Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 407-1: Hàn Đông phải đính hôn.
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê truyện
Lữ Nam Phương hăng hái nói:
- Đúng vậy, Chí Không, anh cứ đem đại bộ phận chuyển đến công ty Nam Không này rồi chúng ta cùng nhau cố gắng, đem công ty này trở thành công ty lớn nhất trong cả nước.
Ngưu Chí Không cười nói:
- Tôi cũng có ý tưởng này.
La Khải ở bên canh nói:
- Anh Ngưu, anh Phương Nam, không bằng để em và Quách Tử cùng gia nhập đi, chúng em không phải muốn tranh cổ phần nhiều ít gì cả, cái chính là để làm được việc thôi.
Quách Tiên Chu cũng nói:
- Đúng vậy, chúng em đang muốn mở công ty riêng, thế nhưng, phân lượng của chúng em như thế nào anh hẳn cũng biết rồi, căn bản là mở không được.
Kỳ thực anh ta và La Khải cũng đã từ mở công ty riêng, thế nhưng hiệu quả và lợi ích không được tốt, hai người lại không rành về quản lý, do vậy, đã thành lập một khoảng thời gian rồi mà vẫn chưa kiếm được tiền, thế nhưng hai người lại biết thêm được một vài mối quan hệ, cho nên tính ra cũng không thua thiệt nhiều cho lắm.
Quách Tiên Chu cùng La Khải cũng biết chuyện Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không mở công ty truyền thông Nam Không, cũng biết công ty này kiếm được rất nhiều tiền, chỉ nhìn vào sụ đắc ý, khoe khoang của Lã Nam Phương là biết ngay, do vậy, lần này liền kìm không nổi mà đề xuất chuyện góp cổ phần, dù sao, làm như vậy, không chỉ có thêm một chỗ kiếm tiền mà còn có thể có được một nguồn thu ổn định, mặt khác, cũng có thể thông qua phương thức này, thiết chặt hơn mối quan hệ với Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không, như vậy, đối với bọn họ, lợi ích có được sẽ rất lớn.
Lữ Nam Phương cười nói:
- Chuyện công ty, tôi nói không tính, hết thảy đề nghe theo Chí Không.
Anh ta biết rất rõ, nếu như bàn về việc làm ăn, thì mình không thể nào so được với Ngưu Chí Không xuất thân con nhà kinh doanh được, chênh lệch không phải chỉ có chút ít, do vậy, trong chuyện của công ty, anh ta sáng suốt lựa chọn buông tau, hết thảy đều giao cho Ngưu Chí Không xử lý. Lần này, cho dù là do chính cha anh ta là Lã Quốc Trung yêu cầu, chuẩn bị cho anh ta thật sự tham gia vào việc quản lý xí nghiệp, thế nhưng anh ta vẫn mang tâm tư đến để học tập đi làm.
Quách Tiên Chu và La Khải đều nhìn về phía Ngưu Chí Không, bọn họ cũng không phải là đứa ngốc, nghe lời nói của Lã Nam Phương, bọn họ cũng hiểu ra được, ngay cả Lữ Nam Phương đều như vậy, thì kể cả bọn họ có thật sự được góp cổ phần, thì chuyện quản lý hàng ngày của công ty, cũng đều do Ngưu Chí Không xử lý, bọn họ không thể tùy ý nhúng tay. Tuy nhiên, bọn họ vốn cũng chỉ có ý đi nhờ xe mà thôi, thuận tiện làm tốt thêm quan hệ với Lữ Nam Phương và Ngưu Chí Không, bởi vậy, cũng không có dã tâm gì cả.
- Anh Ngưu, chúng em chỉ đợi một câu nói của anh, chúng em cũng chỉ nghĩ muốn kiếm thêm chút tiền thôi, không có ý gì khác đâu.
Ngưu Chí Không cười, nói:
- Được, chỉ cần các cậu muốn là được, góp cổ phần cũng không có vấn đề gì. Tối nay chúng ta cứ uống rượu đi, chuyện cụ thể thì để ngày mai bàn lại.
Quách Tiên Chu cùng La Khải trong nhà cũng có chút quan hệ, cho bọn họ gia nhập công ty, cũng không có chỗ nào không tốt cả, bởi vậy, Ngưu Chí Không cũng không có từ chối.
Hàn Đông mỉm cười, đám người Ngưu Chí Không này, tuy rằng không có tiến vào bên trong thể chế, thế nhưng cũng có tác dụng, qua một thời gian kết giao, Hàn Đông biết được bọn họ cũng là những người không tệ, bởi vậy nguyện ý giao lưu cùng với họ, tương lai, nói không chừng cũng có lúc hữu dụng.
Tiếp đó, Hàn Đông lại tiếp tục nói không ít về triển vọng phát triển của công nghệ thông tin, coi như là giúp Ngưu Chí Không bọn họ chiếu sáng phương hướng.
- Nghe những lời anh Đông nói, chúng em lại càng thêm tin tưởng vào sự phát triển của công ty Nam Không.
Lữ Nam Phương hưng phấn nói.
- Xem ra, sau này, phải thật sự làm ra một vài chuyện nghiêm chỉnh, nếu không suốt ngày sẽ bị cha lải nhải cho coi.
Ngưu Chí Không cũng nói:
- Vậy thì chúng ta phải nhanh chóng làm một phen, tranh thủ tạo chỗ đứng, xây dựng uy tín cho công ty.
Kết giao cùng Hàn Đông lâu như vậy rồi, anh ta cũng biết, Hàn Đông không phải là người thích tùy tiện, khoác lác, đồng thời, lấy thân phận của Hàn Đông, có lẽ, sẽ biết được một vài phương châm, chính sách quan trọng của Quốc gia mà người khác không biết được. Nếu anh ta đã nói Công nghệ thông tin có tiền đồ như vậy, thì khẳng định sẽ không có sai, cho nên, anh ta âm thầm quyết định, nhất định phải suy xét, cân nhắc lại, nếu như có thể làm được, thì sau này sẽ tập trung tinh lực vào lĩnh vực này.
Trên thực tế, gia đình Ngưu Chí Không là lập nghiệp từ ngành chăn nuôi, sau đó lại chế biến thức ăn gia súc, mãi đến khi thực sự phát triển lớn mạnh rồi, thì mới bắt đầu tiến hành đa nguyên hóa. Thế nhưng, nhìn tổng thể mà nói, thì nông nghiệp trước nay vẫn chiếm lợi nhuận chủ yếu trong tập đoàn Kỳ Vọng, có thể nói, lĩnh vực nông nghiệp chính là căn bản của của tập đoàn Kỳ Vọng.
Mà hiện tại, Ngưu Chí Không nghe Hàn Đông phân tích, cũng nhìn thấy được Công nghệ thông tin chính là một sản nghiệp có thể tỏa sáng trong tương lai, bởi vậy cũng có chút động tâm. Anh ta cũng hy vọng mở ra được một con đường phát triển mới.
…
- Anh Đông, anh đúng là rất bận rộn đó, hiếm khi mới có dịp được nhìn thấy anh.
Dụ Xảo Thiến nói.
Hôm nay là Chủ nhật, bạn học trong lớp của Hàn Đông mở đại hội thể dục thể thao, Dụ Xảo Thiến là người đầu tiên liên hệ với Hàn Đông, sau đó, Ngụy Thành cũng liên hệ với Hàn Đông. Ba người bọn họ từng là nghiên cứu sinh trong lớp của giáo sư Đinh Nhân Bách, hơn nữa, trước đây cũng đã từng gặp qua, cho nên cũng quen thuộc hơn một chút.
Hàn Đông vốn không nghĩ sẽ đến, thế nhưng nhờ Ngụy Thành và Dụ Xảo Thiến khéo léo khuyên bảo, hơn nữa hắn cũng tự nhận thấy rằng mình đã không làm tròn chức trách của một nghiên cứu sinh, bạn học trong lớp, gần như là chỉ biết được có mỗi Ngụy Thành và Dụ Xảo Thiến kia, còn những người khác thì chưa từng gặp qua, bởi vậy hắn liền nhận lời tới tham dự đại hội thể dục thể thao lần này, thuận tiện cũng gặp mặt mọi người luôn.
Đối với người bạn học này, hầu như tất cả bạn học trong lớp đều biết đến, người này bất kể là họp mặt hay hoạt động đều không có lộ diện, thế nhưng lại vẫn có tên trong lớp của họ, cho nên mọi người đều khá chú ý tới.
Mọi người cũng biết, người bạn học đặc biệt này tên gọi là Hàn Đông, là người đã sáng lập nên hình thức cải cách doanh nghiệp nhà nước “điển hình Phú Nghĩa”, và hắn cũng chính bởi vì điều này nên mới được giáo sư Đinh Nhân Bách đặc biệt thu nhận vào làm nghiên cứu sinh. Bình thường, giáo sư Đinh Nhân Bách vô cùng nghiêm khắc trong việc tuyển chọn nghiên cứu sinh, bởi vậy, mọi người đối với người bạn học tên Hàn Đông này cảm thấy rất hứng thú, rất muốn nhìn xem cán bộ này rốt cuộc là có bộ dạng như thế nào.
Ngụy Thành đi bên cạnh Hàn Đông, tùy lúc giới thiệu mọi người cho hắn.
Mọi người không ngờ Hàn Đông lại trẻ tuổi như cậy, dường như còn ít tuổi hơn cả phần lớn đám người bọn họ, hầu như ai cũng vô cùng kinh ngạc, một số nữ sinh thì ánh mắt sáng ngời đặc biệt nhìn về phía Hàn Đông.
Những người bạn học đến bên cạnh Hàn Đông cũng dẫn dần nhiều lên, đại bộ phận không ngờ là nữ sinh, cả một đám nũng nịu, nói năng nhỏ nhẹ, oanh oanh yến yến khiến Hàn Đông không khỏi âm thầm cười khổ.
Ngụy Thành cười nói:
- Anh Đông, xem ra anh rất được mọi người trong lớp hoan nghênh đó, sau này nhớ đến tham gia hoạt động nhiều vào nhé.
Dụ Xảo Thiến cũng nói:
- Đúng vậy, mọi người đều là những người ở ban trên, có thể làm bạn học cùng nhau cũng là một duyên phận rất khó có được, Hàn Đông, anh phải thật quý trọng đó.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Sau này tôi nhất định sẽ đến tham gia nhiều hơn.
Lúc này, một nam sinh viên đeo kính mắt, vóc dáng cao to đi tới, anh ta chính là lớp trưởng Thường Hi Gia. Sau khi đến nơi, anh ta nói:
- Hàn Đông, cậu đúng là một người rất bận rộn đó, bình thường rất ít khi được nhìn thấy cậu, hôm nay cậu nhất định phải tham gia vào một vài hạng mục đấy, hay là chọn Tiểu Miêu Điếu Ngư đi.
Cái gọi là Tiểu Miêu Điếu Ngư, chính là một trò chơi, cách chơi chính là trên mặt đất bày một loạt bình nhỏ có chóp, sau đó để người chơi đúng cách khoảng hơn một thước, cầm gậy trúc trong tay, trên cây gậy trúc buộc vài sơị dây thừng, sau đó, người chơi phải dùng nó để lấy mấy chiếc bình đến bên người, người nào lấy được nhiều bình nhất sẽ thắng, phần thưởng cho người thắng cuộc sẽ là vở, bút bi hay một vài đồ vật nhỏ nhỏ, chủ yếu chính là để mọi người chơi được vui vẻ.
Phỏng chừng, Thường Hi Gia muốn chiếu cố Hàn Đông nên mới chọn cho hắn tham gia một tiết mục đơn giản như vậy.
Hàn Đông cười nói:
- Chuyện này không có vấn đề gì, chốc nữa tôi nhất định sẽ ra sân.
Không bao lâu sau, trò chơi bắt đầu, Hàn Đông cầm một cái cần câu trong tay, vừa vươn tay ra, đã câu lại được một cái chai về.
Mà những người chơi khác, thì lúc này vẫn còn đang cố gắng giơ gậy tre ra, muốn đưa một đầu dây thừng vào trong miệng chiếc bình kia, thế mới có thể câu chiếc bình về được, thế nhưng mởi vì tay cầm cần câu của người chơi kia cứ bị run, cho nên đầu dây thừng kia mãi cũng không thể ngoằng vào miệng chiếc bình kia được.
Hàn Đông khẽ cười, lại lập tức nhanh chóng câu thêm một chiếc chai nữa trở về.
Bạn học ở xung quanh thấy động tác của Hàn Đông nhanh như vậy, tất cả đều không kìm được mà hoan hô, những người chơi khác thì lại càng nóng nảy, càng quýnh lên, động tác lại càng không ổn, càng khó câu được cái chai.
Còn Hàn Đông thì không chút hoang mang, trong khoảng một phút đồng hồ, trước mặt hắn đã bày một loạt chai câu về được rồi.
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 407-2: Hàn Đông phải đính hôn.
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê truyện
Nhìn thấy Hàn Đông tươi cười buông gậy trúc, tất cả bạn học đều đồng loạt vỗ tay:
- Hay.
Ngụy Thành cười nói:
- Anh Đông, anh thật giỏi, đúng là cao thủ võ lâm đó.
Dụ Xảo Thiến mỉm cười nói:
- Đúng vậy, người không biết còn tưởng anh chơi trò này hàng ngày đâu.
Hai người này, đã quen biết Hàn Đông từ sớm, cho nên vẫn luôn đi theo bên cạnh Hàn Đông, để kéo gần thêm quan hệ với Hàn Đông.
Đến lúc hết giờ, Hàn Đông chiếm được hạng nhất, phần thưởng là một quyển vở và một cái bút bi.
- Ha ha, không tồi, còn có thu hoạch nữa.
Hàn Đông cười nói.
Thông qua hoạt động lần này, Hàn Đông lập tức để lại ấn tượng sâu sắc trong lòng mọi người, hiện tại, không có người nào không biết Hàn Đông.
- A, anh Đông, anh ở đây làm gì vậy?
Lúc này, ở bên cạnh truyền tới một thanh âm ngạc nhiên.
Hàn Đông quay đầu thì nhìn thấy Yến Lâm và Lục Oánh đang đứng ở ven đường, liền cười nói:
- Anh tới tham gia hoạt động trong lớp.
- Thật không, anh Đông, anh tham gia hoạt động gì vậy, chốc nữa chúng em tới cổ vũ cho anh.
Lục Oánh cười nói.
Hai người đi đến bên cạnh Hàn Đông, giống như hai đóa hoa tươi xinh đẹp.
Hai mắt Ngụy Thành sáng lên, hai em gái này bộ dạng thật là xinh đẹp, không ngờ Hàn Đông lại quen biết các cô.
Còn Dụ Xảo Thiến trong lòng lại tự dâng cảm thấy xấu hổ. Mặc dù bộ dạng của cô cũng không tệ, thế nhưng, so sánh với Yến Lâm và Lục Oánh thì vẫn chênh lệch rất nhiều. Tuy nhiên, cô cũng lấy lại cân bằng rất nhanh, thầm nghĩ rằng hai cô bé này vừa nhì đã biết là học khoa chính quy, còn mình lại là nghiên cứu sinh, ít nhất thì về điểm này mình cũng mạnh hơn các cô.
Hàn Đông cười nói:
- Mấy em đã đến chậm rồi, anh vừa mới chơi xong rồi.
- Vậy à?
Yến Lâm và Lục Oánh đều có chút thất vọng.
Lúc này, Ngụy Thành tủm tỉm cười nói:
- Đúng vậy, vừa rồi anh Đông chơi rất hay, một người câu được hết cả mười bình nhỏ.
Sau đó, Ngụy Thành liền cười ha ha theo sát Yến lâm và Lục Oánh để làm quen, dù sao, hai người này trông cũng không khác gì hoa hậu giảng đường cả, đã là nam sinh, tất nhiên cũng có chút động tâm.
Đối với biểu hiện của Ngụy Thành, Dụ Xảo Thiến không cho là hay, thế nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài mặt.
Còn Yến Lâm và Lục Oánh, thì tuy rằng ngoài mặt tươi cười, thế nhưng hiển nhiên là các cô cũng không cảm thấy có hứng thú gì với Ngụy Thành.
- Anh Đông, nếu gặp mặt rồi thì trua nay anh mời khách đi?
Yến Lâm tươi cười đầy mặt.
- Lần trước không được tính, anh vẫn nợ chúng em hai bữa cơm.
Hàn Đông gật đầu nói:
- Không thành vấn đề, các em muốn ăn ở đâu cũng được.
Sau đó, Hàn Đông nói với Ngụy Thành và Dụ Xảo Thiến:
- Hai người cũng đi cùng đi, trưa nay tôi mời khách.
Yến Lâm và Lục Oánh nghe thấy vậy trong lòng cũng có chút không vui. Giống như một vật gì đó vốn thuộc về các cô mà bây giờ lại bị người khác chia sẻ mất vậy.
Ngụy Thành cười nói:
- Anh Đông, buổi trua trong lớp còn có liên hoan nữa, anh không tham gia sao?
Yến Lâm nói:
- Liên hoan có gì tốt đâu, anh Ngụy, vậy để lần sau chúng ta cùng nhau ăn cơm nhé.
- Ồ, được rồi.
Ngụy Thành cảm thấy rất buồn bực, anh ta vốn muốn cùng đi ăn cơm với Hàn Đông, vậy mà sau khi nói ra chuyện buổi trưa lợp học có liên hoan, Yến Lâm đã không chút khách khí mà ra lệnh đuổi khác, anh ta cũng không thể không biết lượng mà đi cùng được. Hai hoa hậu giảng đường này đúng là hai đại mỹ nữ, nếu có thể khiến các cô động tâm, thì đúng thực là một chuyện đáng mừng.
Dụ Xảo Thiến trong lòng âm thầm buồn cười, cô nói:
- Tôi cũng không muốn tham gia liên hoan nên cũng không khách khí nữa, Ngụy Thành, trưa nay anh thay tôi uống vài chén nhé.
Ngụy Thành lại càng cảm thấy uất ức, đồng thời cũng rất bất mãn với Dụ Xảo Thiến, nghĩ thầm, cô đúng là biết lợi dụng khi người khác gặp khó khăn đấy.
Hàn Đông đứng bên cạnh nhìn âm thầm buồn cười, nghĩ thầm rằng, xem ra, bất kể ở nơi nào, giữa người với người vẫn luôn có tranh đấu.
Buổi trưa có Dụ Xảo Thiến gia nhập, Yến Lâm và Lục Oánh trong lòng đều cảm thấy có chút không được tự nhiên, bởi vậy, các cô cố ý ở trước mặt cô biểu hiện vô cùng thân thiết với Hàn Đông.
Dụ Xảo Thiến nhìn thấy, trong lòng vô cùng khó chịu, thế nhưng trên mặt vẫn giữ vẻ tươi cười, thỉnh thoảng lại cạn chén với Hàn Đông.
Ăn cơm xong, mọi người lại đi đến quán trà bên cạnh uống trà.
Mà Yến Lâm thì lại yêu cầu Hàn Đông buổi chiều đưa cô và Lục Oánh đi dạo phố, nói rằng lần trước đã nói rồi.
Buổi chiều Hàn Đông cũng không có việc gì, cho nên liền đồng ý.
Buổi trưa uống rượu đỏ, cho nên sau khi uống trà xong, rượu cũng tỉnh hẳn, Hàn Đông liền lái xe tới đường Xuân Hi.
Yến Lâm ngồi ở bên nghế lái phụ, Lục Oánh thì ngồi ở phía sau, còn Dụ Xảo Thiến thì tự biết lần này mình không được đi cùng.
- Anh Đông, em thấy mấy người bạn học kia của anh, giống như đang muốn câu dẫn người yên vậy.
Yến Lâm bỗng nhiên cười nói.
Hàn Đông vừa lái xe, vừa tức giận nói:
- Cái gì mà câu dẫn, em còn nhỏ, không được ăn nói lung tung.
- Ha ha ha.
Yến Lâm cười lên trông vô cùng xinh đẹp, vô cùng đắc ý.
Cùng hai người đẹp đáng yêu động lòng người đi dạo trên đường Xuân Hi, rồi lại mời bọn họ ăn cơm chiều xong, Hàn Đông mới lái xe đưa các cô trở về trường học, sau đó Hàn Đông mới lái xe về nhà.
Vừa mới vào cửa, điện thoại đi động của Hàn Đông liền vang lên, lấy ra xem thì là số điện thoại từ tỉnh Vân Điền gọi tới.
Vừa nhận điện, Hàn Đông đã nghe thấy tiếng của Dư Ngọc Trân truyền tới:
- Tiểu Đông, đang làm gì vậy?
- Không làm gì cả, con vừa về đến nhà.
Hàn Đông cười nói.
Dư Ngọc Trân nói:
- Hai ngày nữa mẹ sẽ đến chỗ con.
- Có một số chuyện mẹ muốn nói với con.
- Vâng, con cũng đang muốn gặp mẹ.
Hàn Đông cười nói. Tuy nhiên, trong lòng hắn vẫn có chút nghi hoặc, không biết mẹ đang muốn nói chuyện gì với mình mà lại không thể nói qua điện thoại được, phải đích thân đến đây một chuyến, có vẻ quá mức long trọng đi.
- Đúng rồi, con gọi cả Tiểu Kiều đến đi, mẹ cũng muốn gặp cô ấy.
Dư Ngọc Trân nói, trong giọng tràn đầy ý cười. Tuy nhiên, Hàn Đông lập tức hiểu rõ trong lòng, chỉ sợ lần này, mẹ là mang sứ mệnh đến đây, nói không chừng cũng là do Lão thái gia chỉ bảo, mục tiêu chỉ sợ chính là Kiều San San.
Hàn Đông trong lòng có chút bất mãn, nói:
- Mẹ, San San cô ấy đã từ chức rồi.
- Từ chức? Sao lại thế?
Dư Ngọc Trân nghi hoặc hỏi.
Hàn Đông nói:
- Cha mẹ cô ấy đã biết tình hình của con.
- Ồ.
Tuy rằng hàn đông không nói thêm điều gì thế nhưng Dư Ngọc Trân cũng hiểu được, sau khi cha mẹ của Kiều San San biết được thân phận thật sự của Hàn Đông, hẳn cũng đã hiểu được sự tình sẽ phát triển như thế nào, cho nên mới phản đối bọn họ ở cùng một chỗ, mà Kiều San San thì rõ ràng vì không muốn làm theo bố mẹ cho nên mới từ chức vào lúc này. Lần này, bà quả thực đúng là nghe lời chỉ bảo của Hàn lão thái gia, đặc biệt đến tìm Hàn Đông để nói chuyện, đồng thời cũng tìm Kiều San San tâm sự, dù sao, hiện tại, Hàn Đông tuổi cũng không còn nhỏ nữa, không bao lâu nữa, hắn cũng sẽ phải đi lên vị trí cao hơn, mà vấn đề cá nhân của hắn thì cũng phải định đoạt càng sớm càng tốt, đây chính là biểu hiện mức độ thành thục của cán bộ. Đương nhiên, trước đó, phải xử lý tốt chuyện của Kiều San San đã.
- Tiểu Đông, con gọi Tiểu Kiền lên đây đi, mẹ muốn nói chuyện cùng cô ấy một chút.
Dư Ngọc Trân nói. Trong vấn đề cá nhân của Hàn Đông, bà vẫn có ý để Hàn Đông tự mình làm chủ, mặt khác, bà cũng khá vừa lòng với Kiều San San, chẳng qua, ý kiến của bà không có tác dụng.
Bởi vậy, bà nghĩ, muốn mượn cơ hội này cùng Kiều San San giao lưu một chút, tìm hiểu một chút xem Kiều San San tính toán như thế nào, đồng thời cũng tiến thêm một bước giúp Hàn Đông giải quyết vấn đề khó khăn này.
Hàn Đông nói:
- Mẹ cứ đến đây trước rồi nói sau.
- Ngươi, cái đứa nhỏ nháy!
Dư Ngọc Trân oán trách nói.
- Được rồi, đợi mẹ qua đấy rồi nói sau. Cha con muốn nói chuyện với con.
Trong điện thoại rất nhanh liền truyền đến tiếng của Hàn Chính:
- Hàn Đông hả, trong khoảng thời gian này con đang thực hiện chế độ khảo hạch, cha cũng tìm hiểu một chút, rất không tệ đó.
Hàn Đông nói:
- Biện pháp khảo hạch mới này cũng không thể hoàn toàn giải quyết được vấn đề.
Hàn Chính cười nói:
- Hoàn toàn giải quyết vấn đề, ý muốn của con cũng không đơn giản đó, có thể làm ra một chút tác dụng xúc tiến đã là rất không tồi rồi. Đây là tình hình chung của toàn nước Hoa Hạ, nóng vội cũng không thể nào ăn được đậu phụ nóng, phải từ từ tiến từng bước mới được.
Hàn Chính chủ yếu chỉ nói chuyện công tác với Hàn Đông mà thôi. Hiện tại, Hàn Chính đã là Chủ tịch tỉnh tỉnh Vân Điền, là quan lớn cấp Bộ trưởng, thế nhưng, đối với con ruột của ông, ông vẫn vô cùng coi trọng, bởi vậy cũng nói ra một vài vấn đề trong công tác của chính mình để hai cha con cùng thảo luận.
Nói chuyện điện thoại xong, Hàn Đông nhìn lại, không ngờ đã nói chuyện gần một tiếng đồng hồ.
Có thể cùng thảo luận chuyện công tác với cha, trong lòng Hàn Đông cũng rất vui vẻ.
Tuy nhiên, vừa nghĩ tới việc mẹ sẽ đến tìm Kiều San San nói chuyện, Hàn Đông liền cảm thấy có chút mất hứng.
Dù sao, Hàn Đông cũng cảm thấy mình vốn có chút mắc nợ Kiều San San, mà lần này mẹ lại tới đây, chỉ sợ là sựa theo ý tứ của Lão thái gia, đến để khuyên bảo Kiều San San rời xa hắn.
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 407-3: Hàn Đông phải đính hôn
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê truyện
Ngồi im một lúc, Hàn Đông liền gọi điện cho Kiều San San.
- Này, Hàn Đông, anh đang làm gì vậy?
Rất nhanh, thanh âm của Kiều San San liền truyền tới.
- Ha ha, Hàn Đông lại nhớ San San rồi à.
Bên trong điện thoại liền truyền đến tiếng cười của Cát Ny, đồng thời mơ hồ còn có tiếng nhạc nữa.
Hàn Đông cười hỏi:
- San San, em đang ở đâu vậy?
- Chúng em đang ở trong quán rượu.
Kiều San San có chút cao giọng, cười nói:
- Anh đoán xem, em đang ở cùng một chỗ với ai?
Hàn Đông nghĩ một lát rồi nói:
- Bạch Vũ Giai có đúng hay không?
- Anh đoán đúng rồi. Em và Bạch Vũ Giai đang ở cùng một chỗ, buổi tối chúng em cùng nhau ăn cơm.
Kiều San San vui vẻ nói. Cô chỉ dự định cùng với Cát Ny đi du lịch một tuần thôi, thế nhưng không ngờ kế hoạch lại có biến hóa, hai người đi chơi, thời gian hiển nhiên là đã vượt qua thời gian dự tính, bởi vậy, hiện tại hai người vẫn còn đang ở Yên Kinh.
Hàn Đông nói:
- Thay anh chào hỏi Bạch Vũ Giai nhé.
Đồng thời, Hàn Đông cũng có chút lo lắng trong lòng, không biết Bạch Vũ Giai và Kiều San San sẽ nói chuyện gì với nhau đây, đối với cả hai người, Hàn Đông không muốn để cho ai phải chịu tổn thương cả.
Kiều San San cười nói:
- Bạch Vũ Giai đang ngồi bên cạnh em đây này, anh tự nói với cô ấy đi.
Hàn Đông nói:
- Thôi, không cần đâu, em thay anh hỏi thăm là được, anh có việc muốn nói với em.
Kiều San San cũng không ép nữa, hỏi:
- Có chuyện gì?
Hàn Đông nói:
- Buổi tối mẹ có gọi điện cho anh, nói rằng hai ngày nữa sẽ đến đây, bà cũng muốn gặp em, em có thời gian không để anh tính.
Kỳ thật, Hàn Đông cũng hy vọng Kiều San San ở ngoài chơi thêm mấy ngày, như vậy thì mới không trở về gặp mẹ hắn được.
- Khi nào thì bác gái đến Thục Đô vậy?
Kiều San San hỏi.
- Nếu như bác gái muốn gặp em, em sao lại có thể không quay về cho được!
- Nhưng…
Hàn Đông vẫn còn chần chờ, trong chuyện tình cảm, hắn không thể nào ứng đối tự nhiên như chuyện công tác được.
Kiều San San dịu dàng nói:
- Hàn Đông, em không sao, em cũng đang muốn nói chuyện cùng bác gái. Ngày mốt, em và Cát Ny sẽ quay về Thục Đô. Anh yên tâm đi, em không sao đâu.
Hàn Đông hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Vậy được rồi, đợi em về đây rồi nói.
Có lẽ, trong chuyện này, Kiều San San biểu hiện kiên cường hơn hắn. Hàn Đông tuy bên ngoài tỏ ra mạnh mẽ, thế nhưng bên trong nội tâm hắn vô cùng mềm yếu.
Lúc này, ở bên trong quán rượu, Cát Ny cười nhìn Kiều San San, vẻ mặt hư hỏng.
Còn Bạch Vũ Giai thì sắc mặt trắng bệch, lông mi nhẹ nhàng chớp động, cô ngồi bên cạnh Kiều San San, vừa rồi, lúc Kiều San San nói chuyện cùng Hàn Đông, trong lòng cô vô cùng rối loạn, trái tim như muốn nhảy ra ngoài. Chỉ tiếc, Hàn Đông lại không chịu nói chuyện cùng cô, khiến cô cảm thấy vô cùng thất vọng.
Kiều San San tắt điện thoại, quay đầu nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Vũ Giai, thấy cô dường như có chút cô đơn, khẽ cười, nói:
- Vũ Giai, vừa rồi, Hàn Đông nhờ chị hỏi thăm sức khỏe của em, nói rằng nếu có thời gian thì sẽ đến đây thăm em.
Nửa câu sau, là do cô tự thêm vào. Khi đến Yên Kinh gặp mặt Bạch Vũ Giai, sau khi vui vẻ một trận, từ trong thần thái của Bạch Vũ Giai, Kiều San San càng xác định, Bạch Vũ Giai cũng có ý với Hàn Đông, mà hiện tại, vẻ mặt cô đơn kia của Bạch Vũ Giai thìa ại càng nói rõ vấn đề, cho nên cô không kìm được mới cho thêm một câu như vậy.
Quả nhiên, Bạch Vũ Giai vừa nghe xong, liền không tự chủ được để lộ ra sự vui vẻ trong mắt, tuy rằng chỉ chợt lóe rồi biến mất, thế nhưng Kiều San San vẫ nhạy bén mà bắt giữ được.
- Xem ra, quả nhiên Bạch Vũ Giai đúng là cũng có ý với Hàn Đông.
Kiều San San thầm nghĩ trong lòng.
- Thế nhưng cô ấy là minh tinh, cho nên càng không có khả năng được ở cùng một chỗ với Hàn Đông. Dù sao, với gia thế như vậy của Hàn Đông, cho dù là có thể tiếp nhận mình, thì cũng sẽ không đồng ý tiếp nhận người thuộc giới nghệ sĩ đây. Hai người chúng ta coi như là đều yêu không đúng người, cũng không biết, rốt cuộc, cô và Hàn Đông có thành đôi được không đây?
Là phụ nữ, một khi gặp phải tình địch của mình, trong lòng tự nhiên sẽ tránh không được mà muốn tìm hiểu người đó một phen.
Sau đó, Kiều San San liền cố ý cùng Bạch Vũ Giai nói về chuyện của Hàn Đông, thậm chí, ngay cả tình cảnh của cô và Hàn Đông cũng nói ra, cô phát hiện là Bạch Vũ Giai vô cùng quan tâm đến chuyện của Hàn Đông, hơn nữa, đối với chuyên cô không thể lấy được danh phận, cũng tỏ ra rất thông cảm.
Cả hai đều là người mà Hàn Đông thương yêu nhất, giờ phút này, họ cùng nhau trò chuyện, thì càng có được tiếng nói chung, khoảng cách giữa hai người dường như đã dần dần biến mất.
Mà Hàn Đông đang ở Thục Đô thì càng không biết được chuyện ở Yên Kinh. Tuy rằng, hắn không hy vọng Bạch Vũ Giai và Kiều San San bị thương tổn, thế nhưng Hàn Đông cũng không có cách nào ngăn cản các cô cùng ngồi nói chuyện vơi nhau cả, cho nên cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời, cùng lắm thì đến lúc đó, hắn sẽ đem tình hình thực tế nói với các cô, để mong các cô tha thứ cho hắn.
Khoảng hơn 4 giờ chiều thứ sáu, ngày mười bảy tháng tư, Hàn Đông lái xe đến sân bay Thục Đô đón mẹ.
- Phòng của Tiểu Đông con cũng không tồi đó!
Dư Ngọc Trân nhìn căn hộ do Hàn Đông, không kìm được phải tán thưởng.
- Ừ, lần đầu tư này cũng không tồi, bố trí của căn phòng này, đúng là đã làm tăng thêm giá trị không gian sống.
Hàn Đông cười nói:
- Mẹ, đây là con mua căn hộ để ở, đâu phải là đầu tư gì đâu.
Dư Ngọc Trân nói:
- Mẹ biết, bây giờ con dùng để ở, thế nhưng tương lai còn có thể bán nha.
Hàn Đông cười khổ một cái. Bây giờ mẹ nghiễm nhiên lại biến thành một thương nhân, bất cứ lúc nào cũng có thể nghĩ đến chuyện đầu tư được.
Sau khi thăm quan căn hộ xong, hai mẹ con vào phòng khách ngồi xuống, Dư Ngọc Trân nói:
- Hàn Đông, con liên lạc với Kiều San San, bảo cô ấy buổi tối cùng nhau ăn cơm.
Hàn Đông nói:
- Cô ấy cùng bạn đang đi du lịch, cũng không biết có về kịp hay không, để con gọi cho cô ấy thử xem.
- Tiểu tử nhà ngươi nói ít thôi, mau gọi điện thoại đi.
Dư Ngọc Trân oán trách nói. Tâm tư của con trai, bà còn không biết hay sao.
- Yên tâm đi, mẹ sẽ không ăn thịt cô ấy đâu.
Hàn Đông cầm lấy điện thoại đi động, gọi cho Kiều San San. Kỳ thật Kiều San San hiện đang ở ngay tại Thục Đô cùng với Cát Ny, vừa nghe thấy Dư Ngọc Trân tới đây, cô liền nói luôn:
- Em sẽ đến ngay đây.
- Được.
Hàn Đông nói, nghĩ thầm trong lòng, không biết mẹ rốt cuộc muốn nói chuyện gì với Kiều San San đây.
Sau đó, Hàn Đông ngồi xuống bên cạnh mẹ, nói:
- Mẹ, mẹ muốn nói chuyện gì với San San vậy?
Hắn muốn tìm hiểu một chút tình huống trước.
Dư Ngọc Trân cười nói:
- Thật đúng là con lớn không giữ được nữa, có người trong lòng rồi thì ngay cả mẹ cũng tính toán.
Hàn Đông ngượng ngùng cười ha hả nói:
- Làm gì có, con chỉ tò mò một chút thôi.
Dư Ngọc Trân thở dài, nói:
- Được rồi, Tiểu Đông, con cũng biết là chuyện giữa con và San San, Lão thái gia khẳng định sẽ không đồng ý. Lần này mẹ đến đây, cũng là do Lão thái gia đặc biệt dặn dò. Con lên cấp Cục trưởng cũng được một khoảng thời gian rồi, lão thái gia khẳng định cũng sẽ chuẩn bị hành động, chỉ định cho con một hôn sự mà sau này có thể giúp đỡ con. Ông cũng chỉ là lo lắng cho con thôi, muốn con cách xa San San một chút, cho nên mới bảo mẹ tới đây khuyên giản một phen.
Hàn Đông không tình nguyện nói:
- Con mới chỉ có hai mươi lăm tuổi thôi, qua hai năm nữa nói chuyện này cũng không muộn mà.
Dư Ngọc Trân giơ tay vuốt lưng Hàn Đông, nói:
- Đứa ngốc, ý của lão thái gia là muốn định ra hôn sự cho con trước, chứ đâu phải là bắt con kết hôn ngay đâu.
Hàn Đông bỗng nhiên nghĩ tới một vấn đề quan trọng, hỏi:
- Mẹ, lần này lại là con gái nhà ai vậy, con nói với mẹ trước, la chuyện khác con có thể mặc kệ chứ nếu như tính tình không tốt thì con nhất định sẽ không đáp ứng.
Dư Ngọc Trân nói:
- Mẹ cũng không rõ nữa. Chuyện này là do Lão thái gia quyết đinh, Yên tâm đi. Kỳ thật, lão thái gia cũng rất coi trọng con, cũng rất để ý đến suy nghĩ của con, cho nên ông nhất định sẽ chọn cho con một người khiến con vừa ý.
Hàn Đông cười một cái, người khiến mình vừa lòng thì chỉ có Kiều San San mà thôi, thế nhưng Lão thái gia có thể đồng ý sao?
Lúc này, Dư Ngọc Trân lại nói:
- Chuyện của Tiểu Kiều, dựa theo ý của Lão thái gia, thì con, Hàn Đông phải chú ý một chút, từ bây giờ phải tận lực tránh tiếp xúc với cô ấy đi.
- Con…
Hàn Đông đang định phản bác thì bỗng nhiên phản ứng lại, Lão thái gia muốn hắn cùng Kiều San San ít ở cùng một chỗ chứ không phải là ngăn cấm hắn ở cùng một chỗ với Kiều San San.
- Con cái gì.
Dư Ngọc Trân cười nói, giơ tay điểm vào trán của Hàn Đông.
- Con như thế này mẹ thấy tương lai cũng không biết sẽ hại chết bao nhiêu cô gái đây, cũng không biết Lão thái gia sẽ chỉ định hôn sự của con với ai đây, cô gái kia, cũng là một người số khổ nha.
Ý của Hàn lão thái gia, kỳ thật đã rất rõ ràng. Ong không bắt Hàn Đông cắt đứt quan hệ với Kiều San San, thế nhưng, Hàn Đông phải biết chú ý sức ảnh hưởng, như vậy đối với Kiều San San mà nói, quả thực không phải là chuyện tốt nhất, thế nhưng đối với cô gái được chỉ định hôn sự với Hàn Đông, thì quả thực đúng là một chuyện bất hạnh, cho nên Dư Ngọc Trân mới có thể cảm thán như vậy.
Hàn Đông cũng không còn gì để nói nữa, nếu đã như vậy thì sao không để cho mình và Kiều San San ở cùng một chỗ đi, thế thì làm gì còn vấn đề gì nữa.
- Không, vẫn còn một vấn đề nữa, chính là chuyện của Bạch Vũ Giai a.
Lập tức, Hàn Đông lại nghĩ tới một vấn đề khác.
Một lúc sau, Kiều San San đến nơi, trên mặt cô mang theo nụ cười ngọt ngào, thân thiết nói:
- Bác gái, bác đến lúc nào vậy, bác đi đường vất vả rồi.
Nhìn thấy Kiều San San, trên mặt Dư Ngọc Trân lộ ra nụ cười từ ái, vẫy tay nói:
- Tiểu Kiều, đến đây, Tiểu Đông, con đi pha trà đi.
Hàn Đông đứng lên nói:
- Hay là chúng ta chuẩn bị ra ngoài ăn cơm luôn đi, mẹ và San San vừa ăn vừa nói chuyện cũng được mà.
Dư Ngọc Trân nói:
- Thế cũng được, Hàn Đông, con tìm một chỗ tốt một chút, mẹ lâu rồi không được nếm thử món ăn Tây Xuyên, hương vị món ăn ở tỉnh Vân Điền thật không thể nào chịu được.
Hàn Đông nói:
- Yên tâm đi, hôm nay con nhất định cho mẹ ăn ngon.
Ba người lập tức cùng nhau xuống lầu, Hàn Đông lái xe hướng về trung tâm Thành phố mà đi. Hắn chuẩn bị tối nay sẽ đến Sư Tử Lâu ăn, đó là quán ăn bậc nhất ở Thục Đô.
Dư Ngọc Trân và Kiều San San ngồi ở ghế sau, Dư Ngọc Trân nắm tay Kiều San San, thân thiết hỏi thăm tình hình gần đây của Kiều San San.
Hàn Đông vừa lái xe vừa chú ý nghe, hắn rất muốn biết, mẹ rốt cuộc chuẩn bị nói chuyện với Kiều San San như thế nào.
Đến Sư Tử Lâu, Hàn Đông thuê một căn phòng, ba người ngồi vào xong, Dư Ngọc Trân liền cầm lấy thực đơn bắt đầu gọi món, còn Kiều San San thì ngồi bên cạnh tư vấn cho bà.
Hàn Đông nhìn cảnh tượng này, thầm nghĩ nếu như Kiều San San trở thành người của nhà họ Hàn, cô và mẹ lại ở chung tốt như vậy, thì đúng là một cảnh tượng hòa thuận vui vẻ.
Gọi món ăm xong, Dư Ngọc Trân cười nhìn kiều san san, bỗng nhiên nói:
- Tiểu Kiều, con biết không, Tiểu Đông mùng một tháng bảy này sẽ đính hôn.
- A.
Hàn Đông sửng sốt, lập tức kinh ngạc mhìn về phía mẹ, bà còn chưa có nói cho hắn biết mà, không phải, đối tượng đính hôn cũng không được biết chứ?
Dư Ngọc Trân không có nhìn Hàn Đông, ánh mắt vẫn nhìn thẳng vào Kiều San San.
Nghe được tin này, Kiều San San cảm thấy giống như bị ngũ lôi oanh đỉnh vậy, tuy rằng trong lòng cô đã có chuẩn bị trước, thế nhưng, khi nghe được Hàn Đông nhanh như vậy sẽ đính hôn, cô vẫn cảm thấy bị đả kích rất sâu.
Giờ khắc này, sắc mặt của Kiều San San trở nên trắng bệch, đôi mắt cũng phiếm hồng.
Tuy nhiên, cô vẫn cật lực chịu đựng, dù sao, đối với chuyện của cô và hàn đông, cô cũng đã sớm chuẩn bị tâm lý.
Nhẹ nhàng gật đầu, Kiều San San cúi đầu, hạ giọng nói:
- Cháu biết rồi…
Thanh âm của cô hơi có chút run rẩy.
Hàn Đông cảm thấy một trận đau nhức trong lòng, nói với Dư Ngọc Trân:
- Mẹ, con sao lại thế…
- Tiểu Đông, con không cần chen miệng vào.
Dư Ngọc Trân nghiêm mặt nói.
- Ngồi nghe mẹ nói là được.
Hàn Đông trong lòng buồn bực, nắm chặt tay của Kiều San San, nhẹ nhàng vuốt ve. Lúc này, tay của Kiều San San lạnh băng, có lẽ, trong lòng cô lại càng lạnh hơn đi.
Nếu không phải có mẹ ngồi trong này, Hàn Đông hận là không thể ôm Kiều San San vào lòng, an ủi cô một phen.
- San San, lần này bác đến, chính là để nói chuyện với cháu.
Dư Ngọc Trân nghiêm mặt nói.
- Tình huống của Hàn Đông cháu cũng biết rồi, ông nội của nó, có kỳ vọng rất lớn vào nó, bởi vậy, chuyện hôn nhân của nó ông cũng rất coi trọng, lần trước, ông đã sắp xếp cho Hàn Đông một mối hôn nhân, thế nhưng bởi vì cháu mà nó ngay cả ảnh chụp cũng không thèm nhìn, lập tức từ chối luôn, khiến cho lão thái gia rất bị động. Lần này Lão thái gia quyết định, vào ngày mùng một tháng bảy, này sinh nhật Đảng này, sẽ quyết định hôn sự cho Hàn Đông luôn, chỉ sợ, hiện tại cũng đã có đối tượng rồi.
Kiều San San im lặng nghe, đầu cúi xuống, cằm đụng xuống ngực.
- Ôi.
Dư Ngọc Trân thở dài một tiếng, nói:
- Cháu cũng yên tâm đi, lần này bác đến, cũng không phải là để chia rẽ hai người. Bác nói cho cháu biết chuyện đó, là để cho cháu hiểu được tình hình hiện tại, còn về phần cháu lựa chọn thế nào, thì đó là chuyện giữa cháu và Tiểu Đông. Bác chỉ hy vọng, cháu có thể lý trí một chút, cũng hy vọng cháu được hạnh phúc. Nói thật, thực ra, bác cũng rất thích con người của cháu, bác cũng ước gì cháu có thể trở thành con dâu của bác, thế nhưng, chuyện này, bác cũng không thể làm gì hơn được.
Lúc này, Kiều San San mới ngẩng đầu lên. Ban đầu cô nghĩ là lần này Dư Ngọc Trân đến là để bắt cô rời khỏi Hàn Đông, thế nhưng hiện tại nghe bà nói xong, thì hình như là không có chuyện như vậy.
- Bác gái, ý của bác là…
Kiều San San có chút không tin nhìn Dư Ngọc Trân, chẳng lẽ, ông nội của Hàn Đông, cũng đồng ý cho mình không danh không phận đứng sau Hàn Đông?
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 408-1: Tâm bay đi rồi
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê truyện
Kiều San San trong mắt ngập tràn hi vọng, nhìn Dư Ngọc Trân, vẻ mặt mong chờ.
Ngay cả Dư Ngọc Trân cũng cảm thấy thương tiếc trong lòng, bà thở dài, giơ tay vuốt đầu Kiều San San, nói:
- Là Tiểu Đông nhà bác nợ con.
Vẻ mặt Hàn Đông ảm đạm, trong lòng rất khó chịu.
Cho dù Lão thái gia đã chấp nhận mối quan hệ giữa hắn và Kiều San San, thế nhưng hắn thủy chung không thể nào cho cho Kiều San San một danh phận mà chỉ có thể để cho cô yên lặng ở bên cạnh hắn, thậm chí còn không được quang minh chính đại, chuyện này, đối với Kiều San San, quả thật đúng là một chuyện rất uất ức.
- Bác gái, đây là cháu tự nguyện.
Kiều San San hạ giọng nói, giơ tay nắm chặt tay của Hàn Đông. Cô cũng cảm nhận được tâm tình của Hàn Đông không được tốt cho nên mới dùng phương thức này để an ủi Hàn Đông.
Hàn Đông gắt gao nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kiều San San, giống như cả đời cũng không muốn buông ra.
Dư Ngọc Trân từ ái nhìn Kiều San San, hỏi:
- Nghe nói cháu đã từ chức rồi, tiếp theo cháu có tính toán gì không?
Kiều San San nói:
- Tạm thời cháu cũng chưa có ý tưởng nào, tạm thời cháu và bạn cháu cùng nhau buôn bán, cũng coi như là để có chút việc để làm.
Dư Ngọc Trân gật đầu nói:
- Cũng được, có chút việc để làm thì ngày tháng qua cũng tốt hơn một chút. Không bằng như thế này, công ty Vân Điền của tập đoàn Đông Thăng bên kia còn thiếu một người, cháu qua đó giúp bác đi.
Kiều San San ngẩn ra, lập tức thẹn thùng nói:
- Bác gái, cháu cái gì cũng không biết.
- Làm gì có ai trời sinh đã biết kinh doanh quản lý đâu?
Dư Ngọc Trân mỉm cười nói.
- Cháu qua đó vừa làm vừa học là được.
Hàn Đông nói:
- Mẹ, mẹ muốn để cho San San làm gì vậy?
Hắn biết, mẹ kêu Kiều San San qua đó giúp bà, phỏng chừng là không đơn giản giống như vẻ bên ngoài như vậy, có lẽ la muốn cho Kiều San San cách xa mình một thời gian đi. Vừa rồi, mẹ đã để lộ ra, Lão thái gia đã chuẩn bị ngày mùng một tháng bảy này sẽ cho hắn đính hôn, như vậy, nói không chừng vì tránh để ảnh hưỡng, mẹ mới nghĩ đến việc cho Kiều San San đến bên cạnh bà.
Trong lòng Kiều San San cũng nghĩ tới khả năng này, mặc dù trong lòng vô cùng chua xót, thế nhưng cô biết được, mình một chút biện pháp cũng không có.
Dư Ngọc Trân nhìn thấy bộ dáng khó xử của Kiều San San, liền nói:
- Tiểu Kiều, cháu là một cô bé thông minh, cũng không phải trả lời gấp, nghĩ kỹ đi rồi nói lại cho bác.
Kiều San San hấp hé môi, thản nhiên cười nói:
- Bác gái, thật ra, cháu tình nguyện đến giúp bác, chỉ là cháu sợ làm không được tốt thôi.
Giờ phút này, Kiều San San càng tươi cười thì lại càng có vẻ bi thảm, khiến Hàn Đông nhìn thấy đau đớn trong lòng.
Dư Ngọc Trân trong lòng cũng tràn ngập thương tiếc, gật đầu nói:
- Vậy là tốt rồi, về những chuyện khác, cháu cũng không cần lo lắng quá đâu, đến đó rồi chậm rãi học, học rồi sẽ biết thôi.
Kiều San San gật đầu, không nói gì thêm.
Lúc này, nhân viên phục vụ gõ cửa, bưng đồ ăn vào.
Hàn Đông nói:
- Mẹ, chúng ta ăn cơm trước đi, không phải mẹ lâu rồi không được ăn món Tây Xuyên hay sao? Mẹ nếm thử một chút, xem đồ ăn ở đây thế nào.
Dư Ngọc Trân tươi cười nói:
- Ngửi mùi là đã muốn chảy nước miếng rồi.
Lúc ăn cơm, tâm tình của Hàn Đông vô cùng trầm trọng, hắn rất muốn hỏi mẹ, rốt cuộc, việc hôn nhân của hắn, lão thái gia đã sắp xếp như thế nào rồi. Lúc trước ở nhà, mẹ cũng không nói cho hắn biết Lão thái gia sẽ chuẩn bị cho mình đính hôn vào ngày mùng một tháng bảy này.
Ăn cơm xong, Hàn Đông lái xe trở về, đến dưới nhà, Kiều San San nói:
- Bác gái, cháu không lên nhà nữa đâu, bạn cháu còn đang ở nhà chờ, ngày mai cháu sẽ đến theo bác đi dạo phố.
Tuy cô biết được, trên lầu, hàn đông còn thừa rất nhiều phòng, thế nhưng bởi vì mẹ của Hàn Đông tới đây, cho nên cô cũng không tiện lên đó ở. Hơn nữa, tuy rằng hiện tại, nhìn bên ngoài trông cô có vẻ đã bình tĩnh trở lại, theeis nhưng trên thực tế, cô cũng đang rất cần được yên lặng suy nghĩ, tiêu hóa những chuyện đã xảy ra hôm nay.
Dư Ngọc Trân cũng không miễn cưỡng, gật đầu nói:
- Vậy được, ngày mai bác sẽ bảo Hàn Đông đến đón cháu.
Tuy rằng ngày mai là thứ sáu, là ngày phải đi làm, thế nhưng Hàn Đông bởi vì có mẹ đến đây cho nên đã xin nghỉ.
Kiều San San nói:
- Không cần đâu ạ, sáng mai cháu sẽ tự mình qua đây.
Hàn Đông nói:
- Vậy em cứ ở dưới này đợi một chút, anh lên rồi lập tức xuống đưa em về.
Kiều San San nói:
- Không cần đâu.
Hàn Đông không nói nhiều nữa:
- Cứ quyết định như vậy đi.
Sau đó, Hàn Đông liền đưa mẹ lên lầu. Tiếp đó, Hàn Đông đi xuống lầu, nhìn thấy Kiều San San lẻ loi đứng nơi đó, đèn đường trắng bệch lờ mờ tỏa xuống, trông vô cùng lạnh lẽo.
Hàn Đông đi đến, ôm Kiều San San vào lòng, hạ giọng nói:
- Anh không đáng…
- Đừng.
Kiều San San giơ tay che miệng Hàn Đông, hạ giọng nói:
- Đây là lựa chọn của em, dù sao anh đã từng nói, chúng ta sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ, không phải sao?
Hàn Đông dùng sức gật đầu, nói:
- Em yên tâm, cả đời này anh sẽ không buông tay với em.
Kiều San San thản nhiên cười, nhẹ nhàng tránh cái ôm của Hàn Đông, nói:
- Hàn Đông, chúng ta đi thôi, anh cũng phải về sớm một chút, đừng để bác gái phải đợi lâu.
Hàn Đông gật đầu, hai người lên xe, Hàn Đông chậm rãi lái xe ra khỏi tiểu khu. Nhìn thấy rõ ràng cảnh tượng phía dưới, Dư Ngọc Trân biết được, Hàn Đông và Kiều San San quả thực là có tình cảm với nhưng, thế nhưng bà không được phép chọn lựa, không thể không tuân theo yêu cầu của Lão thái gia, đến mang Kiều San San đi, khiến hai người tách nhau ra một khoảng thời gian.
Sở dĩ làm như vậy, thứ nhất là bởi vì Hàn lão thái gia quả thật đã quyết định ngày mùng một tháng bảy này sẽ đính hôn cho Hàn Đông, nghe nói là đối tượng cũng đã xác định rồi, tin rằng Hàn Đông cũng sẽ đồng ý. Lúc này, nếu như Hàn Đông cả ngày vẫn cứ cùng Kiều San San triền miên, như vậy thì sẽ tạo ra ảnh hưởng không tốt, cho nên nhất định phải tách hai người họ ra một khoảng thời gian. Thứ hai, ý của lão thái gia là, hy vọng thông qua phương thức này, khiến tâm trạng của hai người bình ổn lại, đối với bọn họ cũng có lợi.
Chỉ có điều, nghĩ tới mình trái lương tâm làm ra chuyện như vậy, trong lòng Dư Ngọc Trân cũng chịu không nổi, bà chỉ hy vọng con mình có thể được vui vẻ, đồng thời, bà cũng rất thích Kiều San San, kỳ thật bà cũng rất hy vọng Kiều San San có thể trở thành con dâu của mình, ít nhất thì quan hệ mẹ chồng nàng dâu cũng sẽ được dễ dàng hơn một chút.
Hàn Đông đưa Kiều San San về đến khách sạn mà cô và Cát Ny đang ở rồi mới lái ô tô trở về.
Về đến nhà, thấy mẹ đang ngồi trong phòng khách xem Tv, Hàn Đông liền đi tới, ngồi xuống bên cạnh, hỏi:
- Mẹ, chuyện này rốt cuộc là như thế nào, hình như là có một số việc mẹ chưa có nói cho con biết phải không?
Dư Ngọc Trân nói:
- Hiện tại không phải là con đã biết hết rồi sao?
- Được rồi, để mẹ nói cho con, mẹ cũng chỉ biết là Lão thái gia đã quyết định, ngày mùng một tháng bảy này, sẽ đính hôn cho con, về phần đối phương là ai, thì mẹ cũng không được biết.
Dư Ngọc Trân tức giận nói.
Hàn Đông càng thêm buồn bực. Hiện tại đã là trung tuần tháng tư, cách tháng bảy cũng không còn xa nữa. Lão thái gia nếu như đã muốn đính hôn cho hắn, vậy thì sao đến giờ vẫn còn chưa cho biết đối phương là ai. Chuyện này giống như là đánh du kích vậy, ít nhất thì cũng phải cho hắn biết trước đã chứ, bất luận là hắn có không chấp nhận, thì cũng phải để cho hắn chuẩn bị tư tưởng trước, để hắn gặp mặt đối phương, giao lưu tìm hiểu một chút đã chứ.
- Cũng không biết lão thái gia tính toán như thế nào?
Hàn Đông trong lòng đoán mãi không ra. Lần trước, Lão thái gia quyết định đối tượng là Thẩm Dao, kết quả là Hàn Đông ngay cả ảnh chụp cũng không chịu xem, liền trục tiếp từ chối. Tuy rằng Lão thái gia không nói gì, thế nhưng Hàn Đông cũng biết, trong chuyện này, sau đó, Lão thái gia hẳn là phải bồi thường cho nhà họ Thẩm một chút. Mà lúc này, Hàn Đông cũng không biết Lão thái gia lại quyết định ai cho hắn đây.
Lúc này, Dư Ngọc Trân thản nhiên nói:
- Tiểu Đông, cô bé Thẩm Dao kia con còn nhớ chứ, chính là cô gái lần trước mẹ cho con xem ảnh đấy. Cha của cô ấy là Thẩm Điện Côn, hình như tháng sau sẽ được thăng cấp làm Tư lệnh quân khu Liêu Dương.
Hàn Đông sửng sốt, Thẩm Điện Côn trước đây không phải là Phó tư lệnh quân khi Liêu Dương hay sao? Nhanh như vậy mà đã được thăng làm tư lệnh quân khu ư? Phải biết rằng, Quân khu Liêu Dương là một trong 6 quân khu lớn của nước Hoa Hạ, là quân khu lớn bảo vệ phía Đông Bắc của nước Hoa Hạ. Tư lệnh ở đây, chính ủy bình thường vẫn là Thượng tướng mà hiện tại, Thẩm Điện Côn mới chỉ là Trung tướng, với quân hàn Trung tướng mà được thăng lên làm tư lệnh của một quân khu lớn, thì đúng là đã bước một bước quá nhanh rồi, như vậy tiếp theo, ông ta sẽ nhanh chóng được thăng lên làm Thượng tướng.
Người Cầm Quyền Tác giả: Nhất Tam Ngũ Thất Cửu
Chương 408-2: Tâm bay đi rồi
Nhóm dịch: BachKhiet
Nguồn: Mê truyện
Ông nội của Thẩm Dao, Thẩm Như Long, cũng là một trong những nguyên lão của nước Hoa Hạ, là lui xuống từ vị trí Phó chủ tịch. Tuy rằng hiện tại, lực ảnh hưởng của ông cụ trong quân đội không nhỏ, thế nhưng muốn để cho Tẩm Điện Côn làm ra được một bước tiến lớn như vậy, thì với sức lực của một người hẳn là không bao giờ làm được.
- Mẹ bỗng nhiên lại nhắc tới chuyện này với mình, xem ra cũng là do Lão thái gia dặn dò. Ừ, cha của Thẩm Dao có thể được đề bạt nhanh như vậy, hẳn là Lão thái gia trong đó cũng có tác động không nhỏ.
Hàn Đông cân nhắc trong lòng.
- Đây có lẽ là một kiểu trao đổi đi, Lữ Quốc Trung lần này có thể được đề bạt làm Tổng tham mưu trưởng, chỉ sợ với chuyện này cũng có quan hệ rất lớn.
Nghĩ đến đây, Hàn Đông không khỏi lắc đầu, quan trường của nước Hoa Hạ, quả thực là vô cùng phức tạp.
- Mẹ, con hiểu rồi, con biết phải làm thế nào rồi.
Hàn Đông nhàn nhạt nói. Lần này mẹ đến, khẳng định là phụng mệnh đến, đặc biệt khuyên bảo hắn, nếu không, thì sao bà có thể nói chuyện này cho hắn biết chứ? Bởi vậy, cũng có thể hiểu được, lần này Lão thái gia đã tính toán chu toàn rồi.
Cũng chính bởi vì điều này, cho nên Hàn Đông cũng chỉ có thể tuân theo hết thảy những gì Lão thái gia an bài mà thôi.
- Lần này, tuy rằng không biết lão thái gia sẽ quyết định hôn sự cho mình thế nào, thế nhưng Lão thái gia cũng sẽ tìm cho mình một chỗ dựa không nhỏ đi.
Hàn Đông hạ quyết tâm trong lòng.
- Cho nên, chỉ cần miễn cưỡng ở chung là được, cứ như vậy chấp nhận sự thật đi.
Dư Ngọc Trân vừa lòng, gật đầu, nói:
- Hàn Đông, con là đứa bé thông minh, cũng không cần mẹ phải nhiều lời, con cũng có thể hiểu được mục đích lần này tới đây của mẹ, cho nên, con cũng phải khuyên bảo tiểu Kiều, bảo cô ấy đến giúp mẹ đi.
- Mẹ, San San là một cô gái lương thiện.
- Mẹ biết, mẹ cũng khá thích con bé. Con yên tâm, mẹ sẽ đối xử với con bé giống như con dâu mình.
Dư Ngọc Trân trấn an nói.
- Chuyện này con cứ yên tâm đi.
Hàn Đông cho dù lo lắng cũng không có cách nào, nói:
- Con đem San San giao cho mẹ, mẹ phải chiếu cố cô ấy cho thật tốt đấy.
- Ngươi, đứa nhỏ này, có bạn gái rồi, thì ngay cả mẹ cũng không tin tưởng nữa hay sao?
Dư Ngọc Trân cốc đầu Hàn Đông nói.
Hôm sau, không cần Hàn Đông khuyên bảo, Kiều San San vừa nhìn thấy Dư Ngọc Trân thì đã nói với bà là cô tình nguyện theo bà đến tỉnh Vân Điền.
Hàn Đông thở phào một hơi, đông thời, trong lòng cũng rất bực bội, cảm thấy vô cùng áy náy với Kiều San San.
Qua một đêm, Kiều San San dường như đã hoàn toàn thông suốt, trên mặt tươi cười ngọt ngào, nói chuyện cùng Dư Ngọc Trân.
Lúc đi dạo phố, Dư Ngọc Trân thân thiết lôi kéo tay Kiều San San, không lâu sau, Kiều San San cũng kéo tay Dư Ngọc Trân, hai người không ngừng đi dạo chung quanh, nhìn bộ dáng hai người thì cũng có chút hương vị mẹ chồng con dâu cùng nhau dạo phố.
Hàn Đông cũng liền trở thành tay sai vặt, ở một bên, phụ trách bê vác cùng trả tiền mua hàng.
Nhìn thấy mẹ và Kiều San San vừa nói vừa cười, trong lòng Hàn Đông vô cùng vui vẻ, lại có chút thương cảm, đồng thời cũng tràn đầy nghi hoặc, không biết, Kiều San San rốt cuộc là đang nghĩ gì.
Khi dạo phố, Dư Ngọc Trân mua không ít đồ, trong đó, không ít quần áo là đặc biệt mua cho Kiều San San. Kiều San San vốn nói thế nào cũng không chịu nhận, thế nhưng, dưới sự kiên trì của Dư Ngọc Trân, cô cũng chỉ còn cách vui vể nhận lấy.
Dư Ngọc Trân đã đạt được mục đích đi đến, cho nên, hôm sau, bà liền đáp máy bay trở về tỉnh Vân Điền. Hàn Đông và Kiều San San tiễn bà ra sân bay, Dư Ngọc Trân lôi kéo tay của Kiều San San, dặn cô chiếu cố bản thân mình, khi đến bên kia, thì đầu tiên phải liên hệ với bà.
- Bác gái yên tâm, cháu sắp xếp xong chuyện bên này rồi lập tức qua đó.
Kiều San San nói, cô cũng hiểu được ý của Dư Ngọc Trân, bởi vậy vô cùng phối hợp.
Hơn nữa, đêm qua, cô cũng đã suy nghĩ kỹ lại rồi. Chuyện giữa cô và Hàn Đông, đã không còn khả năng nữa rồi, mà ông nội của Hàn Đông có thể ngầm đồng ý quan hệ giữa cô với Hàn Đông đã là chuyện đáng quý lắn rồi. Hiện tại, mẹ của Hàn Đông còn bảo mình qua công ty của bà làm việc nữa, như vậy, có lẽ, đối với cô mà nói, quả đúng là một cơ hội không tồi, ít nhất còn có thể ở chung với mẹ của người mình yêu mến, coi như cũng là một loại an ủi rồi.
Cho nên, Kiều San San liền nghĩ thông suốt, ở cùng một chỗ với Dư Ngọc Trân, cũng là một chuyện tốt. Sở dĩ cô không có lập tức theo qua, là bởi vì cô cần phải liên lạc với người nhà một chút nữa, mặt khác, cô cũng muốn tranh thủ trong khoảng thời gian này, ở cùng một chỗ với Hàn Đông. Có lẽ, sau khi Hàn Đông đính hôn, chuyện hai người gặp lại, sẽ không còn được dễ dàng như vậy nữa, cho dù muốn gặp, thì cũng phải là lén gặp nhau mới được.
Khi máy bay bay đến tihr Vân Điền gào thét phóng lên trời cao, Hàn Đông thu hồi ánh mắt, dừng lại trên người Kiều San San.
Kiều San San chớp mắt, lập tức nhẹ nhàng nói:
- Hàn Đông, sao anh cứ nhìn em như vậy?
- Chúng ta đi thôi.
Hàn Đông nói xong, liền lôi Kiều San San lên xe, sau đó một đường bão táp nhanh chóng lái xe về nhà. Về đến nhà, Hàn Đông xuống xe, ôm lấy Kiều San San, mang cô lên trên lầu.
Vừa vào đến cửa, Hàn Đông liền cúi đầu, hôn thật sâu Kiều San San.
Kiều San San cũng nóng bỏng đáp lại.
Hai người đều biết, qua không bao lâu nữa, tình cảm giữa hai người, sẽ chỉ có thể cố gắng kiềm chế mà thôi. Cho dù tâm tư của Hàn Đông có đặt trên người Kiều San San, đối với người mà lão thái gia an bài không thèm để ý, thế nhưng Hàn Đông cũng nhất định phải chú ý đên mặt mũi của hai bên, có một số việc có thể làm, thế nưng, không được lộ liễu. Giống như việc sau khi Hàn Đông tuân theo lão thái gia an bài đính hôn xong, thì vẫn có thể duy trì quan hệ cùng Kiều San San. Những chuyện này cũng chỉ có thể ngầm hiểu trong lòng chứ không được tuyên bố ra ngoài, trên thực tế, trong thể chế của nước Hoa Hạ, chuyện này cũng không hiếm thấy, thế nhưng bất kể là đương sự hay là người bên ngoài, đều không có nói ra. Mà Hàn Đông cùng Kiều San San, sau này cũng có thể bí mật lui tới, thế nhưng hết thảy đều phải cẩn thận, không thể chính đại quang minh giống như những cặp đôi bình thường được nữa., ít nhất, ở mặt ngoài là như vậy.
Cho nên, hiện tại, trong lòng cả hai đều có chút kích động.
Giờ khắc này, khi hai trái tim gắt gao dựa vào cùng một chỗ, hai người kịch tình hôn, quên hết chuyện của thế gian.
Một lúc lâu sau, Hàn Đông phục hồi lại tinh thần, một tay ôm lấy Kiều San San, đi đến phòng ngủ, đặt cô lên giường, sau đó, hai người lại kịch liệt ôm lấy nhau.
Quần áo tung bay, rất nhanh liền rơi xuống đất, còn Hàn Đông và Kiều San San thì trong nháy mắt đã hòa hợp lại, cả hai giằng co rồi hợp thành một thể.
Trong phòng ngủ uyển chuyển vang lên từng tiếng rên rit, giống như một khúc ca xuân, kéo dài mãi không thôi.
Trải qua rất lâu sau, Hàn Đông và Kiều San San lúc này mới an tĩnh lại.
Tuy nhiên, hai người vẫn như trước, ôm lấy nhau, giằng co, thậm chí, giữa hai người đã không còn khoảng cách nữa, khoảng cách vẫn duy trì ở số âm.
- Hàn đông, qua ba ngày nữa, em sẽ chuẩn bị đến thành phố Minh Hỗn.
Kiều San San nằm trong ngực Hàn Đông, sâu kín nói.
Hàn Đông ngẫm nghĩ một chút, nói:
- Nếu em không muốn đi, thì không cần phải đi, anh sẽ nói lại với mẹ.
- Không, em đã quyết định rồi.
Kiều San San kiên định nói, trên mặt một mảnh phấn hồng, đôi mắt tràn ngập nhu tình, đôi mi thon dài nhẹ nhàng chớp động.
- Sau này, em ở bên cạnh bác gái, thì cũng có thể thay anh chiếu cố bà, mặt khác, em cũng có thể học thêm kinh nghiệp quản lý doanh nghiệp nữa.
Hàn Đông không nói thêm gì, chỉ gắt gao ôm lấy Kiều San San.
Hắn còn có thể nói gì nữa đây. Lúc này, atrong lòng Hàn Đông chỉ có vô tận cảm động.
Hai ngày này, hai người giống như sắp phải sinh ly tử biệt vậy, cảm thấy mỗi khắc thời gian đều rất quý giá, mỗi một khắc đều hận đều không thể đem đối phương dung nhập vào trong thân thể mình.
Thời gian vội vã trôi qua, ba ngày thời gian nháy mắt đã không còn nữa.
Ngày hai mươi hai tháng tư, Hàn Đông lái xe, đưa Kiều San San đến sân bay Thục Đô.
Đứng ở lối vào, hàn đông gắt gao ôm chặt kiều san san, thật lâu không có buông ra.
- Hàn Đông, em phải đi đăng ký rồi.
Kiều San San ở trong ngực Hàn Đông, hạ giọng nói.
Hàn Đông hít sâu một hơi, buông Kiều San San ra, khẽ mỉm cười, nói:
- Được rồi, em lên máy bay đi, có thời gian, anh sẽ đến gặp em.
Kiều San San gật đầu, kéo hành lý đi vào trong.
Mười phút sau, một chiếc máy bay gào thét phóng lên trời xanh.
Hàn Đông tựa vào bên cạnh xe, ngửa đầu nhìn máy bay trên bầu trời, trong lòng cảm thấy mất mát.
Hắn cảm thấy, giờ khắc này, dường như tâm hắn cũng đã theo máy bay bay đi mất.