Thiếu Gia Bị Bỏ Rơi Tác giả: Nga Thị Lão Ngũ Thần
Chương 475: Trận đánh dưới chân núi
Nhóm dịch: Friendship
Nguồn: Mê Truyện
- Tôi đã xem thường cậu.
Lần đầu tiên trên mặt Uông Lãnh Thiện hiện ra vẻ thận trọng. Trận chiến này ông ta không thể thua. Ông ta thua chẳng khác nào Uông gia hoàn toàn bị hủy diệt.
Nếu Uông Lãnh Thiện sớm biết Diệp Mặc lợi hại đến mức này, ông ta thà rằng đánh mất thứ trong túi, cũng không đến đánh chủ ý vào hắn. Thậm chí nếu lúc này Diệp Mặc không giết chết mấy người của Uông gia, ông ta sẽ rút đi. Cho tới bây giờ Uông Lãnh Thiện không làm chuyện gì không nắm chắc. Cho dù muốn giết Diệp Mặc, cũng phải chờ tới khi ông ta có được kế hoạch vẹn toàn. Nhưng chuyện hôm nay vốn không hề nghi ngờ, ông ta lại không có nắm chắc.
Nếu trước đây, có người nói với ông ta, thân thủ của Diệp Mặc đã tiếp cận Tiên Thiên, chắc chắn ông ta sẽ tuyệt đối không tin. Chỉ là một người mới hai mươi mấy tuổi, cho dù có tư chất, nhưng tuyệt đối không thể tấn cấp Tiên Thiên ở tuổi này. Nhưng Diệp Mặc biểu hiện ra ngoài cường hãn khiến ông ta hoàn toàn mất đi chừng mực. Đây là lần đầu tiên ông ta cảm giác được không khống chế được cục diện trong tay mình.
- Uông Lãnh Thiện, nếu ông chọc tới tôi, vậy cũng tiếp Diệp Mặc tôi một kiếm đi.
Diệp Mặc vừa dứt lời, phi kiếm trong tay đã hóa thành mấy mảng ánh sáng trắng tìm về phía Uông Lãnh Thiện. So với chiêu vừa rồi khi hắn đánh lén năm người Uông gia, không ngờ tốc độ còn nhanh hơn.
Uông Lãnh Thiện vẫn muốn động thủ. Hiện tại đường kiếm của Diệp Mặc cắt tới, nhưng ông ta không hề sợ hãi. Ông ta biết nếu Diệp Mặc có thể phát ra một đường kiếm không giống như kiếm quang, thì cũng có thể phát ra vài đường. Hiện tại quả nhiên đúng như ông ta dự liệu. Mặc dù ông ta không rõ Diệp Mặc làm thế nào có thể dùng kiếm ngắn như thế vẽ ra kiếm quang lớn như vậy, nhưng ông ta biết kiếm quang này tuyệt đối không tầm thường.
Ầm ầm...
Uông Lãnh Thiện phát ra chín thành nội khí. Trường đao hóa thành màn đao va chạm vào đường kiếm của Diệp Mặc. Nhưng âm thanh phát ra lại không còn là tiếng đao kiếm chạm vào nhau, mà phát ra tiếng động ầm vang giống như tiếng sấm.
Diệp Mặc biết điều này là vì đao kiếm không thực sự va vào nhau, mà là kết quả của nội khí va chạm vào nhau. Phỏng đoán Uông Lãnh Thiện biết rằng đao của ông ta không bằng phi kiếm của mình, lúc này mới ỷ vào nội khí thâm hậu đối kháng với Diệp Mặc.
Sau tiếng nổ lớn, chỗ nội khí của hai người chạm vào nhau, bị đánh tạo ra một cái rãnh sâu hơn một thước.
Diệp Mặc và Uông Lãnh Thiện đồng thời rút lui về phía sau mấy thước. Uông Lãnh Thiện kiêng kỵ nhìn cái rãnh ở giữa hai người, tâm thần chấn động mãnh liệt. Ông ta đã cố gắng đánh giá cao Diệp Mặc. Nhưng ông ta không ngờ được tu vi nội khí của Diệp Mặc lại thâm hậu như thế. Không những không hề kém hơn ông ta, thậm chí còn cao hơn một bậc.
Tuy nhiên, đây chỉ là sự kinh ngạc trong chốc lát. Sau đó, Uông Lãnh Thiện lại xông tới tấn công. Trường đao biến thành một đường mỏng, hừ lạnh một tiếng.
- Lại tiếp tôi một đao.
Từ đầu đến cuối Diệp Mặc vẫn không sử dụng đến phi kiếm. Hắn biết đối mặt với cao thủ như Uông Lãnh Thiện, nếu chẳng may mình sử dụng phi kiếm không giết được ông ta, như vậy con bài chưa lật đã bị ông ta biết được. Ai biết tên Uông Lãnh Thiện này còn có con bài chưa lật nào hay không?
Phi kiếm khống chế đối địch vốn tiêu hao rất nhiều chân khí. Một khi hắn khống chế phi kiếm đánh với Uông Lãnh Thiện một hồi lâu không có hiệu quả, lại có một cao thủ như Hạng Danh Vương hoặc là Phong Vũ tới, hắn sẽ gặp nguy hiểm. Những người này thậm chí có thể khiến hắn bị thương nặng trước khi hắn có thể đạp phi kiếm bay đi.
Tuy rằng lần này trường đao của Uông Lãnh Thiện chỉ hóa thành một đường mỏng, nhưng trong mắt Diệp Mặc đường mỏng này có tính uy hiếp không kém với màn đao vừa rồi. Đao pháp của Uông Lãnh Thiện thật sự là tiến dần từng bước. Hơn nữa ông ta còn có thể kết hợp đao pháp và nội khí của mình để chiến đấu. Ngay cả Diệp Mặc ở đại lục Lạc Nguyệt, cũng chưa từng thấy đao pháp thế tục có tu vi giống như Uông Lãnh Thiện.
Diệp Mặc biết ý của Uông Lãnh Thiện, chính là muốn dùng tu vi nội khí liều mạng với mình. Chỉ có điều Diệp Mặc lại không hề e ngại. Phi kiếm trong tay tập hợp chân khí đánh về phía đường đao mỏng. Nhưng cùng lúc này, Diệp Mặc lại liên tục huy động bàn tay của mình. Dường như mỗi lần huy động đều đã mang theo một cỗ sát khí nhàn nhạt.
Uông Lãnh Thiện không hiểu vì sao khi Diệp Mặc đấu nội khí với ông ta còn muốn huy động bàn tay như vậy. Chỉ có điều, ông ta cũng không muốn tìm hiểu nữa. Ông ta chỉ cần làm chệch hướng của Diệp Mặc là được rồi. Bởi vì lúc này người đàn ông trung niên đã đứng cùng Uông Lãnh Thiện lúc trước, đang lặng lẽ tới phía sau Diệp Mặc. Gã muốn nhân lúc Diệp Mặc và Uông Lãnh Thiện đánh nhau, sẽ đánh lén Diệp Mặc. Cho dù Diệp Mặc biết, nhưng bị đao khí kiềm chế cũng không có cách nào né tránh được.
Chỉ có điều thật đáng tiếc, Diệp Mặc là một Tu Chân giả, nếu có thể bị một người tu luyện Cổ Võ đến đánh lén sau lưng mà hoàn toàn không biết gì, hắn cũng quá non tay.
Ầm, ầm, ầm
Trường đao trong tay Uông Lãnh Thiện phát ra đường đao mỏng bỗng nhiên phát nổ, mang theo vô số nội khí cường đại đánh thẳng tới. Diệp Mặc cười lạnh. Hắn biết mục đích của Uông Lãnh Thiện chính là dùng nội khí của ông ta bức mình lui lại phía sau. Sau đó tạo điều kiện cho người đàn ông kia đánh lén hắn.
Tuy rằng Uông Lãnh Thiện bị kiếm khí của Diệp Mặc rạch một vết máu trên người, nhưng Diệp Mặc cũng bị nội khí của ông ta đánh phải lui lại. Ông ta cảm giác đã đạt được mục đích của mình.
Leng keng...
Uông Lãnh Thiện dường như nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm với nhau. Ông ta đang kinh ngạc.
Phụt...
Hai tiếng đao xuyên vào cơ thể khiến Uông Lãnh Thiện ngạc nhiên mừng rỡ. Nhưng vẻ ngạc nhiên mừng rỡ trên mặt ông ta lập tức cứng lại.
Người đàn ông trung niên đánh lén Diệp Mặc không ngờ đã bị hắn chém một đao từ bả vai xuống, không còn bất kỳ sức phản kháng nào.
Diệp Mặc cũng hiểu rất rõ. Tiếng leng keng đầu tiên, là tiếng đao gió của hắn bị người đàn ông trung niên định đánh lén hắn phát hiện. Sau đó gã dùng đao khí chặn lại. Nhưng gã vốn định đánh lén mình, có thể chặn đao gió thứ nhất, nhưng sẽ không kịp né tránh đao gió thứ hai thứ ba của hắn, kết quả bị chém thành hai nửa.
Nếu không phải gã đánh lén mình, đao gió của Diệp Mặc tuyệt đối sẽ không có bất kỳ hiệu quả gì.
Diệp Mặc biết khuyết điểm của hỏa cầu và đao gió của mình, chính là dễ dàng bị người có tu vi cao phát giác. Dù sao tu vi của hắn còn quá thấp. Hỏa cầu còn chưa phát ra, đã bị người ta cảm nhận được nhiệt khí. Cho dù mình phát hỏa cầu ra ngoài, người khác cũng có thể ung dung né tránh được, lãng phí chân khí mà thôi. Người có tu vi càng cao lại càng dễ dàng tránh né. Người đàn ông trung niên đánh lén hắn đã có tu vi Địa Cấp hậu kỳ. Nếu gã không lén tập kích Diệp Mặc, đao gió của Diệp Mặc rất khó tổn thương đến gã.
Đương nhiên nếu như Diệp Mặc có tinh nguyên đan, cũng có thể không ngừng phát ra đao gió hoặc là hỏa cầu. Nói như vậy, cho dù tu vi của đối phương cao, cuối cùng cũng sẽ bị giết chết. Nhưng hiện tại hắn lại không thể dùng chiêu này với Uông Lãnh Thiện. Một khi hắn tiêu hao hết chân nguyên, còn chưa thể giết chết được Uông Lãnh Thiện, thì chỉ trong phút chốc hắn sẽ nhận lấy cái chết. Hơn nữa, cho dù hắn có tinh nguyên đan, cũng không muốn lãng phí như vậy. Tinh nguyên đan đều là thứ bảo mệnh cho thời khắc khẩn cấp. Sao có thể tùy tiện dùng như vậy.
- Nội khí tụ đao? Không ngờ cậu tu luyện đến một bước này. Cậu là Tiên Thiên sao?
Uông Lãnh Thiện thấy một cao thủ Uông gia lại bị Diệp Mặc giết chết, hơn nữa còn trong tình trạng đang bị mình kiềm chế, bị Diệp Mặc dùng loại thủ đoạn quỷ dị như vậy giết chết. Rốt cuộc ông ta không thể duy trì bình tĩnh.
Lúc này sắc mặt ông ta có chút trắng bệch, bàn tay cầm trường đao lộ rõ gân xanh. Thấy Diệp Mặc không hề có ý định trả lời mình, ông nhìn chằm chằm vào Diệp Mặc không chớp mắt.
- Đây là con bài chưa lật của cậu sao? Vì sao không dùng để đối phó với tôi?
Theo Uông Lãnh Thiện thấy, đao gió này của Diệp Mặc rất khó tránh né. Nếu Diệp Mặc muốn dùng cái này để đối phó với ông ta, có lẽ ông ta đã sớm bị đánh bại.
Diệp Mặc lạnh lùng cười. Hắn biết thứ này nếu chỉ là người đứng ngoài quan sát thoạt nhìn có vẻ rất lợi hại mà thôi. Uông Lãnh Thiện tuyệt đối có thể tránh né được đao gió của mình, một khi hắn bị tiêu hao chân khí, như vậy nói không chừng Uông Lãnh Thiện thật sự có thể chạy trốn.
Thấy Diệp Mặc chỉ cười lạnh, một câu cũng không nói, Uông Lãnh Thiện không tiếp tục hỏi. Gã chậm rãi giơ trường đao trong tay lên.
- Diệp Mặc, đây là lần thứ ba tôi xem thường cậu. Tôi chắc là sẽ không tiếp tục xem thường cậu nữa. Cậu chết cho tôi.
Trường đao bổ xuống. Trong màn đao có mang theo mấy đường đao mỏng. Một đao này vừa bổ xuống, miệng Uông Lãnh Thiện đồng thời phun ra vô số máu tươi. Xem ra một đao này ông ta đã phải kích thích tiềm năng chém ra. Bản thân ông ta cũng bị tổn thương không nhẹ.
Diệp Mặc khẳng định nếu hắn không có thần thức, căn bản cũng không biện pháp phát hiện ra những đường đao mỏng này.
Ầm, ầm...
Khi ánh đao của Uông Lãnh Thiện tiếp xúc với chân khí của Diệp Mặc liền nổ tung, sinh ra mấy luồng khí do nội khí tạo thành.
Nếu là người tu luyện cổ võ bình thường dưới màn đao như vậy, chỉ tránh né, sẽ bị ánh đao kèm theo nội khí đẩy vào trong màn đao, cuối cùng bị màn đao giết chết.
Khi loại đao khí này nổ, Diệp Mặc muốn bay lên tuyệt đối là không thể. Lúc này Diệp Mặc mới biết được, hắn cũng đã xem thường Uông Lãnh Thiện. Tu vi của Uông Lãnh Thiện tuyệt đối không thấp hơn Ngộ Đạo. Thậm chí trong mấy người Hạng Danh Vương và Phong Vũ, tu vi của ông ta mới là cao nhất. Người này thật sự biết giữ bí mật rất sâu.
Nếu không phải xem thường Uông Lãnh Thiện, Diệp Mặc hoàn toàn có thể bay lên, không cần rơi vào hoàn cảnh bị loại đao khí này phát nổ. Chỉ có điều nếu đúng như vậy con bài chưa lật của hắn sẽ bị Uông Lãnh Thiện biết. Một khi Uông Lãnh Thiện biết hắn có thể bay lên, ông ta khẳng định sẽ lựa chọn thoát đi. Với cao thủ như Uông Lãnh Thiện, nếu lựa chọn chạy trốn, hắn có thể đuổi kịp ông ta. Nhưng muốn giết chết ông ta cũng không phải chuyện một thời ba khắc. Nếu để ông ta chạy trốn tới hội tụ cùng đám người Hạng Danh Vương, Phong Vũ, hắn sẽ không có cơ hội giết chế ông ta.
Diệp Mặc cũng phát ra chín thành chân khí. Trường kiếm trong tay hóa thành một mảng ánh sáng trắng ầm ầm đánh ra ngoài.
Thình thịch
Tiếng va chạm rất lớn do nội khí phát ra, Diệp Mặc bị đánh văng ra xa hơn mười thước, lúc này mới dừng lại được. Diệp Mặc lau vết máu trên khóe miệng. Rõ ràng hắn đã bị thương. Hắn biết chiến lược của hắn hôm nay không thích hợp. Tuy rằng hắn cố gắng đánh giá cao Uông Lãnh Thiện, nhưng vẫn quá xem thường ông ta. Tu vi nội khí của ông ta không hề thua kém so với hòa thượng Ngộ Đạo.
Nếu sớm biết rằng Uông Lãnh Thiện có tu vi nội khí lợi hại như vậy, Diệp Mặc chắc chắn sẽ không chọn dùng chiến thuật này, để vô duyên vô cớ bị thương. Chỉ có điều Diệp Mặc cũng hiểu tình hình của chính mình. Tuy rằng hắn chiến đấu với Uông Lãnh Thiện, nhưng thần thức của hắn từ đầu đến cuối đều tập trung chú ý đến cơn gió âm u lạnh lẽo kia. Cũng bởi vậy đã khiến hắn phân tâm, khiến Uông Lãnh Thiện có thể lợi dụng được cơ hội.
Nhưng cho dù như vậy, Uông Lãnh Thiện đã bị thương còn nặng hơn cả hắn. Diệp Mặc khẳng định ông ta không còn khả năng phát ra chiêu thức lợi hại này lần thứ hai.
- Diệp Mặc, tôi thừa nhận cậu rất lợi hại. Tôi không phải là đối thủ của cậu. Nhưng cậu muốn giết tôi, không phải là chuyện đơn giản như vậy. Uông Lãnh Thiện tôi thề thù này tất báo.
Uông Lãnh Thiện không ngờ khi thấy Diệp Mặc trúng phải một đòn này của mình lại chỉ bị trọng thương, trong lòng khiếp sợ tuyệt đối không thoải mái như miệng ông ta vừa nói.
- Phải không?
Diệp Mặc lạnh lùng cười. Hắn bỗng nhiên phóng trường kiếm trong tay, hóa thành một ánh sáng trắng trực tiếp đâm về phía cổ họng Uông Lãnh Thiện.
- Điêu trùng tiểu kế, tôi xem sau khi cậu mất kiếm, còn có mấy phần lực chiến đấu.
Uông Lãnh Thiện thấy Diệp Mặc ném đoản kiếm, khóe miệng lộ ra chút khinh thường. Cái gã đề phòng cũng chỉ là thanh đoản kiếm này của Diệp Mặc mà thôi. Hiện tại Diệp Mặc không ngờ tự hủy Trường Thành. Nếu mình bị đoản kiến này ném trúng, ông ta đã không phải là Uông Lãnh Thiện.
Nhưng nụ cười trên mặt Uông Lãnh Thiện chỉ tồn tại được một lát, sau đó liền hoàn toàn cứng lại.
Nhớ thank nhé!
Đã có 57 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Khi Phi kiếm của Diệp Mặc sắp chặn đứng trường đao của anh ta, không ngờ đột ngột chuyển biến, dùng phương thức không thể tin nổi đâm vào huyệt Thái Dương của anh ta.
Trường đao trong tay Uông Lãnh Thiện rơi xuống đất, anh ta không thể tin được nhìn Diệp Mặc:
- Hóa ra đây mới là đòn quyết định của anh, đây là lần thứ tư tôi đánh giá thấp anh rồi...
Ánh mắt của Uông Lạnh dần mất đi thần thái, anh ta rất không cam lòng. Anh ta đưa người của Uông gia đến để tham gia đại hội thi đấu của Ẩn môn, không ngờ đến đây toàn quân bị giết.
Bỗng nhiên anh ta nghĩ đến cái gì, giống như hồi quang phản chiếu, mở to hai mắt. Anh ta móc từ trong túi ra một thứ hình tam giác, vội vàng nói một câu vào bên trong:
- Uông gia lập tức phong núi 50 năm...
Từ trong khẩu khí của anh ta có thể biết, thứ trong tay anh ta có lẽ là một cái máy truyền tin.
Vừa nói xong câu này, anh ta liền ném cái máy truyền tin ở trong tay đi, máy truyền tin giống như dài ra, đâm vào ấn đường của Thương Nhi. Lúc này Uông Lãnh Thiện mới phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất.
Ngay cả Diệp Mặc cũng không nghĩ rằng Uông Lãnh Thiện lại quả quyết như vậy, trước khi chết cũng không giữ lại bất kỳ một người nào. Nếu anh ta đã giết người thanh niên này thì có thể khẳng định, người của Uông gia đến tham gia đại hội lần này đều đã ở đây.
Người thanh niên tên là Thương Nhi kia càng không thể ngờ đến việc, gia chủ sẽ giết mình. Phải biết rằng, anh ta có thể là người giỏi nhất của Uông gia, mới chưa đến 25 tuổi đã là tu vi Huyền cấp hậu kỳ. Nhưng những lời này anh ta không thể nói ra, ánh mắt của anh ta cũng giống Uông Lãnh Thiện đều đã bắt đầu vô thần, cuối cùng ngã xuống đất mà chết.
Diệp Mặc hiểu ý của Uông Lãnh Thiện, hắn nuốt một viên thuốc chữa thương, khôi phục lại thương thế một chút, sau đó mới đứng lên kết thúc cuộc tranh đấu với Uông Lãnh Thiện. Hắn cũng không phát hiện thấy khí tức âm u lạnh lẽo kia, giống như sau một lần tập kích không trúng, khí tức lạnh lẽo kia đã hoàn toàn biến mất.
Cả chân núi Đoạn Đỉnh Sơn ngoại trừ 6 thi thể ra, chỉ có một mình Diệp Mặc đứng ở đấy. Khí tức âm lạnh kia dường như nặng hơn chút, tuy nhiên Diệp Mặc đã bỏ đi ý nghĩ đêm nay tiếp tục điều tra Đoạn Đỉnh Sơn
Hắn cảm thấy bản thân có chút xem thường cao thủ Tiên Thiên. Đừng nói là đánh một trận với Uông Lãnh Thiện, nếu ở đại hội giao lưu mấy giờ trước, hắn thật sự đánh nhau với Hạng Danh Vương, một khi Uông Lãnh Thiện và Phong Vũ lên trước trợ giúp, lại thêm phần lớn cao thủ cổ võ, cuối cùng hươu chết về tay ai vẫn chưa biết được.
Đều là lục đại môn phái, tu vi của Uông Lạnh Thiền lại cao như vậy, khác xa với Điểm Thương và Hợp Lưu phái. Mặc dù Diệp Mặc biết, Uông gia Nam Sơn có lợi hại thế nào, nhiều nhất cũng chỉ có 1 mình Uông Lãnh Thiện mà thôi, không thể người nào cũng giỏi như vậy. Nhưng việc này cũng gõ một hồi chuông cảnh báo cho Uông gia, và những môn phái xếp hạng thứ ba trong 6 phái Ngoại Ẩn. Nếu như là Hồ Lô cốc thứ nhất và Thư viện Cửu Minh thứ hai thì thế nào? Còn có vị cốc chủ của Hồ Lô cốc kia vẫn chưa có xuất quan, Thư viện Cửu Minh vẫn còn một Viện trưởng
Có thể tưởng tượng, Thái Ất Môn của Nội Ẩn môn mạnh hơn nhiều so với mấy đại môn phái của Ngoại Ẩn môn này. Nếu dựa vào tu vi của hắn bây giờ mà đi Nội Ẩn môn tìm Thái Ất Môn báo thù, nhất định là lành ít dữ nhiều.
Diệp Mặc lần đầu tiên nhìn thẳng vào thực lực của mình. Hoa Hạ xuất hiện đã lâu, những người tài ở đây có lẽ đã xuất hiện rất nhiều, chỉ là bọn họ chỉ một lòng đi theo đuổi cảnh giới cao hơn, sẽ không lưu luyến trần tục mà thôi. Khó trách chính phủ kiêng kỵ Ẩn môn như vậy, thực lực của bọn họ quả thật khiến cho bọn họ phải kiêng kỵ.
Ẩn môn quả nhiên sẽ không để cao thủ bậc nhất nắm giữ ‘Thiên Tổ’. Đàm Giác tấn chức lên Tiên Thiên vẫn không thể sánh bằng Uông Lãnh Thiện, bên trong đó nhất định có nguyên nhân. Tuy nhiên cho dù là nguyên nhân gì, Diệp Mặc cũng không muốn biết, việc này không có liên quan gì đến hắn.
Mấy đoàn Hỏa cầu thiêu đốt mấy thi thể xong, Diệp Mặc cuộn hết binh khí trên mặt đất ném vào trong một cái hố to, sau đó lấp đất giấu đi. Nếu như trường đao kia của Uông Lãnh Thiện còn nguyên vẹn, có lẽ Diệp Mặc sẽ thu lại, nhưng trường đao này đã không còn trọn vẹn, Diệp Mặc không có hứng thú. Diệp Mặc cũng biết chất liệu của trường đao này nhất định không tầm thường, nếu thêm mấy trận pháp lên đó thì có thể trở thành một pháp khí thượng phẩm, chỉ là bây giờ nhất định không được.
Làm xong việc này, Diệp Mặc bước lên Phi kiếm bay về tầng áp mái khách sạn Tây Nhạc.
Đã là ba giờ sáng rồi, nhưng Diệp Mặc lại phát hiện Hàn Yên vẫn chưa ngủ, vẻ mặt lo lắng ngồi giữa sân bên ngoài tầng áp mái
- Hàn Yên, hôm nay em phải thi đấu, tại sao bây giờ vẫn chưa ngủ?
Diệp Mặc đi vào trong sân hỏi.
- Diệp đại ca, anh không sao chứ? Tốt quá rồi.
Hàn Yên lập tức vui mừng đứng lên, cô đã định trời vừa sáng sẽ đi tìm Diệp Mặc. Trước khi Diệp Mặc chưa đến, cô tuyệt đối sẽ không đơn độc đi tham gia đại hội gì gì đó, bây giờ cô đã biết, mạng người đối với Ẩn môn mà nói căn bản không đáng tiền, hơn nữa thứ mà cô muốn Diệp Mặc cũng đã cho cô rồi.
Diệp Mặc kỳ quái hỏi:
- Anh sẽ có chuyện gì?
Hàn Yến rơm rớm nước mắt, thấp giọng nói:
- Lúc rạng sáng, có một người tên là Cái Thành đến, muốn em nhường tầng áp mái cho bọn họ. Em không đồng ý, hắn ta liền động thủ, hơn nữa còn nói anh sẽ không quay lại nữa, nói sáng mai nói không chừng em có thể đi nhặt xác giúp anh. Đúng lúc hắn ta định động thủ thì môn chủ Tăng Chấn Hiệp của ‘Tam Thập Lục Giang’ tới quát lui Cái Thành, sau đó vẫn đợi ở đây hai giờ đồng hồ mới đi. Tăng môn chủ nói cho em biết, anh đắc tội với Hạng cốc chủ và Uông môn chủ, hơn nữa còn nói, nếu rạng sáng anh vẫn chưa về thì em hãy lập tức rời khỏi Quỷ Thành.
Diệp Mặc hừ lạnh một tiếng, xem ra người biết Uông Lãnh Thiện tối nay muốn giết mình không ít. Diệp Mặc hắn vẫn chưa chết mà những người này đã đến rồi. Nếu hắn xảy ra chuyện thật thì những người đi theo hắn làm sao có kết cục tốt. Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lập tức động sát cơ.
- Cái tên Cái Thành kia là người thế nào? Hắn ta sống ở đâu?
Diệp Mặc hỏi.
Dường như biết ý tứ của Diệp Mặc, Hàn Yên nói thẳng:
- Tăng môn chủ nói hắn ta vốn dĩ là giang hồ lang trung, chỉ là ngẫu nhiên gặp thời có thể bước chân vào cổ võ, bởi vì hắn ta trùng hợp quen biết với người của Uông gia. Lần này hắn ta có thể mang một đệ tử duy nhất đến tham gia đại hội cũng chính là dựa vào thế của Uông gia. Hắn ta nói bây giờ hắn ta đang ở nhà khách Viễn Trình Tân Gia Xuyên.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
- Được rồi, anh biết rồi, em ở đây đợi anh, anh đi một lát rồi quay lại.
Hàn Yên chỉ nhìn thấy Diệp Mặc rời khỏi, sau đó lập tức biến mất không thấy gì. Cô đương nhiên biết Diệp Mặc là đi tìm tên Cái Thành kia, tuy nhiên cô không lo lắng, nghe Tăng môn chủ nói tên Cái Thành này cùng lắm cũng chỉ có tu vi Địa cấp sơ kỳ mà thôi.
Hàn Yên đoán không sai, Diệp Mặc đúng là đi giết tên Cái Thành, nhà khách Viễn Trình Diệp Mặc đương nhiên biết. Hắn ở Quỷ Thành đã hơn một tuần cho nên biết rất rõ nơi này.
Sau khi Hàn Yên biết Diệp Mặc không có việc gì, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm. Sau khi Diệp Mặc rời khỏi, cô đoán chắc phải đến lúc trời sáng hắn mới quay lại, chỉ là cô không hề buồn ngủ. Nhưng khiến Hàn Yên khong ngờ được chính là mới tầm 20 phút sau Diệp Mặc đã quay lại.
- Diệp đại ca, em còn tưởng anh đi tìm cái tên Cái Thành kia.
Mặc dù Hàn Yên biết Cái Thành nhất định không phải đối thủ của Diệp Mặc, nhưng thấy Diệp Mặc bình yên trở về cũng thở phào một cái.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, cũng không nói hắn đã giết tên Cái Thành cũng tên đệ tử của gã ta, chỉ là hỏi:
- Mấy chiêu kiếm pháp hôm nay em học thế nào?
- Hôm nay em học chiêu thứ nhất, bây giờ chỉ có thể nói là miễn cưỡng có thể thi triển.
Hàn Yên nghe thấy Diệp Mặc hỏi về kiếm pháp của cô, lập tức trở nên hưng phấn. Chiêu kiếm pháp Diệp Mặc dạy cho cô, cô càng luyện càng cảm thấy nó không tầm thường, thậm chí còn có thể kéo nội khí lưu chuyển.
Diệp Mặc gật gật đầu nói:
- Ừm, ngày mai em còn phải thi đấu, đi ngủ trước đi, anh còn có chút việc.
Lần này Hàn Yên không hề phản bác, Diệp Mặc đã trở về, ngày mai cô còn có trận đấu, bây giờ cũng đã là rạng sáng rồi, đi nghỉ ngơi một chút vẫn là tốt hơn.
Sau khi Hàn Yên về ngủ, Diệp Mặc mới ngồi xuống bắt đầu chữa thương. Tuy rằng bị thương không nặng nhưng bây giờ Diệp Mặc không dám khinh xuất. Cho dù Diệp Mặc rất muốn bây giờ đi tiêu diệt Uông gia ở Nam Sơn, nhưng hắn đến Nam Sơn là đâu còn không biết.
Bảy giờ sáng, Diệp Mặc sảng khoái tinh thần đứng lên, qua một đêm, nội thương của hắn đã khỏi hoàn toàn, hơn nữa còn lĩnh ngộ được một loại kiếm pháp trong kiếm pháp của Uông Lãnh Thiện. Chính là thông qua kiếm quang bao lấy chân khí mà bạo phát ra kiếm khí đả thương đối thủ. Chỉ là loại kiếm pháp này tiêu hao quá lớn, không thể dễ dàng sử dụng. Hàn Yến dậy nhìn thấy Diệp Mặc đứng ở trên sân thượng, trong lòng đột nhiên có chút cảm giác, Diệp Mặc đứng cách cô khoảng mấy vạn dặm, mặc dù hắn đứng ở nơi cô có thể nhìn thấy nhưng lại cho cô cảm giác, dường như hắn bất cứ lúc nào cũng có thể bay vào trời xanh, loại cảm giác này rất quái dị.
- Em dậy rồi, em đi rửa mặt đi, đợi lát nữa chúng ta cũng đi Đoạn Đỉnh Sơn.
Diệp Mặc quay đầu lại khẽ mỉm cười.
Hàn Yên nhẹ nhàng thở ra, lúc Diệp Mặc quay đầu lại, cảm giác này đột nhiên biến mất. Diệp Mặc lại trở về với Diệp đại ca ngày thường, không có cái cảm giác quái dị kia nữa.
- Anh Diệp, ha ha, tôi biết cậu sẽ không sao mà.
Một giọng nói ồm ồm vọng đến, Diệp Mặc không cần quay đầu cũng biết là Tăng Chấn Hiệp đến. Tối qua đến không tìm thấy hắn, không ngờ mới sáng sớm nay y đã ngồi ở đây, người này không biết đã đạt đến trình độ nào rồi.
Diệp Mặc dẫn Tăng Chấn Hiệp vào trong sân ngồi, lúc này mới nói:
- Chuyện tối qua thật cảm ơn anh Tăng, nếu không phải do anh ra tay, Hàn Yên nhất định sẽ chịu thiệt.
Tăng Chấn Hiệp không thèm để ý phất tay nói:
- Đó chỉ là tiện tay mà thôi, tên Cái Thành kia chẳng có tài cán gì, chỉ là hắn ta quen biết với người của Uông gia. Tôi cho rằng Uông Lãnh Thiện sẽ không bỏ qua cho cậu, không ngờ tối qua anh ta không hề đến tìm cậu, đây quả thật là nằm ngoài dự liệu của tôi.
Tăng Chấn Hiệp đoán, nếu Uông Lãnh Thiện đi tìm Diệp Mặc, thì Diệp Mặc chắc chắn sẽ không còn cơ hội ngồi ở đây nói chuyện với ông rồi.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, tùy ý hỏi:
- Không biết anh Tăng đã nghe qua Uông gia Nam Sơn rốt cuộc ở đâu không?
Tăng Chấn Hiệp không hề biết ý tứ của Diệp Mặc, thở dài nói:
- Kỳ thật môn phái bí mật nhất và không để cho người khác nhìn thấu nhất chính là Hồ Lô cốc và Uông gia Nam Sơn. Nghe nói Uông gia bọn họ được truyền là ‘Nam Sơn ở ngay dưới chân’. Ý nghĩa của ‘Nam Sơn ở ngay dưới chân’ chính là không ai biết Nam Sơn ở đâu, có lẽ còn ở ngay trước mặt, ở ngay bên cạnh, cũng không có ai biết thực lực của bọn họ như thế nào...
Nói tới đây Tăng Chấn Hiệp dường như mới nghĩ tới câu hỏi lúc nãy của Diệp Mặc, ông ta bỗng đứng lên, vẻ mặt không thể tin nhìn Diệp Mặc !!!
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
- Uông lãnh Thiện đã đi tìm cậu rồi? Cậu giết anh ta rồi?
Tăng Chấn Hiệp tuy rằng tin chuyện này không thể nào xảy ra, nhưng suy nghĩ của ông lại không giống với vẻ mặt bên ngoài. Ông đã nghĩ đến việc Diệp Mặc rất có khả năng đã giết Uông Lãnh Thiện, thậm chí giết tất cả người của Uông gia, đây là muốn hỏi thăm sào huyệt của Uông gia sao.
Điều này cũng không có gì lạ, những người trong Ẩn môn thường nhổ cỏ nhổ tận gốc, hoặc là không động thủ, nếu mà động thủ rồi, thì sẽ toàn bộ giết sạch.
Diệp Mặc thản nhiên cười:
- Đúng vậy, anh ta muốn giết tôi, tôi đành phải giết tên thất phu này, tuy nhiên anh ta không để lại người nào còn sống. Anh ta muốn động đến những người bên cạnh tôi thì đừng trách tôi động thủ trước. Chỉ là từ trước tới giờ tôi vẫn chưa nghe qua Nam Sơn ở đâu, tôi nghĩ mọi người đều là người của Ẩn môn, nhất định sẽ có người biết vị trí của Nam Sơn.
Tăng Chấn Hiệp tuy rằng đã đoán được có thể Diệp Mặc đã giết Uông Lãnh Thiện, nhưng đoán là một việc còn thực tế lại là chuyện khác. Hiện tại Diệp Mặc chính mồm thừa nhận đã giết Uông Lãnh Thiện, khiến Tăng Chấn Hiệp vô cùng kinh sợ. Xem ra tin đồn Diệp Mặc đã diệt Điểm Thương môn xếp thứ 4 trong 6 môn phái Ngoại ẩn cũng không phải là vô căn cứ.
Tăng Chấn Hiệp hít một hơi dài, căn bản ông còn cho rằng mặc dù Diệp Mặc không tồi, nhưng vẫn còn kém mình một chút. Nhưng bây giờ ông tuyệt đối không dám nghĩ như vậy. Ông biết mặc dù ông đã lên tu vi Địa cấp hậu kỳ, nhưng so với Uông Lãnh Thiện, có lẽ người ta chỉ cần mấy chiêu là có thể giết chết ông. Mà Diệp Mặc lại có thể giết chết Uông Lãnh Thiện, còn có mấy người anh ta mang theo, lẽ nào hắn thật sự đã thăng cấp lên Tiên Thiên trong truyền thuyết sao?
- Cậu là cao thủ Tiên Thiên?
Tăng Chấn Hiệp mặc dù là một người hào phóng, hơn nữa tính tình cũng rất thẳng thắn, nhưng ông ta không phải là đồ ngốc. Lúc này những lời vừa mới nói ra mang vẻ khiếp sợ và không thể tin được. Cao thủ Tiên Thiên trong truyền thuyết mới hơn 20 tuổi là không thể tồn tại.
Diệp Mặc trầm ngâm một lát, hắn nghĩ tới Đàm Giác, mình có thể đánh bại Đầm Giác có lẽ cũng coi là cao thủ Tiên Thiên chứ? Tuy nhiên hắn nghĩ đến Uông Lãnh Thiện và Ngộ Đạo. Nếu cao thủ Tiên Thiên chỉ là mạnh hơn cao thủ nửa bước Tiên Thiên như vậy thì còn gọi gì là Tiên Thiên? Huống hồ Đàm Giác căn bản không bằng hai người mình đã gặp này.
Nghĩ đến đây Diệp Mặc liền lắc lắc đầu:
- Tôi bây giờ còn cách Tiên Thiên một chút nữa, cụ thể kém bao nhiêu tôi cũng không rõ, tuy nhiên tôi sẽ không sợ cao thủ Tiên Thiên.
Diệp Mặc không có nói khoác, hắn có thể bay bằng Phi kiếm, hơn nữa còn có thể ngự kiếm đối địch, cho dù là đối mặt với cao thủ Tiên Thiên, chỉ cần cẩn thận chút là được. Cho dù là đánh không lại thì cũng có thể chạy trốn. Nhưng hắn vẫn chưa gặp được cao thủ Tiên Thiên thật sự lợi hại, cho nên cũng không biết chính xác mình còn chênh lệch bao nhiêu.
Tăng Chấn Hiệp thở dài, dần dần bình tĩnh lại, qua một lúc lâu sau mới lên tiếng nói:
- Khó trách cậu không sợ Hạng Danh Vương, tu vi của Hạng Danh Vương nhiều nhất cũng chỉ giống như Uông Lãnh Thiện, mà tên Phong Võ thậm chí còn hơi kém một chút. Diệp huynh đệ, cậu thật sự là thiên tài bậc nhất trong những người tu luyện cổ võ.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, hắn không có tiếp lời. Hắn tự biết việc của mình, nếu để hắn tu luyện cổ võ, có lẽ bây giờ hắn vẫn không đến Hoàng cấp. Sở dĩ hắn lợi hại như vậy, là vì hắn tu luyện tu chân, nói mạnh miệng một chút thì chính là người tu tiên. Cổ võ gì có thể lợi hại hơn tu tiên?
Tăng Chấn Hiệp lại tiếp tục nói:
- Kỳ thật muốn tìm Uông gia tuyệt đối không thể, tôi đoán cho dù là con cháu của Uông gia cũng không biết sơn môn của gia tộc mình chứ đừng nói người khác. Tôi không biết, tôi đoán những người như Hạng Danh Vương cũng sẽ không biết. Hơn nữa Uông gia bọn họ vẫn rất khiêm tốn, đến trận thi đấu lần này cũng chỉ mang 2 đệ tử đến tham gia, mà người hộ tống lại chỉ có 4. Tôi đoán rằng nếu không phải Diệp huynh đệ lấy ra đồ gì quý hiếm, Uông Lãnh Thiện có lẽ sẽ không động thủ.
Diệp Mặc thầm than một tiếng, hắn đoán có lẽ rất khó tìm đến Nam Sơn, nếu thật sự dễ dàng hỏi được thì tên Uông Lãnh Thiện cũng sẽ không giết người diệt khẩu.
- Anh Tăng không sống ở đây?
Lúc tối Diệp Mặc quay lại, thần thức không hề tìm thấy Tăng Chấn Hiệp, nên thuận miệng hỏi một câu.
Tăng Chấn Hiệp gật gật đầu nói:
- 6 phái Ngoại ẩn đều không ở đây, mà ở chỗ chính phủ sắp xếp. Diệp huynh đệ, đại hội 9h bắt đầu, tôi đến chủ yếu là thăm cậu, sau đó phải quay về chuẩn bị một chút, lần này ‘Tam Thập Lục Giang’ chúng tôi có 4 đệ tử tham gia. Có thể quen biết một hảo hán như Diệp huynh đệ cũng là vinh hạnh của tôi.
Diệp Mặc lập tức nói:
- Anh Tăng mới là người thật tình, trên đại hội giao dịch không ai dám bênh vực tôi, nhưng anh Tăng đã đứng lên, có thể thấy anh Tăng mới là người chân tình. Có một người bạn như anh Tăng, Diệp Mặc tôi cũng cảm thấy rất vui.
- Được, ‘Tam Thập Lục Giang’ chúng tôi luôn hoan nghênh Diệp huynh đệ đến làm khách.
Tăng Chấn Hiệp cũng cao hứng nói.
Diệp Mặc lại gật đầu nói:
- Tuy nhiên hôm nay tôi mời anh Tăng đến là vì nội thương của anh. Nếu tôi không nhìn lầm thì nội thương của anh Tăng rất nặng. Nếu không điều trị có lẽ nhiều nhất chỉ có thể duy trì được 3 năm thôi.
- Diệp huynh đệ, cậu có thể nhìn được nội thương của tôi?
Tăng Chấn Hiệp vui mừng bất ngờ đứng lên. Ông không phải sợ chết, mà bởi vì ông không có người kế tục, nếu ông chết đi thì môn phái thứ năm trong Ngoại Ẩn chắc không giữ được.
Diệp Mặc khẽ mỉm cười, lấy ra một viên đan dược nói:
- Đây là một viên ‘Liên Sinh Đan’, anh ăn xong có thể chữa khỏi hoàn toàn nội thương.
- Liên Sinh Đan? Có phải chính là viên Liên Sinh Đan mà trong đại hội bán đấu giá năm đó đã bán, là viên đan dược có thể trị liệu khỏi tất cả mọi nội thương?
Tăng Chấn Hiệp khiếp sợ nói.
Diệp Mặc gật gật đầu:
- Đúng vậy, chính là viên đan dược này.
Tăng Chấn Hiệp thận trọng nhận viên đan dược, sau đó chậm rãi nói:
- Diệp huynh đệ, có thể kết bằng hữu với cậu, đúng là may mắn của Tăng Chấn Hiệp tôi. Sau khi tôi bị nội thương đã đi khắp nơi tìm kiếm nguồn gốc của ‘Liên Sinh Đan’, nhưng người của ‘Vũ Hội’ lại không dám nói ra. Thật không ngờ, viên đan dược này lại ở trong tay của cậu, tôi biết viên đan dược này không những rất quý, mà có tiền cũng không thể mua được, Tăng Chấn Hiệp tôi sẽ không nhận không của cậu. Về sau cậu có việc gì cần giao phó, Tăng Chấn Hiệp tôi sẽ không chối từ.
Diệp Mặc vỗ vai Tăng Chấn Hiệp nói:
- Nếu đã là bạn bè rồi, hà tất phải nói những lời như vậy. Anh Tăng, buổi sáng còn phải dẫn người của môn phái đi Đoạn Đỉnh Sơn, tôi không làm lỡ dở thời gian của anh nữa, chúng ta sẽ tụ hội ở Đoạn Đỉnh Sơn.
Vốn dĩ Diệp Mặc không cần lấy ra ‘Liên Sinh Đan’ cũng có thể giúp Tăng Chấn Hiệp trị thương, nhưng nó rất lâu và còn hao tổn chân khí. Bây giờ đã là bạn bè rồi, hắn cũng không để ý đến viên đan dược này.
Sau khi Tăng Chân Hiệp đi, Hàn Yên cũng đã rửa mặt, thay quần áo xong. Hai người cùng đi xuống lầu, lúc đi xuống lầu tám đã có rất nhiều môn phái đều đã đi ra.
Phần lớn những người ở đây nhìn thấy Diệp Mặc hoàn toàn không chút tổn thất đi xuống, đều tỏ ra rất kinh ngạc. Tuy nhiên những người quen biết Diệp Mặc đều đi lên trước chào hỏi. Hạ Trường Thiên và Vu Thao càng tỏ ra kinh ngạc, nhưng với những loại cáo già như bọn họ, trong lòng kinh ngạc, giật mình chắc sẽ không biểu hiện ra bên ngoài. Đối mặt với Diệp Mặc vẫn rất cung kính.
Hàn Yên trong lòng thầm than, thật sự là quá khác nhau, nếu chỉ có 1 mình cô, hoặc là cô và sự phụ cô đi qua, ở đây làm gì có chỗ cho cô nói? Thậm chí đi vào thang máy cũng phải nhường cho người ta vào trước. Nhưng đi theo sau Diệp Mặc lại khác, lúc Diệp Mặc đi đến cửa thang máy, không có ai dám vào trước, thậm chí thang máy đó chỉ có cô và Diệp Mặc. Cho dù là xuống lầu cửa thang máy mở ra, nhưng những người đứng đợi ở đây nhìn thấy Diệp Mặc cũng đều không dám đi vào.
Đây là thực lực, thực lực này đúng là một vòng luẩn quẩn.
Diệp Mặc lại không thèm để ý chút nào, chuyện này đối với hắn rất là bình thường, tuy nhiên lúc trước khi hắn ở Lạc Nguyệt tu chân, cũng phải xem sắc mặt của kẻ khác như vậy.
Lúc Diệp Mặc và Hàn Yên đi đến đại sảnh, Vương Tây Nhạc đã đợi rất lâu, thấy Diệp Mặc đi xuống vội vàng tranh thủ đưa hắn cùng Hàn Yên tới nhà hàng dùng cơm. Dùng cơm xong mới nói cho Diệp Mặc biết xe đã chuẩn bị xong.
Vương Tây Nhạc biết Diệp Mặc và Hàn Yên cũng đến tham gia đại hội nên cố ý lái xe lại đây tự mình đưa đón.
…
Nếu như tối hôm qua ngọn Đoạn Đỉnh Sơn vẫn còn mang hơi thở âm u lạnh lẽo thì ban ngày, nơi đây lại vô cùng náo nhiệt. Xe cộ đỗ dưới chân núi không ngớt, những người của Ẩn môn mặc trang phục không hề giống nhau đi tới Đoạn Đỉnh Sơn
Trừ một vài người có quan hệ đặc biệt có thể đến đây xem đại hội Ẩn môn ra, những người ở đây phần lớn là không có cách nào vào đây.
Phạm vi của ngọn Đoạn Đỉnh Sơn này khoảng một dặm, hơn nữa sớm đã được tu sửa. Ở giữa là hai lôi đài thi đấu, bốn phía xung quanh đều là những vị trí đã được sắp xếp. Thêm những người của Ẩn môn, và người ở các giới trong xã hội đến thậm chí có khoảng bảy tám nghìn người. Diệp Mặc đoán những người này phần lớn đều là giúp đỡ Ẩn môn buôn bán, hoặc là một vài nhân sĩ có tư cách.
Mặc dù có một đội ngũ Ẩn môn chuyên làm nhiệm vụ trị an, nhưng tố chất của những vị khách này rõ ràng là không tầm thường, hoặc là bọn họ không có tư cách ở đây chạy nhảy lung tung, toàn bộ đỉnh núi không hề có chút hỗn độn, mọi người đều đã ngồi hết vào vị trí.
Địa vị của Quảng Hàn môn rất thấp, lần này chỉ có hai vị trí, hơn nữa lại gần cuối. Diệp Mặc cùng Hàn Yên vừa đến đây, Tăng Chấn Hiệp đã ở đó chờ rất lâu sau đó lập tức đưa họ đến khu vực của ‘Tam Thập Lục Giang’.
- Diệp huynh đệ, cậu ở đây thì tốt rồi, cô Hàn, chúng tôi sẽ có người đưa cô đi báo danh. Đợi lát nữa tôi sẽ cố gắng hết sức tranh cho cậu một vị trí chủ trì đại hội.
Tăng Chấn Hiệp thấy Diệp Mặc vừa đến liền cử người đưa Hàn Yên đi báo danh.
Diệp Mặc cười nói:
- Tôi đi chủ trì hội nghị, tôi đoán Hạng Danh Vương chắc chắn sẽ không đồng ý. Hơn nữa, tôi không có hứng thú với cái này, tôi ngồi đây là tốt rồi. Hàn Yên, em đi báo danh trước đi, anh ở đây đợi.
Sau khi Hàn Yên rời khỏi, Tăng Chấn Hiệp phải chủ trì đại hội nên phải đi trước. Tuy nhiên Diệp Mặc ngồi ở ‘Tam Thập Lục Giang’ rõ ràng là được đãi ngỗ vô cùng tốt, có một người chuyên đứng bên cạnh Diệp Mặc để phục vụ.
Diệp Mặc nhìn nơi báo danh có chút loạn, đoán rằng phải đến một giờ mới xong. Tuy nhiên hắn cũng không vội, mục đích hắn đến chủ yếu là đưa Hàn Yên đến tham gia địa hội và đợi đại hội kết thúc hắn đi xem Linh Đàm ở đâu.
Vì không để cho Tăng Chấn Hiệp khó xử, cho nên Diệp Mặc cũng không hỏi Tăng Chấn Hiệp về việc của Linh Đàm.
Cùng lúc đó, Hạng Danh Vương đang chủ trì đại hội trong đại sảnh sắc mặt âm trầm hỏi:
- Uông môn chủ tại sao đến giờ vẫn chưa đến?
Giọng điệu rõ ràng có chút không vui, rõ ràng tối hôm qua Uông Lãnh Thiện đi ăn mảnh khiến Hạng Danh Vương có chút không vui. Mặc dù biết hôm nay Uông Lãnh Thiện đến đây cũng sẽ chia cho mình một ít, nhưng ông ta vẫn cảm thấy không vui.
Đã có 38 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
- Anh Hạng, tôi thấy Uông môn chủ rất có thể sẽ không trở lại?
Khẩu khí của Phong Vũ trầm xuống, sau khi nói xong, con mắt gã lim dim. Rất dễ nhận thấy, trong lòng y lúc này không bình tĩnh chút nào.
Hạng Danh Vương sửng sốt, liền nói:
- Đại hội này năm năm tổ chức một lần, là việc đại sự trong ẩn môn ta. Cho dù Uông môn chủ có quá đáng, cũng không thể không đến được. Hơn nữa, chẳng lẽ hắn không muốn thiên tài của môn hạ vào Linh Đàm ư? Cho dù hắn không để ý tới việc này thì chẳng lẽ ngay cả tinh thạch đó hắn cũng không cần?
Tuy nói như thế nhưng trong lòng Hạng Danh Vương lại nghĩ, lẽ nào kế thừa của Diệp Mặc được thực sự đáng giá như vậy? Không ngờ Uông Lãnh Thiện không để ý tới đại hội ẩn môn mà một mình trở về, thậm chí ngay cả cơ duyên thăng cấp Tiên Thiên cũng bỏ qua?
- Bởi vì Diệp Mặc đã dẫn người tới tham gia đại hội rồi, giờ đang ngồi ở khu vực “Tam thập lục giang”.
Phong Vũ thản nhiên nói, nhưng gã không nói thẳng tại sao Uông Lãnh Thiện lại chưa tới. Nhưng ý của gã khiến những người đang ngồi đã hiểu, Diệp Mặc đã tới nhưng Uông Lãnh Thiện chưa tới, điều này thật có ý sâu xa.
Phong Vũ đương nhiên hiểu tối qua Uông Lãnh Thiện hẳn đi tìm Diệp Mặc, hơn nữa gã cũng biết vì sao Uông Lãnh Thiện tới tìm Diệp Mặc. Với thủ đoạn của Uông Lãnh Thiện ra mà nói thì tuyệt đối y không để những kẻ trong tay y tồn tại, kể cả là Diệp Mặc và cô gái đi cùng hắn cũng không có cách nào sống sót được.
Trên thực tế thì Phong Vũ nghĩ không sai. Tối qua Uông Lãnh Thiền không những đã ra tay với Diệp Mặc mà còn phái người đi đối phó với Hàn Yên. Nhưng y không ngờ hạ thủ Hàn Yên không thành lại bị Tăng Chấn Hiệp mà Diệp Mặc hẹn tới đuổi đi, cuối cùng bị Diệp Mặc trở về giết chết.
- Cái gì? Diệp Mặc cũng tới ư?
Hạng Danh Vương mặt biến sắc, lập tức đứng dậy nói. Mặt gã vẫn đi theo Hạng Danh Vương cũng biến sắc, lập tức đi ra ngoài. Chỉ một lát sau, gã đã quay lại. Mặt của gã và Hạng Danh Vương đều khó coi giống nhau, rất rõ ràng, họ đã nhìn thấy Diệp Mặc.
Tăng Chấn Hiệp lúc này lại đứng lên nói:
- Vốn dĩ chủ trì đại hội của chúng ta gồm bốn người nhưng bây giờ Uông môn chủ giờ không đến, thiếu mất một người, tôi nghĩ Diệp Mặc cũng là một môn phái mới nổi, đan dược Lưu Xà của hắn tiếng tăm lừng lẫy, chi bằng chúng ta bổ sung Diệp Mặc vào chỗ đó, hai vị môn chủ nghĩ thế nào?
Phong Vũ kinh ngạc nhìn Tăng Chấn Hiệp, ánh mắt lộ rõ chút suy tư.
- Không được, Diệp Mặc là một hậu bối miệng còn hơi sữa, sao có thể có tư cách là trọng tài của đại hội được chứ?
Hạnh Danh Vương không chút do dự liền phủ quyết.
- Đúng vậy, Tăng môn chủ, Diệp Mặc mới chỉ hai mươi tuổi mà thôi, cùng lắm cũng không qua được Địa cấp sơ kỳ. Tôi đồng ý với lời của Hạng môn chủ, hắn ta không có tư cách gì trở thành trọng tài của đại hội.
Một người đàn ông sau lưng Phong Vũ đứng lên nói.
Sắc mặt Phong Vũ lạnh lùng:
- Trịnh Triều, chúng tôi đang thương lượng việc đại sự, không cần cậu xen vào.
- Sư huynh…
Trịnh Triều nhìn Phong Vũ một cách kỳ quái, y không ngờ được sư huynh lại dùng lời lẽ như vậy nói y.
Nhưng khi y muốn tiếp tục nói thì bị một người phụ nữ trung niên ngăn lại, lắc đầu với y. Cuối cùng Trịnh Triều vẫn nhịn, không nói nữa.
- Ý của anh Phong thể nào?
Uông Lãnh Thiện giờ không có ở đây, Hạng Danh Vương tuy có thể không đồng ý lời của Tăng Chấn Hiệp nhưng vẫn phải hỏi ý kiến của Phong Vũ. Dù sao thực lực của thư viện Cửu Minh cũng không thua kém so với Hồ lô cốc.
Mặc dù Uông Lãnh Thiện vẫn chưa tới nhưng Hạng Danh Vương lại không cho rằng Diệp Mặc có thể giết Uông Lãnh Thiện. Bởi vì y cho rằng chuyện này tuyệt đối không có khả năng.
Vốn dĩ Phong Vũ không định phát biểu ý kiến nhưng bây giờ Hạng Danh Vương hỏi như vậy, gã cũng thấy không được thích hợp lắm đành nói:
- Vốn dĩ đại hội ẩn môn của chúng ta là tu vi càng cao, được người khác biến đến càng nhiều thì càng tốt, nhưng mà, bây giờ là thái bình thịnh thế rồi, chính phủ cũng ủng hộ đại hội ẩn môn, thế nên trong lúc này nhất định không được để xảy ra chuyện gì. Vì thế, vấn đề tu vi có thể gác sang một bên. Tăng môn chủ đã nhắc tới Diệp Mặc tuổi trẻ nhưng có thể tu luyện được đến mức này, rõ ràng hắn là một thiên tài. Cá nhân tôi trên nguyên tắc có cùng ý kiến với anh Hạng, chỉ là đề nghị của Tăng môn chủ cũng có lý nhất định nên chuyện này nhất thời không thể quyết định ngay được.
Người sáng suốt vừa nghe liền biết được tên Phong Vũ này khá ba phải.
Vừa nghe lời của Phong Vũ, Hạng Danh Vương lần đầu tiên không vội vàng biểu hiện cảm xúc mà cúi đầu trầm ngâm. Tăng Chấn Hiệp là một môn phái ngoại ẩn môn xếp thứ năm, có thể nói thực lực kém xa Hồ Lô cốc. Y dám đề xuất ý kiến này cũng đã rất kỳ quái rồi, kỳ quái hơn là Phong Vũ đã không rõ ràng đứng về phía ai, đây là chuyện gì vậy?
Thư viện Cửu Minh tham gia đại hội lần này có mười mấy người. Lúc này người phụ nữ trung niên kia lại đi tới đằng sau Phong Vũ nhỏ nhẹ nói:
- Phong sư huynh, tôi nghĩ hay là chúng ta đồng ý lời của Tăng môn chủ cho thỏa đáng.
Phong Vũ tuy đoán ra được một chút nhưng lại không dám khẳng định, giờ môn phái của mình lại có người nói như vậy, gã có chút nghi hoặc nói với người phụ nữ kia:
- Thải Cơ sư muội, vì sao muội nói như vậy?
Người phụ nữ được gọi là Thải Cơ đó hạ thấp giọng, thận trọng nói:
- Tối qua, Uông môn chủ nhất định là đi tìm Diệp Mặc, hơn nữa, theo tính cách người mà viện trưởng nói tuyệt đối sẽ không để Diệp Mặc chạy mất. Nhưng bây giờ, Diệp Mặc đã tới tham gia đại hội rồi mà người của Uông gia không có một ai, thậm chí sáng nay chúng ta cũng không nhìn thấy bóng dáng họ.
- Việc này chỉ có một giải thích là tối qua Uông Lãnh Thiền đã đem toàn quân đi đều đã bị diệt rồi. Mà người có thể tiêu diệt họ chính là tên Diệp Mặc kia. Trong buổi giao lưu tối qua, chúng ta cũng không đắc tội với hắn, lúc nãy theo giọng điệu của Tăng Chấn Hiệp thì ta có thể khẳng định, y đã kết giao với Diệp Mặc, bằng không y sẽ không nói ra điều ấy.
- Hơn nữa, tinh thạch Linh Đàm vốn chỉ có bốn khối, nếu chúng ta không đồng ý thì cũng không thể thêm một khối nào, còn không bằng bán cho Tăng môn chủ ân tình.
Phong Vũ gật gật đầu, sao y không nghĩ tới điểm ấy chứ, chỉ sợ nếu như vậy sẽ đắc tội với Hạng Danh Vương.
Dường như đã nhìn ra được ý của Phong Vũ, Thải Cơ khẽ mỉm cười nói:
- Phong sư huynh, tên Diệp Mặc kia có thể giết Uông Lãnh Thiện nhất định không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Cho dù là hắn giết hay là người của hắn giết nhưng người như vậy chúng ta không trở mặt vẫn hơn. Tôi nghĩ Hạng môn chủ sẽ không vì một danh ngạch mà trở mặt với thư viện Cửu Minh ta.
Nghe xong lời Thải sư muội, Phong Vũ liền hạ quyết tâm, gã mỉm cười, đột nhiên phá vỡ cục diện nặng nề nói:
- Tôi nghĩ bây giờ thời gian cũng rất gấp rồi, chi bằng theo ý của Tăng môn chủ đi, để tên Diệp Mặc kia bổ sung vào chỗ vắng mặt của Uông môn chủ, dù sao tinh thạch có bốn khối, nếu thiếu một người thì khối tinh thạch ấy cũng không nên bị phân chia.
Phong Vũ đã đồng ý với lời của Tăng Chấn Hiệp, tuy còn nhiều nghi ngờ nhưng Hạnh Danh Vương cũng không thể không đồng ý. Dù sao giờ đã có hai phiếu đồng ý so với một phiếu của y rồi.
Lúc Diệp Mặc bị Tăng Chấn Hiệp kéo ra ngoài mới biết hắn đã được liệt vào bốn người chủ trì đại hội. Diệp Mặc lúc này dở khóc dở cười, hắn nhìn Tăng Chấn Hiệp bất đắc dĩ nói:
- Anh Tăng, tôi thật sự không muốn làm trọng tài, thật là lãng phí thời gian.
Tăng Chấn Hiệp cười thần bí:
- Diệp Mặc huynh đệ, tôi sẽ không hại anh, anh cho là làm chủ trì đại hội là phí thời gian ư? Anh nên biết, top 3 là có thể tu luyện ở Linh Đàm ba tháng, trong Linh Đàm đó, khoảng năm lại có bốn khối tinh thạch sinh ra, bốn khối này đều là phần thưởng mà chúng tôi thưởng cho bốn vị chủ trì. Tác dụng của linh thạch này anh chưa từng chứng kiến nên đương nhiên không biết, chờ sau khi anh chứng kiến anh sẽ hiểu anh không hề thua thiệt đâu!
Tinh thạch trong Linh Đàm? Diệp Mặc giật mình, chẳng lẽ lại là Linh thạch? Nghĩ đến đây, Diệp Mặc lập tức gật đầu nói:
- Được, tôi đồng ý!
…
Đệ tử tham gia đại hội có tổng cộng 320 người, nếu top 3 có thể vào được Linh Đàm thì trong một trăm người mới được một người, sự cạnh tranh không thể không kịch liệt được. Tuy nhiên, top 30 đều có phần thưởng, điều này khiến cho những người tham gia có ít nhiều hi vọng. Không phải ai cũng hi vọng mình có thể vào Linh Đàm nhưng đại bộ phận có lẽ chỉ muốn viên Thăng huyền đan là được rồi. Huống hồ, đại đa số người cũng vì chỗ tiền thưởng kia mà tới.
Người trong ẩn môn tuy kiếm tiền đơn giản nhưng lại chỉ là một vài ẩn môn lớn có thế lực, có thể lấy tiếng tăm của môn phái làm sản phẩm của mình. Còn một số môn phái nhỏ như Quảng Hàn Môn của Hàn Yên, không phải là năm trăm triệu mà là năm triệu nói không chừng, họ cũng không tiếc bản thân. Nên phần thưởng này đối với nhiều môn phái có sức hấp dẫn rất lớn.
Quy tắc của trận đấu này rất đơn giản, vòng bốn chính là cuộc đấu loại trực tiếp, 320 người cứ hai người một, người thắng sẽ tiến vào vòng tiếp theo, kẻ thua thì bị loại bỏ, chế độ của trận đấu rất tàn khốc.
Để tránh cho hai người huyền cấp tu vi gặp nhau, thì mười một người cổ võ Huyền cấp được liệt vào hạt giống tuyển thủ thi đấu trong vòng một, số của họ là từ số một đến số mười một. Nhưng sau vòng một, sẽ không tồn tại loại tuyển thủ này.
Tu vi Huyền cấp của Hàn Yên thuộc mầm móng tuyển thủ, cô chọn ngẫu nhiên thì là số 10, trận đầu cô sẽ đấu với tuyển thủ 311.
Tuy tham gia đại hội đều là đệ tử các môn phái tinh anh nhưng trong mắt Diệp Mặc lại là trăm ngàn chỗ hở, thực sự không có gì đáng xem. Ngoài mấy tên tu vi Huyền cấp có chút chiêu thức cũng không tệ ra thì thậm chí người luyện Hoàng cấp vốn cũng chẳng có gì đặc biệt cả.
Hàn Yên bây giờ là đỉnh cao Huyền cấp sơ kỳ, đối thủ của cô là một gã Hoàng cấp hậu kỳ. Mặc dù chiêu thức của Hàn Yên chẳng có gì lợi hại, nhưng một Huyền cấp đối mặt với Hoàng cấp, chỉ bằng mấy chiêu, cô đã đánh gã ta xuống đài.
Trừ số ít thực lực cân đối đánh nhau trong một thời gian dài ra thì đại bộ phận trận đấu vòng một đều rất nhanh. Khoảng một giờ chiều, lúc nghỉ trưa, vòng thứ nhất đã kết thúc toàn bộ. 160 tuyển thủ tiến vào trận đấu thứ hai của buổi chiều.
Trận đấu buổi chiều bắt đầu lúc hai giờ, Diệp Mặc làm trọng tài, về cơ bản chẳng có chuyện gì, bởi vì, các đấu thủ đều tuân theo quy định của trọng tài. Chỉ có không thể phân biệt được, hoặc là lúc việc ngoài ý xuất hiện, mới có thể khiến bốn vị trọng tài ra xử lý.
Mà trận đấu buổi sáng nói chung rất quy củ, ngoài một người bị thương nhẹ và một người bị thương nặng ra thì không có gì to tát cả.
Trận đấu buổi chiều gồm 160 danh thủ rõ ràng kịch liệt hơn buổi sáng một chút, dù sao họ cũng đã trải qua một vòng rồi, thực lực cũng cao hơn một chút.
Tám mươi cuộc tranh tài phân đến hai võ đài, mỗi võ đài có bốn mươi trận. Bởi vì số người tham gia trận đấu buổi chiều ít đi một nửa, Diệp Mặc rất dễ chú ý tới hai cô gái tham gia cuộc thi. Hắn chú ý tới là vì hắn biết hai người họ.
Đã có 37 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình
Hai cô gái này và Diệp Mặc trước đây đã từng giao đấu. Một người là lúc Diệp Mặc khi ở sa mạc bị hắn chém đứt tay. Hơn nữa, tại hội đấu giá Tê Hà Tự lần trước, cô ta và sư phụ cùng tham gia. Nhưng Diệp Mặc biết cánh tay của cô cũng đã liền nhanh lắm.
Cô ta có một sư phụ là một đạo cô xinh đẹp. Lần trước nghe đạo cô này hình như gọi cô ta là Tử Như, không ngờ trong đại hội này cô cũng tới, hơn nữa đã là Hoàng cấp hậu kỳ. Một cô gái mà tay bị gãy lại có thể tham gia đại hội, có thể thấy được cô ta cũng có chút nghị lực. Ấn tượng của Diệp Mặc về Tử Như đó là một tay phi đao giỏi, không biết phi đao hiện giờ của cô là cánh tay nào phóng đây
Còn cô gái kia Diệp Mặc mới gặp chưa bao lâu, chính là khi hắn đến khu binh đoàn đặc công Tương Vân đã nhìn thấy cô gái lạnh lùng này. Cô ta đối với hắn hình như là có ý xấu, còn cô ta tên gì, hắn đến giờ cũng không biết. Chỉ là hai cô gái kia và hắn có chút khoảng cách, thậm chí cô Tử Như đó với hắn còn có mối thù cụt tay.
Vòng thứ hai của buổi chiều, Hàn Yên chiến thắng một tên đỉnh cao Hoàng cấp hậu kỳ một cách dễ dàng, sau đó cô quay lại khu vực “Tam thập lục giang” để xem trận đấu. Cô đã biết Diệp Mặc trở thành trọng tài rồi nên không lo lắng những người này sẽ đến nữa.
Đối thủ của Tử Như là một tuyển thủ Hoàng cấp trung kỳ, có thể nói tương đối là trong đại hội này đã tồn tại tu vi thấp nhất rồi. Cô gái này không sử dụng phi đao mà chỉ sử dụng trường kiếm đã có thể đánh bại đối thủ xuống võ đài, thắng trong trận hai này một cách nhẹ nhàng. Còn cô gái lạnh lùng kia cũng chiến thắng đối thủ của mình một cách dễ dàng, nhưng Diệp Mặc cảm thấy cô ta đánh xong còn nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt dường như có chút lạnh băng.
Diệp Mặc theo bản năng sờ sờ cằm, ý muốn nói là tôi chưa bao giờ gặp cô, sao lại nhìn tôi như vậy?
Trận đấu buổi chiều tuy chỉ bằng một nửa của buổi sáng nhưng lại mất thời gian nhiều hơn. Sau cùng, khi chọn được tám mươi tuyển thủ thì đã là sáu giờ tối rồi.
Các trận đấu còn lại chỉ có thể đợi ngày thứ hai, buổi tối ở Đoạn Đỉnh Sơn không có người trực, trận đấu kết thúc, tất cả mọi người đều quay về chỗ ở.
Lúc Diệp Mặc được Vương Tây Nhạc mời ăn cơm tối xong quay trở lại tầng áp mái thì phát hiện ở đó đã có rất nhiều người đang đợi rồi.
Có thể nói hầu như tất cả người trong ẩn môn của khách sạn Tây Nhạc đều cử người đại diện tới hỏi thăm hắn. Hàn Yên không biết Diệp Mặc đã giết Uông Lãnh Thiện nên khi thấy nhiều người tới đây vậy cô có chút hoảng sợ. Đến khi cô biết được họ đến chỉ để hỏi thăm Diệp Mặc, cô mới yên tâm.
Bất kể là vì nguyên nhân mình đã trở thành trọng tài, hay là chuyện mình đã giết Uông Lãnh Thiện bị lan truyền ra ngoài, đối với mấy người này, Diệp Mặc dù sao cũng không có ý muốn kết bạn. Chỉ là xã giao đơn thuần một chút sau đó để cho mấy người họ về. Diệp Mặc cũng biết mấy người này tính cách tư lợi, không phải đến hỏi thăm đơn thuần, mà họ đã trải qua một thời gian dài tích lũy trong ẩn môn cộng thêm sự thiếu thốn tài nguyên hiện tại tạo thành.
Đồ gì đó rất ít nhưng ai cũng muốn, kể cả cướp đoạt, không tin tưởng lẫn nhau. Loại người như Tăng Chấn Hiệp này thì trong ẩn môn đã là cực kỳ hiếm rồi.
Đây cũng là lý do vì sao lịch sử Hoa Hạ trải qua mấy lần bị ngoại tộc xâm lược, lại không có bất cứ một cao thủ trong ẩn môn nào nói ra nguyên nhân. Diệp Mặc đoán sở dĩ giờ lại có một “Thiên tổ” nói không chừng vẫn vì xã hội bây giờ khá ổn định, khiến người trong ẩn môn ngửi thấy cơ hội trong đó. Ví dụ như cung cấp khoáng thạch và dược liệu quý hiếm cho ẩn môn, đây chính là một ví dụ rất điển hình.
Sau khi Diệp Mặc đuổi mấy người này đi, Hàn Yên ở lại một mình tu luyện chiêu thức thứ hai còn hắn lại đi tới Đoạn Đỉnh Sơn. Và điều khác biệt so với hôm qua chính là Diệp Mặc lần này bước trên phi kiếm mà đi.
…
Nếu có người lúc này tới Đoạn Đỉnh Sơn thì nhất định sẽ không tin ban ngày ở đây lại náo nhiệt như vậy, vì bây giờ lại trở thành một nơi hoang vắng, thỉnh thoảng mới có chút gió lạnh thổi tới.
Diệp Mặc vừa hạ xuống thì nhìn thấy hai gã đàn ông đang lén lút đi qua, tiến vào chân núi Đoạn Đỉnh Sơn. Diệp Mặc sửng sốt một chút, chuyện Đoạn Đỉnh sơn có quỷ là người của Thành Quỷ đều biết, nhưng sao đêm hôm khuya khoắt như vậy còn có người tới Đoạn Đỉnh Sơn làm gì?
Chỉ lát sau, Diệp Mặc liền phát hiện ngoài hai người này ra, phía sau họ còn một người khác. Rất nhanh Diệp Mặc đã biết được hai người đàn ông đi trước không có bất kỳ tu vi gì, hay nói cách khác là chưa hề tu luyện bao giờ. Từ chiếc ba lô trên lưng họ, Diệp Mặc đã đại khái biết được hai người này hẳn là đến trộm mộ.
Diệp Mặc lắc đầu, bọn trộm mộ không ngờ đã trộm tới Đoạn Đỉnh sơn rồi. Hai gã này đúng là không biết sống chết thế nào.
Nhưng khi nhìn sang người đi sau hai gã trộm mộ thì hắn vô cùng kinh ngạc, đó chính là cô gái lạnh lùng nhìn mình chằm chằm chiều nay, không biết đêm hôm thế này cô ta tới Đoạn Đỉnh Sơn làm gì? Thậm chí còn theo dõi hai gã trộm mộ chưa từng tu luyện bao giờ.
Diệp Mặc dùng thuật ẩn thân đi tới bên cạnh họ. Hai gã trộm mộ bị cô gái theo dõi mà không hề biết, hơn nữa lại chầm chậm, cẩn thận tiến vào sâu bên trong Đoạn Đỉnh Sơn.
Diệp Mặc rất nghi hoặc, nếu là trộm mộ thì không nên chọn mấy ngày này mới phải vì mấy ngày này diễn ra đại hội ẩn môn, có rất nhiều người, dễ bị phát hiện. Còn nếu ngày bình thường nếu tới đây trộm mộ thì tỷ lệ bị phát hiện chắc chắn sẽ nhỏ hơn.
- Nhị Nha, tôi cảm thấy nơi này so với các nơi khác âm u hơn hay sao ấy, người tôi không được thoải mái, sẽ không có chuyện gì chứ?
Người đàn ông có vóc dáng lùn rùng mình một cái và nói theo bản năng.
Người được gọi là Nhị Nha có dáng người cao hơn một chút, nhưng rõ ràng so với gã lùn thì khôn khéo hơn rất nhiều. Y nghe xong liền trả lời:
- Cương Hổ, chúng ta chỉ có cơ hội trong mấy ngày này thôi. Anh phải biết rằng, Đoạn Đỉnh sơn không phải là một nơi bình thường, anh cho rằng những xác chết ở đây chỉ có chúng ta biết ư? Tôi khẳng định còn có người khác biết nữa. Nhưng vì sao họ không dám tới, là bởi vì âm khí nơi này quá nặng.
- Mấy ngày nay, chính phủ tổ chức một hoạt động gì đó ở Đoạn Đỉnh sơn này nên người rất đông. Ngày mai anh sẽ thấy, người trên núi khoảng mười ngàn người, nhiều người lên núi như vậy thì dương khí sẽ tràn đầy, hòa tan âm khí nơi này, có thể nói đây là cơ hội tốt nhất của chúng ta. Một khi mà hoạt động này kết thúc thì không có người đến nữa, âm khí hội tụ, lúc đó chúng ta sẽ không còn bất cứ cơ hội nào. Nhưng vì loại tử âm này mà người dám đến đây cũng không nhiều.
Cương hổ gật đầu nói khẽ:
- Nếu nơi này thực sự là mộ của hậu nhân Viên Thiên Cương thì chúng ta nói không chừng sau này có thể đổi nghề làm phong thủy được đấy!
Hóa ra là tính toán như thế. Tuy Diệp Mặc biết tính toán này của họ ở Đoạn Đỉnh Sơn lại chẳng có bao nhiêu tác dụng nhưng không thể phủ nhận tên Nhị Nha kia nói rất có lý. Một khi có nhiều người trên núi thì nơi âm khí này nhất định bị hòa tan ra rất nhiều. Nhưng tên Nhị Nha này lại không hiểu âm khí ở đây lại không phải là loại âm khí tự nhiên mà y nghĩ. Diệp Mặc tối qua đã tới một lần, hắn khẳng định là có người giở trò.
Nhưng mà Đoạn Đỉnh Sơn này thì có vật gì tốt đẹp có thể bị trộm chứ, Diệp Mặc vốn dĩ chẳng có chút hứng thú nào, chỉ là nghe thấy nhắc đến hậu nhân của Viên Thiên Cương nên hắn có chút tò mò. Viên Thiên Cương là một đại sư Phong thủy nên cũng có thể nơi này thật sự có đồ gì đó có một vài tác dụng tốt. Ban đầu, hắn còn tính tới Mai Nội Tuyết Sơn một chuyến vì theo lời của anh em họ Phó thì ở đó có một ngôi mộ cổ. Trong mấy tỉnh ở Mai Nội Tuyết Sơn thì Quỷ Thành là một tỉnh trong số đó.
Nhưng việc Diệp Mặc đi Mai Nội Tuyết Sơn không cần quá gấp gáp, bởi vì hắn biết anh em họ Phó đã lấy được một quyển pháp công ở đó, thì không còn hứng thú nhiều nữa. Cổ mộ có dữ dằn thế nào cũng chỉ là một di tích của người tu luyện cổ võ mà thôi. Đối với người tu luyện cổ võ thì đây có lẽ là một kỳ ngộ, nhưng đối với Diệp Mặc mà nói thì quả thực không có sức hấp dẫn nào. Diệp Mặc sở dĩ muốn đi một chuyến là vì hắn đã bị mấy viên dạ minh châu kia hấp dẫn.
Cô gái lạnh lùng kia đã đạt đến đỉnh cao của Hoàng cấp tu vi nên theo dõi hai gã trộm mộ bình thường này chẳng có áp lực nào. Diệp Mặc tới nơi này chẳng qua muốn xem xem ở Đoạn Đỉnh Sơn này rốt cục có huyền cơ gì, vì sao tối qua thần thức của hắn không phát hiện ra là thứ gì đã đánh lén hắn? Nên sau khi nghe nói đến mộ hậu nhân của Viên Thiên Cương, Diệp Mặc cũng lặng lẽ theo sau ba người họ.
Đoạn Đỉnh Sơn vốn mấy năm nay không có ai tới đây nên ngoài một con đường chính thông lên đỉnh núi ra thì các nơi khác đều hoang vắng. Hai gã trộm mộ đi gần một tiếng, sau lại tiến vào khe sâu duy nhất của Đoạn Đỉnh Sơn, Diệp Mặc thấy dáng vẻ hai gã này quen thuộc chắc đã trải nghiệm qua
Nhị Nha tới một chỗ sườn dốc, lấy ra một vật dò xét xung quanh thật lâu rồi mới ngừng lại.
- Chính là ở đây sao?
Cương Hổ thấy Nhị Nha ngừng lại liền nhỏ giọng hỏi.
- Đúng vậy, là ở đây!
Nhị Nha cởi ba lô, lấy ra một cái xẻng Lạc Dương (loại xẻng đặc dụng, một loại công cụ khảo cổ học, được tạo thành từ nửa cung tròn hình trụ), nhưng chỉ xúc vài cái lại cất vào
- Nhị Nha, tôi thấy sợ, lần này sao tôi lại có cảm giác không ổn lắm.
Cương Hổ rụt cổ, có chút lo lắng hỏi.
Nhị Nha liền mắng gã:
- Nghĩ vớ vẩn! Đây không phải lần đầu tiên chúng ta làm những việc này, nếu thật sự là chỗ ở của người đó thì chúng ta chỉ cần làm một chuyến là được rồi. Nhớ kỹ rằng, càng là lúc này thì càng không được sợ, như vậy dương khí mới tràn đầy. Hơn nữa, tôi khẳng định hôm nay chúng ta không thể đào xong được thì chừng ba ngày nữa sẽ xong. Thế cũng là khá lắm rồi.
Hai gã này vừa nói vừa bắt đầu đào, Diệp Mặc không thể không khâm phục họ. Họ không có bất kỳ tu vi nào nhưng tốc độ đào rất nhanh. Họ phối hợp rất thuần thục, từng xẻng đất bị hất ra đều đặn.
Diệp Mặc để ý tới cô gái lạnh lùng kia thì thấy cô ta cũng cẩn thận trốn một bên, không tiến lên, không biết cô ta muốn làm gì. Không biết là muốn lợi dụng hai gã này để phát tài hay là cũng có hứng thú với di tích của hậu nhân Viên Thiên Cương?
Một tiếng sau, Nhị Nha bò lên cầm một kíp nổ đi xuống, lát sau y leo lên, kéo Cương Hổ chạy ra xa một bên.
Một tiếng nổ vang lên, thần thức của Diệp Mặc thấy thuốc nổ của Nhị Nha phát nổ ở một cái động cũ, hóa ra nơi này đã sớm có người tới trộm rồi. Và, thần thức của Diệp Mặc rất nhanh liền phát hiện được, cái động này không thể khai thông được, trên đó còn có hai xác chết nữa.
Xem ra hai cỗ thi thể này là hai gã trộm mộ, không biết vì nguyên nhân gì đã chết ở đây. Điều này chứng minh con người chết vì tiền tài, chim chóc chết vì miếng ăn.
Nhị Nha và Cương Hổ rất nhanh liền cầm đèn mỏ quay lại động. Một lúc sau, Nhị Nha liền bất ngờ kêu lên vui sướng:
- Hổ tử, chúng ta gặp may rồi. Nơi này có sẵn một cái động, hơn nữa chưa đào xuyên qua được, chúng ta chỉ tiếp tục đào vài cái là được. Bên trong có hai tiền bối đã chết, Hổ tử, lấy hai chân của con lừa đen đưa cho tôi một cái, phòng ngừa có đại nạn.
Đã có 44 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Vô Tình