- Hồn Cốt? Thằng nhóc này có Hồn Cốt cánh tay phải từ khi nào thế?
Phàm Vũ khiếp sợ nói:
- Ta nhớ rõ ràng phần thưởng trong cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái của nó là của tay trái mà!
Trong lúc ba người bọn họ trò chuyện bên này, trận chiến bên dưới cũng không có dừng lại. Hoắc Vũ Hạo sau khi thả đầu con U Linh Lang xuống đất, bàn chân liền khẽ nhích rồi cả người trượt đi. Lưỡi đao sắc bén trên tay phải của hắn không những không biến mất mà còn đâm thẳng vào lòng đất.
Tức thì, khu vực quanh hắn chừng mười thước vuông rung động kịch liệt, bùn đất văng tung tóe, một cái cơ thể sinh vật thật lớn trở mình ngoi lên mặt đất.
Đó là một con rắn, dài hơn sáu thước, cả người phủ một lớp vảy màu xanh lục. Chẳng qua lúc này cả người nó đang co rút vô cùng mãnh liệt, một trảo đâm xuống mặt đất ban nãy của Hoắc Vũ Hạo vừa vặt đã đâm trúng đầu của nó.
Sinh Mệnh Lực của loài rắn mạnh hơn nhiều so với loài sói, thế nên dù bị vết thương trí mạng như vậy mà nó vẫn chưa chết ngay lập tức. Nó run run rẩy rẩy đẩy Hoắc Vũ Hạo sang một bên, cơ thể khổng lồ không ngừng giãy giụa, máu từ vết thương của nó ào ào chảy ra, đến lúc này dù Sinh Mệnh Lực của nó có mạnh như thế nào cũng khó mà sống sót dưới năm lỗ thủng to trên đầu mình.
Đây là Mặc Lân Mãng có tu vi một ngàn năm, Hồn Thú một ngàn năm đó! Vậy mà lại chết trong tay Hoắc Vũ Hạo bằng một cách đầy bất ngờ như thế này, rõ ràng, kết quả thành công này là nhờ sự góp sức không nhỏ của Tinh Thần Tham Trắc.
Hòa Thái Đầu đứng bên cạnh hắn chưa kịp bắn quả pháo nào, ngay khi Hoắc Vũ Hạo đâm năm lưỡi đao xuống đất, hắn đã nhanh chân lui về sau chừng mười thước, thế nên mới tránh được đòn công kích cuối cùng của Mặc Lân Mãng.
Hai con Hồn Thú tu vi ngàn năm chỉ trong tích tắc vài giây đã bị giết sạch?
Cung Trường Long vốn còn đang hồi hộp lo lắng cho an toàn của bọn họ, thế mà lúc này đã kinh ngạc mắt chữ A mồm chữ O, thằng bé này chỉ mới là bậc Hồn Tôn sao? Mà ba cái Hồn Hoàn kia còn là màu trắng nữa, tình huống gì thế này?
Sau khi giết liên tiếp hai con Hồn Thú, Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu cũng có được một chút thời gian tạm nghỉ, đương nhiên hiện nay bọn họ chẳng cần phải tạm nghỉ nhiều.
So với sự kinh ngạc của các vị sư phụ, Hòa Thái Đầu cũng rung động không kém.
Hắn thân thiết với Hoắc Vũ Hạo hơn các vị sư phụ nhiều, mặc dù một Hồn Tôn có thể ví với Hồn Thú ngàn năm, nhưng xét về thực lực, không hẳn tất cả Hồn Tôn đếu có khả năng đánh chết Hồn Thú ngàn năm đồng cấp với họ.
Lần đầu tiên Hoắc Vũ Hạo gặp Bối Bối cũng là trợ giúp Bối Bối đánh chết Hồn Thú ngàn năm, nhưng khi đó Bối Bối rõ ràng đã từng nói, hắn không nắm chắc phần thắng sẽ thành công. Đương nhiên, tu vi khi đó của Bối Bối chỉ tương đương với Hồn Thú bậc bảy tám nghìn năm.
Hai con Hồn Thú trước mặt này chính là Hồn Thú tu vi một ngàn năm hàng thật giá thật. Cho dù Hoắc Vũ Hạo được sự giúp đỡ từ Tinh Thần Tham Trắc, để dự đoán được hành động của hai Hồn Thú ấy, nhưng nếu không có lực công kích cực mạnh của Ám Kim Khủng Trảo thì làm sao có thể thành công được? Gần như trong giới Hồn Thú, phần đầu của chúng là bộ phận cứng rắn nhất, nhưng đối mặt với Ám Kim Khủng Trảo, thì hai Hồn Thú kia hoàn toàn không có chút khả năng ngăn cản nào.
Hòa Thái Đầu cũng chưa từng thấy Hoắc Vũ Hạo sử dụng Ám Kim Khủng Trảo, hắn chỉ biết khi Hoắc Vũ Hạo đánh chết hai con Hồn Thú ngàn năm này, rõ ràng trên người hoàn toàn không có dao động Hồn Lực, dường như hắn chỉ đang sử dụng mỗi kỹ năng Tinh Thần Tham Trắc mà thôi. Cứ như từ nãy đến giờ, Hoắc Vũ Hạo chỉ dùng sức mạnh của bản thân để giết chết hai con Hồn Thú ấy. Nhất là con Hồn Thú thứ hai, nó có lẽ định ẩn nấp tại đấy tìm cơ hội bất ngờ đánh lén, ai ngờ, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cuối cùng bị Hoắc Vũ Hạo một chiêu giết chết.
Có điều, Hòa Thái Đầu dĩ nhiên không có nhiều thời gian hỏi Hoắc Vũ Hạo xem năm lưỡi đao kia là gì, vì đối với bọn họ, buổi thí nghiệm hôm nay từ giờ mới chính thức bắt đầu. Tuy Hoắc Vũ Hạo đã thể hiện ra thực lực mạnh mẽ của mình, nhưng không có nghĩa buổi thí nghiệm vì thế mà thay đổi.
Xa xa, bốn con Hồn Thú đồng thời chạy về phía bọn họ theo bốn hướng khác nhau, hình dạng của bọn chúng khác biệt hoàn toàn nhưng rõ ràng đều có cấp bậc ngàn năm trở lên.
Bốn con ấy theo thứ tự là sư tử, hổ, báo, gấu. Cả bốn đồng thời là Hồn Thú ngàn năm nhưng thực lực có một sự chênh lệch nhất định. Cũng giống như Ám Kim Khủng Trảo Hùng chỉ có tu vi ngàn năm mà không sợ con Hổ Ma Miêu vạn năm vậy. Trong giới hồn thú, bốn loài trên đều là những Hồn Thú có huyết mạch bình thường, thực lực mạnh hơn những Hồn Thú khác một chút mà thôi.
Hơn nữa, bốn Hồn Thú này đều có thuộc tính kim giống hệt nhau. Đây có nghĩa là sở trường của bọn chúng là đánh cận chiến, lực phòng ngự cực kỳ mạnh mẽ.
Bốn con Hồn Thú đồng thời rít gào từng tiếng khác nhau, cả bốn vẫn đang không ngừng chạy đến bao vây lấy hai người Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu.
Trong số đó, dĩ nhiên con báo có tốc độ nhanh nhất, trên cổ của nó dường như có một dãy các mảnh kim loại dài chừng ba tấc, kéo dài đến tận sống lưng, đôi mắt màu vàng kim sắc lẹm, động tác của nó nhanh vô cùng nhưng nó lại không hề có ý định xông lên đầu tiên, mà dường như đang đợi đồng bọn của mình. Bốn con Hồn Thú này không hiểu sao lại mang đến cảm giác bọn chúng có thể phối hợp cùng nhau chiến đấu.
Đây là Đấu Thú Khu của học viện Sử Lai Khắc, đa phần Hồn Thú bên trong đều đã được thuần dưỡng, tu vi Hồn Thú càng cao thì trí tuệ lại càng phát triển, muốn huấn luyện nó cũng không phải hoàn toàn là chuyện không có khả năng. Đương nhiên, cách huấn luyện này hoàn toàn dựa vào một loại mật pháp đặc biệt, đây cũng là một bí mật khá cao cấp của học viện Sử Lai Khắc.
Một luồng sáng nhàn nhạt chợt xuất hiện, Hoắc Vũ Hạo lạnh lùng mỉm cười. Phối hợp? Làm sao có thể để các ngươi được như ý đây?
- Lên.
Hoắc Vũ Hạo quát lớn một tiếng rồi cùng Hòa Thái Đầu vụt nhanh về trước, xông về phía con gấu ngàn năm, con gấu ấy có hình dáng vô cùng cường tráng, cao hơn ba thước, cả người phủ một lớp kim loại sáng bóng, tuy ánh sáng màu vàng của nó không đầy áp lực giống Ám Kim Khủng Trảo Hùng nhưng xét với loài gấu bình thường thì hơn xa, nó tuyệt đối là con có lực phòng ngự mạnh nhất trong bốn con Hồn Thú ở đây.
Khi nó thấy hai người Hoắc Vũ Hạo đang xông về phía mình liền gào lên một tiếng, toàn bộ sức lực của nó liền dồn vào chân trước, vọt đến trước mặt hai người Hoắc Vũ Hạo. Mà ba con Hồn Thú thuộc tính kim còn lại cũng đồng thời tăng tốc vây quanh hai người bọn họ. Trong đó dẫn đầu vẫn là con báo, một tia chớp màu vàng đuổi theo lướt qua hai người bọn họ, ngay khi nó thấy hai người Hoắc Vũ Hạo và con gấu kia sắp va vào nhau thì nó liền tấn công cả hai từ phía sau.
Hoắc Vũ Hạo híp hai mắt lại, ngẩng đầu, hai tia sáng màu tím từ mắt hắn bắn thẳng vào người con gấu đang chạy đến như điên kia, khiến nó run rẩy kịch liệt ngã xuống đất, không những vậy, chân trước của nó còn đập mạnh vào nền đất, vang lên tiếng xương gãy giòn rụm.
Sau khi tu vi hắn tăng đến bậc Hồn Tôn, cộng thêm tác dụng của Vận Mệnh Nhãn, hiện giờ, tổng lượng Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo tuy đã bị Vận Mệnh Nhãn rút đi không ít nhưng chất lượng lại tăng lên gấp mấy lần. Một chiêu Linh Hồn Trùng Kích này hoàn toàn dư sức chấn nát Tinh Thần Hải của con gấu chỉ có tu vi ngàn năm ấy.
Vì sao Hoắc Vũ Hạo lại chọn tấn công về hướng này? Nguyên nhân rất đơn giản, tuy con gấu này có lực phòng ngự mạnh nhất trong bốn con nhưng về mặt trí tuệ lại là thấp nhất, cũng có nghĩa nó là con có Tinh Thần Lực kém nhất so với ba con còn lại. Thế nên, sau khi trúng chiêu Linh Hồn Trùng Kích, bản thân nó không đến nỗi bị mất mạng nhưng hoàn toàn vượt xa phạm vi chịu đựng của nó, linh hồn của nó đã bị thương nặng không thể bù đắp được nữa.
Sau lưng Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu đồng loạt sáng lên, Hồn Đạo Thôi Tiến Khí đã được khởi động, tốc độ của hai người tăng lên rất nhiều, nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách với con gấu có tu vi ngàn năm kia.
Lúc này, ba con Hồn Thú, nhất là con báo, chỉ con cách bọn họ không đến hai mươi thước, hai con còn lại vì bản thân không chuyên về tốc độ nên khoảng cách còn đến năm mươi thước.
Khoảng cách bấy nhiêu đây đã đủ để Hoắc Vũ Hạo làm rất nhiều việc rồi.
Hắn tăng tốc chạy nhanh về trước, giơ cao Ám Kim Khủng Trảo, lúc này, Hoắc Vũ Hạo không tiếp tục tấn công vào đầu bọn chúng nữa, vì hiện giờ hắn cần phải tiết kiệm hồn lực, mà hắn biết, đầu của con gấu trước mặt không phải tầm thường như con U Linh Lang và Mặc Lân Mãng ban nãy.
Năm lưỡi đao vèo một cái cắm sâu vào gáy của con gấu đã bị tấn công mất đi ý thức, nháy mắt cắt đứt dây thần kinh trung khu của nó, cơ thể khổng lồ tức thì liền đổ rạp xuống đất. Sinh Mệnh Lực theo đó mà ào ào rút đi.
Cũng ngay lúc này, Hòa Thái Đầu lách người ra phía sau con gấu ngàn năm vừa ngã xuống, dùng cơ thể khổng lồ của nó làm vật che chắn, còn Hoắc Vũ Hạo thì hơi điểm chân lên người nó làm điểm tựa xoay người về sau.
Hắn giơ tay phải đặt lên sau ót của mình, cả người hắn uốn thành một hình vòng cung, giống như một thanh đao sắp vung lên đại khai sát giới vậy. Mà cũng trong tích tắc ấy, con báo ngàn năm đã đến rất gần hắn rồi.
Một quầng sáng màu vàng ánh kim chợt lóe lên từ tay phải của Hoắc Vũ Hạo, rốt cuộc lai lịch của Ám Kim Khủng Trảo Hùng cũng đã xuất hiện trước mặt mọi người.
Quầng sáng màu vàng kia dần tụ lại thành một ảo ảnh cắt ngang bầu trời, hơi thở khủng bố ấy làm hai con Hồn Thú ngàn năm còn lại đang đuổi đến cũng phải dừng lại một chút.
Con báo vốn đang bay lên định tấn công vào Hoắc Vũ Hạo, cả người đã lấp lánh ánh kim, nhưng nháy mắt sau, cơ thể nó đã biến thành những khối thịt vụn từ trên trời rơi xuống mặt đất.
- Con mẹ nó, Ám Kim Khủng Trảo.
Tiền Đa Đa rốt cuộc cũng nhận ra khối Hồn Cốt trên bàn tay phải của Hoắc Vũ Hạo là gì, Hồn Thú Ám Kim Khủng Trảo Hùng nổi tiếng trong giới Hồn Thú như thế nào, làm sao lại chưa từng nghe thấy chứ? Ngay cả Tiền Đa Đa, giờ phút này cũng vô cùng hâm mộ Hoắc Vũ Hạo. Muốn đánh chết Ám Kim Khủng Trảo là chẳng những là một chuyện vô cùng khó khăn mà quan trọng hơn xem mình có may mắn tìm được con có tu vi thích hợp với mình không nữa. Khối Hồn Cốt quý giá nhất của nó còn có tỷ lệ xuất hiện vô cùng thấp, phải nhờ vào vận may mới có được chứ không phải muốn có là có.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
Khi ảo ảnh ánh sáng ấy chặt con báo ngàn năm thành từng mảnh thịt vụn thì ba người Tiên Lâm Nhi, Tiền Đa Đa và Phàm Vũ liền bắt đầu có chút nôn nóng, đứng ngồi không yên.
Vốn trong kế hoạch của bọn họ, bọn họ cũng không hi vọng quá nhiều vào hai con Hồn Thú ngàn năm của đợt tấn công đầu tiên, bọn họ chỉ muốn dùng nó để tiêu hao Hồn Lực của Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu thôi. Còn đợt tấn công chính của buổi kiểm tra này chính là bốn con Hồn Thú của đợt thứ hai. Sư tử, báo, hổ, gấu, đây có thể xem là bốn loài Hốn Thú tiêu biểu, lại còn có thuộc tính kim, tu vi ngàn năm, và lực công kích cực mạnh.
Sở dĩ bọn họ chọn Hồn Thú thuộc tính kim mà không phải loài có thuộc tính hỏa với lực tấn công mạnh hơn, cũng bởi vì bản thân Hoắc Vũ Hạo có Cực Hạn Chi Băng. Bọn họ vốn đã nghĩ mình tính toán rất chu đáo rồi, không ngờ, lần này Hoắc Vũ Hạo trở về còn có thêm kỹ năng của Ám Kim Khủng Trảo Hùng. Bốn con Hồn Thú nháy mắt bị hắn xử lý hết hai.
Rốt cuộc Hòa Thái Đầu đã có thể bắt đầu phát huy được tác dụng của mình trong trận đấu này. Mười hai khỏa Hồn Đạo Pháo trên người hắn đột loạt phát nổ, bắn thẳng về phía con sư tử đang bay đến ở hướng bên trái, mười hai khẩu pháo dưới sự chỉ dẫn của Tinh Thần Tham Trắc, hoàn toàn khóa chặt mọi hướng né tránh của con sư tử ấy. Khiến nó, Hồn Thú có lực tấn công mạnh nhất trong bốn loài kia, hoàn toàn bị vây kín.
Hòa Thái Đầu không phải là Hồn Tôn mà là Hồn Tông. Với thực lực của hắn, nếu sử dụng chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài dĩ nhiên sẽ chẳng sợ bốn con Hồn Thú này. Nhưng muốn một mình đánh chết cả bốn thì tuyệt đối không thể.
Hòa Thái Đầu bên này bắt đầu tấn công, Hoắc Vũ Hạo bên kia cũng không kém, có điều, hắn lại khẽ khom lưng nhặt lên cái đùi của con báo ban nãy bị hắn cắt đứt, sau đó ném mạnh về phía con Hổ cách hắn chừng mười thước. Hắn ném bằng… tay trái.
Con Hổ trông thấy thế liền tức giận gầm lên, nó giơ chân trái lên đánh mạnh một cái, gạt đi cái dùi của con báo. Cũng ngay lúc này, kỹ năng của Hoắc Vũ Hạo phát huy tác dụng.
Ầm ầm.
Vô số vụn băng nương theo tiếng nổ văng tung tóe ra bên ngoài. Dù đấy chỉ là một cái chân của con báo, nhưng con báo này có tu vi đến tận ngàn năm, mà nó lại còn vừa mới bị giết chết, trong cơ thể nó còn ẩn chứa rất nhiều Hồn Lực, vô cùng mạnh mẽ. Có Cực Hạn Chi Băng đông cứng và sự dẫn dắt của Băng Bạo Thuật, con hổ với tu vi ngàn năm đang trong tư thế giơ chân trước ra ngoài liền bị vụ nổ tấn công. Tình huống hoàn toàn bất ngờ, nó căn bản không có cơ hội để chuẩn bị.
Sau khi tiếng nổ ấy thật lớn ấy vang lên, chân trước giơ ra ban nãy bị nổ tung, vỡ nát, cơ thể khổng lồ của nó bị dư chấn đẩy bay ra ngoài. Nửa người của hắn ướt đẫm máu tươi, mơ hồ trông thấy được cả huyết nhục bên trong.
Hoắc Vũ Hạo còn có thân phận gì nữa? Chính là đệ tử Đường Môn. Đồng thời sau khi bế quan tại Hải Thần Các, hắn còn chọn con đường tu luyện theo hướng Đường Môn nữa. Kế tiếp, hắn bắt đầu cho mọi người thấy thế nào là phương pháp sử dụng ám khí của Đường Môn. Mà ám khí của hắn chính là một phần bị cắt ra từ con báo có tu vi ngàn năm.
Con hổ vừa bị chấn bay đi chưa kịp tỉnh táo đứng dậy, thì những phần còn lại của con báo liên tục được truyền Băng Bạo Thuật vào, ào ào bay về phía nó. Kế đó liên tục vang lên năm tiếng nổ thật lớn, các vị sư phụ bên ngoài hoàn toàn chuyển từ trạng thái kinh ngạc sang kinh hãi rồi. Một con hổ ngàn năm lại có thể bị nổ chết bằng cách này sao? Thậm chí nó còn chưa thể đến gần Hoắc Vũ Hạo để sử dụng một kỹ năng nào nữa?
Thực tế, điểm yếu duy nhất của Hồn Thú thuộc tính kim chính là khả năng tấn công từ xa, nếu không, với những điểm mạnh còn lại, bọn nó đã có thể là những loài Hồn Thú có thực lực mạnh nhất rồi.
Nhờ những kinh nghiệm mình có được trong Tinh Đấu Đại Sâm Lâm, dĩ nhiên Hoắc Vũ Hạo biết Băng Bạo Thuật có uy lực kinh khủng đến mức nào. Ngay cả con Ám Kim Khủng Trảo Hùng có lực phòng ngự biến thái trong biến thái, vậy mà cũng suýt bị thi thể của con Hổ Ma Miêu với tu vi vạn năm nổ chết, tuy thực lực của hai con có một sự chênh lệch nhất định nhưng nhờ tu vi hơn kém nhau mà sự chênh lệch này không đáng kể lắm.
Sau khi xử lý xong con Hổ ngàn năm, hắn ung dung xoay người đặt tay lên con gấu đã chết lúc đầu, Băng Đế Ngao lấp lánh ánh sáng, xác con gấu ngàn năm tích tắc sau đã được hắn biến thành một khối bom có lực nổ vô cùng khủng khiếp.
Lúc này Hòa Thái Đầu cũng dừng tấn công, hắn rút ra cái Bình Sữa cấp bốn thông thả bổ sung hồn lực. Thực tế nãy giờ hắn có tiêu hao bao nhiêu Hồn Lực đâu, nếu hắn muốn, hắn cũng có thể đánh chết con sư tử ngàn năm còn lại. Nhưng Hoắc Vũ Hạo lại không cho hắn làm vậy. Tất cả các hành động của hắn đều theo sự chỉ dẫn của Hoắc Vũ Hạo thông qua Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng.
Hoắc Vũ Hạo từ từ bước về phía con sư tử, giơ tay ngoắc ngoắc nó với vẻ khiêu khích rõ rệt.
Sư tử dù sao cũng có thể xem là vương giả trong giới Hồn Thú. Tính tình dĩ nhiên không phải thuộc loại hiền lành, cái bờm màu vàng lấp lánh ánh kim thoáng cái dựng lên, nó gào lên một tiếng, vọt về phía Hoắc Vũ Hạo. Mỗi khi chân của nó chạm xuống đất thậm chí còn vang lên tiếng kim loại va chạm với mặt đất. Nó nhe cái răng nhanh to thật to ra ngoài, dù là cường giả bậc Phong Hào Đấu La cũng không muốn bị hàm răng sắc bén ấy cắn trúng.
Sau khi Hoắc Vũ Hạo đánh chết con hổ ngàn năm, bản thân hắn đã bắt đầu thở hổn hển, khi con sư tử vọt về phía hắn, một tia sáng từ Hồn Đạo Khí chợt bay ra từ người hắn, đúng là Hồn Đạo Ma Tý Xạ Tuyến, dưới sự hướng dẫn của Tinh Thần Tham Trắc, con sư tử ấy muốn tránh được cũng khó. Tích tắc sau, dưới tác dụng của Hồn Đạo Ma Tý Xạ Tuyến, ánh sáng lấp lánh trên người con sư tử liền tan biến, nó không đến nỗi ngã sấp xuống đất như con gấu ban nãy, nhưng tốc độ cũng giảm xuống đáng kể.
Hoắc Vũ Hạo lại híp mắt, một tia sáng đánh móc vào sau gáy của con sư tử, hành động ấy trông cứ như thoáng qua nhưng lại mang đến cảm giác vô cùng khủng bố.
Một người một thú nhanh chóng kề sát nhau. Tác dụng gây tê liệt của Hồn Đạo Ma Tý Xạ Tuyến đang dần biến mất trên người con sư tử. Thế nên thấy Hoắc Vũ Hạo đang xông tới, nó không chút do dự há miệng định cắn lấy Hoắc Vũ Hạo. Đồng thời, mỗi sợi lông trên người nó đều hóa thành một cây kim be bé cứng như kim loại, điều này có nghĩa, xung quanh cơ thể nó đều là những vũ khí có lực sát thương không nhỏ.
Trong vài giây ngắn ngủi này, nó đã thể hiện rõ ràng thực lực của một Hồn Thú cực kỳ mạnh mẽ trong những loài có thuộc tính kim, một vầng sáng rực rỡ ánh kim từ người nó lóe ra, ít nhất 1/10 số lông trên cái bờm của nó đồng loạt bị bắn ra ngoài, bao phủ lấy cơ thể Hoắc Vũ Hạo.
Trong bốn con thú này, chỉ có nó là có khoảng cách tấn công xa nhất, có điều cũng chỉ tối đa năm thước mà thôi.
Hoắc Vũ Hạo trông thấy những mũi kim bay về phía mình liền chọn cách lấy cứng đối cứng, hắn cũng không sử dụng Hồn Đạo Hộ tráo mà sử dụng Băng Hoàng Hộ Thể – một kỹ năng với lực phòng ngự cực mạnh đến từ Hồn Hoàn Băng Bích Đế Hoàng Hạt bốn mươi vạn năm.
Sau khi tu vi tăng lên, sức mạnh khi hắn sử dụng kỹ năng này cũng theo đó mà tăng lên, lực phòng ngự của Băng Hoàng Hộ Thể đã tăng hơn trước rất nhiều.
Keng, keng, keng, keng, keng, keng, keng…
Hàng loạt tiếng va chạm vang lên trên người Hoắc Vũ Hạo, những mũi kim ấy sau khi chạm Băng Hoàng Hộ Thể, đều bị biến thành băng bật ra ngoài, căn bản không có cơ hội chạm vào cơ thể hắn. Mà Hoắc Vũ Hạo cũng nhân cơ hội này áp sát lấy con sư tử ngàn năm kia.
Khi con sư tử ấy há mồm thì Hoắc Vũ Hạo cũng sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung Bộ bước đến ngay bên cạnh nó.
Con Hồn Thú nãy hiển nhiên đã có chút phòng ngự với kỹ năng Ám Kim Khủng Trảo vô cùng khủng bố. Phần đầu nó được bao phủ bằng một lớp lông rậm, trông cả ngươi nó y hệt như con nhím xù lông, nó vẫn tiếp tục chuyển hướng xông về phía Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên không để nó đánh trúng dễ dàng như vậy, hắn hơi ngửa người về sau, tăng tốc sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung, tay phải chụp xuống đầu con sư tử. Có sự kết hợp từ Băng Hoàng Hộ Thể, Băng Đế Ngao và Huyền Ngọc Thủ, cộng thêm lực công kích của Ám Kim Khủng Trảo, căn bản hắn không lo lớp lông trên đầu con Ám Kim Khủng Trảo có thể làm hắn bị thường.
Con sư tử cảm nhận được nguy hiểm ảnh hưởng đến tính mạng của mình càng lúc càng đến gần thì giơ hai cái móng vuốt định tấn công Hoắc Vũ Hạo. Cùng lúc đó, cơ thể nó bỗng vang lên vài tiếng động lạ, hai lưỡi đao bằng kim loại từ đầu vai của nó liền bắn thẳng vào tay phải của Hoắc Vũ Hạo.
Tác dụng lớn nhất của Tinh Thần Tham Trắc là gì? Chính là dự đoán. Dĩ nhiên Hoắc Vũ Hạo đã sớm có chuẩn bị. Tay phải hắn không chút do dự đánh về phía đầu vai vừa bắn hai lưỡi đao ra. Xét về mặt sức mạnh, hắn không hề thua kém nó. Chỉ là cơ thể hơi ngửa về sau một chút, và con sư tử ấy cũng vì vậy mà thoáng dừng lại.
Nếu xét lại, sức mạnh từ bàn tay của Hoắc Vũ Hạo không chỉ đơn thuần là sức mạnh của hắn mà còn cộng thêm sự tăng phúc từ Băng Đế Ngao và Huyền Ngọc Thủ. Hai lưỡi đao của con sư tử chỉ đơn thuần là sức mạnh và sự sắc bén, làm sao có thể thắng Hoắc Vũ Hạo về mặt sức mạnh được?
Hoắc Vũ Hạo hơi lách người một cái đã tránh được động tác tấn công của nó, năm lưỡi đao trên tay phải của hắn cắm sâu vào đầu vai của con sư tử, rồi cắt nát. Kế đến, tay phải của hắn dường như theo phản xạ mà giơ lên, vừa vặn chộp trúng chân trước bên phải của nó.
Một luồng hàn ý mạnh mẽ chảy vào trong cơ thể con sư tử, luồng khí lạnh này làm một con Hồn Thú chỉ mới có tu vi ngàn năm như nó rùng mình một cái, cái chân trước bên phải cũng bị đông cứng mà mất đi cảm giác.
Hoắc Vũ Hạo nhân cơ hội này xoay người, nương theo bụng con sư tử mà lách sang một bên, kế đó, tay trái hắn lóe lên ánh sáng màu xanh ngọc bích, rồi một tiếng nổ “Ầm” vang lên.
Grào…
Con sư tử ngàn năm hét thảm một tiếng, cơ thể to lớn bị ném bay đi.
Băng Bạo Thuận là gì? Chính là, bất cứ nơi nào bị Hoắc Vũ Hạo truyền Băng Bạo Thuật vào đều bị đóng băng, mặc kệ là vật sống hay chết, đều sẽ bị chuyển hóa thành lực nổ cực lớn.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
Trước đây, Băng Bạo Thuật chủ yếu được truyền vào và kích nổ bên trong xác của Hồn Thú, biến Hồn Lực còn sót lại thành một vụ nổ mạnh.
Mà lúc này, Hoắc Vũ Hạo nhân lúc con sư tử ngàn năm đang tập trung sự chú ý vào Ám Kim Khủng Trảo ở bàn tay phải của mình, liền nhân cơ hội này mà dùng tay trái, truyền Băng Bạo Thuật vào chân trước bên trái của nó, hành động này còn có điểm nào để chê nữa?
Hồn Lực đang di chuyển trong chân trước bên trái của nó nháy mắt biến thành lực nổ thật mạnh, tường thành dù có vững chắc đến mức nào thì cũng sẽ dễ dàng bị phá vỡ từ bên trong, tình huống này cũng tương tự như thế. Tác dụng thần kỳ của Băng Bạo Thuật đã được bày ra vô cùng rõ ràng. Chân trái của con sư tử nổ tung, vì lực nổ quá mạnh mà nửa người cùng bên của nó tức thì liền có đầy vết thương.
Cơ hội tốt như thế làm sao Hoắc Vũ Hạo có thể bỏ qua được?
Hắn lập tức sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung, lách người xuất hiện ngay trước mặt con sư tử ngàn năm đang đau đớn gầm rú. Sau đó hắn tiếp tục thả ra lực hút từ kỹ năng Khống Hạc Cầm Long, lực hút của kỹ năng này dĩ nhiên không đủ để hút lấy con sư tử ngàn năm kia nhưng Hoắc Vũ Hạo có thể nương nhờ vào đó mà tăng tốc di chuyển của bản thân mình. Năm cái móng vuốt sắc bén trên bàn tay phải của hắn cắm thẳng vào đầu con sư tử ngàn năm, đồng thời cũng chấm dứt tiếng gào thét thảm thiết của nó.
Đến lúc này, toàn bộ bốn con Hồn Thú thuộc tính Kim có tu vi ngàn năm đều đã chết sạch. Thứ còn sót lại chỉ là bốn cái Hồn Hoàn màu tím sậm lơ lửng trên không khí, hẳn là trong một khoảng thời gian ngắn tới sẽ không mất đi.
Hoắc Vũ Hạo đặt tay trái lên người con sư tử, rót Băng Bạo Thuật vào bên trong, biến nó thành một quả bom nổ chậm. Sau đó cùng Hòa Thái Đầu lại một lần nữa chạy đến vị trí trung tâm của sân đấu.
Hiện tại trên sân, xác con gấu ngàn năm, sư tử ngàn năm, cộng với con U Linh Lang bị giết đầu tiên, có thể thấy có đến ba quả bom nổ chậm sẵn sàng phát nổ bất cứ lúc nào.
Mà Cung Trường Long đến lúc này đã có chút hối hận rồi, lão hối hận tại sao mình lại nhiều chuyện lo lắng cho hai thằng nhóc này chứ? Hai thằng nhóc ấy chỉ trong tích tắc đã giết chết sáu con Hồn Thú ngàn năm của mình rồi. Đừng quên, muốn bắt sống một con Hồn Thú đem về thuần dưỡng là chuyện vô cùng rắc rối và phiền phức. Nhất là lão đã mất thời gian một năm mới có thể huấn luyện được bốn con Hồn Thú thuộc tính kim kia, để bọn chúng có thể phối hợp với nhau. Vậy mà cả bốn cứ thế bị Hoắc Vũ Hạo giết như bổ một quả dưa bình thường.
Lực công kích mạnh mẽ mà Hoắc Vũ Hạo đã bộc lộ ra, e là Chiến Hồn Tôn hệ Mẫn Công cũng phải chào thua, làm sao có thể là một Chiến Hồn Tôn hệ Khống Chế được? Lực tấn công của hắn là một sự kết hợp từ sức mạnh và sự nhạy cảm lẫn tốc độ.
Từ khi cuộc thí nghiệm bắt đầu, một mình hắn lần lượt giết chết sáu con Hồn Thú, Hòa Thái Đầu chỉ ra tay duy nhất một lần chính là giúp hắn cản con sư tử ngàn năm, không cho nó tụ hội với con hổ ngàn năm mà thôi.
Biểu hiện của Hoắc Vũ Hạo đã hoàn toàn vượt xa khỏi dự đoán của các vị sư trưởng rồi.
Có điều, lúc này, Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không có chút đắc ý nào, mỗi đợt chiến đấu hắn đều sử dụng toàn lực. Nhất là nháy mắt khi sử dụng Ám Kim Khủng Trảo chém chết con báo ngàn năm ấy, kia chỉ là một tiêu nhưng lại cần một lượng Hồn Lực rất lớn. Hắn sở dĩ mạo hiểm chọn cách này cũng vì hắn không muốn con báo ấy có cơ hội phản công.
Nếu để bốn con Hồn Thú thuộc tính kim này hợp lại với nhau sẽ là một rắc rối không nhỏ với Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu. Trong đó, con Hồn Thú mà Hoắc Vũ Hạo đặc biệt quan tâm nhất lại không phải là loài sư tử với danh hiệu vương giả trong các loài thú mà lại là con báo ngàn năm. Đấy cũng vì bản tính gian xảo của nó.
Bản thân nó có ưu thế về tốc độ vậy mà khi bắt đầu tấn công, nó không những không lập tức tấn công Hoắc Vũ Hạo, mà còn lặng lẽ chờ cơ hội và đồng bọn đến phối hợp. Có thể xem nó là quân sư trong bốn con thú ấy cũng không sai. Mà sau khi Hoắc Vũ Hạo có được Ám Kim Khủng Trảo, lực tấn công của hắn đã có một bước nhảy vọt đáng kể nhưng hắn cũng biết rõ khuyết điểm của bản thân, đó là không chuyên về tấn công từ xa hoặc đối thủ có tốc độ quá nhanh.
Cứ xét theo tốc độ của con báo này, nếu nó dùng phương pháp đánh du kích để quấy nhiễu hắn vậy thì sẽ liên lụy đến cả Hòa Thái Đầu. Kế đó Hoắc Vũ Hạo sẽ phải một mình đối mặt với con hổ và sư tử. Tuy hắn có lòng tin chiến thắng được hai con này nhưng bản thân hắn cũng phải trả cái giá không nhỏ, tiêu hao không chỉ thể lực, hồn lực mà còn cả tinh lực nữa.
Cho nên hắn chọn cách thức đơn giản nhất, đầu tiên chịu tốn một lượng lớn Hồn Lực sử dụng Ám Kim Khủng Trảo, xử lý con báo ngàn năm, kế đó lợi dụng xác của nó để đối phó con hổ. Với cách này, mặc dù Hồn Lực tiêu hao rất nhiều nhưng lại đơn giản và nhanh nhất. So với việc đánh bừa có lẽ cũng không nhiều hơn bao nhiêu.
Sau màn dạo đầu này, tác dụng của Hồn Cốt cánh tay trái từ Băng Bích Hạt và Hồn Cốt bàn tay phải Ám Kim Khủng Trảo đã thực lực mang đến bất ngờ không nhỏ cho hai vị viện trưởng hệ Hồn Đạo và Phàm Vũ, thậm chí có thể nói là giúp bọn họ mở rộng tầm mắt. Hoắc Vũ Hạo rõ ràng thuộc hệ Khống Chế nhưng nếu so về lực tấn công thì một cường giả hệ Cường Công bậc Hồn Tông cũng chưa chắc có thể làm tốt hơn. Sáu con Hồn Thú lần lượt chết trong tay hắn, một thành tích quá bất ngờ đối với mấy bị sư phụ đang quan sát bên ngoài.
Tuy nhiên, ở đây cũng có trường hợp ngoại lệ, đấy là vị quản lý Đấu Thú Khu – Cung Trường Long. Lão hoàn toàn không bất ngờ mà chỉ có… đau lòng! Sáu con Hồn Thú ngàn năm đó chính là sáu cái Hồn Hoàn ngàn năm đó, lãng phí, lãng phí quá. Đấy còn chưa kể đến quá trình thuần dưỡng sáu con thú này đã tốn không biết bao nhiêu công sức, tiền tài, tất cả không phải là con số nhỏ đâu.
- Thả tám con Hồn Thú ngàn năm chuyên tấn công từ xa cộng bốn con Hồn Thú chuyên cận chiến tu vi hơn 3 ngàn năm vào đi.Ta không tin hai đứa quỷ nhỏ này có thể chống đỡ được.
Vì muốn tránh tiếp tục bị tổn thất nữa nên lão phải đẩy nhanh tốc độ của trận chiến này để nó kết thúc càng sớm càng tốt. Cung Trường Long không còn cách nào khác đành phải thay đổi kế hoạch ban đầu, điều này cũng không thể trách lão, dù sao thực lực mà Hoắc Vũ Hạo thể hiện ra hoàn toàn vượt xa dự đoán ban đầu của bọn họ.
Dáng vẻ của Hoắc Vũ Hạo lúc này có chút quái dị, miệng hắn ngậm hai điếu xì gà một to một nhỏ, theo thứ tự là Tinh Thần Hưng Phấn Xì-Gà To và Hồn Lực Tăng Phúc Tế Tuyết Gia, tay còn cầm một cái Bình Sữa. Mà Hòa Thái Đầu đứng cạnh hắn cũng tương tự như vậy, hai sư huynh đệ bọn họ tựa lưng vào nhau, đồng thời khôi phục Hồn Lực.
Bỗng nhiên, cả hai cùng chấn động mà giật nãy mình, Hoắc Vũ Hạo kêu lên:
- Nhiều quá…
Hai mắt Hòa Thái Đầu mở to thật to:
- Trời ơi, bọn họ muốn đùa chết chúng ta sao?
Mười hai con Hồn Thú theo các hướng khác nhau đồng loạt được thả vào, bốn con có thân thể to lớn đi đầu, tám con còn lại với hình dáng khác nhau đi theo sau. Từ từ đến gần khu vực trung tâm, nơi mà Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu đang đứng. Một áp lực tâm lý bỗng nhiên đè nặng hai người bọn họ, khiến bọn họ cảm thấy lông tóc lông tơ muốn dựng đứng hết cả lên.
Đừng thấy ban nãy Hoắc Vũ Hạo một mình đấu với bốn con Hồn Thú có vẻ hết sức thong thả dễ dàng, thật ra hắn đã dùng toàn lực rồi, lại còn tiêu hao không ít nữa. Vậy mà lúc này thoáng cái số lượng Hồn Thú đã tăng gấp ba lần, hơn nữa, trong đó có đủ loại Hồn Thú chuyên về mặt tấn công từ xa. Mười hai con Hồn Thú ngàn năm đó, trời ạ! Nếu có thêm Vương Đông và Tiêu Tiêu ở đây thì Hoắc Vũ Hạo còn cảm thấy bên mình có chút hi vọng nhưng tình hình này, hai người bọn họ có thể làm gì đây?
- Sư đệ, làm sao bây giờ?
Hòa Thái Đầu thấy xung quanh mình xuất hiện một lượng lớn Hồn Thú, da đầu cũng run lên, đây rõ ràng đã vượt khỏi phạm vi tưởng tượng của bọn họ rồi.
Trên khán đài, Phàm Vũ nhíu mày nói:
- Sao Cung lão không làm theo kế hoạch? Thế này là quá nhiều. Ban nãy bọn nhỏ còn tiêu hao không ít nữa.
Tiên Lâm Nhi nói:
- Bình tĩnh một chút, đừng vội nóng, áp lực tăng lên cũng tốt, nhờ thế chúng ta càng biết rõ được chính xác cực hạn của bọn nó, các buổi huấn luyện sau này cũng dễ dàng chuẩn bị hơn. Chuẩn bị sẵn sàng cứu viện khi cần thiết đi.
Hoắc Vũ Hạo khép hờ hai mắt, cẩn thận cảm nhận dao động Tinh Thần Lực đang sôi sùng sục trong đầu hắn, trong giờ phút khó khăn này, hắn không có ý định nhờ Thiên Mộng, Băng Đế hay Y Lai Khắc Tư giúp đỡ hắn, hắn càng trưởng thành, thực lực càng tăng lên, thì bản thân càng phải tự mình giải quyết mọi chuyện, hắn đã biết cách làm thế nào để biến áp lực thành động lực mà tiếp tục phấn đấu.
- Sư huynh, sử dụng chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài, đợi lát nữa đệ sẽ cố gắng khống chế Hồn Thú, còn huynh dựa theo chỉ dẫn của Tinh Thần Tham Trắc mà tấn công. Chúng ta sẽ dốc toàn lực, thử xem có thể làm được những gì.
- Được.
Hòa Thái Đầu cũng không nói thêm gì, những gì Hoắc Vũ Hạo vừa thể hiện đã làm lòng tin của hắn dành cho người sư đệ tăng lên rất nhiều. Hàng loạt tiếng nổ đùng đùng không ngừng vang lên, một lượng lớn Hồn Đạo Pháo xuất hiện đầy trên người hắn, và cố định vị trí của hắn xuống nền đất. Khắp người Hòa Thái Đầu lúc này toàn là các khẩu pháo lớn bằng kim loại, hắn đã sẵn sàng tấn công vào bất cứ phương hướng nào.
Hoắc Vũ Hạo bỗng nhận ra, kiện chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài trên người Hòa Thái Đầu có chút khác biệt so với trước đây. Xem ra sau khi từ cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái trở về, vị sư huynh của mình đã tiến bộ không ít.
Mười hai con Hồn Thú thông thả áp sát hai người bọn họ. Cấp bậc của bốn con dẫn đầu rõ ràng hơn hẳn tám con phía sau. Trong đó bốn con dẫn đầu là Hồn Thú thuộc loài Độc Giác Ma Tê, cả người phủ một lớp da cứng rắn như áo giáp. Khi nó bước đi vang lên từng tiếng động manh, rõ ràng lực phòng ngự của nó không yếu chút nào. Cái sừng to to trên đầu nó còn lấp lánh ánh sáng, hiển nhiên khi nó đã sát định mục tiêu thì sẽ đánh đến không chết không thôi.
Lúc này, trên cái sừng của bốn con Độc Giác Ma Tê ba ngàn năm bắt đầu lóe lên ánh sáng màu lam nhạt, ánh mắt của bọn chúng cũng hóa thành màu đỏ, từ từ tăng tốc, hệt như kiểu bất cứ lúc nào cũng có thể dẫn đầu tấn công.
Trên người tám con Hồn Thú chuyên tấn công từ xa đi phía sau cũng dần dần lóe lên các quầng sáng khác nhau, bọn chúng cũng giống như bốn con kia, sẵn sàng tấn công bất cứ lúc nào. Nếu không phải vì Đấu Thú Tràng quá lớn, bọn chúng chưa đến được khoảng cách tấn công lý tưởng thì e là hai người Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu đã phải đối mặt với đợt tấn công như mưa rồi.
Khi Hòa Thái Đầu lắp ráp xong Hồn Đạo Pháo Đài, Hoắc Vũ Hạo vẫn im lặng đứng yên một chỗ. Hai điếu xì gà trên miệng đã cháy hết, hắn cất Bình Sữa trên tay vào, kế đến vẫn tư thế đứng ấy, lặng lẽ đưa tay áp sát cơ thể, khép mắt lại.
Một cảm giác kỳ dị lặng lẽ khuếch tán từ người Hoắc Vũ Hạo, dù là những nhân viên của Đấu Thú Khu đang đứng xa xa quan sát hay hai vị viện trưởng hệ Hồn Đạo Đạo và Phàm Vũ trên khán đài cũng cảm nhận được sự thay đổi một cách vô cùng rõ ràng của Hoắc Vũ Hạo. Nhưng tất cả bọn họ đều không đoán được sự thay đổi này có ý nghĩa gì.
Dường như nháy mắt tiếp theo, cả người Hoắc Vũ Hạo thoáng trở nên hư ảo, nhưng cũng trong tích tắc đó, lại mang đến một cảm giác vô cùng uy nghiêm. Cái cảm giác này không thể diễn tả bằng lời nói bình thường, chỉ có thể miêu tả đơn giản là trong giây phút ấy, hắn đã không còn là hắn, mà hóa thành một cỗ năng lượng vô hình bao phủ toàn trường.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
Cũng ngay lúc này, từ giữa trán Hoắc Vũ Hạo chợt lóe lên ánh sáng màu vàng ánh kim. Nháy mắt sau, nó như ánh mặt trời buổi bình minh, lặng lẽ xuất hiện, không hề chói mắt nhưng lại làm bất cứ ai nhìn thấy dù là con người hay Hồn Thú cũng phải theo phản xạ mà nheo nheo mắt, và tất cả suy nghĩ của bọn họ giống như đều phải tạm dừng ở giây phút này.
Đó là tròng mắt màu vàng lấp lánh chứa đầy Vận Mệnh Lực, trong đôi mắt kỳ dị ấy ẩn chứa uy nghiêm của cả thiên địa, dưới ánh nhìn của nó, dường như cả không khí cũng phát ra tiếng vù vù rất nhỏ.
Khóe miệng Hoắc Vũ Hạo giật giật một chút, chỉ có Hòa Thái Đầu ở ngay cạnh hắn mới có thể đồng thời cảm nhận được hơi thở quái dị này và nghe thấy những lời rất nhỏ mà hắn vừa nói.
Miệng hắn khẽ phun ra bốn chữ:
- Vận Mệnh – Thẩm Phán!
Một tầng ánh sáng kỳ dị lập tức lấy cơ thể Hoắc Vũ Hạo làm trung tâm, không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, ánh sáng này không quá rực rỡ nhưng lại không có cách nào hình dung được nó một cách cụ thể, bởi vì đơn giản là đối với mỗi Hồn Thú và Hồn Sư khác nhau, thì sẽ nhìn thấy nó ở một màu sắc riêng biệt.
Những nơi nó lướt qua, không khí đều có chút vặn vẹo, giống như mỗi người phía sau đều tự động mở ra một con đường vận mệnh.
May mà phạm vi của tầng ánh sáng này không quá lớn, nó chỉ vừa vặn phủ xuống lấy mười hai con Hồn Thú trong sân và Hòa Thái Đầu ở sau lưng Hoắc Vũ Hạo thôi.
Nếu nói tầng ánh sáng này mang đến một cảm giác vô cùng hoảng hốt cho hai vị viện trưởng Tiên Lâm Nhi và Tiền Đa Đa thì ngay sau đó, hiệu quả kỳ ảo của nó đã xuất hiện rõ ràng trước mắt mấy người bọn họ.
Người có sự biến hóa đầu tiên chính là Hòa Thái Đầu đứng gần Hoắc Vũ Hạo nhất. Một tầng ánh sáng màu vàng nhẹ nhàng bao phủ lấy cơ thể hắn. Sau khi tầng ánh sáng ấy xuất hiện, liền lặng lẽ rời khỏi cơ thể hắn, hóa thành một ảo ảnh ánh kim kị dị sau lưng Hòa Thái Đầu. Ảo ảnh này có hình dạng giống hệt với hắn, chẳng qua trên người hắn không có nhiều Hồn Đạo Khí như vậy thôi, đây chỉ thuần túy là hình dạng của Hòa Thái Đầu.
Chẳng qua, trên đầu vai của ảo ảnh này có một cái bánh răng tròn tròn lấp lánh ánh sáng, khiến người ta cảm thấy có chút gì đó tĩnh lặng và muốn hòa vào nó mà thôi.
Thay đổi dĩ nhiên không chỉ xuất hiện ở riêng Hòa Thái Đầu, mười hai con Hồn Thú sau khi bị Vận Mệnh Chi Quang phủ xuống cũng đã bắt đầu biến hóa. Nhưng sự thay đổi của bọn chúng hoàn toàn khác biệt với Hòa Thái Đầu.
Mười hai con Hồn Thú kia đồng loạt run rẩy dữ dội một cách không khống chế được, nhay sau đó, trên đầu bọn chúng xuất hiện một tầng ánh sáng màu trắng bạch, sau đó, tầng sáng này cũng tách ra nhưng không êm dịu, hài hòa như Hòa Thái Đầu mà lại hóa thành một cái đầu lâu tương ứng với từng con Hồn Thú. Các ảo ảnh hình đầu lâu ấy lơ lửng trên đỉnh đầu của bọn chúng, càng ghê rợn hơn là trong mỗi hốc mắt của mỗi cái đầu lâu đều lóe ra ánh sáng màu đỏ rực.
- Đây là cái gì? Con mắt thứ ba? Chẳng lẽ nó…
Ba người Tiên Lâm Nhi, Tiền Đa Đa và Phàm Vũ không ngờ lại đồng thanh nói:
- Vũ Hồn Bản Thể thức tỉnh lần thứ hai?
Trừ đáp án này ra, bọn họ không thể nghĩ ra câu trả lời nào phù hợp hơn nữa. Mà lúc này, cả ba đều mở to mắt quan sát từng thay đổi của bọn chúng, lòng ai cũng hồi hộp chờ xem rốt cuộc trên người bọn Hồn Thú này sẽ xuất hiện chuyện gì nữa.
Vận Mệnh Nhãn trên trán Hoắc Vũ Hạo lặng lẽ khép lại và biến mất, cả người hắn hơi lảo đảo dường như đứng không vững, sắp ngã đến nơi.
Mười hai con Hồn Thú đang tạm thời dừng lại bỗng nhiên cảm thấy tự đáy lòng dâng lên một cảm giác lạnh lẽo, bọn chúng không biết vì sao lại thế, đồng thời cũng cảm nhận được cả người có gì đó đã thay đổi, nhưng thay đổi gì? Căn bản bọn chúng không xác định rõ ràng được.
Mà Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên cũng không đi giải thích cho bọn chúng biết, sau khi bọn chúng cảm nhận được cơ thể mình thay đổi, bọn chúng lại kinh ngạc phát hiện cả người mình ngoài cảm giác quái dị ra thì tất cả những thứ khác đều giống y như bình thường.
Rõ ràng, một chiêu thức này đã mang đến cảm giác sợ hãi, đồng thời cũng khiến bọn chúng tức giận phát điên lên. Bốn con Độc Giác Ma Tê dẫn đầu gần như không phân biệt được con nào há miệng gầm vang đầu tiên, cả bốn đồng thời bổ nhào về phía Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu, ánh sáng trên cái sừng của bọn chúng càng ngày càng trở nên rực rỡ, cả bốn không ngờ lại chọn cùng một mục tiêu là Hoắc Vũ Hạo – người mang đến nỗi sợ hãi cho bản thân chúng.
Cũng ngay lúc này, Hồn Hoàn thứ ba trên người Hoắc Vũ Hạo lóe sáng, đây là lần đầu tiên phát sáng của nó, đồng thời cũng là lần đầu tiên Hồn Kỹ của Vũ Hồn Linh Mâu được sử dụng sau khi Hoắc Vũ Hạo có được nó. Rốt cuộc Hồn Kỹ này là gì đây?
Đôi mắt của Hoắc Vũ Hạo gần như ngay lập tức biến thành màu trắng, một vầng sáng trắng tinh theo đó khuếch tán ra ngoài, rõ ràng đây là một kỹ năng có tác dụng trong phạm vi lớn. Ánh sáng trắng tinh ấy từ từ mở rộng, và mười hai con Hồn Thú lại một lần nữa không thể tránh khỏi bị vầng sáng lướt qua.
Khi vầng sáng ấy bao phủ lấy bọn chúng thì xuất hiện một màn cực kỳ quỷ dị, ánh mắt của các con Hồn Thú đều hóa thành màu trắng, khí thế ngút trời của bọn chúng nháy mắt có dấu hiệu tan rã bất cứ lúc nào.
Bốn con Độc Giác Ma Tê đang vọt về trước với tốc độ kinh khủng liền từ từ chậm lại, cả người thậm chí còn xuất hiện tình huống lắc lư đung đưa, và các con Hồn Thú chuyên tấn công từ xa đang đứng phía sau đều tạm dừng lại các hành động công kích.
- Hòa sư huynh, sử dụng Hồn Đạo Hộ Tráo phòng ngự, tấn công đám Hồn Thú công kích xa, Độc Giác Ma Tê giao cho đệ.
Hoắc Vũ Hạo nói xong câu này liền lắc lắc đầu mình mấy cái, phảng phất như muốn nhờ những cái lắc này phủi đi sự mệt mỏi và suy yếu trên cơ thể mình, cả người hắn bắn về trước như một mũi tên.
Và từ lúc này, trận chiến bắt đầu bùng nổ. Các Hồn Thú chuyên tấn công từ xa mặc dù lại một lần nữa cảm thấy có gì đó không đúng sau khi bị ánh sáng màu trắng tinh phủ xuống nhưng tích tắc sau bọn chúng đã khôi phục lại trạng thái bình thường, các đòn tấn công ào ào tuôn ra.
Hoắc Vũ Hạo dĩ nhiên có thể né tránh nhưng Hòa Thái Đầu đã sử dụng chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài lại không thể, đây là lý do tại sao Hoắc Vũ Hạo lại bảo Hòa Thái Đầu sử dụng thêm Hồn Đạo Hộ Tráo để tăng cường lực phòng ngự.
Tám con Hồn Thú chuyên tấn công từ xa lần lượt sử dụng các kỹ năng tấn công bọn họ, các kỹ năng ấy có loại trong phạm vi lớn, có loại tập trung vào một người, nhưng tất cả mục tiêu đều là hướng về Vũ Hồn Cực Hạn và bao trùm lấy Hòa Thái Đầu.
Nhưng, bất ngờ vẫn chưa kết thúc.
Khi Hòa Thái Đầu sử dụng Hồn Đạo Hộ Tráo phòng ngự cũng đồng thời chọn lấy con Hồn Thú đứng gần hắn nhất trong tám con Hồn Thú ở phía xa để tấn công. Có điều lúc này, lòng hắn tuyệt đối không yên tâm một chút nào, vì Hồn Đạo Hộ Tráo cấp bốn của hắn tuyệt đối không thể đỡ được uy lực từ đòn tấn công đồng thời của tám con Hồn Thú kia. Hơn nữa, ngay giây phút này, bỗng nhiên Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng biến mất, tuy nhiên, dù chuyện này quá bất ngờ nhưng hắn vẫn chọn tin tưởng Hoắc Vũ Hạo một cách tuyệt đối.
Lúc này trên khán đài, Phàm Vũ đã bắt đầu đứng ngồi không yên, trên tay hắn đã xuất hiện một cái kiện Hồn Đạo Khí màu vàng lợt, sự chú ý của hắn đều tập trung vào người Hòa Thái Đầu, gần như sẵn sàng ứng cứu bất cứ lúc nào. Lực phòng ngự của kiện Hồn Đạo Hộ Tráo cấp bốn này dĩ nhiên không thể chịu đựng nổi lực công kích từ bọn chúng nhưng không hẳn là sẽ bị phá vỡ ngay lập tức. Cho nên dù hắn lo lắng nhưng lại không quá hấp tấp, bởi vì cuộc thí nghiệm ngày hôm nay là muốn kiểm tra xem cực hạn của hai đứa nhóc này là như thế nào. Chẳng qua, xét tình hình này, ba người bọn họ đều không hiểu tại sao ban nãy cả hai bộc lộ sức chiến đấu kinh khủng như vậy mà lúc này lại giống như rơi vào đường cùng vậy. Bọn chúng không những không tìm cách đột phá mà cũng không hợp lực tấn công, cứ thế mà chia ra, cả hai bọn chúng làm sao có thể một mình chịu đựng nổi lực tấn công ở hai phía đây?
Và, ngay sau đó, câu trả lời đã xuất hiện.
Phàm Vũ mở to mắt nhìn biến hóa bất ngờ ấy, ánh sáng rực rỡ trên Hồn Đạo Pháo cũng lụi tắt.
Hắn thật sự không dám tin vào chuyện mà hai mắt hắn vừa nhìn thấy.
Làm sao có thể? Chuyện này sao lại có thể? Hắn đang trông thấy cái gì thế này?
Nếu nói ban nãy biểu hiện của Hoắc Vũ Hạo đã khiến ba người họ kinh ngạc thì chuyện vừa xảy ra có thể xem như vượt khỏi phạm vi hiểu biết của họ rồi.
Trong tám con Hồn Thú chuyên tấn trong từ xa, có ba con sử dụng kỹ năng trên phạm vi lớn, cũng tựa như Phượng Hoàng Lưu Tinh Vũ của Mã Tiểu Đào ngày trước. Đương nhiên, kỹ năng công kịch trên phạm vi lớn không hẳn là không có khe hở, chẳng qua nó rất rất nhỏ mà thôi. Còn những kỹ năng tấn công vào một mục tiêu thì đều có sức tập trung rất lớn, bất kể là của Hồn Sư hay Hồn Thú đều giống như vậy.
Nhưng mà, giờ phút này, trong Đấu Thú Tràng, lại xuất hiện một màn vô cùng khó tin. Tất cả đòn tấn công của tám con Hồn Thú kia đều rơi vào khoảng trống bên ngoài. Nói cách khác, không có một con nào tấn công trúng vào nơi mà Hoắc Vũ Hạo và Hòa Thái Đầu đang đứng chứ đừng nói chi là bắn chúng bọn họ. Vâng, không có một con nào bắn trúng cả!
Đừng nói là ba người trên khán đài, ngay cả Hòa Thái Đầu cũng vô cùng sợ hãi. Hồn Đạo Hộ Pháo của hắn căn bản không có cơ hội phát huy tác dụng. Mà hắn chỉ dùng một lần bắn đơn giản đã có thể dễ dàng xé nát cơ thể con Hồn Thú đứng gần hắn nhất.
Nếu giải thích rằng vì Hoắc Vũ Hạo có Tinh Thần Tham Trắc nên có thể né tránh được, còn hắn thì sao? Căn bản hắn có thể di chuyển được đâu? Hắn như một cái bia sống đứng chờ bọn chúng cắm tên đầy mình, vậy mà chẳng có con nào thèm cắm vào cả.
Cũng từ giây phút đó, các cảnh tượng quỷ dị liên tục xuất hiện không ngừng.
Sau khi một trong tám con Hồn Thú bị giết chết thì Hoắc Vũ Hạo đã vọt đến trước mặt một con Độc Giác Ma Tê. Hắn nhún người nhảy lên cao, tay phải bắn ra Ám Kim Khủng Trảo, chộp xuống đầu con Độc Giác Ma Tê đó.
Lực phòng ngự của loài Độc Giác Ma Tê vô cùng mạnh mẽ, mà Hoắc Vũ Hạo cũng nhìn ra, bốn con Độc Giác Ma Tê này không phải là Hồn Thú chỉ có tu vi một ngàn năm, trong tình huống này, Hòa Thái Đầu có thể nhờ vào chiến pháp Hồn Đạo Pháo Đài mà bắn chết một con nhưng cũng phải trả cái giá không nhỏ. Thế thì làm sao còn có thể xử lý những con Hồn Thú còn lại?
Cho nên, Hoắc Vũ Hạo chọn, tự ra tay.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
Tốc độ của Độc Giác Ma Tê sau khi bị ánh sáng từ kỹ năng thứ ba của Hoắc Vũ Hạo phủ xuống đã giảm xuống đáng kể, mà cơ thể bọn chúng cũng đã bắt đầu có chút lắc lư lảo đảo.
Ngay khi Hoắc Vũ Hạo đánh về phía nó, nó liền cố gắng dùng cái sừng trên đầu mình đâm vào người Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo cũng đã đoán trước được nên né tránh vô cùng dễ dàng. Hắn không nghĩ một chiêu này của mình có thể giết chết Độc Giác Ma Tê, vì đầu của nó cực kỳ cứng rắn, e là Ám Kim Khủng Trảo cũng không thể một chiêu mà đâm thủng được.
Nhưng, chuyện đời luôn có sự bất ngờ.
Con Độc Giác Ma Tê vì mãi băng băng chạy về trước nên chân của nó vô tình dẫm trúng cái hố nhỏ để lại từ trận chiến của mấy Hồn Thú ban đầu, mà cái hố này lại còn hơi bị nghiêng nghiêng nữa.
Nó cao chừng bốn thước, cực kỳ to lớn, nặng hơn ba nghìn cân. Thế nên sau khi dẫm phải cái hố ấy, móng chân trước của nó đã bị bẻ cong, làm cả người nó cũng nghiêng về một phía. Cái sừng đang đâm về trước cũng vì thế mà tấn công vào không khí, đồng thời cũng đưa đầu đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Phụt.
Nếu Hoắc Vũ Hạo bỏ lỡ cơ hội tốt này thì hắn không còn xứng là một trong Sử Lai Khắc Thất Quái nữa. Năm lưỡi đao trên bàn tay phải đâm mạnh xuống đôi mắt to trên đầu con Độc Giác Ma Tê như một con chim gõ kiến đưa mỏ gặm mồi.
Mà con Độc Giác Ma Tê vì cả người đột nhiên bị nghiêng sang một bên nên chấn động mà quên cả nhắm mắt lại, dùng mí mắt dày thật dày của mình để phòng ngự.
Con ngươi là bộ phận yếu ớt như thế nào? Mà vật đâm vào còn là móng vuốt Ám Kim Khủng Trảo cực kỳ khủng bố nữa. Năm lưỡi đao màu vàng lợt trên tay Hoắc Vũ Hạo nháy mắt đâm xuyên qua con ngươi của con Độc Giác Ma Tê, cơ thể khổng lồ kia nháy mắt ngã xuống đất, đau đớn rên rỉ.
Nháy mắt sau, năm lưỡi đao màu vàng lợt biến mất, thay vào đó là một lớp viên bi sáng loáng như kim cương, tiếng thét của con Độc Giác Ma Tê với tu vi ba ngàn năm tức thì liền ngừng lại, cả đầu nó phủ một lớp băng mỏng dính.
Vì cơ thể nó quá lớn nên dù Hoắc Vũ Hạo có Cực Hạn Chi Băng cũng không tài nào trong một thời gian ngắn đông cứng cả người nó được, mà hắn cũng không có ý định làm như vậy.
Một chiêu này hoàn thành cực nhanh, tiếp theo, hắn đứng dậy, sử dụng Hồn Đạo Thôi Tiến Khí chạy về phía con Độc Giác Ma Tê khác.
Bỗng nhiên, ba con Độc Giác Ma Tê còn lại đồng thời kêu lên đau đớn.
Chuyện xảy ra quá bất ngờ và nằm ngoài cả sự tính toán của Hoắc Vũ Hạo, bởi vì, một trong ba con Độc Giác Ma Tê, không hiểu tại sao lại đạp trúng xác của con Hổ ngàn năm nằm chổng chơ trên mặt đất.
Dưới tác dụng của Băng Bạo Thuật, cái xác hổ đó nổ vang một tiếng, cơ thể khổng lồ của con Độc Giác Ma Tê đạp trúng nó bị bắn bay lên cao. Cái xác con Hồn Thú ngàn năm còn nguyên vẹn mà lại phát nổ, uy lực dĩ nhiên không nhỏ, mà tiếng nổ khủng khiếp này làm Hòa Thái Đầu ở gần đấy không khỏi nhớ lại vụ án Thi Bạo trong hang động khi chiến đấu với tên Sứ Giả Tử Thần. Con Độc Giác Ma Tê bị bắn lên cao sau khi rơi xuống đất đã bị đứt thành từng khúc từng khúc. Mà cái đầu có sừng của nó lại trùng hợp rơi về phía đám Hồn Thú chuyên tấn công từ xa có lực phòng ngự vô cùng yếu ớt, trực tiếp đâm thủng một con trong số đấy.
Bởi vì sự chú ý của bốn con Độc Giác Ma Tê đều đã tập trung lên người Hoắc Vũ Hạo nên dĩ nhiên Hòa Thái Đầu ở bên cạnh không phải chịu uy hiếp nhiều.
- Sư huynh, thử tấn công vào mắt của mấy con Hồn Thú ngoài kia đi, bắn tỉa, tiết kiệm Hồn Lực.
Hoắc Vũ Hạo hét lớn một tiếng. Ám Kim Khủng Trảo của hắn lại có thể dễ dàng đâm xuyên qua mắt của con Độc Giác Ma Tê, không những thế, con Độc Giác Ma Tê ấy không hiểu tại sao biết rõ có nguy hiểm mà cũng không nhắm mắt lại.
Cộng thêm việc tình huống không bình thường của đám Hồn Thú chuyên tấn công từ xa kia. Chưa kể đến việc hành động của bọn chúng chậm chạp một cách kỳ quái mà độ chính xác khi tấn công còn giảm đến mức thảm thương, từ nãy đến giờ không có một đòn nào đánh trúng được hai người Hoắc Vũ Hạo cả.
Chuyện này, giải thích một cách chính xác thì, khả năng tập trung của bọn chúng chẳng những biến mất mà may mắn cũng tan biến theo.
Nhắm bắn Hồn Thú không khó, nhưng Hồn Thú rất nhạy cảm, nếu chúng cảm nhận có gì đó nguy hiểm sẽ lập tức né tránh. Hồn Đạo Khí tuy có khả năng nhắm bắn chính xác nhưng không thể tập trung nhắm vào một vị trí bé nhỏ được. Tuy vậy, Hòa Thái Đầu vẫn làm theo lời Hoắc Vũ Hạo nói.
Từng màn từng màn vừa thần kỳ vừa quỷ dị liên tục xuất hiện, lòng tin của hắn dành cho Hoắc Vũ Hạo đã tăng lên theo cấp số nhân.
Cục diện hiện nay càng lúc càng hỗn loạn, bốn con Độc Giác Ma Tê vậy mà chỉ trong vài giây đã chết đi hai, một con cũng bị đạn lạc từ vụ nổ bắn chết, con còn lại miễn cưỡng lắm mới đứng dậy được và tiếp tục nhằm về phía Hoắc Vũ Hạo. Tám con Hồn Thú ở ngoài xa bị Hòa Thái Đầu toàn lực bắn chết hai con, một con bị phần đầu có sừng của con Độc Giác Ma Tê rơi trúng mất mạng, chỉ còn lại năm con. Tuy nhiên, lúc này cả năm con đấy đều vẫn đang lảo đảo đứng không vững.
Mà đầu têu của những chuyện này chính là Vận Mệnh Chi Quang được bắn ra từ Vận Mệnh Nhãn đã tiến hành quá trình Thẩm Phán bọn chúng. Cộng thêm Hồn Kỹ thứ ba của Hoắc Vũ Hạo – Hư Nhược.
Giờ phút này, Hoắc Vũ Hạo đã hiểu cái gì gọi là Vận Mệnh Thẩm Phán. Ảo ảnh có xuất hiện bánh răng tròn tròn chính là đại diện cho may mắn, cát tường, được vận mệnh ban phúc và phù hộ. Còn những ảo ảnh có hình đầu lâu trên người đám Hồn Thú chính là đại diện cho những sinh vật bị vận mệnh phán xét là vật vứt bỏ, cũng từ lúc đó, trên người bọn chúng bắt đầu xuất hiện tình huống suy yếu. Đáng tiếc, vì Hoắc Vũ Hạo là người sử dụng nên không thể thay đổi vận mệnh của mình, nếu không, cục diện trước mắt sẽ càng thêm quỷ dị.
Mà Hư Nhược, là cái gì thế? Đây là một Hồn Kỹ có tác dụng trên phạm vi lớn, có thể xem nó là một kỹ năng mang đến sự suy yếu trong một phạm vi nhất định mới đúng. Nó thông qua dao động tinh thần mà gây ảnh hưởng đến trung khu thần kinh của vật bị tấn công, khi đó, cơ thể bọn chúng sẽ xuất hiện tình huống váng đầu, chân tay mềm nhũn, không có sức lực.
Tác dụng của nó nghe có vẻ như tầm thường nhưng đặc biệt lớn nhất lại có thể liên tục duy trì trong một thời gian dài. Với tu vi hiện tại của Hoắc Vũ Hạo, trong tình huống hắn chưa thể hấp thu hết năng lượng từ Hồn Hoàn vạn năm kia thì có thể duy trì kỹ năng này trong vòng một phút.
Mười hai con Hồn Thú đầu tiên bị vận mệnh loại bỏ, kế đến lại bị ảnh hưởng từ kỹ năng Hư Nhược, trạng thái cơ thể của bọn chúng tệ như thế nào chỉ cần nghĩ là biết. Trong tình huống được nhiều sự trợ giúp như vậy, Hoắc Vũ Hạo mới có thể liên tục giết chết ba con Độc Giác Ma Tê, cục diện cũng thay đổi hoàn toàn.
Bụp, bụp, bụp.
Ba tia sáng như ba cây châm châm cứu nho nhỏ từ phía xa bay đến bắn thẳng vào năm con Hồn Thú chuyên tấn công từ xa. Từ người ba trong số năm con đồng thời tuôn ra một dòng máu tươi, cả ba đều bị bắn trúng đôi mắt, và đầu cũng vì thế mà vỡ nát.
Trên vai Hòa Thái Đầu không biết từ lúc nào đã xuất hiện một kiện Hồn Đạo dài và nhỏ, cái miệng hình trụ đang lấp lánh ánh sáng hiển nhiên những mũi châm ban nãy đã bắn ra từ đó.
Liên tục ba phát đều bắn trúng, trình độ này có thể xem là một xạ thủ rồi. Tuy khoảng cách giữa hai bên không đến một trăm mét, nhưng năm con Hồn Thú bên kia đều có cấp bậc ngàn năm và di chuyển với tốc độ cực cao, cho dù là Tinh Thần Tham Trắc Cộng Hưởng của Hoắc Vũ Hạo cũng không thể giúp hắn nhắm bắn chính xác như vậy.
Khi Hòa Thái Đầu bắn ra ba phát châm này, trong đầu dường như có cái gì đó thúc dục và dẫn dắt, hắn chỉ biết dựa theo thời điểm nó hướng dẫn và nhắm bắn bóp cò là được.
Tám con Hồn Thú nháy mắt chỉ còn lại hai. Và con Độc Giác Ma Tê cuối cùng sau khi lảo đảo đứng dậy và vọt đi thì lúc này cũng đã đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo.
Bất kể con Độc Giác Ma Tê này có lực phòng ngự và tấn công mạnh như thế nào nhưng đối mặt với Hoắc Vũ Hạo, nó cũng có chút không được linh hoạt.
Hoắc Vũ Hạo sử dụng Quỷ Ảnh Mê Tung cẩn thận áp sát người nó, con Độc Giác Ma Tê tuy phát hiện nhưng vì cơ thể nó không được linh hoạt nên phải cần thời gian mới có thể quay người lại.
Hoắc Vũ Hạo nhân cơ hội này, tay phải vung Ám Kim Khủng Trảo lên, đâm thẳng vào vùng bụng có yếu ớt của nó.
Tuy nhiên, không thể không công nhận da của con Độc Giác Ma Tê quá cứng, Ám Kim Khủng Trảo của Hoắc Vũ Hạo cứng rắn như vậy thế mà khi đâm vào vùng da dưới bụng của nó chỉ có thể cắm vào một nửa.
Có điều, đối với Hoắc Vũ Hạo, một nửa là đủ rồi. Hắn dậm chân xuống đất, cả người xoay ngang một cái đến bên cạnh Độc Giác Ma Tê, cùng lúc đó, Ám Kim Khủng Trảo hóa thành màu xanh lam, Băng Đế Ngao xuất hiện bổ trợ.
Băng Đế Ngao chẳng những có thuộc tính Cực Hạn Chi Băng, mà lúc này, Hoắc Vũ Hạo còn dùng hết sức nữa.
Bụp.
Ám Kim Khủng Trảo sau khi được bổ trợ thuộc tính Cực Hạn Chi Băng liền dễ dàng đâm vào cơ thể Độc Giác Ma Tê, Cực Hạn Chi Băng cũng điên cuồng rót vào cơ thể nó.
Tuy vậy, tích tắc sau, Hoắc Vũ Hạo đã cảm nhận được có sự cản trở. Cơ thể con Độc Giác Ma Tê này dù là ở bên trong cũng không phải tầm thường, nó chẳng những kẹp lấy không cho Ám Kim Khủng Trảo đâm sâu vào nữa mà còn điên cuồng vận chuyển Hồn Lực đẩy vật thể lạ ra ngoài.
Đến lúc này, Hoắc Vũ Hạo biết mình không thể tiếp tục tiết kiệm Hồn Lực nữa. Vì từ nãy đến giờ phải liên tục chiến đấu, hắn đã tiêu hao quá nhiều Tinh Thần Lực, nên không dám mạo hiểm sử dụng Linh Hồn Trùng Kích.
Trên người Hoắc Vũ Hạo nháy mắt nở rộ một tầng ánh sáng màu xanh biếc, sau lưng hắn xuất hiện ảo ảnh của Băng Bích Đế Hoàng Hạt, lóe lên rồi biến mất. Tiếp theo, một tầng ánh sáng màu ngọc bích điên cuồng lan tỏa ra ngoài. Con Độc Giác Ma Tê vốn đang điên cuồng giãy giụa, nhưng tầng sáng này này vừa phủ xuống nó, cơ thể nó liền cứng đờ.
Có thể quan sát thấy rõ ràng rằng, lấy cái Ám Kim Khủng Trảo trên bàn tay phải của Hoắc Vũ Hạo làm trung tâm, cơ thể nó bị không ngừng bị đóng băng, chỉ vài giây sau, con Độc Giác Ma Tê đã bị đóng băng toàn bộ rồi.
Xoẹt.
Hoắc Vũ Hạo xoay người rút Ám Kim Khủng Trảo ra, sau đó vịn lấy con Độc Giác Ma Tê đã hóa thành một khối băng mà thở hổn hà hổn hển.
Vương Đông không có ở đây nên khi hắn một mình sử dụng Vĩnh Đông Chi Vực, lượng Hồn Lực tiêu hao thật sự quá lớn. Hiện giờ, cơ thể hắn đã rơi vào trạng thái suy yếu nhất, mà sự suy yếu này cũng bao gồm cả Tinh Thần Lực và Hồn Lực.
Hắn mệt mỏi rút hai điếu xì gà một lớn một nhỏ ra nhét vào miệng, rồi châm lửa hút mạnh, đồng thời cũng lấy Bình Sữa ra, nhanh chóng khôi phục lại Hồn Lực, không thèm quan tâm đến hai con Hồn Thú chuyên tấn công từ xa còn sót lại kia.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.