra cá»a và cùng cưá»i to đắc ý.
Trên đưá»ng Ä‘i vá» quán trá», đột nhiên Tiểu Tà đứng lại nói:
– Tên khốn kiếp nà y dÃnh nước Ä‘en thối quá, không thể đưa vá» quán trỠđược.
Chúng ta kéo tới gần đâu đây giải quyết cho xong.
A Tam nói:
– Cứ đi đi, để ta kéo cho đã tay một lúc nữa hẵng hay.
Äi má»™t Ä‘oạn nữa Tiểu Tà nói:
– A Tam! Nếu ngươi muốn kéo nữa thì cứ việc kéo. Ta và A Tứ vá» trước váºy.
Nói xong, Tiểu Tà liá»n quay lưng toan bá» Ä‘i.
A Tam liá»n dừng tay kéo, kêu lên:
– Tiểu bang chủ! Hãy đợi đã. Ta kéo đã lắm rồi.
Lúc đó, tên Sắc Ma Äà o Thanh Hồng cÅ©ng vừa tỉnh lại, thấy Tiểu Tà và hai hòa thượng mà hắn đã gặp nÆ¡i tá»u lầu nên tức giáºn hét lên:
– Mấy tên khốn kiếp! Hãy thả ta ra!
Tiểu Tà cưá»i ha hả:
– Thả à ?
Vừa nói, tay Tiểu Tà tát liá»n hai cái và o mặt hắn nói:
– Ngươi muốn ta thả ngươi ra ư?
Sắc Ma Äà o Thanh Hồng miệng mồm đầy máu, vừa chá»i vừa nói:
– Ngươi dám đánh ta, ta sẽ bằm thây ngươi ...
Láºp tức A Tam bước tá»›i “Bốp, bốp†hai tiếng. Hai cái tát cá»§a A Tam rất mạnh, là m miệng tên dâm tặc đổ máu ròng ròng.
A Tam nói với Tiểu Tà :
– Tiểu bang chá»§! Äể hắn cho thuá»™c hạ!
A Tứ xen lá»i:
– Bang chá»§! Äể thuá»™c hạ cạo đầu hắn trước đã.
Tiểu Tà cưá»i khoái chÃ:
– ÄÆ°á»£c! Äể ta há»i hắn. Hắn không trả lá»i thì ngươi cạo đầu hắn ngay.
A Tứ nói:
– Xin tuân lệnh!
Tiểu Tà nói:
– Tên dâm tặc! Tại sao ngươi đêm khuya lại lẻn và o phòng của đà n bà con gái toan giở trò dâm dục.
Sắc Ma Äà o Thanh Hồng hét to:
– Hãy mau thả ta ra, đừng nhiá»u lá»i!
Tiểu Tà nháy mắt vỠA Tứ nói:
– Hắn không chịu trả lá»i. A Tứ, thi hà nh Ä‘i.
A Tứ láºp tức chụp con dao trá»§y thá»§ cá»§a Tiểu Tà , vừa phóng ra sấn lại nắm đầu tên Sắc Ma là m liá»n má»™t đưá»ng ngá»t xá»›t.
Không chịu được sự sỉ nhục nà y, tên Sắc Ma hét lớn:
– Bá»n tiểu quá»·! Các ngươi không biết chết là gì phải không?
Hắn liá»n phun ra má»™t bãi nước miếng, suýt trúng Tiểu Tà là Tiểu Tà bá»±c mình quát:
– Dâm tặc! Hôm nay ngươi tới số rồi. Ngươi không biết ta là Dương Tiểu Tà hay sao?
Tên dâm tặc nghe đến tên ấy, biết rằng đã gặp má»™t thiếu niên lì lợm nhất thiên hạ, sắc mặt hắn liá»n thay đổi vì biết háºu quả sẽ ra sao rồi.
Tiểu Tà cưá»i gằn nói:
– Ngươi còn dám nhổ báºy nữa sẽ hối háºn không kịp đâu. Má»™t tên dâm tặc như ngươi đã hại không biết bao nhiêu đà n bà con gái, có lẽ ngươi chưa bao giá» nghÄ© tá»›i chuyện hối háºn vá» việc là m cá»§a mình. Bởi váºy hôm nay ta quyết định xuống tay phế bá» võ công cá»§a ngươi, cạo đầu ngưá»i để trừ háºu hoạn mà không sợ bá»n Cá»u ma các ngươi đến trả thù. Ta rất ghét thứ dâm tặc như ngươi.
Sắc Ma sợ hãi nhưng vẫn nói cứng:
– Nếu ngươi dám là m như váºy đối vá»›i ta thì phu nhân ta sẽ không tha cho ngươi đâu.
Tiểu Tà cưá»i khẩy:
– Các ngươi là má»™t đôi gian phu dâm phụ, ta muốn biết bằng hữu cá»§a ngươi và mụ dâm phụ đó hiện ở đâu để diệt trừ táºn gốc đây. Ta đếm đến ba, nếu không trả lá»i thì ngươi sẽ bị cạo đầu ngay.
A Tam nói:
– Äếm đến ba thì cháºm lắm. Äếm đến má»™t là được rồi.
Tiểu Tà không nói gì, lẹ là ng đếm luôn:
– Một, hai, ba!
Ba chữ đếm còn nhanh hÆ¡n má»™t chữ, nên A Tứ cÅ©ng không thể nà o nhanh tay đến mức cạo hết tóc trên đầu tên dâm tặc Äà o Thanh Hồng được.
Sắc Ma la lên:
– ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Äể ta nói! Ta nói!
A Tứ chỉ cạo được có phân ná»a cái đầu, bá»±c mình thét:
– Mẹ kiếp! Có gan thì lì nữa đi.
Tiểu Tà há»i:
– Thế nà o? Bằng hữu của ngươi ở đâu.
Tên dâm tặc thở hổn hển nói:
– Hãy tha cho ta, ta sẽ nói, nếu chết rồi thì là m sao nói.
A Tứ quát lên:
– Ngươi là cái thá gì mà dám đưa Ä‘iá»u kiện vá»›i tiểu bang chá»§ cá»§a chúng ta chứ?
Nói xong, A Tứ liá»n nắm nốt ná»a kia tóc lão liên tiếp cạo mấy đưá»ng nữa.
Lão Sắc Ma la lên:
– Dừng tay! Äể ta nói! Äừng cạo nữa.
Mặc hắn van xin khóc lóc, Tiểu Tà thản nhiên:
– Ở đâu? Nói mau!
Lão Sắc Ma lẩm bẩm:
– Tại Thái Hà nh SÆ¡n nÆ¡i Äoạn Hồn Cốc.
Tiểu Tà lại há»i tiếp:
– Còn mụ dâm phụ ở đâu, đang luyện võ công phải không?
Lão Sắc Ma trả lá»i:
– Phu nhân ta đang luyện một loại võ công, nếu luyện thà nh sẽ trở nên vô địch thiên hạ.
Tiểu Tà gáºt gù:
– ÄÆ°á»£c! Có ngà y ta sẽ lá»™t da mụ ấy, còn ngươi, ta không thể tha cho ngươi được, vì ngươi đã là m bao việc mà ngưá»i Ä‘á»i rất căm ghét.
Nói xong, Tiểu Tà giáºt cây trá»§y thá»§ trên tay A Tứ cạo tiếp phần tóc còn sót lại trên đầu lão Sắc Ma.
Nhìn lại đầu lão Sắc Ma bây giỠđã trụi thui lủi, sáng bóng như đầu một hòa thượng, Tiểu Tà nói:
– Bây giỠđến việc phế võ công của ngươi. Hình phạt nà y kể ra là nhẹ tay cho ngươi rồi đó, đúng lý phải trảm thủ ngươi thì mới đáng tội.
Mặc cho tên Sắc ma khóc lóc van xin, Tiểu Tà vẫn quyết ra tay.
Chéo! Chéo! Chéo!
Nhanh như cắt, Tiểu Tà đã Ä‘iểm và o các yếu huyệt cá»§a lão Sắc Ma, như hắn đã từng sá» dụng khi phế bá» võ công cá»§a Thanh Ký SÆ¡n và Mạc Dung Dạ. Bà quyết nà y chỉ má»™t mình Tiểu Tà biết qua sá»± truyá»n dạy cá»§a lão đầu.
Tiểu Tà nói:
– Ta sẵn sà ng chỠđồng bá»n cá»§a ngươi đến báo thù. Äừng nên nghÄ© danh tiếng Võ Lâm Cá»u Ma cá»§a các ngươi thì có thể là m cho ta khiếp sợ. Ta để cho ngươi sống cÅ©ng như chết thì ngươi má»›i hối háºn vá» hà nh động cá»§a mình đã từng gây ra không biết bao nhiêu háºu quả xấu xa, là m tà n Ä‘á»i không biết bao nhiêu thiếu nữ Ä‘ang độ xuân hoa xinh má»™ng.
A Tam thấy Tiểu Tà ná»a muốn thá»§ tiêu tên ác ma, ná»a lại muốn để hắn sống trong Ä‘au khổ bị ngưá»i Ä‘á»i rẻ khinh, trong lòng ấm ức nói:
– Tiểu bang chá»§! Giết quách hắn Ä‘i, đừng thương tiếc là m gì. Hạng ngưá»i như hắn sống trên Ä‘á»i chỉ thêm bẩn mắt ngưá»i ta.
A Tứ cũng nói:
– Äúng! Tiểu bang chá»§ hạ thá»§ Ä‘i. Giết má»™t tên dâm tặc có gì phải nuối tiếc chứ.
Tiểu Tà nói lớn:
– Thôi được! Giết thì giết!
Dứt lá»i, má»™t mÅ©i phi Ä‘ao bắn vút ghim ngay nÆ¡i yết hầu lão Sắc Ma Äà o Thanh Hồng. Hắn rú lên má»™t tiếng rồi gục xuống chết tức thì.
A Tam, A Tứ lúc bấy giá» cÅ©ng đã thá»a mãn vá» hà nh động trừ gian diệt bạo cá»§a Tiểu Tà , cưá»i khoái chÃ.
TÃnh khà giết ngưá»i cá»§a Tiểu Tà vì bị A Tam A Tứ kÃch động má»›i chá»›p nhoáng vùng lên, khiến hắn ra tay thá»§ tiêu Sắc Ma, chứ tháºt lòng Tiểu Tà không muốn. Vì từ lâu Tiểu Tà đã bị Tiểu Linh cảm hóa bá»›t phần nà o tÃnh hung hăng.
Xuống tay xong, giỠsực tỉnh, Tiểu Tà mới thở dà i nói:
– A Tam! A Tứ! Ta không định giết hắn, chỉ định trừng trị hắn thôi, không ngỠlại bị hai ngươi xúi bẩy.
A Tứ nói:
– Tiểu bang chá»§ đừng tiếc là m gì. Hắn đằng nà o thì cÅ©ng chết rồi. Những loại ngưá»i như hắn thì để lại thế gian là m gì chứ?
A Tam, A Tứ còn chạy lại đạp thêm cái xác lão Sắc Ma thêm mấy đạp, nhổ thêm mấy bãi nước miếng và o mặt lão.
Tiểu Tà chán ngán bá» Ä‘i, để lại sau lưng hai gã đệ tá» chạy theo kêu réo inh á»i:
– Tiểu bang chá»§! Äợi chúng tôi theo vá»›i!
A Tam, A Tứ cố gắng chạy tháºt nhanh má»›i bắt kịp bước chân Tiểu Tà . Cả ba cùng nhau trở lại Tá»u lầu ăn uống no say vui đùa chuyện trò láu lỉnh mừng cho việc hỠđã cứu được má»™t cô gái con nhà là nh, cÅ©ng như bao cô gái khác từ nay vá» sau không còn bị bóng ma dâm tặc Äà o Thanh Hồng rình ráºp hãm hại nữa.
Buổi trưa ngà y hôm sau ...
Chợt bên ngoà i tá»u lầu có tiếng ngưá»i la lá»›n:
– Dương Tiểu Tà ! Hãy mau ra đây!
Tiểu Tà nhìn ra cá»a sổ thấy có rất nhiá»u ngưá»i bao quanh.
Tiểu Tà cưá»i nói vá»›i hai tiểu hòa thượng:
– Nà y hai tiểu hòa thượng! Thần Võ môn đã đến rồi, có tá»›i mấy mươi tên láºn ...
A Tam há»i:
– Chúng ta chạy trốn hay chống lại?
Tiểu Tà nói:
– Hãy đợi xem tình hình thế nà o đã rồi sẽ liệu cách đối phó.
Rồi quay ra há»i tên hắc y:
– Ngươi là ai? Hãy báo danh tánh rồi ta ban cho cái chết cũng chưa muộn.
Tên hắc y quát:
– Bổn đại gia là Thiết Công Kế Bạch Giáp Thà nh, chỉ huy toà n Thần Võ môn nà y. Ngươi hãy mau ra đây chịu chết.
Tiểu Tà hất hà m:
– Mẹ kiếp tên vô danh tiểu tốt, Ä‘i gá»i lão Môn chá»§ Äá»™ VÄ©nh Thiên đến đây, chứ ngươi là cái quái gì!
A Tứ đứng má»™t bên há»i nhá»:
– Tiểu bang chủ! Không chạy sao?
Tiểu Tà quay đầu lại cưá»i:
– Không cần, bá»n chúng phải chạy thì có. Äợi lát nữa ta giết và nhổ lông tên gà trống kia má»›i được.
A Tam khoái trá đưa ngưá»i ra cá»a sổ hét tháºt to:
– Bạch Giáp Thà nh, nếu ngươi không muốn sống nữa thì ta sẽ nhổ hết lông trên ngưá»i cá»§a ngươi vá» Ä‘em chiên cho ra mỡ luôn ...
Bạch Giáp Thà nh quát:
– Các ngươi sắp chết đến nơi mà còn đa ngôn. Hãy xem đây!
Hắn quay qua đám hắc y phÃa sau nói:
– Bốn ngưá»i hãy xông và o tấn công bắt cho được tên Tiểu Tà cho ta.
Tiểu Tà liá»n hét lá»›n:
– A Tam, A Tứ tấn công!
Nói xong, Tiểu Tà xông lên trước rút vÅ© khà chiến đấu vá»›i bá»n hắc y.
Cuá»™c chiến láºp tức trà n ngay ra phÃa trước sân cá»§a tá»u lầu. Bốn tên hắc y tiến và o đã bị hạ, phải cố sống chạy tháo lui, tất cả số hắc y còn lại Ä‘á»u xông lên má»™t lượt giao chiến vá»›i Tiểu Tà , A Tam, A Tứ rất quyết liệt.
Cuá»™c chiến bây giá» tháºt há»—n loạn, thá»±c lá»±c hai bên lại chênh lệch nhau. Bá»n hắc y thì đông nhưng sức chiến đấu mãnh liệt tá»›i đâu cÅ©ng không chắc địch nổi má»™t mình Tiểu Tà , còn Tiểu Tà tuy xông pha tấn công kịch liệt, má»™t mặt đánh Äông kÃch Tây như vÅ© bão, nhưng má»™t mặt cÅ©ng phải bảo vệ cho A Tam, A Tứ lúc bị đối phương dồn và o thế cùng. Vì thế, tráºn chiến kéo dà i mãi cà ng bất lợi cho Tiểu Tà . Tiểu Tà đà nh phải vừa đánh vừa tìm kế tháo lui.
Chỉ má»™t lúc sau, bá»n hắc y đã bị thương hÆ¡n phân ná»a. Bạch Giáp Thà nh la lên:
– Mau rút lui!
Láºp tức, bá»n hắc y vừa dìu kẻ bị thương vừa chạy chà mạng, mặc dù bá»n Tiểu Tà không có truy Ä‘uổi, chỉ đứng nhìn đối phương bá» chạy mà thôi.
Tiểu Tà phá»§i tay cưá»i nói:
– A Tam, A Tứ! Bây giá» chúng ta Ä‘i thu tiá»n.
A Tam nói:
– Phải thu cho nhiá»u má»›i được.
A Tứ nhìn áo quần rồi nói:
– Äúng đấy! Má»›i đây mà mùa Äông đã trôi qua, phải thay đổi áo quần thôi.
Tiểu Tà trả tiá»n rồi cùng A Tam, A Tứ ra khá»i tá»u lầu Ä‘i ngay đến Hoa Xuân viện.
Hoa Xuân viện là một địa điểm là m ăn riêng lẻ của Thần Võ môn. Nơi đây là một lầu xanh mà Tiểu Tà thì chưa bao giỠđặt chân đến những nơi như thế nà y, nên Tiểu Tà cũng có chút e ngại. Hắn thúc và o A Tam nói:
– A Tam! Việc nà y ngươi lo nhé! Ta không quen chỗ nà y.
A Tam liá»n nói:
– Tôi cÅ©ng váºy, chắc A Tứ rà nh hÆ¡n đấy.
A Tứ la lên:
– A Tam, sao lần nà o ngươi cÅ©ng trút lên ta váºy?
Cả ba cùng Ä‘i và o cá»a Hoa Xuân viện mà ngưá»i nà y xô đẩy ngưá»i kia, bẽn lẽn ngại ngùng.
Thấy váºy, mụ chá»§ và các nà ng kỹ nữ liá»n bước ra lôi kéo ba ngưá»i và o.
Mụ chá»§ mặc kệ há» là hòa thượng hay không cÅ©ng váºy, chỉ cần có tiá»n là được.
Mụ Ä‘on đả cưá»i nói:
– Thiếu gia, hòa thượng ... gia, má»i và o đây Ä‘i, ta sẽ giá»›i thiệu nà ng Lệ Hương xinh đẹp nhất kỹ viện nà y, quý khách sẽ vừa ý.
Mụ ta tiếp tục kéo ba ngưá»i và o đại sảnh, láºp tức có thêm mưá»i mấy nà ng má phấn môi son lòe loẹt bu xung quanh nói cưá»i huyên thuyên.
– Ồ, thì ra các công tỠcòn búng ra sữa.
– Hòa thượng sao mà tuấn tú thế, không biết tu ở chùa nà o váºy?
– Ôi! Chưa từng gặp ai đẹp như hòa thượng nà y.
Tiểu Tà nắm chặt vạt áo lẩm bẩm:
“Thì ra là chuyện như thế! “ Tiểu Tà không ưa mấy nà ng má phấn môi son kia, nhưng hoà n cảnh nà y là m cho cả ba ngưá»i cứ ngá»› ra, quên mất rằng mình đến đây để thu tiá»n.
Má»™t lúc sau, Tiểu Tà bình tÄ©nh lại, hÃt má»™t hÆ¡i dà i cho thư giãn thì nghe tiếng mụ chá»§ há»i:
– Tiểu công tá» có thÃch không?
Tiểu Tà nói:
– CÅ©ng được, được, ... hãy đưa má»™t nà ng đẹp nhất đến đây, ta có nhiá»u tiá»n lắm đấy.
Vừa nói, Tiểu Tà vừa đưa cho mụ chá»§ thấy túi tiá»n cá»§a mình. Mụ ta nhìn thấy há hốc mồm:
– Công tá» tháºt hà o hoa. Äể tôi Ä‘i gá»i ngay cô nương má»›i đến hôm qua, má»›i toanh đấy! Tiểu công tá» tháºt có phước nhé. Hãy đợi đây nghe.
Nói xong, mụ ta vội vã chạy thẳng và o trong.
Lúc nà y đám kỹ nữ, ngưá»i thì ôm, ngưá»i thì hôn, ngưá»i thì kéo A Tam, A Tứ, là m cả hai chỉ có biết la oai oái.
Tiểu Tà đứng má»™t bên thấy thế không khá»i báºt cưá»i.
Chợt có tiếng la từ bên trong vá»ng ra:
– Thả ta ra. Ta không cần ... Ta van xin các ngưá»i, các ngưá»i hãy thả ta ra ...
Tiếng nói xen lẫn tiếng khóc cá»§a nà ng tháºt thảm thiết lẫn trong tiếng thét cá»§a mụ chá»§:
– Khóc lóc cái gì? Ngưá»i ta đã bá» tiá»n ra rồi, hôm nay ngươi phải tiếp khách, nếu không thì đừng trách ta.
Mụ ta giÆ¡ má»™t cây tre lên dá»a, lúc nà y mụ đã lôi nà ng kia ra đến đại sảnh nên Tiểu Tà má»›i nhìn thấy như váºy. Miệng nà ng vẫn tiếp tục kêu la xin thả, và vùng vẫy chống cá»± không ngừng. Mụ chá»§ quất roi tre lên lưng nà ng mấy cái, vừa đánh vừa quát:
– Chịu hay không vẫn phải tiếp khách, ngươi có hiểu không?
Tiểu Tà tuy chẳng có hứng thú vá»›i mấy cô kỹ nữ, nhưng thấy nà ng nà y tháºt đáng xót thương, nên Tiểu Tà bất ngá» la lên:
– Ngừng tay!
Tiếng la cá»§a Tiểu Tà rất to, là m bao nhiêu ngưá»i ở đấy Ä‘á»u sững ngưá»i ngá»› ra mất mấy giây.
Tiểu Tà lại nói:
– Mụ chủ, hãy thả nà ng ấy ra.
Mụ ta kinh ngạc, nhưng láºp tức vẻ mặt chuyển sang há»›n hở, nói ngay:
– ÄÆ°á»£c được ...
Rồi mụ quay sang cô gái nói:
– Tiểu Thúy, ngươi còn không mau bước đến đó hầu hạ công tỠđi.
Mụ vừa nói vừa xô nà ng đến ngã xuống đất khóc nức nở.
Tiểu Tà bước đến đỡ nà ng đứng dáºy. Nhưng Tiểu Thúy ngỡ y là khách chÆ¡i hoa nên tay vừa chạm và o thì nà ng đã co rúm ngưá»i lại, hốt hoảng vừa khóc vừa nói:
– Tha cho tôi, đại gia ơi ... tôi van xin đại gia ...
Tiểu Tà nhẹ nhà ng nói:
– Nà ng đừng khóc nữa, ta sẽ thả nà ng ngay.
Tiểu Thúy nghe nói kinh ngạc vô cùng:
– Äại gia tha cho tôi tháºt sao?
Tiểu Tà gáºt đầu. A Tam vẫy tay bảo nà ng bước đến. Mụ chá»§ thấy váºy láºp tức bước tá»›i kéo nà ng lại. Tiểu Tà còn nhanh hÆ¡n, đứng chặn ngay trước mặt mụ nói:
– Ta há»i mụ, cô ấy đáng bao nhiêu tiá»n váºy? Ta sẽ mua cô ấy! Mụ hãy tÃnh Ä‘i!
Mụ ta thấy Tiểu Tà có rất nhiá»u tiá»n, tưởng đâu vá»› được cừu non béo bở liá»n nói:
– Một vạn lượng!
Tiểu Thúy nghe thấy thất kinh. Số tiá»n mụ nói quá cao. Nhưng Tiểu Tà đâu có dá»… bị qua mặt. Chà ng quay sang Tiểu Thúy há»i:
– Tiểu Thúy cô nương, cô bị ngưá»i ta bán đến đây vá»›i giá bao nhiêu?
Nà ng nhỠnhẹ đáp:
– Chú tôi bán tôi với giá năm mươi lượng.
Tiểu Tà nghe đáp bá»±c mình chá»i vung lên:
– Mẹ kiếp! Năm mươi lượng giá má»™t con ngưá»i. Quân khốn kiếp.
Mặc cho Tiểu Tà tức giáºn, mụ chá»§ thấy sắp được má»™t số tiá»n lá»›n nên bụng mừng thầm, tiếp tục nói:
– Äại công tá», có chuyện gì không? Chỉ có má»™t vạn lượng thôi, nếu không thì ta không thả ngưá»i đâu.
Tiểu Tà hét lên:
– Thả hay không?
Mụ ta đáp:
– Không thả!
Tức thì bốn tên vệ sÄ© cá»§a mụ ta trá» tá»›i. Tiểu Tà đang lúc bá»±c mình, thấy thế cà ng giáºn dữ. Hắn đằng đằng sát khÃ, vung chưởng đánh liá»n, miệng hét:
– Các ngươi muốn chết thì ta cho chết.
Tiểu Tà ra tay rất nhanh. Cùng vá»›i lá»i nói, cả bốn tên vệ sÄ© la lên thảm khốc, ngã lăn xuống đất, miệng trà o máu tươi ngất lịm.
Mụ chá»§ kinh hãi. Äám kỹ nữ hoảng sợ chạy lung tung la lên inh á»i.
Tiểu Tà bảo bá»n kỹ nữ đứng lại tại chá»— rồi nói:
– Các ngươi Ä‘á»u là những cô gái đáng thương. Mụ chá»§ có lấy tiá»n cá»§a các ngươi hay không? Cứ nói tháºt ra ta sẽ giúp cho.
Các nà ng kỹ nữ liá»n đồng loạt nói ra mụ chá»§ đã chiếm Ä‘oạt số tiá»n cá»§a các nà ng thế nà o thế nà o, ai nấy Ä‘á»u ấm ức đến rÆ¡i lệ ...
Tiểu Tà nói:
– Mụ nghe thấy rồi đấy chứ? Sao không mau lấy tiá»n đưa ra đây?
Mụ chá»§ gáºt đầu lia lịa, chạy và o trong lấy tiá»n Ä‘em ra, trả lại cho các nà ng kỹ nữ để há» rá»i khá»i Xuân Hoa viện.
Tiểu Tà lấy ra năm mươi lượng đưa cho mụ ta nói:
– Äây là tiá»n trả cho Tiểu Thúy cô nương. Mụ hãy trở vá» Thần Võ môn nói vá»›i Äá»™ VÄ©nh Thiên hãy tu nhân tÃch đức Ä‘i, nếu không thì chết không kịp trối đấy.
Nói xong, Tiểu Tà vung tay Ä‘iểm mấy huyệt đạo trên ngưá»i mụ ta, lấy trong túi áo má»™t hoà n thuốc liệng và o miệng mụ ép phải nuốt xuống. Xong má»›i giải huyệt, nói:
– Hoà n thuốc mụ mới nuốt là Miêu cương di trùng. Nếu mụ là m chuyện độc ác thì di trùng sẽ ăn mòn cơ thể mụ đến chết. Còn nếu mụ là m việc thiện thì di trùng chẳng là m hại mụ, mụ cứ việc an tâm mà sống đà ng hoà ng, chẳng sợ gì cả.
Tiểu Tà nói xong đẩy mụ ta ra hét:
– Bây giỠthì cút xéo ngay cho ta!
Mụ chá»§ lầu xanh láºt Ä‘áºt bá» Ä‘i không dám ngước mặt nhìn lại bá»n Tiểu Tà má»™t lần nà o nữa.
|

08-08-2008, 06:28 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 42
DẤN BƯỚC PHONG TRẦN
Tiểu Tà ! Tiểu bang chá»§! Không muốn thâu tiá»n sao?
Tiểu Tà lắc đầu:
– Không cần! Chúng nó toà n là ngưá»i đáng thương hại. Nếu chúng ta tiếp tục lấy tiá»n Tú bà , nhất định mụ sẽ bắt các cô gái đó tiếp khách thêm. Vá» chuyện nà y tuyệt đối chúng ta không nên là m như váºy. Chúng ta mau rá»i khá»i nÆ¡i đây.
Nói xong phóng mình ra ngoà i. Bỗng có tiếng kêu:
– Tướng công! Muội ...
Cùng với tiếng kêu, Tiểu Thúy đã chạy theo Tiểu Tà . Tiểu Tà vội quay mình hướng vỠcác cô gái và Tiểu Thúy nói:
– ... ngưá»i đáng thương hại rất nhiá»u. Nếu tôi gặp được há» sẽ cứu giúp. Nếu không gặp duyên may thì đà nh chịu.
Các cô gái Ä‘á»u sụt sùi:
– Äa tạ Tướng quân!
Liá»n đó các cô gái Ä‘á»u bá» chạy khá»i kỹ viện. Tiểu Tà và A Tam, A Tứ cÅ©ng rá»i khá»i kỹ viện. Nhưng vừa ra đến đại lá»™ đã nghe có tiếng kêu lá»›n:
– Tướng công ...
Tiểu Thúy tiếp tục chạy theo. Cô ta có chút e thẹn. Tiểu Tà dừng lại cưá»i nói:
– Cô nương có gì khó khăn sao?
Tiểu Thúy khóc òa lên:
– Tướng công! Tiểu Thúy đã được tướng công cứu ra thì Tiểu Thúy là ngưá»i cá»§a Tướng công rồi. Nếu Tướng công không dẫn muá»™i Ä‘i theo thì muá»™i biết Ä‘i đâu bây giá»?
Tiểu Tà há»i:
– Tiểu Thúy cô nương không muốn vỠnhà sao?
Tiểu Thúy lắc đầu:
– Tướng công! Từ lúc cha chết thì muá»™i bị thúc phụ đà y Ä‘á»a. Hôm qua đã bắt muá»™i Ä‘em bán cho kỹ viện ...
Nói đến đó cô ta khóc òa lên. Tiểu Tà lấy tấm ngân phiếu trao cho Tiểu Thúy:
– Tiểu Thúy! Huynh không phải vÄ©nh viá»…n ở nÆ¡i đây. Số tiá»n nà y muá»™i hãy cầm lấy, tìm nÆ¡i an thân.
Tiểu Thúy không dám lấy tiá»n, khóc nói:
– Muá»™i muốn theo ca ca suốt Ä‘á»i, hầu hạ suốt Ä‘á»i. Tuyệt đối không là m phiá»n ca ca.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– ÄÆ°á»£c.. được..! Nhưng muá»™i cÅ©ng phải chá» huynh là m xong công chuyện, sau đó má»›i chung sống được không?
Tiểu Thúy thấy Tiểu Tà không đuổi mình đi, mừng rỡ nói:
– Äa tạ ca ca.
Nói xong muốn quì xuống tạ Æ¡n. Tiểu Tà liá»n đưa tay đỡ lên:
– Tiểu Thúy cô nương! Äể ta đưa cô nương đến nhà Lâm viên ngoại tạm trú, chá» ta là m xong công việc sẽ đến đó cùng Ä‘i.
Tiểu Thúy trong hoà n cảnh chỉ có thể biết vâng lá»i, nên vá»™i nói:
– Mong ca ca sá»›m hoà n thà nh công chuyện, đưa Tiểu Thúy vá» nhà để Tiểu Thúy khá»i bị hà nh hạ.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Huynh cố gắng, muội cứ yên tâm.
Tiểu Tà quay sang A Tam cưá»i má»™t tiếng.
A Tam cưá»i nói:
– Tiểu Bang chủ! Có phải cần đệ giúp không? Không có gì trở ngại, đệ đi được.
Tiểu Tà lại lấy ra một tấm ngân phiếu một ngà n lượng giao cho A Tam:
– Số tiá»n nà y đủ cho Tiểu Thúy sinh sống trong nhiá»u năm. Không còn gì rắc rối nữa.
A Tam nhìn ngân phiếu:
– Phải đi ngay bây giỠsao?
Tiểu Tà gáºt đầu. A Tam hướng vá» Tiểu Thúy:
– Tiểu cô nương Ä‘i theo tôi. Tôi dẫn cô nương đến nhà Lâm viên ngoại. Tiểu bang chá»§ có chuyện phải là m, có thể phải hÆ¡i lâu má»™t chút má»›i có thể trở vá» gặp cô. Nếu cô không ngại thì tạm thá»i là m nữ tỳ phục vụ cho Lâm tiểu thÆ¡ cÅ©ng được.
Tiểu Thúy gáºt đầu:
– Vâng!
A Tam nói:
– Váºy thì chúng ta lên đưá»ng.
Tiểu Thúy quay qua Tiểu Tà bùi ngùi:
– Bất kỳ ca ca trở vỠlúc nà o Tiểu Thúy nhất định chỠđợi.
Tiểu Tà đưa tay phất nhẹ:
– ÄÆ°á»£c.. ÄÆ°á»£c.. muá»™i hãy Ä‘i Ä‘i.
A Tam và Tiểu Thúy phút chốc đã đi xa rồi.
Tiểu Tà thở ra một hơi:
– A Tứ! Trên Ä‘á»i nà y ngưá»i Ä‘au khổ quá nhiá»u, tại sao há» lại thiếu may mắn như váºy?
A Tứ nói:
– Tiểu bang chá»§! Là m ngưá»i thì tất có Ä‘au khổ và sung sướng, có hạnh phúc và bất hạnh. Rất may, chúng ta thuá»™c và o hạng sung sướng.
– Váºy còn ngưá»i khổ sở thì sao? Há» là m sao sinh sống đây?
– Há» cÅ©ng kéo dà i qua má»™t cuá»™c Ä‘á»i. Nếu gặp được ngưá»i tốt ra tay giúp đỡ thì may mắn, còn không thì cÅ©ng phải chịu số pháºn Ä‘au thương.
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– CÅ©ng đúng! Thế thì gặp ngưá»i khốn khổ phải giúp cho há» trở thà nh hạnh phúc. Äó là bổn pháºn là m ngưá»i. Thần Võ Môn nếu không trừ thì những chuyện như Tiểu Thúy diá»…n ra không biết bao nhiêu nữa.
Hai ngưá»i vừa Ä‘i vừa tâm sá»±. Không bao lâu, A Tam đã theo kịp.
A Tam chạy tới:
– Xong rồi Tiểu Bang chá»§! Tiểu hòa thượng nà y láºp được đại công, huynh ban thưởng tôi gì đây?
Tiểu Tà nhìn A Tam bằng một mắt:
– Chỉ là m được chút Ãt công phu đã kể công. Ngươi đã nháºn được bao nhiêu lá»i tạ Æ¡n cá»§a cô gái đó?
Hai ngưá»i cưá»i lên. Bá»—ng A Tam kinh hãi:
– Tiểu Tà ! Chúng ta chạy mau! Äại sư huynh cá»§a chúng đệ đến kìa.
Không chá» Tiểu Tà trả lá»i, A Tam và A Tứ đã quay đầu chạy vá» hướng Tây thị trấn. Bấy giá», đằng sau A Tam, A Tứ có má»™t vị hòa thượng độ ba mươi tuổi phóng mình Ä‘uổi theo.
Hòa thượng kêu lớn:
– Bất Minh, Bất Bạch! Hãy mau dừng lại. Các ngươi muốn ta phạt úp mặt và o vách nhiá»u ngà y sao?
Tiểu Tà nhìn thấy nghĩ thầm:
– Không ngỠbang Thông Thực của ta lại bị xấu hổ như ngà y hôm nay. Ta cũng phải đi xem chuyện nà y ra sao.
NghÄ© như váºy Tiểu Tà cÅ©ng phóng mình Ä‘uổi theo.
A Tam vừa chạy vừa chá»i lá»›n:
– Tiểu Tà tháºt khốn kiếp! Tại sao không cản trở Äại sư huynh ta để chúng ta tìm đưá»ng thoát?
A Tứ nói:
– A Tam! Chỉ cần chúng ta phá»§ nháºn việc là m cá»§a chúng ta là xong.
A Tam nói:
– Äúng váºy! Chúng ta phải phá»§ nháºn việc là m cá»§a chúng ta má»›i được.
Cả hai dừng chân lại, chá» vị hòa thượng Äại sư huynh Ä‘uổi tá»›i. Hòa thượng Bất Niệm thấy hai ngưá»i dừng lại, cÅ©ng cháºm bước nói:
– Bất Minh, Bất Bạch! Tại sao các ngươi lén lút chạy ra ngoà i chùa thá»i gian quá lâu không trở vá». Sư phụ sai ta tìm bắt các ngươi trở vá», bắt úp mặt và o vách ba tháng.
Ká»· luáºt trừng phạt tÃn đồ trong chùa nà y tháºt đáng buồn cưá»i, nhưng buồn cưá»i hÆ¡n nữa là A Tam, A Tứ ở trong chùa cứ và i ba ngà y lại xảy ra má»™t sá»± cố, liên tục bị úp mặt trong vách không bao giá» thôi.
A Tam cưá»i nói:
– Äại sư huynh! Chúng tôi không có là m Ä‘iá»u gì sai trái cả.
Bất Niệm hòa thượng nghiêm nghị:
– Bất Minh sư đệ! Ngươi muốn chối sao? Phải chá» sư phụ quyết định, ta không có quyá»n định Ä‘oạt. Phải theo ta trở vá» chùa yết kiến sư phụ.
A Tứ cau mà y:
– Không muốn là m hòa thượng cũng không được sao? Ăn thịt chó có được không? Cứ tưởng như bị loại trừ là xong rồi.
Bất Niệm gằn giá»ng:
– Bất Bạch! Tại sao lại liá»u lÄ©nh như váºy, huynh tháºt không hiểu.
A Tam than thở:
– Äại sư huynh! Huynh đến trá»… rồi! Äệ cùng vá»›i Bất Bạch đã bị ngưá»i ta ép ăn được ba con chó Ä‘en, không thể tiếp tục là m Hòa thượng được nữa. Huynh bảo chúng tôi phải là m sao đây.
Bất Niệm thở ra:
– Huynh tháºt không hiểu nổi, nhưng sư phụ đã nhất định phải bắt hai đệ trở vá». Sư phụ sợ các ngươi gây chuyện, hãy mau theo ta trở vá» chùa đã.
A Tam lắc đầu:
– Không muốn là m Hòa thượng nữa cũng không được sao? Tôi nhất định không trở vỠchùa.
A Tứ cũng nói:
– Äệ muốn đến trà thất ăn chút Ãt đồ mặn, thịt cá và tôm cua. Äệ không muốn vá» chùa.
Bất Niệm nổi giáºn:
– Thế thì ta phải hà nh động rồi.
Lá»i nói chưa dứt hai tay đã vung lên, láºp tức chá»™p và o bà n tay A Tam và A Tứ. A Tam kêu lên:
– Dương Tiểu Tà ! Huynh không mau đến đây giải cứu sao?
Giữa lúc đó, Tiểu Tà đã xuất hiện trước mặt Bất Niệm cưá»i nói:
– Äại sư huynh! Hai ngưá»i nà y lúc trước là bạn hữu cá»§a tôi. Chúng nó không có ý muốn xuất gia. Sư huynh buông tha hai ngưá»i nà y được không?
Bất Niệm nhìn Tiểu Tà :
– Tiểu thà chủ! Chuyện nà y bần tăng không có trách nhiệm, chỉ có chủ trì Phương trượng mới quyết định được. Xin thà chủ thông cảm.
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Ngưá»i tu hà nh lâu ngà y có đầu óc cố chấp, nếu cãi vã chưa chắc đã thà nh công. Tốt hÆ¡n theo hắn vá» chùa Bạch Mã má»™t lần xem sao, liá»n nói:
– Äại sư huynh! Tôi cùng theo đại sư huynh vá» chùa Bạch Mã, Äại sư huynh tạm thả hai ngưá»i nà y ra có được không?
Bất Niệm nói:
– Chỉ cần Bất Minh, Bất Bạch không chạy trốn thì bần tăng thả được.
A Tam thấy Tiểu Tà cùng đến chùa Bạch Mã nên không còn sợ hãi nữa, tươi cưá»i:
– Äại sư huynh! Xin huynh cứ yên tâm, tiểu đệ nhất định không chạy trốn nữa. Hãy buông chúng đệ ra.
Bất Niệm buông tay hai ngưá»i:
– Bất Minh sư đệ! Dá»c đưá»ng trở vá» chùa không được là m báºy.
A Tam rút tay lại:
– Äại sư huynh cứ yên tâm. Có Tiểu Tà ở đây đệ nhất định không chạy trốn.
Bốn ngưá»i cùng má»™t lúc trở vá» chùa Bạch Mã.
Chùa Bạch Mã tá»a lạc tại thà nh Lạc Dương cách xa hai mươi dặm, trước chùa có má»™t tảng đá rất lá»›n khắc hình má»™t con ngá»±a mà u xám, dáng Ä‘iệu rất uy nghi.
NgỠmôn đúc bằng đồng, bên trên có treo một tấm biển lớn để ba chữ:
“Chùa Bạch Mãâ€.
Trước ngá» môn lại có đôi sư tá» bằng đá đứng hai bên. Tưá»ng xây bằng gạch Ä‘á». Trong chùa chia thà nh bốn Ä‘iện:
Thân Vương Ä‘iện, Äà i Pháºt Ä‘iện, Äại Hồng bảo Ä‘iện, cuối cùng là Tiến Dân Ä‘iện.
Tháºt là trang nghiêm hùng vÄ©, khiến ai trông thấy cÅ©ng phải kÃnh nể. Bất Niệm hòa thượng dẫn Tiểu Tà , A Tam, A Tứ vá» chùa. Tiểu Tà thấy trước cổng có tượng đá Bạch Mã kêu lên:
– Quá tốt! Nếu con ngựa nà y cỡi được thì còn tốt hơn.
A Tam nói:
– Tiểu Bang chủ cũng muốn cỡi ngựa sao? Lúc trước mỗi ngà y đệ phải cỡi đến ba mươi lần. Nhưng đó là lúc bị phạt.
A Tứ tiếp:
– Äệ cÅ©ng váºy! Má»—i lần bị phạt thì lau ngá»±a, lau sư tá» nên cưỡi mãi thì cÅ©ng chán rồi.
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Váºy chúng ta khiêng nó vá» nhà được không?
A Tam lắc đầu:
– Lúc đầu thì đệ cÅ©ng thÃch, nhưng vá» sau há»… thấy nó thì đệ Ä‘au đầu.
Nháy mắt bốn ngưá»i đã tiến nháºp và o đại sảnh. Bất Niệm nói:
– Dương thà chá»§ ngồi đây. Bần tăng Ä‘i má»i sư phụ.
Bất Niệm liá»n chạy vá» phÃa háºu Ä‘iện. A Tam há»i:
– Tiểu Bang chủ! Huynh có chắc chắn không? Nếu không chắc đối phó nổi thì tìm cách chạy đi kẻo thảm bại thì nguy to.
Tiểu Tà thản nhiên:
– Sợ cái gì? Nếu không giải thoát được thì cuối cùng hai ngươi tiếp tục là m Hòa thượng.
A Tam kêu lên:
– Huynh có biết hai đứa đệ ở đây rất khổ sở không? Trừ ra được ăn má»™t bữa cÆ¡m no, hai ba ngà y chúng đệ phải kiếm thêm chút đỉnh ... Tháºt là tÃnh sai lầm.
A Tứ nói:
– Äệ cÅ©ng váºy! Có kiếm thêm chút đỉnh bên ngoà i thì má»›i vui vẻ mà sống.
Tiểu Tà há»i:
– Như váºy trong lúc các ngươi kiếm thêm bên ngoà i các Hòa thượng khác không ganh tỵ sao?
A Tam nói:
– Chỉ vì váºy mà chúng đệ bị phạt. Có khi gánh đến và i ba chục gánh nước mệt đến ngất ngư.
A Tứ cưá»i khổ sở:
– Tiểu Bang chá»§! Huynh phải tìm cách đối phó giùm chúng đệ. Kiếm tiá»n bên ngoà i thì Ãt nhất cÅ©ng phải bị phạt lau đôi sư tá» hay quét cầu tiêu. Tháºt khó lòng.
Tiểu Tà nói:
– Các ngươi dừng vá»™i! Ta không hiểu là m hòa thượng lại còn bị nhiá»u rắc rối như váºy. Thôi! Các ngươi cứ tuân thá»§ qui ước cá»§a há», chỉ cần không quá đáng là được rồi. Ngưá»i ta nói:
Bang có bang quy, chùa có tự quy. Ai bảo chúng bây là m hòa thượng mà than khổ?
A Tứ nhìn A Tam một mắt:
– Äó cÅ©ng là ý kiến cá»§a A Tam muốn và o chùa kiếm chén cÆ¡m. Nhưng theo đệ nghÄ© thì đây là má»™t nÆ¡i lao ngục má»›i đúng.
A Tam nhăn mặt:
– Äệ có biết đâu Tiểu Bang chá»§ bá»—ng nhiên trở vỠđây? A Tứ lúc trước vẫn khen đệ là ngưá»i thông minh, bây giá» lại nói như váºy.
A Tứ nói:
– Bây giỠthì đã khác rồi. Là m hòa thượng không hợp lý. Có đúng không Bang chủ?
Dứt lá»i hắn quay mặt nhìn Tiểu Tà có vẻ đắc ý.
Tiểu Tà nói:
– CÅ©ng không sai! Ngưá»i chá»§ trì Phương trượng nà y có hung dữ không?
A Tam nói:
– Có lúc thì hung dữ, có lúc thì không. Lần trước hai anh em chúng tôi trốn ra ngoà i bị bắt vỠphạt trồng cải, mệt muốn chết ngất.
A Tứ than:
– Vưá»n cải nà y có hai chục hà ng, má»—i hà ng dà i mưá»i mấy trượng rá»™ng hai trượng. Tháºt là m cho chúng đệ mệt lả ngưá»i nhưng vẫn còn may.
Tiểu Tà suy Ä‘oán dã biết việc xảy ra, cưá»i hì hì:
– Có phải các ngươi chỠcải lớn rồi nhổ trộm đem đi bán?
A Tam gáºt đầu lia lịa:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên rồi. Có là m thì có hưởng chá»›. Äệ đã bá» công ba tháng trồng cải, là m sao để chúng nó ăn không? Vì tức giáºn, đệ đã cùng A Tứ nhổ trá»™m gánh đến thà nh Lạc Dương bán lấy tiá»n tẩm bổ ... Hạ. hạ. Tiểu Tà cÅ©ng cưá»i theo:
– Hai anh em các ngươi tháºt quá quắt. Sau nà y chùa có phát hiện được không?
A Tứ lắc đầu:
– Không! Chúng đệ đến xóm nhà lân cáºn dẫn mấy con bò đến đây dáºm nát để phi tang. Chá»§ trì tưởng rằng đây là việc rá»§i ro, nên không truy cứu sá»± tháºt.
Lúc nà y hai vị hòa thượng trong ná»™i Ä‘iện đã bước ra. ChÃnh là chá»§ trì đại sư Ngá»™ Phi và Bất Niệm.
Ngá»™ Phi hòa thượng tuổi trên sáu mươi, ngưá»i cao ốm, tướng mạo rất trang nghiêm. Ngá»™ Phi hòa thượng nhìn Tiểu Tà :
– A Di đà Pháºt! Tiểu thà chá»§ quang lâm bổn tá»± chẳng hay có việc gì?
Tiểu Tà ôn tồn:
– Äại hòa thượng! Vãn bối chÃnh vì hai ngưá»i bạn cÅ© mà đến.
Ngộ Phi nói:
– Có phải là Bất Minh và Bất Bạch không?
Tiểu Tà nói:
– Äúng váºy! Chúng nó là anh em bạn cá»§a vãn bối mưá»i mấy năm vá» trước.
Hiện nay chúng nó không muốn xuất gia nữa, không biết đại sư có cách gì không?
Hòa thượng Ngá»™ Phi quay vá» phÃa A Tam, A Tứ há»i:
– Bất Minh, Bất Bạch chuyện nà y tháºt váºy sao?
A Tam cúi đầu:
– Sư phụ! Con không muốn tu hà nh nữa rồi. Con gặp được Tiểu Tà và muốn được đi theo huynh ấy, xin sư phụ thông cảm.
A Tứ tiếp lá»i:
– Thưa sư phụ! Con cũng không muốn tu hà nh. Sư phụ loại trừ chúng con có được không?
Hòa thượng Ngá»™ Phi niệm má»™t tiếng Pháºt hiệu:
– Pháºt môn là chá»— thanh tịnh, dà nh cho những ngưá»i có ý nguyện. Bất Minh, Bất Bạch hai con có tháºt lòng không?
A Tam nói:
– Thịt chó con cũng ăn rồi, là m sao tu hà nh được nữa.
A Tứ nói:
– Mấy bữa trước chúng con đã Ä‘i kỹ viện, lần nà y thì đã phá giá»›i rồị. Hòa thượng Ngá»™ Phi lại niệm má»™t tiếng Pháºt hiệu nữa:
– Bất Minh, Bất Bạch sư phụ thưá»ng bữa đối xá» vá»›i các con hÆ¡i nghiêm khắc, nhưng không ngá» lòng dạ các con hôm nay như váºy. Tá»™i lá»—i! Tá»™i lá»—i! Tháºt là duyên nghiệp.
A Tam thà nh khẩn:
– Thưa sư phụ đừng đau buồn. Chúng con chỉ đi theo Bang chủ đến khắp nơi, sau đó con sẽ và o chùa tu.
Hòa thượng Ngộ Phi ngơ ngác một lúc nói:
– Thôi được! Pháºt độ ngưá»i có duyên! Nếu các con không có duyên vá»›i Pháºt, bần tăng cÅ©ng không cưỡng ép.
A Tam, A Tứ Ä‘á»u nhảy lên múa chân, múa tay mừng rỡ:
– Khạ. khạ. Vạn tuế! Vạn tuế sư phụ ...
Tiểu Tà thấy váºy rất hà i lòng.
Hòa thượng Ngộ Phi buồn buồn:
– Bất Minh! Bất Bạch! Trước khi hồi tục, các ngươi có muốn úp mặt và o tưá»ng má»™t tháng để báo Æ¡n Pháºt tổ không?
A Tam, A Tứ nghe nói sợ hãi nÃn lặng.
Hòa thượng Ngộ Phi nói:
– Pháºt ta từ bi, váºy Bất Minh, Bất Bạch phải úp mặt và o tưá»ng ba mươi ngà y để hưởng ân huệ cá»§a Pháºt tổ.
A Tam, A Tứ nhìn ngay Tiểu Tà :
– Là m hòa thượng thì không dễ, mà hồi tục thì cũng còn khó khăn à .
Tiểu Tà cũng không muốn để bạn mình bị nạn, chấp tay:
– Äại hòa thượng! Có cách gì khác không?
Hòa thượng Ngộ Phi lắc đầu nói:
– Äó là qui ước, lão nạp không dám vi phạm.
Tiểu Tà nói:
– Tóm tắt là bất Minh, Bất Bạch không muốn tu hà nh. Có cưỡng bức cÅ©ng không Ãch gì. Bây giá» chúng ta thá» thách xem sao?
Hòa thượng Ngá»™ Phi há»i:
– ThỠthách bằng cách nà o?
Tiểu Tà nói:
– Tôi đố đại sư má»™t câu. Nếu Äại sư thua thì láºp tức thả ngưá»i, còn tôi thua thì tùy ý đại sư định liệu. Tôi không dám xen và o ná»™i quy.
Hòa thượng Ngộ Phi nói:
– A Di đà Pháºt! Bần tăng đã nháºp môn ngoà i bốn mươi năm, không còn thất tình lục ái, là m sao dám vi phạm Pháºt qui.
– Vãn bối là khách cá»§a phái Thiếu Lâm, Äại sư thông cảm má»™t chút được không?
– Nếu là quý khách của Thiếu Lâm tự, Bần tăng đương nhiên lấy lễ tiếp đãi.
Tuy nói váºy nhưng hòa thượng Ngá»™ Phi không tin, đưa mắt nhìn Tiểu Tà . Tiểu Tà lấy ra tấm ngá»c bà i Äạt Ma cá»§a chùa Phong Thiá»n trao tặng, đưa cho Ngá»™ Phi xem.
Hòa thượng Ngá»™ Phi nhìn thấy kinh sợ, láºp tức cúi mình xuống:
– Té ra thà chủ là quà khách của Thiếu Lâm tự, Bần tăng thất lễ xin thứ tội.
Tiểu Tà cất ngá»c bà i và o túi nói:
– Xin đại sư đừng Ä‘a lá»…. Tôi chỉ xin miá»…n tá»™i cho hai bạn tôi khá»i úp mặt và o tưá»ng má»™t tháng mà thôi.
Thấy nét mặt Ngộ Phi hòa thượng đau khổ, Tiểu Tà nói:
– Như váºy được rồi. Tôi đưa ra má»™t vấn đỠcho đại sư xét Ä‘oán, nếu Äại sư xét đúng tôi không dám can thiệp. Nếu Äại sư Ä‘oán không đúng, chứng tá» Äại sư vá» Pháºt lý chưa đủ sâu sắc phải thả ngưá»i ra. Äó là ý Pháºt! Có đúng không?
Hòa thượng Ngá»™ Phi là chá»§ trì má»™t đại tá»±, nghe Tiểu Tà nói vá» Pháºt lý nên có chút háo thắng:
– Xin má»i thiếu chá»§ chỉ giáo.
Tiểu Tà suy nghĩ một lúc nói:
– Tôi xin há»i Äại sư:
chùa Bạch Mã là Bạch Mã hay Phi Mã. Xin đại sư giải thÃch.
Hòa thượng Ngộ Phi nghĩ thầm:
– Bạch Mã rõ rà ng là ngá»±a trắng, còn Phi Mã là không phải ngá»±a. Tại sao thà chá»§ nà y há»i kỳ lạ?
A Tam nghĩ thầm:
– A! Té ra Tiểu Tà đang khảo thà lão Äại hòa thượng nà y.
Nhìn thấy vẻ mặt đắc ý cá»§a A Tam, A Tứ ká» tai nói nhá»:
– Cứ để xem.
Hòa thượng Ngộ Phi suy nghĩ một lúc nói:
– Lão nạp không rõ ý cá»§a thà chá»§, xin thà chá»§ giải thÃch.
Ngá»™ Phi hòa thượng tưởng Tiểu Tà cÅ©ng không có cách gì giải thÃch câu há»i đó:
Tại sao Bạch Mã lại trở thà nh Phi Mã?
– Rất đơn giản! Bạch Mã không phải là ngựa sao?
– Không sai! Bạch Mã chÃnh là má»™t con ngá»±a.
– Hắc Mã có phải là ngựa không?
– Hắc Mã cũng là ngựa.
– Như váºy đại sư bảo Bạch Mã là ngá»±a, còn Hắc Mã không là ngá»±a sao?
– Không thể nói như váºy.
– Váºy thì Bạch Mã là ngá»±a, nhưng không bao giá» gồm toà n bá»™ các ngá»±a khác như:
Hắc Mã, Hồng Mã ... Äại sư nghÄ© sao đây?
Hòa thượng Ngộ Phi bỗng nhiên lớn tiếng:
– A Di đà Pháºt! Thì ra phải ngưá»i phi ngưá»i, phải váºt phi váºt, phải má»™c phi má»™c, phải sÆ¡n phi sÆ¡n ... không ngỠđến bần tăng đã tham thiá»n mấy mươi năm cÅ©ng bị Dương thà chá»§ chất vấn, bần tăng tâm phục khẩu phục.
Hòa thượng Ngộ Phi không vì bản thân mà tự ái, rõ rà ng là một vị đắc đạo cao tăng.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Quá khen! Äại hòa thượng bây giá» có chịu thả ngưá»i không?
Hòa thượng Ngộ Phi nói:
– Thà chá»§ là quà khách cá»§a bổn tá»±, Pháºt lý cÅ©ng cao thâm, Pháºt ta từ bi, ná»™i tâm đâu cần phảị. Bần tăng đồng ý lá»i thỉnh cầu cá»§a thà chá»§. Váºy xin má»i cả ba theo bần tăng và o háºu viện.
Dứt lá»i cả ba Ä‘á»u bước và o trong. Không lâu hòa thượng Ngá»™ Phi đã dẫn ba ngưá»i và o Ä‘iện Pháºt:
– Bất Minh! Bất Minh! Các ngươi hãy lạy ba lạy để cảm tạ Pháºt ân.
A Tam, A Tứ quì trước bà n Pháºt hà nh lá»… xong má»›i đứng dáºy. Hòa thượng Ngá»™ Phi buồn rầu:
– Như váºy các ngươi từ nay hoà n tục rồi. Má»i hà nh động không còn liên quan đến Bạch Mã tá»± nữa.
A Tam, A Tứ gục đầu cảm động:
– Æ n dạy dá»— cá»§a sư phụ lâu nay chúng con xin cúi đầu tạ Æ¡n.
Ngộ Phi nói:
– Các ngươi cứ đi đi! Ta không có duyên giữ các ngươi ở lại đây.
Liá»n quay qua Tiểu Tà là m lá»… cáo từ.
Loáng mắt Tiểu Tà , A Tam, A Tứ đã chạy ra khá»i chùa. Hòa thượng Ngá»™ Phi cÅ©ng thở dà i nhìn theo, có vẻ xót thương.
A Tam ra khá»i chùa cưá»i nói:
– Kết cuộc ta đã được hoà n tục rồi.
A Tứ cÅ©ng cưá»i nói:
– Bạch Mã! Hôm nay chia tay rồi.
Ba ngưá»i lưu luyến má»™t lúc má»›i rá»i khá»i chùa Bạch Mã, hướng vá» Giang Nam tiến bước. A Tứ há»i:
– Chúng ta đi đâu đây?
Tiểu Tà nói:
– Chúng ta Ä‘i Giang Nam tìm mấy ngưá»i bạn thân.
– Bạn thân nà o?
– Äó là Tiểu Thất và Tiểu Linh. Hai ngưá»i nà y có rất nhiá»u thân tình vá»›i ta trước đây.
|

08-08-2008, 06:29 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 43
ÄOẠT NỘI ÄÆ N VẠN NIÊN BẠCH XÀ
Má»™t hôm, Tiểu Tà và A Tam, A Tứ đã Ä‘i đến tỉnh Giang Tây và o má»™t tiểu trấn, tìm má»™t khách Ä‘iếm ăn uống. Trong lúc ăn uống, Tiểu Tà cảm giác có chuyện kỳ lạ liá»n hướng và o chung quanh khách Ä‘iếm để xem xét.
Khách Ä‘iếm nà y không lá»›n nhưng quan khách lại không Ãt. Má»i ngưá»i nói chuyện vá»›i nhau có vẻ quan trá»ng.
Tiểu Tà nhá» giá»ng:
– A Tam, A Tứ! Các ngươi có để ý nơi đây có gì lạ không?
A Tam ngước mặt nhìn xung quanh, giáºt mình:
– Tiểu Tà ! Không sai. Tiểu trấn nà y có vẻ kỳ lạ. Tại sao há» tụ táºp đông ngưá»i như váºy?
A Tam chỉ và o bà n ăn thứ ba trước mặt có ba tên đại hán đang nói chuyện, khẽ thầm bên tai Tiểu Tà :
– Tiểu Tà ! Các ngưá»i ngồi bên kia bà n đó là Bạch Sa Tam Hữu Thiết Hùng, Thiết Hổ, Thiết Báo bên cạnh là Cà n Khôn Nhất Kiếm Vương Ảnh. Äằng sau bà n thứ ba hai Hồng Y thiếu nữ Thiên Nam Song Phụng:
Nhiếp Thư Ân và Nhiếp Thư Khanh là hai chị em. Còn có phái Thái Sơn Thiên sát thủ Tiên Vô Kỵ cùng với bộ hạ nữa! Nơi đây là chuyện gì rồi?
Tiểu Tà nói:
– Äại khái là có chuyện gì quan trá»ng rồi. Chúng ta phải để ý nghe chúng nó nói má»›i rõ.
Ba ngưá»i im lặng chú ý nghe. Chỉ thấy Bạch Sa Tam Hữu có má»™t ngưá»i nói:
– Äại ca! Lần nà y Trầm Hồn Cốc tại hồ xóa mạng không biết có gì náo nhiệt.
Lão Äại nói:
– Äi thì sẽ biết! Hy vá»ng chúng ta cÅ©ng tìm được chút Ãt kết quả.
Ngưá»i khác nói:
– Äại ca! Chúng ta tìm cách cho chúng nó giết lẫn nhau, sau rồi má»›i dùng kế ngư ông đắc lợi mà thá»§ thắng.
Lão Äại nói:
– ÄÆ°Æ¡ng nhiên! Việc nà y nếu có ai đồng ý thì xung phong Ä‘i, sá gì chúng ta huynh đệ ba ngưá»i lá»±c lượng yếu kém chỉ nên thừa cÆ¡ hà nh sá»±.
Lão Nhị nói:
– Äại ca! Con Vạn Niên Bạch Xà từng ở hồ Xóa mạng có phải không?
Lão Äại nói:
– Phải! Không có gió là m sao có sóng? Nghe nói là Mặc SÆ¡n Thiên đạo nhân phát hiện, kết quả hắn bị con Thần xà nà y nuốt sống. Sư đệ hắn quyết phục thù nên tin tức nà y má»›i truyá»n ra. Như váºy chắc chắn không giả được.
Lão Nhị nói:
– Con Vạn Niên Bạch Xà có gì lợi hại đây?
Lão Äại nói:
– Ta chỉ nghe má»™t vị tiá»n bối võ lâm nói Thần Xà nà y kỳ độc vô cùng, chỉ cần bị nó tát thương trên thân thể chắc chắn phải chết. Nó dà i hÆ¡n mưá»i trượng, toà n thân Ä‘ao thương đâm không lá»§ng, sức mạnh phi thưá»ng.
Lão Tam nói:
– Nếu con quái váºt lợi hại như váºy, tại sao lại có ngưá»i dám giết nó?
Lão Äại nói:
– Tại vì con Thần Xà nà y sống lâu năm, má»—i ngà y hấp thu nháºt nguyệt chân hòa, cÆ¡ thể tÃch tụ má»™t quả ná»™i đơn, ngưá»i luyện võ chỉ cần uống được ná»™i đơn nà y thì sẽ được tăng trăm năm công lá»±c và trẻ mãi không già . Váºy nên ai cÅ©ng muốn Ä‘oạt báu váºt đó.
Nghe đến đây, Tiểu Tà nói:
– Té ra là há» muốn Ä‘oạt bảo váºt nên tụ táºp nÆ¡i nà y. A Tam! Äệ nói thá» xem con Vạn Niên Bạch Xà nà y có thể dùng là m món đồ chÆ¡i gì đây.
A Tam nói:
– Con Thần Xà nà y tuy là váºt quà nhưng nó ăn ngưá»i không ói xương, đồng thá»i toà n thân là độc, chỉ cần xây xát má»™t chút nhất định sẽ chết ngưá»i, trừ khi phải uống máu cá»§a nó má»›i giải được. Chúng ta tốt hÆ¡n đừng có ghẹo nó.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Mặc kệ nó là gì, chúng ta đâu có lấy sinh mạng đi đùa giỡn. Chúng ta đi xem cảnh náo nhiệt của thiên hạ mà thôi. Có thể đứng xem cho biết cũng được.
A Tam gáºt đầu:
– Phải! Tiểu Bang chá»§ phải đứng tháºt xa vì cái hồ Xóa mạng nà y dù cho cái lông ngá»—ng cÅ©ng không nổi lên mặt nước được, đừng nói đến ngưá»i.
Tiểu Tà nói:
– Ta biết rồi! Các ngươi chuẩn bị kiệu để lão quân gia đi chơi.
A Tứ ngạc nhiên:
– Tại sao bà y đặt khiêng kiệu là m gì? Con Thần Xà nà y chuyên môn ăn thịt những ngưá»i ngồi trên kiệu.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– NÆ¡i hồ Xóa mạng chưởng môn các phái Ä‘á»u có mặt, chẳng lẽ ta là Bang chá»§ Thông Thá»±c Tiểu Bá Vương lại thua kém há» hay sao? A Tam! Hồ Xóa mạng ở nÆ¡i nà o? Cách bao xa?
A Tam nói:
– Äại Hồ SÆ¡n vá» phÃa Tây năm mươi dặm, nÆ¡i đó là Trầm Hồn Cốc.
– Không xa gì mấy, năm mươi dặm chỉ cần hai tiếng đồng hồ là tới nơi. Các ngươi mau chuẩn bị một cái kiệu để khiêng ta, bổn bang chủ phải oai vệ mới được.
– Bang chủ! Tốt hơn huynh phải giả trang nếu không kẻ thù thấy được, quấy động thì nguy to.
– CÅ©ng phải! ÄÆ°á»£c rồi! Tạm thá»i ta giấu Ä‘i danh hiệu Thông Thá»±c Tiểu Bá Vương và giả trang mặt mà y không cho ai biết.
A Tam, A Tứ vá»™i vã Ä‘i tìm má»™t cái ghế là m kiệu Ä‘em vá» khách Ä‘iếm. Tiểu Tà thanh toán tiá»n bạc, ngồi kiệu hướng vá» Trầm Hồn cốc xuất phát.
Mấy ngà y nay có nhiá»u quần hùng võ lâm cÅ©ng kéo đến đó, tuy là má»™t con đưá»ng nhá» nhưng số ngưá»i đến rất đông.
Tiểu Tà đã hóa trang nên không ai có thể nháºn ra, trên đưá»ng Ä‘i vẫn yên ổn.
Trầm Hồn cốc suốt ngà y mù mịt vì hÆ¡i sương, chỉ có buổi trưa má»›i có ánh nắng mặt trá»i chiếu xuống. Nhưng qua khá»i Trầm Hồn Cốc thì lại sáng sá»§a, trước mặt hiện ra má»™t cái hồ rất lá»›n độ hÆ¡n mưá»i dặm vuông. Từ đầu nà y nhìn qua đầu kia chỉ thấy lá» má» cây cối ở ven bá».
Mặt hồ trong veo và im lặng như mặt gương, một gợn sóng cũng không có.
Trong hồ không thấy nổi lên má»™t xác lá hay má»™t cánh bèo. Tất cả Ä‘á»u im lặng đến ná»—i ai trông thấy cÅ©ng lạ lùng.
Tiểu Tà hướng nhìn vá» phÃa trước, thấy số ngưá»i đã đến đây rất đông nhưng không má»™t tiếng ồn à o. Tiểu Tà nhìn khắp xung quanh, quan sát xem có ngưá»i nà o quen biết. Qua má»™t lúc Tiểu Tà kêu lên:
– A! Thanh TỠY! Thanh Ký Sơn! Và các môn phái khác cũng đến rồi.
Tháºt ra Thanh Tá» Y đến đây là muốn tìm quả ná»™i Ä‘an cho Thanh Ký SÆ¡n phục hồi công lá»±c. Tiểu Tà tiếp tục nhìn vá» phÃa bên trái, bá»—ng kêu lên:
– Khạ. khạ.! Giang Nam Mạc Dung thế gia cÅ©ng đến rồi, tháºt là đông đủ.
Cũng may! Ta không bị chúng nó phát hiện.
Tiếp tục quan sát khắp nơi, Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Kỳ lạ! Tại sao không thấy Tiểu Linh và Tiểu Thất đến đây? Có thể vì quá xa nên ta nhìn không rõ hỠchăng?
Qua một lúc, Tiểu Tà day qua A Tam:
– A Tam! Số ngưá»i nà y là ai đây?
A Tam trước đã quan sát kỹ, đáp:
– Tất cả cÅ©ng đến đầy đủ rồi. Thái SÆ¡n, Hoa SÆ¡n, Côn Luân, Phi Long Bảo, Bạch Kỳ Quần chá»§, Trung Nguyên Tam Tú, Ngá»c Diện thư sinh ... Trong ngÅ© phái có lão độc bà cÅ©ng đến rồi kìa.
Tiểu Tà há»i:
– Lão Äá»™c bà là ai?
A Tam nói:
– Äó là Äá»™c Nhãn Hà Phụng Loan! Huynh thấy đối mặt có ngưá»i mặc y phục rá»±c rỡ đó là lão độc bà đó.
Tiểu Tà để ý rất kỹ vì nÆ¡i đó chỉ có lão Äá»™c bà là ngưá»i ăn mặc sang trá»ng, không ai dám đứng gần. Bá»—ng nhiên Tiểu Tà cảm giác không ổn, tưởng tượng như sắp có nguy hiểm xảy ra nên hÃt mạnh má»™t hÆ¡i:
– A Tam! A Tứ! Ta cảm giác sắp có nguy hiểm xảy ra. Chúng ta hãy mau rút lui.
A Tam rất tin tưởng cảm giác nhạy bén của Tiểu Tà nên gấp lên:
– A Tứ! Mau chạy.
Hai ngưá»i khiêng kiệu quay đầu lại, rút lui khá»i Trầm Hồn Cốc.
Tiểu Tà thấy sá»± lo lắng đã giảm Ä‘i rất nhiá»u, liá»n há»i:
– A Tam! Con Thần Xà nà y bao lâu mới xuất hiện một lần?
A Tam nghĩ một lúc nói:
– CÅ©ng không thể quyết định được vì chưa ai thấy qua. Äây chỉ là lá»i đồn.
– Cứ kể lại lá»i đồn ta nghe.
– Theo lá»i đồn thì lúc nà o mặt trăng tròn con Vạn Niên Bạch Xà má»›i xuất hiện, vì nó phải hấp thụ nháºt nguyệt để kéo dà i sinh mạng.
– Hôm nay là ngà y gì?
– Là ngà y mưá»i hai rồi.
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Chỉ còn có ba ngà y! Các cao thủ các môn phái cũng đã đến đủ rồi.
Qua má»™t hồi suy nghÄ©, Tiểu Tà há»i:
– A Tam! Trong số cao thá»§ đến đây thì chánh phái nhiá»u hay tà phái nhiá»u?
A Tam đáp:
– NgÅ© Nhạc phái cÅ©ng là chánh phái, Phi Long Bảo cÅ©ng là chánh phái. Lão Äá»™c bà là tà phái. Hình như còn có Tứ ác nữa và còn có má»™t số bá»n xấu, nhưng tÃnh lại thì ngưá»i chánh phái chiếm hai phần ba.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Váºy thì đúng rồi! Vấn đỠnà y thì ta ở đây. A Tam! Äệ có thấy ngưá»i cá»§a Thần Võ môn không?
– Thần Võ môn? Huynh không nói đến thì đệ cũng không để ý. Nhưng đệ thấy hình như hỠkhông có nơi đây.
Tiểu Tà há»i:
– A Tam! Nếu không có ngưá»i cá»§a Thần Võ môn nÆ¡i đây, đệ có gì thắc mắc không?
A Tam gáºt đầu:
– CÅ©ng lạ tháºt.
– Rất rõ rà ng! Thần Võ môn nhất định sẽ tham gia Ä‘oạt báu váºt nà y nhưng tại sao chúng nó không có ngưá»i nà o xuất hiện ở đây? Việc nà y rất khó suy nghÄ©.
– Chẳng lẽ bá»n há» có âm mưu gì sao?
A Tứ nói:
– Chúng nó không đến đây chắc chắn là có âm mưu rồi. Chúng nó muốn xong chuyện má»›i tham gia cướp báu váºt, hoặc là giết chết toà n bá»™.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Không sai! Thần Võ môn muốn độc bá thiên hạ thì đây là cơ hội tốt.
A Tam suy nghĩ một hồi nói:
– Lần nà y chúng nó sẽ dùng cách gì để sát hại cao thủ quần hùng võ lâm?
Tiểu Tà lắc đầu:
– Ta cÅ©ng chưa Ä‘oán được. Nếu Ä‘oán được thì khá»e rồi. Bây giá» chúng ta phải thảo luáºn việc nà y.
A Tam nói:
– Äệ cùng A Tứ chỉ biết cung cấp chút ý kiến, chưa chắc đã đúng.
Tiểu Tà nói:
– Có tin tức thì được. Ta nghĩ rằng Thần Võ môn dùng kế ngư ông đắc lợi.
A Tam nói:
– Nếu váºy chúng phải chỠđến ngà y rằm má»›i biết được sao? Ngà y đó quần hùng giết chết lẫn nhau, Thần Võ môn má»›i xuất hiện Ä‘oạt báu váºt?
A Tứ lắc đầu:
– Ta không nghÄ© như váºy. Tại vì có rất nhiá»u ngưá»i đến dá»±, chưa chắc hỠđã dám giết lẫn nhau. Còn nói vá» Thần Võ môn sau nà y má»›i xuất hiện thì có khả năng như váºy.
A Tứ nói:
– Số ngưá»i nà y Ä‘á»u là ngưá»i chánh phái. Tôi nghÄ© há» không thể tá»± sát hại lẫn nhau.
Tiểu Tà nói:
– Các ngươi có lý. Bây giá» bà n chuyện khác. Nếu con quái váºt không xuất hiện thì Thần Võ môn sẽ tÃnh cách gì đây?
A Tam nói:
– Như váºy chắc chắn Thần Võ môn phao tin gạt thiên hạ quần hùng tiến nháºp Trầm Hồn Cốc để sát hại.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Ta sợ âm mưu chúng nó là như váºy. Nhưng tại tá»u lầu chúng ta đã nghe Bạch Sa Tam Hữu nói là bá»n nó đã nghe được Mặc SÆ¡n Thiên đạo nhân nói ra như váºy. Mặc SÆ¡n Thiên đạo nhân là ngưá»i như thế nà o?
A Tam đáp:
– Mặc SÆ¡n Thiên đạo nhân là thầy thuốc bà o chế thuốc, từ trước đến nay chưa ra giang hồ, đồng thá»i cÅ©ng không có bản lãnh. Cho nên có thể xem lão như bá tánh.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Váºy là Thiên đạo nhân đã chết tại Trầm Hồn Cốc hoặc rÆ¡i và o hồ Xóa mạng. Có thể bị con quái váºt nuốt sống nên sư đệ cá»§a lão muốn phục thù má»›i tung ra tin tức trong thiên hạ. Nếu tin nà y không tháºt, số đạo nhân nà y sẽ bị ngưá»i giang hồ không bá» quạ. Chúng cần gì phải mạo hiểm như váºy? Việc nà y ta chắc có bảy phần mưá»i sá»± tháºt và cÅ©ng không phải là ngưá»i cá»§a Thần Võ môn âm mưu ...
A Tam nói:
– Nếu váºy thì Thần Võ môn sau nà y má»›i biết được chuyện nà y sao?
Tiểu Tà nói:
– Việc nà y ta cÅ©ng chỉ suy Ä‘oán thôi. Ta Ä‘oán việc nà y Thần Võ môn biết tin rồi sau má»›i nghÄ© ra mưu kế. Chúng trước tiên để cho các môn phái giết nhau, nếu không toại ý bá»n Thần Võ môn nhất định mai phục má»™t nÆ¡i nà o đó để hà nh sá»±.
Nói đến đây bá»—ng Tiểu Tà đứng dáºy:
– A Tam! A Tứ! Nguy rồi.
A Tam há»i:
– Có gì xảy ra đây?
Tiểu Tà nói:
– Ta nghÄ© bá»n Thần Võ môn nhất định sẽ dùng thuốc nổ để tiêu diệt toà n bá»™ cao thá»§ võ lâm.
A Tam không tin:
– Chúng nó đâu có thông minh như váºy.
– Lúc đầu ta nghÄ© chúng nó không biết dùng đến biện pháp nà y, nhưng nghÄ© lại lần trước tại trấn Thanh Dương, phân đà n Thần Võ môn bị ta dùng chất nổ có thể chúng nó rút kinh nghiệm là m như váºy.
A Tam cưá»i lá»›n:
– Té ra huynh đã dạy bá»n chúng há»c khôn. Bây giá» chúng ta phải là m sao đây?
– Ta Ä‘oán chắc chúng nó dùng thuốc nổ đúng và o ngà y rằm. Bây giá» chúng ta phải tìm kiếm ngưá»i cá»§a Thần Võ môn, đồng thá»i lấy toà n bá»™ thuốc nổ há»§y Ä‘i.
Bằng không sẽ xảy ra tai há»a không nhá».
– ÄÆ°á»£c rồi! Bây giá» chúng ta là m chút đỉnh việc thiện phổ độ chúng sinh.
– Bây giá» thì thá»i gian vẫn còn sá»›m. Chúng ta tìm nÆ¡i nà o mai phục, nếu gặp được ngưá»i cá»§a Thần Võ môn chúng ta truy kÃch, thế là xong.
A Tam hối hả:
– Muốn là m thì là m liá»n Ä‘i, để tránh đêm dà i lo lắng.
Ba ngưá»i tìm má»™t nÆ¡i hiểm yếu tại con đưá»ng mòn, núp và o trong rừng chỠđợi cÆ¡ há»™i.
Trăng lên cao.
Mây che gió thổi!
Lá cây xà o xạc không ngừng. Canh ba đã đến.
A Tam nói nhá»:
– Tiểu Tà ! Có rồi.
Tiểu Tà cÅ©ng Ä‘ang để ý trước mặt trên đưá»ng đã có mấy tên lén lút bò tá»›i, nên bấm vai A Tam:
– Không sai! ChÃnh là ngưá»i cá»§a Thần Võ môn. Chúng ta mau theo bắt.
Äôi mắt ba ngưá»i như ba con chim cú, núp lén theo dõi phÃa sau. ÄÆ°á»ng núi cong queo. Không lâu đã đến cá»a và o Trầm Hồn Cốc. Có mấy tên hắc y rón rén và o rừng.
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Như váºy là nÆ¡i liên lạc cá»§a chúng lân cáºn đây rồi.
Tiểu Tà khẽ nói thầm:
– A Tam, A Tứ! Hai ngươi ngồi tại đây, nếu có ngưá»i đến đây thì bắt láºp tức, để ta theo chúng và o rừng xem thá».
A Tam, A Tứ trao đổi vá»›i nhau và i ý kiến rồi láºp tức chạy núp và o lau cá».
Tiểu Tà nhanh lẹ phóng và o rừng, chỉ Ä‘i được ba mươi trượng đã phát hiện trước mặt không xa có bốn ngưá»i Ä‘ang cỠđộng. Có tiếng nói vá»ng tá»›i Má»™t tên trong bá»n nói:
– Thưa Quần chá»§! Hãy chá» má»™t lát, còn thiếu chút Ãt nữa thôi.
Tên Quần chủ nói:
– Nhanh lên! Äêm nay nhất định phải là m xong. Tối mai còn phải là m nÆ¡i khác, cháºm trá»… các ngươi mất đầu.
Tiểu Tà nghe nói nghĩ thầm:
– Té ra thuốc nổ chúng nó không chỉ dùng má»™t nÆ¡i. Như váºy có nhiá»u rắc rối rồi.
Liá»n tiếp tục tiến lên phÃa trước, quan sát bá»n thá»§ hạ Thần Võ môn xem chúng chôn thuốc nổ bằng cách nà o. Khi nhìn thấy, Tiểu Tà yên tâm cưá»i thầm.
Té ra bá»n nà y không phải lấy thuốc nổ chôn sâu xuống mà chỉ đà o má»™t lá»— nhá» lấp lại thôi. Trên mặt đất chỉ phá»§ thêm má»™t số cây lá khô, nhưng bên trong thuốc nổ tháºt nhiá»u, cứ kéo thẳng đến hồ Xóa mạng.
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– ÄÆ°á»£c rồi! Các ngươi cứ chôn thêm cho nhiá»u má»™t chút, ngà y mai ta má»›i đến đây giải quyết, mang lại căn cứ cá»§a các ngươi. Ta thấy ngươi cÅ©ng Ä‘iên khùng rồi, lần trước má»™t bà i há»c vẫn còn chưa đủ, lần nà y ta sẽ tặng cho các ngươi má»™t bà i há»c khác.
NghÄ© như váºy, Tiểu Tà im lặng chỠđối phương rá»i khá»i vùng đặt thuốc nổ.
Qua má»™t lúc có ngưá»i nói:
– Bẩm Quần Chủ! Bên trái đã hoà n tất nhiệm vụ, có thể rút lui được chưa?
Quần chủ nói:
– Rút lui à ? Bây giá» vẫn còn nhiá»u thá»i gian, chúng ta tiếp tục đến mé sau bên phải. Hãy mau bảo chúng nó thu gá»n và cẩn tháºn má»™t chút.
– Tuân lệnh!
Tiếp theo là những tiếng bước chân lần lần Ä‘i xa. Qua má»™t lúc yên tịnh, Tiểu Tà láºp tức bò tá»›i tìm kiếm nÆ¡i chôn thuốc nổ và lần theo dây dẫn há»a.
Dây dẫn há»a nà y cách má»™t trượng thì có má»™t bánh thuốc nổ lá»›n. Tiểu Tà tiếp tục lục xét đến canh năm, cho đến lúc trá»i sắp sáng má»›i xong.
Thì ra số thuốc nổ nà y chôn má»™t vùng khá lá»›n theo đưá»ng dây dẫn há»a Ä‘i đến hồ Xóa mạng. Tiểu Tà lắc đầu:
– Số thuốc nổ nà y bao vây cả hồ, tháºt là quá tốn kém và hiểm ác. CÅ©ng may!
Nếu ta không kịp khám phá sẽ xảy ra bi kịch rồi.
Tiểu Tà thở nhẹ má»™t hÆ¡i, quay mình hướng vá» cá»a cốc tìm A Tam, A Tứ.
Cả ba Ä‘á»u rá»i khá»i thì trá»i cÅ©ng đã sáng. Tiểu Tà dẫn A Tam, A Tứ trở vá» Phạm gia Ä‘iếm ăn Ä‘iểm tâm. Tiểu Tà nhìn hai ngưá»i cưá»i nói:
– Tháºt quả là gian ác!
A Tam cưá»i há»i:
– Có bao nhiêu thuốc nổ đây?
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Các ngươi đêm nay chuẩn bị hai cái bao tháºt lá»›n, chúng ta Ä‘i thâu thuốc nổ.
Ãt lắm cÅ©ng tá»›i má»™t ngà n cân.
A Tứ kinh hãi:
– Nhiá»u như váºy sao?
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Không phải chỉ bao nhiêu đó mà còn bao vây cả bá» hồ. Hôm qua chúng nó gà i vá» phÃa trái, chắc chắn đêm nay gà i vá» phÃa phải. Chúng ta trước tiên thu gá»n bên trái, sau đó má»›i thu dá»n bên phải. Như váºy là chúng nó trồng má»™t quả, chúng ta nhổ má»™t quả. Ngà y mai chúng ta Ä‘em thuốc nổ chôn và o chá»— chúng táºp trung, để cho chúng thêm má»™t lần kinh hãi.
A Tam cưá»i:
– Mưu kế cá»§a chúng chÆ¡i thuốc nổ không khai há»a, còn chúng ta thì giúp chúng khai há»a.
A Tứ há»i:
– Lần nà y chúng táºp trung bao nhiêu ngưá»i đây?
Tiểu Tà nói:
– Ta không biết chÃnh xác nhưng chúng muốn đối phó toà n bá»™ cao thá»§ võ lâm, nhất định không phải dùng Ãt ngưá»i. Nghe chúng nói chuyện trong đó có Quần chá»§, như váºy tối thiểu cÅ©ng độ năm sáu trăm ngưá»i.
A Tam cưá»i há»i:
– Tiểu Bang chủ! Huynh đoán thỠcó thể hủy diệt đối phương bao nhiêu?
Tiểu Tà vung tay:
– Trước đây đã hai chỗ. Một chỗ tại Khai Phong, một chỗ tại Thanh Dương còn đây là chỗ thứ ba.
A Tứ nói:
– Trước đây tôi đã biết Tiểu Bang chá»§ rất giá»i. Thiên hạ vô địch mà ...
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Äừng có vá»™i mừng! Là m công việc phải cẩn tháºn. Hãy mau Ä‘i tìm hai cái bao lá»›n, phải tháºt lá»›n!
A Tam nói:
– Lớn, sẽ lớn mà ! Huynh sẽ vừa ý!
Tiểu Tà nói:
– Lớn cỡ nà o cũng không sao, chỉ cần vác được thì thôi.
A Tam, A Tứ vá»™i vã Ä‘i tìm bao lá»›n. Tiểu Tà thì ngồi nÆ¡i cÅ© suy nghÄ© má»™t số chi tiết hà nh động, đồng thá»i dá»± tÃnh ngưá»i Thần Võ môn táºp trung ở đâu, lúc nà o động thá»§.
Không lâu, A Tam và A Tứ trở vá» tìm được hai cái bao tháºt lá»›n, đắc ý huýt gió không ngừng.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Còn sớm! Chúng ta tìm một nơi ăn thịt chó, đêm nay chúng ta tiếp tục hà nh động.
Ba ngưá»i phóng vá» hướng Tây, tìm được má»™t con chó Ä‘en đốt lá»a nướng ăn.
Ba ngưá»i ăn mãi đến xế chiá»u, Tiểu Tà má»›i tÃnh toán thá»i gian dẫn theo hai bạn hữu, hướng vá» Trầm Hồn Cốc Ä‘i rất nhanh.
A Tam, A Tứ theo kế hoạch của Tiểu Tà bắt đầu thu lượm thuốc nổ chôn dưới đất. Còn Tiểu Tà thì tiến đến một nơi khác, chỗ hoạt động của Thần Võ môn.
Vừa đến nơi đã nghe có tiếng nói:
– Bẩm Quần chủ! Công tác toà n bộ đã là m xong, có cần phải kiểm tra lại không?
Quần Chủ nói:
– Äêm nay là đêm cuối cùng, các ngươi cần phải cẩn tháºn! Hãy kiểm tra lại má»™t lần để ta yên tâm.
– Thuộc hạ thi hà nh ngay.
Không bao lâu, một tên thuộc hạ trở lại nói:
– Bẩm Quần chá»§! Äã kiểm tra hoà n chỉnh.
Quần chủ nói:
– Váºy thì tốt! Chúng ta ở đây chá» tin tức rồi má»›i rút vá».
Tên thuá»™c hạ há»i:
– Bẩm Quần Chá»§! Lần nà y chúng ta không tham gia Ä‘oạt bảo váºt sao?
Quần chủ nói:
– Bảo váºt thì ai cÅ©ng muốn nhưng chúng ta trước hết là m nổ chết bá»n quần hùng võ lâm, như váºy bảo váºt tất nhiên sẽ thuá»™c vá» chúng ta.
Tên thuộc hạ nói:
– Quần chá»§ rất cao minh! Lần nà y chắc chắn Bang chá»§ láºp được công lá»›n rồi.
Dù Bang chá»§ không cần Ä‘Ãch thân đến đây cÅ©ng chẳng sai sót Ä‘i đâu được.
Quần chủ nói:
– Bang chủ chắc chắn sẽ đến nhưng không biết lúc nà o, các ngươi phải để ý đừng để xảy ra sơ sót.
Tên thuộc hạ nói:
– Thuộc hạ tiếp tục đi kiểm tra lần nữa.
Quần chủ nói:
– Chuyện thà nh công rồi ta không bạc đãi các ngươi.
Nói xong phóng mình đi mất.
Tiểu Tà cũng rất lẹ là ng phi thân theo sau.
Tên thuá»™c hạ hình như đã phát giác sau lưng có ngưá»i theo dõi, láºp tức đứng lại quay thân há»i:
– Ai lén lút mà không ra mặt?
Tiếng hét không lớn lắm, vì hắn không muốn là m kinh động quần hùng ở hồ Xóa mạng. Tiểu Tà vừa chạy đến nói:
– Là ta! Dương Tiểu Tà .
Tiếng nói chưa dứt, Tiểu Tà đã như má»™t con ó nhảy đến bên ngưá»i tên hắc y, tay trái bịt miệng, tay phải Ä‘iểm huyệt. Không má»™t tiếng kêu, tên hắc y đã ngã trên đất không còn cỠđộng.
Tiểu Tà bắt hắn quay mặt lại nói:
– Hãy thà nh tháºt trả lá»i. Ta là Dương Tiểu Tà là khắc tinh cá»§a Thần Võ môn, ngươi không cần tìm hiểu ta.
Tên hắc y nghe đến ba tiếng Dương Tiểu Tà sợ đến rung rẩy, không dám trả lá»i.
Tiểu Tà tức cưá»i:
– Äừng sợ! Ta há»i ngươi lần nà y các ngươi xuất bang bao nhiêu ngưá»i?
Hắc y nói:
– Anh em có hÆ¡n sáu trăm ngưá»i luôn cả Quần chá»§ nữa.
– Các ngươi chuẩn bị cách nà o tấn công để Ä‘oạt bảo váºt?
– Dùng thuốc nổ sát hại.
– ÄÆ¡n giản như váºy sao? CÅ©ng được nhưng nếu không nổ chết ngưá»i thì là m cách nà o khác?
– Nổ không chết thì chúng ta phục kÃch bên ngoà i bắt giết từng ngưá»i má»™t.
– CÅ©ng có lý! Chuyện Ä‘oạt bảo váºt lần nà y có phải do Thần Võ môn đưa tin nhảm không?
Hắc y lắc đầu:
– Không phải! ChÃnh là Mặc SÆ¡n Thiên đạo nhân truyá»n ra, sau nà y Bang chá»§ má»›i hạ lệnh dùng thuốc nổ sát hại cao thá»§ quần hùng võ lâm rồi má»›i Ä‘oạt bảo váºt.
Tiểu Tà vừa ý, tiếp tục há»i:
– Bang chủ các ngươi lúc nà o đến đây?
Hắc y nói:
– Tôi không biết được! Quần chủ của chúng tôi cũng không biết.
Tiểu Tà cảm giác chuyện nà y không quan trá»ng nên há»i tiếp:
– Các ngươi hà nh động bằng cách nà o?
Hắc y đáp:
– Chúng tôi chôn thuốc nổ xong rồi thì tất cả rút ra ngoà i cốc. Sau đó má»›i đốt lên tÃn hiệu cho dây dẫn há»a là m thuốc nổ tung lên.
Tiểu Tà há»i:
– Bao vây hồ nà y các ngươi không sợ dây dẫn há»a trục trặc sao?
– Ngưá»i chúng tôi vẫn phục kÃch xung quanh Trầm Hồn Cốc sẽ có đủ phương pháp sá» dụng số thuốc nổ nà y.
– Lúc nà o các ngươi mới bắt đầu hà nh động?
– Và o canh một đêm rằm.
– Các ngươi rút khá»i nÆ¡i đây rồi táºp trung nÆ¡i nà o?
– Ngoà i cốc vá» phÃa Tây mưá»i dặm, nÆ¡i má»™t đồi núi nhá».
Tiểu Tà nghe rất vừa ý:
– Cám ơn ngươi! Ngươi cứ nghỉ ngơi đi.
Liá»n đưa tay Ä‘iểm và o tá» huyệt cá»§a tên hắc y đỠphòng hắn tiết lá»™ tin tức. Sau đó Tiểu Tà chôn xác tên hắc y rồi má»›i Ä‘i tìm A Tam, A Tứ.
Thá»i gian không lâu Tiểu Tà đã tìm được A Tam, A Tứ. A Tam trông thấy Tiểu Tà vá»™i vã nói:
– A! Phải thêm một cái bao nữa mới đủ! Nặng lắm.
Tiểu Tà suy nghĩ:
– Bây giỠtrở vỠtìm bao thì quá trễ. Cứ để tại đây, có thể sẽ dùng đến nó.
Liá»n bảo:
– A Tam! Äổ bao thuốc nổ cá»§a ngươi chôn tại nÆ¡i đây.
A Tam há»i:
– Nếu nó nổ tung lên thì là m sao đây?
Tiểu Tà nói:
– Là m sao nổ được! Thần Võ môn phải dùng dây dẫn tÃn chắp nối, bây giá» chúng ta đã rút hết dây dẫn tÃn rồi, Ä‘em chôn má»™t nÆ¡i khác thì rất an toà n. Không chừng ngà y mai chúng ta sẽ dùng thuốc nổ đối phó vá»›i con quái xà .
A Tam nói:
– Muốn chôn thì chôn. Nhưng huynh không muốn dùng chất nổ đối phó vá»›i ngưá»i cá»§a Thần Võ môn sao?
Tiểu Tà nói:
– Việc đó chỉ cần dùng bao của A Tứ cũng đủ rồi.
Lúc nà y chưa đến canh ba A Tam, A Tứ lo thu dá»n chất nổ, sau đó còn phải Ä‘i đến ngoà i cốc chôn thuốc nổ tại Ä‘iểm tụ táºp cá»§a Thần Võ môn.
Tiểu Tà thu tháºp thuốc nổ còn lại xung quanh hồ Xóa mạng, chỉ đế lại nÆ¡i cá»a khẩu hai ba cục thuốc nổ vì sợ thu hết toà n bá»™, ngưá»i cá»§a Thần Võ môn sẽ phát giác được.
Canh ba đã qua ...
Ngưá»i cá»§a Thần Võ môn đã rút hết, Tiểu Tà gặp lại A Tam và A Tứ bảo:
– A Tam! A Tứ! Lấy thuốc nổ chia thà nh năm nÆ¡i chôn xuống ở chá»— đồi núi nhá» ngoà i cốc. Sau đó dùng dây dẫn há»a tiếp thông. Năm sáu trăm ngưá»i nà y thì chu vi khoảng năm mươi trượng không lá»›n lắm. Chúng ta hãy mau hà nh động.
Chỉ chốc lát Tiểu Tà và hai bạn hữu đã chôn xong thuốc nổ ở năm nơi, cách chôn khá sâu không thể phát hiện được.
Khi là m xong, Tiểu Tà kiểm tra lại cảm thấy an tâm nói:
– Vạn sá»± Ä‘á»u đã chuẩn bị. Lần nà y thì tốt nhất là cả Bang chá»§ Äá»™ VÄ©nh Thiên cÅ©ng đến đây để chịu chết. Thôi, chúng ta Ä‘i.
Cả ba trở vỠtiểu trấn.
|

08-08-2008, 06:30 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 44
MÃU LOANG XÓA MẠNG Há»’
Cho đến trưa hôm sau, Tiểu Tà và hai bạn hữu má»›i ngá»§ dáºy.
Tiểu Tà nói:
– Chúng ta đi ăn thịt chó đã.
A Tam nói:
– Thôi đi! Tiểu trấn nà y là m sao có thịt chó?
Tiểu Tà nói:
– Chúng ta chỉ cần mua má»™t con chó rồi thuê ngưá»i nấu là xong.
A Tam cưá»i nói:
– à kiến rất hay! Chúng đệ phục Tiểu Bang chủ rồi.
Tiểu Tà mua được má»™t con chó Ä‘en, Ä‘em đến quán ăn thuê ngưá»i nấu. Cả ba ăn uống rất vui vẻ.
Tiểu Tà nói:
– Chúng ta ăn xong đêm nay má»›i hà nh động, các ngươi lá»±a chá»n địa Ä‘iểm nà o đây? Muốn phụ trách bãi nổ hay Ä‘i xem quần hùng chém giết?
A Tứ nói:
– Chỗ nà o cũng được. Chúng ta đã cùng nhau chiến đấu thì bất cứ việc gì cũng không từ chối.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Sá»± tháºt không có gì khác biệt! Nếu các ngươi chịu trách nhiệm thuốc nổ ta không an tâm, vì nếu thuốc nổ mà nổ tung lên má»™t lần thì cÅ©ng bất tiện. Các ngươi cứ Ä‘i xem thiên hạ giao đấu, nếu các ngươi có sợ thì chá» ta trở vá» sẽ tiến nháºp Trầm Hồn Cốc.
A Tam nói:
– Sợ thì không sợ nhưng đánh lá»™n thì thuá»™c vá» phần huynh. Không chừng con quái váºt không xuất hiện.
Tiểu Tà nói:
– Ta nghĩ rằng chỉ cần có con Bạch Xà cũng đủ là m náo động quần hùng rồi.
Nhưng các ngươi đừng có đến gần hồ vì đông quá ta tìm các ngươi không ra.
A Tam nói:
– Tại sao huynh biết chắc con Thần xà sẽ xuất hiện?
Tiểu Tà nói:
– Bất cứ động váºt gì cÅ©ng sợ sấm sét. Nếu không có con váºt nà y thì cÅ©ng có con váºt khác nghe tiếng nổ phóng ra. Có đúng không?
A Tam gáºt đầu:
– Không sai! Tiếng sấm thì má»i động váºt Ä‘á»u sợ. Yêu quái lại cà ng sợ hÆ¡n.
Tiểu Tà nói:
– Con quái váºt cÅ©ng chỉ là loà i động váºt mà thôi. Ta chỉ cần đốt thuốc nổ lên thì nó phải xuất hiện. Lúc đó các ngươi sẽ được thưởng thức con váºt sợ hãi đó.
A Tứ nói:
– Äệ thì đã biết Tiểu Bang chá»§ Ä‘oán không sai rồi. A Tam chúng ta đừng bá» lỡ cÆ¡ há»™i nà y.
– Còn mấy bánh thuốc nổ nÆ¡i cá»a cốc chưa gỡ hết, các ngươi đừng đến gần nÆ¡i đó.
– Äệ hiểu rồi! Như váºy chúng đệ đứng tại hồ Xóa mạng chá» huynh có được không?
– Như váºy rất tốt!
Ba ngưá»i tiếp tục bà n luáºn. Khi mặt trá»i đã lặn ba ngưá»i má»›i ra khá»i tá»u Ä‘iếm, hướng vá» Trầm Hồn Cốc. Bấy giá» nÆ¡i đây đầu ngưá»i như sóng biển, tiếng nói tháºt ồn à o. Má»™t số ngưá»i cầm theo bó Ä‘uốc, chuẩn bị cho đêm tối là m cho mặt hồ chói sáng. Tháºt là kỳ thú.
Tiểu Tà đi vá» phÃa đồi núi, chá»— táºp trung ngưá»i cá»§a Thần Võ môn. Vừa đến nÆ¡i, Tiểu Tà đã phát hiện bóng ngưá»i đông nghẹt Ä‘ang lao nhao, đồng thá»i có tiếng nói truyá»n lại:
– Quý vị chú ý! Chá» tiếng nổ phát lên, chúng ta láºp tức cản tại cá»a cốc, thấy má»™t ngưá»i giết má»™t ngưá»i tuyệt đối không được bá» qua.
Có tiếng đáp lại:
– Tuân lệnh Quần chá»§! Thuá»™c hạ sẽ không bá» sót ngưá»i nà o.
Quần chủ nói:
– Bây giỠcác ngươi hãy nghỉ ngơi, đừng chạy lung tung. Ta đến trước xem thỠtình hình ra sao, còn nơi nà y thì giao cho phó Quần chủ chỉ huy.
Tất cả Ä‘á»u tuân lệnh đứng tại chá»—, duy chỉ có má»™t bóng ngưá»i phóng vá»t Ä‘i.
Bóng ngưá»i nà y chÃnh là Quần chá»§ Thần Võ môn. Chỉ loáng mắt đã biến và o trong cá»a cốc.
Tiểu Tà chá»i thầm:
– Tên ác ma nà y tháºt tốt số. Nếu hắn lưu lại đây không tránh khá»i tan xác.
Thôi cứ chỠsau nà y sẽ giải quyết hắn.
Thá»i gian cứ trôi qua.
Bỗng trong cốc có hai tiếng nổ không lớn lắm. Tiểu Tà kêu khẽ:
– Äến giá» rồi!
Láºp tức Tiểu Tà đốt dây dẫn há»a rồi phóng mình ra ngoà i nằm xuống đất.
Ầm! Ầm ... ầm ...
Những tiếng nổ nối tiếp nhau như trá»i long đất lở, đất sụt đá lăn, cây cối rung chuyển không ngừng ... Qua má»™t lúc lâu tiếng rá»n má»›i dịu lại. Tiểu Tà thở má»™t hÆ¡i:
– Tháºt nguy hiểm! Thuốc nổ nà y tháºt lợi hại. May mắn không nổ trong cốc nếu không tháºt khó tưởng tượng ...
NghÄ© rằng những ngưá»i trên đồi núi đã chết hết rồi. Tiểu Tà đứng dáºy Ä‘i và o phÃa cá»a cốc. Bá»—ng nhiên có ngưá»i kêu lá»›n:
– Äứng lại! Ngươi là ai?
Tiểu Tà ngá»a đầu nhìn. Trước mặt đã có bốn tên hắc y, rõ rà ng là bá»n ngưá»i Thần Võ môn phục kÃch, Tiểu Tà cưá»i nói:
– Äại gia là Thông Thá»±c Tiểu Bá Vương Dương Tiểu Tà .
Tên trung niên hắc y trong số bốn ngưá»i nổi giáºn quát:
– Mau bắt hắn.
Äằng sau ba tên hắc y đại hán đã rút quá»· đầu Ä‘ao ra chém tá»›i. Tiểu Tà rút kiếm hét:
– Không sợ chết thì cứ xông và o.
Cùng với tiếng nói, Tiểu Tà đã sỠdụng hai chiêu vô cùng nhanh lẹ, hà o quang sáng chói bao trùm ba tên hắc y.
Bá»n hắc y thấy Tiểu Tà thá»§ pháp phi thưá»ng kinh hãi lùi lại. Giữa lúc đó bên trong có má»™t hắc y lão nhân hét lên má»™t tiếng, vung trưá»ng kiếm nhảy tá»›i công và o Tiểu Tà .
Chiêu thức lão hắc y nà y rất kỳ ảo. Lão cố hạ sát Tiểu Tà vá»›i thá»i gian rất ngắn. Tiểu Tà thấy lão áo Ä‘en nà y kiếm pháp rất Ä‘iêu luyện nghÄ© bụng ngưá»i nà y chắc là Quần chá»§ Thần Võ môn, nên không dám cháºm trá»… Ä‘em hết công lá»±c đối phó và hét:
– Quần chủ! Ta tìm ngươi rất khổ sở, không ngỠngươi lại dẫn xác đến đây.
Hãy mau nạp mạng.
Tiếng nói chưa dứt, Tiểu Tà đã dùng chiêu thức công tá»›i, ép đối phương thoái lui. Không bao lâu đã qua hÆ¡n mưá»i chiêu, Tiểu Tà nhá»› đến A Tam, A Tứ không biết an nguy ra sao nên không muốn kéo dà i cuá»™c giao đấu, liá»n hét má»™t tiếng thân mình phóng lên cao, tay trái phóng hai ngá»n phi Ä‘ao nhắm và o hai tên hắc y trước mặt.
Hai tiếng rú phát ra, hai tên hắc y cổ há»ng đã bị phi Ä‘ao phóng trúng, chết liá»n tại chá»—. Tiểu Tà thừa cÆ¡ quay thân bay qua cá»a cốc như con đại bà ng, tay trái dùng “Äại Phi Chưởng†tay phải dùng “Cô Tinh Kiếm Pháp†đánh và o Quần chá»§ và ngưá»i hắc y thuá»™c hạ.
Quần chá»§ cảm giác bị áp lá»±c tăng lên, muốn rút lui chạy trốn nhưng không kịp, đôi mắt hoa lên, thân hình bị Tiểu Tà kÃch má»™t Ä‘ao má»™t chưởng té nằm dưới đất, máu tươi bắn ra.
Tiểu Tà nhìn chung quanh thấy không còn nguy hiểm nữa, liá»n bước đến Ä‘iểm và o huyệt đạo Quần chá»§ cho tỉnh lại và nói:
– Nếu ngươi tháºt thà ta cho ngươi má»™t con đưá»ng sống.
Quần chá»§ bị má»™t chưởng miệng ói máu tươi, ná»™i tạng bị thương không nhẹ nhưng bị Tiểu Tà khống chế, nên giáºn nói:
– Lão phu đã lá»t và o tay ngươi, muốn chém giết cứ tùy tiện, đừng mong há»i lão má»™t lá»i nà o vô Ãch.
Tiểu Tà cưá»i khỉnh:
– ÄÆ°á»£c rồi! Ngươi muốn chết thì ta cho ngươi toại nguyện.
Nói xong láºp tức đâm mÅ©i kiếm và o ngá»±c Quần chá»§. Quần chá»§ chỉ kêu lên má»™t tiếng rồi ngã đầu vá» má»™t phÃa tắt thở.
Tiểu Tà lấy chân đá một cái:
– Không nói! Không nói thì giết ngươi, có ai cần ngươi nói đâu. Ta thấy ngưá»i cá»§a Thần Võ môn thì đã mất hết cảm tình rồi.
Nói xong hướng vỠhồ Xóa mạng phóng đi.
Chưa đến hồ Xóa mạng, Tiểu Tà đã nghe má»™t tráºn ồn à o nên vá»™i vã Ä‘i rất nhanh. CÅ©ng may A Tam, A Tứ lúc nà y cÅ©ng Ä‘ang đứng nÆ¡i đây chá» Tiểu Tà .
Tiểu Tà cưá»i nói:
– A Tam! A Tứ! Tình hình xảy ra là m sao?
A Tam thấy Tiểu Tà đến mừng rỡ:
– Tiểu Tà ! Tháºt sá»± có con Bạch xà rất lá»›n.
Thái độ A Tam rất phấn khởi, vung tay múa chân cưá»i không ngừng.
Tiểu Tà há»i:
– Hãy kể lại xem chuyện gì đã xảy ra?
A Tam đắc ý nói:
– Con Bạch xà nà y bị tiếng nổ giáºt mình láºp tức trồi lên miệng hồ, giống như má»™t con rồng uy dÅ©ng vô cùng. Chỉ má»™t lúc đã nuốt trá»n mấy ngưá»i, hồ nước tung lên từng vòi. Huynh xem thá»! Vẫn chưa yên. Chỉ má»™t lát thôi con quái váºt chìm xuống hồ.
Tiểu Tà nhìn mặt nước, quả nhiên mặt hồ còn đang xao động nên nói:
– Như váºy tháºt nguy hiểm! Nhưng quần hùng trên bá» hồ thì sao?
A Tam nói:
– Có ngưá»i phóng trưá»ng thương, có ngưá»i phóng ám khÃ, má»™t số ngưá»i la lên nhưng không ai dám tiến tá»›i má»™t bước.
Tiểu Tà thở dà i:
– Rất tiếc lúc đó ta không có nơi đây. Không biết con Thần xà nà y còn xuất hiện nữa không?
A Tam lắc đầu:
– Äệ cÅ©ng không hiểu nổi. Hay là chúng ta dùng thuốc nổ là m cho nó xuất hiện.
Tiểu Tà tán đồng:
– Äúng rồi!
A Tứ bà n:
– Váºy phải nổ bằng cách nà o đây? Nó lặn dưới đáy hồ, thuốc nổ bị ướt thì là m sao nổ được?
Tiểu Tà nói:
– Cũng đúng!
Qua một lúc suy nghĩ, Tiểu Tà nói:
– Chúng ta tìm má»™t cái hÅ© bá» thuốc nổ và o rồi phong kÃn lại má»›i ném xuống hồ.
A Tam cưá»i nói:
– Hay lắm! Mặt hồ nà y cả đến má»™t cái lông ngá»—ng cÅ©ng không nổi lên được, váºy cái hÅ© nà y nhất định sẽ chìm táºn đáy. Chỉ cần má»™t tiếng nổ bảo đảm con Bạch xà sẽ trồi đầu lên.
A Tứ nói:
– Bây giỠđệ đi tìm cái hũ?
A Tam nói:
– Chỉ cần má»™t cái hÅ© nhá», không cần thiết phải có cái hÅ© lá»›n.
Tiểu Tà nói:
– Má»™t cái hÅ© nhá» thôi! Nhưng cần nhất là tìm cho được các thứ chất dẻo để trét kÃn lại.
A Tam và A Tứ cùng lúc phóng đi. Tiểu Tà nói mau:
– Äừng vá»™i! Chúng ta cần nhau Ä‘i. Chuyện phải là m vẫn còn rất nhiá»u. Chúng ta phải còn tìm mấy cây nhang để là m váºt dẫn há»a châm ngòi.
Nói xong, ba ngưá»i chạy và o trong trấn. Äến lúc trở lại thì trá»i cÅ©ng sắp sáng.
Quần hùng vẫn còn bao vây quanh mặt hồ, ai nấy Ä‘á»u chú ý đến việc là m cá»§a Tiểu Tà . Há» nhìn mặt nước hồ trong lòng chưa hết kinh hãi, không biết sá»± việc sẽ tiếp diá»…n ra sao đây?
Tiểu Tà đà o thuốc nổ lên bá» và o trong hÅ©, đồng thá»i lấy tim dẫn lá»a là m thà nh má»™t cuá»™n, dùng năm cây nhang Ä‘eo ở mé trên tiếp tục đốt cháy, lấy tấm da bò quấn lên ...
Xong việc Tiểu Tà ném xuống hồ. Cái hũ vừa chạm xuống mặt nước đã chìm xuống.
Má»™t thá»i gian không lâu, bá»—ng nhiên có má»™t tiếng nổ rất lá»›n là m chấn động cả sÆ¡n lâm. Nước sôi lên, tung bắn và o bá», ai cÅ©ng biết sức tà n phá mạnh đến bá»±c nà o rồi.
CÅ©ng trong lúc nà y, con Bạch Xà rất lá»›n dà i hÆ¡n mưá»i trượng nổi lên. Trên mặt hồ máu đỠloang ra, ai thấy cÅ©ng khá»§ng khiếp.
Äầu con Bạch Xà phát ra má»™t mà u xanh như khói, quả nhiên là má»™t độc váºt.
Ai nấy Ä‘á»u kinh sợ. Giữa hồ nước đã nhuá»™m Ä‘á», như váºy con quái váºt đã thá» thương không nhẹ.
Con Bạch Xà phóng lên mặt nước, hướng vá» phÃa đông ngưá»i gặp ai cắn nấy.
Quần hùng xôn xao tán loạn.
Phút chốc có hai lão nhân mặc áo xám tro, má»™t ngưá»i ôm cứng đầu, má»™t ngưá»i ôm cứng thân mình dùng kiếm đâm và o con quái váºt lia lịa. Nhung không má»™t nhát kiếm nà o đâm thá»§ng được da nó, chỉ nghe tiếng phát ra tăng tăng ... như Ä‘ang đâm trên miếng sắt.
Con Bạch Xà thấy đầu bị ngưá»i ôm cứng, vùng má»™t cái muốn váºt nuốt má»™t ngưá»i, nhưng ngưá»i nà y rất mạnh ôm cứng không bị té. Bạch xà tức giáºn Ä‘áºp Ä‘uôi và o mặt nước mấy cái, tức thì lão nhân áo xám đã bị văng xuống mặt hồ chìm mất.
Ngưá»i ôm lưng Bạch xà thấy đồng bá»n bị chết cÅ©ng không sợ nguy hiểm, dùng kiếm đâm và o đôi mắt nhưng kết quả vẫn đâm không trúng, rồi bị con quái váºt đánh văng xuống nước.
Bạch xà lại tiếp tục hướng vỠđám ngưá»i trên bá» hồ tấn công. Bá»—ng nhiên má»™t bà lão mặc áo bông đã phóng tá»›i, dùng tay Ä‘iểm và o đầu Bạch xà đồng thá»i dùng trảo bấu và o đầu nó. Bạch xà bị Ä‘au quằn quại, dãy dụa.
A Tam nói:
– Ngưá»i nà y chÃnh là lão Äá»™c bà ! Không biết có thà nh công không?
Tiểu Tà nói:
– Chưa chắc đã là m đúng biện pháp. Con Bạch xà nà y tháºt lợi hại.
A Tam nói:
– Như váºy cÅ©ng tốt! Nếu lão Äá»™c bà bị nó sát hại cÅ©ng là là m cho võ lâm tránh được má»™t tay ác độc trong thiên hạ.
Tiểu Tà nói:
– Số ngưá»i tháºt Ä‘ang đùa vá»›i tá» thần nhưng há» rất háo thắng.
A Tam, A Tứ cũng vui mừng nhảy nhót như một đứa trẻ đang xem hát.
Bạch Xà không còn cách gì để quáºt ngã lão Äá»™c bà nên chỉ còn có cách nhà o xuống nước, nhưng lão Äá»™c bà thấy quái váºt muốn phóng xuống nước, láºp tức buông tay nhảy vá» phÃa mặt hồ đón lại.
Bạch Xà được giải thoát lại không xuống hồ mà tiếp tục công vá» phÃa quần hùng. Lão Äá»™c bà thừa cÆ¡ tiếp tục phóng tá»›i ...
Như váºy cứ má»™t Ä‘i má»™t lại, liên tục hÆ¡n năm lần. Bạch Xà như bị chá»c tức nổi giáºn thu mình lại, chịu đựng cÆ¡n Ä‘au phóng xuống nước. Lão Äá»™c bà phóng theo nhưng Ä‘uôi Bạch Xà đa quất ngược lại, là m cho lão Äá»™c bà bay cao lên mấy trượng, rÆ¡i xuống mặt đất.
– Oái!
Lão Äá»™c bà ói ra má»™t búng máu tươi, ngồi trên mặt đất. DÄ© nhiên bà đã bị trá»ng thương.
Tiểu Tà kêu lớn:
– á»’ hãy tiếp tục tăng cưá»ng ...
Giữa lúc đó có má»™t thanh niên phóng tá»›i thân hình vạm vỡ, tay cầm thanh Ä‘ao mà u trắng. Thanh niên nà y thấy lão Äá»™c bà bị thương vá»™i hướng vá» phÃa Bạch xà dùng Ä‘ao đâm má»™t nhát.
Láºp tức Bạch Xà phát ra tiếng phì ... phì ... dùng Ä‘uôi Ä‘áºp thanh niên. Ai cÅ©ng tưởng thanh Ä‘ao cá»§a thanh niên đó là má»™t bảo váºt chém sắt như chém bùn, má»›i dám giao đấu vá»›i Bạch Xà .
Tiểu Tà reo to:
– A! Tốt lắm, can đảm lên.
Nhưng tiếng nói chưa dứt, Tiểu Tà đã kinh hãi giương đôi mắt nhìn chà ng thanh niên kêu lên:
– Tiểu Thất! ChÃnh là Tiểu Thất! A Tam, A Tứ mau! Ngưá»i đó chÃnh là Tiểu Thất. Phải mau Ä‘em thuốc nổ trợ lá»±c.
Nói xong Tiểu Tà đã tung mình phóng tới, nghĩ thầm:
– Mẹ kiếp! Lần nà y ngưá»i biểu diá»…n lại chÃnh là ta rồi.
A Tam, A Tứ thấy Tiểu Tà vá»™i và ng như váºy nhất định phải có chuyện quan trá»ng rồi. Hai ngưá»i không dám chần chừ, vá»™i ôm thuốc nổ chạy theo Tiểu Tà .
Lúc nà y Bạch Xà tiếp tục cong Ä‘uôi đánh và o ngưá»i Tiểu Thất, nhưng Tiểu Thất vẫn không buông cứ ôm ngay đầu Bạch Xà vừa đâm, vừa chặt. DÄ© nhiên đã đến lúc phải thà mạng rồi. Tiểu Tà đến gần nhìn Tiểu Thất kêu lá»›n:
– Tiểu Thất! Mau buông tay.
Vừa nói vừa dùng sức đánh ngay má»™t quyá»n và o cổ há»ng Bạch Xà , rồi quay lại nắm cứng tay trái Tiểu Thất kéo ra, nhảy xuống mặt nước rồi bÆ¡i và o bá».
Có tiếng con gái kêu lớn:
– Tiểu Tà ! Muội là Tiểu Linh đây!
Tiểu Tà kêu lớn:
– Tiểu Linh! Muá»™i đến đây là m gì? Tại sao lại ghẹo con quái váºt nà y? Hãy mau chăm sóc cho Tiểu Thất.
Bấy giá» Tiểu Thất đã bị ném trên mặt đất, bị thương không nhẹ. Tiểu Tà thấy thế nổi giáºn:
– Ta phải giết con váºt nà y.
Liá»n lấy cây Hà n ngá»c Ä‘ao trong tay Tiểu Thất, nói mau:
– Tiểu Linh! Muá»™i đỡ Tiểu Thất tránh ra xa má»™t chút! Huynh nhất định trừ con độc váºt nà y.
Tiểu Linh vội chạy đến đỡ Tiểu Thất và nói:
– Tiểu Tà ! Huynh giết con Bạch Xà đi.
Nói xong đỡ Tiểu Thất chạy vá» phÃa xa xa ...
A Tam, A Tứ cũng chạy tới:
– Tiểu Bang chá»§! Muốn ra tay phải cẩn tháºn.
Tiểu Tà hăm hở:
– Không cần lo lắng! Mau dùng thuốc nổ. Trước tiên ta phải cho nó toà n thân nổi hoa lên, ta muốn lột da nó.
A Tam lấy thuốc nổ giao cho Tiểu Tà . Tiểu Tà lấy thuốc nổ đốt, nhắm ngay đầu con Bạch Xà ném tới.
– Ầm!
Bạch Xà đau đớn lăn lộn trong hồ, nhưng chỉ nổ được có ba tiếng còn lại bị ướt hết.
Tiểu Tà nói mau:
– ÄÆ°á»£c rồi! Số còn lại chá» má»™t lúc sẽ sá» dụng. Ngưá»i vừa má»›i bị thương là Tiểu Thất, bạn thân cá»§a ta ...
A Tam, A Tứ gáºt đầu, ôm thuốc nổ chạy vá» phÃa Tiểu Thất. Tiểu Tà thấy Bạch Xà đã bị ba quả thuốc nổ là m chấn động, tuy bị thương nhưng sức mạnh không giảm, liá»n hét má»™t tiếng hÃt má»™t hÆ¡i chân khÃ, cầm Hà n ngá»c Ä‘ao trong tay chuẩn bị truy sát.
Bạch XÀ thấy Tiểu Tà không tiếp tục sỠdụng thuốc nổ thì phì ... phì ... mấy tiếng, hướng vỠTiểu Tà phóng tới.
Tiểu Tà hét lên:
– Ta phải giết con độc váºt nà y trừ hại cho má»i ngưá»i.
Láºp tức nhảy lên, đâm Hà n ngá»c Ä‘ao và o thân mình con Bạch Xà . Chỉ thấy Bạch Xà lăn lá»™n phì ... phì ...
Tiểu Tà dùng hai chân kẹp mình Bạch Xà , cứ chá» nó vẫy Ä‘uôi lên là dùng Hà n ngá»c Ä‘ao đâm xuống, đồng thá»i tay trái vung “Äại bi chưởng†đánh ra, là m cho nó không có biện pháp đối phó, chỉ còn cách phóng mình xuống nước lặn sâu.
Tiểu Tà kêu lớn:
– Äá»™c xà ! Lần nà y ngươi chết chắc rồi. Ta không sợ ngá»™p thở đâu.
Tiểu Tà bám theo Bạch Xà , Hà n ngá»c Ä‘ao vẫn tiếp tục đâm chém trên mình nó. Bạch Xà sợ hãi phì ... phì ... mấy tiếng đã chìm xuống nước.
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Bạch Xà nà y quả nhiên da cứng, dù Hà n ngá»c Ä‘ao lợi hại đến đâu vẫn chỉ đâm được má»™t lá»— nhá». Nếu trước tiên không đâm được hai con mắt cá»§a nó thì không có cách nà o giết được.
NghÄ© như váºy, Tiểu Tà cầm Hà n ngá»c Ä‘ao nhắm đâm và o mắt Bạch Xà .
Nhưng con váºt rất khôn ngoan, tránh né rất mau lẹ. Qua má»™t lúc lâu Tiểu Tà má»›i đâm trúng má»™t mắt.
Bạch Xà đau đớn thân mình lăn lộn là m cho nước hồ cuốn lên, còn Tiểu Tà khà huyết cũng bị đảo lộn.
Dù váºy Tiểu Tà là con ngưá»i gan dạ, nhất quyết không buông dùng Hà n ngá»c Ä‘ao đâm thêm má»™t con mắt nữa. Nó Ä‘au đớn quá quay lá»™n dưới nước, là m cho nước sôi sùng sục à o à o.
Trên bá» hồ quần hùng thấy váºy kinh hãi, ai cÅ©ng thụt lùi lại, mặt mà y trắng nhợt. Tiểu Tà bị sức ép muốn xỉu Ä‘i nhưng không dám buông tay, cứ dùng Ä‘ao đâm mãi.
May thay! Bạch Xà lúc nà y cũng đã đuối sức muốn ngất đi, nên nước hồ cũng dịu lại. Trên bỠhồ, quần hùng thấy mặt sóng bớt quấy động, ai cũng tưởng Tiểu Tà đã bỠmạng rồi, không ai có thể đoán được Tiểu Tà thắng được con độc xà hay không.
Tiểu Linh thấy váºy cÅ©ng không an lòng, vì Tiểu Tà xuống nước đã quá lâu mà không có má»™t lần nà o trồi lên. A Tam thấy Tiểu Linh lo lắng, cưá»i nói:
– Ha! Ngưá»i bạn gái cá»§a Tiểu Tà đừng lo lắng! Tiểu Tà lợi hại lắm, không thể chết được đâu. Hay ăn chút Ãt thịt chó cho khá»e mà chỠđợi.
Vừa nói vừa lấy thịt chó đưa cho Tiểu Linh. Tiểu Linh nói:
– Cám Æ¡n Äại hòa thượng! Tôi không đói. Tiểu Tà tháºt không sợ nguy hiểm sao.
Tiểu Tà cùng Bạch Xà giao đấu trong nước đã hÆ¡n ná»a giá», cuối cùng con váºt mất sức chỉ còn dùng Ä‘uôi cuốn lại, muốn xiết chết Tiểu Tà .
Tiểu Tà vẫn dùng đao đâm liên tục, khiến cho Bạch Xà nằm im dưới đáy hồ.
Lúc nà y Tiểu Tà mới thở ra một hơi:
– Như váºy là ta thoát hiểm rồi. Chỉ vì Tiểu Thất mà ta phải xông và o cuá»™c chiến. Nhưng tại sao Tiểu Thất lại đến đây muốn giết Bạch Xà ? Có thể cÅ©ng là do ná»™i đơn. Thôi được! Äể ta mổ bụng nó ra xem.
NghÄ© váºy Tiểu Tà mổ bụng Bạch Xà , cứ từng khúc từng khúc mổ dần.
Äá»™ má»™t lúc, Tiểu Tà gặp trong bụng Bạch Xà má»™t viên lá»›n như trứng ngá»—ng.
Äây là viên ná»™i đơn mà u Ä‘á», má»m dẻo và trong trong.
Tiểu Tà vui mừng tự nhủ:
– Bên trên hồ rất nhiá»u ngưá»i muốn Ä‘oạt viên ná»™i đơn nà y, nếu không khéo sẽ bị chúng nó truy sát. Chi bằng ăn quách má»™t ná»a còn má»™t ná»a thì ngáºm trong miệng, không ai biết được.
Tiểu Tà ăn viên ná»™i đơn hết má»™t ná»a, rồi nghÄ© thầm:
– Tại sao viên ná»™i đơn nà y quá tanh như váºy. Tháºt khó nuốt! Äể ta Ä‘em lên bắt chúng nó ăn má»—i ngưá»i má»™t chút thá» mùi.
Nghĩ xong, Tiểu Tà bơi lên mặt nước.
Quần hùng thấy Tiểu Tà ló lên mặt nước rất xôn xao. Có tiếng nói:
– Tiểu tá» nà y không chết! Tháºt lợi hại.
Lại có tiếng nói:
– Ná»™i đơn nhất định bị hắn lấy rồi. Chúng ta há»i xem hắn có giết chết con Bạch Xà không? Äồng thá»i phải lục soát hắn má»›i được.
Quần hùng ai nấy Ä‘á»u suy nghÄ©, nhưng ý chung là muốn xem ná»™i đơn có trong ngưá»i Tiểu Tà không? Tiểu Tà không cần để ý, cứ chạy đến Tiểu Linh.
Tiểu Linh thấy Tiểu Tà đã lên bá» rất vui mừng, liá»n nói:
– Tiểu Tà ! Tại sao tá»›i giá» má»›i lên bá» là m ai nấy Ä‘á»u sợ hãi.
Tiểu Tà nheo mắt nhìn Tiểu Linh:
– Tiểu Linh! Muội đến đây là m gì? Tiểu Thất bị thương thế nà o rồi?
Tiểu Linh tươi cưá»i:
– Cũng may! Tiểu Thất chỉ bị thương không nguy hiểm đến sinh mệnh.
Tiểu Tà nghe Tiểu Thất không nguy hiểm thì yên tâm trách:
– Các ngưá»i đến đây muốn đùa vá»›i tá» thần sao?
Tiểu Linh nói:
– Huynh đừng nói váºy! Xấu hổ muốn chết rồi.
Tiểu Tà há»i:
– Nếu biết xấu hổ còn đến đây là m gì?
Tiểu Linh mặt á»ng Ä‘á», chỉ tay vá» phÃa xa nói:
– Tại vì cô nà y ...
Tiểu Tà nhìn theo tay Tiểu Linh báºt kêu lên:
– A! Thanh Bình Bình? Tiểu Linh, việc gì đã xảy ra váºy?
Tiểu Linh nói:
– Muội cùng với Tiểu Thất trở vỠkhông đến ba tháng thì Thanh cô nương đến tìm muội. Cô ta cứ nhớ huynh, kết quả sinh bệnh nặng uống thuốc không hết. Y sư cũng bó tay không cách nà o chữa được. Tiểu Thất thì hồi hộp sợ cô ta chết huynh trở vỠsẽ khiển trách, nên muốn đến đây tìm đơn dược.
Nói đến đây Tiểu Linh không nói nữa. Tiểu Tà liếc nhìn Tiểu Linh một mắt:
– Các ngươi là đồ quá»·. Ta không biết phải là m cách nà o, hãy mau đưa Thanh Bình Bình đến đây xem thá».
Tiểu Linh chạy đến bồng Thanh Bình Bình đặt xuống trước mặt Tiểu Tà . A Tam nói:
– Tiểu Bang chá»§! Có ngưá»i muốn xông đến kìa.
Tiểu Tà nghe nói, quay đầu lại la to:
– Các ngươi muốn là m cái gì đây?
Có ngưá»i nói:
– Chúng ta muốn lấy nội đơn của Bạch Xà .
Tiểu Tà nghĩ thầm:
– Các ngươi Ä‘á»u là bá»n nằm mÆ¡.
Liá»n nói:
– Cái gì là nội đơn, ngoại đơn? Ta chưa từng gặp qua! Con Bạch Xà ta cũng chưa giết chết được. Các ngươi muốn thỠcứ xuống đáy hồ mà tìm.
Má»™t ngưá»i nói:
– Ngươi dám cho chúng ta lục xét không?
Tiểu Tà nổi giáºn:
– Lục xét cái gì? A Tam, mau đưa thuốc nổ cho ta.
A Tam láºp tức đốt bánh thuốc nổ cho Tiểu Tà .
Bá»n ngưá»i nhìn thấy thuốc nổ Ä‘á»u bá» chạy, chen lấn nhau. Tiểu Tà ném cục thuốc nổ.
– Ầm!
Tiếng nổ đã là m cho má»i ngưá»i hoảng sợ. Tiểu Tà cưá»i lá»›n:
– Có gan thì đừng chạy! Ta nói một lần nữa nội đơn không có ở đây, ai có bản lĩnh thì xuống hồ mà tìm.
Tiểu Tà quay lại bảo A Tam, A Tứ:
– Nếu ai dám lại gần thì cứ dùng thuốc nổ ném ra, không cần khách sáo.
A Tam thấy Tiểu Tà tay chân nhanh lẹ, rất hứng thú cưá»i khoái chÃ:
– Tuân lệnh!
Vừa nói vừa trợn mắt hướng vá» quần hùng, tay cầm thuốc nổ trông rất uy dÅ©ng. Tiểu Tà nhìn thấy Tiểu Thất bị thương, liá»n lấy kim ra châm cứu chữa trị.
Sau đó Tiểu Tà xem bệnh Thanh Bình Bình.
Qua má»™t lúc thăm mạch, Tiểu Tà thấy Thanh Bình Bình rất yếu, suy nhược nhưng không tìm ra nguyên nhân. Tiểu Tà lấy ná»™i đơn nặn má»™t chút cho Tiểu Thất và Thanh Bình Bình uống, rồi má»›i gá»i Tiểu Linh lại ghẹo:
– Tiểu Linh! Muội mau hả miệng ra ta chia phần cho.
Tiểu Linh nhìn thấy trong tay Tiểu Tà cầm ná»™i đơn liá»n há»i:
– Nó là cái gì váºy?
Tiểu Tà nói:
– Ná»™i đơn! ChÃnh nó là ná»™i đơn cá»§a huynh, huynh đã luyện thà nh. Mau hả miệng ra.
Tiểu Linh đã biết đó là ná»™i đơn cá»§a Bạch Xà , vá»™i hả miệng ra. Tiểu Tà nặn mạnh ná»™i đơn và o miệng Tiểu Linh rất nhiá»u, cưá»i há»i:
– Sao rồi? Có ngon không?
Trong ý Tiểu Tà có chút Ãt đùa cợt vì muốn Tiểu Linh thưởng thức mùi vị nà y.
Tiểu Linh cảm giác khó nuốt nhăn mặt, nhưng bị Tiểu Tà bịt miệng phải nuốt vá»™i, cưá»i nói:
– Không sai! Äúng là ná»™i đơn! Trong bụng có má»™t luồng nhiệt khà xông lên.
Nà ng khẩn trương ngồi xuống váºn công. Tiểu Tà thấy Tiểu Linh ngồi yên váºn công có chút đỉnh thất vá»ng, vì không còn đùa cợt được nữa nên chạy vá» phÃa A Tam, A Tứ:
– Ai cÅ©ng có phần! Các ngươi hả miệng ra ta chia má»—i ngưá»i má»™t chút.
Hai ngưá»i liá»n hả miệng nuốt ná»™i đơn.
A Tứ nói:
– Äệ đã biết Tiểu Bang chá»§ nhất định lấy được ná»™i đơn.
Vừa dứt tiếng, hắn ôm bụng kêu lên:
– Tiểu Bang chá»§ Æ¡i! Ná»™i đơn đã phát tác rồi, phải váºn công dẫn ná»™i đơn hóa nháºp toà n thân. Bây giỠđến đệ phải váºn công dẫn ná»™i đơn hóa nháºp toà n thân.
Äến phiên huynh phải canh gác đối phương rồi.
Không chá» Tiểu Tà đồng ý, A Tam, A Tứ liá»n ngồi xuống váºn công. Tiểu Tà nghÄ© thầm:
– Kỳ lạ! Ta uống đến ná»a phần ná»™i đơn tại sao không thấy có cảm giác gì, còn bá»n há» chỉ uống chút Ãt, tại sao như váºy?
Chỉ vì Tiểu Tà đã uống rất nhiá»u độc dược ngấm trong máu mưá»i mấy năm, nên ná»™i đơn nà y không là m cho chà ng có cảm giác khó chịu.
Quần hùng thấy A Tam, A Tứ và Tiểu Linh Ä‘á»u ngồi xuống đất váºn công, cảm giác kỳ lạ có ngưá»i nói:
– Tiểu tá»! Có phải ngươi đã đưa ná»™i đơn cho chúng nó uống không?
Tiểu Tà cưá»i khẩy:
– Nếu phải thì sao?
Má»™t ngưá»i cưá»i ha hả:
– Nếu váºy lão phu phải giết chúng để mổ bụng lấy ná»™i đơn ra.
Tiểu Tà cưá»i ha hả:
– Các ngươi cứ là m thỠxem?
Liá»n phóng tá»›i quần hùng! Tất cả Ä‘á»u sợ hãi rút lui vì ai cÅ©ng sợ bị thuốc nổ.
Tiểu Tà vạch má»™t đưá»ng dà i trên mặt đất, ra lệnh:
– Nếu ai qua lằn chỉ nà y, bảo đảm sẽ chết láºp tức. Quà vị nghe rõ chứ?
|

08-08-2008, 06:32 PM
|
 |
|
|
Tham gia: May 2008
Äến từ: 4vn
Bà i gởi: 179
Thá»i gian online: 41 giây
Thanks: 0
Thanked 12 Times in 12 Posts
|
|
Chương 45
QUẦN HÙNG LÂM ÄẠI NẠN
Quả nhiên quần hùng không ai dám bước tá»›i. Tiểu Thất uống ná»™i đơn xong, láºp tức có hiệu quả. Thương thế là nh hẳn. Chỉ nhìn thấy mặt hắn cÅ©ng biết hắn bình phục trên mức bình thưá»ng.
Dương Tiểu Tà biết ngay nội đơn đã chữa thương cho Tiểu Thất, mà còn tăng công lực gấp bội.
Thanh Bình Bình lúc nà y cũng bình phục, gương mặt hồng hà o, đôi mắt long lanh sáng long lanh, rõ rà ng là một tuyệt thế giai nhân.
Tiểu Linh, A Tam và A Tứ mặt Ä‘á»u tươi tắn, huyết khà trầm hùng, ná»™i công tăng trưởng bá»™i phần.
Bổng có ngưá»i hét lá»›n:
– Dương Tiểu Tà ! Ngươi có nhìn ra ta không?
Dương Tiểu Tà quay nhìn, cưá»i nói:
– Té ra là Thanh đại thiếu gia! Không sai! Tóc đã má»c ra rồi, thiếu chút nữa tiểu gia không nháºn ra.
Äúng váºy! ngưá»i nà y chÃnh là Thanh Ký SÆ¡n thiếu chá»§ phái Hoa SÆ¡n.
Ngưá»i chưởng môn Thanh Tá» Y cÅ©ng có mặt, Ä‘ang đứng má»™t bên.
Thanh Tá» Y giáºn nói:
– Tiểu tá» nà y mạng rất lá»›n. tại sao chưa chết? Lại còn dám gạt con gái lão phu? Lão phu tuyệt đối cùng ngươi không đội trá»i chung Dương Tiểu Tà cưá»i hà hÃ:
– Thanh TỠY! Ông là m cái gì? Muốn giết ta sao? Không dễ đâu.
Thanh Ký SÆ¡n cưá»i thân máºt:
– Em rể ơi! Huynh có thể bước qua lằn ranh được không?
Dương Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Thanh Ký SÆ¡n! Ngươi đừng có giở trò. Nếu ngươi không ngại thì cứ bước qua thá» xem. Ta không nổ chết ngươi, chỉ muốn lá»™t da ngươi thôi, hoặc Ãt ra cÅ©ng cạo đầu má»™t lần nữa, vì tóc ngươi đã má»c dà i rồi.
Thanh Tá» Y á»· Dương Tiểu Tà là ngưá»i thân cá»§a Thanh Bình Bình, Ä‘oán chắc Dương Tiểu Tà không dám liệng thuốc nổ, nên hai cha con cứ xông tá»›i.
Dương Tiểu Tà không khách sáo, đốt thuốc nổ ném ngay Thanh Ký Sơn.
Hai cha con thấy váºy kinh hãi, kêu lá»›n:
– Rút lui!
Láºp tứ kéo Thanh Ký SÆ¡n chạy lẹ.
– Ầm.
Thuốc nổ nổ lên, cha con Thanh Ký Sơn quần áo tung bay, đất cát văng đầy miệng.
Chạy khá xa, hai ngưá»i má»›i dám nhìn lại.
Dương Tiểu Tà cưá»i lá»›n:
– Thanh Ký SÆ¡n! Ngươi đừng tưởng ta là kẻ Ä‘a tình. Ngươi là ngưá»i xấu. Tuy rằng em gái cá»§a ngươi ở đây, nhưng nà ng rất tốt, ta không thể bá» rÆ¡i ngưá»i tốt. Nếu nà ng có lá»i yêu cầu, ta không thể để nà ng thất vá»ng.
Thanh TỠY mặt biến sắc:
– Dương Tiểu Tà ! Lão phu sớm muộn gì cũng phải giết ngươi. Hãy đem con gái trả lại cho ta. Nếu không ...
Dương Tiểu Tà há»i:
– Nếu không thì sao?
Thanh TỠY nói:
– Ngươi là m hại con gái ta mang tội bất hiếu.
Dương Tiểu Tà nói:
– Chuyện nà y không cần nói! Má»—i ngưá»i có má»™t ý riêng! Bây giá» chỉ cần các ngươi không bước qua lằn ranh là được. Ta cÅ©ng không muốn gây thù.
Tiếng nổ đã là m cho Tiểu Linh ngưng váºn công. Nà ng cảm giác ná»™i lá»±c tăng lên, mạnh khá»e hÆ¡n bao giá» hết, liá»n gá»i Tiểu Tà :
– Tiểu Tà ! Muá»™i khá»e rồi! Huynh nghỉ má»™t chút để muá»™i thay thế cho.
Tiểu Tà lắc đầu:
– Không được! Muá»™i không thể thay thế cho huynh lúc nà y. Muá»™i cứ lo lắng cho Tiểu Thất và Thanh Bình Bình Ä‘i đừng để cho ngưá»i khác nói chúng ta hà nh hạ Thanh cô nương. Bây giá» thân phụ cô ta Ä‘ang muốn đòi con.
Tiểu Linh giáºt mình:
– Thanh TỠY đến rồi sao?
Tiểu Tà chỉ vá» phÃa trước:
– Kìa! Ngưá»i lão đầu mặc áo Ä‘en đó không phải sao?
Tiểu Linh chạy ngay Thanh Bình Bình, thấy cô ta nguyên khà đã phục hồi, biết ná»™i đơn rất công hiệu, liá»n ká» tai nói nhá»:
– Thanh Bình Bình! Muội đã đã mạnh rồi.
Thanh Bình Bình từ mở mắt:
– Äây là đâu? Tôi Ä‘ang ở đâu?
Cô ta đưa mắt nhìn xung quanh, cảm giác tháºt lạ lùng.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Thanh cô nương! Äây là nÆ¡i sÆ¡n cốc, cô nương đã khá»e chưa?
Thanh Bình Bình nhìn Tiểu Tà :
– Tôi rất khá»e! Nhưng Tiểu Tà có trở vỠđây không?
Vừa tỉnh lại Thanh Bình Bình đã nhớ đến Tiểu Tà .
Tiểu Linh hướng vỠTiểu Tà chỉ tay:
– Ngưá»i đó không phải là Tiểu Tà sao?
Thanh Bình Bình nhìn thấy Tiểu Tà đôi mắt sáng rá»±c lên. Bình thưá»ng cứ nhá»› mãi không quên, bây giá» thì nà ng không biết nói gì, chỉ thấy thẹn thùng.
Tiểu Tà nói:
– Thanh cô nương! Lâu ngà y không gặp, cô nương vẫn rất xinh đẹp.
Thanh Bình Bình á»ng hai má:
– Muá»™i tưởng huynh đã chết cháy rồi! Äã bị cha muá»™i đốt cháy.
Nói xong nước mắt tuôn trà o.
Tiểu Linh an ủi:
– Thanh Bình Bình đừng đau khổ! Tiểu Tà tánh hay đùa giỡn. Mạng của Tiểu Tà không chết được đâu.
Lúc đó A Tam, A Tứ cũng hà nh công xong bước đến.
A Tam nói:
– Tiểu bang chá»§! Ná»™i đơn nà y tháºt lợi hại, chỉ chốc lát đã tăng hÆ¡n mưá»i năm công lá»±c.
A Tứ cÅ©ng cưá»i:
– Quà hiếm cái gì? So sánh ăn ba năm thịt chó còn quà hơn.
Má»i ngưá»i nghe nói Ä‘á»u cưá»i ngất.
Tiếng cưá»i là m cho Tiểu Thất tỉnh dáºy, kêu Tiểu Tà :
– Tiểu Tà ! Huynh rất tốt. Äệ khá»i hẳn ná»™i thương rồi. Tháºt may mắn, nếu không đã phải bá» mạng.
Tiểu Linh nói:
– Chúng ta hãy trở vỠthị trấn đi. Ở đây không khà không an toà n.
Tiểu Tà lắc đầu:
– Muốn rá»i khá»i đây không phải là dá»…. Thanh cô nương hãy đến đây.
Thanh Bình Bình e thẹn:
– Huynh gá»i muá»™i.
Nà ng từng bước đến bên Tiểu Tà .
Tiểu Tà nhẹ nhà ng:
– Thanh cô nương hãy trở vỠnhà đi. Thân phụ đang đi tìm cô nương.
Thanh Bình Bình lắc đầu:
– Muá»™i không muốn trở vá».
Thanh Tá» Y thấy Thanh Bình Bình liá»n gá»i lá»›n:
– Bình nhi! Hãy đến đây! Cha rất nhớ con.
Thanh Bình Bình rất khó xá»:
– Thân phụ! Con không muốn vá»! Con ...
Thanh TỠY gắt:
– Tại sao con lại Ä‘i theo bá»n bại hoại đó? Con biết Dương Tiểu Tà là kẻ thù cá»§a cha không? Tại sao con không vá»? Hay muốn cha động thá»§?
Thanh Bình Bình Ä‘ang đứng giữa áp lá»±c cá»§a tình thân và tình ái. Rốt cuá»™c nà ng phải tìm má»™t đưá»ng. Nà ng nghÄ© rằng phải có ngà y rá»i khá»i gia đình, xuất giá.
Ngà y nay nà ng đã luyến ai Tiểu Tà rồi.
Thanh Bình Bình chớp mắt:
– Phụ thân! Con không muốn vá»! Cha tưởng như không có con váºy.
Dứt tiếng cô ta khóc òa lên.
Thanh TỠY nhướng mà y:
– Ngươi tháºt không giống ai! Ngươi là m cho lão phu tức chết được.
Thanh Ký Sơn xen và o an ủi:
– Muá»™i phải trở vá»! Nếu muốn lấy chồng phải chá» Tiểu Tà đến nhà cầu thân.
Tại sao là m như váºy?
Thanh Bình Bình lau lệ:
– Äại ca nói sai rồi! Muá»™i chưa chắc đã lấy ngưá»i ta! Muá»™i chỉ muốn Ä‘i vân du thiên hạ cho vui.
Thanh TỠY hét lên:
– Bây giá» con còn tiếp tục chống trả, không nghe lá»i cha dạy, như váºy cha con Ä‘oạn tình.
Thanh Tá» Y giáºn đến phát run.
Thanh Bình Bình quay vá» phÃa Tiểu Tà khóc:
– Tiểu Tà ! Bây giỠmuội phải là m sao đây?
Tiểu Tà vỗ vai Thanh Bình Bình:
– Tiểu Bình! Muá»™i đừng khóc! Má»i việc để cho huynh lo.
A Tam chạy đến:
– Thanh Bình Bình! Äừng khóc! Yên tâm! Tất cả má»i việc Ä‘á»u có chúng ta.
Thanh Bình Bình được má»i ngưá»i an á»§i cÅ©ng yên tâm.
Tiểu Tà đến trước mặt Thanh Tá» Y, có ý muốn hóa giải háºn thù, nhưng Thanh Tá» Y có chút sợ hãi thấy Tiểu Tà tá»›i, vá»™i bước lùi lại:
– Dương Tiểu Tà ! Ngươi đến đây là m gì? Nếu ngươi tiếp tục bước tới ta không khách sáo rồi.
Tiểu Tà cũng không dừng bước, nói:
– Thanh chưởng môn! Ông cứ yên tâm! Tôi muốn hóa giải thù háºn. Cuá»™c chiến nà o mà không có Ä‘iá»u đình.
Thanh TỠY yên tâm một chút nói:
– Muốn thương lượng sao? Miễn bà n!
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Thanh chưởng môn! Sá»± tháºt chúng ta không có thù oán! Ông thá» nghÄ© xem?
Thanh TỠY hiểu rõ cũng vì do Thanh Ký Sơn mới ra chuyện gây gổ nà y.
Nhưng ông không chịu mất mặt, vì ông là chưởng môn một đại môn phái.
Thanh TỠY nói:
– Ta vá»›i ngươi thâm thù như biển, oán tá»±a trá»i cao.
Tiểu Tà gáºt gù:
– ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Tôi vá»›i ông thù sâu như biển, oán cao hÆ¡n trá»i, nhưng thù oán nà y do đâu đưa đến?
Thanh TỠY nói:
– Ngươi giết Hoa SÆ¡n Thanh Long Kiếm tráºn thuá»™c hạ cá»§a ta, bây giá» còn dẫn Thanh Bình Bình Ä‘i, lão phu háºn ngươi đến táºn xương cốt.
Tiểu Tà nói:
– Äừng có to tiếng! Nếu là m cho ngưá»i khác nghe được thì rất khó giải quyết.
Chuyện nà y nếu truyá»n ra giang hồ thì chỉ mất thể diện cá»§a chưởng môn Hoa SÆ¡n.
Quả nhiên, Thanh Tá» Y nhìn quanh má»i ngưá»i, rồi nói nhá»:
– Lão phu tháºt mất mặt nếu bá» qua việc nà y.
Tuy gắt gá»ng, nhưng rõ rà ng lã đã muốn thá»a thuáºn vá»›i Tiểu Tà .
Tiểu Tà cưá»i nhẹ:
– Việc nà y cũng do thiếu gia gây nên. Có đúng không?
Thanh TỠY nói:
– Tại ngươi trước tiên sỉ nhục con ta, đương nhiên con ta phải trả thù. Váºy có gì sai đâu?
Tiểu Tà nhìn Thanh Ký SÆ¡n há»i:
– Thanh Ký Sơn! Cha ngươi nói có đúng không?
Thanh Ký SÆ¡n gáºt đầu:
– Không sai! Ngươi sỉ nhục ta trước, ta mới báo thù.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Thanh Ký Sơn! Ngươi đừng là m cho cha ngươi khó xỠsự. Ta biết hôm nay các ngươi không dễ dà ng thoát đi đâu. Không tin chớ một lúc nữa sẽ thấy.
Thanh Ký SÆ¡n giáºt mình:
– Ngươi muốn giết chúng ta sao?
Tiểu Tà lắc đầu:
– Không phải ta mà là Hắc Y Sát Thá»§. Chỉ cần các ngươi bước chân ra khá»i Trầm Hồn Cốc má»™t bước láºp tức tan xác.
Thanh Ký Sơn có chút sợ hãi:
– Dương Tiểu Tà ! Ngươi tháºt độc ác! Dám mua chuá»™c bá»n sát thá»§ bên ngoà i mai phục chúng ta.
Tiểu Tà nói:
– Có phải ta không? Chuyện nà y cÅ©ng không quan trá»ng! Chỉ cần ngươi hướng vá» phụ thân ngươi thừa nháºn lá»—i lầm, để cho thân phụ ngươi hiểu rõ, ta sẽ giải khai huyệt đạo, phục hồi công lá»±c cho ngươi. Ngươi là ngưá»i thông minh, phải biết là m cách nà o chứ?
Thanh Ký Sơn trong lòng vui vẻ:
– ÄÆ°á»£c! Ta nghe lá»i ngươi.
Tiếp đó, Thanh Ký Sơn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Thanh TỠY biết.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng là lánh nặng tìm nhẹ, nhưng cÅ©ng nói rõ Tiểu Tà không là m sai.
Nói xong lại quỳ xuống thỉnh cầu phụ thân tha tội.
Thanh TỠY trước biết tánh tình con mình ra sao rồi, bây giỠviệc đã thế, ông ta không thể không khiển trách:
– Ngươi tháºt là đồ súc sinh, là m tổn đạo lý, tháºt khó tha. Ta nhất định sẽ bẻ gãy đôi chân ngươi, nhốt ngươi trong nhà ba năm.
Tiểu Tà biết chuyện đã ổn rồi, cưá»i nói:
– Thanh chưởng môn! Té ra chúng ta không có gì gay go, mà chỉ hiểu lầm.
Tôi biết ông là ngưá»i chÃnh trá»±c, rất dá»… dà ng bá» qua.
Thanh Tá» Y dịu giá»ng:
– CÅ©ng do thằng tiểu quỉ nà y gieo há»a. Nhưng ngươi cÅ©ng quá đáng, đã giết hại thuá»™c hạ Hoa SÆ¡n cá»§a ta mấy chục ngưá»i. Món nợ nà y phải giải quyết bằng cách nà o?
Tiểu Tà bình thản:
– Äó cÅ©ng là do Thanh Ký SÆ¡n tạo nên. Nhưng tôi cÅ©ng có lá»—i lầm. Các ngưá»i cÅ©ng đã bắt tôi giam cầm rất lâu, lại tiếp tục truy sát, ép tôi ép xuống dốc núi.
Chuyện nà y cÅ©ng giảm nhẹ được đôi chút. Bây giá» tôi đồng ý chịu đánh ba chưởng. Sau ba chưởng má»i ân oán sẽ há»§y bỠđược không?
Nói xong, đến trước mặt Thanh Tá» Y chắp tay chuẩn bị chịu tráºn.
Chỉ thấy vô số bóng chưởng phát ra, nổi lên một trà n tiếng hú.
Tiểu Linh la lên:
– Dương Tiểu Tà ! Phải coi chừng!
Chưởng phong ép tới trước ngực Tiểu Tà :
– Bình!
Tiểu Tà nằm lăn xuống đất, cát đá bay tung lên.
Tiểu Linh và Thanh Bình Bình láºp tức chạy đến đỡ Tiểu Tà dáºy.
Tiểu Tà cưá»i:
– Không sao! Không bị thương!
Nói xong, bước đến trước mặt Thanh TỠY:
– Thanh chưởng môn! Chưởng lực của ông rất mạnh! Còn hai chưởng nữa, cứ đánh tiếp đi.
Thanh TỠY tiếp tục đánh thêm một chưởng nữa. Tiểu Tà vẫn bị chấn thối, rồi tiếp tục đứng lên sắc mặt không thay đổi:
– Chưởng môn! Còn một chưởng thứ ba, xin đánh nặng một chút.
Thanh Tá» Y gáºt đầu:
– Dương Tiểu Tà ! Hãy xem tuyệt há»c Hoa SÆ¡n “Dẫn Quá»· Nháºp Thầnâ€.
Nói xong, chưởng phong đã phát ra vùn vụt. Ai nấy Ä‘á»u kinh sợ. Chung quanh lá cây bị chưởng lá»±c là m rung lên.
Tiểu Tà như diá»u đứt dây, lăn ra rất xa, khóe miệng đã rỉ ra máu tươi. Nhưng Tiểu Tà vẫn tiếp tục đứng dáºy, cưá»i nói:
– Chưởng môn Hoa Sơn! Ân oán chúng ta từ giỠphút nà y xóa bỠrồi.
Thanh TỠY xúc động:
– Dương thiếu hiệp! võ công cá»§a ngươi hÆ¡n ngưá»i, lão phu rất khâm phục. Từ nay vá» sau đệ tá» Hoa SÆ¡n không ai được là m khó dá»… thiếu hiệp. SÆ¡n nhi! Con không mau xin lá»—i ngưá»i.
Thanh Ký Sơn nói:
– Dạ.
Hắn chạy đến trước mặt Tiểu Tà nói:
– Dương Tiểu Tà ! Xin thứ lỗi! Tất cả câu chuyện lúc trước do ta là m sai! Xin tha thứ! Tha thứ!
Tiểu Tà nhìn Thanh Ký Sơn:
– Thanh Ký SÆ¡n! Ngươi quá nhá» má»n. Ta biết sau nà y ngươi sẽ phục thù.
Nhưng không sao, ta chỠngươi.
Tiểu Tà liá»n đưa tay giải huyệt đạo Thanh Ký SÆ¡n, khôi phục võ công cho hắn, và cưá»i nói:
– Thanh Ký Sơn! Công lực của ngươi được phục hồi rồi.
Thanh Ký SÆ¡n váºn chân khÃ, quả nhiên thông suốt vô cùng, nên rất vui mừng:
– Dương thiếu hiệp! Xin đa tạ! Hẹn tái ngộ!
Nói xong hướng vỠThanh TỠY, thái độ có chút đỉnh hống hách.
Quả nhiên, Thanh Ký SÆ¡n là con ngưá»i xảo trá nhá» má»n.
Tiểu Tà quay mặt hướng vỠThanh Bình Bình:
– Thanh Bình Bình! Lúc trước nói chuyện đùa, vì sao muá»™i tưởng tháºt.
Thanh Bình Bình nghe nói khóc òa lên. Nà ng là con ngưá»i nhiá»u tình cảm nên rất Ä‘au buồn.
Thanh Bình Bình nói:
– Tiểu Tà ! Tại sao lại nói như váºy?
Nà ng khóc rất Ä‘au khá».
Tiểu Tà an ủi:
– Thanh Bình Bình! Äừng khóc! Chúng ta là bạn bè mà ! Äừng khóc!
Thanh Bình Bình hơi an tâm:
– Có phải huynh muốn đuổi muội không?
Tiểu Tà lắc đầu nói:
– Không phải! Bình muá»™i đã rá»i nhà qua lâu rồi, song thân không an tâm, giá» phút nà y muá»™i không nên ở lại. Muá»™i phải vá» thăm song thân. Từ đó muá»™i muốn Ä‘i tìm chúng tôi thì chúng tôi rất muốn là m bạn vá»›i muá»™i. Hãy mau đến yết kiến thân phụ.
Thanh Bình Bình tươi sắc mặt:
– Như váºy muá»™i trở vá» nhà , rồi quay lại tìm các huynh không được trốn nhé.
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Muốn trốn cũng không dễ, muội tìm thế nà o cũng gặp.
Thanh Bình Bình gáºt đầu:
– Muá»™i nhất định tìm được các ngưá»i. Äể muá»™i Ä‘i chà o phụ thân má»™t chút rồi quay lại.
Nói xong hướng vá» phÃa Thanh Tá» Y Ä‘i tá»›i.
A Tam nói:
– Tình cảm con ngưá»i tháºt uẩn khúc. Tiểu bang chá»§! Lần sau tá»›i phiên đệ rồi.
Tiểu Tà nói:
– Tình cảm rồi sẽ đến vá»›i tất cả má»i ngưá»i. Ai mà tránh khá»i?
A Tứ nói:
– Tôi nghÄ© bên ngoà i lúc nà y bá»n Hắc y sát thá»§ đã phục kÃch, chúng ta lo cách đối phó, không nên nặng tình cảm mãi.
Tiểu Tà tán đồng:
– Các ngưá»i chỉ cần lo cho đủ thuốc nổ, cá»™ng việc sẽ liệu sau.
Qua má»™t hồi đùa giỡn, Tiểu Tà giá»›i thiệu cho má»i ngưá»i biết A Tam và A Tứ là hai vi hòa thượng ăn thịt chó, biệt hiệu Bất Minh, Bất Bạch.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i to lên.
Tiểu Tà nói:
– Tất cả chúng ta là đệ tỠcủa bang Thông Thực cả.
A Tam há»i:
– Bây giá» tiểu bang chá»§ định đối phó vá»›i bá»n Thần Võ môn sao?
– Vừa rồi Quần chủ Thần Võ môn có nói:
Bộ Vĩnh Thiên Môn Chủ sẽ đến.
Nhưng đến giỠchưa thấy động tĩnh. Chắc chắn hắn sẽ phát động toà n bộ Hắc y sát thủ mai phục.
A Tam gáºt đầu:
– Äúng là như váºy.
Tiểu Tà nói:
– Chúng ta phải thoát ra. A Tam, A Tứ đem thuốc nổ theo.
Năm ngưá»i từ từ hướng vá» cá»a cốc chạy ra. Không lâu đã chạy khá»i hồ Xóa Mạng, nghe được tiếng giao đấu cá»§a quần hùng.
Tiểu Tà gáºt gù:
– Quả nhiên ta Ä‘oán không sai! Äá»™ VÄ©nh Thiên đã mua chuá»™c bá»n sát thá»§ để tiêu diệt quần hùng.
A Tam nói:
– Không phải lúc nãy tiểu bang chủ đã nổ chết chúng nó sao?
Tiểu Tà nói:
– Số ngưá»i nay hôm nay má»›i đến thì là m sao nổ chết tại đồi núi được?
Bá»—ng có má»™t ngưá»i chạy đến trước mặt Dương Tiểu Tà :
– Dương thiếu hiệp! Ngươi có còn nháºn ra ta không?
Ngưá»i nà y chÃnh là Mạc Dung thế gia Cầu Thắng.
Tiểu Tà nhìn thấy láºp tức chắp tay:
– Mạc Dung đại hiệp! Äã mấy tháng không gặp, ông có khá»e không?
Mạc Dung Cầu Thắng hân hoan:
– Cảm Æ¡n! Dương thiếu hiệp có khá»e không?
Tiểu Tà nói:
– Vẫn bình thưá»ng! Thái Quân bây giá» có còn tức giáºn không?
– Thái Quân đã bá»›t giáºn rồi, nhưng bà ta gặp ngươi chắc chắn nổi giáºn nữa, vì lão tiá»n bối không muốn mất mặt.
– Không sao! Lần sau gặp bà tôi sẽ xin lỗi. Mạc Dung đại hiệp đến đây chỉ có một mình thôi sao?
Mạc Dung Cầu Thắng nói:
– Còn có Tiêu Lang và hai tiểu nữ. Chúng nó muốn đến đây xem há»™i quần hùng, còn ta thì muốn đến đây thá» thá»i váºn, không ngá» gặp được thiếu hiệp.
Tiểu Tà nói:
– Mạc Dung đại hiệp! Mạc công tỠhiện nay ở đâu?
Mạc Dung Cầu Thắng nói:
– Hắn lúc nà y không dám gây chuyện rồi, lão phu nhốt nó trong nhà , nếu ta là m cha mà không dạy được thì tháºt khó lòng.
Có tiếng ngưá»i truyá»n đến:
– Cha! Tại sao đến đây là m gì? Ở bên ngoà i đang giao đấu rất kịch liệt. A ...
Dương Tiểu Tà ...
Mạc Dung Vũ Vũ và Tuyết Tuyết cùng với Mạc Dung Dạ đã chạy đến.
Tiếng nói vừa phát ra là của Mạc Dung Tuyết Tuyết.
Tiểu Tà hướng vỠA Tam, A Tứ:
– Lúc nãy các ngươi đòi tình cảm, bây giỠcơ hội đến rồi.
A Tam, A Tứ nghe Tiểu Tà giới thiệu bạn bè một cách đột ngột, nên quay nhìn Vũ Vũ, Tuyết Tuyết.
Tiểu Tà lại hướng vỠanh em Mạc Dung:
– Gần đây có khá»e không Mạc Dung công tá», Mạc Dung tiểu thư?
– Muá»™i rất khá»e, chỉ muốn xin váºt gia bảo cá»§a huynh.
Nói câu nà y Mạc Dung Tuyết Tuyết tá» lá»i chá»c ghẹo.
Mạc Dung Dạ và Mạc Dung VÅ© VÅ© cÅ©ng gáºt đầu không nói ra lá»i.
Tiểu Linh ngạc nhiên:
– Tiểu Tà ! Huynh có váºt gia bảo gì váºy cho muá»™i xem được không?
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Có váºt gia bảo gì đâu? Lần trước huynh đến Mạc Dung phá»§ tìm được má»™t bao bá»™t đánh cho há» toà n thân dÃnh bá»™t. Nếu muá»™i muốn xem thì chá»› má»™t lát cho muá»™i xem.
Tiểu Linh báºt cưá»i:
– Không cần xem rồi! Không xem cũng được.
Nà ng biết rằng Tiểu Tà đang đùa giỡn với Mạc Dung thế gia, nên không nói nữa.
Mạc Dung Cầu Thắng chen và o:
– Các con không được nói báºy đắc tá»™i vá»›i Dương thiếu hiệp. Äừng gây rắc rối.
Tiểu Tà lắc đầu:
– Mạc Dung đại hiệp đừng khách sáo! Chúng tôi Ä‘á»u là tuổi trẻ. Bây giá» trong tình hình Cốc khẩu như thế nà o rồi?
Mạc Dung Cầu Thắng nói:
– Có thể không có cách nà o cùng nhau ra ngoà i. Lão phu đã từng thỠxem, nhưng địch thủ quá mạnh và quá đông.
– Bá»n chúng là ngưá»i cá»§a môn phái nà o?
– Bá»n chúng là Hắc y sát thá»§ bịt mặt. Ngưá»i nà o cÅ©ng tà n ác dã man, không biết ai sai khiến chúng?
Tiểu Tà muốn chá» Tiểu Thất Ä‘i do thám trở vá» rồi má»›i tÃnh toán, nên nói:
– Chúng ta không đáng ngại! Chỉ một lúc nữa sẽ bà n. Mạc Dung đại hiệp có mưu kế gì không?
Mạc Dung Cầu Thắng nói:
– Lão phu muốn mượn thuốc nổ của Dương thiếu hiệp để nổ chết Hắc y sát thủ, không biết ...
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Té ra là như váºy! A Tam! Hãy chia má»™t ná»a thuốc nổ cho Mạc Dung đại hiệp.
A Tam cũng rộng rãi, đem thuốc nổ giao cho Mạc Dung Cầu Thắng:
– Không đủ thì lấy thêm, không cần khách sáo.
Mạc Dung Cầu Thắng nháºn thuốc nổ:
– Bên ngoà i tình hình khẩn cấp, lão phu ra trước, không biết tiểu nữ có thê lại đây được không?
Tiểu Tà trong lòng đã có tÃnh toán, nói:
– Không sao! Cà ng nhiá»u ngưá»i cà ng vui vẻ.
Mạc Dung Dạ nói:
– Äể con theo phụ thân.
Mạc Dung Cầu Thắng biết con mình còn mặc cảm, nên nói:
– Như váºy thì VÅ© VÅ©, Tuyết Tuyết ở lại đây chá» cha trừ xong đối phương má»›i trở lai dẫn các con Ä‘i.
Tuyết Tuyết vui vẻ gáºt đầu, VÅ© VÅ© có vẻ e thẹn nhưng không phản đối.
Mạc Dung Cầu Thắng kéo ngay con trai cáo từ.
Tiếng nói vừa dứt, thân mình đã phóng đi.
Tiểu Tà nói:
– A Tam! Muốn trốn thì trốn không khá»i, ngươi cứ từ táºp là m quen Ä‘i, A Tam và A Tứ cưá»i khổ len lén nhìn hai chị em Mạc Dung gia.
Tuyết nheo mắt:
– Dương Tiểu Tà ! Tại sao huynh lại trốn Ä‘i lâu như váºy! Chúng muá»™i rất nhá»› huynh. Chị cá»§a muá»™i nói rằng huynh là ngưá»i vui vẻ.
Hai chị em Mạc Dung gia Ä‘á»u mặc áo ngắn hồng, trông rất khả ái.
Vũ Vũ mặt bẽn lẽn nói:
– Tuyết Tuyết! Muá»™i đừng nói báºy! Hãy nghiêm chỉnh má»™t chút.
Tiểu Tà há»i:
– VÅ© VÅ©! Cô nương có khá»e không? Cô nương muốn tiếp tục bÆ¡i lá»™i trong nước không?
Vũ Vũ thẹn thùng:
– Không muốn nữa rồi.
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Bây giá» chúng ta là bạn thân. Chúng ta tổ chức má»t trò chÆ¡i, nếu ai thắng, huynh tặng cho má»™t báu váºt, còn nếu ai thua thì không cần trả lại. ÄÆ°á»£c không?
Vũ Vũ nói:
– Huynh muốn tặng cái gì cho chúng muội đây?
Tiểu Tà nói:
– Äến lúc đó các ngưá»i sẽ biết.
Tuyết Tuyết nói:
– Cuộc choi gồm có những ai?
A Tam, A Tứ nói:
– Nếu có váºy thưởng chúng đệ cÅ©ng muốn chÆ¡i, được không?
Tiểu Linh có ý muốn tham gia, nhưng bị Tiểu Tà kéo áo đầy ra ngoà i. Tiểu Linh biết Tiểu Tà có ý sắp đặt, nên không dám tham dự cuộc chơi.
Tiểu Tà nói:
– Bây giá» chúng chÆ¡i trò choi gá»i là “Quan binh bắt cướpâ€. VÅ© VÅ© bắt được A Tam là thắng. Còn A Tứ nếu bị Tuyết Tuyết bắt được thì thua.
A Tam vươn tay:
– Nếu váºy rốt cuá»™c từ đấu tá»›i cuối cÅ©ng lả thua. Không chÆ¡i!
Tiểu Tà nói:
– Các ngươi chỉ cần không để cho hai chị em bắt được thì thắng.
– Tiểu Tà kéo Tiểu Linh nói nhá» và o tai. Nói xong đã phóng ra ngoà i, hướng vá» cá»a Cốc, Tiểu Tà gặp Thanh Bình Bình chạy trở lại nói:
– Tiểu Tà ! Chúng ta bị nhốt nơi đây không ra được rồi!
Thanh TỠY và Thanh Ký Sơn cũng có mặt.
Thanh Ký Sơn nói:
– Dương Tiểu Tà ! Lá»i nói cá»§a huynh lúc nãy không sai.
Tiểu Tà nói:
– Nếu ra không được thì phải chết, có gì mà sợ. Tôi đang kiểm điểm thuộc hạ của tôi đây.
Liá»n quay lại nói vá»›i A Tam, A Tứ:
– Tiá»u Thất và A Tam theo ta, tất cả còn lại cứ ở đây chỠđợi.
Tiểu Linh lo lắng:
– Muội cũng muốn theo.
Tiểu Tà chặn lại:
– Không được! Tiểu Linh! Muá»™i Ä‘i tìm Ãt cá»§i khô để lát nướng thịt chó. Äừng để huynh mất công là m chuyện đó.
Tiểu Linh muốn Ä‘i theo, nhưng biết bản thân vô dụng, đà nh gáºt đầu:
– CÅ©ng được! Muá»™i ở lại kiếm cá»§i, nhưng huynh Ä‘i phải cẩn tháºn má»™t chút.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Chỉ cần muội chịu ở lại, huynh sẽ bình yên.
Tiểu Linh vá»™i vã Ä‘i tìm cá»§i. Tiểu Tà hướng vá» mấy ngưá»i còn lại:
– Tiểu Thất! A Tam! Theo ta.
Tiếng nói vừa dứt thân mình đã phóng đi.
A Tứ nghĩ thầm:
– Không biết Tiểu Tà định đối phó với địch thủ ra sao đây?
Mấy ngưá»i còn lại, ngoại trừ Thanh Tá» Y, tất cả ai cÅ©ng Ä‘i lượm cá»§i.
Tiểu Tà ra cá»a Cốc thấy nÆ¡i đó có rất nhiá»u xác chết cảm giác vượt qua không dá»….
Mạc Dung Cầu Thắng cũng trở lại:
– Dương thiếu hiệp! Thuốc nổ không sỠdụng được rồi.
Tiểu Tà há»i:
– Tại sao?
– Bá»n Hắc y sát thá»§ nhìn thấy chúng ta ném thuốc nổ, láºp tức lùi ra xa, đồng thá»i tạt nước cho ướt thuốc nổ. Nếu thuốc nổ bị ướt thì vô dụng rồi.
– Có chuyện như váºy sao? Nếu chúng ta ném tháºt nhiá»u cùng má»™t lúc thì chúng có thể tạt nước hết không?
Mạc Dung Cầu Thắng lắc đầu:
– Chúng nó toà n là cao thá»§ võ lâm, dù cho ném ra tối Ä‘a cÅ©ng chỉ nổ chết mấy ngưá»i phÃa trước, còn mé sau thì không có tác dụng.
Tiểu Tà há»i:
– Mạc Dung đại hiệp đã thá» phóng quá đám ngưá»i nà y chưa?
Mạc Dung Cầu Thắng đáp:
– Có! Nhưng cá»a Cốc chỉ được má»™t chặng đưá»ng lá»›n, còn bên ngoà i đưá»ng thì quá hẹp. Äối phương chỉ cần bắn tên ra, chúng ta không tránh khá»i. Vì váºy quần hùng không ai dám mạo hiểm. Tháºt là ... gay go.
– Còn có cách nà o khác không? Äúng rồi! Lão độc bà đâu?
Tiểu Tà bỗng nhiên cảm giác tình thế nà y dùng thuốc độc là lý tưởng.
– Bà ta vừa bị Bạch Xà đả thương nên đã rá»i khá»i rồi. Tại vì bà ta có rất nhiá»u kẻ thù, nên khi bị thương đã bá» trốn.
Tiểu Tà há»i tiếp:
– Äịch thá»§ có bao nhiêu ngưá»i?
Mạc Dung Cầu Thắng nói:
– Äông lắm, không đếm được.
Tiểu Tà suy nghĩ một lúc, nói:
– Nếu váºy thì khó đánh ra rồi. Chúng ta phải dụ chúng nó và o đây ...
Mạc Dung Cầu Thắng bà n ra:
– Không được! Chúng nó không chịu qua cá»a Cốc, chỉ thá»§ mà không công.
Tiểu Tà thỠra một hơi:
– Như váºy chỉ nên dò xem kết quả, sau nà y sẽ tÃnh. Tiểu Thất! A Tam! Mau theo ta.
Ba ngưá»i phóng ra cá»a Cốc.
Äến cá»a Cốc, Tiểu Tà nhìn ra ngoà i, chỉ thấy mênh mông sương mù, tầm nhìn không nhìn xa. Trên mặt đất ngổn ngang thi thể.
Tiểu Tà nói:
– Tiểu Thất và A Tam đứng đây chỠta. Ta phải đi thỠmột vòng thỠxem.
Dứt tiếng thân mình đã phóng ra ngoà i.
Giữa lúc đó có mấy mÅ©i tên bay tá»›i, hướng vá» phÃa Tiểu Tà .
Tiểu Tà rút kiếm ra hét to, gạt mấy mÅ©i tên rÆ¡i xuống đất, hÃt má»™t hÆ¡i chân khÃ, phóng mình lên cao, tránh tầm tên cá»§a đối phương.
Nhưng lúc đó lại có mấy mÅ©i phi Ä‘ao phóng tá»›i ác liệt vô cùng. Tiểu Tà nổi giáºn hét má»™t tiếng, má»™t lúc ném trả lai mấy ngá»n phi Ä‘ao, hướng vá» bá»n Hắc y sát thá»§.
Phi đao phóng ra, lợi dụng sơ hở của đối phương, Tiểu Tà nhảy vỠbên trái đâm chết một Hắc y sát thủ.
Äối phương há»—n loạn, Tiểu Tà không dám cháºm trá»…, phi thân né qua, chặt tiếp ba nhát Ä‘ao, dùng chân trái đá hai Hắc y sát thá»§ khác, rồi kêu lá»›n:
– Coi chừng phi đao!
Câu nói nà y là Tiểu Tà muốn dá»a bá»n Hắc y sát thá»§ là m cho chúng hoảng kinh, rối loạn hà ng ngÅ©.
Quả nhiên, quỉ kế của Tiểu Tà rất có kết quả. Trước mặt ba tên Hắc y sát thủ lùi lại.
Tiểu Tà dùng phi Ä‘ao ném tiếp. Nhưng bá»n Hắc y sát thá»§ từ sau đã tăng cưá»ng hÆ¡n mấy chục tên.
Tiểu Tà hét lớn:
– Coi chừng thuốc nổ.
Láºp tức xé vạt áo vò thà nh má»™t cục ném ra, đồng thá»i lợi dụng cÆ¡ há»™i phát chiêu “Trưá»ng Hồng Quán Nháºt†tránh khá»i thế công cá»§a bá»n Hắc y sát thá»§, quay trở vá» cá»a Cốc.
A Tam thấy Tiểu Tà đã trở vá», vá»™i há»i:
– Tiểu bang chủ! Có được gì không?
Tiểu Tà xòe tay:
– Rất đông ngưá»i! Rắc rối tháºt!
Nói xong, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tiểu Thất nói:
– Äổi đệ!
Tiểu Tà lắc đầu:
– Không được! Äâu phải chuyện chÆ¡i, bên ngoà i địch thá»§ quá nhiá»u, ngươi ló mặt ra thì bá» mạng ngay.
A Tứ nói:
– Váºy thì phải nghÄ© cách nà o đây?
A Tam nói:
– Tiểu Tà ! Anh là Gia Cát Lượng đầu thai mà ...
Tiểu Tà nói:
– Gia Cát Lượng đầu thai cÅ©ng bó tay! A Tam! Ngươi thá» nghÄ© xem ngưá»i xưa dùng kế gì đây?
A Tam nói:
– Kế Gia Cát Lượng không thà nh?
Tiểu Tà trợn mắt:
– Kế ấy dùng không dùng được!
– Hay là chúng ta là m Gia Cát Lượng mượn tên?
– Cũng được! Nhưng quá trễ rồi. Không biết hiện nay gió từ trong Cốc thổi ra, hay từ ngoà i Cốc thổi và o?
A Tứ nói:
– Trong Cốc thổi ra.
Tiểu Tà mừng rỡ:
– Khà ... khà ... Chúng ta mượn gió được rồi.
Tiểu Tà nói:
– Dùng độc! Dùng thuốc mê! Tiểu Thất! Ngươi Ä‘i tìm má»™t số độc thảo là m thuốc mê. Nhá»› lá»±c loại cây nà o tháºt độc.
Tiểu Thất nói:
– Dễ mà ! Trong rừng nà y độc thảo thiếu gì.
Nói xong đã quay mình đi.
A Tam nói:
– Có lẽ Tiểu Thất nói dóc. Nếu tìm không được độc thảo chẳng lẽ chúng ta chịu chết sao?
Tiểu Tà nói:
– Cứ yên tâm! Nếu tìm không được Ä‘á»c thảo, ta sẽ xuống đáy hồ kéo xác Bạch Xà lên. Chất độc Bạch Xà cÅ©ng giết được chúng. Nhưng chúng ta tin rằng Tiểu Thất nhất định tìm được độ thảo, vì Tiểu Thất là ngưá»i từ nhá» trưởng thà nh trong núi cao.
A Tam nó:
– Mưu tÃnh mượn gió kỳ nà y rất hay. Tiểu bang chá»§ quả là Gia Cát Lượng đầu thai rồi.
Tiểu Tà đắc ý vung tay:
– Biết nhiá»u chuyện xưa rất là đắc lợi. Lần trước đã dùng đến tráºn lá»a heo rồi.
A Tam ngạc nhiên:
– Tráºn lá»a heo là cái gi? Có hứng thù không?
Tiểu Tà nói:
– Hứng thù thì rất hứng thú! Nhưng lúc nà y không phải để chúng ta kể chuyện hứng thú, hãy mau chuẩn bị đồ đạc để hà nh sự.
Hai ngưá»i vá»™i lui vá» lui vể trong Cốc khẩu.
Mạc Dung Cầu Thắng há»i:
– Dương thiếu hiệp! Äã có cách gì chưa?
Tiểu Tà nói:
– Cách thì có rồi, nhưng phải nhỠđại hiệp giúp đỡ.
– Nếu đã có cách thì lảo phu rất sẵn sà ng! Xin thiếu hiệp cứ nói.
– Äa tạ! Xin đại hiệp Ä‘i thu tháºp thuốc mê, hoặc thuốc độc cá»§a quần hùng bên ngoà i nếu có. Nhưng phải tuyệt đối giữ bó máºt không để địch thá»§ biết.
Mạc Dung Cầu Thắng nói:
– Lão phu chỉ là m chút Ãt công việc như váºy sao?
Tiểu Tà nói:
– Còn nữa! Sau khi thu thuốc mê xong, phai thu tháºp số đá cục ngoà i cá»a Cốc, chất thà nh đống để sá» dụng.
Mạc Dung Cầu Thắng nghÄ© không ra há»i:
– Lượm đá cục để là m gi?
Tiểu Tà nói:
– Äể ném và o đầu chúng nó, là m cho chúng nó rối loạn. Thuốc nổ thì chúng nó tạt nước, nên chúng ta phải thay đá cục.
Mạc Dung Cầu Thắng cưá»i ha hả rồi láºp tức chạy Ä‘i.
Tiểu Tà chạy đến bên Tiểu Linh, thấy cá»§i đã chất được má»™t đống tháºt to, cưá»i:
– Muá»™i tháºt là giá»i! Tương lai sẽ sáng sá»§a!
Tiểu Linh há»i:
– Tiểu Tà ! Huynh có phương pháp đối phó rồi sao?
Tiểu Tà nói:
– Lúc nãy thì không có, bây giỠnhìn thấy muội thì có rồi.
Tiểu Linh là m mặt giáºn:
– Huynh đừng nhiá»u chuyện! Có cách gì thì nói ra nghe.
– Huynh đã bà n tÃnh kỹ rồi? Hãy Ä‘em muá»™i nạp cho chúng.
Tiểu Linh kinh hãi:
– Äừng! Huynh không được là m báºy ... Muá»™i ...
Lúc nà y Tiểu Thất đã Ä‘em vá» má»™t bó lá cây rất nhiá»u, không ai hiểu là loại cây gì.
Tiểu Thất nói:
– Tiểu Tà ! Nhiá»u lắm! Rất tốt!
Tiểu Tà há»i:
– Gá»i cây nà y là cây gì? Có phải mê hồn được không?
Tiểu Thất cưá»i nói:
– Äúng rồi! Äó là mê hồn dược.
Tiểu Tà thấy tất cả cÅ©ng đã đầy đủ rồi, nên nhìn má»i ngưá»i:
– Chúng ra bắt đầy hà nh động. A Tam ôm theo thuốc nổ. A Tứ và các cô gái ôm theo cá»§i khô. Chúng ta cứ đến cá»a Cốc mau lên.
Má»i ngưá»i ôm tất cả váºt liệu ra cá»§a Trầm Hồn Cốc.
Bây giá», Mạc Dung Cầu Thắng cÅ©ng đã lượm mấy đống đá cục chất sẵn.
Tiểu Tà nói:
– Trầm Hồn Cốc hôm nay trở thà nh Trầm Hồn Nhân rồi.
Liá»n bảo Tiểu Linh đốt cá»§i lên, bá» cây lá mê hồn và o, còn đổ thêm má»™t số thuốc nổ để dẫn há»a.
Xong đâu đó, Tiểu Tà nói:
– Vạn sự cụ bị, chỉ khiếm đông phong.
Tiểu Linh nói:
– Không phải huynh lượm củi để nướng thịt chó sao?
Tiểu Tà nói:
– Lúc nà y đâu có chó. Lúc trước Gia Cát Lượng phải cầu gió có, còn huynh bây giá» thì không cầu gió. Như váºy không giá»i hÆ¡n sao?
Lúc nà y Mạc Dung Cầu Thắng cũng xách được hai túi lớn chạy đến:
– Dương thiếu hiệp! Äây là thuốc mê hồn.
Tiểu Tà nháºn thuốc mê đổ hết trong đống cá»§i:
– Mạc Dung đại hiệp! Mục Ä‘Ãch chúng ta là là m cho đối phương mê man, rồi dùng đá cục ném chúng nó.
Mạc Dung Cầu Thắng khâm phục:
– Kế hoạch nà y rất hay, lão phu chưa từng nghĩ đến. Nhưng chúng ta phải nói rõ cho quần biết, phối hợp với Dương thiếu hiệp.
Nói xong, đã ra ngoà i tiếp xúc với quần chúng.
Mặt trá»i đã sẩm tối ...
Gần đến canh một ...
Ngoà i cá»a Cốc u tố, gió lạnh rợn ngưá»i ...
Tiểu Tà muốn đợi một lát nữa, nhưng thấy Tiểu Linh có vẻ nôn nóng, nên nói:
– ÄÆ°á»£c! Chúng ta bắt đầu Ä‘i! Kế hoạch hà nh động đã vạch sẵn. Äá cục cứ ném ra, nhưng đừng ném trúng phe ta.
Tiểu Tà phóng vá»t ngưá»i ra hét lá»›n:
– Giết! ... Giết! ...
Số quần hùng bên ngoà i yểm trở kế hoạch của Tiểu Tà cũng hét lớn lên, là m cho ai nấy kinh hãi.
Tiểu Tà thấy cÆ¡ há»™i đã thà nh, gá»i lá»›n:
– A Tam! Äốt lá»a.
A Tam lanh lẹ đốt mê hồn lên. Số cây độc nà y gặp lá»a cuá»™n khói bay ra ngoà i mù tịt.
Äể thá» nghiệm thuốc mê, Tiểu Tà ra ngoà i bắt được đó chỉ hÃt được má»™t hÆ¡i đã ngã xuống đất. Như váºy là Tiểu Tà an tâm rồi.
Tiểu Tà phóng ra ngoà i cá»a Cốc, nhưng vừa phóng ra đã thấy mấy mÅ©i tên bắn tá»›i.
Tiểu Tà cố ý thỠxem đối thủ bên ngoà i có bỠthuốc mê hay không, nên chỉ vác những thi thể ném ra ngoà i.
Trá»i tối như má»±c, hai bên không ai thấy ai, nên đối phương rối loạn.
Qua má»™t lúc, tên bắn dịu Ä‘i rất nhiá»u, Tiểu Tà chạy trở lại nói:
– A Tam! Äem thuốc nổ cá»™t và o đá đốt lên ném xa hÆ¡n má»™t chút.
A Tam thi hà nh rất nhanh, lấy thuốc nổ cột và o đá, mỗi viên đá lại cột và o một sợ dây dà i, quay mấy vòng rồi ném rất xa.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– ÄÆ°á»£c! Sáng kiến như váºy là tốt rồi.
Bỗng nghe Tiểu Thất kêu lên:
– Không xong rồi! Nguy rồi! Trá»i đã trở gió ngược, từ ngoà i Cốc thổi và o.
A Tam cũng thất kinh:
– Nguy rồi! Gió chuyển hướng rồi!
Chỉ phút chốc đã thấy ngưá»i nà o cÅ©ng bị thuốc mê ngã liểng xiểng.
Tiểu Tà nói:
– Là m cái gì đây? Äông phong lại biến thà nh Tây phong! Tháºt thảm hại rồi!
Sá»± tháºt, gió nÆ¡i sÆ¡n cốc rất khó định liệu không ai có thể lưá»ng trước được.
Nhưng Tiểu Tà không có gì thất vá»ng, mục Ä‘Ãch chỉ là m cho đối phương sợ hãi, náo loạn, bây giỠđã đạt được mục Ä‘Ãch rồi.
Không bao lâu, tất cả ngưá»i trong cốc Ä‘á»u ngã xuống, chỉ trừ có Tiểu Tà và anh em trong bang Thông Thá»±c không ngã mà thôi.
Tiểu Linh cưá»i nói:
– Tại sao chúng mình không bị thuốc mê?
Tiểu Tà nói:
– Tại vì muội đã uống được nước miếng của huynh nên không bị thuốc mê.
Tiểu Linh đấm và o lưng Tiểu Tà :
– Nói báºy! Cái gì uống nước miếng cá»§a huynh? Có phải huynh muốn nói ngưá»i nà o ăn được ná»™i đơn con Bạch Xà thì không bị thuốc mê.
Thanh Bình Bình nói:
– Tiểu Tà ! Phụ thân của em đã bị xỉu rồi.
Tiểu Tà nói:
– Tìm chút nước cho ông ta uống. Nước hồ Xóa Mạng có máu Bạch Xà , có thể có hiệu quả. Tiểu Thất! A Tam! A Tứ! Chúng ta phải giải cứu cho Mạc Dung thế gia tỉnh lại.
Không bao lâu má»i ngưá»i đầu tỉnh lại, nhá» uống nước hồ.
Tiểu Tà cưá»i:
– Mạc Dung đại hiệp! Thanh chưởng môn! Tại hạ xin lỗi vì đã tìm cách giải cứu rất đơn giản.
Mạc Dung Cầu Thắng nói:
– Nếu không phải Dương thiếu hiệp thì chúng ta còn có cách nà o giải thoát.
Bây giỠchúng ta tiếp tục là m gì đây?
Tiểu Tà nói:
– Chúng ta phải chạy cho mau, vì chúng nó bị thuốc mê không bao lâu sẽ tỉnh lại. Nếu chúng ta cháºm trá»… thì sẽ rắc rối.
Nói xong kéo má» ngưá»i chạy ra ngoà i cốc. Bấy giá» hai cô tiểu thư Mạc Dung thế gia quần áo đã lấm bê bết, nhưng sắc đẹp không phai má».
Bên ngoà i, trên mặt đất xác ngưá»i ngã chồng chất. Có má»™t số chưa ngã, nhưng bị yếu Ä‘uối thì Tiểu Tà chạy đến Ä‘iểm và o huyệt đạo. Kết quả không còn má»™t ngưá»i đứng vững.
Tiểu Linh trông thấy ớn lạnh:
– Tá»™i nghiệp quá! Äừng ai giết chết há».
A Tam nói:
– Tiểu Linh! Äừng nói như váºy! Nếu chúng ta không giết chúng thì chúng giết ta tại đây. Äó là chúng muốn tạo thà nh háºu quả như váºy. Ngược lại, nếu chúng rút lui, không phải hai bên hòa hoãn sao.
A Tứ nói:
– Hòa thượng đại sư Æ¡i! Pháºt pháp tháºt là thâm háºu, tiểu đệ tháºt khâm phục!
A di đà Pháºt!
A Tam cưá»i nói:
– Quá khen! Quá khen! Quá khen! Bần tăng vẫn mãi như thế.
Tiểu Tà đánh một cái và o đầu A Tam:
– Tình hình Ä‘ang khẩn cấp! Äừng có đùa cợt!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i to lên.
Mạc Dung Cầu Thắng nói:
– Bây giá» lão phu cáo từ! Các ngưá»i có muốn đến hà n xá nghỉ ngÆ¡i không?
Tiểu Tà nói:
– Mạc Dung đại hiệp! Sau nà y có dịp chúng tôi sẽ đến thăm! Xin tái ngộ!
Mạc Dung Cầu Thắng chắp tay:
– Như váºy lão phu rất vui mừng.
Mạc Dung Dạ bẽn lẽn:
– Dương Tiểu Tà ! Chuyện trước kia xin huynh bỠqua.
Tiểu Tà nói:
– Äừng nhắc lại chuyện cÅ©! Tôi quên hết rồi! Chúng ra Ä‘á»u tuổi trẻ, có lúc động chạm nhau! Thôi bá» qua!
Mạc Dung Dạ rất vui:
– ÄÆ°á»£c! Xin má»i quà vị có rãnh đến tệ xá quan lâm.
– Tôi nhất định phải Ä‘em theo, nhưng không là m phiá»n ngưá»i khác.
Mạc Dung Tuyết Tuyết nói:
– Dương Tiểu Tà ! Äừng Ä‘em theo bá»™t mà đem theo lá»… váºt thì tốt hÆ¡n.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– ÄÆ°á»£c! Lần sau tôi nhất định Ä‘em theo A Tứ là m lá»… váºt.
Má»i ngưá»i đầu cưá»i to lên.
Mạc Dung thế gia quyến luyến cáo biệt, rồi hướng vá» Giang Nam dá»i gót.
Thanh TỠY nói:
– Dương thiếu hiệp! Lão phu cũng phải vỠnúi rồi. hẹn tái ngộ.
Thanh Ký SÆ¡n chắp tay tươi cưá»i:
– Dương huynh! Hẹn tái ngộ.
Thanh Bình Bình lưu luyến:
– Tiểu Tà ! Muá»™i sẽ trở lại tìm má»i ngưá»i! Hy vá»ng được gặp nhau.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Bình muá»™i! Äừng buồn! Lúc nà o Tiểu Thất cÅ©ng chá» muá»™i.
Cha con Thanh TỠY cáo biệt xong đi ra nhưng Thanh Bình Bình còn quyến luyến là m cho ai nấy rất cảm mến.
Tiểu Tà nói:
– Chuyện sắp tới chúng ta phải đi đâu đây? Hay chúng ta đến Quân Sơn là m ăn mà y?
Tiểu Linh nói:
– Cũng được!
A Tam nói:
– Nếu đến đó chúng ta phải sắm túi vải cho nhiá»u để được là m thượng khách.
Tiểu Linh nói:
– Không được là m như váºy! Chỉ có đệ tá» Cái Bang má»›i có quyá»n mang túi mà thôi.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Lần nà y đến Quân SÆ¡n, ta sẽ xin bang chá»§ Cái Bang cho các ngưá»i má»—i ngưá»i má»™t cái túi.
Má»i ngưá»i vừa cưá»i vừa đắt nhau ra khá»i hồ Xóa Mạng, hướng vá» phÃa hồ Äá»™ng Äình.
----------------- Bà i viết của đc ghép lại-----------------------
Chương 45
QUẦN HÙNG LÂM ÄẠI NẠN
Quả nhiên quần hùng không ai dám bước tá»›i. Tiểu Thất uống ná»™i đơn xong, láºp tức có hiệu quả. Thương thế là nh hẳn. Chỉ nhìn thấy mặt hắn cÅ©ng biết hắn bình phục trên mức bình thưá»ng.
Dương Tiểu Tà biết ngay nội đơn đã chữa thương cho Tiểu Thất, mà còn tăng công lực gấp bội.
Thanh Bình Bình lúc nà y cũng bình phục, gương mặt hồng hà o, đôi mắt long lanh sáng long lanh, rõ rà ng là một tuyệt thế giai nhân.
Tiểu Linh, A Tam và A Tứ mặt Ä‘á»u tươi tắn, huyết khà trầm hùng, ná»™i công tăng trưởng bá»™i phần.
Bổng có ngưá»i hét lá»›n:
– Dương Tiểu Tà ! Ngươi có nhìn ra ta không?
Dương Tiểu Tà quay nhìn, cưá»i nói:
– Té ra là Thanh đại thiếu gia! Không sai! Tóc đã má»c ra rồi, thiếu chút nữa tiểu gia không nháºn ra.
Äúng váºy! ngưá»i nà y chÃnh là Thanh Ký SÆ¡n thiếu chá»§ phái Hoa SÆ¡n.
Ngưá»i chưởng môn Thanh Tá» Y cÅ©ng có mặt, Ä‘ang đứng má»™t bên.
Thanh Tá» Y giáºn nói:
– Tiểu tá» nà y mạng rất lá»›n. tại sao chưa chết? Lại còn dám gạt con gái lão phu? Lão phu tuyệt đối cùng ngươi không đội trá»i chung Dương Tiểu Tà cưá»i hà hÃ:
– Thanh TỠY! Ông là m cái gì? Muốn giết ta sao? Không dễ đâu.
Thanh Ký SÆ¡n cưá»i thân máºt:
– Em rể ơi! Huynh có thể bước qua lằn ranh được không?
Dương Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Thanh Ký SÆ¡n! Ngươi đừng có giở trò. Nếu ngươi không ngại thì cứ bước qua thá» xem. Ta không nổ chết ngươi, chỉ muốn lá»™t da ngươi thôi, hoặc Ãt ra cÅ©ng cạo đầu má»™t lần nữa, vì tóc ngươi đã má»c dà i rồi.
Thanh Tá» Y á»· Dương Tiểu Tà là ngưá»i thân cá»§a Thanh Bình Bình, Ä‘oán chắc Dương Tiểu Tà không dám liệng thuốc nổ, nên hai cha con cứ xông tá»›i.
Dương Tiểu Tà không khách sáo, đốt thuốc nổ ném ngay Thanh Ký Sơn.
Hai cha con thấy váºy kinh hãi, kêu lá»›n:
– Rút lui!
Láºp tứ kéo Thanh Ký SÆ¡n chạy lẹ.
– Ầm.
Thuốc nổ nổ lên, cha con Thanh Ký Sơn quần áo tung bay, đất cát văng đầy miệng.
Chạy khá xa, hai ngưá»i má»›i dám nhìn lại.
Dương Tiểu Tà cưá»i lá»›n:
– Thanh Ký SÆ¡n! Ngươi đừng tưởng ta là kẻ Ä‘a tình. Ngươi là ngưá»i xấu. Tuy rằng em gái cá»§a ngươi ở đây, nhưng nà ng rất tốt, ta không thể bá» rÆ¡i ngưá»i tốt. Nếu nà ng có lá»i yêu cầu, ta không thể để nà ng thất vá»ng.
Thanh TỠY mặt biến sắc:
– Dương Tiểu Tà ! Lão phu sớm muộn gì cũng phải giết ngươi. Hãy đem con gái trả lại cho ta. Nếu không ...
Dương Tiểu Tà há»i:
– Nếu không thì sao?
Thanh TỠY nói:
– Ngươi là m hại con gái ta mang tội bất hiếu.
Dương Tiểu Tà nói:
– Chuyện nà y không cần nói! Má»—i ngưá»i có má»™t ý riêng! Bây giá» chỉ cần các ngươi không bước qua lằn ranh là được. Ta cÅ©ng không muốn gây thù.
Tiếng nổ đã là m cho Tiểu Linh ngưng váºn công. Nà ng cảm giác ná»™i lá»±c tăng lên, mạnh khá»e hÆ¡n bao giá» hết, liá»n gá»i Tiểu Tà :
– Tiểu Tà ! Muá»™i khá»e rồi! Huynh nghỉ má»™t chút để muá»™i thay thế cho.
Tiểu Tà lắc đầu:
– Không được! Muá»™i không thể thay thế cho huynh lúc nà y. Muá»™i cứ lo lắng cho Tiểu Thất và Thanh Bình Bình Ä‘i đừng để cho ngưá»i khác nói chúng ta hà nh hạ Thanh cô nương. Bây giá» thân phụ cô ta Ä‘ang muốn đòi con.
Tiểu Linh giáºt mình:
– Thanh TỠY đến rồi sao?
Tiểu Tà chỉ vá» phÃa trước:
– Kìa! Ngưá»i lão đầu mặc áo Ä‘en đó không phải sao?
Tiểu Linh chạy ngay Thanh Bình Bình, thấy cô ta nguyên khà đã phục hồi, biết ná»™i đơn rất công hiệu, liá»n ká» tai nói nhá»:
– Thanh Bình Bình! Muội đã đã mạnh rồi.
Thanh Bình Bình từ mở mắt:
– Äây là đâu? Tôi Ä‘ang ở đâu?
Cô ta đưa mắt nhìn xung quanh, cảm giác tháºt lạ lùng.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Thanh cô nương! Äây là nÆ¡i sÆ¡n cốc, cô nương đã khá»e chưa?
Thanh Bình Bình nhìn Tiểu Tà :
– Tôi rất khá»e! Nhưng Tiểu Tà có trở vỠđây không?
Vừa tỉnh lại Thanh Bình Bình đã nhớ đến Tiểu Tà .
Tiểu Linh hướng vỠTiểu Tà chỉ tay:
– Ngưá»i đó không phải là Tiểu Tà sao?
Thanh Bình Bình nhìn thấy Tiểu Tà đôi mắt sáng rá»±c lên. Bình thưá»ng cứ nhá»› mãi không quên, bây giá» thì nà ng không biết nói gì, chỉ thấy thẹn thùng.
Tiểu Tà nói:
– Thanh cô nương! Lâu ngà y không gặp, cô nương vẫn rất xinh đẹp.
Thanh Bình Bình á»ng hai má:
– Muá»™i tưởng huynh đã chết cháy rồi! Äã bị cha muá»™i đốt cháy.
Nói xong nước mắt tuôn trà o.
Tiểu Linh an ủi:
– Thanh Bình Bình đừng đau khổ! Tiểu Tà tánh hay đùa giỡn. Mạng của Tiểu Tà không chết được đâu.
Lúc đó A Tam, A Tứ cũng hà nh công xong bước đến.
A Tam nói:
– Tiểu bang chá»§! Ná»™i đơn nà y tháºt lợi hại, chỉ chốc lát đã tăng hÆ¡n mưá»i năm công lá»±c.
A Tứ cÅ©ng cưá»i:
– Quà hiếm cái gì? So sánh ăn ba năm thịt chó còn quà hơn.
Má»i ngưá»i nghe nói Ä‘á»u cưá»i ngất.
Tiếng cưá»i là m cho Tiểu Thất tỉnh dáºy, kêu Tiểu Tà :
– Tiểu Tà ! Huynh rất tốt. Äệ khá»i hẳn ná»™i thương rồi. Tháºt may mắn, nếu không đã phải bá» mạng.
Tiểu Linh nói:
– Chúng ta hãy trở vỠthị trấn đi. Ở đây không khà không an toà n.
Tiểu Tà lắc đầu:
– Muốn rá»i khá»i đây không phải là dá»…. Thanh cô nương hãy đến đây.
Thanh Bình Bình e thẹn:
– Huynh gá»i muá»™i.
Nà ng từng bước đến bên Tiểu Tà .
Tiểu Tà nhẹ nhà ng:
– Thanh cô nương hãy trở vỠnhà đi. Thân phụ đang đi tìm cô nương.
Thanh Bình Bình lắc đầu:
– Muá»™i không muốn trở vá».
Thanh Tá» Y thấy Thanh Bình Bình liá»n gá»i lá»›n:
– Bình nhi! Hãy đến đây! Cha rất nhớ con.
Thanh Bình Bình rất khó xá»:
– Thân phụ! Con không muốn vá»! Con ...
Thanh TỠY gắt:
– Tại sao con lại Ä‘i theo bá»n bại hoại đó? Con biết Dương Tiểu Tà là kẻ thù cá»§a cha không? Tại sao con không vá»? Hay muốn cha động thá»§?
Thanh Bình Bình Ä‘ang đứng giữa áp lá»±c cá»§a tình thân và tình ái. Rốt cuá»™c nà ng phải tìm má»™t đưá»ng. Nà ng nghÄ© rằng phải có ngà y rá»i khá»i gia đình, xuất giá.
Ngà y nay nà ng đã luyến ai Tiểu Tà rồi.
Thanh Bình Bình chớp mắt:
– Phụ thân! Con không muốn vá»! Cha tưởng như không có con váºy.
Dứt tiếng cô ta khóc òa lên.
Thanh TỠY nhướng mà y:
– Ngươi tháºt không giống ai! Ngươi là m cho lão phu tức chết được.
Thanh Ký Sơn xen và o an ủi:
– Muá»™i phải trở vá»! Nếu muốn lấy chồng phải chá» Tiểu Tà đến nhà cầu thân.
Tại sao là m như váºy?
Thanh Bình Bình lau lệ:
– Äại ca nói sai rồi! Muá»™i chưa chắc đã lấy ngưá»i ta! Muá»™i chỉ muốn Ä‘i vân du thiên hạ cho vui.
Thanh TỠY hét lên:
– Bây giá» con còn tiếp tục chống trả, không nghe lá»i cha dạy, như váºy cha con Ä‘oạn tình.
Thanh Tá» Y giáºn đến phát run.
Thanh Bình Bình quay vá» phÃa Tiểu Tà khóc:
– Tiểu Tà ! Bây giỠmuội phải là m sao đây?
Tiểu Tà vỗ vai Thanh Bình Bình:
– Tiểu Bình! Muá»™i đừng khóc! Má»i việc để cho huynh lo.
A Tam chạy đến:
– Thanh Bình Bình! Äừng khóc! Yên tâm! Tất cả má»i việc Ä‘á»u có chúng ta.
Thanh Bình Bình được má»i ngưá»i an á»§i cÅ©ng yên tâm.
Tiểu Tà đến trước mặt Thanh Tá» Y, có ý muốn hóa giải háºn thù, nhưng Thanh Tá» Y có chút sợ hãi thấy Tiểu Tà tá»›i, vá»™i bước lùi lại:
– Dương Tiểu Tà ! Ngươi đến đây là m gì? Nếu ngươi tiếp tục bước tới ta không khách sáo rồi.
Tiểu Tà cũng không dừng bước, nói:
– Thanh chưởng môn! Ông cứ yên tâm! Tôi muốn hóa giải thù háºn. Cuá»™c chiến nà o mà không có Ä‘iá»u đình.
Thanh TỠY yên tâm một chút nói:
– Muốn thương lượng sao? Miễn bà n!
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Thanh chưởng môn! Sá»± tháºt chúng ta không có thù oán! Ông thá» nghÄ© xem?
Thanh TỠY hiểu rõ cũng vì do Thanh Ký Sơn mới ra chuyện gây gổ nà y.
Nhưng ông không chịu mất mặt, vì ông là chưởng môn một đại môn phái.
Thanh TỠY nói:
– Ta vá»›i ngươi thâm thù như biển, oán tá»±a trá»i cao.
Tiểu Tà gáºt gù:
– ÄÆ°á»£c! ÄÆ°á»£c! Tôi vá»›i ông thù sâu như biển, oán cao hÆ¡n trá»i, nhưng thù oán nà y do đâu đưa đến?
Thanh TỠY nói:
– Ngươi giết Hoa SÆ¡n Thanh Long Kiếm tráºn thuá»™c hạ cá»§a ta, bây giá» còn dẫn Thanh Bình Bình Ä‘i, lão phu háºn ngươi đến táºn xương cốt.
Tiểu Tà nói:
– Äừng có to tiếng! Nếu là m cho ngưá»i khác nghe được thì rất khó giải quyết.
Chuyện nà y nếu truyá»n ra giang hồ thì chỉ mất thể diện cá»§a chưởng môn Hoa SÆ¡n.
Quả nhiên, Thanh Tá» Y nhìn quanh má»i ngưá»i, rồi nói nhá»:
– Lão phu tháºt mất mặt nếu bá» qua việc nà y.
Tuy gắt gá»ng, nhưng rõ rà ng lã đã muốn thá»a thuáºn vá»›i Tiểu Tà .
Tiểu Tà cưá»i nhẹ:
– Việc nà y cũng do thiếu gia gây nên. Có đúng không?
Thanh TỠY nói:
– Tại ngươi trước tiên sỉ nhục con ta, đương nhiên con ta phải trả thù. Váºy có gì sai đâu?
Tiểu Tà nhìn Thanh Ký SÆ¡n há»i:
– Thanh Ký Sơn! Cha ngươi nói có đúng không?
Thanh Ký SÆ¡n gáºt đầu:
– Không sai! Ngươi sỉ nhục ta trước, ta mới báo thù.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Thanh Ký Sơn! Ngươi đừng là m cho cha ngươi khó xỠsự. Ta biết hôm nay các ngươi không dễ dà ng thoát đi đâu. Không tin chớ một lúc nữa sẽ thấy.
Thanh Ký SÆ¡n giáºt mình:
– Ngươi muốn giết chúng ta sao?
Tiểu Tà lắc đầu:
– Không phải ta mà là Hắc Y Sát Thá»§. Chỉ cần các ngươi bước chân ra khá»i Trầm Hồn Cốc má»™t bước láºp tức tan xác.
Thanh Ký Sơn có chút sợ hãi:
– Dương Tiểu Tà ! Ngươi tháºt độc ác! Dám mua chuá»™c bá»n sát thá»§ bên ngoà i mai phục chúng ta.
Tiểu Tà nói:
– Có phải ta không? Chuyện nà y cÅ©ng không quan trá»ng! Chỉ cần ngươi hướng vá» phụ thân ngươi thừa nháºn lá»—i lầm, để cho thân phụ ngươi hiểu rõ, ta sẽ giải khai huyệt đạo, phục hồi công lá»±c cho ngươi. Ngươi là ngưá»i thông minh, phải biết là m cách nà o chứ?
Thanh Ký Sơn trong lòng vui vẻ:
– ÄÆ°á»£c! Ta nghe lá»i ngươi.
Tiếp đó, Thanh Ký Sơn kể lại đầu đuôi câu chuyện cho Thanh TỠY biết.
ÄÆ°Æ¡ng nhiên cÅ©ng là lánh nặng tìm nhẹ, nhưng cÅ©ng nói rõ Tiểu Tà không là m sai.
Nói xong lại quỳ xuống thỉnh cầu phụ thân tha tội.
Thanh TỠY trước biết tánh tình con mình ra sao rồi, bây giỠviệc đã thế, ông ta không thể không khiển trách:
– Ngươi tháºt là đồ súc sinh, là m tổn đạo lý, tháºt khó tha. Ta nhất định sẽ bẻ gãy đôi chân ngươi, nhốt ngươi trong nhà ba năm.
Tiểu Tà biết chuyện đã ổn rồi, cưá»i nói:
– Thanh chưởng môn! Té ra chúng ta không có gì gay go, mà chỉ hiểu lầm.
Tôi biết ông là ngưá»i chÃnh trá»±c, rất dá»… dà ng bá» qua.
Thanh Tá» Y dịu giá»ng:
– CÅ©ng do thằng tiểu quỉ nà y gieo há»a. Nhưng ngươi cÅ©ng quá đáng, đã giết hại thuá»™c hạ Hoa SÆ¡n cá»§a ta mấy chục ngưá»i. Món nợ nà y phải giải quyết bằng cách nà o?
Tiểu Tà bình thản:
– Äó cÅ©ng là do Thanh Ký SÆ¡n tạo nên. Nhưng tôi cÅ©ng có lá»—i lầm. Các ngưá»i cÅ©ng đã bắt tôi giam cầm rất lâu, lại tiếp tục truy sát, ép tôi ép xuống dốc núi.
Chuyện nà y cÅ©ng giảm nhẹ được đôi chút. Bây giá» tôi đồng ý chịu đánh ba chưởng. Sau ba chưởng má»i ân oán sẽ há»§y bỠđược không?
Nói xong, đến trước mặt Thanh Tá» Y chắp tay chuẩn bị chịu tráºn.
Chỉ thấy vô số bóng chưởng phát ra, nổi lên một trà n tiếng hú.
Tiểu Linh la lên:
– Dương Tiểu Tà ! Phải coi chừng!
Chưởng phong ép tới trước ngực Tiểu Tà :
– Bình!
Tiểu Tà nằm lăn xuống đất, cát đá bay tung lên.
Tiểu Linh và Thanh Bình Bình láºp tức chạy đến đỡ Tiểu Tà dáºy.
Tiểu Tà cưá»i:
– Không sao! Không bị thương!
Nói xong, bước đến trước mặt Thanh TỠY:
– Thanh chưởng môn! Chưởng lực của ông rất mạnh! Còn hai chưởng nữa, cứ đánh tiếp đi.
Thanh TỠY tiếp tục đánh thêm một chưởng nữa. Tiểu Tà vẫn bị chấn thối, rồi tiếp tục đứng lên sắc mặt không thay đổi:
– Chưởng môn! Còn một chưởng thứ ba, xin đánh nặng một chút.
Thanh Tá» Y gáºt đầu:
– Dương Tiểu Tà ! Hãy xem tuyệt há»c Hoa SÆ¡n “Dẫn Quá»· Nháºp Thầnâ€.
Nói xong, chưởng phong đã phát ra vùn vụt. Ai nấy Ä‘á»u kinh sợ. Chung quanh lá cây bị chưởng lá»±c là m rung lên.
Tiểu Tà như diá»u đứt dây, lăn ra rất xa, khóe miệng đã rỉ ra máu tươi. Nhưng Tiểu Tà vẫn tiếp tục đứng dáºy, cưá»i nói:
– Chưởng môn Hoa Sơn! Ân oán chúng ta từ giỠphút nà y xóa bỠrồi.
Thanh TỠY xúc động:
– Dương thiếu hiệp! võ công cá»§a ngươi hÆ¡n ngưá»i, lão phu rất khâm phục. Từ nay vá» sau đệ tá» Hoa SÆ¡n không ai được là m khó dá»… thiếu hiệp. SÆ¡n nhi! Con không mau xin lá»—i ngưá»i.
Thanh Ký Sơn nói:
– Dạ.
Hắn chạy đến trước mặt Tiểu Tà nói:
– Dương Tiểu Tà ! Xin thứ lỗi! Tất cả câu chuyện lúc trước do ta là m sai! Xin tha thứ! Tha thứ!
Tiểu Tà nhìn Thanh Ký Sơn:
– Thanh Ký SÆ¡n! Ngươi quá nhá» má»n. Ta biết sau nà y ngươi sẽ phục thù.
Nhưng không sao, ta chỠngươi.
Tiểu Tà liá»n đưa tay giải huyệt đạo Thanh Ký SÆ¡n, khôi phục võ công cho hắn, và cưá»i nói:
– Thanh Ký Sơn! Công lực của ngươi được phục hồi rồi.
Thanh Ký SÆ¡n váºn chân khÃ, quả nhiên thông suốt vô cùng, nên rất vui mừng:
– Dương thiếu hiệp! Xin đa tạ! Hẹn tái ngộ!
Nói xong hướng vỠThanh TỠY, thái độ có chút đỉnh hống hách.
Quả nhiên, Thanh Ký SÆ¡n là con ngưá»i xảo trá nhá» má»n.
Tiểu Tà quay mặt hướng vỠThanh Bình Bình:
– Thanh Bình Bình! Lúc trước nói chuyện đùa, vì sao muá»™i tưởng tháºt.
Thanh Bình Bình nghe nói khóc òa lên. Nà ng là con ngưá»i nhiá»u tình cảm nên rất Ä‘au buồn.
Thanh Bình Bình nói:
– Tiểu Tà ! Tại sao lại nói như váºy?
Nà ng khóc rất Ä‘au khá».
Tiểu Tà an ủi:
– Thanh Bình Bình! Äừng khóc! Chúng ta là bạn bè mà ! Äừng khóc!
Thanh Bình Bình hơi an tâm:
– Có phải huynh muốn đuổi muội không?
Tiểu Tà lắc đầu nói:
– Không phải! Bình muá»™i đã rá»i nhà qua lâu rồi, song thân không an tâm, giá» phút nà y muá»™i không nên ở lại. Muá»™i phải vá» thăm song thân. Từ đó muá»™i muốn Ä‘i tìm chúng tôi thì chúng tôi rất muốn là m bạn vá»›i muá»™i. Hãy mau đến yết kiến thân phụ.
Thanh Bình Bình tươi sắc mặt:
– Như váºy muá»™i trở vá» nhà , rồi quay lại tìm các huynh không được trốn nhé.
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Muốn trốn cũng không dễ, muội tìm thế nà o cũng gặp.
Thanh Bình Bình gáºt đầu:
– Muá»™i nhất định tìm được các ngưá»i. Äể muá»™i Ä‘i chà o phụ thân má»™t chút rồi quay lại.
Nói xong hướng vá» phÃa Thanh Tá» Y Ä‘i tá»›i.
A Tam nói:
– Tình cảm con ngưá»i tháºt uẩn khúc. Tiểu bang chá»§! Lần sau tá»›i phiên đệ rồi.
Tiểu Tà nói:
– Tình cảm rồi sẽ đến vá»›i tất cả má»i ngưá»i. Ai mà tránh khá»i?
A Tứ nói:
– Tôi nghÄ© bên ngoà i lúc nà y bá»n Hắc y sát thá»§ đã phục kÃch, chúng ta lo cách đối phó, không nên nặng tình cảm mãi.
Tiểu Tà tán đồng:
– Các ngưá»i chỉ cần lo cho đủ thuốc nổ, cá»™ng việc sẽ liệu sau.
Qua má»™t hồi đùa giỡn, Tiểu Tà giá»›i thiệu cho má»i ngưá»i biết A Tam và A Tứ là hai vi hòa thượng ăn thịt chó, biệt hiệu Bất Minh, Bất Bạch.
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i to lên.
Tiểu Tà nói:
– Tất cả chúng ta là đệ tỠcủa bang Thông Thực cả.
A Tam há»i:
– Bây giá» tiểu bang chá»§ định đối phó vá»›i bá»n Thần Võ môn sao?
– Vừa rồi Quần chủ Thần Võ môn có nói:
Bộ Vĩnh Thiên Môn Chủ sẽ đến.
Nhưng đến giỠchưa thấy động tĩnh. Chắc chắn hắn sẽ phát động toà n bộ Hắc y sát thủ mai phục.
A Tam gáºt đầu:
– Äúng là như váºy.
Tiểu Tà nói:
– Chúng ta phải thoát ra. A Tam, A Tứ đem thuốc nổ theo.
Năm ngưá»i từ từ hướng vá» cá»a cốc chạy ra. Không lâu đã chạy khá»i hồ Xóa Mạng, nghe được tiếng giao đấu cá»§a quần hùng.
Tiểu Tà gáºt gù:
– Quả nhiên ta Ä‘oán không sai! Äá»™ VÄ©nh Thiên đã mua chuá»™c bá»n sát thá»§ để tiêu diệt quần hùng.
A Tam nói:
– Không phải lúc nãy tiểu bang chủ đã nổ chết chúng nó sao?
Tiểu Tà nói:
– Số ngưá»i nay hôm nay má»›i đến thì là m sao nổ chết tại đồi núi được?
Bá»—ng có má»™t ngưá»i chạy đến trước mặt Dương Tiểu Tà :
– Dương thiếu hiệp! Ngươi có còn nháºn ra ta không?
Ngưá»i nà y chÃnh là Mạc Dung thế gia Cầu Thắng.
Tiểu Tà nhìn thấy láºp tức chắp tay:
– Mạc Dung đại hiệp! Äã mấy tháng không gặp, ông có khá»e không?
Mạc Dung Cầu Thắng hân hoan:
– Cảm Æ¡n! Dương thiếu hiệp có khá»e không?
Tiểu Tà nói:
– Vẫn bình thưá»ng! Thái Quân bây giá» có còn tức giáºn không?
– Thái Quân đã bá»›t giáºn rồi, nhưng bà ta gặp ngươi chắc chắn nổi giáºn nữa, vì lão tiá»n bối không muốn mất mặt.
– Không sao! Lần sau gặp bà tôi sẽ xin lỗi. Mạc Dung đại hiệp đến đây chỉ có một mình thôi sao?
Mạc Dung Cầu Thắng nói:
– Còn có Tiêu Lang và hai tiểu nữ. Chúng nó muốn đến đây xem há»™i quần hùng, còn ta thì muốn đến đây thá» thá»i váºn, không ngá» gặp được thiếu hiệp.
Tiểu Tà nói:
– Mạc Dung đại hiệp! Mạc công tỠhiện nay ở đâu?
Mạc Dung Cầu Thắng nói:
– Hắn lúc nà y không dám gây chuyện rồi, lão phu nhốt nó trong nhà , nếu ta là m cha mà không dạy được thì tháºt khó lòng.
Có tiếng ngưá»i truyá»n đến:
– Cha! Tại sao đến đây là m gì? Ở bên ngoà i đang giao đấu rất kịch liệt. A ...
Dương Tiểu Tà ...
Mạc Dung Vũ Vũ và Tuyết Tuyết cùng với Mạc Dung Dạ đã chạy đến.
Tiếng nói vừa phát ra là của Mạc Dung Tuyết Tuyết.
Tiểu Tà hướng vỠA Tam, A Tứ:
– Lúc nãy các ngươi đòi tình cảm, bây giỠcơ hội đến rồi.
A Tam, A Tứ nghe Tiểu Tà giới thiệu bạn bè một cách đột ngột, nên quay nhìn Vũ Vũ, Tuyết Tuyết.
Tiểu Tà lại hướng vỠanh em Mạc Dung:
– Gần đây có khá»e không Mạc Dung công tá», Mạc Dung tiểu thư?
– Muá»™i rất khá»e, chỉ muốn xin váºt gia bảo cá»§a huynh.
Nói câu nà y Mạc Dung Tuyết Tuyết tá» lá»i chá»c ghẹo.
Mạc Dung Dạ và Mạc Dung VÅ© VÅ© cÅ©ng gáºt đầu không nói ra lá»i.
Tiểu Linh ngạc nhiên:
– Tiểu Tà ! Huynh có váºt gia bảo gì váºy cho muá»™i xem được không?
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Có váºt gia bảo gì đâu? Lần trước huynh đến Mạc Dung phá»§ tìm được má»™t bao bá»™t đánh cho há» toà n thân dÃnh bá»™t. Nếu muá»™i muốn xem thì chá»› má»™t lát cho muá»™i xem.
Tiểu Linh báºt cưá»i:
– Không cần xem rồi! Không xem cũng được.
Nà ng biết rằng Tiểu Tà đang đùa giỡn với Mạc Dung thế gia, nên không nói nữa.
Mạc Dung Cầu Thắng chen và o:
– Các con không được nói báºy đắc tá»™i vá»›i Dương thiếu hiệp. Äừng gây rắc rối.
Tiểu Tà lắc đầu:
– Mạc Dung đại hiệp đừng khách sáo! Chúng tôi Ä‘á»u là tuổi trẻ. Bây giá» trong tình hình Cốc khẩu như thế nà o rồi?
Mạc Dung Cầu Thắng nói:
– Có thể không có cách nà o cùng nhau ra ngoà i. Lão phu đã từng thỠxem, nhưng địch thủ quá mạnh và quá đông.
– Bá»n chúng là ngưá»i cá»§a môn phái nà o?
– Bá»n chúng là Hắc y sát thá»§ bịt mặt. Ngưá»i nà o cÅ©ng tà n ác dã man, không biết ai sai khiến chúng?
Tiểu Tà muốn chá» Tiểu Thất Ä‘i do thám trở vá» rồi má»›i tÃnh toán, nên nói:
– Chúng ta không đáng ngại! Chỉ một lúc nữa sẽ bà n. Mạc Dung đại hiệp có mưu kế gì không?
Mạc Dung Cầu Thắng nói:
– Lão phu muốn mượn thuốc nổ của Dương thiếu hiệp để nổ chết Hắc y sát thủ, không biết ...
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Té ra là như váºy! A Tam! Hãy chia má»™t ná»a thuốc nổ cho Mạc Dung đại hiệp.
A Tam cũng rộng rãi, đem thuốc nổ giao cho Mạc Dung Cầu Thắng:
– Không đủ thì lấy thêm, không cần khách sáo.
Mạc Dung Cầu Thắng nháºn thuốc nổ:
– Bên ngoà i tình hình khẩn cấp, lão phu ra trước, không biết tiểu nữ có thê lại đây được không?
Tiểu Tà trong lòng đã có tÃnh toán, nói:
– Không sao! Cà ng nhiá»u ngưá»i cà ng vui vẻ.
Mạc Dung Dạ nói:
– Äể con theo phụ thân.
Mạc Dung Cầu Thắng biết con mình còn mặc cảm, nên nói:
– Như váºy thì VÅ© VÅ©, Tuyết Tuyết ở lại đây chá» cha trừ xong đối phương má»›i trở lai dẫn các con Ä‘i.
Tuyết Tuyết vui vẻ gáºt đầu, VÅ© VÅ© có vẻ e thẹn nhưng không phản đối.
Mạc Dung Cầu Thắng kéo ngay con trai cáo từ.
Tiếng nói vừa dứt, thân mình đã phóng đi.
Tiểu Tà nói:
– A Tam! Muốn trốn thì trốn không khá»i, ngươi cứ từ táºp là m quen Ä‘i, A Tam và A Tứ cưá»i khổ len lén nhìn hai chị em Mạc Dung gia.
Tuyết nheo mắt:
– Dương Tiểu Tà ! Tại sao huynh lại trốn Ä‘i lâu như váºy! Chúng muá»™i rất nhá»› huynh. Chị cá»§a muá»™i nói rằng huynh là ngưá»i vui vẻ.
Hai chị em Mạc Dung gia Ä‘á»u mặc áo ngắn hồng, trông rất khả ái.
Vũ Vũ mặt bẽn lẽn nói:
– Tuyết Tuyết! Muá»™i đừng nói báºy! Hãy nghiêm chỉnh má»™t chút.
Tiểu Tà há»i:
– VÅ© VÅ©! Cô nương có khá»e không? Cô nương muốn tiếp tục bÆ¡i lá»™i trong nước không?
Vũ Vũ thẹn thùng:
– Không muốn nữa rồi.
Tiểu Tà cưá»i hì hì:
– Bây giá» chúng ta là bạn thân. Chúng ta tổ chức má»t trò chÆ¡i, nếu ai thắng, huynh tặng cho má»™t báu váºt, còn nếu ai thua thì không cần trả lại. ÄÆ°á»£c không?
Vũ Vũ nói:
– Huynh muốn tặng cái gì cho chúng muội đây?
Tiểu Tà nói:
– Äến lúc đó các ngưá»i sẽ biết.
Tuyết Tuyết nói:
– Cuộc choi gồm có những ai?
A Tam, A Tứ nói:
– Nếu có váºy thưởng chúng đệ cÅ©ng muốn chÆ¡i, được không?
Tiểu Linh có ý muốn tham gia, nhưng bị Tiểu Tà kéo áo đầy ra ngoà i. Tiểu Linh biết Tiểu Tà có ý sắp đặt, nên không dám tham dự cuộc chơi.
Tiểu Tà nói:
– Bây giá» chúng chÆ¡i trò choi gá»i là “Quan binh bắt cướpâ€. VÅ© VÅ© bắt được A Tam là thắng. Còn A Tứ nếu bị Tuyết Tuyết bắt được thì thua.
A Tam vươn tay:
– Nếu váºy rốt cuá»™c từ đấu tá»›i cuối cÅ©ng lả thua. Không chÆ¡i!
Tiểu Tà nói:
– Các ngươi chỉ cần không để cho hai chị em bắt được thì thắng.
– Tiểu Tà kéo Tiểu Linh nói nhá» và o tai. Nói xong đã phóng ra ngoà i, hướng vá» cá»a Cốc, Tiểu Tà gặp Thanh Bình Bình chạy trở lại nói:
– Tiểu Tà ! Chúng ta bị nhốt nơi đây không ra được rồi!
Thanh TỠY và Thanh Ký Sơn cũng có mặt.
Thanh Ký Sơn nói:
– Dương Tiểu Tà ! Lá»i nói cá»§a huynh lúc nãy không sai.
Tiểu Tà nói:
– Nếu ra không được thì phải chết, có gì mà sợ. Tôi đang kiểm điểm thuộc hạ của tôi đây.
Liá»n quay lại nói vá»›i A Tam, A Tứ:
– Tiá»u Thất và A Tam theo ta, tất cả còn lại cứ ở đây chỠđợi.
Tiểu Linh lo lắng:
– Muội cũng muốn theo.
Tiểu Tà chặn lại:
– Không được! Tiểu Linh! Muá»™i Ä‘i tìm Ãt cá»§i khô để lát nướng thịt chó. Äừng để huynh mất công là m chuyện đó.
Tiểu Linh muốn Ä‘i theo, nhưng biết bản thân vô dụng, đà nh gáºt đầu:
– CÅ©ng được! Muá»™i ở lại kiếm cá»§i, nhưng huynh Ä‘i phải cẩn tháºn má»™t chút.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– Chỉ cần muội chịu ở lại, huynh sẽ bình yên.
Tiểu Linh vá»™i vã Ä‘i tìm cá»§i. Tiểu Tà hướng vá» mấy ngưá»i còn lại:
– Tiểu Thất! A Tam! Theo ta.
Tiếng nói vừa dứt thân mình đã phóng đi.
A Tứ nghĩ thầm:
– Không biết Tiểu Tà định đối phó với địch thủ ra sao đây?
Mấy ngưá»i còn lại, ngoại trừ Thanh Tá» Y, tất cả ai cÅ©ng Ä‘i lượm cá»§i.
Tiểu Tà ra cá»a Cốc thấy nÆ¡i đó có rất nhiá»u xác chết cảm giác vượt qua không dá»….
Mạc Dung Cầu Thắng cũng trở lại:
– Dương thiếu hiệp! Thuốc nổ không sỠdụng được rồi.
Tiểu Tà há»i:
– Tại sao?
– Bá»n Hắc y sát thá»§ nhìn thấy chúng ta ném thuốc nổ, láºp tức lùi ra xa, đồng thá»i tạt nước cho ướt thuốc nổ. Nếu thuốc nổ bị ướt thì vô dụng rồi.
– Có chuyện như váºy sao? Nếu chúng ta ném tháºt nhiá»u cùng má»™t lúc thì chúng có thể tạt nước hết không?
Mạc Dung Cầu Thắng lắc đầu:
– Chúng nó toà n là cao thá»§ võ lâm, dù cho ném ra tối Ä‘a cÅ©ng chỉ nổ chết mấy ngưá»i phÃa trước, còn mé sau thì không có tác dụng.
Tiểu Tà há»i:
– Mạc Dung đại hiệp đã thá» phóng quá đám ngưá»i nà y chưa?
Mạc Dung Cầu Thắng đáp:
– Có! Nhưng cá»a Cốc chỉ được má»™t chặng đưá»ng lá»›n, còn bên ngoà i đưá»ng thì quá hẹp. Äối phương chỉ cần bắn tên ra, chúng ta không tránh khá»i. Vì váºy quần hùng không ai dám mạo hiểm. Tháºt là ... gay go.
– Còn có cách nà o khác không? Äúng rồi! Lão độc bà đâu?
Tiểu Tà bỗng nhiên cảm giác tình thế nà y dùng thuốc độc là lý tưởng.
– Bà ta vừa bị Bạch Xà đả thương nên đã rá»i khá»i rồi. Tại vì bà ta có rất nhiá»u kẻ thù, nên khi bị thương đã bá» trốn.
Tiểu Tà há»i tiếp:
– Äịch thá»§ có bao nhiêu ngưá»i?
Mạc Dung Cầu Thắng nói:
– Äông lắm, không đếm được.
Tiểu Tà suy nghĩ một lúc, nói:
– Nếu váºy thì khó đánh ra rồi. Chúng ta phải dụ chúng nó và o đây ...
Mạc Dung Cầu Thắng bà n ra:
– Không được! Chúng nó không chịu qua cá»a Cốc, chỉ thá»§ mà không công.
Tiểu Tà thỠra một hơi:
– Như váºy chỉ nên dò xem kết quả, sau nà y sẽ tÃnh. Tiểu Thất! A Tam! Mau theo ta.
Ba ngưá»i phóng ra cá»a Cốc.
Äến cá»a Cốc, Tiểu Tà nhìn ra ngoà i, chỉ thấy mênh mông sương mù, tầm nhìn không nhìn xa. Trên mặt đất ngổn ngang thi thể.
Tiểu Tà nói:
– Tiểu Thất và A Tam đứng đây chỠta. Ta phải đi thỠmột vòng thỠxem.
Dứt tiếng thân mình đã phóng ra ngoà i.
Giữa lúc đó có mấy mÅ©i tên bay tá»›i, hướng vá» phÃa Tiểu Tà .
Tiểu Tà rút kiếm ra hét to, gạt mấy mÅ©i tên rÆ¡i xuống đất, hÃt má»™t hÆ¡i chân khÃ, phóng mình lên cao, tránh tầm tên cá»§a đối phương.
Nhưng lúc đó lại có mấy mÅ©i phi Ä‘ao phóng tá»›i ác liệt vô cùng. Tiểu Tà nổi giáºn hét má»™t tiếng, má»™t lúc ném trả lai mấy ngá»n phi Ä‘ao, hướng vá» bá»n Hắc y sát thá»§.
Phi đao phóng ra, lợi dụng sơ hở của đối phương, Tiểu Tà nhảy vỠbên trái đâm chết một Hắc y sát thủ.
Äối phương há»—n loạn, Tiểu Tà không dám cháºm trá»…, phi thân né qua, chặt tiếp ba nhát Ä‘ao, dùng chân trái đá hai Hắc y sát thá»§ khác, rồi kêu lá»›n:
– Coi chừng phi đao!
Câu nói nà y là Tiểu Tà muốn dá»a bá»n Hắc y sát thá»§ là m cho chúng hoảng kinh, rối loạn hà ng ngÅ©.
Quả nhiên, quỉ kế của Tiểu Tà rất có kết quả. Trước mặt ba tên Hắc y sát thủ lùi lại.
Tiểu Tà dùng phi Ä‘ao ném tiếp. Nhưng bá»n Hắc y sát thá»§ từ sau đã tăng cưá»ng hÆ¡n mấy chục tên.
Tiểu Tà hét lớn:
– Coi chừng thuốc nổ.
Láºp tức xé vạt áo vò thà nh má»™t cục ném ra, đồng thá»i lợi dụng cÆ¡ há»™i phát chiêu “Trưá»ng Hồng Quán Nháºt†tránh khá»i thế công cá»§a bá»n Hắc y sát thá»§, quay trở vá» cá»a Cốc.
A Tam thấy Tiểu Tà đã trở vá», vá»™i há»i:
– Tiểu bang chủ! Có được gì không?
Tiểu Tà xòe tay:
– Rất đông ngưá»i! Rắc rối tháºt!
Nói xong, ngồi xuống nghỉ ngơi.
Tiểu Thất nói:
– Äổi đệ!
Tiểu Tà lắc đầu:
– Không được! Äâu phải chuyện chÆ¡i, bên ngoà i địch thá»§ quá nhiá»u, ngươi ló mặt ra thì bá» mạng ngay.
A Tứ nói:
– Váºy thì phải nghÄ© cách nà o đây?
A Tam nói:
– Tiểu Tà ! Anh là Gia Cát Lượng đầu thai mà ...
Tiểu Tà nói:
– Gia Cát Lượng đầu thai cÅ©ng bó tay! A Tam! Ngươi thá» nghÄ© xem ngưá»i xưa dùng kế gì đây?
A Tam nói:
– Kế Gia Cát Lượng không thà nh?
Tiểu Tà trợn mắt:
– Kế ấy dùng không dùng được!
– Hay là chúng ta là m Gia Cát Lượng mượn tên?
– Cũng được! Nhưng quá trễ rồi. Không biết hiện nay gió từ trong Cốc thổi ra, hay từ ngoà i Cốc thổi và o?
A Tứ nói:
– Trong Cốc thổi ra.
Tiểu Tà mừng rỡ:
– Khà ... khà ... Chúng ta mượn gió được rồi.
Tiểu Tà nói:
– Dùng độc! Dùng thuốc mê! Tiểu Thất! Ngươi Ä‘i tìm má»™t số độc thảo là m thuốc mê. Nhá»› lá»±c loại cây nà o tháºt độc.
Tiểu Thất nói:
– Dễ mà ! Trong rừng nà y độc thảo thiếu gì.
Nói xong đã quay mình đi.
A Tam nói:
– Có lẽ Tiểu Thất nói dóc. Nếu tìm không được độc thảo chẳng lẽ chúng ta chịu chết sao?
Tiểu Tà nói:
– Cứ yên tâm! Nếu tìm không được Ä‘á»c thảo, ta sẽ xuống đáy hồ kéo xác Bạch Xà lên. Chất độc Bạch Xà cÅ©ng giết được chúng. Nhưng chúng ta tin rằng Tiểu Thất nhất định tìm được độ thảo, vì Tiểu Thất là ngưá»i từ nhá» trưởng thà nh trong núi cao.
A Tam nó:
– Mưu tÃnh mượn gió kỳ nà y rất hay. Tiểu bang chá»§ quả là Gia Cát Lượng đầu thai rồi.
Tiểu Tà đắc ý vung tay:
– Biết nhiá»u chuyện xưa rất là đắc lợi. Lần trước đã dùng đến tráºn lá»a heo rồi.
A Tam ngạc nhiên:
– Tráºn lá»a heo là cái gi? Có hứng thù không?
Tiểu Tà nói:
– Hứng thù thì rất hứng thú! Nhưng lúc nà y không phải để chúng ta kể chuyện hứng thú, hãy mau chuẩn bị đồ đạc để hà nh sự.
Hai ngưá»i vá»™i lui vá» lui vể trong Cốc khẩu.
Mạc Dung Cầu Thắng há»i:
– Dương thiếu hiệp! Äã có cách gì chưa?
Tiểu Tà nói:
– Cách thì có rồi, nhưng phải nhỠđại hiệp giúp đỡ.
– Nếu đã có cách thì lảo phu rất sẵn sà ng! Xin thiếu hiệp cứ nói.
– Äa tạ! Xin đại hiệp Ä‘i thu tháºp thuốc mê, hoặc thuốc độc cá»§a quần hùng bên ngoà i nếu có. Nhưng phải tuyệt đối giữ bó máºt không để địch thá»§ biết.
Mạc Dung Cầu Thắng nói:
– Lão phu chỉ là m chút Ãt công việc như váºy sao?
Tiểu Tà nói:
– Còn nữa! Sau khi thu thuốc mê xong, phai thu tháºp số đá cục ngoà i cá»a Cốc, chất thà nh đống để sá» dụng.
Mạc Dung Cầu Thắng nghÄ© không ra há»i:
– Lượm đá cục để là m gi?
Tiểu Tà nói:
– Äể ném và o đầu chúng nó, là m cho chúng nó rối loạn. Thuốc nổ thì chúng nó tạt nước, nên chúng ta phải thay đá cục.
Mạc Dung Cầu Thắng cưá»i ha hả rồi láºp tức chạy Ä‘i.
Tiểu Tà chạy đến bên Tiểu Linh, thấy cá»§i đã chất được má»™t đống tháºt to, cưá»i:
– Muá»™i tháºt là giá»i! Tương lai sẽ sáng sá»§a!
Tiểu Linh há»i:
– Tiểu Tà ! Huynh có phương pháp đối phó rồi sao?
Tiểu Tà nói:
– Lúc nãy thì không có, bây giỠnhìn thấy muội thì có rồi.
Tiểu Linh là m mặt giáºn:
– Huynh đừng nhiá»u chuyện! Có cách gì thì nói ra nghe.
– Huynh đã bà n tÃnh kỹ rồi? Hãy Ä‘em muá»™i nạp cho chúng.
Tiểu Linh kinh hãi:
– Äừng! Huynh không được là m báºy ... Muá»™i ...
Lúc nà y Tiểu Thất đã Ä‘em vá» má»™t bó lá cây rất nhiá»u, không ai hiểu là loại cây gì.
Tiểu Thất nói:
– Tiểu Tà ! Nhiá»u lắm! Rất tốt!
Tiểu Tà há»i:
– Gá»i cây nà y là cây gì? Có phải mê hồn được không?
Tiểu Thất cưá»i nói:
– Äúng rồi! Äó là mê hồn dược.
Tiểu Tà thấy tất cả cÅ©ng đã đầy đủ rồi, nên nhìn má»i ngưá»i:
– Chúng ra bắt đầy hà nh động. A Tam ôm theo thuốc nổ. A Tứ và các cô gái ôm theo cá»§i khô. Chúng ta cứ đến cá»a Cốc mau lên.
Má»i ngưá»i ôm tất cả váºt liệu ra cá»§a Trầm Hồn Cốc.
Bây giá», Mạc Dung Cầu Thắng cÅ©ng đã lượm mấy đống đá cục chất sẵn.
Tiểu Tà nói:
– Trầm Hồn Cốc hôm nay trở thà nh Trầm Hồn Nhân rồi.
Liá»n bảo Tiểu Linh đốt cá»§i lên, bá» cây lá mê hồn và o, còn đổ thêm má»™t số thuốc nổ để dẫn há»a.
Xong đâu đó, Tiểu Tà nói:
– Vạn sự cụ bị, chỉ khiếm đông phong.
Tiểu Linh nói:
– Không phải huynh lượm củi để nướng thịt chó sao?
Tiểu Tà nói:
– Lúc nà y đâu có chó. Lúc trước Gia Cát Lượng phải cầu gió có, còn huynh bây giá» thì không cầu gió. Như váºy không giá»i hÆ¡n sao?
Lúc nà y Mạc Dung Cầu Thắng cũng xách được hai túi lớn chạy đến:
– Dương thiếu hiệp! Äây là thuốc mê hồn.
Tiểu Tà nháºn thuốc mê đổ hết trong đống cá»§i:
– Mạc Dung đại hiệp! Mục Ä‘Ãch chúng ta là là m cho đối phương mê man, rồi dùng đá cục ném chúng nó.
Mạc Dung Cầu Thắng khâm phục:
– Kế hoạch nà y rất hay, lão phu chưa từng nghĩ đến. Nhưng chúng ta phải nói rõ cho quần biết, phối hợp với Dương thiếu hiệp.
Nói xong, đã ra ngoà i tiếp xúc với quần chúng.
Mặt trá»i đã sẩm tối ...
Gần đến canh một ...
Ngoà i cá»a Cốc u tố, gió lạnh rợn ngưá»i ...
Tiểu Tà muốn đợi một lát nữa, nhưng thấy Tiểu Linh có vẻ nôn nóng, nên nói:
– ÄÆ°á»£c! Chúng ta bắt đầu Ä‘i! Kế hoạch hà nh động đã vạch sẵn. Äá cục cứ ném ra, nhưng đừng ném trúng phe ta.
Tiểu Tà phóng vá»t ngưá»i ra hét lá»›n:
– Giết! ... Giết! ...
Số quần hùng bên ngoà i yểm trở kế hoạch của Tiểu Tà cũng hét lớn lên, là m cho ai nấy kinh hãi.
Tiểu Tà thấy cÆ¡ há»™i đã thà nh, gá»i lá»›n:
– A Tam! Äốt lá»a.
A Tam lanh lẹ đốt mê hồn lên. Số cây độc nà y gặp lá»a cuá»™n khói bay ra ngoà i mù tịt.
Äể thá» nghiệm thuốc mê, Tiểu Tà ra ngoà i bắt được đó chỉ hÃt được má»™t hÆ¡i đã ngã xuống đất. Như váºy là Tiểu Tà an tâm rồi.
Tiểu Tà phóng ra ngoà i cá»a Cốc, nhưng vừa phóng ra đã thấy mấy mÅ©i tên bắn tá»›i.
Tiểu Tà cố ý thỠxem đối thủ bên ngoà i có bỠthuốc mê hay không, nên chỉ vác những thi thể ném ra ngoà i.
Trá»i tối như má»±c, hai bên không ai thấy ai, nên đối phương rối loạn.
Qua má»™t lúc, tên bắn dịu Ä‘i rất nhiá»u, Tiểu Tà chạy trở lại nói:
– A Tam! Äem thuốc nổ cá»™t và o đá đốt lên ném xa hÆ¡n má»™t chút.
A Tam thi hà nh rất nhanh, lấy thuốc nổ cột và o đá, mỗi viên đá lại cột và o một sợ dây dà i, quay mấy vòng rồi ném rất xa.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– ÄÆ°á»£c! Sáng kiến như váºy là tốt rồi.
Bỗng nghe Tiểu Thất kêu lên:
– Không xong rồi! Nguy rồi! Trá»i đã trở gió ngược, từ ngoà i Cốc thổi và o.
A Tam cũng thất kinh:
– Nguy rồi! Gió chuyển hướng rồi!
Chỉ phút chốc đã thấy ngưá»i nà o cÅ©ng bị thuốc mê ngã liểng xiểng.
Tiểu Tà nói:
– Là m cái gì đây? Äông phong lại biến thà nh Tây phong! Tháºt thảm hại rồi!
Sá»± tháºt, gió nÆ¡i sÆ¡n cốc rất khó định liệu không ai có thể lưá»ng trước được.
Nhưng Tiểu Tà không có gì thất vá»ng, mục Ä‘Ãch chỉ là m cho đối phương sợ hãi, náo loạn, bây giỠđã đạt được mục Ä‘Ãch rồi.
Không bao lâu, tất cả ngưá»i trong cốc Ä‘á»u ngã xuống, chỉ trừ có Tiểu Tà và anh em trong bang Thông Thá»±c không ngã mà thôi.
Tiểu Linh cưá»i nói:
– Tại sao chúng mình không bị thuốc mê?
Tiểu Tà nói:
– Tại vì muội đã uống được nước miếng của huynh nên không bị thuốc mê.
Tiểu Linh đấm và o lưng Tiểu Tà :
– Nói báºy! Cái gì uống nước miếng cá»§a huynh? Có phải huynh muốn nói ngưá»i nà o ăn được ná»™i đơn con Bạch Xà thì không bị thuốc mê.
Thanh Bình Bình nói:
– Tiểu Tà ! Phụ thân của em đã bị xỉu rồi.
Tiểu Tà nói:
– Tìm chút nước cho ông ta uống. Nước hồ Xóa Mạng có máu Bạch Xà , có thể có hiệu quả. Tiểu Thất! A Tam! A Tứ! Chúng ta phải giải cứu cho Mạc Dung thế gia tỉnh lại.
Không bao lâu má»i ngưá»i đầu tỉnh lại, nhá» uống nước hồ.
Tiểu Tà cưá»i:
– Mạc Dung đại hiệp! Thanh chưởng môn! Tại hạ xin lỗi vì đã tìm cách giải cứu rất đơn giản.
Mạc Dung Cầu Thắng nói:
– Nếu không phải Dương thiếu hiệp thì chúng ta còn có cách nà o giải thoát.
Bây giỠchúng ta tiếp tục là m gì đây?
Tiểu Tà nói:
– Chúng ta phải chạy cho mau, vì chúng nó bị thuốc mê không bao lâu sẽ tỉnh lại. Nếu chúng ta cháºm trá»… thì sẽ rắc rối.
Nói xong kéo má» ngưá»i chạy ra ngoà i cốc. Bấy giá» hai cô tiểu thư Mạc Dung thế gia quần áo đã lấm bê bết, nhưng sắc đẹp không phai má».
Bên ngoà i, trên mặt đất xác ngưá»i ngã chồng chất. Có má»™t số chưa ngã, nhưng bị yếu Ä‘uối thì Tiểu Tà chạy đến Ä‘iểm và o huyệt đạo. Kết quả không còn má»™t ngưá»i đứng vững.
Tiểu Linh trông thấy ớn lạnh:
– Tá»™i nghiệp quá! Äừng ai giết chết há».
A Tam nói:
– Tiểu Linh! Äừng nói như váºy! Nếu chúng ta không giết chúng thì chúng giết ta tại đây. Äó là chúng muốn tạo thà nh háºu quả như váºy. Ngược lại, nếu chúng rút lui, không phải hai bên hòa hoãn sao.
A Tứ nói:
– Hòa thượng đại sư Æ¡i! Pháºt pháp tháºt là thâm háºu, tiểu đệ tháºt khâm phục!
A di đà Pháºt!
A Tam cưá»i nói:
– Quá khen! Quá khen! Quá khen! Bần tăng vẫn mãi như thế.
Tiểu Tà đánh một cái và o đầu A Tam:
– Tình hình Ä‘ang khẩn cấp! Äừng có đùa cợt!
Má»i ngưá»i Ä‘á»u cưá»i to lên.
Mạc Dung Cầu Thắng nói:
– Bây giá» lão phu cáo từ! Các ngưá»i có muốn đến hà n xá nghỉ ngÆ¡i không?
Tiểu Tà nói:
– Mạc Dung đại hiệp! Sau nà y có dịp chúng tôi sẽ đến thăm! Xin tái ngộ!
Mạc Dung Cầu Thắng chắp tay:
– Như váºy lão phu rất vui mừng.
Mạc Dung Dạ bẽn lẽn:
– Dương Tiểu Tà ! Chuyện trước kia xin huynh bỠqua.
Tiểu Tà nói:
– Äừng nhắc lại chuyện cÅ©! Tôi quên hết rồi! Chúng ra Ä‘á»u tuổi trẻ, có lúc động chạm nhau! Thôi bá» qua!
Mạc Dung Dạ rất vui:
– ÄÆ°á»£c! Xin má»i quà vị có rãnh đến tệ xá quan lâm.
– Tôi nhất định phải Ä‘em theo, nhưng không là m phiá»n ngưá»i khác.
Mạc Dung Tuyết Tuyết nói:
– Dương Tiểu Tà ! Äừng Ä‘em theo bá»™t mà đem theo lá»… váºt thì tốt hÆ¡n.
Tiểu Tà gáºt đầu:
– ÄÆ°á»£c! Lần sau tôi nhất định Ä‘em theo A Tứ là m lá»… váºt.
Má»i ngưá»i đầu cưá»i to lên.
Mạc Dung thế gia quyến luyến cáo biệt, rồi hướng vá» Giang Nam dá»i gót.
Thanh TỠY nói:
– Dương thiếu hiệp! Lão phu cũng phải vỠnúi rồi. hẹn tái ngộ.
Thanh Ký SÆ¡n chắp tay tươi cưá»i:
– Dương huynh! Hẹn tái ngộ.
Thanh Bình Bình lưu luyến:
– Tiểu Tà ! Muá»™i sẽ trở lại tìm má»i ngưá»i! Hy vá»ng được gặp nhau.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Bình muá»™i! Äừng buồn! Lúc nà o Tiểu Thất cÅ©ng chá» muá»™i.
Cha con Thanh TỠY cáo biệt xong đi ra nhưng Thanh Bình Bình còn quyến luyến là m cho ai nấy rất cảm mến.
Tiểu Tà nói:
– Chuyện sắp tới chúng ta phải đi đâu đây? Hay chúng ta đến Quân Sơn là m ăn mà y?
Tiểu Linh nói:
– Cũng được!
A Tam nói:
– Nếu đến đó chúng ta phải sắm túi vải cho nhiá»u để được là m thượng khách.
Tiểu Linh nói:
– Không được là m như váºy! Chỉ có đệ tá» Cái Bang má»›i có quyá»n mang túi mà thôi.
Tiểu Tà cưá»i nói:
– Lần nà y đến Quân SÆ¡n, ta sẽ xin bang chá»§ Cái Bang cho các ngưá»i má»—i ngưá»i má»™t cái túi.
Má»i ngưá»i vừa cưá»i vừa đắt nhau ra khá»i hồ Xóa Mạng, hướng vá» phÃa hồ Äá»™ng Äình.
Last edited by jimmy19; 08-08-2008 at 06:32 PM.
Lý do: Hệ thống tự ghép bà i chống spam
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
äåíüãè, àâòîâàç, äîñòàâêà, êàëüÿíû, ïèööà, ïî÷òîâûå, ñâèíãåðû, ñïîðòèâíûå, òåïëûé, òþìåíü, tiểu tà thần prc  |
| |