Đột nhiên Kim Hải Bao kêu lên một tiếng thảm thiết , chỉ thấy con Băng Hỏa Hầu ở trong quan phục của hắn nhảy ra , nó cào vào mặt của Kim Hải Bao mấy cái để lại những vết xuốc đỏ lòm , sau đó nhanh như thiểm điện nhảy lên lòng bàn tay của Lăng Ngọc .
Lăng Ngọc đưa tay đón lấy , cảm nhận được sau ót của Băng Hỏa Hầu có một đạo phong ấn . Nguyên lai yêu thú này vốn đã đạt đến nhất phẩm thực lực , bị Luyện Yêu Sư nào đó dùng pháp môn đặc thù phong ấn tam thức , do vậy mới không thể chạy trốn được .
Thực lực của Lăng Ngọc bây giờ có thể phá bỏ phong ấn cho nó được ,nhưng chỉ sợ rằng nếu làm việc này linh lực trong ngọc thai trong nháy mắt sẻ hết sạch , lúc quan quân đến thì không còn năng lực để ngăn cản .
Lăng Ngọc đang do dự thì Phá Chiến chậm rải bước tới trước mặt , Lăng Ngọc ngầm hiểu là cự khuyển muốn hắn yên tâm , mọi việc còn có hắn lo liệu đi đâu mà sợ chứ .
Lăng Ngọc bức tất cả linh lực trong người ra dồn vào hai ngón tay , nhất thời ngón tay hóa thành sắc ngọc , xạ lên đầu Băng Hỏa Hầu liên tiếp ba đạo linh lực . Một cổ hắc khí từ trên người linh hầu phát ra , giống như một làn sương mỏng bay lên không trung rồi biến mất .
Băng Hỏa Hầu kêu to một tiếng , từ trong bàn tay của Lăng Ngọc nhảy lên không trung lộn người vài cái , rồi thản nhiên hạ xuống trên lưng Phá Chiến .
“ Ngươi….Ngươi làm cái gì vậy ?” Kim Hải Bao hoảng sợ hỏi .
“ Phá bỏ phong ấn cho nó .” Linh lực trong ngọc thai của Lăng Ngọc đã cạn hết , cũng may ngoài mặt vẫn không hề lộ vẻ suy yếu
“ Băng Hỏa Hầu là yêu thú hiếm thấy , nó có khả năng kỳ lạ cho dù là vào trong núi đao biển lửa đều có thể thoát ra được , yêu thú siêu hạng như vậy mà lại bị ngươi đại tài tiểu dụng , thật là lãng phí của trời .”
“ Đó là linh thú của ta !!” Kim Hải Bao kêu khổ một tiếng , “ Ta đã mất rất nhiều ngân lượng mới có được nó .”
“ Ngươi có thể hỏi nó có nguyện ý đi theo ngươi hay không .” Lăng Ngọc cười cười nhìn Băng Hỏa Hầu , một đạo Tín Lực Tuyến từ trên thân thể nó bắn tới Lăng Ngọc , được ngọc thai hấp thụ .
Kim Hải Bao không cần phải hỏi , mấy vết xước đỏ lòm trên mặt của hắn đã nói lên tất cả . Hắn nhìn linh thú mà mình phải mất mấy vạn lượng bạc mới mua được đang vui vẻ đùa nghịch trên lưng Phá Chiến , con hướng tới mình làm mặt quỷ , trong lòng tiếc của đau đớn như đứt từng khúc ruột .
“ Yêu nhân giỏi lắm ! Dám xúi giục yêu thú ám sát tri phủ .” Tô Tái Sơn hôm nay đúng là từ cỏi chết trở về , nhân cơ hội này liền xuất ngôn tố cáo ,” Từ huyện thừa , sự việc này ngươi đích thân chứng kiến , chẳng lẻ còn không bắt người ?”
Từ Quý mặc dù chán ghét Tô Tái Sơn , bất quá sự thật trước mắt lại làm cho hắn không hành động không được, liền quay sang nha dịch nói :” Thỉnh vị công tử này đến huyện đường .”
Hai tên nha dịch chấn động tay cầm dây trói định tiến lên bắt người .
“ Chậm đã chậm đã !!” Một thanh âm vội vả từ ngoài cửa truyền đến , nguời này tới cực nhanh , vừa dứt lời đã nhảy vào tửu lầu .
Hôm nay tửu lầu chính là rất náo nhiệt , thiếu gia công tử , nha hoàn , cự cẩu , quan viên cùng nha dịch , quả thật trông giống như một gánh hát .
Kim Hải Bao chứng kiến người mới đến , rất là cao hứng chắp tay nói :” Trầm kinh lược tới rất đúng lúc , ngươi có mang binh sỉ tới hay không ? , mau bắt tên yêu nhân này lại :”
Lăng Ngọc đỉnh đạc ngồi xuống , như không chút lo lắng nào về mối nguy hiểm của mình .
Tô Tái Sơn âm hiểm cười nhạt nói :” Ngươi không sợ chết hay sao , người cuả Cẩm Y Vệ Trầm Liêm đã tới , bọ họ sẻ không nhân từ như ta đâu , rơi vào tay bọn họ ngươi sẻ bị rút gân lột da ."
Trầm Liêm quả nhiên mang theo hơn mười binh sĩ chạy tới .
Kim Hải Bao kéo tay Trầm Liêm vội vàng nói :” Trầm kinh lược , nguơi mà đến chậm một chút thì lão phu ta tính mạng khó bảo toàn oa ! .”
Trầm Liêm cau mày :” Tri phủ đại nhân Man Tộc Đại Hoàng Tử thống lĩnh mấy vạn Man binh đang muốn vây công Đồng Châu , Đàm Thuẫn đại nhân thỉnh đại nhân cấp tốc trở về .”
Kim Hải Bao khuôn mặt biến sắc , cười vô sĩ từ chối nói :” Đồng Châu có Đàm Thuẫn đại nhân bảo vệ tất sẻ an toàn , lão phu không biết gì về quân vụ có về cũng vô dụng . Trầm kinh lược , hay là nói ít thôi mau bắt tên yêu nhân này lại .”
“ Ân công !! “ Trầm Liêm xoay người nhìn thấy Lăng Ngọc liền không hề nghĩ ngợi sụp xuống quỳ lạy .
Diễn biến trước mặt làm cho Kim Hải Bao cùng Tô Tái Sơn đều trợn tròn cả mắt .
Trầm Liêm thấy Lăng Ngọc , hết sức mừng rở , liền khấu đầu lạy ba cái , lúc này mới mở miệng nói :” Nguyên lai ân công ở chổ này , làm cho chúng ta lo lắng không yên . Ân công quả nhiên đạo hạnh cao minh , nhiều Man binh như vậy mà cũng có thể thoát ra .”
Lăng Ngọc nhận lể bái của Trầm Liêm mà dở khóc dở cười , từ khi cứu Đãm Thuẫn đến giờ không biết là Trầm Liêm đã quỳ trước mặt hắn bao nhiêu lần . Lăng Ngọc nâng Trầm Liêm dậy : “ Trầm đại nhân như thế nào lại ở chổ này ?”
“ Ta mặc dù là thuộc hạ của Đàm đại nhân nhưng lại đóng ở Quy Lâm trấn , cho nên lúc phá vòng vây đi ra không dám trì hoãn liền trở về đây .” Trầm Liêm mừng rở nói :” Ta cùng Đàm đại nhân vẫn lo lắng cho an nguy của công tử , lúc này thấy công tử bình yên vô sự thì mới yên tâm , để ta phóng ngựa nhanh nhanh về báo cho Đàm đại nhân để cho người được an tâm .
Trầm Liêm nói ra lời này làm cho Kim Hải Bao và Tô Tái Sơn trong lòng kinh hải , bởi nghe ra Lăng Ngọc cùng Trầm Liêm đúng là người thân quen củ , hơn nửa một trong năm đại danh tướng Đàm Thuẫn cùng Lăng Ngọc cũng không xa lạ .
Gả Lăng Ngọc này thật sự là nhân vật như thế nào ?
Lăng Ngọc gật đầu mỉm cười hỏi Trầm Liêm :” Trầm đại nhân mang theo dũng binh đến đây là để bắt ta sao ?
Trầm Liêm lắc đầu :” Ta vừa rôi nghe hạ nhân của Kim tri phủ nói , nơi này có Luyện Yêu Sư làm loạn , nên ta đoán ngay nhất định Lăng thiếu gia còn sống , cho nên mang mấy kẻ kiêu dũng dưới tay lại đây vì Lăng thiếu gia mà hộ giá .”
Nói xong , Trầm Liêm xoay nguời về phía bọn Tô Tái Sơn nắm chặt đao hung ác quát lên .” Lăng Ngọc thiếu gia trong mấy canh giờ đã cầm chân hơn một ngàn Man binh cứu Đàm đại nhân , Thiết Nam đại nhân và ta , chính là ân nhân cứu mạng của ba người chúng ta , ai làm tổn thương Lăng thiếu gia , người đó chính là địch nhân của quân trấn thủ Đồng Châu bọn ta !”
Trầm Liêm mang tới đây toàn là dũng sĩ , tất cả đều rút đao ra , miệng rống lên giận dữ .
Tô Tái Sơn sắc mặt tái nhợt lão đảo lùi lại mấy bước , mà Kim Hải Bao lại đứng như trời trồng chân run run , trong miệng lẩm bẩm nói :” Cứu….Cứu Đàm Thuẫn đại nhân ? Người này .. là ân nhân cứu mạng của Đàm Thuẫn đại nhân ?”
Kim Hải Bao là tri phủ Đồng Châu , mà Đàm Thuẫn là tổng binh của một lộ binh mã , chức quan còn hơn cả hắn , lúc này nghe được Lăng Ngọc có phe quân đội chống lưng , lòng tin của Kim Hải Bao bị phá hủy nghiêm trọng .
Tô Tái Sơn nắm lấy bàn tay đang run run của Kim tri phủ . Hắn là người của Phúc Long Hội quả nhiên có vài phần bản lãnh , nhìn thấy tình hình loại này còn có thể lâm nguy bất loạn . Trong lòng Tô Tái Sơn rõ ràng , hắn đã cùng Lăng Ngọc kết mối tử cừu , nếu không nhanh giải quyết chuyện này, đợi đến lúc bị Luyện Yêu Sư trả thù thì đúng là không còn một chốn dung thân .
Cho nên Tô Tái Sơn chỉ có thể nghiến răng mặt tái xanh hướng tới Từ Quý nói :” Từ huyện thừa , yêu nhân này xúi giục linh thú xâm hại tri phủ , theo quốc pháp thì không thể tha được . Từ huyện thừa ngươi được mọi người ca tụng là thiết diện vô tư , chẳng lẻ lại muốn làm trái với quốc pháp hay sao ?
“ Không thể bắt Lăng Ngọc thiếu gia ! “ Trầm Liêm gương mặt lạnh lùng nhìn Tô Tái Sơn .
“Chỉ vì hắn đã cứu ngươi và Đàm Thuẫn nên không thể bắt à ? “ Tô Tái Sơn lạnh lùng nói,” Ngươi không sợ rằng quốc pháp khó tha , đến lúc Kim tri phủ cùng chủ tử của Phúc Long Hội đồng thời hạch tội ngươi , thì dẩu có đến Đàm Thuẫn cũng không bảo vệ được ngươi đâu .”
Trầm Liêm cười to nói : “ Chỉ sợ đến lúc đó người bị hạch tội là ngươi chứ không phải ta !”
“ Ngươi chẳng lẻ không sợ Phúc Long Hội sao ?” Tô Tái Sơn hung hăng bức hỏi
Trầm Liêm thản nhiên nói :” Ta sợ đắc tội với Phúc Long Hội , nhưng càng sợ đắc tội với Lăng Ngọc thiếu gia .”
“ Hắn chỉ là một Luyện Yêu Sư mà thôi ! Khi mà đưa đến triều đường ai sẻ là ngươi đứng ra bảo vệ hắn ?” Tô Tái Sơn miệng xuất ra lời cuồng vọng .
“ Rất nhiều người sẻ bảo vệ thiếu gia , chỉ sợ chủ tử Phúc Long Hội của các ngươi cũng không hạch tội nổi .”
“Lăng Ngọc,,,Lăng Ngọc….Lăng ….” Ngay lúc hai người Tô Tái Sơn cùng Trầm Liêm đang nói chuyện , Kim Hải Bao lẩm bẩm một mình , đột nhiên hắn bừng tỉnh ,” Lăng Thiếu gia , chẳng lẻ là ……”
“ Đúng vậy.” Trầm Liêm ngạo nghễ nói , “ Lăng thiếu gia đúng là công tử của Lăng Thực đại nhân ."
Kim Hải Bao trợn tròn mắt , cho dù ngay cả lúc biết được Lăng Ngọc là luyện yêu sư cũng không kinh ngạc bằng lúc này .
Hắn làm quan đã lâu sao lại không biết được Lăng Thực là ai . Lăng Thực chính là quan Lại bộ thượng thư của Vân triều , mười năm nay là người đứng đầu trong hàng quan văn , trong tay có hơn mấy trăm quan viên lớn nhỏ , chỉ cần Lăng Thực không vừa lòng một chút , cái chức tri phủ của Kim Hải Bao sẻ đi tong .
Mà trước mặt hắn bây giờ lại là Lăng Ngọc ,công tử của Lăng Thực , hỏi làm sao mà Kim Hải Bao lại không hoảng hốt cho được .
Đại hoảng , đại loạn .
Tô Tái Sơn sắc mặt như tro tàn , cả người rủ xuống mềm như cành liểu . Nếu Lăng Ngọc chỉ là một Luyện Yêu Sư thì Tô Tái Sơn còn có thể ám sát hắn , cho dù Lăng ngọc có quân đội chống lưng , Tô Tái Sơn cũng có thể vận dụng lực lượng của Phúc Long Hội . Nhưng lúc này lại ló ra một lực lượng to lớn đó là tất cả các quan văn của Vân triều , thì đúng là……….
Tô Tái Sơn cho dù có ngu xuẫn đi nửa cũng phải biết , chênh lệch giửa hắn và Lăng Ngọc là rất lớn , Lăng Ngọc như là một ngọn núi cao lớn sừng sửng mà hắn không thể với tới được .
Bây giờ không nói đến chuyện giết chết Lăng ngọc , mà chuyện hắn có thể bảo vệ được cho bản thân hay không còn là một ẩn số .
Kim Hải Bao cuống quít đứng ra , quay về hướng Lăng Ngọc quỳ sụp xuống , đúng là vị tri phủ này đã bất chấp thể diện , không biết xấu hổ cầu xin Lăng Ngọc tha thứ cho hắn .
Tô Tái Sơn đã hoàn toàn tuyệt vọng , hắn ngồi trên ghế ngơ ngác nhìn , trong lòng kêu khổ , hắn cũng không biết tại sao mọi chuyện lại đến nước này .
Lăng Ngọc có thể xem như là đã nắm giử đại cục , hắn nghênh ngang ngồi trên ghế , Hoa Vũ Nguyệt cùng Phá Chiến ở hai bên , trước mặt có Trầm Liêm hoành đao hộ vệ , còn có Tri phủ Đồng Châu quỳ siểm nịnh xin lổi . Quả thật là vô cùng oai phong .
Nhưng Lăng Ngọc cũng không biết , chuyện tốt đẹp này sẻ không giử được bao lâu , có một mối nguy cơ đang từ từ hướng tới hắn .
Lăng Ngọc đang mơ mơ màng màng nghe mấy lời nịnh nọt của Kim Hải Bao , thì chợt phát hiện Tô Tái Sơn vẩn chưa đào tẩu , mà đang ngồi ở một góc tửu lầu, một gả đại hán hung mảnh đầu quấn một cái khăn màu xanh không biết có mặt từ lúc nào đang thì thầm bên tai Tô Tái Sơn .
Lăng Ngọc đối với tên đại hán quấn khăn xanh nảy sinh một loại cảm giác quen thuộc , bởi vì người này trên thân thể phát ra một loại mùi , đó là một mùi mà yêu thú trong Thập Vạn Yêu Sơn đều vô cùng căm ghét .
Thợ săn yêu thú , đó chính là một thợ săn yêu thú .
Sau khi gả thợ săn yêu thú thì thầm bên tai Tô Tái Sơn mấy câu , Tô Tái Sơn khẻ nhíu mày trầm ngâm một lúc , khuôn mặt vốn trắng bệch bổng chốc có chút huyết sắc .
Lăng Ngọc còn thấy khóe miệng Tô Tái Sơn lộ ra một tia quỷ dị âm hiểm cười nhẹ , Lăng Ngọc trong lòng nảy sinh cảm giác lo ngại .
Thợ săn yêu thú là loại người giảo hoạt nhất trong Nhân tộc ,
sự hung mãnh và khả năng ngụy trang của họ rất đáng sợ , bọn họ có thể mai phục tại một chổ mấy ngày mấy đêm mà không ai phát giác được , mổi lần ra tay đều là nhất kích tất sát (1) .
Lăng Ngọc đột nhiên biết , gả thợ săn yêu thú này từ đâu mà đến . Ngay lúc Lăng Ngọc cùng Hốt Nhi Hách cáo biệt đã cảm giác được cái mùi khó chịu này , vậy gả kia đúng là thợ săn yêu thú .
Nói cách khác , gả quấn khăn xanh này trong lúc Lăng Ngọc và Hốt Nhi Hách gặp gở thì đã lén theo dỏi .
Chuyên này không xong , quả thực nguy hiểm đến rồi …
Quả nhiên không đợi Lăng Ngọc nghỉ ra biện pháp thoát thân , Tô Tái Sơn đã cười âm hiểm vội vả đi tới , quay về phía Lăng Ngọc chắp tay nói : “ Vị này là Lăng công tử , đúng không ạ ?
Lăng Ngọc lạnh lùng không trả lời .
“ Là công tử của Lại bộ thượng thư phải không ạ ? “
“ Tô công tử , cần gì phải hỏi nhiều như vậy chứ ? “
Kim Hải Bao lo lắng kéo tay hắn :
“ Hôm nay tất cả là một sự hiểu lầm , Tô công tử cùng lão phu xin được bồi tội .”
Tô Tái Sơn gạt tay của Kim Hải Bao ra , dùng cây quạt chỉ vào mặt của Lăng Ngọc quát: “ Hắn là giả mạo !”
Nhất thời cả tửu lầu đều lặng ngắt . Lời nói vừa rồi đều làm mọi người kinh ngạc .
Lăng ngọc cười lên như khánh ngọc :” Tô công tử , lời nói không được lung tung , ngươi trước thì mắng ta là yêu nhân , bây giờ còn nói ta là giả mạo . Ta và Tô công tử bình sanh chưa tưng gặp mặt, cớ sao lại luôn vu khống ta như vậy ?
Hoa Vũ Nguyệt trong lòng cười thầm , công tử đúng là nói dối mặt không đổi sắc , rõ ràng là giả mạo mà so với người thật xem ra còn thật hơn .
Trầm Liêm vốn trong lòng đã áy náy vì cái ơn của Lăng Ngọc , hôm nay nhìn thấy Tô Tái Sơn liên tục ác khẩu với ân công , như thế nào lại không bừng bừng tức giận , chỉ tay vào Tô Tái Sơn mắng :
“ Gả họ Tô kia , ngươi dựa hơi của cha ngươi mà diểu võ dương oai , gia thế của Lăng Ngọc thiếu gia còn tốt hơn ngươi gấp trăm lần , ngày sau cha ngươi thế nào cũng phải đến Lăng gia bồi tội!"
“ Nếu hắn là thật , thì cha ta đi bồi tội cũng đáng , nhưng tiếc là gả Lăng thiếu gia này là giả .” Tô Tái Sơn không chút bối rối nói .
“Cháu Tô !” Kim Hải Bao quát “ Con của Lại bộ thượng thư ai mà dám giả mạo . Ngươi đừng có nói bậy mà tội nặng hơn nửa .”
“ Một lũ ngu xuẫn ! “ Tô Tái Sơn ngạo nghễ nói , “ Cũng không ngẩm lại , công tử của Lại bộ thượng thư như thế nào lại ở chổ binh hoang mã lọan này? Đáng ra phải ở nhà chuyên tâm đọc sách như thế nào lại đến Bắc Cương du ngoạn.”
Nhưng Trầm Liêm lại giận giữ nói “Lăng Ngọc thiếu gia tuyệt không phải là giả mạo,những mấu chốt này các ngươi làm thế nào biết được. Ta Trầm Liêm nguyện đem tính mạng ra bảo đảm thân phận của Lăng Ngọc thiếu gia.
Kim Hải Bao biết Trầm Liêm từ là cẩm y vệ, bây giờ dám nói như vậy tất nhiên đã có sự đảm bảo rất lớn.
Nhưng Tô Tái Sơn có chứng cứ trong tay, đương nhiên không chịu lùi,hắn cười lớn nói “Thủ hạ của ta cũng có thể lấy tánh mạng ra đảm bảo Lăng Ngọc này là giả”
“Ngươi có chứng cớ gì?” Trầm Liêm đã nổi giận muốn xuất đao.
Tố Tái Sơn nhìn tên đầu quấn khăn xanh một cái,thợ săn yêu thú này gật đầu quả quyết,Tô Tái Sơn lúc này mới thật sự tin tưởng,hung hăng chỉ Lăng Ngọc nói “Bởi vì hắn....chính là Man nhân!!”
Những lời này giống như hỏa dược phun trào trong núi lửa,nhất thời làm cho cả tiểu lâu xôn xao lên.
Tất cả mọi người đều hoảng sợ không hiểu,đều bắt đầu mở miệng nghị luận,cũng bắt đầu hướng đến Lăng Ngọc ở bên cạnh dò xét. Lăng Ngọc mặc dù trên mặt không có biểu tình gì,nhưng trong lòng cũng có một tia lo lắng.
Thợ săn yêu thú kia,dù sao cũng đã thấy được.
Nhưng Lăng Ngọc đối với Tô Tái Sơn càng cảm thấy đau đầu,tên gia hỏa này thật sự quá âm hiểm,đúng lúc thế cục đang nghiêng về một bên không ngờ lại tìm được thủ đoạn công kích hữu hiệu nhất.
Bây giờ nguy cơ lờn nhất ở bắc cương là gì? Đương nhiên là Man tộc đại quân đe dọa,cho nên dù làm chuyện gì,kể cả phạm tội cũng có thể cho qua nhưng làm gian tế Man tộc thì không, nếu như có người bị chứng minh là Man nhân thì căn bản không cần quan phủ thẩm vấn, cho dù ở nơi nào trên đường cái thì bách tính Quy Lâm Trấn cũng có thể xé xác người đó.
Tô Tái Sơn tố cáo như thế chính là một lưỡi dao giết người, chỉ là nhờ người khác giết mà thôi. Ngươi này tuổi trẻ lại không có một điểm vũ kỹ nào nhưng trong một đoạn thời gian ngắn ngủi đã chưởng quản đại quyền trong Phúc Long hội,hơn nữa còn làm cho Tri Phủ cùng với các quan lại cao cấp không dám đụng vào hắn, quả thật có chỗ bất phàm.
Nhưng mặc dù Tô Tái Sơn bình thường cường thịnh,hôm nay chỉ có thể nói vận khí hắn quá kém, bởi vì hắn gặp phải kẻ từng là yêu hồ đứng đầu Lăng Ngọc.
Nếu luận về giảo hoạt,thông minh, tài trí, có người nào có thể cùng yêu hồ so sánh đây?
Lăng Ngọc giơ một tay lên ý bảo mọi người yên lặng. Quả nhiên mọi người trong quán đều không dám mở miệng nữa, chỉ tập trung ánh mắt lên người Lăng Ngọc,trong ánh mắt lại đầy sự nghi hoặc cùng âm lãnh,còn có cả sự dối trá.
Lăng Ngọc quay đầu hỏi Trầm Liêm “Trầm đại nhân,ngươi có tin ta là Man nhân?”
“Tuyệt không tin!” Trầm Liên rất kiên định, hắn vẫn còn nắm chặt đao chắn trước mặt Lăng Ngọc,tư thế như muốn nói nếu có ai dám tới gần sẽ một đao dứt khoát chém chết.Trầm Liêm khẳng khái nói “Lăng công tử ngay trước mắt Man tộc đại quân cứu ra Đàm Thuẫn đại nhân,vì Vân triều lập công lao to lớn,như thế nào lại là Man nhân?Nếu thật sự là gian tế Man tộc thì đã sớm giết Đàm Thuẫn đại nhân, như thế thì Đồng Châu đã sớm bị phá, cần gì phải đợi đến ngày hôm nay?”
“Không cho ngươi không tin!” Tô Tái Sơn cao giọng nói “Thủ hạ của ta trên thảo nguyên đã thiết lập mạng lưới do thám,hôm nay đã thấy Man tộc quan quân cùng Lăng Ngọc đi đến bên ngoài Quy Lâm trấn. Thử hỏi một văn nhược thiếu gia như thế nào có thể từ trong hơn một ngàn Man quân thoát thân,nếu hắn không phải gian thế thì đã sớm thành oan hồn dưới đao người Man tộc.”
Lời này của Tô Tái Sơn lại là một lưỡi đao sắc, mặc dùng không thể làm Trầm Liêm dao động nhưng lại làm cho Kim Hải Bao có điểm bán tín bán nghi, thâm chí cước bộ đã bắt đầu hướng Tô Tái Sơn di động.
“Ngươi hỏi ta làm thế nào thoát thân?” Lăng Ngọc trong mắt xuất hiện quang mang sắc bén bắn tới trên người Tô Tái Sơn “Ngươi có muốn thử xem?”
Lăng Ngọc đưa tay đặt tại túi kim ti bên hông,điều này làm cho tất cả mọi người đột nhiên bừng tỉnh, Lăng Ngọc không những là nhi tử của quan lại cao cấp triều đình mà còn là một Luyện Yêu Sư.
Một Luyện Yêu Sư đáng sợ,đừng nói là từ trong một ngàn Man Binh thoát thân mà dù nói hắn từ trong Man tộc bộ lạc thoát thân cũng có thể hoàn toàn tin tưởng. Bởi vì thủ đoạn của Luyện Yêu Sư người bên ngoài căn bản không thể tưởng tượng được.
Thấy thế Kim Hải Bao lại như cỏ đầu tường âm thầm gật đầu, Tô Tái Sơn nghiến răng ken két, tức giận nói “Ta có bằng chứng chắc chắn có thể chứng minh ngươi là Man tộc!”
“Nga?” Lăng Ngọc bất động thanh sắc.
“Ngươi nghĩ không ai thấy sao?” Tô Tái Sơn nghiến răng “Thủ hạ ta nhìn thấy ... ngươi...có...đuôi.....”
Hoa Vũ Nguyệt hoảng hốt,không nhịn được nhất thời run rẩy.
Phản ứng này bị Tô Tái Sơn thấy được, hắn biết chính mình đã nắm được điểm quan trọng nhất. Người Man tộc thân thể bị yêu hóa,bộ phận yêu hóa vô pháp dùng biến hóa thuật để che đấu, cho nên gian tế Man tộc phần lớn đều tự mình che dấu bộ phận yêu hóa.
Nhưng tên thợ săn yêu thú quấn khăn xanh, thủ hạ của Tô Tái Sơn đã tận mắt nhìn thấy sau lưng Lăng Ngọc có một cái đuôi trắng dài,điều này không thể che đấu được.
Mặc dù Lăng Ngọc mặc trường bào,nhưng chỉ cần vén lên thì cái đuôi dài có thể dễ dàng lộ ra. Lúc đó thân phận của Lăng Ngọc cũng sẽ rõ ràng.
Hoa Vũ Nguyệt trong lòng thầm kêu khổ, nàng tự nhiên hiểu được nội tình,mà sự tình ồn ào như lúc này, đều do cái đuôi ngạo nhân của công từ bị người ta phát hiện,đến lúc này,nhân tộc không kể công tử là Man tộc hay Yêu thú,chỉ sợ cùng nhau tiến lên đem công từ đánh đến chết.
Cho dù có Phá Chiến ở đây cũng không nhất định cản được nhiều Nhân Tộc cao thủ . Hoa Vũ Nguyệt lo lắng nhìn Lăng Ngọc, nhưng Lăng Ngọc nữa điểm kinh hoàng cũng không có, vẫn còn an nhiên ngồi ở đó nhìn phản ứng của mọi người xung quanh.
Những người này đương nhiên phản ứng không giống nhau, Trầm Liêm vẫn đứng thằng,tựa như núi Thái Sơn không nhúc nhích. Còn Kim Hải Bao lại thể hiện bộ mặt giảo hoạt len lén đi qua một bên,bắt đầu hỏi thợ săn yêu thú quá trình mọi chuyện.
Trấn tĩnh nhất chính là Huyền Thừa Từ Quý vẫn trầm mặc một bên,nơi này tuy quan vị hắn là nhỏ nhất nhưng Quy Lâm Trấn lại do hắn quản lý,cho nên Từ Quý đứng ra chắp tay nói “Lăng công tử,chuyện hôm nay liên hệ trọng đại, nếu mọi người đã hoài nghi, thỉnh người để chúng ta kiểm tra một chút phía sau lưng có đuôi yêu hóa hay không.”
Lăng Ngọc liếc hắn một cái “Tại sao phải cho các ngươi xem.”
Từ Quý khẳng khái noi “Tại hạ người hèn nên lời nói không được coi trọng,nhưng dù sao cũng là Huyền Thừa, hết thảy nơi này cũng do ta quản lý. Lăng công tử nếu đúng là công tử nhà đại thần trong triều thì cũng phải có trách nhiệm chứng minh mình không phải là gian tế Man tộc, để tránh lời đồn truyền loạn.”
Những lời nói này quả thật không hèn cũng không quý.
Lăng Ngọc bỗng nhiên bật cười nói “Trầm đại nhân yên tâm,ta nhất định không phải là giả, mời Trầm đại nhân đi trước, có chuyện qua trọng hơn cần người giải quyết.”
“Chuyện gì?”
Lăng Ngọc nhẹ giọng nói “Ta nghe tin tức, man tộc Đại hoàng tử chuẩn bị giả vờ công Đồng Châu thực tế lại chuẩn bị công hạ Quy Lâm Trấn cướp đoạt mỏ bạc. Ta thấy trong vòng ba ngày, Man tộc đại quân sẽ tụ tập vây thành, tin rằng Đàm Thuẫn đại nhân còn chưa biết, thỉnh Trầm đại nhân nhanh chóng thông tri để Đàm tổng binh có thể phòng thủ cho tốt.”
Trầm Liêm cả kinh,sự tình này quả thật trọng đại.
Là một trong hai tay trái phải của Đàm Thuẫn, Trầm Liêm tự biết Ngự Tướng Đàm Thuẫn ưu thế ở phòng ngự, nếu tuyệt đai đa số binh lực đều quy về trong Đồng Châu Thành, có Đàm Thuẫn ở đó thì có thể đảm bảo quân đội Man tộc rất khó công vào.
Nhưng lúc đó thì ngoài Đồng Châu thì Truân Binh trấn cùng Quy Lâm trấn lại chỉ có một ít phòng ngự. Truân Binh Trấn bởi vì không trọng yếu nên hoàn toàn không phòng ngự. Quy Lâm trấn có mỏ bạc, cho nên vẫn còn hai trăm binh sĩ, còn có Trầm Liêm thường trú, lúc đầu nghĩ rằng chủ lực Man tộc công kích Đồng Châu,nơi này chỉ cần phòng thủ một ít.
Nhưng nghe Lăng Ngọc nói như vậy, nếu trọng điểm của Man tộc đúng là Quy Lâm Trấn, chính là đại sự không tốt. Hai trăm binh sĩ căn bản không đủ thủ thành, nhưng đại quân Đồng Châu cũng không thể tự tiện rời thành, đế lúc đó Đàm Thuẫn khó lòng phòng ngự, sẽ vì binh lực bị chia ra mà bại.
Trầm Liêm biết chuyện này không phải chuyện đùa, phải lập tức thông tri cho Đàm Thuẫn,nhưng còn lo lăng cho Lăng Ngọc trước mặt, vẻ mặt lộ vẻ do dự.
Lăng Ngọc lại nói “Trầm đại nhân nếu tin tưởng thân phận của ta thì nên biết ta sẽ không có chuyện gì, dân chúng quốc gia trọng yếu, còn không mau đi đi?”
Trầm Liêm đột nhiên dậm chân, hướng Từ Quý chắp tay nói “Từ đại nhân, ta tin tưởng ngươi, ta đi rồi ngươi cần bảo vệ Lăng thiếu gia được an toàn.”
Từ Quý biết Trầm Liêm vì đại sư quốc gia mà ly khai, cũng nghiêm nghị đáp “Trầm đại nhân yên tâm, Từ mỗ nhất định sử lý công bằng, đều tra việc này cho rõ ràng.”
Trầm Liêm thở dài, hướng Lăng Ngọc quỳ một chân kiểu quân lễ, cuối cùng không muốn cũng phải rời đi.
Thấy Trầm Liêm đã đi, sắc mặt Tô Tái Sơn lộ vẻ hưng phấn,trong lòng hắn Lăng Ngọc quả thực là như vừa bị chặt một tay, không có sự tương trợ của Trầm Liêm thì Lăng Ngọc muốn thoát khỏi Quy Lâm Trấn thật sự quá khó.
Mà chỉ cần cái đuôi phía sau của Lăng Ngọc rộ ra trước thiên hạ, hắn sau này chỉ còn là một cỗ thi thể. Thậm chí ngay cả đại thần Lăng Thực trong triều cũng không có hy vọng chuyện phụ thân thay nhi tử chống đỡ.
Bức một sợi tóc mà động toàn thân. Tô Tái Sơn giống như thấy cảnh chủ tử của hắn trong tương lai thoải mái cười to, sau đó cấp cho hắn nhiều quyền lực hơn nữa.
Chỉ cần làm cho Lăng Ngọc lộ ra cái đuôi, mọi chuyện cuối cùng đã có thể chấm dứt.
Tô Tái Sơn trong lòng xác nhận, kế hoạch của hắn thật sự đơn giản đến nổi không thể đơn giản hơn.
Lăng Ngọc thấy Trầm Liêm đã đi xa, lại cùng vẻ mặt lạnh lùng hướng Tô Tái Sơn nói “Ngươi có dám cùng ta đánh cuộc không?”
“Nếu sau người ta quả thật có cái đuôi, tự nhiên là gian tế Man tộc, tùy tiện các ngươi xử lý.” Lăng Ngọc động đậy ngón tay, phủi phủi tro bụi trên trường bào “Nhưng nếu ta không có, ngươi thua ta cái gì?”
Tố Tái Sơn khóe miệng có chút co giật, hắn cảm thấy thái độ Lăng Ngọc có chút cổ quái, thật sự là trấn tĩnh một cách kỳ quái. Rõ ràng Hoa Vũ Nguyệt sắc mặt trắng bệch,thân thể mơ hồ run rất, thậm chí ngay cả Phá Chiến cũng đã chuẩn bị tốt để chiến đấu, nhưng Lăng Ngọc vì sao mà lại trấn định như vậy?”
Tô Tái Sơn có chút lo lắng. Quay đầu nhìn tên thợ săn yêu thú,thủ hạ của chính mình.
Thợ săn yêu thú ngay cả một chút do dự cũng không có, chắp tay nói “Thuộc hạ nguyện đem đầu ra đảm bảo là đã từng thấy Man nhân này có một cái đuôi màu trắng.”
“Tốt” Tô Tái Sơn kêu to “Ta cược là ngươi nếu không có,ta nguyện nhận tội vu khống mà vào nhà lao chịu tội.”
Từ Quý chau mày, Tô Tái Sơn này tâm tư cũng mức quá âm hiểm.
Trong Vân triều,cho dù có tội vu khống,nhưng hình phạt các loại lại không giống nhau,như quả sự tình náo loạn lớn, liên qua đến quan lại cao cấp hoặc gia đình quyền quý thì bị phán tội sung quân, thậm chí bị đánh bằng gậy cho đến chết. Còn nếu chỉ là chuyện nhỏ,lại có người bảo hộ thì đại khái bị giam không bao lâu cũng được thả ra.
Dựa vào bối cảnh của Tô Tái Sơn trong Phúc Long hội,cho dù hắn bị bắt thì cũng không có chuyện gì. Tô Tái Sơn thật sự là chiếm tiện nghi rất lớn từ Lăng Ngọc.
Từ Quý thân mang lời gởi gắm của Trầm Liêm, tự nhiên không thể quên được, hắn ho khan một tiếng vừa định nói.Nhưng đã thấy Lăng Ngọc lại mở miệng đáp ứng “Tốt, ngươi nếu thua trước hết chịu ba bạt tai của ta, sau đó vào nhà lao chịu tội!”
“Quân tử nhất ngôn!”
“Tứ mã nan truy!”
Hai ngươi dù chưa kích chưởng nhưng ánh mắt tại không trung đã chạm nhau tóe lửa.
Lăng Ngọc đứng thẳng người dậy, lộ ra túi kim ti bên hông. Người trong tửu lâu đều rất khẩn trương, Tố Tái Sơn lùi liền mấy bước, nhưng tên thợ săn yêu thú kia lại can đảm đứng chắn trước người Kim Hải Bao,có vẻ đặc biệt bình tĩnh.
Lăng Ngọc cười khẩy nói “Ta nếu muốn chạy, mấy người các ngươi có thể cản sao?”
Lời này đúng thật kiêu ngạo, nhưng người trong phòng không ai dám phản bác, không cần nói Lăng Ngọc là như tỉ của ai,chỉ mỗi thân phận Luyện Yêu Sư đã đủ cho hắn hoàng hành thiên hạ.
Lăng Ngọc lấy từ trong áo lót phía sau túi kim ti một phong gia thư , đưa cho Từ Quý nói “Ta có đúng là Lăng thiếu gia giả mạo hay không, các ngươi nhìn rồi sẽ biết”
Từ Quý sắc mặt ngưng trọng mở ra đọc, đột nhiên hít sâu một hơi,rồi liếc nhìn Lăng Ngọc đánh giá nhanh,sau đó liền đem gia thư đưa cho Kim Hải Bao.
Kim Hải Bao vội vã đảo qua,sắc mặt đại biến,vẻ mặt tươi cười lúc trước đã biến mất trên khuôn mặt béo phì của hắn,đẩy thợ săn yêu thú qua một bên hướng Lăng Ngọc chắp tay nói “Nguyên lại Lăng thiếu gia thật sự là hậu đại(đời sau) của Lăng công, bổn Tri Phủ chậm trễ,thật là chậm trễ.”
“Kim Tri Phủ, ngươi nói nhãm gì đấy?” Tối Tái Sơn đối với biểu hiện của tên béo này rất là bất mãn.
Kim Hải Bao lộ ra vẻ mặt hung ác hiếm thấy “Tô Tái Sơn, ngươi chớ có nháo loạn vô lý, đây là gia thư được Lại Bộ thượng thư Lăng Thực đại nhân đích thân viết, trong đó câu nào cũng chứng minh Lăng thiếu gia là Đại công tử của Lăng Thực thượng thư,ngươi còn tiếp tục càng quấy thì đừng trách bổn Tri Phụ gọi người bắt ngươi.”
Tô Tái Sơn ngây người, hắn ở Đồng Châu phủ luôn hô phong hoán vũ,Kim Hải Bao không có gan nói nhiều,hôm nay lại chỉ nhìn một phong thơ đã nhanh chóng thay đổi vẻ mặt.
Tô Tái Sơn đâu biết được trên phong gia thư của Lăng Thực đã nói đến lai lịch sâu xa của Lăng Ngọc, bao quát mẫu thân cùng xuất xứ,kể cả nơi cư ngụ đều nói rõ ràng, tương đương chứng cứ sắt thép cho thân phận của Lăng Ngọc.
Càng huống chi Kim Hải Bao làm phong cương đại lại(1), thường xuyên nhận được công hàm có thủ bút của Lại bộ thượng thư, mà chữ viết cùng ấn giám trước mặt lại quá quen thuộc, vừa nhìn là biết thật giả.
Nếu Lăng Ngọc đúng là nhi tử của Lăng Thật, Kim Hải Bao này đương nhiên không thể tùy ý chậm trễ mà đắc tội quan trên Lại bộ,nếu không sau này hắn đừng nghĩ đến lăn lộn quan trường nữa.
Tô Tái Sơn thấy tình hình nghiêng về một bên, chỉ có thể nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng “Người này nhất định là giả, hắn là Man tộc,là người Man tộc a. Lăng bộ thương thư làm sao có nhi tử Man tộc,nhất định là giả.”
Tô Tái Sơn chưa dứt lời, Lăng Ngọc đã giống như tia chớp bắn tới.
“Ba!!” một chưởng đánh lên trên khuôn mặt trắng bệch của Tô Tái Sơn, làm trên mặt hắn lưu lại năm dấu tay màu đỏ tươi.
Ngay khi Lăng Ngọc xuất chưởng đánh một bạt tai, thì trường bào đồng thời được vung cao lên, chúng nhân thấy rất rõ trong trường bào của Lăng Ngọc tịnh không có đuôi dài màu trắng như thợ săn yêu thú nói, mà đoạn quần dài ngăn nắp tịnh không thể giấu cái đuôi yêu hóa nào cả.
Pháp thuật của Linh hồ những người này làm sao biết được. Đặc biệt Lăng Ngọc là một trong bảy dạng yêu thú kỳ lạ, càng là bộ phận tinh diệu nhất của thiên địa tạo hóa. Theo sự tăng trưởng yêu thuật của Lăng Ngọc, cuối cùng sẽ mọc ra đuôi dài,nhưng chỉ cần nhị phẩm thực lực, hắn có thể dùng yêu thuật đem cái đuôi thu hồi lại làm cho người ta hoàn toàn không nhìn thấy.
Thợ săn yêu thú thấy qua cái đuôi của Lăng Ngọc không phải giả, nhưng Lăng Ngọc hiện tại không có đuôi bên người càng không phải giả.
Kim Hải Bao vẻ mặt khó chịu, thợ săn yêu thú vẻ mặt lại càng toát ra vẻ khủng hoảng.
“Không có khả năng,thật sư không có khả năng!!” Tô Tái Sơn cũng thấy cảnh này, điên cuồng kêu to lên.
Lăng Ngọc lại cho thêm một chưởng, đánh hắn té xuống đất. Răng trong miệng Tô Tái Sơn đã bị đánh gãy mất cái, máu tươi chảy ra bên môi. Cảnh tượng thật thảm không nỡ nhìn.
Kim Hải Bao mặc dù sợ tới tay chân phát lạnh nhưng vẫn đi lên khuyên nhủ “Tô thiếu gia hạ thủ lưu tình a, hắn chính là nhi tử của Tô Khởi”
“Nhi tử của Tô Khởi?” Lăng Ngọc nghe tên của đại tông sư, nắm lấy áo Tô Tái Sơn, đem hắn từ mặt đất kéo lên, trong mắt như có một tầng băng sương, trên tay gọi về Âm Thủy Linh, phẫn nhiên đánh xuống một chưởng “Vậy ta phải đánh nặng tay hơn một chút!!!!”
Một tát cuối cùng này, đánh Tô Tái Sơn bay lên không,bay qua ba cái bàn đến lúc đụng vào cái bình phong, lúc này mới nặng nề rớt xuống mặt đất.
Đầu Tô Tái Sơn sưng lên so với đầu heo cũng giống nhau, đã chết ngất rồi, trong miệng không ngừng thổ ra đừng ngụm máu lớn.
Cũng vì chân khí Lăng Ngọc lúc này đã hao hết, bằng không một chưởng cuối cùng đã đem tên gia hỏa này đánh dù không chết cũng sống như thực vật.
Lăng Ngọc sau khi đánh ba bạt tai,vẫy vẫy tay, cũng không nhìn Tô Tái Sơn xoay người nhìn chằm chằm Từ Quý nói “Ngươi đã nói sẽ theo luật pháp mà xử lý?”
Từ Quý vốn đắm chìm trong sự khiếp sợ, bị Lăng Ngọc nhắc cho tỉnh lúc này mới hạ lệnh cho nha dịch “Còn không bắt Tô Tái Sơn lại? Tội vu khống được lập, đem về nha môn Huyện xử lý!”
Bọn nha dịch trước đây đã sợ Tô công tử, không ngờ bây giờ Lăng công tử so với Tô công tử còn hung hãn hơn gấp trăm lần, đâu dám trì hoãn, lập tức đi tới dùng xích sắt quấn lên cổ Tô Tái Sơn, mặc kệ hắn tỉnh hay không, mấy người nha dịch dùng sức đưa hắn ra ngoài,hướng phía nha môn huyện đại lao đi thằng.
Mặt trời chiều ngã về tây, ánh nắng chiều như máu chảy dài,nửa bầu trời nhuộm vẻ thê lương.Sắc trời chiều bắc cương vĩnh viễn đều thê lương như thế.
Tại cuối đường chân trời,man tộc đại quân đã dẫm đạp hơn mười vạn tình mạng người dân Vân triều, đang hướng Đồng Châu cùng Quy Lâm trấn tiến bước.
Nhưng tiếng chém giết như như một khúc ca bi thảm từ chiến trường đâu phải ai cũng nghe thấy được.
Sau khi rời Ngân Nhã lâu, Kim Hải Bao cẩn thận bồi tiếp bên cạnh Lăng Ngọc, thậm chí khi Lăng Ngọc ngẩng đầu nhìn phiền muộn nhìn ánh nắng chiều cũng không dám nhiều lời.
Hoa Vũ Nguyệt thấy công tử nhìn ánh nắng chiều như màu máu thì đột nhiên hát một bài. Bài hát này uyển chuyển mà đầy phiền muộn, như nước chảy nhẹ nhàng qua bàn tay,mang theo đau thương vô hạn kéo dài. Thậm chí làm kể không hiểu âm luật như Kim Hải Bao cũng bị tiếng ca ôn nhu của Hoa Vũ Nguyệt làm cho hai mắt đỏ lên.
Chỉ có thợ săn yêu thú kia vẫn còn nghiêm mặt. Hắn đương nhiên nghe hiểu được nàng hát cái gì,đây là tiếng ca thương tiếc đồng bạn chết đi của yêu thú trong Thập vạn yêu sơn, mà loại ca từ này cũng chỉ có yêu thú hát thôi.
Hoa Vũ Nguyệt hát xong, Lăng Ngọc lại thở dài.
Chỉ có tiểu ny tử này hiểu tâm sự của mình, Lăng Ngọc nhìn thấy trời chiều như máu, đã nghĩ tới trong trường đại chiến đâu chỉ có Man nhân cùng người Vân triều chết đi mà thôi. Man nhân bắt yêu thú phục vụ, Vân triều cũng bắt yêu thú tham chiến, hơn nữa yêu thánh còn âm thầm hỗ trợ Man tộc một phần, không biết đã có bao nhiêu cao phẩm yêu thú chết trong trường huyết chiến này rồi.
Mà ngày sau, sợ rằng còn chết nhiều hơn nữa. Nếu Man tộc là vì tranh đoạt lãnh thổ, Vân triều là vì bảo vệ gia viên, vậy những yêu thú chết đi kia, là vì cái gì chứ?