Sóng triều và lôi xà nháy mắt đã bao phủ lấy Viên Hồng. Trong sóng gió dữ dội mơ hồ truyền ra những tiếng mắng tức giận mà âm thanh nguyền rủa của Viên Hồng. Nhưng hắn vẻn vẹn Chỉ kiên trì được nửa khắc, liền bị sóng triều màu xanh này thổi bay mấy trăm dặm, thân thể bị sấm gió cường đại phá tan, tứ phân ngũ liệt, bên ngoài bị cháy Đến một mảnh, tản mát một mùi khét lẹt do thịt cháy.
Thứ duy nhất hoàn hảo vô tổn chính là Truyền thừa linh bảo Huyền Ấn Phiến. Nó từ trên bầu trời xuống, phát ra một tiếng ầm vang.
Hưu
Nguyên Anh Viên Hồng từ trong thân thể bị phá hủy lao ra, sắc mặt tái nhợt, nhìn Trương Hằng một cái thật sâu rồi không do dự lao đi. Ngay cả Huyền Ấn Phiến cũng không dám lao tới cướp lại.
- Thoát được ư?!
Trương Hằng cười lạnh, ý niệm vừa động, Thông linh pháp bảo Phong Lôi Phiến xoay nhanh trên bầu trời, hóa thành một đạo lôi điện màu tím, chớp mắt lao xa hơn trăm dặm, lưu lại một đạo lôi hồ và thanh mang trên bầu trời, thanh thế mãnh liệt kinh người.
Hưu
Phong Lôi Phiến ẩn chứa hai đại thần thông phong và lôi, tốc độ còn nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng Trương Hằng. Chỉ qua hai lần hô hấp, nó đã đuổi kịp Nguyên Anh Viên Hồng.
- Không ổn!
Nguyên Anh kia cảm nhận được âm thanh lôi điện và tiếng xé gió phía sau liền cảm giác không ổn. Hắn tuyệt đối không nghĩ tới tốc độ của một kiện Thông linh pháp bảo lại nhanh như vậy?!
Cắn răng một cái, Nguyên Anh Viên Hồng liền chuẩn bị trả giá đại giới thi triển bí thuật bỏ chạy.
Mà đúng lúc này, kình phong khiến người ta sợ hãi đã từ phía sau truyền tới. Nguyên Anh Viên Hồng vừa định phản ứng đã bị phong mang lóe ra từ Phong Lôi Phiến chặt làm hai nửa, lập tức bùng nổ giữa hư không.
Ông ông
Phong Lôi Phiến vang lên một trận chiến minh, phát ra tinh thần dao động hưng phấn, phong mang lóe ra từ hai cạnh sắc bén của cây quạt ẩn chứa sát khí khiến người ta kinh hãi.
Trải qua mười tám năm rèn luyện, Phong Linh Phiến vốn không hề yếu kém lúc trước chẳng những có được phạm vi thần thông công kích cường đại mà còn có lực công kích đơn thể cực kỳ mạnh mẽ. Lợi hại nhất của nó chính là tốc độ công kích, thậm chí không hề thua kém gì Phá Không Kiếm đã tiến vào hàng ngũ Thông linh pháp bảo trung phẩm.
Hưu—
Ý niệm Trương Hằng vừa động, Phong Lôi Phiến liền nổi lên một trận lôi minh, khoảnh khắc bay về, cuối cùng thuấn di, xuất hiện trong tay Trương Hằng.
Lấy tay chạm tới Phong Lôi Phiến cứng rắn nhưng không mất đi nhu tính, trên mặt Trương Hằng hiện ra ý cười, vừa lòng gật đầu. Sau đó, bá một tiếng, Phong Lôi Phiến đã tiến vào không gian Linh Hạch của Trương Hằng, cùng Phá Không Kiếm an ổn ở trong phiến không gian kỳ dị này.
Nhẹ nhàng diệt sát một tên tu sĩ Hóa Thần Trung Kỳ, ngoại trừ túi trữ vật của đối phương, Trương Hằng còn thu hồi chiến lợi phẩm lớn nhất là Huyền Ấn Phiến. Hắn đưa tay vuốt ve một chút, cảm thấy cây quạt này rất bất phàm, nhưng so sánh ra, hắn càng thích rèn luyện Phong Lôi Phiến dần trưởng thành hơn. Tuy rằng lúc này nhìn qua Huyền Ấn Phiến có phẩm giai tương đối cao.
Hưu-
Trương Hằng hóa thành một đạo hồ quang màu bạc, chớp mắt đã lướt tới trước mặt hai người Mộ Linh Nhi.
- Huyền Ấn Phiến này là của các ngươi, Mộ cô nương cần phải giữ tốt, đừng để người xấu đoạt lại lần nữa.
Trương Hằng mỉm cười, giao pháp bảo uy lực bất phàm này cho Mộ Linh Nhi.
Mộ Linh Nhi vươn tay ra, hơi run rẩy, đôi mắt cũng hiện ra cảm tình khác thường, tiếp nhận Huyền Ấn Phiến từ tay Trương Hằng, cảm kích nói:
- May mắn có Trương đạo hữu ra tay đúng lúc, Linh Nhi vô cùng cảm kích, toàn bộ Bích Vân Đảo sẽ không quên ân tình này của ngài!
Trương Hằng cũng thản nhiên đáp lại:
- Chỉ là cử thủ Chi lao mà thôi! Có thể gặp nhau trong hải vực mờ mịt kia vốn là một loại duyên phận. Trương mỗ lần này ra tay cũng là đáp lại một lần nhân tình của cô!
- Đối với Trương đạo hữu mà nói Chỉ là cử thủ Chi lao nhưng đối với Linh Nhi và Bích Vân Đảo mà nói lại không khác nào ân nghĩa tái tạo! Ta thấy đạo hữu còn có chút lạ lẫm đối với phiến hải vực này, đồng thời có chút khuyết thiếu kiến thức về Tu chân giới Chu Vương Triều. Linh Nhi lúc này cả gan mời ngài tới Bích Vân Đảo làm khác, để tận tình báo đáp ân nghĩ của Trương đạo hữu!
Trong đôi mắt xinh đẹp của Mộ Linh Nhi hiện lên một vẻ chờ mong, khuôn mặt trắng xinh hoàn mỹ cũng hiện ra một vẻ hấp dẫn khác thường, như một đóa mẫu đơn mềm mại đang hé nở.
- Cái này...
Trương Hằng có chút do dự, cảm giác tuy Mộ Linh Nhi nói có chút đạo lý, vừa tới nơi này đúng là cần phải tăng cường hiểu biết hơn đối với phiến hải vực xa lạ này. Nhưng trong tiềm thức, Trương Hằng lại muốn tránh đi cảm tình mơ hồ của Mộ Linh Nhi đối với mình.
Chỉ mấy ngày ngắn ngủi ở chung, Trương Hằng đối với Mộ Linh Nhi trước mắt nếu nói không có chút cảm tình thì cũng Chỉ là tự dối mình mà thôi!
So với Ninh Tuyết Dung không màng danh lợi, Mộ Linh Nhi có loại thông minh lanh lợi, hoạt bát thanh tú, cũng không điêu ngoa và tùy hứng như những Đại tiểu thư bình thường. Dung nhan hoàn mỹ tinh xảo nhưng không mất đi vẻ nhu thuận, cũng chính là loại tình nhân mà trong lòng bất cứ nam nhân nào đều mong muốn!
- Vị ân công này, không bằng ngươi tới Bích Vân Đảo chúng ta làm khách mấy ngày. Nếu chê chúng ta chiêu đãi không tốt thì có thể phất áo rời đi. Nhưng trước đó, mong ngươi không cự tuyệt tấm lòng nhiệt tình của chúng ta!
Triệu Cương với thân chịu trọng thương cạnh đó cũng bay tới, ho khan mấy tiếng, phun ra một búng máu, sắc mặt trắng bệch nói.
Mộ Linh Nhi nhìn sang Trương Hằng, vẻ kỳ dị trong mắt cũng dần thu liễm, buồn bã nói:
- Ta biết Trương đạo hữu ghét bỏ ta nhưng ngươi nhẫn tâm nhìn hai người bị thương chúng ta lưu lạc ở phiến hải vực này sao?! Giờ phút này, Chỉ cần hai gã tu sĩ Nguyên Anh Kỳ cũng đủ tạo thành uy hiếp lớn lao đối với chúng ta rồi...
- Chỉ mong Trương đạo hữu đã làm việc tốt thì làm cho trót, giúp đỡ chúng ta một chuyến. Đợi khi trở lại Bích Vân Đảo rồi, chúng ta xin được hồi báo. Đến lúc
đó, Trương đạo hữu muốn ở lại hay đi sẽ do ngươi tự mình quyết định, chúng ta tuyệt đối sẽ không yêu cầu quá đáng!
Mộ Linh Nhi kiệt lực giữ lại, khuôn mặt xinh đẹp hơi hiện lên vài tia U oán và bi thống, đôi mắt sáng không nhìn Trương Hằng nữa mà nhìn về phía hải vực xa xa, tim nàng cũng đập hơi nhanh lên, dường như đang chờ đợi một cơ hội cuối cùng.
- Được! Ta sẽ cùng các ngươi đi Bích Vân Đảo!
Suy nghĩ hồi lâu, Trương Hằng cuối cùng vẫn làm ra quyết định như vậy!
Nhìn về nơi xa, hải vực vô tận này, Đông Vân đại lục rộng lớn vô cùng, hắn gần như không quen biết một ai. Trương Hằng cảm giác bản thân mình như một hạt cát cô linh, rơi vào trong sóng lớn, bị đánh cho không thể tự chủ.
- Thật sao?!
Mộ Linh Nhi có chút không tin vào tai mình. Khi 'Trương Hằng suy nghĩ quyết định, nàng cảm giác như chưa từng khi nào trong đời nàng lại khẩn trương đến vậy. Trong đời này, chưa từng có nam nhân nào có được địa vị như vậy trong lòng nàng.
Khi Trương Hằng đồng ý đi Bích Vân Đảo, trong lòng Mộ Linh Nhi vừa chờ mong, vừa lo lắng.
- Xin hỏi tôn tính đại danh của ân công? Tại hạ Triệu Cương, là tu sĩ bản địa của Bích Vân Đảo. về sa có chỗ nào khó khăn có thể trực tiếp đề xuất với ta!
Triệu Cương khom người thật sâu về phía Trương Hằng, vẻ mặt rất chân thành.
Trương Hằng cười cười:
- Ta tên là Trương Hằng, một tán tu vô danh mà thôi. Vì một số nguyên nhân không tiện nói ra mà đi tới phiến hải vực này.
“Ngươi thật sự đơn giản chỉ là một tán tu vô danh như vậy sao?!”
Đôi mắt Mộ Linh Nhi đảo qua người hắn, trong lòng sinh ra đôi chút hoài nghi về thân thế của Trương Hằng.
Bằng vào thực lực bản thân, chém giết hai còn yêu thú Hóa Thần hậu kỳ, đánh trọng thương Thần thú Hóa Thần đại viên mãn Tử Hàn, nhẹ nhàng giết chết Viên Hồng có được Truyền thừa linh bảo.
Hết thảy những điều này đã cho thấy sự bất phàm của Trương Hằng.
Sau khi làm ra quyết định, Trương Hằng tính toán nhường Mộ Linh Nhi và Triệu Cương tĩnh dường hai ngày trên hoang đảo này.
- Hai người các ngươi đều đang trọng thương, chỉ sợ không thể lập tức lên đường được.
Trương Hằng thản nhiên nói, ánh mắt xẹt qua Mộ Linh Nhi, phát hiện thân thể đối phương rất suy yếu, thương thế còn nghiêm trọng hơn Triệu Cương nhiều.
Sắc mặt Mộ Linh Nhi vui vẻ, vừa định đồng ý nhưng đột nhiên như nhớ tại điều gì, vẻ mặt lo lắng nói:
- Nhưng ta giờ rất lo lắng cho an nguy của phụ thân đại nhân...
- Đúng thế... Đảo chủ đại nhân bị tên súc sinh Viên Hồng đánh cho trọng thương, giờ cũng không biết sống chết như thế nào. Chúng ta hiện tại cũng nên nhanh chóng trở về Bích Vân Đảo.
Triệu Cương cũng lo lắng nói.
Trương Hằng có chút trầm ngầm rồi nói:
- Vậy được rồi, các ngươi cưỡi phi hành pháp bảo của ta đi, nhưng tốc độ phi hành có thể chậm một chút.
Tay hắn huơ một cái, Tử Diệu Thần Thảm liền xuất hiện giữa không trung.
Trương Hằng thầm nghĩ may mắn ngày đó không luyện hóa cắn nuốt pháp bảo này hoặc dung nhập để thăng cấp Phá Không Kiếm. Trên thực tế, hiện tại đối với Trương Hằng mà nó thì pháp bảo đỉnh cấp cũng không có nhiều tác dụng đối với hắn, Nếu muốn có được hiệu quả rõ rệt thì thì tốt nhất là kiếm được những bảo vật đẳng cấp như Ngụy linh bảo hoặc Thông linh pháp bảo!
Trương Hằng ra hiệu, Mộ Linh Nhi liền vui vẻ bay lên. Nhưng Triệu Cương bên cạnh cũng không đi lên.
- Ngươi sao không muốn đi lên?
Trương Hằng tò mò hỏi, trong lòng đã có phòng đoán.
- Triệu mỗ tuy bị một ít thương thế, muốn chiến đấu với tu sĩ cùng giai đúng là có chút khó khăn nhưng nếu Chỉ vẻn vẹn là phi hành thì cũng không bị ảnh hưởng gì nhiều. Hơn nữa, nếu Triệu mỗ cũng cưỡi lên pháp bảo phi hành này thì e rằng sẽ ảnh hưởng tới tốc độ phi hành của Trương đạo hữu.
Nói tới đây, trên người Triệu Cương liền hiện lên một mảnh thanh quang, sau lưng bắt đầu nổi lên một đôi cánh, phong linh lực trong thiên địa mãnh liệt ập tới, ẩn chứa một cỗ uy thế mở mờ.
Thực hiển nhiên, đây là một kiện pháp bảo phi hành cấp Ngụy linh bảo, thích hợp cho một người sử dụng.
Ở tu chân giới, trong số các pháp bảo phi hành, pháp bảo phi hành dành cho một người thường nhanh hơn nhiều so với tu sĩ khống chế pháp bảo chịu tải trọng nhiều người.
Tử Diệu Thần Thảm của Trương Hằng chính là một kiện pháp bảo đỉnh cấp có thể chịu tải trọng được nhiều người, còn có năng lực phòng ngự nhất định, hiển nhiên chênh lệch không ít so với pháp bảo phi hành Ngụy linh bảo của Triệu Cương.
Tuy nhiên, Trương Hằng tự tin dù hắn sử dụng Chỉ là một kiện pháp bảo đỉnh cấp, thậm chí chờ nhiều người nhưng tốc độ tuyệt đối sẽ không chậm hơn đối phương.
- Ta đi trước dẫn đường...
Triệu Cương ăn vào mấy viên linh đan, đôi cánh sau lưng chợt rung lên, hóa thành một đạo quang lưu màu xanh, biến mất trong thiên địa. Tốc độ này đúng là nhanh hơn nhiều so với tưởng tượng của Trương Hằng.
- Mộ tiểu thư ngồi ổn chưa?
Trương Hằng không quay đầu lại, cũng có thể ngửi được mùi hương đặc biệt từ người Mộ Linh Nhi phía sau.
- Uhm!
Phía sau truyền tới thanh âm nhẹ nhàng đáp lại của Mộ Linh Nhi:
- Chỉ mong Linh Nhi sẽ không ảnh hưởng tới tốc độ của Trương đại ca... đến nỗi khiến cho Triệu sư huynh ở phía trước chê cười.
Trương Hằng vừa nghe lời này, trong lòng bỗng nhiên phát hiện ra xưng hô của Mộ Linh Nhi với mình đã có thay đổi.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Mộ Linh Nhi đột nhiên thay đổi cách xưng hô khiến trong lòng Trương Hằng không khỏi nhảy dựng lên. Từ “Trương đạo hữu” đến “Trương đại ca” khiến hắn có cảm giác đột ngột. Nhưng Mộ Linh Nhi xưng hô cũng rất tự nhiên, thanh âm ngọt ngào dễ nghe, như là Ninh Tuyết Dung xưng hô với hắn vậy.
Trương Hằng hít sâu một hơi, nhìn phiến hải vực mênh mông vô bờ phía trước, tâm tình ngược lại lại bình tĩnh. Chính mình sao lại mẫn cảm như vậy đối với những tình cảm xung quanh.
Mặc kệ là tu chân hay là thái độ đối nhân xử thể, đều cần một tâm tình không nóng nảy, phải như biển rộng vô ngần, dung nạp bách xuyên.
Không có tâm tính cường giả thì rất khó trở thành cường giả chân chính! Nếu lòng dạ hẹp hòi, vướng víu với một chút lợi ích nhỏ, Chung quy khó có thể chân chính bước vào đỉnh phong, trở thành chân chính chúa tể nhân gian.
Giờ phút này, Trương Hằng cảm thấy tâm tình của mình lại tiến thêm một tầng. Từ sau khi tu luyện Luyện Thiên Hóa Địa Công, hắn mơ hồ phát hiện ra rằng tuy công pháp này không yêu cầu củng cố tâm cảnh nhưng trong quá trình công pháp gia tăng, hắn cũng cảm nhận được một loại cảnh giới mới rất tự nhiên ở trong cuộc sống(?).
- Mộ cô nương cứ yên tâm, ta sẽ cố hêt sức khiến người trở về Bích Vân Đảo một cách tốt đẹp.
Trương Hằng bình thản nói với Mộ Linh Nhi phía sau.
Mộ Linh Nhi đáp lại, vô cùng nhu thuận, hai tay đặt lên má, ánh mắt nhìn nam nhân bình thường trước mắt với vẻ tò mò, chân mày đôi khi cũng nhíu lại, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Hưu!
Trương Hằng khống chế Tử Diệu Thần Thảm hình thành một đạo quang hồ màu tím, xẹt ngang bầu trời, nháy mắt đã biến mất cuối chân trời.
Chỉ một lúc sau, Trương Hằng liền đuổi theo Triệu Cương phía trước, cũng không vượt qua đối phương nhưng chênh lệch tốc độ giữa hai người cũng đã rõ ràng.
Thấy Trương Hằng nhanh vậy đã đuổi kịp, trong lòng Triệu Cương sinh ra một cỗ ganh đua, lập tức rót thêm pháp lực vào đôi cánh Ngụy linh bảo sau lưng, tốc độ đột nhiên gia tăng, chớp mắt đã gia tăng khoảng cách với Trương Hằng.
Trương Hằng cười ảm đạm, Tử Diệu Thần Thảm dưới chân trong vô tình lại vững vàng tăng tốc, chỉ một lúc đã hiện ra phía sau Triệu Cương.
Thấy tình cảnh này, Triệu Cương cắn chặt hàm răng, chuẩn bị không tiếc tiêu hao nguyên khí, gia tăng tốc độ, thề quyết phân cao thấp với Trương Hằng.
Mà đúng lúc này, Mộ Linh Nhi liền đứng ra ngăn cản:
- Triệu sư huynh, ta biết ngươi cũng lo lắng tới an nguy của sư phụ nhưng không cần phải liều mạng như vậy, thương thế của ngươi cũng rất nặng rồi...
Con ngươi Triệu Cương hơi ảm đạm, ngược lại sinh ra tâm lý hổ thẹn. Vừa rồi hắn liều mạng như vậy cũng chỉ là tranh cường háo thắng mà thôi, muốn lưu chút ấn tượng tốt với Mộ sư muội.
- Trương đại ca, huynh không cần để ý, tính cách của Triệu sư huynh vốn cũng không tồi. Lúc trước có một vị cao nhân Hợp Thể Kỳ làm nhục cha ta một câu, kết quả hắn đơn thương độc mà giết tới động phủ của tu sĩ kia cũng may vị cao nhân Hợp Thể Kỳ kia tán thưởng sự chân thành và dũng khí của hắn nên cũng Chỉ khiến trách hắn mà thôi...
Mộ Linh Nhi ở phía sau Trương Hằng thấp giọng giải thích, đôi mắt đảo qua Triệu Cương, trong ánh mắt cũng mang theo chút thần sắc phức tạp. Ở chung ngàn năm, nàng sao lại không rõ dụng ý của vị sư huynh này. Đáng tiếc, Mộ Linh Nhi từ đầu tới cuối đều Chỉ xem hắn như một người anh trai mà thôi.
- Thật sao? Đáng tiếc phẩm chất như vậy e rằng cũng không có nhiều ở tu chân giới.
Trương Hằng lắc đầu, trong lòng tuy tán thưởng dũng khí Triệu Cương nhưng cũng không coi trọng hắn.
Không biết vì sao khi nhìn thấy Triệu Cương, Trương Hằng đột nhiên lại nhớ tới Nhị đệ Triệu Thụy của mình.
Mộ Linh Nhi gật đầu nói:
- Cha ta cũng từng nói qua, người tình nguyện truyền lại ngôi vị Đảo chủ Bích Vân Đảo cho Viên Hồng cũng không truyền cho Triệu sư huynh, dù biết tâm tính của Viên Hồng có chút bất lương!
Trương Hằng cười ha hả, đối với người cha của Mộ Linh Nhi cũng sinh ra đôi chút tò mò, không khỏi hỏi:
- Là người đứng đầu một hòn đảo, không biết tu vi phụ thân Mộ cô nương đã đạt tới cảnh giới nào?
- Hợp Thể sơ kỳ!
Mộ Linh Nhi cười nói:
- Bốn phía xung quanh Tam Tiên Đảo có mấy trăm hòn đảo lớn có linh khí thượng giai, bình thường Đảo chủ đều có tu vi Hợp Thể Kỳ trở lên. Tuy cũng có hạng người Hóa Thần Kỳ nhưng thân mình đều mang dị bảo, thực lực không kém hơn tu sĩ Hợp Thể Kỳ là bao.
- Hợp Thể sơ kỳ sao?!
Trong lòng Trương Hằng âm thầm thở dài, không ngờ cha của Mộ Linh Nhi lại có tu vi như vậy.
Tuy nhiên sau đó, Trương Hằng biết được quanh Tam Tiên Đảo có nhiều đảo nhỏ như vậy và tồn tại rất nhiều tu sĩ đỉnh cao thì ánh mắt bỗng nhiên sáng bừng lên.
Có tới mấy trăm tòa đảo nhỏ linh khí thượng giai, hơn nữa Đảo chủ phần lớn đều là Hợp Thể Kỳ trở lên, như vậy nơi này có bao nhiêu tu sĩ Hóa Thần Kỳ đây?!
Hiện tại Trương Hằng Chỉ cần chừng mười kiện Thông linh pháp bảo bình thường sẽ rất có hy vọng tấn chức cảnh giới tầng ba đại viên mãn!
Tuy nói tu sĩ Hóa Thần Kỳ chỉ có số ít mới có Thông linh pháp bảo nhưng trong mười người hẳn phải có một hai người có được. Hơn nữa, Ngụy linh bảo đối với Trương Hằng cũng có tác dụng. Hiệu quả của mười kiện Ngụy linh bảo cũng có thể tương đương với một kiện Thông linh bảo đi!
Do đó, một lộ tuyến thăng cấp đơn giản hiện rõ trước mặt Trương Hằng - Giết người đoạt bảo!
Cái gì? Ngươi nói giết người đoạt bảo chính việc táng tận lương tâm, vi phạm thiên đạo, rất có thể giết đi một số người thiện lương vô tội. ừh, Nói có đạo lý, ta đây sẽ giả nai ăn lão hổ vậy! Ai dám mưu đồ gì với ta thì ta sẽ xử kẻ đó, thuận tiện mang danh trừ hại. Quan trọng nhất vẫn là giết người đoạt bảo.
Nghĩ tới đây, ánh mắt của Trương Hằng lại sáng lên, cuối cùng thậm chí có chút vênh váo, trong lòng thầm nghĩ:
“Chờ lão tử có thực lực, sẽ đi hải vực giết yêu thú đỉnh cao. Dùng ngân diễm cắn nuốt một con yêu thú Hóa Thần Kỳ bình thường cũng có hiệu quả tương đơng với nửa kiện Thông linh pháp bảo.
Bộ dáng đắc ý vênh váo của Trương Hằng khiến Mộ Linh Nhi thấy được, ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc, tò mò hôi:
- Trương đại ca sao lại cao hứng như vậy?
- Hắc hắc... Ta đang có âm mưu với Linh Nhi cô...
Trương Hằng tùy ý đáp lại một câu, trong lòng cũng rất thích thú, thầm nghĩ:
“Tới Chu Vương Triều xem ra là quyết định đúng, tùy tiện giết người hay yêu thú đoạt bảo cũng có thể dễ dàng đoạt đợc bảo vật phục vụ việc gia tăng công pháp!”
- Trương đại ca lại không đứng đắn...
Khuôn mặt Mộ Linh Nhi đột nhiên đỏ lên, không hiểu sao nàng lại cảm thấy thích thú với sự cợt nhả, thường xuyên hồ ngôn loạn ngữ của Trương Hằng. Điều này khiến nàng càng cảm giác chân thật và tự nhiên.
Nàng không biết rằng Trương Hằng vốn là trai mới lớn, thậm chí tiềm thức còn có chút tà ác!
- Chẳng lẽ ta giống người đứng đắn sao?! Tu chân giới có mấy người đứng đắn chứ?!
Trương Hằng thấp giọng nói vài câu, chỉ có thể khiến Mộ Linh Nhi loáng thoáng nghe được vài chữ.
- Hừ, ngươi lại nói cái gì đó?
Mộ Linh Nhi tức giận hừ nhẹ một câu, đôi mắt sáng hiện lên một tia kỳ dị, lại thầm nhỏ giọng nói:
- Mộ Linh Nhi ta cũng không dễ để khi dễ như vậy đâu... Phàm là kẻ trêu chọc ta, cả đời đừng mơ tưởng thoát khỏi tay ta!
- Ạch... Những lời này sao lại có chút quen quen nhỉ?!
Trương Hằng kinh ngạc nói:
- Tuy nhiên, có vẻ ta thường xuyên bị đuổi giết rồi. Hiện tại vẫn sống tốt như cũ... Còn những kẻ từng đuổi giết ta thì hiện tại đại khái cũng không còn sống nữa, hoặc kết cục còn thê thảm hơn...
Nghe được âm thanh của Trương Hằng, sắc mặt Mộ Linh Nhi hơi đổi, dường như bộ dáng có chút sợ hãi, cảm giác mình thật sự hiểu Trương Hằng còn rất nông cạn.
Hắn rốt cuộc là người như thể nào?! Là kẻ cợt nhả hay là người rất thông minh hiểu ý, hay là kẻ ác nghiệt vô tình!?
Mộ Linh Nhi nhìn về hải vực và bầu trời xa xa, âm thầm giật mình, quên mất mình vẫn còn ở trên Tử Diệu Thần Thảm.
Bích Vân Đảo cách nơi này chừng mười vạn dặm, Trương Hằng khống chế Tử Diệu Thần Thảm, trên còn chở một người nhưng cũng chưa dốc toàn lực phi hành, cho nên trong thời gian ngắn cũng khó chạy tới mục tiêu.
Dọc theo đường đi, Trương Hằng cũng không từ chối nói chuyện với Mộ Linh Nhi, trong ngôn ngữ còn thường mang theo vẻ trêu chọc.
Đương nhiên Trương Hằng cũng không quên hỏi Mộ Linh Nhi đôi chút vấn đề liên quan Chu Vương Triều. Rất nhiều chuyện hắn nghi hoặc lại trở thành trò cười trong mắt Mộ Linh Nhi.
- Nếu có người nói huynh từ nơi thâm sơn dã lâm đi ra thì ta khẳng định sẽ dơ hai tay tán thành...
Mộ Linh Nhi che miệng cười cười:
- Đáng tiếc huynh cũng không giống là đi ra từ thâm sơn dã lâm, nhiều ngôn luận của huynh rất tương tự với phụ thân lão nhân gia! Như người đã rất từng trải!
- Nếu ta nói với cỗ ta từ ngoài đại lục tới thì cỗ có tin không?
Trương Hằng cười cười, không tự chủ quay đầu liếc nhìn Mộ Linh Nhi một cái, phát hiện ý cười trong mắt đối phương càng đậm, khuôn mặt xinh đẹp thanh tú hiện ra hai má lúm đồng tiền, đáng vẻ mê người!
- Ngoài đại lục?!
Mộ Linh Nhi hơi sửng sốt, sau đó lắc đầu nói:
- Ta không tin!
- Vì sao?
Trương Hằng kinh ngạc.
- Bởi vì ở ngoài Cửu U Hải Vực có tồn tại Tử Vong Chi Hải không thể vượt qua được. Nghe nói Chỉ có tu sĩ Đại Thừa Kỳ mới có thể vượt qua được phiến hải vực này.
Mộ Linh Nhi đưa tay lên vuốt tóc, đưa ánh mắt khiêu khích đắc ý nhìn Trương Hằng, bộ dáng vui rạo rực.
- Khụ khụ... Đại Thừa Kỳ thôi mà... Qua thêm trăm năm nữa nhìn xem!
Trương Hằng không biết xấu hổ nói, bộ dáng tràn ngập tự tin.
- Một trăm năm tiến vào Đại Thừa Kỳ? Huynh mơ mộng quá đó! Nếu huynh thật sự có thiên phú này, bổn tiểu thư cam nguyện lấy thân báo đáp...
Mộ Linh Nhi đột nhiên dừng lại, khuôn mặt bỗng dưng đỏ lên, mới nhận ra mình đã nói sai.
Ánh mắt hiền lành nhìn Trương Hằng của Mộ Linh Nhi làm bộ hung tợn, có chút khinh thường nói:
- Huynh nghĩ thật đẹp... Ta chỉ nói là nếu...
- Coi như hết...
Trương Hằng ho khan một tiếng, hơi khinh thường nói:
- Với bộ dáng của cô, so với Thê tử nhà ta thì thua kém đâu chỉ mười vạn tám ngàn dặm?!
- Cái gì? Huynh đã có song tu đạo lữ?!
Mộ Linh Nhi giật nảy mình lên hỏi, khuôn mặt tươi cười dần đọng lại, thân thể mềm mại cũng khẽ run lên, thậm chí có chút không ổn định...
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Trương Hằng cũng không quay đầu lại nhìn Mộ Linh Nhi, nhẹ nhàng cười:
- Chẳng lẽ việc Trương mỗ ta có đạo lữ song tu là rất kỳ quái hay sao? Mộ tiểu thư sẽ không thật sự cho ta là một gã tán tu. ngay cả Thê tử cũng không tìm được đấy chứ?
-Ngươi … ngươi...
Hai mắt Mộ Linh Nhi đỏ ngầu, cố nén cho nước mắt không rơi xuống, sau một lúc lâu mới ổn định lại tinh thần, thấp giọng hỏi:
- Ta nghĩ Thê tử của ngươi nhất định là xinh đẹp như Thiên Tiên, chăm sóc ngươi rất dịu dàng...
Trương Hằng khẽ a một tiếng nói:
- Sao ngươi biết? Tuy nhiên ngươi nói sai rồi nàng không phải giống như là tiên tử, mà Tuyết Dung nàng chính là một Tiên Tử thật sự. nhưng lại là một tiên tử dịu dàng, hiểu ý người khác nhất.
- Thật sao?
Mộ Linh Nhi cảm thấy thần trí của mình có chút hỗn loạn, đáy lòng giống như có một tảng đá sắc đè nặng xuống, một cảm giác mê man đau khổ nảy sinh trong lòng.
Đây là lần đầu tiên nàng sinh ra cảm thấy như vậy, cả người lập tức ngây ra, tất cả mọi thứ ở bên ngoài như đều không còn liên quan tới nàng. Nước mắt rốt cuộc cùng bất giác chảy xuống, rồi bị nàng dùng pháp thuật làm cho khô lại.
Trương Hằng thủy chung vẫn không quay đầu lại nhìn Mộ Linh Nhi cái nào. Triệu Cương ở phía trước Dường như cũng có chút tâm sự. đang cố gắng dẫn đường ở phía trước, lại thêm thương thế trên cơ thể, nên cũng không phát hiện ra tình huông ở đằng sau.
Từ đó trở đi, dọc đường im phăng phắc, Mộ Linh Nhi nhắm mắt lại, toàn tâm khôi phục lại thương thế và pháp lực.
Trương Hằng lại nhìn hải vực ở đằng xa, ánh mắt thâm thúy lộ ra một tình cảm phức tạp: đây là một thế giới không giống như địa cầu. không thể tùy ý đùa giỡn với tình cảm như vậy. Chỉ một sai lầm nhỏ cũng có thể gây nên sai lầm khó có thể bù đắp. Nếu đã sai lầm một lần. thì không thể sai lân thứ hai...
Giờ phút này, đột nhiên hắn nhớ tới Yến Vũ Tình, nhờ thần thức tương liên, lập tức hắn biết được những tình hình đã phát sinh trong Tam Tinh Vực.
Phân thân thứ hai của Trương Hằng đã dung nhập sinh hoạt của bản thân thành công, mục đích của hắn chính là bảo vệ Tam Tinh Vực cùng với một vài người có liên quan tới mình.
- Rốt cuộc thì Tam Tinh Vực cũng không cần mình phải lo lắng và phân vân nữa... Như vậy, hành trình tới Chu Vương Triều hy vọng sẽ có thể tiến hành thuận lợi.
Trương Hằng cũng nhắm mắt lại, lưu lại vài tia thần thức nhìn chăm chú hết thảy bên ngoài, tâm linh dần dần khôi phục lại trạng thái linh hoạt kỳ ảo.
Ước chừng một ngày sau, Triệu Cương đang bay ở phía trước đột nhiên cả kinh kêu lên:
- Mộ sư muội, cuối cùng chúng ta cũng tới Bích Vân Đảo rồi!
-Đã tới rồi sao?
Thanh quang trên người Mộ Linh Nhi run lên. sau đó từ trên Tử Diệu Thần Thảm bay xuống, nhìn chăm chú hòn đảo to lớn cách đó không xa.
Thần thức Trương Hằng đảo qua, liền phát hiện ở cách đó không xa có một hòn đảo to lớn linh khí dư dật. Một lượt quan sát này đã tung hoành chừng ba vạn dặm. Chỉ vỏn vẹn trong một khu vực nhỏ này mà đã phát hiện ra tám tu sĩ Hóa Thần Kỳ, còn Kết Đan Nguyên Anh thì nhiều vô kể.
- Nơi này quả nhiên là thánh địa tu Luyện linh khí so với bên ngoài phải nồng đậm hơn gấp mười lần...
Trương Hằng khẽ thở dài.
Nên biết rằng cho dù là một khu vực bình thường ở Chu Vương Triều thì phẩm chất linh khí cũng hơn Tam Tinh Vực gấp mười lấn, mà linh khí ở Bích Vân Đảo này còn hơn khu vực bình thường mười lân.
Cứ so sánh như vậy thì phẩm chất linh khí cùng với độ tinh khiết ở nơi này phải hơn Tam Tinh Vực chừng một trăm lần!
Một trăm lần!
Đây là khái niệm gì?
Rốt cuộc Trương Hằng đã động dung, khó trách Chu Vương Triều lại có nhiều tu sĩ đỉnh cao như vậy, có được nền văn minh tu chân rầm rộ đến thế.
Đồng thời, có được linh khí nồng đậm như vậy. bên cạnh đó cũng phản ánh được số lượng và cấp độ phẩm chất của thiên tài địa bảo ở Chu Vương Triều. Nghĩ lại. một vài tài liệu tu chân ở Tam Tinh Vực phải ước mơ tha thiết, sau khi tới Chu Vương Triều cũng không còn thật sự đáng giá.
- Trương đạo hữu, nếu đã tới đây, xin hãy tới làm khách của Bích Vân Đảo ta mấy ngày. để cho chúng ta làm trọn nghĩa chủ khách.
Triệu Cương nhiệt tình mời Trương Hằng đi tới Bích Vân Đảo. Mộ Linh Nhi ở phía sau không nói lời nào. trên mặt mang theo vẻ lo lắng, thần sắc trở nên âm trầm.
Trương Hằng cũng không cự tuyệt. theo sau Triệu Cương bay tới Bích Vân Đảo. thần thức quan sát tình hình ở bên dưới, bên cạnh đó còn hỏi hắn một vài vấn đề.
- Không biết Bích Vân Đảo trong Hải Ngoại Tam Tiên Đảo có cấp bậc gì. hẳn là đã gần bằng Tam Tiên Đảo rồi?
Trương Hằng tò mò hỏi.
Triệu Cương nói:
- Trong phạm vi thế lực của Tam Tiên Đảo. Bích Vân Đảo Chỉ là một đảo cấp ba. trên đó còn có những đảo cấp một cấp hai. Đảo cấp một Chỉ có ba. Tam Tiên Đảo uy chấn đại lục Đông Vân là một trong Tứ Đại Thánh Địa của Chu Vương Triều.
Trương Hằng gật đầu. trong lòng hiểu thêm được rất nhiều:
- Thì ra là như vậy. nói như vậy thì tu luyện trên đảo cấp một và cấp hai sẽ có nhiều ưu thế hơn sao?
- Chuyện đó là đường nhiên, linh khí trên đảo cấp hai so với đảo cấp ba đại khái là hơn một hai lần, hơn kém thật ra là không lớn. nhưng hiệu quả khi tu luyện ở đảo cấp một so với đảo cấp ba cũng hơn rất nhiều lần. Tuy nhiên, nếu không có căn bản và thực lực nhất định, nếu muốn tiến vào đảo có đẳng cấp cao hơn cũng không dễ dàng...
Triệu Cương trả lời câu hỏi của Trương Hằng, tiện thể tò mò hỏi một câu:
- Không biết Trương đạo hữu muốn đi tới nơi nào? Là Tam Tiên Đảo sao?
Trương Hằng lắc đầu nói:
- Tu luyện tới cảnh giới của chúng ta, linh khí dư thừa dĩ nhiên là lợi thế. nhưng đột phá cảnh giới mới là xiềng xích lớn nhất. Tạm thời ta chưa thể đi tới Tam Tiên Đảo. chờ sau khi tu luyện tới Hợp Thể KỲ rồi mới tính.
Lúc trước khi còn ở trong Tam Tinh Vực, phân thân của Lạc Hà đã từng nói với Trương Hằng có một vật gì đó quan trọng đang để ở Hải Ngoại Tam Tiên Đảo. tốt nhất là sau khi bản thân tu luyện tới Hợp Thể Kỳ thì mới tới lấy lại.
Cho nên Tam Tiên Đảo là địa phương mà chắc chắn sau này Trương Hằng sẽ tới. hiện giờ không cần phải nóng nảy. chuyện mà quan trọng nhất lúc này chính là hiểu rõ và thích ứng với tu chân giới Chu Vương Triều.
Không lâu sau, ba người Trương Hằng đã tiến vào bầu trời của Bích Vân Đảo. Khi mới bước vào. dưới chân liên hiện ra một vài thôn trang và thành thị của phàm nhân, dân cư cùng không ít. trong đó còn xen lẫn vài tu sĩ dưới Trúc Cơ Kỳ.
- Người tu chân trên Bích Vân Đảo chủ yếu tập trung ở khu vực trung tâm. đương nhiên những đảo bên cạnh cũng có một vài tu sĩ đỉnh cao...
Dọc đường đi Triệu Cương giải thích với Trương Hằng, ánh mắt hơi đảo qua Mộ Linh Nhi ở bên cạnh, phát hiện đối phương có vẻ rầu rĩ không vui, mới khó hiểu nói:
- Tiểu sư muội, ngươi làm sao vậy? Chẳng lẽ đang lo lắng cho an nguy của sư tôn sao? Ngươi yên tâm, sư tôn lão nhân gia pháp lực thông thiên, cho dù bản thân bị trọng thương cũng không thể dễ dàng chết như vậy đâu.
- Đa tạ sư huynh.
Mộ Linh Nhi miễn cưỡng cười, ánh mắt sáng ngời vội vàng đảo qua Trương Hằng. không dám nhìn thẳng vào đối phương.
- Đại sư huynh. tiểu sư muội, rốt cuộc các người cũng đã trở về!
Trong khi ba người đang nói chuyện với nhau, ở phía trước có một đại hán trung niên râu ria xồm xoàm bay tới. Hắn mặc một trường bào màu xám rộng thùng thình, trên mặt mang theo nụ cười ôn hòa, chân giẫm lên độn quang màu xanh. nhanh chóng bay tới nơi này.
- Tam sư đệ?! Ngươi cũng đã về rồi sao!
Triệu Cương ngạc nhiên vui mừng nói vội vàng bay lên. ôm lấy đại hán trung niên râu xồm kia, bộ dạng mười phần thân thiết.
- Khổng sư huynh, ngươi cũng đã trở về Bích Vân Đảo rồi. có biết tình hình của cha ta hay không?
Mộ Linh Nhi trước tiên vui vẻ, rồi sau đó lo lắng hỏi.
Triệu Cương buông trung niên họ Khổng ra. cùng khản trương hỏi:
- Sư tôn đã trở về chưa?
Trung niên họ Khổng chau mày. ánh mắt đảo qua người Trương Hằng, cũng không hỏi nhiều, khẽ thở dài một hơi:
-Từ sau khi biết sư tôn gặp chuyện không may. ta liền theo Truyền tống Trận từ Bồng Lai Đảo đi tới đảo cấp hai Lam Tinh Đảo. sau đó một mạch đi về Bích Vân Đảo. vừa trở về đây đã biết được tin tức Triệu sư huynh truy đuổi Viên Hồng.
Để bình ổn phân tranh giữa các thế lực trên đảo. trước tiên nhị đảo chủ, cũng là Hàn bá bá đã quản lý hết thảy mọi chuyện trên đảo...
Trung niên họ Khổng qua vài ba câu đã đại khái nói hết một lượt những chuyện ở trên Bích Vân Đảo.
- Hàn bá bá?
Triệu Cương hơi sửng sốt:
- Không có sự đồng ý của sư tôn, sao hắn có thể tự tiện quản lý mọi việc trên đảo?
Trên mặt trung niên họ Khổng hiện lên một vẻ Kỳ dị:
- Tuy trước kia sau khi sư tôn đi ra ngoài, những chuyện nhỏ trên đảo có hơn phân nửa đều do sư huynh đệ trong sư môn ta quản lý. Nhưng tình hình hiện giờ lại khác, sinh tử của sư tôn lão nhân gia không rõ. thực lực và danh vọng của nhị đảo chủ là lớn nhất, Chỉ có hắn mới có thể chế áp được những người có lòng dạ bất lương trên Bích Vân Đảo...
- Nói không sai. nhưng phụ thân đã từng nói với ta nhị đảo chủ tuy là một người có năng lực. thực lực cũng rất mạnh, nhưng người này là một người có đã tâm. chúng ta không nên hoàn toàn tin tưởng.
Mộ Linh Nhi hơi lo lắng nói.
Vừa nghe thấy lời này, sắc mặt Triệu Cương cũng trở nên ngưng trọng, hỏi nam tử trung niên họ Khổng kia:
- Không biết sau khi nhị đảo chủ tiếp quản mọi việc trên đảo. thì có xảy ra chuyện gì dị thường không?
- Chuyện này... Tâm tư của nhị đảo chủ chủ yếu là tập trung vào những thế lực có ý xấu. thật sự không có hành động gì dị thường. Ta nghĩ Hàn bá bá không phải là loại người đó. hắn đã ở Bích Vân Đảo mấy trăm năm. quan hệ với sư tôn rất sâu sắc, chắc cũng sẽ không làm cái chuyện tước quyền đoạt vị kia đâu... Ta đã ở Bích Vân Đảo hai ngày, hắn đối với ta vẫn như trước kia.
Trung niên họ Khổng này không biến đổi sắc mặt. trong lời nói còn có chút bênh vực nhị đảo chủ họ Hàn kia.
- Có thể là ta đã nghĩ quá nhiều rồi...
Mộ Linh Nhi thấp giọng nói trong lòng có chút bất an.
Đúng lúc này, Trương Hằng nói với Mộ Linh Nhi:
- Mộ tiểu thư. ta thấy hiện giờ đi vào Bích Vân Đảo cũng không phải là hành động sáng suốt... Ta đề nghị hai người các ngươi hãy lập tức rời khỏi nơi này. chờ sau khi có được tin tức của đảo chủ sẽ lại quyết định. Tục ngữ nói không thể đề phòng được lòng người. Bích Vân Đảo bất quá cũng Chỉ là một hòn đảo cũng không đáng để các ngươi phải mạo hiểm...
- Ngươi là ai? Sao dám ở nơi này phỉ báng nhị đảo chủ!
Trương Hằng còn chưa kịp nói xong, trung niên họ Khổng ở bên cạnh liền nổi giận nói. một uy áp tinh thần khổng lồ bức thẳng tới hắn.
Trung niên họ Khổng là tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ. so với Triệu Cương cũng sàn sàn như nhau, thấy Trương Hằng là một tu sĩ Hóa Thần sơ Kỳ nói chen vào, trong lòng rất không vừa ý, mơ hồ còn sinh ra một luồng sát khí.
Trương Hằng cười ảm đạm, quay đầu nhìn về phía khác, coi như không thấy uy áp cùng với sự nổi giận của trung niên họ Khổng kia.
- Khổng sư huynh. Trương đạo hữu là ân nhân cứu mạng của ta và Triệu sư huynh, nếu không có hắn chúng ta đã sớm chết trong tay của Viên Hồng rồi...
Mộ Linh Nhi vẻ mặt lạnh lùng, nhìn trung niên họ Khổng:
- Huynh nên xin lỗi Trương đạo hữu đi.
Trung niên họ Khổng lộ ra vẻ kinh ngạc, nhìn bộ dạng nghiêm túc của Mộ Linh Nhi, Không khỏi cười lên ha hả:
- Thật sự ngươi vẫn nghĩ Bích Vân Đảo hiện giờ vẫn còn là thiên hạ của Mộ gia ngươi sao?
Trung niên họ Khổng lập tức trở nên dữ tợn. nhìn đám người Mộ Linh Nhi với bộ dạng như là đang nhìn con mồi.
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
- Rốt cuộc cũng đã lộ cái đuổi hồ lý ra...
Trương Hằng khẽ cười một tiếng, thần thức lập tức phong tỏa mọi thứ trong phạm vi vạn đặm. quả nhiên phát hiện ra hơn mười tu sĩ Hóa Thần Kỳ đang lao tới bao vây nơi đây. đó mới Chỉ là đợt tu sĩ thứ nhất.
- Mộ sư muội, chúng ta chạy nhanh lên. nơi này không nên ở lâu.
Vừa thấy trung niên họ Khổng kia lộ ra bộ mặt thật. Triệu Cương và Mộ Linh Nhi đều hiểu ra tất cả,
- Ha ha ha... Các ngươi muốn chạy trốn sao? Đã muộn rồi!
Trung niên họ Khổng kia mang theo vẻ trào phùng nhìn những người ở trước mặt, cười nhạo nói:
- Từ khi các ngươi vừa mới bước vào Bích Vân Đảo. thì đã rơi vào mai phục của chúng ta rồi.
- Ngươi là tên tiểu nhân đê tiện, sư tôn đối với ngươi không bạc. vì sao lại phản bội sư môn, làm cái việc táng tận lương tâm này.
Mộ Linh Nhi đỏ bừng mặt lên, giận dữ quát, đôi mắt hiện lên một vẻ mê man và bất đắc **.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà gặp phải nhiều biến cố như vậy. một cô gái trẻ chưa từng trải nhiều như nàng sao có thể chịu đựng được.
Đúng lúc này, từ đằng xa truyền tới một vài luồng khí thế hùng mạnh, hai ba tu sĩ Hóa Thần Kỳ mang theo địch ý vô cùng rõ ràng đang nhanh chóng bay tới Nơi này, đã tới gần trong phạm vi ngàn dặm.
- Chạy mau!
Trương Hằng không phân trần gì, kéo theo Mộ Linh Nhi chạy ra ngoài Bích Vân Đảo. Triệu Cương phản ứng cũng rất nhanh, theo sát Trương Hằng nhanh chóng bay ra ngoài, không tiếc tiêu hao bản mệnh nguyên khí trong cơ thể.
- Tại sao ngươi lại còn muốn cứu ta? Một mình người chạy trốn sẽ càng dễ dàng hơn.
Đôi mắt Mộ Linh Nhi hiện lên một tầng hơi nước mênh mông, trên khuôn mặt xinh đẹp hiện lên vài tia kinh hỉ. bàn tay ngọc bị Trương Hằng nắm lấy, an nguy ở thế giới bên ngoài đã bị nàng để quên trên tận chín tầng mây.
- Hãy bớt nói sàm đi. hiện giờ ta muốn hỏi ngươi một việc, trên Bích Vân Đảo này có tu sĩ Hợp Thể Kỳ không?
Trương Hằng mang theo vẻ nghiêm túc hỏi Mộ Linh Nhi. thần thức tập trung theo dõi động tĩnh trong phạm vi mấy ngàn dặm.
- Ngoài cha ta ra, trên Bích Vân Đảo không còn tu sĩ từ Hợp Thể Kỳ trở lên nào khác, cho dù là có cũng là những cao nhân ẩn dật không màng thế sự.
Mộ Linh Nhi không rõ tại sao Trương Hằng lại hỏi vấn đề này. nhưng cùng không do dự nhanh chóng trả lời.
- Không có tu sĩ Hợp Thể Kỳ sao? Vậy là tốt rồi.
Trương Hằng thở ra một hơi nhẹ nhõm, híp mắt nhìn về phía xa xa, trên mặt hiện lên một vẻ điểm tĩnh.
Mơ hồ, Mộ Linh Nhi nhìn thấy ở trong mắt Trương Hằng lộ ra một vài tia sát khí và hưng phấn.
Dần dần, trên người Trương Hằng tỏa ra một luồng sát khí lạnh thấu xương, đó là một loại khí tức tử vong có thể dễ dàng phá hủy ý chí chiến đấu của những tu sĩ đồng cấp.
Từ Huyết Sát động phủ đi ra, trở thành người chiến thắng cuối cùng của Huyết Sát thí Luyện lại từ trong Tam Tinh Vực đi ra. xuyên qua Tử Vực huyết vụ mịt mù, đi tới Chu Vương Triều rộng lớn mênh mông này.
Trương Hằng đã lột xác hết lần này đến lần khác, ý chí chiến đấu cũng đã được thăng hoa về chất. Hắn hiện giờ không còn sợ hãi kẻ địch người đông thế mạnh, sẽ không chút chần chữ vung đồ đao chém xuống, khiến đầu người tung bay, máu phun như suối.
Khinh thường sinh mệnh, coi thường sinh tử, đây là thái độ vô tình tàn ác của Trương Hằng đối với kẻ địch.
- Ngươi định làm gì...
Mộ Linh Nhi hoảng sợ biến sắc. sợ hãi Trương Hằng giờ phút này, hay nói cách khác, sợ hãi luồng khí sát lục coi thường sinh mệnh tỏa ra từ trong xương cốt hắn.
- Ngươi cũng đừng có làm càn! Tuy Bích Vân Đảo không có tu sĩ Hợp Thể Kỳ. nhưng nhị đào chủ đã bước được nửa bước vào Hợp Thể KỲ, là tu sĩ Hóa Thần đại viên mãn thực lực sâu không lường được, trong tay thậm chí còn có hai kiện thông linh pháp bảo uy lực không tầm thường, cộng thêm rất nhiều tu sĩ Hóa Thần kỳ xung quanh, ngươi không thể đánh lại bọn chúng đâu...
Mộ Linh Nhi vẻ mặt lo lắng nhìn Trương Hằng, bàn tay ngọc bị tay hắn nắm chặt, Dường như sợ đối phương nhất thời xúc động, sẽ làm việc gì đó ngốc nghếch.
- Ha ha ha... Ta xem các ngươi trốn đi đâu?
Đúng lúc này, ở phía trước ba người xuất hiện ba tu sĩ Hóa Thần KỲ, ngăn cản đường chạy.
Trung niên họ Khổng vẫn đuổi theo phía sau không bỏ cùng với ba người kia hình thành thế tiền hậu giáp công, không khỏi cười to lên, hướng về phía Mộ Linh Nhi đắc ý cười nói:
- Sư muội à sư muội, ngôi sao sáng rực rỡ một thời của Bích Vân Đảo. hòn ngọc quý trên tay sư tôn lão nhân gia. ngươi có thể ngờ được rằng bản thân sẽ có ngày hôm nay không?
Ta khuyên ngươi hãy ngoan ngoãn đầu hàng bó tay chịu trói đi. đến lúc đó ta sẽ niệm tình cùng sư môn mà cầu xin nhị đảo chủ cho ngươi trở thành đạo lữ song tu của ta... Nữ tu sĩ cấp đỉnh trời sinh xinh đẹp như ngươi ở Chu Vương Triều cũng không có nhiều đâu!
Trung niên họ Khổng cười dài nhìn Mộ Linh Nhi. không ai biết suy nghĩ thật trong đầu hắn là gì.
- Hừ, Mộ Linh Nhi ta hôm nay dù có chết ở Nơi này, cũng sẽ không để các ngươi bắt giữ.
Khuôn mặt như ngọc của Mộ Linh Nhi hiện lên một vẻ kiên định thấy chết không sờn lòng, ánh mắt liếc qua Trương Hằng ở bên cạnh, lộ ra một tình cảm yêu mến khác thường.
Trương Hằng cười ha hả:
- Tới hay lắm, không biết trong tay ngươi có thông linh pháp bảo hay không?
- Thông linh pháp bảo?
Trung niên họ Khổng lo lắng, vẻ mặt cảnh giác nói:
- Ngươi có ý gì. cho dù Không mỗ ta không có thông linh pháp bảo. Chẳng lẽ cũng không khống chế được một tiểu tử Hóa Thần sơ Kỳ như ngươi sao?
- Ha hạ trong tay tiểu sư muội ngươi hình như có một kiện thông linh pháp bảo. đáng tiếc, hiện giờ ngươi đang bị thương nặng, nếu không muốn bắt các ngươi cũng khó khăn một chút đấy.
Trung niên họ Khổng chụyền ánh mắt. nhìn về phía Mộ Linh Nhi không có một chút ý tốt. trên mặt hiện lên vẻ mê mẩn và tham lam không hề được che giấu chút nào.
Chỉ cần bắt giữ được Mộ Linh Nhi kia là có được cả tài lẫn sắc, bất cứ người nào cũng đều phải động tâm.
- Nếu không có thông linh pháp bảo. vậy thì ngươi hãy đi trước một bước đi.
Trên mặt Trương Hằng lộ ra một vẻ thất vọng, đột nhiên há miệng, phun ra một đám quang vụ ngân quang chói mắt về phía trung niên họ Khổng kia. bên trong có bao phủ một thứ gì đó màu sắc khác thường đang cố phá xác chui ra.
Vù!
Quang vụ màu bạc trong chớp mắt bao phủ trung niên họ Khổng vào bên trong.
Trung niên họ Khổng liền cảm thấy không ổn thanh quang trên người bắn ra bốn phía, hiện ra một kiện áo giáp phòng ngự cấp ngụy linh bảo. ký hiệu màu xanh lóe lên chớp động, hình thành một tầng phòng hộ hoàn mỹ.
Sau khi làm xong đâu đấy, trung niên họ Khổng thở phào nhẹ nhõm, không ngờ đối phương lại tấn công đột ngột như vậy, còn ẩn chứa một cảm giác nguy hiểm.
Quang vụ màu bạc tấn công lên tầng phòng hộ của trung niên họ Khổng, ở trên mặt nổi lên một tầng gợn sóng, uy lực cũng không nhỏ, có thể so với một kích toàn lực của tu sĩ Hóa Thần sơ Kỳ.
Nhưng trung niên họ Khổng lại có một cảm giác rất không ổn.
Quang vụ màu bạc kia sau khi tấn công lên tăng phòng hộ cũng không lập tức biến mất, trong không khí đột nhiên truyền tới một sự rung động đặc biệt.
- Không ổn!
Trung niên họ Khổng vừa mới chuẩn bị thuấn di.
Đúng lúc này, một cơn sóng lớn khủng bố pha trộn hai màu hồng lam từ trong quang vụ màu bạc bùng phát ra. trong nháy mắt bao phủ lấy hắn. áo giáp phòng ngự cấp ngụy linh bảo vù một cái bị đục thủng một lỗ.
về phần trung niên họ Khổng bên trong tầng phòng hộ. ở giữa hai lực lượng cực lạnh cực nóng lần lượt thay đổi này biến mất không còn tăm hơi, ngay cả Nguyên Anh cũng đã bị chôn vùi.
Thứ duy nhất còn lại đó là những mảnh vỡ của ngụy linh bảo bay là tả trong không khí.
Ngụy linh bảo này đã tiếp cận rất gần thông linh pháp bảo. chất liệu cũng cùng một đẳng cấp với tài liệu luyện chế ra thông linh pháp bảo.
- Thực lực như thế này. đáng tiếc lại không có một kiện thông linh pháp bảo...
Trương Hằng phẫn nộ duỗi tay ra. cơn sóng pha trộn hai màu hồng lam trong không khí vù một tiếng, chia làm hai ngọn lửa màu hồng và màu lam. bay vào trong lòng bàn tay hắn. sau đó lóe lên hào quang, dung nhập vào trong cơ thể.
Đối với Trương Hằng hiện giờ, tấn công giết chết một tu sĩ Hóa Thần Kỳ không có thông linh pháp bảo thật sự là rất dễ dàng.
Ngay khi Trương Hằng ra tay đánh chết trung niên họ Khổng kia, năm tu sĩ Hóa Thần Kỳ từ hai bên bay tới. mắt thấy sắp sửa đuổi tới đây. lại thêm ba tu sĩ Hóa Thần kỳ ở phía trước, tổng cộng là có tám tu sĩ Hóa Thần KỲ xuất hiện trong phạm vi vài trăm dặm này.
- Trương đại ca, chúng ta nên nhanh chóng trốn đi. bọn chúng đông lắm. ngươi không phải là đối thủ đâu! Nếu nhị đảo chủ tới. Chỉ sợ không còn cơ hội...
Mộ Linh Nhi tuy ngạc nhiên với thực lực của Trương Hằng giết chết trung niên họ Khổng kia. nhưng cũng không tin Trương Hằng có thể dựa vào sức mạnh của bản thân mà chống lại được rất nhiều tu sĩ Hóa Thần KỲ.
Thần sắc Trương Hằng không thay đổi. hắn hiểu rõ thực lực hiện giờ của mình, trong Hóa Thần KỲ thì hắn là vô địch, không chừng còn có thể so sánh với tu sĩ Hợp Thể Kỳ.
Cho nên lúc này hắn mới dám thực hiện kế hoạch giết người đoạt bảo.
Thần thức quét qua những tu sĩ xung quanh, ánh mắt Trương Hằng rất nhanh liền dừng lại trên người một thiếu niên mặc chiến giáp màu tím trong số đó. ánh mắt không khỏi sáng lên.
Thiếu niên mặc áo giáp màu tím kia trong tay cầm một bảo kiếm lóe lên lôi quang, rõ ràng là một kiện thông linh pháp bảo. Lấy hắn làm trung tâm, bốn tu sĩ Hóa Thần Kỳ ở bên cạnh đều có tu vi từ trung kỳ trở lên.
- Người này có vẽ như rất lợi hại, vừa rồi một kích đã giết chết được Khổng đạo hữu...
Một trung niên Hóa Thần kỳ có chút khiếp đảm nói. ánh mắt lẩn trốn cái nhìn của Trương Hằng.
Cảnh tượng vừa rồi khi Trương Hằng dùng thuật hợp kích thi triển hai thần thông băng hỏa trong nháy mắt giết chết trung niên họ Khổng bọn họ đã nhìn thấy rõ làng.
- Các ngươi không cân phải lo lắng, cứ cùng nhau xông lên đi. trong tay ta có thông linh pháp bảo Lôi Vân Kiếm, nhất định trong chốc lát có thể giết chết hoặc khiến hắn trọng thương!
Thiếu niên mặc áo giáp tím kia tràn đây tự tin nói. vận pháp lực, trên Lôi Vân Kiếm ở trong tay lóe lên những con lôi xà khiến cho người ta phải hoảng sợ. uy thế cường đại khiến cho linh khí trong phạm vi mấy chục dặm phải chấn động, uy áp tinh thần vô hình đánh tới ba người Trương Hằng.
Lập tức, vài tên tu sĩ Hóa Thần kỳ vốn còn lo lắng lập tức lộ ra chiến ý dào dạt. Dường như đối với thiếu niên mặc áo giáp tím trong tay cầm thông linh pháp bảo kia cực kỳ tin tưởng.
- Đó là Hàn Lỗi. con nuôi của nhị đảo chủ, trong tay có một kiện thông linh pháp bảo. thực lực không thể coi thường...
Mộ Linh Nhi nhìn theo ánh mắt của Trương Hằng, giải thích cho hắn. Lúc này Dường như nàng cũng bị ảnh hưởng bởi sự ung dung của Trương Hằng, trong lòng cũng hoàn toàn bình tĩnh.
Vù vù vù!
Vì tốc độ phi hành của ba người Trương Hằng cũng không nhanh, tám tu sĩ Hóa Thần Kỳ kia đã tạo thành được thế bao vây, đem ba người bao vậy lại ở giữa, Khoảng cách không lớn hơn mấy chục dặm.
Tám tu sĩ Hóa Thần Kỳ uy áp tinh thần cường đại từ bốn phương tám hướng phủ xuống, khiến cho sắc mặt Mộ Linh Nhi và Triệu Cương trắng bệch.
Mộ Linh Nhi nắm chặt tay Trương Hằng, trên mặt lộ ra khẩn trương:
- Trương đại ca, Không bằng ngươi cùng với Triệu sư huynh hãy phá vây trốn đi. bọn chúng sẽ không làm tổn thương tới ta đâu...
Trương Hằng hít sâu một hơi. không trả lời nàng, mà vươn tay ra, trong không khí rung động một hồi, hiện ra một cây quạt lông dẫn động cả phong lôi.
Cùng lúc đó. một luồng sát lục khí ngợp trời từ trên người Trương Hằng sinh ra, mơ hồ có thể nhìn thấy huyết quang hiện lên ở sau lưng hắn...
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Trong khoảnh khắc này, Trương Hằng đã biến Thành một vị thần sát lục. trong mắt cũng hiện lên những tia máu. Chỉ có sát khí tràn ra cũng có thể khiến cho tu sĩ Hóa Thần Kỳ bình thường phải ran sợ.
- Người này thật đáng sợ...
Tám tu sĩ Hóa Thần kỳ đang chuẩn bị hướng về Nơi này vây công tất cả đều lộ ra vẻ hoảng sợ. Trương Hằng ở cách đó mấy chục dặm mang tới cho bọn họ một uy thế khiến cho họ Không dám đối địch. Sát lục khí ở trên người đối phương có thể khiến cho chiến ý của bọn họ trong chốc lát đã tan thành mây khói.
- Hàn công tử. người này vẫn là tu sĩ Hóa Thần KỲ sao? Tại sao ta cảm thấy uy thế trên người hắn thậm chí so với nhị đảo chủ còn...
Một tu sĩ thanh niên Hóa Thần kỳ cận thận hướng về phía thiếu niên mặc áo giáp tím họ Hàn hỏi, ánh mắt thi thoáng lại nhìn Trương Hằng đang đứng giữa không trung cách đó không xa.
Khi hắn thật sự chú ý tới cây quạt lông ở trên người Trương Hằng, thân thể không khỏi run lên:
- Hắn cũng có một kiện thông linh pháp bảo.
Vốn sau khi thông linh pháp bảo xuất hiện, sẽ tạo thành một uy áp trong một phạm vi nhất định, nhưng sát lục khí đáng sợ ở trên người Trương Hằng cũng khiến cho người ta bỏ qua sự tồn tại của thông linh pháp bảo trong tay hắn.
- Một kiện thông linh pháp bảo thì đã sao? Có gì mà phải sợ? Chúng ta có nhiều người như vậy. chẳng lẽ còn phải sợ một tu sĩ Hóa Thần sơ Kỳ sao? Chuyện này mà đồn ra chẳng phải là sẽ khiến người ta chê cười sao!
Thiếu niên tên Hàn Lỗi mặc áo giáp tím rung thông linh pháp bảo Lôi Vân Kiếm trong tay lên, lôi xà màu tím cường đại quấn quanh thân kiếm, dẫn động một dị tượng to lớn trong thiên địa. Mây đen quay cuồng, trong thiên địa còn truyền tới một trận tiếng lôi điện nổ ầm ầm.
Theo uy thế khổng lồ từ trên thông linh pháp bảo sinh ra. sát lục khí cường đại trên người Trương Hằng lập tức bị tiêu tan hơn phân nửa.
Vu!
Những tu sĩ Hóa Thần Kỳ này bao gồm cả Hàn Lỗi có thông linh pháp bảo đều thở dài một hơi nhẹ nhõm.
- Mục tiêu của ta là ngươi! Những người còn lại có thể đi...
Trong ánh mắt Trương Hằng tràn đầy những điểm huyết quang, quang ảnh huyết sắc ở sau lưng như ẩn như hiện, hơi nâng thông linh pháp bảo Phong Lôi Phiến lên, nhằm về phía thiếu niên mặc áo giáp tím Hàn Lỗi.
Ở bên rìa của Phong Lôi Phiến lóe lên hàn quang khiến cho người ta phải sợ hãi. Cây quạt lông này không Chỉ là một pháp bảo ẩn chứa thần thông, mà nó còn có tác dụng cận chiến khiến cho người khác phải hoảng sợ.
Ở tu chân giới, có những kiện pháp bảo nhất định không phải được thiết kế để tác chiến, ví dụ như quạt, hồ lô, khăn tay vân vân, thiên hướng của những pháp bảo này chính là những pháp thuật thần thông cùng với những hiệu quả đặc biệt.
Nhưng dưới tác dụng của Thiên Chuỳ Bách Luyện của Trương Hằng, Phong Lôi Phiến này đã có được một chất liệu vô cùng cứng rắn. có thể dễ dàng phá tan ngụy linh bảo bình thường, cho dù là so với những thông linh pháp bảo chuyên để cận chiến cũng không yếu hơn nhiều.
Đương nhiên Trương Hằng vẫn chủ yếu coi trọng pháp thuật thần thông ẩn chứa trong Phong Lôi Phiến này. thiết kế để cận chiến này Chỉ là vì để cho pháp bảo này thích hợp với phong cách của mình.
- Pháp bảo này rốt cuộc là cái gì, vừa giống như là Phong Linh Phiến, lại vừa giống như thông linh pháp bảo trung phẩm Phong Lôi Phiến...
Trong lòng Hàn Lỗi không khỏi sinh ra một chút sợ hãi. đặc biệt là khi hắn nhìn thẳng vào ánh mắt của Trương Hằng. một cảm giác gần như sắp tử vong khiến cho hắn không còn dũng khí chiến đấu. mặc dù trong tay hắn vẫn còn có một kiện thông linh pháp bảo. tu vi mơ hồ còn cao hơn đối phương.
- Trương đại ca... Ngươi...
Mộ Linh Nhi sắc mặt trắng bệch, không tự chủ được kêu lên. Nàng đứng ở bên cạnh Trương Hằng. bàn tay bị hắn nắm chặt, thân thể mềm mại cũng không khỏi sợ run lên. bị sát lục khí khủng khiếp trên người Trương Hằng tỏa ra bức bách đến không thở được.
Trạng thái lúc này của Trương Hằng khiến cho nàng cảm thấy sợ hãi. đó là một nỗi sợ hãi đến từ trong linh hồn.
Quang ảnh huyết sắc như ẩn như hiện ở sau lưng Trương Hằng chính là ngọn nguồn của luồng sát lục khí đáng sợ kia. nó giống như là Huyết Sát Quân Vương trong truyền thuyết.
Nghe thấy tiếng kêu của Mộ Linh Nhi. đôi mắt Trương Hằng đột nhiên lóe lên một đạo ngân quang.
Trong khoảnh khắc, những tia máu trong mắt hắn tiêu tan. hắn bừng tỉnh lại.
Không biết vì sao trong khoảnh khắc vừa rồi, đột nhiên hắn có được một lực lượng sát lục hùng mạnh giống như Huyết Sát động phủ cùng với Huyết Sát lực ở Tử Vực kia.
Lực lượng này vô hình vô chất, nó không tới từ thân thể của Trương Hằng, mà là từ trong linh hồn, hay có thể nói là tâm linh.
Bắt đầu từ Huyết Sát động Phủ, trải qua vô số lần giết chóc, cuối cùng xuyên qua Tử Vực đáng sợ. giết chóc đối với Trương Hằng mà nói bình thường giống như là cơm bữa. Chỉ khác ở chỗ, người nào nên giết, người nào không nên giết mà thôi.
Ong!
Quang ảnh huyết sắc ở sau lưng Trương Hằng cũng không biến mất, mà khẽ run lên. khiến cho sát ý của Trương Hằng lại tăng thêm vài phần. Sát lục khí vô hình hướng về bốn phương tám hướng cuốn đi.
Trong nháy mắt. lấy Trương Hằng làm trung tâm. mơ hồ có thể nhìn thấy một tầng huyết quang nhân nhạt hơi lóe lên.
- Chẳng lẽ hắn là Huyết Sát Quân Vương trong truyền thuyết...
Một tu sĩ Hóa Thần Kỳ trong số đó dường như nghĩ tới thứ gì đó, không nói lời nào, quay đầu bỏ chạy.
- Huyết Sát Quân Vương?
Những tu sĩ Hóa Thần Kỳ còn lại nghe thấy vậy đều biến sắc.
- Ngu ngốc, hắn là Huyết Sát Quân Vương cái gì chứ. người này rõ ràng là mất trí rồi...
Thiếu niên mặc áo giáp tím Hàn Lỗi hừ lạnh một tiếng. Lôi Vân Kiếm trong tay hướng về phía tu sĩ Hóa Thần Kỳ đang gào thét bỏ chạy kia. Trong hư không chợt nghe thấy tiếng đùng đùng, lôi đình Bắt đầu khởi động, trong nháy mắt bao phủ lấy tu sĩ Hóa Thần Kỳ kia.
Ầm!
Trong lôi điện màu tím sinh ra một sức mạnh hủy diệt kinh khủng, trong nháy mắt thiêu cháy tu sĩ Hóa Thần kỳ kia. sau đó biến hắn thành tro bụi, biến mất trong thiên địa.
- Ai đám chạy trốn sẽ có kết cục như vậy!
Vẻ mặt thiếu niên mặc áo giáp tím ác nghiệt, thông linh pháp bảo Lôi Vân Kiếm trong tay rung động, một bóng ma vô hình bao phủ lên người những tu sĩ Hóa Thần Kỳ đang lao tới bao vậy.
Sáu tu sĩ Hóa Thần Kỳ còn lại mặt xám như tro. cái gọi là đằng trước có sói đằng sau có hổ là như vậy. Bọn họ Khổng còn lựa chọn nào khác, một khi trong số họ có người nào có ý định bỏ chạy thì sẽ bị con nuôi của nhị đảo chủ Hàn Lỗi kia giết chết.
- Các ngươi nghe đây. ai có thể giết chết người kia. sẽ được ban cho một kiện thông linh pháp bảo. nếu chạy trốn thì giết không tha! Cho dù các ngươi có trốn được sự công kích của ta, thì cũng không thoát được sự truy sát của toàn bộ Bích Vân Đảo.
Thiếu niên mặc áo giáp tím Hàn Lỗi lạnh lùng nói. Bản thân hắn cùng không có ý ra tay tấn công, trong lòng cũng cảm thấy có chút nguy hiểm.
Không biết vì sao Trương Hằng ở bên kia Dường như đã phát hiện ra một điều gì đó. trong thời gian ngắn không xuống tay với hắn. Nhưng cặp mắt đáng sợ kia của đối phương lại mang tới cho hắn một bóng ma khổng lồ. tràn ngập trong đáy lòng, không thể xua đi được.
Vù! Vù! Vù!
Đúng lúc này, đợt tu sĩ bao vây thứ hai cũng đã tới. không ngờ có tới mười hai tu sĩ Hóa Thần Kỳ!
Nhìn thấy tiếp viện tới đây nhiều như vậy. thiếu niên mặc áo giáp tím Hàn Lỗi vẻ mặt hiện lên sự vui mừng, những tu sĩ Hóa Thần kỳ còn lại cũng đều thở phào nhẹ nhõm.
Tổng cộng toàn bộ có tới mười tám tu sĩ Hóa Thần Kỳ!
Mười tám tu sĩ Hóa Thần kỳ! Đây là đội hình gì. cho dù là tu sĩ Hợp Thể Kỳ đích thân tới cũng không dám trực tiếp đối kháng.
Khi số lượng đạt tới một mức độ khủng bố. sẽ trở Thành chiến thuật biển người.
Cái gọi là kiến đông cắn chết voi là như vậy. Đội hình mười tám tu sĩ Hóa Thần kỳ đủ để hoành hành tu chân giới Tam Tinh Vực, có thể khiến cho tu sĩ Hợp Thể Kỳ phải động dung.
- Tam đảo chủ. ngài cũng đã tới rồi!
Khi Hàn Lỗi nhìn thấy một nữ tử mặc trang phục lộng lẫy trong số đó. ánh mắt không khỏi sáng lên.
Nữ tử lộng lẫy kia ước chừng khoảng hai mươi mấy tuổi. chân giẫm lên một đài băng màu sắc rực rỡ. dung nhan tuyệt đẹp, thần thái đoan trang, toát ra một khí tức ung dung quý phái, khiến cho người ta không dám sinh ra ý khinh nhờn.
- Tam đảo chủ!
- Nhan tiền bối!
Vài tên tu sĩ Hóa Thần Kỳ ở bên cạnh Hàn Lỗi vội vàng cúi đầu thi lễ nói.
- Nhan... Hồng Ngọc, không ngờ ngươi lại cấu kết với nhị đảo chủ cùng nhau làm chuyện xấu.
Mộ Linh Nhi cắn chặt môi. cười một cách lạnh lẽo. mái tóc đen hơi rối lên một chút, tung bay trong gió. lại càng khiến cho nàng có một vẻ đẹp chững chạc khác.
Nhan Hồng Ngọc trong lời nói của Mộ Linh Nhi cũng chính là tam đảo chủ của Bích Vân Đảo. là một tu sĩ Hóa Thần Kỳ đại viên mãn. Nhìn thái độ tôn kính của những tu sĩ xung quanh đối với nàng, không khó để nhận ra thực lực của nàng.
- Linh Nhi. thế giới này vĩnh viễn là cường giả vi tôn...
Nhan Hồng Ngọc cười ảm đạm.
- Là một nữ nhân, nếu ngươi không dựa vào kẻ mạnh thì có lẽ rất khó có thể sinh tồn trên thế giới này. Phụ thân của ngươi tẩu hỏa nhập ma thương thể trên cơ thể Chỉ sợ so với tưởng tượng của ngươi còn nghiêm trọng hơn, hiện giờ đại khái là đã không còn cơ hội sống, hơn nữa...
Nhan Hồng Ngọc bình tĩnh tự nhiên, trên khuôn mặt xinh đẹp nở một nụ cười nhạt, dường như đối với Mộ Linh Nhi không có ý thù địch.
Sau khi đánh giá Trương Hằng vài lần, Nhan Hồng Ngọc cười nhẹ nhàng:
- Đây là tình nhân của ngươi sao? Ha ha. đáng tiếc, hắn Chỉ là một tu sĩ Hóa Thần sơ Kỳ. cho dù có một kiện thông linh pháp bảo. nhưng cùng không trốn thoát được vận mệnh ngày hôm nay.
Tuy Nhan Hồng Ngọc cũng có thể nhìn thấy điều dị thường ở trên người Trương Hằng. nhưng nàng không tin đối phương có thể chống lại mình cùng với mười tám tu sĩ Hóa Thần Kỳ này. Trừ phi đối phương có được thực lực của Hợp Thể KỲ.
Mặt của Mộ Linh Nhi đỏ ửng lên, khẽ gắt một tiếng:
- Hắn không phải là tình nhân của ta...
Sau đó ánh mắt dần trở nên kiên định:
- Nếu hôm nay có thể may mắn trốn thoát, sẽ có một ngày Mộ Linh Nhi ta cho dù không dựa vào nam nhân, cũng sẽ có thể mặc sức tung hoành trong đại lục Đông Vân này.
- Ha ha, chung quy lại thì ngươi vẫn chưa có khôn lớn… cũng Chỉ giống như nữ nhân mười bảy mười tám tuổi trong tục giới. Tuy nhiên, có lẽ ngươi sẽ không còn cơ hội để thực hiện nguyện vọng trong lòng nữa đâu cũng không có khả năng đạt được mục tiêu này nữa.
Dải băng rực rỡ ở dưới chân Nhan Hồng Ngọc vù một tiếng, hóa thành một đạo cầu vồng dài đến mấy chục trượng bay vụt lên hư không, sinh ra một uy áp vô hình trong thiên địa.
Đây cùng là một kiện thông linh pháp bảo!
- Hừ. đái băng Quỳnh Ngọc này cũng là do cha ta năm đó đã tặng cho ngươi, đáng tiếc hôm nay ngươi lại dùng đến nó...
Trên mặt Mộ Linh Nhi hiện lên một vẻ trào phúng, trong lòng cũng mười phần lo lắng, hướng ánh mắt nhìn Trương Hằng.
Nhưng sau khi ngân quang trong mắt Trương Hằng đẩy lùi huyết quang, hắn vẫn không nhúc nhích, đứng yên trong hư không. Quang ảnh huyết sắc ở sau lưng lập lòe, giãy giụa một hồi, rồi như có một lực lượng từ trong vô hình sắp sửa phá tan huyết quang mơ hồ đang tác oai tác quái này.
Trong thần thức hải của Trương Hằng, nguyên linh cũng phát ra từng đợt rung động đặc biệt. Nhưng ở sâu trong nguyên linh lại có một Huyết Hà.
Hình dáng của Huyết Hà này so với Huyết Tế Hà lúc trước nhìn thấy trong Huyết Sát động phủ và so với con sông đỏ như máu phong ấn Kình Thiên Cự Thủ tại không gian phân cách cuối cùng ở Tử Vực giống nhau y hệt. Chỉ khác ở độ lớn nhỏ.
Con sông đỏ như máu này cuồn cuộn chảy không ngừng, sinh, ra Huyết Sát lực kinh thiên, chấn động thương khung.
Dị biến đột nhiên phát sinh.!...
-o0o-
Mọi người vào vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào