04-09-2008, 07:00 PM
Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá» Lãnh Diện Tuyệt Tình
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
CHÆ¯Æ NG 12
PHÃT HIỆN TRONG KHI CẠO RÂU
* * *
PHÃT HIỆN KHI THỨC DẬY
- Sở dÄ© tôi phải gá»i cho ông giữa đêm hôm thế nà y là bởi tôi thấy cần phải gặp ông cà ng sá»›m cà ng tốt, - Kano Malta nói. Nghe cô ta nói, tôi có ấn tượng rằng cô Ä‘ang lá»±a chá»n và sắp xếp từng từ má»™t thà nh những câu có cấu trúc chỉn chu chuẩn xác theo những nguyên tắc logic nghiêm ngặt, cô ta bao giá» cÅ©ng ăn nói như thế. - Nếu ông không phản đối, có và i câu há»i mà tôi xin phép được há»i ông, thưa ông Okada. Ông cho phép chứ ạ?
Cầm ống nghe trong tay, tôi ngồi xuống sofa.
- Xin má»i cô, cứ há»i gì cÅ©ng được.
- Thưa ông Okada, chẳng hay hai ngà y vừa qua ông đã Ä‘i đâu? Tôi đã cố gá»i Ä‘iện cho ông không biết bao nhiêu lần, nhưng hình như lúc nà o ông cÅ©ng Ä‘i vắng.
- Ừ, phải, tôi Ä‘i vắng. Tôi muốn Ä‘i khá»i nhà má»™t thá»i gian. Tôi cần ở má»™t mình để suy nghÄ© đôi chút. Tôi có rất nhiá»u chuyện cần phải nghÄ©.
- Vâng, thưa ông Okada, tôi rất hiểu Ä‘iá»u đó. Tôi hiểu tâm trạng cá»§a ông. Thay đổi hoà n cảnh có thể là rất tốt những khi ta cần suy nghÄ© rõ rà ng, thấu đáo vá» má»™t việc gì. Tuy nhiên trong trưá»ng hợp nà y, ông Okada ạ - tôi cÅ©ng biết há»i thế nà y thì có vẻ hÆ¡i tá»c mạch - ông có Ä‘i đâu xa lắm không?
- Không, không xa lắm, - tôi nói, cố tình tá» ra máºp má». Tôi chuyển ống nghe từ tay trái sang tay phải. - Nói thế nà o nhỉ? Tôi đã ở má»™t nÆ¡i có phần cách ly. Tuy nhiên, tôi không thể nói chi tiết được. Tôi có lý do cá»§a riêng tôi. Tôi vừa má»›i vá» thôi, tôi mệt quá nên không giải thÃch dà i được.
- DÄ© nhiên rồi, ông Okada. Tôi hiểu. Ai cÅ©ng có lý do riêng cá»§a mình. Tôi không ép ông phải giải thÃch đâu. Ắt là ông phải mệt lắm. Nghe giá»ng ông tôi biết. Xin ông đừng băn khoăn gì vá» tôi. Tôi sẽ không dám há»i quá nhiá»u kẻo lại phiá»n ông giữa đêm hôm khuya khoắt thế nà y. Tôi vô cùng xin lá»—i. Chúng ta có thể nói vá» chuyện nà y sau, và o má»™t lúc thÃch hợp hÆ¡n. Tôi biết há»i ông má»™t câu có tÃnh riêng tư thế nà y thì khà sá»— sà ng, nhưng tôi là m váºy chỉ là vì tôi rất lo nhỡ có chuyện gì chẳng là nh đã xảy ra cho ông trong mấy ngà y qua.
Tôi cố tìm má»™t lá»i đáp thÃch hợp, nhưng cái âm thanh nhá» thoát ra từ há»ng tôi nghe chẳng giống lá»i đáp mà giống tiếng ngáp ngáp cá»§a con váºt sống dưới nước phải thở theo kiểu trên cạn. Chuyện chẳng là nh , tôi nghÄ©. Trong tất cả những gì Ä‘ang xảy ra vá»›i tôi, đâu là chuyện là nh và đâu là chuyện chẳng là nh? Äâu là chuyện phải, đâu là không phải?
- Cám Æ¡n cô đã lo lắng cho tôi như váºy, - tôi nói, cố chỉnh giá»ng cho bình thưá»ng. - Hiện giá» tôi vẫn ổn. Tôi không thể nói là đã có Ä‘iá»u là nh xảy ra vá»›i tôi, nhưng mặt khác cÅ©ng không có chuyện gì là đặc biệt chẳng là nh.
- ÄÆ°á»£c biết váºy tôi rất vui.
- Tôi chỉ mệt, có thế thôi, - tôi nói thêm.
Kano Malta khẽ hắng giá»ng má»™t cách trang nhã.
- Nhân thể, thưa ông Okada, tôi không biết liệu ông có nháºn thấy má»™t sá»± thay đổi nà o vá» váºt lý xảy ra trong mấy ngà y qua không?
- Thay đổi vá» váºt lý? Vá»›i tôi?
- Vâng, ông Okada ạ. Một sự thay đổi nà o đó trên cơ thể ông.
Tôi ngẩng mặt lên nhìn hình phản chiếu cá»§a mình trên tấm cá»a kÃnh trông ra sân, nhưng không nhìn ra được cái gì có thể gá»i là “thay đổi vá» váºt lýâ€. Tôi đã tỉ mẩn kỳ cá» từng phần cÆ¡ thể trong khi tắm nhưng khi đó cÅ©ng không phát hiện thấy gì.
- à cô muốn nói thay đổi kiểu gì kia? - tôi há»i.
- ChÃnh tôi cÅ©ng không biết là cái gì, nhưng đó hẳn là má»™t thay đổi rất rõ, bất cứ ai nhìn ông sẽ nháºn thấy ngay.
Tôi duá»—i bà n tay phải ra trên bà n, nhìn đăm đăm và o lòng bà n tay, nhưng đó vẫn là lòng bà n tay bình thưá»ng. Nó không há» có thay đổi gì để tôi có thể nháºn ra. Nó không trở nên phá»§ đầy và ng lá, cÅ©ng không đâm ra có mà ng giữa các ngón. Nó không đẹp cÅ©ng chẳng xấu.
- Cô bảo ai nhìn và o tôi cÅ©ng sẽ nháºn ra, váºy ý cô là sao? Kiểu như đôi cánh má»c trên lưng tôi ấy à ?
- CÅ©ng có thể váºy, - Kano Malta nói, vẫn bằng giá»ng Ä‘á»u Ä‘á»u như thưá»ng. - DÄ© nhiên, tôi chỉ nói là có khả năng như váºy.
- Dĩ nhiên, - tôi nói.
- Váºy thì ông đã nháºn ra sá»± thay đổi nà o như thế chưa?
- Chưa. Ãt nhất là đến giá». Nhưng nếu như sau lưng tôi má»c cánh thì ắt tôi phải nháºn ra chứ, phải không?
- DÄ© nhiên, - Kano Malta nói. - Nhưng xin ông Okada hãy cẩn tháºn. Biết được tình trạng cá»§a chÃnh mình không phải là việc đơn giản. Chẳng hạn, ngưá»i ta không thể nhìn thằng và o mặt mình bằng chÃnh mắt mình. Ngưá»i ta không có cách nà o khác ngoại trừ nhìn ảnh phản chiếu ở trong gương. Qua kinh nghiệm ta đâm ra tin hình ảnh đó là chân thá»±c, nhưng đó chỉ là niá»m tin mà thôi.
- Tôi sẽ cẩn tháºn, - tôi nói.
- Tôi còn có má»™t chuyện nữa xin được há»i ông, thưa ông Okada. Ãt lâu nay tôi không liên lạc được vá»›i Creta em tôi, cÅ©ng như không liên lạc được vá»›i ông váºy. Có thể chỉ là ngẫu nhiên, nhưng tôi thấy rất lạ. Tôi tá»± há»i liệu ông có biết chút gì vá» nguyên nhân Ä‘iá»u đó chăng.
- Kano Creta?!
- Vâng, - Kano Malta nói. - Ông có nảy ra ý gì vỠchuyện đó không?
Không, tôi chẳng nảy ra được gì cả, tôi đáp. Tôi không có căn cứ rõ rà ng nà o để nghÄ© váºy, nhưng tôi cảm thấy trong lúc nà y tốt nhất là không kể vá»›i Kano Malta vá» việc má»›i đây tôi đã nói chuyện trá»±c tiếp vá»›i Kano Creta và ngay sau đó cô ta biến mất. Äó chỉ là cảm giác thôi.
- Creta đã rất lo lắng vì không liên lạc được vá»›i ông Okada. Äêm qua nó ra khá»i nhà , bảo rằng nó định đến nhà ông xem có chuyện gì không, nhưng rồi đến giá» nà y nó vẫn chưa vá». Và chẳng hiểu vì lý do gì tôi cảm thấy nó không còn nữa.
- Tôi hiểu. Nếu như cô ấy đến đây, tôi sẽ bảo cô ấy gá»i cho cô ngay.
Kano Malta im lặng một lát.
- Chẳng giấu gì ông, tôi rất lo cho Kano Creta. Ông biết đấy, công việc mà nó và tôi Ä‘ang là m hoà n toà n không bình thưá»ng chút nà o. Nhưng nó không thà nh thạo những vấn đỠcá»§a cái thế giá»›i đó như tôi. Tôi không có ý nói rằng nó không có khiếu. Thá»±c ra nó rất có năng khiếu. Nhưng nó vẫn chưa hoà n toà n thÃch nghi vá»›i cái năng khiếu đó cá»§a mình.
- Tôi hiểu.
Kano Malta lại im lặng. Lần nà y cô im lặng lâu hơn những lần trước. Tôi có cảm giác cô đang ngần ngừ sao đó.
- Alô. Cô vẫn ở đó chứ? - tôi há»i.
- Vâng, ông Okada. Tôi vẫn ở đây, - cô đáp.
- Nếu gặp Creta, nhất định tôi sẽ bảo cô ấy liên lạc với cô ngay, - tôi nói một lần nữa.
- Äa tạ ông, - Kano Malta nói. Thế rồi, sau khi xin lá»—i vì đã gá»i Ä‘iện quá khuya, cô gác máy. Tôi cÅ©ng gác máy, rồi lại nhìn hình phản chiếu cá»§a mình trên cá»a kÃnh má»™t lần nữa. Äá»™t nhiên má»™t ý nghÄ© báºt ra trong đầu tôi: tôi có thể sẽ không bao giá» nói chuyện vá»›i Kano Malta nữa. Äây có thể là lần cuối cùng tôi tiếp xúc vá»›i cô ta. Cô ta có thể sẽ biến mất vÄ©nh viá»…n khá»i cuá»™c Ä‘á»i tôi. Tôi chẳng có lý do đặc biệt nà o để nghÄ© như váºy, đó chỉ là má»™t cảm giác chợt đến.
* * *
Bá»—ng tôi sá»±c nghÄ© đến chiếc thang dây. Tôi vẫn để nó treo nÆ¡i giếng. Tôi phải lấy nó vá» cà ng sá»›m cà ng tốt. Nếu ai đó phát hiện ra thì có thể sẽ rất phiá»n. Lại còn chuyện Kano Creta đột ngá»™t biến mất nữa. Tôi gặp cô ta lần cuối cÅ©ng ngay chá»— giếng.
Tôi đút đèn pin và o túi, mang già y, bước xuống sân rồi lại trèo qua tưá»ng. Rồi tôi lần theo ngõ vá» phÃa căn nhà không ngưá»i ở. Nhà Kasahara May vẫn tối như má»±c. Kim đồng hồ cá»§a tôi chỉ gần 3 giá» sáng. Tôi bước và o sân căn nhà không ngưá»i ở rồi tiến thẳng vá» phÃa giếng. Thang dây vẫn buá»™c chắc và o gốc cây và thả xuống giếng, miệng giếng vẫn mở má»™t ná»a.
Có cái gì đó mách bảo tôi cúi nhìn xuống giếng mà gá»i tên Kano Creta khe khẽ, chỉ lá»›n hÆ¡n thì thầm má»™t chút. Không có tiếng trả lá»i. Tôi rút đèn pin soi xuống giếng. Ãnh đèn không rá»i đến đáy giếng, nhưng tôi nghe có tiếng gì rất nhá» như tiếng rên. Tôi thá» gá»i tên cô lần nữa.
- Không sao đâu, tôi ở đây, - Kano Creta nói.
- Cô là m gì ở cái chá»— nà y chứ? - tôi hạ giá»ng há»i.
- Tôi là m gì à ? Tôi Ä‘ang là m chÃnh cái việc ông đã là m, ông Okada ạ, - cô nói, giá»ng rõ là bối rối. - Tôi Ä‘ang suy nghÄ©. Äây thá»±c sá»± là má»™t chá»— tháºt tuyệt cho mình suy nghÄ©, phải không?
- Ừ, có thể tháºt, - tôi nói. - Nhưng chị cô vừa gá»i đến nhà tôi, má»›i đây thôi. Cô ấy lo cho cô lắm. Ná»a đêm rồi mà cô vẫn chưa vá» nhà , chị cô bảo cô ấy có cảm giác là cô không còn nữa. Cô ấy nhá» tôi nếu gặp cô thì bảo cô liên lạc cho cô ấy ngay láºp tức.
- Tôi hiểu. Cám ơn ông đã mất công.
- Không có gì đâu, Kano Creta à . Cô có thể là m Æ¡n ra khá»i đó được không? Tôi có chuyện muốn nói vá»›i cô.
Cô không trả lá»i.
Tôi tắt đèn pin nhét lại và o túi.
- Sao ông Okada không xuống đây? Hai ta có thể ngồi dưới nà y nói chuyện.
Lại xuống dưới giếng để nói chuyện với Kano Creta cũng không phải là một ý tồi, tôi nghĩ, nhưng rồi tôi nhớ tới bóng tối mốc rêu dưới đáy giếng và lại nghe nặng trĩu nơi dạ dà y.
- Không, xin lỗi, tôi không xuống đó lại đâu. Mà cô cũng phải leo lên thôi. Ai đó có thể lại kéo thang lên. Không khà lại thiếu oxy nữa.
- Tôi biết. Nhưng tôi muốn ở dưới nà y thêm chút nữa. Äừng lo cho tôi.
Nếu Kano Creta đã không có ý định ra khá»i giếng thì tôi chẳng là m gì được.
- Hồi nãy nói chuyện vá»›i chị cô qua Ä‘iện thoại, tôi không cho cô ấy biết tôi đã gặp cô ở đây. Tôi hy vá»ng mình là m váºy là đúng. Tôi chỉ có cảm giác tốt nhất là không nói gì.
- Ông có lý, - Kano Creta nói. - Xin đừng kể vá»›i chị tôi rằng tôi Ä‘ang ở đây. - Lát sau cô nói thêm: - Tôi không muốn là m chị ấy lo lắng, nhưng đôi khi tôi cÅ©ng cần má»™t cÆ¡ há»™i để suy nghÄ©. Tôi sẽ ra khá»i đây ngay lúc nghÄ© xong. Hiện giá» tôi muốn ở má»™t mình, mong ông không phiá»n. Tôi sẽ không là m ông phải lo đâu.
Tôi quyết định tạm thá»i cứ để cô ta đó mà trở vá» nhà . Sáng ra tôi có thể quay lại xem cô ta thế nà o. Nếu giữa đêm Kasahara May lại kéo thang lên, tôi vẫn có thể tìm cách giải quyết, giúp Kano Creta lên khá»i giếng bằng cách nà y hay cách khác. Tôi vá» nhà , cởi quần áo, nằm dà i lên giưá»ng. Nhặt quyển sách Ä‘ang Ä‘á»c dở, tôi mở ra. Tưởng như hoà n cảnh hiện tại sẽ khiến tôi không thể ngá»§ ngay được, nhưng Ä‘á»c được chưa đầy hai trang thì tôi đã dÃp mắt lại. Tôi gấp sách, tắt đèn, liá»n đó đã ngá»§ say như chết.
* * *
Khi tôi thức dáºy thì đã 9 giá» 30 sáng. Cảm thấy lo cho Kano Creta, tôi mặc quần áo mà không buồn rá»a mặt rồi vá»™i vã Ä‘i theo con ngõ vá» phÃa căn nhà hoang. Trá»i nặng trÄ©u mây, bầu không khà ẩm ướt buổi sáng như Ä‘e dá»a sẽ mưa bất cứ lúc nà o. Chiếc thang dây không còn chá»— cái giếng nữa. Ai đó ắt đã tháo nó khá»i gốc cây rồi mang Ä‘i mất. Hai ná»a nắp giếng Ä‘á»u đã Ä‘áºy và o chá»—, bên trên dằn tảng đá. Tôi mở ná»a nắp giếng ra, cúi ngưá»i xuống giếng, gá»i tên Kano Creta. Không có tiếng trả lá»i. Tôi thá» gá»i mấy lần, sau má»—i lần lại đợi má»™t lát. NghÄ© rằng có thể cô ta Ä‘ang ngá»§, tôi ném và i hòn sá»i xuống, nhưng hình như không có ai dưới đáy giếng cả. Kano Creta hẳn đã trèo lên khá»i giếng lúc tảng sáng, tháo thang dây ra rồi mang theo. Tôi Ä‘áºy nắp và o chá»— cÅ© rồi lui khá»i giếng.
Lại bước ra con ngõ, tôi tá»±a và o hà ng rà o căn nhà hoang, quan sát nhà Kasahara May má»™t hồi. Tôi nghÄ© cô sẽ nhìn thấy tôi ở đó như má»i khi và sẽ ra, nhưng chẳng thấy cô đâu. Xung quanh hoà n toà n yên lặng, không má»™t bóng ngưá»i, không má»™t âm thanh nà o, đến cả tiếng ve sầu cÅ©ng không. Tôi cứ đứng thế, lấy mÅ©i già y chá»c chá»c xuống đất. Khu nhà tôi ở hình như có cái gì đó khang khác, lạ lẫm, như thể trong mấy ngà y tôi ở dưới giếng, cái thá»±c tại cÅ© cá»§a nÆ¡i nà y đã bị thay bằng má»™t thá»±c tại má»›i, nó đã trụ chắc và chiếm lÄ©nh nÆ¡i nà y mãi mãi. Ngay từ lúc lên khá»i giếng trở vá» nhà tôi đã cảm thấy như váºy táºn sâu trong tim.
Äi theo con ngõ vỠđến nhà , tôi và o buồng tắm đánh răng. Mặt tôi lởm chởm râu mấy ngà y chưa cạo. Tôi trông cứ như má»™t nạn nhân đắm tà u vừa được cứu sống. Äây là lần đầu tiên trong Ä‘á»i tôi để râu má»c dà i đến váºy. Tôi chợt nghÄ© vẩn vÆ¡ không biết có nên để dà i váºy không, nhưng rồi ngẫm lại tôi quyết định cạo. Chẳng hiểu vì lý do gì, tôi cảm thấy cứ để nguyên khuôn mặt như lúc Kumiko bá» Ä‘i thì hÆ¡n.
Tôi là m má»m râu bằng khăn tắm nhúng nước ấm rồi thoa lên râu má»™t lá»›p kem dà y. Sau đó tôi bắt đầu cạo, cháºm rãi, cẩn tháºn, cố tránh là m xước mặt: đầu tiên là cằm, kế đó là má trái, rồi đến má phải. Sau khi cạo xong má phải, Ä‘iá»u tôi nhìn thấy trong gương là m tôi nghẹn thở. Trên má phải tôi có má»™t vết xanh Ä‘en không hiểu là gì. Thoạt tiên tôi nghÄ© chắc mình ngẫu nhiên bị má»™t vết bẩn. Tôi lau sạch chá»— kem cạo râu còn sót lại rồi rá»a mặt kỹ bằng xà bông và nước, Ä‘oạn lấy vải nỉ xát lấy xát để lên chá»— bẩn. Nhưng vết bẩn không chịu Ä‘i. Dưá»ng như nó đã ăn sâu và o da. Tôi đưa ngón tay miết lên. Chá»— da đó nghe như ấm hÆ¡n má»™t chút so vá»›i những chá»— còn lại trên mặt, ngoà i cái đó ra thì chẳng có cảm giác gì đặc biệt. Nó là má»™t vết bầm. Tôi Ä‘ang mang trên má má»™t vết bầm đúng ở nÆ¡i tôi đã cảm thấy nóng khi còn ở dưới giếng.
Tôi đưa mặt sát và o gương, xem xét vết bầm hết sức cẩn tháºn. Nó nằm ngay gần xương hà m, kÃch thước bằng bà n tay đứa trẻ sÆ¡ sinh. Nó có mà u xanh dương thẫm gần như Ä‘en, giống mà u má»±c Mont Blanc xanh Ä‘en mà Kumiko luôn dùng.
Có thể giải thÃch rằng đây là do dị ứng da. Hẳn tôi đã tiếp xúc vá»›i má»™t cái gì đó ở dưới giếng khiến da rá»™p lên. Nhưng ở dưới đáy giếng kia là m gì có má»™t thứ nà o có thể gây chuyện ấy chứ? Tôi đã dùng đèn pin kiểm tra cẩn tháºn từng li từng tà má»™t dưới đáy giếng, ở đó ngoà i ná»n đất và vách giếng ra nà o có gì đâu. Vả lại, có bao giá» dị ứng hay viêm da mà lại thà nh má»™t vết bầm hình thù rõ rệt như thế không?
Má»™t cÆ¡n hoảng loạn nhẹ trùm lấy tôi. Trong khoảnh khắc tôi mất hết cảm giác vá» phương hướng, như má»™t cÆ¡n sóng lá»›n dáºp lên ta trên bãi biển cuốn ta Ä‘i váºy. Khăn mặt rÆ¡i khá»i tay tôi. Tôi va phải cái sá»t rác, vấp chân và o cái gì đó trên sà n, lẩm bẩm má»™t hồi những âm tiết vô nghÄ©a. Nhưng rồi tôi cố trấn tÄ©nh, tá»±a ngưá»i và o bồn rá»a mặt, cố bình tÄ©nh suy nghÄ© xem phải đối phó ra sao vá»›i sá»± kiện nà y.
Việc tốt nhất tôi có thể là m trước mắt là đợi xem sao. Äi bác sÄ© thì lúc nà o chẳng được. Có thể đây chỉ là má»™t tình trạng nhất thá»i, tá»± nó sẽ khá»i, giống như da bị rá»™p vì gặp véc ni váºy. Nó chỉ má»›i hình thà nh cách đây mấy hôm, nên có khi nó cÅ©ng sẽ biến mất nhanh váºy thôi. Tôi xuống bếp pha Ãt cà phê. Tôi đói, nhưng cứ há»… thỠăn gì đó là cảm giác thèm ăn lại biến mất như nước trong váºy.
Tôi duỗi dà i trên sofa, nhìn mưa bắt đầu rơi. Chốc chốc tôi lại xuống buồng tắm nhìn và o gương, nhưng chẳng thấy vết bầm có thay đổi gì. Nó đã nhuộm chỗ đó trên má tôi thà nh một mà u xanh thẫm, gần như là đẹp.
NghÄ© lại, tôi thấy chỉ má»™t chuyện duy nhất có thể là nguyên nhân gây ra cá»› sá»± nà y, ấy là trong cÆ¡n ảo giác như giấc mÆ¡ trước bình minh khi tôi còn ở dưới giếng, lúc ngưá»i đà n bà trên Ä‘iện thoại Ä‘i trước dắt tay tôi, tôi đã Ä‘i xuyên qua tưá»ng. Cô ta đã kéo tôi xuyên qua tưá»ng để chúng tôi thoát khá»i kẻ nà o đó nguy hiểm vừa mở cá»a và đang bước và o phòng. Äúng khoảnh khắc Ä‘i qua tưá»ng, tôi đã có cảm giác rõ rệt rằng má mình nóng ran lên, ở chÃnh nÆ¡i mà bây giá» có vết bầm. DÄ© nhiên, giữa việc tôi Ä‘i qua tưá»ng vá»›i việc hình thà nh vết bầm trên má tôi có mối liên hệ nhân quả nà o thì chưa giải thÃch được.
Gã đà n ông không mặt đã nói vá»›i tôi nÆ¡i tiá»n sảnh khách sạn. “Äây không phải lúc,†hắn đã cảnh cáo tôi. “Ông không nên có mặt ở đâyâ€. Nhưng tôi đã lá» Ä‘i lá»i cảnh cáo cá»§a hắn mà cứ dấn tá»›i. Tôi Ä‘ang căm giáºn Wataya Noboru, giáºn chÃnh cÆ¡n bối rối cá»§a mình. Và có lẽ háºu quả là tôi mang vết bầm nà y.
Trên vết bầm nà y có thể có má»™t dấu triện mà giấc mÆ¡ hay cÆ¡n ảo giác hay cái gì gì đó để lại. Äây không phải là giấc mÆ¡ , chúng nói vá»›i tôi váºy qua vết bầm. Chuyện đó tháºt sá»± đã xảy ra. Từ nay trở Ä‘i, má»—i khi nhìn và o vết bầm, mi sẽ buá»™c phải nhá»› đến nó .
Tôi lắc đầu. Quá nhiá»u chuyện chưa giải thÃch nổi. Äiá»u duy nhất tôi hiểu rõ, đó là tôi tuyệt không hiểu gì hết. Má»™t cÆ¡n giần giáºt âm ỉ bắt đầu nổi lên trong đầu tôi. Tôi không thể nghÄ© ngợi gì nữa. Tôi chẳng thấy muốn là m bất cứ việc gì. Tôi nhấp má»™t ngụm cà phê âm ấm rồi lại nhìn ra ngoà i mưa.
Chiá»u hôm đó tôi gá»i Ä‘iện thoại cho cáºu tôi để tán chuyện. Tôi cần phải nói chuyện vá»›i ai đó - bất kỳ ai cÅ©ng được - vá» cảm giác hiện giá» cá»§a tôi, rằng mình Ä‘ang bị kéo xa dần khá»i thế giá»›i thá»±c tại.
Khi ông cáºu há»i Kumiko dạo nà y thế nà o, tôi nói nà ng vẫn khá»e, rồi thôi. Sau đó tôi nói thêm rằng nà ng Ä‘ang Ä‘i công tác ngắn hạn. Tháºt ra tôi cÅ©ng có thể kể tháºt sá»± tình vá»›i ông, nhưng diá»…n đạt có đầu có Ä‘uôi cho ngưá»i khác hiểu vá» má»™t chuyện vừa má»›i xảy ra là việc bất khả thi. ChÃnh mình cÅ©ng chưa rõ lắm thì là m sao giải thÃch cho ngưá»i khác rõ được? Tôi quyết định tạm thá»i chưa nói sá»± tháºt cho ông cáºu biết.
- Cáºu đã từng sống trong căn nhà nà y phải không ạ? - tôi há»i.
- Có chứ, - ông đáp. - Sáu bảy năm gì đó. Khoan đã nà o... Cáºu mua cái nhà ấy hổi cáºu ba mươi lăm tuổi rồi sống ở đấy đến năm bốn mươi hai tuổi. Váºy là bảy năm. Äến khi lấy vợ thì cáºu chuyển sang căn há»™ bây giá». Suốt bảy năm đó cáºu sống có má»™t mình.
- Cháu Ä‘ang tá»± há»i không biết có chuyện gì chẳng là nh xảy ra vá»›i cáºu trong thá»i gian sống ở đây không?
- Chuyện chẳng là nh? Kiểu như chuyện gì?
- Tỉ như là cáºu bị bệnh hay phải chia tay cô nà o đó chẳng hạn.
Cáºu tôi phá lên cưá»i ha hả.
- Cáºu đã chia tay không chỉ má»™t cô, chuyện đó thì chắc rồi. Nhưng không phải chỉ khi cáºu sống ở đó. Hà , cáºu thấy chuyện đó có gì là chẳng là nh đâu. Nói tháºt vá»›i cháu, cáºu chả tiếc cô nà o cả. Còn bệnh ấy à ... Chà . Không, bệnh cÅ©ng không. Có chăng là cái bướu gì đó má»c sau cổ, phải mổ lấy ra, nhưng chỉ thế thôi. Cáºu Ä‘i cắt tóc, thợ há» phát hiện ra và bảo phải mổ ngay cho an toà n. Thế là cáºu Ä‘i bác sÄ©, nhưng hóa ra chẳng có gì ghê gá»›m hết. Äó là lần đầu cáºu Ä‘i bác sÄ© trong suốt thá»i gian sống ở nhà đó, mà cÅ©ng là lần cuối. Có khi cáºu phải đòi lại tiá»n bảo hiểm y tế ấy chứ!
- Váºy là cáºu chẳng có ký ức không vui nà o vá» cái nhà nà y phải không?
- Không, không, - cáºu tôi nghÄ© má»™t chút rồi nói. - Nhưng sao bá»—ng dưng cháu há»i thế?
- Không có gì đâu ạ, - tôi đáp. - Hôm ná» Kumiko có gặp má»™t thầy bói, ông ta kể cho cô ấy chẳng biết bao nhiêu chuyện vá» cái nà y, nà o là nó xui xẻo, xúi quẩy, kiểu kiểu thế, - tôi nói dối. - Cháu thì nghÄ© toà n là bốc phét thôi, nhưng cháu đã hứa sẽ há»i cáºu xem sao.
- Hừm... Ngưá»i ta gá»i là gì nhỉ? Phong thá»§y hay địa mạch gì gì ấy... Cáºu chả rà nh mấy chuyện đó đâu. Nhưng cáºu đã sống ở nhà đó, thấy má»i chuyện Ä‘á»u ổn, chẳng có vấn đỠgì. DÄ© nhiên nhà Miyawaki thì khác hẳn, nhưng cháu thì ở khá xa nhà ấy mà .
- Sau khi cáºu dá»n Ä‘i thì đã có những ai đến sống ở đây hở cáºu? - tôi há»i.
- Xem nà o, sau cáºu thì có má»™t thầy giáo cùng gia đình ở đấy trong ba năm, sau đó thì má»™t cặp vợ chổng trẻ ở trong năm năm. Anh chồng kinh doanh gì đó, nhưng cáºu không nhá»› là ngà nh gì. Cáºu không dám chắc ai cÅ©ng sống vui vẻ hạnh phúc trong căn nhà đó, bởi cáºu có má»™t đại lý bất động sản chuyên quản lý căn nhà đó thay cho cáºu mà . Cáºu chẳng bao giá» gặp những ngưá»i đó, cÅ©ng không biết vì sao há» dá»n Ä‘i, nhưng cáºu chưa bao giá» nghe có chuyện gì chẳng là nh xảy ra vá»›i ai. Cáºu chỉ nghÄ© chắc tại nhà hÆ¡i nhỠđối vá»›i há» nên há» muốn xây nhà riêng cho mình, thế thôi.
- Có ngưá»i bảo cháu rằng dòng chảy cá»§a nÆ¡i nà y bị ngăn trở. Nghe thế cáºu có Ä‘oán ra gì không ạ?
- Dòng chảy bị ngăn trở á?
- Cháu cÅ©ng không hiểu nói thế nghÄ©a là thế nà o. Ngưá»i ta bảo thế thôi.
Cáºu tôi ngẫm nghÄ© má»™t chút.
- Không, cáºu không Ä‘oán ra gì cả. Nhưng cái ngõ mà ngưá»i ta rà o cả hai đầu lại thì có lẽ chẳng hay gì. ÄÆ°á»ng Ä‘i mà đầu và o chẳng có đầu ra cÅ©ng không thì lạ lắm, cứ nghÄ© mà xem. Nguyên lý cÆ¡ bản cá»§a đưá»ng Ä‘i hoặc sông ngòi là phải chảy. Ngăn lại là chúng sẽ ngưng trệ ngay.
- Cháu hiểu, - tôi nói. - Giá» có má»™t chuyện nữa cháu muốn há»i cáºu. Cáºu có bao giá» nghe tiếng kêu cá»§a con chim vặn dây cót trong khu nà y không?
- Chim vặn dây cót? - cáºu tôi há»i. - Nó là cái gì váºy?
Tôi liá»n giải thÃch cho cáºu vá» con chim vặn dây cót, rằng nó hay Ä‘áºu trên cây sau nhà má»—i ngà y má»™t lần mà kêu nghe như Ä‘ang vặn dây cót.
- Cáºu không biết, - ông nói. - Cáºu chả bao giá» nhìn hay nghe thấy cái gì như váºy cả. Cáºu vốn thÃch chim, lúc nà o cÅ©ng luôn chú ý nghe chúng hót, nhưng đây là lần đầu tiên cáºu nghe nói vá» cái giống chim ấy. à cháu là nó có liên hệ gì đó vá»›i căn nhà à ?
- Không, liên hệ thì cÅ©ng không hẳn. Cháu chỉ muốn biết cáºu đã bao giá» nghe tiếng nó không thôi.
- Nà y cháu, nếu cháu tháºt sá»± muốn biết rõ vá» những chuyện nà y - tỉ như ai đã sống ở nhà đó sau cáºu hay gì gì đó - thì hãy Ä‘i há»i già Ichikawa, đại lý bất động sản ở gần nhà ga ấy. Äó là Công ty bất động sản Setagaya Dai-ichi. Cứ bảo ông ấy là cáºu giá»›i thiệu cháu đến. Ông ấy trông coi cái nhà ấy cho cáºu đã nhiá»u năm nay. Ông ấy sống ở khu nà y từ lâu lắm rồi, nên có thể kể vá»›i cháu bất cứ chuyện gì cháu muốn biết. ChÃnh ông ấy kể cho cáºu nghe chuyện nhà Miyawaki mà . Ông ấy là kiểu ngưá»i già ham chuyện, cháu nên đến gặp ông ấy Ä‘i.
- Cám Æ¡n cáºu, cháu sẽ đến, - tôi nói.
- Thế chuyện tìm việc thì ra sao rồi?
- Chưa ra sao cả ạ. Thú thá»±c vá»›i cáºu, cháu cÅ©ng không cố tìm lắm. Kumiko Ä‘i là m, cháu thì lo việc nhà , tạm thá»i vẫn xoay xở được.
Cáºu tôi hình như ngẫm nghÄ© gì đó má»™t chút. Rồi ông nói:
- Khi nà o có chuyện gì cháu không giải quyết được thì cho cáºu biết. Có thể cáºu sẽ giúp được cháu má»™t tay.
- Cám Æ¡n cáºu, - tôi nói. - Cháu sẽ là m thế. - Äến đây cuá»™c trò chuyện chấm dứt.
Tôi đã định gá»i Ä‘iện cho ông già là m đại lý bất động sản để há»i vá» lai lịch căn nhà nà y và những ngưá»i từng sống ở đây trước tôi, nhưng ná»™i nghÄ© đến chuyện vá»› vẩn đó thôi cÅ©ng đã thấy buồn cưá»i rồi. Tôi quyết định thôi không gá»i nữa.
Mưa rÆ¡i rả rÃch suốt buổi chiá»u, là m ướt những mái nhà , ướt cây cối ngoà i vưá»n, ướt đất. Tôi ăn trưa bằng bánh mì vá»›i xúp rồi suốt **** chiá»u chỉ nằm trên sofa. Tôi muốn Ä‘i mua sắm chút đỉnh, nhưng nghÄ© đến vết bầm trên má tôi lại do dá»±. Tôi lấy là m tiếc đã không để râu cứ má»c dà i ra. Tôi vẫn còn Ãt rau cá»§ trong tá»§ lạnh, má»™t Ãt đồ há»™p trong chạn. Tôi còn gạo, còn trứng. Nếu không đòi há»i gì nhiá»u thì tôi vẫn đủ cái ăn trong hai ba ngà y nữa.
Nằm trên sofa, tôi không nghÄ© gì hết. Tôi Ä‘á»c sách, nghe nhạc cổ Ä‘iển, ngắm mưa rÆ¡i ngoà i vưá»n. Khả năng tư duy cá»§a tôi hình như đã tụt xuống mức thấp chưa từng có, hẳn vì tôi đã táºp trung suy nghÄ© quá cao độ má»™t thá»i gian dà i dưới đáy giếng tối bưng. Cứ há»… tôi cố nghÄ© đến Ä‘iá»u gì đó má»™t cách nghiêm túc là trong đầu lại Ä‘au âm ỉ, cứ như bị kẹp và o giữa má»™t cái êtô có đệm mút váºy. Còn má»—i khi cố nhá»› lại má»™t cái gì đó là từng cÆ¡ bắp, từng dây thần kinh trên ngưá»i tôi lại như kêu ken két vì phải gắng sức. Tôi cảm thấy như mình đã biến thà nh gã ngưá»i thiếc trong truyện Phù thuá»· xứ Oz (1), các khá»›p tôi Ä‘ang han gỉ cần phải tra dầu.
Chốc chốc tôi lại đến bồn rá»a mặt kiểm tra vết bầm trên mặt, nhưng nó vẫn không thay đổi. Nó không lan ra cÅ©ng không co lại. Mà u xanh Ä‘en cá»§a nó không thẫm hÆ¡n cÅ©ng không nhạt hÆ¡n. Mãi tôi má»›i nháºn ra mình đã bá» sót không cạo má»™t Ãt râu nÆ¡i môi trên. Vì quá bối rối khi phát hiện vết bầm trên má phải, tôi đã quên cạo nốt cho xong. Tôi lại rá»a mặt, phết kem rồi cạo hết chá»— râu còn lại.
Trong những lần Ä‘i soi gương như váºy, tôi nghÄ© đến những gì Kano Malta đã nói qua Ä‘iện thoại: rằng tôi phải cẩn tháºn, rằng qua kinh nghiệm ta Ä‘i đến chá»— tin rằng hình ảnh trong gương là tháºt. Äể cho chắc, tôi và o phòng ngá»§ soi mặt mình trong tấm gương to bằng thân ngưá»i mà Kumiko vẫn dùng má»—i khi thay đồ. Nhưng vết bầm vẫn ở đó. Váºy không phải vì gương má»›i thà nh vết bầm.
Tôi không thấy gì khác thưá»ng vá» váºt lý ngoại trừ vết bầm. Tôi Ä‘o thân nhiệt mình, thấy vẫn bình thưá»ng. Ngoà i chuyện tôi không đói lắm dù đã gần ba ngà y không có gì và o bụng và ngoà i chuyện thỉnh thoảng hÆ¡i buồn nôn (có lẽ chỉ là tiếp diá»…n triệu chứng tôi đã bị từ lúc ở dưới giếng) thì thân thể tôi hoà n toà n bình thưá»ng.
Buổi chiá»u tháºt êm ả. Äiện thoại không há» reo. Chẳng có thư nà o đến. Không ai bước xuống ngõ. Chẳng giá»ng hà ng xóm nà o quấy rầy sá»± tÄ©nh mịch. Chẳng con mèo nà o băng qua vưá»n, chẳng con chim nà o tá»›i hót. Thi thoảng có con ve sầu kêu, nhưng không rá»n vang như má»i khi.
Chưa tá»›i 7 giá» tôi bắt đầu thấy đói, bèn là m bữa tối gồm thức ăn đóng há»™p và rau. Tôi nghe tin buổi chiá»u trên radio, đã lâu lắm rồi tôi không là m chuyện nà y, nhưng chẳng có gì đặc biệt xảy ra trên thế giá»›i. Có và i trẻ vị thà nh niên nà o đó chết vì tai nạn ô tô trên đưá»ng cao tốc, ngưá»i lái xe cá»§a bá»n há» cố vượt má»™t xe khác nhưng không được nên đâm luôn và o tưá»ng. Giám đốc và nhân viên chi nhánh má»™t ngân hà ng lá»›n bị cảnh sát Ä‘iá»u tra vì má»™t vụ cho vay bất hợp pháp. Má»™t bà ná»™i trợ ba mươi sáu tuổi ở Machida bị má»™t thanh niên dùng búa đánh chết ngoà i phố. Nhưng tất cả chỉ là những sá»± kiện từ má»™t thế giá»›i khác, xa xôi. Äiá»u duy nhất Ä‘ang diá»…n ra trong thế giá»›i cá»§a tôi là mưa rÆ¡i ngoà i vưá»n. Vô thanh. Dịu nhẹ.
Khi đồng hồ chỉ 9 giá», tôi chuyển từ sofa lên giưá»ng, Ä‘á»c hết chương sách Ä‘ang Ä‘á»c dở rồi tắt đèn Ä‘i ngá»§.
Ná»a đêm tôi giáºt thót mình thức dáºy giữa chừng má»™t giấc mÆ¡ nà o đó. Tôi không nhá»› được chuyện gì Ä‘ang xảy ra trong mÆ¡, nhưng có Ä‘iá»u chắc rằng giấc mÆ¡ đầy căng thẳng, vì tim tôi Ä‘ang Ä‘áºp thình thịch. Phòng vẫn tối như má»±c. Tôi thức dáºy má»™t hồi mà không nhá»› nổi mình Ä‘ang ở đâu. Phải lát sau tôi má»›i nháºn ra mình Ä‘ang ở nhà mình, nằm trên giưá»ng mình. Kim đồng hồ báo thức cho thấy chỉ má»›i hÆ¡n 2 giá» sáng. Thói quen ngá»§ bất thưá»ng cá»§a tôi khi còn ở dưới giếng hẳn là nguyên nhân cá»§a cái chu kỳ ngá»§ rồi lại thức không sao Ä‘oán trước được nà y. Khi đã hết bần thần, tôi thấy buồn tiểu. Có lẽ vì uống bia. Giá như có thể thì tôi chỉ muốn ngá»§ lại, nhưng không cách nà o ngá»§ lại được. Khi rốt cuá»™c tôi đà nh chấp nháºn thá»±c tế đó mà ngồi dáºy trên giưá»ng, tay tôi chạm phải là n da ngưá»i Ä‘ang ngá»§ cạnh tôi. Äiá»u đó chả là m tôi ngạc nhiên. Bao giá» Kumiko cÅ©ng ngá»§ ở đó. Nhưng rồi tôi sá»±c nhá»› Kumiko không còn ở vá»›i tôi nữa. Nà ng bá» Ä‘i rồi. Má»™t ngưá»i khác Ä‘ang ngá»§ cạnh tôi .
Tôi nÃn thở báºt đèn ngá»§. Äó là Kano Creta.
_____________________________________
1. The Wizard of Oz , tác phẩm lừng danh viết cho thiếu nhi cá»§a L. Frank Baum, minh há»a cá»§a W. W. Denslow, ấn hà nh lần đầu năm 1900. Chuyện kể vá» cuá»™c phiêu lưu cá»§a cô bé Dorothy ở xứ sở hư cấu Oz. Từng được dịch ra nhiá»u thứ tiếng, nhiá»u lần được dá»±ng thà nh nhạc kịch và phim trong đó có bá»™ phim và o hà ng kinh Ä‘iển dá»±ng và o thá»i “hoà ng kim†cá»§a Hollywood (1939). ND.
Tà i sản của Vô Tình
Chữ ký của Vô Tình
Bæ ngaïn hoa khai nhaát thieân nieân, hoa dieäp vónh caùch baát töông kieán. . .
Bieät vaán thieân nhai nhaát tuyeán khieân, ñieà u ñieà u daï thaâm maïc canh haøn. . .
Duyeân phaän laø thöù giuùp hai ngöôøi xa laï ñeán ñöôïc vôùi nhau!!!
ä½ å‘如雪纷飞了眼泪 我ç‰å¾…è‹è€äº†è°
çº¢å°˜é†‰å¾®é†ºçš„å²æœˆ æˆ‘ç”¨æ— æ‚”åˆ»æ°¸ä¸–çˆ±ä½ çš„ç¢‘
04-09-2008, 07:01 PM
Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá» Lãnh Diện Tuyệt Tình
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
CHÆ¯Æ NG 13
CHUYỆN KANO CRETA - PHẦN TIẾP
* * *
Kano Creta hoà n toà n khá»a thân. Cô nằm quay mặt vá» phÃa tôi mà ngá»§ ngon là nh, không mảnh vải che thân, lồ lá»™ cặp nhÅ© hoa đẹp đẽ, đôi núm vú nhá» hồng hồng, dưới cái bụng phẳng lì là mà ng lông âm há»™ hình tam giác Ä‘en nhánh trông như khoảng tối trên má»™t bức tranh. Da cô trắng phau, ánh lên như thể vừa má»›i đúc. Dù băn khoăn không hiểu là m cách nà o cô có mặt ở đây được, tôi vẫn không sao rá»i mắt khá»i tấm thân tuyệt đẹp cá»§a cô. Hai đầu gối cô khép chặt và o nhau, hÆ¡i gáºp lại, hai chân xếp Ä‘á»u tăm tắp. Tóc cô xõa vá» phÃa trước che ná»a mặt khiến tôi không nhìn thấy mắt cô, nhưng rõ là cô Ä‘ang ngá»§ rất say: tôi báºt đèn ngá»§ cÅ©ng không há» là m cô cục cá»±a, hÆ¡i thở cá»§a cô nhẹ và đá»u. Tuy nhiên, lúc nà y thì tôi đã tỉnh như sáo. Tôi lấy trong tá»§ ra má»™t chiếc chăn má»ng nhẹ mùa hè đắp lên ngưá»i cô. Rồi tôi tắt đèn, vẫn mặc nguyên pijama mà xuống bếp ngồi má»™t lát trên bà n.
Tôi lại nhá»› ra vết bầm. Lấy tay sá» lên, thấy vết nám trên má vẫn âm ấm. Thôi được rồi, vết bầm vẫn ở đó - không phải soi gương là m gì. Äây không phải là loại chuyện vặt qua má»™t đêm là tá»± biến Ä‘i. Tôi nghÄ© đến chuyện sáng ra sẽ tìm trong danh bạ Ä‘iện thoại xem có bác sÄ© da liá»…u nà o gần nhà , nhưng nếu bác sÄ© há»i theo tôi nguyên nhân là gì thì tôi biết nói thế nà o? Tôi đã ở dưới giếng hai, ba ngà y liá»n. Không, chuyện đó chẳng liên quan gì đến công việc hết. Tôi xuống dưới đó chỉ là để suy nghÄ© má»™t chút. Tôi cho rằng đáy giếng là chá»— tốt nhất để mình ngồi suy nghÄ©. Không, tôi không mang thức ăn gì theo cả. Không, cái giếng ấy không phải trong cÆ¡ ngÆ¡i cá»§a tôi, nó thuá»™c vá» nhà khác. Má»™t căn nhà bá» không gần nhà tôi. Tôi đã và o mà không xin phép.
Tôi thở dà i. Tôi không thể nói những Ä‘iá»u đó vá»›i bất cứ ai, dÄ© nhiên.
Tôi chống cùi chá» lên bà n, rồi tuy không định mà bá»—ng dưng lại hình dung thân thể trần truồng cá»§a Kano Creta má»™t cách tháºt chi tiết và sống động. Cô vẫn ngá»§ say trên giưá»ng tôi. Tôi nghÄ© đến lúc là m tình vá»›i cô trong giấc mÆ¡ khi cô mặc áo váy cá»§a Kumiko. Tôi vẫn còn nguyên ấn tượng rõ rệt vá» là n da cô, sức nặng cá»§a thể xác cô. Nếu không suy xét từng bước má»™t cái sá»± kiện đó, tôi sẽ không thể phân biệt đâu là thá»i Ä‘iểm mà thá»±c tại kết thúc và phi thá»±c tại bắt đầu. Bức tưá»ng ngăn giữa hai cõi đó đã bắt đầu tan chảy. Ãt nhất là trong ký ức tôi, thá»±c tại và phi thá»±c tại thưá»ng trụ ở bên nhau, cùng má»™t sức nặng và cùng sắc nét như nhau. Tôi đã nháºp mình và o thân thể Kano Creta, nhưng đồng thá»i tôi cÅ©ng chưa là m váºy bao giá».
Äể xua khá»i đầu mình những hình ảnh tình dục há»—n độn không đầu không Ä‘uôi đó, tôi phải xuống buồng tắm dấp nước lạnh và o mặt. Má»™t chút sau tôi ghé nhìn Kano Creta. Cô vẫn ngá»§ say. Cô đã đẩy tấm chăn xuống táºn thắt lưng. Từ chá»— Ä‘ang đứng, tôi chỉ nhìn thấy lưng cô. Nó là m tôi nhá»› lại lần cuối cùng nhìn thấy lưng Kumiko. Giá» nghÄ© lại, tôi thấy lưng Kano Creta giống lưng Kumiko đến kỳ lạ. Mãi đến giá» tôi má»›i nháºn ra sá»± giống nhau đó là bởi hai ngưá»i quá khác nhau vá» kiểu tóc, thị hiếu ăn mặc và cách trang Ä‘iểm. Hai ngưá»i cao như nhau và hình như cân nặng cÅ©ng như nhau. Có lẽ hai ngưá»i mặc cùng má»™t cỡ quần áo.
Tôi mang tấm chăn dùng cho mùa hè lên phòng khách, nằm dà i lên sofa rồi mở sách ra. Tôi Ä‘ang Ä‘á»c má»™t cuốn sách lịch sá» mượn cá»§a thư viện. Sách viết vá» việc Nháºt Bản cai trị Mãn Châu thá»i trước chiến tranh và vá» tráºn chiến vá»›i quân đội Xô Viết ở Nomonhan. Câu chuyện cá»§a Trung uý Mamiya đã khÆ¡i dáºy trong tôi mối quan tâm đến những sá»± kiện xảy ra ở Trung Hoa đại lục và o thá»i đó, nên tôi đã mượn và i cuốn sách vá» chá»§ đỠnà y. Tuy nhiên, chưa Ä‘á»c được mưá»i phút vá» những tưá»ng thuáºt lịch sá» chi tiết thì tôi đã buồn ngá»§ rÅ©. Tôi đặt sách xuống sà n nhà , định chỉ nghỉ mắt má»™t chút, nhưng rồi láºp tức rÆ¡i và o giấc ngá»§ sâu, đèn vẫn để sáng.
Má»™t tiếng động từ dưới bếp là m tôi thức dáºy. Tôi xuống bếp xem sao thì thấy Kano Creta đã ở đó, Ä‘ang là m bữa Ä‘iểm tâm. Cô mặc áo phông và quần soóc xanh, tất cả Ä‘á»u cá»§a Kumiko.
- Quần áo cá»§a cô đâu? - tôi đứng ở cá»a bếp mà há»i.
- á»’, tôi xin lá»—i. Ông ngá»§ say quá, nên tôi mạn phép mượn Ãt quần áo cá»§a bà nhà , tôi biết mình là m thế là hết sức tá»± tiện, nhưng tôi không có gì để mặc hết, - Kano Creta nói, chỉ ngoái đầu lại nhìn tôi. Không biết tá»± lúc nà o kể từ khi tôi gặp cô ta lần cuối, cô đã trở lại lối ăn mặc và trang Ä‘iểm thịnh hà nh hổi tháºp niên 1960, chỉ thiếu má»—i cặp mi giả.
- Không sao cả, - tôi nói. - Tôi chỉ muốn biết quần áo của cô ra là m sao rồi.
- Tôi mất hết quần áo rồi, - cô đáp giản dị.
- Mất?
- Vâng. Tôi mất hết quần áo ở đâu đó.
Tôi bước và o bếp, tá»±a và o bà n quan sát Kano Creta là m món trứng tráng. Bằng những động tác khéo léo, cô Ä‘áºp trứng, thêm gia vị rồi đánh trứng.
- Nghĩa là khi đến đây thì cô đã trần truồng rồi?
- Vâng, đúng thế, - Kano Creta nói, như thể đó là điá»u tá»± nhiên nhất trên Ä‘á»i. - Tôi hoà n toà n trần truồng. Ông biết mà , ông Okada. ChÃnh ông đã đắp chăn lên ngưá»i tôi.
- Ừ, đúng, - tôi lẩm bẩm. - Nhưng tôi vẫn muốn biết cô đã mất hết quần áo ở đâu, bằng cách nà o, và là m sao cô tá»›i đây được khi trên ngưá»i không có tà quần áo nà o?
- Tôi cÅ©ng chẳng biết gì hÆ¡n ông, - Kano Creta vừa nói vừa lắc chảo cho trứng dà n Ä‘á»u ra.
- Cô cũng chẳng biết gì hơn tôi, - tôi lặp lại.
Kano Creta chuyển trứng tráng lên đĩa rồi cho thêm Ãt nhánh bông cải hấp. Cô cÅ©ng đã nướng bánh mì đặt sẵn trên bà n cùng cà phê. Tôi lấy bÆ¡, muối và tiêu ra. Thế rồi, như má»™t cặp vợ chồng má»›i cưới, chúng tôi ngồi và o bà n ăn sáng, đối diện nhau.
Chỉ khi đó tôi má»›i nhá»› ra vết bầm. Kano Creta không há» tá» ra ngạc nhiên má»—i khi nhìn tôi, cÅ©ng chẳng há»i gì tôi vá» nó. Tôi đưa tay sá» chá»— đó thì thấy nó vẫn âm ấm như trước.
- Có đau không, ông Okada?
- Không, không đau, - tôi đáp.
Kano Creta nhìn đăm đăm và o mặt tôi.
- Trông như vết bầm ấy, - cô nói.
- Tôi cÅ©ng thấy nó giống vết bầm, - tôi nói. - Tôi tá»± há»i không biết có nên Ä‘i bác sÄ© không.
- Tôi e rằng bác sĩ không giúp được gì đâu.
- Có thể cô có lý, - tôi nói. - Nhưng tôi không thể cứ để váºy được.
Nĩa cầm trong tay, Kano Creta ngẫm nghĩ một chút.
- Nếu ông cần mua sắm hay là m việc gì, tôi có thể giúp ông. Ông có thể ở nhà bao lâu cũng được nếu ông không muốn ra ngoà i.
- Rất cám ơn cô, nhưng hẳn cô cũng có việc cần là m, tôi thì cũng không thể ru rú ở nhà mãi được.
Kano Creta lại ngẫm nghĩ một chút nữa.
- Kano Malta chắc có thể biết cách xỠtrà chuyện nà y.
- Váºy cô có thể là m Æ¡n liên hệ vá»›i cô ấy giúp tôi không?
- Kano Malta chá»§ động liên lạc vá»›i ngưá»i khác thì được, nhưng chị ấy không cho phép ngưá»i khác liên lạc vá»›i chị ấy, - Kano Creta vừa nói vừa cắn má»™t miếng bông cải.
- Nhưng cô thì chắc phải liên lạc với cô ấy được chứ?
- Dĩ nhiên. Chúng tôi là chị em mà .
- Váºy thì lần sau gặp cô ấy, sao cô không há»i vá» vết bầm cá»§a tôi xem sao? Hoặc cô có thể đỠnghị cô ấy liên lạc vá»›i tôi.
- Tôi xin lá»—i, nhưng việc đó tôi không là m được. Tôi không được phép há»i han chị tôi thay mặt ngưá»i khác. Äó là má»™t quy tắc giữa hai chị em tôi.
Tôi vừa phết bơ lên bánh mì vừa thở dà i.
- à cô là nếu tôi có chuyện gì muốn há»i Kano Malta thì cÅ©ng chỉ có cách ngồi đợi đến khi cô ấy liên lạc vá»›i tôi sao?
- Vâng, ý tôi là thế, - Kano Creta nói. Äoạn cô gáºt đầu. - Nhưng vá» vết bầm ấy mà . Trừ phi nó Ä‘au hoặc ngứa, còn thì tôi đỠnghị ông tạm thá»i quên nó Ä‘i. Tôi thì chẳng bao giỠđể những chuyện như váºy là m báºn trà mình. Ông cÅ©ng không nên để nó là m báºn trà ông, ông Okada ạ. Thỉnh thoảng ngưá»i ta cÅ©ng gặp chuyện như thế mà .
- Tôi không biết nữa, - tôi nói.
Trong và i phút sau đó chúng tôi tiếp tục im lặng ăn. Äã khá lâu tôi không cùng ăn Ä‘iểm tâm vá»›i ngưá»i khác nên bữa Ä‘iểm tâm nà y thấy ngon kỳ lạ. Khi tôi nói váºy vá»›i Kano Creta như thế, cô tá» vẻ thÃch thú.
- Thế còn... quần áo cô ấy mà ...
- Ông có phiá»n khi tôi mặc quần áo cá»§a vợ ông mà không xin phép không? - cô há»i, vẻ lo lắng thấy rõ.
- Không, không phiá»n gì đâu. Cô mặc gì cá»§a Kumiko thì cứ mặc thôi. Dù gì cô ấy cÅ©ng đã bá» lại hết ở đây mà . Tôi chỉ muốn biết là m cách nà o cô mất hết quần áo cá»§a cô được.
- Không chỉ mất quần áo đâu. Cả già y nữa.
- Là m sao lại thế?
- Tôi không nhá»› được, - Kano Creta nói. - Tôi chỉ biết khi thức dáºy đã thấy mình Ä‘ang ở trên giưá»ng cá»§a ông, chẳng có tà quần áo nà o. Tôi không nhá»› chuyện gì đã xảy ra trước đó.
- Cô đã xuống dưới giếng đúng không nà o, sau khi tôi đi ấy?
- Chuyện ấy thì tôi nhớ. Rồi tôi thiếp đi dưới đó. Nhưng sau đó thì tôi không nhớ gì cả.
- NghÄ©a là cô hoà n toà n không nhá»› mình đã ra khá»i giếng bằng cách nà o?
- Vâng. Có má»™t khoảng trống trong trà nhá»› cá»§a tôi. - Kano Creta chìa hai ngón trá» ra cách nhau khoảng hai mươi phân. Cái khoảng cách đó đại diện cho quãng thá»i gian bao lâu, tôi tháºt không hiểu nổi.
- Váºy chắc cô cÅ©ng không nhá»› mình đã là m gì cái thang. Nó biến mất rồi.
- Tôi chẳng biết gì vá» cái thang cả. Tháºm chà tôi không nhá»› mình có leo lên thang để ra khá»i giếng hay không cÆ¡ mà .
Tôi nhìn cốc cà phê trong tay mình một lát.
- Cô có thể cho tôi xem lòng bà n chân cô không? - tôi há»i.
- ÄÆ°á»£c chứ, - Kano Creta nói. Cô ngồi xuống chiếc ghế cạnh tôi, duá»—i hai chân vá» phÃa tôi để tôi có thể thấy hai lòng bà n chân cô. Tôi giữ hai gót chân cô trong tay mình rồi xem xét lòng bà n chân cô. Sạch bong. Hình dáng tháºt xinh xẻo, hai lòng bà n chân cô không có lấy má»™t tì vết - không xước, không lấm bùn, không gì cả.
- Không lấm, không xước, - tôi nói.
- Vâng, - Kano Creta nói.
- Hôm qua trá»i mưa suốt ngà y. Nếu cô đánh mất già y ở đâu đó rồi Ä‘i bá»™ đến đây thì chân cô phải lấm bùn chứ. Cô lại còn phải băng qua vưá»n má»›i và o đây được. Thế nhưng chân cô sạch bong, không có tà bùn nà o cả.
- Vâng.
- Nghĩa là cô chẳng hỠtừ đâu đó đi chân trần đến đây.
Kano Creta nghiêng đầu qua một bên tỠvẻ bối rối.
- Ông láºp luáºn rất logic.
- Logic thì có thể logic, nhưng chẳng đưa chúng ta tới đâu hết, - tôi nói. - Cô đã mất hết quần áo, kể cả già y nữa ở đâu, cô đã đi từ đó đến đây bằng cách nà o?
Kano Creta lắc đầu.
- Tôi không hiểu gì hết, - cô nói.
* * *
Trong khi cô đứng bên bồn chăm chú rá»a bát, tôi đứng ở bà n bếp ngẫm nghÄ© vá» toà n bá»™ chuyện nà y. DÄ© nhiên, tôi cÅ©ng chẳng hiểu gì hết.
- Chuyện ấy có hay xảy ra vá»›i cô không - đại loại như cô không thể nhá»› mình đã ở đâu ấy? - tôi há»i.
- Äây không phải là lần đầu tôi gặp chuyện nà y - tá»± dưng không nhá»› được mình đã ở đâu hay là m gì. Không phải là xảy ra luôn, nhưng thỉnh thoảng có xảy ra. Có lần tôi cÅ©ng đã mất và i thứ quần áo. Nhưng đây là lần đầu tiên tôi mất hết quần áo, mất cả già y nữa.
Kano Creta tắt nước rồi lau bà n bằng một chiếc khăn lau bát.
- Creta nà y, cô vẫn chưa kể hết má»i chuyện cho tôi nghe. Lần trước cô kể đến ná»a chừng câu chuyện thì lại bá» ngang mà đi mất. Cô nhá»› không? Nếu được, tôi muốn nghe nốt phần còn lại. Cô đã kể đến chá»— bá»n găngxtÆ¡ bắt cóc cô và ép cô phải là m Ä‘iếm cho chúng, song những gì xảy ra sau khi cô gặp Wataya Noboru và ngá»§ vá»›i hắn thì cô chưa kể.
Kano Creta tá»±a ngưá»i và o bồn rá»a bát nhìn tôi. Những giá»t nước trên hai bà n tay cô chảy xuống mấy đầu ngón tay rồi rá» xuống sà n nhà . Hình dáng hai núm vú cô nổi rõ qua là n áo phông trắng, gợi nhá»› sinh động đến tấm thân trần truồng mà tôi đã thấy hồi đêm.
- Thôi được. Tôi sẽ kể vá»›i ông vá» tất cả những gì xảy ra sau đó. Ngay bây giá».
Kano Creta lại ngồi xuống chiếc ghế đối diện tôi.
- Ông Okada ạ, sở dÄ© lần trước tôi bá» Ä‘i khi Ä‘ang kể ná»a chừng câu chuyện là vì lúc ấy tôi chưa sẵn sà ng kể hết. Tôi đã bắt đầu kể chuyện mình chỉ vì cảm thấy cần phải kể cho ông biết sá»± tháºt vá» những gì đã xảy ra vá»›i tôi, cà ng trung thá»±c cà ng tốt. Nhưng rồi tôi cảm thấy không sao kể đến cùng được. Hẳn ông đã rất ngạc nhiên thấy tôi đột ngá»™t bá» Ä‘i như váºy.
Kano Creta đặt hai tay lên bà n, vừa nói vừa nhìn thẳng và o tôi.
- Phải, tôi đã rất ngạc nhiên, tuy rằng đấy không phải Ä‘iá»u là m tôi ngạc nhiên nhất từ đó trở vá» sau.
* * *
Như tôi đã kể vá»›i ông, ngưá»i khách cuối cùng mà tôi tiếp trong tư cách Ä‘iếm xác thịt là Wataya Noboru. Lần thứ hai tôi gặp hắn - khi đó hắn là khách cá»§a Kano Malta - tôi nháºn ra ngay. Tôi không thể nà o quên hắn được. Hắn có nhá»› tôi không thì tôi không biết. Wataya không phải là ngưá»i hay lá»™ cảm xúc.
Nhưng thôi, để tôi quay lại kể má»i chuyện theo trình tá»± lá»›p lang. Äầu tiên tôi sẽ kể cho ông nghe lần tôi tiếp Wataya Noboru vá»›i tư cách khách hà ng. Chuyện đó cách đây sáu năm.
Như tôi đã kể cho ông, lúc ấy tôi Ä‘ang ở tình trạng không biết Ä‘au là gì cả. Mà không chỉ Ä‘au: tôi hoà n toà n không có bất kỳ loại cảm giác nà o. Tôi sống trong má»™t cÆ¡n vô cảm sâu không đáy. DÄ© nhiên, nói thế không phải là tôi hoà n toà n mất khả năng cảm giác, vì má»—i khi tiếp xúc vá»›i cái gì đó nóng, lạnh hoặc gây Ä‘au, tôi Ä‘á»u biết hết. Chỉ có Ä‘iá»u, những cảm giác đó như thể đến vá»›i tôi từ xa, từ má»™t thế giá»›i khác chẳng liên quan gì đến tôi. ChÃnh vì váºy tôi không có gì phản đối việc quan hệ xác thịt vá»›i đà n ông để kiếm tiá»n. Dù ngưá»i ta là m gì tôi Ä‘i nữa, những cảm giác mà tôi thấy đó có thuá»™c vá» tôi đâu. Thể xác vô cảm cá»§a tôi không phải là thể xác cá»§a tôi.
Rồi thì, xem nà o, tôi đã kể vá»›i ông chuyện đám xã há»™i Ä‘en đã tuyển tôi và o đưá»ng dây gái Ä‘iếm cá»§a há». Há» bảo tôi ngá»§ vá»›i đà n ông thì tôi ngá»§, há» trả tiá»n cho tôi thì tôi nháºn. Kể đến đó thì tôi bá» Ä‘i.
Tôi gáºt đầu.
- Hôm đó há» bảo tôi đến má»™t phòng trên tầng mưá»i sáu má»™t khách sạn dưới phố. Vị khách có cái tên không bình thưá»ng là Wataya. Tôi gõ cá»a Ä‘i và o thì thấy ông ta Ä‘ang ngồi trên sofa. Hình như ông ta Ä‘ang vừa uống cà phê phục vụ buồng mang lên vừa Ä‘á»c sách. Ông ta mặc áo phông thể thao mà u xanh lục, quần vải bông mà u nâu. Ông ta tóc cắt ngắn, Ä‘eo kÃnh gá»ng nâu. Trên bà n cà phê trước mặt ông ta là chiếc tách, ấm cà phê và cuốn sách. Ông ta có vẻ vừa chìm đắm rất sâu và o việc Ä‘á»c: má»™t ánh nồng nhiệt nà o đó vẫn còn Ä‘á»ng lại trong mắt ông ta. Nét mặt ông ta chẳng có gì đặc biệt lắm, nhưng cặp mắt ông ta lóe lên má»™t sức sống hầu như bất thưá»ng, phi tá»± nhiên. Lần đầu nhìn thấy cặp mắt đó, tôi cứ nghÄ© mình và o nhầm phòng. Nhưng tôi không nhầm phòng. Ngưá»i đà n ông bảo tôi và o rồi khóa cá»a lại.
Vẫn ngồi trên sofa, không nói không rằng, ông ta đưa mắt nhìn khắp ngưá»i tôi. Từ đầu đến chân. Thưá»ng là váºy: má»—i khi tôi và o phòng gặp khách hà ng, hầu như ai cÅ©ng săm soi khắp ngưá»i tôi như thế. Xin lá»—i ông Okada, cho tôi há»i câu nà y: đã bao giỠông Ä‘i gái chưa?
Tôi bảo là chưa.
- Cứ như là há» Ä‘ang săm soi má»™t món hà ng. Nhưng rồi cÅ©ng nhanh quen vá»›i những cái nhìn đó thôi. Dù gì há» cÅ©ng trả tiá»n để mua xác thịt mà , há» xem xét kỹ món hà ng thì cÅ©ng phải. Nhưng cách ngưá»i đà n ông kia nhìn tôi thì khác hẳn. Dưá»ng như ông ta Ä‘ang nhìn xuyên qua thể xác tôi và o má»™t cái gì đó ở phÃa bên kia. Mắt ông ta khiến tôi bối rối, như thể tôi đã biến thà nh má»™t ngưá»i ná»a trong suốt váºy.
Hẳn là tôi đã hÆ¡i lúng túng. Tôi đánh rÆ¡i túi xách xuống sà n. Nó là m vang lên má»™t tiếng động nhá», nhưng tôi Ä‘ang thất thần đến ná»—i trong má»™t thoáng tôi không biết mình vừa là m gì. Rồi tôi cúi xuống nhặt túi lên. Chiếc khóa bấm đã bung ra khi chạm đất, và i thứ mỹ phẩm cá»§a tôi rÆ¡i ra ngoà i. Tôi nhặt bút kẻ lông mà y, son môi và má»™t chai nước hoa nhá» lên, cho lại và o túi từng thứ má»™t. Suốt khoảng thá»i gian đó ông ta vẫn nhìn tôi chòng chá»c.
Khi tôi đã nhặt nhạnh các thứ rÆ¡i trên sà n cho lại và o túi xách xong, ông ta liá»n bảo tôi cởi quần áo. Tôi há»i ông ta xem liệu trước tiên tôi có thể tắm má»™t chút không, vì tôi bị đổ mồ hôi hÆ¡i nhiá»u. Hôm đó trá»i nóng, lúc ở trên xe Ä‘iện tôi đã vã mồ hôi. Nhưng ông ta bảo không sao hết. Ông ta không có nhiá»u thá»i gian. Ông ta muốn tôi cởi ngay láºp tức.
Khi tôi đã trần truồng rồi, ông ta bảo tôi nằm lên giưá»ng úp mặt xuống, tôi liá»n là m theo. Ông ta ra lệnh tôi nằm im không động Ä‘áºy, nhắm mắt lại, không được nói gì chừng nà o ông ta chưa bảo nói.
Ông ta mặc nguyên quần áo mà ngồi xuống cạnh tôi. Ông ta ngồi thế, chẳng là m gì cả. Ông ta không **ng má»™t ngón tay lên ngưá»i tôi. Ông ta chỉ ngồi ngắm thân thể trần truồng cá»§a tôi. Ông ta cứ là m thế khoảng mưá»i phút trong khi tôi nằm đó không động Ä‘áºy, mặt úp xuống. Tôi cảm thấy cặp mắt ông ta xoáy và o sau cổ tôi, và o lưng, và o mông, và o chân tôi, riết róng đến Ä‘au đớn. Tôi chợt nghÄ© có khi ông ta bị bất lá»±c. Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp những khách hà ng như váºy. Há» trả tiá»n mua gái Ä‘iếm, bảo Ä‘iếm cởi quần áo rồi ngồi nhìn. CÅ©ng có ngưá»i bảo cô gái cởi quần áo rồi tá»± sát ngay trước mặt cô ta. Có đủ loại ngưá»i Ä‘i tìm gái Ä‘iếm, vì đủ thứ lý do. Có lẽ đây là má»™t trong số đó chăng?
Tuy nhiên, sau má»™t chốc, ông ta chìa tay ra và bắt đầu sá» soạng tôi. Mưá»i ngón tay ông ta chầm cháºm di chuyển dá»c ngưá»i tôi, từ vai xuống lưng, từ lưng xuống mông, như tìm kiếm cái gì đó. Äấy không phải kiểu mÆ¡n trá»›n trước khi là m tình, và dÄ© nhiên cÅ©ng không phải là xoa bóp. Những ngón tay ông ta di chuyển trên ngưá»i tôi hết sức tháºn trá»ng, như thể lần theo má»™t con đưá»ng trên bản đồ. Và suốt khoảng thá»i gian chạm và o thể xác tôi, ông ta dưá»ng như Ä‘ang suy nghÄ© - không phải theo nghÄ©a bình thưá»ng cá»§a từ nà y, mà là nghiá»n ngẫm vá» cái gì đó, má»™t cách táºp trung cao độ.
Có lúc những ngón tay ông ta dưá»ng như lang thang bất định chá»— nà y chá»— ná», nhưng rồi chỉ khoảnh khắc sau chúng đã dừng lại hồi lâu ở má»™t chá»—. Dưá»ng như chÃnh những ngón tay cÅ©ng từ bối rối chuyển sang xác tÃn. Tôi nói có rõ ý không nhỉ? Má»—i ngón tay dưá»ng như Ä‘á»u sống và suy nghÄ©, Ä‘á»u có má»™t ý chà cá»§a riêng nó. Äó là má»™t cảm giác tháºt kỳ lạ. Kỳ lạ và gây bất an.
Thế nhưng, sá»± động chạm cá»§a ngón tay ông ta lại là m tôi hứng tình. Lần đầu tiên trong Ä‘á»i tôi. Trước khi tôi trở thà nh gái Ä‘iếm, tình dục không gây cho tôi cảm giác gì khác ngoà i Ä‘au đớn. Chỉ nghÄ© đến tình dục thôi là tôi đã sợ chết khiếp, sợ vì biết mình sẽ lại phải chịu Ä‘au đến thế nà o. Nhưng sau khi tôi thà nh Ä‘iếm thì hoà n toà n ngược lại: tôi chẳng cảm thấy gì hết. Tôi không thấy Ä‘au nữa, nhưng cÅ©ng không có cảm giác nà o khác. Tôi vẫn thở hổn hển, vá» tá» ra khoái lạc để là m vui lòng khách, nhưng đó toà n là giả dối, má»™t mà n kịch chuyên nghiệp. Nhưng khi hắn ta động chạm tôi, tiếng thở cá»§a tôi là thá»±c. Chúng thoát ra từ những vùng sâu thẳm nhất trong tôi. Tôi biết má»™t cái gì đó bên trong tôi đã bắt đầu chuyển động, như thể trá»ng tâm cá»§a tôi đã thay đổi vị trà bên trong cÆ¡ thể tôi, khi sang chá»— nà y lúc sang chá»— khác.
Cuối cùng, ngưá»i đà n ông ngừng di chuyển các ngón tay. Hai tay đặt trên thắt lưng tôi, hình như hắn Ä‘ang suy nghÄ©. Qua những đầu ngón tay hắn, tôi biết hắn Ä‘ang cố trấn tÄ©nh, Ä‘ang lặng lẽ cố kìm nhịp thở. Rồi hắn bắt đầu cháºm rãi cởi quần áo. Tôi vẫn nhắm mắt, vùi mặt và o gối, đợi xem sau thế nà o. Khi đã trần truồng, hắn banh rá»™ng tay chân tôi ra.
Căn phòng im lặng đến đáng sợ. Âm thanh duy nhất là tiếng ro ro khe khẽ cá»§a máy Ä‘iá»u hòa nhiệt độ. Bản thân gã đà n ông không phát ra má»™t tiếng động nà o. Tháºm chà tôi không nghe được tiếng hắn thở. Hắn đặt hai lòng bà n tay lên lưng tôi. Dương váºt hắn chạm và o mông tôi, nhưng nó vẫn còn má»m.
Ngay khi đó Ä‘iện thoại trên bà n ngá»§ reo. Tôi mở mắt, ngoái đầu lại nhìn mặt ngưá»i đà n ông, nhưng hình như hắn không biết Ä‘iện thoại Ä‘ang reo. Nó reo tám, chÃn lần rồi ngưng. Căn phòng lại trở nên im lặng.
Kể đến đây Kano Creta ngừng lại, hÃt thở mấy hÆ¡i Ä‘á»u đặn. Cô im lặng nhìn hai bà n tay mình.
- Xin lỗi, tôi nghỉ một chút được không ạ?
- ÄÆ°á»£c chứ, - tôi nói. Tôi rót thêm cà phê rồi uống má»™t ngụm. Cô thì uống nước lạnh. Chúng tôi ngồi đó không nói gì trong khoảng mươi phút.
- Những ngón tay hắn lại bắt đầu chuyển động, sá» soạng từng bá»™ pháºn thân thể tôi, - Kano Creta nói tiếp. - Sá» hết, không chừa má»™t chá»— nà o. Tôi không còn nghÄ© được gì nữa. Tiếng tim tôi Ä‘áºp inh cả hai tai tôi, Ä‘áºp thình thịch nhưng cháºm đến kỳ lạ. Tôi không kiểm soát được mình nữa. Tôi cứ kêu ồi ồi hết lần nà y đến lần khác trong khi hắn vuốt ve mÆ¡n trá»›n tôi. Tôi cố Ä‘iá»u khiển giá»ng mình, nhưng má»™t kẻ nà o khác Ä‘ang dùng giá»ng cá»§a tôi mà rá»n rÄ© kêu thét. Tôi cảm thấy như má»i Ä‘inh ốc trong cÆ¡ thể tôi Ä‘á»u nhất loạt lá»ng ra. Thế rồi, sau má»™t cháºp rất lâu, hắn thá»c má»™t cái gì đó và o tôi từ phÃa sau. Nó là cái gì, tôi chịu không biết. Nó rất to, rất cứng, nhưng không phải là dương váºt hắn. Äiá»u đó thì tôi tin chắc. Khi đó tôi đã nghÄ©: mình Ä‘oán đúng, hắn bị bất lá»±c.
Dù hắn đút cái gì và o tôi Ä‘i nữa, nó là m tôi cảm thấy Ä‘au lần đầu tiên kể từ khi tá»± tá» không thà nh - má»™t cái Ä‘au thá»±c sá»±, Ä‘au tê tái thuá»™c vá» tôi chứ không phải ai khác. Nói thế nà o nhỉ? Cái Ä‘au ấy dữ dá»™i đến hầu như không thể hình dung, dưá»ng như thể xác tôi bị xé là m đôi từ bên trong. Thế nhưng, dù Ä‘au đớn khá»§ng khiếp là váºy, tôi quằn quại không chỉ vì Ä‘au mà còn bởi khoái lạc. Khoái lạc và đau đớn là má»™t. Ông có hiểu ý tôi không? Äau đớn dá»±a trên khoái lạc, khoái lạc dá»±a trên Ä‘au đớn. Tôi phải hứng chịu cả hai như là má»™t thể duy nhất. Trong cÆ¡n Ä‘au đớn và khoái lạc đó, thể xác tôi tiếp tục tách là m đôi. Tôi chẳng cách nà o ngăn không cho Ä‘iá»u đó xảy ra. Thế rồi má»™t cái gì rất kỳ lạ xảy ra. Từ giữa hai ná»a xác vừa tách đôi ấy cá»§a tôi bò ra má»™t cái gì đó mà tôi chưa bao giá» thấy, chưa bao giá» **ng tá»›i. Nó to thế nà o tôi không biết, nhưng nó ướt và trÆ¡n như đứa trẻ sÆ¡ sinh. Tôi hoà n toà n không biết nó là cái gì. Nó vẫn luôn luôn ở trong tôi từ trước đến nay, nhưng tôi hoà n toà n chẳng hay biết gì vá» nó. Gã đà n ông nà y đã lôi nó ra khá»i tôi.
Tôi muốn biết nó là cái gì. Tôi muốn nhìn thấy nó bằng chÃnh mắt tôi. Dù gì nó cÅ©ng là má»™t phần cá»§a tôi, tôi có quyá»n nhìn thấy nó. Nhưng không thể. Tôi bị nuốt chá»ng trong dòng thác khoái lạc và đau đớn. Tôi là má»™t khối thịt thuần túy váºt lý, chỉ có khả năng rá»n rÄ©, nhá» dãi, vặn vẹo đôi hông. Tháºm chà mở mắt còn không mở được nữa là .
Thế rồi tôi đạt cá»±c khoái tình dục - dẫu không hẳn là cá»±c khoái, đúng hÆ¡n là tôi như bị ném từ má»m đá cao xuống váºy. Tôi thét lên, cảm thấy như từng khuôn kÃnh trong phòng Ä‘á»u vỡ vụn ra. Mà không chỉ cảm thấy: tôi thá»±c sá»± nhìn thấy và nghe thấy cá»a sổ và ly tách thảy Ä‘á»u vỡ vụn thà nh từng mảnh li ti như cám, cảm thấy chúng trút xuống tôi như mưa. Rồi tôi thấy buồn nôn trong dạ dà y. à thức tôi bắt đầu trôi tuá»™t Ä‘i, thân thể tôi hóa lạnh. Tôi biết nói thế nà y nghe lạ, nhưng tôi cảm thấy mình đã biến thà nh má»™t bát cháo đặc lạnh tanh, đặc sệt, vón cục, những cục đó cứ giần giáºt má»™t cách cháºm chạp, ká»nh cà ng, theo từng nhịp Ä‘áºp cá»§a tim tôi. Tôi nháºn ra cÆ¡n giần giáºt nà y: nó từng xảy ra vá»›i tôi trước đây rồi. Chẳng cần mất nhiá»u thá»i gian để tôi nhá»› ra nó là cái gì. Tôi biết nó là cái Ä‘au âm ỉ, chà tá», không bao giá» dứt mà tôi từng trải qua trước lần tá»± tá» không thà nh. Và , giống như thanh nạy, cái Ä‘au đó ẩy báºt nắp Ä‘áºy ý thức cá»§a tôi lên - ẩy báºt nắp ra bằng má»™t sức mạnh không cưỡng nổi, thế rồi, ngoà i ý muốn cá»§a tôi, lôi tuá»™t cái ná»™i dung ký ức đã đông thà nh thạch cá»§a tôi ra ngoà i. Nói thì nghe lạ, tôi giống như má»™t ngưá»i chết Ä‘ang quan sát ngưá»i ta mổ khám nghiệm tá» thi cá»§a chÃnh mình. Ông có hiểu ý tôi không? Tôi thấy như mình Ä‘ang từ má»™t Ä‘iểm cao quan sát ngưá»i ta mổ banh thân thể rồi lôi những ná»™i tạng trÆ¡n nhẫy ra khá»i tôi, từng cái má»™t.
Tôi vẫn nằm đó, rá»›t dãi bê bết lên gối, toà n thân co giáºt, són đái. Tôi biết cần phải kiểm soát được chÃnh mình, nhưng tôi không còn khả năng kiểm soát nữa. Từng ốc vÃt trong thân thể tôi không chỉ lá»ng lẻo mà còn rÆ¡i hẳn ra. Trong ý thức tối sầm, tôi cảm thấy má»™t cách riết róng rằng mình cô đơn và bất lá»±c đến nhưá»ng nà o. Má»i thứ Ä‘á»u phá»t ra khá»i tôi. Má»i thứ trong tôi, những cái có hình dạng và những cái vô hình vô dạng, tất cả Ä‘á»u biến thà nh chất lá»ng tuôn qua thịt tôi ra ngoà i như nước bá»t hay nước tiểu. Tôi biết mình không được để Ä‘iá»u đó xảy ra, rằng tôi không được để chÃnh mình chảy hết ra ngoà i và mất Ä‘i vÄ©nh viá»…n như thế, nhưng tôi không thể là m gì để ngăn dòng chảy đó lại. Tôi chỉ có thể nhìn dòng lưu xuất đó diá»…n ra. Cứ thế kéo dà i trong bao lâu, tôi không biết. Dưá»ng như toà n bá»™ ký ức tôi, toà n bá»™ ý thức tôi đã trôi tuá»™t Ä‘i hết. Tất cả những gì từng ở trong tôi giá» Ä‘á»u ở ngoà i tôi. Cuối cùng, như má»™t bức mà n nặng rÆ¡i xuống, bóng tối trùm lấy tôi trong má»™t khoảnh khắc.
Và khi tôi tỉnh lại, tôi đã là má»™t ngưá»i khác.
Äến đây Kano Creta ngừng nói, nhìn tôi.
- Chuyện xảy ra như thế, - cô nhẹ nhà ng nói.
Tôi không nói gì, chỉ đợi cô kể nốt phần còn lại của câu chuyện.
Tà i sản của Vô Tình
04-09-2008, 07:02 PM
Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá» Lãnh Diện Tuyệt Tình
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
14
Äiểm xuất phát má»›i cá»§a Kano Creta
*
Kano Creta kể tiếp câu chuyện.
Suốt mấy ngà y sau đó tôi sống trong cảm giác thân thể mình đã rá»i ra thà nh từng mảnh. Khi Ä‘i bá»™, tôi không cảm thấy chân mình chạm đất. Khi ăn, tôi không cảm thấy mình Ä‘ang nhai cái gì. Dù ngồi yên tôi cÅ©ng có cái cảm giác khá»§ng khiếp là thân thể tôi hoặc Ä‘ang rÆ¡i mãi không ngừng hoặc Ä‘ang trôi dưới quả bóng bay khổng lồ trong không gian vô táºn. Tôi không còn kết nối được những cỠđộng và cảm giác cá»§a thân thể tôi. Những cỠđộng và cảm giác cá»§a thân thể, chúng cứ váºn hà nh theo ý chúng mà chẳng liên quan gì đến ý chà cá»§a tôi, chẳng có tráºt tá»± hay phương hướng nà o hết. Mà tôi thì chẳng thể nà o an định cÆ¡n há»—n loạn trầm kha nà y. Tôi chỉ còn cách đợi cho má»i cái ổn lại dần khi đến đúng hạn kỳ cá»§a nó. Tôi giam mình trong buồng riêng từ sáng đến tối, hầu như chẳng ăn gì, nói thác vá»›i gia đình rằng tôi không được khoẻ.
Mấy ngà y trôi qua như thế, ba bốn ngà y gì đó. Thế rồi hết sức đột ngá»™t, má»i thứ nguôi Ä‘i, như thể cÆ¡n gió dại à o qua rồi Ä‘i mất. Tôi nhìn quanh, rồi xem xét chÃnh mình, và tôi nháºn ra mình đã trở thà nh má»™t con ngưá»i má»›i, hoà n toà n khác tôi trước kia. Äây là cái tôi thứ ba cá»§a tôi. Cái tôi đầu tiên là cái tôi đã từng bị đà y Ä‘oạ bởi cái Ä‘au vô cùng táºn. Cái tôi thứ hai là cái tôi từng sống trong tình trạng vô cảm hoà n toà n không biết đến cái Ä‘au. Cái tôi đầu tiên là tôi ở trạng thái nguyên thuá»·, không sao dứt được khá»i cổ cái ách nặng trình trịch cá»§a cái Ä‘au. Và khi tôi thá» dứt bá» nó – nghÄ©a là khi tôi thá» tá»± sát mà không được – tôi đã trở thà nh cái tôi thứ hai: má»™t cái tôi trung gian. Quả tháºt là cái Ä‘au từng hà nh hạ tôi cho đến lúc đó đã biến mất, nhưng đồng thá»i má»i cảm giác khác cÅ©ng cùng vá»›i nó mà thoái lui, má» nhạt Ä‘i. à chà muốn sống cá»§a tôi, sinh lá»±c cá»§a thể xác tôi, khả năng táºp trung tư tưởng cá»§a tôi, tất cả Ä‘á»u biến mất cùng cái Ä‘au. Và khi tôi đã kinh qua chặng quá độ kỳ lạ đó thì sinh ra má»™t cái tôi hoà n toà n má»›i. Liệu cái tôi nà y có phải là cái tôi mà tôi cần phải trở thà nh sau khi trải qua toà n bá»™ chuyện đó không, tôi không biết. Nhưng tôi có cái cảm giác, dù có thể mù mỠđến đâu Ä‘i nữa, rằng Ãt nhất tôi Ä‘ang Ä‘i đúng hướng.
Kano Creta ngước mắt lên nhìn tôi như muốn nghe xem tôi có ấn tượng thế nà o vỠnhững gì cô kể. Hai tay cô vẫn đặt trên bà n.
- Váºy là cô muốn nói rằng chÃnh gã đà n ông đó đã cho cô má»™t cái tôi má»›i, phải không? - tôi nói.
- Có lẽ váºy – Kano Creta gáºt đầu nói. Khuôn mặt cô vô cảm như đáy má»™t cái ao cạn.
- ÄÆ°á»£c gã đà n ông đó vuốt ve, ôm ấp, nhá» hắn mà được hưởng khoái cảm tình dục ghê gá»›m đến nhưá»ng đó lần đầu tiên trong Ä‘á»i, tôi trải qua má»™t sá»± thay đổi lá»›n lao vá» thể xác. Tại sao Ä‘iá»u đó xảy ra, và tại sao chÃnh gã đà n ông đó chứ không phải ai khác là m Ä‘iá»u đó xảy ra, tôi không thể hiểu. Nhưng dù thế nà o thì thế, sá»± thá»±c vẫn là kết cuá»™c tôi thấy mình ở trong má»™t vá» bá»c hoà n toà n má»›i. Và khi đã vượt qua cÆ¡n bấn loạn sâu xa mà ban nãy tôi vừa nói, tôi muốn nháºn lấy cái tôi má»›i nà y như là “cái tôi đúng hÆ¡nâ€, dù chỉ vì má»™t lý do rằng tôi đã thoát được khá»i cÆ¡n vô cảm triá»n miên vốn từng là ngục tù nghẹt thở đối vá»›i tôi.
Nhưng dẫu sao cái dư vị khó chịu vẫn còn dai dẳng suốt má»™t thá»i gian dà i như má»™t cái bóng Ä‘en. Má»—i khi nhá»› lại mưá»i ngón tay hắn đã đút và o trong tôi, má»—i khi nhá»› lại cái thứ lùm lùm, nhÆ¡n nhá»›t đã chui ra khá»i (hay là theo tôi cảm thấy đã chui ra khá»i) ngưá»i tôi, tôi lại thấy bất an khá»§ng khiếp. Trong tôi trà n ngáºp ná»—i căm giáºn - và thất vá»ng – mà tôi không thể là m gì được. Tôi muốn xoá sạch chuyện xảy ra ngà y hôm đó ra khá»i ký ức, nhưng Ä‘iá»u đó tôi không là m được bởi gã đà n ông kia đã mở tung má»™t cái gì đó sâu trong thân thể tôi. Cảm giác mình đã bị báºt tung cứ bám riết lấy tôi, khăng khÃt không rá»i vá»›i ký ức vá» gã đà n ông đó, cùng vá»›i cảm giác rõ rà ng mình đã bị ô uế. Äó là má»™t cảm giác tháºt mâu thuẫn. Ông có hiểu ý tôi không? Sá»± biến đổi đã xảy ra vá»›i tôi kia hiển nhiên là đúng, là chÃnh đáng, nhưng sá»± biến đổi đó gây ra bởi má»™t cái gì đó cá»±c bẩn thỉu, má»™t cái gì đó sai trái. Sá»± mâu thuẫn nà y – sá»± giằng xé nà y – cứ già y vò tôi suốt má»™t thá»i gian rất lâu.
Kano Creta lại nhìn hai bà n tay mình đang đặt trên bà n.
- Sau đó tôi thôi không bán mình nữa. Việc đó chẳng còn ý nghĩa gì nữa, - khuôn mặt Kano Creta vẫn vô cảm.
- Cô chỉ đơn giản bá» ngang thế được à ? – tôi há»i.
Cô gáºt đầu.
- Vâng, thế thôi. Tôi không nói gì vá»›i ai, chỉ thôi không bán mình nữa, nhưng chẳng sao cả. Tôi hầu như không ngá» lại dá»… dà ng đến thế. Tôi cứ nghÄ© ngưá»i ta Ãt nhất cÅ©ng sẽ gá»i Ä‘iện cho tôi, tôi đã chuẩn bị tinh thần cho cái lúc đó, nhưng đợi mãi không thấy. Há» không nói năng gì vá»›i tôi hết. Há» biết địa chỉ cá»§a tôi. Há» biết số Ä‘iện thoại cá»§a tôi. Há» có thể Ä‘e doạ tôi chứ. Nhưng chẳng có gì xảy ra cả.
Váºy, Ãt nhất là ở bá» ngoà i, tôi đã trở thà nh má»™t cô gái bình thưá»ng. Äến lúc đó tôi đã trả hết cho bố mẹ những gì tôi còn nợ, lại dà nh dụm được má»™t khoản tiá»n kha khá. Vá»›i số tiá»n tôi trả, ông anh tôi đã mua má»™t chiếc ô tô má»›i cáu khác để lại phà thá»i giá» lái loanh quanh, nhưng anh ấy chẳng bao giá» hình dung nổi tôi đã phải là m gì để trả nợ cho anh ấy.
Tôi cần thá»i gian là m quen vá»›i cái tôi má»›i cá»§a mình. Cái tôi má»›i nà y cá»§a tôi, nó là loại sinh thể nà o? Nó váºn hà nh ra sao? Nó cảm thấy cái gì, cảm thấy thế nà o? Từng thứ má»™t như váºy tôi Ä‘á»u phải trải nghiệm, phải ghi nhá»› tÃch luỹ. Ông có hiểu Ä‘iá»u tôi nói không? Hầu như tất cả những gì ở trong tôi Ä‘á»u đã chảy hết ra ngoà i, đã mất. GiỠđây tôi hoà n toà n má»›i, nhưng cÅ©ng hoà n toà n trống rá»—ng. Tôi phải xây dá»±ng cái mà tôi gá»i là “tôi†nà y, hay đúng hÆ¡n, tá»± mình là m ra từng cái má»™t trong những cái hình thà nh nên tôi.
Vá» danh nghÄ©a tôi vẫn còn là sinh viên, nhưng tôi không có ý định quay lại trưá»ng. Má»—i sáng tôi ra khá»i nhà , đến công viên, ngồi má»™t mình trên băng ghế suốt ngà y, chẳng là m gì cả. Hoặc tôi Ä‘i lang thang quanh quẩn những lối Ä‘i trong công viên. Khi trá»i mưa tôi đến thư viện, đặt má»™t cuốn sách trên bà n trước mặt, vá» Ä‘á»c. Äôi khi tôi bá» suốt má»™t ngà y Ä‘i xem phim hoặc lái ô tô quanh thà nh phố theo tuyến vòng cung Yamanote. Tôi cảm thấy mình Ä‘ang trôi trong má»™t không gian tối om om, đơn độc má»™t mình. Tôi chẳng có ai để xin má»™t lá»i khuyên. Giá như chị Malta cá»§a tôi có đó thì tôi đã có thể chia sẻ má»i Ä‘iá»u vá»›i chị, nhưng dÄ© nhiên lúc đó chị Ä‘ang ở rất xa, Ä‘ang lánh mình tu táºp trên đảo Malta. Tôi không biết địa chỉ cá»§a chị. Tôi không có cách nà o liên lạc vá»›i chị ấy cả. Cho nên tôi phải tá»± mình giải quyết những vấn đỠđó. Thế nhưng, dù cô đơn, tôi không cảm thấy bất hạnh. Tôi nay đã có thể nắm chặt chÃnh mình. Ãt nhất là nay tôi có má»™t cái tôi để nắm chặt lấy.
Cái tôi má»›i cá»§a tôi cảm nháºn được cái Ä‘au, tuy rằng không Ä‘au ghê gá»›m như trước. Tôi cảm nháºn được cái Ä‘au, nhưng tôi cÅ©ng há»c được má»™t cách để thoát khá»i cái Ä‘au. NghÄ©a là tôi nay có thể tách lìa khá»i cái tôi váºt chất Ä‘ang cảm nháºn cái Ä‘au. Ông có hiểu Ä‘iá»u tôi nói không? Tôi nay đã có thể chia mình ra thà nh má»™t cái tôi váºt chất và má»™t cái tôi phi váºt chất. Miêu tả thế thì có thể hÆ¡i khó hiểu, nhưng má»™t khi đã há»c được cách, ông sẽ thấy không khó chút nà o. Má»—i khi cái Ä‘au xuất hiện, tôi lại rá»i khá»i cái tôi váºt chất. CÅ©ng như khi có ai đó xuất hiện mà ta không muốn gặp thì ta lẳng lặng bá» sang phòng bên. Việc ấy rất tá»± nhiên. Tôi nháºn thấy cái Ä‘au đã xuất hiện trên thân thể tôi, tôi cảm thấy sá»± hiện hữu cá»§a cái Ä‘au, nhưng tôi không ở đó. Tôi Ä‘ang ở phòng bên. Thế là cái ách Ä‘au đớn không còn đè nặng tôi được nữa.
- Có phải há»… khi nà o muốn là cô Ä‘á»u có thể tách ra khá»i mình như váºy không?
- Không, - Kano Creta nghÄ© má»™t chút rồi nói. – Äầu tiên tôi chỉ có thể là m váºy khi cÆ¡ thể tôi Ä‘ang chịu má»™t cái Ä‘au váºt lý. Cái Ä‘au là chìa khoá để có thể tách đôi ý thức cá»§a tôi. Vá» sau, nhá» chị Malta giúp, tôi há»c được cách là m váºy tuỳ ý muốn ở mức độ nà o đó. Nhưng đó là mãi vá» sau nà y.
Chẳng bao lâu sau tôi nháºn được thư cá»§a chị Malta. Chị ấy cho biết cuối cùng chị ấy cÅ©ng đã hoà n thà nh ba năm tu táºp trên đảo Malta và má»™t tuần nữa sẽ trở vá» Nháºt. Chị ấy định từ nay vá» sau sẽ sống hẳn ở Nháºt. Tôi hết sức vui mừng khi nghÄ© mình sẽ gặp lại chị. Chị em tôi xa nhau đã gần tám năm. Như tôi đã nói trước đây, chị Malta là ngưá»i duy nhất trên Ä‘á»i nà y mà tôi có thể kể thoải mái tất cả những gì trong lòng tôi.
Ngay hôm đầu chị Malta trở vá» Nháºt, tôi kể ngay vá»›i chị vá» tất cả những chuyện đã xảy ra vá»›i tôi. Chị lắng nghe đến cuối câu chuyện dà i, kỳ lạ cá»§a tôi mà không há»i má»™t câu nà o. Và khi tôi đã kể xong, chị trút má»™t hÆ¡i thở dà i mà nói vá»›i tôi:
- Chị biết lẽ ra chị phải ở bên em, chị phải trông nom em trong suốt thá»i gian đó. Vì lý do nà o đó chị không há» biết em có những vấn đỠsâu xa như váºy. Có lẽ đơn giản là vì em gần gÅ©i vá»›i chị quá. Nhưng dù thế nà o Ä‘i nữa, có những việc chị cần phải là m. Có những nÆ¡i chị phải đến, má»™t mình. Chị không có lá»±a chá»n nà o khác.
Tôi bảo chị rằng chị không nên quá báºn lòng vá» chuyện đó. Nói gì thì nói, đó là những vấn đỠcá»§a tôi, và tôi Ä‘ang cải thiện dần dần, từng chút má»™t. Chị ngâm nghÄ© má»™t lát, lặng thinh, sau đó chị nói:
- Tất cả những gì em đã trải qua sau khi chị rá»i Nháºt Ä‘á»u rất đớn Ä‘au, cay đắng đối vá»›i em, nhưng đúng như em nói, em Ä‘ang tiến đến chá»— đúng là mình, từng bước má»™t. Những gì xấu xa nhất đã qua đối vá»›i em và nó sẽ không bao giá» quay trở lại nữa. Những Ä‘iá»u đó sẽ không bao giá» xảy ra vá»›i em lần nữa. Sẽ không dá»… dà ng đâu, nhưng sau má»™t thá»i gian rồi em sẽ quên được nhiá»u chuyện. Tuy nhiên, không có má»™t cái tôi Ä‘Ãch thá»±c, ngưá»i ta không thể sống. Nó cÅ©ng như cái ná»n trên đó ta đứng váºy. Không có ná»n, ta không thể xây được gì hết.
Tuy nhiên, có má»™t Ä‘iá»u em không bao giỠđược quên, đó là thân thể em đã bị gã đà n ông đó là m ô uế. Chuyện đó lẽ ra không bao giỠđược phép xảy ra. Lỡ mà xảy ra Ä‘iá»u xấu nhất, chị có thể sẽ mất em mãi mãi, em có thể sẽ phải vÄ©nh viá»…n lang thang trong cõi hư vô. CÅ©ng may, hoá ra cái tôi cá»§a em lúc đó không phải là cái tôi thá»±c, cái tôi bản lai cá»§a em, thà nh thá» biến cố kia lại có tác dụng ngược. Thay vì giam hãm em, nó lại giải phóng em khá»i trạng thái trung gian. Äiá»u đó xảy ra hoà n toà n là do may mắn. Tuy nhiên, việc em đã bị là m ô uế thì vẫn còn đó, ở bên trong em, đến má»™t lúc nà o đó em sẽ phải tá»± rứt nó ra khá»i mình. Vá» việc đó chị không thể là m gì giúp em. Chị cÅ©ng không biết nên bảo em là m thế nà o. Em sẽ phải tá»± mình tìm ra cách và tá»± mình là m việc đó.
Rồi chị tôi đặt cho tôi cái tên má»›i: Kano Creta. Em vừa má»›i ra Ä‘á»i nên cần má»™t cái tên má»›i, chị nói. Tôi thÃch cái tên ấy ngay từ đầu. Sau đó Kano Malta bắt đầu sá» dụng tôi là m ngưá»i trung gian tinh thần cho chị ấy. Dưới sá»± hướng dẫn cá»§a chị ấy, tôi ngà y cà ng há»c được cách kiểm soát cái tôi má»›i cá»§a mình và tách rá»i thể xác khá»i tinh thần. Cuối cùng, lần đầu tiên trong Ä‘á»i, tôi bắt đầu có thể sống vá»›i cảm giác bình an. DÄ© nhiên, cái tôi Ä‘Ãch thá»±c cá»§a tôi vẫn là má»™t cái gì ngoà i tầm nắm bắt cá»§a tôi. Nhưng giỠđây, vá»›i Kano Malta, tôi có má»™t ngưá»i bạn đồng hà nh ở bên tôi, ngưá»i mà tôi có thể trông cáºy, ngưá»i hiểu tôi và chấp nháºn tôi. Chị trở thà nh ngưá»i hướng đạo cho tôi và bảo vệ tôi.
- Nhưng rồi cô lại gặp Wataya Noboru lần nữa phải không?
- Kano Creta gáºt đầu. Tôi đã gặp lại Wataya Noboru. Chuyện xảy ra và o đầu tháng ba năm ngoái. Äã hÆ¡n năm năm qua kể từ khi tôi qua tay hắn, trải qua cuá»™c hoá thân và bắt đầu là m việc cùng Kano Malta. Tôi vá»›i hắn chạm mặt nhau khi hắn đến nhà chúng tôi để gặp chị Malta. Hai chúng tôi không nói chuyện vá»›i nhau. Tôi chỉ thoáng thấy hắn nÆ¡i phòng ngoà i, nhưng chỉ thoáng thấy là đủ để tôi chết cứng tại chá»— như vừa bị sét đánh. ChÃnh là gã đó - ngưá»i đà n ông cuối cùng đã mua tôi.
Tôi gá»i Kano Malta ra má»™t bên, cho chị biết đó là gã đà n ông đã là m tôi bị ô uế. â€œÄÆ°á»£c rồiâ€, chị nói. “Cứ để má»i chuyện đó cho chị. Äừng lo, em lánh mặt Ä‘i. Äừng để hắn nhìn thấy emâ€. Tôi là m như chị bảo. ChÃnh vì váºy mà tôi không biết hắn và chị Malta bà n vá»›i nhau chuyện gì.
- Wataya Noboru có việc gì cần gặp Kano Malta thế nhỉ?
Kano Creta lắc đầu.
- Ông Okada ạ, tôi xin lỗi, tôi không biết.
- Ngưá»i ta đến nhà các cô bởi há» có việc cần, thưá»ng là váºy phải không?
- Vâng, đúng váºy.
- Thưá»ng thì hỠđến vì chuyện gì?
- Äá»§ thứ chuyện.
- Nhưng đủ thứ chuyện là chuyện gì? Cô cho tôi một và dụ được không?
Kano Creta cắn môi một lát.
- Bị mất đồ. Váºn mệnh. Tương lai. Má»i thứ.
- Và hai cô biết những chuyện đó?
- Chúng tôi biết. Không phải gì cÅ©ng biết, nhưng hầu hết các câu trả lá»i Ä‘á»u ở đây, - Kano Creta nói, tay chỉ lên thái dương. – Ta chỉ cần và o trong đó thôi.
- Như là xuống giếng ấy à ?
- Vâng, kiểu như váºy.
Tôi chống cùi chỠlên bà n, thở một hơi dà i.
- Giá» thì, nếu được, có má»™t Ä‘iá»u tôi muốn cô nói cho tôi biết. Cô đã xuất hiện trong giấc mÆ¡ cá»§a tôi mấy lần. Cô là m việc đó là có ý thức. Cô muốn Ä‘iá»u đó xảy ra. Äúng không?
- Vâng, đúng thế - Kano Creta nói. – Äó là hà nh động có ý đồ. Tôi đã bước và o ý thức cá»§a ông và giao hợp vá»›i ông.
- Cô là m được những chuyện như váºy à ?
- Vâng, tôi là m được. Äó là má»™t trong các chức năng cá»§a tôi.
- Cô và tôi giao hoan vá»›i nhau trong ý thức cá»§a tôi. – Khi nghe chÃnh mình nói ra những lá»i đó, tôi có cảm giác mình vừa treo má»™t bức hoạ siêu thá»±c táo bạo lên má»™t bức tưá»ng trắng. Thế rồi, như thể tôi Ä‘ang lùi ra xa má»™t quãng rồi nhìn bức tranh xem nó có treo lệch không, tôi lặp lại: - Cô và tôi giao hoan vá»›i nhau trong ý thức cá»§a tôi. Nhưng tôi không há» yêu cầu các cô Ä‘iá»u gì cả. Tôi chưa bao giá» nảy ý định tìm kiếm má»™t cái gì đó ở cô. Äúng không? Váºy thì tại sao cô lại nhá»c công là m chuyện đó chứ?
- Bởi chị Kano Malta ra lệnh cho tôi là m váºy.
- NghÄ©a là Kano Malta dùng cô là m trung gian để sục sạo trong ý thức cá»§a tôi. Cô ta tìm cái gì váºy? Câu trả lá»i cho Wataya Noboru ư? Hay cho Kumiko?
Kano Creta im lặng một chút. Cô có vẻ bối rối.
- Tôi không thá»±c sá»± biết, - cô nói – Tôi không được biết thông tin chi tiết. Không biết thông tin chi tiết thì ngưá»i trung gian có thể là m tròn vai trò cá»§a mình má»™t cách tá»± nhiên hÆ¡n. Việc duy nhất cá»§a tôi là là m trung gian để tâm trà cá»§a ngưá»i khác Ä‘i qua tôi. Còn việc cá»§a Kano Malta là gán ý nghÄ©a cho những gì tôi tìm thấy ở đó. Nhưng xin ông Okada hiểu cho: Kano Malta vá» cÆ¡ bản là đứng vá» phÃa ông. Tôi căm thù Wataya Noboru, ông cÅ©ng hiểu, mà chị Kano Malta lo là lo cho tôi trước tiên. Chị ấy là m váºy là vì ông, ông Okada ạ. Tôi tin như thế.
Kano Creta ra siêu thị gần nhà . Tôi đưa tiá»n cho cô và đỠnghị trước khi ra khá»i nhà cô nên thay quần áo khác tươm tất hÆ¡n. Cô gáºt rồi và o phòng Kumiko, chá»n má»™t chiếc áo cánh bằng vải cotton trắng và váy in hoa.
- Ông Okada không phiá»n vì tôi mặc quần áo cá»§a bà nhà chứ?
Tôi lắc đầu.
- Thư cô ấy bảo tôi vứt hết Ä‘i. Cô có mặc cÅ©ng chẳng phiá»n ai hết.
Äúng như tôi chỠđợi, má»i thứ Ä‘á»u rất hợp vá»›i cô, hợp đến lạ kỳ. Ngay cả cỡ già y cá»§a cô cÅ©ng khá»›p. Kano Creta ra khá»i nhà mang má»™t đôi xăng-Ä‘an cá»§a Kumiko. Nhìn Kano Creta mặc quần áo cá»§a Kumiko, má»™t lần nữa tôi lại cảm thấy thá»±c tại Ä‘ang đổi hướng, kiểu như má»™t con tầu khách khổng lồ Ä‘ang chầm cháºm bò sang lá»™ trình khác váºy.
Sau khi Kano Creta Ä‘i khá»i, tôi nằm trên sofa nhìn đăm đăm ra vưá»n, đầu óc trống rá»—ng. Ba mươi phút sau cô Ä‘i taxi vá», tay xách ba túi to nÃch đầy thức ăn. Rồi cô là m cho tôi món thịt nguá»™i vá»›i trứng và salad cá hồi.
- Ông Okada nà y, ông có quan tâm gì đến đảo Crete không? - Kano Creta đột ngá»™t há»i sau khi chúng tôi ăn xong.
- Crete? – tôi nói – à cô muốn nói đảo Crete ở Äịa Trung Hải ấy à ?
- Vâng.
Tôi lắc đầu.
- Tôi không biết. Không phải là tôi không quan tâm. Chẳng qua tôi chưa bao giá» quan tâm nhiá»u đến chuyện ấy cả.
- Ông có muốn đến Crete cùng tôi không?
- Äến Crete cùng cô? – tôi há»i lại.
- Tôi muốn rá»i Nháºt má»™t thá»i gian. Suốt khoảng thá»i gian ngồi dưới giếng sau khi ông Ä‘i khá»i, tôi nghÄ© là nghÄ© vá» chuyện đó. Ngay từ khi chị Malta đặt cho tôi cái tên Creta, tôi đã muốn má»™t ngà y nà o đó sẽ đến Crete. Äể chuẩn bị tôi đã Ä‘á»c nhiá»u sách vá» hòn đảo đó. Tháºm chà tôi còn há»c tiếng Hy Lạp để có thể sống ở đó khi đến lúc. Tôi có và i khoản tiết kiệm kha khá, đủ để hai chúng ta sống thảnh thÆ¡i ở đó má»™t thá»i gian dà i. Ông sẽ không phải lo gì chuyện tiá»n nong cả.
- Kano Malta có biết cô có ý định đi đảo Crete không?
- Không. Tôi không há» nói gì vá»›i chị vá» chuyện nà y, nhưng tin tôi tin chắc chị ấy sẽ không phản đối. Hẳn chị ấy sẽ nghÄ© đó là điá»u tốt cho tôi. Chị đã dùng tôi là m trung gian trong năm năm qua, nhưng ấy không phải là chị khai thác tôi như má»™t thứ công cụ. Chị là m váºy cÅ©ng là để giúp tôi phục hồi. Chị tin rằng bằng cách cho tâm trà hay bản ngã cá»§a nhiá»u ngưá»i khác nhau Ä‘i qua tôi, chị có thể giúp tôi nắm chắc được “cái ngã†cá»§a chÃnh mình. Ông có hiểu Ä‘iá»u tôi nói không? Vá»›i tôi, nó có tác dụng như má»™t thứ kinh nghiệm cá»§a ngưá»i khác, qua đó tôi biết có má»™t cái ngã là như thế nà o.
Thá» nghÄ© mà xem. Cả Ä‘á»i tôi chưa bao giá» nói thẳng thừng, rà nh rá»t vá»›i bất cứ ai: “Tôi muốn là m việc nà yâ€. Ngay từ thá»i Ä‘iểm ra Ä‘á»i, cái Ä‘au là trung tâm cuá»™c sống cá»§a tôi. Mục Ä‘Ãch duy nhất cá»§a Ä‘á»i tôi là tìm cách cùng tồn tại vá»›i cái Ä‘au khá»§ng khiếp đó. Rồi khi tôi đầy hai mươi tuổi và cái Ä‘au biến mất khi tôi tìm cách tá»± tá», thì thay cho cái Ä‘au lại là má»™t ná»—i vô cảm sâu thăm thẳm. Tôi sống như cái xác biết Ä‘i. Má»™t tấm mà ng vô cảm dà y phá»§ kÃn quanh tôi. Tôi hoà n toà n không có chút gì – tháºm chà không má»™t mẩu nhá» - cá»§a cái gá»i là ý chỉ cá»§a riêng tôi. Thế rồi khi Wataya Noboru là m ô uế thể xác tôi và mở tung tâm trà tôi ra, tôi đã có được cái tôi thứ ba cá»§a mình. Nhưng dù đã váºy Ä‘i nữa tôi vẫn chưa là chÃnh mình. Mãi đến giá» tôi vẫn chỉ nắm được cái vá» tối thiểu cần thiết để mang chứa tôi – chỉ cái vá» mà thôi. Và như má»™t cái vá», dưới sá»± dẫn dắt cá»§a Kano Malta, tôi cho nhiá»u cái tôi khác thông qua mình.
Hai mươi sáu năm Ä‘á»i tôi đã trôi qua như váºy đó. Ông cứ tưởng tượng mà xem: suốt hai mươi sáu năm trá»i, tôi chẳng là gì hết. Äó là điá»u tôi đã đột nhiên hiểu ra khi ngồi má»™t mình dưới đáy giếng mà suy nghÄ©. Tôi nháºn ra rằng suốt khoảng thá»i gian dằng dặc đó, con ngưá»i gá»i là “tôi†kia kỳ thá»±c chẳng là gì sất. Tôi chẳng là gì khác ngoà i má»™t con Ä‘iếm. Má»™t con Ä‘iếm thể xác. Má»™t con Ä‘iếm tinh thần.
Tuy nhiên, bây giá» tôi muốn nắm chắc lấy cái tôi má»›i cá»§a mình. Tôi không còn là cái vá» cÅ©ng không còn là váºt trung gian nữa. Tôi Ä‘ang cố xác láºp bản thân mình ở đây, trên mặt đất nà y.
- Tôi hiểu những gì cô nói với tôi, nhưng tại sao cô muốn đi Crete với tôi chứ không phải ai khác?
- Bởi vì đó có thể là điá»u tốt cho cả hai chúng ta: cho ông Okada, lẫn cho tôi – Kano Creta nói. – Hiện thá»i cả ông lẫn tôi Ä‘á»u không cần có mặt ở đây. Mà nếu đã váºy, tôi nghÄ© tốt nhất là chúng ta không có mặt ở đây. Ông Okada nói tôi nghe, ông có dá»± định là m má»™t việc gì không, ông có kế hoạch nà o để thá»±c hiện từ nay trở vá» sau không?
- Việc duy nhất tôi cần là nói chuyện vá»›i Kumiko. Chừng nà o tôi vá»›i cô ấy chưa gặp mặt nhau và cô ấy chưa bảo tôi rằng cuá»™c sống chung cá»§a hai chúng tôi đã chấm dứt, tôi không thể là m gì khác. Tuy nhiên, tôi không biết phải tìm cô ấy bằng cách nà o bây giá».
- Nhưng nếu ông tìm ra bà ấy và cuá»™c hôn nhân giữa hai ngưá»i đã “chấm dứt†như ông nói, thì liệu ông có nghÄ© đến việc Ä‘i Crete vá»›i tôi không? Äến má»™t lúc nà o đó hai chúng ta sẽ phải khởi đầu má»™t cái gì đó má»›i, - Kano Creta nói, nhìn thẳng và o mắt tôi. – Tôi cho rằng đảo Crete là điểm khởi đầu không tồi.
- Không tồi chút nà o cả, - tôi nói. – Bất ngỠthì có thể, nhưng là điểm khởi đầu thì không tồi.
Kano Creta mỉm cưá»i vá»›i tôi. NghÄ© má»™t chút, tôi nháºn ra rằng đây là lần đầu tiên cô mỉm cưá»i. Khi cô cưá»i, tôi cảm thấy như lịch sỠđã phần nà o đã bắt đầu chuyển sang hướng má»›i.
- Chúng ta vẫn còn thá»i gian, - cô nói. – Dù tôi có quà ng lên Ä‘i nữa thì cÅ©ng phải mất Ãt nhất hai tuần để chuẩn bị. Ông hãy dùng thá»i gian đó để suy nghÄ©, ông Okada ạ. Tôi không biết liệu tôi có thể cho ông cái gì không. Ngay lúc nà y tôi cảm thấy mình chẳng có gì để cho cả. Tôi gần như hoà n toà n trống rá»—ng. Tôi chỉ má»›i bắt đầu lấp đôi ba ná»™i dung và o cái vá» rá»—ng nà y, từng tý má»™t. Tôi có thể trao ông chÃnh bản thân tôi, nếu ông Okada bảo như thế là đủ cho ông. Tôi tin rằng hai ta có thể giúp nhau.
Tôi gáºt đầu.
- Tôi sẽ nghÄ© xem, - tôi nói. – Tôi rất vui khi được lá»i đỠnghị nà y cá»§a cô, tôi nghÄ© nếu chúng ta cùng Ä‘i được vá»›i nhau thì hay quá. Tháºt đấy. Nhưng tôi còn nhiá»u Ä‘iá»u phải suy nghÄ© và nhiá»u việc cần phải thu xếp.
- Nếu như cuối cùng ông nói ông không muốn đến đảo Crete thì cÅ©ng không sao. Tôi sẽ không mếch lòng đâu. Tiếc thì tôi sẽ tiếc, nhưng tôi muốn ông trả lá»i thẳng, đừng khách sáo.
***
Kano Creta lại lưu lại nhà tôi đêm đó. Lúc xế chiá»u cô má»i tôi Ä‘i dạo trong công viên gần nhà . Tôi quyết định quên Ä‘i vết bầm trên mặt và ra khá»i nhà . Hà cá»› gì phải báºn tâm vá» những chuyện đó chứ? Chúng tôi tản bá»™ khoảng má»™t tiếng đồng hồ trong buổi tối mùa hè dá»… chịu, rồi trở vá» nhà ăn tối.
Sau khi ăn xong, Kano Creta bảo cô muốn ngá»§ vá»›i tôi. Cô bảo cô muốn có quan hệ tinh giao bằng thể xác vá»›i tôi. Chuyện nà y đột ngá»™t quá, tôi không biết nên là m gì, và tôi nói vá»›i cô đúng như váºy: “Chuyện nà y đột ngá»™t quá. Tôi không biết nên là m gìâ€.
Nhìn thẳng và o tôi, Kano Creta nói:
- Dù ông Okada có Ä‘i cùng tôi đến đảo Crete hay không, tôi muốn ông hãy lấy tôi là m gái Ä‘iếm, dù chỉ má»™t lần duy nhất. Tôi muốn ông mua thể xác tôi. Ngay tại đây. Ngay bây giá». Äây sẽ là lần cuối cùng cá»§a tôi. Tôi sẽ thôi là m gái Ä‘iếm, dù là điếm thể xác hay Ä‘iếm tinh thần. Tôi cÅ©ng sẽ bá» cái tên Kano Creta. Tuy nhiên, muốn váºy, tôi cần có má»™t Ä‘iểm phân giá»›i rõ rà ng, nhìn thấy được, nó bảo cho ta biết rằng “đến đây là hếtâ€.
- Tôi hiểu cô cần một điểm phân giới, nhưng tại sao cô cứ phải ngủ với tôi?
- Ông Okada không hiểu sao? Bằng cách ngá»§ vá»›i ông, con ngưá»i thá»±c cá»§a ông, nháºp thân thể mình và o thân thể ông trong thá»±c tế, tôi muốn Ä‘i qua con ngưá»i ông, con ngưá»i gá»i là Okada nà y. Có là m như váºy tôi má»›i mong thoát khá»i cảm giác ô uế ở bên trong tôi. Äiểm phân giá»›i là váºy đó.
- Dù sao Ä‘i nữa, tôi rất tiếc, tôi không bao giá» mua thể xác ngưá»i khác.
Kano Creta cắn môi.
- Hay là thế nà y. Thay vì trả tiá»n, ông hãy cho tôi má»™t Ãt quần áo cá»§a vợ ông. Cả già y nữa. Chúng ta sẽ lấy đó là m cái giá cho thể xác tôi. Như váºy là được phải không ông? Chừng đó tôi sẽ được cứu thoát.
- Cứu thoát? à cô là cô sẽ được giải phóng khá»i vết nhÆ¡ mà Wataya Noboru đã để lại bên trong cô?
- Vâng, ý tôi là thế. – Kano Creta nói.
Tôi nhìn đăm đăm và o cô. Không có cặp lông mi giả, khuôn mặt Kano Creta trông tháºt trẻ con.
- Nà y Kano Creta, - tôi nói. – Tháºt ra gã Wataya Noboru nà y là ngưá»i thế nà o? Hắn là anh vợ tôi đấy, nhưng hầu như tôi chẳng biết gì vá» hắn. Hắn nghÄ© những gì? Hắn muốn cái gì? Tôi chỉ biết chắc má»—i má»™t Ä‘iá»u là hắn và tôi căm ghét nhau.
- Wataya Noboru là kẻ thuá»™c vá» má»™t thế giá»›i hoà n toà n đối láºp vá»›i thế giá»›i cá»§a ông, - Kano Creta nói. Cô dừng má»™t chút, dưá»ng như để tìm từ, rồi má»›i nói tiếp: - ở má»™t thế giá»›i nÆ¡i ông Okada mất tất cả thì Wataya Noboru được tất. Ở má»™t thế giá»›i nÆ¡i ông Okada bị khước từ thì Wataya Noboru được chấp nháºn. Ngược lại cÅ©ng váºy. ChÃnh vì váºy mà hắn thù ghét ông đến thế.
- Tôi không hiểu. Việc gì hắn phải báºn tâm là có cái thằng tôi ở trên Ä‘á»i nà y chứ? Hắn vừa nổi tiếng lại vừa lắm quyá»n lá»±c. So vá»›i hắn, tôi chỉ là con số không tròn trÄ©nh. Có gì hắn phải phà thá»i giá» công sức để Ä‘i thù ghét chÃnh tôi?
Kano Creta lắc đầu.
- Lòng thù háºn, nó cÅ©ng như má»™t cái bóng dà i, Ä‘en. Trong hầu hết trưá»ng hợp, ngay cả kẻ bị cái bóng đó trùm lên cÅ©ng không biết nó từ đâu tá»›i. Nó như thanh gươm hai lưỡi. Khi ta đâm ngưá»i khác thì cÅ©ng là đâm chÃnh mình. Ta chém ngưá»i khác cà ng mạnh thì cÅ©ng chém chÃnh mình cà ng mạnh. Äôi khi nó gây chết ngưá»i nữa. Nhưng thoát khá»i nó không dá»… đâu. Ông Okada cần phải cẩn tháºn. Nó nguy hiểm lắm. Má»™t khi lòng thù háºn đã bắt rá»… trong lòng ông thì rứt bỠđược nó là điá»u khó nhất trên Ä‘á»i nà y.
- Mà cô thì cảm thấy được nó phải không? Cái cá»™i rá»… thù háºn trong lòng Wataya Noboru ấy.
- Vâng, tôi thấy được. Äến giá» vẫn cảm thấy được, - Kano Creta nói. – Äó chÃnh là cái đã xé toạc thể xác tôi là m hai, đã là m tôi ô uế, ông Okada ạ. ChÃnh vì váºy tôi không muốn hắn là ngưá»i khách cuối cùng mua thể xác tôi. Ông có hiểu không?
Äêm ấy tôi lên giưá»ng vá»›i Kano Creta. Tôi cởi bá» những thứ quần áo cá»§a Kumiko mà cô mặc rồi nháºp thân thể mình và o cô. Nhẹ nhà ng và lặng lẽ. Như thể đó là phần nối dà i cá»§a giấc mÆ¡ tôi, như thể tôi Ä‘ang tái tạo trong thá»±c tại chÃnh những động tác tôi đã là m vá»›i Kano Creta trong giấc mÆ¡. Thân thể cô là có thá»±c, là sống động. Nhưng thiếu má»™t cái gì đó: thiếu cái cảm thức sáng rõ rằng chuyện nà y Ä‘ang xảy ra trong thá»±c tế. Những mấy lần tôi có cái hư giác rằng mình Ä‘ang là m những việc nà y vá»›i Kumiko chứ không phải Kano Creta. Tôi cứ Ä‘inh ninh rằng ngay khi tôi xuất thì sẽ thức dáºy. Nhưng tôi không thức dáºy. Tôi Ä‘i và o bên trong cô. Äó là thá»±c tại. Äúng là thá»±c tại. Nhưng má»—i khi tôi nhìn nháºn Ä‘iá»u đó thì thá»±c tại lại có vẻ Ãt thá»±c hÆ¡n má»™t chút. Thá»±c tại cứ lá»ng ra dần và rá»i khá»i thá»±c tại, từng bước từng bước má»™t. Nhưng dẫu sao đó vẫn là thá»±c tại.
- Ông Okada, - Kano Creta nói, hai tay vòng qua lưng tôi, - ta cùng đến đảo Crete nhé. Äây không phải là chá»— cho hai ta nữa, không phải cho ông cÅ©ng không phải cho em. Chúng ta phải đến đảo Crete. Nếu ông ở lại đây, sẽ có chuyện không hay xảy ra vá»›i ông. Em biết. Em tin chắc thế.
- Chuyện không hay?
- Hết sức không hay, - Kano Crete nói lá»i tiên tri. Giá»ng cô nhá» nhưng xuyên thấu tim như giá»ng con chim tiên tri sống trong rừng sâu.
Tà i sản của Vô Tình
04-09-2008, 07:03 PM
Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá» Lãnh Diện Tuyệt Tình
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
15
Äiá»u không hay duy nhất từng xảy ra trong nhà Kasahara May
*
Kasahara May suy tư vỠcội nguồn kinh tởm của cái nóng
- Chà o Chim vặn dây cót! – giá»ng phụ nữ nói. Ãp chặt ống nghe và o tai, tôi nhìn đồng hồ. 4 giá» chiá»u. Lúc Ä‘iện thoại reo tôi Ä‘ang nằm trên sofa, mình mẩy đẫm mồ hôi. Äó là má»™t giấc chợp mắt ngắn, khó chịu. Lúc nà y vẫn còn lại cái cảm giác như thể ai đó đã ngồi đè lên ngưá»i tôi suốt trong thá»i gian ngá»§. Cái kẻ chẳng biết là ai đó đã chá» khi tôi thiếp Ä‘i thì đến ngồi lên ngưá»i tôi, rồi ngay trước khi tôi thức giấc thì đứng dáºy bá» Ä‘i.
- A-lôôô, - giá»ng nữ kia thá» thẻ, gần như tiếng thì thầm. Tiếng nói dưá»ng như Ä‘i qua má»™t thứ không khà cá»±c má»ng nà o đó rồi má»›i đến tai tôi. – Kasahara May gá»i đây...
- Chà o, - tôi cố nói, nhưng miệng tôi vẫn chưa chịu cỠđộng như tôi muốn. Cái chữ thoát ra nghe như một tiếng rên thì đúng hơn.
- Anh Ä‘ang là m gì đấy? – cô há»i, giá»ng quan tâm.
- Chả là m gì cả, - tôi vừa nói vừa đưa đầu nối cá»§a ống nghe ra xa để hắng giá»ng. – Chả là m gì. Äang ngá»§.
- Em phá giấc ngủ của anh à ?
- Ừ thì có, nhưng không sao. Chỉ chợp mắt tý thôi mà .
Kasahara May có vẻ ngần ngừ một chút. Rồi cô nói: - Nà y Chim vặn dây cót, anh qua nhà em được không?
Tôi nhắm mắt lại. Trong bóng tối treo lÆ¡ lá»ng những ánh sáng nhiá»u mà u sắc và hình dạng khác nhau.
- ÄÆ°á»£c thôi, - tôi nói.
- Em Ä‘ang tắm nắng ngoà i vưá»n, anh cứ và o qua ngõ sau ấy.
- Ok.
- Nà y Chim vặn dây cót, anh có giáºn em không?
- Anh không biết, - tôi nói. – Nhưng dù thế nà o anh cũng đi tắm, thay đồ một cái rồi qua em ngay. Anh có chuyện cần nói với em.
Tôi mở vòi nước lạnh xối toà n thân má»™t lát cho tỉnh ngưá»i, sau đó chuyển sang nước nóng để kỳ cá», rồi lại mở nước lạnh. Là m váºy xong tôi cÅ©ng tỉnh hẳn ra, nhưng cÆ¡ thể tôi vẫn thấy ù lỳ, nặng trịch. Chân tôi bắt đầu run, trong khi tắm tôi phải vịn lấy giá treo khăn tay hay ngồi lên thà nh bồn tắm mấy lần. Có lẽ tôi kiệt sức hÆ¡n mình tưởng.
Ra khá»i bồn tắm và lau khô ngưá»i xong, tôi đánh răng rồi nhìn mình trong gương. Vết bầm mà u xanh sẫm vẫn còn đó trên má phải, không sẫm hÆ¡n cÅ©ng không nhạt hÆ¡n trước. Hai nhãn cầu tôi chằng chịt những đưá»ng đỠli ti, dưới mắt có quầng thâm. Hai má tôi hóp và o, tóc tôi bá»m xá»m, phải tỉa. Tôi trông như má»™t xác chết còn má»›i vừa sống lại, tá»± đà o mồ chui lên.
Tôi mặc áo phông, quần soóc, đội mÅ©, mang kÃnh râm. Ra khá»i nhà , Ä‘i dá»c theo con ngõ, tôi nháºn ra rằng cái nóng còn lâu má»›i dứt. Má»i sinh váºt trên mặt đất – má»i sinh váºt mắt nhìn thấy được – Ä‘á»u há hốc miệng chá» mưa, nhưng trên trá»i không có lấy má»™t cụm mây. Má»™t mà n không khà hầm háºp, tù Ä‘á»ng trùm lên con ngõ. NÆ¡i nà y vắng tanh vắng ngắt, như má»i khi. Tốt thôi. Và o má»™t ngà y oi bức thế nà y, và vá»›i cái bản mặt tôi trông gá»›m ghiếc thế nà y, tôi không muốn gặp ai hết.
Trong vưá»n căn nhà hoang, con chim đá vẫn nhìn đăm đăm lên trá»i như trước, má» nghếch lên trên. Nó trông còn bẩn thỉu hÆ¡n cả lần trước, còn bệ rạc thảm hại hÆ¡n. Thế nhưng vẫn có cái gì đó căng thẳng trong cái nhìn cá»§a nó. Dưá»ng như nó Ä‘ang nhìn chằm chặp má»™t cái gì đó cá»±c kỳ u ám Ä‘ang trôi trên bầu trá»i. Giá như có thể, con chim hẳn đã dá»i cái nhìn sang chá»— khác, nhưng mắt nó như đã bị khoá chặt và o má»™t chá»—, nó không còn cách nà o khác, đà nh phải nhìn thôi. Những ngá»n cá» dại cao nghệu vây quanh bức tưá»ng vẫn bất động, như dà n đồng ca trong bi kịch Hy Lạp Ä‘ang nÃn thở chá» sấm truyá»n ban xuống. Chiếc Ä‚ng-ten truyá»n hình trên mái nhà chÄ©a những cái xúc-tu bằng bạc và o cái nóng ngạt thở. Dưới ánh sáng mùa hè thiêu đốt, má»i thứ Ä‘á»u khô xác và kiệt sức.
Sau khi quan sát vưá»n căn nhà hoang, tôi Ä‘i và o vưá»n nhà Kasahara May. Cây sồi già hất bóng râm mát mẻ lên bãi cá», nhưng Kasahara May rõ là cố tình tránh bóng râm mà nằm dà i ngay dưới cái nắng như thiêu như đốt. Cô bé nằm ngá»a trên ghế xếp, mặc má»™t bá»™ bikini nhá» xÃu mà u sôcôla, hai mảnh vải bé tý nối vá»›i nhau bằng mấy mẩu dây. Tôi không khá»i tá»± há»i mặc như thế liệu ngưá»i ta có bÆ¡i được không. Cô vẫn Ä‘eo cặp kÃnh râm như khi chúng tôi gặp nhau lần đầu, những giá»t mồ hôi to lấm tấm trên mặt. Dưới ghế xếp cô nằm là má»™t tấm khăn tắm mà u trắng, má»™t há»™p đựng kem chống nắng và mấy tá» tạp chÃ. Nằm bên cạnh là hai lon sprite rá»—ng, má»™t lon được cô dùng là m gạt tà n thuốc. Má»™t ống nước nhá»±a có đầu phun nằm trÆ¡ trên bãi cá», ai đó dùng xong cÅ©ng không buồn cuá»™n lại.
Khi tôi đến gần, Kasahara May ngồi dáºy vá»›i tay tắt radio. Da cô rám nắng hÆ¡n nhiá»u so vá»›i lần trước. Äây không phải là cái rám nắng bình thưá»ng như khi ngưá»i ta Ä‘i tắm biển cuối tuần. Từng phần cÆ¡ thể cô – từ đầu đến ngón chân – được nung chÃn Ä‘á»u khắp. Dưá»ng như suốt ngà y cô chỉ là m má»—i má»™t việc là tắm nắng, kể cả suốt thá»i gian tôi ở dưới giếng. Tôi nhìn quanh vưá»n má»™t chút. Vưá»n trông chẳng khác gì lần trước, bãi cá» rá»™ng xén tỉa chỉn chu, cái hồ vẫn cạn nước và khô ran đến ná»—i tôi nhìn thấy là thấy khát nước rồi.
Tôi ngồi xuống chiếc ghế xếp bên cạnh ghế cá»§a Kasahara May, rút trong túi ra má»™t chiếc kẹo chanh. Nóng bức là m cho giấy gói dÃnh bết và o kẹo.
Kasahara May nhìn tôi một lát, không nói gì.
- Anh sao váºy hả Chim vặn dây cót? Cái gì trên mặt anh váºy? Có phải vết bầm không?
- Chắc là váºy. Có thể. Nhưng anh không biết là m sao lại thế. Anh soi gương thì đã thấy nó ở đấy rồi.
Kasahara May chống má»™t cùi chá» nhá»m dáºy, nhìn chằm chằm và o mặt tôi. Cô gạt mấy giá»t mồ hôi Ä‘á»ng dưới mÅ©i rồi đẩy kÃnh râm lên má»™t chút vỠđúng chá»— cá»§a nó. Cặp tròng kÃnh thẫm che kÃn mÃt cặp mắt cô.
- Anh hoà n toà n không biết à ? Không hỠbiết bị khi nà o hay tại sao à ?
- Hoà n toà n không.
- Không á?
- Anh ra khá»i giếng, lát sau anh soi gương thì nó đã ở đó rồi. Tháºt đấy. Chỉ có váºy thôi.
- Có đau không?
- Không đau, không ngứa. Nhưng có hơi âm ấm.
- Anh đi bác sĩ chưa?
Tôi lắc đầu.
- Chắc chỉ phà thá»i giá» thôi.
- Chắc váºy, - Kasahara May nói. – Em cÅ©ng chúa ghét bác sÄ©.
Tôi bá» mÅ© và kÃnh ra rồi rút khăn mùi soa lau mồ hôi trên trán. Nách chiếc áo phông xám tôi mặc đã Ä‘en nhẻm mồ hôi.
- Bộ bikini đẹp lắm, - tôi nói.
- Cám ơn.
- Trông cứ như bằng mấy mẩu vải ghép lại ấy. Táºn dụng tối Ä‘a nguồn tà i nguyên thiên nhiên Ãt á»i cá»§a nước ta.
- Khi xung quanh không có ai thì em cởi phần trên ra.
- Ừ, - tôi nói.
- Ở dưới đâu có gì nhiá»u để phô ra đâu, - cô nói, như để thanh minh.
Mà tháºt, bá»™ ngá»±c cô sau mảnh trên bá»™ bikini vẫn còn khá nhá», chưa phát triển.
- Em đã bao giá» mặc thế nà y mà bÆ¡i chưa? – tôi há»i.
- Chưa bao giá». Em không biết bÆ¡i. Còn anh, Chim vặn dây cót?
- Ờ, anh thì biết bơi.
- Bao xa?
- Xa.
- Mưá»i cây số?
- Chắc thế… Hiện giỠkhông có ai ở nhà à ?
- Cả nhà đi từ hôm qua rồi, đến nhà nghỉ mùa hè cá»§a nhà em ở Izu. Ai cÅ©ng thÃch Ä‘i bÆ¡i và o cuối tuần. Cả nhà tức là ba mẹ và thằng cu em cá»§a em ấy.
- Không có em à ?
Cô khẽ nhún vai. Rồi cô lấy từ trong nếp gấp khăn tắm ra một gói Hope và hộp diêm rồi châm một điếu.
- Anh trông kinh quá, Chim vặn dây cót à .
- Dĩ nhiên là anh trông kinh rồi, mấy ngà y ngồi dưới đáy giếng hầu như không ăn, không uống thì có ai trông không kinh?
Kasahara May bá» kÃnh ra quay mặt lại tôi. Cô vẫn còn vết cắt sâu gần mắt.
- Nà y Chim vặn dây cót, anh điên em lắm phải không?
- Anh không biết. Anh đã có hà ng đống chuyện để nghĩ rồi, hơi đâu mà điên với em.
- Vợ anh đã vỠchưa?
Tôi lắc đầu.
- Cô ấy có gá»i thư cho anh. Nói là không bao giá» vá» nữa.
- Tá»™i nghiệp Chim vặn dây cót, Kasahara May nói. Cô ngồi dáºy nhoà i ngưá»i, đặt tay lên đầu gối tôi. – Tá»™i nghiệp Chim vặn dây cót, tá»™i quá. Anh Chim vặn dây cót nà y, có thể anh không tin, nhưng rốt cuá»™c em cÅ©ng đã định cứu anh lên khá»i giếng đấy. Em chỉ muốn là m anh sợ má»™t chút thôi, hà nh hạ anh tà ti. Em muốn xem liệu em có là m anh ghét lên được không. Em muốn xem phải đợi bao lâu thì anh má»›i cuống cuồng kêu la loạn lên.
Tôi không biết trả lá»i thế nà o nên chỉ gáºt đầu.
- Anh có nghĩ khi em bảo sẽ để anh chết dưới đó là em nói nghiêm chỉnh không?
Thay vì trả lá»i ngay, tôi vo tròn mảnh giấy gói kẹo thà nh viên tròn. Rồi tôi nói:
- Tháºt sá»± là anh không biết. Em nói nghe thì cứ như tháºt, nhưng lại cÅ©ng nghe như em chỉ muốn doạ cho anh sợ thôi. Khi mình đã xuống dưới giếng mà nói chuyện vá»›i ai đó ở trên miệng giếng thì giá»ng nói nghe lạ lắm, mình không tháºt sá»± nắm bắt được nét biểu cảm trong giá»ng ngưá»i kia. Nhưng nói gì thì nói, vấn đỠkhông phải tháºt ra em nói tháºt hay nói đùa. à anh là thá»±c tại được tạo nên từ nhiá»u lá»›p. Thà nh thá» có thể trong thá»±c tại kia em muốn giết anh tháºt, nhưng trong thá»±c tại nà y thì lại không. Nó còn tuỳ em ở thá»±c tại nà o còn anh ở thá»±c tại nà o.
Tôi nhét mẩu giấy gói kẹo đã vo tròn và o lỗ hộp Sprite.
- Nà y Chim vặn dây cót, anh là m giúp em má»™t việc được không? - Kasahara May nói, tay chỉ ống nước trên bãi cá». – Anh lấy cái đó xịt cho em được không? Nóng quá là nóng! Nếu không xối cho ướt từ đầu đến chân thì óc em chắc khô quắt lại mất.
Tôi rá»i khá»i ghế xếp, Ä‘i tá»›i nhặt chiếc ống nước bằng nhá»±a mà u xanh dương nằm trên bãi cá». Nó ấm sá»±c, nhÅ©n ra vì nóng. Tôi ra đứng sau lùm cây rồi mở vòi. Äầu tiên chỉ có nước đã bị hun nóng ở trong vòi vá»t ra, nhưng vòi mát lên dần cho đến khi chỉ còn phun nước lạnh. Kasahara May duá»—i dà i trên bãi cá», tôi bèn hướng má»™t là n nước mạnh mẽ mát rượi và o cô.
Cô nhắm mắt để cho nước xối trà n lên thân thể.
- Ôi, dá»… chịu quá! Anh cÅ©ng nên là m váºy Ä‘i, Chim vặn dây cót à .
- Nhưng bá»™ nà y đâu phải đồ tắm, - tôi nói, song Kasahara May có vẻ hết sức khoan khoái nhá» kiểu tắm nà y còn cái nóng thì lại gay gắt đến ná»—i tôi không cưỡng lại được. Tôi cởi chiếc áo phông sÅ©ng mồ hôi ra, cúi ngưá»i vá» phÃa trước, để dòng nước lạnh trà n qua đầu. Tôi nuốt má»™t ngụm nước. Vừa lạnh vừa ngon.
- Nà y, nước giếng đấy à ? – tôi há»i.
- Chứ sao nữa! Lấy lên bằng bơm. Quá tuyệt phải không? Lạnh ơi là lạnh. Uống luôn cũng được. Nhà em nhỠmột tay ở Bộ Y Tế đến kiểm nghiệm chất lượng nước, ông ta bảo nước nà y hoà n toà n ổn, hầu như khắp cả Tokyo chả bao giỠtìm được nước sạch thế. Ông ta ngạc nhiên lắm. Nhưng nhà em vẫn hơi sỠsợ không uống. Bao nhiêu là nhà xúm quanh thế nà y, ai mà biết được có những thứ gì lẫn và o nước.
- Nhưng em không thấy lạ à ? Giếng nhà Miyawaki khô như đá, nhưng giếng nhà em thì nước ngon là nh tươi nguyên thế nà y. Thế mà chỉ bên kia ngõ thôi. Sao lại khác nhau đến thế được?
Kasahara May nghiêng đầu.
- Chắc có gì đó là m cho mạch nước ngầm chuyển hướng một chút, khiến cho giếng bên kia cạn còn bên em thì không. Em không biết chắc lý do tại sao.
- Äã có chuyện không hay nà o xảy ra trong nhà em không? – tôi há»i.
Kasahara May nhăn mặt, lắc đầu.
- Äiá»u không hay duy nhất xảy ra ở cái nhà nà y trong mưá»i năm qua là nó chán chết được ấy.
Kasahara May lau mình rồi há»i tôi có muốn uống bia không. Tôi bảo muốn. Cô và o nhà mang ra hai lon Heineken. Cô uống má»™t lon, tôi uống má»™t lon.
- Nà y Chim vặn dây cót, nói em nghe, dự định của anh từ nay trở đi là gì?
- Anh chưa quyết định được, - tôi nói – Nhưng chắc anh sẽ Ä‘i khá»i đây. Có khi anh Ä‘i khá»i Nháºt không chừng.
- Äi khá»i Nháºt? Là đi đâu?
- Äến Crete.
- Crete? Có phải là liên quan đến cô tên là Creta gì gì ấy không?
- Ừ, phần nà o đấy.
Kasahara May ngẫm nghĩ một chút.
- Có phải cô Creta gì gì ấy cứu anh lên khá»i giếng không?
- Kano Creta, - tôi nói. - Ừ, cô ấy đấy.
- Anh có nhiá»u bạn lắm phải không hở Chim vặn dây cót?
- Có đâu mà nhiá»u. Anh bị mang tiếng là Ãt bạn thì có.
- Mà là m sao Kano Creta tìm được anh ở dưới giếng nhỉ? Anh đâu có bảo ai là anh xuống đó phải không? Thế là m sao cô ta đoán được anh đang ở đâu chứ?
- Anh không biết, - tôi nói.
- Nhưng mà anh sẽ đi Crete à ?
- Anh chưa quyết định có đi hay không. Có khả năng thế thôi. Trước hết anh phải giải quyết xong chuyện Kumiko đã.
Kasahara May cho má»™t Ä‘iếu thuốc lên môi rồi châm lá»a. Äoạn cô đưa đầu ngón tay út sá» lên vết sẹo gần mắt.
- Anh biết không, Chim vặn dây cót, suốt thá»i gian anh ở dưới giếng, em toà n ở đây tắm nắng. Em ngắm vưá»n căn nhà hoang, vừa tá»± nướng mình dưới nắng vừa nghÄ© tá»›i anh Ä‘ang ở dưới giếng, bụng đói meo, tiến dần từng tà má»™t tá»›i cái chết. Em là ngưá»i duy nhất biết anh Ä‘ang ở dưới đó và không lên được. Và khi nghÄ© thế, em cảm nháºn má»™t cách rõ rệt đến khó ngá» anh Ä‘ang cảm thấy thế nà o: Ä‘au đớn, rối trÃ, sợ hãi. Anh có hiểu ý em không? Nhá» là m váºy, em thấy được gần gÅ©i anh lắm lắm ấy! Em tháºt không có ý để anh chết đâu. Tháºt mà . Äúng váºy đó. Nhưng em vẫn muốn là m tá»›i. Äến táºn phút chót. Kỳ đến khi nà o anh rụng rá»i chân tay, sợ vãi linh hồn ra, hết chịu nổi nữa má»›i nghe. Em tin thế là tốt nhất cho cả em và anh, tháºt đấy mà .
- Anh thì bảo em thế nà y, - tôi nói. – Anh nghÄ© nếu em đã tháºt sá»± là m tá»›i đến phút chót thì có khi em sẽ muốn đẩy đến táºn cùng luôn. Có khi sẽ dá»… hÆ¡n em tưởng nhiá»u đấy. Nếu em đã Ä‘i xa đến mức đó thì chỉ cần ẩy thêm má»™t cái cuối cùng là xong. Sau đó có khi em sẽ nghÄ© thế là tốt nhất cho cả anh và em không chừng. – Tôi nhấp má»™t ngụm bia.
Kasahara May vừa nghĩ một chút vừa cắn môi.
- Có thể anh nói đúng, - cô nói. – Em cũng không biết nữa.
Tôi nốc cạn bia rồi đứng dáºy. Tôi Ä‘eo kÃnh, mặc chiếc áo phông sÅ©ng mồ hôi và o. – Cám Æ¡n em cho uống bia nhé.
- Nà y Chim vặn dây cót, anh biết không, - Kasahara May nói, - đêm qua, khi cả nhà em lên đưá»ng nghỉ hè cả rồi, em đã xuống chá»— cái giếng. Em ở đó phải tá»›i năm, sáu tiếng đồng hồ, chỉ ngồi yên thôi.
- Thế em chÃnh là ngưá»i đã tháo thang dây mang Ä‘i.
- Vâng, - Kasahara May nói, hơi cau mà y. – Em đấy.
Tôi quay ra nhìn bãi cá» rá»™ng. Äất ấm toả má»™t là n hÆ¡i nước trông như khói vì nóng. Kasahara May nhét mẩu đầu thuốc lá và o má»™t lon Sprite rá»—ng.
- Trong mấy tiếng đầu tiên em không cảm thấy gì đặc biệt. DÄ© nhiên, ngồi trong tối như hÅ© nút thế kia thì cÅ©ng không khoái lắm, nhưng em không sợ, không hãi, không gì cả. Em không như mấy đứa con gái hÆ¡i má»™t tý là ré lên. Nhưng em biết đó không phải chỉ là bóng tối. Anh Chim vặn dây cót đã ở dưới đó hà ng mấy tiếng liá»n, anh biết chẳng có lý do gì để sợ cả. Thế nhưng sau khoảng hai, ba tiếng, em cà ng lúc cà ng cảm thấy Ãt biết được chÃnh mình hÆ¡n. Ngồi im lặng dưới kia trong bóng tối, em có thể nghe có cái gì đó bên trong em – bên trong cÆ¡ thể em ấy – Ä‘ang cà ng lúc cà ng lá»›n ra. Cảm thấy như cái váºt gì đó ấy Ä‘ang má»c dần lên trong em, như rá»… cây trong cháºu, khi nà o đủ lá»›n nó sẽ xé toang em ra. Äến khi đó thì em coi như là hết, như cái cháºu vỡ nát ra thà nh hà ng triệu mảnh váºy. Nó là cái gì chịu không biết được, nhưng khi em còn ở dưới ánh mặt trá»i thì nó vùi bên trong em, còn trong bóng tối thì nó được hút má»™t thứ dưỡng chất đặc biệt nà o đấy rồi lá»›n lên nhanh Æ¡i là nhanh, đến phát sợ lên ấy! Em cố kìm nó xuống mà không được. ChÃnh khi đó em mợi thá»±c sá»± sợ. Chưa bao giá» trong Ä‘á»i em sợ đến thế. Cái gì đó ở bên trong em, cái váºt trăng trắng kinh tởm ấy nó Ä‘ang chiếm lÄ©nh dần, chiếm lÄ©nh em, ngốn dần thân thể em. Lúc đầu thì cái thứ kinh tởm ấy nó bé lắm, Chim vặn dây cót ạ.
Kasahara May ngừng nói một chút, nhìn chăm chăm và o hai tay mình, như đang hồi tưởng lại những gì đã xảy ra với mình ngà y hôm đó
- Em sợ tháºt đấy, sợ chết Ä‘iếng, - cô nói. – Có lẽ trước kia em muốn anh sợ chÃnh là sợ như thế nà y đây. Em đã muốn anh phải nghe thấy tiếng cái váºt kia Ä‘ang nhai nuốt mình.
Tôi ngồi xuống má»™t chiếc ghế xếp, ngắm thân thể Kasahara May chỉ che há» bằng bá»™ bikini bé xÃu. Cô đã mưá»i sáu tuổi nhưng dáng ngưá»i chỉ như cô bé mưá»i ba, mưá»i bốn tuổi. Ngá»±c và đùi cô còn xa má»›i nảy nở đầy đủ. Thân hình cô gợi cho tôi nhá»› tá»›i những bức hoạ chỉ dùng má»™t số nét tối thiểu nhưng vẫn cho ta má»™t cảm thức sống động vá» thá»±c tại. Thế nhưng, đồng thá»i ở nó vẫn có má»™t cái gì đó cho ta ấn tượng già cốc đế.
Rồi bá»—ng tôi buá»™t miệng há»i cô:
- Em đã bao giỠcó cảm giác mình bị cái gì đó là m cho ô uế không?
- Ô uế? - Cô nheo mắt nhìn tôi. – à anh là ô uế vỠthể xác ấy à ? Anh định nói là bị hiếp?
- VỠthể xác. VỠtinh thần. Hoặc thế nà y hoặc thế kia.
Kasahara May nhìn xuống thân thể mình, rồi lại nhìn sang tôi.
- Vá» thể xác thì không. Em vẫn là gái tân. Em có cho má»™t cáºu trai sá» mó. Nhưng vẫn mặc nguyên quần áo.
Tôi gáºt đầu.
- Vá» tinh thần… ừm… em không biết. Em tháºt không hiểu bị ô uế vá» tinh thần nghÄ©a là thế nà o.
- Anh cÅ©ng chẳng biết, - tôi nói. – Vấn đỠlà mình có cảm thấy Ä‘iá»u đó từng xảy ra vá»›i mình hay không. Nếu em không cảm thấy thì hẳn có nghÄ©a là em chưa bị ô uế.
- Sao anh há»i em thế?
- Bởi vì má»™t và i ngưá»i mà anh biết có cảm giác ấy. Nó là m sinh ra đủ thứ phức tạp. Nhưng có chuyện nà y anh muốn há»i em. Vì sao em luôn nghÄ© đến cái chết thế?
Cô cho má»™t Ä‘iếu thuốc lên môi rồi khéo léo mồi lá»a bằng má»™t tay. Äoạn cô kéo kÃnh râm lên.
- Anh thì không hay nghĩ đến cái chết à , hở Chim vặn dây cót?
- Dĩ nhiên là anh có nghĩ đến cái chết. Nhưng không phải luôn luôn. Chỉ thỉnh thoảng thôi. Như hầu hết thiên hạ.
- Em thì em nghÄ© thế nà y Chim vặn dây cót , - Kasahara May nói. – Má»—i ngưá»i sinh ra trên Ä‘á»i nà y Ä‘á»u có má»™t cái gì đó riêng biệt nằm ở sâu bên trong ngưá»i đó. Và cái đó ấy, dù là cái gì Ä‘i nữa, trở thà nh má»™t nguồn nhiệt Ä‘iá»u khiển má»—i con ngưá»i từ bên trong. DÄ© nhiên em cÅ©ng có. Như má»i ngưá»i khác. Nhưng đôi khi nó bị rối loạn. Nó phình lên rồi co lại bên trong em, nó là m em lá»™n tùng phèo lên. Tháºt sá»± là em chỉ muốn truyá»n đạt cái cảm giác đó cho ngưá»i khác. Nhưng dưá»ng như em không là m nổi. Ngưá»i ta không hiểu. DÄ© nhiên có thể tại em không biết giải thÃch sao cho tháºt rõ, nhưng cÅ©ng tại ngưá»i ta không chịu lắng nghe nữa. Há» vá» nghe, nhưng tháºt ra há» có nghe đâu. Vì thế mà đôi khi em nổi Ä‘iên lên rồi là m những việc rồ dại.
- Những việc rồ dại á?
- Như là nhốt anh dưới giếng chẳng hạn, hoặc như khi đang ngồi trên yên sau xe máy thì choà ng tay che mắt anh chà ng đang đèo mình.
Khi nói váºy, cô đưa tay sá» vết thương trên mặt.
ChÃnh vì váºy má»›i xảy ra tai nạn phải không? – tôi há»i.
Kasahara May nhìn tôi vá»›i vẻ dò há»i, như thể cô không nghe thấy tôi nói gì. Tôi không nhìn ra được nét cảm xúc trong mắt cô sau cặp kÃnh râm dà y, nhưng má»™t sá»± vô cảm nà o đó hình như đã lan ra trên khắp mặt cô như dầu rót lên mặt nước lặng.
Äiếu thuốc ngáºm giữa hai môi, Kasahara May vẫn nhìn tôi. Hay đúng hÆ¡n, cô vẫn tiếp tục nhìn vết bầm cá»§a tôi.
- Em có phải trả lá»i câu há»i ấy không, hở Chim vặn dây cót?
- Không, nếu em không muốn. ChÃnh em khêu chuyện ấy ra mà . Nếu em không muốn nói tá»›i chuyện đó thì đừng nói.
Kasahara May trở nên hết sức trầm lặng. Hình như cô phân vân không biết phải là m gì. Äoạn cô hÃt khói thuốc và o đầy phổi rồi từ từ thở ra. Bằng má»™t động tác nặng ná», cô gỡ kÃnh rồi quay mặt vá» phÃa nắng, hai mắt nhắm tịt. Quan sát cô, tôi thấy như dòng chảy thá»i gian Ä‘ang dần dần cháºm lại, như thể dây cót cá»§a thá»i gian Ä‘ang bắt đầu chùng xuống.
- Anh ta chết, - cuối cùng cô nói, giá»ng vô cảm, như thể cô vừa miá»…n cưỡng chấp nháºn má»™t cái gì đó.
- Chết à ?
Kasahara May báºp báºp tà n thuốc. Äoạn cô nhặt khăn tắm dưới đất lên lau mồ hôi trên mặt, lau tá»›i lau lui mấy lần. Cuối cùng, như thể sá»±c nhá»› ra má»™t việc quan trá»ng quên thá»±c hiện, cô nói má»™t cách vắn tắt, kiểu sá»± vụ:
- Lúc đó bá»n em Ä‘i khá nhanh. Chuyện xảy ra ở gần Enoshima.
Tôi nhìn cô không nói má»™t lá»i. Cô cầm má»—i tay má»™t mép chiếc khăn tắm mà ấn khăn và o khăn mặt. Khói trắng tuôn ra từ Ä‘iếu thuốc giữa những ngón tay cô. Không có gió nên khói bốc thẳng lên, như từ má»™t đống lá»a báo hiệu thu nhá». Cô hình như Ä‘ang phân vân không biết nên cưá»i hay nên khóc. Ãt nhất là tôi cảm thấy váºy. Cô phân vân trên lằn ranh hẹp chia cách khả năng nà y vá»›i khả năng kia, nhưng rốt cuá»™c cô không ngả vá» bên nà o cả. Kasahara May lấy lại vẻ mặt cÅ©, đặt khăn tắm xuống đất rồi rÃt má»™t hÆ¡i thuốc. Äã gần 5 giá» chiá»u, nhưng cái nóng chẳng có vẻ gì là dịu Ä‘i.
- Em đã giết anh ấy, - cô nói. – DÄ© nhiên em không có ý định giết anh ấy. Em chỉ muốn đẩy tá»›i những giá»›i hạn. Bá»n em vẫn là m như váºy luôn. Như là trò chÆ¡i ấy. Em bịt mắt hoặc cù lét anh ấy trong khi cả hai Ä‘ang Ä‘i xe máy. Nhưng chẳng chuyện gì xảy ra cả. Cho đến hôm đó...
Kasahara May ngẩng mặt lên nhìn thẳng và o tôi.
- Dù sao thì em cÅ©ng không có cảm giác mình bị ô uế đâu, Chim vặn dây cót à . Em chỉ muốn đến cà ng gần hÆ¡n cà ng tốt cái váºt khốn nạn ấy. Em muốn dụ nó ra khá»i em rồi Ä‘áºp nát nó thà nh từng mảnh. Mà muốn dụ nó ra được thì mình phải thá»±c sá»± đẩy đến táºn cùng. Không có cách nà o khác. Anh phải có má»™t miếng mồi ngon để nhá» nó. – Cô cháºm rãi lắc đầu. – Không, em không nghÄ© là mình đã bị là m ô uế. Nhưng mặt khác em cÅ©ng không được cứu vá»›t. Không ai có thể cứu vá»›t em lúc nà y được, Chim vặn dây cót ạ. Thế giá»›i có vẻ hoà n toà n trống rá»—ng đối vá»›i em. Má»i thứ em thấy quanh mình Ä‘á»u có vẻ giả tạo. Cái duy nhất không giả tạo là cái thứ kinh tởm nằm ở trong em ấy.
Kasahara May ngồi má»™t lát, thở từng hÆ¡i nhá» Ä‘á»u đặn. Không có âm thanh nà o khác, không tiếng chim, không tiếng côn trùng. Má»™t sá»± tÄ©nh mịch khá»§ng khiếp trùm lên khu vưá»n, như thể cả thế giá»›i nà y đã trở nên trống rá»—ng.
Kasahara May ngoảnh lại đối diện tôi. Dưá»ng như lúc đó cô vừa nhá»› ra Ä‘iá»u gì đấy. GiỠđây má»i nét biểu cảm Ä‘á»u biến mất khá»i mặt cô, như thể cô vừa được gá»™i sạch chẳng còn lại gì.
- Nà y Chim vặn dây cót, nói em nghe, anh đã ngủ với cô Kano Creta gì đó chưa?
Tôi gáºt đầu.
- Äến Crete rồi anh có viết thư cho em không? - Kasahara May há»i.
- Có chứ. Nếu anh đi.
- Nà y Chim vặn dây cót biết không, - ngần ngừ má»™t lát cô nói, - em nghÄ© có khi em sẽ Ä‘i há»c lại đấy.
- á»’, thế ra em đổi ý vá» chuyện trưá»ng há»c rồi à ?
Cô khẽ nhún vai.
- Äó là chuyện khác. Em không chịu vá» trưá»ng cÅ© đâu. Trưá»ng má»›i thì ở xa đây. Thà nh thá» chắc là em sẽ không gặp anh má»™t thá»i gian.
Tôi gáºt đầu. Rồi lấy trong túi ra má»™t viên kẹo chanh cho và o miệng. Kasahara May đưa mắt nhìn quanh rồi châm má»™t Ä‘iếu thuốc.
- Nà y Chim vặn dây cót, ngá»§ vá»›i nhiá»u đà n bà khác nhau thì cÅ©ng thú phải không?
- Còn phải nói.
- Ờ, cái đó thì em có nghe rồi.
- Äúng, - tôi nói, nhưng không biết nói gì hÆ¡n.
- Mà thôi, quên Ä‘i. Nhưng nà y Chim vặn dây cót, anh biết không, chÃnh vì gặp anh mà rốt cuá»™c em má»›i quyết định Ä‘i há»c lại đấy. Không đùa đâu.
- Sao váºy? – tôi há»i.
- Ừ, tại sao nhỉ? - Kasahara May nói. Rồi cô nheo nheo Ä‘uôi mắt mà nhìn tôi. – Có thể là em muốn quay trở lại má»™t thế giá»›i bình thưá»ng hÆ¡n. Nhưng được gần anh, em tháºt sá»± rất vui, Chim vặn dây cót à . Không đùa đâu. Anh là má»™t ngưá»i cá»±c kỳ bình thưá»ng, nhưng anh lại là m những chuyện chẳng bình thưá»ng chút nà o. Và anh lại rất ư là – nói thế nà o nhỉ? – không thể Ä‘oán trước được. Thà nh thá» la cà bên anh thế nà y không há» chán chút nà o. Anh không biết được ở gần anh em thấy dá»… chịu đến thế nà o đâu. Mà không thấy chán có nghÄ©a là không phải nghÄ© vá» bao nhiêu là chuyện ngu ngốc. Äúng không nà o? Cho nên vá» chuyện ấy thì em rất vui khi có anh. Nhưng phải nói tháºt, gần anh em cÅ©ng thấy lo lo là .
- Lo lo thế nà o kia?
- Nói sao nhỉ? Äôi khi, nhìn anh, em có cảm giác như anh Ä‘ang chiến đấu rất dữ vá»›i má»™t cái gì đó vì em. Em biết nói thế nghe lạ lắm, nhưng má»—i khi như váºy, em thấy mình Ä‘ang ở bên anh, Ä‘ang đổ mồ hôi cùng anh. Hiểu ý em không? Anh luôn luôn có vẻ bình thản, như thể dù có gì xảy ra Ä‘i nữa thì cÅ©ng chẳng liên quan gì đến anh, nhưng tháºt ra anh không phải váºy. Theo cách riêng cá»§a anh, anh Ä‘ang chiến đấu hết sức mình, mặc dù thoạt nhìn ngưá»i ta không biết đâu. Nếu không váºy thì anh đã chẳng chui xuống giếng như thế, đúng không? Nhưng dù sao Ä‘i nữa, anh cÅ©ng không phải Ä‘ang chiến đấu vì em, dÄ© nhiên. Anh Ä‘ang gồng hết sức mình váºt lá»™n vá»›i cái gì đó rất to lá»›n, mà lý do duy nhất khiến anh là m váºy là để tìm cho bằng được Kumiko. Thà nh thá» chẳng có lý do gì để em phải vã mồ hôi vì anh cả. Em biết rõ thế, nhưng dẫu váºy em cÅ©ng không khá»i cảm thấy anh Ä‘ang chiến đấu vì chÃnh em, Chim vặn dây cót ạ - rằng theo cách nà o đó có lẽ anh Ä‘ang chiến đấu vì nhiá»u ngưá»i khác đồng thá»i vá»›i chiến đầu vì Kumiko. Có lẽ chÃnh vì váºy mà đôi khi anh có vẻ như má»™t gã lÆ¡ ngÆ¡ láo ngáo. Em nghÄ© như váºy đó, Chim vặn dây cót à . Nhưng má»—i khi thấy anh là m váºy, em thấy căng thẳng, lo lo, rốt cuá»™c thì chẳng còn hÆ¡i sức nà o nữa. Em thấy như thể anh chắc sẽ không thắng nổi. Nếu phải đặt cược thì em sẽ cược anh thua. Rất tiếc, nhưng nó là váºy. Em thÃch anh lắm, nhưng em không muốn trắng tay.
- Anh hoà n toà n hiểu.
- Em không muốn thấy anh sa cÆ¡, cÅ©ng không muốn phải vã mồ hôi thêm vì anh nữa. ChÃnh vì váºy em má»›i quyết định quay vá» má»™t thế giá»›i bình thưá»ng hÆ¡n má»™t chút. Nhưng giá như em không gặp anh ở đây - ở đây, ngay trước căn nhà hoang nà y – thì chắc má»i sá»± đã không thà nh ra như thế. Hẳn em đã chẳng bao giá» nghÄ© đến chuyện Ä‘i há»c trở lại. Em sẽ nấn ná mãi trong má»™t thế giá»›i chẳng bình thưá»ng cho lắm. Thà nh thá» theo nghÄ©a đó thì chÃnh là do anh cả, Chim vặn dây cót ạ. Anh không hoà n toà n là kẻ vô Ãch đâu.
Tôi gáºt đầu. Äã lâu lắm rồi lần đầu tiên má»›i có ngưá»i nói Ä‘iá»u gì đó tốt đẹp vá» tôi.
- Lại đây, chim vặn dây cót, - Kasahara May nói. Cô nhổm dáºy trên chiếc ghế xếp.
Tôi đứng dáºy, Ä‘i vá» phÃa cô.
- Ngồi đây, chim vặn dây cót, - Kasahara May nói.
Tôi là m theo, ngồi xuống cạnh cô.
- Cho em xem mặt anh nà o, chim vặn dây cót.
Cô nhìn tôi đăm đăm một hồi. Thế rồi, một tay đặt trên đầu gối tôi, cô ấn lòng bà n tay kia lên vết bầm trên má tôi.
- Tá»™i nghiệp chim vặn dây cót, - Kasahara May nói, giá»ng gần như thì thầm. – Em biết rồi anh sẽ gặp đủ thứ chuyện. Mà tháºm chà anh chẳng biết váºy nữa cÆ¡. Và anh cÅ©ng không thể lá»±a chá»n gì hết. Kiểu như mưa rÆ¡i trên đồng ấy. Giá» nhắm mắt lại nà o, chim vặn dây cót. Nhắm tháºt chặt và o. Như là bị dán keo ấy.
Tôi nhắm chặt mắt lại.
Kasahara May chạm môi và o vết bầm cá»§a tôi – môi cô nhá» và má»ng, như không phải môi tháºt mà là má»™t thứ bắt chước là m cá»±c khéo. Rồi cô hé môi ra và miết lưỡi lên khắp vết bầm cá»§a tôi – tháºt cháºm rãi, từng li từng tý má»™t. Suốt thá»i gian đó bà n tay vẫn để nguyên trên đầu gối tôi. Cái **ng chạm ấm áp, ẩm ướt cá»§a bà n tay đó như thể đến vá»›i tôi từ xa, từ má»™t nÆ¡i tháºm chà còn xa hÆ¡n cả những cánh đồng xa nhất trên thế giá»›i. Äoạn cô cầm lấy tay tôi, đặt nó chạm và o vết thương bên cạnh mắt cô. Tôi vuốt ve vết sẹo dà i chỉ hÆ¡n má»™t xăng-ti-mét ấy. Khi tôi là m váºy, những là n sóng cá»§a ý thức cô rung qua đầu ngón tay tôi mà nháºp và o tôi, như tiếng vang vi tế cá»§a má»™t niá»m ham muốn. Má»™t ai đó cần phải ôm ngưá»i con gái nà y và o tay, siết cô tháºt chặt. Hẳn là ai khác chứ không phải tôi. Ai có đủ phẩm chất để cho cô má»™t cái gì.
- Tạm biệt chim vặn dây cót. Hẹn ngà y nà o đó gặp lại anh.
Tà i sản của Vô Tình
04-09-2008, 07:04 PM
Äá»™i Xung KÃch Phong Trần Lãng Tá» Lãnh Diện Tuyệt Tình
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
16
Äiá»u đơn giản nhất
*
Trả thù dưới dạng tinh vi
*
Váºt trong thùng đà n ghita
Ngà y hôm sau tôi gá»i Ä‘iện thoại cho ông cáºu, báo cho ông biết trong và i tuần tá»›i tôi sẽ dá»n Ä‘i. Tôi xin lá»—i đã nói chuyện nà y vá»›i ông đột ngá»™t như váºy, nhưng giải thÃch ấy là vì Kumiko đã bá» tôi mà đi cÅ©ng đột ngá»™t như thế. Chẳng việc gì phải giấu giếm nữa. Tôi bảo ông cáºu rằng nà ng đã viết thư nói nà ng sẽ không vá» nữa, và tôi muốn Ä‘i khá»i nÆ¡i nà y ngay láºp tức, dẫu rằng Ä‘i bao lâu tôi cÅ©ng chưa biết. Nghe xong bà i giải thÃch đơn sÆ¡ cá»§a tôi, cáºu tôi im lặng má»™t hồi ở đầy dây bên kia. Hình như ông Ä‘ang ngẫm nghÄ© Ä‘iá»u gì đó. Rồi ông nói: - Ãt lâu nữa cáºu đến chÆ¡i được không? Cáºu muốn táºn mắt thấy Ä‘ang có chuyện gì. Mà cÅ©ng đã lâu rồi cáºu chưa vá» lại nhà đó.
* * *
Hai hôm sau cáºu tôi đến và o buổi tối. Ông nhìn vết bầm trên má tôi nhưng không nói gì. Có lẽ ông chẳng biết nói gì. Ông nheo mắt nhìn có vẻ hiếu kỳ, chỉ có thế. Ông mang đến cho tôi má»™t chai Scotch và má»™t gói bánh bá»™t tôm mua ở Odawara. Chúng tôi ngồi ngoà i hiên, vừa ăn bánh vừa uống rượu.
- Lại vá» ngồi trên hà ng hiên nà y tháºt thÃch quá, - cáºu tôi nói, đầu gáºt gáºt mấy lần. - Khu nhà cáºu ở hiện giá» không có hà ng hiên, dÄ© nhiên rồi. Nhiá»u khi cáºu tháºt tình nhá»› cái nhà nà y. Ngồi ngoà i hiên nà y mình có má»™t cảm giác đặc việt mà không đâu khác có.
Ông ngồi im má»™t hồi rồi nhìn trăng, má»™t mảnh trăng lưỡi liá»m trắng mảnh trong như ai đó vừa mà i sắc xong. Má»™t váºt như thế mà có thể trôi trên bầu trá»i hầu như là má»™t sá»± thần kỳ đối vá»›i tôi.
Thế rồi cáºu tôi bá»—ng há»i, vẻ như hoà n toà n vô tình:
- Sao cháu có cái vết bầm kia váºy?
- Cháu cÅ©ng chả biết nữa, - tôi nói rồi nhấp má»™t ngụm whisky. - Tá»± dưng có đó. Äâu như cách đây má»™t tuần thì phải? Giá như có thể giải thÃch rõ hÆ¡n thì hay biết mấy, nhưng cháu chẳng biết giải thÃch ra sao cả.
- Cháu đi khám bác sĩ chưa?
Tôi lắc đầu.
- Cáºu chả muốn chõ mÅ©i và o chuyện ngưá»i khác là m gì đâu, nhưng cho cáºu nói Ä‘iá»u nà y: cháu cần phải ngồi xuống mà suy nghÄ© cho tá»›i nÆ¡i tá»›i chốn xem Ä‘iá»u gì là quan trá»ng nhất đối vá»›i cháu.
Tôi gáºt đầu.
- Cháu nghÄ© mãi đấy chứ, - tôi nói. - Nhưng má»i chuyện phức tạp quá, cứ rối tung lên. Cháu không sao tách bạch ra từng chuyện má»™t được. Cháu chả biết là m cách nà o gỡ rối cả.
Cáºu tôi mỉm cưá»i.
- Cháu biết cáºu nghÄ© gì không? Theo cáºu, đầu tiên cháu hãy nghÄ© vá» những chuyện đơn giản nhất, hãy bắt đầu từ đấy. Chẳng hạn, cháu có thể đứng ở góc phố nà o đó ngà y nà y sang ngà y khác mà nhìn ngưá»i qua kẻ lại. Cháu chẳng việc gì phải vá»™i quyết định Ä‘iá»u gì cả. Có thể khó đấy, nhưng đôi khi cháu cần phải dừng lại, cứ từ từ, thong thả. Cháu phải tá»± rèn cho mình biết cách nhìn sá»± váºt bằng chÃnh mắt mình, cho đến khi má»™t cái gì đó trở nên rõ rà ng. Äã muốn váºy thì đừng sợ mất thá»i gian. Má»™t khi ta không tiếc thá»i gian và o má»™t cái gì, ấy có thể là hình thức trả thù tinh vi nhất đó.
- "Trả thù"?! à cáºu là thế nà o? "Trả thù"? Trả thù ai?
- Rồi cháu sẽ hiểu thôi, không lâu nữa đâu, - cáºu tôi mỉm cưá»i đáp.
* * *
Nói xong, chúng tôi vẫn ngồi uống rượu ngoà i hiên thêm hÆ¡n má»™t tiếng đồng hồ. Rồi cáºu tôi nói ông đã nán lại quá lâu, bèn đứng dáºy ra vá». Còn lại má»™t mình, tôi ngồi ngoà i hiên, tá»±a và o má»™t cây cá»™t, nhìn đăm đăm khu vưá»n dưới ánh trăng. Má»™t hồi, tôi hÃt thở sâu và o ngá»±c bầu không khà thá»±c tại hay cái gì gì đó mà cáºu tôi để lại, và cảm thấy - lần đầu tiên sau má»™t thá»i gian rất dà i - má»™t cảm giác tháºt sá»± là nhẹ nhõm.
Nhưng chỉ và i tiếng sau cái không khà đó lại bắt đầu tan Ä‘i, và má»™t bức mà n u uất nhợt nhạt lại bao trùm lên tôi. Rốt cuá»™c tôi lại ở trong thế giá»›i cá»§a mình còn cáºu tôi ở trong thế giá»›i cá»§a ông.
* * *
Cáºu tôi đã nói, trước hết tôi hãy nghÄ© đến những Ä‘iá»u đơn giản, nhưng tôi thấy không thể nà o phân biệt cái gì là đơn giản cái gì là phức tạp. Thế là sáng hôm sau, khi đã hết giá» cao Ä‘iểm, tôi đáp xe đến khu Shinjuku. Tôi quyết định chỉ đứng đó nhìn mặt thiên hạ. Tôi chẳng biết là m thế liệu có Ãch gì không, nhưng có lẽ còn hÆ¡n là chẳng là m gì. Nếu nhìn mặt thiên hạ cho tá»›i khi phát chán lên là và dụ tiêu biểu vá» má»™t việc đơn giản thì thá» má»™t lần cÅ©ng chẳng hại gì. Còn nếu là m váºy mà có tác dụng thì hẳn nó sẽ chỉ tôi biết thế nà o là những Ä‘iá»u "đơn giản" đối vá»›i tôi.
Ngà y đầu tiên tôi ngồi suốt hai tiếng đồng hồ trên bức tưá»ng thấp bằng gạch dá»c mép bồn hoa bên ngoà i ga Shinjuku mà nhìn mặt những ngưá»i qua lại. Nhưng ngưá»i quá đông mà lại Ä‘i quá nhanh nên tôi không thể nhìn kỹ mặt ngưá»i nà o được. Äã váºy, tôi ngồi đó được má»™t hồi thì và i gã vô gia cư lại gần kiếm cá»› cà khịa. Chốc chốc lại có má»™t tay cảnh sát Ä‘i qua nhìn nhìn tôi. Thế nên tôi đà nh bá» khu đông ngưá»i ngoà i nhà ga và quyết định tìm má»™t chá»— thÃch hợp hÆ¡n sao cho có thể thong dong khảo sát ngưá»i qua kẻ lại.
Tôi Ä‘i dá»c theo lối bá»™ hà nh bên dưới các tuyến đưá»ng ray khu phÃa Tây nhà ga, loanh quanh má»™t hồi thì gặp má»™t quảng trưá»ng nhá» lát đá bên ngoà i má»™t tòa nhà cao tầng lắp kÃnh. Nó có má»™t bức tượng nhá» và và i băng ghế xinh xinh nÆ¡i tôi có thể ngồi ngắm thiên hạ bao nhiêu tùy thÃch. Số ngưá»i Ä‘i qua đây chẳng há» nhiá»u như ngoà i cá»a chÃnh nhà ga, cÅ©ng không có gã vô gia cư nà o vá»›i chai rượu nhét trong túi áo. Tôi ngồi đó suốt ngà y, buổi trưa ăn quấy quá và i cái bánh vòng và uống cà phê ở quán Dunkin's Donuts rồi vá» nhà trước khi đến giá» cao Ä‘iểm chiá»u.
Thoạt tiên những ngưá»i duy nhất Ä‘áºp và o mắt tôi là những ngưá»i đà n ông hói, nhá» tôi đã được táºp huấn khi cùng Kasahara May là m Ä‘iá»u tra cho hãng tóc giả. Há»… gặp má»™t mái đầu hói là cái nhìn cá»§a tôi bất giác dán và o ngay và tôi hầu như vô thức phân loại y ta thà nh A, B hay C. Cứ kiểu nà y thì chắc tôi có thể gá»i Kasahara May để tình nguyện Ä‘i là m Ä‘iá»u tra vá»›i cô lần nữa.
Tuy nhiên, chỉ sau mấy ngà y là tôi đã có thể chỉ ngồi quan sát khuôn mặt thiên hạ mà trong đầu chẳng nghÄ© gì. Hầu hết những ngưá»i Ä‘i qua Ä‘á»u là nam nữ công nhân viên là m việc ở các văn phòng trong tòa nhà cao tầng đó. Äà n ông mặc áo sÆ¡-mi trắng, thắt cà vạt, tay xách cặp, đà n bà thì hầu hết mang già y cao gót. Ngoà i ra tôi còn thấy chá»§ các nhà hà ng cá»a hiệu bên trong tòa nhà , những gia đình kéo cả bầu Ä‘oà n Ä‘i lên đà i quan sát trên tầng thượng, và i ba ngưá»i thì chỉ Ä‘i ngang, từ Ä‘iểm A đến Ä‘iểm B. Hầu hết má»i ngưá»i có xu hướng không Ä‘i quá nhanh. Tôi chỉ việc quan sát tất cả, không có mục Ä‘Ãch gì rõ rệt. Thi thoảng có đôi ngưá»i thu hút sá»± chú ý cá»§a tôi vì lý do nà o đó, nhưng rồi tôi lại táºp trung và o những khuôn mặt khác và đưa mắt nhìn theo.
Ngà y nà o tôi cÅ©ng đáp xe đến Shinjuku lúc 10 giá» sáng, sau giá» cao Ä‘iểm, ngồi ở băng ghế trên quảng trưá»ng, ngồi đó hầu như không động Ä‘áºy đến 4 giá» chiá»u, chỉ nhìn mặt thiên hạ. Chỉ khi đã thá» là m việc đó tôi má»›i nháºn ra rằng bằng cách luyện cho mắt mình nhìn hết khuôn mặt nà y đến khuôn mặt khác Ä‘i qua, tôi có thể là m cho đầu óc hoà n toà n trống rá»—ng, như là lôi cái nút chai ra khá»i chai váºy. Tôi chẳng trò chuyện vá»›i ai, cÅ©ng chẳng ai trò chuyện vá»›i tôi. Tôi chẳng nghÄ© gì, chẳng cảm gì. Tôi thưá»ng có cảm giác mình đã trở thà nh má»™t phần cá»§a băng ghế đá kia.
Tuy nhiên, có lần cÅ©ng có ngưá»i nói chuyện vá»›i tôi - má»™t ngưá»i đà n bà trung niên mảnh dẻ ăn mặc tươm tất. Bà ta váºn áo váy mà u hồng tươi bó sát ngưá»i, Ä‘eo kÃnh râm sẫm mà u gá»ng đồi mồi, đội mÅ© trắng, mang xắc tay bằng vải lưới mà u trắng. Bà có đôi chân đẹp, mang đôi xăng-Ä‘an trắng sạch như lau như li thoạt nhìn đã biết là đắt tiá»n. Bà trang Ä‘iểm Ä‘áºm nhưng có chừng má»±c. Bà há»i tôi liệu có Ä‘ang gặp khó khăn gì không. Chẳng có gì cả, tôi đáp. Hình như ngà y nà o tôi cÅ©ng gặp anh ở đây, bà ta nói, rồi há»i tôi Ä‘ang là m gì váºy. Tôi bảo tôi nhìn mặt thiên hạ. Bà ta há»i tôi là m váºy có mục Ä‘Ãch gì không, tôi bảo là không.
Bà ngồi xuống cạnh tôi, rút trong xắc tay ra má»™t gói Virgina Slims rồi mồi má»™t Ä‘iếu bằng chiếc báºt lá»a nhá» bằng và ng. Bà má»i tôi má»™t Ä‘iếu, nhưng tôi lắc đầu. Äoạn bà gỡ kÃnh rồi chẳng nói chẳng rằng nhìn chằm chằm và o mặt tôi. ChÃnh xác hÆ¡n, bà nhìn chằm chằm và o vết bầm trên má tôi. Äáp lại, tôi cÅ©ng nhìn chằm chằm và o mắt bà . Nhưng tôi không Ä‘á»c được cảm xúc nà o ở đó. Tôi chẳng thấy gì hÆ¡n ngoà i hai con ngưá»i Ä‘en dưá»ng như Ä‘ang váºn hà nh đúng như chúng phải váºn hà nh. Bà có cái mÅ©i nhá», nhá»n. Môi bà má»ng, mà u son tô cá»±c cẩn tháºn. Thoạt nhìn bà trẻ hÆ¡n tuổi, nhưng các nếp nhăn dá»c hai bên sống mÅ©i có cái vẻ mệt má»i đặc biệt sao đó.
- Cáºu có tiá»n không? - bà ta há»i.
Tôi đâm ra cảnh giác.
- Tiá»n á? Bà há»i tôi có tiá»n không là có ý gì?
- Tôi chỉ há»i cáºu có tiá»n hay không thôi? Cáºu có Ä‘ang kẹt tiá»n không?
- Không. Hiện giá» tôi Ä‘ang không kẹt tiá»n, - tôi nói.
Bà ta hÆ¡i dẩu môi qua má»™t bên như để nếm thá» Ä‘iá»u tôi vừa nói, rồi tiếp tục táºp trung chú ý nhìn chăm chăm và o tôi. Äoạn bà ta gáºt đầu. Rồi bà lại Ä‘eo kÃnh và o, thả Ä‘iếu thuốc xuống đất, duyên dáng đứng dáºy bá» Ä‘i, không há» nhìn vá» phÃa tôi. Tôi sá»ng sốt nhìn bà ta biến mất và o đám đông. Có lẽ bà ta hÆ¡i dở ngưá»i chăng. Nhưng chuyện đó cÅ©ng khó tin, bà ta phục sức không chê và o đâu được như thế kia mà . Tôi giáºm chân lên Ä‘iếu thuốc bà ta vừa bá», dụi cho nó tắt, rồi chầm cháºm nhìn quanh bốn phÃa. Quanh tôi lại vẫn là thế giá»›i thá»±c tại thông thưá»ng. Thiên hạ vẫn Ä‘ang di chuyển từ chá»— nỠđến chá»— kia, má»—i ngưá»i có mục Ä‘Ãch riêng. Tôi không biết há» là ai, há» cÅ©ng chả biết tôi là ai. Tôi hÃt má»™t hÆ¡i dà i rồi trở lại nhiệm vụ nhìn và o khuôn mặt những ngưá»i đó, đầu chẳng nghÄ© ngợi gì.
Tôi vẫn ngồi như thế suốt mưá»i má»™t ngà y sau đó. Ngà y nà o cÅ©ng váºy, tôi ăn bánh vòng, uống cà phê rồi chẳng là m gì khác ngoà i nhìn mặt những ngưá»i qua lại. Ngoại trừ mẩu đối thoại vô nghÄ©a vá»›i ngưá»i đà n bà ăn mặc đẹp đã lại gần tôi kia, tôi không nói chuyện vá»›i bất cứ ai trong suốt mưá»i má»™t ngà y đó. Tôi chẳng là m gì đặc biệt, cÅ©ng chẳng có việc gì đặc biệt xảy ra vá»›i tôi. Tuy nhiên, ngay cả sau cái khoảng chân không mưá»i má»™t ngà y đó, tôi vẫn không rút ra được kết luáºn nà o cả. Tôi vẫn lạc trong má»™t mê cung rối bá»i bá»i, không giải quyết nổi ngay cả vấn đỠđơn giản nhất.
Nhưng đến chiá»u ngà y thứ mưá»i má»™t thì má»™t chuyện rất lạ lùng xảy ra. Hôm đó là Chá»§ nháºt, nên tôi nán lại đó để ngắm khuôn mặt má»i ngưá»i lâu hÆ¡n má»i khi. Những ngưá»i đến khu Shinjuku và o ngà y Chá»§ nháºt khác vá»›i đám đông lui tá»›i nÆ¡i nà y và o ngà y thưá»ng, cÅ©ng không phải giá» cao Ä‘iểm. Tôi nhìn thấy má»™t gã thanh niên mang chiếc há»™p đà n ghita mà u Ä‘em. Vóc ngưá»i y trung bình. Y Ä‘eo kÃnh gá»ng nhá»±a mà u Ä‘en, tóc dà i tá»›i vai, mặc áo khoác vải thô và quần jean mà u xanh dương, lê đôi già y thể thao cÅ© rÃch. Y Ä‘i ngang qua tôi, mắt nhìn thẳng ra phÃa trước lá»™ vẻ ưu tư. Khi nhìn thấy y, má»™t cái gì đó khiến tôi ngẩn ra. Tim tôi giáºt thót lên. Mình biết kẻ nà y, tôi nghÄ©. Tôi đã gặp y ở đâu đó rồi. Nhưng phải mất mấy giây tôi má»›i nhá»› ra y là ai - tay ca sÄ© tôi đã gặp đêm hôm đó trong quán bar ở Sapporo. Không nghi ngá» gì nữa: chÃnh y.
Tôi báºt dáºy khá»i ghế, láºt Ä‘áºt Ä‘uổi theo y. Vì y chỉ Ä‘i thá»§ng thỉnh nên tôi Ä‘uổi kịp y chẳng khó gì. Tôi theo sau y khoảng mưá»i bước, vừa Ä‘i vừa Ä‘iá»u chỉnh nhịp bước cá»§a mình cho khá»›p vá»›i cá»§a y. Tôi cân nhắc xem có thể nói vá»›i y những gì. Tôi có thể nói chẳng hạn như: "Ba năm trước anh có hát ở Sapporo phải không? Tôi có nghe anh hát ở đó". "á»’, thế à ?" y sẽ nói. "Cám Æ¡n ông nhiá»u lắm". Rồi sao nữa? Liệu tôi có nên nói: "Tối hôm đó vợ tôi Ä‘i phá thai. Và cô ấy đã bá» tôi má»›i đây không lâu. Cô ấy đã ngá»§ vá»›i ngưá»i khác"? Tôi quyết định chỉ theo y để xem chuyện gì sẽ xảy ra. Có thể trong khi Ä‘i tôi sẽ nghÄ© ra cách gì đó đặng tùy cÆ¡ ứng biến.
Y Ä‘ang rá»i khá»i nhà ga. Y Ä‘i ngang qua má»™t dãy nhà cao tầng, băng qua Xa lá»™ Ome rồi hướng vá» phÃa Yoyogi. Y có vẻ Ä‘ang đắm mình suy nghÄ©. Rõ là thông thuá»™c khu nà y như lòng bà n tay, y không má»™t lần nà o do dá»± hay nhìn quanh. Y luôn bước Ä‘á»u nhịp, mắt hướng thẳng vá» phÃa trước. Tôi theo sau y mà nghÄ© vá» cái ngà y Kumiko Ä‘i phá thai. Sapporo và o đầu tháng Ba. Äất lạnh cứng, thi thoảng và i bông tuyết rÆ¡i xuống. Tôi lại quay lại những con phố đó, phổi tôi đầy khà lạnh. Tôi thấy hÆ¡i thở trắng tá»a ra từ miệng má»i ngưá»i.
Thế rồi tôi bá»—ng ngá»™ ra: rằng chÃnh lúc đó má»i việc đã thay đổi. Phải, chắc chắn váºy. Äó chÃnh là bước ngoặt. Từ đó trở Ä‘i, dòng chảy quanh tôi đã bắt đầu tá» dấu hiệu thay đổi. GiỠđây nghÄ© lại, tôi má»›i nháºn ra rằng việc phá thai đó đã là má»™t sá»± kiện hệ trá»ng đối vá»›i hai chúng tôi. Tuy nhiên, tại thá»i Ä‘iểm đó tôi đã không hiểu được tầm quan trá»ng Ä‘Ãch thá»±c cá»§a nó. Tôi đã quá bối rối bởi bản thân hà nh động phá thai, trong khi Ä‘iá»u thá»±c sá»± hệ trá»ng có thể là má»™t cái gì đó hoà n toà n khác.
Em phải là m chuyện đó, nà ng đã nói. Em cảm thấy mình là m váºy là đúng, rằng là m váºy là tốt nhất cho cả hai ta. Nhưng còn má»™t cái gì khác nữa, cái gì đó mà anh không biết, cái gì đó mà em chưa thể nói thà nh lá»i. Em không giấu anh Ä‘iá»u gì cả. Em chỉ không biết chắc liệu đó có phải là má»™t cái gì có thá»±c không. ChÃnh vì váºy em chưa thể nói thà nh lá»i được.
Hồi ấy nà ng không biết đó có phải là má»™t cái gì có thá»±c hay không. Và má»™t cái gì ấy, không nghi ngá» gì nữa, có liên quan vá»›i việc mang thai hÆ¡n là vá»›i việc phá thai. Có thể nó có gì đó liên quan đến đứa trẻ trong bụng nà ng. Nó có thể là cái gì? Cái gì đã khiến nà ng hoang mang đến váºy? Phải chăng nà ng có quan hệ vá»›i ngưá»i đà n ông khác nên từ chối cho đứa bé ra Ä‘á»i? Không, không thể có chuyện ấy được. ChÃnh nà ng đã tuyên bố là không thể có chuyện ấy. Nó là con tôi, Ä‘iá»u đó chắc chắn. Thế nhưng, vẫn có cái gì đó nà ng không thể nói vá»›i tôi. Và chÃnh má»™t cái gì ấy có liên quan máºt thiết đến việc nà ng quyết định bá» tôi. Má»i chuyện Ä‘á»u bắt đầu từ đó.
Nhưng bà máºt đó là gì, cái gì bị che giấu ở đó, tôi hoà n toà n không biết. Tôi là kẻ duy nhất bị bá» rÆ¡i, má»™t mình trÆ¡ trá»i trong bóng tối. Tôi chỉ biết chắc má»—i má»™t Ä‘iá»u là chừng nà o tôi chưa giải được bà máºt cá»§a má»™t cái gì kia thì Kumiko sẽ không bao giá» trở lại vá»›i tôi. Tôi bắt đầu cảm thấy má»™t ná»—i căm giáºm câm lặng dâng lên trong tôi, căm giáºn cái gì đó vẫn Ä‘ang vô hình đối vá»›i tôi. Tôi vươn thẳng lưng, hÃt má»™t hÆ¡i dà i, cố trấn an nhịp tim Ä‘áºp thình thịch. Nhưng dù có váºy, ná»—i căm giáºn, giống như nước, vẫn thẩm thấu và o từng ngóc ngách thân thể tôi. Äó là má»™t cÆ¡n giáºn chìm trong u buồn. Tôi không có cách nà o quáºt nó và o má»™t cái gì cho nó vỡ tan ra, không thể là m gì để xua nó Ä‘i được
Gã đà n ông vẫn Ä‘i bằng nhịp chân Ä‘á»u Ä‘á»u. Y băng qua những đưá»ng ray cá»§a tuyến xe Ä‘iện Odakyu, Ä‘i qua má»™t dãy cá»a hiệu, qua má»™t Ä‘á»n thá», qua má»™t mê cung nhiá»u con ngõ. Tôi theo sau y, cố giữ má»™t khoảng cách sao cho y không phát hiện ra tôi. Và rõ là y không phát hiện ra tôi. Y không má»™t lần quay lại. Ở gã đà n ông nà y rõ rà ng có cái gì đó khác ngưá»i thưá»ng. Y không chỉ chẳng há» quay lại mà cÅ©ng chẳng bao giá» nhìn sang hai bên. Y quá đỗi táºp trung; y Ä‘ang nghÄ© gì váºy? Hay đúng hÆ¡n, y hầu như không nghÄ© vá» bất cứ cái gì?
Chẳng mấy chốc gã đà n ông bước và o má»™t khu tÄ©nh mịch, phố xá vắng tanh hai bên là những dãy nhà hai tầng có khung bằng gá»—. ÄÆ°á»ng Ä‘i nhá» hẹp, ngoằn ngoèo, len giữa hai dãy những căn nhà xáºp xệ chen chúc chụm và o nhau. Ở đây vắng ngưá»i đến kỳ lạ. HÆ¡n má»™t ná»a những căn nhà nà y không có ngưá»i. Có những thanh ván nẹp ngang qua cá»a chÃnh những căn nhà không ngưá»i ở, bên ngoà i dán những lá đơn xin phép quy hoạch. Äây đó, như những chiếc răng bị khuyết, có những lô đất trống má»c trà n cá» dại mùa hè, xung quanh rà o lưới mắt cáo. Hẳn là có má»™t kế hoạch giải tá»a toà n bá»™ khu nà y trong thá»i gian sắp tá»›i để xây dá»±ng và o tòa nhà cao tầng má»›i. Những cháºu bìm bìm cùng mấy loà i hoa khác xúm xÃt trong khoanh đất bé xÃu đằng trước dăm căn nhà Ãt á»i còn ngưá»i ở. Bên cạnh khoảnh đất đó má»™t chiếc xe đạp ba bánh nằm lăn lóc, má»™t chiếc khăn tắm và má»™t bá»™ đồ tắm trẻ con phÆ¡i trên cá»a sổ tầng hai. Mèo nằm nhan nhản khắp nÆ¡i, dưới cá»a sổ, nÆ¡i ngưỡng cá»a các nhà , chúng theo dõi tôi bằng cái nhìn uể oải. Tuy chỉ má»›i xế chiá»u nhưng khu nà y không má»™t bóng ngưá»i. Äịa thế cá»§a nÆ¡i nà y là m tôi bối rối. Tôi không biết đây là phÃa Bắc hay phÃa Nam. Tôi Ä‘oán chừng đây là má»™t vùng tam giác nằm giữa Yoyogi, Sendagaya va Harajuku, nhưng không chắc lắm.
Dù thế nà o Ä‘i nữa, đây là má»™t khu vá»±c bị lãng quên cá»§a thà nh phố. Hẳn là ngưá»i ta đã quên bẵng nó bởi đưá»ng sá ở đây quá hẹp nên ôtô khó lòng qua được. Bà n tay các nhà thầu xây dá»±ng chưa vươn tá»›i đây. Bước chân tá»›i chốn nà y, tôi có cảm giác như thá»i gian đã quay lại hai mươi, ba mươi năm vá» trước. Tôi nháºn ra rằng đến má»™t lúc nà o đó, tiếng gầm gà o triá»n miên cá»§a động cÆ¡ ôtô đã bị nuốt chá»ng, lúc nà y thì đã hoà n toà n biến mất. Xách chiếc há»™p đà n ghita, gã đà n ông len lá»i qua mê cung những con phố cho tá»›i khi đến má»™t căn nhà khung gá»— gồm nhiá»u căn há»™ cho thuê. Y mở cá»a, bước và o rồi đóng cá»a lại sau lưng mình. Theo như tôi thấy thì cá»a không khóa.
Tôi đứng đó má»™t lát. Kim đồng hồ cá»§a tôi chỉ 6 giá» 20. Tôi tá»±a lưng và o hà ng rà o mắt cáo cá»§a lô đất trống bên kia đưá»ng mà quan sát căn nhà . Nó là má»™t căn nhà chuyên cho thuê Ä‘iển hình, có hai tầng, khung bằng gá»—. Nhìn cá»a ra và o và cách bố trà các phòng là thấy ngay. Hồi còn sinh viên tôi từng sống trong má»™t căn nhà như thế nà y. NÆ¡i tiá»n sảnh có má»™t cái tá»§ đựng già y, má»™t toilet dùng chung, má»™t gian bếp nhá», chỉ có sinh viên và những ngưá»i Ä‘i là m độc thân má»›i sống ở đó. Tuy nhiên, căn nhà nà y lại chẳng có vẻ gì là có ngưá»i ở. Không âm thanh, không động tÄ©nh. Trên cánh cá»a bá»c nhá»±a không có tấm bảng tên ngưá»i nà o. Trước kia thì có bảng tên nhưng ai đó đã bóc Ä‘i, chỉ còn trÆ¡ lại má»™t khoảng trống dà i, hẹp. Má»i cá»a sổ Ä‘á»u đóng im ỉm, rèm che kÃn mÃt, dù cái nóng cuối buổi chiá»u vẫn chưa dứt.
Căn nhà cho thuê nà y, cÅ©ng như các căn nhà kế cáºn, hẳn nằm trong kế hoạch giải tá»a, nên không còn ai sinh sống nữa. Nhưng nếu đúng váºy thì gã đà n ông ôm há»™p đà n ghita là m gì ở đây? Tôi đã có ý chá» xem sau khi y và o thì có cánh cá»a sổ nà o mở ra không, nhưng chẳng có động tÄ©nh gì.
Tôi không thể cứ quanh quẩn ở cái phố hẹp vắng tanh nà y mãi. Tôi liá»n Ä‘i đến chá»— cá»a chÃnh căn nhà , đẩy thá». Tôi đã Ä‘oán đúng: cá»a không khóa, mở và o trong dá»… dà ng. Tôi đứng nÆ¡i ngưỡng cá»a má»™t lát, cố gắng có má»™t cảm nháºn vá» nÆ¡i nà y, nhưng hầu như không nhìn rõ được gì trong cảnh tranh tối tranh sáng. Má»i cá»a sổ Ä‘á»u đóng kÃn mÃt, không khà trong nhà nồng ná»±c, tù hãm. Cái mùi ẩm mốc là m tôi nhá»› tá»›i các mùi dưới đáy giếng. Nách tôi vã mồ hôi trong cái nóng. Môt giá»t mồ hôi chảy xuống phÃa sau vai tôi. Sau má»™t thoáng do dá»±, tôi bước và o rồi nhẹ nhà ng đóng cá»a lại đằng sau. Tôi đã nghÄ© đến chuyện xem thá» có tên ngưá»i nà o dám trên thùng thư hay tá»§ đựng già y để biết liệu có ai vẫn Ä‘ang sống ở đây chăng, nhưng chưa là m váºy thì tôi đã nháºn ra rằng có ai đó ở trong nhà . Có ai đó Ä‘ang quan sát tôi.
Bên phải lối và o có cái gì đó cao cao giống như tá»§ già y, và ai đó kia Ä‘ang đứng ngay phÃa sau nó, như Ä‘ang ẩn nấp. Tôi nÃn thở nhìn chòng chá»c và o cái hÆ¡i ấm tranh tối tranh sáng kia. Ngưá»i đứng đó là gã trai mang há»™p đà n ghita. Rõ rà ng là ngay sau khi và o phòng y đã núp sau tá»§ già y. Y là m gì ở đây? Äợi tôi chăng? "Chà o đằng ấy", tôi cố buá»™c mình lên tiếng. "Tôi Ä‘ang muốn há»i anh..."
Nhưng mấy chữ ấy vừa buá»™t khá»i mồm tôi thì má»™t cái gì đó đã quáºt mạnh và o vai tôi. Rất mạnh. Tôi không biết chuyện gì Ä‘ang xảy ra. Trong khoảnh khắc đó Ä‘iá»u duy nhất tôi cảm thấy lá»±c đánh mạnh đến tối tăm mặt mÅ©i. Tôi đứng đực ra đó, hoang mang. Nhưng ngay má»™t giây sau đó tôi hiểu Ä‘iá»u gì Ä‘ang diá»…n ra. Nhanh như khỉ, gã đà n ông đã nhảy phóc ra từ sau chiếc tá»§ già y mà đánh tôi bằng má»™t cây gáºy bóng chà y. Trong khi tôi Ä‘ang đứng đó choáng váng, y lại vung gáºy lên giáng và o tôi. Tôi cố tránh nhưng không kịp. Lần nà y gáºy Ä‘áºp và o tay trái tôi. Trong má»™t khoảnh khắc, tay mất hết cảm giác. Không Ä‘au đớn, không gì cả. Cứ như toà n bá»™ cánh tay đã tan biến và o không trung váºy.
Tuy nhiên, chưa kịp nghÄ© gì thì tôi đã tung chân đá hắn, như má»™t phản xạ có Ä‘iá»u kiện. Tôi chưa bao giá» theo há»c khóa võ thuáºt chÃnh quy nà o, nhưng má»™t thằng bạn tôi hồi trung há»c biết karate đến đẳng gì đấy đã dạy tôi những đòn cÆ¡ bản. Hết ngà y nà y sang ngà y khác, cáºu ta dạy tôi những đòn đá - chẳng cầu kỳ gì cả, chỉ là táºp đá sao cho cà ng mạnh, cà ng cao, cà ng thẳng chân cà ng tốt. Äây là thứ hữu Ãch duy nhất cần biết trong những tình huống nước sôi lá»a bá»ng, cáºu ta bảo. Cáºu ta có lý lắm. Gã đà n ông Ä‘ang mải mê vung gáºy nên không há» ngá» trước rằng y có thể sẽ bị đá. Tôi cÅ©ng Ä‘ang hoảng loạn như y nên không há» nghÄ© xem mình đã và o đâu, cú đã cÅ©ng chẳng lấy gì là m mạnh, nhưng hình như cú sốc nó gây ra cÅ©ng đủ cho gã kia tắt Ä‘iện. Y không vung gáºy nữa, và như thể đúng khoảnh khắc đó thá»i gian dừng lại, y nhìn trân trân và o tôi bằng cặp mắt trống rá»—ng. Chá»™p lấy cÆ¡ há»™i, tôi bồi thêm má»™t cú đá mạnh hÆ¡n, chÃnh xác hÆ¡n và o bụng dưới y, và khi y gáºp ngưá»i lại vì Ä‘au, tôi giằng cây gáºy khá»i tay y. Rồi tôi đá mạnh và o mạng sưá»n y. Y cố túm chân tôi, thế là tôi lại đá y. Rồi lại đá nữa, cÅ©ng và o chá»— đó. Äoạn tôi vung gáºy phang thẳng cánh và o đùi y. Y rống lên má»™t tiếng đùng **c rồi đổ váºt xuống sà n nhà .
Ban đầu tôi đá và đánh y hoà n toà n là do khiếp sợ, đánh để chÃnh mình không bị đánh. Nhưng khi y đã ngã xuống sà n, tôi nháºn thấy ná»—i khiếp sÆ¡ cá»§a tôi đã chuyển thà nh giáºn dữ, thá»±c sá»± là giáºn dữ. Giáºn dữ vẫn còn nguyên đó, ná»—i giáºn dữ lặng lẽ vốn đã trà ng dâng trong thân thể tôi trước đó, khi tôi vừa Ä‘i vừa nghÄ© đến Kumiko. GiỠđây được tuôn ra, nó bùng lên không sao kìm chế được thà nh cái gì đó gần như là ná»—i căm háºn dữ dá»™i. Tôi lại vung gáºy quáºt và o đùi gã đà n ông. Y rá»›t dãi nÆ¡i khóe miệng. Vai và tay trái tôi, chá»— bị y đánh ban nãy, bắt đầu Ä‘au nhói. Cái Ä‘au cà ng khiến tôi Ä‘iên tiết. Mặt gã đà n ông méo xệch vì Ä‘au, nhưng y vẫn cố gượng dáºy khá»i sà n. Tôi không Ä‘iá»u khiển được tay trái, thế nên tôi quẳng gáºy xuống đất mà giẫm lên ngưá»i y, giã túi bụi và o mặt y bằng tay phải. Tôi nện liên hồi kỳ tráºn. Tôi nện cho đến khi mấy ngón tay phải tôi tê dại rồi trở nên Ä‘au nhói. Tôi muốn dần y cho đến khi bất tỉnh má»›i nghe. Tôi túm cổ y, dáºp đầu y xuống sà n nhà bằng gá»—. Chưa bao giá» trong Ä‘á»i tôi phải thượng cẳng chân hạ cẳng tay vá»›i ai. Tôi chưa bao giá» váºn hết sức bình sinh đặng đánh kẻ nà o khác. Nhưng lúc nà y tôi chỉ là m được má»—i má»™t việc là đánh, đánh mãi, chừng như không sao dừng được. Trà óc bảo tôi dừng lại: thế là đủ rồi. Äánh nữa sẽ là quá tay. Gã nà y sẽ không dáºy nổi nữa. Nhưng tôi không dừng được. Tôi nháºn ra rằng lúc nà y có đến hai tôi. Tôi đã tách là m hai, nhưng cái tôi nà y không còn đủ sức ngăn cái tôi kia. à nghÄ© đó là m tôi lạnh sống lưng.
Thế rồi tôi nháºn thấy gã đà n ông Ä‘ang mỉm cưá»i. Cho dù tôi Ä‘ang đánh y, y vẫn Ä‘ang cưá»i và o mặt tôi - tôi cà ng đánh tợn thì nụ cưá»i cà ng ngoác ra, cho tá»›i khi máu tuôn xối xả từ mÅ©i và cặp môi nát toét cá»§a y, và tá»›i khi y sặc vì nước dãi cá»§a chÃnh y, thì y báºt ra má»™t tiếng cưá»i lảnh lót, má»ng dÃnh. Y Ä‘iên rồi, tôi nghÄ©. Tôi bèn ngừng đánh y mà đứng thẳng dáºy.
Tôi nhìn quanh thì thấy chiếc há»™p đà n ghita dá»±ng bên hông cái tá»§ đựng già y. Tôi để mặc gã đà n ông nằm cưá»i sằng sắc đó mà lại gần chiếc há»™p đà n. Tôi hạ nó xuống sà n, mở khóa rồi nhấc nắp há»™p lên. Bên trong chẳng có gì hết, không đà n, không nến. Gã đà n ông nhìn tôi, vừa cưá»i vừa ho khục khặc. Tôi cảm thấy khó thở. Äá»™t nhiên, bầu không khà oi nồng, sá»±c hÆ¡i nước trong căn nhà nà y trở nên không thể chịu nổi. Mùi ẩm mốc, mồ hôi nhá»›p nháp cá»§a chÃnh tôi, mùi máu và nước dãi, ná»—i giáºn dữ và căm háºn trong tôi: tất cả bá»—ng trở nên quá sức chịu đựng cá»§a tôi. Tôi đẩy báºt cá»a bước ra ngoà i, khép cá»a lại đằng sau. CÅ©ng như trước, không há» có dấu vết má»™t ai ở chốn nà y. Sinh váºy duy nhất là má»™t con mèo to mà u nâu Ä‘ang cháºm rãi băng qua lô đất trống, chẳng buồn để ý đến tôi.
Tôi muốn rá»i khá»i nÆ¡i nà y trước khi có ngưá»i phát hiện ra tôi. Tôi không biết Ä‘i lối nà o, nhưng tôi cứ Ä‘i, chẳng mấy chốc cÅ©ng tìm được má»™t trạm xe buýt có biển đỠ"Äến ga Shinjuku". Tôi cố thở Ä‘á»u lại và sắp xếp cho đâu và o đấy trong đầu trước khi xe buýt đến, nhưng cả hai Ä‘á»u không xong - hÆ¡i thở hổn hển, trong đầu vẫn rối tung lên. "Mình chỉ muốn nhìn và o mặt thiên hạ thôi mà ", tôi cứ nhắc Ä‘i nhắc lại trong đầu váºy! Tôi chỉ nhìn mặt ngưá»i qua kẻ lại trên đưá»ng mà thôi, như lá»i cáºu tôi bảo. Tôi chỉ Ä‘ang cố gỡ rối những rắc rối đơn giản cá»§a Ä‘á»i tôi, chỉ có thế. Khi tôi lên xe buýt, hà nh khách quay lại nhìn tôi. Ai đấy Ä‘á»u tá» vẻ kinh hoà ng rồi ngoảnh Ä‘i chá»— khác. Ban đầu tôi nghÄ© ấy là do vết bầm trên mặt tôi. Mãi má»™t lúc tôi má»›i nháºn ra đó là vì những vết máu loang lổ trên ngá»±c áo tôi (chá»§ yếu là máu mÅ©i cá»§a y) và cây gáºp bóng chà y mà tôi vẫn Ä‘ang nắm chặt trong tay.
Rốt cuá»™c tôi đã tha cây gáºy suốc dá»c đưá»ng vá» nhà rồi ném và o trong tá»§.
Äêm đó tôi thức trắng đến táºn sáng. Vai và tay trái tôi, những chá»— bị gã kia đánh bằng gáºy bóng chà y, giỠđây sưng vù lên, Ä‘au tê tái, còn nắm tay phải tôi vẫn còn nguyên cảm giác nện tá»›i tấp và o gã đó, nện liên hồi kỳ tráºn. Tôi nháºn ra rằng bà n tay vẫn nắm chặt thà nh quả đấm, sẵn sà ng đánh. Tôi cố duá»—i bà n tay ra nhưng nó không chịu nghe. Còn không ngá»§ được thì không hẳn vì không thể ngá»§ mà đúng hÆ¡n là không muốn ngá»§. Nếu cứ trong tình trạng nà y mà ngá»§, tôi sẽ chẳng có cách nà o thoát khá»i mÆ¡ những giấc mÆ¡ khá»§ng khiếp. Tôi cố trấn tÄ©nh, ngồi bên bà n bếp, vừa nhấp chá»— whisky ông cáºu tôi để lại vừa nghe nhạc êm dịu phát ra từ máy cát-xét. Tôi muốn nói chuyện vá»›i má»™t ai đó. Tôi muốn má»™t ai đó nói chuyện vá»›i tôi. Tôi đặt Ä‘iện thoại lên bà n rồi nhìn nó hà ng giá» liá»n. Ai đó hãy gá»i tôi Ä‘i nà o, là m Æ¡n hãy gá»i cho tôi, ai cÅ©ng được, kể cả ngưá»i đà n bà bà ẩn trên Ä‘iện thoại kia cÅ©ng được; ai tôi cÅ©ng sẵn lòng nghe. Dù cho là cuá»™c nói chuyện bẩn thỉu và vô nghÄ©a nhất, cuá»™c đối thoại độc Ä‘ia và ghê tởm nhất. Không sao hết. Tôi chỉ cần má»™t ngưá»i đó hãy nói chuyện vá»›i tôi.
Nhưng Ä‘iện thoại không reo. Tôi uống nốt ná»a chai Scotch còn lại, rồi khi trá»i đã sáng, tôi bò và o giưá»ng Ä‘i ngá»§. Xin đừng để tôi mÆ¡, xin hãy cho giấc ngá»§ tôi là má»™t giấc ngá»§ trống trÆ¡n, không má»™ng mị, dù chỉ hôm nay thôi.
Nhưng dÄ© nhiên tôi đã mÆ¡. Và đúng như tôi đã sợ, đó là má»™t giấc mÆ¡ khá»§ng khiếp. Trong mÆ¡ có gã đà n ông mang há»™p đà n ghita. Trong giấc mÆ¡ tôi cÅ©ng là m những việc như đã là m trong thá»±c tại - Ä‘i theo y, mở cá»a trước căn nhà có há»™ cho thuê, cảm thấy tác động từ cú đánh, rồi nện gã đà n ông, nện mãi, nện mãi. Nhưng sau đó thì khác. Khi tôi thôi đánh hắn và đứng dáºy, gã đà n ông vẫn chảy rá»›t dãi và cưá»i như Ä‘iên dại như trong thá»±c tại, nhưng y lại rút từ trong túi ra má»™t con dao - má»™t con nhá» sắc lẻm. Lưỡi dao phản chiếu ánh chiá»u yếu á»›t tuôn và o qua rèm cá»a, hắt ra má»™t ánh trăng trắng giống như xương. Nhưng gã đà n ông không dùng con dao để tấn công tôi. Thay và o đó y cởi hết quần áo ra rồi bắt đầu tá»± lá»™t da mình như lá»™t vá» quả táo. Y là m rất nhanh mà vẫn không ngá»›t cưá»i sằng sặc. Máu phụt ra xối xả từ mình y, là m thà nh má»™t cái ao Ä‘en sịt, khá»§ng khiếp trên sà n nhà . Y dùng bà n tay phải lá»™t da cánh tay trái, rồi dùng bà n tay trái đã lá»™t da đẫm máu để lá»™t da cánh tay phải. Cuối cùng y trở thà nh má»™t súc thịt đỠhá»n, nhưng ngay cả khi đó y vẫn tiếp tục cưá»i sằng sặc từ cái lá»— Ä‘en ngòm vốn là cái miệng hả hoác cá»§a y, cặp nhãn cầu trắng dã lá»™n lên lá»™n xuống như Ä‘iên trên má»› thịt đỠhá»n vốn là bá»™ mặt y. Chẳng mấy chốc, như thể đáp lại độ lá»›n phi tá»± nhiên cá»§a tiếng cưá»i y, bá»™ da đã lá»™t cá»§a gã đà n ông bắt đầu trưá»n trên sà n nhà mà lại gần tôi. Tôi muốn bá» chạy, nhưng chân tôi không cục cá»±a. Bá»™ da chạm tá»›i chân tôi rồi bắt đầu bò ngược lên. Nó bò lên trên da tôi, bá»™ da sÅ©ng máu cá»§a gã đà n ông dán chặt lên da tôi là m thà nh má»™t lá»›p bá»c ngoà i. Äâu cÅ©ng mùi máu nồng nặc. Chẳng mấy chốc mà chân tôi, mình tôi, mặt tôi bị lá»›p mà ng má»ng cá»§a bô da gã đà n ông hoà n toà n phá»§ kÃn. Rồi mắt tôi không nhìn được nữa, và tiếng cưá»i cá»§a gã đà n ông vang vá»ng trong bóng tối rá»—ng hoác. Äến đó thì tôi thức dáºy.
Bà ng hoà ng và khiếp đảm trà n ngáºp tôi. Trong má»™t lát, tôi tháºm chà không còn cảm nháºn được sá»± hiện hữu cá»§a chÃnh mình. Các ngón tay tôi run rẩy. Nhưng đồng thá»i tôi biết mình đã Ä‘i đến má»™t kết luáºn.
Tôi không thể - và không nên - chạy trốn, không trốn đến Crete, cÅ©ng chẳng trốn Ä‘i đâu hết. Tôi phải đưa bằng được Kumiko trở vá». Bằng đôi tay mình, tôi phải lôi nà ng trở lại thế giá»›i nà y. Bởi nếu tôi không là m váºy, đó sẽ là chung cục cá»§a chÃnh tôi. Con ngưá»i nà y, cái kẻ mà tôi xem là "tôi", kẻ đó sẽ mất Ä‘i vÄ©nh viá»…n.
Tà i sản của Vô Tình