Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 451: Tiêu Đại Nhi nghịch tập
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Trong nháy mắt, Đường Kim thiếu chút nữa khuất phục, muốn đồng ý làm nô lệ của Tiêu Đại Nhi, như thế mới có thể nhào lên đại chiến ba trăm hiệp với nàng.
Nhưng cũng trong chớp mắt này, một hơi thở mát lành tràn vào cơ thể hắn từ bốn phương tám hướng làm hắn thanh tỉnh một chút, sau đó hắn liền nghĩ tới một chuyện, đầy tớ sao có thể đụng đến nữ chủ nhân được.
Nghĩ tới đây, Đường Kim liền hoàn toàn tỉnh táo lại, tiếp tục nhìn, hắn liền phát hiện, Tiêu Đại Nhi vẫn đứng ở trong suối làm gì có trần như nhộng, những gì hắn vừa thấy chỉ là biểu hiện giả dối mà thôi.
- Đại Nhi mỹ nữ, không bằng cô cũng làm nô lệ cho tôi đi!
Đường Kim sáng lạn cười.
- Cô đã thất bại hai lần rồi, có phải là sơ hở ngày càng lớn không?
Đường Kim cũng không có tiện tay phi lễ như lần trước bởi vì hắn phát hiện bây giờ Tiêu Đại Nhi không dễ đối phó như vậy, nếu lại ra tay chỉ sợ không có tác dụng gì lớn lỡ may lại dính phải mị thuật của nàng lại gay go.
- Sao cậu có thể...
Tiêu Đại Nhi ánh mắt tràn đầy vẻ khó tin, nàng rõ ràng phát hiện Đường Kim đã bị nàng mê hoặc, tức khắc sẽ trở thành tù binh của nàng, nhưng sao chỉ trong chớp mắt, hắn đã lại thanh tỉnh lại đây?
Biến cố bất thình lình này làm chân khí trong cơ thể Tiêu Đại Nhi rối loạn, ngực chấn động phun ra một ngụm máu tươi, cơ thể mất khống chế ngã vào suối nước nóng.
- Híc, Đại Nhi mỹ nữ, không phải là không câu dẫn tôi thành công sao? Cô cũng không cần tức giận đến hộc máu chứ?
Đường Kim giật mình, Tiêu Đại Nhi phản ứng có chút nằm ngoài sự dự liệu của hắn.
Tiêu Đại Nhi đứng thẳng người, nhìn Đường Kim, sắc mặt có chút tái nhợt:
- Cậu... Cậu không hiểu... Phốc!
Mới nói vài chữ, Tiêu Đại Nhi lại phun ra một ngụm máu tươi.
- Đại Nhi mỹ nữ, không phải là tẩu hỏa nhập ma chứ?
Đường Kim biến sắc, chợt vụt tới bên suối ôm lấy Tiêu Đại Nhi kiểm tra cơ thể nàng.
Sau khi đó hắn lại thoáng yên tâm:
- Hơi thở có chút loạn, nhưng vẫn còn tốt, không có tẩu hỏa nhập ma, tôi đã sớm nói rồi mà, nếu cô muốn câu dẫn tôi thì cần gì đến mị thuật, khổ sở như vậy làm gì chứ?
Tiêu Đại Nhi mặt biến sắc liên tục, tực hồ đang khó khăn ra quyết định gì đó.
Không đến một phút sau, sắc mặt Tiêu Đại Nhi liền khôi phục bình thường, sau đó cổ quái nói:
- Cậu nói đúng, câu dẫn cậu không thể dùng mị thuật.
Tiêu Đại Nhi vừa dứt lời, liền làm điều Đường Kim thấy rất kinh ngạc, chỉ thấy nàng nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình. Khi Đường Kim còn đang há hốc mồm thì Tiêu Đại Nhi đã trần như nhộng đứng trước mặt hắn.
- Đại Nhi mỹ nữ, cô cũng biết hôm này là lễ Cô Đơn sao?
Đường Kim hơi thở dồn dập dần, Tiêu Đại Nhi thân thể không phải rất đầy đặn những mỗi bộ phận trên cơ thể đều rất vừa vặn khiến mỗi bộ phận đều rất hấp dẫn.
- Hôm nay đã là ngày 11 rồi sao?
Tiêu Đại Nhi nhẹ giọng hỏi, đôi tay trắng cũng đã quàng lấy cổ Đường Kim.
- Đúng vậy a, hôm nay chính là lễ Cô Đơn, cần phải cởi sạch, tôi còn tưởng cô biết cho nên mới cởi hết.
Đường Kim bàn tay rốt cục nhịn không được sờ lên người Tiêu Đại Nhi da thịt, một cảm giác diệu kỳ khiến tâm thần hắn nhộn nhạo, tuyệt diệu khó tả.
- Một khi đã như vậy, cậu còn mặc nhiều như vậy làm gì đấy?
Tiêu Đại Nhi nói xong, môi anh đào liền hôn đến, sau đó đôi tay mềm mại bắt đầu lột sạch đồ trên người Đường Kim.
Nếu như ngày xưa, có đại mỹ nữ chủ động tiến tới như vậy Đường Kim sẽ không chút khách khí nào nhưng vấn đề đại mỹ nữa này lại là Tiêu Đại Nhi, có ngoại hiệu là Tử Anh Túc, đại mỹ nữ có mị thuật vô thượng, điều này khiến hắn lo sợ có bẫy rập gì không, lỡ đâu lại biến mình thành nô lệ thì sao?
Nhưng một giây sau, Đường Kim liền tự nhủ, đây không phải mị thuật, mị thuật của Tiêu Đại Nhi căn bản không có hiệu quả với hắn thì nghĩ nhiều làm quái gì? Tuyệt thế mỹ nữ đã cởi sạch trước mặt hắn mà hắn còn do dự thì khác gì thái giám?
Nghĩ như vậy, Đường Kim liền quyết định không lo lắng nhiều nữa, nếu Tiêu Đại Nhi đều cởi hết, vậy hắn cứ hảo hảo hưởng thụ đi đã.
Đường Kim rốt cục bắt đầu chủ động, hai tay bắt đầu sờ soạng Tiêu Đại Nhi, kỳ thật hắn cũng đã từng làm vậy nhưng có quần áo và không mặc gì là hai loại hưởng thụ hoàn toàn khác hắn nhau, cảm giác tuyệt vời truyền đến làm dục hỏa trong người hắn cháy hừng hực, động tác cũng trở nên cuồng dã hơn nhiều.
Sau khi Tiêu Đại Nhi rên rỉ một tiếng đau đớn thì cũng là lúc cuộc chiến chinh phục yêu nữ của Đường Kim cũng mở màn, một nữ nhân không cần mị thuật cũng khiến nam nhân nghiện như thuốc phiện, Đường Kim chống cự hai lần mị thuật của nàng tập kích nhưng chung quy lại không chống đỡ nổi sự hấp dẫn thiên nhiên, có lẽ đây mới là mị thuật mạnh nhất.
Dưới ánh trăng, trong suối nước nóng, hai thân thể nồng nàn quấn lấy nhau mãi đến khi mặt trời mọc. Đường Kim từ trong mê loạn, như mê ảo tỉnh lại, mặc dù giờ hắn đã không còn chút khí lực nào nhưng vẫn mê luyến ôm lấy ngọc thể của Tiêu Đại Nhi không buông. Tử Anh Túc đem làm cho hắn cảm giác tuyệt vời không gì sánh bằng, Hàn Tuyết Nhu và Kiều An An lúc trước cũng không thể so sánh.
Nhưng vào lúc này, Đường Kim lại cảm giác Tiêu Đại Nhi trong lòng đã rời khỏi, sau đó nàng thong thả và ưu nhã mặc quần áo, rời khỏi dòng suối, vận công làm khô người.
Giọng nói này đã không còn mềm mại đáng yêu nhưng vẫn êm tai dễ nghe, nhưng điều ngạc nhiên là khi nghe thấy Đường Kim cơ hồ không hề có ý niệm từ chối, theo bản năng hắn nhanh chóng rời dòng suối, mặc quần áo tử tế, kéo Tiêu Đại Nhi rời khỏi thế giới trong vòng tay.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 452: Mị thuật cực mạnh là phản phác quy chân.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Trước mắt đột nhiên tối sầm lại, sau đó đi ra thế giới bên ngoài, mà lúc này cũng đang là trời tối.
- Đây là khách sạn lần trước tôi ở?
Tiêu Đại Nhi hơi có chút kinh ngạc, sau đó bật đèn lên thì phát hiện đây đúng là phòng trong khách sạn Minh Hồ sơn trang, tuy rằng nàng đã rời đi cả tuần nhưng phòng nàng đã đặt chưa trả thì khách sạn không thể chuyển sang cho khách khác.
Đường Kim nhìn Tiêu Đại Nhi, đột nhiên mở miệng hỏi:
- Vừa rồi cô sử dụng mị thuật với tôi?
Rời đi vòng tay, Đường Kim liền lập tức thanh tỉnh lại, sau đó hắn lại ý thức được không thích hợp, hắn không có lý nào nghe lời Tiêu Đại Nhi như vậy a, tuy nói hắn nhất định sẽ mang nàng rời đi, nhưng dưới tình huống bình thường hắn thế nào cũng phải dây dưa kiếm tiện nghi chút đã.
- Cậu tỉnh táo nhanh như vậy xem ra mị thuật của tôi vẫn chưa đủ dùng.
Tiêu Đại Nhi nhìn Đường Kim, ngữ khí bình thản, ánh mắt cũng rất trong trẻo nhưng lạnh lùng, điều này làm cho Đường Kim nhìn không quen, nên nhớ chỉ một lát trước nàng còn ánh mắt mê ly, thân hình uyển chuyển dưới thân hắn.
Càng làm cho Đường Kim có chút mê hoặc là khí chất bây giờ của Tiêu Đại Nhi, không còn là sự kết hợp giữa thánh khiết và mị hoặc mà bình thường như cô bé nhà bên, à quên, có chút vị của tiểu thư khuê tú nữa.
Tiêu Đại Nhi trước kia chỉ cần nhìn qua là nhiều người có thể nhận ra nàng tu luyện mị thuật, mỗi động tác, mỗi lời nói của nàng tạo cảm giác yêu mị cho người khác. Nhưng bây giờ khí chất của Tiêu Đại Nhi khiến Đường Kim bất giác nhớ tới Tần thủy Dao, giống như thiếu nữ mười sáu thanh thuần.
Điều này làm cho Đường Kim hoàn toàn khó lý giải được, coi như nàng là yêu nữ cũng không thể biến hóa nhanh vậy chứ?
- Có phải bây giờ cậu đang rất mê hoặc?
Chứng kiến Đường Kim ngẩn người, Tiêu Đại Nhi lại mở miệng:
- Cậu là người đàn ông đầu tiên của tôi nên tôi sẽ cho cậu một ít đãi ngộ đặc thù, tôi sẽ giải thích nghi hoặc của cậu. Chắc hẳn cậu đã nhận ra biến hóa của tôi, cậu nên chúc mừng tôi bởi vì dưới sự trợ giúp của cậu tôi đã tu thành mị thuật đỉnh cấp. Mị thuật mạnh nhất không phải là tôi có bao nhiêu yêu mị mà là phản phác quy chân, bây giờ tôi nhìn như một nữ nhân bình thường nhưng chỉ cần tùy tiện nói một câu có thể khiến người khác làm theo, không cần làm gì, mà thậm chỉ không cần nói gì cũng có người làm việc cho tôi.
- Không phải cô còn có sơ hở sao?
Đường Kim nhịn không được hỏi.
- Đúng vậy, kỳ thật hiện tại sơ hở đó vẫn còn, đó chính là đứng trước mặt cậu mị thuật của tôi sẽ vô dụng, nhưng mà tôi cần phải làm điều đó sao?
Tiêu Đại Nhi cười, nụ cười không phải dễ thương mà tạo cảm giác ngọt ngào:
- Đừng nghĩ rằng tôi là nữ nhân tùy tiện, tôi chỉ làm điều tốt nhất cho bản thân mình thôi.
- Làm nữ nhân của tôi đúng là lựa chọn tốt nhất của cô!
Đường Kim có chút tự kỉ.
Tiêu Đại Nhi vừa cười:
- Sợ rằng khiến cậu thất vọng rồi, tôi để cho cậu trở thành nam nhân của tôi bởi vì tôi không muốn làm nữ nhân của cậu.
- Cô đã là nữ nhân của tôi rồi.
Đường Kim ôm lấy Tiêu Đại Nhi, biết mị thuật của nàng không có tác dụng với mình nên hắn không khách khí nữa.
Tiêu Đại Nhi cũng không giãy dụa, chỉ tiếp tục nói:
- Tôi nói rồi nhưng mà cậu không hiểu, cậu đã nói mị thuật không thể dùng tùy tiện, tuy rằng tôi biết đây là cậu nói nhảm nhưng đúng như vậy. Đặc biệt là loại mị thuật đỉnh cấp mà tôi tu luyện, muốn luyện đến tận cùng không thể sai lầm, vốn dĩ tôi đã thất bại một lần, kết quả còn vãn hồi được nhưng khi lần thứ hai thất bại thì hậu quả đã cực kỳ nghiêm trọng rồi.
- Tôi biết, cô đã hộc máu.
Bàn tay Đường Kim đã bắt đầu rong ruổi trên thân thể Tiêu Đại Nhi.
- Hộc máu không tính là gì.
Tiêu Đại Nhi bình thản nói tiếp:
- Quan trọng là cậu đã trở thành chướng ngại tâm lí lớn nhất của tôi, sau khi tôi không thể quên được câu nữa rồi sẽ chậm rãi yêu cậu, cuối cùng sẽ trở thành nữ nhân của cậu, thậm chí còn có thể nghe lời như đầy tớ.
Thoáng dừng lại một chút, Tiêu Đại Nhi tiếp tục nói:
- Phải giải quyết chướng ngại tâm lý này giống như vừa rồi vậy, tuy rằng cậuvẫn là sơ hở của tôi, nhưng lại không hề ảnh hưởng đến mị thuật của tôi, tôi cũng không cần lo lắng sẽ yêu cậu. Quan trọng hơn là tôi tin rằng từ nay về sau cậu sẽ không quên được tôi, bởi vì từ này cậu là nam nhân của tôi, còn tôi không phải là nữ nhân của cậu, có sự khác biệt về bản chất.
- Chẳng lẽ cô còn muốn tìm nam nhân khác?
Đường Kim nhất thời có chút căm tức, bàn tay đột nhiên dùng sức, xoa ngực Tiêu Đại Nhi hoàn toàn biến dạng.
- Nhìn kìa, cậu cũng biết ghen sao?
Tiêu Đại Nhi khuôn mặt lộ ra nụ cười ngọt ngào.
- Bất quá, cậu yên tâm đi, một sơ hở là quá đủ với tôi rồi.
Nhẹ nhàng thoáng giãy dụa, Tiêu Đại Nhi đột nhiên thoát khỏi Đường Kim ôm ấp:
- Cậu giúp tôi mị thuật đại thành, nhưng cũng là nam nhân duy nhất của tôi. Cho nên đối với cậu không có hại, cậu không cần phải tức giận, tôi làm như vậy chẳng qua là vì không muốn để bất kì ai không chế. Tiêu Đại Nhi tôi sẽ không nghe theo bất kì ai, kể cả người đó là nam nhân của tôi.
Đường Kim đột nhiên nhào về phía Tiêu Đại Nhi lại ôm bờ eo của nàng, sau đó Tiêu Đại Nhi liền cảm giác hai mắt tỏa sáng, ngay sau đó, nàng liền phát hiện chính mình lại xuất hiện ở bên cạnh suối nước nóng.
Buông Tiêu Đại Nhi ra, Đường Kim không nhanh không chậm hỏi:
- Cô thử nhìn xem cô có thể rời khỏi nơi này không?
Nói xong câu đó, Đường Kim liền biến mất, trở lại khách sạn đánh một giấc.
Ước chừng qua hai giờ, Đường Kim mới rời giường, sau đó tiến vào thế giới trong vòng tay, Tiêu Đại Nhi vẫn đứng cạnh dòng suối, nhưng nét mặt đã không còn vẻ tự nhiên không màng danh lợi như trước.
- Đại Nhi, giờ cô đã biết không thể nào rời khỏi đây rồi chứ?
Đường Kim nhìn Tiêu Đại Nhi, không nhanh không chậm hỏi.
- Cậu muốn làm cái gì?
Tiêu Đại Nhi bình tĩnh hỏi, nhưng đáng tiếc là Đường Kim vẫn cảm giác được tâm tình của nàng có một tia dao động, hiển nhiên vẻ bình tĩnh của nàng chỉ là giả vờ thôi.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 453: Đại Nhi trả thù.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
- Tôi chỉ là muốn nói cho cô biết, nếu thật sự tôi muốn biến cô thành tư sủng thì chỉ cần để cô ở đây là được, suốt đời cô cũng không ra được.
Đường Kim không nhanh không chậm nói:
- Bây giờ cô đã tin lời tôi rồi chứ?
- Tôi tin.
Tiêu Đại Nhi gật gật đầu
- Tôi cũng biết cậu sẽ không làm như vậy.
- Đúng vậy, quả thật tôi sẽ không làm thế.
Đường Kim gật gật đầu.
- Cho nên lúc trước cô lo tôi sẽ khống chế cô chỉ là hão huyền, tôi không ảnh hưởng đến quyết định của cô, bất quá cô đã là nữ nhân của tôi thì cả đời này sẽ là nữ nhân của tôi, không thể nào trốn tránh.
- Chỉ cần một ngày tôi không yêu cậu, tôi sẽ không phải là nữ nhân của tôi.
Tiêu Đại Nhi lại lắc đầu, kiên trì tín niệm của nàng.
- Cô sẽ yêu tôi thôi.
Đường Kim cũng cười, ôm Tiêu Đại Nhi vụt biến mất trở về trên giường khách sạn.
- Đại Nhi yêu dấu, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén cô biết câu này chứ?
- Tôi tin rằng chúng ta sẽ không thể bén được, bởi vì tôi sẽ lập tức trở về kinh thành.
Tiêu Đại Nhi trấn định.
- Không sao, vài hôm nữa tôi cũng sẽ đến kinh thành.
Đường Kim một tay mò vào trong váy nàng.
- Hơn nữa, lửa gần rơm theo ý tôi không phải như cô nghĩ mà là như tôi đang làm.
Đường Kim vừa nói vừa cởi quần áo Tiêu Đại Nhi ra, bắt đầu rong ruổi trên người nàng.
Thân thể Tiêu Đại Nhi cũng giống như thuốc phiện, một khi dính vào thì bản thân không thể nào muốn ngừng là ngừng được, vì thế sau hai giờ nghỉ ngơi khôi phục thể lực Đường Kim lại tiêu hao toàn bộ trên thân thể nàng mới vô lực nằm sấp lên thân thể mê người đó ngủ thật say.
Sáng sớm, bảy giờ, ngày mới bắt đầu.
Tiêu Đại Nhi lặng yên không tiếng động rời khỏi vòng tay Đường Kim ôm ấp, bộ váy tím dài che phủ thân thể hoàn mĩ, ngoái đầu lại nhìn Đường Kim đang ngủ say, ánh mắt nàng lóe lên thần thái phức tạp.
Mấy ngày ngắn ngủi mà nàng đã trải qua quá nhiều biến cố, Đường Kim vốn là người xa lạ lại trở thành nam nhân thân mật nhất với nàng. Mặc dù mị thuật của nàng đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất nhưng tiểu nam nhân này đã trở thành thiên địch không thể vượt qua, đêm qua cơ hồ nàng không thể kháng cự mà lại còn không tự chủ được phối hợp với hắn,.
- Sau này phải cách xa hắn một chút.
Tiêu Đại Nhi âm thầm hạ quyết định, nàng tin rằng cách hắn càng xa, nàng càng không thèm để ý đến hắn, đổi lại càng cách xa nàng hắn càng nhớ nàng. Một ngày nào đó nàng muốn tiểu nam nhân này trở thành nô lệ của nàng, nàng bảo gì nghe nấy.
Tiêu Đại Nhi lặng yên rời khỏi phòng, cửa phòng lại cố ý hờ khép, tiểu nam nhân này giằng co với nàng một đêm, mà nàng lại là lần đầu tiên hắn lại thô bạo như vậy nếu nàng không trả thù hắn một chút thì hắn sẽ tưởng nàng dễ bắt nạt.
Thấy một nữ phục vụ đi tới, Tiêu Đại Nhi tùy ý nói một câu:
- Mười phút sau đến phòng 408, tỏ tình với Đường Kim.
Nói xong câu đó, Tiêu Đại Nhi tiếp tục đi vào thang máy, xuống dưới lầu, thấy một am bảo vệ, nàng nói thêm:
- Sau chín phút, đến phòng 408, tỏ tình với Đường Kim.
- Sau chín phút, đến phòng 408, tỏ tình với Đường Kim!
- Sau tám phút, đến 408...
- Sau bảy phút, đến Minh Hồ sơn trang phòng 408...
...
- Một phút đồng hồ sau, đến Minh Hồ sơn trang phòng 408, nói với Đường Kim tôi yêu anh.
- Bây giờ, đến Minh Hồ sơn trang phòng 408, lớn tiếng bảoĐường Kim đừng bỏ rơi tôi...
...
Tiêu Đại Nhi từng bước đi tới nói lời tương tự với mấy chục người, mà đám người này nữ có, nam có, mỹ nữ trẻ tuổi có, bác gái trung niên có, tiểu tử anh tuấn có, đại thúc râu ria xồm xoàm có, mà ai nghe lời nàng cũng đều đi tới gian phòng nàng vừa rời đi.
Vì thế, mười phút sau khi Tiêu Đại Nhi rời phòng, một đám già trẻ trai gái điên cuồng chạy tới la hét đại loại Đường Kim tôi yêu anh, Đường Kim đừng bỏ rơi tôi,... làm Đường Kim đang mộng đẹp phải thức giấc.
Đáng thương Đường Kim hoàn toàn không hiểu chuyện gì, thấy một đám người kêu la, có gái xấu hoắc còn không tính còn có cả nam nhân, Đường Kim hoảng sợ vội chụp lấy quần áo biến vào thế giới trong vòng tay.
Khi hắn trốn vào trong vòng tay, hắn nhận được một tin nhắn từ Tiêu Đại Nhi: "Tiểu nam nhân, lễ vật của tôi thế nào? Cảm giác được nhiều người tỏ tình thích chứ?"
Đường Kim nhất thời có chút buồn bực, nguyên lai là Tiêu Đại Nhi chỉnh hắn rồi, xem ra nàng đúng là không nói dối, mị thuật đỉnh cao thật sự là khủng bố a!
- Chờ tôi đến kinh thành sẽ tính đủ với cô!
Đường Kim tự lẩm bẩm, một giây sau liền về kí túc xá Ninh Sơn Nhị Trung, leo lên giường tiếp tục luận đàm với Chu công.
Chỉ là hắn nằm mãi cũng không ngủ được, đầu óc toàn hình ảnh Tiêu Đại Nhi không thể nào phai mờ.
- Không ổn rồi, không chừng mình trúng độc rồi.
Đường Kim tự lẩm bẩm.
Anh túc có độc, Thất Sắc hoa - Tử Anh Túc thì ngày cả Đường Kim cũng vô pháp chống cự lại, mùi vị kỳ diệu từ nàng đã thấm vào xương tủy hắn, khiến hắn không quên được.
Đường Kim đánh phải bò dậy, tắm rửa thay đồ, hắn biến đến phòng khách Tần gia.
Đáng tiếc, Tần Khinh Vũ không ở đây, nhưng kỳ quái là khi hắn nghĩ đến Tần Khinh Vũ thì hình ảnh Tiêu Đại Nhi trong đầu hắn dần nhạt đi, chỉ lát sau Đường Kim cảm giác buồn ngủ kinh khủng, vì thế hắn lăn quay ra ghế đánh một giấc..
Khi tỉnh lại đã là giữa trưa Đường Kim lại phát hiện mình đã không còn nghĩ tới Tiêu Đại Nhi rồi, tuy rằng vẫn hoài niệm cảm giác bên nàng nhưng với hắn thì bình thường, hắn vẫn hoài niệm mùi vị của Thất tiên nữ và bạn gái xinh đẹp vậy.
- Nên gọi cho Vũ Tuyết tỷ tỷ.
Đường Kim rốt cục nhớ tới tới việc ngày hôm qua, vì Tiêu Đại Nhi mà chậm trễ một ngày rồi không thể chậm tiếp được.
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 454: Cứu thì có gì tốt?
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Đường Kim không thể gọi cho Vân Vũ Tuyết bởi vì một người phụ nữ chen ngang với câu nói huyền thoại: "Thuê bao quý khách vừa gọi...". Hắn chỉ đành gửi tin nhắn ngắn gọn cho nàng với nội dung: "Vũ Tuyết tỷ tỷ mau đến cứu mạng, em muốn chết!"
Gửi xong tin nhắn hắn cũng chỉ đành ôm hi vọng Vân Vũ Tuyết nhanh chóng đến tìm mình thôi.
- Hay là đi ăn cơm trước vậy.
Đường Kim tự lẩm bẩm, giao thông lâu như vậy hắn đã sớm đói cồn cào rồi.
Mười phút sau, bếp của Đường Kim.
Trên bàn ăn, một nồi lẩu dê đang bốc khói nghi ngút, bên cạnh bàn ăn là một mỹ nữ tóc bạc đang ôn nhu nhìn Đường Kim ăn uống, chính là Tống Oánh.
Mặc dù hai người không nói gì nhiều nhưng chỉ cần ngồi gần nhau cũng đủ khiến hắn buông lỏng bản thân, cảm giác này tựa hồ không ai có thể thay thế.
- Chúng ta cùng ăn đi.
Đường Kim kéo Tống Oánh ngồi lên đùi hắn, gắp một miếng thịt dê đưa vào miệng nàng.
Gương mặt tuyệt mĩ của Tống Oánh nở nụ cười ngọt ngào, với nàng đây là chuyện vui vẻ nhất.
Đường Kim thoải mái ăn bữa trưa ngọt ngào với mỹ nữ, Tống Oánh mặc dù mang độc nhưng không phải là thuốc phiện, Đường Kim hoàn toàn có thể cho qua.
Ăn hết cơm trưa, Đường Kim cũng không vội rời đi, hắn vẫn ôm Tống Oánh nghe này kể những chuyện vừa xảy ra, tính ra thì mấy chuyện đó hắn không hứng thú gì nhưng hắn thích nghe Tống Oánh nói, cũng thích cảm giác ấm êm này.
Mà đồng thời, Đường Kim cũng đang chờ tin của Vân Vũ Tuyết, với hắn mà nói đây là chuyện quan trọng nhất hiện tại.
Mỹ nhân trong ngực, giọng nói êm ái, buổi chiều của Đường Kim trôi qua thật nhanh, đến hơn năm giờ hắn vẫn không thấy điện thoại của Vân Vũ Tuyết, nhưng lại nhận được cuộc gọi từ Hàn Tuyết Nhu.
- Honey, nhớ anh à?
Đường Kim dĩ nhiên là bắt máy luôn.
- Đường Kim, anh ở đâu? Mau tới trường đi trường đi, có cô giáo của chúng ta muốn nhảy lầu đó!
Hàn Tuyết Nhu vội vàng nói.
- Được rồi, anh đến liền.
Đường Kim đồng ý, mà Tống Oánh cũng hiểu ý đứng dậy.
Hôn lên mặt Tống Oánh một cái, cảm thụ độ co dãn từ mông nàng một chút Đường Kim mới đột nhiên biến mất rồi xuất hiện ở dãy phòng học trường Ninh Sơn Nhị Trung.
Đường Kim rất nhanh tìm được Hàn Tuyết Nhu, trên tầng thượng một cô giáo đã vượt qua lan can, tùy thời nhảy xuống làm đông đảo học sinh đứng xem.
- Honey, cô giáo lớp em đây sao?
Đường Kim ngẩng đầu nhìn, tuy rằng xa nhưng vẫn có thể thấy rõ cô giáo này bộ dạng không tồi, chỉ tiếc là gương mặt bây giờ rất tiều tụy, xem ra đã gặp đã kích gì đó cực lớn.
- Đúng vậy a, đó là giáo viên dạy văn lớp em, cô Hứa Tú Lệ, buối sáng còn ra bài tập về nhà mà giờ đã như vậy, không biết đã xảy ra chuyện gì?
Hàn Tuyết Nhu nói nhanh:
- Anh nhanh cứu cô ấy đi.
- Cô giáo như vậy cứu để làm gì?
Đường Kim không quá để ý.
- Cô ấy muốn chết thì để cô ấy chết thôi.
- Cô Hứa là người rất tốt.
Hàn Tuyết Nhu gắt giọng:
- Anh cũng chỉ tiện tay mà thôi, cứu cô ấy đi.
- Đúng vậy a, Đường Tinh ca, cô Hứa rất tốt.
Bên cạnh Tiểu Đậu Nha cũng nói thêm vào.
Đường Kim ngẩng đầu, nói to với Hứa Tú Lệ:
- Này cô giáo Hứa, muốn nhảy lầu thì cô đi nơi khác được không? Đây là trường học, cô là giáo viên, chẳng lẽ cô muốn dạy học sinh nhảy lầu à?
Đường Kim lớn tiếng vậy dĩ nhiên là ai cũng nghe thấy, mọi người quay đầu lại nhìn hắn, dĩ nhiên Hứa Tú Lệ cũng nghe được, nàng tựa hồ do dự một chút, trong ánh mắt tuyệt vọng kia lúc này nhiều thêm một tia do dự.
Trên nóc nhà, mấy người đang khuyên bảo Hứa Tú Lệ, gồm hiệu trưởng Tiễn Tiến cùng mỹ nữ Tô Vân Phỉ cũng đều cách Hứa Tú Lệ không xa.
- Cô Hứa, lời Đường Kim nói cô nghe thấy chứ? Mặc dù hắn nói rất khó nghe nhưng hắn không sai, dù cô có chuyện gì nghĩ không thông, dù cô có cả vạn lí do để nhảy lầu cũng đừng nhảy ở trường a!
Tô Vân Phỉ tận tình khuyên nhủ Hứa Tú Lệ.
- Trước mặt nhiều học sinh như vậy thật không tốt.
- Cô Hứa, cô vẫn là một giáo viên rất có trách nhiệm, tôi biết cô không muốn để lại bóng ma tâm lí cho học sinh, cho nên nghe tôi nói một câu đi, xuống đây đã, có chuyện gì mọi người cùng nhau giải quyết.
Hiệu trưởng Tiễn Tiến lại khuyên.
Hứa Tú Lệ lộ rõ vẻ do dự, nhảy lầu là do nàng nhất thời xúc động, khi thấy nhiều học sinh tụ tập phía dưới nàng đã rất hối hận rồi.
- Hứa lão sư, xuống đây trước đi, có chuyện gì từ từ giải quyết.
Tô Vân Phỉ cũng nhìn ra Hứa Tú Lệ đã bị thuyết phục, liền nhanh chóng rèn thép khi còn nóng:
- Giờ là lúc tan học, học sinh ngày càng nhiều, cô không muốn nhảy xuống không chết lại đụng thương học sinh chứ?
Hứa Tú Lệ theo bản năng nhìn xuống, sau đó liền lui bước, thấy vậy Tô Vân Phỉ vội chạy tới kéo lấy tay nàng.
Nhưng vào lúc này, phía dưới lại vang tiếng nói:
- Nhảy, nhảy đi, con mịa nó sao cô không nhảy đi? Nghĩ quái gì nữa thế? Có gan cô nhảy ngay đi coi nào, cô dám nhảy lão tử sẽ lập tức kéo xác cô đi hỏa táng, đê ka mờ dám nhảy lầu dọa lão tử à, tưởng lão tử sợ cô sao? Nhảy đi, mau nhảy đi, không nhảy cô chính là tiện nhân!
Lão Bà Của Ka Là Hoa Hậu Giảng Đường
Tác giả: Tâm Tại Lưu Lãng
Chương 455: Tôi dẫn cô đi đập phá.
Dịch giả: Hùng Bá
Biên Dịch: Hùng Bá
Nguồn: 4vn.eu
Giọng nói đột nhiên này khiến tất cả mọi người đều ngẩn người, cũng khiến vô số người thất tức giận.
- Thằng ngu nào vậy?
Rốt cục có người mắng lên.
- Không biết, không phải học sinh!
- Hình như là chồng cô Hứa...
- Mịa, tám phần là hắn hại cô Hứa muốn nhảy lầu...
- Đánh gãy răng hắn!
...
Gia hỏa khiến mọi người công phẫn là một nam nhân chưa đến ba mươi, cao to, mặc đồ tây, bộ dạng có vài phần anh tuấn, chỉ là người này đầu óc không tốt lắm. Đầu năm nay học sinh trượng nghĩa rất nhiều, không ít học sinh ấn tượng tốt với cô giáo Hứa nên tên này chắc chắc gặp bi kịch rồi.
Đầu tiên là một quả bóng nện vào người tên này, không ngờ hắn không để ý bị nện thật, sau đó là sách biết bay, rồi thì cả đám học sinh lao lên tay đấm chân đá, khi mọi người tản đi thì hắn đã nằm trên mặt đất, mặt mũi bầm dập rồi.
- Lạm dụng bạo lực kỳ thật là không đúng.
Đường Kim lúc này nói một câu.
- Honey, hay là chúng ta đi ăn tối thôi.
Nam nhân bi kịch xuất hiện không thay đổi được điều gì, Tô Vân Phỉ đã kéo Hứa Tú Lệ xuống lầu, điều này làm Đường Kim thấy hắn ở đây không còn ý nghĩa gì nữa.
Hàn Tuyết Nhu có chút im lặng nhìn Đường Kim, trên đời này ai cũng có thể nói lạm dụng bạo lực không đúng, nhưng bạn trai nàng tuyệt đối không thể nói.
- Ai đánh ta? Ai đánh ta? Đứng ra cho lão tử!
Tên kia lúc này đã đứng dậy lớn tiếng gào thét.
Đám học sinh đã tản ra, không ai đứng ra cả, đánh thì thoải mái thật nhưng đứng ra thì không thế thoải mái thế rồi.
- Đi thôi, có gì hay mà nhìn chứ.
Đường Kim ôm Hàn Tuyết Nhu, xoay người chuẩn bị đi.
- Đứng lại!
Tên kia lại rống lên.
- Vừa rồi là mày phải không? Mày không ra tay sao vội chạy vậy?
- Vừa rồi anh ăn đòn chưa đủ sao?
Đường Kim xoay người, khó hiểu nhìn tên kia:
- Đầu óc anh thật sự có vấn đề a, tôi mà ra tay anh cho rằng mình còn có thể đứng lên sao?
- Đường Kim, đánh gãy răng hắn!
- Đúng vậy, đánh hắn nằm một chỗ đi!
- Con hàng cần ăn đòn, lần này chúng tôi ủng hộ cậu!
- Đúng thế, chúng tôi ủng hộ cậu!
...
Một đám người bắt đầu ồn ào, bọn hắn không dám ra tay nhưng bọn hắn biết Đường Kim dám nên lớn tiếng cổ vũ Đường Kim.
Tên kia thấy cả đám người hô, thanh thế hơi kinh người nên có chút sợ hãi, hắn cũng không ngốc, biết rằng quần đấu với cả trăm học sinh thể nào cũng không có kết quả tốt, đột nhiên hắn thấy Hứa Tú Lệ, lập tức bèn trút lên đầu nàng.
- Hứa Tú Lệ, tiện nhân kia, cô dám sai học sinh đánh ta, cô chờ ra tòa đền tiền đi!
Tên kia rống giận.
- Đào Kỳ, anh để tôi vô duyên vô cớ thiếu nợ 50 vạn rồi, anh còn muốn thế nào nữa?
Hứa Tú Lệ có lẽ trải qua một lần suýt chết nên tâm cảnh có biến hóa, nàng bình tĩnh nói:
- Anh đừng tưởng bố anh là phó viện trưởng pháp viện thì pháp viện là nhà anh, trên bố anh còn có viện trưởng đấy!
(* pháp viện: ở VN mình là tòa án ấy các bạn)
- Pháp viện chính là nhà tôi đấy thì sao nào?
Đào Kỳ kiêu ngạo nói:
- Hứa Tú Lệ, tôi đã nói với cô, đây đều là tự cô chuốc lấy, lúc trước cô mà chịu ly hôn êm thâm thì đã không nhiều chuyện như vậy, còn dám đến pháp viện kiện tôi trùng hôn à, quả là tự chuốc khổ mà.
- Tại sao vì ly hôn mà lại nhảy lầu chứ?
Đường Kim thầm thấy cổ quái, đột nhiên hắn nghĩ tới một chuyện nên hỏi:
- Này, họ Đào kia? Bố anh là phó viện trưởng pháp viện? Pháp viện có một phó viện trưởng họ Đào không phải là bố anh đấy chứ?
- Đúng vậy, bố tôi chính là Đào Thiên Minh! Thế nào, sợ rồi sao?
Đào Kỳ cười lạnh.
- , anh biết bố hắn?
Hàn Tuyết Nhu nhịn không được hỏi.
- Nghe nói qua.
Đường Kim thuận miệng nói:
- Vốn anh đã quên rồi, hôm nay thật đúng dịp, gia hỏa này đã nhắc anh phải đi tìm họ Đào kia tính sổ!
Nói xong lời này, Đường Kim bật lên vung tay tát một cái.
Ba!
Tiếng tát tai vang dội khiến bốn phía thỏa mãn, Đường Kim rốt cục cũng ra tay.
- Nhìn cho kĩ nè, giờ tôi mới đánh anh!
Đường Kim nói xong lại bạt thêm một tát, hai chiếc răng của Đào Kỳ ra đi.
Không đợi Đào Kỳ kịp phản ứng, Đường Kim bồi thêm một cước vào bụng Đào Kỳ, hắn hét lên thảm thiết thê lương, ôm bụng lăn lộn.
- Ta kháo, không hổ là Đường Kim a, ra tay là biết bất phàm!
- Sai, là xuất cước bất phàm!
- Nhị trung đệ nhất cuồng bạo lực, thật sự là danh bất hư truyền!
- Bất quá đánh thật thích!
- Thằng ngu kia cần ăn đòn, Đường Kim lúc trước đã muốn đi rồi, hắn không nên gọi Đường Kim lại...
- Đào Kỳ nha, người cũng như tên, cần phải ăn đòn...
...
Bốn phía bàn luận sôi nổi, học sinh đều hưng phấn, mấy thầy cô giáo cũng sững sờ, đặc biệt là Hứa Tú Lệ lúc này đang ngạc nhiên nhìn Đào Kỳ đang lăn lộn thống khổ mà không biết làm gì.
Đường Kim lại không dễ dàng bỏ qua như vậy, hắn nhấc Đào Kỳ lên hỏi:
- Có ai biết đường đến pháp viện không?
- Đường Kim đồng học, cậu pháp viện? Nhưng mà đây là giờ tan sở a.
Hứa Tú Lệ lúc này rốt cục nhịn không được nói.
- Không sao, tôi sẽ bắt bọn họ đến làm việc
Đường Kim chẳng hề để ýnói, mấy ngày trước người pháp viện mượn gió bẻ măng muốn đối phó Tần Khinh Vũ, dần đầu là tên phó viện trưởng họ Đào, hôm nay vừa vặn gặp con trai hắn Đường Kim dĩ nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này.
- Này, Đường Kim thối, cậu muốn đi đập pháp viện?
Đúng lúc này, một giọng nói quen thuộc truyền đến, là Tần Thủy Dao.
- Đúng vậy, đồ ngốc, chẳng lẽ cô có ý kiến?
Đường Kim thuận miệng hỏi.
- Tôi dẫn cậu đi!
Tần Thủy Dao trả lời ngoài dự liệu của đa số mọi người.