 |
|

27-12-2008, 01:14 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 41 Sợ Gái Lăng Loà n Toan Hại Thân Phu
Âu Dương Tinh cÅ©ng đồng ý vá» Ä‘iểm nà y rồi cô nhắm mắt dưỡng thần. Sau khoảng thá»i gian chừng hÆ¡n má»™t giá», cô đứng dáºy bước xuống thấy A Liệt nằm ngá»§ trưa ghế liá»n đánh thức chà ng dáºy nói :
- Thá»±c ta không nỡ khua ngươi tỉnh dáºy, nhưng bây giỠđêm đã khuya rồi, nếu muốn đến Khương gia táºp thì nên lên đưá»ng tháºt. A Liệt đứng phắt dáºy đáp :
- Hỡi Æ¡i ? Tại hạ chỉ muốn nằm ngá»§ má»™t chút thà nh ra cháºm trá»…. Không chừng gian phu dâm phụ đã thà nh sá»± rồi thì tháºt là má»™t đêm hối háºn suốt Ä‘á»i. Bấy giá» phải Ä‘i ngay không trùng trình má»™t phút nà o nữa. Hai ngưá»i chạy trên đưá»ng,
A Liệt giả vá» ngạc nhiên há»i:
- Lạ thiệt ! Cô nương hoà n toà n bình phục rồi ư ? Lát nữa có thể trông cáºy và o cô nương để thu tháºp con dâm phụ khả ố kia. Âu Dương Tinh nở má»™t nụ cưá»i thần bà nói :
- Ta đã nghĩ lại thì Lý Cơ chưa chắc đã có lòng ám toán Khương Trạch. Mụ thấy lão trúng độc ngã lăn xuống đất sợ quá, bỠtrốn vỠnhà .
A Liệt nói :
- Lý thuyết của cô khác nà o để trống trên đỉnh núi cho lăn xuống.
Âu Dương Tinh ngạc nhiên há»i :
- Äể trống trên núi cho lăn xuống nghÄ©a là là m sao ?
A Liệt đáp :
- Cô thỠđặt cái trống trên núi cao cho nó lăn xuống, nó sẽ báºt thà nh những tiếng “Không thông, không thông“... Tại hạ nói thế nghÄ©a là cô nói chẳng thông chút nà o.
Âu Dương Tinh chỉ báºt cưá»i chứ không tức giáºn, cô há»i:
- Ta nói không thông ở chỗ nà o ?
A Liệt đáp :
- Cô bảo Lý CÆ¡ thấy Khương Trạch té xỉu rồi kinh hãi má»™t mình trốn vá» nhà . Nhưng đã trải qua má»™t ngà y má»™t đêm chẳng lẽ mụ còn chưa bình tÄ©nh lại được ư ? Mụ đã không bảo ngưá»i đến xem xét tức là mụ có dạ bất lương. Vấn đỠnà y dù mụ có dùng cách nà o cÅ©ng không thoát khá»i mối liên can.
Âu Dương Tinh ngẫm nghĩ rồi nói :
- Khương Trạch đột nhiên bị trúng độc lăn ra chết. Lão chết vì trúng độc thì bất luáºn Lý CÆ¡ chối cãi cách nà o cÅ©ng khó thoát khá»i mối liên can. Ta nháºn thấy trong vụ nà y còn có Ä‘iá»u phức tạp, tá»· như mụ bị kẻ khác khoác vạ và o mình. Ta nói như váºy không phải là để trống trên ngá»n núi cho lăn xuống. A Liệt nói :
- Cô phá»ng Ä‘oán như váºy thì còn nghe được, nhưng tại hạ vẫn hoà i nghi Lý CÆ¡ là kẻ chá»§ mưu. Có Ä‘iá»u tại hạ không hiểu mụ sẽ dùng cách gì để thoát mối liên can, và kẻ đứng sau lưng chống đỡ cho mụ là ai ? Hai ngưá»i chạy má»—i lúc má»™t mau lẹ hÆ¡n. Chẳng mấy chốc đã nhìn thấy phÃa trước thấp thoáng có ánh đèn lá»a. Hai ngưá»i Ä‘i đến sát thị trấn, A Liệt má»›i dừng chân lại nói :
- Khương viên ngoại đã nói thị trấn nà y là nÆ¡i mấu chốt giao thông, rất phồn thịnh. Hiện giỠđã ná»a đêm mà còn đèn lá»a sáng rá»±c thì đúng là chuyện tháºt.
Âu Dương Tinh há»i :
- Thị trấn nà y lá»›n hay nhá», thịnh vượng hay không thì có liên quan gì đến hà nh động cá»§a chúng ta ?
A Liệt đáp :
- Coi bá» ngoà i chẳng có gì quan hệ, nhưng nghÄ© kỹ lại không phải thế vì lẽ khu vá»±c thì trấn rá»™ng rãi, dân cư trù máºt, là m ăn phồn thịnh thì không giống như thị trấn thông thưá»ng, má»i ngưá»i Ä‘á»u quen biết nhau. Nói má»™t cách khác nÆ¡i đây có đủ mặt tứ chiếng giang hồ. Cô nương nghÄ© có phải không ?
Âu Dương Tinh đáp:
- Tuy ngươi nói váºy mà ta vẫn chưa nháºn ra chá»— nà o liên quan đến hà nh động cá»§a mình.
A Liệt đáp :
- Tá»· như Lý CÆ¡ có quen biết ngưá»i ngoà i tất là má»™t nhân váºt giang hồ ở nÆ¡i khắc đến. HÆ¡n nữa nÆ¡i đây còn thuá»™c phạm vi thế lá»±c cung Ất Má»™c mà Khương viên ngoại là nhà phú há»™ nổi tiếng, thì ngưá»i Cá»±c Lạc giáo muốn cướp Ä‘oạt tà i sản cá»§a lão không phải là chuyện lạ.
Âu Dương Tinh nói :
- Nếu Cá»±c Lạc giáo mà dÃnh lÃu đến chuyện nà y thì tháºt là đáng sợ. Bất cứ việc trá»ng đại gì cÅ©ng có thể xẩy ra, vụ án giết má»™t ngưá»i chẳng có chi đáng kể.
A Liệt nói :
- ChÃnh vì thế mà tại hạ muốn nhắc cô nương nên coi chừng, đừng can thiệp và o việc không đâu để mắc bẫy bá»n Cá»±c Lạc giáo. Hai ngưá»i Ä‘i quanh thị trấn má»™t lúc liá»n ngó thấy mấy toà nhà cao lá»›n.
A Liệt khẽ nói :
- Chúng ta dá» phÃa sau tòa nhà nà y tiến và o. Bây giá» chia nhau má»—i ngưá»i Ä‘i má»™t ngả để coi rõ hình thế rồi há»™i há»p ở đằng sau. Tại hạ tÃnh rằng phải Ä‘i cách nà o để và o ngay được phòng ngá»§ cá»§a Lý CÆ¡. Âu Dương Tinh kéo tay chà ng nói :
- Ngươi phải cẩn tháºn lắm má»›i được.
A Liệt vỗ và o tay cô đáp :
- Nhất định tại hạ không lá»— mãng rồi. Cô nương cÅ©ng nên coi chừng. Hai ngưá»i chia hai ngả mà đi. Âu Dương Tinh quả nhiên hà nh động cá»±c kỳ tháºn trá»ng. Cô chú ý nhìn kỹ không thấy ngưá»i lạ nà o ẩn hiện. Thân pháp cô đã mau lẹ lại giầu kinh nghiệm vá» chuyện Ä‘i đêm. Cô không là m kinh động đến con chó trong nhà . Chẳng bao lâu cô đã quanh ra đến mặt sau. Không thấy A Liệt tá»›i cô hồi há»™p trong lòng. Âu Dương Tinh chạy má»™t lúc trong bóng tối. Bá»—ng cô phì cưá»i nghÄ© thầm :
- Khinh công gã rất kỳ diệu mà toà n thân Ä‘ao thương chém không và o thì ta còn lo gì nữa. Huống chi gã có xẩy chuyện gì cÅ©ng chẳng liên can tá»›i ta, hà tất ta phải quan tâm cho mệt trà ? Sá»± thá»±c trong thâm tâm cô đã yêu chà ng thanh niên anh tuấn và thông minh nà y rồi, chỉ vì lòng tá»± tôn mà cô không chịu thừa nháºn, cô cÅ©ng không dám nghÄ© tá»›i nữa. Thá»i gian lúc nà y dưá»ng như cháºm lại. Âu Dương Tinh má»›i chá» A Liệt má»™t lúc mà cô tưởng chừng đã lâu lắm. Sau thấy bóng ngưá»i thấp thoáng từ trong bóng tối bên kia chạy tá»›i. Cá»™ thở phà o má»™t cái nhẹ nhõm. Bóng ngưá»i kia Ä‘i rất mau chá»›p mắt đã tá»›i gần. Âu Dương Tinh nhìn rõ A Liệt má»›i ở trong bóng tối chuồn ra.
A Liệt khẽ nói :
- Ngưá»i trong Khương phá»§ rất đông, đại khái Ä‘á»u ở khu nà y. Âu Dương Tinh há»i :
- Ta cÅ©ng nghÄ© thế. Không hiểu sao ngươi phải phà má»™t quảng thá»i gian khá lâu má»›i quanh ra tá»›i đây?
A Liệt đáp :
- Tại hạ còn quân sát tình hình trong nhà . Nhất là nơi tầu ngựa có mấy con ngựa rất tốt.
Âu Dương Tinh há»i :
- Khương viên ngoại là nhà giầu có thi mấy con ngựa tất có chi là lạ ?
A Liệt đáp :
- Tại hạ quan sát kỹ cà ng thì trong đám tuấn mã có hai con mình ướt đẫm mồ hôi, dưá»ng như vừa má»›i rong ruổi má»™t quãng đưá»ng trưá»ng. Vì thế mà tại hạ đến cháºm má»™t lúc. Nhưng kết quả thu lượm cÅ©ng không Ãt. Chúng ta đã hiểu có ngưá»i vừa vá», đồng thá»i lại cỡi ngá»±a tốt thì không phải hạng thấp kém.
Âu Dương tinh há»i :
- Trong huyện thanh Khương gia cÅ©ng có ngưá»i là m ăn buôn bán thì ngưá»i Ä‘i lại có chi là lạ ?
A Liệt cưá»i đáp :
- Nếu cô nương biết được tại hạ đã phát giác ra hai con ngá»±a không phải là cá»§a nhà há» Khương thì tất cô không coi thưá»ng tại hạ nữa.
Âu Dương Tinh ngạc nhiên há»i :
- Sao ngươi biết hai con ngá»±a đó không phải là ngá»±a cá»§a nhà há» Khương ? Dù những con váºt có ký hiệu khắc trên mình cÅ©ng chưa đủ bằng chứng.
A Liệt nói :
- Vá» Ä‘iểm nà y là má»™t chứng cá»›. Thoạt tiên tại hạ tra xét những con ngá»±a khác Ä‘á»u thấy có tiêu ký cá»§a Thương gia. Chỉ hai con nà y là không mà thôi. Vì thế tại hạ nháºn định thêm má»™t bước nữa. Chà ng dừng lại má»™t chút rồi tiếp :
- Tại hạ và o tìm gian phòng trong tầu ngá»±a thấy có nhiá»u giá đặt yên cương cả thẩy hÆ¡n hai chục bá»™. Tại hạ xem xét kỹ lại thì bao nhiêu yên cương nhà há» Khương Ä‘á»u do má»™t nÆ¡i cung cấp và đá»u có tiêu ký. Chỉ có hai bá»™ do má»™t tiệm ở Lạc Dương chế ra là chẳng có tiêu ký cá»§a Khương gia.
Âu Dương Tinh nghe tá»›i đây tắc há»ng không nói được nữa, cô há»i :
- Hai con ngá»±a tất má»›i đến kia đúng là có ngoại khách rồi. Chúng ta phải Ä‘iá»u tra xem sao chứ ?
A Liệt đáp :
- Hai cá»— yên cương chế tạo ở Lạc Dương hãy còn ướt đầm mồ hôi, nên tại hạ có thể khẳng định vừa tháo ở đôi ngá»±a kia xuống. Thế rồi tại hạ Ä‘iá»u tra kỹ cà ng hÆ¡n xem có tìm ra được manh nối gì nữa chăng ?
Âu Dương Tinh há»i :
- Ngươi có Ä‘iá»u tra thêm được Ä‘iá»u gì không ?
A Liệt đáp :
- Có chứ ! Äiểm thứ nhất là bên trên có dấu vết dưá»ng như bị váºt gì cứng rằn cá» sát và o. Do đó tại hạ không cần nghÄ© nhiá»u cÅ©ng biết hai con ngụa kia lúc ở nhà rá»i Ä‘i có Ä‘eo Ä‘ao kiếm và o hai bên.
Âu Dương Tinh nói :
- Nếu thế thì hai ngưá»i kỵ mã không phải hạng tầm thưá»ng mà nhất định là nhân váºt võ lâm.
A Liệt nói :
- Cái đó nhất định rồi. Ngoà i ra tại hạ sá» và o túi yên còn thấy má»™t váºt cần phải cô giám định má»›i biết rõ lai lịch. Chà ng đưa má»™t váºt bằng kim thuá»™c cho Âu Dương Tinh. Cô cúi xuống nhìn thì má»™t mÅ©i ngân tiêu, nhưng nhá» hÆ¡n tiêu thưá»ng nhiá»u. Âu Dương Tinh khẽ hắng dặng má»™t tiếng rồi nói:
- Ta vừa trông đã biết ngay là Thất Tinh tiêu, độc môn ám khà của Thất Tinh môn.
A Liệt ồ một trà ng rồi nói :
- Nếu váºy ngưá»i tá»›i đây là ngưá»i ở Thất Tinh môn rồi, như là ngưá»i môn phái khác thì há» thấy Thất Tinh tiêu, có nhiá»u uy lá»±c nên theo đó mà chế ra để sá» dụng. Âu Dương Tinh xùy má»™t tiếng rồi nói :
- Ngươi nói thế là tráºt rồi. MÅ©i tiêu đã nhá», phân lạng lại nhẹ. Lúc sá» dụng không bắn Ä‘i xa được, lá»±c lượng cÅ©ng rất hạn chế. Trừ phi tay cao thá»§ cá»§a Thất Tinh Môn đã được chân truyá»n má»›i có thá»§ pháp đặc biệt phóng Ä‘i xa được mà uy lá»±c cÅ©ng mãnh liệt. Ngươi tưởng ai cÅ©ng sá» dá»±ng được Thất Tinh tiêu chăng ?
A Liệt nhún vai nói :
- Té ra là thế. Tại hạ cứ tưởng nhân váºt nà o võ công cao mình là có thể phát huy chân lá»±c ná»™i gia phóng tiêu nà y ra vừa Ä‘i xa vừa mãnh liệt.
Âu Dương Tinh nói :
- Äâu có phải chuyện thế. Ngưá»i có chân lá»±c tuyệt cao có thể phóng tiêu Ä‘i xa nhưng chưa chắc đã trúng Ä‘Ãch. Ta nói cho ngươi hay : Äại phà m những ám khà độc môn là có quan hệ dặc biệt vá»›i ná»™i công phái đó. Ngưá»i phái khác chẳng tá»™i gì lãng phà thá»i giá» há»c ám khà cá»§a phái khác. HỠđể thì giỠđó luyện thá»§ pháp phóng ám khà cá»§a bản môn.
A Liệt nói :
- Mấy câu sau má»›i là mấu chốt. Tại hạ hiểu rồi. Thế ra thá»§ pháp võ công cá»§a các phái cÅ©ng Ä‘i đôi vá»›i ám khÃ. Vì váºy mà trên Ä‘á»i chia thà nh nhiá»u môn phái phải không ?
Âu Dương Tinh đáp :
- Äúng là thế đó. Ngươi muốn biết những chá»— sở trưá»ng vá» võ công cá»§a các phái, cùng lai lịch, nguồn gốc cá»§a há» chì má»™t ngà y kia ta sẽ nói kỹ cho ngươi nghe chứ không phải bây giá». Liệt dắt Âu Dương Tinh nói :
- Cô nương hãy Ä‘i theo tại hạ. Trong đêm tối, A Liệt cÅ©ng trông rõ sá»± váºt như ban ngà y. HÆ¡n nữa thân pháp chà ng lẹ như chim én. Chà ng trèo tưá»ng vượt nóc chung khác gì Ä‘i trên đất bằng. Liệt vượt qua mấy căn nhà thì đến má»™t tha viện lạc. Chà ng khẽ nói :
- Trên thượng phòng kia là nhà ở của vợ lớn Thương Trạch. Lý Cơ ở trong tòa thạch lâu hai tầng cách đó một viện.
Âu Dương Tinh liếc mắt nhìn ra rồi nói :
- Äèn lá»a trên thượng phòng đã tắt hết, chắc ngưá»i ta ngá»§ cả rồi. Chúng ta qua lầu bên kia coi.
A Liệt nói :
- Tại hạ cho rằng Khương viên ngoại không ở đó, nhưng ngưá»i Thất Tinh môn không lá»™ tông tÃch, tại hạ muốn coi xem để biết Ä‘Ãch thá»±c lão có ở trong phòng không?
Âu Dương Tinh mỉm cưá»i nói :
- Ngươi nên và o mở mà n ra coi hay sao? Như váºy chồng ngưá»i ta Ä‘ang trần như nhá»™ng…
A Liệt lắc đầu ngắt lá»i :
- Má»™t là tại hạ không mở mà n lên coi. Hai là dù há» có cởi bá» xiêm y nhưng trá»i lạnh tất phải đắp chăn thì cÅ©ng chẳng nhìn thấy gì. Âu Dương Tinh vừa cưá»i vừa đẩy A Liệt nói :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Ngươi và o coi Ä‘i. A liệt Ä‘i tá»›i dưới cá»a sổ tìm má»™t khe hở nhìn và o rồi quay ra nói :
- Khương viên ngoại quả nhiên không ở trong nà y. Hỡi Æ¡i! Nếu lão ham mê luyến sắc đêm nay còn chung chăn gối vá»›i Lý CÆ¡ là tá»± rước lấy há»a diệt thân.
Âu Dương Tinh nói :
- Äừng nghi luáºn trà ng giang đại hải nữa. Äến nÆ¡i coi sẽ rõ. Sao ngươi biết Khương viên ngoại không ở trong phòng?
A Liệt đáp :
- Theo lý mà đoán là biết. Nếu viên ngoại ngá»§ ở phòng nà y thì trước giưá»ng nhất định có già y đà n ông. Tại hạ ngó và o trong phòng chỉ thấy đôi nữ hà i nên dám chắc lão không ở trên giưá»ng.
Âu Dương Tinh nói :
- Ngươi có vẻ là ngưá»i tinh khôn chẳng khác má»™t nhân váºt lâu ngà y bôn tẩu giang hồ. Nhưng sá»± thá»±c lại không đúng thế. Nếu ngươi thông minh tà i trà mà nghÄ© ra được thì tháºt đáng phục.
A Liệt nói :
- Cô nương quá khen rồi ! Nếu tại hạ là ngưá»i thông minh thì trong lòng đã không phiá»n não. Äi thồi! Chúng ta sang bên kia coi. Hai ngưá»i vượt qua bức tưá»ng đến má»™t hoa viên cảnh váºt rất trang nhã. Äúng là khà tượng má»™t nhà già u sang. Ngoà i hai trượng có tòa thạch lâu hai tầng cao ngất giữa đám hoa cá» xinh tươi. Hai ngưá»i tiến vá» phÃa trước Ä‘iá»u tra các nÆ¡i không thấy có bóng ngưá»i nà o. Âu Dương Tinh còn Ä‘ang xem xét. Bá»—ng A Liệt há»i:
- Lạ tháºt ! Khắp các nÆ¡i trong vưá»n Ä‘á»u không có bóng ngưá»i chẳng lẽ há» mai phục cả ở trên nóc nhà ? Hay là há» và o nhà lâu rồi ? Nguyên trong gian dưới thạch lâu còn ánh đèn chiếu ra ngoà i cá»a. Hiển nhiên ngưá»i trong nhà chưa Ä‘i ngá»§.
Âu Dương Tinh nói :
- Hãy coi chừng ! Hoa cá» nÆ¡i đây rất ráºm rạp. Nếu hỠẩn nấp bên trong thì khó lòng nhìn thấy được ngay.
A Liệt cưá»i há»i :
- Cô nương Ä‘iá»u tra kÄ© lại coi ! Äể mình tại hạ đến xem quang cảnh trong nhà được không ? Äoạn chà ng không chỠÂu Dương Tinh trả lá»i đã chạy Ä‘i liá»n.
Âu Dương Tinh mắng thầm một câu :
- Tháºt là con quá»· mạo hiểm ! Cô tiếp tục Ä‘iá»u tra ngoà i vưá»n. A Liệt chạy đến chá»— cá»a sổ gần nhất. Chà ng cẩn tháºn lợi dụng cây cá»™t hà nh lang cùng hoa cỠđể che kÃn thân hình. Chà ng đưa mục quang dòm qua cánh cá»a khép há» liá»n phát giác đây là má»™t gian cảnh đưá»ng có bà y tiệc rượu. Ba ngưá»i ngồi quanh má»™t cái bà tròn. Khương Trạch ngồi chá»§ vị. Nét mặt xấn xa mà trung háºu cá»§a lão ra chiá»u rất phiá»n não.
Bên trái lão là má»™t nữ lang Ãt tuổi, tóc búi cao lên. Mặt tô son Ä‘iểm phấn, quần áo diêm dúa. Tuy chà ng chỉ nhìn thấy mé hữu cÅ©ng biết là má»™t ngưá»i xinh đẹp lẳng lÆ¡. Chà ng Ä‘oán chắc mụ là Lý CÆ¡. Mé hữu Khương Trạch là má»™t tên tráng hán ngoà i tuổi cao lá»›n mặt Ä‘en thui, lưng cà i trừơng Ä‘ao. Gã ngồi phưỡn ngá»±c ra vẻ cuồng ngạo. A Liệt má»›i ngó đã biết là ngưá»i lạ chưa từng gặp qua. Chà ng chú ý lắng tai nghe. Bá»—ng Khương Trạch lên tiếng :
- Hỡi Æ¡i ! Thế thì các vị quá lắm ! Äã mưu giết ta bây giá» lại yêu sách má»™t món tiá»n lá»›n, thì ra các vị không coi vương pháp và o đâu. Các vị biết Ä‘iá»u thì mau mau rá»i khá»i nÆ¡i đây, ta cÅ©ng không muốn Ä‘a sá»±, bá» qua việc trước không nói đến. A Liệt sá»ng sốt nghÄ© thầm :
- Lão nói váºy nghÄ©a là là m sao ? Lão không truy cứu việc mưu sát đã đà nh, chẳng lẽ lại còn đưa dâm phụ cho gian phu. Thế nà y thì khiếp nhược quá ! Lại nghe Lý CÆ¡ cất giá»ng âm trầm nói :
- Khương lão gia ! Chúng ta đã nói nhiá»u rồi, nếu lão gia còn kiên trì giữ ý kiến cá»§a mình thì nô gia không can thiệp và o việc cá»§a các vị nữa. E rằng khi đó có hối cÅ©ng không kịp. Tên tráng hán đứng dáºy đẩy đổ cái ghế phát ra thanh âm chát chúa. A Liệt nhìn rõ Khương Trạch ngưá»i run bần báºt. Lão nguyên là má»™t nhà phú hà o trung háºu quê mùa mà bị nhân váºt giang hồ hung dữ hăm dá»a, trách nà o chẳng khiếp vÃa. Lão nhìn đại hán lắp bắp :
- Tống...Tống nhị ca ! Nhị ca có Ä‘iá»u gì cứ từ từ mà nói đừng là m kinh động ngưá»i bên cạnh. Hán tá» kêu bằng Tống nhị ca thân hình to lá»›n, mặt mÅ©i hung dữ.
Gã lạnh lùng đáp :
- Äừng nói nữa ! Câu chuyện đêm nay đến đây là hết. Ngươi chưa nhìn thấy quan tà i nên không sa lệ! Lão gia phải xẻo thịt ngươi để ngươi đừng nói lôi thôi nữa.
Äá»™t nhiên đại hán trông ra ngoà i quát há»i :
- Ai đó ? Hắn nhảy vá»t ra ngoà i cá»a sồ rồi tung mình lên nóc nhà . A Liệt ẩn ở bên cá»™t hà nh lang thấy Tống nhị quanh ra phÃa sau rồi nhảy xuống đất. Äoạn gã từ cá»§a sổ phÃa bên nhẩy và o sảnh đưá»ng. A Liệt coi động tác cá»§a đại hán hiển nhiên không phải xục tìm ngưá»i mà gã đã phát giác. Trong lòng A Liệt còn Ä‘ang kinh ngạc thì thấy Tống nhị và o sảnh đưá»ng tay cầm thanh đơn Ä‘ao sáng loáng, ánh đèn chiếu và o cà ng rá»±c rỡ là m cho loá mắt.
Khương Trạch sợ quá năn nỉ :
- ÄÆ°á»£c rồi ! ÄÆ°á»£c rồi ! Tống nhị gia dạy thế nà o, tại hạ xin tuân theo như váºy.
A Liệt đột nhiên tỉnh ngộ nghĩ thầm :
- Thằng cha nà y thái độ hung ác lại có tà i trèo tưá»ng vượt nóc chẳng khác má»™t tên giang dương đại đạo. Äến mình ở địa vị thượng viên ngoại cÅ©ng phải khiếp sợ. Tống nhi đã có lòng bất lương mà lão nhà già u lại sợ chết không dám báo quan e xẩy chuyện trả thù. Hỡi Æ¡i ! Nếu không có ngưá»i bênh vá»±c thì nhất định Khương Trạch bi gã uy hiếp suốt Ä‘á»i. A Liệt vốn ghét cay ghét đắng những kè á»· và o bạo lá»±c để lấn át ngưá»i thiện lương. Huống chi Tống nhị chẳng những lấn át Khương Trạch còn cưỡng Ä‘oạt ái thiếp, sách thá»§ tiá»n tà i thì chà ng còn chịu là m sao được ? A Liệt bừng bừng nổi giáºn toan nhảy và o sảnh đưá»ng thì đột nhiên bên ngoà i có thanh âm trong trẻo rá»›t và o tai:
- Chá»› có động ná»™ ! Ngưòi nà y không phải tầm thưá»ng. Hay hÆ¡n hết là hiện giá» chúng ta giữ mình đừng để há» phát giác. Hiển nhiên là thanh âm cá»§a Âu Dương Tinh. A Liệt trước đã được nghe Vô Vãng lão ni nói chuyện vá»›i Trình Huyá»n Äạo Chân Nhân, nên chà ng phán Ä‘oán ra được thanh âm từ phÃa nà o đưa tá»›i. Chà ng liếc mắt nhìn ra quả nhiên thấy Âu Dương Tinh ẩn mình trong bóng tối ở phÃa sau cá»a sổ bên kia. Nà ng ngưng tụ mục quang, cặp lông mà y nhăn tÃt lại Vẻ mặt trầm trá»ng tá» ra cô Ä‘ang suy nghÄ©, phá»ng Ä‘oán xem Tổng nhị còn ngụy kế gì khác hoặc có nhân váºt đứng sau bức mà n. A liệt cố nén lại giáºn trong lòng, châu ngó và o sảnh đưá»ng thì thấy Tống nhị ngá»a mặt lên trá»i cưá»i ha hả ra chiá»u cuồng vá»ng. Thái độ tiểu nhân đắc ý cá»§a gã khiến cho A Liệt cà ng căm phẫn. Dù gã có quỳ xuống vÅ©ng máu mà năn nỉ, chà ng cÅ©ng không nảy lòng thương xót. Tống nhị dùng tiếng cưá»i vẩy tay ra hiệu cho Khương Trạch ra ngoà i. Bây giá» Khương Trạch má»›i dám cất bước rá»i khá»i nhà đại sảnh. Lão vừa khoa chân bước qua cá»a thì đột nhiên có ngưá»i túm lấy cổ không sao nhúc nhÃch được nữa. Ngưá»i nắm Khương Trạch là Tống nhị. Gã nở nụ cưá»i Ä‘anh ác ghé và o tai lão nói :
- Khương lão đâu ! Nếu lão không muốn sổng nữa thì cứ việc Ä‘i cáo giác quan nha hay kêu gá»i ngưá»i khác. Lão nhá»› cho kỹ câu gì ta đã nói vá»›i lão.
Tống nhị buông Khương Trạch ra rồi lão thở phà o má»™t cái, nhưng mặt lão lại buồn thiu, thở dà i sưá»n sượt. A Liệt chưa biết nên Ä‘i theo Khương Trạch hay tiếp tục theo dõi Tống nhị thì giữa lúc ấy thanh âm cá»§a Âu Dương Tinh lại lá»t và o tai : Phi Khanh ! Ngươi ở lại đây, để ta theo dõi Khương Trạch xem đêm nay nghỉ chá»— nà o đặng bảo vệ cho lão. A Liệt quay đầu nhìn ra thấy Âu Dương Tinh đã vá»t ngưá»i Ä‘i như con chim én. Chà ng lại đảo mắt nhìn và o sảnh đưá»ng thấy Tống nhị Ôm lấy Lý CÆ¡ mà hôn. Dưới ánh đèn sáng mà chúng mặt dầy dám giở trò bỉ ổi thì tháºt là khả ố khiến A Liệt cÆ¡ hồ chịu không nổi. Nhưng chà ng theo ý kiến cá»§a Âu Dương Tinh là ở lại theo dõi Tống nhị xem gã còn giở những trò gì, nên vẫn đứng yên. Sau má»™t lúc đôi gian phu dâm phụ rá»i nhau ra. Lý CÆ¡ nhõng nhẹo há»i :
- Nhị ca ! Nhị ca để mặc lão quỷ vỠphòng mà yên tâm được ư ?
Tống nhị cưá»i lại đáp :
- Chắc lão không dám giở trò gì đâu.
Lý Cơ nói :
- Theo ý tiểu muội thì nên giết quách lão đi. Tiểu muội theo nhị ca đến ở nơi nà o xa lạ cho yên ổn hơn.
Tống nhị nói :
- Như thế không được. Nếu lão mà chết trong biệt thá»± đúng theo kế hoạch cá»§a chúng ta, thì muá»™i muá»™i má»›i được chia ná»a sản nghiệp. Nhưng nếu ta giết lão thì việc Ä‘oạt sản nghiệp khó trôi lắm, nên chúng ta đà nh dùng kế thứ hai nà y là cưỡng bách lão phải ná»™p tiá»n bạc.
Lý Cơ nói :
- Nhưng tiểu muá»™i cảm thấy băn khoăn trong dạ. Vạn nhất mà lão Ä‘i kêu ngưá»i đến thì dù bản lãnh đại ca cao thâm đến đâu cà ng không địch nổi số đông.
Tống nhị vỗ ngực nói :
- Cái đó thì không sợ rồi. Dù lão có kêu đến năm ba chục ngưá»i gia Ä‘inh cùng đánh, ta cÅ©ng không sợ. Nếu lão kêu ngưá»i biết võ công đến thì ta còn có má»™t tay giúp sức, khi đó y má»›i xuất đầu lá»™ diện. Lý CÆ¡ nói :
- Nhị ca nói thế nà o thì tiểu muá»™i cÅ©ng tin như váºy Bây giá» tiểu muá»™i yên tâm rồi. Nhi ca thá» sá» mà coi : trái tim cá»§a tiểu muá»™i không Ä‘áºp mình nữa.
Tống nhị hÃp mắt lại cưá»i đáp :
- ÄÆ°á»£c lắm ! Äể ta thá» sá» coi.
Gã đưa tay chuồn qua cổ áo sá» soạng má»™t lúc rồi cÅ©ng cưá»i khanh khách. Thái độ lả lÆ¡i rất khả ố. A Liệt ngấm ngầm lắc đầu. Äá»™t nhiên chà ng nghe có tiếng động khác lạ, vá»™i quay đầu nhìn ra thì phát giác trên đầu tưá»ng ngoà i vưá»n cách đó chừng và i trượng thấp thoáng có bóng ngưá»i. Chà ng giáºt mình kinh hãi tá»± há»i :
- Phải chăng đây là đồng bá»n vá»›i Tống nhị ? Trong lòng xoay chuyển ý nghÄ©, chà ng lại thấy bóng ngưá»i kia xuất hiện toà n thân Ä‘i vá» phÃa chà ng. Chà ng nháºn ra chÃnh là Âu Dương Tinh má»›i yên dạ. Âu Dương Tinh đến bên A Liệt vừa liếc mắt nhìn và o sảnh đưá»ng, vừa ghé tai bảo nhá» chà ng :
- Khương Trạch chuồn và o một gian nhà khách. Chắc lão không dám lên thượng phòng ngủ...
|

27-12-2008, 01:23 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 42 Giúp Khương Trạch Bà y mưu Kế
Bỗng Âu Dương Tinh khẽ la lên :
- Trá»i Æ¡i ! Chúng là m gì thế kia ?
A Liệt cÅ©ng nhìn theo. Tống nhị đã cởi ảo Lý CÆ¡ để hở ngá»±c ra. A Liệt ôm lấy lưng Âu Dương Tinh tá»±a hồ cÅ©ng muốn là m thế. Âu Dương Tinh vá»™i đẩy chà ng ra khẽ há»i :
- Ngươi là m gì thế nà y ? Không định thu tháºp bá»n chúng hay sao ?
A Liệt không phải có ý như váºy. Chà ng dừng tay lại, nói khẽ và o tai cô :
- Vừa rồi cô Ä‘oán trúng đó. Chúng ta không nên đụng và o gã vì gã còn má»™t tên đồng đảng... Nghe giá»ng lưỡi gã thì tên đồng đảng dưá»ng như võ công cao thâm khôn lưá»ng!
Âu Dương Tinh đắc ý cưá»i nói :
- Ta Ä‘oán có sai đâu ? Trong sảnh đưá»ng đôi nam nữ nổi lên trà ng cưá»i dâm đãng. Hai ngưá»i chú ý nhìn và o thì thấy Lý CÆ¡ đã ngồi lên đầu gối Tống nhị. Rồi thì không ngá»›t õng ẹo, là m nÅ©ng. A Liệt nói :
- Tháºt đáng giết !
Âu Dương Tinh nói theo :
- Trên Ä‘á»i nà y lắm kẻ khẩu thị tâm phi, lên mặt đạo mạo mà trong bóng tối toan Ä‘iá»u trá»™m chó bắt gà chẳng khiêng nể Ä‘iá»u gì. DÄ© nhiên không phải ta nói ngươi mà nhắc cho ngươi trên Ä‘á»i rất nhiá»u nguỵ quân tá». A Liệt lẳng lặng không nói. Trong đầu ắp chà ng hiện lên vẻ mặt cùng nụ cưá»i cá»§a Lục phu nhân, lòng chà ng không khá»i rạo rá»±c, tá»± nhá»§ :
- Cô nà y nói đúng lắm ! Hôm đó ta không chịu được để mỹ sắc quyến rÅ© cùng Tô đại phu là m chuyện cẩu thả. Giả tá»· chuyện đó mà lá»t và o mắt ngươi nà o có liên quan đến Lục bang chúa thì tất trong lòng há» tất cÅ©ng nghi như ta lúc nà y. Há» cho ta là kẻ hiếu sắc ham dâm, chấm mút cả ngưá»i đà n bà có chồng, dù chết đến trăm lần cÅ©ng không đủ để che hết tá»™i lá»—i. Tâm tình chà ng lúc nà y tháºt là thiá»u não. Chà ng cảm thấy mình không đủ tư cách để phê phán con ngưá»i ở trong sảnh đưá»ng, vì chÃnh chà ng cÅ©ng là kẻ phạm tá»™i, mà tá»™I chà ng e còn có phần nặng hÆ¡n Tống nhị. Bá»—ng nghe Âu Dương Tinh nói :
- Gia gia ta thưá»ng khuyên dạy ta những Ä‘iá»u nà y, ta tưởng lão nhân gia nói quá cỡ. Nhưng bây giá» thấy rõ sá»± tình má»›i biết lá»i cảnh cáo cá»§a lão nhân gia tháºt hữu lÃ.
A Liệt bá»—ng đưa ra câu há»i rất sắc bén :
- Thế lệnh tôn không là m chuyện bại hoại hay sao ? Lão nhân gia bảo ngưá»i Ä‘á»i Ä‘a số khẩu thị tâm phi, váºy lão nhân gia thì sao ? Lão có bịa chuyện bịp ngưá»i bao giá» không ?
Âu Dương Tinh tức giáºn há»i lại :
- Sao ngươi lại nói đến gia gia ta ? Ta có gây chuyện với ngươi đâu ?
A Liệt tá»± biết bản thân mình quá kịch liệt. Nhưng thá»±c ra không phải chà ng có ý công kÃch phụ thân cô. Chà ng vá»™i xin lá»—i :
- Tại hạ có Ä‘iá» không phải và xin cô nương đừng hiểu lầm. Tại hạ chỉ có ý nhắc tá»›i lá»i nói và việc là m cá»§a lệnh tôn để giúp mình giải quyết má»™t vấn đỠkhó khăn mà thôi. Lúc nà y trong sảnh đưá»ng đôi gian phu dâm phụ Ôm chặt lấy nhau cưá»i đùa rỡn cợt. Vì thế mà A Liệt cùng Âu Dương Tinh tạm thá»i không chú ý đến. Âu Dương Tinh thấy thái độ A Liệt tá» ra rất thà nh thá»±c nên lá»a giáºn đã tiêu tan quá ná»a, cô há»i :
- Ngươi có vấn đỠgì khó giải quyết ?
A Liệt bụng bảo dạ :
- Vụ xấu xa cá»§a ta sao kể cho cô nghe được. Chà ng liá»n đáp cho xuôi chuyện :
- Tại hạ Ä‘ang nghÄ© đến chÃnh mình cÅ©ng là ngưá»i khẩu thị tâm phi.
Âu Dương Tinh ngạc nhiên há»i :
- Ngươi là m sao ? Ta vẫn chưa thấy ngươi mất khà phách cá»§a con ngưá»i nghÄ©a hiệp. Thỉnh thoảng lại vì việc cá»§a kẻ khác mà không tiếc mình dấn thân và o nÆ¡i nguy hiểm. Ngoà i ra ngươi còn biết thá»§ lá»… và ta cà ng khâm phục ngươi vá» Ä‘iểm nà y. A Liệt lắc đầu nghÄ© thầm :
- Ta đã xâm phạm và o ngưá»i đà n bà có chá»§ thì đâu phải là hạng quân tá» thá»§ lá»… ? Hỡi Æ¡i … Âu Dương Tinh lại nói :
- Ta nghÄ© rằng con ngưá»i đã biết thá»§ lá»… và trá»ng nghÄ©a là đủ đáng kÃnh rồi.
A Liệt áºm ừ đáp :
- Cô nương nói rất đúng.
Âu Dương Tinh nói :
- Cái đó không phải tự ta phát minh mà là do gia gia dạy bảo. A Liệt nói :
- Nếu váºy lệnh tôn là má»™t nhân váºt rất thông tình đạt lý tất nhiá»u há»c vấn nữa.
Âu Dương Tinh không ngần ngừ gì nói ngay :
- Cái đó đã hẳn ! Lão nhân gia chẳng có Ä‘iá»u gì là không biết, nên ngưá»i thiên hạ không dám gây sá»± vá»›i lão nhân gia.
A Liệt ngẫm nghĩ một lúc rồi nói :
- Nhưng Ä‘iểm thứ nhất là Quá»· Yếm Thần Tăng Tăng Lão Tam dám gây vá»›i lão nhân gia. Äiểm thứ hai là cô nương không chịu tuân lá»i lão gia thỉnh thoảng lại lén Ä‘i chÆ¡i. Vá» hai Ä‘iá»u nà y cô nương giải thÃch thế nà o ? Chà ng nói những câu nà y bằng vẻ mặt nghiêm trang, giá»ng nói chà ng chân thà nh khiến ngưá»i nghe biết ngay chẳng phải chà ng có ý công kÃch.
Âu Dương Tinh nhún vai đáp :
- Tăng lão Tam bản lÄ©nh rất cao minh, ta chịu thừa nháºn Ä‘iểm nà y. Nhưng nếu có gia tướng Ä‘i theo thì vị tất hắn đã dám trêu và o ta. Bằng gia gia ta ở đây thì chắc hắn sẽ còn sợ nữa. A liệt nói :
- Cái đó chưa chắc. Có khi lệnh tôn không chịu gây chuyện với hắn.
Âu Dương Tinh gáºt đầu nói :
- Äại khái là như váºy, vì há» Ä‘á»u là những nhân váºt oai danh chấn động võ lâm. Nếu xẩy cuá»™c tương tranh thì đôi cá»p tất có má»™t con bị thương.
A Liệt lại há»i :
- Thế còn cô thi sao ? Lệnh tôn không cai quản nổi cô ư ?
Âu Dương Tinh ngẫm nghĩ một lúc rồi đáp :
- Xưa nay ta là m việc gì là cứ ý mình. Trước kia thì không sao, nhưng bây giá» không khá»i có lúc nổi háºn vá» việc mình đã là m. Nhưng ai bảo lão nhân gia cứ đóng cá»a luyện công ?
A Liệt há»i :
- Trong nhà cô còn có ai không ?
Âu Dương Tinh đáp :
- Kể ra thì nhiá»u ngưá»i, nhưng không ai hợp vá»›i ta. Ta còn kế mẫu và ba thằng em, nhưng ta không ưa há». A Liệt gáºt đầu nói :
- Té ra là thế. Chà ng chuyển động mục quang thấy Lý CÆ¡ đã ngồi ngay ngưá»i dáºy, vạt áo trước ngá»±c hãy còn trá»… xuống. Tống nhị chăm chú nhìn và o trước ngá»±c mụ há»i :
- Muội muội là m gì mà vội thế ?
Lý Cơ đáp :
- Lát nữa Sầm đại gia tới đây để y trông thấy thì khó coi quá. Tống Nhị nói :
- Cần cóc gì ? Y cÅ©ng thÃch món nà y. Hai con nha đầu cá»§a muá»™i muá»™i là m cho y mê mẩn tâm thần không muốn bá» Ä‘i nữa. Y bảo hai con nha đầu đó tuyệt diệu hết chá»— nói. Ta cưá»i y là anh chà ng quê mùa lóa mắt trước ánh sáng kinh thà nh. Lý CÆ¡ nói :
- Sao nhị ca không thỠxem có tốt không ?
Tống nhị nheo mặt, cưá»i lẳng lÆ¡ há»i :
- Tốt thì tốt rồi. Nhưng muội muội có chịu để ta thỠchăng ? Lý Cơ thò tay ra chỉ và o mũi gã nói :
- Hừ ! Thá» lòng má»™t chút quả nhiên lá»™ nguyên hình. Nếu nhị gia dở trò khỉ vá»›i hai con nha đầu thì đối vá»›i muá»™i muá»™i ra là m sao ? Äối vá»›i Sầm Äại gia còn ra thế nà o ? Tống nhị trợn mắt lên há»i lại :
- Hay lắm ! Muá»™i muá»™i muốn thay đổi món ăn phải không ? Con tiểu dâm phụ nà y bất cứ gã trai nà o cÅ©ng muốn chá»›p. Lý CÆ¡ cưá»i ngặt nghẹo. Thanh âm cá»±c kỳ dâm đãng, chẳng úy kỵ chi hết. Tống nhị hừ má»™t tiếng rồi nói :
- Ta cùng Sầm lão đại nói to má»™t tiếng, thay đổi nhau chÆ¡i. Lý CÆ¡ Ä‘ang cưá»i thì bên ngoà i có tiếng ho hắng.
Tống nhị há»i :
- Ai đó ! Có phái Sầm lão đại không ?
Má»™t ngưá»i bước và o. Thân thể gầy nhom, và o trạc tứ tuần. MÅ©i hắn như mÅ©i chim Ưng, còn đôi mắt xảo quyệt như mắt diá»u hâu. Ngưá»i nà y hà nh động mau lẹ, toà n thân đầy kinh lá»±c, hắn há»i :
- Lão quá»· kia bây giá» ra là m sao ? Hắn vừa nói vừa đưa cặp mắt sắc bén nhìn và o trước ngá»±c Lý CÆ¡ chưa cà i cúc hẳn. Hắn quanh quẩn không muốn bá» Ä‘i. Lý CÆ¡ lại có ý cá»±a quáºy cho bá»™ ngá»±c lá»™ thêm ra.
Tống Nhị cưá»i ha hả nói :
- Còn sợ lão không khuất phục chăng ? Lão nà y há phải là ngưá»i khó đối phó ? Gã ngừng lại má»™t chút xem chừng đối phương rất khoái Lý CÆ¡ liá»n nói tiếp :
- Sầm Du huynh ! Tiểu đệ muốn ra ngoà i má»™t chút phiá»n lão ca tạm thá»i chiếu cố cho nương tỠđể khá»i xẩy chuyện bất ngá». Sầm Du gáºt đầu đáp :
- Hiện chúng ta đã Ä‘iá»u tra rất kỹ thị trấn nà y không có nhân váºt võ lâm mà Khương gia trước nay không quen biết ngưá»i giang hồ. Vì thế chúng ta có thể thoải mái được. Nhưng bất luáºn thế nà o cÅ©ng phải giữ nguyên tắc đừng kêu tên gá»i hỠđể khá»i vì bất cần mà gây nên tai vạ. Tống Nhị cưá»i khanh khách nói :
- Tưởng hai ngưá»i chúng ta ở đây thì dù có nhân váºt giang hồ cÅ©ng chẳng đáng quan tâm. Có Ä‘iá»u Sầm huynh đã nói, tiểu đệ cÅ©ng xin ghi nhá»›. Gã giÆ¡ tay từ biệt rảo bước Ä‘i ra. Gã vừa khoa chân bước qua cá»a lá»›n, đột nhiên dừng ngay lại quay và o nói :
- Phải rồi ! Chúng ta không phải là hạng ngưá»i má»›i bước chân và o chốn giang hồ.Váºy mà lão quỉ kia hiển nhiên đã té xỉu sao lại hồi tỉnh được ? Äó là má»™t Ä‘iá»u rất khả nghi, chúng ta quên chưa há»i vặn lão. Sầm Du trầm ngâm má»™t chút rồi đáp :
- ChỠđến sáng mai sẽ há»i lại. Cần phải cho lão nếm mùi Ä‘au khổ để biết Ä‘Ãch xác vì lý do gì lão hồi tỉnh. Tống Nhị Ä‘i rồi, Âu Dương Tinh để A Liệt ngấm ngầm giám thị Sầm Du. Còn cô Ä‘i theo dõi hà nh tung Tống Nhị. Sầm Du chưa có động tác gì thì Lý CÆ¡ đã đóng cá»a sảnh đưá»ng lại lôi Sầm Du và o phòng. A Liệt đã hiểu thế sá»±, chà ng biết đôi nam nữ nà y sắp là m việc khó coi, nên trong phòng tuy có ánh đèn sáng chà ng cÅ©ng không dòm trá»™m. A Liệt đến bên cá»a sổ chia má»™t phần tinh thần nghe tiếng động trong phòng để xác định Sầm Du cùng Lý CÆ¡ còn đủ đôi là không cần lưu ý đến bá»n chúng là m gì. Nhưng chà ng cÅ©ng nghe thấy Lý CÆ¡ đến dụ Sầm Du. Sau cùng mụ nói trắng vá»›i Sầm Du là đã bà n vá»›i Tống Nhị đổi bạn. Sầm Du nghe nói váºy chịu liá»n.
A Liệt nghĩ thầm :
- Bá»n nà y chỉ ham mùi khoái lạc. Chúng không còn biết lá»… nghÄ©a liêm sỉ là gì. Giả tá»· Sầm Du không phải là đứa dâm tà thì dù Lý CÆ¡ nói váºy hắn cÅ©ng không chịu là m việc cẩu thả má»›i đúng. Äó là chá»— phân biệt kẻ thiện ngưá»i ác, kẻ chÃnh ngưá»i tà . Nếu A Liệt chưa gặp kinh nghiệm thảm hại thì chà ng cÅ©ng chẳng nghÄ© tá»›i vấn đỠnà y. Trong phòng vá»ng ra tiếng mưa gió dâm đãng, nhưng A Liệt vẫn bình tÄ©nh ngồi yên, tâm trà không bị ảnh hưởng chút nà o, vì chà ng đã phát giác chuyện thứ dục như váºy cÅ©ng có ý vị gì chỉ thoa? mãn mối kÃch thÃch trong má»™t lúc mà thôi. Sau cuá»™c mây mưa nó khiến cho ngưá»i ta hối háºn trong lòng. Cảm giác nà y khiến A Liệt Ä‘i và o má»™t cảnh giá»›i khác thưá»ng. Bất giác luồng chân khi từ huyệt Äan Ä‘iá»n nổi lên váºn ra toà n thân khiến chà nng tá»± mãn, không bị ảnh hưởng vì ngoại cảnh. ThÃnh giác và thần giác cá»§a chà ng dưá»ng như hợp vá»›i xúc giác và khứu giác. Äá»™t nhiên chà ng cảm giác những động tÄ©nh chung quanh như mắt nhìn thấy rõ. Chà ng không biếu môn Kim Ä‘an thần công đã tiến bá»™ má»™t bước dà i. Sương hoa tiên đà m ngà y trước phát sinh hiệu nghiệm khiến chà ng luyện mau thà nh chân khÃ. Luồng chân khà nà y tuy có thể chống lại được vá»›i Ä‘ao thương quyá»n chưởng đánh tá»›i, nhưng đó chỉ là má»™t lá»±c lượng bên ngoà i mà thôi. Hiện giá» A Liệt đã bước và o lãnh vá»±c khác. Luồng chân khà kết hợp vá»›i tâm trạng thà nh má»™t thứ lá»±c lượng ná»™i ngoại đồng nhất. Äây là môn võ há»c thượng thừa tiến đến phạm vi “Tiên thiên chân khà . Trên Ä‘á»i thưá»ng xẩy ra những vụ trân quà phi thưá»ng hoặc vô cùng khốn nạn tá»±a hồ ngẫu nhiên mà gặp. Bá» ngoà i dưá»ng như chẳng má»™t chút công phu, nhưng thá»±c ra nó tiá»m tà ng đầy đủ Ä‘iá»u kiện từ bao giá». A Liệt hiểu mình đã tiến và o má»™t lÄ©nh vá»±c khác. Cảm giác cá»§a chà ng rất sắc bén bao quanh má»™t phạm vi khá rá»™ng. Chà ng lẳng lặng giữ nguyên trạng thái nà y. Không hiểu thá»i gian trôi qua đã bao lâu, chà ng phát giác Âu Dương Tinh trở lại. Thá»±c ra Âu Dương Tinh còn ở xa đến , trượng mà hai ngưá»i lúc nà y cách nhau mấy lá»›p phòng ốc ngăn trở. Chân Âu Dương Tinh cất bước lại không phát ra tiếng động. A Liệt thấy cô len lén chạy đến, nét mặt có Ä‘iá»u kỳ dị khiến chà ng biết trong lòng cô rất hồi há»™p. Chà ng không hiểu tại sao cô lại biến thà nh trạng thái như váºy. Nhất là lúc cô Ä‘i tá»›i bức tưá»ng ngăn cách ngoại viện, cô dừng bước lại để thở má»™t hồi rồi má»›i chạy vá». A Liệt cÅ©ng không lên tiếng. Âu Dương Tinh giÆ¡ tay ra hiệu. A Liệt biết cô có ý muốn chà ng qua bên đó liá»n tiến vá» phÃa Âu Dương Tinh. Hiện giá» chà ng có tà i trèo tưá»ng vượt nóc như Ä‘i trên đưá»ng lá»›n rất êm ái nhẹ nhà ng tuyệt không phát ra tiếng động. Cả tiếng gió lay động tà áo cÅ©ng không nốt. Chà ng tá»± nhá»§: Cứ tình hình nà y thì ta chỉ cần trừng thanh tạp niệm giữ cho tâm cảnh trống rá»—ng là có thể ngá»± trị trên vạn váºt tương hợp vá»›i sá»± hồn nhiên cá»§a trá»i đất. Hai ngưá»i vượt qua má»™t tòa viên lạc. Âu Dương Tinh dừng bước nhưng A Liệt lại kéo cô Ä‘i thêm mấy trượng đến cha ló tối má»›i nói khẽ :
- Trong phòng kia vừa rồi có ngưá»i đà n bà trở dáºy. Nếu y dòm qua khe cá»a thấy chúng ta tất là khiếp sợ kêu thét lên là m kinh động cả nhà . Âu Dương Tinh cưá»i há»i :
- Äừng nói nhảm. Ngươi chưa tra xét sao biết có ngưá»i dáºy rồi. Nếu ngươi biết thì hình dạng ngưá»i đà n bà đó thế nà o ?
A Liệt đáp :
- Tại hạ cảm thấy như váºy, bất luáºn có đúng hay không, chúng ta cÅ©ng nên cẩn tháºn là hÆ¡n.
Âu Dương Tinh lạng ngưá»i Ä‘i như má»™t dây khói hạ mình xuống ngoà i cá»a sổ căn phòng, chú ý dòm và o. DÄ© nhiên kỹ thuáºt dòm trá»™m cá»§a cô rất tinh Ä‘iệu không để ngưá»i trong phòng phát giác. Nếu không thế thì sao đáng kể là nhân váºt đã giầu kinh nghiệm giang hồ ? Cô thấy đèn vặn rất nhá». Quả nhiên má»™t nữ nhân vén mùng bước xuống đất. Cô chẳng thể không phục A Liệt nhẩy vá» góc sân há»i:
- Ngươi cảm giác rất đúng. Có Ä‘iá»u ta chưa hiểu ngươi có cảm giác nà y từ hồi nà o ?
A Liệt đáp :
- Cái đó vừa má»›i phát sinh. Chuyện không cần hãy để đó. Cô nương đã phát giác ra Ä‘iá»u chi mà cồ vẻ hồi há»™p như váºy? Âu Dương Tinh sá»ng sốt đáp : Chẳng có chuyện gì cả, ngươi đừng há»i nữa được không? A Liệt đáp :
- DÄ© nhiên là được. Nhưng cô đã nháºn rõ Tống Nhị Ä‘i đâu chưa ? Âu Dương Tinh đáp :
- Nháºn rõ rồi. Mặt cô á»ng hồng khiến cô cà ng khả ái. A Liệt vuốt má cô nói :
- Cô nương đẹp quá ! Âu Dương Tinh nghiêng ngưá»i vá» phÃa trước tá»±a và o ngá»±c A Liệt. Cô là m như chà ng có lá»±c lượng lá»›n lao bảo vệ cho cô. Äá»™t nhiên cô ngẩng đầu lên nhìn A Liệt há»i :
- Ngươi muốn nghe ta nói đã gặp chuyện gì hay sao?
A Liệt đáp :
- Phải rồi ! Cô nương nói cho tại hạ biết.
Âu Dương Tinh nói :
- Tống Nhị đến má»™t tòa viện lạc, tiến và o má»™t căn phòng không má»™t tiếng động. Gã khêu đèn cho tháºt sáng. Lúc đó trên má»™t chiếc giưá»ng lá»›n, mùng đã móc lên, ta trông rõ hai cô gái nằm đắp chăn. Cô hÃt má»™t hÆ¡i chân khà rồi nói tiếp :
- Tồng Nhị đứng ở bên giưá»ng. Hai ả gương mắt lên, nhìn mà chẳng có vẻ sợ hãi chi hết. Chúng còn cưá»i khanh khách. Tống Nhị liá»n mở chăn ra. Tháºt là má»™t sá»± bất ngá». Hai cô kia Ä‘á»u trần như nhá»™ng…
A Liệt quà ng tay ra ôm lấy lưng... Âu Dương Tinh nói :
- Bá»n chúng chỉ ưa dâm loạn nên má»›i là m những việc thương thiên bại là không biết xấu hổ. Thằng cha Sầm Du cÅ©ng váºy. Tháºt loà i vô sỉ đê hạ. Chà ng nói bằng má»™t giá»ng bình thản dưá»ng như chuyện đó không đáng đỠcáºp đến. Âu Dương Tinh Ä‘ang rạo rá»±c xuân tình nghe chà ng nói váºy cÅ©ng bình tÄ©nh lại khá nhiá»u. Cô hÃt má»™t hÆ¡i chân khà rồi ngưá»i không run rẩy nữa. Cô há»i :
- Sầm Du cÅ©ng là m Ä‘iá»u vô lá»… vá»›i Lý CÆ¡ rồi ư ?
A Liệt đáp :
- Phải rồi ! Bá»n chúng gian dâm vợ con ngưá»i ta tháºt là đáng giết. Huống chi chúng còn muốn giết ngưá»i cướp cá»§a. Tại hạ nháºn thấy chúng đáng chết lắm. Váºy thì lúc hạ thá»§ không còn ngần ngại chi nữa.
Âu Dương Tinh cưá»i nói :
- Ngươi đừng tưởng chuyện dá»…. Hai ngưá»i đó Ä‘á»u là cao thá»§ Thất Tinh Môn nổi tiếng giang hồ, Sầm Du được chân truyá»n vá» phép phóng Thất tinh ngân tiêu không tráºt bao giá». A Liệt nhá»› lại má»™t nhân váºt khác ở Thất Tinh Môn râu tóc bạc phÆ¡ mà tÃnh nóng như lá»a. Lão là Äồng Công Xuyên, oai phong lẫm liệt. Ngà y ở phá»§ khai phong, Âu Dương Tinh xuất hiện lần đầư đã đả thương ngưá»i Thất Tinh Môn. Coi Äồng Công Xuyên có vẻ là ngưá»i chÃnh phái. Không ngá» Sầm Du lại là hạng tồi bại, tà n ác bất nhân. Chà ng liá»n há»i :
- Phải chăng Sầm Du là má»™t nhân váºt cao thâm nhất Thất Tinh Môn ?
Âu Dương Tinh đáp :
- Nhân tà i Thất Tinh Môn rất đông. Cả già lẫn trả có đến hÆ¡n hai chục ngưá»i nổi tiếng trong võ lâm. Sầm Du cÅ©ng là má»™t tên trong bá»n đó. Tuy hắn là ngưá»i Thất Tinh Môn nhưng trước nay chuyên bôn tẩu miệt Giang Nam, thưá»ng Ä‘i lại vá»›i tụi quan trưá»ng cùng đám bảo tiêu. Ta nghe nói bản lãnh hắn không phải tầm thưá»ng. Từ ngà y hắn ra Ä‘á»i đến nay đã được mưá»i mấy năm, trải qua không giết bao phen chiến đấu mà hắn chưa từng thất bại.
A Liệt nói :
- Té ra là thế. Chà ng buồn bực nghĩ thầm :
- Thất Tinh Môn còn nhlá»u tay cao thá»§. Nếu mình giết Sầm Du là kết oán vá»›i Thất Tinh Môn, há chẳng phát sinh biết bao nhiêu hoạn nạn cho mình ?
Âu Dương Tinh lại nói :
- Tống Nhị là má»™t tay cao thá»§ ở Thanh Long há»™i. Trong há»™i nà y ngưá»i rất phức tạp, số cao thá»§ cÅ©ng chẳng kém gì Thất Tinh Môn. Tống Nhị nổi tiếng là con ngưá»i tà n bạo ở há»™i đó.
A Liệt đáp :
- Nếu chúng ta giết chết hai ngưá»i nà y thì không khá»i kết mối thâm cừu vá»›i hai phái đó. E rằng có Ä‘iá»u không ổn.
Âu Dương Tinh há»i :
- Ngươi sợ rồi ư ?
A Liệt đáp :
- Cô nương đừng nói khÃch tại hạ. Äó là sá»± thá»±c, có đúng thế không ?
Âu Dương Tinh há»i :
- ÄÆ°á»£c lắm ! Ta thừa nháºn ngươi nói có lý. Nhưng chẳng lẽ đến đây lại buông tha chúng ư ?
A Liệt đáp :
- DÄ© nhiên không tha được, trừ khi chúng ta chỉ dương mắt lên nhìn bá»n chúng cướp bóc ra Ä‘i.
Âu Dương Tinh nói :
- Giết chúng thì sợ gây thù oán, mà không giết cÅ©ng chẳng đà nh lòng. Ta không có cách nà o là m quân sư vá» vụ nà y, ngươi Ä‘i tìm kẻ khác cao minh hÆ¡n. A Liệt chợt động tâm cÆ¡ như ngưá»i tỉnh ngá»™ trầm ngâm má»™t lúc rồi nói :
- A Tinh !Ta có một kế không hiểu có thông chăng? Rồi chà ng đưa kế hoạch của mình ra.
Âu Dương Tinh nghe xong hớn hở đáp :
- Thế thì thú lắm ! Hai ngưá»i liá»n y kế thi hà nh, cùng nhau vượt cá»a sổ liến và o trong phòng Khương Trạch nói vá»›i lão má»™t hồi. Khương Trạch thấy hai ngưá»i có tà i trèo tưá»ng vượt nóc mà kế hoạch có lợi cho lão, dÄ© nhiên lão chịu ngay. Hà nh động cá»§a Khương Trạch là sáng sá»›m hôm sau giăng lưới, sắp sẵn năm vạn lạng bạc để đưa cho Tống Nhị, Sầm Du. Nhưng lúc lão thấy Tống nhị, Sầm Du định đưa ra Ä‘iá»u kiện thì ngoà i hai gã Tống, Sầm còn có mụ Lý CÆ¡ dâm đãng cÅ©ng ở đó. Khương Trạch yêu cầu nói chuyện riêng vá»›i hai gã Tống, Sầm. Lý CÆ¡ cÅ©ng chịu lui ra ngoà i. Khương Trạch nói :
- Lão phu đã chuẩn bị đầy đủ khoản tiá»n kia còn tình nguyện dâng cả Lý CÆ¡ và hai tên nha hoà n, cho hai vị đại gia.
Sầm Du chuyển động cặp mắt lá»™ vẻ nghi ngá» há»i :
- Äá»™t nhiên sao lão lại rá»™ng lượng đến thế ?
Tống VÄ©nh Thắng (tức Tống Nhị) cưá»i rá»™ há»i :
- Lão dám trở mặt chăng ? Lão kia ! Ta cho lão hay. Nếu lão rá»™ng rãi như váºy thì bá»n ta không gia hại lão nữa. Sầm Du lắc đầu nói :
- Trong vụ nà y Ãt có Ä‘iá»u chi quái lạ.
Tống Vĩnh Thắng lớn tiếng :
- Lão dám thế chăng ? Hừ ! Chúng ta giết lão chẳng qua như giết một con kiến.
Khương Trạch vội nói :
- Hai vị bất tất phải Ä‘a nghi. Äây chẳng qua là lão phu tÃnh đưá»ng như váºy. Nếu hai vị đồng ý thì ta cứ thế. Bằng hai vị không đồng ý thì coi như lão phu không đưa ra đỠnghị nà y.
Tống VÄ©nh Thắng há»i :
- Sao lão lại đưa ra đỠnghị đó.
Khương Trạch đáp :
- Lão phu nháºn thấy Lý CÆ¡ tÃnh tình dâm đãng. Thị là con tiện nhân ai cÅ©ng là m chồng được. Còn Ä‘i vá»›i hai vị thì thị bất quá là tham lam cá»§a má»›i, và muốn đòi món mà thôi. Sầm Du nghÄ© tá»›i chuyện chăn gối đêm qua không khá»i chau mà y, Tống VÄ©nh Thắng lại cưá»i ha hả, không hiểu bụng hắn nghÄ© sao ?
Khương Trạch cưá»i há»i :
Thị đối với các vị cũng chẳng khác gì đối với lão phu. Các vị có đồng ý không ?
Tống Vĩnh Thắng bực mình đáp :
- Lão đã già nua, mặt mÅ©i khó coi, cân lá»±c suy yếu, bì vá»›i bá»n ta thế nà o được ? Chà ! Té ra lão không biết tá»± lượng.
|

27-12-2008, 01:33 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 43 Và o Thị Trấn Tìm Lương Äại Thúc
Khương Trạch nói :
- Không phải thế. Trong con mắt thị thì hai vị vá»›i lão phu chẳng có gì hÆ¡n kém. Bất quá thị muốn đùa vá»›i các vị và kiếm thêm Ãt tiá»n. Nếu Tống gia không tin lão phu có cách chứng minh.
Sầm Du há»i :
- Lăo chứng minh bằng cách nà o ?
Khương Trạch đáp :
- Hai vị đưa khoản tiá»n đó giao và o tay thị lão phu dám bảo đảm chỉ trong vòng mưá»i ngà y là thị nhất định tìm cách nuốt món tiá»n đó.
Tống Vĩnh Thắng kịt mũi nói :
- Thị không bá»™i phản bá»n ta đâu. Dù cho thị muốn thế cÅ©ng chẳng tà i nà o thoát được khá»i bà n tay chúng ta.
Khương Trạch nói :
- Váºy các vị cứ thá» coi.
Tống VÄ©nh Thắng há»i :
- ThỠthì thỠchứ sao. Nhưng chẳng lẽ chúng ta còn trở lại đây báo cáo kết quả cho lão hay ?
Khương Trạch đáp :
- Hai vị không trở lại thì lão phu biết thế nà o được?
Sầm Du cưá»i lạt nói :
- Phải rồi lão nói lui nói tá»›i là có dụng ý muốn cho bá»n ta trở lại.
Tống VÄ©nh Thắng há»i :
- Nếu chúng ta trở lại thì lão là m gì ?
Sầm Du đáp :
- Lão chưa hiểu bản lãnh chúng ta thế nà o ? Lão cho là mấy tên quyá»n sư thông thưá»ng hoặc mấy tên bá»™ khoái chốn công môn đủ chế phục bá»n ta. Lão có biết đâu chÃnh ta không sợ. Tống VÄ©nh Thắng nói :
- Váºy chúng ta trở lại cho lão coi.
Sầm Du nói :
- Bất tất phải thế. Bá»n bá»™ khoái ở công môn tuy chẳng có bản lãnh gì nhưng nếu bị chúng ta lỡ tay giết chết cÅ©ng rắc rối cho mình, phải váºy không ? Khương Trạch ra chiá»u thất vá»ng.
Tống VÄ©nh Thắng cưá»i ha hả thu lấy số bạc rồi vẫy tay nói :
- Lão già kia ! Bước Ä‘i ! Äêm nay bá»n ta tha mạng cho lão là nghÄ© tá»›i lão còn có tÃnh chất phác. Nhưng nếu lão ăn nói lôi thôi tiết lá»™ ra ngoà i tthì lão gia giết chết đó.
Khương Trạch kinh hãi lui ra. Tuy lão là ngưá»i trung háºu sợ sệt nhưng vụ cướp Ä‘oạt tỳ thiếp, sách thá»§ tiá»n tà i nà y khiến lão căm háºn vô cùng. Vì thế lão diá»…n mà n kịch nà y không phải chuyện dá»… dà ng. Lão cố nén lòng má»›i diá»…n xong vai trò không đến ná»—i lá»™ liá»…u. Lão yên tâm là từ đây hai ngưá»i nà y không sinh sá»± mà cÅ©ng không trở lại nữa. Vạn nhất bá»n A Liệt là m được là hay. Bằng không lão cÅ©ng hết ná»—i lo âu. Trong nhà chỉ còn lại hai gã Tống, Sầm. Tống VÄ©nh Thắng nói:
- Sầm huynh ! Chúng ta đi thôi !
Sầm Du nói :
- Lão gìa kia nói không sai đâu. Mụ Lý CÆ¡ nà y đối vá»›i hạng trai Ä‘á»u coi như nhau.
Tống Vĩnh Thắng đáp :
- Tiểu đệ nháºn thấy y đối vá»›i chúng ta không có gì lầm lá»—i. Lão già kia bì vá»›i chúng ta thế nà o được ? Sầm Du trầm ngâm má»™t lát rồi nói :
- Nếu chúng ta Ä‘em khoản tiá»n lá»›n nà y đưa cả cho thị thì liệu thị còn giữ tấm lòng đó nữa không ?
Tống VÄ©nh Thắng há»i lại :
- Chẳng lẽ y ôm bạc chạy trốn chăng ?
Sầm Du đáp :
- Cái đó chưa thể biết được. Nếu thị không có ngoại viện thì dĩ nhên không dám.
Tổng VÄ©nh Thắng cưá»i nói :
- Té ra Sầm huynh ngỠy có nhân tình.
Sầm huynh nói :
- Thị có nhân tình chẳng phải là chuyện lạ. Theo ý ta thì nên thỠthị xem sao ? Nếu thị không có nhân tình chúng ta mới có thể đưa thị đi. Còn thị có nhân tình thì sau nà y hỠtìm đến sà o huyệt của chúng ta há chẳng rắc rối ư ? Tống Vĩnh Thắng đáp :
- Như váºy cÅ©ng hay. Chúng ta cứ thá» Ä‘i. Gã kêu Lý CÆ¡ và o nhà cầm số bạc bá» và o trong cái há»™p nhá» giao cho Lý CÆ¡ và dặn thị giữ lấy. Lý CÆ¡ ngó số bạc mắt sáng rá»±c lên. Hai gã Sầm, Tống Ä‘á»u nhìn rõ. Vì thế mà lúc thị cầm cái há»™p bá» và o trong rương lá»›n cá»§a thị. Tống VÄ©nh Thắng không nhịn được nói :
- Tiểu bảo bối ! Cô giữ món bạc nà y cho cẩn tháºn và đừng thấy cá»§a tối mắt toan bà i nuốt trôi đấy nhé.
Lý CÆ¡ là m mặt giáºn há»i :
- Tiểu muá»™i không rá»i xa nhị ca thì nuốt trôi là m sao được ? Tống VÄ©nh thắng là m bá»™ nhăn nhở đáp :
- Biết đâu lúc cô coi kẻ khác hay mắt lại không cuốn gói chạy theo?
Lý Cơ vùng vằng nhõng nhẹo :
- Nói báºy ! Nói báºy ! Lòng tiểu muá»™i chỉ hướng vá» nhị ca còn ai hÆ¡n nhị ca được ? Thị nói câu nà y thá»±c hay dối là chuyện khác. Nhưng Tổng VÄ©nh Thắng nghe rất lá»t tai. Gã khoái trà nổi lên trà ng cưá»i khanh khách. Giữa lúc ấy thị lại đưa mắt rất nhanh cho Sầm Du. Sầm Du thấy thị nhìn mình rất lẳng lÆ¡ lại nhá»› tá»›i cuá»™c vui đêm qua bất giác nghÄ© thầm trong bụng :
- Thị vẫn có tình ý nhiá»u hÆ¡n vá»›i Tống nhị. Cái đưa mắt nà y để ta khá»i tức mình mà thôi. Hừ ! Äêm qua thị cùng ta phượng đảo loan Ä‘iên, giả tá»· Tổng nhị mà ngó thấy thì nhất định gã bảo thị yêu ta chứ không phải yêu gã. Hắn đáp lại bằng cái mỉm cưá»i. Má»i ngưá»i lên đưá»ng. Sầm, Tống cưỡi ngá»±a riêng cá»§a mình. Còn Lý CÆ¡ và hai ả nữ tỳ Ä‘i chung má»™t xe ra khá»i Khương gia táºp. Trên đưá»ng lá»›n ngoà i tòa thị trấn Ä‘oà n xe ngá»±a Ä‘i được má»™t lúc thì A Liệt chạy theo đến nÆ¡i. Nhưng chà ng lại không nhằm thẳng hướng xe ngá»±a mà rượt, chà ng đã và o nÆ¡i hoang dã. A Liệt cùng Âu Dương Tinh ngồi dưới má»™t gốc cây lá»›n. Âu Dương Tinh nói :
- Hán tá» dong xe hiển nhiên không phải là mã phu thông thưá»ng cứ coi thá»§ pháp cùng cách ăn mặc cá»§a gã là đủ biết.
A Liệt há»i :
- Váºy gã là thá»§ hạ cá»§a bá»n Sầm, Tống hay sao ?
Âu Dương Tinh gáºt đầu nói lại :
- Ngươi ẩn cách nhà đại sảnh đến năm sáu trượng có nghe thấy gì không ? Giá»ng nói cá»§a cô ra chiá»u nghi hoặc. Cô cho là A Liệt cách đối phương khá xa thì chà ng thế nà o nghe rõ thanh âm được. A Liệt chỉ mỉm cưá»i. Chà ng cảm thấy không nên giải thÃch nhiá»u liá»n đáp :
- Sau tại hạ chuyển đến gần, may không bị bá»n chúng phát giác nên đã nghe rõ được hết. Chà ng liá»n Ä‘em tình hình trong nhà đại sảnh từ lúc có mặc Khương Trạch cho đến lúc Lý CÆ¡ thu món tiá»n lá»›n để lên đưá»ng thuáºt lai cho cô nghe. Chà ng lại nòi :
- Mưu kế cá»§a chúng ta có thể thà nh công. Nếu chúng ta mà có biện pháp là m cho Lý CÆ¡ thất tung má»™t cách êm thắm thì hai gã Sầm, Tống trước hết còn xẩy chuyện nghi ngỠđấm đá lẫn nhau chà mạng cÅ©ng không Ä‘iá»u tra rõ vụ nà y được. Âu Dương Tinh nói :
- Thế thì hay lắm ! Bá»n chúng đánh chết nhau, thá»§ hạ trở vá» báo cáo thì ngưá»i Cá»±c Lạc giáo sẽ tìm cách là m cho mai má»™t dấu vết. Như váºy bá»n Thất Tinh Môn và Thanh Long Há»™i không tìm đến chúng ta nữa.
A Liệt gáºt đầu há»i :
- Nghe giá»ng lưỡi cô nương thì dưá»ng như muốn thừa cÆ¡ hạ thá»§ bắt Lý CÆ¡ biến bá»n chúng liá»u mạng vá»›i nhau có đúng thế không ? Kế đó rất diệu, nhưng thá»±c hà nh bằng cách nà o cho được việc ?
Âu Dương Tinh đáp :
- Ta sẽ có biện pháp. Bây giá» chúng ta hãy tÃnh coi xem đêm nay chúng trỠỞ đâu. Phải chăng chúng sẽ đến Hứa Xương tìm chá»— ngá»§ ?
A Liệt gáºt đầu há»i :
- Äúng rồi ! Chúng ta cùng đến Hứa Xương hay sao ?
Âu Dương Tinh đáp :
- DÄ© nhiên. Bước thứ nhất ngươi phụ trách công việc là m cho Lý CÆ¡ mất tÃch. Ta khiến bá»n Sầm, Tống đánh chết nhau. Việc là m cho Lý CÆ¡ mất tÃch là chuyện riêng cá»§a ngươi không cần há»i đến ta. Trong lúc nhất thá»i A Liệt tuy chưa nghÄ© ra được kế gì. Nhưng chà ng lại nóng lòng Ä‘i tìm Lương đại thúc để há»i cho biết rõ thân thế mình. Nhân đó chà ng nghÄ© được mưu kế nhưng là m bá»™ tức mình nói :
- ÄÆ°á»£c lắm ! Chúng ta ai nấy trổ tà i chia nhau mà là m. Tại hạ và o Hứa Xương trước rồi cô Ä‘i sau để ngưá»i ta khá»i biết mình là má»™t nhóm.
Âu Dương Tinh cưá»i há»i
: - Ngươi không vui lòng hay sao ?
A Liệt lắc đầu, Âu Dương Tinh lại nói :
- Nếu ngươi không vui lòng thì chúng ta thương nghị lại. Äá»™t nhiên cô biến thà nh ôn nhu khiến A Liệt cảm thấy cô rất khả ái nhưng trong lòng chà ng còn chá»— lo buồn khác, nên phải bá» má»™t cÆ¡ há»™i êm ái nà y. Chà ng kiên quyết đáp :
- Không phải ! Tại hạ nháºn thấy chúng ta chia đưá»ng và o thà nh má»›i ổn, vì bá»n ngưá»i Cá»±c Lạc giáo đã biết cô bị thương. Trong vòng , ngà y há» chắc cô chưa hà nh động được. Chúng không ngá» cô đã bình phục như thưá»ng và nhất định cô không Ä‘i má»™t mình được. Há» chỉ chú ý đến má»™t đôi nam nữ. Bây giá» chúng ta phân là m hai má»›i thu được hiệu quả.
Âu Dương Tinh nói
- Ngươi nói rất có lý. Váºy ngươi Ä‘i trước Ä‘i !
A Liệt nói :
- Không nên hoang mang. Chúng ta còn phải nhỠđến Khương viên ngoại giúp cho mới được.
Âu Dương Tinh ngạc nhiên há»i :
- Cầu lão giúp ư ? Lão có bản lãnh gì ?
A Liệt đáp :
- Tuy lão không có bản lãnh nhưng là đại thân sỉ má»™t phương, quen thuá»™c nhiá»u ngưá»i. Chúng ta cần lão giá»›i thiệu vá»›i mấy ông bạn lão để yểm há»™ cho chúng ta thay đổi hình dạng. Âu Dương Tinh nói :
- Phải đấy ! Ở Hứa Xương cũng cần cô chỗ trú chân để tiện việc hà nh động.
- Việc nà y chẳng khó khăn gì. Khương Trạch chỉ viết mấy phong thÆ¡ giao cho hai ngưá»i. A Liệt cùng Âu Dương Tinh lên đưá»ng theo lá»i chỉ Ä‘iểm cá»§a Khương Trạch Ä‘i tắt và o khu hoang dã thẳng đến Hứa Xương, má»™t là để Ä‘uổi kịp bá»n Sầm, Tống, hai là để khá»i lá»™ hình tÃch trên đưá»ng lá»›n. Hai ngưá»i còn cách Hứa Xương chừng và i dặm liá»n và o má»™t thôn trang tìm đến nhà há» Chu là bạn hữu cá»§a Khương Trạch. Má»i việc Ä‘á»u ổn thá»a và giữ rất bà máºt. Chẳng bao lâu A Liệt đã biến thà nh má»™t kẻ nông dân cùng má»™t lão già nữa đánh xe và o thà nh. Bao nhiêu đồ váºt cùng quần áo cá»§a chà ng Ä‘á»u gói lại thà nh má»™t bá»c gác lên xe. Chà ng ngồi trên má»™t cái xe bò bá» trống bốn mặt. Tuy xe lúc lắc rất mạnh mà chà ng vẫn ngồi trên cao, cốt không cần che dấu hà nh tà ng. Lòng chà ng rất vui sướng. Nhưng chà ng cÅ©ng không quên thứ ánh mắt sáng ngá»i. Vá» Ä‘iểm nà y Âu Dương Tinh đã nhắc chà ng. Xe tiến và o cá»a thà nh, chà ng đã gặp trên đưá»ng lá»›n khá nhiá»u nhân váºt võ lâm. Tuy má»—i tốp chỉ hai ba ngưá»i, nhưng trước tình thế nà y chà ng cÅ©ng biếc được là lá»i phá»ng Ä‘oán cá»§a Trình Huyá»n Äạo rất đúng. Bá»n Cá»±c Lạc giáo đã canh giữ những mấu chốt giao thông để ngăn chặn Chiêu Thế Ẩn trở vá» Hứa Xương. Chà ng còn hiểu nếu không được Khương Trạch giúp đỡ thì khó lòng phá nổi má»™t tấm lưới vây bá»c má»™t cách bình yên. HÆ¡n nữa chà ng tăng thêm phần tá»± tin ở tà i mình. A Liệt đà ng hoà ng và o thà nh. Ngưá»i Ä‘i đưá»ng Ä‘á»u tưởng đây là hai cha con má»™t nhà nông thôn, tuyệt đối không nghÄ© tá»›i chuyện giả mạo. Cá»— xe bò Ä‘i quanh hết các đưá»ng phố trong thà nh Hứa Xương thì trá»i vừa tối. A Liệt dẫn lão già đến trá» má»™t nÆ¡i đã chỉ định trước. Äó là má»™t tiệm có liên quan tá»›i nhà há» Chu. Còn chà ng cầm lấy bá»c áo Ä‘i ra cá»a A Liệt Ä‘i tá»›i má»™t cá»a tiệm tạp hóa ngá»ng đầu lên nhìn thấy tấm biển đỠba chữ “Hiệu Hằng Xương†Tiệm tạp hóa nà y hiện đã lên đèn và rất Ãt khách, vì bây giỠđã qua thá»i gian mua hà ng. A Liệt trái tim Ä‘áºp mạnh hÆ¡n. Chà ng nghÄ© tá»›i thân thế mịt mù cá»§a mình sắp được phanh phui, không hiểu mùi vị sẽ ra sao ? Chà ng trấn tÄ©nh tinh thần khoa chân bước và o cá»a tiệm. Cách ăn mặc cá»§a chà ng không ai chú ý đến. PhÃa sau quầy bán hà ng, má»™t lão già tóc bạc Ä‘ang chăm chú gẩy bà n tÃnh dưới ánh đèn. Những con toán phát ra tiếng lách cách. Ngoà i lão già còn má»™t thằng nhá», nét mặt gầy nhom, cặp mắt vô thần. A Liệt ngó thấy thằng nhá» lại nhá»› tá»›i mình ná»a năm trước cÅ©ng váºy. Bấc giác chà ng sinh lòng lân mẩn và nẩy ra ý nghÄ© vô cùng cảm khái. Thằng nhá» chạy lại đưa mắt nhìn A Liệt.
Chà ng cưá»i nói :
- Ta muốn gặp chủ nhân của ngươi.
Thằng nhỠuể oải đáp
- Ông ấy đó.
Gã vừa nói vừa trá» và o lão già ngồi sau quầy. A Liệt cất bước tiến lại trước quầy. Lão già đang cúi xuống tÃnh toán nên không nhìn rõ mặt. Dưới ánh đèn, A Liệt bá»—ng nẩy ra má»™t mối hoà i cảm ngà y xưa. Hồi chà ng còn nhá» vẫn kêu lão bằng phụ thân mà bây giá» lão biến thà nh lão già cô độc trong tay lão nắm má»™t vụ rất bà máºt. A Liệt còn Ä‘ang bâng khuâng ngẫm nghÄ©, lão già vẫn chưa ngá»ng đầu lên tá»±a hồ không biết chà ng đã tá»›i. Tuy nhiên A Liệt cÅ©ng cảm thấy má»i động tác cá»§a lão gìa có vẻ cháºm chạp ngá»› ngẩn. Chà ng rút được nhiá»u kinh nghiệm má»›i đây và hiá»n lão Ä‘ang phân tâm không thể chuyên chú và o công tác tÃnh toán. Chà ng tá»± há»i :
- Phải chăng lão đã ngó thấy mình đừng trước quầy ? Nhưng sao lão không ngá»ng đầu lên nhìn mình mà là m bá»™ như chưa thấy gì ? A Liệt đứng lẳng lặng má»™t lúc ná»a. Lão già má»›i dừng tay lại ngá»ng đầu lên nhìn. Lão chá»›p mắt mấy cái rồi há»i :
- Chú nhỠmuốn mua gì ?
A Liệt giáºt mình kinh hãi tá»± há»i :
- Ô hay ! Lão không phải là Lương đại thúc ư ?
Ngoà i mặc chà ng vẫn thản nhiên đáp : Xin há»i lão bá má»™t câu : Ở đây có vị nà o há» Lương mà vẫn kêu là Lương đại thúc không ?
Lão già chau mà y há»i lại :
- Ai ? A Liệt nhắc lại câu há»i lần ná»a. Lão kia đáp :
- Ở đây không có ai há» Lương hết. Gỉa tá»· là ngà y trước thì chà ng đã há»i dồn và nói rất nhiá»u. Nhưng hiện nay chà ng đã khác hẳn, chỉ gáºt đầu xin lá»—i :
- Nếu váºy thì tại hạ nháºn lầm. Hoặc giả còn có tiệm tạp hóa khác cÅ©ng mang hiệu Hằng Xương. Tại hạ lại Ä‘i kiếm nếu kiếm không thấy thì đà nh chịu. Chà ng trở gót Ä‘i mấy bước. đột nhiên quay lại há»i :
- Có ngưá»i nhá» tại hạ đưa tin muốn nói cho lão trượng nghe được chăng ?
Lão già lắc đầu đáp :
- Không cần ! Cứ đi kiếm nơi khác coi.
A Liệt nói :
- Thế cÅ©ng được. Tại hạ Ä‘oán chừng tin nà y chỉ là câu chuyện nói chÆ¡i. Bà ta lúc lâm tá», thần trà không tỉnh táo mà dặn lầm. Nhưng bất luáºn trưá»ng hợp nà o, số bạc kia lại không phải là giả. Mắt lão già sáng lên tá»±a hồ chấn động tâm thần. A Liệt bụng bảo dạ :
- Câu nói cá»§a ta chỉ có chữ “lâm tá»â€ là m cho lão chú ý. Nếu quả lão giả vá» không biết Lương đại thúc thì nghe tin chết ngưá»i dÄ© nhiên cÅ©ng phả giáºt mình. Chà ng lại xoay mình bước ra cá»a tiệm.
Lão già gá»i giáºt lại :
- Nà y nà y ! Chú vừa nói gì váºy ?
A Liệt dừng bước quay lại lớn tiếng :
- Có phải lão trượng muốn biết tin đó không ? Nếu lão muốn nghe thì tại hạ mới nói.
Lão già với chà ng lại bảo :
- Chú nói nhỠcho ta nghe cũng được.
A Liệt nói :
- Má»™t ngưá»i đà n bà dặn tại hạ đưa tin cho Lương đại thúc. Lão già há»i :
- Tin gì ?
A Liệt há»i lại :
- Dưá»ng như lão trượng biết Lương đại thúc thì phải
Lão già đáp :
- Chú có vẻ thông minh khác hẳn với bỠngoà i.
A Liệt mỉm cưá»i nói :
- Phải rồi ! Tại hạ cũng giống hệt lão trượng.
Lão gìa chau mà y há»i :
- Giống hệt cái gì ?
A Liệt đáp :
- Nói gần nói xa chẳng qua nói thá»±c. Chúng ta Ä‘á»u giả trang cả. Lão trượng chÃnh là Lương đại thúc mà tại hạ không phải là kẻ đưa tin.
Lão giả cưá»i nói ?
- Ngươi nói cái gì ? Ta nghe không hiểu.
A Liệt tiến lại thêm chút nữa chỉ cách lão không đầy hai thước. Cặp mắt chà ng chiếu ra những tia hà n quang là m chấn động tâm thần đối phương. Chà ng há»i bằng má»™t giá»ng kiên quyết :
- Lão đúng là Lương đại thúc phải không ?
Lão già há»i lại :
- Ngươi nhất định tìm đến lão ư ?
A Liệt đáp :
- Cái đó đã hẳn. Tại hạ nhìn kỹ lại mấy lần đã nháºn ra gương mặt lão trượng. Phải rồi lão trượng chÃnh là ngưá»i mà tại hạ hc nhá» tuổi thưá»ng kêu bằng gia gia. Lão già chấn động tâm thần, cháºm rãi há»i :
- Ngươi tên hỠlà chi ?
A Liệt đáp :
- Tại hạ há» Tra tên gá»i Tư Liệt, thưá»ng kêu bằng A Liệt.
Lão gìa thở dà i nói :
- Ta sống đã bằng nà y tuổi đầu mà còn gặp quái sá»±. Ngươi Ä‘i Ä‘i ! Ta hoà n toà n chẳng hiểu gì ráo. A Liệt chưng há»ng im tiếng. Chà ng đã tưởng mình nói tên há» là lão láºp tức thay đổi thái độ đưa và o háºu đưá»ng nói hết sá»± thá»±c nhưng phản ứng cá»§a lão đã ra ngoà i sá»± tiên liệu cá»§a chà ng. Äồng thá»i lão giục chà ng Ä‘i bằng má»™t giá»ng rất kiên quyết. Vụ nà y là thế nà o ? Phải chăng lão không đúng là Lương đại thúc ? Nhưng A Liệt lại nháºn ra lão chÃnh là Lương đại thúc. Tuy lão đã đầu bạc, mặt mÅ©i dăn deo mà chà ng vẫn nháºn ra được. Ký ức cá»§a chà ng rất dai dẳng. Chỉ trong dây lát là bao nhiêu chuyện ngà y trước chà ng nhá»› ra hết. A Liệt ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi nói :
- Tại hạ tuy nghÄ© không thông nhưng cÅ©ng nói cho lão nghe. Gia mẫu bị hại rồi. Chà ng vừa nhắc tá»›i mẫu thân nước mắt chảy ra đầm đìa. Vẻ bị thương thống thiết nà y không thể nà o giả trang được. Lão già há»i :
- Y bị hại rồi ư ?
A Liệt gáºt đầu đáp :
- Äúng thế ! Gia mẫu bị hại chỉ vì vụ Huyết vÅ© thư.
Lão già nói :
- Tuy ta nghe không hiểu nhưng cÅ©ng biết là ngươi nói tháºt. Lão đứng lên lảo đảo bước ra cá»a ngó tình hình trên đưá»ng phố rồi quay và o bảo A Liệt :
- Ngươi hay theo ta.
A Liệt theo ão và o nhà trong đến má»™t gian phòng rá»™ng lá»›n. Lão già má»i chà ng ngồi và rót nước chà ng uống rồi nói :
- Ta đúng ở há» Lương. Nhưng ngưá»i ngươi muốn kiếm là đệ đệ cá»§a ta. Ngươi muốn nói gì vá»›i y thì cứ dặn ta cÅ©ng dược. A Liệt đáp :
- Lão trượng nói váºy tuy có lý, nhưng tại hạ lại nháºn ra lão trượng chÃnh là Lương đại thúc. Lão già nhìn kỹ A Liệt má»™t hồi, khóe miệng khẽ nở má»™t nụ cưá»i khó hiểu há»i :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Cứ kể ta là Lương đại thúc Ä‘i. Ngươi có Ä‘iá»u chi. A Liệt cất giá»ng thà nh thá»±c :
- Nếu quả lão trượng là Lương đại thúc thì là thân nhân duy thất cá»§a tại hạ. Lão không nên lạnh nhạt như váºy. Mặt chà ng đầy nước mắt khiến cho lão không khá»i cảm động. Lão gia trầm ngâm má»™t lúc rồi nói :
- Lạ tháºt ! Ta vốn là ngưá»i lắm mưu nhiá»u kế, tá»± kiá»m chế được mình. Nhưng lá»i nói và nét mặt cá»§a ngươi khiến ta không thể bình tÄ©nh được. Hỡi Æ¡i ! Tháºt là má»™t việc khó hiểu. A Liệt nói ngay :
- Lương đại thúc ! Tiểu tỠđúng là A Liệt. Giả tá»· đại thúc gặp tiểu tá» ná»a năm trước thì không nghi ngá» gì ná»a, vì khi đó tiểu tá» vẫn là đứa nhỠốm nhom. Nhưng ná»a năm nay thay đổi rất nhiá»u. Tiểu tá» biến ra ngưá»i lá»›n và cÅ©ng do đố nóng lòng tìm cho được đại thúc. Lão già há»i :
- Má»i trong vòng ná»a năm mà con ngưá»i biến đổi ghê gá»›m đến thế ư ?
A Liệt đáp :
- Äại thúc hãy để tiểu tá» nói rõ ná»™i tình sẽ biết. Tiểu tá» không thể chần chá» lâu được, vì hiện giá» cá»§a có vị tiểu thư nhân Âu Dương ở Ký Bắc Ä‘i theo. DÄ© nhiên cô không biết lai lịch tiểu tá». Thá»±c ra trước kia đã gặp tiểu tỠở phá»§ Khai Phong mà bây giá» cÅ©ng không nháºn ra tiểu tá» nữa. Lão già há»i : - Ngươi cà ng giải thÃch ta cà ng hồ đồ. Chẳng lẽ ta đã già lẩn kinh khá»§ng đến thế ư ? A Liệt tá»§m tỉm cưá»i. Chà ng liá»n thuáºt chuyện từ vụ án Huyết vÅ© thư cho đến chá»— uống sương hoa tiên đà m, thoát cân dịch cốt. Chà ng lại kể cả chuyện lạc và o Cái Bang và gặp ma nữ kiếm phái ở núi Thái Bạch. Sau cùng đến vụ Cá»±c Lạc giáo cá»±c kỳ bà hiểm. Tuy chà ng rút ngắn câu chuyện mà cÅ©ng mất khá nhiá»u thì giá». Lúc chà ng kể đến chá»— mâu thân bị thảm tá», nước mắt lại trà o ra. Lão già nghe chà ng thuáºt chuyện, nét mặt vẫn không lá»™ vẻ gì khiến ngưá»i ta khó mà đoán được lão có hiểu hay không ? Dù lão hiểu chưa chắc lão đã tin là sá»± thá»±c.
Trong lòng yên lặng như tá». A Liệt nóng lòng trầm giá»ng há»i :
- Lương đại thúc ! Äại thúc còn chưa tin tiểu tá» hay sao ? Lão già chấn động đáp :
- Hỡi Æ¡i ! Dong mạo ngươi cÅ©ng giống công tá» ngà y trước và giá»ng nói cÅ©ng chẳng khác gì.
A Liệt dương mắt lên há»i :
- Vị công tá» nà o ? Phải chăng y là phụ thân cá»§a tiểu tá» ? Lão già không trả lá»i, ngá»ng đầu trông lên mái ngói Ä‘en si. A Liệt đột nhiên kinh hãi nghÄ© thầm :
- Nếu lão nà y là nhân váºt nà o khác trong võ lâm đã gia hại Lương đại thúc chân chÃnh rồi ở đây chá» những kẻ có liên quan đến Hóa Huyết môn cÅ©ng ở há» Tra thì ta mắc bẫy há» rồi. Chà ng nghÄ© tá»›i đây, nhưng sá»± thá»±c trong lòng không thể tin là có việc đó. Dù sao chà ng cÅ©ng ngấm ngầm phòng bị. Chà ng định thần đỠtụ chân khà và o huyệt Äan Ä‘iá»n rồi phát huy ra toà n thân. Hiện giá» chẳng những chà ng có thể chống cá»± vá»›i bất cứ cuá»™t táºp kÃch nà o, mà chà ng còn có thể tùy thá»i tấn công. Chà ng còn nghe được tiếng động chung quanh trong vòng mấy trượng. Lão già trông lên mái ngói, A Liệt thấy cặp mắt lão lấp loáng hà n quang, nước mắt trà o ra. Lão đã tuổi già như váºy mà còn sa lệ dÄ© nhiên là lão bị xúc động đến cá»±c Ä‘iểm.
|

27-12-2008, 01:43 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 44 Bắt Dâm Phụ, Äại Thúc Lo Mưu
A Liệt thở phà o má»™t cái. Chà ng cảm động cất giá»ng ôn nhu hoà :
- Lương đại thúc ! Äại thúc là m sao thế ?
Lão già đứng ngay lên rồi đột nhiên quì xuống nói :
- Tiểu nhân là Lương Trung SÆ¡n, xin tham kiến Tra công tá». A Liệt chân tay luống cuống. Chà ng muốn dắt lão đứng lên nhưng không nổi cÅ©ng quì xuống nói :
- Lương đại thúc không nên là m thế.
Lương Trung Sơn gạt nước mắt đáp:
- Công tá» có Ä‘iá»u chưa hiểu. Tiểu nhân rất lấy là m hối háºn vì Tra gia ở Hóa Huyết Môn chỉ còn má»™t giá»t máu để lại chÃnh là công tá». Thế mà tiểu nhân lại tham sống sợ chết không Ä‘em tuyệt kỹ cá»§a Tra gia truyá»n cho công tá», bá» mặc mẹ con công tá» chịu Ä‘au khổ trong sá»± nghèo nà n. Nay chá» mẫu gặp há»a bất ngá». Hỡi Æ¡i ! Tá»™i lá»—i cá»§a tiểu nhân trá»ng đại không biết đến thế nà o mà kể ! Nước mắt lão lại chan hòa.
A Liệt nói :
- Lương đại thúc bất tất phải tá»± trách mình. Äại thúc phải là m như váºy nhất định bởi má»™t lý Ä‘o nà o đó. Lương Trung SÆ¡n nói :
- Tiểu nhân dám tá»± khoe mình là lắm mưu nhiá»u kế. Ngà y ấy tiểu nhân lo nghÄ© suốt ba ngà y ba đêm rồi quyết định rút lui khá»i giang hồ, chỉ cốt sao bảo tồn được giá»t máu cá»§a Tra gia. Vì thế tiểu nhân bắt đầu kế hoạch bằng cách là m cho tiêu tan hết má»i vết tÃch. Chá»§ mẫu Ä‘i và o cảnh bần hà n cÅ©ng là má»™t Ä‘iá»u trong kế hoạch đó.
A Liệt xen và o :
- Phải rồi ! Bá»n há» Ä‘iá»u tra cÅ©ng nháºn rằng nhà ta cÅ©ng nghèo khốn khổ không thể là ngưá»i nhà há» Tra ở Hóa Huyết Môn được. Chà ng vừa nói câu nà y vừa kéo Lương đại thúc đứng dáºy rồi hai ngưá»i ngồi xuống ghế. Lương Trung SÆ¡n nói :
- May mà kế hoạch cá»§a tiểu nhân bố trà không đến ná»—i uổng công. Rút cuá»™c thu được hiệu quả rất lá»›n. Nếu không thế thì các vị chịu khổ vô Ãch. Ngoà i ra tiểu nhân không Ä‘em công phu cá»§a Hóa Huyết môn truyá»n thụ cho công tá» cÅ©ng vì mục Ä‘Ãch là m tiêu tan dấu vết. Bây giá» lão nói má»™t cách dá»… dà ng mà thá»±c ra đã hao tổn rất nhiá»u tâm huyết. A Liệt nghe nói rất lấy là m bá»™i phục. Lương Trung SÆ¡n lại nói :
- Hiện giá» dong nhạo thiếu gia giống hệt chá»§ nhân ngà y trước. Tiểu nhân vừa ngó thấy đã sá»ng sốt, nhưng không đám tin ngay vì sợ kẻ thù cố ý thám thÃnh những Ä‘iá»u bà máºt, dÄ© nhiên há» phải kiếm ngưá»i hao hao giống chá»§ nhân. Có Ä‘iá»u thái độ và thanh âm thì dÄ© nhiên há» không thể mô phá»ng được. Do đó thiếu gia nói câu sau cùng tiểu nhân hoà n toà n tin ngay không còn nghi ngá» gì ná»a. Lão đưa mắt đảo nhìn khắp căn phòng má»™t lượt rồi nói tiếp
: - Thiếu gia đã thấy chưa ? Tiểu nhân chôn dấu há»a dược trong căn phòng nà y. Nếu thiếu gia là kẻ giả mạo thì tiểu nhân chỉ cất tay má»™t cái là đôi ta cùng chết
. A Liệt cưá»i nói :
- Nhưng Lương đại thúc chưa chắc đã chụp được cÆ¡ há»™i, vì đại thúc muốn đợi kẻ thù đến đây cà ng nhiá»u cà ng hay. Lòng tham đó có thể là m lỡ cÆ¡ há»™i. Lương Trung SÆ¡n ngạc nhiên nói :
- Thiếu gia nói rất đúng. Hỡi Æ¡i ! Tà i trà cá»§a thiếu gia vượt mức, trên Ä‘á»i hiếm có. Tiểu nhân không lo gì ná»a. Lão ngừng lại má»™t chút rồi tiếp :
- Có Ä‘iá»u thiếu gia hãy còn quên má»™t Ä‘iểm là tiểu nhân ở trong Hóa Huyết môn, tuy công phu không được bao nhiêu, nhưng võ công cá»§a môn phát ta đã nổi tiếng thiên hạ vô song. Tiểu nhân má»›i luyện chút vá» ngoà i cÅ©ng có thể chống đối được năm bảy chục chiêu vá»›i bất luáºn tay cao thá»§ nà o trên chốn giang hồ, chứ chẳng chịu thua ngay. A Liệt cả mừng nói :
- Nếu váºy tiểu tá» bất tất phải Ä‘i kiếm danh sư nà o nữa mà chỉ sá» dụng môn võ gia truyá»n. Như thế là danh chÃnh môn thuáºn. Äại thúc định đến bao giá» má»›i dáºy tiểu tá» ?
Lương Trung Sơn đáp :
- Thiếu gia để tiểu nhân tÃnh lại coi, vì thiếu gia khác vá»›i ngưá»i thưá»ng. Khi thiếu gia sá» dụng tuyệt nghệ cá»§a Hóa Huyết môn là chỉ có phần thắng chứ không thất bại. Thiếu gia tá»± liệu ná»™i lá»±c đã đủ chiến đấu vá»›i má»i ngưá»i trong thiêu hạ mà không ai địch ná»—i chưa ? Có thế má»›i sá» dụng được võ công gia truyá»n dụng được võ công gia truyá»n.
A Liệt gáºt đầu nói :
- Äúng thế ! Nếu tuyệt nghệ không tinh mà tin tức đã đồn đại ngoà i là tá»± rước há»a và o mình.
Lương Trung Sơn nói :
- Võ công cá»§a Hoa Huyết môn có thể nói là thiên hạ vô sông. Nó tuyệt diệu ở chá»— tinh hoa hoà n toà n trông và o ná»™i công. Ngưá»i ta kêu bằng Hóa Huyết thần công nên phải luyện thà nh căn bản công phu nà y má»›i sá» dụng được. Lúc ra tráºn động thá»§ hoà n toà n trông và o ná»™i công cao hay thấp để phân biệt mạnh hay yếu. Tiểu nhân má»›i luyện được ba báºc, luồng lá»±c đạo ở quyá»n chưởng sá» ra được ba thà nh. Lão chá»§ nhân luyện đến báºc là tối cao. Trong Hóa Huyết chân kinh nói là tầng trá»i. Khi lão chá»§ nhân ra tay, lá»±c lượng vô cùng vô táºn, khác nà o núi lỡ trá»i long, hiếm ngưá»i đủ sức chống đỡ.
A Liệt giác ngộ nói :
- Thế là đã đến trình độ dung hợp vá»›i Ä‘iểm tối cao cá»§a trá»i đất không hiểu tiên phụ ngà y trước luyện được đến báºc nà o ? Lương Trung SÆ¡n đáp :
- Võ công cá»§a chá»§ nhân so vá»›i lão chá»§ nhân hãy còn kém xa. Theo lá»i đồn thì chá»§ nhân bị phiá»n lụy vá» nữ sắc tiểu nhân tưởng chá»§ nhân đại khái má»›i luyện được chừng báºc.
A Liệt nói :
- Thế thì trách nà o Tra gia không bị há»a diệt tá»™c. Nếu gia gia cÅ©ng luyện bằng được ná»™i tổ đến báºc thứ trong thiên hạ không ai địch nổi thì khi nà o tan tát cả gia phái ? Lương Trung SÆ¡n gáºt đầu. Lão rất trưng thà nh vá»›i chá»§ nhân nên không nuốn bà n nhiá»u vá» những sở Ä‘oản cá»a y.
A Liệt lại nói :
- Cảnh tao ngá»™ cá»§a tiên phụ là tấm gương cho tiểu tá». Từ nay tiểu tá» không dám gần nữ sắc.
Lương Trung Sơn vội nói :
- Thiếu gia đừng khắc ká»· quá độ. Chá»§ nhân vì quá mê nữ sắc mà trá»… nải luyện công. Nếu giữ được chừng má»±c thì ká» cáºn nữ nhân cÅ©ng chẳng hại gì. Lão chá»§ nhân ngà y trước có kiêng kỵ nữ sắc đâu ? Trong phá»§ ba phòng cÆ¡ thiếp mà vẫn là má»™t nhân váºt võ công cao thâm nhất thiên hạ. Lão biết vẫn đỠnà y rất nghiêm trá»ng nếu không nói rõ, A Liệt vì việc luyện võ công, bất cáºn nữ nhân để đến ná»—i tuyệt tá»± lại cà ng nguy ná»a. Vì thế lão phải trình bà y thêm chá»— sở Ä‘oản cá»§a chá»§ nhân. Lương Trung SÆ¡n lại nói tiếp :
- Chá»§ nhân được sung sướng từ thá»§a nhá» lại được nuông chiá»u, thà nh ra không chuyên tâm luyện võ. HÆ¡n nữa chhá»§ nhân tướng mạo thanh tú, tiá»n nhiá»u thế lá»›n nên lão gia đã yêu cô nà o là thá»a mãn được ngay. Suốt Ä‘á»i chá»§ nhân chìm đắm và o vòng tá»u sắc má»›i đến ná»—i thế. Thiếu gia chỉ cần giữ mình đừng qúa độ là đủ.
A Liệt nói :
- Thế là theo đạo trung dung cá»§a Äức Khổng Tá». Thái quả cÅ©ng như bất cáºp Ä‘á»u không được cả.
Lương Trung Sơn nói :
- Äúng lắm ! Äúng lắm !
A Liệt đột nhiên nói :
- Nghe nói há» Tra chúng ta lúc gặp nạn, bá»n cừu gia đã kiểm Ä‘iểm di hà i, cả những nha hoà n nô bá»™c trong nhà không thiếu má»™t ai,
- Sao đại thúc lại lá»t lưới ?
Lương Trung Sơn đáp :
- Vá» Ä‘iểm nà y tiểu nhân có thể giải thÃch được ngay. Nên biết những ngưá»i là m việc trong nhà rất nhiá»u. Từ trên xuống dưới Ä‘á»u có công tác riêng biệt. Tiểu nhân là kẻ hầu cáºn chá»§ nhân mà cÅ©ng là gia tướng, nên đã há»c qua võ công. Những vấn đỠthông thưá»ng Ä‘á»u do tiểu nhân phát lạc Lão nghÄ© má»™t chút rồi thở dà i nói :
- Chá»§ nhân là ngưá»i phong lưu suốt Ä‘á»i. Những đà n bà giao thiệp vá»›i chá»§ nhân có cả hà ng trăm hà ng ngà n, Ä‘á»u do tiểu nhân chu cấp. Vá» sau bao nhiêu công chuyện đối vá»›i bá»n phụ nữ Ä‘á»u do tiểu nhân trù liệu, nên tiểu nhân thưá»ng ở bên ngoà i, hoặc ngấm ngầm đưa tiá»n bạc, hoặc thu xếp những việc vặt. A Liệt bây giá» cà ng hiểu rõ. Lương đại thúc đã cùng mẫu thân chà ng giả vá» là m vợ chồng lâu năm. Vá» Ä‘iểm nà y tuy chà ng không muốn quan tâm nhưng trong tiá»m thức chà ng cÅ©ng hy vá»ng hiểu biết lý Ä‘o. Lại nghe Lương Trung SÆ¡n nói :
- Có lão chá»§ nhân đã phiá»n trách chá»§ nhân vá» tá»™i chÆ¡i bá»i quá độ là m nhÆ¡ nhuốc vợ con ngưá»i ta, nên tiểu nhân hà nh động phải giữ cá»±c kỳ bà máºt. Bá»n đà n bà con gái kia phần lá»›n không biết rõ thân thế cùng lai lịch cá»§a chá»§ nhân. Khi nà o sinh nở má»›i đưa cả mẹ con vá» trong phá»§. A Liệt gáºt đầu nói :
- Nếu váºy thì tiểu tá» có rất nhiá»u anh chị bị ngá»™ hại phải không ?
Lương Trung Sơn đáp :
- Äúng thế ! Thiếu gia có năm vị ca ca và ba vị tá»· tá»· Ä‘á»u bị hại cả. Lúc đó tiểu nhân ở ngoà i và do ngưá»i khác thay và o nên trong phá»§ vẫn đầy đủ nhân số. Căn cứ và o danh sách mà điểm thì không sót má»™t ai. A Liệt nói :
- Té ra là thế. Phải chăng đại thúc được phát đi đem mẹ con tiểu tỠvỠphủ ? Lương Trung Sơn đắp :
- Tiá»n nhân vâng mệnh ngấm ngầm Ä‘i đưa tiá»n và khám phá ra sắp đến ngà y chá»§ mẫu khai hoa, chưa kịp vá» báo thì ở nhà phát sinh đại há»a. A Liệt nói :
- ÄÆ°á»£c rồi ! Những chi tiết nhá» nhặt khác sau nà y sẽ nói. Hiện giá» hãy bà n vá» võ công. Tiểu tá» tuy đã luyện thà nh tấm thân Ä‘ao thương chém không và o, nhưng lúc động thá»§ không thà nh pháp độ, vẫn là chưa được.
Lương Trung Sơn đáp :
- Tiểu nhân đã được lão chá»§ nhân lá»±a lấy chiêu tâm pháp truyá»n thụ cho. Tư cách cá»§a tiểu thân nhân chỉ há»c được đến thế. Ngoà i ra tiểu nhân tuy đã coi thuá»™c lòng, nhưng nếu không có Hóa Huyết chân kinh cÅ©ng chẳng là m gì được. Hiện giá» tiểu nhân chỉ có thể truyá»n lại cho thiếu gia vá» Hóa Huyết thần công và chiêu thá»§ pháp mà thôi. Lão ngừng lại má»™t chút rồi tiếp :
- Tiểu nhân đã biết chá»— để Hóa Huyết chân kinh. Nếu tìm thấy má»›i có hy vá»ng. Bây giá» lão đứng ngay ngưá»i, ánh mắt sáng ngá»i không có vẻ già nua lụ khụ như vừa rồi ná»a. A Liệt cả mừng nói :
- Hóa Huyết chân kinh tuy chia là m phần nhưng chỉ có chương nói vá» Huyết vÅ© thư là quan trá»ng hÆ¡n hết. Nếu chúng ta tìm được bi lục đó thì dù phải luyện đến O năm má»›i thà nh. tiểu tá» cÅ©ng không quản ngại. Lương Trung SÆ¡n đáp :
- Trước hết thiếu gia hãy tu luyện môn Hóa Huyết thà nh công. Bằng không thì lúc ra tay chẳng có uy lá»±c gì đáng kể. Äó là phép đánh và o các bá»™ pháºn theo những huyết mạch độc môn vá» Hóa Huyết thần công. Muốn đả thương địch nhân phải luyện thần công cá»§a bản môn mà luyện đến trình độ như lão chá»§ nhân. Äịch nhân bị đả thương rồi lục phá»§ ngÅ© tạng Ä‘á»u hóa ra máu mà chết. Nếu không có thần công đúng mức thi dù há»c được thá»§ pháp cÅ©ng bằng vô dụng, vì đánh trúng địch nhân mà không đủ uy lá»±c hóa huyết.
A Liệt gáºt đầu nói :
- Tiểu tỠhiểu rõ điểm nà y rồi. Lương Trung Sơn lại nói :
- Võ công các gia phái khác nhau ở chá»— tu luyện ná»™i công không giống nhau. Do đó sá»± chú trá»ng vá» bô vị má»—i ngưá»i má»™t cách. Tá»· như huyệt Phong thị bên đùi chỉ là má»™t huyệt đạo bình thưá»ng thuá»™c Túc thiếu dương bà ng kinh, chẳng gia phái nà o để ý đến, nhưng theo thá»§ pháp Hóa Huyết môn chúng ta lại có thể khiến cho huyệt đạo nà y biến thà nh tá» huyệt. Nếu thiếu gia chưa luyện được Hóa Huyết thần công thì dù chiêu số kỳ diệu cá»§a bản môn có đánh trúng và o huyệt đạo cá»§a địch nhân cÅ©ng không là m há» bị thương đến ná»™i tạng được. A Liệt tÄ©nh ngá»™ ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi há»i :
- Váºy ra thá»§ pháp cá»§a bản môn phần nhiá»u đánh và o những huyệt đạo mà ngưá»i ta không để ý đến ?
Lương Trung Sơn đáp :
- Phải rồi ! Các phái trong thiên hạ nhất định phòng bị cẩn tháºn mấy huyệt đạo trá»ng yếu mà há» coi thưá»ng những huyệt đạo bên ngoà i. A Liệt nói :
- Nhưng gia phái khác tất cÅ©ng có thá»§ pháp độc môn chuyên đả thương và o những huyệt đạo mà ngưá»i khác không chú ý. Lương Trung SÆ¡n đáp :
- Có chứ ! Nhưng chỉ khác nhau ở chá»— uy lá»±c mạch hay yếu. Tá»· như phái Thiếu Lâm có tuyệt chiêu “Kim ty chiá»n uyển†là má»™t thá»§ pháp rất thông thưá»ng, gia phái nà o cÅ©ng sá» dụng được, nhưng chỉ có môn hạ phái Thiếu Lâm đánh trúng là địch nhân té liá»n. Chưởng lá»±c “Tiểu thiên tinh†cá»§a phái Thiếu Lâm khiến cho địch nhân không thể Ä‘iá»u hòa chân khà mà thà nh ná»™i thương. Lão đưa ra tá»· dụ rất dá»… hiểu, chẳng những A Liệt nhìn thấy ngay chà ng còn thấu triệt rất nhiá»u đạo lý. Chà ng lại há»i :
- Tiểu tá» há»i đại thúc câu nữa : Nhưng tay đại hà nh gia lại có thể trông chá»— bị thương mà biết được do gia phái nà o hạ thá»§. Tá»· như tiểu tá» sá» dụng chiêu thức “Kim ty chiá»n uyển†đánh ngã địch nhân, đại hà nh gia ngó thấy cÅ©ng biết là chẳng phải đệ tá» cá»§a Phái Thiếu Lâm. Có đúng thế không ?
Lương Trung Sơn đáp :
- Äúng thế ! Nhưng cái đó không có mấy. Giả tá»· thiếu gia không hiểu chưởng lá»±c Tiêu thiên tinh thì thùá»ng thưá»ng thiếu gia không sá» dụng chlêu nà y.
A Liệt nói :
- Tiểu tá» muốn nói là mình chỉ há»c thá»§ pháp vá» chiêu thức cá»§a bản môn nhưng chưa luyện thà nh môn Hóa Huyết thần công thì đã có sá» dụng chiêu thức cá»§a bản môn cÅ©ng không đến ná»—i bại lá»™ hình tÃch.
Lương Trung Sơn trầm ngâm một chút rồi đáp :
- Thông thưá»ng thì ngưá»i ta không nháºn ra được, trừ phi gặp phải tay cao thá»§ hạng nhất biết nhiá»u hiểu rá»™ng má»›i biết mà thôi.
A Liệt ná»i :
- Dù há» có nháºn ra được cÅ©ng chẳng cần gì, vì ngưá»i bị tiểu tỠđánh trúng, thương thế không hiện ra tình trạng cá»§a Hóa Huyết thần công. Khi đó há» cho là ngưá»i nà o có thá»§ pháp tương tá»± như Hóa Huyết công mà thôi.
Lương Trung Sơn vừa ngạc nhiên vừa bội phục nói :
- Thiếu gia quả là tinh tế !
A Liệt nói :
- Äại thúc ở võ lâm lâu ngà y có nghe nói đến Tiêu Dao lão nhân Tiêu Lãnh bao giá» chưa? Lương Trung SÆ¡n ngạc nhiên đáp :
- DÄ© nhiên tiểu nhân nghe thấy rồi. Lão được thiên hạ công nháºn là ngưá»i duy nhất có thể so bì vá»›i nhà há» Tra ở Hóa Huyết môn. Nhưng hà nh tung lão không nhất định, lão tiêu dao ngà y tháng ở những nÆ¡i núi to sông lá»›n, không há»i gì đến thế sư..... A Liệt xua tay ngắt lá»i, há»i xen và o :
- Tiểu tá» muốn đại thúc nói tháºt cho hay : Tiêu Dao lão nhân đã tá»· đấu vá»›i Tra gia lần nà o chưa ? Lương Trung SÆ¡n cưá»i đáp : - Thiếu gia há»i câu nà y hay quá. Thiếu gia thá» Ä‘oán coi lão đã đến đây bao giá» chưa.
A Liệt đáp :
- Tiểu tỠđoán là nhất định lão đã tới đây.
Lương Trung Sơn nói :
- Äó là má»™t Ä‘iá»u rất bà máºt trong võ lâm chưa ai biết cả. Tuy tiểu nhân được biết nhưng chá»§ nhân đã căn dặn nên trước nay không dám tiết lá»™.
A Liệt há»i :
- Phải chăng nội tổ đã thua lão một chút ?
Lương Tnlag Son đáp :
- Äúng thế ! Việc nà y đã xẩy ra ngoà i năm chục năm vá» trước. Khi đó Tiêu Dao lão nhân Tiêu Lãnh má»›i và o quãng tuổi. Ngà y lão đến Tra phá»§ chá»§ nhân còn là cái bà o thai mà tiểu nhân má»›i lên má»™t lên hai gì đó. Nghe nói lão chá»§ nhân cùng Tiêu lão nói chuyện rất vui vẻ và mến tà i nhau. Hai vị chÆ¡i vá»›i nhau đến quá ná»a tháng má»›i tá»· thà võ công.
A Liệt nói :
- Tất nhiên hai vị không là m việc gì vô ý nghÄ©a, nên má»›i chuyện trò vá»›i nhau ná»a tháng trá»i. Trong vụ nà y hẳn có chá»— tác dụng thác.
Lương Trưng Sơn khâm phục vô cùng đáp :
- Trá»i Æ¡i ! Thiếu gia tháºt là sáng suốt trông rõ cả mấu chốt bên trong. Qá»§a nhiên hai vị quan sát lẫn nhau từ lá»i nói đến cá» chỉ hằng ngà y cÅ©ng là sinh hoạt táºp quán hết má»i khÃa cạnh. Các vị dò dẫm tÃnh tình đối phương để tìm ra nhược Ä‘iểm. Theo lá»i chá»§ nhân thì lão chá»§ nhân và Tiêu Lão nhân Ä‘á»u kÃnh phục nhau hết chá»— nói. Mối tình hữu nghị nà y trải bao lâu cÅ©ng không quên được.
A Liệt lại há»i :
- Rồi sau sao nữa ?
Lương Trung Sơn đáp :
- Sau hai vị chá»n ngà y tá»· thà võ công. Cá hai cùng chuẩn bị ráo riết để lúc diá»…n xuất còn có thể vượt qua mức độ đã ấn định. Lão ngừng lại má»™t chút rồi tiếp :
- Hai vị đã là những tay cao thủ tuyệt đỉnh thiên hạ, kể ra chẳng cần động thủ, chỉ tỹ võ bằng miệng cũng đủ rồi. A Liệt thở dà i nói :
- Äại thúc nói ná»™i tổ bị thất bại tháºt là má»™t việc khó mà tưởng tượng. Lương Trung SÆ¡n không lá»™ vẻ gì buồn bã. Lão nói :
- Äó là má»™t đìá»u không sao tránh được. Hai tay cao thá»§ trùm Ä‘á»i đã đấu võ miệng suốt ba ngà y ba đêm không lúc nà o dừng lại, tÃnh ra có đến mấy ngà n chiêu.
A Liệt ngẩn mặt lên cưá»i há»i :
- Chà ! Phải chăng đại thúc muốn dối tiểu tá» ? Má»™t là ná»™i tổ không thất bại. Hai là các vị là m sao lại tá»· đấu đến mấy ngà n chiêu được ? Dù kể cả lên trá»i xuống đất, lăn mình dưới nước cÅ©ng chẳng lấy đâu ra được mấy ngà n chiêu thức. Lương Trung SÆ¡n đáp :
- Hai vị tuy tá»· đấu mấy ngà n chiêu, đó là kể cả bá»™ pháp cùng tư thức không giống nhau. Má»™t chiêu sá» dụng rồi. ại sá» dụng lần thứ hai, nó chỉ khác nhau ở chá»— hoặc đánh và o phÃa trước, phÃa sau hay hai bên, hoặc ở trên cao hay ở dưới thấp, chỉ thay đổi má»™t chút, đánh Ä‘i đánh lại thà nh ra đến mấy ngà n chiêu. Bá»—ng lão vui cưá»i há»i :
- Còn vấn đỠthắng phụ thì thiếu gia đoán thế nà o ?
A Liệt đáp :
- Äại thúc là ngưá»i trung trình như váºy nếu ná»™i tổ mà thua thì sao đại thúc không lá»™ vẻ buồn bã nên tiểu tá» nháºn thấy ná»™i tình còn có Ä‘iá»u khác lạ.
Lương Trung Sơn nói :
- Thiếu gia quan sát lòng ngưá»i má»™t cách rất sắc bén, chẳng những tiểu nhân vui mừng và khâm phục, mà còn dám nói trong thiên hạ Ãt có ngưá»i bì kịp thiếu gia.
Lão tán dương rồi trở lại chÃnh đỠ:
- Cuá»™c đấu nà y lão chá»§ nhân quả thá»±c thua má»™t chiêu. Tiêu Dao lão nhân Tiêu Lãnh rất lấy là m đắc ý lúc ra Ä‘i. A Liệt ngạc nhiên há»i :
- Lão Ä‘i tháºt ư ? Nhất định lão còn quay lại má»›i phải. Lương Trung SÆ¡n nói :
- Phải rồi ! Ná»a tháng sau lão trở lại. Vừa trông thấy lão chá»§ nhân, lão đã chấp tay nháºn thua. Lúc nà y đã bà n tá»›i chá»— tinh vi vá» võ công. A Liệt dù thông minh đến đâu cÅ©ng không nghÄ© ra được chá»— huyá»n diệu. Chà ng lại há»i :
- Không hiểu ná»™i tổ đã thắng trong trưá»ng hợp nà o ?
Lương Trung Sơn đáp :
- Lần nà y hai ngưá»i không động thá»§.
A Liệt ngạc nhiên há»i :
- Kỳ quái là ở chá»— đó. Lão vừa đến đã nháºn thua ngay tin chắc rằng trong vòng nữa tháng lão đã phát giác ra chá»— thắng bại cá»§a vấn Ä‘á». Nhưng sao lúc tá»· đấu hai vị lại không phát giác ?
Lương Trung Sơn đáp :
- Theo chá»— tiểu nhân biết thì lão chá»§ nhân rất lịch sá»± không chịu thừa nháºn là mình thắng nhưng thá»±c ra lão gia thắng tất có duyên cá»› mà thuá»· chung tiểu nhân không hiểu rõ được. A Liệt gáºt đầu. Trong đầu ốc chà ng hiện lên oai phong lẫm liệt cá»§a ná»™i tổ bất giác chà ng ngÆ¡ ngẩn xuất thần hồi lâu. Äá»™t nhiên chà ng giáºt mình nói :
- Chết chưa ! Tiểu tá» còn phải là m việc theo lá»i ước hẹn là đi bắt phụ nhân kia.
Lương Trung sÆ¡n kỉnh hãi há»i :
- Phu nhân nà o ?
A Liệt đầu óc đang mãi suy nghĩ cách hạ thủ không để ý đến vẻ mặt kinh hãi của Lương Trung Sơn. Chà ng đáp :
- Phu nhân nà y còn trẻ tuổi nhưng cực kỳ dâm đãng.
Lương Trung Sơn tưởng chừng trái tim chìm hẳn xuống, bụng bảo dạ :
- Há»ng bét ! Thiếu gia nà y cÅ©ng Ä‘am mê nữ sắc như chá»§ nhân ngà y trước.
A Liệt lại nói :
- Ngoà i ra còn món tiá»n lá»›n phải cướp được và o tay má»›i xong. Lương Trung SÆ¡n lẩm bẩm :
- Thế thì cà ng nguy ! Ngà y trước chá»§ nhân chỉ mê nữ sắc chá»› không tham tiá»n bạc. Còn thiếu gia đã ham tà i lại hiếu sắc. Trong lòng cá»±c kỳ thất vá»ng, lão không nói gì nữa, tưởng chừng như mất hết khà lá»±c, ngồi tá»±a xuống ghế. A Liệt ngẫm nghỉ má»™t lúc. Chà ng tÃnh rằng hạ thá»§ bắt Lý CÆ¡ bất luáºn là là m cho mụ hôn mê hay không cÅ©ng được, nhưng khó mà giữ cho khá»i để dấu vết lại. Vấn đỠlà ở chá»— là m sao cho ngưá»i Cá»±c lạc gÃao Ä‘iá»u tra nháºn thấy sá»± nhất tung cá»§a Lý CÆ¡ hợp tình hợp lý rồi há» không truy cứu ná»a. Dù sao chà ng cÅ©ng là ngưá»i nhá» tuổi chưa hiểu sâu thế cố, nên nghÄ© mãi vẫn không tìm ra được quyết định. Chà ng thấy thá»i gian không còn sá»›m nữa nên cà ng nóng ruá»™t. A Liệt quay lại thấy Lương Trung SÆ¡n ngồi thừ ngưá»i ra vẻ mặt có chiá»u khác lạ, chà ng không khá»i băn khoăn cất tiếng há»i :
- Äại thúc khó ở hay sao ?
Lương Trung SÆ¡n lắc đầu. Hồi lâu lão gượng cưá»i há»i :
- Phu nhân đó là ai ? Xinh đẹp lắm phải không ? Mụ giầu có lắm hay sao ?
Nếu lão không há»i, A Liệt không hiểu được tâm sá»± lão Bây giá» chà ng tÄ©nh ngá»™ biết là lão tưởng chà ng Ä‘i và o con đưá»ng tá»™i lá»—i thì cưá»i thầm trong bụng tá»± nhá»§ :
- Cái đó không thể trách lão được. Ai bảo tiên phụ mình là giống Phong lưu Ä‘a tình. Chà ng liá»n Ä‘em Ä‘oạn cuối cùng câu chuyện vá» việc gặp Khương Trạch, Lý CÆ¡, Tống VÄ©nh Thắng, Sầm Du cùng những tay cao thá»§ Cá»±c lạc giáo kể lại cho lão nghe. Äồng thá»i chà ng nói rõ mình đã láºp mưu thế nà o để giết Tống, Sầm cho hợp lý không để bá»n Cá»±c Lạc giáo hoà i nghi thì Khương Trạch má»›i tránh được háºu hoạn. Lương Trung SÆ¡n nghe chà ng kể chuyện má»›i yên tâm. Lão là tay lão luyện giang hồ, trà kế hÆ¡n Ä‘á»i. Lão ngẫm nghÄ© má»™t chút rồi nói :
- Vụ cướp Lý CÆ¡ mà muốn không để vết tÃch đặng tránh tai vạ cbo Khương Trạch thiệt không phải chuyện dá»… dà ng. Nhưng tiểu nhân có má»™t kế.
A Liệt cả mừng há»i :
- Äại thúc có diệu kế gì ?
Lương Trung Sơn đáp :
- Tiểu nhân nói ra không đủ mà phải thá»±c hà nh nữa. Nữ nhân đó để tiểu nhân xá» lý. Chá» bao giỠÂu Dương cô nương giết chết được hai gã Tống, Sầm, thiếu gia giả là m đại hán dong xe. Âu Dương cô nương hóa trang là m Lý CÆ¡. Thế rồi hai ngưá»i ruồi xe rá»i khá»i Hứa Xương. Sau má»™t hai ngà y công việc má»›i phát gÃac thì các vị đã Ä‘i rồi, chỉ cần bá» lại xe ngá»±a mà đi là xong. A Liệt nói :
- Tuyệt diệu ! Nhất định há» cho là ngưá»i Cá»±c lạc giáo đã ruồi xe Ä‘i ăn cướp thu.á tiá»n tà i cùng phụ nữ. DÄ© nhiên há» bá» mặc không Ä‘uổi xe nữa, chia ra má»™t phần nhân lá»±c để Ä‘iá»u tra tên bạn đồ. Như thế chúng ta còn có thể ngấm ngầm khám phá ra những Ä‘iá»u bà máºt và thân thế cá»§a địch nhân...
|

27-12-2008, 01:50 PM
|
 |
Chà Tôn Thánh Quân
|
|
Tham gia: Jul 2008
Äến từ: Hạ Long City
Bà i gởi: 800
Thá»i gian online: 0 giây
Thanks: 0
Thanked 151 Times in 109 Posts
|
|
Hoá Huyết Thần Công
Tác giả : Trần Thanh Vân
Chương 45 Xông Mê Hương Hạ Lũ Gian Nhân
A Liệt ngẫm nghÄ© má»™t lúc rồi há»i :
- Nhưng vấn đỠnà y cóà ba Ä‘iểm. Má»™t là tiểu tá» không giống gã dong xe thì là m thế nà o để giả mạo gã được ? Còn A Tinh giả là m Lý CÆ¡ thì không thà nh vấn Ä‘á».Hai là tên dong xe tiểu tá» xem chừng không phải hạng tầm thưá»ng. Ngoà i ra còn Lý CÆ¡, đại thúc tÃnh nên xá» trà thế nà o ?
Lương Trung SÆ¡n cưá»i đáp :
- Tiểu nhân sợ nói ra là m cho thiếu gia phải kinh hãi :
A Liệt nói :
- Không cần ! Tiểu tỠkhông phải là hạng nhát gan.
Lương trung Sơn nói :
- Nhát gan còn và o hạng thứ hai, tiểu nhân e rằng thiếu gia cho tiểu nhân thá»§ Ä‘oạn qúa tà n độc mà ngăn cản. Còn vấn đỠthứ hai thì tiểu nhân đã có cách giải quyết. A Liệt há»i :
- Phải chăng đại thúc định giết bá»n chúng ? Lương Trung SÆ¡n gáºt đầu đáp :
- Sau căn phòng nà y là khu vưá»n rau đã có sẳn bốn cái huyệt đà o sâu đất bá» lên thà nh đống má»™t bên, chỉ bá» xác chúng xuống lấp Ä‘i là xong. Công việc dá»… như trở bà n tà y và vÄ©nh viá»…n không bại lá»™. A Liệt nói :
- Hay lắm ! Lý CÆ¡ là con tiện nhân dâm ác, muôn thác cÅ©ng không đủ Ä‘á»n tá»™i. Còn tên dong xe là ngưá»i Cá»±c Lạc giẹo, giết chết Ä‘i cÅ©ng chẳng oan gì.
Lương Trung Sơn nói :
- Công tá» tán thà nh đỠnghị cá»§a tiểu nhân là hay lắm. Có khi mình gặp phải những kẻ bại hoại, không thể ná»›i tay được. Nếu khoan dung cho há» là bị chúng gia bại. Vấn đỠthứ nhất thì tiểu nhân biết cách thay đổi má»™t bá»™ mặt dù là ngưá»i trong quán cÅ©ng không phát giác ra được. Quyết định kế hoạch rồi A Liệt trở vá» nhà kia để há»™i kiến vá»›i Âu Dương Tinh. A Cô thấy chà ng trở vá» thì vừa vui mừng lại vừa tức giáºn. Mừng vì chà ng trai tuấn tú không mắc mưu chuyện gì, giáºn vì chà ng trở lại cháºm trá»…. Âu Dương Tinh trách móc A Liệt mấy câu, nhưng khi nghe chà ng đưa ra kế hoạch, cô rất đổi kinh dị nói :
- Kế ấy tuyệt diệu. Cháng ta chỉ chan nhỠđến đêm khuya lằ tá»›i khách sạn. Ta sẽ thi triển công phu gia truyá»n đánh thuốc độc cho cả tụi đứa nam nữ đó ngã hết. A Liệt không nhắc tởl Lương Trung SÆ¡n, Âu Dương Tinh cÅ©ng không hiểu chà ng có ngưá»i giúp đỡ. Hai ngưá»i mượn má»™t gian phòng riêng để tạm trú và ăn uống. Sau bữa cÆ¡m tồi, ai nấy ngồi xếp bằng Ä‘iá»u dưỡng. Äến ná»a đêm hai ngươi chuẩn bị động thân. A Liệt chợt nhá»› ra Ä‘iá»u gì, bất giác chau mà y khẽ nói :
- Há»ng bét ! Há»ng bét ! Trong kế hoạch nà y còn có chá»— sÆ¡ hỡ rất lá»›n.
Âu Dương Tinh ngạc nhiên há»i :
- Chỗ nà o sơ hở ?
A Liệt đáp :
- Cô nương bảo định thuốc độc bạ bá»n ngưá»i đó, mà cô lại muốn cho kẻ khác tin tưởng bá»n chúng đánh lẫn nhau rồi bị thiệt mạng, nhưng khi ngưá»i ta khám nghiệm thấy bá»n chúng trúng độc thì là m gì chẳng lá»™ ra chá»— sÆ¡ hở ?
Âu Dương Tinh cưá»i đáp :
- Cái đó ngươi khá»i lo. Chất độc cá»§a ta phải sau má»™t tháng má»›i xét nghiệm ra được. Khi đó đã chôn cất rồi thì còn khám phá thế nà o được ? Bá»n chúng chỉ có ngoại thương bất cứ ai cÅ©ng định chịu bó tay.
A Liệt yên tâm nói :
- Nếu váºy nên tiến hà nh ngay. Hai ngưá»i Ä‘i trên đưá»ng phố vắng tanh vẫn tối mịt. Nhà nà o nhà nấy cá»a đóng cà i then ngá»§ hết rồi. Trong lòng A Liệt nói lên má»™t cảm giác như lạc và o má»™t thế giá»›i khác. Chà ng đảo mắt nhìn quanh tá»±a hồ để nhá»› kỹ cảnh tượng bốn mặt. Âu Dương Tinh thấy thế giáºt nẩy ngưá»i lên. Cô vá»™i đưa mắt nhìn theo mà chẳng thấy gì liá»n há»i :
- Ngươi đã phát giác ra Ä‘iá»u chi ?
A Liệt lắc đầu đáp :
- Không có đâu. Tại hạ chỉ cảm thấy lúc mình hà nh động ban ngay vá»›i biện giá» tháºt khác nhau xa, tưởng chừng như mình Ä‘i và o má»™t thế giá»›i má»›i mẻ. Chẳng hay cô nương có cảm giác như váºy không ?
Âu Dương Tinh đáp :
- Ta không thấy gì hết. Có Ä‘iá»u lá»i ngươi nói CÅ©ng Ä‘tÃng. Ban đêm là thế giá»›i cá»§a khách giang hồ, ngưá»i thưá»ng có muốn tiến và o dòm ngó cÅ©ng chẳng thấy gì. Cô mỉm cưá»i nói tiếp :
- Chà ! Không ngá» ngươi tháºt là con ngưá»i Ä‘a cảm đến thế. Thông thưá»ng kẻ sÄ© luyện võ công không có cảm giác như ngươi. A Liệt không trả lá»i mấy câu trà o phúng cá»§a âu Dương Tinh, chúng tiếp tục chạy vá» phÃa trước. Chà ng má»›i chạy được mấy trượng thì Âu Dương Tinh vượt lên ngăn chà ng lại, đồng thá»i đẩy chà ng và o bóng tối. A Liệt ngạc nhiên há»i :
- Cô nương phát giác ra có ngưá»i chăng ? Âu Dương Tinh đáp :
- Ngươi vẫn là ngưá»i thông minh tà i trà mà còn đòi ta giải thÃch nữa chăng ? Ngươi hà nh động như váºy thì đừng nói đến tay lão luyện giang hồ mà ngay kẻ phà m phu tục tá» cÅ©ng nháºn ra ngươi má»™t cách dá»… dà ng. A Liệt tá»§m tỉm cưá»i nghÄ© bụng : - Cô nà y không biết thÃnh thị cá»§a ta linh mẫn khác thưá»ng. Trong vòng mấy trượng ta Ä‘á»u ngạc rõ động tÄ©nh. Vì thế mà ta cứ đà ng hoà ng cất bước. Khi gặp ngưá»i, láºp tức ta sẽ ẩn thân kịp thá»i. Rồi chà ng xoay chuyển ý nghÄ© tá»± nhá»§ :
- Bản lãnh cá»§a ta là do trong tâm linh phát ra má»™t năng lá»±c phi thưá»ng, khó lòng giải thÃch cho rõ. HÆ¡n nữa khó là m cho cô tÃn được, chi bằng kÃn tiếng là hÆ¡n. Chà ng liá»n không giải thÃch chi hết chỉ gáºt đầu đáp :
- Váºy bây giá» tại hạ Ä‘i theo cô nương là xong. Âu Dương Tinh nói : - Trong võ há»c có mấy loại công phu thượng thặng vỠẩn tÃch tiá»m tung, tá»· như Má»™c Thạch tiá»m tung, NgÅ© Hà nh độn pháp cá»§a đạo gia hay Ẩn Hình thần thông cá»§a nhà Pháºt chẳng hạn. Ngoà i ra các gia phái Ä‘á»u coi thuáºt dạ hà nh rất quan trá»ng, khảo cứu cách Ä‘i và o bóng tối, tránh chá»— ánh sáng, cùng cách dùng địa hình để ẩn thân. Những cái đó phối hợp vá»›i thân pháp đặc biệt ngõ hầu khi hà nh động ban đêm bá»—ng để ngưá»i vô tình ngó thấy. Cách chạy nhẩy cá»§a ngươi vá» mặt kinh thế hãi tục thì có thừa, xong vá» mặt ẩn tÃch tiá»m tung còn chưa đủ.
A Liệt đáp :
- Äúng thế ! Tại hạ chưa từng luyện võ công là m sao hiểu được nhiá»u bà quyết như váºy ? Có Ä‘iá»u tại hạ nghÄ© rằng những độn pháp cùng thuáºt tà ng hình gì gì nhiá»u khi cÅ©ng thà nh vô dụng... Âu Dương Tinh lắc đầu ngắt lại :
- Trước nay ta chưa từng nghe ai nói câu nà y. Phải chăng ngươi muốn bảo ngưá»i thông minh thưởng bị cái thông minh là m cho lầm lẫn ? A Liệt đáp :
- Có thể như váºy. Nói tóm lại những công phu kia có lúc dùng được mà cÅ©ng có lúc hoà n toà n vô dụng. Việc thiên hạ đại khái là như váºy. Chà ng đưa ra những triết lý cá»±c kỳ ảo diệu, vì trên Ä‘á»i chẳng có chi là tuyệt đối. Có Ä‘iá»u lý luáºn nà y quá trừu tượng. không phải ai cÅ©ng lÄ©nh há»™i được. Vả lại trong hiện thá»±c lý luáºn vẫn là lý luáºn, nên Âu Dương Tinh chỉ cưá»i mát há»i :
- Không biết ngươi còn đưa lý thuyết cá»§a ngưá»i tá»›i đâu ? Thôi ! Chúng ta hãy tiến vá» phÃa trước. Hai ngưá»i vượt qua bao nhiêu phòng ốc trong đêm tối. Chẳng mấy chốc đã thấy trên đưá»ng phố, trước mặt, trên cá»a má»™t căn tiệm mé hữu còn thắp đèn lồng ngoà i viết chữ “điếm†tháºt lá»›n. Äó chÃnh là khách sạn mà hai ngưá»i muốn tìm đến. Âu Dương Tinh biết A Liệt chưa thám thÃnh ra bá»n Tống, Sầm ở phòng nà o trong khách sạn, cô liá»n quanh ra mé bên định vượt tưá»ng và o Ä‘iá»u tra cho biết. Hai ngưá»i Ä‘i tá»›i chân tưá»ng mé hữu, A Liệt vươn tay ra ôm lấy lưng Âu Dương Tinh. Âu Dương Tinh không nhẩy lên được, khẽ cá»±a quáºy há»i:
- Có phải chúng ta đến đây để giỡn đâu ? Ngươi giữ ta là có ý gì ? A Liệt kỠmôi và o má cô nói :
- Chà Chà ! ThÆ¡m quá ! Âu Dương Tinh dừng lại rồi tá»±a và o lòng chà ng há»i :
- Trá»i Æ¡i ! Äừng giỡn nữa ? Chúng ta phải hà nh động thôi chứ ! Ngươi quên rồi ư ? A Liệt đáp :
- Tại hạ không quên đâu. Phải chăng cô muốn vượt tưá»ng và o trong ? Âu Dương Tinh há»i lại :
- Nếu không và o Ä‘iá»u tra thì là m sao mà biết được phòng ngá»§ cá»§a bá»n chúng ? A Liệt khẽ đáp :
- Không và o bên nà y Ä‘trợc, ngưá»i ta có thể phát giác ra ngay. Âu Dương Tinh há»i :
- Nói nhảm ! Ai phát giác được ?
Sau má»™t lúc lâu, Âu Dương Tinh không nhẫn nại được nữa há»i :
- Gỉa tá»· ngưá»i mà gã chỠđến sáng má»›i tá»›i thì chúng ta đà nh bá» lỡ cÆ¡ há»™i không hạ thá»§ nữa hay sao ? A Liệt đáp :
- Äúng thế ! Chà ng ngừng lại má»™t chút rồi tiếp :
- Nhưng tại hạ Ä‘oán là không có ai đến. Nếu cô muốn hạ thá»§ thì hiện giá» có cÆ¡ há»™i đó. Âu Dương Tinh ngạc nhiên há»i :
- Ngươi căn cứ và o Ä‘iá»u chi mà nói váºy ? A Liệt đáp :
- Sầm Du đã lên giưá»ng và sắp ngá»§ say. Váºy cô nương hạ thá»§ là đúng lúc lắm. Gã Ä‘i ngá»§ đủ tá» ra ngưá»i hắn chỠđã quá thá»i gian chắc là không tá»›i. Âu Dương Tinh theo li lại dòm và o quả nhiên trong phòng đèn lá»a đã tắt hết. Bên cá»a sổ dưá»ng như không còn ngưá»i đứng. Cô giáºt mình kinh hãi nghÄ© thầm :
- Không ngá» thằng cha nầy thần thông quảng đại đến thế ! Dưá»ng như việc gì gã cÅ©ng biết trước. Nhưng bây giá» tạm gác chuyện nà y lại, ta hãy hạ thá» xong rồi sẽ tÃnh. Cô nghÄ© váºy rồi tung mình nhẩy và o trong viện. A Liệt cÅ©ng và o theo để giúp cô tìm những gian phòng có ngưá»i khác ở. May ở chá»— cùng má»™t dẫy nhà nên việc tìm kiếm rất mau chóng. Âu Dương Tinh thi triển kỹ thuáºt gia truyá»n. Cô ngắm nghÃa tình hình trong phòng thì gian ngoà i bá» trống. Tuy có giưá»ng phản, nhưng má»i ngưá»i ngá»§ cả ở gian trong. Cô bá» má»™t váºt gì và o qua khe cá»a sồ rồi má»›i lấy ra má»™t cái cháºu sắt nhá», hai đầu Ä‘á»u có má»™t cái ống. A Liệt thấy thế mà không hiểu cô là m trò gì ?
- Bá»—ng thấy Âu Dương Tinh káo má»™t cái ống dà i ra đến hÆ¡n thước. Cô xoay ống và o trong cá»a sổ. Miệng cô ngáºm và o đầu ống kia khẽ thổi mấy cái. Chỉ trong khoảnh khắc mùi hương lá»t và o phòng, A Liệt cÅ©ng ngá»i thấy. Chà ng tá»± biết mình không sợ chất độc nên không phong tá»a đưá»ng hô hấp. Chà ng nghÄ© thầm :
- Nếu cô mà dùng thứ nà y để đối phó vá»›i mình tất cô sẽ bị thảm bại. Chà ng còn Ä‘ang xoay chuyển ý nghÄ©, Âu Dương Tinh là m như bất cẩn để phát ra tiếng động bên cá»a sổ. A Liệt giáºt mình kinh hãi kéo cô xuống. Chà ng lá»™ vẻ hoang mang tá»±a hồ đã xẩy ra biến cố. Nguyên thần kinh thị thÃnh cá»§a chà ng linh mẫn vô cùng, đã tiếp nháºn được cảnh báo. Chà ng hiểu rõ trong phòng có ngưá»i trở dáºy và len lén Ä‘i ra. Vì trong phòng tối quá, nên chà ng không rõ ai. Ngưá»i kia ra ngoà i, Âu Dương Tinh cÅ©ng đã đình chỉ động tác thổi hÆ¡i và o phòng. Cô rụt đầu vá» mà tay trái vẫn còn giữ cái cháºu thò ống và o trong cá»a sổ. Bá»—ng nghe đánh “véo†má»™t tiếng ! A Liệt vá»›i cặp nhãn thần đã nhìn rõ là má»™t mÅ©i ám khà nhá» như mÅ©i kim xuyên qua lá»›p giấy dán cá»a bắn ra ngoà i. Giả tá»· Âu Dương Tinh còn đứng đó thồl bợi vo thì nhất định bị ám khà bắn trúng mặt. A Liệt bụng bảo dạ :
- Âu Dương Tinh sá» dụng độc khà mà vltl không là m ngã được đối phương là nghÄ©a là m sao ? Liệu có tránh khá»i má»™t cuá»™c ác chiến không ? à nghÄ© vừa thoáng qua trong đầu óc, bá»—ng thấy Âu Dương Tinh thu cháºu sắt vá» rồi chân cô trượt đánh binh†má»™t tiếng. A Liệt tuy là ngưá»i thông minh nhưng lúc nà y đầu óc chà ng Ä‘ang suy nghÄ© mung lung, không hiểu cô muốn giở trò gì. Có Ä‘iá»u chà ng cÅ©ng biết rõ má»™t Ä‘iểm là Âu Dương Tinh đã cảm giác được bên đối phương có ngưá»i trở dáºy, vì thế nên chà ng vẫn yên lòng. Trong đầu óc A Liệt cảm giác ngưá»i kia đã nhẩy tá»›i bên cá»a thi không cần há»i cÅ©ng biết há» muốn mở cá»a ra ngoà i để kiếm địch nhân phóng hÆ¡i độc. Chà ng ngấm ngầm để tụ công lá»±c chuẩn bị ra tay. NgỠđâu cá»a phòng chưa thấy động tÄ©nh gì thì ngưá»i kia té huỵch xuống đất. Âu Dương Tinh khẽ báºt cưá»i. Cô cÅ©ng không đẩy cá»a phòng coi xem, lại nhẩy qua phòng bên cạnh và là m như trước. Sau cô đến phòng thứ ba. Phòng nà y chỉ có má»™t buồng là chá»— chứa xe cá»§a Tống, Sầm. Lần nà y Âu Dương Tinh thay đổi lấy ra chiếc cháºu đồng. Äồng thá»i cô không bá» má»™t váºt gì và o trước. Âu Dương Tinh láºp tức trở lại gian phòng thứ nhất. A Liệt Ä‘i theo cô thì thấy cô đẩy cá»a, nhưng phát giác ra bên trong cà i then. Cô liá»n lấy trong túi ra máºt đồ váºt cắm và o khe cá»a náºy mấy cái. Cánh cá»a liá»n báºt ra. Ngay bên cá»§a phòng có ngưá»i nằm đó y phục khá chỉnh tá». A Liệt không cần đèn lá»a cÅ©ng nhìn rõ được gã nà y chÃnh là Sầm Du vá»›i cái mÅ©i khoằm khoằm, thân hình gầy nhom rất dá»… nháºn. Ngoà i ra chà ng còn trông thấy dưới đất bên khoé cá»a rất nhiá»u mÅ©i châm kỳ dị. MÅ©i nà o cÅ©ng hướng lên trên dà i chừng ná»a thước. Vá» Ä‘iểm nà y chà ng rất nghi ngá» không hiểu, nghÄ© thầm:
- A Tinh lợi dụng nắm độc châm nà y bà y ra là m cạm bẫy vầ cố ý phát lên tiếng động cho địch nhân phát giác chạy ra coi rồi ngá»™ nạn. Kế nà y tháºt cao minh. Bất luáºn là ai khi phát giác có ngưá»i sá» dụng mê hương vì bản lãnh kém cao thâm để phát ra tiếng động, nhất định há» không lên tiếng lén lán Ä‘i ra để bắt ngưá»i ám toán. Như váºy tuyệt nhiên há» không là m kinh động đến kẻ khác. A Liệt nghÄ© tá»›i đây, vẻ mặt chà ng cà ng thêm nghi hoặc, bụng bảo dạ :
- Nhưng cô là m thế nà o để đặt hà ng trăm mÅ©i châm, mÅ©i nhá»n Ä‘á»u hướng lên trên được ? Äừng nói cô đã bá» qua sổ, mà ngay bà y ra dưới đất ở trước mặt cÅ©ng rất khó lòng. A Llệt khoa chân bước và o. Âu Dương Tinh giáºt mình cản lại nói ?
- Hãy khoan ! Äể ta dẹp hết chá»— nà y rồi ngươi hãy và o. A Liệt cưá»i nói :
- Tại hạ đã nhìn thấy những mũi kim nhỠtrên mặt đất rồi, định tiến và o coi thủ pháp của cô ra sao mà mũi kim nà o cũng chổng ngược lên. Âu Dương Tinh lắc đầu nói :
- Nhãn lá»±c cá»§a ngươi tháºt là lợi hại khiến ngưá»i ta khó mà tin được. A Liệt đã khoa chân bước và o. Trước khi đặt chân xuống đất, chà ng vừa gạt những mÅ©i châm nhá» vừa đáp :
- Theo chá»— tại hạ biết thì số ngưá»i nhìn rõ trong đêm tối cÅ©ng chẳng hiếm gì, có chi là lạ? Âu Dương Tinh nói :
- Sao ngươi biết đây là độc châm cá»§a ta ? Những độc châm nà y lại quét sÆ¡n cho Ä‘en lại, rắc xuống đất ngay giữa ban ngà y cÅ©ng khó lòng nhìn thấy. Còn trong bóng đêm thì nhãn lá»±c ai cao thâm đến đâu cÅ©ng chẳng tà i nà o nhìn rõ được. A Liệt lượm lấy má»™t mÅ©i nhìn kỹ lại thì thấy kim rất nhá», má»™t đầu thô và sá»n. Vì lẽ đó rắc kim ra đầu lá»›n hạ xuống, mÅ©i nhá»n chá»ng lên. Nói ra tuy đễ dà ng, nhưng cách chế tạo tháºt vất vả vô cùng. Âu Dương Tinh cảnh cáo chà ng :
- Coi chừng ! Chỉ sát da má»™t chút là chất độc thấm và o trong được. A Liệt mỉm cưá»i trả lại độc châm nói :
- Cô hãy cẩn tháºn lấy mình cô, bất tất phải lo cho tại hạ. Âu Dương Tinh nói :
- Tay ta đã mặc má»™t lần bao có tẩm thuốc phòng ngừa chẳng còn lo gì nữa. Bây giá» ta và o giết con dâm phụ Ä‘ang nằm mê man trên giưá»ng. A Liệt gáºt đầu. Chà ng nhìn cô tiến và o phòng trong, nghÄ© bụng :
- Cô nà y nói chuyện giết ngưá»i má»™t cách rất ung Ä‘ung tá»±a hồ Ä‘i rá»a mặt hay ăn cÆ¡m thì tháºt là đáng sợ. Äại khái gia thế cô như váºy đã quen rồi. Chà ng nghÄ© tá»›i đây , bất giác cúi đầu xuống ngó thi thể Sầm Du. Äá»™t nhiên chà ng cảm thầy buồn nôn muốn ói má»a. Chà ng đảo mắt nhìn lại thấy Âu Dương Tinh đã trở ra. Tuy trong bóng tối mà chà ng cÅ©ng nhìn thấy vẻ mặt cô buồn rưá»i rượi. A Liệt đã tưởng cô hạ thá»§ giết ngưá»i lòng dạ vẫn thản nhiên. Huống chi đêm nay lại hạ sát những kẻ tá»™i ác ngáºp đầu thì cá»n phản cảm gì nữa ? Chà ng thấy cô buồn rầu tá»±a hồ phải là m má»™t việc bất như ý thì trong lòng không khá»i kinh ngạc. Chà ng liá»n nghÄ© ngay đến tất là mấy ả thị nữ thân thể trần truồng khó coi khiến cho cá»™ bá»±c mình. Rồi chà ng lại Ä‘oán cô đã thất vá»ng vì trên giưá»ng chẳng có ai và cô chưa hoà n thà nh sứ mạng. Chà ng vá»™i há»i ngay :
- Sao ? Äã xẩy chuyện gì rồi ? Âu Dương Tinh đáp :
- Hỡi Æ¡i ! Nói ra tháºt không tiện. Ta không thể nà o hạ thá»§ giết chết bá»n chúng được. A Liệt nghe cô nói váºy rất đổi ngạc nhiên, nhưng mừng thầm trong bụng. Chà ng hiểu rõ má»™t Ä‘iá»u là cô đã có lòng trắc ẩn từ thiện, nhưng không tiện táu dương ngay bây giá», vì chốn giang hồ nham hiểm đáng sợ nà y mà còn có cái nhân nghÄ©a cá»§a đà n bà là mối há»a rất lá»›n có thể đưa đến chá»— bị địch nhân ám toán. Chà ng trầm ngâm má»™t lúc rồi nói :
- Bá»n phụ đó tá»™i đáng chết lắm. Có Ä‘iá»u cô nương đã không quen thì để tại hạ nghÄ© cách, nhưng tại hạ không hiểu chừng nà o bá»n chúng sẽ tỉnh lại ? Âu Dương Tinh đáp :
- Äại khái là ba giá» trở lên. Huống chi ta đã Ä‘iểm huyệt chúng. Hỡi Æ¡i ! Ta tháºt không hiểu vì lẽ gì mình không hạ thá»§ được ? Nhưng lúc ta thả độc châm và sau cùng đối phó vá»›i tên dong xe ta đã dùng độc hương mà chẳng ngần ngại gì. Phải chăng ta đối phó vá»›i bá»n đà n ông dá»… dà ng hÆ¡n nhiá»u ? A Liệt đáp :
- Tình thá»±c mà nói thì tại hạ ngó thấy thi thể ở đây, trong bụng phải buồn nôn. Giả tá»· tại hạ Ä‘i giết mấy cô gái lại không đến ná»—i khó chịu bằng. Sá»± thá»±c chà ng đã nghÄ© tá»›i ngưá»i lão bá»™c Lương Trung SÆ¡n nói má»›i dám mạnh dạn chịu lá»i. Chà ng nói :
- Tại hạ Ä‘em bá»n nam nữ nà y chuyển váºn đến má»™t địa phương rất ổn thá»a đã lá»±a chá»n từ ban ngà y. Tại hạ hóa trang xong là láºp tức trở lại đây. Cô nương cÅ©ng tìm lấy tấm áo ngoà i cá»§a Lý CÆ¡ mà mặc. Chúng ta rá»i khá»i nÆ¡i đây và o lúc tá» má» sáng. Chà ng chạy và o buồng trong cắp hai cô gái lên thấy thân thể chúng đẫy đà mà khắp mình không còn manh áo nên cảm thấy nóng hổi. Chà ng liá»n dùng tấm áo ngoà i quấn ngưá»i hai ả lại cắp sang phòng bên. Lúc nà y Âu Dương Tinh đã thu độc châm lại và đá xác Tống Vinh Thắng ra chá»— khác. A Liệt tiến và o gian trong mở chăn lên thấy Lý CÆ¡ ngá»§ mê như ngưá»i chết. Mụ cÅ©ng thân thể lõa lồ để lá»™ nước da trắng bạch và những nét cong nhô lên thụt xuống, trông tá»›i phải mê hồn.
Chà ng thấy Lý CÆ¡ tuổi chưa đầy hai mươi. Tháºt là cà nh đà o mÆ¡n mỡn, hoa xuân đương độ. Ngưá»i thị lại chắc nịch, da trắng nõn nà thì lòng bâng khuâng rung động sao được ? A Liệt trong lòng chưa chất bao nhiêu sát khÃ, nhưng lúc lâm sá»± chà ng không khá»i sinh ra ngần ngừ, chưa biết là m thế nà o. Trong lòng xao xuyến, chà ng nghÄ© thầm :
- Ngưá»i đẹp như thế nà y mà giết chết thì không khá»i có Ä‘iá»u tà n nhẫn. Ta chẳng thể không có má»™t chút lòng thương hương tiếc ngá»c. Biết là m sao bây giá» ? Buông tha bá» thì nhất định không yên dạ. Äem thị giao cho lão Lương đại thúc thì lão tuyệt đối không thương đến cá» ná»™i hoa hèn, bá»n chúng nhất định phải chết. May mà lúc ấy Âu Dương Tinh đã qua bên kia để coi tình trạng đại hán dong xe nên cô không nhìn thấy chà ng đã do dá»±. Lúc Âu Dương Tinh trở lại thấy A Liệt đã ra khá»i phòng. Trên vai chà ng vác ba cái bá»c dà i đà i mà chỉ dùng áo ngoà i che phá»§. Má»—i cÆ¡n gió thổi, tấm áo tung bay, để lá»™ mấy chiếc đùi non trắnh há»›. Cô chau mà y nói :
- Nếu ngươi Ä‘i đưá»ng mà bị ngưá»i ta dòm thấy thì chắc xẩy nhiá»u chuyện rắc rối. Chỉ trong ba ngà y là mưá»i ba tỉnh nam bắc sông Äại Giang há» sẽ biết hết.
|
 |
|
| |