Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 475: Tầm bảo.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Lúc mọi người đến gần tòa cung điện cổ kia, họ liền cảm thấy ngay không gian dao động quanh thân, rồi cảnh tượng trước mắt thay đổi.
Trước mắt trở thành một lối đi rộng, trang trí tông màu xanh xám. Dọc theo lối đi, hai bên nối tiếp nhau vô số những phòng ốc cung điện, không gian cực kỳ yên tĩnh.
Mục Trần quan sát cảnh tượng trước mắt, ánh mắt trở nên cháy bỏng. Quả thật đây chính là một di tích viễn cổ, cái khung cách thế này không thể lầm vào đâu được.
- Các vị, tranh thủ thời gian tự tìm bảo vật đi.
Mục Trần vung tay lên.
- Ha ha, hẹn gặp lại!
Lâm Châu cười lớn, lập tức dẫn bốn đội viên của mình lao đi tức khắc. Đã đến được di tích, thành quả thu hoạch tiếp theo phải dựa vào bản thân thôi.
- Chúng ta cũng đi trước đây, có vấn đề gì sẽ gửi tín hiệu.
Đường Mị Nhi cũng nhanh nhạy cáo biệt, dẫn theo đội ngũ hướng đến một gian cung điện cổ kính khác.
Quan hệ hợp tác, đến khi vào bảo khố nên tách ra tầm bảo vẫn tốt hơn, miễn cho việc gặp bảo khố lại tranh giành, trở mặt. Đến lúc đó lại để kẻ khác lợi dụng thời cơ.
- Đi nào!
Mục Trần cũng phất tay dẫn bốn người của mình chạy đi.
Càng lúc càng có nhiều chi đội xuất hiện trong lối đi, sau khi đứng lại quan sát một lát, rồi tất cả như ong vỡ tổ tản ra khắp các gian cung điện, trong khu vực trở nên ồn ào.
...
"Uỳnh!"
Mục Trần phủi tay, rồi rảo bước vào gian cung điện này. Căn phòng không quá lớn, lại còn có vẻ hẹp hơn nhiều so với những gian cung điện khác, thế nhưng bài trí cực kỳ phong cách và sang trọng.
Trước đó họ cũng đã nhanh tay trước khi mấy đội ngũ kia kịp xông tới đây đã xông vào vài gian cung điện khoắng sạch sẽ, chỉ đáng tiếc không có mấy thứ hữu dụng. Mộc điện này có lẽ đã xa xưa lắm rồi, rất nhiều đồ vật bị tác dụng thời gian ăn mòn, vừa chạm vào đã rã thành tro, không dùng được gì cả.
Còn gian cung điện này lại có vẻ khác một chút.
Trong khu vực thoang thoảng mùi dược liệu, dường như là một chỗ cất giữ linh dược. Trên sàn có những chai lọ trong suốt như ngọc, có thể nhìn thấy vài loại linh dược kỳ lạ không rõ tên vẫn còn đang sinh trưởng trong đó, linh khí nồng đậm tản ra trong không khí.
Linh dược thì Mục Trần không phải chuyên gia, cũng không mấy hứng thú, mà nhìn dáng vẻ thong thả của chúng nó cũng không hấp dẫn lắm, hắn lắc đầu cũng không định lấy mấy thứ đó đi tốn thời gian.
- Hửm?
Mục Trần đột nhiên khựng lại, phía cuối gian cung điện có một cái cây nhỏ đang lắc lư, sinh cơ bừng bừng. Cây chỉ cao khoảng một trượng nhưng lại có khá nhiều quả xanh biếc, trên vỏ còn có lưu quang kỳ dị chạy tới chạy lui.
Mục Trần phát giác ra cái cây nhỏ kia, mấy người khác cũng liền nhìn lại nhận ra bảo vật trước mắt. Nhưng bất giác ba người kia thần sắc cẩn trọng, thậm chí chân cũng vô thức lùi lại một bước. Bởi vì cái thứ trái cây kia họ chỉ vừa mới thấy khi nãy, chính là cái thứ đã suýt nữa ăn thịt họ, và bao nhiêu kẻ đã trở thành mồi cho nó.... Ma Linh Thụ?
- Đừng lo lắng, có vẻ như cây này thật sự là Tiên Linh Thụ...
Mục Trần nhìn chằm chằm vào cái cây nhỏ xanh biếc như phỉ thúy kia, nhẹ giọng nói.
Ba người kia nhẹ thở ra, nhưng vẫn cẩn trọng như cũ.
Mục Trần chậm rãi đi tới. Càng đến gần hắn càng nhận thấy rõ linh lực tinh khiết hùng hậu từ cái cây tỏa ra, hắn mỉm cười, giơ tay định hái năm quả còn đang lủng lẳng trên cành kia.
"Ầm!"
Đột nhiên một làn sương xuất hiện, rồi kình phong cuồng bạo ập tới, như núi cao dội xuống đầu Mục Trần.
- Cẩn thận!
Lạc Li lập tức phát hiện ra, nàng quát lên đồng thời lao tới, tay vung lên, ngọc chưởng mang theo linh lực vô cùng tận xuyên qua làn sương, đối kháng với bàn tay khô héo từ trong đó thò ra.
"Uỳnh!"
Một chưởng đối chiến, Lạc Li nhẹ nhàng lui lại, sương mù tản đi, để lộ một bức tượng gỗ cao đến mười trượng. Đôi mắt nó mang hào quang xanh biếc, thân thể khô như khúc củi, hoàn toàn chẳng khác một cái cây. Khó trách nó đứng cạnh thủ hộ Tiên Linh Thụ từ ban đầu mà Mục Trần hoàn toàn không hề nhận ra.
Mục Trần thoáng liếc nhìn bức tượng gỗ, nhưng cũng không kinh ngạc hay hoảng sợ. Con golem gỗ này thực lực cũng không tệ, xem ra ngang ngửa cường giả thân thể nan.
"Grooooo!"
Đôi mắt xanh lè của bức tượng gỗ chằm chằm tập trung vào Mục Trần, vì hắn đứng gần Tiên Linh Thụ nhất, rồi nó gào lên, quyền kình lại ập tới.
Mục Trần cười nhạt, không thèm chạy, tay nắm lại, hắc lôi lẹt xẹt bắn ra, lôi văn hiện lên trên ngực, lôi quyền dũng mãnh nhanh như điện xuyên qua không gian nện vào nắm đấm của bức tượng gỗ kia.
"Uỳnh!"
Giao tranh trong khu vực hẹp khiến lực trùng kích càng mạnh bạo hơn, đẩy lui ba người còn lại trong đội ra gần đến cổng. Bức tượng gỗ lắc lư, gỗ vụn rơi xuống, cả thân hình to lớn văng đi.
Mục Trần chấn động, hắn cũng xoa xoa bàn tay, gương mặt kinh dị. Bức tượng gỗ khá cứng rắn, vượt xa sự tưởng tượng của hắn. Cao thủ thân thể nan thật cũng không thể so sánh được với nó.
"Vút!"
Kiếm khí sắc bén quét ngang, một tia sáng trắng từ trong tay Lạc Li bay ra, cắm vào đầu bức tượng gỗ, nhẹ nhàng xuyên thủng qua, gỗ vụn rơi lả tả.
"oang!"
Trường kiếm sau khi xuyên đầu tượng cấp tốc quay về, trở vào trong vỏ. Đôi mắt xanh biếc của bức tượng nhanh chóng biến mất, nhẹ nhàng ngã xuống nện một cái "rầm" xuống sàn, khiến cho cả gian cung điện rung chuyển.
Ba người kia lồm cồm bò dậy, hoàng hồn lại, khẽ liếc Mục Trần và Lạc Li. Đôi tình nhân này phối hợp thật lưu loát, thật là cặp đôi bá đạo a...
Mục Trần nhẹ nhàng phủi tay, thoáng nhìn lại bức tượng gỗ đang nằm liệt trên sàn. Golem này khá lợi hại, lực phòng ngự cực kỳ chắc chắn, nếu Lạc Li không có Lạc Thần Kiếm, e rằng hai người có liên thủ cũng phải chiến thống khoái một hồi mới giải quyết được.
Mục Trần nhanh chóng chú ý lại thứ quan trọng hơn, tay giơ lên gập lại, năm quả cây xanh biếc nhẹ nhàng rời cành bị hút vào tay hắn.
Năm quả như ngọc thạch nằm trong tay, dao động tinh khiết mà hùng hậu vô song.
- Xem ra may mắn của chúng ta vừa hợp đấy.
Mục Trần mỉm cười, ngẩng lên nhìn ba người kia đang chăm chăm nhìn vào quả cây quý giá trên tay. Vung tay ném ra, mỗi người kia đều nhận được một quả.
- Cất đi trước đã, đợi ra khỏi đây rồi tìm chỗ luyện hóa nó sau. Rồi thử xem tiến lên thân thể nan, mong rằng sẽ thành công vượt qua.
Mục Trần hào hứng cười nói. Nếu ba người kia có thể thành công vượt qua thân thể nan, thì chiến lực tổng thể của đội ngũ sẽ tăng cực kỳ cao, thậm chí vượt qua luôn cả chi đội kia của Hạ Hầu.
Cả ba đều kích động vô cùng, gật đầu lia lịa. Tiên linh quả cũng không thể giúp họ chắc chắn vượt qua thân thê nan, nhưng cũng có thể bảo vệ họ một chút, vậy thì dù thất bại cũng còn có cơ hội thứ hai.
Mục Trần đưa một quả khác cho Lạc Li. Nàng cũng đã có một khỏa tinh thể tẩy lễ do hắn đem ra cho, nhưng mấy bảo vật tăng cường thực lực này dĩ nhiên có thêm càng nhiều càng tốt.
Ngắm nghía quả còn lại trong tay, Mục Trần trầm tư. Hiện giờ hắn cũng là Thông Thiên cảnh hậu kỳ, nếu ăn quả này vào, hẳn là cũng có thể vượt qua thân thể nan. Chỉ có điều chỗ này không thích hợp cho lắm.
Mục Trần cất đi báu vật, nhìn lại gốc Tiên Linh Thụ phía trước, hắn nhếch mép cười. Năm quả quý cực kỳ hiếm có, nhưng nếu tính giá trị, thì làm sao so sánh được với gốc Tiên Linh Thụ kia.
Tiên Linh Thụ trước mặt có vẻ chưa trưởng thành, nhưng với các thế lực cường đại nó cũng là thần vật, chí bảo. Một nguồn cung cấp cường giả không dứt.
Bảo bối thế này mà bỏ đi thì quả không phải phong cách khua khoắng sạch sẽ của Mục Trần. Hắn tiến tới, tay đặt vào thân cây, đang định bứng rễ nhổ lên đem đi.
"Vút vút!"
Thình lình những tiếng xé gió vang lên, mấy cái bóng với tốc độ kinh khủng từ đâu ập tới, công kích liên tiếp hướng vào những yếu huyệt trên cơ thể Mục Trần.
"Vù! Vù!"
Kiếm khí sắc bén lập tức lao tới bảo hộ Mục Trần, kiếm ảnh gào thét cực kỳ chính xác chém lên những cái bóng kia.
"Phập phập!"
Kiếm ảnh biến mất, những cái bóng kia cắm lên mặt sàn, thì ra là những chiếc mâu bằng cây sắc bén vô song. Đầu mâu đen đúa, chất lỏng từ trong đó chảy ra khiến cho mặt sàn kêu lên xèo xèo rồi bị ăn mòn đi mất. Những chất lỏng đó dĩ nhiên là kịch độc.
- Kẻ nào?
Từ Hoang biến sắc quát lên.
Mục Trần nhìn qua, ngay cổng vào có vài cái bóng lướt tới, như quỷ mị hiện ra.
Năm người xuất hiện đều vận đồ đen, mũ trùm hạ xuống một chút, lộ ra phân nửa gương mặt trẻ tuổi mà tái nhợt.
- Có lẽ mấy con bé Vạn Hoàng linh viện kia nói cho các ngươi biết rồi nhỉ?
- Quả nhiên là các ngươi ra tay ám toán. Các ngươi từ đâu đến đây?
- Gì chứ, chúng ta là đội ngũ của Mộc linh viện. Ha ha, Mộc linh viện không nổi tiếng như Ngũ Đại Viện các ngươi đâu.
Gã kia cười khinh khỉnh.
- Mộc linh viện?
Mục Trần cau mày, đúng là chưa bao giờ nghe nói tới linh viện nào có cái tên đó.
- Các ngươi có quan hệ gì với Mộc linh tộc? Đường Mị Nhi nói các ngươi có thể thao túng ma thụ, rất giống những thủ đoạn của Mộc linh tộc.
Lạc Li bước tới, ánh mắt lành lạnh cất tiếng hỏi.
Gã đầu lĩnh nghe thấy cũng hơi kinh ngạc nhìn lại nàng:
- Không ngờ ở đây còn có người kiến thức rộng rãi như thế, ngay cả thủ đoạn của Mộc linh tộc cũng biết. Xem ra cũng không đơn giản.
Mục Trần cười nói:
- Chẳng biết các ngươi lại tìm tới cửa, đổi mục tiêu đối phó chúng ta sao?
Gã kim mỉm cười, mắt lóe lên khẽ liếc nhìn Tiên Linh Thụ phía sau Mục Trần, rồi kím đáo nhìn qua bức tượng gỗ đang đổ sụp nằm dài cách đó không xa, cười nói:
- Chúng ta cũng không muốn dây dưa với các ngươi, nhưng mà Tiên Linh Thụ này ta rất thích, các ngươi đã lấy quả của nó, thì cũng nên giao Tiên Linh Thụ cho chúng ta, xem như giữ được hòa khí, mọi chuyện thế là xong. Sao?
Tiên Linh Thụ do hắn tìm được, sao tự dưng lại có chuyện hắn phải giao cho kẻ khác?
- Vậy sao? Đúng thật là đáng tiếc!
Gã kia thở dài, giọng nói bỗng dưng lành lạnh:
- Xem ra đành phải giết các ngươi trước vậy.
"Véo!"
Lời vừa dứt là thân hình của hắn đã biến mất tại chỗ, một chương vung ra mang theo linh lực xanh biếc, hóa thành mộc chưởng hung hăng vồ tới Mục Trần.
Cùng lúc bốn gã kia cũng ra tay, mộc mâu có bôi kịch độc ào ạt phóng ra, công kích ập tới tấn công Lạc Li, Từ Hoang...
Đám người này vừa ra tay là sát chiêu chân chính, hoàn toàn không chút nương tay.
Mục Trần đã sớm cảnh giác, gương mặt tỏ ra khinh thường. Hắn thúc giục Lôi Thần Thể, hắc lôi lóe ra, lôi quyền dũng mãnh chạm trán mộc quyền.
"Uỳnh!"
Linh lực bùng nổ khiến cho mặt sàn gian cung điện nứt nẻ rung chuyển.
Gã đầu lĩnh biến chiêu, thân hình xoay tròn hóa giải kình lực, một thanh trường mâu xuất hiện trong tay hắn. Cánh tay rung lên, mâu như độc xà liên miên bất tuyệt phóng tới, lưỡi mâu loang loáng vệt chất lỏng màu đen, hẳn nhiên đã bôi kịch độc.
"Hừm!"
Mục Trần gầm gừ, Phệ Long Ma Thương cũng xuất hiện, sát khí toát ra thành thương ảnh, phô thiên cái địa đối chọi.
"Kanh kanh!"
Thương và mâu lóe lên như tia chớp, mỗi lần chạm nhau là linh lực trùng kích lại bắn ra cuồng bạo, khiến cho không khí xung quanh nổ lóc bóc, khí kình tản ra chồng chất lên nhau.
Thình lình cánh tay gã kia rung lên, một bóng đen ló ra lao đi, nhìn kỹ lại là một dây leo vươn tới quấn lấy thân cây Tiên Linh Thụ.
Mục Trần lập tức phát hiện, trọng thương xoay tít, mũi thương mạnh mẽ cắt xé dây leo. Kình phong bộc phát đánh lui gã đầu lĩnh áo đen kia. Bất quá Mục Trần lại chợt thấy gã kia tui lui nhưng miệng lại cười đầy vẻ châm chọc.
"Uỳnh!"
Trường mâu trong tay cắm xuống đất, hắn nhẹ nhàng đáp xuống cạnh bức tượng gỗ, giơ ra chụp lấy cái đầu bị xuyên thủng của nó, nhanh tay bóp nát.
Mục Trần thấy vậy cũng hơi do dự.
Gã kia sau khi bóp nát đầu tượng gỗ thì một tia sáng xanh lục hiện ra, hắn liền nhanh tay chụp lấy. Mục Trần nhanh mắt nhìn thấy đó là một chiếc lá xanh biếc rất cổ, trên lá còn mang theo những hoa văn hình thù kỳ dị, dao động linh lực tản mát bí ẩn.
- Ha ha, tuy Tiên Linh Thụ giá trị cũng cao, nhưng ta tạm thời để nó trong ngươi. Ngươi cứ yên tâm, nó cuối cùng vẫn sẽ vào tay của ta.
Chộp lấy Diệp Phù Ấn, hắn còn chưa kịp lui lại thì Mục Trần đã lướt tới, chưởng kình hung mãnh vỗ vào ngực hắn.
Gã lật tay đối chưởng, đỡ lấy công kích của Mục Trần. Nhưng ngay khi đòn tấn công vừa đánh ra, hắn lại trợn mắt trừng lên, vì bàn tay kia của Mục Trần, hai ngón tay vươn ra, chỉ kình xé toang không khí tấn công Diệp Phù Ấn.
Mục Trần chẳng biết nó là cái gì, nhưng đã không thu được vào tay, thì hủy nó đi vẫn tốt hơn, không ăn được thì đạp đổ vậy.
"Hừ!"
Gã kia tức giận nắm bàn tay lại, che chở Diệp Phù Ấn. Chỉ đáng tiếc kình lực công của của Mục Trần đã đâm tới, "phập" một tiếng tóe máu, kình phong hung hãn xuyên qua bàn tay gã, đánh trúng vào Diệp Phù Ấn trong lòng bàn tay.
Bị công kích, Diệp Phù Ấn lóe lên một chút, rồi ánh sáng u ám đi nhiều.
Gã kia vội vã lui gấp, ánh mắt oán độc nhìn lại Mục Trần, sát khí lành lạnh lượn lờ, chợt hắn quát lên:
- Đi!
Bốn tên đồng bọn cũng nhanh chóng rút lui, một chiếc áo bào vung lên, rồi những bóng đen dày đặc từ trong áo bào bắn ra công kích đối thủ.
Những trường mâu tẩm kịch độc như mưa bắn ra, cắm xuống đất, ngăn cản bọn người Mục Trần truy kích, những kẻ kia nhanh chóng biến mất.
Mục Trần nhíu mày nhìn theo.
Lạc Li đến cạnh hắn, nhìn qua bức tượng gỗ đã bị nát đầu:
- Mục tiêu của họ không phải Tiên Linh Thụ.
Mục Trần gật đầu, đi qua xem xét bức tượng vỡ, trầm ngâm:
- Diệp Phù Ấn kia có thể là trung tâm điều khiển tượng gỗ này. Nhưng sao chúng lại hao phí tâm cơ đến cướp thứ đó làm gì?
Lạc Li cũng lắc đầu chẳng rõ.
- Bọn người kia dường như rất rành rẽ trong này.
Từ Hoang nhíu mày. Đội ngũ kia hành sự có mục đích, mà lúc nãy khi mới xuất hiện, theo giọng điệu của chúng có thể thấy dường như biết rõ trong đại điện này có những gì.
- Di tích này phần lớn đều hình thành từ cây cối, Mộc linh tộc cũng liên quan đến cây cối, có lẽ cũng có quan hệ gì đó...
Mục Trần nói.
- Vậy bây giờ thế nào? Ta không biết Diệp Phù Ấn kia họ lấy đi làm gì, nhưng thật sự ta cảm thấy cũng không phải là chuyện tốt cho chúng ta.
Triệu Thanh Sam lên tiếng.
- Lúc nãy phù ấn bị ta đánh trúng, có lẽ phải có tổn hại. Dù cho mục đích của chúng là gì, thì bây giờ cũng không thể hoàn mỹ được.
Mục Trần cau mày nhìn lại chiến trường hỗn độn, đội ngũ thần bí này khá mạnh mẽ. Nếu dốc hết sức giao chiến, ngoài hắn và Lạc Li ra, ba người kia chắc chắn sẽ gặp bất trắc lớn. Cũng may mục tiêu lần này của chúng chỉ là lấy thứ kia rồi bỏ đi, cũng không có ý ngạnh chiến.
- Gom đồ đi, chuẩn bị hướng về chủ điện, tập họp với mấy người kia.
Mục Trần xoay lại, nhanh chóng đào lên cả mảng đất trồng gốc Tiên Linh Thụ, rồi bỏ vào trong vòng tay. Hắn nhanh chóng tiến ra lối đi bên ngoài. Mấy người kia nhanh chóng thu thập vài thứ mà họ cho là có ích rồi nhanh chóng đi theo.
Rời khỏi gian cung điện, Mục Trần cấp tốc lướt đi dọc theo lối mòn. Lát sau hắn đã xuất hiện ở một khu vực rộng thênh thang, một đại điện to lớn xuất hiện trong tầm mắt. Lúc này cổng vào đại điện đã bị phá hỏng, vài bóng người xẹt qua bên trong, linh lực hùng hậu dao động.
Hẳn nhiên trong tòa chủ điện kia đang có đại chiến kinh người.
Hơn nữa, hắn còn nghe được vài tiếng la hét quen thuộc, chính là giọng của Đường Mị Nhi.
Các nàng đã ra tay đánh Hạ Hầu!
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 477: Chủ điện.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Một tòa cung điện cực kỳ nguy nga, những chiếc cột trang hoàng thật khổng lồ và đẹp mắt được hình thành từ những dây leo xanh biếc quấn quanh gốc đại thụ tròn to chọc trời. Toàn bộ đại điện đều được xây dựng bằng cây cối, nhưng lại vững chắc vô cùng.
Cung điện quá mức nguy nga, do vậy con người ở trong đó nhìn lại giống như kiến cỏ, nhỏ bé và yếu ớt. Lúc này trong cung điện đã có mười mấy chi đội tề tựu, nhưng vận trống trải vô cùng.
"Ầm!"
Hai chi đội có thực lực cực mạnh đang giao chiến.
Hai chi đội này chính là hai đội ngũ có thực lực mạnh nhất trong khu vực, do vậy vòng chiến của họ không ai dám đến gần. Mà tranh chiến kịch liệt thế này họ lại càng vui thích đứng xem, chực chờ cơ hội cho mình.
"Đùng!"
Những vụ nổ linh lực khiến không gian bồng bềnh như muốn gãy, hai bóng người lướt qua nhau.
Một người đúng là Đường Mị Nhi, gương mặt nàng lúc này chẳng còn vẻ kiều mị quyến rũ, mà trở nên lạnh lùng đáng sợ. Linh lực bồng bềnh quanh thân mang theo tiếng sóng ầm ầm cuồn cuộn, ép không khí đến mức vang lên những âm thanh kỳ lạ.
Còn người kia thì đang thản nhiên cười, chính là Hạ Hầu. Một tay hắn chắp sau lưng, đối mặt thế công cuồng mãnh sắc bén của Đường Mị Nhi, hắn vẫn có vẻ rất thong dong thoải mái.
- Ha ha, Đường đội trưởng, sao lại gây sự với ta, thời điểm này dốc sức mà đánh như thế đối với ngươi mà nói thì không khôn ngoan đâu!
- Hạ Hầu! Không phải lúc trước ngươi lợi hại lắm sao? Bây giờ thì ngoan ngoãn đấu cho ta, dù ta không thắng được ngươi thì các ngươi cũng không chiếm được chút tiện nghi nào. Để xem rồi các ngươi sẽ lấy cái gì mà tranh đoạt bảo vật với kẻ khác?
Đường Mị Nhi biết rõ thực lực Hạ Hầu mạnh hơn nàng nhiều, chân chính đối đầu thì nàng khó mà cầm cự được quá lâu. Thế nhưng mục đích của nàng không phải là đánh bại hắn, chỉ muốn khiến Hạ Hầu phải tiêu hao sức lực, cuối cùng phải tay trắng rời khỏi di tích, không cho hắn vơ vét một chút lợi lộc nào.
Nữ nhi mà đã nổi cơn tam bành, thì chẳng khác nào bà la sát.
Hạ Hầu nghe nàng nói như thế, ánh mắt cũng lóe lên băng hàn. Hắn không ngờ Đường Mị Nhi đúng là thù dai lại bất chấo tất cả, không cần kỳ trân dị bảo gì hết, chỉ muốn khiến hắn phải mệt phờ râu. Việc này khiến hắn cũng hơi hối hận, sớm biết thế thì lúc đó cũng không cần phải ra tay với nàng, cô gái xinh đẹp kia mà nổi giận thì thật tính tình biến đổi hoàn toàn.
Nhưng Hạ Hầu cũng là cường giả, đã ra tay thì phải quyết đoán, thoáng hối hận chỉ diễn ra trong chốc lát, ánh mắt hắn lại lạnh băng nhìn Đường Mị Nhi:
- Đường đội trưởng, ta liên tiếp nhường nhịn, khuyên ngươi đừng quá cố chấp, bằng không chớ trách ta vùi hoa dập liễu.
- Kha kha, vậy thì ngươi cứ đến đây xem nào.
Đường Mị Nhi cười to, nụ cười chứa đao phong bén nhọn. Một chiếc roi đỏ sậm xuất hiện trong tay, dao động linh lực cực kỳ nóng cháy, lại là một kiện binh khí uy lực không tầm thường.
"Chát!"
Tay vung lên, hỏa tiên như một sợi dây lửa vụt qua không gian, như một con hỏa xà lao tới tập kích Hạ Hầu.
"Hừ!"
Hạ Hầu cũng bắt đầu nổi nóng, bàn tay bạch ngọc có ánh sáng lấp lánh, trảo phá hư không, mạnh mẽ chụp lấy hào quang đỏ rực vào trong tay. Hắn bước tới, linh lực hung hãn như bão lớn đại dương, uy áp kinh người bùng phát khiến nhiều kẻ trong cung điện bất giác bước lui
Cao thủ linh lực nan, độ hùng hồn mạnh mẽ bá đạo của linh lực vượt xa cường giả thân thể nan!
Hạ Hầu tay nắm chặt hỏa tiên, chân chạm đất lướt đi như quỷ mị xuất hiện trước mặt Đường Mị Nhi, chưởng vồ tới.
Bàn tay bạch ngọc lóe lên ánh sáng dị thường, sát khí nồng đậm.
Đường Mị Nhi trừng mắt nghiêm mặt, cũng vận linh lục bùng nổ, bàn tay nàng xuất hiện hoa văn, rồi ngưng tụ thành một đóa hoa to lớn.
- Hoa Diệt Chưởng!
"Uỳnh!"
Song chưởng đối chiến, một vụ nổ hung mãnh bộc phát ngay tại chỗ. Đường Mị Nhi run rẩy văng ngược ra, máu tươi phun ra lả tả. Thực lực của nàng cũng đã từng độ kiếp linh lực nan, nhưng thất bại chứ chưa thành công, căn bản so đấu linh lực không bì kịp Hạ Hầu.
Đường Mị Nhi bị đánh bay, Hạ Hầu sát khí càng nồng, chẳng có dấu hiệu dừng tay thương hoa tiếc ngọc. Hắn lướt tới đuổi sát, chưởng lại vỗ xuống hướng tới bộ ngực sữa căng tròn của Đường Mị Nhi.
Đường Mị Nhi nghiến răng muốn gắng sức sống mái với hắn một chiêu nữa, thình lình một luồng kình lực uy mãnh bá đạo từ phía sau ập tới.
Hạ Hầu trừng mắt, chưởng đổi hướng, vỗ vào cái bóng đen vừa bay tới hướng vào cổ họng hắn, đánh văng nó đi, thân hình hạ xuống liền lui lại, lạnh lẽo nhìn kẻ vừa ra tay.
Gã kia từ sau lướt đến, vươn tay ôm lấy vòng eo mềm mại của Đường Mị Nhi, hóa giải kình lực, khẽ cười nói:
- Hạ đội trưởng, một cô gái xinh đẹp như thế này có đánh cũng nên tiếc thương một chút chứ?
- Mục Trần!
Hạ Hầu phun ra hai chữ tên của kẻ vừa nhúng tay, sát khí càng dữ tợn.
- Mị Nhi tỷ không sao chứ?
Mục Trần nhìn lại cô gái đang nằm trong vòng tay mình. Nàng khốn khổ xóa đi vết máu trên môi, hai cánh môi đỏ mọng nhếch lên cười khúc khích:
- Mục Trần, ngươi càng lúc càng khiến cho tỷ tỷ vừa ý đó nha....
Mục Trần nhủ thầm. "Còn có tâm tình trêu chọc ta nữa sao..."
Bốn cô đội viên xinh đẹp bỏ vòng chiến quay trở về bên cạnh Đường Mị Nhi, thấy nàng bị thương không nghiêm trọng cũng liền an tâm hơn.
Đường Mị Nhi chống tay vào ngực Mục Trần, nhẹ đầy hắn ra, nghiến răng hậm hực:
- Tên kia quả thật lợi hại!
Cao thủ linh lực nan với nàng hiện tại vẫn là quá sức.
Mục Trần gật đầu, nhẹ nhàng lui lại để nàng ta đứng dậy. Bốn đội viên của hắn cũng nhanh chóng ập tới tụ lại một chỗ với họ, ánh mắt bất hảo nhìn qua đội ngũ bên kia.
Mục Trần khẽ liếc nhìn qua Hạ Hầu, rồi đưa mắt quan sát cung điện.
Khu vực này đã có hơn mười chi đội, hầu hết có thực lực rất khá. Trải qua khu rừng hắc ám, rồi biến cố Ma Linh Thụ đào thải, những kẻ đến được chỗ này đều có năng lực đáng gờm.
- Chỗ này chắc là chủ điện của di tích....
Đường Mị Nhi nhẹ giọng nói:
- Nhìn đằng trước kìa!
Mục Trần nhìn qua, xa xa phía cuối vách tường có một pho tượng cao cả trăm trượng, toàn thân màu xanh biếc, dáng vẻ không khác mấy so với bức tượng gỗ lúc trước mà hắn gặp canh giữ Tiên Linh Thụ. Nhưng mà chắc chắn hai thứ này hoàn toàn ở hai cấp độ chênh lệch cực xa. Bức tượng nơi đây dường như còn khoác lên thân nó một bộ khôi giáp màu lục, hoa văn huyền ảo ngọc ngà lóe lên huyền diệu.
Một bộ mộc giáp.
Ngoài ra, một cánh tay của pho tượng vươn thẳng ra, đang giữ một cái mộc bia. Bề mặt có khắc những chữ phức tạp huyền ảo cao thâm, khiến người ta cảm thấy rất lạ.
- Khôi giáp trên thân pho tượng kia có lẽ là một kiện binh khí... tuyệt phẩm.
Đường Mị Nhi thấp giọng thì thào.
- Hử?
Mục Trần giật mình kinh ngạc. Binh khí tuyệt phẩm có uy lực ra sao hắn biết rõ, có tuyệt phẩm binh khí, chiến lực sẽ tăng lên một tầng mới. Có bộ giáp trụ kia, thì lực phòng ngự bản thân có lẽ cũng phải mạnh hơn cao thủ thân thể nan rất nhiều.
- Còn mộc bia kia, những chữ khắc trên đó rất có thể là một loại thần thuật...
- Thần thuật?
Mí mắt giật giật, Mục Trần dĩ nhiên biết thần thuật là cái gì. Bản thân hắn còn đang có một loại thần thuật tên là Ngự Lôi Thuật. Thứ đó Bắc Minh Long Côn cho hắn, nhưng từ khi nhận được, nghiền ngẫm nghiên cứu cả ba tháng, đến nay hắn vẫn chưa từng thi triển.
- Xem ra đây đã là trung tâm của di tích này rồi.
Mục Trần lẩm bẩm, chợt hắn khẽ liếc nhìn bên kia, chi đội Võ linh viện cũng đã đến đây, gã đội trưởng Chu Viên liên tục đảo mắt nhìn ngó xung quanh, có vẻ như muốn tìm chi đội đã đánh lén hắn.
Vậy thì trong số những đội ngũ ở đây, có uy hiếp nhất và trực tiếp nhất, chỉ có chi đội của Hạ Hầu .
Mục Trần nhếch môi, liếc sang Đường Mị Nhi, nhẹ nhàng gật đầu.
Đường Mị Nhi cũng mỉm cười, ánh mắt sắc như dao quay nhìn lại Hạ Hầu.
Hạ Hầu đột nhiên nổi da gà, nhìn thấy Mục Trần phất nhẹ tay, rồi mười người của hai chi đội kia tản ra thành đội hình cánh quạt, mục tiêu hướng thẳng đến bọn họ.
Dĩ nhiên, Mục Trần và Đường Mị Nhi liên thủ muốn đối phó với họ.
Những đội ngũ kia nhìn thấy, bất giác chấn động. Bắc Thương linh viện liên minh với Vạn Hoàng linh viện sao? Họ liên kết đối phó Thánh linh viện sao?
Vụ này hay đa, chẳng biết mèo nào cắn mỉu nào a.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 478: Vạn Mộc Giới.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Đương Mục Trần và Đường Mị Nhi đằng đằng sát khí nhìn chằm chằm vào Hạ Hầu, không khí trở nên căng thẳng cực kỳ. Cả ba chi đội đều biểu hiện lạnh lùng, linh lực hùng hồn nhộn tản mát ra dập dờn.
Trong ba đội, xét theo tổng thể thì đội Hạ Hầu mạnh nhất, nhưng khi Mục Trần và Đường Mị Nhi liên thủ, thì ưu thế của Hạ Hầu hoàn toàn mất đi.
Những chi đội còn lại trong cung điện thần tình hưng phấn nhìn xem cục diện này. Đội ngũ ba đại linh viện không kẻ nào đơn giản, một khi khai chiến chắc chắn đặc sắc kịch liệt.
Hạ Hầu vẫn hờ hững nhìn hai kẻ đối diện, rồi cất giọng nhàn nhạt:
- Xem ra các ngươi muốn đối phó Thánh linh viện chúng ta?
- Ha ha, sao chứ? Hạ Hầu ngươi thích nhất lợi dụng lúc kẻ khác gặp khó khăn, bây giờ cảm thấy uất ức sao?
Đường Mị Nhi cười lớn.
Hạ Hầu lại cười nhạt, nhưng nụ cười của hắn cũng có gì đó sắc lạnh, rồi hắn buông lời châm chọc:
- Các ngươi nghĩ như vậy đã có thể uy hiếp chúng ta? Có viện binh cũng không riêng gì các ngươi.
Hạ Hầu nhếch mép cười quỷ dị.
Đường Mị Nhi trừng mắt, đột nhiên nhìn qua chi đội Võ linh viện. Lúc này ở đây có thể khiến họ gặp uy hiếp, cũng chỉ có đội ngũ này mà thôi.
Chu Viên đang quan sát tứ phía thấy nàng nhìn qua nghi hoặc như vậy cũng giật mình, cau mày phân bua:
- Trong đầu ta lúc này chỉ muốn lôi cái bọn đánh lén giết chết đội viên của ta ra mà thôi, không có rảnh chơi với các ngươi.
Hạ Hầu nhướng mày mỉm cười khó hiểu.
- Ha ha, Hạ đội trưởng hẳn là đang đề cập tới chúng ta phải không....
Đột nhiên một tiếng cười lớn vang lên khiến mọi người biến sắc, ai nấy quay lại nhìn ra cổng lớn, năm bóng người áo đen chẳng biết từ khi nào xuất hiện. Gã đầu lĩnh chính là tên đã quấy phá Mục Trần ở gian cung điện có Tiên Linh Thụ.
Mục Trần thấy bọn họ, gương mặt cũng nghiêm trọng.
- Tạp chủng, các ngươi rốt cục đã mò ra!
Chính lúc đó, Chu Viên gầm lên mặt đỏ gay nổi giận, giậm chân lao ra. Thiết côn hung hăng múa loạn, dũng mãnh nện xuống đầu gã đầu lĩnh áo đen kia.
- Ha ha, Chu đội trưởng đúng là nóng nảy.
Gã đó mỉm cười, chưởng đánh ra mang theo linh lực như thác lũ xanh biếc, hoa văn cây cối khô héo nhưng lại rất rắn chắc.
"Ầm!"
"Bang!"
Chưởng đối chiến với thiết côn, bất ngờ Chu Viên run rẩy, cổ tay tóe máu, kình lực hung mãnh chấn hắn văng ngược ra, ánh mắt chấn động kinh hãi.
Bởi vì thực lực gã áo đen trước mặt, cũng đã đạt tới linh lực nan!
Những tiếng kinh thán hô lên trong điện, những đội ngũ khác ai nấy đều khiếp hãi, gã kia là cường giả nơi nào, sức mạnh này quả thực có thể sánh ngang với Hạ Hầu!
Mục Trần trừng mắt nghiêm trọng. Trước đó giao đấu với tên kia, gã đó vốn không có ý định chiến, do đó cũng không bày ra thực lực chân chính. Còn hiện tại lật lên tấm màn che, thực lực cường hãn lại bại lộ ra rõ ràng.
- Đám khốn nạn đó!
Đường Mị Nhi nghiến răng tức giận, hiển nhiên nàng cũng biết bọn người này, chính là mấy kẻ đã đánh lén mai phục các nàng trong khoảng rừng tối, khiến cho các nàng bị trúng độc.
Chu Viên bị đẩy lui, ba gã đội viên lao tới đỡ hắn dậy. Lúc này dù hắn hai mắt đỏ như lửa, nhưng vì sự khiếp sợ mà trở nên bình tĩnh hơn. Vốn nghĩ do bị đội ngũ kia đánh lén mới có thương vong nặng nề, không ngờ ngay cả khi giao chiến chính diện, thực lực của đối phương cũng có thể khiến họ ăn khổ.
- Ha ha, tại hạ Chân Thanh, đến từ Mộc linh viện...
Gã đầu lĩnh nhìn khắp các chi đội trong điện, rồi cười chắp tay.
- Hạ Hầu, thì ra các ngươi đã sớm cấu kết với bọn này. Sao chứ? Định hợp tác với bọn nó nuốt hết tất cả chúng ta sao? Cho dù các ngươi là hai chi đội mạnh nhất, nhưng ở đây cũng không ít người đâu đó.
Cục diện chuyển biến quá nhanh, những tưởng hai đội liên thủ đã có ưu thế áp đảo trong tay, không ngờ trong thời gian cực ngắn lại xuất hiện chi đội Mộc linh viện mạnh mẽ như vậy. Thế áp đảo hoàn toàn bị nghịch chuyển.
Hai gã cao thủ linh lực nan, đội hình này cực kỳ mạnh!
Hạ Hầu nheo mắt, Đường Mị Nhi vẻ ngoài gợi cảm, nhưng ngôn ngữ lại đanh đá chua ngoa, lúc này dùng tâm kế khiến cho những đội ngũ khác sẽ đề phòng, bởi vì đội ngũ của hắn và đám người Mộc linh viện kia kết hợp lại, sức mạnh quá lớn.
- Ha ha, Đường đội trưởng thật tinh mắt.
Hạ Hầu còn đang phân vân, thì Chân Thanh mỉm cười. Hắn phấn khích nhìn lại những đội ngũ đang đứng đây, cười lớn:
- Đúng là ta định nuốt trọn toàn bộ các ngươi, tất cả bảo bối trong di tích này đều là của chúng ta, và dĩ nhiên cả điểm của các ngươi nữa.
"Uỳnh!"
Tức thì tất cả mọi người trong cung điện trở nên phẫn nộ. Đám Mộc linh viện kia thật ngông cuồng tự đại, muốn nuốt hết tất cả mọi người? Không sợ mắc nghẹn sao?
Hai đội mạnh nhất thì sao, ở đây có đến mười mấy chi đội!
Tên này bị váng đầu rồi à?
Mục Trần thì nhíu mày. Tên Chân Thanh này hẳn không phải là dạng người lỗ mãng chứ?
Hắn liếc qua Lạc Li bên cạnh, cả hai đều tỏ ra đề phòng. Gã Chân Thanh kia có thể trở thành đội trưởng một chi đội mạnh mẽ như thế, tuyệt đối không phải kẻ ngu xuẩn ngông cuồng. Hắn mà nói như vậy thì rõ ràng phải có gì đó chắc chắn, nhưng chỗ này thì có cái gì khiến hắn chẳng xem từng này người ra gì?
- Hí hí, Chân đội trưởng dã tâm không nhỏ đấy nhỉ. Nhưng ngươi có bản lĩnh nuốt được tất cả chúng ta sao? Ta thấy lời nói của ngươi khiến mọi người không vui đâu đấy.
Đường Mị Nhi cười khúc khích, mắt liếc qua đám người kia châm thêm dầu.
Những đội ngũ kia quả nhiên càng thêm nóng mắt, cái nhìn bất hảo đều tập trung vào Chân Thanh, linh lực vận chuyển lên rõ ràng mạnh mẽ.
Chân Thanh lúc này chắc chắn đã trở thành mục tiêu cho tất cả mọi người.
- Hừ, muốn nuốt chúng ta, vậy các ngươi cứ lăn sang đây xem thử các ngươi có bao nhiêu năng lực!
Cuối cùng có người giận dữ lên tiếng, những chi đội khác liền hưởng ứng, ai nấy chầm chậm tản ra, bọc lấy mọi đường lui. Quy mô lực lượng này khá lợi hại.
Nhưng Chân Thanh vẫn cười khinh khỉnh châm chọc, đột nhiên hắn vung tay lên, ánh sáng xanh lục lóe ra trong tay, rồi hóa thành Diệp Phù Ấn mang theo hào quang xanh biếc.
Mục Trần nhìn thấy vật đó, hai mắt trừng to. Chính là thứ mà Chân Thanh đã cướp đi từ chỗ hắn.
"Véo!"
Chân Thanh kết ấn một tay, Diệp Phù Ấn cấp tốc xuyên qua cung điện to lớn, hướng tới bức tượng gỗ cao ngất kia.
"Veo!"
Diệp Phù Ấn nhẹ nhàng chui vào giữa trán bức tượng, thình lình hào quang khuếch tán, hoa văn bích lục sáng rực lan khắp tượng gỗ.
Mọi người biến sắc, vì bức tượng gỗ kia đang chậm chạp rục rịch, từ từ mở mắt, ánh sáng bích lục chiếu ra từ hai hốc mắt.
- Chư vị, bây giờ ta sẽ cho các vị thấy ta làm cách nào dọn sách tất cả các ngươi.
Chân Thanh đắc chí cười lớn, ấn pháp biến đảo liên tục, linh lực hùng hậu luẩn quẩn dao động trong cung điện.
- Ngăn hắn lại!
Mục Trần trừng mắt hét to, cùng với Lạc Li nháy mắt xông lên.
- Ha ha, chậm rồi...
Chân Thanh cười lớn lắc đầu, ấn pháp dừng lại, giọng nói lạnh lẽo cất lên.
- Vạn Mộc Giới!
Thình linh tòa cung điện rung chuyển, những cái cây chọc trời khổng lồ cao ngất sáng rực, những dây leo to lớn quấn quanh nó rời ra, như mộc xà uốn lượn trong không trung, tràn ngập cung điện.
Ai nấy biến sắc kinh hãi, vội tìm chỗ trớn, nhưng căn bản không trốn đi đâu được. Dây leo phóng tới, chớp mắt quấn chặt lấy từng người một.
"Uỳnh! uỳnh!"
Nhiều người hoảng loạn công kích, định chặt đứt những dây leo đó. Thế nhưng những dây leo nhìn bề ngoài có vẻ yếu ớt nhưng dai dẳng vô cùng, lại còn ánh sáng xanh trên thân dây leo mấp máy, hút hết linh lực trong cơ thể họ....
Nhất thời cự điện rộng rãi trở nên yên tĩnh hơn, ngoài hai chi đội của Chân Thanh và Hạ Hầu, tất cả những đội còn lại đều bị những dây leo quấn chặt bao phủ lấy.
Những ánh mắt sợ hãi bất lực giương ra nhìn dây leo từ từ hút đi linh lực trong cơ thể, không giãy giụa được.
Chân Thanh cười nhạt:
- Một khi đã lọt vào Vạn Mộc Giới, căn bản không thể thoát ra, linh lực dần dần bị hấp thu, tất cả sẽ được dùng để thức tỉnh Mộc Thần Vệ. Hạ đội trưởng, tất cả bảo bối trong di tích này là của bọn ta, còn điểm của bọn người kia hai ta chia đôi, được chứ?
- Vậy cứ theo ý Chân đội trưởng đi.
Hạ Hầu ánh mắt lóe lên, nhưng cũng cười cười gật đầu. Chân Thanh thật tham lam, bảo bối trong này không chừa cho hắn một thứ nào, nhưng nói lại thì lực lượng của gã có hiện tại thật không cho hắn nhiều lựa chọn. Có lẽ nếu không phải còn kiêng dè chi đội bọn họ thực lực mạnh mẽ, thì e rằng lúc này đã trở mặt nuốt luôn mất rồi.
Chân Thanh cười tủm tỉm, cảm thấy rất hài lòng trước vẻ thức thời của Hạ Hầu.
- Bây giờ chỉ cần chậm rãi chờ đợi nửa canh giờ, mọi thứ sẽ trong tầm kiểm soát. Ha ha, ba đại linh viện... mỗi linh viện đều có một đội ngũ bị xóa sổ.
Chân Thanh ngồi xuống, thong thả mỉm cười. Bất chợt hắn ngoảnh lại, mắt trừng trừng nhìn vào một góc dây leo đang phát sáng. Nơi đó có một luồng kình phong cực kỳ nóng cháy và một luồng kiếm khí cực kỳ sắc bén thoát ra.
"Phừng!"
Một ngọn lửa tím bùng cháy, dây leo ngoe nguẩy bốc khói rồi hóa thành tro tàn.
"Xoẹt!"
Kiếm quang rực rỡ lóe lên, sắc bén cắt xé dây leo ra thành vạn mảnh, thân gỗ rơi lả tả đầy trời.
Chân Thanh và Hạ Hầu đều ngưng trọng, vội nhảy lên lao qua bên đó.
Trong làn khói bụi gỗ mù mịt, bóng dáng một thiếu niên và một cô gái chầm chậm hiện ra.
Chân Thanh trừng mắt, cười lạnh lùng.
- Thật lợi hại! Ngay cả Vạn Mộc Giới cũng không vây khốn được các ngươi...
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 2 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc
Đại Chúa Tể
Tác giả: Thiên Tàm Thổ Đậu
-----o0o-----
Chương 479: Kinh sợ.
Nhóm dịch: luyentruyenchu
Nguồn: luyentruyenchu
Bụi gỗ tan đi, Mục Trần và Lạc Li xuất hiện rõ ràng.
"bộp bộp bộp."
Thấy hai người xuất hiện, đôi mắt Chân Thanh trừng lên, tay khẽ vỗ vỗ cười nói tán thưởng:
- Khá khen cho các ngươi có thể phá được vòng vây Vạn Mộc Giới.
Dây leo ở nơi đây rất rắn chắc và kỳ dị, cao thủ thân thể nan bị bắt trói cũng khó mà thoát ra, lại còn bị dây leo hút lấy linh lực, càng giãy thì nó càng siết chặt, linh lực mất đi càng nhanh, đến khi không còn chút linh lực nào trong người, thì chỉ còn cách mặc tình cho người ta làm thịt.
Mục Trần và Lạc Li có thể thoát vây khiến cho Chân Thanh bất ngờ. Hai người này hẳn phải có bản lĩnh đặc biệt. Nhưng cũng không sao, cục diện hiện tại hoàn toàn vẫn nằm trong khống chế, cả hai chi đội mạnh mẽ đều đang trấn thủ Vạn Mộc Giới, Mục Trần và Lạc Li thoát khốn cũng làm được gì?
Mục Trần nhìn chằm chằm Chân Thanh, đầu ngón tay có hắc lôi điện lẹt xẹt bắn ra.
- Xem ra các ngươi vẫn chưa buông tay chịu trói.
Hạ Hầu cũng cười khẩy, cất lời châm chọc. Hắn chỉ ra ngoài cổng lớn, cười nói:
- Cục diện này các ngươi còn làm được gì? Mục Trần, hay là ta cho các ngươi một cơ hội, một mình rời đi kiếm đường sống cho bản thân, thế nhé?
Hạ Hầu cười rất gian xảo. Nếu Mục Trần dám bỏ bạn bè ở lại một mình bỏ trốn, thì e rằng hắn hết cửa sống ở Bắc Thương linh viện, hậu quả chắc chắn rất nhục nhã.
Mục Trần quét mắt nhìn Hạ Hầu, lắc đầu:
- Nói những lời đó với ta, Hạ Hầu ngươi chưa đủ tư cách.
Hạ Hầu nghe hắn trả lời chỉ nhẹ nhàng nở nụ cười, nhưng không hề thân thiện. Hắn quay sang Chân Thanh, xoa xoa hai thái dương:
- Thật là một tên khó ưa đáng ghét, có lẽ ta phải cho hắn tự thân cảm nhận cường giả linh lực nan mạnh đến như thế nào.
- Miễn bàn.
Chân Thanh khinh khỉnh trả lời. Cục diện đã hoàn toàn ở trong tay hắn, đến khi linh lực hấp thu đủ để thức tỉnh Mộc Thần Vệ, hắn cũng không có việc gì khác để làm.
Mục Trần hắn cũng chẳng quan tâm. Tên kia thực lực Thông Thiên cảnh hậu kỳ mà có chiến lực kinh người, thế thì sao? Dù cho có nhiều thủ đoạn đến đâu thực lực cũng chỉ là Thông Thiên cảnh hậu kỳ, làm sao mà thắng một cao thủ linh lực nan cho được?
- Mỹ nhân kia ơi, bọn họ đấu đá thì ngồi xem đi, ta sẽ canh chừng người, đừng có vọng tưởng quấy rối. Ngươi thật là cô gái đầu tiên nhiều năm nay khiến ta động lòng đấy, bất quá vì đại cục, ta cũng không có thương hoa tiếc ngọc lắm đâu.
Chân Thanh quay sang nói với Lạc Li, giọng điệu sặc mùi quỷ râu xanh.
Lạc Li lạnh lừng trừng mắt, nàng kín đáo liếc sang Mục Trần, hắn mỉm cười gật đầu.
Lạc Li lúc này mới chịu lui lại một chút, ngồi xuống xếp bằng, tay cầm Lạc Thần Kiếm cắm trước mặt. Nhất thời kiếm ngân vang rền, kiếm khí hung mãnh toát ra, sắc bén khó lường. Những dây leo xung quanh thi nhau đứt gãy, phạm vi xung quanh Lạc Li hoàn toàn sạch sẽ.
Có kiếm quang bao phủ, vị trí của Lạc Li hoàn toàn không bị ảnh hưởng của Vạn Mộc Giới.
- Các ngươi đã muốn chơi thì chúng ta chiều tới cùng. Nhưng ta cũng nói trước, lời này báo lại cho các ngươi, hai người bọn họ giao chiến, bất cứ kẻ nào nhúng tay thì kiếm trong tay ta sẽ hoàn toàn rời khỏi vỏ. Hậu quả lúc đó thế nào tự gánh lấy. Và đặc biệt, Chân Thanh! Ngươi chắc chắn sẽ phải gục ngã dưới lưỡi kiếm của ta.
Lạc Li trừng mắt ngọc, thanh âm nhẹ nhàng mà đằng đằng sát khí.
Chân Thanh trân trân nhìn thanh kiếm trong tay nàng, sắc mặt biến đổi, hắn đã nhận ra dao động cực kỳ nguy hiểm.
- Dĩ nhiên là thần khí?
Chân Thanh và Hạ Hầu giật mình kinh ngạc, cả hai đều nao nao trong lòng. Không ai đoán được cô gái xinh đẹp kia lại cầm trong tay một thanh thần khí chân chính. Thực lực của nàng đã là thân thể nan, có thanh thần kiếm kia nữa, thì cường giả linh lực nan cũng phải cực kỳ kiêng dè.
Cô gái này còn nguy hiểm hơn cả Mục Trần!
Đại Thiên thế giới, phàm là những vật được gắn vào hai chữ thần khí, thì tuyệt đối là thứ đáng sợ. Mộc linh tộc cũng có thần khí, nhưng thứ đó chẳng thể nào xuất hiện trong tay những lớp người như Chân Thanh. Khi hắn nhìn thấy Lạc Thần Kiếm của Lạc Li, trong lòng không khỏi chấn động.
- Xem ra ngươi rất tin cậy hắn ta?
Chân Thanh nheo mắt, đè nén chấn động trong lòng, cất tiếng nói.
Có Lạc Li tọa trấn, có thần kiếm chấn nhiếp, ngăn cản những trở ngại bất trắc bên ngoài có thể xảy ra trong quá trình giao chiến của Mục Trần, rõ ràng là vì tin tưởng hắn có thể chiến thắng Hạ Hầu. Nàng thực sự nghĩ Hạ Hầu là nhân vật tầm thường dễ đối phó hay sao?
Một trong Tứ Thánh Tử Thánh linh viện, thực lực linh lực nan, xếp hạng trong đại tái linh viện cũng chắc chắn thuộc top đầu. Đơn đấu nếu không có thủ đoạn đặc biệt, thì cả Chân Thanh cũng không chắc có thể đánh bại Hạ Hầu. Một tên Thông Thiên cảnh hậu kỳ thì có thể sao?
Lạc Li chỉ liếc nhìn, không trả lời, tay chạm vào Lạc Thần Kiếm, nhẹ nhàng điểm một cái, kiếm ngân vang vọng.
Chân Thanh thấy thế cũng cười nhạt, không nhiều lời với nàng, sát khí lượn lờ trong lòng. Cục diện hiện tại đúng là có vài điểm ngoài ý muốn, nhưng không sao, sau khi Hạ Hầu giải quyết Mục Trần, hai người liên thủ lại cộng thêm nhân số áp đảo thì Lạc Li có thần khí cũng khó mà xoay chuyển tình thế.
Chân Thanh nhìn sang Hạ Hầu, gã nhếch môi cười dữ tợn. Nàng ta càng tin cậy Mục Trần, thì sẽ càng thất vọng lớn khi hắn chà đạp tên kia dưới gót giày.
Đường Mị Nhi, Chu Viên và tất cả những người khác đều bị dây leo quấn chặt. Họ ra sức giãy giụa nhưng không chút hiệu quả, chỉ đành bó tay chịu trói. Tất cả dõi mắt nhìn tình hình hiện tại, gương mặt lo lắng, mọi hy vọng chỉ còn mong chờ vào Mục Trần và Lạc Li, nhưng họ cũng chỉ có hai người mà thôi
Hiện tại Mục Trần đang chuẩn bị so găng với Hạ Hầu. Bọn họ cũng thấy qua hắn sơ chiến với Hạ Hầu ở bên ngoài, chiến lực không tầm thường, nhưng cũng không biết được hắn có đủ khả năng chiến thắng Hạ Hầu hay không.
Lỡ như hắn bại trận, thì tác dụng chấn nhiếp của Lạc Li cũng không còn. Lúc đó thì một người một thần kiếm cũng khó mà đối phó được hai đội ngũ mạnh mẽ như thế.
Hiện tại phải xem Mục Trần trước đã.
Mục Trần nhẹ nhàng thở ra, nhìn gương mặt tươi cười dữ tợn của Hạ Hầu, hắn hờ hững nói:
- Xem ra sơ chiến bên ngoài ta đã khiến ngươi tự tin quá lố rồi...
Hạ Hầu nắm chặt tay lại, linh lực dào dạt hùng hồn như biển rộng bùng lên, uy áp linh lực kinh người tràn ngập cả cự điện.
Thực lực linh lực nan của hắn hoàn toàn bùng phát.
Hắn không muốn thấy cái vẻ mặt khinh khỉnh lạnh nhạt của Mục Trần nữa, đã nhủ thầm trong lòng phải giày xéo đối thủ dưới gót giày của hắn. Để kẻ kia có thể hiểu được rằng, trước mặt hùng sư, thỏ con không thể làm gì kháng ngoài run rẩy sợ hãi!
- Bây giờ, ta sẽ đập tan chút tự tin giả tạo đó của ngươi!
Linh lực gào thét, áp lực ào ào ập tới khiến cho áo quần Mục Trần bay lất phất.
Mục Trần hít sâu một hơi, nắm chặt tay. Hắc lôi lóe ra, da hắn tối đen đi, trên ngực hiện ra 4 lằn lôi văn.
"ầm ầm!"
Lôi Thần Thể thúc giục tối đa, linh lực như sấm sét giật khắp cơ thể hắn, đưa hắn vào trạng thái chiến đấu hung hãn nhất!
- Muốn chơi, thì ta chơi với ngươi, xem cuối cùng ai gục ngã trước!
Ánh mắt sắc lạnh như đao, hắn cười khục khặc như điên dại, bất chợt giậm châm phóng tới.
"Rầm!"
Lôi điện nổ vang, phản lực đẩy thân hình hắn lướt đi như gió.
Hạ Hầu cười khẩy, nháy mắt cũng lao lên, linh lực hùng hậu dâng lên như sóng lớn.
Ác chiến rốt cuộc bùng nổ.
-----o0o-----
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 4 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của baongoc