Hiên Tử Văn nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Hạo, nhất thời nói không nên lời. Không thể nào. Theo những kỹ năng mà hắn vừa mới sử dụng khi chế tạo Hồn Đạo Khí thì không thể nào là một Hồn Sư hệ Tinh Thần.
- Haha. Đây cũng chẳng phải là bí mật gì. Ta là Vũ Hồn Song Sinh. Một hệ Cường Công, một hệ Khống Chế. Hẳn là trong tài hiệu của quý viện đã có ghi lại.
Sau cuộc thi Đấu Hồn Đại Tái, Hoắc Vũ Hạo đã hiểu ra, thực lực của mình bày ra vào khi đó đã không còn là bí mật với học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư.
Hơn nữa, hắn là Hồn Sư hệ Tinh Thần, nên trực giác cực kỳ chuẩn xác, hắn có thể cảm nhận rõ ràng vị lão sư này không phải là người được phái đến áp chế mình hay sẽ gây bất lợi gì cho mình, hắn có lòng yêu thích Hồn Đạo Khí một cách cuồng nhiệt, làm trong đầu Hồn Đạo chợt nảy ra một ý tưởng.
- Hệ Tinh Thần? Hệ Cường Công?
Hai mắt Hiên Tử Văn lại sáng lên, hắn nắm lấy bả vai Hoắc Vũ Hạo, nói:
- Hồn Sư Vũ Hồn Song Sinh, còn cả hệ Tinh Thần, đây đúng là ông trời giúp ta! Thật tốt quá, thật tốt quá.
Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói:
- Hiên lão sư, ngài đừng kích động, có thể buông ta ra trước rồi nói sau không?
- A, thật ngại quá.
Hiên Tử Văn vì quá hưng phấn mà gương mặt hơi đỏ lên.
- Hệ Tinh Thần, đúng là không hổ danh đệ tử của học viện Sử Lai Khắc. Vũ Hạo, hiện nay Hồn Lực của ngươi cấp bao nhiêu rồi?
Chỉ trong tích tắc mà ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi, ra vẻ cứ như đã quen biết Hoắc Vũ Hạo từ rất lâu rồi.
- Cấp 40. Có điều hẳn ngài cũng biết, Hồn Thú hệ Tinh Thần khó tìm đến mức nào, mà Vũ Hồn hệ Tinh Thần lại còn là Vũ Hồn chủ tu của ta, cho nên, ta vẫn chưa phụ thêm Hồn Hoàn thứ tư, hiện giờ tạm thời vẫn là Hồn Tôn.
Hoắc Vũ Hạo nói thẳng sự thật, hắn thấy sự cuồng nhiệt trong mắt đối phương càng nhiều, ý tưởng vừa nghĩ ra lại càng thêm sinh động.
Hiên Tử Văn nhíu mày:
- Cấp 40 thì hơi thấp một chút. Phải chi 60 thì cũng có thể miễn cưỡng thử được.
Hoắc Vũ Hạo hết biết nói sao, không nhịn được hết tiếng nhắc nhở:
- Hiên lão sư, năm nay ta chỉ mới 14 tuổi. Không phải 24 tuổi.
- Ách… ta quên mất. Thôi được rồi. Bất kể thế nào, năng lực của ngươi đã chinh phục được ta. Không nói đâu xa, chỉ riêng kỹ năng Tinh Thần Tham Trắc của ngươi, dù ngươi chưa từng tiếp xúc Hồn Đạo Khí, ta cũng dám chắc có thể đào tạo ngươi trở thành một Hồn Đạo Sư đứng đầu. Vũ Hạo, ta muốn hỏi ngươi mấy câu.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu.
Hiên Tử Văn ngẫm nghĩ một lúc, trầm giọng nói:
- Thứ nhất, phạm vi của Tinh Thần Tham Trắc ngươi có không chế được không? Ý của ta là có thể thu nhỏ phạm vi để dò thám một cách chính xác hơn không?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu nói:
- Nếu một mình ta thì được. Còn cho mọi người thì không.
Hiên Tử Văn hài lòng gật đầu:
- Được thế là tốt lắm rồi. Dù sao Hồn Đạo Sư phải dựa vào bản thân mình cố gắng học tập và nghiên cứu, không thể dựa vào người khác để hoàn thành tác phẩm. Như vậy chẳng phải bị phụ thuộc rồi sao? Vấn đề thứ hai, Tinh Thần Tham Trắc của ngươi có thể len lỏi vào bên trong vật chất để cảm nhận sự thay đổi của nó không?
Hoắc Vũ Hạo đáp ngay lập tức:
- Có thể, nhưng chỉ ở một mức độ nhất định. Nói đơn giản thế này, mật độ càng lớn thì quá trình xâm nhập càng khó, giống như cơ thể con người, ta có thể cảm nhận được toàn vẹn. Nói cách khác, ta có thể thông qua Tinh Thần Tham Trắc cảm nhận được sự thay đổi của Hồn Lực trong cơ thể người.
Hiên Tử Văn hiển nhiên không ngờ Hoắc Vũ Hạo sẽ nói thẳng với mình như vậy, hắn không khỏi có chút bất ngờ, hơi gật đầu nói:
- Quả nhiên là một vũ hồn hệ Tinh Thần. Vấn đề cuối cùng, ta hi vọng ngươi bái ta làm thầy, rời học viện Sử Lai Khắc, gia nhập học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư. Ta biết yêu cầu này có chút quá đáng, nhưng nếu ngươi đồng ý gia nhập học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư thì ta cam đoan, ngươi có thể trực tiếp vào Minh Đức Đường, không cần phải sát hạch, hơn nữa còn toàn lực bồi dưỡng ngươi, để ngươi trở thành một Hồn Đạo Sư cực mạnh. Khi đó ngươi cũng có thể tiếp xúc đến nghiên cứu quan trọng nhất của chúng ta, ta dám chắc, thành quả nghiên cứu về Hồn Đạo Khí của Minh Đức Đường đã đi trước các đế quốc khác ít nhất vài thập niên.
Hoắc Vũ Hạo cười nhạt một tiếng, nói:
- Hiên lão sư, sau khi ta đến đây, ta công nhận những gì ngài vừa nói là hoàn toàn đúng. Vài thập niên thật là một con số không nhỏ. Nhưng ta muốn hỏi ngài, nếu có một ngày, Minh Đức Đường có thể nghiên cứu ra một loại Hồn Đạo Khí có thể uy hiếp được Hồn Sư cường đại nhất thì sẽ thế nào? Đế quốc Nhật Nguyệt có còn im hơi lặng tiếng giống như bây giờ không?
- Cái này…
Hiên Tử Văn nhíu mày, hắn có chút không kiên nhẫn.
- Đây không phải là vấn đề mà những người nghiên cứu chúng ta cần quan tâm, ta chỉ quan tâm chuyện làm thế nào để nghiên cứu ra Hồn Đạo Khí cường đại, dễ ứng dụng, hoặc sáng tạo ra Hồn Đạo Khí mới.
Hoắc Vũ Hạo khẽ than:
- Đấy bởi vì đây là quốc gia của ngài, nhưng nó lại không phải là quê hương của ta, ta không muốn vì lòng ham muốn của mình với Hồn Đạo Khí mà đẩy chiến tranh dần trở nên lớn hơn, từ đó ảnh hưởng đến người dân vô tội.
Hiên Tử Văn có chút khinh thường nói:
- Ngươi cũng đừng tự tin quá, dựa vào một mình ngươi mà có thể đẩy chiến tranh lớn hơn sao?
Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc nói:
- Có lẽ sức của một mình ta thì nhỏ bé, nhưng ta cũng tuyệt đối không đem phần sức lực này cống hiến cho nước đối địch. Xin ngài thứ lỗi. Hiện giờ, nếu ngài muốn làm sư phụ ta, thì điều kiện cũng chỉ là ngài có muốn dạy dỗ một đứa đồ đệ như ta hay không.
Sắc mặt Hiên Tử Văn có chút khó coi, hắn không thể không công nhận, cậu học viên của học viện Sử Lai Khắc lần này đến đây đã làm hắn cực kỳ động tâm. Tuy về mặt hiểu biết và nghiên cứu Hồn Đạo Khí, tên nhóc này chẳng đáng là gì. Nhưng bản thân khá nhạy bén, nền tảng cũng vững, cộng thêm Vũ Hồn hệ Tinh Thần nữa, tất cả có thể nói là được trời cao ưu ái.
Hiên Tử Văn thở dài nói:
- Thật đáng tiếc. Có điều, ta vẫn vui lòng dạy dỗ ngươi. Nhưng những gì vấn đề chủ chốt thuộc về Minh Đức Đường thì ta không có biện pháp. Đương nhiên, nếu ngươi muốn dùng thành quả nghiên cứu của ngươi để trao đổi thì hẳn là có thể thương lượng.
Nói đến đây, hắn cười cười với vẻ ngượng ngùng.
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Hiên lão sư, ngài có nghĩ một ngày nào đó mình sẽ rời khỏi đây không?
Hiên Tử Văn lặng người một lúc, lắc đầu nói:
- Không. Tại sao ta phải đi? Từ nhỏ, lý tưởng của ta là trở thành một Hồn Đạo Sư cao cấp nhất, chế tạo được Hồn Đạo Khí mà ngay cả người dân bình thường cũng có thể sử dụng, thay đổi được cuộc sống của họ, thậm chí là cả thế giới này. Trên đại lục, chỉ có Minh Đức Đường mới có thể cung cấp đầy đủ điều kiện phục vụ nghiên cứu của ta. Học viện Sử Lai Khắc các ngươi tuy rất mạnh về mặt đào tạo Hồn Sư nhưng phương diện này lại kém quá xa.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Ta không có ý thuyết phục ngài gia nhập vào học viện Sử Lai Khắc, ta chỉ muốn hỏi xem nếu ngài đã muốn có thành quả nghiên cứu của ta như vậy, chi bằng gia nhập vào Tông Môn của ta. Vì thành quả nghiên cứu của ta chính là kết hợp với tuyệt học trong Tông Môn mà ra, không phải thuộc về riêng bản thân ta.
Hiên Tử Văn lại ngẩn người, hỏi theo phản xạ:
- Ngươi có Tông Môn? Tông Môn của ngươi là gì?
Hoắc Vũ Hạo đáp:
- Đường Môn, không biết ngài có từng nghe qua hay không?
Hiên Tử Văn suy nghĩ một chút, nói:
- Chính là Đường Môn đã sáng tạo ra ám khi? Là Đường Môn ở đế quốc Thiên Đấu ngày trước?
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, có chút kinh ngạc nói:
- Ngài biết cả đế quốc Thiên Đấu?
Hiên Tử Văn đáp:
- Đương nhiên là biết, vì ta vốn đến từ đế quốc Thiên Đấu. Ngày xưa, cha mẹ ta là người ở đấy, sau này mới di cư đến đế quốc Nhật Nguyệt.
Nghe hắn nói thấy, Hoắc Vũ Hạo lại càng động tâm:
- Vậy ngài có bằng lòng gia nhập Đường Môn hay không?
Hiên Tử Văn hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi đang nằm mơ hay muốn lừa ta đấy hả? Theo ta biết, Đường Môn đã sớm không còn tồn tại nữa. Cho dù còn, cũng cực kỳ nhỏ yếu, chẳng lẽ ngươi nghĩ nó có thể cung cấp đầy đủ điều kiện và kinh phí cho nghiên cứu của ta sao?
Hoắc Vũ Hạo có thể cảm nhận được trong lời nói của hắn có chút khinh thường, lòng bỗng dưng cảm thấy tức giận, nhưng hắn vẫn hít sâu một hơi, bình tĩnh lại tâm trạng, hắn công nhận, hiện giờ Đường Môn đã suy sụp, thật sự suy sụp.
- Đúng, hiện giờ Đường Môn chưa đủ điều kiện xứng đáng với một Hồn Đạo Sư đứng đầu như ngài. nhưng, ta và ngài đánh cuộc một lần xem thế nào. Nếu trong vòng mười năm tới, Đường Môn quật khởi, có đủ điều kiện phục vụ nghiên cứu của ngài, ngài sẽ gia nhập Đường Môn?
Hiên Tử Văn nói:
- Ngươi vẫn chưa hiểu những gì mà ta theo đuổi. Ta không cần tiền, chính xác hơn là không cần gì cả, ta chỉ quan tâm đến thế giới Hồn Đạo Khí đầy kỳ diệu mà thôi. Tựa như nghiên cứu vừa rồi của ngươi vậy. Nếu ngươi có thể nghiên cứu ra mười dạng như vậy nữa, ta sẽ gia nhập Đường Môn, thế nào?
Hoắc Vũ Hạo giơ tay phải lên, đưa đến trước mặt Hiên Tử Văn.
Hiên Tử Văn giật mình sửng sốt:
- Muốn làm gì?
Hoắc Vũ Hạo hùng hồn nói:
- Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy. Một lời đã định. Chúng ta đập tay lập thệ.
Hiên Tử Văn bật cười nói:
- Ngươi nghĩ mình có thể nghiên cứu ra được mười loại như vậy sao? Ta công nhận ngươi rất may mắn, nhưng những thứ ấy, có thể Hồn Đạo Sư cả đời cũng đừng mong làm ra được một loại, nói chi là mười.
Hai mắt Hoắc Vũ Hạo sáng rực nhìn Hiên Tử Văn nói:
- Hiên lão sư, có nghiên cứu được hay không là chuyện của ta, ta chỉ muốn hỏi ngài, nếu ta thành công thì ngài có giữ lời hay không?
Ý cười trong ánh mắt của Hiên Tử Văn dần biến mất, hắn trầm giọng nói:
- Nếu có một ngày ngươi thật sự làm được, hơn nữa mười loại đều không giống nhau, ta sẽ gia nhập Đường Môn.
Bốp, bốp, bốp.
Ba chưởng, lập thệ.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
Sau khi đập tay ba cái, ánh mắt Hiên Tử Văn nhìn Hoắc Vũ Hạo cũng theo đó mà thay đổi, trong mắt hắn, Hoắc Vũ Hạo đã có cái gì đó không còn giống với trẻ em nữa, vì hắn cảm nhận được Hoắc Vũ Hạo không chỉ nói một cách đơn giản như vậy, ánh mắt đầy tự tin và kiên quyết ấy làm lòng người kinh hãi.
- Tốt lắm, chúng ta bắt đầu lịch học hôm nay, hi vọng ngươi sẽ càng mang đến nhiều niềm vui lẫn kinh ngạc cho ta. Có điều, ta cũng phải nhắc ngươi một chuyện, cho dù ngươi có thể nghiên cứu ra mười loại ấy nhưng cũng không được quá lâu, chẳng may khi ấy ta đã lớn tuổi, chưa chắc sẽ còn lòng nhiệt huyết vì lý tưởng thế này nữa đâu.
Hiên Tử Văn đúng là có niềm đam mê với Hồn Đạo Khí, nhưng không có nghĩa hắn là một người mù quáng. Nghiên cứu của Hoắc Vũ Hạo đã làm hắn cảm động, nhưng tuyệt đối không phải là niềm xúc động vô điều kiện.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu, mỉm cười nói:
- Hiên lão sư, chúng ta bắt đầu học thôi, ta đã thông qua kiểm tra của ngài, từ giờ, ta là đệ tử của ngài.
Hiên Tử Văn gật đầu nói:
- Được, vậy thì bắt đầu. Ta thấy nền tảng của ngươi khá vững chắc, bản thân còn là Hồn Sư hệ Tinh Thần khá đặc biệt, những kỹ xảo chế tạo Hồn Đạo Khí ta không nói thêm nữa, đầu tiên ta giảng giải một chút về mặt lý thuyết. Chỉ có hiểu đúng, lý lẽ chính xác thì khi bắt đầu nghiên cứu mới tránh lạc vào đường vòng.
- Ngươi nói cho ta nghe, Hồn Đạo Khí là gì?
Hiên Tử Văn nghiêm túc hỏi.
Hoắc Vũ Hạo đáp:
- Là những dụng cụ lấy Hồn Lực của Hồn Sư làm vật dẫn, nó có thể là vũ khí nhưng cũng có thể là vật dụng được dùng trong cuộc sống bình thường.
Đây là một đáp án theo tiêu chuẩn, ngay khi vừa bắt đầu học tập chế tạo Hồn Đạo Khí hắn đã biết.
Nhưng nghe xong câu trả lời của hắn, Hiên Tử Văn lại thất vọng lắc đầu.
- Ta phải công nhận, về phương diện Hồn Đạo Khí, học viện Sử Lai Khắc các ngươi đúng là đã bị bỏ lại rất xa. Ta sẽ nói cho ngươi một định nghĩa mới, ngươi phải nhớ cho kỹ. Hồn Đạo Khí là gì? Hồn Đạo Khí không hề có liên quan gì đến Hồn Sư, ý nghĩa quan trọng nhất của sự phát triển Hồn Đạo Khí là thúc đẩy sự tiến bộ của xã hội loài người.
- Nói cách khác, nghiên cứu Hồn Đạo Khí là vì muốn nhanh chóng thúc đẩy sự tiến bộ của xã hội loài người, để loài người càng trở nên mạnh mẽ hơn. Ta luôn tin, trong tương lai không xa, một ngày nào đó, con người có thể nhờ vào Hồn Đạo Khí mà chinh phục một chủng tộc nào đó, thậm chí là vươn xa ra thế giới khác nữa. Tầm nhìn của chúng ta còn quá nhỏ bé, nhưng theo quá trình phát triển của Hồn Đạo Khí, con người chúng ta cũng không dậm chân tại chỗ. Ngươi có bao giờ nghĩ đến chuyện, một ngày nào đó, dù con người không có một chút Hồn Lực nào cũng có thể nhờ vào Hồn Đạo Khí mà liệp sát được Hồn Thú mười vạn năm?
Hoắc Vũ Hạo nghiêm túc ghi nhớ mỗi câu nói của Hiên Tử Văn, lúc này hắn đã cảm nhận được cảm giác của Hiên Tử Văn khi nhìn thấy kiện Gia Cát Thần Nỏ mà hắn đã chế tạo.
Chỉ cần vài câu nói đơn giản, Hiên Tử Văn liền hoàn toàn thay đổi sự hiểu biết về Hồn Đạo Khí của hắn, đây hoàn toàn là những cấp bậc hoàn toàn chênh lệch.
- Trong mấy ngàn năm gần đây, sự tiến bộ của con người vô cùng chậm chạp. Ta tin chắc, nếu không có sự va chạm với đại lục Nhật Nguyệt. Tốc độ tiến bộ của đại lục Đấu La còn giảm dần đi nữa. Thậm chí là hiện nay, ba đế quốc còn lại của đại lục Đấu La cũng chưa hoàn toàn coi trọng Hồn Đạo Khí. Nếu không tính đến trường hợp tồn tại Hồn Sư cấp bậc cao nhất, ta dám chắc hiện tại, đế quốc Nhật Nguyệt hoàn toàn có thể nhờ vào Hồn Đạo Khí mà thống nhất đại lục. Đây là sự chênh lệch của nền văn minh.
- Có điều, hiện nay, vấn đề nghiên cứu Hồn Đạo Khí đã vấp phải chướng ngại, nguyên nhân vô cùng đơn giản, nó đến từ chính Hồn Sư.
- Vì ngày xưa, khi mới bắt đầu nghiên cứu Hồn Đạo Khí đều dựa trên mục đích người sử dụng là Hồn Sư, hơn nữa cần phải dùng Hồn Lực thúc dục mới có thể sử dụng. Cho nên mấy ngàn năm qua, tất cả các nghiên cứu đều đi theo con đường này. Từ đấy dần dần trở thành một sai lầm lớn dẫn đến việc Hồn Đạo Khí không thể phổ biến rộng rãi. Dù sao Hồn Sư chỉ là một lớp người tinh anh, là một số lượng cực ít, chứ không phải là đại đa số dân chúng bình thường. Nếu Hồn Đạo Khí tiếp tục phát triển mà vẫn không thể phổ biến vào tầng lớp bình dân, thì vĩnh viễn không thể thật sự thúc đẩy sự phát triển của loài người. Hồn Đạo Khí càng mạnh thì càng cần Hồn Sư có thực lực mạnh mẽ sử dụng, loại logic thiếu muối này chính là lý do khiến những nghiên cứu về Hồn Đạo Khí gặp trở ngại. Giải pháp duy nhất của chúng ta là tìm ra cách để chế tạo ra Hồn Đạo Khí mà con người cũng có thể sử dụng. Đó là nguyên nhân tại sao khi ta nhìn thấy kiện Hồn Đạo Khí của ngươi lại không thể giữ được bình tĩnh.
- Tuy ngươi chưa thể hoàn toàn giải quyết được vấn đề nhưng ít ra có thể để Hồn Sư làm người trung gian bổ sung năng lượng vào vật dẫn, sau đó, kiện Hồn Đạo Khí kia ngay cả người bình thường cũng có thể dùng. Đây mới là cái thu hút sự chú ý của ta nhất chứ không phải uy lực của nó. Nói cách khác, vấn đề quan trọng nhất là phương pháp mà ngươi đã dùng để thông qua đó thực hiện quá trình bổ sung năng lượng. Cho nên, nếu ngươi muốn lay chuyển ta, vậy thì phải nghiên cứu làm cách nào có thể phổ biến được Hồn Đạo Khí. Tạm thời, trong các phương diện nghiên cứu chỉ có Định Trang Hồn Đạo Khí là đạt được chút thành công. Có điều, phí tổn cho việc chế tạo vẫn còn quá cao, nhất là Định Trang Hồn Đạo Khí cấp cao, ngay cả Minh Đức Đường hiện nay cũng rất ít chế tạo. Đế quốc Nhật Nguyệt cũng chỉ có một sư đoàn được trang bị Định Trang Hồn Đạo Khí mà thôi.
Hiên Tử Văn nói đến đây dường như nhận ra mình đã lỡ lời, gượng cười nói:
- Câu cuối ngươi cứ xem như chưa nghe thấy.
Hoắc Vũ Hạo hiểu ý mỉm cười, không lên tiếng, tập trung tinh thần nghe Hiên Tử Văn giảng dạy.
Lúc này Hiên Tử Văn đã hoàn toàn rơi vào trạng thái hưng phấn, hắn thao thao bất tuyệt giảng giải hết những gì hắn biết về Hồn Đạo Khí, và một số nguyên lý của một vài kiện Hồn Đạo Khí nữa. Hoắc Vũ Hạo giống như một bờ biển khô không ngừng hấp thu những kiến thức ấy, nhờ vào trí nhớ kinh người của mình, hắn hoàn toàn có thể dễ dàng ghi nhớ những nội dung kia vào đầu của mình.
Về phương diện nghiên cứu Hồn Đạo Khí, Hiên Tử Văn quả thật khiến Hoắc Vũ Hạo phải khâm phục.
Đồng dạng là Hồn Đạo Sư cấp A, nhưng cảm giác của hắn và Phàm Vũ hoàn toàn khác biệt. Phàm Vũ vừa đáng tin cậy lại chậm rãi giảng dạy, củng cố kiến thức của hắn, thế nên căn cơ của hắn mới vững chắc như vậy.
Mà Hiên Tử Văn lại hoàn toàn ngược lại, hắn như một con thiên mã hành không (ngựa thần lướt gió tung mây), cả người tràn đầy sức sáng tạo. Nghiên cứu của hắn rất ít khi tập nghiêng về phía chiến tranh, một số lý thuyết trong đó đã giúp Hoắc Vũ Hạo nhìn nhận được rõ ràng hơn các vấn đề mà ngày xưa Hoắc Vũ Hạo không hiểu được hoặc có chút mờ mịt, tuy chưa hoàn toàn thông hiểu nhưng ít nhất con đường đã bằng phẳng, rộng rãi hơn nhiều.
Cùng giảng dạy về Hồn Đạo Khí, nhưng sự chênh lệch rõ ràng không nhỏ, ngày trước khi học tập tại học viện Sử Lai Khắc, Hoắc Vũ Hạo chỉ toàn phải ghi nhớ càng nhiều các trận pháp trung tâm càng tốt, nhưng phương pháp giảng dạy của Hiên Tử Văn hoàn toàn khác biệt. Hắn không lấy bản vẽ cho Hoắc Vũ Hạo xem, mà chỉ giảng dạy một số khái niệm, lý lẽ mới về Hồn Đạo Khí. Theo như Hiên Tử Văn nói, giáo viên tuyệt đối không thể dẫn dắt học sinh của mình đi theo lối mòn sáo rỗng, mà chỉ dạy về mặt lý thuyết và những thứ căn bản, rồi từ đó để bọn chúng tự đổi mới, tự tạo ra Hồn Đạo Khí thuộc về riêng mình.
Đây là lý do tại sao cách thức Hoắc Vũ Hạo làm bài kiểm tra đã khiến Hiên Tử Văn kinh ngạc đến thế.
Càng nghe Hiên Tử Văn giảng, Hoắc Vũ Hạo càng cảm thấy mình giống như lại một lần nữa bước vào thế giới tri thức của Hồn Đạo Sư, nội dung và tình huống không hề thay đổi, nhưng đầu óc của hắn được hoạt động một cách tối đa, ngẫu nhiên có một số vấn đề không hiểu, Hiên Tử Văn đều giải thích một cách cụ thể. Nháy mắt sau, một canh giờ đã lặng lẽ trôi qua. Hiên Tử Văn bắt đầu cảm thấy có chút mệt mỏi nhưng Hoắc Vũ Hạo vẫn cực kỳ phấn chấn, đây là một trong những ưu đãi khác của Hồn Sư hệ Tinh Thần.
“Két”, cửa phòng thí nghiệm bật mở, đánh thức Hoắc Vũ Hạo đang đắm chìm trong biển trí thức mênh mông, hắn theo phản xạ nhìn về hướng cửa lớn.
Ban đầu chỉ định nhìn rồi thôi, nhưng nháy mắt sau, ánh mắt liền động lại, rốt cuộc cũng không quay đầu về.
Kia là một cô gái, dáng vẻ lim dim như vừa mới thức dậy, nhưng dung mạo lại cực kỳ xinh đẹp khiến một người đã gặp không ít mỹ nữ như Hoắc Vũ Hạo cũng có chút thất thần.
Cô gái ấy khoảng chừng mười bảy, mười tám tuổi, mái tóc đen dài, đôi mắt to linh động, làn da trắng nõn. Bộ đồng phục mà cô đang mặc dường như còn tôn thêm dáng người mỹ lệ của cô, có thể cô không đẹp như Giang Nam Nam, nhưng lại có khí chất thu hút hấp dẫn ánh nhìn của người khác.
- Lão sư, người đến sớm vậy, thật hiếm thấy nha.
Cô gái ấy dường như không hề trông thấy Hoắc Vũ Hạo, uể oải chào Hiên Tử Văn, Sau đó thong thả bước về phía bàn thí nghiệm, hai tay đặt xuống bàn rồi gục xuống, phảng phất còn có cảm giác như gục ngã.
- Khụ khụ.
Hiên Tử Văn ho khan hai tiếng.
- Quất Tử, đừng ngủ, không thấy ở đây còn có người mới sao?
Cô gái bị hắn gọi là Quất Tử vẫn nằm im ngủ gục trên bàn, tay phải quơ quơ như kiểu đuổi ruồi đuổi muỗi.
- Đừng ồn, để ta ngủ một chút, ngài cũng biết đêm qua ta thức khuya đến chừng nào mà.
Giọng nói mềm mại uể oải của cô mang đến cho người nghe một cảm giác ngứa ngáy kỳ lạ.
Hiên Tử Văn có chút bất đắc dĩ nói:
- Quên đi, mặc kệ con bé, nó lúc nào cũng vậy. Cô bé đó tên là Quất Tử, cũng là đệ tử của ta, sau này ngươi có thể gọi cô bé đó là học tỷ, hoặc gọi thẳng tên cũng được. Tối qua cô bé nghiên cứu Hồn Đạo Khí đến nửa đêm, cho nên lúc này mới như vậy. Tổng cộng ta hướng dẫn bốn học viên, ba người còn lại đều đang ra ngoài rèn luyện, chừng mấy ngày nữa mới trở về.
- Ra ngoài rèn luyện? Hồn Đạo Sư cũng cần ra ngoài rèn luyện sao?
Hoắc Vũ Hạo tò mò hỏi.
Hiên Tử Văn nói:
- Đương nhiên là cần rèn luyện, thí nghiệm dù sao cũng chỉ là thí nghiệm, một số nghiên cứu cần phải ra ngoài làm thử mới biết có hoàn thành hay không. Trước đó ta đã hướng dẫn bọn họ làm một loại Hồn Đạo Khí, ba đứa nhóc ấy ra đã đem ra ngoài thử nghiệm. Sau này có lẽ ngươi cũng gặp tình huống này.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
- Còn nữa, Hồn Lực của ngươi đã đến cấp 40, tốt nhất nên phụ thêm Hồn Hoàn, để Hồn Lực bị ngừng lại là tối kỵ của Hồn Đạo Sư. Tuy ta không muốn nhưng cũng phải công nhận, tạm thời trong giai đoạn này, Hồn Đạo Khí cường đại phải cần Hồn Đạo Sư cường đại sử dụng.
Hoắc Vũ Hạo gượng cười nói:
- Không phải ta không muốn phụ thêm Hồn Hoàn, mà vì Hồn Thú thuộc hệ Tinh Thần quá hiếm thấy. Nếu không cũng không để đến lúc này.
Hiên Tử Văn suy nghĩ một lúc nói:
- Hiếm thấy không có nghĩa là không có. Tuy số lượng và chất lượng Hồn Thú ở đế quốc Nhật Nguyệt chưa chắc có thể so được với Tinh Đấu Đại Sâm Lâm cạnh học viện Sử Lai Khắc các ngươi. Nhưng ở nơi khác nhau, Hồn Thú cũng khác biệt. Nếu có cơ hội ta sẽ giúp ngươi tìm Hồn Hoàn thích hợp.
- Cám ơn ngài, Hiên lão sư.
Hoắc Vũ Hạo chân thành cảm tạ, tuy hắn không hề nghĩ Hiên Tử Văn có thể tìm được Hồn Thú thích hợp, nhưng hắn vẫn rất biết ơn với lòng tốt của vị lão sư này.
Hiên Tử Văn xem giờ, nói:
- Được rồi, không còn sớm nữa, hôm nay đến đây thôi. Khi trở về ngươi suy nghĩ lại những gì hôm nay ta đã dạy, có thể sáng tạo ra những gì thì phải dựa vào bản thân ngươi.
- Dạ.
Hoắc Vũ Hạo gật đầu.
Hiên Tử Văn bước đến cạnh Quất Tử, đột nhiên hét lên:
- Ăn cơm.
- A! Ăn cơm, ăn cơm, đi nhanh lên, có tôm tươi ram mặn, nếu không nhanh bị người ta tranh mất.
Cô gái xinh đẹp một giây trước còn lim dim mơ màng, một giây sau đã bật dậy, làm Hoắc Vũ Hạo kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm nhìn chằm chằm bóng lưng chạy như bay ra khỏi phòng thí nghiệm. Hệt như một mũi tên vừa thoát khỏi dây cung vậy.
Nhìn dáng vẻ của cô nàng, Hiên Tử Văn nhất thời bật cười ha hả.
Không lâu sau, Quất Tử đùng đùng nổi giận quay trở về, vừa vào phòng liền bay thẳng về phía Hiên Tử Văn.
- Ngài gạt người. Sao lại gạt người thế hả? Ta đè chết ngươi.
Cô vừa dứt lời, một luồng ánh sáng màu vàng không ngừng bay ra từ tay cô.
Lúc mới bắt đầu, Hiên Tử Văn có thể đỡ được mấy cái, nhưng tích tắc sau đã bắt đầu luống cuống tay chân, cười ha hả nói:
- Vũ Hạo, còn không mau đến đây giúp đỡ.
Với ánh mắt của Hoắc Vũ Hạo, Quất Tử vừa bắt đầu hắn đã nhìn ra cái vừa xuất hiện đúng thật cũng là Quất Tử (quả quýt), mà mỗi quả quýt ấy đều vô cùng mọng nước. Xem ra cô nàng có vũ hồn Quất Tử này là một Khí Hồn Sư hệ Thực Vật.
Hoắc Vũ Hạo vừa ra tay, hoàn toàn khác hẳn với Hiên Tử Văn ban nãy. Hắn cũng không phóng thích ra vũ hồn nhưng nháy mắt lần lượt chụp được tất cả quả quýt đang bay đến, không bỏ sót một quả nào.
- Ấy.
Mãi đến lúc này, cô nàng Quất Tử mới phát hiện trong phòng thí nghiệm vẫn còn một người nữa, dừng tay hỏi:
- Ngươi là ai?
Lúc này Hiên Tử Văn mới công khai bước đến cạnh Hoắc Vũ Hạo, nói:
- Đây là niên đệ mới của ngươi, sau này cũng sẽ theo ta học tập.
Dáng người Hoắc Vũ Hạo có thể xem là khá cao lớn hơn bạn đồng lứa, cộng với khí chất trầm ổn, trông hắn thật giống với thanh niên độ mười bảy, mười tám tuổi.
Quất Tử vẫy tay chào hắn, sau đó đùng đùng nổi giận bước đến trước mặt Hiên Tử Văn:
- Hiên lão sư, ngài lại lừa người. Sau này ngài còn như thế nữa là ta yêu cầu đổi lão sư đấy,
Hiên Tử Văn cười to nói:
- Ai bảo người trời sinh đã thích ăn hàng? Nếu ngươi không như thế thì ai mà thèm lừa. Sau này nếu ta không có ở đây, cậu bé này có vấn đề gì ngươi phải giúp đỡ, biết không? Hắn là Hoắc Vũ Hạo.
Hoắc Vũ Hạo bước về trước vài bước, cung kính nói:
- Chào Quất Tử học tỷ,
Lúc này Quất Tử mới cẩn thận quan sát hắn, nói:
- Ta không có nhiều thời gian rảnh như thế, ta phải nghiên cứu vấn đề của ta nữa. Được rồi, ta đi đây, đói quá. Sáng giờ chưa kịp ăn gì cả.
Cô nàng vừa nói vừa vẫy tay, lại một lần nữa rời khỏi phòng thí nghiệm.
Hiên Tử Văn có chút xấu hổ quay sang giải thích với Hoắc Vũ Hạo.
- Không khí học tập ở đây tương đối nhẹ nhàng. Ngươi đừng thấy học tỷ của ngươi như thế, nhưng cô bé cực kỳ có thiên phú về phương diện Hồn Đạo Khí. Cô bé đã đủ điều kiện là một Hồn Đạo Sư cấp năm rồi. Chỉ
vì tu vi hơi kém một chút mà thôi.
Hoắc Vũ Hạo đột nhiên nghĩ đến một vấn đề:
- Hiên lão sư, ta đã gặp không ít đệ tử của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, ta phát hiện dường như bọn họ còn bé mà tu vi hồn lực không hề thấp. Dưới hai mươi tuổi mà đạt cấp 60 không hề hiếm thấy. Đây chẳng lẽ đều dựa vào thiên tài địa bảo sao? Như thế thật quá kinh khủng.
Hiên Tử Văn thở dài nói:
- Đấy là do đốt cháy giai đoạn. Học viện vì bồi dưỡng một số đệ tử có thiên phú về phương diện chế tạo Hồn Đạo Khí sẽ dùng biện pháp đặc biệt để giúp bọn chúng tăng tu vi, nhưng số người được phép dùng thiên tài địa bảo thì cực kỳ ít. Đấy là phương pháp có tác dụng phụ, ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển trong tương lai. Cái này ngươi nghe xong thì thôi, đây là chuyện cơ mật.
Hiên Tử Văn nói xong cũng rời đi, trong phòng thí nghiệm chỉ còn mỗi Hoắc Vũ Hạo. Hoắc Vũ Hạo ngồi thẳng xuống mặt đất, khoanh chân minh tưởng.
Hắn minh tưởng không chỉ suy ngẫm những gì Hiên Tử Văn vừa dạy, mà đồng thời cũng ghi nhớ mỗi kết cấu, trận pháp trung tâm của các kiện Hồn Đạo Khí đã thành phẩm trong căn phòng này. Tuy nhiên, hắn sao chép xong cũng không vẽ ngay ra giấy, vì hắn không biết tại đây có Hồn Đạo Khí nào dùng để giám sát mình hay không.
Khi hắn hoàn thành quá trình này, chuẩn bị đến nhà ăn dùng cơm thì cửa phòng thí nghiệm bật mở, Quất Tử đã trở lại.
- Quất Tử học tỷ.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo có chút mệt mỏi, hắn chào Quất Tử một tiếng.
Quất Tử vẫy tay, rồi đưa một thẻ bài trông như được làm bằng thủy tinh cho Hoắc Vũ Hạo.
Quất Tử nói:
- Thật là phiền phức. Đây là thẻ bài Hiên lão sư bảo ta đưa cho ngươi, có nó thì ngươi có thể tự do ra vào phòng thí nghiệm này. Chúng ta cũng không có nhiều quy tắc, chỉ cần nghiên cứu chế tạo Hồn Đạo Khí của mình, có vấn đề gì thì đi hỏi Hiên lão sư. Được rồi, ta về bổ sung năng lượng, chiều lại tiếp tục nghiên cứu.
Nói xong, cô nàng che miệng ngáp một cái, xoay người đi ra ngoài.
Đi chưa được hai bước, cô bỗng dừng lại, quay đầu hỏi Hoắc Vũ Hạo.
- Hoắc Vũ Hạo đúng không? Ban nãy ngươi làm cách nào đón được mấy quả quýt kia?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đấy là một loại kỹ xảo, của tông môn ta.
Quất Tử tò mò nói:
- Tông Môn của ngươi là gì?
Hoắc Vũ Hạo nói:
- Đường Môn.
Quất Tử có chút mù mờ nói:
- Chưa từng nghe qua. Chơi vui không?
Hoắc Vũ Hạo thật hết biết nói sao.
- Học tỷ, một Tông Môn thực sự không thể dùng hai chữ chơi đùa để hình dung được.
Quất Tử hừ một tiếng, nói:
- Không vui thì thôi. Ta đi đây.
Nói xong cô lại xoay người đi.
Hoắc Vũ Hạo ăn một bữa trưa đơn giản, chiều lại đến phòng thí nghiệm, có điều đều không gặp Hiên Tử Văn hay Quất Tử.
Hắn nhớ lại những gì Hiên Tử Văn đã dạy mình vào buổi sáng, liền bắt đầu thử chế tạo một vài món Hồn Đạo Khí. Hồn Đạo Khí hắn chế tạo rất bình thường nhưng lại là đồ có giá trị cao. Bình Sữa cấp bốn.
Bình Sữa là loại Hồn Đạo Khí có nhu cầu khá cao, nhưng cực kỳ khó chế tạo, trận pháp trung tâm vô cùng rườm rà. Hiện giờ Hoắc Vũ Hạo chỉ thử sửa trận pháp xem có thể đơn giản lại một chút không.
Hắn bắt đầu làm được chừng nửa canh giờ thì Quất Tử đến. Khi cô thấy Hoắc Vũ Hạo ở bên này chế tạo Hồn Đạo Khí cũng không để ý nhiều lắm, cô bước về phía bên kia bàn thí nghiệm bắt đầu làm việc của mình, cô cũng làm về trận pháp trung tâm.
Các giác quan của Hoắc Vũ Hạo vô cùng nhạy, lúc Quất Tử bước vào hắn đã phát hiện, Tinh Thần Tham Trắc lặng lẽ xuất hiện, quan sát từng động tác của vị học tỷ.
Tuy ấn tượng của hắn với Hiên Tử Văn đã tốt hơn nhiều nhưng hắn biết vì mình là người của học viện Sử Lai Khắc, nên e khó mà học được những gì quan trọng. Cho nên, hắn muốn trước hết cố gắng dành thời gian học được cái gì thì học.
Ấn tượng đầu tiên của Quất Tử với Hoắc Vũ Hạo là xinh đẹp, tự nhiên và hơi khác người. Nhưng tích tắc sau, khi cô nàng bắt đầu tiến vào trạng thái thực nghiệm, dường như đã biến thành một người khác hẳn. Cô hoàn toàn tập trung tinh thần, chăm chú làm việc, không hề quan tâm đến mọi chuyện xung quanh. Trận pháp cô làm so ra còn muốn rườm rà hơn cả của Hoắc Vũ Hạo. Với những gì Hoắc Vũ Hạo, hắn hoàn toàn không đoán ra được tác dụng của trận pháp này. Đương nhiên đây cũng vì Quất Tử chỉ mới bắt đầu khắc.
Quất Tử đã hoàn toàn tiến vào trạng thái tập trung cao độ, căn bản cô không cảm nhận được Hoắc Vũ Hạo đã bước đến sau lưng mình, tay trái cô cầm một khối kim loại dạng bạc, tay phải cầm một thanh đao khắc khá kỳ lạ. Chuôi đao này giống như một khối thủy tinh trong suốt, chuôi đao màu như vỏ quýt, nương theo đó về phía lưỡi đao, màu sắc cũng dần nhạt hơn, đến phần lưỡi đao thì màu sắc đã gần như trong suốt rồi.
Nương theo năm ngón tay của cô, thanh đao khắc màu vỏ quýt như một ngọn lửa bùng cháy, nhảy múa theo từng động tác của cô.
Phàm Vũ từng nói với Hoắc Vũ Hạo, Hồn Đạo Sư khác nhau, khi khắc trận pháp trung tâm thì cũng có thói quen sử dụng đao khắc không giống nhau. Nhưng phàm là người có thể trở thành Hồn Đạo Sư cao cấp đều có phong cách của riêng mình.
Hiện giờ, Hoắc Vũ Hạo còn đang trong quá trình được phong cách của chính mình, mà trên người Quất Tử, hắn đã thấy cô hình thành được một phong cách riêng biệt.
Quá trình Quất Tử sử dụng đao khắc mang đến cho người ta một cảm giác thật nhẹ nhàng, thanh đao màu vỏ quýt như một ngọn lửa lượn lờ, không hề ngừng lại một chút nào, tựa như nước chảy mây trôi, sinh động thoát tục. Theo từng nét đao của cô, từng mảnh kim loại không ngừng rơi ra, nhưng tuyệt đối không hề lay động bay đi, hoa văn ấy mang đến cho người ta một cảm giác như người chế tác có tay nghề vô cùng điêu luyện vậy.
Hai người cứ thế người đứng làm, người im lặng chăm chú nhìn. Thời gian theo đó lặng lẽ trôi qua.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
Sắc trời bên ngoài dần dần tối, ánh đèn dịu nhẹ trong phòng thí nghiệm cũng tự động sáng lên, duy trì ánh sáng đầy đủ cho căn phòng. Nhưng bất kể là Hoắc Vũ Hạo hay Quất Tử đều không phát hiện ra sự thay đổi này.
Một người chuyên tâm chế tạo, người kia thì chăm chú đứng nhìn.
Đối với Hoắc Vũ Hạo, thu hoạch của ngày hôm nay thật phong phú, buổi sáng, hắn được Hiên Tử Văn chỉ điểm về mặt lý luận, nhưng đối với hắn, mấy canh giờ buổi chiều này lại càng quan trọng hơn.
Có câu, lý thuyết phải kết hợp với thực hành, những gì Quất Tử làm tương đương với việc dạy hắn một khóa thực hành miễn phí, chứng minh cho phần nội dung mà Hiên Tử Văn đã giảng dạy ban sáng, một con đường hoàn toàn mới của Hồn Đạo Sư dần dần mở ra trước mặt hắn.
Không biết đã qua bao lâu, Quất Tử thở dài một hơi:
- Aiz, cuối cùng cũng xong.
Lúc này, khối kim loại bằng bạc đã gần như trở thành một cái hạt nhân có khắc pháp trận hình vuông. Pháp trận ấy có đủ các loại đường nét ngang, dọc, xiên, cong, nếu không phải Hoắc Vũ Hạo tận mắt nhìn thấy, e là khó mà tưởng tượng được những đường nét trên đều được khắc bằng tay, mà không có dụng cụ trợ giúp nào.
- Sao ngươi không dùng dụng cụ trợ giúp?
Hoắc Vũ Hạo thấy cô làm xong mới lên tiếng hỏi.
- A!
Rõ ràng Quất Tử đã bị hắn dọa giật mình, trong lúc bất ngờ, từ người cô bay ra hàng loạt các quả quýt không rõ chính xác số lượng bao nhiêu. Tất cả đều nhằm về phía Hoắc Vũ Hạo, thậm chí khi những quả quýt ấy bay còn phát ra từng tiếng gió rít nữa.
Hoắc Vũ Hạo không ngờ cô nàng lại phản ứng mạnh như vậy, hắn theo bản năng chiến đấu lập tức phản ứng.
Một lớp băng mỏng nháy mắt bao phủ cả người hắn, những quả quýt kia ào ào bay đến nhưng không thể bức hắn lùi được nửa bước, tất cả đều bị bắn ngược trở về, bay tán loạn.
Nhưng cũng ngay lúc này, đồng tử Hoắc Vũ Hạo đột nhiên co rút lại một chút, sự nhạy cảm của giác quan báo cho hắn biết, ở đâu đó quanh đây xuất hiện luồng năng lượng cực kỳ mạnh mè, thậm không chỉ có một mà có đến mười mấy cái, một mối nguy hiểm cực mạnh trước nay chưa từng có chợt dâng lên.
Cũng nhờ tinh thần nhạy bén mà hắn đã kịp thời quyết định, ánh sáng màu xanh ngọc bích lóe lên, sau lưng hắn xuất hiện một ảo ảnh rồi biến mất. Tầng ánh sáng màu ngọc bích lấy hắn làm trung tâm bắt đầu khuếch tán ra bên ngoài với tốc độ kinh khủng.
Trong phạm vi đường kính mười thước, tất cả mọi thứ đều như dừng lại, bất kể là mấy quả quýt đang bay trên không trung hay Quất Tử đã xoay người nhìn Hoắc Vũ Hạo với vẻ mặt kinh ngạc, tất cả đều giữ yên trong trạng thái tĩnh lặng một cách quái dị.
Ngay sau đó, mấy quả quýt liên tiếp rơi xuống, phát ra từng tiếng “đùng, đùng” như là tảng đá đập mạnh xuống nền đất.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới nhìn lại tình hình của mình, bên ngoài lớp Băng Hoàng Hộ Thể là hơn mười trái quýt được phủ sắt, chẳng qua lúc này nó đã biến thành từng khối cầu băng rồi.
Trong cái lạnh vô cùng, tác dụng của nó đã gần như biến mất hoàn toàn.
Hắn cẩn thận nhặt lên một quả quýt trong số đó thì kinh ngạc phát hiện, không ngờ quả quýt này xét về độ mềm hay đàn hồi đều y hệt với quả quýt thật sự. Hoắc Vũ Hạo vừa đưa Tinh Thần Tham Trắc vào bên trong không khỏi kinh ngạc phát hiện, hóa ra bên trong mỗi quả quý nhỏ này lại ẩn chứa một cái trận pháp vô cùng phức tạp, tương đương với pháp trận tại hạt nhân của Hồn Đạo Khí cấp bốn. Chẳng qua hồn lực bên trong đã hoàn toàn bị đóng băng, nói cách khác, nếu hắn không ngăn cản kịp thời thì khó mà tưởng tượng được chuyện gì sẽ xảy ra nữa.
Rõ ràng, Vũ Hồn của mỹ nữ Quất Tử đúng hệt như tên của cô, bản thân Vũ Hồn hệ Thực Vật không có tính công kích, nhưng lại có tính mê hoặc không nhỏ, nếu không phải hắn cảm nhận được có nguy hiểm thì e là chịu thiệt lớn rồi. Bị mười mấy cái Hồn Đạo Khí cấp bốn cùng nổ mạnh ngay bên cạnh, cho dù hắn có Băng Hoàng Hộ Thể cũng không chống đỡ nổi. Đương nhiên, cũng có thể Quất Tử nhận ra hắn mà ngừng tay, nhưng hắn không thể lấy sự an toàn của tính mạng mình ra làm tiền đặt cược.
Cả người hắn nhẹ nhàng di chuyển, hơn mười quả quýt đã bị đóng băng kia ngay lập tức hé mở, Hoắc Vũ Hạo sử dụng Khống Hạc Cầm Long cẩn thận đặt dừng quả xuống, mà lúc này Quất Tử cũng đã nhẹ nhàng rơi xuống mặt bàn thí nghiệm.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo mới lấy tay phải đặt lên vai Quất Tử, luồng khí lạnh băng từ Vĩnh Đông Chi Vực được hắn từ từ rút ra ngoài.
Đừng thấy Quất Tử đã có tu vi bậc Hồn Vương, lúc này cô bị đóng băng trong Vĩnh Đông Chi Vực, muốn phá lớp băng này ra cũng phải tốn ít nhất mười lăm phút, còn việc Hoắc Vũ Hạo đang làm là phá vỡ lớp băng trên người cô, lại còn không để lại chút thương tổn nào.
- Lạnh quá.
Quất Tử rùng mình một cái, cơ thể mảnh mai khẽ run lên, sắc mặt hồng hào nay tái xanh, ánh mắt cô nhìn Hoắc Vũ Hạo ngoài sự phẫn nộ còn xen lẫn một chút hoảng sợ.
- Ngươi làm gì đó?
Quất Tử tức giận nói.
Hoắc Vũ Hạo gượng cười.
- Học tỷ, nếu không phải tỷ phản ứng dữ quá, ta cũng sẽ không làm như vậy.
Quất Tử tức giận hừ một tiếng, đưa tay chỉ Hoắc Vũ Hạo nói:
- Ngươi chờ đó.
Cô nói xong liền cầm lấy hạt nhân khắc trận pháp trung tâm mà mình vừa chế tạo, rồi đùng đùng nổi giận xoay người bỏ đi.
Hoắc Vũ Hạo sờ sờ mũi, trong lòng có chút bất đắc dĩ, hắn cũng không muốn đắc tội vị học tỷ này. Nhưng tình huống ban nãy hắn không còn cách nào khác.
Hắn cũng không nghĩ gì thêm sắc trời đã không còn sớm, hắn đến nhà ăn, ăn qua loa một bữa rồi trở về phòng mình trong ký túc xá, bắt đầu minh tưởng.
Quá trình minh tưởng của hắn và những hồn sư bình thường có chút khác biệt. Sau khi Hoắc Vũ Hạo thật sự điều khiển được Tinh Thần Hải thứ hai, hắn phát hiện, quá trình tu luyện của mình hoàn toàn khác hẳn, trong khi minh tưởng, hắn cũng có thể tách ra một tia tinh thần nghiền ngẫm suy nghĩ. Điều này rõ ràng có tác dụng vô cùng lớn đối với khả năng lĩnh ngộ của hắn.
Hôm nay chỉ mới là ngày đầu tiên đi học, nhưng lượng kiến thức hắn được nhận thậm chí còn có thể so được với những gì hắn đã được học trước đây, do đó, lý giải và nhận thức bề mặt Hồn Đạo Khí của hắn cũng tăng lên rất nhiều.
Nháy mắt, đã trôi qua ba ngày. Ba ngày này, Hoắc Vũ Hạo được Hiên Tử Văn giảng dạy và chỉ điểm không ít lý luận. Tuy hắn chưa thử chế tạo món Hồn Đạo Khí nào nhưng ánh mắt của hắn đối với Hồn Đạo Khí đã hoàn toàn thay đổi. Có điều, sau ngày đầu tiên, hắn cũng không gặp lại học tỷ Quất Tử nữa. Giống như cô ấy đã bốc hơi biến mất vậy.
Hôm nay, khi hắn mới quét dọn được một nửa phòng thí nghiệm, thì cửa lớn đột nhiên vang lên tiếng động, Hoắc Vũ Hạo cứ ngỡ hôm nay Hiên lão sư sao lại đi sớm như vậy thì trước mặt hắn xuất hiện bốn người.
Một trong số đó là Quất Tử học tỷ hắn đã gặp ở ngày đầu tiên.
Dẫn đầu là một thanh niên vóc người cường tráng, cao hơn hai thước, cơ thể hùng tráng tầm như Hòa Thái Đầu, thậm chí màu da cũng ngăm đen. Ở đế quốc Nhật Nguyệt, những người có nước da đen chính là tượng trưng cho tầng lớp quý tộc. Người thanh niên vóc người cường tráng ấy có mái tóc ngắn màu vàng rám nắng, hai mắt sáng ngời có thần.
Phía sau hắn là một cô gái dáng người nhỏ bé, chừng một thước sáu, xinh đẹp động lòng người, đôi mắt to, nhưng nhìn có vẻ khá dữ, thật giống như là một con cọp cái…
Người thứ ba là một thanh niên dáng người khá cao, hơn Hoắc Vũ Hạo một chút, mái tóc dài màu vàng, mũi cao thẳng, đối mắt màu lam, thâm thúy mà linh động, tướng mạo khá anh tuấn, trông thật xứng đôi với Quất Tử đang đi cùng.
Hoắc Vũ Hạo thấy bốn người đang tiến vào, liền vội vàng dừng việc đang làm lại, vô cùng khách khí nói:
- Xin chào Quất Tử học tỷ, các vị học huynh, học tỷ. Ta là Hoắc Vũ Hạo, là trao đổi sinh mới đến.
Hắn còn chưa nói xong thì cô gái dáng người nhỏ xinh kia đã lên giọng the thé nói:
- Đừng có làm như thân lắm, ai là học huynh, học tỷ của ngươi? Chúng ta cho ngươi gọi vậy chưa?
Cô nàng vừa nói vừa bước về phía Hoắc Vũ Hạo, hai tay còn chống nạnh, thật giống dáng vẻ hổ cái giương nanh múa vuốt.
Hoắc Vũ Hạo mỉm cười nói:
- Vậy ta nên xưng hô với mọi người thế nào đây?
- Ách…
Cô gái dáng người nhỏ nhắn hơi lặng người đi, khí thế cũng theo đó mà tụt giảm.
- Bỏ qua chuyện đó, ta hỏi ngươi, ai cho phép ngươi vào phòng thí nghiệm của bọn ta?
Hoắc Vũ Hạo có chút tức cười:
- Dĩ nhiên là Hiên lão sư.
Cô gái kia hừ một tiếng:
- Nhưng bọn ta chưa đồng ý. Đây là nơi bọn ta học tập. Ngươi đi ra đây, ta có chút chuyện muốn hỏi.
Cô gái vừa nói vừa chỉ ra cửa.
Hoắc Vũ Hạo nghi ngờ:
- Hỏi cái gì?
Cô gái kia nói:
- Ngươi ra sẽ biết.
Nói xong, cô lập tức bước người ra ngoài.
Tuy Hoắc Vũ Hạo không biết cô gái này muốn làm gì, nhưng hắn có thể đoán được đây chẳng phải là chuyện tốt lành gì, có điều hắn chỉ mới đến được vài ngày, cứ liên tục đắc tội với các học trưởng thật không phải chuyện hay ho gì. Thế nên hắn cũng đi theo cô gái ấy, sau khi cô gái kia đi, ba người còn lại cũng đứng im nhìn hắn, dáng vẻ biểu lộ rất rõ ràng là bọn ta đây đang bài xích ngươi đấy. Cô gái kia vừa ra khỏi phòng thí nghiệm liền chỉ vào vách tường bên hành lang, nói:
- Ngươi đứng đó.
Hoắc Vũ Hạo làm theo lời cô ta:
- Cô muốn hỏi gì cứ nói?
Cô gái kia hừ lạnh một tiếng:
- Ta muốn nói, từ nay, chưa được sự đồng ý của bọn ta, ngươi không có tư cách vào phòng thí nghiệm này. Sau này vào một lần đánh một lần. Nghe rõ chưa?
Hoắc Vũ Hạo nhíu mày, hắn vừa định đáp lại thì cô gái kia nhanh chóng lui về sau, sau khi vào phòng thí nghiệm thì cánh cửa lớn nháy mắt đóng lại.
- Ngươi…
Dù Hoắc Vũ Hạo có là người bình tĩnh thế nào cũng không kiềm được mà nổi giận, hắn bức nhanh đến, dùng thẻ bài của mình mở cửa, chuẩn bị vào trong nói rõ ràng với cô gái kia.
- Tích, tích tích.
Ba tiếng the thé vù vù vang lên, cánh cửa phòng thí nghiệm vẫn đứng im không hề hé mở. Dù cánh cửa và vách tường cách âm khá tốt nhưng hắn vẫn mơ hồ nghe được bên trong vang lên tiếng người châm biếm.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.
Sắc mặt Hoắc Vũ Hạo nháy mắt liền u ám, hai mắt híp lại, đáy mắt thoáng hiện chút hàn quang.
“Ta chỉ muốn ở đây học tập cho tốt, các ngươi lại ép ta.” Hoắc Vũ Hạo biết lúc này tốt nhất là nên đi tìm Hiên Tử Văn, để hắn giải quyết tình huống oái ăm này. Nhưng hắn càng biết rõ hơn, nếu mình làm vậy, cũng chứng tỏ mình đã chịu cúi đầu với bốn người bên trong. Một khi đã nhát gan thì sau này bọn họ còn bắt nạt hắn thảm hơn nữa. Làm sao có thể toàn tâm toàn lực học tập đây?
Hắn khẽ than một tiếng, lòng thầm nhủ: “Là các ngươi bức ta.”
Sau đó, hắn đưa tay phải lên chạm vào cửa phòng thí nghiệm, ánh mắt hắn lấp lánh ánh kim. Nháy mắt sau, một trắng, một tím, một đen, ba cái Hồn Hoàn với tỷ lệ sắp xếp quỷ dị từ từ sáng lên bên người hắn. Mà đây mới là màu sắc thật sự của những Hồn Hoàn vũ hồn Linh Mâu. Còn người khác nhìn thấy có tin hay không cũng chẳng quan trọng. Dù sao đối với nhiều người, màu sắc Hồn Hoàn của Hoắc Vũ Hạo đã sớm chẳng biết đâu mà lần rồi.
Hiên Tử Văn từng hỏi Hoắc Vũ Hạo rằng Tinh Thần Tham Trắc có thể dò xét xuyên qua kim loại hay không. Hoắc Vũ Hạo trả lời trong một mức độ nhất định thì vẫn có thể. Mà đây cũng là đột phá lớn nhất mà hắn nghiên cứu được từ Tinh Thần Tham Trắc trong hai năm gần đây, phương thức sử dụng này hắn đặt tên là: Chuyên Chú.
Tinh Thần Chuyên Chú là phương pháp tăng lực xuyên thấu của tinh thần, đồng thời mang theo một chút khả năng phân tích. Mục tiêu Hoắc Vũ Hạo chọn, dĩ nhiên là cái khóa cửa Hồn Đạo Khí kia.
Ánh sáng từ ánh mắt hắn như hóa thành thực thể, ngưng tụ lại, tay phải hắn vẫn đặt ở mặt cửa, ngón trỏ chỉ vào một vị trí, ngay sau đó, ánh sáng vàng sậm nháy mắt lóe lên, một lưỡi dao sắc bén từ đầu ngón trỏ nháy mắt phụt ra, đâm thẳng vào cánh cửa lớn làm bằng hợp kim kia.
Phải công nhận rằng học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư khá đầu tư cho việc bảo vệ phòng thí nghiệm, cánh cửa hợp kim này dày chừng nửa thước, mà lại còn vô cùng chắc chắn. Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn không có khả năng phá cửa từ ngoài vào, vì như thế hắn sẽ tiêu hao một lượng Hồn Lực rất lớn, kế tiếp hắn còn rất nhiều việc phải làm, không thể để tiêu hao nhiều được.
Ám Kim Khủng Trảo sắc bén như vậy mà cũng không dễ dàng gì đâm xuyên qua được lớp hợp kim này, ánh đao màu vàng lợt không ngừng ma xát với lớp kim loại phát ra tiếng động chói tai, nương theo đó còn lấp lánh tia lửa nữa, nhưng vẫn như cũ, rất khó đâm xuyên vào.
Khi ánh đao vất vả đâm vào được chừng hai tấc thì ngón tay của hắn đột nhiên đẩy một cái, sau đó “bùm” một tiếng, ánh lửa từ cánh cửa càng phát ra dữ dội hơn. Hoắc Vũ Hạo thu hồi Ám Kim Khủng Trảo, cánh cửa bật mở.
Muốn mở ra cánh cửa này, cách đơn giản nhất là phá vỡ Hồn Đạo Khí khóa cửa kia, mà để tìm pháp trận trung tâm của nó cũng không quá khó khăn.
- Tích, tích, tích, tích, tích, tích, tích, tích…
Tiếng chuông cảnh báo vang lên dữ dội, bốn người đứng bên trong đều kinh ngạc nhìn chằm chằm Hoắc Vũ Hạo. Bọn họ dĩ nhiên không thể ngờ Hoắc Vũ Hạo lại dám phá cửa mà vào.
Trong hồi chuông chói tay ấy, Hoắc Vũ Hạo vẫn bình tĩnh bước vào phòng thí nghiệm như không có chuyện gì. Hắn cũng chẳng thèm liếc nhìn bốn người kia, lẳng lặng bước về nơi mình đang quét dọn ban nãy.
- Ngươi đứng lại.
Cô gái nhỏ nhắn kia kinh ngạc hô to.
- Ngươi dám phá hoại phòng thí nghiệm. Ban nãy ta nói gì ngươi quên rồi sao? Để ta thấy ngươi vào một lần thì đánh một lần.
Hoắc Vũ Hạo dừng bước, từ từ xoay người lại, vẻ mặt như có chút tiếc nuối, bình thản nói:
- Sau khi mở cửa, ta vốn đã cho các ngươi cơ hội cuối cùng, nhưng các ngươi đã không cần vậy thì ngại quá. Bây giờ, ta nghi ngờ các người xâm nhập trái phép, Quất Tử là nội ứng của các ngươi. Trước tiên, ta sẽ bắt các ngươi lại, đồng thời giao cho Hiên lão sư xử lý.
- Thằng con hoang này ở đâu chui ra thế? Mày nghĩ mày là ai? Bắt? Chỉ với sức của ngươi?
Người thanh niên ban nãy dẫn đầu nhóm người nói với vẻ khinh thường. Quất Tử cũng tức giận, chỉ có người thanh niên anh tuấn còn lại là hơi thấy kinh ngạc, chứ không có phản ứng gì nhiều.
Sau khi phá hỏng cửa phòng thí nghiệm, Hoắc Vũ Hạo đã biết chuyện này không dễ xử lý, mình phải đánh phủ đầu bọn họ trước, nếu không sẽ còn bị bắt nạt dài dài.
Đáy mắt hắn chợt lóe ánh kim, trắng, tím, đen, ba cái Hồn Hoàn cũng xuất hiện bên người.
Sau khi ba cái Hồn Hoàn ấy xuất hiện, bốn người kia rõ ràng đều sững người, Hồn Sư có ba Hồn Hoàn đối với bọn họ vốn chẳng đáng là gì, nhưng màu sắc của ba Hồn Hoàn này thật sự rất kỳ quái.
Nhân lúc bốn người kia còn đang sửng sốt, Hồn Hoàn thứ nhất và thứ ba trên người hắn đồng thời sáng lên.
Tích tắc sau, hai tròng mắt của Hoắc Vũ Hạo biến thành màu trắng, một tầng ánh sáng trắng tinh từ người hắn không ngừng khuếch tán ra bên ngoài, không những thế, bầu không khí trong phòng thí nghiệm dường như cũng bị bóp méo theo đó. Cũng vì thế mà từ bên phía bốn người Quất Tử nhìn sang hắn bắt đầu không còn rõ ràng nữa.
Tuy bốn người Quất Tử chưa được vào Minh Đức Đường, nhưng bọn họ dù sao cũng là đệ tử năm tư của học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, có thể xem là tinh anh của học viện. Hoắc Vũ Hạo ra tay với bọn họ, bọn họ làm sao có thể ngồi im chờ chết?
Phản ứng của Quất Tử khá nhanh, vô số quả quýt đồng thời bay về phía Hoắc Vũ Hạo, người thanh niên anh tuấn đứng cạnh cô cũng nâng hai tay lên, sáu cái hộp nhỏ màu vàng lợt hình lục giác liên tục văng ra, một màn sáng màu vàng lợt xuất hiện bao phủ lấy bốn người họ, vừa vặn chắn lấy hướng tầng sáng màu trắng đang từ phía Hoắc Vũ Hạo bay đến.
Bốn người bọn họ đều đồng thời phóng thích ra Vũ Hồn, Hồn Đạo Khí càng mạnh thì lại càng cần lượng Hồn Lực lớn mới có thể phát huy ra được tác dụng cao nhất. Trên vai cô gái nhỏ nhắn chợt xuất hiện một khẩu pháo khá chênh lệch với dáng người của cô. Khẩu pháo này so với Lôi Đình Cự Pháo mà Hòa Thái Đầu đã sử dụng, còn muốn lớn hơn một chút. Người thanh niên cao lớn nhất trong nhóm cũng không hề yếu thế, trên người xuất hiện rất nhiều khẩu Hồn Đạo Pháo khác nhau. Tuy đấy không phải là Hồn Đạo Pháo Đài nhưng với động tác nhanh cộng số lượng nhiều, uy lực không kém chiến pháp Hồn Đạo Pháp Đài bình thường bao nhiêu.
Tiếc là bọn họ đã xem thường thực lực của Hoắc Vũ Hạo. Tầng ánh sáng màu trắng từ từ di chuyển, chạm phải màn sáng màu vàng, sau đó vẫn tiếp tục xuyên qua như không hề có chướng ngại nào, kế đó vô cùng dễ dàng phủ xuống bốn người Quất Tử.
Ánh mắt cả bốn người đồng loạt biến thành màu trắng, cảm giác suy yếu truyền khắp người, các động tác tiếp theo gần như đồng thời chậm đi một nhịp, đầu choáng váng, chân mềm nhũn, cả người không còn chút sức lực khiến bước chân bọn họ đứng bắt đầu lảo đảo, nhất là cô gái đang đỡ khẩu pháp lớn kia, suýt tý nữa đã không đứng vững rồi.
Cũng trong lúc này, Hoắc Vũ Hạo đã tan biến trong tầm mắt bọn họ, kể cả những quả quýt đang bay đầy trời cũng không còn.
Đòn công kích từng gặp một lần, Hoắc Vũ Hạo tuyệt đối không để mình chịu thiệt thòi lần thứ hai, hắn gần như dán người xuống mặt đất, trượt đi, tay trái đưa lên không trung, nháy mắt liền bắt được sáu quả quýt, sau đó ném về phía màn ánh sáng màu vàng nhạt.
Điểm mạnh nhất của Hồn Sư hệ Thực Vật là có thể dùng Hồn Lực hóa thành thực thể, tạo thành những thức ăn có tác dụng đặc biệt.
Bên trong quả quýt là nước, rất nhiều nước, mà lúc này nó đã hoàn toàn đóng băng. Chỉ có sáu quả quýt bị đóng băng mà muốn tấn công vào bức màn phòng hộ được phóng ra từ Hồn Đạo Khí cấp năm à?
Hoắc Vũ Hạo cho bọn họ biết đáp án.
Bốn người này bình thường ở học viện Nhật Nguyệt Hoàng Gia Hồn Đạo Sư, có thể xem là khá mạnh, dù bị trúng kỹ năng gây suy yếu trong phạm vi rộng của Hoắc Vũ Hạo, đồng thời bị ảnh hưởng từ Tinh Thần Kiền Nhiễu nhưng vẫn có thể phóng thích ra công kích. Người thanh niên anh tuấn bước ra chắn trước người Quất Tử, một tầng hào quanh màu trắng mịn dâng lên từ người hắn, cùng lúc đó, cánh tay phải hắn giơ lên cao, một thanh kiếm dài rực lửa đỏ lập tức xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn.
Người thanh niên có vóc người cường tráng không ngờ lại là Hồn Đạo Sư Viễn Trình, còn người thanh niên dáng người cao ráo lại là Hồn Đạo Sư Cận Chiến, chuôi kiếm trong tay hắn hiển nhiên là một kiện Hồn Đạo Khí Cận Thiến không tầm thường.
Còn cô gái nhỏ xinh đến tận lúc này mới đứng vững lại được, cô định ra tay nhưng nghĩ đến uy lực của khẩu pháo lại bắt đầu do dự. Khẩu pháo này nếu bắn trong phòng thí nghiệm, thì sẽ…
Ngay trong tích tắc do dự của cô, Hoắc Vũ Hạo đã vọt đến trước màn sáng, nơi này chỉ là phòng thí nghiệm chứ không phải sàn đấu, khoảng cách hai bên chưa đến mười thước nữa.
Ầm, ầm, ầm, ầm, ầm, ầm!
Sáu tiếng nổ lớn gần như đồng thời vang lên ngay trước màn sáng màu vàng nhạt, mà nguồn gốc của sáu tiếng nổ ấy là đến từ sáu quả quýt mà Hoắc Vũ Hạo ném ra ban nãy, rõ ràng bên trong nó đã được kích hoạt Băng Bạo Thuật!
Nhưng bốn người bên kia nào biết chuyện này, cô gái dáng người nhỏ nhắn kinh hoảng nói:
- Quất Tử, cậu làm gì đó?
Bức màn phòng ngự màu vàng nhạt nhanh chóng xuất hiện vết rách. Hai tay Hoắc Vũ Hạo cũng ngay lúc này đánh thẳng vào phía trên bức màn ánh sáng.
Từ người hắn phát ra luồng lệ khí vô cùng mạnh mẽ, hai bàn tay lớn phủ đầy hạt châu băng sáng như kim cương, mơ hồ lấp lánh ánh sáng màu xanh biếc. Một tiếng vỡ vụn chói tai vang lên, màn sáng màu vàng kia ngay lập tức vỡ nát dưới đòn đôi bàn tay của hắn.
Hoắc Vũ Hạo chân bước Quỷ Ảnh Mê Tung, cơ thể dưới tác dụng của Tinh Thần Kiền Nhiễu lại càng thêm hư ảo, gần như xuất hiện rồi biến mất. Hắn di chuyển về phía cô gái nhỏ nhắn, Khống Hạc Cầm Long lập tức hút lấy, kéo cô gái về phía hắn, vừa vặn ngăn lấy đòn oanh kích liên tục kéo đến từ phía người thanh niên vóc người cao lớn.
M2: Những chương này mình dịch và biên hơi gấp nên sẽ khó tránh có nhầm lẫn hoặc sai sót, mọi người thấy lỗi gì, dù là sai dấu câu cũng báo với mình để mình nhanh chóng chỉnh sửa nhé. Cám ơn rất nhiều.
Hiện nay mình chuyển sang post truyện ở WordPress (WP) này: http://hinanguyen.wordpress.com/
Mình vẫn tiếp tục post ở 4vn này, nhưng khi có truyện thì mình sẽ post ở WP trước, các bạn có nick sẵn ở đấy thì follow mình, còn không thì lập nick cũng được, nhanh thôi, Follow thì khi nào mình có bài mới sẽ tự động gửi mail báo cho bạn biết, mong các bạn sẽ ủng hộ mình, Like ủng hộ, comment ủng hộ, gạch đá gì mình cũng tiếp nhưng ném nhiều quá thì mình té à.