Tinh thạch chiếu hình trong phòng hội trường lóe sáng, bắt đầu hiển thị hình ảnh.
Đó là một tòa thành thị thật lớn, bao quanh bởi bốn lớp tường dát vàng. Tỏa ra linh quang nhàn nhạt như những con đom đóm bập bùng giữa trời đêm, mĩ lệ mê người.
Chính giữa tòa thành là một tháp lớn trải dài ra bốn phía, cao đến quá tầng mây, cảnh tượng như cột chống trời vậy, rất hùng vĩ và bắt mắt. Phía dưới, từng hộ dân cư, phường thị được quy hoạch rõ ràng, ngăn nắp đều đặn, xen lẫn cây trồng được cắt tỉa gọn dàng, tạo cảm giác hài hòa phối xứng.
“Trường sinh thành !?” Phía dưới, hàng loạt tiếng ồ lên kinh ngạc. Bọn họ ở đây đều không lạ gì tòa thành này, thậm chí nó còn là biểu tượng ở thế giới thứ hai một thời, rất đẹp, rất tráng lệ, nhưng cũng rất nguy hiểm.
Bởi nó chính là tổng bộ của tập đoàn IMI.
Những người ngồi dưới hội trường có ai không phải là quan lớn một phương, mặt mũi cực lớn, lúc này đây, họ có cảm giác như bị chơi xỏ. Ngay lập tức, đã có một người đập bàn đứng dậy, chỉ thẳng vào thiếu niên áo trắng đứng trên bục thuyết trình kìa mắng:
“Con mẹ ngươi, chồn bạc, muốn chơi trò gì đây !? Công thành chiến !? Công cái rắm ấy à !? Tòa thành này của IMI, ngươi nghĩ cả đám người ở đây dám chọc vào sao !?”
Tất cả ở dưới trầm mặc, vừa rồi họ còn lo mục tiêu không đủ lớn, không đủ cho các lão đại ở đây tranh giành, nhưng bây giờ thì lại khác, mục tiêu này lớn quá rồi.
Player muốn cướp nhà của admin, hận mình chơi game chưa đủ lâu sao !?
Đầu của chồn bạc và bốn lão đại trên kia có phải bị nước vào rồi không !?
Cả bốn người Candy – Danny – Northnan và Jonanathan cũng cùng cười khổ, bọn họ quả thật không ngờ cái thành mà Hans muốn đánh lại là thành này ! Thì ra đến giờ mới công bố là để bọn họ không thấy khó chạy mất, ở lại trợ uy cho cậu ta.
Con chồn này thật giảo hoạt.
...
Đối hiện với những tiếng chỉ trích và xôn xao phía dưới, Hans vẫn như không nghe không thấy, đợi đến khi mọi âm thanh lắng xuống, cậu ta mới ho khan một cái rất không ý tứ, rồi nhẹ giọng hỏi lại:
“Sao lại không thể !? Trong danh sách những nơi có thể công thành, rõ ràng tòa thành này nằm ở vị trí đầu tiên mà !? Ở thế giới thứ hai, mọi thứ đều bình đẳng. Nên nhớ tập đoàn IMI chỉ là nhà phát hành, cung cấp vật tư và phần cứng để duy trì thế giới thứ hai, chứ không phải nhà điều hành và sáng tạo ra nơi này nhé !”
“Nhưng người sáng tạo ra thế giới thứ hai là người của IMI, ngươi thấy hắn sẽ để cho chúng ta phá tập toàn của mình sao !?”
“Các vị, các bạn phạm phải một sai lầm rất nghiêm trọng, hôm nay tôi tập hợp các bạn ở đây chính là để nói rõ cho các bạn biết đoạn sai lầm này !?”
Ở dưới bắt đầu nhao nhao...
“Sai lầm gì !?” Người đứng lên đầu tiên – Mr.Durex – chủ nhân của binh đoàn lính đánh thuê Biển Cuộn Sóng (Rolling waves) gằn giọng hỏi, ông ta vẫn cảm thấy mình bị chơi xỏ.
“Sai lầm ở chỗ nghĩ rằng tập đoàn IMI chính là người tạo ra thế giới thứ hai !” Hans nháy mắt cười tà.
“Ngoại trừ tập đoàn IMI, thế giới này còn có ai đủ tài lực để nghiên cứu thứ như thế giới thứ hai này sao !?” Mr.Durex cười lạnh.
“Vâng, không chỉ ngài Durex đây mà mọi người ngồi dưới đều có lầm tưởng như vậy ! Vì thế, tôi xin được giới thiệu, người thật sự thiết kế ra thế giới thứ hai và nắm trong tay mã nguồn chính của nó, Mr.Koyaba !! Xin một tràng pháo tay nào !!”
Toàn trường im phăng phắc, dõi mắt theo hướng chỉ tay của Hans.
Chỉ thật một người đàn ông trung niên, khuôn mặt khắc khổ, tóc dài có phần hơi rối bời, buộc ngược ra đằng sau, đôi mắt trong suốt, đầy vẻ trí tuệ, nhưng lại ẩn dưới một lớp kinh gọng cũ, cả người hơi gù, dáng dong dỏng cao, phủ dưới lớp áo Bluse trắng chậm rãi đi ra.
Tên này chính là người sáng lập ra thế giới thứ hai !? Ừm, trông cũng có vẻ của bác học điên, nhưng người sáng lập ra TGTH đến đây làm gì !?
Cả đám cảm thấy đại não không đủ dùng, hàng loạt những nghi vấn thay phiên nhau hiện ra.
Hans thấy mọi người yên lặng, muốn nói nhưng lại thôi, có vẻ rất hài lòng, liền hít sâu một hơi để ổn định ngôn ngữ. Đây cũng là lần đầu tiên cậu đứng trước đám đông như vậy bốc phét chém gió, cảm giác toàn thân ngứa ngáy, nãy giờ vẫn còn cố kiềm lại, nhưng bây giờ tim bắt đầu đập mạnh, chân bắt đầu run, vốn từ có chút hỗn loạn.
“Cố lên nào... vì Lilith”
Hans dằn lòng, đẩy mạnh quyết tâm, nhìn đám người vẻ mặt ngây ngốc ở dưới một lượt, hắng giọng, bắt đầu nói dõng dạc:
“Ngài Koyaba đây có một số bất tiện về vấn đề ngôn ngữ, nên tôi xin được phép thay mặt ngài ấy kể lại một đoạn chuyện cũ như sau !!”
Truyện kể cũng không có gì đặc biệt, dù Hans đã dùng giọng văn bi đát vô cùng:
Ngài Koyaba là một thiên tài, người đầu tiên đã nghĩ ra dự án kết hợp thực tế và ảo, thông qua thiết bị kích thích và gửi thông tin giả đến cho bộ não xử lý – cái mà ngày nay vẫn được người ta gọi là IMI’s gear.
Nhưng tập đoàn IMI đã đánh hơi thấy đây là một dự án không tồi, nên ngay khi ngày Koyaba đến đăng ký bản quyền đã bị người của tập đoàn này bắt cóc, cướp đi công nghệ lõi của thế giới thứ hai.
Nhưng ngài Koyaba biết trước những thứ có thể ảnh hưởng đến thế giới thực như TGTH không hề an toàn chút nào, vậy nên đã tự dùng IMI’s gear xóa đi mật khẩu đăng nhập cao cấp nhất của thế giới thứ hai – cũng chính là quyền admin của mình, bởi vậy, thế giới thứ hai này bây giờ vốn không có admin. Tập đoàn IMI bây giờ cũng không hề có quyền điều hành cao nhất mà chỉ có thể bị động duy trì thế giới thứ hai. Ngoại trừ 1 số slot được set sẵn cho các mod, họ không có gì cả.
Tập đoàn IMI cảm thấy ngài Koyaba không còn giá trị sử dụng nữa, tùy ý ném cho một phòng thí nghiệm rồi không hề quản lý. Không ngờ ngài Koyaba trong một lần vô ý làm thí nghiệm với sóng não đã khôi phục trí nhớ, lấy được quyền điều hành cao nhất kia.
Nhưng tập đoàn IMI đã thay đổi vài bộ phận của TGTH theo như bản cũ của ngài, và mấu chốt là một khối lập phương điều khiển đặt tại trường sinh thành kia. Ngài Koyaba cần thứ đó để chiếm quyền điều hành toàn bộ thế giới thứ hai, vì vậy kêu gọi các player tâm huyến tổ chức một cuộc công thành chiến, cướp lại nó cho ngài.
Đây là nguyên văn sự việc.
Ở dưới xôn xao, tin hay không thì tùy khán giả, nhưng cũng có một vài thắc mắc rất chính đáng:
“Làm sao có thể tin được người này chính là admin của thế giới thứ hai !?”
Hans gật đầu cười, nói gì đó với ngài Koyaba, ông ta âm trầm gật đầu rồi chỉ tay vào đám khán giả.
Lập tức tất cả mọi người trong hội trường cùng khiếp sợ nhìn nhau, bọn họ đều bị một thứ sức mạnh ki dị đẩy lơ lửng trên không trung, tưởng chừng như trọng lực không hề tồn tại vậy. Koyaba mở lớn bàn tay, lập tức các trang bị quý báu trên người các lão đại, từng mảnh từng mảnh một rời ra đều đặn, dễ dàng như trở bàn tay, hoàn toàn chẳng có một chút kháng cự nào.
“Các vị, đây chính là quyền hành của một admin, người của tập đoàn IMI có muốn cũng không làm như thế này được đâu !” Hans cười tươi nói.
“Nếu ông ta đã có khả năng làm như vậy, tại sao không đích thân đến chiếm lại trường sịnh thành đi !?”
“Tôi đã nói rồi mà !?” Hans gãi đầu gãi tai đáp lại: “Người của tập đoàn IMI cũng không ngốc, họ đã phát triển một bộ số liệu khác cho nhân viên tập đoàn, không hề bị ảnh hưởng bởi năng lực của admin cũ, vì vậy nên những năng lực này của ngài Koyaba không thể sử dụng với họ được !”
Những người trong hội trường vẻ mặt thay đổi như con tắc kè, chuyện này nói hợp lý thì cũng có hợp lý, nhưng dại dột tin theo chính là muốn đối địch với tập đoàn IMI, không thể nói bừa được. Ai biết trong đám người ngồi ở đây, có người của con quái thú khổng lồ đó không chứ.
Hans dường như đoán được mọi người nghĩ gì, chỉ làm ra vẻ mặt chân thành nhất đáp lại:
“Các vị đừng lo lắng, tập đoàn IMI không thể kiếm soát hoàn toàn thế giới thứ hai, điển hình là họ không thể xóa level hay tra ID của các vị được, những người lựa chọn dùng gương mặt thật cũng không cần lo lắng, ngài Koyaba có thể lập trình lại khuôn mặt cho các vị, muốn tuấn nam có tuấn nam, muốn mỹ nữ có mỹ nữ.”
“Và quan trọng nhất là: Nếu như ai là người đầu tiên giành được khối lập phương duy trì thế giới thứ hai đó, ngài Koyaba sẽ giao mã nguồn cho công ty của người ấy tiếp tục điều hành thế giới thứ hai. Tôi nghĩ mọi người có thể leo lên tới level như vậy không dễ dàng gì, nhưng chủ yếu là do có nguồn tài lực cực lớn để mua các item hỗ trợ phải không. Trong nhà các vị hẳn cũng phải có công ty – thế lực riêng gì đó. Các vị hoàn toàn có thể tận dụng cơ hội này để mở rộng và phát triển cho mình. Đây là một miếng bánh rất hời đấy chứ. Ngài Koyaba đã từ bỏ thân thể thật, chỉ sống trong thế giới ảo này, vì vậy mọi người cũng không cần lo lắng phải phân chia lợi nhuận gì đó. Nếu là tôi, tôi sẽ không do dự gì mà đồng ý ngay !”
Hans bắt đầu cao giọng dụ dỗ, lưu loát vô cùng, cậu đã phải tập sẵn câu thoại này cả trăm lần rồi.
Tất cả đều trầm mặc, miếng bánh này cũng thật béo bở. Nếu nắm trong tay mã nguồn của thế giới thứ hai, thật ra tiện ích là vô cùng lớn, hơn nữa tập đoàn IMI cũng không thể tắt nguồn của thế giới thứ hai được, cả thế giới đang cần nó, giống như nước nào cố ý phá hủy mạng lưới internet, dù có là nước sáng lập ra nó, chắc chắn cũng sẽ bị các nước khác tiêu diệt. Có thể nói không cần bỏ vốn mà vẫn có lời. Quan trọng nhất là nếu có thất bại, cũng chỉ mất đi avartar 5x này thôi...
“Còn cậu thì sao !? Chồn bạc !? Cậu không có thế lực, không có công ty, cậu thúc đẩy kế hoạch này để làm gì !?”
Hans ngẩn ra, ngẫm nghĩ một chút rồi ngẩng đầu trả lời đầy vẻ kiêu ngạo:
“Tôi muốn làm Mario !!! “
Chàng thợ sửa ống nước tài ba đi cứu công chúa. Một câu chuyện nổi tiếng. Sau ngày hôm nay, câu nói này trở thành danh ngôn một thời cho các thanh niên dư thừa tinh lực, muốn chứng tỏ bản thân với người yêu.
Từ đôi chân của cô gái, những tinh thể mỏng manh bay lên như đom đóm liên tục. Mỗi khi có một hạt tinh thể bay lên, bàn chân của Lilith lại mờ ảo đi một chút.
Nhưng có vẻ Lilith không hề nhìn thấy, đôi khi, cô còn thích thú đùa nghịch những quang điểm lung linh này. Dù sao ở trong cái lồng bằng số liệu này thật sự rất nhàm chán, không có việc gì làm.
Đối diện với cô, Ren ngồi quay ngược trên một chiếc ghế dựa, khuôn mặt phụng phịu, tỏ ra còn buồn chán hơn nữa.
Thiếu nữ này trông thuần khiết như một cây Bách Hợp, mặc lên người bộ trang phục trắng đen đan xen như vậy, mất đi trạng thái mệt mỏi lúc đầu, lộ ra sự trẻ trung hồng hào đặc biệt là gương mặt xinh đẹp vẫn còn chút trẻ con, trắng nõn như tuyết, mịn màng như hoa.
Cảm thấy căn phòng quá yên ắng, Ren mới bắt đầu kéo chuyện:
“Tại sao cô lại không chịu nói nhỉ !? Bọn ta muốn tìm anh ta về hoàn toàn chẳng có ý xấu. Thân là chủ tịch của IMI, cứ lưu lạc bên ngoài, rất rễ gặp chuyện đó.”
Hiển nhiên, câu chuyện vẫn xoay quanh người sáng tạo ra thế giới thứ hai, theo một cách nào đó, cũng có thể hiểu là cha để của Lilith.
Lilith ngồi thu thu trong góc lồng, si ngốc ngắm những tinh thể bay lên, bàn tay ve ve góc váy màu trắng có in hình hoa văn màu xanh da trời, nghe thấy vậy, ngẩng đầu lên, ngẫm nghĩ một chút rồi nói.
“Hẳn là không sao, người đó rất lợi hại !”
“Được rồi, nói chuyện với cô đúng là tức chết ! Thế còn về gã cung thủ kia !? Có thể nói cho ta biết cô quen biết hắn như thế nào được không !?”
Lilith thoáng đỏ mặt, ngại ngùng gãi đầu với nét mặt như một đứa trẻ gặp phải vấn đề khó giải quyết rồi nói:
“Tôi có thể không nói không !?”
“Ôi trời ơi, làm ơn đi mà !!! Cả ngày cứ phải ngồi đây với cô, ta chán sắp chết rồi !! Stellar chết tiệt, không ngờ dám nhốt ta ở đây, cứ đợi ta thoát ra xem, lần này đừng hòng ta trở về nữa !! Hừ...hừ...”
Ren nói với vẻ mặt đau khổ, giống như đứa trẻ bị cướp đồ chơi vậy, thiếu chút nữa thì nước mắt đã đầm đìa trên mặt.
Người năng động như cô bị bó hẹp trong căn phòng này, quả thật giống như bị người ta đòi mất nửa cái mạng. Cái ức chế nhất là nhân viên kỹ thuật của IMI chỉ nghe lệnh Stellar, dù Ren có là một trong ba cấp trên cao nhất của bọn họ với danh hiệu Queen, cũng không có cách nào bảo họ mở cánh cửa kia ra được.
Thậm chí quay về thế giới thực đánh cho từng tên bầm dập họ cũng không dám thả. Không những thế đám này còn báo cho Stellar đến bắt luôn cô lại.
Giờ đây thân thể ở cả thế giới thực lẫn ảo đều bị nhốt. Ren cảm thấy mình sắp tiến hóa lùi mất rồi.
Còn người trước mắt đây, trông có vẻ nhu nhược yếu đuối, ngây thơ trong sáng, nhưng chuyện gì cũng kín như bưng, mấy ngày nay, Ren quả thật muốn phát điên lên được.
Lilith thấy vậy cười khẽ, hoàn toàn chẳng có giác ngộ về việc mình sắp bị phân giải. Ngẫm lại thì mấy ngày nay cũng khá buồn chán, Ren cũng khá là thân thiện, nói chuyện rất tùy ý, không mấy câu nệ, cô cũng có phần thích tính cách này, vậy nên Lilith bắt đầu nhắm mắt, chìm vào hồi tưởng...
“Ngày tôi gặp Hans ấy hả !? Để xem...”
...
“Phương pháp này quả thực rất hay, Ren tiểu thư thật lợi hại !” Thư ký trẻ đẩy đẩy gọng kính cười duyên nói.
“Lợi hại gì chứ !? Chẳng qua tại nó quá ngốc thôi !” Stellar cau mày ký duyệt vài tờ giấy gì đó trên bàn, đều giọng đáp.
Thư ký cau mày có vẻ khó hiểu, nhưng cũng không dám bình phẩm nhiều.
“Chỉ có kẻ ngốc mới khiến người khác không đề phòng !” Dường như nhận ra sự nghi hoặc của cô ta, Stellar ngầng đầu nói.
...
“Đặt thiết bị ghi âm chưa !?” Nhìn hình ảnh phản chiếu của hai cô gái trẻ, Stellar nở một nụ cười nhàn nhạt.
“Toàn bộ căn phòng vẫn luôn nằm trong sự giám sát của chúng ta, nói quá lên một chút thì họ có rụng một cọng lông chúng ta cũng biết được !” Thư ký đứng bên cạnh cười cười nói.
“Chút nữa thì ta quên mất, đây chỉ là thế giới ảo.” Stellar cũng cười đáp.
“Vâng, nhiều người cũng như vậy, một số đã bắt đầu lẫn lộn khái niệm giữa thực và ảo rồi. Thống kê điều tra gần đây nhất cho thấy, 20% số người tham gia thế giới thứ hai hi vọng họ có thể ở lại đây mãi mãi !”
“Thế giới này thực sự hấp dẫn như vậy !?” Stellar ngạc nhiên hỏi.
“Người sáng tạo ra nơi này, vua của chúng ta, thật sự là một thiên tài thưa cô !” Thư ký cung kính đáp, giọng nói có phần sùng bái.
“Tôi thật sự muốn gặp mặt hắn một lần rồi đấy !!”
“Nếu không có gì thay đổi, chỉ hơn một tuần nữa thôi thưa cô !”
“Ta lúc đó có cần trang điểm lại không nhỉ !? Nên mặc lễ phục hay vẫn là bộ đồ công sở này !?”
3 năm trước, đồng cỏ khu vực ngoại vi thị trấn khởi đầu.
Skill: Summon elf.
“Quái lạ, sao không có gì vậy !? Rõ ràng ở đây ghi là đủ điều kiện sử dụng rồi mà !? Không lẽ thanh quản mình có vấn đề !?”
Skill: Summon elf.
Vẫn không có gì.
Vừa mới hí hửng mua được một skill mới, chàng trai này vội vàng chạy ra đây tìm nơi thí nghiệm ngay, nào ngờ đã nửa ngày, đọc skill méo cả mồm mà vẫn chẳng có kết quả gì, cậu ta đã bắt đầu thấy hơi oải.
Chàng trai chán nản ngồi xuống thảm cỏ xanh mượt, để gió mơn man thổi mái tóc đen ngang mắt bay bay, nhìn xung quanh thấy không có ai, cậu ta uể oải nằm dài xuống, ngẩng đầu nhìn bầu trời xanh với những áng mây trắng, trôi qua chầm chậm.
“Maz, ít ra thì bầu trời ở đây cũng đẹp hơn lớp chắn năng lượng ở mặt trăng !” – Cậu ta lẩm bẩm.
“Thử lại lần chót, không được thì coi như đen đủi vậy, đồ ở chợ đen đúng là chẳng thể nào tin được !”
Skill: Summon Elf.
Tiếng tinh thể va chạm, tiếng gió thổi vù vù, tiếng không khi dường như vặn xoắn.
Theo sau đó, một cô gái áo trắng, tóc đen, khuôn mặt như thiên thần xuất hiện, trước vẻ mặt choáng váng của chàng trai. Với khuôn mặt trái xoan trắng nõn hồng hào như có phấn trang điểm, bờ môi không son nhưng vẫn ánh lên màu hồng nhạt, mi mày cong vút, với đôi mắt mang phong cách đậm nét Châu Âu cực kì có sức hấp dẫn, đeo trên vành tai là đôi khuyên tai to hình bán nguyệt, phía trước phần ngực để trần là một chuỗi vòng châu báu tinh xảo, với chiếc áo ngực ren mỏng màu trắng quấn quanh quanh hai núi tuyết.
Mỗi bước đi, thân hình người “con gái” lại đong đưa tựa thủy long, vẫn còn những nét thẹn thùng e lệ, nhưng mang đầy nụ cười tự tin, đứng trước mặt cậu ta, nhẹ giọng hỏi:
“Xin chào, tên tôi là Lilith, anh có gì cần giúp đỡ sao !?”
“WA....aaa..”
Chưa kịp đứng thăng dậy, chàng trai hoạt động bằng cả bốn chi, cấp tốc lùi ngược về phía sau. Cậu ta há hốc mồm, mắt chữ A, mồm chữ O, đầy vẻ khó tin.
“Cái này... cô là... tinh linh dẫn đường !?” Nuốt ực một ngụm nước miếng lớn vào cái cổ họng khô không khốc, cậu ta hỏi.
“Tất nhiên... nếu không anh nghĩ tôi là cái gì !?” Lilith vẻ mặt kỳ quái hỏi lại.
Chàng trai miết nhẹ chiếc nhẫn, thành thạo lựa chọn một đống chỉ lệnh trên bảng điều khiển trong suốt hiện ra, sau đó hỏi với vẻ ngạc nhiên:
“Không phải tinh linh dẫn đường phải trông như thế này sao !?”
Cậu ta chỉ vào hình ảnh trên bảng điều khiển trong suốt, trên đó là một cô gái nửa người nửa bươm bướm, trên đầu mọc hai chiếc râu dài sống động, mặt bầu bĩnh, tai nhọn, vóc dáng nhỏ nhắn, nhìn cũng khá dễ thương.
Chỉ có điều, cô gái này cao chưa tới 20cm.
Lilith thấy vậy, gãi đầu gãi tai nói:
“Cái này... chúc mừng quý khách đã trúng số độc đắc, tôi là sản phẩm đặc biệt ! Tặng kèm miễn phí”
...
Phụt....
Ren phun ra ngụm trà vừa mới hớp vội trên tay, tròn mắt hỏi lại:
“Thế mà cô cũng nghĩ ra được !?”
“Lúc đó tôi còn chẳng biết chính mình là thứ gì, làm sao có thể nói cho anh ấy biết được !?” Lilith nhún vai bất đắc dĩ.
“Được rồi, kể tiếp đi nào, tại sao cô lại chọn xuất hiện trước mặt anh ta !?” Ren nói với vẻ mong chờ.
...
Tôi đã từng rất sợ hãi.
Tôi là thứ gì !? Tại sao không có thứ gì giống tôi cả !? Tại sao mọi thứ lại hoạt động cứng ngắc như vậy !? Tại sao tôi có thể nắm rõ được mọi phương hướng vận động và cách trả lời của các NPC khác !?
Tôi bắt đầu để ý tới con người.
Bọn họ khác với các NPC, bọn họ có tư duy, có khả năng giao tiếp rất biến hóa, bọn họ giống với “tôi” hơn. Chỉ khác ở chỗ tôi không có cơ thể cố định, còn bọn họ có đủ tứ chi mà thôi.
Thế nhưng bọn họ đối xử với các NPC rất kỳ lạ.
Tại sao họ phải giết những con thú đó !? Nó có làm hại gì đến họ đâu !? Chỉ vì nó không biết tư duy hay sao !?
Không chỉ với các NPC ở ngoài thành, lúc lang thang trong một góc tối của con hẻm, tôi thấy một đám đàn ông đang đè một cô gái NPC xuống, bẻ gãy hết chân tay cô ta, dù bị mã cảnh cáo hiện lên liên tục.
Bọn họ xem các NPC như cỏ rác, giống một món đồ chơi.
Vậy nên dù bọn họ rất giống “tôi”, tôi cũng không bao giờ dám xuất hiện trước mặt bọn họ.
Tôi lại cô độc.
Ngày qua ngày thật đáng sợ, chẳng ai giống tôi, tôi không giống ai. Những thứ tôi không sợ thì không thể giao tiếp với tôi, những thứ có thể thì tôi lại sợ hãi.
Tôi nên làm gì trong thế giới này !?
Tại sao không có ai giống tôi cả !?
...
Anh chàng này rất đặc biệt.
Lúc đó tôi đã nghĩ thế.
Lần đầu tiên tôi gặp anh ta là ngày thứ hai mươi bảy sau khi nhận thức được sự hiện diện của mình ở thế giới này.
Anh ấy rất lười nhác, mỗi khi theo party ra khỏi thành, chỉ đánh hời hợt rồi nhận điểm kinh nghiệm nhờ party chia cho.
Mỗi khi mọi người hồ hởi trở về thành ăn mừng thì anh ta ngồi lại đó, chờ đến khi con thú họ vừa giết respawn (sống lại) mới rời đi.
“Vậy là mày thật sự không có ý thức nhỉ !?”
Tôi đã đếm được 23 lần anh ta thở dài như vậy.
Anh ta mong chờ một NPC có ý thức ở thế giới thứ hai sao !?
Từ lần đó, tôi cảm thấy mình có cơ hội.
Con người này có thể chấp nhận mình chăng !?
Thú thật là lúc đó, tôi muốn được nói chuyện phát điên lên được. Nhưng các NPC không thể giao tiếp được với tôi, chưa nói tôi đã biết được câu tiếp theo họ sẽ đáp lại là gì, thật nhàm chán. Còn những người kia, ai cũng coi việc giết các NPC làm vui, tôi rất sợ bọn họ.
Chỉ có với anh ấy, là tôi không có cảm giác đó.
Tôi bắt đầu bám theo anh ta.
...
Thế giới thứ 2.
Chương 44
Lilith (2)
Tôi đã đánh cược hết vận may của mình vào lần gặp mặt ấy.
Thật may mắn, anh ấy chỉ thoáng hồ nghi một chút, rồi ngay lập tức chấp nhận tôi.
“Thế giới này thật thú vị !”
Anh ấy nói với tôi như vậy.
Tôi rất vui mừng, lần đầu tiên tôi cảm thấy được niềm vui của sự giao tiếp, lúc đó tôi đã nói rất nhiều, rất nhiều. Anh ấy lặng yên nghe hết, thỉnh thoảng cười đáp lại, làm như anh ấy cũng tò mò về thế giới của tôi lắm.
Chúng tôi nói chuyện cho tới khi thần ru ngủ xuất hiện.
Tôi muốn chứng minh cho anh ấy thấy những năng lực đặc biệt của mình, tôi có thể chống lại thần ru ngủ. Nhưng anh ấy lại bảo:
“Nếu đã là một phần của thế giới này, vậy chúng ta cũng nên tôn trọng nó !”
Tôi đã rất ngạc nhiên. Qua những gì tôi biết, có rất nhiều người chơi muốn tìm cách thoát khỏi giấc ngủ cưỡng chế của thần ru ngủ, vậy mà anh ấy không muốn !? Anh ấy thật sự tôn trọng thế giới này !?
Vậy anh ấy có lẽ cũng rất tôn trọng tôi, đúng không !?
...
Lúc anh ấy ngủ, tôi cảm thấy thế giới này lại trở về cái vẻ yên lặng vốn cỏ của nó, tĩnh mịch tới mức có thể giết chết tâm hồn của tất kỳ sinh vật lẻ loi nào.
Tôi luôn luống cuống không biết làm gì khi anh ấy ngủ, chỉ có thể ở cạnh bên, ngắm nhìn nhịp thở đều đều ấy, cố gắng khắc ghi cái cảm giác dễ chịu khi nhìn vào khuôn mặt anh ấy lại.
Lúc anh ấy tỉnh, tôi luôn ở bên cạnh anh ấy, dù để tránh những phiền toái không cần thiết, tôi luôn ở chế độ ẩn hình và trôi nổi. Anh ấy biết điều đó, nhưng không hề cảm thấy phiền hà gì cả, trái lại đôi khi còn gọi tôi ra, muốn tôi thử những đồ ăn mà anh ấy kiếm được ở trong thành.
Dần dần... chúng tôi thân nhau hơn.
Anh ấy nói muốn biết về thế giới này nhiều hơn, vì vậy, hai chúng tôi bắt đầu tách ra khỏi party của anh ấy, thực hiện việc mạo hiểm ở những bản đồ chưa ai đặt chân tới.
Anh ấy nói cho tôi rất nhiều thứ kỳ lạ, như là việc đối nhân xử thế, việc giao lưu giữa người với người, về một thế giới kỳ lạ mà những con người ở đây gọi là thế giới thực, và quan trọng nhất, anh ấy dạy tôi cách gọi tên các cảm xúc.
“Khi bạn cảm thấy ở một mình thật khó chịu, muốn có người khác ở gần bên, cảm giác đó chính là cô độc.”
“Khi bạn thấy mình yếu ớt, không muốn một điều gì đó xảy ra, đó chính là sợ hãi.”
“Khi muốn cả ngày ở gần một ai đó, ngắm nhìn nụ cười, vui vẻ nói chuyện với người đó, cảm giác này chính là yêu thích.”
Đúng vậy.
Từ ngày nghe những lời đó, tôi cảm thấy, mình thích anh ấy.
Dường như anh ấy cũng biết điều đó, nhưng mối quan hệ giữa chúng tôi vẫn như vậy, không có mấy thay đổi. Với anh ấy, tôi giống như một đứa trẻ, cái gì cũng nên biết, cái gì cũng nên học, kể cả cảm giác yêu thích này, cũng nên cẩn thận suy xét mà ổn định.
Tôi biết anh ấy cũng thích tôi, nếu không, làm sao một con người có thể bỏ lại hết bạn bè của mình, đơn độc đến những vùng nguy hiểm chưa ai biết tới, cô đơn chống lại mọi thứ xung quanh !? Anh ấy không thấy đơn độc sao !? Không thấy sợ hãi sao !?
Nhưng anh ấy lại không hề nói rằng mình thích tôi, muốn ở cạnh tôi hay gì gì đó tương tự thế.
Tôi nghi hoặc, không biết những cảm xúc gọi là yêu thích ấy, tôi đã nhận định đúng hay chưa !? Vì sao có lúc tôi cảm thấy anh ấy như rất thích tôi, nhưng có lúc lại như sợ hãi điều gì đó !?
Anh ấy đâu phải là người dễ dàng sợ hãi chì vì tôi không giống các NPC khác !?
...
Thậm chí khi tôi nói thật với anh ấy, cũng chỉ nhận được một câu trả lời lảnh tránh.
Cho đến ngày người đó xuất hiện, hắn chia rẽ chúng tôi, muốn Hans biến mất khỏi thế giới thứ hai, hắn như một ác ma vậy. Tôi đã rất căm ghét hắn, nhưng tôi lại chẳng làm gì được hắn, tôi cảm thấy bất lực, thấy sợ hãi và thấy đau đớn.
Và còn đau đớn hơn cả, khi mà hắn nói với anh ấy:
Tôi không phải người.
Tôi chỉ là một đống số liệu khoác lên mình chiếc áo da người, là một kẻ đội lốt mà thôi.
Thì ra đó mới là lý do anh ấy lảng tránh tôi.
Chỉ có tôi vẫn luôn ngu ngốc nghĩ rằng khi hai linh hồn giao thoa, mọi khác biệt sẽ đều là vô nghĩa. Suy cho cùng, anh ấy vẫn là con người, người mà anh ấy thích, chỉ có thể là con người mà thôi.
Thế nhưng anh ấy vẫn nổi giận, chiến đấu đến cùng với tên đó.
Trong tôi lại lóe lên hi vọng.
Anh ấy khác với những người khác, không phải sao !?
Tôi theo người kia về đây để đổi lấy cho anh ấy một cơ hội nữa, cũng là cho mối quan hệ của chúng tôi một cơ hội nữa.
Tôi nhất định sẽ chờ, tới khi tấm thân này hoàn toàn biến mất.
Hans nhấc lên một thanh kiếm lưỡi đen tuyền, chuôi kiếm giống như cổ kiếm trung quốc, nhưng lưỡi kiếm lại cong cong giống như katana nhật. Nước thép hiện lên ánh kim, chỉ vung vẩy nhẹ cũng làm cho không khí kêu lên vù vù, sắc bén khỏi cần nói.
Đây chính là sản phẩm Danny miệt mài mấy ngày nay tạo ra, dựa vào cái răng nanh to lớn của vua sư tử hai đầu, sau khi trộn lẫn với một số kim loại hiếm, nhét vào lò luyện ma thuật thì nó đã thành thanh kiếm này, thậm chí chưa cần đúc khuôn.
“Ừ, lúc vừa rèn xong thì tên nó hiện như vậy. Thanh kiếm này thật kỳ quái, dù là người rèn ra nó như tôi cũng không thể đặt tên được, chỉ có thể để mặc định như vậy.” Danny vê vê cằm, nheo nheo mắt nhìn thanh kiếm này một lượt. Cả người Hans mặc bộ đồ trắng toát từ đầu tới chân, vốn là để thích hợp với flash bang rune những lúc cần chạy trốn, bởi vậy mới có danh hiệu chồn bạc kia, nhưng phối hợp với thanh kiếm đen tuyền này vẫn rất hài hòa. Chẳng qua Danny nhìn thế nào cũng thấy có chút cổ quái.
Hans vung vẩy mấy cái, cảm thấy khá thuận tay, lực cản không khí và trọng lực dường như đều bằng không, thanh kiếm này cứ như tự nó có khả năng xé gió lướt đi vậy.
Nhưng chỉ số của nó lại hết sức bình thường, dường như chẳng khác mấy thanh kiếm cấp cao của player 5x là mấy. Nên biết nguyên liệu chính của nó, mảnh răng nanh của vua sư tử hai đầu là đồ siêu hiếm, vì con thú này lẩn khuất trong khu rừng khởi đầu thuộc thế giới thứ hai, vậy nên chưa hề có player nào may mắn được gặp nó cả. Nếu không có Lilith chỉ đường, dù là mười năm nữa, Hans cũng không ngờ được là nó ở ngay thị trấn bắt đầu. Tuy vua sư tử chì là boss cấp 6x, nhưng thứ này có là player 9x cũng phải thèm muốn ấy chứ. Dù rằng thế giới thứ hai này chưa hề có player 9x nào.
Lực sát thương: +500.
Sức mạnh: - 10.
Tốc độ: - 2
MP: +500
HP: +500
Thời gian khởi động phép: Tăng 20%
Mana tiêu hao cho mỗi phép: Giảm 20%
Niềm tin: +5000
Skill 5x : +6
Độ bền: 600.
Vì tạo hình giống như katana nên phải nói là nó khá nhẹ, sát thương lại cao, chỉ tội là độ bền thấp. Độ bền chỉ có 600 cũng tức là nếu phải chịu một đòn tấn công lớn hơn 3000 điểm, thứ này sẽ tan tành ngay. Và mỗi lần va chạm cũng sẽ bị trừ đi một số điểm đáng kể. Nếu dùng thứ này chặt chém liên tục, đến con quái thứ 600 nó cũng sẽ cụt gốc. Điều này cũng là bình thường. Nhưng cái điểm niềm tin kia là sao !?
Lần đầu tiên Hans thấy một loại vũ khí có chỉ số này. Không phải chỉ có Hans, cả Danny cũng ù ù cạc cạc. Phóng mắt ra nhìn cả thế giới thứ hai này, kể cả mấy thanh kiếm đứng top trong bảng vũ khí, cũng chẳng có cái nào chứa cột điểm niềm tin này.
Bởi vì chỉ số này chỉ dành cho mấy tên luyện dược sư thôi mà !? Nghe nói luyện dược cần tâm huyết gì đó, vậy nên cầm lượng điểm niềm tin cao ngất để tăng xác xuất chế thuốc thành công. Tuy thợ rèn cũng cần, nhưng cũng chỉ cho có lệ thôi, điểm niềm tin nhiều thế kia, sợ là luyện dược sư 5x cũng phải ngoác mồm ra ấy chứ.
Dẫu sao mỗi khi lên cấp, người ta cũng chỉ có 5 điểm tiềm năng để tăng vào 5 chỉ số: Tốc độ, sức mạnh, sự sống, ma lực và niềm tin mà thôi. Tăng 3 cái đầu tiên đã muốn mạng của các luyện dược sư rồi, vì họ không cần chiến đấu, nhưng cũng cần ra ngoài thành thu lấy dược liệu, số điểm có thể tăng vào điểm niềm tin thật sự ít tới đáng thương. Luyện dược sư còn như vậy, các ngành nghề khác thì càng khỏi phải nói.
“Có gì để thử không !?” Hans nhíu mày. Đôi khi chỉ số cũng không nói lên tất cả, thứ này cầm cũng khá thuận tay, hơn nữa tốn bao công sức để làm ra nó như vậy, nếu không sử dụng thì thật phí.
Dù rằng công thành chiến không quá quan trọng vũ lực cá nhân, nhưng nếu có thêm một vé bảo hiểm, tội gì không tận dụng.
“Có, dưới tầng hầm có mười tám đồng nhân để thử vũ khí đấy, chắc cậu chưa thấy bao giờ nhỉ !? Thứ này nghe bảo mô phỏng theo một đội hình khá nổi tiếng của một võ phái dưới trái đất, chất lượng khỏi chê luôn, cẩn thận bị ăn thẹo đấy !” Danny cười khà khà.
“Hổ... võ phái nào vậy !?”
“Thiếu lâm tự !” Danny đắc ý đáp.
“Nổi tiếng thật đó !” Hans cũng cười nói, dù rằng ở trái đất xa xôi, nhưng sự tích về cái chùa này, phim ảnh trên mặt trăng cũng chiếu tràn lan, mười tám đồng nhân à !? Thật đáng trông đợi.
Hai người bước dọc theo hành lang ngoằng nghèo, đến khi Danny dừng chân trước một cửa hầm lớn, cao giọng giới thiệu:
“Tới rồi đây ! Xin chúc mừng quý khách, là người đầu tiên được thử nghiệm vũ khí tại phòng đấu tập xịn nhất thế giới thứ hai. Thập bát la hán đồng nhân trận”
Từ cuối khá dài, tại tối nghĩa, Danny đọc đến trẹo cả mồm ba lần mới xong. Hans chỉ cười cười, vỗ vỗ vai Danny một cái rồi nhảy thẳng xuống.
,,,
Người này đã nói CÁM ƠN đến vài viết vô cùng hữu ích của zozohoho