Hầu Siêu không còn nhớ rõ mình bị 3 vị gia gia hành hạ bao nhiêu lần. Cứ mỗi lần hắn còn thoi thóp, sẽ có kỳ dược, đan dược nhanh chóng đưa hắn chữa khỏi.
Hơn 2 năm sống trong hoàn cảnh khủng bố này, hắn cũng dần sơ hiện được một phần Tiên Thiên Bảo Thuật từ linh căn kiếm của bản thân.
…
Hôm nay, hắn đang vui vẻ hưởng thụ nhàn nhã dạo chơi quanh gia viên. Cũng phải thôi, tối qua hắn vừa được 3 vị gia gia “phóng thích” khỏi cơn ác mộng.
Lý do cũng rất đơn giản, vài ngày nữa là ngày chiêu sinh của học viện Thần Nhân. Các gia gia đều muốn hắn bắt đầu chuỗi tháng ngày học tập với tâm lý tốt nhất nên mới khai ân thả hắn ra.
Tối đến, tại đại điện Hầu gia. Vẫn như thường lệ, 12 vị gia gia tại 12 vị trí đang nhìn về phía hắn – kẻ đang đứng giữa đại điện.
12 vị lão giả hôm nay đều lặng im, họ thu hồi vẻ bình thản và cợt nhả, thay vào đó là vẻ nghiêm túc cực kỳ, từ thân thể họ đều tỏa ra một cỗ áp lực kinh người. Tất cả các áp lực ấy đều dồn lên người Hầu Siêu. Hầu Siêu gần như muốn ngã quỵ, hắn đang dùng tất cả tinh thần cố gắng chống đỡ.
2 phân sau, dưới áp lực ấy, hắn không chịu được nữa, hắn quỳ xuống. Dù vậy, sự kiên cường không khuất phục vẫn thể hiện trong đôi mắt hắn.
Thấy hắn bị áp lực đè đến quỳ xuống, 12 vị gia gia cũng dần thu hồi tự thân áp lực. Tuy nhiên, họ cũng bắt đầu trầm mặc.
Khá lâu sau, Hầu Xung đánh vỡ sự trầm mặc ấy:
- Siêu nhi, với thiên phú và linh căn của ngươi, ngày mai ngươi nhất định sẽ tiến vào học viện Thần Nhân. Tuy rằng Hầu gia chúng ta là người sáng lập nên học viện Thần Nhân, nhưng chúng ta vẫn chủ trương công chính. Ở nơi đó, nhân tài nhiều vô số kể, ngươi có dự tính gì hay không?
Hầu Siêu cũng không dám trả lời ngay, hắn cũng trở nên im lặng. 5 phân sau, hắn nói:
- Bẩm gia chủ và các vị trưởng lão, Hầu Siêu là con cháu của gia tộc họ Hầu, vốn dĩ khi bước vào một nơi mà nhân tài đông đúc như Thần Nhân học viện thì đáng lẽ Hầu Siêu nên thể hiện hết khả năng và thực lực của mình để Hầu gia danh chấn đại lục.
Nói tới đây, hắn ngập ngừng, qua giây lát rồi mới nói tiếp:
- Nhưng Hầu Siêu không muốn chỉ đơn giản dừng lại ở đó. Việc nhỏ không nhẫn nhịn tất không thành đại sự, cây to tất phải đón gió lớn. Vì vậy, trước mắt, khi bước vào Thần Nhân học viện, Hầu nhi chỉ có thể cô phụ tất cả hi vọng của gia tộc mà thể hiện ra bản thân là một kẻ không ra gì. Điểm ấy, Hầu Siêu thỉnh cầu các vị gia gia lượng thứ.
Nghe Hầu Siêu nói, 12 người đều 2 mặt nhìn nhau. Tuy có chút giận, nhưng cả 12 vị đều là kẻ trải qua sóng gió cuộc đời, họ rất nhanh lấy lại sự bình tĩnh. Hầu Siêu nó nói không có sai chỗ nào, lý luận nó đưa ra cũng không hề có kẽ hở, vấn đề bây giờ chỉ là nghe tiếp xem lý do của nó như thế nào. 11 vị trưởng lão đều nhìn về phía gia chủ Hầu Xung. Với 11 huynh đệ của mình, chỉ đơn giản qua ánh mắt, Hầu Xung cũng hiểu đại khái họ nghĩ gì. Hầu Xung thẳng thắn hỏi:
- Chúng ta đều muốn biết lý do của ngươi.
- Chắc hẳn các vị gia gia đều biết khoảng 2 tháng trước có 1 cô gái dẫn theo 100 đứa trẻ mang theo lệnh bài của gia tộc đến gặp tử tôn?
Hầu Siêu bình thản hỏi lại, hắn thấy các vị gia gia im lặng, hắn cũng hiểu, vì thế hắn tiếp tục nói:
- Hầu Siêu không chỉ muốn Hầu gia danh chấn 3 đại lục, mà Hầu Siêu muốn Hầu gia trở thành gia tộc mạnh mẽ và có sức triệu gọi nhất. Hầu Siêu muốn Hầu gia phát triển đến tột bậc, để Hầu gia mãi mãi là một nét chói lọi trong lịch sử, cũng như muôn đời thịnh vượng. Vì vậy, trừ khi Hầu Siêu có trong tay thực lực hoặc lực lượng tuyệt đối, Hầu Siêu hoàn toàn không thể thể hiện ra tài năng của mình.
Hắn đã suy nghĩ kĩ, kế hoạch của hắn cũng cần Hầu gia giúp sức, hắn nói ra những gì hắn nghĩ, nhưng hắn không nói tất cả. Hắn không ngu nói đoạn tiếp theo, rằng sau khi Hầu gia trở thành gia tộc mạnh mẽ và có sức triệu gọi nhất 3 đại lục, hắn sẽ thuyết phục và dẫn dắt với các tộc khác quyết một trận tử chiến với địa ngục ma; nếu hắn nói như vậy; có thể ngay lập tức, các lão giả này phản đối, thậm chí tiến hành cấm đoán và giam giữ hắn vì lo sợ gia tộc đi đến diệt vong bởi quyết định này của hắn.
- Có chính kiến và quyết tâm thế là tốt. Nhưng ngươi có biết nó khó khăn như thế nào không? Và ngươi định thực hiện như thế nào?
- Bẩm, tử tôn đã suy nghĩ kĩ càng. Để thực hiện được điều đó, thế lực Hầu gia không thể nào chỉ phát triển nhỏ hẹp tại Nhân tộc, mà phải trải rộng 3 đại lục. Hầu Siêu biết rõ khó khăn, nên mới suy nghĩ phát triển một thế lực ẩn trong bóng tối bao trùm cả 3 đại lục, còn Hầu gia vẫn thể hiện bình thường ngoài sáng. Cho đến khi thế lực trong bóng tối đủ mạnh, chúng ta sẽ hợp nhất nó và Hầu gia. Tô Vũ Linh với 100 đứa trẻ kia sẽ là nền móng đầu tiên của thế lực ấy.
12 người đều chấn kinh, suy nghĩ của Hầu Siêu cũng quá điên cuồng, càng kinh khủng hơn là nó đã bắt đầu khởi động rồi.
Hầu Xung gật gù:
- Suy nghĩ rất tốt. Thế lực ẩn vào bóng tối chỉ cần thật bí mật và tạm thời đoạn tuyệt hoàn toàn quan hệ với Hầu gia thì cho dù nó có náo động to lớn hay gục ngã, cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Hầu gia chúng ta. Nhưng nếu sau này nó đủ thực lực, và khi đó hợp nhất nó và Hầu gia, thật sự có thể đưa Hầu gia lên vinh quang tột đỉnh. Bản thân ta đồng ý với kế hoạch này, mười một vị trưởng lão nghĩ thế nào?
- Gia chủ, ta tán thành.
- Gia chủ, ta đồng ý.
- Gia chủ, ta đồng ý…
- Được. Kế hoạch do Siêu nhi nghĩ ra, vậy để nó thực hiện, chúng ta ở bên ngoài góp ý, được chứ?
- Gia chủ, không vấn đề gì.
- Gia chủ, ta không có ý kiến.
- Gia chủ, ta đồng ý.
- Vậy tốt. Siêu nhi, hiện tại ngươi có cần các gia gia giúp đỡ gì không?
- Bẩm các vị gia gia. Tử tôn định bước đầu để 101 người họ tiến tới Thần Nhân học viện tham gia việc chiêu sinh. Người có thiên phú thì vào học tại đó, kẻ không có thì tử tôn muốn để họ theo học buôn bán, vận chuyển, bảo tiêu… từ gia tộc và các gia tộc phụ thuộc. Đợi đến lúc chín mùi sẽ tổ chức sẽ bắt đầu khởi động.
…
Thần Nhân học viện là học viện đệ nhất của Nhân tộc. Nó tọa lạc tại một vùng đất cạnh một khu rừng phía nam Thánh thành 30 dặm. Thần Nhân học viện có kiến trúc đồ sộ với hơn 100 lầu cao mọc trên 40 dặm đất vuông.
Thần Nhân học viện được tài trợ bởi phần lớn gia tộc. Cho nên tại Thần Nhân học viện, học viên sẽ được trang bị đầy đủ phương pháp tu luyện, chiến đấu, kiến thức cơ bản về các chức nghiệp và cả kiến thức sinh tồn. Đồng thời học viên ở đây còn được cung cấp hoàn cảnh tu luyện tốt nhất.
Mỗi 3 năm một lần, Thần Nhân học viện bắt đầu chiêu sinh.
Hôm nay là ngày bắt đầu cho lần chiêu sinh này.
Vô số trẻ em được người nhà dẫn tới, có thể nói là đông nghịt. Họ đều cố gắng chen lấn tham gia.
Một chiếc xe ngựa xa hoa đầy màu sắc đang chạy thẳng về phía này. Bay ở đằng trước là 2 vị lão già, đằng sau có khoảng 100 người đi theo.
Chỉ nhìn cái màu sắc chiếc xe cũng đủ cho những người khác tránh nó như tránh tà. Xe ngựa còn chưa tới, đã có 1 con đường thẳng không người ở phía trước.
- Xe ngựa của ai mà mạnh mẽ như vậy, chỉ hô 1 tiếng thì không ai dám không nhường đường. Một người thắc mắc hỏi.
- Be bé cái mồm thôi, xe ngựa Tang gia, ai dám tranh phong. Tại bên cạnh, một người nhỏ giọng nhắc nhở.
…
- Ta là người phụ trách lần chiêu sinh này, xin tự giới thiệu ta là Tống Sinh. Theo quy định của học viện, mặc kệ ngươi là ai, chỉ cần có tư chất và từ 8 tuổi trở xuống nếu vượt qua kiểm tra thì đều có thể trở thành học viên tại Thần Nhân học viện. Tất cả mọi ngươi tự chia ra tiến đến một trong 50 khu vực có sẵn bàn chiêu sinh tiến hành kiểm tra. Chúng ta bắt đầu.
Trong số hàng chục nghìn thí sinh kiểm tra, nổi bật hơn cả là người của tam đại gia tộc. Tang gia với chiếc xe ngựa đầy màu sắc, Hám Gia với chiếc xe ngựa có vẻ ngoài giống những chiếc xe ngựa phổ thông khác. Riêng Hầu gia, Hầu Siêu bình thản thả bộ đi tới với 2 vị trưởng lão. Tuy hắn đã cố gắng tận lực để ít bị chú ý, nhưng hiệu quả lại trái ngược.
Xung quanh rất nhiều lời bàn tán về hắn, đơn giản vì lần này trận thế của Hầu gia kém xa 2 nhà còn lại. Đại gia tộc lại phái 2 người theo sau cùng đi bộ tới, trông còn chẳng bằng tiểu gia tộc người ta. Trong lòng mọi người đều cho rằng vị trí của Hầu Siêu ở trong gia tộc nhất định là chẳng ra sao, bởi vậy nên hắn mới được gia tộc “đối xử” như thế này.
- Nhìn, đó là Hầu Siêu của Hầu gia. Nhìn mặt hắn lạnh lùng thế nào ấy.
- Ha hả, điểm ấy có lẽ ngươi không rõ rồi. Nghe bảo 4 năm trước, Hầu gia bị tập kích, đại thiếu gia Hầu Quang – người được Hầu gia hi vọng nhất cho vị trí gia chủ đời thứ 2, lại chết đi. Vì thế mà sau đó Hầu gia ép buộc Hầu Siêu hắn tiến hành luyện thể cực hạn. Thật tội nghiệp, một đứa trẻ 3 tuổi bị hành hạ dục tiên dục tử như vậy thì tính cách hắn bất thường cũng là bình thường thôi.
- Tin tức của các ngươi vẫn còn kém cỏi, ta nghe nói 3 năm trước hắn trốn khỏi nhà đi làm ăn mày, Hầu gia tức điên, gia chủ Hầu Xung giận đến nổi phun mấy ngụm máu, ngất lên ngất xuống. Khoảng sau đó một năm, Hầu gia mới tìm được hắn và mang về gia tộc đấy.
- Phải, ta cũng nghe thấy như vậy. Đồng thời theo tin tức chính xác thì sau khi Hầu Siêu được mang về gia tộc, hắn bị nhốt vào nhà lao Hầu gia từ đó. Mãi đến hôm nay mới được thả ra tham gia Thần Nhân học viện chiêu sinh.
- Aiz… Không có thế lực chống lưng thì rất khó kiếm được tài nguyên tu luyện. Được gia tộc chống lưng như tam đại gia tộc cũng chưa chắc là kết quả tốt. Cứ nhìn Hầu Siêu là hiểu.
- Phải, ta thà rằng tự do, còn hơn bị ép buộc làm những thứ mình không thích. Ngươi nói tu luyện để làm gì? Không phải mục đích chúng ta tu luyện là để sống càng vui vẻ và thoải mái hơn sao? Vậy thì theo ta, vẫn là vận mệnh bản thân mình, chúng ta tự nắm lấy mới thoải mái a.
- Ngươi nói cũng phải. Dù chưa biết thiếu gia, tiểu thư 2 nhà Tang và Hám như thế nào. Nhưng nhìn Hầu Siêu Hầu gia cũng đủ để chúng ta thấy sảng khoái. Haha…
- Haha… Trước có khó khăn, nhưng bây giờ nhìn thấy hắn như thế này, ta bỗng thấy phấn chấn và yêu đời hơn.
- Haha… Ta cũng cảm thấy mỗi khi chúng ta bị té đau, chỉ cần nghĩ đến Hầu Siêu thì chúng ta lại có thêm động lực đứng dậy rồi.
- Hahaha.
- Fufufu.
…
Hầu Siêu nghe những lời bàn tán xung quanh, nhưng hắn mắt điếc tai ngơ không thèm để ý.
Rất nhanh tới lượt hắn kiểm tra.
- Ừ, 7 tuổi tu vi Luyện khí kỳ tầng 5? Cũng tạm được. Kế tiếp cầm viên Kỳ Linh Thủy Tinh này.
Hầu Siêu cầm viên thủy tinh, nắm chặt trong tay. Nửa phân sau Kỳ Linh Thủy Tinh tỏa ra ánh sáng tương đối mạnh. Trên thân nó xuất hiện 2 màu tử và đỏ. Màu tử chiếm 2/3, màu đỏ chiếm 1/3.
- Linh căn lôi thượng phẩm, linh căn Hỏa trung phẩm. Đã xong, thông qua.
Kiểm tra xong hắn mặc kệ những người khác, tiến vào một góc và đứng yên đó nhắm mắt.
Mọi người một trận ngạc nhiên. Hầu gia lần này có một “kỳ tài” như vậy? Ít ra thì cũng phải quan sát xem những người khác kiểm tra như thế nào chứ? Nếu ngươi nhìn thấy vài người có tư chất tốt thì cũng đủ kết giao hoặc lôi kéo rồi. Hầu Siêu hắn là người Hầu gia, tệ nhất cũng phải đi quan sát xem tư chất của những người thuộc 2 gia tộc kia như thế nào để còn có phương hướng chứ? Nói trắng ra là đi tìm hiểu kĩ đối thủ của mình đấy.
Với thái độ coi rẻ người khác, và coi rẻ đối thủ. Cộng thêm những tin đồn về hắn khắp nơi. Đa phần mọi người đều liệt hắn vào dạng người quái dị do luyện thể cực hạn gây nên. Có người thông cảm và thương hại, nhưng cũng không ít người trong lòng nở hoa.
Mọi người như thế thì càng đúng ý Hầu Siêu. Biểu hiện bề ngoài của hắn làm mọi người dần lệch lạc, tình cảnh này đúng là không sai. Thật ra mà nói, việc quan sát những thiên tài có tư chất kiệt xuất hay tìm hiểu đối thủ, hắn đã sắp xếp cho Tô Vũ Linh cùng 100 đứa trẻ kia rồi. Tuy sắp xếp nhưng hắn cũng không quá quan tâm. Mục tiêu của hắn không ở nơi này, mục tiêu của hắn là trên 3 đại lục, là hắc ám nơi sâu. Cái nơi nhỏ bé này nếu hắn không thể bước qua thì làm sao hắn có thể thực hiện được mục tiêu của mình?
Hắn thậm chí tiêu cực đến cực đoan: “Ta không cần biết ngươi là ai, chỉ cần ngươi cản đường ta tiến lên, thì ta sẽ dùng toàn lực tiêu diệt ngươi.”
…
Đến giữa khắc 5, kiểm tra cũng kết thúc. Tống Sinh mở lời:
- Tất cả những người vượt qua khảo hoạch có thể về nhà thông báo và thu xếp. 7 ngày sau nhất định phải có mặt tại Thần Nhân học viện. Những người mà nhà cách xa Thần Nhân học viện, 7 ngày hôm kịp đi và trở lại hoặc không có gia đình thì ở lại đi theo ta, còn lại giải tán.
Hầu Siêu mặt không hề cảm xúc theo 2 vị trưởng lão tiến về gia tộc.
…
3 ngày sau, hắn một mình đi đến Thần Nhân học viện.
Gia tộc hắn thâm căn cố đế ở Thánh thành, chỉ cần hắn được phép rời học viện, thì hắn trở về gia tộc rất dễ dàng, nên buổi chia ly cũng không có đầy nước mắt, chỉ có mẫu thân hắn Phong Tiểu Tiểu là khóc hơi nhiều. Vả lại, tại Thần Nhân học viện, hậu nhân của Hầu gia cũng không phải ít, nên gia tộc cũng không lo lắng cho hắn.
Xuyên qua hàng dài cây cối, hắn đến cổng chính của học viện.
Trước cổng, dưới bóng mát một cây cổ thụ, một vị lão giả đang ngồi trên chiếc ghế, đong đưa qua lại. Phía trước lão giả là một cái bàn với một dòng chữ “Người hướng dẫn” được viết trên một tờ giấy treo ở thân cây.
Hầu Siêu tiến đến, xuất ra thẻ bài, đưa về phía lão giả, lạnh lẽo hỏi:
- Xin hỏi tiền bối, vãn bối là học viên mới, với thẻ bài này thì tiếp theo nên làm thế nào?
Vị hướng dẫn này khuôn mặt chữ điền xuất hiện vài nếp nhăn, tuổi cũng đã cao, nhưng đầu tóc vẫn còn đen nhánh. Nhìn thằng nhóc tính khí lạnh lùng, cũng chẳng có tí lễ phép này, hắn cũng không ưa gì, nhưng xuất phát từ khí độ của một học viện lớn, hắn cũng lạnh nhạt nói:
- Từ đây đi về hướng tây 70 trượng, sau đó rẽ phải thì sẽ tới khu vực các lâu nghỉ ngơi dành cho học viên mới. Mang đồ đạc đến phòng “Tử 1202” ghi trên lệnh bài, phòng đó từ đây tạm thời trở thành nơi trú chân của ngươi. Vào ngày mai, từ khu Nghỉ ngơi tiến về nơi Học tập bắt đầu hành trình mới của mình. Đây là bản đồ phân bố, cầm lấy và đi đi thôi.
Dựa theo lời kể của Hầu Xung, trước mắt Thần Nhân học viện chia làm ngoại môn và nội môn; riêng ngoại môn lại được chia thành sơ cấp, trung cấp và cao cấp. Mỗi 3 năm học viện lại một lần chiêu sinh, số lượng mỗi lần đều vô cùng nhiều, ước chừng khoảng vạn người. Nhưng từ hơn trăm năm thành lập tới giờ, số học viên tốt nghiệp rời khỏi học viện chỉ khoảng 5 vạn trái phải. Còn lại đa phần không qua khảo hoạch của học viện nên bị đuổi cổ về nhà.
Học viên cứ qua mỗi năm, huấn luyện lại càng thêm tàn khốc. Tỉ lệ đào thải cũng càng cao.
Điều kiện kiểm tra khảo hạch rất hà khắc, nhưng lại làm cho uy tín của học viện thẳng tắp bay lên.Trong mắt mọi người, những cái hà khắc đó mới thể hiện được giá trị chân chính, mới đào tạo được nhân tài đích thực, vì thế Thần Nhân học viện ở trong mắt những người tu luyện giống như Thánh địa cần hướng về.
- Cũng thật đầy đủ. Vừa vào học viện, Hầu Siêu nhìn thấy xung quanh có cả tửu điếm, dược quầy… không khỏi tán thán.
Hầu Siêu theo lời người hướng dẫn đi về phía tây rồi rẽ phải. Trước mặt hắn bây giờ là những tòa lâu to lớn và cao vời vợi, chắc cũng khoảng 30 tòa. Mỗi tòa lâu có lẽ đều có 4 tầng, thậm chí là cao hơn. Trên cửa mỗi lâu đều có một bảng tên lâu, như: Xích, Hoàng, Lục, Tử…
Hắn đi đến lâu Tử, theo những bậc thang đến tầng 3 và bắt đầu tìm kiếm phòng 1202. Khung cảnh trông có vẻ vui vẻ, có nhiều đứa bé tầm tuổi hắn đang trò chuyện, chơi đùa cùng nhau. Cũng có nhiều đứa rảnh rỗi tò mò quan sát, đánh giá hắn.
Chốc lát sau, hắn cũng đến phòng 1202. Cửa mở, phòng đã có người. Không có gì ngạc nhiên, tại những khu “nội trú” như thế này, một phòng 4 người ở là bình thường.
Trong phòng có 2 đứa trẻ đang trò chuyện. Vừa thấy hắn bước vào, một đứa chào:
- Chào bạn, bạn ở cùng phòng 1202?
- Ừ.
- Chào mừng, xin tự giới thiệu, mình là Á Thông, thằng ngồi đằng kia là Liên Mạn. Phòng còn một tên nữa tên là Địch An, tiếc là hắn đi đâu rồi, tối hắn sẽ về.
- Hầu Siêu.
Nói xong, chẳng để ý 2 tên kia thế nào, hắn bước tới cái giường còn trống, bỏ hành lí mình lên, và bắt đầu ngủ.
- Hừ, có gì mà ngạo mạn thế cơ chứ. Liên Mạn bĩu môi.
- Ngươi chưa từng nghe qua cái tên Hầu Siêu à? Á Thông nhỏ giọng nói.
- Hầu Siêu? Ngươi là nói nhị thiếu gia họ Hầu với tính cách quái gở? Liên Mạn kinh hô.
- Thua ngươi, nhỏ giọng tí đi.
…
Tối đến, Địch An cũng trở về. Cả 4 người sóng vai ra ngoài. Hầu Siêu hắn là không muốn đi, nhưng bị Á Thông lải nhải “khai thông đầu óc” suốt cả nửa cái canh giờ, bất lực hắn cũng đành đi. Tâm tình hắn không phải là tốt lắm.
Đang khi nói chuyện, mọi người đã xuyên qua mấy hàng cây và 2 chuỗi lâu. Họ đi tới trước một tòa tráng lệ tửu lâu, tửu lâu tuy hơi nhỏ nhưng cũng khá tốt, giăng đèn kết hoa, từng viên từng viên to lớn Huỳnh Quang ngọc tỏa ra ánh sáng dìu dịu, đèn đuốc sáng choang, tiếng người huyên náo, càng có từng trận tiếng cười duyên của các thiếu nữ truyền ra, liền ngay cả gã sai vặt gác cửa, con ngươi cũng xoay tròn, vừa nhìn liền biết là hạng người nhạy bén.
Nhìn thấy 4 người Hầu Siêu đi tới, những gã sai vặt vội vàng chào đón, cúi đầu khom lưng nói:
- Mấy vị đại gia, xin mời nhanh vào, ngày hôm nay các ngài nể nang mặt mũi đến tửu lâu, khiến cho chúng ta đều cảm thấy vinh hạnh.
- Tốt. Á Thông tiện tay lấy ra một nén bạc ném cho tên sai vặt.
Lập tức xoay đầu lại, mở miệng nói với bọn Hầu Siêu:
- Này tửu lâu tuy nhỏ, nhưng món ăn, trà rượu cũng không sai. Đặc biệt là ở nơi này, các cô nương gần như tinh thông cả cầm kỳ thư họa, khí chất không kém bao nhiêu so với những tiểu thư quý tộc là mấy.
Thần Nhân học viện nghiêm cấm học viên gian dâm, vì vậy tại đây mặc dù có các cô nương, nhưng họ đều làm ăn nghiêm chỉnh, tuy vậy nhưng cũng không thiếu cô nương bị các “đại gia” tìm cách mang ra khỏi Thần Nhân học viện hưởng lạc. Thần Nhân học viện cũng mắt nhắm mắt mở với hiện tượng này.
Bình thường, các cô nương ở các nơi kinh doanh này chỉ dám bán nghệ, nếu có tài, tiền bạc hoàn toàn không cần lo. Nhưng cũng không ít người cợt nhã, nịnh hót, chèo kéo các vị “đại gia” ra ngoài tìm xuân. Nói chung tại đây, không có tài thì chỉ cần có tí thủ đoạn là không lo ăn mặc.
Để cạnh tranh cũng như thu hút nhiều người đến, tại mỗi tửu lâu, tửu điếm… luôn luôn có cả 2 loại cô nương như vậy.
Một nhóm bốn người vừa bước vào tửu lâu, một cái đầy son phấn nữ tử tiến lên đón, xem dáng dấp bất quá ngoài ba mươi, khắp toàn thân tỏa ra ý vị thành thục làm người mê say, trong tay nữ tử cầm một cái quạt màu trắng lông chim. Quần lụa mỏng manh tô ra cái mông đẫy đà, trên mặt mang theo nụ cười dịu dàng, nhiệt tình mở miệng nói:
- Các vị đại gia giá lâm tửu lâu, mau mau xin mời vào.
- Được rồi Tứ nương, nhanh sắp xếp cho chúng ta một cái gian phòng, đồng thời gọi Tiểu Yến cô nương tới biểu diễn cho chúng ta mấy khúc, ngày hôm nay phòng ta đầy đủ huynh đệ, chúng ta phải liên hoan, tuyệt đối đừng làm mặt mũi ta rơi mất a. Á Thông hiển nhiên là khách quen của tửu lâu này, hắn rất tự nhiên cười nói.
- Được, được, được. Vừa vặn Tiểu Yến cô nương hiện tại có thời gian, sẽ vì Á công tử tấu lên mấy khúc.
Tứ nương ha ha nở nụ cười, thân thể đẫy đà bắt đầu run rẩy, gây nên một trận sóng lớn mãnh liệt, nhìn ra bên cạnh Á Thông và Liên Mạn âm thầm nuốt nước bọt. Tứ nương cũng lập tức xoay người, mang theo họ đến lầu ba, mở cửa đưa bọn họ vào một gian phòng.
Rất nhanh, có gã sai vặt cùng hầu gái đem trái cây cùng rượu và thức ăn dọn xong, rất là phong phú, một bàn này sợ là Á Thông phải thực sự tiêu pha một phen.
- Hôm nay phòng 1202 chúng ta đầy đủ huynh đệ, tiếp đến có lẽ chúng ta sẽ sống với nhau một thời gian dài, vì vậy bàn tiệc hôm nay xem như yến hội đón gió tẩy trần.
Nhìn thấy tốp 3 người hầu gái ôm vài bình rượu vào, hắn mở miệng:
- Các ngươi mau mang đi những bình rượu này, đừng đem tới đây. Đi lấy mười vò nữ nhi hồng 50 năm lên đây.
- Vâng, Á gia.
Nghe Á Thông nói vậy, những người hầu gái nào dám không theo, 3 người vui mừng đi đổi rượu, rượu càng đắt giá, doanh thu cũng là càng lớn hơn.
- Ha ha, ngày hôm nay lão Á Thông đúng là thật sự tiêu pha, rượu nữ nhi hồng đã đắt, 50 năm nữ nhi hồng lại càng đắt, một chén rượu không kém 1 nén vàng chứ? Bên cạnh Liên Mạn lên tiếng.
Nghe được 2 người trò chuyện, ánh mắt Địch An sáng lên, hắn có vẻ rất chờ mong.
Không lâu sau, chục cái vò rượu đúc từ bạch ngọc được chuyển tới. Á Thông nhẹ nhàng vỗ bỏ giấy dán, một luồng mùi thơm nồng nặc, say lòng người tỏa ra tràn ngập, toàn bộ căn phòng trong lúc nhất thời, mùi thơm phân tán, phảng phất như ngồi ở vô biên vô tận men say, thấm ruột thấm gan, làm cho người ta sảng khoái tâm thần.
Ôm lấy vò rượu, trước tiên rót cho Hầu Siêu một chén đầy, sau đó 2 người còn lại đều đổ đầy một chén, Á Thông giơ ly rượu lên, nói:
- Yến tiệc, đầu tiên chúng ta cùng cạn chén, rượu nữ nhi hồng 50 năm không phải thường thường có thể uống đến, liền như thế mười vò, chia xuống mỗi người 2 vò hơn, mọi người cũng đừng trách ta hẹp hòi.
- Ha ha, đáng lẽ là mọi người góp tiền, nhưng không sao, lần này ngươi chiêu đãi cũng tốt, ngày khác có cơ hội, ta tất nhiên để ngươi uống thật sảng khoái.
Địch An giơ ly rượu lên, phóng khoáng đáp lại, uống một hơi cạn sạch, hắn tự nhiên cũng nhìn ra được những vò rượu nữ nhi hồng 50 năm có giá trị không nhỏ.
Á Thông, Liên Mạn cũng làm một hơi cạn sạch. Chỉ có Hầu Siêu là hớp một ngụm lấy lệ. Hầu Siêu cũng là miễn cưỡng đi nên hắn cũng chẳng có tâm tư phụng bồi 3 người còn lại.
Tùng… Tùng… Tùng…
Vừa lúc đó, tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, Á Thông cười to, vội vàng đứng dậy đi mở cửa, trong miệng nói rằng:
- Ha ha, ta xem hẳn là Tiểu Yến cô nương đến rồi, Tiểu Yến cô nương nổi tiếng với tài đánh đàn, ở trong khu vực Thần Nhân học viện nhưng là rất nổi tiếng, tài đánh đàn của nàng xếp thứ ba.
Mở cửa, Á Thông thu lại nụ cười. Đứng ở trước cửa, là Tứ nương. Chỉ thấy trên mặt Tú nương mang theo chút khó khăn, nói:
- Á công tử, thật là xin lỗi, vừa rồi ta mang Tiểu Yến cô nương đến đây, trên đường gặp phải nhóm người Hàn công tử, Tiểu Yến bị họ lôi đi rồi.
Á Thông sắc mặt chìm xuống, trên mặt mang theo vẻ không vui, nói:
- Tứ nương, trước đó ta liền nói, đây là ngày liên hoan đón gió tẩy trần của huynh đệ 4 người chúng ta, nhưng các ngươi như vậy chẳng phải là để cho ta mất mặt?
Trên mặt Tứ nương mang theo vẻ khó khăn, bất quá dù sao nàng cũng là người từng trải, rất nhanh chóng hướng về 3 người còn lại nói:
- Các vị đại gia, chúng ta là mở cửa làm ăn, hòa thuận thì phát tài, Tiểu Thanh đánh đàn cũng không sai, không bằng ta đem Tiểu Thanh kêu lên biểu diễn cho các vị mấy khúc có được không?
Á Thông nhìn về phía 3 người còn lại, chờ họ trả lời, nếu Tứ nương đã đem họ nói đến, hắn quen thuộc với tửu lâu này, gây khó dễ cũng là không tiện, Á Thông tự nhiên nhìn xem 3 người còn lại nghĩ thế nào.
- Hừm, liên quan tới tài đánh đàn, ta cũng không rõ lắm, đàn hay đến nỗi nào, hay đàn kém đến bao nhiêu, ta cũng nghe không hiểu, kỳ thực đổi một người cũng không có cái gì. Trầm ngâm chốc lát, Địch An mở miệng nói.
Hầu Siêu cũng lạnh nhạt mở lời:
- Ta hoàn toàn không có hứng thú.
Địch An và Hầu Siêu nói vậy làm cho Tứ nương cảm thấy vui vẻ, vẻ mặt khó khăn cũng hơi giãn ra.
Á Thông bình thản đứng nhìn. Bất quá nơi sâu xa đáy mắt, nhưng tránh qua một vệt thất vọng.
Thế nhưng Địch An và Hầu Siêu vừa dứt lời, Liên Mạn đứng lên.
Đùng.
Hắn vỗ mạnh lên cái bàn tiệc, nồng đậm sát ý đầy máu tanh từ trên người hắn tràn ra xung quanh.
- Địch An, Hầu Siêu, Á Thông. Chuyện ngày hôm nay liên quan đến bộ mặt cả 4 người chúng ta. Nếu như bị truyền đi ra ngoài, phòng 1202 chúng ta há có thể ngẩng đầu lên gặp người?
- Ngươi mở cửa làm ăn, ta cũng không làm khó ngươi, cái kia nhóm người Hàn công tử gì gì đấy ở nơi nào? Ta tự mình đi tìm bọn hắn.
Một đứa nhóc 7 tuổi hay cười đùa như hắn vậy mà có sát ý như vậy, thật là không hiểu nổi hắn tu luyện thế nào hay gia tộc hắn huấn luyện kiểu gì. Sát ý đầy máu tanh từ trên người Liên Mạn lan tràn ra, khiến người ta phảng phất nhìn thấy thây chất thành núi, máu chảy thành sông. Nếu so sánh trong 4 người ai sát sinh nhiều nhất, phỏng chừng 3 người kia gộp lại, cũng chưa chắc có thể nhiều hơn so với Liên Mạn.
- Ha ha, nói thật hay, không phải một nhóm dế nhũi sao?
Á Thông đầy vui sướng kêu lên.
Nghe Liên Mạn nói, Địch An cũng là đứng lên, việc quan hệ đến bộ mặt của mình há có thể im lặng nén giận chịu thiệt?
Á Thông, Liên Mạn, Địch An đồng thời chuyển động, đi ra căn phòng.
Hầu Siêu thở dài, cũng là đi theo.
Dưới sự dẫn dắt của Tứ nương, 3 người trực tiếp xuất một cước đá văng cửa phòng của nhóm người Hàn công tử.
Ở bên trong, cũng có 4 người ngồi. 4 người nọ đang ngồi quây quần nhấp rượu. Bên cạnh, một thiếu nữ mặc y phục màu xanh lục, tay không ngừng gảy dây đàn, khuôn mặt tinh xảo, khí tức thanh tú, nghĩ đến hẳn là Tiểu Yến cô nương.
Nghe tiếng vang, 4 người nọ quay đầu lại, trợn mắt quát lên:
- Các ngươi là bọn nào đến đây? Chẳng lẽ muốn chết? Không thấy chúng ta Hàn gia Hàn Bạo đang ngồi tại đây sao?
- Hàn gia? Hàn gia nào? Uy phong thật to, chúng ta nhìn trúng cô nương, các ngươi cũng dám trắng trợn cướp đoạt. Á Thông âm hiểm cười, xông lên trước đi vào.
- Hừ, Tất nhiên là thập tứ gia tộc Hàn gia Thánh thành rồi. Một tên khinh thường nói.
- Thập tứ gia tộc cũng dám ở đây kêu gào? Ngươi không nhìn thấy Hầu gia Hầu Siêu nhị thiếu gia đang ở đây sao?
Á Thông đê tiện cười to.
4 người nọ khuôn mặt trắng bệch, Hầu gia là tam đại gia tộc, Hàn gia cũng chỉ là thập tứ gia tộc bên dưới, nào dám tranh phong. Hàn Bạo để ý lại mới thấy đúng là có tên quái dị Hầu Siêu, hắn đổ mồ hôi lạnh. Vội vàng tiến tới, khom người cố rặng ra nụ cười so với khóc còn tệ hơn nói:
- Hầu… Hầu Siêu nhị thiếu gia, ta hoàn toàn không biết Tiểu Yến cô nương là của thiếu gia. Mong thiếu gia lượng tình tha thứ.
- Cút!
Bị cuốn vào tranh chấp không đâu, Hầu Siêu cũng đành tác hợp cho Á Thông.
4 người nọ nhanh chóng bỏ chạy. Tứ nương cũng hoa dung thất sắc, nếu biết rõ đây là Hầu thiếu gia thì đã không có việc này rồi. Nàng lo lắng bị cấp trên trách phạt, thậm chí nàng còn sợ bị vị thiếu gia này trút giận.
Cũng may, Hầu Siêu sau khi nói xong, chỉ im lặng nhắm mắt tựa lưng vào tường. Thấy Hầu Siêu như vậy Á Thông cũng không có lời gì để nói, hắn cười khổ:
- Hầu Siêu, Hầu nhị thiếu gia. Lâu lâu có một số kẻ đui mù làm trò vui, sao ngươi dễ dàng thả bọn chúng đi thế.
Liên Mạn cũng cười ha hả:
- Vốn ta định đánh nhanh xả giận một vố, không ngờ tên điên Á Thông này lại mang Hầu gia ra dọa. Bọn chúng cũng thật là không có cốt khí, bị dọa tí đã chạy cả rồi.
Địch An thì cười nói:
- Được rồi hai vị, mang Tiểu Yến cô nương đi thôi. Chúng ta lại tiếp tục bàn tiệc còn dang dở.
- Thôi thôi, lúc nãy ngươi thấy rượu nữ nhi hồng 50 năm lộ ra cái bộ dạng sắp chảy nước bọt là ta hiểu rồi. Con sâu rượu nhà ngươi. Liên Mạn trêu chọc.
- Được rồi, chúng ta lại trở lại. Á Thông mỉm cười.
…
4 người quay trở lại bàn tiệc, chén tạc chén thù dưới những từng đàn trong trẻo, vui tươi của Tiểu Yến.
Qua nửa canh giờ ăn nhậu và tán gẫu, Hầu Siêu và Á Thông bất đắc dĩ dìu hai con ma men kia về.
Qua cuộc trò chuyện, Hầu Siêu cũng biết sơ lược về 3 người còn lại.
Á Thông là trưởng tử của Á Hoàn, thành chủ Vĩnh Lạc thành. Vì thế nên chuyện tiền bạc, đan dược hắn cũng không cần phải để ý. Cứ tự nhiên vô tư là được.
Địch An đến từ một gia đình bình thường. Phụ mẫu mở một tiệm bán trái cây nhỏ ở phía đông Thánh thành, sinh ý cũng tương đối.
Còn Liên Mạn, nghe hắn hàm hồ bảo hắn đến từ đỉnh núi Cổ Mộc gần Hải Nham thành.
…
Giữa canh 4, nhìn 3 người cùng phòng lâm vào ngủ say. Hầu Siêu nhẹ nhàng ngồi dậy đổi một bộ y phục màu đen. Hắn đẩy cửa bước ra, và rất nhẹ nhàng khép lại. Bên trong 3 người, hoàn toàn không phát giác.
Bên phía đông bờ hồ duy nhất trong học viện, dưới gốc cây cổ thụ đang đứng đầy người. Khoảng 30 người đứng lặng im không nói lời nào tụ tập xung quanh một vị thiếu nữ. Dưới ánh trăng đêm, họ trông như những u linh. Không ai biết cũng không ai rõ họ đang làm gì tại đây.
Hầu Siêu đã đến, áo choàng đen che kín thân thể.
Hắn vừa đến gây nên những người này chú ý.
Hắn lấy từ trong áo một cái lệnh bài đưa ra.
Tô Vũ Linh dẫn đầu 30 người khom người, nhỏ nhẹ lên tiếng:
- Thuộc hạ bái kiến giáo chủ.
30 người còn lại thấy như vậy, đều khom người cung kính hành lễ:
- Thuộc hạ bái kiến giáo chủ.
Nơi đây là trong học viện, không thể tránh tai mắt của nhiều người, nên trước khi quyết định để 101 người tham gia chiêu sinh, hắn đã để Tô Vũ Linh truyền đạt rằng khi vào học viện, chỉ cần lễ nghi đơn giản như thế này. Còn ở ngoài, tất yếu phải dựa theo lễ nghi bình thường: quỳ xuống khấu đầu.
- Không cần đa lễ. Hôm nay, trong số 101 người, có khoảng 30 người đã vào học viện, kết quả không quá tệ.
Hầu Siêu mở lời với giọng khàn khàn.
Chúng thuộc hạ bắt đầu đứng thẳng thân thể, đồng thời cung kính lắng nghe.
- Tô Vũ Linh, thông tin thu thập được đã tới đâu rồi?
Tô Vũ Linh giờ này thân thể cũng đã phát dục được một phần, nhìn ra ngực cũng đã lớn hơn một chút. Mặc dù nàng đã gần 11 tuổi, nhưng Hầu gia vẫn có cách đưa nàng vào Thần Nhân học viện tiến hành học tập dưới cái mác “Học viên ưu tú do Hầu gia tiến cử”. Tất nhiên vị trí này toàn là hối lộ mà ra, Hầu gia cũng phải đau lòng giao ra một chút lợi ích cho việc này. Tất cả cũng bởi vì Hầu Siêu yêu cầu, hắn cần Tô Vũ Linh hỗ trợ nhóm người tiến vào học tập tại Thần Nhân học viện.
Trong số thuộc hạ hiện tại của Hầu Siêu, chỉ có mỗi Tô Vũ Linh biết hắn là ai và hắn xuất thân từ đâu, còn lại hoàn toàn không biết. Họ chỉ biết rằng Tô Vũ Linh cứu họ là theo lệnh của vị giáo chủ trước mặt này đây.
Và dưới sự giúp đỡ của Nguyên Anh kỳ Hầu Xung, Hầu Siêu nắm giữ một tia thần hồn của bọn họ, chỉ cần hắn muốn, họ nhất định phải chết, kể cả Tô Vũ Linh. Cũng vì vậy, không ai có gan chống lại, Hầu Siêu hắn cũng không lo lắng bị phản bội.
- Bẩm giáo chủ, theo thông tin chúng thuộc hạ thu thập được. Trong đợt chiêu sinh này, có tất cả 5 người ưu tú và xuất sắc nhất mà chúng ta phải đề phòng. Người thứ nhất là Tang gia Tang Lộc, Tang Lộc 8 tuổi, tu vi Luyện khí kỳ tầng 8, linh căn Hỏa cực phẩm và Quang thượng phẩm, linh căn khác thì chưa rõ. Người thứ hai là Hám gia Hám Thiên Quân, 7 tuổi, tu vi Luyện khí kỳ tầng 8, linh căn Thổ thượng phẩm, Thủy thượng phẩm, Lôi trung phẩm, linh căn khác chưa rõ. Tiếp theo là Hám Gia Hám Tiểu Thanh, 6 tuổi, tu vi Luyện khí kỳ tầng 5, linh căn Độc cực phẩm, linh căn khác chưa rõ. Thứ tư là Phong gia Phong Thục Bích, 7 tuổi, tu vi Luyện khí kỳ tầng 7, linh căn Thổ cực phẩm, Kim cực phẩm, linh căn khác chưa rõ. Cuối cùng là Lục gia Lục Định, 8 tuổi, tu vi Luyện khí kỳ tầng 7, linh căn Kim thượng phẩm, Băng cực phẩm, linh căn khác chưa rõ.
- Ngươi có tra ra sức chiến đấu của 5 người đó không?
- Bẩm giáo chủ, hiện tại vẫn không tra được, gia tộc bọn họ giữ rất kín.
- Được rồi.
Nói xong hắn dừng lại một lát rồi nói tiếp với giọng lạnh lẽo:
- Các ngươi đã từng có cuộc sống như thế nào? Hãy tự nhớ lại. Cuộc sống trước kia của các ngươi chỉ là một màu đen tối, ăn còn không đủ no. Đó là chưa kể đến tôn nghiêm của các ngươi bị người khác chà đạp, sinh mệnh của các ngươi chẳng đáng mấy đồng. Các ngươi muốn trở lại cuộc sống như vậy sao? Muốn tiếp tục đói khát, muốn tiếp tục bị người khác đè đầu cưỡi cổ? Muốn im lặng sống cuộc sống tủi nhục ấy? Thậm chí trong số các ngươi không thiếu người tài cao, không thiếu người muốn báo thù cho gia đình và gia tộc, cũng không thiếu người muốn lấy máu rửa nhục. Các ngươi đều có mộng tưởng và lí do riêng, các ngươi đều có ý chí của bản thân mình. Như vậy các ngươi cam chịu trở lại cuộc sống cũ sao? Các ngươi cam chịu sao?
Tiếng nói lạnh lẽo chói tai như đâm thẳng vào lòng người, 30 người và cả Tô Vũ Linh đều đang run rẩy. Một vài người nước mắt tuôn rơi.
Nhìn vào tràng cảnh này, Hầu Siêu tiếp tục nói:
- Tổ chức này không hề ép buộc các ngươi trả thù, rửa hận hay sống trong vinh hoa phú quý, tổ chức này được lập ra để các ngươi thay đổi số phận, và để có được những điều đó, các ngươi phải trung thành với tổ chức. Nhớ lấy điều đó.
Hắn bình thản nhìn những người này dần bình tĩnh trở lại. Trong đêm tối, dưới lớp áo choàng đen, đôi mắt hàn quang lạnh lẽo bắn ra, hắn tiếp tục không cảm xúc nói:
- Mục đích của tổ chức không chỉ dừng lại ở nơi nho nhỏ như thế này. Các ngươi cũng nên làm quen dần với lối suy nghĩ ấy đi. Nhiệm vụ của các ngươi tại đây là bằng mọi giá nâng cao thực lực, vượt qua mọi kỳ khảo hạch và tốt nghiệp, cho dù trả bằng sinh mệnh của mình. Chỉ có như thế, chỉ khi các ngươi tốt nghiệp ra khỏi đây, các ngươi mới bước thêm một bước tiến gần đến mộng tưởng của mình. Nếu không, các ngươi chỉ có thể ôm hận mà chết vô ích. Đồng thời, ta muốn các ngươi kết bạn khắp nơi, mở rộng mối quan hệ của bản thân, cũng như co mình lại ít gây thù chuốc oán. Nhớ kỹ!
- Ta cũng hi vọng những người cùng ở một lâu, hoặc cùng học một lớp có thể trở thành đồng đội đồng sinh cộng tử. Hôm nay, tạm như thế đã. Việc đến đây thôi. Giải tán đi.
Nói xong, Hầu Siêu quay người bay đi. Để lại đằng sau là những âm thanh cung kính:
- Cung tiễn giáo chủ.
- Cung tiễn giáo chủ.
Hầu Siêu nhanh chóng bay về phòng ở, thay quần áo, đóng cửa, và nằm ngủ như chưa có việc gì.
…
2 ngày sau, cuối cùng cũng tới ngày đi học. Cả phòng Tử 1202 dậy sớm, họ cùng nhau đi ăn sáng và tiến đến Giáo Học lâu.
- Đã đến Giáo Học Lâu rồi. Chúng ta phải chia ra thôi. Cuối buổi gặp lại sau.
Á Thông mở miệng. 3 người còn lại cùng hắn tách ra. Hầu Siêu mở bản đồ ra, theo hướng dẫn tiến về lớp học của mình.
Học viên mới của đợt này có khoảng 1 vạn người, chia ra 50 người một lớp, thì có khoảng 200 lớp. Hầu Siêu được phân vào lớp số 3, hắn không được đưa vào lớp đầu tiên, nhưng những kẻ vào được lớp tiền tam tất nhiên đều là nhân tài.
Không lâu sau, hắn cũng mò tới lớp học số 3. Tuy còn sớm, nhưng bên trong phòng học cũng đã có khá đông người. Bọn họ trò chuyện, bàn luận, làm quen, nói chuyện… Khung cảnh vô cùng huyên náo.
Hầu Siêu bỏ mặc tất cả, hắn tiến đến dãy cuối, chọn một cái bàn nằm ở góc âm u, ngồi xuống và bắt đầu nhắm mắt.
Chỉ chốc sau, dòng người vào lớp càng ngày càng nhiều. Bỗng nhiên một giọng nói vang lên:
- Các ngươi nghe cho rõ đây. Kể từ hôm nay ta là đại ca của lớp này. Kẻ nào muốn được yên ổn học tập thì phải cung kính với ta.
Lớp học yên tĩnh trong phút chốc, rồi vang lên những tiếng bàn luận rất nhỏ. Hai cô gái bàn trên nói chuyện với nhau gây nên Hầu Siêu chú ý.
- Tỷ, xem tên Tang Lộc kìa, mới ngày đầu tiên đã không lý lẽ nhưng vậy rồi, ngày sau chúng ta khó có cuộc sống bình yên rồi.
- Ngưng muội, Tang gia thế lớn, Tang Lộc ngang ngược như thế cũng là bình thường thôi.
- Nhưng mà tỷ tỷ, Hầu gia với Hám gia đâu? Trước thái độ của Tang Lộc mà không có ý kiến gì sao?
- Hừ, họ nào dám có ý kiến gì. Muội muội a, tuy rằng Hầu gia cùng Hám gia được mọi người xếp là đại gia tộc, ngang hàng với Tang gia, nhưng thực tế, thực lực của Tang gia có khoảng chênh lệch rất lớn với 2 gia tộc kia. Nói chính xác thì Tang gia là đệ nhất gia tộc.
Đúng lúc này, một đứa trẻ với đôi mắt lanh lợi, da dẻ trắng hồng, khí lạnh quanh thân tỏa ra đi về bàn Hầu Siêu đang ngồi, mỉm cười nói:
- Đồng học, chỗ trống này ta có thể ngồi chứ?
Hơi thở mang theo hơi lạnh lan ra, nhiệt độ không khí đột ngột giảm xuống, như gió lạnh mùa đông tràn về.
“Hàn băng thật mạnh mẽ” – Hầu Siêu cũng không khỏi hít một hơi mà đánh giá.
Lớp học gồm 25 bàn, mỗi bàn có 2 chỗ ngồi, nơi này lại ngọa hổ tàng long. Hầu Siêu cũng không dám lỗ mãng. Hắn bình thản lạnh nhạt nói:
- Tự tiện.
Đứa bé rất tự nhiên ngồi xuống chỗ trống. Chỉ 2 phân sau, bên ngoài cái ghế hắn ngồi đã xuất hiện một lớp băng mỏng.
Hầu Siêu cực kỳ kinh ngạc, hắn không rõ là thân thể người này vốn vậy hay là do công pháp, thế nhưng cho dù là gì, thực lực tên này rất là đáng sợ.
Đứa bé bên cạnh dường như nhận ra Hầu Siêu đang âm thầm đánh giá nó, nó quay sang mỉm cười:
- Huynh đệ, làm quen một chút chứ? Ta tên là Lục Định.
Hầu Siêu kinh dị, quả là hắn, một trong ngũ đại thiên tài của đợt này. Với linh căn Băng cực phẩm thì Hàn Băng mạnh như thế này cũng là bình thường. Nội tâm hắn cảm khái, nhưng vẻ mặt bình thản, hắn thong dong lạnh nhạt đáp lời:
- Hầu Siêu.
Lục Định ánh mắt chợt lóe, hắn cười nói:
- Ra là Hầu công tử Hầu gia. Thật may mắn được ngồi cùng bàn với đại nhân vật. Hạnh ngộ.
Hầu Siêu bỏ qua Lục Định, tiếp tục tựa lưng vào tường nhắm mắt.
…
Tang Lộc đang đứng trước cửa tận hưởng sự tâng bốc, nịnh họt từ những người xung quanh. Bỗng nhiên, những người này tái mặt lui về phía sau. Một bàn tay đầy vết sẹo vỗ vào vai của Tang Lộc, đồng thời một giọng trầm thấp vang lên:
- Tang gia thật là uy phong a?
Dưới chưởng lực của người đàn ông trung niên với một vết sẹo lớn trên khuôn mặt, Tang Lộc ngay cả phản kháng cũng không có, hắn bị lực ép quỳ xuống. Biến cố đột nhiên khiến hắn nổi giận, từ nhỏ tới giờ, thiên tài như hắn nào có trải qua sỉ nhục như vậy, hắn điên cuồng gầm thét:
- Ngươi là ai? Ngươi dám làm thế với Tang gia? Ngươi muốn chết?
Bốp… Bốp…
Hai cái tát vang dội, Tang Lộc bay thẳng đụng vào vách tường và rớt xuống. Trúng đòn này, hắn phun một ngụm máu tươi, hoảng sợ bò dậy nhìn người trung niên.
Người trung niên lạnh nhạt nhìn hắn mà nói:
- Ngươi thì tính là cái gì? Bên ngoài Tang gia các ngươi có thể làm gì thì làm, nhưng đây là Thần Nhân học viện. Tại Thần Nhân học viện không có chỗ cho các ngươi diễu võ giương oai. Tại nơi này, tất cả mọi người được đối xử công bằng. Gia tộc ngươi không dạy ngươi là khi tiến vào Thần Nhân học viện phải thu lại cái tính ngang ngược và càng rỡ à?
Thần Nhân học viện vốn có niềm kiêu hãnh như vậy. Tang gia cũng không có ngu dại đá vào tấm thiết bản này, đụng tới Thần Nhân học viện chính là đối đầu với phần lớn gia tộc đứng đằng sau nó. Tang gia có ngang ngược cỡ nào cũng không có cái gan đó.
Dưới ánh hào quang của Thần Nhân học viện, các lão sư của học viện chính là những người hưởng lợi từ nó. Lão sư Thần Nhân học viện đi tới đâu, mọi người đều cung kính chiêu đãi, cung kính cúi người. Cho dù là đến Tang gia, Tang gia cũng phải nể mặt 3 phần.
Lão sư Thần Nhân học viện có quyền “dạy dỗ” học viên. Dù các gia tộc biết con cháu mình bị mắng, bị đánh; cũng đều ngậm đắng chấp nhận.
“Nếu các ngươi không muốn chúng học ở nơi này, có thể mang chúng về, Thần Nhân học viện không dạy những kẻ không tôn trọng nơi này” – đó là câu trả lời của học viện dành cho những việc tương tự như vậy.
Những gia tộc này đều muốn con cháu mình được giáo dục tốt nhất, vì thế trước những cách hành xử của các lão sư Thần Nhân học viện với con cháu họ, họ cũng chỉ có thể cười làm lành.
Dưới uy thế của người trung niên, Tang Lộc rất ngoan ngoãn ngậm miệng đứng ở nơi đó.
Người trung niên lạnh lùng nhìn quanh phòng học rồi mở miệng:
- Xin tự giới thiệu ta là Phùng Kim, là lão sư tạm thời chủ nhiệm lớp này hết năm nay. Các ngươi nhanh chóng ổn định chỗ ngồi. Chúng ta sẽ rất nhanh bắt đầu buổi học hôm nay.
Ngay cả Tang Lộc còn bị đánh, các học viên khác hoàn toàn không có ý kiến gì, chúng nhanh chóng tìm chỗ ngồi.
- Được rồi. Đầu tiên bắt đầu điểm danh. A Thích?
- Có.
- Quang Thiểm?
- Có.
…
- Tang Lộc?
- Có. Tang Lộc nhịn đau nhếch miệng nói.
…
- Hầu Siêu?
- Có.
Một giọng nói từ cuối dãy bên phải vang lên, nhất thời gợi nên tiếng thảo luận.
- Hầu Siêu Hầu gia cũng học lớp này? Xem ra tư chất cũng không tốt lắm.
- Ngươi xem, Hầu Siêu công tử lại ngồi nơi cuối góc âm u thế kia, thật là mất hết mặt mũi Hầu gia. Bên cạnh có người mỉa mai.
- Hừ, đó là ngươi nghĩ vậy. Ngươi chưa từng nghe hắn có tâm lý không bình thường à?
- Sao? Ngươi biết gì à? Một người quay xuống hỏi.
- Ngay cả chút thông tin phổ biến ấy mà các ngươi cũng không biết?
…
- Hám Thiên Quân?
- Có.
Dãy giữa, một đứa bé tuấn mỹ lên tiếng. Với khuôn mặt tròn, đôi mắt trong veo, cộng thêm làn da trắng bóng, lại khoát thêm một bộ áo quần trắng tinh. Hắn giống như một thư sinh chính hiệu, nhưng càng nhìn kĩ, càng thấy hắn giống một mỹ nữ hơn.
Nói gì thì nói, hắn đúng là nam nhân thật. Hắn thật sự rất soái. Cả phòng học, rất nhiều thiếu nữ nhìn về phía hắn, thậm chí trong bóng tối cũng không thiếu ánh mắt lén lút nhìn, chúng đều đỏ bừng mặt.
Tại Hoàng Châu đại lục, yêu sớm không phải là chuyện gì kỳ lạ. Kể ra thì dưới lợi ích của gia tộc, không ít thiếu nữ 13 – 14 tuổi lên xe hoa. Bởi thế cho nên 14 – 15 tuổi đã có người làm mẹ rồi.
Ngay lúc này, trong phòng cũng không hề thiếu những thiếu nữ ái mộ Hám Thiên Quân nhỏ giọng trò chuyện.
- Ngươi xem, Hám Thiên Quân thật sự rất đẹp trai.
- Ta biết rồi, kẻ mê trai.
- Ngươi thì có khác gì ta. Cô bé được nhắc tới xụ mặt.
- Không… Không… Ta không có.
- Thôi đi cô, cô làm như ta không biết cô trộm nhìn hắn, cô còn đỏ mặt, giờ lại ngập ngừng chối. Chối thế nào được.
…
- Lục Định?
- Có.
Một giọng nói từ cuối dãy phải vang lên. Mọi người quay lại nhìn và thì thầm:
- Lục Định? Thiên tài Lục Định?
- Hừ, không hắn thì là ai. Khóa này chỉ có 1 người tên Lục Định.
- Nhưng thế quái nào hắn lại ngồi cạnh Hầu Siêu? Người thứ ba tò mò.
- Có lẽ hắn muốn lôi kéo quan hệ với Hầu gia.
- Ngu ngốc, muốn lôi kéo quan hệ thì lôi kéo quan hệ với Tang gia, lôi kéo quan hệ với Hầu gia làm gì.
- Ngươi mới là ngu, ngươi cho rằng gia tộc Lục Định ngu như vậy sao.
- Hừ, theo ta thì đó chỉ là chủ ý của bản thân hắn thì có.
…
- Đã điểm danh xong, chúng ta bắt đầu buổi học.
…
Phùng Kim bắt đầu giảng giải xoay quanh về 3 đại lục.
Hầu Siêu cũng không có tâm trạng quan tâm, những cái này hắn được gia tộc dạy học từ lâu rồi. Dưới cái nhìn của hắn, lần giảng giải này là nhằm bổ sung kiến thức cho một số học viên đến từ các gia tộc nhỏ, cũng như cung cấp kiến thức cho một số học viên xuất thân thấp.
Hắn gục đầu xuống bàn nhắm mắt ngủ.
…
Giọng nói của Phùng Kim văng vẳng trong lớp học.
Các học viên lớp 3 cũng dần không có hứng thú. Kẻ ngủ gà ngủ gật như Hầu Siêu, kẻ ngáp ngắn ngáp dài, kẻ chơi đùa với ngón tay của mình… Trong số đó, Tang Lộc thỉnh thoảng lấy ngón trỏ ngoáy tai.
Trong lớp, chỉ có 9 người nghiêm túc và chăm chú nghe giảng, trong đó có Hám Thiên Quân và Lục Định. Có thể 9 người này cho rằng kiến thức này quan trọng, cũng có thể họ cho rằng mình hành động như vậy là sáng suốt.
…
Phùng Kim giảng giải được hơn 22 phân. Biến hóa của lớp học hắn cũng nhìn trong mắt.
Dần dần, khuôn mặt hắn dần quặp lại, gân xanh trên trán giật giật.
Hắn thật sự tức giận với thái độ học tập của 41 học viên.