Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 406(1): Sơn Hà Đồ
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Lâm Vân cũng rất buồn bực. Hắn lấy một viên linh thạch Trung Phẩm ra là để bóp nát thành bụi phấn, sau đó rải bụi phấn lên trên mặt sông. Rồi dùng một ngọn Tinh Hỏa thiêu đốt. Không ngờ vừa lấy linh thạch ra, đám sâu lông kia đã không chút do dự lao về phía hắn. Lẽ nào những con sâu lông này lại thích linh thạch?
Linh thạch đùng dể cung cấp cho linh khí hoặc là linh vật, những con sâu lông này cần linh thạch làm gì? Lâm Vân thật không nghĩ ra nguyên nhân trong đó.
Tuy nhiên, nhớ tới thứ ngăn cản thần thức kia, Lâm Vân nghĩ bụng, nói không chừng đám sâu lông này do một tu sĩ trước kia nuôi dưỡng. Chỉ là nuôi một đám động vật cấp thấp, không có sức chiến đấu gì, lại chán ghét như vậy, chỉ tổ phí lương thực mà thôi.
Sự công kích của đám sâu lông này cơ hồ không đáng kể gì. Cho dù số lượng của chúng rất nhiều, nhưng không hề có uy hiếp với một tu sĩ Luyện Khí Kỳ cấp thấp. Nói gì tới tu sĩ Trúc Cơ hay Hóa Thần cơ chứ.
Thật không biết là tên tu sĩ ngu ngốc nào nuôi được con vật như vậy. Nhìn đã thấy khó chịu rồi.
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, liền ném một ngọn lửa màu tím xuống nước. Đồng thời phóng tinh lực ở dưới chân. Ngọn lửa màu tím kia nhanh chóng lan rộng trên mặt sông. Dùng bột phấn của linh thạch để khiến ngọn lửa lan tới bờ sông.
Mặt sông giống như bị trải dầu phía trên vậy. Ngọn lửa càng ngày càng lan xa, càng ngày càng nóng.
Vô số tiếng chít chít vang lên. Đám sau lông kia lậ tức biến mất vô tung vô ảnh. Không phải là bị chết cháy, mà bị đốt thành hư vô. Kể cả đám sâu lông bò ở vách núi cũng bị đốt thành tro bụi.
Ngọn lủa màu tím dùng tốc độ nhanh nhất lan tràn cả khe núi. Chỉ cần những nơi có sâu lông, đều bị ngon lửa màu tìm đốt rụi, không bỏ sót một con.
Ba người đứng trên đảo, trợn mắt há mồm nhìn một màn này. Ở trên mặt sông được đổ dầu khi nào vậy?
- Không đúng, chẳng những trên mặt sông, ngay cả dưới sông cũng có lửa.
Người nam tử tóc dài kêu lên. Hai người kia liền nhìn xuống, quả nhiên ngay cả dưới mặt sông cũng có ngọn lửa.
- Xong rồi, ngay cả sâu lông cũng bị đốt như vậy, chúng ta làm sao có thể sống sót? Liệu có phải là do dung nhạm bộc phát hay không?
Tên tóc dài kinh hãi nói.
- Thà tôi bị chết cháy còn hơn là bị đám sâu lông kia ăn hết.
Miêu Di cũng bị ngọn lửa màu tím dọa không nhẹ. Nhưng so với sự uy hiếp của sâu lông, ngọn lửa màu tím đỡ hơn nhiều.
- Ủa, mọi người có phát hiện ra không. Nhiệt độ xung quanh tuy rất cao. Các hòn đảo nhỏ khác cũng bị đốt. Nhưng hòn đảo mà chúng ta đang đứng lại không bị sao cả.
Trương Quang ngạc nhiên nói.
Tên tóc dài cũng cảm giác được:
- Đúng vậy, xem ra là do chúng ta ăn ở tốt. Trước khi đi làm nhiệm vụ, tôi còn đi chùa thắp hương khấn phật cơ mà. Đúng là thiêng thật đó.
Tên tóc dài nói xong, tiện tay cầm băng đạn hết đạn ném ra ngoài. Băng đan vừa tiếp xúc với ngọn lửa liền biến thành hư vô.
Ba người hít vào một hơi. Sức nóng kinh khủng thật. Khó tránh đám sâu lông kia đều biến thành tro bụi. Ngay cả băng đạn bằng thép cũng không chịu nổi. Nhiệt độ của ngọn lửa này là bao nhiêu vậy?
Nhưng nước của con sông rõ ràng không bị đun sôi, tình cảnh thật là quỷ dị.
- Ủa, mọi ngời nhìn xem, con thuyền nhỏ kia…
Tên tóc dài lại kêu lên, đầy kinh ngạc.
Xung quanh đều bị bao trùm bởi ngọn lửa màu tím, nhưng con thuyền nhỏ kia vẫn như vững vàng ở đó, không có chút sứt mẻ nào.
- Kia là thuyền gì vậy?
Bỗng nhiên Đùng một tiếng. Xung quanh tản ra một mùi hương kỳ quái. Đồng thời ngọn lửa màu tím cũng biến mất vô tung vô ảnh, giống như chưa từng xảy ra chuyện gì vậy.
Con thuyền và người kia vẫn ở đó. Chỉ là đã không thấy ngọn lửa. Đám sâu lông đông nhung nhúc cũng biến mất. Ngay cả mùi thối của chúng cũng tan biến.
Trừ cảm giác hơi nóng mà ngọn lửa kia lưa lại, nơi đây thật giống như chưa từng phát sinh ra chuyện gì vậy.
Ba người này đứng lặng tới đó, một hồi lâu mới hồi phục tinh thần. Nhìn con thuyền nhỏ chậm rãi đi tới, bọn họ liền lau mồ hôi trên trán. Đến bây giờ, ba người vẫn không dám tin là thật. Đám sâu lông nhiều vô cùng vô tân, rõ ràng bị một ngọn lửa quái dị và khủng bố thiêu đốt hết. Mà thuyền nhỏ vốn tưởng rằng cũng bị đốt hủy, vẫn chậm rì rì đi tới.
Lâm Vân nhảy đi lên hòn đảo nhỏ, thấy mấy người này vẫn còn sững sờ, liền lên tiếng:
- Này, Miêu Di, cô không sao chứ?
Miêu Di thở phào một cái. Hôm nay trải qua quá nhiều chuyện, khiến đầu óc của cô ta có chút tải không được. Lúc này hồi phục tinh thần mới nhìn rõ người trước mặt:
- A, Lâm Vân, là anh?
- Ừ, tôi còn tưởng cô sợ đến mức choáng váng?
Lâm Vân cười cười. Hiện tại tóc tai của Miêu Di bù xù, quần áo rách rưới, đúng là có chút chật vật.
- Sao anh lại ở chỗ này?
Miêu Di vẫn sừng sờ nhìn Lâm Vân.
- À, tôi tới đây hái thuốc.
Lâm Vân trà lời.
Hái thuốc? Miêu Di nhíu mày, lại không biết nên nói gì, chỉ nhỏ giọng nói:
- Cảm ơn anh đã cứu mạng. Tôi còn tưởng rằng phải chết ở đây.
Lâm Vân chưa lên tiếng, nam tử tóc dài đã đi lên chào hỏi:
- Tôi là Trịnh Phi, cảm ơn anh đã cứu chúng tôi. Nếu không nhờ anh, chắc chúng tôi đã bị bọn sâu kia ăn sạch rồi.
Nói xong, trong mắt của Trịnh Phi vẫn còn sự sợ hãi. Người trước mặt này thật đúng là thâm bất khả trắc. Không biết ngọn lửa màu tím quỷ dị kia có phải là do người này phóng ra hay không? Nếu đúng như vậy, thủ đoạn của hắn thật khủng bố.
Dù rất muốn biết, nhưng Trịnh Phi cũng rất có chừng mức. Biết điều gì có thể hỏi, điều gì không thể hỏi. Nên chỉ mang theo vẻ cung kính cảm ơn Lâm Vân.
- Trương Quang cảm ơn ơn cứu mạng.
Trương Quang cũng rất tò mò ngọn lửa kia có phải là của Lâm Vân hay không. Nhưng nếu là của hắn, thì chắc người ta không thích bị hỏi.
Khác với Trịnh Phi, Trương Quang biết quốc gia có một tổ chức dị năng. Cho nên cho dù khiếp sợ, nhưng y không quá bất ngờ.
- Không phải cô làm trong ngành cảnh sát sao? Vì sao lại chạy tới Hắc Lang rồi? Đội trưởng của các cô vẫn là Vũ Kiến à?
Lâm Vân rất kỳ quái vì sao Miêu Di lại chạy tới đội đặc công làm gì.
Nghe thấy Lâm Vân quen biết Vũ Kiến, Trương Quang lại ngạc nhiên. Lâm Vân? Chẳng lẽ là hắn, huấn luyện viên Lâm kia? Trương Quang nghĩ tới đây liền giật mình, nhìn chăm chú về phía Lâm Vân, trong mắt còn có một tia cuồng nhiệt.
Trong quân khu, không ai là không biết danh tiếng của Lâm Vân. Ai cũng muốn được làm thủ hạ của hắn.
Miêu Di không tỏ vẻ ngạc nhiên gì cả. Cô ta biết Lâm Vân quen Vũ Kiến. Thấy Lâm Vân hỏi, đành phải trả lời:
- Đội trưởng Vũ Kiến đã điều đi nơi khác rồi. Đội trưởng của Hắc Lang hiện tại là tôi. Tôi vốn là thành viên nữ của đội nữ Hắc Lang. Làm đội trưởng chỉ là tạm thời hỗ trợ mà thôi.
- Ngài có phải là Lâm tiền bối, huấn luyện viên của Long Ảnh không?
Bây giờ Trịnh Phi mới biết những người mặc áo quân đội này là người của bộ đội đặc công Hắc Lang. Trong lòng thầm nghĩ, khó trách mấy người này có bản lĩnh như vậy. Nhưng danh tiếng của bọn họ còn kém Lâm Vân nhiều lắm.
- Không sai.
Lâm Vân mỉm cười. Cho dù thấy ánh mắt của Miêu Di nhìn về phía Trịnh Phi có chút địch ý, nhưng đây không phải là việc mà hắn quan tâm.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 18 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 406(2): Sơn Hà Đồ
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
- Tiền bối tới đây tìm thảo dược phải không? Không biết tiền bối muốn tìm loại thảo dược gì? Gia đình tôi vốn làm nghề trung y gia truyền, mà tôi thì rất quen thuộc vùng này. Nói không chừng tôi lại giúp được tiền bối.
Khi Trịnh Phi biết người này là Lâm Vân, thần sắc càng thêm kính sợ, ánh mắt còn lộ ra một tia hưng phấn khó ức chế.
Gia đình trung y? Còn quen thuộc với vùng này nữa? Lâm Vân nghĩ ngợi, dù không ôm hy vọng gì, nhưng vẫn lấy một tờ giấy trắng, rồi vẽ phác thảo hình dáng của Sinh Hồn Hoa đưa cho Trịnh Phi.
- Cậu cũng biết loại cây này à?
Lâm Vân vội vàng hỏi. Nếu Trịnh Phi cũng nhận ra Sinh Hồn Hoa này, nói không chừng y lại biết nó mọc ở đâu.
- Tôi có biết. Ba năm trước tôi đã nhìn thấy loại hoa này. Cây đấy mọc trong một cái động, đi thẳng về hướng này khoảng 5km thì thấy. Nhưng không biết nó còn có ở đấy hay không.
Trinh Phi trả lời.
Lâm Vân âm thầm cao hứng. Cho dù đã ba năm nhưng khẳng định vẫn còn Sinh Hồn Hoa ở đó. Mặc dù loại hoa này chỉ sống được một năm, nhưng nó hay mọc cùng một chỗ với nhau.
- Tôi có thể dẫn tiền bối tới nơi đó. Tôi vẫn còn nhớ vị trí.
Trinh Phi lập tức xung phong nhận việc.
Lâm Vân lấy hai viên đan dược đưa cho Miêu Di. Nhìn hai người hôn mê rồi nói:
- Cho hai người, mỗi người uống một viên.
Bỗng nhiên có tiếng gọi từ phía xa xa:
- Đội trưởng, mọi người không sao chứ?
Lâm Vân nhìn thấy ba người Thập Phương chèo một cái bè gỗ đơn giản tới đây. Cho dù chỉ là mấy cái cây buộc lại, nhưng trong một thời gian ngắn, làm được như vậy cũng không đơn giản.
Hai cô gái hôn mê vì bị trúng độc đã tỉnh lại. Lúc đầu còn ngạc nhiên, nhưng khi nghe thấy là Lâm Vân giúp đỡ, liền không còn ngạc nhiên nữa.
Hai cô gái này, một người là đội phó của Hắc Lang, Phó Khiết. Người kia có mái tóc dài, tên là Hồ Ny. Cô gái tên Hồ Ny thuộc nhóm người của Trịnh Phi. Nhóm người của Trịnh Phi vốn có sáu người, nhưng hiện tại chỉ còn lại Trịnh Phi và cô ta.
- Miêu Di, dù không biết các cô tới đây kiểu gì, nhưng hiện tại các cô ngồi thuyền của tôi trở về đi. Tôi và Trịnh Phi sẽ ngồi trên cái bè nhỏ kia đi tìm thuốc.
Lâm Vân thấy mấy người đã an toàn, thì đề nghị bọn họ trở về. Còn hắn tiếp tục tìm Sinh Hồn Hoa.
- Huấn luyện viên Lâm, hôm nay nhờ có anh, bằng không toàn bộ chúng tôi đã chết hết rồi.
Thập Phương thực lòng cảm ơn hắn. Cho dù ba người bọn họ không bị đám sâu lông bao vây, nhưng bọn họ bị kinh hãi không thua kém gì mấy người Miêu Di.
- Tôi muốn đi cùng anh, tôi rất hoài nghi tên Trinh Phi này.
Miêu Di nhìn thoáng qua Trịnh Phi và Hồ Ny, không nói cô ta hoài nghi cái gì.
- Đội trưởng Miêu, tôi không biết vì sao cô lại hoài nghi tôi. Những lời tôi nói là thật. Lưu Hành Bân mà các cô theo dõi, tôi chỉ mới gặp y hai lần. Tôi vốn không quen biết gì y. Nhưng một tháng trước, tôi có gặp y ở Thành Đô, sau đó hai chúng tôi hẹn nhau đi tới đây có việc. Tôi căn bản không biết Lưu Hành Bân muốn làm gì.
- Dù tôi và y đã giao dịch rất nhiều lần. Nhưng đều thông quan bạn bè tiến hành. Chứ bản thân tôi chưa từng giao dịch trực tiếp với y. Nếu vì vậy mà cô hoài nghi tôi thì thật là oan uổng. Hồ Ny là bạn hợp tác của tôi. Càng không có khả năng tiếp xúc với Lưu Hành Bân. Tôi cho rằng đội trưởng Miêu thật không nói lý gì cả.
- Lần này nếu không có Lâm tiền bối, tất cả mọi người đều đã chết rồi. Đúng thật là…
Trịnh Phi vô tội nói. Cho dù y không nói hết, nhưng mọi người cũng hiểu. Nếu không có Lâm Vân, thì đội Hắc Lang mà Miêu Di dẫn theo đã xong đời hết rồi. Còn có ý Miêu Di là cô nàng ngực to không có não.
Thấy Lâm Vân nhíu mày, Trịnh Phi tranh thủ thời gian nói tiếp:
- Lâm tiền bối, tôi thực sự không biết đội trưởng Miêu vì sao muốn theo dõi Lưu Hành Bân. Nếu tôi mà biết, thì tôi đã không hợp tác với y rồi. Hiện tại Lưu Hành Bân đã chết, tôi nghĩ, nếu tiền bối muốn biết chỉ có thể hỏi Miêu đội trưởng mà thôi.
Lâm Vân không có hứng thú với nhiệm vụ mà Miêu Di đang làm. Huống hồ hắn còn có việc ở đây.
Tuy nhiên, phái một bộ đội đặc công đi ra ngoài làm chuyện này, chứng tỏ quốc gia rất coi trọng chuyện đó. Bằng không thì chỉ cần phái cảnh sát điều tra là được.
Thấy Lâm Vân không nói gì, Miêu Di cắn chặt môi, khó khăn nói:
- Đám người Lưu Hành Bân đã ăn cắp quốc bảo Sơn Hà Đồ. Cho nên chúng tôi phải bắt bọn chúng về.
Sơn Hà Đồ? Lâm Vân nhướn mày, sao nghe giống với Hỗn Độn Sơn Hà Đồ của mình vậy? Lẽ nào hai bản đồ này có liên hệ gì với nhau? Nhưng Sơn Hà Đồ của mình là tiên bảo đỉnh cấp, sao có thể liên hệ với một tấm bản đồ bình thường được?
- Bản đồ kia chỉ tên là Sơn Hà Đồ thôi à?
Lâm Vân hỏi lại Miêu Di.
- Không phải. Phía trước còn có hai chữ. Nhưng bởi vì bản đồ này đã lâu năm, nên không nhìn rõ hai chữ đầu. Sơn Hà Đồ được tìm thấy từ năm 1996, vẫn được lưu giữ trong viện bảo tàng. Trên bản đồ không ghi rõ tên của người vẽ bức tranh, chỉ có một Côn mơ hồ.
Miêu Di không hề giấu diếm, nói toàn bộ ra.
Bản đồ kia bị Lưu Hành Bân ăn trộm, bây giờ Lưu Hành Bân đã chết, chỉ có thể điều tra trên người Trịnh Phi và Hồ Ny. Mà hiện tại Lâm Vân yêu cầu Trịnh Phi dẫn hắn đi tìm thảo dược. Nếu cô ta nói không rõ ràng ra, phỏng chừng Lâm Vân sẽ không để cô ta đi cùng.
Một khi Trịnh Phi giúp Lâm Vân tìm được thảo dược rồi chạy trốn. Vậy thì nhiệm vụ lần này của cô ta tuyên cáo thất bại. Cô ta không cam lòng như vậy, bởi vì Hắc Lang của cô ta đã bị chết hai đội viên rồi.
- Ồ, tôi biết tấm bản đồ mà cô nói.
Trịnh Phi đột nhiên ngắt lời.
Mấy người Miêu Di vừa nghe y nói vậy, biểu lộ rất đặc sắc. Miêu Di lập tức hỏi:
- Vậy ngươi mau nói, thứ đó đang ở đâu?
Trịnh Phi không vội trả lời mà trầm tư suy nghĩ cái gì đó. Lại nhìn vẻ hiếu kỳ của Lâm Vân, mới nói:
- Không nói mọi người cũng biết công việc của tôi là gì. Tôi là một Mạc Kim hiệu úy, nói khó nghe một chút, đó là công việc đào mộ.
- Còn Lưu Hành Bân là người chuyên môn thu mua và bán những thứ mà chúng tôi kiếm được. Ngày đó y nói có một việc gấp muốn chính diện nói chuyện với tôi. Dù tôi và hắn đã giao dịch qua rất nhiều lần, nhưng cho tới bây giờ chúng tôi còn chưa từng gặp mặt nhau. Bởi vì tôi chỉ cần thông qua người trung gian bán cho hắn là được. Tôi cũng không để ý tới công việc cụ thể của hắn là gì. Những người làm việc như chúng tôi, không biết nhau vẫn tốt hơn.
- Nhưng ngày đó y chủ động yêu cầu nhất định phải gặp mặt tôi. Tôi đoán chừng là y muốn nhờ bản lĩnh Mạc Kim của tôi để làm việc gì đó. Lúc ấy y lấy ra một tấm bản đồ, hình vẽ trên đó xem ra là đã lâu rồi. Có lẽ bản đồ đó chính là Sơn Hà Đồ mà đội trưởng Miêu nhắc tới. Nhưng bản đồ trên đó chính là khu vực phía nam của dãy núi Hoành Đoạn. Hàm Tu Hoa cũng mọc ở một khe núi thuộc chỗ đó. Bởi vì ba năm trước, tôi suýt mất mạng ở đó, cho nên Lưu Hành Bân vừa lấy bản đồ, là tôi nhận ra ngay.
- Cho dù hình vẽ trên bản đồ kia không rõ ràng lắm, nhưng tôi khẳng định đây là bản đồ phác qua của khe núi đó. Tuy nhiên Lưu Hành Bân lại không biết đó là nơi nào. Chỉ nói ở đó có một bảo tàng cực lớn. Tôi không biết vì sao y biết được, nhưng nếu nói có bảo tàng trong đó thì tôi tin. Bởi vì tôi có một khả năng trời sinh, có thể cảm giác được nơi đó có bảo vật hay không.
- Lưu Hành Bân có bản đồ thì tôi càng thêm khẳng đinh. Tôi đoán chừng nơi đó là một mộ cổ. Lưu Hành Bân biết tôi đã đi qua rất nhiều nơi, nên muốn cùng tôi hợp tác. Nhưng hình vẽ trên bản đồ đó rất mờ, chỉ thấy mang máng một cái khe núi, chứ không có tuyến đường cụ thể. Tuy tôi không muốn đi cùng y, nhưng y phát hiện ra tôi có quen biết địa hình trên bản đồ, nên tôi chỉ đành hợp tác với y.
- Còn chuyện sau này thì đội trưởng Miêu cũng đã biết rồi. Những con sâu lông kia chính là do người của đội trưởng Miêu nổ sung mới hấp dẫn chúng. Nếu không phải nhờ Lâm tiền bối, tôi nghĩ hiện tại chúng ta chắc đã nằm trong bụng của bọn chúng. Chứ nói gì tới Sơn Hà Đồ nữa. Nhưng có lẽ tấm bản đồ đó đã không còn rồi. Bởi vì tôi nhìn thấy Lưu Hành Bân để bản đồ trên người. Mà y đã bị đám sâu lông kia ăn hết. Thì bản đồ làm sao còn được?
Trịnh Phi nói xong, biểu lộ rất bất mãn với việc thủ hạ của Miêu Di nổ súng.
Miêu Di khẽ giật mình. Chỉ cần không ngốc, là cô ta hiểu những lời Trịnh Phi nói là thật. Trên người của Trịnh Phi có một mùi bùn đất, chứng tỏ y thường xuyên lăn lội trong mặt đất.
Lâm Vân trầm mặc. Hắn đang suy nghĩ Sơn Hà Đồ kia có liên hệ gì với Hỗn Độn Sơn Hà Đồ trong người mình hay không? Nếu có liên hệ, vì sao lại xuất hiện một bản Sơn Hà Đồ bình thường như vậy?
- Bản đồ kia được làm từ vật liệu gì? Đội trưởng Miêu có biết không?
Lâm Vân nhìn Miêu Di, hỏi.
Miêu Di hơi sửng sốt. Cô ta đã được thấy bản đồ đâu. Cho nên Lâm Vân vừa hỏi, Miêu Di liền không biết trả lời như nào. Lâm Vân nghĩ bụng, tính cách của cô nàng này thật qua loa, không biết vì sao được lên chức đội trưởng.
- Bản đồ đó được làm từ da một loại động vật. Trải qua bào chế rồi vẽ lên đó.
Trinh Phi trả lời. Y đã nhìn thấy bản đồ và sờ lên đó một lúc. Theo kinh nghiệm của y, bản đồ đó không thể là làm bằng giấy.
Làm từ da động vật? Lâm Vân nghĩ bụng, nếu là như vậy, tấm bản đồ kia chắc đã được lâu năm rồi.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 19 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 407: Cổ Phi
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
- Đội trưởng Miêu, những lời Trịnh Phi chắc là thật. Đoán chừng bản đồ kia đã hỏng rồi. Cô còn muốn đi theo chúng tôi hay không?
Lâm Vân nhìn Miêu Di hỏi. Nói thật, hắn cho rằng Miêu Di đi theo phía sau, không hề có tác dụng gì cả.
Miêu Di không trả lời. Dù cô ta rất muốn đi cùng, bởi vì chỗ khe núi còn có một bảo tàng. Nếu tên Trịnh Phi kia tìm được, y sẽ có ý xấu. Nhưng cô ta cũng biết Lâm Vân không thích mình đi cùng.
- Nếu không như vậy đi. Trịnh Phi vẽ một bản đồ vị trí cụ thể của Tu Hàm Hoa kia. Rồi cậu lên bờ với đội trưởng Miêu trước đi. Tôi thấy nơi này rất nguy hiểm, còn có những thứ nguy hiểm hơn sâu lông rất nhiều lần. Nếu có nhiều người đi cùng, tôi sợ lại không bảo vệ được hết.
Lâm Vân nhìn vẻ trầm tư của Miêu Di, là biết cô ta đang nghĩ gì.
Muốn nói hắn không chiếu cố được hết, thì đúng là chê cười. Miêu Di có vẻ không yêu tâm với tên Trịnh Phi kia, vậy còn không bằng mình đi một mình. Huống hồ hắn còn có nhiều bí mật không muốn những người khác biết.
- Vậy thì tôi vẽ bản đồ cho tiền bối vậy. Nếu không phải do đội trưởng Miêu lỗ mãng, thì lấy đâu ra nhiều bất trắc như vậy? Ba năm trước khi tôi tới đây, ngay cả một con rắn nước cũng không thấy.
Trịnh Phi bất mãn nhìn thoáng qua Miêu Di. Rồi cầm tờ giấy mà Lâm Vân vừa đưa, vẽ vị trí của thể của Tu Hàm Hoa.
- Được rồi, đội trưởng Miêu, cô dẫn mọi người đi nghỉ ngơi đi. Tôi đi hái thuốc, một lúc sau sẽ đi lên.
Lâm Vân nói xong, đứng chờ mấy người lên thuyền.
Dù rất muốn đi cùng với Lâm Vân, nhưng Miêu Di và Trịnh Phí thấy Lâm Vân đã nói như vậy, đành phải lên thuyền rời khỏi dòng sông này.
Đợi mấy người đi xa, Lâm Vân mới bay tới khe núi trên bản đồ. Cho dù khoảng cách tới đó là 20km, nhưng Lâm Vân chỉ mất vài giây là tới. Dựa theo bản đồ mà Trịnh Phi vẽ, Lâm Vân quả nhiên nhìn thấy Sinh Hồn Hoa. Không phải là một cây, mà là cả một vườn.
Lâm Vân rất mừng rỡ. Mặc dù chỗ này đã có nhiều cây bị héo hoặc là còn cách thời gian trưởng thành một thời gian. Nhưng vẫn có vài cây là sắp trưởng thành.
Loại thảo dược này, phải chờ lúc nó trưởng thành rồi lập tức đào đi. Bằng không chỉ mất một phút nó sẽ bị héo. Lâm Vân không đợi lâu, chỉ chưa tới một tiếng, thì có năm cây Sinh Hồn Hoa bắt đầu nở hoa.
Lâm Vân đương nhiên nhanh chóng hái vài bông Sinh Hồn Hoa đó rồi bỏ vào một cái hộp. Trong lòng thở phào nhẹ nhõm. Mất mấy tháng loay hoay tìm trong núi, cuối cùng cũng tìm thấy Sinh Hồn Hoa. Chỉ cần luyện chế được Tụ Hồn Đan, Từ Vinh có thể hoàn toàn nhớ lại những chuyện trước kia.
Công việc chính đã hoàn thành, hiện tại Lâm Vân muốn đi xem rốt cuộc là cái gì đã che đậy thần thức.
Bỗng nhiên có tiếng thét dài xâm nhập vào đầu óc. Nếu không chú ý thì tưởng là tiếng kêu của yêu ma quỷ quái. Nhưng nó không hề ảnh hưởng tới Lâm Vân chút nào. Đám người Thập Phương có lẽ là bị thứ âm thanh này làm cho tinh thần hoảng hốt. Nên mới bắn súng linh tinh như vậy.
Đây là tiếng kêu của một loại dơi. Lúc ấy ba người Thập Phương nhất định là bị tiếng kêu này ảnh hưởng tới đầu óc. Lâm Vân mỉm cười, mặc dù tiếng kêu đó không có bất kỳ ảnh hưởng gì tới hắn, nhưng cứ lải nhải bên tai cũng không thoải mái. Liền vung tay tạo thành một chùm lủa. Hơn mười con dơi lập tức biến thành tro bụi.
Rào rạc một tiếng. Đang lúc Lâm Vân tưởng rằng đã diệt được tiếng kêu kia. Thì có vô số con dơi bay ra, số lượng càng ngày càng nhiều. Rõ ràng không ít hơn đám sâu lông.
Đám dơi này bay ra từ chỗ ngăn cản thần thức. Lâm Vân thật không biết nói gì cho phải. Cái tên tu sĩ nuôi đám này đúng là biến thái. Không nói đám sâu lông ghê tởm kia, lại đến đám dơi vô dụng. Tên tu sĩ đó rốt cuộc muốn làm gì vậy?
Lẽ nào y không biết những thứ này không hề có tác dụng gì với tu sĩ Trúc Cơ trở lên sao? Ngay cả tu sĩ Luyện Khí Kỳ cũng chỉ cảm thấy phiền toái một chút mà thôi.
Rất không muốn quan tâm số dơi này. Nhưng bởi vì số lượng của chúng quá nhiều, lại phát ra mùi khó ngửi và tiếng kêu điếc tai. Nó đã ảnh hưởng tới đường đi của Lâm Vân.
Số lượng dơi này tuyệt đối không ít hơn số dơi ở hòn đảo trên rừng rậm Amazon. Thậm chí còn nhiều hơn. Chỉ khác là dơi ở đây lợi hại hơn chút mà thôi.
Lâm Vân không kiên nhẫn nữa, lại phóng một chùm lửa màu tím. Số dơi dần dần trở nên thưa thớt. Mặc dù có không ngừng dơi bay ra ngoài, nhưng vừa chạm vào ngọn lửa đều tan thành mây khói.
Số dơi cơ bản đã bị đốt cháy hết, chỉ còn lác đác vài con vẫn không ngừng bay ra. Lâm Vân chẳng muốn quan tâm. Vì tránh cho đám dơi chạm vào người mình, Lâm Vân đành phải tạo một cái vòng bảo hộ.
Quả nhiên ở đây có một trận pháp ngăn cản thần thức. Nhưng việc ngăn cản thần thức chỉ là tác dụng phụ của nó mà thôi. Tác dụng chính của nó là phòng ngự.
Cho dù trận pháp đã tồn tại khá lâu, nhưng vẫn rất mạnh. Lâm Vân có thể khẳng định người bố trí ra trận pháp này là một cao nhân. Lâm Vân nghiên cứu trận pháp lâu như vậy, tuy có thể phá vỡ nó, nhưng hắn tuyệt đối không thể bố trí được như vậy.
Mà phá vỡ được trận pháp bởi vì nó đã tồn tại qá lâu rồi. Nếu trận pháp này vừa mới bố trí, còn có người điều khiển, thì hắn sẽ không phá được.
Không ngờ lại gặp một trận pháp cao cấp ở đây. Vừa nãy nhìn thấy vô số con dơi bay ra từ trận pháp, Lâm Vân còn tưởng rằng do trận pháp có lỗ thủng. Tuy nhiên, hiện cẩn thận xem, thì có lẽ là người bố trí trận pháp đã cố ý để đám dơi đó đi lại tự do.
Lâm Vân bỗng nhiêu nổi lên lòng nghi ngờ. Một người có thể bố trí trận pháp lợi hại như vậy, sao lại nuôi một đám động vật có khả năng công kích kém cỏi như thế. Thật không tương xứng chút nào.
Vì trận pháp này tồn tại đã lâu nên Lâm Vân không mất thời gian đã đi vào được. Đoán chừng là do linh khí cung cấp cho trận pháp đã giảm, hơn nữa tài liệu để bố trí trận pháp cũng toàn là tài liệu thấp kém.
Lâm Vân đi vào thì nhìn thấy một phòng đá, ở giữa phòng đá là một bộ xương màu vàng trên cái bồ đoàn.
Nơi này không có kho báu gì cả, chỉ có đơn giản như vậy thôi. Từ trận pháp kia có thể thấy người bố trí nó cũng là một người tu chân. Không ngờ lại chết rục xương ở đây.
Một đám dơi và sâu lông không ngừng đi ra từ một cái hồ. Nhưng bọn chúng không đi loạn xạ mà theo một tuyến đường cố định.
Lâm Vân vừa nhìn là biết, cái hồ đó là hồ nuôi dưỡng. Tuy nhiên đó chỉ là một hồ nuôi dưỡng cấp thấp. Một ttu sĩ không đơn giản, nhưng lại nuôi dưỡng ra động vật kém cỏi như vậy, Lâm Vân âm thầm khinh bỉ y.
Thấy đám đó rất chán ghét, Lâm Vân phóng một mồi lửa tiêu diệt sạch sẽ bọn chúng.
Rồi nhìn bộ xương kia, ngoại trừ một cái thẻ ngọc đặt ở tay, còn đâu không có gì khác.
Người này nghèo thật đấy. Lâm Vân thở dài, cầm cái thẻ ngọc lên, rồi dùng thần thức kiểm tra. Đó là chữ Thượng Cổ. Cũng may Lâm Vân không lạ gì loại chữ này. Nội dung trên đó đại khái như sau:
“Ta là Cổ Phi của Tiên Vực Tần Hoàng. Bởi vì tranh đoạt chí bảo Hỗn Độn Sơn Hà Đồ mà gây ra cuộc chiến giữa các Tiên Vực. Do có mười vị Tiên Đế tự bạo, đã khiến cho không gian bị hư hại. Đúng lúc đó bản đồ lại đang ở trong tay của ta. Nên ta và bản đồ bị bão không gian cuốn vào bên trọng. Tuy nhiên lúc đó ta đã bị thương rất nặng.”
“Về sau ta mới phát hiện mình đến một hành tinh cấp thấp, không thể đủ linh khí và nguyên khí để phi thăng. Nên tu vị của ta giảm xuống từ một Huyền Tiên xuống còn một tu sĩ Trúc Cơ bình thường. Hỗn Độn Sơn Hà Đồ cũng đồng thời biến mất. Nhưng ta cho rằng bản đồ đó vẫn ở trên hành tinh này, chứ không lưu lạc ở trong vũ trụ.”
“Trong nhiều năm, ta đã đi khắp Địa Cầu để tìm kiếm bản đồ. Lúc đi tới đây thì gặp phải núi lửa bộc phát, rồi bị thương nặng, không thể rời khỏi. Đành phải bố trí một trận pháp đơn giản, đồng thời nuôi dưỡng mấy con Hắc Diệp Trùng và Biên Trùng bảo vệ trận pháp”
“Hắc Diệp Trung và Biên Trùng mà ta nuôi dưỡng, có thể sinh sôi vô hạn. Bởi vì cảnh giới giảm xuống đến mức thấp nhất, không thể sử dụng đồ vật bên trong giới chỉ được. Hơn nữa thân thể còn bị thương rất nghiêm trọng, nên ta đã cất đồ đạc của ta trong một hang núi ở rừng sâu”
“Có thể đi qua trận pháp này thì nhất định là người Tu Chân. Ta không có yêu cầu khác, chỉ hy vọng người tìm ra ta, nếu có thể đi tới Tiên Vực Tần Hoàng. Thì giao một cái hộp rỗng trong hang động cho con gái của ta là Cổ phỉ. Cái hộp đó là bảo vật gia truyền của nhà ta. Số tài sản còn lại thì các hạ có thể lấy hết, coi như là Cổ Phi tôi cảm ơn ”
Lâm Vân nhìn bản đồ vẽ trên thẻ ngọc, quả nhiên là bản đồ ‘Đầm Huyền Tiên’ ở rừng rậm Amazon kia. Lâm Vân nghĩ bụng, thật là khéo. Mình tìm được tài sản của vị tiền bối này, về sau lại tìm được di chúc của ông ta.
Không biết Tiên Vực Tần Hoàng kia là ở đâu nhỉ? Khẳng định là không ở trên Địa Cầu. Lúc trước lấy được tấm bản đồ ở núi tuyết Misimi. Bản đồ đó cũng chỉ hướng hang động ‘Đầm Huyền Tiên’ ở rừng rậm Amazon.
Không biết nơi đó có liên quan gì với Cổ tiền bối này không? Lâm Vân nghĩ một lúc, thì có một kết luận. Hai nơi này không liên quan gì với nhau. Đoán chừng một người Tu Chân cấp thấp nào đó đã phát hiện ra ‘Đầm Huyền Tiên’ của Cổ tiền bối. Nhưng người Tu Chân này lại không thể phá được trận pháp bảo vệ, càng không thể lấy được số tài sản mà Cổ tiền bối để lại. Cho nên mới để lại một tấm bản đồ da dê.
Lâm Vân sờ sờ cái mũi, đồ vật của hai người đều được mình tìm thấy. Quả nhiên là may mắn.
Hắn cũng tìm được một cái hộp rỗng, nhưng Cổ tiền bối nhờ hắn đưa tới Tiên Vực Tần Hoàng, thì đúng là khó khăn. Hắn còn chưa từng nghe qua có chỗ như thế. Nhưng có thể khẳng định Cổ tiền bối không phải là người tầm thường. Chỉ với số tài liệu bình thường, đã có thể tùy tiện bố trí ra trận pháp mạnh mẽ như vậy rồi. Thậm chí còn nuôi những con động vật nhỏ trở thành bộ dáng khó nhìn như vậy nữa, thật đúng là không thể không bội phục ông ta.
Nhưng từ đó cũng có thể thấy được Cổ tiền bối là một người tâm ngoan thủ lạt.Nếu không đủ bản lĩnh tiêu diệt đám sâu lông và đám dơi kia, thì đúng là chỉ có một con đường chết.
Lâm Vân lấy cái hộp trống rỗng ra. Hắn không tin bên trong cái hộp đó không có gì. Đã là tài sản của một người như Cổ Phi, thì chắc là có dấu cơ quan gì đó.
Nhưng Lâm Vân nhìn kỹ một lúc vẫn không thấy có cái gì cả. Chỉ có cảm giác ở khe hộp có chút dị thường gì đó, nhưng kiểm tra thì vẫn thế.
Lâm Vân biết cái hộp này không tầm thường. Chỉ là tu vị của hắn còn chưa đủ để phá giải. Tốt nhất là cầm Sinh Hồn Hoa trở về thôi.
Tuy nhiên, đã lấy được chỗ tốt của vị Cổ tiền bối kia, mặc kệ tính cách của ông ta như thế nào. Lâm Vân vẫn tìm một ít nham thạch, luyện chế thành một cái quan tài đá cho ông ta. Rồi chôn cất luôn ở đây.
Nhưng Cổ Phi không nhắc tới đá Hàn Băng và Huyền Ngưng Hàn Thủy ở hang động đó, không biết là nguyên nhân tại sao. Ông ta cũng không nhắc tới con linh thú bảo vệ ở đó. Dù không biết nguyên nhân cụ thể, nhưng Lâm Vân biết lão già Cổ Phi này không có hảo tâm gì.
Nếu con linh thú bảo vệ kia mà không chết, thì người đi vào đó rất khó chống cự.
Còn cái hộp kia là vật gia truyền, chắc chỉ là lừa gạt. Lâm Vân sẽ không tin tưởng. Tuy nhiên, nếu như có thể gặp được con gái của Cổ Phi, thì giao cho cô ta cũng được. Dù sao mình cũng có được khá nhiều thứ tốt từ ông ta.
Mà tấm Sơn Hà Đồ kia xem ra cũng là Cổ tiền bối cố tình lưu lại. Một là ám hiệu Địa Cầu có Hỗn Độn Sơn Hà Đồ. Hai là ám hiệu, nếu có người đi qua trận pháp đó, thì nhất định là người Tu Chân.
Tuy nhiên, mục đích của tấm bản đồ kia là gì, Lâm Vân không rõ ràng lắm. Rất khó nói ông ta chỉ thuần túy muốn tìm một người Tu Chân hoàn thành nguyện vọng của ông ta. Bởi theo lý thuyết, ông ta nên biết từ Địa Cầu tìm Tiên Vực Tần Hoàng hẳn là rất khó mới đúng? Ông ta vẽ ra bản đồ này có mục đích gì khác, hiện tại đã không thể nào biết được. Thậm chí không biết ông ta thực sự là bị vây khốn ở đây, hay là cố ý ở đây.
Mà tấm bản đồ kia đưa ra ngoài như thế nào, cũng là một nghi vấn.
Tiên Vực Tần Hoàng, nghe tên là biết không phải là một chỗ tầm thường. Mà Cổ Phi còn nhắc tới những vũ trụ khác. Chẳng lẽ thật sự tồn tại Tiên Giới?
Mấy người kia đợi đã sốt ruột. Khi nhìn thấy Lâm Vân quay lại mới thở phào nhẹ nhõm. Trinh Phi thấy Lâm Vân đã tìm được Hàm Tu Hoa thì càng vui mừng. Bởi vì trong đó có một phần công lao của y. Tuy nhiên, một ít công lao đó còn chưa đủ báo đáp ơn cứu mạng của Lâm Vân.
Mà Lâm Vân có tìm được bảo tàng hay không, Trịnh Phi sẽ không hỏi. Nếu hỏi ra, chắc Lâm tiền bối sẽ không còn hảo cảm với y.
Trực thăng đã tới, Miêu Di như có lời muốn nói. Nhưng thấy đồng đội của mình đã lần lượt lên trực thăng, thì không nói ra.
- Huấn luyện viên Lâm, ngài cũng lên trực thăng đi. Chúng ta cùng nhau trở về luôn.
Thập Phương thấy tám người đã lên trực thăng, nhưng Lâm Vân lại không đi lên.
- Các cậu đi trước đi. Tôi có trực thăng riêng rồi.
Đám người Miêu Di không kỳ quái với lời này của Lâm Vân. Một chiếc trực thăng chỉ như chín trâu mất một sợi lông đối với Lâm Vân mà thôi.
Miêu Di rất muốn hỏi tin tức của em họ Tĩnh Như, nhưng cô ta không hỏi. Dù sao Lâm Vân cũng chưa chắc biết. Mà lần này trở về, cô ta sẽ rời khỏi đội Hắc Lang, trở về Yên Kinh. Lúc đó thì có thể gặp lại Tĩnh Như rồi.
Đợi cho trực thăng đã bay xa, Lâm Vân mới bước lên phi kiếm rồi bay về Yên Kinh. Hắn vốn định luyện chế Phệ Hồn Thương trước, nhưng ngẫm lại thì thấy chuyện luyện chế Tụ Hồn Đan quan trọng hơn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 408: Từ Vinh hồi phục trí nhớ
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Huống hồ, hắn vẫn chưa nắm chắc 100% luyện chế ra Phệ Hồn Thương. Dù sao việc luyện khí cũng không phải đơn giản. Mà hắn chỉ mới có một ít kinh nghiệm mà thôi. Muốn luyện chế một cây Phệ Hồn Thương hoàn mỹ, thì cần thêm thời gian.
Tuy nhiên hắn cũng biết thẻ ngọc Diễn Nhất trong tay hắn không phải là thứ đơn giản. Thẻ ngọc luyện khí bình thường không thể so sánh được. Chỉ cần không ngừng nghiên cứu, hắn tin rằng việc luyện chế thành công Phệ Hồn Thương chỉ là việc sớm hay muộn. Huống hồ số tài liệu để luyện chế đã có đủ.
Vừa trở về, Lâm Vân đã thấy Từ Vinh đang nói chuyện với người nhà của mình. Trong khoảng thời gian này, có vẻ như Từ Vinh đã hồi phục rất nhiều. Trong lòng rất cảm động với sự chăm sóc của Vũ Tích, đồng thời may mắn mình không dẫn Từ Vinh đi theo. Nếu không cậu ấy sao có thể bình phục như vậy.
Người nhà thấy Lâm Vân trở về, đều rất cao hứng. Nhưng Lâm Vân muốn Từ Vinh nhanh khôi phục trí nhớ, nên vừa về đã bế môn luyện đan, chỉ có thể chào hỏi mọi người vài câu.
Phẩm chất của Tụ Hồn Đan không phải rất cao. Nên Lâm Vân luyện chế không gặp khó khăn gì. Huống hồ hắn còn có một lò luyện đan tốt nhất.
Ba tiếng sau, Lâm Vân nhìn Tu Hồn Đan có màu trắng thuần trong tay, cảm thấy rất thỏa mãn.
Cầm theo Tụ Hồn Đan, trong lòng Lâm Vân đã rất sốt ruột muốn cho Từ Vinh khôi phục trí nhớ. Hắn muốn biết vì sao Từ Vinh tới được Địa Cầu.
Trong phòng chỉ có Lâm Vân và Từ Vinh. Dù ánh mắt của Từ Vinh nhìn về Lâm Vân vẫn còn mê man, nhưng Lâm Vân lại tạo cho anh ta một cảm giác rất quen thuộc.
- Nuốt nó đi.
Lâm Vân lấy Tụ Hồn Đan ra, đưa cho Từ Vinh.
Từ Vinh nhận lấy đan dược, không chút do dự bỏ vào miệng. Dù phẩm cấp của Tu Hồn Đan không cao,, nhưng nó cũng là một đan dược khá quý ở thế giới Tu Chân. Đan dược vừa vào cổ họng, lập tức tan ra, rồi một luồng khí xâm nhập vào bộ não của Từ Vinh .
Lâm Vân cẩn thận nhìn Từ Vinh. Hắn phải đề phòng, một khi Từ Vinh không chịu nổi dược tính của thuốc, thì hắn phải ra tay trợ giúp. Năm đó Từ Vinh có tu vị Luyện Khí tầng mười một. Hiện tại đã nhiều năm như vậy, Lâm Vân thấy tu vị của Từ Vinh còn chưa tới tầng mười. Không biết sau khi linh hồn được chữa trị, cậu ta có khôi phục lại tu vị như cũ hay không.
Tuy nhiên, cho dù không khôi phục tu vị, Lâm Vân cũng có cách giúp cậu ta Trúc Cơ nhanh chóng. Tài sản hiện tại của Lâm Vân khá là phong phú. Không chỉ nói đan dược Trúc Cơ, cho dù là đan dược Kết Đan, Lâm Vân cũng có thể lấy ra không ít. Thậm chí còn có một ít tài liệu luyện chế đan dược Nguyên Anh. Những tài liệu cao cấp này đều lấy được từ hai tên tu sĩ Nguyên Anh ở tổng bộ Kỷ Minh.
Sắc mặt của Từ Vinh chuyển từ hồng sang trắng, mồ hôi dần dần chảy khắp trán. Lâm Vân biết Từ Vinh đang trong quá trình hồi phục trí nhớ và linh hồn. Nên không thể bị người khác quấy rầy, nếu không sẽ bị tẩu hoa nhập ma.
Lúc này chắc dược tính đã phát huy hết. Theo lý thuyết thì cậu ta đã khôi phục thần trí. Lâm Vân lo lắng Từ Vinh có khả năng bị kích thích khi nhớ lại những chuyện đã qua. Nếu là như vậy, hắn phải giúp cậu ta một tay.
Bằng không Từ Vinh có khả năng biến lại thành một người ngốc. Tuy nhiên, nếu có người ngoài can thiệp, bệnh tình của cậu ta không thể khỏi hoàn toàn.
Nhìn ánh mắt của Từ Vinh vẫn còn mê man, mồ hôi thì không ngừng chảy, Lâm Vân thầm than một tiếng, giơ tay lên muốn điểm vào huyệt giữa trán của Từ Vinh.
Nhưng đúng lúc này, thân thể Từ Vinh run rẩy một cái. Ánh mắt dần trở nên trong sáng. Vẻ mê hoặc đã biến mất không thấy gì nữa. Lâm Vân mừng rỡ, cậu ta đã tự mình chống cự được.
- Bảo vệ tâm thần,, để cho đan dược tự động chạy tới tứ thông, bách hội, phong phủ, thiên trụ…
Theo tiếng dặn dò của Lâm Vân, Từ Vinh tiếp tục để cho dược tính chạy theo thứ tự mà Lâm Vân bảo.
Vài tiếng két két vang lên. Từ Vinh chỉ cảm thấy đầu óc thoải mái hơn nhiều, những trí nhớ vốn phủ đầy bụi dần dần trở về.
- Đây là đâu? Anh là ai? Anh là Lâm Vân?
Từ Vinh vừa tỉnh táo liền hỏi một tràng.
Lâm Vân thở dài. Dù sau khi sống lại, tướng mạo của hắn đã thay đổi. Nhưng khi tu vị tiến triển, Lâm Vân đã vô ý thức biến khuôn mặt của mình dần dần trở lại như trước kia. Tuy vẫn chưa giống hoàn toàn, nhưng về cơ bản đã không khác nhau.
Lâm Vân đoán chừng, khi hắn luyện tới bốn sao màu bạc, tướng mạo của hắn sẽ hoàn toàn khôi phục như lúc trước.
Hiện tại Từ Vinh đã có thể qua đó mà đoán ra được hắn là Lâm Vân. Chứng tỏ hắn đã lấy được thành tích không kém.
- Nhưng lại có chỗ không giống lắm, anh rốt cuộc là ai? Đây là nơi nào?
Từ Vinh cảm thấy sự bất đồng của Lâm Vân.
- Từ Lão Cửu, cậu thật sự không nhận ra mình à?
Lâm Vân thấy Từ Vinh vẫn còn hoài nghi, nhưng không trách cậu ta. Hiện tại khuôn mặt của hắn xác thực có chút khác.
- Cậu đúng là Phong Tử (kẻ điên)?
Từ Vinh kinh ngạc nhìn Lâm Vân. Tướng mạo của một người có thể thay đổi, nhưng động tác và biểu lộ lại không dễ thay đổi. Mỗi cái giơ tay, nhấc chân, có thể thấy lờ mờ hình dạng của Lâm Vân, bạn của mình.
- Đúng vậy, là mình đây. Mà cậu thảm thật đấy, biến thành công cụ của người khác. Thật sự là bội phục cậu. Hắc hắc.
Lâm Vân cười châm chọc, trong lòng cũng rất cao hứng vì Từ Vinh khôi phục lại trí nhớ.
Từ Vinh nghe vậy, sắc mặt liền tối sầm lại:
- Thủy gia, hiện tại mình muốn diệt toàn gia tộc bọn chúng.
Lâm Vân gõ gõ bàn:
- Thôi đi, với thực lực của cậu hiện giờ, ngay cả một cao thủ của Thủy gia, chắc cậu cũng không làm gì được. Mà người ta có tận năm cao thủ Tiên Thiên cơ mà. Cậu có biết cao thủ Tiên Thiên như thế nào không? Họ tương đương với Trúc Cơ đó. Cậu nghĩ xem, cậu đánh thắng được à?
- Cái gì? Lợi hại vậy? Nhưng thật nuốt không trôi cơn tức này.
Từ Vinh rõ ràng chỉ nhớ tới chuyện báo thù, quên hết các việc khác.
Lâm Vân cười ha hả nói:
- Cậu không cần phiền lòng vì chuyện báo thù đâu. Mình đã tiêu diệt người của Thủy gia giúp cậu rồi.
Từ Vinh sững sờ, lập tức hỏi:
- Không phải tu vị của cậu mới là Tứ Tinh sao? Chỉ tương đương với Trúc Cơ hậu kỳ, sao có thể đánh thắng năm tên cao thủ Trúc Cơ? Từ khi nào mà cậu lợi hại như vậy rồi?
- Chuyện này nói sau. Thực ra lúc mình tới nơi này, tu vị của mình đã là Ngũ Tinh. Chỉ là không biết vì sao cậu tới được đây? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Sắc mặt của Lâm Vân trở nên trịnh trọng.
Từ Vinh nghe Lâm Vân hỏi vậy mới nhớ ra mình không còn ở đại lục Thiên Hồng. Lâm Vân nhìn Từ Vinh chỉ im lặng không nói. Là biết cậu ta đang sắp xếp lại suy nghĩ mấy năm qua.
- Thực xin lỗi, Phong Tử, chuyện này mình cũng có trách nhiệm.
Một lúc lâu sau, Từ Vinh mới thở dài nói. Lâm Vân nhìn chăm chú cậu ta. Hắn không tin Từ Vinh sẽ phản bội hắn. Nhưng hắn khẳng định năm đó có người hãm hại hắn. Hắn thực sự sợ hãi, Từ Vinh sẽ nói, năm đó hại hắn có phần của cậu ta.
Nếu là như vậy, cho dù Lâm Vân có thể tha thứ Từ Vinh. Nhưng hai người sẽ không còn quan hệ sinh tử như lúc trước nữa.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 20 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 409: Hận
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Từ Vinh suy nghĩ một lát rồi nói tiếp:
- Năm đó chúng ta đều bị Tào Quân và Phùng Hải hại. Cậu có nhớ cái ngày trước khi Dị tộc xâm lấn, bốn người chúng ta còn đi uống rượu hay không?
- Mình vẫn nhớ.
Lâm Vân đương nhiên nhớ rõ chuyện này. Lúc ấy hắn vừa mới đột phát Ngũ Tinh, tâm trạng rất vui vẻ. Hắn đang định rủ Từ Vinh đi ra ngoài ăn mừng. Thì Từ Vinh cầm theo một vò rượu Thanh Liên một trăm năm tới. Lúc đó có thêm Tào Quân và Phùng Hải, cho nên Lâm Vân không kể chuyện hắn đột phá Ngũ Tinh ra. Cho dù Lâm Vân và Tào Quân có mâu thuẫn, nhưng hai người đều là tu giả của Vũ Quốc, cũng thuộc một tổ chức. Nên hắn đương nhiên sẽ không chối từ việc ăn một bữa cơm với y. Tuy nhiên, vừa nhắc lại chuyện này, Lâm Vân mơ hò cảm thấy bữa ăn đó có liên quan tới việc Ngũ Tinh trong người mình bị nổ.
Quả nhiên Từ Vinh đã nói tiếp:
- Mình không thể tưởng tượng được tên chó chết Tào Quân và Phùng Hải hạ dược để ám toán chúng ta. Sáng ngày hôm sau, khi chống trả với sự xâm lược của Dị tộc, mình nhìn thấy Ma thú Trâu ba sừng tấn công cậu, mình đã cảm thấy không đúng. Bởi vì mình biết con Trâu ba sừng này là của Tào Quân nuôi. Mình đã thấy nó một lần. Nhưng lại quên không nói chuyện đó với cậu
- Nhìn thấy cậu rõ ràng bị bức tới bạo tinh, mình đã rất sốt ruột. Đang muốn chạy tới giúp đỡ, thì bỗng nhiên mình cảm thấy chân nguyên trong người bị phong tỏa. Mình vừa định nhờ Tào Quân và Phùng Hải đi tới giúp đỡ cậu, thì phát hiện hai tay của mình bị hai tên chó chết đó khống chế. Hơn nữa bọn chúng còn đẩy mình về phía vụ nổ.
- Trước khi bị đẩy tới chỗ vụ nổ, Tào Quân còn nói vào tai mình một câu “Rượu hôm qua thế nào? Ngươi xuống âm phủ làm bạn với Lâm Vân đi. Rồi ở dưới đó nói với tên Lâm Vân rằng, ta sẽ giúp hắn chiếu cố Thanh Thanh”. Khi bị đẩy vào vụ nổ, mình đã hiểu ra mọi chuyện, nhưng lại không thể làm gì được. Mình rất hận…
Nói xong, Từ Vinh nắm chặt hai tay lại, trong lòng vẫn còn kích động chuyện năm đó.
Hai mắt của Lâm Vân đã đỏ bừng, cả người run rẩy. Rắc một tiếng, cái ghế đang ngồi rõ ràng bị nát bấy. Một lúc lâu sau, Lâm Vân mới gằn ra hai chữ:
- Tào Quân.
Từ Vinh biết hiện tại Lâm Vân rất tức giận cần chỗ phát tiết, nên không lên tiếng. Tuy nhiên, anh ta không biết những năm nay Lâm Vân đã xảy ra chuyện gì. Tu vị của cậu ta đã tới đâu rồi, có thể trở về đại lục Thiên Hồng hay không? Mặc dù biết tu vị hiện tại của Tào Quân chắc chắn cao hơn mình, nhưng Từ Vinh tuyệt đối không muốn buông tha y.
- Rắc..
Lâm Vân lại đập cái bàn thành bã vụn, thì mới thoải mái hơn chút.
Cửa bị đẩy mở, Vũ Tích đi vào, đến bên cạnh Lâm Vân rồi nhẹ nhàng ôm tay của hắn, im lặng không nói. Tuy nhiên, hiện tại không nói mới là cách an ủi Lâm Vân tốt nhất. Lâm Vân ôn nhu nhìn về phía vợ:
- Anh không sao, em không cần phải lo lắng đâu.
Từ Vinh nhìn Vũ Tích ôm cánh tay của Lâm Vân. Dung mạo của cô ta không hề thấp hơn Thanh Thanh, khiến cho Từ Vinh hơi sững sờ. Cho dù anh ta đã nhìn thấy Vũ Tích rất nhiều lần, nhưng đây mới là lần đầu tiên nhìn thấy khi khôi phục thần trí.
- Vũ Tích, Từ Vinh đã khôi phục hoàn toàn rồi. Lão Cửu, đây là vợ của mình, Hàn Vũ Tích. Chắc hai người đã quen nhau rồi nhỉ.
Lâm Vân giới thiệu lại hai người.
- Từ đại ca, chúc mừng anh đã bình phục.
Vũ Tích rất lễ phép chào hỏi.
- Ách, chào em, cảm ơn em đã chiếu cố anh trong thời gian qua…
Từ Vinh nói xong, nhìn Lâm Vân và Vũ Tích một lát, rồi nói tiếp:
- À, hiện tại đầu có của anh vẫn còn lộn xộn, nên anh muốn hỏi Lâm Vân vài chuyện. Em có thể…
Từ Vinh ấp a ấp úng nói, Vũ Tích hiểu ý, liền cười mỉm nói:
- Em đi chuẩn bị thức ăn chúc mừng anh bình phục đây.
Thấy Vũ Tích đã rời đi, Từ Vinh không khỏi thở dài:
- Thật là một cô gái hiền lành.
Nhưng lập tức nói với Lâm Vân:
- Phong Tử, rốt cuộc cậu đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao cậu lại có vợ ở đây, còn Thanh Thanh thì sao? Cậu làm vậy có bội bạc quá không? Còn có, vì sao dung mạo của cậu lại thay đổi như vậy?
Lâm Vân và Từ Vinh vốn là bạn thân, cùng chung hoạn nạn, nên hắn không có ý giấu diếm Từ Vinh chuyện hắn sống lại.
Buổi nói chuyện nói đến vài tiếng. Vũ Tích biết hai người đang giãi bầy tâm sự, nên không tới quấy rầy. Từ Vinh nghe xong chuyện của Lâm Vân, đã há hốc miệng cơ hồ không dám tin những gì mình vừa nghe thấy.
Anh ta thật không ngờ Lâm Vân lại phải trải qua nhiều chuyện như vậy. Mà mỗi chuyện đều rất khó tưởng tượng nổi.
- Thật sự có Hóa Thần tồn tại trên đời? Hơn nữa cậu còn luyện tới tu vị Hóa Thần?
Từ Vinh kinh ngạc với những trải nghiệm của Lâm Vân, cũng kinh ngạc vì minh nguyên lại chỉ là ếch ngồi đáy giếng.
Lâm Vân trầm mặc một lát mới nói:
- Chẳng những có Hóa Thần, mà còn có cảnh giới cao hơn nữa. Mình hoài nghi việc phi thăng lên Tiên Giới cũng không phải là lời bịa đặt, mà là xác thực.
Lâm Vân nhớ tới Cổ Phi, tiếp tục nói:
- Nhưng việc phi thăng lên Tiên Giới không đơn giản như việc sử dụng truyền tống trận. Mình đoán chừng Tiên Giới là nơi cường giả nói chuyện. Thậm chí còn đẫm máu hơn cả chỗ chúng ta đang ở. Chỉ là chúng ta chưa đủ trình để biết mà thôi.
Phỏng đoán này của Lâm Vân không phải là không có căn cứ. Từ Hỗn Độn Sơn Hà Đồ mà hắn chiếm được của Cổ Phi, cho dù hắn không biết Tiên Đế là gì, nhưng Lâm Vân khẳng định đó là một cảnh giới cao nhất ở Tiên Giới.
Từ Vinh hít vào một hơi, trong lòng hắn đã phiên giang đảo hải, không có cách nào bình tĩnh lại. Mỗi chuyện mà Lâm Vân kể đều phá vỡ tư duy trước nay của anh ta. Giờ anh ta mới hiểu được, những kiến thức mình học được nhỏ bé như thế nào.
- Cậu cầm lấy cái giới chỉ này đi. Trong đó có công pháp mà mình lấy được từ một tu sĩ Nguyên Anh. Còn có linh khí Thượng Phẩm, linh thạch và một ít đan dược Trúc Cơ. Cậu cứ dựa theo đó mà tu luyện.
Lâm Vân nói xong, đưa một cái giới chỉ cho Từ Vinh.
Tài sản hiện tại của Lâm Vân rất phong phú, nên Từ Vinh không khách khí nhận lấy. Cầm giới chỉ trong tay, Từ Vinh vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại.
Mỗi một cái pháp khí đều là quốc bảo của đế quốc. Mỗi một viên linh thạch, cho dù bình thường cũng chỉ có thể mang ra triển lãm. Vậy mà mình đang có trong tay linh khí, còn là linh khí Thượng Phẩm. Linh thạch và đan dược, thì không có cái nào là không phải Thượng Phẩm.
- Không biết khi nào chúng ta mới có thể trở về đại lục Thiên Hồng? Mình rất nhớ Thư Cần. Không biết nàng ấy có khỏe không. Chắc nàng ấy rất đau khổ khi không có mình bên cạnh.
Từ Vinh ảm đạm nói.
Lâm Vân biết Từ Vinh đang nói tới vợ của cậu ta, Đặng Thư Cần. Năm đó, bởi vì Từ Vinh là cô nhi, cho nên bố mẹ vợ đều không thích cậu ấy. Không muốn gả con gái Đặng Thư Cần cho Từ Vinh. Nhưng Đặng Thư Cần đã nói, nếu không phải Từ Vinh thì cô ấy không lấy chồng. Vì vậy hai người đã đào hôn.
Về sau tuy đã gạo nấu thành cơm, nhưng bố mẹ của Đặng Thư Cần vẫn dứt khoát đoạn tuyệt quan hệ với con gái. Đây cũng là điều mà Từ Vinh lo lắng cho Đặng Thư Cần. Một cô gái yếu đuối không có bất kỳ chỗ dựa nào. Ở một nơi coi trọng cường giả như Vũ Quốc, thật đúng là gian nan.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R