Ghi chú đến thành viên
Ðề tài đã khoá
 
Ðiều Chỉnh
  #41  
Old 01-06-2008, 08:47 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 41


Điểm đầu tóc để coi bản lãnh

Vi Tiểu Bảo nhìn mặt tiểu Quận chúatrát đầy những bột rất khó coi nhưng nghe tiếng cười của cônhư tiếng nhạc vàng thì trong lòng cực kỳ khoan khoái.
Gã kêu cô bằng "hảo má má" thì đúng là gã mắng cô là đỉ điếm con. Vì mẫu thân gã là một ả kỹ nữ.

Nhưng gã nghe tiếng cười ôn nhu khoan khoái thì trong lòng không khỏi hối hận.
Sau gã lại tự nhủ:
- Làm gái điếm cũng chẳng có chi là xấu. Mà má ta kiếm tiền ở Lệ Xuân viện vị tất đã hèn hạ hơn mụ Quận chúa con mẹ nó gì đó ở Mộc vươngphủ.
Vi Tiểu Bảo lại gắp mấy miếng thịt đùi đút cho tiểu Quận chúa ăn và bảo cô:
- Nếu ngươi hứa lời không trốn chạy thì ta sẽ giải khai huyệt đạo ở nơi tay cho ngươi.
Tiểu Quận chúa hỏi:
- Làm sao mà ta chạy trốn được? Vả lại mặt ta đã chạm con rùa đen, trốn ra ngoài xấu ôi là xấu !
Vi Tiểu Bảo nghĩ thầm:
- Thị mà biết rõ trên mặt chưa chạm con rùa, nhất định thị muốn trốn đi.

Tiền lão bản cũng không nói rõ bao giờ sẽ đếnđón thị ra.

Giam giữ một vị tiểu cô nương ở trong nội cung thì chỉ một người phát giác là mối can hệ không phải tầm thường. Biết làm thế nào cho phải?
Vi Tiểu Bảo còn đang ngẫm nghĩ, bỗng ngoài cửa có tiếng người hô :
- Quế công công ! Tiểu nhân người nhà Khang thân vương có việc xin ra mắt.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Được rồi! Hãy chờ ta một chút !
Gã hạ thấp giọng xuống nói:
- Có người tới đó. Ngươi đừng có lên tiếng. Đây là đâu ngươi có biết không?
Tiểu Quận chúa lắc đầu.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ta nói ra e rằng ngươi sợ quá đến ngất xỉu. Những người ở đây ai cũng muốn hại ngươi. Chỉ có mình ta thương xót ngươi mới tạm đưa ngươi vào đây. Nếu có kẻ biết ngươi ở trong này. Hừ hừ...
Gã tự hỏi:
- Ta biết tìm câu gì để hăm doa. thị một cách hay nhất. Không hiểu thị sợ nhất là cái gì?
Sau một lúc ngẫm nghĩ, gã nói:
- Bọn ác nhân kia muốn lột trần truồng ngươi ra đánhvào đít cho đến lúc ngươi đau quá khôngchịu nổi mới dừng tay.
Tiểu Quận chúa đỏ mặt lên. Khoé mắt nàng quả nhiên lộ vẻ khủng khiếp.
Vi Tiểu Bảo thấy lời hăm doa. có công hiệu liền ra mở cửa.
Người đứng là một tên nội giám lỗi ngoài ba chục tuổi.

Hắn vấn an Vi Tiểu Bảo rồi kính cẩn nói:
- Tệ Vương gia nói : Lâu ngày không được gặp công công rất đem lòng mong nhớ.

Bữa nay có kê một ban hát để mời công công tới vương phủ xơi rượu nghe hát.
Vi Tiểu Bảo nghe nói có tuồng hát thì phấn khởi tinh thần, nhưng gã nghĩ đến trong nhà giấu một vị tiểu Quận chúa thì vừa sợ có người trông thấy, lại lo cô kêu la thì thật là bất tiện, nên gã ngần ngừ chưa trả lời ngay được.
Tên nội giám liền nói tiếp :
- Vương gia dặn lại tiểu nhân ráng mời cho được công công giá lâm.

Hôm nay tại vương phủ thật là náo nhiệt có bàn xúc xắc có chầu bài câu, lại có nhiều nữa chẳng thiếu thứ gì.
Vi Tiểu Bảo nghe nói đến tuồng hát mới phấn khởi tinh thần, bây giờ nghe đến đánh bạc càng làm rạo rực trong lòng. Từ ngày gã cầm đầu Thượng Thiện Giám, không được cờ bạc lu bù như ngày trước, mà bạn hữu cũng không dám đến kêu vì họ biết gã kề cận đức Hoàng thượng , gã chỉ buột miệng đẩy đưa một câu trước mặt long nhan là phải bay đầu.
Lâu nay Vi Tiểu Bảo thèm khát cờ bạc, bây giờ được dịp thì còn nghĩ gì đến tiểu Quận chúa, đại Quận chúa.

Gã vui vẻ đáp liền:
- Hay lắm! Ngươi hãy chờ ta một lúc, ta sẽ đi theo ngươi.
Vi Tiểu Bảo quay vào phòng, cởi trói cho tiểu Quận chúa, đặt cô xuống giường rồi cột chân tay lại, kéo chăn đắp cho cô, khẽ nói:
- Ta có việc phải ra đi một lát sẽ trở về.
Gã thấy tiểu Quận chúa lộ vẻ nghi ngờ ra khoé mắt liền nói tiếp:
- Chưa đủ trân châu để rửa mặt cho ngươi, ta cần đến tiệm châu báu mua thêm mấy hạt về nghiền ra mới có thể sửa bộ mặt cho ngươi thành tuyệt đẹp.
Tiểu Quận chúa ngập ngừng:
- Ngươi... đừng đi nữa. Trân châu lại là của rất báu...
Vi Tiểu Bảo cười ngắt lời:
- Không cần đâu, mình đã có tiền chỉ cết sao ngươi dung nhan nguyệt thẹn hoa nhường, còn phí thêm mấy ngàn lượng bạc có chi đáng kể.
Tiểu Quận chúa nói:
- Ta ở đây... một mình sợ lắm!
Vi Tiểu Bảo thấy cô năn nỉ đáng thương sinh lòng không nỡ một chút, nhưng bảo gã bỏ một canh, thì dù tiểu Quận chúa có đáng thương gấp mười lần cũng bằng vô dụng.
Gã lại gắp cá khô cho cô ăn, và cầm bốntấm bánh trên cao để kề vào miệng cô nói:
- Ngươi cứ há miệng ra là đớp được bánh rồi. Nhưng phải cẩn thận bánh rớt xuống là ngươi không ăn được nữa.
Tiểu Quận chúa nói:
- Ngươi... Ngươi đừng đi được không?
Trong miệng cô có bánh, tiếng nói nhỏ quá cơ hồ nghe không rõ.
Vi Tiểu Bảo giả vờ không nghe thấy, mở rương lấy ra một xấp ngân phiếu nhét vào túi áo.

Gã mở cửa ra ngoài khoá trái cửa lại rồi lậtđật theo tên nội giám đến phủ Khang Thân Vương.
Vi Tiểu Bảo vừa đến trước phủ Khang Thân Vương đã thấy cổnglớn mở rộng.

Hai hàng thị vệ đều mặc áo gấm huy hoàng, lưng đeo đao kiếm, khí vũ hiên ngang.
Lần này Vi Tiểu Bảo thấy cách phòng bị trong vương phủ sâm nghiêm hơn lần trước nhiều.
Nguyên từ ngày bị bọn Thanh Mộc đường ở Thiên ĐịaHội vào tấn công vương phủ gây ra cuộc thất bại, nên cách phòng thủ được tăng cường.
Vi Tiểu Bảo vừa tiến vào cổng lớn, Khang Thân Vương liền chạy ra nghinh tiếp.

Vương gia cúi lom khom ôm lấy lưng Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Quế huynh đệ ! Lâu ngày không gặp, Quế huynh đệ càng ngày càng cao, càng ngày càng đẹp.
Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
- Vương gia vẫn vui vẻ a?
Khang thân vương cười đáp :
- Vui cái gì? Quế huynh đệ không hay đến đây chơi. Tiểu huynh được gặp huynh đệ nhiều thì vui nhiều, ít gặp huynh đệ thì buồn lắm.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Vương gia muốn tại hạ năng lui tới, đó là một điều tại hạ cầu còn không được.
Khang thân vương hỏi:
- Quế huynh đệ nói thật chăng? Sao cũng có ngày tiểu huynh xin đức Hoàng thượng cho mượn huynh đệ đem về đây để chúng ta uống rượu coi hát năm bảy ngày hay mười ngày chothoa? thích.

Chỉ sợ Hoàng thượng thiếu tiểu huynh đệ cũng không được.
Vương gia dắt tay Vi Tiểu Bảo sánh vai đi vào.

Bọn thị vệ khom lưng hành lễ , Vi Tiểu Bảo rất lấy làm sung sướng.
Gã ở trong Hoàng cung tuy được người tâng bốc , nhưng gã bất quá là một tên thái giámthì chỉ có thuộc hạ xu nịnh, đâu được như lúcnày dắt tay Vương gia cùng đi, oai phong biết chừng nào.
Hai người vào đến cửa giữa thì hai vị đại quan Mãn Châu bước ra nghinh tiếp

Một vị là Giai Đa, Cửu Môn Đề Đốc ở thành Bắc Kinh.

Còn một vị nữa là Sách Ngạch Đồ đã kết nghĩa huynh đệ với gã.
Sách Ngạch Đồ nhảy vọt lại bồng Vi Tiểu Bảo lên cười hô hố nói:
- Nghe nói bữa nay Vương gia mời hiền đệ, tiểu huynh liền đóng vai tân khách bất thường.

Anh em mình gặp nhau cho thoa? thích một hôm.
Còn Cửu Môn Đề Đốc Giai Đa vốn chưa quen biết Vi Tiểu Bảo nhưng cũng nghe tiếng gã là một tên nội thịrất sủng ái của đức Hoàng đế đã động thủ bắt Ngao Bái.
Giai Đa liền xúm cả lại.

Bốn người tiến vào nhà đại sảnh.

Phường nhạc đứng ở dưới hành lang tấu nhạc đón tiếp.
Vi Tiểu Bảo chưa từng được người đón tiếp long trọng như thế bao giờ, dĩ nhiên gã nở mặt nở mày những muốn khoa chânmúa tay.
Bốn người vào đến toà thị sảnh thì thấy hai mươi mấy vị quan viên đã đứng chờ sẵn ở trong sân để nghinh tiếp.

Những người này cũng đều là quan lớn vào hạng Thượng Thư, Thị Lang, Tướng Quân, Ngự Tiền thị vệ vân vân.
Sách Ngạch Đồ giới thiệu từng nhân vật một với Vi Tiểu Bảo.
Một tên nội giám lật đật chạy vào chắp tay bẩm:
- Thưa tứ vị vương gia ! Thế tử của Bình Tây Vương đã tới.
Khang thân vương cười nói:
- Hay lắm! Quế huynh đệ ! Huynh đệ hãy ngồi chơi để tiểu huynh rađón khách.
Đoạn vương gia trở gót ra ngoài.
Vi Tiểu Bảo tự hỏi:
Thế tử của Bình Tây Vương là ai? Phải chăng là con trai Ngô Tam Quế?
Hắn đến đây làm chi?
Sách Ngạch Đồ cười nói:
- Hảo huynh đệ ! Cung hỷ bữa nay hiền đệ lại được dịp phát tài.
Vi Tiểu Bảo cười hỏi:
- Chưa hiểu khí vận ra sao?
Sách Ngạch Đồ cười đáp:
- Khí vận nhất định là hên rồi.

Ngoài chuyện đánh bạc phát tài số cònchưa rõ một món bổng lớn không chạy đâu cho thoát.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
Thế nghĩa là làm sao?
Sách Ngạch Đồ ghé vào tai gã khẽ đáp:
- Ngô Tam Quế sai con lai kinh tiến cống. Các đại quan trong triều đều có phần hết.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ồ ! Ngô Tam Quế sai con lai kinh tiến cống, nhưng tiểu đệ lại không phải là quan lớn trong triều.
Sách Ngạch Đồ nói:
- Hiền đệ là quan lớn trong cung, so với quan lớn trong triều còn oai phong hơn nhiều.

Con Ngô Tam Quế là Ngô Ứng Hùng rất tinh minh mẫn cán, hiểu việc đời lắm.
Sách Ngạch Đồ lại hạ thấp giọng xuống dặn :
- Lát nữa bất luận Ngô Ứng Hùng đưa lễ trọng hậu thếnào cho hiền đệ, hiền đệ cũng đừng lộ vẻ hoan hỷ, chỉ hững hờ nói:"Thế tử đến Bắc Kính đường xa vất vả quá ! "

Nếu gã thấy hiền đệ vui mừng liền cho là chuyện xong rồi, không có "hạ hồi phân giải".

Hiền đệ mà lộ vẻ lãnh đạm là gã nhất định tưởng hiền đệ chê lễ vật tầm thường và hôm sau tất đem đến một phần trọng hậu nữa.
Vi Tiểu Bảo cười khanh khách khẽ nói:
- Té ra đó là phương pháp "Gõ cần bẩy".
Sách Ngạch Đồ đáp:
- Cần bẩy ở Vân Nam không phải là thùng rỗng, không gõ cũng hoài.

ông già gã bá chiếm mấy tỉnh miền Vân Quý, hút không biết bao nhiêu máu mủ của lê dân.

Nếu anh em mình không xài phí giúp hắnthì một là coi hắn quá tầm thường, hai là cóđiều lầm lỗi với trăm họ Ở hai tỉnh Vân Nam, Qúy Châu.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Đúng thế!
Hai người đang nói chuyện thì Khang thân vương dẫn Ngô Ứng Hùng tiến vào.

Thế tử Bình Tây Vương độ 24, 25 tuổi.

Tướng mạo anh tuấn, chân bước mau lẹ. Đúng là dòng dõi tướng môn.
Khang thân vương đầu tiên dắt Vi Tiểu Bảo lại giới thiệu:
- Tiểu điện hạ ! Vị này là Quế công công, giúp đức Vạn tuế rất đắc lực trong việc bắt Ngao Bái ở Ngự thư phòng. Vì có công lớn trong vụ này nên được đức Vạn tuế rất tin yêu.
Ngô Tam Quế đặt rất nhiều tai mắt ở Bắc Kinh.

Trong kỉnh thành có động tĩnh gì, hàng ngày đều có người đưa tin đến Côn Minh.

Việc vua Khang Hy bắt Ngao Bái là một việc lớn đángkể vào hàng đầu trong mấy năm nay.

Ngô Ứng Hùng đã biết rõ tình hình.

Gã cùng phụ thân thương nghị lâu ngày đều hiểu rằng vua Khang Hy, một vị tiểu Hoàng đế, muốn trừ khử quyền thần mà kín đáo không lộ ra ngoài mặt. Ông vua nhỏ tuổi này khí phách anh hùng làm cho chúng sợ khó lòng vẹn đạo thần tử.
Lần này Ngô Ứng Hùng thân hành tiến kinh đem đồ cống hiến tuy gọi là triều kiến thiên tử mà thực ra để chính mắt gã quan sát tính cáchnhà vua cùng những vị đại thần được trọng dụng là nhữngnhân vật thế nào. Gã lựa chiều để củng cố địa vị củacha con gã.
Bữa nay Ngô Ứng Hùng đến phó yến ở phủ Khang Thân vương không ngờ lại gặp viên thái giám rất sủng ái của vua Khang Hy.

Gã mừng rỡ không biết đến thế nào mà nói, vội giang hai tay ra nắm lấy tay mặt Vi Tiểu Bảo giật mấy cái, nói:
- Quế công công ! Ta... tại ha....
Thoạt tiên gã nói tiếng ta là vì buộc miệng quên đi.

Sau gã thấy như vậy là thiếu lễ độ, gã toan tự xưnglà vãn sinh, nhưng đối phương tuổi còn nhỏ quácũng không tiện.

Nếu tự xưng là ty chức mà đối phương không phải đại quan trong triều, địa vị gã còn cao hơn thái giámnhiều cũng không hợp lý.

Trong lúc vội vàng gã liền xưng là tại hạ theo giọng lưỡi giang hồ.

Gã nói tiếp :
- Tại hạ Ở Vân Nam, khi nghe thấy đại danh của công công thì phụ vương cùng các quan đều ca tụng đức Hoàng thượng anh minh quả cảm, đúng là bậc thiên tử thánh minh.

Mọi người còn nói: "Thánh thiên tử lên ngôi báu thành ra công công nhỏ tuổi như vậy đã lập được công lớn khiến trăm họ đều ngưỡng mộ".

Phụ vương sai tại hạ dự bị lễ vật đến bái kiến công công, nhưng theo lề luật nhà Đại Thanh ngoại thần không tiện kết giao với nội quan.

Thành ra tại hạ có tâm như vậy mà khôngdám mạo muội đến ra mắt.

Bữa nay Khang vương gia ban cho cơ hội tuyệt hảo.

Tại hạ được tiếp kiến Quế công công thật là may mắn vô cùng. Nỗi vui mừng kể sao cho xiết !
Miệng lưỡi Ngô ứng Hùng thật hoạt bát.

Gã nói luôn một hồi nghe rất lọt tai.
Vi Tiểu Bảo nghe gã nói cả Ngô Tam Quế là mộtnhân vật quyền oai nhưvậy lại ở xa ngoài vạn dặm mà cũngbiết đến tên tuổi gã, dĩ nhiên gã không khỏinhơn nhơn đắc ý.

May ở chỗ gã đã được nghe người ta tâng bốc nhiều rồi và đã biết trước nên đối phó bằng cáchnào, nên gã hững hờ đáp :
- Chúng ta là kẻ nô tài chỉ biết làm việc tuân theo thánh ý của đức Hoàng thượng.

Một là không ngại khó, hai là không sợ chết mà thôi, chứ có công lao gì đángkể?

Thế tử nói vậy tưởng cũng hơi quá.
Gã nghĩ thầm trong bụng :
- Sách Ngạch Đồ ca ca liệu việc như thần. Vì thế tử này vừa thấy mặt quả nhiên đã nhắc đến hai chữ lễ vật.
Ngô Ứng Hùng vừa là khách xa vừa là thế tử của Bình Tây Vương, nên được đức Khang Thân vương mời vào ngồi ở thủ tịch, kế đến Vi Tiểu Bảo.
Trên tiệc rất nhiều qụan lớn, toàn thượng thư tướng quân.

Vị nào cũng tước phẩm tôn cao.

Vi Tiểu Bảo dù ngông cuồng đến đâu cũng không dám ngồi vào ghế thứ hai, cứ từ chối hoài.
Khang Thân vương cười nói:
- Quế huynh đệ ! Huynh đệ là nhân vật kề cận thánh hoàng.

Ai cũng tôn kính huynh đệ là mến tấm lòng trung của huynh đệ đối với thánh hoàng.

Vậy huynh đệ không nên từ chối.
Vương gia vừa nói vừa ấn gã xuống ghế.
Sách Ngạch Đồ ngồi kế bên Vi Tiểu Bảo.

Còn bao nhiêu văn võ đại quan theo thứ tự ngồi xuống.
Vi Tiểu Bảo chợt nhớ tới chuyện gì lẩm bẩm một mình:
- Con mẹ nó! Ngày trước ở Lệ Xuân viện, bọn làng chơi ngồi uống rượu. Má má ta ngồi sau lưng bọn chúng, thỉnh thoảng tiện tay bốc vài miếng kẹo bánh đưa cho ta mà bọn chó đẻ thường thường đuổi ta đi. Khi ấy ta đã định bụng hễ bao giờ gặp lúc phát đạt cũng đến Lệ Xuân viện bày một tiệc rượn, kêu bọn con rùa, bọn chó đẻ, bọn đỉ điếm đến bồi tiệc cho bõ ghét.

Ngờ đâu bữa nay có đủ mặt thân vương, thế tử, thượng thư, tướng quân bồi tiếp mình.
Có điều đáng tiếc là bọn con rùa, bọn chó đẻ ở Lệ Xuân viện lại không trông thấy cảnh huy hoàng của lão gia.
Các quan ngồi uống rượu.

Mười sáu tên tùy tùng Ngô ứng Hùng đứngbên cửa sổ đều chú ý nhìn hết mọi cử động trênbàn tiệc từ câu mời rượu đến gắp thức ăn, cùng bọn bộcdịch bưng rượu thịt vào bày bàn.
Vi Tiểu Bảo ngẫm nghĩ một chút liền hiểu ngay, bụng bảo dạ:
- Phải rồi ! Mười sáu tên này đều là những tay cao thủ võ công ở phủ Bình Tây Vương.

Chúng theo đi để bảo vệ cho Ngô ứng Hùng vì sợ có người hành thích hay đánh thuốc độc gã.

Không chừng bọn người ở Mộc vương phủ đã chực sẵn ngoài kia.

Chỉ mong sao hai bên họ chơi nhau một chuyến để mình coi bọn Mộc vương phủ ghê gớm hay bọn Bình Tây Vương lợi hại?
Bản tính gã là ưa thấy Vi Tiểu Bảo ta gặp tai hoạ, chỉ mong cho hai bên đánh nhau thật kịch liệt và cả hai bên cùng tan tành lực lượng là gã lấy làmthích thú.
Khang Thân vương cũng đã nhìn ra tình trạng này.

Lão làm chủ nhân không tiện nói gì.
Quan Cửu Môn Đề Đốc Giai Đa, võ công tinhthâm mà tính tình ngay thẳng.

Y uống mấy chung rượu rồi nói:
- Thế tử điện hạ ! Mười sáu vị tùy tùng của điện hạ chắc là đã lựa chọn ở trong hàng ngàn hàng vạn nhữngtay cao thủ tuyệt đỉnh.
Ngô Ứng Hùng cười đáp :
- Bản lỉnh chúng có gì đáng kể đâu? Chúng bất quá là những tên thân binh ở vương phủ.

Tiểu đệ được bọn chúng chầu hầu từ thưở nhỏ, chúng đã hiểu tính nết của tiểu đệ, nên lúc ra ngoài đem đi để sai bảo cho tiện mà thôi.
Giai Đa cười nói:
- Thế tử nói vậy chẳng là quá khiêm ư?

Thế tử hãy coi hai vị này huyệt thái dương cao gồ lên thì nội công phải luyện đến chín thành hoa? hậu rồi.

Hai vị kia thớ thịt trên mặt trên cổ nổi lên cuồn cuộn, thế là công phu rèn luyện đã ghê gớm lắm.

Còn mấy vị nữa mặt nhẵn bóng nếu bảo họ bỏ mũ xuống nhất định là trọc đầu không còn sai nữa.
Sách Ngạch Đồ cười nói :
- Tại hạ chỉ biết tướng quân dụng binh như thần, đánh trăm trận thắng cả trăm.

Không ngờ tướng quân còn có tài coi tướng vào hạng nhất.
Giai Đa cười nói:
- Sách đại nhân còn có điều chưa rõ.

Số là ngày trước Bình Tây Vương đóng ởSơn Hải quan lâu ngày.

Dưới trướng ngài có rất nhiều võ quan xuất thân ở Kim Đính môn Tạ Cẩm Châu.

Bọn đệ tử Kim Đính công phu trên đầu cực kỳ lợi hại.

Hễ người nào luyện công đến trình độ cao thâm là mặt nhẵn bóng , trên đầu không còn một sợi tóc.
Khang Thân vương cười hỏi:
- Liệu thế tử bảo mấy vị bỏ nón xuống được chăng? Các vị đây đều có ý muốn coi xem Giai Đề Đốc đoán có trúng không?
Ngô Ứng Hùng đáp :
Giai Đề Đốc mắt sáng như đuốc, khi nào còn đoán trật?

Mấy tên thân binh này quả đã luyện công phu của Kim Đính môn.

Nhưng chúng luyện chưa đến nơi thành ra hãy còn nhiều tóc.

Nếu chúng bỏ mũ xuống tức là làm lòi cái xấu của chúng ra. Xin các vị đại nhân miễn cho.
Mọi người nổi lên tràng cười khanh khách.

Họ thấy Ngô Ứng Hùng không muốn vậy cũng chẳng tiện ép uổng.
Vi Tiểu Bảo nhìn người người kia không chớp mắt , trong lòng rất ngứa ngáy.

Gã tự hỏi:
- Không hiểu tên đầu lớn kia còn nhiều tóc hayít?

Gã gầy nhom này võ công kém cỏi chắc trên đầu còn nhiều tóc lắm.
Gã chợt nhớ tới điều gì, không nhịn được cũng bật lên tiếng cười khúc khích.
Khang Thân vương cười hỏi:
- Quế huynh đệ ! Huynh đệ có điều chi thích chí mà cười vậy? Thử nói cho mọi người cùng nghe !
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
- Tiểu đệ nghĩ rằng các vị sư phó ở Kim Đình môn nhất định tính ưa hoà khí đã ít cùng người ngoài động thủ mà trong nhà lại chưa từng tỷ thí với nhau.
Khang Thân vương hỏi:
- Sao Quế huynh đệ lại biết thế?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
- Nếu các vị tức mình thì đã trợn mắt lên rồi lột mũ ra.

Người nọ đếm đầu tóc người kia.

Ai ít tóc là bản lãnh cao cường mà ainhiều tóc là phải chịu thua.
Cử toa. nghe nói nổi lên tràng cười hô hố.

Ai cũng cho là cảm nghĩ của Vi Tiểu Bảo thật hứng thú.
Vi Tiểu Bảo lại nói:
- Chắc trong mình các vị sư phó ở Kim Đính môn đều đem theo một cái bàn tính.

Nếu không thì khi kiểm đầu tóc rất là bất tiện.
Mọi người lại cười ồ.
Một vị Thượng Thư đang tợp rượu chưa kịp nuốt xuống cổ họng, nghe gã nói vậy không nhịn được bật cười phun cả rượu ra.

Y sợ phun lên bàn là thất lễ phải cúi xuống phun vào vạt áo mình, rồi nổi cơn ho sù sụ không ngớt.
Giai Đa lại nói:
- Khang vương gia ! Chuyến trước bọn dư đảng của Ngao Bái đến vương phủ quấy nhiễu rồi nghe nói mấy tháng sau vương gia chiêu nạp khá nhiều cao thủ. Chẳng hiểu có đúng không?
Khang Thân vương đưa tay lên từ từ vuết râu ra chiều đắc ý, chậm rãi đáp:
- Những tay cao thủ có bản lãnh và có địa vịthực sự trong võ lâm thật là khó mời.

Những người chịu nhận lễ của quan nha số đông chỉ là những nhân vật hạng nhì hạng ba mà thôi.
Khang Thân vương ngừng lại một chút rồi tiếp :
- Dù tiểu vương cầu hiền như khát nước mà ngoài trọng lễ đón mời còn phải giúp họ thêm mấy việc mới đón được mấy tay cao thủ tuyệt đỉnh.

Hàng ngày phải hậu đãi bọn họ, phí tổn khá lớn. Ha ha !
Giai Đa hỏi:
- Bí quyết của vương gia đưa lễ mời cao nhân, vương gia có chịu truyền thụ chăng?
Khang Thân vương lại cười một lúc rồi hỏi lại:
- Giai Đề Đốc là cao thủ tuyệt đỉnh thì cònđưa lễ mời những tay cao thủ đến làm chi?
Giai Đa đắc ý vô cùng cười đáp:
- Vương gia quá khen! Nhớ lại khi trước bọn võ tướng Mãn Châu chúng ta tỷ thí ở Liêu Dương.

Nhiếp Chính vương thân hành ngự lãm.

Vương gia cùng tiểu tướng đều được Nhiếp Chính vương ban thưởng.

Tiểu tướng còn nghe nói: Lần này bọn dư đảng của Ngao Bái đến đây quấy nhiễu, vương gia bắn tên khôngsai phát nào.

Chính tay ngài đã bắn chết hơn hai chục tên phản loạn.
Khang Thân vương chỉ mỉm cười chứ không trả lời.
Hôm ấy thực ra Khang Thân vương có bắn chết hai hội viên của Thiên Địa Hội, bây giờ Giai Đa bảo hơn hai chục tên là hắn tăng lên gấp 10.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Vụ này chính tại hạ cũng được mắt thấy. Lúc đó bên tai chỉ nghe tiếng tên réo vun vút.

Phía trước những tiếng la "úi chao ! úi chao " vang lên không ngớt.

Còn mặt sau lại lớn tiếng hô: Tên bắn hay quá ! Tên bắn hay quá.
Tài sản của ngocvosong1986

  #42  
Old 01-06-2008, 08:51 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 42


Tề Nguyên Khải trổ tài thần võ

Khang Thân vương nghe Vi Tiểu Bảo khéo đặt lời để tán dương mình liền liếc nhìn gã bằng cặp mắt đầy cảm kích.
Một vị quan văn không hiểu ý tứ câu nói của ViTiểu Bảo liền hỏi:
- Quế công công ! Tại sao người phía trước lại lớn tiếng la "úi chao ! " còn người mặt sau lại hô lớn "Tên bắn hay quá ! Tên bắn hay quá ! " ?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Khang Thân vương bắn tên không sai phát nào. Người phía trước trúng tên đau quá không chịu nổi mới la "úi chao ! " Còn người mặt sau là ởphe mình dĩ nhiên hoan hô tiến pháp tuyệt diệucủa Khang vương gia. Có điều tiếng reo "Tên bắn hay quá"nhiều hơn tiếng kêu là "úi chao " đến mấy lần.
Đại nhân có biết tại sao không?
Viên quan kia vuốt râu nói:
- Chắc là người bọn mình đông đảo hơn loạn đảng đến mấy lần.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Đại nhân đoán thế trật lất. Khi đó loạn đảng kéo đến tấn công rất đông.
Khang vương gia lấy số ít mà thắng số nhiều. Phe đối phương tuy đông người, một số bị Khang vương gia bắn trúng cổ họng. Tiếng la "úi chao " mới ra đến cổ họng chưa ra khỏi cửa miệng thành ra thanh âm nhỏ bé.

Tiển pháp của Khang Thân vương cực kỳ thần diệu, trong loạnđảng nhiều người bội phục quá chừng không nhịn được cũng buộtmiệng hoan hô "Tên bắn hay quá".

Vì thế mà tiếng hoan hô lấn át cả tiếng la thất thanh.
Viên quan gật đầu lia lịa nói:
- Té ra là thế ! Té ra là thế!
Ngô Ứng Hùng nâng chung rượu lên nói :
- Khang Thân vương tiến pháp tuyệt diệu như thần.

Vãn sinh khâm phục vô cùng !

Xin kính cùng vương gia một chung.
Mọi người đều nâng chung uống cạn.
Khang Thân vương cả mừng nghĩ bụng:
- Chú nhỏ Tiểu Quế Tử quả là tay biết chơi, không trách đức Hoàng thượng ưa thích gã được.
Giai Đa nói:
- Vương gia! Trong quý phủ đã mời được nhiều cao thủ võ công, anh em đều muốn biết tài nghệ của họ được chăng?
Khang Thân vương những muốn khoa trương, nghe Giai Đa nói vậy liền hô bọn thị vệ:
- Bày thêm hai bàn tiệc nữa ở bên này mời bọn Thần Chiếu thượng nhân ra dự tiệc.
Lập tức sai dịch trong vương phủ bày thêm hai bàn tiệc.

Chẳng mấy chốc từ trong hậu đường kéo ra hơn hai chục người, đi đầu là một vị hoà thượng to béo mặc áo càsa đại hồng.
Khang Thân vương đứng dậy niềm nở lên tiếng:
- Mời các vị bằng hữu ra xơi chung rượu cho vui.
Các tân khách thấy Khang Thân vương đứng dậy cũng đều đứng lên nghinh tiếp.
Thần Chiếu thượng nhân cười nói:
- Không dám ! Không dám! Xin liệt vị đại nhân cứ ngồi yên cho.
Thanh âm nhà sư vang dội như tiếng chuông đồng.

Nguyên phần trung khí này đã đủ chứng tỏ nội công nhà sư cực kỳ thâm hậu.

Ngoài ra kẻ cao người thấp, đẹp có, xấu có, chia nhau ngồi vào hai bàn tiệc mới bày.
Giai Đa đã hiếu võ lại nóng tính. Hắn không chờ được nữa.

Bọn võ sư vừa uống xong một tuần rượu y đã nói ngay:
- Vương gia ! Tiểu tướng coi các vị cao thủ võ lâm đây đều tướng mạo đường đường, oai phong lẫm liệt, bản lãnh cực kỳ cao thâm.

Muốn mời các vị bằng hữu này biểu diễn vài môn tuyệt nghệ được chăng?

Thế tử Bình Tây Vương cùng Quế công côngđều là những vị quý khách ít khi mời tới được,chắc hai vị cũng muốn coi thân thủ của hào kiệt dưới trướngvương gia.
Vi Tiểu Bảo là người đầu tiên lên tiếng phụ hoạ.

Ngô Ứng Hùng cũng vỗ tay hoan hô.

Các quan cũng reo lên:
- Hay lắm! Hay lắm!
Khang thân vương cười nói:
- Các vị bằng hữu! Số đông các vị tân khách đây đều muốn coi công phu của các bạn vì chưa hiểu các bạn luyện võ thế nào?
Một hán tử trung niên ngồi ở đầu mé tả đứng lên dõng dạc đáp :
- Tại hạ cứ tưởng Khang vương gia yêu mến nhân tài mới đến đây nương tựa.

Ngờ đâu vương gia lại đem bọn tại hạ làm lũ giang hồ mãi võ để mua vui.

Nếu liệt vị đại nhân muốn coi khỉ leo dây thì sao không đến Thiên Kiều mà coi? Tại hạ xin cáo từ.
Hắn nói rồi vung tay trái đập đánh "chát " một tiếng vào ghế ngồi. Lưng ghế bị gãy nát tan tành.

Hắn rảo bước tiến ra cửa.
Mọi người trên tiệc đều kinh ngạc thất sắc.
Một lão già bé nhỏ gầy nhom ngồi cùng bàn lạng mình một cái ra đứng chắn trước mặt hán tử trung niên, nói:
- Lang sư phó ! ông bạn nói vậy thật vô lý! Vương gia đối với chúng ta kính lễ có thừa.

Nay Vương gia yêu cáu chúng ta phô trương tài nghệ.

ông bạn ưng chịu là hay, mà không muốn thì thôi. Vương gia đâu có miễn cưỡng.
Thế mà ông bạn đập bàn đập ghế giữa nhà đại sảnh trong vương phủ.

Dù vương gia đức độ khoan hồng không trách phạt , nhưng còn bao nhiêu anh em dấu mặt vào đâu cho khỏi hổ thẹn?
Võ sư họ Lang cười đáp:
- Mỗi người có một chí hướng.

Đào sư phó, muốn ở lại vương phủ phô trương tài nghệ thì tùy ý Đào sư phó.

Tiểu đệ miễn xin bồi tiếp.
Hắn nói rồi lại cất bước.
Lão họ Đào nói ngay:
- Nếu Lang sư phó muốn đi thật sự thì hãy lạy chào vương gia rồi hãy cáo từ Vương gia mà gật đầu một cái là ông bạn hãy đi có phải đẹp đẽ không?
Võ sư họ Lang cười nhạt nói:
- Tại hạ lại không phải là kẻ nô tài bán mình cho vương phủ.

Trời đã cho tại hạ cặp giò để muốn đi đâu thìđi, sao lão Đào lại ngăn trở tại hạ được?
Gã nói xong lại cất bước.
Lão họ Đào không né tránh, thấy gã họ Lang toan đâm sám vào người mình thì vươn tay ra chụp lấy cánh tay trái gã.

Lão nói:
- Thế nào ta cũng không để ông bạn đi.
Gã họ Lang hạ thấp tay trái xuống rồi đột nhiên xoaylại vung lên đánh xuống lưng lão Đào.
Lão Đào phóng cước đá vào ngực đối phương.
Gã họ Lang đưa tay mặt ra đón thì trúng vào chỗ đầu gối bên chân lão Đào đang đưa cao lên để đá xuống.

Gã đón được đầu gối lão Đào rồi đẩy mạnhmột cái.
Lão Đào té ngửa về phía sau, nhưng thân thủ lão rất mau lẹ.

Lão chống tay mặt xuống đất rổi nhảy vọt đi.

Tuy lão không ngã lăn ra nhưng như thế cũng là thất bại rồi.

Lão thẹn quá mặt đỏ bừng lên.
Hán tử họ Lang cũng không nói gì nữa rảo bướcchạy ra sảnh đường.
Đột nhiên một hán tử gầy nhom ngăn chặn ở trước cửa.

Hán tử gầy nhom lễ phép chắp tay nói:
- Xin Lang huynh trở lại.
Gã họ Lang đang chạy mau thủ thế lại không kịp, mìnhgã xô mạnh tới.
Hán tử gầy nhom không né tránh.

Hai người đụng vào nhau đánh "huỵch" một tiếng.

Gã họ Lang loạng choạng người đi lùi lại đến ba bước.

Hắn đi chênh chếch về mé tả hai bước rồi đột nhiên quanh sang mé hữu chuồn qua cửa sổ.

Nhưng khi gã vừa tới bên cửa đã thấy hán tử gầy nhom đứng chắn trước mặt.
Gã họ Lang vừa đụng vào hán tử một phát đã biết đối phương là tay lợi hại không dám xông tới nữa, vội dừng chân lại.

Trước ngực gã cùng trước ngực đối phương chỉ còn cách nhau không đầy hai tấc.

Mũi hai người đã đụng vào nhau.
Hán tử gầy nhom đứng yên không nhúc nhích, cả cặp mắt cũng không chớp cái nào.
Gã họ Lang đột nhiên lảng tránh sang mé tả.

Nhưng gã vừa đứng vững lạithấy hán tử gày nhom đứngchắn trước mặt rồi.
Gã họ Lang tức quá, vung quyền đánh vù một tiếng nhằm dáng xuống trước mặt đối phương.
Hai người đứng cách nhau rất gán mà thoi quyền này kmh lực rất nặng.
Ai cũng cho là hán tử gầy nhom mà không né tránh thì phải cúi đầu xuống.
Bỗng thấy hán tử giơ tay trái lên chống ở trước mặt.
"Chát" một tiếng. Thoi quyền của gã họ Lang đã đánh trúng vào lòng bàn tay hán tử.
Hán tử gầy nhom không rụt tay về.

Gã họ Lang bị hất lùi lại mấy bước.
Mọi người trong sảnh đường hoan hô nhiệt liệt :
- Hảo công phu ! Hảo công phu !
Gã họ Lang cực kỳ bẽn lẽn, muốn đi không thoát mà động thủ với hán tử cao gầy thì bản lãnh lại thua xa, gã đâm ra luống cuống.
Hán tử gầy nhom chắp tay nói:
- Mời Lang huynh ngồi xuống đi.

Vương gia bảo chúng ta phô diễn mấy đường thì chúng ta đã phô diễn rồi.
Dứt lời hán tử ngồi vào nguyên vị Ở hàng đầu mé hữu.
Mọi người lại hoan hô.
Gã họ Lang cúi đầu ngồi xuống, trong lòng vừa uất hận lại vừa kinh dị.
Gã họ Lang vẽ trò bướng bỉnh làm cho Khang thân vương suýt nữa mất mặt, may được hán tử gầy nhom gỡ lại thể diện bằng cách bức bách gã họ Lang phải về chỗ ngồi.
Vương gia liền hô quan hầu:
- Đi lấy những đmh bạc năm chục lạng ra đây.
Viên quan hầu cười hỏi lại:
- Vị sư phó này võ công rất cao thâm y chẳng hở môi mà ngăn chặn được đối phương, nhưng không hiểuquý tính cao danh là gì?
Khang thân vương vuốt râu ngẫm nghĩ mà chẳng hiểu hán tử gầy nhom tên họ là gì.

Y đến vương phủ từ bao giờ? Vương gia cũng không nhớ đành cười đáp :
- Tiểu vương trí nhớ tồi quá ! Trong lúc nhất thời không nghĩ ra được.
Chỉ trong khoảnh khắc viên qụan hầu đã bưng ra một mâm gỗ lớn phủ nhiễu điều.

Trên mâm đặt hai mươi mấy đĩnh bạc năm mươi lạng. ánhngân quang lấp loá chói mắt.
Khang thân vương cười nói:
- Các vị võ sư phô trương tài nghệ đều được thưởng. Ông bạn kia !

Mời bạn lại đây lấy một đỉnh bạc.
Hán tử gầy nhom tiến đến trước mặt Khang Thân vương khom lưng đón lấy một đĩnh bạc lớn.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Này ông bạn ! Qúy tính đại danh là gì?
Hán tử gầy nhom đáp :
- Tiểu nhân là Tề Nguyên Khải. Đa tạ đại nhân có lòng hỏi tới.
Giai Đa nói:
- Những võ sư ở trong phủ Khang Thân vương quả nhiên đều mang tuyệt kỹ.

Tiểu tướng còn muốn coi bản lãnh của các võ sư dưới trướng Bình Tây Vương.

Thế tử điện hạ ! Xin điện hạ lựa lấy một vị ta biểu diễn cùng Tề sư phó được chăng?
Hắn thấy Ngô Ứng Hùng trầm ngâm chưa đáp liền tiếp :
- Dĩ nhiên chỉ điểm tới là thôi, không được làm tổn thương đến hoà khí.

Ai thắng ai bại cũng chẳng can gì.
Khang Thân vương ưa thích vui nhộn cũng nói:
- Giai Đề Đốc có ý kiến rất haỵ Để võ sư hai bên tỷ thí cho vui.

Người thắng được thưởng một đĩnh bạc lớn, kẻ không thắng cũng lãnh một đỉnh bạc nhỏ.

Lấy thêm những đỉnh bạc hai chục lạng ra đây.
Viên quan hầu dạ một tiếng rồi đi vào nội đường.
Hai mâm bạc nén để trên bàn ánh sáng chiếu vào, hào quang sáng rực.
Khang Thân vương cười nói:
- Bên tiểu vương sẽ do Tề Nguyên Khải sư phó ra tay, còn bên phủ Bình Tây Vương không hiểu vị sư phó nào sẽ động thủ?
Mọi người nghe vương gia nói vậy lại hoan hô ầm ĩ.

Ai nấy đều nhìn vào mười sáu tên tùy tùng Ngô ứng Hùng.

Quần hào còn biết bọn họ tuy chỉ là những tênvõ sư sắp ra tỷ võ với nhau mà thực ra đây làcuộc so tài giữa hai vương phủ Khang Thân vương và Bình Tây Vương.
Nguyên Ngô Tam Quế oai danh lừng lẫy một phương trời, các bậc vương công đại thần trong kinh đều mong cho hắn bị thua một phen để cười chơi.
Nếu những võ sĩ ở phủ Khang Thân vương đánh được bọnthủ hạ Ngô Ứng Hùng thua liểng xiểng thì mọi người lấylàm thích lắm.

Vừa rồi ai nấy đã được coi Tề Nguyên Khải phô diễn công phu, đều nghĩ rằng bọn võ sĩ ở Vân Nam khó cóngười thắng hắn được.
Ngô Ứng Hùng trầm ngâm chưa kịp trả lời thì một người trong bọn 16 tên thủ hạ của gã vượt đồng bạn tiến ra khom lưng nói:
- Khải bẩm vương gia ! Bọn tiểu nhân tùy tùng thế tử lai kinh chỉ phụ trách trông nom cơm nước cùng hầu hạ thái tử trong khi đi đường.

Bình Tây Vương đã dặn dò không được sinh sự thủ động với bất cứ ai, trong những người thị phụng dưới trướng các bậc vương gia cùng các quan đại thần ở trong triều. Bình Tây Vương đã ban lệnh như vậy, bọn tiểu nhân khi nào dám vi phạm.
Khang Thân vương cười nói:
- Bình Tây Vương cẩn thận quá ! Đây bất quá là cuộc diễn võ, chứ có phải sinh sự đánh nhau đâu.

Tráng sĩ cứ việc phô diễn tài nghệ.

Bình Tây Vương có hỏi đến thì nói là bản vương gia muốn các vị ra tay biểu diễn.
Gã kia khom lưng đáp :
- Xin vương gia tha tội chọ Tiểu nhân không dám tuân mệnh.
Khang Thân vương trong lòng tức giận, mắng thầm:
- Trong đầu óc mi chỉ có một mình Bình Tây Vương, còn Khang Thân vương mi chẳng coi vào đâu.

Có khi đức Hoàng thượng hạ chỉ, mi cũng chẳng nghe theo.
Khang Thân vương nghĩ vậy liền hỏi:
- Tỷ như có người vung quyền đánh vào mình các vị, chẳng lẽ các vị cũng không trả đòn ư?
Gã kia đáp:
- Tiểu nhân ở Vân Nam thường được nghe người ta nói: Các văn võ bá quan dưới chân thiên tử cũng như quân dân đều là những người biết đạo lý.
Bọn tiểu nhân đã không dám hỗn xược với ai thì tự nhiên vô cớ chẳng có ai đụng đến mình bọn tiểu nhân cả.
Gã này thân thế cao lớn, tướng mạo tinh nhanh, lời lẽ sắc bén.

Gã đã nói mấy câu này mà Khang Thân vương cứ kêu bọn võ sai thủ hạ gây hắn thì thành ra không đếm xỉa gì đến đạo lý nữa.
Khang Thân vương lại càng tức giận, quay đầu sang bênkia hỏi:
- Thần Chiếu thượng nhân ! Tề sư phó ! Các bạn hữu ởVân Nam nhất định không chịu nể lời chúng ta, thìchúng ta chẳng còn biện pháp nào nữa.
Thần Chiếu thượng nhân cười ha hả đứng dậy nói:
- Vương gia ! ông bạn ở nhân vật này chỉ sợ thua làm cho mất mặt.

Có lý nào người ta đánh vào chỗ yếu điểm trong người chúng mà chúng lại không ra tay phản kích được?
Thượng nhân nói tới đây lạng người một cái đếnbên gã kia cười nói:
- Luồng lực đạo trên tay bần tăng cũng tầm thường thôi , nhưng so với ông bạn họ Lang chắc còn hơn được một chút.

Thưa vương gia : Nếu bần tăng làm bể một viên gạch lát sảnh đường. Vương gia có hỏi tội không?
Khang Thân vương biết trong bọn võ sư mình mời mời đến thì Thần Chiếu thượng nhân là người bản lãnh cao hơn hết. Cả nội ngoại công phu đều vào hàng thượng thặng.

Vương gia nghe nhà sư nói vậy biết là lão muốn trổ võ công cho mọi người coi thì cả mừng đáp:
- Thượng nhân cứ việc tùy tiện.

Đừng nói Thượng nhân làm bể một viên gạch mà có bể cả trăm viên nữa cũng là chuyện nhỏ không đáng kể.
Thần Chiếu thượng nhân lún thấp người xuống. Tai trái khẽ vỗ xuống đất một cái.

Lúc giơ lên một viên gạch xanh lớn đã dính vào bàn tay lão.
Viên gạch xanh này vuông vắn chừng một thước rưỡi, tuy không lấy gì làm nặng lắm nhưng đã gắn vào nền nhà, mà lòng bàn tay thượng nhân tựa hồ có keo sơn gắn chặt lấy hòn gạch kéo ở dưới đất lên dính vào bàn tay rồi không rớt xuống nữa.
Vi Tiểu Bảo reo lên:
- Hay quá !
Mọi người cũng vỗ tay hoan hô
Thần Chiếu thượng nhân tủm tỉm cười giơ tay trái lên.

Hấp lực ở bàn tay tan đi. Viên gạch rớt xuống.

Khi viên gạch tới trước ngực hai ở cánh tay từ ngoàiđưa vào.

Hai bàn tay chắp lại giữ lấy mép viên gạch.
Bỗng nghe đánh "rầm" một tiếng. Viên gạch nát vụn rớt xuống lả tả.
Cạnh viên gạch dầy chừng độ 4, 5 tấc bị bàn tay bóp.

Thế là chưởng lực làm nát cả viên gạch.

Miếng nào to nhất cũng chỉ còn được một, hai tấc.

Như vậy luồng nội lực của thượng nhân thật ghê gớm vô cùng!
Thần Chiếu thượng nhân lại tiến đến bên hán tử tùy tùng Ngô Ứng Hùng chắp tay hỏi:
- Cao tính đại danh tôn giá là gì?
Gã kia đáp:

- Chưởng lực của đại sư thật đến trình độ kinh người.

Bửa nay bọn tiểu nhân được mở rộng tầm mắt.

Tiểu nhân là hạng vô danh tiểu tốt ở chốn biên thùy chẳng có chi đáng kể.

Thần Chiếu thượng nhân cười hỏi :

- Dù tôn giá ở chốn hoang dã biên thùy thì cũng phải có tên có họ chứ ?

Người kia dương cặp mắt lên , nét mặt thoáng lộ vẽ tức giận , nhưng trở lại bình tĩnh ngay tựa hồ như không có chuyện gì , gã đáp :

-Kẽ thất phu ở nơi sơn dã dù có tên tuổi cũngchỉ gọi là con mèo , con chó , đại sư có biếtcũng bằng vô dụng.

Thần Chiếu thượng nhân cười nói :

- Công phu hàm dưỡng của các hạ rất cao thâm.

Nhưng bữa nay Khang thân vương đại yến tân khách, caonhân ngồi khắp đại sảnh.

Thật là một cuộc thính hội ít có trong thành Bắc Kinh.

Vương gia đã có lời yêu cầu chúng ta phô trương tài nghệ để giúp vui cho vương gia , thế tử cùng liệt vị đại nhân.
Nếu các hạ không chịu tứ giáo, há chẳng là kiêu kỳ thái quá ư?
Người kia đáp :
- Tại hạ mới học được mấy chiêu thức trong vài năm của nhà nông ở chốn thôn quê thì làm sao địch lại được? Thần Chiếu thượng nhân chùa Thiết Phật ở Thương Châu?

Đại sư nhất định đòi tỷ võ thì tại hạ xin chịu thua trước, để đại sự lại lãnh bạc thưởng.
Gã nói xong toan trở gót lùi lại.
Thần Chiếu thượng nhân quát lên:
- Hãy khoan.

Bần tăng muốn tỷ thí võ công với các hạ.

Song quyền của bần tăng ra chiêu "Chung cổ tề minh" để đánhvào hai huyệt Thái dương các hạ, xin các hạ trảđòn.
Người kia lắc lư cái đầu.
Thần Chiếu thượng nhân lại quát to một tiếng. Tấm áocà sa màu đại hồng khoác ngoài , bên tronglà áo tăng bào, đột nhiên tay áo phồnglên tỏ ra vẫn đầy đủ nội lực.

Hai cánh tay thượng nhân vươn ra rồi cong lại.

Hai thoi quyền lớn bằng cái bát nhằm đập xuống hai huyệt Thái dương đối phương.
Quần hào vừa nhìn thấy Thượng nhân tay vận kình lực bóp nát viên gạch xanh, không nhịn được bật tiếng la:
- Trời ơi !

Ai cũng chắc người kia có muốn né tránh cũng không kịp nữa, nếu không ra tay đón đỡ thì cái đầu gã sẽ bị nát vụn như viên gạch xanh vừa rồi, chứ không còn nghi ngờ gì nữa.
Dè đâu người kia vẫn không nhúc nhích. Tay không giơ lên, chân chẳng cất bước.

Đầu không né tránh. Mắt cũng không chớp. Gã đứng trơ như tượng gỗ
Lúc Thần Chiếu thượng nhân ra tay, chỉ có ý bức bách đối phương trả đòn, lại thấy gã đứng trơ không nhúc nhích thì trong lòng kinh hãi nghĩ thầm:
- Song quyền của ta mà đánh xuống sức nặng có đến ngàn cân.

Nhưng thế tử Bình Tây Vương là quý khách của Khang Thân vương, nếu ta lỗ mãng đánh chết ngườitùy tùng của y thì không ổn chút nào.
Thượng nhân nghĩ vậy nên lúc song quyền sắp đụng vào da đối phương , vội hất ngược lên đánh véo một tiếng.

Song quyền chỉ lướt qua hai bên huyệt Thái dương hántử.

áo tăng bào của thượng nhân phất vào mặt gã.
Người kia tủm tửn cười nói:
- Quyền pháp của đại sư thật là lợi hại!
Quần hào trong sảnh đường thấy vậy đều ngẩn người nghĩ bụng:
- Định lực của gã này không phải tầm thường.

Giả tỷ hai thoi quyền của Thần Chiếu thượng nhân giữa đường không chuyển hướng cứ để đánh trúng
vào huyệt Thái dương gã thì còn đâu là tính mạng.

Gã coi mạng sống như thế , thì ra gã điên rồi.
Thần Chiếu thượng nhân chuyển hướng thoi quyền một cách quá gấp rút khiến hay cánh tay mình bị chấn động thành ra tê chồn.

Bất giác thượng nhân trợn mắt lên nhìn gã hồi lâu.

Lão không hiểu con người đứng trước mặt mình là kẻ cuồng ngạo hay người si ngốc.
Thượng nhân tự nghĩ:
- Nếu cứ thế này mình bỏ về chỗ ngồi thì không tiện chút nào.
Thượng nhân nghĩ vậy liền nói:
- Các hạ nhất định không nể mặt thì bần tăng đành phải đắc tội chứ không còn cách nào khác.

Bây giờ bần tăng phóng quyền "Hắc hổ thâu tâm" để đánh vào trước ngực các hạ.
Nguyên "Chung ccổ tề minh" và "Hắc hổ thâu tâm"là những quyền chiêu rất thô thiển.

Bất cứ một ai học qua mấy tháng võ công cũng đều luyện những chiêu này rồi.

Thượng nhân hô trước rồi mới phóng quyền là có ý dùng kình lực để thủ thắng.

Đồng thời thượng nhân phóng chiêu thô thiểnđể tỏ ra coi thường đối phương.
Người kia chỉ tủm tỉm cười chứ không trả lời.
Thần Chiếu thượng nhân tức mình nghĩ bụng:
- Ta đánh thoi quyền này cho gã bị trọng thương nhưng không đến nỗi chết ngay.

Như vậy cũng chẳng làm mất mặt thế tử của Bình Tây Vương.
Thượng nhân đứng thủ thế quát lên một tiếng rồi vung quyền tay mặt đánh ra đến "chát" một tiếng.

Thoi quyền đập trúng ngực đốl phương.
Người kia loạng choạng một cái rồi lùi lại một bước cười nói:
- Đại sư thắng rồi. Tiểu nhân phải lùi lại một bước.
Thần Chiếu thượng nhân phóng thoi quyền này tuy chưavận toàn lực nhưng đường kình đạo cũng đã ghêgớm.
Ngờ đâu người kia thản nhiên như không thấy gì.Gã nói hời hợt vài câu, tỏ ra chưa bị thương chút nào.
Bọn văn quan không hiểu rõ lý lẽ nội vụ, nhưng ai đã là người học võ đều hiểu gã có ý nhường nhịn.
Thần Chiếu thượng nhân tự phụ nổi tiếng trong võ lâm,khi nào lão chịu kể như thế là thắng cuộc?
Nét mặt ẩn hiện một làn hắc khí, thượng nhân nói:
- Nếu vậy các hạ lại xơi một quyền nữa của bần tăng.
Thoi quyền đánh ra đến "vèo" một cái vẫn nhằm vào trước ngực đối phương.

Lần này thượng nhân đã vận đến bảy thành nội lực thì dù người kia có bị đánh hộc máu cũng là một chuyện dĩ nhiên.
Tài sản của ngocvosong1986

  #43  
Old 01-06-2008, 08:55 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 43


Bình tây Vương hiệu lệnh nghiêm minh

Những người võ công khá cao thâm trong sảnh đường đều nhận ra kình lực thoi quyền này của Thần Chiếu thượng nhân nặng gấp đôi thoi quyền trước.

Những người đương thời vị tất có ai chịu nổi.
Ngờ đâu quyền phong của thượng nhân sắp đụng vào áo người kia, đột nhiên gã hóp bụng vào, người lùi lại phía sau nhảy ra xa nửa trượng tựa hồ bị quyền lực của đối phương bắn đi.

Thực ra gã đã thừa cơ thoi quyền đánh tới màtránh khỏi quyền kinh.

Nếu chẳng phải là người võ công cao cường thìkhông thể nhận ra chỗ ảo diệu bên trong.
Thần Chiếu thượng nhân lại đánh một thoi quyền nữa vào quãng không, lão tức giận quá không chịu nổi, quát lên một tiếng thật to, vung cước bên phải nhằm đá vào bụng dưới đối phương thật mạnh.
Người kia la lên:
- Trời ơi ! Nguy mất rồi !
Ai trông thấy cũng cho là đòn cước này thế nào cũng đá trúng.
Quần hùng trong dạ hoang mang bất giác đứng cả lên thì thấy người kia ngửa mình về phía sau.

Hai chân như đóng đinh xuống đất. Đầu gối co lại. Từ đùi trở lên đến đầu tức là quá nửa người coi chẳng khác gì một khúc gỗ lơ lửng trên không, cáchmặt đất chừng hơn thước.
Đòn cước của Thần Chiếu thượng nhân lại đá sểnh,chân lão lướt trên không cách đùiđối phương độ vài tấc.
Thần Chiếu thượng nhân đánh đến kỳ cùng chứ chẳng chịu thôi.

Uyên ương cước của lão đã đá ra theo thế liên hoàn. Chân trái lão ra chiêu "ô long tảo địa" quét ngang một cái đá vào hai chân đối phương.
Người kia vẫn không biến đổi tư thế, giữ nguyên thân pháp "Thiết bản kiều".

Hai chân gã chí xuống đất cho toàn thândâng cao lên một thước.

Chân trái của Thần Chiếu thượng nhân quét qua dưới gần hai bàn chân gã.
Người kia lại từ từ hạ xuống, mình vẫn không đứng thẳng lên.
Quần hào trong sảnh đường nổi tiếng hoan hô như sấm dậy.
Thần Chiếu thượng nhân đến lúc này mới biết bản lãnh của đối phương còn cao hơn mình một bậc.

Giả tỷ gã động thủ phản kích thì lão tất bị thất bại liểng xiểng.
Thượng nhân liền chắp tay nói:
- Hảo công phu ! Bần tăng rất khâm phục !
Người kia đón tiếp năm chiêu liền của Thần Chiếu thượng nhân mà thủy chung không trả lại một đòn nào. Nét mặt vẫn thản nhiên như không có chuyện gì.
Khang Thân vương nói:
Võ công của hai vị đều rất cao thâm. Thế tử điện hạ !Người của điện hạ thật là lịch sự, nhất định không chịu trảđòn thì ai muốn tỷ thí cũng không tỷ thíđược.

Lại đây! Cả hai vị cùng lãnh một thoi bạc lớn gọi là tiền thưởng.
Người kia khom lưng đáp:
- Đã không có công trạng, khi nào dám hưởng lộc?
Thần Chiếu thượng nhân thấy gã không chịu lại lảnh bạc.

Thượng nhân cũng không tiện đến lãnh một mình.
Khang Thân vương quay lại bảo quan hầu:
- Cầm hai đĩnh bạc đưa tặng hai vị.
Người kia tạ Ơn bạc thưởng. Thần Chiếu thượng nhân cũng lụi cụi thu lấy.
Khang Thân vương biết rõ những biến diễn vừa rồi tuy không phải là một cuộc tỷ võ chính thức mà thực rabên mình đã thất bại.

Thân vương thưởng năm chục lạng bạc cho Thần Chiếu thượng nhân bất quá là để che thẹn cho lão và cũng là để xí xoá bên mình thua cuộc, tỏ ra bất phân thắng bại.
Khang Thân vương một là chưa cam lòng, hai làvẫn còn hy vọng, liền bụng bảo dạ:
- Gã này võ công cố nhiên rất cao thâm, nhưng còn những tên tùy tùng kia của Ngô Ứng Hùng nhất định không bằng gã đó, bọn võ sư thủ hạ của mình đều là những tay nghệ thuật kinh người.

Ngay võ công Tề Nguyên Khải so với Thần Chiếu hoà thượng cũng không kém, không chừng còn có phần hơn.
Nguyên Vương gia vẫn kêu Thần Chiếu bằng thượng nhân. Nhưng từ lúc lão phô trương võ công rồi, Vương gia đối với lão giảm phần tôn trọng, nên "thượng nhân" mới biến thành "hoà thượng".
Vương gia nghĩ vậy liền dõng dạc nói:
- Cuộc tỷ võ vừa rồi không thành, nên còn có chỗ... có chỗ không được mỹ mãn.

Tề Nguyên Khải sư phó ! Xin sư phó mời mười lăm vị võ sư, cả thảy là mười sáu vị.

Các vị lấy binh khí ra để cùng mười sáu vị tùy tùng thế đủ nhất tề động thủ ra chiêu.
Rồi vương gia quay lại bảo Ngô Ứng Hùng:
- Ngô huynh! Ngô huynh bảo họ lấy binh khí ra.
Ngô Ứng Hùng đáp :
- Vãn sinh đến làm tân khách ở phủ vương gia,khi nào dám đem theo binh khí.
Khang Thân vương cười nói:
- Điện hạ khách sáo quá ! Lệnh tôn cùng tiểu vương đều là võ tướng, suốt đời sống ở trong đống đaothương kiếm kích, sao lại còn có những điều uýkỵ như các bà mẹ?

Lại đây! Lấy đủ mười tám thứ binh khí mỗi thứ mấy cây để những tay cao thủ ở phủ Bình Tây Vương lựa chọn.
Khang Thân vương vốn là một chiến tướng từ ngoài quan ải đánh vào Trung Nguyên nên khí giới trong phủ rất là đầy đủ.
Vương gia vừa hô một tiếng, quan hầu lập tức khuân ra một đống khí giới, dài có ngắn có, xếp ở trước mặt mười sáu tên tùy tùng.
Lúc này Tề Nguyên Khải đã mười thêm mười bốn vị võ sư và yêu cầu Thần Chiếu thượng nhânthống lãnh bọn võ sư.
Thần Chiếu thượng nhân đã muốn gỡ thể diện, chỉ nói khách sáo mấy câu rồi nhận ngay không từ chối nữa.

Lão nghĩ thầm:
- Hay dở cũng phải đả thương mấy tên nam man tử thì mới hả được mối uất giận này.
Bao nhiêu ý nghĩ thế tử Bình Tây Vương là quý khách gì gì đó cùng ý niệm phải giữ thể diện cho y, bây giờ lão quên hết.
Lúc này khí giới của bọn Thần Chiếu thượng nhân, Tề Nguyên Khải đã do thủ hạ đưa cả vào sảnh đường.
Thần Chiếu thượng nhân mỗi tay cầm một thanh giới đao lớn bằng thép xanh.

Thượng nhân hướng về phía Khang thân vương chắp tay hành lễ.

Hai thanh giới đao cắp vào giữa hai bàn tay.
Bọn Khang Thân vương khẽ nghiêng mình gật đầu đáp lễ.
Vi Tiểu Bảo trong lòng đắc ý nghĩ thầm:
- Con mẹ nó! Bọn này toàn là những nhân vật võ nghệ cao cường có tên tuổi trên chốn giang hồ mà phải cúi đầu hành lễ với lão gia.

Lão gia bệ vệ ngồi trên chỉ khẽ gật đầu một cái để đáp lễ, so với bọn chúng thật oai phong gấp mười.
Thần Chiếu thượng nhân quay về phía bọn tùy tùng Ngô Ứng Hùng lớn tiếng hô:
- Các vị bằng hữu ở Vân Nam! Các vị hãy lựa khí giới đi !
Đại hán thân hình cao lớn đã đón tiếp năm chiêu của thượng nhân vừa rồi lại lên tiếng:
- Bọn tại hạ vâng tướng lệnh của Bình Tây Vương nhất quyết không động thủ với bất cứ ai tại thành Bắc Kinh.
Thần Chiếu thượng nhân hỏi:
- Chẳng lẽ người ta vung cương đao chém vào đầu, các vị cũng không trả đòn?

Người ta chặt đầu, các vị cũng vươn cổ ra hay rụt đầu xuống cổ?
Câu sau cùng của thượng nhân nói như vậy là nhục mà đối phương quá chừng.
Nên biết trên đời chỉ có loài rùa mới rụt đầu thụt vào trong cổ.

Mắng người như loài rùa là tàn tệ nhất, khinh khi nhứt.
Thượng nhân vừa nói câu này, bọn tùy tùng thế tử của Bình Tây Vương đều tức giận đến xám mặt lại.
Hán tử thân hình cao lớn kia dường như là trưởng toán vẫn cười ruồi đáp :
- Quân lệnh của Bình Tây Vương coi nặng bằng non.

Bọn tại hạ mà vi phạm tướng lệnh thì về tới Vân Nam sẽ bị chặt đầu cũng vậy mà thôi.
Thần Chiếu nói:
- Được lắm ! Chúng ta hãy thử coi.
Thượng nhân vẫy tay ra hiệu cho mười lăm tên võ sư vào góc nhà đại sảnh cùng nhau nói nhỏ thương nghị.
Thần Chiếu khẽ hỏi:
- Chúng ta hết thảy cầm khí giới đánh vào chỗ yếu huyệt bọn chúng, thử xem bọn chúng có trả đòn không?
Tề Nguyên Khải đáp :
- Chúng ta mà đả thương người thật sự là không ổn đâu, chỉ nên bức bách họ trả đòn là được.
Một người khác nói:
- Chúng ta ra tay phải coi chừng.
Thần Chiếu nói:
- Được rồi ! Động thủ đi thôi!
Thượng nhân hú lên một tiếng, cử động giới đao. ánh bạch quang lấp loáng nhằm mười sáu tên tùy tùng của Bình Tây Vương chém tới.
Mười lăm người kia hoặc sử trường kiếm, hoặc sử đinh hoa thương hoặc vung cương tiên, hoặc múa đồng truỳ, mười sáu ban binh khí tới tấp cử động.
Mười sáu tên tùy tùng Ngô Ứng Hùng đứngyên không nhúc nhích, hai tay buông thõng,bàn tay để sát bên đùi, mục quang ngó thẳngvề phía trước tựa hồ không trông thấy mười sáutay võ sư ở phủ Khang Thân vương.
Mười sáu võ sư thấy đối phương không nhúc nhích, đều muốn phô trương thủ đoạn trước mặt Khang Thân vương và tân khách, liền thi triển binh khí bằng những chiêu số tinh xảo kỳ diệu nhất, hoặc đâm xiên phóng thẳng ,hoặc quét ngang bổ dọc.
Mười sáu thứ binh khí ánh đèn lửa chiếu lấp loáng đan liền với nhau thành một bức màn ánh sángvây bọc lấy mười sáu tên tùy tùng ở Vân Nam.
Những người bàng quan thấy thế kinh hãi giật gân.

Bọn văn quan không hiểu rõ chỗ nguy hiểm bên trong chỉ nói:
- Coi chừng ! Coi chừng!
Còn những ai đã học võ đều nhìn rõ bao nhiêu cây binh khí đều nhằm vào những nơi yếu huyệt trong người chỉ còn cách chừng một tấc.

Nếu nhả thêm một chút khí lực là lập tức đối phương phải uổng mạng.
Mười sáu tên tùy tùng vẫn giương mắt nhìn về phía trước tựa hồ đã gác ra ngoài chuyện sinh tử không nghĩ gì tới nữa.

Nếu đối phương muốn hạ thủ thực sự thì chúng sẵn sàng đưa tính mạng vào tay họ.
Bọn Thần Chiếu thượng nhân sử binh khí mỗi lúc một mau, thỉnh thoảng khí giới đụng chạm nhau bật lên tiếng chát chúa. Tia lửa bắn ra tung toé.
Tình thế này lại càng nguy hiểm hơn vì họ tuy không có ý sát thương bọn thủ hạ Bình Tây Vương, nhưng đao, kiếm, tiên, trùy đụng nhau kình lực rất mạnh mà lại gần kề bọn kia thì sức phản chấn cũng đủ làmcho chúng bị thương, khó lòng kiềm chế được.
Quả nhiên bỗng nghe đánh chát một tiếng. Thanh thiếtcương và cây đồng trùy đụng nhau rồi bật ra đánh trúng vào vai một tên tùy tùng.
Tiếp theo một người cầm đao chém chênh chếch tới lướt qua nửa mặt bên phải một tên tùy tùng khác. Ngờ đâu thanh kiếm bên cạnh vung tới đánh 'choang" một tiếng.

Đao kiếm đụng nhau, thanh cương đao hất ngược lại chém vào mặt tên tùy tùng đó.

Máu tươi chảy ra lênh láng.
Hai tên tùy tùng đều bị thương khá nặng mà không một tiếng rên la, vẫn đứng ngay như tượng gỗ.
Khang Thân vương biết rằng nếu còn tiếp tục biểu diễn thì số người bị thương sẽ nhiều hơn.

Vương gia liền hô lớn:
- Võ công hay ! Định lực lại càng tuyệt ! Các vị dừng tay thôi !
Thần Chiếu thượng nhân thét lên một tiếng, quét ngang hai thanh giới đao làm cho cái mũ đội trên đầumột tên tùy tùng rớt xuống.
Đồng bọn của thượng nhân cũng làm theo, hươi lưỡi đao thương kiếm kích tới tấp hất mũ của bọn tùy tùng Ngô Ứng Hùng.
Mười sáu tay võ sư ở phủ Khang Thân vương nổi lên tràng cười ha hả, thu khí giới về, nhảy lùi lại phía sau.
Vi Tiểu Bảo ngó lại trong bọn tùy tùng, quả nhiên thấy có bảy người đầu trọc lóc, nhẵn thín và sáng bóng.
Vi Tiểu Bảo thấy một số người trong bọn tùy tùng đầu trọc lóc liền vỗ tay cười ha hả nói:
- Giai Đề Đốc ! Đề Đốc thật có cặp mắt tinh đời coi người rất đúng. Quả nhiên phần lớn bọn họ đầu...
Gã toan nói đầu trọc tếu nhưng chưa hết câu vội dừnglại vì gã chợt để ý tới mười sáu tên tuỳtùng của Bình Tây Vương phủ vẫn đứng nguyên khôngnhúc nhích, nhưng vẻ mặt cực kỳ phẫn nộ, khoé mắt cơhồ muốn toé lửa.
Vi Tiểu Bảo ở chốn đầu đường xó chợ từ thưở nhỏ hoà mình với bọn du côn gây thành tính vô loại mà cũng nhận thấy bọn Thần Chiếu thượng nhân hành động không được lỗi lạc, chẳng nể mặt người ta chút nào.
Nên biết bọn lưu manh đầu đường xó chợ chuyên nghề ăncắp, ăn trộm lật lọng, cướp giựt, chẳng tử tế gì, nhưng khi tranhđấu với người, chúng vẫn chừa lại mấy phần chứ không tận tình.

Khắp hai miền nam bắc sông Đại Giang chỗ nào cũng vậy.
Trong lầu hồng kỹ viện, khách làng chơi say đắm phong hoa tuyết nguyệt, đem theo hàng vạn lạng bạc vào ổ đ điếm chơi bời, cho kỳ đến lúc trong túi không còn một đồng một chữ.

Mụ giàu cũng cấp cho chúng mấy lạng làm tiền lộ phí để chúng khỏi phiêu bạt tha hương rồi đi đến chỗ treo cổ quyên sinh, nhảy xuống sông tự tử.

Những hành động đó là một kế hoạch để tiếp tục làm ăn lâu dài một cách bình yên.
Vi Tiểu Bảo đánh bạc cùng người, vẫn giở ngón cờ gian bạc lận lấy hết tiền bạc của đối phương, nhưng gã có được một lạng thì lúc tối hậu cũng để đối phương ăn lại một vài đồng cân.

Nếu gã được một trăm đồng thì sau cũng để cho người ta thuvề một vài chục đồng.

Gã làm thế thì một là cách làmăn mới bền bỉ, hai là khiến đối phương khỏi nghi ngờ.

Đồng thời tránh được trường hợp đối phương thẹn quá hoá giận chẳng nghi ngờ gì nữa, thượng cẳng chân hạ cẳng tay đánh cho nhừ đòn.
Bây giờ Vi Tiểu Bảo thấy thái độ phẫn nộ của bọn tùy tùng Ngô Ứng Hùng, trong lòng rất đỗi băn khoăn.
Sau khi xoay chuyển ý nghĩ, gã liền đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi, tiến lại trước bọn võ sĩ ở Vân Nam cúi lượm cái mũ của hán tử người cao lớn lên, ôn tồn nói:
- Chắc các hạ buồn lắm thì phải?
Hai tay gã cầm mũ đội lên đầu cho hắn.
Hán tử khom lưng nói:
- Đa tạ công công !
Vi Tiểu Bảo lại lượm cả mười lăm cái mũ kia lên, cười nói:
- Bọn họ làm thế này thật là đắc tội với cácbạn.
Gã không biết mũ nào của ai liền cầm trong tay đưa ra để bọn tùy tùng lựa lấy mà đội lên đầu.
Mười sáu tên tùy tùng thấy Vi Tiểu Bảo ngồi bên thế tử điện hạ trong bản phủ thì biết là một vị đại quý khách của Khang Thân vương mời đến dự yến.
Đồng thời lại thấy mọi người trên tiệc đều tỏ ra cực kỳ cung kính đối với gã mà bây giờ gã tự cúi xuống lượm mũ cho chúng, khiến chúng trong lòng áy náy, vội dâng lời vấn an, thốt ra những điều cảm kích:
- Bọn tiểu nhân không dám! Không dám ! Công công làm thế này khiến bọn tiểu nhân phải tổn thọ.
Nguyên Vi Tiểu Bảo đối với bọn tùy tùng ở phủ Bình Tây Vương chẳng có gì hảo cảm.

Mỗi khi gã nghĩ tới Ngô Tam Quế là lại muốn cho bọn này phải khổ nhục.

Nhưng thấy bọn Thần Chiếu thượng nhân hai lần hiếp bức chúng mà vẫn nhẫn nại không khỏi nổi lòng hào hiệp trừ kẻ cường mạnh giúp người yếu đuối.
Bây giờ gã lại thấy bọn tùy tùng Ngô Ứng Hùng cảm kích mình một cách chân thành thì trong lòng khoan khoái, quay lại nói với Khang Thân vương :
- Khang vương gia ! Tiểu đệ cần mượn mấy lạng bạc để sửừ dụng !
Khang Thân vương cười nói:
- Quế huynh đệ ! Huynh đệ muốn xài bao nhiêu cứ tùy tiện lấy mà xài.
Mười vạn lạng đủ chưa?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
Làm gì mà xài nhiều thế?
Gã quay lại bảo quan hầu trong vương phủ:
- Đi mua cho mười sáu cái mũ thật đẹp về đây, càng mau càng tốt.
Viên quan hầu vâng dạ đi ngay.
Ngô Ứng Hùng chắp tay nói:
- Quế công công vị thần nể cả cây đạ Tại hạ cảm kích vô cùng !
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
- Vì thần mà nể cả cây đa nghĩa làm sao? Cây đa nào? Ngươi chỉ là con rùa đen.
Khang Thân vương thấy bọn Thần Chiếu thượng nhân khều rớt mũbọn tùy tùng ở phủ Bình Tây Vương thì trong lòng rất áy náy, chỉ sợ đắc tội với Ngô Ứng Hùng, nhưng nếu vương gia tự ngỏ lời xin lỗi cũng không tiện, vương gia thấy Vi Tiểu Bảo xử sự như vậy rất hài lòng, lại hô lớn:
- Người nhà đâu? Lấy bạc thưởng cho mỗi thủ hạ của Ngô thế tử năm chục lạng.
Rồi vương gia lại nghĩ: nếu chỉ thưởng cho đối phương há chẳng làm bọn võ sư dưới trướng mình mất mặt?
Vương gia liền nói tiếp :
- Cả mười sáu vị võ sư bên bản phủ cũng đều thưởng năm chục lạng.
Quần hào trong nhà đại sảnh lại hoan hô vang dội.
Giai Đa đứng lên rót rượu cho mọi người trên tiệc, nói:
- Thế tử điện hạ ! Lệnh tôn dụng binh như thần! Bữa nay Giai mỗ chứng kiến vụ này thì quả nhiên danh bất hư truyền.

Lệnh tôn tướng lệnh nghiêm minh, ba quân dưới trướng liều chết hết lòng, trách nào chẳng đánh đâu được
đấy.

Nào ! Chúng ta ở xa kính mừng Bình Tây Vương một chung.
Ngô Ứng Hùng vội đứng lên nâng chung đáp:
- Vãn sinh kính cẩn thay mặt gia nghiêm uống chung rượu này và xin đa tạ hậu ý của các vị.
Mọi người đều nâng chung uống cạn, Ngô Ứng Hùng lại nói:
Gia nghiêm trấn thủ đất Nam Cương, chốn biên thùy bình tĩnh, đều là nhờ hồng phúc của thánh thượng, thêm vào các vị vương, công, đại thần trong triều xếp đặtđâu ra đấy, chỉ đạo có phương pháp.

Gia nghiêm chỉ biết tận trung với chúa, vâng theo huấn trị của đại thần chứ chẳng có công lao gì đáng kể.
Rượu được vài tuần, viên quan hầu trong vương phủ đãmua được mười sáu cái mũ mới đem về, hai tay dâng lên trước mặt Vi Tiểu Bảo.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Khang vương gia ! Các vị sư phó trong vương phủ đã lỡ tay đánh rớt mũ của người tạ Vậy vương gia nên thưởng các vị sư phó của thế tử điện hạ mỗi vị một tấm mũ mới.
Khang Thân vương cười đáp :
- Phải lắm! Phải lắm! Quế huynh đệ nghĩ vậy là rất chu đáo.
Rồi sai quan hầu đưa mũ mới trả lại cho mười sáu tên tùy tùng Ngô Ứng Hùng.
Bọn chúng đón lấy mũ xong khom lưng nói:
- Đa tạ vương gia ! Cảm ơn Quế công công.
Chúng gấp mũ lại cất vào bọc, trên đầu vẫn đội mũ cũ.
Khang Thân vương và Giai Đa đưa mắt nhìn nhau.

Hai vị đều biết rằng sở dĩ họ chưa đổi mũ mới ngay là cố ýtôn trọng Ngô Ứng Hùng.
Cử toa. lại ăn uống một hồi nữa, ban hát trong vương phủ chuẩn bị diễn tuồng.
Khang Thân vương yêu cầu Ngô Ứng Hùng chấm vở hát.

Ngô Ứng Hùng liền chấm vở tuồng "Mãn sàng hốt'!.
"Mãn sàng hốt" là một vở tuồng vui nhộn diễn tích Quách Tử Nghi mừng thọ, bảy con trai và tám con rể dâng tuổi thọ cho lão.
Quách Tử Nghi là một nhà đại phú quý lại sống lâu, công danh trọn vẹn.
Đạo quần thần rất nên tương đắc.
Ngô Ứng Hùng chấm vở tuồng này vừa có ý nghĩa chúc mừng Khang Thân vương, vừa nói lên hiện trạng của gia gia gã là Ngô Tam Quế. Gã lựa vở tuồng này thật là hợp cảnh.
Khang thân vương chờ Ngô Ứng Hùng chấm tuồng rồi lại đưa vở cho Vi Tiểu Bảo nói:
Quế huynh đệ ! Huynh đệ cũng chấm một vở đi !
Vi Tiểu Bảo chẳng biết chữ gì liền cười đáp:
- Tại hạ không quen chấm tuồng. Nhờ vương gia chấm dùm một tấu, yêu cầu vương gia lựa một tấm tuồng diễn võ.
Khang thân vương cười nói:
- Tiểu huynh đệ thích tuồng võ là phải. Vậy chúng ta lựa vở tuồng một chàng thiếu niên anh hùng đánh bại người ỉớn để tiêu biểu cho tiểu huynh đệ đã bắt được Ngao Bái. à phải rồi!

Chúng ta cho diễn tích "Bạch thuỷ than".
Trong vở này vị tiểu anh hùng Thập Nhất Khang đánh ngã Thanh Diện Hồ.
Thanh Diện Hồ lồm cồm bò dậy rồi lại bị đánh ngã mấy lần.
Khi hai tấn "Mãn sàng hốt" và "Bạch thủy than" diễnxong rồi, liền diễn sang tấn thứ ba là "Du viên kinh mộng".

Hai tên kép thi nhau hát oang oang.
Vi Tiểu Bảo chẳng hiểu tuồng tích ra làm sao, gã không nhẫn nại được nữa liền bỏ ra hành lang thì thấy mấy bàn cờ bạc đang đánh.
Chỗ thì đánh bài cẩu, nơi thì đánh tài xỉu.
Vi Tiểu Bảo không đem theo bộ xúc xắc giả, nhưng bên mình lại có nhiều tiền, gã chẳng kể gì đến được thua, máu cờ bạc càng lên cao.
Nhà cái cũng là một vị tướng quân, trước mặt để đống tiền to sù sù đang hên vận được nhiều.

Hắn vừa trông thấy Vi Tiểu Bảo liền nói:
- Quế công công ! Lão gia cũng đánh chơi mấy bàn chứ?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
- Phải rồi !
Gã liếc mắt nhìn thấy tên thủ hạ cao lớn của Ngô ứng Hùng đứng bên mà gã vẫn có lòng hảo cảm liền vẫy lại.
Hán tử kia bước tới khom lưng hỏi:
Quế công công có điều chi dạy bảo?
Vi Tiểu Bảo cười đáp :
- Trong bàn bạc cha con cũng vậy mà thôi lão ca bất tất phải khách sáo.
Qúy tính đại danh lão ca là gì?
Lúc này Thần Chiếu thượng nhân hỏi tên họ, người này không chịu trả lời, nhưng vì Vi Tiểu Bảo đã gỡ thể diện cho bọn chúng ở trước mặt tân khách, bây giờ lại hỏi một cách rất lịch sự, y không thể chối từ được nữa, liền đáp :
- Tiểu nhân họ Dương, tên gọi Dật Chi.
Vi Tiểu Bảo đã chẳng biết hai chữ Dật Chi viết thế nào, lại không hiểu ý nghĩa ra làm sao, cũng nói luôn :
- Tên hay lắm ! Tên hay lắm! Nhà họ Dương sản xuất rất nhiều anh hùng.
Dương lão Linh Công, Dương Lục Lang, Dương Tôn Bảo, Dương Văn Quảng, Dương gia tướng đều là những bậc anh hùng hảo hán.

Dương đại ca !
Anh em mình chung nhau đánh mấy bàn.
Dương Dật Chi nghe Vi Tiểu Bảo ca tụng tổ tôn nhà họ Dương thì trong lòng rất khoan khoái, mỉm cười đáp :
- Tiểu nhân không biết đánh bạc.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Khó gì ! Để tại hạ dạy cho một lúc là biết ngaỵ Thoi bạc lớn của Dương ca đâu lấy ra đi !
Dương Dật Chi liền lấy đỉnh bạc lớn mà Khang Thân vương vừathưởng đưa ra.
Vi Tiểu Bảo cũng thò tay vào bọc lấy tấm ngân phiếu đặt xuống bàn cười nói:
- Tại hạ cùng Dương huynh đây chung nhau đặt một trăm lạng.
Nhà cái cười đáp:
- Tốt lắm! Càng nhiều càng hay!
Hắn gieo xúc xắc xuống thành nước "Thương địa bài".
Vi Tiểu Bảo gieo được có bảy điểm, thế là thua mất trăm lạng.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Lại đặt trăm lạng nữa.
Bàn này gã ăn.
Đánh luôn 16, 17 bàn, bàn được bànthua, Vi Tiểu Bảo nóng ruột nghĩ thầm:
- Mình có thua mấy trăm lạng cũng chẳng cần gì, nhưng để gã họ Dương mất đĩnh bạc thì không tiện.
Gã liền cầm lấy bộ xúc xắc, ngấm ngầm đẩy kình lực đồng thời la lên:
- "Giam vào đi! "

Gã gieo được hai con lục thành "Trương thiên bài".
Dĩ nhiên nhà cái phải giam.

Thế là một trăm lạng biến thành hai trăm lạng.

Gã đánh luôn ba tiếng.

Hai trăm thành bốn trăm, bốn trăm thành tám trăm.

Gã được tám trăm lạng rồi.
Tài sản của ngocvosong1986

  #44  
Old 01-06-2008, 08:56 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 44


Trôm kinh rồi bị phỏng tay trên

Vị tướng quân làm cái cười nói:
- Quế công công đỏ vận thật !
Vi Tiểu Bảo cưởi nói:
- Tướng quân đã bảo vận đỏ thì bọn tiểu đệ thử đánh hai tiếng nữa.
Gã đẩy tám trăm lạng bạc ra đặt bàn rồi gieo xúc xắc được nước "nhân bài".

Nước bài này khá cao, phần thắng nhiều hơn phần bại.
Nhà cái gieo thành hai con "tam" tức là "trường tam".

Thế là nhà cái lại thua.
Vi Tiểu Bảo quay sang hỏi tên tùy tùng họ Dương:
- Dương đại ca ! Chúng ta đánh nữa hay thôi?
Dương Dật Chi đáp :
- Xin tùy ý Quế công công !
Hắn nghĩ thầm trong bụng:
- Đã được liền năm tiếng, nên thôi là phải.
Vi Tiểu Bảo để nguyên tám trăm lạng trước, thêm vào tám trăm lạng nhà cái mới giam, cộng thành một ngàn sáu trăm lạng.

Gã đẩy ra, cười nói:
- Đánh liều một tiếng nữa cho thích.
Trong phủ Khang Thân vương mỗi khi mở cuộc đổ bác, các vương công đại thần thường đánh lớn, nhưng ít ai đặtbàn đến trên một ngàn lạng.

Bây giờ thấy cuộc đánh bạc hiếm có, mọi người đều xúm lại coi.
Vi Tiểu Bảo cám quân xúc xắc trong tay vừa gieo xuống vừa hô :
- Giam vào đi!
Con xúc xắc gieo xuống quay tít chạy loạn lên một lúc rồi nằm ngửa ra con "lục". Còn con xúc xắc nữa vẫn chạy quanh.
Vi Tiểu Bảo tay bắt quyết chỉ mong con này cũng thành con "lục" là 'Trương thiên bài" thì ăn chắc.

Nhưng quân xúc xắc này không phải của gã mang đến, vì bài lạ nên gã chưa gieo được tinh thục.

Lúc con bài nằm ngửa ra lại thành con "nhị" cộng là tám điểm.

Nước bạc này gã nắm chắc phần thua, gã tức mình mắng liền:
- Tổ bà con xúc xắc thối tha này không chịu giúp mình.
Nhà cái cười khà khà nói:
- Quế công công ! Phen này chắc tiểu tướng ăn được công công rồi.
Y gieo xúc xắc thì một con lật mặt ngũ lên, còn một c on quay tít và chạy vòng tròn hoài.
Vi Tiểu Bảo lại hô lớn:
- Nhị nào ! Có giỏi thì nhị nằm xuống!
Nên biết rằng con xúc xắc này mà là con "nhất" thì thành "yêu ngũ", con "tam" thì thành tám điểm.

Hai bên cùng tám là nhà cái ăn.

Con "tứ" thành chín điểm, con "ngũ" thành "mai hoa", con "lục" thành "ngưu đầu" đều lớn hơn tám điểm. Nói tóm lại, có chỉ là một con nhị cộng thành bảy điểm thì nhà cái mới thua.
Vi Tiểu Bảo quát tháo không ngớt.

May sao , con xúc xắc xoay mình mấy cái nữa rồi đứng lại trong lòng chén quả nhiên là con "nhị".
Vi Tiểu Bảo sướng quá hô lên:
- Tướng quân ! Bữa nay thủ khí của tướng quân thật là không tốt rồi.
Vị tướng quân kia cười nói:
- Cái xui ! Cái xui ! Quế công công đang hồi vận đỏ, làm việc gì cũng được như ý muốn, dĩ nhiên tiểu tướng thua công công là phải.
Hắn vừa nói vừa lấy ra ba tấm ngân phiếu năm trăm lạng, và đỉnh bạc lớn một trăm lạng.
Vi Tiểu Bảo lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi cười nói:
- Cám ơn tướng quân ! Cám ơn tướng quân !
Gã quay sang bảo Dương Dật Chi:
- Dương đại ca ! Chúng ta chỉ được đến thế này thôi,bây giờ không đánh nữa.
Gã cầm một ngàn sáu trăm lạng bạc dúi vào tay tên tùy tùng họ Dương.
Dương Dật Chi bỗng dưng vớ được hoạnh tài, trong lòng vui sướng, khẽ hỏi Vi Tiểu Bảo :
- Quế công công ! Vị tướng công đó quan danh là gì?
Vi Tiểu Bảo ngẩn người ra, khẽ đáp :
- Cái đó tại hạ cũng chưa hỏi y.
Gã liền quay sang hỏi viên tướng kia:
- Đại tướng quân! Tôn tính đại danh tướng quân là gì?
Viên tướng kia đứng dậy hớn hở tươi cười, kính cẩn đáp:
- Tiểu tướng là Hồ Bách Thắng, làm Tổng Binh ở Thiên Tân, vẫn phục vụ dưới trướng Khang Thân vương.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Hồ tướng quân! Tướng quân đánh giặc thì trămtrận thắng cả trăm nhưng đánhh bạc thì e rằng không được.
Hồ Bách Thắng cười đáp:
- Tiểu tướng đánh bạc với người ta thì có thể nói là bách chiến bách thắng, nhưng mình giỏi hơn còn có người giỏi hơn.

Tỷ như nay gặp phải công công thì Hồ Bách thắng biến thành Hồ Bách Bại.
Vi Tiểu Bảo cười ha hả bỏ đi.

Bỗng gã tự hỏi:
- Anh chàng họ Dương này tại sao lại muốn hỏi tên ông tướng?
Gã vừa ngẫm nghĩ vừa liếc mắt ngó lại thấy Hồ Bách Thắng cầm con xúc xắc co tay lại gieo.

Thủ pháp cực kỳ thuần thục. Chính là một tay hảo thủ về cờ bạc trên chốn giang hồ.

Lập tức gã tỉnh ngộ:
- à phải rồi ! Té ra hắn cố ý thua mình.

Thảo nào mình ăn liền năm tiếng bạc, chứ có phải mình hên vận thật đâu.
ít lâu nay ở trong nội cung, cũng như ra ngoài, gã được mọi người tâng công nịnh nọt quen rồi nên không để ý.

Bây giờ bất giác gã ngẫm nghĩ rồi tự hỏi:
- Tại sao cả viên tổng binh trước nay mình chưa từng quen biết cũng cố ý thua bạc để cho mình ăn?

Dĩ nhiên vì mình thường thường ở trước mặt đức Hoàng thượng, họ mong mình nói tốt cho họ khi có cơ hội.

Hay mình không nói tốt thì ít ra cũng không đưa lời dèm pha họ đến tai nhà vua.

Mẹ kiếp ! Lão gia chẳng cần nói tốt xấu cho ai cứ làm đến thái giám giả hiệu là đại phát tài.
Vi Tiểu Bảo dã biết người ta cố ý thua tiền mình, gã có là có thắng cũng chẳng thích gì nên không trở lại đánh nữa.

Gã về chỗ ngồi trên bàn tiệc vừa ăn uống vừa coi hát bội.
Lúc này ban hát đang diễn tấn "Tư phàm".

Một vị ni cô vừa ra điệu bộ vừa cất tiếng hát.

Cửa toa. ngồi coi không ngớt vỗ tay hoan hô.
Vi Tiểu Bảo chẳng hiểu vị ni cô trên sân khấu làm trò gì cảm thấy bực mình liền đứng dậy.
Khang Thân vương cười hỏi:
- Tiểu huynh đệ muốn coi trò gì bất tất phải khách sáo , chỉ cần nói ra một tiếng là được.
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Tại hạ tự tìm lấy thú vui. Vương gia bất tất phải săn sóc đến tại hạ.
Gã đưa mắt nhìn ra hành lang thấy mọi người đang gọi những tiếng bạc rất vui nhộn thì trong lòng gã lại ngứa ngáy, tự hỏi:
- Mắt nhìn thấy thì không yên lặng được. Bữa nay ta có nên đánh nữa không?
Lần trước Vi Tiểu Bảo đến phủ Khang Thân vương hãy còn nhớ láng máng những toà nhà trong phủ.

Tiện chân gã bước đi vào hậu đường.
Bữa nay trong phủ chỗ nào cũng đèn lửa huy hoàng.

Người nào gặp hắn cũng thõng tay đứng nghiêm chỉnh ra chiều rất cung kính.
Vi Tiểu Bảo đang thả bước, chợt mắc đi tiểu.

Gã ngần ngại không muốn hỏi nhà cầu ở chỗ nào, ngó thấy mé tả là một vườn hoa nhỏ, gã liền mở cửa
vườn đi vào tìm chỗ tối.

Gã dừng lại vén quần lên toan tiểu tiện, bỗng nghe bên kia bụi hoa có tiếng người nói:
- Đưa tiền ra trước rồi tại hạ sẽ dẫn đi.
Một người khác đáp:
- Ngươi cứ dẫn ta đi kiếm thấy cái đó đã còntiền tiền bạc ta quyết không thiếu một đồng.
Người nói trước lại lên tiếng:
- Tiền trao cháo múc. Các hạ lấy được cái đó rồi không chịu trả tiền bỏ ngay đi thì tại hạ biết đâu mà kiếm?
Người kia đáp :
- Được rồi. Đây ta hãy đưa trước hai ngàn lạng bạc, tức là một thành.
Vi Tiểu Bảo động tâm tự hỏi:
- Hai ngàn lạng bạc mới được một thành. Vậy đây là chuyện gì mà nhiều tiền dữ vậy?
Gã liền nín nhịn không tiểu tiện nữa, chú ý lắng tai nghe thì thấy người thứ nhất nói:
- Phải đưa một nửa trước không thì thôi. Đây là việc lớn có thể mất đầu, há phải trò đùa?
Người thứ hai trầm ngâm một chút rồi đáp :
- Được rồi ! Đây là tấm ngân phiếu một vạn lạng bạc ngươi hãy cầm lấy cất đi.
Người thứ nhất đáp :
- Đa tạ !
Tiếp theo là tiếng sột soạt đếm ngân phiếu.
Người thứ nhất nói tiếp:
- Các hạ hãy theo tại hạ.
Vi Tiểu Bảo động tính hiếu kỳ nghĩ bụng:
- Chuyện gì mà việc lớn có thể mất đầu? Ta phải theo dõi coi mới được.
Gã nghe tiếng hai người cất bước đi về phía Tây liềntừ trong bụi hoa chuồn ra theo hút một quãng xa xạ Gãthấy bóng sau sưng hai người vừa đi vừa ẩn thân vào nhữngbụi cây.

Chúng đi được mấy trượng lại dừng bước ngó tả, ngó hữu, dường như chỉ sợ có người phát giác.
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ:
- Chúng đã hành động lén lút thì dĩ nhiên không phải là chuyện tử tế.
Khang vương gia rất hậu tình với ta.

Đêm nay ta phải bắt hai tên gian này để tỏ thủ đoạn của Quế công công.
Gã cúi xương lấy trong ống giày ra thanh đao truỷ thủ chặt sắt như cắt bùn và gã cảm thấy mạnh bạo hơn nhiều.
Hai người kia xuyên qua vườn hoa đi tới một căn nhà nhỏ xinh xắn.
Vi Tiểu Bảo nhón gót đến gần thấy ánh đèn trong nhà lọt qua cửa sổ chạm hoa ra ngo ài. Gã liền đi quanh ra cửa sổ phía sau.

Gã dấp nước miếng vào ngón tay để chọc thủng giấy dán cửa ghé mắt nhìn vào.
Trong nhà có một bàn thờ Phật.

Trên bàn thờ đặt pho tượng Như Lai.

Phía trước tượng thần có thắp ngọn đèn dầu.
Một người ăn mặc như kẻ bộc dịch khẽ nói:
- Tại hạ phải phí mất hơn một năm trời mới điều tra ra chỗ cất vật này.
Hai vạn lạng bạc của các hạ cũng đáng lắm.
Người thứ hai xây lưng về phía Vi Tiểu Bảo, hỏi:
- Ở chỗ nào?
Tên bộc dịch nói:
- Đưa đây!
Người kia hỏi:
- Đưa cái gì?
Nguyên người này mặt mũi gầy nhom và chính là Tề Nguyên Khải.

Gã vừa mới ngăn cản tên võ sư họ Lang không cho đi ở trên nhà đại sảnh lúc nãy.
Người bộc dịch cười đáp :
- Các hạ đã biết rồi còn giả vờ hỏi. Dĩ nhiênlà vạn lạng bạc còn thiếu.
Tề Nguyên Khải nói:
- Ngươi ráo riết quá !
Rồi lấy trong bọc ra một xấp ngân phiếu.

Người bộc dịch đem ra trước đèn đếm từng tấm một.
Vi Tiểu Bảo trong lòng kinh hãi vì gã biết võ công Tề Nguyên Khải rất cao thâm mà việc chúng làm đây nhất định là một âm mưu trọng đại.

Nếu họ Tề phát giác ra tất hắn giết gã để bịt miệng.
Trong lòng sợ hãi, Vi Tiểu Bảo bất giác vãi tiểu tiện ra.

Gã đành liều để tự nhiên cho nước tiểu theo đùi chảy xuống để khỏi phát ra thanh âm.
Người bộc dịch đếm ngân phiếu đủ số rồi cười nói:
- Đúng lắm!
Gã hạ thấp giọng xuống ghé vào tai Tề Nguyên Khải nói mấy câu.
Vi Tiểu Bảo đứng ngoài ngó thấy Tề Nguyên Khải gật đầu luôn mấy cái, chứ không nghe rõ câu gì.
Lại thấy Tề Nguyên Khải đột nhiên tung mình nhảy lên bàn thờ.

Đoạn hắn qụay đầu nhìn lại dường như để quan sát xem có chuyện gì xảy ra không.
Tiếp theo hắn thò tay vào lỗ tai bên trái tượng Phật mà mò.
Tề Nguyên Khải sờ mò một lúc lấy ra một vật bé rồi nhảy xuống đất.

Hắn soi vào dưới ánh đèn thì đó là chiếc chìa khóa ánh vàng rực rỡ, đúc bằng hoàng kim.
Chiếc chìa khoá này lớn bằng ngón tay út không đầy một lạng vàng.
Tề Nguyên Khải sung sướng lộ ra nét mặt.

Hắn cúi xuống đếm hàng ngang mười viên gạch, xong lại đếm hàng dọc mười mấy viên nữa.

Đoạn hắn rút trong ống giày ra một thanh đoản đao nậy một viên gạch vuông lên, khẽ bật tiếng hoan hô.
Tên bộc dịch nói:
- Các hạ thấy chưa? Tiền thật của thật, tại hạ có lừa gạt đâu?
Tề Nguyên Khải tra chìa khoá vào lỗ ở phía dưới viên gạch, miệng không nói gì.
Bỗng nghe mấy tiếng lách cách khẽ vang lên, dường như khoá đã mở rồi.
Tề Nguyên Khải lộ vẻ ngơ ngác hỏi:
- Sao lại không kéo lên được? Ta e rằng không đúng.
Tên bộc dịch đáp:
- Có lý nào thế được? Chính vương gia đã mở khoá, tại hạ đứng ngoài cửa sổ nhìn rõ mồn một.
Gã vừa nói vừa cúi xuống nắm lấy vật gì kéo mạnh lên.
Bỗng nghe đánh "véo " một cái. Một cây nỏ máy từ dưới bắn vọt lên trúng vào ngực tên bộc dịch.

Gã bật tiếng la:
- Úi chao !
Rồi ngã ngửa về phía sau.

Tấm nắp hầm bằng sắt trong tay gã bị hất văng đi
Tề Nguyên Khải thân thủ rất mau lẹ.

Hắn nhoai mình vươn tay nắm được cái nắm sắt không để rớt xuống đất cho khỏi phát ra tiếng động. Đoạn hắn cúi xuống sau lưng người bộc dịch, tay phải bưng lấy miệng gã để phòng ngừa gã bật lên tiếng la làm kinh động đến người ngoài.

Tay trái hắn nắm lấy cổ tay trái tên bộc dịch đưa vào trong hầm sờ soạng.
Vi Tiểu Bảo thấy thế không khỏi trợn mắt há miệng nghĩ thầm:
- Chắc trong hầm còn có cơ quan khác nữa, thằng chahọ Tề này thật là thâm hiểm.
Nhưng lần này không thấy tên nỏ bắn ra.

Tề Nguyên Khải mới tự thò tay mình vào để sờ soạng.

Hắn lấy ra một cái bọc.
Tay mặt Tề Nguyên Khải hất mạnh một cái đẩy tên bộc dịch té xuống đất.
Tề Nguyên Khải đứng thẳng người lên.

Hắn đạp chân phải lên miệng người bộc dịch, không để gã hô hoán.

Đồng thời hắn nghiêng mình đặt cái bọc lênmặt bàn thờ phía trước thần tượng, tay mở bọc ra.
Vi Tiểu Bảo hít mạnh một hơi chân khí.

Gã chú ý nhìn vào thì biết tên cuốn "Tứ Thập Nhị Chương Kinh".
Pho sách này đúng là bộ "Tứ Thập Nhị Chương Kính".
Vi Tiểu Bảo ngó thấy bộ Tứ Thập Nhị Chương Kinh này là bộ thứ tư rồi.
Pho kinh này cũng giống hệt những pho mà gã lấy ở phủ Ngao Bái.

Có điều pho sách này đút vào trong một cái túi bằng lụa màu lam, viền đoạn màu hồng.
Tề Nguyên Khải bọc pho kinh lại như cũ.

Hắn giơ chân trái lên đạp mạnh vào chuôimũi tên ở trước ngực tên bộc dịch nghe đánh "sột" mộttiếng. Mũi tên đâm sâu vào ngập tận chuôi.
Tên bộc dịch trước đã bị trọng thương.

Bây giờ mũi tên đâm vào trái tim chết ngay lập tức.

Miệng gã lại bị chân phải Tề Nguyên Khải dẫm lên.

Gã chỉ khẽ rên lên một tiếng trong cổ họng, người dãy đành đạch mấy cái rồi nằm yên không nhúc nhích.
Vi Tiểu Bảo ngó màn kịch khủng khiếp này trống ngựcđánh hơn trống làng.
Lúc nãy gã đã tiểu tiện rồi mà bây giờ sợ quá lại tiểu ra đũng quần.
Tề Nguyên Khải cúi xuống móc trong bọc tên bộcdịch ra tập ngân phiếu mà hắn đã đưa cho gã lúc trước. Hắn cất tập ngân phiếu rồi cười lạt, nói:
- Bữa nay thật đại phát tài !
Đoạn hắn rảo bước ra sân.
Vi Tiểu Bảo tự hỏi:
- Thế là hắn trốn chạy rổi ! Bây giờ ta hô hoán lên hay là im tiếng?
Bóng người thấp thoáng.

Tề Nguyên Khải nhảy lên nóc nhà.
Vi Tiểu Bảo người co rúm lại không dám nhúc nhích.
Bỗng nghe trên nóc nhà có tiếng ngói động lạch cạch.

Sau một lát Tề Nguyên Khải lại nhảy xuống đất đàng hoàng cất bước ra đi.
Vi Tiểu Bảo bụng bảo dạ:
- Phải rồi ! Hắn để kinh sách ở dưới viên ngói để lúc nào tiện dịp sẽ trở lại lấy.

Chà ! Khi nào ta để gã nuốt trôi sách một cách dễ dàng?
Vi Tiểu Bảo chờ một lúc cho Tề Nguyên Khải đi xa rồi mới nhảy lên nóc nhà khẽ lật những phiến ngói chỗ vừa rồi để tìm kiếm.

Gã lật mười mấy tấm ngói thì trông thấy một gói bọc lờ mờ hiện ra trong bóng đen.

Gã liền cầm lấy cái bọc rồi đặt những phiến ngói lại như cũ.
Vi Tiểu Bảo tự hỏi:
- Pho Tứ Thập Nhị Chương Kinh không hiểu đáng tiền ở chỗ nào?

Tại sao Hải lão con rùa, Hoàng thái hậu, gã họ Tề này, lại còn Ngao Bái, Khang Thân vươngai cũng coi là vật báu vô giá?

Nếu Vi Tiểu Bảo không phỗng tay trên để làm món hoạnh tài chẳng hoá ra cũng uổng với cái tên Vi Tiểu Bảo?
Gã nghĩ vậy liền mở bọc lấy bốn cuốn kinh đặt vào sau lưng.

Gã lại thắt chặt dây lưng cho khỏi tụt xuống.

Còn cái túi sách thì gã nhét vào trong bọc.
Vi Tiểu Bảo mặc áo bào rộng thùng thình nên coi bề ngoài không thấy gì hết.
Vi Tiểu Bảo thu cất pho kinh cẩn thận vào trong mình rồi liệng cái bọc ngoài vào trong bụi hoa, đoạn trở gót trở về nhà đại sảnh ngồi uống rượu.
Tình trạng nhà đại sảnh vẫn y nguyên như lúc trước khi Vi Tiểu Bảo bỏ đi.
Chỗ đánh bạc vẫn đánh bạc , nơi hát bội vẫn hát bội.

Trên sân khấu vai đào ni cô vừa uốn éo thân hình vừa hát véo von không ngớt.
Vi Tiểu Bảo hỏi Sách Ngạch Đồ:
- Cô gái kia làm bộ làm tịch, đóng vaigì thế?
Sách Ngạch Đồ cười đáp:
Vị tiểu ni cô này đang ở am chiền nhớ tới chàng trai.

Công công hãy coi gương mặt có xuân tình hơ hớ. Cặp mắt lẳng lơ đưa đẩy cho mọi người...
Lão nói tới đây sực nhớ ra Vi Tiểu Bảo là mộttên thái giám không nên nói nhiềuchuyện trai gái với gã khiến gã phải phiền lòng.

Lão liền đổi sang chuyện khác :
- Tấn tuồng này chán quá ! Quế công công ! (Tuy hai người đã kết nghĩa anh em, nhưng trước mặt công chúng Sách Ngạch Đồ vẫn giữ ý, không hô huynh gọi đệ với Vi Tiểu Bảo).

Để tại hạ chấm cho một tấn khác. à phải rồi!
Chúng ta bảo họ đóng tấn" Nhã quan lâu, Lý Tôn Hiếu đả hổ".

Lý Tôn Hiếu là một tay thiếu niên anh hùng trên đời ít ai bì kịp.

Tiếp theo là tấn "Chung Húc giá muội".

Chung Húc có năm tên thủ hạ vào loại tiểu quỷ.

Tấn này đánh võ rất nhiệt náo.
Vi Tiểu Bảo vỗ tay hoan hô.

Nhưng rồi gã lại nói:
Có điều tại hạ phải về cung không thể ở lại coi được nữa.
Gã liếc mắt nhìn thấy Tề Nguyên Khải đang cùng một tên võ sư biểu diễn quyền thuật "Ngũ Kinh khôi thủ" và "Bát tiên quá kiều". Quyền pháp mãnh liệt kinh người.
Hắn đi xong bài quyền, đột nhiên lớn tiếng hỏi:
- Thần Chiếu đại sư ! ông bạn họ Lang đâu?
Bọn võ sư trên tiệc đều đáp :
Đã lâu chẳng thấy y đâu, có lẽ y chuồn rồi!
Thần Chiếu thượng nhân cười lạt nói:
- Hắn là người bất lịch sự, chắc không còn mặt mũi nào ngồi lại trong vương phủ nữa.
Tề Nguyên Khải nói:
- Chắc hắn chuồn rồi. Coi bộ hắn thập thò lén lút như kẻ ăn cắp, không chừng hắn lấy được vật gì rồi cút mất.
Một tên võ sư khác nói:
- Cái đó thật không biết đâu được.
Vi Tiểu Bảo nghĩ bụng:
- Thằng cha họ Tề hành động quả là chu đáo.

Lúc nãy hắn làm cho gã họ Lang phải mất mặt,bắt buộc phải lén lút chuồn đi.

Có thế thì rồi đây vương phủ phát giácra việc đánh chết người, lấy cắp đồ, mọi người mới đem lòng
ngờ vực họ Lang.

Hay lắm! Đây là một bài học kẻ khôn ngoan nên thuộc lòng.

Trước khi hành động phải tìnl lấy kẻ chịu chết thay cho mình.
Vi Tiểu Bảo thấy đêm đã khuya đứng dậy cáo từ.
Khang Thân vương biết chẳng bao lâu nữa cửa cung đónglại, nên không dám giữ, liền cười hì hìtiễn chân gã ra về.
Bọn Ngô Ứng Hùng, Sách Ngạch Đồ, Giai Đa đềutiễn chân Vi Tiểu Bảo ra đến cổng ngoài.
Vi Tiểu Bảo vừa vào kiệu ngồi yên thì Dương Dật Chi đã chạy đến trước mặt hai tay bưng một cái bọc đưa lên nói:
- Đây là chút lễ mọn của thế tử, bọn tiểu nhân đưa kính tặng công công.
Mong công công thu nạp.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Tại hạ có lời đa tạ thế tử.
Gã đưa hai tay ra đón lấy, cười nói:
- Dương đại ca ! Chúng ta mới gặp nhau một lần mà chẳng khác chi tình cố cựu.

Ta đã coi Dương đại ca như người bạn tốt mà còn đưatiền thưởng thành ra đánh giá đại ca thấp quá.Hôm nào đại ca rảnh mời đến chỗ ta uống rượu.
Dương Dật Chi sung sướng cười đáp :
- Công công đã thưởng cho một ngàn sáu trăm lượng bạc chẳng lẽ còn chưa đủ hay sao?
Vi Tiểu Bảo cười khanh khách nói:
- Cái đó là lấy ở túi người ta, không thể kể được.
Rèm kiệu buông xuống, Vi Tiểu Bảo nóng ruột mở liền bọc ra coi thấy bên trong có ba cái hộp gấm.

Một hộp đựng đôi gà bằng ngọc phỉ thuý.

Một con trống, một con mái đều trạm trổ rết tinh vi.

Cái hộp thứ hai đựng hai chuỗi minh châu, mỗi chuỗi một trăm hạt.

Những hạt minh châu này tuy không lớn bằng mấy hạt mà gã đã nghiền nát để trát vào mặt tiểuQuận chúa.
Nhưng được cái cả hai trăm hạt đều nhau như chọn, tròn trĩnh mà không dấu vết nên cũng quý lắm.
Vi Tiểu Bảo mừng thầm nghĩ bụng:
- Ta gạt tiểu Quận chúa bảo đi mua minh châu.

Ngờ đâu Ngô ứng Hùng lại giúp ta nói dối thành sự thật.
Còn cái hộp thứ ba trong đựng hai tập kim phiếu, mỗi tấm mười lạng hoàng kim, cộng là hai mươi tấm tức hai trăm lạng hoàng kim.

Hai xấp kim phiếu này đều là của tiệm vàng lớn "Dụ Long Thịnh" ở thành Bắc Kinh.
Vi Tiểu Bảo về tới cung, may cửa cung chưa đóng.

Gã lật đật về phòng, cài then cửa lại.

Gã thắp đèn lên, mở màn cười hỏi:
- Ngươi chờ ta buồn bực lắm phải không?
Tiểu Quận chúa vẫn nằm ỳ ra không nhúc nhích.Cặp mắt mở thao láo.
Mấy tấm bánh đã vào miệng vẫn còn nguyên, cô chưa ăn tấm nào.
Vi Tiểu Bảo lấy hai chuỗi chân trâu ra giơ lên cười nói:
- Ngươi hãy coi đây! Ta vừa mua hai chuỗi chân trâu đẹp thế này, để nghiền nát ra đồ mặt cho ngươi. Nếu ngươi không trở nên một tiểu mỹ nhân đệ nhất thiên hạ thì ta không... không phải là họ Quế nữa.
Gã ngừng lại một chút rồi hỏi tiếp :
- Ngươi có đói không ? Sao ngươi lại không ăn bánh?

Bây giờ ta đỡ ngươi dậy để ngươi ăn cho khỏi đói.
Vi Tiểu Bảo đưa tay ra nâng tiểu Quận chúa ngồi dậy.
Đột nhiên gã cảm thấy dưới nách tê chồn.

Tiếp theo trước ngực lại nổi cơn đau kịch liệt.
Tài sản của ngocvosong1986

  #45  
Old 01-06-2008, 08:59 PM
ngocvosong1986's Avatar
ngocvosong1986 ngocvosong1986 is offline
Cái Thế Ma Nhân
 
Tham gia: Mar 2008
Bài gởi: 960
Thời gian online: 1 ngày 14 giờ 25 phút
Xu: 0
Thanks: 0
Thanked 156 Times in 8 Posts
Hồi 45


Vi Tiểu Bảo giằng co Quận Chúa
Vi Tiểu Bảo "ối" lên một tiếng.

Hai chân nhũn ra ngã lăn xương đất không nhúc nhích được.
Tiểu Quận chúa bật lên tiếng cười khanh khách, tung chăn ngồi dậy xuống giường, cô hỏi:
Huyệt đạo ta đã được giải khai, chờ ngươi lâu lắm rồi. Sao bây giờ ngươi mới về?
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Ai giải khai huyệt đạo cho ngươi?
Tiểu Quận chúa đáp :
- Ngươi huyệt đạo bị phong toa? cứ qua một thời gian chừng bảy, tám giờ chẳng cần ai giải, tự nhiên nó cũng khai thông. Ta đỡ ngươi lên giường nằm rồi ta đi đây.
Vi Tiểu Bảo bồn chồn nói:
- Không được ! Không được ! Những vết thương trên mặt ngươi chưa lành,cần phải ta đồ thuốc tiêm thêm cho mới khỏiđược hoàn toàn.
Tiểu Quận chúa cười hì hì nói:
- Ngươi thật là hư đốn toàn nói lừa bịp tạ Mặt ta có bị chạm hoa đâu?
Ngươi làm ta bở vía nửa ngày.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Sao ngươi biết?
Tiểu Quận chúa đáp :
- Ta đã xuống giường đi soi gương thì mặt mũi còn nguyên không sao hết.
Bây giờ Vi Tiểu Bảo mới nhìn kỹ lại mặt cô thấy sạch sẽ trắng mịn.

Bao nhiêu bột đậu cùng các thứ trộn lẫn đã rửa sạch hết.

Gã khen thầm:
- Mlnh thật là lỗ mãng không ngó mặt thị trước.

Nếu biết thị rửa hết rồi thì nhất định không mắc bẫy.
Gã vẫn cãi:
- Ta có đồ linh đan diệu được thì ngươi mới khỏi được.

Nếu không thì sao ta lại lật đật đi mau trân châu cho ngươi? Ngươi coi đây này!

Ta chạy khắp các tiệm châu báu trong thành Bắc Kinh mới mua được cho ngươi hai chuỗi trân châu thật đẹp.

Ta còn mua một đôi đồ chơi tuyệt hảo cho ngươi nữa.
Tiểu Quận chúa hỏi ngay:
- Đồ chơi gì vậy?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ngươi khai huyệt đạo rồi ta lấy cho ngươi coi.
Tiểu Quận chúa nói:
- Được rồi!
Cô toan đưa tay ra giải khai huyệt đạo cho Vi Tiểu Bảo, chợt thấy cặp mắt gã láo liên không ngớt, bất giác động tâm, cười nói:
- Xuýt nữa ta mắc lừa. Ta giải khai huyệt đạo cho ngươi, tất ngươi không cho ta đi nữa.
Vi Tiểu Bảo vội đáp :
- Không có đâu! Không có đâu! Bậc đại trượng phu đã thốt lời ra khỏi cửa miệng thì con ngựa ấy cũng không đuổi kịp.
Tiểu Quận chúa nói:
- Ngựa tứ không đuổi kịp, chứ ngựa ấy là ngựa gì?
Vi Tiểu Bảo cãi:
- Ngựa ấy so với ngựa tứ còn chạy nhanh hơn nhiều. Ngựa ấy đã không đuổi kịp thì ngựa tứ dĩ nhiên càng không đuổi kịp.
Gã biết mình nói trật mà vẫn không chịu nhận lỗi, cãi cối chơi.
Tiểu Quận chúa bán tín bán nghi vì cô không hiểu ngựa ấy là ngựa gì. Cô nói:
Bây giờ ta mới nghe người nói vậy là lần thứ nhất.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Bữa nay ta dạy khôn cho ngươi đó. Món đồ chơi kia ngộ lắm. Nó có một đôi một con đực một con cái.
Tiểu Quận chúa hỏi:
- Có phải đôi bạch thỏ không?
Vi Tiểu Bảo lắc đầu đáp:
- Không phải. So với bạch thỏ nó còn đẹp gấp mười.
Tiểu Quận chúa hỏi:
- Vậy có phải là cá vàng không?
Vi Tiểu Bảo cũng lắc đầu mạnh hơn đáp:
- Cá vàng có chi là đẹp? Nó còn đẹp gấp trăm cá vàng.
Tiểu Quận chúa lại đoán mấy thứ đồ chơi đều không trúng. Cô giục :
- Vậy ngươi lấy ra đi xem nó là cái gì?
Vi Tiểu Bảo muốn dụ cô giải khai huyệt đạo, liền nói:
Ngươi cứ giải huyệt cho ta là ta cho ngươi tức khắc.
Tiểu Quận chúa lắc đầu nói:
- Không được ! Ta phải về ngaỵ Ca ca không thấy tất phải nóng ruột mong đợi.
Vi Tiểu Bảo hỏi:
- Ngươi bảo huyệt đạo tự giải khai đã lâu mà sao không đi ngay còn chờ ta về?
Tiểu Quận chúa đáp :
- Ngươi có lòng tốt đi mua trân châu cho ta, nên ta phải chờ ngươi về cám ơn và ngỏ lời từ biệt.

Nếu bỏ đi ngay thì sao cho phải lẽ?
Vi Tiểu Bảo cười thầm nghĩ bụng:
- Té ra con nhỏ này ngốc thật. Những người trong Mộc vươngphủ đều là hạng ngốc, hèn chi chúng lấy họ Mộc là phải lắm.
Gã nói:.
- Phải rồi ! Ta lo cho ngươi một mình ở nhà vừa nóng ruột vừa sợ hãi nên chạy bở hơi tai, chỉ mong mua được trân châu cho lẹ, nhưng các tiệm châu báu ta vào coi rồi chẳng được chuỗi nào vừa ý.

Trong dạ bồn chồn, ta vấp ngã mấy cái liền, ngưởi lăn longlóc.
Tiểu Quận chúa khẽ la lên:
- Trời ơi! Ngươi té có đau lắm không?
Vi Tiểu Bảo nhăn mặt đáp :
- Một lần ta té xuống, ngực đập mạnh vào khối đá lớn đau đến chết đi sống lại.
Tiểu Quận chúa hỏi:
- Bây giờ đã đỡ chưa?
Vi Tiểu Bảo rên khừ khừ đáp :
- Thương thế rất nặng vì đập vào đá, mỗi lúcmột đau thêm. Ngươi... điểm huyệt. .. không chịu giải khai. ..ta không thể đề tụ chân khí... Tạ.. Tạ ..
Vi Tiểu Bảo thanh âm mỗi lúc một nhỏ.

Đột nhiên gã ngước mặt lên để lộ toàn lòng trắng như người ngất đi.
Tiểu Quận chúa hết hoảng hỏi luôn mấy câu:
- Ngươi... ngươi làm sao thế? Đau lắm phải không?
Vi Tiểu Bảo thều thào đáp :
- Ta... sắp chết đến nơi rồi... Cái đó cũng không cần. Nhưng... có điều chưa được yên lòng.
Tiểu Quận chúa khẽ hỏi:
- Điều gì chưa yên lòng?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Đây là nơi... cực kỳ nguy hiểm. Sau khi ta... chết rồi... Không còn ai chiếu cố cho ngươi... Bao nhiêu kẻ độc ác... bắt ngươi đem đi để hạ sát.
Tiểu Quận chúa nói:
- Ngươi không chết đâu, cứ ngủ đi một lúc là khỏi. Ta phải đi cho lẹ.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ta muốn nghẹt thở rồi.
Gã cố sức ngừng thở. Tiểu Quận chúa đưa tay lên sờ lỗ mũi gã thì quả nhiên thấy không thở nữa.

Cô hết hoảng la lên một tiếng. Giọt châu tầm tãtuôn rơi.
Vi Tiểu Bảo cười thầm nghĩ bụng :
- Con nhỏ hạng thứ chín này quả là đầu óc đán độn, chẳng hiểu cóc gì hết.
Tiểu Quận chúa nghẹn ngào hỏi:
Sao ngươi lại chết được?
Vi Tiểu Bảo nói nhát gừng:
- Ngươi... điểm lầm vào... tử huyệt. .. của ta rồi.
Tiểu Quận chúa vội cãi:
- Không có lý! Không có lý! Sư phụ đã dạy cách điểm huyệt cho ta quyết không thể nào sai lầm được. Hiển nhiên ta điểm vào hai huyệt "Linh Khu", 'Bộ Lạng" trong mình ngươi.

Sau ta điểm thêm huyệt Kiên Trì nữa.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Vì ngươi... vội vã... thành ra điểm trật. .. úi chao ! ... Khí huyết trong mình tạ.. đảo lộn hết rồi...kinh mạch chạy ngược đường. .. Ngũ tạng thay đổi bộ vị Ta bị tẩu... tẩu hoảnhập ... nhập. ..
Tiểu Quận chúa hỏi:
- Tẩu hoa? nhập ma ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Đúng thế!. .. Tẩu hoa? nhập mạ.. Trời ơi! ... Sao ngươi lại hồ đồ đến thế?...
Công phu điểm huyệt chưa luyện được thành thuộc... điểm bừađiểm bãi có chết người không?... Không phải ngươiđiểm vào những huyệt Thiên Trì... Bộ Lang gì hết... mà đúng là Tử huyệt. .. huyệt. ..
Gã không hiểu tên tử huyệt là những gì,không thì đã nói bừa mấy tên ra rồi.
Tiểu Quận chúa hãy còn nhỏ tuổi thì dĩ nhiên công phu điểm huyệt chưa luyện được đến chỗ xuất thần nhập hoá.
Nguyên công phu điểm huyệt rất phức tạp.

Những đại huyệt trong người có hàng mấy trăm chỗ, cách nhau chỉ vài phân thì trong lúc hoang mang điểm
trật là thường.
Tiểu Quận chúa được minh sư chỉ bảo, ba huyệt đạo kia cô điểm rất đúng.
Kình lực thấu vào đáy huyệt, không sai trật chút nào. Có điều cô mới học nghề thì lúc áp dụng dĩ nhiên chưa thể tự tin lắm được.
Tiểu Quận chúa thấy Vi Tiểu Bảo vẻ mặt thiểu não, giả bộ rất khéo, nên cô tưởng mình điểm trật vào tử huyệt thật sự. Cô vội hỏi:
- Phải chăng... phải chăng ta điểm vào huyệt Đản Trung trong mình ngươi?
Vi Tiểu Bảo đáp :
- Đúng rồi !... Đúng là huyệt Đản Trung. .. Tiểu Quận chúa ! Ngươi bất tất phải hối hận. .. vì không phải ngươi... cố ý như vậy. .. Sau khi ta chết rồi... nhất định ta không oán thù ngươi... Đức Diêm Vương có hỏi, ta nhất định không nói... là ngươi điểm huyệt cho ta chết mà chỉ tâu... vì ta không cẩn thận để đầu
ngón tay mình lỡ đâm phải tử huyệt. .. rồi uổng mạng.
Tiểu Quận chúa nghe Vi Tiểu Bảo nói sẽ che dấu tội lỗi chomình thì trong lòng vừa cảm kích lại vừa hốihận.

Cô vội nói:
Hãy giải khai huyệt đạo rồi sẽ tính. May ra còn có thể cứu được.
Cô vội đưa tay ra nắm vào trước ngực và dưới nách Vi Tiểu Bảo mấy cái để giải huyệt cho gã.
Vi Tiểu Bảo có thể cử động được rồi, nhưng gã vẫn rên rỉ nói:
- Hỡi ơi ! Đã điểm vào tử huyệt... thì còn cứu sống làm sao được?
Tiểu Quận chúa vội nói:
- Cái đó chưa chắc, không chừng cứu sống được cũng nên. Ta bất cẩn một chút mà điểm lầm, thật... trong lònghối hận vô cùng!
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ta cũng biết ngươi là người tết. Sau khi chết rồi. .. ta ở cõi âm mà vẫn bảo vệ cho ngươi... Từ sáng đến tối, linh hồn ta lẩn quẩn theo dõi bên mình ngươi.

Nếu kẻ nào định gia hại ngươi... ta sẽ làm cho họ mêđi không còn biết gì nữa.
Tiểu Quận chúa thét lên một tiếng hỏi:
Sao? Linh hồn ngươi cứ quấn quít lấy mình ta hoài ư?
Vi Tiểu Bảo đáp:
Ngươi đừng sợ gì hết ... Linh hồn ta không làm hại ngươi... Nhưng theo lề luật thì ta bị ai giết chết, cái linh hồn nó cứ bám sát lấy người đó.
Tiểu Quận chúa càng nghĩ càng bồn chồn. Cô nói:
- Có phải ta cố ý giết ngươi đâu mà linh hồn ngươi lại ám ảnh ta hoài?
Vi Tiểu Bảo thở dài hỏi:
- Tiểu Quận chúa ! Tên ngươi là gì?
Tiểu Quận chúa lùi lại một bước, cô hỏi lại:
- Ngươi hỏi tên ta làm chi?
Nét mặt đầy vẻ kinh nghi, cô hỏi tiếp :
- Có phải ngươi định lấy tên để kiện ta ở dưới âm cung? Ta không nói đâu!
Tiểu Quận chúa không thấy gã trả lời liền hỏi tiếp :
- Vậy ngươi hỏi tên họ ta làm chi?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ta muốn biết tên họ ngươi để khi xuống cõi âm còn bảo vệ cho ngươi. Ở cõi âm thiếu gì ma quỷ bạn bè. Ta kêu bọn họ phù hộ ngươi. Ngươi đi tới đâu cũng có hàng trăm cái quỷ quanh quẩn bên mình.
Tiểu Quận chúa giận quá thét lên một tiếng rồi nói:
- Không, không ! Ta không muốn ma quỷ theo ta.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ngươi có sợ là sợ bọn quỷ chết treo, quỷ trọc đầu, quỷ đứt cổ, còn quỷ tử tế thì việc gì mà sợ?

Nếu ngươi không ưng cho lũ quỷ sứ đi theo thì quỷ hồn của một mình ta chắc là ngươi chịu lắm?
Tiểu Quận chúa ngần ngừ một chút rồi đáp :
- Nếu ngươi đi theo mà không trêu cợt, hăm doa. thì... cũng không cần lắm.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Dĩ nhiên ta không hăm doạ, không trêu cợt ngươi.

Ban ngày ngươi ngồi đâu thì quỷ hồn ta xua ruổi cho ngươi. Ban đêm ngươi ngủ quỷ hồn ta đuổi muỗi cho ngươi.

Ngươi buồn hay ngươi sợ quỷ hồn ta báo mộng, hoặc kể chuyện cổ tích cho ngươi nghe để ngươi vui dạ.
Tiểu Quận chúa hỏi:
- Tại sao ngươi đối đãi tử tế với ta như vậy?...
Cô buồn rầu thở dài nói tiếp :
- Ngươi đừng chết là hay hơn hết.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Có một điều ngươi đã ưng chịu với ta mà chưa làm. Hỡi ôi ! Ta chết cũng không nhắm mắt được.
Tiểu Quận chúa hỏi:
- Điều gì? Ta có ưng thuận với ngươi điều gì đâu?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ngươi đã ưng thuận chịu kêu ta ba câu "Hảo ca ca" !Vậy trước khi ta lâm tử có được nghe ngươi gọi thì tachết mới nhắm mắt được.
Tiểu Quận chúa sinh trưởng trong vương phủ đời đời trấn thủ ở Vân Nam.
Song thân và huynh trưởng cô đều sủng ái vô cùng.

Về sau tuy quốc phá gia vong, nhưng cô là dòng dõi thế thần gia tướng, nên những nô tỳ bộc dịch đều
thương yêu, hộ vệ cho vị tiểu Quận chúa cành vàng lá ngọc này, săn sóc cô từng ly từng tý.

Trước nay cô chưa bị ai lừa gạt, doa. dẫm.

Từ ngày cô ra đời, cô chưa từng nghe một lời giả dối nào.

Vì thế mà Vi Tiểu Bảo nói trăng nói cuội, ban đầu cô đều cho là thật.

Sau gã càng nói càng phấn khởi tinh thần, nhất là lúc gã bảo cô kêu ba tiếng "Hảo ca ca ! ", mắt gã sáng lấp loáng những tia giảo quyệt.

Bất quá cô chỉ là người chất phác lương thiện, chứ không phải là hạng ngu ngốc, liền biết gã trêu cợt cô lùi lại một bước, nói:
- Ngươi gạt ta rồi. Ngươi không chết đâu.
Vi Tiểu Bảo cười khanh khách nói:
- Hiện thời ta tạm thời chưa chết ngay, nhưng sau mấy bữa cũng đến chết mà thôi.
Tiểu Quận chúa nói:
- Sau mấy bữa cũng không chết được.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Dù sau mấy bữa chưa chết thì mai hậu cũng phải chết.

Ngươi mà không hô ba tiếng "Hảo ca ca ! " thì quỷ hồn ta ngày nào cũng lẩn quất bên ngươi, khôngngớt kêu: "Hảo muội muội! Hảo muội muội! "
Gã bóp cổ họng, kéo dài thanh âm nghe rất thê thảm, cực kỳ đáng sợ.

Gã lại lè lưỡi ra như quỷ chết treo coi càng gớm ghiếc.
Tiểu Quận chúa la lên một tiếng "Trời ơi! " rồi xoay mình xông lại cửa phòng.
Vi Tiểu Bảo chạy theo thấy cô đưa tay rút then cửa, liền nhoai lưng ra ôm chặt lấy cô nói:
- Không đi được đâu. Bên ngoài có rất nhiều ác nhân ác quỷ!
Tiểu Quận chúa vội nói:
- Buông ta ra ! Ta phải về nhà!
Vi Tiểu Bảo nói:
- Muốn về cũng không được đâu.
Tiểu Quận chúa vung cườm tay phải lên chém xuống cổ tay mặt gã.
Vi Tiểu Bảo xoay bàn tay trái bắt lấy cánh tay tiểuQuận chúa.
Tiểu Quận chúa huých khuỷu tay về phía sau.

Đồng thời tay trái cô nắm lại thành quyền đập xuống đầu Vi Tiểu Bảo.
Người Vi Tiểu Bảo vội hạ thấp xuống tránh khỏi thoi quyền, đồng thời ôm lấy đùi tiểu Quận chúa.
Tiểu Quận chúa ra chiêu "Hồ vĩ tiên" , tay trái chém xéo xuống.
Vi Tiểu Bảo không tránh kịp.

Bàn tay của tiểu Quận chúa đập xuống vai gã đánh "chát" một tiếng.

Gã giật mạnh một cái, tiểu Quận chúa đứng không vững ngã lăn xuống đất.
Vi Tiểu Bảo đè lên toan ghì chặt lấy tiểu Quận chúa.
Tiểu Quận chúa vung chân phóng chiêu "Uyên ương liên hoàn thoái" đá ngược lên mặt gã.
Vi Tiểu Bảo lăn mình đi, lại giữ chặt được cánh tay trái tiểu Quận chúa.
Về công phu quyền cước, tiểu Quận chúa được minh sư truyền thụ, so với Vi Tiểu Bảo cô còn tinh thâm hơn nhiều.

Giả tỷ là cuộc đấu võ chân chính thì Vi Tiểu Bảo nhất quyết không thể địch nổi tiểu Quận chúa.

Nhưng lúc này hai người chỉ giằng co nhau.

Một người muốn trốn chạy, còn một người nhất định giữ lại không chịu buông tha.
Về công phu giằng co, đô vật, Vi Tiểu Bảo đã được luyện tập một thời gian khá lâu.

Hơn một năm trời, hàng ngày gã tỷ thí cùng vua Khang Hy.
Mặt khác Hải lão công truyền nội công cho gã tuy là công phu giả tạo, nhưng môn cầm nã tỷ đấu xáp lá cà thì lão lại dạy gã môn võ công thượng thặng của phái Thiếu Lâm về cách đánh gần.
Bây giờ gã cùng tiểu Quận chúa quần thảo nhaumấy hiệp, tuy gã bị trúng hai quyền vào ngực, nhưngđã nắm được tay mặt tiểu Quận chúa liền xoay lại cười hỏi:
- Ngươi đã chịu đầu hàng chưa?
Tiểu Quận chúa đáp :
- Không đầu hàng.
Vi Tiểu Bảo đầu gối bên trái quỳ trên lưng cô hỏi:
- Có đầu hàng không?
Tiểu Quận chúa trước nay chưa từng bị ai vũ nhục đến thế.

Tuy cô đã bị người điểm huyệt đặt vào bụng heo khiêng đi khiêng lại, nhưng cũng chưa đến nỗi nhục nhã như lần này bị đè xuống đất, không nhúc nhích được.

Cô vẫn đáp :
- Không hàng !
Vi Tiểu Bảo bóp mạnh tay hơn lại đưa cánh tay cô bắtquặt về sau lưng rồi kéo mạnh một cái.
Tiểu Quận chúa thét to một tiếng, khóc oà lên.
Vi Tiểu Bảo tỷ võ với vua Khang Hy, bất luận hai người đau đớn thế nào cũng chẳng kêu la, dĩ nhiên không cóchuyện khóc lóc.

Khi bị đối phương kiềm chế không còn cách nàophản kháng thì hô một tiếng : "Đầu hàng" và coi bộ bị thua một keo, rồi lại tỷ đấu hiệp khác.
Gã không ngờ tác phong của tiểu Quận chúa khác hẳn vua Khang Hy vừa thua một keo đã khóc rống lên.
Vi Tiểu Bảo cười nói:
- Đừng giở trò trẻ nít nữa !
Đoạn gã buông cô ra.
Tiểu Quận chúa nhẩy bật ra chiêu "Tinh hoa? minh diệt".

Tay trái cô vung hờ một cái.

Cô chờ cho Vi Tiểu Bảo cúi đầu xuống mới đập đánh "chát " một tiếng.

Thoi quyền của cô dáng trúng vào sống mũi gã.
Tiếp theo tiểu Quận chúa lại ra chiêu "Yến song phi".

Tay trái chém xéo lên hớt vào phía dưới cằm gã bên trái. Tay mặt hớt qua mé tả.
Vi Tiểu Bảo ngã ngồi xuống.
Tiểu Quận chúa lại xoay mình rút then cửa.
Vi Tiểu Bảo xô cả người lên, ôm lấy đầu tiểu Quận chúa.
Tiểu Quận chúa thúc hai khuỷu tay về phía sau, sử chiêu " Sơn phong lãnh yên". 'Bốp, bốp " hai tiếng. Trước ngực Vi Tiểu Bảo bị trúng đòn, tuy tý lực của tiểu Quận chúa hãy còn yếu ớt không đánh gãy được xương sườn gã, nhưng cũng làm cho đau thấu tâm can.
Vi Tiểu Bảo biết rằng nếu để tiểu Quận chúa trốn ra ngoài tất bị bọn thị vệ trong cung bắt được truy cứu ra thì gã đến phải tội mất đầu.

Gã cố nhịn đau, hết sức giữ chặt lấy đầu tiểu Quận chúa.

Tiểu Quận chúa cục cựa xoay mình lại thấy mặt gã máu chảy đầm đìa thì giật mình kinh hãi hỏi:
- Ngươi. .. Ngươi làm sao lại chảy máu?
Nguyên Vi Tiểu Bảo vừa rồi bị một thoi quyền đánh trúng sống mũi nên máu mũi tuôn ra.

Nên biết mũi là nơi rất dễ chảy máu. Nhưng dùmáu ra nhiều cũng chỉ bị thương nhẹ.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ngươi không đi được.
Tiểu Quận chúa nói:
- Mau buông ta ra !
Vi Tiểu Bảo ôm chặt hơn đáp:
- Ta không buông.
Tiểu Quận chúa thấy gã ra máu nhiều quá đâm lo hỏi:
- Ngươi... có đau lắm không?
Vi Tiểu Bảo đáp:
- Ta đau muốn chết rồi đây. Chẳng lẽ lần này ta còn chưa bị ngươi đánh chết?
Gã sợ bị điểm huyệt hai tay ôm quàng lấy tiểu Quận chúa như đóng đai.
Tiểu Quận chúa nói:
- Ngươi cũng không chết đâu. Sống mũi bị giáng một quyền làm sao mà chết được?
Vi Tiểu Bảo nói:
- Máu ta cứ chảy hoài, chảy đến lúc khô kiệt rồi ngươi coi xem có chết không?

Ta biến thành cái xác cứng đơ, cứ ôm ngươi chằng chằng nhất định không buông.
Tiểu Quận chúa nói:
- Để ta lấy bông nút lỗ mũi cho là máu không chảy nữa.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ta thích để máu chảy, chảy càng nhiều càngchóng hết để ta sớm biến thành cái xác cứng đơ.
Tiểu Quận chúa nói:
- Ngươi đừng biến thành xác chết. Ta năn nỉ ngươi đừng chết.
Vi Tiểu Bảo nói:
Ngươi có hứa là không bỏ đi thì ta mới không chết.
Tiểu Quận chúa nghĩ bụng:
- Ta cứu sống gã rồi hãy chạy đi.
Cô đáp :
- Được rồi. Ta không đi nữa là xong.
Vi Tiểu Bảo nói:
- Ngươi mà ra cửa là ta lấy đao tự đâm mình cho chết.
Gã nói rồi buông taỵ Tiểu Quận chúa thở dài nói:
- Ngươi nằm lên giường mau để ta cầm máu cho.

Ngày trước ta bị té cũng chảy nhiều máu mũi mà cũng không chết.
Cô đưa tay nâng đỡ Vi Tiểu Bảo.

Gã giả vờ chân bước loạng choạng để sức nặng toàn thân tựa vào cánh tay tiểu Quận chúa.
Tiểu Quận chúa đỡ Vi Tiểu Bảo lên giường nằm yên rồi,lấy khăn tay xấp nước phủ lên đầu gã, lại dùng khăn mặtlau sạch những vết máu.

Cô nói:
- Ngươi nằm nghỉ một lát là máu không ra nữa.Vừa rồi ta đánh ngươi đau, trong lòng rất hối hận.

Bây giờ ta muốn đi thật. Ngươi đừng bắt ta nữa.
Nếu bắt là ta lại đánh.
Vi Tiểu Bảo bỗng la hoảng:
- Trời ơi ! Phía sau tai ta cũng chảy nhiều máu lắm.
Tiểu Quận chúa kinh hãi hỏi:
- Thật không?
Cô cúi xuống nhìn.

Vi Tiểu Bảo liền giang hai tay ôm chặt lấy lưng cô.

Gã sử chiêu "Đằng la thức ".

Hai tay gã nắm vào những đốt xương ở sau lưng.
Tiểu Quận chúa toàn thân nhũn ra, cựa cạy mấy cái chẳng thấy công hiệu gì
Giữa lúc ấy bỗng nghe cửa sổ có tiếng gõ lách cách.
Vi Tiểu Bảo khẽ nói:
- Đừng lên tiếng. Có ma quỷ!
Tài sản của ngocvosong1986

Ðề tài đã khoá

Từ khóa được google tìm thấy
�������, �����, ��������, ������, ����������, �������, �����, ������, �������, ������, �����������, �����, ������, ��������, ������, �����, �������, �������, ����������, ����������


©2008 - 2014. Bản quyền thuộc về hệ thống vui chơi giải trí 4vn.eu™
Diễn đàn phát triển dựa trên sự đóng góp của tất cả các thành viên
Tất cả các bài viết tại 4vn.eu thuộc quyền sở hữu của người đăng bài
Vui lòng ghi rõ nguồn gốc khi các bạn sử dụng thông tin tại 4vn.eu™

Tự độngTELEXVNITắtChính tảKiểu cũ