Nhưng mà, xem ở trong mắt Trịnh Lục cùng Chu Trướng, trong lòng hai người này nhịn không được run lên, vô ý thức lui về phía sau một bước, ngay ngắn đem ánh mắt xin giúp đỡ, nhìn về phía Trần Thanh Đế.
- Đoạn Phàm, ngươi thành thật một chút cho ta, nếu không đêm nay ăn cơm, ngươi đừng tới nữa.
- Bây giờ trở về ngồi đàng hoàng cho ta, nếu ngươi cảm thấy nhàm chán, ly khai cũng được, buổi tối ta gọi điện thoại cho ngươi.
Không thể lại để cho Đoạn Phàm tiếp tục như vậy nữa
- A! Ta lưu lại, còn có thể trò chuyện.
Đoạn Phàm cúi đầu, dùng ánh mắt còn lại vụng trộm nhìn Trần Thanh Đế, vẻ mặt hơi sợ.
Hắn thực sợ chọc giận Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế trực tiếp bảo hắn xéo đi.
Gã bảo tiêu của Đoạn Phàm tiềm phục ở chỗ tối tướng mạo bình thường kia, nhìn thấy Đoạn Phàm phản ứng cùng biểu lộ khúm núm kia, quyết đoán luống cuống rồi.
Cái này. . . đây là Đoạn Phàm ngang ngược càn rỡ, kiệt ngạo bất tuần, không sợ trời không sợ đất, có danh xưng tiểu ác ma Hắc Ám sao?
Chuông vào học vang lên, Chu Trướng, Trịnh Lục cùng với Đoạn Phàm, tất cả đều trở lại chỗ ngồi, địa phương Đoạn Phàm ngồi, là vị trí của Võ Thuật.
Mà Trần Thanh Đế thì đi đại lễ đường Trung Y Học Viện.
Aự tình Viên Cầu nhờ, Trần đại thiếu đương nhiên phải nói với Bùi Ngữ Yên rồi.
- Trần Thanh Đế, sao ngươi lại tới đây?
Bùi Ngữ Yên đang hướng dẫn đoàn đội bố trí đại lễ đường, nhìn thấy Trần Thanh Đế đến, trong nội tâm không hiểu vui vẻ, tiến lên nghênh đón.
- Có chút sự tình, muốn mời ngươi hỗ trợ.
Trần Thanh Đế nhíu mày, cũng không quanh co lòng vòng, thẳng vào chủ đề, nói ra:
- Muốn mời ngươi chụp quảng cáo.
- Chụp quảng cáo?
Trên mặt Bùi Ngữ Yên hiện lên một tia hi vọng, lông mày không lưu dấu vết nhúc nhích, nói ra:
- Tiền quảng cáo của ta rất cao, ngươi định trả bao nhiêu tiền?
- Chính ngươi ra giá, lấy thân báo đáp cũng được.
Trần Thanh Đế nhún vai, thản nhiên nói:
- Đương nhiên, ngươi là vị hôn thê của ta, miễn phí vậy thì càng tốt.
- Hừ, quảng cáo gì?
Bùi Ngữ Yên hừ nhẹ một tiếng.
- Viên Cầu nói muốn bán quần áo gì đó, hẳn là quảng cáo trang phục.
Trần Thanh Đế ra vẻ không biết nói.
- Lúc nào chụp ảnh?
Bùi Ngữ Yên nàng, cho tới bây giờ cũng không có chụp qua quảng cáo trang phục. Nếu như không phải Trần Thanh Đế mở miệng, coi như là trả nhiều tiền hơn nữa, nàng cũng sẽ không đi làm quảng cáo này.
Bùi Ngữ Yên, đây chính là quốc tế toàn năng siêu sao a.
- Cái này không rõ ràng lắm, lúc nào chụp ảnh, Viên Cầu sẽ liên hệ với ngươi.
Trần Thanh Đế như là nghĩ tới điều gì, lông mày nhíu lại, nói ra:
- Đến lúc đó, đừng có làm ra tiểu thông minh gì, ta rất không thích, hơn nữa, Viên Cầu là huynh đệ của ta, ngươi có lẽ rất rõ ràng.
Nói xong, Trần Thanh Đế không có làm bất luận ngừng lại gì, quay người rời khỏi đại lễ đường, làm Bùi Ngữ Yên tức đến dậm chân, nghiến răng nghiến lợi.
Ngươi. . . ngươi như vậy là mời ta hỗ trợ sao? Như thế nào giống như là đến ban ân cho ta vậy? Còn cái gì tiểu thông minh, ta có nợ ngươi hay sao.
Bùi Ngữ Yên oán niệm sâu đậm a, ngực rất khó thở, bề ngoài giống như lại biến lớn một chút.
Có thể là khi tức giận như vậy, con người cũng sẽ phát triển.
Đã đến thời điểm ăn cơm trưa, không có mệnh lệnh của Trần Thanh Đế, Đoạn Phàm không dám quá khoa trương, cuối cùng ở căn tin ăn đơn giản một chút.
Một giọt rượu cũng không có dính.
Không uống rượu, không nên nói chuyện chính sự a.
Còn có nữa là, toàn bộ quá trình, Trần Thanh Đế cũng không có nói chuyện nhiều với Đoạn Phàm. Đoạn Phàm biết rõ, muốn hoàn thành mục tiêu của mình, chỉ có thể đợi đến buổi tối rồi.
Uống rượu, phải uống rượu.
Đến cùng đi chỗ nào, mới có thể không thiếu rượu nhỉ?
Rượu!
Đoạn Phàm chấn động toàn thân, nghĩ tới một chỗ.
- Con mẹ nó, rốt cục cũng về, thật sự là không dễ dàng a.
Chín giờ rưỡi tối, thời điểm tiếng chuông tiết tự học buổi tối vang lên, hai con ngươi Đoạn Phàm tỏa ánh sáng, tinh thần rung mạnh:
- Rốt cục cũng chấm dứt.
Ngày hôm nay, đối với Đoạn Phàm mà nói, cái kia quả thực là dày vò.
- Oa ha ha, sư phụ, Trịnh Lục đại ca, Chu Trướng đại ca, Thẩm Kỳ đại tẩu, chúng ta đi?
Đoạn Phàm xoa xoa đôi bàn tay, vẻ mặt không thể chờ đợi được nói:
- Tiệc chúc mừng kỹ thuật lái xe của sư phụ ngưu bức, thành công chiến thắng quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên, chỗ tốt nhất, là đi uống rượu rồi.
- Hắc hắc, nhà của em mở một nhà hàng tên Đế Hào Tửu, hoàn cảnh rất không tồi.
Ánh mắt của Đoạn Phàm, đã rơi vào trên người Trịnh Lục, vẻ mặt tự tin nói:
- Trịnh Lục đại ca, hoàn cảnh Đế Hào Tửu rất không tệ, các cô nàng đều là chọn lựa kỹ, tuyệt đối sẽ không để cho Trịnh Lục đại ca thất vọng.
- Đế Hào Tửu, ân, không tệ, ta nghe nói qua, còn không có cơ hội đi.
Ánh mắt Trịnh Lục đã rơi vào trên người Trần Thanh Đế, nói ra:
- Trần Thanh Đế, nếu không đi Đế Hào Tửu?
- Ngươi làm quyết định là tốt rồi.
Trịnh Lục đã muốn đi, vậy thì đi, đối với những chuyện này, Trần Thanh Đế là một chút cũng không thèm để ý, cũng không sao cả.
Ở đâu, đối với hắn Trần Thanh Đế mà nói, đều là đồng dạng.
- Ngao rống. . . mở đường, mở đường. . .
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Đoạn Phàm hưng phấn kêu gào, ôm bả vai Trịnh Lục, nhanh chóng đi ra ngoài trước.
- Sư phụ, nếu không người tới lái, đệ tử ngồi ghế phụ.
Vẻ mặt Đoạn Phàm chờ mong nhìn Trần Thanh Đế, hắn thật muốn khoảng cách gần cảm thụ kỹ thuật lái xe của Trần Thanh Đế thoáng một phát.
- Xe của ta ở bên ngoài.
Trần Thanh Đế nhíu mày, nhìn Chu Trướng, Trịnh Lục cùng với Thẩm Kỳ, nói ra:
- Các ngươi đều ngồi xe của ta, Đoạn Phàm, ngươi ở phía trước dẫn đường.
- A, cái kia tốt.
Đoạn Phàm lại một lần thất vọng rồi, mang theo hộ vệ của hắn, lên xe chạy tới Đế Hào Tửu.
- Hổ ca, Trần Thanh Đế đi ra.
Canh giữ ở phía ngoài cửa trường, cách đó không xa, Trang Tất Thành ở bên trong một chiếc Land Rover, trong hai tròng mắt, tràn đầy ác độc chi sắc:
- Hổ ca, lúc nào động thủ?
- Hiện tại.
Lỗ Hổ cầm bộ đàm nói ra.
Bất quá, hắn vừa muốn xuống xe, thình lình phát hiện chiếc Bugatti kia, liền nói:
- Tất cả đều dừng lại, không nên động thủ.
- Vâng!
- Vâng!
- Vâng!
Ở bên trong bộ đàm, ngay ngắn truyền đến tiếng đáp trả.
- Hổ ca, cái này. . . làm cái gì vậy? Vì cái gì không động thủ?
Vẻ mặt Trang Tất Thành kinh ngạc cùng khó hiểu, càng nhiều hơn là không cam lòng.
- Chiếc Bugatti kia, là của Hắc Ám tiểu ác ma Đoạn Phàm.
Lỗ Hổ chỉ vào phía trước, nói ra:
- Xem bộ dáng, Đoạn Phàm cùng Trần Thanh Đế quan hệ rất sâu, có Đoạn Phàm ở đây, chúng ta không thể động thủ.
- Hắc Ám tiểu ác ma, Đoạn Phàm?
Trang Tất Thành chấn động toàn thân, sắc mặt lập tức trở nên trắng bệch, càng là nghiến răng nghiến lợi. Trang Tất Thành hắn là bị Hắc Ám tiểu ác ma Đoạn Phàm hung hăng hành hạ qua.
Bất quá sau đó, Trang Tất Thành cái rắm cũng không có phóng một cái.
Ở thủ đô, Thanh Bang bọn hắn không dám động tiểu ác ma Đoạn Phàm này.
Trọng yếu hơn là, Hắc Ám tiểu ác ma Đoạn Phàm, là gặp Trang Tất Thành một lần, giẫm Trang Tất Thành một lần, Trang Tất Thành là bị giẫm sợ.
Nhìn thấy Đoạn Phàm, Trang Tất Thành là sợ hãi phát ra từ sâu trong nội tâm.
Bugatti thành thành thật thật đứng ở bên cạnh BMW màu trắng, Đoạn Phàm duỗi đầu ra, dáng tươi cười kiều mỵ, nịnh nọt nói:
- Sư phụ, đệ tử ở phía trước dẫn đường.
- Ân!
Trần Thanh Đế nhẹ gật đầu, cũng không có nhiều lời, mà là mở cửa xe, Chu Trướng,Trịnh Lục cùng với Thẩm Kỳ, cũng ngay ngắn chui vào bên trong.
Ông...
Tư...
Lúc này tiếng động cơ gầm gừ, thanh âm lốp xe ma sát cùng mặt đất vang lên, một đạo hồng sắc trôi đi hoàn mỹ, chắn trước đầu xe BMW.
- Trần Thanh Đế, các người muốn đi đâu?
Bùi Ngữ Yên ở trong xe Ferrari, nhìn xem Trần Thanh Đế, nói ra:
- Ta cũng muốn đi.
- Oa ha ha, chị dâu... không, sư mẫu, người cũng tới a.
Nhìn thấy Bùi Ngữ Yên, trước mắt Đoạn Phàm lập tức sáng ngời, rất nhanh xuống xe vẻ mặt nịnh nọt nói.
- Đại tẩu? Sư mẫu?
Bùi Ngữ Yên nghi hoặc nhìn Đoạn Phàm.
- A, là như thế này sư mẫu.
Đoạn Phàm nhìn Bùi Ngữ Yên nghi hoặc, liên tục giải thích nói:
- Em tên là Đoạn Phàm, em vô cùng kiên định, vô luận như thế nào cũng phải bái Trần đại làm thầy, cho nên chị chính là sư mẫu của em rồi.
- Đáng tiếc...
Đoạn Phàm gãi gãi đầu, ngượng ngùng cười cười, vẻ mặt bi thương nói:
- Sư phụ còn không có thu em làm đồ đệ.
- Cậu muốn bái Trần Thanh Đế làm thầy?
Bùi Ngữ Yên nhìn Đoạn Phàm, lại nhìn chiếc Bugatti một chút, xác nhận thân phận của Đoạn Phàm.
- Đó là phải, chí hướng của Đoạn Phàm em vẫn là rất kiên quyết đấy.
Đoạn Phàm vỗ vỗ ngực, vô cùng kiên định, rất có một bộ, vô luận là ai, cũng không cải biến được ý chí của hắn.
Lão sư này, Đoạn Phàm hắn là bái định rồi.
- Đoạn Phàm, ngươi còn có đi hay không?
Trần Thanh Đế nhíu mày, thúc giục nói.
Nói thật, Trần Thanh Đế thật đúng là không muốn để cho Bùi Ngữ Yên đi theo. Trần đại thiếu cảm giác, địa phương có Bùi Ngữ Yên xuất hiện, là sẽ phát sinh chuyện làm cho người không thích.
- A, đi, đi...
Trong lòng Đoạn Phàm run lên, nhanh chóng tiến vào xe Bugatti, hắn thực sợ Trần Thanh Đế bảo hắn xéo đi.
Đây chính là đến thời khắc cuối cùng rồi, nếu như bị đuổi đi, Đoạn Phàm tìm ai nói lí lẽ, đi đâu khóc đây?
Ông...
Đoạn Phàm lên xe, đạp chân ga, liền xông ra ngoài, bất quá, tốc độ xe cũng không nhanh. Đoạn Phàm vẫn là rất có tự mình hiểu lấy, ở trước mặt Trần Thanh Đế, chơi đua xe, đây không phải là tìm tai vạ sao?
Hắn không có ngu như vậy.
Nhìn Đoạn Phàm ở phía trước dẫn đường, Trần Thanh Đế khởi động xe, Bùi Ngữ Yên cũng theo sát phía sau. Lý Vưu một mực âm thầm bảo hộ Trịnh Lục và Chu Trướng, cũng lái xe đuổi kịp.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 10 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Đế Hào Tửu ở thủ đô là một nhà hàng rượu nổi tiếng, ở vào khu vực trung tâm phồn hoa, giao thông tiện lợi, hoàn cảnh cũng tuyệt đối không thể chê.
Hơn nữa, như Đoạn Phàm nói, nữ tiếp viên bên trong, cũng chính là tửu nữ, đều là trải qua chọn kỹ lựa khéo, tuyệt đối đều là tiêu chuẩn nhất lưu. Cho nên, sinh ý của Đế Hào Tửu cực kỳ ăn khách.
Tư...
Sau nửa giờ, Đoạn Phàm một cái trôi đi, dừng Bugatti ở trước cửa ra vào.
Lúc này trong bãi đỗ xe, đã rậm rạp chằng chịt xe, về phần chỗ đậu xe, hiện tại quyết đoán không có.
- Ở trong một phút đồng hồ, tìm cho ta bốn chỗ đậu xe.
Đoạn Phàm ngồi ở trong xe, nhìn bảo an phụ trách bãi đỗ xe, hung hăng càn quấy nói.
Đoạn Phàm đương nhiên biết rõ, cùng đi theo không chỉ là ba chiếc, chiếc BMW màu trắng cuối cùng kia, cũng là người của Trần Thanh Đế.
- Vâng, Đoạn thiếu!
Khoảng cách rất xa, bảo an đã nhận ra là Đoạn Phàm, liên tục tiến lên, trên mặt đều là dáng tươi cười nịnh nọt, liền nói:
- Tiểu nhân lập tức làm tốt cho Đoạn thiếu.
Hết cách rồi, Bugatti thật sự là quá chói mắt, cái kia quả thực là tiêu chí của Đoạn Phàm.
Gặp được Bugatti, kia rất có thể sẽ là Đoạn Phàm.
Chưa đầy một phút đồng hồ, bốn chỗ đậu xe cứ như vậy giải quyết.
Đối với Đoạn Phàm này, Trần Thanh Đế cũng không phải hiểu rõ cỡ nào, bất quá, hắn lại tinh tường biết rõ, thân phận Đoạn Phàm quyết không đơn giản.
Mà xem bộ dáng, ông cụ non Đoạn Phàm, không có gì bất ngờ xảy ra, hẳn là thuộc về hắc đạo.
...
Phó Dịch, là người phụ trách Đế Hào Tửu, năm nay đã hơn bốn mươi tuổi, thân cao một mét bảy, toàn thân đều là cơ bắp rắn chắc, cho người cảm giác rất có lực uy hiếp.
Hắn có thể có được thành tựu hôm nay, đồng thời phụ trách quản lý hơn mười gian rượu, tất cả đều là phục vụ quên mình liều đi ra.
Lúc này, Phó Dịch nhận được một cuộc điện thoại, nhìn xem người xung quanh, rất nhanh đi vào văn phòng, cẩn thận nhận nghe điện thoại.
- Phó Dịch, Đoạn Phàm đến Đế Hào Tửu, chú ý thoáng một phát.
Đầu điện thoại bên kia, truyền đến một thanh âm lạnh lung:
- Đừng cho hắn quá kiêu ngạo.
- Ân, ta minh bạch.
Phó Dịch nhẹ gật đầu, đối với điện thoại nói ra:
- Lỗ Hổ, Thanh Bang các ngươi định lúc nào hành động? Ta ở đây đã chuẩn bị không sai biệt lắm.
- Rất nhanh.
Cách Đế Hào Tửu không xa, Lỗ Hổ ở bên trong Land Rover, trầm ngâm một tiếng, nói ra:
- Chỉ cần ngươi làm tốt, ngươi chính là đại công thần của Thanh Bang chúng ta.
- Ân, trước cúp máy.
Phó Dịch hít sâu một hơi, cúp điện thoại, trên mặt lộ ra nụ cười tàn nhẫn, đi ra văn phòng xuống lầu.
...
Khi bọn người Trần Thanh Đế tiến vào Đế Hào Tửu, trong này đã ngồi đầy người, căn bản không có chỗ trống.
Có thể thấy được, sinh ý Đế Hào Tửu tốt như thế nào.
- Sinh ý của Đế Hào Tửu này không tệ, nhìn xem lưu lượng người là biết.
Chu Trướng nhíu mày, quét qua toàn bộ nơi đây, tán thưởng không thôi.
- Bùi Ngữ Yên, còn có Trần Thanh Đế!
Lúc này, không biết là ai kêu một tiếng, tất cả mọi người ngay ngắn đem ánh mắt quăng về phía ngoài cửa, cuối cùng đã rơi vào trên người Bùi Ngữ Yên cùng Trần Thanh Đế.
Về phần bọn người Chu Trướng và Trịnh Lục, thì trực tiếp bị không để ý tới.
Trong ánh mắt những người này nhìn về phía Trần Thanh Đế, có hâm mộ, có sùng bái, đồng dạng cũng có ghen ghét.
Hâm mộ Trần Thanh Đế là vị hôn thê của Bùi Ngữ Yên, vì sao không phải là bọn hắn?
Sùng bái thần kỹ đua xe của Trần Thanh Đế, lại có thể ở trên sơn thể, như giẫm trên đất bằng, cấp tốc chạy như bay, cái kia quả thực là nghịch thiên a.
Về phần ghen ghét, loại vật này cùng hâm mộ là một nhà, từ nhỏ cùng nhau lớn lên, coi như là nói thanh mai trúc mã cũng không đủ.
Có hâm mộ sẽ có ghen ghét, đạo lý rất đơn giản.
- Sư phụ, muốn uống chút gì không? Tùy tiện gọi, hôm nay đệ tử làm ông chủ.
Hơn mười giây sau, đám người Trần Thanh Đế đã ngồi xuống, Đoạn Phàm ngồi xổm trước mặt Trần Thanh Đế, vô cùng cung kính nói:
- Sư phụ, không nên khách khí với đệ tử, dù sao ở đây cũng không cần tiền.
Đế Hào Tửu, đây chính là gia nghiệp của nhà Đoạn Phàm mở.
- Tùy tiện!
Trần Thanh Đế đối với uống rượu, rượu gì, thật tình không có hứng thú, mặc dù nói ở trong trí nhớ của hắn, hiểu được rất nhiều tên rượu.
Nhưng chuyện này, cũng đều là trí nhớ tiếp thu đến.
Rượu ở trên địa cầu lại tốt như thế nào, cũng rất khó vừa ý Trần Thanh Đế. Ở Tu Chân giới kiếp trước, Trần Thanh Đế là luyện chế ra không ít linh tửu.
Cái rượu gì có thể so cùng linh tửu?
Rượu ở trên địa cầu này, ở trong mắt của Trần Thanh Đế đều là rác rưởi, khó có thể nuốt xuống.
Ngày hôm qua ở trong khách sạn năm sao, uống rượu cũng là rượu đỏ tốt nhất, bất quá, cái hương vị kia vẫn là không có cách nào đánh đồng cùng linh tửu.
Sau khi trở về, Trần Thanh Đế liền không nhịn được suy nghĩ. Có nên tập hợp một chút thảo dược, luyện chế một ít linh tửu bình thường nhất hay không.
- Tùy tiện?
Đoạn Phàm chấn động toàn thân, tùy tiện với hắn mà nói, vậy thì quá tốt rồi. Từ trên mặt đất đứng lên, nhìn một phục vụ viên, rất là hào khí, ngưu bức hò hét nói:
- Rượu, chọn đắt tiền nhất, giá cả càng cao càng tốt, tất cả đều bưng lên cho ta.
Rượu, loại vật này, Đoạn Phàm quyết sẽ không ngại nhiều, uống thì uống, say một chút cũng không sao, sự tình bái sư nói không chừng có thể giải quyết.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
Chương 478: Thiên cũng có thể đoạn, ai không thể giết?
Nguồn: Mê Truyện
Hơn nữa, dùng bối cảnh của Đoạn Phàm, uống rượu ở trong nhà của mình, còn sợ tốn kém sao.
- Vâng, Đoạn thiếu!
Người phục vụ viên này, đương nhiên nhận thức Đoạn Phàm, bằng không thì ở trong quán rượu này, nàng sẽ không uổng công bưng bít, quay người đi lấy rượu.
Nhưng mà, đúng lúc này, Phó Dịch nhận được điện thoại của Lỗ Hổ, đã đi tới, âm dương quái khí nói:
- Đoạn thiếu, mời bằng hữu uống rượu thì được, bất quá, phải trả tiền đấy.
Trong nháy mắt, ánh mắt Đoạn Phàm, Trần Thanh Đế, tất cả đều rơi vào trên người Phó Dịch.
Hai người Chu Trướng cùng Trịnh Lục, trong nội tâm buồn bực khó hiểu.
Đế Hào Tửu, không phải là nhà của Đoạn Phàm mở sao? Như thế nào Đoạn Phàm là tiểu lão bản đến uống rượu, còn đòi tiền? Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Còn nữa, thằng này là ai? Vậy mà không để cho tiểu lão bản mặt mũi như vậy?
Quá khoa trương rồi?
- Phó Dịch, ngươi nói lời này, là có ý gì?
Đoạn Phàm nhìn Phó Dịch, hai mắt híp lại thành một tuyến, thanh âm trở nên dị thường băng lạnh:
- Chẳng lẽ ta uống rượu trong nhà mình, cũng phải trả tiền sao?
- Đây là quán rượu ta phụ trách, ai đến, chỉ cần uống rượu, đều phải trả tiền.
Phó Dịch tràn đầy khinh thường hừ lạnh một tiếng:
- Không chỉ nói ngươi, coi như là lão tử của ngươi, Đoạn Thiên đến, cũng đồng dạng phải lấy tiền. Cái quy củ này, Đoạn thiếu, ngươi không thể không hiểu?
Vừa nhắc tới quy củ, nâng lên lão tử Đoạn Thiên của hắn, Đoạn Phàm một câu nói không nên lời, trong hai tròng mắt tràn đầy hung tàn.
Tên bảo tiêu đi theo Đoạn Phàm đến kia, ở trong chỗ tối hai mắt híp lại thành một tuyến, trong ánh mắt nhìn về phía Phó Dịch, tràn đầy sát cơ đầm đặc.
- Hừ!
Tiếp xúc đến ánh mắt tràn ngập sát cơ của bảo tiêu, trong lòng Phó Dịch run lên, lập tức hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt tràn đầy khinh thường, trong nội tâm nhịn không được thầm nghĩ:
- Hung hăng càn quấy? Xem các ngươi còn có thể hung hăng càn quấy bao lâu.
Đoạn Thiên!
Cái tên này, ở trong trí nhớ của Trần Thanh Đế có rất nhiều, hơn nữa, Trần đại thiếu trước kia đối với Đoạn Thiên này, đây chính là phi thường sùng bái.
Đoạn Thiên, một người sinh ra bình thường, thậm chí là sơn thôn gian khổ. Đoạn Thiên hắn chỉ là một cô nhi, vì sinh kế cũng chém giết cô nhi.
Trải qua nhiều lần sinh tử, Đoạn Thiên chiếm đoạt một nữa địa bàn hắc đạo trong thủ đô này.
Làm người hung tàn, nhưng không mất phóng khoáng.
Ở trong thế giới ngầm thủ đô, có một loại thuyết pháp như vậy: Nghe thấy đoạn táng đảm, mỗi ngày đoạn thiên, thiên cũng có thể đoạn, ai không thể giết?
Một người xuất thân bình thường, không thể bình thường hơn, có thể chiếm lấy nửa giang sơn hắc đạo. Không cần nghĩ cũng biết, Đoạn Thiên này là một người không đơn giản.
Đồng dạng, Đoạn Thiên có thể bò cho tới hôm nay, cũng bỏ ra một cái giá cùng cố gắng rất lớn.
Uy danh của Đoạn Thiên, Trần Thanh Đế biết rõ, chỉ là, hắn thật không ngờ Đoạn Phàm này, dĩ nhiên là con trai của Đoạn Thiên.
Trần đại thiếu trước kia, tuy sùng bái Đoạn Thiên, nhưng nói như thế nào cũng là đệ nhất đại hoàn khố, há có thể đem một tiểu thí hài để vào mắt?
Luận bối cảnh, Đoạn Phàm là không có biện pháp so sánh với Trần Thanh Đế.
Cha của ngươi ở hắc đạo lại ngưu bức như thế nào, cũng không chịu nổi Trần gia thở một cái.
Ngươi ngưu bức, là vì không thèm động tới ngươi.
Động tới ngươi.
Trong khoảnh khắc sẽ tan thành mây khói.
Còn có một điều làm cho Trần Thanh Đế khó hiểu chính là: nửa năm gần đây, Đoạn Thiên một mực thu nạp thế lực dưới cờ, như là gặp nguy cơ gì vậy.
Đoạn Thiên gặp nguy cơ gì, tại sao phải thu nạp thế lực dưới cờ, ở trong trí nhớ Trần Thanh Đế tiếp nhận, cũng không có trí nhớ tương quan.
Còn có nữa là, ở trong nửa năm này, Đoạn Thiên cũng không có lộ mặt qua.
Hiện tại lại chứng kiến, Phó Dịch ngay cả Đoạn Phàm cũng không để vào mắt, thậm chí là Đoạn Thiên hắn cũng không thèm nể mặt mũi.
Không cần hỏi, ở trong đó khẳng định xảy ra biến cố gì.
Quán bar dưới cờ của mình, một gia hỏa phụ trách quản lý, lại muốn thu tiền tiểu lão bản, mà ngay cả đại lão bản đến, cũng muốn lấy tiền.
Không có vấn đề?
Không có vấn đề mới là lạ.
Phó Dịch phản ứng, đã lộ ra rất nhiều đồ vật.
Bất quá, đối với những chuyện này, Trần Thanh Đế cũng không quan tâm, cùng hắn một chút quan hệ cũng không có.
Đương nhiên, nếu như chọc Trần Thanh Đế hắn, Trần đại thiếu không ngại để cho những người kia tan thành mây khói, biến mất khỏi cái thế giới này.
- Đoạn Phàm, uống rượu phải trả tiền.
Trần Thanh Đế ngồi ở trên ghế sa lon, bình thản nói.
- Kỹ thuật đua xe của Trần tiên sinh, thật có thể nói là thần kỹ, ta rất bội phục.
Ánh mắt của Phó Dịch, đã rơi vào trên người Trần Thanh Đế, lành lạnh cười cười, nói ra:
- Hi vọng Trần tiên sinh có thể đùa vui vẻ.
- Đưa rượu lên!
Phó Dịch nhìn phục vụ viên nói một tiếng, lập tức liền quay người ly khai, đi lên lầu.
Video Trần Thanh Đế đua xe, đã sớm truyền ra, mọi người đều biết, phàm là người chú ý tin tức, truyền thông, tất cả đều sẽ biết.
Hơn nữa, Trần Thanh Đế là vị hôn phu của quốc tế toàn năng siêu sao Bùi Ngữ Yên, ở trong Trung Y Học Viện, trước mặt mọi người hôn môi Bùi Ngữ Yên.
Phó Dịch có thể nhận thức Trần Thanh Đế, Trần Thanh Đế cũng không cảm thấy kỳ quái.
Chỉ là làm cho Trần Thanh Đế khó hiểu chính là, ở chỗ sâu trong con ngươi Phó Dịch nhìn hắn, lại hiện lên một đạo sát cơ, tuy che dấu vô cùng tốt, lại không có giấu diếm được hai mắt của Trần Thanh Đế.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 9 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương
- Con mẹ nó, hổ không phát uy còn tưởng là mèo bệnh sao.
Đoạn Phàm bị Phó Dịch nhục nhã, mở một bình rượu ra uống một ngụm, trong con ngươi, hàn mang lập loè:
- Phó Dịch, lần sau, ta nhất định sẽ giết ngươi.
Đoạn Phàm động sát cơ, hơn nữa, hắn ẩn nhẫn cũng rất lợi hại.
Một thiếu niên nhìn về phía trên chỉ khoảng mười sáu mười bảy tuổi, lại là tiểu lão bản, có thể có phần ẩn nhẫn này, còn là phi thường không tệ.
- Đoạn Phàm, chớ chấp nhặt cùng người như vậy.
Trịnh Lục đứng lên, ôm bả vai Đoạn Phàm nói ra:
- Chuyện nhỏ mà thôi, uống rượu.
- Trịnh Lục đại ca nói rất đúng, hắc hắc. . .
Đoạn Phàm cười hắc hắc, sát cơ trong mắt biến mất không thấy gì nữa, quay đầu nhìn phục vụ viên nói:
- Gọi tửu nữ đứng đầu bảng tới đây, hảo hảo hầu hạ. . .
Ánh mắt Đoạn Phàm quét qua, lược qua trên người Chu Trướng, ở trên người Trần Thanh Đế dừng lại một chút, cuối cùng về tới trên người Trịnh Lục, người đàn ông độc thân duy nhất.
- Chiếu cố tốt Trịnh Lục đại ca.
Tuy Đoạn Phàm rất muốn nịnh nọt Trần Thanh Đế, nhưng mà, Bùi Ngữ Yên ở một bên nhìn chằm chằm, hắn không dám làm như thế.
Đắc tội sư mẫu tương lai, đó cũng không phải là chuyện tốt gì.
Hơn nữa, cải trắng trong quán rượu, tuy đều rất đẹp. Bất quá, có vị hôn thê như Bùi Ngữ Yên, Trần Thanh Đế há có thể vừa ý các nàng?
Bùi Ngữ Yên, đây chính là tồn tại như tiên nữ hạ phàm a.
Rất nhanh, có bốn nữ hài dáng người không tệ, khuôn mặt xinh đẹp, người cũng rất lung linh đi qua. Ở Đoạn Phàm ý bảo xuống, hai nữ hài trong đó, ngồi ở hai bên Trịnh Lục.
- Chu Trướng, hiện tại biết có bạn gái không xong chưa?
- Ngươi nhìn ta, một mình thật tốt? Bất quá, có một số việc hâm mộ, cũng hâm mộ không đến.
- Ân, ngươi nói một chút cũng không sai.
Chu Trướng sâu sắc chấp nhận, ôm Thẩm Kỳ ở bên người vào trong ngực, vô cùng đắc ý nói:
- Có một số việc, đích thật là hâm mộ cũng không đến.
- Con mẹ nó, ngươi không châm chọc ta, ngươi khó chịu sao?
Trịnh Lục nhịn không được liếc mắt, trong lòng xác thực rất hâm mộ.
Hoa dại tuy xinh đẹp, lại không bằng hương hoa nhà mình a.
Mắt thấy, chỉ còn lại Trịnh Lục hắn cùng Võ Thuật, là người cô đơn rồi.
- Ngươi không trang bức, có thể chết sao?
Chu Trướng tức giận nói, cánh tay ôm Thẩm Kỳ càng chặc hơn rồi, vẻ mặt xem thường.
Bốn nữ hài thêm vào, Trịnh Lục cùng Chu Trướng là hai kẻ dở hơi trộn lẫn, hào khí phiền muộn trước kia, lập tức biến mất vô tung vô ảnh, trở nên sinh động lên.
- HEAA..., ca ca ta nhìn ngươi đêm nay còn có thể lên nổi không.
Trịnh Lục mở một chai rượu đỏ ra, nhét vào trong tay Chu Trướng, hung dữ nói:
- Lúc nào mềm nhũn, đứng dậy không nổi, mới có thể trở về.
- Ta sợ cái gì? Ta chỉ sợ ngươi uống nhiều quá, thân xử nam khó giữ được.
Chu Trướng liếc nhìn hai nữ hài, rất là tổn hại nói.
Quả nhiên, Chu Trướng vừa dứt lời, con ngươi hai nữ hài kia liền tỏa sáng.
- Tiểu suất ca, nếu không đêm nay ta phá thân cho ngươi a, có tiền lì xì đấy.
Một nữ hài trong đó nhìn như rất đơn thuần, vuốt ngực Chu Trướng, sau đó trượt đi xuống dưới, thẳng bức huynh đệ dưới khố của Chu Trướng.
- Không. . . không cần!
Trịnh Lục chấn động toàn thân, hung hăng trợn mắt nhìn Chu Trướng, liên tục bảo vệ huynh đệ dưới háng của mình, vẻ mặt xấu hổ.
Cử động Trịnh Lục, lập tức đưa tới một hồi cười ngất.
- Oa kháo. . . Trịnh Lục đại ca, anh. . . anh còn là một xử nam?
Đoạn Phàm mở to hai mắt, như là gặp được trân bảo hiếm thấy:
- Trịnh Lục đại ca, anh năm nay ít nhất cũng mười tám đi à nha?
- Ngươi không thể câm miệng sao?
Trên mặt Trịnh Lục đỏ lên, hắn đã mất mặt lắm rồi, ngươi còn không buông tha ca ca ta, muốn gì đây.
- Ngưu bức, Trịnh Lục đại ca, anh quả nhiên ngưu bức.
Đoạn Phàm hắc hắc cười không ngừng, nói ra:
- Tiểu đệ năm nay mới vừa đầy mười lăm tuổi, ngự nữ đã không biết qua mấy năm rồi.
- Mười lăm tuổi? Dựa vào, ngươi có thể đủ năng lực kia sao?
Trịnh Lục quyết đoán liếc mắt:
- Còn dám nói ngự nữ không biết bao nhiêu năm? Kháo.
Đoạn Phàm này, nhìn về phía trên mười sáu mười bảy tuổi, chẳng ai ngờ rằng rõ ràng chỉ có mười lăm tuổi, nghe ý tứ kia, còn chơi đùa không ít nữ nhân.
- Trịnh Lục đại ca, anh quả nhiên là xử nam a.
Đoạn Phàm nhướng mí mắt, nói ra:
- Năm đó tiểu đệ em vừa đầy 14 tuổi, đã bắt đầu khiêng súng tàn sát, cũng cảm giác đã muộn.
- Bất quá, Trịnh Lục đại ca yên tâm.
Đoạn Phàm tiến lên một bước, kéo một nữ hài ra, ôm bả vai Trịnh Lục, nói ra:
- Chỉ cần Trịnh Lục đại ca nguyện ý, đêm nay ta tìm cho anh một cái, xử nữ thượng đẳng, cho anh phá thân, như thế nào?
- Không có hứng thú.
Trịnh Lục tinh thần chấn động, tâm động không thôi, bất quá, hắn vẫn là nhịn được:
- Ta là xử nam thì thế nào? Ta kiêu ngạo, thế nào? Có bản lĩnh, các ngươi cũng một lần nữa biến trở về xử nam thử xem? Hừ hừ. . .
- Còn kiêu ngạo? Kháo. . .
Vẻ mặt Đoạn Phàm khinh bỉ.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Gấu Vương