[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 40: Nhiệm vụ thuốc tiến hóa Butterfree (1)
- Mẹ nó, thích thì chích.
Bản thân đã chả còn cái quái gì ngoài cái mạng đang sống với cái niềm tin báo thù mãnh liệt khiến lửa giận vì sự vô dụng của bản thân trở nên hừng hực. “Hắn” hầm hầm tuốt gươm xông lên.
Không thành công thì cũng thành nhân!
“Hắn” thu gom đồ đạc. Không, nói trắng ra là vác cái thân tàn ma dại chuẩn bị đi ra ngoài. Cuộc sống của nhân vật này chỉ có ăn nhờ ở đậu, may mắn sống tới giờ phút này âu cũng là nhờ cái trại mồ côi nơi hẻo lánh. Nếu không có cái trại nghèo thu nhận từ bé, thằng nhân vật khốn khiếp này đã chết từ lâu. Và nhờ đó mà “hắn” chẳng phải hóa thân vào thằng khốn này.
Song có lẽ “hắn” hơi bị “chập” nên đánh mất tỉnh táo mà nhập tâm quá mức. Có thế nào thì nhân vật này cũng chỉ là một dãy số liệu, và nó được mã hóa bởi sinh mệnh trí năng. Sự thật tàn khốc thì đây chỉ là một sự tưởng tượng. Khặc...
“Hắn” bước tới cái giường cọt kẹt sắp đổ mà gom bộ đồ rách rưới còn lại nằm ở trên đầu giường vào ngực. Số nghèo thì chấp nhận thôi. Tuy vậy cứ nhìn 2 cái bộ đồ không chỗ lành lặn và không được chắp vá đến nỗi ló trên hở dưới cũng đủ biết nhân vật chết tiệt này đánh nhau bao nhiêu lần mỗi ngày và nghèo tới cái độ nào.
Nhét xong bộ quần áo đó vào ngực, “hắn” bước ra khỏi căn phòng.
Đập vào mắt “hắn” là ánh nắng chói chang cùng hàng cây rượp mát.
Hít thở không khí trong lành, “hắn” cảm thấy khoan khoái và dễ chịu hơn nhiều.
Cũng dễ hiểu, nước Việt Nam mà “hắn” đang ở bởi vì nhiều lý do: có vì mục đích phát triển kinh tế, có do gỗ tặc (rừng biến mất rồi nên không còn lâm tặc nữa, thay vào đó là gỗ tặc), và cũng là do một vài nhà cầm quyền không ưa thích tán cây hay vì mục đích gì đó mà ra lệnh chặt bớt cây đi, vân vân... mà số lượng cây xanh ở Việt Nam chỉ còn đếm được trên một chục cái bàn tay.
Đến thời điểm hiện tại, vào năm 2087, cây xanh đã tuyệt chủng phần lớn. Con người sống ở một thế giới toàn những khu nhà cao, những nhà máy liên tục xả bụi. Và cái đặc biệt nhất là ra đường thì phải mang theo bộ quần áo “chuẩn”, mũ và bình oxi để hít thở. Ở trong căn hộ hay những ngôi nhà thì không cần phải mặc đồ, đội mũ và sử dụng bình oxi vì đã có hệ thống lọc khí tiên tiến nhất.
Nhưng nhìn lại thì là một chữ “thảm”!
Cây xanh đã trở thành thứ quý hiếm, mà con người bắt gặp nó nhiều và đa dạng chủng loại nhất là trên truyền hình. Cứ nhìn những thước phim xưa cũ mà thèm khát ngồi dưới vô vàn cây cối xanh um, hay lãng mạn trao nhau những cái nắm tay thân mật, hoặc cười đùa nói chuyện với bạn bè... Thèm, rất thèm. Nhưng nó chỉ là giấc mơ xa vời vợi.
Còn bây giờ cây xanh ở đâu? Khỉ thật! Ra đường toàn trùm mũ thủy tinh, ăn mặt kín hết cả người chả biết ai là ai. Việc tệ hại nhất là khi ngươi nói chuyện thì phải dùng loa nhỏ gắn trên bộ quần áo. Vì sao đó là tệ hại nhất? Bởi vì dùng loa thì âm thanh không còn chân thực nữa. Nhiều lúc giọng vịt đực qua cái loa nhỏ lại giống giọng thiên nga, và giọng thiên nga lại bị “biến hình” thành giọng chó tru. Thật kinh khủng!
Tệ hại nhất với nửa kia của “hắn” chính là như thế. Và với một kẻ sống tràn ngập cây xanh từ nhỏ là “hắn” thì lại là thảm họa. Dẫu vậy đó chỉ là thảm họa tệ hại nhất đối với những kẻ F. A.
Với những cặp đôi thì chỉ có càng tệ hơn.
Đến năm 2087, không khí quá ô nhiễm, không gian lại tràn ngập nhà cửa và đường xá. Những cặp đôi yêu nhau chỉ có thể đến những tòa nhà quen thuộc (mà cặp nào cũng phải đến) để hẹn hò. Riêng tư thì không thấy đâu, chỉ thấy khắp nơi toàn người là người. Lại còn phải trả phí với giá cắt cổ. Và lẽ dĩ nhiên là nghèo thì đừng bàn.
Cặp đôi mới quen muốn một chốn riêng tư thì thuê một căn phòng à? Mới gặp nhau vài lần thì thuê phòng làm gì? Kiểu này là cánh mày râu muốn ăn tát và vĩnh viễn trở thành một kẻ háo sắc chỉ biết đến dục vọng mà đứa con gái nào cũng được giáo dục là nên biết sợ hãi mà tránh xa.
Dĩ nhiên là các cặp có thể hẹn tại các quán giải khát, quán ăn, rạp chiếu phim hay sân vận động... Song hai chữ riêng tư, hay năm chữ không gian của hai đứa bị bóp chết từ trong trứng nước.
Nắm bắt tâm lý của mọi người, những cái game thời đại này lại thiết kế nhằm mục đích trở thành một nơi lý tưởng để con người tìm về cảm giác xưa. Dù thế, chỉ là game giả lập 3D, 4D, 5D cũng không hề khiến con người thỏa mãn hay cảm nhận được hoàn toàn không khí tươi mát của ngày xưa đầy rẫy cây xanh.
Tuy nhiên game Huyền Thoại ra đời lại đáp ứng được điều này. Mức độ chân thực 98% cũng đủ đè chết mọi đối thủ. Đó cũng là một điểm hút khách nổi bật đi. Và do đó mà game Huyền Thoại mặc dù khó nhằn thì người chơi cũng không từ bỏ.
Ở nơi đây, họ tham lam hít thở và cảm nhận cái giấc mơ xa tầm tay. Cái cảm giác khó tả ấy cứ như ma túy vậy. Nó làm họ nghiện, và nghiện nặng. Hơn bao giờ hết, họ yêu thích nơi này không rời tay. Nó từ lúc nào đã trở thành một phần cuộc sống của họ.
Sau khi uy nghĩ lan man một hồi, cảm khái cuộc sống địa ngục ở Địa cầu một lúc, “hắn” lao nhanh ra khỏi khu kí túc xá.
- Hành Giả, Hành Giả.
Đột nhiên một giọng nữ ấm áp từ phía sau “hắn” vọng tới. Bất đắc dĩ “hắn” dừng chân và quay người lại.
Nhận ra người bạn từ thuở ấu thơ khi nhân vật của “hắn” mới tiến vào cô nhi viện, “hắn” bỏ ra một nụ cười thân thiện mà hỏi:
- Tiểu Nguyệt, có chuyện gì sao?
Người con gái tên là Tiểu Nguyệt có đôi mắt to tròn, sóng mũi nhỏ nhắn, hai má hồng hồng cong môi hừ lên một tiếng.
- Hừ, trả lời câu hỏi của tớ. Cậu định đi đâu?
“Hắn” bài trừ ra nụ cười bất biến mà đáp:
- Ha ha... Tớ chỉ là đi dạo thôi mà.
Tiểu Nguyệt trừng mắt nhìn, chỉ vào ngực “hắn” mà mắng:
- Nói dối! Cậu đi dạo mà phải mang theo bộ quần áo kia sao.
“Cô nàng NPC này thông minh cũng quá cao đi.” – “Hắn” nhủ thầm. Thế nhưng vì mục đích không gây nên chuyện gì rắc rối. Đặc biệt là những việc ầm ĩ có khả năng mang đến sự chú ý của vị viện trưởng thành tinh và nghiêm khắc theo trí nhớ của nhân vật, “hắn” cười gượng:
- Mục đích chính là ra bờ sông dạo mát, nhân tiện mang quần áo đi giặt luôn ấy mà.
Tiểu Nguyệt kiên quyết không buông tha:
- Cậu lại nói dối! Giặt đồ thì có nước ở viện rồi, việc gì phải ra tận bờ sông.
- Không phải, là vì quần áo của tớ khó coi quá nên tớ không dám giặt đồ trước mặt mọi người.
- Nói dối! Nói dối! Cậu định trốn khỏi viện sao? Tớ biết mấy ngày trước cậu bị tổn thương, nhưng mà có cần phải như vậy không?
“Hắn” sửng sốt. Chợt một luồng khí ức tràn về. Thì ra 3 ngày trước tên nhân vật bị cười nhạo vì không bắt được con pokemon nào, ngay cả con sâu Caterpie yếu ớt. Bị chọc ghẹo, theo nỗi tích tụ lâu ngày, hôm đó nhân vật bộc phát và xảy ra đánh nhau. Kết quả thì không cần nói cũng biết, “hắn” bị đánh bầm dập.
Tối hôm ấy gã nhân vật lê cái thân tả tơi về phòng. Trong 2 ngày tiếp theo, tên ấy không bao giờ rời đi căn phòng của mình. Mà tên nhân vật yếu đuối này tự ti núp ở góc phòng mà khóc.
Nhớ đến đây, “hắn” cũng có tí thông cảm cho số phận éo le cành me của gã nhân vật. Dẫu gì nó cũng chỉ có 14 tuổi, đau buồn thì khóc cũng dễ hiểu. Càng dễ hiểu hơn là đàn ông, con trai không mấy ai thể hiện nỗi buồn ở chốn đông người, mà chỉ co mình vào một góc nào đó mà giải tỏa.
Đáng tiếc, nhân vật không có người thân, bạn bè cũng không có mấy ai và sống nội tâm. Thế nên nỗi buồn chỉ có thể tự mình trải nghiệm toàn bộ mà không hề chia sẻ với bất cứ ai. Nhân vật thật sự đáng thương chứ không đáng giận. Đây là cảm nhận lúc này của “hắn” về nhân vật mình hóa thân.
Ngẩng mặt nhìn cô bé trước mắt, cô bé chơi thân với nhân vật từ nhỏ, nội tâm của “hắn” cũng đầy đủ ngũ vị tạp phần. Biết nói sao đây? Chẳng lẽ nói rằng nhân vật đã chết, “hắn” bây giờ chỉ mượn thân xác này? “Hắn” không phải là trốn mà “hắn” cần phải đi?
Hiển nhiên trong tình huống này, nhiệm vụ hiện tại của “hắn” là bịa ra một cái lý do hợp lý rồi chuồn thẳng. Song bất cứ lý do nào đưa ra nhằm mục đích che giấu sự thật đều có kẽ hở. Và nói dối thì lâu ngày cũng bị phát hiện. Đến khi đó, “hắn” biết đối mặt với cô gái NPC trước mặt như thế nào?
Với nhiều người thì đây chỉ là việc đơn giản. Nhưng với “hắn”, việc này lại rất khó khăn. Với một cô gái tuổi mới lớn, suy tư của họ đang còn định hình và dễ bị tổn thương bởi những điều vụn vặt. Tình cảm của họ suốt thời gian qua vẫn rất tốt.
Bởi vậy, có trời mới biết khi cô ấy biết “hắn” lừa dối thì phản ứng của nàng là như thế nào? Và cũng có trời mới biết sau này khi cô ấy gặp “hắn” một lần nữa thì phản ứng của nàng là như thế nào?
Đương nhiên một lý do nữa khiến “hắn” phải cẩn thận là vì muốn sống tốt ở thế giới game có những NPC có trí tuệ cao như vầy, thì tốt nhất chính là dùng thái độ chân thành với họ. Đúng, tốt nhất là đối xử tốt với họ như đối xử tốt với mọi người xung quanh trong cuộc sống thường ngày.
Vì những cái lý do ấy, “hắn” lâm vào mâu thuẫn.
Tiểu Nguyệt đứng lặng nhìn người bạn thân đang cúi đầu và im lặng suy nghĩ. Là một cô nhi, một con người sống tự lập khi còn rất nhỏ, có thể nói nàng trưởng thành và chín chắn hơn nhiều so với tuổi của nàng. Vì lẽ ấy mà khi nhìn thấy “hắn” vội vàng chạy đi về hướng cổng của viện mồ côi, nàng phản ứng rất nhanh.
Tất nhiên là nàng đã nghĩ tới một lý do hợp lý nhất khi đặt bản thân vào tình huống của tên nhân vật bạn thân của nàng. Mà lý do đó lại là: “Xấu hổ nên muốn trốn ra ngoài tránh mặt mọi người”.
Sống với nhau tại nơi đây hơn mười năm, nàng cũng một phần hiểu rõ tính cách của tên nhân vật. Vì thế, nàng biết một con người bề ngoài mạnh mẽ và nghịch ngợm lại có bên trong mềm yếu như thế nào. Nàng biết có thể nhân vật muốn ra ngoài đời sống thực để tìm cách trở nên mạnh mẽ...
Tuy nhiên, một đứa bé được giáo dục cũng hiểu được cuộc sống bên ngoài hỗn loạn và nguy hiểm.
Cho nên vào lúc này, nàng cho ra quyết định phải cản “hắn” lại.
Tay phải của nàng đưa xuống thắt lưng. Ngay lập tức nàng rút ra một quả pokemon cầm trong lòng bàn tay. Sau đó, nàng dùng ngón cái bấm vào nút bấm và quăng tới; đồng thời ra lệnh và lao tới phía “hắn” nhanh nhất có thể.
Up ảnh trên diễn đàn thì báo 404, dùng ảnh up từ trang v-i-ptruyen lên thì không được. Chán thật!
[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 41: Nhiệm vụ thuốc tiến hóa Butterfree (2)
Quả pokemon hở ra, một luồng sáng đỏ chiếu lên mặt đất. Luồng sáng ấy bắt đầu ngưng lại thành một con vật tròn ỉn với đôi chân nhỏ nhắn, đôi tay xinh xắn và hai cái tai nhọn dễ thương. Thêm một đôi mắt to tròn màu lam cộng với một nhúm lông xoăn lộ ra trên đầu.
- Jig gly... Jig gly...
Nó vui vẻ hướng về Tiểu Nguyệt mà cất tiếng dịu êm nịnh nọt.
Vâng, đó là một con Jigglypuff. Một con Jigglypuff cái màu hồng mà quý cô nào cũng thích đến mê muội.
Đây là con pokemon mà Tiểu Nguyệt bắt được trong 3 ngày trước.
Tiểu Nguyệt vừa xông tới vừa chỉ về phía “hắn” mà hét lớn:
- Jigglypuff, Sing!
Khi Jigglypuff nhận được mệnh lệnh, nó đưa tay ra sau lưng và rút ra một cái micro. Và rồi nó hướng về “hắn” mà cất tiếng ca:
Ngay khi vừa ra lệnh cho Jigglypuff, Tiểu Nguyệt lấy ra một cái tai nghe cũ kĩ và đeo vào. Lúc này đây, nàng xông hướng về phía sau “hắn” và định sử dụng đòn khóa tay.
...
- Caterpie, String Shot!
Giữa khu rừng già, dưới tán cây cổ thụ, một thằng con trai ngu ngốc đang ra lệnh cho một con Caterpie nhỏ bé nhả tơ cuốn đối thủ lại.
Song con Caterpie lại chẳng hiểu gì. Nó ngơ ngác nhìn hắn với ánh mắt vô tội.
Hắn cuống lên. Hắn chỉ về phía đối diện mà nổi khùng hét lớn:
- Caterpie, String Shot!
Đáng tiếc, con Caterpie lại hoàn toàn không hiểu gì. Nó vẫn ngơ ngác đứng nhìn hắn.
- Caterpie, String Shot!
- Caterpie, String Shot!
- Caterpie, String Shot!
Giữa khu rừng vắng vẻ và mát mẻ, một thằng bệnh lên cơn động kinh không ngừng ra một lệnh duy nhất cho con Caterpie.
Suốt hơn 5 giờ đồng hồ gào thét, khóc lóc, mắng mỏ, mục đích của hắn cũng không đạt thành. Hắn vô lực tựa lưng vào bãi cỏ mà mắng to:
- Con Caterpie ngu ngốc, cái đồ dốt nát không biết tấn công, tao cần mày để làm gì?
Quả thật một kẻ nghiện game pokemon như hắn lại rơi vào tình cảnh dở khóc dở cười này. Caterpie ngay cả chiêu sinh ra đã có là String Shot cũng không biết dùng. Thật đau lòng!
Hắn đau lòng suốt 2 tiếng sau đó. Và hắn quyết định lên diễn đàn game Huyền Thoại lập một bài viết mới chửi rủa nhà phát hành game ngu như con bò. Rồi hắn lại an tâm đi vào giấc ngủ.
Sáng sớm khi mới tỉnh dậy, việc đầu tiên của hắn là hớn hở vào diễn đàn để nhìn những kẻ cùng cảnh ngộ tung hô và chia sẻ cái chủ đề hấp dẫn tối hôm qua hắn vừa viết.
Hổ thẹn thay dưới bài viết của hắn là vô số bài bình luận chê bai thậm tệ, mắng hắn đầu thiếu i - ốt, não vào nước, mẹ là heo cái, vân vân...
Sau đó hắn mới biết ở cái game Thế giới Pokemon này, chỉ có những con pokemon loại hình Sơn trại trở lên mới có kỹ năng khi vừa sinh ra. Thậm chí là chỉ có một loại trong vài loại kỹ năng thiên phú của loài. Còn hai loại pokemon Thường thấy và Hiếm thấy thì than ôi, chẳng có cái kỹ năng nào.
Do đó mà với con pokemon được trao tặng để khởi đầu hành trình thì muốn nó lên cấp chỉ có thể ra lệnh cho nó xông tới đánh đấm, cắn xé đối phương. Hạ gục đối phương thì được một số kinh nghiệm nhất định, còn thất bại thì bị trừ tiền trong túi nhà huấn luyện. Đương nhiên là khi thắng hay khi bại, những con pokemon cùi mía này đều cần về trung tâm pokemon để chữa trị. Và cái phí chữa trị đối với những tên mới vào game cũng chẳng rẻ rúm gì. Nhất là đối với những con quỷ keo kiệt: “Ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa”.
Bởi thế mà hành trình trở thành một nhà huấn luyện nổi tiếng rất gian nan, và nó thể hiện ngay từ lúc bắt đầu bước trên con đường này: Tiền và loài pokemon tốt.
Ha ha... “Hắn” có thể tưởng tượng ra hành động của nửa kia khi vào Thế giới Pokemon này là như thế. Bi đát và bi ai a!
...
Vừa nghe Tiểu Nguyệt ra lệnh cho con Jigglypuff sử dụng kỹ năng là biết con Jigglypuff này cũng là hàng ngon chứ chẳng phải dạng vừa đâu. Nghĩ tới đấy, “hắn” cũng không khỏi cảm thán NPC được ưu ái quá nhiều. Họ là dân bản địa, nơi đây đã là sân nhà của họ, họ lại bắt được pokemon ngon ăn, tốt uống.
Còn người chơi? Thế giới này tràn ngập xa lạ và bất ngờ, lại có khởi đầu từ những con pokemon dởm. Không khó hiểu khi người chơi rõ ràng định mệnh: Số phận đã chú định khó khăn...
Nghĩ thì nghĩ, “hắn” phản ứng cũng không chậm chút nào. Khi Tiểu Nguyệt vừa đến trước mặt, “hắn” nhấc chân bước về phía trái, đồng thời giơ tay phải, gập lại ngón cái vào như một đòn chặt trong thế võ karate. Đòn chặt này “hắn” tính toán lực vừa phải và hướng về sau gáy của Tiểu Nguyệt. Ý đồ của “hắn” chính là đánh ngất nàng rồi nhân cơ hội thoát đi.
Song người nhân loại đầu tiên “hắn” gặp từ khi vào thế giới này cũng không phải người đơn giản. Dù “hắn” hành động nhanh như chớp, nhưng nàng phản xạ cũng không kém chút nào. Chỉ thấy bàn tay trái của nàng đưa tới đón đòn chặt của “hắn”. Nó nhẹ nhàng đụng chếch vào tay phải của “hắn” một góc 45 độ nhằm giảm khả năng bị thương tổn khi va chạm. Khi cổ tay cản lại mé tay của “hắn”, bàn tay mềm mại của nàng nhẹ lướt sâu vào theo đường khuỷu tay phải của “hắn”.
Hiển nhiên là nàng muốn nhân cơ hội hớ hênh từ đòn chặt của “hắn” mà lợi dụng lấn tới phần ngực phải đang lộ ra và không được bảo vệ ấy.
“Hắn” đang định trả đòn thì tinh thần rung lên, đầu óc ong ong đầy khó chịu, hai mắt cũng bắt đầu vô thức khép lại.
“Hắn” đã dính đòn Sing của con Jigglypuff. Theo lẽ thường, ắt hẳn “hắn” phải lăn ra ngủ mới phải. Nhưng ỷ vào tinh thần cường đại, “hắn” kháng được đòn này. Tuy nhiên vài giây choáng váng và điều khó tránh khỏi.
Và dễ hiểu là với vài giây vàng bạc này, thắng thua đã được quyết định.
Bàn tay trái của Tiểu Nguyệt ngoặt xuống tóm lấy cổ tay phải của “hắn”. Cùng lúc ấy nàng bước chân phải lên, tay phải chụp vào cổ “hắn”. Sau đó chân trái đá vào khuỷu gối chân phải của “hắn”, đồng thời hai tay dùng lực đẩy “hắn” ngã xuống.
Và kết quả không có gì phải bàn cãi. Khi mất trọng tâm, có khỏe mạnh cỡ nào thì “hắn” cũng bị nàng đẩy ngã.
“Bịch...”
May thay là nàng không có hận thù gì với “hắn” cho nên đã dùng tay phải giữ lại “hắn” trước khi thân thể “hắn” đập vào mặt đất.
Nhưng chỉ như vậy liệu có đủ?
Đối với kẻ nghịch ngợm và gan lỳ từ nhỏ, Tiểu Nguyệt biết cách làm sao để người bạn của mình chịu thua. Đó là cắt đứt tất cả đừng lui và cơ hội phản kháng của hắn.
Trong một giây khi thân thể “hắn” vừa chạm đất, Tiểu Nguyệt dùng tay phải lật “hắn” nằm sấp lại và dùng tay trái hung hăng bẻ ngoặt tay phải của “hắn” ra sau lưng.
Song song với điều đó, nàng dùng toàn bộ 34 kí lô của mình đè lên lưng “hắn”. Hai tay của nàng giữ chặt tay phải của “hắn”, hai chân của nàng đè chặt tay trái của “hắn” xuống đất.
Giờ này, cả phần trên ngực “hắn” bị khóa chặt, chỉ còn cái đầu với 2 cái chân “không thể làm gì hơn” thì cũng vô dụng.
Sau 3 giây choáng váng, khi tỉnh táo lại, nhận ra tình cảnh của mình lúc này, “hắn” thật muốn đập đầu tự sát. Bọn con trai nào đó có lẽ muốn hưởng thụ mỹ cảnh và cảm giác điện giật toàn thân khi được mỹ nữ “hầu hạ” như thế này, còn “hắn” thì không.
Khi mới 5 tuổi, “hắn” phải chạy trốn nay đây mai đó. Trong mười năm tiếp theo, “hắn” bôn ba một đường cầu sinh trong từng tấm lưới gần như không có lỗ hổng và xảo quyệt của kẻ địch. Và sau đó, vì sự sống, “hắn” mạo hiểm làm nổ tung tàu vũ trụ mà xông vào màn sáng vũ trụ. Tiếp đó “hắn” lưu lạc ở Địa cầu vài phút rồi hôn mê bất tỉnh cho đến một tuần trước.
Đó là lý do vì sao “hắn” chưa bao giờ được hưởng thụ một cuộc sống theo đúng ý nghĩa. “Hắn” chưa bao giờ biết mùi vị của tình cảm gia đình, bạn bè, tình yêu đôi lứa. Vì cái cuộc sống kinh khủng thiếu tình cảm ấy, “hắn” chưa từng tiếp xúc thân mật với người khác giới.
Khục khặc... Hơi đi lạc đề, thế nhưng tóm lại đó là ý nghĩ chợt lóe trong đầu “hắn” mà thôi. Song cái điều lớn hơn thế chính là cảm giác thất bại nặng nề. Đã khi nào một người liên tục đào vong, một người mà bất cứ giây phút nào cũng đứng trên bờ vực sinh tử lại luôn chạy thoát mà bị quật ngã như thế này?
Nhất là khi thua bởi một người con gái cùng tuổi. Mất mặt, thật mất mặt!
Trong lòng “hắn” điên cuồng gào thét, nội tâm của “hắn” cuốn lên sóng biển ngập trời. Có giận dữ, càng nhiều hơn là xấu hổ.
Cái gì chỉ là trò chơi, cái gì chỉ là những dãy số liệu mà “hắn” khinh thường, cái gì Chủ Thần đều đã bị “hắn” ném ra sau đầu. Giờ này chỉ có sự chua xót, ê chề xen lẫn nhục nhã của trái tim.
Tỉnh táo bị chà đạp nghiêm trọng, dòng suy nghĩ chín chắn cũng bị xé nát thành mảnh nhỏ. Thứ còn lại trong lòng “hắn” lúc này chính là lòng tự trọng của một hoàng tử – theo cách “hắn” gọi. Dẫu cho lúc này quyền lực của “hắn” bị cướp đoạt, dẫu cho lúc này “hắn” chỉ là một con chó hoang bị truy lùng.
Cảm xúc tiêu cực lấy tốc độ ma - ra – tông chiếm quyền điều khiển đầu óc. Mọi thứ khác không liên quan đều bị đánh rơi. Trong đầu “hắn” chỉ văng vẳng âm thanh của lòng tự trọng đang rơi vỡ.
“Cạch... Rắc...”
“Cạch... Rắc...”
“Cạch... Xoảng...”
Và cái gì đến cũng đã đến. Như một con dã thú bị thương, mặc dù đầu bị ấn xuống đất và lấm lem bùn, “hắn” gầm lên trong giận dữ:
- Buông ra!
Không đưa ảnh lên 4vn.eu được. Mọi người có thể copy tên pokemon rồi tra google
[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 42: Nhiệm vụ thuốc tiến hóa Butterfree (3)
Hồ Tiểu Nguyệt, cái tên được cha mẹ đặt cho nàng khi nàng chào đời. Cái tên với nhiều người là mang đậm phong cách Tử tộc và không mấy dễ nghe. Nhưng với nàng, nàng rất trân trọng nó.
Khi nàng lên 6 tuổi, cha mẹ qua đời vì tai nạn. Những người họ hàng của nàng vì tranh giành gia sản của bố mẹ nàng để lại mà đẩy nàng vào cô nhi viện. Một cuộc đời thảm thương như trên phim ảnh.
Ở nơi lạ lẫm, nàng co mình lại mà trốn tránh mọi người. Nàng thường ủ rũ núp ở một góc phòng suy nghĩ linh tinh, hay nằm trên giường mơ về những giấc mơ đẹp đẽ.
Đôi lúc khi đến nhà ăn hay tham gia những hoạt động bắt buộc của cô nhi viện, nàng chỉ có thể thoát ra ảo mộng ấy và cố gắng... cố gắng dung nhập vào với mọi người.
Song thật khó khăn. Vì thế nàng vẫn sống trong thế giới của bản thân mình. Thế giới tươi đẹp mà nàng là công chúa dễ thương đang chờ đợi một vị bạch mã hoàng tử. Một vị hoàng tử đẹp trai cùng với dẻo miệng.
Mọi việc cứ như thế, như thế... Nó cứ mãi theo thời gian trôi qua...
Cho đến khi nàng gặp hắn. Cho đến khi nàng gặp con người nghịch ngợm mà yếu mềm ấy. Đó là một lần tình cờ nàng phát giác hắn trốn dưới giường mà gục đầu khóc thút thít. Một tên con trai khóc lóc như nàng.
Gần 10 năm sống chung và trở thành hai người bạn, nàng hiểu về con người ấy hơn ai hết trên cõi đời này. Dù hắn bị bắt nạt, bị chọc ghẹo, hay bị đánh đập, hắn chưa lần nào nổi giận đùng đùng mà chỉ im lặng nuốt sự phẫn nộ vào lòng. Có đôi lúc hắn phản kháng lại bằng cách xông lên đánh nhau, thế nhưng nàng biết hắn chỉ muốn kiếm lý do để hành hạ bản thân mình. Hắn muốn nếm trải nỗi đau để quên đi thực tế ngang trái.
Nàng và hắn đều giống nhau, cả hai đều đang cố gắng trốn tránh cuộc đời. Phải, đó hẳn là lý do nàng và hắn có thể trở thành bạn bè.
Thế nhưng mà, nhưng mà... Nhưng mà hôm nay là lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn phẫn nộ và giận dữ thét gào. Lần đầu tiên nàng nhìn thấy hắn như vậy. Điều đau đớn hơn cả là ở lần đầu tiên hắn rống giận thì người nhận được sực tức giận này của hắn lại là nàng.
Nàng như bị trúng thuật, nàng hoàn toàn sững sờ. Và do vậy, thân thể của nàng buông lỏng phần nào.
“Hắn” không hề cảm nhận được suy nghĩ của nàng, “hắn” chẳng màng đến thái độ của nàng. Khi cảm thấy nàng buông lỏng trong phút giây, “hắn” lập tức dùng hai chân tạo lực lăn qua bên phải và lật người lại.
- Á ui.
Bị hành động thô lỗ của “hắn” làm ngã xuống đất, bị đau, nàng rên lên.
Jigglypuff thấy chủ nhận bị tổn thương, nó tức giận chạy đến che trước người nàng rồi xụ mặt, trừng đôi mắt to tròn nhìn “hắn” đầy đề phòng.
- Jig gly... Jig gly...
Nó thô bạo mắng chửi con người vô đạo đức trước mặt. Sau đó từ cái micro trên tay, nó rút phần đầu của micro. Chiếc micro lúc này hóa thành một cây bút mực. Không cần đợi lệnh từ chủ nhân, với thân hình nửa mét và nặng chỉ có 5 kg, nó lao nhanh về phía hắn và không ngừng vun vẫy cây bút với ý định cho “hắn” đẹp mặt.
Nhưng đáng thương thay, nó chỉ là một con Jigglypuff sinh ra chưa được bao lâu. Dù cho nó thuộc loại Sơn trại mạnh mẽ, nhưng nó vẫn không thể làm gì được con người độc ác bên kia. Ngược lại, nó bị hành hạ.
Nhìn thấy con Jigglypuff ngu ngốc xông đến. “Hắn” nổi giận gầm lên một tiếng rồi đá chân phải về phía nó nhanh như cắt.
“Phốc...”
Thân hình đang lao tới của con Jigglypuff bỗng nhiên cứng đờ. Rồi lấy tốc độ nhanh hơn bay thẳng về phía sau. Và sau đó là va vào mặt đất đầy cát đá.
“Oanh...”
Thân thể của nó đàn hồi như một quả bóng cao su. Không, phải nói là da thịt của nó có tính đàn hồi mạnh. Cho nên khi va vào mặt đất, nó không có bị thương nặng. Do đó nó bật người đứng dậy ngay tức thì.
Con Jigglypuff tội nghiệp vội vã chạy về phía Tiểu Nguyệt mà nước mắt lưng tròng:
- Jig gly... Jig gly...
Âm thanh của nó nức nở và xót xa. Nó đang tố cáo kẻ vũ phu không có lòng nhân ái kia.
Tiểu Nguyệt vừa định thần lại thì lại nhìn thấy con Jigglypuff của mình bị đá văng, và rồi nó chạy về phía nàng kêu khóc. Trái tim nàng bỗng chốc mềm ra. Nhìn con Jigglypuff tội nghiệp có hoàn cảnh tương tự mình, một người một thú đồng bệnh tương lân ôm nhau khóc lớn.
Sau khi hạ con Jigglypuff ngu ngốc, “hắn” chẳng thèm để ý đến gì nữa. “Hắn” đã quay người rời đi chốn này.
Một lúc sau, khi tâm trạng tốt hơn, Tiểu Nguyệt dừng khóc. Nàng ngẩng mặt nhìn về nơi “hắn” vừa đứng lúc nãy. Nhưng lúc này, “hắn” đã không còn ở nơi đây. “Hắn” đã khuất bóng từ lâu.
Suy nghĩ của nàng rối loạn như tơ vò. Nhiều cảm xúc đan xen phức tạp khiến nàng cảm thấy khó thở. Nước mắt của nàng phút chốc lại lăn dài trên khuôn mặt trái xoan. Lần này nàng khóc vì tình cảm bị tổn thương.
Con Jigglypuff cảm nhận được tâm trạng của chủ nhân, nó không ngừng đi vòng xung quanh nàng mà an ủi:
- Jig gly... Jig gly... Puff... Jig gly puff...
...
Hai tuần sau.
- Có biết không? Nghe bảo Đại tông sư Red vẫn đang phiêu bạt khắp nơi tìm kiếm Pokemon ước nguyện Jirachi.
- Xời, chuyện này cũ rồi bố già.
Lời nói của mình bị một gã trai trẻ cắt ngang, ông lão này hừ lạnh:
- Hừ, cậu trai trẻ, có cần phải cắt ngang thế không? Theo cậu tin tức này lạc hậu thì tin tức gì mới gọi là mới chứ?
Người trai trẻ ngồi bàn kế bên nốc ly rượu vang trên tay rồi thản nhiên trả lời:
- Đại tông sư Satoshi vẫn đang tìm kiếm cực hạn. Theo tin tức mới nhận được, khoảng 1 tháng nữa ngài ấy sẽ xâm nhập vào Đại cấm khu đứng hạng thứ 10.
Nhận được tin tức có trọng lượng này, không ít người hãi hùng khiếp vía đứng bật dậy:
- Cái gì? Thật thế sao?
- Đại nhân Satoshi định xông vào Thạch địa?
- Này này này... Cũng quá mạo hiểm đi chứ.
Tin tức này cấp tốc làm “nóng” chốn này. Phần lớn mọi người bắt đầu thảo luận ầm ĩ.
Người trai trẻ say khướt nhìn về phía lão già nọ mà đắc ý cười nhạo:
- Thế nào lão già? Tin tức của ta rất mới có phải không?
Ông lão nọ dường như không để ý đến hắn. Ông lão từ tốn cầm lên ly nước lọc, uống cạn và mở lời như tự thuật:
- Tin tức của ngươi vẫn còn lạc hậu.
Giọng nói tang thương của lão vang lên. Nó như có ma lực, mọi người vốn đang thảo luận ầm ĩ bỗng quay qua đây nhìn cuộc vui sắp diễn ra.
Như bị tát một cái đau điếng và vang dội trên khuôn mặt, khuôn mặt người trai trẻ lập tức đỏ lên. Tuy nhiên cảm thấy mọi người đang nhìn về hai người nên người trai trẻ gân cổ lên cãi lại:
- Lão già, đừng bịp người. Ta không tin một tên gần đất xa trời như ngươi có thể nghe được tin tức gì mới hơn tin tức của ta.
Ông lão điềm nhiên nhìn vào ly nước trên bàn mà đáp:
- Đánh cuộc đi.
Người trai trẻ nhìn thấy thái độ của lão già như thế thì tức giận nổi lên. Hắn đang âm thầm chửi ầm lên ở trong lòng: “Khi nói chuyện mà lão ta không nhìn ta là có ý gì? Xem thường ta sao?”.
Lửa giận của hắn càng dâng lên cao khi qua cả mười giây rồi mà lão già vẫn không thèm nhìn mình. Cảm thấy bị sỉ nhục, hắn gầm lên:
- Ngươi muốn đánh cuộc gì thì ta đều tiếp.
Cả nơi này đột nhiên quy về yên tĩnh. Mọi người gần như nín thở khi nghe người trai trẻ nói thế. Họ đang chờ đợi xem xem hai người họ đánh cuộc cái gì.
Lão già nhẹ nhàng lắc đầu. Người trai trẻ còn chưa kịp vui mừng thì đã nghe ông lão thở dài:
- Người thanh niên, ngươi quá nóng giận. Chúng ta chỉ là cược vui mà thôi. Không nhất thiết phải quyết ăn thua như thế. Song ta tiếp nhận đánh cuộc với ngươi. Ta thắng, ta chỉ cần một ly sữa ong Beedrill loại Hiếm thấy. Nếu ta thua, ta xin hoàn lại 5 kim tệ. Thế nào?
Mọi người không còn gì để nói. Xem ra lão già có phần nắm chắc. Một ly sữa Beedrill loại Hiếm thấy có giá 50 bạc. Cái giá mà có lẽ là bằng với nửa năm làm lụng vất vả của người thanh niên kia. Hẳn là lão già chỉ muốn dạy dỗ người thanh niên một phen. Chứ nếu ác ý, có lẽ yêu cầu đặt cược theo kiểu lột sạch tất cả tài sản của hắn ta rồi, thậm chí là bắt hắn ta làm quần quật cả đời để trả nợ.
50 bạc hoàn lại 5 kim tệ, tỉ lệ 1 : 10 nghe thì dễ ăn. Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, người trai trẻ kia cũng biết lão già tự tin đến độ nào.
Thế nhưng khi thấy mọi người vẫn đang nhìn hắn và chờ đợi hắn quyết định, vì thể diện, hắn cắn răng nói ra:
- Được.
Nhận được câu trả lời này, lão già ngước mặt lên nhìn người thanh niên rồi chầm chậm nói ra:
- Theo thông tin từ Mạo Hiểm Đoàn thì 2 ngày trước, ở giữa Đông hải xuất hiện một vòng xoáy khổng lồ. Đứng từ nơi xa, có thể loáng thoáng nhìn thấy một tế đàn khổng lồ. Trên tế đàn ấy là hai bức tượng của hai loài pokemon vương giả là Slowking và Politoed. Nghe bảo nơi đó câu thông với thế giới khác.
Mọi người triệt để sửng sốt.
- Thật không?
- Câu thông với thế giới khác sao? Sẽ là thế giới nào?
Họ lại bắt đầu cắm đầu thảo luận. Tiếng nói chuyện lan tràn cả mảnh không gian này.
Người thanh niên muốn phản bác nhưng hắn ngậm ngùi khi biết mình không thể.
Mạo Hiểm Đoàn là thế lực quy tụ toàn những nhà huấn luyện tinh anh của nhân loại. Tiếng tăm của Mạo Hiểm Đoàn lừng lẫy lan xa đến cả địa bàn của những chủng tộc khác. Và đứng đầu Mạo Hiểm Đoàn là hai vị Đại tông sư Red và Satoshi.
Thông tin từ Mạo Hiểm Đoàn không thể là giả. Càng không có người dám lấy danh nghĩa Mạo Hiểm Đoàn ra mà bịa chuyện. Bởi thế cho nên, hắn biết mình đã bại.
Hắn rầu rĩ hét to:
- Phục vụ, cho một ly sữa ong Beedrill loại Hiếm thấy cho vị lão giả này.
- Tới ngay, tới ngay.
Một tên nhóc khoảng 15 tuổi bận chiếc áo thun trắng, quần sọc đỏ và đôi giày rẻ tiền màu đen lưu loát bưng tới một ly sữa Beedrill trắng ngà loại Hiếm thấy cho lão già nọ. Sau đó nó quay sang phía người thanh niên mà mỉm cười:
- Khách quan, của ngài 50 bạc.
Jirachi - Beedrill - Slowking - Politoed
Không đưa ảnh lên 4vn.eu được. Mọi người có thể copy tên pokemon rồi tra google hoặc qua v-i-ptruyen hay TTV để xem
[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 43: Nhiệm vụ thuốc tiến hóa Butterfree (4)
- Một tuần trước ta cùng một đội thuyền ra biển. Tại một góc hoang đảo bên cạnh bãi Ma Trơi, lúc ấy ta chính là đang đi ngoài, đột nhiên một con Poliwhirl màu xanh lá nhảy ra từ lùm cây. Nó nói với ta, ngươi cùng người chơi bài bạc thì cứ đặt cửa đại là có thể thắng. Lúc ấy những người khác không có chú ý tới tình huống này, riêng ta có chút sững sờ, nhưng cũng không quá để ý. Về sau, cùng người chơi bài bạc, quả nhiên, đặt cửa đại vẫn luôn thắng. Vào tối hôm ấy, ta thắng một số tiền lớn. Ngày hôm sau ta đã tìm được cái con ếch xanh kia, nó lại nói với ta, buổi tối hôm nay ngươi cứ đặt cửa tiểu là có thể thắng, ta tin tưởng không nghi ngờ, kết quả lại thắng một số tiền lớn. Kế tiếp ta phát tài, cho nên ta định đem nó dẫn theo trở về. Nhưng ngay tại không lâu trước kia, nó đột nhiên biến thành một mỹ nữ vô cùng xinh đẹp, nàng nói phi thường, phi thường cảm tạ ta vì đã mang nàng rời khỏi hoang đảo đó. Cho nên muốn báo đáp ta thật tốt, muốn cả đời cùng ta thật vui vẻ tại cùng một chỗ. Thế nhưng mà ta không có đáp ứng, bởi vì ta mong nhớ chỉ mỗi ngươi. Vợ à, ta nói đấy đều là thật a, cô bé bên người ta chính là như vậy mà xuất hiện ở đây, ngươi đừng có đánh ta.
Một gã khách uống rượu say mèm lôi kéo cánh tay phải của cô gái kế bên. Hắn nắm thật chặt, không chịu buông ra. Việc này đã làm cho quần chúng cười vang một mảnh.
Cô gái kia vô cùng bất đắc dĩ. Nàng giơ bàn tay lên, hung hăng vỗ lên người tên khách uống rượu kia một vài phát:
- Quỷ xấu xa, ngươi xem một chút xem bên cạnh ngươi là người nào?
Khách uống rượu ngẩng đầu nhìn lên. Với một khuôn mặt tràn đầy bận bịu cùng tục tằng, gã khách say mèm ấy hướng về người con gái hắn nhắc đến trong câu chuyện mà cười ngây ngô. Sau đó có chút mờ mịt mà ca thán:
- Ai, râu ngươi như thế nào đã dài rồi...
Trong tửu quán lại là một hồi ầm ầm cười to.
Diễn viên của trò khôi hài tràn đầy tiếng cười đó chính là “hắn”. “Hắn” hướng trong mâm bày ra một thứ rượu trái cây mà ngẩng đầu nhìn thoáng qua, phụ họa bằng cách cong cong khóe miệng, khẽ chúi mắt mà tiếp tục làm lấy phần việc của mình.
Sự tình này cuối cùng kết thúc khi vị khách uống rượu kia bị vợ hắn kéo đi ra ngoài, trò khôi hài chấm dứt. Nửa phút đồng hồ sau, đầu lông mày của “hắn” nhảy nhẹ lên một phát. “Hắn” lập tức cùng đầu bếp chào hỏi, bưng chén đĩa, và từ phía sau quầy đi ra.
Nơi này là một quán rượu nhỏ tên Ocean. Vị trí của nó ở ngay góc nhỏ của bờ biển, nơi có thể nhìn thấy bến cảng vùng này. Cả quán rượu được trang trí bình dân theo phong cách hơn chục năm về trước, do vậy mà hiện ra mùi vị thời gian cổ xưa. Rượu ở đây là loại rẻ tiền, song lại được hoan nghênh nồng nhiệt.
Bởi vì buôn bán rất không tồi, không gian thu hẹp ở bên trong đã có quá nhiều người, không khí lộ ra ầm ĩ oi bức, mùi mồ hôi cáu bẩn trên người những vị khách kết hợp với hương thơm của mùi rượu, hai thứ pha trộn cho ra một cỗ hương vị kỳ quái.
Ngửi ngửi cái mùi này cũng đã thành thói quen, “hắn” bước đi ở giữa đám người, vội vàng đem từng ly rượu đặt ở trên những cái bàn khác nhau, và rồi chợt bước nhanh ly khai. Vòng đi vòng lại quá trình này.
“Hắn” là phục vụ của quán rượu Ocean, mà đây chính là công việc của “hắn”.
- Trong thoáng chốc đã làm việc ở đây được 3 ngày…
Đem cuối cùng một ly rượu màu đỏ và trong suốt như thủy tinh đặt lên bàn, khóe miệng của “hắn” giương lên, ngẩng đầu đảo qua những vị khách uống rượu trước mắt, nội tâm “hắn” ẩn ẩn hơi xúc động.
Hết thảy cuộc sống trước đó trong thế giới này của nhân vật “hắn” hóa thân đều là mây bay. Song sau khi suy nghĩ lại hành động bồng bột vài ngày trước của mình, “hắn” có phần hối hận.
Đáng lẽ ra “hắn” không nên như thế, dù gì nàng cũng chỉ là muốn tốt cho hắn, dù gì nàng cũng là một cô bé mà thôi.
Một kẻ tự nhận già đời lại hành động xốc nổi thật sự đáng thẹn. “Hắn” không khỏi than nhẹ.
Nhưng có hối hận thì cũng không thể thay đổi được gì. “Hắn” chỉ mong còn có thể gặp lại nàng mà chuộc lại lỗi lầm. Có thể với nhiều người, “hắn” giống như bị bệnh thần kinh. Lúc lạnh lùng và cao ngạo, khi lại mềm yếu đến kinh người. Có thể với nhiều người, “hắn” cần chuộc lỗi làm gì? Cứ sống trong ăn năn, hay chăng là cứ giả vờ và lừa dối bản thân như không có chuyện gì. Và nếu đen đủi gặp lại nàng, thì cứ ngoảnh mặt làm ngơ như chưa hề quen biết.
Vậy nhưng “hắn” biết mình làm không được. Từ lúc bị đuổi giết cho đến nay, những con người quan tâm và lo lắng cho “hắn” đều vì “hắn” mà bị giết hại dã man. Bởi vậy, trong tâm tư đơn thuần của một đứa trẻ, “hắn” đã tự hứa sẽ không để những chuyện tương tự lặp lại. “Hắn” đã từng thề rằng sẽ báo đáp lại ân tình của những người luôn bên cạnh mình.
Và đương nhiên là kể cả một dãy số liệu tỏ vẻ quan tâm mình.
Quan tâm làm gì đến bề ngoài hay chú tâm vào một lý do nào đó? “Hắn” chỉ biết trên đời này số người xem “hắn” là con người và đối xử với “hắn” thật lòng chẳng có bao nhiêu. Với “hắn”, họ là những người quan trọng nhất.
Nhận ra suy nghĩ lệch lạc đi hướng khác, hắn thở dài. Và ngay sau đó “hắn” trở về với thực tế.
“Hắn” đang ở tại một cảng biển. Đây là một phần nhỏ bé của thành phố Xyzhee thuộc về phía đông của lục địa. Nơi này là một bờ biển, nơi buôn bán trên biển là chủ yếu, và cũng là nơi có thể nhìn thấy rất nhiều pokemon hệ nước, cũng như những con người mạo hiểm.
Suy tư nhìn lại kinh nghiệm của 3 ngày nay, giữa lúc “hắn” im lặng, “hắn” đã nghe được hai gã khách đang uống rượu ngay bàn bên cạnh nói chuyện.
- Ha ha, người anh em, lần này ngươi ra ngoài biển sâu có bắt được con pokemon nào tốt một chút hay không? Phải biết rằng đại nhân Kim đang săn lùng pokemon hệ nước nha. Ngươi không biết chứ ở khu vực đó giá cả của những loài pokemon đặc biệt khó gặp lại tăng lên rất nhiều.
- Èo… Không có, pokemon nào có dễ dàng bắt được như vậy hay sao? Nghe nói vào thời gian trước có người bắt được một đầu Goldeen biến dị, sau đó hắn trực tiếp bán nó lấy hai cái kim tệ. Thật là khiến người ta hâm mộ a.
- Hai cái kim tệ? Nhiều như vậy? Gần mua được nửa cái phòng ở rồi.
- Đúng vậy, may mắn của hắn thật sự rất tốt.
Nhẹ nhàng lườm hai người kia, “hắn” mím môi, tiếp tục nghe lấy hai người bàn tán.
Vì khu vực này tiếp giáp biển, cho nên khách hàng trong tửu quán có một nhóm người rất lớn là thủy thủ. Hai người này đoán chừng cũng thế, mà người đại nhân Kim bọn hắn nhắc đến chính là một trong những nhà huấn luyện pokemon có tiếng ở vùng này.
Vị đại nhân Kim kia “hắn” chưa từng gặp mặt. Nhưng “hắn” lại biết gã này là nhân vật nổi tiếng ở đây. Hắn ta cường đại, thần bí, cực độ giàu có, đứng ở một đẳng cấp phía trên những tầng lớp thấp hèn còn lại. Điều đó khiến người ta hâm mộ cùng với cực kỳ kính nể.
Tất cả cũng bởi vì hắn ta là một nhà huấn luyện pokemon, bởi vì hắn ta là một kẻ có “đóng góp” cho nhân loại. Dù cho “đóng góp” là có hay không, nhiều hay ít thì chẳng mấy ai biết, cũng chẳng mấy ai quan tâm.
Những nhà huấn luyện pokemon không chỉ huấn luyện pokemon như suy nghĩ thông thường, họ còn là những người nhân loại mạnh mẽ luôn khiêu chiến cực hạn của thân thể. Trong số họ có người tinh thông súng ống, có kẻ là chuyên gia chơi vũ khí lạnh. Đặc biệt càng có một số người là những nhà khoa học đáng kính trọng.
Mỗi người đều muốn trở thành nhà huấn luyện pokemon, loại người đã siêu việt sự tồn tại của phàm nhân. Chỉ là loại người này ở trên toàn thế giới ít càng thêm ít. Thiên phú cùng kỳ ngộ nếu thiếu một thứ cũng không được. Ít nhất cho đến bây giờ “hắn” chưa bao giờ thấy qua những nhà huấn luyện pokemon ấy, bọn họ phảng phất như là vô thượng quân vương trong nhân loại, khó gặp, rất khó gặp.
Dĩ nhiên Tiểu Nguyệt còn chưa được xem là một nhà huấn luyện pokemon. Nàng vẫn chỉ là một tầng bần dân mới làm quen với loài thú kỳ lạ có tên chung là pokemon mà thôi. Rất rõ ràng, nếu chỉ bắt được pokemon và có thể khiến nó làm vài động tác hành động thì ai chả làm được. Dẫu sao việc nuôi dạy động vật cũng có cả mấy chục ngàn năm kinh nghiệm được truyền thừa.
Hiển nhiên chỉ có ở nơi thông tin lưu thông như tên lửa này, “hắn” mới cảm nhận được tại thế giới Pokemon, việc trở thành một nhà huấn luyện pokemon là cỡ nào vinh quang.
Trong lòng “hắn” cũng dâng lên nỗi chờ mong đầy nóng bỏng. Sau khi tâm tư của “hắn” bay nhảy vòng vo vài giây đồng hồ, “hắn” nhìn thấy cái bóng của chính mình tại bề mặt rượu, “hắn” lại bình tĩnh trở lại.
Mười lăm năm trải qua sóng gió khiến “hắn” trưởng thành và chín chắn. Thế nhưng “hắn” vẫn chỉ là một con người có tâm hồn đầy tò mò của một đứa bé mười lăm tuổi, mặc cho “hắn” luôn cố gắng đèn nén nó lại.
Song cứ khi tâm hồn bé nhỏ xao động, hắn lại bồi hồi một phen. Và vài giây sau, như lúc này đây, khóe miệng của hắn giãn ra nụ cười trào phúng bản thân. “Hắn” lắc đầu trong buồn chán và vô vị.
Đúng vào thời điểm này, tại nơi pha chế rượu bên kia truyền đến một tiếng kêu gọi.
- Hành Giả, tới đây một chút.
Đó là tiếng của ông chủ quán rượu Van Perli.
Nghe nói trước kia lão ta là một nhà mạo hiểm với thân thủ tháo vát. Tuy vậy bởi vì chán ghét cuộc sống mạo hiểm nên mới lựa chọn thoái ẩn. Và rồi mở một quán rượu nhỏ tại chỗ này. Lão ta là người cực keo kiệt, có thể nói đến chết cũng không muốn ra tiền.
“Hắn” đứng dậy và đi tới đến trước mặt Van Perli, rồi khom người và nói ra:
- Ông chủ Perli, ngài có chuyện gì cần con sao?
Ông chủ của “hắn” nhếch miệng, bưng lấy cái bụng đã phình to, thân hình to lớn với hơn một trăm hai mươi kí lô hoàn toàn nhìn không ra một điểm linh hoạt, ngược lại là có điểm giống những tên công tử nhà giàu, lão ta hướng về phía hắn cười hắc hắc.
Vì vậy mà hàm răng hiện rõ, vàng xám ảm đạm, mà lão ta lại không chút nào che lấp nó lộ ra.
Nhìn thật giống như lão ta đang tại khoe khoang chính mình đầy mình thịt mỡ, lại vẫn còn hô to: “Này bằng hữu, xem ta tám khối cơ bụng".
- Ta muốn đi ra ngoài một chút, có chút việc. Hiện tại ngươi trước hết trông giữ quán rượu một chút đi. Nhớ rõ, thùng rượu kia muốn châm nước.
Rơi xuống câu nói sau cùng lúc, Van Perli còn dí dỏm nháy mắt mấy cái.
Poliwhirl - Goldeen
Không đưa ảnh lên 4vn.eu được. Mọi người có thể copy tên pokemon rồi tra google hoặc qua v-i-ptruyen (Mấy mod TTV chuối quá nên ghét, do đó không khuyến khích vào đó đọc truyện của MT).
[Thế giới Pokemon] - Phần I: Là thiên tài hay là thiên tai?
Chương 44: Nhiệm vụ thuốc tiến hóa Butterfree (5)
Ngay thời gian này.
Trong vũ trụ mênh mông vô bờ, nơi bóng tối thống trị vĩnh hằng, một cuộc truy đuổi ráo riết đang diễn ra.
Một hạm đội Szary tiên tiến bậc nhất chốn vũ trụ bám theo sau không bỏ một chiếc tàu con thoi Wiliz.
Bên trong phòng chỉ huy hạm đội Szary, vị chuẩn tướng thông qua loa truyền tin, hướng về màn hình mà khổ sở cầu xin:
- Công chúa, xin đừng nghịch. Quốc vương đang vô cùng lo lắng. Nếu người vẫn còn cố chấp thì kẻ bề dưới này cũng chỉ còn cách dùng bạo lực để ép người quay trở về.
Ở trong màn hình là một con gái tuổi khoảng hai bốn, hai lăm với mái tóc xanh lam và đôi mắt nâu, cùng với khuôn mặt tròn hoàn mỹ không tỳ vết. Nàng lạnh lùng đối mặt với người chuẩn tướng này:
- Ta sẽ không quay về.
Vị chuẩn tướng trở nên nghiêm nghị, không còn vẻ khổ sở cầu xin, thay vào đó là âm thanh trầm trọng:
- Công chúa, xin người đừng làm khó ta. Nếu người vẫn còn như thế, thì xin đừng trách ta vô tình.
Hắn vừa dứt lời thì bên kia truyền lại giọng hừ lạnh của cô gái:
- Các ngươi có khi nào không vô tình? Cha ta cũng thế, mà các tên cấp dưới như ngươi cũng thế. Tất cả đều là một lũ giả tạo.
Nghe vậy vị chủ tướng giận dữ:
- Công chúa, người có thể sỉ nhục chúng hạ thần, thế nhưng người không thể trách móc cha người. Đại vương là người đáng tôn kính, xin người hãy tự trọng.
Đồng tử hai mắt cô gái co lại, ánh mắt biến thành lạnh lẽo, nàng lạnh nhạt:
- Đừng cho rằng các ngươi và phụ vương dùng thủ đoạn giấu đi thì ta sẽ không biết. Hừ, các người chỉ là một lũ dối trá, đừng có tỏ vẻ quân tử trước mặt ta. Từ lúc ta còn nhỏ đã thế, đến bây giờ cũng thế!
Vị chủ tướng giận quá hóa cười, hắn âm trầm gằn từng chữ:
- Công chúa, ta kính người là con gái của quốc vương nên mới nhỏ nhẹ và lễ độ thế này. Thế nhưng chỉ vì một người bạn thời thơ ấu mà người trở thành như vậy thì thật đáng tiếc. Ta cũng không còn lời gì để nói. Nếu người lựa chọn như vậy, thỉnh đừng trách ta.
Cô gái cười lạnh:
- Muốn chiến thì chiến, hà tất nhiều lời?
Người chuẩn tướng nhìn chằm chằm vào nàng:
- Được, được, được...
Khi vừa nói dứt ba tiếng “được”, người chuẩn tướng tắt ngay liên lạc.
Đúng lúc này, ba tiếng “tít” vang lên trong tai hắn. Hắn biết điều tỏ vẻ bình thường mà âm thầm cân nhắc.
Vài giây sau, hắn quay lại nhìn về phía chúng thuộc hạ theo hắn nhiều năm. Hai mắt như điện, hắn trầm giọng:
- Chúng ta có phải quân nhân hay không?
Chúng thuộc hạ đồng thanh đáp lại:
- Phải!
- Chúng ta có phải đội quân mạnh nhất của Đế quốc hay không?
- Phải!
- Nhiệm vụ của chúng ta là gì?
Những giọng nói vang lên cùng một nhịp:
- Chúng ta thề hi sinh bản thân bảo vệ cho Đế quốc. Bất cứ dấu hiệu nguy hiểm nào có khả năng ảnh hưởng đến Đế quốc đều phải bị tiêu diệt.
Người chuẩn tướng gật đầu, hắn ra lệnh:
- Tất cả vào vị trí chiến đấu.
Lúc đầu mọi người hai mặt nhìn nhau, có lo sợ, có khó hiểu, có nghi hoặc... Song với tư cách là quân nhân, họ nhanh chóng làm theo lệnh.
“Rầm rập... Rầm rập...”
Những con người trong tàu tiến về vị trí của mình một cách ngay ngắn và trật tự. Họ bắt đầu ngồi vào ghế, đeo mũ bảo hiểm, lướt tay lên màn hình máy tính lượng tử của bản thân.
5 phút trôi qua, khi thông số đã thể hiện ổn định. Người chuẩn tướng hét lớn:
- Trước mặt chúng ta bây giờ không còn là công chúa kính yêu của chúng ta nữa, mà chính là một mối nguy hiểm. Ta ra lệnh cho các ngươi không được phép nương tay. Tất cả sẵn sàng!
Cả con tàu trở nên cực kỳ nghiêm túc. Và vị chuẩn tướng cũng không hề dừng lại:
- Kích hoạt súng laser XI, kích hoạt pháo nano VI, kích hoạt sóng siêu cường III.
- Đội 1 sang trái, đội 2 sang phải, còn lại theo ta xông tới.
Khi còn cách nhau 0,3 năm ánh sáng, vị chuẩn tướng nheo mắt lại và thét gào:
- Lập tức mở vòng phòng hộ, lập tức tiến vào đội hình đả kích chí mạng.
- Tất cả vũ khí chuẩn bị! 3... 2... 1... Bắn!
“Chíu... Chíu... Chíu...”
“Oanh... Oanh... Oanh...”
“Ầm... Ầm... Ầm...”
...
Mỉm cười tiễn lão chủ quán Perli ra khỏi cổng, “hắn” quay trở về làm phần việc của mình.
Sở dĩ trong lúc các người chơi khác đang tất bật cày kéo cấp độ và huấn luyện pokemon hay đang học tập tri thức ở học viện nào đó, còn “hắn” thì cặm cụi làm việc ở đây là vì có 2 lý do lớn. Thứ nhất chính là vì thông tin, đương nhiên không ở đâu thông tin được cập nhật thường xuyên như ở đây. Thứ hai, điểm quan trọng nhất, “hắn” đang chờ đợi cơ hội vươn mình. Cơ hội đáng để hắn bỏ ra thời gian.
Vẫn phong cách trước sau như một, “hắn” liên tục ra vào, tranh thủ lúc rảnh rỗi lại nghe khách hàng trò chuyện. Mà trong lúc phục vụ, thỉnh thoảng thì có một hai người cùng “hắn” chào hỏi, yêu cầu phục vụ bữa tối.
Thời gian chậm rãi trôi đi...
Đến 9 giờ tối, tâm trạng của “hắn” bắt đầu đứng ngồi không yên.
Hôm nay quán rượu vẫn buôn bán rất tốt, vốn đang bận rộn, “hắn” nghe thấy phía cửa quán rượu có một tiếng vang trầm đục vọng lại.
Một cơn gió lớn theo cửa chính quán rượu gào thét lao vào, nó mang theo mùi mặn của biển đánh tan những âm thanh ồn ào nơi đây. Việc này lập tức làm tất cả mọi người trong quán chú ý. Họ đều tập trung nhìn về phía cánh cửa.
Nơi cửa, một gã đàn ông bước vào.
Gã ăn mặc một bộ áo choàng màu xám tro, bên trên là những hoa văn màu bạc cùng những đường viền màu vàng. Gã có một mái tóc màu vàng óng. Cái mũ đen tròn mà vành mũ buông xuống che khuất hai mắt gã, làm cho không ai thấy rõ bộ mặt của gã ta, mà chỉ có thể nhìn thấy một bờ môi mỏng màu hồng nhạt.
“Lạch cạch...”
Gã đàn ông này mang theo đôi bốt màu đen rảo bước về hướng này, phát ra những tiếng bước chân rất nhỏ.
Nhưng một tiếng bước chân như vậy khiến cho ánh sáng cả quán rượu dần ảm đạm đi.
Quán rượu Ocean vì để phong cách cổ xưa mà chỉ dùng những ngọn đèn dầu và nến. Vào lúc này, ánh sáng cả quán rượu dần ảm đạm đi là do tất cả những ngọn lửa trên đèn dầu và nến đang run rẩy. Chúng như có mạng sống bình thường mà biết e sợ co rụt thân thể lại. Chúng đang sợ hãi trước sự đến gần của gã ta.
Không gian lờ mờ hẳn đi.
Khi gã ta đi đến bên cạnh một cái bàn, một vị khách hàng ngồi đó mang theo mặt kính nể mà đứng dậy tức thì, rời đi chỗ đó để nhường lại vị trí ấy cho gã ấy.
- Phục vụ, cho một ly rượu ong chúa Beedrill loại Sơn trại.
Nhìn thấy có người thức thời rời đi nhường chỗ, gã ta không chút khách khí ngồi xuống, đôi môi mỏng ấy phát ra âm thanh, nghe rất có xúc cảm.
Mà sau khi âm thanh của gã phát ra, nhất thời cả quán rượu phút chốc sáng lên. Độ sáng như lúc ban đầu.
Sửng sốt vài giây, “hắn” phản ứng lại, lập tức khom mình hành lễ:
- Rõ ràng, đại nhân xin đợi một chút.
“Hắn” nhanh chóng quay trở lại quầy rượu pha chế, khom người tìm kiếm rượu mật ong chúa Beedrill loại Sơn trại. Mất một chút thời gian, “hắn” cũng tìm ra. “Hắn” không hề chần chừ mà rót loại chất lỏng tinh khiết màu vàng với mùi thơm nức mũi này vào một cái ly đã chọn sẵn. Song tâm tình của “hắn” lúc này như nước thủy triều, khó có thể dẹp loạn.
Chỉ nhìn 5 quả bóng đầy màu sắc lấp lánh trên thắt lưng của gã kia cũng đủ nhận ra gã là một nhà huấn luyện pokemon. Bởi vì một công dân bình thường chỉ được phép mang tối đa 2 quả pokemon mà thôi. Mặt khác chỉ có nhà huấn luyện pokemon mới có đủ tiền tài mua tới những quả pokemon không phải hàng bình dân được bán đầy trên vỉa hè như thế ấy.
Thậm chí y theo tình huống thần kỳ vừa rồi, xem ra người này là một tên pháp sư!
Vốn “hắn” chỉ nhận được một lượng thông tin mô tả sơ sài, nhưng giờ phút tận mắt chứng kiến thì lại là chuyện khác. Hai mắt của “hắn” chịu đến nỗi xung kích không phải là nhỏ.
Đem đổ đầy một cái ly cao gần một tay, “hắn” đích thân mang ly rượu đem tới cho vị khách này. Tâm tư thì bồn chồn và lo âu. Song với kinh nghiệm sinh tử gần mười năm, ở bề ngoài của “hắn” là một bộ mặt sùng bái và kính trọng, ánh mắt thì không ngừng tò mò đánh giá những quả pokemon trên thắt lưng vị khách.
Mới vừa rồi các vị khách kia còn còn ầm ĩ, lớn tiếng không thôi thì đến hiện nay đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại và câm như hến. Chỉ có một, hai người ngẫu nhiên dám nói mấy câu, nhưng mặc dù nói chuyện cũng là nhỏ giọng xì xầm với nhau, còn lâu mới tùy ý như lúc trước.
- Đại nhân, rượu ngươi muốn đến rồi.
Dựa theo tính cẩn thận, “hắn” khom người cung kính nói ra và đem rượu đặt ở trên mặt bàn của gã. Sau đó lui ra một quãng và đứng đó trong tư thế khom người không thay đổi.
Gã đàn ông cầm lên chén rượu, đem ly rượu đưa tới bờ môi. Nhưng tựa như nhớ ra cái gì đó, động tác của gã dừng lại.
Mà trong không khí, một tia khí tức lạnh băng không hiểu ra sao xuất hiện.
- Nhìn ly!
Không biết là ai ngạc nhiên hô lên một tiếng. Ánh mắt mọi người đều tập trung vào cái ly thủy tinh kia. Chỉ thấy cái ly thủy tinh lấy tốc độ mắt thường mà nhưng kết ra băng lạnh một cách rõ ràng. Lớp băng lây lan nhanh chóng, một nửa cái ly hoàn toàn bị bao trùm, ý lạnh tỏa ra nồng nặc. Mặt ngoài của rượu thì ngưng kết băng mỏng, tinh xảo và xinh đẹp.
- Tại bên trong không khí nóng bức, uống một chén rượu mật ong đóng băng cảm giác phải rất khá.
Gã đàn ông cười lên đầy trầm thấp, nhấp một ngụm, gật đầu đầy thỏa mãn, vung tay bắn ra, hai mươi kim tệ chồng lên nhau bay lên dựng đứng trên bàn.
- Không cần thối lại.
Nhìn những đồng kim tệ sáng rực lòe lòe dưới ánh sáng của những ngọn đèn, con mắt của “hắn” liền thẳng.
Tại mặt trước của những kim tệ khắc họa một cái vương miện đơn sơ, trên đỉnh vương miện có tất cả 5 loại thần thạch, đây là biểu tượng của vương quốc Thần Nhân. Mà ở phía kia của đồng kim tệ thì là chân dung nửa trên của vị thần thoại MT, bức họa rất là tuyệt trần, trông rất sống động.
“Hắn” đưa tay sờ sờ hai ấn ký phía trên kim tệ, xác định đây là sự thực liền đem nhét vào trong ngực.