Đệ nhị quyển : Huyết Chiến Tu Chân Giới
Chương 40: Rắc rối đấy
Dịch: alosolanlan
Biên dịch: Độc
Nguồn: HNTD
“ Khoan đã!” Lưu công tử tiến lại ngăn cản La Tỏa đang xuống.
“Vị đạo hữu này, nơi đây đã không còn chuyện gì của ta nữa, ta sẽ rời khỏi nơi này” La Tỏa nhìn vị công tử mới đi vào, sự tình hôm nay có chút phiền toái, cho nên muốn nhanh chóng đi khỏi chốn này.
“Nữ nhân của ta mà ngươi cũng đụng vào, lá gan của ngươi cũng không nhỏ a!” Lưu công tử cả giận nói.
Tú bà thấy Lưu công tử nổi giận liền bỏ chạy, mụ biết sự lợi hại của Lưu công tử, từ trước đến nay không ít khách nhân đã bị Lưu công tử chấn chỉnh. Bất quá mụ cũng không biết vị công tử này là một người tu tiên, nếu không dù đưa cho mụ mười lá gan cũng không dám để cho Hương Lan tiếp khách.
“Hương Lan, nàng ở chỗ này chờ ta, ta và hắn nói chuyện một chút” Lưu công tử xoay người về phía Hương Lan dặn dò, lập tức lại nói với La Tỏa :”Đi thôi, chúng ta tìm một nơi nào để giải quyết một chút.”
La Tỏa lúc này đã tức giận, “Đi thì đi, ta sợ ngươi chắc”. Bản thân tới nơi này tìm hoa, nhưng không nghĩ sẽ gặp kết quả như thế này, vốn một bụng đầy lửa bực không thể phát tiết nhưng giờ có Lưu công tử này để trút giận rồi.
“Haha, có đảm lược, đi” Lưu công tử đi xuống trước, La Tỏa theo sau, ra khỏi Thúy Hương lâu, Lưu công tử tuốt phi kiếm hướng phía xa mà bay đi, La Tỏa theo sát sau.
Lúc này tú bà mới phát hiện hai người đều là người tu tiên, nghĩ đến chính mình tại sao lại tiếp tục để Hương Lan tiếp khách. Lưu công tử thật xảo trá, lập tức bắp chân của tú bà hơi run run.
La Tỏa lúc này theo sát phía sau Lưu công tử, bản thân không sợ hãi, tu vi của đối phương và mình giống nhau, lát nữa việc tự bảo vệ mình sẽ không thành vấn đề.
Lưu công tử đáp xuống một cái đỉnh núi, đợi La Tỏa đến.
“Giải quyết như thế nào? Ta sẽ phụng bồi.” La Tỏa đáp xuống hỏi luôn.
“Xem ra ngươi vừa mới đến Thiên Ứ Tinh, ở đây không có ai dám nói chuyện như vậy với ta, ngươi có nghe qua Hoa Diễn tông? Ta chính là thiếu tông chủ của Hoa Diễn tông.” Lưu công tử giới thiệu thân phận của mình cho La Tỏa nghe, nói xong còn đắc ý giưong mắt nhìn La Tỏa.
La Tỏa nghe Hoa Diễn tông liền cảm giác có chút quen thuộc, ngẫm nghĩ cẩn thận lập tức toàn thân toát mồ hôi lạnh, Hoa Diễn tông chỉ là một môn phái tu tiên trung bình, nhưng điều này vẫn không thể làm cho La Khóa sợ hãi bằng việc Hoa Diễn tông còn có chỗ dựa—Thanh Hư tông! Một trong ba đại môn phái, có Thanh Hư tông làm chỗ dựa thì thật sự ở Tu Chân giới không có vài người dám đắc tội với Hoa Diễn tông.
“Vị đạo hữu, không, Lưu thiếu tông chủ, chuyện hôm nay ta sẽ giải thích với ngươi, việc này coi như chấm dứt” mặc dù nhìn thấy vẻ mặt đắc ý ngạo nghễ của tên họ Lưu kia chính mình rất muốn đánh hắn nhưng nhớ tới lời sư phụ không cho mình gây chuyện, nên kiềm chế hỏa khí trong lòng mình, hướng Lưu công tử cười nói.
“Haha, nghe nói qua là tốt rồi, như vậy đi, nếu ngươi bò qua từ nơi này, ta sẽ coi như chuyện hôm nay không có phát sinh.” Lưu công tử vừa mới thấy La Tỏa nói chuyện hòa hoãn, khiến thâm tâm của hắn cảm thấy thỏa mãn, đem hai chân của mình dạng ra, chỉ vào khoảng không giữa hai chân của mình nói với La Tỏa.
Lần này thì La Tỏa bị chọc giận đến cực điểm, chui qua nội khố của hắn, mình có chết cũng không làm như vậy.
“ Ta nhổ vào con mẹ ngươi, lão tử cùng với Hương Lan của ngươi thân mật, ngươi không đi tiếp nàng hả, vậy lão tử từ nay về sau sẽ chăm sóc nàng:.
“Ngươi..... nhận chết đi” Lưu Cương nghĩ rằng nếu đem Hoa Diễn tông của mình ra sẽ khiến La Tỏa dao động mà nhận lời, không nghĩ hắn lại dám mắng chửi mình, không những thế còn nhắc tới Hương Lan, điều này khiến cho Lưu Cương nổi điên lên.
Lưu Cương quả thật thích Hương Lan, nhưng hắn không thể cho nàng một danh phận, lấy thân phận của chính mình cùng việc các nhân vật cao cấp của Hoa Diễn tông kịch liệt phản đối cho nên Lưu Cương chỉ có thể để Hương Lan tiếp tục ở lại Thúy Hương lâu, mình vẫn có thể thương xuyên nhìn thấy nàng.
Nhưng không chờ Lưu Cương có động tác nào, La Tỏa đã lao lên hung hăng đánh vô đầu hắn một quyền, Lưu Cương bị La Tỏa đánh trúng đầu có chút chóng mặt, cho nên phản ứng có chút chậm lại, La Tỏa liền thừa cơ hội đem phi kiếm của mình đâm xuống ngực Lưu Cương.
Lưu Cương bị La Tỏa dùng thủ đoạn gần như vô sỉ nên không có một tia hoàn thủ, sau đó còn bị La Tỏa đâm mình bị thương,. Khi phi kiếm đi vào trong thân thể mình một lúc, Lưu Cương mới sực tỉnh chuẩn bị đánh trả thì cảm thấy trước mặt tối sầm, cái gì cũng mơ hồ.
Nguyên lai sau khi La Tỏa đâm một kiếm, ngay lập tức đem chân nguyên chảy xuống tay, một tát vào đầu khiến cho Lưu Cương té ngã. Khi đã làm xong tất cả mọi việc, La Tỏa mới cảm giác được sự sợ hãi, mình sao lại giết chết Hoa Diễn thiếu tông chủ, Hoa Diễn tông chắc chắn sẽ vì hắn mà báo thù, tệ hơn nữa là Thanh Hư tông cũng sẽ xen vào. Quyết định thật nhanh, La Tỏa hướng Truyền Thống trân bay đi, hắn chuẩn bị khuyên sư phụ cùng rời khỏi Kiền Ứ tinh vực, nơi này sống không được nữa rồi, phải mau rời khỏi.
Nhưng La Tỏa không chú ý tới khi mình vừa mới vừa đi chưa được một khoảng thời gian, thì từ trong người Lưu Cương bay ra một Nguyên Anh thể, nhìn về phía bóng lưng La Khóa ở phía xa:”Ngươi cứ chờ đấy, Hoa Diễn tông ta sẽ không bỏ qua cho ngươi.” Nói xong rất nhanh bay về phía Hoa Diễn tông. Nguyên Anh kia chính là Nguyên Anh trong cơ thể Lưu Cương, bởi La Khóa chưa có kinh nghiệm, nên không có chú ý đến Nguyên Anh của hắn.
Kì thật Lưu Cương thực uất ức khi bại một trận vừa nãy, bình thương các tu tiên khác đối với hắn ăn nói rất khép nép, căn bẳn không có ai dám động thủ cùng hắn, cho nên hắn không có kinh nghiệm chiến đấu. Đây chính là nguyên nhân khiến hắn thất bại nhưng còn một nguyên nhân chết người nữa là La Tỏa đã nhân cơ hội đánh luôn, hành vi của La Tỏa chính là hành vi thuộc loại đánh lén, đánh lén chính điều người tu tiên không muốn làm. Bọn họ cho rằng đánh lén chỉ có người tu ma mới làm, Lưu Cương làm sao nghĩ được La Tỏa lại hèn hạ như vậy chứ.
Lại nói về bọn người Thanh Tùng ở trong viện, hôm nay ba người Thanh Tùng không tu luyện, vẫn ngồi nơi này uống trà nói chuyện phiếm.
“Thanh Tùng, tiểu tử La Tỏa kia gần đây có đưa tin cho ngươi không.” Lôi Viêm uống một ngụm trà rồi hỏi.
“Ba tháng đã trôi qua mà cái tên hỗn đản kia vẫn không gửi ta cái tin nào, chờ hắn trở về ta sẽ không cho hắn đi Diện Bích Tư nữa.” bây giờ Thanh Tùng thật bực mình,La Tỏa đi ra ngoài đã ba tháng thế nhưng một chút tin tức cũng không nói cho mình biết, bản thân không phải là thường quan tâm đến tiểu Lục tử, ba tháng này điều mà Thanh Tùng lo lắng La Tỏa ở bên ngoài sẽ gây họa, sợ nhất chính là La Tỏa đã xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.
“Ồ, nhưng ngươi đừng có lo lắng, tiểu tử La Tỏa này rất thông minh, không dễ xảy ra chuyện không may đâu.” Liễu Nguyệt an ủi Thanh Tùng.
“Ai, Tiểu Lục tử hắn có đức hạnh như thế nào chẳng lẽ các ngươi còn chưa rõ sao, hắn vừa đi ta có thể yên tâm không, lúc đấy ta thực không nên mềm lòng để hắn đi, ai........” Thanh Tùng lắc đầu nói.
Lôi Viêm và Liễu Nguyệt đương nhiên hiểu rõ La Khóa là người như nào, ở Bích Nguyên tinh bọn họ ba phái thường hay lui tới, có thể nói La Tỏa chính là bọn họ chứng kiến sự trưởng thành của hắn, nghĩ đến ba tháng nay La Khóa vẫn không có chút tin tức nào trong lòng họ cũng có chút lo lắng.
“Sư phụ, đệ đã trở lại.” Thanh Tùng ba người đang vì La Tỏa mà lo lắng, thì thanh âm của La Tỏa đã truyền tới.
Nhìn thấy La Tỏa đã bình yên vô sự trở về, Thanh Tùng rốt cuộc cũng thở ra nhẹ nhõm, trái tim cũng cảm thấy bình an hơn.
“Tiểu Lục Tử, lần này ngươi đi một thời gian dài như vậy cũng không truyền tin cho ta hả, ngươi có biết chúng ta lo lắng cho ngươi không? Ngươi lập tức đến phòng diện bích cho ta, phạt ngươi ở đó một năm không được ra ngoài, đi, không nghe rõ sao?” Thanh Tùng thấy La Tỏa vẫn đứng ở đó như không nghe thấy lời nói của mình.
Thanh Tùng mặc dù yêu thương La Tỏa, nhưng lão muốn trông nom dạy đỗ La Tỏa nghiêm khắc.
“Sư phụ, chuyện về diện bích về sau nói được không, chúng ta bây giờ nên rời Kiền Ứ tinh vực trước đi.”
Đệ nhị quyển : Huyết Chiến Tu Chân Giới
Chương 41: La Tỏa truyền tin
Dịch: alosolanlan
Biên dịch: Độc
Nguồn: HNTD
“La Tỏa, ngươi nói cái gì, rời khỏi đây? Vì sao?” Lôi Viêm ngồi bên cạnh nghi hoặc hỏi La Tỏa . Lôi Viêm không nghĩ ra nơi mình ở có gì không tốt, vì cớ gì mà La Tỏa lại muốn rời khỏi nơi này.
“Tên hỗn đản ngươi, có phải gây họa bên ngoài phải không? Đem sự tình nói thật ra đi.” Thanh Tùng xanh mặt chất vấn La Tỏa, Thanh Tùng nghe xong đề nghị của La Tỏa là biết hắn ra ngoài đã gây chuyện phiền toái rồi.
“Sư phụ, việc này để sau nói có được không, bây giờ chúng ta phải nhanh nhanh rời đi, lát nữa thì sẽ không kịp rồi.” La Tỏa vội vàng nói. Hoa Diễn tông bây giờ có thể đã biết Lưu Cương đã chết, nói không chừng bây giờ đang truy tìm tông tích của mình rồi, còn có sự tình nguyên do chính mình gây ra có chút khó có thể mở miệng, nói ra có thể dọa người a.
“Lôi huynh, Liễu Nguyệt, chúng ta rời khỏi đây trước đã, tên hỗn đản này chắc đã gây ra phiền phức không nhỏ rồi.” Thanh Tùng đứng dậy nói với hai người, lão biết mặc dù La Tỏa có chút xấu xa nhưng hắn đã nói thế thì có thể tin, La Tỏa nói như vậy thì khả năng hắn đã chọc vào một đại nhân vật, nếu không đã không nhất quyết rời khỏi tinh vực này rồi.
Lúc này Lôi Viêm và Liễu Nguyệt đã ý tứ được La Tỏa lại mang đến cho bọn họ “ tin mừng”, hai người dùng ánh mắt khác thường đánh giá La Tỏa: tên này đến chỗ nào đều không cho người ta một chút yên tâm a. Trong tâm hai người đều cảm khái..
Mấy người Thanh Tùng không cần phải thu xếp hành trang gì cả, bọn họ thường sử dụng những thứ để trong trữ vật giới chỉ của mình, bởi hiện tại họ đang ở Tu Chân giới cho nên đem đai lưng trữ vật cũ đổi lại lấy giới chỉ . ( giải thích: có 2 các để chứa đồ: dùng dây lưng: trữ vật yêu và dùng giới chỉ trữ vật: nhẫn chứa đồ)
“Thanh Tùng chưởng môn, đừng đờ mặt ra thế nữa, chúng ta không có gì để thu thập cả, chúng ta hãy đi thôi.” Liễu Nguyệt khuyên Thanh Tùng.
“Hừ, ngươi, tên hỗn đản, khi nào thì có thể để cho ta bớt lo đây.” Thanh Tùng cả giận chỉ vào La Tỏa mà nói.
Nói xong không lý đến La Tỏa, bước thẳng phía trước, Lôi Viêm cũng đi cùng.
“La Tỏa, còn đứng ì ra đó nữa làm gì, di thôi.” Liễu Nguyệt thấy La Tỏa đang đứng đó đầy đáng thương, không đành lòng tới gọi La Tỏa một tiếng.
“Ô, Liễu chưởng môn, chúng ta đi thôi.” La Tỏa bây giờ rất áy náy, vì mình mà sư phụ ba người bọn họ cả một nơi yên ổn để ở cũng không có.
“Thanh Tùng huynh, chúng ta đi nơi nào bây giờ?” Lôi Viêm hỏi.
“Hiện chúng ta có chút phiền toái, tới Hoa Du tinh, nơi đấy hỗn loạn hơn, chúng ta đến nơi đấy thì không dễ gì bị người ta phát hiện đâu, so với địa phương khác thì an toàn hơn nhiều.” lúc này Liễu Nguyệt đưa ra đề nghị.
Thanh Tùng, Lôi Viêm ngẫm nghĩ cảm thấy lời của Liễu Nguyệt rất có đạo lí, vì vậy ba người bay trước, La Tỏa bay sau, hướng Truyền Thống trân bay đi.
“La Tỏa, bây giờ hãy nói cho chúng ta biết mọi chuyện.” Thanh Tùng thở hổn hển, nói với La Tỏa.
Hiện họ đã tới Du Minh tinh, vì để an toàn, mấy người bọn họ lợi dụng Truyền Thống trận đi qua vài nơi rồi mới tới Hoa Du tinh vực.
“Sư phụ, con đã giết chết thiếu chủ Hoa Diễn tông” La Khóa biết nếu mình không nói ra sự tình thì nhất định sư phụ sẽ không tha cho mình, không bằng nói thẳng ra, như vậy có lẽ được nhân sự tha thứ của sư phụ.
“Cái gì?” không chỉ có Thanh Tùng kinh ngạc mà cả Lôi Viêm Liễu Nguyệt cũng bị La Tỏa làm cho khiếp sợ.
Hắn chỉ là một đệ tử của một môn phái nhỏ thế nhưng lại đi giết chết thiếu chủ Hoa Diễn tông? Dù sao chỉ tại Thiên Ứ tinh mười mấy năm, nhưng tình hình của Hoa Diễn tông bọn họ đương nhiên nắm rõ.
“Ngươi chẳng lẽ không biết chúng ta sẽ không đánh lại được người ta à? Ngươi sao lại để xảy ra chuyện như vậy?” Thanh Tùng cảm thấy thực bất lực, môn phái của mình trên Hỗn cầu này chỉ có hai người là Nguyên Anh kỳ, người ta chỉ cần tùy tiện phái người ra đều vượt xa thực lực tổng thể của môn phái mình , chuyện này căn bản là lấy trứng chọi với đá rồi.
“Sư phụ, tên Lưu Cương kia thực khinh người quá đáng, hắn ỷ vào thân phận là thiếu chủ Hoa Diễn tông bắt con chui qua nội khố của hắn, cho nên con mới..........” La Tỏa đem nguyên nhân giết Lưu Cương nói ra, bất quá hắn không đề cập đến chuyện hắn đi dạo kĩ viện.
Thanh Tùng ba người nghe xong lời La Tỏa đều trầm mặc, bọn họ đều tin lí do này, không tiếp tục truy vấn nữa.
Tên Lưu Cương kia, cách làm của hắn quả thực có chút quá đáng, hắn chết cũng không đủ, chỉ là thực lực của mình không đủ mạnh, vạn nhất bị người ta tìm được rồi, hậu quả bọn họ cũng không dám tưởng tượng.
Tai họa rõ ràng giáng xuống đầu Tỏa vì vậy mà Lôi Viêm và Liễu Nguyệt cũng bị vạ lây, chẳng lẽ Huyền Linh phái gặp nạn hai người bọn họ đều khoanh tay đứng nhìn sao? Bọn họ đều từ Bích Nguyên Tinh tới, đương nhiên sẽ không vô tình bỏ mặc, chỉ có điều thực lực của mình không thể so được với người ta, việc bây giờ có thể làm là che dấu tung tích của bản thân.
“Ài, cũng chỉ có thể như vậy, trước tiên tìm một chỗ trú ẩn đã.” Thanh Tùng có chút bất đắc dĩ nói.
Mấy người tìm một thành trì ở tinh vực này, lấy ít tinh thạch mua một tiểu viện tạm thời thu xếp làm nơi ở. Mấy người Thanh Tùng không còn có hứng thú phẩm trà nói chuyện phiếm nữa, hàng ngày đều ở trong phòng mình tu luyện, cho nên La Tỏa ngay cả một cơ hội đi ra ngoài cũng không có. Thanh Tùng vốn chuẩn bị phạt hắn diện bích một năm, nhưng không nghĩ hắn lại gây ra chuyện lớn như vậy, cho nên phạt hắn diện bích mười năm, đến khi đó sẽ nhìn lại quá trình của hắn, nếu biểu hiện không tốt thì tiếp tục diện bích, cho nên trong thời gian ngắn La Tỏa không có một tia tự do.
Lúc này ở bên trong biệt viện tại Hoa Lâm tinh, Huyền Tinh cùng Tuyết Đình đang ngồi ở đấy, trước mặt bọn họ một nam hài khoảng mười hai mười ba tuổi đang khoanh chân, nam hài kia chính là Phá Thiên.
“Thật sự không nghĩ đến a, Phá Thiên chỉ cần có năm năm đã có thể đột phá đến Kim Đan kỳ, tiên thiên linh thể, thật đúng là.......” Tuyết Đình nhìn thấy tu vi hiện tại của Phá Thiên, bị tốc độ tu luyện của hắn cảm thấy không còn gì để nói nữa.
“Ha ha, điều này không có gì là kì quái cả, đệ tu luyện đến Kim Đan kỳ cũng không quá mười năm, Phá Thiên là tiên thiên linh thể, tốc độ tu luỵên như vậy xem như không là gì cả.” Huyền Tinh mặc dù có chút ghen tỵ với tốc độ tu luyện của Phá Thiên, nhưng nghĩ đến quá trình tu luyện của bản thân hắn cũng không biết có điều gì không đúng.
“Các người.....” Tuyết Đình bị hai thầy trò đánh bại, vốn nghĩ rằng Phá Thiên có thể có tốc độ tu luyện như vậy tất cả là bởi nguyên nhân thể chất của hắn, như vậy trong lòng nàng còn dễ dang ít nhiều chấp nhận , nhưng không nghĩ đến Huyền Tinh bằng thể chất bình thường cũng có tốc độ tu luyện dị thường như vậy, tuy nhiên nhớ đến tu vi của mình, Tuyết Đình cảm thấy rất thỏa mãn.
“ Thời gian cũng lâu như vậy, nên đột phá đi.” Tuyết Đình không muốn bàn lại chủ đề này liền nhắc đến việc Phá Thiên đang tu luyện.
“ Ừ, cũng gần tới rồi.....nhìn mau, phải đột phá rồi.” Huyền Tinh đang chuẩn bị trả lời câu nói Tuyết Đình, đột nhiên phát hiện bên ngoài thân Phá Thiên toát ra một trận kim quang.
Lúc này toàn thân Phá Thiên đều run rẩy, những giọt mồ hôi to bằng hạt đậu rơi trên mặt đất, thậm chí khóe miệng còn tràn ra một tia máu.
Nhưng Huyền Tinh và Tuyết Đình không lo lắng, tình huống như vậy rất bình thường, những ai tới thời điểm đột phá đều như vậy cả.
Trong giây lát, kim quang trên người Phá Thiên tản mác, ngay sau đó mọi thứ đều khôi phục lại như bình thường.
Lúc này Phá Thiên đã mở hai mắt, “Sư phụ?” Phá Thiên vừa tỉnh lại đã thấy Huyền Tinh, lập tức cao hứng đứng dậy, ôm cánh tay của Huyền Tinh.
“Ha ha, cũng được, cũng được, năm năm đột phá đến Kim Đan kỳ, so với sư phụ còn lợi hại hơn.” Thấy Phá Thiên có thành tựu như thế Huyền Tinh quả thực rất vui.
“Phá Thiên chúc mừng ngươi.”
“Sư cô, người đã trở lại a.” Phá Thiên lúc này mới phát hiện Tuyết Đình đangở bên cạnh.
Năm năm trước, Phá Thiên đã gọi Tuyết Đình là sư cô, điều này là Tuyết Đình nói ra, nếu không phải Huyền Tinh muốn nhận Phá Thiên làm đồ đệ, e rằng Phá Thiên bây giờ đã là đồ đệ của nàng rồi. Đã không thành sư phụ thì làm sư cô vậy, dù sao so với không có quan hệ thì vẫn tốt hơn, mọi người đều biết tiên thiên linh thể thành tựu tương lai không thể đoán trước được.
“Sư phụ, người trở về khi nào a, lần này đi ra ngoài có phải là có thể mang theo đệ tử không?” Phá Thiên hưng phấn hỏi. bởi lúc trước Huyền Tinh đã đáp ứng mình, chỉ cần mình có thể đột phá đến Kim Đan kỳ thì có thể cùng theo hắn đến các tinh cầu khác, cho nên hắn lúc nào cũng cố gắng tu luyện.
“Chúng ta cũng vừa mới trở về thôi, cũng được, lần này chúng ta sẽ đem ngươi đi cùng.” Huyền Tinh mỉm cười nói.
“Úc...... sư cô, rốt cuộc con có thể cùng các người đi ra ngoài rồi.” Phá Thiên tựa đầu vào lồng ngực Tuyết Đình cao hứng nói.
“Đúng vậy, ngươi từ nay về sau có thể theo chúng ta rồi.” Tuyết Đình âu yêm vuốt đầu Phá Thiên.
Đột nhiên Huyền Tinh nhướng mày, từ trong giới chỉ lấy ra Truyện tấn châu ( ngọc đưa tin), một lát sau Huyền Tinh xem toàn bộ tin tức trong trăm dặm, trên mặt lộ ra thần sắc kích động.
Đệ nhị quyển : Huyết Chiến Tu Chân Giới
Chương 42: Ngươi là hỗn đãn, đi ra cho ta
Dịch: alosolanlan
Biên dịch: Độc
Nguồn: HNTD
“Huyền Tinh, làm sao vậy, có chuyện gì cao hứng à?” Tuyết Đình hỏi, nàng chưa từng thấy Huyền Tinh kích động như vậy.
“Ôi, một vị đai ca của đệ mới đến Hoa Du tinh vực, chính là La Tỏa người mà đệ đã kể với tỷ đấy.” Huyền Tinh giải thích với Tuyết Đình, trong khoảng thời gian này Huyền Tinh đã kể cho Tuyết Đình không ít chuyện về mình. Đương nhiên Huyền Tinh cũng nói qua cho Tuyết Đình về La Tỏa, chỉ không nhắc đến việc mình hồi sinh cùng với vị thần bí sư tôn kia.
“Ồ, có phải là La Tỏa mà đệ vẫn hay nói không? Chúc mừng đệ, huynh đệ các ngươi rốt cuộc đã có thể gặp nhau.” Tuyết Đình có chút hứng thú với La Tỏa.
“Đúng vậy, mười mấy năm rồi chưa gặp mặt.” Huyền Tinh hoài niệm đoạn thời gian đã ở chung với La Tỏa. Khi đến Tu Chân giới Huyền Tinh đã thử truyền tin cho La Tỏa nhưng không thấy đáp lại, rốt cuộc hôm nay cũng có tin của hắn, Huyền Tinh đương nhiên cao hứng rồi.
“Bây giờ chúng ta xuất phát đi, bọn họ hiện đang ở Du Minh tinh, Phá Thiên, ngươi không phải muốn đi ra ngoài a, lần này vi sư sẽ dẫn ngươi đi gặp sư thúc.”. Huyền Tinh chuẩn bị đi Du Minh tinh.
“ Hay a, hay a chúng ta đi thôi.” Phá Thiên hưng phấn la hét.
Tuyết Đình gật đầu tỏ vẻ đồng ý, vì vậy Huyền Tinh, Tuyết Đình, với Phá Thiên ba người cùng bay đến Truyền Thống trận.
“Thanh Tùng chưởng môn.” Huyền Tinh căn cứ vào địa chỉ mà La Tỏa đưa cho mình, đã tìm đến tiểu viện nơi bọn họ đang trú ngụ. Huyền Tinh vừa tìm ra tiểu viện đã phát giác Thanh Tùng thần sắc đau khổ đang ngồi ở đó.
Từ sau khi Thanh Tùng biết La Tỏa gây ra họa lớn thì lúc nào cũng mặt ủ mày chau, cảm thấy rất bất đắc dĩ với La Tỏa.
Bởi tâm tình không được tốt, Thanh Tùng sợ tẩu hỏa nhập ma nên không có dũng khí để tiếp tục tu luyện. Hôm nay đang ngồi ở chỗ này trĩu tâm tư, nghe thấy thanh âm quen thuộc truyền đến, ngẩng đầu lên phát hiên Huyền Tinh đang mỉm cười nhìn về phía mình,. Bên cạnh hắn còn có một vị nữ tử cùng với một nam hài mười hai,mười ba tuổi.
“Huyền Tinh?” lúc này Thanh Tùng cực kì kinh ngạc, bởi khi bọn họ và Huyền Tinh chia tay, Huyền Tinh mới chỉ đạt Kim Đan sơ kỳ. Hiện tại mới trải qua mười mấy năm nhưng Huyền Tinh đã đột phá đến cảnh giới Nguyên Anh kỳ. Vốn cho rằng tốc độ tu luyện của Tiểu lục tử phái mình đã nhanh rồi, không nghĩ đến Huyền Tinh còn lợi hại hơn. Thanh Tùng không biết tiểu hài tử đang ở trướcmặt kia còn dị thường hơn, nghĩ đến Tiểu lục tử nhất thời Thanh Tùng cảm thấy mệt mỏi liền lắc lắc đầu không muốn nghĩ đến.
“Mới mười mấy năm a, ngươi như thế nào đã đạt đến Nguyên Anh kỳ, mặc dù biết ngươi không tầm thường, nhưng tốc độ tu luyện của ngươi như vậy khiến ta cảm thấy xấu hổ a.” Thanh Tùng cảm thán nói.
“Chỉ là vận khí của ta tốt chút ít thôi, Thanh Tùng chưởng môn, đây là vị bằng hữu của ta Tuyết Đình, còn đây là đồ đệ ta vừa mới thu nhận.” Huyền Tinh giới thiệu hai người với Thanh Tùng.
Thanh Tùng vừa rồi chỉ chú ý quan sát Huyền Tinh, không để ý đến Tuyết Đình cùng Phá Thiên, vì vậy đầu tiên hướng Tuyết Đình nhìn lại. Sâu không thể dò, Tuyết Đình đã khiến Thanh Tùng có cảm giác như vậy,”Thanh Tùng ra mắt tiền bối.” Thanh Tùng vội vàng hành lễ với Tuyết Đình.
“Thanh Tùng chưởng môn, không cần như vậy, ta cùng với Huyền Tinh là bằng hữu, từ nay về sau ngươi gọi ta là Tuyết Đình cũng được ” Tuyết Đình hào phóng nói.
“Cái này sao có thể..............”
“Thanh Tùng chưởng môn, ngươi cũng đừng có câu thúc nữa, tới đây Phá Thiên, đây là Thanh Tùng chưởng môn, ngươi tới bái kiến đi.” Huyền Tinh thấy Thanh Tùng vẫn còn trù trừ vì vậy vội vàng ngắt lời hắn.
“Phá Thiên ra mắt Thanh Tùng tiền bối.” thanh âm trẻ con của Phá Thiên vang lên.
Nghe xong tiếng của Phá Thiên, Thanh Tùng xoay người nhìn về phía Phá Thiên, bắt gặp đôi mắt to xanh lục đang đảo liên hồi, hắn và Tiểu lục tử thật giống nhau a.
“ha ha, Phá Thiên so...........” nhưng Thanh Tùng mới nói được nửa câu đã dừng lại, bởi lão đã phát hiện tu vi của Phá Thiên: Kim Đan sơ kỳ!
“Phá Thiên ngươi tu luyện được bao lâu rồi hả.” Thanh Tùng có chút không thể tiếp nhận sự thực rằng Phá Thiên tuổi còn nhỏ mà đã tu vi cao như vậy, sau đó lão nghi ngờ Phá Thiên từ nhỏ đã được Huyền Tinh dụng linh dược nuôi lớn.
“Năm năm.” lời của Phá Thiên hung hăng đánh sâu vào thâm tâm Thanh Tùng..
“Năm năm, năm năm...... hảo........ hảo....... hảo a, tốt lắm.” Thanh Tùng cũng không biết tâm tình của mình lúc này hình dung ra sao nữa.
Hai mươi năm trước, trong mắt mình người có tốc độ tu luyện nhanh nhất là La Sách, không quá ba mươi năm đã đạt tới Kim Đan kỳ, mà lúc nói chuyện với Tuyết Đình thì trong mắt hắn tốc độ tu luyện nhanh nhất chính là Huyền Tinh, nhưng xoay người lại nói chuyện với Phá Thiên đột nhiên cảm thấy mình đang nằm mơ?
“Thanh Tùng chưởng môn, ngươi không cần kinh ngạc, Phá Thiên có thể thành công như vậy đều có nguyên nhân, một lát nữa ta sẽ nói cho ngươi nghe, Lôi chưởng môn bọn họ đâu rồi, còn có La đại ca hiện ở nơi nào?” Huyền Tinh thấy bộ dạng Thanh Tùng đang bị vây trong trạng thái chóng mặt liền đánh thức lão.
“Ồ, Lôi Viêm bọn họ đang tu luyện, để ta đi gọi bọn hắn.” Thanh Tùng rốt cuộc cũng tỉnh tâm lại.
“Thanh Tùng chưởng môn, bọn họ đều đang tu luyện không cần gọi bọn họ nữa, La đại ca hắn làm sao? Chẳng lẽ cũng tu luyện?”, Huyền Tinh ngăn Thanh Tùng lại, đối với sự tu luyện của Lôi Viêm, Liễu Nguyệt hắn không cảm giác làm kì quái gì , nếu quả thực La Tỏa tu luyện thì có chút không trôi, tính cách của La Tỏa mình hiểu rất rõ, hơn nữa hắn cũng vừa mới truyền tin đến.
“Tiểu lục tử a, cái tên hỗn đản đó lần này đã gây ra phiền phức lớn.” trong khoảng thời gian này Thanh Tùng vẫn quản thúc tên La Tỏa xấu xa này, ngay cả cái tên Tiểu lục tử cũng rất ít khi nhắc đến.
“Ồ, chuyện gì vậy?” Huyền Tinh nghi hoặc hỏi, La Tỏa truyền tin cho mình cũng không có nói hắn đã gặp phiền toái gì, chỉ nói là hiện hắn đang ở Du Minh tinh, nói nếu mình có thời gian thì đến gặp hắn.
Lúc này nghe Thanh Tùng nói vậy, Huyền Tinh mới phát hiện có điều không đúng, nếu La Tỏa có gặp sự tình gì, biết mình ở Hoa Lâm tinh hắn chắc chắn sẽ vội đi tìm mình, không để mình đi tìm hắn. Vì tâm tình khi đó của mình kích động cho nên đã không phát hiện điểm nào không đúng.
“Ai, cái này là việc của ba tháng trước....” vì vậy Thanh Tùng đem sự tình từ đầu đến cuối kể cho Huyền Tinh.
“ Cái tên Lưu Cương kia thật đáng chết, La đại ca làm vậy là đúng, đổi lại là ta, ta cũng sẽ giết hắn.” sau khi nghe Thanh Tùng kể xong tất cả mọi chuyện, Huyền Tinh tỏ vẻ đồng tình với cách làm của La Tỏa.
“Ai......Huyền Tinh, ngươi không hiểu nỗi khổ trong lòng của ta rồi, cái thân xác già nua này của ta lẽ nào lại không sợ Hoa Diễn tông, nhưng môn hạ của ta còn có trăm tên đệ tử, ta không thể không quan tâm cho bọn họ a.” Thanh Tùng bất đắc dĩ nói.
Huyền Tinh nghe Thanh Tùng nói như vậy cũng đủ thấy sự không coi thường của lão:” Thanh Tùng chưởng môn, La đại ca làm như vậy cũng vì bị ép buộc, ngươi xem có thể đưa hắn ra ngoài trước được không, vả lại hắn có phải đang thật sự diện bích không, không chừng hắn bây giờ còn đang ngủ a.”
“Hắn dám...........” Thanh Tùng giọng nói ban đầu rất chắc chắn, nhưng sau đó bản thân lão lại không có chút khí lực, đúng vậy, mình đã phạt hắn diện bích, chẳng lẽ hắn thật sự có thể ở chỗ đó mà sám hối tu luyện sao? nếu như vậy làm sao Huyền Tinh lại tìm đến nơi đây được?
“Tiểu lục tử, hỗn đản, đi ra cho ta......” Thanh Tùng tức giận chạy đến phòng La Tỏa.
Tuyết Đình và Huyền Tinh nhìn nhau, trên mặt đều lộ ra nụ cười.
“ Ha ha....... Thanh Tùng tiền bối thật là có ý tứ a” lúc này Phá Thiên vui vẻ cười phá lên.
Đệ nhị quyển : Huyết Chiến Tu Chân Giới
Chương 43: Lời thỉnh cầu của La Tỏa
Dịch: alosolanlan
Biên dịch: Độc
Nguồn: HNTD
“Sư phụ, tìm đệ tử có chuyện gì a, có phải con có thể ra ngoài.....?” La Tỏa nghe thấy Thanh Tùng gọi, hắn hưng phấn kêu lên.
“Thình thịch” một tiếng vang lên, Thanh Tùng một cước đã đá văng cánh cửa đá.
“Hỗn đản ngươi, ta bảo ngươi diện bích, ngươi lại làm cái gì?” Thanh Tùng nghiêm mặt chất vấn La Tỏa.
“Sư phụ, con vẫn đang diện bích a, người vừa mới đến làm con bừng tỉnh à.” La Tỏa ủy khuất nói.
“Còn giả bộ, ta sẽ cho phép ngươi tiếp tục giả vờ.......” Thanh Tùng nhéo lỗ tai của La Tỏa lên.
“Sư phụ, con thật sự diện bích a, người trách...........” còn muốn giải thích thì đột nhiên La Tỏa nói không ra lời, bởi hắn đã nhìn thấy ba người Huyền Tinh đang bước vào. Lúc này La Tỏa đã hiểu ra mình giải thích cũng vô ích, bất quá tâm tình hắn cũng không có sa sút tí nào, ngược lại còn cao hứng hơn.
“Huyền Tinh, không nghĩ là đệ đã đến đây, đệ đến đúng thời điểm a.” La Tỏa đang bị Thanh Tùng xách lỗ tai nghiêng mặt nói với Huyền Tinh, đồng thời nháy mắt với Huyền Tinh, ý bảo Huyền Tinh giúp hắn.
“Thanh Tùng chưởng môn, lần này tha cho La đại ca đi.” Huyền Tinh vì La Tỏa mà mở lời với Thanh Tùng.
“Hừ, hỗn đản ngươi, chuyện lần này vẫn chưa xong đâu, sau này sẽ thu thập ngươi.” Thanh Tùng nói xong nới lỏng tay, xoay người gật đầu với Huyền Tinh rồi đi ra khỏi phòng La Tỏa, để hai người bọn họ tâm sự.
“Huyền Tinh, đệ đến Tu Chân giới khi nào, may mắn là đệ đã tới, bằng không cuộc sống sau này của ta bi thảm rồi.”
“Đệ đến Tu Chân giới đã sáu năm rồi, vừa rồi mới nhận được truyền tin của huynh liền đến ngay, lại đây đệ giới thiệu hai người.” Huyền Tinh trả lời, đồng thời đem Tuyết Đình và Phá Thiên giới thiệu cho La Tỏa.
La Tỏa nhìn thấy Tuyết Đình thì không biết xưng hô thế nào với nàng,”Từ nay về sau huynh cứ gọi nàng là đại tỷ đi.” Huyền Tinh đề nghị.
“Hảo dại tỷ , đệ là La Tỏa, là huynh đệ tốt của Huyền Tinh.” La Tỏa đối diện với Tuyết Đình không có chút tà niệm, bởi hắn không nhìn thấu tu vi của Tuyết Đình, người như vậy hắn không có gan đắc tội.
“Ừ, tỷ cũng thường xuyên nghe Huyền Tinh nhắc tới đệ.” Tuyết Đình mỉm cười chào hỏi La Tỏa.
La Tỏa chuyển ánh mắt sang Phá Thiên:” Phá Thiên đích thị là tên rất hay, đủ khí phách, để sư thúc xem nào, ừ, ..... cũng được, đáng yêu vậy, có thể so với sư thúc ta năm đó, từ nay về sau có việc gì cứ tới tìm ta, thông minh......” La Tỏa mặt dày nói, nhưng hắn nói câu kế tiếp thì nói không được nữa, vì hắn đã nhìn ra tu vi của Phá Thiên.
La Tỏa nheo nheo ánh mắt, mình không hề nhìn lầm, “Huyền Tinh, người này có thật là đồ đệ của đệ không?”.
“Ha ha, đúng rồi, thế nào?” Huyền Tinh thấy La Tỏa giật mình thì rất tự hào.
“Đệ tìm được đồ đệ như vậy nữa a, giúp ta tìm một đứa đi.”
Nghe La Tỏa nói vậy Huyền Tinh không biết nói gì thêm, tiên thiên linh thể có thể dễ dàng tìm được sao? Dù tìm được rồi thì bản thân cũng không nỡ để lại cho người khác.
“Thể chất của hắn có chút đặc thù, Phá Thiên là tiên thiên linh thể mà ngươi tu chân mơ tưởng cầu được.”
La Tỏa nghe Huyền Tinh nói vậy, miệng há hốc có thể nhét một quả trứng gà . La Tỏa là người tu tiên đương nhiên biết tiên thiên linh thể có ý nghĩa gì, lại gần, sờ trái sờ phải trên người Phá Thiên.
Phá Thiên bị La Tỏa “đùa giỡn” như vậy, hắn thấy không được tự nhiên cho lắm, vội chạy đến bên cạnh Tuyết Đình, hướng về phía La Tỏa le lưỡi.
“La đại ca, mấy năm nay các người như thế nào hả?” Huyền Tinh ngồi vào một chiếc ghế hỏi.
Vì thế mấy người La Tỏa cũng đều ngồi xuống trò chuyện.
“Được rồi, La đại ca, cái tên Lưu Cương mà huynh nói, huynh và hắn sao lại phát sinh xung đột?” Huyền Tinh muốn biết nguyên nhân ngày trước bon họ đã xung đột.
La Tỏa nghe xong câu hỏi của Huyền Tinh, hướng ánh mắt đến trên người Phá Thiên,”Phá Thiên, đi ăn hoa quả đi.”
Huyền Tinh thấy La Tỏa như vậy liền biết hắn có bí mật không muốn nói ra, ngay cả Tuyết Đình cũng ý thức được La Tỏa đã gạt bọn họ cái gì.
“La đại ca, huynh có phải là có điều chi gạt chúng ta?”.
La Tỏa biết Huyền Tinh đang thăm dò mình, thở dài bất đắc dĩ, “Huyền Tinh, lần này thật sự không thể trách ta, ta cam đoan với đệ, đệ đừng truy vấn nữa a?” La Tỏa vốn tưởng rằng sư phụ sẽ không có truy hỏi nữa, việc này từ nay về sau sẽ không nhắc tới nữa, không nghĩ đến Huyền Tinh sẽ hỏi tỉ mỉ như vậy.
Huyền Tinh trông thấy La Tỏa như vậy càng khẳng định hắn có điều gì đó không thể nói ra, khi trước ở cùng với hắn rất lâu, bình thường khi La Tỏa thích làm điều gì Huyền Tinh đều hiểu rõ, nói không chừng......
Huyền Tinh nhìn La Tỏa cười cười,” kìa, để đệ đoán xem? Không bằng gọi cả sư phụ của huynh tới cùng đoán nữa, thế nào?”.
“Lão đệ, ngươi không thể làm như vậy a.” La Tỏa vội vàng đứng lên, nhìn ra bên ngoài cánh cửa, sợ Thanh Tùng nghe thấy.
“Huyền Tinh, việc này ta chỉ có thể nói cho một mình đệ biết, đệ cần phải giữ bí mật cho ta.” La Tỏa đến bên cạnh Huyền Tinh hạ giọng nói.
Huyền Tinh thấy bộ dạng cẩn thận của La Tỏa, biết điều hắn muốn thổ lộ nhất định sẽ không cho ai biết nữa.
Tiếp theo môi La Tỏa hơi máy động, mà Huyền Tinh sắc mặt cười, lúc này La Tỏa đã truyền âm nói cho Huyền Tinh nguyên nhân.
Cuối cùng, Huyền Tinh lập tức cười ha hả, La Tỏa đỏ mặt nhìn hắn.
“Huyền Tinh, hắn nói cái gì vậy, sao lại bật cười?” Tuyết Đình tò mò hỏi, cả Phá Thiên cũng đi tới.
“Huyền Tinh, đệ đã nhận lời với ta là không nói ra ngoài a.” La Tỏa đỏ mặt cảnh cáo Huyền Tinh.
“ Được rồi, đệ đáp ứng huynh, ha ha........”Huyền Tinh nhịn không được cười lớn, đồng thời nhìn về bọn Tuyết Đình lắc lắc đầu, ý bảo mình không thể nói ra
Lúc này Huyền Tinh thật không biết nên hình dung La Tỏa như thế nào.
Người tu tiên đối với nữ giới không sinh ra tình cảm gì, bất quá cũng có vài trường hợp cá biệt, nhưng chỉ có nam nữ tu tiên mới có thể, mà La Tỏa lại thường xuyên đi kĩ viện, chuyện này cũng đủ hiếm có rồi, nhưng lần này còn cùng với người tu chân khác xảy ra mâu thuẫn, gây phiền toái.
Một hồi lâu, Huyền Tinh mới ngưng cười, “ La đại ca, huynh yên tâm, huynh đệ ta sẽ đứng về phía huynh.”.
Lúc này sắc mặt La Khóa mới bình thường trở lại.
“Huyền Tinh, lần này đệ tới đây trước hết đừng đi đâu, phải giúp ta a, nếu đi cũng phải mang ta theo cùng, nếu không ta lại phải diện bích.” La Tỏa vẻ mặt đau khổ cầu khẩn Huyền Tinh.
“La đại ca, lần này đệ đến cũng không ở được bao lâu, bất quá đệ sẽ mở miệng với sư phụ huynh , dẫn huynh rời đi, nhưng sư phụ của huynh phải đông ý mới được a.” Huyền Tinh quả thật không chuẩn bị cho mình sẽ ở chỗ này lâu. Hắn đã đáp ứng Tuyết Đình trong mười năm phải đưa nàng đi dạo một phen ở Tu chân giới. Vì Phá Thiên mà trong năm năm bọn họ chỉ đi lại trong Hoa Du tinh vực, thời gian còn lại không nhiều lắm.
“Vậy đệ nhất định phải khuyên nhủ cho tốt sư phụ ta , dù sao còn có đại tỷ, sư phụ bọn họ sẽ đáp ứng.” La Tỏa thật sự không chịu nổi mười năm diện bích.
Đệ nhị quyển : Huyết Chiến Tu Chân Giới
Chương 44: Tuyết Đình là tiên nhân?
Dịch: alosolanlan
Biên dịch: Độc
Nguồn: HNTD
Năm năm trôi qua.........
Lần này La Tỏa đã được đồng hành ra ngoài, sau một thời gian Huyền Tinh mở miệng nói hộ kết hợp việc La Tỏa cam đoan thì rốt cuộc Thanh Tùng cũng đáp ứng, tuy nhiên Thanh Tùng vì Tuyết Đình mới để La Tỏa đi, bởi sau lưng Huyền Tinh đã lén lút nói cho lão biết Tuyết Đình là một tán tiên.
Cho nên tu vi của Tuyết Đình cụ thể thế nào Huyền Tinh cũng không hiểu rõ lắm.
Trong năm năm bốn người bọn họ không ngừng đi qua các tinh cầu của Tu Chân giới. Nhưng dù là như thế, bọn họ cũng không thể đi du lịch được tất cả mọi nơi, bởi Tu Chân giới quả thực rất lớn.
Trong lúc đi dạo La Tỏa đã bị người của Hoa Diễn tông phát hiện một lần, bất quá có Tuyết Đình ra tay, cuối cùng bọn họ đều hữu kinh vô hiểm (*: có nguy hiểm nhưng qua được). Sau khi Tuyết Đình tự ra tay giải quyết, về sau bọn người của Hoa Diễn tông đã không dám tìm La Tỏa gây phiền toái nữa. Nhưng trải qua chuyện này, Huyền Tinh có chút hoài nghi về thân phận của Tuyết Đình.
Năm năm trôi đi, Tuyết Đình đã có ý muốn li khai, trong mười năm này, Huyền Tinh đã có thói quen ở cùng chỗ với Tuyết Đình, mười năm này thật là khoái lạc với hắn .
“Đình tỷ, tỷ thật sự phải ly khai sao?” mặc dù biết Tuyết Đình phải rời đi, nhưng giờ khắc này Huyền Tinh không muốn chấp nhận, Huyền Tinh cảm giác như mình sẽ mất đi một thứ gì rất quý giá.
“Đúng vậy, cám ơn đệ đã giúp tỷ mười năm qua, ta lúc trước đã đáp ứng với cha là phải về, bằng không cha ta sẽ tự mình đi tìm. Huyền Tinh, bây giờ thực lực của đệ còn rất yếu, chờ ta đi rồi đệ tu luyện cho tốt một thời gian đi.” Tuyết Đình cũng có điểm không nỡ rời xa, nhưng nghĩ đến cha mình, nàng không thể không trở về.
“Đại tỷ, nhà tỷ ở đâu hả, chúng ta có thể đến tìm tỷ chăng?” mấy năm nay La Tỏa sống cùng Tuyết Đình cũng cảm nhận được cảm giác đấy, bây giờ bọn họ đã là những người bạn rất tốt của nhau, đương nhiên La Tỏa cũng không buông tha.
“Đúng đậy, sư cô, chúng ta vẫn có thể đến tìm người a.” Phá Thiên rất thích vị sư cô của hắn, mỗi lần Huyền Tinh quát mắng mình hắn luôn trốn nơi Tuyết Đình, Tuyết Đình vẫn vì hắn mà ra mặt can ngăn, vì Huyền Tinh luôn nghe lời Tuyết Đình.
Tuyết Đình trầm mặc một hồi.
“Các ngươi không nên tìm ta, các ngươi sẽ không tìm thấy, chờ khi nào tu vi của các ngươi tăng lên, ta sẽ tới tìm các ngươi.” Tuyết Đình vuốt ve đầu Phá Thiên nói.
“Đình tỷ, chẳng lẽ tỷ là.........” Huyền Tinh đoán, bởi trước kia Huyền Tinh chỉ có thể đoán Tuyết Đình là một vị tán tiên, nhưng sau khi trải qua chuyện của Hoa Diễn tông, Huyền Tinh đã phán đoán ra tu vi của Tuyết Đình, nghe xong lời nói của Tuyết Đình, Huyền Tinh căn bản đã có thể xác định Tuyết Đình là một vị tiên nhân.
Tuyết Đình nhìn Huyền Tinh hơi gật gật đầu.
Lúc này trong lòng Huyền Tinh đột nhiên có một loại cảm giác mất mát, bản thân chỉ mới là tu chân giả Nguyên Anh kỳ , còn Tuyết Đình là một vị tiên nhân, sự chênh lệch tu vi quá lớn khiến cho Huyền Tinh cảm thấy tự ti.
“Huyền Tinh, sao vậy, sao phát ngốc vậy?” La Tỏa thấy Huyền Tinh đứng chon chân không nhúc nhích liền hỏi.
“Ồ, không có gì” Huyền Tinh không muốn để cho bọn La Tỏa biết thân phận thực sự của Tuyết Đình, điều này không có gì hay ho với họ.
“Ha ha, La Tỏa, cuối cùng ta cũng tìm ra ngươi rồi.” đột nhiên xa xa truyền tới một thanh âm cao ngạo.
Huyền Tinh và La Tỏa nghe giọng nói này hơi quen tai, nhưng nhất thời không nhớ được người kia là ai.
Chỉ thấy trước mặt mình đột nhiên xuất hiện hai thân ảnh, người phía sau thì bọn Huyền Tinh không biết. Chỉ là Tuyết Đình trông thấy người nọ thì hơi nhíu mày, nhưng người ở phía trước, Huyền Tinh và La Tỏa đều biết, không nghĩ tới hắn lại không chết!
“Chu Thanh?” La Tỏa nghi hoặc hỏi, bởi trong lòng hắn thì Chu Thanh sớm đã chết rồi, không nghĩ tới ở chỗ này lại đụng phải hắn.
“Ha ha, bất ngờ khi ta còn sống a, bây giờ các ngươi chuẩn bị chịu chết đi, sư phụ, chính là hai tên này” Chu Thanh chỉ vào hai người La Tỏa quay đầu nói với người bên cạnh.
“Ừ, để cho vi sư.” Người kia nói xong , đi về phía bọn người Huyền Tinh .
“Các người cũng đừng trách ta, ai bảo các người đắc tội với đồ nhi của ta.” Người nọ vừa nói vừa lắc lắc đầu, nói xong giơ tay lên chuẩn bị động thủ.
“ Khoan đã, mấy người bọn họ đều là bằng hữu của ta, ta xem ngươi cớ sao dám đụng đến bọn họ.” lúc này giọng nói của Tuyết Đình pha chút tức giận vang lên.
“Ân?” tay người nọ vừa đưa lên đột nhiên dừng lại, lúc này hắn mới phát giác Tuyết Đình, bởi vì vừa rồi hắn không có để mấy người kia vào trong lòng, cho nên không quan sát cẩn thận từng người, nhưng khi hắn nghe thấy thanh âm trách móc của nàng, đột nhiên toàn thân hắn toát mồ hôi lạnh.
“Chung Ly ra mắt......”người nọ run rẩy hành lễ với Tuyết Đình, nhưng Tuyết Đình đã cắt ngang lời hắn ” Sự tình bên trong của bọn họ, ngươi đừng nhúng tay vào, nếu không đừng trách ta không khách khí.”
“Vâng lệnh.” Người nọ vội vàng gật đầu, “ Ngươi còn ở nơi này làm cái gì, còn không trở về bế quan tu luyện đi.” Chung Ly quay đầu nhìn Chu Thanh quát lớn.
“Sư phụ.....” Chu Thanh không hiểu sao sư phụ của hắn thoáng cái đã biến thành như nay, “ Mau, cút trở về cho ta” Chung Ly thúc dục Chu Thanh mau rời khỏi đây.
“Chung Ly, hiện ta đang muốn trở về, tiện thể ngươi theo ta trở về đi, chuyện của bọn họ thì cứ để cho họ tự giải quyết.” Tuyết Đình quay lại nói với Chung Ly.
“Vâng lệnh, hết thảy đều nghe theo sự phân phó của ngài.” Chung Ly lau mồ hôi trên trán gật đầu đáp.
“Huyền Tinh, ta đi rồi bây giờ, các ngươi hãy tu luyện cho tốt, hy vọng chúng ta sớm gặp lại.” Tuyết Đình dặn dò bọn người Huyền Tinh.
“Chúng ta đi thôi.” Tuyết Đình nhàn nhạt nói với Chung Ly, nói xong liền phi lên trời bay đi, Chung Ly vội vàng đuổi theo” Ngươi còn không mau đi.” Chung Ly quay đầu lại nhắc nhở Chu Thanh.
Chu Thanh phản ứng cũng không chậm, sư phụ đi rồi, nơi này chỉ còn thừa mỗi mình hắn mà đối phương có ba người, tuy bản thân vừa mới đột phá đến Nguyên Anh kỳ nhưng như thế đâu phải đối thủ của bọn người La Tỏa, cho nên thừa dịp ba người bọn họ chưa kịp phản ứng gì liền bay đi.
Đến khi thân ảnh của Tuyết Đình biến mất, Huyền Tinh mới thu hồi tâm trí trở về.
La Tỏa và Phá Thiên không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng Huyền Tinh có thể mơ hồ đoán được một ít. Nhìn biểu hiện vừa rồi của Chung Ly khi biết Tuyết Đình. Nếu như vậy hắn cũng là một vị tiên nhân, mặc dù không biết thân phận của Tuyết Đình như thế nào, nhưng dựa vào thái độ vừa nãy của Chung Ly đối với nàng thì có thể thấy được thân phận của nàng tuyệt đối không đơn giản, điều này càng khiến cho Huyền Tinh quyết tâm tu luyện nghiêm khắc một phen.
“Di? Chu Thanh đâu, sao lại không thấy nữa rồi?” lúc này La Tỏa mới phát hiện bóng dáng của Chu Thanh đã sớm biến mất.
“Ai, chúng ta đã không chú ý lại để cho hắn chạy mất rồi, quên đi, hắn ta chỉ có một mình chúng ta không phải sợ hắn.” Huyền Tinh có chút tiếc nuối việc đã để cho Chu Thanh chạy mất.
Lúc trước ở Bích Nguyên tinh vào thời điểm “giết chết” Chu Thanh, Huyền Tinh đã cảm nhận được có điều không ổn, không nghĩ tới hắn thật sự không chết, lại bái một vị tiên nhân làm sư phụ, vận khí của Chu Thanh thật tốt a.
Kì thật năm đó, khi Chu Thanh rơi xuống vách núi quả thật không chết nhưng mà hắn chỉ cách cái chết trong gang tấc, đúng lúc đó, Chung Ly đã cứu hắn một mạng, thấy hắn tư chất cũng được liền nhận hắn làm đồ đệ.
Sau đó Chu Thanh được Chung Ly đưa đến Tu Chân giới, nhân tiện tìm kiếm La Tỏa và Huyền Tinh, hôm nay hắn vừa mới tìm được, nhưng không nghĩ đến kết thúc lại như này.
Huyền Tinh nhìn La Tỏa và Phá Thiên, sau một lát mở miệng nói:”La đại ca, Thiên nhi, ta chuẩn bị bế quan tu luyện một thời gian.”