Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 410: Úy Tinh
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
- Mình tìm được pháp khí Tinh Đồ, trên đó có một hành tinh màu hồng. Không biết đó có phải là hành tinh Thiên Hồng hay không? Tuy nhiên, pháp bảo du hành lại có phẩm cấp không cao lắm. Nếu dùng pháp bảo di chuyển từ Địa Cầu tới hành tinh đó, cũng phải mất nửa năm.
Lâm Vân nói xong cũng rất lo lắng. Sự sốt ruột trở về đại lục Thiên Hồng của hắn không thua kém gì Từ Vinh.
- Vậy phải làm sao bây giờ?
Từ Vinh lo lắng hỏi.
Lâm Vân mỉm cười nói:
- Cậu không càn phải lo lắng như vậy đâu. Mình đã có cách rồi. Cậu cứ cố gắng tu luyện tới Trúc Cơ, tăng cường thực lực lên đã. Mình vốn định đi xem con trâu ba sừng kia. Nhưng đã biết Tào Quân là tên đứng đằng sau, thì không cần nữa.
Hai người nói nửa ngày, Từ Vinh mới tiếp nhận sự thật. Hiện tại Lâm Vân cũng đoán ra được hai từ “Hạ đông” mà Từ Vinh không ngừng nhắc tới. Từ Vinh muốn nhắc tới hai chữ “Hạ độc”, ý chỉ Tào Quân hạ độc hại hai người. Nhưng do đầu óc của Từ Vinh đã bị mê muội, chỉ có thể nói ngọng thành như vậy.
…
Từ Vinh được Lâm Vân trợ giúp, hơn nữa tư chất của anh ta vốn rất tốt, nên một khi chuyên tâm vào tu luyện, tu vị tiến triển rất nhanh.
Tĩnh Như và Nhược Sương thì càng liều mạng tu luyện. Bởi vì Lâm Vân đã nói với các cô, khả năng có một ngày nào đó hắn sẽ rời khỏi Địa Cầu. Vì vậy các cô phải có đủ thực lực mới được. Hai người đều là những cô gái không muốn gây phiền lụy cho người khác, nên hai người muốn mạnh mẽ hơn. Ngay lúc đầu tiên chọn Lâm Vân, hai người đã biết Lâm Vân không phải là người bình thường, có vài thứ nhất định phải đối mặt.
Ngoại trừ việc chiếu cố Tĩnh Như, Nhược Sương và Lâm Hinh tu luyện ra, Vũ Tích cũng dành phần lớn thời gian cho việc tu luyện. Nàng biết Lâm Vân rất bận, nên chủ động giúp Lâm Vân làm những chuyện lặt vặt. Hiện tại Lâm Vân chẳng những phải học luyện khí, còn phải luyện hóa Thiên Diễm bên trong Tinh Thần Châu. Dù không biết có thể luyện hóa Thiên Diễm hay không, nhưng vẫn phải thử. Bởi vì ngọn lửa này có tiềm năng rất lớn, ngay cả tu sĩ Hóa Thần nó cũng giết dễ dàng cơ mà. Nếu như hắn có thể luyện hóa được, chả phải ngay cả tu sĩ cấp cao hơn, hắn cũng có thể giết sao?
Vô luận như thế nào, ít nhất hắn cũng có thêm thủ đoạn bảo vệ bản thân. Một tuần sau, Lâm Vân từ biệt mọi người tới núi Cửu Hoa để kiểm tra truyền tống trận kia. Hắn muốn biết truyền tống trận đó đi thông tới thế giới nào. Tìm hiểu xem là ai đã thông qua truyền tống trận đó tới Địa Cầu. Còn có, Vũ Đình và Mông Văn ra sao rồi?
Dù theo lời kể của Vũ Tích, hai người tu sĩ giúp đỡ bọn họ kia không có vẻ gì là độc ác. Nhưng Lâm Vân vẫn muốn đích thân kiểm tra thì mới yên tâm.
Quan trọng nhất là, Lâm Vân muốn xem ở đó là hành tình nào, liệu có tồn tại pháp khí phi hành vũ tru hay không.
Lắp đặt lại truyền tống trận ở núi Cửu Hoa rất đơn giản với Lâm Vân. Dù sao kiến thức của hắn về trận pháp hơn các tu sĩ bình thường rất nhiều. Huống chi truyền tống trận này là do Lâm Vân tháo đi.
Hai viên linh thạch Thượng Phẩm vừa để vào rãnh, truyền tống trận phát ra ánh sáng. Lâm Vân liền biến mất trong luồng ánh sáng đó.
Truyền tống trận vốn có công năng bảo hộ. Linh thạch cung cấp càng tinh khiết, vòng bảo hộ càng chắc chắn. Lâm Vân cơ hồ không có cảm giác chóng mặt như mấy người Vũ Tích, liền đi tới cung điện.
Cung điện này quả nhiên giống như lời Vũ Tích kể, có ba truyền tống trận đặt ở đó. Cái mà hắn sử dụng đặt ở bên trái, còn hai cái, một cái ở giữa và ở bên phải.
Theo như lời kể của Vũ Tích, hai người nọ đến từ truyền tống trận bên phải. Rồi dẫn theo Vũ Đình và Mông Văn rời đi từ truyền tống trận ở giữa.
Lâm Vân nghĩ ngợi, quyết định vẫn bắt đầu từ truyền tống trận ở giữa. Dù sao hai người đó rời đi từ đây. Trước khi rời đi, Lâm Vân kiểm tra xung quanh cung điên, quả nhiên cung điện này không có cửa ra vào.
Cả cung điện rộng lớn chỉ có ba truyền tống trận cô đơn ở đó. Tuy nhiên Lâm Vân vẫn nhìn ra có điểm không đúng. Hắn phát hiện tường của cung điên vô cùng rắn chắc. Với tu vị hiện tại của hắn mà cũng không làm hư hại chút nào. Xung quanh vách tường là một trận pháp phòng ngự cực mạnh. Nếu có thể phá được trận pháp phòng ngự này, là có thể đi ra cung điện.
Dù rất muốn biết bên ngoài cung điện là nơi nào, nhưng Lâm Vân cũng biết, với tu vị hiện tại của hắn, rất khó để phá trận pháp phòng ngự.
Nếu không phá được thì không cần phải lãng phí thời gian ở đây nữa, Lâm Vân đi thẳng tới truyền tống trận thông tới Địa Cầu, bố trí một trận pháp ẩn nấu. Với trận pháp này, nếu tu sĩ không tới cấp Hóa Thần thì không thể phát hiện ra.
Sở dĩ phải làm như vậy, bởi vì Lâm Vân sợ có tu sĩ phát hiện ra truyền tống trận này, sẽ kéo nhau tới Địa Cầu. Như vậy Địa Cầu sẽ trở thành con sơn dương mặc cho bọn họ chém giết. Đây là điều mà Lâm Vân không muốn thấy.
Làm xong mọi việc, Lâm Vân mới đi tới truyền tống trận ở giữa, bỏ vào hai viên linh thạch Thượng Phẩm.
Lâm Vân lập tức được chuyển đi. Tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy choáng váng. Chứng tỏ truyền tống trận đưa tới một hành tinh xa hơn cự ly từ cung điện tới Địa Cầu rất nhiều.
Lúc Lâm Vân đi ra truyền tống trận, thì phát hiện nơi này cũng có một trận pháp ẩn nấp. Hơn nữa trận pháp này còn cao cấp hơn trận pháp mà hắn vừa bố trí. Tu sĩ bố trí trận pháp này khẳng định rất lợi hại.
Đây là nơi mà hai người kia dẫn theo Vũ Đình và Mông Văn tới sao? Lâm Vân nhìn xung quanh. Hắn đang ở trong một căn nhà đá. Hơn nữa còn xây dựng dưới đáy nước.
Bố trí truyền tống trận ở đáy nước, người này đúng là mưu mẹo. Muốn tìm một truyền tống trận dấu ở đáy nước, còn có trận pháp ẩn dấu bảo vệ, quả thật không đơn giản.
Lâm Vân bước ra khỏi nhà đá, lấy Tị Thủy Châu ra rồi bơi lên mặt nước. Viên Tị Thủy Châu này là hắn lấy được lúc ở ‘Đầm Huyền Tiên’.
Bay lên trởi, dùng thần thức kiểm tra, Lâm Vân phát hiện mình đang ở giữa một đại dương. Trong phạm vi thần thức, chỉ nhìn thấy một vài con yêu thú, còn đâu không có gì cả.
Rõ ràng không nhìn thấy một người. Lâm Vân có chút kỳ quái. Phạm vị thần thức của hắn đã là 3000km, vậy mà vẫn không thấy một người nào.
Lâm Vân bước lên phi kiếm. Hắn muốn rời khỏi biển rộng, tới một nơi có người để hỏi xem đây là đâu.
May mà đại dương này cách bờ không xa. Lâm Vân chỉ mất nửa tiếng là tới bờ biển. Nhưng cảnh vật trước mắt khiến cho Lâm Vân khó hiểu. Khắp nơi là tường đổ, nhà sụp, xác chết và yêu thú la liệt trên mặt đất. Còn có dấu vết đánh nhau của tu sĩ.
Thậm chí còn có một số nữ tu bị giết không có mảnh vải che thân. Thật không ngờ vừa mới tới lại gặp cảnh tưởng như vậy. Lâm Vân hơi nhíu mày. Hắn có chút lo lắng cho Vũ Đình và Mông Văn.
Dù Lâm Vân tới từ một đại lục bạo lực, chuyện giết người như cơm bữa, nhưng Lâm Vân cảm thấy đại lục Thiên Hồng vẫn còn kém xa nơi này. Ít nhất ở đại lục Thiên Hồng, sau khi chiến đấu xong, còn có người quét dọn chiến trường. Nhưng ở đây, người chết lại bỏ mặc ở đó, quả thực không khác gì với dã thú vậy.
Biết đây không phải là chuyện của mình, nhưng nhìn nhiều người chết như vậy, bao gồm cả nữ nhân và trẻ con, Lâm Vân vẫn cảm thấy không thoải mái. Hắn vung tay lên, một ngọn Tử Hỏa bay xuống, thiêu rụi toàn bộ mọi vật trong phạm vi 10km. Sau đó thì tập họp đống tro lại, vứt xuống biển.
Làm như vậy ít nhất không khiến người chết lõa lổ. Tuy nhiên, những người này ngay cả trẻ con vài tuổi cũng không buông tha, thì biết đó là một đám tâm ngoan thủ lạt. Trong lòng hắn càng thêm lo lắng Vũ Đình và Mông Văn. Không biết hai người đang ở đâu.
Một giờ sau, Lâm Vân đã rời xa khu vực gần biển. Trong lòng mới thư thái chút. Trải qua hơn một giờ phi hành, hắn đã gặp người đi đường và tu sĩ.
Dù trang phục cả Lâm Vân thoạt nhìn rất đặc biệt, nhưng những người ở đây ăn mặc không theo môt khuôn mẫu chung nào cả, nên cũng không ai chú ý. Lâm Vân đi vào một quán rượu. Hắn muốn nghe xem nơi này là nơi nào. Và vì sao lúc đi đường lại có nhiều người chết như vậy, mà không có ai quản lý?
Tuy nhiên Lâm Vân lại không biết vật phẩm giao dịch ở đây là vàng bạc, hay là cái gì khác. Thấy tiểu nhị tới, liền lấy hai viên linh thạch Hạ Phẩm đưa cho y rồi hỏi:
- Có cần cái này không?
- A, linh thạch.
Hai mắt của tiểu nhị liền tỏa sáng, lập tức nắm chặt trong tay, còn khẩn trương nhìn xung quanh. Trong đầu y liền nghĩ tới hai chữ “Dê béo”. Rõ ràng chỉ ăn một bữa cơm mà cũng dùng linh thạch.
Lâm Vân vừa nhìn là biết linh thạch rất có giá trị ở đây. Nhưng thấy tiểu nhị tưởng mình là dê con, liền hừ lạnh một tiếng nói:
- Tôi không cho không linh thạch.
Tiểu nhị này rùng mình một cái, mới nhớ tới một người có linh thạch sao có thể là người đơn giản để y làm thịt. Hai tay vân vê linh thạch, do dự có nên hay không trả lại cho Lâm Vân. Nhưng y quả thực là không nỡ.
- Cứ cầm lấy linh thạch đi. Tôi chỉ muốn hỏi vài chuyện mà thôi. Nếu biểu hiện tốt thì coi như tôi thưởng cho cậu.
Lâm Vân khoát tay nói.
Tiểu nhị nghe Lâm Vân nói vậy, liền tranh thủ cất linh thạch đi:
- Khách quan cứ việc hỏi. Ngài hỏi tôi là đúng người rồi đấy. Ở thành Bạc Thạch này, không có chuyện gì là tôi không biết. Cho dù là những chuyện xảy ra ở mấy nghìn, mấy vạn dặm tôi cũng biết một ít.
Lâm Vân ngắt lời hỏi:
- Nơi này là chỗ nào? Tôi không hỏi về thành thị, mà hỏi phạm vi lớn hơn. Còn có, tôi nghe nói ở bở biển có rất nhiều người chết. Ở đó xảy ra chuyện gì vậy?
Tiểu nhị vừa nghe Lâm Vân hỏi vậy, liền thao thao bất tuyệt nói:
- Xem ra khách quan là người bên ngoài tới. Nơi này là thành Bạc Thạch thuộc đại lục Úy Nam. Thành Bạc Thạch vốn thuộc sự quản lý của Song Tử Tông. Kể cả khu vực gần biển của Úy Nam cũng thuộc Song Tử Tông quản lý. Nhưng hơn một tháng trước, không biết vì nguyên nhân gì, hai tông môn lớn của đại lục Úy Nam là Âm Ma Tông và Liệt Dương Môn kết hợp với nhau tấn công Song Tử Tông.
Về sau nghe nói Song Tử Tông bị đánh vô cùng thảm. Người ở bên trong tông môn đều bị giết gần hết. Người quản lý ở các địa phương cũng bị chết rất nhiều người. Chỉ có một số người của Song Tử Tông lọt lưới, hiện tại chắc bọn họ đã bỏ trốn khỏi đại lục Úy Nam.
Hóa ra là các tông môn tranh đấu. Tuy nhiên, xem ra Âm Ma Tông và Liệt Dương Môn kia cũng không phải thứ tốt gì. Nghĩ đến đây liền hỏi:
- Thành Bạc Thạch không phải cũng thuộc sự quản lý của Song Tử Tông sao? Vì sao nơi đây không xảy ra chuyện gì? Mà đại lục Úy Nam là thuộc hành tinh nào?
Nghe Lâm Vân hỏi vậy, Tiểu nhị sửng sốt nửa ngày mới phản ứng:
- Khách quan, chẳng lẽ ngài không phải là người của Úy Tinh? Mà tới từ hành tinh khác?
Lâm Vân lạnh lùng trả lời:
- Là ta hỏi ngươi, chứ không phải ngươi hỏi ta. Đừng để cho ta mất hứng.
- Vâng, vâng.
Tiểu nhị xoa mồ hôi trên trán rồi nói tiếp:
- Bởi vì thành chủ của thành Bạc Thạch là đệ tử của Liệt Dương Môn. Cho nên lúc vừa mới chiến tranh, ông ta đã đầu nhập vào Liệt Dương Môn. Hơn nữa hiện tại vua của ba vương triều lớn của đại lục Úy Nam cũng là đệ tử của Liệt Dương Môn và Âm Ma Tông. Cho nên, cho nên…
Lâm Vân cuối cùng đã minh bạch. Xem ra Liệt Dương Môn và Âm Ma Tông đã kết hợp để ám toán Song Tử Tông. Ngay cả vua của người phàm cũng bị khống chế. Những tin tức cao tầng chắc là tiểu nhị này không biết. Còn việc hắn không phải là người của Úy Tinh thì không thể để lộ ra ngoài được.
Nghĩ tới đây, Lâm Vân liền giơ một ngón tay, một tia tinh lực chui vào bộ não của tiểu nhị kia, xóa bỏ ký ức cuộc nói chuyện này. Rồi mới rời đi thành Bạc Thạch. Úy Tinh này lớn hơn Địa Cầu rất nhiều lần. Cho nên muốn tìm Mông Văn và Vũ Đình có chút phiền toái. Mong rằng Vũ Đình và Mông Văn gia nhập không phải là Song Tử Tông. Nếu không hai người đúng là gặp nguy hiểm.
Lâm Vân vừa ra thành Bạc Thạch thì biết mình bị theo dõi. Trong lòng hừ lạnh một tiếng, đám người này đúng là không biết sống chết.
- Hành vi của người này rất kỳ quái. Khi hắn đi vào quán rượu đã cho tiểu nhị hai viên linh thạch rồi hỏi han nửa ngày trời. Cuối cùng thì trí nhớ của người tiểu nhị bị xóa mất. Người này rất có thể là dư nghiệt của Song Tử Tông.
Có hai người theo dõi Lâm Vân, một người có khuôn mặt âm trầm nói.
- Có thể đơn giản xóa trí nhớ của người tiểu nhị kia, xem ra tu vị của hắn cao hơn chúng ta. Có nên lập tức đi báo cáo không?
Tên còn lại có khuôn mặt màu đó, hỏi.
Tên kia trả lời:
- Không phải lo lắng. Việc nhỏ như vậy báo cáo làm gì. Người này tuổi chừng hai ba mươi tuổi, tu vị chắc không thể cao hơn chúng ta .Có rất nhiều cách để xóa trí nhớ, chứ không cần tu vị cao thì mới làm được. Có lẽ hắn biết một số bí thuật nào đó.
Lâm Vân bay không nhanh lắm. Hắn muốn bắt hai tên kia để hỏi tình huống cụ thể. Dù sao những tin tức lấy được từ tiểu nhị kia chỉ là tin tức đại khái. Chứ chưa phải là chính xác.
Sưu sưu vài tiếng, hai tên kia bay tới cản đường Lâm Vân.
Hai người đều có tu vị Kết Đan. Một người là Kết Đan trung kỳ. Khó trách bọn chúng không để Lâm Vân vào mắt. Dù sao ba mươi tuổi đã Kết Đan không phải là nhiều. Một tu sĩ có tư chất tốt, cũng phải hơn năm mươi tuổi mới Kết Đan được.
Hơn nữa Lâm Vân cũng chỉ là tu sĩ Kết Đan. Hai người bọn họ phối hợp đối phó một mình hắn, không phải là chuyện đơn giản sao? Huống hồ trong hai người bọn họ còn có một tu sĩ Kết Đan trung kỳ. Mà hai tên này không tin Lâm Vân mới hai, ba mươi tuổi đã là Kết Đan trung kỳ.
- Bằng hữu, vội vã chạy đi đâu vậy, chúng ta nói chuyện với nhau một lát.
Tên tu sĩ mặt đen lạnh lùng nói.
- Ngươi 0
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 22 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 411: Đôi nam nữ
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Lâm Vân không nói gì, biểu lộ rất lãnh đạm. Hắn biết mình không cần phải ra tay đối phó hai tên này. Bởi vì còn có một con Hoàng Tước mới ở phía sau. Chỉ là hai tên ngu ngốc này còn chưa phát hiện ra mà thôi.
- Ngươi cho rằng không nói lời nào thì chúng ta có thể bỏ qua cho ngươi sao? Ngươi quá ngây thơ rồi. Mau đưa giới chỉ đây. Thật không ngờ một tu sĩ nhỏ nhoi như ngươi cũng có cả giới chỉ. Lão tử liều sống liều chết mới lấy được một cái. Đinh Hỏa thì vẫn phải dùng túi trữ vật. Ha ha, hai ta thật là may mắn…
Đồ Hồng nhìn thấy giới chỉ trên tay của Lâm Vân, sắc mặt càng thêm hưng phấn.
Lâm Vân bình thản cười:
- Ta rốt cuộc đã hiểu, vì sao tới tận bây giờ hai vị mới chỉ là những tên thủ thành. Tông Chủ của các vị quả nhiên là biết dùng người. Dùng phế vật để thủ thành đúng là quyết định anh minh thần võ.
Lâm Vân nói xong, đầy vẻ chế giễu nhìn hai tên.
Đồ Hồng và Đinh Hỏa thấy Lâm Vân coi rẻ hai người mình như vậy, lửa giận lập tức thiêu đốt. Hai người liền lao lên, phóng ra pháp bảo vây công Lâm Vân.
Lâm Vân bỗng nhiên lùi về phía sau. Hai tên này tưởng Lâm Vân tránh né công kích của bọn chúng, cười càng đắc ý. Hiện tại muốn chạy trốn cũng đã muộn.
- Oanh oanh..
Vài tiếng nổ vang lên, hai tên Đồ Hồng và Đinh Hỏa bị nổ văng ra ngoài. Do Lâm Vân đã bay ra khỏi phạm vi vụ nổ, cho nên hắn không hề bị ảnh hưởng gì.
- Không tốt, bị ám toán. Là bùa Nhất Dương Lôi…
Cho dù hai tên này kịp phản ứng nhưng vẫn bị nổ cho trọng thương. Hai tên còn chưa biết nên làm gì, thì có hai tia sáng lao thẳng về phía bọn chúng.
Phốc phốc hai tiếng, ở giữa trán của hai tên đã có một lỗ thủng. Lâm Vân không thể không bội phục thủ đoạn chính xác và tàn nhẫn của người đánh lén. Cho dù tu vị của người đánh lén còn cao hơn hai tên Đồ Hồng và Đinh Hỏa, nhưng vẫn lựa chọn ám toán. Chiêu đánh lén vừa rồi bao gồm cả Lâm Vân trong đó. Nếu không phải Lâm Vân kịp thời rút lui, thì vừa nãy đã có ba tia sáng chứ không phải hai tia sáng rồi.
Một đôi tu sĩ nam nữ xuất hiện trước mặt Lâm Vân. Khuôn mặt của người nam hơi trắng, tuổi chừng bốn mươi, khá là anh tuấn. Nữ nhân cũng rất sinh đẹp. Đôi mắt như câu hồn, chỉ tùy ý nhìn thoáng qua Lâm Vân thôi, đã lộ ra vẻ phong tình rồi. Đây là một mỹ phụ tuyệt sắc.
Nam tử kia hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ bất mãn với vẻ gợi tình của cô ta.
- Ai u, vị tiểu ca này, vừa nãy chúng tôi có làm cậu bị thương hay không? Lúc Tử Huy vung Nhất Dương Lôi ra, tôi còn đang lo lắng. Vạn nhất khiến cậu bị thương thì làm sao bây giờ. Lúc đó có hối hận cũng không kịp.
Giọng nói của mỹ phụ rất nũng nịu, đầy vẻ kiều mỵ. Làm cho người ta vừa nghe đã muốn ôm mỹ phụ kia vào ngực rồi đùa giỡn một phen.
Người nam tử thấy Lâm Vân chỉ nhìn chăm chú vào mỹ phụ, im lặng không nói, thì càng bất mãn. Mỹ phụ thấy Lâm Vân nhìn mình như vậy, trong lòng rất cao hứng, cười khanh khách một tiếng
Lâm Vân âm thầm cười nhạt. Hai người này lợi hại hơn Đồ Hồng và Đinh Hỏa rất nhiều. Một người là Kết Đan hậu kỳ, một người là Kết Đan trung kỳ. Mà hai người này còn có vẻ giỏi về dùng tâm kế. Nhìn bề ngoài thì thật không phát hiện ra sự tàn độc của bọn họ.
Đôi nam nữ này không phải người tốt gì.
- Trang phục của cậu rất kỳ lạ. Cậu không phải là người của đại lục Úy Nam đúng không?
Người nam tử lạnh giọng nói.
Ánh mắt của Lâm Vân rất hờ hững. Trong lòng hắn đang nghĩ, nên dùng cách bình thường hỏi hay là bức bách bọn họ hỏi. Mà nếu bức bách phải dùng Sưu Hồn Thuật mới được. Hiện tại hắn sử dụng thuật đó không thành thạo lắm. Nên không có nắm chắc có thể sưu hồn tu sĩ Kết Đan.
- Sư huynh, trang phục của người này hơi giống với trang phục của hai cô gái mà sư phụ mang về mấy năm trước. Không lẽ bọn họ tới cùng một nơi?
Nữ tử yêu mị kia dùng thuật truyền âm để nói chuyện nhưng Lâm Vân vẫn nghe thấy rõ ràng. Với tu vị Kết Đan mà ở trước mặt hắn truyền âm, quả thực không khác gì nói chuyện bình thường cả.
Nam tử kia hơi gật đầu. Y cũng đồng ý với ý kiến của sư muội.
Lâm Vân vừa nghe mỹ phụ kia truyền âm, là biết cô ta đang nói tới Mông Văn và Vũ Đình. Thật không ngờ Mông Văn và Vũ Đình lại là người cùng tông môn với đôi nam nữ này.
- Hai người thuộc tông môn nào?
Lâm Vân đột nhiên hỏi.
Nếu không phải do tu vị của Lâm Vân cũng là Kết Đan, còn tránh thoát được Nhất Dương Lôi vừa nãy, thì hai người bọn họ đã trực tiếp động thủ rồi. Mỹ phụ che miệng cười, phong tình vạn chủng nói:
- Ài, tôi rất muốn nói với câu. Nhưng tôi nghĩ sư huynh của tôi không thích cậu. Sư huynh của tôi rất hay ghen. Khanh khách…
Nam tử nghe mỹ phụ nói như vậy, sắc mặt càng thêm âm trầm. Giống như rất là ghen tỵ vậy.
Lâm Vân cười nhạt một tiếng, vung tay lấy một viên Thiên Diễm Tinh Kim to bằng nắm đấm ra. Một cỗ khí tức nóng rực tỏa ra xung quanh.
“Đây là cái gì?”
Đôi nam nữ sững sờ nhìn Thiên Diễm Tinh Kim trong tay của Lâm Vân. Mặc dù bọn họ không biết đó là vật gì, nhưng bọn họ biết đây nhất định không phải là tài liệu tầm thường.
- Tôi cũng không biết. Tôi nhặt được nó ở trong Thiên Diễm….
Ngữ khí của Lâm Vân rất bình thản, giống như là nhặt được một viên đá ở ven đường vậy.
- Thiên Diễm Tinh Kim…
Lâm Vân còn chưa nói hết lời, nam tử kia đã kêu to một tiếng. Rất rõ ràng, y cũng biết danh tiếng của Thiên Diễm Tinh Kim.
- Cái gì? Có thật là Thiên Diễm Tinh Kim vô giá…
Mỹ phụ nói tới đây liền im lặng.
Một lúc lâu, mỹ phụ mới hồi phục tinh thần, hơi kinh dị nhìn Lâm Vân,, hỏi:
- Tiểu ca, có thể cho tôi xem viên đá trong tay cậu được không?
Vẻ tham lam trong mắt cô ta lộ ra rất rõ. Đôi mắt của tên nam tử cũng không ngừng chuyển tới chuyển lui. Giống như đang nghĩ tới cái gì đó.
- Cho cô xem cũng không sao, tôi có rất nhiều viên đá như vây. Chỉ là tôi mới tới đây, nên có nhiều chuyện muốn hỏi hai vị đạo hữu một chút. Không biết có thể hay không?
Lâm Vân nghịch viên Thiên Diễm Tinh Kim, giống như vô tình ý, nói.
Ánh mắt của đôi nam nữ tu sĩ này cũng chuyển động theo viên đá trong tay Lâm Vân. Mắt thấy nam tử kia có dấu hiệu động thủ. Lâm Vân cười , nói tiếp:
- Không biết hai vị thuộc tông môn nào?
Ánh mắt của mỹ phụ kia đã thanh tỉnh lại, nhìn sang Lâm Vân càng thêm nóng bỏng. Thấy Lâm Vân đặt câu hỏi, vội vàng trả lời:
- Vị sư đệ này, cậu tới đây lúc nào?
- Tôi mới tới đây từ hai tiếng trước. Cho nên không biết gì ở đây cả.
Lâm Vân vừa nhìn ánh mắt của cô ta là biết cô ta đang tính kế. Ngay cả xưng hô cũng biến thành sư đệ, không biết một lúc sau có phải sẽ biến thành đệ đệ thân yêu hay không? [/CHARGE][/HIDE]
- Ài, may mà cậu gặp được chúng tôi. Hai người vừa nãy chính là người của Âm Ma Tông. Bọn chúng đã bị chúng tôi giết, nếu không thì cậu thảm rồi. Chúng tôi là người của Song Tử Tông, là một phái lớn nhất của đại lục Úy Nam. Sư đệ, nếu không cậu cũng gia nhập môn phái của chúng tôi đi. Không nói đan dược, công pháp của môn phái chúng tôi nhiều không kể xiết, thậm chí ngay cả mỹ nữ cũng xếp thành đàn.
- Cậu đẹp trai, lại có khí chất oai hùng bất phàm như vậy, đến tỷ tỷ vừa nhìn còn thích, nói gì những sư muội ở tông môn. Như thế nào? Đây là một cơ hội khó mà có được. Bằng không phải kiểm tra mới được gia nhập Song Tử Tông. Lúc đó khó khăn rất lớn.
Mỹ phụ nói xong, liền nở nụ cười mê người.
“Quả nhiên cô ả này luyện mị công”
Lâm Vân âm thầm nghĩ.
- Như Hương, nói nhiều với hắn làm cái gì? Cứ giết phăng đi là được.
Nam tử nghe mỹ phụ nói vậy, liền không vui, lập tức truyền âm nói.
- Ngu ngốc, người này còn chưa nói hắn lấy được Thiên Diễm Tinh Kim ở đâu. Chỉ cần chúng ta lừa gạt được hắn nói ra vị trí của Thiên Diễm , thì chúng ta có thể dùng hồ lô Xích Âm để thu Thiên Diễm. Như vậy chả phải tốt hơn hay không? Trời sắp tối rồi…
Nghe mỹ phụ truyền lại lời như vậy, nam tử liền không có ý kiến gì nữa.
Lâm Vân âm thầm cười nhạt. Quả nhiên là mưu đồ Thiên Diễm Tinh Kim của mình. Nhưng cô ả kia nói câu cuối “Trởi sắp tối” là có ý gì?
Mà quả nhiên Mông Văn và Vũ Đình đầu nhập vào Song Tử Tông. Nếu Song Tử Tông bị Liệt Dương Môn và Âm Ma Tông tính kế, thì lá gan của hai người này thật lớn. Vẫn ở chỗ này mà không chịu chạy trốn.
- Đạo hữu, không biết cậu lấy được viên khoáng thạch đó từ đâu?
Tên nam tử thấy Lâm Vân trầm ngâm không nói, liền không kiên nhẫn hỏi.
- Thực xin lỗi, tôi không có hứng thú trả lời câu hỏi này.
Lâm Vân nghĩ bụng, chẳng còn gì để hỏi. Hai người này chắc cũng thuộc mấy người trốn thoát khỏi nạn diệt môn.
Mục đích chính của Lâm Vân khi tới nơi này là tìm kiếm bản đồ hành tinh và tìm cách quay trở về đại lục Thiên Hồng. Xem Mông Văn và Vũ Đình chỉ là thuận tiện mà thôi. Có thể gặp thì gặp, không gặp cũng không sao.
Thấy Lâm Vân muốn rời đi, ánh mắt của tên nam tử liền trở nên lạnh lẽo, chỉ nói một câu “Động thủ”. Câu này là nói ra chứ không phải truyền âm. Lâm Vân nghĩ bụng, cuối cùng vẫn là phải động thủ.
Tên tu sĩ nam giơ tay lên điều khiển phi kiếm, muốn tấn công Lâm Vân. Mỹ phụ tên Như Hương nghe y nói vậy cũng lập tức phóng ra một cái lưới màu vàng óng ả. Xem điệu bộ là muốn trói Lâm Vân lại.
Lâm Vân lạnh lùng cười. Nhưng lại cảm thấy có điểm là lạ. Theo thủ đoạn tàn nhẫn và nhanh chóng khi đối phó với Đồ Hồng và Đinh Hỏa, pháp bảo của bọn chúng nên lao liên tiếp tới hắn rồi mới đúng. Vì sao đến hiện tại còn chưa tấn công?
Mà một màn kế tiếp làm cho Lâm Vân mở rộng tầm mắt. Cô ả Như Hương kia rõ ràng điều khiển pháp bảo hình cái lưới bao phủ tên nam tu kia lại. Hai người này không phải là đồng bọn sao? Vì sao lại đột nhiên tranh đấu nội bộ như vậy?
- Như Hương, cô…
Đôi mắt tên nam tu như muốn bốc hỏa. Y thật không ngờ sư muội lại ra tay với mình.
Mỹ phụ bắt được tên nam tu, hừ lạnh một tiếng:
- Ta cái gì? Thẳng đến hôm nay ta mới có thể bắt được ngươi. Từ ngày đầu tiên ngươi chiếm thân thể của ta, ta đã hạ quyết tâm bầm thây ngươi thành nghìn mảnh. Hôm nay lão nương cuối cùng cũng có cơ hôi. Tôn Cương, xem ngươi còn chạy thoát kiểu gì?
Nói xong, mỹ phụ lấy ra một cây châm dài, rồi phóng tới huyệt Khí Hải của tên nam tu kia.
- Như Hương, cô thật độc ác…
Trong mắt tên Tôn Cương lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Một màn hoàn toàn vượt ngoài dự liệu của Lâm Vân. Mà đột nhiên mỹ phụ kia mang theo ánh mắt đầy nhu nhược và khát vọng nhìn về phía hắn. Đây là một đôi mắt mong muốn người mạnh hơn bảo vệ.
- Như Hương, lẽ nào cô coi trọng tên kia?
Tôn Cương nhìn thấy ánh mắt của Như Hương nhìn về phía Lâm Vân, lửa giận càng bùng cháy.
Mỹ phụ tên Như Hương lại nhìn thoáng qua Lâm Vân. Trong mắt vẫn là vẻ nhu nhược và khát vọng đó. Rồi quay đầu nói với Tôn Cương:
- Cho dù ta có gả cho một người xa lạ, còn tốt hơn đi theo ngươi.
Nói xong, cây ngân châm tiếp tục đâm sâu xuống.
Lâm Vân bỗng nhiên cảm giác không đúng. Nhưng lại không nói ra đó là cảm giác gì. Như Hương, cái tên rất dễ nghe. Nhưng thủ đoạn của cô ta lại rất tàn nhẫn, nói động thủ là động thủ.
Tuy nhiên, trên đời này có mấy cô gái có thể so sánh với Vũ Tích? Vũ Tích? Hắn đã nghĩ ra chỗ không đúng, liền không do dự, lập tức bay lên trời.
Lâm Vân vừa bay lên thì một tia sáng cực mạnh đã đánh xuống vị trí vừa đứng của hắn. Uy lực của ánh sáng này rất lớn, chỗ hắn vừa đứng liên tiếp vang lên tiếng nổ mạnh. Rồi một cột khói hình cây nấm cực lớn bay lên trời. Cả không gian xung quanh đó như muốn bị xé rách vậy.
Thật là vụ nổ khủng khiếp. Vụ nổ kia còn lớn hơn Nhất Dương Lôi không biết bao nhiêu lần. Lâm Vân đã đổ mồ hôi lạnh toàn thân. Cho dù với tu vị hiện tại của hắn, bị ánh sáng kia đánh trúng, không chết thì cũng bị trọng thương.
Một khi hắn trọng thương, nói không chừng sẽ bỏ mạng trong tay của hai tên tu sĩ kia. Đúng là một đôi nam nữ xảo trá.
Tên nam tu thấy Thiểm Lôi Tử trăm năm của mình rõ ràng không làm tên tu sĩ kia bị thương, trong lòng liền trầm xuống.
Thiểm Lôi Tử là do một vị tu sĩ Đại Thừa luyện chế. Thứ đó vừa phóng ra, tốc độ nhanh vô cùng, mà uy lực đủ để giết chết tu sĩ dưới cấp Luyện Hư. Thiểm Lôi Tử này là bảo bối của hắn. Không chỉ nói tên tu sĩ kia, cho dù là tu sĩ Hóa Thần cũng không tránh khoỉ. Nhưng hắn làm sao có thể tránh thoát được?
Nếu không phải nhìn không thấu tu vị của Lâm Vân. Hơn nữa lúc đầu Lâm Vân còn tránh thoát được Nhất Dương Lôi, thì y đã không sử dụng Thiểm Lôi Tử rồi.
Vì muốn có Thiên Diễm Tinh Kim trên người Lâm Vân, tăng thêm việc nhìn không thấu tu vị của Lâm Vân, y đã vận dụng bảo bối có lực sát thương lớn nhất. Không ngờ vẫn là thất bại trong gang tấc. Trước khi động thủ, hai người còn diễn một vở tuồng kịch, nhưng như vậy rồi vẫn không thành công. Chẳng lẽ tu vị của người này đã là Luyện Hư kỳ sao?
- Tu vị của ngươi quả nhiên cao hơn chúng ta rất nhiều. Người làm cách nào khám phá ra kế hoạch của chúng ta?
Mỹ phụ nói xong, liền lạnh lùng nhìn chằm chằm Lâm Vân. Cô ta đã biết mị công của mình không hề có tác dụng gì với Lâm Vân.
- “Trời sắp tối” là ám hiệu của các ngươi. Bởi vì các ngươi nhìn không thấu tu vị của ta, cho nên mới ra ám hiệu đánh lén.
Lâm Vân vừa nói xong, thì thấy đôi tu sĩ nam nữ kia không ngừng phun máu tươi.
“Không tốt, hai người này muốn thiêu đốt máu để chạy trốn”
Lâm Vân liền cách không tung quyền về phái đôi nam nữ kia.
Hai tiếng Oanh oanh vang lên, hai ngụm máu tươi kéo dài vài trăm mét. Tên nam tử Tôn Cương rơi xuống mặt đất. Còn cô ả tên Như Hương thì cố chịu đựng trọng thương, bỏ chạy.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 412: Tinh Hà Trùy
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Quả nhiên là một đôi xảo trá như hồ ly. Đánh lén, ám toán, huyết tuần (đốt máu), cuối cùng ở trước mặt mình còn chạy mất một người. Khó trách tông môn đã bị diệt, mà hai người này vẫn còn nghênh ngang ở đây cướp đường.
Lâm Vân đi tới, nhặt giới chỉ của tên Tôn Cương lên rồi một mồi lửa thiêu hủy y.
Nhưng Lâm Vân vừa nhìn vào giới chỉ liền không khỏi ngạc nhiên. Tên này mới chỉ tu sĩ Kết Đan, vậy mà tài sản bên trong rất phong phú. Linh thạch, đan dược, linh thảo, tài liệu pháp bảo, thậm chí còn nhiều hơn cả hắn. Số tài sản không hề thua kém cả một tông môn.
Tên này chỉ là một tu sĩ Kết Đan, kiếm đâu ra nhiều tài sản như vậy? Lâm Vân thật không nghĩ ra. Hiện tại hắn chỉ hối hận để cho cô ả kia trốn thoát. Mặc dù biết cô ả kia trúng một quyền chắc chắn đã bị thương nặng. Nhưng nếu ả chết ở một chỗ khác, thì không phải là tiện nghi cho người khác sao?
Xem giới chỉ này của Tôn Cường, thì chỉ có hai khả năng. Thứ nhất, Tôn Cương là đệ tử quan trọng của Song Tử Tông, có nhiệm vụ bảo quản tài sản của Song Tử Tông. Thứ hai là tên Tôn Cương này nhân lúc cháy nhà mà hôi của. Khi Liệt Dương Môn và Âm Ma Tông xấm lần, y đã cướp toàn bộ tài sản của tông môn rồi chạy đi.
Tuy nhiên, tài sản dù nhiều, nhưng lại không có bản đồ hành tinh mà Lâm Vân cần.
Một tiếng xé gió truyền tới, Lâm Vân biết có người lại tới. Liền không tiếp tục lưu lại đây nữa. Thân hình đảo mắt đã biến mất tại chỗ.
Lâm Vân âm thầm kêu nguy hiểm. Không biết tên Tôn Cương dùng vật gì ám toán mình mà có uy lực và tốc độ kinh khủng như vậy.
Lúc hắn nhìn thấy biểu lộ của cô ả Như Hương, hắn mới biết hai người diễn trò. Khuôn mặt của cô ả Như Hương kia còn vẻ kiều mỵ từ việc mây mưa. Hơn nữa còn rất thỏa mãn. Nếu là một nữ nhân bị bắt buộc, thì không thể có vẻ thỏa mãn đó được.
Hắn đã nhìn thấy vẻ mặt đó ở Vũ Tích. Khi hắn nhớ tới Vũ Tích, thì mới hiểu ra sự âm hiểm của cô ả kia.
Hiện tại nhớ lại thì thật sự may mắn. Nếu trúng thứ ánh sáng cơ hồ khiến không gian vặn vẹo như vậy, Lâm Vân không cho rằng hắn có thể chịu đựng được. Hơn nữa, ở một tình huống như vậy, cho dù muốn tạo vòng bảo hộ cũng không kịp.
Những ngày tiếp theo, Lâm Vân vừa đi vừa thăm dò. Cuối cùng biết được những người còn lại của Song Tử Tông đã rời khỏi đại lục Úy Nam. Phần lớn là chạy nạn tới đại lục Úy Bắc và đại lục Trung Châu.
Ngoại trừ Tôn Cương và Như Hương, Lâm Vân không gặp phải một người nào của Song Tử Tông cả. Cũng không biết bọn họ đã đi nơi nào. Tuy nhiên, hắn lờ mờ cảm giác được Vũ Đình và Mông Văn không xảy ra chuyện gì. Cho nên hắn tập trung tinh lực để tìm kiếm bản đồ hành tinh.
Nhưng tìm kiếm nửa tháng đã khiến hắn thất vọng. Cho dù tìm được bản đồ hành tinh thì hoặc là kém bản đồ của hắn rất nhiều, hoặc là không trọn vẹn.
- Tiền bối, ngài muốn tìm bản đồ hành tinh, sao không tới buổi đấu giá Ngũ Lục?
Một tiểu nhị của cửa hàng bán pháp bảo thấy Lâm Vân muốn mua bản đồ hành tình, cũng biết Lâm Vân không phải tu sĩ bình thường. Bởi vì tu sĩ bình thường làm sao có thể mua được một thứ quý báu mà khó dùng như vậy? Cho nên chủ động đề nghị Lâm Vân tới buổi đấu giá.
- A, hội đấu giá Ngũ Lục?
Lâm Vân ngạc nhiên hỏi lại.
Tiểu nhị vừa nhìn thần sắc của Lâm Vân là biết Lâm Vân không biết buổi đấu giá đó. Xem ra vị tiền bối này không phải là người của Úy Tinh rồi. Nếu là người của Úy Tinh, không ai là không biết hội đấu giá Ngũ Lục.
Khó trách hắn muốn mua bản đồ hành tinh. Nghĩ tới đây, tiểu nhị càng thêm nịnh nọt:
Chương 412 (1): Tinh Hà Trùy
- Tiền bối, hội đấu giá Ngũ Lục là tổ chức đấu giá lớn nhất của Úy Tinh, do năm đại lục hợp tác mở ra. Cứ năm năm lại tổ chức một lần.
- Nếu tiền bối muốn tham gia, hiện tại có thể tới Tiên Khí Các để báo danh. Buổi đấu giá đó sắp được tổ chức rồi. Buổi đấu giá Ngũ Lục được chia là hai lần, tu sĩ dưới Kết Đan và tu sĩ trên Kết Đan. Mỗi lần kéo dài một tuần.
Lâm Vân gật đầu. Hắn cũng biết Tiên Khí Các. Hắn còn từng tới nơi đó để hỏi mua bản đồ hành tinh. Tiểu nhị này khá nhiệt tình, nên Lâm Vân ban thưởng cho y năm viên linh thạch Hạ Phẩm.
Tiểu nhị thấy mình chỉ nói mấy câu mà Lâm Vân đã thưởng hậu hĩnh như vậy, không khỏi cảm thán Lâm Vân giàu có. Nên càng thao thao bất tuyệt giới thiệu các môn phái và cao thủ của thành Đề Á. Còn giới thiệu các những món ăn ngon và đặc sản nổi tiếng nữa.
Lâm Vân không kiên nhẫn, liền rời đi cửa hàng bán pháp bảo này. Trong lòng suy nghĩ tiểu nhị kia thật là dong dài. Tuy nhiên y đúng là không hề khoác lác, thành Đề Á là một trong năm thành thị Tu Chân lớn nhất của Úy Tinh. Chỉ là ở đây không có bản đồ hành tinh mà hắn muốn.
Sau khi ghi danh ở Tiên Khí Các, Lâm Vân quyết định ở đây chờ đến khi buổi đấu giá bắt đầu, không đi khắp nơi tìm kiếm nữa. Tài sản của hắn đã có quá nhiều, không cần phải đi ra tìm kỳ ngộ. Hơn nữa ở thế giới này thường xuyên có chiến tranh và giết chóc. Đất nước của những người phàm đều phải phục vụ cho các tu sĩ. Hắn không muốn dính líu đến những cái đó.
Muốn tìm Mông Văn và Vũ Đình không phải ngày một ngày hai. Vả lại đó là con đường do chính hai người lựa chọn. Mục đích hiện tại của Lâm Vân là tìm được bản đồ hành tinh rồi lập tức trở về Địa Cầu, mang theo Từ Vinh tới đại lục Thiên Hồng.
Cho nên mấy ngày nay, Lâm Vân tập trung học tập và nguyên cứu cách luyện khí. Vừa mới chiếm được số tải sản lớn của Tôn Cương, nên hắn không cần phải tiết kiệm khi làm thử.
Bởi vì có nhiều linh thạch, nên Lâm Vân mua thêm linh thảo và tài liệu ở phường thị. Có thể nói, cho dù là cả một tông môn, cũng không lãng phí tài liệu vào việc học tập luyện đan luyện khí như Lâm Vân. Đây hoàn toàn là thiêu đốt linh thạch.
Thoáng cái đã năm ngày, Lâm Vân nhận được tin tức của Tiên Khí Các. Liền dọn dẹp đồ đạc rồi lập tức tới phòng đấu giá của Tiên Khí Các. Trong lòng hắn rất chờ đợi buổi đấu giá này. Có lẽ hắn có thể tìm được thứ hắn muốn ở đây.
Đi vào phòng đấu giá, Lâm Vân phát hiện tu vị của mình ở đây không kém, nhưng không phải là cao nhất. Rõ ràng có bốn năm cỗ khí tức còn khủng bố hơn cả hắn. Lâm Vân khẳng định những người này đã đạt tới Luyện Hư Kỳ rồi. Thậm chí có một người, Lâm Vân phỏng chừng đã đạt tới Đại Thừa Kỳ.
Lâm Vân không sợ Luyện Hư Kỳ, nhưng nếu có thể không xung đột thì vẫn không nên xung đột. Còn vị tu sĩ Đại Thừa kia, với khí tức của y như vậy, Lâm Vân biết hiện tại hắn không phải là đối thủ của người này.
Buổi đấu giá Ngũ Lục quả nhiên không bán những thứ thấp kém. Đồ vật đầu tiên đã là cổ bảo Ngũ Dương Bát. Vừa bắt đầu đã có bảo vật như vậy, không khí trong phòng đấu giá trở nên sôi nổi. Bảo vật này phù hợp với mọi cấp tu sĩ.
Tu sĩ chủ trì đấu giá vừa nói một câu “Giá quy định là một trăm hai mươi nghìn linh thạch Thượng Phẩm. Mỗi lần tăng giá không được thấp hơn một nghìn”, toàn trường liền không ngừng vang lên tiếng gọi giá.[/CHARGE][/HIDE]
Mặc dù số linh thạch đó không là gì với Lâm Vân, nhưng thứ đó không có tác dụng gì với hắn. Hắn có rất nhiều pháp bảo. Lần trước lấy được chiếc cổ đăng của tu sĩ Hóa Thần vẫn còn chưa luyện hóa. Còn tinh lực đâu mà cần những thứ khác. Pháp bảo, linh khí, thậm chí cổ bảo của hắn đã chồng chất như núi.
Tuy Lâm Vân không cần, nhưng những người khác lại tranh nhanh quyết liệt. Cuối cùng có người trả giá ba trăm năm mươi nghìn linh thạch Thượng Phẩm và mua được.
Qua pháp bảo là đan dược, dược liệu tài liệu, toàn bộ là thứ tốt, không hề có thứ kém cỏi nào. Đều là những thứ bình thường khó mà kiếm được. Đoán chừng buổi đấu giá này năm năm mới tổ chức một lần, cho nên các tu sĩ đều lấy bảo bối quý giá nhất của mình đem ra bán, để đổi lấy thứ có tác dụng hơn với mình.
Điều khiến Lâm Vân thất vọng là mặc dù có nhiều bảo bối, nhưng không có vật nào đáng để hắn ra tay. Có mấy thứ tài liệu rất không kém lại không khiến hắn hứng thú.
Đảo mắt đã qua ba ngày, Lâm Vân cơ hồ sắp buồn ngủ, nhưng một giọng nói đã khiến hắn bừng tỉnh.
- Pháp bảo phi hành vũ trụ Tinh Hà Trùy. Tốc độ của nó không cách nào đo đạc được, phụ thuộc hoàn toàn vào tu vị của người sử dụng. Giá quy định là mười triệu linh thạch Thượng Phẩm. Mỗi lần tăng giá không thể thấp hơn một trăm nghìn linh thạch Thượng Phẩm. Người mua cũng có thể lấy tài liệu hoặc pháp bảo thay thế cho linh thạch.
Người chủ trì vừa hô giá, tất cả các tu sĩ trong phòng đấu giá đều điên cuồng.
Mười triệu linh thạch Thượng Phẩm, đây là thứ đắt tiền nhất từ lúc bắt đầu. Mười triệu linh thạch Thượng Phẩm, chỉ sợ nhiều tông môn cho dù táng gia bại sản cũng không thể mua được. Tuy nhiên, chỉ cần không ngu ngốc, là có thể nhìn ra Tinh Hà Trùy là một cổ báo chính thức. Hơn nữa đáng đồng tiền bát gạo.
Phỏng chừng chủ nhân của bảo bối này không dùng được, nên mới mang ra bán, để kiếm linh thạch. Chứ nếu là tông môn, ai nguyện ý bán một thứ như vậy.
Trong lòng Lâm Vân đã phiên giang đảo hải. Tinh Hà Trùy kia cho hắn một cảm giác cực kỳ tang thương của thời Viễn Cổ. Hơn nữa, khí tức của nó giống như Hỗn Độn Sơn Hà Đồ vậy. Chứng tỏ đẳng cấp của nó ngang với Sơn Hà Đồ.
Nếu không phải hắn có một Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, thì khẳng định hắn không biết đây cũng là một bảo bối đỉnh cấp. Cây trùy này chẳng những là bảo bối vô giá, còn rất hữu dụng với hắn. Nói không chừng nhờ nó mà việc đi lại từ Địa Cầu tới đại lục Thiên Hồng sẽ dễ dàng hơn.
Vô luận như thế nào cũng phải có bằng được cái trùy kia.
Mười triệu linh thạch Thượng Phẩm vừa báo ra, điên cuồng qua đi là sự tĩnh lặng. Nhiều người không biết Tinh Hà Trùy có cấp bậc như thế nào, nhưng giá tiền này thật đúng là vô tiền khoáng hậu. Ngoại trừ một cái tiên khí không trọn vẹn được bán đấu giá vào ba trăm năm trước, cả Úy Tinh còn chưa có thứ nào vừa ra giá là mười triệu linh thạch Thượng Phẩm cả.
Mà đây mới chỉ là giá khởi điểm, giá cả cuối cùng khẳng định cao hơn nhiều giá tiền này.
Pháp khí phi hành vũ trụ đương nhiên ngoại trừ phi hành giữa các hành tinh ra, cũng có thể dùng để bay lượn. Lâm Vân phỏng chừng những ngưởi ở đây tuy biết cây trùy là bảo bối, nhưng không biết giá trị chân chính của nó. Thậm chí ngay cả người đấu giá Tinh Hà Trùy cũng không biết.
Chỉ có hắn, người có Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, mới biết được giá trị chuẩn xác của cây trùy. Đây là bảo bối độc nhất vô nhị của cả thế giới Tu Chân.
Với giá tiền như vậy, lại không biết cụ thể giá trị của nó, thì người có đủ linh thạch cũng chưa chắc dám mua. Hoặc cũng có người tính kế đợi cho người mua rời đi rồi giết người đoạt vật. Có thể sẵn sàng trả tiền mua bảo bối này, chỉ có thể là những tông môn lớn, hoặc là tu sĩ đỉnh cấp có truyền thừa từ thời thượng cổ.
- Mười một triệu.
Sau một lúc yên tĩnh, rốt cuộc đã có người báo giá. Lâm Vân thở dài, bảo bối như vậy, dù không biết hết giá trị nhưng vẫn khó có thể bỏ qua.
Ánh mắt của mọi người trong phòng đều nhìn về phía người báo giá. Lâm Vân sững sờ, hắn thật ngờ người báo giá đầu tiên lại là một tu sĩ không mặc trang phục của tông môn nào cả. Mà là một tán tu.
Một tán tu lại có tài sản như vậy, thật khiến cho Lâm Vân lắp bắp kinh hãi. Xem ra, muốn có Tinh Hà Trùy phải tốn không ít công phu rồi.
Hiện tại Lâm Vân có mười tám triệu linh thạch Thượng Phẩm. Số linh thạch Trung Phẩm và Hạ Phẩm còn lại, nếu đổi thành linh thạch Thượng Phẩm, thì chỉ khoảng ba, bốn triệu mà thôi. Nói chính xác, thì Lâm Vân có khoảng hai mươi hai triệu linh thạch Thượng Phẩm.
Hai mươi hai triệu linh thạch Thượng Phẩm này, phần lớn là hắn mới lấy được từ Tôn Cương. Bằng không ngay cả tư cách trả giá hắn cũng không có. Trong lòng Lâm Vân càng thêm hối hận vì để cô ả Như Hương kia chạy thoát. Nếu giết được cô ta, nói không chừng mình đã có ba bốn mươi triệu linh thạch Thượng Phẩm rồi.
Cho dù ba, bốn mươi triệu linh thạch Thượng Phẩm cũng chưa chắc thắng trong cuộc đấu giá. Nhưng vẫn còn tốt hơn là hai mươi hai triệu.
- Mười ba triệu.
Có thêm người báo giá. Lâm Vân nhìn nhìn, là một nam tử có tu vị Nguyên Anh điên phong, mặc áo đạo bào màu xám,, có thêu chữ Thiên Hạt Tông. Nguyên lai là tông môn báo giá. Lâm Vân không có chút cao hứng nào. Vừa báo gia lần thứ hai đã là mười ba triệu rồi. Số linh thạch của hắn chắc là không đủ.
- Mười lăm triệu.
Lại có tông môn tham gia. Lâm Vân càng thên khẩn trương. Xem ra không ít người biết nhìn hàng xịn. Trông cậy vào việc người khác không biết, thì đúng là vọng tưởng.
- Hai mươi hai triệu.
Lâm Vân thoáng cái đã đem hết toàn bộ số linh thạch của mình báo giá. Hắn muốn khiến những người khác trở tay không kịp.
Quả nhiên, Lâm Vân vừa báo giá đã tăng lên bảy triệu, khiến cho tất cả mọi người trong hội trường đều sững sờ. Rất nhiều ánh mắt mang theo thần thức phóng về phía Lâm Vân. Hai khí tức cường hãn cũng lao tới.
Lâm Vân rùng mình một cái, thầm mắng mình làm việc lỗ mãng. Như vậy chẳng những không mua được Tinh Hà Trùy, mà còn lộ tài sản ra ngoài. Có lẽ khi mình vừa ra khỏi phòng đấu giá, sẽ trở thành mục tiêu chung của những người ở đây. Phải biết rằng buổi đấu này là công khai,, chứ không giữ bí mật cho khách hàng.
Quả nhiên, vài ánh mắt mang theo địch ý phóng tới. Lâm Vân nghĩ bụng, dù sao là phúc thì không phải là họa. là họa cũng tránh không nổi. Đã như vậy còn không bằng cường thế hơn một chút. Nghĩ tới đây, hắn liền phóng khí tức của mình. Một cỗ khí tức khổng lồ không hề thua kém Hóa Thần phóng ra ngoài. Lâm Vân không để lộ hết tu vị của mình. Lá bài tẩy phải để sau cùng.
Vài ánh mắt thù địch liền thu trở về. Có vài tu sĩ Nguyên Anh nhổ ra một ngụm máu, âm thầm run sợ. Từ khi nào lại xuất hiện một cao thủ cường hãn như vậy. Tuy nhiên, Lâm Vân vẫn nghe thấy một tiếng hừ lạnh, giống như tiếng sấm đánh vào tai vậy. Tiếng hừ đó tới từ phía tu sĩ Đại Thừa.
Lâm Vân cũng không cố kỵ được nhiều như vậy. Nếu mua được Tinh Hà Trùy, hắn sẽ lập tức dùng Tinh Hà Trùy rời đi. Nếu không mua được, thì phải tìm cách đoạt bằng được thứ này.
- Hai mươi lăm triệu.
Điều Lâm Vân hy vọng đã không xảy ra. Giá cả đảo mắt đã lên tới hai mươi lăm triệu. [/CHARGE][/HIDE]
Xem ra chỉ có thể nhìn xem là ai mua, rồi rồi ra tay cướp đoạt.
- Hai mươi bảy triệu…
- Hai mươi chín triệu.
- Ba mươi lăm triệu.
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, giá của Tinh Hà Trùy đã tăng vọt tới ba mươi lăm triệu. Nhưng xu thế vẫn không dừng.
“Thật là nhiều người biết nhìn hàng xịn”
Lâm Vân lại thở dài. Không phải là hắn không nghĩ tới dùng Huyền Ngưng Hàn Thủy hay Thiên Diễm Tinh Kim. Nhưng cho dù những thứ này có giá trị cao, nhưng vẫn chưa đủ để đổi Tinh Hà Trùy. Nếu lấy ra quá nhiều, phỏng chừng còn chưa mua được Tinh Hà Trùy, đã bị người vây công đánh chết rồi.
Huyền Ngưng Hàn Thủy và Thiên Diễm Tinh Kim khác với Tinh Hà Trùy. Mặc dù nhiều người muốn Tinh Hà Trùy, nhưng bọn họ biết không thể dùng được. Nhưng Huyền Ngưng Hàn Thủy và Thiên Diễm Tinh Kim lại có tác dụng với tất cả tu sĩ. Nếu Lâm Vân để lộ ra, mọi người sẽ khi dễ hắn từ bên ngoài tới, đều vây lại, thì cho dù hắn có mười cái mạng cũng khó thoát khỏi.
Cách duy nhất là đợi buổi đấu giá kết thúc rồi theo dõi, xem có cơ hội cướp được không. Nếu nói người mua Tinh Hà Trùy mà không bị người khác đánh chủ ý, thì Lâm Vân không tin.
Một lúc sau, giá cả của Tinh Hà Trùy đã lên tới năm mươi triệu linh thạch Thượng Phẩm.
“Những tông môn này thật đúng là có tiền”
Tuy nhiên Lâm Vân mơ hồ cảm thấy không đúng. Hiện tại hội trường đang tiến vào giai đoạn báo giá gay cấn. Nhưng hình như hơi quá thì phải.
Một pháp bảo, cho dù là cổ bảo, nhưng cũng không thể khiến mọi người tranh đoạt kịch liệt như vậy chứ? Lẽ nào có người đã nhận ra cây trùy là tiên khí? Hoặc là pháp bảo cao cấp?
Lâm Vân không dám khẳng định, tuy nhiên với cái giá cao như vậy, những người ở đây chắc cũng đã phát hiện ra cái gì đó.
- Tám mươi triệu linh thạch Thượng Phẩm.
Giá tiền này vừa đưa ra đã khiến người chủ trí và các vị khách kinh hãi. Thật không ngờ cây trùy này lại có giá cao như vậy. Đúng là cái giá cao nhất từ trước tới nay.
- Tám mươi triệu lần thứ nhất…Tám mươi triệu lần thứ hai…
Người chủ trì còn đang kéo dài giọng điệu, thì một tiếng hừ lạnh vang lên:
- Một trăm triệu…
Người chủ trí đấu giá không phải thất thần rồi, mà là chết lặng, chỉ biết run giọng hỏi:
- Đã có người đưa ra một trăm triệu. Còn có ai đưa ra giá cao hơn không?
- Một trăm mười triệu…
Đã là một một trăm mười triệu..
Mọi người trong hội trưởng đều hóa đá. Số tiền đó đã ngang bằng với vài cái mỏ linh thạch rồi.
- Khấu sư thục, hơn một trăm triệu linh thạch là một nửa tài sản của tông môn chúng ta, chúng ta còn muốn tranh tiếp không?
Ở ghế khách quý số mười sau, một người văn sĩ trung niên cung kính nói với một lão già.
- Tiếp tục đi. Tinh Hà Trùy kia nhất định là tiên khí. Mấy lão bất tử kia chắc cũng đã phát hiện ra. Chỉ cần mua được thứ này, Thần Nguyên Môn của chúng ta, cho dù không độc bá Trung Châu, nhưng sẽ không kém hơn bốn Đại Tông Môn đứng đầu. Gọi giá lên một trăm bốn mươi triệu đi. Linh thạch sớm hay muộn cũng kiếm được trở về thôi.
Lão già bình tĩnh nói.
Lâm Vân đã chú ý vài ghế khách quý. Nơi đó tồn tại khí tức có thể uy hiếp hắn.
Điều khiến Lâm Vân kỳ quái, đó là tu sĩ Đại Thừa Kỳ kia không ra tay tranh đoạt. Xem ra không phải chỉ có một mình hắn có ý cướp đoạt. Những người không có thực lực cạnh tranh hoặc là không muốn lấy linh thạch ra, chắc đều đang chờ Tinh Hà Trùy rơi vào tay ai rồi tính toán tiếp.
- Còn có vị nào ra thêm giá mới không? Một trăm năm mươi triệu lần thứ nhất, một trăm năm mươi triệu lần thứ hai…
Đến đoạn cuối, người chủ trì có chút kinh hãi, giọng nói cũng run rẩy. Nhưng không dám kéo dài. Giá tiền này đã phá vỡ hoàn toàn dự kiến của mọi người lúc đầu.
- Một trăm năm mươi triệu lần thứ ba,
Tu sĩ chủ trì nói xong câu cuối liền thở phào một cái. Cuối cùng cũng đã qua. Thật như là bị tra tấn tinh thần vậy.
- Tôi vui mừng tuyên bố Tinh Hà Trùy đã thuộc về vị khách ngồi ở ghế số bảy, với giá là một trăm năm mươi triệu linh thạch Thượng Phẩm. Chúc mừng đạo hữu.
Người chủ trì vừa dứt lời, ghế số bảy vang lên tiếng hừ lạnh. Có vẻ không hài lòng với sự dong dài của người chủ trì.
Vô số thần thức liền phóng tới ghế số bảy. Lâm Vân đương nhiên cũng không ngoại lệ. Tuy nhiên thần thức không có cách nào đi vào khu ghế đó.
Nhưng từ khí thế phát ra từ ghế số bảy, Lâm Vân biết ở đấy nhất định là một cường giả Luyện Hư Kỳ. Xem ra còn thuộc một tông môn khá lớn. Như vậy việc tranh đạo Tinh Hà Trùy có chút phiền toái. Thậm chí là không có khả năng.
Những người tham gia cạnh tranh cũng phát hiện ra người ở ghế số bảy rất lợi hại. Đến khi có mấy thần thức cường đại từ ghế số bảy phóng ra ngoài, mọi người thu hồi thần thức lại. Trong đó chẳng những có cường giả Luyện Hư Kỳ, còn không thiếu tu sĩ Hóa Thần Kỳ. Chỉ cần không uống nhầm thuốc, thì mọi người cũng biết không nên trêu trọc tông môn đó.
- Thượng Kiếm Tông thật là ngoan độc. Rõ ràng lấy ra một trăm mươi triệu để mua Tinh Hà Trùy. Phỏng chừng số linh thạch đó đã chiếm chín phần tài sản của bọn họ rồi.
Tên văn sĩ trung niên ngồi ở ghế mười sáu nghiến răng nói.
- Ta đã coi thường tên Đạt Hạo. Không ngờ y lại có khí phách như vậy. Sẵn sàng lấy ra gần hết tài sản để mua Tinh Hà Trùy. Tuy nhiên ta muốn nhìn xem tên Đạt Hạo kia mang Tinh Hà Trùy về Thượng Kiếm Tông kiểu gì. Hừ, tiên khí dễ sở hữu vậy sao?
Lão giả hừ lạnh một tiếng nhìn nhìn ghế số bảy.
Suy nghĩ một lát, lão già tiếp tục nói:
- Có hai tán tu trả giá, một người là tên râu quai nón, một người là người trẻ tuổi. Bọn hắn không ngồi ở ghế khách quý, chứng tỏ là tán tu lang thang. Một tán tu mà có thể đưa ra nhiều linh thạch như vậy, thì không phải là một tu sĩ bình thường.
- Có lẽ bọn họ kế thừa tài sản thời Thượng Cổ. Trong hai người, tu vị cao nhất là Hóa Thần. Hai người này quan tâm tới Tinh Hà Trùy như vậy, thì lát nữa bọn họ nhất định sẽ rời đi. Mã Trụ, cậu dẫn theo vài người theo dõi, làm việc bí mật chút.
- Vâng, thưa Khấu sư thúc…
Tên văn sĩ lập tức rời khỏi phòng đấu giá.
Lâm Vân cũng đã chú ý tới tên râu quai nón. Một người có thể đưa ra giá hơn mười triệu linh thạch, thì không tuyệt đối không phải đơn giản. Phải biết rằng, cho dù là chưởng môn của một tông môn, cũng chưa chắc lấy ra được nhiều linh thạch như vậy. Tông môn tuy không thiếu linh thạch, nhưng không thuộc quyền sở hữu của chưởng môn. Vậy mà tên râu quai nón rõ ràng lấy ra được nhiều linh thạch như vậy. Thật là lợi hại.
Buổi đấu giá kế tiếp tuy có rất nhiều vật phẩm trân quý, nhưng không khí đã đơn điệu hơn rất nhiều. Điều này khiến cho người của hội đấu giá rất buồn bực. Sớm biết như vậy thì đã giữ Tinh Hà Trùy tới cuối rồi.
Quả nhiên, người ở phòng số bảy vừa rời đi, các vị khách trong hội trường cũng lục tục đi theo. Lâm Vân vẫn ngồi yên ở chỗ đó. Bởi vì thông qua Hỗn Độn Sơn Hà Đồ, hắn phát hiện Tinh Hà Trùy vẫn ở phòng số bảy.
Trong lòng Lâm Vân lại nghĩ, trước khi luyện chế Phệ Hồn Thương, có nên mua một pháp bảo công kích ở đây hay không? Bỗng nhiên khí tức của Tinh Hà Trùy đã trở nên mơ hồ.
Người này mang theo Tinh Hà Trùy rời đi khi nào vậy? Nếu Tinh Hà Trùy đã rời khỏi phòng đấu giá, Lâm Vân còn ở lại làm gì nữa. Lập tức cũng đi ra hội trường.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 23 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 413: Tranh cướp
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
Đi loanh quanh trong thành Đề Á nhưng không cảm ứng được cái gì cả. Khí tức Tinh Hà Trùy đã bị che giấu hay bị đưa ra khỏi thành, Lâm Vân không thể biết được.
Làm sao bây giờ? Theo lý thuyết thì Tinh Hà Trùy chỉ khi bị luyện hóa hoặc là nhận chủ như Sơn Hà Đồ, thì khí tức của nó không bị mất mới đúng. Bởi vì thứ này không thể bỏ vào trong giới chỉ.
Chứng tỏ Tinh Hà Trùy đã bị đưa ra khỏi thành. Lâm Vân nghĩ tới đây liền rời thành Đề Á. Vô luận như thế nào cũng thể để mất dấu Tinh Hà Trùy.
Lão già ngồi ở ghế mười sáu nhìn thấy Lâm Vân rời khỏi hội trường, liền cười nhạt một tiếng, ra lệnh cho tu sĩ tóc dài đứng ở bên canh:
- Một tên tu sĩ Hóa Thần mà cũng dám đánh chủ ý tới Tinh Hà Trùy. Vu Thanh, cậu đi thông báo cho chưởng môn, bảo chưởng môn phái thêm người tới đây trợ giúp. Tuyệt đối không thể để Thượng Kiếm Tông có được Tinh Hà Trùy.
- Vâng thưa Khấu trưởng lão. Chỉ là người của Thượng Kiếm Tông đã đi rồi, chúng ta tới đâu chặn?
Tu sĩ tóc dài cung kính hỏi.
- Tiên khí dễ dàng mang đi vậy sao? Chỉ trừ khi nó đã được luyện hóa hoặc là nhận chủ, thì ngạo khí của nó không thể che giấu được. Mà tiên khí thì không bỏ được vào trong giới chỉ. Nếu dễ dàng mang đi như vậy, thì cho dù có giá là hai trăm triệu ta cũng mua
Khấu trưởng lão hừ lạnh nói.
Lâm Vân rất nhanh ra khỏi thành Đề Á. Nhưng hắn vẫn không cảm thấy khí tứ của Tinh Hà Trùy đâu cả. Phải biết rằng, hắn có Hỗn Độn Sơn Hà Đồ cùng thuộc tính với Tinh Hà Trùy. Đáng nhẽ ra tìm kiếm phải đơn giản hơn chứ.
Lâm Vân trầm tư suy nghĩ một lát, đột nhiên tức giận. Những tên khốn kiếp này, lão tử đã mua được cái quái gì đâu mà đã đánh chủ ý tới lão tử? Có ba tên tu sĩ Hóa Thần rõ ràng đang theo dõi hắn.
Thực là chưa kiếm được cái gì đã chọc phải một tổ ong vò vẽ. Lâm Vân vừa buồn bực vừa tức giận. Liền không dừng lại nữa mà bay về phía một nơi hoang vắng.
Ba tên tu sĩ Hóa Thần, đứng đầu là tên văn sĩ ở ghế mười sáu, thấy Lâm Vân bay về hướng dã ngoại, liền không chút do dự bay theo.
Đối phương chỉ có một tu sĩ Hóa Thần. Mà bọn họ có ba người. Nên không việc gì phải sợ một tên tán tu.
- Hắn muốn chạy, chúng ta đuổi nhanh lên.
Tên văn sĩ ra lệnh. Ba người tăng tốc độ đuổi theo. Lần này bọn chúng đã không thèm che dấu nữa.
Bị đuổi sát như vậy, Lâm Vân rất tức giận. Vẫn còn loại cướp bóc hiển nhiên như thế. Úy Tinh này thật con mẹ nó là nơi tốt. Nếu không phải vội vã tới đại lục Thiên Hồng tìm kiếm Thanh Thanh. Thì Lâm Vân thực muốn định cư ở đây. Đây là cuộc sống mà hắn yêu mến.
Một nén nhang sau, Lâm Vân đã bị ba tên tu sĩ Hóa Thần bao vây lại.
- Ngươi không cần phải chạy nữa đâu, giao giới chỉ ra đây, chúng ta còn xem xét tha ngươi một mạng.
Một tên tu sĩ vừa đen vừa lùn nói.
- Thần Nguyên Môn của chúng ta con chưa từng để con mồi chạy thoát. Nhớ kỹ lão phu là Diêm Ức Hổ của Thần Nguyên Môn. Cho ngươi ba giây suy nghĩ. Chúng ta còn có việc khác phải làm.
Tên tu sĩ ở giữa nói.
Lâm Vân lạnh lùng nhìn ba tên, căn bản chẳng muốn dài dòng. Trong ba tên, thì tu vị cao nhất là tên văn sĩ kia, nhưng cũng chỉ là Hóa Thần trung kỳ điên phong mà thôi. Thậm chí còn không bằng tên tu sĩ Hóa Thần của Tử Vân Điện. Cho nên Lâm Vân không để vào mắt.
Vung tay phóng Tinh Bạo ra, ngay cả phi kiếm cũng lười lấy. Nếu có Phệ Hồn Thương, thì Lâm Vân có thể lấy ra sử dụng. Nhưng còn chưa luyện chế, mà lấy linh khí thì hơi mất mặt. Còn không bằng không lấy.
Tinh Bạo vừa ra, Lâm Vân lại phóng thêm Tinh Vũ. Tu vị đôi bên chênh lệch, cho nên Lâm Vân đối phó rất thoải mái.
- Phốc phốc…
Vài tiếng qua đi, toàn bộ pháp bảo phòng ngự của ba tên tu sĩ Hóa Thần đã bị nổ tan tành. Không ngừng có máu tươi vung vãi.
- Chạy thôi, tu vi của người này đã là Luyện Hư rồi, còn cao hơn chúng ta nhiều lắm…
Tên văn sĩ trung niên hốt hoảng nói.
Tu vị càng lên cao, khoảng cách càng ngày càng lớn, chứ không thể dùng số đông để đo điếm được.
Nếu ba người này ngay từ đầu tập trung phòng ngự Lâm Vân, cho dù không địch lại, nhưng sẽ không thê thảm như vậy. Tu sĩ Hóa Thần đấu với tu sĩ Luyện Hư, không chỉ nói là ba người, cho dù có ba mươi người cũng không làm gì được.
Chưa chiến đã e sợ, cộng thêm tên văn sĩ trung niên chạy trốn, hai tên tu sĩ còn lại cũng tranh thủ thời gian bỏ chạy, đâu dám dừng lại. Công pháp của Lâm Vân là thuộc loại biến dị, ba sao màu bạc tuy chưa phải là tu vị Luyện Hư. Nhưng thực lực không hề thua kém tu sĩ Luyện Hư.
Bất đồng ở chỗ, tu sĩ Luyện Hư có thể sử dụng nguyên khí của thiên địa cho mình dùng, chứ không đơn giản như sử dụng linh khí. Mà Lâm Vân chỉ có thể so về tinh lực trong người. Không thể sử dụng nguyên khí của thiên địa được.
Tuy nhiên, một khi Lâm Vân đột phá bốn viên Kim Tinh, thì tu vị của hắn sẽ lên tới Đại Thừa Kỳ. Thậm chí Đại Thừa Kỳ cũng không phải là đối thủ của hắn. Cho nên ba viên Kim Tinh biến dị của Lâm Vân, tương đương với tám viên Lam Tinh, đối phó với vài tên tu sĩ Hóa Thần thì không tốn nhiều sức lực.
- Muốn chạy trốn dễ vậy sao?
Lâm Vân hừ lạnh một tiếng. Mới vài ngày trước đã để cho một tu sĩ Kết Đan nho nhỏ chạy thoát. Lần này hắn sẽ không phạm lại sai lầm như vậy.
Ba ngọn Tử Hỏa nhanh chóng đánh trúng ba tên tu sĩ Hóa Thần kia. Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, ba người nhanh chóng bị đốt thành tro bụi. Lâm Vân không chút do dự thu giới chỉ lại.
Lâm Vân biết không nên ở lại đây, lập tức rời đi. Ở chỗ này cao thủ quá nhiều, cho dù hắn có thể đối phó với tu sĩ Luyện Hư, nhưng nếu tới nhiều hơn thì hắn sẽ không phải đối thủ. Huống hồ vẫn còn một tu sĩ Đại Thừa quanh quẩn đây.
Lâm Vân không cho rằng hắn có thể đối phó với cấp Đại Thừa. Trừ khi là đã bốn sao. Huống hồ hắn còn chưa có pháp bảo thuận tay. Xem ra phải gấp rút luyện chế Phệ Hồn Thương mới được. Nơi này không giống như ở Địa Cầu. Ở Địa Cầu không có một ai có thể uy hiếp được hắn, nhưng ở đây lại hoàn toàn khác.
Lâm Vân vừa rời đi, vài khí tức mạnh mẽ đã xuất hiện ở chỗ Lâm Vân vừa chiến đấu.
- Chuyện gì xảy ra vậy Khấu sư huynh?
Đi tới là ba lão già. Lão ở giữa là lão già ở ghế số mười bảy. Còn hai người kia cũng có tu vị Luyện Hư.
- Ba người Mã Trụ đã bị giết rồi. Hung thủ thật lợi hại. Chiến đấu chỉ diễn ra có chưa tới nửa nén hương mà thôi. Tu vị của người kia tuyệt đối không phải là Hóa Thần Kỳ, xem ra tôi đã nhìn lầm rồi. Ngay cả tôi, trong một thời gian ngắn như vậy cũng không thể giết được ba người Mã Trụ…
Sắc mặt của Khấu trưởng lão rất âm trầm.
Khấu sư huynh, hắn là ai? Từ khi nào lại xuất hiện một cao thủ vô danh như vậy? Hiện tại chúng ta nên truy bắt hắn hay là đi chặn Thượng Kiếm Tông?
Một người nghe thấy Khấu sư huynh nói tu vị của hung thủ còn cao hơn cả huynh đấy, trong lòng rất kinh dị. Bản lĩnh của Khâu sư huynh như thế nào, y biết rất rõ.
- Chỉ cần người này còn ở Trung Châu, thì sẽ có biện pháp bắt được hắn. Lấy Tinh Hà Trùy vẫn quan trọng hơn. Vô luận như thế nào, Thần Nguyên Môn của chúng cũng phải lấy bằng được nó.
Khấu trưởng lão nói xong, suy nghĩ phương hướng, rồi lập tức dẫn theo hai tên rời đi.
Lâm Vân phi hành rất nhanh, nhưng vẫn không phát hiện ra khí tức của Tinh Hà Trùy. Tuy không cam lòng nhưng lại không có cách nào khác.
- Oanh oanh…
Một chuỗi tiếng nổ vang lên kịch liệt. Phía trước xuất hiện tu sĩ đang đánh nhau. Lâm Vân lập tức tới gần nhìn xem. Hiện tại hắn rất cần dù chỉ một chút manh mối liên quan tới Tinh Hà Trùy.
Có ba người đang đánh nhau, mà trong đó có một người hắn quen. Lâm Vân không khỏi cười nhạt.
Ba người đang đánh nhau, một người chính là tu sĩ có râu quai nón. Hai tên khác thì không ngừng tấn công y.
Lâm Vân nhìn bọn họ chiến đấu mới thăng bằng một chút. Tên râu quai nón kia cũng giống như mình, vì lộ tiền tài mà bị người khác theo dõi. Phỏng chừng hai tên tu sĩ đang đánh nhau với y kia cũng là tán tu. Không thấy người của Thần Nguyên Môn đâu cả. Lâm Vân vừa nghĩ là biết, ba tên Thần Nguyên Môn kia nhất định là muốn cướp mình trước rồi tới tên râu quai nón.
Tuy nhiên tên râu quai nón cũng không phải là một nhân vật đơn giản. Hai tu sĩ có tu vị tương đương với y kết hợp lại nhưng vẫn không làm gì được. Người này sử dụng một pháp bảo hình cái búa cực lớn, mang theo chân nguyên hùng hậu ngăn cản sự công kích của hai tên.
Lâm Vân thấy tên râu quai nón có vẻ không sợ hãi hai tên tán tu, cho nên không vội đi ra. Mà đứng một bên nhìn bọn họ chiến đấu.
- Rầm rầm..
Vài tiếng do linh lực va chạm vang lên. Lông mày Lâm Vân nhíu lại. Hắn đã cảm thấy khí tức của Tinh Hà Trùy. Mang theo đó là vài cỗ khí tức cường đại đi tới bên này.
Ba tu sĩ đang đánh nhau liền dừng tay, giống như hẹn trước đều nhìn về một hướng. Ba người vừa còn liều mạng chiến đấu, hiện tại thì đều tránh sang một bên.
Trong nháy mắt, sáu tên tu sĩ có tu vị cao hơn Lâm Vân đã đi tới chỗ ba người đánh nhau. Trong đó có ba người mặc áo đen. Tuy bọn chúng đã ẩn dấu ký hiêu. Nhưng từ linh lực ba động trên người bọn chúng, Lâm Vân vẫn nhận ra đó là người của Thần Nguyên Môn.
Lâm Vân cười lạnh một tiếng, đám người Thần Nguyên Môn đúng là bịt tay trộm chuông.
Ba người thấy sáu người tới đều có tu vị Luyện Hư, cao hơn bọn họ cả một cảnh giới. Trong lòng ba người có chút luống cuống, muốn lén lút bỏ chạy. Bảo vật dù tốt, nhưng phải có mệnh hưởng dụng mới được.
Lâm Vân thấy ba người muốn đi, cười thầm một tiếng, hiện tại muốn đi cũng đã chậm rồi. Vài tiếng kêu thảm thiết vang lên, hai người trong đó đã bị nổ tung. Còn tên râu quai nón, không biết dùng pháp bảo gì mà chạy thoát được công kích. Mấy tên tu sĩ này cũng không quan tâm y chạy thoát, mà quay sang đánh nhau tiếp.
Lâm Vân biết mình chưa bị phát hiện. Mà sáu người kia rõ ràng không nói chuyện gì cả, chỉ tập trung chiến đấu. Đoán chừng bọn họ muốn giải quyết luôn ở nơi này.
Thần thức của Lâm Vân mạnh hơn những người ở đây một ít. Nên hắn đã nhìn thấy một bên là Thần Nguyên Môn không muốn lộ mặt, và một bên thì mặc quần áo có chữ Thượng. Hẳn chính là Thượng Kiếm Tông.
Thượng Kiếm Tông chắc không muốn dẫn tới thêm người tới đoạt Tinh Hà Trùy, cho nên chiến đấu rất im lặng, không phát ra những thanh âm nổ lớn.
Sáu người này đánh nhau càng ngày càng kịch liệt. Lâm Vân đã thấy Tinh Hà Trùy trên tay của một tu sĩ mập mạp thuộc Thượng Kiếm Tông. Cho dù Tinh Hà Trùy đã bị thu nhỏ đi rất là nhiều, nhưng vẫn có kích cỡ của một cái trùy bình thường.
Để đoạt được Tinh Hà Trùy từ tay sáu tu sĩ Luyện Hư, thì quả thật không dễ. Lâm Vân không dám hành động thiếu suy nghĩ. Chỉ có thể theo dõi sáu người này liều mạng với nhau.
Tuy nhiên, sáu người này đánh nhau từ mặt đất tới bầu trời, động tĩnh lớn như vậy, không kinh động tới người khác cũng khó. Lâm Vân đã cảm thấy mấy cỗ khí tức cường đại đang lao tới đây. Dù trong lòng rất sốt ruộn sắc. Bọn họ thật không ngờ vẫn còn có người nấp ở đây. Hai tu sĩ Thượng Kiếm Tông đuổi theo sau Khấu trưởng lão liền toàn lực đánh về phía ông ta.
Khấu trưởng lão rõ ràng không muốn buông tha Tinh Hà Trùy, cho nên cưỡng chế phóng ra một pháp bảo phòng hộ, tiếp tục bay về phía Tinh Hà Trùy.
Mặc dù có pháp bảo ngăn cản, nhưng một kích toàn lực của hai tu sĩ Luyện Hư đâu có phải là đơn giản. Khấu trưởng lão liền không ngừng phun máu tươi, lung lay rơi xuống chỗ của Lâm Vân.
Lâm Vân lạnh lùng cười, một tay bắt Tinh Hà Trùy, một tay phóng Tinh Đao chém đứt tay của Khấu trưởng lão. Rồi không chút do dự mang theo Tinh Hà Trùy và cánh tay đó rời đi.
Tất cả đều phát sinh trong thời gian quá ngắn. Cơ hồ chỉ trong một chớp mắt mà thôi. Thì Lâm Vân đã biến mất. Dù Lâm Vân đã lấy đi Tinh Hà Trùy, nhưng những người đằng sau vẫn không lo lắng. Bởi vì khí tức của Tinh Hà Trùy không thể giấu được.
Ngoại trừ Khấu trưởng lão đang bị trọng thương ra, năm người còn lại đều đuổi theo hướng của Lâm Vân.
Thần Nguyên Môn vô cớ chọc vào chúng ta, Thượng Kiếm Tông của chúng ta sẽ không đơn giản bỏ qua như vậy.
Tên béo của Thượng Kiếm Tông vứt lại một câu rồi cũng đuổi theo. Tinh Hà Trùy đã bị người khác cướp đi, không cần phải giả bộ như không biết. Mối thù giữa hai môn phái đã kết định rồi.
Lâm Vân cơ hồ vừa rời đi, lại xuất hiện thêm năm sáu cao thủ. Bọn họ thấy thế đều bay về hướng Lâm Vân chạy trốn.
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 24 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R
Công Tử Điên Khùng Tác Giả: Ta Là Lão Ngũ -----oo0oo-----
Chương 414: Tu sĩ đại thừa
Nguồn: MT Sưu Tầm by MTQ-- 4vn
- Xoạt xoạt..
Một lát sau, có thêm mấy người đi tới. Cao nhất là cao thủ Luyện Hư, thấp nhất cũng là Hóa Thần điên phong.
- Ngụy Tông Chủ.
- Ngụy tiền bối.
Các tu sĩ vừa đến đều cung kính chào hỏi Ngụy Hữu Nha. Y chỉ hơi gật đầu rồi nói:
- Tên tu sĩ kia chắc không phải là người Úy Tinh, còn là một tên tán tu. Hắn có một công pháp ẩn nấp cực kỳ hiếm có. Ngay cả ta cũng không thể phát hiện ra hắn đang ở đâu.
- Tuy nhiên, ta đoán chừng tên kia đang ở trong phạm vi một trăm dặm quanh đây, tuyệt đối không xa hơn. Mặc cho như thế nào, không thể để cho bảo vật như Tinh Hà Trùy bị một tu sĩ ở thế giới khác cướp đi. Cho nên các ngươi thay phiên nhau canh gác ở nơi này. Nếu có tin tức thì lập tức thông báo cho ta.
Ngụy Hữu Nha nói xong, liền cẩn thận tìm tòi xung quanh, nhưng vẫn không có bất kỳ dấu vết nào. Đành phải rời đi. Nhưng trước khi rời đi, y đã để lại một tia thần thức.
- Vâng, thưa Ngụy Tông Chủ…
Mấy người này đều cung kích trả lời. Nếu Ngụy Tông Chủ đã muốn bắt người kia, như vậy tuyệt đối không thể cho hắn thoát.
Có thể tưởng tượng, một khi bắt được hắn hoặc thông báo tung tích của hắn cho Ngụy Tông Chủ, mình sẽ được rất nhiều chỗ tốt. Cho nên bọn họ đều rất hưng phấn. Thậm chí có một số người đã chuẩn bị xây dựng động phủ, ý định ở đây lâu dài.
Dù sao tên kia chỉ có tu vị Hóa Thần. Mà những người ở đây đều có tu vị không thấp hơn hắn.
- Không ngờ chỉ là một tên tán tu Hóa Thần, ngay cả Ngụy Tông Chủ cũng không bắt được. Tên kia thật khó chơi.
- Đúng vậy. Tuy nhiên, không phải Ngụy Tông Chủ vừa nói sao? Hắn có một pháp thuật ẩn nấp rất lợi hại.
- Biết rồi. Nghe nói Thần Nguyên Môn và Thượng Kiếm Tông đã toàn diện khai chiến, đều là vì Tinh Hà Trùy.
- Khai chiến thì sao chứ, Tinh Hà Trùy chả bị cướp đi rồi còn gì nữa. Mà cái trùy đó có thực sự là tiên khí hay không?
…
Lâm Vân không dám phóng thần thức ra ngoài. Nhưng hắn đã nhìn thấy cả khu rừng này được bảo vệ rất nhiêm ngặt. Chẳng những có rất nhiều động phủ được xây dựng, thậm chí còn mở cả gian hàng buôn bán tạm thời nữa.
Nếu cứ như vậy, nơi này không phải trở thành một khu phường thị sao? Lâm Vân dở khóc dở cười, nhưng cũng biết hiện tại không có cách nào chạy trốn. Đành phải tránh ở trong Tinh Thần Châu để tu luyện.
Điều khiến Lâm Vân không ngờ, nơi này dần dần có tu sĩ tập trung tới. Cuối cùng thực sự tạo thành một phường thị nho nhỏ.
Lâm Vân tránh ở ổ chim, thúc thủ vô sách. Đợi một tuần sau, hắn thấy người không giảm bớt mà ngày càng nhiều. Xem ra phải ở đây lâu dài rồi.
Đã không ra được thì tập trung luyện hóa Thiên Diễm. Rồi sau đó luyện chế Phệ Hồn Thương.
Lâm Vân nhìn Thiên Diễm ở một góc của Tinh Thần Châu, liền tạo một cái vòng bảo hộ rồi không chút do dự đi vào Thiên Diễm. Đây không phải là lần đầu tiên Lâm Vân tiếp xúc với Thiên Diễm. Dù lần đầu tiên suýt nữa bị ngọn lửa đốt thành tro bụi. Nhưng về sau nhờ Thiên Diễm mà hắn giết được một tu sĩ Hóa Thần.
Chậm rãi mở một khe hở ở vòng bảo hộ. Quả nhiên, vừa có khe hở, Thiên Diễm lập tức tràn vào. Lâm Vân hừ lạnh một tiếng, giơ tay vung Tinh Hóa đối kháng.
Tinh Hỏa màu tím của Lâm Vân tuy cường hãn, nhưng vẫn còn kém hơn Thiên Diễm một chút. Tuy nhiên Lâm Vân chỉ mở một khe hở nhỏ, hơn nữa Tinh Hỏa không ngừng phóng ra. Dù bị Thiên Diễm đốt rất nhiều, nhưng vẫn có một bộ phận Thiên Diễm được Lâm Vân luyện hóa.
Một khi luyện hóa được một phần, thì việc về sau đơn giản hơn hiều. Lâm Vân dùng Thiên Diễm đã được luyện hóa ngăn cản Thiên Diễm chưa được luyện hóa. Quả nhiên, dù cùng là Thiên Diễm, nhưng sau khi được Lâm Vân luyện hóa, năng lực công kích của nó mạnh hơn chưa được luyện hóa rất nhiều.
Theo thời gian, Thiên Diễm trong Tinh Thần Châu không ngừng giảm bớt. Lâm Vân cũng không ngừng nuốt đan dược để bổ sung tinh lực. Khe hở của vòng bảo hộ dần dần được nới rộng. Tốc độ luyện hóa cũng ngày càng nhanh.
Một tháng sau, Lâm Vân cuối cùng đã luyện hóa nốt số Thiên Diễm còn lại trong Tinh Thần Châu.
Thở phào một cái, khẽ vung tay, một ngọn hỏa diễm vô sắc xuất hiện ở ngón tay.
Đã luyện hóa xong Thiên Diễm, hiện tại Lâm Vân cần phải dung hợp Tinh Hỏa và Thiên Diễm. Việc dung hợp cũng không khó khăn lắm.
Chỉ mất ba ngày, một ngọn hỏa diễm mơ hồ xuất hiện trong lòng bàn tay Lâm Vân. Nhiệt độ của ngọn lửa màu tím nhạt này, còn cao cấp hơn Thiên Diễm một bậc.
Thật là một hỏa diễm cường hãn. Cho dù là Lâm Vân cũng không khỏi không bội phục uy lực của Thiên Diễm và Tinh Hỏa khi kết hợp lại. Về sau gọi nó là Tinh Diễm vậy.
Luyện hóa xong Tinh Diễm, Lâm Vân phỏng chừng đã qua nửa tháng. Mấy quả trứng xung quanh cũng đã nở thành chim non. Lâm Vân nhìn khung cảnh náo nhiệt ở bên ngoài, rất là bất đắc dĩ. Đành phải tiếp tục ở trong Tinh Thần Châu, luyện chế Phệ Hồn Thương.
Có Tinh Diễm, luyện chế pháp bảo bổn mạng đơn giản hơn không ít.
Một số khoáng thạch quý hiếm, cùng với Thiên Diễm Tinh Kim, Cực Lam Hắc Kim và rất nhiều Huyền Ngưng Hàn Thủy trôi lơ lửng trước mặt Lâm Vân.
Các khoáng thạch khác thì không sao, nhưng Thiên Diễm Tinh Kim và Cực Lam Hắc Kim rất khó hòa tan với nhau. Lâm Vân phải mất hơn hai mươi ngày, bọn chúng mới chậm rãi hòa tan. Lâm Vân thầm kêu may mắn. Nếu không phải có Tinh Diễm, nói không chừng mất thêm cả tháng cũng không hòa tan nổi hai thứ đá này.
Sau khi tài liệu đã hòa tan, Lâm Vân bỏ thêm vào Huyền Ngưng Hàn Thủy. Các vật liệu bay lơ lửng trên không, chậm rãi biến thành các loại hình dạng. Mỗi một lần biến hóa, tạp chất trong nó lại giảm đi một phần. Lâm Vân chỉ cần tập trung tinh thần khống chế số tài liệu là được.
Ở trong Tinh Thần Châu luyện chế đúng là có lợi. Nếu ở nơi khác, chỉ cần có một chút quấy rầy, nói không chừng toàn bộ số tài liệu này sẽ bị hỏng hết. Mất Thiên Diễm Tinh Kim thì không sao, nhưng Cực Lam Hắc Kim chỉ có một viên mà thôi. Mất thì thảm.
Trường thương chậm rãi thành hình. Đây là giai đoạn quan trọng, Lâm Vân tập trung khống chế, đồng thời bố trị trận pháp xung quanh và không ngừng nuốt đan dược bổ sung tinh lực. Không ngờ với tu vị Hóa Thần luyện chế pháp bảo bổn mạng lại khó khăn như vậy. May mà hắn không thử luyện chế Phệ Hồn Thương khi mới có hai sao màu bạc.
Lại thêm hai tháng, một tiếng Oanh vang lên. Một cỗ khí tức khủng bố tỏa ra từ Phệ Hồn Thương. Phệ Hồn Thương muốn xuất thể rồi. Lâm Vân mừng rỡ, càng không dám coi thường. Toàn tâm toàn lực khống chế trường thương trong tay. Đồng thời một giọt máu bị bức ra, rơi vào trường thương.
Ông một tiếng, một cây trường thương màu tím lơ lửng trước mặt Lâm Vân. Lâm Vân cầm trường thương trong tay, một cảm giác huyết nhục tương liên truyền tới.
Đồng thời là một lực lượng cường đại chảy khắp người. Lâm Vân cười ha hả, rồi thét dài. Có thương trong tay, thiên hạ ai là đối thủ? May là ở trong Tinh Thần Châu luyện chế Phệ Hồn Thương. Nếu ở bên ngoài luyện chế, khẳng định sẽ có thiên kiếp phóng tới
Mọi người vào vào đây ủng hộ 4r trong thời kỳ khó khăn này
Đã có 28 Thành viên nói CÁM ƠN đến bài viết rất có ích của V.E.A.R