 |
|

27-07-2009, 01:12 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 39
Albel dá»± Ä‘oán rằng việc Keunedy đến khai mạc khách sạn Nam tước sẽ được đưa lên trang đầu các báo ở Mỹ xem ra không hoà n toà n đúng lắm. Mặc dầu vị ứng cá» viên kia có khai mạc khách sạn tháºt đấy, nhưng ông ta còn xuất hiện ở hà ng chục chá»— khác tại Los Angeles trong ngà y hôm đó và tối hôm sau còn có cuá»™c tranh luáºn trá»±c tiếp vá»›i Nixon trên vô tuyến truyá»n hình. Tuy nhiên việc khai mạc khách sạn Nam tước má»›i nhất ấy cÅ©ng được báo chà đưa tin khá rá»™ng rãi, và Vincent Hogan cÅ©ng đảm
bảo riêng với Abel rằng Keunedy vẫn chưa quên cái việc nhỠkia. Nhà hà ng của Florentyna chỉ cách khách sạn Nam tước mới có và i trăm thước thôi, nhưng hai bố con không gặp nhau.
Sau những kết quả ở bang Illinois và John F.Kennedy có vẻ như chắc chắn sẽ là m Tổng thống thứ 35 cá»§a Hoa Kỳ, Abel uống rượu chúc mừng sức khá»e Thị trưởng Daley và tổ chức liên hoan ở Trụ sở đảng Dân chá»§ trên quảng trưá»ng Thá»i Äại. Mãi đến năm giá» sáng hôm sau ông má»›i vá» nhà .
- Mình có bao nhiêu chuyện để mà liên hoan, - ông bảo George - Mình sắp sá»a là ... - Nói chưa hết câu, ông đã lăn ra ngá»§. George cưá»i và đặt ông lên giưá»ng.
William ngồi trong thư viện nhà ông ở ÄÆ°á»ng 68 theo dõi kết quả bầu cá». Sau khi thông báo vá» kết quả ở Illinois mà những kết quả nà y phải đến mưá»i giá» sáng hôm sau má»›i được khẳng định. (William chưa bao giá» tin ở Thị trưởng Daley) Walter Cronkite tuyên bố coi như đã xong cả rồi, bây giá» chỉ còn lại có tiếng gà o thét nữa thôi, William nhấc Ä‘iện thoại lên gá»i cho số cá»§a Thaddeus Ghen ở nhà riêng:
ông nói:
- Sá» tiá»n hai mươi lăm nghìn đô la ấy coi như đã được đầu tư đúng chá»— rồi, Thaddeus. Bây giá» chúng ta hãy tin chắc rằng không có thá»i kỳ trăng máºt cho ông
Rosnovski nữa đâu. ông đừng là m gì hết trước khi ông ta lên đưá»ng Ä‘i Thổ NhÄ© Kỳ.
William bá» máy xuống và lên giưá»ng nằm. ông thất vá»ng vì Richard Nixon đã không đánh bại được Kennedy, và thế là ngưá»i anh em há» hà ng xa cá»§a ông, Henry Cabot Lodge, không được là m phó Tổng thống.
Nhưng chẳng may...
******
Khi Abel nháºn được giấy má»i đến má»™t trong những vÅ© há»™i khai mạc cá»§a Tổng thống Kennedy ở thá»§ đô Washington, ông nghÄ© chỉ có má»™t ngưá»i duy nhất ông muốn chia sẻ vinh dá»± nà y thôi. ông trao đổi vá»›i George và sau đó phải đồng ý vá»›i ông ta rằng
Florentyna sẽ không bao giỠđi theo ông đến dự trừ phi cô biết chắc mối thù giữa ông bố Richard sẽ được giải quyết Thế là ông biết sẽ phải đi một mình.
Äể có thể Ä‘i Washinton dá»± lá»…, Abel phải hoãn chuyến Ä‘i Châu âu và Trung Äông. ông không thể vắng mặt tại cuá»™n lá»… khánh thà nh nà y nhưng vẫn có thá» hoãn việc khai mạc Nam tước ở Istanbul lại Ãt ngà y.
Abel có má»™t bá»™ đồ xanh thẫm má»›i kiểu bảo thá»§ già nh riêng cho dịp nà y, và ông cÅ©ng đã già nh riêng cả phòng đặc biệt trong khách sạn Nam tước Washington và o hôm đó. ông khoan khoái ngồi xem vị Tổng thống trẻ và đầy sức sống Ä‘á»c diá»…n văn khai mạc, trà n đầy hy vá»ng và hứa hẹn trong tương lai.
- Má»™t thế hệ má»›i cá»§a những ngưá»i Mỹ sinh ra trong thế ká»· nà y - Abel thấy trong đó có mình rồi - được tôi luyện trong chiến tranh - Abel lại thấy có mình - được má»™t ná»n hòa bình vất vả cay đắng rèn rÅ©a - lại đúng vá»›i Abel rồi - Äừng há»i đất nước có. thể là m gì cho mình. Mà há»i xem mình là m được gì cho đất nước.
Äám đông đứng dáºy hoan hô, quên cả tuyết rÆ¡i xuống đầy ngưá»i, bị hút và o bà i diá»…n văn hùng hồn cá»§a vị Tồng thống má»›i. _
Abel trở vá» khách sạn Nam tước Washington trong lòng rất phấn khởi. ông tắm rồi lại thay bá»™ đồ dá»± tiệc vá»›i ca vát trắng. Những thứ nà y cÅ©ng đặc biệt sắm cho dịp nà y. Ngắm mình trong gương, Abel phải thừa nháºn rằng bá»™ đồ mặc chưa phải là diện và mốt nhất.
Ngưá»i thợ chuyên may cho ông đã hết sức cố gắng má»›i là m được như váºy. Trong ba năm qua ông thợ đã phải ba lần là m lại những bá»™ đồ rá»™ng hÆ¡n cho Abel. Giá có Florentyna ở đây, chắc thế nà o cô cÅ©ng mắng" cho ông má»™t tráºn vá» chuyện không chịu giữ ngưá»i để béo phệ ra như váºy. Tại sao ông vẫn cứ luôn luôn nghÄ© đến Florentyna thế nhỉ? òng xem lại những huân chương cá»§a mình. Trước hết là huân chương cá»±u binh Ba lan, rồi những huân chương phục vụ quân đội trên sa mạc và ở châu âu, rồi đến những huân chương ông gá»i là dao dÄ©a, vì phục vụ háºu cần ăn uống trong quân đội.
Tối hôm đó có tất cả bảy vÅ© há»™i khai mạc được tiến hà nh ở Washington. Giấy má»i cá»§a Abel được ngồi ở phòng truyá»n thống Thá»§ đô. ông ngồi trong má»™t góc dà nh cho những đảng viên Dân chá»§ ngưá»i Ba lan cá»§a New York và Chicago. HỌ có nhiá»u cái để cùng liên hoan vá»›i nhau. Edmund Muskie được và o Thượng viện và mưá»i nhân váºt dân chá»§ Ba lan khác được bầu và o Quốc há»™i. Không ai nhắc đến tên hai ngưá»i Ba lan
khác cũng mới được bầu nhưng là của đảng Cộng hòa.
Abel qua má»™t tối rất vui vẻ vá»›i hai ngưá»i bạn cÅ© trước đây đã cùng vá»›i ông láºp nên nhóm Ba lan - Mỹ trong Quốc há»™i. HỌ Ä‘á»u há»i thăm Florentyna.
VÅ© há»™i bị ngắt quãng do John F.Kennedy và bà vợ rất đẹp là Jacquelìne bước và o. HỌ đứng đó chừng mưá»i lăm phút, nói chuyện vá»›i mấy ngưá»i được chá»n lá»c rất cẩn tháºn rồi lại tiếp tục đến chá»— khác. Mặc dầu Abel không được trá»±c tiếp nói chuyện vá»›i Tổng thống, nhưng ông cÅ©ng rá»i bà n ra đứng ở má»™t chá»— thế nà o Kennedy cÅ©ng phải Ä‘i qua, và ông cố nói được má»™t câu vá»›i Vincent Hogan khi thấy anh ta cùng Ä‘i vá»›i bá»™ sáºu
chung quanh Kennedy.
ông Rosnovski, may mắn gặp ông ở đây.
Abel rất muốn nói cho anh ta biết là vá»›i ông chẳng có gì may mắn cả, nhưng lúc nà y đây thì cả thá»i gian và địa Ä‘iểm Ä‘á»u như váºy. Hogan cầm lấy cánh tay Abel và kéo ông bước nhanh đến sau má»™t cái cá»™t đá cẩm thạch.
- Lúc nà y không thể nói nhiá»u vá»›i ông được, ông Rosnovski, vì tôi phải Ä‘i kèm vá»›i Tổng thống, nhưng tôi chắc trong tương lai gần đây sẽ gá»i đến cho ông.
Tất nhiên, lúc nà y Tổng thống Ä‘ang có nhiá»u những cuá»™c hẹn khác.
- Tất nhiên - Abel nói.
Nhưng tôi hy vá»ng, - Vincent Hogan nói tiếp, - trưá»ng hợp cá»§a ông, má»i thứ sẽ được khẳng định và o cuối tháng ba hoặc đầu tháng tư. Tôi xin là ngưá»i đầu tiên được chúc mừng ông, ông Rosnovski nhé. Tôi tin chắc rằng ông sẽ phục vụ Tổng thống rất tốt.
Abel nhìn theo Vincent Hogan gần như Ä‘ang chạy để theo kịp Ä‘oà n ngưá»i tùy tùng Kennedy lúc nà y đã bước và o má»™t Ä‘oà n xe sang trá»ng mở cá»a sẵn.
Trông ông có vẻ hà i lòng lắm nhỉ, - má»™t ngưá»i bạn Ba lan cá»§a Abel lên tiếng khi thấy ông trở vá» bà n và ngồi xuống bắt đầu ăn miếng bÃt tết dai ngoách, thứ bÃt tết mà ở khách sạn Nam tước không cho phép là m như váºy: - Kennedy có má»i ông ra là m BỘ trưởng Ngoại giao không ?
HỌ Ä‘á»u cưá»i.
- Chưa đâu, - Abel nói. - Nhưng ông ấy có nói với tôi rằng ăn ở trong Nhà Trắng không thể sang bằng ở các khách sạn Nam tước được.
Sáng hôm sau Abel bay ngay vỠNew York sau khi đã đến thăm nhà thỠBa lan ở Nghĩa trang Quốc gia.
Äến đây ông nghÄ© tá»›i cả hai Florentyna. Sân bay Washington hết sức lá»™n xá»™n và Abel vỠđến Nam tước New York cháºm mất ba tiếng so vá»›i dá»± kiến. George cùng xuống ăn tối vá»›i ông và khi thấy Abel gá»i má»™t chai Dom Perigon thì ông. yên trà là má»i việc Ä‘á»u tốt đẹp cả
- Tối nay chúng ta liên hoan, - Abel nói. - Tôi có gặp Mogan ở vÅ© há»™i và hắn ta bảo cuá»™c hẹn sẽ được khẳng định trong mấy tuần tá»›i. CÓ lẽ sẽ có công bố chÃnh thức ngay sau khi tôi Ä‘i. Trung Äông vá».
- Chúc mừng anh, Abel. Tôi biết không có ai đáng hưởng vinh dự nà y hơn anh được. .
- Cảm Æ¡n anh, George. Tôi có thể đảm bảo là phần thưởng cá»§a anh cÅ©ng không phải là suông, vì sau khi má»i thứ đã chÃnh thức rồi, tôi sẽ cá» anh là m quyá»n Chá»§ tịch Công ty Nam tước trong khi tôi vắng mặt.
George uống má»™t cốc sâm banh nữa. Hai ngưá»i đã uống hết ná»a chai.
- Lần nà y anh sẽ đi vắng bao lâu, Abel?
- Chỉ ba tuần thôi. Tôi muốn kiểm tra lại xem bá»n Ả ráºp ấy có ăn cắp hết cá»§a tôi không, rồi tiếp tục sang Istanbul để khai mạc khách sạn Nam tước Istanbul. Trên đưá»ng tôi sẽ Ä‘i qua London và Paris nữa. .
George gá»i thêm sâm banh.
****
Abel ở London thêm ba ngà y ngoà i kế hoạch, tìm cách giải quyết những vấn đỠcá»§a Nam tước London vá»›i má»™t anh quản lý mà anh nà y hình như đổ tá»™i má»i thứ cho các tổ chức công Ä‘oà n Anh. HOÃ" ra Nam tước Lon don lại là má»™t trong những thất bại Ãt có cá»§a Abel, mặc dầu ông vẫn chưa hiểu được cụ thể tại sao khách sạn nà y tiếp tục thua lá»—. ông đã tÃnh đến đóng cá»a nó, nhưng Công ty Nam tước cần phải có mặt ở thà nh phố thá»§ đô nước Anh nà y, vì váºy ông lại má»™t lần nữa Ä‘uổi ngưá»i quản lý và tìm ngưá»i khác thay thế.
Paris thì ngược lại. Khách sạn nà y là má»™t trong những thà nh công lá»›n nhất cá»§a ông ở Châu âu. ông đã có lần thừa nháºn vá»›i Florentyna rằng Nam tước Paris là khách sạn ông thÃch nhất. Abel thấy má»i thứ trên đưá»ng Raspail Ä‘á»u rất có tổ chức. ông chỉ ở lại
Paris hai ngà y rồi bay tiếp sang Trung Äông.
Bây giá» Abel có địa Ä‘iểm ở năm nước A ráºp vùng Vịnh Ba tư, nhưng chỉ có má»—i Nam tước ở Riyadh là đang tháºt sá»± tiến hà nh xây dá»±ng. Nếu còn trẻ tuổi, chắc Abel đã ở lại Trung Äông đến và i năm để uốn nắn cho những ngưá»i A ráºp ở đây biết là m ăn tá» tế.
Nhưng ông không thể chịu được đất cát với cái nóng ở đây và uống rượu whisky thì lại không sẵn sà ng có.
ông cÅ©ng không thể chịu được những ngưá»i địa phương. ông để cho má»™t trợ lý phó chá»§ tịch ở đây là m việc và bảo anh ta rằng chỉ khi nà o quản được những ngưá»i Trung Äông nà y thì má»›i cho trở vá» Mỹ mà quản những tay bất trị.
ông để tay trợ lý phó chủ tịch tội nghiệp đó ở lai một cái địa ngục già u có nhất rồi đi tiếp sang Thổ nhĩ kỳ.
Mấy năm qua Abel đến thăm Thổ nhÄ© kỳ nhiá»u lần để quan sát tiến trình xây dá»±ng Nam tước Istanbul. Vá»›i Abel thì bao giá» cÅ©ng phải có cái gì đặc biệt vá» Constantinople, vì ông quá nhá»› cái thà nh phố nà y.
ông rất mong mở được má»™t khách sạn Nam tước má»›i ở cái đất nước mà ông đã rá»i nó ra Ä‘i là m má»™t cuá»™c sống má»›i ở Mỹ.
VỠđến phòng đặc biệt, Abel thấy có đến mưá»i lăm giấy má»i gá»i đến chá» trả lá»i. Bao giá» cÅ©ng váºy, cứ và o má»—i dịp khai mạc khách sạn là có rất nhiá»u giấy má»i từ các nÆ¡i gá»i đến yêu cầu, nhất là cá»§a những nhân váºt chuyên Ä‘i ăn uống không mất tiá»n mà không biết hỠở đâu xuất hiện ra đông như váºy. Cứ như có phép ảo thuáºt ấy Tuy nhiên, lần nà y có hai giấy má»i Ä‘i ăn tối mà Abel lấy là m chắc chắn không thể liệt và o loại chuyên Ä‘i ăn ghẹ được, đó là hai vị đại sứ cá»§a Mỹ và Anh. Giấy má»i lại là ở cÆ¡ quan sứ quán cÅ© cá»§a Anh, đối vá»›i Abel tháºt không cưỡng lại nổi vì đã gần bốn chục năm nay ông chưa vá» thăm chá»— nà y.
Tối hôm đó, Abel là khách cá»§a ngà i Bemard Burrows, đại sứ cá»§a Nữ hoà ng Anh ở Thổ nhÄ© kỳ. ông ngạc nhiên thấy mình được xếp ngồi ở bên phải bà vợ Äại sứ má»™t quyá»n ưu tiên mà Abel chưa bao giá» có được ở bất cứ sứ quán nà o trong quá khứ. ăn tiệc
xong, ông lấy là m lạ vá»›i cái truyá»n thống quái gở cá»§a Anh là các bà phụ nữ kéo ra ngoà i để các ông ngồi lại đó hút xì-gà và uống rượu poc-tô hoặc brandy. Abel
được má»i đến ngồi vá»›i vị đại sứ Mỹ, ông Fletcher Warren, để uống rượu poc-tô trong thư viện cá»§a ngà i Bernard. Ngà i Bernard tỠý trách đại sứ Mỹ là đã để ông ta má»i Nam tước Chicago đến ăn tiệc trước.
- Ngưá»i Anh là má»™t giống ngưá»i thÃch oai, - đại sứ Mỹ châm má»™t Ä‘iếu xì-gà Cu ba nói.
Còn tôi thì chỉ thấy ngưá»i Mỹ có má»™t Ä‘iá»u, - ngà i Bemard nói, - đó là há» không biết khi nà o há» bị đánh bại má»™t cách lịch sá»±.
Abel nghe hai nhà ngoại giao nói chá»c nhau và không hiểu tại sao há» lại má»i ông và o chá»— riêng biệt nà y. Ngà i Bernard má»i Abel nếm rượu vang poc-tô và đại sứ Mỹ nâng cốc.
- Chúc Abel Rosnovski, - ông nói.
Ngà i Bemard cũng nâng cốc. - ông ta nói:
- Tôi hiểu là chúc mừng cũng được rồi đấy.
Abel đỠmặt vá»™i nhìn sang phÃa Fletcher Warren xem thế nà o.
- á»’ tôi để lá»™ bà máºt rồi chăng, Fletcher? - Ngà i Bemard nói, và quay sang đại sứ Mỹ. - ông bảo tôi rằng ai cÅ©ng biết chuyện đó cả rồi, phải không ông bạn.
Phải đấy, - Fletcher Warren nói. - Vì ngưá»i Anh chả giữ kÃn được cái gì quá lâu. .
- CÓ phải vì thế mà các anh phải mất đến mấy năm má»›i phát hiện ra là chúng tôi Ä‘ang đánh nhau vá»›i Äức chứ gì? - ngà i Bemard nói.
Vị đại sứ Mỹ cưá»i.
- Tôi nghe nói Ãt ngà y nữa sẽ công bố chÃnh thức.
Hai ngưá»i quay sang nhìn Abel. ông vẫn im lặng.
- Váºy thì có lẽ tôi là ngưá»i đầu tiên chúc mừng ngà i đấy, - ngà i Bemard nói. - Tôi chúc mừng ngà i trong chức vụ má»›i được rất nhiá»u hạnh phúc.
Abel đỠmặt nghe nói đến cái chữ mà mấy tháng qua ông vẫn thưá»ng thốt lên vá»›i chÃnh mình khi nhìn và o gương. .
- ông phải quen dần vá»›i việc ngưá»i ta kêu mình bằng ngà i, - vị đại sứ Anh nói tiếp. - Và má»™t lô những thứ còn tệ hÆ¡n thế kia. Nhất là những chức tước chết tiệt mà vì thế ông đã phải dá»± hết cuá»™c nà y đến cuá»™c khác. Nếu bây giỠông có vấn dá» lên cân thì nó sẽ không thấm gì so vá»›i khi ông đã hoà n thà nh nhiệm kỳ công việc. ấy thế nhưng ông vẫn còn được sống để cảm Æ¡n cuá»™c Chiến tranh Lạnh đấy. ÄÓ là má»™t Ä‘iá»u khiến cho cuá»™c sống xã há»™i cá»§a ông còn có ranh giá»›i được
Vị đại sứ Mỹ cưá»i.
- Giá»i đấy, Abel, và tôi cÅ©ng chúc mừng cho những thà nh công liên tiếp cá»§a ông. Chuyến Ä‘i gần đây nhất là ông vá» Ba lan hồi nà o? - ông ta há»i.
- Tôi chỉ trở vỠquê nhà có một lần, thăm qua chốc lát, cách đây đã mấy năm rồi, - Abel nói. - Từ đó, tôi vẫn mong được quay lại nữa.
Phải, ông sẽ quay lại trong khải hoà n, - Fletcher Warren nói. - ông có quen với sứ quán của ta ở Warsaw không ?
- Không, tôi không quen, Abel thú nháºn.
- Tòa nhà đó cũng không tồi, - ngà i Bamard nói. - Cũng là để nhắc nhở cho các ngà i nhớ rằng chỉ có sau Chiến tranh thế giới thứ hai mới đặt chân lên Châu âu được Nhưng thức ăn thì khủng khiếp. Tôi rất mong ông là m được cái gì đó vỠmặt nà y, ông
Rosnovski. Tôi e rằng cách duy nhất có lẽ là ông phải cho xây má»™t khách sạn Nam tước ở Warsaw. Vá»›i tư cách là má»™t đại sứ, đó là điá»u tối thiểu ngưá»i ta mong đợi ở má»™t ngưá»i Ba lan cÅ©.
Abel ngồi trong tâm trạng phấn khởi hết sức, cưá»i vá»›i những câu nói đùa cá»§a ngà i Bernard. ông thấy mình uống rượu vang hÆ¡i nhiá»u hÆ¡n má»i khi, thấy thoải mái dá»… chịu, vá»›i mình và vá»›i Ä‘á»i. ông sốt ruá»™t muốn quay vá» Mỹ để nói vá»›i Florentyna tin nà y, vì
việc bổ nhiệm hình như đã có vẻ chÃnh thức. CÔ sẽ rất tá»± hà o vỠông. ông quyết định là vỠđến New York ông sẽ giữ chá»— Ä‘i luôn sang San Francisco và là m là nh vá»›i cô ông đã định là m thế từ trước rồi và bây giỠông có cá»› để là m. Phần nà o ông cÅ©ng sẽ cố gắng tá» ra ưa thÃch anh bạn Kane kia, nhưng nó không được tá»± xưng là Kane vá»›i ông nữa. Tên nó là gì ấy nhỉ, Richard ư? Phải đấy, Richard. Abel bá»—ng cảm thấy
nhẹ ngưá»i sau khi đã có quyết định như thế.
Sau khi cả ba ngưá»i đã quay ra vá»›i các bà ở phòng khách chÃnh, Abei giÆ¡ tay để lên vai Äại sứ Anh và nói:
- Thưa Ngà i, tôi xin phép vá».
Vá» vá»›i Nam tước hả, - ngà i Benlard nói. Äể tôi đưa ông ra xe, ông bạn thân mến.
Bà vợ ông Äại sứ đứng chà o Abel ở cá»a
- Xin chúc bà ngủ ngon, thưa bà Bumws, và xin cảm ơn bà vỠbuổi tối đáng ghi nhớ nà y.
Bà ta cưá»i.
- Tôi có thể biết . cái Ä‘iá»u không được biết, ông Rosnovski ạ, nhưng cÅ©ng xin chúc mừng việc ông được bổ nhiệm. Hẳn ông phải rất tá»± hà o trở vá» nÆ¡i ông sinh trưởng vá»›i tư cách là đại diện cao cấp cho đất nước mình.
- vâng, thưa bà , - Abel đáp gá»n.
Ngà i Bernard tiá»…n ông xuống các báºc thá»m đá cá»§a sứ quán Anh ra chiếc xe Ä‘ang đợi. Ngưá»i lái xe mở cá»a xe.
Chúc ông ngủ ngon, ông Rosnovski, - ngà i Bemard nói, - và chúc mừng ông may mắn ở Warsaw.
Nhân đây, xin há»i ông có hà i lòng vá»›i bữa ăn đầu tiên ở sứ quán Anh không ?
- Thực ra là bữa thứ hai, thưa ngà i Bernard.
- Trước ông đã có đến đây rồi ư? Trá»i Æ¡i, khi kiểm tra lại sổ ghi các tên khách, tôi không thể tìm thấy tên ông.
- Không, - Abel nói. - Lần trước ăn ở sứ quán Anh là tôi ăn dưới bếp. Tôi chắc ở trong bếp há» không có sổ ghi tên khách. Nhưng đó là bữa ăn ngon nhất phải nhiá»u năm má»›i có được. . .
Abel mỉm cưá»i và trèo lên sau xe. ông có thể thấy ngà i Bemard ngẩn ngÆ¡ không biết có nên tin và o Ä‘iá»u ông vừa nói không.
Ngồi trên xe vá» khách sạn Nam tước, ông gõ gõ ngón tay và o cá»a sổ xe và khẽ hát trong cổ. ông muốn vá» Mỹ ngay sáng hôm sau, nhưng ông không thể bá» bữa tiệc do Fletcher Warren má»i đến đại sứ quán Mỹ tối hôm sau. Má»™t đại sứ tương lai là phải là m như thế thôi ông bạn ạ. ông tưởng như vẫn còn nghe thấy ngà i Bernard nói bên tai.
Bữa ăn vá»›i Äại Bứ Mỹ hóa ra cÅ©ng là má»™t dịp thú vị Abel phải giải thÃch cho những ngưá»i khách đến dá»± vá» việc tại sao ông đã phải ăn trong bếp sứ quán Anh.
Lúc ông nói sá»± tháºt, hết thảy má»i ngưá»i Ä‘á»u nhìn ông bằng con mắt ngạc nhiên kÃnh phục. ông không chắc có nhiá»u ngưá»i trong số đó tin là ông suýt bị chặt cụt tay hay không, nhưng má»i ngưá»i ai cÅ©ng khen cái vòng bạc và tối hôm đó ai cÅ©ng gá»i ông bằng "ngà i".
Hôm sau Abel dáºy sá»›m để sẵn sà ng bay vá» Mỹ.
****
Chiếc máy bay DC-8 đỗ xuống Belgrade và phải nằm tịt ở đó mưá»i sáu tiếng chá» sá»a chữa lại. HỌ bảo vá»›i ông là có chuyện trục trặc ở bá»™ pháºn hạ cánh. ông ngồi trong phòng đợi sân bay, nhấp thứ cà phê Nam tư không thể nà o uống được. Sá»± tương phản giữa sứ quán Anh vá»›i cái quầy ăn tạm ở nước nà y khiến Abel nhá»› mãi không quên được. Cuối cùng, máy bay cất cánh để rồi lại bị hoãn ở Amsterdam. Lần nà y, hà nh khách được yêu cầu đổi sang máy bay khác.
VỠđến sân bay Icuewild, coi như Abel đã Ä‘i chuyến nà y hết gần ba mươi sáu tiếng. ông mệt quá đến không bước Ä‘i nổi nữa. Vừa ra khá»i khu vá»±c Hải quan, ông bá»—ng thấy mình bị má»™t lô nhà báo vây quanh, máy ảnh chụp tà tách loang loáng. ông toét
miệng cưá»i. Chắc là công bố rồi, ông nghÄ© bụng. Bây giá» là chÃnh thức đây. ông đứng thẳng ngưá»i lên, cháºm chạp bước má»™t cách đà ng hoà ng, giấu cái dáng chân thá»t. Không thấy George đâu, còn các nhà nhiếp ảnh thì cứ chen nhau để chụp -ông.
Rồi ông thấy George đứng ở bên rìa đám đông, ngưá»i như mất hồn. Qua hà ng rà o, Abel bá»—ng thấy tim mình như rụng xuống, còn má»™t nhà báo thì không những không há»i cảm tưởng ông như thế nà o khi là ngưá»i Mỹ gốc Ba lan đầu tiên được bổ nhiệm là m đại sứ ở Warsaw, mà anh ta lại gà o lên: "ông có câu trả lá»i gì cho những lá»i buá»™c tá»™i không?" .
Máy ảnh lại chá»›p lên nhoang nhoáng cùng vá»›i các câu há»i khác.
- Những lá»i buá»™c tá»™i có đúng không, ông Rosnovski?
- Thá»±c tế ông đã trả cho nghị sÄ© Osborue bao nhiêu tiá»n? .
- ông có phá»§ nháºn những lá»i buá»™c tá»™i ấy không ?
- ông trở vỠMỹ để ra tòa đó chăng
HỌ ghi những câu trả lá»i cá»§a Abel mặc dầu ông không nói gì.
Rồi bỗng ông quát to lên:
- Cho tôi ra khá»i chá»— nà y Ä‘i!
George cố chen lên đến chá»— Abel và len qua đám đông ra xe Cadillac Ä‘ang chỠở ngoà i. Abel cúi xuống đưa hai tay lên che đầu trong khi đèn máy ảnh vẫn tiếp tục nháy. George quát ngưá»i lái xe cho chạy ngay Ä‘i.
- vá» Nam tước, thưa ông? - Anh ta há»i.
- Không, vá» chá»— cô Rosnovski ở đưá»ng 57.
- Tại sao? - Abel há»i.
- Vì báo chà đang kéo đầy đến Nam tước.
Tôi không hiểu, - Abel nói. - ở Istanbul hỠđối đãi với tôi như với một đại sứ, thế mà vỠđến nhà lại như một phạm nhân là thế nà o? CÓ chuyện gì thế, George?
Anh muốn nghe tôi nói tất cả hay chá» gặp luáºt sư cá»§a anh? - George há»i.
- Luáºt sư cá»§a tôi? Anh thuê ngưá»i đại diện cho tôi à ? - Abel há»i.
- H. Trafford Jilks, ngưá»i khá nhất.
Và đắt tiá»n nhất.
Tôi nghÄ© trong tình thế nà y anh không ngại gì vá» tiá»n cả, Abel.
Äúng đấy, George, tôi xin lá»—i. Bây giỠông ta đâu?
- Tôi đỠông ta ở lại tòa, nhưng ông ta bảo xong việc là ông ta vỠđây ngay.
Tôi không thể chỠlâu thế được, George. Anh cứ nói qua cho tôi biết là cái gì đã, nói cái xấu nhất ấy.
George hÃt lấy má»™t hÆ¡i dà i.- ông nói :
- CÓ giấy bắt giam anh.
- VỠtội gì?
- Hối lá»™ quan chức chÃnh phá»§.
- Cả Ä‘á»i tôi chưa bao giá» dÃnh đến má»™t quan chức chÃnh phá»§ nà o,- Abel nói.
- Tôi biết, nhưng Henry Osbome có dÃnh đến, và những gì ông ta là m hình như là nhân danh anh hoặc thay mặt anh.
ôi lạy chúa,- Abel nói. - Lẽ ra tôi không bao giá» dùng ông ta. Tôi đã để cho cái Ä‘iá»u cả hai cùng ghét Kane là m cho đầu óc mình bị ngu mất rồi. Nhưng tôi vẫn còn chưa thể tin được là Henry nói hết, vì cuối cùng chÃnh ông ta cÅ©ng bị tá»™i kia mà .
Nhưng Henry đã biến mất rồi, - Geórge nói. - Và điá»u ngạc nhiên lá»›n nhất là tá»± nhiên tất cả các khoản nợ cá»§a ông ta đã được bà máºt thanh toán hết.
William Kane rồi, - Abel báºt ra.
Không thấy gì chỉ vá» hướng đó, - George nói. - Không có chứng cá»› gì ông ta dÃnh lÃu đến chuyện nà y.
Ai cần gì chứng cá»›? Là m sao các nhà . cầm quyá»n có được những tà i liệu nà y .? .
- Không rõ lắm, - George. - Hình như có má»™t gói hồ sÆ¡ nặc danh gá»i thẳng đến BỘ Tư pháp ở Washington.
Chắc là gá»i từ bưu Ä‘iện Nêw York, - Abel nói.
-Không, từ Chicago.
Abel im lặng một lúc.
- Không thể là Henry gá»i hồ sÆ¡ ấy cho há», - ông nói. - Như váºy vô lý.
- sao anh biết chắc như váºy ? - George há»i.
- Vì anh vừa bảo là các khoản nợ cá»§a ông ta được thanh toán, và chắc chắn là BỘ Tư Pháp nếu không tóm được món bở nà y thì há» sẽ không chịu ra tay. Henry có thể đã bán hồ sÆ¡ cho má»™t ngưá»i nà o khác. Nhưng ngưá»i đó là ai ? Äiá»u duy nhất chắc chắn là ông ta không bao giá» trá»±c tiếp thả cái tin ấy cho Kane.
Trực tiếp ư ? - George nói.
- Phải, trá»±c tiếp, - Abel nhắc lại. - CÓ thể ông ta không bán trá»±c tiếp. CÓ thể Kane đã thu xếp má»™t ngưá»i môi giá»›i nà o đó giải quyết toà n bá»™ vụ nà y nếu há» biết Henry Ä‘ang mắc nợ rất nhiá»u và bá»n cá cược Ä‘ang Ä‘e dá»a ông ta.
CÓ thể đúng đấy, Abel. Chả cần phải má»™t anh thám tá» cÅ©ng có thể khám phá ra những vấn đỠtà i chÃnh cá»§a Henry. Bất cứ ai ngồi ở má»™t quầy rượu Chicago cÅ©ng có thể biết chuyện đó. Nhưng đừng vá»™i kết luáºn gì. Äể xem luáºt sư cá»§a anh nói thế nà o đã.
Chiếc xe Cadillac dừng lại trước ngôi nhà cÅ© cá»§a Florentyna. Abel đã giữ lại ngôi nhà nà y vá»›i hy vá»ng má»™t ngà y kia con gái ông sẽ quay vá». George đã trông thấy Trafford Jilks đứng chá» sẵn ở cá»a. ông mở cho há» và o. Ngồi xong đâu đấy, George rót cho Abel má»™t cốc whisky lá»›n. Abel uống má»™t hÆ¡i cạn rồi đưa cốc cho George róc tiếp.
ông cứ nói cái tệ nhất ấy, ông Jilks. Ta giải quyết cho xong chuyện nà y đi.
- Tôi rất tiếc, ông Rosnovski, - ông ta lên tiếng.- ông Novak có cho tôi biết vỠchuyện ở Warsaw.
Bây giá» thì hết rồi. Ta nên quên cái gá»i là "thưa Ngà i" ấy Ä‘i thôi. ông có thể tin chắc là nếu Vincent Hogan được há»i đến, ông ta sẽ không còn nhá»› cả tên tôi nữa kia. Nà o, ông Jilks, há» ghép tôi và o những tá»™i gì ?
ông bị kết án mưá»i bảy tá»™i hối lá»™ và là m hư há»ng quan chức chÃnh phá»§ ở mưá»i bốn bang khác nhau. Tôi đã tạm thá»i thu xếp vá»›i BỘ tư pháp để ngưá»i ta đến bắt ông tại nhà nà y và o sáng mai. HỌ cÅ©ng không phản đối nếu ta ná»™p tiá»n để được tạm tha.
Thế thì dễ chịu đấy, Abel nói, - nhưng nếu hỠchứng minh được đầy đủ các tội thì sao?
- á»’ thế nà o há» chả chứng minh được má»™t số tá»™i, - Tranfford Jilks nói. - Nhưng chừng nà o Henry Osborne còn lá»§i trốn thì há» còn khó chưa thể đổ hết các tá»™i cho ông được. Dù sao ông cÅ©ng phải thừa nháºn sá»± tháºt là dù ông có tá»™i hay không thì tai vạ cÅ©ng đã xảy ra rồi, ông Rosnovski.
Tôi hiểu rõ quá Ä‘i chứ, - Abel nói, đưa mắt liếc nhìn trang đầu tá» Tin tức hà ng ngà y Tranfford Jilks mang theo. - Bây giá» thì ông phải tìm ra xem kẻ nà o đã mua hồ sÆ¡ ấy cá»§a Henry Osborne, ông Jilks. ông cần bao nhiêu ngưá»i để là m việc nà y cứ thuê hết. Tôi không ngại tốn kém. Nhưng ông phải tìm ra, và tìm ra cho nhanh, vì nếu cuối cùng đó đúng là William Kane thì tôi sẽ cho hắn đứt luôn.
- ông đã đang gay go rồi đấy, đừng có là m cho rắc rối thêm, - Tranfford Jilks nói. - Khéo rồi lại không rút ra được.
- ông yên trÃ, - Abel nói. - khi nà o tôi cho Kane Ä‘i đứt thì đó sẽ là hợp pháp và hoà n toà n có danh dá»±.
- ông nghe kỹ tôi nói nhé, ông Rosnovski. Lúc nà y ông hãy quên William Kane Ä‘i, và hãy lo vá» vụ xá» sắp tá»›i. ÄÓ sẽ là sá»± kiện quan trá»ng nhất trong Ä‘á»i ông trừ phi ông không cần gì đến chuyện ngồi tù trong mưá»i năm tá»›i. Tối nay thì ông không còn có thể là m gì được nữa. Tôi sẽ cho ngươi cá»§a tôi Ä‘i tìm Henry Osbonle, và sẽ đưa ra má»™t lá»i tuyên bố ngắn cho báo chà bác bá» những tá»™i đó, nói rằng sau đây sẽ có lá»i giải
thÃch đầy đủ chứng minh rằng ông hoà n toà n vô tá»™i.
- Ta là m thế được không ? - George há»i vá»›i vẻ hy vá»ng.
- Không đâu, - Jilks nói, - nhưng nó cho tôi có thêm thá»i gian để suy nghÄ©. Khi nà o ông Rosnoyski có dịp xem lại toà n bá»™ hồ sÆ¡ tên tuổi ấy, ông sẽ thấy là tôi rất ngạc nhiên phát hiện ra ông không há» có quan hệ trá»±c tiếp gì vá»›i bất cứ ai trong đó. Rất có thể là Henry Osbome trước sau vẫn chỉ là m trung gian mà không bao giỠđưa ông Rosnovski và o đây cả. Như thế thì việc cá»§a tôi là phải chứng minh rằng Osborne đã vượt quyá»n cá»§a mình vá»›i tư cách là má»™t giám đốc cá»§a công ty Xin ông nhá»› cho nhé, ông Rosnovski, nếu ông gặp bất cứ ngưá»i nà o có tên trong hồ sÆ¡ đó thì ông phải cho tôi biết ngay, vì, lạy Chúa, tôi chắc chắn mưá»i mươi là BỘ tư pháp sẽ dùng những ngưá»i đó là m nhân chứng để chống lại chúng ta. Tôi sẽ để má»™t bản sao hồ sÆ¡ lại cho ông rồi đến mai bắt đầu lo chuyện nà y.
ông cứ đi nằm và cố ngủ lấy một giấc. Chắc ông vừa đi vỠmệt lắm rồi. Sáng mai tôi gặp lại ông.
Abel bị bắt má»™t cách lặng lẽ tại nhà con gái ông Và o 8 giá» rưỡi sáng. Cảnh sát và viên chức tòa án liên bang cá»§a phần Nam New York đưa xe đến Ä‘em ông Ä‘i Mà u sắc rá»±c rỡ trang trà trên các cá»a hà ng nhân ngay lá»… thánh Valentine khiến Abel cà ng cảm thấy cô đơn. Jilks tưởng mình đã thu xếp được kÃn đáo không cho báo chà biết đến, nhưng khi Abel vừa tá»›i tòa án thì ông láºp tức đã bị phóng viên và nhiếp ảnh vây
quanh. ông cố gắng chịu đựng để Ä‘i và o phòng xá», George Ä‘i trước và Jilks theo sau. HỌ yên lặng ngồi trong phòng chỠđến lượt mình.
Lúc được gá»i ra, quá trình tuyên án chỉ có và i phút và không khà buồn tẻ má»™t cách kỳ lạ. Thư ký tòa Ä‘á»c lá»i tuyên án, Tranfford Jilks trả lá»i "không có tá»™i",
thay mặt cho khách hà ng cá»§a mình và yêu cầu được ná»™p tiá»n để tạm tha. Như đã được thá»a thuáºn trước, tòa không bác ý kiến đó. Jilks đỠnghị chánh án Prescott cho ba tháng để chuẩn bị cãi. Tòa cho hoãn ngà y xỠđến 17 tháng Năm.
Abel lại được tá»± do, đà ng hoà ng ra đối diện vá»›i báo chà và nhiếp ảnh. Lái xe đã cho xe chá» sẵn dưới báºc thá»m và mở cá»a sau. Máy đã nổ sẵn, ngưá»i lái xe phải khéo lắm má»›i khá»i đụng và o các phóng viên báo chà vẫn Ä‘i theo há»i chuyện. VỠđến đưá»ng 57 rồi, Abel má»›i để tay lên vai George:
- Bây giá» nhé, George, anh sẽ trá»±c tiếp quản lý công ty trong thá»i gian ba tháng để tôi chuẩn bị việc chống án vá»›i ông Jilks. Ta hãy hy vá»ng là sau đó anh sẽ không phải má»™t mình quản lý công ty nữa, - Abel gượng cưá»i nói.
- CỠnhiên là không rồi, Abel.
ông Jilks sẽ gỡ được cho anh, rồi anh xem. - George xách cái cặp lên và cầm lấy cánh tay Abel. - Anh cứ yên trÃ, - ông nói rồi từ giã hai ngưá»i kia.
Khi và o ngồi trong phòng khách rồi, Abel nói vá»›i nhà luáºt sư, - Tôi không biết là nếu không có George thì tôi xoay xở ra sao. Hai chúng tôi cùng Ä‘i tà u đến đây từ gần bốn chục năm trước, và cùng trải qua không biết bao nhiêu gian khổ. Bây giá» xem ra trước mắt vẫn còn nhiá»u gian khổ chứ chưa hết. Thôi, ta tiếp tục là m cái gì đó Ä‘i, ông Jilks. ông không có tin gì má»›i vá» Henry Osborne sao?
- Không, nhưng tôi có sáu ngưá»i Ä‘ang Ä‘i tìm và tôi biết là BỘ tư pháp Ãt ra cÅ©ng có sáu ngưá»i nữa. Vì váºy, có thể chắc chắn là sẽ tìm ta ông ta, tất nhiên là không thể cho há» tìm thấy trước.
Còn cái ngưá»i mà Osborne bán hồ sÆ¡ cho anh ta?- Abel há»i.
- Tôi đã có ngưá»i tin cáºy ở Chicago được phân công tìm rồi.
- Tốt, Abel nói. - Bây giỠđến lúc xem lại cái hồ sơ tên tuổi ông để lại cho tôi đêm qua.
Tranfford Jilks bắt đầu bằng việc Ä‘á»c lại lá»i tuyên án cá»§a tòa, rồi sau đó cùng vá»›i Abel Ä‘i và o chi tiết cá»§a từng tá»™i trạng.
Sau gần ba tuần gặp nhau liên tục như váºy và Jilks tin rằng Abel không còn có Ä‘iá»u gì khác nữa để nói, ông ta đà nh để cho khách hà ng cá»§a mình được nghỉ ngÆ¡i. Suốt ba tuần đó mà không có gì đưa đến tìm hiểu hiện nay Henry Osborne Ä‘ang ở đâu. Cả
những ngưá»i cá»§a Jilks và cá»§a BỘ tư pháp Ä‘á»u chịu không tìm ra. Ngưá»i cá»§a Jilks cÅ©ng không là m sao tìm được ngưá»i mà Henry bán tà i liệu cho. ông luáºt sư bắt đầu tá»± há»i không biết Abel có hoà n toà n đúng không.
Ngà y xỠđã đến gần, Albel đã có ý nghÄ© rằng không chừng mình có khả năng là phải ngồi tù tháºt. Bây giỠông cÅ©ng đã năm mươi lăm tuổi. ông lo ngại nghÄ© đến triển vá»ng
những năm cuối cá»§a Ä‘á»i mình sẽ giống như những năm đầu đã bị tù tá»™i. Tranfford Jilks cÅ©ng đã cho thấy là nếu ChÃnh phá»§ chỉ cần chứng minh má»™t trưá»ng hợp thôi thì hồ sÆ¡ đó cá»§a Osborne đã đủ cho Abel ngồi tù rất lâu rồi. Abel lấy là m căm tức vá» sá»±
bất công nà y - ông cảm thấy tháºt bất công. - Những việc phi pháp mà Henry Osbome đã nhân danh ông để là m ấy tuy có tháºt nhưng không phải là cá biệt.
Abel tin rằng không có thứ kinh doanh má»›i nà o phát triển được hoặc không thể có thứ tiá»n nà o kiếm ra được nếu không có những chuyện đấm đút hối lá»™ cho má»™t số ngưá»i đã được nêu tên trong hồ sÆ¡ nà y. ông nghÄ© đến vẻ mặt bình tÄ©nh thản nhiên cá»§a anh chà ng William Kane ngồi ở Boston những năm xưa, trên má»™t đống tiá»n được thừa hưởng mà rất có thể là nguồn gốc cá»§a những tiá»n ấy Ä‘á»u nhÆ¡ bẩn cả nhưng được che Ä‘áºy dưới cái vỠđẹp đẽ từ bao nhiêu Ä‘á»i rồi.
Florentyna viết cho ông má»™t bức thư rất cảm động, kèm theo mấy tấm ảnh con trai cá»§a cô, cô nói cô vẫn yêu vẫn kÃnh trá»ng Abel và tin rằng ông vô tá»™i.
Ba ngà y trước khi xá», BỘ tư pháp tìm ra Henry Osbome ở New Orleans. Lẽ ra há» không thể biết ông ta là ai nếu như ông ta không và o má»™t bệnh viện ở địa phương vá»›i hai cái chân bị gãy. Má»™t viên cảnh sát phát hiện ra Henry bị thương là do quỵt nợ đánh bạc.
ở New Orleans ngưá»i ta rất ghét cái trò nà y. Viên cảnh sát xác định được đâu ra đấy rồi, tối hôm đó, sau khi bệnh viện đã bó bá»™t cho hai chân cá»§a Osborne, cho ông ta ra xe lên máy bay đưa vá» New York.
Henry Osbome ngay ngà y hôm sau bị kết tá»™i âm mưu trốn tránh và cÅ©ng không được ná»™p tiá»n để tạm tha. Tranfford Jilks xin phép tòa cho ông được há»i Osborne. Tòa cho phép nhưng Jilks há»i chuyện mà cÅ©ng chẳng biết được gì hÆ¡n. Hình như đã rõ rà ng vÃ
Osborne có mặc cả vá»›i chÃnh phá»§, trong đó ông ta hứa là sẽ khai hết tá»™i cho Abel cốt để nhẹ tá»™i cho bản thân ông ta.
- Hẳn là ông Osbome sẽ chỉ bị tá»™i rất nhẹ thôi, - ông luáºt sư lặng lẽ bình luáºn - hắn sẽ chÆ¡i cái trò ấy đấy - Abel nói. - Tôi thì chịu đòn, còn hắn thì thoát.
Bây giỠthì chúng ta coi như chịu, không biết là hắn đã bán cái hồ sơ chết tiệt ấy cho ai.
Không, ông nhầm đấy ông Rosnovski. ÄÓ là điá»u ông ta nói ra, - Jilks nói. - ông ta bảo không phải William Kane. Trong bất cứ hoà n cảnh nà o ông ta cÅ©ng không bao giá» bán hồ sÆ¡ cho Kane. Má»™t ngưá»i ở Chicago gá»i báo cho biết là Harry Smith đã trả tiá»n
mặt cho Osborne để lấy tà i liệu đó.
Mà ông biết đấy, Harry Smith chỉ là cái tên giả. ở Chicago có đến hà ng chục hanrry Smỉth mà không má»™t ai khá»›p vá»›i ngưá»i như đã mô tả.
Tìm ngưá»i đó Ä‘i, - Abel nói. - ông phải tìm ra ông ta trước khi tòa xá».
- Chúng tôi đã là m việc đó rồi, - Jilks nói. - Nếu ông ta còn có ở Chicago thì chúng tôi đã giữ ngay trong tuần rồi. Osbome còn nói là cái ông Smith nà o đó đảm bảo chỉ dùng tà i liệu nà y cho mục Ä‘Ãch riêng thôi chứ không có ý định tiết lá»™ ná»™i dung cho bất cứ ai trong chÃnh quyá»n.
- Nhưng tại sao cái ông "Smith" đó lại cần đến những chi tiết ấy là m gì? - Abel há»i.
Tôi Ä‘oán là có sá»± tống tiá»n, vì váºy mà Henry Osbome phải biến Ä‘i, để tránh mặt ông. ông nghÄ© xem, ông Rosnovski, có thể là ông ta nói tháºt. Vả lại, khi nghe nói hồ sÆ¡ nà y đã nằm trong tay BỘ tư pháp thì ông ta cÅ©ng lo sợ và thất vá»ng chẳng kém gì ông
khi nghĩ đến những gì sẽ bị tiết lộ. Cho nên tôi không lấy là m lạ thấy ông ta trốn tránh và đến khi bị bắt thì ông ta sẵn sà ng khai ra hết.
ông biết không, Abel nói, - cái lý do duy nhất tôi dùng con ngưá»i đó chỉ vì ông ta cÅ©ng căm ghét Kane như tôi căm ghét váºy, và đến bây giá» thì Kane chÆ¡i cả hai chúng tôi.
- Không có chứng cá»› gì cho thấy ông Kane có dÃnh lÃu và o đây, - Jilks nói.
- Tôi không cần chứng cớ.
Vụ xỠđược hoãn lại theo yêu cầu cá»§a ChÃnh phá»§, vì ngưá»i ta cần có thêm thá»i gian để thẩm vấn Henry Osborne trước khi quyết định đưa ra xá». Bây giỠông ta là nhân chứng chá»§ yếu trong vụ án. Tranfford Jilks kịch liệt phản đối và báo cho tòa biết rằng sức khá»e cá»§a khách hà ng cá»§a ông, bây giá» không còn là má»™t ngưá»i trẻ tuổi nữa, Ä‘ang má»—i ngà y má»™t sa sút vì bị căng thẳng vá»›i những lá»i buá»™c tá»™i sai lầm. Chánh án
Prescott không nghe. ông đồng ý vá»›i yêu cầu cá»§a ChÃnh phá»§ và hoãn vụ xá» thêm bốn tuần nữa.
Thá»i gian má»™t tháng ấy đối vá»›i Abel tháºt dà i, và hai ngà y trước khi đưa ra xá», ông đà nh cho là mình có tá»™i và sẵn sà ng chịu án tù má»™t thá»i gian dà i. Thế rồi bá»—ng ngưá»i cá»§a TranfforÄ‘ Jilks .ở Chicago tìm ra ngưá»i có tên là Harry Smith, và anh nà y lại hóa ra má»™t thám tá» tư nhân ở địa phương mang tên giả vì khách hà ng cá»§a anh ta buá»™c phải như váºy, và khách hà ng đó là má»™t công ty luáºt gia ở New York: Jilks phải bá» ra má»™t ngà n đô la và mất hai mươi bốn giá» nữa má»›i được anh chà ng Harry Smith nà y cho biết công ty luáºt gia ấy là Cohen và Yablons.
- Luáºt gia cá»§a Kane rồi, - Abel nói ngay.
ông chắc thế không? - Jilks há»i.- Căn cứ những Ä‘iá»u tôi biết vá» William Kane thì ông ta không bao giá» dùng đến má»™t công ty cá»§a ngưá»i Do thái đâu.
Trước đây, khi tôi mua những khách sạn từ ngân hà ng Kane thì má»i thứ giấy tá» Ä‘á»u do má»™t ngưá»i có tên là Thomas Cohen là m. Vì má»™t lý do nà o đó, ngân hà ng dùng hai luáºt gia để là m việc chuyển khoản. .
- Váºy anh muốn tôi là m gì vá» việc nà y,- George há»i Abel.
- Không nên là m gì hết, - TranfforÄ‘ Jilks nói.- Trước vụ xá», chúng ta không nên là m cho rắc rối thêm. ông hiểu chứ, ông Rosnovski ?
- Váºy, - Abel nói. - Xá» xong tôi sẽ tÃnh chuyện vá»›i Kane. Bây giá», ông nghe đây nhé, ông Jilks, ông hãy nghe cho kỹ. ông phải quay lại chá»— Osbome ngay và bảo cho ông ta biết là hồ sÆ¡ đó đã do Harry Smith bán cho William Kane và Kane đã dùng nó để trả thù cả hai ngưá»i, ông nhá»› nhấn mạnh và o chá»— "cả hai ngưá»i".
Tôi cam đoan với ông là khi Osborne nghe nói thế, ông ta sẽ không mở miệng nói gì ở ghế nhân chứng đâu dù cho ông ta đã hứa bất cứ gì với BỘ Tư pháp.
Henry Osborne là ngưá»i duy nhất còn sống để mà căm ghét Kane hÆ¡n là tôi ghét nữa kia.
Tùy ông thôi, - Jilks nói, tuy có vẻ không thông lắm. - Nhưng tôi vẫn phải nói trước để ông biết, ông Rosnovski, rằng ông ta sẽ cứ đồ hết tội cho ông đấy, vì cho đến bây giỠông ta đã là m một tà gì để đỡ cho ông đâu.
- ông hãy cứ tin ở tôi, ông Jilks. Nghe nói đến Kane có dÃnh lÃu và o đây là láºp tức ông ta sẽ thay đổi thái độ ngay.
Tối hôm đó, Tranfford Jilks được phép và o thăm Henry Osbome mưá»i phút trong nhà giam. Osbome nghe ông nói nhưng không có phản ứng gì. Jilks tin chắc là điá»u mình vừa nói không há» tác động chút nà o đến nhân chứng đó cá»§a ChÃnh phá»§. ông quyết định để đến sáng hôm sau sẽ nói lại cho Abel Rosnovski biết.
ông muốn để khách hà ng của mình được một đêm ngủ yên trước khi vụ xỠtiến hà nh và o hôm sau.
Bốn tiếng đồng hồ trước khi vụ xá» bắt đầu, ngưá»i gác nhà giam Ä‘em thức ăn sáng và o cho Henry Osborne đã thấy ông ta treo cổ từ bao giá».
ông ta đã dùng chiếc ca vát Harvard để tá»± tá».
Vụ xá» tiến hà nh mà không có nhân chứng gì, vì váºy phải kéo dà i. Sau khi nghe Tranfford Jilks trình bà y vá» tình trạng sức khá»e cá»§a khách hà ng mình, Chánh án Prexott đã bác Ä‘i. Công chúng theo dõi từng tý má»™t vụ xá» Nam tước Chicago trên truyá»n hình và báo chÃ. Äiá»u khá»§ng khiếp cho Abel hÆ¡n cả là ông thấy Zaphia ngồi trong đám công chúng vá»›i vẻ như khoan khoái được thấy ông khổ sở. Sau chÃn ngà y ở
tòa, công tố thấy vụ xá» nà y không đứng vững lắm bèn tÃnh chuyện mặc cả vá»›i Tranfford Jilks. Trong má»™t lúc nghỉ, Jilks nói lại cho Abel biết vỠý cá»§a tòa.
- HỌ sẽ bá» không buá»™c tá»™i hối lá»™ nếu ông nháºn là mình có thiếu sót đối vá»›i hai trưá»ng hợp nhỠđịnh mua chuá»™c quan chức.
Nếu tôi không nháºn gì hết thì liệu có cÆ¡ há»™i thoát không ?
- Tôi nghÄ© là chỉ có má»™t ná»a cÆ¡ há»™i thôi, - Jilks nói.
Thế nếu không thoát thì sao.
- Chánh án Prescott găng lắm. Xoà ng ra cũng sáu năm tù, không kém được một ngà y.
- Còn nếu tôi chịu và nháºn hai cái lá»—i nhá» kia thì sao? .
- Thì chịu phạt nặng đấy. Tôi chắc chỉ đến thế là cùng, - Jilks nói.
Abel ngồi suy nghĩ một lát.
- ÄÆ°á»£c tôi nháºn tá»™i. Cho xong cái chuyện chết tiệt nà y Ä‘i .
Các luáºt sư cá»§a chÃnh phá»§ báo cho chánh án biết là há» há»§y bá» mưá»i lăm tá»™i trạng cá»§a Abel Rosnovski.
Tranfford Jilks đứng lên nói trước tòa rằng khách hà ng cá»§a ông nháºn hai tá»™i còn lại kia là có thiếu sót trong hà nh động. Äoà n thẩm phán được cho trở lại và chánh án Preseott trong khi kết luáºn đã phê phán Abel rất mạnh, nhắc nhở cho ông ta biết rằng trong cái quyá»n là m ăn kinh doanh không bao gồm cả quyá»n mua chuá»™c công chức nhà nước. Hối lá»™ là má»™t tá»™i ác, và tá»™i ác đó lại cà ng nặng nếu nó được tiến hà nh bởi má»™t ngưá»i có hiểu biết và có quyá»n thế, mà những ngưá»i như váºy không ai lại hạ mình xuống mức đó. ở những nước khác, ông chánh án nói thêm, khiến cho
Abel lại vẫn cảm thấy như mình vá»›i nháºp cư, hối lá»™ có thể được chấp nháºn như má»™t hà nh động bình thưá»ng trong Ä‘á»i sống hà ng ngà y nhưng ở trên đất Hoa Kỳ nà y thì không thế được. Chánh án Prescott tuyên án Abel sáu tháng tù treo vá»›i 25.000 đô la tiá»n phạt, cá»™ng vá»›i các khoản chi phà khác.
George đưa cho Abel trở vá» khách sạn Nam tước. Hai ngưá»i ngồi trên tầng thượng uống rượu whisky đến hÆ¡n má»™t giỠđồng hồ, rồi cuối cùng Abel nói:
- George nà y, tôi muốn anh tiếp xúc vá»›i Peter Parfit và trả cho ông ta má»™t triệu đô la để lấy cái hai phần trăm trong ngân hà ng Lester Ä‘i, vì má»™t khi đã nắm trong tay được tám phần trăm cổ phần cá»§a ngân hà ng là tôi sẽ có thể váºn dụng Äiá»u khoản 7 trong
quy chế, và tôi sẽ giết Witham Kane ngay trong phòng giám đốc của hắn.
George gáºt đầu buồn bã. ông sợ rằng tráºn chiến vẫn chưa kết thúc.
*******
Mấy ngà y sau BỘ Ngoại giao thông báo Ba lan đã được hưởng quy chế tối huệ quốc trong việc buôn bán với Hoa Kỳ, và đại sứ tương lai của Mỹ ở Warsaw sẽ là John Moors Cabot.
|

27-07-2009, 01:13 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 40
Và o má»™t buổi tối tháng hai rét mướt, William Kane ngồi Ä‘á»c lại báo cáo cá»§a
Thaddeus Cohen. Henry Osborne đã đưa ra tất cả những thông tin ông cần thiết để diệt Abel Rosnovski.
ông ta đã lấy hai mươi nhăm ngà n đô la rồi biến Ä‘i. Rất đúng vá»›i bản chất con ngưá»i ông ta. William nghÄ© bụng và để lại cặp hồ sÆ¡ vá» Rosnovski và o trong két.
Bản gốc đã được Thaddeus Cohen gá»i lên BỘ tư pháp ở Washington từ trước đây mấy ngà y.
Khi Abel Rosnovski ở Thổ nhÄ© kỳ trở vá» ngay sau đó bị bắt, William vẫn chỠông ta trả thù, bụng chắc mẩm thế nà o cÅ©ng tung ngay ra thị trưá»ng toà n bá»™ chứng khoán Liên Mỹ cá»§a ông ta trong ngân hà ng.
Lần nà y, William đã có sá»± chuẩn bị. ông đã có báo trước cho đại lý biết là rất có thể Liên Mỹ sẽ lại được tung ra thị trưá»ng vá»›i khối lượng to và bất ngá».
Những gì ông dặn trước đại lý là rất rõ. Há»… há» tung ra là mua ngay để khá»i tụt giá. Má»™t lần nữa, ông lại sẵn sà ng bá» tiá»n trong quỹ riêng ra là m biện pháp ngắn hạn để tránh cho ngân hà ng khá»i có chuyện phiá»n phức. William cÅ©ng có má»™t thông tri nhá» cho tất cả những cồ đông cá»§a Lester yêu cầu há» chá»› có bán bất cứ má»™t cổ phiếu nà o mà không tham khảo ý kiến cá»§a ông trước.
Mấy tuần trôi qua không thấy Abel Rosnovski động Ä‘áºy gì William bắt đầu cho rằng Thaddeus Cohen đã dá»± Ä‘oán đúng khi ông ta tin là há» khó có thể tìm ra dấu vết mà lần đến chá»— ông được. Hẳn là Rosnovski đã đổ tá»™i tất cả cho Henry Osbome.
Thaddeus Cohen cÅ©ng tin chắc rằng vá»›i chứng cứ mà Osborne khai ra, Abel Rosnovski sẽ phải ngồi tù khá lâu do đó sẽ không thể có Ä‘iá»u kiện váºn dụng Äiá»u khoản 7 Ä‘e dá»a ngân hà ng hoặc William Kane được Willianl cÅ©ng hy vá»ng việc tòa tuyên án sẽ là m cho Richard tỉnh ngá»™ ra được và quay trở vá» nhà . Chắc chắn là những Ä‘iá»u ngưá»i ta tiết lá»™ vá» gia đình đó sẽ chỉ là m cho anh ta lúng túng khó xá» vá»›i cô con gái cá»§a Rosnovski kia, và cà ng thấy rằng trước nay bố anh vẫn đúng.
William có thể hoan nghênh Richard trở vá». Hiện nay trong ban giám đốc ngân hà ng Lester có má»™t chá»— trống do Tony Simons đã vá» hưu và do cái chết đột ngá»™t cá»§a Ted Leach. Richard sẽ phải quay vá» New York trước khi William đến tuổi sáu mươi lăm trong vòng mưá»i năm nữa, nếu không thì sẽ là lần đầu tiên trong hÆ¡n má»™t thế ká»· không có ngưá»i nà o cá»§a há» nhà Kane ngồi trong ban giám đốc ngân hà ng. Then báo
cáo cho biết là Richard đã tổ chức rất giá»i cho những cá»§a hà ng mà Florentyna cần, nhưng cố nhiên cái cÆ¡ há»™i để trở hà nh chá»§ tịch tương lai cá»§a ngân hà ng Lester đối vá»›i Richard có ý nghÄ©a hÆ¡n nhiá»u so vá»›i chuyện là m việc cho cô con gái cá»§a Rosnovski đó chứ.
Má»™t Ä‘iá»u nữa khiến William lo ngại là ông không ưa lắm cái thế hệ giám đốc má»›i hiện Ä‘ang là m việc trong ngân hà ng. Jake Thomas, ngưá»i phó chá»§ tịch má»›i còn là ngưá»i rất có thể được thay thế William là m chá»§ tịch. CÓ lẽ ông ta được há»c ở Pnnceton và tốt nghiệp loại ưu, nhưng ông ta có tÃnh khoe mẽ - hÆ¡i quá khoe mẽ, William nghÄ© bụng - mà lại cÅ©ng quá nhiá»u tham vá»ng, không phải là loại ngưá»i thÃch hợp để là m chá»§ tịch Lester được. CÓ lẽ William phải tiếp tục Ä‘eo đẳng cho đến năm ông sáu mươi lăm tuổi và trong khi. đó cố thuyết phục Richard trở vá» Lester cà ng sá»›m cà ng tốt. William biết là Kate sẵn sà ng mong Richard trở vá» vá»›i bất cứ Ä‘iá»u kiện nà o. Nhưng
rồi năm tháng trôi qua, ông cà ng thấy những nháºn định cá»§a mình vá» con là không đúng nữa. Lạy Trá»i, cÅ©ng may mà cuá»™c hôn nhân cá»§a Vigima tốt đẹp và bây giá» cô đã có bầu rồi. Nếu Richard từ chối không chịu vá» và không chịu bá» cô con gái Rosnovski ấy, thì ông có thể để lại tất cả cho Virginia nếu cô đẻ cháu trai.
William Ä‘ang ngồi ở bà n là m việc tại ngân hà ng thì bị tráºn Ä‘au tim đầu tiên. Không nghiêm trá»ng lắm.
Các bác sÄ© bảo ông nên nghỉ ngÆ¡i Ãt ngà y thì có thể sống thêm hai mươi năm nữa. ông nói vá»›i bác sÄ© - ông nà y còn trẻ lắm nhưng giá»i - là ông rất nhá»› Andrew Mackenzie! Và ông chỉ muốn sống thêm mưá»i năm nữa cho hết nhiệm kỳ là m chá»§ tịch ngân hà ng. Trong mấy tuần nghỉ ở nhà , William miá»…n cưỡng giao cho Jake Thomas trách nhiệm toà n diện đối vá»›i các quyết định cá»§a ngân hà ng. Nhưng vừa trở lại là m việc, William lại phải nhanh chóng xác định lại vị trà chá»§ tịch cá»§a mình vì sợ rằng trong khi ông vắng mặt Thomas đã có thể lạm quyá»n quá chăng.
Thỉnh thoảng Kate mạnh dạn yêu cầu ông để cho bà trực tiếp gặp Richard, nhưng ông nhất định không nghe, nói rằng: Tự nó biết khi nà o nó muốn thì có thể vỠTất cả những gì nó cần là m .là chấm dứt quan hệ với con bé gian dối đó.
Hôm Henry Osbome tá»± tá», Wilham lại bị má»™t tráºn Ä‘au tim nữa, nhưng ông không kêu ca gì. Suốt đêm, Kate ngồi bên giưá»ng ông, chỉ sợ ông chết. Nhưng việc ông còn quan tâm đến là vụ xá» Abel Rosnovski sắp tá»›i khiến cho ông vẫn sống được. William theo dõi tình hình chung quanh vụ nà y rất sát, và ông biết rằng việc Osborne tá»± tá» sẽ chỉ cà ng là m cho cái thế cá»§a Rosnovski mạnh hÆ¡n lên mà thôi. Khi Rosnovski cuối
cùng được tha bổng vá»›i sáu tháng án treo và ná»™p hai lăm ngà n đô la, thì Wilham không lấy là m ngạc nhiên vá» chuyện hỠđã xá» nhẹ như váºy. CÅ©ng dá»… dà ng hình dung được tại sao chÃnh phá»§ đồng ý vá»›i má»™t vụ xá» như thế thôi, vì Rosnovski đã thuê được má»™t luáºt sư giá»i Tuy nhiên, William ngạc nhiên thấy mình cÅ©ng cảm thấy có tá»™i trong việc nà y, vì khi Abel Rosnovski không bị ngồi tù nữa, ông lại cÅ©ng thấy nhẹ ngưá»i.
Vụ xá» xong rồi, William không cần quan tâm đến chuyện Rosnovski có định phá giá chứng khoán Liên Mỹ hay không nữa. ông vẫn sẵn sà ng đối phó. Nhưng rồi không thấy gì. Qua mấy tuần lá»…, William bắt đầu không nghÄ© đến Nam tước Chicago nữa mà chỉ nghÄ© đến Richard, mà lúc nà y ông rất muốn gặp. "Tuổi già và sợ chết gây ra những thay đổi bất ngá» trong tim", ông đã có Ä‘á»c câu đó ở đâu má»™t lần. Má»™t buổi sáng tháng chÃn, ông nói cho Kate biết ý nguyện đó cá»§a mình. Bà không há»i tại sao ông lại thay đổi ý kiến đến như váºy và chỉ cần biết muốn gặp đứa con trai độc nhất.
Tôi sẽ gá»i ngay cho Richard và má»i cả hai đứa vá»,- bà nói, và bà cÅ©ng ngạc nhiên má»™t cách thú vị là lúc bà nói đến hai đứa thì thấy ông không có vẻ gì khó chịu.
Cũng được thôi, - William khẽ nói. - Em bảo với Richard là anh muốn gặp nó trước khi chết.
- Anh đừng nói dại. Bác sĩ bảo là nếu anh là m việc từ tỠthì sẽ còn sống được hai mươi năm nữa.
- Anh chỉ muốn hoà n tất nhiệm kỳ chủ tịch của mình để Richard nó thay thế.
Thế là đủ rồi. Sao em không bay sang miá»n Tây má»™t lần nữa và bảo vá»›i Richard là anh yêu cầu như thế, Kate?
- Anh nói má»™t lần nữa là sao? - Kate bứt rứt há»i lại
William cưá»i.
- Anh biết là em đã Ä‘i San Francisco nhiá»u lần rồi, em yêu quý ạ. Mấy năm qua má»—i lần anh Ä‘i đâu có việc là em cÅ©ng lấy cá»› vá» thăm mẹ. Năm ngoái, cụ mất rồi nên em không có cách nà o khác được nữa.
Chúng ta lấy nhau đã hai mươi bảy năm, và đến giá» thì anh đã biết là đã thuá»™c tÃnh nết cá»§a em quá rồi. Em vẫn đáng yêu như ngà y đầu anh má»›i gặp, và anh tin rằng ở cái tuổi năm mươi tư thì em chả có ngưá»i tình nà o nữa. Vì váºy anh thấy chả khó gì mà không kết luáºn được là em đã Ä‘i thăm Richard.
Äúng đấy, em có Ä‘i thăm, - Kate nói. - Nhưng tại sao anh không nói là đã biết từ trước.
Trong thâm tâm thì anh mừng, - William nói. - anh không muốn nó hoà n toà n cắt đứt với bố mẹ. NÓ thế nà o?
- Cả hai đứa Ä‘á»u khá»e, và bây giá» thì anh vừa có cả cháu gái, vừa có cả cháu trai.
Cả cháu gái và cháu trai, - Wilham nhắc lại.
- Vâng tên nó là KaneAbel, - Kate nói.
- Còn cháu trai? - William há»i. Bây giỠông má»›i há»i là má»™t.
Khi Kate nói tên cháu ra, ông cưá»i.
Nhưng đó là bà nói dối thôi.
- Tốt, - William nói. - Em bay Ä‘i San Francisco xem là m gì được không. Bảo nó là anh yêu nó. - ông đã có má»™t lần nghe má»™t ngưá»i già khác nói câu đó, má»™t ngưá»i sắp mất đứa con trai cá»§a mình.
Äêm đó Kate thấy hết sức vui. Äã mấy năm nay bà má»›i lại cảm thấy được như váºy. BÀ gá»i cho Richard báo là sẽ sang và ở lại vá»›i con má»™t tuần, Ä‘em theo cả tin vui sang nữa.
Ba tuần sau Kate má»›i trở lại New York. William hà i lòng nghe nói cả Richard và Florentyna đầu năm tá»›i sẽ trở vá» thăm bố mẹ, và đó cÅ©ng là dịp đầu tiên hai vợ chồng Ä‘i xa khá»i San Francisco. Kate kể rất nhiá»u vá» chuyện hai vợ chồng là m ăn khấm khá, thằng cháu trai rất giống ông ná»™i, và cả Richard cùng Florentyna rất muốn vá» New York ngay.
William nghe chuyện chăm chú và cảm thấy mình cÅ©ng hạnh phúc, yên tâm. ông thÃch tất cả những chuyện ông được nghe kể vá» Florentyna, và ông bắt đầu lo rằng Richard không vá» sá»›m thì rất có thể vai chá»§ tịch ngân hà ng sẽ rÆ¡i và o Jake Thomas mất thôi.
ông lo nhưng không nghĩ vỠchuyện đó lắm.
Sáng thứ hai sau đó, William trở lại là m việc vá»›i má»™t tinh thần phấn khởi sau má»™t thá»i gian vắng mặt khá lâu Sau tráºn Ä‘au tim lần thứ hai, ông phục hồi tốt hÆ¡n và bây giỠông cảm thấy đáng sống.
- ông phải Ä‘i lại nhẹ nhà ng cẩn tháºn đấy, - bác sÄ© trẻ đã dặn ông. Nhưng William quyết tâm khẳng định lai vai trò chá»§ tịch và thống đốc ngân hà ng cá»§a mình để còn dá»n đưá»ng cho con trai. Äến ngân hà ng, ông được ngưá»i gác cá»a chà o há»i và ngưá»i đó báo cho ông biết là Jake Thomas Ä‘ang tìm ông, trước đó cÅ©ng đã gá»i vá» nhà cho ông. William cảm Æ¡n ngưá»i nhân viên già cá»§a ngân hà ng, ngưá»i duy nhất đã phục vụ ngân hà ng Lester lâu hÆ¡n cả chÃnh ông chá»§ tịch.
Chả có gì quan trá»ng mà không chỠđược, - ông nói.
Không, thưa ông.
William cháºm chạp bước và o phòng chá»§ tịch. Vừa mở cá»a, ông đã thấy có ba giám đốc Ä‘ang ngồi há»p vá»›i Jake Thomas Ä‘ang ngồi đà ng hoà ng ở chÃnh giữa nghế cá»§a William.
Tôi vắng mặt lâu thế kia à ? - Wiìliam cưá»i nói. - Tôi không còn là m chá»§ tịch nữa sao?
- Tất nhiên, ông vẫn còn chứ, - Jake Thomas nói và vá»™i đứng dáºy khá»i ghế chá»§ tịch. - Hoan nghênh ông trở lại, ông William.
William thấy khó có thể quen vá»›i cách xưng hô cá»§a Jake Thomas đã gá»i ông bằng tên tục. Cái thế hệ má»›i nà y há» quá thân máºt tháºt đấy. Hai ngưá»i chỉ má»›i biết nhau có mấy năm thôi, và ông ta có lẽ chưa ngoà i bốn mươi.
- CÓ vấn đỠgì đấy? - ông há»i.
- Abel Rosnovski, - Jake Thomas thản nhiên đáp.
William cảm thấy nhói đau trong bụng và ngồi xuống một chiếc ghế da gần đó nhất.
- Lần nà y ông ta muốn gì? - ông mệt má»i há»i. - ông ta không muốn để cho tôi được yên thân sao?
Jake Thomas bước đến chỗ William.
- ông ta muốn váºn dụng Äiá»u khoản 7 và muốn có má»™t cuá»™c há»p á»§y quyá»n vá»›i mục Ä‘Ãch duy nhất là gạt ông ra khá»i ghế chá»§ tịch.
- ông ta không thể là m thế được. ông ta không có đủ số tám phần trăm cần thiết, mà quy chế cá»§a ngân hà ng đã nói rõ rằng chá»§ tịch phải được thông báo ngay láºp tức nếu có ngưá»i nà o bên ngoà i chiếm hữu tám phần trăm chứng khoán.
ông ấy nói đến sáng mai sẽ có tám phần trăm đó.
Không, không, - William nói. - Tôi đã kiểm tra kỹ tất cả các cổ phiếu. Không có ai muốn bán cho Rosnovski cả. Không có ai.
- Peter Parfitt, - Jake Thomas nói.
- Không, - William cưá»i ngạo nghá»…. - Tôi đã mua chứng khoán cá»§a ông ta cách đây má»™t năm qua má»™t ngưá»i thứ ba rồi.
Jake Thomas chưng há»ng, và đến má»™t lúc sau không ai nói gì .
Lần đầu tiên William hiểu là Thomas muốn được là m chủ tịch Lester biết chừng nà o.
Sá»± tháºt là , - Jake Thomas nói, - ông ta nói đến mai sẽ có tám phần trăm, do đó ông ta có quyá»n cá» ra ba giám đốc để đình chỉ bất cứ quyết định lá»›n nà o trong vòng ba tháng. ÄÓ cÅ©ng chÃnh là những Ä‘iá»u khoản ông đã đưa và o đó đỠđảm bảo cái thế lâu dà i cá»§a mình. ông ấy cÅ©ng có ý muốn công bố quyết định cá»§a mình trên báo cho cả nước biết. Äể đỠphòng, ông ấy còn dá»a bán cả chứng khoán cá»§a công ty nam tước
để đảo lại quyá»n kiểm soát cá»§a Lester nếu có ý kiến phản đối ông ta. ông ta cÅ©ng nói rõ là chỉ có má»™t cách để ông ta từ bá» kế hoạch nà y thôi.
- Là cách gì? - William nói.
- Là ông xin từ chức chủ tịch ngân hà ng, - Jake Thomas đáp.
- Thế là tống tiá»n à ? - William nói gần như hét lên.
- CÓ thể, nhưng nếu ông không từ chức và o mưá»i hai giá» trưa thứ hai tá»›i, thì ông ta sẽ công bố cho tất cả các cổ đông biết. ông ấy đã giữ sẵn chá»— để đăng trên bốn chục tá» báo và tạp chÃ.
- ông ta điên mất rồi, - William nói. ông rút mùi xoa ở túi ngực áo đưa lên chấm lông mà y.
Như thế cÅ©ng chưa hết, - Jake Thomas nói tiếp. - ông ấy còn đòi là không có ngưá»i nà o thuá»™c há» Kane được thay thế ông trong ban giám đốc trong mưá»i năm tá»›i đây và việc từ chức cá»§a ông không được lấy cá»› là yếu sức hay bất cứ cá»› gì khác để ra Ä‘i.
ông ta đưa ra một tà i liệu dà i có tiêu đỠ"Công ty Nam tước".
- Äiên, - William nhắc lại sau khi Ä‘á»c qua bức thư.
- Dù sao tôi cÅ©ng đã triệu táºp há»p ban giám đốc và o mưá»i giá» ngà y mai,- Jake Thomas nói. - Tôi nghÄ© chúng ta sẽ thảo luáºn chi tiết những yêu cầu cá»§a ông
ta, William.
Ba vị giám đốc để William ngồi lại má»™t mình trong phòng. Suốt ngà y hôm đó không ai và o gặp ông. ông liên lạc vá»›i má»™t số giám đốc khác nhưng chỉ nói chuyện được vá»›i má»™t và i ngưá»i và cảm thấy không chắc được há» á»§ng há»™. ông biết là cuá»™c há»p ngà y mai sẽ rất căng, nhưng chừng nà o chưa có ai có được tám phần trăm thì ông còn thấy yên tâm. ông bắt đầu ngồi tÃnh đến má»™t chiến lược để duy trì sá»± kiểm soát
cá»§a ông đối vá»›i ban giám đốc. ông kiểm tra lại danh sách các cổ đông. Theo ông biết được thì cho đến nay không má»™t ai có ý muốn nhả chứng khoán cá»§a mình ra cả. ông cưá»i má»™t mình. Abel Rosnovski đã thất bại vá»›i cú nà y cá»§a ông ta rồi. Tối hôm đó, William vá» nhà sá»›m, và o thư viện ngồi để suy nghÄ© vá» những sách lược đánh bại Abel Rosnovski má»™t lần cuối. Mãi đến ba giá» sáng ông má»›i Ä‘i ngá»§, nhưng ông đã quyết định
được sẽ là m gì. Jake Thomas phải bị gạt ra khá»i ban giám đốc để Richard thay và o đó.
Sáng hôm sau William đến sá»›m để dá»± cuá»™c há»p ban giám đốc. ông ngồi trong phòng là m việc xem lại những Ä‘iểm đã ghi chép, rất tin ở thắng lợi. ông cảm thấy kế hoạch cá»§a mình đã tÃnh đến má»i mặt. Lúc mưá»i giá» kém năm phút, thư ký bấm chuông báo và o:
- CÓ một ông Rosnovski muốn nói chuyện điện thoại với ông, - cô nói
- sao - William há»i. .
- ông Rosnovski.
- ông Rosnovski. - William nhắc lại cái tên như không tin ở mình, - Cho nói Ä‘i, - ông đáp, giá»ng hÆ¡i run.
Vâng, thưa ông.
- ông Kane? - Má»™t giá»ng nhẹ mà William không bao giá» quên được.
- Vâng, lần nà y ông định là m gì theo - ông há»i.
- Theo quy chế cá»§a ngân hà ng, tôi báo để ông biết là hiện nay tôi đã có tám phần trăm cổ phần cá»§a Lester, và tôi muốn váºn dụng Äiá»u khoản 7 nếu như những yêu cầu . trước đây cá»§a tôi không được đáp ứng và o trưa ngà y thứ hai.
- ông có được hai phần trăm cuối cùng cá»§a ai thế- William lắp bắp há»i.
Äiện thoại ngắt. ông vá»™i xem danh sách các cổ đông, cố tìm xem ai đã phản bá»™i mình. Lúc chuông Ä‘iện thoại reo lần nữa, William còn chưa hết run.
Äúng mưá»i giá», William bước và o phòng giám đốc.
Nhìn quanh bà n, ông chợt thấy mình còn hiểu rất Ãt vá» những giám đốc trẻ. Lần trước, ông cÅ©ng đã có má»™t cuá»™c chiến đấu trong chÃnh phòng nà y. ông chẳng
quen biết má»™t giám đốc nà o trong số há», thế mà ông vẫn thắng. ông mỉm cưá»i vá»›i mình, tá»± tin rằng còn có thể đánh bại Abel Rosnovski. ông đứng dáºy nói vá»›i ban giám đốc.
- Thưa các vị, cuá»™c há»p nà y được triệu táºp vì ngân hà ng nháºn được yêu cầu cá»§a ông Abel Rosnovski bên Công ty Nam tước, má»™t con ngưá»i phạm tá»™i đã bị lên án nhưng lại có thái độ há»—n xược dám trá»±c tiếp Ä‘e dá»a tôi cụ thể là dùng tám phần trăm cổ phần cá»§a ông ta trong ngân hà ng nà y để là m cho chúng ta khó xá», và nếu như chiến thuáºt nà y không thà nh công thì ông ta sẽ dùng đến biện pháp đảo ngược giá trị, trừ phi tôi từ chức chá»§ tịch và thống đốc mà không có lá»i giải thÃch gì các vị Ä‘á»u biết rằng tôi chỉ còn có chÃn năm nữa để phục vụ ngân hà ng nà y cho đến khi tôi vá»
hưu, và nếu như trước đó tôi phải rá»i Ä‘i, thì việc từ chức cá»§a tôi sẽ hoà n toà n bị hiểu sai lạc trong thế giá»›i tà i chÃnh.
William nhìn xuống những ý mình đã ghi trước, quyết tâm đi tới với con chủ bà i của mình.
- Thưa các vị, tôi sẵn sà ng giao lại toà n bá»™ cổ phiếu cá»§a tôi vá»›i mưá»i triệu đô la cá»§a quỹ á»§y thác riêng cá»§a tôi để ngân hà ng sá» dụng chống lại bất cứ âm mưu nà o cá»§a ông Rosnovski trong khi đó vẫn đảm bảo cho ngân hà ng Lester không bị thua thiệt gì hết. Trong hoà n cảnh như hiện nay, tôi hy vá»ng được các vị hoà n toà n á»§ng há»™ trong cuá»™c đấu tranh chống Abel Rosnovski. Tôi tin rằng các vị không phải là những ngưá»i chịu để cho bị dá»a dẫm má»™t cách tầm thưá»ng như váºy.
Cả phòng im lặng. William tin chắc mình đã thắng, nhưng rồi Jake Thomas nêu lên tiếng xem ban giám đốc có ai muốn há»i vá» quan hệ giữa ông vá»›i Abel Rosnovski.
Yêu cầu đó khiến William ngỡ ngà ng, nhưng ông đồng ý ngay, không ngáºp ngừng. Jake Thomas không phải là ngưá»i khiến ông sợ được.
- Mối thù nà y giữa ông với Abel Rosnovski, - Jake Thomas nói, - đã diễn ra hơn ba chục năm nay rồi.
ông có tin rằng nếu chúng tôi theo kế hoạch- của ông thì sẽ chấm dứt được chuyện đó không ?
- ông ta còn có thể là m gì khác được nữa ? - William lúng túng há»i và nhìn quanh phòng xem có ai lên tiếng á»§ng há»™ không.
- ông ta chưa là m gì thì chưa thể biết được, nhưng vá»›i tám phần trăm cổ phần trong ngân hà ng thì ông ta cÅ©ng đã có quyá»n ngang vá»›i ông rồi, - đó là ý kiến cá»§a ngưá»i thư ký Công ty má»›i, William không ưa anh chà ng nà y vì anh ta nói nhiá»u. - Và điá»u mà chúng tôi có thá» thấy được là trong hai ông hình như chẳng ai có thể xóa bỠđược mối tư thù nà y. Mặc dầu ông đã sẵn sà ng đưa ra mưá»i triệu để bảo vệ cho vị trà tà i chÃnh cá»§a ngân hà ng, nhưng nếu ông Rosnovski cứ tiếp tục đình lại những quyết định vá» chÃnh sách, cứ triệu táºp những cuá»™c há»p á»§y nhiệm mà không kể gì
đến thiện chà cá»§a ngân hà ng, thì nhất định Ä‘iá»u đó sẽ gây ra hốt hoảng. Ngân hà ng và những công ty phụ thuá»™c và o ngân hà ng mà chúng tôi có trách nhiệm vá»›i há» vá»›i tư cách giám đốc sẽ Ãt ra là thấy khó xá» và nhiá»u ra là có thể đổ sụp.
Không, không, - William nói. - Vá»›i sá»± á»§ng há»™ cá»§a riêng tôi, chúng ta có thể đối chá»i vá»›i ông ta được.
Äiá»u mà chúng ta phải quyết định hôm nay, - thư ký công ty nói tiếp, - là xem có Ä‘iá»u kiện nà o để cho ban giám đốc nà y đối chá»i được vá»›i ông Rosnovski hay không. CÓ lẽ vá» lâu vá» dà i thì chúng ta là những ngưá»i chắc chắn thất bại.
Không đâu, nếu tôi bỠquỹ riêng của tôi ra trả cho cái giá đó William nói.
- Äiá»u đó thì ông có thể là m được, - Jake Thomas nói, - nhưng chúng ta không chỉ bà n vấn đỠtiá»n, mà còn nhiá»u vấn đỠlá»›n hÆ¡n đặt ra cho ngân hà ng. Bây giỠông Rosnovski có thể váºn dụng Äiá»u khoản 7 thì ông ấy muốn chÆ¡i kiểu nà o vá»›i ta là tùy ông ta thôi.
Ngân hà ng có thể bỠhết thì giỠra không là m gì mà chỉ ngồi đoán trước xem Abel Rosnovski định chơi thế nà o.
Jake Thomas chá» cho Ä‘iá»u mình vừa nói đủ ngấm và o má»i ngưá»i, William im lặng. Rồi Thomas lại nhìn và o William nói tiếp:
Bây giá», tôi xin há»i ông, thưa ông chá»§ tịch, má»™t câu há»i riêng rất nghiêm túc Ä‘ang khiến má»i ngưá»i ngồi quanh bà n nà y lo lắng, và tôi hy vá»ng ông sẽ rất thà nh tháºt trả lởi cho chúng tôi biết, mặc dầu đối vá»›i ông có thể là không thú vị gì lắm.
William nhìn lên, không hiểu đó có thể là câu há»i gì ông tá»± há»i không biết hỠđã giấu giếm bà n vá»›i nhau những gì? Cái tay Jake Thomas tá»± cho mình là ai váºy William cảm thấy mất chá»§ động.
- Tôi sẽ trả lá»i ,bất cứ gì ban giám đốc yêu cầu, - William nói - Không có gì và không có ai đáng cho tôi phải sợ, - ông nói và nhìn thẳng và o Jake Thomas.
- Cảm Æ¡n ông, - Jake Thomas nói, - Thưa ông chá»§ tịch, chúng tôi muốn biết ông có dÃnh lÃu gì đến việc gá»i má»™t hồ sÆ¡ đến BỘ tư pháp ở Washington khiến cho Abel Rosnovski bị bắt và bị kết tá»™i lừa đảo trong khi đó chÃnh ông cÅ©ng biết rằng ông ta là má»™t cổ đông chá»§ yếu cá»§a ngân hà ng ta không ?
- ông ta đã nói vá»›i ông thế? - William há»i.
- Vâng, ông ấy cho rằng ông là nguyên nhân duy nhất khiến ông ấy bị bắt.
william ngồi lặng má»™t lát, suy nghÄ© vá» câu trả lá»i cá»§a mình trong khi vẫn nhìn xuống những Ä‘iá»u ông ghi trên giấy, Những Ä‘iá»u đã ghi ấy chẳng giúp gì được cho ông. ông đã không nghÄ© rằng câu há»i đó sẽ được nêu ra, nhưng đã hÆ¡n hai mươi ba năm nay ông chưa nói dối ban giám đốc bao giá». Chẳng lẽ bây giỠông nói dối há» sao.
- Phải tôi đã là m việc đó, - ông nói, phá vỡ giây phút im lặng. - Tà i liệu đó rÆ¡i và o tay tôi, và tôi nghÄ© mình có bổn pháºn phải chuyển nó cho BỘ tư pháp.
- Là m sao những tà i liệu đó đã rơi và o tay ông được?
William không trả lá»i.
- Tôi nghÄ© tất cả chúng ta Ä‘á»u biết câu trả lá»i cho câu há»i đó, thưa ông chá»§ tịch, - Jake Thomas nói. - HÆ¡n nữa, ông cho các nhà cầm quyá»n được biết mà lại không thông báo cho ban giám đốc vá» hà nh động cá»§a mình, và là m như váºy ông đặt tất cả chúng tôi và o cái thế nguy hiểm. Tiếng tăm cá»§a chúng ta, sá»± nghiệp cá»§a chúng ta, tất cả những gì mà uy tÃn cá»§a ngân hà ng nà y, Ä‘á»u phụ thuá»™c và o mối tư thù đó cá»§a ông.
- Nhưng Rosnovski định hại tôi, - Wilham nói, biết là mình đang quát to.
- Váºy là để hại lại ông ta, ông đã hy sinh cả sá»± ổn định và tiếng tăm cá»§a ngân hà ng.
- Äây là ngân hà ng cá»§a tôi, - Wllliam nói.
- Không phải, - Jake Thomas nói. - ông có tám phần trăm cổ phần như ông Rosnovski váºy thôi, và lúc nà y thì ông là m chá»§ tịch và thống đốc cá»§a Lester, nhưng ngân hà ng không phải cá»§a ông để ông có thể tá»± mình muốn là m gì cÅ©ng được mà không cần phải tham khảo ý kiến cá»§a các giám đốc khác.
- Nếu váºy tôi yêu cầu ban giám đốc bá» phiếu tÃn nhiệm, - William nói. - Tôi đỠnghị các vị á»§ng há»™ tôi chống lại Abel Rosnovski.
ÄÓ không phải là mục Ä‘Ãch cá»§a bá» phiếu tÃn nhiệm,- thư ký công ty nói. - Äây là bá» phiếu để xem ông còn là ngưá»i thÃch hợp để quản lý ngân hà ng nà y trong hoà n cảnh hiện nay nữa không. ông không thấy thế sao, ông Chá»§ tịch ?
- Thế cÅ©ng được, - William nói và quay nhìn Ä‘i chá»— khác - Ban giám đốc nà y sẽ quyết định xem há» muốn chấm dứt sá»± nghiệp cá»§a tôi trong nhục nhã sau gần má»™t phần tư thế ká»· phục vụ, hay là chịu bó tay trước sá»± Ä‘e dá»a cá»§a má»™t tên tá»™i phạm.
Jake Thomas ra hiệu gáºt đầu vá»›i thư -ký công ty, rồi những lá phiếu được trao quanh bà n cho má»—i thà nh viên ban giám đốc. William thấy như má»i thứ đã được quyết định trước khi có cuá»™c há»p nà y. ông liếc nhìn cả hai mươi chÃn ngưá»i ngồi quanh bà n. Rất
nhiá»u trong số đó đã do chÃnh ông lá»±a chá»n. CÓ má»™t lần ông đã nghe có má»™t nhóm trong số những giám đốc trẻ công khai á»§ng há»™ đảng Dân chá»§ và John Kennedy. Má»™t số sẽ không để cho Rosnovski đánh bại ông. Không bây giá» thì không. ông tá»± nhá»§: xin hãy cứ để tôi là m cho đến hết nhiệm kỳ chá»§ tịch đã. Rồi tôi sẽ lặng lẽ ra Ä‘i, không kêu ca gì hết. Chứ không phải kết thúc như thế nà y.
ông nhìn các thà nh viên ban giám đốc đưa lại cho thư ký những lá phiếu cá»§a há». Anh nà y từ từ mở từng phiếu. Cả căn phòng theo dõi anh ta mở đến những phiếu cuối cùng, má»—i lần lại ghi cẩn tháºn lên má»™t mảnh giấy để trước mặt đã được chia sẵn là m hai cá»™t,
William có thể thấy rõ má»™t bên cá»™t dà i hÆ¡n bên kia khá nhiá»u, nhưng không phân biệt được bên nà o là bên chống và bên nà o á»§ng há»™. ông không thể nà o chấp nháºn rằng lại có má»™t ngà y lại diá»…n ra cuá»™c bá» phiếu ngay tại phòng giám đốc nà y cá»§a ông để chá»n lá»±a giữa ông vá»›i Abel Rosnovski.
Thư ký nói mấy lá»i gì đó. William không thể tin được Ä‘iá»u ông vừa nghe thấy. Vá»›i mưá»i bẩy trên mưá»i hai phiếu, ông đã mất sá»± tÃn nhiệm cá»§a ban giám đốc.
ông cố đứng dáºy. Thế là trong tráºn cuối cùng Abel Rosnovski đã đánh bại ông. Wilham bước ra ngoà i.
Không má»™t ai nói gì. ông quay vá» phòng chá»§ tịch lấy áo ông chỉ đứng lại nhìn lên bức chân dung cá»§a Charler Lester má»™t lần cuối, rồi cháºm chạp bước theo hà nh lang Ä‘i ra cá»a ngoà i.
Ngưá»i gác cá»a nói:
Rất mừng lại thấy ông, thưa ông chủ tịch. Ngà y mai lại gặp ông, thưa ông.
William biết là ông ta sẽ chẳng bao giá» gặp lại ông nữa. ông xoay ngưá»i bắt tay con ngưá»i hai mươi ba năm trước đây đã chỉ cho ông lối lên phòng giám đốc.
Ngưá»i gác cá»a được bắt tay hÆ¡i ngạc nhiên nhìn ông, chúc ông ngá»§ ngon, rồi nhìn ông ngồi lên sau xe.
ông ta không biết đây là lần cuối.
Lái xe đưa ông vá» nhà . Äến đưá»ng 68, William ngã ngay ở báºc thá»m trước cá»a. Lái xe và Kate đỡ ông và o trong nhà . Kate thấy ông khóc. Bà vòng tay ôm lấy ông.
- Chuyện gì thế, William ? CÓ chuyện gì thế ?
Anh bị vứt ra khá»i ngân hà ng cá»§a anh rồi,- ông thổn thức. Ban giám đốc cá»§a anh không còn tÃn nhiệm anh nữa. Äến nước nà y há» quay ra á»§ng há»™ Abel Rosnovski.
Kate đỡ ông lên nằm trên giưá»ng. Bà ngồi đó vá»›i ông suốt đêm. ông không còn nói gì nữa, mà cÅ©ng không ngá»§.
Sáng thứ hai sau đó, trên tá» Nháºt báo phố Wall chỉ đơn giản có má»™t thông báo: "William Lowell Kane, chá»§ tịch và thống đốc ngân hà ng Lester, đã từ chức sau
cuá»™c há»p ban giám đốc hôm qua."
Không thấy nói là ốm Ä‘au hay có sá»± giải thÃch gì vá» sá»± ra Ä‘i bất ngỠđó, cÅ©ng không có ý kiến là con trai ông sẽ thay chân ông trong ban giám đốc. William biết là tin đồn rồi sẽ lan Ä‘i khắp phố Wall và ngưá»i ta sẽ dá»± Ä‘oán những cái tệ hại nhất. ông ngồi má»™t mình trên giưá»ng, coi như không quan tâm gì đến cuá»™c Ä‘á»i nà y nữa.
* *
Cùng ngà y hôm đó, Abel Ä‘á»c thông báo vá» chuyện từ chức cá»§a William Kane trên Nháºt báo phố Wall.
ông nhấc điện thoại lên, quay số ngân hà ng Lester và yêu cầu nói chuyện với chủ tịch mới. Và i giây sau, Jake Thomas nghe máy.
- Xin chà o ông Rosnovski.
Chà o ông Thomas. Tôi gá»i để báo cho ông biết là tôi sẽ bán các cổ phần cá»§a công ty hà ng không Liên Mỹ cho ngân hà ng vá»›i giá thị trưá»ng sáng nay và tám phần trăm cổ phần cá»§a tôi ở Lester cho riêng ông vá»›i giá hai triệu đô la.
Cảm Æ¡n ông Rosnovski, ông tháºt là rá»™ng rãi quá.
- ông không cần phải cám Æ¡n tôi, ông Chá»§ tịch, đó chẳng qua là chúng ta đã thá»a thuáºn vá»›i nhau khi ông bán cho tôi hai phần trăm cá»§a ông trong ngân hà ng Lester thôi, - Abel Rosnovski nói.
|

27-07-2009, 01:14 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Phần 7 - 1963 – 1967
Chương 41
Albel rất ngạc nhiên thấy thắng lợi cuối cùng chẳng Ä‘em lại được cho ông mấy chút thá»a mãn.
George cố thuyết phục ông Ä‘i Warsaw đỠtìm địa Ä‘iểm cho việc xây dá»±ng má»™t khách sạn Nam tước má»›i, nhưng Abel không muốn Ä‘i. Cà ng nhiá»u tuổi lên, ông Cà ng sợ bị chết ở nước ngoà i mà không bao giá» thấy được Florentyna nữa. Äã nhiá»u tháng nay, Abel không tá» ra quan tâm gì đến những hoạt động cá»§a công ty.
Khi John F. Kennedy bị ám sát và o ngà y 22 tháng 11 nărtl 1963, Abel cà ng cảm thấy thất vá»ng và lo sợ hÆ¡n cho nước Mỹ. Nhưng rồi George cÅ©ng thuyết phục được ông là m má»™t chuyến Ä‘i ra nước ngoà i, bảo ông là sẽ là chẳng có hại gì mà đến khi ông trở vá» thì có lẽ tình hình sẽ dá»… chịu hÆ¡n.
Abel Ä‘i sang Warsaw. ở đà y ông đã đạt được má»™t sá»± thá»a thuáºn rất bà máºt là sẽ xây má»™t khách sạn Nam tước đầu tiên trong khu vá»±c nà y. Sá»± thông thạo cá»§a ông trong ngôn ngữ đã khiến những ngưá»i Wacsava rất cảm động, và ông lấy là m hà i lòng đã có thể đánh bại những công ty khách sạn khác như Hohday Inn và Intercontinental ở phÃa sau bức mà n sắt. ông không thể không nghÄ© rằng... mà quả nhiên khi Lyndon Johnson cá» John Gronowski là m đại sứ ngưá»i Mỹ gốc Ba lan đầu tiên ở Warsaw cÅ©ng vẫn chẳng giải quyết được gì. Nhưng bây giá» thì chẳng có gì là m cho ông hà i lòng được nữa. ông đã đánh bại Kane, đã mất đứa con gái, và ông không biết ngưá»i kia cÅ©ng có nghÄ© như váºy vỠđứa con trai cá»§a mình không.
Sau Warsaw, ông Ä‘i vòng quanh thế giá»›i, ở lại những khách sạn cÅ© cá»§a ông và xem há» xây dá»±ng tiếp những khách sạn má»›i. ông khai mạc má»™t khách sạn Nam tước đầu tiên ở Cape Toán, Nam Phi, rồi sau đó lại bay vá» Äức để khai mạc má»™t khách sạn má»›i ở Dusseldorf.
Abel ở liá»n sáu tháng trong khách sạn Nam tước Pan, nÆ¡i ông thÃch nhất. Ban ngà y Ä‘i la cà các phố, tối Ä‘i xem ở nhà hát nhạc kịch, mong được sống lại những ká»· niệm sung sướng vá»›i Florentyna.
Rồi ông rá»i Paris để vá» Mỹ sau má»™t thá»i gian lưu vong. Lúc bước xuống cầu thang sắt cá»§a chiếc máy bay Hà ng Không Pháp 707 ở sân bay quốc tế Kennedy, lưng ông gù xuống và ông chụp chiếc mÅ© Ä‘en lên cái đầu hói nên không ai nháºn ra ông. George,
con ngưá»i trung thà nh và lương thiện, đã có mặt ở đó đón ông. bây giá» George cÅ©ng đã già đi khá nhiá»u.
Trên đưá»ng vá» khách sạn Nam tước New York, như thưá»ng lệ, George báo lại cho ông biết vá» những tin má»›i nhất cá»§a công ty. Xem ra lợi nhuáºn đã thu được cao hÆ¡n trước rất nhiá»u do công ty đã tung ra những ngưá»i quán lý trẻ ở hầu hết các thà nh phố lá»›n trên thế giá»›i. Tất cả có bảy mươi khách sạn và bá»™ máy nhần viên là 22.000 ngưá»i.
Abel có vẻ như không nghe gì. ông chỉ muốn được biết tin vỠFlorentyna.
NÓ khá»e, - George nói. - Äầu năm tá»›i nó sẽ vá» New York.
- Sao ? - Abel há»i, chợt thấy phấn khởi lên.
Nó khai trương má»™t trong những cá»a hà ng má»›i trên Äại lá»™ Năm.
- Äại lá»™ Năm ư?
Cá»a hà ng Florentyna thứ mưá»i má»™t, - George nói.
- Anh đã gặp nó chưa, George?
- Rồi, - ông nháºn ngay.
- NÓ có khá»e không, có hạnh phúc không
Cả hai đứa Ä‘á»u rất khá»e và rất hạnh phúc. Lại là m ăn rất thà nh công nữa. - Abel, anh phải lấy là m tá»± hà o vá» chúng nó. Cháu trai rất kháu, và cháu gái rất xinh. Äúng là hình ảnh Florentyna và o cái tuổi ấy.
NÓ có vỠthăm tôi không ?
- Anh có gặp chồng nó không ?
- Không đâu, George. Tôi không bao giỠcó thể gặp mặt thằng đó, chừng nà o mà bố nó còn sống.
Nếu anh chết trước thì sao?
- Anh không nên tin ở má»i Ä‘iá»u đã nói trong kinh Thánh.
Abel và George lặng lẽ ngồi trên xe cho đến lúc vá» khách sạn. Äêm đó, Abel ngồi ăn má»™t mình trong căn phòng đặc biệt cá»§a ông.
Suốt sáu tháng tiếp đó, ông không há» bước chân ra khá»i căn phòng ở tầng thượng.
|

27-07-2009, 01:15 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 42
Khi Florèntyna Kane mở ngôi hà ng má»›i cá»§a cô trên Äại lá»™ Năm và o tháng ba năm 1967, hầu như má»i ngưá»i ở New York Ä‘á»u có mặt tại đó trừ William Kane và Abel Rosnovski.
Kate và Lucy để William nằm má»™t mình trên giưá»ng tá»± lẩm nhẩm gì đó, còn hai mẹ con bá» Ä‘i dá»± khai mạc cá»a hà ng Florentyna.
George cÅ©ng để Abel ngồi lại trong phòng để Ä‘i dá»± lá»… . ông đã cố nà i Abel cùng Ä‘i, nhưng Abel cà u nhà u nói rằng con gái ông đã mở đến mưá»i cá»a hà ng mà không có ông dá»±, bây giá» thêm má»™t nữa cÅ©ng váºy thôi.
George bảo ông là má»™t anh già ngang bướng rồi bá» mặc ông tại đó và đi ra Äại lá»™ Năm. Äến nÆ¡i ông má»›i thấy đó là má»™t cá»a hà ng hiện đại tuyệt đẹp vá»›i những chiếc thảm rất dà y và bà n ghế Thụy Äiển và o loại má»›i nhất. ông nhá»› là Abel cÅ©ng thưá»ng hay là m như váºy ông thấy Florentyna mặc chiếc áo xanh dà i trên cổ thêu chữ F bây giỠđã nổi tiếng. CÔ má»i George má»™t cốc sâm banh và giá»›i thiệu ông vá»›i Kate và Lucy Kane lúc nà y Ä‘ang nói chuyện vá»›i Zaphia. Kate và Lucy tá» ra sung sướng. George lấy là m ngạc nhiên thấy há» há»i thăm Abel Rosnovski.
- Tôi bảo ông ta là má»™t anh già ngang bướng đã bá» phà má»™t cÆ¡ há»™i tốt như thế nà y. ông Kane có đây không ? - ông há»i.
Georg ngạc nhiên vá» câu trả lá»i cá»§a Kate Kane.
* *
William vẫn còn Ä‘ang bá»±c mình vá»›i tá» Thá»i báo New York nói lảm nhảm gì đó vá» chuyện Johnson tránh né chưa tung lá»±c lượng ra ở Việt Nam. ông gáºp tá» báo lại rồi bước ra khá»i giưá»ng. ông cháºm chạp mặc quần áo và o ngưá»i rồi ra ngắm mình trong
gương Trông ông vẫn như má»™t nhà ngân hà ng. ông nhăn mặt. Chẳng lẽ không phải thế sao ông khoác lên ngưá»i chiếc áo ngoà i Ä‘en và nặng, đội lên đầu chiếc mÅ© Homburg cÅ©, cầm cáy gáºy Ä‘en có bịt bạc ở đầu tay, cầm cây gáºy mà Rupert Cork - Smith đã đỠlại tặng ông, rồi lẳng lặng Ä‘i ra phố. Äã ba năm nay, kể từ sau vụ Ä‘au tim nghiêm trá»ng, ông nghÄ© có lẽ đây là lần đầu ông bước ra ngoà i má»™t mình, cô phục vụ trong nhà rất ngạc nhiên thấy ông bá» ra ngoà i má»™t mình mà không có ai Ä‘i kèm.
ÄÓ là má»™t buổi tối mùa xuân ám áp khác thưá»ng, nhưng William cảm thấy lạnh vì đã ở trong nhà quá lâu ông mất má»™t thá»i gian khá lâu má»›i ra đến Äại lá»™ Năm và đưá»ng 56. Lúc đến nÆ¡i ông thấy bên ngoà i nhà hà ng Florentyna đông ngưá»i đến mức ông nghÄ© mình chả có đủ sức mà chen và o được. ông đứng ở góc đưá»ng nhìn má»i ngưá»i vui vẻ. Äám trẻ chen chúc nhau kéo và o cá»a hà ng lá»™ng lẫy cá»§a Florentyna. Má»™t số cô
gái mặc váy ngắn kiểu má»›i cá»§a Lon don. Rồi còn gì nữa nhỉ, William nghÄ© bụng. Rồi ông trông thấy con mình nói chuyện vá»›i Kate. NÓ đã trở thà nh má»™t chà ng trai cao lá»›n, tá»± tin và thoải mái. Trông nó có má»™t vẻ oai vệ khiến William nghÄ© đến bố mình xưa kia. Tuy nhiên trong số ngưá»i Ä‘i lại và chen chúc nhau ấy, ông không thể nhìn ra ai là Florentyna, ông đứng đó gần má»™t giá» xem há» ra ra và o và o, hối tiếc những tháng
sôi nổi mà ông đã vứt bỠđi.
Gió đã bắt đầu cuốn dá»c Äại lá»™ Năm. ông đã quên mất là gió tháng ba có thể rất lạnh. ông kéo cổ áo lên. ông phải vá» nhà thôi, vì tối nay tất cả há» sẽ kéo vá» nhà cùng ăn, và ông sẽ gặp Florentyna cùng các cháu lần đầu tiên. Cháu trai vá»›i con nhá» Annabel và bố chúng, con trai yêu quý cá»§a ông. ông đã nói vá»›i Kate rằng ông tháºt là điên và mong bà tha lá»—i cho õng. ông chỉ nhá»› bà đã nói là : Em sẽ mãi mãi yêu
anh, Florentyna cÅ©ng đã có viết thư cho ông. Thư cá»§a nó tháºt có tình. NÓ rất thông cảm và rất rá»™ng lượng đối vá»›i chuyện quá khứ. Cuối thư nó còn viết: Con sốt ruá»™t muốn được vá» gặp ông.
ông phải vá» nhà thôi. Kate sẽ giáºn ông nếu biết là ông đã má»™t mình Ä‘i ra ngoà i gió lạnh. Nhưng ông phải xem ngôi hà ng khai trương thế nà o và dù sao đêm nay ông cÅ©ng gặp mặt tất cả. Bây giỠông phải vá» trước để cho há» tiếp tục vui vá»›i lá»… khai mạc. HỌ sẽ có thể kể cho ông nghe má»i chuyện vá» tối khai mạc nà y, nhưng ông không nói cho há» biết là ông đã có mặt ở đó. ông sẽ giữ kÃn mãi chuyện nà y.
ông quay ngưá»i để vá» nhà thì thấy má»™t ông già đứng cách đó mấy thước, mặc chiếc áo choà ng Ä‘en, chiếc mÅ© kéo sụp xuống đầu và quấn chiếc khăn quanh cổ. ông ta cÅ©ng có vẻ thấm lạnh. Äây không phải là má»™t đêm cho những ông già , Wilham nghÄ©
bụng và bước đến gần ngưá»i đó. ông bá»—ng trông thấy chiếc vòng bạc trên cổ tay ông ta, ngay phÃa dưới tay áo Chỉ trong má»™t thoáng, má»i thứ Ä‘á»u tuần tá»± hiện ra trong óc ông và lần đầu tiên ông thấy nó khá»›p và o vá»›i nhau. Trước hết là ở khách sạn Plaza, rồi đến Boston, rồi ở Äức và bây giỠở Äại lá»™ Năm. Ngưá»i đó cÅ©ng quay lại và bước vá» phÃa ông. CÓ lẽ ông ta đứng đây đã lâu mặt ông tÃm lại vì gió lạnh. ông ta nhìn william bằng đôi mắt xanh không thể lẫn vá»›i ai được.
Hai ngưá»i chỉ còn cách nhau và i bước. Lúc bước qua mặt, William giÆ¡ mÅ© lên chà o ông ta. ông ta chà o lại rồi hai ngưá»i cứ thế Ä‘i tiếp má»—i ngưá»i má»™t hướng, không ai nói má»™t lá»i nà o.
* *
Mình phải vá» nhà thôi kẻo há» sắp vá» hết, William nghÄ© bụng. Niá»m vui được thấy Richard và hai cháu sẽ khiến cho má»i thứ lại đâu và o đấy. ông sẽ phải là m quen vá»›i Florentyna, sẽ yêu cầu cô tha lá»—i cho ông, và ông tin rằng cô sẽ hiểu được những gì mà bản thân ông bây giá» hầu như không hiểu nổi. Má»i ngưá»i Ä‘á»u bảo vá»›i ông rằng cô tháºt là má»™t cô gái dá»… thương.
VỠđến đưá»ng 68, ông lần tìm chìa khoá trong túi rồi mở cá»a trước. ông bảo cô phục vụ, báºt hết các đèn lên, đốt lá»a trong lò sưởi đỠmá»i ngưá»i thấy được đón tiếp vui vẻ ông rất hà i lòng, nhưng cÅ©ng thấy rất mệt.
- Kéo hết mà n ra, - ông nói. - Thắp nến lên bà n trong phòng ăn. CÓ nhiá»u chuyện để liên hoan lắm.
William sốt ruá»™t chá» má»i ngưá»i trở vá». ông ngồi và o chiếc nghá» da đỠcÅ© bên ngá»n lá»a cháy hừng há»±c trong lò và nghÄ© đến buổi tối vui sắp đến. Các cháu nhá» xúm quanh ông. Những năm tháng ông đã vắng chúng. Bao giá» thì thằng cháu trai nà y nói được con số "ba" nhỉ? Äây là dịp để chôn quá khứ và già nh lấy tha thứ cho tương lai. Căn phòng sao mà xinh xắn và ấm cúng sau cÆ¡n gió lạnh thế chứ. Nhưng có Ä‘i ra đó
cũng là tốt rồi.
Và i phút sau dưới nhà xôn xao có tiếng ngưá»i, và cô phục vụ chạy lên bảo vá»›i William là con trai ông đã vỠđây rồi. Anh Ä‘ang ở dưới nhà sảnh vá»›i mẹ và vợ và hai đứa trẻ cá»±c kỳ xinh đẹp mà cô phục vụ chưa từng thấy. Rồi cô phục vụ vá»™i chạy Ä‘i xem bữa ăn tối đã được chuẩn bị cho kịp giá» chưa. ông muốn rằng tối nay má»i thứ phải được hết sức hoà n hảo để đón má»i ngưá»i.
Khi Richard bước và o trong phòng thì Florentyna đã đứng sẵn bên cạnh anh. Trông cô tháºt lá»™ng lẫy.
- Thưa bố, - anh nói, - đây là vợ con.
William Lowell Kane đáng lẽ đã quay ra để chà o mừng vợ chồng anh, nhưng ông không quay ra được.
ông đã chết rồi.
|

27-07-2009, 01:16 PM
|
 |
Äá»™i Xung KÃch 
|
|
Tham gia: Jun 2008
Äến từ: Äất Võ Anh Hùng
Bà i gởi: 4,793
Thá»i gian online: 2 tuần 1 ngà y 6 giá»
Thanks: 24
Thanked 24,250 Times in 1,767 Posts
|
|
Chương 43
Abel để chiếc phong bì lên bà n bên cạnh giưá»ng. ông chưa mặc quần áo. Hồi nà y ông Ãt khi dáºy trước mưá»i hai giá» trưa. ông cố bá» cái khay thức ăn sáng ra khá»i đầu gối để đặt xuống sà n nhưng là m như thế thì phải cúi mà ngưá»i ông thì bây giỠđây cứng nên khó có thể là m được động tác ấy.
Lúng túng mãi không được ông đà nh để rÆ¡i cái khay xuống đánh rầm má»™t tiếng. Hôm nay cÅ©ng chẳng hÆ¡n gì hôm qua, nhưng ông không còn quan tâm nữa. ông nhặt chiếc phong bì lên lần nữa và đá»c lại những chữ viết ngoà i bì:
"Chúng tôi được ông Curtis Fenton - Nay đã qua Ä‘á»i trước kia đã từng là ngưá»i quản lý ngân hà ng tÃn dụng Continental ở phố Lasalle - dặn lại rằng khi nà o có má»™t số trưá»ng hợp đã xảy ra thì gá»i bức thư kèm đây đến ông. Xin ông ký nháºn cho bức thư rồi trả phiếu nháºn vá» cho chúng tôi bằng phong bì đã có tem và địa chỉ sẵn gá»i kèm theo".
- Äám luáºt sư chết tiệt, - Abel nói và mở thư ra xem.
Ông Rosnovski thân mến:
Bức thư nà y đã được các luáºt sư cá»§a tôi giữ cho đến táºn hôm nay vì nhưng lý do mà ông Ä‘á»c sẽ rõ.
Năm 1951, khi ông đóng những tà i khoản cá»§a ông ở Ngân hà ng TÃn dụng Continental sau hÆ¡n hai mươi năm quan hệ vá»›i Ngân hà ng, cố nhiên tôi rất không bằng lòng và rất lo ngại. Ná»—i lo cá»§a tôi không phải vì mất Ä‘i má»™t trong những khách hà ng có giá trị, dù cho Ä‘iá»u đó là đáng buồn, nhưng vì tôi biết rằng ông cảm thấy như tôi đã hà nh động má»™t cách đáng xâú hổ. Có Ä‘iá»u lúc đó ông không thể biết được là tôi đã nháºn lệnh đặc biệt cá»§a ngưá»i á»§ng há»™ ông, không được cho ông biết má»™t số sá»± tháºt.
Năm 1929 khi ông đến thăm Ngân hà ng tôi lần đầu ông có yêu cầu được giúp đỡ vá» tà i chÃnh để trả cho khoản nợ cá»§a ông Davis Leroy và để ông có thể già nh lại những khách sạn khi đó là cá»§a công ty Richmond. Tôi không sao kiếm được ngưá»i á»§ng há»™ ông, mặc dầu đã Ä‘Ãch thân thăm dò nhiá»u nhà tà i chÃnh có hạng lúc đó. Cá nhân tôi quan tâm đến việc nà y, vì tôi tin rằng ông cÅ©ng có những năng khiếu đặc biệt cho sá»± nghiệp mà ông đã chá»n. Tôi hết sức hà i lòng khi đã vá» già thấy rằng Ä‘iá»u mình đặt lòng tin và o đó là đúng. ở đây, tôi cÅ©ng phải nói thêm rằng tôi cảm thấy có phần trách nhiệm khi đã khuyên ông mua hai mươi lăm phần trăm công ty Richmond ở ngưá»i khách hà ng cá»§a tôi là cô Amy Leroy, trong khi đó thì tôi không hỠđược biết gì vá» tình hình tà i chÃnh sa sút mà ông Leroy Ä‘ang gặp phải Nhưng thôi, tôi đã nói ra ngoà i Ä‘á».
Tôi không thà nh công trong việc tìm ngưá»i á»§ng há»™ cho ông và tôi cÅ©ng đã hết hy vá»ng khi ông đến thăm tôi và o cái buổi sáng thứ hai đó. Không biết ông có còn nhá»› ngà y ấy không. Chỉ ba mươi phút trước lúc tôi hẹn ông. thì tôi nháºn được Ä‘iện thoại cá»§a má»™t nhà tà i chÃnh muốn bá» ra số tiá»n cần thiết đó, vì, cÅ©ng như tôi ngưá»i nà y rất tin ở con ngưá»i ông. Ngưá»i đó chỉ quy định có má»™t Ä‘iá»u như tôi đã nói cho ông biết lúc ấy lã nhất định phải được giấu tên vì Ä‘iá»u nà y có mâu thuẫn không thể nói ra được giữa lợi Ãch nghá» nghiệp vá»›i lợi Ãch cá nhân cá»§a ngưá»i đó. Những Ä‘iá»u kiện ngưá»i đó đưa ra cho phép ông già nh lại được sá»± kiểm soát hoà n toà n đối vá»›i công ty Richmond. Lúc ấy tôi đã cho là cá»±c kỳ rá»™ng rãi và ông cÅ©ng đã hoà n toà n lợi dụng được những Ä‘iá»u kiện ấy. Thá»±c ra, ngưá»i á»§ng há»™ ông cÅ©ng hà i lòng thấy rằng, bằng sá»± Cần Cù Cá»§a chÃnh ông, ông đã có thể trả lại được khoản nợ gốc.
Sau năm 1951 thì tôi không còn liên lạc được vá»›i ông nữa nhưng không bao lâu sau đó tôi vá» nghỉ hưu và rút khá»i ngân hà ng. Tôi Ä‘á»c báo nghe thấy chuyện đáng buồn xảy ra đối vá»›i ngưá»i á»§ng há»™ ông, khiến tôi phải viết ngay thư nà y cho ông, đỠphòng tôi có thể chết trước ngưá»i đó hoặc chết trước ông.
Tôi viết thư nà y không phải để chứng tá» tôi có những ý tốt trong tất cả vụ nà y đâu. nhưng cÅ©ng để cho ông khá»i tiếp tục sống trong cái ảo tưởng cứ cho rằng ngưá»i á»§ng há»™ ông và là m Æ¡n cho ông ấy là ông David Maton cá»§a khách sạn Stevens. ông Maton là má»™t ngưá»i rất khâm phục ông, nhưng ông ấy chưa há» bao giá» thăm dò ngân hà ng để há»i vá» chuyện đó. Con ngưá»i cao nghÄ©a đã giúp cho công ty Nam tước ra Ä‘á»i được con ngưá»i biết nhìn xa và có độ lượng ấy chÃnh là William Lowell Kane, chá»§ tịch cá»§a ngân hà ng Lester, New York.
Tôi đã khẩn thiết yêu cầu ông Kane báo cho ông biết là cá nhân ông ấy đã có nghÄ©a cỠấy. nhưng ông ấy từ chối nhất định không phá vỡ luáºt lệ đã được quy định là không cho ai biết vá» những khoản đầu tư riêng cá»§a gia đình . Sau khi ông đã trả hết khoản nợ và ông ấy được biết rằng Henry Osborne có dÃnh đến công ty Nam tước, ông ấy lại cà ng kiên quyết không cho tôi tiết lá»™ vá» sá»± tháºt trên đây.
Tôi cÅ©ng dặn lại là nếu ông chết trước ông Kane thì thư nà y phải được há»§y Ä‘i. Trong trưá»ng hợp ấy, ông Kane sẽ nháºn được má»™t lá thư giải thÃch rằng ông đã hoà n toà n không biết gì vá» việc ông ấy đã là m .
Dù là ai trong hai ông nháºn được thư cá»§a tôi, thì tôi cÅ©ng lấy là m vinh dá»± đã được phục vụ cả hai ngưá»i.
Với tất cả lòng trung thà nh,
Curtis Fen ton
Abel nhấc Ä‘iện thoại ở đầu giưá»ng lên.
- Tìm George lên đây cho tôi, - ông nói. - Tôi cần được mặc quần áo chỉnh tá» ngay bây giá».
|
 |
|
| |