Chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh đồng thời thu pháp bảo trở lại, hóa thành đạo đạo cương khí, bảo vệ thân thể.
- Cực Băng Ngọc Bích…
Mi tâm Mông Ngưng Băng chợt lóe quang mang màu trắng, bay ra một kiện viên bàn bạch ngọc lớn chừng bàn tay, viên bàn tỏa bạch mang, bao phủ toàn bộ phương viên trong vòng mấy trăm trượng.
Cực Băng Ngọc Bích chính là trấn tông chi bảo của Băng Thần Tông, là tiên bảo ma đạo đại phái Tà Băng Tông vạn năm trước còn lưu truyền lại.
Cực Băng Ngọc Bích vừa ra, không chỉ chặn được công kích kim quang từ Như Ý Linh Lung bảo tháp, khí hàn lãnh càng trong sát na truyền đi vạn trượng, ngọn núi tuyết vừa rồi bị Tàng Thiên Cơ dùng Xích Hỏa Ấn hoàn tan trong nháy mắt lại hóa thành huyền băng. Khí tức lạnh lẽo đủ khiến bất cứ tu sĩ Thần Hải cảnh nào cũng khó có thể nhúc nhích, bất quá đối với Cổ Thần mà nói, nhiệt độ tuy rằng lạnh lẽo, nhưng còn chưa tới mức độ ảnh hưởng tới hành động của hắn, các cao thủ Mệnh Tuyền cảnh nhận được sự bảo hộ của Cực Băng Ngọc Bích, nhất thời lại phóng ra pháp bảo oanh kích về phía Cổ Thần.
Thiểm Thiên Phong Dực vỗ nhẹ, thân thể Cổ Thần trong nháy mắt bay ra ngoài trăm trượng, hai cánh mở ra, đứng giữa hư không, một tay nắm giữ cái cổ Mông Anh Minh, một tay kết ấn chỉ vào Thần Hình Câu Diệt kiếm, Thần Tình Câu Diệt kiếm bùng phát ô quang, điên cuồng chém xuống, rắc rắc rắc…
Mấy tiếng nổ thanh thúy vang lên, chừng ba bốn kiện pháp bảo bị Thần Hình Câu Diệt kiếm chém thành hai nửa, hoàn toàn hủy diệt. Pháp bảo cực phẩm cho dù là tiên tông đại phái cũng không có bao nhiêu kiện, đặc biệt là Băng Thần Tông đã suy yếu thê thảm hiện tại, trong tông tổng cộng chỉ có năm kiện pháp bảo cực phẩm, mà đại cao thủ Đoạt Xá kỳ, ngay cả tông chủ cũng chỉ có bảy người, hai đại cao thủ Đoạt Xá kỳ không hề có pháp bảo cực phẩm, cao thủ Linh Anh kỳ càng không cần phải nói, đều sử dụng pháp bảo thượng phẩm.
Cổ Thần không dùng pháp bảo cực phẩm giao phong chính diện, chuyên chọn pháp bảo thượng phẩm đánh xuống, chớp mắt đã hủy diệt ba bốn kiện.
Cổ Thần rời khỏi phạm vi quang mang của Cực Băng Ngọc Bích, thân thể không rời khỏi kim quang vạn trượng từ Như Ý Linh Lung bảo tháp phát ra.
Công kích pháp tắc cũng không chỉ công kích tu sĩ, ngay cả pháp bảo cũng không tránh khỏi, nếu như pháp bảo cực phẩm xuất hiện bên trong kim quang đều sẽ bị tổn thương không nhỏ, dùng để công kích Cổ Thần, hiệu quả giảm mạnh.
Cổ Thần đứng trong kim quang, có thể không cần tiến hành phòng thủ, thần thức ngự khống Thần Hình Câu Diệt kiếm liên tục khởi xướng công kích tới các cao thủ.
Công kích pháp tắc tuy rằng rất lợi hại, nhưng cũng không phải hủy diệt được vạn vật thế gian, vốn là theo thiên đạo, tự nhiên có sinh có tử, cùng tồn tại với pháp tắc sẽ không bị pháp tắc công kích. Ví dụ như đại địa vốn là vật tự nhiên, vì vậy pháp tắc sẽ không hủy diệt đại địa, phàm nhân là tự nhiên mà sinh, vì vậy pháp tắc sẽ không tổn thương phàm nhân.
Tu sĩ tu chân đã vượt qua một ít pháp tắc thiên địa, bản thân sở hữu một số lực lượng cường đại không nên có, vì vậy lực lượng pháp tắc sẽ trực tiếp gạt bỏ.
Pháp khí, pháp bảo, nguyên vật liệu tuy rằng chứa đựng nguyên khí, cũng là vật tự nhiên, không bị pháp tắc công kích, thế nhưng sau khi bị tu sĩ luyện chế thành pháp khí, pháp bảo, ngưng tụ pháo lực của tu sĩ, có lực lượng cường đại nguyên bản không nên có, vì vậy cũng sẽ bị pháp tắc hủy diệt.
Bất luận pháp tắc gì cũng là một loại sứ mệnh của pháp tắc thiên địa, tự nhiên không nằm ngoài quy tắc tiêu diệt toàn bộ những gì trái với quy tắc thiên địa.
Bất cứ kẻ nào trái với quy tắc sẽ bị quy tắc chế tài! Đây chính là thiên đạo, nếu như một kiện vật phẩm trời sinh đã có lực lượng cường đại, có thể làm pháp bảo sự dụng, như vậy nó là vật tự nhiên, không trái với quy tắc thiên địa, sẽ không bị pháp tắc công kích, chỉ là loại phpas bảo trời sinh này cực kỳ hiếm có, nếu là có cũng là vật phẩm đặc biệt cường đại, chí ít là cấp bậc tồn tại tương đương tiên bảo.
Pháp bảo trong tay các cao thủ Băng Thần Tông tự nhiên đều là nguyên liệu tự nhiên luyện chế thành pháp bảo, bị pháp tắc hệ kim chiếu rọi đều không tránh khỏi bị công kích.
Hơn hai mươi vị cao thủ Mệnh Tuyền cảnh đều bị vây trong quang mang màu trắng do Cực Băng Ngọc Bích hình thành, Cổ Thần đứng trong kim quang, đã ở thế bất bại…
A…
Một tiếng hét thảm vang lên, một vị cao thủ đã bị Thần Hình Câu Diệt kiếm hủy hết toàn bộ pháp bảo, cuối cùng không thể kháng cự lại pháp bảo công kích, bị đâm xuyên qua trái tim, tuy rằng Mệnh Tuyền chưa diệt, thế nhưng trái tim là vị trí cực kỳ quan trọng, trái tim bị xuyên thấu tức là bị thương nặng, cho dù có tinh nguyên sinh mệnh, không có thời gian nhất định cũng không thể hoàn toàn khôi phục như ban đầu.
Liên tiếp vang lên tiếng kêu thê lương thảm thiết, Thần Hình Câu Diệt kiếm không gì không hủy, các cao thủ Băng Thần Tông không có nhiều pháp bảo lợi hại giống như Tàng Thiên Cơ, căn bản không thể ngăn cản được Thần Hình Câu Diệt kiếm, một người lại tiếp một người bị thương dưới Thần Hình Câu Diệt kiếm.
Nếu không phải Cổ Thần đã đáp ứng Mông Tiên Âm không giết chết người trong Băng Thần Tông, Cổ Thần giận dữ, những kẻ này đã sớm mất mạng.
Cổ Thần nắm cổ Mông Anh Minh, sớm phong ấn hắn không thể nhúc nhích, một tay kết pháp ấn, khống chế Thần Hình Câu Diệt kiếm liên hành công kích đối với pháp bảo và các tu sĩ dưới màn quang mang do Cực Băng Ngọc Bích phát ra.
Bị sát ý dâng trào, giống như một tôn sát thần, đứng giữa hư không, tu sĩ Thần Hải cảnh, Tiên Thiên cảnh cách mấy vạn trượng đều lạnh lẽo run rẩy.
- Nếu ngươi muốn chết, hôm nay Băng Thần Tông biến mất!
Thanh âm của Cổ Thần giống như tuyên ngôn của tử thần, phiêu đãng ngoài trăm dặm.
- Tông chủ… Truyền thừa vạn năm của Băng Thần Tông chúng ta không thể bị hủy trong chốc lát a!
- Tông chủ, ngươi sao có thể vì tư tình một người khiến cả Băng Thần Tông bị chôn cùng!
- Tông chủ, hơn bảy nghìn tính mệnh của Băng Thần Tông chỉ phụ thuộc vào một ý niệm của ngươi, ngươi sao có thể để truyền thừa của bản tông đoạt tuyệt từ đây?
Các vị thái thượng trưởng lão đều khiển trách Mông Ngưng Băng, vẻ mặt Cổ Thần đầy sát ý, hung danh vang vọng, bọn họ biết hướng Cổ Thần cầu xin tha thứ căn bản không có tác dụng gì, then chốt mọi chuyện ngay trong tay Mông Ngưng Băng.
- Được rồi… Dừng tay!
Mông Ngưng Băng hô to một tiếng, một vật trong tay ném về phía Cổ Thần.
Thần Hình Câu Diệt kiếm hóa thành một đạo ô quang, bay trở về mi tâm Cổ Thần, chưởng phải hóa thành trảo, pháp lực hóa thành một cự chưởng chộp vật phẩm Mông Ngưng Băng ném tới vào tay, là một cái chai màu xanh.
Mở chai ra, xác nhận bên trong đúng là giải được địa sát phá hồn đang không cần nghi ngờ, oanh một tiếng, tầng thứ nhất Như Ý Linh Lung bảo tháp đóng lại, kim quang vạn trượng đều biến mất không còn, Cổ Thần vung tay, ném Mông Anh Minh trở về chỗ các cao thủ, hạ xuống trước mặt Hư Tử Uyên và Nam Thiên đạo nhân.
Đưa cái chai cho Hư Tử Uyên, đợi nàng nuốt giải dược vào, Cổ Thần lại dùng chân khí thuần dương kiểm tra lại một lần, xác định độc tính của địa sát phá hồn đan đã bị trung hòa, không hề liếc mắt nhìn chúng tu sĩ Băng Thần Tông, liền ôm lấy Hư Tử Uyên và Nam Thiên đạo nhân phi độn rời khỏi Băng Thần Tông.
Mông Ngưng Băng nhìn ba người rời đi, trong mắt lộ vẻ oán hận.
Người thụ thương đều không ảnh hưởng tới tính mạng, một mặt kêu thảm thiết liên tục, một mặt mệnh truyền sinh ra tinh nguyên sinh mệnh, thương thế phục nguyên, cho dù Mông Anh Minh bị chặt đứt cánh tay cũng có thể mọc trở lại.
Hư Tử Uyên bị Cổ Thần ôm trong ngực, nhìn Cổ Thần, giống như Tiểu Bạch trước kia, trong mắt tràn đầy vẻ sùng bái.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Mới phi độn được hơn hai nghìn trượng, Cổ Thần vẫy nhẹ về phía ngọn núi tuyết xa xa, một đạo độn quang từ sau tảng đá lớn sườn núi bay ra, Cổ Thần nói:
- Đây là một bằng hữu của ta, có thể đi qua Huyền Băng Phong Thần đại trận hoàn toàn do nàng trợ giúp.
Mông Tiên Âm và ba người Cổ Thần hội tụ với nhau, không dừng lại, phi độn rời khỏi Băng Thần Tông.
Mông Tiên Âm nuốt sớm phục dụng vô tướng đan, gần ngọn núi tuyết chỉ có một ít tu sĩ Thần Hải cảnh, không người nào có thể nhìn ra được, chúng cao thủ Mệnh Tuyền cảnh trên đỉnh Băng Thần Phong thì cách quá xa, chỉ thấy có một người hội tụ với ba người Cổ Thần, trong mắt tuy có vẻ nghi hoặc, nhưng không biết người nọ đến tột cùng là người phương nào?
Rất nhanh bốn người đã vượt qua Huyền Băng Phong Thần đại trận, xuất hiện bên ngoài Băng Thần Tông.
Mấy người một đường phi độn về phía đông, phi độn được hơn nghìn dặm, mấy người hạ xuống một ngọn núi, Cổ Thần và Nam Thiên đạo nhân liên thủ nửa canh giờ mới giải được phong ấn trên người Hư Tử Uyên, để nàng khôi phục lại pháp lực.
- Nam Thiên tiền bối, tiền bối hộ tống sư tỷ trở lại Hư Thiên Tông trước!
Giải trừ phong ấn xong, Cổ Thần nói.
- Ngươi muốn đi đâu?
Hư Tử Uyên vừa nghe, lập tức hỏi.
Nam Thiên đạo nhân liếc mắt nhìn Mông Tiên Âm, nói:
- Các ngươi?
Tuy rằng chưa mở miệng hỏi, thế nhưng Nam Thiên đạo nhân đã sớm nhìn thấu thân phận của Mông Tiên Âm, vô tướng đan chỉ giấu diếm được tu sĩ Thần Hải cảnh, chỉ có chân nhan đan mới giấu diếm được tu sĩ Mệnh Tuyền cảnh.
Cổ Thần khẽ gật đầu, nói:
- Vị này chính là thánh nữ Băng Thần Tông --- Mông Tiên Âm, nếu như không có nàng hỗ trợ, ta không có khả năng vô thanh vô tức tiến vào trong Băng Thần Tông, chúng ta đã đạt thành hiệp nghị, nàng trợ giúp ta cứu sư tỷ ra, ta trợ giúp nàng ngồi lên vị trí đế quân Đại Mông!
Nam Thiên đạo nhân và Hư Tử Uyên cả kinh, hiển nhiên Mông Tiên Âm dĩ nhiên muốn tranh vị trí đế quân Đại Mông khiến hai người có chút kinh ngạc.
Mông Tiên Âm mỉm cười, nói:
- Nếu không có Cổ Thần, ta cũng không dám có tưởng tượng như vậy!
Hư Tử Uyên từ trong kinh ngạc khôi phục lại, nói:
- Các ngươi muốn tới đế đô Đại Mông?
Mông Tiên Âm có làm đế quân Đại Mông hay không không phải là vấn đề Hư Tử Uyên quan tâm, nàng chỉ muốn biết Cổ Thần sẽ đi đâu.
Hai người nhất tề gật đầu.
- Ta với ngươi cùng đi!
Hư Tử Uyên nhìn chằm chằm Cổ Thần nói.
Cổ Thần chân chờ:
- Ta muốn tới đế đô, nhưng ta gây thù hằn vô số, sư tỷ trở lại Bách Thảo Phong, nơi này càng an toàn hơn một chút!
Đi đế đô Đại7y Mông lần này, chuyện thứ nhất chính là trợ giúp Mông Tiên Âm leo lên vị trí đế quân, sau đó Cổ Thần muốn vào tiểu tiên giới bế quan, chỉ khi tu vi bước vào Đoạt Xá kỳ, Cổ Thần mới mở ra được tầng thứ hai Như Ý Linh Lung bảo tháp, khi đó mới có thể để Hư Tử Uyên tiến vào trong tầng thứ hai, khu vực thời gian chậm phân nửa, một năm bên ngoài bên trong mới chỉ nửa năm, như vậy Cổ Thần sẽ có nhiều thời gian đi tìm phương pháp giải trừ huyền âm tuyệt mạch hơn.
- Ta không muốn trở lại Bách Thảo Phong.
Hư Tử Uyên bắt lấy cánh tay Cổ Thần, nói:
- Mỗi lần cùng ngươi xa nhau, chuyện tình phát sinh phía sau luôn luôn khiến ta hết hồn, lần đầu tiên xa nhau ngươi nói chỉ hai tháng sẽ gặp lại, kết quả… Chờ lúc ngươi bị Đế Đình Đại Doanh phát lệnh truy nã, lần thứ hai xa nhau ngươi không cho ta tiến vào Côn Ngô Bí Cảnh, kết quả ta mở mắt trừng trừng nhìn Tàng Thiên Cơ đi vào.
- Lần thứ ba xa nhau ta vốn nghĩ rất nhanh sẽ gặp lại, kết quả ta lại bị bắt tới Băng Thần Tông.
- Mỗi lần cùng ngươi xa nhau sẽ phát sinh rất nhiều chuyện khiến ta vô cùng khó chịu, sau này vô luận có bao nhiêu nguy hiểm, ta vĩnh viễn muốn ở cùng một chỗ với ngươi, vĩnh viễn không xa nhau!
Lời nói của Hử Tử Uyên thật sâu kích vào lòng Cổ Thần, nàng nói không sai, mỗi một lần xa nhau, trong lòng của nàng đều phải chịu dằn vặt!
Cổ Thần một lòng nghĩ làm sao sớm ngày giải trừ huyền âm tuyệt mạch, một lòng nghĩ làm sao để Hư Tử Uyên sống sót an toàn, thế nhưng… Hắn sai rồi, Hư Tử Uyên càng muốn không phải là có thể sống được bao lâu, mà chỉ cầu có thể sớm chiều nhìn thấy Cổ Thần, vĩnh viễn không phân ly!
Vĩnh viên không xa nhau! Trong lòng Cổ Thần xúc động, nắm cánh tay Hư Tử Uyên nói:
- Được rồi, sư tỷ! Mặc kệ tương lai có bao nhiêu nguy hiểm, khó khăn cỡ nào, chúng ta vĩnh viễn cùng một chỗ, không hề xa nhau!
Hư Tử Uyên lập tức hớn hở cười, gật đầu vô cùng vui sướng.
Thấy hai người tình đầu ý hợp, trong mắt Nam Thiên đạo nhân tràn đầy vui vẻ, đồng thời nhớ tới kinh lịch của chính mình cũng có một tia bất đắc dĩ, Mông Tiên Âm nhìn hai người, biểu tình chưa biến, nhưng trong mắt mơ hồ hiện ra một tia ước ao và khát vọng!
- Nam Thiên tiền bối, sau này tiền bối định đi nơi nào?
Cổ Thần hỏi.
Nam Thiên đạo
nhân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Nếu đi Đế Đình có nguy hiểm, dù sao đi nữa ta cũng nhàn rỗi không có chuyện gì làm, vậy theo các ngươi cùng nhau đi Đế Đình vậy! Hiện tại tu vi của ngươi đã thành công, thế nhưng gặp phải rất nhiều khó khăn, không có thuật phân thân, tạm thời ta còn có thể giúp đỡ ngươi chút ít!
Cổ Thần gật đầu nói:
- Có tiền bối ở đây ta càng không có buồn phiền ở nhà rồi, lúc này cách đại hội luận võ đoạt đế còn hơn một tháng, ta nghĩ trước tiên tìm một địa phương ở tạm, trước đừng đi Đế Đình đánh rắn động cỏ, đợi đại hội luận võ bắt đầu chúng ta xuất hiện, đoạt lấy vị trí đế quân, một tiếng vang trời!
Ba người gật đầu đáp ứng, ngay phụ cận không xa tìm được một hạp cốc, bên trong có hoa cỏ cây cối, thác nước suối chảy, cảnh sắc hợp lòng người, khiến người khác vui vẻ thoải mái, là nơi ẩn cư rất tốt, bốn người liền mở ba động phủ trong hạp cốc, ở lại một đoạn thời gian.
Nam Thiên đạo nhân một người một động phủ, Mông Tiên Âm một động phủ, động phủ còn lại thì Cổ Thần và Hư Tử Uyên ở chung.
Tuy rằng hai người đã quen biết hơn năm năm, thế nhưng xa nhiều gặp ít, tại thời điểm Cổ Thần vừa mới gia nhập Hư Thiên Tông, tại Bách Thảo Phong trông coi dược viên, Hư Tử Uyên trong phòng Cổ Thần đột nhiên phát tác huyền âm tuyệt mạch, hai người từng có một lần tiếp xúc thân mật, sau đoạn thời gian đó, tuy từng hôi môi qua, nhưng không hề có cử chỉ thân mật nào khác.
Hôm nay hai người ở cùng một chỗ, ban đêm hai người tĩnh tọa cùng một phòng, trong lòng có cảm giác tim đập nhanh.
Hư Tử Uyên từ nhỏ lớn lên tại Bách Thảo Phong, đối với việc nam nữ vô cùng ngây thơ, tuy là sư tỷ của Cổ Thần nhưng cũng mới hai mươi hai tuổi, đêm tối đã tới, nàng mơ hồ nghĩ tới một ít việc nam nữ, trên mặt trở nên nóng bỏng, đỏ ửng thấu cổ trắng, tim đập như đánh trống.
Tuy rằng kiếp trước Cổ Thần sống hơn 500 tuổi, thế nhưng suốt đời vì báo thù, không có bao nhiêu trải nghiệp tình trường, lúc này đối mặt với một người khác phái cùng ở một đêm, trong lòng như trống trận vang lên thùng thùng.
Hai người ngồi cùng một chỗ, thân thể cách nhau không quá một nắm tay, cũng không dám nhìn thẳng vào đối phương, ngượng ngùng quay đầu đi nơi khác, qua một lát, tuy rằng Cổ Thần nhỏ tuổi hơn, nhưng dù sao có kinh nghiệm kiếp trước, tâm tình so với Hư Tử Uyên ổn định hơn rất nhiều, mở miệng hô:
- Sư tỷ!
Trong đầu Hư Tử Uyên đang có rất nhiều suy nghĩ lộn xộn miên man, thanh âm của Cổ Thần rơi vào trong tai nàng giống như một đạo lôi đình, trong lòng mạnh mẽ chấn động, con mắt chuyển sang liếc nhìn Cổ Thần, khẽ đáp một tiếng:
- Uhm!
Cổ Thần nắm hai tay Hư Tử Uyên, thân thể Hư Tử Uyên mềm nhũn, liền ngã vào lòng Cổ Thần, con mắt đóng chặt, lông mi run lên, nói rõ nàng lúc này vô cùng khẩn trương, thế nhưng đôi môi mọng khẽ vểnh, lại tựa hồ chờ mong.
Nhìn bộ dáng mê người của sư tỷ, Cổ Thần không còn kìm giữ được, cúi đầu, hai bờ môi ép sát vào nhau.
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Hơn hai năm vừa qua, thời gian hai người gặp mặt mới chỉ ngắn ngủi mấy ngày mà thôi, hầu hết đều ngăn cách hai nơi, dù chưa gặp lại nhưng trong lòng tưởng niệm thời khắc cũng không hề dừng lại, hôm nay hai người gặp lại, tình cảm bộc phát ra, giống như củi đốt gặp liệt hỏa, bốc cháy mãnh liệt.
Hai môi chạm nhau, giống như cảm giác lôi điện giật mạnh, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân hai người, bất cứ tiên đan diệu dược nào trong thiên hạ, tiên nhưỡng rượu ngon đều không thể vui sướng bằng cảm giác hai môi gặp nhau lúc này.
Có chút bất tri bất giác, hai tay Hư Tử Uyên chủ động ôm lấy sau lưng Cổ Thần, càng không hề để Cổ Thần tùy ý tấn công, nàng chủ động vươn cái lưỡi thơm tho ra, phóng ra tình cảm khát vọng và mãnh liệt trong lòng, để cảm giác vui sướng buông thả đạt tới đỉnh.
Từng đợt rên rỉ vang lên, châm lên dục hỏa trong lòng Cổ Thần, không biết từ khi nào, hai tay Cổ Thần lặng yên chui vào trong quần áo của Hư Tử Uyên.
Lần đầu tiên có bàn tay nam nhân tiến sâu vào quần áo, thân thể Hư Tử Uyên run rẩy kịch liệt, hô hấp cũng trở nên gấp gáp, Cổ Thần vuốt ve da thịt mềm mại của hư Tử Uyên, trơn trượt nhu thuận giống như ngọc bích, làm hắn yêu thích không muốn buông tay.
- Sư tỷ…
Cổ Thần hôn lên vành tai của Hư Tử Uyên, bên tai nàng nhỏ giọng kêu.
Một cỗ cảm giác như điện giật từ vành tai nàng truyền đến, Hư Tử Uyên không kìm lòng được đáp:
- Uhm!
- Nàng nguyện ý sao?
Cổ Thần nhẹ giọng hỏi.
- Uhm!
Hư Tử Uyên đáp, đầu hơi gật.
Tuy rằng chỉ là hai câu giao lưu ngắn gọn, thế nhưng thanh âm rơi vào trong tai hai người lại khiến cảm giác hưng phấn tăng nhiều, trái tim Hư Tử Uyên càng lúc càng đập nhanh hơn, toàn thân trở nên mềm yếu.
Cổ Thần đưa một tay đỡ sau lưng Hư Tử Uyên, một tay vươn phía trước, chậm rãi di chuyển tới đôi ngọn núi cao ngất.
Nơi này là địa phương mẫn cảm của nữ nhân, còn chưa chạm tới hai ngọn núi Hư Tử Uyên đã run rẩy toàn thân, trái tim kinh hoàng, tiếng thở dốc kịch liệt hóa thành âm phù tuyệt vời rơi vào trong tai Cổ Thần.
Thịch thịch thịch…
Càng sát với hai ngọn núi, tiếng tim đập của Cổ Thần càng thêm mãnh liệt, đầu ngón tay có cảm giác kích thích điện giật tê dại.
Tay hắn di động cực kỳ chậm rãi, nhưng chưa hề dừng lại.
Đột nhiên đôi ngọc nữ phong kia rơi vào lòng bàn tay Cổ Thần. Cổ thần nhẹ nhàng xoa bóp, trơn trượt tới cực điểm, mềm mại tới cực điểm, một loại cảm giác tuyệt vời tới cực điểm từ long bàn tay truyền đến.
- A…
Thân thể Hư Tử Uyên mạnh mẽ run lên, trong miệng phát ra một tiếng riếng kêu vang vọng, hai tay của nàng ôm chặt lấy thân thể của Cổ Thần, thân thể liên tục khẽ run, giống như có sóng cuộn chưa dứt.
Bàn tay của Cổ Thần tại ngọn núi trơn trượt như ngọc, di chuyển qua lại, hưởng tụ cảm giác luân mỹ vô bờ cùng với tiếng rên rỉ như có như không từ trong miệng Hư Tử Uyên phát ra, thân thể nàng trải qua một hồi run rẩy mãnh liệt, đột nhiên bắt lấy cánh tay Cổ Thần trước ngực nàng.
Một cỗ khí tức băng lãnh trong nháy mắt từ trong cơ thể Hư Tử Uyên bộc phát ra.
- Không… Không được!
Đẩy bàn tay của Cổ Thần rời khỏi cơ thể chính mình, Hư Tử Uyên gian nan phát ra hai chữ, sắc mặt của nàng trong nháy mắt trở nên trắng bệch, giống như bị bịt kín một tầng sương lạnh.
- Sư tỷ, nàng làm sao vậy?
Dục vọng của Cổ Thần nhất thời bị tan đi phân nửa, bàn tay tiếp xúc với thân thể Hư Tử Uyên cũng trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Hư Tử Uyên nhếch miệng, sắc mặt có chút thống khổ, qua một lát tình huống mới có chút chuyển biến tốt đẹp, nàng nói:
- Là huyền âm tuyệt mạch, ta… Ta không khống chế được loại cảm giác này, nếu như bị kích thích quá mạnh mẽ, huyền âm tuyệt mạch sẽ tự động phát tác, sư đệ, ta… Xin lỗi!
Lại là huyền âm tuyệt mạch.
Thấy sư tỷ nhịn đau khổ, lại còn xin lỗi chính mình, trong lòng Cổ Thần tê rần, nói:
- Sư tỷ, là ta xin lỗi mới đúng, cho nàng bị khổ rồi, trước khi giải trừ huyền âm tuyệt mạch, ta không bao giờ… mạo phạm sư tỷ nữa!
Trên mặt Hư Tử Uyên hiện lên nụ cười vui mừng hạnh phúc, nói:
- Là thân thể của ta không chịu cố gắng, không trách được ngươi!
Cổ Thần dừng tay hồi lâu, lần này huyền âm tuyệt mạch không phát tác quá mức nghiêm trọng, chỉ là tràn ra một ít huyền âm hàn khí mà thôi, qua một lát là Hư Tử Uyên có thể khôi phục lại bình thường.
Trải qua đoạn tình cảm mãnh liệt vừa rồi, trong đầu hiện lên hình ảnh vừa rồi, hai người ngồi cùng một chỗ, khó tránh khỏi xấu hổ.
- Sư tỷ, nàng sớm đi nghỉ tạm, ta đi xem Nam Thiên tiền bối đã ngủ hay chưa!
Hai người nhìn nhau không nói gì, Cổ Thần tìm một cớ ra khỏi động phủ.
Chuyện tình vừa rồi tốt nhất nên để cho Hư Tử Uyên một mình một người chậm rãi tiêu hóa.
Ba tòa động phủ không cách nhau quá xa, như vậy có địch nhân tới phạm cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau, hiện tại thần thức của Cổ Thần và Nam Thiên đạo nhân vô cùng cường đại, tản ra dò xét, Nam Thiên đạo nhân và Mông Tiên âm đều đang tu luyện.
Xem hai người đều vô cùng cần mẫn, đi tới trước động phủ Nam Thiên đạo nhân, Cổ Thần dùng thần thức truyền âm, Nam Thiên đạo nhân mở phong ấn động phủ, Cổ Thần đi vào.
- Cổ Thần, tìm ta muộn như vậy làm cái gì?
Nam Thiên đạo nhân nghi hoặc hỏi thăm.
Cổ Thần nói:
- Ra ngoài đi lại một chút, thấy tiền bối còn đang tu luyện nên muốn đến nhìn một chút.
Nam Thiên đạo nhân mỉm cười, nói:
- Đám tuổi trẻ các ngươi, tu vi cả đám đều tăng tiến rất nhanh, nếu ta không tiến bộ thì sợ là sẽ bị lạc hậu!
Cổ Thần nói:
- Tiền bối cũng là thiên tư ngút trời, chỉ tiếc không có pháp tuyết tu luyện vô thượng, tiểu tử có một bộ kinh văn, ghi chép lại bí pháp vô thượng, theo lý nên trả lại cho tiền bối.
- Bí pháp vô thượng? Trả lại cho ta?
Nam Thiên đạo nhân nghi hoặc hỏi:
- Có ý gì?
Cổ Thần nói:
- Ta tại một chỗ di tích thượng cổ nhìn thấy di thể của Hư Hành Không tổ sư, chiếm được Hư Thiên Kinh.
- Cái gì?
Sắc mặt Nam Thiên đạo nhân biến đổi, kinh hãi thốt:
- Hành Không tổ sư? Hư Thiên Kinh?
Cổ Thần gật đầu nói:
- Hư Thiên Kinh chính là bí điển vô thượng Hư tổ sư lưu lại, Hư gia đời đời tương truyền, theo lý nên trả lại cho tiền bối, nguyên kinh ta đã giao lại cho sư phụ, sư phụ sẽ giao đưa nguyên kinh vào trong tàng kinh các Hư Thiên Tông, ta không lưu lại bản sao Hư Thiên Kinh nào khác, chỉ có thể truyền miệng cho tiền bối.
…
Một lúc lâu sau, Cổ Thần từ trong động phủ của Nam Thiên đạo nhân đi ra, Hư Thiên Kinh đã truyền hết cho Nam Thiên đạo nhân, nói vậy đối với tu vi của hắn có thể có tác dụng rất lớn.
Lúc này đã là nửa đêm, thần thức Cổ Thần dò xét, sư tỷ đã đi nghỉ ngơi, Mông Tiên Âm dĩ nhiên còn đang tu luyện.
Xem ra Mông Tiên Âm đối với đại hội luận võ đoạt đế một tháng sau cũng để bụng mười phần, nàng hiện tại bất quá chỉ có tu vi Bồi Nguyên hậu kỳ, ngay cả Kim Đan kỳ cũng không tới, càng đừng nói Mệnh Tuyền cảnh, làm đế quân cần phải có thực lực bản thân cường đại mới có thể phục chúng.
Nàng mượn nhờ lực lượng của Cổ Thần, nhưng cũng chỉ mượn nhờ nhất thời, sau này Đại Mông chân chính dựa vào vẫn là bản thân nàng, nàng liều mạng tu luyện như vậy có thể giải thích được.
Cổ Thần đi tới trước động phủ Mông Tiên Âm, thần thức truyền âm nói:
- Tiên tử, Cổ Thần cầu kiến!
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Mông Tiên Âm không ngờ tới Cổ Thần đến lúc nửa đêm, nghe vậy có chút kinh ngạc, trên mặt nở nụ cười, truyền âm nói:
- Mời vào đi!
Cổ Thần cũng không phải là có chuẩn bị mà đến, chỉ là thấy Mông Tiên Âm trễ như vậy còn đang tu luyện, cố tình muốn trợ giúp một chút.
Nếu đã quyết định giúp Mông Tiên Âm leo lên vị trí đế quân Đại Mông, tự nhiên là coi Mông Tiên Âm như bằng hữu, hôm nay hắn đối với Đại Mông có ân, ngày sau Đại Mông thế lớn, càng nhiều hơn một bằng hữu cường đại.
Tiến vào trong động phủ, Mông Tiên Âm khẽ cười nói:
- Giờ khắc này, ngươi không cùng với sư tỷ say đêm đẹp, thế nào lại chạy tới chỗ ta?
- Đi ra hít thở không khí lại phát hiện nàng còn cần tu khổ luyện đêm khuya như vậy!
Cổ Thần ngồi đối diện Mông Tiên Âm nói.
Mông Tiên Âm thở dài một hơi, nói:
- Thực lực của ta quá thấp, nếu như leo lên vị trí đế quân sao có thể khiến kẻ dưới phục tùng? Chỉ có cần tu khổ luyện, sớm ngày đề cao tu vi, bước vào Mệnh Tuyền cảnh.
Cổ Thần nói:
- Ta dạy cho nàng một bộ pháp quyết, có thể đối với nàng có chút tác dụng…
Mông Tiên Âm nao nao, nói:
- Pháp quyết gì?
- Bí pháp Huyền Băng Tử Diễm quyết nội truyền Tà Băng Tông!
Cổ Thần chậm rãi đáp.
Hiện tại Cổ Thần đấu pháp với người khác, bình thường đều là sử dụng pháp bảo công kích, thời điểm dùng pháp lực thường phối hợp Kim Dương Thần Quyền, Lạc Tinh Thần Quyền và thân thể, Huyền Băng Tử Diễm quyết rất ít khi dùng tới, không có tác dụng gì quá lớn rồi.
Thế nhưng, Tà Băng Tông và Băng Thần Tông chính là do thánh địa ma môn Cực Băng Tông vạn năm trước phân liệt mà thành, bí pháp truyền thừa hai tông phái chiếm một nửa của Cực Băng Tông, nếu như bí pháp hai tông xác nhập lại, hẳn là có hiệu quả đặc thù.
Cổ Thần thấy Mông Tiên Âm nửa đêm vẫn còn tu luyện, ngẫu nhiên nổi hứng, muốn truyền thụ Huyền Băng Tử Diễm quyết, trợ giúp nàng một chút.
- Huyền Băng Tử Diễm quyết?
Mông Tiên Âm nghe vậy, biến sắc, cả kinh nói:
- Huyền Băng Tử Diễm quyết không ngoại truyền của Tà Băng Tông?
- Uhm!
Cổ Thần gật đầu, thấy Mông Tiên Âm có phản ứng kịch liệt, Cổ Thần hỏi:
- Làm sao vậy, chẳng lẽ Huyền Băng Tử Diễm quyết thực sự có tác dụng gì lớn hay sao?
Trong thanh âm của Mông Tiên Âm tràn ngập kinh hỉ, nói:
- Đối với người khác mà nói, Huyền Băng Tử Diễm quyết chỉ là một bộ pháp quyết thượng thừa uy lực không nhỏ mà thôi, thế nhưng đối với đệ tử Băng Thần Tông mà nói, Huyền Băng Tử Diễm quyết tương đương với một bộ bí pháp vô thượng!
- Nói như thế nào? Chẳng lẽ pháp quyết hai tông dung hợp sẽ có biến hóa đặc thù?
Tâm niệm Cổ Thần khẽ động, tựa hồ đúng như hắn dự đoán.
Vẻ mặt Mông Tiên Âm vui vẻ, nói:
- Băng Thần Tông và Tà Băng Tông vốn là đồng tông đồng nguyên, do thánh địa ma môn Cực Băng Tông vạn năm trước phân liệt mà thành, Băng Thần Tông chiếm được truyền thừa Băng Phách Hàn Công, Tà Băng Tông chiếm được truyền thừa Huyền Băng Tử Diễm quyết, tách nhau mà nói, Băng Phách Hàn Công có thể so với bí pháp vô thượng bình thường nhất, so với Huyền Băng Tử Diễm quyết càng mạnh hơn một chút, nhưng nếu hai bộ pháp quyết này dung hợp làm một đó chính là tuyệt học vô thượng của Cực Băng Tông vạn năm trước, Cực Băng Đại Pháp, một loại bí pháp vô thượng có thể tiến vào bài danh top mười. Bởi vì tổ sư hai tông không hợp nhua, phân liệt Cực Băng Tông thành hai, hai tông cũng luôn đối lập nhau, Băng Phách Hàn Công và Huyền Băng Tử Diễm quyết đều là bí mật không truyền ra bên ngoài, chỉ có trưởng lão hoặc là đệ tử thân truyền của chưởng giáo chi tôn mới được phép tu luyện.
- Vì vậy, một van năm qua, tuy rằng cả hai tông phái đều muốn có được truyền thừa bí pháp của đối phương, thế nhưng không thành ý nguyện, nghìn năm trước Tà Băng Tông hôi phi yên diệt, tổ tiên Băng Thần Tông càng cho rằng Cực Băng Đại Pháp không có khả năng lại nhìn thấy ánh mắt trời, không nghĩ tới, dĩ nhiên… Dĩ nhiên…
Mông Tiên Âm một hơi nói hết nguyên nhân, cuối cùng trong lúc kinh hãi mạnh mẽ phản ứng lại, cả kinh hỏi:
- Sao ngươi lại có Huyền Băng Tử Diễm quyết của Huyền Băng Tông?
Cổ Thần thản nhiên nói:
- Thời diểm di chỉ Tà Băng Tông mở ra không phải nàng cũng tiến vào hay sao? Ta lại một mật thất ngẫu nhiên phát hiện ra bí điển Huyền Băng Tử Diễm quyết, liền lén thu lại…
Nói xong, cánh tay Cổ Thần vừa nhấc, bí điển ghi chép Huyền Băng Tử Diễm quyết xuất hiện trong lòng bàn tay, Huyền Băng Tử Diễm quyết chính là do Cổ Thần phát hiện ra trong Càn Khôn Trạc của ma tu Tà Băng Tông lưu lại. Bất quá Chiến Thần Lệnh của Cổ Thần cũng lấy được từ tay ma tu Tà Băng Tông này, tự nhiên không có khả năng để lộ bất cứ tin tức gì về ma tu Tà Băng Tông, chỉ nói đoạt được từ trong di chỉ địa cung Tà Băng Tông trước kia, hợp tình hợp lý.
Đang khi nói chuyện, trong tay Cổ Thần cầm bí điển, khẽ đưa tới trước mặt Mông Tiên Âm.
Mông Tiên Âm hít vào thật sâu, nhưng không lập tức tiếp nhận, không xác định hỏi:
- Ngươi thực sự tặng Huyền Băng Tử Diễm quyết cho ta?
Cổ Thần gật đầu, nói:
- Nàng cũng nói, Huyền Băng Tử Diễm quyết chỉ có tu sĩ từng học qua Băng Phách Hàn Công mới có thể phát huy giá trị của nó, đối với ta mà nói chỉ là một loại pháp quyết thượng thừa mà thôi, nhưng đối với nàng mà nói chính là bí pháp vô thượng đủ tiến vào bài danh trước mười, tự nhiên tặng nàng càng có lợi!
Mông Tiên Âm tiếp nhận bí điển, không lập tức quan sát, thu vào trong Càn Khôn Trạc, kích động nói:
- Cổ Thần, ngươi cứu tính mệnh của ta, lại tặng ta bí pháp vô thượng, còn trợ giúp ta tranh đoạt vị trí đế quân Đại Mông, Tiên Âm không có gì báo đáp, ngày sau ngươi có bất cứ yêu cầu gì, Tiên Âm đều sẽ đáp ứng!
Bất luận yêu cầu gì, hai chữ nhâm hà (bất luận cái gì), Mông Tiên Âm đề cao âm diệu, ánh mắt lộ vẻ ôn nhu như nước.
Cổ Thần mỉm cười, nói:
- Nàng trợ giúp ta cứu sư tỷ ra, đối với ta quả thực ân tình như biển, đồng thời sau này ta còn phải nhờ vào tiểu tiên giới của Đế Đình Đại Mông, chúng ta chỉ là hợp tác với nhau, theo như nhu cầu, dừng nói cái gì là báo đáp, tất cả mọi người là bằng hữu, hỗ trợ lẫn nhau là chuyện hiển nhiên…
Mông Tiên Âm gật đầu, nói:
- Chỉ cần ngươi nguyện ý, tiểu tiên giới có thể cho ngươi tùy ý tu luyện, Đế Đình Đại Mông cũng có của ngươi phân nửa, ta có Huyền Băng Tử Diễm Quyết và Băng Phách Hàn Công, hợp hai làm một có thể luyện thành tuyệt học vô thượng Cực Băng Đại Pháp của Cực Băng Tông thượng cổ. Tu vi sẽ tăng nhiều, ta đã đạt Bồi Nguyên hậu kỳ đỉnh, không bao lâu sẽ kết thành Kim Đan, bước vào Kim Đan kỳ, đồng thời, Cực Băng Đại Pháp có thể chuyển hóa linh khí trở thành cực băng hàn khí cực nhanh, cho dù ta chỉ có tư chất tiên căn thượng phẩm cũng có thể tiến vào trong tiểu tiên giới tu luyện, tuy rằng không thể một lần tu luyện trong thời gian quá dài, nhưng tốc độ tu luyện so với bình thường cũng sẽ đề cao không chỉ hai lần…
Mông Tiên Âm càng nói càng vui vẻ, băng sương trên mặt tan hết, nhìn Cổ Thần, trong mắt lộ vẻ vui mừng, ngầm có ý nhu tình.
Cổ Thần dứng dậy, nói:
- Vậy chúc tiên tử sớm ngày đột phá, ngày sau thống lĩnh Đại Mông, dương oai Bắc Hoang, uy chấn trung hổ, Cổ Thần cáo từ.
Mông Tiên Âm nhìn bóng lưng Cổ Thần biến mất, thì thào thở dài nói:
- Ai, nếu như ngươi có thể đối đãi với ta như sư tỷ của ngươi, thống lĩnh Đại Mông, dương oai Bắc Hoang, uy chấn trung thổ… Nhưng cái này có là gì đâu? Ta không muốn!
Một nữ nhân, bi ai lớn nhất chính là không tìm được một người nam nhân mình yêu.
Bi ai lớn hơn nữa là tìm không được một nam nhân yêu chính mình.
Bi ai càng lớn hơn nữa là tìm được nam nhân mà chính mình yêu, nhưng người nam nhân này không yêu chính mình, mà là người khác.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế
Trong đầu Mông Tiên Âm vang lên danh ngôn muôn đời trong miệng một vị nữ tu cường đại tương đương chư tử đại tiên thời thượng cổ, đã lưu truyền Cổ Hoang suốt mấy vạn năm.
Cổ Thần trở lại động phủ, thấy Hư Tử Uyên đã đi ngủ, liền ngồi xuống bên cạnh giường đá tu luyện, nhập định tu luyện Linh Kình Thuấn Tức quyết.
Linh Kình Thuấn Tức quyết là một môn pháp quyết chỉ dành để tu luyện, không có pháp quyết chiến đấu, thế nhưng sau khi luyện thành tầng thứ mười lại có thể làm cơ sở cho một môn thần thông cực kỳ lợi hại, có thể sánh với Thiên Long Bát Âm và Hạo Nhiên Chính Khí ca, mỗi một đêm Cổ Thần đều nhập định khổ tu Linh Kình Thuấn Tức quyết.
Mấy ngày nay, bốn người đều vượt quâ trong hạp cốc phong cảnh tú lệ này, Nam Thiên nhận được Hư Thiên Kinh, Mông Tiên Âm thì dung hợp Huyền Băng Tử Diễm quyết và Băng Phách Hàn Công, luyện thành Cực Băng Đại Pháp, hai người đều tiến vào trong bế quan khổ tu.
Ngoại trừ Nghịch Mệnh Hóa Long quyết ra, Cổ Thần truyền cho Hư Tử Uyên một ít bí pháp vô thượng. Trong đoạn thời gian này bốn người đều bận rộn tu luyện, ruy rằng cùng tồn tại trong một hạp cốc, động phủ cách nhau không xa, nhưng cũng rất ít khi gặp nhau.
Thời gian như nước chảy, trong nháy mắt đã qua hơn hai mươi ngày, một môn đại thần thông cuối cùng của Linh Kình Thuấn Tức quyết, Cổ Thần đã luyện được bốn năm thành.
Ngày hôm nay, bầu trời đột nhiên vang lên tiếng sấm, bầu trời nguyên bản trong sáng đột nhiên biến sắc, mây đen che trời, trong vòng vạn dặm thiểm điện không mây.
Trên bầu trời hạp cốc xuất hiện một dòng xoáy hắc ám thật lớn, vô số thiên lôi đều hội tụ hướng về phía dòng xoáy, hình thành một đầu điện long vô cùng khổng lồ.
Băng Thần Tông cách hơn nghìn dặm, không ít tu sĩ đều nhìn lên dòng xoáy hắc ám đen kịt trên bầu trời, phát ra tiếng kinh hô:
- Nơi nào có người độ lôi kiếp…
Người độ lôi kiếp chính là Mông Tiên âm, nguyên bản tu vi của nàng đã đạt tới Bồi Nguyên hậu kỳ đỉnh, hiện tại tu luyện Cực Băng Đại Pháp hơn hai mươi này, rốt cuộc tích lũy đã đủ, kết thành kim đan, bắt đầu độ lôi kiếp đệ nhất trọng!
Mông Tiên Ân dứng trên một ngọn núi cách hạp cốc không xa, Hư Tử Uyên, Nam Thiên đạo nhân đều đứng tại ngọn núi cách nghìn trượng quan sát, Cổ Thần thì mở rộng Thiểm Thiên Phong Dực, đứng giữa hư không phương hướng Băng Thần Tông, cách Mông Tiên Âm hơn ba nghìn trượng.
Nơi này có người độ lôi kiếp, Băng Thần Tông cách gần như vậy, tự nhiên sẽ có người tới nhìn một cái, thế nhưng cách thật xa đã nhìn thấy một người mở đôi cánh lôi điện, đứng giữa hư không.
Hình tượng như vậy, Băng Thần Tông không người không biết, ngoại trừ Cổ Sát Thần còn có ai có đôi cánh lôi điện?
Đối với Cổ Sát Thần, tu sĩ Băng Thần Tông cũng không dám làm càn, xa xa nhìn thấy liền lui đi, không một ai dám can đảm tới đây, tự nhiên không biết là ai đang độ lôi kiếp.
Trên bầu trời, dòng xoáy hắc ám càng lúc càng tụ tập nhiều thiên lôi, cuối cùng dung hợp một chỗ, lượng biến hình thành chất biến, hóa thành một đạo lôi kiếp bàng đại tỏa khí tức hủy thiên diệt địa.
Ầm một tiếng nổ vang, lôi kiếp từ trong dòng xoáy đen kịt oanh thẳng xuống, tập kích Mông Tiên Âm dưới mặt đất.
Tu sĩ kết thành kim đan, quy tắc thiên địa sẽ đánh xuống lôi kiếp diệt sát tu luyện giả nghịch thiên, chỉ khi vượt qua lôi kiếp, chứng minh bản thân có thực lực cường đại, mới có thể thu được tán thành của quy tắc thiên địa, bằng không chỉ có một kết cục chính là hôi phi yên diệt.
Đối mặt với đạo lôi kiếp oanh kích xuống, lớn tới trăm trượng, dài quá nghìn trượng, Mông Tiên Âm không chút sợ hãi, không tránh không né, thân thể nhảy dựng lên, ngược lại đạp mạnh pháp bảo lao vào lôi kiếp.
- Cực băng hàn khí, đóng băng lôi kiếp…
Trong miệng Mông Tiên Âm mặc niệm, hai tay kết pháp ấn, hướng về phía trước đánh mạnh, một cỗ sương trắng hàn khí thuần màu trắng từ long bàn tay phun ra, phạm vi mấy trăm trượng trên bầu trời trong nháy mắt hình thành huyền băng, ngay cả không gian cũng bị đóng băng.
Lôi kiếp oanh thẳng xuống, trong nháy mắt tiến vào khu vực hàn khí cực băng lạnh lẽo.
Rắc rắc rắc rắc rắc…
Khu vực cực băng hàn khí đóng băng tàng tầng nứt nẻ, thế nhưng lôi kiếp giống như tiến vào trong không gian bị phong tỏa, tốc độ giảm mạnh, nguyên bản lôi kiếp chạy chồm tới nhanh chóng giảm tốc độ mấy lần, nếu như người khác đánh quyền trong nước sẽ gặp phải lực cản trở rất lớn.
Đồng thời, cực băng hàn khí khôn ngừng từ trong lòng bàn tay của Mông Tiên Âm phun ra, khiến hàn khí bị lôi kiếp đánh tan không ngừng bổ xung.
Cổ Thần nhìn Mông Tiên Âm dưới lôi kiếp, thầm nghĩ trong lòng:
“Cực băng hàn khí quả nhiên lợi hại, lôi kiếp tựa hồ bị rơi vào vũng bùn, hoàn toàn không phát huy được uy lực.”
Đợi lôi kiếp hoàn toàn vượt qua được khu vực cực băng hàn khí đóng băng thì đã bịt kín một tầng sương lạnh, tốc độ so với lúc đầu đã chậm hơn trăm lần.
Xẹt…
Ngay cả tốc độ so với lúc trước chậm hơn trăm lần, thế nhưng tốc độ đánh xuống của lôi kiếp vẫn không hề chậm, rất nhanh đã vượt qua không gian huyền băng mấy trăm trượng, oanh kích lên người Mông Tiên Âm.
Chỉ là, đại bộ phận lực lượng của lôi kiếp đã bị đóng băng, lực công kích còn lại đã không thể làm tổn thương nặng tới Mông Tiên Âm.
Không quá lâu sau, lôi kiếp trên bầu trời đã đánh hết xuống, sau đó đột nhiên tán đi, Mông Tiên Âm thu lại pháp ấn, cực băng hàn khí trên bầu trời đều thu hồi lại cơ thể, thân thể theo đó hạ xuống, đứng trên đỉnh núi.
Lôi kiếp đệ nhất trọng, độ kiếp thành công.
Thiểm Thiên Phong Dực vỗ nhẹ, Cổ Thần nhanh chóng bay tới bên cạnh Mông Tiên Âm, chỉ thấy sắc mặt nàng trắng bệch, khóe miệng mơ hồ có vết máu, thế nhưng tinh thần phấn chấn, pháp lực vẫn tràn đầy như trước, so với các tu sĩ bình thường độ lôi kiếp cửu tử nhất sinh khác nhau rất lớn, đây hoàn toàn là do uy lực cực lớn của Cực băng hàn khí.
Cực băng hàn khí đã lợi hại như vậy, theo như lời Ngô Tinh nói, huyền băng hàn khí còn có uy lực mạnh hơn cực băng hàn khí, có thể thấy được huyền âm tuyệt mạch lợi hại như thế nào.
- Chúc mừng chúc mừng! Cực Băng Đại Pháp quả nhiên lợi hại, ngay cả lôi kiếp thiên địa cũng có thể đóng băng, trách không được bí pháp vô thượng này có thể tiến vào bài danh trước mười, có nó xem ra nàng bước vào Mệnh Tuyền cảnh cũng không cần phải tiêu tốn quá nhiều thời gian.
Cổ Thần chắp tay nói.
Hư Tử Uyên và Nam Thiên đạo nhân cũng bay tới, nói lời chúc mừng.
Mông Tiên Âm nuốt vào một viên đan dược, mỉm cười đáp lời:
- Nhờ có Cổ Thần truyền thụ Huyền Băng Tử Diễm quyết, bằng không ta bước vào Kim Đan kỳ cũng cần phải có thời gian nửa năm trở lên.
Nam Thiên ngửa mặt lên trời nói:
- Các đại thiên tài cấp tốc quật khởi, Cực Băng Đại Pháp thượng cổ tái hiện hậu thế, Cổ Hoang đại lục bình tĩnh một nghìn năm, xem ra một thời đại gió nổi mây phun lại sắp tới rồi!
Các đại hội luận võ đoạt đế còn mấy ngày, nơi này cách Đế Đình Đại Mông chỉ hơn hai vạn dặm, mấy người Cổ Thần dùng một canh giờ là có thể tới nơi, không cần phải vội vã, tiếp tục ở lại hạp cốc.
Chỉ là, sắp tới ngày đại hội luận võ đoạt đế diễn ra, mấy người không tiếp tục bế quan khổ tu, Cổ Thần cố ý đi ra ngoài một lần, nghe ngóng xem một tháng vừa qua Đại Mông và Cổ Hoang có chuyện gì mới xảy ra.
Không nghe không biết, vừa nghe bị dọa nhảy dựng!
Lúc đầu Ngô Tinh nói muốn cùng Thánh Hoàng Cơ Nghiêu tới địa phương hoang tàn vắng vẻ đại chiến một hồi, không biết vì sao hai người một đuổi một chạy lại đánh tới cảnh nội Đại Mông, hai người không chỉ không tới địa phương vắng vẻ hoang toàn, ngược lại còn tới một ít khu vực nhân số tu sĩ đông đảo, liên tục xảy ra vài trận đại chiến.
Nghe nói vài tòa thành trì bị hai người hoàn toàn hủy diệt.
Đã có 26 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Lôi Đế