Đô Thị Thiếu Soái Tác Giả: Nhất Khởi Thành Công
-----oo0oo-----
Chương 402-1: Huyết chiến trên cách đồng hoang (II)
Nguồn: MT
Sưu Tầm Goncopius -- 4vn
Kiếm quang giết người luôn đặc biệt sáng rực, máu vừa mới chảy ra bao giờ cũng vô cùng tươi.
Hai vị đại hán cường tráng trước tiên đánh về phía Dương Phi Dương, trong ấn tượng của bọn chúng thì nữ giới luôn dễ đối phó, bọn chúng không ngờ được rằng mình chọn lựa lại là ma quỷ, Dương Phi Dương cứng rắn đánh ra như lưỡi của rắn độc xuyên qua cổ họng của bọn chúng, máu tươi liền phun ra.
Dưới ánh nắng chiều tà, thân hình cứng rắn nhuốm máu tươi lóe ra màu đỏ quỷ dị.
Bon Hoàng Thiên Hùng đều ngẩn ngơ kinh sợ, không ngừng được liền lùi sau mấy bước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào yết hầu bị dây thép xuyên qua, từ trong sâu thẳm cảm thấy sự độc ác của Dương Phi Dương, ngay sau đó vì sợ hãi mà trở lên điên cuồng.
Hoàng Thiên Hùng rút súng lục ra, giơ cao gào lên giận giữ:
- Giết, giết bọn chúng!
Sở Thiên tay phải lay động, trong nháy mắt hai phi tiêu cắm vào cổ tay cầm súng của Hoàng Thiên Hùng, tựa như đeo hoa tươi ở cổ tay phải.
Gần hai trăm nam nữ dũng mãnh cầm các loại vũ khí vọt về phía bọn Sở Thiên, khí thế như muốn tiêu diệt hết thảy các sinh vật.
Khi bọn hung đồ thay đổi vị trí, trong nháy mắt đám người Phong Vô Tình rút súng nạp đầy đạn từ trong lòng ngực ra, khóe mắt toát ra sát khí đằng đằng, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh tuy có trong tay binh khí nổi tiếng, nhưng lại không nói lên là họ không biết dùng súng, bọn họ xuất thân từ bộ đội đối với việc quen thuộc súng ống, sử dụng lư hỏa thuần xanh cũng không có gì lạ.
Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh và Khả Nhi đứng xếp thành hình tam giác.Khả Nhi chuyên bắn người có súng, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh bắn tỉa bọn người phía trước, Dương Phi Dương dùng dây thép bảo vệ cá lọt lưới ở dưới súng, cho dù kẻ ác trốn thoát khỏi đầu súng cũng không thể tới gần bọn Sở Thiên.
Rầm Rầm Rầm.
Tiếng súng không ngừng vang lên, sau tiếng súng lúc nào cũng ba mạng người ngã xuống.
Hai vị hung đồ ở giữa, rút súng ra nhằm rút ra một chỗ trống để nổ súng, thật không dễ gì mà đợi được cơ hội, đang muốn bắn lén vào khe hở, đột nhiên tiếng súng vang lên liên tục, bọn họ chỉ kịp cảm thấy giá lạnh trên trán, liềm chận rãi ngã trên đất rồi chết.
Khả Nhi có tài bắn súng như thần, đương nhiên không cho bọn chúng có cơ hội bắn lén.
Hai vị hung đồ thấy mất đi một người, liền vội đem khảm đao của mình vứt xuống đất, tay vừa giơ lên sờ vào súng lục, tiếng súng lại liên tiếp vang lên, Khả Nhi bắn chuẩn xác vào đại não của họ, một giây cơ hội sinh tồn cũng không lưu lại cho bọn họ.
Hung đồ vọt tới từ khắp nơi, dường như không chút sợ hãi súng lục của bọn Phong Vô Tình, cầm khảm đao đánh nhào tới, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh bình tĩnh ứng chiến, liên tiếp bóp cò giết hết mười mấy tên hung đồ trong tốp đầu xông tới, vài tên hung đồ cũng có chút thông minh khi thấy quân xung phong phía trước chết qua nhanh liền lăn trên đất tiến tới, muốn lấy tốc độ để làm nhiễu loạn trận tuyến của bọn Phong Vô Tình.
Một người đàn ông dáng người hơi béo lăn loạn xạ trên đất, không ngờ lại lăn ở dưới chân Sở Thiên liền vội định thân muốn dùng khảm đao chặt hai chân Sở Thiên, ai mà biết vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy nụ cười sáng lạn của Sở Thiên, còn chưa kịp phát lạnh đã bị phi tiêu trong tay Sở Thiên ấn vào mặt hắn, hệt như đậu phụ giết chết gã.
Hoàng Thiên Hùng ôm lấy cánh tay phải bị tàn phế một nửa, đã chạy trốn ra phía ngoài hơn mười thước, thấy lần đầu công kích đã chết hai mươi mấy người trong lòng không khỏi ớn lạnh, không ngờ bọn Sở Thiên lại có hỏa lực cường đại thế, nhưng cũng không cam tâm để cho bọn Sở Thiên chạy trốn mất.
Vì thế, Hoàng Thiên Hùng một bên bảo thân tín chuẩn bị nổ súng một bên hét lên giận dữ nói:
- Lên, lên nào, đạn trong súng của bọn chúng sớm muộn gì cũng hết, thừa lúc chúng thay đạn liền đánh áp sát tới!
Hung đồ xung phong cảm thấy lời của Hoàng Thiên Hùng nói có lý, bèn càng công kích mãnh liệt hơn, bốn năm mét đất trống đã chất đầy thi thể, lượt đạn đầu của bọn Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cuối cùng cũng đã bắn hết, tiếng súng tạm thời ngừng vang, ngay cả súng của Khả Nhi cũng không bắn nữa.
- Giết!
Công kích khoảng cách gần của bọn hung đồ cũng bắt đầu rồi, phát ra như núi lửa vậy.
Nhưng vọt lên mấy bước bọn hung đồ phát hiện mình nhầm rồi.
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh không hề đổi đạn mà là lấy ra một khẩu súng khác, ngay cả chút thời gian cũng không cho bọn hung đồ, hai người lại bắn ra những viên đạn chết người, sau tiếng súng vang lên, trên mặt đất lại có gần hai chục thi thể ngã xuống.
Hoàng Thiên Hùng vẻ mặt cực kỳ tức giận, rồi lại thể hiện không có cách nào, chỉ có thể hô to với bọn thân tín bên người:
- Nổ súng, nổ súng!
Ba gã thân tín nắm súng lục, vừa ngắm ngay vào bọn Sở Thiên, Khả Nhi vốn đã tịt ngòi súng lục trong nháy mắt khôi phục lại sức lực, họng súng rầm rầm rầm vang lên, ba phát đạn giống như dấu hiệu của họ, trực tiếp đi qua hơn trăm hung đồ, đâm vào ấn đường của chúng.
Không có tiếng kêu thảm thiết, chỉ có máu tươi bay tứ túng.
Hoàng Thiên Hùng sau lưng họ bị máu tươi bắn đầy mặt, sợ tới mức ngồi xụp xuống trốn về sau cột gỗ của doanh trướng.
Bọn Phong Vô Tình cuối cùng cũng đổi đạn. Nhưng tất cả động tác dường như chỉ dùng một thời gian cực ngắn để hoàn thành.
Hơn nữa lần này họ là hai tay cầm súng.
Bọn hung đồ cuối cùng cũng dao động, vũ khí lạnh của mình còn chưa rút ra đã bị người ta giết chết rồi, liều mạng kiểu này có vẻ không có ý nghĩa gì, đơn thuần chỉ là bước lên nộp mạng mà thôi, bọn họ tuy không sợ chết nhưng cũng không nhất thiết phải chết vô ích như vậy.
Gió trên thảo nguyên từ từ thổi qua, gần trăm thi thể trên đất đã tản ra mùi máu tanh, bao phủ lấy doanh trướng mãi không tan.
Hoàng Thiên Hùng cũng cảm thấy được đã đến đường cùng, bèn một bên cho người đi xin viện trợ từ “Thiên Lang” một bên di chuyển tới chỗ buộc ngựa.
Anh ta biết tài bắn súng chuẩn xác của Khả Nhi, nên mỗi bước di chuyển hết sức cẩn thận, hơn nữa đều có vật che.
Sở Thiên thấy bọn hung đồ đâng từ từ rút lui, vẻ mặt bình tĩnh ra lệnh cho bọn Phong Vô Tình, nói:
- Giết hết đi!
Đây đều là bọn hung đồ vô cùng tàn bạo, giết chết bọn chúng cũng không quá đáng, vụ sát hại hôm nay chắc chắn sẽ kết thù không đội trời chung với “Thiên Lang”, nếu tha cho những người này, sau khi chúng trở về bên cạnh “Thiên Lang” chắc chắn sẽ lại đối phó với mình.
Để chúng có cơ hội một lần nữa đối phó với mình thì chi bằng giờ cứ giết luôn cái bọn vốn đã đáng chết này đi.
Theo mệnh lệnh của Sở Thiên, súng của bọn Phong Vô Tình lại nổ tiếp, bọn hung đồ đã khiếp đảm rồi, đừng nói tới tổ chức tấn công mà ngay cả đến chạy thoát thân cũng trách hai chân chạy quá chậm. Thấy bọn Phong Vô Tình nổ súng số còn lại gần trăm hung đồ vộ xoay người bỏ chạy, chạy về chỗ ngựa ở gần nhất, chúng tin rằng sau khi lên được ngựa là có cơ may sống rồi.
Bọn hung đồ chạy tan tác khiến bọn Phong Vô Tình không cần bố trí canh phòng, toàn bộ đều tản ra đuổi giết bọn hung đồ chạy trốn.
Sở Thiên nhìn thấy Hoàng Thiên Hùng ngồi phía trước, khẽ cười nói:
- Phi Dương, lôi Hoàng Thiên Hùng qua đây!
Dương Phi Dương như đang khẽ cười, lắc lắc cái dáng người như ma quỷ đi về phía Hoàng Thiên Hùng.
Hoàng Thiên Hùng sau khi nghe lệnh giết sạch của Sở Thiên thì đã run như cầy sấy bất chấp tài bắn súng của Khả Nhi cả người nhào tới con ngựa trắng, vẫn chưa kịp nhảy lên thì cảm thấy cổ bị xiết chặt, sau đó cảm giác lạnh buốt lan tới.
Dương Phi Dương dùng âm thanh ngọt ngào động lòng người hô:
- Đường chủ Hoàng, Thiếu soái muốn gặp anh, ngươi sao anh chào hỏi gì đã đi à?
Hoàng Thiên Hùng biết cổ mình bị buộc bởi vật gì, chính là cái dây thép độc ác kia, thì đến ý thức phản kháng cũng không có nữa.
Dương Phi Dương giống như đang dắt ngựa lôi Hoàng Thiên Hùng tới trước mặt Sở Thiên, dây thép vẫn như cũ buộc chặt lấy anh ta không hề được thu về.
Sở Thiên khẽ thở dài, sờ sờ mũi, thản nhiên nói:
- Đường chủ Hoàng, chúng tôi vốn chỉ muốn an toàn đi qua thảo nguyên hoang vắng, thật không ngờ cậu lại có ý giết bọn tôi, ép tôi phải ra tay. Đấy cậu xem, thảo nguyên này lại nhận thêm gần hai trăm thi thể làm màu mỡ thêm cho vùng thảo nguyên này rồi.
Hoàng Thiên Hùng biết mình khó lòng thoát chết, cũng bình tĩnh trở lại, hung tợn nói:
- Sở Thiên, anh đừng vội đắc ý như thế, Thiên Lang đã biết nơi đây xảy ra biến cố, hơn ngàn “Thiên Lang” tinh nhuệ đang tiến tới đây, các người sắp tiêu đời rồi, đừng hòng mà ra khỏi thảo nguyên hoang vu!
Tiếng súng cuối cùng cũng dừng rồi!
Phong Vô Tình, Nhiếp Vô Danh và Khả Nhi cũng đã quay lại rồi, thản nhiên nói:
- Không có người sống! Không ai chạy thoát!
Sở Thiên gật gật đầu, ra hiệu Khả Nhi cởi vải đỏ ra cho Mai Tử.
Mai Tử từ từ mở mắt, sau khi hai mắt thích ứng với ánh với ánh sáng mới nhìn khắp doanh trướng, cô đã cỗ gắng tưởng tượng hình ảnh thảm cảnh nhưng không ngờ lại thê thảm tới mức này, gần hai trăm hung đồ tất cả đều ngã xuống trong vũng máu, ngoài Hoàng Thiên Hùng và ngựa của anh ta thì hơn trăm doanh trướng đã trở lên yên ắng, máu tươi chảy khắp thảo nguyên.
Mai Tử trong lòng khẽ thở dài, tịch thu tài sản giết kẻ phạm tội trong lịch sử cũng không tới mức thế này?
Sở Thiên sai Dương Phi Dương buộc chặt Hoàng Thiên Hùng lại, có lẽ anh ta vẫn còn chút tác dụng, rồi đi về phía Mai Tử, vẫn có ý áy náy nói:
- Mai Tử, thật sự xin lỗi, liên lụy em rồi, đã làm em sợ hãi rồi!
Mai Tử lắc đầu, cười khổ nói:
- Sở Thiên, đây phải chăng là giang hồ trong truyền thuyết?
Sở Thiên không chút dấu diếm gật gật đầu, thành thạt trả lời:
- Đây đúng thật là giang hồ!
Mai Tử thoáng chút suy nghĩ gật gật đầu, ngày trước luôn không hiểu lời chị nói “Người trong giang hồ, thân bất do kỷ” trải nghiệm hôm nay cuối cùng cô cũng đã hiểu rồi, nếu Sở Thiên không giết bọn người thảo nguyên hoang vu này thì bọn Sở Thiên còn cả bản thân mình nữa cũng sẽ bị bọn chúng giết chết.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Đô Thị Thiếu Soái
Tác giả: Nhất Khởi Thành Công
-----oo0oo-----
Chương 402-2: Huyết chiến trên cách đồng hoang (II)
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Mai Tử nhìn sắc trời, lại đưa tay ra cảm nhận sự ướt át của gió, ánh mắt lo lắng chậm rãi nói:
- Sở Thiên, chúng ta mau đi thôi, nếu bọn “Thiên Lang” không kịp tới truy giết chúng ta thì chúng ta cũng bị mưa ướt hết mất thôi!
Sở Thiên gật đầu nói với bọn Phong Vô Tình:
- Đem Hoàng Thiên Hùng theo, nếu gặp Thiên Lang cũng có thể lấy cậu ta làm con tin!
Phong Vô Tình không trả lời, trực tiếp dùng hành động vứt Hoàng Thiên Hùng lên ngựa rồi trói mạnh anh ta vào với ngựa.
Bỗng nhiên, tai Sở Thiên khẽ động, vội nằm sấp xuống đất thám thính, âm thanh tùa xa loáng thoáng truyền tới hơn nữa lại rất đông người.
Lẽ nào “Thiên Lang” tinh nhuệ đã đánh tới? Làm sao lại thần tốc như vậy chứ?
Sở Thiên không dám nghĩ nhiều, lên ngựa hô:
- Dùng tốc độ cao nhất lên đường! Nhanh lên!
Bảy con ngựa lao đi trong nháy mắt, tạo thành một đường thẳng tiến về phía Lang Sơn.
Sở Thiên đoán không sai, kị binh dưới ánh hoàng hôn chính là Thiên Lang tinh nhuệ, Thiên Lang vốn đang luyện tập cho thủ hạ ở ngoài doanh trại chăn thả mấy chục cây số, bỗng nhận được tin doanh trại chăn thả bị công kích liền vội vàng chỉ huy hơn ngàn kị binh đánh trở lại.
Trên thảo nguyên hoang vu lại có người dám tập kích mình không phải là người ngông cuồng thì cũng là người hám lợi mất khôn.
Bọn Sở Thiên thúc ngựa thật nhanh không chút chậm trễ, trong lòng đều rõ một khi bị hơn ngàn kị binh của “Thiên Lang” đuổi tới, tiến hành chém giết thì với thế của sáu người ắt sẽ chôn thân nơi thảo nguyên mênh mông, cộng thêm vài cô hồn dã quỷ nữa.
Tuy khoảng cách giữa kị binh “Thiên Lang” và bọn Sở Thiên còn rất xa, nhưng trên thảo nguyên mênh mông, một nhìn trăm dặm, dễ dàng phát hiện bọn Sở Thiên đang thúc ngựa chạy băng băng, “Thiên Lang” vung mạnh tay, tự mình dẫn theo năm trăm kị binh đuổi theo bọn Sở Thiên, còn lại năm trăm kị binh thì đi thăm dò ở doanh trại chăn thả.
Mấy chục phút sau, bon Sở Thiên đã từ từ tới gần lâu đài cổ Lang Sơn, mà năm trăm kị binh truy đuổi phía sau cũng càng ngày càng gần, Sở Thiên biết chạy thêm hơn chục phút nữa cũng sẽ bị bọn kị binh tinh nhuệ của “Thiên Lang” đuổi tới. Tuy bọn Phong Vô Tình vẫn cõn sót lại hơn trăm viên đạn nhưng cũng chỉ là vô bổ, lúc này chỉ có con đường là liều mạng mà thôi.
Sở Thiên dừng ngựa quay người lạnh lùng nhìn bọn kị binh của “Thiên Lang” đang đuổi theo ở phía xa, quát:
- Vô Tình, Vô Danh, hai người cùng em ở lại đây, tình thế tất phải ngăn sự công kích của kị binh Thiên Lang. Phi Dương và Khả Nhi nhanh chóng hộ tống Mai Tử rời khỏi đây, nhanh lên!
Phong Vô Tình và Nhiếp
Vô Danh quay ngựa đến đứng bên canh Sở Thiên rồi rút súng ra.
Bọn Khả Nhi lại gần như đồng thanh hô lên:
- Không!
Trong lòng họ biết rõ, cho dù tài giỏi thì muốn dựa vào hơn trăm viên đạn để ngăn năm trăm kị binh Thiên Lang, là một việc không có khả năng chút nào huống hồ năm trăm kị binh đi doanh trướng sẽ rất nhanh hợp lại đánh tới.
Đây không phải là trận chiến thập tử nhất sinh mà là chắc chắn chết.
Mai Tử nhìn truy binh phía sau, cũng biết rõ khó mà trốn thoát. Tuy ngựa của trại Cáp Nhĩ tinh tráng dưới thân mọi người nhưng kỹ thuật cưỡi ngựa của bọn Sở Thiên không thể bằng vói nhóm truy binh kia, sớm muộn cũng bị cuốn vào hỗn chiến, cuốn vào hỗn chiến rồi thì chắc chắn sẽ chết không còn nghi ngờ gì nữa.
Bỗng Mai Tử ngẩng nhìn lâu đài cổ Lang Sơn, hét lên:
- Tất cả vào lâu đài cổ, vào lâu đài cổ!
Tuy vào lâu đài cổ Lang Sơn thì cũng là tự hãm tuyệt cảnh, vì ba mặt của lâu đài cổ Lang sơn là núi, chỉ cần bị kị binh Thiên Lang chặn lối ra thì có chạy đằng trời, nhưng vào lâu đài cổ Lang sơn chí ít cũng chống lại được chốc lát, mà giây phút này cũng không chắc là cơ hội sống.
Sở Thiên vừa rồi cũng không phải không nghĩ tới lâu đài cổ Lang Sơn, nhưng nhìn qua vài lần đoán đó là đường cùng không có ý nghĩa gì hết, trong tình huống không có trợ giúp thì tiến vào Lang Sơn đơn thuần chỉ là cho người ta bắt rùa trong hũ, thay vì bị người ta bao vây cho đói chẳng bằng cứ đấu một trận cho sướng.
Khi Sở Thiên còn đang do dự thì Mai Tử cưỡi ngựa chạy tới, tay phải vỗ mạnh vào vai Sở Thiên, nghiêm túc nói:
- Sở Thiên, hãy tin em, các anh vào Lang Sơn đánh chặn, giờ em sẽ đi gọi cứu binh.
Sở Thiên sững sờ, nhưng thấy vẻ chân thành của Mai Tử vẫn gật gật đầu.
Mai Tử thấy Sở Thiên đồng ý khẽ cắn môi, nét mặt biểu lộ vẻ kiên nghị, nói:
- Sở Thiên, các anh cố gắng chịu đựng, em nhất định quay lại!
Sau khi nói xong, Mai Tử cũng không đợi Sở Thiên đồng ý, phát hai roi liên tục, Lúc này mới lộ ra kỹ thuật cưỡi ngựa tinh xảo của cô, nằm sấp trên lưng điều khiển ngựa, tốc độ đột nhiên tăng mau, ngựa Cáp Nhĩ chạy càng lúc càng nhanh như muốn bay lên vậy, sau giây lát đã biến mất khỏi tầm mắt của bọn Sở Thiên.
Sở Thiên hơi kinh ngạc, thật không ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa của Mai Tử lạ cao siêu như vậy, nếu không phải dẫn theo năm người bọn họ thì với tốc độ của Mai Tử cô sớm đã về tới trại Cáp Nhĩ rồi, mà không phải đi cùng thong dong nhàn rỗi với mình. Tuy Sở Thiên không có mấy hi vọng với việc Mai Tử đi gọi cứu viện, theo hắn thấy thì Mai Tử nhiều nhất là về trại Cáp Nhĩ tìm viện trợ, nhưng “Thiên Lang” là ông trùm nơi thảo nguyên hoang vu này có ai lại vì bọn người Sở Thiên mà đi đắc tội với người của thảo nguyên hoang vu chứ?
Nhưng, Mai Tử rời đi an toàn cũng làm cho Sở Thiên trong lòng an ủi chút ít, ân oán giang hồ không cần liên lụy tới cô ấy.
Bọn Sở Thiên cuối cùng đã tiến vào lâu đài cổ Lang Sơn trước khi bị kị binh Thiên Lang bao vây.
Lâu đài cổ Lang Sơn dựng ở trên núi, tựa như răng khảm vào gò đất, toàn lâu đài cổ có hai tầng giống như nơi của góc nhìn u linh vậy, hoàn toàn thờ ơ với nắng mưa lâu năm, không hề bận tâm tới việc lâu ngày không tu sửa.
Lâu đài cổ tuy có bị phá hủy nhưng phần lớn vẫn được bảo vệ nguyên vẹn. Của thành dày tới ba tấc, đủ để ngăn cản va chạm mạnh của đá lăn, bốn phía đều là đồng ruộng bát ngát, nhưng vì được xây dựng trên đỉnh núi cao thật có khí thế của người canh giữ.
Chủ yếu là cửa thành chỉ rộng có nửa mét, chỉ cho phép một người tiến vào.
Sở Thiên suy nghĩ chốc lát, để Khả Nhi và Dương phi dương canh cửa vào, ba khẩu súng và năm mươi viên đạn, còn mình dẫn Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Tình còn cả tên sống dở chết dở Hoàng Thiên Hùng nữa cùng lên tường thành lâu đài cổ.
Đứng trên tường thành, nhìn trời âm u dần còn cả kị binh Thiên Lang đang tiến dần tới, trong lòng Sở Thiên ngược lại lại trở lên ổn định hỏi:
- Vô Tình, các anh còn bao nhiêu đạn vậy?
Con số này cho thấy rõ, bọn Sở Thiên cho dù thế nào đi nữa, cho dù không phát nào trượt cũng chỉ có thể giết chết được một trăm mười bảy người.
Còn thừa lại số kị binh Thiên Lang chỉ sợ là phải dùng vũ khí lạnh mà giết rồi.
Bọn Sở Thiên đứng trên tường thành một lát, năm trăm kị binh đã toàn bộ lao tới hết tốc lực, tựa như mây di chuyển trên thảo nguyên vậy.
Nhờ ánh sáng nơi chân trời xa mà bọn Sở Thiên vẫn có thể nhận ra đặc trưng của kị binh Thiên Lang.
Hơn năm trăm kị binh cùng cưỡi một loại ngựa, toàn bộ đều dùng khăn đen kẹp đầu, người mặc trang phục võ sĩ hơi ngả đen, áo lộ cánh tay, lưng đeo cung tên lưng áo dắt dao, da màu đen hoẵng, dao dắt nghiếng, mặc áo khoắc đen. Khi cưỡi ngựa phi nhanh áo bào rộng như một đám mây tung bay phía sau. Đối lập với trang phục kẹp dây lưng, nhất cử nhất động đặc biệt hiện ra rõ ràng vẻ đẹp của từng đường nét, tự nhiên mà phóng khoáng.
Tên cầm đầu khoảng chừng ba mươi tuổi, đỉnh đầu trọc, trên đầu kẹp khăn trắng, tay phải nắm chặt quỷ đầu dao, không mặc áo khoác đen mà mặc áo giáp chế ngực, dáng người dũng mãnh, ánh mắt có thần lóng lánh, có khí khái không giận mà uy.
Sở Thiên không do dự mà khẳng định, người đó chính là “Thiên Lang” bá chủ của thảo nguyên hoang vu.
Thiên Lang thấy bọn Sở Thiên đứng trên thành lâu thì vẻ mặt cực khinh thường, cười ha hả ba tiếng, liền rút tiễn trong túi, giương cung, bắn tên, bắn ra liên tiếp ba tên Lang Nha, động tác liền mạch dứt khoát khiến người nhìn không chút cảm giác lạ nào.
Ba tên Lang Nha bay ra như ánh chớp linh hoạt sắc bén phóng tới phía Sở Thiên.
Sở Thiên không chuyển động, nụ cười trên mặt thản nhiên phóng khoáng, không hề sợ mũi tên Lang Nha đang bắn tới.
Ba mũi tên Lang Nha không hề đâm vào bọn Sở Thiên mà đều cắm vào tường thành che nửa người họ.
Phía chân trời đã tắt hẳn nắng, gió lạnh ập tới mang theo ẩm ướt tới.
Ba mũi Lang Nha cắm vào ba chỗ sâu ba tấc, cho thấy kỹ thuật bắn tên tinh xảo và kình khí mạnh mẽ của “Thiên Lang”.
Năm trăm kị binh Thiên Lang cùng hò reo, ai nấy tinh thần phấn chấn.
Trong lòng Thiên Lang có chút hoảng hốt, bọn Sở Thiên thấy tên Lang Nha của gã lại không tránh không né, định lực này thât đáng kinh ngạc.
Bỗng nhiên, Sở Thiên phát ra một trận cười kinh thiên, thảo nguyên vắng vể trong nháy mắt như lay động run rẩy, thanh thế khiến người ta sợ hãi.
Đùng đoàng!
Tiếng sấm kinh người như phụ họa cho Sở Thiên, nổ vang cả gần ngoài lâu đài Lang Sơn, động tới mức tai mọi người đều kêu ù ù, ánh chớp căt ngang màu trời mờ mịt, chiếu lên bình nguyên hoang dã sáng như ban ngày, hiện ra cỏ cây đang đưa điên cuồng.
Cảnh tượng đáng sợ.
Đợi sau khi tiếng sấm qua đi, Thiên Lang khẽ phất tay, mấy chục kị binh thắp đèn, chiếu rọi cho lâu đài cổ Lang Sơn như đang phát sáng.
Thiên Lang đã có thể nhìn rõ ánh mắt của bọn Sở Thiên, cũng nhìn thấy tên Hoàng Thiên Hùng bị bịt kín miệng trong lòng đoán được bọn Sở Thiên là người tập kích doanh trướng chăn thả. Tuy không biết bọn Sở Thiên làm thế nào giết chết hai trăm người nhưng món nợ này tính lên đầu bọn hắn cũng là đủ đâu!
Thiên Lang vân khí tới, trên mặt nở nụ cười, đột nhiên hét:
- Các ngườii là ai? Lại dám chém giết anh em của Thiên Lang tôi, còn dám bắt cóc anh em kết nghĩa của tôi, lẽ nào các người không sợ chết dưới quỷ đầu đao của Thiên Lang sao?
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đô Thị Thiếu Soái
Tác giả: Nhất Khởi Thành Công
-----oo0oo-----
Chương 402-3: Huyết chiến trên cách đồng hoang (II)
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Sở Thiên bước lên trước hai bước, túm Hoàng Thiên Hùng chắn trước mặt mình, chợt quát lớn:
- Thiên Lang, tôi vốn không có ý đối địch với anh, nhưng anh em kết nghĩa của anh quyết đòi mạng chúng tôi, phải biết ở trước mặt tôi, thần cản thì giết thần, quỷ cản cũng giết quỷ, tuyệt đối không nương tay!
Năm trăm kị binh nghe lời nói ngông cuồng của Sở Thiên không kìm nổi liền ào ào mắng chửi, tình cảm cuộn trào mãnh liệt.
“Thiên Lang” đánh thế võ, cắt ngang dừng mắng chửi thuộc ha, hô:
- Quả nhiên tuổi trẻ anh hùng, xương cốt sắt thép, tôi thích nhất con người rắn rỏi. Nếu các người chấp nhận vứt bỏ vũ khí đầu hàng, đưa trả Hoàng Thiên Hùng, quỳ trước ngựa tôi nguyện vĩnh viễn trung thành thì Thiên Lang bảm đảm các ngươi sẽ có mỹ nữ của cải và quyền lực dùng không hết, so với việc người trẻ như vậy mà phải chết ở lâu đầi cũ nát này thì tốt hơn vạn lần!
Sở Thiên lập tức lộ ra Minh Hồng chiến đao, cười dài, cầm đao chỉ về phía Thiên Lang nói:
- Ít nói lời vô ích thôi, Sở Thiên sao lại là người chịu đầu hàng kẻ khác, có bản lĩnh thì cứ phóng ngựa lại đây, để tôi xem kị binh Thiên Lang có thật là danh bất hư truyền không, cũng để các người xem Minh Hồng chiến đao này có thể uống được bao nhiêu máu tươi.
Thiên Lang trên mặt vô cùng tức giận, với địa vị của gã mà lại bị Sở Thiên giáo huấn, nhấc quỷ đầu đao lên, giận dữ nói:
- Nhóc con ngu dốt, chết đến nơi rồi còn dám ngông cuồng, tốt nhất các ngươi đừng có bị bắt sống, nếu không ta sẽ khiến các ngươi sống không bằng chết. Giết!
Quỷ đầu đao của Thiên Lang chỉ về phía lâu đài cổ Lang Sơn, đó là chỉ ý công kích.
Tiếng chân vang trời nổi lên, hơn trăm lị binh Thiên Lang đột nhiên lao ra, dùng vòng tròn trận thế như thủy triều đẩy mạnh áp sát, ai nấy giương cung cài tên chờ đợi, tiến lên một cách ngay ngắn trật tự, cho thấy họ đều là kị binh tinh nhuệ.
Không khí càng thêm căng thẳng.
Sở Thiên lấy ra năm chiếc phi tiêu, thản nhiên nói:
- Vô Tình, Vô Danh, hai ngươi giữ vững bắn xa, hung đồ trong vòng hai mươi mét trở lại để em chăm sóc!
Phong Vô Tình va Nhiếp Vô Danh khẽ gật đầu, hai tay đã nắm lấy súng lục.
Hơn trăm kị binh Thiên Lang đã tiến tới gần ba mươi mét rồi, cung tiễn trong tay sớm đã nhắm vào bọn Sở Thiên, nhưng khổ nỗi Hoàng Thiên Hùng trong tay Sở Thiên nên trước sau vẫn không dám bắn tên, sợ ngộ thương người anh em kết nghĩa của Thiên Lang.
Trên mặt Sở Thiên vẫn vẫn giữ nguyên nụ cười, bình tĩnh nói:
- Giết!
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Tình từ chỗ nấp ló ra, hai súng liên tiếp vang lên, “bàng, bàng, bàng”, hai mươi tư phát súng chọc thủng màn đêm tĩnh lặng, thân hình gào thét tiến công của Thiên Lang kị binh uy phong phía trước lộn xộn lăn xuống ngựa, khiến người ngựa lên sau đều ào ào ngã, không còn cách nào duy trì trận hình và nhuệ khí xung phong, một đống hỗn loạn.
Thiên Lang thấy bọn Sở Thiên trong tay có súng, có chút giật mình, lui về phía sau vài mét, có mấy chục tên kị binh của mình chặn phía trước.
Thừa lúc quân giặc hoảng loạn, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh nhanh chóng đổi đạn, lại trốn trong vật che chắn.
Thiên Lang tức giận nhìn thuộc hạ ngã xuống chết trên mặt đất, đã mặc kệ sự sống chết của Hoàng Thiên Hùng, giận dữ gào:
- Bắn tên!
Lại một lần nữa hơn bảy mươi kị binh Thiên Lang, nghe thấy mệnh lệnh của Thiên Lang, lúc đầu có chút ngỡ ngàng rồi lập tức không chút do dự mà thi hành, hơn bảy mươi mũi tên nghiêng nghiêng bay ra, liên tực phát ra “vu, vu, vu”, may mà thành lầu đủ dày đủ cao sau khi bọn Sở Thiên ngồi xổm xuống, mũi tên cái thì cắm tan hoang tường thành, cái thì từ đỉnh đầu bay qua.
Nhưng hơn bảy mươi kị binh Thiên Lang đã thừa lúc tên áp chế ùn ùn kéo đến. Vị trí của bọn chúng sau khi bị trống kị binh Thiên Lang đã từ phía sau nhanh chóng lấp vào, hơn nữa khom người kéo cung chỉ cần bọn Sở Thiên thò đầu ra liền bắn ngay không chút lưu tình.
Bọn Sở Thiên hiển nhiên cảm thấy sự áp sát của kị binh Thiên Lang, cũng biết rõ không ít mũi tên bên ngoài đang đợi bọn họ thò đầu ra, đều không khỏi cười khổ, sau giay lát suy nghĩ, Sở Thiên mở miệng nói:
- Vô Tình, Vô Danh em giúp hai người cản tên, hai người tiếp tục bắn hai mươi người nữa!
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh chần chờ một chút, lo lắng Sở Thiên bảo hộ cho họ mà trúng tên, nhưng trước mắt cũng không có cách nào khác đành phải gật đầu.
Sỏ Thiên nắm chặt Minh Hồng chiến đao, gào to một tiếng, thừa dịp mọi người đang ngơ ngẩn kinh sợ liền bất thình lình đứng dậy, tay phải dồn đủ sức, quơ Minh Hồng chiến đao lên.
Mà kị binh Thiên Lang áp chế thấy Sở Thiên thò ra, liền ào ào bắn tên, hơn trăm mũi tên lần lượt vọt tới, như mưa phóng tới phía Sở Thiên, trong mắt Sở Thiên đã không còn mưa tên nữa, hắn giữ cho lòng tĩnh lặng dùng Minh Hồng chiến đao vẽ ra vòng tròn để ngăn trở mũi tên nhọn lại.
Tên nhọn bị Sở Thiên ngăn cản ào ào rơi xuống, Phong Vô tình và Nhiếp Vô Danh dường như đồng thời đứng dậy, hai súng tiếp tục bắn ra, bắn chết gần hai mươi tên kị binh Thiên Lang tiến lên trước bảy tám mét, cũng làm cho bọn kị binh phía sau ngã ngựa, thế tiến công có chút đình trệ. Mà bảy tám tên hung đồ đã xông tới dưới thành lầu nhao nhao xuống ngựa, đẩy mạnh vào của thành lâu đài cổ Lang Sơn.
Mở được cửa thành, mấy tên đó liều mạng chiu vào thông đạo đen thui hòng đem cho bọn Sở Thiên trong ngoài giáp công.
Ai biết, vừa mò vào giữa thông đạo liền hai tiếng “bàng, bàng” vang lên, hai tên hung đồ trước sau lại nhiều thêm một người chảy máu, chậm rãi ngã chết trên đất, còn bịt kín luôn đường vào của mấy tên hung đồ ở giữa.
Vừa lúc định nhấc hai xác làm bia đỡ tên thì một sợi dây thép ngay lập tức đánh tới, sắc bén đâm thủng cổ họng của chúng.
Một lát sau, thi thể đã chất đầy thông đạo, thông đạo tạm thời lại yên tĩnh trở lại.
Thây ngang khắp đồng, máu chảy thành sông.
Phía trước thành lầu đã có hơn năm mươi tên kị binh Thiên Lang ngã xuống, bọn Sở Thiên cũng gần dùng hết đạn, xung quanh đều là tên nhọn.
Thiên Lang vẫn luôn nhìn thuộc hạ anh dũng chiến đấu, không hề suy sét thương vong, gã chỉ quan tâm xem lúc nào bước lên được thành lầu.
Nhất tướng công thành vạn cốt khô! Thành công của bất cứ Tướng quân nào cũng có được từ việc đạp lên thi thể của người khác.
Quỷ đầu đao trong tay Thiên Lang lần nữa được giơ lên, hét:
- Công kích thành lâu!
Hiệu lệnh vừa đưa ra, mấy chục kị binh Thiên Lang dưới sự che chắn của tên nhọn nhanh chóng xông tới chân tòa thành lầu, lấy dây thừng móc thêm móc sắt ở thắt lưng ra đều ném lên phía thành lầu, rồi theo đường cũ leo lên, thân hình cực nhanh, trong chốc lát đã lên tới giữa.
Bọn Sở Thiên đang núp ở dưới tường dày của thành lầu, bỗng nghe thấy tiếng hét của Thiên Lang rồi lại thấy móc sắt rơi trên đỉnh tường, biết bọn chúng không vào được bằng đường cổng chính đành phải đánh chính diện, cả ba đều biết trận chiến cứng rắn sắp bắt đầu rồi.
Sở Thiên dùng Minh Hồng chiến đao cạy mấy cái móc sắt ra, nghe rất rõ tiếng té lầu kêu thảm thiết, tuy không ngã chết nhưng cũng gãy chân bọn chúng, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cũng học theo Sở Thiên, cạy bở móc câu gần đó.
Nhưng không lâu vài tên hung thú đã trèo gần tới thành lầu, Sở Thiên tay mắt lanh lẹ lấy ra năm cây phi tiêu phi ra trong nháy mắt, phi chuẩn xác cắm vào người bọn chúng, vài tiếng kêu “A A” thảm thiết, mấy tên hung đồ ôm chỗ bị thương từ từ ngã xuống.
Sở Thiên biết kị binh Thiên Lang sẽ như thủy triều công kích thành lầu, vội gọi nhỏ:
- Vô Tình, Vô Danh khiến bộn hung đồ dưới thành quan tâm tới cái khác mà không dám bắn tên đi, hai người lợi dụng lúc này mà bắn hết đạn ra đi, nhất định phải ngắn sự công kích dưới thành lầu lại, hung đồ trèo lên thành lầu có em đối phó.
Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh gật đầu, hai tay cầm chặt hai súng, đạn của hai người cộng lại cũng không tới hai mươi phát, tuy quý báu nhưng sống chết trước mắt không quan tâm nhiều nữa rồi.
Thành lầu rất nhanh đã có bảy tám tên hung đồ, Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh cũng tung người dậy, tiếng súng vang lên lại không phải bắn hung đồ trên thành mà là muốn bắn vào mười mấy tên của tốp kị binh Thiên Lang của tốp thứ 2 muốn đánh vào. Phong Vô Tình còn cố ý bắn bị thương vài con hắc mã, khiến chúng chạy như điên khắp nơi, nhiễu loạn tiến công của kị binh Thiên Lang.
Mà bảy tám tên hung đồ trên thành nghe thất tiếng súng đều theo phản xạ nằm ép xuống, sau khi thấy mình không bị sao thì nhổm dậy, láy đao ra xông về phía bọn Sở Thiên.
Sở Thiên trong tay sớm đã nắm phi tiêu, liên tiếp phi ra sắc bén cắm vào bọn chúng, nhưng không hề giết chúng mà là đánh nát đầu gối của bọn chúng khiến chúng không còn khả năng chiến đấu nữa, rồi giữ lại cho gào thét ở cổng thành để áp chế những tiễn thủ dưới thành.
Thân tín của Thiên Lang nhìn lâu đài cổ Lang Sơn đánh mãi không đổ, thò đầu nói với Thiên Lang:
- Có cần tập trung đội súng không vậy?
Lần tập luyện này, Thiên Lang không mang theo đội súng lục ba trăm người, với Thiên Lang mà nói thì trên thảo nguyên hoang vu mình chính là bá vương, nếu lúc nào ra ngoài cũng phải dẫn theo đội súng chỉ làm hạ thấp uy tín của mình mà thôi, huống hồ hơn ngàn kị binh bên cạnh thì ai mà địch được gã chứ?
Thiên Lang khinh thường hừ một tiếng, lạnh lùng nói:
- Đối phó với mấy tên nhãi nhép này còn cần đội súng lục thì cũng quá xem thường ta rồi! Thấy hỏa lực của chúng yếu rồi, đạn của bọn chúng cũng không còn nhiều, không chừng lần tiến công tiếp theo có thể đè sụp bọn chúng.
Tên thân tín của Thiên Lang gật gật đầu, cung kính trả lời:
- Đại ca nói rất đúng!
Bỗng từ phía tây tiếng chân trật tự vang lên, từ xa tới gần khí lực cực kì nhanh, nghe tiến chân, đoán rằng cưỡi tới phải hơn trăm người.
Sở Thiên cười khổ, lẽ nào năm trăm người đi doanh trướng chăn thả đã kịp tới tụ họp? Vậy thì thật sự chết rồi, không còn nghi ngờ gì nữa.
Sắc mặt Thiên Lang có chút biến đổi, gã nghe ra đó không phải là kị binh Thiên Lang của mình, cả thảo nguyên hoang vu có bốn thôn mười tám trại mà người có thiện mã tinh binh như vậy thì chỉ có một “Thiết y thập bát kỵ” không lâu trước thỏa hiệp với gã.
Sở Thiên núp sau tường, lặng lẽ nhặt mấy mũi tên đợi trận đánh cuối cùng của kị binh Thiên Lang
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Đô Thị Thiếu Soái
Tác giả: Nhất Khởi Thành Công
-----oo0oo-----
Chương 403-1: Huyết chiến trên cách đồng hoang (III)
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Đùng đoàng
Sấm sét vẫn nổ gần bên lâu đài Lang Sơn.
Sở Thiên khẽ thở dài không nói gì phát phi tiêu cho Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh, trận huyết chiến đã tới điểm cuối cùng rồi, đừng nói kị binh Thiên Lang có tiễn áp chế ngay cả đến cận chiến đơn thuần cũng không thể thoát khỏi bốn trăm tên kị binh.
Tiếng vó ngựa ngày càng gần, dường như còn kèm theo cả tiếng gọi ầm ĩ.
Ánh mắt Thiên Lang trở lên lạnh buốt, quỷ đầu đao hơi vung lên nói:
- Bố trí phòng bị!
Hai trăm kị binh Thiên Lang tự động nhảy ra tạo thành nửa hình tròn, khom người kéo tiễn, gắt gao bảo vệ Thiên Lang ở phía sau.
Tiếng vó ngựa cuối cùng cũng dừng lại cách kị binh Thiên Lang hai mươi mét, hơn trăm kị binh vừa xuất hiện bỗng đồng thanh hò hét nắm chặt đầu ngựa, hơn trăm ngựa chiến cùng đứng lại, thanh thế khiến người khác sợ hãi.
Một tiếng hò hét lại phá vỡ bầu trời đêm:
- Sở Thiên, Sở Thiên!
Trong lòng Sở Thiên khẽ rung động, hắn nghe ra đó là giọng của Mai Tử, không khỏi thầm kinh ngạc, cô ấy làm sao quay lại rồi? Chẳng nhẽ thật sự có cứu viện? Hay cô ấy bị Thiên Lang bắt hòng ép bọn người mình ra chứ?
- Sở Thiên, anh còn sống không? Anh vẫn sống chứ?
Mai Tử hét lên như người điên:
- Em đến rồi, bọn em đã đến rồi đây!
Sở Thiên rốt cục khẳng định Mai Tử là mang cứu binh tới trong lòng chợt lóe lên một tia vui mừng, rồi gật đầu với Phong Vô Tình và Nhiếp Vô Danh, ba người đứng dậy với vẻ đề phòng, tay phải Phong Vô Tình vẫn cầm chặt khẩu súng, nòng súng còn một viên đạn sau cùng.
Kéo Hoàng Thiên Hùng ra trước mặt, Sở Thiên mới dám nhìn toàn bộ cục diện lâu đài cổ Lang Sơn, Thiên Lang vẫn chỉ huy kị binh tinh nhuệ bao vây lâu đài cổ, gần trăm tiễn thủ trực diện với thành lầu trong tay đều cầm cung tiễn. Bên cạnh Thiên Lang có hơn trăm thân tín bảo vệ, vòng tròn có hai trăm kị binh bố trí phòng bị.
Mà cách Thiên Lang phía ngoài hai mươi mét có hơn trăm kị binh với đội hình chỉnh tề nhưng trang phục lại không giống với kị binh Thiên Lang, phía trước có hơn chục người khoác áo choàng hơi ngăm đen, tay trái cầm cung, toàn thân toát ra hàn khí, gần trăm kị binh phía sau thì mặc quần áo xám trên vai đeo hai súng săn, thắt lưng dắt dao găm, tinh thần ai nấy đều vô cùng hăng hái.
Một cô gái hơn hai mươi tuổi dừng ngựa trước mặt hơn trăm kị binh, đặc biệt khiến người khác phải chú ý. Dung mạo sinh đẹp lạnh lùng và vẻ mặt sung mãn dũng mãnh đã để lại một ấn tượng sâu sắc. Dáng vẻ của cô như khí chất và tự tin của Sinh Cụ Lai càng khiến cho người khác cảm thấy sự cứng cỏi quyết đoán, có sức sống vô hạn của cô và nhân vật anh hùng không biết khuất phục.
Mà Mai Tử lại đi theo bên trái của cô gái áo đen, ánh mắt nhìn thẳng vào lâu đài cổ để thăm dò tình hình sống chết của bọn Sở Thiên, vẻ mặt có chút lo lắng.
Sơt Thiên khẽ mỉm cười, vận đủ trung khí, hét lên như sấm:
- Mai Tử, bọn anh vẫn còn sống!
Mai Tử vẻ mặt hiên rõ sự vui mừng, không kìm được định phi ngựa qua nhưng cô gái áo đen mắt tinh tay lẹ đẩy người về phía trước giơ tay giữ chặt ống tay áo Mai Tử mà ngựa vẫn đạp móng trên cỏ, càng làm hiện rõ sát khí đằng đằng của của cô gái áo đen ngồi trên lưng ngựa, uy phong khắp chốn.
Thiên Lang nhìn khắp phía, khóe miệng phun ra khí lạnh, lạnh lùng nói:
- Oánh Tử Tử, cô quên hiệp định giữa chúng ta rồi sao?
Cô gái áo đen vẻ mặt vẫn bình tĩnh, thản nhiên trả lời:
- Tôi không quên!
Sở Thiên trong thành đương nhiên nghe rõ đối thoại của họ, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc. Thế giới này thật trùng hợp quá đi? Cô gái áo đen không ngờ lại là Oánh Tử Tử - người mà mình ngàn dặm xa xôi tìm kiếm? Hơn nữa cũng có chút bản lĩnh.
Thiên Lang hừ mạnh một tiếng, quỷ đầu đao chỉ vào cô gái áo đen, quát lên:
- Không quên là tốt rồi! Chúng ta đã đồng ý hiệp định không ai xâm phạm ai, trại Cáp Nhĩ mỗi năm phải cung tiến hai nghìn vạn, Thiên Lang tôi bảo đảm sự an toàn cho tất cả thôn dân trại Cáp Nhĩ trên thảo nguyên hoang vu. Giờ cô dẫn “Thiết y thập bát kỵ” tới bao vây chúng tôi là cớ làm sao?
Oánh Tử Tử khẽ thở dài nhìn Mai Tử rồi bình tĩnh nói:
- Giờ tôi lại muốn trao đổi với anh, trại Cáp Nhĩ hàng năm sẽ cung tiến ba nghìn vạn với điều kiện anh phải giao những người trong thành cổ kia cho tôi, anh thấy thế nào? Với sự thông minh của anh thì chắc chắn sẽ không từ chối chứ?
Thiên Lang sửng sốt rồi quay người nhìn lâu đài cổ, trong lòng có chút khó chịu, một người không chịu thua như Oánh Tử Tử thì làm sao lại chỉ vì mấy tên nhóc con trong thành cổ kia mà cung tiến nhiều hơn một nửa chứ? Lẽ nào giá trị của mấy tên trong thành lại cực cao?
Nghĩ tới đây, gã quaa tay chỉ về phía Sở Thiên nói:
- Hắn là người trại Cáp Nhĩ sao?
Oánh Tử Tử lắc đầu nói:
- Không phải!
- Vậy hắn là chồng cô hay người tình của cô?
Thiên Lang hỏi với vẻ quái đản.
Oánh Tử Tử vẫn lắc đầu:
- Không phải!
Thiên Lang sắc mặt hơi trầm xuống, tức giận nói:
- Không phải người trong tộc cũng không phải là người thân, cô dựa vào cái gì mà đòi trao đổi với tôi chứ?
Oánh Tử Tử khẽ thở dài, nhổ ra mấy chữ:
- Hắn là bạn của em gái tôi!
Sở Thiên trên thành lầu sờ sờ mũi, khóe môi nhếch cười, Oánh Tử Tử không ngờ lại là chị của Mai Tử, thế giới này thật sự quá nhỏ bé rồi.
Nghe câu nói của Oánh Tử Tử, Thiên Lang ngửa mặt lên trời cười dài, sau đó lắc đầu nói:
- Oánh Tử Tử, cô ngây thơ quá đấy, cô quá coi thường tôi rồi, mấy tên nhóc trong thành cổ đã giết ba trăm người của tôi còn bắt cóc người anh em kết nghĩa của tôi nữa. Nếu tôi để cho bọn chúng sống mà dời khỏi đây thì không phải để cho cả thảo nguyên khinh thường còn cả người của bốn thôn tám trại cười nhạo ta à? Đổi lại là cô, tôi mà giết hai trăm thôn dân trại Cáp Nhĩ thì cô có bằng lòng nhận một nghìn vạn rồi cho qua không?
Oánh Tử Tử lộ ra lưỡng xích tàng đao, nhìn chằm chằm Sở Thiên rồi thản nhiên nói:
- Nói vậy thì để đao tiễn nói chuyện đi!
Thiên Lang nhìn qua kị binh bên cạnh Oánh Tử Tử, ai nấy đều thân thể cường tráng, tinh thần hăng hái, bèn cười nói:
- Oánh Tử Tử, xem ra thanh niên trai tráng của trại Cáp Nhĩ đều được cô dẫn tới đây rồi, tuy người trại Cáp Nhĩ các người dũng mãnh thiện chiến, “Thiết y thập bát kỵ” lại càng nổi tiếng khắp bốn thôn mười tám trại. Nhưng trong mắt tôi các người không là cái đinh gì hết, giết các ngươi giống như bóp chêt một con kiến vậy.
Sở Thiên trong thành đột nhiên lên tiếng:
- Thiên Lang, sợ rồi sao!
Oánh Tử Tử nghe thấy Sở Thiên nói chuyện thì tò mò nhìn lên thành lâu, rồi lại nhìn xuống những thi thể dưới thành trong lòng hơi ngạc nhiên vì sự dũng mãnh của bọn Sở Thiên, mấy người với vài khẩu súng lại chặn được đường tiến công của Thiên Lang mà lại còn giết chết hơn trăm kị binh Thiên Lang trước cửa thành.
Thiên Lang nghe thấy tiếng nói của Sở Thiên liền quay đầu tức giận mắng:
- Nhóc con, Thiên Lang này sợ khi nào chứ?
Sở Thiên đẩy Hoàng Thiên Hùng phía trước rồi nhìn từ trên cao xuống nói:
- Nếu nắm chắc phần thắng rồi thi cần gì phải nhiều lời nữa!
Sắc mặt Thiên Lang thay đổi lớn, trong mắt ẩn chứa sự phẫn nộ, nếu như không phải trong tình huống đặc biệt thì gã có thể dựa vào binh lực mà chiếm ưu thê giết chết bọn Oánh Tử Tử. Nhưng kị binh Thiên Lang hôm nay đã huyết chiến hai giờ rồi, người ngựa đều mệt mỏi, đánh mãi mà không vào được thành Lang Sơn lại càng làm cho nhuệ khí giảm sút, so với khí thế hừng hực lúc mới tới thì giờ khác nhau một trời một vực.
Đánh nhau với Oánh Tử Tử, thì gã thật sự không nắm chắc phần thắng!
Ánh mắt Thiên Lang không ngừng nhìn về phía xa, gã đang rất mong chờ năm trăm kị binh đi doanh trướng chăn thả trong lúc này sẽ trở lại, vậy thì gã có thể hoàn toàn khiến bọn Sở Thiên và Oánh Tử Tử chết tại trận. Nhưng trời không chiều lòng người, ở nơi xa kia vẫn im phăng phắc ngoài tiếng sấm thì chẳng còn gì nữa.
Sở Thiên dường như đọc được suy nghĩ của Thiên Lang liền nhân cơ hội làm hao mòn ý chí chiến đấu của gã, quát:
- Thiên Lang, đừng vọng tưởng năm trăm kị binh kia sẽ tập hợp lại với anh, bon chúng sớm đã táng thân trong bụng sói rồi, nếu anh không sợ thì có dám đấu với tôi một trận sống chết không?
Thiên Lang vốn đang buồn bực chuyện năm trăm bon kị binh đi doanh trướng tới giờ chưa quay lại giờ lại bị những lời xằng bậy của Sở Thiên làm cho phập phồng không yên, liền giận dữ hét:
- Nhóc con ngu dốt, giết mày thì cần gì tới sự tinh nhuệ của ông đây chứ, quỷ đầu dao của ông cũng đủ tiễn mày sang Tây thiên gặp phật tổ rồi!
Lời vừa rời miệng Thiên Lang lập tức cảm thấy hối hận, như thế này rõ ràng là gã đã nhận lời thách đấu của Sỏ Thiên rồi.
Sở Thiên đang chờ chính câu nói này của Thiên Lang, nghe xong liền cười dài rồi nhảy người lên tường thành sao đó trở mình nhảy thẳng xuống, bay lượn tự do theo làn gió của thảo nguyên, tới cách Tiễn thủ của Thiên Lang mười thước thì đứng lại, động tác như nước chảy mây trôi, liền mạch dứt khoát, cho thấy rõ không thể xem nhẹ thực lực của Sở Thiên.
Oánh Tử Tử thầm khen Sở Thiên, chẳng trách lại không coi năm trăm kị binh Thiên Lang không là gì hết, uy phong này là của người phi thường mới có. Nhưng cô biết, Thiên Lang cũng không phải là tên vô dụng, nếu không có đầu óc và thân thủ hơn người thì làm sao gã lại có thể là bá chủ của cánh đồng hoang vu, lập tức chú ý tới hành động cảu Thiên Lang và thuộc hạ của gã.
Mắt Sở Thiên nhìn chằm chằm Thiên Lang, thản nhiên nói:
- Thiên Lang, tôi đã ra rồi, anh cũng mau chóng xuống ngựa để quyết chiến đi, nếu không dám thì cũng mau chóng đưa người của anh đi đi đừng làm tổn hại đén uy danh của kị binh Thiên Lang trên cánh đồng hoang vu!
Thiên Lang vẻ giận dữ, tay phải hơi ra sức, quỷ đầu đao kêu lên, hận nỗi không thể tiến lên trước tận tay giết Sở Thiên. Nhưng cảm thấy một mình ứng chiến thì có hơi mạo hiểm thật, trong lòng chưa cân bằng liền mâu thuẫn, thấy bọn thân tín bên cạnh đang nhìn mình, liền khẽ ho một tiếng.
Hai tên thân cận bên cạnh hiểu suy nghĩ của gã liền liếc mắt nhau, tay phải cầm tiễn kéo cung chuẩn bị bắn Sở Thiên, Oánh Tử Tử luôn trong trạng thái chuẩn bị khi thấy vai của bọn chúng hơi động liền lấy ra trước hai mũi tên đặt sẵn trên cung.
Cung tên được Oánh Tử Tử dương ra hết cỡ rồi nhanh chóng co lại phóng ra kình tiễn, vụt khỏi bờ vai cô, vừa chuẩn xác vừa cay độc mà còn đúng trước lúc chúng dương cung bắn.
Tên bay mang theo tiếng kêu “vù vù” đâm vào vai phải tên thân tín của Thiên Lang ngay lập tức hai tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người dường như cùng lúc ngã xuống khỏi lưng ngựa, cung tên trong tay cũng cùng rơi xuống luôn, lật tẩy âm mưu vừa rồi của bọn chúng.
Sở Thiên trong lòng thầm khen ngợi, tài bắn tên của cô Oánh Tử Tử thật là tuyệt vời, thời gian gấp gáp mà lại có thể bắn chuẩn xác như vậy.
Hai mũi tên này trong nháy mắt đã phá vỡ bất động giữa kị binh Thiên Lang và trại Cáp Nhĩ, hai đội người quân đều khẩn trương dương tên rút súng ra.
“Thiết y thập bát kỵ” bên cạnh Oánh Tử Tử hành động trước đánh đòn phủ đầu, ai nấy đều bắn ra liên tục ba mũi tên khiến cho mười mấy tên kị binh Thiên Lang đều ngã ngựa, mấy chục mũi tên của thuộc hạ Thiên Lang cũng bắn tới, tuy có bắn ngã vài người của trại Cáp Nhĩ, nhưng những mũi tên bắn vào “Thiết y thập bát kỵ” đều ào ào rơi xuống đất.
Tới giờ Sở Thiên mới hiểu tại sao lại gọi bọn họ là “Thiết y thập bát kỵ” rồi. Thì ra áo choàng trên người là chế tạo từ sắt, cũng không rõ ở thời đại này có ai lại thông thạo nghề rèn như vậy, lại có thể đập sắt thành chiếc áo mỏng như vậy.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
-----oo0oo-----
Chương 403-2: Huyết chiến trên cách đồng hoang (III)
Nhóm dịch Quan Trường
Nguồn: Mê truyện
Khung cảnh trước mắt trở lên hỗn loạn, Thiên Lang cũng không ngờ kỹ thuật bắn tên của “Thiết y thập bát kỵ” lại lợi hại như vậy hơn nữa người của trại Cáp Nhĩ ở phía sau vẫn con hai khẩu súng săn nữa, liều mạng mà đánh thì khó tránh khỏi thiệt thòi, bèn hét lên một tiếng:
- Dừng tay!
Kị binh Thiên Lang vốn định xông lên liều chết lập tức khựng lại xôn xao rồi lại bày trận bố trí phòng bị.
Không đợi Thiên Lang nói Oánh Tử Tử đã giơ tàng đao lên lóe lên hào quang sắc lạnh ra oai áp chế nói:
- Thiên Lang, anh được mệnh danh là bá chủ thảo nguyên hoang vu lại chấp nhận quyết chiến sinh tử với người ta, làm sao lại có thể để thuộc hạ dùng tên bắn lén chứ? Người trại Cáp Nhĩ tuy ít nhưng nguyện chiến đấu vì bạn bè!
Lời nói của Oánh Tử Tử đã từ coi bọn Sở Thiên là bạn của Mai Tử thành bạn của người trại Cáp Nhĩ, cũng thể hiện rằng cô nguyện làm địch thủ với Thiên Lang.
Thiên Lang nhìn phía sau Oánh Tử Tử hơn trăm đôi súng săn thì mới hối hận vì không đem theo ba trăm người của đội súng, không thì đêm nay cũng không phải chịu nhục thế này mà ngược lại có thể khiến chúng phải quỳ xuống xin tha.
Sở Thiên cảm động nhìn Oánh Tử Tử rồi gật đầu với Mai Tử, tiếp đó bước lên vài bước quát:
- Thiên Lang, có đánh hay không đây? Một lời là xong, lề mề nhu nhược sao gọi là binh sĩ chứ?
Lúc này Thiên Lang đã không còn đường lui, nếu liều đánh với bọn Oánh Tử Tử thì rất có khả năng cả hai đều thiệt, nhưng nếu bỏ chạy như vậy thì gã đã quá thảm hại rồi, quan trọng hơn là quá mất mặt trở thành lỗi nhục nhã của mình, liền nghĩ ra cách là tách Sở Thiên ở trước cổng Lâu đài cổ mới là thượng sách.
Nghĩ tới đây tay trái gã vỗ vào yên ngựa, thân hình cao lớn như khí cầu lửa bay lên vài lần lên xuống đã tới cách Sở Thiên ba mét, hai mắt bắn ra ngọn lửa thù hận, giạn dữ quát mắng:
- Nhóc con ngu đần, đêm nay tao sẽ lấy cái mạng nhỏ của mày!
Chân bước bay lên, quỷ đầu đao theo âm thanh đánh ra, sắc bén dũng mãnh.
Sở Thiên thần thái ung dung hiên ngang, vẻ bình tĩnh, nhưng trong lòng thầm giật mình, tuy biết Thiên Lang có tài nhưng chưa từng nghĩ đao pháp của gã lại lợi hại tới mức này, đao chưa tới đao khí sớm đã khóa chặt mình lại, lập tức lùi sau hai bước xoay mạnh thân vung Minh Hồng chiến đao ra nghênh chiến, cười lớn:
- Thiên Lang, cuối cùng thì cũng đã ứng chiến, đêm nay thì hãy bỏ mạng tại đây đi!
Thiên Lang nghe xong không hề tức giận mà ngược lại trở lên bình tĩnh, thân thể cao lớn đang bay lên bỗng hạ xuống, nghiêng nhào đầu về phía Sở Thiên tựa như chim kền kền từ cao bay xuống thấp để lấy thức ăn yêu thích, hai mắt chăm chú tập chung, khóe miệng vẫn bật cười vẻ tự tin kiêu ngạo, ‘Đinh’ chiến đao của Sở Thiên đẩy quỷ đầu đao của Thiêng Lang ra, hai bên đều cảm thấy khí huyết quay cuồng, khí lực khó mà tiếp tục, bên tai Thiên Lang bị cắt một miếng còn Sở Thiên cũng phải trả giá bằng một vết thương sâu trên vai.
Bọn Oánh Tử Tử tất cả đều nhìn về trận chiến của hai người trong lòng đề khiếp sợ, sự hung hãn của Thiên Lang họ đương nhiên biết, nếu không thì làm sao gã có thể chinh phục được thảo nguyên hoang vắng, nhưng thật không ngờ là Sở Thiên còn trẻ mà thân thể cũng cường tráng như vậy, lại có thể đánh ngang sức với cả Thiên Lang.
Thiên Lang thấy Sở Thiên có thể đánh thương được mình lại không hề tức giận mà ngược lại cười lớn nói:
- Nhóc con, xem ra mày cũng là một cao thủ, chẳng trách lại hống hách như vậy, cũng được, tao ở trên thảo nguyên hoang vắng hiu quạnh lâu rồi nay để máu tươi của mày hiến tế cho quỷ đầu đao trong tay tao vậy.
Dứt lời nghiêng người xông tới, trong nháy mắt tới bên phải Sở Thiên quỷ đầu đao trong tay liền lướt qua tạo ra ánh sáng lóa mắt, linh hoạt sắc bén đánh tới cổ trác Sở Thiên, khí thế cự kì uy mãnh.
Sở Thiên một bên giơ chiến đao chống lại bên cười nói:
- Thiên Lang, ngươi mới là kẻ ngông cuồng kiêu ngạo, năm trăm kị binh Thiên Lang của ngươi lại hạ không được mấy người trấn giữ lâu đài Lang Sơn, mà còn bồi thường hơn trăm mạng thuộc hạ, giờ lại bị ép cho phải tự mình ứng chiến mà không thấy xấu hổ à?
Những lời này như đinh đâm vào tim Thiên Lang, tấn công thành cổ thất bại trong nháy mắt in dấu trong đầu gã, lưu giữ trong sâu thẳm nội tâm hắn một bóng đen thế là Thiên Lang liền hoàn toàn trở nên nóng nảy, quỷ đầu đao mang theo đầy sự phẫn nộ chém ba đường về phía thượng trung của Sở Thiên.
Sở Thiên chỉ chờ Thiên Lang tâm thần hoảng loạn liền vung Minh Hồng chiến đao ngăn chặn những công kích luân phiên của gã, rồi nhảy ra khỏi phạm vi đao khí của quỷ đầu đao, toàn thân lập tức rơi vào trạng thái yên lặng chiến đao hương ra sườn, đao thế như có như không, đao khí hùng mạnh tiến về phía Thiên Lang.
Thiên Lang thân hổ rung mạnh lộ vẻ ngạc nhiên, bước sang trái một bước muốn chuyển áp lực khổng lồ mà Sở Thiên phát ra đi, Sở Thiên chính là chờ cử chỉ bị động này của gã. Minh Hồng chiến đao như trầm xuống rồi bỗng chỉ chếch lên người đi cầu vồng theo đao như cường tiễn rời cung vọt về phía Thiên Lang, đầy những tiếng kêu lại không có lời đáp bất luận là về tốc độ hay sức mạnh đều khiến mọi người xung quanh phải đổi sắc mặt.
Mọi người đều cho rằng Thiên Lang mất cơ hội rồi, khi đó ngoài lùi sau phòng thủ ra thì đã không còn cách nào cho gã nữa rồi, nên biết rằng cao thủ so chiêu chỉ cần sai một ly là đã đủ quyết định thắng bại rồi, huống hồ đây lại là một xông lên một lui lại như thế này?
Nhưng Sở Thiên xông tới nửa đường thì cảm thấy có gì đó là lạ, vì ánh mắt Thiên Lang không có chút hoảng loạn nào, bước đi cũng không hề hoảng loạn, chẳng lẽ gã cố ý để lộ sơ hở để dụ mình công kích sao? Nghĩ tới đây Sở Thiên chậm lại.
Quả nhiên đúng như dự đoán của mọi người Thiên Lang lùi sau hai bước nhưng lại lập tức mượn đà nhảy tới cả người và đao đánh về phía Sở Thiên hoàn toàn không bận tâm toái không môn mở ra, khi chiến đao của Sở Thiên săp đâm tới gã thì quỷ đầu đao trở tay đâm về phía cổ Sở Thiên.
Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên nhanh hơn một bước đâm tới ngực Thiên Lang trước nhưng khó mà đâm được vào vì minh hồng chiến đao bị ngực gã cản lại, Thiên Lang trên người sinh ra kình lực cực đại áp sát tới Sở Thiên nửa bước và quỷ đầu đao tiến gần hơn tới cổ Sở Thiên.
Minh Hồng chiến đao của Sở Thiên dùng hết sức đâm vào ngực Thiên Lang, biết ngay tên này mạc áo giáp mềm đao không thể xuyên qua được nên nửa phần khí lực còn lại khi quỷ đầu đao chém vào cổ thì nhanh chóng phản ứng, cúi đầu nghiêng qua rồi thuận tay đưa chiến đao ra đỡ lại.
Tuy Sở Thiên phản ứng cực nhanh, xong Thiên Lang đã biến bất lợi thành ưu thế, cự diện trở thành Thiên Lang tấn công còn Sở Thiên phòng thủ.
Keng!
Minh Hồng chiến đao đánh mạnh lên quỷ đầu đao phát ra tiếng vang lớn.
Sở Thiên đã đứng cách hai mét của vị trí ban đầu của Thiên Lang, khóe miệng có máu cười khổ. Còn Thiên Lang vẫn đứng tại chỗ quỷ đầu đao buông xuống thân đao còn chảy một tia máu tươi, vẻ mặt vô cùng đắc ý.
Gần bốn trăm kị binh Thiên Lang ai nấy đều phấn chấn, sĩ khí trong nháy mắt vùng trở lại.
Sở Thiên phát ra tiếng cười sảng khoái, khen:
- Thiên Lang, không hổ là bá chủ của thảo nguyên hoang vu! Đã! Rất đã!
Oánh Tử Tử có chút kinh ngạc, Sở Thiên dường như đã bại trận, làm sao còn có dũng khí như thế này chứ?
Thiên Lang thở dài, thu quỷ đầu đao lại quay người lên ngựa nhưng không hề phát lệnh công kích, mà khẽ khua tay nói:
- Chúng ta đi!
Gần bốn trăm tinh binh Thiên Lang và cả kị binh trại Cáp Nhĩ đều lộ vẻ ngạc nhiên, đây hoàn toàn không phải Thiên Lang bản tính hung tàn, Thiên Lang một kẻ diệt cỏ tận gốc như gã chiến thắng mà lại không truy giết thì là đổi tính rồi hay là thỉnh thoảng cho thấy vẻ lương thiện?
Trong lòng tuy có ý nghĩ nhưng mệnh lệnh của thiên Lang không ai dám không nghe theo, vì thế gần bốn trăm tinh binh đi theo Thiên Lang về phía kị binh trại Cáp Nhĩ. Oánh Tử Tử thấy tinh binh thiên Lang chịu lui đi thì cũng không rõ tại sao, nhưng vẫn khua tay ra hiệu kị binh trại Cáp Nhĩ nhường đường.
Sở Thiên thu Minh Hồng chiếnn đao, trên mặt hơi mỉm cười, vẫy tay với bọn Phong Vô Tình trong thành ra hiệu cường địch đã lui rồi.
Bọn Phong Vô Tình gật gật đầu, buông bỏ súng lục đề phòng, nhấc Hoàng Thiên Hùng từ trong thành đi ra.
Sau khi đi được hơn mười dặm, thân tín của Thiên Lang không kìm nổi bèn hỏi:
- Lão đại, sao không giết tên nhóc con kiêu ngạo đó đi?
Thiên Lang không trực tiếp trả lời, vẫn với vẻ dũng cảm ngồi trên lưng ngựa, hai mắt lóe lên quang huy nói:
- Tên nhóc đó là một nhân vật lợi hại, thân thủ cũng rât khá, sở dĩ giờ ta chưa giết hắn là vì ta không muốn mai sau ta sẽ quá cô đơn.
Mấy vị thân tín cái hiểu cái không gật gật đầu, bọn chúng vẫn không hề phát hiện Thiên Lang đã chuyển tay trái cầm cương, tay phải buông thõng xuống bên chân khẽ run và máu tươi nhỏ ra từng rọt chầm chậm.
Máu tươi trên quỷ đầu đao là của ai thì chỉ có Sở Thiên và Thiên Lang biết mà thôi.
Từ không xa tiếng vó ngựa hỗn độn truyền tới nhưng thanh thế vẫn rất lớn, Thiên Lang nhận ra đó là thuộc hạ đi doanh trại chăn thả của mình, bọn chúng được huấn luyện bài bản làm sao lại có thể hoang mang vậy? Chẳng lẽ bọn chúng cũng gặp phải cường địch?
Đang lúc nghi ngờ mấy trăm tinh binh Thiên Lang đã xuất hiên trong tầm mắt, người lãnh đạo là thân tín của Thiên Lang - A Mộc Đồng, gã nhìn thấy bọn người Thiên Lang thì vội thúc ngựa chạy tới, trên mặt còn vết máu, phía sau in một vật thể.
Thiên Lang không đợi chúng nói, liền quát lớn tiếng trước:
- A Mộc Đồng, việc gì mà hấp tấp vậy? Tình hình doanh trướng chăn thả sao rồi?
A Mộc Đồng ghìm ngựa đứng bên Thiên Lang, nghe câu hỏi của gã thì trước tiên ngại ngùng rồi bi thương nói:
- Đại ca, gần hai trăm anh em doanh trại chăn thả đều bị giết rồi, không người sống sót, hiện trường máu tanh nồng nặc.
Những việc này Thiên Lang sớm đã biết từ miệng Sở Thiên rồi, dưới sự chứng thực của A Mộc Đồng trong lòng gã cũng đang dâng lên niềm đau. Nhưng gã vẫn chỉ ra vấn đề mấu chốt một cách lý trí:
- A Mộc Đồng, cho dù là dọn sạch doanh trướng chăn thả thì các ngươi cũng đã dùng quá nhiều thời gian rồi!
Thiên Lang không có lý do gì mà không tức giận, nếu A Mộc Đồng tới sớm một chút để hội họp với gã, thì đã không phải chịu nhịn bọn Oánh Tử Tử, cũng không cần phải ứng chiến với Sở Thiên, cũng sẽ không lưu lại bóng ma trong lòng và miệng vết thương.
A Mộc Đồng cảm thấy trong giọng nói của Thiên Lang có vẻ giận dữ, vội giải thích:
- Khi chúng tôi tới nơi có một bầy sói đang kiếm ăn tại đó, nên người sói đánh nhau một trận, đại ca anh cũng biết đấy, bọn sói hoang hung tàn giảo hoạt rất khó chơi, tới tận nửa giờ trước chúng tôi mới giết được bốn mươi con sói hoang!
A Mộc Đồng sợ Thiên Lang không tin còn từ đằng sau nhấc ra một con sói bị trọng thương nói:
- Đại ca, anh xem, đây chính là sói chúa đầu đàn, đã làm thương mấy anh em của ta, nếu không phải nó bị thương từ trước thì e rằng khó mà bắt được nó!
Thiên Lang không hề đưa tay đón mà quay đầu nhìn kỹ, sói chúa trên người dính máu nhưng lông trắng trên cổ thì vẫn bóng loáng, ánh mắt với vẻ quật cường và hung ác, không giận dữ vẫn uy phong, thấy Thiên Lang nhìn chằm chằm thì nó dùng hết chút hơi tàn hú lên.
Trên thảo nguyên hoang vu người hung hãn nhất, dũng mãnh nhất là Thiên Lang, nhưng mãnh thú hung ác nhất là sói thực thụ, liên kết thành đội đi kiếm ăn, riêng tiếng kêu này đủ để làm người kinh sợ, đặc biệt là sói chúa trong đàn sói.
Nên tiếng hú của sói chúa khiến mọi người Thiên Lang trong lòng hơi run sợ, lập tức chút run sợ này trở thành cơn căm giận.
Ánh mắt hung tính của Thiên Lang hiện lên, tay trái lộ ra quỷ đầu đao, chém qua chỗ lông trắng ổ cổ sói chúa.
Máu tươi tung tóe, không những vấy lên quỷ đầu đao mà còn vương lên mặt của A Mộc Đồng.
Thân sói chúa rơi xuống đất, đầu vẫn trên tay A Mộc Đồng, mắt sói hiện lên hào quang dù chết cũng không khuất phục.
“Ầm” tiếng sấm vang lên, cùng với thảo nguyên đã lâu chưa có mưa to.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R