"Nữ nhân? Ngài nói là Lý Tiểu Hồng sao?" Tôi Suy nghĩ một chút, đại khái đoán người này là mẹ của Dương Mân.
"Lý Tiểu Hồng? Người đỏ họ Lý, còn tên gì thì tôi không rõ lắm. Nếu cậu đà biết. thì tại sao không tới tìm bà ấy? Tiểu tử nói dối thì không tốt đâu!" Chu Trì Bình nhìn tôi, nói.
: "Chuyện này..."
Chu Trì Bình nói như vậy làm cho tôi chẳng biểt trả lời như thế nào.
"Chu chủ nhiệm, không dối ngài. Dương Mân là bạn gái của tôi, mấy hôm trước tôi có chuyện phải ra ngoài sau khi trở về, thì Dương Mân biến mất, ở nhà nàng cũng không có ai tôi tìm được đầu mối này ở trong phòng làm việc của nàng, nên mới tìm tới đây!"
Tôi tỏ ra là mình vô cùng uể oải
"Cậu nói điều này, có chứng cớ gì không?" Kỳ thực Chu Trì Bình cũng không phải là người bảo thủ. Hắn thấy tôi cũng không phải là người xấu, đồng thời có biết lý lịch của Dương Mân cũng chẳng có tác dụng gì cả!
"Được rồi, tôi có một bức thư do người khác chuyển cho"
Tôi láv bức thư Dương Màn gửi cho tôi. đặt ở trước mặt Chu Trì Bình.
Chu Trì Binh đã hơn 60 tuổi rồi, hắn là người từng Trải. sau khi xem bức Thư xong, thì nhận ra đây đúng là nét chữ của Dương Mân.
"Được rồi. tôi tin lời cậu nói cất bức thư lại đi."
Chu Trì Bình đứng lên nhìn tói nói: "Cậu theo tôi xuống lầu. bệnh án ở dưới đó."
"Đã làm phiền rồi, Chu chủ nhiệm, ngài có thể nói bệnh tình của Dương Mân cho tôi trước có được không ?"
Tôi đi theo Chu chủ nhiệm tới thang máy.
"Cậu không biết chút gì sao?"
Chu chủ nhiệm nhìn tôi, có chút trầm mặc nói
"Chu chủ nhiệm, trước kia tôi chi suy đoán, bạn gái tôi có bệnh gì đó mơi trốn tôi, chứ thực sự là không biết." Tôi lắc đẩu nói
"Vậy cậu phái chuẩn bị tâm lý cho thật tốt."
Chu Trì Bình thờ dài.
"Chu chủ nhiệm, ngài yên tâm đi, từ khi biết cô ấy là bệnh nhân của khoa tim mạch tôi đà chuẩn bị từ trước rồi." Tôi gật đẩu, nói.
"Chuyện là như vậy, Dương Mân bị bệnh tim bẩm sinh, nếu như ở tình huống bình thường, không bị gì, thì có thể sống như người thường, đồng thời thọ mệnh cũng rất dài. Theo lý thuyết, người mắc bệnh này không được kích động và tức giận. hơn nữa cũng không nên có tình yêu, vì tình yêu cuồng nhiệt sẽ ảnh hưởng tới bệnh tình làm cho bệnh chuyển biến xấu đi."
Chu chủ nhiệm nói:
"Lời thực thì không dễ nghe. tôi không biết hai người xảy ra chuyện gì, có cãi nhau hay không, thế nhưng bệnh tình của Dương Mân gần đây rất nghiêm trọng."
Bệnh tim bẩm sinh? Tại sao Dương Mân lại không nói qua với tôi không thể yêu đương không thể kích động, chẳng lẻ vì yêu tôi, bệnh của Dương Mân mới chuyển sang nghiêm trọng như vậy?
Tuv rằng tôi không biết điếu đó. Thế nhưng nghe Chu Trì Bình nói nguyên nhân chác chắn là vì tôi!
"Trước kia nàng có biết mình bị bệnh tim hay không?" Tôi có chút tức giận. Lý Tiểu Hồng nếu như biết Dương Mân có bệnh tim thì tại sao không nói với tôi cơ chứ!
"Trước kia nàng cũng không biết. loại bệnh. này khi chưa phát bệnh thì không khác gì so với người thường." Chu Trì Bình lắc đầu:
"Mà việc đó cũng là bình thường, rất nhiều người cả đời cũng không tới bệnh viện kiểm tra tim mạch, nên cũng đâu có biết là mình có bệnh"
"Ngài nói cũng đúng."
Tôi gật đầu. kiếp trước tôi cũng đàu có đi bệnh viện kiểm tra lân nào
"Đúng vậy, cho nên khi Dương Mân phát hiện mình bị bệnh tim bẩm sinh. thì đã quá muộn rồi!"
"Vậy thì loại bệnh này không thể chữa hay sao? Tại sao nàng lại không từ mà biệt
tôi chứ?"
Khoa học kỹ thuật giờ hiện đại như vậy. tại sao Dương Mân lại bỏ qua cơ chứ?
"Cũng khôngphải hoàn toàn không thể. Chi là... "
Nói đến đây. Chu Trì Bình do dự một chút.
"Chỉ là cái gì? Có phải là cần rất nhiêu tiền không? Bao nhiêu tiền cũng không thành vắn đề"
Tôi vội vàng nói.
"Không phái vấn đề tiền bạc”
Chu Trì Bình cười khổ lắc đầu;
"Trông cậu như vậy, chắc cũng là một nhân sĩ thành công. ha hả. phí giải phẫu không đắt chi là loại giải phẫu này. 10 chi thành công Ì!"
"Nói cách khác. loại bệnh nàv rất ít có cơ hội chữa khỏi?"
Tôi kinh ngạc hỏi, hóa ra cái bệnh này khó chữa như vậy.
"Có thể nói như thế, không làm giãi phẫu, thì bệnh nhân còn có thể sống, chứ giải phẫu rồi, thì phải vĩnh viền nằm trên bàn mổ."
Chu Trì Bình thở dài nói:
"Cho nên. chúng tôi thường khuyên bệnh nhân hưởng thụ mấy tháng cuộc sổng vui vẻ, làm những chuyện mình thích- cho dù chết cũng không hối tiếc."
"Cái gì? Chỉ còn sống được mấy tháng? !"
Tôi hoảng sợ. không thể nào. nha đầu Dương Mân này. tại sao không nói với tôi cơ chứ.
Hiện nay y thuật bó tay, thì tôi còn dị năng, và dị năng không được. thì vẫn còn kỹ thuật của người ngoài hành tinh.
"Đúng, Dương Mãn đại khái còn khoảng hơn 3 tháng có thể sống. tiểu tử, nghĩ kỹ, cậu biết mình phái làm thế nào rồi chứ?
"
Chu Trì Bình cỏ chút bắt đắc dĩ. thề nhưng làm bác sĩ- mỗi ngàv đều phải đối mặt với bệnh nhân tử vong bất đắc dĩ cũng chẳng có tác dụng gì cả.
"Tôi chuẩn bị đi tìm nàng."
Tôi vô cùng kiên định nói đây là cách nghĩ của tôi. tôi sẽ tận tình trị bệnh cho Dương Mân cho dù không trị được. tôi cũng sẽ cùng nàng sống những ngày còn lại. vui vẻ trong cuộc đời.
"Đúng vậy, tiểu tử, cậu đã không làm cho tôi thất vọng, khi con người đã yêu rồi thì bệnh tình cũng không còn quan trọng nữa."
Chu Trì Bình nói:
"Nếu như cậu thật sự muốn đi tìm nàng; thì tôi có thể chỉ cho cậu một phương hướng."
"Phương hướng gi?"
Tôi nghe thấy Chu Trì Bình nói như vậy thì vô cùng kích động. hẳn biết địa chỉ của Dương Mân?
"Đổi với những bệnh nhân mắc chứng bệnh này, tôi đều tận lực duy trì quan hệ với họ. cho dù không chữa được, thì cũng cố gắng giải đáp những khúc mắc."
Chu Trì Bình nói:
"Thời gian trước. Dương Mân từng nói vói tói nàng sè tới Venice tôi nghĩ chắc nàng đang ở đó”
“Venice?”
Tôi ngẩn người, tại sao Dương Mân lại đi tới địa phương đó chứ
“ Đúng tôi kiến nghị cho nàng đi đâu đó, với bệnh tình của nàng hiện giờ, thì cũng không quan tâm đến kinh tế nữa, cho nên nàng chắc đang ở Venice”
Chu Tri Bình nói
“Hóa ra là như vậy,cảm tạ ngài, Chu chủ nhiệm, nếu như tôi kiếm được Dương Mân, nhất định sẽ cùng nàng mời ngài một bữa cơm ngài không từ chối chứ”
Tôi chân thành nói
“Đương nhiên sẽ không, nhưng mà tôi mong muốn, hai người có thể bình an trở lại đây”
Chu Trí Bình hít sâu một hơi nói
Tôi hiểu ý của hắn , với loại bệnh tình như Dương Mân thì hắn muốn tôi chuẩn bị tâm lý
“Ngài yên tâm, Chu chủ nhiệm, tôi và Dương Mân chắc chắn sẽ trở lại thăm ngài”
Tôi cười cười, tôi đương nhiên không tin Dương Mân sẽ rời xa tôi như vậy, cho dù tới bước cuối cùng, có đại náo Âm Phỉ, tôi cũng bắt Diêm Vuơng lão ca cải biến mệnh cho nàng
“Được vậy tôi chờ”
Chu Tri Bình gật đầu, lúc này hai người chúng tôi đã đi tới tầng 3, Chu Tri Bình cầm một túi hồ sơ đưa cho tôi
“Đây là bệnh án Dương Mân, phim chiếu chụp ở trong này”
Tôi lấy túi hồ sơ, lập tức mở ra, nhìn tấm phim bệnh án
“Ở đây, còn có ở đây….. chỗ này bị tắc nghẽ… lại còn đây nữa”
Chu Tri Bình cầm cuộn phim giải thích cho tôi hiểu
Tuy rằng tôi không hiểu ngôn ngữ y học, nhưng mà cũng hiểu đại khái những gì mà Chu chủ nhiệm nói
Tôi tin mình sẽ chữa trị cho Dương Mân, Hứa Nhược Vân trước kia cũng là một tiền lệ
“NẾu nói như thế, thì chỉ cần đả thông những chỗ tắc nghẽn này, bệnh tình có thể điều trị sao?”
Tôi thử hỏi
“trên lý thuyết là như vậy thế nhưng , trái tim là bộ phận trọng yếu ai biết nó sẽ như thế nào”
Chu Trì Bình nói
“Rất cảm tạ ngài, Chu chủ nhiệm”
Tôi biết tôi có thể tìm được Duơng Mân nên nói:
“Cái cuộn phim này tôi có thể cầm đi không”
Cái này thì không được rồi phải lưu lại bệnh viện nhưng tôi còn một cuộn phim khác”
Chu Trì Bình nói
Tôi nghe xong gật đầu chỉ cần tìm đuợc Dương Mân, thì chuyện gì cũng có thể giải quyết……….
Đã có 6 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
bác YU_SAEHA Mới post c266, 268 mà mãi chưa thấy c267(1,2) đâu!. Sốt ruột wa! Thôi thì em cứ post trước vậy(tiện thể post lên wattpad.com lun về đọc offline trên đt!). Đừng trùng nhá!(nếu trùng thì báo vs em một tiếng!)
chương 267: Hạ dược (1)
“đều là người một nhà, khách khí cái gì, mau uống đi, uống xong cha mới yên tâm về phòng ngủ.”
Mạnh Xuyên giơ ngón lên nói.
Tôi bây giờ đúng là mong hắn rời đi, cũng không thoái thác, tiếp nhận chén nước uống một hơi cạn sạch nói:
“Nhạc phụ, người mau đi nghỉ ngơi đi!”
“A! được được, không quấy rầy thế giới riêng của hai đứa, ha ha, ha ha!”
Mạnh Xuyên bỗng nhiên vui vẻ vô cùng, bước ra khỏi phòng.
??
Có nhầm không vậy, chạy tới đây chỉ để tôi uống nước thôi sao? Tôi nhìn lướt qua chén nước trên bàn, đột nhiên thấy người nóng ran lên…
Mạnh Xuyên vừa đi vừa hát vui vẻ. Hắc hắc, lão Mạnh ta thực sáng suốt, cho nhiều thuốc như vậy, không sinh cho ta một đứa cháu mới là lạ! Chỉ là làm khó Thanh Thanh, nhưng mà như vậy thì tốt hơn cho nó!
Mạnh Xuyên vừa hát nho nhỏ vừa đi trở về phòng, nỗi bực dọc do bị cha mắng cũng tan biến hết!
Tôi chỉ cảm thấy dục vọng cả người đạt tới cực điểm, đây là cảm giác tôi chưa từng trải qua. Không có lý nào như vậy chứ, a, chén nước…Trời ạ! Mạnh Xuyên, ông dám hại lão tử!
Tôi hiện tại đã tin là mình bị người ta hạ độc, nên vội vàng vận loại công lực đã làm cho Tô Dĩnh Tư tiết thân, Tiêu Nha Tử dạy cho tôi pháp môn hóa giải, thế nhưng giống như đá chìm đáy biển, không chút hiệu quả nào.
Hình như cái này không phải là dâm dược, Mạnh Xuyên lúc này đang nghĩ, cho dù võ công của hắn có cao cường, nhưng thuốc tráng dương sao có thể hóa giải đây?
Đây chính là loại công nghệ cao, lấy hổ tiên, lộ nhung kết hợp với các loại thảo dược tinh hoa chế biến mà thành.
“Thanh Thanh, chúng ta…”
Tôi mới nói được như vậy thì y phục trên người đã tung bay, chỉ còn mặc một cái nội khố.
“Chờ một chút…em đi tắm…”
Mạnh Thanh Thanh lâm trận rút lui, hoang mang rối loạn vội vàng chạy vào bên trong toilet, đánh răng rửa mặt.
“Chúng ta cùng nhau tắm nha!”
Tôi cố nén dục hỏa trên người, chạy theo Thanh Thanh vào trong, ôm lấy nàng từ phía sau.
“Ai nha, mau buông ra, đáng ghét!”
Mạnh Thanh Thanh duyên dáng gọi to nói:
“Em đang đánh răng, anh xem, vẫn còn dính bọt này!”
“Em không phải muốn tắm sao, anh giúp em em cởi quần áo!”
Nói xong, tôi bắt đầu lục lọi trên người nàng.
“Em…em không muốn…”
Mạnh Thanh Thanh vội vã đè tay tôi xuống, không phải là nàng không muốn, mà là không thể muốn được!
Tôi nào để cho Mạnh Thanh Thanh phản kháng, không đợi nàng nói hết lời, cái miệng nhỏ nhắn đã bị tôi hôn lên, kem đánh răng dính đầy ra ngoài.
“Em còn chưa súc miệng, anh muốn làm gì đó?”
Mạnh Thanh Thanh ô ô không rõ nói.
“không có chuyện gì, chúng ta cùng nhau súc miệng là được!”
Toi nói xong, bàn tay dâm dục lại bắt đầu lục lọi trên người nàng, Mạnh Thanh Thanh cố gắng đè tay tôi xuống, thế nhưng nàng đâu phải đối thủ của tôi.
Chưa tới vài động tác, đai lưng cuuar nàng đã bị vứt sang một bên, cái quần jean từ trên người rơi xuống, cả người nàng hiện tại đã trần truồng, hai tay ôm chặt lấy tôi, cái lưỡi nhiệt tình đáp lại.
Tôi sờ qua nội khố của nàng, thì thấy bộ vị này mềm mại dị thường, a? Dường như có cái gì không đúng? Cảm giác tại sao lại kém như vậy?
Tôi kì quái lại ở phía trên xoa bóp vài cái khiến cho Mạnh Thanh Thanh thở gấp liên tục. Băng vệ sinh! Một danh từ xẹt qua đầu tôi, sao lại như vậy chứ?
“Đừng làm nữa, khiến người ta thật khó chịu…”
Mạnh Thanh Thanh thừa dịp tôi kinh ngạc giãy ra, sau đó có chút hổ thẹn nói:
“Em đang định tắm, nhưng hiện giờ mới nhớ ra chuyện này…”
Tôi dở khóc dở cười, lại là như vậy! Đúng là trời hại tôi rồi!
Mà Mạnh Thanh Thanh tuy rằng đã cùng tôi làm một lần, nhưng với chuyện nam nữ thì chỉ có kiến thức nửa vời. Lúc này nàng cảm thấy có cái gì đó cứng rắn chạm vào hạ bộ, Mạnh Thanh Thanh sửng sốt, không tự chủ được dùng tay đẩy nó ra, thế là thành ra chạm vào
Nàng chẳng biết là vật gì, vội vã buông ra nũng nịu mắng: “Sắc lang!”
Tôi bất đắc dĩ, đành không nói gì!
“Được rồi, Lưu Lỗi.”
Mạnh Thanh Thanh thấy tôi như vậy còn tưởng rằng tôi thất vọng rồi, vì vậy an ủi:
“Mấy ngày nữa…a, ba ngày nữa, đến lúc đó em đưa tất cả cho anh được không?”
“Thế nhưng hiện tại anh…”
Tôi chỉ chỉ tiểu huynh đệ nói:
“Thanh Thanh, thế nhưng anh không chờ được, nếu như một lát nữa, thì anh sẽ bị dục hỏa thiêu đốt mà chết!”
“Nào có nghiêm trọng như vậy, anh coi em là thiếu nữ vô tri à, người ta lúc nãy cũng bị anh nghịch nửa vời, bây giờ cũng phải nhịn...”
Mạnh Thanh Thanh liếc mắt nhìn tôi nói, bỗng nhiên cảm giác mình nói rất mập mờ, nhất thời trên mặt nóng rần lên.
“Thế nhưng anh lại không giống như vậy, anh…anh bị ba em hạ dược rồi!”
Tôi giống như cung đã lên dây, không thể không bắn!
“A!”
Mạnh Thanh Thanh sửng sốt nói:
“Tại sao cha em lại hạ dược anh? Mà hạ dược gì?”
“Anh cũng không biết, sau khi anh uống xong chén nước kia, thì cả người khô nóng, phía dưới thì cứng rắn vô cùng…”
Tôi nói xong lại thúc vào vào hạ thể của Mạnh Thanh Thanh một cái.(héhéhé! Tự sướng ku đi! Tự sướng ku đi!).
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tân Tân
“Ai nha! Cha em tại sao có thể làm như vậy chứ!”
Mạnh Thanh Thanh nhớ lại bộ dáng cha mình, trong lòng không hề hoài nghi lời tôi, tức giận đến mức giậm chân.
Nhưng mà lúc này không phải là thời gian tức giận, Mạnh Thanh Thanh đã từng đọc qua các loại tiểu thuyết miêu tả xuân dược, tuy rằng không tự mình trải nghiệm qua nhưng mà qua sách cũng biết.
Loại thuốc này chỉ có quan hệ mới có thể giải độc, với lại nàng không biết cha mình cho tôi uống loại thuốc gì, cho nên lo lắng vô cùng, do dự một chút, cắn răng nói:
“Lưu Lỗi, nếu như anh không chê bẩn, thì em có thể dùng nước nóng vệ sinh một chút…”
Tôi một tay kéo nàng lại nói:
“Em muốn làm gì? Nha đầu ngốc, mỗi tháng chỉ có mấy ngày này là con gái yếu ớt nhất, nơi đó lại cực kì dễ nhiễm bệnh, tại sao anh có thể không biết điều đó cơ chứ!”
“Thế nhưng anh…”
Mạnh Thanh Thanh tuy rằng sốt ruột, thế nhưng trong lòng tràn đầy ngọt ngào, hóa ra anh ấy quan tâm mình thực lòng!
Từ khi gặp mặt, hai người chúng tôi chủ yếu là cãi nhau và gây sự, lúc này bất giác Mạnh Thanh Thanh phát hiện, trong lòng mình tràn ngập hình bóng của một người.
Mạnh Thanh Thanh trước kia toàn cho rằng, nàng tiếp nhận tôi là vì chuyện ngoài ý muốn kia, nên phải chịu trách nhiệm này.
Thế nhưng bây giờ nghe tôi nói vậy, biết là tôi thực tâm lo lắng cho nàng, nên tình cảm bấy lâu nay bị giấu kín bùng lên.
Nhưng vui vẻ thì vui vẻ, nàng vẫn lo lắng nói:
“Lưu Lỗi. làm sao bây giờ, được rồi, nếu như cha em hạ dược, thì em đi đòi thuốc giải!”
Mạnh Thanh Thanh nói xong, thì bất chấp tất cả, lao ra khỏi phòng.
“Lại đây!”
Tôi liền vội vàng kéo nàng. Tôi cũng không muốn nàng phải khó xử, chuyện này không thể diễn đạt được bằng lời.
“Anh làm gì vậy, lại còn cười nữa, em đang vội muốn chết đây!”
Mạnh Thanh Thanh gấp tới mức phát khóc.
“kỳ thực còn có biện pháp khác, chúng ta không cần xxoo cũng có thể giải quyết được!”
Tôi cười xấu xa nói.
“Vậy anh muốn em làm thế nào, anh nói nhanh đi? Anh nói đi, em làm theo là được!”
Mạnh Thanh Thanh nghe nói có biện pháp giải quyết, lập tức nghe lời dừng lại, nàng cũng không muốn hỏi cha mình những điều này, quả thực vô cùng xấu hổ!
Tôi cầm bàn tay nhỏ bé của Mạnh Thanh Thanh, đặt lên tiểu huynh đệ của tôi, Mạnh Thanh Thanh chạm tới thì giật mình đánh thót một cái, khuôn mặt trắng ngọc đỏ bừng nhưng vẫn không rút tay lại, tùy ý tôi đặt vào đó.
Tôi rất nhanh cởi nội khố, Mạnh Thanh Thanh tuy rằng đã nhìn thấy tôi trần truồng nhưng lúc này vẫn xấu hổ, nàng nhìn thấy tiểu huynh đệ của tôi thì giật mình, quả thật là dọa người, nên vội vàng nhắm chặt mắt lại.
Tôi kéo tay nàng, làm vài động tác chuyển động.
Mạnh Thanh Thanh băng tuyết thông minh, đương nhiên là hiểu tôi muốn làm gì.
“Như vậy có thể sao?”
Mạnh Thanh Thanh cẩn thận hỏi, sợ động tác của mình không có tác dụng.
“Ừ”
Tôi gật đầu, hai tay không tự chủ được đặt lên bộ ngực ngạo nhân của nàng, Mạnh Thanh Thanh cũng chỉ thoáng dừng lại, sau đó yên phận để tôi chơi đùa.
Bộ ngực của nàng không tính là lớn, nhưng lại mềm mại co dãn vô cùng, đột nhiên một ác niệm nảy sinh trong đầu tôi, rồi lại biến mất, tôi sợ nàng không chấp nhận được.
Dần dần, Mạnh Thanh Thanh bắt đầu thuần thục thực hiện công việc của mình.
Nàng dường như cảm thấy sự biến hóa của tôi, hai tay không tự chủ được tăng tốc, thân hình tôi run lên một cái
Tôi nhẹ nhàng hôn lên mặt Thanh Thanh một cái, hai tay vẫn giữ lấy bộ ngực của nàng nói:
“Thanh Thanh, anh yêu em”
“Đáng ghét, anh mau buông ra!”
Mạnh Thanh Thanh lắc lắc đầu, bỗng nhiên kinh ngạc nói:
“a? Sao nó vẫn còn như vậy?”
Tôi cũng thấy điều không thích hợp, trong lòng cười khổ, Mạnh Xuyên hạ loại thuốc nào mà mạnh như vậy? Đừng nói là giống như kim cương đó chứ?
“Ai biết cha em hạ cái loại thuốc nào?”
Tôi bất đắc dĩ nói.
“Vậy…em phải giúp anh một lần nữa hay sao?”
Mạnh Thanh Thanh hỏi.
“Lần này chúng ta đổi phương thức khác đi!”
Tôi hỏi.
“Phương thức gì?”
Mạnh Thanh Thanh hỏi.
“Dùng cái này đi!”
Tôi nhéo nhéo bộ ngực của nàng nói.
“Muốn chết sao, anh được voi đòi tiên!”
Mạnh Thanh Thanh gắt giọng.
Đêm xuân rồi cũng đi qua, hai chúng tôi chưa từng được ngủ, tôi thì hưởng thụ, còn Thanh Thanh thì lại mệt mỏi tới mức mất ngủ, lúc đầu thì còn nhăn nhó, nhưng sau này đã thực hiện đủ mọi phương thức.
Bởi tôi và Mạnh Thanh Thanh đều là người tập võ, nên không ngủ cũng chẳng sao, ngày thứ hai tinh thần vẫn rất tốt như cũ.
Khi hai chúng tôi đi tới phòng khách, thì thấy Mạnh Xuyên thần bí nhìn Mạnh Thanh Thanh, toi rút cục cũng hiểu rõ ý đồ của lão, hóa ra là muốn ôm cháu.
Mạnh Thanh Thanh nhìn thấy ánh mắt của cha mình, trên mặt không khỏi đỏ lên, thầm nghĩ, cha nhìn bụng con thì cũng vô dụng thôi, chuyện tốt làm không đúng lúc!
“Con rể tốt, khí trời hôm nay rất tốt phải không?”
Mạnh Xuyên dung quang tỏa sáng nhìn tôi nói.
“Đúng vậy, hình như sắp mưa to!”
Mạnh Thanh Thanh nhìn thoáng qua bầu trời bên ngoài, tức giận nói.
“Hắc hắc, đúng vậy đúng vậy.”
Mạnh Xuyên có chút xấu hổ:
“Tới đây, chúng ta ăn cơm, hai vị lão gia đã ăn xong rồi, hiện đang ở phòng luyện công.”
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tân Tân
Chương 289: Chiếc nhẫn thần bí
Đả tự: tantana5
Nguồn: *********
Sau khi an bài xong chuyện của Mạnh Thanh Thanh, tôi dựa theo địa chỉ trong đầu của Tom, lập tức thuấn di.
Đây là lần đầu tiên tôi mang theo nhiều người như vậy sử dụng thuấn di, không biết có được không. Nhưng mà kết quả là, đảo mắt một cái, chúng tôi xuất hiện ở tổng bộ của một công ty bảo vệ ở Anh quốc.
Nơi này chính là công ty lính đánh thuê của Tom, ben ngoài bọn họ cò thân phận là nhân viên của công ty bảo an.
Nhưng đây chẳng khác gì so với nơi làm việc của tổ chức lính đánh thuê, cho nên những công ty này thường tìm một nơi ở gầm cầu.
Tuy rằng hai người đã sớm biết năng lực thần kì của tôi, thế nhưng biểu hiện lúc này vẫn là khiếp sợ chưa từng có tới nay.
Dù sao cách nhau hơn một vạn km, mà chưa tới 1s đến, loại tốc độ này, ngay cả vận tốc ánh sáng cũng không bằng.
Khi bốn người chúng tôi xuất hiện ở tầng cao nhất của công ty bảo an này, còi báo động lập tức vang lên. Từ bốn phương tám hướng lập tức chạy tới vô số người mặc đòng phục, vây chúng tôi lại kêu to:
“Là ai?”
“Tom? Jerry? Tại sao là các ngươi? Các ngươi không phải đi chấp hành nhiệm vụ sao?”
Một người trong số đó hiển nhiên là quen Tom & Jerry.
Tom và Jerry không biết trả lời như thế nào, hai người đồng thời nở nụ cười còn khó coi hơn so với khóc.
“Là tôi dẫn bọn họ trở về, được rồi, tôi muốn gặp ông chủ các người, mau tránh ra!”
Tôi thay Tom trả lời đám người này.
“Ngươi là ai? Không nên lộn xộn! giơ tay lên, đặt ở trên đầu, nếu không thì chúng tôi không khách khí!”
Người kia quát lớn.
“Thật không? Không khách khí là cái gì? Muốn nổ súng sao?”
Tôi nói:
“Mày cứ thử xem!”
“Nicolas, ngàn vạn lần đừng nổ súng!”
Tom biết thực lực của tôi, Sa Mạc Chi Ưng bắn vào người còn không có chuyện gì, chẳng nhẽ lại sợ loại súng khác!
“Oh! Vì sao? Tom! Lẽ nào cậu bị hắn uy hiếp?”
Nicolas không cho là đúng nói:
“Đừng sợ, tôi sẽ cứu cậu, nhưng trước tiên tôi sẽ cho gã này đầu nở hoa đã!”
Nói xong, Nicolas giơ súng, nhắm ngay vào trán tôi.
“Đoàng!”
“không!”
Tom và Jerry đồng thời nhắm hai mắt lại!
Nicolas và đồng bọn hắn mở to mắt chờ cái đầu tôi nở hoa. Nhưng mà kết quả lại khiến bọn hắn trợn mắt há mồm, viên đạn chuyển hướng, bay tới tay Nicolas.
“Ba!” một tiếng, súng rơi trên mặt đất, tay Nicolas đầy máu đứng im, nhưng mà hắn coi như cũng là một hán tử, không hừ một tiếng!
Tôi cũng chỉ là muốn dạy dỗ hắn một chút, cho nên cũng không giết hắn.
“Đông phương khách nhân. Tôi là ông chủ ở đây - jack Douglas. Xin tha thứ cho thủ hạ đãi khách không chu toàn. Xin tiếp nhận lời xin lỗi chân thành của tôi!”
“Trung tá!”
Những người vốn đang vây quanh chúng tôi, lập tức bỏ súng xuống, rẽ ra một lối đi.
Tôi nhìn lão nhân trước mặt này, người thì gầy teo, lại còn thấp, râu quai nón, mặc bộ đồ trắng, nhưng đai lưng lại là màu lam. Làm cho người khác không tưởng tượng được rằng hắn lại là chủ của một công ty lính đánh thuê, trông hắn như một lão nhân đã về hưu. Nếu như không phải tôi biết trước, thì sẽ coi hắn là giả mạo.
Cho nên lúc này tôi nhìn Jack nhàn nhạt nói:
“Xin chào, tôi là Lưu Lỗi!.”
Jack quan sát tôi một chút, đồng thời đánh giá con người tôi, chuyện phát sinh như thế nào, ở trong phòng làm việc, hắn đã thấy tất cả!
Hơn nữa, khi hắn xem lại hình ảnh chúng tôi xuất hiện thì lại không hề có, với lại cũng chẳng có tín hiệu gì báo trước.
Điều này làm Jack khiếp sợ, thế nhưng hắn cũng đoán đây chỉ là thủ thuật che mắt, nên khi tôi xuất hiện hắn cũng không ngăn thủ hạ lại.
Nhưng, khi thấy viện đạn bay ngược lại về phía Nicolas, thì hắn biết, hôm nay mình gặp phải cao nhân rồi.
Đông Phương chính là mảnh đất thần bí trong mắt của người Phương Tây, cho nên khi hắn nhìn thấy tôi là người Phương Dông, thì bắt đầu liên tưởng đến các loại tu chân, tu tiên...!(bó tay! có mình lão t/g bệnh hoạn mới nghĩ đến thì có)
Người như thế, họ không có năng lực đối kháng, để tránh việc thủ hạ tiếp tục nổ súng, hắn vội vã xuất hiện.
…………………….
Tôi và Đỗ Tiểu Uy được mời tới một phòng khách xa hoa.
Khi Jack hỏi mục đích chuyến đi này của tôi, thì tôi nói là muốn gặp người ủy thác tìm chiếc nhẫn. không nghĩ tới là, Jack lại sảng khoái đáp ứng.
Tôi rất kinh dị vì sao hắn lại như vậy, các công ty đánh thuê thường thì chết cũng không tiết lộ thân phận cố chủ.
Họ tôn trọng danh tiếng của mình, lấy uy tín làm bát cơm, làm gì có ai đập bát cơm của mình đi bao giờ!
Thấy tôi nghi hoặc, Jack giải thích nói, đây là người ủy thác đã đồng ý trước, nếu như người có nhẫn không giao ra, thì người ủy thác sẽ xuất hiện gặp mặt tôi.
Mà khi Jack biết thân phận Đỗ Tiểu Uy, thì kinh ngạc nửa ngày, sau đó cười toe toét, cuối cùng thì lại đưa ra một yêu cầu kinh dị hơn, đó là công ty lính đánh thuê của hắn nằm dưới sự điều khiển của công ty Đỗ Tiểu Uy.
Hỏa ra công ty bảo an của Jack rất nổi danh ở Anh quốc, thế nhưng không phủ nhận một điều là, hắn đã già. Đã từ lâu, hắn không còn tự mình tiếp nhận nhiệm vụ, mà trong lúc này Anh quốc lại có rất nhiều công ty bảo an khác mọc lên tranh giành thị phần.
Mà Jack cũng có chút chán ghét cuộc sống như thế này, nếu như không phải lo lắng cho mấy trăm huynh đệ thủ hạ của mình, thì Jack đã sớm về hưu, bây giờ có một cơ duyên trước mặt mình, thì bảo sao hắn không tận dụng cho được!
Khi tôi đợi người ủy thác, thì Đỗ Tiểu Uy và Jack bàn chuyện sát nhập, những chuyện như thế này, tôi để hắn toàn quyền lo liệu.
Đại khái qua khoảng hơn nửa giờ, người ủy thác hấp tấp chạy tới, làm cho tôi tương đối kinh ngạc là, người ủy thác lại là một lão già tóc hoa râm, có dáng thấp như một người có học thức.
Vốn tôi tưởng rằng, người ủy thác cũng là một lão đại, khó mà trách được một hồi tranh chấp, nhưng mà có lẽ tôi đã nhầm!
Người tới nhìn tôi gật đầu, ngồi ở phía đối diện. Đỗ Tiểu Uy và Jack thức thời rời đi, đoán chừng bàn công chuyện làm ăn.
“Xin chào! Tôi là Stephan Lightner, là một người sưu tập”
Lão giả đưa danh thiếp cho tôi.
Tôi nhận lấy danh thiếp, nếu như người ta khách khí thì mình cũng làm ra vẻ có phong độ thân sĩ.
Tôi nhìn thoáng tên trên danh thiếp, người này là hội trưởng của hiệp hội sưu tầm. Hơn nữa còn là một học giả có danh hiệu Giáo sư! Hóa ra ấn tượng đầu tiên của tôi với hắn không sai!
“Xin chào! Tôi là Lưu Lỗi! Do thời gian tới đây vội vàng, nên danh thiếp không chuẩn bị kịp, mong được lượng thứ!”
Tôi ngại ngùng vuốt tay!
“Lưu tiên sinh, xin chào!”
Stephan ân cần chào hỏi nói:
“Chiếc nhẫn hiện giờ đang ở trong tay của ngài?”
“Đúng, có thể nói như vậy!”
Tôi gật đầu.
“không biết Lưu tiên sinh có thể đem…a, đem bán cho tôi hay không, cần bao nhiêu tiền, ngài chỉ cần nói một câu là được.”
Stephan do dự một chút nói.
“Tôi nghĩ, ông chắc cũng biết tôi là ai, Stephan tiên sinh! Ông cho rằng, tiền đối với tôi còn có ý nghĩa hay sao?”
Tôi cười cười.
“Ngài là…A! Đúng rồi, tôi vẫn thấy tại sao nhìn ngài quen mắt, hóa ra là chủ tịch tập đoàn đầu tư quốc tế Ánh Rạng Đông! Là người giàu nhất thế giới!?”
“Thảo nào! thảo nào! có người nói có được chiếc nhẫn, có thể đứng trên đỉnh thế giới. Không biết ngài có hiểu huyền cơ của nó hay không?”
Last edited by Tân Tân; 16-05-2011 at 09:15 PM.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tân Tân
Chương 290: Có được cả thế giới
Đả tự: tantana5
Nguồn: *********
“Ông đang nói cái gì?”
Tôi kì quái nhìn lão đầu trước mặt, nếu như không phải trên danh thiếp ghi hắn là một học giả, thì tôi sẽ cho rằng hắn chạy từ bệnh viện tâm thần tới, cái gì mà chiếc nhẫn, rồi đỉnh thế giới? Quả thực không giải thích được!
“Lưu tiên sinh, người sáng mắt chúng ta ko nên nói tiếng lóng, ngài yên tâm, hiện giờ ngài đang có nó, tôi cũng sẽ không tìm cách đoạt lại”
“Stephan tiên sinh, tôi không hiểu ý của ông là gì, lẽ nào ông muốn cướp lại từ trong tay chúng tôi?”
Tôi không nhịn được hỏi.
“Lưu tiên sinh, ngài còn mún giấu diếm hay sao? Ngài không cảm thấy là mình đang giấu đầu hở đuôi? Đừng quên, tôi đã từng là chủ nhân của chiếc nhẫn, ngài không gạt được tôi đâu!”
Stephan nói.
Tôi dấu diếm? khi Stephan nói đến từ giấu diếm, thì trong lòng tôi khẽ run, lẽ nào hắn nói chuyện tôi trọng sinh?
Không có khả năng, chuyện này người biết cũng chỉ có Từ khánh Vĩ, Triệu Nhan Nghiên ngoài ra, tôi đâu có cho ai biết!
Nhưng mà khi nghe hắn nhắc tới chiếc nhẫn, thì tôi biết suy nghĩ của mình là thừa!
“Stephan tiên sinh, đầu tiên tôi nghĩ ông chắc cũng hiểu, không phải tôi gạt ông, mà là tôi không hiểu ông đang nói gì, chẳng nhẽ cái nhẫn có gì đó đặc biệt hay sao?”
Tôi khoát tay áo, vô cùng nghiêm túc nói.
Stephan nhìn tôi, nghĩ chắc là tôi không nói dối, sau đó mới lắc đầu giải thích:
“Cái nhẫn này là một thần khí! Là thần khí mà thần tiên đưa cho Từ Hi thái hậu”
“Thần khí?”
Tôi há to miệng:
“stephan tiên sinh, ông không phải đang nói đùa với tôi đấy chứ? Tại sao lại mọc ra một cái thần khí? Theo tôi được biết đây là chiếc nhẫn của thế kỉ 18 do một kiệt tác điêu khắc sư của Anh quốc làm ra mà!”
“Ha ha, kiệt tác mười tám thế kỉ? Kiệt tác thì không sai, nhưng đây không phải là do người Anh làm, đây chỉ là một câu chuyện mà tôi dựng lên cho nó mà thôi! Chiếc nhẫn owr trong tay tôi, mà tôi thì lại lo lắng bị người khác đoạt mất, nên mới tung ra câu chuyện như thế! Mặt sau của chiếc nhẫn này có chữ LOVE+, ngài có hiểu gì về nó không?”
Stephan cười to nói:
“Căn cứ theo sử sách ghi chép, thì chiếc nhẫn này do một vị thần tiên đưa cho Từ Hi thái hậu”
“Sử sách? Tại sao tôi chưa nghe tới bao giờ?”
Tôi kì quái hỏi.
“Ngài đương nhiên không nghe tới được, cuốn sách sử này năm đó được đặt trong vườn Viên Minh mà cha tôi năm đó là một thiếu tá trong liên minh tám nước, cướp được một lượng lớn tài bảo trong vườn Viên Minh, trong đó có hai thứ này!”
Stephan nói:
“Đương nhiên, đây đều là vấn đề lịch sử, tôi biết tôi nói vậy ngài rất khó chịu. Ha hả, nhưng mà hiện giờ Trung Quốc các người vươn lên dẫn đầu thế giới về khoa học kĩ thuật, thì còn gì phải khó chịu nữa”
Tôi gật đầu, triều đình phong kiến năm đó vô năng, trách ai được!
“Mà trong sử sách ghi chép lại, thì từ trời rơi xuống cho thái hậu chiếc nhẫn này, nó là chìa khóa mở ra con đường lên tới đỉnh của thế giới”
Stephan thấy tôi không nói chuyện, tiếp tục nói:
“Thế nhưng sau đó không biết vì nguyên nhân gì, Từ Hi thái hậu lại chết, cho nên không khám phá được chiếc nhẫn, nên nó chưa từng xuất hiện lại”
“Ông nghĩ điều này có thể tin không?”
Tôi có chút buồn cười nhìn Stephan:
“Thần nhân, ông cho rằng trên đời này có thần tiên hay sao? Cho dù có, lại cho ả Từ Hi thái hậu kia một cái chìa khóa hay sao? Nực cười!”
Stephan lắc đầu nói:
“Tôi cũng không cho người kia là thần tiên!”
“Cái gì?”
Tôi càng thêm kì quái nói:
“Nếu ông không tin, tại sao còn chấp nhất về cái nhẫn này?”
“Bởi vì tôi cho rằng, hắn không phải thần tiên, mà là người ngoài hành tinh! Là khách tới từ ngoài vũ trụ”
Stephan hết sức nghiêm túc nói:
“Trung quốc xưa kia là một quốc gia có chế độ phong kiến tập quyền, có lẽ đã tiếp xúc được với một số điều thần bí nào đó, ví dụ như Tần Thủy Hoàng, cho dù sử sách ghi chép hay suy đoán, thì khẳng định ông ta đã gặp người ngoài hành tinh!” (Điên nặng!)
“Đúng vậy, điều này thì tôi biết, về phương diện sử sách hay nghiên cứu học thuật tôi cũng có xem qua, nhưng như vậy thì sao? Hắn cả đời truy cầu trường sinh, nhưng cuối cùng vẫn là chết!”
Tôi nhún vai nói.
“Việc này cũng chẳng có gì kì quái! Trên lý thuyết mà nói, người ngoài hành tinh có thể đi tới địa cầu, thì chứng minh khoa học kĩ thuật của họ vượt lên trước chúng ta không biết bao nhiêu lần, bảo bối mà họ cung cấp tuyệt đối có thể thống trị thế giới. Nhưng người trong lịch sử đồng loạt thất bại, tôi hoài nghi phuong pháp sử dụng của họ là sai!”
“Tôi ngiên cứu cái nhẫn này ba mươi năm, không phát hiện ra công năng đặc thù gì, nói cách khác tôi không cách nào phát hiện được phương pháp ở nó”
“Hay là nó chỉ là cái nhẫn bình thường, ông bảo Từ Hi thái hậu phải đề cao nó, giống như câu: Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế?”
Tôi cười mỉa nói.
“Tôi tin tưởng nó có điểm đặc biệt. Hơn nữa, khi tôi nhìn thấy ngài thì lại càng tin tưởng vào điểm này”
Stephan đột nhiên hỏi:
“Lưu tiên sinh, ngài còn không thừa nhận, mình đã tìm được bí mật của chiếc nhẫn hay sao?”
“Tôi tìm được bí mật của chiếc nhẫn? ông đang nói đùa gì vậy?”
Tôi không giải thích được lắc đầu:
“Trước khi tôi gặp ông, tôi còn không biết có chuyện về cái nhẫn như vậy”
“không thể nào, vậy tại sao ngài lại cự tuyệt chuyển nhượng chiếc nhẫn cho tôi?”
Stephan hỏi ngược lại.
“Đầu tiên, tôi nói cho ông biết, tôi không thiếu tiền! Nhưng mà nguyên nhân trọng yếu nhất chính là, cái nhẫn này tôi làm vật đính hôn cho hôn thê của tôi! Ông cho rằng tôi sẽ bán nó hay sao?”
Thàn sắc của tôi có chút không vui nói.
“Thế nhưng ông cũng không phủ nhận tập đoàn đầu tư quốc tế Ánh Rạng Đông là tập đoàn lớn nhất thế giới?”
Stephan nói.
“Ha ha!”
Tôi rốt cục cũng hiểu điều mà Stephan ám chỉ, hắn cho rằng tôi tìm được bí mật của chiếc nhẫn, nên mới sáng lập ra tập đoàn này!
“Tôi đúng là bội phục sức tưởng tượng của ông!”
Tôi cười to nói:
“Đây là chuyện buồn cười và ấu trĩ nhất mà tôi nghe được!”
“Hừ, ngài không nên lảng sang chuyện khác!”
Stephan hừ lạnh nói.
“không phải tôi nói sang chuyện khác mà là ông nghĩ tôi tìm được bí mật của chiếc nhẫn, nên mới trở thành người giàu nhất thế giới? Được, vậy thì tôi hỏi ông, chiếc nhẫn này rời khỏi tay ông khi nào” Tôi hỏi.
“Tháng hai năm nay bị người ta trộm đi!”
Stephan nói.
“Bởi vậy ông mới cho rằng tôi tìm được bí mật của chiếc nhẫn? không sai, tôi đúng là người thành lập tập đoàn Ánh Rạng Đông, nhưng mà tập đoàn Ánh Rạng Đông và Đông Á đã thành lập từ nhiều năm trước, vậy ông bảo tôi tìm được bí mật của chiếc nhẫn vào lúc nào?”
Tôi hỏi ngược lại.
“A”
Stephan bỗng nhiên tỉnh ngộ, biết mình nghĩ lầm rồi, đó chính là do mình chỉ chú ý tới việc Tập đoàn Ánh Rang Đông mới thành lập, nhưng lại không chú ý tới vấn đề khác!(ngu vãi! Lão tác giả cũng ngu nốt!)
Mà tôi, hiện tại đã hiểu rõ, tại sao Stephan phải trả công nhiều như vậy để tìm lại chiếc nhẫn này.
Nhưng mà làm cho tôi bực bội chính là, công ty châu báu Phi Yến kia, khi bán cho tôi cũng không nói rõ mấy chuyện này.
“Được rồi! Stephan tiên sinh, mặc kệ cái nhẫn này có cái gì…bí mật gì, tôi cũng sẽ không bán. Tuy rằng từ góc độ nào đó, cái nhẫn này là của ông nhưng ông cũng không thể phủ nhận là ông cũng cướp nó từ TQ”
Tôi nhìn Stephan dùng khẩu khí nghiêm túc nói:
“Cho nên ông cũng đừng khuyên tôi chuyển nhượng lại chiếc nhẫn. Hơn nữa tôi cũng không mong ông dùng thủ đoạn nào đó đối phó với tôi, sức chịu đựng của tôi có hạn, lần sau sẽ không đơn giản như vậy đâu. Tôi cũng không sợ nói cho ông biết, công ty lính đánh thuê của Jack, sẽ rất nhanh chóng sát nhập vào công ty lính đánh thuê ở Châu Phi của tôi!”
Stephan biến sắc, sau đó hắn đi tìm Jack chứng minh lại điều này, từ đó không còn dám hành động thiếu suy nghĩ
“Ông nói đúng, Lưu tiên sinh, chiếc nhẫn này là của người TQ, đúng là tôi không có lý do gì chiếm làm của riêng!”
Stephan gật đầu, qua nửa ngày mới lên tiếng:
“Hơn nữa, tôi đã nghiên cứu nó ba mươi năm vẫn không có tìm ra cái gì, có lẽ tôi vô duyên với nó. Nếu như có tiếp tục nghiên cứu thì cũng chỉ là vô dụng mà thôi”
“Ha ha, nhưng mà nói thật, đúng như tôi nghĩ cái nhẫn này cũng chẳng có gì đặc biệt cả”. tôi cười cười.
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Tân Tân