Hồi 42
U Hồn Quỷ Cốc
Tiêu Lân, Di Hoa Tiên Tá» dừng bước trước khu rừng Vô Minh. Chà ng rá»i mắt quan sát nhìn và o cánh rừng ráºm rạp rồi quay sang Tiên Tá».
- Nương nương nghÄ© sao vá» con ngưá»i nà y ?
Di Hoa Tiên TỠNgạc Kỹ Hằng buông tiếng thở dà i, rồi nói :
- Luyện võ công cá»§a Huyết Ma, chứng tá» con ngưá»i nà y là kẻ vô tâm vô tÃnh mất cả lương tâm cá»§a má»™t con ngưá»i.
Tiêu Lân cướp lá»i Di Hoa Tiên Tá» :
- Tại hạ biết y là kẻ vô tâm, vô tÃnh rồi. Dùng thai nhi để luyện công thì đâu con phải là con ngưá»i nữa... Nhưng ý cá»§a vãn bối muốn há»i là võ công cá»§a gã đấy đó.
- Bổn nương không biết y đã luyện tà công Huyết Ma đến cảnh giới nà o. Nhưng chúng ta phải giết y trước khi y tụ thà nh môn tà công tà đạo đó.
Tiêu Lân gãi đầu :
- Vãn bối há»i tháºt Tiên Tá» nhé. Nếu lỡ như vãn bối và Tiên Tá» chạm mặt vá»›i gã. Mà võ công cá»§a gã lại cao minh hÆ¡n vãn bối và nương nương, chúng ta phải là m sao ?
Di Hoa Tiên Tá» nghiêm giá»ng nói.
- Tiêu thiếu hiệp. Dù trả bằng bất cứ gÃa nà o, bổn Tiên Tá» và thiếu hiệp cÅ©ng phải triệt diệt ác nhân nà y.
- Mục Ä‘Ãch cá»§a vãn bối và nương nương đến U Hồn Quá»· Cốc trong rừng Vô Minh là như váºy. Nhưng có tiến cÅ©ng phải có lùi. Tiêu Lân há»i nương nương chúng ta không đánh lại đối phương thì là m sao giết hắn. Phải có đưá»ng lui chứ ?
Di Hoa Tiên TỠnheo mà y :
- Sao Tiêu thiếu hiệp bi quan váºy ?
- Không phải vãn bối bi quan mà phòng bị thôi. Nương nương... Vãn bối có một đỠnghị nà y.
- Bổn nương đang nghe thiếu hiệp nói.
- Nếu như đánh không lại quỷ nhân... Vãn bối và nương nương bỠchạy nhé !
- Chạy là sao ?
- VÄ© đà o vi thượng, tẩu vi là thượng sách... Tiên Tá» là tri ká»· lâu năm vá»›i Khấu Äà Tá» tiá»n bối, mà hổng biết bà i há»c đó à ? Bà i há»c đó Khấu Äà Tá» tiá»n bối dạy cho vãn bối trước khi thụ há»c võ công đó. Lúc nà o vãn bối cÅ©ng há»c nằm lòng.
- Bổn nương không tin ác nhân trong Vô Minh lâm đã luyện thà nh Huyết ma công. Nếu như y luyện thà nh thì đã không phái Trình Trình và lão cuồng Y tiếp tục tìm thai phụ để lấy hà i nhi. Diệt ác nhân còn trong trứng nước vẫn dễ hơn nó đã hóa tà nh quỷ nhân.
Tiêu Lân gãi đầu :
- Biết là như váºy rồi... Nhưng sao vãn bối thấy hồi há»™p như thế nà o đó.
- Không và o hang hùm sao bắt được hùm con. Tiêu công tá». Việc là m cá»§a bổn nương và công tá» là là m trượng nghÄ©a. Cho dù có phải...
Tiêu lân khoát tay.
- Nương nương xin đừng nói gở à .
- Äứng đây cÅ©ng chẳng được Ãch gì.
Chúng ta và o.
Hai ngưá»i nhìn nhau khẻ gáºt đầu, rồi cùng song hà nh tiến rà o rừng Vô Minh. Mặc dù giữa ban ngà y, nhưng khi há» bước và o rừng Vô Minh thì không gian tối sẫm lại bởi sá»± ráºm rạp khu rừng.
Tiêu Lân vừa Ä‘i vừa váºn công phòng bị. Chà ng cảm nháºn rõ mồn má»™t thần chết đáng lởn vởn đâu đó chung quanh mình.
Tiêu Lân liếc trá»™m Di Hoa Tiên Tá». Chà ng nháºn ra vẻ mặt trang trá»ng uy nghiêm cá»§a ngưá»i.
Tiêu Lân nói :
- Nương nương có hồi hộp không ?
Di Hoa Tiên Tá» khẻ gáºt đầu :
- Ai cÅ©ng váºy thôi.
- Nếu như nương bị ác nhân kia bắt, chẳng biết y sẽ là m gì nương nương nhỉ ?
- Tại sao Tiêu thiếu hiệp lại há»i bổn nương câu đó.
- Vãn bối lo cho nương nương.
- Tiêu thiếu hiệp đừng lo vá»› vẩn như váºy. Bổn nương không để cho ác nhân có cÆ¡ há»™i bắt được bổn nương đâu, mà ngược lại y phải trả những oan nghiệp do chÃnh y tạo ra.
- Nghe nương nương nói, vãn bối có cảm tưởng như mình sắp thà nh công. Nếu bắt được gã ác nhân đó, nương nương định là m gì nà o ?
- Theo ý Tiêu thiếu hiệp ?
Tiêu Lân chỉ và o ngực mình.
- Nương nương há»i vãn bối à ?
- Trong Vô Minh lâm ngoà i Tiêu thiếu hiệp ra, bổn nương há»i ai đây. Chẳng lẽ lại há»i những tà ng cây vô tri vô giác đây ở đây.
- Nếu bắt được gã ác nhân đó Tiêu Lân sẽ... Sẽ...
Chà ng gãi đầu rồi nói tiếp :
- Sẽ là m gì nhỉ. À vãn bối sẽ cởi đồ hắn, cho và o ổ kiến lá»a má»›i đáng tá»™i hắn. NghÄ© cho cùng trên thế gian nà y chẳng có cá»±c hình nà o đủ để hắn Ä‘á»n tá»™i cả.
Di Hoa Tiên Tá» mỉm cưá»i nhìn chà ng lắc đầu .
Tiêu Lân mỉm cưá»i lại vá»›i Di Hoa Tiên Tá». Chà ng giả lả nói :
- Nương nương... Mình nói chuyện khác đi.
- Chuyện gì ?
- Vãn bối há»i tháºt nương nương nhé.
- Thiếu hiệp cứ há»i.
- Nương nương và lão Äà Tá» Bang chá»§ Cái Bang ra sao rồi ?
- Äừng há»i bổn nương chuyện đó.
- Sao lại không à ?
- Trong mắt bổn nương không còn lão Äà Tá».
- Nương nương đã cứu lão Äà Tá» mà ?
- Chẳng lẽ thấy ngưá»i sắp chết lại khoanh tay sao ?
- Cổ nhân có câu Nhất dạ phu thê bách nháºt ân... Huống chi nương nương và lão Äà Tá» còn có má»™t ái nữ nhan sắc tuyệt trần.
- Thiếu hiệp cũng biết lão đã là m gì với Ngạc Tu Di.
- Háºy... Chỉ nhất thá»i thôi. Äã là nam nhân thì ai ai chẳng váºy. Thấy nữ nhân là ...
Chà ng giả lả cưá»i.
Di Hoa tiên TỠchau mà y nhìn Tiêu Lân nói :
- Thiếu hiệp cÅ©ng là hạng ngưá»i như lão Äà Tá» Ã ?
Tiêu Lân khoát tay :
- Không không... Vãn bối đâu dám có ý đó. Là m sao vãn bối có thể sánh bằng Bang chá»§ Khấu Äà Tá» chứ. Vãn bối khác.
- Khác chỗ nà o ?
Nặn nụ cưá»i giả lả, Tiêu Lân nói :
- Cổ nhân và nữ nhân như hoa, còn nam nhân như ngưá»i ngắm hoa. Nên má»›i có câu, thà hái hoa nở trên cà nh chứ đừng để hoa tà n rồi má»›i hái.
Di Hoa Tiên Tá» gắt gá»ng đáp lá»i chà ng :
- Äó là hà nh động cá»§a đà o hoa tặc.
- Nhưng không hái khi hoa tà n thì còn gì để hái. Có lẽ khi Khấu Äà Tá» lão huynh phạm sai lầm, lúc đó Huyá»n Cung cung chá»§ là đóa hoa đẹp lắm... Mà nghÄ© cho cùng Huyá»n Cung cung chá»§ Chu Tuyết Ngá»c chẳng thể nà o sánh được vá»›i Tiên Tá» nương nương.
Di Hoa Tiên TỠlắc đầu :
- Äừng nói đến chuyện đó nữa được không ?
- Vãn bối sẽ không nói đến chuyện đó nhưng nương nương chắc cÅ©ng cho Äà Tá» tiá»n bối má»™t cÆ¡ há»™i.
Di Hoa tiên tỠcau mà y :
- Lão quỷ ăn mà y đó có gì mà Tiêu thiếu hiệp xin cho lão.
- Hợp rá»i tan, gương vỡ lại là nh đấy mà !
Di Hoa Tiên TỠhừ nhạt :
- Trên Ä‘á»i nà y có nhiá»u ngưá»i như lão chỉ Ä‘em đến những oan tình mà thôi.
- Nương nương có nghe lá»i nói nà y chưa ?
- Lá»i nói gì ?
- Lá rụng cũng vỠcội, cóc chết ba năm vẫn quay đầu vỠnúi.
- Lão Äà Tá» bằng hữu cá»§a Tiêu thiếu hiệp không phải là lá rụng, không phải là cóc.
Tiêu Lân ôm quyá»n :
- Vãn sinh biết nếu như lão là lá hay là cóc thì chắc chắn vãn bối đã há»a thiêu lão rồi. May là Khấu Äà Tá» tiá»n bối là con ngưá»i, má»™t con ngưá»i đúng nghÄ©a nên má»›i được...
Chà ng bá» lá»ng câu nói giữa chừng nhìn Di Hoa Tiên Tá».
Ngạc Kỹ Hằng lưá»m Tiêu Lân :
- Äừng nói những chuyện vá»› vẩn đó nữa. Äến lượt bổn nương há»i thiếu hiệp.
- Vãn bối rất sẵn lòng trả lá»i những câu há»i cá»§a nương nương.
- Tiêu thiếu hiệp nghĩ ra sao vỠNgạc Tu Di ?
- Ngạc Tu Di ! Theo y nương nương thì vãn bối phải nghĩ sao vỠNgạc muội nà y.
- Thiếu hiệp nghÄ© như thế nà o là ý nghÄ© cá»§a thiếu hiệp, sao lại há»i bổn Tiên Tá».
- Chỉ cần nương nương bảo vãn bối nghĩ như thế nà o vãn bối sẽ nghĩ như thế đó.
Di Hoa Tiên TỠcau mà y :
- Bổn nương muốn nghe thiếu hiệp nói.
- Thế thì vãn bối xin được nói à ! Ngạc Tu Di là má»™t trang giai nhân tuyệt sắc mà trăm năm chưa hẳn đã có má»™t Má»™t mỹ nữ đúng vá»›i câu nói hoa nhưá»ng nguyệt thẹn, nên chẳng có gã nam nhân nà o khi gặp rồi lại há»i hợt bá» cả.
Hừ nhạt mở tiếng, Di Hoa Tiên TỠnói :
- Äúng là má»™t lÅ© háo sắc.
Nói dứt lá»i Di Hoa Tiên Tá» gia tăng cước pháp lướt vá» phÃa trước. Tiêu Lân vá»™i bám theo sau ngưá»i. Vừa dõi bước theo sau Di Hoa Tiên Tá», Tiêu Lân vừa nghÄ© thầm :
- Tiêu Lân nghÄ© sao nói váºy, chưa gì đã mắng Tiêu Lân là kẻ hiếu sắc. Mà cÅ©ng đúng thôi. Nam nhân nà o mà chẳng háo sắc, đó là những kẻ ngụy ngôn gian trá nhất trên Ä‘á»i nà y. Nói như Tiên Tá» chỉ có nam nhân là háo sắc thôi sao ? Nữ nhân không háo sắc à . Tu Di má»›i cải trang là m nam nhân thì đã có bao nhiêu nữ nhân tÆ¡ tưởng đến Tu Di rồi.
Hai ngưá»i Ä‘i được ná»a dặm thì gặp ngôi cổ má»™ khổng lồ. Ngôi cổ má»™ má»›i chỉ Ä‘áºp và o mắt Tiêu Lân và Di Hoa Tiên Tá» thôi. Cả hai ngưá»i đã cảm nháºn được không khà khá»§ng bố lẫn cảm giác rá»n rợn tá»± dưng bá»™c phát ra từ trong tâm thức há».
Quanh ngôi má»™ khổng lồ đó là những vạc hoa huệ trắng toát. Phà m hoa huệ thì biểu tượng cho sá»± thuần khiết tinh anh đối vá»›i ngưá»i chết, nhưng những vạc hoa huệ quanh ngôi cổ má»™ nà y lại trông ngá» ngợ như má»™t và nh khăn tang trắng bao bá»c lấy nó.
Di Hoa Tiên Tá» rÃt má»™t luồng chân khÃ, cùng vá»›i Tiêu Lân cháºm bước cẩn tháºn tiến đến ngồi cổ má»™. Ngôi cổ má»™ to như má»™t tòa nhà ba gian sừng sững, mà hai ngưá»i đứng trước nó tá»± nháºn ra mình tháºt bé nhá» vá»›i vẻ hùng vÄ© cá»§a ngôi má»™.
Tiêu Lân nhìn lên tấm bia khổng lồ dựng trước ngôi mộ. Một tấm bia đá chẳng có khắc chữ nà o.
Nhìn lại Di Hoa Tiên Tá», Tiêu Lân nói :
- Nương nương... Äây hẳn là U Hồn Quá»· Cốc.
Di Hoa Tiên Tá» gáºt đầu :
- Có lẽ váºy. Chắc chắn phải có máºt đạo và o trong ngôi má»™ đá nà y.
- To như thế nà y phải có máºt đạo chứ ? Chẳng biết ngưá»i nà o nằm trong ngôi má»™ nà y ?
Lá»i nói đó còn Ä‘á»ng trên miệng Tiêu Lân thì má»™t âm thanh khô khốc phát ra từ tấm bia đá.
Cạch !
Liá»n theo âm thanh sau đó má»™t vòm cá»a từ từ dịch chuyển mở ra. Vòm cá»a tá»± động mở ra như thể má»i gá»i Tiêu Lân và Di Hoa Tiên Tá» bước và o
Tiêu Lân nhìn sang Di Hoa Tiên TỠ:
- Nương nương. Chúng ta khá»i Ä‘i tìm máºt đạo... Nó tá»± mở ra như thể má»i Tiêu Lân và nương nương bước và o.
Tiêu Lân ve cằm nói :
- Thà để cho vãn bối tìm ra và o còn hơn là nó tự động mở ra thế nà y.
- Sao mà ghê quá !
- Tiêu thiếu hiệp ngại.
- Tất nhiên phải ngại rồi. Nương nương không ngại ư ? Toà n thân vãn bối ná»—i đầy gai ốc đây nầy. Cố táºt tham sinh úy tá» cá»§a vãn bối, vãn bối không bao giá» bá» quên cả.
Chà ng gãi đầu :
- Nương nương và o trước hay là vãn bối ?
- Bổn nương đâu muốn thà mạng một kỳ tà i võ lâm như Tiêu thiếu hiệp.
Di Hoa tiên Tá» nói rồi, váºn hóa chân ngươn phong bế ba mươi sáu đại huyệt cẩn tháºn bước qua vòm cá»a máºt đạo.
Tiêu Lân cÅ©ng chuyển hoá ná»™i công bước theo ngưá»i. Kẻ trước ngưá»i sau, cháºm cháºm bước và o máºt đạo và o U Hồn Quá»· Cốc.
Khà lạnh từ hai bên vách máºt đạo tá»a ra ra khiến cho Tiêu Lân và Di Hoa Tiên Tá» có cùng má»™t cảm giác Ä‘ang bước và o má»™t địa ngục a tỳ.
Há» theo máºt đạo vá»›i những báºc tam cấp Ä‘i lần xuống bên dưới. Cuối cùng hỠđến má»™t gian máºt thất khá rá»™ng vÆ¡i chu vi non mưá»i trượng vuông. Ngay giữa gian địa thất đó là má»™t cá»— quan tà i đá, kiến tạo nên má»™t sắc thái âm u rá»n rợn, nhưng có lẽ cà ng rợn ngưá»i hÆ¡n, là nhân dạng cá»§a má»™t ngưá»i váºn xám y thùng thình Ä‘ang quay lưng lại vá»›i Tiêu Lân và Di Hoa Tiên Tá». Ngưá»i đó không búi tóc mà để tóc xõa Ä‘en ngang vai, má»™t mái tóc được chải chuốt cẩn tháºn, bóng mượt mà dưới ánh sáng cá»§a bốn chiếc chân đèn phản chiếu cả nhân dạng cá»§a Tiêu Lân và Di Hoa Tiên Tá».
Tiêu Lân và Di Hoa Tiên Tá» cùng im lặng quan sát ngưá»i đó.
Tiêu Lân tằng hắng rồi nói :
- Tôn giá là chủ nhân U Hồn Quỷ Cốc.
Xám y nhân từ từ quay lại đối mặt vá»›i Tiêu Lân và Di Hoa Tiên Tá». Nhân diện cá»§a Xám y nhân được che bằng má»™t chiếc mặt nạ dát và ng óng ánh. Má»™t chiếc mặt nạ và ng được trạm khắc bằng nhưng đưá»ng nét tháºt tinh xảo nhưng lại là mặt cá»§a má»™t ác quá»·, vừa sinh động vừa gá»›m giếc khiến cho ngưá»i đối diện phải rùn mình sá»n gai ốc, nếu phải trá»±c diện tiếp cáºn bá»™ mặt đó.
Xám y nhân cất giá»ng the thé :
- Tiêu Lân... Bổn nhân đã chá» ngươi ở đây lâu lắm rồi. Bổn nhân chá» ngươi không chỉ trong má»™t ngà y, mà trong má»™t Ä‘á»i là m kiếp ngưá»i.
Nghe Xám y nhân thốt ra câu nói nà y, Tiêu Lân phải cau mà y. Chà ng buá»™t miệng há»i :
- Tại sao tôn gÃa chá» tại hạ.
- Trong tất cả cái thú ở trên Ä‘á»i nà y, bổn nhân ôm ấp má»™t cái thú duy nhất, đó là hà nh hạ há» Tiêu Mà kẻ bổn nhân nằm mÆ¡ cÅ©ng tưởng đến đó chÃnh là Tiêu Lân.
Giá»ng nói cá»§a Xám y nhân mặc dù nghe the thé nhưng lại rất ung dung tá»± tại, nếu không muốn nói là rất ôn hòa. Nhưng chÃnh vẽ ôn hòa và ung dung đó lại khiến Tiêu Lân bồn chồn rá»n rợn.
Chà ng nghiêm giá»ng há»i :
- Tôn gÃa thÃch hà nh hạ Tiêu Lân ?
- Äúng !
- Hình như giữa tôn gÃa vá»›i Tiêu Lân có má»™t mối thù bất đội trá»i chung.
- Không sai !
Tiêu Lân lắc đầu :
- Tại hạ chưa từng thù oán gì vá»›i tôn gÃa.
- Ngươi không có thù vá»›i bổn nhân nhưng ngưá»i phải gánh những gì mà trưởng tôn cá»§a ngưá»i đã gieo. Bổn nhân đã thá» tất cả ho Tiêu Ä‘á»u phải chết dưới tay bổn nhân.
Tiêu Lân ôm quyá»n :
- Tại hạ có thể há»i tôn gÃa má»™t câu có được không ?
- ÄÆ°á»£c
- ChÃnh vì oán háºn Tiêu gia mà tôn gÃa không ngần ngại luyện tà công Huyết Ma ?
Xám y nhân ngữa mặt cưá»i khanh khách. Cắt ngang trang tiếu ngạo đó, y rá»i hai luồng ma nhãn đỠối và o Tiêu Lân rồi trầm giá»ng nói :
- Mối háºn vá»›i Tiêu gia cá»§a ngươi là động lá»±c để bổn nhân luyện Huyết Ảnh Ma Công. Bổn nhân còn có ý khác.
- à gì ?
- Ngươi chẳng nên tò mò là m gì. Cho dù ngươi có biết thì cũng bằng thừa !
- Tôn gÃa có thể cho tại hạ Ä‘oán được chứ ?
- Ngươi đoán xem.
- Äá»™c bá võ lâm, xưng hùng và cao hÆ¡n nữa là xưng đến... Nhưng tôn gÃa hẳn biết luyện Huyết Ảnh Tà Công là tá»± biến mình thà nh má»™t kẻ bại hoại vô nhân cá»±c kỳ... Tôn gÃa biết Ä‘iá»u đó chứ. Kẻ nà o luyện Huyết Ảnh Tà Công thì quỉ thần, trá»i đất chẳng dưng đâu .
- Bổn nhân chỉ tin và o bổn nhân mà chẳng tin và o cái gì cả.
Vừa nói, Xám y nhân vừa váºn hóa công phu Huyết Ảnh Tà Công. Má»™t mà n huyết quang xuất hiện bao bá»c khắp ngưá»i gã.
Tiêu Lân khoát tay.
- Khoan !
- Ngươi còn muốn nói gì ?
- Tại hạ đến đây tất biết phải giao thá»§ má»™t tráºn sinh tá» vá»›i tôn gÃa rồi. Tôn gÃa hẳn đã biết mục Ä‘Ãch cá»§a ta và Di Hoa Tiên Tá» ?
- Giết kẻ luyện ma công ngay từ lúc còn trong trứng trước. Có đúng váºy không ?
Di Hoa Tiên TỠlên tiếng :
- Bổn nương không phá»§ nháºn Ä‘iá»u đó.
Xám y nhân rá»i mắt nhìn vá» phÃa Di Hoa Tiên Tá». Y cưá»i khảy má»™t tiếng rồi nói :
- Tháºt là hồ đồ. Chỉ vá»›i má»™t chút bản lÄ©nh cá»§a Di Hoa Tiên Tá», và Hấp Tinh Äại Tà Công cá»§a Tiêu Lân lại có thể lấy được mạng bổn nhân. Nghe hai ngươi nói, bổn nhân những tưởng các ngươi là những kẻ hồ đồ không biết nhìn xa trông rá»™ng. Hoặc ra hai ngươi Ä‘ang nằm mÆ¡ và sống trong giấc mÆ¡ không thá»±c cá»§a hai ngưá»i.
Tiêu Lân ôm quyá»n ôn nhu nói :
- Tại hạ nghÄ© chuyện gì cÅ©ng Ä‘á»u phải đến kết cục thôi. Nhưng trước khi Ä‘i đến kết cục tối háºu, Tiêu Lân muốn biết trưởng tôn cá»§a tại hạ đã là m những gì khiến cho tôn gÃa căm phẫn há» Tiêu như váºy ?
- Là m gì ư ? Nếu có thể ngươi xuống a tỳ địa ngục há»i Tiêu Viên, chắc y sẽ trả lá»i cho ngưá»i biết.
Tiêu Lân ngây mặt há»i Xám y nhân bằng chất giá»ng rất ung dung tá»± tại :
- Nhỡ như tại hạ không xuống a tỳ mà kẻ xuống là tôn gÃa thì biết ai nói cho Tiêu thiếu gia biết đây. Chi bằng tôn gÃa cứ nói huỵch toẹt cho tại hạ biết có hÆ¡n không. Chúng ta đã gặp mặt rồi, can gì phải úp úp mở mở.
- Tiểu tá»... Ngươi cao ngạo lắm. Tiêu gia cá»§a các ngươi đã giết nương tá» cá»§a bổn nhân khi ngưá»i bụng mang dạ chá»a. Cái thù đó ta thá» bắt tất cả há» Tiêu phải gánh.
- Nghe tôn gÃa nói. Tiêu Lân những tưởng đâu ngưá»i là đương kim hoà ng thượng, má»™t lá»i phát ra là lệnh tru di tam tá»™c há» Tiêu. Phải chi ngưá»i là hoà ng thượng...
Tiêu Lân ôm quyá»n hướng vá» Xám y nhân :
- Bổn thiếu gia sẵn sà ng tuân chỉ nhưng rất tiếc ngưá»i lại không phải là Thiên Tá», mà là má»™t kẻ bại hoại vô nhân, dùng thai phụ và thai nhi để luyện tà công phục vụ cho ý tưởng trả thù và độc bá võ lâm cá»§a ngươi.
Tiêu Lân ôm quyá»n xá :
- Tôn gÃa miá»…n thứ cho bổn thiếu gia không thể chuẩn y lệnh cá»§a ngưá»i.
Hừ nhạt một tiếng, Xám y nhân nói :
- Ngươi không cần phải nói ra Ä‘iá»u đó. Tá»± bổn nhân sẽ thá»±c hiện tâm nguyện cá»§a mình.
Tiêu Lân ôm quyá»n nói :
- Tại hạ còn má»™t Ä‘iá»u nữa muốn biết.
- Nói.
- Tháºt sá»± Tiêu Lân muốn biết chân diên tháºt cá»§a tôn gÃa.
- Sao ngưá»i lại muốn biết
- Æ ! Thấy chiếc mặt lạ quỉ kia tại hạ liá»n tưởng tá»›i bá»™ mặt cá»§a tôn gÃa hẳn còn xấu xà hÆ¡n chiếc mặt nạ đó. Mặc dù chỉ chứng nghiệm chiếc mặt nạ kia thôi, Tiêu Lân đã cảm thấy nó xấu xà quá rồi. Chẳng lẽ bá»™ mặt cá»§a tôn gÃa còn xấu hÆ¡n nữa sao ? Nếu bá»™ mặt cá»§a tôn gÃa xấu hÆ¡n, xem chừng tôn gÃa đúng là ngươỉ cá»§a a tỳ địa ngục.
Xám y nhân cưá»i khảy rồi nói :
- Tiêu tiểu tá»... Khi nà o ngươi gần chết bổn nhân sẽ cho ngươi biết chân diện tháºt cá»§a bổn nhân.
Tiêu Lân reo lên :
- Nói như thế tôn giá luôn dấu chân diện cá»§a mình. Phà m những kẻ dấu chân diện thì chứng tá» má»™t Ä‘iá»u. Tại hạ nhất định đã gặp tôn gÃa và biết tôn giá. Tiêu Lân nói có đúng không !
Xám y nhân im lặng.
Tiêu Lân nói tiếp :
- Äiá»u thứ hai tại hạ muốn nói cho tôn gÃa biết. Tôn gÃa nói là khi nà o bổn thiếu gia gần chết thì má»›i cho Tiêu Lân thấy chân diện tháºt cá»§a ngưá»i. Chỉ má»—i lá»i nói đó thôi, Tiêu Lân đã Ä‘oán ra, tôn gÃa cho dù có Huyết Ảnh Tà Công cÅ©ng không tin sẽ thắng được Tiêu Lân và Di Hoa cung chá»§, nên má»›i có sá»± ngần ngại nà y.
Xám y nhân rÃt giá»ng nói :
- Tiêu tỠ! Ngươi quá thông minh để suy đoán đó. Nhưng sự thông minh lẫn sự suy đoán của ngươi chỉ đưa ngươi đến tỠlộ mà thôi.
- Tại hạ cứ phải nghe những lá»i nói nà y.
- Thế ngươi còn gì để há»i nữa không ?
Tiêu Lân nheo mà y. Chà ng gáºt đầu :
- Tại hạ biết há»i tôn gÃa cái gì bây giỠư ?
Tiêu Lân nói rồi lắc đầu :
- Chắc có lẽ chẳng còn gì để há»i tôn giá. Giá» thì còn má»—i má»™t việc để là m.
- Việc gì ?
Xám y nhân vừa há»i vừa rá»i hai luồng ma nhãn như hai khối than hồng và o Tiêu Lân.
Tiêu Lân mỉm cưá»i nói :
- Äánh cho tôn gÃa má»™t tráºn nhá»› Ä‘á»i và láºt chiếc mặt nạ kia coi tôn gÃa là ai.
Tiêu Lân vừa nói vừa bất ngá» phát tác Huyết Äiểm Chỉ công thẳng và o tam tinh Xám y nhân. Chà ng xuất thá»§ hoà n toà n bất ngá» nên Xám y nhân gần như không có phản xạ gì.
Äạo chỉ khà cá»§a chà ng Ä‘iểm ngay và o trán đối phương.
Chát !
Tiêu Lân chỉ kịp thấy vòng huyết quang há»™ thể cá»§a Xám y nhân vụt lóe lên, đầu cá»§a y hÆ¡i giáºt ra sau khi tiếp nháºn đạo chỉ cá»§a chà ng.
Mặc dù tiếp nháºn trá»n đạo chà khà đỠối đó nhưng tuyệt nhiên Xám y nhân chẳng há» hấn gì, mà chỉ hÆ¡i niá»…ng đầu ra sau.
Y rÃt giá»ng nói :
- Tiểu tỠ! Khá lắm.
- Tôn gÃa có Ä‘au không ?
- Ná»™i lá»±c cá»§a tiểu tá» khá lắm nhưng không đủ cho bổn nhân Ä‘au đớn. Äến lượt bổn nhân bồi tiếp ngươi bằng Huyết Ảnh Ma Công.
Tiêu Lân trụ tấn nhá» giá»ng nói vá»›i Di Hoa Tiên Tá» :
- Nương nương... Xem chừng không xong rồi... Phải hợp công thôi.
Di Hoa Tiên Tá» lách bá»™ bước ra phÃa sau lưng Tiêu Lân, áp ngá»c thá»§ và o đại huyệt thần khiếu và thiên linh cái cá»§a chà ng, đổ ná»™i lá»±c truyá»n sang.
Cùng lúc đó Xám y nhân phát tác hai bóng huyết thá»§ đỠối chia là m hai công trá»±c diện chà ng. Tiêu Lân không né tránh, mà dá»±ng chưởng ảnh dồn tất cả công lá»±c vốn có cá»§a mình phối hợp vá»›i Di Hoa Tiên TỠđón thẳng đở thẳng. Chà ng vốn đã được Khấu Äà Tá» khai thông sinh tá» huyá»n quan, được Tuệ Thiện pháp chá»§ đại sư sang cho công lá»±c và có cả Hấp Tinh Äại Tà Công, nên nhanh chóng hợp nhất ná»™i lá»±c cá»§a Di Hoa Tiên Tá» cùng vá»›i ná»™i lá»±c cá»§a mình mà chống đở hai bóng huyết thá»§ cá»§a Xám y nhân.
Tiêu Lân vừa đở chưởng của Xám y nhân vừa nghĩ thầm :
- Äằng nà o thì cÅ©ng phải Ä‘i đến kết cục sau cùng, ta chẳng có gì phải ngại. Hy vá»ng Di Hoa Tiên Tá» nói đúng, gã vô tâm nà y chưa luyện thà nh Huyết Ảnh Tà Công.
à niệm kia còn Ä‘á»ng trong đầu chà ng thì má»™t tiếng sấm động nổ ra ngay khi chưởng ảnh cá»§a chà ng chạm và o hai bóng huyết thá»§.
Ầm !
Mắt Tiêu Lân nảy đom đóm, khà huyết nhộn nhà o. Hai chân chà ng gần như bủn rủn không sao trụ tấn nổi mà dịch chuyển vỠsau ba bộ. Dư kình do lần đối chưởng đó là m rạn nứt vách địa thất U Hồn Quỷ Cốc.
Xám y nhân vẫn trụ thân một chỗ. Mà n huyết quang hộ thể của y cà ng đỠrực hơn, chẳng còn nhìn thấy nhân dạng.
Tiêu Lân nói với Di Hoa Tiên TỠ:
- Nương nương. Không xong rồi ! Y đã luyện thà nh Huyết Ảnh Tà Công.
Di Hoa Tiên TỠmặc dù không trực tiếp giao thủ với Xám y nhân nhưng vẫn cảm thấy khà huyết nhộn nhạo, sắc diện biến qua mà u tái nhợt.
Tiêu Lân nói :
- Nương nương ! Chúng ta tự tìm đến cái chết, chỉ có chạy thôi.
- Tiêu thiếu hiệp ! Không có sinh lá»™ cho bổn nương và thiếu hiệp đâu. GiỠđây bổn nương và Tiêu thiếu hiệp phải Ä‘i đến cùng, bởi cá»a và o U Hồn Quá»· Cốc chắc chắn đã bị phong bế rồi.
Xám y nhân phá lên cưá»i. Y vừa cưá»i vừa nói :
- Hai ngươi biết đã quá muốn rồi. Chỉ có má»™t con đưá»ng duy nhất cho hai ngưá»i đến, đó là cá»a a tỳ.
Tiêu Lân nạt ngang :
- Bổn thiếu gia đâu muốn đến đó.
- Không đến cũng không được.
Xám nhân vừa nói vừa vá»— tiếp hai bóng ảnh thá»§ đến Tiêu Lân. Chiêu công cá»§a lão phát ra tạo ra tiếng gÃo rÃt nghe buốt cả cá»™t sống.
Tiêu Lân nghiến răng, dá»±ng chưởng đón thẳng đở thẳng, bởi không gian ở đây không đủ cho chà ng dùng đến Hà nh Tẩu Di Hình Bá»™. Huống chi còn có Di Hoa Tiên Tá» Ä‘ang truyá»n công cho chà ng.
Một tiếng sấm chưởng nữa lại trỗi lên.
Tiêu Lân và Di Hoa Tiên TỠngã ngồi dưới sà n đá. Xám y nhân vẫn đứng sừng sững.
Äầu óc Tiêu Lân có những âm thanh ỳ ỳ, mắt thì hoa lên như thể thấy năm sáu bóng Xám y nhân lừng lững đứng trước mặt mình.
Chà ng than thầm :
- Chết tháºt ! Tá»± dưng ta và Di Hoa Tiên Tá» tìm đến chá»— cái chết lãng nhách như thế nà y.
Xám y nhân dựng đôi bản thủ đỠối như than hồng.
Tiêu Lân hét lên :
- Khoan !
Xám y nhân rÃt giá»ng nói :
- Tiểu tỠ! Ngươi muốn nói gì.
Tiêu Lân và Di Hoa Tiên Tá» từ từ đứng lên. Chà ng gỉa lả cưá»i rồi nói :
- Tại hạ và tôn gÃa đã đấu vá»›i nhau hai hiệp rồi. Theo qui lệ võ lâm sau khi giao thá»§ hai hiệp thì phải cho đối thá»§ nghỉ ngÆ¡i để tiếp tục hiệp thứ ba. Tôn gÃa định bá» qui lệ võ lâm đó à .
- Hò đồ ! Ai đặt ra qui lệ đó ?
- ChÃnh võ lâm minh chá»§ Giang Hà n.
Xám y nhân rÃt rÃt giá»ng nói :
- Ngoa ngôn... Chẳng bao giỠcó qui ước đó cả. Huống chi bổn nhân và tiểu tỠphải có một kẻ sống một kẻ chết.
Tiêu Lân nhăn mặt :
- Tôn gÃa không tin võ lâm minh chá»§ Giang Hà n đặt ra qui ước đó ư ? Nếu như tôn gÃa không tin thì cứ Ä‘i há»i võ lâm Minh chá»§, cái qui ước đó bắt buá»™c ngưá»i võ lâm ai cÅ©ng phải nghe đó.
Tiêu Lân xoa tay gỉa lả cưá»i rồi nói :
- Cho dù giao đấu sinh tỠthì cũng phải có qui ước đà ng hoà ng. Thôi nhé, cứ dừng lại ở đây. Sau một tuần nhang chúng ta lại giao thủ tiếp.
Xám y nhân hừ nhạt một tiếng.
- Tiểu tỠ! Ngươi nó không biết ngượng miệng.
- Tại hạ nói đúng thì có gì phải ngượng miệng chứ. Chỉ có những kẻ nói không đúng thì mới ngượng miệng thôi.
Xám y nhân rÃt giá»ng nói :
- Cho dù có qui ước võ lâm thì tiểu tỠcà ng đã phạm qui. Bởi ngươi và Di Hoa Tiên TỠhợp sức giao thủ với bổn nhân.
Tiêu Lân khoát tay.
- Không không... Tôn gÃa sai rồi.
- Sai chỗ nà o ?
- Cách đây trên trăm năm, Huyết Ảnh Ma Tôn đã giao thá»§ má»™t lúc vá»›i ba ngưá»i. Má»™t là sư mẫu cá»§a Di Hoa Tiên Tá», và hai ngưá»i nữa đó là Võ Thánh và Thần Tăng. Vị chi tất cả là ba ngưá»i cùng hợp lá»±c giao đấu vá»›i Huyết Ảnh Ma Tôn. Hiện thá»i chỉ có tai hạ và Di Hoa Tiên Tá», xem ra thiếu má»™t ngưá»i. Theo lẽ công bằng, Ä‘á»i trước là m sao thì Ä‘á»i sau là m váºy. Tôn gÃa đã luyện thần công cá»§a Huyết Ảnh Ma Tôn mà không là m đúng vá»›i những gì Huyết Ảnh Ma Tôn là m. Lão sao có thể vui vẻ trong cõi hư vô. Nếu như tôn gÃa muốn không thua tiá»n nhân thì phải chá» Tiêu Lân thêm má»™t ngưá»i nữa rồi giao thá»§ vá»›i tôn gÃa.
Xám y nhân nghe chà ng nói xong ngữa mặt cưá»i khanh khách.
Tiêu Lân cÅ©ng cưá»i theo Xám y nhân.
Nghe chà ng cưá»i, Xám y nhân cắt ngang trà ng tiếu ngạo :
- Tiểu tá»... Ngươi cưá»i gì ?
Tiêu Lân ôm quyá»n nói :
- Tôn gÃa hẳn đã hiểu lá»i nói chà lý chà tình cá»§a Tiêu Lân nên má»›i cưá»i thá»a thê như váºy. Äúng là trượng phu... Tại hạ phải khâm phục sá»± khà phái và trượng phu cá»§a Tôn giá. Thôi thì chúng ta cứ dừng cuá»™c đấu ở đây để đến ngà y đại há»™i Long Chuẩn là m lại nhé.
Xám y nhân rÃt giá»ng quát :
- Im... Tiêu Lân tiểu tá». Ngươi vá»ng ngôn như thế đủ rồi... Bổn nhân cưá»i là cưá»i nguoi đó. Ngươi đã bước đến ngưỡng cá»a a tỳ nên giở trò xảo ngôn, kÃch động bổn nhân tạo cho ngươi má»™t con đưá»ng sống ư ? Bổn nhân Ä‘au phải là đứa trẻ lên hai lên ba để nghe ngươi nói nhăng nói cuá»™i đâu.
Xám y nhân lắc đầu :
- Ngươi và Di Hoa Tiên tỠđã bước và o U Hồn Quy Cốc thì phải tiếp nháºn háºu quả cá»§a hai ngưá»i... Äừng kéo dà i thá»i gian để chỠđợi má»™t sá»± may mắn hay kỳ tÃch gì có thể xảy ra.
- Nói váºy tôn gÃa đã không giữ đúng ká»· cương cá»§a tiá»n nhân Ä‘á»i trước.
Xem ra Huyết Ảnh Ma Tôn đã chá»n lầm ngưá»i nên trao bà kÃp thần công cho tôn gÃa. Lão hẳn tức giáºn lắm. Nếu không tức giáºn thì cÅ©ng há»— thẹn vá»›i sư mẩu và nhị vị thánh tăng Thiếu Lâm Tá»±.
Tiêu Lân chắt lưỡi nói tiếp :
- Tiêu Lân mong tôn gÃa sá»›m nhìn lại mà không là m hổ thẹn lão sư gia cá»§a tôn gÃa.
Xám y nhân rÃt giá»ng gằn từng tiếng :
- Tiêu Lân. Ngươi nói thế đủ rồi. Nếu có xuống a tỳ gặp Huyết Ảnh Ma Tôn thì nói với lão rằng, nếu cõi dương gian nà y còn tồn tại lão thì bổn nhân cũng tống tiễn lão xuống a tỳ địa ngục.
Tiêu Lân lắc đầu :
- Thế thì chết tháºt rồi... Thế thì chết tháºt rồi.
- Ngươi nói thế có ý gì ?
- Tại hạ nói lão Huyết Ảnh Ma Tôn chết tháºt rồi đó. Chá»n ai không chá»n lại Ä‘i chá»n má»™t kẻ bất trung, bất nghÄ©a, và bất nhân như tôn gÃa truyá»n cho bà kiếp võ công.
- Bổn nhân bất nghĩa, bất trung, bất nhân cũng được miễn sao tiểu tỠphải quằn quại dưới chân bổn nhân.
Xám y nhân vừa thốt dứt câu thì bất thình lình có tiếng sấm chưởng vang lên ngoà i máºt đạo. Chẳng biết xảy ra chuyện gì bên ngoà i máºt đạo nhưng liá»n sau tiếng sấm chưởng đó, Yến Yến lướt và o.
Yến Yến liá»n nói :
- Tiêu ca... Yến Yến phối hợp với huynh.
Nà ng vừa nói vừa áp chặt tay và o đại huyệt thiếu hoa sau lưng Tiêu Lân.
Nháºn ra Yến Yến, Tiêu Lân phấn khÃch hắn lên. Chà ng nói :
- Tôn giá. Giá» thì có đủ ba ngưá»i rồi. Tiêu Lân thỉnh má»i tôn gÃa tiếp chưởng.
Chà ng vừa nói vừa phát tác U Hạo Thần Công. Cảnh giá»›i tối thượng cá»§a Hấp Tinh Äại Tà Công.
Xám y nhân không chút e dè, mà dựng huyết ảnh thủ đón thẳng đở và o chưởng khà của chà ng.
Ầm !
Má»™t luồng xoáy khà khổng lồ phát ra khi huyết ảnh thá»§ chạm và o U Hạo Thần Công cuốn lên nóc máºt thất.
Ầm !
Cả nóc máºt thất rạn nứt đổ áºp xuống Xám y nhân thối liá»n ba bá»™, rồi bất ngá» Ä‘iểm mÅ©i già y lao qua chá»— nóc vừa sáºp xuống thoát Ä‘i.
Tiêu Lân thét lên :
- Hê Hê ! BỠchạy à ... BỠchạy à ?
Di Hoa Tiên TỠnắm tay chà ng lại :
- Tiêu thiếu hiệp đừng rượt theo.
Tiêu Lân nhìn lại Di Hoa Tiên TỠ:
- Nương nương, chúng ta đã thắng. Sao lại không rượt theo ?
Chà ng thốt dứt lá»i má»›i thấy chân diện Di Hoa Tiên Tá» cà ng lúc cà ng xanh xao nhợt nhạt.
Tiêu Lân nói :
- Chết rồi. Nương nương đã bị ná»™i thương trầm trá»ng.
Di Hoa Tiên Tá» gáºt đầu :
- Bổn nương đã bị nội thương không trợ giúp thiếu hiệp được nữa. Nếu dồn y và o ngõ bà chưa biết bên nà o sẽ chết bởi bên nà o.
Tiên TỠbuông tiếng thở dà i rồi nói tiếp :
- Ãc nhân chưa luyện thà nh công phu tối thượng Huyết Ảnh Công mà vẫn có thể giao đấu cạn tà i, cạn sức vá»›i ba ngưá»i chứng ta hợp công. Sau nà y sẽ còn nguy hiểm hÆ¡n nữa.
- Nương nương ! Phải tìm cách cách khắc chế hắn chứ ?
- Tiêu thiếu hiệp... Tam thá»i gác chuyện nà y. Bổn nương hy vá»ng sẽ có kỳ tÃch giúp võ lâm.
Di Hoa Tiên Tá» mÃm môi :
- Thiếu hiệp ! Bổn nương tạm thá»i phải quay vá» Linh SÆ¡n dưỡng thương. Thiếu hiệp phải bảo trá»ng. Nếu cần hãy cứ đến Thiếu Lâm Tá»± tham khảo tà ng kinh các may ra có võ công khắc chế ác nhân.
- Nương nương... Vãn bối sẽ đến Thiếu Lâm.
- Bổn nương hẹn gặp lại thiếu hiệp trong một ngà y gần đây.
Tiêu Lân nói :
- Nương nương không sao chứ ?
- Không sao đâu.
- Tiên TỠđi được.
Yến Yến nói :
- Tiêu huynh... Bên ngoà i có Tu Di cô nương và nghĩa phụ rồi.
Tiêu Lân gáºt đầu :
- Nếu không có muội đến kịp thì chẳng biết sự thể hôm nay như thế nà o. Yến Yến dìu Tiên TỠra ngoà i đi, để huynh xem qua cỗ áo quan nà y. Biết đâu chẳng phát hiện được gì ?
Yến Yến gáºt đầu.
Nà ng dìu Di Hoa Tiên Tá» ra ngoà i U Hồn Quá»· Cốc. Còn Tiêu Lân ở lại quan sát áo quan. Chà ng đẩy nắp áo quan. Tiêu Lân sá» sững khi nháºn ra trong áo quan là má»™t mỹ phụ. Mặc dù đã chết lâu ngà y nhưng chân diện gần như không thay đổi ngoại trừ là n da xanh nhạt, nhưng nếu chỉ có thế thôi thì không đến ná»—i khiến cho Tiêu Lân phải sững sá» như váºy mà điá»u chà ng sững sỠđến đổi biến thà nh pho tượng bất động bởi vì xác mỹ phụ trong cá»— áo quan chẳng ai khác hÆ¡n chÃnh là Ngá»c Lan, mẫu thân chà ng.
Tiêu Lân cứ nhìn xác mẫu thân mà tá»± há»i. Tại sao như thế nhỉ ? Chẳng lẽ lão ác nhân kia đã đà o xác mẫu thân mình vỠđây để luyện công, hoặc hà nh hạ đặng thá»a mãn sá»± căm thù cá»§a hắn.
NghÄ© đến Ä‘iá»u đó khà huyết cá»§a chà ng sôi sùng sục. Chà ng gằn giá»ng nói :
- Không thể nà o chấp nháºn được gã ôn dịch, đê tiện và bỉ ổi nà y. Äến ngưá»i chết gã cÅ©ng không tha.
Tiêu Lân quỳ xuống sụp lạy Chà ng vừa lạy vừa nói :
- Mẹ ! Lân nhi sẽ an táng mẹ lại. Và con thá» tróc nã tên bại hoại kia đến cùng trá»i cuối đất.
Hết hồi 42.