Rốt cuộc thư sinh cũng kịp phản ứng, tiến lên lý luận với quan môn.
- Chẳng phải ngươi nói quận chúa hôm nay không tiếp khách sao?
Lập tức không còn kính ý nữa.
Biểu lộ của môn quan lại khắc nghiệt như mùa đông như lúc trước, thản nhiên nói:
- Không có quan hệ tới ngươi.
Hắn là có thể giải thích, nhưng hắn không muốn giải thích.
Thư sinh cười lạnh nói:
- Tốt nô tài, vậy mà xảo ngôn lấn ta, ngày sau nhìn thấy quận chúa, ta nhìn ngươi giải thích như thế nào.
Hắn nhận định tên quan môn này nhất định đã nhận ra đủ chỗ tốt của Hứa Tiên, mới có thể cho vào. Trọng yếu nhất là, hắn tỉ mỉ chuẩn bị "Thư tình" thật tốt, lại rơi vào trong tay của "Tình địch". Hơn nữa còn bị người ta bán đứng ngay trước mặt, đã làm máu của hắn xông lên tận đầu.
Môn quan chỉ là trầm mặc không nói, nhãn châu thư sinh xoay động, nhìn mọi người trên đường, hô:
- Chư vị huynh đài, chuyện vừa rồi các ngươi cũng đã thấy, quận chúa bị tiểu nhân giấu kín, hôm nay cho dù thế nào chúng ta cũng phải gặp mặt quận chúa một lần.
Mọi người nghe hắn cổ động, nhao nhao xông tới, giống như bị Hứa Tiên làm xấu chuyện tốt của mình.
Thư sinh có chủ tâm muốn làm chuyện nào náo lớn, không tin Doãn Hồng Tụ không đi ra, đến lúc đó chỉ cần ra vẻ người bị hại... Nhưng hắn tưởng tượng chỉ tới đó mà thôi.
Môn quan lạnh lùng nói ra một chữ."Đánh!" Phía sau hắn đã sớm an bài một đám thị vệ, nhanh chóng xông ra ngoài đánh loạn, tuy không có thương gân động cốt, đau nhức một hồi là khó tránh khỏi. Thư sinh kia tức thì bị chiếu cố đặc biệt, hắn vừa ôm đầu vừa hô, tức giận quát:
- Các ngươi biết ta là ai không?
Có thể ngồi xe ngựa đến đây, thân phận không phú tức quý.
Môn quan cười nói:
- Các huynh đệ, cho hắn biết chúng ta là người như thế nào đi!
Thời cổ đại, trừ hoàng quyền không thể xâm phạm ra, thế lực của ngoại thích cũng không thể xem thường, mà hoàng hậu chúa chủ quản hậu cung hơn mười năm, đương nhiên sau lưng cũng hình thành thế lực ngoại thích vô cùng hùng hậu, mà Doãn Hồng Tụ có thể xem như ngoại thích trong ngoại thích, cũng không sợ tiểu quan tầm thường.
Hứa Tiên nghe ngoài cửa có tiếng động náo lớn tiếng, đã biết rõ đại khái là chuyện gì xảy ra, cười lắc đầu, quả nhiên mị lực của Doãn Hồng Tụ không nhỏ.
Đi vào trong thư phòng đã hẹn với Doãn Hồng Tụ, lại cảm giác hai mắt tỏa sáng, hôm nay Doãn Hồng Tụ không mặc quần áo tú sĩ nữ, mà là một bộ áo màu hồng phấn, mái tóc mai búi tó, lập tức đem hương vị của nữ nhân phát tán ra, càng phát ra bộ dáng cao quý ưu nhã.
Doãn Hồng Tụ cười hỏi:
- Như thế nào?
Trong thong dong con một tia khẩn trương và chờ mong.
Hứa Tiên khen:
- Thiên hương quốc sắc, đúng là có hương vị của nữ nhân đấy.
Hôm qua Hứa Tiên góp lời với Doãn Hồng Tụ, nam trang nữ trang nên bình thường thôi, không cần phải tận lực ngụy sức, bằng không sẽ bị người ta coi thường. Ít nhất ở trước mặt mình, không cần thiết, không nghĩ tới Doãn Hồng Tụ lại tiếp nhận.
Trong nội tâm Doãn Hồng Tụ vui vẻ, nhưng cũng từ câu "hương vị của nữ nhân" mang theo hương vị trêu chọc, làm cho nàng có chút nhăn mày, nhưng lại không thể che miệng của hắn được, thành thói quen, chỉ tức giận nhìn hắn:
- Hư hoài nạp gián mà thôi.
Đôi mắt của nàng mang theo thần thái của hoa đào, đúng là người có mị lực đặc biệt, giống như mang theo hương vị biện hộ, khó tránh khỏi làm cho lòng người nhộn nhạo.
Hứa Tiên cũng hơi sững sờ,sau đó vỗ tay cười nói:
- Diệu quá thay. Diệu quá thay, hương vị nữ nhân của Hồng Tụ kinh thiên địa, khiếp quỷ thần, cũng không phải nam tử bình thường có thể cưỡng chế được, bằng không chỉ sợ có hiểu lầm gì đó, không biết bao nhiêu nam tử si tình sẽ đau lòng đấy.
Hắn không tiếc lời ca ngợi Doãn Hồng Tụ, không khỏi nghĩ đến, nếu như nàng chủ tâm vút mị nhãn, chắc chắn có uy lực to lớn.
Doãn Hồng Tụ nhịn không được lườm hắn một cái, nói:
- Dẻo mồm.
Nàng giống như quả đào mật hồng nhuận, rõ ràng đã sớm chín mọng, nhưng bởi vì sinh trưởng trên vách núi không ai hái được, cũng không chịu ngoan ngoãn rơi xuống mặt đất, cho nên đọng ở đầu cành, giống như thành thục, thành thục nên mang theo hương vị đọng lòng người, nhưng cũng mang theo cảm giác tươi mát. Nếu như cắn một cái, có lẽ sẽ không phân rõ trong miệng là gì, đó là hương vị nước trái cây ngọt ngào say lòng người như rượu ngon!
Hứa Tiên vội vàng khoát khoát tay, cười nói:
- Ngươi lại nhìn ta như vậy, ngay cả ta cũng muốn động tâm, đôi mắt này, quả thực là câu hồn đoạt phách a.
Nói xong từ trong lòng ngực móc ra một thải tiên màu đen, giao cho Doãn Hồng Tụ, nói:
- Ngoài cửa có người muốn cho ngươi, đại khái là thơ tình a!
Sắc mặt của Doãn Hồng Tụ lập tức nghiêm nghị, vẻ mặt cứng rắn, tiếp nhận thải tiên, ném sang một bên không thèm nhìn tới.
- Ngày mai sẽ thi Hội, cho dù thế nào cũng không cần để ý, cũng nên chuẩn bị một chút đi!
Hứa Tiên tự tin cười cười, nói:
- Sơn nhân tự có diệu kế.
Doãn Hồng Tụ thấy Hứa Tiên đột nhiên bạo phát tự tin như thế càng không hiểu rõ. Nhưng bằng vào học vấn của hắn, ứng đối như vậy thì cuộc thi này dễ như trở ban tay, cho nên cũng không suy nghĩ nhiều.
Nếu như ngày bình thường, Hứa Tiên nói ra lời này sẽ bị nàng bĩu môi khinh thường, nàng gần đây chú ý lịch sự tao nhã, trong lúc nói chuyện với hắn, rất ít khi bàn chuyện thi từ ca phú hay quốc gia đại sự. Những trên văn hội thường xuyên bàn những chủ đề này, nhưng lúc này ít khi nằm trên miệng của bọn họ.
Đây là kết quả cố gắng của Hứa Tiên, bất luận chủ đề cái gì là chính nhi bát kinh đều bị hắn ném lên chín tầng trời, kiếp trước hắn trà trộn vào các loại diễn đàn, nhưng hắn lại có thiên phú "Lệch ra lâu". Nếu là bằng hữu, vậy không tồn tại ai nhân nhượng ai, cho dù đối phương là đại mỹ nhân cũng giống như vậy. Có lẽ Doãn Hồng Tụ chú ý tới Hứa Tiên đối với mấy chuyện này không có bao nhiêu hứng thú, cũng dần dần giảm bớt những chủ đề này.
Kết quả là, trong mắt người ngoài, Doãn quận chúa đoan trang cao nhã, ôn hòa sau giờ ngọc, một bên phẩm trà xanh, nhưng lại nói toàn lời ong tiếng ve, bàn các loại chuyện hỗn tạp trên phố, Hứa Tiên cũng hăng hái lắng nghe, nghe Doãn Hồng Tụ nói chuyện giống như nữ tử bình thường Không thể nghi ngờ là chuyện rất thú vị.
- Hồng Tụ ah, ngươi càng lúc càng giống nữ tử bình thường.
Doãn Hồng Tụ vô ý thức phản bác, nói:
- Chẳng lẽ trước kia ta không bình thường sao?
Không khỏi nhìn sang chính mình, một thân quần áo màu hồng lạ lẫm làm cho nàng cảm thấy giật mình, mình quả thật giống như lời của hắn nói, đột nhiên phát hiện chuyện này, làm cho nàng có chút kinh ngạc thậm chí sợ hãi, nàng phát hiện mình trong mấy năm gần đây, tốn hao rất nhiều tâm tư tỉ mỉ kiến tạo ra nhiều thứ, trong bất tri bất giác biến mất vô ảnh vô tung, nhưng tất cả chỉ diễn ra trong mấy ngày gần đây thôi.
Những sung sướng khi nghe hắn tán dương vừa rồi biến mất lên chín tầng mây, ăn mặc một thân quần áo, giống như bắt đầu khó chịu.
Trong phòng trầm mặc một lúc
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
- Không có gì? Bỗng nhiên có chút không thoải mái, ngươi đi trước gặp Nhu Gia đi.
Hứa Tiên giống như khám phá tâm tư của nàng, thở dài nói:
- Làm chính mình, có cái gì không tốt chứ?
Cũng không đợi nàng trả lời, đã đi ra ngoài cửa.
Doãn Hồng Tụ đi tới trước gương đồng lớn, nhìn qua mình trong gương, gương mặt kiều diễm như hoa đào nhàn nhạt xuất hiện, trong gương là một nữ tử áo đỏ xinh đẹp, rốt cuộc là ai đó? Là mình sao? Chính mình lại giống nữ tử bình thường, mặc bộ quần áo diễm lệ thế này, lại nghe một nam nhân tán dương thì mừng rỡ không thôi.
Cho tới nay, nàng thường xuyên mặc quần áo nam nhân đi ra khỏi phủ, tuy cũng tranh thủ xứng đáng với địa vị, nhưng chung quy cũng là chuyện rất mệt mỏi a! Một khi có cơ hội buông phòng bị, thì nhanh chóng lộ nguyên hình, khối băng đặt dưới ánh mặt trời. Còn không kịp phản ứng, thì đã bị nhiệt độ của mặt trời tan ra thành nước.
Bộ dáng phía sau mặc nạ độc lạp, kiêu ngạo, cao quý, rốt cuộc cất giấu tâm tính như thế nào? Có lẽ đây là nguyện vọng không thực tế, cho nên chính cô ta cũng nhanh chóng quên đi!
Doãn Hồng Tụ làm cho Hứa Tiên nhớ tới nữ tử mà kiếp trước mình biết được, Độc Cô Già La, làm cho Tùy Văn Đế Dương Kiên thề không lấy nữ nhân thứ hai sau khi gả cho nàng, trở thành Độc Cô hoàng hậu nổi danh sử sách, cũng không tiếc dùng thủ đoạn tàn khốc suy trì lời thế này, nhưng cuối cùng nhất vẫn chết trong buồn bực và sầu não, ứng với hai chữ "Độc Cô". Mà Tùy Văn Đế sau khi nàng chết lập tức nạp thiếp, vui không biết trời đất.
Yêu cầu này của nàng quá đơn giản và cơ bản với nữ tử hiện đại, nhưng ở thời đại phong kiến, lại có vẻ quá phận, quá phức tạp, quá khó thỏa mãn.
...
Dưới trời chiều của hoàng hôn, Nhu Gia công chúa ngồi trên bàn đu dây, nhẹ nhàng nhộn nhạo, đây là lần đầu tiên nàng không phát giác Hứa Tiên tới, mà là cúi đầu xe chỉ luồn kim, may cái gì đó, bộ dạng ngậm miệng thành thật. Bị nắng chiều cái gương mặt ôn nhu, ánh nắng phát chiếu cái bóng đang lay hoay của nàng.
Gốc cây già, trời chiều, thiếu nữ. Bàn đu dây, giống như bức tranh diễm lệ.
Đợi cho Hứa Tiên đi đến trước mặt, nàng mới phát hiện hắn đã đến, vội vàng dấu đồ vật đang cầm ra phía sau.
Hứa Tiên cười hỏi:
- Là cái gì?
Tinh thần của nàng tốt hơn rất nhiều, nhưng đôi mắt to, cái mũi và bờ môi nhỏ, cộng thêm mái tóc quăn tự nhiên như nữ tử bình thường, làm cho nàng giống như một em bé xinh xắn.
Những ngày này, dưới sự ca ngợi oanh tạc không chút lưu tình của Hứa Tiên, tỷ như: "Tiểu Nhu Gia là đáng yêu nhất." "Tiểu Nhu Gia là thiện lương nhất." Tuy nàng vẫn còn ngượng ngùng, nhưng dường như đã ít nhát gan hơn, nhiều thêm mấy phần tự tin cùng dũng khí. Ánh mắt khi nhìn Hứa Tiên, tuy vẫn không dám nhìn thẳng, nhưng cũng không có không dám ngẩng đầu như lần đầu tiên gặp nhau.
Nhu Gia công chúa kiên trì nói:
- Đợi làm xong mới có thể xem.
Từ trên bàn đu dây nhảy xuống, mang thứ đó dấu ra phía sau, nhìn qua Hứa Tiên rút lui vài bước, quay người chạy vào trong phòng.
Qua trong chốc lát, mới đi ra, giọng dịu dàng hỏi:
- Ngày mai ngươi phải đi thi sao?
Hứa Tiên đáp:
- Đúng vậy a!
Nhưng có chút kinh ngạc vì sao nàng quan tâm tới chuyện này.
Nhu Gia công chúa có chút ngượng ngùng cười cười, bàn tay nhỏ bé phía sau lưng của nàng đưa tới, trong lòng bàn tay có một con hạc tinh xảo!
- Tặng cho ngươi.
Đây là thứ Hứa Tiên dạy cho nàng.
Hứa Tiên cầm con hạc giấy lên, nói:
- Cái ny không đủ qua, một ngàn con mới có thể thực hiện nguyện vọng đấy.
Tuy trước kia chỉ thuận miệng nói lung tung lừa gạt tiểu hài tử, nhưng thời điểm này lại biến thành cớ khi dễ Nhu Gia, hắn không thấy được biểu hiện thất vọng của nàng. Nhưng mà, hôm nay cố ý mua một ít đồ chơi chuẩn bị cho nàng, định dùng thứ này làm cho nàng vui mừng.
Nhu Gia công chúa dùng hàm răng cắn cắn bờ môi, lộ ra nụ cười dáng yêu nho nhỏ. Dắt ống tay áo của Hứa Tiên đi vào trong phòng.
Khi vào phòng, bảo Hứa Tiên đứng ở một bên, nàng có chút cố hết sức ôm một cái hộp gỗ, hộp gỗ không lớn, cũng không cần hắn hỗ trợ. Bộ dáng thở hồng hộc của nàng đáng yêu tới cực điểm, thật vất vả mới đặt lên mặt bàn, thở phào một hơi.
Sau đó lấy một cái chìa khóa nhỏ màu vàng ra, không thể chờ đợi mà mở hộp ra.
Nắp hộp mở ra, thì thấy trong gương nhỏ, chất đầy đủ mọi con hạc giấy đủ mù. Bộ dáng của nàng giống như đang hiến vật quý, nheo mắt lại, trên gương mặt nhỏ nhắn có viết mấy chữ "Mau khích lệ ta đi!" .
Tuy Hứa Tiên đã có đoán trước, nhưng tận mắt nhìn thấy cũng có chút cảm động, tùy ý nắm trong tay, mỗi con hạc đều vô cùng tinh xảo, cho thấy chủ nhân của chúng trút xuống bao nhiêu tâm lực, cũng không phải làm tùy tiện cho đủ số. Nhiều con hạc giấy như vậy, đại khái hao phí tất cả thời gian nhàn hạ của nàng mấy hôm nay! Sờ sờ trong ngực, so sánh với lễ vật của nàng, thì mình không cách nào lấy đồ chơi ra được.
Nhu Gia công chúa thấy Hứa Tiên không nói gì, trong nội tâm có chút thất lạc, sau đó vội vàng nói:
- Không chỉ một ngàn con đâu!
Bẻ ngón tay, nhưng âm thanh từ từ thấp xuống.
- Ngươi không vui sao?
Hứa Tiên sờ sờ đầu nàng, nói:
- Cảm ơn. Ta rất ưa thích.
Nhu Gia công chúa ngẩng đầu lên, hai tay nằm ở trong ngực, nói:
- Thực sao?
Con mắt lóe sáng giống như sao trời.
Hứa Tiên nói:
- Ân, thực.
- Như vậy, nguyện vọng sẽ thực hiện a!
Hứa Tiên mỉm cười gật đầu, nói:
- Ân, nhất định sẽ!
Trong nội tâm khẽ động nói:
- Ngươi biết không? Nếu như nguyện vọng có thể thực hiện, tất cả hạc giấy sẽ biết bay, bay lên bầu trời, giống như chim vậy.
Nhu Gia công chúa có chút nghi ngờ nói:
- Con hạc giấy, bay lên?
Tuy nàng rất tin tưởng Hứa Tiên, nhưng muốn con hạc giấy bay lên như chim, có cảm giác khó tin được.
Hứa Tiên cạo cạo cái mũi của nàng, nói:
- Không tin ta sao?
Nhu Gia công chúa đỏ mặt nói:
- Tin tưởng!
Hứa Tiên một tay cầm cái hộp gỗ lên, một tay lại ôm vòng eo của nàng, bước nhanh đi ra ngoài.
- Ah!
Nhu Gia công chúa kinh hô một tiếng, trong nội tâm có chút bối rối, hắn sẽ không, sẽ không muốn làm mấy thứ đó chứ, tuy nàng không biết thứ đó là thứ gì, nhưng trong lòng có một cổ ngượng ngùng khó hiểu, giống như nai con chấn kinh vậy.
Chợt nghe Hứa Tiên nói:
- Nhắm mắt lại.
Nàng vội vàng nhắm hai mắt lại, tiếng gió gào thét bên tai.
Hứa Tiên nhảy lên nóc nhà, đặt Nhu Gia công chúa bên người, nói:
- Có thể mở to mắt.
Nhu Gia công chúa chậm rãi mở hai mắt ra, đột nhiên phát hiện thân ở trên cao, làm cho nàng có chút kinh hoảng dựa vào Hứa Tiên, bàn tay nhỏ bé nắm chặc vạt áo của hắn. Hứa Tiên cũng sợ nàng té xuống, cho nên ôm vòng eo của nàng.
Ánh chiều tà đem thân ảnh của hai người hòa cùng với nhau, ánh nắng đầy trời chiếu rọi gương mặt xinh xắn của Nhu Gia, nàng tựa đầu vào ngực của Hứa Tiên, trong lòng có một loại thân mật, ngọt ngào cùng an bình khó nói nên lời.
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Hắn còn chưa dứt lời, những con hạc giấy trong hộp gỗ rung động, giống như có sinh mạng.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Nhu Gia công chúa, con hạc giấy vỗ vỗ cánh, từng con bay lên, đủ mọi màu sắc tụ tập cùng một chỗ, tạo thành một tình cảnh bảy màu, bay lên bầu trời màu lam.
- Phi ah phi ah, nguyện vọng như vậy còn có thể thực hiện.
Con mắt chăm chú nhìn vào con hạc giấy, trên mặt có thần thái động lòng người.
Trong tiếng cười của nàng, con hạc giấy càng bay càng cao, đến khi con hạc giấy cuối cùng biến mất ở chân trời, thì cảnh đêm đã hoàn toàn rủ xuống, ngôi sao đầy trời. Vui vẻ trên gương mặt nhỏ nhắn của Nhu Gia công chúa vẫn còn dư vị đọng lại. Ngưỡng mặt lên nhìn thẳng lên sao trời.
Hứa Tiên cười nói:
- Thế nào, ta không có lừa ngươi chứ!
- Ân!
Trong mắt tràn đầy tín ngưỡng với Hứa Tiên.
Hứa Tiên vuốt đầu của nàng, nói:
- Ngày mai ta không thể đến.
Thi Hội cần thời gian chín ngày, đương nhiên hắn không thể xuất hiện rồi.
Nhu Gia công chúa ôn nhu ứng một tiếng, tuy trong nội tâm không bỏ, nhưng đương nhiên sẽ không nói ra cái gì tùy hứng.
Hứa Tiên nói:
- Chúng ta đi xuống đi! Nơi này có chút lạnh.
Nhu Gia công chúa lại vội vàng nói:
- Lại ở thêm chốc lát được không? Chỉ trong chốc lát thôi.
Nàng khó có khi chủ động đưa ra yêu cầu, đương nhiên Hứa Tiên không cự tuyệt, mà là ấp ấp bả vai gầy gò của nàng, nàng cũng thuận thế co lại trong ngực của Hứa Tiên.
Hai người cứ như vậy nhìn qua bầu trời đầy sao. Hứa Tiên thuận miệng chỉ một ngôi sao, Nhu Gia công chúa ngẫu nhiên mới chọc vào một câu, phần lớn thời gian chỉ nghe hắn nói chuyện.
Thời điểm Hứa Tiên im lặng, nàng cũng im lặng theo, chỉ dùng đôi mắt to của mình, nhìn thẳng qua Hứa Tiên.
Bỗng nhiên Hứa Tiên lại ngâm nga:
- Bâu trời đen sẫm buông xuống, đầy sao sáng sáng tương theo, côn trùng bay, côn trùng bay, ngươi đang tưởng niệm ai. Vì sao trên trời rơi lệ, hoa hồng trên đất héo rũ, gió lạnh thổi, gió lạnh thổi, chỉ cần có ngươi ở cùng. Côn trùng bay, bông hoa ngủ, một đôi một cặp mới đẹp. Không sợ bầu trời tối đen, không sợ tan nát cõi lòng, mặc kệ có mệt hay không, cũng mặc kệ phương hướng.
Sau đó nhìn Nhu Gia mỉm cười, nói:
- Như thế nào đây?
- Rất êm tai!
- Vậy ngươi cũng hát cho ta nghe đi.
Nhu Gia công chúa vội vàng khoát tay, nói:
- Ta không được.
Hứa Tiên cười nói;
- Ta muốn nghe ah!
Nhu Gia công chúa nháy mắt mấy cái, rốt cục thấp giọng nói:
- Ta thử xem.
Nhu Gia công chúa khẽ hé đôi môi đỏ mộng, hát lên:
- Bầu trời đen sẫm buông xuống...
Chỉ nghe một lần, là có thể hát lại được, tuy là thanh xướng, nhưng dùng giọng hát nhẹ nhàng của nàng, hát ra ca khúc giống như đồng dao, giống như âm thanh của thiên nhiên, cứ như vậy phiêu đãng trong bầu trời đêm.
Đêm này, khó quên.
...
Trong phủ Phan vương, Phan Ngọc đang ngồi trước bàn, lấy tay lật một trang sách, nhưng không có chút yên lòng, thỉnh thoảng nghiêng mắt nhìn qua cửa, lúc này đã không còn sớm.
Thời điểm này, tiếng cửa vừa vang lên, Phan Ngọc ngẩng đầu lên nói:
- Ngươi trở về, hôm nay rất muộn!
Hứa Tiên hỏi:
- Vân Yên đâu rồi?
Phan Ngọc nói:
- Vừa rồi đi ra ngoài, nói muốn mua vài món đồ!
Hứa Tiên đã ra sau lưng của nàng, nhẹ nhàng ôm vòng eo của nngf, đôi má dán lên gò má của nàng, nói nhỏ vào tai của nàng:
- Nàng không ở đây cũng tốt.
Nhẹ nhàng cắn cắn vành tai nhỏ nhắn của Phan Ngọc, bàn tay lớn không an phận vân vê bụng của nàng.
Hô hấp của Phan Ngọc gấp rút, trên mặt ngọc đã xuất hiện nét đỏ ửng, nói:
- Đừng, đừng ở chỗ này!
Kháng nghị lại có vẻ mềm yếu vô lực, vươn cánh tay xoa cổ của Hứa Tiên, sau đó bị Hứa Tiên bắt được, ngón tay thon dài như nhọc giao thoa với ngón tay của Hứa Tiên.
Hứa Tiên nói:
- Thực xin lỗi. Gần đây có chút lãng quên ngươi.
Phan Ngọc nhịn không được lườm hắn một cái, sẳng giọng:
- Ngươi còn biết ah!
Nhưng nàng hiểu rõ, ở trong đó chính vì nàng đang tu luyện, cố ý hạn chế thời gian gặp mặt nàng. Nhưng cũng xem như xuất phát từ ý chí của nàng, cho nên khó tránh khỏi có chút oán ý, thời điểm này không nhịn được làm nũng với hắn một phen. Ôn nhu nói:
- Chỉ cần ngươi còn nhớ kỹ ta, ta chính là ngươi.
Hứa Tiên dường như có chút xúc động, nhẹ nhàng hôn lên gáy ngọc của nàng, nói:
- Ta sẽ vĩnh viễn nhớ kỹ ngươi, đúng rồi, ngươi Trúc Cơ thế nào.
Phan Ngọc nói:
- Thoạt nhìn cần chút thời gian mới được, nhưng không có chậm như Vân Yên đầu đất kia.
Hứa Tiên gật gật đầu, nói:
- Không cần phải gấp, ngươi cùng Vân Yên...
Phan Ngọc nói:
- Yên tâm đi, ngày mai tiến vào trong trường thi, ta sẽ hảo hảo chiếu cố nàng, nói như thế nào cũng là người một nhà. Nhưng phải giáo huấn nữ nhân này mới dược, bằng không sẽ rất phiền toái, ngươi quá tốt với nàng ta rồi.
Nàng có chủ nghĩa "Đại nam tử" có lẽ còn nghiêm trọng hơn Hứa Tiên một ít.
Hứa Tiên cười nói:
- Minh Ngọc ngươi, chẳng phải cũng là nữ nhân sao? Có phải không muốn...
Sau đó vừa nói vừa đưa một tay vào trong ngực của nàng, mặc dù cách mấy tầng quần áo. Xúc giác tràn ngập co giãn không giảm đi chút nào, biến hóa hình dạng trong tay của hắn.
Toàn thân Phan Ngọc run lên, vội vàng bắt lấy tay của hắn, nói:
- Nữ nhân sao, ngươi còn nhớ lần đầu tiên ta hiển lộ chân thân với ngươi không?
Hứa Tiên nói:
- Ah, ngươi nói là trong hồ, không, hẳn là thời điểm Dương Thần Xuất Khiếu.
Thấp giọng nói ra tình cảnh lúc ấy.
Phan Ngọc cúi đầu, tóc dài rủ xuống không thấy rõ biểu lộ, thản nhiên nói:
- Hắn cũng không có nói cho ngươi biết sao?
Toàn thân lạnh cả người.
Hứa Tiên kinh ngạc nói:
- Cái gì?
Phan Ngọc trì hoãn chậm rãi quay đầu lại, trong mắt xuất hiện hàn quang, cắn răng nói:
- Vân Yên, ngươi muốn chết!"
Hứa Tiên cười khổ nói:
- Minh Ngọc, ngươi lầm rồi!
Phan Ngọc cười lạnh nói:
- Không nghĩ tới ngươi diễn kịch có thể diễn tới trình độ này, thiếu chút nữa ngay cả ta cũng bị gạt, đưa tinh phiến đây.
Hứa Tiên lui ra phía sau hai bước, bỗng nhiên che miệng cười nói:
- Ngươi làm sao phát hiện vậy?
Sau đó móc Âm Dương Kính trong ngực ra đặt lên mặt bàn, sau đó một quang ảnh hiện ra.
Vân Yên cười tươi như hoa nhìn qua Phan Ngọc.
- Minh Ngọc, vừa rồi ngươi rất nghe lời a, còn khoác lác với ta chuyện Hán Văn nghe lời ngươi như thế nào nữa chứ.
Sau đó lắc lắc ngón trỏ, nói:
- Ta thấy ngươi không được rồi, vừa rồi toàn thân đều nhuyễn ra.
Sau đó học theo âm thanh của Phan Ngọc, nói:
- Ai, đối với loại nữ nhân này, nên giáo huấn thật tốt mới được.
Nhớ tới những lời này, làm cho mình mới cảm thấy phiền não, có cảm giác bị nàng ta phát giác!
Sắc mặt của Phan Ngọc đỏ bừng, không nói hai lời đi tới gần nàng. Rốt cuộc Vân Yên cũng sợ hãi, nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Sau đó ở trong phòng nghe được tiếng kêu thảm của Vân Yên.
- Không muốn ah!
Đã có 3 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Đợi cho Hứa Tiên trở về. Chỉ thấy Phan Ngọc mặt lạnh ngồi ở một bên, Vân Yên thì bị trói như cái bánh trưng nằm ở trên giường, không có chút mỹ cảm như lần trước, nhưng lần này rất buồn cười, không khỏi cười khổ nói:
- Lại là chuyện gì thế?
Phan Ngọc nói:
- Ngươi hỏi nàng!
Vân Yên nói:
- Phu quân, cứu ta! Ta chỉ nói giỡn với Phan tỷ tỷ thôi mà.
Hứa Tiên vừa cởi dây trói Vân Yên ra, sau đó vừa hỏi rõ đầu đuôi, sau khi nghe xong tức giận vỗ vào mông của nàng một cái, âm thanh giòn tan vang lên.
- Thật sự là chưa trưởng thành, còn không mau xin lỗi Minh Ngọc.
Vân Yên ủy ủy khuất khuất nói xin lỗi.
Phan Ngọc phất phất tay nói:
- Tính toán, ngươi có thể lừa gạt ta nói rõ ngươi làm không tệ, ngày mai còn phải đi sớm, ta đi nghỉ ngơi trước, đến lúc đó sẽ đến gọi các ngươi dậy.
Sau đó cầm tinh phiến mang lên cổ của mình.
Phan Ngọc một mình trở lại lầu nhỏ, thôi song vọng nguyệt, vừa rồi thiếu chút nữa bị lừa, trong nội tâm cũng tức giận với hắn, không bằng nói là thất vọng a! Vì sao ngay cả Vân Yên đầu đất cũng có thể nhìn ra, ngươi lại nhìn không nhìn ra chứ! Môi son má đào, lúc này thở một tiếng đầy sâu kín.
Đôi mắt xuyên thấu qua màn đêm, nhìn thấy ngọn đèn trong sân nhỏ của hắn ảm đạm xuống, đóng cửa sổ lại. Trước kia chưa bao giờ nghĩ tới. Gần trong gang tấc, lại cảm thấy tịch mịch thế này.
Lúc này, một cánh tay hữu lực ôm lấy Phan Ngọc từ phía sau, Phan Ngọc quay đầu lại cười nói:
- Sao ngươi tới đây?
Hứa Tiên nói:
- Ta nghe Yên nhi nói...
Phan Ngọc mỉm cười nói:
- Đừng nghe nàng nói bậy, ta cũng bị nàng lừa gạt, ta cũng không phải là những nữ tử tầm thường...
Hứa Tiên dùng thêm chút sức ôm lấy nàng, nói:
- Thực xin lỗi, làm cho ngươi lộ ra sắc mặt như vậy.
Phan Ngọc mắt trợn trắng, nói:
- Nói lung tung cái gì đó, mau trở về đi thôi, bây giờ ta đang trong quá trình Trúc Cơ, phải giữ khoảng cách với ngươi một chút mới được. Ngươi không cần cuộc thi. Cũng phải chuẩn bị độ thiên kiếp thật tốt mới được.
Hứa Tiên nói:
- Lấy cớ!
Lại nói nàng lấy mình làm cớ a.
Phan Ngọc vỗ vỗ tay hắn, làm hắn buông lỏng ra chút ít, xoay người lại ôm cổ của Hứa Tiên, ngẩng đầu lên nói:
- Được rồi, được rồi, Hán Văn, bây giờ ngươi muốn làm sao?
Thần thái trong mắt của nàng, gần như sủng nịch.
Hứa Tiên muốn cả buổi, mới nói:
- Ngủ đi! Minh Ngọc.
Lông mày Phan Ngọc nhảy lên, nói:
- Vậy được rồi!
Tùy ý cho Hứa Tiên ôm lấy nàng, đặt lên giường, bỏ quần áo trên người, chỉ còn một lớp áo mỏng trắng noãn, nhưng không có xâm nhập như trong tưởng tượng của nàng.
Hứa Tiên nhìn dung nhan hoàn mỹ của nàng lúc này thật lâu, cúi đầu xuống, sau đó hôn lên đôi môi đỏ mọng hơi đơn bạc của nàng, nói:
- Ngươi còn nhớ rõ không? Lần kia tại Hàn Sơn tự vẽ lên vách đá, ngươi gả cho ta.
- Đương nhiên nhớ rõ, thật là cổ quái đấy.
Hứa Tiên sửa sang lại mái tóc xanh của nàng, làm lộ ra cái cổ thiên nga tuyết trắng, nói:
- Xem như đền bù tổn thất ta chưa từng cho người một hôn lễ chân chính a.
- Đừng đề cập tới nữa, quá xấu.
Hứa Tiên khẽ vuốt mặt của nàng, nói:
- Chúng ta còn muốn dỡ hơn chút ít.
Phan Ngọc khẳng định nói:
- Ân, cũng có chỗ không giống nhau đâu. Ta cũng không phải là tiểu nữ nhân như suy nghĩ của ngươi đâu.
Hứa Tiên cúi đầu hôn lên gáy ngọc của nàng, nhẹ nhàng lên lên, sau đó nói:
- Ta biết rõ Phan đại tiểu thư lòng dạ thâm trầm, hỉ nộ không lộ, nhưng hiện tại, ta muốn nghe câu oán hận của ngươi.
Phan Ngọc nháy mắt mấy cái, sau đó hiểu được, cắn lên vai của hắn một ngụm, nói:
- Những ngày này không đến tìm ta, hận chết ngươi.
Trừng mắt nhìn qua Hứa Tiên, con ngươi trắng đen phân minh, trong bóng đêm chiếu sáng rạng rỡ, tươi đẹp động lòng người.
- Phan đại nhân tha mạng, tiểu nhân sau này không dám nữa.
Sau đó hai người cùng cười rộ lên, tất cả cô đơn vào lúc này đã biến mất đi, nàng chỉ cảm thấy. Vào lúc này, nàng chỉ là tiểu nữ nhân hạnh phúc nằm trong ngực của phu quân mà thôi.
...
Trời vẫn còn đen kịt, đại môn của trường thi đã mở rộng ra.
Các vị cử tử tế đều nhao nhao tế tổ, cũng không có soát người như kỳ thi Hương, trực tiếp cho vào trong tràng.
Vân Yên cũng không dám có chút buông lỏng, thời điểm này có không biết bao nhiêu ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng, chỉ ngóng trông vào Âm Dương Kính, thần kỳ đúng như dự liệu. Thẳng đến khi theo chúng sĩ tử vào trong tràng, lúc này mới thở ra một hơi, thời điểm này không có việc gì làm, cho nên không có vấn đề. Nhưng còn cần cẩn thận làm việc, chớ để lộ ra sơ hở gì đó.
Trong thi Hội, thời gian chín ngày không được rời khỏi trường thi, nhưng thi Hội thì không có nghiêm khắc như kỳ thi Hương, học sinh phải ở trong phòng có đánh số, lúc này ở trong đại điện rộng lớn, thiết lập rất nhiều tràng thi, trong điện bày chỉnh tề gần trăm cái thư án, các cử tử sẽ ngồi theo số đã đánh dấu sẵn, sẽ có giám khảo qua lại tuần tra.
Khoảng cách thư án cũng không tính là rất xa, ở trong cuộc thi thế này, sao chép của người khác hay dùng tiểu xảo cũng không có tác dụng gì, đều phải dùng sở học của mình viết ra những văn vẻ khác nhau mới được.
Dưới chân thiên tử, cũng có vài phần khí độ rộng lớn, cũng không cần lo lắng có hỗn loạn ở nơi đây. Nhưng từ phương thức của cuộc thi này, độ khó khi ăn gian sẽ lớn hơn một chút.
Vân Yên cùng Phan Ngọc phân biệt nhập tọa, trên bàn có án văn và nghiêng mực, lại không trang giấy, mà là một bộ gấm lụa, đặt lên giữa mặt bàn.
Thời gian đã tới, trên đài cao của ngoại viện, lực sĩ cầm cự chùy đánh lên chiêng, "Keng" một tiếng minh hưởng, âm thanh truyền đi rất xa.
Quan chủ khảo mở hộp gấm đóng kín trong tay, tuyên bố đề thi, cao giọng nói:
- Chư vị học sinh, cuộc thi hiện tại bắt đầu.
Quan chủ khảo nói như thế, tất cả học sinh đều không chờ đợi được mà mở quyển trục ở trước mặt ra. Đề bút sách viết.
Trong trường thi, âm thanh sột sột soạt soạt vang lên, Phan Ngọc cùng Vân Yên cũng không bận tâm tới đối phương, vốn đang suy nghĩ một phen, liền bắt đầu viết thoăn thoắt.
Hứa Tiên vào lúc này cũng đang ở ngoài chín tầng trời, đằng vân nấp trong mây trắng, nhìn thánh Trường An như môt cái hộp diêm phía dưới mây trắng, bắt đầu yên lặng ngồi điều tức.
Thời gian chín ngày này cũng không phải là lúc hắn không làm gì, công việc của hắn, còn trọng yếu hơn khoa cử gấp mười lần. Thời gian độ thiên kiếp như lửa sém lông mày rồi, thời điểm đã tới gần, hắn cảm giác chuẩn bị của mình, còn kém một chút ít.
Tuy có Ngư Huyền Ky tặng kim phù cho mình, giúp hắn tạm thời áp chế khí tức, chiếm ưu thế trên lực lượng. Nhưng phương diện tâm tình dường như xa xa chưa đủ, dù sao, thời gian tu hành của hắn quá ngắn, lại là người có quá nhiều lo lắng, nếu như muốn những cảm tình này đến lúc độ kiếp không biến thành trở ngại của mình, thì đó là ông trời phù hộ, bản thân mình trừ là kẻ xuyên việt ra. Thì nhân vật chính như hắn không chết.
Nhưng Hứa Tiên cũng một mực suy nghĩ các vấn đề, những thần tiên khác độ kiếp như thế nào?
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư
Chỗ hắn tiếp xúc qua, cho dù là cao tăng phật môn như Pháp Nguyên, Pháp Hải, hay là đạo môn Thái Âm chân nhân, Lữ Động Tân, bọn họ cũng không phải là ngươi vô tình, yêu hận tình cừu, thất lạc truy cầu, đều không giống như phàm nhân, có chút tình cảm thậm chí còn muốn đậm đặc hơn so với người bình thường, còn bền bỉ hơn rất nhiều.
Hứa Tiên tin tưởng, đó là biểu đạt chân thật từ cảm tình của bọn họ, nhưng những tình cảm này thời điểm độ kiếp, tại sao không biến thành tâm ma chí mạng của bọn họ?
Chẳng lẽ đạo gia đã khám phá hồng trần, hiểu rõ cuộc đời ảo huyền sao? Hay là phật môn buông bỏ chấp nhất? Sau đó có thể tâm không lo lắng, toàn thân thanh tịnh.
Nhưng nhân sinh hậu thế, luôn luôn không nhìn ra cái gì, có những thứ không bỏ xuống được. Giống như Pháp Hải từng nói qua vậy tức giận cái gì không nuốt xuống được, là người chết.
Chẳng phải là rất mâu thuẫn hay sao?
Hứa Tiên đem tâm tư chìm đắm vào tâm thần, trong bóng tối mênh mông cuồn cuộn, cũng không phải chỉ lẻ loi một mình hắn, còn có thứ được công đức lực của hắn tạo ra, là nhân cách phụ, nếu như sử dụng nó đi độ kiếp, chẳng những tâm tính không có vấn đề gì, uy lực của linh lực còn cao hơn gấp bội.
Đại khái mình sẽ vượt qua thiên kiếp dễ dàng, sau đó tiếp tục là thời gian thư thư phục phục của mình, không cần phải gánh thêm cái gì nữa, cũng giống như Vân Yên thay thế hắn đi thi Hội vậy.
Lựa chọn này rất đơn giản. Rất thoải mái, nhưng Hứa Tiên tuyệt đối không lựa chọn chuyện này. Bởi vì trên đời luôn luôn có đô vật không cách nao thay thế được, con đường tu đạo tuyệt đối không giống con đường khoa cử. Khoa cử chỉ là cá chép vượt long môn, qua là được. Mà thiên kiếp là một lần rèn luyện kỳ ngộ, mà người tu hành có thể nương theo lực lượng của thiên kiếp mà dục hỏa trọng sinh.
Hứa Tiên đã nghĩ tới, nếu như Vân Yên trúng cử, tương lai sẽ được chức quan, công vụ cũng giao cho nàng đi xử lý, chính mình chỉ là danh nghĩa là được. Nhưng nếu mình sau khi độ kiếp dựa vào nhân cách phụ, chẳng lẽ tất cả đều ỷ vào nhân cách phụ hay sao?
Một khi loại ỷ lại này bắt đầu tồn tại, thì không cách nào dừng lại, sẽ từ từ bị nhân cách phụ đồng hóa, cũng mất đi cái tên Hứa Tiên của mình.
Cho nên, chỉ có thể dựa vào chính mình.
Nhưng hôm nay, phải nghĩ biện pháp, trong thời gian chín ngày này, nghĩa ra biện pháp nắm chắc giúp mình vượt qua lôi đình của thiên kiếp mới được!
Suy nghĩ dần dần trầm xuống, mấy vì sao trong thần hồn phát ra hào quang màu vàng, mang theo vận luật kỳ dị nào đó.
Mây trắng càng ngày càng hội tụ về phía hắn, càng tụ càng dày, biến thành xám trắng. Biến thành xanh đen.
Bông tuyết từ trên không trung bay xuống.
...
Giữa trưa, ngoài hành lang của đại điện, rất nhiều cử tử đi lại, nhao nhao nghị luận cuộc thi vừa rồi.
Phan Ngọc cùng Vân Yên đứng ngoài hành lang, ngoài điện có một tầng băng tuyết giống như mưa.
Phan Ngọc hôm nay mặc một thân trường bào màu đen, cổ áo cùng ống tay áo đều mang bao tay nhung vào, còn có khăn dày che chắn ở cỗ.
Phan Ngọc duỗi một tay ra, nói:
- Hơi nước năm nay thật nhiều a.
Dung mạo của nàng khôi phục như lúc ban đầu, mắt to nhìn lại, cũng không có gì khác biệt.
Vân Yên mỉm cười nói:
- Vừa rồi làm như thế nào? Có sai một hai lần không?
Phan Ngọc thản nhiên nói:
- Minh Kinh mà thôi, làm sao có thể sai được!
Vân Yên nói:
- Tâm tình của ngươi hôm nay nhìn rất không tệ a.
Hạ giọng, nói:
- Tối hôm qua cũng không tệ đúng không!
Phan Ngọc nói:
- Tai vách mạch rừng, đừng có nói ở chỗ này.
Sau đó nói:
- Chuyện kia, cám ơn ngươi!
Vân Yên cười nói:
- Tốt, tốt, nhưng cho dù ngươi nói như vậy, lần này cũng không bỏ qua ngươi cho ngươi, giải nguyên lang!
Phan Ngọc liếc nàng một cái, nói:
- Vậy sao?
Vân Yên cười nói:
- Đương nhiên, chuyện này, ta đã nắm chắc! Ai, chuyện này nếu như bị Doãn viện thủ biết rõ, không biết sẽ hưng phấn như thế nào đây!
Phan Ngọc đang muốn trả lời, bỗng nhiên một âm thanh vang lên.
- Hứa công tử rất quen thuộc với Doãn quận chúa sao?
Vân Yên thong dong quay đầu đi, nhìn qua tên thư sinh khóe môi có chút xanh này, nói:
- Các hạ là?
Thư sinh cười lạnh nói:
- Hứa công tử đúng là quý nhân hay quên a, hôm qua chúng ta không phải mới gặp nhau sao? Ta chỉ muốn hỏi một chút, lá thư của ta. Có đưa vào trong tay của quận chúa chưa?
Tên thư sinh này Hứa Tiên đã gặp mặt ở trước cửa phủ quận chúa hôm qua, mặc dù lần lượt bị đánh đòn, nhưng hộ vệ của phủ quận chúa ra tay có chừng mực, đau nhức mà không tổn thương, cho nên hắn hôm nay mới tham dự cuộc thi này được.
Vân Yên âm thầm nhíu mày, nàng chưa từng nghe Hứa Tiên nói qua người này, cũng không dám tùy tiện tiếp lời, vạn nhất đối phương nhìn ra chi tiết, càng không dễ ứng phó, mỉm cười nói:
- Ngày hôm qua có chuyện này sao? Ta không có nhớ rõ a.
Nếu phu quân không có đề cập qua, vậy chứng minh thằng này không phải là người trọng yếu gì.
Thư sinh kia tức giận, quát:
- Ít giả bộ cho ta.
Chuyện hôm qua chính là nhục nhã nhất trong cuộc đời của thư sinh này, tuy thân thể không bị thương tích gì, nhưng tâm hồn nho nhỏ của hắn lại bị thương chồng chất.
Vào cuộc thi ngày hôm nay hắn không thể tập trung suy nghĩ làm bài, tuy chỉ qua một hồi, hắn cũng đã biết rõ lần này mình không có cơ hội gì rồi. Mà tất cả nguyên do, chính là tại thằng trước mặt này. Nếu không phải vì hắn xuất hiện đột ngột, tại sao có kết quả thế này.
Phan Ngọc lạnh giọng nói:
- Đủ rồi!
Thư sinh kia bị khí thế của Phan Ngọc chấn nhiếp, sững sờ một lúc, lập tức phản bác nói:
- Mặt thỏ ngươi như có thể làm gì.
Hắn cũng không phải là người trong kinh thành, cho nên không có nhận ra Phan Ngọc. Nhưng thấy Phan Ngọc quần áo đẹp đẽ quý giá, khí độ bất phàm, khí thế lại yếu chút.
Thời điểm này ở chung quanh có người vây lại xem náo nhiệt. Thư sinh vừa nói ra lời kia, lập tức có người cười ra tiếng, con mắt nhìn vào mặt của Phan Ngọc, nhưng trong lòng có chút tán thưởng.
Chỉ có mấy người trên mặt có chút ít biến sắc, bọn họ đều là cử nhân của kinh thành, cho nên không xa lạ gì với Phan Ngọc, lúc trước Phan Ngọc vừa mới tiến vào kin h, đã từng có người sau khi uống rượu dùng gương mặt của Phan Ngọc ra chế nhạo, nhay sau đó bị ném ra khỏi tửu lâu, không chết đã là mạng lớn, làm cho kinh thành bị chấn động. Ngay sau đó cũng không có người nào dám mạo phạm kiêng kỵ này.
Hôm nay lại có người dám chọc rủi ro này, trong mắt bọn hắn, đã là không biết sống chết.
Thời điểm này, sắc mặt của Phan Ngọc không có lạnh lẽo.
Chợt có một người đẩy đám người ra, đi tới trước mặt, nói:
- Minh Ngọc, để cho ta tới xử lý đi!
Người này chính là Trình Tàng Kiếm, hắn cùng Phan Ngọc cũng không có ở cùng phòng thi.
Trình Tàng Kiếm không đợi Phan Ngọc đáp ứng, liền xoay người ghé vào tai của thư sinh kia, nói vào tai của hắn mấy câu.
Thư sinh nhìn sang Phan Ngọc, sắc mặt biến hóa.
Trình Tàng Kiếm nói xong, thối lui đến bên cạnh Phan Ngọc, nhìn qua thư sinh kia, chung quanh đều yên tĩnh lại.
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Đạm Tình Cư