 |
|

28-05-2008, 04:10 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương bốn mươi mốt
Ngay sau khi giữa tôi và Dabruce xảy ra câu chuyện nho nhá» nà y, Doãn Hoa từ San Francisco gá»i Ä‘iện thoại tá»›i, nói rằng cô rất thÃch Mỹ, đặc biệt là bang California, nên quyết định ở lại, hiện đã má»i luáºt sư chuyển visa há»c sinh, không trở vá» Nháºt hoặc Trung Quốc nữa (lúc nà y cô ấy Ä‘ang sá» dụng há»™ chiếu Trung Quốc).
Lúc đó tôi cho rằng Doãn Hoa chỉ dừng chân ở San Francisco, chẳng ngỠmấy tuần sau, trong sòng bạc ồn à o, tôi ngồi chia bà i trước bà n lơ đãng ngẩng đầu lên, bỗng nhiên nhìn thấy Doãn Hoa cùng Dabruce dắt tay nhau tiến tới trước mặt tôi. Thấy tôi, hỠvẫy vẫy tay...
Trong công ty có quy định, khi là m việc tại bà n, không thể tuỳ tiện giao tiếp, tôi chỉ chỉ và o đồng hồ, lại nhếch mép ra hiệu, ý bảo hỠtìm nơi nà o đó ngồi đợi.
Khoảng mưá»i lăm phút sau, có ngưá»i thay ca, tôi vá»™i vã đứng dáºy lẳng khay đựng bà i xuống bà n. Nhá»›n nhác nhìn quanh, phát hiện ra hỠđứng cách tôi không xa.
Tôi vẫy gá»i há» Ä‘i ra phÃa cá»a lá»›n, ngồi trên những chiếc sô pha dà nh cho ngưá»i chÆ¡i bạc nghỉ ngÆ¡i.
- Em đến lúc nà o đấy? Tôi vừa Ä‘i vừa há»i Doãn Hoa, mắt không ngừng quan sát Dabruce Ä‘i bên cạnh.
- à , được mấy hôm rồi. Doãn Hoa hÆ¡i ngáºp ngừng trả lá»i.
Sau khi chúng tôi ngồi trên sô pha, Doãn Hoa lại há»i tôi:
- Em quên, mấy giỠchị mới tan ca?
- Má»™t giá» mưá»i lăm. Nhưng còn phải thu dá»n bà i, thay quần áo. Tôi trả lá»i rồi há»i lại Doãn Hoa: - Có việc gì thế?
- Chẳng có chuyện gì đặc biệt, bởi vì thứ bảy, Dabruce cũng được nghỉ, chúng em dạo chơi, nhân thể ghé thăm chị.
- Chúng em?
Tôi nhìn hai ngưá»i, trong lòng nảy ra hết nghi ngá» nà y đến nghi ngá» khác...
Doãn Hoa tá» vẻ bất ổn, tháºm chà hÆ¡i xấu hổ.
Dabruce ngồi trên sô pha phÃa ngoà i Doãn Hoa ngoảnh đầu lại, há»›n hở nói:
- Bá»n anh đến đây để thông báo vá»›i em, bá»n anh sống chung rồi.
- Sống chung?
Tôi giáºt thót mình, lâu lắm mà vẫn không dám tin và o tai mình. Tuy là ngoà i dá»± Ä‘oán nhưng nghÄ© lại, rốt cục nó nằm trong cái lẽ tá»± nhiên, hÆ¡n nữa cÅ©ng còn có manh mối để lần tìm. Tôi nhiệt tình nói vá»›i há» mà ngay đến bản thân cÅ©ng cảm thấy khách sáo:
- Như thế thì tốt quá. Chúc mừng, chúc mừng!
- Chúng em bà n bạc rồi, muốn thứ sáu tuần sau má»i chị và Thưá»ng Äạo lại chÆ¡i, cùng ăn cÆ¡m tối luôn. Vốn định và o ngà y thứ bảy, nhưng lại nghÄ© đến chị chỉ được nghỉ thứ năm và thứ sáu.
Doãn Hoa đã bình tÄ©nh trở lại, nghiá»…m nhiên lấy tư cách cá»§a má»™t nữ chá»§ nhân má»i tôi.
- ÄÆ°á»£c, nhất định chị đến.
Tôi vui vẻ tiếp nháºn lá»i má»i cá»§a Doãn Hoa, giá»ng nói rất vui vẻ phấn khởi, nhưng chẳng hiểu tại sao tháºm chà là ác ý cố gây khó dá»…:
- Nhưng chị cÅ©ng chẳng rõ anh Thưá»ng Äạo thế nà o. Anh ấy cuối tuần thưá»ng xuyên phải Ä‘i phá»ng vấn.
Doãn Hoa tươi cưá»i nói:
- Chỉ cần chị để ý bố trà cho anh ấy Ä‘i phá»ng vấn là được.
- Nói gì thế?
Tôi bỗng nhiên cảm thấy trong lòng hoảng loạn và bất an: bởi con mắt của Doãn Hoa như phù thuỷ ắt sẽ nhìn thấu tâm tư của tôi, tôi vội cúi xem đồng hồ, rồi khe khẽ kêu lên:
- Cha! Chỉ còn mươi phút nữa phải lên bà n rồi, chị còn phải sắp thêm bà i và và o nhà vệ sinh. Như nà y nhé, em đợi chị, chỉ lát nữa chị sẽ ra.
Nói rồi tôi đứng lên, theo đưá»ng dà nh riêng cho nhân viên phát bà i và quản lý sòng bạc Ä‘i và o phòng thẻ. Trên thá»±c tế, tôi chẳng phải bổ sung bà i, bởi vì tôi biết rằng, lát nữa mình sẽ trá»±c ở bà n sắp nghỉ. Nguyên nhân tôi phải và o phòng mà ngưá»i ngoà i không thể và o được nà y vì cần phải để cho tâm trạng rối bá»i cá»§a mình bình tÄ©nh trở lại... ÄÆ°Æ¡ng nhiên, trong phòng lấy bà i còn có nhà vệ sinh dà nh cho nhân viên, lát nữa tôi cÅ©ng sẽ phải tá»›i đó.
Äợi khi tôi quay trở lại thì nụ cưá»i, Ä‘iệu bá»™ và bước Ä‘i cá»§a tôi đã khá tá»± nhiên, tôi thân máºt nói vá»›i Doãn Hoa:
- Äợi chị má»™t lát, chỉ còn ná»a tiếng nữa sẽ được nghỉ.
Doãn Hoa cÅ©ng cưá»i nắm hai tay lại nói:
- Không sao, chị cứ Ä‘i Ä‘i. Bá»n em có thể Ä‘i loanh quanh ngắm nhìn má»™t chút. Chẳng giấu chị, lần đầu tiên em được thấy sòng bạc như thế nà y đấy, cái gì cÅ©ng má»›i mẻ. Còn anh ấy á - Doãn Hoa ngá»a đầu vá» phÃa sau, liếc nhìn Dabruce vá»›i thể xác lá»›n ngồi như lấp kÃn cả chiếc sô pha phÃa sau nói tiếp: - ngứa chân ngứa tay lắm rồi, đã muốn và o chÆ¡i lắm đấy.
- ÄÆ°á»£c, thế mau Ä‘i Ä‘i. Nhưng chÆ¡i Ãt thôi, đừng có mÆ¡ kiếm tiá»n, cứ nghÄ© mua vui là được. ChÆ¡i nhiá»u thua nhiá»u, những ngưá»i thưá»ng xuyên đến đây chẳng bao giá» thắng cả.
Tôi khe khẽ dặn dò Dabruce hai tay Ä‘ang xoa xoa và o thà nh ghế ý chừng muốn đứng dáºy.
Ở bà n tôi liên tục phạm hai sai lầm cấp thấp từ trước đến nay Ãt khi xuất hiện.
Sai lầm đầu tiên là tôi lÆ¡ đãng đưa cho má»—i khách chÆ¡i “thất trương tư đạt đắc†bốn lá ám bà i(1) (vốn chỉ là hai lá ám bà i), khiến khách chÆ¡i, có nam có nữ, có già có trẻ nhìn tôi ngÆ¡ ngác. Má»™t ngưá»i khách Trung Äông râu ria chá»c đùa tôi:
- Dealer (nhân viên phát bà i), cô nôn nóng quá rồi, ám bà i của hai bộ mà lại chia cùng thế nà y à .
Kết quả khiến má»i ngưá»i cưá»i ồ lên.
Tôi đà nh phải cúi đầu, nén tức giáºn theo quy định chia lại bà i.
Nhưng khi tôi vừa chia xong, ngưá»i đà n ông râu ria kia lại giằn ngá»a má»™t con bảy và má»™t con hai khác mà u trước mặt, tiếp đó quẳng xuống khay bà i trước mặt tôi, tròn hai con mắt ốc nhồi ra nhìn tôi.
- Không được tuỳ tiện láºt bà i.
Tôi nhắc nhở anh ta theo quy định của sòng bạc.
- Cô đừng có chia sai trước đã! Anh ta chẩu môi, lẩm bẩm nói tiếp: - Beautiful face, ugly cards (mặt thì rõ xinh, chia bà i thì rõ tồi).
Kết quả lại là m cả bà n cưá»i rá»™ lên. Tôi cÅ©ng hoảng hồn, má»™t nữ khách Việt Nam ở ngay sát tôi, mắt dưá»ng như không rá»i con bà i trên tay cÅ©ng thu lại. Kết quả đến lượt cô ấy đặt cược, Ä‘ang khi hò hét “Raise†(đặt thêm), và lấy thêm bà i, bá»—ng nhiên kinh ngạc kêu lên:
- Bà i, bà i của tôi đâu?!
Tôi đà nh phải gá»i nhân viên thị sát lại. Ngưá»i thị sát nà y má»›i là m, nghe phân giải hồi lâu, xem xem xét xét rất lâu cÅ©ng không biết phải là m thế nà o, đà nh phải gá»i bá»™ đà m cho giám đốc trá»±c ban tá»›i.
Cuối cùng, bà n tôi tổng cá»™ng được ba đô la tiá»n bo. Bình thưá»ng, má»—i bà n như váºy tôi có thể được mưá»i mấy đô la (thu nháºp cá»§a nhân viên phát bà i chá»§ yếu dá»±a và o tiá»n bo).
Äể xảy ra hai sai lầm như váºy, tôi hiểu rõ trong lòng, bởi tuy tay thì phát bà i nhưng ý nghÄ© lại không ở đó. Nói thẳng ra, việc Doãn Hoa và Dabruce sống chung đã khiến lòng tôi có những bất an sâu kÃn. Hay nói rõ hÆ¡n, chẳng thể ngỠđược Doãn Hoa bá»—ng nhiên xÃch lại gần cuá»™c sống cá»§a tôi như váºy, tôi cảm nháºn được những nguy cÆ¡ đáng sợ. Tháºm chà tôi cÅ©ng nghi ngá», hôm trước Dabruce bá»—ng nhiên nảy hứng thú vá»›i thể xác tôi, và biết rằng tôi ná»a kÃn ná»a hở, rất có thể chÃnh là từ đầu lưỡi cá»§a Doãn Hoa...
Nhưng, tôi vừa rá»i khá»i bà n, Doãn Hoa đã mặt tươi hÆ¡n há»›n tiến lại.
- Dabruce đâu? Tôi há»i.
- Bên bà n bên kia.
Doãn Hoa giơ tay chỉ.
- Chơi thế nà o?
Tôi quét mắt vá» phÃa đó nÆ¡i có tiếng ngưá»i ồn à o, khói má» má».
- Em xem chẳng hiểu gì cả. Thắng một nắm, bây giỠhình như đang thua thì phải.
- Mặc kệ anh ấy. Chúng mình tìm một chỗ nà o ngồi đã.
Tôi nói, nhìn thấy sô pha phÃa trước đã có ngưá»i ngồi, bèn dẫn Doãn Hoa Ä‘i ngang qua chá»— Dabruce há»i han, sau đó theo con đưá»ng rá»™ng ở gian quầy bà i hướng tá»›i khu phục vụ trong sòng bạc, cuối cùng ngồi ở quầy bar chếch vá»›i phòng cảnh vệ, má»—i ngưá»i gá»i má»™t ly cà phê.
- Em che giấu bà chị cũng khá đấy, mãi đến hôm nay mới chịu nói.
Tôi khẽ thổi cốc cà phê nghi ngút khói, nhấp má»™t ngụm nhá», nói.
- Äâu có. Doãn Hoa vá»™i nói: - Chá»§ yếu trong lòng em luôn có trở ngại.
- Trở ngại gì? Mau nói bà chị nghe xem.
Tôi lại cúi đầu nhấp ngụm cà phê ngát hương.
- Nói thế nà o nhỉ, chị đã kết hôn, đã ngá»§ chung má»™t giưá»ng vá»›i anh ấy. Em luôn cảm thấy không hay, giống như trá»™m cắp cái gì cá»§a chị...
- Nói gì thế! Tôi vá»™i cắt lá»i, bá»—ng nhìn thấy có đồng nghiệp Ä‘i tá»›i, vẫy tay chà o há»i, sau đó nói tiếp: - Nhưng nói tháºt nhé, con ngưá»i Dabruce rất tốt.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, nếu không như thế, ngà y xưa chị đã không tìm anh ấy nhá» giúp đỡ. Doãn Hoa tÃt mắt cưá»i nhìn tôi.
Tôi bá»—ng cảm thấy rất quẫn bách, mặc dù ngay lúc đấy chẳng thể hiểu nổi ?ý tứ đằng sau cái cưá»i ấy mang dụng ý đùa cợt gì, nhưng trong lòng tôi hiểu rõ, Dabruce đã mang má»™t số chuyện trước đây cá»§a chúng tôi – tháºm chà bao gồm cả chuyện ngá»§ trên giưá»ng – nói cho Doãn Hoa nghe.
- Anh ấy còn nói với em những gì?
Tôi không nén được há»i, trong lòng láºp tức cảm thấy rất không thoải mái. Nếu không nhỠánh đèn ở quầy bar hÆ¡i má» tối, nhất định Doãn Hoa đã nháºn ra sắc mặt thay đổi rất khó coi cá»§a tôi.
Nhưng tôi vẫn phải cố trấn tÄ©nh, tươi cưá»i nói:
- Nói với chị nà o, em có yêu anh ấy không?
Doãn Hoa hÆ¡i sững ngưá»i, bá»—ng nhiên cưá»i bà hiểm, tiếp đó lại miết nhẹ lên mu bà n tay tôi, thì thầm bên tai:
- Chị, chị không biết, anh ấy cực kỳ nhé.
Tôi bỗng cảm thấy mặt nóng ran lên.
Vừa lúc Dabruce cũng đi tới, thấy chúng tôi, anh nhún vai rồi xoè hai bà n tay ra và lắc lắc đầu, nói:
- Thua sạch rồi.
- Thua cái nà y đáng kể gì? Anh vớ được bảo bối kia mà !
Tôi láºp tức trách cứ có dụng ý.
- Bảo bối nà o?
Dabruce ngÆ¡ ngác há»i. Tôi rá» rỠđầu Doãn Hoa, nói:
- Em gái em giá» gá»i thân ở anh, lẽ nà o chẳng thể xem là bảo bối?
Dabruce và Doãn Hoa cưá»i có vẻ không tá»± nhiên.
Nhưng trong lòng tôi lại muốn khóc.
Äồng thá»i lúc nà y, tôi bá»—ng vá»™i vã đưa ra má»™t quyết định: Tôi cần phải nhanh chóng là m phẫu thuáºt trước thá»i gian đã định nếu có thể.
Hôm đó lúc tan ca, tôi đã đánh tiếng vá»›i trưởng ca: tuần sau tôi dá»± định Ä‘i bệnh viện phẫu thuáºt viêm ruá»™t thừa, hy vá»ng anh có thể sắp xếp công việc trước.
Hôm đó trên đưá»ng trở vá» nhà , nguyện vá»ng tiá»m tại trong lòng tôi má»—i lúc má»™t mãnh liệt – sẽ có ngà y, tá»± miệng tôi nói vá»›i Doãn Hoa
- ... Có biết Thưá»ng Äạo không? Anh ấy á, chá»— nà o cÅ©ng cá»±c kỳ!
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 07:23 PM.
|

28-05-2008, 04:10 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương bốn mươi hai
Chỗ đó của tôi cuối cùng cũng một lần nữa được mở ra.
Tôi đã không Ä‘i là m bốn mươi lăm ngà y. ở công ty, chỉ có ngưá»i quản lý và mấy cô bạn gái biết tôi Ä‘i mổ viêm ruá»™t thừa.
Còn đối vá»›i Doãn Hoa và Dabruce, tôi chỉ nói mình không được khoẻ, sốt nằm viện mấy hôm, bây giá» Ä‘ang xin vá» nghỉ ở nhà . Dabruce chắc chắn tin, nhưng từ ánh mắt Doãn Hoa, tôi biết cô ấy bán tÃn bán nghi.
Nhưng vá»›i Thưá»ng Äạo thì tôi không há» che giấu.
Nhưng tôi nháºn thấy, dưá»ng như tâm trạng anh đối vá»›i sá»± việc nà y rất phức tạp và mâu thuẫn.
- Em không nên vì anh... thá»±c ra, em chẳng cần phải như váºy. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, em có thể theo nguyện vá»ng cá»§a mình... chỉ có Ä‘iá»u, cho dù như thế nà o, anh vẫn rất yêu em. Tháºt đấy, đối vá»›i má»™t tình cảm thánh khiết, xác thịt thá»±c ra chỉ là thứ yếu... tháºm chà còn phiá»n phức...
Äáng tiếc tôi không thể lý giải đầy đủ được lá»i nói cá»§a anh lúc đó.
Cái may mắn là , sau lần kiểm tra ba tháng sau khi phẫu thuáºt, bác sÄ© đã khẳng định rất chắc chắn vá»›i tôi:
- Khẳng định phẫu thuáºt đã thà nh công. HÆ¡n nữa, tôi có trách nhiệm đảm bảo vá»›i cô rằng, nÆ¡i đó cá»§a cô sẽ không bao giá» liá»n lại nữa.
Ngay trước mặt bác sĩ tôi chẳng thể hiện một sự vui mừng kinh ngạc đặc biệt nà o, mà chỉ bình tĩnh nói
- Cảm ơn.
Nhưng sau khi bước ra khá»i cá»a, tôi không thể ghìm nén được nữa, cứ thế tung tẩy nhảy chân sáo...
Tôi xúc động đến mức không thể lái xe, bởi vì tay tôi cứ run lên, hÆ¡n nữa còn luôn Ä‘i nhầm lối. Tôi không trở vá» nhà , mà dừng xe ở công viên gần đó, mở cá»a xe à o ra ngoà i, lao đến giữa bãi cá» rá»™ng rãi, thoáng đạt, chống hai tay xuống đất khóc hu hu.
Tôi biết, đấy là những giá»t nước mắt hạnh phúc, giá»t nước mắt vui mừng, giá»t nước mắt khổ táºn cam lai, chỉ trong tháng mưá»i sắc và ng má»›i có giá»t nước mắt nhạt nhoà ...
A, ác má»™ng, ác má»™ng khổ Ä‘au cá»§a tôi, ác má»™ng bám riết lấy tôi, ác má»™ng ngăn cản hoạt động cá»§a tôi, cha Æ¡i, cô Æ¡i, ngưá»i có biết không? Cuối cùng nó đã vÄ©nh viá»…n rá»i xa con, cùng gió cuốn Ä‘i, như má»™t con rắn đã lá»™t xác...
Ngón tay tôi đã cắm sâu và o trong lá»›p bùn đất Ä‘en, miệng tôi tháºm chà đã gặm đầy cá» rác... nhưng tôi vẫn giữ nguyên tư thế như váºy. Bởi vì trong tư thế nà y, tôi không chỉ cảm thấy Ä‘ang hôn vÅ© trụ, mà còn cảm thấy hôn tất cả má»i ngưá»i thân cá»§a tôi, trong đó bao gồm mẹ tôi...
Rất lâu, rất lâu, đến khi giá»t nước mắt dưá»ng như chảy ngược và o trong tôi, tôi lại không ghìm được tiếng cưá»i. Tôi cưá»i cÅ©ng rất lá»›n, kinh động má»™t toán ngưá»i Ä‘ang nướng thịt thú rừng ở xa xa. Tôi cÅ©ng kệ, lại còn hướng vá» phÃa há», đặc biệt trong đó có mấy đứa trẻ vẫy vẫy tay, gà o lá»›n:
- Hello –
Sau đó tôi lại nằm ngá»a trên thảm cá», cảm nháºn gió và ánh mặt trá»i mùa thu mÆ¡n trá»›n ấm áp trên thể xác cuối cùng cÅ©ng được thức tỉnh cá»§a tôi...
Sau đó, sau khi rá»i công viên nà y, tôi không trở vá» nhà ngay mà lại lái xe đến đỉnh núi sau thà nh phố Santamonica.
Leo tá»›i táºn đỉnh núi, tôi đứng trên má»™t tảng đá lá»›n, ngẩng trông bầu trá»i xanh xanh, thà nh phố mÆ¡ mà ng, rừng xanh thăm thẳm, hẻm vá»±c hun hút... bá»—ng chốc máu trong tim bừng bừng...
Bá»—ng nhiên, gió từ các nÆ¡i à o à o áºp tá»›i, xổ tung mái tóc dà i cá»§a tôi.
Tôi không thể ghìm được giang rộng hai tay, hét vang giữa vũ trụ:
- Giải – thoát – rồi! Tôi – đã – được – giải – thoát – rồi!
Rồi, dưá»ng như không chỉ có tiếng vá»ng cá»§a núi đồi, mà ngay trong linh hồn tôi cÅ©ng có tiếng “Giải – thoát – rồi! Tôi – đã – được – giải – thoát –rồi!†đáp lại.
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 07:26 PM.
|

28-05-2008, 04:10 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương bốn mươi ba
Nhưng, Ä‘iá»u khiến tôi không thể hiểu nổi là , tuy thể xác tôi đã được “giải thoátâ€, “mở cá»aâ€, nhưng ngưá»i tôi yêu chân thà nh, Thưá»ng Äạo, từ đó lại ngà y cà ng xa rá»i tôi...
Lúc đầu, khi tôi báo tin vui ca phẫu thuáºt đã thà nh công tốt đẹp, anh cÅ©ng rất vui mừng cho tôi, má»i tôi Ä‘i “nhà hà ng Tokyo†– má»™t nhà hà ng ăn cao cấp cá»§a Nháºt Bản, thể hiện sá»± chúc mừng. Nhưng trong mấy ngà y tiếp sau đó, anh chẳng há» gá»i Ä‘iện cho tôi. Tôi gá»i Ä‘iện tìm anh, anh luôn tìm cá»› thoái thác rằng báºn. Ngẫu nhiên gặp mặt, anh chỉ nói và i câu qua quýt rồi vá»™i vã Ä‘i ngay...
Sau nà y từ tình cảm biểu lá»™ và lá»i nói cá»§a anh tôi nháºn ra: Anh dưá»ng như cố tình lẩn tránh tôi.
Vì sao lại thế? Anh không yêu tôi? Äiá»u đó không thể xảy ra.
Nếu như nói trước đây, bởi vì trên thể xác tôi có “cấm cố†nà o đó, anh không thể không chế ngá»± tình cảm cá»§a mình mà đau đớn “yêuâ€, thì bây giỠ“lá bùa Ä‘ai chặt†thể xác tôi đã được bóc dỡ, anh cần phải vui sướng và phấn khởi hÆ¡n tôi má»›i phải!
Hoặc, anh đã nghe láng máng Ä‘iá»u gì, cho rằng yêu và lấy má»™t thạch nữ –– cho dù đã được mở toang – cÅ©ng sẽ luôn gặp xui xẻo và bị sá»± quở trách cá»§a ông trá»i?...
Anh sẽ không nghÄ© như thế. Anh quyết không phải là con ngưá»i như váºy. Anh đã luôn xem tôi là em gái cá»§a mình, là cuá»™c sống cá»§a bản thân mình, nếu như nghe những lá»i nà y, anh không chỉ không cho rằng đúng như thế, mà sẽ còn cưá»i cợt há».
Như váºy, nguyên nhân gì khiến anh lẩn tránh tôi?
Sức khoẻ không tốt? Tâm tình không vui? Xảy ra vấn đỠvà sai phạm gì đó trong công việc? Thư nhà báo tin buồn...
Lại nghe má»™t cô bạn gái nói, có đêm khuya, cô đã nhìn thấy má»™t mình Thưá»ng Äạo uống rượu say mèm trong quầy bar cá»§a ngưá»i Trung Quốc...
Tôi Ä‘oán, trong cuá»™c sống cá»§a Thưá»ng Äạo nhất định đã xảy ra má»™t biến cố trá»ng đại gì đó, có lẽ anh không muốn gây ra rắc rối và lo lắng cho tôi nên má»›i má»™t mình lặng lẽ gánh chịu...
Tôi quyết định tìm Thưá»ng Äạo để nói chuyện thẳng thắn, chà Ãt cÅ©ng để tôi gánh chịu má»™t phần những phiá»n muá»™n cá»§a anh.
May đúng sinh nháºt cá»§a tôi, ngà y đó bình thưá»ng anh còn nhá»› rõ hÆ¡n tôi, anh luôn gặp tôi và chúc mừng. Tôi gắng lòng đón đợi đến ngà y đó. Äể có thể yên lặng nói chuyện cùng anh mà không gặp trở ngại nà o, tôi tìm cá»› thoái thác mấy cô bạn thân dá»± định tổ chức sinh nháºt cho tôi.
Sinh nháºt tôi trùng ngà y vá»›i quốc khánh nước Cá»™ng hoà Nhân dân Trung Hoa – ngà y mồng má»™t tháng mưá»i dương lịch.
Buổi tối đó, anh đến từ rất sớm, một tay xách bánh ga tô, một tay ôm hoa tươi.
Tôi cÅ©ng đã chuẩn bị tám chÃn món, hai chai rượu vang và má»™t chai XO. Trong gian phòng, chá»§ yếu là phòng khách, tôi đã bà y biện lại.
Bức tranh sÆ¡n thuá»· treo giữa bức tưá»ng chếch cá»a ra và o được tôi cuốn lại và thay và o đó bằng má»™t bức tranh “Hoa hướng dương†cá»§a má»™t hoạ sÄ© Trung Quốc tôi má»›i quen biết tặng; cùng đối diện vá»›i bức “Hoa hướng dươngâ€, ở bức tưá»ng cạnh bà n ăn, tôi treo bức chữ “Hoa quang đồng trần†mà sau khi Ä‘i châu Âu vá» không lâu anh đã viết cho tôi. Mấy chữ nà y, Thưá»ng Äạo viết theo thể chữ Lệ, chúng giống như những con ngươi trầm lặng và ngá» vá»±c, cuối cùng nhìn chếch sang đốm lá»a cuá»™c Ä‘á»i Ä‘ang rừng rá»±c trên bức tưá»ng đối diện...
Trên nóc kệ vô tuyến, tôi má»›i mua má»™t bình hoa Cảnh Thái Lam rất to, trong đó cắm hai mươi chÃn Ä‘oá hồng. Nó vừa là số tuổi thá»±c cá»§a tôi, vừa hà m ý tình yêu giữa hai chúng tôi mãi mãi chẳng phai mầu, cùng vá»›i trá»i đất...
- Bức tranh nà y treo vá»›i bức chữ hình như có gì đó không hà i hoà , tháºm chà là đối nghịch.
Thưá»ng Äạo bước và o phòng, đặt bánh lên ghế, ngước mắt ngắm hai bên, thà nh tháºt đánh giá.
- Trên thế giá»›i nà y, phương Äông phương Tây không bao giá» hà i hoà , hÆ¡n nữa còn đầy mâu thuẫn và xung đột...
Tôi đón bó hoa trong tay anh, mỉm cưá»i đáp.
Thưá»ng Äạo cÅ©ng mỉm cưá»i nói:
- Nói như thế, hoá ra em thá»±c sá»± muốn xem cảnh náo nhiệt phương Äông phương Tây trong nhà nà y rồi...
- Vâng, má»™t ná»a thế giá»›i sao có thể náo nhiệt được?
Tôi mang hoa anh tặng cắm và o bình, ngoái đầu nhìn anh chứa chan tình cảm, giá»ng oán trách.
Anh hÆ¡i sững ngưá»i, bá»—ng nhiên đổi sang giá»ng khôi hà i, như dá»± báo nói:
- Chẳng có thế giới hoà n chỉnh, không có. Thế giới hoà n chỉnh chỉ là ảo giác...
- Váºy thì hãy để cho đêm nay chúng ta sẽ ở mãi trong ảo giác đó, chẳng chen má»™t chút nặng ná» nà o, được không?
Tôi không để lỡ thá»i cÆ¡, muốn dẫn dụ suy nghÄ© cá»§a anh và o trong thế giá»›i cá»§a hai chúng tôi.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên.
Anh gáºt đầu, bước đến trước kệ ti vi, lôi ngăn đĩa và băng nhạc ra, chá»n má»™t đĩa nhạc đặt và o ổ máy. Âm nhạc ấm áp dịu dà ng phát ra, dần dần trà n kÃn khắp phòng, anh bước và o bếp, xắn tay áo, múa may chân tay đòi giúp tôi.
- Thôi mà , em là m được. Anh ở đây cà ng báºn chân báºn tay, anh ra ngoà i cho thảnh thÆ¡i.Tôi phất tay nói.
- Thế sao được. Hôm nay là sinh nháºt em, cần phải để em nghỉ má»›i được. Em cÅ©ng váºy, anh đã nói rồi, má»i em Ä‘i quán ăn, em lại không chịu, cứ đòi là m tại nhà .
Giá»ng anh nói có chút oán thán.
- Chẳng có gì báºn rá»™n cả, mấy món chÃn nà y em mua ngoà i hà ng...
Cuối cùng chúng tôi đã ngồi trước bà n ăn, tôi nói với anh:
- Hôm nay sinh nháºt có chút đặc biệt, chÃn bá» là m mưá»i, em cÅ©ng thá» ba mươi rồi, là rượu “nhi láºpâ€(1). Anh phải uống hết mình, say không vỠđược thì ngá»§ trên sô pha, hay...
- ÄÆ°á»£c, chúc em thá» tá»±a Nam sÆ¡n!
Thưá»ng Äạo suy nghÄ© chốc lát, giÆ¡ cốc vá» phÃa tôi. Tiếp đó cởi cúc ná»›i áo, là m ra vẻ không xong không nghỉ, ngá»a cổ uống cạn.
Quá ná»a tuần rượu, chúng tôi đã đỠmặt tÃa tai, tôi thấy thá»i cÆ¡ đã chÃn muồi, bèn bá» bát bỠđũa, há»i:
- Gần đây anh gặp chuyện gì không vừa ý à ?
- Không, không có.
Thưá»ng Äạo nói, rõ rà ng có vẻ lấp liếm.
- Nhưng có ngưá»i bảo vá»›i em ná»a đêm thấy anh vẫn ở ngoà i quán rượu kia.
- Thế á?
Giá»ng cá»§a anh không còn cứng nữa.
- Nói vá»›i em nà o, có phải ở nhà xảy chuyện gì không, hay gặp chuyện phiá»n hà ở toà soạn?
- Không có.
Anh vẫn kiên quyết thẳng thắn lắc đầu.
- Thế rốt cục – vì sao thế? Bản thân anh cũng biết, tâm tình của anh gần đây rất tồi tệ.
- Äó...
Anh áºm ừ không nói tiếp.
- Äêm ở London anh đã nói là yêu em, còn em, anh cÅ©ng biết, má»™t lòng chỉ có anh. Nhưng, trong lòng anh có chuyện phiá»n hà mà không chịu nói vá»›i em? Anh phải biết rằng, thấy anh buồn, trong lòng em cÅ©ng chẳng thấy thoải mái, tháºt sá»± em muốn cùng chia sẻ vá»›i anh...
- ...
Thưá»ng Äạo không nói má»™t lá»i, hai mắt trân trân, Ä‘au đáu nhìn xuống đáy cốc rượu.
- Nói với em đi, được không.
Tôi lại nói.
Anh ngẩng đầu lên, bá» môi giáºt giáºt, cuối cùng anh nói:
- Thạch Ngá»c, hôm nay là sinh nháºt cá»§a em, anh không muốn là m há»ng tâm tình cá»§a em, còn không khà vui vẻ thế nà y
- Không sao cả. Nếu anh không nói, đó má»›i tháºt sá»± phá vỡ tâm tình cá»§a em.
Tôi tiếp tục thúc giục anh.
- ... ừ, anh luôn nghÄ©, luôn nghÄ©, có lẽ... chúng ta tốt nhất là nên như trước, đối xá» vá»›i nhau như huynh muá»™i. Như váºy, anh sẽ quen hÆ¡n...
Tôi sững ngưá»i, vốn không hiểu sau khi tôi đã thá»±c hiện ca phẫu thuáºt thà nh công, vì sao anh lại có ‎ý nghÄ© nà y, không nén được, tôi há»i:
- Nhưng anh đã nói, anh yêu em mà . Hơn nữa rất yêu rất yêu... lẽ nà o anh lại dối em?
- Không!
Anh kiên quyết lắc đầu.
- Thế
– rốt cục là anh...
Tôi bá»—ng nhiên nghi ngá».
Thưá»ng Äạo né tránh ánh mắt tôi, cúi thấp đầu.
- Không nói nữa, mau ăn đi.
Tôi bá»—ng thấy chua xót trong lòng, nhưng trên gương mặt vẫn giả vẻ tươi cưá»i, và gắp cho anh má»™t Ãt xách bò trên đĩa trước mặt anh. Sau đó, tôi tá»± mình rót rượu, coi rượu như nước Côca má»™t hÆ¡i uống cạn...
- Em không được uống như thế.
Nói xong, Thưá»ng Äạo không thể không rá»i ghế đứng dáºy giằng cốc rượu trong tay tôi.
Nhưng lúc ấy tôi đã khăng khăng, vùng tay anh ra, cÅ©ng chẳng thèm nhìn anh, ná»a như ương ngạnh ná»a tức giáºn nói:
- Mặc kệ em, hôm nay em muốn uống thế nà o thì uống thế... Rồi lại lẩm bẩm nói tiếp: - Giả dối, hoá ra là giả dối. Nếu sớm biết...
Lúc ấy Thưá»ng Äạo chẳng biết phải là m như thế nà o, đà nh cố tiếp tục an á»§i tôi:
- Thạch Ngá»c, đừng là m thế, nếu không sẽ hại cho sức khoẻ cá»§a em...
- Anh còn quan tâm đến sức khoẻ của em?
Tôi bất giác cưá»i, ngoảnh đầu lại, mắt nhắm há» nhìn anh.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên. Sức khoẻ cá»§a em còn quan trá»ng hÆ¡n anh rất nhiá»u.
Anh nói rất chắc chắn, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống, nhưng lại như có vẻ khổ đau cầu khẩn.
- Thôi Ä‘i. Tôi chẳng thèm để ý, Ä‘au khổ nói: - Anh không phải nói quay trở lại quan hệ huynh muá»™i trước đây. Mà phải trở vá» triệt để, trở vá» lúc chẳng ai quen ai. Em cÅ©ng chẳng phải là em gái gì cá»§a anh cả. Em gái anh là Hải Lam. Em chẳng qua chỉ là váºt thay thế, là con rối, là anh bắt em phải sắm vai...
Tôi cà ng nói cà ng xúc động, những giá»t nước mắt nóng hổi trà n mi.
- Không phải, không phải như váºy... Thưá»ng Äạo rõ rà ng chẳng biết phải là m gì, bá»—ng nhiên lại lắc đầu, cắn môi, thở dà i nói tiếp: - Anh phải là m thế nà o em má»›i hiểu, là m thế nà o má»›i hiểu...
- Thế nà o mới có thể cái gì? Thế nà o mới để em đau khổ hơn?
Lúc nà y tôi đã chẳng để ý gì đến lý lẽ nữa, tôi chẳng thèm hãm lại tình cảm đang trượt dốc của mình:
- Anh biết rõ rà ng rằng, vì sao em phải Ä‘i phẫu thuáºt... Anh cÅ©ng biết, vì thế em đã phải lo sợ hÆ¡n ba tháng trá»i. Nhưng bây giá» tất cả đã trở lại bình thưá»ng thì anh lại đột nhiên nói... rốt cục thì là anh nghÄ© gì? ÄÆ°Æ¡ng nhiên, việc phẫu thuáºt không phải là anh bức em là m, là việc tá»± nguyện cá»§a em. Nhưng, vì sao ngà y xưa anh nói rằng anh yêu em? Nếu như anh không yêu em, anh hoà n toà n có thể nói thẳng vá»›i em, em cÅ©ng chẳng trách móc gì anh, cÅ©ng không có quyá»n trách anh. Nhưng hiện giá» anh Ä‘ang chế giá»…u... Có phải anh Ä‘ang cố ý trêu em không?...
Tôi nói rất nhiá»u, nước mắt già n giụa.
Thưá»ng Äạo và o phòng vệ sinh lấy cho tôi chiếc khăn mặt thấm nước lau mặt cho tôi.
- Không cần. Tôi gạt tay anh ra, nói tiếp: - Äể cho Ä‘au khổ cá»§a em trà n chảy ra. Em cÅ©ng cần phải nhá»›, hôm nay là sinh nháºt thứ ba mươi cá»§a em... Anh đã tặng em má»™t món quà không thể nghÄ© tá»›i... Em cÅ©ng tháºt ngốc, còn luôn cho rằng anh em mình Ä‘á»i nà y kiếp nà y tháºt sá»± là hoa liá»n cà nh...
- Không! Thưá»ng Äạo bá»—ng nhiên hét lá»›n, anh nắm lấy tay tôi: - Äừng nói thế, Thạch Ngá»c, đừng nói thế nữa... Anh không há» lừa dối em, thá» vá»›i trá»i cao, anh rất yêu rất yêu em. Em cần phải tin anh. Anh cÅ©ng đã nói, nguyện vá»ng cá»§a Ä‘á»i anh chÃnh là gắng hết sức mình mang lại hạnh phúc và vui sướng cho em, anh muốn để cho cuá»™c Ä‘á»i em đầy lá»i ca tiếng cưá»i...
- Tháºt thế?
Tôi ngước lên, âm ỉ nhìn thấy tia hy vá»ng bừng lên.
Anh gáºt đầu, nắm tay tôi chặt hÆ¡n.
Äầu tôi hÆ¡i choáng váng, cảm thấy anh dưá»ng như đã trở thà nh hai ngưá»i quay quay trước mặt, tôi vá»›i tay nói:
- Thế, anh ngồi xuống đi, chúng mình uống tiếp.
- Không được, em uống quá nhiá»u rồi, không được uống nữa. Thưá»ng Äạo nói.
- Nhưng là m sao em biết được những lá»i anh vừa nói là tháºt? Anh cần phải hiểu rằng, những lá»i cá»§a ngưá»i say má»›i là sá»± tháºt... Anh cÅ©ng đừng nhìn em... đầu hÆ¡i choáng váng, nhưng... trong lòng em rất rõ...
Tôi nói bỗng thấy lưỡi mình bắt đầu cứng lại.
- Như thế nà y Ä‘i. Thưá»ng Äạo nhìn tôi má»™t lát, nói má»™t cách chắc chắn: - Anh có thể uống cùng em, đến khi say má»›i thôi. Nhưng anh có má»™t Ä‘iá»u kiện, em phải hứa vá»›i anh, em không được uống nữa.
- ÄÆ°á»£c. Em – em nghe theo anh.
Lúc đó đầu óc tôi đại khái đã ngá»§ rồi, nhưng ánh mắt vẫn mở trừng trừng, mÆ¡ mÆ¡ mà ng mà ng nhìn anh ngồi xuống trước mặt, tá»± rót má»™t cốc rượu rồi giÆ¡ vá» phÃa tôi và nâng cốc cạn tá»›i táºn đáy. Tiếp đó, lại má»™t cốc nữa...
Chỉ má»™t chút rượu đó tất cả đã dưá»ng như cuốn phim trong ký ức tôi, bá»—ng nhiên tất cả má»i hình ảnh trước mắt tôi nhoà đi...
Khi tôi nặng ná» tỉnh dáºy, phát hiện ra mình đã nằm trên giưá»ng, quần áo vẫn chưa há» lá»™t bá».
Tôi hÆ¡i Ä‘au đầu. Tôi muốn trở ngưá»i báºt đèn đầu giưá»ng, chợt phát hiện tay mình bị ngưá»i khác giữ.
ánh trăng lạnh lẽo xuyên qua cá»a sổ, trong má» mỠảo ảo, tôi nháºn ra đó là hình hà i cá»§a Thưá»ng Äạo, đồng thá»i nghe được hÆ¡i thở cá»§a anh. Anh Ä‘ang quỳ ở cạnh giưá»ng vá»›i tư thế như Ä‘ang thú tá»™i, đầu anh tá»±a và o đùi tôi, cÆ¡ thể pháºp phồng nhịp nhà ng theo hÆ¡i thở...
Tôi đã hơi tỉnh rượu, nhưng cảm thấy khắp mình nóng ran.
Thưá»ng Äạo vẫn ngá»§ như cÅ©, hÆ¡i thở mạnh cá»§a anh cà ng tăng thêm sá»± tÄ©nh mịch trong căn phòng, phảng phất hương rượu nhà n nhạt...
Tôi bá»—ng thấy trong tim như có má»™t chiếc bà n là ngát hương nhẹ nhà ng á»§i qua, để lại má»™t thảm hạnh phúc tốt là nh, yên ổn. Tôi vẫn thấy khắp ngưá»i nóng ran lên.
Tôi có chút mệt má»i chá»›p mắt, giống như Ä‘i và o cõi hư không tịch mịch ngà n xưa, cố gắng cảm giác sá»± tồn tại không chân thá»±c cá»§a tôi và Thưá»ng Äạo. Cái bóng dáng đã cùng quan tâm và bầu bạn vá»›i tôi trong đêm tối, cái trụ cá»™t như thanh song cá»a và ng son lá»™ng lẫy, rèm hoa đó như có muôn và n đóa hoa từ xa tá»›i gần, từ nhá» hóa to, từ không rõ rà ng trở thà nh rõ rà ng, lúc nà y lại cứ xoay xoay trước mặt tôi không ngừng, dần dần chen chặt căn phòng cá»§a tôi và vÅ© trụ cá»§a tôi... nhưng bá»—ng nhiên lại mất hút...
Tôi xót thương cho Thưá»ng Äạo cô độc trong đêm tối, bên tai vẳng lên lá»i ca bà i hát Phiêu lưu khà n khà n trong cổ há»ng anh: “Chân trá»i góc bể má»™t mình cô độc, trong gió trong mưa không lá»i há»i han; anh hôm qua, đã không thể nÃu giữ, nhá» rá»›t xuống tim tôi...â€
Tôi sợ anh lạnh, nhẹ nhà ng gỡ tay anh ra, rồi lại nhẹ nhà ng nhá»m dáºy, sau đó lại khẽ khà ng trở mình... Tôi muốn tìm má»™t chiếc áo khoác hoặc chiếc chăn đơn đắp lên ngưá»i anh, sau đó muốn bế anh lên giưá»ng. Anh vẫn chưa tỉnh, chỉ lẩm bẩm câu gì đó, trở ngưá»i rồi lại thiếp Ä‘i.
Tôi ngẫm nghĩ, giúp anh cởi áo ngoà i, lột tất chân và sau đó đắp chăn cho anh.
Là m xong những việc nà y, tôi ngồi bên lặng lẽ ngắm nhìn anh. Tôi lại đưa đôi tất lên mÅ©i thèm khát hÃt hÃt mùi thum thá»§m (má»—i lần giặt quần áo cho anh, tôi Ä‘á»u luôn thÃch là m váºy)... Tôi bá»—ng lần đầu tiên ý thức được rằng: Tôi yêu Thưá»ng Äạo là yêu toà n bá»™ con ngưá»i anh. Không chỉ yêu sá»± tưởng tượng bay bổng trong đầu anh, yêu cái “cổ đạo nhiệt trà ngâ€(1), tháºm chà bao gồm cả mùi mồ hôi dưới háng anh...
Tôi trầm mặc một lát, vẫn cảm thấy nóng rát như cũ, bèn và o trong nhà vệ sinh, sau đó dùng khăn lạnh xoa xoa lên mặt...
Khi tôi từ phòng vệ sinh trở ra, định lấy má»™t chiếc ga trong tá»§ ra sô pha ngoà i phòng khách, nhưng khi tôi ngang qua Thưá»ng Äạo, bá»—ng nhiên cảm thấy như bị muôn ngà n con ma lôi kéo, tôi chẳng thể nà o rá»i Ä‘i nổi. Tôi leo lên giưá»ng, nằm xuống bên cạnh anh.
Tôi nhìn kỹ gương mặt góc cạnh của anh, lông mà y đen thẫm, hốc mắt sâu, sống mũi thẳng tắp... sau đó, tôi lại không ghìm được khẽ khẽ sỠvà o vết sẹo nho nhỠdưới cằm anh.
Da anh hơi thô ráp, dưới cằm mới nhú thêm mấy chiếc râu dà i. Nhưng khi ngón tay tôi khẽ miết lên môi anh, anh lại thè lưỡi ra liếm liếm mấy ngón tay đó ngoà i dự liệu của tôi...
Má»™t luồng nóng bá»ng hạnh phúc chạy xuyên khắp ngưá»i tôi.
Tôi bá»—ng nhiên có cảm giác sai lầm rằng ngưá»i nằm bên cạnh mình không phải là Thưá»ng Äạo, mà là con tôi, má»™t đứa trẻ trong cái yếm...
Khắp ngưá»i tôi nóng rát. Tôi co ngưá»i, cúi đầu, run run hôn lên môi Thưá»ng Äạo...
Anh bá»—ng xoay ngưá»i, hướng tá»›i tôi, cánh tay bám chặt và o bá» vai tôi, thở dốc rồi hét to:
- Thạch Ngá»c, cứu anh vá»›i!...
Tôi cuống cuồng ôm anh và o trong lòng.
- Thưá»ng Äạo, tỉnh dáºy, em đây mà ...
Tôi cũng thở dốc.
Dưá»ng như anh đã tỉnh, tôi hốt hoảng thấy anh mở mắt... nhưng anh ôm tôi chặt hÆ¡n, chân anh cÅ©ng quặp chặt lấy chân tôi.
Cuối cùng tôi không thể kìm nén tình cảm bốc lên rừng rá»±c, cà ng ôm anh chặt hÆ¡n, hôn anh cháy bá»ng hÆ¡n...
Tôi cảm tưởng mình như quả bom sắp nổ tung.
Ãt nhất, tôi cÅ©ng đã trở thà nh Ä‘oá hoa hướng dương trên bức tranh treo ngoà i tưá»ng Ä‘ang rừng rá»±c... Má»—i đốm lá»a trong thể xác tôi như nướng đốt sợi thần kinh mẫn cảm nhất cá»§a mình, khiến tôi nhảy loạn, Ä‘áºp loạn, run loạn lên trên giưá»ng... và đám sương mù bừng bừng bốc lên khiến tôi nghẹt thở... Tôi nóng như má»™t thá»i sắt hồng mong má»i được cÆ¡n gió mưa rèn dáºp cá»§a búa Ä‘e...
Tóm lại, tôi hoà n toà n mê mụ, chỉ biết ôm riết kéo Thưá»ng Äạo vá» phÃa mình, kéo vá» phÃa mình... và hÆ¡n nữa mồm cứ lẩm bẩm:
- ... Hôm nay... sinh nháºt em, em đã ba mươi, “hôm nay bồng môn mở cho chà ngâ€... để em giữ lại dấu ấn nà y, giữ ... chút gì đó...
Tôi tin, Thưá»ng Äạo chắc đã tỉnh rượu.
Có lúc, cũng đã mong muốn dừng nụ hôn của anh lại.
Nhưng sá»± xung động tình cảm cá»§a tôi cà ng khiến anh sợ hãi và bối rối. Nhất định anh cÅ©ng cảm nháºn được “men ngá»t lâu năm†từ đầu lưỡi tôi mà anh chưa từng được thưởng thức... Äúng là anh bị tác động cá»§a má»™t dạng men nà o đó là m cho đê mê, giống như tôi, không còn tỉnh táo được nữa, không còn có thể tá»± phân biệt, không còn có thể chá»§ động được nữa...
Quá trình là một khoảng trắng không.
Lá»i nói là má»™t khoảng trắng không.
Cuối cùng, chỉ còn lại hai thể xác quấn riết lấy nhau, thịt dán và o thịt, da ép và o da...
Và khoảng khắc thần thánh “tiến và o†cÅ©ng là má»™t khoảng quá bá»™ và ra Ä‘á»i trong hoảng loạn và lo sợ.
Nhưng, xảy ngoà i ý muốn, tuy tôi nháºn ra anh rất đê mê từ thần thái đắm say cá»§a anh, nhưng tôi không thể Ä‘o lưá»ng được Thưá»ng Äạo, và cÅ©ng chẳng cảm thụ được Thưá»ng Äạo.
Chẳng há» có “cưá»ng đạo†cứng đầu xông pha như mong muốn, tháºm chà cÅ©ng chẳng có “trá»™m vặt†thăm dò chần chừ... Chỉ có cá» dại, má»™t nhúm cá» chẳng đáng là bao, phất phất phÆ¡ phÆ¡ rá»›t xuống những giá»t ái ân trước cá»a sông đã mở rá»™ng...
Tôi không ghìm được túm lấy “đám cá»â€ – “đám cá»â€ ấy không còn đứng dá»±ng lên.
Trá»i Æ¡i, trên thế gian nà y còn có gì khiến tôi kinh hoà ng hÆ¡n thế nữa!
Tôi không dám tin, trong thể xác cá»§a ngưá»i đà n ông cao lá»›n, già dặn như lại chứa đựng má»™t “mẩu thừa†cá»§a trẻ em thế nà y ư.
Tay tôi như chạm phải hòn than, hốt hoảng buông vội ra.
Và Thưá»ng Äạo cá»§a tôi, từ cùng quẫn không thể hÆ¡n được nữa, xoay ngưá»i quay mặt, tụt xuống giưá»ng, chẳng thèm báºt đèn, lần mò quần áo vứt dưới đất.
- Xin lá»—i, anh phải Ä‘i. Chúc sinh nháºt vui vẻ.
Sau khi anh mặc xong quần áo, đến trước đầu giưá»ng khẽ nói, trong mắt anh ngân ngấn dòng lệ.
- Vâng. Tôi áºm ừ, chẳng nÃu kéo, cÅ©ng chẳng dáºy đưa tiá»…n.
Chỉ nghe tiếng “cạch†ở gian ngoà i khi anh nhẹ nhà ng khoá cá»a, tôi má»›i dưá»ng như chợt tỉnh, vá»™i kéo tấm chăn bịt kÃn đầu, oà khóc...
ánh trăng lạnh lẽo nhạt dần, tôi ló đầu ra khá»i chăn, ngừng khóc,
bá»—ng nhiên hé nhìn chiếc đồng hồ trên đầu giưá»ng – chiếc kim xanh lè như lân tinh chỉ đúng mưá»i hai giá» mưá»i ba phút.
Tôi cảm thấy như mình gặp ma.
Và thá»i khắc nà y lại giống như gã say loanh quanh má»™t hồi rồi lại trở lại nguyên chá»— cÅ©.
Tôi cÅ©ng bá»—ng nhiên chợt nhá»› đến lá»i đại Pháºt pháp ngữ “Má»™t chiếc chìa khoá mở má»™t ổ khoáâ€, cuối cùng bừng tỉnh ngá»™: hoá ra Thưá»ng Äạo chÃnh là chiếc chìa khoá để mở ổ khoá thể xác tôi trong cõi tịch mịch mà tôi luôn Ä‘au khổ tìm tòi bấy lâu.
Nhưng, ma xui quá»· khiến, tôi tá»± đưa ra chá»§ trương, phá huá»· cái ổ khoá Ä‘i, chá»c đâm “tim khoáâ€...
Tạo hoá Æ¡i, Thượng đế Æ¡i, tôi đã bị các ngưá»i trêu chá»c quá đủ rồi, vì sao các ngưá»i còn đùa giỡn sỉ nhục và dà y vò má»™t con ngưá»i tốt như Thưá»ng Äạo thế, má»™t ngưá»i đà n ông hoà n mÄ© chưa từng bị vấy bùn?
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 07:28 PM.
|

28-05-2008, 04:11 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương bốn mươi bốn
Mấy ngà y sau buổi tối hôm đó, tôi chẳng có tin tức gì vá» Thưá»ng Äạo. Nhiá»u lần tôi do dá»± định gá»i Ä‘iện cho anh, nhưng không biết phải nói như nà o, cÅ©ng không thể an á»§i anh – Ä‘iá»u đó đối vá»›i anh, chỉ có ý sỉ nhục anh hÆ¡n... HÆ¡n nữa, tâm tình cá»§a tôi cÅ©ng Ä‘au đớn cá»±c độ...
Äúng lúc nà y, Mary nói vá»›i tôi, có ngưá»i muốn để lại năm vé tà u du lịch Ä‘i Mexico vá»›i giá rẻ má»™t ná»a, ngà y kia sẽ xuất phát, ướm há»i tôi có muốn Ä‘i không. Tôi muốn tìm nÆ¡i nà o đó cho thanh thản, thoát khá»i những trói buá»™c cá»§a má»™ng cảnh hoang đưá»ng vừa xảy ra, liá»n láºp tức đồng ý.
Chúng tôi lên tà u và o sẩm tối, khi tà u nhổ neo thì trá»i đã tối Ä‘en.
Ngà y đầu tiên má»i ngưá»i ăn má»™t bữa ăn kiểu Pháp trong khoang ăn, rồi sau đó lên sà n nhảy ở tầng ba nằm phÃa cuối con tà u– nhảy để giảm béo. Nhảy mệt lại xuống khoang tà u chÆ¡i bà i...
Tâm trạng tôi vẫn rối bá»i, chẳng muốn ăn uống gì, cÅ©ng chẳng có hứng thú nhảy nhót, cà ng không muốn đánh bà i chung vá»›i bá»n há». Tôi khoác thêm chiếc áo khoác, Ä‘i ra ngoà i boong. Dưới ánh trăng, tôi tá»±a và o lan can mạn tà u, lặng lẽ ngắm nhìn từng đợt sóng bạc ngay trước mÅ©i con tà u lúc chìm lúc nổi, lúc ẩn lúc hiện dưới ánh đèn má» má» và trong nước biển Ä‘en ngòm...
Gió bên phải sưá»n tà u dần dần mạnh lên, tóc tôi bị gió thổi rối tung. Tôi chuyển sang mạn trái. Bên nà y nhìn thấy đất liá»n thấp tha thấp thoáng, nhìn thấy hình dáng núi non trùng Ä‘iệp mông lung chạy dà i, cÅ©ng như những ngá»n đèn cá»§a thà nh phố nhấp nháy như sao đêm.
Äêm tÄ©nh lặng, chỉ có gió Thái Bình Dương vá»™i vã hôn những đợt sóng biển, tạo nên những tiếng à o à o liên tục... Thỉnh thoảng thấy những con hải âu mà u trắng không biết má»i lượn sà xuống Ä‘uổi theo con sóng phÃa cuối Ä‘uôi tà u...
Äêm cà ng thêm lạnh, gió quất lên mặt như nước lạnh trong hồ té lên. Äầu óc tôi rối bá»i dần dần trở thà nh má»™t mảng trắng...
Nhưng trong khoảng trống không nà y lại xuất hiện bóng dáng Thưá»ng Äạo – bóng dáng cá»§a khổ Ä‘au muá»™n phiá»n, bóng dáng cá»§a tiá»u tụy, bóng dáng cá»§a bà ng hoà ng... Tôi cảm thấy được trái tim tan nát và đau đớn cá»§a anh... dần dần, những Ä‘au khổ nà y hoà n toà n trở thà nh Ä‘au đớn cá»§a tôi...
Bây giỠanh đang nghĩ gì?
Cuá»™c sống Æ¡i, cuá»™c sống thá»±c là má»™t cái bẫy. Bất kể anh leo trèo hướng nà o, cuối cùng sẽ phát hiện đó chỉ là má»™t cái bẫy. Giống như má»™t ngưá»i Ä‘ang tung tẩy bước trong ngõ và hẻm nhá», trà n đầy niá»m tin rằng sẽ có lối ra, nhưng “cái ngõ cụt†lại xuất hiện...
Anh không có những khổ đau thế nà y – nếu như tôi đồng ý tiếp tục mối quan hệ huynh muội.
Sá»± tháºt tà n khốc đó vốn có thể mãi mãi không bị vạch trần – nếu như tôi không cố chỉ là m theo ý mình.
Ôi, Thưá»ng Äạo, em đã phụ tấm lòng tốt cá»§a anh...
Rượu, chỉ tại chút rượu chết tiệt đó, hay là dục vá»ng “cá» dại thiêu không chết, gió xuân đến chồi lại đâm†cá»§a thể xác tôi...
Vốn có thể tốt xiết bao!... nhưng, cuối cùng tôi tà n nhẫn đẩy anh xa lìa tôi, đồng thá»i cÅ©ng khiến anh không còn mặt mÅ©i nà o gặp tôi...
Thưá»ng Äạo Æ¡i, Thưá»ng Äạo, em đã sai rồi, em đã sai quá rồi...
Em hối háºn lắm.
Nếu sá»›m biết thế nà y, em sẽ không là m phẫu thuáºt nữa, không là m nữa. Anh nói chẳng sai, vốn chúng ta Ä‘Ãch thá»±c là má»™t đôi trá»i sinh, má»™t đôi đất láºp, hoa liá»n kiếp trước, rá»… liá»n kiếp nà y... Em cÅ©ng chÃnh là chìa khoá cá»§a anh, anh cÅ©ng chÃnh là chiếc chìa khoá em tìm trong má»™ng mị...
Nhưng hôm nay em đã là m sai, tháºt cÅ©ng ứng vá»›i lá»i cá»§a ông lão xem tướng – “giữ thì nghi hoặc, phá thì gặp hoạâ€. Em quá ngu dốt, em quá ngu dốt. Ai còn nói em là băng thanh ngá»c khiết? Em quả tháºt chỉ đáng là đứa con cá»§a má»™t ngưá»i đà n bà mất trÃ...
Trên thế giá»›i nà y có bán thuốc chữa được hối háºn ư?
..........
Äêm cà ng khuya, tôi không ghìm nổi run ngưá»i vì lạnh, bèn quay trở vá» khoang thuyá»n.
Cuá»™c bà i vẫn chưa tà n, má»i ngưá»i kéo tôi và o cuá»™c, nhưng tôi từ chối mình không khoẻ, muốn lên giưá»ng ngá»§ trước.
Trong chăn tôi lại không ghìm được mình sá» sá» phần dưới thể xác mình – má»™t bá»™ pháºn trở thà nh vô cùng xa cách và lạ lẫm...
Tôi mÆ¡ mÆ¡ hồ hồ cảm giác được ngà y tháng cá»§a nÆ¡i ná»a kÃn ná»a hở trước đây đã rất xa rá»i, dưá»ng như là dấu vết cá»§a Ä‘á»i trước kiếp trước, lại giống như má»™t cÆ¡n gió, như má»™t giấc má»™ng... sau khi tỉnh má»™ng, chỉ còn để lại má»™t cái động trống huếch trống hoác...
Äá»™ng trống huếch trống hoác, động trống huếch trống hoác, động trống huếch trống hoác cá»§a thể xác, động trống huếch trống hoác cá»§a tâm linh, động trống huếch trống hoác cá»§a tư tưởng, động trống huếch trống hoác cá»§a má»i lúc...
Cuối cùng tôi má»›i hiểu – thể xác tôi sở dÄ© lần nà y không “hợp longâ€, đó là bởi vì đám thịt thừa trong thể xác tôi hoặc giả là nói “con đê thể xác†đại khái đã được xá» lý quá triệt để, quá sạch sẽ... Cho nên, cÅ©ng như lá»i dì Doãn Hoa đã từng dá»± báo trước, nó trở thà nh sẽ má»™t cái động trống huếch trống hoác như hiện tại...
Nhưng ở Thưá»ng Äạo rốt cục lại là chuyện gì? Lẽ nà o tinh thần cá»§a má»™t ngưá»i đà n ông và thể xác cá»§a anh lại là tỉ số trái ngược nhau? Hoặc giả nói, “chuyên khà chà nhu, năng anh nhi hồâ€, là má»™t giá»›i cảnh có thể gặp mà không thể cầu?
Tôi ư, bây giỠtôi muốn đám thịt thừa ngà y ấy có thể quay trở lại...
Thá»i gian có thể xoay chuyển, thể xác cÅ©ng có thể khôi phục được diện mạo cÅ© không?
Ôi, Thưá»ng Äạo, anh có biết không? Tuy em đã là m hại anh trong vô ý, nhưng trong lòng em vẫn nhá»› anh, yêu anh, nghÄ© đến anh, và thừa nháºn rằng em vá»›i anh là “liá»n cà nh liá»n láâ€, “liá»n hoa†đá»i Ä‘á»i kiếp kiếp... cho nên, dù bất kể xảy ra chuyện gì, hoặc sẽ còn xảy ra chuyện gì mà không thể nghÄ© tá»›i, em vẫn yêu anh nồng nà n, cần anh, và cùng anh nương tá»±a suốt Ä‘á»i nà y kiếp nà y...
Cuá»™c bà i vẫn tiếp tục, đám đà n em tôi cưá»i nói oang oang. Nhưng trên biển như có sóng lá»›n, con tà u bắt đầu lắc lư.
Tôi khẽ mỉm cưá»i, chỉ có Ä‘au thương má»›i khiến tôi mỉm cưá»i như váºy.
Nhưng tôi cũng dần dần bình tĩnh trở lại, an nhiên chìm và o giấc mộng...
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 07:34 PM.
|

28-05-2008, 04:11 PM
|
 |
Phá Quan Hạ Sơn
|
|
Tham gia: Apr 2008
Äến từ: "Nhà hát cá»§a những giấc mÆ¡"
Bà i gởi: 270
Thá»i gian online: 19 giá» 28 phút 1 giây
Thanks: 181
Thanked 1 Time in 1 Post
|
|
Chương bốn mươi lăm
Má»™t tuần sau tôi trở vá» nhà , vừa đặt hà nh lý xuống, việc đầu tiên là tôi gá»i Ä‘iện cho Thưá»ng Äạo. Tôi dá»± định nói vá»›i anh: mặc dù đã xảy ra chuyện hôm đó, nhưng tôi hy vá»ng đấy không phải là lý do để cách ngăn giữa chúng tôi, cÅ©ng không vì thế mà gây khốn khó và ảnh hưởng đến tình yêu chân thà nh cá»§a chúng tôi. Tôi cÅ©ng sẽ gắng sức an á»§i anh bằng những lá»i anh đã an á»§i tôi– cần phải “cảnh váºt xoay chuyển bởi lòng mình†chứ đừng để “lòng mình xoay vần vì cảnh váºtâ€...
Nhưng, dù là điện thoại nhà riêng, Ä‘iện thoại cÆ¡ quan, hay Ä‘iện thoại di động cÅ©ng chẳng ai trả lá»i. Sau đó, tôi gá»i Ä‘iện cho má»™t ngưá»i bạn thân cá»§a anh ở toà soạn, tôi giáºt mình khi biết được Thưá»ng Äạo đã xin từ chức ba hôm trước.
Tôi vá»™i lái xe đến nÆ¡i ở cá»§a anh, phát hiện ra nÆ¡i đây đã trống vắng không ngưá»i. Lại há»i hà ng xóm, anh chẳng để lại má»™t chút tin tức gì.
Tôi vá»™i vã trở vá» nhà , đầu tiên là kiểm tra hòm thư, sau đó kiểm tra tất cả xó xỉnh như ná»n nhà , bà n trà , phòng bếp, bà n ăn xem anh có để lại má»™t và i lá»i nà o không... Cuối cùng, tôi thấy má»™t phong bì bên bà n Ä‘iện thoại, gần chiếc bình hoa cắm hai mươi chÃn bông hồng kia.
Tôi vồ lấy, quả nhiên trên đó nét chữ quen thuộc của anh.
“Thạch Ngá»c thânâ€.
Tôi vội vã bóc thư – đầu tiên là chiếc chìa khoá rơi ra, tiếp đó là mấy tỠgiấy viết thư mà u xanh phảng phất mùi của anh.
Tôi ngẫm nghÄ© và bước đến bên sô pha, báºt cây đèn đứng, cố gắng dằn tâm trạng căng thẳng bất an, từ từ ngồi xuống sô pha, Ä‘á»c kỹ lá thư cá»§a anh.
Thạch Ngá»c! Em gái và ngưá»i yêu cá»§a anh, xin em hãy tha thứ cho anh, anh viết lá thư nà y là để từ biệt em. Anh đã nghÄ© rất nhiá»u khi quyết định rá»i xa em. Khi anh lá»±a chá»n như váºy, trong lòng anh rất Ä‘au khổ, rất buồn chán, nước mắt trà n mi... anh nhá»› đến những giá» phút hạnh phúc bên nhau: nhá»› đến lúc câu tôm ở trưá»ng, nhá»› đến lúc bất ngá» gặp nhau bên bá» biển Santamonica, nhá»› đến lần đầu tiên em kể vá» cuá»™c Ä‘á»i cá»§a mình vá»›i anh bên hồ Lucerne, nhá»› đến lần đầu em đã hôn anh trong đêm cuối cùng chuyến du lịch châu Âu trong khách sạn ở London, nhá»› đến em nói chúng mình là hoa liá»n cà nh ở Ä‘á»i nà y kiếp nà y...
Nhưng anh biết đó là lúc anh phải rá»i xa.
Xin hãy tin anh, em gái, ngưá»i yêu cá»§a anh, bởi vì anh yêu em nên anh má»›i quyết định rá»i xa em. Chỉ có rá»i xa em anh má»›i đủ dÅ©ng khà để gá»i em, để xưng hô em, má»™t tiếng gá»i em... mặc dù má»—i tiếng gá»i em là những cÆ¡n mưa lệ, khiến anh mang ná»—i Ä‘au đớn cắt thịt, khiến tim anh đớn Ä‘au như bị bóp nát và chá»c xé... Nhưng, em gái Æ¡i, em gái, ngưá»i yêu cá»§a anh, anh không thể không rá»i xa em... quên anh Ä‘i, quên Ä‘i ngưá»i anh không xứng đáng nà y, quên Ä‘i ngưá»i yêu không còn đủ dÅ©ng khà để gặp em... quên Ä‘i, hãy quên Ä‘i... cÅ©ng xin em hãy quên Ä‘i Ä‘á»i nà y kiếp nà y... âu cÅ©ng là định mệnh kiếp nạn khó tránh... nhưng cho dù anh Ä‘i đến đâu cÅ©ng Ä‘á»u có em trong trái tim anh. Em sẽ bầu bạn cùng anh qua những đêm dà i, cùng anh qua chặng đưá»ng nhân sinh dằng dặc... chỉ có Ä‘iá»u, em gái Æ¡i, ngưá»i yêu cá»§a anh, anh không thể quan tâm, săn sóc em, giúp đỡ em như trước được nữa... từ nay vá» sau, tất cả em phải dá»±a và o chÃnh mình, em phải bảo trá»ng...
Giữa lúc anh sắp sá»a Ä‘i xa, thá»±c ra tâm tình anh cÅ©ng vui vẻ. Tháºt đấy, từ sau khi anh nghe em nói đã phẫu thuáºt thà nh công, tất cả Ä‘á»u trở lại như bình thưá»ng, trong lòng anh luôn mừng vui... chỉ có Ä‘iá»u anh cà ng yêu em tha thiết thì anh lại cà ng cảm thấy lo sợ, cà ng thấy không giúp được gì... cho nên, cho nên, anh má»›i tìm muôn ngà n cách để chúng mình trở lại quan hệ huynh muá»™i ngà y xưa...
Anh chẳng há» che giấu em Ä‘iá»u gì... chỉ có Ä‘iá»u anh thấy xấu hổ khi mở miệng. Từ hồi há»c trung há»c, anh đã không dám và o phòng tắm công cá»™ng... xin em hãy tha thứ cho anh, tha thứ cho sá»± chần chừ cá»§a anh, tha thứ cho sá»± xấu hổ cá»§a anh, tha thứ cho sá»± chưa đủ chân thà nh nhất thá»i cá»§a con ngưá»i anh...
Bây giá» em đã trở lại bình thưá»ng, như thế tháºt tốt. Anh tin tưởng, trong cuá»™c Ä‘á»i nhất định có nhiá»u thứ tốt đẹp Ä‘ang chỠđợi em... tá»± đáy lòng anh chúc phúc cho em. Em đã chịu quá nhiá»u dà y vò và khổ Ä‘au, em có má»™t ngà n, má»™t vạn lý do để Ä‘i tìm sá»± viên mãn và hạnh phúc cá»§a tình yêu cá»§a chÃnh mình, Ä‘i tìm con ngưá»i trong tim em... Em sẽ tìm được (em hãy nhá»› lấy, trên thế giá»›i nà y, thá»±c ra còn có má»™t ngưá»i Ä‘ang đợi em).
Nhá»› lấy, nếu như trong tim em vẫn xem anh là ngưá»i yêu và ngưá»i anh, anh cÅ©ng muốn em nhất định phải nhá»› lấy Ä‘iá»u nà y: trên thế giá»›i nà y, anh chẳng còn mÆ¡ tưởng hão huyá»n gì, bất kể là lúc nà o và ở đâu, có thể nghe được thông tin hạnh phúc cá»§a em, cảm giác được bước chân vui vẻ cá»§a em, trong lòng anh đã rất thoả mãn rồi...
Anh Ä‘i đây, em gái, ngưá»i yêu cá»§a anh, xin đừng trách anh, cÅ©ng xin đừng nghÄ© cách tìm anh... anh sẽ đến má»™t nÆ¡i, má»™t nÆ¡i em không thể tìm được, là m má»™t việc có ý nghÄ©a vá»›i anh và đáng để anh là m. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, anh cÅ©ng xin em tin rằng, anh nói như váºy, chẳng há» có ý muốn nhẹ nhà ng trút bá» cuá»™c sống cá»§a mình, anh còn giữ gìn vì em.
Tạm biệt, chúng mình sau nà y vẫn còn kỳ há»™i ngá»™. Cho dù là không thể, anh cÅ©ng luôn luôn ở trong không khÃ, ở trong ánh nắng, ở trong cát bụi, ở trong ánh trăng, trong má»—i khoảng khắc tồn tại cá»§a sinh mệnh mà chăm chú dõi theo em, ngắm nhìn em, chúc phúc cho em...
Anh gá»i lại em chiếc chìa khoá cá»a.
Hai bà i thơ ngắn để là m kỷ niệm.
Tái bút: Mãi mãi yêu em
Thưá»ng Äạo
Tôi Ä‘á»c thư mà không sao cầm được nước mắt, nhưng cÅ©ng chẳng thèm gạt lệ, vá»™i vã Ä‘á»c tiếp hai bà i thÆ¡.
Bà i thơ thứ nhất:
Chá»› nói cuá»™c sống nà y hoa liá»n cà nh
Lá rÆ¡i hoa rụng rá»… còn liá»n
Vưá»n xưa mưa gió tây
Rớt rơi giữa trái tim
Bà i thơ thứ hai:
Tâm tư anh tựa suốt đêm thâu
Trầm lặng gõ bức tưá»ng đổ
Dằng dặc
Chẳng nghe nổi tiếng của em
Anh phiêu bạt quảng trưá»ng ký ức
Tìm mặt trá»i sau ngà y Ä‘en tối
Chỉ có bóng dáng em
Äón ánh trăng
Anh táºp tá»…nh say chốn tiên cảnh
Muốn đưa sinh mệnh thà nh một khúc hát cho em
Lá»i ca, chẳng chạm và o sợi tóc em
Chân trá»i, anh bà ng hoà ng phiêu bạt...
Tạm biệt, ngưá»i yêu cá»§a anh
Do dự của anh, đau thương của anh
Mong đợi của anh, mộng tưởng của anh
Ngượng ngùng của anh, sụp đổ của anh...
Hãy để anh đợi em ở táºn cùng vÅ© trụ
Ôm tinh vân cá»§a má»™t ngà y, thất truyá»n cá»§a thá»i đại;
Hãy để anh trên vách dựng ở Tây Thiên đợi em
Ngà y ngà y ngắm nhìn, đêm đêm mong đợi...
Tôi ngây dại, biết rằng chuyến Ä‘i biển cá»§a mình đã đẩy những sai lầm Ä‘i xa hÆ¡n, tôi lại tạo thêm sai lầm lá»›n, mãi mãi mất Thưá»ng Äạo và cÆ¡ há»™i liên lạc vá»›i anh, tá»± đấm và o ngá»±c liên tục, nước mắt tuôn như suối...
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 07:35 PM.
|
 |
|
Từ khóa được google tìm thấy
|
âèäåîíàáëþäåíèå, Ä‘á»c tá» cấm nữ, bi kich tu cam nu, doc truyen tu cam nu, íàöèîíàëüíûé, ìèöóáèñè, ïîçäðàâëåíèå, mÅ© hấp tóc haoyun, tá» cấm nữ, tien nghich, truyện tá» cấm nữ, truyen tu cam nu, tu cam nu, tu cam nu 2, tử câÌm nữ  |
| |