Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 456: Rút súng đối địch.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
- Đúng! Ở trong cục, lúc ấy tôi muốn trút giận cho Kiều Long, cho nên…cho nên mới ra tay, nhưng hình như không đánh trúng người, bị tránh thoát được.
Ngọc Miêu nói.
- Tránh thoát, Ài! Muốn chết sao!
Lý Hoành Sơn mắng một câu, móc điện thoại ra nói:
- Anh Diệp. Em là Hoành Sơn đây!
- Hoành Sơn, thế nào rồi, ở bộ đội không tệ chứ!
Diệp Phàm trả lời.
- Tôi đang chuẩn bị tới thăm Lý lão gia, nhưng trễ thế này, có lẽ ông ấy ngủ rồi, để ngày mai vậy.
- Anh đang ở đây đập Thiên Thủy sao?
Lý Hoành Sơn hơi cao giọng.
- Vậy thì tốt rồi, anh Tuyên Thạch cũng đang ở đây, chúng ta đi uống mấy chén?
Lý Hoành Sơn cười nói.
-Được rồi, tôi phải tới chỗ mẹ nuôi, để ngày mai đi.
Diệp Phàm nói, thật ra hắn muốn tới chỗ Diệp Nhược Mộng, cô ấy nằm đó cũng quá cô độc.
-Được rồi!
Lý Hoành Sơn cúp điện thoại.
Người nhà họ Ngọc đương nhiên cũng nghe thấy, đưa mắt nhìn nhau, nhất thời có vẻ ngạc nhiên.
-Qua thôn sẽ không còn phòng trọ.
Lý Hoành Sơn gấp đến độ dậm dậm chân.
- Hoành Sơn huynh đệ, chúng ta cùng tới lão cung.
Ngọc Thế Hùng hạ quyết tâm, đi dò thám thái độ của Diệp Phàm rồi hãy nói.
-Anh, em cũng đi, em muốn nhận lỗi với hắn.
Ngọc Kiều Long nói khẽ, cắn cắn đôi môi, dáng vẻ rất đáng thương.
- Được rồi.
Ngọc Thế Hùng thương yêu liếc mắt nhìn em gái, có chút bất đắc dĩ.
- Cùng đi đi, tôi cũng muốn uống mấy chén với Diệp huynh đệ.
Lý Tuyên Thạch muốn làm người hòa giải, mở miệng nói.
Mọi người đi đến lão cung, kỳ quái là không nhìn thấy Diệp Phàm.
- Dì Liên, anh Diệp đâu?
Lý Tuyên Thạch hỏi.
- Nó tới chỗ Nhược Mộng rồi, ài.
Trên mặt Diệp Kim Liên nước mắt vẫn chưa khô.
- Cháu đi xem xem.
Lý Tuyên Thạch chần chờ một hồi mới lên tiếng.
- Thôi đi, nó nói tối nay không muốn bất cứ người nào đến làm phiền, cháu không thấy Cục trưởng Lô đang ở trong cung sao, cậu ấy vốn muốn đi theo nhưng bị nó cự tuyệt.
Diệp Kim Liên bi thương nói.
- Cục trưởng Lô. Anh là Lô Vỹ?
Kháo Sơn Hổ Ngọc Thế Hùng trầm mặt xuống, nghĩ đến sơn trang Kính Nguyệt của mình hình như bị thằng chó này dẫn người đến phá hỏng. Chủ nhân gây chuyện đang ở đây, nghĩ đến cha già đang chịu khổ bên trong sư đoàn dã chiến, tức giận trong lòng cũng không kìm được, lạnh lùng hỏi.
- Không sai! Anh là…
Lô Vỹ ở bên cạnh thấy người đến bất thiện, cũng không sợ hãi gì, lạnh như băng hỏi.
- Người ở xó xỉnh này gọi tôi là Kháo Sơn Hổ.
Ngọc Thế Hùng ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Lô Vỹ. Hỏa khí đè nén bắt đầu bành trướng.
-Mẹ kiếp! Chính là y dẫn người đến cướp sơn trang Kính Nguyệt.
Ngọc Miêu là người đầu tiên không kìm được, ở phía sau buột miệng mắng.
- Cậu là ai, nói gì vậy, cẩn thận cái miệng thối cho lão tử.
Lô Vỹ chưa lúc nào bị mắng như vậy, hung tợn quát lên.
- Muốn ăn đòn, đồ con rùa! Ngọc Miêu này sẽ đánh loại cặn bã mày, mẹ kiếp!
Ngọc Miêu dựng đứng người, bước rộng về phía trước, xuất ra khí lực đá tới, mặc dù tay trái bị cao thủ ra tay tàn độc có chút mềm nhũn, nhưng lực chân vẫn đang còn. Khí thế còn rất dọa người, nếu là người bình thường có lẽ đã bị hù dọa ngã ra rồi, tuy nhiên đáng tiếc Lô Vỹ không phải người như vậy.
-Hừ!
Lô Vỹ hừ lạnh một tiếng, nhanh chóng nhấc chân, cũng một cước đá tới, xem ra muốn chân đấu chân rồi, Ngọc Miêu chỉ là có thân thủ nhất đoạn thấp kém, so với người bình thường chỉ mạnh hơn một chút mà thôi, Lô Vỹ trái lại là vũ sư hạ đẳng cấp 4, thực lực chênh lệch quá lớn.
Cho nên, đương nhiên sau một tiếng ‘bốp’, đồng chí Ngọc Miêu đã ngã vào trong sân vườn cách đó mấy thước, lúc này đang hừ hừ, nhìn dáng vẻ nhất thời không bò dậy nổi rồi.
- Khá đấy, tiếp chiêu!
Ngọc Thế Hùng nổi giận gầm lên một tiếng, nhảy bắn người lên muốn ra quyền tàn ác.
- Đợi đã Ngọc lão đệ.
Lý Tuyên Thạch và Lý Hoành Sơn vội vàng tung người lên, một tả một hữu ngăn cản.
- Sao vậy Lý lão ca, anh cũng muốn giúp Cục trưởng Lô?
Ngọc Thế Hùng vô cùng đau lòng, cảm giác Lý Tuyên Thạch có phải có chút lợi thế hay không, thật ra y không biết căn do.
Lý Tuyên Thạch đương nhiên là khó xử rồi, tối nay người hai bên đều có quan hệ tốt với mình. Lô Vỹ là đời sau của chủ công Đường triều, Lý gia lúc ấy chỉ là gia tướng của chủ công, nếu luận bàn về quan hệ cho dù Lý Viêm Đình ở đây cũng phải đứng bên cạnh y.
Mà Kháo Sơn Hổ Ngọc gia cũng có quan hệ rất thân thiết với mình. Hơn nữa, từ tình huống tối nay mà nhìn, Lô Vỹ đi cùng với Diệp Phàm, đối với Diệp Phàm, Lý Tuyên Thạch lúc nào cũng thực lòng tin phục. Hơn nữa chuyện Diệp Phàm đã làm đối với người của đập Thiên Thủy mà nói đều có lợi, những thứ này Lý Tuyên Thạch không phải là người mù, đều nhìn thấy rõ.
Có lẽ nếu bàn về quan hệ thật sự Lý Tuyên Thạch và Diệp Phàm là tốt nhất. Cho nên, trong chuyện này Lý Tuyên Thạch và Lý Hoành Sơn đều bị kẹp ở giữa, vô cùng khó xử.
-Thế Hùng, chúng ta tới đây làm gì? Cậu phải biết cân nhắc nặng nhẹ.
Lý Tuyên Thạch vội vàng lấy chuyện của Diệp Phàm ra để giảm bớt cơn nóng giận của Kháo Sơn Hổ.
- Thế Hùng, bình tĩnh
Ngọc Nhã Chi cũng phát biểu, quay đầu liếc mắt nhìn Lô Vỹ, nói:
-Anh chính là Cục trưởng Lô Vỹ mới tới Phòng Công An huyện, tôi là Ngọc Nhã Chi.
-Thì ra là Trưởng ban Ngọc, không ngờ có thể gặp gỡ cô ở chỗ này, hân hạnh!
Lô Vỹ bình thản bắt chuyện.
Ngọc gia ở Ngư Dương có thế lớn, nhưng Lô gia ở Thủy Châu nếu bàn về thế lực thì Ngọc gia có thúc ngựa cũng khó theo kịp. Lô Vỹ nghĩ đến cơn tức giận mà đại ca Diệp Phàm phải chịu, cơn lửa giận cũng ngùn ngụt bốc lên, bất kể Ngọc Nhã Chi đang ở đây, cũng không nể mặt gì cả.
Hiện trường lại lâm vào trầm mặc.
- Cục trưởng Lô, sơn trang Kính Nguyệt liên quan đến sòng bạc. Cục Thành phố nên xử lý như thế nào Ngọc gia không có ý kiến, chuyện do mình tự rước cũng không được trách người khác, chỉ là tại sao cứ không thả người, điểm này bản thân tôi thật sự cảm thấy kỳ quái?
Ngọc Nhã Chi lạnh lùng ép hỏi.
- Chuyện này có chút ngoài ý muốn, liên quan đến bí mật quân sự, đã do quân đội tiếp nhận toàn diện rồi. Cục Thành phố chỉ thu mấy chiếc xe, ngay cả tiền tham ô cũng bị quân đội niêm phong trước. Cho nên, Trưởng ban Ngọc muốn hỏi thì đi hỏi người phụ trách bên quân đội, tôi nghĩ Cục trưởng Vu cũng đã nói với Bí thư Ngọc rồi.
Lô Vỹ trả lời tự nhiên.
- Quân đội, cha tôi là một người đứng đắn, làm sao có liên quan đến bên quân đội được, các anh nói nhảm, đây là các anh thuần túy muốn bêu xấu người khác?
Ngọc Kiều Long khóc lóc kêu lên, vừa nghe nói lại có thể liên quan đến bí mật quân sự, trong lòng lại càng âm u, cơ thể run rẩy.
-Kiều Long, đừng khóc!
Ngọc Thế Hùng nắm chặt tay, các khớp ngón tay kêu lên răng rắc.
- Cô chính là Ngọc Kiều Long, chuyện xảy ra ở trạm xe hôm đó, phó Chủ tịch huyện Diệp đã giao cho cục huyện thẩm tra xử lí một lần nữa, chúng tôi đã điều tra rồi, nhân chứng vật chứng đầy đủ, trách nhiệm hôm đó hoàn toàn thuộc về cô. Ngày mai cô đến cục huyện lấy khẩu cung, nên xử lý như thế nào ngày mai hãy nói.
Lô Vỹ nghiêm túc, thật sự giống như một Cục trưởng Cục công an, dáng vẻ giải quyết công việc chung.
- Vậy hắn…
Ngọc Kiều Long vốn định nói ba chữ “Đùa giỡn tôi”, nhưng không làm sao thốt ra khỏi miệng, bởi vì cô ta đột nhiên nghĩ đến còn phải nhờ vả Diệp Phàm cứu phụ thân, cố gắng nuốt ngược trở lại.
- Cô muốn nói đùa giỡn cô có phải không? Hừ! Thuần túy nói xấu. Cô là người gây ra tai nạn. Người bị hại nằm dưới đất cô cũng không quan tâm, không có một chút lòng thương hại, lái xe lại cậy mạnh rời đi.
Đồng chí Diệp Phàm đã cứu người bán trái cây không nói, muốn ngăn cô xử lý xong chuyện rồi mới đi, cô lại kêu lên là lưu manh đùa bỡn. Lẽ nào người bị hại yêu cầu người gây họa lưu lại cũng sai lầm sao?
Cô đụng người ta không sao, người ta ngăn cô lại mang tiếng là lưu manh đùa bỡn, cứ thế lái xe nghênh ngang rời đi! Tiểu cô nương, sao tâm địa không thể khá hơn một chút.
Lô Vỹ tức giận, thuận tiện trút giận cho Diệp Phàm.
- Cục trưởng Lô, anh nói vậy là sao. Lẽ nào em gái tôi nói dối?
Ngọc Nhã Chi thấy em gái bị hạ nhục, trong lòng rất không thoải mái, quên cả chuyện của Diệp Phàm, mở miệng chất vấn.
- Có nói dối hay không Cục Công an chỉ thấy chứng cớ, người Ngọc gia các cô đánh người bị hại ở Cục Công an, nói xấu người bị hại, những chuyện này huyện cục đều đã điều tra rõ ràng. Hơn nữa, đồng chí Ngọc Miêu này vừa rồi mưu toan hành hung tôi! Đúng lúc, đi theo tôi một chuyến đi, Thiết Hải, áp tải về Sở Công an Lâm Tuyền giam lại cho tôi.
Lô Vỹ lên giọng, cố ý khiến Ngọc Nhã Chi khó xử.
-Được!
Triệu Thiết Hải dù sao đã theo Diệp Phàm, không biết từ chỗ nào lôi ra chiếc còng tay bóng loáng muốn bắt người.
- Anh dám! Kháo Sơn Hổ này tuyệt đối sẽ không để các người làm loạn đâu, đừng tưởng rằng Cục trưởng Phòng Công An huyện là có thể chỉ tay che trời.
Ngọc Thế Hùng bước ra một bước, dáng vẻ giống như Thái Sơn đứng trước mặt Lô Vỹ.
- Kháo Sơn Hổ, vừa lúc, sơn trang Kính Nguyệt không phải do anh chịu trách nhiệm sao? Thiết Hải, bắt đi luôn. Vừa lúc có thể giao lại cho người bên quân đội cùng nhau xử lý, hừ!
Giọng nói của Lô Vỹ lại càng chói tai, lạnh như băng, cây kim so với cọng râu.
- Đợi đã! Cục trưởng Lô, anh dựa vào đâu mà nói em trai tôi là người phụ trách sơn trang Kính Nguyệt?
Ngọc Nhã Chi thiếu chút nữa giận điên lên.
- Cục Công an và quân đội tự có chứng cớ, Trưởng ban Ngọc, tuy nói cô là Thường vụ Huyện ủy, nhưng không thể can dự vào công tác của bộ phận Công an.
Lô Vỹ rất nghiêm túc, tuyệt đối không nhượng bộ.
-Ha ha ha…Lão tử cứ đứng ở đây, xem kẻ nào dám đến bắt tôi.
Những lời nói của Lô Vỹ nhất thời khơi dậy hỏa khí của Kháo Sơn Hổ, sau một trận cười điên cuồng, lại bày ra tư thế tiến công bất cứ lúc nào.
- Ngọc Thế Hùng, tôi hi vọng anh có thể biết điều, chống đỡ với bộ phận chấp pháp quốc gia, đây chính là chống người thi hành công vụ. Hậu quả của người chống người thi hành công vụ tôi tin anh cũng biết rõ, muốn đối kháng với cơ quan nhà nước, anh còn non lắm, hừ.
Lô Vỹ nghiêm nghị cảnh cáo.
Thật ra Lô Vỹ đang phô trương thanh thế, chẳng qua chỉ muốn đả kích uy phong của Ngọc gia mà thôi. Tuy nhiên thật sự nói phải lấy ra chứng cớ bắt Kháo Sơn Hổ cũng không phải là không có, chỉ cần Tề Thiên vừa ra mặt bắt người trước. Sau đó bí mật lục soát, còn sợ tìm không ra chứng cớ. Hai ngày này Lô Vỹ điều tra tỉ mỉ, cũng đã tra ra một số chứng cớ, đủ để giam giữ y mấy ngày.
- Tôi không cho các anh bắt anh trai tôi, anh…anh mau chạy đi.
Lúc này Ngọc Kiều Long đột nhiên xông lên, dùng thân thể che chắn phía trước Kháo Sơn Hổ, hô lên.
- Cục trưởng Lô, chuyện gì cũng từ từ.
Lý Tuyên Thạch ở một bên khuyên nhủ, không ngờ chuyện này lại có thể phát triển đến mức độ này này, sớm biết thì không đến lão cung rồi, Lý Tuyên Thạch thật sự hối hận không kịp.
- Thật xin lỗi! Tôi đang chấp hành pháp lệnh quốc gia. Quốc gia không có pháp luật thì còn ra thể thống gì? Sau này Trưởng ban Ngọc trên hội nghị thường ủy nói tôi một tiếng thì có phải hỏng bét không, vì thế luật pháp quốc gia không thể vi phạm.
Lô Vĩ nghiêm mặt không hề lùi một bước, trong lời nói mang theo cả một tia trào phúng, ngay cả Ngọc Nhã Chi cũng không nể mặt.
- Người nào dám bắt người lung tung, phải hỏi khẩu súng của tôi có đồng ý hay không đã.
Ngọc Cao Nhất rống lên, rút súng ra, y là một Thượng tá đoàn trưởng sư đoàn dã chiến, mang theo súng phòng thân là chuyện rất bình thường.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 457: Kháo Sơn Hổ răng rơi đầy đất.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
-Ngọc…Ngọc tiên sinh, bỏ súng xuống, có gì từ từ nói chuyện.
Lý Hoành Sơn quát, chuyện này càng ngày càng ồn ào, nếu nổ súng làm bị thương người khác thì phiền phức.
- Hừ! Anh là ai, tại sao lại có súng?
Lô Vỹ lớn tiếng hỏi, nội kình toàn bộ kích phát ra, ép thẳng về hướng Ngọc Cao Nhất, thật ra trong lòng cũng rất khẩn trương. Mặc dù nói bản thân có thân thủ tứ đoạn, tuy nhiên súng đạn không có mắt, chỉ cần bắn ra một phát là tiêu đời rồi.
-Người nào? Anh có tư cách gì mà hỏi. Ngọc Cao Nhất giơ khẩu súng trong tay lên, cực kỳ khinh thường lạnh lùng nói, liếc mắt nhìn cháu mình đột nhiên hô lên:
-Thế Hùng, mọi người đi trước đi, tôi trông chừng.
-Ai dám thả cho tình nghi bỏ đi thì người đó là đồng phạm!
Khí nội kình sung mãn của Lô Vỹ tràn ra, mái ngói trong ngôi miếu đổ nát đều chấn động, bụi rơi lả tả, một họng súng đen ngòm chĩa thẳng về phía Kháo Sơn Hổ, lạnh như băng hô:
-Anh dám dịch chuyển một bước, tôi sẽ lập tức nổ súng, không tin anh cứ thử xem.
- Chú út, để súng xuống, để Thế Hùng và y đi đi.
Ngọc Nhã Chi thấy tình huống không ổn, cân nhắc hơn thiệt, vội vàng lui bước, nếu hai người tức giận nổ súng về phía nhau khẳng định sẽ có người bị thương. Cho dù Thế Hùng bị bắt đi, nhiều nhất chỉ bị giam mấy ngày cũng sẽ về. Chuyện này còn chưa lớn như vậy, chuyện nổ súng mới là lớn.
-Không được! Hôm nay ai dám bắt người vô cớ, khẩu súng này của tôi sẽ không buông tha đâu! Quy nhi của ông mày, ta nhổ vào!
Ngọc Cao Nhất thật sự tức giận, cũng không để ý đến hậu quả. Thật ra y cũng là một con cọp giấy, trong lòng hoảng sợ, chỉ có điều ngoài mặt vẫn cố gắng bình thản.
- Cục trưởng Lô, Ngọc tiên sinh, để súng xuống, chúng ta từ từ nói chuyện.
Lý Tuyên Thạch và Lý Hoành Sơn vội vàng khuyên giải, nhưng chỉ vô dụng.
Lúc này hai người giống như hai con gà chọi hăng máu, gườm gườm nhìn nhau sẵn sàng lao vào, chỉ khác là không có lông.
Ngọc Kiều Long sớm bị hù dọa cũng không dám bước ra, chỉ sợ đối phương run tay, nổ súng thì nguy hiểm. Tuy nhiên cô ta rất dũng cảm, mặc dù thân thể đang run rẩy như phát sốt, nhưng vẫn mạnh mẽ chắn trước mặt Kháo Sơn Hổ.
- Tránh ra em gái.
Kháo Sơn Hổ thấy tình huống không ổn, hình như đụng vào thứ dữ rồi. Một tay đẩy em gái về phía sau, đứng ở phía trước che chở, xem ra tình cảm huynh muội rất sâu nặng.
- Chú út, để súng xuống, cháu sẽ đi theo bọn họ. Cháu cũng muốn nhìn xem bọn họ có thể làm gì Kháo Sơn Hổ này? Cục Công an cũng không phải là đầm rồng hang hổ. Sợ cóc khô gì!
-Hừ!
Ngọc Cao Nhất hừ một tiếng, không cử động súng, cũng không đặt xuống, tư thế thân thể không thay đổi, lạnh lùng nhìn Lô Vỹ chằm chằm, giống như một con rắn độc đang ẩn núp chuẩn bị phát động công kích bất cứ lúc nào. Ngọc Cao Nhất làm Thượng tá đoàn trưởng một sư đoàn dã chiến, có tác phong mạnh bạo của bộ đội dã chiến, cũng có bản lĩnh và tố chất hiên ngang, chứ không ngu ngốc như Vương Tiểu Ba.
-Hừ! Ở đây náo nhiệt thật, miếu đường lại biến thành chiến trường.
Đột nhiên từ phía ngoài truyền đến một tiếng thừ lạnh quen thuộc, Diệp Phàm chậm rãi tự nhiên đi vào, không nhanh không chậm, nhìn qua rất nhàn nhã tự tại. Tuy nhiên trên mặt lại có vẻ đau thương, liếc nhìn mọi người trong đại sảnh, căn bản không thèm để ý đến hai khẩu súng bình tĩnh bước vào.
Đương nhiên là do Phương Nghê Muội thấy tình thế không ổn, vội vàng gọi điện thoại.
-Chủ tịch huyện Diệp, tôi…tôi xin lỗi anh, hôm đó tôi sai rồi, anh…anh bỏ qua cho anh tôi và Ngọc Miêu đi…cầu xin anh….cầu xin anh…muốn đánh muốn phạt tùy anh…tôi…ngày mai tôi sẽ đến cục Công an tự thú.
Lúc này Ngọc Kiều Long giống như thấy được hi vọng, thoáng cái nhào tới trước mặt Diệp Phàm, trên mặt đầy sợ hãi và nước mắt, lớn tiếng khóc kêu lên.
-Em gái quay lại đây, Ngọc gia chúng ta không có bọn hèn nhát! Không cần cầu xin loại người cặn bã đó!
Kháo Sơn Hổ gầm lên, khiến gạch ngói rung lên ầm ầm. Người này đích xác là một hán tử cứng đầu.
- Loại cặn bã! Anh lặp lại lần nữa xem.
Diệp Phàm đột nhiên xoay người, đôi mắt lạnh lẽo lạnh như băng nhìn chằm chằm về phía Kháo Sơn Hổ, vẻ mặt khinh thường:
-Anh không phải được xưng là Kháo Sơn Hổ sao? Ha ha, tôi dùng một tay, chúng ta đấu quyền, có thể khiến tôi lùi bước, anh có thể đi ngay lập tức.
-Ha ha ha, tiểu tử cuồng ngạo, lão tử sống hai mươi mấy năm cũng chưa gặp qua kẻ điên nào cuồng vọng như thế. Thân thể nhỏ bé của mày, muốn gầy đi nữa cũng không được, nếu muốn lùn đi thì tới đây, lão tử chỉ cần một tay đánh cho mày răng rơi đầy đất, đến lúc đó đừng nói Kháo Sơn Hổ này ức hiếp quan viên chính quyền, hừ!
Kháo Sơn Hổ thật sự giận dữ, liếc mắt nhìn thân thể yếu ớt của Diệp Phàm, nhiều năm như vậy chưa từng gặp gỡ hạng người nào cuồng vọng như thế, đó là vì y chưa từng gặp gỡ cao thủ chân chính.
-Tôi đồng ý, chỉ cần anh có thể đánh lui Chủ tịch huyện Diệp. Tôi lập tức không quản chuyện này nữa, hừ!
Lô Vỹ thầm nghĩ:
“Nhìn tình này cảnh muốn động đến Kháo Sơn Hổ là không thể nào, thà để đại ca ra tay tàn độc để tiểu tử này chịu khổ sở một chút.
-Đón quyền!
Kháo Sơn Hổ cũng không nhịn được nữa. Một chân phát lực nhảy lên cây cột bên cạnh, phóng người lên cao hơn một thước, một trận quyền phong chạm mặt đánh tới Diệp Phàm.
Diệp Phàm vẫn không nhúc nhích, cười lạnh đứng đó sừng sững như một ngọn núi, tuy nhiên trên người lại rất bình thản khiến , Ngọc Cao Nhất cảm giác rất khó hiểu.lẫn bất an.
Lý Tuyên Thạch và Lý Hoành Sơn ở bên cạnh dứt khoát nhắm hai mắt lại, đương nhiên là không đành lòng thấy bộ dạng thê thảm của Ngọc Thế Hùng.
Thân thủ của Diệp Phàm đừng nói là Ngọc Thế Hùng, ngay cả Lý Tuyên Thạch cũng biết được từ miệng Lý Hoành Sơn, có lẽ còn là một cao thủ siêu cấp ngũ đoạn chính tông. Kháo Sơn Hổ chẳng qua chỉ là đỉnh cao nhất đoạn, cái này căn bản không có khả năng so sánh.
-Thình thịch
Một tiếng vang thật lớn, mái ngón trên nóc điện của lão cung đều bị chấn động lắc lư, tựa hồ vừa rồi trong nháy mắt phát sinh chấn động nhỏ cấp năm, có mấy viên ngói đã sớm rơi xuống trên điện phát ra tiếng kêu cách cách.
Đương nhiên, đó là tiếng con cọp Kháo Sơn Hổ của Ngọc gia bị Diệp Phàm một quyền đánh bay về phía sau, giống như quả bóng cao su bắn lên trực tiếp ngã vào trong sân vườn.
Trong sân vườn còn có một tầng nước róc rách, phía trên trải đầy rêu xanh màu xanh biếc, Kháo Sơn Hổ ở trong sân vườn giống như chiếc xe hơi đột nhiên thắng xe, săm lốp bị đánh tan, cả người biến thành một con tôm, liên tục quay người xoay tròn ba vòng rưỡi, cuối cùng phía sau lưng đụng vào bờ ao trong sân vườn mới đột ngột dừng lại.
Khuôn mặt trắng bệch, hai má phình lên, đầu tóc rối tung như tổ chim, miệng mấp máy có lẽ muốn kêu đau, đúng là đau thật. Tuy nhiên phát hiện Diệp Phàm giống như không có chuyện gì xảy ra nhìn mình chằm chằm, người này cũng rất mạnh bạo, vội vàng ngậm miệng lại không ư ử kêu đau.
Tuy nhiên đôi mắt vô cùng kinh ngạc nhìn Diệp Phàm chằm chằm không phát ra tiếng. Kháo Sơn Hổ chết lặng, trong mắt chỉ còn lại sự khiếp sợ, ngay cả cảm giác đau đớn cũng quên đi.
-Anh…Anh…Thế Hùng…
Ngọc Kiều Long và Ngọc Nhã Chi đều nhào tới đỡ y dậy, vẻ mặt đau đớn. Nước mắt của Ngọc Kiều Long giống như hạt châu bị cắt đứt không ngừng chảy ra, Ngọc Nhã Chi nhất thời cũng mất tỉnh táo, dáng vẻ đáng thương nhìn Diệp Phàm lẩm bẩm không lên tiếng. Một Trưởng ban tuyên giáo ngông cuồng tự cao tự đại trong Hội nghị thường vụ trong nháy mắt đã thoát khỏi chức quan, biến thành một thiếu phụ bình thường.
Ngọc Miêu lúc trước bị một quyền của Lô Vỹ đánh vào sân vườn lại càng toát mồ hôi thầm nghĩ:
“Trời đất! Lão tử trước đó còn chơi nắm đấm với tiểu tử này, còn vọng tưởng đánh cho tiểu tử này răng rơi đầy đất. May mà ở Cục Công an bị ngăn cản, nếu không người bị răng rơi đầy đất đích thị là mình rồi, không ngờ tiểu tử này còn là một cao thủ siêu cấp, căn bản là hạng không đụng đến được.
Trong đại điện, Ngọc Cao Nhất cũng cực kỳ ngạc nhiên. Thân thủ của Kháo Sơn Hổ y là người biết rất rõ, một cước đá xuống có thể đá gãy ba miếng gạch chồng lên nhau, nếu đặt vào thời cổ đại cũng xem như là một tiểu cao thủ võ lâm rồi.
Thật là không tin nổi.
Phó Chủ tịch huyện Diệp nhìn qua nho nhã, giống như một nho sinh như vậy lại chỉ cần một quyền đã đánh bay Kháo Sơn Hổ ra cách đó mấy mét, đây là thân thủ gì vậy.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, đánh chết Ngọc Cao Nhất cũng không dám tin, còn tưởng mình hoa mắt, thầm nghĩ có phải một quyền mới vừa rồi của Thế Hùng đánh nhầm chỗ, đánh lên cột nhà.
Kháo Sơn Hổ cũng có cảm giác như vậy, giống như nắm đấm của mình đánh lên một tấm thép co dãn, thoáng cái đã bay vọt ra ngoài, quá là nhanh, còn chưa hiểu chuyện gì, chỉ cảm giác toàn thân giống như mệt mỏi rã rời, đoán chừng muốn bước đi bình thường cũng có chút khó khăn.
-Hừ! Có cần thử lại một cước nữa không.
Diệp Phàm mặt không chút thay đổi thốt ra một câu.
- Chủ tịch huyện Diệp, hôm nay dừng ở đây thôi, để hôm khác,
Lý Tuyên Thạch khuyên nhủ, Lý Hoành Sơn lẩm bẩm không dám lên tiếng, sợ Diệp Phàm quất hắn.
-Diệp Phàm, sao anh lại đánh anh tôi, anh đánh anh ấy bị thương rồi. Anh là đồ đao phủ, anh…
Ngọc Kiều Long đột nhiên nổi điên, bỏ Kháo Sơn Hổ lại xông tới trước mặt Diệp Phàm, túm lấy y phục của hắn xé loạn xạ.
- Buông ra
Diệp Phàm lạnh băng nói, ánh mắt cứ nhìn chằm chằm về phía Kháo Sơn Hổ, tuy nhiên lần này Ngọc Thế Hùng bị đụng phải rất thê thảm, trước mắt như hoa lên, giống như từ trên trời đột nhiên giáng xuống một đống lớn kho báu, có lẽ đang cố gắng chống đỡ, nếu không sớm đã mê man rồi.
- Trở lại đây Kiều Long, Ngọc gia chúng ta không van xin người khác
Khẩu súng của Ngọc Cao Nhất lại chuyển hướng, nhắm thẳng về phía Diệp Phàm.
-Hừ! Đặt súng xuống, nếu không tôi bất kể ông là đoàn trưởng sư đoàn dã chiến gì đó.
Diệp Phàm vẫn bất động, lạnh lùng nhìn Ngọc Cao Nhất, ánh mắt soi mói khiến sống lưng y lạnh toát ướt đầm mồ hôi, dĩ nhiên vẫn cố hết sức chống đỡ, cảm thấy có một khí thế mạnh như núi trên người Diệp Phàm đang ép mình tới mức không thở nổi.
Đương nhiên đây chính là một loại khí thế hình thành tự nhiên trên cơ thể Diệp Phàm. Loại cường thế này không nhìn thấy không sờ được, giống như một loại áp lực tinh thần. Giống như là ở trên chiến trường có tướng quân có thể một người đã đủ giữ quan ải, một cây thương có thể trấn trụ mấy trăm binh lính yếu nhược. Đây chính là uy áp tinh thần mà cao thủ võ thuật truyền thống Trung Quốc phát ra.
Nếu như lúc này Diệp Phàm xuất ra thanh âm tương tự Phật gia Sư Tử Hống thì chắc là tinh thần của Ngọc Cao Nhất cũng hỏng mất.
- Chú Ngọc, chú bỏ súng xuống trước đi. Diệp ca, tối nay dừng ở đây thôi, nể mặt Lý Tuyên Thạch một chút.
Lý Tuyên Thạch sợ ngây người, nhớ tới phi đao của Diệp Phàm, đây mới chính là thứ khiến người ta sợ hãi .
Phi đao vừa ra, thiên địa thất sắc, người chịu đau khổ tuyệt đối sẽ là Ngọc Cao Nhất, lúc đó e là đạn còn chưa kịp bắn ra thì cổ tay đã ghim một đao rồi.
Đây không phải một thanh tiểu đao có thể giỡn chơi, là một thanh phi đao mà uy lực giết người có thể so với súng đạn.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 458: Nhu tình như nước.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
- Ai, Nhược Mộng cần an bình, … An bình…Phàm con.
Lúc này sau đại điện mơ hồ truyền đến tiếng thở dài buồn rầu của mẹ nuôi Diệp Kim Liên, Diệp Phàm chấn động, trong lòng nhói lên, liếc mắt nhìn mọi người
Thở dài:
- Lô Vỹ, thôi đi, để cho bọn họ đi, phảng phất như là u hồn Nhược Mộng quanh đây, Nhược Mộng cần an bình, không được quấy rầy cô ấy.
Hắn nói xong lại thở dài, cũng không nhìn mọi người, đi từ từ vào hậu điện.
Trong hậu điện đột nhiên truyền đến giọng khàn khàn pha chút đau thương của Diệp Phàm ngâm tụng:
Hồng tô thủ, hoàng đằng tửu. Mãn thành xuân sắc cung tường liễu. Đông phong ác, hoan tình bạc. Nhất hoài sầu tự, kỉ niên li tác. Thác, thác, thác.
Xuân như cựu, nhân không sấu. Lệ ngân hồng ấp kiểu tiếu thấu. Đào hoa lạc, nhàn trì các. Sơn minh tuy tại, cẩm thư nan thác. Mạc, mạc, mạc.
- Hừ! Các ngươi đi thôi! Sau này chú ý một chút, không được làm chuyện phạm pháp , nếu không, hừ!
Lô Vỹ hừ lạnh hai tiếng, thu hồi cây súng trong tay.
Người nhà họ Ngọc dìu lẫn nhau ra khỏi cung cũ được Lý Tuyên Thạch dẫn đầu rốt cục thối lui an toàn ra khỏi đại điện. Lý Tuyên Thạch và Lý Hoành Sơn đều toát mồ hôi, tựa hồ vừa ở dưới sông lên. Người nhà họ Ngọc vừa đi thì điện thoại Lô Vỹ vang lên.
Cổ Bảo Toàn ở trong điện thoại hừ lạnh:
- Lô Vỹ, lập tức trở về huyện.
- Thiết Hải, anh cùng đi với Lô Vỹ đi, tôi muốn an tĩnh cả đêm.
Diệp Phàm nói.
Bọn họ vừa đi thì trong điện nhất thời vắng lặng, một luồng mùi thơm khẽ bay lên.
- Phàm con, canh nấu xong rồi, đi tắm một chút đi.
Mẹ nuôi Diệp Kim Liên thương yêu nhìn Diệp Phàm đang buồn bã.
- Người thì cũng đi rồi, con cũng đừng để trong lòng nữa, sống tốt đi! Nghĩ thoáng một chút.
Bà muốn khuyên giải Diệp Phàm nhưng bản thân càng thương tâm hơn.
Không lâu sau.
Phương Nghê Muội nhẹ nhàng đi vào đấm lưng cho Diệp Phàm. Diệp Phàm nhắm mắt nằm trong thùng gỗ không muốn nói chuyện, tùy ý để cho Phương Nghê Muội xoa bóp.
- Nghê Muội, em cũng lớn rồi, tìm một đám nào khá rồi gả vào đi! Ai.
Diệp Phàm nói khẽ.
- Anh đã sớm chán em rồi phải không?
Phương Nghê Muội nghẹn ngào, nước mắt rươm rướm.
- Ai, anh đang nói chuyện khác, thôi không nói nữa.
Diệp Phàm gạt đi, thầm nghĩ mình cũng không biết có mạng trở lại nữa hay không, không thể liên lụy Nghê Muội nữa.
Hắn lấy ra một tấm chi phiếu nói:
- Lâu như vậy mà anh cũng chưa mua cho em bộ đồ nào, một mình em tự đi mua đi, coi như là đồ cưới anh tặng em.
- Em không muốn.
Phương Nghê Muội lắc đầu không lấy.
Hai người yên lặng một lúc lâu.
Phương Nghê Muội đột nhiên ngẩng đầu lên:
- Anh, yêu Nghê Muội cả đêm nhé, Nghê Muội muốn hầu hạ anh cả đêm, hảo hảo yêu Nghê Muội đi
Cả một đêm đó hai người hương lửa nồng nàn.
Im lặng,
Sáng hôm au, Diệp Phàm chào hỏi Diệp Nhược Mộng, bái phỏng Lý lão gia tử, lái xe thong dong rời đi, Đoàn Hải đã đi trước nhận chức, dĩ nhiên là đã không nhịn nổi.
Trịnh Lực Văn được anh trai Chủ nhiệm Trịnh tự mình đưa đến Cục Chiêu thương tạm thời xử lý địa điểm làm việc, kỳ thật chính là cung cũ trong cục tôn giáo của Diệp Phàm.
Vào buổi tối, Diệp Phàm chạy đến thị trấn Giác Khê để xem xưởng giấy nhỏ của mình. Yến Chiếu Nguyệt vẫn còn phong vận như trước, bởi vì đã khuya nên đã ngủ được một giấc, hiện giờ cô cũng không ngủ trong xưởng mà ở một căn nhà gỗ thuê bên ngoài.
Xưởng giấy đã vừa khởi công, anh trai Diệp Cường của Diệp Phàm sau khi dạo vài vòng thì đã về nhà, mọi chuyện căn bản do Yến Thu Lâm và Yến Chiếu Nguyệt xử lý.
- Diệp tiên sinh! Tôi lấy các danh mục cho anh xem qua.
Yến Chiếu Nguyệt cười dịu dàng, phong vận thành thục triển hiện làm Diệp Phàm rung động, tuy nhiên cũng không có ý nghĩ gì khác.
- Không cần xem đâu, tôi tin tưởng chị.
Diệp Phàm ngăn lại.
- Tối nay tôi chỉ tới thăm mọi người, thấy mọi người bình yên là tốt rồi. Ai.
Diệp Phàm bất giác thở dài.
Yến Chiếu Nguyệt chắc là nghĩ đi đâu nên khuôn mặt khẽ ửng đỏ, bộ ngực phập phồng mãnh liệt, liếc trộm Diệp Phàm thấy hắn cũng không có phản ứng gì, hơn nữa còn khẽ cau mày .
- Diệp tiên sinh có tâm sự?
Yến Chiếu Nguyệt dịu dàng, phong tình vạn chủng.
- Ha ha, không có gì, một năm trôi qua quá nhanh làm cảm giác hơi mệt một chút.
Diệp Phàm thuận miệng uống một hớp trà.
- Nếu không, buổi tối nay anh cứ nghỉ ở đây đi?
Yến Chiếu Nguyệt quan tâm, giọng mềm như nước.
- Nghỉ ở chỗ chị?
Diệp Phàm nói khẽ, nhìn lướt qua Yến Chiếu Nguyệt vẻ hơi quái dị, trong phòng tràn ngập một không khí mập mờ.
Yến Chiếu Nguyệt cũng cảm thấy Diệp Phàm nghĩ gì đó, vội vàng nói:
- Chỗ này của tồi còn có phòng khách.
Nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Yến Chiếu Nguyệt, bộ ngực phập phồng dưới làn váy ngủ, Diệp Phàm đột nhiên nổi lòng muốn trêu chọc
, thản nhiên nói:
- Vậy thì ở rồi, nhưng tôi không muốn ngủ ở phòng khách.
- Không ngủ phòng khách thì ngủ…
Yến Chiếu Nguyệt không nghĩ tới Diệp Phàm lại bạo gan như vậy, ấp úng một hồi, gương mặt hồng rực như có thể vắt ra nước.
- Ngủ ở phòng chị.
Diệp Phàm ra vẻ cuồng phóng, cười nói thản nhiên.
- Cái này ….
Yến Chiếu Nguyệt cảm giác quá đột nhiên, tuy nói bản thân có hảo cảm đối với Diệp Phàm nhưng chưa đạt tới mức lấy thân báo đáp, tuy nhiên cũng không tiện cự tuyệt, Diệp Phàm quả thực là ân nhân cứu mạng của mình. Không có lời của hắn mình bây giờ chắc còn đang bán bó hoa tươi kiếm ăn qua ngày.
Hơn nữa mình bây giờ là một quả phụ, tuy nói có vẻ thùy mị phong vận nhưng Diệp Phàm không thể nào cưới của mình, nếu như đồng ý chẳng khác nào muốn làm tình nhân của hắn, Yến Chiếu Nguyệt tạm thời còn chưa chuẩn bị tâm lý.
Để làm được tình nhân, nói khó nghe hơn chính là vợ bé cần dũng khí tương đối lớn.
- Ha ha ha, tôi đi đây.
Diệp Phàm cười nhạt một tiếng, chuẩn bị trở về thành phố, hắn vốn chỉ định đùa một chút, tuy nhiên cũng hơi quá.
- Để tôi đem Thảo Thảo đi chỗ khác đã!
Yến Chiếu Nguyệt hình như đã quyết tâm cái gì đó.
Những lời này ám chỉ cái gì, đứa ngốc cũng có thể nghĩ đến. Diệp Phàm khá bất ngờ, quay đầu lại nhìn Yến Chiếu Nguyệt.
- Tôi…tôi không phải là dễ dãi, trừ người chồng đã khuất ra chưa cùng một ai.
Yến Chiếu Nguyệt sợ Diệp Phàm xem thường nên vội vàng giải thích, khẽ cúi đầu run rẩy.
- Ai! Nhà máy giao cho chị thì tôi yên tâm rồi, tôi đi đây, chị bảo trọng.
Diệp Phàm nói xong quay người bước đi.
Yến Chiếu Nguyệt ngơ ngác nhìn bóng lưng Diệp Phàm, trong lòng rối bời, lẩm bẩm nói:
- Anh, anh rốt cuộc là người thế nào? Có khi là một ngọn núi cao ngất che nắng che mưa cho bất kỳ ai, một quyền có thể đánh sập trời cao, một cước có thể đá vỡ gò đất. Có khi lại như đứa trẻ mới lớn, thậm chí có chút phóng đãng, có chút sắc, chẳng lẽ đó là bản sắc nam nhân, không! Anh giống như một anh hùng thảo mãng thời xưa.
- Bí thư Lý, gần đây nhiều chuyện bận rộn, nên không tới thành phố, thật xin lỗi, chúc mừng năm mới anh trước vậy.
Diệp Phàm đến nhà của nguyên Bí thư huyện ủy Lý Hồng Dương.
- Ai! Diệp Phàm, sau này tính tình phải chú ý một chút. Không được quá vọng động, phải kiên nhẫn, đừng có nóng nảy với ai. Cậu là một người có năng lực, nhưng một quan viên, một lãnh đạo chọn thuộc hạ thì thà chọn người tài trí bình thường cũng không đồng ý chọn một người đối chọi với y cả ngày.
Chờ đến lúc cậu chân chính cầm quyền nhất phương mới có thể cảm nhận được, đây là trở ngại rất lớn đối với tiền đồ của cậu. Tuy nói cậu bây giờ là Phó Chủ tịch huyện, tốc độ thăng quan tốc độ cực nhanh có thể nói là nhất tuyệt trong tỉnh Nam Phúc chúng ta, nhưng tốc độ mất chức cũng tuyệt đối có thể xưng nhất tuyệt.
Cậu phải giỏi về lợi dụng ưu thế khắp nơi, bốn gia tộc lớn ở Ngư Dương có quan hệ phức tạp, tùy thời có thể kết minh cũng tùy thời có thể lôi kéo, cậu còn phải học năng lực sinh tồn trong khe hẹp. Lấy Phí Mặc mà nói, cậu với y rất có ý kiến, y chắc cũng vậy, chẳng qua bây giờ cậu còn đang lúc phát triển, còn chưa có bao nhiêu tư cách đi chống lại con thổ lão hổ uy tín lâu năm này.
Cậu nhiều nhất cũng mới chỉ là như một con nghé con, cậu phải học cách che giấu biến con bê thành con hồ ly mới được. Hồ ly thì mọi người đều thích, nghé con thì không để ý vì chỉ e nó húc lung tung làm bị thương.
Lý Hồng Dương đã rời khỏi Ngư Dương, tuy nhiên y vẫn không cam lòng. Kể từ sau khi rời đi thì cũng không có mấy thủ hạ đến thăm, Diệp Phàm đột nhiên đến đây làm y cảm thấy rất vui mừng, nói chuyện chân thành như một tiền bối khuyên nhủ một tiểu bối.
Hai người uống một chút trà, hàn huyên mấy chuyện rất ấm áp. Diệp Phàm đi rồi, vợ của Lý Hồng Dương tiện tay đem rượu và thuốc hắn đưa tới cất vào trong.
- Chậm đã Huệ Chi, để anh xem nào.
Lý Hồng Dương đột nhiên nhớ tới lời của Diệp Phàm lúc đi ra.
- Bí thư Lý, tôi đi đây, có mấy bao thuốc người bạn đưa, anh nếm thử, mùi vị không tệ, rất tinh khiết .
- Chẳng lẽ bên trong có tiền? Lão Lý, anh đã rời Ngư Dương, thuộc hạ còn đưa tiền cho anh làm gì, anh ở cái cục xó xỉnh đó có gì mà xin, không thể nào . ai.
Huệ Chi tức giận nói, bên trong nghe có chút oán khí.
- Em biết cái gì?
Lý Hồng Dương tức giận hừ một tiếng, cẩn thận mở tút thuốc lấy ra một bao xem xét..
- Là thuốc Trung Hoa, anh cũng đã từng rút qua, lúc trước ở Ngư Dương còn thu được rất nhiều, để vào đó tôi còn bán lại kiếm chút tiền, hừ!
Liễu Huệ Chi bực mình.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 459: Lễ mừng năm mới.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
-Đừng nói lung tung, cái này không giống, nghe nói là cấp trên. Quan lớn cấp tỉnh bộ một năm cũng chỉ được một cây. Bà tưởng có thể tùy tiện mua được trên thị trường sao, thật là, tóc dài mà kiến thức ngắn.
Lý Hồng Dương nói chuyện với vợ.
- Đàn ông các ông thật là lắm chuyện, hút thuốc mà cũng phân chia cao thấp, còn không giống nhau, đều là mùi thuốc lá hôi hám.
Liễu Huệ Chi cười mắng.
- Không giống.
Lý Hồng Dương cẩn thận gói kỹ thuốc lại, lẩm bẩm nói:
- Đáng tiếc, vừa rồi lại bóc ra mất, thật đáng tiếc.
Tối 30 tết, trong một ngôi nhà cũ kỹ của huyện Cổ Xuyên, tất cả người nhà họ Diệp đều đã trở về.
Người nhà Diệp Phàm vui vẻ hòa thuận, ăn đêm bữa tối tất niên.
- Anh, chiếc xe của anh phong cách thật, nghe nói là xe xuất khẩu.
Em trai Diệp Tử Kỳ đầy hâm mộ, kêu lên.
- Ha ha…có lẽ vậy
Diệp Phàm cười nó, quay đầu nói với đại ca Diệp Cường:
-Anh, anh thật sự không muốn đi quản lý nhà máy ở Giác Khê sao?
- Không đi, chẳng thú vị gì cả. Bằng hữu anh kêu anh tới Thâm Quyến, nói là bên đó cơ hội rất lớn, Mặc Hương có gì tốt mà ở, kiếm tiền còn khó hơn nhặt được vàng.
Diệp Cường lắc đầu.
- Được rồi, anh có thời gian thì đi thăm thú một lần, không có thời gian thì thôi. Trong tấm thẻ này có 20 vạn, anh cầm lấy đi, nếu không kiếm được tiền thì quay về làm ở nhà máy Giác Khê, dự tính bước đầu, một năm có lẽ kiếm được 70, 80 vạn lợi nhuận.
Diệp Phàm cũng bất đắc dĩ, đại ca hắn tính tình rất bướng bỉnh, không để cho anh ấy đụng đầu chảy máu có lẽ không chịu dừng lại. Nếu anh ấy đã tin tưởng bằng hữu muốn đi Thâm Quyến lăn lộn, vậy cứ để cho anh đi chơi một chuyến.
- 20 vạn, Phàm Tử, con lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?.
Mẫu thân Lâm Tú Chi há to miệng rất lo lắng. Có lẽ bà ấy sợ Diệp Phàm làm quan nhỏ đi tham ô gì đó. Phải biết rằng số tiền 20 vạn vào năm đó là một khoản tiền lớn, gấp 60 lần tổng tiền lương của Lâm Tú Chi. Diệp Phàm không tham ô thì lấy ở đâu khoản tiền lớn như vậy, cho nên Lâm Tú Chi rất lo lắng.
-Mẹ, số tiền này rất chính đáng, mẹ không cần lo lắng. Trước kia không phải con có một sư phụ. Ông ấy đã dạy con thuật dược thảo hàng đầu, buôn bán lời chút. Còn nữa, ở đây còn có mấy tấm thẻ, Tử Kỳ, Tử Y, cha mẹ đều có. Mỗi người 10 vạn. Mọi người cứ chi tiêu thoải mái, không sao cả, không cần tiết kiệm tiền cho con.
Diệp Phàm cười cười chia mấy tấm thẻ giống như chia phong bao lì xì, nhét vào tay mỗi người một cái. Số tiền này là Thiết Chiêm Hùng đưa cho, chính là thù lao dự chi của quốc gia đối với lần đi thực hiện nhiệm vụ ở Tam Giác Vàng, nếu đã tham gia, cũng không biết có thể còn sống trở về hay không, thù lao 50 vạn này quốc gia trả trước cho Diệp Phàm.
-Đứa nhỏ này, sau này còn phải cưới vợ, mua nhà, có cái nào không cần tiền đâu. Mặc dù nói con còn nhỏ, nhưng cũng phải chuẩn bị trước. Học phí, phí sinh hoạt năm nay của Tử Y và Tử Kỳ đều do con chi tra. Nợ nần trong nhà cũng trả hết rồi, bố mẹ có tiền lương rồi, không cần dùng đến tiền, vẫn cất cho con thôi.
Lâm Tú Chi tức giận mắng.
-Bà xã, bà dài dòng gì vậy. Phàm con kiếm được tiền, chúng ta nên vui mừng mới phải, Phí sư phụ thật là tốt, có thể truyền cho thằng Phàm thuật dược thảo thần kỳ như vậy.
Diệp Thần Tây vui vẻ.
-Cha, cho cha thêm một cây thuốc, nghe nói là loại cấp trên hút, cái này là một người bạn đưa cho con.
Diệp Phàm lại tặng quà, Diệp Cường và Diệp Tử Kỳ mò được dây lưng cá sấu cao cấp, mẫu thân cũng đưa cho túi xách và đồ trang điểm cao cấp.
-Loại thuốc cấp trên hút, có phải không? Đại ca Diệp Cường trong lúc bất chợt, con mắt như sắp lòi ra, nhìn chằm chằm khói thuốc trong tay phụ thân Diệp Thần Tây.
- Làm gì vậy, đây là thuốc thằng Phàm cho cha. Tiểu tử ngươi đừng nghĩ đến ăn chặn! Đây là loại hàng tốt của cấp trên. Cha phải đưa cho lão Trương, lão Lý một bao, Ài! Còn không đủ chia ấy chứ?
Diệp Thần Tây tức giận mắng, rầu rĩ nói.
Diệp Cường thấy vòi vĩnh chỗ đó không được thì lân la sang Diệp Phàm, gượng cười nói:
- Phàm. Em cũng cho đại ca một cây, không thì hai bao xem như đã ghiền nhé.
-Ha ha ha, phần của đại ca đương nhiên không thể thiếu, tuy nhiên em đặt trong tay bà chủ Yến của thị trấn Giác Khê rồi, lúc nào anh tới đó đi làm thì cô ấy sẽ đưa cho anh, hơn nữa chí ít phải ở trên một tháng mới có thể đưa cho anh, nếu không…
Diệp Phàm đẩy điều kiện ra nói.
-Bà chủ Yến con gái sao, ài, phiền toái, sau năm mới đành phải đi làm trước một tháng rồi nói.
Diệp Cường thoáng cái ủ rũ, Diệp Phàm cũng không có cách nào.
Ở nhà, Diệp Cường không sợ cha mẹ, sợ nhất là Nhị đệ Diệp Phàm, vì đánh không lại hắn, thường thường khi tỉ thý bản thânđều biến thành đầu heo.
-Được rồi, đưa trước cho anh hai bao nếm thử, nhiều hơn thì không có.
Diệp Phàm ném ra hai bao đặc biệt.
-Vẫn là Phàm tử tốt, em trai đáng yêu của anh.
Diệp Cường lại vui vẻ trở lại.
- Anh, lúc em không ở nhà, anh phải chăm sóc cha mẹ, hai em. Anh là anh cả, gia đình này phải dựa vào anh, đừng cả ngày giao du với đám người lêu lổng, thành thục một chút đi. Về tư cách pháp nhân của nhà máy giấy thị trấn Giác Khê, em đã làm tên của mọi người. Ai cũng có cổ phần, nếu kiếm tiền thì cất đi gửi tiết kiệm cho Tử Y, Tử Kỳ là được.
Giọng nói của Diệp Phàm thoáng đượm buồn.
-Phàm tử, em nói gì vậy, nhà máy là của em. Đại ca chỉ giúp ngươi em trông coi kiếm lời thôi.
Em đưa cho anh chút phong bao là được rồi. Anh biết bọn em làm quan không thể làm thương nhân, ảnh hưởng không tốt, tuy nhiên có vị quan nào sau lưng không làm chút gì đó. Anh cứ lấy Cục trưởng cục Công an huyện chúng ta ra mà nói, nghe nói trong ở mấy mảnh đất đều có cổ phần danh nghĩa, kinh phí hoạt động một năm trong Văn phòng người ta có mười mấy vạn, vô cùng khí phái.
Diệp Cường rất hào sảng.
-Tiểu tử này con nói gì vậy, có phải muốn kêu Phạm tử đi phạm pháp có phải không, còn lấy cổ phần danh nghĩa gì đó. Khéo cho con cũng nghĩ ra được. Không được, Phàm tử nhất định phải làm quan thanh liêm, tranh thủ làm đại quan, vì nhân dân mà làm chút chuyện có ích! Đừng nghe mấy lời xằng bậy của Diệp Cường.
Diệp Thần Tây lớn tiếng mắng, không giống như đang nói đùa.
-Đúng vậy nhị ca, anh cho cho chúng em nhiều rồi, chúng ta không cần nữa, số tiền kia anh giữ lại cho muội muội Diệp Tử Y” Đệ đệ Diệp Tử Kỳ cũng vội vàng tỏ thái độ không cần cổ phần.
-Được rồi, chúng ta là người một nhà còn nói cái gì, không phải con đã nói, dựa vào thuật thảo dược hàng năm kiếm tiền mười mấy vạn không thành vấn đề. Cha cũng không cần lo lắng, con sẽ không đi làm vị quan tham tiền, tiền ở đây cũng đủ dùng rồi.
Diệp Phàm cười nói, thái độ kiên quyết, đón giao thừa.
Diệp Phàm lại càng quý trọng giây phút đoàn tụ với người thân, hắn cũng đã đến chúc tết đám người Cổ Bảo Toàn, Tào Vạn Niên, Vu Kiến Thần trước rồi.
Cho nên mấy ngày nay trái lại có thể buông lỏng tâm tình cùng người nhà chơi đùa vui vẻ mấy ngày, đây có lẽ là những ngày cuối cùng đoàn tụ với người nhà.
Tháng có âm có dương, con ngươi có tròn có khuyết, sớm tối họa phúc.
Lần này thi hành nhiệm vụ quá nguy hiểm, Diệp Phàm đã chuẩn bị tư tưởng không trở về.
Tuy nhiên bản thân muốn sắp xếp cho người nhà rồi mới an lòng.
Mùng 1 tết.
Người tới nhà tương đối đông, Đoàn Hải, Trịnh Lực Văn, Đinh Hương Muội mang theo cả chồng là Cố Lăng, Liễu Chính, Mã Cái Thiên, Chung Minh Đào, Tống Ninh Giang, ngay cả lãnh đạo cũ của mình là bí thư Tần Chí Minh được điều tới Ủy ban kinh tế thương mại cũng tới.
Tuy nhiên không nhìn thấy bóng dáng của Phương Nghê Muội, Diệp Phàm hơi cảm thấy mất mát.
Mọi người đều vội vã tới chúc tết, để lại chút quà rồi đi.
Diệp Tử Y nhìn đống thuốc lá, đặc sản, thuốc bổ trong sảnh, cười hì hì nói:
-Anh! Phát tài rồi, anh chỉ là một Chủ tịch thị trấn nhỏ mà lại có nhiều người tới hiếu kính như vậy.
Diệp Phàm không có nhắc tới chuyện mình được cất nhắc lên Phó Chủ tịch huyện, cho nên người nhà cũng không biết, còn tưởng rằng hắn vẫn nhậm chức Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền.
-Ai! Đều là bằng hữu cả, mẹ! Mẹ cứ nhận đi, nhưng nếu phát hiện có tiền thì ngàn vạn lần cũng ghi lại, nghĩ cách trả lại, cái đó tuyệt đối không thể thu.
Diệp Phàm có chút bất đắc dĩ cười nói.
Lúc này Dương Liên Cô là hàng xóm cách vách có chồng là Trương Xuân Lâm cùng làm việc trong huyện với phụ thân dẫn theo con gái là Trương Mẫn Mẫn tới chúc tết, nhìn thấy đống thuốc lá, rượu, thuốc bổ đầy đất cũng hơi ngây người.
-Tú Chi, từ lúc nào đại sảnh lại tân trang thành tiệm tạp hóa thế này, ha ha ha ..
Dương Liên Cô nói đùa.
-Đều là mấy người bằng hữu của Phàm tử đưa tới, Liên Cô, cô cầm ít mang về cho lão Trương hút, còn rượu nữa, mang hai chai về.
Lâm Tú Chi vui tươi hớn hở cười nói.
-Anh Phàm rốt cuộc làm quan gì vậy. Không phải anh ấy mới tốt nghiệp nửa năm hay sao?
Trương Mẫn Mẫn có chút kinh ngạc, đương nhiên cũng biết đây là cấp dưới đưa tới.
-Chủ tịch một thị trấn nhỏ. Tôi cũng không biết là chuyện gì, giống như bạn bè của Phàm tử đặc biệt nhiều.
Lâm Tú Chi mặc dù ngoài mặt nói chuyện rất bình thản, thật ra trong lòng cũng có vẻ kiêu ngạo
-Chủ tịch thị trấn, còn chưa đủ lớn sao? Tú Chi, cô xem xem, nhà chúng ta có hai lão đầu tử, lăn lộn hơn nửa cuộc đời cũng chỉ kiếm được cấp bậc phó phòng, còn ở cái cục rách nát, vẫn là Phàm tử xuất sắc. Dương Liên Cô tán dương.
-Dì Tú, dì nói sai rồi. Hắn không phải là Chủ tịch thị trấn rồi?
Triệu Thiết Hải cũng tới chúc tết Diệp Phàm, vừa đi tới cửa tình cờ nghe được hai bà nói chuyện liền thuận miệng.
-Không phải là Chủ tịch thị trấn, vậy là gì? Lâm Tú Chi và Dương Liên Cô quay đầu cùng kêu lên hỏi, ngay cả Diệp Tử Y và Trương Mẫn Mẫn đều giương mắt nhìn.
-Phó Chủ tịch huyện, Ha ha ha… Dì Tú, cháu xin chúc mừng dì, phó Chủ tịch huyện Diệp rất có khả năng, ở Ngư Dương rất là ưu tú, dì xem, bằng hữu cũng đặc biệt nhiều.
Triệu Thiết Hải vui mừng tới chúc chúc tết.
-A! Không được! Không được, con xem xem, Phàm tử đã là Phó Chủ tịch huyện rồi, không thể so sánh được, thật là không thể so sánh được, con xem xem, tiểu tử Đại Phong nhà ta lăn lộn cùng Phàm tử, không, không, phải là Phó Chủ tịch huyện Diệp, hiện tại làm gì chứ , sau khi tốt nghiệp Đại học bây giờ vẫn là nhân viên quèn.
Nghe nói gần đây trong cục còn muốn tinh giản biên chế gì đó, làm cho người ta bàng hoàng, nếu thật sự không được cứ gọi nó tới Ngư Dương, có Chủ tịch huyện Diệp trông coi cũng không sợ.
Dương Liên Cô có quan hệ cực kỳ tốt với người nhà Diệp Phàm, nói chuyện cũng tùy tiện hơn nhiều.
- Chuyện này nếu được thì cứ kêu Phàm tử nghĩ cách.
Lâm Tú Chi căn bản chưa nói cho Diệp Phàm, cũng rất muốn thử xem, vì quan hệ hai nhà cực tốt.
Trước kia còn cả ngày đùa giỡn, bảo là muốn đặt cô dâu nhỏ, gả Trương Mẫn Mẫn cho Diệp Phàm, tuy nhiên đó cũng chỉ là nói miệng, cũng chưa có chuyện gì, nhưng thật ra hai nhà cũng có ý tứ này.
Chẳng qua Trương Mẫn Mẫn mới 18 tuổi, Diệp Phàm cũng mới 20, tuổi còn nhỏ, hai nhà cũng không nói rõ. Thật ra hôm nay Dương Liên Cô dẫn theo Trương Mẫn Mẫn tới nhà chính là để thăm Diệp Phàm, vì hắn rất ít khi về nhà, cơ hội khó có được.
Quan Thuật
Tác giả: Cẩu Bào Tử -----oo0oo-----
Chương 460: Chuyển cục.
Nhóm dịch: black
Nguồn: Sưu tầm
Dì Tú, muốn điều động xuống huyện còn phải qua thành phố, rất phiền hà đấy.
Thiết Hải âm thầm kêu khổ, không nghĩ tới một câu nói cũng làm cho Diệp Phàm gặp phiền phức.
Nếu như Dương Liên Cô thật muốn đem con trai tới Ngư Dương, trên lưng Diệp Phàm chẳng phải là sẽ thêm một gánh nặng nên vội vàng nhắc nhở Lâm Tú Chi.
- Thôi đi, thế thì làm phiền thằng Phàm quá, cứ lăn lộn bên ngoài đã rồi nói sau!
Dương Liên Cô thở dài, trong đáy lòng cũng không sao đè xuống được.
- Dì Dương, Đại Phong chẳng phải làm ở Cục Thủy sản mà?.
Lúc này Diệp Phàm nghe thấy giọng của Triệu Thiết Hải nên đi từ trên lầu xuống.
Trương Đại Phong chơi với Diệp Phàm từ nhỏ đến lớn, cùng mặc một cái quần, khi bé còn tham gia vào đủ thứ trò tinh nghịch như hái trộm dưa, ăn trộm trứng chim, kể cả cùng bị đòn.
- Ai! Thì lúc phân xuống còn là phòng làm việc, phối hợp giúp Chánh văn phòng Lôi Hướng xử lý chuyện của Cục Thủy sản .
Tuy nhiền gần đây tình hình thay đổi, Cục Thủy sản càng ngày càng đình trệ, chắc sắp không lấy đâu ra tiền trả lương. Cục trưởng Chu trường bảo là muốn làm cái gì mà tinh giản biên chế, phân mấy nhân viên tạp vụ xuống cơ sở làm nhân viên quản lý mấy trại chăn nuôi.
Nói là nhân viên quản lý thật ra thì chính là công nhân nuôi cá, một trại nuôi cá hai người thì còn còn quản lý gì? Người nào trông coi người nào?
Mấy ngày qua Đại Phong đều ăn không ngon, cứ luôn buồn bã, ngay cả cháu về cũng không chịu sang, nói là mất thể diện, lửa cháy thiêu lông mày còn đâu mà thể diện nữa chứ.
Dương Liên Cô cau mày.
- Anh, anh giúp anh Phong đi, anh bây giờ là chủ tịch huyện rồi, chẳng phải anh Phong trước đây rất chiếu cố người của Diệp gia, lúc đánh nhau luôn là xông vào tuyến đầu đấy.
Diệp Tử Y kêu lên.
- Chuyện này hiện tại bước sang năm mới rồi hãy nói. Buổi tối bảo Đại Phong tới đây ăn cơm, tiểu tử này muốn đóng cửa làm thiếu phụ rồi phải không?
Diệp Phàm tức giận mắng.
- Phàm con, con đi biền biệt, nếu có thể thì nhanh chóng giúp Đại Phong đi, nếu không nó ăn cơm cũng không thấy ngon.
Lâm Tú Chi liếc Diệp Phàm, có chút giận dỗi, cho là con trai từ chối.
- Anh Phàm, anh giúp anh em đi, cả ngày nằm trên giường rồi bệnh ra, sang năm mới mà chẳng đi đâu.
Trương Mẫn Mẫn gọi một tiếng anh Phàm vô cùng tự nhiên làm Diệp Phàm trong lòng chấn động, nếu như mình lần này một đi không trở lại thì chuyện Đại Phong coi như lỡ rồi.
Hắn nghĩ vậy nên cười nói:
- Được rồi! Để anh thử một chút có được hay không chúng ta còn tính cách. Dì Dương, Đại Phong chơi với cháu từ nhỏ, cháu không giúp nó thì giúp ai. Tuy nhiên dì phải nói qua trước đó nó ở Cục Thủy sản làm cái gì?
- Là một cái danh hiệu Phó Chánh văn phòng hữu danh vô thực, nói là cán bộ cấp Trưởng ban. Cái gì cấp Trưởng ban, cho tới giờ còn chưa nhận được một bao thuốc. Người ta thì chỉ cần một cái giám đốc sở trưởng ban đã khí thế, ra ngoài ăn uống say sưa.
Dương Liên Cô tức giận nói.
- Kỳ quái, Đại Phong không phải là tốt nghiệp học viện tài chính và kinh tế Thương Hải, thành phố chúng ta cũng rất ít người tốt nghiệp trường này, lý ra phải phân đến Cục tài chính mới đúng chứ?
Diệp Phàm nghi ngờ.
- Ai! Nói rất dài dòng, vốn là phân vào Cục tài chính, sau lại bị chuyển đổi. Cũng là bởi vì hiềm chúng tôi đưa ít, kết quả nhét vào xó xỉnh Cục Thủy sản đó.
Lúc ấy mua hai chai rượu, còn thêm vào một tháng tiền lương của gì, tất cả đều là mất không, cho chó ăn.
Dương Liên Cô tức giận hừ nói.
- A! Để cháu thử một chút.
Diệp Phàm bất đắc dĩ lấy điện thoại ra gọi.
- Tào ca mạnh giỏi chứ, chúc anh từng bước thăng chức.
Diệp Phàm chúc mừng năm mới.
- Chúng ta theo nhau mà, lão đệ cậu cũng vậy.
Tào Vạn Niên vui vẻ.
- Muốn cầu Tào ca một chuyện, gần sang năm mới, cũng hơi làm phiền.
Diệp Phàm nói.
- Nói lời này làm gì cho khách khí, nói đi, có chuyện gì, có thể giúp thì anh nhất định giúp.
Tào Vạn Niên nói luôn.
- Là như vậy, em có người bạn chơi với nhau từ nhỏ như anh em, tên là Trương Đại Phong, tốt nghiệp Học viện tài chính kinh tế Thương Hải. Sau khi tốt nghiệp thì vốn phân đến Cục tài chính Cổ Xuyên, sau đó lại bị điều chuyển sang Cục Thủy sản, tuy nhiên giờ cục đó lụn bại…
Diệp Phàm giải thích, cũng không nói điều gì, tin tưởng Tào Vạn Niên làm Trưởng Ban tổ chức Thị ủy, điểm này chắc y sẽ hiểu.
- Ý của cậu là…Bỏ đi, để anh hỏi một chút rồi điện cho cậu.
Tào Vạn Niên cúp điện thoại.
- Cứ chờ chút đã, bạn cháu sẽ gọi điện tới.
Diệp Phàm cười nói. Dương Liên Cô và mẹ hắn Lâm Tú Chi cũng đi làm việc nhà.
- Thiết Hải, lần này điều chỉnh tạm thời chưa động đến anh, chủ yếu là bởi vì vị trí Phó cục trưởng Cục Công an quá nhạy cảm, trọng yếu hơn nhiều cục hành chính khác. Tuy nhiên không sao, có cơ hội tôi sẽ tranh thủ cho anh, Cục trưởng Lô Vỹ là hảo huynh đệ của tôi, tôi cũng đã nói qua với y. Tuy nói Phí gia Phí Chí Minh bởi vì chuyện xử lý ký giả mà bị miễn chức, nhưng giờ đang có nhiều ánh mắt dõi vào vị trí đó, đây là thời kỳ nhạy cảm, người nào xuất đầu cũng sẽ bị Phí gia ghét hận, điều này thì cũng không sợ, chỉ là có quá nhiều ánh mắt, nên anh cứ chờ chút đã.
Diệp Phàm thân thiết nói.
- Anh cũng vừa giúp tôi vào đảng ủy cục, chuyện này cũng phải từ từ
Hiện giờ tại Lâm Tuyền tôi cũng có quyền nhất định, Mâu Dũng và Hoàng Hải Bình cũng không thể làm gì. Chỉ là gần đây Lâm Tuyền bắt đầu có chút động đậy an, nghe nói chủ tịch Hồ của Thủy Châu và mấy người khác nói muốn hủy bỏ đầu tư, công nhân Nhà máy giấy Lâm Tuyền bắt đầu đứng ngồi không yên rồi.
Đây chính là hơn một ngàn người, tôi sợ có gây chuyện gì náo loạn, Hoàng Hải Bình chắc không qua được năm nay, chiều hôm qua còn đi công tác ở nhà máy giấy, ngay cả Chủ tịch huyện Vệ cũng từ huyện xuống để làm công tác tư tưởng cho công nhân, yêu cầu mọi người yên tâm đón mừng năm mới, chỉ là hiệu quả không lớn, công nhân cũng không tin tưởng cô ta.
Triệu Thiết Hải cung kính nói.
- Ừ! Đích xác là vấn đề lớn. Tuy nhiên tôi tin tưởng Chủ tịch huyện Vệ và Chủ tịch thị trấn Hoàng sẽ xử lý tốt . hừ!
Diệp Phàm hừ một tiếng, thầm nghĩ, người khởi xướng chính là ông mày, không để cho Vệ Sơ Tinh và Hoàng Hải Bình một chút lợi hại còn tưởng rằng ta là mèo bệnh.
- Thiết Hải, Phương Nghê Muội không tệ, anh chiếu cố cô ấy một chút, ai.
Diệp Phàm bất giác thở dài.
- Tôi biết rồi, chẳng qua gần đây khí sắc Vương Nguyên Thành của Văn phòng Đảng - Chính không được tốt, cứ luôn miệng buồn bã than thở, mỗi bước đều run rẩy giống như trúng gió vậy!
Triệu Thiết Hải cười khan nói.
- Trúng gió! Có khả năng.
Diệp Phàm cười nhẹ, thầm nghĩ, “Người này cũng giống như Chu Bá Thành, điển hình của cỏ đầu tường, chắc là thấy mình thăng Phó Chủ tịch huyện trong lòng hối hận sinh ra lo lắng, lại e mình quay lại đánh trả nên trạng thái tinh thần không ổn. Vương Nguyên Thành a Vương Nguyên Thành, ngươi cũng quá xem thường ta, đối với loại hèn mọn như ngươi thì Diệp Phàm ta trả thù làm gì.”
- Khoản tiền 200 vạn của chủ tịch Hồ của Nhà máy giấy Thủy Châu xuất ra làm nền chắc bị Phí Vũ Vân nuốt rồi, ai! Đáng tiếc.
Diệp Phàm thở dài.
- Cái này là khẳng định, Đoàn Hải và Trịnh Lực Văn bị Hoàng Hải Bình vừa lên nhậm chức thì vuốt cái mũ, chuyện gian hàng nhà máy giấy toàn bộ giao cho Công ty Võ Thần của Phí Vũ Vân. Nghe công nhân nói là chất lượng công trình nhất định là có vấn đề.
Hồ Thái và Tổng quản lý cũng không biết làm sao mà cũng không quản chuyện của Lâm Tuyền, trên căn bản toàn bộ giao cho Phí Vũ Vân rồi.
Hoàng Hải Bình giờ là một Chủ tịch thị trấn sa đọa cả ngày chỉ uống rượu chơi nữ nhân, gần đây nghe nói vừa đổi tình phụ, dây dưa với Trịnh Tuyết Muội,con đàn bàn này quả là có bản lĩnh.
- Triệu Thiết Hải cười gằn.
- Trịnh Tuyết Muội!
Diệp Phàm hừ lạnh, kinh ngạc, thầm nghĩ, “ Trịnh Tuyết Muội trước kia ôm chân nguyên Chủ tịch thị trấn Thái Đại Giang thường xuyên chơi kiểu song phi, kiểu hậu đình hoa thì chắc là chưa chơi.
Lúc mình còn ở Lâm Tuyền thì Mâu Dũng rất chiếu cố cô ả, lúc ấy còn nghi ngờ có phải dây dưa với y không.
Chẳng qua Mâu Dũng làm thành phố thái tử ông, nếu như ngay cả Trịnh Tuyết Muội cũng muốn vậy cũng quá không có thưởng thức rồi, tuy nhiên cũng không chừng, nếu không khó có thể giải thích tại sao Mâu Dũng chiếu cố Trịnh Tuyết Muội như thế.
Còn không phải là liên quan đến chuyện kia, cô ả này đúng là lợi hại, không mấy nam nhân có thể cưỡng lại.
Không ngờ thoáng cái đã dây dưa với Hoàng Hải Bình rồi, xem ra cô ả sắp thành tinh, biết đâu một thời gian ngắn nữa Lâm Tuyền sẽ trình diễn Chủ tịch thị trấn bí thư tranh giành tình nhân, có ý tứ.”
- Chuyện này hình như đồn đại là có Mâu Dũng mà?
Diệp Phàm cười nói, hắn chỉ muốn chuyện này có liên quan đến Mâu Dũng.
- Chắc còn chưa nghe nói qua, tôi cũng có một lần tình cờ đi Tử Vân tửu lâu làm việc, lúc đi nhà cầu thì nghe thấy tiếng nam nữ hổn hển truyền qua vách.
Lúc ấy tôi rất là tò mò, thầm nghĩ mẹ kiếp, nam nữ cùng nhau đi đái, vậy cũng rất có tình thú rồi. Sau khi nghĩ cách áp vào cửa sổ nhỏ nghe, không ngờ lại thấy Hoàng Hải Bình chơi thổi tiêu với Trịnh Tuyết Muội trong phòng vệ sinh.
Lúc ấy Hoàng Hải Bình còn đem thằng nhỏ của y đặt ở miệng Trịnh Tuyết Muội, cô ả còn cười dâm nói cái mà Hoàng Hải Bình phun ra làm đẹp da.
Hoàng Hải Bình cười dâm nói là mầm móng của mình có thể đâm chồi trong cô ả, nói tới lại càng kích thích. Mẹ kiếp! Làm hại tôi trở về phải thay hai cái quần con.
Triệu Thiết Hải nhỏ giọng mắng, vẫn còn thấy hưng phấn.
- Ha ha ha.
Diệp Phàm cũng không nhịn được cười sằng sặc làm tất cả người trong nhà nhìn vào, cha hắn và Trương Xuân Lâm không biết đi vào từ lúc nào đang nói chuyện hút thuốc.
- Ừ! Chuyện này có thể thích hợp để cho Mâu Dũng tham dự một chút.
Diệp Phàm gật đầu với Triệu Thiết Hải.
- Cái này dễ mà, tôi cũng có ý nghĩ như vậy.
Triệu Thiết Hải nhỏ giọng cười khan.
Không lâu sau Tào Vạn Niên điện thoại tới, nói:
- Mới vừa rồi anh đã nói với chủ tịch huyện Trịnh Hòa Đào, y đã đồng ý nói là sau này bảo Đại Phong đến đi làm ở Cục tài chính, nghe nói còn là chủ nhiệm.
- Được rồi! Cám ơn Tào ca.
Diệp Phàm cũng thấy nhộn nhạo, không nghĩ rằng dễ dàng như thế. Xem ra chỉ cần trong tay có quyền, chuyện mà người khác chui vỡ đầu không giải quyết được thì người ta chỉ cần một cú điện thoại.