Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 402: Thủy gia diệt vong
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Những người tham gia buổi đấu giá đã đợi cả một ngày rồi, nhưng vẫn không thấy tin tức gì từ Thủy gia. Mãi đến khi truyền thông thông báo mấy chục người của Thủy gia tham gia cuộc họp gia tộc ở từ đường biến mất một cách kỳ quái. Thì mọi người mới biết Thủy gia gặp phiền toái.
Dù đã có sự tham gia của cánh sát, thậm chí còn quy kết đây là một vụ bắt cóc với quy mô lớn. Nhưng những võ giả cổ võ, ai cũng hiểu Thủy gia đã gặp bất trắc. Muốn nói là đồng loạt bị bắt cóc, thì chỉ là trò cười mà thôi.
Chuyện này đã quá rõ ràng rồi. Không tên nào ngu ngốc lại bắt cóc tới vài chục người. Cho dù muốn bắt cóc cùng lắm chỉ bắt vài người. Mấy chục người đồng thời mất tích, nhất định là có cừu gia tới cửa, sau đó tiêu diệt Thủy gia.
Tất cả thế gia cổ võ của Hồng Kong đều chấn kinh. Một gia tộc có năm cao thủ Tiên Thiên, vài chục cao thủ Hậu Thiên, nói diệt là diệt, người kia là ai mà có thực lực lớn như vậy?
Dù không nói rõ, nhưng vẫn có rất nhiều người đang suy đoán là ai làm. Có thể vô thanh vô tức giết nhiều cao thủ như vậy, ngoại trừ người đã tiêu diệt Hắc Thủ Băng Đao kia, còn có thể là ai nữa?
Cây to đón gió.nhưng cây còn chưa to, đã đón gió. Cũng không phải là đón gió, mà là tự tìm cái chết.
Mấy năm nay Thủy gia đang yên đang lành, thế lực cũng dần dần phát triển. Nhưng vừa để lộ tin tức có Dược Sư cái, đã gặp phải đả kích thê thảm như vậy, xem ra làm người vẫn nên an phận thì tốt hơn. Có Dược Sư rồi, thế mà vẫn công khai tổ chức cuộc đấu giá. Kiêu ngạo như vậy, không khiến người khác để ý mới là lạ.
Lâm Vân của Yên Kinh cũng rất kiêu ngạo. Cũng có rất nhiều người để ý. Thậm chí trong đó có cả tổ chức sát thủ Hắc Thủ Băng Đao. Nhưng hiện tại Hắc Thủ Băng Đao ở chỗ nào? Lâm Vân thì vẫn sống tốt đó thôi.
Kiêu ngạo, cũng phải cần tiền vốn.
Tường đổ, mọi người đều đẩy. Thủy gia ở Hồng Kong kiêu ngạo đã lâu, là một thế lực không người nào dám đắc tội. Nhưng Thủy gia trải qua chuyện này, tinh anh bị mất hết, đã sụp đổ không thể gượng dậy nổi.
Không nói những cừu nhân của Thủy gia đều tìm tới cửa. Ngay cả những gia tộc hoặc thế lực lớn bị lừa tới buổi đấu giá, cũng đều bỏ đá xuống giếng. Trong vòng một đêm, Thủy gia đã sụp đổ. Mà ngay cả con cháu Thủy gia ở nước Anh cũng chịu chung số phận.
Cuối cùng, còn dư lại vài người của Thủy gia, nghe nói đã chạy trốn về Hàn Quốc. Nhưng đã không còn ai quan tâm tới bọn chúng. Lâm Vân đương nhiên càng không để ý.
Sở dĩ hắn tiêu diệt tất cả những người ở từ đường và ở nước Anh, là bởi vì hắn biết, cho dù Từ Vinh có hồi phục, cũng không đánh được các cao thủ Tiên Thiên. Còn không bằng tiêu diệt bọn chúng trước.
Những người Thủy gia còn lại, nếu không có cao thủ Tiên Thiên chống đỡ, Lâm Vân không tin bọn chúng có thể phát triển lại.Sự thật chứng minh những điều Lâm Vân nghĩ là đúng. Quả nhiên Thủy gia rất nhanh xóa tên khỏi lịch sử. Chỉ là công pháp Địa Hổ của bọn họ không biết thất lạc ở nơi nào.
…
Phải mất ba ngày sau Từ Vinh mới tỉnh. Lâm Vân để cho cậu ta sống ở căn nhà thuộc khu biệt thự. Dù Từ Vinh vẫn chưa khôi phục lại trí nhớ, nhưng sinh cơ của cậu ta đã dần được củng cố.
Đan dược của Lâm Vân đương nhiên không có hàng kém. Loại nào cũng là đỉnh cấp trong đỉnh cấp. Dù thân thế của Từ Vinh đã chuyển sang tốt đẹp, nhưng linh hồn của cậu ta đã bị thương tổn. Không có cách nào khôi phục lại trí nhớ.
Muốn khôi phục lại trí nhớ của Từ Vinh, nhất định phải phục hồi linh hồn của cậu ta trước. Tuy Lâm Vân đã tu luyện tới ba sao màu bạc, tương đương với tu vị Hóa Thần. Nhưng hắn chưa có khả năng khôi phục lại linh hồn.
May mà hắn có thẻ ngọc dạy cách luyện đan tốt nhất. Lâm Vân tìm được một loại đan dược là Tụ Hồn Đan. Một số thảo dược để luyện chế Tụ Hồn Đan, Lâm Vân đều có, chỉ còn thiếu dược liệu chính mà thôi.
Dược liệu chính của Tụ Hồn Đan là cây Sinh Hồn Hoa. Loại thảo dược này, một năm mới trưởng thành một cây. Nhưng thời gian trưởng thành quá ngắn, chỉ có một phút mà thôi. Nó không như các loại thảo dược khác, có thể đào lên sau đó bào chế.
Sinh Hồn Hoa vừa mới trưởng thành phải lập tức hái, lập tức luyện thành thuốc. Cho nên luyện chế Tụ Hồn Đan không khó khăn. Mà khó khăn ở chỗ kiếm được Sinh Hồn Hoa. Nếu không lập tức hái Sinh Hồn khi nó trưởng thành, thì nó sẽ trở nên héo rũ. Phải đợi thêm một năm để hái.
- Anh định đi tìm Sinh Hồn Hoa à?
Người biết thân phận của Từ Vinh, chỉ có một mình Vũ Tích. Lâm Vân không giấu diếm nàng. Hắn cũng nói việc để luyện chế Tụ Hồn Đan, phải cần có Sinh Hồn Hoa.
- Ừ, anh muốn dẫn theo cả cậu ta nữa. Để khi tìm được Sinh Hồn Hoa, anh sẽ luyện thuốc luôn, cho cậu ta uống. Phải chữa khỏi bệnh mất trí nhớ cho cậu ấy, anh mới đưa cậu ấy về đại lục Thiên Hồng được.
Dù không biết Từ Vinh vì sao tới dược đây, nhưng Lâm Vân cho rằng việc này khẳng định có liên quan tới mình.
- Anh dẫn theo cả anh ấy đi tìm thuốc à? Vậy lúc anh tìm thảo dược, thì anh ấy làm gì?
Vũ Tích khó hiểu hỏi.
- Vũ Tích, em quên anh có Sơn Hà Đồ rồi sao? Dù hiện tại, không gian bên trong đó không lớn, nhưng nó vẫn là một thế giới. Anh đã trồng một số thảo dược ở trong đó rồi, để Từ Vinh ở đấy, không có vấn đề gì cả.
Lâm Vân tính toán bỏ Từ Vinh vào trong Sơn Hà Đồ.
- Cho dù vậy, cũng phải có người chiếu cố anh ấy chứ. Sao có thể bỏ đói anh ấy nhiều ngày được. Huống hồ sức khỏe của anh ấy còn rất yếu. Anh để anh ấy ở lại Yên Kinh vẫn tốt hơn.
Điều Vũ Tích lo lắng không phải là không có đạo lý. Một khi Lâm Vân đi ra ngoài tìm kiếm, hoặc là tập trung luyện công, bế quan vài ngày là chuyện bình thương.
Lâm Vân trầm tư một lát. Hắn cũng thấy Vũ Tích nói không sai. Cuối cùng vẫn là nghe lời của vợ, để Từ Vinh ở lại Yên Kinh, tạm biệt Nhược Sương và Vũ Tích, rồi rời đi. Còn Tĩnh Như thì đang luyện công, nên hắn không quấy rầy.
Sinh Hồn Hoa bình thường đều mọc ở những nơi lưng chừng núi. Lâm Vân biết được điều này từ thẻ ngọc luyện đan. Thần Nông Giá là địa điểm tốt nhất để tìm kiếm, nhưng nơi đó đã bị người Kỷ Minh phá tan hoang không còn. Nên đành phải thay đổi kế hoạch.
Sinh Hồn Hoa là loài thực vật có sức chịu đựng rất kém. Chỉ cần tạp âm quá lớn, cũng khiến nó bị chết rồi. Cho nên Sinh Hồn Hoa cũng có tên khác là Hàm Tu Hoa, có ý là loại thảo dược này rất mẫn cảm.
Lâm Vân đã đi qua dãy núi Vân Quý, hoàn cảnh ở nơi đó không thích hợp cho Sinh Hồn Hoa sinh trưởng.
Cho nên Lâm Vân lựa chọn đi ới dãy núi Hoành Đoạn. Núi non ở chỗ đó trùng điệp bất tận, dân cư thì thưa thớt. Cái tên Dịch Hổ mà hắn đã giết, hình như ẩn cư ở đâu đó thuộc phía nam dãy núi Hoành Đoạn thì phải.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 33 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 403: Cực Lam Hắc Kim
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Dãy núi Hoành Đoạn nằm ở phía đông nam cao nguyên Thanh Tạng. Nó nằm trong lãnh thổ của các tỉnh Tứ Xuyên, Vân Nam và miền đông Khu tự trị Tây Tạng. Phần kết thúc phía nam của dãy núi tạo thành biên giới giữa Myanma và Hoa Quốc. Là dãy núi dài nhất, rộng nhất chạy theo hướng bắc-nam tại Hoa Quốc.
Một nơi như vậy khá thích hợp cho Sinh Hồn Hoa sinh trưởng. Nhưng một số khu vực ở đây đã được xây dựng khu du lịch sinh thái, nên khách du lịch tới đây không ít.
Phạm vi của dãy núi Hoành Đoạn rất lớn, Lâm Vân lựa chọn tìm kiếm ở núi Cung Lai.
Lâm Vân biết việc tìm kiếm Sinh Hồn Hoa rất khó khăn. Nên hắn đã chuẩn bị tìm kiếm trong một thời gian dài.
Ở trong dãy núi Hoành Đoạn một thời gian, ban ngày thì tìm kiếm Sinh Hồn Hoa. Buổi tối thì học tập luyện đan. Hắn mang theo rất nhiều thảo dược, thậm chí còn tính bằng tấn. Cho dù phần lớn là thảo dược cấp thấp. Nhưng cũng đủ cho Lâm Vân nghiên cứu luyện đan.
Ngoài những thẻ ngọc dạy luyện đan thông thường, Lâm Vân còn có cái thẻ ngọc day luyện đan tìm được núi tuyết Misimi. Hắn tin rằng cái thẻ ngọc này không hề đơn giản. Dù trước mắt hắn còn chưa xác định được thẻ ngọc đó thuộc cấp bậc gì, nhưng chỉ riêng mấy đan quyết dạy khai lò và đóng lò luyện đan, là biết nó không phải bình thường.
Một tháng sau, tuy Lâm Vân vẫn không tìm thấy Sinh Hồn Hoa, nhưng khả năng luyện đan của hắn tiến triển rất nhanh.
Rất nhiều tài liệu bên trong giới chỉ, đã được Lâm Vân luyện thành đan dược. Cho dù toàn là đan dược cấp thấp, nhưng vẫn có tác dụng rất lớn với các tu sĩ ở tầng dưới.
Tài liệu dần dần giảm bớt, không gian trong giới chỉ cũng thông thoáng hơn.
Lâm Vân cũng phát hiện ra một điều, vì sao khi vừa mới nhìn thấy viên đá màu đen trong tay của tu sĩ Hóa Thần kia, hắn lại có một cảm giác quen thuộc như vậy. Hóa ra khí tức của nó giống như với tảng đá to bằng quả bóng rổ mà hắn kiếm được trên tàu hải tặc.
Nhưng hắn lại có cảm giác hai viên đá này tương khắc nhau. Cảm giác rất là quái dị.
Lâm Vân lấy hai viên đá đó ra rồi đặt ở hai lòng bàn tay. Lâm Vân muốn kiểm tra xem, rốt cuộc chúng khác nhau ở chỗ nào. Thì bỗng nhiên dị biến xuất hiện.
Viên đá màu đen rõ ràng phát ra một thứ ánh sáng đen kịt, giống như màu đen của mực vậy. Còn viên đá to bằng quả bóng rổ lại phát ra ánh sáng màu lam. Ánh sáng phát ra từ hai viên đá nhưng muốn hợp thành với nhau vậy.
Lâm Vân thấy thế liền kinh hãi. Hắn thật không ngờ, hai viên đá kiếm được hai nơi khác nhau, vừa lấy ra đã có phản ứng như vậy. Điều này không khác gì phản ứng hóa học. Bình thường khi để riêng hai viên, hắn không cảm thấy linh lực hay linh khí phát ra từ chúng. Vậy mà hiện tại linh lực lại ba động mãnh liệt như vậy.
Lâm Vân rất hiếu kỳ, liền để hai viên đá lại gần nhau. Khi hai viên đó chậm rãi tới gần, vang lên một tiếng nổ. Hai màu sáng đen và xanh tỏa ra xung quanh, rồi bao phủ khắp người Lâm Vân.
Cảm giác nóng lạnh này khiến cho Lâm Vân rất kinh ngạc. Một tay thì như bị đông lại, một tay thì như bị thiêu cháy. Cảm giác cực lạnh và cực nóng càng ngày càng rõ ràng. Dần dần khiến cho Lâm Vân không chịu nổi.
Lâm Vân hoảng hốt, vội vàng ném hai viên đá đó đi.
Dù đã ném hai viên đá đi, nhưng cảm giác nóng lạnh khủng bố đó vẫn còn. Chỗ hang động mà Lâm Vân đang ngồi, bị khí tức nóng lạnh kia ăn mòn rồi lõm xuống.
Chuyện gì xảy ra vậy? Lâm Vân trừng mắt nhìn ánh sáng vờn quanh từ hai viên đá.
Nửa tiếng sau, mấy tiếng nổ vang lên, hai thứ ánh sáng kia cũng dần dần biến mất. Vài viên Dạ Minh Châu mà Lâm Vân dùng để chiếu sáng, đã bị vỡ nát thành cám vụn. Lâm Vân mở đèn mỏ ra xem. Thì thấy có một viên khoáng thạch to bằng quả trứng ngỗng ở dưới mặt đất. Bên trong khoáng thách lúc ẩn lúc hiện một cỗ khí tức mạnh mẽ.
Lâm Vân cầm viên khoáng thạch lên nhìn. Viên khoáng thạch có màu đen kịt, xung quanh là những sợi màu lam.
Vì sao lại biến thành như vậy? Lâm Vân không thể giải thích nổi. Cầm viên đá trong tay, Lâm Vân có cảm giác rất quái dị, lúc thì nóng, lúc thì lạnh.
Chẳng lẽ đây chính là Cực Lam Hắc Kim? Lâm Vân hít vào một hơi. Trên cái thẻ ngọc kia có giới thiệu, Cực Lam Hắc Kim đứng thứ ba trong hai mươi bảy loại kỳ bảo. Có thể ngộ chứ không thể cầu.
Bởi vì điều kiện để hình thành Cực Lam Hắc Kim rất khắc nghiệt. Chẳng những phải tìm được Cực Lam Tinh, còn phải tìm Cực Hắc Tinh. Mà hai tài liệu đó đều rất thưa thớt. Đều thuộc hai mươi bảy kỳ bảo của giới Tu Chân. Một thứ đã khó tìm rồi, nói gì tới hai thứ.
Hơn nữa, yêu cầu Cực Lam Tinh phải to hơn Cực Hắc Tinh, nếu không hai vật đó để gần nhau, sẽ không hình thành Cực Lam Hắc Kim.
Huống hồ còn nghe nói, khoáng thạch Cực Lam Tinh và Cực Hắc Tinh thường không xuất hiện ở cùng một hành tinh. Từ đó đủ biết, Cực Lam Hắc Kim trân quý như thế nào. Cho dù tu sĩ nào cũng biết về nó, nhưng còn chưa nghe thấy ai sở hữu được Cực Lam Hắc Kim.
Lâm Vân trong lúc vô ý có được loại kỳ quáng này, trong lòng hưng phấn khó mà át chế. Xem ra hai viên đá mà mình tìm được đúng là Cực Lam Tinh và Cực Hắc Tinh rồi.
Tác dụng của Cực Lam Hắc Kim, Lâm Vân đã tình cờ đọc được trong ngọc giản luyện khí mà Thẩm Uyên đưa cho hắn. Đây là tài liệu quan trọng để luyện chế pháp bảo ‘Phệ Hồn Thương’. Còn có một tài liệu là đá Nham Dung. Tuy Lâm Vân không có thứ đá đó, nhưng hắn có thể dùng Thiên Diễm Tinh Kim để thay thế.
Nghĩ tới việc sắp có một pháp bảo tiện tay, Lâm Vân rất chờ mong. Hắn liền cẩn thận thu Cực Lam Hắc Kim vào trong giới chỉ. Hắn không vội luyện chế pháp bảo luôn, bởi vì kiến thức về luyện khí của hắn còn rất kém. Cần phải một thời gian học tập và nghiên cứu thì mới được.
Hai tháng tiếp theo, Lâm Vân tập trnug tìm kiếm Sinh Hồn Hoa và học tập luyện đan, luyện khí. Dù học luyện đan và luyện khí cần rất nhiều tài liệu, nhưng rất may Lâm Vân đã kiếm đủ ở Vạn Bảo Các.
Pháp bảo phi hành lấy được của tu sĩ Nguyên Anh ở tổng bộ Kỷ Minh, đã bị Lâm Vân luyện hóa. Quả nhiên đây là một pháp bảo du hành trong vũ trụ. Nhưng tốc độ của nó vẫn không khiến Lâm Vân hài lòng.
Cho dù tốc độ của nó đã nhanh hơn tốc độ ánh sáng mấy lần, nhưng để dùng du hành trong vũ trụ, thì vẫn chưa đủ nhanh. Không biết pháp bảo phi hành của tu sĩ Hóa Thần kia như thế nào.
Pháp khí Tinh Đồ đã được Lâm Vân nghiên cứu rất nhiều lần. Dù không xác định chính xác Thiên Hồng là hành tinh nào, nhưng Lâm Vân chú ý tới một hành tinh có màu hồng. Không biết đó có phải là đại lục Thiên Hồng hay không? Còn một điều khiến Lâm Vân thất vọng, đó là không nhìn thấy vị trí của Địa Cầu trên Tinh Đồ. Những tên Kỷ Minh kia tìm được Địa Cầu, hoàn toàn là dựa vào may mắn.
Mặc kệ hành tinh màu hồng kia có phải là hành tinh Thiên Hồng hay không, Lâm Vân vẫn quyết định tới đó xem. Nhưng làm sao để tới đó là cả một vấn đề. Không thể đi trực tiếp từ Địa Cầu tới đó được. Bởi vì trên Tinh Đồ không có tọa độ của Địa Cầu.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 27 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 404: Tiếng súng trong rừng
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Lâm Vân lại nghĩ tới truyền tống trận đưa mấy người Vũ Tích tới cái cung điện kia. Chỗ đó chắc chắn có trên Tinh Đồ. Cho nên không phải quá lo lắng. Hiện tại là tập trung chữa trị cho Từ Vinh, sau đó dẫn theo Từ Vinh đi tìm đại lục Thiên Hồng.
Tuy đã ba tháng rồi, vẫn không tìm được Sinh Hồn Hoa, nhưng Lâm Vân không quá sốt ruột. Hàng ngày hắn và Vũ Tích đều nói chuyện điện thoại. Tình hình sức khỏe của Từ Vinh vẫn rất tốt.
Vũ Tích nói rằng, nếu không có đan dược, Từ Vinh vẫn có thể chậm rãi nhớ lại những chuyện trước kia. Ít nhất, hiện tại Từ Vinh đã khôi phục thần trí. Trước kia cậu ta toàn làm việc theo bản năng, nhưng giờ thì có thể học tập những điều mới rồi.
Lâm Vân nghe thấy vậy thì càng yên tâm. Chỉ là đã qua nhiều năm rồi, không biết vợ của Từ Vinh có sao không? Cả Thanh Thanh nữa, nàng có lo lắng cho mình không?
Hôm nay cũng như mọi hôm, Lâm Vân dùng thần thức kiểm tra cẩn thận từng ngõ ngách. Để tìm ra Sinh Hồn Hoa phải rất cẩn thận. Cho nên hắn đều tập trung thần thức trong phạm vị hai trăm mét, để nhìn rõ hơn.
- Đoàng đoàng.
Bỗng nhiên có tiếng súng vang lên. Lâm Vân hơi ngạc niên, một khu vực ở sâu trong núi như vậy, sao lại có tiếng súng được nhỉ? Lâm Vân liền mở rộng thần thức ra ngoài, thì thấy có ba gã binh sĩ vừa chạy vừa nổ súng.
Trong đó có một người bị thương rất nặng, được đồng bạn vác lên lưng, không biết sinh tử thế nào.
Một người thì cầm súng tự động, bảo vệ cho hai người kia. Khuôn mặt của bọn họ đều lộ ra vẻ sợ hãi.
Lâm Vân kiểm tra ở đằng sau của bọn họ, nhưng không nhìn thấy gì cả. Mà gã binh sĩ kia vẫn không ngừng nổ súng vào không trung.
Chuyện gì vậy nhỉ? Thật là quái dị. Tên kia thừa đạn hay sao mà bắn loạn xạ lên thế? Vả lại, những người này vào đây làm gì?
Những chuyện như vậy, bình thường Lâm Vân sẽ không quan tâm. Nhưng tên binh lính kia không ngừng nổ súng, khiến hắn rất tức giận. Phải biết rằng, Sinh Hồn Hoa sợ nhất là ồn ào. Nếu xung quanh đó có một cây, thì chả phải làm hỏng sao?
Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền đi lên ngăn cản người lính cầm súng kia.
- Cậu thừa đạn hay sao mà cứ bắn linh tinh vậy?
Lâm Vân trách móc hỏi.
- A, anh là ai? Là khách du lịch à? Mau chạy đi, chỗ này có tà vật.
Người binh lính bị Lâm Vân ngăn cản, hơi sững sờ, đảo mắt đã kêu Lâm Vân rời khỏi đây.
Lâm Vân nhướn mày, nhìn vẻ mê man và sợ hãi của hai người, là biết bọn họ bị thứ gì làm cho kinh hãi, tinh thần mới rơi vào trạng thái khẩn trương như vậy.
Lâm Vân liền khẽ vươn tay, có hai tia sáng chui vào óc của hai người. Hai người lính kia chỉ cảm thấy đầu óc thoải mái, hai người rùng mình một cái, đã bình tĩnh lại.
- Thiết Tử, cậu chạy trước đi, rồi gọi điện thoại cầu cứu. Điện thoại của tôi đã bị mất rồi.
Người binh lính cầm súng vừa mới tỉnh táo, định lấy điện thoại ra gọi, nhưng phát hiện điện thoại của mình đã mất.
- Điện thoại của mình cũng bị mất.
Người binh lính cõng theo đồng bạn buông đồng bạn xuống rồi nói.
- Ủa, sao anh lại ở chỗ này? Anh là khách du lịch à? Mau chạy đi, chỗ này xuất hiện tà vật. Nhưng trước khi đi, anh có thể cho tôi mượn điện thoại được không?
Binh lính kia rõ ràng lặp lại những lời đã hỏi Lâm Vân lúc này.
Lâm Vân mỉm cười nói:
- Vậy thì xin lỗi rồi, điện thoại của tôi không cho người khác mượn được. Tôi sẽ không nói nguyên nhân trong đó. Huống hồ, cho dù hai người gọi điện thoại cầu cứu thì sao chứ? Cũng phải mất vài tiếng thì trực thăng mới tới được nơi này. Đến lúc đó, thì không phải đã muộn sao?
Hai người lính kia sững sờ. Không ngờ người thanh niên này lại keo kiệt như vậy. Mượn điện thoại dùng một lát cũng không cho mượn.
- Tiểu tử, vậy thì tôi xin lỗi trước. Tôi không muốn đánh cậu đâu, nhưng vì cần dùng điện thoại, tôi đành phải làm vậy.
Binh sĩ tên Thiết Tử kia nói xong, liền đánh về phía Lâm Vân.
- Thiết Tử, nhẹ tay thôi. Chỉ cần khống chế, mượn điện thoại của hắn là được.
Người binh sĩ kia thấy Thiết Tử đã lao tới, sợ bạn của mình làm người du khách này bị thương, đành lên tiếng nhắc nhở.
Lâm Vân mỉm cười, vẫn đứng yên không nhúc nhích. Thiết Tử còn chưa tới gần hắn, đã đột nhiên ngã sang một bên. Giống như y cố tình ngã xuống đó vậy. Không hề có một tác động nào.
- Cái gì thế?
Thiết Tử bò lên, nhìn thoáng qua Lâm Vân, lại vung chân đá về phía hắn.
Lâm Vân vẫn đứng im như vậy. Mắt thấy một cước kia sắp đá trúng hắn. Khóe miệng của Thiết Tử hơi nhếch. Ai bảo không cho ta mượn điện thoại.
Bùn đất bay tán loạn, một tiếng A vang lên. Thiết Tử đau đớn ôm chân của mình. Rõ ràng đã sắp đá trúng người kia, vậy mà lại vô duyên vô đá trúng vào một tảng đá bên cạnh. Mà người kia vẫn đứng đó, không bị ảnh hưởng gì cả. Hai lần đánh hụt, khiến Thiết Tử đã giận dữ. Y gầm lên một tiếng, muốn tấn công lần thứ ba.
- Thiết Tử, dừng tay.
Người binh sĩ đứng bên cạnh tên là Thập Bàng này đã nhận ra Lâm Vân không phải là người bình thường. Nếu như một lần, còn có thể nghĩ là Thiết Tử đen đủi. Nhưng liên tục hai lần, hơn nữa đều những sai lầm khó có khả năng. Thì ai cũng hiểu sai lầm của Thiết Tử có liên quan tới người này.
Trong vùng núi sâu như vậy mà vẫn dám đi dạo một mình, hiện tại nhớ tới mới thấy quái dị. Thiết Tử thu chân, y cũng nhận ra là có vấn đề.
- Chúng tôi đang chấp hành nhiệm vụ ở trong này. Tôi tên là Thập Bàng, đây là hai người đồng đội của tôi Thiết Tử và Vương Quý. Bởi vì lúc thi hành nhiệm vụ xảy ra vấn đề, có ba người đã bị nhốt ở trong khe núi. Cho nên chúng tôi phải nhanh đi ra ngoài để xin viện trợ. Tôi không quan tâm anh là ai, tôi chỉ mượn điện thoại của anh dùng một lát mà tôi.
Binh lính tên là Thập Phương nói.
Lâm Vân cười một tiếng:
- Cho dù tôi có cho các cậu mượn điện thoại, cũng không còn kịp rồi. Nếu như nhất định phải cứu người, thì để tôi gọi điện thoại giúp. Chứ mượn điện thoại thì không được.
Lâm Vân đương nhiên không muốn mấy người này mượn điện thoại. Bởi vì điện thoại đó là của vợ hắn, Vũ Tích. Nó chỉ qua tay hắn và vợ, còn là công cụ do đích thân hắn làm.
- À…
Thập Phương thật không ngờ mình đã nói như vậy rồi, người này vẫn không cho mượn điện thoại. Nhưng y làm sao có thể nói số điện thoại của tổ chức cho người này được. Tổ chức của bọn họ không giống như Long Ảnh, có thể mang đi tuyên truyền khắp nơi.
Long Ảnh là bộ đội đặc công quốc tế. Được tuyên truyền ra ngoài để tạo cho người dân một cảm giác an toàn. Long Ảnh càng lợi hại, danh tiếng của quốc gia càng lớn.
Nhưng tổ chức đặc công của y không phải là tổ chức quốc tế, là tổ chức đặc công chân chính của quốc gia. Mọi nhiệm vụ đều phải giữ bí mật. Chứ không thể rêu rao như Long Ảnh được.
- Không được à? Không được thì thôi, đừng nói là tôi không giúp các cậu đấy.
Lâm Vân nói xong, thử phóng thần thức ra ngoài. Hắn muốn nhìn xem đám người này gặp khó khăn gì.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 405(1): Miêu Di gặp nạn
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
- Xin lỗi rồi. Mọi nhiệm vụ của chúng tôi đều phải giữ bí mật. Lần này cũng không ngoại lệ. Nhưng đồng đội của tôi hiện tại đang gặp nguy hiểm. Mong anh giúp một việc. Tôi chỉ có thể nói cho anh biết, đội của chúng tôi tên là Hắc Lang, một trong những bộ đội đặc công của quốc gia. Tôi nghĩ chắc anh cũng biết, một số quân đội là bí mật của quốc gia. Tôi nói tên của đội chúng tôi ra, là muốn mượn anh điện thoại.
Thập Phương cắn răng nói.
Dù y không muốn nói như vậy, nhưng vài người đồng đội của mình đang nguy tại sớm tối. Nếu chậm trễ một phút là nguy hiểm một phút. Chỉ là không ngờ người này lại keo kiệt như vậy.
- Hắc Lang? Tên nghe quen quen.
Lâm Vân trầm tư một lát. Lập tức nhớ ra, hắn cũng biết đội đặc công này.
Đội trưởng của bọn họ không phải là Vũ Kiến sao? Nhớ ngày đó, lúc mình còn mới huấn luyện Long Ản, Thái Giang còn dẫn đội viên đối đầu với Hắc Lang của Vũ Kiến đó thôi.
Lâm Vân cười hắc hắc nói:
- Tôi đã từng nghe qua tên của đội đặc công các cậu rồi. Đội trưởng của các cậu vẫn là Vũ Kiến à?
Thập Phương và Thiết Tử nghe vậy đều sững sờ. Người này làm sao lại biết Hắc Lang? Chẳng lẽ hắn cũng là người trong quân đội? Nghĩ tới thủ đoạn cao thâm của Lâm Vân, trong lòng Thập Phương rất hưng phấn. Nếu hắn là người trong quân đội, nhờ hắn hỗ trợ thì đội trưởng của họ có lẽ sẽ được cứu. Nhưng nghĩ tới nguy hiểm mà các đồng đội của mình gặp phải, chắc người này cũng không giúp được gì.
- Xin hỏi anh là ai?
Mặc dù biết người này không thể giúp, nhưng có thêm một người là có thêm phần sức lực.
- Tôi là Lâm Vân.
Lâm Vân biết Thập Phương muốn nhờ mình hỗ trợ. Cho dù cậu ta không nói, Lâm Vân cũng quyết định giúp bọn họ. Không phải vì hắn cảm thấy có lỗi khi không cho mượn điện thoại. Bởi vì Lâm Vân phát hiện một người quen trong số những người bị vây ở hòn đảo kia.
Nếu là lúc trước, hắn cứu người đó vì hảo cảm hoặc vì hứng thú.. Nhưng hiện tại hắn không thể không cứu. Bởi vì đó chính là chị họ của Tĩnh Như, Miêu Di. Mặc dù kỳ quái vì sao Miêu Di lại ở đây, nhưng nhớ lại Tĩnh Như đã từng nói, chị họ của nàng đi ra ngoài làm nhiệm vụ vài năm rồi. Chắc cô ta đã gia nhập Hắc Lang.
Không ngờ Hắc Lang lại tuyển con gái vào.
Tuy nhiên tình cảnh hiện tại của Miêu Di và đồng đội của cô ta không được tốt lắm. Có sáu người, thì hai người đã bị hôn mê. Bọn họ đang chen chúc ở một hòn đảo chỉ rộng mấy mét vuông. Xung quanh hòn đảo có bò lúc nhúc những con sâu lông trông rất ghê tởm.
Dù không biết con sâu lông kia là con gì, nhưng nhìn xương trắng xung quanh đó là biết, nhất định đã bị con sâu đó gặm hết.
Mà ngay cả xương, đám sâu lông kia cũng không buông tha. Rất nhanh, số xương đó đã bị đám sâu gặm nốt. Có thể nhìn thấy vẻ hoảng sợ trên mặt bọn họ. Trong sáu người, thì bốn người như Miêu Di mặc quần áo quân đội. Còn hai người mặc quần áo bình thường, trong đó có hai cô gái đã bị ngất.
Mỗi khi đám sâu lông đó tới gần, thì bọn họ lại dùng súng để bắn. Hơn nữa bọn họ còn đốt một vòng lửa bảo vệ xung quanh. Nhưng vòng lửa kia đã không còn giữ được lâu nữa.
Có thể tưởng tượng, một khi vòng lửa kia đốt hết nhiên liệu, đám sâu lông nhất định sẽ xông lên. Những người ở đó sẽ không thoát khỏi số chết. Tình hình quả thực rất khẩn cấp.
Có điều Lâm Vân không nghĩ ra, mấy người này chạy tới một nơi thâm sơn cùng cốc như vậy làm gì?
- Anh là Lâm Vân, huấn luyện viên Lâm của Long Ảnh?
Thập Phương lập tức kêu lên. Lâm Vân chính là người mà y sùng bái nhất. Thật không ngờ lại gặp được hắn ở đây. Nếu không phải cảm giác này quá chân thực, thì y còn tưởng mình đang nằm mơ.
- Ừ, cậu biết tôi à?
Lâm Vân mìm cười nhìn Thập Phương. Theo tuổi của Thập Phương, lúc mình mới dạy Long Ảnh, chắc y còn chưa gia nhập Hắc Lang. Vì sao lại biết mình.
- Sao lại không biết chứ. Cả quân khu ai mà không biết danh tiếng của anh. Anh chính là truyền kỳ mà.
Thập Phương lộ vẻ sùng bái, ngay cả Thiết Tử cũng như vậy.
- À, không phải cậu đang vội cứu đồng đội sao?
Lâm Vân thấy Thập Phương hình như đã quên việc cứu người, đành lên tiếng nhắc nhở.
- Đúng rồi, Lâm tiền bối, mong anh cứu mấy người đồng đội của tôi. Còn có năm người không thuộc đội của chúng tôi cũng bị vây trên hòn đảo nhỏ đó.
Thập Phương vội vàng nói. Y nhớ ra lúc này không phải là lúc ái mộ.
Lâm Vân gật đầu, xem ra đám sâu lông kia đã ăn thịt nhiều người. Lâm Vân lấy một viên đan dược đưa cho Thập Phương:
- Cho bạn cậu uống viên thuốc này đi. Cậu ta bị trúng độc rất nặng.
Vừa nhìn khuôn mặt xanh lét của người kia, Lâm Vân liền biết y đã trúng độc. Tuy nhiên, dù loại độc đó lợi hại, nhưng không là gì với Lâm Vân cả.
- Chờ đồng đội của cậu tỉnh lại, các cậu có thể lựa chọn đi tới đó hoặc chờ ở đây. Tôi đi trước xem thế nào.
Lâm Vân nói xong liền xoay người. Chỉ trong chốc lát đã biến mất khỏi tầm mắt của Thập Phương và Thiết Tử.
Lúc này Thập Phương mới phản ứng:
- Trời ạ, không ngờ mình có thể thấy huấn luyện viên Lâm trong truyền thuyết ở đây. Thật là may mắn mà. À, mình chưa nói vị trí cho Lâm tiền bối, thì anh ấy cứu người kiểu gì? Xong đời rồi, mình chủ quan quá.
- A, Thập Phương, thuốc này có hiệu quẩ tốt thật. Sắc mặt của Vương Quý trở lại bình thường rồi này. Lâm tiền bối quả nhiên là lợi hại. Chỉ là không biết anh ấy làm cách nào để tìm được người?
Thiết Tử vịn Vương Quý lên, hưng phấn nói.
….
- Đội trưởng, nên làm gì bây giờ? Số nhiên liệu kia sắp hết rồi, đạn cũng không còn nhiều. Mà ba người Thập Phương kia, xem ra cũng không thể nhất thời tìm được viện trợ.
Một tên đội viên áp chế sự kinh hoảng trong lòng, run giọng hỏi.
Y không sợ chết, nhưng bị một đám sâu lông như vậy ăn thịt thì quá kinh khủng. Nghĩ tới thôi mà cũng nổi cả da gà rồi.
- Trương Quang, cậu cứ tập trung ngăn cản nó đi. Được phút nào thì hay phút đấy. Một khi đám sâu lông đó vào được, chúng ta thà tự sát chứ không thể chết trong tay nó.
Sắc mặt của Miêu Di đã trắng bệnh. Là con gái, nên cô ta còn sợ đám sâu lông hơn cả đội viên nam kia. Nhưng cô ta là đội trưởng, không thể không kìm nén sự sợ hãi, ra lệnh như vậy. Đã vô số lần, khi đám sâu tới gần, cô ta đã muốn nôn mửa một trận.
- Nếu không được, thì chúng ta có thể nhảy vào hồ rồi bơi đi. May ra tránh được một mạng.
Một binh lính khác run giọng nói.
- Hừ, cậu thử nhảy xem, có ai ngăn cản cậu đâu. Nếu không phải vì những tên khốn kiếp các cậu, thì chúng ta đâu có bị vây hãm ở chỗ này? Còn khiến nhiều đồng đội bị chết oan nữa.
Miêu Di hừ lạnh một tiếng, vừa nói xong đã không chịu nổi.
Cái mùi của con sâu lông kia còn chán ghét hơn cái thân hình của nó. Một mùi tanh tưởi nồng nặng xông vào mũi, khiến Miêu Di phải nôn ra nước. Sắc mặt càng thêm tái nhợt.
Người nam tử bị Miêu Di mắng kia, nhìn số sâu lông chằng chịt trong hồ, cố kiềm nén sự buồn nôn, không dám phản bác lời của Miêu Di.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 21 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 405(2): Miêu Di gặp nạn
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Lâm Vân tới gần hòn đảo, nhìn sắc mặt trắng bệch của Miêu Di, có chút buồn cười, nhưng cũng không khỏi không bội phục tâm tính của Miêu Di. So với mấy năm trước, cô ta đã thành thục hơn nhiều lắm. Nếu là mấy năm trước, chắc cô ta đã ngất đi, làm gì còn tỉnh táo để chỉ huy.
Ngọn núi này không nhỏ, kéo dài tới tận bên trong rừng sâu. Thần thức của Lâm Vân mạnh như vậy, nhưng vẫn không phóng tới cuối ngọn núi. Nơi này có cái gì đó đã ngăn cản thần thức, chỉ có thể sử dụng trong phạm vị 20 km.
Lâm Vân không ngờ một nơi như vậy lại có thứ ngăn cản thần thức. Hắn đã thấy một số khu vực tự nhiên có thể làm được như vậy. Nhưng chưa có nơi nào ngăn cản được thần thức của hắn. Hắn rất rõ ràng tu vị của mình. Ngay cả tu sĩ Hóa Thần cũng không thể chống đỡ được. Vậy mà thần thức của hắn lại bị ngăn cản trong một khe núi bình thường. Nơi này chắc chắn không bình thường.
Lâm Vân bắt đầu có hứng thú với khe núi này.
Gọi là khe núi, còn không bằng nói là một mạch nước ngầm. Xung quanh khe núi cơ hồ là vách đá. Ở cuối khe núi có một dòng sông. Dòng sông này không chiếm hết vị trí cuối của khe núi, hai bên có chỗ khoảng vài mét không bị nước đi vào
Nhưng có thể tưởng tượng, một khi có mưa to, phạm vi đó cũng sẽ bị nước trong sông nhấn chìm.
Dòng sông kia rộng chừng ba mươi mét, nơi hẹp nhất khoảng vài mét. Trên mặt sông có rất nhiều hòn đảo nhỏ. Mà đám người Miêu Di đang ở trên một hòn đảo nhỏ. Tuy nhiên, xung quanh hòn đảo đó có chi chít những con sâu lông.
Thậm chí xung quanh đó vài chục mét cũng toàn là sâu lông. Kể cả hai bên bờ, đám sâu lông cũng bò lúc nhúc ở đó. Lâm Vân không biết vì sao lại có nhiều sâu lông ở đây như vậy. Cũng không biết đám người Miêu Di làm thế nào trèo được lên được hòn đảo nhỏ. Nhưng để đối phó với nhiều sâu lông như vậy, không phải đơn giản. Nhìn mấy bộ xương bị biến mất kia, không biết là đám sâu lông đã ăn hay bị nó kéo xuống dưới. Nhưng cũng biết, nếu dùng thuyền di chuyển trong con sông này, sẽ rất nhanh bị bọn sâu lông ăn sạch.
Lâm Vân nhìn tình cảnh của mấy người kia. Cứu bọn họ rất đơn giản, nhưng Lâm Vân không muốn làm những điều quá kinh thế hãi tục. Nếu bay qua đó rồi mang bọn họ rời đi, thì hơi quá. Huống hồ hắn còn muốn thăm dò dòng sông này một lần. Mặc dù đám sâu lông kia nhiều vô số kể, nhưng nhất định phải tiêu diệt hết bọn chúng.
Tốt nhất là có một cái thuyền. Thuyền của người khác, sâu lông có thể ăn. Nhưng thuyền Lâm Vân làm, đám sâu lông kia sao có thể ăn được. Có thuyền đi lại thì tiêu diệt đám sâu lông cũng đơn giản hơn.
Nhìn mấy người kia, có lẽ bọn họ còn kiên trì được mười phút. Lâm Vân đi tới một bên, chém đứt vài cây đại thụ. Một tu sĩ tương đương với tu sĩ Hóa Thần, muốn luyện chế một thuyền gỗ bình thường, thì không khó khăn gì. Chứ nói gì hắn còn có Tinh Hỏa màu tím.
Lâm Vân rất nhanh đã luyện hóa vài cây đại thụ thành những mảnh gỗ lơ lửng trên không. Những mảnh gỗ này, dưới sự khống chế của Lâm Vân đã biến thành một con thuyền nhỏ. Lâm Vân lại tạo vài trận pháp xung quanh con thuyền. Đảo mắt, Lâm Vân dùng những vật liệu gỗ bình thường, luyện chế thành một pháp khí thuyền gỗ Hạ Phẩm. Là Hạ Phẩm trong số Hạ Phẩm. Nếu không có hỏa diễm và trận pháp, có lẽ ngay cả pháp khí cũng không được tính.
Tuy nhiên, con thuyền nhỏ mặc dù chỉ là pháp khí Hạ Phẩm, nhưng còn cứng rắn hơn thuyền bình thường mấy lần. Đây không phải là dùng ván gỗ đóng thành. Mà là dùng thủ pháp luyện khí để luyện chế.
Con thuyền chỉ rộng hai mét, dài sáu mét, nhưng Lâm Vân thấy rất hài lòng. Ném con thuyền xuống dòng sông, rồi đạp lên. Lâm Vân đã nhìn thấy vòng lửa bảo vệ xung quanh đám người Miêu Di đã tắt. Vô số sâu lông lập tức lao tới. Dù đã không ngừng nổ súng, nhưng không thể tiêu diệt được hết đám sâu lông đó.
Khuôn mặt mấy người này đã trắng như tờ giấy vậy. Miêu Di run rẩy, thậm chí còn muốn lấy súng tự sát. Nhưng vừa nhĩ tới cho dù tự sát, thân thể của mình vẫn không thoát khỏi miệng của đám sâu lông này. Một người bình thường kiên cường như Miêu Di, cũng không nhịn được rơi nước mắt vì sợ hãi.
- Tôi không chịu được nữa rồi.
Một tên nam tử kêu lên, rồi nhảy xuống sông. Y muốn dùng khả năng bơi của mình để chạy trốn.
Nhưng y vừa rơi xuống nước, đã có vô số sâu lông bao vây y lại. Thậm chí còn nghe thấy tiếng tặc lưỡi của bọn chúng. Rất nhanh, một vũng máu đã nổi lên mặt nước. Kiểu này cho dù y không chết cũng thân tàn.
Lâm Vân thở dài, đã không có năng lực, thì cần gì phải tới ngọn núi này làm gì cơ chứ? Nhưng hắn lại lắc đầu với suy nghĩ này của mình. Nếu ở đây có thứ giá trị với hắn, có lẽ cho dù nguy hiểm hơn, hắn cũng tới.
Không biết đám người này tới đây làm gì. Nhưng Lâm Vân biết nơi này có thứ khiến hắn quan tâm. Nếu không tìm kiểm tra một lần, hắn sẽ ăn không ngon, ngủ không yên.
Mặc dù biết Địa Cầu không có môn phái Tu Chân gì cả, nhưng Lâm Vân biết thời viễn cổ, Địa Cầu khẳng định có rất nhiều người Tu Chân. Bằng không thì hắn đã không kiếm được Hỗn Độn Sơn Hà Đồ ở đây rồi.
Tên nam tử nhảy xuống sông rồi bị đám sâu lông ăn sạch đã khiến những người còn lại suy sụp hoàn toàn. Thậm chí đã có sâu lông bò lên ống quần một người.
Ngoại trừ sợ hãi ra, bọn họ chỉ cầu mong đây là một cơn ác mộng.
- A, đám sâu lông kia lui rồi kia…
Trương Quang bỗng nhiên phát hiện đám sâu lông giống như bị cái gì hút trở về. Ngay cả con sâu lông bám trên quần y nữa.
Ba người còn đứng sững sờ nhìn đám sâu lông thối lui, bọn họ vẫn không dám tin tưởng. Cả ngày hôm nay bọn họ đã giết chết hàng ngàn, hàng vạn con sâu lông. Nhưng đám sâu lông kia không hề có ý lui lại. Vì sao lúc bọn chúng sắp đạt được mục tiêu thì lại bỏ qua vậy. Thật không bình thường chút nào.
- Mọi người nhìn kia, những con sâu lâu đều bao vây một con thuyền nhỏ. Người kia là ai vậy? Hắn tới cứu chúng ta à? Tuy nhiên, người đó xong đời rồi. Chúng ta đi nhanh lên thôi. Đám sâu lông ăn xong người kia, khẳng định sẽ quay trở lại.
Một nam tử tóc dài mặc quần áo bình thường kêu lên. Miêu Di và một người đồng đội khác mới chú ý tới con thuyền của Lâm Vân.
Trong lòng Miêu Di thầm than một tiếng. Không biết người kia có phải hay không tới cứu mấy người mình. Nhưng có lẽ hắn không ngờ vừa mới tới đã bị đám sâu lông bao vây. Cái cảnh sâu lông ăn cả con thuyền, cô ta đã tận mắt nhìn thấy.
Hiện tại cho dù sâu lòng đã bị người kia hấp dẫn, nhưng bọn họ chạy kiểu gì? Chẳng lẽ nhảy xuống sông tự vẫn sao? Bọn họ không dám làm vậy. Lúc trước một người không phải vừa nhảy xuống, chưa tới ba phút đã bị sâu lông ăn hết sao?
Miêu Di cảm thấy khuôn mặt của người trên thuyền quen quen. Cho dù cách xa, nhìn không rõ ràng lắm, nhưng Miêu Di vẫn có cảm giác quen thuộc. Cô ta chỉ cầu mong người đó không phải là thân thích hoặc là bằng hữu tới cứu cô ta. Nhưng ngẫm lại, việc mình đi ra ngoài làm nhiệm vụ, người trong nhà không ai biết. Chứ nói gì lần này chỉ tình cờ gặp nạn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 25 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R