- Tiểu nữ là tì nữ, đương nhiên phải phân chia bớt nỗi lo cho công tử.
Nói rồi hai người liền đi về hướng Cực Lạc Cung. Sở Nam đương nhiên không phải đi báo thù cho đồng môn sư huynh sư đệ của Lăng Yên Lan, hắn muốn những nguyên liệu luyện đan kia, phương thuốc luyện đan cùng phát hiện ở trong một trữ vật giới chỉ, vậy nguyên liệu luyện đan trong đó chưa biết chừng là một hai loại trong phương thuốc đó cũng nên.
Cơ hội như vậy, Sở Nam đương nhiên không thể bỏ qua.
Trong lúc đó, sau khi Sở Nam từ Cấm Địa của Thiên Nhất Tông tới dãy núi Hoành Đoạn, đám Phù Chấn, Vô Không Lão Tổ, Mạc Lão trấn thủ ở bên ngoài Thiên Nhất Sơn nhìn thấy Thiên Nhất Tông xảy ra biến cố, trong lòng không khỏi kinh hoang, Phù Chấn và Vô Không Lão Tổ thì không cần phải nói, nếu Sở Nam mà chết bọn chúng cũng không thể sống được. Còn Mạc Lão, ngoài việc không biết phải ăn nói thế nào với vị Võ Hoàng kia, hắn cũng đã đánh cược rất lớn trên người Sở Nam.
Nhưng may mà Phù Chấn và Vô Không Lão Tổ vẫn bình an vô sự, bởi vậy cũng biết Sở Nam vẫn không có chuyện gì. bọn chúng tụ lại một chỗ, muốn điều tra xem Sở Nam có phải đã bị bắt rồi không, nhưng Thiên Nhất Tông canh phòng cẩn mật, bọn chúng hoàn toàn không có cơ hội gì. khi đang không tìm thấy cơ hội nào thì đệ tử của Thiên Nhất Tông bắt đầu xuống Thiên Nhất Sơn tìm kiếm Sở Nam, tìm kiếm một người bị trọng thương.
Vừa nhìn thấy cảnh tượng đó, ba người đám Mạc Lão đã biết Sở Nam đã chạy thoát, nhưng chạy tới nơi nào thì bọn chúng hoàn toàn không biết. Cuối cùng bọn chúng quyết định phân chia ra hành động, mỗi người tìm một nơi, Thiết Thương Hùng vẫn đi cùng Mạc Lão, bọn chúng muốn tìm thấy Sở Nam trước Thiên Nhất Tông.
Sau khi Sở Nam rời khỏi dãy núi Hoành Đoạn, có không ít người tới dãy núi Hoành Đoạn săn thú hoặc hái lượn thảo dược, nhưng nhìn thấy chỉ trong một ngày, cả khu rừng đã biến thành núi hoang, tất cả đều vô cùng kinh hoàng, đều nói đó là do ông trời nổi giận trừng phạt, nếu không thì tại sao rừng lại biến mất? Bởi vậy bọn họ bắt đầu cầu khấn, còn không ít võ giả nghe thấy tin tức cũng đến thăm dò tình hình, ngay cả hoàng đế Đại Khánh Quốc cũng đã nghe thấy, phái người đi điều tra, mà người này, họ Sở.
Đương nhiên, đây đều là những chuyện về sau.
Trước mắt, hai người đám Sở Nam đã cách Cực Lạc Cung không xa.
Dãy núi Hoành Đoạn, Sở Nam thoát chết, dùng Thảo Mộc Quyết tầng thứ ba hấp thu sinh mệnh lực từ trong thảo mộc, biến cả khu rừng thành hoang sơn, đoạt được hai phương thuốc nghịch thiên là Trường Thọ Đan và Phong Ma Đan, thu Lăng Yên Lan làm tì nữ, đi tới Cực Lạc Cung tìm những linh dược có khả năng tồn tại kia, hơn nữa đã cách Cực Lạc Cung không xa.
Thần Khí Phái của Bắc Tề Quốc đã không còn tồn tại, sau khi Lăng gia phản bội, Tử Võ Hoàng lấy một địch hai, đuổi đi đám người âm mưu bất chính nhưng không ngờ vẫn còn một cỗ thế lực nhòm ngó tới bọn chúng. Cỗ thế lực thần bí tới sau này thực lực cũng rất mạnh, kẻ dẫn đầu cũng là một gã Võ Hoàng. Thần Khí Phái vừa gặp đại biến, thực lực bị tổn thất lớn, không thể chống lại được cuộc tấn công cường hãn đó, cho dù Tử Võ Hoàng bất chấp phản phệ, liên tục thi triển tuyệt chiêu nhưng cũng không ngăn được thế lực thần bí đó tấn công, cuối cùng Tử Võ Hoàng đành chấp nhận đau đớn mất căn cứ của tông phái, sau khi thổ ra ba ngụm máu tươi liền mang theo đệ tử rút lui, Tử Võ Hoàng đích thân đoạn hậu.
Tử Võ Hoàng trong lòng có chút nghi hoặc, không thể hiểu nổi.
Thứ nhất, chỉ trong một thời gian ngắn xuất hiện ba Võ Hoàng, Tử Võ Hoàng cảm thấy hai thế lực này nhất định có liên quan, nếu không thời gian sao có thể nắm được chuẩn xác như vậy? Thực lực có thể tùy tiện đưa ra được ba gã Võ Hoàng, ngoài Thiên Nhất Tông ra thì còn có ai nữa? Nhưng, nếu là Thiên Nhất Tông thì hành động cướp đoạt như vậy không sợ khiến các môn phái lớn nhỏ trong Thiên Nhất Tông phản cảm hay sao?
Thứ hai, Hàn lão đệ đã đi đâu? Vì sao không thấy tung tích, cũng không hề có chút tin tức gì, lẽ nào đã gặp nguy hiểm?
Tử Võ Hoàng tin rằng nếu Hàn Võ Hoàng cũng ở Thần Khí Phái thì tuyệt đối không thể xuất hiện kết quả như vậy, hơn nữa hắn và Hàn Võ Hoàng giao tình mấy trăm năm, biết rất rõ nếu Hàn Võ Hoàng biết Thần Khí Phái gặp nguy hiểm thì nhất định sẽ lập tức quay về. Nếu không thể quay về được thì chứng tỏ thực sự đã gặp chuyện rồi.
- Núi còn lo gì thiếu củi đốt, sẽ có một ngày ta sẽ mang người quay lại.
Tử Võ Hoàng giận dữ nói, đồng thời lập tức phái đệ tử thông báo cho Tử Mộng Nhân và Nhị trưởng lão đừng quay về Thần Khí Phái nữa, trước hết tìm một nơi bí mật ẩn mình, chờ đợi mệnh lệnh.
Tử Mộng Nhân biết được tin Thần Khí Phái bị địch tấn công, vốn dĩ đã vô cùng tiều tụy, mặt liền tái nhợt, ngất ngay tại chỗ, ba ngày sau mới tỉnh lại, mặt đầy vẻ trầm mặc. Sau khi bàn bạc cùng Nhị trưởng lão liền hạ lệnh tới căn cứ của Hải Lang Đoàn ở gần Băng Viêm Đảo, căn cứ của Hải Lang Đoàn không chỉ có mấy ngàn hải tặc mà còn có Ngọc Chi San Hô Trùng, có San Hô Huyền Lam Kình, ở đó, Thần Khí Phái mới có thể nhanh chóng trỗi dậy được.
Đợi sau khi đám đệ tử Lý Hạo, Thần Chiến từ Thiên Nhất Tông đi xuống tập hợp lại một chỗ thì lập tức tới căn cứ của Hải Lang Đoàn. Sau khi xử lý xong những việc này, Tử Mộng Nhân càng cảm thấy nhớ nhung Sở Nam:
- Tên ngốc, cũng may ngươi làm những việc đó, nếu không hôm nay ta không cò một nơi nào để dung thân nữa.
Nghĩ tới Sở Nam, trong lòng Tử Mộng Nhân liền cảm thấy vô cùng ấm áp, đồng thời, nàng cũng lo lắng bởi dù sao thực lực của Thiên Nhất Tông cũng vô cùng đáng sợ:
- Tên ngốc, nhất định không được có chuyện, Thần Khí Phái đã không còn, nếu ngươi lại gặp chuyện thì ta biết làm thế nào....
Đúng lúc đó Tử Mộng Nhân nghe thấy một tin đồn liên quan tới Thiên Nhất Tông, biết rất nhiều đệ tử của Thiên Nhất Tông đã xuống núi rèn luyện, còn tìm một người bị trọng thương, phàm là bị trọng thương không cần biết phải trái liền lập tức bắt lấy tra hỏi, cho tới khi xác định được rồi mới thả cho đi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Thiên Nhất Tông sở dĩ làm như vậy là để đề phòng bất trắc, chủ yếu nhất là mệnh lệnh của Hắc Quân, hắn nhất định phải đoạt được ngũ hành chi thể, tuy hắn nhìn thấy Sở Nam đã nhảy xuống vực sâu vạn trượng, nhưng hắn cũng đã chứng kiến Sở Nam mang tới biết bao điều chấn động, cảm thấy Sở Nam không thể dễ dàng chết như vậy. Hắn cho rằng ngũ hành chi thể sao có thể dễ dàng chết như vậy, huống hồ còn có đám côn trùng vừa quái dị vừa cường hãn đó, bởi vậy Thiên Nhất Tông vừa điều tra trong vực sâu vạn trượng vừa xuống núi tìm bắt người bị thương. Năm Võ Hoàng, hai Võ Đế đều cho rằng, cho dù Sở Nam có thể thoát khỏi vực sâu vạn trượng nhưng hắn cũng đã bị trọng thương, ít nhất trong vòng mấy năm cũng khó mà khôi phục được, nếu khôi phục được thì công lực cũng sẽ giảm sút rất nhiều.
Nhưng bọn chúng không hề biết rằng Sở Nam chỉ trong vòng chưa đầy một tháng đã khôi phục rồi, thực lực còn tăng hơn trước một bậc.
Việc Sở Nam khôi phục lại, Thiên Nhất Tông không hề biết, Tử Mộng Nhân cũng không biết, khi nàng nghe thấy tin tức đó liền sững sờ trong giây lát, sau đó liền điên cuồng xác thực tin tức đó, cuối cùng sau khi khẳng định là chính xác, Tử Mộng Nhân thổ ra một ngụm máu tươi, ngất xỉu tại chỗ.
Đợi sau khi tỉnh lại, Tử Mộng Nhân hoàn toàn không còn cảm giác mông lung vô định nữa, hoàn toàn biến thành con người khác, không còn là một người thường ngày được người khác che chở bảo vệ nữa mà đã đứng lên gánh vác trách nhiệm của nàng, cho dù lúc này, đôi vai của nàng vẫn còn rất mềm yếu.
- Tên ngốc, ta tin ngươi, ngươi sẽ không có chuyện gì cả.
Tử Mộng Nhân nói, tiếp đó nói từng tiếng một:
- Tên ngốc, ta đợi ngươi xuất hiện, đợi ngươi quay lại, nếu....
- Nếu ngươi không xuất hiện, Tử Mộng Nhân ta tìm khắp thiên hạ cũng phải tìm thấy, nếu....
- Nếu ta không tìm thấy ngươi, tên ngốc, ta liều mạng này cũng phải khiến Thiên Nhất Tông chết theo ngươi. Sau đó ta lại đi theo ngươi, ta lại làm Mộng Nhân của ngươi, lại cùng ngươi ngao du thiên hạ.
Sau khi tới căn cứ của Hải Lang Đoàn, Tử Mộng Nhân lập tức phái người tìm tin tức của Sở Nam.
Nam Cung gia tộc tại Bắc Tề Quốc, Nam Cung Linh Vân bị ép để Liệt Phong hộ tống về nhà, Nam Cung gia chủ biết Tần Dũng đã chết, đang khổ nào tìm cách bảo vệ Nam Cung gia tộc trước tình thế ngày càng trở nên hỗn loạn hiện tại, để Nam Cung gia tộc ngày càng trở nên cường đại, thì Liệt Phong xuất hiện trước mặt hắn, đưa ra yêu cầu cưới Nam Cung Linh Vân làm vợ.
Nam Cung gia chủ nghe thấy vậy chỉ khẽ sững người, sau đó không chút suy nghĩ liền lập tức chấp nhận yêu cầu của Liệt Phong. Tần gia tuy là hoàng tộc ngày trước, nhưng nếu so sánh với Thiên Nhất Tông thì lại chẳng là thứ gì cả.
Liệt Phong đạt được tâm nguyện, đương nhiên vô cùng hoan hỉ.
Nam Cung gia chủ lại bắt đầu tính toán, có thể gây dựng quan hệ với Thiên Nhất Tông, hơn nữa Liệt Phong còn là nội môn đệ tử của Thiên Nhất Tông, sau ngày tiền đồ không thể tưởng tượng nổi, có Thiên Nhất Tông che chở, Nam Cung gia tộc ở Bắc Tề Quốc tuyệt đối sẽ cường thịnh.
Còn Nam Cung Linh Vân nghe thấy tin đó liền xây xẩm mặt mày, lập tức ra sức phản đối, nhưng Nam Cung gia chủ lại cứng rắn ra lệnh, không đồng ý cũng phải gả, đồng ý cũng phải gả, tiếp đó lại dỗ dành, nói cho Nam Cung Linh Vân biết sau khi gả cho Liệt Phong, Nam Cung gia tộc sẽ có được lợi ích gì, Nam Cung gia tộc sẽ nhanh chóng phát triển, trở thành đệ nhất thế gia, Hứa gia, Phạm gia, Tần gia đều không còn là đối thủ của Nam Cung gia tộc gia; nói với nàng, vì cả gia tộc, chút hi sinh này hoàn toàn xứn đáng; còn nói Liệt Phong nhân phẩm, tướng mạo, tu vi, thân phận, địa vị đều tốt thế nào....
Nhưng, lần này, Nam Cung Linh Vân không chịu thỏa hiệp.
Nam Cung nhắc tới Liệt Phong, nhưng trong đầu Nam Cung Linh Vân lại chỉ có hình ảnh của Sở Nam, hình ảnh của người mà nàng muốn quên đi, không muốn còn chút quan hệ nào nữa, khuôn mặt của hắn, mỗi lời nói của hắn, mỗi hành động của hắn đều hiện lên vô cùng rõ ràng.
Nam Cung Linh Vân căn bản không thể quên được hắn, tuy chỉ gặp mặt hai lần, nhưng đều khắc cốt ghi tâm, khiến nàng sao có thể quên được. Tuy mỗi lần nàng đều nhắc chính mình, hắn đã có một nữ nhân tên là Tử Mộng Nhân, nàng nhất định phải quên hắn, nàng và hắn chỉ có nghiệt duyên, không thể kết thành chinh quả, nhưng Nam Cung Linh Vân không hề biết rằng, mỗi lần nàng nhắc mình phải quên hắn là một lần nàng nhớ tới hắn.
Càng muốn quên, càng ghi nhớ.
Thanh Long Nha đó vẫn còn, năm bình ngọc vẫn còn.
Bởi vậy, dưới áp lực của cả Nam Cung gia tộc, Nam Cung Linh Vân lạnh lùng nói:
- Đừng ép ta, nếu ép ta phải chết, các người cũng không đạt được điều gì cả.
Đồng thời, Nam Cung Linh Vân cũng tìm gặp Liệt Phong, nói thẳng với hắn:
- Trong lòng ta đã có người khác, ngươi đừng tới làm phiền ta.
Liệt Phong rất kinh ngạc, nhưng không chịu từ bỏ. Hắn cho rằng người trong tim của Nam Cung Linh Vân là Tần Dũng đã chết, thầm nghĩ trong lòng:
- Ta không tin Liệt Phong ta không sánh được với một kẻ đã chết.
Bởi vậy, Liệt Phong trả lời:
- Ta, không lấy ai ngoài nàng, ta, nhất định phải đoạt được nàng.
Nam Cung Linh Vân không thèm để ý tới nữa, chuẩn bị bỏ nhà ra đi, đúng lúc đó, Liệt Phong nhận được mệnh lệnh từ Thiên Nhất Tông truy tìm người bị trọng thương, đành phải rời khỏi Nam Cung gia, trước khi đi, Liệt Phong tìm gặp Nam Cung Linh Vân nói rõ chuyện đó.
Khi đó, Nam Cung Linh Vân toàn thân run lên, hoàn toàn là trực giác cho nàng biết, người mà Thiên Nhất Tông đang tìm kiếm chính là Sở Nam.
Trong hoàn cảnh như vậy, Nam Cung Linh Vân vốn hoàn toàn không để ý tới Liệt Phong lại nói muốn cùng Liệt Phong đi tìm kiếm.
Nghe thấy vậy, Liệt Phong đương nhiên vô cùng vui mừng, căn bản không hề từ chối. Còn Nam Cung gia chủ cũng không ngăn cản, hắn còn cho rằng hai người ở cùng nhau, lâu rồi sẽ nảy sinh tình cảm.
Nhưng bọn chúng đều không hề biết, Nam Cung Linh Vân đang có chủ ý gì.
Còn có Tư Đồ Dật Tiêu và Trầm Mạch Hân, hai người cũng rời khỏi Bích Vân Tông, tìm tới Thần Khí Phái, nhưng bởi kế hoạch phân binh của Tử Mộng Nhân nên không thể tìm thấy. Sau đó nghe nói tới chuyện Thần Khí Phái bị công phá, nhất thời Tư Đồ Dật Tiêu không biết nên tới đâu tìm kiếm đại ca, sau đó lại nghe nói tới hành động của Thiên Nhất Tông, hắn nhớ lại Sở Nam đã từng nói với hắn, Thiên Nhất Tông là kẻ thù không đội trời chung của cả hai, nên cũng cho rằng, người Thiên Nhất Tông đang tìm kiếm chính là đại ca.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Tư Đồ Dật Tiêu cũng biết rằng, với thực lực của hắn lúc này, đứng trước Thiên Nhất Tông hoàn toàn chỉ là một con kiến, hắn muốn đối đầu cùng Thiên Nhất Tông, ngoài thực lực cá nhân ra thì còn cần thế lực.
Bởi vậy, Tư Đồ Dật Tiêu lại đi theo con đường cũ của hắn.
Vừa tìm kiếm tung tích của Sở Nam, vừa chuẩn bị thu người, mở rộng thế lực. Sau khi suy nghĩ kỹ càng, Tư Đồ Dật Tiêu lựa chọn nơi hỗn loạn của Bắc Tề Quốc, nơi mà năm xưa Sở Nam đã giết cường đạo đoạt bảo.
Nơi đó có Bạch Cốt Bang, còn có Yến Sơn thập nhị đạo.
Vân La Môn, Vân Đào có sự chiếu cố rất rõ ràng tới Vu Đại Hải và Trần Hiểu Phong, đồng thời hắn cũng ngầm thu thập nguyên liệu luyện chế tịnh dung nhuận nhan đan, còn có các nguyên liệu quý hiếm khác. Ngoài ra, La Đào đem tất cả tâm huyết đặt vào bình máu kia.
Thám tử của Đại Khánh Quốc không ngừng đem tin tức của Bắc Tề Quốc truyền về, ở trong quân doanh, Sở Thiên Phong nhìn tin tức của Lâm Vân, lông mày nhíu chặt hồi lâu.
Tất cả những việc đó Sở Nam đều tạm thời không biết, hắn và Lăng Yên Lan đã đứng ngoài Cực Lạc Cung.
Ở ngoài cửa, một nam tử mặc hồng ý lạnh lùng quát:
- Các ngươi là ai, tới Cực Lạc Cung làm gì?
- Cướp!
- Cướp?
Sở Nam nói ra một tiếng “cướp” mà chẳng khác nào nói “ ăn cơm” hay “uống rượu”, vô cùng thản nhiên.
Còn gã đệ tử của Cực Lạc Cung thì lại bị tiếng “cướp” đó làm cho ngây ngốc.
“cướp” thì ai cũng đã từng nghe thấy, nhưng hai người này tới cướp một môn phái, một môn phái có thế lực rất lớn, có tới hai gã Võ Vương, gần sáu ngàn đệ tử...
Cướp như vậy thì ai đã từng gặp chứ?
Ai dám cướp chứ?
Gã đệ tử canh cổng của Cực Lạc Cung sau giây phút ngây ngốc liền cười điên dại, tám gã đệ tử khác, bốn nam bốn nữ, tu vi đều là đại võ sư, vốn dĩ đối diện với hai Võ Quân thì phải sợ hãi mới đúng, cung kính muôn phần mới đúng, nhưng phía sau bọn chúng là Cực Lạc Cung, chó cậy gần nhà nên bọn chúng không chút sợ hãi.
Tất cả mọi người đều cười cuống tiếu, gã đệ tử nam lại hỏi:
- Cướp? Ngươi đang nằm mơ phải không? Đầu ngươi có vấn đề phải không? Ngươi có biết đây là nơi nào không? Có biết đây là địa bàn của ai không, dám làm càn ở đây, đúng là tự tìm cái chết, còn không mau cút đi cho ông, nếu không ông bắt ngươi lại, cho ngươi làm khổ công. Cho ngươi sống không bằng chết.
Còn những nữ đệ tử lại làm ra dáng vẻ vô cùng khêu gợi, uốn éo vòng eo nhỏ nhắn, tiến lên phía trước, những người này tuy diện mạo khác nhau, uốn éo cũng không giống nhau, nhưng đều toát ra dáng vẻ khêu gợi kiều mị, tỏa ra sự phóng đãng. Bọn chúng giương ngón tay thon thả ra, cười nói:
- Sư huynh, người ta khó khăn lắm mới tới được Cực Lạc Cung của chúng ta, ngươi sao lại đuổi người ta đi? Tiểu ca, chi bằng đến nơi ở của nô gia, nô gia sẽ tiếp đãi tử tế tiểu ca.
- Hồng sư muội, ta thấy ngươi lại lên cơn, không nhịn được nữa rồi, để hắn hưởng thì chẳng bằng để sư huynh ta hưởng, sư huynh tối sẽ đến cho ngươi được no nê.
Gã nam tử lại gần nữ đệ tử, giữa thanh thiên bạch nhật sờ mó trên người nữ đệ tử này.
Nữ đệ tử này cũng không từ chối, thân thể cũng uốn éo dữ dội hơn, miệng không ngừng phát ra những tiếng ư ư:
- Sư huynh, ngươi không nhìn bên cạnh người ta còn có một nữ nhân hay sao? Chơi với nàng ta, sư huynh nhất định sẽ cảm thấy mới mẻ!
- Không sai, Hồng sư muội nói không sai, bắt lấy nữ nhân đó, tối nay chúng ta có thể chơi trò ba người rồi, ha ha....
Nam nhân này cười đầy dâm dục, đang định hạ lệnh thì nghe thấy Lăng Yên Lan quát:
- To gan!
Lăng Yên Lan nhìn thấy cảnh tượng dâm dục như vậy, mặt đã sớm đỏ bừng, không ngừng khinh bỉ trong lòng, sau đó lại nghe thấy đám người này ăn nói như vậy, nộ hỏa xung thiên, dù thế nào đi nữa, nàng cũng là một cao cấp Võ Quân, sao có thể để bọn chúng làm nhục như vậy.
Gã nam nhân kia nghe thấy thanh âm đó liền quay đầu lại, bộ dạng không chút sợ hãi:
- To gan? Đâu có to gan? Ta không chỉ to gan mà cái gì cũng to, cô em, cô có muốn thử không? Đảm bảo sẽ kiến nàng sướng ngây ngất.
Nếu là lúc bình thường thì Lăng Yên Lan đã sớm cho gã này tan xương nát thịt, nhưng nàng lúc này đã là tì nữ của người ta, công tử đã nói nàng phải nghe lệnh của hắn, hơn nữa, Lăng Yên Lan cũng còn có chút chủ ý ở trong lòng, muốn lợi dụng cơ hội này để xem xem rốt cuộc công tử đối đãi với tì nữ nàng như thế nào.
Bởi vậy, nàng mới nhịn tới lúc này.
Nhưng gã đệ tử của Cực Lạc Cung ăn nói khó nghe như vậy, Lăng Yên Lan không thể nhịn thêm nữa, quát lạnh:
- Dâm tặc, chịu chết!
Đồng thời, gã nam nhân kia cũng hạ lệnh:
- Ra tay, bắt lấy bọn chúng, cho chúng biết sự lợi hại của Cực Lạc Cung chúng ta, cho chúng biết thế nào là cực lạc.
Lập tức, tất cả mọi người đều cười lớn xông lên.
Nhìn thấy bọn chúng hùng hổ xông tới, Sở Nam không để Lăng Yên Lan ra tay, nói với nàng:
- Giết bọn chúng sẽ làm bẩn kiếm của ngươi, đứng ra sau.
Lăng Yên Lan nghe lệnh, trong đầu hiện ra cảnh tượng năm người đám Hoa Mị chết vô cùng thảm khốc, nghĩ rằng những người này nhất định cũng bị đám côn trùng vừa kỳ quái vừa hung hãn đó hút cạn tinh huyết, biến thành những cỗ xác khô.
Nhưng Lăng Yên Lan không nhìn thấy đám côn trùng kỳ quái kia bay ra, công tử vẫn khoanh tay, giống như đang đi dạo trong vườn nhà mình tiến lên phía trước, Lăng Yên Lan tuy có chút nghi hoặc nhưng vẫn không chút chậm trễ, theo sát phía sau.
Thanh đao đầu tiên chém xuống đầu Sở Nam.
Khi gã đệ tử này còn cách Sở Nam khoảng bảy tám mét, đao của hắn đã tự động vỡ vụn ra, gã đệ tử này cảm thấy nguy hiểm, ngẩng đầu nhìn lên, trong tay hoàn toàn trống không, thanh trung phẩm chân khí đại đao hắn phải có cống hiến rất lớn mới được ban thưởng cho đã bị vỡ tan tành.
Nhưng hắn chưa kịp chấn kinh, chưa kịp kêu gào thì đã nhìn thấy cánh tay hắn cầm đao cũng đang vỡ vụn ra.
Bốp bốp bốp....
Phựt phựt phựt phựt....
Những tiếng xương cốt vỡ vụn, huyết mạch nổ tung đan xen vào nhau như tiếng rang lạc, mắt hắn đã mở to tới cực hạn nhìn cảnh tượng quỷ dị đang xảy ra trước mắt, không biết phải nói gì, cổ họng có tiếng kêu thảm thiết, tiếng kêu kinh hoàng nhưng lại không biết vì sao không thể thốt ra được.
Sự tan rã vẫn còn đang lan ra, từ cánh tay cho tới thân người, tới ngực, tới bụng, tới hai chân, tới cả thân thể hắn đều giống như một tảng đá bị người khác dùng đại lực đánh vào, dần vỡ vụn ra....
Không chỉ có hắn, bảy người còn lại xông lên, bất kể là nam hay nữ, bất kể cầm đại đao hay trường kiếm, dải lụa hay lục lạc cũng đều đang tan rã ra, vũ khí tan rã, thân thể cũng tan rã.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 15 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cuối cùng cũng có một tiếng kêu thảm thiết vang lên, đột nhiên khiến những người khác cũng liều mạng muốn gào lên để phát tiết sự kinh hoàng khủng khiếp ở trong lòng bọn chúng.
Cũng đúng lúc đó, Sở Nam lại bước lên một bước, chỉ một bước bình thường nhưng thân thể của những người đó đã nổ tung, bắn tung tóe thành trăm ngàn mảnh, bắn về phía sau.
Không trung tràn ngập huyết nhục, nhưng tất cả khi bay tới cách Sở Nam còn khoảng năm mét liền hóa thành tro bụi, hóa vào trong trời đất.
Gã đệ tử vừa ra lệnh vẫn còn đang giở trò cùng với Hồng sư muội của hắn, tay hắn đã luồn vào trong bộ y phục mỏng manh, đang ra sức nắn bóp, tiếng nổ làm kinh động bọn chúng, bọn chúng vội đưa mắt nhìn lên.
Nhưng chỉ nhìn thấy cảnh huyết nhục đầy trời, ngoài ra không còn nhìn thấy gì nữa.
Thân thể của hai người này bắt đầu run rẩy kịch liệt, sắc mặt xám xịt, cả hai cho dù là kẻ ngốc thì cũng biết đã gặp phải cao nhân, gã nam nhân không chút do dự quỳ xuống cầu xin:
- Tiền bối, tiểu nhân có mắt không biết Thái Sơn, xin tiền bối tha mạng....
Hồng sư muội của hắn cũng không chịu thua kém:
- Tiền bối, nô gia nguyện dâng hiến tất cả, bao gồm thân thể...
Sở Nam cũng không thèm để ý, chỉ tiếp tục đi lên, Lăng Yên Lan cũng khẽ sửng sốt, miệng mở ra mà lúc sau vẫn không khép lại được; tuy mấy tên đệ tử nhãi nhép của Cực Lạc Cung này, nàng giết thì cũng chỉ như chặt rau thái thịt giết con kiến, nàng cùng có thể dùng pháp bảo chém bọn chúng ra thành trăm ngàn mảnh, nhưng nếu bảo nàng không chút động đậy mà có thể khiến cho bọn chúng nổ tung ở cách xa bảy tám mét thì quả thực, nàng không có cách nào làm được.
Lăng Yên Lan nhìn khuôn mặt đó, lại nhớ tới cảnh tượng hôm qua, vừa nó câu trước, công tử vẫn còn là bộ dạng khi vừa gặp mặt, nhưng chỉ một câu sau, khuôn mặt công tử đã biến thành một khuôn mặt khác, một khuôn mặt nàng vô cùng xa lạ, không chỉ có khuôn mặt mà cả thân thể, cả lông mày, ánh mắt, thần tình..., đến ngay cả khí tức cũng đều thay đổi, hoàn toàn là một con người xa lạ khác. Nhìn thấy điều đó, Lăng Yên Lan lập tức ngây ngốc, nếu như không phải nàng vẫn luôn ở bên cạnh công tử, chưa từng rời đi thì có đánh chết, nàng cũng không thể nhận ra được.
Khi đó, công tử không nói gì cả, Lăng Yên Lan tuy rất muốn hỏi nhưng vẫn cố gắng kìm nén, giấu ở trong lòng. Hôm nay lại nhìn thấy cảnh tượng đó, Lăng Yên Lan không khỏi nghĩ thầm trong lòng:
- Công tử, rốt cuộc trên người người có bao nhiêu bí mật?
Lúc này, Lăng Yên Lan đã rất có hứng thú với Sở Nam, nàng vội vàng đi sát theo, ánh mắt nhìn lướt qua người đám người Hồng sư muội, không khỏi nghĩ thầm:
- Công tử bỏ qua cho bọn chúng sao?
Đang nghĩ như vậy, chân Sở Nam đã bước vào trong cổng lớn.
Lập tức, thân thể của Hồng sư muội và sư huynh của nàng ta cũng nổ tung không chút dấu hiệu báo trước.
Lăng Yên Lan thầm kinh hô, không dám nghĩ gì tiếp, vội bước theo sau.
Sở Nam cũng rất hài lòng với những việc vừa xảy ra:
- Lực lượng nén lại có thể tác dụng lên bản thân mình, đương nhiên cũng có thể công kích người khác, ta có thể chịu đc sự nén ép đó, nhưng người khác chưa chắc đã có thể chịu đựng nổi.
- Lực lượng càng lớn thì hiệu quả càng rõ rệt, uy lực càng mạnh.
Sở Nam ngẫm nghĩ:
- Thương Sơn Quyết tầng thứ hai đã tính toán được đường kinh mạch, đã tới lúc đả thông đường kinh mạch thứ mười sáu rồi, đến lúc đó không biết lực lượng sẽ đạt tới mức độ nào. Nếu sau khi ngũ hành tương sinh, lực lượng sẽ đạt tới trình độ nào. Thật là mong đợi.
ở trong Cực Lạc Cung có biết bao ngọn núi lớn nhỏ, đình đài lâu các, cả Cực Lạc Cung khiến người khác co cảm giác bốn mùa đều là mùa xuân, trăm hoa đua nở, trong gió tràn ngập hương hoa và khí tức của cây cỏ, hơn nữa cỗ khí tức này còn khiến người ta bừng bừng dục hỏa, nhiệt huyết cũng không khỏi sục sôi.
Những hình điêu khắc ở đây cũng không phải là hình long hình phượng như thông thường mà đều là những bức họa nữ nhân nửa kín nửa hở, phong tình khêu gợi, rất nhiều bộ phận kiều mị câu hồn đều lộ ra ngoài, hoặc khiêu khích, hoặc mời gọi, hoặc e ấp, nhưng tất cả đều vượt quá giới hạn tưởng tượng của con người.
Không chỉ có hình ảnh nữ nhân mà còn có hình ảnh nam nữ hoan hỉ, mọi tư thế đều có thể bắt gặp.
Lăng Yên Lan vừa bước ào, ngẩng đầu nhìn thấy những hình ảnh khiến nàng ngượng ngùng xấu hổ đó, vội vàng quay đi, nhưng nào ngờ ở nơi khác còn có những hình ảnh khiêu khích hơn nữa, khiến người ta đỏ mặt hơn nữa.
Bốn phương tám hướng đều là những bức vẽ như vậy, Lăng Yên Lan không khỏi muốn có một cái hố để chui xuống, nhưng nàng không thể không theo công tử bước lên, ánh mắt còn lén lút nhìn công tử, muốn nhìn vẻ mặt công tử có biểu hiện gì, nhưng không ngờ lại không nhìn thấy chút biểu cảm trên khuôn mặt đó, không khỏi thầm nghĩ trong lòng:
- Hừ, đều là một lũ nam nhân thối.
Càng đi sâu vào trong Cực Lạc Cung, khí tức mê người càng nồng đượm, hình ảnh mỹ nhân, cảnh nam nữ giao hợp trên các bức tường càng nóng bỏng, càng lộ liễu....
Khuôn mặt Lăng Yên Lan ngày càng đỏ bừng, cảm thấy thân thể ngày càng bất thường, cảm giác đó rất huyền diệu, khiến thân thể ngày càng nóng bỏng, như thể có hàng ngàn hàng vạn con sâu đang bò trong thân thể, chỉ có một cỗ kích động, mong muốn được phát tiết. Ánh mắt của nàng cũng không tự chủ được nhìn về phía công tử.
Khuôn mặt Sở Nam tuy vẫn vô cùng bình thản, nhưng trong lòng hắn thì lại không được bình tĩnh như vậy, bởi dù sao năm nay Sở Nam vẫn chưa tới hai mươi tuổi, đang trong độ tuổi nhiệt huyết sôi trào, nếu nhìn vào những hình ảnh có thể khiến thái giám cũng phải kích động này mà lại không có chút phản ứng gì thì cũng thật bất thường.
Khi Sở Nam vừa bước vào, thần niệm có phạm vi tám chục mét vừa quét ra, những hình ảnh đó đem theo khí tức mê người liền chui vào trong đầu óc hắn.
Lúc đó, huyết dịch trong thân thể hắn cũng sôi sục, cỗ khí tức đó len vào tâm trí, thần niệm của hắn, khiến hắn có một cỗ kích động, muốn lập tức đi tìm một nữ tử, làm theo từng tư thế trên tường, thưởng thức niềm khoái lạc đê mê.
Tình – dục càng ngày càng thiêu đốt, càng ngày càng nồng đượm.
Khi Sở Nam đang muốn dùng nguyên lực để nén cỗ kích động này xuống thì hắn lại quyết định từ bỏ, chỉ tiếp tục từng bước một đi lên, hắn cũng không thu hồi thần niệm lại, mà để cho thần niệm quét qua từng hình ảnh.
Khí tức của Lăng Yên Lan ngày càng nặng nề, Sở Nam dừng bước chân lại, Lăng Yên Lan chợt đâm sầm vào, mùi vị nam nhân len vào mũi nàng, Lăng Yên Lan không tự chủ được, giơ hai tay ra, định ôm lấy cổ Sở Nam.
Đúng lúc đó, thanh âm lạnh lẽo của Sở Nam vang lên:
- Nếu chỉ như vậy nàng đã không thể kháng cự nổi thì sao có thể nói tới tám trăm năm tuổi.
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 12 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius
Cánh tay đã vươn ra tới hư không của Lăng Yên Lan liền đột nhiên ngưng lại, vẻ rực hồng trên mặt đều biến thành sự ngượng ngùng, Lăng Yên Lan thầm hận chính mình:
- Lần này thật là mất mặt, sau này còn gặp hắn thế nào được nữa?
Trong lòng nghĩ như vậy, nhưng miệng lại nói:
- Công tử, ta....
Sở Nam lại tiếp tục bước lên, thanh âm vẫn chưa ngừng lại:
- Tu luyện, không chỉ là căn cứ theo võ quyết luyện công, căn cứ theo võ kỹ luyện tập mới gọi là tu luyện, tu luyện không chỉ có công phu, có tu vi, mà còn có tâm chí, ý chí, dũng khí, tính cách... tất cả những thứ đó ngươi lúc nào cũng có thể tu luyện được, ví dụ như lúc này, địch nhân của ngươi không phải là mùi vị nồng đượm này, cũng không phải là những hình ảnh không nên xuất hiện kia, khí tức ngươi có thể hủy đi, những hình ảnh kia cũng có thể hủy đi, nhưng ngươi có thể đảm bảo, sau khi hủy đi thì đầu ngươi không còn sao? Bởi vậy địch nhân của ngươi chỉ có thể là chính ngươi, nếu ngươi không thể chiến thắng được chính mình thì ngươi sẽ chỉ có thể bị khống chế, trở thành nô lệ.
Một tràng nói dài đó như vang vọng trong tâm trí Lăng Yên Lan, nàng nhìn theo bóng lưng của công tử, đầu óc không chỉ có sự tỉnh táo mà còn tràn ngập sự sùng bái vô hạn. Sở Nam vẫn tiếp tục nói:
- Mỗi người đều có dục vọng, mỗi người đều bắt buộc phải có dục vọng, nhưng nàng phải biết khống chế, lúc cần phải có thì nhất định có, ví dụ như nàng muốn sống tới ngàn tuổi, ví dụ như nàng muốn trở thành thiên hạ đệ nhất, ví dụ như nàng muốn một kiện tông cấp pháp bảo, hoặc nàng muốn một cuộc sống bình thường, một cuộc sống không chút ganh đua với đời... nhưng cũng có lúc, nàng bắt buộc phải chém đứt, giống như, lúc này....
Sở Nam nói xong, lặng lẽ đi tiếp, lúc này chỉ còn lại tiếng bước chân một nặng một nhẹ vang lên. Đi tới bước thứ bảy, Lăng Yên Lan đột nhiên lên tiếng:
- Đa tạ công tử, Yên Lan đã được dạy bảo, Yên Lan sẽ ghi nhớ lời dạy bảo của công tử.
Nghe thấy Lăng Yên Lan tự xưng “Yên Lan”, Sở Nam hiểu nàng đã tự đáy lòng chấp nhận thân phận tì nữ, lại nói một câu:
- Đây là cơ hội tốt để tu luyện, hãy nắm bắt lấy.
Thực ra, Sở Nam nói rành mạch rõ ràng như vậy, nhưng không hề biết rằng chính hắn cũng là một nguyên nhân tạo nên sự tình này, từ sau khi Lăng Yên Lan gặp hắn, tất cả những biểu hiện của hắn đều khiến Lăng Yên Lan cảm thấy vô cùng khó tin, trước khi tiến vào Cực Lạc Cung còn thi triển thủ đoạn cách không nổ tung người khác vô cùng cường hãn.
Nữ nhân, luôn sùng bái cường giả.
Lăng Yên Lan liền sùng bái công tử, Sở Nam đem lại cho nàng sự chấn kinh không ngừng, khiến sự sùng bái của nàng cũng ngày càng sâu sắc, bởi vậy, ở trong Cực Lạc Cung, Lăng Yên Lan mới trở nên thất thố như vậy.
Nếu là một người khác, vô cùng xấu xí, hơn nữa còn là một kẻ mềm yếu nhu nhược thì Lăng Yên Lan đã không thèm để ý tới, cỗ dục hỏa trong lòng cũng sẽ không cường liệt như vậy, nhưng điều này thì có lẽ cả hai người đều không hề nghĩ tới.
Lăng Yên Lan cố gắng khống chế, còn Sở Nam lại cứ để mặc, coi đó là cách tu luyện của hắn, giống như cách tu luyện Tịch Diệt Chi Hỏa, tôi luyện kiếm mang lăng lệ, tôi luyện mình đồng da sắt... Hắn muốn tôi luyện trong cỗ khí tức mê người nồng đượm này, để sau này nếu có gặp lại một lần nữa, hắn có thể dùng một trái tim bình thản để đối đãi, giống như nhìn cảnh hoa nở hoa tàn, mây đậu mây bay ở trong vườn nhà vậy.
Trên đường đi thỉnh thoảng lại xuất hiện đệ tử Cực Lạc Cung, đệ tử Cực Lạc Cung nhìn thấy Sở Nam và Lăng Yên Lan, cơ hồ đều có chung một phản ứng là hô lớn, hỏi thân phận của hai người, từ đâu tới, tới Cực Lạc Cung làm gì, sau đó nam đệ tử liền lao tới Lăng Yên Lan, nữ đệ tử vây lấy Sở Nam, nhất tề tấn công...
Đương nhiên, kết cục cuối cùng cũng bọn chúng cũng giống nhau, đều biến thành huyết vũ đầy trời, hồn về tây thiên.
Động tĩnh ngày càng lớn, ngày càng có nhiều đệ tử của Cực Lạc Cung xông ra, bao vây lấy Sở Nam và Lăng Yên Lan. Sở Nam coi như không nhìn thấy, từng tiếng “nổ” vang lên, những kẻ ngăn đường đều hồn siêu phách tán, Sở Nam tiếp tục ung dung tiến lên, còn Lăng Yên Lan thì ra sức khống chế bản thân.
Thần niệm tiếp tục quét ra quan sát, từng đôi nam nữ đang giữa thanh thiên bạch nhật hoan hoan hỉ hỉ xuất hiện trong thần niệm của hắn.
Nhìn thấy cảnh tượng đó, Sở Nam cũng không khỏi cảm thán Cực Lạc Cung này không giống như một môn phái, mà giống như một ổ dâm ô.
Cực Lạc Cung có sáu ngàn đệ tử, Sở Nam mới giết được một hai phần mười, vẫn không ngừng có người ùn ùn kéo ra, tất cả đệ tử, bất luận là nam hay nữ đều ăn mặc vô cùng tùy ý, có kẻ để trần nửa thân trên, có kẻ chỉ khoác một tấm lụa mỏng, che đi những nơi quan trọng, nhưng cho dù như vậy, những tấm lụa mỏng như trong suốt đó cũng chỉ càng làm tăng thêm sự khêu gợi mê người.
Sở Nam đang định tiếp tục nén lực lượng để cho nổ tung thân thể bọn chúng thì trong đầu đột nhiên xuất hiện một khẩu quyết võ kỹ, võ kỹ này là “trảm”, còn khẩu quyết là “trảm dục” võ kỹ.
Trảm kỹ, trấn phái võ kỹ của Kiếm Trảm Phái, uy năng vô hạn.
Sở Nam đã từng ở trong phòng băng tại Băng Viêm Đảo chém ra trăm ngàn vạn kiếm, luyện thành Trảm Nguyên Sát và Trảm Sầu, sau đó không còn cơ hội tu luyện võ kỹ khác.
- Cảnh tượng trước mắt thật thích hợp để tu luyện Trảm Dục võ kỹ.
Sở Nam mỉm cười lẩm bẩm, lôi từ trong trữ vật giới chỉ ra một thanh bảo kiếm.
Sở Nam vừa lôi ra thanh bảo kiếm không biết có tên là gì này thì mấy trăm gã đệ tử Cực Lạc Cung đang vây quanh liền kinh hô vui mừng:
- Thượng phẩm Pháp Khí, thanh kiếm này nhất định là thượng phẩm Pháp Khí!
- Cái gì, là thượng phẩm Pháp Khí? Phú Sơn, người không nhìn nhầm chứ, đó thực sự là thượng phẩm Pháp Khí pháp bảo?
Có kẻ hỏi lại, gã tên là Phú Sơn rất không thoải mái khi có kẻ nghi ngờ quyết định của hắn, gào lên:
- Ta nói còn sai được sao? Không thấy xem đôi mắt ta là hỏa nhãn kim tinh hay sao? Ta tuyệt đối không nhìn lầm, tuyệt đối là thượng phẩm Pháp Khí....
- Phú Sơn, ngươi tự tin như vậy, vậy ngươi biết thanh kiếm này tên là gì?
- Cái này...
Phú Sơn không đáp được, những gã đệ tử khác thấy vậy liền gào lên:
- Phú Sơn, ngay cả tên kiếm ngươi cũng không biết, sao biết là thượng phẩm Pháp Khí?
Mọi người vào đây ủng hộ để truyện ra nhanh hơn nào
Đã có 13 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của Goncopius