Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 451: Có sữa thì chính là mẹ.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Ngũ Đóa Kim Hoa mặt đen như mực, miệng mấp máy cuối cùng vẫn không phát ra được lời nào, còn làm sao phân cao thấp được nữa, nếu tiếp tục cố chấp Diệp Phàm không thèm đếm xỉa đến, hoàn toàn có thể kiến nghị huyện khai trừ năm người bọn họ, vì mấy năm rồi, năm người bọn họ đều không xin nghỉ phép, có thể coi là bỏ bê công việc hơn ngàn ngày, chạy đi đâu cũng trực tiếp bị khai trừ thôi.
Mặc dù chồng của năm người đều là nhân vật lợi hại, tuy nhiên Phó Chủ tịch huyện Diệp người ta lại có lý, người có lý cho dù không thể đi khắp thiên hạ, nhưng người ta muốn đem chuyện này chuyện kia ra nói thì phiền toái không nhỏ. Một ngàn đồng so với công việc cái nào nặng cái nào nhẹ, Ngũ Đóa Kim Hoa dù ngốc nghếch cũng có thể nghĩ ra được Bọn họ không lên tiếng chính là lựa chọn sáng suốt, nếu không chuyện này đoán chừng sẽ càng ồn ào, hơn nữa còn bất lợi.
- Các đồng chí còn muốn nói gì không? Con người tôi từ trước đến nay đều rất dân chủ, các cô có ý kiến gì cứ nói ra, thúc đẩy khai triển công việc trong cục chúng ta ngày càng hiệu quả, đẩy mạnh đại đoàn kết dân tộc, các đồng chí trong cục chúng ta rất quan tâm đến công việc trong cục, nếu có thể đề xuất một số ý kiến mang tính chất xây dựng đương nhiên càng tốt, nếu có sai sót thì sửa đổi. Hội nghị công tác của cục chúng ta rất thành công, thể hiện được tinh thần dân chủ, thể hiện được các đồng chí trong cục chúng ta đều có một trái tim nóng bỏng luôn quan tâm đến công việc trong cục…
Diệp Phàm cười thản nhiên, thấy tất cả mọi người không lên tiếng nữa liền cho giải tán cuộc họp.
“ Dân chủ. Dân chủ cái rắm, anh ta nói như vậy thì còn ai dám mở miệng, đây không phải là tìm chết sao.”
Trong cục có một số đồng chí nào đó hận đến mức nghiến răng nghiến lợi.
- Lão đệ, vị trí Cục trưởng này ngồi rất thoải mái có phải không, ha ha ha......
Diệp Phàm bắt chéo chân, ngồi trên chiếc ghế xoay ở phòng làm việc của Lô Vĩ xoay đi xoay lại, rất là nhàn nhã.
Lô Vĩ đã đến cục Công an huyện Ngư Dương nhậm chức trước thời hạn, nhưng Cục trưởng cục Công an còn phải trải qua bổ nhiệm của Đại hội đại biểu nhân dân mới được, cho nên tạm thời vẫn chỉ là quyền Cục trưởng.
Bổ nhiệm của Đại hội đại biểu nhân dân chỉ là một quá trình mà thôi, thể chế bên trong cũng hiểu được, thuần túy chỉ là một loại tình thế. Tuy nhiên nếu Bí thư huyện ủy muốn gây khó dễ thì cũng có khả năng lật thuyền.
- Thoải mái cái rắm! Mệt mỏi chết đi được, cái huyện nghèo khó Ngư Dương này, muốn tiền không có tiền, muốn xe không có xe, cái gì cũng không có, mà số lượng người ăn lương nhà nước lại quá nhiều.
Tổng nhân số trong cục huyện phải đạt đến hơn một ngàn người, hoàn toàn có thể xây dựng thành một quân đoàn chính quy, người ở bên trong thật sự là ngư long hỗn tạp, tốt nghiệp trung học cũng có, cán bộ quân đội chuyên nghiệp cũng có, dựa vào các quan hệ lung tung bát nháo nhét vào lại càng nhiều. Lực chiến đấu không có, lĩnh tiền lương thì nhiều, không chịu làm việc mà ai cũng muốn tiền thưởng lớn hơn người khác.
Phó cục trưởng có bốn năm người, cán bộ cấp phó phòng trong cục cũng có mười người.
Toàn bộ xe cảnh sát đều sắp thành xe phế liệu, ngay cả xe của Cục trưởng cũng là một chiếc Mitsubishi đã qua sử dụng cũ nát, nếu thật sự gặp chuyện gì gấp cái xe rách rưới như vậy có thể lái được sao? Xe vừa tăng số thì đã thả neo rồi, lão tử cứ lo là cái xe ấy tan rã.
Lô Vĩ bực tức
-Khi Chu Bá Thành chuyển giao trên sổ sách tài vụ chỉ còn lại mấy ngàn đồng, trong quán ăn còn nợ mấy vạn chưa trả, những ngày tới không biết sống thế nào.
- Ha ha ha, tình cảnh của Ngư Dương chính là như vậy. Nhà cậu không phải có mấy chiếc xe hay sao? Cậu tùy tiện lấy một chiếc để chạy không đơn giản hay sao, loại xe nào có thể chạy hơn chiếc xe Ferrari của cậu chứ.
Diệp Phàm cười trộm nói.
- Không được! Cha em đã dặn rồi, nếu đã làm việc thì phải như vậy, còn phê bình em là ngạo mạn thế này thế kia, giống như Hoa công tử. Nếu đã quyết tâm tiến vào con đường làm quan, muốn tạo ra thành tích trên chiến tuyến công an thì phải chuẩn bị tư tưởng chịu vất vả, khổ sở, cho nên ngay cả tiền tiêu tiền tiêu vặt mỗi tháng cũng cắt đi một nữa. Ài…Xong đời rồi, bây giờ có muốn thoải mái cũng không có cách nào, cuộc sống trước kia một đi không trở lại.
Lô Vĩ buồn bã.
-Ha ha ha...... Tốt! Bá phụ làm rất tốt. Bá phụ nên làm như vậy mới đúng, Cục trưởng công an rất có hình tượng, đó là chức vụ đại thần bảo vệ bình an một phương, nếu cậu không làm như vậy thì làm sao có thể quản lý tốt một đơn vị lớn thế này. Tuy nhiên tôi tin tiền tiêu vặt một tháng của cha cậu cũng không ít, cho dù có giảm bớt một nửa có lẽ vẫn hơn vạn.
Diệp Phàm có vẻ vui mừng trên nỗi đau của người khác.
-Đại ca, anh lái một chiếc Warger cải trang hơn 100 vạn, em lái một chiếc Mitsubishi sắp thành phế liệu, chênh lệch này cũng xa quá. Phó Chủ tịch huyện anh phóng hỏa, chẳng lẽ không cho dân đen như em đốt đèn.
Lô Vĩ gạ gẫm.
-Ha hả, đó là tôi bị bắt buộc, ban đầu vốn chỉ muốn mượn một chiếc xe giải ngũ, ai ngờ Thiết đại ca lại đưa một chiếc xe tốt như vậy cho tôi, may mắn là bên ngoài còn làm giống như xe cũ, nếu không thật sự không dám lái ra ngoài.
Diệp Phàm cười nói
-Tuy nhiên vụ án lần trước cậu đúng là công thần, thu về nhiều xe của dân cờ bạc như vậy, Cục trưởng Vu cũng không cho cậu mang đi một chiếc sao? Chiếc Audi cũng được! Nếu không thì kiếm một chiếc Mitsubishi mới.
- Anh nói thì hay lắm, Cục trưởng Vu là người keo kiệt nhất cục, đừng nói đến xe, một chiếc lốp xe cũng đừng mơ tưởng mang đến Ngư Dương, anh ấy còn nói là cục Thành phố cũng không giàu có, không có tiền…giống như đang so xem ai nghèo hơn, thật là bực mình.
Lô Vĩ bực mình nói, đảo đảo đôi mắt cười hắc hắc, xáp lại nói:
-Đại ca, nghe nói anh còn phân quản khối hiệp trợ tài chính huyện, nếu nhậm chức rồi có thể rút ra ít tiền cho cục chúng em trang bị thêm mấy chiếc xe cảnh sát mới không, xe yêu cầu của em cũng không cao lắm, chỉ cần một chiếc Mitsubishi mới là được rồi, những xe cảnh sát khác dùng xe bánh mì là được rồi.
-Mitsubishi mới, còn cả xe bánh mì, bản thân lão tử cũng muốn gặm đây! Cậu đi điều tra xem, xem xem tài chính huyện còn bao nhiêu tiền, đoán chừng Cục trưởng Mã Thiết Lâm muốn tới cục Công an hoá duyên rồi.
Diệp Phàm cười khổ.
-Không thể nào, Ngư Dương thật sự thê thảm như vậy sao, Ngư Dương là một huyện lớn, tài chính huyện không có một đồng nào thì làm sao đón năm mới. Xong đời rồi, em còn muốn đi xin Chủ tịch huyện Vệ ít tiền cho cuối năm. Cảnh sát trong cục làm việc tăng ca cực khổ cả năm dù sao cũng phải phát chút phúc lợi chú! Xem ra bị nhỡ rồi, phải làm sao đây?
Lô Vĩ thoáng cái lo lắng.
-Hắc hắc, tuy nhiên mới vừa rồi Chủ tịch huyện Vệ mới nhận từ trong tay tôi một tờ chi phiếu 300 vạn, nếu tiểu tử cậu đuổi kịp có lẽ còn có thể nhặt nhạnh được mấy vạn, nếu đi trễ thì có lẽ ngay cả canh cặn cũng không còn mà húp.
Diệp Phàm cười khan, làm Lô Vĩ giận đến mức nghiến răng ken két.
-Không nói nữa, em đi gọi điện nhắc nhở trước rồi nói, nếu không thật sự giống như lời đại ca nói thì Cục trưởng em không còn biết làm cách nào.
Lô Vĩ vừa nói vừa gọi điện thoại.
Mấy phút đồng hồ sau vẻ mặt chuyển sang màu xanh, buông điện thoại, hận đến nghiến răng nghiến lợi, mắng:
- Vệ Sơ Tinh đúng là đồ đàn bà, giữ tiền rất chặt, chỉ đồng ý cho 2 vạn, trong tay cô ta có 300 vạn mà chỉ cho chút cặn, dùng cái rắm gì, còn kêu em phải chú ý tăng thu giảm chi, có thể tới thành phố xin một ít…Cái này đúng là không có gạo mà đòi nấu cơm, còn bắt người ta giảm bớt hoạt động cơ thể. Hơn ngàn cảnh sát đều giương mắt trông mong vào em, em biết lấy gì ra phát phong bao phúc lợi.
-Cô ta chỉ cho hai vạn đồng?
Diệp Phàm tựa hồ không tin.
-Em còn lừa anh sao?
Lô Vĩ không giống như nói láo, vẻ mặt rất chân thật.
-Cô ta đúng là quá keo kiệt, vừa mới mò được 300 vạn, nghe nói khoản tiền 500 vạn trong tỉnh cũng được nhập vào sổ sách của cục Tài chính Ngư Dương rồi, cô ta tiêu đi đâu chứ?
Diệp Phàm cũng cảm thấy nghi ngờ không giải thích được, lắc lắc đầu. Đúng là huynh đệ đều khó.
-Ai biết, có phải nện hết vào cây côn của tình nhân hay không? hừ!
Lô Vĩ văng tục.
Cốc cốc cốc…
Có người gõ cửa.
-Vào đi!
Lô Vĩ quát.
-Lô...... Cục trưởng Lô, ông chủ Tạ của quán rượu đến, nói là...... Nói là......
Người cảnh sát tiến vào nhìn thấy Diệp Phàm, hình như không nhận ra, không dám nói.
-Nói mau đi!
Lô Vĩ quát, giống như ăn đạn, đoán chừng các anh em cảnh sát đáng thương đã trở thành người chịu tội thay cho Vệ Sơ Tinh.
-Ông chủ Tạ đến đòi tiền chiêu đãi. Trên sổ sách của cục chúng ta chỉ còn lại một ít, dù sao cũng phải chừa lại chút để mua xăng, nếu không tất cả các xe đều nằm yên một chỗ. Nếu gặp phải chuyện gấp mà không có cảnh sát thì to chuyện.
Người cảnh sát già nua sợ hãi nói, có lẽ đã bị mấy tiếng quát của Lô Vĩ hù dọa xanh mặt.
-Được rồi, gọi y vào.
Lô Vĩ phất phất tay, bất đắc dĩ nói.
-Ông chủ Tạ, ông có thể kéo dài qua năm rồi mới tính được không, trong cục thật sự không có tiền.
Lô Vĩ cười khổ nói.
-Cục trưởng Lô, số tiền này đã kéo dài một năm rồi, có hai vạn mà sắp đợi ba năm rồi. Chúng tôi làm ăn cũng không giúp được. Trước sau đã sắp 10 vạn rồi, dù thế nào anh cũng chuẩn bị một nửa cho tôi mang về cấp cứu. Nếu không, tửu lâu của tôi không còn gạo mà ăn.
Ông chủ Tạ cũng rất bất đắc dĩ, vẻ mặt đáng thương.
- Một nửa chính là 5 vạn, tất cả tiền bạc trong sổ sách gộp lại cũng mới được 3 vạn, ông chủ Tạ, ông cứ chờ đi. Trước cuối năm nhất định sẽ trả trước 3 vạn,
Lô Vĩ buồn bực đến mức thật sự muốn đập đầu vào tường
-Cái này...... Cái này kêu tôi trở về ăn nói thế nào, anh thông cảm cho, quán rượu này cũng không phải của một mình tôi, mà do nhiều người hùn vốn, chỉ sợ mọi người ồn ào thì thời gian này không có cách nào để sống.
Xem dáng vẻ của ông chủ Tạ có vẻ rất cứng rắn, không cầm được tiền thì nhất quyết không đi.
Ông chủ Tạ thật ra là người của Tạ gia Ngư Dương, có Tiếu diện hổ Tạ Cường chống đỡ cũng không sợ hãi Cục trưởng cục Công an, nếu không căn bản đã không dám tới đòi tiền.
“Mẹ kiếp! Ai không biết quán rượu này của Tạ gia mở, còn kêu là mấy người hùn vốn, hùn của khỉ, muốn lấy chuyện ra đè ép lão tử à.”
Lô Vỹ cứ chửi thầm.
- Ông chủ Tạ, cục Công an tạm thời có khó khăn, tình cảnh của Ngư Dương chúng ta ông cũng biết rồi, thư thả thêm một ít thời gian nữa có được không, ha ha haa......
Diệp Phàm đột nhiên chuyển động chiếc ghế xoay, đối mặt với ông chủ Tạ.
-A! Phó Chủ tịch huyện Diệp, chào anh. Chuyện này...... Chuyện này.....
Ông chủ Tạ giật mình một cái lại hồi phục tinh thần, khuôn mặt nhăn nhó.
Tuy nhiên nghe nói Phó Chủ tịch huyện Diệp vừa mới được đề bạt còn hiệp trợ phương diện quản lý tài chính huyện, chủ trì chiêu thương, sau này phương diện chiêu đãi của khối chiêu thương này sẽ kiếm lời rất nhiều.
Nghe nói phí chiêu đãi một năm ở cục Chiêu thương của các huyện khác đều đạt đến mười mấy vạn, nếu như toàn bộ đều đổ vào quán rượu Ngư Dương vậy thì sẽ kiếm lời không nhỏ.
Đây đúng là đại thần thật sự, ông chủ Tạ cũng không dám mạo muội đắc tội, nếu đắc tội sau này Cục Chiêu thương cục không đến quán rượu Ngư Dương nữa thì đúng là thiệt thòi lớn rồi. Mặc dù ông chủ Tạ là người của Tạ gia , nhưng Diệp Phàm người ta cũng không phải là hạng dễ trêu, người ta là hảo hán ngay cả mông của con cọp cái Phí gia cũng dám động vào.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 452: Giẫm lên mâm điều tra bản án cũ.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
- Thế nào hả, chẳng lẽ một cục lớn như cục Công an còn có thể bỏ chạy sao? Ông muốn đòi tiền cũng được, tôi đưa cho ông, đến cục Tôn giáo mà lĩnh, tuy nhiên…ha ha ha, sau này cũng không cần nói gì nữa.
Diệp Phàm trầm mặt, trong giọng nói chứa đựng mùi vị đặc biệt, ông chủ Tạ đương nhiên hiểu, người làm ăn thường rất thông minh!
Lần trước khi mình vừa tới cục Tôn giáo nhậm chức cũng đúng lúc dẫn theo người trong cục đến quán rượu Ngư Dương ăn cơm, lúc ấy ông chủ Tạ rất coi thường, thiếu chút nữa không cho cơm ăn. Cho nên lúc này Diệp Phàm cũng không nể mặt ông chủ Tạ gì cả.
- Được rồi, phó Chủ tịch huyện Diệp đã nói, tôi đợi thêm một thời gian rồi tới.
Ông chủ Tạ chào hỏi xong biết điều lui ra ngoài.
- Ài! Có sữa thì chính là mẹ, không có tiền thì đúng là cặn bã.
Lô Vĩ khổ sở, trước kia khi đảm nhiệm Đội trưởng đội Cảnh sát hình sự cục Thành phố thật sự chưa bao giờ phải rầu rĩ vì tiền, bây giờ khi mình cai quản một cục mới hiểu được làm người bình thường thật sự không dễ dàng.
- Được rồi Lô Vỹ, nếu trong tay thật sự đang túng quẫn, tôi sẽ kiếm chút đưa cho cậu.
Diệp Phàm cười nói.
- Bao nhiêu, không phải mấy ngàn đồng chứ!
Lô Vĩ bán tín bán nghi, thầm nghĩ:
“Trước kia anh phân quản cục Tôn giáo còn không phải nghèo nổi tiếng, nghe nói kinh phí một năm không quá năm ngàn đồng, năm ngàn đồng đó còn thìa cho em sao, Ban kho khu có lẽ khá hơn một chút, nhưng cũng không dư dả, chẳng lẽ còn có tiền nhàn rỗi bố thí cho cục Công an?”
- Không nói được, tôi còn phải tới Lâm Tuyền. Cậu muốn có danh tiếng thì ra ngoài, phía bên Ban kho khu cho cậu năm vạn, cục Tôn giáo cho cậu năm vạn, trước khi tôi chưa từ nhiệm thì vẫn còn quyền quyết định, cho cậu chút lòng nhân ái, nếu không cậu lại mắng đại ca này không ra gì, thế nào hả? Phía bên tài chính huyện đừng nghĩ đến nữa, đại ca tôi đủ rộng rãi mà, đồ đàn bà Vệ Sơ Tinh chỉ cho 2 vạn, tôi vừa ra tay đã cho 10 vạn, ha ha ha….
Diệp Phàm đắc ý cười.
- Thực sự rất cám ơn đại ca, có đại ca che chở thật là tốt. Anh đúng là thần tài!
Lô Vĩ cười nịnh nọt, nhướng mày nói:
- Công trạng thì có nhiều, ví dụ như cục Công an huyện hiệp trợ ban kho khu làm tốt công tác tuần tra an toàn, bảo vệ đập chứa nước bình an, hiệp trợ cục Tôn giáo xử lý tốt vấn đề hài hòa dân tộc…chuyện này chỉ là chuyện vặt, không sợ không nghĩ tới, chỉ sợ không có tiền mò, hạng mục nhiều mà, có mấy ngàn vạn em cũng có thể mò về được.
Lô Vĩ khoe khoang, vẻ mặt hiện ra vẻ cuồng rỡ.
- Ha hả, tiểu tử này thật là nhiều mưu mô, không sao. Tuy nhiên hình như cũng có đạo lý, cậu giúp trợ cục Tài chính huyện làm tốt quân dân cùng xây dựng không phải tốt hơn sao, nhanh đi báo cáo đi, tôi bôi phết một lát, tới chỗ lão Mã cục Tài chính mò 10 vạn có lẽ vẫn được, hiện giờ trên tay lão Mã có lẽ còn có mấy trăm vạn.
Diệp Phàm cười khan.
- Trời đất, sao không nghĩ đến thần tài này chứ!
Lô Vĩ vỗ đầu vội vàng kêu người đi làm.
- Ài! Thật muốn cùng đại ca tới Lâm Tuyền đi dạo một chút, đáng tiếc chuyện rắc rối trong cục quá nhiều, không thể phân thân được, phó Chủ tịch huyện huyện anh trái lại rất nhàn nhã đi chơi.
Lô Vĩ thở dài.
- Tuy chuyện lần này cậu lại là nhân vật chính, thật sự phải đi cùng tôi.
Diệp Phàm thu lại nụ cười, nghiêm túc nói.
- Xảy ra chuyện gì vậy, Lâm Tuyền xảy ra chuyện sao?
Lô Vĩ cũng nghiêm túc lại, nhíu mày sợ nhất xảy ra chuyện gì .
- Hiện tại không xảy ra việc gì, đây là chuyện năm sáu năm trước . Ài! Ở đập Thiên Thủy có một cô nương, vẻ đẹp thanh khiết của cô ấy như tiên giáng trần, không khác gì ‘Tiểu Phương’ trong bài hát của Lý Xuân Ba. Cô ấy tên Diệp Nhược Mộng, phụ thân là Diệp Thủy Căn......
Diệp Phàm thở dài, trầm mặc thật lâu, Lô Vĩ biết đại ca có chuyện đau lòng, cũng không lên tiếng, yên lặng đưa cho hắn một điếu thuốc đã châm lửa.
- Đập Thiên Thủy có con suối thần nữ, ở hạ du suối thần nữ cách đó không xa chính là lâm trường Cảnh Dương danh tiếng lừng lẫy. Năm năm trước, cha của Nhược Mộng là Diệp Thủy Căn cũng là một công nhân bình thường của lâm trường. Ông ấy vốn làm việc ở xưởng đồ gỗ của lâm trường, tiền lương cũng không tệ. Sau này không biết vì nguyên nhân gì mà đắc tội với Trịnh Khinh Vượng Chủ nhiệm lâm trường bị đày đi giữ núi tuần núi.
Khi đó ở thôn lân cận thường xuyên có một số tên lưu manh, du thủ du thực. Diệp Thủy Căn là một người vô cùng có trách nhiệm, khi ông ấy tuần thú bọn lâm tặc hận ông ấy đến tận xương tủy.
Lễ quốc khánh sáu năm trước tất cả mọi người đều nghỉ phép, nhưng Diệp Thủy Căn lại bị chủ nhiệm lâm trường Trịnh sắp xếp tiếp tục đi tuần sơn. Ngày 3 tháng 10, cha của Nhược Mộng vừa đi đã không thấy trở về, lúc đó Nhược Mộng và mẹ cô ấy Kim Liên vô cùng lo lắng.
Khoảng 6 giờ tối, lão tam của tam bá Lâm Tuyền Lý Đức Quý cõng Diệp Thủy Căn quay về, tuy nhiên khi đó Diệp Thủy Căn đã tắt thở rồi.
Xương trên người cũng gãy đứt mười mấy cái, khắp người là máu. Nghe Đức Quý nói ông ấy không cẩn thận ngã lăn xuống dưới vách núi.
Sau khi Đức Quý đi rồi, Nhược Mộng khóc than đang muốn thay quần áo mới cho cha để nhập quan, ai ngờ Diệp Thủy Căn đột nhiên sống lại.
Thật ra ông ấy chỉ còn chút hơi tàn nên chỉ nhìn hai mẹ con Nhược Mộng nói một câu rồi tắt thở.
Diệp Phàm nói tới đây, trong đáy lòng lại nhói đau, hốc mắt đã ươn ướt.
- Nói cái gì?
Lô Vĩ cũng có vẻ đau buồn, hỏi.
- Đức Quý không phải là người tốt, đừng tới lâm trường, kêu hai mẹ con Nhược Mộng chú ý rời xa y. Sau này trong thảm án đoạt kim mã của đập Thiên Thủy, Nhược Mộng vì cứu tôi không may trúng đạn, cô ấy chết.....
Diệp Phàm nghẹn ngào nói.
- Sau đó trong cơn tức giận tôi truy sát tên tội phạm, thật ra là đuổi theo Đức Quý. Tuy nhiên tên tiểu tử đó sợ chết, đem chuyện Diệp Thủy Căn rất có thể bị hại chết nói ra toàn bộ.
Tôi cũng cảm thấy chuyện này rất khó hiểu, tuy nhiên mãi không có chứng cớ. Trịnh Khinh Vượng là cán bộ cấp trưởng ban, lúc ấy tôi chỉ là một thôn quan cấp tiểu ban, có năng lực gì đi giải quyết chuyện này. Hơn nữa chuyện lúc đó đã qua mấy năm rồi, không có chứng cớ gì, ta đành phải chờ đợi. Lão đệ, qua năm sau đại ca phải đi thi hành một chuyến nhiệm vụ khẩn cấp rồi, có thể còn sống trở về. hay không.....
Ài! Không nói nữa, chuyện này tôi nhờ cậy lão đệ cậu trước, nếu như đại ca ra đi cậu hãy nghĩ cách điều tra rõ chuyện này, cho Diệp Kim Liên một câu trả lời thỏa đáng, đến trước mộ phần Nhược Mộng nói với cô ấy một tiếng.
Nếu không đại ca dưới cửu tuyền khó nhắm mắt, còn nữa, bây giờ tôi đã nhận Diệp Kim Liên làm mẹ nuôi, hy vọng lão đệ có thời gian, có thể đi thăm bà ấy, đây đương nhiên là trong tình huống tôi không quay về.
Giọng nói của Diệp Phàm hơi có vẻ khàn khàn.
- Đại ca, chuyện này sao anh không nói sớm, anh đừng nói chán nản như vậy, anh sẽ sống lâu trăm tuổi, em sẽ đợi trở lại, chúng ta và tam huynh đệ Tề Thiên còn phải tung hoành dưới bầu trời này, tung hoành quan trường, thoải mái cuộc đời. Chuyện của Diệp Thủy Căn anh cứ yên tâm. Em có liều mạng cũng sẽ cho mẹ nuôi một câu trả lời thỏa đáng, không tra rõ chuyện này Lô Vĩ này thề không làm người!
Lô Vĩ nói như đinh chém sắt, hai mắt nhìn thẳng phía trước như một tôn thần .
- Đại ca, buổi tối em sẽ đi với anh đến Lâm Tuyền, chúng ta tới lâm trường Cảnh Dương trước rồi hãy nói.
- Được! Cậu sắp xếp công việc xong, chúng ta sẽ xuất phát. Tuy nhiên tôi cũng chỉ hoài nghi, có lẽ không phải là Trịnh Khinh Vượng làm, cậu phải cẩn thận kiểm chứng, đừng rút dây động rừng. Hơn nữa, con người Trịnh Khinh Vượng cũng không tệ lắm.
Diệp Phàm vỗ vỗ bả vai Lô Vĩ.
- Em hiểu!
Lô Vĩ thận trọng gật đầu.
- Thế Hùng, Hoành Sơn tối nay sẽ quay lại đập Thiên Thủy, ngày mai tôi sẽ cùng y đến huyện làm việc, huynh đệ chúng ta có thể uống mấy chén rồi, ha ha ha......
Lý Tuyên Thạch gọi điện cho Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng.
- Hoành Sơn huynh đệ tối nay quay lại càng tốt, lâu rồi tôi cũng chưa đi thăm hỏi Lý lão gia, vừa hay, nghe nói đập Thiên Thủy là nơi săn thú rất tốt, tối nay chúng ta gặp nhau, ha ha ha. Anh Lý, nếu có món ăn thôn quê thì nấu một nồi, tối nay chúng ta uống rượu nhâm nhi.
Ngọc Thế Hùng thoáng cái cao hứng, cứu tinh quay về rồi, đang muốn hỏi thăm chuyện của Liệp Báo.
- Chuyện đó thì dễ thôi, món ăn thôn quê không thành vấn đề, tôi vòng vòng trong thôn là kiếm được thôi.
Lý Tuyên Thạch khẽ ngạc nhiên, Ngọc Thế Hùng lại vội vã muốn tới đập Thiên Thủy
, thầm nghĩ: “ Ngọc Thế Hùng giống như trong lòng rất cấp bách, không phải có chuyện gì cần tìm Hoành Sơn chứ? Nghe nói Ngọc lão gia vẫn đang bị giam chưa được ra ngoài, sắp sang năm mới rồi, sao Ngọc Thế Hùng có thể rãnh rỗi chạy tới đập Thiên Thủy dạo chơi chứ.......
Sau khi đặt điện thoại xuống Ngọc Thế Hùng quay đầu nói với Ngọc Nhã Chi:
- Chị, Lý Hoành Sơn của Liệp Báo quay lại rồi, em tới đập Thiên Thủy một chuyến, thuận tiện đưa Ngọc Miêu theo, để Lý lão gia xem qua một chút, thật kỳ quái. Ngọc Miêu vẫn khỏe tại sao tay không nhấc lên được, đến bệnh viện kiểm tra thì nói không phát hiện ra tình huống khác thường gì, thật quỷ dị, chẳng lẽ trúng tà?
- Trúng tà, không thể nào, không phải bị ám toán gì đó chứ?
Ngọc Cao Nhất đang ngồi bên cạnh chen lời nói.
- Ám toán! Có thể, nhưng ai có thể ám toán y, gần đây lại không tranh đấu với người nào, hơn nữa cũng không có tình trạng khác thường gì.
Ngọc Thế Hùng nghi ngờ.
- Nếu gọi là ám toán dĩ nhiên khó có thể cảm nhận ra, nhờ Lý lão gia xem qua cũng tốt, ông ấy có kinh nghiệm phong phú. Bây giờ mặc dù nói bị liệt phải ngồi xe lăn, nhưng vẫn còn kinh nghiệm. Em đi cùng anh, đập Thiên Thủy nghe nói đã lâu rồi, vậy mà chưa đến lần nào. Dù sao cũng nghỉ phép trước thời hạn, cũng nên nghỉ ngơi một chút.
Ngọc Cao Nhất nói.
- Anh, em cũng muốn đi! Em cũng muốn nhờ anh Hoành Sơn cứu cha
Ngọc Kiều Long lâu nay luôn kiêu ngạo, gần đây gầy đi rất nhiều, nghĩ đến phụ thân Ngọc Hoài Thăng vẫn còn đang chịu khổ trong ngục giam tạm thời của sư đoàn dã chiến, ngay cả muốn gặp mặt cũng không được, cũng không biết phải chịu hành hạ gì, bỗng chốc khóe mắt ửng đỏ.
- Kiều Long, em là con gái đi đến đó làm gì? Nghe lời chị đi, ngoan ngoãn ở nhà, đừng nóng vội, ài…
Ngọc Nhã Chi cũng phiền lòng, gần đây vì chuyện của cha mình mà tâm lực tiều tụy.
- Chị, chị để em đi đi, không hỏi thăm được chuyện của cha, em không ngủ được. Chị, em sẽ không lái xe nữa, trả lại cho dì. Ngọc Kiều Long nói nghẹn ngào như sắp khóc, giống như thoáng cái đã trưởng thành lên rất nhiều.
- Ài......
Ngọc Nhã Chi thở dài, sờ sờ mấy sợi tóc rối tung của em gái nói:
- Được rồi, chị sẽ đi với em, không hỏi rõ ràng, chị cũng không ngủ được.
5 giờ, Diệp Phàm cùng Lô Vĩ, Triệu Thiết Hải ba người lái xe đến lâm trường Cảnh Dương, trời vẫn còn chập choạng.
- Không ngờ ở trong một sơn thôn lại cất giữ một khu sinh hoạt làm việc kiểu hoa viên xinh đẹp như vậy, xem ra Chủ nhiệm lâm trường Trịnh rất biết xử lý, là một người tài ba.
Lô Vĩ khẽ mỉm cười.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 453: Đối thủ khó dây dưa.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
- Chủ nhiệm Trịnh kinh doanh đã nhiều năm rồi, trước kia không như bây giờ, Lâm trường Cảnh Dương trải qua bảy tám năm phát triển, không thể bại bởi một thành thị đơn lẻ, thậm chí vượt qua bởi vì trong khu vực trong khe suối là khá rộng, cảnh tượng tương đối xinh đẹp, đáng tiếc vị trí hơi kém, nếu không người chen vào xem chẳng phải là vỡ đầu ra .
Triệu Thiết Hải cười nói.
- Ừ! Quả thực là một nước trong một nước, rất có khí thế! Chủ nhiệm Trịnh không khác một đại sơn vương rồi, ha ha ha.
Lô Vỹ cũng gật đầu cười.
- Diệp huynh đệ, đã lâu không gặp, là khách quý a!
Xe vừa dừng thì Trịnh Khinh Vượng và Phương gia tỷ muội, Trịnh Lực Văn, Đoàn Hải đã sớm chờ ở trên bãi cỏ.
- Đến chúc năm mới trước với Trịnh ca, Lực Văn, Đoàn Hải, còn có cả chủ nhiệm Phương, gần đây có khỏe không!
Diệp Phàm cười nhẹ.
- Cũng tạm ổn, cuối năm việc nhiều, hơi mệt.
- Trịnh Lực Văn cười vẻ miễn cưỡng, cung kính nói.
- Nghe nói anh đến trạm cơ khí nông nghiệp quản đống máy móc hỏng phải không, Đoàn Hải lợi hại hơn, đến xã Khanh Hương làm lão bá thường trực, ha ha ha, chỉ có Nghê Muội là lợi hại, vị trí Chủ nhiệm Ban Đảng Chính coi như là đặt sẵn.
Diệp Phàm nói một lượt
- Bỏ đi Diệp lão đệ, không nói nữa, chúng ta đi uống rượu.
Chủ nhiệm Trịnh lâm trường khẽ cau mày rồi lại vui vẻ.
- Trịnh ca, giới thiệu cho anh người anh em tốt của tôi là Lô Vỹ, mới đến Cục Công an huyện nhận nhiệm vụ.
Diệp Phàm nói.
- Hoan nghênh, hoan nghênh, Cục trưởng Lô đại giá quang lâm khiến cho Cảnh Dương chúng tôi rạng rỡ a! Không nghĩ tới, không nghĩ tới trong khe sâu này bỗng nhiên lại có mấy vị đại thần tới vậy.
Trịnh Khinh Vượng nhiệt tình nói, trên mặt cũng không có gì khác thường.
- Nói gì vậy, chúng tôi đặc biệt tới đây bái phỏng chủ nhiệm Trịnh. Nghe nói Lang Tỏa cốc của Cảnh Dương có lợn rừng to như con bên, tôi rất háo hức có thể bắn được một con làm lẩu, hăng hái.
Lô Vỹ cười ha hả, ngầm quan sát Trịnh Khinh Vượng.
- Tốt rồi, ngày mai chúng ta đi dạo một chút, nếu may mắn có thể cho mọi người thưởng thức tài bắn súng của cục trưởng Lô là chuyện vinh hạnh.
Trịnh Khinh Vượng nói vẻ tùy ý.
Lô Vỹ thầm nghĩ, “ Từ tướng mạo mà xem thì Trịnh Khinh Vượng tuyệt không thể là một hung thủ nham hiểm. Dáng vẻ thư sinh, nói chuyện cũng rất hiểu biết. Địa điểm mà Diệp Thủy Căn bị chết cũng không để lại dấu vết gì. Nếu quả thật là y hại chết ông ấy thì ít ra trong tâm lý cũng có một vết gợn, thường thường không muốn quay lại chỗ kia. Chẳng lẽ người này đã tu luyện thành tinh rồi, thủ đoạn hại người, tâm trí, đều đạt đến lô hỏa thuần thanh, không để lộ ra dấu vết.
Nếu quả thật là vậy thì người này đúng là một đối thủ khó chơi. Tốt! Tốt! Lô Vỹ ta thích cùng cao thủ so chiêu. Đời người khó được vài lần chiến đấu.
Đột nhiên, Lô Vỹ bị một người có vóc người cao lớn hấp dẫn, cười nói:
- Vị này là.
- Cục trưởng Lô mạnh khỏe, tôi là Vi Hổ phân cục trưởng lâm trường Cảnh Dương
Lúc này một người thanh niên có vết sẹo trên mặt chủ động tiến lên nhiệt tình giới thiệu, sau đó chỉ vào người đàn ông có thân hình cao lớn:
- Y là Phó Chủ nhiệm lâm trường Mã, tài bắn súng không tệ, có thể tỷ thí với Cục trưởng một phen.
- Cục trưởng Vi, Phó Chủ nhiệm Mã, các anh khỏe. Chẳng lẽ Phó Chủ nhiệm Mã cũng chơi súng?
Lô Vỹ giả bộ kinh ngạc.
- Ha ha ha, chơi đùa mấy năm rồi, trước kia ở bộ đội thường xuyên bắn bia, sau khi giải ngũ thì ngượng tay không được, sao có thể tỷ thí cùng Cục trưởng Lô. Vi Hổ, cậu chẳng phải là bảo tôi đi mất mặt sao?
Mã Chiêm Khôi đưa mắt nhìn Lô Vỹ, thái độ có vẻ là lạ.
- Không phải là y hại chết Diệp Thủy Căn chứ?
Lô Vỹ thoáng nghĩ, cảm thấy quá mơ hồ nên lắc đầu có phải do mình quá nhạy cảm không, cứ trông thấy người nào cao lớn uy mãnh là tình nghi. Tội phạm cao minh thường biết giấu diếm, tựa như Trịnh Khinh Vượng vậy.
Trên bàn rượu chia thành trên căn bản tạo thành hai phái, cũng chính là phái Cảnh Dương và mấy người ngoài. Trịnh Lực Văn , Đoàn Hải và Phương Nghê Muội đương nhiên là trợ giúp nhóm Diệp Phàm, tất cả uống đến ngà ngà.
Trịnh Khinh Vượng cũng giống như đã có chuẩn bị, tối nay ngồi trong bàn đều là sâu rượu của Cảnh Dương, lại có ba bốn cô gái sức rượu không hề thua kém đàn ông.
Diệp Phàm, Lô Vỹ, Triệu Thiết Hải trở thành đối tượng bị tiến công, qua mấy vòng thì ba người đều đã ngà ngà.
Lúc này Ngọc Tiêu quay lại xe lấy ra một hộp gỗ đưa cho Diệp Phàm.
Không lâu, xì gà hạng sang của Cuba đều nhả khói trắng lượn lờ trên miệng mấy vị đàn ông, rất có khí thế quý phái.
- Diệp lão đệ, đồ này của cậu chắc không rẻ?
Trịnh Khinh Vượng ưu nhã phun khói, nhìn lướt qua dấu hiệu trên điếu xì gà, có vẻ kính nể.
- Ha ha, ừ!
Diệp Phàm đáp một tiếng.
- Chủ tịch Diệp, một điếu có thể mười mấy đồng, chắc là còn đắt hơn cả một bao Trung Hoa.
Phân cục trưởng Vi Hổ tham lam rít một hơi, thở dài nói:
- Quả nhiên là hàng tốt, mùi vị tinh khiết!
- Mười mấy đồng? Lô Vỹ phun một vòng khói rồi nhếch miệng:
- Đại ca, một điếu này chắc là bằng hai tháng tiền lương của em! Quả thực là ở đốt tiền.
- Không thể nào, một điếu thuốc bằng hai tháng tiền lương của tôi ư, tuy nói nó có to hơn một chút nhưng không đến nỗi đắt hơn Trung Hoa chứ?
Triệu Thiết Hải giống như tiểu thị dân, tuyệt đối không nghĩ tới mắc như vậy, tỏ vẻ nghi ngờ.
- Một hộp một vạn hai, là do một bằng hữu ở Thủy Châu tặng cho.
Diệp Phàm thản nhiên.
- Trời ạ! Một cây 600 đồng, đúng là bằng hai tháng tiền lương của tôi, đáng tiếc, tôi vừa đốt đi hai tháng tiền lương. Chủ tịch Diệp, tặng cho tôi vài điếu đi.
Triệu Thiết Hải buột miệng, vừa nói xong thì cảm thấy không ổn, trên mặt khẽ biến sắc, chẳng qua trong vòng khói mù mịt cũng không ai chú ý.
- Được! Ngọc Tiêu, đưa thêm cho mọi người mỗi người một điếu, còn lại đưa cho Thiết Hải để y thống khoái hút đến chết đi, ha ha ha.
Diệp Phàm trêu chọc.
- Cảm ơn, phát tài rồi!
Triệu Thiết Hải mừng rỡ, thiếu chút chảy nước miếng, nhìn chằm chằm vào Ngọc Tiêu đang phát xì gà.
- Trịnh ca, nghe nói đồ mỹ nghệ của lâm trường Cảnh Dương thường để xuất khẩu, có thể cho Lô lão đệ một món tinh xảo để trên bàn làm việc không, cho khí thế một chút.
Diệp Phàm nói vẻ tùy tiện.
, thầm nghĩ, “ Diệp Thủy Căn chết là do đổi từ xưởng gỗ đi tuần núi, vậy thì bắt đầu từ đó đi.”
- Nhị Thuận, đam Cục trưởng Lô đi phòng chứa sản phẩm tinh xảo để lựa chọn, nhân tiện chọn cho Chủ tịch huyện Diệp một con ngựa gỗ giả cổ.
Phó Chủ nhiệm lâm trường Mã Chiêm Khôi cười nói, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn Diệp Phàm.
Lúc này rượu cũng đã uống nhiều, từng cặp kéo đến phòng ca múa của lâm trường, trong ánh đèn xoay tròn làm lòng người lại càng mê say.
Lô Vỹ và Triệu Thiết Hải đi theo Mã Chiêm Khôi và Trần Nhị Thuận đi chọn đồ mỹ nghệ, Phó Chủ nhiệm Mã có quan hệ tương đối tốt với Triệu Thiết Hải, nghe nói trước kia cùng ở bộ đội, chỉ là số năm không giống nhau, chắc còn là chiến hữu.
Phương Nghê Muội mặc một chiếc váy màu phấn nhạt, lẳng lặng ngồi ở mép ghế salon không lên tiếng, tuy nhiên bị chị gái dùng mông đẩy đến bên cạnh Diệp Phàm, nhăn nhó không muốn nói chuyện.
- Nghê Muội, làm sao vậy? Mấy ngày không gặp thì có vẻ không quen.
Diệp Phàm đưa đẩy.
- Tôi nào dám, có người là đường đường đại Chủ tịch huyện rồi, một thảo dân như tôi nào có phúc phận.
Phương Nghê Muội mát mẻ.
Lúc này vũ khúc kề mặt lại vang lên.
- Đi. Khiêu vũ đi!
Diệp Phàm nổi lòng háo sắc, kéo Phương Nghê Muội vào sàn nhảy, Phương Nghê Muội nhăn nhó mấy cái không lay chuyển được Diệp Phàm đành đi theo. Trong ánh đèn mờ ảo, vũ khúc vừa vang lên không lâu, Diệp Phàm vừa ôm lấy Phương Nghê Muội thì bàn tay lập tức thám hiểm trên thân thể cô, chẳng qua nạn nhân cũng không cự tuyệt mà để thủ phạm tùy ý.
Diệp Phàm mặc lòng thám hiểm trên rãnh núi lẫn dưới khe sâu, cảm giác đối phương còn rất động tình, thân thể áp sát về phía anh Trư như muốn hòa tan vào hắn.
Phương Nghê Muội cuối cùng cũng mềm lại, ghé sát vào tai Diệp Phàm nói nhẹ:
- Diệp ca, để em đấm lưng cho anh.
- Được rồi, có người đấm lưng cho mình thì ngu sao mà không hưởng phúc.
Kẻ kia ra vẻ tiểu nhân đắc chí, cười khẽ không dứt.
Tám giờ tối, Diệp Phàm đi vào phòng bao của phong khiêu vũ lâm trường uống trà.
- Lực Văn, Đoàn Hải, chuẩn bị một chút, ngày mai chắc sẽ có người xuống khảo hạch, ha ha ha, coi như tôi chúc mừng năm mới trước cho các anh.
Diệp Phàm uống một ngụm trà, nói với Trịnh Lực Văn và Đoàn Hải đang cung kính.
- Diệp huynh đệ, cám ơn! Để cậu phải lao tâm vì chuyện của Lực Văn.
Trịnh Khinh Vượng chấn động, sau đó hiểu ra thì hết sức cao hứng, vội vàng cảm ơn.
Thấy Trịnh Lực Văn và Đoàn Hải có vẻ bồn chồn định hỏi mà không dám, Phương Lan Hinh hiểu ý liền lên tiếng:
- Chủ tịch huyện Diệp, có phải đến Cục Chiêu thương không, ai! Lực Văn có thể lấy được một vị trí trưởng phòng thì tốt, cuối cùng cũng lên huyện, ở thị trấn lâu quá rồi.
Vị trí trưởng phòng trong miệng Phương Lan Hinh dĩ nhiên là chỉ cán bộ cấp phòng, trên thực tế thì một phòng trong Cục chiêu thương chỉ ngang với cán bộ cấp ban.
- Lan Hinh, hỏi mấy thứ này làm gì, Diệp huynh đệ tự có thu xếp. Có thể đến Cục Chiêu thương làm một chủ nhiệm phòng đã là tiến bộ lớn. Diệp huynh đệ, không cần băn khoăn, nói ra để Lực Văn còn chuẩn bị, không biết đến Cục Chiêu thương ở phòng nào?
Trịnh Khinh Vượng nóng nảy, vừa mắng Phương Lan Hinh lắm mồm nhưng chính mình thì cũng muốn hỏi.
- Ha ha ha, không phải là làm chủ nhiệm phòng nào cả.
Diệp Phàm ỡm ờ.
- Chủ tịch huyện Diệp, cám ơn ngài! Có thể đi vào Cục Chiêu thương là tốt rồi, có làm chủ nhiệm hay không không sao cả.
Trịnh Lực Văn tuy vẫn vui vẻ nhưng thật ra trong lòng cũng cảm thấy tiếc nuối, có thể lấy được vị trí chủ nhiệm phòng thì vẫn hơn.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 454: Khác loại
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
- Được rồi, tôi nói rõ luôn.
Lực Văn đề bạt làm phó cục trưởng Cục Chiêu thương, Đoàn Hải đến Ba La núi kho khu nhận chức chủ nhiệm, cũng là cán bộ cấp Phó phòng thực chức, hãy làm cho thật tốt nhé
Một câu nói của Diệp Phàm thiếu chút nữa làm mọi người trố mắt.
- Diệp,… Chủ tịch huyện Diệp…tôi…tôi.
Trịnh Lực Văn và Đoàn Hải đều kích động đứng phắt dậy, chân tay luống cuống, thoáng cái đã có thể đều đề bạt làm cán bộ cấp phó Phòng thực chức, hai người có nằm mưo cũng không dám nghĩ đến.
- Đoàn Hải, tôi cũng làm hai ngày chủ nhiệm ở kho khu, cho anh giữ mười mấy vạn làm kinh phí hoạt động. Cứ làm đó một thời gian đã, sau này sẽ nghĩ cách triệu hồi về huyện.
Diệp Phàm vỗ vai Đoàn Hải.
Sau đó hắn nói với Trịnh Lực Văn:
- Cục Chiêu thương đang trù tính kế hoạch xây dựng nội bộ, anh là thành viên thứ nhất. Tôi cũng cho anh mười mấy vạn kinh phí hoạt động, phải dùng nó để làm ra thành tích, kéo về nhiều khoản tiền cho Bí thư Cổ và Chủ tịch huyện Vệ nhìn xem.
Diệp Phàm nói rất chân thành, Đoàn Hải và Trịnh Lực Văn chỉ có thể gật đầu lia lịa rồi vội vàng đi vào phòng vệ sinh để lau nước mắt.
- Đoàn Hải, không nghĩ tới a, anh và tôi đều là cán bộ cấp Phó phòng rồi, hơn nữa còn có thực quyền, sau này đến kho khu câu cá anh cũng phải chuẩn bị mồi nhiều vào đấy.
Trịnh Lực Văn đùa giỡn.
- Trịnh ca, lúc về huyện tôi sẽ tìm anh ăn cơm, đến lúc đó thì đừng có chạy mất đấy, ha ha ha.
Đoàn Hải vui mừng.
- Đoàn Hải, sau này chúng ta trở thành thần giữ của cho Chủ tịch huyện Diệp rồi.
- Ừ! Đó là khẳng định, chúng ta cùng đi theo Chủ tịch huyện Diệp.
Hai người nói xong thì nắm chặt tay.
- Đáng tiếc, lúc ấy Đỗ Bằng không có chịu đựng được. Ai.
Trịnh Lực Văn thở dài.
- Đừng nói tại sao, cái thứ cỏ đầu tường đó đừng mơ trở thành châu báu. Móa nó, bọn hèn nhát!
Đoàn Hải tức giận mắng một câu. Đối với Đỗ Bằng cháu của Chủ nhiệm Ban Đảng Chính Vương Nguyên Thành thì gã rất tức giận, ngày hôm đó sau khi trở về thôn Quy Lĩnh đã mắng Đỗ Bằng một trận, nếu không có người can ngăn thì đã động thủ rồi.
- Hừ! Để cho tiểu tử này hối hận chết đi, tôi nhổ vào!
Đoạn Hải mắng thêm một câu mới thấy bớt giận.
- Diệp huynh đệ, nói nữa là thừa, hảo huynh đệ một. Sau này có việc cứ kêu một tiếng là được. Trịnh Khinh Vượng này lấy trà thay rượu, chúng ta cạn một chén.
Trịnh Khinh Vượng cũng cảm thấy không ngờ, em trai mình thế mà có thể ngồi lên chỗ tốt phó cục trưởng Cục Chiêu thương, có Phó Chủ tịch Diệp Phàm nâng đỡ, sau này con đường của Lực Văn cũng có tương lại nên trong lòng cũng cao hứng.
Đêm khuya.
Bốn người Diệp Phàm, Lô Vỹ, Thiết Hải, Phương Nghê Muội cùng đến thôn đập Thiên Thủy, Diệp Phàm cũng muốn sắp xếp chuyện mẹ nuôi cho tốt.
Hiện tại trong cung cũ chỉ còn lại Diệp Kim Liên và Nhị Nha Tử.
Thấy Diệp Phàm đến, mẹ nuôi Diệp Kim Liên rất vui mừng nắm tay hắn hàn huyên một hồi.
- Nhị Nha Tử, anh của em có tin tức gì không.
- Không có, cũng không biết xảy ra chuyện gì.
Nhị Nha Tử có chút buồn bực, tức giận hừ nói:
- Chết ở phía ngoài tốt hơn, tôi không có anh, hừ!
- Thằng nhỏ này, nói gì vậy, anh Ngô Đồng Hưng Hứa của con có chuyện chậm trễ, trong quân dội sao có thể tùy tiện như vậy? Diệp Kim Liên giận trách cười mắng.
- Dì còn nói cháu nữa, anh Hào không phải cũng không gửi thư, sắp một năm rồi, dì Liên không nhớ anh ấy sao?
Nhị Nha Tử nói một câu khiến Diệp Kim Liên rùng mình, đôi mắt lại dịu dàng, có lẽ đang nghĩ đến điều gì.
- Anh Hào là ai?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc. Hắn ở đập Thiên Thủy mấy tháng hình như chưa từng nghe nói có người nào ngoại hiệu tên là anh Hào, nghe khẩu khí của Nhị Nha Tử hình như còn còn rất thân thiết với Diệp Kim Liên. Có lẽ là cháu của Diệp Kim Liên, Diệp Phàm cũng không để ý, chỉ thuận miệng hỏi.
- Anh Hào mà anh cũng không biết, anh ấy chính là con ruột của dì Liên, đi bộ đội gần ba năm rồi, cũng không biết có làm quan không?
Nhị Nha Tử ngạc nhiên, không ngờ dì Liên không nói cho Diệp đại ca.
- Mẹ nuôi, rốt cuộc chuyện này là thế nào, Nhược Mộng cũng không nói với con, thì ra là con còn có một đại ca.
Diệp Phàm cũng không để ý đến cảm nhận của Diệp Kim Liên, vội vàng hỏi tới.
- Ai! Diệp Phàm, nó là anh trai của Nhược Mộng, lớn hơn Nhược Mộng ba tuổi, năm nay cũng sắp 23 rồi. Bộ đội bận rộn, một năm rồi không thấy gửi thư, điện thoại cũng không gọi, đứa nhỏ này, cũng không biết bận rộn chuyện gì. Năm ngoái gọi điện thoại cho mẹ còn nói có khả năng được đề xuất làm gì đó, nói đoàn trưởng của bọn hắn rất chiếu cố đến nó.
Diệp Kim Liên nói tới con trai Diệp Hào, lại nghĩ tới con gái Diệp Nhược Mộng đã chết, nước mắt không kìm được lại chảy xuống.
- Được! Lúc nào đó con sẽ đi xem xem. Không biết là ở đơn vị bộ đội nào?
Diệp Phàm vô cùng vui sướng. Mẹ nuôi có con trai cũng tốt hơn rất nhiều, chí ít vẫn còn chỗ dựa tinh thần.
- Hình như ở quân khu Thẩm Dương, cụ thể là binh chủng nào mẹ cũng không lắm. Diệp Kim Liên lắc đầu, lau lau nước mắt.
- Mẹ nuôi, Lô Vỹ trước kia mẹ cũng đã gặp rồi, cậu ấy hiện tại được điều đến nhậm chức Cục trưởng Cục công an huyện chúng ta, có chuyện gì mẹ cứ gọi cho cậu ấy. Cậu ấy là anh em tốt của con, mẹ đừng sợ phiền phức.
- Chào Mẹ nuôi!- Lô Vỹ cũng cất tiếng gọi
- Mẹ nuôi? Đừng gọi như vậy, gọi tôi là dì Liên được rồi.
Diệp Kim Liên lập tức cải chính, trước kia có biết Lô Vỹ là công tử nhà giàu, không nghĩ hiện tại xoay người đã biến thành Cục trưởng cục Công An huyện rồi. Trong mắt Diệp Kim Liên, đây chính là một vị quan uy phong
- Không có chuyện gì, mẹ nuôi, cậu ấy giống như anh em ruột thịt của con, kêu một tiếng mẹ nuôi cũng thích hợp, ha ha ha…
Diệp Phàm nặn ra nụ cười.
- Đúng vậy, con và đại ca không cần phải nói, sau này mẹ nuôi có chuyện gì cứ gọi cho con, mẹ cứ xem sai khiến con trai.
Lô Vỹ vừa nói vừa rút ra danh thiếp đưa cho Diệp Kim Liên:
- Mẹ nuôi, đây là số điện thoại của con, có việc gì mẹ cứ trực tiếp gọi điện cho con.
- Chủ nhiệm Phương, Giám đốc Triệu mọi người cũng tới à
Diệp Kim Liên chào hỏi, ánh mắt có chút kỳ lạ lướt trên mặt Phương Nghê Muội cười nói:
- Chủ nhiệm Phương càng ngày càng mặn mà, càng ngày càng xinh đẹp. Nếu ai có phúc khí cưới được cô thì đúng là hưởng phúc rồi.
Sau khi nói xong ánh mắt lại vô tình lướt qua người Diệp Phàm.
- Dì Liên, cháu còn nhỏ, không ai muốn. Phương Nghê Muội mịt mờ liếc mắt nhìn Diệp Phàm cười nói.
- Cô nương xinh đẹp như vậy, sao lại không có ai cầm, ai nói chứ, có muốn đợi Hào tử nhà dì quay về không.
Diệp Kim Liên trêu ghẹo nói, len lén quan sát vẻ mặt của Diệp Phàm và Phương Nghê Muội, có lẽ cũng có cảm nhận gì, nữ nhân đối với phương diện này đều tương đối nhạy cảm, huống chi Diệp Kim Liên lại làngười từng trải.
Ha ha ha…
Mọi người cười rộ lên, Phương Nghê Muội đỏ bừng cả mặt, không dám ngẩng đầu.
Trong đại viện Lý gia ở đập Thiên Thủy cũng đang náo nhiệt .
Mọi người đang vui vẻ chúc mừng Lý Hoành Sơn, tiểu tử này mặc một bộ quần áo dã chiến đeo quân hàm Thượng úy trông rất oai phong.
Gã đang vênh váo như một con công, cười nói:
- Chị em Ngọc gia càng ngày càng giống thất tiên nữ, đúng là khiến người ta đỏ mắt, ha ha ha.
- Hoành Sơn ca uy phong a. Giống như thiên thần hạ phàm, đảo mắt một cái đã là Thượng úy Đại đội trưởng, tiểu muội bội phục. Nếu mặc bộ này vào trường chúng em thì đúng là kéo theo một đoàn lớn.
Ngọc Kiều Long cũng miễn cưỡng cười vui.
- Vậy thì tốt, Hoành Sơn có thể kéo được mấy cô em kia thì đúng là phần mộ tổ tiên phát rồi, cháu xem nó kìa, hừ!
Lý Tuyên Thạch hừ một tiếng, cười nói:
Nghe nói học viện âm nhạc Thủy Châu là phân viện học viện âm nhạc trung ương, những cô gái xinh đẹp bên trong chắc có rất nhiều, nếu có thì cô tìm cho nó một người được không.
- Chuyện này thì dễ rồi, mấy người bạn cùng phòng với em ai nấy đều là tiên nữ. Lúc trở về trường em sẽ đem đến cho anh Hoành Sơn, ha ha ha
Ngọc Kiều Long cười ngặt nghẽo.
Đại lão gia Lý Hoành Sơn đỏ mặt, ngượng ngập:
- Anh làm sao mà với được chứ. Chị em ở học viện âm nhạc đều là người cao nhã chứ có thô kệch như anh đâu, bỏ đi.
Sau khi nói xong thì lắc đầu.
- Ha ha ha,-
Trong viện vang lên một trận cười ầm ĩ.
Cạch cạch cạch.
Lý Viêm Đình dẩy xe tới, có vẻ khó xử:
- Ngọc Miêu chắc là bị người ta chơi đòn âm nên kinh lạc bị tắc, nếu không tìm được cao thủ thông khí thì chắc là sẽ bị phế.
- A.
Ngọc Kiều Long thất thanh kêu lên:
Làm sao bây giờ? Lý gia gia, ông giúp đỡ đi.
- Ai! Bộ dạng của ông hiện giờ còn có thể giúp gì. Lý Viêm Đình thở dài,bất đắc dĩ nói:
- Bản lĩnh Tuyên Thạch còn quá mỏng. Công phu thông mạch này ít nhất phải thân thủ ngũ đoạn trở lên mới được
- Ngũ đoạn, đi đâu tìm cường nhân như vậy.
Lý Hoành Sơn kêu lên, thầm nghĩ, nghe nói đại ca Diệp Phàm chính là một vị cao thủ ngũ đẳng.
- Ai! Ngọc gia gần đây đúng là xui xẻo liên tiếp. Lão gia tử bây giờ còn đang bị giam, Ngọc Miêu lại xảy ra chuyện, chẳng lẽ ông trời lại muốn gây khó dễ cho Ngọc gia sao?
Ngọc Thế Hùng ta không tính là người tốt lành gì, nhưng tuyệt chưa làm điều gì thương thiên hại lý. Mở mấy sòng bài, thêm cả nữ nhân, chuyện này cũng là bình thường, tại sao cứ nhắm vào Ngọc gia chúng ta.
Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng tức giận thở dài, thoáng cái đã già hẳn.
- Ngọc lão gia tử bị giam rồi, chuyện gì xảy ra?
Lý Hoành Sơn vẻ mặt kinh dị, hỏi.
- Ai! Hoành Sơn huynh đệ, chuyện này nói đến thì dài. Tối hôm đó tôi có việc đến nhà thân thích, lão gia giúp tôi trông coi sơn trang Kính Nguyệt.
Ngọc Thế Hùng đem chuyện sơn trang Kính Nguyệt bị Cục Công An thành phố tịch thu kể hết, chuyện này cả Ngư Dương đều biết nên cũng không giấu giếm gì.
- Ngọc lão gia tử còn chưa có đi ra?
Lý Hoành Sơn cũng thấy khó hiểu.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 455: Tìm chết.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Y thầm nghĩ: “Dựa vào thế lực Ngọc gia mở sòng bạc dưới đất có gì kỳ lạ, cho dù nhất thời xảy ra chuyện, không đề phòng bị bắt một số tiền, có gì không giải quyết được, chuyện này thật đúng là quái lạ.”
-Ài! Ông ấy bị nhốt trong sư đoàn dã chiến Mặc Hương nhiều ngày như vậy mà vẫn chưa thấy tăm tích, thật là kỳ quái.
Ngọc Thế Hùng từng bước từng bước dẫn Lý Hoành Sơn đi về phía giếng.
-Sư đoàn dã chiến để tôi giúp mọi người hỏi xem.
Lý Hoành Sơn nói, móc điện thoại ra. Xem ra lăn lộn mấy tháng ở Liệp Báo cũng quen biết một số bằng hữu trong quân đội.
Chuyện này nói ra cũng phải, sư đoàn dã chiến Mặc Hương trực thuộc quản hạt của quân đoàn 2 căn cứ Lam Nguyệt Vịnh Thủy Châu, mà binh đoàn Liệp Báo chỗ Lý Hoành Sơn ở lại dùng chung một căn cứ với quân đoàn 2.
Cho nên dĩ nhiên là quen thuộc, hơn nữa Liệp Báo là lá bài chủ chốt lớn nhất của quân khu Lĩnh Nam, các quan quân binh lính bình thường muốn nịnh bợ quân lính Liệp Báo khá nhiều.
- Chuyện này rất khó, nghe nói chuyện của phụ thân lần này là do một Thiếu tá tiểu đoàn trưởng của Liệp Báo đặc biệt chịu trách nhiệm, sư đoàn dã chiến chỉ giam người, cũng không có quyền thẩm tra xử lí.
Ngọc Nhã Chi tức thời xáp lại nói, xem ra muốn vạch trần bí mật bên trong.
- Người của Liệp Báo tên là gì có biết không?
Lý Hoành Sơn thất thanh kêu lên, trong lòng trầm xuống, cảm thấy vụ án này có thể lớn đến trời rồi, có thể khiến Liệp Báo ra mặt trong quân đội là tương đối trọng đại, Liệp Báo cũng giống như tổ Trọng án trong Đội cảnh sát hình sự.
- Nghe nói tên là Tề Thiên!
Ngọc Kiều Long chen vào nói, hiển nhiên lòng mang bất mãn đối với Tề Thiên kia.
-Tề Thiên!
Lý Hoành Sơn thiếu chút nữa rớt răng hàm, Tề Thiên không phải là cấp trên trực tiếp của mình sao.
Y trầm mặc một hồi, thấy tỷ huynh muội Ngọc gia toàn bộ đang nhìn mình, trong lòng cũng hiểu, mấy người Ngọc gia đến đây hôm nay chính là để đợi mình.
- Thiếu tá Tề Thiên chính là thủ trưởng trực tiếp của tôi, tôi có thể giúp mọi người hỏi xem, chuyện này có thành hay không cũng khó nói, có lẽ không có bao nhiêu hi vọng, đợi tôi hỏi xem.
- Cám ơn, vậy làm phiền Hoành Sơn huynh đệ rồi.
Người nhà họ Ngọc vừa nghe trong lòng cũng vui mừng, nếu là lãnh đạo trực tiếp của Lý Hoành Sơn, vậy ít nhất cũng phải nể tình một chút.
-Thủ trưởng, tôi là Lý Hoành Sơn đây, anh vẫn khỏe chứ, ha ha ha…..
Lý Hoành Sơn cẩn thận nói chuyện.
- Khỏe gì, mệt chết đi được. Tiểu tử cậu cũng được về nhà trước đón năm mới rồi, tôi thì vẫn phải lao lực mà làm, công việc đặc biệt nhiều, phiền chết đi được!
Tề Thiên hơi ngạc nhiên, thầm nghĩ “Tiểu tử này sao đột nhiên lại gọi điện cho mình, thật là kỳ quái, không phải là đang ở cùng đại ca chứ.
-Tôi...... Tôi là muốn hỏi một chút về vụ án của Ngọc gia Ngư Dương.
Lý Hoành Sơn rất cung kính, hoàn toàn thu lại vẻ càn rỡ, xem ra huấn luyện trong quân đội mấy tháng cũng có tác dụng, mài giũa tính tình của tiểu tử này không ít.
- Người nhà họ Ngọc tìm cậu sao?
Tề Thiên lạnh lùng nói, biết tiểu tử này gọi điện thoại tới chắc hẳn không có chuyện gì tốt, gần đây người nhà họ Ngọc thông qua đủ loại con đường muốn liên lạc với gã, tuy nhiên đều không được. Đối với kẻ địch đã thương tổn đại ca Diệp Phàm, Tề Thiên quyết định dạy dỗ cho người nhà họ Ngọc một bài học thích đáng.
-Ngọc Thế Hùng của Ngọc gia là huynh đệ với anh tôi, cho nên...... Tôi muốn hỏi.....
Lý Hoành Sơn nghe thấy khẩu khí lạnh như băng của Tề Thiên cũng cảm giác không ổn, tuy nhiên nếu đã hỏi rồi thì cũng đành phải cố lên gân mà hỏi tiếp.
-Huynh đệ! Được rồi, chuyện này cậu đừng can dự vào, không có chuyện gì thì tập luyện thân thủ đi. Tôi cúp máy đây!
Tề Thiên căn bản không thèm giải thích, cúp điện thoại ngay sau đó.
- Anh Ngọc, ài! Đoán chừng chuyện này rất lớn, khẩu khí của thủ trưởng rất nghiêm nghị, không để ý đến, lần này phiền toái rồi!
Lý Hoành Sơn cũng không vòng vo, tiết lộ thái độ của Tề Thiên. Chuyện này dĩ nhiên cũng là Tề Thiên cố ý, muốn thông qua Lý Hoành Sơn để cho người nhà họ Ngọc biết thái độ, để cho người nhà họ Ngọc đón năm mới không yên ổn, phải chịu dày vò mới thôi.
-A! Cha! Làm sao bây giờ !
Ngọc Kiều Long là người đầu tiên không trụ được, nước mắt ròng ròng. Ngọc Nhã Chi cũng sầm mặt, Ngọc Thế Hùng càng tức giận đến mức nghiến răng ken két.
-Mẹ nó nữa, để em đi liều mạng với bọn chúng!
Ngọc Miêu ở bên cạnh tức giận, phất phất tay mắng.
- Liều mạng với ai? Ngọc Miêu, nói gì vậy!
Ngọc Nhã Chi vẫn tương đối bình tĩnh, lập tức quát.
- Ài! Ngọc Miêu lão đệ, đừng nói ngốc nghếch như vậy! Liều mạng! Cậu muốn liều mạng với Liệp Báo sao, đó chính là tự tìm cái chết. Ngọc Miêu huynh đệ, cậu có thể đánh thắng tôi không?
Lý Hoành Sơn nghiêm túc nói.
-Không thể nào!
Ngọc Miêu lắc đầu.
- Vậy thì không được! Tôi ở trong Liệp Báo chẳng khác nào một người lính bình thường, cậu đừng nhìn quân hàm Thượng úy Đại đội trưởng một gạch ba sao trên vai tôi, người như tôi bên trong Liệp Báo nhiều lắm, người kém cỏi nhất cũng là Thiếu úy, hơn nữa rất ít, trên căn bản đều là Trung úy. Loại có thân thủ giống như tôi, tùy tiện ra ngoài một người có thể quật ngã mười mấy người có thân thủ giống như cậu. Điều này tôi không hề khoác lác.
Lý Hoành Sơn vừa nói đến Liệp Báo thì hưng phấn.
Thật ra Lý Hoành Sơn dĩ nhiên cũng có chút thổi phồng, Lý Hoành Sơn được Lôi âm cửu long hoàn của Diệp Phàm trợ lực đã đột phá đến cảnh giới Khai nguyên tam đoạn, cao thủ tam đoạn trong binh đoàn Liệp Báo thật ra cũng không nhiều, không vượt qua 30 người.
Tuy nhiên đám người Ngọc Thế Hùng không rõ tình huống của Liệp Báo, cũng choáng váng, vẻ mặt bất đắc dĩ càng thêm khổ sở.
- Lẽ nào cha thật sự phải ngồi tù sao? Cha!
Ngọc Kiều Long nhỏ giọng nghẹn ngào , sắc mặt tái nhợt, bộ dáng đáng thương.
- Hoành Sơn huynh đệ, chuyện này thật cám ơn anh, mặc dù không thành nhưng cũng giúp Ngọc gia chúng tôi biết được một số tin tức quan trọng.
Ngọc Thế Hùng giơ chén lên chạm chén với Lý Hoành Sơn.
- Tôi vừa nghĩ ra một người, nếu mọi người có thể cầu xin hắn ra mặt thì có lẽ Ngọc lão gia còn có chút hy vọng.
Lúc này Lý Tuyên Thạch ở bên cạnh đột nhiên nhớ ra gì đó, mỉm cười thần bí.
-Người nào! Anh Lý nói mau.
Ngọc Thế Hùng không kìm được vội hỏi, ngay cả Ngọc Kiều Long cũng ngưng khóc thút thít, vẻ mặt khẩn trương, khẽ run rẩy.
- Diệp Phàm, mọi người có thể nghe nói qua rồi.
Lý Tuyên Thạch phun ra một câu như vậy, làm cho khuôn mặt của người nhà Ngọc gia nhất thời âm u, đặc biệt là Ngọc Kiều Long, dù sao còn non nớt, thiếu kiên nhẫn, lập tức thất thanh kêu lên:
-Tại sao lại là hắn, tên lưu manh!
-Lưu manh! Ai là lưu manh ?
Lý Hoành Sơn khó hiểu hỏi.
Hiện trường lâm vào trầm mặc......
- Chuyện gì xảy ra? Các ngươi không phải từng có quan hệ với hắn chứ?
Lý Tuyên Thạch hơi chần chừ, cũng đoán được một số đầu mối.
-Ài! Thật ra có chút đụng chạm, em gái của tôi có xảy ra một chuyện xung đột không vui với hắn, không nghĩ tới bây giờ lại quay lại......
Ngọc Thế Hùng đem chuyện đùa giỡn xảy ra ở trạm xe ngày hôm đó thổ lộ ra, ngay cả chuyện Diệp Phàm sờ ngực Ngọc Kiều Long cũng không giấu diếm, bây giờ vì cứu lão gia tử cũng không chú ý nhiều lắm.
- Không thể nào! Diệp huynh đệ không thể nào là người như vậy, em Ngọc, có lẽ hiểu lầm rồi.
Lý Tuyên Thạch cùng Lý Hoành Sơn vội vàng nói.
- Ài...... Bây giờ có nói những lời đó còn có tác dụng gì nữa, Ngọc gia chúng tôi đã đắc tội với Diệp Phàm, có lẽ bây giờ hắn hận Ngọc gia chúng tôi tận xương tủy, chuyện này đã ồn ào thành như vậy, chúng tôi còn mặt mũi nào đi nhờ vả hắn, hơn nữa hắn cũng tuyệt đối không giúp đâu.
Ngọc Nhã Chi thở dài, tâm tình phức tạp.
- Anh Tuyên Thạch, anh xác định Diệp Phàm có thể giúp được không? Dù sao hắn cũng chỉ là một phó Chủ tịch huyện, ông chú tôi làm Trưởng ban ban Tài chính tỉnh, ông ấy không có cách, lẽ nào hắn lại có?
Ngọc Kiều Long tuy nói hối hận nhưng vẫn không tin tưởng. Dù sao cô ta cũng hiểu Lý Tuyên Thạch tuyệt đối sẽ không nói khoác, cũng không dám mắng lưu manh nữa, vì biết quan hệ của Lý Tuyên Thạch với hắn có thể rất thân thiết.
- Có năm thành hy vọng!
Lý Tuyên Thạch cười nói.
-Không! Trăm phần trăm có hi vọng! Tôi dám khẳng định.
Lý Hoành Sơn lắc đầu.
- Rốt cuộc là lai lịch gì?
Ngọc Thế Hùng không nhịn được hỏi.
- Lai lịch không nhỏ! Bên trong chuyện này có chút liên quan. Lãnh đạo cao nhất của binh đoàn Liệp Báo chúng tôi tên là Thiết Chiêm Hùng, mặc dù nói chỉ là một Đoàn trưởng Đại tá, nhưng thực quyền còn mạnh hơn Triệu côn tướng quân của sư đoàn dã chiến. Anh Diệp và y từng bái nhau làm anh em kết nghĩa, tôi vào Liệp Báo chính là do anh Diệp giới thiệu. Mọi người nói có hữu dụng hay không?
Lý Hoành Sơn tiết lộ ra bí mật kinh thiên, thiếu chút nữa làm đám người nhà họ Ngọc choáng váng.
-Không sai! Hoành Sơn huynh đệ nói rất đúng, binh đoàn Liệp Báo không giống với binh đoàn bình thường. Đây là át chủ bài của chúng ta quân khu Lĩnh Nam, nghe nói nổi tiếng lừng lẫy khắp cả Hoa Hạ cũng là đại danh đỉnh đỉnh.Triệu tướng quân của sư đoàn dã chiến chúng tôi mỗi lần nói tới Đoàn trưởng Thiết cũng rất cung, chuyện này thật sự khó hiểu .
Ngọc Cao Nhất ở bên cạnh cũng khó hiểu. Triệu Côn là Thiếu tướng, Thiết Chiêm Hùng chỉ là một Đại tá làm sao so sánh được. Đại tá so còn muốn cường ngạnh với Thiếu tướng. Nếu Thiết Chiêm Hùng nhậm chức ở tổng bộ quân khu còn nói được, tuy nhiên Thiết Chiêm Hùng chỉ là bộ đội địa phương.
-Ừ! Xem ra phó Chủ tịch huyện Diệp thật sự có thể giúp được, bây giờ mấu chốt là người ta có chịu giúp hay không.
Ngọc Nhã Chi nhíu mày, dáng vẻ đau lòng giống như Tây Thi, làm người ta thương xót.
-Chị...... Em..... Em bất kể, để em đi cầu xin hắn.
Ngọc Kiều Long ngừng khóc, miệng hơi mở, hạ quyết tâm.
- Đừng đi tiểu muội, đây không phải em đi tìm thiệt thòi sao?
Ngọc Thế Hùng vội vàng ngăn cản.
-Ai! Oan gia nên giải không nên kết, Hoành Sơn, gọi điện thoại cho phó Chủ tịch huyện Diệp, xem hắn nói như thế nào rồi hãy nói. Kiều Long, hôm nay ông cậy già lên mặt nói một lần, tính tình của cháu nhất định phải thay đổi đi. Chuyện hôm đó nhất định là cháu không đúng, phó Chủ tịch huyện Diệp nhất thời nóng lòng chộp nhầm chỗ, cũng không thể nhốt người ta vào nhà lao.
Anh ấy tốt xấu gì cũng là một quan viên, quan viên sợ nhất danh tiếng bị bôi xấu, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ cả đời.
Thật ra phó Chủ tịch huyện Diệp là một người tốt, thậm chí có thể nói là thiếu niên hào kiệt hiếm có. Mọi người sợ rằng không biết, Cục trưởng Vu Kiến Thần của cục Công an thành phố cũng có quan hệ rất tốt với hắn, thân như huynh đệ. Anh thử nghĩ xem, hắn bị giam rồi, trong lòng Cục trưởng Vu có thoải mái không.
Lý Viêm Đình lấy thân phận trưởng bối ra nói, trong giọng nói lộ ra thân thiết, cũng không khiến mấy người nhà họ Ngọc cảm thấy lúng túng.
-Lý gia gia, cháu sai rồi, sau này cháu sẽ thay đổi.
Ngọc Kiều Long đỏ mặt, cúi đầu xuống.
- Lý gia, hôm đó hắn còn bị cháu đạp cho hai cưóc.
Ngọc Miêu đỏ mặt xấu hổ nói, lại có thần sắc không dám tin, ngại ngùng nói.
- Đạp hắn hai cước, cậu động thủ?
Lý Hoành Sơn sầm mặt. Diệp Phàm trong suy nghĩ của y không khác gì một tôn thần, vô cùng cao lớn.