Hồi 44
Sương khuya xuống lạnh, Thảo Sương dần mở mắt choà ng tỉnh. Toà n thân Ä‘au nhức rã rá»i, nà ng lồm cồm ôm ngá»±c ngồi dáºy, không hiểu gã ác tăng kia đã dùng thá»§ Ä‘oạn chi để hại nà ng.
Nhá»› lá»i cha dặng, nà ng ngồi xếp chân xuống theo thế hoa sen để tá»a công dưỡng khà trợ thương. Nà ng chợt kinh hoà ng nháºn ra mình không còn má»™t chút gì ná»™i lá»±c.
Hốt hoảng nà ng đứng báºt dáºy dùng hết công lá»±c đánh và o má»™t lùm cây bên đưá»ng.
Bỗng nà ng héet lên một tiếng lớn, miệng ứa ra máu tươi:
− Trá»i, tên ác tăng khốn khiếp, hắn đã phế bá» toà n bá»™ võ công cá»§a ta rồi.
Äối vá»›i khách giang hồ thì võ công quý hÆ¡n sinh mạng. Thảo Sương quá bà ng hoà ng khi chợt nháºn ra công phu táºp luyện mưá»i mấy năm dà i ròng rã cá»§a mình bá»—ng chốc tiêu tan. Nà ng gục xuống đám cá» xanh khóc than thảm thiết. GiỠđây, nà ng có khác gì má»™t cô gái bình thưá»ng, má»™t con báo nhá» cÅ©ng đủ sức xé nà ng ra trăm mảnh.
Má»™t tên võ sÄ© vá»›i ná»™i lá»±c tầm thưá»ng cÅ©ng có thể bắt nà ng là m theo ý nó.
Nà ng còn sống nữa là m gì? Cuá»™c Ä‘á»i nà y đối vá»›i nà ng có cái gì mà quyến luyến đâu? Ngưá»i thân yêu nhất không con, võ công bị tà n phế, là m sao nà ng có thể tìm xuống đầm dÆ¡i để há»™i ngá»™ vá»›i chà ng đây?
Còn trở vá», trá»i Æ¡i mặt mÅ©i nà o mà quay vỠđể tìm gặp phụ thân.
Hồ SÆ¡n sẽ tha hồ cưá»i trên sá»± Ä‘au đớn cá»§a nà ng. Không, thà chết vinh hÆ¡n sống nhục. Giang huynh Æ¡i! Chúng mình sẽ được cùng nhau há»™i ngá»™ chốn diêm đà i.
Thảo Sương thểu não đứng dáºy cởi dải lụa buá»™c lưng, thắt nó thà nh má»™t chiếc thòng lá»ng treo lên nhánh cây cao, quay đầu vá» hướng núi Chà Linh quỳ lạy nghẹn ngà o:
− Phụ thân, xin hãy tha thứ tá»™i cho đứa con bất hiếu. Con nguyện kiếp sau sẽ Ä‘á»n công Æ¡n sinh thà nh dưỡng dục.
Vừa khóc nức nở, nà ng vừa lên lên cà nh cây cao để kết thúc cuá»™c Ä‘á»i nhiá»u ngang trái. ÄÆ°a mắt nhìn quanh cõi Ä‘á»i lần sau cuối rồi nà ng buông thá»ng toà n thân và o vòng dây oan nghiệt.
Má»™t bóng trắng bá»—ng vút qua giáºt đứt dải lụa, bế bổng nà ng trên tay phi thân và o giữa rừng sâu.
Khi ngưá»i ấy dừng lại, Thảo Sương hét:
− Tại sao bà lại cứu ta?
Ngưá»i đà n bà có mái tóc trắng nghiêm giá»ng:
− Vì ta chưa rõ lý do vì sao cô nương phải chết? Bây giỠcô nương hãy nói đi, nếu xét thấy tội cô nương đáng chết thì Tuyết Hoa Nương nà y sẽ giúp cô nương toại nguyện.
Cách nói chuyện suồng sã cá»§a Tuyết Hoa Nương đã là m Thảo Sương ngÆ¡ ngác, nà ng không khóc nữa, mở to mắt nhìn bà như nhìn má»™t váºt lạ lùng. Tuyết Hoa Nương láºp lại:
− Sao cô bé? Thất tình ai mà toan há»§y Ä‘á»i hồng nhan cho uổng váºy?
Bản tánh ương ngạnh trong ngưá»i Thảo Sương nổi dáºy ngay láºp tức, nà ng giáºn dữ hét lá»›n:
− Bà lão kia chớ ăn nói hồ đồ mà không toà n mạng đấy!
Tuyết Hoa Nương khẽ mỉm cưá»i:
− Có thế chứ, nhưng ta nói có đúng không mà cô bé hét lên ghê váºy? Hắn là ai, chỉ Ä‘i rồi ta sẽ trị tá»™i hắn giùm cho.
− Câm ngay.
Quên mất mình chẳng còn võ công, Thảo Sương vung chưởng lên đánh thẳng và o Tuyết Hoa Nương. Nhưng ngay láºp tức nà ng bị té nhà o ra trước. Mồm búng ra má»™t tia máu đỠlòm. Tuyết Hoa Nương đỡ lấy nà ng kêu lên hốt hoảng:
− Trá»i! Cô bé, cô bé đã bị ngưá»i ta phế bá» võ công rồi. Äừng vá»ng động mà nguy cho tÃnh mạng.
Thảo Sương vùng thoát khá»i vòng tay cá»§a Tuyết Hoa Nương, nghẹn ngà o uất ức:
− Buông ra, hãy để cho ta chết đi, đừng cứu giúp là m gì?
− Cô nương hãy ngồi yên tịnh dưỡng. Ta sẽ giúp cho bá»›t cÆ¡n Ä‘au đớn. Äầu Ä‘uôi chuyện thế nà o, hãy kể cho ta nghe.
− Không!
Thảo Sương vùng bỠchạy:
− Ta không muốn một ai biết vỠta cả, hãy lui ra.
Bằng má»™t cái lắc mình nhẹ nhà ng, Tuyết Hoa Nương đã ở sát bên Thảo Sương, dùng bà n tay đẹp nhẹ nhà ng xoa lên các huyệt đạo là m bao Ä‘au đớn mệt má»i ưu phiá»n bá»—ng dưng tan mất. Tuyết Hoa Nương cất lá»i êm ái:
− Cô nương đừng nghĩ đến chuyện hủy mình nữa, hãy sống mà chỠcơ hội trả thù.
Thảo Sương vụt khóc mùi mẫn:
− Nhưng là m sao cháu có thể trả thù được khi bị mất hết võ công?
Tuyết Hoa Nương lấy giá»ng ôn tồn:
− Mất hết thì táºp luyện lại, cháu còn nhá», chuyện đó có khó đâu mà sợ. Chết là hết, là trốn trách nhiệm cháu biết không?
Chợt Thảo Sương ngã và o lòng Tuyết Hoa Nương nức nở:
− Nhưng cháu không còn dám vá» gặp mặt phụ thân nữa, váºy cháu biết há»c võ công vá»›i ai nữa bây giá»?
Tuyết Hoa Nương mỉm cưá»i lau lệ cho nà ng:
− Không ngưá»i nà y thì ngưá»i khác, chẳng lẽ cả rừng võ lâm nà y không má»™t ngưá»i nà o đủ tà i đức để cháu bái là m sư phụ sao chá»›?
Thảo Sương lắc đầu:
− Nhưng cháu không thể phản bội Thái Bình giáo phái được.
Tuyết Hoa Nương giáºt mình:
− Giáo phái Thái Bình? Cháu là ai?
− Cháu là Thảo Sương, con gái của Lâm Bình chưởng môn nhân.
− Thảo Sương! Cháu là Thảo Sương?
Tuyết Hoa Nương đột nhiên ôm chầm Thảo Sương và khóc.
− Tiá»n bối, sao ngưá»i lại khóc?
Thảo Sương há»i ngạc nhiên.
Tuyết Hoa Nương lau nước mắt khẽ nói:
− Không, chỉ vì ta Ä‘ang Ä‘i tìm đứa há»c trò bị lưu đà y trong rừng Äá»™c Ma bá»—ng gặp cháu, ta nhá»› nó nên khóc váºy thôi. Thảo Sương! Hay cháu Ä‘i cùng ta nhé.
Thảo Sương dè dặt há»i:
− Nhưng lão tiá»n bối là ai? Sao lại tốt vá»›i cháu nhiá»u như váºy?
Tuyết Hoa Nương vén khá»i trán nà ng những sợi tóc lòa xòa nói giá»ng u buồn:
− Ta là ai má»™t ngà y gần đây cháu sẽ biết. Còn bây giá» ta hứa vá»›i cháu là bằng má»i cố gắng sẽ phục hồi võ công cá»§a cháu trở lại như xưa.
− Ôi!
Thảo Sương nhảy lên mừng rỡ:
− Váºy thì còn gì bằng, cháu sẽ theo tiá»n bối dù góc biển chân trá»i, miá»…n sao cháu được phục hồi võ công lại như xưa. Nhưng ... có lâu không tiá»n bối?
Tuyết Hoa Nương mỉm cưá»i:
− Cái đó là còn tùy thuộc và o quyết tâm của cháu. À mà Thảo Sương nà y, cháu có đói bụng không?
Thảo Sương bẽn lẽn:
− Cháu đói lắm!
Tuyết Hoa Nương dìu nà ng đứng dáºy nói:
− Váºy thì cháu hãy theo ta.
Không má»™t chút nghi ngá», Thảo Sương hăm hở bước theo chân Tuyết Hoa Nương.
Nếu lúc nãy nà ng tuyệt vá»ng, chán nản bao nhiêu thì bây giá» lại thấy cuá»™c Ä‘á»i nà y tươi vui đáng sống bấy nhiêu.