Chương 451: Chân Võ Môn con bài chưa lật, trận pháp, cơ quan cự thú!
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
Ầm! Ầm! Ầm!
Ba cái xác khô nhanh nhanh chóng bay lên, giống như thiên thạch, đập tới nhanh như chớp.
Rầm! Rầm!
Mặc dù những Võ Thánh bình thường kia đều bay nhanh tránh né, nhưng vẫn có hai vị không tránh kịp. Sau khi bị hai cái xác khô Kim Thân này đụng vào, trong tiếng vang ken két, hai vị Võ Thánh này đều bị bẻ gẫy gân cốt, lập tức bị thương nặng. Bọn hắn truyền ra những tiếng kêu gào thảm thiết.
- Kim Thân thật hung hãn!
Những Võ Thánh khác vội vàng hít sâu vào một hơi.
Ba cái xác khô Kim Thân vừa tiến vào trong cột sáng hư không chín màu, lập tức bị năng lượng cột sáng hư không chín màu này oanh kích. Nhưng chỉ trong chớp mắt, ba Kim Thân này đều bình yên vô sự tiến vào trong mộ Nhân Hoàng...
Sai đó, dường như toàn bộ cường giả từ Võ Thánh bình thường trở lên đều tiến vào trong mộ Nhân Hoàng.
Xung quanh đây chỉ còn lại những cường giả Võ Thánh bình thường.
Mà cùng lúc đó, trong không gian Thập Phương Ca Sa.
- Thì ra dung hợp khí huyết bên trong thuật Đại Chuyển Sinh là như vậy sao... Như vậy ta có thể dùng thuật Đại Chuyển Sinh này để dung nhập hoàn toàn lực lượng khí huyết vào trong thân thể. Lúc trước Phật Sống Mật Tông kia muốn thi triển thuật Đại Chuyển Sinh đối với ta, muốn để cho lực lượng khí huyết tiến vào trong cơ thể của ta. Lợi dụng bí pháp này, ta có thể dung hợp được hoàn toàn lực lượng khí huyết của Phật Sống Mật Tông...
- Sau khi nhục thể của ta hấp thu, dung hợp hoàn toàn khí huyết của Phật Sống Mật Tông, chắc chắn lực lượng khí huyết của ta có thể bước vào cảnh giới Võ Thánh!
Ở trong không gian Thập Phương Ca Sa này, Dương Thạc đã lĩnh ngộ được bí pháp dung hợp của thuật Đại Chuyển Sinh.
Hoàn toàn dung hợp khí huyết của Phật Sống Mật Tông vào thân thể của mình!
Xì xào... Xì xào...
Trong cơ thể Dương Thạc, lực lượng khí huyết không ngừng di chuyển.
Nhất là những lực lượng khí huyết của Phật Sống Mật Tông kia. Chúng ngưng tụ cùng một chỗ giống như là một con chuột nhỏ vậy, nhanh chóng chạy trong khắp kinh mạch trong cơ thể Dương Thạc.
Dương Thạc không ngừng dung hợp, hấp thu thử những lực lượng khí huyết này.
Một phần...
Hai phần... Ba phần...
Lợi dụng bí pháp dung hợp kia, Dương Thạc có thể dung hợp những khí huyết này với tốc độ cực nhanh.
Ước chừng một, hai canh giờ trôi qua, Dương Thạc đã có thể dung hợp, hấp thu hơn ba phần khí huyết.
Bốn phần... Năm phần...
Sáu phần!
Đúng lúc Dương Thạc dung hợp, hấp thu sáu phần lực lượngkhí huyết.
Ầm ầm!
Từ trong thân thể Dương Thạc bỗng phát ra một tiếng trầm đục. Tựa như đã sinh ra biến hóa đặc thù.
Sau một khắc, Dương Thạc lập tức cảm giác được, huyệt khiếu bên trong thân thể mình đã hợp thành hai hai chỗ. Lúc trước, sáu mươi bốn chỗ huyệt khiếu nhanh chóng dung hợp thành ba mươi hai chỗ huyệt khiếu. Ba mươi hai huyệt khiếu chính là tổng số huyệt khiếu mà cường giả cấp độ Võ Thánh sơ kỳ vốn có. Nói cách khác, lúc này, thân thể Dương Thạc đang từ cảnh giới Đại Tông Sư đỉnh phong đã nhanh chóng đạt tới cảnh giới Võ Thánh sơ kỳ!
Ầm! Ầm! Ầm! Ầm!
Mỗi khi huyệt khiếu hai nơi hoàn toàn dung hợp làm một, liền phát ra một tiếng nổ lớn như vậy.
Một lúc lâu sau...
Ầm!
Tiếng huyệt khiếu nổ cuối cùng trong cơ thể Dương Thạc vang lên.
Răng rắc! Ầm ầm! Răng rắc!
Trong không gian Thập Phương Ca Sa, đất trời đột nhiên nổ vang. Hiển nhiên là do Dương Thạc đột phá, tạo nên hiện tượng kỳ dị.
- Phù…
Sau một khắc, Dương Thạc thở thật dài một hơi. Ngay sau đó hai mắt của Dương Thạc cũng mở ra.
- Đột phá đến cảnh giới Võ Thánh... Quả thật lực lượng khí huyết của Phật Sống Mật Tông này rất hùng hồn, giúp ta liên tục đột phá hai cấp độ, từ Đại Tông Sư cao kỳ trực tiếp đi vào đến cấp độ Võ Thánh sơ kỳ. Chỉ tiếc rằng lúc ta đột phá đã mất đi không ít lực lượng khí huyết. Những lực lượng khí huyết của Phật Sống Mật Tông kia, cao nhất cũng chỉ giúp ta đột phá đến Võ Thánh kỳ, không thể làm cho ta tiến thêm một bước!
Dương Thạc nhẹ nhàng nắm tay. Hắn vừa cảm nhận được sự mạnh mẽ của lực lượng cấp độ Võ Thánh, vừa thầm nghĩ trong lòng.
Khí huyết mạnh mẽ của Phật Sống Mật Tôngđã đạt tới cấp độ Võ Thánh đỉnh phong.
Nhưng thân hình của Phật Sống Mật Tông này vô cùng gầy yếu. Tuy cấp độ khí huyết cực cao nhưng khí huyết lại không nhiều. Cho nên khi dung hợp với thân thể Dương Thạc, cao nhất cũng chỉ khiến cho Dương Thạc đột phá đến Võ Thánh sơ kỳ mà thôi.
Tuy vậy nhưng Dương Thạc cũng rất hài lòng.
Đột phá đến Võ Thánh sơ kỳ, nói cách khác, Dương Thạc chỉ cần tiến hành biến thân nhị trọng Hắc Hùng, với cấp độ khí huyết lúc này sẽ có thể lại vượt qua một đẳng cấp lớn, đi vào đến cảnh giới Hư Không Võ Thánh. Khi đó là ở vào cùng một tầng với Thần Long, Man Văn Thiên Tượng rồi!
- Thử biến thân một chút!
Không chút do dự, Dương Thạc lập tức khởi động biến thân nhị trọng Hắc Hùng.
Tạch tạch tạch!
Hình thể nhanh chóng biến hóa.
Khí huyết tăng trưởng kịch liệt.
Chỉ trong chốc lát, Dương Thạc đã biến thân xong. Thân thể cao hơn một trượng tản mát ra lực lượng khí huyết hùng hồn vô cùng.
Ầm ầm!
Vừa đánh ra một quyền, dường như hư không trước mặt lập tức xuất hiện vô số khe hở. Cũng may là trong không gian Thập Phương Ca Sa này có hai thi thể thượng cổ trấn áp, cho nên khe hở do Dương Thạc đánh vỡ hư không liền khôi phục ngay lập tức.
- Quả thật là lực lượng khí huyết cấp độ Hư Không Võ Thánh... Thật mạnh mẽ!
Trong đôi mắt Dương Thạc mơ hồ tỏa ra ánh sáng.
- Ha ha ha, rốt cuộc tiểu gia cũng đột phá. Chúc mừng, chúc mừng! Không thể tưởng được lực lượng khí huyết của tiểu gia cũng đi vào cấp độ này... Chậc chậc chậc! Lão Long ta cảm thấy vô cùng áp lực đấy…
Cách đó không xa, Thần Long, Dương Địch đều bay nhanh về phía Dương Thạc. Từ chỗ xa đã nghe thấy tiếng Thần Long nói lời chúc mừng Dương Thạc.
Dương Thạc mỉm cười, không nói gì thêm.
- Thiếu gia, lúc này ở bên ngoài không gian Thập Phương Ca Sa, ba đại trưởng lão của Chân Vũ Môn cũng đã tiến vào mộ Nhân Hoàng. Ở bên ngoài chỉ còn lại một số Võ Thánh bình thường, hầu như không có người của Chân Vũ Môn. Lúc này chúng ta cũng có thể hành động được rồi, đúng không?
Dương Địch đến bên cạnh Dương Thạc, sắc mặt có chút ngưng trọng, vội vàng nói.
Lòng Dương Thạc máy động:
- Cao thủ của Chân Võ Môn đã tiến vào Nhân Hoàng huyệt rồi?
Dương Thạc thấp giọng chậm rãi nói:
- Đây đúng là thời cơ tốt nhất để tới đất trú đóng Chân Võ Môn. Cao thủ của Chân Võ Môn tiến vào Nhân Hoàng huyệt, thoạt trông như đã chiếm tiên cơ nhưng chúng ta thì thấy là bọn họ đang dò đường cho ta. Bọn họ thăm dò nguy hiểm, sau này chúng ta vào Nhân Hoàng huyệt sẽ giảm bớt nguy hiểm nhiều hơn.
Ba trưởng lão của Chân Võ Môn đều là cường giả đẳng cấp Võ Thánh tứ trọng lôi âm, bàn về sức chiến đấu thì đại khái ngang ngửa với Dương Thạc.
Khiến bọn họ vào Nhân Hoàng huyệt trước thăm dò đường đi rồi đám người Dương Thạc mới vào, dĩ nhiên nguy hiểm sẽ giảm bớt nhiều. Dù sao trong Nhân Hoàng huyệt có cơ quan lớp lớp, nhiều cái là cơ quan chỉ phát động một lần, đám người Chân Võ Môn gây ra xong Dương Thạc lại vào thì không cần sợ nữa.
Dù có vài cơ quan gây ra nhiều lần thì lần đầu tiên phát động có uy lực lớn nhâu, sau này năng lượng hao tổn, uy lực lần sau kém hơn lần trước.
Dương Thạc lập tức làm ra quyết định:
- Đi thôi, đi đất trú Chân Võ Môn.
Xẹt!
Dương Thạc rũ không gian thập phương cà sa ra.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Đi ra ngoài trước không phải, Dương Thạc Dương Địch hay Thần Long mà là một cự thú có khí huyết hùng hồn, vững vàng đi vào Đẳng cấp Võ Thánh, hình thể khổng lồ, không có tay chân, hiển nhiên không phải mãnh thú lục địa bình thường.
Mãnh thú đẳng cấp yêu thánh Đông Hải, Đại Bạch Sa.
Đại Bạch Sa đi theo Dương Thạc tới đây chỉ vì tiến vào trong Nhân Hoàng huyệt, được đến đại kỳ ngộ, ích lợi, chẳng qua lúc trước cột sáng cửu sắc hư không quá lợi hại, dù Đại Bạch Sa có thực lực siêu quần nhưng muốn vào trong cột sáng cửu sắc hư không sẽ bị đánh thành tro bụi ngay.
Bây giờ uy lực của cửu sắc hư không giảm mạnh, vừa lúc tốt nhất để Đại Bạch Sa đi vào Nhân Hoàng huyệt.
Đại Bạch Sa lập tức xuất hiện lao thẳng tới cửu sắc hư không, không quên cảm ơn Dương Thạc:
- Dương Thạc, đa tạ!
Đại Bạch Sa mở miệng nói:
- Lần này ta tiến vào Nhân Hoàng huyệt tất nhiên sẽ rải tin nói ngươi đã biết được âm mưu của Dương Thiên. Dưới loại tình huống này, Dương Thiên vì tập trung giết ngươi sẽ không làm hại huynh đệ Dương Thành của ngươi. Dương Thạc, sau này chúng ta gặp lại trong Nhân Hoàng huyệt đi!
Dương Thiên vốn muốn đập nát linh hồn của Dương Thành, mượn năng lượng hư không trong Nhân Hoàng huyệt đến một năm trước mang về thần hồn của Dương Tử Hi đánh vào người Dương Thành, lợi dụng khối thân thể của Dương Thành ám toán hắn.
Làm như vậy, có một vấn đề lớn nhất.
Đó là nếu Dương Thạc biết rõ âm mưu của Dương Thiên, thế thì gã không có con bài chưa lật có thể uy hiếp, hấp dẫn đến Dương Thạc. Dù sao nếu Dương Thành không bị giết thì Dương Thạc sẽ luôn luôn nghĩ cách cứu gã ra, Dương Thiên chỉ cần nắm sinh mạng của gã là có thể kiềm chế được Dương Thạc. Sau này Dương Thiên có cả đống cơ hội đặt bẫy giết chết Dương Thạc.
Nếu như Dương Thành chết, nếu kế hoạch lần này thất bại thì Dương Thiên không còn kiềm chế Dương Thạc, khiến hắn chui đầu vô lưới được nữa.
Bây giờ Đại Bạch Sa vào Nhân Hoàng huyệt tuyên truyền bốn phía, khiến Dương Thiên biết rằng Dương Thạc đã hiểu hết âm mưu của gã.
Thế là Dương Thiên sẽ không dám tùy tiện xuống tay với Dương Thành.
Dương Thạc cảm ơn Đại Bạch Sa:
- Đa tạ!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ngay sau đó, Đại Bạch Sa chui vào trong cửu sắc hư không.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Cửu sắc hư không kia không ngừng oanh kích vào người Đại Bạch Sa nhưng không thể tạo thành chút tổn thương. Đại Bạch Sa lặn xuống, tiến vào Nhân Hoàng huyệt.
Dù Đại Bạch Sa là mãnh thú trong nước, không có tứ chi, không thể ở trên đất đi tới đi lui nhưng Đại Bạch Sa rốt cuộc là Đẳng cấp Võ Thánh, lợi dụng lực lượng lĩnh vực, cự ly ngắn lướt đi thì không thành vấn đề. Đại Bạch Sa tiến vào Nhân Hoàng huyệt vẫn có năng lực hành động, không cần Dương Thạc lo.
- Được rồi, đi thôi, mau chóng đi chỗ trú đóng Chân Võ Môn giành tàn thiên Cửu Dương Huyền Công rồi lập tức trở về, tiến vào Nhân Hoàng huyệt!
Dương Thạc nói xong vung một tay lên, xẹt một tiếng cắt qua hư không tiến tới nơi trú đóng Chân Võ Môn.
Cách vài trăm dặm.
Xẹt xẹt!
Hư không bị rạch, thân hình Dương Thạc hiện ra giữa không trung.
Trước mặt Dương Thạc có một ngọn núi cao ngất đâm mây, phân đỉnh phu sương trắng mờ cao gỡ ngàn trượng, to lớn ngọn núi xung quanh nhiều. Nó không những cao lớn còn cực kỳ hiểm trở. Xung quanh đều là vách núi, mặc dù là võ giả có chút thành tựu muốn trèo lên ngọn núi này cũng khó như lên trời!
Dương Địch đi ra khỏi không gian thập phương cà sa, sau lưng nhẹ vỗ cánh thiên âm bềnh bồng bên cạnh Dương Thạc, nhỏ nhẹ giải thích rằng:
- Đây là một trong ba Huyền Vũ sơn, Chân Võ phong, là chỗ trú của Chân Võ Môn. Chân Võ Môn nằm trên đỉnh ngọn núi này.
Dương Thạc trầm giọng hỏi:
- Ngọn núi này chắc phải là võ sư võ đạo có tu vi đẳng cấp mới lên được đúng không?
Dương Địch mỉm cười nói:
- Đẳng cấp võ sư?
Dương Địch nói:
- Thiếu gia, đẳng cấp võ sư đúng là có thể trèo lên ngọn núi này nhưng muốn lên tới đỉnh, đến chỗ Chân Võ Môn là muôn vàn khó khăn. Nên biết trong Huyền Vũ sơn có vố số mãnh thú, dị thú, trong đó không thiếu tồn tại mạnh mẽ chiếm cứ sườn núi Chân Võ phong. Trong đó đa số là võ tôn đẳng cấp, thậm chí đại tông sư đẳng cấp cũng không thiếu. Võ sư bình thường sao có thể không kinh động chúng nó leo lên Huyền Vũ sơn?
Dương Thạc thở ra:
- Vậy sao?
Theo cách nói của Dương Địch thì không có tu vi trên đẳng cấp võ tôn muốn leo lên Chân Võ phong là rất khó khăn.
Chân Võ Môn chiếm cứ Huyền Vũ sơn, không nể gì dị thú, mạnh thú trong đây, đệ tử Chân Võ Môn xuống núi rèn luyện là đối phó mãnh thú, dị thú trong Huyền Vũ sơn này. Thế là mãnh thú, dị thú rời khỏi Huyền Vũ sơn đi vào Đại Hành sơn.
Nhưng thỏ không ăn cỏ gần hang, Chân Võ Môn bỏ qua mãnh thú, dị thú trên Chân Võ phong, mặc cho chúng nó chiếm cứ.
Bởi vậy đám mãnh thú, dị thú có tác dụng thủ hộ sơn môn Chân Võ Môn.
- May mà chúng ta đều có thực lực đẳng cấp Võ Thánh, đám mãnh thú, dị thú này không thể ngăn được chúng ta. Huống chi chúng ta có thập phương áo cà sa, trực tiếp tỏa định Chân Võ Môn, chớp mắt lên tới đỉnh núi.
Dương Thạc nói xong lập tức khống chế thập phương áo cà sa tỏa định chỗ Chân Võ Môn trú đóng.
Dương Thạc nhíu mày nói:
- Ủa?
Bởi vì Dương Thạc cảm giác rõ ràng Chân Võ Môn ở trên đỉnh núi hư vô mờ mịt, như giấu trong sương mù đậm đặc, không ngừng chuyển động, không thể nào tỏa định nó.
Dương Địch nói:
- Thiếu gia, trong Chân Võ Môn có vô số phòng hộ đại trận. Có thể ẩn nấp hơi thở, có đại trận lợi hại hơn Thiên Âm Môn của ta gấp chục, trăm lần, muốn lợi dụng thập phương áo cà sa, xé rách hư không đi qua là không được, chỉ có thể bay đi.
Dương Thạc cười khổ lắc đầu nói:
- Xem ra thật sự phải bay rồi.
Đại trận phòng hộ của Chân Võ Môn còn lợi hại hơn cả Thiên Âm Môn.
Dù sao Thiên Âm Môn ở sâu trong đông hải, có Đông hải lôi âm gió lốc phòng hộ, mặc dù không có phòng hộ đại trận thì võ giả bình thường không thể nào tới.
Chân Võ Môn ở Trung Nguyên, dù Huyền Vũ sơn có đông mãnh thú nhưng chỉ có thể ngăn trở võ giả dưới đẳng cấp võ tôn, cho nên đại trận phòng hộ Chân Võ Môn càng lợi hại hơn chút mới cam đoan thánh địa võ đạo này tuyệt đối an toàn.
- Đi thôi. Mau chóng đi lên!
Dương Thạc nói xong lắc người, cùng Dương Địch một trước một sau bay hướng Chân Võ Môn trú đóng.
- Grao!
- Grao!
- Grao!
- Gri gri gri!
- Gru! Gru! Gru!
Phía dưới liên vang tiếng gầm rú của mãnh thú ác điều.
Trong đó có nhiều con khí huyết mạnh mẽ, rõ ràng là đạt tới đại tông sư chi cảnh. Chỉ tiếc là đám ãnh thú này không biết bay, ngẫu nhiên có vài loại ác điểu bay được nhưng Dương Thạc toát ra khí thế Võ Thánh, chúng nó sợ tới mức lạnh run, không dám đến gần, chỉ có thể cách xa gầm rú thị uy.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Chương 452: Xông sơn môn, sắc bén công kích trận pháp
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
Dọc theo đường đi, Dương Thạc và Dương Địch gần như không bị cản trở.
Chỉ chốc lát sau hai người đã vượt qua giữa sườn núi, cách nơi Chân Võ Môn trú đóng chỉ khoảng hai dặm đường.
Chính lúc này, Dương Thạc chợt cảm thấy xung quanh có sương mù sinh ra.
Sương mù dày đặc quấn quanh, Dương Thạc không thể thấy hoàn cảnh xung quanh, dù dùng thần hồn cũng không cảm giác ra được.
Dương Địch nói:
- Thiếu gia, đây là trận pháp phòng hộ ngoài vòng Chân Võ Môn, thuộc loại mê ảo trận, chắc ta phá được nó.
Dương Địch nhắm mắt như đang thôi diễn trận pháp mê ảo này.
Khoảng một khắc sau, Dương Địch mở mắt nói:
- Được rồi, thiếu gia đi theo ta!
Dương Địch túm lấy Dương Thạc đi theo vị trí riêng tiến lên trong sương mù.
Dương Địch ngẫu nhiên đứng lại, nhíu mày suy tư một lúc rồi đi tới tiếp.
Khoảng nửa canh giờ sau, Dương Thạc cam thấy tầm mắt mở mang, họ đã ra khỏi sương mù.
Dương Thạc nghi hoặc hỏi Dương Địch:
- Cái này ở vòng ngoài mê ảo trận mà đã cường đại như vậy? Tiểu Địch, thiên phú của ngươi xem như rất mạnh, lĩnh ngộ trận pháp rất cao, tại sao phải thôi diễn thời gian dài như vậy mới ra khỏi mê ảo trận?
Dương Địch cười khẽ nói:
- Chân Võ Môn vốn sở trường về trận pháp.
- Người đời đều biết tổ sư của Chân Võ Môn chiếm được truyền thừa tàn quyển Cửu Dương Huyền Công của Đại Lâm Tự tự nghĩ ra Thuần Dương Vô Cực Công sáng lập ra thánh dịa võ đạo nhất đại này. Chân Võ Môn truyền thừa không chỉ là Cửu Dương Huyền Công, còn có một môn phái thượng cổ là Thiên Cơ Môn.
- Thiên Cơ Môn là môn phải giỏi về nghiên cứu cơ quan, trận pháp, về võ đạo thì có khiếm khuyết, mấy ngàn năm trước đã bị giết. Tổ sư Chân Võ Môn được truyền thừa Thiên Cơ Môn, dùng thần công tuyệt thế Thuần Dương Vô Cực Công bù đắp cho khuyết điểm Thiên Cơ Môn, sáng tạo ra Chân Võ Môn. trận pháp cả Chân Võ Môn truyền thừa từ Thiên Cơ Môn nên cực kỳ lợi hại, một mê ảo trạn nho nhỏ không người bình thường có thể phá giải được.
Dương Địch nhẹ nhàng kể lại nội tình, lịch sử của Chân Võ Môn.
- Ngoài ra thuật cơ quan của Chân Võ Môn cũng rất mạnh. Nghe nói, năm đó hoàng đế Đại Chu triều được cự thú cơ quan Chân Võ Môn hỗ trợ mới đánh bại Đại Yến triều, ngồi trên thiên hạ, sau đó lại chinh phạt bắc địa nam man, cơ quan thú bỏ công rất nhiều.
- Bây giờ dù phần đông Võ Thánh của Chân Võ Môn đều đến Nhân Hoàng huyệt nhưng nếu ta không đoán sai thì bên trong có ít nhất hai cự thú cơ quan đẳng cấp Võ Thánh, chắ huynh đệ Càn Minh Chân, Càn Minh Võ khống chế chúng nóa. Bọn họ trấn thủ thánh địa võ đại này.
Nghe Dương Địch nói, Dương Thạc nhướng mày nói:
- Trong Chân Võ Môn này còn tồn tại hai cơ quan cự thú mạnh mẽ?
Dương Thạc tự hỏi lời Dương Địch nói, lập tức hiểu nàng nói có lý, mười phần có chín đúng là vậy.
Chân Võ Môn được gọi là thánh địa võ đạo số một đơng thời tuyệt đối không bình thường.
Bây giờ trong Chân Võ Môn đệ tử đẳng cấp Võ Thánh, cộng yên thánh Huyền Vũ chỉ mới có tám người, bây giờ cả tám đã vào trong Chân Võ Môn, chỗ Chân Võ Môn trú đóng này không để lại chút siêu cấp cường giả tọa trận này hơi lạ lùng.
Dù sao Chân Võ Môn là căn cơ của đám cao thủ Trác Tử Dương.
Báu vật, công pháp, bí tịch trong Chân Võ Môn không kém gì Nhân Hoàng huyệt.
Tất cả cao thủ đều đi vào Nhân Hoàng huyệt, chỗ Chân Võ Môn không tăng chút phòng ngự là chuyện không thể nào.
Bây giờ thông qua Dương Địch giải thích, Dương Thạc lập tức biết ngay trong Chân Võ Môn không có siêu cấp cao thủ như Trác Tử Dương nhưng không thể khinh thường sức phòng ngự của nó.
Dương Thạc trầm giọng nói:
- Hai cơ quan cự thú chắc là hai con lúc trước tham gia vây công Man Văn Thiên.
Lúc trước Đại Chu mới lập quốc, vô số cao thủ chinh phạt nam man.
Nam Man vương bị giết chết, nhưng trong Nam Man, đa số cao thủ Đại Chu gặp phải địch thủ mạnh nhất, Man Văn Thiên Tượng.
Tập hợp lực lượng mười mấy cường giả võ tánh Đại Chu triều, Trấn Quốc Công Dương Nghiệp tứ trọng lôi âm Đẳng cấp Võ Thánh dẫn đầu, phối hợp hai cơ quan cự thú mới miễn cưỡng đánh bị thương một Man Văn Thiên Tượng, khiến nó trốn vào trong Thập Vạn Đại Sơn, gần trăm năm qua không dám trở ra. Trong đại chiến đó hai cơ quan cự thú mang đến tức dụng rất quan trọng.
Chân Võ Môn vốn có quan hệ khá thân với hoàng thất Đại Chu.
Bây giờ hai thành viên của hoàng thất Đại Chu là chu đế Càn Minh Chân, phụ chính vương Càn Minh Võ đều ở trong Chân Võ Môn.
Chắc hai người kia khống chế hai cơ quan cự thú trấn thủ thánh địa võ đạo thứ nhất đương thời này.
- Binh đến tướng chặn, thủy đến đất năn!
Dương Thạc tràn đầy tự tin nói:
- Cho dù có hai cơ quan cự thú trấn thủ thì sao? Lúc trước hai cơ quan cự thú liên hợp với mười Võ Thánh Đại Chu chỉ miễn cưỡng đánh lui Man Văn Thiên Tượng, bây giờ thực lực của Man Văn Thiên Tượng tiến thêm một bước, trong tay chúng ta có thần long thực lực ngang ngửa cùng Man Văn Thiên Tượng, muốn xông vào chỗ Chân Võ Môn không ai có thể ngăn được!
- Đi!
Dương Thạc nói xong tiếp tục đi tới.
Dương Địch nhắc nhở nói:
- Thiếu gia, lại đi tiếp là phạm vi Chân Võ Môn, chúng ta tốt nhất là cẩn thận chút, không thể kinh động đệ tử Chân Võ Môn.
Dương Thạc gật đầu đồng ý:
- Ừm!
Lần này đến Chân Võ Môn chủ yếu là cướp đoạt Cửu Dương Huyền Công.
Nếu có thể không kinh động đệ tử Chân Võ Môn mà lấy đi Cửu Dương Huyền Công được là tốt nhất. Một khi kinh động đệ tử Chân Võ Môn, bọn chúng sẽ ùa ra ngăn cản Dương Thạc, khi đó đánh nhau, đao kiếm không có mắt, nói không chừng hắn sẽ bị thương thậm chí giết chết đệ tử Chân Võ Môn.
Nếu vậy thì Dương Thạc và Chân Võ Môn sẽ kết mối thù khó giải.
Dương Địch nói:
- Chân Võ Môn được gọi là thánh địa võ đạo đệ nhất thiên hạ, có mấy ngàn đệ tử, bên ngoài đều có đệ tử cảnh giới. Thiếu gia, chúng ta gặp được đệ tử Chân Võ Môn thì lập tức ra tay đánh xỉu ngay.
Dương Thạc gật đầu, tiếp tục thật cẩn thận tiến tới trước.
Dương Thạc, Dương Địch đi một lát thế nhưng không phát hiện đệ tử ở ngoài Chân Võ Môn cảnh giác, hai người liếc nhau, thấy trong mắt đối phương có tia nghi hoặc.
- Thu lại hơi thở, cẩn thận một chút, đi qua nhìn xem sao.
Dương Thạc và Dương Địch giấu đi hơi thở, cẩn thận tới gần sơn môn Chân Võ Môn.
Trên Chân Võ phong không thiếu cỏ dại, có bụi cao cỡ năm, sáu thương. Dương Thạc khom lưng chậm rãi tiến tới trong lùm cỏ, thu giấu hơi thở hoàn toàn, dù có người cách hắn hai, ba trượng cũng chưa chắc phát hiện hắn đến. Cứ thế, Dương Thạc và Dương Địch dần tới gần sơn môn Chân Võ Môn.
Bên ngoài sơn môn Chân Võ Môn là một mảnh đất trống.
Bây giờ trên mảnh đất trống có hai nam nhân trẻ tuổi đánh nhau kịch liệt. Hai người đều là tu vi đẳng cấp Võ Thánh, có kiếm. Một người kiếm pháp đại khai đại hợp, người kia nhẹ nhàng tinh xảo. Hai đại Võ Thánh đánh nhau, khí kình tung hoành, phát ra tiếng nổ điếc tai. Xinh quanh có nhiều đệ tử Chân Võ Môn vây quanh, cầm kiếm sắc bén như gặp đại địch.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Chương 453: Cương thiết khí tức, cơ giới lực lượng,
Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng!
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
Rõ ràng đám đệ tử Chân Võ Môn này có một số vốn tuần tra bên ngoài, chẳng qua bởi vì có địch nhân đã đến nên bọn họ tụ tập gần sơn môn Chân Võ Môn.
Một bên chiến đấu đánh nhau, nam nhân mặc trang phục Chân Võ Môn lạnh lùng quát:
- Nam Cung Thương, ngươi thật to gan, dám xông vào vào sơn môn của Chân Võ Môn ta, quả nhiên khi dễ Chân Võ Môn ta không có ai sao? Hừ, dù sư phụ, sư thúc đi vào trong Nhân Hoàng huyệt nhưng Chân Võ Môn ta không phải chỗ cho cường giả Võ Thánh nho nhỏ nhà ngươi khi dễ giương oai!
Người khác cầm kiếm to điên cuồng chặt chém, trầm giọng hét to:
- Trương Tử Ngâm, ngươi kêu Tử Quỳnh ra đây nói với ta một câu, Nam Cung Thương ta sẽ tự động đi ngay!
- Nếu không thì dù phải liều mạng ta cũng sẽ xông vào Chân Võ Môn các ngươi tìm ra Tử Quỳnh!
Hai cao thủ Võ Thánh đang đánh nhau không phải ai khác, một người là đệ tử quan môn của môn chảu Chân Võ Môn Trác Tử Dương, đệ nhất nhân nho môn Đại Chu triều, con trai độc nhất của Trương Đoan Chính, cường giả Võ Thánh, Trương Tử Ngâm. Người khác là con trai của môn chủ Thiên Kiếm Môn, Nam Cung Phá Thiên, tên gọi Nam Cung Thương.
Môn chủ Thiên Kiếm Môn, Nam Cung Phá Thiên và cao thủ Chân Võ Môn đã sớm đi vào Nhân Hoàng huyệt.
Nam Cung Thương và Trương Tử Ngâm mới vào Võ Thánh chi cảnh, hiển nhiên chưa thể vào Nhân Hoàng huyệt được.
Lúc trước Dương Thạc rời khỏi cửa vào Chân Võ Môn không pohast hiện tung tích của Nam Cung Thương, Trương Tử Ngâm, không ngờ bọn họ tới đây.
Một người vì Lâm Tử Quỳnh của Chân Võ Môn muốn xông vào sơn môn Chân Võ Môn.
Một người khác hết sức ngăn cản.
- Nam Cung sư huynh thật là người si tình.
Dương Thạc nhìn phía xa Nam Cung Thương chiến đấu cùng Trương Tử Ngâm, lộ nụ cười.
Nam Cung Thương đến Huyền Vũ sơn, đi vào Nhân Hoàng huyệt thu hoạch đại kỳ ngộ thì là thứ yếu, mục đích chính của gã là vào Chân Võ Môn tìm ra Lâm Tử Quỳnh.
Mấy ngày trước Nam Cung Phá Thiên cùng cao thủ Chân Võ Môn lần lượt đi vào Chân Võ Môn, trong tình huống này Nam Cung Thương tới chỗ Chân Võ Môn, muốn xông vào là chuyện rất bình thường.
Trương Tử Ngâm hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Muốn gặp Tử Quỳnh sao? Nam Cung Thương, ta khuyên ngươi chết tâm đi. Có bản lĩnh thì đánh bại Trương Tử Ngâm ta trước, đánh bại ta thì ngươi có thể vào sơn môn của Chân Võ Môn!
Trương Tử Ngâm tay cầm bảo kiếm, thế công càng thêm sắc bén.
Nam Cung Thương quát to:
- Vậy thì thử xem!
Đại kiếm mạnh chặt chém, lấy công đối công, một bước cũng không nhường.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai liên tục.
Xung quanh có nhiều đệ tử Chân Võ Môn nhìn chằm chằm vào Nam Cung Thương, Trương Tử Ngâm đang đánh nhau.
Một là đổ mồ hôi thay Trương Tử Ngâm, dù sao thế công của Nam Cung Thương quá liều mạng, thứ hai là hai Võ Thánh dốc sức đánh nhau quá phấn khích, đối với đám đệ tử Chân Võ Môn thì quan sát hai đại Võ Thánh đánh nhau rất có ích cho tu vi võ đạo của bọn họ.
Dương Thạc nhìn tình cảnh này, mắt sáng lên:
- Đám đệ tử Chân Võ Môn đều đặt lực chú ý vào Nam Cung sư huynh và Trương Tử Ngâm? Vừa lúc cho chúng ta một cơ hội, nhân dịp này trực tiếp nhảy vào trong Chân Võ Môn!
Dương Thạc khẽ quát:
- Đi!
Xẹt xẹt!
Không gian thập phương cà sa xé mở, Dương Thạc bỏ Dương Địch vào trong không gian.
Dương Thạc nhanh chóng lắc người, ầm vang tới sau lưng đám đệ tử Chân Võ Môn đang hăng say nhìn Trương Tử Ngâm, như tia chớp lao vào trong sơn môn Chân Võ Môn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi Dương Thạc lao đi thì phát ra tiếng nổ.
- A? Là ai?
Trong số đệ tử Chân Võ Môn có một số người cảm giác nhạy bén ngay khi Dương Thạc xuất hiện thì lập tức nhận ra.
Trương Tử Ngâm đang đánh nhau với Nam Cung Thương cũng phát hiện ra Dương Thạc.
Nhưng bây giờ thân thể của Dương Thạc là thực lực Võ Thánh, trước khi hành động đãp hát động đệ nhị trọng hắc hùng biến thân, khí huyết càng tiến một bước, đạt tới đẳng cấp hư không Võ Thánh. Tốc độ lao nhanh tới cực hạng, Nam Cung Thương, Trương Tử Ngâm còn không thấy rõ mặt mũi Dương Thạc, chỉ thấy một bóng người lao hướng sơn môn Chân Võ Môn.
Căn bản không kịp ra tay ngăn cản.
Dù muốn cũng không ngăn được.
Vù vù vù vù vù!
Dương Thạc đã vào trong Chân Võ Môn.
Chân Võ Môn này phạm vi khoảng vài dặm, trước sau có ba, bốn đình viện. Dương Thạc chỉ mới vào sơn môn của Chân Võ Môn, đến đình viện tầng thứ nhất, cách địa vực trung tâm Chân Võ Môn rất xa.
Dương Thạc mới vào đình viện thứ nhất thì nhướng mày nói:
- A?
Vù vù vù vù vù!
Vù vù vù vù vù!
Vù vù vù vù vù!
Dương Thạc ở trong đình viện thứ nhất chợt cảm thấy phong cảnh xung quanh hoàn toàn biến đổi, giống như hắn đang ở nơi đầu sóng ngọn gió, hoàn cảnh trở nên cực kỳ khắc nghiệt. Tiếng gió nổi lên bốn phía, giống như đao kiếm chém hướng Dương Thạc, trên mặt đất bốc lên độc khí dày đặc bao phủ hắn.
Dương Thạc nhướng mày nói:
- Trận pháp? Là trận pháp phòng hộ trong Chân Võ Môn, hơn nữa ... Là tính chất công kích?
Keng keng keng!
Ngay sau đó, Dương Thạc cảm giác các đợt công kích xung quanh mạnh mẽ đổ ập vào người mình.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Người Dương Thạc mạnh lắc lư.
Trong người khí huyết cuồn cuộn, tựa như người bình thường bị người ta mạnh đấm một cú vào sau lưng, ngực bụng nóng rát. Dương Thạc kiềm không được thở hắt ra.
Nhưng dù là vậy thì Dương Thạc chẳng hề bị tổn thương bởi công kích khí kình này.
- Uy lực trận pháp công kích của Bạch Văn Cùng Kỳ chỉ có thế thôi!
Không biết sao trong đầu Dương Thạc toát ra chút suy nghĩ:
- Sức mạnh khí huyết thânv thể của ta đã vào đẳng cấp Võ Thánh hư không, cộng thêm ngân diệu uy lực khải, tứ trọng thần binh các loại năng lực phòng hộ, công kích bình thường có thể không quan tâm. Dù độ công kích của trận pháp Chân Võ Môn đủ cao nhưng chỉ tương đương với tam trọng lôi âm Võ Thánh công kích, muốn bị thương ta thì hơi khó.
Đại trận công kích của Chân Võ Môn rất khá.
Gần như mỗi một đạo khí kình công kích đều tương đương với tam trọng lôi âm Võ Thánh công kích.
Vô số khí kình cùng lúc công kích, dù là cường giả như Trác Tử Dương, Nam Cung Phá Thiên có tu vi tứ trọng lôi âm Võ Thánh cũng không dám khinh thường. Nếu sơ sảy bị liên tục oanh kích mấy chục lần thì những cường giả siêu cấp đệ nhị giai tầng đương thời cũng sẽ bị khí huyết dao động, nội tạng bị thương.
Chỉ có một số cường giả đương thời đỉnh cao là chịu được mức độ công kích như vậy mà mặt không đổi sắc.
Ví dụ Đại Bằng Kim Sí Vương, Thần Quy Vương có sức phòng ngự không cần để ý loại trận pháp công kích như vậy.
Mạnh như Dương Thiên phóng ra lực lượng lĩnh vực thì có thể ngăn cản công kích khí kình.
Thực lực của Dương Thạc tuy không thể so sánh với cường giả đỉnh cao như Dương Thiên, Thần Quy Vương nhưng lực lượng khí huyết của hắn đạt tới Đẳng cấp Võ Thánh, tiến hành đệ nhị trọng hắc hùng biến thân thì lực lượng khí huyết đẳng cấp Võ Thánh hư không cực kỳ cô đọng, như tinh như thiết, công kích bình thường không đáng quan tâm. Hơn nữa Dương Thạc mặc thần binh ngân diệu uy lực khải đẳng cấp phòng ngự tứ cấp, có thể đỡ một phần công kích khí kình. Nói tóm lại là trận pháp công kích của Chân Võ Môn gần như không thể tạo thành tổn thương gì cho Dương Thạc.
Mắt Dương Thạc sáng lên nói:
- Không bị thương ta được?
- Trận pháp của Chân Võ Môn không thể làm ta bị thương, gần như không có khả năng ngăn cản ta được!
- Đến địa vực trung tâm Chân Võ Môn tìm kiếm Cửu Dương Huyền Công thôi!
Dương Thạc thầm nghĩ, không chút dừng lại, lắc người xuyên qua đình viện thứ nhất đi vào trong Chân Võ Môn.
Vù vù vù vù vù!
Ngay khi Dương Thạc đi vào trong Chân Võ Môn thì nơi hắn mới đứng có ba, bốn bóng người lao nhanh tới.
Đó là ba, bốn đệ tử Chân Võ Môn có thực lực đỉnh đại tông sư. Mới nãy đệ tử Chân Võ Môn này rõ ràng thấy có người xâm nhập vào Chân Võ Môn nên đến điều tra.
- Ủa? Chân võ túc sát đại trận của phái ta không giữ người kia lại được?
- Người này là ai vậy? Thực lực mạnh quá, có thể xuyên qua chân võ túc sát đại trận thì ít nhất là cường giả có đẳng cấp thực lực cỡ Thanh Dương trưởng lão. Lý ra loại cường giả này nên vào Nhân Hoàng huyệt chứ?
- Người này không vào Nhân Hoàng huyệt ngược lại xông vào Chân Võ Môn chúng ta rõ ràng muốn nhân dịp chưởng môn Tử Dương Chân Nhân cùng với Huyền Vũ tôn nhân rời đi thì lấy chút ích lợi từ Chân Võ Môn chúng ta. Hừ, đáng tiếc hắn quá xem thường Chân Võ Môn ta, mặc dù các cao thủ như Tử Dương Chân Nhân không ở trong môn nhưng Chân Võ Môn ta không phải cái chợ ở thế gian, muốn ra ra thì ra, muốn vào thì vào!
- Mau, nhanh báo cho hai sư huynh Minh Chân, Minh Võ phát động cơ quan cự thú trấn phái bắt kẻ xâm nhập vào Chân Võ Môn ta.
- Ngoài ra Nam Cung Thương bên ngoài thật là quá đáng ghét, khiến hai sư huynh Minh Chân, Minh Võ khống chế cơ quan cự thú đuổi hắn đi đi.
Ba, bốn đệ tử Chân Võ Môn bàn luận.
Trong đó một người lật tay lại, trong tay xuất hiện một khối lệnh bài truyền tin.
Đệ tử Chân Võ Môn nói với lệnh bài đưa tin:
- Minh Chân sư huynh, Minh Võ sư huynh, có người xâm nhập vào trong Chân Võ Môn ta, xin hai vị sư huynh ra tay ngăn cản!
Lệnh bài đưa tin tới cho Càn Minh Chân, Càn Minh Võ.
Hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ là hai nhân vật trong yếu trong hoàng thất Đại Chu triều hiện nay.
Hoàng thất Đại Chu triều có quan hệ thân mật với Chân Võ Môn. Lúc trước khi Dương Thànhc cướp thiên hạ nhờ có hậu thuẫn Chân Võ Môn, thậm chí vị hoàng đế đầu tiên là đệ tử trong Chân Võ Môn.
Đến bây giờ, dù hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ không chính thức tham gia vào Chân Võ Môn nhưng tính bối phận thì họ đồng lứa với đệ tử của Trác Tử Dương, cùng thế hệ với Trương Tử Ngâm. Bây giờ hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ rời khỏi kinh thành Đại Chu triều ngụ trong Chân Võ Môn cũng vẫn là nhân vật quan trọng, bình thường đệ tử Chân Võ Môn phải gọi bọn họ một tiếng sư huynh.
Nay đám cao thủ Trác Tử Dương đi vào Nhân Hoàng huyệt, phòng ngự Chân Võ Môn do hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ phụ trách.
Từ lệnh bài đưa tin phát ra thanh âm trầm thấp:
- Có người xâm nhập vào Chân Võ Môn?
Thanh âm kia từ từ nói:
- Có thể thông qua chân võ túc sát đại trận chắc là cao thủ không tầm thường, ít nhất có được pháp khí, áo giáp phòng ngự cao nhất. Minh Vũ, hai chúng ta hợp sức khống chế cơ quan cự thú Chân Võ Môn bắt người này trước rồi tính.
Chủ nhân của giọng nói không phải người khác, đúng là đệ nhất Nhân Hoàng thất Đại Chu triều hiện nay, hoàng đế Đại Chu triều, Càn Minh Chân.
Càn Minh Chân là hoàng đế Đại Chu triều đời này, không nói văn thao võ lược, độc nhất vô nhị gì nhưng ít nhất cũng là một người không tầm thường. Càn Minh Chân tu luyện võ đạo có được thiên phú người thường không thể sánh bằng, so với phụ chính vương Càn Minh Võ chỉ hơn chứ không kém. Bây giờ hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ tu luyện Nhân Hoàng phiên thiên quyết đã tới đẳng cấp đỉnh đại tông sư, chỉ kém một bước là thành cao thủ Võ Thánh chi cảnh.
Cường giả như vậy khống chế cơ quan cự thú của Chân Võ Môn đã có thể phát huy ra thực lực cực mạnh.
Lại một thanh âm khác vang lên:
- Có người xâm nhập vào Chân Võ Môn của ta?
Chủ nhân thanh âm là phụ chính vương của Đại Chu triều, Càn Minh Võ.
- Rốt cuộc là người phương nào xâm nhập Chân Võ Môn, mục đích của hắn là gì? Hoàng huynh, chắc sẽ không là Dương Thiên đi?
Trong giọng nói của Càn Minh Võ chất chứa nghi ngờ.
Càn Minh Chân lắc đầu phủ định:
- Không phải Dương Thiên.
Càn Minh Chân nói:
- Dương Thiên đúng là muốn đoạt thiên hạ Đại Chu triều ta nhưng hắn cướp lấy thiên hạ chẳng qua vì nắm giữ đại thế thiên hạ, tâm cảnh tăng lớn khiến tu vi võ đạo của hắn càng tăng tiến một bước. Chuyện Dương Thiên làm bản chất là khiến cảnh giới võ đạo của mình tăng tiến.
- Bây giờ Nhân Hoàng huyệt mở ra, trong đó có cả đống cơ hội cho Dương Thiên trực tiếp tăng lên cảnh giới võ đạo, hắn không thể nào từ bỏ Nhân Hoàng huyệt tiến vào Chân Võ Môn.
- Ừm!
Càn Minh Võ gật đầu đồng ý lời Càn Minh Chân nói.
- Mặc kệ là ai đi vào Chân Võ Môn, nhìn liền biết!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi thủ lĩnh Hắc Y Vệ vừa dứt lời, trong toàn Chân Võ Môn, mỗi một tấc đất đều vang tiếng nổ trầm đục. Trong tiếng két két, mặt đất võ ra, từng con vật màu ngăm đen, dài một thước giống con sâu chui ra. Trên thân đám sâu có một con mắt như tinh thép lao ra khỏi mặt đất, nhìn quanh quan sát.
Khu trung tâm nhất Chân Võ Môn, trong một mật thất, Càn Minh Võ nhắm mắt, ngồi khoanh chân.
Tay Càn Minh Võ cầm một hòn đá ngăm đen.
Hòn đá này liên quan đến vô số con sâu màu đen bỗng chui ra trong Chân Võ Môn. Càn Minh Võ cầm hòn đá là có thể khống chế tất cả con sâu này, chúng nhìn thấy mọi thứ ảnh ngược lại trong đầu gã.
Hiển nhiên đám sâu này là cơ quan cự thú đặc biệt có năng lực điều tra rất mạnh.
- A? Tìm được rồi!
Vô số con sâu gần như bao trùm mọi ngóc ngách Chân Võ Môn.
Càn Minh Võ khống chế đám sâu lập tức thấy trong Chân Võ Môn, một thanh niên nhanh chóng đi tới, đột phá ba tầng phòng ngự của Chân Võ Môn, lao hướng khu vực trung tâm. Sợ là không lâu sau thanh niên sẽ tiến vào khu trung tâm Chân Võ Môn.
- Ủa? Người này hình như là thứ tử của Trấn Quốc Công phủ, đệ nhất nhân võ cửa Đại Chu triều lần trước. Sớm nghe nói mấy năm nay thực lực của Dương Thạc tiến bộ rất nhanh, có lực lượng mạnh mẽ so sánh với đẳng cấp Võ Thánh, thậm chí nhiều lần làm hỏng việc tốt của Dương Thiên. Trưởng tử Dương Tử Mặc chết trong tay Dương Thạc, lúc này hắn đến Chân Võ Môn làm gì?
Càn Minh Võ trước tiên nhận rá Dương Thạc, gã nhíu chặt mày, hiển nhiên không đoán ra tại sao hắn đến Chân Võ Môn vào lúc này.
Càn Minh Chân ở một bên nói nhanh:
- Mặc kệ hắn là người nào, mặc kệ là ai đều đừng nghĩ dễ dàng xâm nhập Chân Võ Môn. Minh Vũ, ngươi nắm bắt tung tích của hắn, ta điều động hai cơ quan cự thú chặn lại hắn.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Càn Minh Chân mới dứt lừoi thì trung tâm Chân Võ Môn, trên khoảng đất trống mênh mông mặt đất chấn động.
Răng rắc! Răng rắc!
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Chương 454: Hai cơ quan cự thú đấu với hai thượng cổ mãnh thú
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
Ngay sau đó, trên mặt đất xuất hiện hai cái hố to.
Trong đó có một cái phạm vi là năm trượng, một con rết máy móc cực kỳ tinh xảo làm bằng cương thiết nhảy ra khỏi hố to. Con rết to ba trượng, cao hai trượng, thân thể có trăm khúc, mỗi khúc mang theo xúc tua dài một trượng bằng sắt. Những xúc tua nhanh chóng mấp máy, con rết này nhảy ra khỏi hố.
Một cái hố to cỡ bảy, tám trượng.
Từ bên trong lăn ra một thú máy trông như con bọ cánh cứng. Thú máy rộng bảy trượng, cao bốn trượng, không có tay chân, đầu mang theo một cái kiềm sắt to lớn, bụng có bốn bánh răng dài hơn ba trượng, đi đứng kêu ầm ầm.
Hai cơ quan cự thú dù không có lực lượng khí huyết, tràn ra hơi thở võ đạo nhưng khắp ngươi phát ra hơi thở cương thiết, các bộ phận ma sát vào nhau, lực lượng máy móc vận chuyển kỳ dị. Hơi thở cương thiết, lực lượng máy móc hoàn toàn vượt xa lực lượng khí huyết của đẳng cấp Võ Thánh, ít nhất cỡ như Thanh Dương chân nhân, Kiếm Dương chân nhân.
Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng, hai cơ quan cự thú xuất hiện chỗ trung tâm Chân Võ Môn, cả người chuyển động linh kiện phát ra tiếng rắc rắc. Sau đó hai cơ quan cự thú hành động, vọt ra khỏi cái hố.
Hai cơ quan cự thú vọt ra xong lắc đầu mình, ánh mắt xuyên qua vài tầng tường viện Chân Võ Môn, tập trung vào Dương Thạc.
- Grao! Gru!
- Grao! Gru!
Hai cơ quan cự thú ầm vang lao hướng Dương Thạc.
- A?
Khi hai cơ quan cự thú hành động thì Dương Thạc đã sớm cảm ứng được.
Mặt Dương Thạc trầm xuống, đầu óc nhanh chóng suy nghĩ.
- Hơi thở thật cường đại, ít nhất có tứ trọng lôi âm Đẳng cấp Võ Thánh, thậm chí mạnh hơn. Chắc trong Chân Võ Môn không có cường giả nhân loại tứ trọng lôi âm Đẳng cấp Võ Thánh, hơn nữa hai hơi thở này không phải khí huyết võ giả bình thường mà là hơi thở máy móc sắt thép, chắc ... Là cơ quan cự thú rồi.
Dương Thạc mặc thập phương áo cà sa, tập trung thập phương, cảm giác cực kỳ sâu sắc, nhất là cảm giác nguy hiểm vượt qua võ giả bình thường. Dù hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng còn cách trăm trượng nhưng Dương Thạc đã nhạy bén bắt giữ được hơi thở của chúng.
- Cơ quan cự thú, rốt cục ra tay sao?
Trong một giây Dương Thạc cảm giác cơ quan cự thú đã đến, thân hình khựng lại không nhúc nhihcs, như đang chờ hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng đến.
Cơ quan cự thú của Chân Võ Môn đúng là mạnh, nhưng hai hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng năm xưa thua dưới tay Man Văn Thiên Tượng nên Dương Thạc không để mắt tới chúng. Nếu hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng đã hành động thì Dương Thạc chờ chúng nó đến, bắt hết, đánh lui.
Hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng là sức chiến đấu mạnh nhất hiện nay của Chân Võ Môn, đánh lui chúng thì trong Chân Võ Môn không còn ai ngăn cản Dương Thạc được.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi Dương Thạc nghĩ vậy thì phía trước vang tiếng nổ điếc tai.
Hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng vốn cách Dương Thạc hơn trăm trượng giờ lao tới, chỉ chớp mắt đã đến.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Vách tường trước mặt Dương Thạc đổ sập xuống.
Vù vù vù vù vù!
Một quái vật cực to, trông như con rắn vọt hướng Dương Thạc.
Két két két!
Quái vật khổng lồ lao tới, người phát ra tiếng khớp xương ma sát. Hơi thở máy móc đậm đặc bao phủ Dương Thạc.
Cơ quan cự thú của Chân Võ Môn, Thần Ngô Công.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Thần Ngô Công ập đến, trong phút chốc đã tới trước mặt Dương Thạc, mạnh đụng vào hắn. Dù Dương Thạc cao khoảng một trượng nhưng ở trước mặt Thần Ngô Công thì tựa con kiến bị đè dưới thân. Trong vang tiếng nổ điếc tai, thân hình thật dài của Thần Ngô Công vạch mặt đất thành một cái khe rộng ba, bốn trượng, sâu một, hai trượng. Dương Thạc bị vùi trong khe này.
Chính lúc này, trung tâm Chân Võ Môn, trong một mật thất, Càn Minh Võ mạnh mở mắt ra.
Càn Minh Võ nhíu mày nói:
- Hoàng huynh, Dương Thạc là kỳ tài võ học trăm năm khó gặp, giờ mới có hai mươi tuổi mà đã tu luyện đến Đẳng cấp Võ Thánh, tương lai thành tựu không thể số lượng. Quan trọng nhất là Dương Thạc và Dương Thiên thù sâu, chúng ta vừa lúc có thể lợi dụng hắn đối phó Dương Thiên.
- Mới rồi chúng khống chế hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng chỉ ngăn cản Dương Thạc, không để hắn xâm nhập vào trung tâm Chân Võ Môn.
- Thế nhưng hoàng huynh không hỏi thị phi đã đập nát Dương Thạc, thật là lỗ mãng quá, tiếc quá.
Trên mặt Càn Minh Võ có tiếc nuối.
Càn Minh Chân, Càn Minh Võ khống chế hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng.
Trong đó Càn Minh Võ khống chế Thần Giáp Trùng, không có ý định đưa Dương Thạc vào chỗ chết, bởi vậy gã không đi nhanh.
Càn Minh Chân thì sát phạt quyết đoán, khống chế Thần Ngô Công lập tức lao ra đụng mạnh vào Dương Thạc, vạch cái khe to lớn trong Chân Võ Môn, đặt hắn vào trong.
Đừng nói là Dương Thạc, dù là tứ trọng lôi âm Võ Thánh như Thanh Dương, Triệu Kiếm Dương bị Thần Ngô Công đè thì e rằng gân cốt nát hết, khó sống nổi.
Dương Thạc đã bị giết sao?
Càn Minh Võ là người tích tài, nhìn thấy loại tình huống này, tự nhiên mặt mang vẻ tiếc hận.
- Minh Võ, chúng ta là con cháu hoàng thất, đừng để ý tình cảm cá nhân. Vi huynh biết ngươi hơi xem trọng Dương Thạc nhưng hắn xông vào Chân Võ Môn, chúng ta không thể không ngăn lại hắn.
- Nên biết lúc này Tử Dương Chân Nhân, Huyền Vũ tiền bối tiến vào Nhân Hoàng huyệt, vì tìm hai bí quyết khác trong Nhân Hoàng tam quyết cho chúng ta để chống lại Dương Thiên. Chúng ta tọa trấn trong Chân Võ Môn, phải bảo đảm không có gì xảy ra với Chân Võ Môn. Ngươi có lòng dạ đàn bà, buông tha Dương Thạc chỉ sợ hắn bắt lấy cơ hội, gây sóng gió trong Chân Võ Môn. Sau này Tử Dương Chân Nhân, Huyền Vũ tiền bối trở về, chúng ta biết ăn nói như thế nào với bọn họ?
Càn Minh Chân chậm rãi nói:
- Một Dương Thạc giết thì cứ giết.
Càn Minh Chân trầm giọng nói:
- Rốt cuộc hắn là con của Dương Thiên, máu mủ tình thâm, hiện tại hắn cùng Dương Thiên đối địch nhưng nói không chừng ngày nào đó sẽ đầu vào Dương Thiên chống lại chúng ta.
- Ủa?
Khi Càn Minh Chân nói tới đây thì Càn Minh Võ khẽ kêu.
- Hoàng huynh, cái ... Cái Thần Ngô Công ...
Mặt Càn Minh Võ lộ vẽ khó tin.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Tiếp theo, Thần Ngô Công đè Dương Thạc chợt phát ra tiếng nổ, người nhào tới trước, giống như có siêu cấp cường giả nào ở bên dưới đấm mạnh một đấm, đập bay Thần Ngô Công. Trong phút chốc thân hình to lớn thon dài của Thần Ngô Công bắn lên cao bốn, năm trượng.
Vù vù vù vù vù!
Một bóng người lao ra khỏi dưới thân Thần Ngô Công.
Trong tay bóng người nắm trường đao to lớn, dài khoảng bày thước, rộng một thước, chỗ dày nhất chừng hai tấc. Trên toàn thân đao toát ra hơi thở cực mãnh liệt.
- Cơ quan cự thú của Chân Võ Môn quả nhiên không tệ, nhưng nó có thể chặn đa số cường giả Võ Thánh lại không thể đè ép Dương Thạc ta!
Thanh âm trong trẻo lạnh lùng phát ra từ miệng người đó.
Đúng là Dương Thạc, hắn cầm thần long liệt khôn đao.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba
Chương 455: Con bài chưa lật thật sự của Chân Võ Môn,
hư không đẳng cấp Võ Thánh
Nhóm dịch: Black
Nguồn dịch: Vip
Keng keng keng!
Dương Thạc lao ra khỏi dưới thân Thần Ngô Công, như tia chớp bay tới giữa không trung. Thần long liệt khôn đao mạnh xoay phát ra tiếng keng keng, xoay tít cắt đứt bảy, tám chân dài một nửa người Thần Ngô Công. Thần Ngô Công là cơ quan cự thú có thực lực tứ trọng lôi âm đẳng cấp Võ Thánh, do sắt thép cứng rắn cực kỳ quý giá tạo thành. Nhưng so với thần long liệt khôn đao thì như đậu hủ, không thể ngăn cản.
- Sao có thể như vậy?
- Nguy rồi!
Càn Minh Chân, Càn Minh Võ ở phía xa khống chế hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng biến sắc mặt.
Bọn họ không thể ngờ thân thể Dương Thạc mạnh đến mức này, không thèm nhìn cơ quan cự thú Thần Ngô Công xung kích, lực lượng khí huyết cỡ này e rằng đã vượt qua Võ Thánh chi cảnh, đi vào đến đẳng cấp hư không Võ Thánh!
Càn Minh Chân sắc mặt khó xem quát với Càn Minh Võ:
- Minh Võ, mau trợ giúp vi huynh, trong tay Dương Thạc có tuyệt thế thần binh không kém gì chân võ kiếm, Thần Ngô Công không ngăn được, e rằng bị hắn chặt từng phần!
Thần Ngô Công là báu vật trấn phái Chân Võ Môn, bây giờ nó bị thần long liệt khôn đao của Dương Thạc tước đứt bảy, tám cái chân dài, tổn thất to lớn. Dù những tổn thất này không phải là không thể bù lại nhưng dù có bù đắp thì Càn Minh Chân không thể mặc kệ hắn cứ chém nát Thần Ngô Công.
Càn Minh Chân lớn tiếng kêu gọi Càn Minh Võ trợ giúp.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Giờ phút này, Càn Minh Võ không thể lưu tình nữa, động ý niệm, khống chế thân hình Thần Giáp Trùng to lớn như đá lăn lao hướng Dương Thạc.
- A? Con cơ quan cự thú này muốn cùng nhau tấn công ta?
Giờ phút này, đối mặt hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng vây công, mặt Dương Thạc không thay đổi.
Xẹt xẹt!
Một tay vạch, nhanh chóng xé mở không gian thập phương cà sa.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mãnh thú như con rắn, cộng một man tượng to lớn vọt ra khỏi không gian thập phương cà sa của Dương Thạc.
- Gri gri gri!
- Grao!
- Grao!
- Grao!
Chúng ngửa đầu gầm lên.
Man Văn Thiên Tượng, Thượng Cổ Thần Long.
Hai cự thú này có thực lực khí huyết hư không đẳng cấp Võ Thánh, hình thể khổng lồ hơn chứ không thua gì hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng. Giờ phút này, Man Văn Thiên Tượng, Thượng Cổ Thần Long xuát hiện, Thượng Cổ Thần Long lao hướng Thần Ngô Công, Man Văn Thiên Tượng thì hướng tới Thần Giáp Trùng. Không có hoa chiêu gì, thẳng đánh tới trước, dựa vào lực lượng khí huyết cực kỳ mạnh mẽ đập nát hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng của Chân Võ Môn.
Thượng Cổ Thần Long cười to bảo:
- Ha ha ha ha ha ha! Một tiểu loài bò sát do cương thiết chế thành cũng muốn tranh đấu với bản thần logn?
Thượng Cổ Thần Long như tia chớp quấn cùng Thần Ngô Công, thân hình quấn lấy Thần Ngô Công, dùng sức, trong tiếng két két, Thần Ngô Công bị Thượng Cổ Thần Long quấn gãy.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Man Văn Thiên Tượng không chút lưu tình đánh bay Thần Giáp Trùng đi, rầm rầm lăn lăn lộn mấy vòng, đụng vào mấy bức tường Chân Võ Môn.
Hoàn toàn không phải đối thủ.
Từ trước hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng đã không phải đối thủ của Man Văn Thiên Tượng, bây giờ nó cộng thêm Thượng Cổ Thần Long, hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng giống như con nít đối mặt người lớn, bị chà đạp.
- Hai cơ quan cự thú này chắc tồn tại chỗ trung tâm Chân Võ Môn, lần theo dấu vết chúng nó đến là sẽ tới trung tâm Chân Võ Môn, đi!
Giờ phút này, Dương Thạc mặc kệ hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng, người ở giữa không trung lần theo hơi thở của chúng nó lao nhanh hướng trung tâm Chân Võ Môn.
Trong khoảnh khắc hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng bị Man Văn Thiên Tượng, Thượng Cổ Thần Long xuất hiện từ không gian thập phương cà sa của Dương Thạc áp chế.
So với Dương Thạc thì Man Văn Thiên Tượng, Thượng Cổ Thần Long công kích hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng khiến người giơ ngón cái.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
vang tiếng nổ điếc tai liên tục.
Man Văn Thiên Tượng, Thượng Cổ Thần Long đều có lực lượng khí huyết hư không đẳng cấp Võ Thánh, cùng cấp với cơ thể Dương Thạc.
Lúc trước Dương Thạc bị Thần Ngô Công va đụng mà thân thể không tổn thương chút nào, bây giờ Man Văn Thiên Tượng, Thượng Cổ Thần Long có lực lượng khí huyết cùng đẳng cấp, va chạm với hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng không mảy may sứt mẻ, ngược lại hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng do máy móc cương thiết chế thành không là đối thủ của Man Văn Thiên Tượng, Thượng Cổ Thần Long.
Răng rắc! Răng rắc!
Có tiếng giòn vang.
Thân thể thon dài của Thần Ngô Công bị Thượng Cổ Thần Long gập mạnh lại bẻ đôi, khung xương vỡ tan chỉ còn lại mấy đường dẫn cương thiết nối tiếp. Chỗ Thần Ngô Công gãy bắn hỏa hoa tung tóe, nó vặn vẹo người gầm gừ, động tác thân dưới chậm hơn bốn, năm lần. Rõ ràng thân thể bị bẻ gãy khiến Thần Ngô Công không có năng lực khống chế nửa thân sau.
Thần Giáp Trùng thì bị Man Văn Thiên Tượng giẫm liên tục.
Hình thể Thần Giáp Trùng tròn trịa, năng lực phòng ngự mạnh hơn Thần Ngô Công gấp đôi, dù vậy thì bị móng Man Văn Thiên Tượng giẫm đạp, trên mai lưng to lớn của nó bị đạp lõm xuống, ảnh hưởng linh kiện bên trong người khiến Thần Giáp Trùng hành động chậm chạp.
Trung tâm Chân Võ Môn, trong mật thất, hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ biến sắc mặt nói:
- Nguy rồi!
- Sao có thể như vậy?
Lúc trước Dương Thạc có thể ngăn cản Thần Ngô Công công kích đã khiến người kinh ngạc, bây giờ Man Văn Thiên Tượng, Thượng Cổ Thần Long cùng nhau xuất hiện, mãnh liệt oanh kích, chà đạp hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng khiến hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ kinh hồn táng đảm.
Hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng này là báu vật trấn phái Chân Võ Môn.
Nếu không phải Chân Võ Môn thân thiết với hoàng thất Đại Chu nhiều thế hệ thì lúc này không đến lượt hai huynh đệ Càn Minh Chân, Càn Minh Võ khống chế hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng này.
Lúc trước Thần Ngô Công bị Dương Thạc một đao chặt đứt bảy, tám cái chân đã khiến lòng Càn Minh Chân nhỏ máu, bây giờ Man Văn Thiên Tượng, Thượng Cổ Thần Long cùng ra tay gần như muốn hủy diệt hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng, dưới loại tình huống này, cho dù tu vi tâm cảnh của hai người Càn Minh Chân, Càn Minh Võ có lợi hại hơn cũng rung động tinh thần.
- Hay ... Hay cho Dương Thạc, không ngờ hắn có thực lực như vậy!
- Thần long, thậm chí là Man Văn Thiên Tượng đều là thuộc hạ của hắn sao?
- Minh Võ, người ngươi xem trọng quả nhiên không tầm thường.
Giờ phút này, biểu tình của Càn Minh Chân cực kỳ trầm trọng.
Ngay sau đó, Càn Minh Võ lên tiếng:
- Hoàng huynh, mặc kệ Man Văn Thiên Tượng, Thượng Cổ Thần Long này, Dương Thạc đang lao tới!
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một bóng người rạch phá không gian lao nhanh tới trung tâm Chân Võ Môn.
Dúng là Dương Thạc.
Lúc trước hai cơ quan cự thú Thần Ngô Công, Thần Giáp Trùng chui ra từ khu trung tâm Chân Võ Môn, Dương Thạc lần theo hơi thở của chúng đi tới đây.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của huynhba