Cô gái nhìn Âu Dương, chỉ vào linh hồn xiềng xích trước mặt mình, một loại hồn cảm không cần khống chế lộ ra ở đầu chân mày cô gái.
Mười một người được mở trói khó hiểu nhìn Âu Dương, theo họ thấy có lẽ hắn bị khuôn mặt của cô gái làm giật mình.
Từ Uy bỗng mở miệng:
- Sao vậy? Tại sao không mở linh hồn xiềng xích cho Thi Thi?
Nhưng giọng điệu của gã thay đổi, từ thư sinh bình hòa biến thành cảm giác oán giận.
Mã Phong cũng lên tiếng:
- Đúng vậy! Mau mở linh hồn xiềng xích cho Thi Thi đi!
Không chỉ mình Mã Phong, mấy người khác cũng lên tiếng, nhưng giọng diệu giống như Từ Uy, biến không thân mật.
Âu Dương liếc mắt mười một người, trên mặt lộ nụ cười khổ. Hắn thông minh một đời nhưng lại hồ đồ trong một phút, đã quên chuyện quan trọng như vậy.
Vươn tay bóp linh hồn xiềng xích trước mặt cô gái, Âu Dương cong lên khóe môi, sau đó linh hồn xiềng xích bị bóp nát trong tay hắn.
- Thế mới được chứ.
Thấy Âu Dương dùng tay bóp linh hồn xiềng xích của Thi Thi trong miệng họ, thái độ đám người mới tốt hơn chút.
- Các vị, xin các vị hãy nhanh chóng rời khỏi Hồn Giới này đi.
Mặc dù Âu Dương nói chuyện với người khác nhưng ánh mắt nhìn chằm chằm Thi Thi đứng cuối đoàn, hắn gần như hiểu ra mọi chuyện nhưng không thể vạch rõ được.
Mã Phong bỗng nói:
- Rời đi? Hừ! Những tên Hồn Giả đáng ghét ở Hồn Giới nhốt chúng ta nhiều năm như vậy, món nợ này phải tính rõ với chúng!
Khi gã thốt lời thì người bên cạnh đều hùa theo, kêu la báo thù.
Âu Dương bình tĩnh liếc họ, hôm nay hắn mới biết mình đã lọt hố, hắn quá xem thường nữ vương Hồn Giới. Hồn Giả không đối phó được hắn thì nàng có thể lợi dụng lực linh hồn khống chế linh hồn của những người không có Linh Hồn Liệt Diễm. Lúc này một mình nàng khống chế mười một người, tương đương nói mười một người là kẻ địch của hắn.
Âu Dương không cho rằng một mình có thể đấu với mười một người kia, vậy nên lúc Từ Uy đổi giọng hắn liền biết đã bước vào một cái bẫy quái dị.
Từ Uy nói tiếp:
- Đúng vậy! Tại sao phải rời đi? Chúng ta phải giết đến Thiên Khải thành, bắt lấy nữ vương!
Bọn họ bị khống chế linh hồn, không biết chết sống, hơn nữa không khác gì con rối. Âu Dương biết nếu hắn nói ra câu nào không đúng, kích phát oán khí của họ thì ngay sau đó sinh ra oán khí bị nữ vương khống chế sẽ phóng đại vô tận, mười một người từ kẻ được cứu biến thành mười một ác ma. Âu Dương có chút bực mình, ngươi nói xem cái này có phải là rảnh rỗi tự chuốc vạ không, làm gì học người ta làm người tốt chứ, hiện tại không thành công cứu người ngược lại kiếm mười một cục nợ.
Nhưng Âu Dương ngẫm nghĩ, hiểu rằng cho dù hắn không đến Phụng Thiên thành thì có một ngày nữ vương Hồn tộc chắc chắn sẽ nghĩ cách đối phó hắn.
Âu Dương khinh miệt liếc cô gái được họ gọi là Thi Thi, sự thật là nữ vương Hồn Giới Vệ Thi.
Âu Dương hỏi:
- Ngươi cũng nghĩ như vậy?
- Ta không có ý kiến, ta theo ý theo mọi người, ta nghĩ ngươi cũng giống nhau, đúng?
Vệ Thi liếc Âu Dương, từng đợt lực linh hồn muốn xâm nhập vào trong linh hồn của hắn. Nhưng mặc kệ lực linh hồn có mạnh mẽ cỡ nào thì khi vào thân thể Âu Dương đều bị lực lượng thần kỳ đốt sạch hết.
- Ta không muốn đi Thiên Khải thành cái gì.
Âu Dương không muốn cứ ở chỗ nguy hiểm như vậy.
Mã Phong mặt âm trầm nhìn Âu Dương, nói:
- Được thôi, đưa Linh Hồn Liệt Diễm của ngươi cho chúng ta dùng là được.
Từ Uy cũng lên tiếng:
- Đúng vậy, ngươi không cần đi, cho chúng ta mượn Linh Hồn Liệt Diễm là đủ rồi.
Đám người bên cạnh biểu tình quái dị gật đầu.
Âu Dương nghe lời này mà không hề tức giận gì, nếu đổi lại người khác cứu nhiều người mà ngược lại bị nói kiểu đó thì chắc chắn là cực kỳ tức giận. Nhưng Âu Dương biết đám người đáng thương hiện đang bị Vệ Thi khống chế, họ thốt lời ngay bản thân họ cũng không hiểu có ý nghĩa gì.
- Cho các ngươi mượn? Nói là cho các ngươi mượn, không bằng nói là cho ngươi mượn đi, nữ vương Hồn Giới!
Âu Dương chỉ vào Vệ Thi, trên mặt hắn không có gì là sợ hãi.
- Ta? Ta làm sao vậy?
Vệ Thi giả bộ ta không biết gì cả, nếu không phải Âu Dương có Thần Sư Chi Nhãn thấy rõ Vệ Thi thực tế là thể linh hồn thì có lẽ hắn sẽ bị kỹ năng diễn trò của nàng chinh phục.
- Cường giả thì nên có phong phạm của cường giả, trong người có ý chí tam phương mà dùng thủ đoạn vụng về như vậy, ngược lại khiến ta hơi bất ngờ.
Âu Dương chắp hai tay sau lưng, hắn làm bộ dạng đoán trước hết khiến Vệ Thi khó hiểu.
Nếu như là một chọi một thì Vệ Thi không dám nói là đối thủ của Âu Dương, không phải hắn có thực lực mạnh cỡ nào mà vì Linh Hồn Liệt Diễm khắc chế nàng gắt gao. Âu Dương dựa vào kỹ năng này hoành hành Hồn Giới gần như đánh đâu thắng đó.
Tuy nhiên, bây giờ thì khác rồi, hiện tại Vệ Thi cùng lúc khống chế linh hồn mười một người. Trong mười một người này không nói đến Đại Đế khác, chỉ mình Mã Phong đều dễ dàng giải quyết Âu Dương.
Khi Linh Hồn Liệt Diễm của Âu Dương không thể khắc chế người khác thì tu vi của hắn chẳng là gì.
Đỉnh Đại Đế đặt ở Chân Linh Giới là nhân vật bá đạo kiêu hoành, nhưng trong Hồn Giới nho nhỏ này đỉnh Đại Đế không tính cái gì. Hồn tộc thể dễ dàng lôi ra mấy chục đỉnh Đại Đế, thế giới không trải qua cuộc chiến viễn cổ có được đồ vật vượt rất xa Chân Linh Giới.
- Ngươi cho rằng có mười một con rồi là thắng chắc?
Âu Dương nhìn hướng Vệ Thi, nếu mới rồi hắn nói chuyện không dám mạnh miệng thì một giây trước, hắn chợt phát hiện liên kết đã lâu với Tứ Phương chiến kỳ vào lúc hắn tru sát vô số Hồn Giả và Phó Hưng ngu xuẩn, hút lấy huyết lực khổng lồ lại kích hoạt được Tứ Phương chiến kỳ.
Đừng nhìn hiện tại Tứ Phương chiến kỳ chỉ còn lại ba mặt, nhưng khi cùng kích hoạt ba mặt chiến kỳ thì cũng là ý chí tam phương, mặc dù không thể làm đến mức độ phi tiên kinh thiên động địa nhưng giải quyết mười một người là quá dễ dàng.
*Bụp!*
La quần trên người Vệ Thi bỗng đốt cháy, vương bào hồng hiện ra, một hoàng quan như băng điêu đội trên đầu Vệ Thi. Vệ Thi lại trở về cách ăn mặc nữ vương, đầy uy nghiêm.
Nhưng dù Vệ Thi đổi cách ăn mặc thì sức hấp dẫn bẩm sinh không thể che giấu, đến bây giờ thân phận đã bị Âu Dương nhìn thấu, nàng không địch chơi đánh đố tiếp với hắn.
- Sao vậy? Ngươi lộ bộ mặt thật rồi?
Âu Dương không bị vẻ xinh đẹp của Vệ Thi hút hồn, đẹp thì có đẹp nhưng hắn không cho rằng Vệ Thi xinh đẹp sẽ không lấy mạng hắn.
Vệ Thi mềm nhẹ nói:
- Tiểu tử, ngươi thật sự khác với mọi người, nhưng bây giờ tất cả lá bài của ngươi không còn. Linh Hồn Liệt Diễm của ngươi không thể trong thời gian ngắn thiêu chết ta, mà ta thì có thể khiến mười một con rối này dễ dàng giết chết người.
Dù giọng dịu nhẹ nhưng ẩn chứa bên trong ý nghĩa khiến người không thấy vui nổi.
Mười một người được Âu Dương giải cứu biến thành mười một tai họa, nhưng qua điều này nói cho hắn biết có lúc không thể làm người tốt.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 477: Thiêu đốt, ý chí tam phương!
Nguồn: MT
Âu Dương nói:
- Ý chí tam phương, không biết ý chí tam phương yếu hơn lực phi tiên bao nhiêu nhỉ?
Y bào trên người hắn không gió tự bay.
- Nhe thế nào?
Vệ Thi nhìn tình hình, cực kỳ kinh ngạc. Chiến kỳ ba mặt huyết sắc bay ra khỏi ngực Âu Dương, ba mặt chiến kỳ biến thành ba luồng huyết quang xoay tròn quanh hắn. Huyết sắc liệt diễm toàn thân Âu Dương điên cuồng đốt cháy.
- Nguy rồi!
Vệ Thi nhìn thấy ba mặt chiến kỳ xuất hiện thì liền nhận ra nó là gì, nàng cũng hiểu tại sao Âu Dương mới bắt đầu đụng vào mép căn biên duyên ý chí hủy diệt lực nguyên hủy diệt. Thì ra mọi chuyện là bởi vì Tứ Phương chiến kỳ này!
Hiện tại Tứ Phương chiến kỳ chỉ còn ba mặt, người hơi có não chút liền hiểu mặt cuối cùng đó đại biểu biểu hủy diệt tây phương chiến kỳ chắc là nguồn suối ý chí hủy diệt trong người hắn.
- Làm người có lúc ngươi phải đủ độc!
Âu Dương liêc mắt phía xa mười một con rối bỏ chạy, ý chí tam phương dung nhập vào thân thể hắn.
Có ý chí tam phương trong người, Âu Dương không có vẻ gì là khó chịu. Khi trải quan mới đầu ý chí tứ phương hóa thân lực phi tiên có được uy lực hủy thiên diệt địa rồi, hắn có thể mau chóng nắm giữ ý chí tam phương đột nhiên xuất hiện này.
- Các ngươi...kẻ địch phải chết!
Âu Dương kéo Thứ Kiêu cung, mười một mũi tên hiện ra bên trên Thứ Kiêu cung của hắn.
- Ngươi giết cả tộc nhân của mình? Ngươi là ác ma?
Vệ Thi nhìn Âu Dương không dùng mũi tên chĩa vào mình mà hướng tới mười một người chạy trốn, rất là nóng ruột nóng gan.
Âu Dương thốt lời:
- Ác ma? Vậy ngươi hãy xem kỹ mặt ác ma của ta đi!
Mười một mũi tên hóa thành vệt sáng đỏ máu bay ra xa.
Mười một luồng ý chí tam phương cường giả sử dụng mũi tên mặc dù không thể bằng phi tiên, nhưng ý chí tam phương sinh ra lực lượng vẫn đang cuốn vô tận hồn lực nơi góc trời. Hồn lực bị đánh tan và mười một người mũi tên trong phút chốc bay ra đâm trúc đám Mã Phong.
Mười người cấp Đại Đế đụng phải mũi tên cùng tan vỡ thành tro tàn giữa không trung. Cường giả ý chí như Mã Phong không có khả năng chống lại vài giây, gã hét thảm thiết, phút cuối cuộc sống gã hồi phục lại ý chí, nhưng mọi chuyện đã quá muộn. Mã Phong không biết tại sao mình sẽ chết thì đã đi theo mười người khác tan biến thành tro.
Sau khi mười một mũi tên bay ra thì ý chí tam phương cũng tan biến, không phải chúng nó không thể tiếp tục mà là Âu Dương tự động thu tam phương chiến kỳ vào trong người.
Tam phương chiến ky giống cây đèn pin, chỉ cần tích đủ lực huyết là có thể đốt chúng nó lên. Đối phó Vệ Thi thì có ý chí tam phương hay không chẳng quan trọng.
Âu Dương tính toán dù có ý chí tam phương ngay mặt đối kháng Vệ Thi mà không sử dụng huyết sắc liệt diễm thì tuyệt đối không chiếm ưu thế gì, nhưng nếu sử dụng huyết sắc liệt diễm, vậy xem như không có ý chí tam phương hắn cũng dám đấu với Vệ Thi.
- Đồ ác ma!
Vệ Thi không ngờ Âu Dương quyết đoan giết mười một người, đó là đồng bào của hắn! Ra tay độc ác với đồng bào của mình như vậy, Vệ Thi không thể tưởng tượng đây rốt cuộc là loại đàn ông gì.
- Ác ma? Vậy để ngươi xem thủ đoạn của ác ma đi!
Âu Dương hóa thân thành tia chớp đen mang theo vô số ngọn lửa nhuộm bầu trời thành biển máu.
Hắn bay nhanh tới bên cạnh Vệ Thi, ôm nàng vào lòng, rồi huyết sắc liệt diễm từ người Âu Dương bốc cháy bao bọc hai người.
Vệ Thi hét thảm thiết:
- A!
Nàng có nằm mơ cũng không ngờ Âu Dương sẽ dùng cách này bắt nàng. Nàng lớn như vậy lần đầu tiên gặp phải một Đại Đế đấu với người trực tiếp giống con nít ôm đối thủ vào lòng.
Nhưng đây đúng là cách hữu hiệu nhất. Âu Dương không có kiểu giác ngộ cường giả gì, chỉ cần có thể thắng thì hắn mặc kệ dùng cách gì. Sau khi huyết sắc liệt diễm rời khỏi người hắn kém xa với sức mạnh lúc đốt cháy trên người.
Nếu lấy mũi tên kéo theo huyết sắc liệt diễm thì làm sao cũng không có khả năng níu lại Vệ Thi đi. Hiện tại Âu Dương ôm lấy Vệ Thi thì khác, mặc kệ nữ vương Hồn tộc này có mạnh cỡ nào, Thứ Kiêu cung đến từ sâu trong thân thể hắn có thể hoàn toàn đè chết nàng.
Vệ Thi la hét không dứt, từng đợt sương khói linh hồn bị huyết sắc liệt diễm của Âu Dương hỏa táng không ngừng dâng lên từ người Vệ Thi.
Những sương khói bốc lên đều nhập vào người Âu Dương, chúng nó tựa như than đá, khi tiến vào ngọn lửa quanh người hắn càng cháy càng mạnh hơn.
- Ngươi đừng ép ta!
Vệ Thi bị Âu Dương ôm chặt hai tay, liệt diễm cháy hừng hực tổn thương khiến nàng vô cùng thống khổ nhưng lửa chỉ có nhiêu đây muốn thiêu chết cường giả ý chí tam phương như nàng là điều không thể làm được trong khoảng thời gian ngắn.
Khiến Vệ Thi thống khổ nhất là đôi tay Âu Dương ôm, mặc dù là Hồn tộc nhưng thực tế linh hồn Vệ Thi đã gần như thực thể hóa, hiện tại nàng đã tám phần gần với nhân loại. Vệ Thi lại là một nữ giới, từ ngày nàng sinh ra chưa từng để khác giới tiếp xúc ở khoảng cách gần như vậy, lúc này bị Âu Dương làm lửa trong lòng nàng bốc cháy dữ dội.
*Ong!*
Đôi mắt Vệ Thi như thông linh, hơi thở linh hồn khủng bố từ đôi mắt hình thành tia chớp xuyên thấu qua Thần Sư Chi Nhãn, bắn vào tâm linh của Âu Dương.
Huyết sắc liệt diễm ở trong người Âu Dương dấy lên bão tố không ngừng ngăn cản hơi thở linh hồn của Vệ Thi xâm nhập thân thể hắn.
Một thanh âm nổi lên trong đáy lòng Âu Dương:
“Ngươi thả ta ra, chuyện hôm nay ta xem như không xảy ra, chỉ cần ngươi chịu rời khỏi Hồn Giới thì sau này chúng ta không liên quan gì nhau, thế nào?”
Thanh âm này là giọng của Vệ Thi, hiện tại nàng đã thành công dùng lực lượng tinh thần khổng lồ xông vào thân thể Âu Dương, nhưng muốn khống chế hắn là không thể nào.
“Ngươi xem ta là con nít ba tuổi sao? Bắt được nữ vương kêu ngươi thả thì ngươi có chịu thả không?”
Âu Dương nói một câu khiến Vệ Thi câm nín, bắt được nữ vương kêu ngươi thả thì ngươi có chịu thả không?
“Ngươi muốn cái gì! Ngươi nói ra đi!”
Vệ Thi cảm nhận được lực linh hồn của mình không ngừng suy yếu trong huyết sắc liệt diễm của Âu Dương. Vệ Thi biết nếu hắn cứ Âu Dương kiên trì thì có lẽ trong khoảng thời gian dài nàng có lẽ sẽ bị hoàn toàn hỏa táng.
“Ta muốn mạng của ngươi!”
Âu Dương ôm Vệ Thi bỗng phóng lên cao, hắn là người khống chế huyết sắc liệt diễm nên biết hắn chênh lệch đẳng cấp với Vệ Thi quá lớn, mặc dù huyết sắc liệt diễm khắc lực linh hồn của nàng nhưng nàng không phỉa hồn viễn cổ, nàng cường đại hơn hồn viễn cổ nhiều.
Hơn nữa Vệ Thi còn có thể từ bên ngoài không ngừng hấp thu lực linh hồn bổ sung, mặc dù bị huyết sắc liệt diễm đốt cháy dữ dội như muốn mạng của nàng thì thật là đánh giằng cho thời gian dài.
“Giết ta không có bất cứ ích lợi gì cho ngươi!”
Khi Âu Dương bay lên thì Vệ Thi thật là hơi sợ, bởi vì hắn ôm nàng không thể nhúc nhích từ trên trời đâm xuống dưới đất, chỉ chớp mắt hai người đã tới hàng ngàn thước trong lòng đất.
Âu Dương làm như vậy rõ ràng là muốn chôn nàng, hắn muốn chết chung với nàng, cho nên Vệ Thi không kinh sợ mới là lạ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 478: Linh đan hình người.
Nguồn: MT
- Ai nói không có lợi? Ngươi có ý chí tam phương, lực lượng mạnh mẽ không thể tưởng tượng, ta muốn dùng lực lượng của ngươi đập ra một ý chí hủy diệt!
Cách nghĩ của Âu Dương cực kỳ khủng bố.
Hấp thu ý chí tam phương của Vệ Thi, cứng rắn dùng lực lượng lớn đến không thể tưởng tượng vọt qua cánh cửa ý chí hủy diệt cuối cùng, cách nghĩ này chắc chỉ có mình Âu Dương là dám làm.
ý chí hủy diệt trên người Âu Dương chính là lực căn nguyên của hủy diệt chiến kỳ, vốn dù là hắn cũng phải từng bước một dùng sát khí tích lũy ý chí hủy diệt.
Nhưng bây giờ thì khác, hiện tại có cường giả ý chí tam phương không ngừng bị hắn đốt chay lực linh hồn, thật nhiều huyết lực như bão tố vọt vào toàn thân Âu Dương. Hắn phát hiện những lực lượng này không chỉ khiến ba mặt khác của Tứ Phương chiến kỳ không ngừng bổ sung, ngay cả lực hủy diệt ẩn giấu trong thân thể cuảt hắn cũng được đến bổ sung.
Phát hiện này là điều Âu Dương nghĩ cũng không dám, đây cũng là lý do tại sao hắn chết sống không buông ra Vệ Thi, nhất quyết ôm nàng, thậm chí không tiếc trốn xuống đất.
Đi giết chóc một đường, tuy rằng nhìn như gần trong gang tấc nhưng cách biệt chân trời, tám chữ này là kỳ diệu như vậy đấy. Người xem nó dường như đã gần ngay trước mắt, nhưng có lúc cả đời ngươi khó đi đến bờ bên kia. Cách biệt một bước cuối cùng có thể vượt qua hay không, Âu Dương nguyện tốn nhiều thời gian vững vàng đi một bước này.
- Ngươi...ngươi điên rồi!
Hiện giờ Vệ Thi đã hiểu tại sao nàng cứ có cảm giác trên người Âu Dương có lực cắn nuốt đáng sợ, hóa ra lực linh hồn bị đốt bị nàng đều chuyển hóa thành một phần lực lượng của tiểu tử này, dùng lực lượng chồng chất một ý chí hủy diệt, đây là trong truyền thuyết thời viễn cổ lấy lực chứng đạo.
Có tuyệt thế cường giả luôn đè ép tu vi ở pháp thân, khi lực lượng đạt đến mức cường đại không thể tưởng tượng thì một hơi vọt lên đỉnh Đại Đế, cường giả như vậy nếu tích góp đủ lực lượng thì có thể từ bên trong lao ra ý chí thích hợp mình.
Loại chuyện này dù là ở viễn cổ thì chỉ thuộc về truyền thuyết, hiện tại tiểu tử trước mặt mình lại muốn ăn mất mình thành tựu hắn, có thể tưởng tượng lòng hắn độc ác cỡ nào!
- Ngươi có Tứ Phương chiến kỳ, ý chí tứ phương đối với ngươi chỉ là vấn đề thời gian, nếu ngươi thả ta đi thì coi như ta thiếu ngươi một món nợ ân tình, như thế nào?
Vệ Thi không còn sự cứng rắn ban đầu, hiện tại nàng như cá nằm trên thớt rồi, không thể nhúc nhích, có muốn lên mặt nữ vương thì Âu Dương cũng không thèm để ý nàng.
Không có thanh âm.
Vệ Thi vẫn cố gắng thuyết phục:
- Trong ý chí tứ phương thì sức chiến đấu của ý chí hủy diệt là vô song, nhưng ngươi cứ trùng kích như vậy có lẽ thất bại, sẽ hủy diệt luôn cả chính ngươi.
Vẫn không thanh âm.
Vệ Thi nhìn người đàn ông trước mặt đã nhắm mắt tiến vào nhập định, lần đầu tiên nàng thấy tuyệt vọng. Vệ Thi không thể tưởng tượng, một người đàn ông ôm mình làm sao mà không có chút suy nghĩ vẩn vơ gì.
Vệ Thi không nghĩ sai, đẹp tựa tiên nữ như nàng coi nưh tâm tính Âu Dương có cường đại như thế nào cũng động tâm. Nhưng Âu Dương biết rõ, dù cho hắn có thương hương tiếc ngọc thì Vệ Thi tuyệt đối không nhớ rõ ân tình, so với thả hổ về rừng thì hắn thà rằng lạt thủ tồi hoa.
Âu Dương đóng hết tất cả cảm giác, trừ kích phát ra huyết sắc liệt diễm trong người vì Vệ Thi và không ngừng dẫn đạo huyết lực như lã bão tố lan tràn trong tứ chi dung hợp cùng lực hủy diệt, hắn không nghe lời, không thấy, ôm nàng không cảm giác.
Đây giống như là nói chuyện với khúc gỗ, Âu Dương có thái độ như thế làm Vệ Thi muốn phát cuồng.
- Đóng kín cảm giác, ngươi là đồ hèn!
Vệ Thi chửi nửa ngày, nàng cảm thấy tuyệt vọng. Bây giờ nàng cảm giác mình như một viên linh đan to, Âu Dương lấy nàng luyện công, hơn nữa viên linh đan không có cả cơ hội để phản kháng. Cho dù Vệ Thi muốn cùng Âu Dương đồng quy vu tận cũng không có cách nào.
Thời gian trôi qua rất nhanh, ba ngày sau, ở Phụng Thiên thành có một đám trưởng lão Hồn Giới đến, nhưng khi họ đi đến Phụng Thiên thành thì không cảm giác chút hơi thở nữ vương của mình.
Không thể trách họ, huyết sắc liệt diễm đã hoàn toàn bao bọc Vệ Thi không lộ ra chút hơi thở, coi như là phi tiên cũng đừng mơ phát hiện.
Những trưởng lão vô cùng buồn bực, họ biết rõ nữ vương có tu vi như thế nào, nhưng tại sao mấy ngày rồi nữ vương hoàn toàn mất đi liên lạc với họ, biến mất?
Hắc Mạn hỏi một trưởng lão bên cạnh:
- Vương miện vẫn chưa có tin tức sao?
Lúc này lực lượng của Hắc Mạn vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, chỉ dựa vào cảm giác lực linh hồn của gã là không thể tìm được hơi thở vương miện phát ra.
Một trưởng lão Hồn Giới có tên Duyệt Khải bực mình nói:
- Hình như vương miện biến mất trên thế giới này vậy, và lần này rất khác với trước kia. Nếu như lúc trước ba, bốn trưởng lão chúng ta cùng ra tay thì có thể dễ dàng tìm ra hơi thở vương miện hoặc tìm kiếm hơi thở của nữ vương, nhưng lần này hai bên cùng biến mất.
Duyệt Khải ngập ngừng nói:
- Bình thường chỉ cần nữ vương còn ở Hồn Giới thì chắc chắn chúng ta có thể cảm ứng được hơi thở của người, không lẽ nữ vương rời khỏi Hồn Giới rồi?
Hắc Mạn không đồng ý lời của Duyệt Khải, phản bác:
- Nói nhảm nhí! Điểm liên tiếp giữa Hồn Giới và Chân Linh Giới ở viễn cổ đã bị Hoắc Khải Phong bịt kín rồi, người Hồn tộc muốn lao ra cách duy nhất là đạt đến phi tiên. Nếu nữ vương bệ hạ đến phi tiên thì ngươi cảm thấy chúng ta sẽ không phát hiện?
Đám trưởng lão cúi đầu, họ nghĩ nát óc cũng chắc chắn không ngờ Vệ Thi bị Âu Dương ôm bên dưới lòng đất sâu hàng ngàn thước ngay dưới chân họ, nữ vương có thể cảm ứng hơi thở của họ nhưng không thể phát ra bất cứ tin tức cầu cứu nào.
Vệ Thi còn đang cố gắng dụ dỗ:
- Nếu ngươi chịu thả ta thì chí bảo trấn Hồn Giới Hàn Băng vương miện sẽ tặng cho ngươi, ngươi thấy sao?
Tuy nhiên Âu Dương còn đang trong phong tỏa, vậy nên mặc kệ nàng nói mỏi miệng thì hắn chẳng có cảm giác gì.
Thời gian trôi qua từng ngày, một thángv cứ thế qua đi, các vị trưởng lão Hồn Giới không dám công bố tin tức nữ vương biến mất, bởi vậy Hồn Giới coi như tạm thời bình tĩnh.
Một tháng nay ác ma đồ sát Hồn Giả cũng không xuất hiện, khiến nhiều người Hồn Giới cảm thấy có lẽ nữ vương của họ đã sát quyết sát tinh kia.
Tuy nhiên, các Hồn Giả Hồn Giới yên lòng, các trưởng lão thì cực kỳ khủng hoảng.
Từ vạn năm trước Vệ Thi trở thành nữ vương Hồn Giới đến giờ, nàng chính là cột trụ chống đỡ Hồn Giới. Nàng có thể một trăm năm không lộ mặt, nhưng chỉ cần Hồn Giới có nàng thì mọi chuyện không thành vấn đề. Bây giờ Vệ Thi bỗng nhiên biến mất, đám trưởng lão nảy ra suy nghĩ khiến họ kinh sợ.
Không lẽ nữ vương và sát tinh đó đồng quy vu tận rồi?
Bên ngoài Hồn Giới, bên dưới thiên ngoại thiên, Vân Đỉnh thiên cung lúc trước vô cùng huy hoàng đã sớm biến mất, hiện tại đất đai san bằng rộng thênh thang, trong các bụi cỏ dại có một gian nhà tranh.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 11 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 479: Thiếu tên
Nguồn: MT
Khúc Hướng Tiền giống như pho tượng đá đứng chính giữa nhà tranh. Sát ý của Khúc Hướng Tiền đối với Âu Dương là không thể tiêu trừ, gã đang chờ, đợi Âu Dương ra khỏi Hồn Giới. Khúc Hướng Tiền tin tưởng, khi Âu Dương đi ra thì đó là lúc gã tự tay giết chết hắn.
…
Thời gian như thoi đưa, vĩnh viễn sẽ không vì ai mà dừng bước. Ngày qua ngày, năm qua năm, Chân Linh Giới từ cuộc chiến thiên cung và Vạn Tiên sơn qua đi lại trở về bình tĩnh đã lâu.
Nhưng Hồn Giới thì ngất trời. Nữ vương Vệ Thi biến mất là chuyện giấy không thể gói được lửa, mặc dù đám trưởng lão cố che giấu nhưng ngày rộng tháng dài, tin tức Vệ Thi biến mất vẫn truyền ra trong Hồn Giới.
Tuy nhiên, tin Vệ Thi biến mất không nghiêm trọng như các trưởng lão đã tưởng, mặc dù có đoạn thời gian Hồn Giới hơi hỗn loạn, nhưng trải qua ngắn ngủi rối loạn rồi Hồn Giới trở về bình tĩnh.
Thậm chí chỗ hỗn loạn nhất không phải Vệ Thi biến mất mà là vì Âu Dương sát tinh. Đám Hồn Giả lo âu không phải Vệ Thi có biến mất hay không mà vì sát tinh kia có trở về không. Dưới lòng đất mấy ngàn thước, Âu Dương có thể cảm nhận được ý chí hủy diệt trong người đang không ngừng tăng lên. Âu Dương biết hắn ở lòng đất với Vệ Thi đã hơn ba năm. Thời gian ba năm dù là Âu Dương cũng thấy hơi kinh khủng, mỗi ngày hắn điên cuồng hấp thu huyết lực từ người Vệ Thi, nhiều huyết lực như vậy thế mà nàng đến nay vẫn không bị gì.
Cường giả ý chí tam phương quả nhiên không phải đỉnh Đại Đế có thể sánh bằng, mặc dù Âu Dương có đấu với Vệ Thi nhưng loại đánh nhau kiểu đó nhìn không ra sự cường đại của nàng. Thứ hai, hắn tin tưởng nếu có thể cho nàng đi Chân Linh Giới thì nàng có thể dùng lực lượng một mình chuyển biến cách cục của cả Chân Linh Giới.
Âu Dương lên tiếng:
- Ba năm, Hồn Giả mà ngươi yêu thương đã sớm quên mất ngươi rồi.
Vệ Thi ở trong ngực hắn không nói chuyện. Ba năm trước mỗi ngày Vệ Thi khổ sở cầu xin Âu Dương, chiêu gì cũng có, mà dùng chiêu nhiều nhất là Hồn Giả cần nữ vương như nàng.
Nhưng ba năm sau, đám Hồn Giả đã quên đi nữ vương của mình, nhưng cũng không thể tránh họ, Hồn Giới không có chiến tranh, không có thiên địch. Hồn Giả khác với nhân loại có phụ mẫu sinh dưỡng, bọn họ vốn là mảnh vụn linh hồn trong thiên địa, tích lũy tháng ngày từ từ sinh ra, là con của thiên địch. Mỗi một Hồn Giả đều là tu luyện giả trời sinh, họ có thể tu luyện bất cứ pháp môn gì, nhưng luyện ra lực lượng chỉ có thể là lực linh hồn.
- Ngươi cười đủ chưa!?
Vệ Thi bị Âu Dương ôm ba năm, dần đã quen loại cảm giác này, bây giờ nàng nhìn hắn cười tủm tỉm thì rất bực mình.
- Thật ra chúng ta vốn không có thù hận gì, ta cũng không định muốn lấy mạng ngươi. Ta cần là lực lượng của ngươi, nếu trước khi ý chí tam phương của ngươi cạn kiệt mà ta hoàn thành ý chí hủy diệt thì sẽ thả ngươi.
Ba năm qua dù Âu Dương và Vệ Thi giao lưu rất ít nhưng họ vẫn nói đôi câu vài lời.
Từ trong những lần trò chuyện, Âu Dương coi như hiểu Vệ Thi thật ra không là bà phù thủy ác độc như hắn đã tưởng, cô gái khuynh quốc khuynh thành nói sự thật là rất cô đơn, cô đơn đến nguyên Hồn Giới chỉ mình nàng có thể là nữ vương, không có cả bằng hữu.
Âu Dương cảm thấy đáng buồn cho Vệ Thi, một người không có cả bằng hữu, một người từ khi có ký ức thì không ngừng tu luyện rồi lại tu luyện thì đúng là đáng buồn thật.
- Hừ hừ, nhân loại lúc nào cũng giả dối như vậy.
Vệ Thi khinh thường liếc Âu Dương, nhắm mắt lại, không ngừng hấp thu lực linh hồn xung quanh bổ sung lực linh hồn bị Âu Dương đốt cháy hết.
Âu Dương không tiếp tục cãi với Vệ Thi, vì hắn phát hiện lực hủy diệt trong người bắt đầu chạy chồm, hắn biết đã đến phút ấu chốt rồi.
- Đột phá đi! Ba năm, Khúc Hướng Tiền chờ ta ba năm, ta cũng đợi hắn ba năm!
Trong lòng Âu Dương tràn đầy mong chờ ý chí hủy diệt, ý chí hủy diệt được gọi là có sức chiến đấu mạnh nhất trong ý chí tứ phương rốt cuộc có loại thực lực gì?
- Chắc sắp đến điểm giới hạn rồi, ta phải lợi dụng thời gian này suy nghĩ con đường về sau.
Âu Dương biết nếu mình có được ý chí hủy diệt thì đại biểu sẽ đi lên con đường viễn cổ. Có lẽ từ giây tiếp theo hắn nhất định phải không ngừng truy đuổi bí ẩn viễn cổ, phá giải hết tất cả bí ẩn.
Âu Dương tỉnh táo trở lại, bắt đầu suy nghĩ con đường Yêu Cung Thủ về sau của mình.
Âu Dương không phải là Yêu Chiến Sĩ bình thường, cho dù lực lượng không ngừng tăng lên cũng không thể đi con đường đánh lộn. Mũi tên của hắn là tất sát, 'tên bắn liền chết người', từ khi hắn bước vào pháp thân thì mũi tên rất khó một kích giết người cùng đẳng cấp, Âu Dương biết đây chắc chắn là vì mũi tên ra vấn đề gì.
"Ban đầu khi ta vẫn là xạ thủ thì có thể dựa vào lực lượng tru sát người thường, tại sao bây giờ không thể làm được một kích tất sát?"
Âu Dương rất là buồn rầu, vấn đề này làm hắn rối rắm rất lâu rồi. Từ khi hắn bước vào pháp thân thì không còn dựa vào đỉnh tiễn thuật chiến đấu mà là lực lượng vô tận.
Người bình thường cảm thấy đó không thành vấn đề, dù sao lúc trước tu luyện giả cũng là dựa vào cách này chiến đấu, nhưng Âu Dương thì không thấy vậy.
Từ cái ngày Âu Dương bước lên con đường Yêu Cung Thủ, bởi vì biết Yêu Cung Thủ so với Yêu Chiến Sĩ bình thường ưu thế duy nhất là tiễn trình tất sát, nếu hắn mất đi lợi thế này thì Yêu Cung Thủ còn có ý nghĩa gì đâu?
"Ngươi quá chấp mê, ngươi luôn dùng lực lượng làm mũi tên cho nên ngươi vĩnh viễn không có khả năng một kích tất sát."
Giọng Vệ Thi bỗng vang lên trong đầu Âu Dương.
"Ngươi có thể đọc được suy nghĩ của ta?"
Âu Dương mở to mắt nhìn Vệ Thi trước mắt. Lực lượng của Vệ Thi quá cường đại, mạnh đến ban đầu nàng có thể dùng lực linh hồn vừa đối kháng với huyết sắc liệt diễm vừa đọc ký ức trong đầu hắn, tất nhiên đó chỉ là những trí nhớ bình thường, tầng sâu hơn thì nàng còn chưa thể xâm nhập vào.
Vệ Thi giống như đang chỉ điểm cho Âu Dương cái gì, nói:
"Trên Mê Hồn Hải ngươi tam tiễn kinh thiên, tại sao không suy nghĩ về nó?"
Nói xong câu đó Vệ Thi ra khỏi đầu óc Âu Dương, không quấy rầy đến hắn.
"Trên Mê Hồn Hải ngươi tam tiễn kinh thiên!"
Nghe câu Vệ Thi nói, Âu Dương chợt nhớ lúc trước hắn có được đa âm ba loại ý chí, dùng ý chí làm tên, lúc đó tam tiễn mới thật sự là phá mở hết tất cả lực lượng, dù là Thần Cốt chiến thuyền dưới kiếm của hắn cũng bị phá hủy hết.
"Tên! Đúng rồi! Ta thiếu tên!"
Âu Dương chợt hiểu ra, bắt đầu từ lúc hắn bước vào Chân Linh Giới có được nhiều lực lượng thì rơi vào một vòng lẩn quẩn, hắn cứ luôn nghĩ lấy lực lượng không ngừng tuần hoàn chiến đấu mới là đạo lý, lại đã quên Yêu Cung Thủ thực tế là tu luyện giả đi bên lằn đao phong. Yêu Cung Thủ đối địch bắn tên phải chết người, nếu mũi tên không thể tru sát đối thủ, bị kẻ địch tới gần người thì chết chắc. Chỉ khi có ý chí đập nồi chìm thuyền thế này, có được cảm giác nguy cơ kia mới khiến tiễn thuật của mình lại vận dụng.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 8 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Yêu Cung Tác Giả: Minh Nguyệt
-----oo0oo-----
Chương 480: Nước ngầm phun trào.
Nguồn: MT
"Tên của ta không cần nhiều, một mũi tên là đủ rồi!"
Âu Dương thầm cười, hắn nhìn Vệ Thi trước mắt mình, bỗng phát hiện nàng cũng có chút đáng yêu, ai có thể ngờ được lúc này nàng nhảy ra giúp hắn một việc lớn lao đến thế!
Thứ Kiêu cung, lấy ý chí làm tên, mặc dù không thể giống như bây giờ không ngừng bắn tên ra nhưng tên như thế mới là mũi tên mạnh nhất, mới là tên diệt hết cường giả cùng giai.
Lúc trước ở Mê Hồn Hải tam tiễn kinh thiên, lực ý chí bị Âu Dương chuyển hóa thành tên bắn ra liền tan biến trong trời đất, khi đó ý chí chính là Âu Dương mượn đa âm ý chí, đó không phải là ý chí của hắn. Khi ý chí xuất thể thì chính là ngày ý chí phá diệt.
Nhưng bây giờ thì khác, nếu mình có thể ngộ đạo ý chí hủy diệt, vậy thì mũi tên thứ nhất đã có rồi, nó là mũi tên thứ nhất của hắn! Tên của nó gọi là hủy diệt, nếu mình lựa chọn đi trên con đường này thì từ giây phút này mình sẽ lại lần nữa kiếm tẩu thiên phong, từ bỏ tất cả, chỉ tu ý chí và tiễn thuật.
Mặc dù sẽ rất gian khổ nhưng Âu Dương hiểu rằng đây mới là con đường Yêu Cung Thủ nên đi, không còn con đường nào khác để chọn. Bởi hắn không có tiền bối mở đường, dù là thời viễn cổ thì những cường giả tu luyện tiễn thuật đi trên con đường chắc chắn khác với hắn.
Con đường đập nồi chìm thuyền này sẽ đem tiễn thuật và ý chí phát huy đến con đường lớn nhất, cũng là đường nghịch thiên.
"Bốn mũi tên bốn loại ý chí, đấy mới là tên tất sát ta muốn, cũng chỉ có như vậy mới khiến ta lại khống chế tiễn thuật không thể sánh bằng."
Âu Dương mỉm cười, dưới lòng đất ngàn thước, hắn đã lựa chọn xong con đường sắp đi.
Chân Linh Giới, thời gian trôi nhanh, lại một năm qua đi. Chân Linh Giới bình tĩnh gần năm năm rốt cuộc xuất hiện hỗn loạn, cuộc rối loạn này chỉ bởi vì một người, đó chính là Âu Dương.
Vạn Tiên sơn đã treo sơn môn, cái tên thiên hạ đệ nhất tông không người không biết. Tuy nhiên, bốn chữ thiên hạ đệ nhất không phải Bạch Hủ Minh, Lỗ Tu có thể giữ được, thiên hạ đệ nhất chủ yếu là vì năm đó lực phi tiên của Âu Dương mang đến tác dụng chấn nhiếp mới xuất hiện.
Nhưng Âu Dương đã biến mất bốn năm, trong Chân Linh Giới có người bắt đầu nghi ngờ. Âu Dương còn sống hay đã chết? Hoặc nên nói Âu Dương sử dụng xong lực phi tiên có phải đã biến mất? Nếu không thì thiên ngoại thiên sao trói buộc được một phi tiên?
Vạn Tiên sơn, trên Thông Thiên phong, Bạch Hủ Minh và Lỗ Tu ngồi cùng nhau, biểu tình trên mặt hai người không được tốt lắm.
- Lần này cuộc chiến tông chủ, mấy tông phái và thánh địa khác đều liên danh yêu cầu để Âu Dương chủ trì, giờ nên làm sao?
Gần đây Lỗ Tu vì chuyện này mà nhức đầu.
Âu Dương đi vào thiên ngoại thiên bốn năm chưa về, năm đó lực phi tiên kinh thiên dù rằng dư uy còn đó nhưng dần có người nghi ngờ.
Lần này tông phái, thánh địa khác liên danh yêu cầu Âu Dương chủ trì nói trắng ra là muốn thăm dò Vạn Tiên sơn.
- Âu Dương tiến vào thiên ngoại thiên bốn năm chưa về, bên ngoài nghi ngờ cũng bình thường. Nhưng hiện tại ngươi không cần giải thích cái gì, lần này Cửu Huyền tông tổ chức cuộc chiến tông chủ ngươi cứ tham gia đi, trước tiên đoạt mỹ danh thiên hạ đệ nhất tông chủ rồi tính tiếp.
Bạch Hủ Minh cũng hết cách, Âu Dương đi vào thiên ngoại thiên rồi chính lão cũng không có tin tức gì, hiện tại bên ngoài chất vấn ngày càng dồn dập. Cho dù Bạch Hủ Minh cũng hy vọng Âu Dương có thể xuất hiện, cố gắng xoay chuyển, báo cho toàn Chân Linh Giới biết Âu Dương mạnh mẽ và Vạn Tiên sơn hùng mạnh không phải bọn họ có thể chất vấn.
…
Huyết quang từ dưới lòng đất không ngừng bốc lên, uy thế khủng bố phát ra từ người Âu Dương. Nửa tháng đã qua, Âu Dương phát hiện lần này mình thật sự đến đỉnh, chỉ cách một bước lao ra khỏi ý chí hủy diệt.
Âu Dương thầm nói trong lòng với Vệ Thi.
"Đa tạ lực lượng của nàng."
Thời gian bốn năm có thể nói Vệ Thi chính là một linh đan hình người, nếu không phải nang luôn dùng lực lượng huyển hóa huyết lực tẩm bổ Âu Dương thì hắn muốn được đến ý chí hủy diệt chẳng biết chờ tới bao giờ.
Hơi thở hủy diệt bắt đầu toát ra từ người Âu Dương, hắn cảm thấy mình tiến vào trạng thái tê liệt. Hiện giờ thân thể của hắn không cách nào khống chế, tất cả hành động trong người ngừng lại hết, dù là huyết sắc liệt diễm cũng ngừng đốt cháy.
Giây phút huyết sắc liệt diễm ngừng đốt cháy, nói thật tình Âu Dương hơi sợ, hắn sợ lúc này Vệ Thi một chiêu đập chết, nếu là vậy thì chết quá oan.
May là Vệ Thi không ra tay đập chết hắn mà chỉ dùng lực linh hồn tiến vào thân thể Âu Dương, quan sát ý chí hủy diệt trong người hắn biến đổi.
Ý chí hủy diệt trong ý chí tứ phương là ý chí đại biểu phương tây, nó là đại danh từ giết chóc, nó là hóa thân của khủng bố, nó có được sức chiến đấu mạnh nhất thiên hạ. Tương tự, nó cơ hội là loại ý chí khó lĩnh ngộ nhất.
Từ xưa lĩnh ngộ ý chí hủy diệt không có đường tắt, chỉ hai con đường để đi, một là con đường giết chóc mà Âu Dương đã đi, giết ra ý chí hủy diệt, giết ra sát khí kinh thiên.
Đường thì hai là hiện tại Âu Dương đang đi, con đường này khó khăn hơn trước gấp trăm lần.
Con đường thứ nhất là hóa thân ác ma, con đường sau cần lực lượng vượt xa bất cứ ai tưởng tượng. Trong thiên địa chỉ có một Vệ Thi, cũng chỉ có mình Âu Dương là sử dụng huyết sắc liệt diễm khắc nàng, mọi chuyện đều do trùng hợp tạo thành.
Bây giờ lực hủy diệt bùngp hát, tất cả sát khí mà Âu Dương tích lũy trong người cùng bùng nổ, sát khí nhiều hơn hơn là hắn tưởng.
Từ ngày đầu tiên Âu Dương đi vào thế giới này, ở trong chiến tranh gom góp sát khí, chém Linh Sử tích lũy sát khí, diệt Trịnh gia tích lũy sát khí, khi vô số sát khí cùng bùng phát thì lực lượng đáng sợ đó dù là Vệ Thi cũng cảm thấy cực kỳ kinh sợ.
"Trời ơi, người đàn ông này rốt cuộc giết bao nhiêu người!"
Người khác không thấy chứ Vệ Thi thì thấy được lúc này bên cạnh Âu Dương đầy rẫy oan hồn không đếm hết vòng quanh, những oan hồn giương nanh múa vuốt như muốn xé nát người đàn ông trước mặt nàng ra.
Nhưng trên người Âu Dương không ngừng bùng phát sát khí đỏ máu ngăn cách chúng nó ra xa, sát khí không ngừng phóng ra, oan hồn bắt đầu hòa tan.
"Sát khí bức oan hồn tán đi, thật đáng sợ, xem ra ta muốn ngộ đạo ý chí hủy diệt là cực kỳ khó khăn."
Vệ Thi biết lúc này coi như muốn cướp lấy ý chí hủy diệt của Âu Dương thì cũng không còn cơ hội, bốn năm không ngừng bị hao tổn khiến nàng cực kỳ yếu ớt. Lúc này dù Vệ Thi vẫn còn ý chí tam phương nhưng mặc cho nàng cố gắng hết sức bùng phát cũng không tranh đấu nổi với Âu Dương hiện nay, nếu nàng cưỡng ép cướp đoạt, không chừng đến cuối cùng ngay cả linh hồn cũng bị hủy diệt.
*Ầm đùng!*
Trên bầu trời vang tiếng sấm, vô số tia chớp xẹt qua không trung. Trong Phụng Thiên thành, Hồn Giả ngẩng đầu nhìn trời. Bầu trời đổi thành màu đỏ máu, loại màu sắc cực kỳ áp lực, khiến ai trông thấy cũng cảm giác khó chịu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 7 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius