Ghi chú đến thành viên
Ãá» tài đã khoá
 
Ãiá»u Chỉnh
  #41  
Old 19-04-2008, 09:57 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 41
Vô Tâm Nhân


Triệu Há»· không khá»i lo âu, bồn chồn khi không thấy Tiêu Lân xuất hiện cứu mình. Nàng nhá»§ thầm :

- Tại sao Tiêu ca không cứu mình chứ. Mình phải làm sao đây ?

Với khinh thuật siêu phàm xuất chúng, Trình Trình cắp Triệu Hỷ đưa nàng đến một tòa biệt lầu, nằm sâu trong một cánh rừng. Tòa biệt lầu vắng tanh như thể bỠhoang lâu ngày, thậm chí cỠdại đã lan đến tận bậc tam cấp.

Trình Trình gõ cửa ba tiếng. Cánh cửa dịch chuyển phát ra những âm thanh ken két.

Một bộ mặt gìa nua nhăn nhúm xuất hiện sau cánh cửa, đập vào mắt Triệu Hỷ. Chỉ mới nhìn bộ mặt đó thôi, Triệu Hỷ đã hồn siêu phách lạc chỉ chực thét lên nhưng không nổi, vì huyệt đã bị điểm.

Trình Trình nói :

- Trình Trình đưa thai phụ cuối cùng cho Lão Cuồng Y đây.

Cuồng Y nhìn Triệu Hỷ cất tiếng nói lơ lớ :

- ÄÆ°a ả vào.

Trình Trình lách qua cửa, cắp theo Triệu Hỷ đưa vào trong tòa biệt lầu. Nàng đặt Triệu Hỷ lên một phiến đá đặt giữa tòa đại sãnh trống hoắc chỉ có hai chiếc chân đèn được dựng ở hai đầu phiến đá.

Lão cuồng Y nói :

- Không ai theo ngươi chứ ?

Trình Trình gật đầu đáp lá»i lão :

- Bổn sứ hành động chưa một lần sai sót.

- Thế thì tốt. Giải á huyệt của ả đi.

Trình Trình cách không giải á huyệt Cho Triệu Hỷ.

Vừa được giải huyệt, Triệu Há»· liá»n há»i :

- Các ngưá»i đưa bổn cô nương đến đây làm gì ? Äây là đâu ?

Lão Cuồng Y chắp tay sau lưng ngắm nhìn Triệu Hỷ. Lão từ tốn nói :

- Cô nương yên tâm ! NÆ¡i này là Dị Cung. Má»™t tòa biệt cung không có dấu chân ngưá»i ngoại trừ lão phu là Cuồng Y Äá»™c Thá»§ Tiên Sinh và Trình Trình.

Cuồng Y bước đến bên phiến đá. Lão từ tốn nói với nàng :

- Cô nương cho lão phu biết mấy Ä‘iá»u nhé ?

- Lão muốn há»i gì ?

Vuốt hàm râu lởm chởm, trông thật nham nhở. Cuồng Y tiên sinh mỉm cưá»i nói :

- Cô nương tên gì ?

- Bổn cô nương tên là Triệu Hỷ.

Lão Cuồng khẻ gật đầu :

- Tên nghe đẹp quá. Lão phu đoán không lầm cô nương hẳn rất muốn có con.

- Äã lập gia đình bất kỳ nữ nhân nào cÅ©ng muốn có con. Sao lão há»i Triệu Há»· những câu há»i lạ vậy ?

- À ... Lão phu quen há»i như thế đấy. Mà chắc đây là lần đầu tiên cô nương có mang ?

Triệu Hỷ gật đầu :

- Lần đầu tiên.

- Cô nương có mang được bao nhiêu lâu rồi.

Triệu Hỷ nheo mày :

- Lão tiên sinh há»i Ä‘iá»u đó để làm gì ?

- Lão phu há»i Ä‘iá»u đó vì muốn lo cho bào thai cá»§a quý cô nương. Có thể lão phu phải dưỡng bào thai này. Bởi đây là má»™t bào thai rất quý có sá»± thuần khiết mà chá»§ nhân Ä‘ang rất cần.

Triệu Hỷ miễn cưỡng nói :

- ÄÆ°á»£c gần tám con trăng rồi.

Lão Cuồng chặc lưỡi nói :

- Thế thì tốt quá ! Ông trá»i ban cho chá»§ nhân má»™t lần này thôi chá»§ nhân đã viên mãn tâm nguyện cá»§a mình.

Triệu Hỷ nói :

- Lão định làm gì Triệu Hỷ ?

- Lão chỉ nuốn chăm sóc bào thai cho Triệu cô nương thôi. Äể lão phu xem mạch cho Triệu cô nương nhé !

Triệu Hỷ lắc đầu :

- Mạch của Triệu Hỷ nhảy lung tung lắm. Lão đừng có xem mạch.

- Mạch nhảy như thế nào lão Cuồng Y này cũng xem được mà.

Lão vừa nói vừa nắm lấy cổ tay nàng bắt mạch. Äôi chân mày bạc trắng cá»§a Cuồng Y Äá»™c Thá»§ Tiên Sinh nhíu hắn lại. Lão lầu bầu nói :

- Quái gở thật.

Triệu Há»· há»i :

- Triệu Há»· đã nói rồi ! Mạch cá»§a Triệu Há»· quái gở lắm ! Lão tiá»n bối không bắt mạch được đâu.

Lão lắc đầu :

- Sao có chuyện lạ lùng vậy nhỉ. Mạch của Triệu cô nương không phải nhịp đập của một thai phụ. Mà là biểu hiện mạch đập của một trinh nữ. Chẳng lẻ lão Cuồng Y này lầm sao ?

Lão vừa nói vừa bắt mạch một lần nữa. Mặt lão sa sầm :

- Làm gì có chuyện quái gở như vậy nhỉ.

Lão nói rồi đứng thẳng lên dá»i mắt nhìn xuống bụng Triệu Há»·. Lão toan để tay lên bụng nàng.

Triệu Hỷ hét lên :

- Lão tiá»n bối không được đụng đến bào thai cá»§a Triệu Há»·.

Lão Cuồng Y chỉ muốn kiểm chứng thôi mà.

Lão vừa nói vừa ấn tay vào bụng Triệu Hỷ. Lão rút ngay tay lại nhìn Trình Trình.

- Thế này là thế nào ?

Trình Trình ngơ ngẩn bởi câu nói của lão Cuồng Y.

Lão Cuồng Y chỉ vào bụng Triệu Hỷ :

- Không có bào thai nào trong bụng Triệu cô nương này cả.

Lão vừa nói vừa giật sợi dây thắt ngang bụng Triệu Hỷ. Một chiếc gối tròn rơi ra.

Lão Cuồng Y cầm lấy chiếc gối :

- Cái này mà là thai nhi à ?

Lão Cuồng nhìn lại Triệu Hỷ :

- Tại sao cô nương lại gỉa làm thai phụ . Cô nương muốn lão Cuồng Y này mổ bụng cô nương ?

Lão Cuồng Y vừa nói vừa rút má»™t ngá»n liá»…u Ä‘ao nhá» xíu dài độ hai đốt tay toan đâm vào bụng Triệu Há»·.

Triệu Hỷ thấy lão chực mổ bụng mình, sợ đến biến sắc hét lên :

- Lão tiá»n bối... Äừng... Äừng.

Lão Cuồng Y cầm ngá»n liá»…u Ä‘ao đứng trÆ¡ ra như tượng, y cứ lăm lăm chá»±c đâm xuống bụng Triệu Há»·. Nhưng lão cứ đứng như thế mà không đâm ngá»n liá»…u Ä‘ao xuống.

Triệu Hỷ bật khóc :

- Tiá»n bối tha cho Triệu Há»· Ä‘i ! Triệu Há»· đưá»ng đưá»ng là ái nữ cá»§a Khâm sai đại nhân. Tiá»n bối giết Triệu Há»· là vô tình phạm đến trá»ng tá»™i. Lão nhân gia không tha thứ cho tiá»n bối đâu.

Nàng nấc nghẹn rồi thét lên :

- Tiêu Lân đại ca ! Sao lại để cho muội rơi vào cảnh ngộ này mà không cứu muội chứ ?

Nàng vừa thét dứt lá»i thì Tiêu Lân bước đến :

- Tiêu Lân để cho Triệu tiểu thư chết hồi nào mà sợ dữ vậy ?

- Tiêu ca ! Triệu Hỷ biết huynh không bao giỠbỠTriệu Hỷ mà.

- Äến lúc này má»›i nghÄ© đến Tiêu ca, còn như bình thưá»ng thì cứ liếc mắt đưa tình vá»›i Tu Di đệ đệ.

Chàng khẻ vào vai Triệu Hỷ :

- Äồ nữ nhân háo sắc.

Tiêu Lân giải tịnh huyệt cho Triệu Hỷ. Nàng bật ngồi lên ôm lấy ngực nhìn lão Cuồng Y và Trình Trình, lúc này đã bị Tiêu Lân đánh lén điểm vào tịnh huyệt.

Triệu Hỷ chỉ lão Cuồng Y nói :

- Tiêu ca ! Lão định mổ bụng Triệu Hỷ đó.

- Tiêu ca nghe rồi và còn thấy nữa. Nếu như Tiêu ca không ra tay thì cho dù muá»™i có là công chúa đương triá»u lão cÅ©ng mổ bụng chứ đừng nói là Khâm sai đại nhân.

Chàng nhìn lại lão Cuồng Y. Chắp tay sau lưng Tiêu Lân nói :

- Tiá»n bối là đại phu hẳn phải biết y đạo, sao lại hành động như má»™t tên đê tiện giết ngưá»i chẳng gá»›m tay vậy ?

Lão Cuồng Y nhìn chàng chăm chăm.

Tiêu Lân gõ vào trán lão :

- Lão không nói à ?

Lão Cuồng Y trố mắt mở to hết cỡ nhìn chàng.

Tiêu Lân nheo mày nhìn lão rồi như quyết định phải làm cái gì đó. Chàng xốc lão Cuồng Y đặt lên phiến đá.

Triệu Hỷ nói :

- Tiêu ca định làm gì vậy ?

Tiêu Lân nhìn Triệu Hỷ, nói :

- Còn làm gì bây giỠ? Lão đã mổ bụng thai phụ giỠthì đến lượt Tiêu huynh mổ bụng lão.

Chàng nói rồi xé toang trang phục của lão Cuồng Y.

Triệu Hỷ quay mặt chỗ khác.

- Ghê quá ! Tiêu ca đừng làm vậy. Hãy đưa lão vá» công đưá»ng cho lão nhân gia phán xứ.

- Triệu Há»· muá»™i không dám nhìn thì quay mặt chá»— khác. Còn huynh làm Ä‘iá»u này không phải chỉ để đưa lão cho Khâm sai đại nhân trị tá»™i. Mà còn muốn biết đằng sau vụ này còn những gì nữa.

Tiêu Lân nhìn xuống lão Cuồng Y.

Chàng Ä‘oạt lấy ngá»n liá»…u Ä‘ao chích vào rốn lão Cuồng.

- Lão đại phu chết tiệt. Lão đại phu đồ tể. Nghe bổn thiếu gia há»i và thành thật trả lá»i bổn thiếu gia nhé.

Tiêu Lân gằn giá»ng nói :

- Ai sai lão mổ bụng thai phụ ? Vì lý do gì lão mổ bụng thai phụ, nói ra mau ? Nói ra cho hết.

Lão Cuồng im lặng không trả lá»i chàng.

Tiêu Lân chau mày gắt gá»ng nói :

- Lão đại phu thúi. Lão câm à ?

Lão Cuồng cÅ©ng không trả lá»i Tiêu Lân.

Tiêu Lân gật đầu :

- Lão đại phu thúi này đúng là cứng đầu cứng cổ. Muốn bổn thiếu gia nặng tay với lão đây.

Chàng vừa nói vừa chích mũi đao vào rốn lão Cuồng.

Mặc cho Tiêu Lân muốn hành hạ mình như thế nào cũng được, lão Cuồng vẫn im như thóc.

Tiêu Lân gắt giá»ng nói :

- Lão không biết đau à.

Thấy lão cÅ©ng không trả lá»i mình, Tiêu Lân nhìn lại lão. Äôi mắt cá»§a lão cÅ©ng mở to toang hoác chẳng có gì thay đổi cả.

Tiêu Lân chưng chửng nhận ra lão Cuồng Y đã tự kết liễu mình rồi.

Chàng buột miệng nói :

- Quái.

Tiêu Lân vỗ vào má lão Cuồng.

- Hê... Lão định gỉơ trò với bổn thiếu gia à ? Cái trò gỉa chết này bổn thiếu gia đã từng kinh qua rồi nhé. Không qua mặt được bổn thiếu gia đâu.

Tiêu Lân vừa nói vừa chích mủi lưỡi đao vào giữa lòng bàn chân lão Cuồng. Chàng vừa chích vừa nói :

- Lão có luyện thánh thuật Ngá»a Long miên như Khấu Äà Tá»­ thì cÅ©ng phải tỉnh dậy thôi.

Y nghÄ© kia còn Ä‘á»ng trong đầu chàng thì máu từ lòng bàn chân lão Cuồng rỉ ra làm cho lưỡi ngá»n liá»…u Ä‘ao Ä‘ang sáng, thì Ä‘en kịt lại. Hiện tượng càng làm cho Tiêu Lân sá» sững. Bởi sá»± biến màu cá»§a lưỡi liá»…u Ä‘ao chứng tá» máu cá»§a lão là máu độc. Không chỉ độc mà còn là kịch độc.

Tiêu Lân chau mày nói :

- Máu của lão biến thành độc huyết. Lão đại phu thúi này đến chết vẫn còn độc.

Chàng quẳng lưỡi đao lên phiến đá.

Lưỡi đao gảy đôi. Tiêu Lân giật mình thối lùi.

Chàng chau mày nhìn xác lão Cuồng Y .

- Lão Cuồng Y này đúng là vừa độc, vừa hiểm, vừa gian trá tá»™t cùng. Nếu như bổn thiếu gia là kẻ hiếu sát thì đã theo lão rồi. Chỉ cần để máu cá»§a lão vướng vào ngưá»i, chẳng còn gì cứu được nữa.

Chàng lùi ra xa xác lão Cuồng. Vừa lùi Tiêu Lân vừa nói :

- Äúng là Cuồng Y thúi.

Chàng nhìn lại Trình Trình.

- Còn vô nương. Chưa chết như Cuồng Y kia chứ ?

Trình Trình nhìn chàng :

- Ngươi cứ xuống tay giết bổn sứ như lão Cuồng kia.

- Tốt tốt ! Cô nương nói chuyện được là tốt rồi. Tại hạ những tưởng đâu quý cô nương câm như lão kia chứ. Cô nương biết vì sao lão Cuồng Y câm không.

- Lão đã tự hủy mình bằng hủy nhục cốt.

- Huỷ nhục cốt là cái con khỉ gì ?

Chàng vừa thốt dứt câu thì xác lão Cuồng bốc khói, rồi nhanh chóng phân giải chẳng mấy chốc chỉ còn lại vũng nước lầy nhầy. Tiêu Lân nhìn vũng nước lầy nhầy mà nhăn mặt.

Chàng buột miệng nói :

- Ghê quá !

Quay lại Trình Trình. Tiêu Lân ôn nhu nói :

- Lão đại phu thúi chẳng xem trá»ng y đức toi mạng rồi. Tại hạ mạo phạm há»i quý tiểu thư có muốn toi mạng như lão không. Nếu muốn thì nói cho tai hạ biết há»§y nhục cốt ở đâu, đặng tại hạ cho quý tiểu thư uống luôn đặng theo lão.

Trình Trình trang trá»ng nói :

- Trong túi phấn thơm của bổn cô nương.

- Äá»™c công mà để trong túi phấn thÆ¡m. Chắc là có bao nhiêu kẻ tiêu mạng vì cái túi phấn thÆ¡m cá»§a quý tiểu thư ?

Tiêu Lân vừa nói vừa cẩn thận cởi túi phấn hương đeo bên hông nàng.

Chàng đưa túi hủy nhục cốt đến trước mặt Trình Trình.

- Quý cô nương muốn uống hay muốn thoa ?

- Hãy trút vào miệng bổn cô nương.

Tiêu Lân đặt túi hủy nhục cốt lên phiến đá rồi quay lại nói với Trình Trình :

- Lão Cuồng Y kia là gì của cô nương vậy ?

- Ngươi biết rồi còn há»i.

- Tại hạ muốn há»i mối quan hệ giữa cô nương vá»›i lão Cuồng.

- Chẳng có quan hệ gì cả. Bổn nương chỉ giúp cho lão thôi.

- Thế mà bổn thiếu gia lại tưởng lão Cuồng kia là tướng công quý cô nương. Chỉ có mối quan hệ phu thê mới khiến cho quý cô nương muốn chết theo lão Cuồng.

Nghe chàng nói câu này, sắc diện Trình Trình ửng hồng. Ngươi đừng nói càn.

- Bổn thiếu gia không nói càn mà nói đúng chứ ?

- Tiêu Lân ! Ngươi đã đến Dị Cung. Ngươi không thoát khá»i bóng sắc tá»­ thần đâu.

- Ai cÅ©g hăm dá»a tại hạ như vậy cả. Bổn thiếu gia sẽ không làm hại đến quý cô nương. Thậm chí không động đến sợi tóc cùa cô nương nữa nhưng đổi lại cô nương phải trả lá»i những câu há»i cá»§a bổn thiếu gia.

- Bổn cô nương không trả lá»i câu há»i nào đâu, ngươi đừng hoài công vô ích.

Giá»ng nói chắc nịch và cứng rắn cá»§a Trình Trình khiến Tiêu Lân phải cau mày nhăn mặt. Bất giác chàng vá»— tay vừa nói :

- Rất là anh thư. Rất là khí khái. Rất là cao ngạo nữa nhưng chỉ tiếc...

Tiêu Lân bất ngỠchỉ vào trán Trình Trình :

- Tiếc cái đầu này ngu quá. Nếu khôn hơn một chút thì đã nhận ra cái hay cái đúng và cái đẹp, không chừng bổn thiếu gia còn thỉnh vỠnâng khăn sửa túi cho bổn thiếu gia nữa.

Tiêu Lân hừ nhạt rồi đi quanh Trình Trình. Chàng vừa đi vừa nói :

- Nàng thấy đó ! Lão Cuồng đã làm những việc gì ? Những việc lão làm trá»i đất, thánh thần và không má»™t ai chấp nhận được. Má»™t đại phu mà lại mổ bụng thai phụ. Thế mà nàng lại giúp lão. Chẳng lẽ lão mổ bụng thai phụ để chÆ¡i ư ? Hay để thá»a mãn tính tò mò ư ?

Tiêu Lân lắc đầu :

- Tại hạ không tin vì tò mò mà Cuồng Y hành động trái luân thưá»ng đạo lý mà phải vì má»™t cái gì đó. Nếu tại hạ Ä‘oán không lầm việc làm cá»§a cô nương và lão Cuồng Y thúi tha kia có liên quan đến má»™t môn công phu nào đó có đúng không ?

Tiêu Lân dừng lại ngay trước mặt Trình Trình.

- Hãy nói cho Tiêu Lân biết tại hạ đoán có đúng không ?

Trình Trình nhìn thẳng vào mặt chàng :

- Ngươi Ä‘i tìm lão Cuồng Y mà há»i. Bổn cô nương chẳng biết gì cả.

Tiêu Lân vỗ tay.

- Má»™t câu trả lá»i chí lý.

Chàng ve cằm trang trá»ng há»i tiếp :

- Cô nương và lão Cuồng Y luyện môn công tà ma ngoại đạo này hay ngưá»i là nào khác sai khiến hai ngưá»i ?

- Äi xuống a tỳ mà há»i lão Cuồng. Lão sẽ trả lá»i cho Tiêu công tá»­ những câu há»i đó.

Tiêu Lân nheo mày xoa trán. Chàng gật đầu :

- Quý cô nương dạy rất phải. Lão Cuồng Y thúi tha đó chá»§ mưu, phải Ä‘i tìm lão Cuồng há»i má»›i đúng.

Chàng nói rồi bất ngỠquay lại Triệu Hỷ.

- Triệu tiểu thư.

Triệu Hỷ bước đến bên Tiêu Lân.

Nhìn Triệu Há»· Tiêu Lân há»i bằng giá»ng trang trá»ng :

- Nàng trả lá»i cho ta biết. Trên Ä‘á»i này nàng sợ nhất cái gì nào ?

Nghe Tiêu Lân há»i, Triệu Há»· chưng há»­ng nhìn chàng :

- Tá»± dưng Tiêu ca há»i muá»™i sợ cái gì nhất. Tiêu ca có...

Tiêu ca khoát tay.

- Hê ! Nàng đừng nói Tiêu ca cá»§a nàng loạn thần đấy nhé. Trá lá»i cho Tiêu ca biết Ä‘ ! Nàng sợ cái gì nào ?

- Thì Triệu Hỷ sợ chết.

Tiêu Lân nạt ngang :

- Cái con khỉ. Ai mà chẳng sợ chết, ngay như Tiêu ca đây còn sợ chết hơn cả nàng nữa đó.

Nghe Tiêu Lân thốt ra câu đó chân diện Trình Trình Ä‘ang sa sầm cÅ©ng phải bật ra tiếng cưá»i.

Tiêu Lân nhìn lại nàng :

- Cưá»i được à ? Cưá»i được tất không sợ chết. Vậy nàng sợ cái gì nào ?

- Cái chết đối với ta nhẹ tựa lông hồng thì ta đâu còn cái gì để sợ.

Tiêu Lân lắc đầu.

- Nói thế đâu có được. Ai cũng có một cái để sợ cả, nếu không sợ thì cũng kinh hãi. Ví như bổn thiếu gia. Ta sợ nhất là những con thạch sùng.

Chàng chìa tay đến cho Trình Trình thấy.

- Chỉ má»›i nhắc đến những con thạch sùng thôi, da ốc đã nổi đầy ngưá»i bổn thiếu gia rồi.

Nhìn lại Trình Trình, Tiêu Lân từ từ nói :

- Quú cô nương sợ gì nào ?

- Bổn cô nương chẳng sợ gì đâu . Ngươi đừng gỉơ trò với bổn cô nương.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Tại hạ không tin trên thế gian này quý cô nương chẳng có cái gì để sợ.

Chàng quay lại Triệu Hỷ :

- Triệu muá»™i sợ gì nào ? Nói cho Tiêu ca nghe xem. Nữ nhân thưá»ng sợ cái gì nhất nào ?

- Ơ ! Thì muội cũng sợ thạch sùng như Tiêu ca.

Tiêu Lân lưá»m nàng :

- Xem ra cái gì Triệu tiểu thư cũng giống Tiêu Lân. Chẳng có cái gì khác ư ?

- Ơ ! Muội sợ sâu nữa.

Tiêu Lân quay lại Trình Trình :

- Nàng sợ sâu không ?

- Chẳng có gì đáng sợ cả.

Tiêu Lân vỗ tay một tiếng rồi nói :

- Thôi rồi ! Ta biết cái nàng sợ rồi.

Trình Trình nghiêm trá»ng nói :

- Cho ta nghe thá»­ xem.

Tiêu Lân nhạt nhẽo nói :

- Nàng dám bắt cóc thai phụ vá» cho lão Cuồng mổ bụng lấy thai nhi. Bấy nhiêu đó đủ biết nàng là hạng ngưá»i như thế nào rồi. Vừa vô tâm vừa vô tình và lại thêm tàn nhẫn nữa. Bổn thiếu gia sẽ bắt chuá»™t con còn trong bụng chuá»™t mẹ, thả vào ngưá»i nàng. LÅ© chuá»™t con kia sẽ khiến nàng nghÄ© đến những thai nhi tá»™i nghiệp, chưa mở mắt đã bị các ngưá»i hại.

Tiêu Lân nhìn lại Triệu Hỷ :

- Triệu muội ! Trong tòa lầu quỷ này bỠhoang chắc chắn có chuột con. Muội đi bắt dùm huynh ít con chuột con để huynh cho quý cô nương đây thưởng lảm nào.

Triệu Hỷ lắc đầu :

- Muội không bắt chuột con đâu . Muội sợ lắm.

- Muội sợ !

Nhìn lại Trình Trình :

- Quý cô nương sợ không ?

Trình Trình ngậm miệng chẳng trả lá»i Tiêu Lân.

Tiêu Lân nói :

- Im lặng ! Tất là không muốn trả lá»i tại hạ. Không muốn trả lá»i tất là sợ. Sợ thì phải nói cho tại hạ biết những gì tại hạ muốn biết, nếu không bổn thiếu gia sẽ bá» má»™t ổ chuá»™t con vào ngá»±c nàng. Thậm chí còn bá» vào miệng nàng nữa.

Tiêu Lân nhìn thẳng vào mắt Trình Trình.

- Quý cô nương. Có nói không ?

Trình Trình mím chặt hai cánh môi.

Tiêu Lân gằn giá»ng :

- Nhất định không nói.

Trình Trình vẫn im lặng.

Tiêu Lân buông tiếng thở dài :

- Quý cô nương hẳn nghÄ© bổn thiếu gia chỉ biết nói chứ không biết làm ư. Äể cho quý cô nương thấy bổn thiếu gia có dám làm hay không ?

Nói rồi Tiêu Lân bỠđi một mạch.

Một lúc sau quay lại. Chàng vừa bước đến bên Trình Trình vừa nói :

- Ở đây đúng là má»™t ổ chuá»™t khổng lồ. Äâu cÅ©ng có chuá»™t. Có cả má»™t lÅ© chuá»™t con lúc nhúc đủ để cho quý cô nương đây dùng đến hết Ä‘á»i.

Trình Trình biến sắc :

- Ngươi định làm gì bổn cô nương ?

Tiêu Lân vừa nói vừa bất ngỠbóp chặt lấy miệng Trình Trình, buộc nàng phải há to ra. Chàng nhạt nhẽo gằn từng tiếng :

- Cho quý cô nương ăn thịt chuá»™t con. Äể cô nương biết tá»™i lá»—i cá»§a mình. Nếu không thành khẩn nói ra nhưng gì bổn thiếu gia muốn cô nương nói.

Vừa nói Tiêu Lân vừa nắm bàn tay đặt lên miệng Trình Trình.

Trình Trình nhắm mắt lại. Tiêu Lân nghe rõ tiếng tim đập loạn nhịp trong ngực nàng.

Chàng gằn giá»ng há»i.

- Má»™t lần nữa, ta há»i cô nương có nói không ? Ai phái cô nương làm cái trò này ? Và đây có phải là má»™t phương pháp luyện công không.

Trình Trình nhắm mắt rồi gật đầu.

Tiêu Lân thả tay khá»i miệng nàng :

- Quý cô nương đừng tự biến mình thành một hạng quái nhân ghê tởm ăn cả thịt chuột con đó.

Nhìn thẳng vào mắt Trình Trình :

- Ai sai bảo cô nương ?

Mồ hôi vã ra mặt Trình Trình :

- Chủ nhân !

- Má»™t câu trả lá»i nghe chói thính nhÄ©. Ai mà chả biết là chá»§ nhân cá»§a quý cô nương. Nhưng gã chá»§ nhân đó là ai. Nam hay nữ nhân ? Thuá»™c môn phái nào ?

- Ta chỉ biết đó là chá»§ nhân thôi ! Nếu như ngươi muốn biết ngưá»i là ai nam nhân hay nữ nhân thì cứ đến U Hồn Quá»· Cốc.

- U Hồn Quỷ Cốc .

Trình Trình gật đầu.

Tiêu Lân gằn giá»ng nói :

- U Hồn Quỷ Cốc ở đâu ?

Trình Trình lưỡng lự.

Tiêu Lân cau mày :

- Äừng quá trung thành mù quáng như vậy. Hành động cá»§a quý cô nương và lão Cuồng Y khiến quá»· thần cÅ©ng phải phẫn ná»™ chứ không riêng bổn thiếu gia đâu .

Trình Trình buông tiếng thở dài :

- Trong Khu rừng Vô Minh.

Tiêu Lân thả bàn tay ra trước mặt Trình Trình. Chẳng có con chuá»™t con nào trong tay chàng. Cưá»i khảy má»™t tiếng, chàng nói :

- Quý cô nương ngoan ngoãn lắm. Nên tại hạ không bắt chuá»™t con cho cô nương dùng. Thú thật bổn thiếu gia cÅ©ng chẳng đá đụng đến chuá»™t con như mình nói đâu. Nhưng tại hạ nói trước, nếu lá»i nói cá»§a quý cô nương không đúng sá»± thật thì bá»n giám ngục ở phá»§ Khâm sai sẵn sàng cho cô nương thưởng thức món thịt chuá»™t đó.

Tiêu Lân nhìn lại Triệu Hỷ :

- Chúng ta vỠđược rồi.

Chàng vừa nói vừa cắp ngang hông Trình Trình, đồng thá»i nắm lấy tay Triệu Há»· thi triển Hành Tẩu Di Hình Bá»™ trở vá» biệt phá»§ cá»§a Khâm sai Triệu Uẩn.

Vừa thi triển Hành Tẩu Dị Hình Bộ, Tiêu Lân vừa nói với Trình Trình :

- Nhưng gì quý cô nương làm, quý cô nương phải chịu sự phán xét của vương pháp. Bổn thiếu gia không muốn chen vào chuyện này.

Hết hồi 41.
Tài sản của minhtien384

Chữ ký của minhtien384
Trá»i đất bất nhân - Mạc lệ phi tồn
©2012 by 4vn.eu™. Diễn đàn đươc phát triển dựa trên sự đóng góp tích cực của tất cả các thành viên.
Hãy nhấn nút 'Like' để gá»­i lá»i cảm Æ¡n đến ngưá»i viết bài
  #42  
Old 19-04-2008, 09:59 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 42
U Hồn Quỷ Cốc


Tiêu Lân, Di Hoa Tiên Tá»­ dừng bước trước khu rừng Vô Minh. Chàng rá»i mắt quan sát nhìn vào cánh rừng rậm rạp rồi quay sang Tiên Tá»­.

- Nương nương nghÄ© sao vá» con ngưá»i này ?

Di Hoa Tiên Tử Ngạc Kỹ Hằng buông tiếng thở dài, rồi nói :

- Luyện võ công cá»§a Huyết Ma, chứng tá» con ngưá»i này là kẻ vô tâm vô tính mất cả lương tâm cá»§a má»™t con ngưá»i.

Tiêu Lân cướp lá»i Di Hoa Tiên Tá»­ :

- Tại hạ biết y là kẻ vô tâm, vô tính rồi. Dùng thai nhi để luyện công thì đâu con phải là con ngưá»i nữa... Nhưng ý cá»§a vãn bối muốn há»i là võ công cá»§a gã đấy đó.

- Bổn nương không biết y đã luyện tà công Huyết Ma đến cảnh giới nào. Nhưng chúng ta phải giết y trước khi y tụ thành môn tà công tà đạo đó.

Tiêu Lân gãi đầu :

- Vãn bối há»i thật Tiên Tá»­ nhé. Nếu lỡ như vãn bối và Tiên Tá»­ chạm mặt vá»›i gã. Mà võ công cá»§a gã lại cao minh hÆ¡n vãn bối và nương nương, chúng ta phải làm sao ?

Di Hoa Tiên Tá»­ nghiêm giá»ng nói.

- Tiêu thiếu hiệp. Dù trả bằng bất cứ gía nào, bổn Tiên Tử và thiếu hiệp cũng phải triệt diệt ác nhân này.

- Mục đích cá»§a vãn bối và nương nương đến U Hồn Quá»· Cốc trong rừng Vô Minh là như vậy. Nhưng có tiến cÅ©ng phải có lùi. Tiêu Lân há»i nương nương chúng ta không đánh lại đối phương thì làm sao giết hắn. Phải có đưá»ng lui chứ ?

Di Hoa Tiên Tử nheo mày :

- Sao Tiêu thiếu hiệp bi quan vậy ?

- Không phải vãn bối bi quan mà phòng bị thôi. Nương nương... Vãn bối có một đỠnghị này.

- Bổn nương đang nghe thiếu hiệp nói.

- Nếu như đánh không lại quỷ nhân... Vãn bối và nương nương bỠchạy nhé !

- Chạy là sao ?

- VÄ© đào vi thượng, tẩu vi là thượng sách... Tiên Tá»­ là tri ká»· lâu năm vá»›i Khấu Äà Tá»­ tiá»n bối, mà hổng biết bài há»c đó à ? Bài há»c đó Khấu Äà Tá»­ tiá»n bối dạy cho vãn bối trước khi thụ há»c võ công đó. Lúc nào vãn bối cÅ©ng há»c nằm lòng.

- Bổn nương không tin ác nhân trong Vô Minh lâm đã luyện thành Huyết ma công. Nếu như y luyện thành thì đã không phái Trình Trình và lão cuồng Y tiếp tục tìm thai phụ để lấy hài nhi. Diệt ác nhân còn trong trứng nước vẫn dễ hơn nó đã hóa tành quỷ nhân.

Tiêu Lân gãi đầu :

- Biết là như vậy rồi... Nhưng sao vãn bối thấy hồi hộp như thế nào đó.

- Không vào hang hùm sao bắt được hùm con. Tiêu công tử. Việc làm của bổn nương và công tử là làm trượng nghĩa. Cho dù có phải...

Tiêu lân khoát tay.

- Nương nương xin đừng nói gở à.

- Äứng đây cÅ©ng chẳng được ích gì.

Chúng ta vào.

Hai ngưá»i nhìn nhau khẻ gật đầu, rồi cùng song hành tiến rào rừng Vô Minh. Mặc dù giữa ban ngày, nhưng khi há» bước vào rừng Vô Minh thì không gian tối sẫm lại bởi sá»± rậm rạp khu rừng.

Tiêu Lân vừa đi vừa vận công phòng bị. Chàng cảm nhận rõ mồn một thần chết đáng lởn vởn đâu đó chung quanh mình.

Tiêu Lân liếc trá»™m Di Hoa Tiên Tá»­. Chàng nhận ra vẻ mặt trang trá»ng uy nghiêm cá»§a ngưá»i.

Tiêu Lân nói :

- Nương nương có hồi hộp không ?

Di Hoa Tiên Tử khẻ gật đầu :

- Ai cũng vậy thôi.

- Nếu như nương bị ác nhân kia bắt, chẳng biết y sẽ làm gì nương nương nhỉ ?

- Tại sao Tiêu thiếu hiệp lại há»i bổn nương câu đó.

- Vãn bối lo cho nương nương.

- Tiêu thiếu hiệp đừng lo vớ vẩn như vậy. Bổn nương không để cho ác nhân có cơ hội bắt được bổn nương đâu, mà ngược lại y phải trả những oan nghiệp do chính y tạo ra.

- Nghe nương nương nói, vãn bối có cảm tưởng như mình sắp thành công. Nếu bắt được gã ác nhân đó, nương nương định làm gì nào ?

- Theo ý Tiêu thiếu hiệp ?

Tiêu Lân chỉ vào ngực mình.

- Nương nương há»i vãn bối à ?

- Trong Vô Minh lâm ngoài Tiêu thiếu hiệp ra, bổn nương há»i ai đây. Chẳng lẽ lại há»i những tàng cây vô tri vô giác đây ở đây.

- Nếu bắt được gã ác nhân đó Tiêu Lân sẽ... Sẽ...

Chàng gãi đầu rồi nói tiếp :

- Sẽ làm gì nhỉ. À vãn bối sẽ cởi đồ hắn, cho vào ổ kiến lá»­a má»›i đáng tá»™i hắn. NghÄ© cho cùng trên thế gian này chẳng có cá»±c hình nào đủ để hắn Ä‘á»n tá»™i cả.

Di Hoa Tiên Tá»­ mỉm cưá»i nhìn chàng lắc đầu .

Tiêu Lân mỉm cưá»i lại vá»›i Di Hoa Tiên Tá»­. Chàng giả lả nói :

- Nương nương... Mình nói chuyện khác đi.

- Chuyện gì ?

- Vãn bối há»i thật nương nương nhé.

- Thiếu hiệp cứ há»i.

- Nương nương và lão Äà Tá»­ Bang chá»§ Cái Bang ra sao rồi ?

- Äừng há»i bổn nương chuyện đó.

- Sao lại không à ?

- Trong mắt bổn nương không còn lão Äà Tá»­.

- Nương nương đã cứu lão Äà Tá»­ mà ?

- Chẳng lẽ thấy ngưá»i sắp chết lại khoanh tay sao ?

- Cổ nhân có câu Nhất dạ phu thê bách nhật ân... Huống chi nương nương và lão Äà Tá»­ còn có má»™t ái nữ nhan sắc tuyệt trần.

- Thiếu hiệp cũng biết lão đã làm gì với Ngạc Tu Di.

- Hậy... Chỉ nhất thá»i thôi. Äã là nam nhân thì ai ai chẳng vậy. Thấy nữ nhân là...

Chàng giả lả cưá»i.

Di Hoa tiên Tử chau mày nhìn Tiêu Lân nói :

- Thiếu hiệp cÅ©ng là hạng ngưá»i như lão Äà Tá»­ à ?

Tiêu Lân khoát tay :

- Không không... Vãn bối đâu dám có ý đó. Làm sao vãn bối có thể sánh bằng Bang chá»§ Khấu Äà Tá»­ chứ. Vãn bối khác.

- Khác chỗ nào ?

Nặn nụ cưá»i giả lả, Tiêu Lân nói :

- Cổ nhân ví nữ nhân như hoa, còn nam nhân như ngưá»i ngắm hoa. Nên má»›i có câu, thà hái hoa nở trên cành chứ đừng để hoa tàn rồi má»›i hái.

Di Hoa Tiên Tá»­ gắt gá»ng đáp lá»i chàng :

- Äó là hành động cá»§a đào hoa tặc.

- Nhưng không hái khi hoa tàn thì còn gì để hái. Có lẽ khi Khấu Äà Tá»­ lão huynh phạm sai lầm, lúc đó Huyá»n Cung cung chá»§ là đóa hoa đẹp lắm... Mà nghÄ© cho cùng Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c chẳng thể nào sánh được vá»›i Tiên Tá»­ nương nương.

Di Hoa Tiên Tử lắc đầu :

- Äừng nói đến chuyện đó nữa được không ?

- Vãn bối sẽ không nói đến chuyện đó nhưng nương nương chắc cÅ©ng cho Äà Tá»­ tiá»n bối má»™t cÆ¡ há»™i.

Di Hoa tiên tử cau mày :

- Lão quỷ ăn mày đó có gì mà Tiêu thiếu hiệp xin cho lão.

- Hợp rá»i tan, gương vỡ lại lành đấy mà !

Di Hoa Tiên Tử hừ nhạt :

- Trên Ä‘á»i này có nhiá»u ngưá»i như lão chỉ Ä‘em đến những oan tình mà thôi.

- Nương nương có nghe lá»i nói này chưa ?

- Lá»i nói gì ?

- Lá rụng cũng vỠcội, cóc chết ba năm vẫn quay đầu vỠnúi.

- Lão Äà Tá»­ bằng hữu cá»§a Tiêu thiếu hiệp không phải là lá rụng, không phải là cóc.

Tiêu Lân ôm quyá»n :

- Vãn sinh biết nếu như lão là lá hay là cóc thì chắc chắn vãn bối đã há»a thiêu lão rồi. May là Khấu Äà Tá»­ tiá»n bối là con ngưá»i, má»™t con ngưá»i đúng nghÄ©a nên má»›i được...

Chàng bỠlửng câu nói giữa chừng nhìn Di Hoa Tiên Tử.

Ngạc Kỹ Hằng lưá»m Tiêu Lân :

- Äừng nói những chuyện vá»› vẩn đó nữa. Äến lượt bổn nương há»i thiếu hiệp.

- Vãn bối rất sẵn lòng trả lá»i những câu há»i cá»§a nương nương.

- Tiêu thiếu hiệp nghĩ ra sao vỠNgạc Tu Di ?

- Ngạc Tu Di ! Theo y nương nương thì vãn bối phải nghĩ sao vỠNgạc muội này.

- Thiếu hiệp nghÄ© như thế nào là ý nghÄ© cá»§a thiếu hiệp, sao lại há»i bổn Tiên Tá»­.

- Chỉ cần nương nương bảo vãn bối nghĩ như thế nào vãn bối sẽ nghĩ như thế đó.

Di Hoa Tiên Tử cau mày :

- Bổn nương muốn nghe thiếu hiệp nói.

- Thế thì vãn bối xin được nói à ! Ngạc Tu Di là má»™t trang giai nhân tuyệt sắc mà trăm năm chưa hẳn đã có má»™t Má»™t mỹ nữ đúng vá»›i câu nói hoa nhưá»ng nguyệt thẹn, nên chẳng có gã nam nhân nào khi gặp rồi lại há»i hợt bá» cả.

Hừ nhạt mở tiếng, Di Hoa Tiên Tử nói :

- Äúng là má»™t lÅ© háo sắc.

Nói dứt lá»i Di Hoa Tiên Tá»­ gia tăng cước pháp lướt vá» phía trước. Tiêu Lân vá»™i bám theo sau ngưá»i. Vừa dõi bước theo sau Di Hoa Tiên Tá»­, Tiêu Lân vừa nghÄ© thầm :

- Tiêu Lân nghÄ© sao nói vậy, chưa gì đã mắng Tiêu Lân là kẻ hiếu sắc. Mà cÅ©ng đúng thôi. Nam nhân nào mà chẳng háo sắc, đó là những kẻ ngụy ngôn gian trá nhất trên Ä‘á»i này. Nói như Tiên Tá»­ chỉ có nam nhân là háo sắc thôi sao ? Nữ nhân không háo sắc à. Tu Di má»›i cải trang làm nam nhân thì đã có bao nhiêu nữ nhân tÆ¡ tưởng đến Tu Di rồi.

Hai ngưá»i Ä‘i được ná»­a dặm thì gặp ngôi cổ má»™ khổng lồ. Ngôi cổ má»™ má»›i chỉ đập vào mắt Tiêu Lân và Di Hoa Tiên Tá»­ thôi. Cả hai ngưá»i đã cảm nhận được không khí khá»§ng bố lẫn cảm giác rá»n rợn tá»± dưng bá»™c phát ra từ trong tâm thức há».

Quanh ngôi má»™ khổng lồ đó là những vạc hoa huệ trắng toát. Phàm hoa huệ thì biểu tượng cho sá»± thuần khiết tinh anh đối vá»›i ngưá»i chết, nhưng những vạc hoa huệ quanh ngôi cổ má»™ này lại trông ngá» ngợ như má»™t vành khăn tang trắng bao bá»c lấy nó.

Di Hoa Tiên Tá»­ rít má»™t luồng chân khí, cùng vá»›i Tiêu Lân chậm bước cẩn thận tiến đến ngồi cổ má»™. Ngôi cổ má»™ to như má»™t tòa nhà ba gian sừng sững, mà hai ngưá»i đứng trước nó tá»± nhận ra mình thật bé nhá» vá»›i vẻ hùng vÄ© cá»§a ngôi má»™.

Tiêu Lân nhìn lên tấm bia khổng lồ dựng trước ngôi mộ. Một tấm bia đá chẳng có khắc chữ nào.

Nhìn lại Di Hoa Tiên Tử, Tiêu Lân nói :

- Nương nương... Äây hẳn là U Hồn Quá»· Cốc.

Di Hoa Tiên Tử gật đầu :

- Có lẽ vậy. Chắc chắn phải có mật đạo vào trong ngôi mộ đá này.

- To như thế này phải có mật đạo chứ ? Chẳng biết ngưá»i nào nằm trong ngôi má»™ này ?

Lá»i nói đó còn Ä‘á»ng trên miệng Tiêu Lân thì má»™t âm thanh khô khốc phát ra từ tấm bia đá.

Cạch !

Liá»n theo âm thanh sau đó má»™t vòm cá»­a từ từ dịch chuyển mở ra. Vòm cá»­a tá»± động mở ra như thể má»i gá»i Tiêu Lân và Di Hoa Tiên Tá»­ bước vào

Tiêu Lân nhìn sang Di Hoa Tiên Tử :

- Nương nương. Chúng ta khá»i Ä‘i tìm mật đạo... Nó tá»± mở ra như thể má»i Tiêu Lân và nương nương bước vào.

Tiêu Lân ve cằm nói :

- Thà để cho vãn bối tìm ra vào còn hơn là nó tự động mở ra thế này.

- Sao mà ghê quá !

- Tiêu thiếu hiệp ngại.

- Tất nhiên phải ngại rồi. Nương nương không ngại ư ? Toàn thân vãn bối nỗi đầy gai ốc đây nầy. Cố tật tham sinh úy tử của vãn bối, vãn bối không bao giỠbỠquên cả.

Chàng gãi đầu :

- Nương nương vào trước hay là vãn bối ?

- Bổn nương đâu muốn thí mạng một kỳ tài võ lâm như Tiêu thiếu hiệp.

Di Hoa tiên Tử nói rồi, vận hóa chân ngươn phong bế ba mươi sáu đại huyệt cẩn thận bước qua vòm cửa mật đạo.

Tiêu Lân cÅ©ng chuyển hoá ná»™i công bước theo ngưá»i. Kẻ trước ngưá»i sau, chậm chậm bước vào mật đạo vào U Hồn Quá»· Cốc.

Khí lạnh từ hai bên vách mật đạo tá»a ra ra khiến cho Tiêu Lân và Di Hoa Tiên Tá»­ có cùng má»™t cảm giác Ä‘ang bước vào má»™t địa ngục a tỳ.

Há» theo mật đạo vá»›i những bậc tam cấp Ä‘i lần xuống bên dưới. Cuối cùng hỠđến má»™t gian mật thất khá rá»™ng vÆ¡i chu vi non mưá»i trượng vuông. Ngay giữa gian địa thất đó là má»™t cá»— quan tài đá, kiến tạo nên má»™t sắc thái âm u rá»n rợn, nhưng có lẽ càng rợn ngưá»i hÆ¡n, là nhân dạng cá»§a má»™t ngưá»i vận xám y thùng thình Ä‘ang quay lưng lại vá»›i Tiêu Lân và Di Hoa Tiên Tá»­. Ngưá»i đó không búi tóc mà để tóc xõa Ä‘en ngang vai, má»™t mái tóc được chải chuốt cẩn thận, bóng mượt mà dưới ánh sáng cá»§a bốn chiếc chân đèn phản chiếu cả nhân dạng cá»§a Tiêu Lân và Di Hoa Tiên Tá»­.

Tiêu Lân và Di Hoa Tiên Tá»­ cùng im lặng quan sát ngưá»i đó.

Tiêu Lân tằng hắng rồi nói :

- Tôn giá là chủ nhân U Hồn Quỷ Cốc.

Xám y nhân từ từ quay lại đối mặt vá»›i Tiêu Lân và Di Hoa Tiên Tá»­. Nhân diện cá»§a Xám y nhân được che bằng má»™t chiếc mặt nạ dát vàng óng ánh. Má»™t chiếc mặt nạ vàng được trạm khắc bằng nhưng đưá»ng nét thật tinh xảo nhưng lại là mặt cá»§a má»™t ác quá»·, vừa sinh động vừa gá»›m giếc khiến cho ngưá»i đối diện phải rùn mình sá»n gai ốc, nếu phải trá»±c diện tiếp cận bá»™ mặt đó.

Xám y nhân cất giá»ng the thé :

- Tiêu Lân... Bổn nhân đã chá» ngươi ở đây lâu lắm rồi. Bổn nhân chá» ngươi không chỉ trong má»™t ngày, mà trong má»™t Ä‘á»i làm kiếp ngưá»i.

Nghe Xám y nhân thốt ra câu nói này, Tiêu Lân phải cau mày. Chàng buá»™t miệng há»i :

- Tại sao tôn gía chỠtại hạ.

- Trong tất cả cái thú ở trên Ä‘á»i này, bổn nhân ôm ấp má»™t cái thú duy nhất, đó là hành hạ há» Tiêu Mà kẻ bổn nhân nằm mÆ¡ cÅ©ng tưởng đến đó chính là Tiêu Lân.

Giá»ng nói cá»§a Xám y nhân mặc dù nghe the thé nhưng lại rất ung dung tá»± tại, nếu không muốn nói là rất ôn hòa. Nhưng chính vẽ ôn hòa và ung dung đó lại khiến Tiêu Lân bồn chồn rá»n rợn.

Chàng nghiêm giá»ng há»i :

- Tôn gía thích hành hạ Tiêu Lân ?

- Äúng !

- Hình như giữa tôn gía vá»›i Tiêu Lân có má»™t mối thù bất đội trá»i chung.

- Không sai !

Tiêu Lân lắc đầu :

- Tại hạ chưa từng thù oán gì với tôn gía.

- Ngươi không có thù vá»›i bổn nhân nhưng ngưá»i phải gánh những gì mà trưởng tôn cá»§a ngưá»i đã gieo. Bổn nhân đã thá» tất cả ho Tiêu Ä‘á»u phải chết dưới tay bổn nhân.

Tiêu Lân ôm quyá»n :

- Tại hạ có thể há»i tôn gía má»™t câu có được không ?

- ÄÆ°á»£c

- Chính vì oán hận Tiêu gia mà tôn gía không ngần ngại luyện tà công Huyết Ma ?

Xám y nhân ngữa mặt cưá»i khanh khách. Cắt ngang trang tiếu ngạo đó, y rá»i hai luồng ma nhãn đỠối vào Tiêu Lân rồi trầm giá»ng nói :

- Mối hận với Tiêu gia của ngươi là động lực để bổn nhân luyện Huyết Ảnh Ma Công. Bổn nhân còn có ý khác.

- à gì ?

- Ngươi chẳng nên tò mò làm gì. Cho dù ngươi có biết thì cũng bằng thừa !

- Tôn gía có thể cho tại hạ đoán được chứ ?

- Ngươi đoán xem.

- Äá»™c bá võ lâm, xưng hùng và cao hÆ¡n nữa là xưng đến... Nhưng tôn gía hẳn biết luyện Huyết Ảnh Tà Công là tá»± biến mình thành má»™t kẻ bại hoại vô nhân cá»±c kỳ... Tôn gía biết Ä‘iá»u đó chứ. Kẻ nào luyện Huyết Ảnh Tà Công thì quỉ thần, trá»i đất chẳng dưng đâu .

- Bổn nhân chỉ tin vào bổn nhân mà chẳng tin vào cái gì cả.

Vừa nói, Xám y nhân vừa vận hóa công phu Huyết Ảnh Tà Công. Má»™t màn huyết quang xuất hiện bao bá»c khắp ngưá»i gã.

Tiêu Lân khoát tay.

- Khoan !

- Ngươi còn muốn nói gì ?

- Tại hạ đến đây tất biết phải giao thủ một trận sinh tử với tôn gía rồi. Tôn gía hẳn đã biết mục đích của ta và Di Hoa Tiên Tử ?

- Giết kẻ luyện ma công ngay từ lúc còn trong trứng trước. Có đúng vậy không ?

Di Hoa Tiên Tử lên tiếng :

- Bổn nương không phá»§ nhận Ä‘iá»u đó.

Xám y nhân rá»i mắt nhìn vá» phía Di Hoa Tiên Tá»­. Y cưá»i khảy má»™t tiếng rồi nói :

- Thật là hồ đồ. Chỉ vá»›i má»™t chút bản lÄ©nh cá»§a Di Hoa Tiên Tá»­, và Hấp Tinh Äại Tà Công cá»§a Tiêu Lân lại có thể lấy được mạng bổn nhân. Nghe hai ngươi nói, bổn nhân những tưởng các ngươi là những kẻ hồ đồ không biết nhìn xa trông rá»™ng. Hoặc ra hai ngươi Ä‘ang nằm mÆ¡ và sống trong giấc mÆ¡ không thá»±c cá»§a hai ngưá»i.

Tiêu Lân ôm quyá»n ôn nhu nói :

- Tại hạ nghÄ© chuyện gì cÅ©ng Ä‘á»u phải đến kết cục thôi. Nhưng trước khi Ä‘i đến kết cục tối hậu, Tiêu Lân muốn biết trưởng tôn cá»§a tại hạ đã làm những gì khiến cho tôn gía căm phẫn há» Tiêu như vậy ?

- Làm gì ư ? Nếu có thể ngươi xuống a tỳ địa ngục há»i Tiêu Viên, chắc y sẽ trả lá»i cho ngưá»i biết.

Tiêu Lân ngây mặt há»i Xám y nhân bằng chất giá»ng rất ung dung tá»± tại :

- Nhỡ như tại hạ không xuống a tỳ mà kẻ xuống là tôn gía thì biết ai nói cho Tiêu thiếu gia biết đây. Chi bằng tôn gía cứ nói huỵch toẹt cho tại hạ biết có hơn không. Chúng ta đã gặp mặt rồi, can gì phải úp úp mở mở.

- Tiểu tá»­... Ngươi cao ngạo lắm. Tiêu gia cá»§a các ngươi đã giết nương tá»­ cá»§a bổn nhân khi ngưá»i bụng mang dạ chá»­a. Cái thù đó ta thá» bắt tất cả há» Tiêu phải gánh.

- Nghe tôn gía nói. Tiêu Lân những tưởng đâu ngưá»i là đương kim hoàng thượng, má»™t lá»i phát ra là lệnh tru di tam tá»™c há» Tiêu. Phải chi ngưá»i là hoàng thượng...

Tiêu Lân ôm quyá»n hướng vá» Xám y nhân :

- Bổn thiếu gia sẵn sàng tuân chỉ nhưng rất tiếc ngưá»i lại không phải là Thiên Tá»­, mà là má»™t kẻ bại hoại vô nhân, dùng thai phụ và thai nhi để luyện tà công phục vụ cho ý tưởng trả thù và độc bá võ lâm cá»§a ngươi.

Tiêu Lân ôm quyá»n xá :

- Tôn gía miá»…n thứ cho bổn thiếu gia không thể chuẩn y lệnh cá»§a ngưá»i.

Hừ nhạt một tiếng, Xám y nhân nói :

- Ngươi không cần phải nói ra Ä‘iá»u đó. Tá»± bổn nhân sẽ thá»±c hiện tâm nguyện cá»§a mình.

Tiêu Lân ôm quyá»n nói :

- Tại hạ còn má»™t Ä‘iá»u nữa muốn biết.

- Nói.

- Thật sự Tiêu Lân muốn biết chân diên thật của tôn gía.

- Sao ngưá»i lại muốn biết

- Æ  ! Thấy chiếc mặt lạ quỉ kia tại hạ liá»n tưởng tá»›i bá»™ mặt cá»§a tôn gía hẳn còn xấu xí hÆ¡n chiếc mặt nạ đó. Mặc dù chỉ chứng nghiệm chiếc mặt nạ kia thôi, Tiêu Lân đã cảm thấy nó xấu xí quá rồi. Chẳng lẽ bá»™ mặt cá»§a tôn gía còn xấu hÆ¡n nữa sao ? Nếu bá»™ mặt cá»§a tôn gía xấu hÆ¡n, xem chừng tôn gía đúng là ngươỉ cá»§a a tỳ địa ngục.

Xám y nhân cưá»i khảy rồi nói :

- Tiêu tiểu tử... Khi nào ngươi gần chết bổn nhân sẽ cho ngươi biết chân diện thật của bổn nhân.

Tiêu Lân reo lên :

- Nói như thế tôn giá luôn dấu chân diện cá»§a mình. Phàm những kẻ dấu chân diện thì chứng tá» má»™t Ä‘iá»u. Tại hạ nhất định đã gặp tôn gía và biết tôn giá. Tiêu Lân nói có đúng không !

Xám y nhân im lặng.

Tiêu Lân nói tiếp :

- Äiá»u thứ hai tại hạ muốn nói cho tôn gía biết. Tôn gía nói là khi nào bổn thiếu gia gần chết thì má»›i cho Tiêu Lân thấy chân diện thật cá»§a ngưá»i. Chỉ má»—i lá»i nói đó thôi, Tiêu Lân đã Ä‘oán ra, tôn gía cho dù có Huyết Ảnh Tà Công cÅ©ng không tin sẽ thắng được Tiêu Lân và Di Hoa cung chá»§, nên má»›i có sá»± ngần ngại này.

Xám y nhân rít giá»ng nói :

- Tiêu tử ! Ngươi quá thông minh để suy đoán đó. Nhưng sự thông minh lẫn sự suy đoán của ngươi chỉ đưa ngươi đến tử lộ mà thôi.

- Tại hạ cứ phải nghe những lá»i nói này.

- Thế ngươi còn gì để há»i nữa không ?

Tiêu Lân nheo mày. Chàng gật đầu :

- Tại hạ biết há»i tôn gía cái gì bây giỠư ?

Tiêu Lân nói rồi lắc đầu :

- Chắc có lẽ chẳng còn gì để há»i tôn giá. Giá» thì còn má»—i má»™t việc để làm.

- Việc gì ?

Xám y nhân vừa há»i vừa rá»i hai luồng ma nhãn như hai khối than hồng vào Tiêu Lân.

Tiêu Lân mỉm cưá»i nói :

- Äánh cho tôn gía má»™t trận nhá»› Ä‘á»i và lật chiếc mặt nạ kia coi tôn gía là ai.

Tiêu Lân vừa nói vừa bất ngá» phát tác Huyết Äiểm Chỉ công thẳng vào tam tinh Xám y nhân. Chàng xuất thá»§ hoàn toàn bất ngá» nên Xám y nhân gần như không có phản xạ gì.

Äạo chỉ khí cá»§a chàng Ä‘iểm ngay vào trán đối phương.

Chát !

Tiêu Lân chỉ kịp thấy vòng huyết quang hộ thể của Xám y nhân vụt lóe lên, đầu của y hơi giật ra sau khi tiếp nhận đạo chỉ của chàng.

Mặc dù tiếp nhận trá»n đạo chí khí đỠối đó nhưng tuyệt nhiên Xám y nhân chẳng há» hấn gì, mà chỉ hÆ¡i niá»…ng đầu ra sau.

Y rít giá»ng nói :

- Tiểu tử ! Khá lắm.

- Tôn gía có đau không ?

- Ná»™i lá»±c cá»§a tiểu tá»­ khá lắm nhưng không đủ cho bổn nhân Ä‘au đớn. Äến lượt bổn nhân bồi tiếp ngươi bằng Huyết Ảnh Ma Công.

Tiêu Lân trụ tấn nhá» giá»ng nói vá»›i Di Hoa Tiên Tá»­ :

- Nương nương... Xem chừng không xong rồi... Phải hợp công thôi.

Di Hoa Tiên Tá»­ lách bá»™ bước ra phía sau lưng Tiêu Lân, áp ngá»c thá»§ vào đại huyệt thần khiếu và thiên linh cái cá»§a chàng, đổ ná»™i lá»±c truyá»n sang.

Cùng lúc đó Xám y nhân phát tác hai bóng huyết thá»§ đỠối chia làm hai công trá»±c diện chàng. Tiêu Lân không né tránh, mà dá»±ng chưởng ảnh dồn tất cả công lá»±c vốn có cá»§a mình phối hợp vá»›i Di Hoa Tiên Tá»­ đón thẳng đở thẳng. Chàng vốn đã được Khấu Äà Tá»­ khai thông sinh tá»­ huyá»n quan, được Tuệ Thiện pháp chá»§ đại sư sang cho công lá»±c và có cả Hấp Tinh Äại Tà Công, nên nhanh chóng hợp nhất ná»™i lá»±c cá»§a Di Hoa Tiên Tá»­ cùng vá»›i ná»™i lá»±c cá»§a mình mà chống đở hai bóng huyết thá»§ cá»§a Xám y nhân.

Tiêu Lân vừa đở chưởng của Xám y nhân vừa nghĩ thầm :

- Äằng nào thì cÅ©ng phải Ä‘i đến kết cục sau cùng, ta chẳng có gì phải ngại. Hy vá»ng Di Hoa Tiên Tá»­ nói đúng, gã vô tâm này chưa luyện thành Huyết Ảnh Tà Công.

à niệm kia còn Ä‘á»ng trong đầu chàng thì má»™t tiếng sấm động nổ ra ngay khi chưởng ảnh cá»§a chàng chạm vào hai bóng huyết thá»§.

Ầm !

Mắt Tiêu Lân nảy đom đóm, khí huyết nhộn nhào. Hai chân chàng gần như bủn rủn không sao trụ tấn nổi mà dịch chuyển vỠsau ba bộ. Dư kình do lần đối chưởng đó làm rạn nứt vách địa thất U Hồn Quỷ Cốc.

Xám y nhân vẫn trụ thân một chỗ. Màn huyết quang hộ thể của y càng đỠrực hơn, chẳng còn nhìn thấy nhân dạng.

Tiêu Lân nói với Di Hoa Tiên Tử :

- Nương nương. Không xong rồi ! Y đã luyện thành Huyết Ảnh Tà Công.

Di Hoa Tiên Tử mặc dù không trực tiếp giao thủ với Xám y nhân nhưng vẫn cảm thấy khí huyết nhộn nhạo, sắc diện biến qua màu tái nhợt.

Tiêu Lân nói :

- Nương nương ! Chúng ta tự tìm đến cái chết, chỉ có chạy thôi.

- Tiêu thiếu hiệp ! Không có sinh lộ cho bổn nương và thiếu hiệp đâu. GiỠđây bổn nương và Tiêu thiếu hiệp phải đi đến cùng, bởi cửa vào U Hồn Quỷ Cốc chắc chắn đã bị phong bế rồi.

Xám y nhân phá lên cưá»i. Y vừa cưá»i vừa nói :

- Hai ngươi biết đã quá muốn rồi. Chỉ có má»™t con đưá»ng duy nhất cho hai ngưá»i đến, đó là cá»­a a tỳ.

Tiêu Lân nạt ngang :

- Bổn thiếu gia đâu muốn đến đó.

- Không đến cũng không được.

Xám nhân vừa nói vừa vỗ tiếp hai bóng ảnh thủ đến Tiêu Lân. Chiêu công của lão phát ra tạo ra tiếng gío rít nghe buốt cả cột sống.

Tiêu Lân nghiến răng, dá»±ng chưởng đón thẳng đở thẳng, bởi không gian ở đây không đủ cho chàng dùng đến Hành Tẩu Di Hình Bá»™. Huống chi còn có Di Hoa Tiên Tá»­ Ä‘ang truyá»n công cho chàng.

Một tiếng sấm chưởng nữa lại trỗi lên.

Tiêu Lân và Di Hoa Tiên Tử ngã ngồi dưới sàn đá. Xám y nhân vẫn đứng sừng sững.

Äầu óc Tiêu Lân có những âm thanh ỳ ỳ, mắt thì hoa lên như thể thấy năm sáu bóng Xám y nhân lừng lững đứng trước mặt mình.

Chàng than thầm :

- Chết thật ! Tự dưng ta và Di Hoa Tiên Tử tìm đến chỗ cái chết lãng nhách như thế này.

Xám y nhân dựng đôi bản thủ đỠối như than hồng.

Tiêu Lân hét lên :

- Khoan !

Xám y nhân rít giá»ng nói :

- Tiểu tử ! Ngươi muốn nói gì.

Tiêu Lân và Di Hoa Tiên Tá»­ từ từ đứng lên. Chàng gỉa lả cưá»i rồi nói :

- Tại hạ và tôn gía đã đấu với nhau hai hiệp rồi. Theo qui lệ võ lâm sau khi giao thủ hai hiệp thì phải cho đối thủ nghỉ ngơi để tiếp tục hiệp thứ ba. Tôn gía định bỠqui lệ võ lâm đó à.

- Hò đồ ! Ai đặt ra qui lệ đó ?

- Chính võ lâm minh chủ Giang Hàn.

Xám y nhân rít rít giá»ng nói :

- Ngoa ngôn... Chẳng bao giỠcó qui ước đó cả. Huống chi bổn nhân và tiểu tử phải có một kẻ sống một kẻ chết.

Tiêu Lân nhăn mặt :

- Tôn gía không tin võ lâm minh chá»§ Giang Hàn đặt ra qui ước đó ư ? Nếu như tôn gía không tin thì cứ Ä‘i há»i võ lâm Minh chá»§, cái qui ước đó bắt buá»™c ngưá»i võ lâm ai cÅ©ng phải nghe đó.

Tiêu Lân xoa tay gỉa lả cưá»i rồi nói :

- Cho dù giao đấu sinh tử thì cũng phải có qui ước đàng hoàng. Thôi nhé, cứ dừng lại ở đây. Sau một tuần nhang chúng ta lại giao thủ tiếp.

Xám y nhân hừ nhạt một tiếng.

- Tiểu tử ! Ngươi nó không biết ngượng miệng.

- Tại hạ nói đúng thì có gì phải ngượng miệng chứ. Chỉ có những kẻ nói không đúng thì mới ngượng miệng thôi.

Xám y nhân rít giá»ng nói :

- Cho dù có qui ước võ lâm thì tiểu tử càng đã phạm qui. Bởi ngươi và Di Hoa Tiên Tử hợp sức giao thủ với bổn nhân.

Tiêu Lân khoát tay.

- Không không... Tôn gía sai rồi.

- Sai chỗ nào ?

- Cách đây trên trăm năm, Huyết Ảnh Ma Tôn đã giao thá»§ má»™t lúc vá»›i ba ngưá»i. Má»™t là sư mẫu cá»§a Di Hoa Tiên Tá»­, và hai ngưá»i nữa đó là Võ Thánh và Thần Tăng. Vị chi tất cả là ba ngưá»i cùng hợp lá»±c giao đấu vá»›i Huyết Ảnh Ma Tôn. Hiện thá»i chỉ có tai hạ và Di Hoa Tiên Tá»­, xem ra thiếu má»™t ngưá»i. Theo lẽ công bằng, Ä‘á»i trước làm sao thì Ä‘á»i sau làm vậy. Tôn gía đã luyện thần công cá»§a Huyết Ảnh Ma Tôn mà không làm đúng vá»›i những gì Huyết Ảnh Ma Tôn làm. Lão sao có thể vui vẻ trong cõi hư vô. Nếu như tôn gía muốn không thua tiá»n nhân thì phải chá» Tiêu Lân thêm má»™t ngưá»i nữa rồi giao thá»§ vá»›i tôn gía.

Xám y nhân nghe chàng nói xong ngữa mặt cưá»i khanh khách.

Tiêu Lân cÅ©ng cưá»i theo Xám y nhân.

Nghe chàng cưá»i, Xám y nhân cắt ngang tràng tiếu ngạo :

- Tiểu tá»­... Ngươi cưá»i gì ?

Tiêu Lân ôm quyá»n nói :

- Tôn gía hẳn đã hiểu lá»i nói chí lý chí tình cá»§a Tiêu Lân nên má»›i cưá»i thá»a thê như vậy. Äúng là trượng phu... Tại hạ phải khâm phục sá»± khí phái và trượng phu cá»§a Tôn giá. Thôi thì chúng ta cứ dừng cuá»™c đấu ở đây để đến ngày đại há»™i Long Chuẩn làm lại nhé.

Xám y nhân rít giá»ng quát :

- Im... Tiêu Lân tiểu tá»­. Ngươi vá»ng ngôn như thế đủ rồi... Bổn nhân cưá»i là cưá»i nguoi đó. Ngươi đã bước đến ngưỡng cá»­a a tỳ nên giở trò xảo ngôn, kích động bổn nhân tạo cho ngươi má»™t con đưá»ng sống ư ? Bổn nhân Ä‘au phải là đứa trẻ lên hai lên ba để nghe ngươi nói nhăng nói cuá»™i đâu.

Xám y nhân lắc đầu :

- Ngươi và Di Hoa Tiên tá»­ đã bước vào U Hồn Quy Cốc thì phải tiếp nhận hậu quả cá»§a hai ngưá»i... Äừng kéo dài thá»i gian để chỠđợi má»™t sá»± may mắn hay kỳ tích gì có thể xảy ra.

- Nói vậy tôn gía đã không giữ đúng ká»· cương cá»§a tiá»n nhân Ä‘á»i trước.

Xem ra Huyết Ảnh Ma Tôn đã chá»n lầm ngưá»i nên trao bí kíp thần công cho tôn gía. Lão hẳn tức giận lắm. Nếu không tức giận thì cÅ©ng há»— thẹn vá»›i sư mẩu và nhị vị thánh tăng Thiếu Lâm Tá»±.

Tiêu Lân chắt lưỡi nói tiếp :

- Tiêu Lân mong tôn gía sớm nhìn lại mà không làm hổ thẹn lão sư gia của tôn gía.

Xám y nhân rít giá»ng gằn từng tiếng :

- Tiêu Lân. Ngươi nói thế đủ rồi. Nếu có xuống a tỳ gặp Huyết Ảnh Ma Tôn thì nói với lão rằng, nếu cõi dương gian này còn tồn tại lão thì bổn nhân cũng tống tiễn lão xuống a tỳ địa ngục.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Thế thì chết thật rồi... Thế thì chết thật rồi.

- Ngươi nói thế có ý gì ?

- Tại hạ nói lão Huyết Ảnh Ma Tôn chết thật rồi đó. Chá»n ai không chá»n lại Ä‘i chá»n má»™t kẻ bất trung, bất nghÄ©a, và bất nhân như tôn gía truyá»n cho bí kiếp võ công.

- Bổn nhân bất nghĩa, bất trung, bất nhân cũng được miễn sao tiểu tử phải quằn quại dưới chân bổn nhân.

Xám y nhân vừa thốt dứt câu thì bất thình lình có tiếng sấm chưởng vang lên ngoài mật đạo. Chẳng biết xảy ra chuyện gì bên ngoài mật đạo nhưng liá»n sau tiếng sấm chưởng đó, Yến Yến lướt vào.

Yến Yến liá»n nói :

- Tiêu ca... Yến Yến phối hợp với huynh.

Nàng vừa nói vừa áp chặt tay vào đại huyệt thiếu hoa sau lưng Tiêu Lân.

Nhận ra Yến Yến, Tiêu Lân phấn khích hắn lên. Chàng nói :

- Tôn giá. Giá» thì có đủ ba ngưá»i rồi. Tiêu Lân thỉnh má»i tôn gía tiếp chưởng.

Chàng vừa nói vừa phát tác U Hạo Thần Công. Cảnh giá»›i tối thượng cá»§a Hấp Tinh Äại Tà Công.

Xám y nhân không chút e dè, mà dựng huyết ảnh thủ đón thẳng đở vào chưởng khí của chàng.

Ầm !

Một luồng xoáy khí khổng lồ phát ra khi huyết ảnh thủ chạm vào U Hạo Thần Công cuốn lên nóc mật thất.

Ầm !

Cả nóc mật thất rạn nứt đổ ập xuống Xám y nhân thối liá»n ba bá»™, rồi bất ngá» Ä‘iểm mÅ©i giày lao qua chá»— nóc vừa sập xuống thoát Ä‘i.

Tiêu Lân thét lên :

- Hê Hê ! BỠchạy à... BỠchạy à ?

Di Hoa Tiên Tử nắm tay chàng lại :

- Tiêu thiếu hiệp đừng rượt theo.

Tiêu Lân nhìn lại Di Hoa Tiên Tử :

- Nương nương, chúng ta đã thắng. Sao lại không rượt theo ?

Chàng thốt dứt lá»i má»›i thấy chân diện Di Hoa Tiên Tá»­ càng lúc càng xanh xao nhợt nhạt.

Tiêu Lân nói :

- Chết rồi. Nương nương đã bị ná»™i thương trầm trá»ng.

Di Hoa Tiên Tử gật đầu :

- Bổn nương đã bị nội thương không trợ giúp thiếu hiệp được nữa. Nếu dồn y vào ngõ bí chưa biết bên nào sẽ chết bởi bên nào.

Tiên Tử buông tiếng thở dài rồi nói tiếp :

- Ãc nhân chưa luyện thành công phu tối thượng Huyết Ảnh Công mà vẫn có thể giao đấu cạn tài, cạn sức vá»›i ba ngưá»i chứng ta hợp công. Sau này sẽ còn nguy hiểm hÆ¡n nữa.

- Nương nương ! Phải tìm cách cách khắc chế hắn chứ ?

- Tiêu thiếu hiệp... Tam thá»i gác chuyện này. Bổn nương hy vá»ng sẽ có kỳ tích giúp võ lâm.

Di Hoa Tiên Tử mím môi :

- Thiếu hiệp ! Bổn nương tạm thá»i phải quay vá» Linh SÆ¡n dưỡng thương. Thiếu hiệp phải bảo trá»ng. Nếu cần hãy cứ đến Thiếu Lâm Tá»± tham khảo tàng kinh các may ra có võ công khắc chế ác nhân.

- Nương nương... Vãn bối sẽ đến Thiếu Lâm.

- Bổn nương hẹn gặp lại thiếu hiệp trong một ngày gần đây.

Tiêu Lân nói :

- Nương nương không sao chứ ?

- Không sao đâu.

- Tiên Tử đi được.

Yến Yến nói :

- Tiêu huynh... Bên ngoài có Tu Di cô nương và nghĩa phụ rồi.

Tiêu Lân gật đầu :

- Nếu không có muội đến kịp thì chẳng biết sự thể hôm nay như thế nào. Yến Yến dìu Tiên Tử ra ngoài đi, để huynh xem qua cỗ áo quan này. Biết đâu chẳng phát hiện được gì ?

Yến Yến gật đầu.

Nàng dìu Di Hoa Tiên Tá»­ ra ngoài U Hồn Quá»· Cốc. Còn Tiêu Lân ở lại quan sát áo quan. Chàng đẩy nắp áo quan. Tiêu Lân sá» sững khi nhận ra trong áo quan là má»™t mỹ phụ. Mặc dù đã chết lâu ngày nhưng chân diện gần như không thay đổi ngoại trừ làn da xanh nhạt, nhưng nếu chỉ có thế thôi thì không đến ná»—i khiến cho Tiêu Lân phải sững sá» như vậy mà Ä‘iá»u chàng sững sỠđến đổi biến thành pho tượng bất động bởi vì xác mỹ phụ trong cá»— áo quan chẳng ai khác hÆ¡n chính là Ngá»c Lan, mẫu thân chàng.

Tiêu Lân cứ nhìn xác mẫu thân mà tá»± há»i. Tại sao như thế nhỉ ? Chẳng lẽ lão ác nhân kia đã đào xác mẫu thân mình vỠđây để luyện công, hoặc hành hạ đặng thá»a mãn sá»± căm thù cá»§a hắn.

NghÄ© đến Ä‘iá»u đó khí huyết cá»§a chàng sôi sùng sục. Chàng gằn giá»ng nói :

- Không thể nào chấp nhận được gã ôn dịch, đê tiện và bỉ ổi này. Äến ngưá»i chết gã cÅ©ng không tha.

Tiêu Lân quỳ xuống sụp lạy Chàng vừa lạy vừa nói :

- Mẹ ! Lân nhi sẽ an táng mẹ lại. Và con thá» tróc nã tên bại hoại kia đến cùng trá»i cuối đất.

Hết hồi 42.
Tài sản của minhtien384

  #43  
Old 19-04-2008, 10:01 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 43
Võ quít dày có móng tay nhá»n

- Tiêu ca. Yến Yến sẽ gặp huynh ở đại hội Long Chuẩn trên Long Vân sơn.

Tiêu Lân thở dài :

- Nếu muá»™i thấy cần đến thì đến, không đến thì thôi. Äối vá»›i Tiêu ca đại há»™i Long Chuẩn chẳng là gì cả. Hay nhất là muá»™i cứ ở lại Trương Phong tiêu cục chăm sóc cho bá mẫu và nghÄ©a phụ.

Tiêu Lân mỉm cưá»i nhìn nàng.

- Muá»™i lo cho huynh.

- Huynh biết.

Trang Như Hảo nhìn Tiêu Lân :

- Công tử. Chừng nào mới quay vỠTrương Phong tiêu cục.

Tiêu Lân ôm quyá»n nói :

- Bá mẫu ! Vãn bối có má»™t việc phải đến Thiếu Lâm trước, nếu như má»i việc suông sẻ, vãn bối sẽ sá»›m quay lại Trương Phong tiêu cục vấn an bá mẫu, lão tiên bối và Yến Yến muá»™i.

- Tiêu công tá»­.. Trương Phong tiêu cục lúc nào cÅ©ng rá»™ng cá»­a đón má»i thiếu hiệp. Nếu có thể... Ta sẵn sàng giao cả cÆ¡ nghiệp cá»§a há» Trang cho Tiêu thiếu hiệp.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Bá mẫu ! Tiêu Lân không dám nhận đâu. Chỉ mong Trương Phong tiêu cục không còn có sóng gió lớn như buổi hôm nào vãn bối đến đây.

Lão Mạc nhìn chàng :

- Lão phu rất mong Tiêu Lân...

- Tiêu Lân sẽ quay vá». Mạc tiá»n bối, dù sao Trương Phong tiêu cục vẫn tiện lợi cho cuá»™c sống mưu sinh cá»§a tiên bối. Hy vá»ng tiá»n bối sẽ giúp nhiá»u cho Trương Phong tiêu cục cá»§a Yến Yến.

- Äiá»u đó Tiêu Lân không phải lo. Yến Yến đã là nghÄ©a nữ cá»§a lão Mạc, tất nhiên ta phải làm tất cả vì Yến Yến chứ.

- Vãn bối cảm thấy yên tâm vô cùng. Khi nào có cÆ¡ há»™i vãn bối và má»i ngưá»i sẽ cùng quay lại Lạc Hồn cốc qua cá»­a sinh đạo.

Lão Mạc gật đầu.



Yến Yến bịn rịn nói :

- Tiêu ca có thể cho muội đi cùng với huynh không ?

Tiêu Lân tròn mắt :

- Sao có thể được. Yến Yến và bá mẫu mới trùng phùng sao chia tay sớm được. Thế nào huynh cũng quay vỠsớm mà. Với lại giang hồ không phải là chỗ dấn thân của nữ nhân.

- Tiêu ca phải hứa với muội quay vỠđây.

Tiêu Lân gật đầu.

- Tiêu ca hứa.

Tiêu Lân ôm quyá»n :

- Má»i ngưá»i bảo trá»ng.

Như Hảo và lão Mạc gật đầu :

- Tiêu Lân bảo trá»ng.

Yến Yến nói :

- Yến Yến tiá»…n Tiêu ca má»™t Ä‘oạn đưá»ng.

Chàng nhìn nàng mỉm cưá»i rồi gật đầu . Tiêu Lân dắt tuấn mã, Yến Yến Ä‘i bên cạnh. Hai ngưá»i cùng thả bước chầm chậm.

Yến Yến nói.

- Khi nào Tiêu ca và muội mới quay lại Lạc Hồn cốc ?

Tiêu Lân nhìn sang nàng.

- Má»™t ngày không xa đâu. Nếu như không có gã ác nhân Huyết Ảnh chết tiệt thiÌ€ giỠđây Tiêu ca và muá»™i đã thanh thản rảo bước quay lại Lạc Hồn Cốc rồi. Nhưng bây giá», Tiêu ca cảm tưởng như võ lâm níu chân mình.

Nói rồi chàng ném nụ cưá»i mỉm vá»›i nàng.

Yến Yến buông tiếng thở dài. Nàng nhá» nhẹ há»i :

- Thá»i gian không gặp mặt Yến Yến, Tiêu ca có nhá»› Yến Yến không ?

- Yến Yến còn há»i nữa. Nếu không nhá»› Yến Yến thì huynh Ä‘i bằng hai chân cá»§a mình Ä‘i.

Nàng cau mày nhăn mặt :

- Tiêu ca khôn quá.

- Bây giỠYến Yến mới biết Tiêu ca thông minh và khôn ngoan à ? Nếu không thông minh và khôn ngoan thì Tiêu ca đâu thể đoạt lại Trương Phong tiêu cục cho Yến Yến.

Nhắc đến chuyện này, Tiêu Lân sực nhớ đến Tịnh Nô. Nhớ đến Tịnh Nô bất giác chàng buông tiếng thở dài. Tiêu Lân nói :

- Yến Yến ! Huynh còn nợ má»™t ngưá»i. Äó là Tịnh Nô. Nếu như không có Tịnh Nô e rằng Trương Phong tiêu cục không có ngày hôm nay. Huynh muốn tìm Tịnh Nô để xem coi nàng ấy như thế nào rồi. Nhắc đến Tịnh Nô Tiêu ca cảm thấy lo lắng cho nàng.

Vẽ ủ dột hiện lên mặt Yến Yến.



Tiêu Lân nheo mày.

- Xem kìa ! Bỗng đứng Yến Yến lại sa sầm nét mặt.

Nàng gượng cưá»i, từ tốn nói :

- Tiêu ca nhớ đến Tịnh Nô cô nương chứ đâu nhớ đến Yến Yến.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Sai rồi ! Yến Yến thì lúc nào huynh cùng nhớ, nhưng Tịnh Nô thì huynh mang ơn rất nặng. Thậm chí cả Yến Yến nữa.

Tiêu Lân thuật lại chuyện Tịnh Nô đã cứu Trang phu nhân. Nghe chàng thuật lại câu chuyện đó, chân diện Yến Yến thay đổi. Nàng vồn vã nói :

- Yến Yến sẽ đi tìm Tịnh Nô cô nương để trả ân.

- Thì Tiêu ca đang đi tìm dùm muội đây.

Tiêu Lân dừng bước khi đã ra khá»i cổng thành Hàm Äan. Chàng nói vá»›i Yến Yến :

- Yến Yến ! Cuộc tiễn đưa nào cũng phải có lúc kết thúc. Muội quay lại đi.

Yến Yến bồi hồi nhìn chàng :

- Tiêu ca...

Tiêu Lân mỉm cưá»i nói :

- Tiêu ca biết rồi, Yến Yến rất lo cho huynh.

- Yến Yến chỉ muốn biết chừng nào huynh quay vỠTrương Phong tiêu cục.

- Làm sao huynh biết được... À ! Có chuyện này huynh muốn nói với muội.

Nàng nhìn chàng.

Tiêu Lân nghiêm giá»ng nói :

- Hiện thá»i chưa triệt diệt được ác nhân tại U Hồn Quá»· Cốc, tuyệt nhiên Yến Yến không được để lá»™ hành tung cá»§a mình.

Nàng chau mày :

- Tại sao ?

- Sao Yến Yến không nghĩ ra vậy. Sự xuất hiện của Yến Yến tại U Hồn Quỷ Cốc khiến cho Tiêu ca lật ngược được tình thế, từ tử lộ đổi sang sinh lộ và thậm chí còn buộc Xám y nhân phải bỏ chạy. Gã đó có ngu đến mấy cũng nghiệm ra sự lợi hại của muội. Nếu như gã nhân cơ hội không có huynh mà tìm đến Yến Yến thì có khổ cho Tiêu ca không ? Còn như gã không biết được tung tích của Yến Yến, tất sẽ dè chừng mà không dám làm càn làm bậy, thậm chỉ còn lánh mặt Tiêu ca nữa. Sự ẩn mặt của Yến Yến chỉ có lợi cho Tiêu ca và muội thôi.

- Thế sao Tiêu ca không lưu lại Trương phong tiêu cục để chỠgã ác nhân đó đến.

- Sao lại dại dá»™t vậy chứ. ChỠđến lúc gã mò đến thì e rằng mưá»i Tiêu Lân và Yến Yến cÅ©ng không là đối thá»§ cá»§a gã. Huynh đến Thiếu Lâm là tìm cái gì đó khắc chế võ công Huyết Ảnh cá»§a y. Còn chá» gã thì chẳng khác nào dá»n cá»— má»i gã ăn.

Chàng chỠvào trán Yến Yến.

- Hiểu ra chưa.

- Muội hiểu.

- Hiểu thì phải nghe lá»i Tiêu ca đó. Ẩn mặt kín chừng nào tốt chừng ấy. Nếu để U Hồn Quá»· Cốc ác nhân biết được tung tích cá»§a muá»™i, nhất định gã sẽ rình rập. Quá»· ở trong bóng tối, ngưá»i ở trong bóng sáng chúng ta khó tránh được kiếp há»a lắm.

- Yến Yến sẽ nghe lá»i Tiêu ca.

- Tốt !

Yến Yến chợt nắm tay chàng :

- Tiêu ca phải cẩn trá»ng đó.

- Huynh tự lo cho mình được mà. Chẳng lẻ trong mắt muội Tiêu Lân chỉ là một đứa trẻ lên hai lên ba sao ?

- Yến Yến không nghÄ© vậy... Nếu như không có Tiêu ca... Yến Yến chẳng thiết vá»›i cuá»™c Ä‘á»i này nữa.

- Tại sao vậy ?

- Tiêu ca còn há»i muá»™i.

Tiêu Lân cưá»i khảy rồi nói :

- A Tiêu ca hiểu rồi. Chắc là không có Tiêu ca thì không có ngưá»i thứ hai luyện Hấp Tinh Äại Tà Công rồi luyện đến U Hạo Thần Công vá»›i muá»™i chứ gì ?

Mặt nàng đỠbừng thẹn thùng.

Tiêu Lân mỉm cưá»i nói :

- Yên tâm. Tiêu ca sẽ quay vỠđể luyện công với Yến Yến mà.

Nghe chàng thốt câu này, sắc diện nàng đỠhơn. Yến Yến giãy nảy nói :

- Huynh cứ chá»c muá»™i... Chẳng ai muốn luyện công vá»›i Tiêu ca đâu.

- Nếu vậy thì Tiêu ca sẽ tìm ngưá»i khác luyện công vá»›i Tiêu ca vậy.

Yến Yên dậm chân, lắc đầu :

- Yến Yến không chịu, không muốn như vậy đâu .

Tiêu Lân nhăn mặt :

- Thế thì huynh phải làm sao bây giỠ? Bộ Yến Yến...

Chàng bỠlửng câu nói giữa chừng, thót lên yên ngựa. Nhìn lại Yến Yến, Tiêu Lân nói :

- Nói thế thôi. Tiêu ca sẽ quay vỠđể luyện công với muội. Luyện công với Yến Yến, Tiêu ca thích hơn... Bởi Yến Yến Yến rất đẹp trong mắt Tiêu ca.

Chàng nói rồi thúc chân vào lưng ngựa để nó lao đi.

Yến Yến nhìn theo cho đến khi bụi tan dần. Nàng nhẩm nói :

- Tiêu ca. Muội yêu huynh.



0o0

Rá»i Hàm Äan, Tiêu Lân không vá»™i vàng đến Thiếu Lâm Tá»±, mà lại ghé qua tổng đàn võ lâm. Mục đích cá»§a chàng đến tổng đàn võ lâm lần này cốt để thăm dò tình hình cá»§a Tịnh Nô, và nếu có thể cÅ©ng muốn biết vì sao Giang minh chá»§ lại cần đến chiếc chìa khóa cá»§a Tiểu Cúc để lại cho chàng.

Cá»™t con tuấn mã vào má»™t gốc cây, Tiêu Lân thả bước chậm rãi Ä‘i thẳng đến tòa đại đưá»ng chính sãnh Tổng đàn võ lâm. Chàng bước đến ngưỡng cá»­a tổng đàn thì chạm mặt vá»›i Äoạn Hồn Chưởng Äoàn Chá»§ng, Thiết Chưởng Chu Sa và có cả Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung.

Vu Thiệu Lung nhìn chàng.

Tiêu Lân ôm quyá»n xá ba ngưá»i :

- Tiêu Lân có một chuyện muốn cầu kiến Giang minh chủ.

Thiết Chưởng Chu Sa vuốt râu :

- Má»i công tá»­ vào.

Tiêu Lân bước vào tòa đại đưá»ng chính sãnh. Chàng đảo mắt nhìn quanh tòa đại đưá»ng trống hoắc chẳng thấy cao thá»§ nào vốn dÄ© lúc nào cÅ©ng túc trá»±c tại đây, ngoại trừ ba ngưá»i này.

Tiêu Lân nghĩ thầm :

- Có Thiết Chưởng Chu Sa, Äoạn Hồn Chưởng Äoàn Chá»­ng và Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung thì đâu còn ai dám đến quấy nhiá»…u tổng đàn võ lâm.

Thiết Chưởng Chu Sa má»i Tiêu Lân yên vị rồi nói :

- Lão phu được Minh Chá»§ giao cho trá»ng trách tổng quản há»™ pháp Tổng đàn chá»§ . Có thể thay thế ngưá»i bồi tiếp Tiêu công tá»­.

Lão nói rồi ra dấu cho Ảo Kiếm Vu Thiệu Lung cùng Äoạn Hồn Chưởng Äoàn Chá»§ng lui ra. Hai ngưá»i kia rá»i khá»i đại đưá»ng chính sãnh rồi, Thiết Chưởng Chu Sa má»›i nói :

- Tiêu công tử có chuyện gì cầu kiến Giang minh chủ ?

Tiêu Lân ôm quyá»n :

- Vãn sinh đến Tổng đàn võ lâm lần này có chuyện rất hệ trá»ng, chỉ muốn trình bày vá»›i Minh chá»§ võ lâm mà thôi. Ngoài ra không thể nói vá»›i ai được.

Thiết Chưởng Chu Sa vuốt râu gượng nói :

- Lão phu đã là đại tổng quản võ lâm, chẳng lẽ công tử cũng không nói được với lão phu.

Tiêu Lân ôm quyá»n nói :

- Vãn bối thất kính. Không thể nói vá»›i tiá»n bối được. Bởi nói thì tiá»n bối cÅ©ng đâu biết gì để cho vãn bối nói. Chẳng hay Giang minh chá»§ có thể bồi tiếp vãn bối không à.

Thiết Chưởng Chu Sa cau mày há»i :

- Công tá»­ chỉ có thể trình bày vá»›i lão phu thôi. Bởi Minh chá»§ giỠđã bế quan luyện công. Khi đến thá»i Ä‘iểm đại há»™i Long Chuẩn ngưá»i má»›i khai quan nên đã có lệnh không cho bất cứ ai vào gặp ngưá»i.

Tiêu Lân cau mày ôm quyá»n nói :

- Tiá»n bối cho Tiêu Lân biết, Minh chá»§ beÃªÌ quan được bao nhiêu lâu rồi à.

Thiết Chưởng Chu Sa cau mày nói :

- Tiêu công tử quan tâm đến chuyện đó để làm gì ?

Tiêu Lân trang trá»ng nói :

- Bởi vì chuyện vãn bối thỉnh cầu Giang minh chá»§ rất hệ trá»ng.

- Nếu hệ trá»ng thì công tá»­ có thể nói vá»›i lão phu .

Tiêu Lân cau mày :

- Äã nói là không nói được mà.

- Nếu công tử không nói được thì tại đây chẳng ai giúp được cho công tử.

- Hây... Äúng Tiêu Lân vô phần, vô phúc, muốn gặp kẻ đứng đầu võ lâm cÅ©ng khó như vậy.

Chàng ôm quyá»n nói :

- Tiá»n bối. Vậy tiá»n bối có thể cho tại hạ gặp Tịnh Nô cô nương không ?

Thiết Chưởng Chu Sa cau mày. Lão trang trá»ng nói :

- Tiêu công tá»­ đã lầm rồi, trong võ lâm tổng đàn làm gì có ngưá»i tên Tịnh Nô.

Tiêu Lân đứng lên :

- Quái lạ thật đó.

- Cái gì công tử cho là quái lạ ?

Tiêu Lân nhìn thẳng vào mặt Thiết Chưởng Chu Sa, chàng gỉa lả cưá»i, từ tốn há»i :

- Vãn bối há»i thật nha. Tiá»n bối có Ä‘iá»u gì dấu hay không.

Thiết Chưởng Chu Sa lắc đầu, vuốt râu nói :

- Lão phu chẳng có gì để dấu công tử.

Tiêu Lân cưá»i khảy rồi nói :

- Tiá»n bối nói thật không ?

- Chẳng lẽ lão phu lại dấu công tá»­ Ä‘iá»u gì sao ? Có công tá»­ Ä‘ang dấu lão phu thì có.

- Thật ra công tử đến đây gặp Minh chủ có chuyện gì thì cứ nói thẳng ra.

Lão vừa nói vừa rút tấm kim bài quyá»n lệnh võ lâm cho Tiêu Lân xem.

- Ngưá»i giữ kim bài quyá»n lệnh võ lâm có thể thay mặt Minh chá»§ giải quyết má»i sá»±.

Tiêu Lân buông tiếng thở dài làu bàu nói :

- Cái gì cÅ©ng Ä‘em kim bài ra. Vãn bối thấy lạ má»™t Ä‘iá»u là tiá»n bối giữ chức vụ tổng quản võ lâm tổng đàn thế mà không biết Tịnh Nô cô nương.

Chàng lắc đầu :

- Äiá»u đó khiến Tiêu Lân buá»™t miệng nói tiá»n bối quái lạ. Chính Giang minh chá»§ đã phái Tịnh Nô theo giúp vãn bối. Tịnh Nô là má»™t trong những thiên sứ cá»§a Giang minh chá»§. Thế mà tiá»n bối không biết. Thế có lạ không ?

- Trong võ lâm tổng đàn chẳng có thiên sứ nào cả và cÅ©ng chẳng có ai tên Tịnh Nô. Chẳng lẽ công tá»­ không tin vào lá»i cá»§a lão phu.

Tiêu Lân buông tiếng thở dài :

- Có lẽ vãn bối lầm thật rồi. Do lầm mà vãn bối mạo phạm đến tiá»n bối mong tiá»n bối bõ qua cho.

Tiêu Lân gãi đầu :

- Dạo này đầu óc vãn bối ra sao đó, thay vì đến Thiếu Lâm Tự thì lại đến tổng đàn võ lâm.

Chàng ôm quyá»n xá :

- Vãn bối cáo từ. Mong gặp lại tiá»n bối.

Thiết Chưởng Chu Sa gật đầu :

- Lão phu không tiễn công tử.

- Vãn bối đâu dám làm phiá»n đến tiá»n bối.

Tiêu Lân dợm bước, bất ngá» quay lại. Chàng ôm quyá»n nói :

- Tiá»n bối. Cho vãn bối há»i má»™t câu nhé.

- Công tá»­ có Ä‘iá»u gì cứ há»i. Nếu trong chức nghiệp cá»§a lão phu, lão phu sẽ trả lá»i thay cho Minh chá»§.

- Äa tạ... Äa tạ.

Thiết Chưởng Chu Sa khoát tay :

- Công tử không phải khách sáo như vậy.

Tiêu Lân từ tốn nói :

- Trước đây vãn bối gặp Giang minh chá»§ và đã được ngưá»i hứa sẽ hóa giải những oan nghiệp cá»§a Tiêu gia vá»›i giá»›i võ lâm. Chẳng hay Giang minh chá»§ đã làm được chuyện này chưa à ?

Thiết Chưởng Chu Sa vuốt râu.

- Công tá»­ đến tổng đàn võ lâm vì muốn thẩm chứng lại lá»i hứa cá»§a Minh chá»§ .

- Nói thẩm chứng thì vãn bối không dám nói đâu à. Vãn bối há»i bởi vì Minh chá»§ bá» bá»™n công chuyện. Phàm những ngưá»i bá» bá»™n, phàm những ai có quá nhiá»u chuyện bá» bá»™n thì lại hay quên.

Chàng gượng cưá»i nói tiếp :

- Không dấu gì tiá»n bối, vãn bối chỉ sợ Minh chá»§ quên Ä‘i lá»i hứa cá»§a ngưá»i thôi à.

Thiết Chưởng Chu Sa gằn giá»ng nói :

- Nếu như Minh chá»§ không giữ lá»i vá»›i công tá»­ hóa giải những oan nghiệp mà Tiêu gia, Ä‘iển hình là Tiêu Viên thì có lẽ công tá»­ không dá»… chân vào tổng đàn võ lâm đâu .

Thiết Chưởng Chu Sa vuốt râu nghiêm giá»ng nói :

- Bằng hữu của Thái A Bảo không để cho công tử ung dung tự tại đâu.

Thiết Chưởng Chu Sa vỗ tay một tiếng. Ngay lập tức quần hùng võ lâm từ hai bên cửa hậu rầm rập bước vào đại điện chính sãnh.

Tiêu Lân nhìn quần hùng ôm quyá»n nói :

- Tiêu Lân không quên lá»i hứa cá»§a Minh chá»§... Và các vị cÅ©ng không muốn Giang Minh chá»§ là kẻ bá»™i ngôn chứ ?

Thiết Chưởng Chu Sa vuốt râu nói :

- Äã có di lệnh cá»§a Minh chá»§ thì không ai kháng lại đâu.

Tiêu Lân ôm quyá»n xá Thiết Chưởng Chu Sa.

- Nhất ngôn cửu đỉnh, vãn bối vô cùng khâm phục Giang minh chủ . Vô cùng khâm phục.

Chàng nhìn lại quần hào ôm quyá»n gỉa lả nói :

- Vậy xem như tại hạ và các vị không còn thù còn oán. Mong rằng sau này chúng ta sẽ là bằng hữu. Sẽ là bằng hữu... Xin chư vị nhận một xá này của Tiêu Lân.

Nói rồi Tiêu Lân ôm quyá»n xá quần hào.

Chàng nói tiếp :

- Tại hạ cáo từ. Xem như giữa tại hạ và các vị chẳng còn ai nợ ai.

Tiêu Lân nói rồi quay bước Ä‘i thẳng ra cá»­a đại đưá»ng chính sãnh võ lâm tổng đàn.

Chàng vừa đi vừa nhủ thầm :

- Cái lão Thiết Chưởng Chu Sa này đưá»ng đưá»ng được giao trá»ng trách Tổng quản tổng đàn võ lâm, thế mà chẳng biết gì. Có cái gì đó khuất tất trong võ lâm tổng đàn.

à niệm đó trôi qua, bất giác chàng lo lắng cho Tịnh Nô. Tiêu Lân nhẩm nói :

- Bao nhiêu ngưá»i còn phải qui thuận Giang Hàn, Tịnh Nô kháng lại lệnh ngôn cá»§a lão... Không chừng nàng đã bị hại rồi... Hay Ä‘ang chịu giam cầm ở đâu đó. Mình phải tìm cho ra Tịnh Nô



0o0



Bóng đêm buông xuống, cùng với màn sương khuya dày đặc. Tiêu Lân trong bộ dạ hành bó chẽn, che mặt, thi triển Hành Tẩu Di Hình Bộ thâm nhập võ lâm tổng đàn.

Khác hẳn với ban ngày khi chàng quá bước đến đây, tổng đàn võ lâm được canh gác rất nghiêm ngặt với những cao thủ vận hắc y bó chẽn. Mặc dù được canh phòng nghiêm ngặt như vậy nhưng Tiêu Lân với Di Hình Bộ Pháp vẫn vượt qua khu vực canh phòng đó mà vào khu vực võ lâm tổng đàn. Chàng chẳng khác nào một bóng ma lúc ẩn, lúc hiện, cũng nhỠmàn sương đêm này mà chẳng một gã cao thủ nào phát hiện ra hành tung của Tiêu Lân.

Tiêu Lân lướt mình trên một chạc ba của tán cây đại thụ. Tòa biệt lâu với dãy hoa đăng dung đưa ngoài mái hiên bắt Tiêu Lân phải chú ý đến. Chàng đang quan sát tòa biệt lầu thì phát hiện ra Lương Tống với bộ dạng ục ịch, bước vội vã vỠphía tòa biệt lầu đó.

Tiêu Lân cau mày nghĩ thầm :

- Sao con cóc thúi này lại có mặt ở đây ? Hắn vào tòa biệt lầu đó, chắc có gì trong đó rồi.

Với ý niệm đó Tiêu Lân chỠcho Lương Tống len vào cửa biệt lầu mới thi triển Hành Tẩu Di Hình Bộ. Chàng chẳng khác nào cánh dơi đêm lướt trong màn sương rồi nhẹ nhàng hạ thân lên mái vòm tựa cánh bướm chẳng tạo ra một tiếng động nào.

Vừa hạ thân, Tiêu Lân đã nghe tiếng cưá»i khả ái cá»§a Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c cất lên. Chỉ nghe tiếng cưá»i khả ái cá»§a Chu Tuyết Ngá»c thôi, Tiêu Lân đã đỠbừng cả mặt. Chàng sá»±c nhá»› lại những gì đã từng xảy ra giữa mình vá»›i Chu Tuyết Ngá»c tại biệt cung cá»§a thị mà không khá»i sượng sùng.

Tiêu Lân nghĩ thầm :

- Mụ đàn bà trắc nết này, suýt nữa đã khiến bổn thiếu gia thành kẻ bại hoại, và tàn phế cả Ä‘á»i.

Tiêu Lân nheo mày nghĩ tiếp :

- Nếu mụ đàn bà này có ở đây không chừng Tịnh Nô phải hầu hạ lắm.

Với ý nghĩ đó chàng mò mò gỡ lấy một miếng ngói nhìn xuống. Hoạt cảnh trong biệt lầu khiến cho Tiêu Lân phải chau mày.

Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c nằm duá»—i dài trên tràng kỹ, trên ngưá»i chỉ có má»—i má»™t tấm ngoại y khoác há» không đủ che những đưá»ng nét cá»§a cÆ¡ thể. Äã thế Tuyết Ngá»c còn muốn phÆ¡i đôi chân trắng cá»§a mình ra trước ánh sáng cá»§a hai chiếc chân đèn trông vừa khiêu khích vừa khêu gợi.

Lương Tống bước đến gần bên tràng kỹ. Y chắp tay sau lưng nhìn thân thể cá»§a Tuyết Ngá»c. Chân diện núc ních cá»§a gã khẻ giần giật, trong khi cặp mất hí thụt trÄ©u xuống để lục lá»i vào tấm ngoại y kia bằng ánh mắt đầy chất dục tình.

Tuất Ngá»c chá»i tay tì đầu nhìn Lương Tông nói :

- Hàm Mô Công của Lương công tử, ta nghe nói rất lợi hại đúng không nào ?

Lương Tống gật đầu nhưng mắt vẫn không dá»i thân ảnh cá»§a Tuyết Ngá»c. Y nhìn như thể quên bẵng cả lá»i nói cá»§a Tuyết Ngá»c.

Tuyết Ngá»c mỉm cưá»i rồi cất giá»ng lả lÆ¡i nghe thật nhão và chất đầy men dục tình :

- Ta sẽ trao đổi với công tử môn công phu đó. Nhưng trước khi trao đổi, ta muốn chứng nghiệm sự lợi hại của môn công đó như thế nào ?

Lương Tống xoa bỠmá rồi nói :

- Lương mỗ đảm bảo với nương nương... Nếu có thêm Hàm Mô Công của Lương mỗ thì võ công của nương nương đã có thể nói là vô địch thiên hạ.

- Ta nghe nói công tử đã từng bị tiểu tử Tiêu Lân đánh bại mà.

- Bởi vì ná»™i công cá»§a Lương Tống không sánh bằng Tiêu Lân. Nếu như Hàm Mô Công do nương nương thi triển thì tiểu tá»­ Tiêu Lân đâu phải là đối thá»§ cá»§a ngưá»i.

- Vậy sao ?

- Lương mỗ cam đoan như vậy.

Tuyết Ngá»c trở thế, hÆ¡i nhá»m lên vạch ngoại y trá»… xuống phÆ¡i đôi bá» vai trắng mịn ra cho Lương Tống thấy. Hành động cá»§a Tuyết Ngá»c càng khiến cho Lương Tống nhìn mụ chăm chỉ hÆ¡n.

Tuyết Ngá»c mỉm cưá»i lÆ¡i lả rồi nói :

- Công tử có thể cho ta chứng nghiệm được không ?

- Tất nhiên là được.

Tuyết Ngá»c vá»— tay má»™t tiếng.

Ngay lập tức từ sau bức bình phong Äoạn Hồn Chưởng Äoàn Chá»§ng bước ra.

Äoàn Chá»§ng nhìn Lương Tống :

- Äoàn má»— thỉnh giáo tuyệt há»c Hàm, Mô Công cá»§a các hạ.

- Lương mỗ rất sẵn sàng.

Lương Tống vừa nói vừa khom ngưá»i xuống. Y vận công phình bụng trông chẳng khác gì con cóc. Cùng vá»›i bá»™ dạng như con cá»c hai bên hàm cÅ©ng phồng to, và không ngừng phát ra những âm thanh như cóc kêu.

Äoạn Hồn chưởng Äoàn Chá»§ng cÅ©ng vận công chỠđợi.

Lương Tống cất má»™t tiếng cóc kêu rồi bung thẳng đến Äoàn Chá»§ng. Hai tay biến thành đôi trảo công vá»›i những móng vuốt co quắp lại.

Äoạn Hồn chưởng Äoàn Chá»§ng không né tránh mà dá»±ng chưởng vá»— thẳng đến Lương Tống.

Huỳnh...

Mặc dù hứng trá»n má»™t chưởng cua Äoạn Hồn Chưởng Äoàn Chá»§ng nhưng thân ảnh cá»§a Lương Tống chỉ hÆ¡i tóp lại, rồi phình to hÆ¡n, trong khi đà phóng tá»›i cá»§a hắn không há» suy giảm. Chỉ trong chá»›p mắt đôi trảo cá»§a há» Lương đã thá»™p vào Äan Äiá»n và yết hầu cá»§a Äoàn Chá»§ng.

Lương Tống cất lên tiếng cóc kêu khô khan và gá»›m ghiếc. Cùng vá»›i tiếng cóc kêu đó gã bật tung ngưá»i lá»™n ngược trá» lại. Khi Lương Tống đứng lên thì Äoạn Hồn chưởng Äoàn Chá»§ng đã bị bứt yết hầu và Äan Äiá»n.

Lục phá»§ ngÅ© tạng lẫn cuống há»ng bị lôi cả ra ngoài. Toàn thân há» Äoàn run lẩy bẩy, rồi đổ nhào xuống sàn gạch chết mà chẳng kịp thốt được tiếng kêu nào.

Lương Tống bước đến bên xác Äoạn Hồn Chưởng Äoàn Chá»§ng phùng miệng phun xuống má»™t bãi nước bá»t. Phun xuống bãi nước bá»t vào xác Äoạn Hồn Chưởng Äoàn Chá»§ng, y má»›i quay bước lại bên tràng kỹ.

Lương Tống nhìn Chu Tuyết Ngá»c :

- Tuyết Ngá»c nương nương thấy thế nào ?

Tuyết Ngá»c ngồi lên :

- Hay lắm !

- Tuyết Ngá»c nương nương có đồng ý trao đổi vá»›i Lương má»— không ?

- Chẳng có gì để bổn nương phải e dè mà không trao đổi với công tử cả.

Tuyết Ngá»c đứng lên khá»i tràng ká»·, Ä‘i đến trước mặt Lương Tống.

Gã há» Lương cứ đứng ngây ra như pho tượng khi tận mục sở thị những đưá»ng cong cÆ¡ thể cá»§a Tuyết Ngá»c qua dáng Ä‘i vừa uyển chuyển, nhún nhãy gá»i má»i.

Tuyết Ngá»c chỉ dừng bước khi còn cách Lương Tống má»™t gang tay.

Mùi xạ hương ngào ngạt từ cÆ¡ thể Tuyết Ngá»c phà ra xông vào khứu giác Lương Tống.

Chân diện há» Lương càng lúc càng đỠdần, và cứ như y không chịu đựng nổi sá»± gợi cảm đầy chất dục tình từ Tuyết Ngá»c phả ra mà bất giác phát ra má»™t tiếng cóc kêu.

Tuyết Ngá»c nghe tiếng cóc kêu như thể lên cÆ¡n động đực cá»§a lÅ© cóc trong thá»i kỳ phải giao phối mà mỉm cưá»i. Thị nói :

- Lương công tử muốn ta trao đổi gì nào ?

Lương Tống nuốt nước bá»t rồi chiÌ tay vào đôi nhÅ© hoa cá»§a Tuyết Ngá»c. Gã chí tay mà chẳng thể nào thốt nổi ra lá»i, bởi gìơ đây cổ há»ng như thể có khối chì chẹn ngang không sao thở được chứ đừng nói đến chuyện phát ra thanh âm.

Mặc dù không nói nhưng thỉnh thoảng y lại phát ra những âm thanh ùng ục như tiếng cóc kêu.

Tuyết Ngá»c quay lưng lại Lương Tống. Chiếc áo choàng khoác há» trên ngưá»i thị nhanh chóng trôi xuống gót chân phÆ¡i bá» lưng cùng những đưá»ng cong đầy sóng dục tình ra trước mặt Lương Tống.

Thấy tấm thân cá»§a Tuyết Ngá»c mặc dù từ phía sau nhưng Lương Tống không ngừng phát ra những tiếng kêu ục ục.

Rồi như không dằn được cÆ¡n dục tình khuất đáo tâm thức, Lương Tống chồm tá»›i. Y đặt hai bàn tay vá»›i làn da xù xì chẳng khác nào da cóc lên đôi nhÅ© hoa cá»§a Tuyết Ngá»c mà ngấu nghiến. Cùng vá»›i đôi bàn tay đó là chiếc miệng toạc hoặc mấu chặt lấy cổ cá»§a Ảo Dá»±c Tu La.

Tất cả má»i động tác cá»§a Lương Tống chẳng khác gì má»™t cóc đến thá»i Ä‘iểm phải giao thoa để truyá»n giống. Y không ngừng phát ra nhưng âm thanh ục ục, và nước miếng nhiá»…u cả lên ngưá»i Tuyết Ngá»c.

Chính vào khoảnh khắc y Ä‘ang cần được giao thoa thì Tuyết Ngá»c má»›i đẩy y ra.

Lương Tống khin khịt nói :

- Ta cần ! Ta cần !

- Sẽ có cho công tử nhưng hãy trao bí kiếp Hàm Mô Công.

Lương Tống nghe Tuyết Ngá»c nói, liá»n cởi phăng áo cá»§a mình, vận công phình bụng.

Trên cái bụng to khổng lồ của gã xuất hiện những dòng chữ Hàm Mô Công.

Tuyết Ngá»c chú nhãn Ä‘á»c dòng chữ trên chiếc bụng to quá khổ cá»§a Lương Tống trong khi mặc nhiên để cho y được dùng đôi bàn tay xù xì ngấu nghiến bầu nhÅ© hoa cá»§a mình.

Tuyết Ngá»c như thể bị dòng chữ trên chiếc bụng cá»§a Lương Tống thâu tóm lấy má»i cảm giác mà quên bẵng Ä‘i những hành động cá»§a há» Lương phá»§ lên ngưá»i thị.

Khi tất cả bí kiếp võ công Hàm Mô Công đã in vào tâm tưởng cá»§a Tuyết Ngá»c, đến lúc đó thị má»›i nghe được những âm thanh ùn ục từ cá»­a miệng cá»§a Lương Tống phát ra.

Nghe những âm thanh ừn á»±c đó, Tuyết Ngá»c chợt phá lên cưá»i khanh khách. Vừa cưá»i Tuyết Ngá»c vừa nói :

- Con cốc thúi này...

Cùng vá»›i lá»i nói đó chỉ pháp cá»§a Tuyết Ngá»c Ä‘iểm vào cái rốn sâu hoắm cá»§a há» Lương. Cái bụng cóc khổng lồ cá»§a há» Lương xẹp ngay xuống, rồi teo hẳn lại như quả bóng bị xì hÆ¡i. Mồ hôi tuôn ra ướt đẫm ngưá»i Lương Tống, và những tiếng ùn ục không phát ra nữa. Mà thay vào đỠlà những âm thanh ừ á»±.

Tuyết Ngá»c gạt đôi bàn tay sù sì cá»§a Lương Tống ra khá»i vùng thượng đẳng cá»§a mình. Nhìn Lương Tống mụ nói :

- Lương công tá»­. Trước đây ta là Huyá»n Cung cung chá»§ nhưng nay đã là Ảo Dục Tu La rồi.

Äiểm má»™t nụ cưá»i mỉm, Tuyết Ngá»c nói tiếp :

- Rất tiếc ngươi không biết được Ä‘iá»u đó.

Tuyết Ngá»c vừa nói vừa tiếp tục ngoáy chỉ pháp vào lá»— rún cá»§a Lương Tống. Chân diện Lương Tống cứ tái dần ra, và cuối cùng hắn rống lên má»™t tiếng cóc thảm thiết. Cùng vá»›i tiếng rống cá»§a Lương Tống thì chỉ pháp cá»§a Tuyết Ngá»c cÅ©ng đâm thá»§ng lá»— rún gã.

Tuyết Ngá»c thối bá»™ vá» sau để tránh vòi máu từ lá»— rún cá»§a há» Lương trào ra ngoài.

Lương Tống cứ đứng như chôn chân dưới đất, tứ chi bất động mặc cho máu rưới đỠsàn gạch. Khi vòi máu từ lá»— rún cá»§a gã ngưng thì y cÅ©ng đổ nhào, đập mặt xuống sàn gạch, hồn lìa khá»i xác.

Tất cả má»i hoạt cảnh trong biệt lầu Ä‘á»u đập vào mắt Tiêu Lân. Xương sống không không khá»i gai lạnh khi chứng kiến hoạt cảnh tàn bạo, vô tâm này cá»§a Tuyết Ngá»c.

Tiêu Lân toan băng mình xuống thì bất ngá» Thưá»ng Tam LÄ©nh bước vào đứng ngay ngưỡng cá»­a nhìn Tuyết NgoÌ£c.

Vận lại chiếc áo khoác, Tuyết Ngá»c nói vá»›i Tam LÄ©nh :

- Tam Lĩnh ! Trước khi đại hội Long Chuẩn mở ra, ta và ngươi đến Linh Sơn, buộc Di Hoa Tiên Tử phải giao lại Tu Di cho ngươi.

Thưá»ng Tam LÄ©nh phấn kích ôm quyá»n :

- Con đội ơn mẫu thân.

- Hãy chuẩn bị để cùng ta lên đưá»ng.

- Vâng ! Lĩnh nhi sẽ chuẩn bị ngay.

Tam LÄ©nh quay bước trở ra, trong lúc Tuyết Ngá»c tiến thẳng đến gian Hoàng thi sãnh ngâm mình vào trong bồn nước.

Tiêu Lân nghĩ thầm :

- Ta không thể làm náo động tổng đàn võ lâm vì mụ dâm đãng này. Phải tìm biện pháp khác thôi.

Chàng nhìn theo Thưá»ng Tam LÄ©nh nheo mày rồi Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm.

- Ngươi đã từng hại bổn thiếu gia. GiỠđến lượt bổn thiếu gia phải trừng trị ngươi. Ta huởng quả đắng thế nào thì ngươi phải hưởng quả đắng như thế nấy.

Vá»›i ý niệm đó, Tiêu Lân thi triển Hành Tẩu Di Hình Bá»™ bám theo Thưá»ng Tam LÄ©nh. Vá»›i thuật pháp Hành Tẩu Di Hình Bá»™ cá»§a chàng gần như Thưá»ng Tam LÄ©nh không thể nào phát hiện được Tiêu Lân Ä‘ang bám sát theo y.

Thưá»ng Tam LÄ©nh chợt dừng bước.

Tiêu Lân những tưởng y phát hiện ra mình nên vá»™i lẻn nhanh vào má»™t tàng cây. Chàng quan sát há» Thưá»ng. Y dõi mắt nhìn lên phía tòa hắc lầu như thể tòa lầu kia toát ra má»™t áp lá»±c nào đó buá»™c gã phải dừng bước nhìn.

Y đứng một lúc khá lâu rồi rảo bước vỠphía tòa hắc lầu.

Bất thình lình từ trong bóng tối, một hắc y diện quỷ băng ra chặn Tam Lĩnh lại.

Bá»™ hắc y dạ hành vá»›i lá»›p kim tuyến óng ánh cùng chiếc mặt nạ dạ xoa, khiến Tiêu Lân liên tưởng đến Tịnh Nô. Chàng buá»™t miệng nhá» giá»ng nói :

- Tịnh Nô.

Hết hồi 43.
Tài sản của minhtien384

  #44  
Old 19-04-2008, 10:03 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 44
Bóng sắc võ lâm


Tiêu Lân dợm bước ra khá»i chá»— nấp thì lại kịp dừng bá»™ khi nghe Hắc y diện quá»· cất giá»ng khàn khàn khác hẳn vá»›i Tịnh Nô :

- Äây là nhục cung, không có lệnh cá»§a Minh chá»§ không ai được vào.

Tiêu Lân nghe rõ mồn một Hắc y diện quỷ thốt ra câu nói đó. Chàng nhủ thầm :

- Cái con khỉ gì trong nhục cung mà quan trá»ng như vậy.

Trong khi chàng nghÄ© thì Thưá»ng Tam LÄ©nh thối từ từ rồi theo ngã khác rá»i xa nhục cung.

Tiêu Lân quyết định theo dấu Thưá»ng Tam LÄ©nh. Y Ä‘i thẳng má»™t mạch đến má»™t gian biệt thất tá»a lạc trong má»™t khu hoa viên. Gã đẩy cá»­a biệt thất bước vào, rồi Ä‘i thẳng đến trước bức há»a đứng thừ ra nhìn.

Tiêu Lân lẻn vào biệt thất. Chàng đến ngay sau lưng Tam LÄ©nh mà y cÅ©ng không hay biết, bởi bấy giá» Ä‘ang chú nhãn ngắm nhìn bức há»a khá»a thân cá»§a má»™t mỹ nữ có khuôn mặt hao hao giống Ngạc Tu Di.

Tiêu Lân vỗ vai Tam Lĩnh.

Gã giật mình quay ngoắt lại. Khi kịp nhận ra Tiêu Lân thì tịnh huyệt đã bị chàng điểm rồi.

Tam Lĩnh tái mặt lặp bặp nói :

- Sao lại là ngươi ?

Tiêu Lân mỉm cưá»i :

- Các hạ lạ lắm à ? Các hạ những tưởng tổng đàn võ lâm thì Tiêu Lân không thể vào được sao. Nghĩ như thế thì các hạ đã lầm rồi. Bất cứ chỗ nào bổn thiếu gia cũng vào được.

Tam Lĩnh ngập ngừng nói :

- Ngươi muốn gì ?

- Äêm khuya thanh văÌng bổn thiếu gia buồn quá muốn tán ngẫu vá»›i các hạ. Tại hạ cấm các hạ la hét bừa bãi. Chỉ má»™t tiếng thét cá»§a các hạ thôi thì bổn thiếu gia sẽ Ä‘iểm ngay tam tinh các hạ đó.

Tiêu Lân vừa nói vừa xỉa ngón tay vào tam tinh Thưá»ng Tam LÄ©nh.

Gã giật mình :

- Äừng !

Tiêu Lân rút tay lại.

Tam LÄ©nh cất giá»ng hồi há»™p nói :

- Chuyện hiá»m khích giữa Tam LÄ©nh và Tiêu công tá»­ đã được hóa giải rồi. Tiêu công tá»­ còn tìm đến Tam LÄ©nh làm gì.

Tiêu Lân bắt ghế ngồi trước mặt Tam LÄ©nh. Chàng khiá»u chân gã, khiến Tam LÄ©nh phải khụy gối quỳ ngay trước mÅ©i giày cá»§a chàng.

Tiêu Lân nói :

- Nhớ lại việc làm của các hạ ở Dương Châu, bổn thiếu gia tức muốn lộn ruột.

Tam Lĩnh buông tiếng thở dài :

- Tam Lĩnh đã biết lỗi của mình, chẳng lẽ Tiêu công tử lại không muốn bỠqua sao ?

- Tất nhiên bổn thiếu gia rất muốn bá» qua, nhưng chỉ vì ngươi và mụ dâm đãng mẫu thân ngươi cứ má»™t má»±c khăng khăng đòi Di Hoa Tiên Tá»­ và Khấu Äà Tá»­ phải trao Tu Di cho ngươi. Hạng ngưá»i như ngươi vá»›i mẫu thân ngươi mà nghÄ© thì thế nào các ngươi cÅ©ng làm cho kỳ được, bất kể hôn ước giữa ngươi và Tu Di đã há»§y. Chính vì thế ta má»›i mò đến đây.

Tam Lĩnh từ từ ngẫng mặt nhìn lên Tiêu Lân :

- Tiêu túc hạ định làm gì Tam Lĩnh ?

- Tại hạ chỉ cần các hạ chiá»u theo ý cá»§a tại hạ là được rồi.

- Tiêu túc hạ buộc Tam Lĩnh làm gì ?

- Thế tại hạ há»i Tam LÄ©nh các hạ có đồng ý nghe theo lá»i tại hạ không ?

- Trong tình cảnh này thì các hạ đòi há»i Ä‘iá»u gì, Tam LÄ©nh cÅ©ng phải nghe theo mà thôi.

Tiêu Lân cau mày :

- Chỉ trong tình cảnh này thôi à ?

Tiêu Lân nâng cằm Tam LÄ©nh, gằn giá»ng nói :

- Bổn thiếu gia biết ngươi là má»™t kẻ bại hoại, thậm chí nham hiểm nữa, nên buá»™c ngưá»i trong bất kể hoàn cảnh nào cùng phải răm rắp tuân theo ý chỉ cá»§a bổn thiếu gia.

Tam Lĩnh mím môi gượng nói :

- Tam Lĩnh đồng ý.

Tiêu Lân vỗ vai Tam Lĩnh :

- Tốt lắm ! Äể minh chứng cho lá»i các hạ nói, ta buá»™c phải cho các hạ dùng đến Há»§y tâm cuồng tán cá»§a lão Cuồng Y.

Tiêu Lân vừa nói vừa lấy trong thắt lưng ra một hoàn dược. Chàng bóp miệng Tam Lĩnh bỠhoàn dược vào rồi vỗ nhẹ vào cổ gã. Tam Lĩnh phải nuốt hoàn dược đó.

Tam Lĩnh biến sắc nói :

- Tiêu túc hạ... Äó là hoàn dược gì vậy ?

- Không nghe ta nói à ? Nó là Hủy tâm cuồng tán. Một độc dược có một không hai trên thế gian này, Tam Lĩnh công tử thấy Hủy nhục cốt lợi hại như thế nào chưa ?

Tiêu Lân vừa nói vừa lấy túi phấn hương cá»§a Trình Trình. Äặt túi phấn hương đó lên bàn, Tiêu Lân nghiêm giá»ng nói :

- Äể ta cho Tam LÄ©nh thấy sá»± lợi hại cá»§a Há»§y nhục cốt nhé ?

Tiêu Lân vừa nói vừa nâng bàn tay Tam Lĩnh để lên bàn. Chàng dùng chiếc khăn buộc búi tóc Tam Lĩnh thít chặt một ngón tay của gã lại rồi rắc số độc phấn Hủy nhục lên ngón tay Tam Lĩnh.

Mồ hôi tuôn đẫm ra mặt Tam Lĩnh. Hắn muốn rống lên nhưng đã bị Tiêu Lân điểm vào á huyệt. Toàn thân Tam Lĩnh ướt đẫm mồ hôi bởi cái đau khủng khiếp từ ngón tay lan đến chân tóc.

Khi làn khói hăng hắc bốc lên thì ngón tay của gã tan ra thành một bụm nước lầy nhầy.

Tam Lĩnh há hốc miệng nhìn.

Tiêu Lân vỗ vai Tam Lĩnh nói :

- Thấy rồi đó. Äá»™c thảo cá»§a tại hạ vừa cho các hạ uống còn có công năng mạnh hÆ¡n Há»§y nhục cốt nữa. Nếu như các hạ không nghe lá»i tại hạ trong bất cứ tình cảnh nào thì tại hạ sẽ không bao giá» cho túc hạ giải dược. Äến lúc đó Há»§y tâm cuồng tán sẽ công phá từ bên trong phá ra. Các hạ sẽ Ä‘au đớn vô cùng. Bởi Há»§y tâm cuồng tán sẽ biến lục phá»§ ngÅ© tạng cá»§a các hạ từ từ. Các hạ sẽ nhận má»™t cái chết cá»±c kỳ Ä‘au đớn. Má»™t cái chết mà tại hạ tin rằng các hạ sẽ chẳng bao giá» còn hồn để đầu thai.

Mồ hôi tuôn thành má»™t lá»›p dày đặc trên mặt Thưá»ng Tam LÄ©nh. Tiêu Lân vá»— vai gã nói tiếp :

- Huyệt đạo của Tam Lĩnh được hóa giải.

Y liá»n hối hả nói :

- Tam LÄ©nh đã hóa giải má»i oán cừu vá»›i Tiêu công tá»­, sao ngưá»i còn đối xá»­ tàn nhẫn vá»›i Tam LÄ©nh như vậy.

- Không được nói như vậy.

Tam Lĩnh ngậm miệng im như thóc.

Tiêu Lân mỉm cưá»i, nhìn Tam LÄ©nh. Chàng gằn giá»ng nói :

- Kể từ bây giỠcác hạ phải nói câu nói này đúng một vạn lần.

Chàng rít một luồng chân khí căng phồng lồng ngực rồi nói :

- Con cóc là mẹ của ta... Con cóc cái là mẹ của ta. Lập lại coi.

Tam Lĩnh nhẩm nói :

- Con cóc cái là mẹ của ta... Con cóc cái là mẹ của ta.

Tiêu Lân vỗ vai gã :

- Tiêu Lân thiếu gia sẽ luôn ở bên cạnh Tam LÄ©nh công tá»­ để giám sát. Nếu như ngươi không nói câu vừa rồi thì đừng hy vá»ng được sống.

Tiêu Lân đổi giá»ng chắc nịch, gằn gằn :

- Nghe bổn thiếu gia nói không ?

Tam Lĩnh nghe.

Tiêu Lân vỗ vào trán hắn :

- Ngoan ngoãn thì cứ một con trăng, đúng trăng tròn đến Linh Sơn mà nhận giải được nghe chưa ?

- Tam Lĩnh thụ ý của Tiêu huynh.

Tiêu Lân mỉm cưá»i :

- Ngươi đã bắt đầu tỠra dễ dạy rồi đó. Nào... Bắt đầu nói đi.

Tam Lĩnh bắt đầu nói :

- Con cóc cái là mẹ của ta... Con cóc cái là mẹ của ta.

Tiêu Lân quay Tam Lĩnh vào vách biệt thất.

Tam LÄ©nh há»i :

- Tam Lĩnh phải nói bao nhiêu lần ?

- Cứ nói khi nào quen miệng thì tự khắc ta cho phép ngưng.

Tam LÄ©nh nhăn mặt nhưng chẳng dám cãi lá»i Tiêu Lân mà nhân nha nói :

- Con cóc cái là mẹ của ta... Con cóc cái là mẹ của ta.

Tiêu Lân nhìn gã cưá»i. Chàng nghÄ© thầm :

- Nếu mụ dâm đãng kia nghe ngươi nói câu này chắc hài lòng vỠngươi lắm đấy.

Chàng vừa nghĩ vừa lẻn ra ngoài. Che lại dung diện mình, Tiêu Lân quyết định quay lại nhục lầu. Chàng thi triển Hành Tẩu Di Hình Bộ lướt thẳng đến tòa nhục lầu nấp trên trạc ba tàng cổ thụ. Tiêu Lân quan sát tòa nhục lầu. Tòa lầu được phủ một màu đen trông thật u ám và ảm đạm.

Chàng nheo mày nghĩ :

- Trong tòa lầu kia có cái gì mà Minh chá»§ Giang Hàn phái bá»n hắc y quá»· diện canh gác. Không chừng Tịnh Nô Ä‘ang bị giam trong đó.

Chàng vừa nghÄ© vừa trổ uy nhãn quang bóng tối quanh hắc lầu nhưng chẳng thấy ai mặc dù thừa biết bá»n hắc y quá»· diện Ä‘ang ẩn náu đâu đó và sẵn sàng xông ra để ngăn chận những ai dám xông vào hắc lầu.

Quả nhiên đúng như chàng dự đoán.

Một gã hắc y quỷ diện như từ dưới đất trồi lên cản chàng lại.

Gã hắc y quá»· diện cất giá»ng khàn khàn :

- Tiểu tử đi đâu ?

Tiêu Lân nhá» nhẹ đáp lá»i gã hắc y quá»· diện :

- Huynh không nhận ra tôi à.

Äôi uy nhãn cá»§a hắc y quá»· diện sững sá». Gã gằn giá»ng nói :

- Tiểu tử là ai ? Bổn sứ chưa từng biết ngươi.

- Huynh nói huynh không biết tại hạ làm sao được.

- Ngươi là ai ? Nếu không có lệnh bài của Minh chủ thì không được đến đây.

Tiêu Lân nhướng mày nói :

- Tất nhiên tại hạ có lệnh chứ.

- ÄÆ°a lệnh cho bổn sứ xem.

- Thế kim bài tử lệnh có được không ?

- Tiểu tử có kim bài tử lệnh ?

- Nếu không có tại hạ sao dám đến hắc lầu này chứ. Äể tại hạ cho huynh xem nhé.

Tiêu Lân luồn tay ra sau lưng.

Gã hắc y quỷ diện định nhãn chăm chăm nhìn chàng.

Tiêu Lân nói :

- Ấy chết thật.. Tấm kim bài lại vướng trong thắt lưng của tại hạ rồi... Huynh có thể lấy giúp dùm tại hạ được không ?

Chàng vừa nói vừa quay lưng lại gã hắc y quỷ diện. Gã hắc y quỷ diện ngập ngừng một chút rồi tiến đến thò tay vào thắt lưng Tiêu Lân. Gã nói :

- Ta đâu có thấy gì.

Lá»i còn Ä‘á»ng trên miệng gã thì đã hứng ngay má»™t đạo chỉ khí vào tịnh huyệt.

Gã hắc y sứ giả buộc miệng thốt :

- Ngươi...

Ngay lập tức á huyệt cá»§a gã cÅ©ng bị phong bế luôn. Gã không sao cá»­ động liá»n bật ra tiếng thét gào. Tiêu Lân từ từ quay lại rồi ôm chầm lấy gã hắc y quá»· diện.

Chàng nói vào tai gã :

- Bổn thiếu gia biết bá»n hắc y quá»· diện thà chết chứ không bao giá» phản lại Minh chá»§, nên má»›i dùng kế sách này. Nhưng vá»›i bổn thiếu gia thì sá»± trung thành cá»§a các hạ cÅ©ng vô ích thôi.

Tiêu Lân vừa nói vừa hoành tay vòng qua thắt lưng gã hắc y quỷ diện ung dung cùng với gã bước vào bóng tối. Chỉ trong một lúc chàng quay trở ra trong bộ hắc y quỷ diện của gã đó. Trong nhân dạng hắc y quỷ diện, chàng đi thẳng một mạch đến tòa hắc lầu.

Thêm một gã hắc y quỷ diện xuất hiện chặn chàng ngay dưới những bậc tam cấp.

Tiêu Lân dừng bước nhìn gã Hắc y quá»· diện gằn giá»ng nói :

- Sao ngươi bỠphận sự của mình ?

Tiêu Lân gỉa lả cưá»i rồi nói :

- Äêm nay yên tỉnh quá... Nên ta muốn cùng bằng hữu uống vài chén rượu đó mà.

- Uống vài chén rượu. Ngươi đùa giỡn đấy à.

- Làm gì mà bằng hữu khẩn trương vậy. Chẳng có ma nào dám bén mãng đến đâu. Bộ bằng hữu không biết buồn chán trong đêm à. Uống vài chén rượu rồi quay lại phận sự cũng đâu có ai biết được.

- Lạ thật.

- Bằng hữu thấy có gì lạ ?

- Lần đầu tiên ta thấy một thiên sứ tử nhân giống như ngươi. Ngươi ở dưới trướng của ai ?

- Tịnh Nô...

- Thảo nào ngươi có cá tính khác thưá»ng, giống đàn chá»§ cá»§a ngươi. Quay vá» Ä‘i. Äừng để ta chiếu theo pháp lệnh mà hành xá»­ ngươi.

- Sao ? Vài chén rượu mà bằng hữu khó quá vậy ?

- Ngươi nghe không ? Hay ngươi cũng đi đúng vết xe đổ của đàn chủ ngươi. Mất mạng trong tòa hắc lầu nhục cung này.

Gã hắc y quá»· diện vừa nói dứt câu thì Tiêu Lân nhanh như cắt chá»›p động thân ánh bằng thuật Di Hình Bá»™, đồng thá»i phối hợp vá»›i Hấp Tinh Äại Tà Công.

Hai đạo Hấp Tinh Äại Tà Công cá»§a chàng hút gã hắc y quá»· diện dính chặt vào đôi song thá»§.

Tiêu Lân gằn giá»ng nói :

- Bằng hữu vừa nói gì ? Tịnh Nô chết trong tòa hắc lầu nhục cung này à ?

Gã hắc y quỷ diện sững sỠkhi thấy nội lực của mình nhanh chóng tản mất bởi ma công của Tiêu Lân. Y ngập ngừng nói :

- Ngươi dám những lại di lệnh của Minh chủ.

- Kháng thì đã sao nào ? Thượng bất chính hạ tất loạn. Nói cho tại hạ biết Tịnh Nô đàn chủ đang ở đâu ?

- Ta không nói.

- Phải chăng Tịnh Nô đang bị giam trong hắc lầu nhục cung.

- Ngươi đang đi theo vết xe đổ của đàn chủ ngươi đó.

- Äi theo cái gì cÅ©ng được, miá»…n ta gặp Tịnh Nô là được rồi.

- Muốn gặp Tịnh Nô thì hãy vào hắc lầu nhục cung tất sẽ gặp thôi.

- Mở cửa cho ta vào.

- Ngưá»i có gan khá lá»›n đó. Không biết ngươi sẽ nói ra sao vá»›i Minh chá»§ đây, hay tiếp nhận cá»±c hình nào Minh chá»§ ban phát cho ngươi.

Tiêu Lân Ä‘anh giá»ng nói :

- Im ! Vì Tịnh Nô đàn chủ, ta có thể giết ngươi đó.

Chàng trầm giá»ng nói vào thính nhÄ© gã :

- Ngươi tin không ?

Nghe giá»ng nói cá»§a Tiêu Lân, gã hắc y quá»· diện lá»™ rõ bối rối. Y miá»…n cưỡng nói :

- Ngươi đừng làm càn.

- Làm càn hả ?

Tiêu Lân vừa nói vừa phát triển Hấp Tinh Äại Tà Công. Toàn thân gã hắc y diện quá»· như bị nhÅ©n ra. Gã miá»…n cưỡng nói :

- Äừng ! Ta mở cá»­a.

Tiêu Lân thả hắn ra. Hai chân y run rẩy những tưởng không sao trụ vững để đở nổi thân ảnh. Gã chau mày nói :

- Tại sao thế này ?

- Chân khì nguyên dương của ngươi đã bị ta hút cả rồi. Chỉ chừa lại cho ngươi một ít để đi đứng thôi. Mở cửa đi nếu không muốn chết.

Chàng nói đứt câu thì gã hắc y diện quỷ bất ngỠvung trảo tự bấu vào yết hầu .

Tiêu Lân bối rối :

- Ngươi làm cái gì thế ?

Mặc cho Tiêu Lân nói, gã hắc y quỷ diện vẫn tự bấu vào yết hầu mình cho đến khi tắt thở.

Tiêu Lân nhìn gã :

- Bá»n ngưá»i này Ä‘iên cả rồi...

Nhìn lại cá»­a hắc lầu nhục cung, Tiêu Lân nheo mày. Trong tòa hắc lầu này hẳn phải chứa bí mật nào đó nên bá»n hắc y quá»· diện má»›i quan trá»ng như vậy.

Tiêu Lân vừa nghĩ vừa bước đến hai cánh cửa im lìm. Lưỡng lự một lúc, Tiêu Lân quyết định dùng đến chưởng kình phá hai cánh cửa hắc lầu nhục cung.

Chàng dồn tất cả nội lực, vỗ thẳng một chưởng cực mạnh vào cửa tòa hắc lầu nhục cung.

Ầm !

Hai canh cá»­a bật tung ra, Tiêu Lân bước vào bên trong tòa hắc lầu nhục cung. Chỉ có má»™t mình Bạch Mẫu ÄÆ¡n, bị nhốt trong chiếc cÅ©i sắt.

Bạch Mẫu ÄÆ¡n nghe tiếng sấm chưởng giật mình nhìn lại. Di Tiểu Phụng co rút ngưá»i lại khi thấy Tiêu Lân xuất hiện. Tiểu Phụng co ngưá»i như muốn lẫn tránh ánh mắt cá»§a Tiêu Lân

Chàng bước đến Tiểu Phụng. Tiêu Lân không khá»i bồn chồn xót xa khi thấy Tiểu Phụng trong hoàn cảnh đó.

Chàng nói :

- Phu nhân sao lại ra nông nỗi này ?

Tiểu Phụng quay mặt chỗ khác.

- Tránh xa bổn nương.

- Phu nhân. Tại hạ là bằng hữu của Tịnh Nô... Tại hạ muốn biết Tịnh Nô ra sao rồi ?

Bạch Mẫu ÄÆ¡n từ từ nhìn chàng :

- Ngươi là bằng hữu của Tịnh Nô ?

Tiêu Lân gật đầu. Bạch Mẫu ÄÆ¡n nói :

- Các hạ. Nếu các hạ là bằng hữu cá»§a Tịnh Nô thì mau dá»i khá»i đây tìm Tiểu Cúc bảo Tiểu Cúc Ä‘em ngay mật thất cá»§a bổn nương mà há»§y bá» nó Ä‘i. Làm cách nào cÅ©ng được, phải há»§y mật thất cá»§a bổn nương.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Nương nương. Tại hạ không hiểu ý nương nương.

- Ngươi sao có thể hiểu được ? Ngươi muốn biết Tịnh Nô của ngươi như thế nào ư ? Tịnh Nô chỉ còn lại mỗi quả tim. Tịnh Nô vì nhân vì nghĩa mà chấp nhận chết, chết một cái chết cực kỳ đau đớn.

- Giang minh chủ giết Tịnh Nô ?

- Chính tên ma đầu ác nhân đó.

Tiểu Phụng vồn vã nói :

- Bổn nương van xin các hạ. Hãy tìm Tiểu Cúc dùm bổn nương... Van xin các hạ...

Tiêu Lân toan nói thân phận mình cho Tiểu Phụng biết thì hai gã đại lực vũ sĩ với thân hình hộ pháp xồng xộc xông vào. Hai gã lao thẳng đến Tiêu Lân miệng phát ra những âm thanh gừ gừ thật là quái gở.

Tiêu Lân nói :

- Phu nhân... Vãn bối là ngưá»i Di Tiểu Cúc đại tá»· giao cho trá»ng trách...

Chàng vừa nói vừa thi triển Hành Tẩu Di Hình Bộ lướt lên cao bốn bộ tránh cái chụp của hai gã hộ pháp.

Hai gã đại lực vũ sĩ chụp hụt Tiêu Lân lao vào lồng cũi bằng sắt

Rầm !

Chiếc lồng cũi nhốt Tiểu Phụng văng đi va vào vách hắc lầu, khiến Tiểu Phụng đập đầu vào vách đá mà ngất lịm.

Thấy Tiểu Phụng bị ngất, Tiêu Lân bối rối hơn.

Chàng thi triển má»™t thế Hoài Long Quá Bậc, lá»™n má»™t vòng trong không trung đồng thá»i phát tác hại đạo chỉ khí Ä‘iểm thẳng tá»›i hai gã đại lá»±c vÅ© sÄ©.

Hai đạo chỉ khí cá»§a chàng đánh thẳng vào lưng hai gã đại lá»±c vÅ© sÄ© đó. Những tưởng hai đạo Huyết Äiểm chỉ cá»§a Tiêu Lân có thể xuyên thá»§ng lưng hai gã đại lá»±c vÅ© sÄ© nhưng thật bất ngá» chúng như chạm má»™t lá»›p da sắt, chỉ đẩy hai gã kìa lao đầu vào vách hắc lầu nhục cung.

Bình bình...

Äầu cá»§a hai gã lao mạnh vào vách hắc lầu nhục cung nhưng chẳng há» hấn gì mà chỉ khiến cÆ¡n cuồng ná»™ bùng lên mà thôi. Äỉnh đầu hai gã đại lá»±c vÅ© sÄ© như có làn khói tràng bốc lên. Cả hai gã gầm lên má»™t tiếng xồng xá»™c lao vào Tiêu Lân.

Tiêu Lân nghiến răng nói :

- Cho hai ngươi nếm mùi lợi hại của bổn thiếu gia.

Vừa nói chàng vừa phát động Hấp Tinh Äại Tà Công vá»— tá»›i hai gã đại lá»±c vÅ© sÄ©.

Ầm !

Hai gã đại lá»±c vÅ© sÄ© hứng trá»n hai đạo xoáy kình Hấp Tinh Äại Tà Công cÅ©ng đủ đẩy bật hai gã đó ngã ngồi xuống sàn đá, rồi chúng lại lồm cồm ngồi lên.

Tiêu Lân không khá»i sá» sững trước hiện tượng đó. Chàng mím môi nghÄ© thầm :

- Bổn thiếu gia không muốn trở thành sát nhân nhưng cũng phải buộc dụng đến sát chiêu .

Chàng vừa nghÄ© vừa phát động Huyết Äiểm chỉ vá»›i tám thành lá»±c đạo. Hai gã há»™ pháp vừa lồm cồm đứng lên thì hai đạo Huyết Äiểm chỉ cá»§a Tiêu Lân tá»±a hai ngá»n tầm sét đỠrá»±c bổ thẳng đến tam tinh chúng.

Bốp Bốp !

Hai gã thối lùi hai bộ, rồi từ từ quỳ xuống nhưng tuyệt nhiên chẳng có máu rịn ra tam tinh.

Từ bên ngoài bốn gã hắc y quỷ diện lướt vào.

Tiêu Lân chau mày :

- Mình không thể lưu lại đây được rồi.

Tiêu Lân vừa nghĩ vừa thi triển Hành Tẩu Di Hình Bộ lướt qua đầu bốn gã hắc y quỷ diện. Khinh thuật siêu phàm của chàng khiến bốn gã hắc y diện quỷ phải sỠsững.

Băng ra ngoài cá»­a hắc lầu nhục cung, Tiêu Lân chạm trán vá»›i hai gã hắc y quá»· diện khác Ä‘ang lao tá»›i. Vạn bất đưá»ng cùng, chàng buá»™c phải dùng đến chưởng ảnh.

Hai gã hắc y diện quỷ vừa lao tới không ngỠchạm mặt với Tiêu Lân. Cả hai còn đang phân vân chưa biết đâu là bạn đâu là kẻ đột nhập thì đã nhận hai đạo khí chưởng với tám thành công lực của Tiêu Lân.

Ầm ! Ầm !

Hai gã hắc y quá»· diện gần như không có phản ứng gì nên nhận trá»n hai đạo chưởng kình cá»§a Tiêu Lân. Chúng bị nhấc lên khá»i mặt đất quẳng vá» sau những mưá»i trượng, chẳng khác nào hai cánh diá»u đứt dây bị cuá»™n phăng Ä‘i bởi cÆ¡n giông dữ. Hai gã rÆ¡i phịch xuống đất, nằm bất động.

Công đàn võ lâm náo động hẳn lên.

Tiêu Lân quyết định dá»i khá»i chá»— này. Chàng đỠkhí vào Ä‘an Ä‘iá»n thi triển Hành Tẩu Di Hình Bá»™ băng thẳng ra cá»­a tổng đàn võ lâm.

Vá»›i khinh thuật Hành Tẩu Di Hình Bá»™, Tiêu Lân vùn vụt lao Ä‘i mà không gặp trở ngại nào. Chẳng mấy chốc Tiêu Lân đã khuất dạng vào màn sương đêm vá»›i nhiá»u câu há»i trong đầu mình.

- Vị phu nhân kia là ai ? Chiếc chìa khóa vàng và mật thất cá»§a ngưá»i đó chứa gì mà sao ngưá»i lại quan trá»ng nó như vậy. Tại sao lại bị cá»±c hình ngay trong tổng đàn võ lâm Minh chá»§.

Tiêu Lân dừng bước. Ngồi xuống một tàng cây đại thụ. Tiêu Lân suy nghĩ mông lung, cuối cùng quyết định bỠý niệm đến Thiếu Lâm mà đi thẳng tới Thiên Sơn.

Hết hồi 44.
Tài sản của minhtien384

  #45  
Old 19-04-2008, 10:05 PM
minhtien384's Avatar
minhtien384 minhtien384 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 869
Thá»i gian online: 1 ngày 4 giá» 22 phút
Xu: 0
Thanks: 89
Thanked 2 Times in 1 Post
Post

Hồi 45
Bóng tình lưới ái


Cá»— xe độc mã chầm chậm dừng lại trước mặt Tiêu Lân. Chàng cau mày chỠđợi má»™t sá»± biến đổi đột ngá»™t sẽ đến vá»›i mình. Nhưng má»i sá»± không như chàng tưởng. Rèm xe vén lên. Má»™t khuôn mặt đẹp như hoa đập vào mắt chàng. Thiếu nữ bước xuống xe. Tiêu Lân nhìn nàng.

Thiếu nữ bước đến trước mặt chàng, ôm quyá»n nhá» nhẹ nói :

- Công tá»­ có thể cho Thảo Linh há»i đưá»ng.

Tiêu Lân mỉm cưá»i.

- Cô nương muốn há»i thăm đưá»ng.

Nàng gật đầu.

- Công tá»­ có thể cho Thảo Linh biết đưá»ng nào đến Hạc Tiên Trang.

Tiêu Lân lắc đầu :

- Thú thật với cô nương, tại hạ không biết Hạc Tiên Trang ở đâu.

- Công tá»­ không biết à ? Thảo Linh nghe nói Hạc Tiên Trang tá»a lạc ven hồ Thá»§y Trúc, cách Giang Châu non mưá»i dặm.

Tiêu Lân nhướng mày.

- Cô nương biết rành như thế sao còn há»i tại hạ.

- Thảo Linh không biết đưá»ng nên má»›i há»i công tá»­. Lần đầu tiên Thảo Linh Ä‘i xa nên chẳng biết đưá»ng. Mong công tá»­ chỉ giáo cho Thảo Linh.

Tiêu Lân nhìn Thảo Linh.

- Cần gì cô nương phải khách sáo như vậy ?

Chàng chỉ tay vỠphía trước ôn nhu nói :

- Theo tại hạ biết, cô nương cứ Ä‘i thẳng đưá»ng này, xuôi vá» hướng Bắc sẽ đến Giang Châu.

Nàng ôm quyá»n nhá» nhẹ nói :

- Äa tạ công tá»­.

Như sá»±c nhá»› ra Ä‘iá»u gì, Thảo Linh nói :

- Công tá»­ có Ä‘i chung đưá»ng không ? Thảo Linh sẽ cho công tá»­ Ä‘i nhỠđến Giang Châu.

Tiêu Lân lưỡng lự rồi nói :

- Nơi tại hạ đến có ghé qua Giang Châu thôi.

Thảo Linh vồn vã :

- Vậy tốt quá rồi. Nếu công tá»­ quá chân đến Giang Châu, thì Thảo Linh má»i công tá»­ Ä‘i cùng.

- Tại hạ sợ không tiện cho cô nương.

- Công tá»­ đừng khách sáo. Thảo Linh má»i công tá»­ mà.

- Vậy cũng được.

Thảo Linh quay trở lại xe. Nàng chui vào khoang. Trong khi Tiêu Lân cầm lấy dây cương, thế vào chá»— cá»§a nàng Ä‘iá»u khiển con tuấn mã. Chàng giật dây cương cho con tuấn mã sắc trắng tuyá»n, má»™t giống ngá»±a thiên lý long câu hiếm có trên Ä‘á»i này.

Thảo Linh vén rèm :

- Công tử đi đâu vậy ?

Tiêu Lân nhìn lại nàng ôn nhu nói :

- Nhàn tảng quá nên tại hạ muốn ngao du sơn thủy. Tục danh của tại hạ là Tiêu Lân.

Thảo Linh chồm lên :

- Sao ? Công tủ là Tiêu Lân, Tiêu thiếu hiệp gì đó à ?

Thấy vẻ mặt nàng Tiêu Lân nói :

- Hình như cô nương đã nghe tên của tại hạ.

Tháo Linh gật đầu :

- Äúng là Thảo Linh có nghe tên cá»§a công tá»­ nhưng không biết công tá»­ có đúng là ngưá»i đó không.

Tiêu Lân mỉm cưá»i nói :

- Cô nương nghe ai nhắc đến tên Tiêu Lân ?

- Tỷ tỷ của Thảo Linh.

- Tỷ tỷ của cô nương. Vậy xem chừng Tiêu Lân mà cô nương nói đến không phải là tại hạ rồi.

- Thảo Linh cũng nghĩ như vậy.

Tiêu Lân há»i :

- Thế tỷ tỷ cô nương tên gì ?

Nàng nhìn Tiêu Lân từ tốn nói :

- Tỷ tỷ tên là Tịnh Nô.

Tiêu Lân sững sá», buá»™t miệng thốt tên cá»§a Tịnh Nô.

Thảo Linh há»i :

- Công tu biết Tịnh Nô tỷ tỷ à ?

Tiêu Lân nghiêm giá»ng nói :

- Thảo Linh cô nương. Tịnh Nô là gì của cô nương ?

- Thảo Linh đã nói rồi. Tịnh Nô là tá»· tá»· cá»§a Thảo Linh. Tá»· tá»· võ công rất cao cưá»ng. Lại là ngưá»i cá»§a tổng đàn võ lâm. Nhưng...

Thảo Linh buông tiếng thở dài.



Tiêu Lân nhìn Thảo Linh :

- Sao Thảo Linh lai buông tiếng thở dài ?

- Tịnh Nô rất được má»i ngưá»i trong Hạc Tiên Trang kính nể. Má»™t hôm tá»· tá»· vá» Hạc Tiên Trang gặp má»i ngưá»i, rồi chẳng bao giá» quay vá» nữa. Äã đúng thá»i hạn tá»· tá»· hẹn quay vá».

Tiêu Lân nhìn Thảo Linh :

- Tại hạ chính là bằng hữu của Tịnh Nô.

Chàng buông tiếng thở dài rồi nói tiếp :

- Nếu không có tại hạ, Tịnh Nô không gặp há»a diệt vong này.

Nhìn lại Thảo Linh, Tiêu Lân nói :

- Cô nương... Tịnh Nô đã chết rồi.

Thảo Linh tròn mắt nhìn chàng :

- Chết rồi ! Công tử... Sao Tịnh Nô tỷ tỷ chết ?

- Nàng đã đã vi phạm qui giới võ lâm, nên phải chuốc lấy một cái chết, đáng ra cái chết đó thuộc vỠTiêu Lân.

Thảo Linh ngập ngừng nói :

- Nói như Tiêu ca, Tịnh Nô thay Tiêu ca nhận lấy cái chết ư ?

- Xét vá» mặt nào đó đúng như lá»i Thảo Linh nói.

Thảo Linh quay vào mở chiếc tráp lấy một số trâm.

- Công tử... Công tử nhìn xem coi đây có phải là số trâm mà công tử đã mua tặng cho tỷ tỷ.

Tiêu Lân nhìn năm sáu cây trâm trên tay Thảo Linh. Äúng là những cây trâm mà chàng đã mua tặng Tịnh Nô tại Hàm Äan.

Tiêu Lân khẻ gật đầu :

- Thảo Linh. Äây đúng là những cây trâm mà tại hạ đã mua tại Hàm Äan cho Tịnh Nô.

Thảo Linh nhìn sững chàng :

- Äúng là Tiêu Lân đại ca rồi...

- Không ngỠtại hạ gặp lại xá muội của Tịnh Nô trong hoàn cảnh bất ngỠnày.

Thảo Linh nói :

- Tiêu đại ca... Nếu đại ca nghe câu chuyện này đừng có cưá»i Thảo Linh nhe.

- Thảo Linh muốn nói với Tiêu ca chuyện gì ?

- Tiêu Lân đại ca hẳn biết tỷ tỷ thương Tiêu đại ca lắm... Tiêu đại ca biết không.

Buông tiếng thở dài, Tiêu Lân dõi mắt nhìn vỠphía trước. Chàng từ tốn nói :

- Tiêu Lân và Tịnh Nô chỉ vừa gặp nhau nhưng như thể là tri ká»· tri âm. Phàm chá»n má»™t ngưá»i bằng hữu tri ká»· đã khó nhưng Tịnh Nô lại là hồng nhan tri ká»· cá»§a Tiêu Lân.

Thảo Linh bặm môi :

- Thảo nào lần cuối cùng gặp Tịnh Nô tỷ tỷ. Tỷ ấy luôn nhắc đến Tiêu đại ca... Và nhỠThảo Linh một chuyện.

- Tịnh Nô đã nhỠThảo Linh chuyện gì ?

Câu há»i cá»§a Tiêu Lân chẳng biết tác động gì đến Thảo Linh mà khiến cho đôi trung quyá»n cá»§a nàng á»­ng hồng, e thẹn. Thảo Linh nhá» nhẹ nói :

- Nói ra kỳ lắm. Nhưng Thảo Linh lại đã nhận lá»i vá»›i Tịnh Nô tá»· tá»·...

- Tiêu Lân và Thảo Linh đã xem nhau như ngưá»i nhà rồi... Có gì mà phải ngại chứ ?

- Tiêu đại ca hứa không được cưá»i Thảo Linh.

Tiêu Lân gượng nụ cưá»i gỉa lả rồi gật đầu :

- Huynh hứa sẽ không cưá»i Thảo Linh.

- Tỷ tỷ gặp Thảo Linh... Và trước khi đi, tỷ ấy nhỠThảo Linh một chuyện...

Nàng ngập ngừng bá» ngang lá»i giữa chừng.

Tiêu Lân nhìn nàng :

- Tịnh Nô đã nhỠThảo Linh chuyện gì ?

- Æ  ... Tá»· ấy nói... Nếu như đúng thá»i hạn, Tịnh Nô tá»· tá»· không đến thảo trang cá»§a muá»™i... Thì muá»™i hãy đến Hạc Tiên Trang...

Nàng lại bỠlửng câu nói giữa chừng nhìn Tiêu Lân bằng ánh mắt e dè.

Thảo Linh ngập ngừng nói :

- Ơ... Thảo Linh đến Hạc Tiên Trang, nhỠtrang chủ Hạc Tiên Trang làm mai cho muội và Tiêu ca... Nếu gặp được Tiêu ca, hãy trao lại cho huynh những chiếc trâm này và và...

Nàng cúi mặt nhìn xuống.

- Tỷ ấy nhỠThảo Linh chăm sóc cho Tiêu Lân đại ca.

Tiêu Lân càu mày :

- Thảo Linh cô nương... à của Tịnh Nô là nhỠcô nương chăm sóc cho Tiêu Lân, là chăm sóc thế nào ?

Nàng bẽn lẽn nói :

- Tịnh Nô tỷ tỷ muốn Thảo Linh thay tỷ tỷ chăm sóc cho huynh.

- Chăm sóc thế nào ?

Mặt nàng đỠbừng, e thẹn nhìn chỗ khác như thể muốn tránh ánh mắt của Tiêu Lân. Thảo Linh miễn cưỡng nói :

- Tiêu ca không biết hay gỉa vỠkhông biết ?

- Quả thật Tiêu Lân không biết.

- à của tỷ tỷ là muốn Thảo Linh thay Tịnh Nô chăm sóc cho Tiêu ca đó. Chăm sóc cho Tiêu ca như chính tỷ ấy.

Tiêu Lân mỉm cưá»i nhìn nàng. Chàng từ tốn há»i :

- Tịnh Nô có nói cho Thảo Linh biết. Nàng đã chăm sóc cho tại hạ như thế nào không ?

- Ơ... Muội cùng không biết nữa.

Tiêu Lân lắc đầu cưá»i mỉm rồi nói :

- Thảo Linh cô nương khá» quá. Không biết sao lại nhận lá»i. Thảo Linh lại không biết Tiêu Lân là ai. Chẳng may Thảo Linh gặp phải Tiêu Lân là xú nam tá»­, má»™t phế nhân, hay má»™t kẻ bại hoại, có phải khổ cho Thảo Linh không ?

Thảo Linh lắc đầu .

- Tiêu ca nói vậy thôi, chứ Tịnh Nô tá»· tá»· đâu nỡ trao Thảo Linh cho má»™t ngưá»i giống như huynh nói.

Tiêu Lân cưá»i mỉm rồi nói :

- Thế Tịnh Nô đã nói vỠTiêu Lân như thế nào với Thảo Linh ?

Thảo Linh nhìn chàng. Nàng nhỠnhẹ nói :

- Tịnh Nô tá»· tá»· nói Tiêu ca là ngưá»i quang minh chính đại. Má»™t trượng phu đầu đội trá»i chân đạp đất, má»™t thiếu hiệp vị nhân vị nghÄ©a.

Thảo Linh toan nói tiếp thì Tiêu Lân khoát tay.

- Äá»§ rồi... Äá»§ rồi... Thế Thảo Linh tin lá»i cá»§a Tịnh Nô không ?

Thảo Linh gật đầu.

- Thảo Lỉnh tin. Tin vào lá»i cá»§a tá»· lắm nên Thảo Linh má»›i đơn thân độc mã đến Hạc Tiên Trang.

Tiêu Lân cướp lá»i nàng.

- Thảo Linh đến Hạc Tiên Trang để thá»±c hiện lá»i hứa cá»§a mình vá»›i Tịnh Nô.

Thảo Linh bẽn lẽn nói :

- Thảo Linh cũng có ý xem Tiêu Lân huynh là ai ?



- GiỠThảo Linh đã gặp Tiêu Lân,Thảo Linh thấy Tiêu Lân thế nào ?

- Æ  ... Huynh đúng như lá»i Tịnh Nô tá»· tá»· nói.

Tiêu Lân khoát tay.

- Coi chừng Thảo Linh lầm Tiêu Lân đó.

Thảo Linh lắc đầu.

- Thảo Linh tin chắc Tịnh Nô tỷ tỷ không lầm.

- Nàng chắc chứ ?

Thảo Linh gật đầu.



Tiêu Lân nhìn nàng Ä‘iểm nụ cưá»i mỉm.

- Tại Dương Châu, Tiêu Lân đã từng bị thiên hạ rong ngoài ngõ, nhốt trong má»™t chiếc cÅ©i chẳng khác nào má»™t quái nhân dị dạng, hay má»™t kẻ biến thái nguy hiểm. Ngưá»i ta rong Tiêu Lân Ä‘i đến đâu thì bị chá»i đá đến đó... Thậm chí còn chịu cả má»™t cục đá vào mặt nè... Thảo Linh có nghe câu chuyện đó ở Dương Châu chưa ?

Thảo Linh gật đầu rồi nói :

- Tịnh Nô tỷ tỷ cò nói với Thảo Linh. Và còn nói chuyện ở Dương Châu Tiêu ca bị hàm oan.

Tiêu Lân phá lên cưá»i.



Thảo Linh chau mày.

- Sao Thảo Linh nghe tại hạ bị hàm oan ?

- Tịnh Nô tỷ tỷ nói.

- Thảo Linh tin vào lá»i Tịnh Nô.

Thảo Linh gật đầu.

- Không ai qua được mắt của Tịnh Nô tỷ tỷ đâu.

Tiêu Lân lắc đầu nói :

- Tội nghiệp cho Tịnh Nô...

Thảo Linh cướp lá»i chàng.

- Tịnh Nô tỷ tỷ rất tội nghiệp.

Tiêu Lân buông tiếng thở dài.

- Thảo Linh không hiểu ý của tại hạ...

- Tiêu ca muốn nói gì ?

- Tiêu Lân tội nghiệp cho Tịnh Nô bởi vì nàng có một ả xá muội chẳng hiểu gì vỠnàng cả. Thảo Linh nói Tiêu Lân là một kẻ quang minh chính đại ư ?

Chàng lắc đầu :

- Không như Tịnh Nô tưởng tượng đâu . Äúng là Tiêu Lân và Tịnh Nô trở thành tri ká»· vá»›i nhau, bởi vì cả hai Ä‘á»u là những kẻ bại hoại độc nhất vô nhị trên Ä‘á»i. Nói đến đây tại hạ thấy tá»™i nghiệp cho Thảo Linh cô nương quá.

- Thảo Linh đâu có gì đáng để cho huynh tội nghiệp.

- Tá»™i nghiệp vì Thảo Linh đã không biết Tiêu Lân là ngưá»i như thế nào, lại vá»™i vả nhận lá»i cá»§a Tịnh Nô. Thay Tịnh Nô chăm sóc cho Tiêu Lân. Không tá»™i nghiệp cho Thảo Linh sao được.

- Thảo Linh chỉ biết tin vào Tịnh Nô thôi.

- Tin ư... Thế thì Thảo Linh biết Tiêu Lân bài hoại rồi... Còn giữ ý niệm chăm sóc cho Tiêu Lân không ?

- Ơ... Ơ... Thảo Linh đã hứa với Tịnh Nô tỷ tỷ.

Tiêu Lân phá lên cưá»i. Chàng vừa cưá»i vừa nói :

- Nhất ngôn cửu đỉnh.

Thảo Linh gật đầu, nàng nhỠnhẹ nói :

- Thảo Linh đã hứa với Tịnh Nô tỷ tỷ.



Tiêu Lân cướp lá»i nàng.

- Cho dù nàng biết Tiêu Lân là ngưá»i như thế nào cÅ©ng mặc.

Thảo Linh gật đầu. Nàng bẽn lẽn nói :

- Chỉ cần Tiêu Lân đừng xem Thảo Linh và xem Thảo Linh chẳng khác gì Tịnh Nô.

- Tịnh Nô không nói với Thảo Linh, Tiêu Lân là một gã lập dị à.

Thảo Linh lắc đầu :

- Không.

Tiêu Lân cưá»i mỉm.

- Khi Tịnh Nô dá»i bá» cõi nhân sinh này. Nàng cÅ©ng vẫn là tri ká»· cá»§a Tiêu Lân. Quả là khó tìm ra má»™t hồng nhan tri ká»· như Tịnh Nô.

- Thảo Linh sẽ thay Tịnh Nô tỷ tỷ làm hồng nhan tri kỷ của huynh.

- Tiêu Lân chỉ sợ Thảo Linh không được như Tịnh Nô. Äến lúc đó nàng sẽ phải thất vá»ng vá» ta.

- Thảo Linh sẽ cố gắng không làm Tiêu ca thất vá»ng.

- Tiêu Lân là nam nhi tất không sợ thất vá»ng rồi. Chỉ sợ nàng thất vá»ng mà thôi.

- Thảo Linh nghÄ© mình không thất vá»ng.

Tiêu Lân chợt dừng ngá»±a bên má»™t ghá»nh đá. Chàng nói :

- Thảo Linh... Nàng nghe gì không ?

Thảo Linh nhướng mày :

- Muội đâu nghe gì.

Tiêu Lân cưá»i mỉm rồi nói :

- Tiếng suối reo.

Thảo Linh gật đầu.

- Muá»™i không nghe nhưng huynh lại nghe... Thính nhÄ© cá»§a Tiêu ca quả là hÆ¡n ngưá»i.

Tiêu Lân nhìn nàng, nụ cưá»i gỉa lả hiện lên hai cánh môi má»ng cá»§a chàng :

- Thảo Linh biết vì sao ta nghe được tiếng suối reo không ?

- Vì sao ?

- Bởi vì Tiêu Lân và Tịnh Nô đã đến dòng suối này. Ta chắc trong khoang xe này có rượu .

- Huynh biết cả trong xe có rượu à ?

- Thậm chí biết có rượu mà còn biết là hảo tửu có một không hai nữa.

- Äúng như vậy trong khoang xe, muá»™i có má»™t vò rượu Thiên bôi bất túy. Vò rượu này muá»™i định mang đến Hạc Tiên Trang để tặng cho Trang chá»§ nhá» ngưá»i tìm huynh.

- May mắn quá, Thảo Linh lại gặp Tiêu Lân giữa đưá»ng. Thế là khá»i mất vò rượu Thiên bôi bất túy này cho Hạc Tiên trang chá»§.

Chàng chìa tay vỠphía nàng.

- Thảo Linh đưa vò rượu cho ta.

Nàng quay vào trong khoang, bê vò rượu năm cân đặt vào tay chàng.

- Thiên bôi bất túy là má»™t vò rượu duy nhất, chỉ có má»™t vò duy nhất còn lại trên thế gian này thôi. Thảo Linh nghe nói tương truyá»n Thiên bôi bất túy có ba vò rượu tất cả. Má»™t vò Ä‘ang ở trong tay huynh. Má»™t vò Ä‘ang ở trong cấm thành cá»§a đương kim hoàng thượng. Còn vò thứ ba đã thuá»™c vá» bang chá»§ Cái Bang Khấu Äà Tá»­. Nghe nói Lão bang chá»§ Cái Bang trước đây là ngưá»i không biết uống rượu, nhưng do lập được đại công đối vá»›i tiên đế nên được tặng vò rượu Thiên bôi bất túy. Lúc đầu lão không uống... Nhưng sau khi dùng hết vò Thiên bôi bất túy thì trở thành má»™t con sâu rượu.

Tiêu Lân há»i :

- Thảo Linh nghe ai nói vỠchuyện này ?

- Tịnh Nô tá»· tá»· là ngưá»i cá»§a võ lâm nên biết chuyện võ lâm và nói vá»›i Thảo Linh.

- Tịnh Nô kiến văn hÆ¡n ngưá»i, nên cái gì cÅ©ng biết.

Tiêu Lân ôm vò Thiên bôi bất túy bước xuống đất.

Thảo Linh há»i :

- Tiêu ca đi đâu vậy ?

- Thảo Linh theo Tiêu Lân không ?

Nàng gật đầu .

Tiêu Lân nắm tay Thảo Linh đở xuống đất. Chàng dẫn nàng đi sâu vào cánh rừng, rồi dừng lại ven một con suối có những gốc cây đại thụ chìa ra ngoài dòng suối trong vắt.

Tiêu Lân chá»n lấy má»™t gốc cây ngồi xuống.

Thảo Linh bước đến bên chàng.

- Sao Tiêu ca bỗng dưng lại vào đây ngồi.

Tiêu Lân nhìn lên.

- Tịnh Nô hẳn chưa nói với Thảo Linh. Tiêu Lân là một kẻ lập dị ư ?

- Ơ ... Tịnh Nô tỷ tỷ nói Tiêu ca hơi kỳ lạ một chút.

- Äã biết rồi sao nàng còn há»i Tiêu Lân.

Nắm tay Thảo Linh, Tiêu Lân kéo nàng ngồi xuống bên mình. Tiêu Lân nói :

- Uống rượu với Tiêu ca nào.

Thảo Linh bối rối.

- Thảo Linh...

Tiêu Lân khoát tay.

- Äừng nói vá»›i Tiêu ca Thảo Linh không biết uống rượu. Thảo Linh chỉ có thể thá»±c hiện được lá»i hứa cá»§a mình vá»›i Tịnh Nô chỉ khi nào Thảo Linh trở thành Tịnh Nô.

Nàng ngồi xuống bên Tiêu Lân.

Bằng má»™t động tác rất tá»± nhiên, Tiêu Lân choàng tay qua vai Thảo Linh. Nàng quay lại nhìn chàng. Nụ cưá»i gỉa lả hiện trên hai cánh môi cá»§a Tiêu Lân :

- Thảo Linh không ngại chứ ? Nếu ngại thì muá»™i cứ rá»i khá»i đây mà Ä‘i và cÅ©ng quên Ä‘i lá»i hứa cá»§a Thảo Linh vá»›i Tịnh Nô.

Thảo Linh im lặng nhưng không phản ứng lại Tiêu Lân.



Khui vò rượu Thiên bôi bất túy, Tiêu Lân trao qua nàng.

- Thảo Linh... Uống trước đi.

Thảo Linh ngập ngừng.

- Huynh uống trước chứ.

- Trước đây Tịnh Nô luôn uống trước huynh. Ta thích phong thái của Tịnh Nô. Còn hiện tại Tiêu ca muốn nàng giống Tịnh Nô.

- Äể Tiêu ca nhìn Thảo Linh mà nhá»› vá» tá»· ấy ?

Tiêu Lân gật đầu.

- Tiêu ca không phá»§ nhận lá»i nói cá»§a Thảo Linh ?

Thảo Linh ôm vò rượu. Nàng nhìn vào trong vò rượu rồi dịch chuyển vò rượu Thiên bôi bất túy chá»n đúng chiếc núm đối diện vá»›i hình đầu rồng áp môi uống má»™t ngụm nhá».

Thảo Linh trả vò rượu lại cho Tiêu Lân :

- Äến lượt huynh.

Äến lượt Tiêu ca.

Tiêu Lân ôm vò rượu, lại đúng vào chỗ Thảo Linh vừa áp môi để uống rượu.

Chàng đặt rượu xuống bên cạnh, chắc lưỡi nói :

- Äúng là Thiên bôi bất túy. Hảo tá»­u có má»™t không hai trên Ä‘á»i này. Không uống thì thôi, đã uống phải uống thêm má»™t ngụm nữa. Thiên bôi bất túy như có ma lá»±c hút lấy ngưá»i ta.

Tiêu Lân tháo giày bỠbên cạnh mình thò chân xuống dòng suối mát lạnh.

Chàng nhìn Thảo Linh :

- Thảo Linh... Hãy bắt chước Tịnh Nô đi.

- Tiêu ca nói muội làm gì ?

- Khi Tiêu ca uống rượu bên gốc cây này thì Tịnh Nô khá»a thân trầm mình xuống con suối đây để cho Tiêu ca ngắm nhìn thân thể tuyệt đẹp cá»§a nàng. Thảo Linh có làm được như vậy không ?

Thảo Linh đỠmặt.



Tiêu Lân mỉm cưá»i nói :

- Thảo Linh không làm được như Tịnh Nô. Nếu không làm được như vậy thì chẳng bao giỠlà tri kỷ của Tiêu Lân.

Tiêu Lân nhướng mày :

- Nếu không là tri kỷ, tri nhân thì Tiêu Lân khuyên Thảo Linh sớm quay vỠthảo trang, đừng đến Hạc Tiên Trang làm gì nữa.

Nàng lắc đầu.

- Thảo Linh đã hứa với Tịnh Nô rồi. Nhất định sẽ làm được. Nhất định sẽ là tri kỷ của Tiêu ca.

Nàng nói rồi đứng lên, tá»± cởi bá» y trang mình. Thảo Linh chỉ hÆ¡i bá»™c lá»™ má»™t chút sá»± ngượng ngùng rồi trút tất cả những vướng lên trên ngưá»i mình để phÆ¡i ra má»™t thân hình cân đối và Ä‘á»u đặn. Mặc dù đưa lưng vá» phía Tiêu Lân nhưng bá» lưng, cùng vòng tiếu yêu phối hợp vá»›i đôi mông tròn trịa đủ tạo ra má»™t hấp lá»±c vá»›i bất kỳ má»™t gã nam nhân nào khi chiêm ngưỡng thân hình nàng.

Thảo Linh dá»i bước xuống dòng suối.

Tiêu Lân nhìn nàng chẳng một chút e dè.

Thảo Linh nhỠnhẹ nói :

- Tiêu ca... Muội giống Tịnh Nô không ?

Tiêu Lân gật đầu :

- Rất đẹp ! Tiêu Lân nghĩ nàng còn đẹp hơn cả Tịnh Nô nữa.

Sắc hoa của Thảo Linh ửng hồng e lệ. Nàng nhỠnhẹ nói :

- Tiêu ca thấy muội đẹp hơn tỷ tỷ à ?

Tiêu Lân gật đầu.

- Äẹp hÆ¡n.

Chàng nói rồi bưng vò rượu nhấp má»™t ngụm nhá». Hai cánh môi cá»§a Tiêu Lân cÅ©ng đặt đúng vào chá»— Thảo Linh áp môi.



Tiêu Lân chìa chân đến trước mặt nàng.

Thảo Linh cau mày.



Tiêu Lân đặt vò rượu xuống.

- Thảo Linh nàng có muốn mình là kẻ bại hoại như Tịnh Nô không ?

Thảo Linh ngập ngừng rồi nói :

- Tịnh Nô tá»· tá»· như thế nào thì Thảo Linh như thế đó, chỉ cần Tiêu ca không thất á»ng và tốt vá»›i muá»™i được rồi. Khi gặp Tiêu ca, Thảo Linh cÅ©ng không ngá» Tiêu ca lại có chân diện cá»§a má»™t mỹ nam tá»­.

- Tiêu Lân không màng đến mình có phải là mỹ nam tá»­ hay không ? Cái Tiêu Lân quan tâm đến là bản thân mình, Bản thân má»™t con ngưá»i bại hoại và lập dị nên Ä‘i tìm đấng hồng nhân tri ká»·, tri âm cÅ©ng lập dị và bại hoại chẳng khác gì Tiêu Lân.

Tiêu Lân vừa nói vừa áp chân mình vào mặt Thảo Linh.

- Rửa chân cho Tiêu ca.

Nàng miễn cưỡng toan dùng tay rửa chân Tiêu Lân, nhưng Tiêu Lân bật ngồi thét lên.

- Không phải như vậy.

Thảo Linh giật mình nhìn Tiêu Lân.

- Sao vậy ?

Tiêu Lân đổi giá»ng từ tốn :

- Tịnh Nô làm thế nào thì nàng phải làm thế ấy.

- Tịnh Nô làm sao ?

- Liếm chân cho Tiêu Lân.

- Huynh...

- Nàng đừng trố mắt nhìn ta như vậy... Ta đã nói với nàng rồi... Tiên Lân là kẻ lập dị biến thái mà.

Tiêu Lân mỉm cưá»i.

Thảo Linh ngập ngừng nói :

- Sao Tiêu ca lại bắt ngưá»i tri ká»· cá»§a mình phải làm như vậy chứ ?

- Tại gia tòng phụ, xuất gía tòng phu, phu tử tòng tử. Nàng đã hứa với Tịnh Nô nâng khăn sửa túi cho ta. GiỠchỉ nâng có đôi chân thôi còn làm không được thì sao có thể thay thế được Tịnh Nô.

- Thảo Linh làm được.

Thảo Linh vừa nói vừa áp hai cánh môi vào chân Tiêu Lân. Nàng dùng môi chà lên hai bàn chân của Tiêu Lân.

Bất thình lình Tiêu Lân rống lên một tiếng. Chàng vừa rống vừa rút chân lại rồi xỠluôn vào giày.



Thảo Linh ngơ ngẩn nhìn chàng.



Tiêu Lân ôm bụng :

- Không xong rồi... Trong rượu...

Thảo Linh Ä‘iểm nụ cưá»i ầm.

- Tiêu ca.. Trong rượu có gì ?

- Trong rượu này có độc.. Nên ta bị đau bụng.

Thảo Linh gật đầu :

- Äúng rồi, trong rượu có độc... Nếu như Tiêu Lân đại ca muốn sống thì hãy trao chiếc chìa khóa vàng cho Thảo Linh.

- Hóa ra nàng có mục đích từ đầu.

- Bổn đàn chủ cúi mình chìu theo của Tiêu công tử. Tất nhiên qua phải có mục đích lớn chứ.

Tiêu Lân đứng sững lên.

- Thảo Linh cô nương... Cô nương tá»± đắc sá»›m quá. Thật ra tai hạ cÅ©ng biết tá»ng ngay từ đầu. Äâu có chuyện gặp nhau má»™t cách bất ngá» như vậy. Và càng không có chuyện Tịnh Nô tá»· tá»· nhỠđến cô nương chăm sóc cho Tiêu Lân. Cái mà ta bắt cô nương liếm chân ta, vì ta thấy cô nương quá dá»­ng dưng vá»›i cái chết bi ai cá»§a Tịnh Nô đó thôi. Còn trúng độc, e rằng cô nương không hạ độc được Tiêu Lân.

- Ngươi...

Tiêu Lân đổ vò rượu xuống dòng suối. Một làn khói ngùn ngụt bốc lên khi rượu chìm vào mặt nước.

Thảo Linh điểm chân vụt phi thân lên bỠthì Tiêu Lân đã lấy trang phục nàng quẳng xuống suối.

Trong tình trạng lõa lồ, Thảo Linh vừa bối rối, vừa sượng sùng. Sắc diện nàng không ngừng biến đổi từ đỠqua tím rồi từ tím qua Ä‘á».

Tiêu Lân nhìn nàng nói :

- Sau này Thảo Linh cô nương muốn chăng lưới tình thì phải xem kỹ kẻ mình chăng lưới là ai. Nhớ tránh xa Tiêu Lân.

Chàng ôm quyá»n.

- Äa tạ Thảo Linh cô nương đã cho tại hạ mượn cá»— xe độc mã. Äừng Ä‘uổi theo Tiêu Lân trong nhân dạng như thế nhé. Kẻo thiên hạ sẽ cho Thảo Linh là ngưá»i Ä‘iên đó.

Thảo Linh rít giá»ng nói :

- Tiêu Lân. Ngươi bỡn cợt với bổn đàn chủ.

Thảo Linh vừa nói vừa vươn ngưá»i tá»›i, chá»±c vá»— má»™t chưởng tập kích chàng nhưng Tiêu Lân đã dùng Hành Tẩu Di Hình Bá»™ thoát vá» phía sau năm trượng.

Chàng trụ thân nhìn nàng nói :

- Nàng không biết thẹn à ? Äã không biết thẹn mà lại còn thượng cẳng tay hạ cẳng tay. Tịnh Nô đâu phải ngưá»i như nàng. Nếu há»c lấy những gì thuá»™c vá» Tịnh Nô, tất sẽ có được má»™t ý trung nhân đúng nghÄ©a.

Sắc diện Thảo Linh đỠrần. Nàng những tưởng có lò than đang hấp chín chân diện mình.

Thảo Linh rít giá»ng nói :

- Tiêu Lân, cho dù ngươi có qua được cửa của Thảo Linh nhưng vẫn còn bao nhiêu cửa ải trước mặt ngươi. Ngươi không thoát được đâu.

Tiêu Lân mỉm cưá»i nói :

- Thảo Linh... Nàng nên lo cho bản thân mình. Äừng nên nói những lá»i đó chỉ bất lợi cho nàng mà thôi.

Tiêu Lân ôm quyá»n.

- Cáo từ.

Chàng dợm bước thì Thảo Linh thét lên :

- Tiêu Lân ! Ngươi định bỠlại ta trong tình cảnh này ư ?

- Ở đây có lá rừng rất nhiá»u Thảo Linh chắc chắn sẽ khéo tay như Tịnh Nô mà tá»± Ä‘an cho mình má»™t bá»™ trang phục. Tại hạ chẳng thể lưu lại đây uống rượu độc vá»›i Thảo Linh.

Tiêu Lân nói rồi dợm thoát đi.

Thảo Linh hét lên :

- Ngươi không đi được đâu .

Lá»i nói kia còn Ä‘á»ng trên miệng Thảo Linh thì má»™t đạo cuồng phong bất ngá» xuất hiện, cuốn theo lá rừng. Chẳng khác nào má»™t luồng ám khí xé gió, rào rào phá»§ đến Tiêu Lân và cả Thảo Linh.

Nghe âm thanh rít gió cá»§a lá»›p lá rừng. Tiêu Lân cÅ©ng phải giật mình hốt hoảng. Cảm nhận mà chàng có là mình sắp lá»t thá»m vào má»™t trận bạo phong được tạo ra bởi ám tiá»…n.

Hết hồi 45.
Tài sản của minhtien384

Ãá» tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
äâèæåíèÿ, dainhan.servehttp.com, giang hô Ä‘oan kiep, ìîñêâå


©2008 - 2014. Bản quyá»n thuá»™c vá» hệ thống vui chÆ¡i giải trí 4vn.euâ„¢
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuá»™c quyá»n sở hữu cá»§a ngưá»i đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™